Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 154
❮ sautiếp ❯Chương 1041: Cản thi thần thuật (1)
“Chào anh, mời vào.”
Diêu Mộng Tuyết chào hỏi với Diệp Thiếu Dương bằng tiếng Hán.
Sau khi vào nhà, dưới sự sắp xếp của Diêu Mộng Tuyết, Diệp Thiếu Dương mang cô gái đang hôn mê kia vào một gian phòng, sau đó sang phòng bên cạnh thay đồ.
Vách tường đều được làm bằng trúc, trong ngoài đều có vài lớp trúc, kín kẽ không chỗ hở. Ngay cả sàn nhà cũng làm bằng trúc, khi đi vang lên tiếng kẽo kẹt.
Diệp Thiếu Dương thay đồ xong thì đến nhà chính.
Diêu Mộng Tuyết pha cho Diệp Thiếu Dương một ly trà rồi đưa cho hắn.
Diệp Thiếu Dương nghĩ cô ấy là bạn của Mộ Thanh Vũ, hẳn là không có vấn đề gì nên nâng ly uống.
Diêu Mộng Tuyết rất vui tựa như hành động của Diệp Thiếu Dương thể hiện sự tín nhiệm cô ấy. Cô ngồi xuống nói chuyện với hắn. Một lúc sau thì nói đến nhà trúc, Diệp Thiếu Dương hỏi chuyện mình đang nghi hoặc:
“Rõ ràng nhà này xây trên sườn dốc nhưng khi ở trong lại không hề thấy sàn bị nghiêng?”
Diêu Mộng Tuyết cười nói:
“Cái này gọi là “trời cân, đất không cân. Vay trời, không vay đất”.”
Sau đó, cô ấy nhiệt tình giải thích tỉ mỉ.
Diệp Thiếu Dương nghe rất nghiêm túc. Hắn có cảm giác nguyên lý trong lối kiến trúc này tuy chỉ đơn giản là để người ở nhưng không ngờ lại hợp ý nhau ở một số phương diện phong thủy.
Sau một hồi hàn huyên với Diêu Mộng Tuyết, Diệp Thiếu Dương biết được nơi này tuy hẻo lánh nhưng cũng phủ sóng điện thoại. Những người trẻ như Diêu Mộng Tuyết ở đây cũng chơi điện thoại nên cả hai lưu số của nhau lại.
Lúc này, cửa của một phòng khác mở ra, một người mặc đồ đen bước ra.
Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, tưởng người này là người nhà của Diêu Mộng Tuyết, hắn đứng dậy tính chào hỏi thì phát hiện người này là Mộ Thanh Vũ. Hắn sửng sốt, nhìn cô từ trên xuống dưới với ánh mắt đánh giá:
Mộ Thanh Vũ mặc một chiếc áo khá dài màu đen, quần cũng màu đen, đầu đội Ngũ Lăng hắc mão.
“Thế nào?”
Mộ Thanh Vũ cười: “Giống thợ cản thi sao?”
“Nếu cô không cười thì giống nhưng vừa cười một cái là thấy khác liền.”
“Vậy tôi không cười nữa.”
Mộ Thanh Vũ cố ý nghiêm mặt. Dáng vẻ này của cô đáng yêu vô cùng.
Sau Diệp Thiếu Dương hỏi mới biết. Đồ này đúng là của thợ cản thi. Màu đen có thể trấn sát, hơn nữa đồ này được dệt bằng Thiên Ma và Bằng Sa, có thể cắt đứt nhân khí, lúc cản thi có thể phòng ngừa thi biến.
Mộ Thanh Vũ nói cô gái hắn cứu đã tỉnh lại rồi nhờ Diêu Mộng Tuyết tìm một bộ quần áo sạch để cô gái kia thay.
Hai người vào phòng giúp cô gái kia thay đồ, sau đó mới để Diệp Thiếu Dương vào phòng.
Cô gái kia đã thay đồ của Diêu Mộng Tuyết, đang nằm dựa vào đầu giường, mặt tái nhợt. Đôi mắt to tròn của cô ấy nhìn Diệp Thiếu Dương chằm chằm, nói một câu bằng tiếng Miêu, thấy Diệp Thiếu Dương không hiểu thì đổi sang nói bằng tiếng Hán:
“Tôi nhớ rất rõ, là anh đã cứu tôi.”
Diệp Thiếu Dương cười: “Thấy thế nào rồi?”
“Không sao, chỉ là thấy hơi mệt.”
Sau đó, cô ấy nhướng mày, hỏi: “Anh là người Hán?”
Diệp Thiếu Dương tùy tiện bịa ra thân phận mới, nói hắn là bạn của Mộ Thanh Vũ, đến đây để du lịch. Nhưng hắn vẫn nói tên thật của mình cho cô ấy.
Sau khi hỏi thăm, cô gái này cũng kể lại tình huống của mình. Cô tên là Ngô Dao, nhà ở một Miêu trại nào đó trên thượng du, cách trại Thập Bát khoảng ba mươi dặm.
Sáng hôm nay, nhân lúc mưa tạnh, cô ấy lên núi hái rau dại, lúc đến bên suối rửa tay thì không cẩn thận rơi xuống nước.
Cô không biết bơi nhưng may mà bắt được một cây trúc nên mới trôi xuôi trên nguồn xuống dưới này.
Cô nắm chặt lấy cây trúc, trôi hơn nửa ngày trời, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Cuối cùng, vì quá đuối sức mà không cẩn thận buông cây trúc kia ra. Lúc ấy, nhìn thấy có thuyền đi ngang, cô vội vàng hét lên kêu cứu.
“Tôi từng nghe kể về truyền thuyết về Hà Bá. Lúc đó kêu cứu chỉ là bản năng, không ngờ anh thật sự cứu tôi…”
Ngô Dao nắm lấy tay Diệp Thiếu Dương, trong lòng xúc động, cảm thấy may mắn vì trải qua một kiếp nạn mà vẫn sống sót.
“Trại của cô là trại nào?” Mộ Thanh Vũ hỏi.
“Tiểu Sơn trại.” Ngô Dao nói.
“Tiểu Sơn trại…” Mộ Thanh Vũ suy nghĩ một lát, nói:
“Từng nghe nhưng chưa đi qua bao giờ, cô là Sinh Miêu?”
Ngô Dao gật đầu.
Tuy rằng trại của Sinh Miêu cách đây không xa nhưng phong tục của hai bên rất khác nhau, vì thế Sinh Miêu và Thục Miêu rất ít khi qua lại.
Sinh Miêu sống sâu trong núi, đời sống chủ yếu dựa vào trồng trọt và duy trì truyền thống. Họ không đi học và không nói tiếng Hán.
Có những lúc trại của Sinh Miêu đói khát, bọn họ sẽ xuống trại của Thục Miêu xin lương thực. Nhưng bọn họ tuyệt không ở lại đây ngủ qua đêm.
Hắc vu sư của Miêu Cương phần lớn là xuất thân từ trại của Sinh Miêu!
Từ khi Mộ Thanh Vũ và Diêu Mộng Tuyết sinh ra đến giờ, khu vực hoạt động cũng chỉ có Thập Bát trại, gần như chưa từng đến trại của Sinh Miêu nhưng cũng từng gặp khá nhiều người Sinh Miêu. Nghe Ngô Dao nói tiếng Hán lưu loát, cử chỉ lại không giống Sinh Miêu nên hai người có chút nghi ngờ.
“Trại chúng tôi rất nghèo, khi tôi mười sáu tuổi đã ra ngoài làm thuê cho người ta. Mới về nhà chưa đầy nửa năm.”
Nghe Ngô Dao giải thích, hai người Mộ Thanh Vũ không còn nghi ngờ nữa.
Nghe Ngô Dao nói muốn về Tiểu Sơn trại, mà nơi đó cùng hướng với nơi mình muốn đi nên cô ngỏ lời muốn kết bạn đồng hành. Ngô Dao đồng ý.
Ba người tiến vào nhà được một lúc thì ngoài trời lại đổ mưa. Mộ Thanh Vũ đề nghị tiếp tục chờ đợi xem sao. Vừa khéo cơ thể Ngô Dao vẫn còn yếu, cần phải nghỉ ngơi.
Diêu Mộng Tuyết nấu cháo cho Ngô Dao. Ngô Dao ăn xong rồi nằm nghỉ. Ba người Mộ Thanh Vũ ra bên ngoài ngồi nói chuyện với nhau.
