1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
  4. Tập 153

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio

Tập 153

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1035: Đấu với thần sông (3)

“Bây giờ bên đó đã thu được hơn mười thi thể rồi, vẫn đang đặt trên núi, không có cách nào để đưa được xác xuống. Chỉ còn cách dùng thuật đuổi thi, cho nên tối hôm qua tộc trưởng đến tìm tôi, nói tôi đi đuổi thi…”

Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng coi như là đã hiểu, buồn bực nói: “Tại sao lại là tôi, chẳng lẽ trong tộc của cô không còn thầy phù thủy khác hay sao?”

“Toàn bộ mười tám trại, chỉ có gia đình chúng tôi là thầy phù thủy hợp pháp. Mỗi trại đều có thầy phù thủy nhưng đa số đều không biết thuật đuổi thi, mà có biết cũng không có tư cách đi đuổi thi.”

Mộ Thanh Vũ giải thích: “Phù thủy ở trong trại người Miêu, cũng là vừa kinh vừa sợ, một phù thủy bình thường sẽ không dám thừa nhận chính mình là phù thủy, nếu không trong trại xảy ra bất kì chuyện kì lạ gì đều sẽ đổ lên đầu hắn, cũng không có ai dám giao du với anh ta, không cả dám ăn cơm nhà hắn luôn.

Chỉ có những thầy tế như chúng tôi mới là thầy phù thủy hợp pháp. Anh trai tôi không ở đây nên chuyện này liền đổ lên đầu tôi, nhưng tôi không hiểu sâu về vu thuật, sợ không ứng phó được, cho nên muốn tìm anh hỗ trợ.”

Diệp Thiếu Dương xua xua tay: “Bắt ma còn có thể, giết cương thi cũng được, nhưng nếu muốn đuổi thi đi thì Đạo gia chúng tôi không có phép thuật này.”

Mộ Thanh Vũ nói: “Không cần anh đuổi, anh chỉ cần làm trợ thủ giúp tôi là được. Lỡ như gặp phải thi biến phát sinh thì anh có thể giúp tôi ứng phó.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, việc này thì lại không thành vấn đề.

Thấy hắn đồng ý, Mộ Thanh Vũ vô cùng vui mừng, cô nói: “Anh dù sao cũng là một pháp sư, có anh hỗ trợ, tôi sẽ yên tâm hơn nhiều, chuyện này có thù lao cũng không thấp, đến lúc đó hai chúng ta chia 3:7.”

“Toàn bộ là của cô.” Diệp Thiếu Dương cười cười: “Sau này tôi còn muốn nhờ anh trai cô giúp cho nên chúng ta huề nhau.”

Mộ Thanh Vũ đi vào một gian phòng nhỏ phía sau, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Gian phòng này, là gian phòng duy nhất khóa kín sau khi Mộ Thanh Vũ giao căn nhà cho mình, không có cửa sổ lại còn được lắp cửa chống trộm tiên tiến nhất.

Diệp Thiếu Dương suy đoán, trong đó nhất định để những tài liệu liên quan đến vu thuật, nên hắn rất thức thời ngồi chờ ở phòng khách, không hề có ý nghĩ sẽ tiến đến đó.

Nửa tiếng sau, Mộ Thanh Vũ đi ra, trên người cõng theo một cái bao, trong tay còn cầm theo một cái rương da lớn. Diệp Thiếu Dương bước đến chủ động ôm