Bởi vì lần nói chuyện trên đường đến nhà Diêu Mộng Tuyết, Mộ Thanh Vũ không còn hứng thú nói chuyện nữa. Chỉ còn Diêu Mộng Tuyết và Diệp Thiếu Dương nói chuyện với nhau.
Diệp Thiếu Dương biết được Diêu Mộng Tuyết đã lấy chồng. Chồng cô ấy làm thuê ở Tràng Sa, trong nhà chỉ còn mình cô ấy chăm sóc mấy mảnh ruộng. Nhưng gần đây trời cứ đổ mưa to, không thể thu hoạch được gì. Cô ấy đang xem xét, nếu trời cứ mưa như vậy, cô ấy đành phải đến chỗ chồng mình.
Giữa trưa, Diêu Mộng Tuyết và Mộ Thanh Vũ xuống bếp nấu một bàn toàn món ngon của người Miêu. Diệp Thiếu Dương ăn rất sướng miệng.
Ngô Dao ngủ một giấc, cơ thể đã hồi phục kha khá nên ra ngoài ngồi ăn với mọi người.
Bên ngoài trời vẫn mưa nhưng mưa nhỏ hơn rất nhiều. Ba người thu xếp mọi thứ, mang ủng cao su, cảm ơn Diêu Mộng Tuyết rồi lên đường.
Ngô Dao khá hướng nội, không nói nhiều lắm. Trên đường đi, Mộ Thanh Vũ liên tục hỏi thăm tình hình trong núi. Tình hình nơi ấy không khá lắm, bởi vì liên tục mưa lớn, địa thế của thôn lại không cao nên bị ngập, tất cả thôn dân đều phải rời núi.
Nhà Ngô Dao ở Tiểu Sơn trại nằm ở giữa sườn núi nên tình hình khá hơn, nhưng nếu trời tiếp tục mưa lớn, nhà cô ấy trước sau gì cũng bị ngập.
Đường núi lầy lội, không có khả năng có phương tiện giao thông nào đi qua nên ba người đi bộ. Dọc đường đi cả ba không gặp người nào, ngẫu nhiên sẽ đi qua một vài thôn trại, nhưng toàn bộ đều ko có ai, có lẽ là họ lên trấn trên hoặc huyện để lánh nạn.
“Anh Diệp, chị Thanh Vũ, tôi sẽ không vào núi, đi vòng từ chân núi là gần đến nhà tôi rồi.”
Chương 1042: Cản thi thần thuật (2)
Trước đó Ngô Dao đã hỏi Diêu Mộng Tuyết đường về nhà. Khi sắp tới sơn khẩu vẫn còn lưu luyến mà nói tạm biệt hai người.
Kết quả vừa tới sơn khẩu nhìn một cái, ba người đều sững sờ:
Con đường để Ngô Dao về nhà kia đã bị một dòng suối chảy vắt ngang qua.
Nước suối đột ngột dâng lên, đục ngầu mà chảy xiết. Ba người đi dọc theo bờ suối một lúc, dòng nước cao đến hơn mười mét chắc chắn không thể nào vượt qua được.
Ngô Dao sốt ruột đến sắp khóc, cắn răng nhìn về phía hai người Diệp Thiếu Dương, nói:
“Không thể quay về từ nơi này được nữa. Một mình tôi không có gan trèo đèo vượt núi, không bằng cứ đi theo hai người là được. Đợi đến khi hai người làm xong việc thì cùng hai người trở về trấn trên, sau đó chậm rãi nghĩ cách sau.”
Diệp Thiếu Dương đương nhiên không có ý kiến gì, thế nhưng Mộ Thanh Vũ lại hơi do dự.
Ngô Dao nhìn thấu tâm tư của cô, nói: “Thanh Vũ A Bà, tôi biết các người đến đây để cản thi, chỉ cần nhìn bộ quần áo của thợ cản thi trên người A Bà là biết ngay. Tôi không kiêng kị, cũng không sợ đâu.”
Một Thanh Vũ nhớ ra đã là người Miêu tộc, nhất định sẽ có chút kiến thức về phương diện này, lập tức thoải mái hơn.
“Hai người không phải muốn đến núi Đại Bàn sao? Tôi rất quen thuộc dãy núi này, vừa vặn có thể làm người dẫn đường cho hai người.”
Mộ Thanh Vũ đồng ý.
“Có điều cô mới khoẻ hơn một chút. Thân thể có chịu được việc trèo đèo lội suối này hay không?”
“Lúc ở nhà tôi cũng thường leo núi, không sao đâu.” Ngô Dao cười với Diệp Thiếu Dương: “Nếu thật sự không đi nổi nữa, Diệp đại ca có thể cõng tôi một lúc mà.”
Khoé miệng Diệp Thiếu Dương giật giật.
Đường núi vô cùng lầy lội, cũng may có nhiều cây cối nên trên mặt đất đầy lá rụng, có thể tránh trơn trượt, nếu không quả thật không có cách nào để lên núi.
Diệp Thiếu Dương hỏi chi tiết việc cản thi. Mộ Thanh Vũ nói với hắn, mục tiêu của lần cản thi này nằm ở một địa phương tên gọi là núi Đại Bàn.
Địa thế của ngọn núi ấy là bằng phẳng nhất, có ba thôn trại. Lần này mưa lớn dẫn đến núi lở, có một thôn bị chôn vùi bên dưới. Thôn dân tự cứu lấy nhau, thế nhưng vẫn có một vài người chưa được cứu ra. Khi ấy mưa lớn xối xả nên thôn dân chỉ có thể tự di tản ra ngoài.
Sau đó tình hình tốt lên một chút. Thôn dân trở về đào tất cả các thi thể lên. Thế nhưng đường núi khó đi, khiêng thi thể thì không có cách nào xuống được núi, xe cũng không vào được.
Lần này chúng ta vào núi chính là muốn “dời” thi thể lên trấn.
Ngô Dao hỏi số lượng thi thể thì được biết là có mười hai cỗ, lập tức kinh ngạc mà nhìn về phía Mộ Thanh Vũ.
“A Bà còn trẻ như vậy mà có thể dời được mười hai cỗ thi thể?”
Cô là người Miêu, có hiểu biết đôi chút về loại việc này, đương nhiên cũng biết thi thể càng nhiều thì cái gọi là thi khí cũng càng mạnh. Pháp lực mà thợ cản thi cần dùng đến cũng càng lớn, nếu không thì không thể trấn áp được.
“Bất đắc dĩ thôi.” Mộ Thanh Vũ cười khổ, sau đó dường như nhớ đến cái gì mà nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, nói:
“Có điều có cậu ở đây, tôi cũng yên tâm rồi.”
“Tôi chỉ giết được cương thi thôi, cản thi thì chịu.” Diệp Thiếu Dương nhún vai.
Một nhóm ba người gian nan đi đến núi Đại Bàn.
Ngọn núi này không hề cao. Ba người trèo đến lưng chừng thì thấy một dãy nhà được xây dựng dựa vào núi, trong đó có một vài căn bị đất đỏ chôn vùi.
Trên đống đất này không hề có cỏ dài, vừa nhìn là biết vừa mới bị xói lở từ trên núi xuống gần đây.
“Có lẽ chính là nơi này.”
Một Thanh Vũ từ trong túi lấy ra một thứ giống như la bàn, dùng ngón tay chấm nước bọt rồi ấn vào trung tâm, trong miệng lẩm nhẩm gì đó rồi vẽ ngang vẽ dọc vài đường, một lát sau chỉ về một hướng rồi bước về phía đó.
Diệp Thiếu Dương rất muốn nhìn la bàn của cô xem có khác gì so với la bàn của Đạo gia hay không, thế nhưng lại sợ phạm vào điều cấm kỵ nên không dám mở lời.
Cẩn thận bước trên khối đất đang chôn vùi các căn phòng, ba người cuối cùng cũng tìm thấy những thi thể bị bao bọc bởi chiếu cói kia dưới gốc một cây nhãn khổng lồ.
“Đúng là nơi này.” Mộ Thanh Vũ chỉ vào cành phiên màu đen treo trên cây nhãn. Đây là ký hiệu mà người địa phương lưu lại.
Mở chiếu cói ra, một mùi hương nồng nặc kỳ dị bay ra.
Trên mặt và trên người những thi thể này đều được bao phủ bởi một tầng trắng như sương.
Mộ Thanh Vũ giải thích, đây là những tinh thể muối sau khi bị hoà tan. Bởi vì phải nằm rất lâu, đặt trên núi nhất định sẽ bị thối rữa. Thôn dân hết cách nên chỉ đành rắc muối hoà tan lên trên thi thể, dùng cách đó để phòng thối rữa.
Tiến lên phía trước đếm, tổng cộng là hai mươi cỗ thi thể, nam nữ đều có. Người lớn nhất tầm sáu bảy chục tuổi, nhỏ nhất khoảng mười hai mười ba tuổi, quả thật khiến người ta phải thổn thức.
Ngày trời mưa, trên núi đâu đâu cũng là vũng nước. Mộ Thanh Vũ tìm ra một cái khăn đay, chấm nước rồi lần lượt lau mặt cho từng cỗ thi thể, sau đó nhìn thật kỹ, chỉnh đúng tư thế rồi mới đặt họ nằm xuống.
Diệp Thiếu Dương hiếu kỳ hỏi, được biết đây là giai đoạn đầu tiên của việc cản thi: Khán thi.
Trước khi cản thi, thợ cản thi phải nhìn kỹ khuôn mặt của thi thể bị “dời” đi. Bước này gọi là “khai liêm”, mục đích là để nhớ kỹ dáng vẻ của người chết. Ngược lại cũng để người chết nhận thức rõ bản thân mình, lúc sau cản thi cũng phối hợp tốt một chút, đừng làm loạn.
Hồn phách trong thi thể tuy đã đi mất, thế nhưng thi khí vẫn chưa tản đi, vẫn có một chút ý thức thân thể nhất định, vì vậy sau khi bị kích thích mới có cái gọi là trá thi.
Diệp Thiếu Dương ở một bên âm thầm dùng Âm Dương bàn định tinh, xác định xung quanh không có quỷ yêu tà linh nào để tránh cản trở quá trình cản thi hoặc tá thi hoàn hồn, cũng phiền phức tương đương vậy.
Ngô Dao thấy hai người đều đang làm phép, bản thân rất ngoan ngoãn ngồi ở một bên nghỉ ngơi, cũng không nhiều lời.
Sau khi khai liêm, Mộ Thanh Vũ bỏ túi xách da trâu xuống, dọn dẹp một khối đất rồi lấy ra một ít than củi khô từ trong túi, dùng tiền giấy châm lửa rồi đốt ở chính giữa.
Sau đó lấy ra một cái bếp cồn, đốt một khối cồn dạng đặc rồi đặt một cái nồi nhỏ lên trên, rót nước vào rồi rắc lên trên một ít gạo nếp.
“Cho bọn tôi ăn hả?” Diệp Thiếu Dương nhìn thấy đồ ăn thì lập tức cảm thấy đói bụng.
“Cho người chết ăn.” Mộ Thanh Vũ nói xong thì phì cười ra tiếng.
Diệp Thiếu Dương lập tức cạn lời.
Mộ Thanh Vũ lấy một vài cái bánh bích quy và sô cô la từ trong túi ra, ba người chia nhau ăn.
Trời vẫn đang mưa nhỏ, nón đi mưa làm bằng trúc đội trên đầu ba người đều không ngừng nhỏ nước xuống, toàn thân trên dưới đều có cảm giác ướt át, vô cùng khó chịu.
Thế nhưng nghĩ tới một lát nữa thôi sẽ được tận mắt nhìn thấy cản thi kỳ thuật, trong còn lại có chút kích động
Cơm gạo nếp trong nồi toả ra mùi hương thoang thoảng.
Mộ Thanh Vũ bước lên dùng gậy trúc đảo nồi cơm. Gạo vẫn chưa chín, cô nói “Được rồi” sau đó dập lửa, từ trong túi lấy ra một cái bát bằng đồng rồi đổ cơm chưa chín hẳn vào trong bát.
“Có cách giải thích nào hay không?” Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.
“Cơm chưa chín hẳn là để cho người đột tử ăn, tượng trưng cho việc bọn họ mới chỉ sống được một nửa cuộc đời, “ăn cơm sống dở, chết xong hết khổ”, có thể tiêu trừ lệ khí.”
Mộ Thanh Vũ để Diệp Thiếu Dương giúp mở miệng của từng người chết ra, sau đó dùng gậy trúc múc cơm đút cho mỗi thi thể một miếng, khép miệng họ lại, sau đó làm một việc khiến mọi người phải há mồm trợn mắt.
Từ trong túi lấy ra một cây châm dài, xâu một sợi chỉ đỏ rồi bắt đầu khâu miệng của từng thi thể lại, liên tục khâu đến mũi thứ bảy khiến môi trên và môi dưới của thi thể khép chặt lại với nhau.
“Cô làm vậy để làm gì thế?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc hô lên.
“Làm vậy một lát nữa sau khi nâng thi thể dậy, thi khí sẽ bị chặn trong thân thể, tích tụ không tan mới có thể bị di dời. Nếu không trên đường đi miệng mở ra, gạo nếp tràn ra ngoài thi khí cũng sẽ tản ra.”
Liên tục khâu miệng của mười hai cỗ thi thể lại.
Chương 1043: Cản thi thần thuật (3)
Sau đó Mộ Thanh Vũ lấy một xấp giấy bùa từ trong túi ra, để Diệp Thiếu Dương và Ngô Dao cùng nhau che dù, cẩn thận không để cho nước mưa làm ướt, sau đó lấy ra một cây bút lông bắt đầu vẽ bùa.
Diệp Thiếu Dương tỉ mỉ quan sát. Hình dáng của những lá bùa này rất kỳ lạ, bên trên là một hình chữ nhật, bên dưới lại là một hình tam giác nhọn.
Thứ bút lông chấm vào thật ra là chu sa, vẽ trên linh phù một thứ chữ không ra chữ mà tranh cũng không ra tranh.
Linh phù của Đạo gia được chia thành ba phần: phần đầu, phần thân, phần đuôi, một phần cũng không thể thiếu.
Thế nhưng bùa mà Mộ Thanh Vũ vẽ ra lại hoàn toàn không có những thứ này, từ đầu đến cuối nối liền thành một mạch.
Liên tiếp vẽ xong hai mươi lá bùa, Mộ Thanh Vũ đưa bùa cho Diệp Thiếu Dương cầm trước, bản thân thì lại đến trước đống lửa than củi kia. Than củi trong đó đã cháy gần hết.
Mộ Thanh Vũ dùng gậy trúc đào xới, đào ra một thanh than củi thô to nhất sau đó tiện tay vốc một ít đất ẩm trét lên đầu thanh than củi. Cô để Diệp Thiếu Dương bưng bát đồng đựng cơm sống lúc trước đến, bên trong vẫn còn dư lại một ít cơm gạo nếp.
Mộ Thanh Vũ múc một muôi cơm chưa chín hẳn đưa vào trong miệng nhai, sau đó nhổ vào trong bát, bên trên còn dính đầy máu.
Diệp Thiếu Dương cả kinh, nghi ngờ cô mới cắn đầu lưỡi mình rồi dùng máu trộn lẫn với gạo nếp. Hắn thấy cô đang chuyên tâm làm phép nên cũng không hỏi kỹ.
Mộ Thanh Vũ lấy ba cái nan tre một đầu vàng một đầu xanh từ trong túi ra. Đầu xanh của nan tre đều được đục lỗ, sau đó dùng một sợ dây đay nối thành một chuỗi.
Mộ Thanh Vũ lập tức kéo căng sợ dây đay, thít chặt đầu ba nan tre lại với nhau tạo thành một thứ giống như cái giá ba góc sau đó cầm đến trước mặt một thi thể. Ba chân của “cái giá” vừa vặn kẹp ngay nhân trung và hai đầu vai.
Diệp Thiếu Dương vừa nhìn, tuy không hiểu được sự huyền diệu trong đó những cũng biết đây tám phần là có liên quan đến ba hồn của con người.
Mộ Thanh Vũ vốc gạo nếp bị dính máu lên sau đó thả vào thân nan tre từ đầu màu vàng. Gạo bị phân thành ba phần chảy dọc theo nan tre xuống thi thể bên dưới.
Mộ Thanh Vũ trước tiên dùng ngôn ngữ của người Miêu lẩm bẩm một đoạn gì đó sau đó đổi thành tiếng phổ thông, giọng điệu trầm bổng nói: “Sơn trung hoàng đế ỷ, thượng lương tam bả mễ. Nhất niệm hồn phách sinh, bình địa phục thi khởi…”
Sau đó cầm một đầu thanh than củi còn đang cháy kia, vạch quần áo trên người thi thể ra rồi dúi thẳng xuống vị trí trung tâm trái tim, trong miệng lẩm nhẩm niệm.
Nơi bị thanh than củi kia dúi vào phát ra tiếng kêu xì xì, bốc lên khói xanh.
Diệp Thiếu Dương lập tức ngửi thấy mùi vị thịt người bị nướng cháy khét. Thực tế không hề khó ngửi, thế nhưng loại mùi vị này trộn lẫn với mùi đồ ăn quả thật… gần như khiến Diệp Thiếu Dương muốn ói ngay tại chỗ.
Ngô Dao đã sớm trốn sang một bên, không dám đến gần.
Đùng một tiếng, hai cánh tay của khối thi thể bị than củi đốt kia đột nhiên vung lên, dựng thẳng chín mươi độ về phía trước giống như cương thi trong phim vậy. Hai mắt cũng đột nhiên mở lớn như chuông đồng, ánh mắt đục ngầu.
Một lá linh phù dán trên trán của cương thi, khiến nó lập tức đứng yên bất động.
Mộ Thanh Vũ thở phào một hơi, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Toàn bộ trình tự này phải vừa vặn đúng lúc, gấp gáp sẽ khiến thi khí không tụ được, trễ nải lại sẽ xảy ra hiện tượng trá thi.”
Tay trái Mộ Thanh Vũ lấy ra một cái chuông đồng lắc lắc trước mặt cương thi, nói: “Đứng!”
Cương thi đùng một cái đứng lên, hai tay duỗi thẳng về phía trước, không hề động đậy.
Ngô Dao sợ đến mức lập tức trốn ra sau lưng Diệp Thiếu Dương. Tuy cô là người Miêu, có kiến thức sâu rộng về Vu thuật, thế nhưng khi thật sự nhìn thấy cương thi cũng vẫn khó tránh khỏi lộ ra vài phần sợ hãi.
Mộ Thanh Vũ lấy ra một cái mũ đã chuẩn bị sẵn từ trước, đội lên trên đầu cương thi. Một là để phòng ngừa linh phù bị nước mưa làm ướt, hai là để ngăn cách dương khí và ánh nắng, tránh cho cương thi hít phải dương khí quá nhiều sẽ dễ gặp thi biến.
Mộ Thanh Vũ làm đúng theo phương pháp, biến hai mươi khối thi thể thành cương thi rồi xếp thành một hàng.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Mộ Thanh Vũ có chút áy náy mà nói với Diệp Thiếu Dương: “Anh Thiếu Dương, tôi còn phải làm phép nữa. Phần này không được để hai người nhìn thấy, anh vui lòng tránh đi một lúc nhé.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã hiểu. Vu thuật Miêu Cương vô cùng coi trọng hai chữ “bí mật”. Cũng chính bởi vì Vu thuật tuyệt đối sẽ không truyền cho người ngoài nên mới có thể phát triển đến ngày hôm nay. Một khi bị người ngoài đào sâu nghiên cứu thì sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm.
“Cô cẩn thận một chút.” Diệp Thiếu Dương nói một lời quan tâm rồi dẫn Ngô Dao xuống núi một đoạn, tìm một nơi rồi ngồi xuống.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại. Ánh lửa lập loè bốc lên, mơ hồ có thể thấy được thân ảnh đang nhảy múa xung quanh.
Nhớ lại toàn bộ quá trình làm phép, từng bước từng bước một đều vô cùng phức tạp. Hắn không khỏi thở dài, nói: “Thuật cản thi này quả là xuất sắc.”
Ngô Dao hỏi: “Pháp thuật của người Hán mấy người không có thuật cản thi à?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Pháp thuật cũng xuất phát từ nhu cầu. Người Hán không cần cản thi nên không có loại pháp thuật này.”
Nếu là giết cương thi, bản thân có cả vạn phương pháp. Thế nhưng muốn làm cho thi khí đã tản đi hết ngưng tụ lại, biến một người đã chết thành cương thi, sau đó dùng linh phù phong ấn, còn có thể thao túng để hoạt động theo ý mình. Độ khó trong đó cao thế nào chỉ có một tông sư trong giới pháp thuật như Diệp Thiếu Dương mới có thể hiểu rõ.
Hắn đột nhiên nghĩ tới, nếu như Vu thuật Miêu Cương có thể điều khiển cương thi đi lại thì có hay không tồn tại một loại pháp thuật có thể sai khiến tử thi đi làm những loại việc phức tạp hơn?
Nếu thật sự có, vậy thì quá đáng sợ rồi.
Đợi khoảng hai mươi phút sau Mộ Thanh Vũ gọi hai người trở lại. Tới gần nhìn mới thấy, tất cả các thi thể đều đứng quay về một phía, trên đầu đội mũ xếp thành một hàng.
Mộ Thanh Vũ ngồi nghỉ ngơi trên một tảng đá, có vẻ vô cùng mệt mỏi.
“Trời còn chưa tối, cản thi nhất định phải đợi trời tối đen mới thực hiện được. Đúng lúc chúng ta có thể ngồi đây nghỉ ngơi một chút.” Mộ Thanh Vũ nói.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi thăm một số việc liên quan đến cản thi.
Ở Miêu Cương trước đây có những thợ cản thi chuyên nghiệp, cha truyền con nối vô cùng nghiêm ngặt. Nhất định phải là người Miêu thuần chủng, đồng thời phải trải qua rất nhiều cuộc khảo hạch, trong đó quan trọng nhất là sự mẫn cảm với phương hướng.
Cản thi đều được tiến hành vào đêm tối, phải băng núi vượt rừng. Người dễ lạc đường tuyệt đối không thể làm nổi.
Mộ Thanh Vũ nói về rất nhiều yếu tố khi cản khi, cuối cùng cười nói:
“Điểm quan trọng nhất chính là, thợ cản thi nhất định phải có vẻ ngoài xấu xí, thậm chí là hung thần ác sát, phải vậy mới có thể trấn trụ được cương thi.”
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm mặt cô, cười nói:
“Vậy cô nhất định không đạt tiêu chuẩn rồi, còn kém xa.”
“Câu này tôi thích nghe.” Mộ Thanh Vũ nhếch miệng cười:
“Tôi là bất đắc dĩ phải làm thôi, cũng may chưa xảy ra sơ sót gì.”
Đợi đến khi trời tối, Mộ Thanh Vũ đứng dậy đi đến trước mặt cương thi, đón gió rải ra một xấp tiền giấy sau đó rung rung chuông đồng, dùng giọng nói trong trẻo hét:
“Hành thi, nghe lệnh!”
Hai mươi khối thi thể giơ hai tay ra, chân nhảy về phía trước, duy trì tiết tấu giống hệt nhau.
Dưới ánh trăng, cảnh tượng này quả thật vô cùng kinh dị.
Diệp Thiếu Dương đi đầu, phụ trách rải mở đường, đồng thời chú ý cảnh giác tránh cho gà rừng chó hoang xuất hiện.
Cương thi sợ nhất là tiếng gà gáy chó sủa, nghe xong sẽ lập tức vùng dậy.
Mộ Thanh Vũ cản thi, đi đường không nhanh cũng không chậm, vẫn luôn nhìn xuống dưới chân
Cương thi biết nhảy, cũng không sợ làm bẩn thân thể. Chỉ cần là đường mà người đi được thì cương thi đều có thể đi, thế nhưng tuyệt đối không thể đi đường cũ.
Ngô Dao bám chặt cánh tay Diệp Thiếu Dương, vô cùng căng thẳng.
Ba người đi thẳng một đường, khoảng một tiếng sau Mộ Thanh Vũ đột nhiên dừng lại, sắc mặt trầm xuống gọi Diệp Thiếu Dương tới, run giọng nói:
“Thiếu Dương, anh có cảm thấy gì không?”
Diệp Thiếu Dương ngẩn người: “Sao vậy?”
“Tôi cảm thấy có thứ gì đó bước vào trong hàng. Tôi không thể quay đầu lại, anh nhìn giúp tôi với.”
Chương 1044: Mèo đen trá thi
Diệp Thiếu Dương biết cô sẽ không nói lời vô ích, lập tức quay người đi về phía những thi thể kia, xem xét từng khối từng khối một nhưng lại không phát hiện ra điều gì, bèn nói đúng sự thật cho Mộ Thanh Vũ nghe.
Mộ Thanh Vũ dù sao cũng là lần đầu tiên cản thi nên không quá chắc chắn cảm giác của mình, nghe Diệp Thiếu Dương nói vậy thì cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục rung chuông điều khiển cương thi đi về phía trước.
Đích đến của bọn họ là trấn trên ở Thập Bát Trại.
Do thi thể tuyệt đối không thể ở lại trong thôn làng nên chỉ có thể một đường trèo đèo lội suối.
Mộ Thanh Vũ để Ngô Dao đi đằng trước dẫn đường, cố hết sức chọn những con đường bằng phẳng mà đi, tránh xảy ra bất trắc.
Rừng núi lúc đêm khuya hoàn toàn yên tĩnh không một bóng người, chỉ có nhóm Mộ Thanh Vũ dời hơn chục cỗ thi thể bước từng bước trong rừng sâu.
Đi một mạch đến nửa đêm, ba người đều đã thấm mệt. Đặc biệt là Mộ Thanh Vũ – người vẫn luôn phải dùng đến sức mạnh của Vu thuật để cảm nhận và điều khiển những cương thi kia, tinh thần lại càng mỏi mệt.
Ba người ngồi vây quanh một gốc cây cổ thụ, đối diện lẫn nhau. Những cương thi kia không bị ai điều khiển thì đều đứng sau gốc cây, xếp thành một hàng.
“Lần đầu cản thi cũng được đó chứ?” Mộ Thanh Vũ le lưỡi với Diệp Thiếu Dương.
Trên người cô khoác hắc bào cản thi, đầu đội mũ chân đi giày vải làm tăng thêm vài phần nghiêm nghị. Thế nhưng biểu cảm lúc này lại vô ý làm lộ ra vài phần ngây thơ của một cô thiếu nữ.
Diệp Thiếu Dương thấy vậy thì chỉ muốn cười, khó khăn mà liên tưởng cô gái trước mặt với thợ cản thi trong ấn tượng của mình.
Mộ Thanh Vũ đốt một điếu thuốc, thế nhưng lại không hút.
Diệp Thiếu Dương ngửi thấy mùi khói thì thấy hơi gay mũi, hỏi ra mới biết được đó là bột “tam diệp”. Cái gọi là “tam diệp” bao gồm lá ngải, lá long não, lá bạc hà – ba loại cây mùi cực kỳ nồng. Sau khi phơi khô thì dùng để xông khói, có thể chống muỗi đồng thời cũng có công hiệu an thần định hồn, xua đuổi tà vật.
“Thuật cản thi trừ việc có thể sai khiến thi thể đi lại thì còn có thể điều khiển nó làm những việc gì khác không?” Diệp Thiếu Dương hỏi một câu mà hắn vẫn luôn xoắn xuýt trong lòng.
Vẻ mặt của Mộ Thanh Vũ trầm xuống, nói:
“Đương nhiên có thể. Thuật cản thi sớm nhất chính là xuất phát từ Hắc Vu thuật, là loại cơ bản nhất trong sáu loại thuật ngự thi, chỉ có thể làm được những hành động đơn giản, vừa vặn phù hợp với việc di dời thi thể nên mới lưu truyền rộng rãi.
Nghe nói với các thuật ngự thi cao siêu hơn thì việc sai khiến thi thể lên trời xuống đất cũng chẳng phải việc gì khó.”
Mộ Thanh Vũ đè thấp giọng, nói:
“Cái này vẫn chưa phải là đáng sợ nhất. Ngoài ra còn có một vài Vu thuật sẽ dùng thi thể để luyện chế thành Sát. Các thi thể bình thường không dùng được, nhất định phải đi tìm cương thi.
Thi khí trên người cương thi càng nặng thì thi Sát được luyện chế thành sẽ càng lợi hại, có thể để Vu sư điều khiển giống như con rối vậy, có thể làm được rất nhiều việc. Cũng may những năm gần đây những việc thế này đã ít đi rất nhiều.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong vẫn còn muốn hỏi tiếp, Mộ Thanh Vũ lại đột nhiên vỗ trán, nói:
“Lần đầu tiên tôi cản thi, hỏng bét, lại quên mất một việc cực kỳ quan trọng rồi.”
Nói xong, cô lấy từ trong túi ra ba bát hương sau đó thắp ba vòng nhang đuổi ma rồi cắm vào trong, sắp xếp ở các vị trí khác nhau xung quanh ba người và các cương thi.
Lúc này cô mới thở phào một hơi, nói:
“Thi khí của cương thi rất dễ thu hút những thứ bẩn thỉu, nếu chúng trà trộn vào thì phiền phức lắm.”
Vừa dứt lời thì trước mặt đột nhiên có một bóng đen xẹt qua, nhào về phía đám cương thi.
Ba người còn chưa hồi thần thì đã nghe thấy mèo kêu “meo” một tiếng!
Vẫn là con mèo đó, chớp mắt đã trèo lên vai của một cương thi. Cương thi đó toàn thân run rẩy, các khớp xương “răng rắc”kêu lên, duỗi tay kéo tấm linh phù trên mặt xuống sau đó vươn tay bổ nhào đến Ngô Dao đứng gần nhất.
“Á!” Ngô Dao thét lên một tiếng, trốn sau lưng Diệp Thiếu Duơng.
Diệp Thiếu Dương bước lên phía trước đè lại đầu của con cương thi kia rồi vòng ra sau lưng nó, sau đó “bốp bốp” hai tiếng, chân hắn dùng sức đá vào khớp xương của cương thi sau đó dán hai lá linh phù lên mặt để cố định nó lại.
Quay đầu lại nhìn, Mộ Thanh Vũ đang đuổi theo con mèo đen.
Mèo đen chạy loạn trong đám cương thi một lúc sau đó xoay người chạy về phía rừng sâu.
Thi thể sợ nhất là mèo đen, gặp phải nhất định sẽ trá thi.
Từng khối thi thể lần lượt bóc linh phù trên mặt xuống. Có ba cương thi đang vây công Mộ Thanh Vũ, những con còn lại thì tản ra bốn phía mà chạy lên núi.
Diệp Thiếu Dương sợ Mộ Thanh Vũ gặp bất lợi bèn tiến lên giúp Mộ Thanh Vũ hàng phục ba con cương thi. Nhìn xung quanh không thấy bóng dáng những cương thi còn lại thì trong lòng thầm nghĩ không xong rồi.
“Những cương thi này đều do linh phù điều khiển. Không có linh phù, chút ít thi khí trong cơ thể chẳng bao lâu sẽ tản đi, nhất định không chạy xa được. Chúng ta đi tìm thôi.”
Mộ Thanh Vũ nói xong thì lấy la bàn trong túi ra, đốt bùa cầu khấn sau đó dùng máu của mình làm vật dẫn. La bàn có thể cảm nhận được thi khí gần nơi này nhất, ba người vội vã chạy đến đó tìm.
“Sao đột nhiên lại có mèo đen xuất hiện chứ?”
Diệp Thiếu Dương buồn bực nói:
“Có phải là mèo hoang trên ngọn núi này không?”
“Lúc đó tôi đã đốt hương trừ tà, mục đích chính là để đề phòng những con vật có linh tính đến gần. Theo lý mà nói chúng không thể tới quấy nhiễu được.”
Mộ Thanh Vũ ngẫm nghĩ, cau mày nói:
“Thiếu Dương, anh có cảm thấy con mèo đen kia là cố ý chạy về phía cương thi không?”
Tâm Diệp Thiếu Dương trầm xuống, tỉ mỉ nhớ lại hành vi của con mèo đen kia. Bị người xua đuổi mà vẫn cố len lỏi trong đám cương thi đến khi tất cả các thi thể đều thi biến mới chạy trốn mất dạng. Lúc sắp chạy dường như còn cố ý quay lại liếc nhìn mình một cái…
Chẳng lẽ con mèo đen này quả thật là bị người ta thao túng mới chạy đến đây quậy phá làm hỏng chuyện?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều bọn họ đã tìm thấy khối thi thể lạc đường đầu tiên: xông vào một vùng đất trũng rồi rơi vào trong hố bùn ngập đến ngang eo, hoàn toàn không thể động đậy được. Hai tay khua loạn trong không trung, miệng phát ra tiếng nức nở.
Diệp Thiếu Dương chặt lấy vài chạc cây ném vào trong vũng bùn rồi cẩn thận dẫm lên bước qua. Đầu tiên dùng linh phù cố định cương thi, sau đó hao hết khí lực kéo chúng khỏi vũng bùn đến bãi cỏ ven bờ.
Mộ Thanh Vũ lại bắt đầu lúng túng. Thuật cản thi không phải lúc nào cũng có thể thi triển được. Hơn nữa rất nhiều đồ dùng để làm phép đều ở chỗ nghỉ, cũng không biết làm thế nào với khối thi thể trước mặt này.
Rơi vào đường cùng, Diệp Thiếu Dương chỉ có thể hy sinh bản thân cõng thi thể trên lưng rồi trở về chỗ nghỉ.
Thi thể còn nặng hơn cả người sống. Cũng may thể lực của Diệp Thiếu Dương cực tốt, thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ mới có thể nhanh chóng đưa thi thể trở về chỗ nghỉ, sau đó lại chạy trở lại.
Mộ Thanh Vũ dùng la bàn đã xác định ra vị trí của thi thể tiếp theo, cách nơi này không xa lắm.
Ba người chạy một mạch đến, tìm thấy khối thi thể đã tan hết thi khí kia trong lùm cây. Đào thi thể bất động trong lùm cây ra, sau đó vẫn là Diệp Thiếu Dương cõng về…
Quá trình này tiếp diễn liên tục trong vòng hai tiếng đồng hồ, Diệp Thiếu Dương gần như sắp mệt đến tê liệt luôn rồi.
Cũng may những tử thi này sau khi trá thi thì đều nghe theo sự sai khiến của bản năng thi khí mà chạy hết lên trên núi. Chưa chạy được bao lâu thì thi khí trong cơ thể đã tan đi hết, không thể động đậy được nữa, lại trở về là một cỗ tử thi. Khoảng cách đi được trong khoảng thời gian đó cũng không xa lắm.
Diệp Thiếu Dương liên tiếp đưa thi thể trở về doanh địa, đến khi tất cả các thi thể đi lạc đều được tìm về – cộng thêm bốn con không đi lạc mà bị Diệp Thiếu Dương bắt lại là tổng cộng mười hai.
Ba người hoàn toàn yên tâm, nghỉ ngơi một lúc, Mộ Thanh Vũ lại làm phép điều khiển cương thi, sau đó ba người lại tiếp tục lên đường.
Do đã có vết xe đổ, Diệp Thiếu Dương sợ lại tiếp tục có mèo đen đến quấy rối nên tự mình gấp một cái đèn chong cầm trong tay, đi ở cuối hàng.
Chương 1045: Nhiều thêm một cỗ thi thể
Đi chưa đến hai mươi phút, Mộ Thanh Vũ đằng trước đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm thứ gì đó dưới chân rồi đứng yên bất động. Những con cương thi kia cũng lập tức dừng lại theo.
“Thiếu Dương, anh đến đây một chút.” Giọng nói của Mộ Thanh Vũ có chút run rẩy.
Diệp Thiếu Dương biết cô gặp phải phiền phức, lập tức vội vàng chạy đến rồi cùng Ngô Dao nhìn xuống mặt đất.
Trên đó có một cỗ thi thể đang nằm ngửa mặt lên, đầu đội mũ.
Nơi này có người chết?
Đó là phản ứng đầu tiên của Diệp Thiếu Dương. Hắn vội vàng khom người ngồi xuống bên cạnh cái xác, kéo mũ xuống xem mặt mũi người đó thế nào.
Là một người đàn ông tầm bốn mươi năm mươi tuổi, miệng phồng lên như đang ngậm một vật gì đó. Vì vậy hắn vươn hai đầu ngón tay cạy miệng người chết ra.
Một thứ đen thùi lùi tuôn chảy ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương tài cao gan lớn, vươn tay bốc một nắm cầm lên nhìn. Đó là một nắm gạo nếp, phía trên là bị thi khí nhuộm đen.
Cương thi bị người phong ấn?
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên nhìn Mộ Thanh Vũ, cau mày nói: “Chẳng lẽ nơi này còn có người khác cũng đang cản thi?”
Mộ Thanh Vũ nói: “Sao có thể như vậy được. Cương thi này là con mới chạy từ chỗ chúng ta đi đấy.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong thì bừng tỉnh đại ngộ, đang muốn nâng tử thi dậy để Mộ Thanh Vũ làm phép cản thi thì lại thấy vẻ mặt cô lộ ra vài phần kỳ quái.
“Thiếu Dương, anh đếm xem tổng cộng có bao nhiêu cỗ thi thể?”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, đột nhiên hồi thần lại sau đó toàn thân run lên. Thế nhưng hắn vẫn kìm chế kích động mà đếm lại số cương thi xếp thành hàng sau lưng cô một lượt. Vừa đúng mười hai khối.
Đương nhiên là với điều kiện vẫn chưa cộng thêm khối thi thể cuối cùng này.
Sau khi thêm vào thì lại biến thành mười ba khối, so với ban đầu… nhiều thêm một khối thi thể.
Ba người đối mặt nhìn nhau, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Diệp Thiếu Dương hồi thần lại, đi kiểm tra từng khối từng khối một. Mười ba khối thi thể đều khoác tấm đay trên người, đầu đội mũ, miệng cũng đều ngậm gạo nếp.
“Điều này sao có thể. Chúng ta rõ ràng đang đưa mười hai cỗ thi thể lên đường, sao có thể dư ra một cỗ nữa chứ?” Ngô Dao lẩm bẩm nói.
Ba người thảo luận một lúc, cảm thấy nhất định có một cỗ sau đó đã trà trộn vào, phân tích cả nửa ngày cũng không thể xác định được. Dù sao cũng chẳng ai có thể nhớ hết được mặt mũi của mỗi cỗ thi thể dài ngắn ra sao, càng không biết được cỗ thi thể này lúc nào thì trà trộn vào.
“Việc này nhất định có liên quan đến chuyện mèo đen đánh lén lúc trước.” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, nói.
Nếu như chuyện mèo đen đánh lén lúc trước còn có thể xem như ngẫu nhiên thì giờ cộng thêm chuyện trước mắt này nữa thì hoàn toàn có thể khẳng định rằng sau lưng nhất định có kẻ đang thao túng toàn bộ sự việc, vì dù sao cũng không thể có chuyện cương thi tự trà trộn vào được.
Diệp Thiếu Dương thảo luận với Mộ Thanh Vũ một lúc, quả thật không nghĩ ra được kẻ nào có động cơ làm vậy.
“Mục đích để cương thi trà trộn vào giữa chúng ta là gì?” Diệp Thiếu Dương một lời đánh đúng trọng tâm.
Mộ Thanh Vũ trầm ngâm một lúc, sau đó nói:
“Tôi không biết mục đích là gì, thế nhưng tôi biết rõ một điều. Đó là chúng ta tuyệt đối không thể dẫn mười ba cỗ thi thể này quay về, nếu không đến tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nhất định phải tìm cho ra cỗ thi thể đang ẩn núp kia mới được.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói:
“Ai còn nhớ ban đầu có bao nhiêu thi thể nữ không?”
“Năm cỗ.” Mộ Thanh Vũ trả lời không cần nghĩ ngợi.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu. Hắn cũng nhớ có năm thi thể là nữ. Vì vậy có thể khẳng định năm thi thể nữ này không có vấn đề gì.
Vậy thì trong số tám thi thể nam, nhất định có một cỗ đã trà trộn vào.
Mộ Thanh Vũ và Ngô Dao mỗi người nhận ra được một cỗ thi thể, bởi vì quần áo mặc trên người họ khá là bắt mắt nên mới có ấn tượng, vì vậy có thể loại ra.
Vậy thì chỉ còn lại sáu thi thể. Diệp Thiếu Dương khá là hài lòng với phạm vi này.
Dứt khoát đặt toàn bộ tám cỗ thi thể nằm xuống, cởi áo ra rồi sờ ngực và cơ bụng của từng cỗ một. Sau đó hắn đâm một kim vào trái tim thi thể, muốn dùng pháp thuật để nghiệm thi, tìm ra thời gian tử vong rồi tiếp tục suy đoán.
Đột nhiên, hắn chú ý đến một thi thể có cái bụng rất lớn.
Đó là một người đàn ông khoảng gần năm mươi tuổi, thân hình cũng không tính là mập mạp thế nhưng cái bụng lại cực lớn, nhìn rất không hài hòa.
Diệp Thiếu Dương đặt hai tay lên bụng người đàn ông, xoa xoa một lúc sau đó cả người đột nhiên chấn động, đứng phắt dậy.
“Sao vậy?” Mộ Thanh Vũ sốt ruột hỏi.
“Trong bụng nó có vật sống!”
Diệp Thiếu Dương vừa dứt lời, ba người đều nhìn thấy bụng của tử thi rung lên, dường như bên dưới có một vật gì đó đang cựa quậy.
“Má ơi!” Ngô Dao sợ đến mức trốn tiệt ra sau lưng Mộ Thanh Vũ.
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng lấy ra một cái ống mực, quấn liên tiếp mười mấy sợi dây đỏ quanh phần thân dưới của tử thi, sau đó xâu thêm một đồng tiền Chú Mẫu lớn đặt trên rốn, tạo thành một cái kết giới.
Tránh cho thứ gì đó trong bụng thi thể kia đột nhiên xé rách da bụng mà vọt ra.
Bụng của tử thi càng lúc càng phồng lên, bên trong rung động kịch liệt giống như có thứ gì đó đang muốn xé toạc da bụng mà chui ra.
Cảnh tượng này quả thật là cực kỳ quỷ dị.
Diệp Thiếu Dương thấy dây chu sa sợ là không thể cố định nổi thứ trong bụng kia. Hắn cắn răng, dứt khoát lấy ra Mao Sơn Diệt Linh đinh. Một tay đè bụng tử thi lại sau đó dùng lực đâm Diệt Linh đinh xuống.
Một dòng máu đen đột nhiên phun ra.
Tử thi ngồi bật dậy, hai tay duỗi ra bóp cổ Diệp Thiếu Dương.
Lực chú ý của Diệp Thiếu Dương hoàn toàn đặt lên bụng nó, thình lình không phòng bị mà bị bóp chặt cổ.
Loại cương thi cấp thấp thế này vốn dĩ chẳng có thủ đoạn gì, thế nhưng khí lực cực lớn. Hai tay dùng lực một cái đã có thể tươi sống mà nhấc bổng Diệp Thiếu Dương lên.
Cũng đúng lúc này, chỉ nghe “phụt” một tiếng, phần bụng của cương thi nổ thành một cái lỗ. Bên trong có một bàn tay nho nhỏ duỗi ra, dùng lực xé toạc da bụng rồi bò ra ngoài.
Đó là một “đứa bé” toàn thân đều là máu, trên mặt có hai cặp mắt gối chồng lên nhau, không có mũi và miệng, bề ngoài đáng sợ không nói lên lời.
“Đứa bé” quái dị rung đùi đắc ý, sau đó nhảy lên trên vai Diệp Thiếu Dương. Thân thể run lên, một cái đuôi dài quấn lấy hắn.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, tránh khỏi một kích này.
Bấy giờ Mộ Thanh Vũ mới hồi thần. Khác với Ngô Dao đang kinh sợ gào toáng lên, cô dùng hai tay lấy ra hai cái lá khô, miệng ho một tiếng phun ra một ít dịch dính màu xanh, phết lên lá cây sau đó hai tay ôm lấy đầu cương thi, dùng lá cây chà sát.
Trong miệng còn dùng Miêu ngữ nói gì đó, ngữ khí độc ác.
Cương thi hét lên quái dị, dường như đang rất đau đớn mà lập tức thả lỏng hai tay đang bóp cổ Diệp Thiếu Dương ra rồi nhào nặn khuôn mặt mình, lăn lộn trên mặt đất sau đó bổ nhào về phía Mộ Thanh Vũ.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy cổ được buông lỏng, lập tức rút hai tay lại tạo thành một pháp quyết đánh vào đỉnh đầu của “đứa bé” quái dị kia.
Pháp quyết vừa đánh xuống, cái đuôi của đứa bé lập tức quấn chặt lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, dùng sức co rút lại. Tứ chi kéo dài ra chộp về phía đầu và mặt của Diệp Thiếu Dương.
“Thấp kém!”
Tay phải Diệp Thiếu Dương móc ra vài đồng tiền Ngũ Đế, gặp chiêu phá chiêu, chưa đến một lúc đã cố định được tứ chi của đứa bé quái dị kia lại, đánh nó té xuống trên mặt đất. Tay trái giữ chặt, tay phải cấp tốc lấy ra Thái Ất Phất Trần. Ngón áp út cong lên, một vốc tàn hương Nhiếp Hồn từ trong móng tay bắn ra.
Sau đó bị Thái Ất Phất Trần cuộn lên quét qua mặt đứa bé quái dị kia.
Đứa bé hét lên tiếng kêu kỳ dị. Cái đuôi giống như linh xà mà quấn về phía Diệp Thiếu Dương.
Hai tay Diệp Thiếu Dương đều được xoa tro hương. Hắn nắm lấy cái đuôi rồi chà xát từ trên xuống dưới.
Một luồng khí trắng bốc lên từ cái đuôi của đứa bé quái dị. Nó liên tục hét lên những tiếng kêu kỳ quái, rõ ràng đang cực kỳ đau đớn.
Chương 1046: Bát quan cự quái (1)
Diệp Thiếu Dương dùng hai tay túm chặt lấy cái đuôi của nó, lắc lắc mấy lần trên không trung rồi quăng vào một tảng đá lớn khiến nó ngã trái ngã phải, máu tươi phun ra ba thước, cả nửa ngày mới bò dậy nổi.
Đây nhất định không phải là tà vật bình thường. Trong lòng Diệp Thiếu Dương hiểu rất rõ. Điều này chỉ cần nhìn từ việc nó có thể phá vỡ tầng khoá bằng dây chu sa, xé rách thân thể mà chui ra là có thể hiểu được đại khái.
Bất hạnh thay, đối thủ mà nó gặp phải lại là Diệp Thiếu Dương. Ngay từ khi bắt đầu đã bị chiếm mất thế thượng phong nên không phát huy được gì, thậm chí muốn đánh trả lại cũng không được.
Lúc này nó mới bò được lên trên tảng đá. Diệp Thiếu Dương tay cầm một cái đại ấn, hướng thẳng vào mặt nó mà đánh xuống.
“Minh minh Tỳ Hưu ấn, nhất trấn thiên ôn lộ, nhị trấn địa ôn môn, tam trấn nhân hữu lộ, tứ trấn quỷ vô môn, thiên la địa võng bất dung tình, Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!”
Tỳ Hưu ấn vững vàng trấn áp đứa bé quái dị kia khiến nó hoàn toàn không thể động đậy được. Thân thể từng chút một bị nghiền nát, máu chảy ròng ròng, rất nhanh đã không còn động đậy gì nữa.
Diệp Thiếu Dương làm phép thu hồi Tỳ Hưu ấn, ánh mắt dõi tìm Mộ Thanh Vũ thì thấy cô đã thu phục được cương thi, đang dùng một cọng dây thừng bện bằng cỏ để trói hai tay hai chân nó, dùng lực xiết chặt vào với nhau.
Tứ chi của cương thi không ngừng giãy dụa, thế nhưng lại không thể thoát được sợi dây thừng tưởng chừng như rất mỏng manh kia.
Mộ Thanh Vũ thở phào một hơi, chạy đến nhìn đứa bé quái dị bị Tỳ Hưu ấn đè chết kia. Cô vừa nhìn đang lập tức dùng tay bụm miệng, kinh sợ hô lên:
“Đây là Quỷ Huyết Hàng!”
Cô bắt đầu giới thiệu một cách vô cùng giản lược:
“Quỷ Huyết Hàng là thứ tà thuật cực kỳ lợi hại trong Hắc vu thuật.”
Mộ Thanh Vũ tuy chưa từng nhìn thấy, thế nhưng đã từng xem trong sách.
Nhìn đống máu do thi thể bị nghiền nát thành, cô dùng một chạc cây khều lên một xâu gì đó màu trắng, nói:
“Đây chính là chân thân của Quỷ Huyết Hàng”
“Nó là cái gì vậy?”
“Là nhau thai, hay cũng chính là dây cuống rốn. Loại tà thuật này dùng dây cuống rốn khi thai phụ vừa sinh nở ngâm trong nước thuốc. Ngoài ra còn có nhiều loại thuật pháp huyền diệu nữa, tôi cũng không biết rõ.
Nói chung sau ba năm nhau thai sẽ hoá thành tà linh, đó chính là Quỷ Huyết Hàng. Mục đích là dùng để hại người, cực kỳ khó đối phó. Sao anh có thể giết được nó vậy?”
Mộ Thanh Vũ đánh giá Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới. Trên người hắn hoàn toàn sạch sẽ, không có dấu vết đấu pháp kịch liệt khiến cô vô cùng tò mò.
“Nó không tìm được cơ hội đánh trả nên tôi cứ thế mà đánh chết thôi.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai.
Mộ Thanh Vũ nói:
“Thập Bát Trại chúng tôi tuyệt đối không có Hắc vu sư nào lợi hại như vậy. Cho dù có là toàn bộ Tương Tây này cũng không biết được là kẻ nào lại có oán thù sâu đậm với chúng tôi đến thế, vậy mà còn thả cả Quỷ Huyết Hàng ra…”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lúc. Hiện giờ hoàn toàn không thể đoán chắc được kẻ ra tay là ai, hắn lại đột nhiên nghĩ tới Đàm Tiểu Tuệ, nghĩ tới Huyết vu sư.
Có khi nào sự việc này liên quan đến bọn họ không?
“Ối!” Mộ Thanh Vũ đột nhiên sợ hãi kêu lên:
“Ngô Dao đi đâu mất rồi?”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, vội vàng nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Ngô Dao đâu cả. Hắn trong lòng chấn kinh, nghĩ kỹ thì thấy nhất định là vừa rồi khi mình và Mộ Thanh Vũ phân nhau ra đối phó với cương thi và Quỷ Huyết Hàng thì Ngô Dao đã mất tích rồi.
Cô ấy rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, đi đâu mất rồi?
“Cứu mạng…”
Một tiếng hét yếu ớt từ xa vọng tới.
Hai người quay qua nhìn nhau rồi vội vã chạy về hướng âm thanh kia phát ra.
Tiếng kêu cứu vẫn tiếp tục vang lên chỉ rõ phương hướng, hai người chạy một mạch xuống chân núi, từ xa đã thấy được Ngô Dao đang đứng giữa một hồ nước, hai tay sống chết bám chặt vào cành cây, nửa người đã bị hãm sâu vào trong bùn.
Cái cây nhỏ kia bị cô kéo mà uốn cong đến độ không thể cong hơn được nữa, có thể đứt gãy bất cứ lúc nào.
Hai người chạy một mạch đến bên bờ hồ. Ngô Dao nhìn thấy bọn họ thì khóc thét lên: “Diệp đại ca mau cứu tôi, bên dưới có thứ gì đó đang túm lấy chân tôi…”
Diệp Thiếu Dương ngẩn người, rút Câu Hồn tác trên eo ra rồi ném về phía cô, bảo Ngô Dao nắm lấy, phí sức hơn nửa ngày nhưng cô vẫn không nhúc nhích được một chút nào.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ đành buộc một đầu của Câu Hồn tác lên trên cây, để Mộ Thanh Vũ coi chừng sau đó nhào xuống hồ nước. Một tay bám lấy Câu Hồn tác rồi xê dịch từng bước đến chỗ Ngô Dao.
Dùng chân khều phía dưới một chút, quả nhiên có thứ gì đó đang quấn lấy chân cô. Không đợi hắn kiểm tra ra đó là cái gì, hắn đã cảm thấy chân mình trầm xuống; Cái thứ kia đã buông Ngô Dao ra mà túm lấy chân hắn.
Tình huống trước mặt đã vậy, Diệp Thiếu Dương cũng không có thời gian để dây dưa, trực tiếp rút Thất Tinh Long Tuyền kiếm ra đâm xuống dưới chân. Hắn có thể cảm thấy thứ kia toàn thân run rẩy, sau đó rút về phía dưới.
Diệp Thiếu Dương cũng không truy kích, ôm lấy Ngô Dao. Hai tay nắm chặt Câu Hồn tác, chật vật rời khỏi vũng bùn quay về bên bờ hồ.
Toàn thân đều là bùn sình, Diệp Thiếu Dương mệt lử người, nằm trên mặt đất thở gấp.
Sau đó hỏi thăm Ngô Dao mới biết cô bị một quỷ ảnh cưỡng ép lôi đến nơi này đặt vào trong hố bùn, sau đó quỷ ảnh kia mới từ bên dưới kéo hai chân cô.
Cô vén quần lên, xoá vết bùn đi thì phát hiện hai cổ chân đều có một vòng bầm tím hình dấu ngón tay.
Có thể thoáng thấy được lực đạo của tà vật trong hố bùn kia.
“Thứ đó đã chết hay chưa?” Mộ Thanh Vũ không yên lòng hỏi.
“Chịu một kiếm của tôi tám phần là không sống nổi. Có điều tôi cũng không chắc chắn lắm. Cô làm một cái ký hiệu ở đây đi, đợi sau này có thời gian sẽ đến xử lý nó.”
Diệp Thiếu Dương vừa nói, trong lòng lại do dự tự hỏi:
“Bóng đen kia bắt Ngô Dao nhưng không giết chết, rõ ràng là muốn dẫn dụ mình đến đây.”
Thế nhưng mình có gặp nguy hiểm gì đâu?
Diệp Thiếu Dương cảm thấy chuyện này rất khó hiểu, chợt nghĩ có lẽ nào đối phương dẫn mình tới không phải là để giết chết mà còn có mục đích gì khác?
Mục đích đó sẽ là gì đây?
Đột nhiên, Mộ Thanh Vũ chỉ về ngọn núi sau lưng hắn, nói:
“Nơi này có một cái sơn động!”
Diệp Thiếu Dương quay đầu ra nhìn, chỉ thấy dưới núi quả thật có một cái sơn động. Hắn bước đến tỷ mỉ xem xét. Bên ngoài sơn động toàn bộ đều là đất mới, không xa phía dưới còn có một đống đất lớn, thầm nghĩ sơn động này tám phần là do núi lở nên mới xuất hiện.
Mộ Thanh Vũ quan sát xung quanh xong cũng đã chứng minh điều này là đúng.
“Sơn động này trước đó có lẽ không có cửa ra, cho dù có thì cũng rất bí mật. Do lũ quét làm lở núi mới làm lộ ra cửa động này.”
Mộ Thanh Vũ dùng đèn pin soi vào bên trong, phát hiện một thứ gì đó rất dài, một đầu to một đầu nhỏ đang bị hai cây xà gỗ gác treo trên vách đá.
“Huyền quan!” Mộ Thanh Vũ lập tức thất sắc.
Huyền quan rất phổ biến ở phương nam, chỉ cần thế núi đủ hiểm trở thì bên trên huyền nhai gần như đều có huyền quan.
Thế nhưng kiểu đặt huyền quan vào trong sơn động thế này lại cực kỳ hiếm thấy.
Mộ Thanh Vũ khom người, dùng đèn pin chiếu vào chỗ sâu hơn trong sơn động, phát hiện ra hình như không chỉ có một huyền quan mà thôi.
“Anh biết huyền quan là gì chứ” Mộ Thanh Vũ hỏi Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương gật đầu. Hắn đương nhiên đã từng nghe nói về huyền quan. Đây là một phong tục thổ táng không giống với người Hán, nói thẳng ra là treo quan tài lên trên huyền nhai, trên không đụng trời dưới không chạm đất. Vì sao phải làm vậy thì hắn không biết rõ.
Còn về việc làm sao để di chuyển những quan tài này lên các vách núi dựng đứng thì từ trước đến nay vẫn luôn có rất nhiều cách giải thích khác nhau. Diệp Thiếu Dương cũng không biết cái nào mới là đúng.
Mộ Thanh Vũ đã đi đến trước sơn động, cầm đèn pin soi vào bên trong.
Diệp Thiếu Dương chạy đến bên cạnh cô cùng quan sát. Chỉ thấy bên trong sơn động rất rộng rãi, phía trên một bên vách đá gần như treo đầy quan tài.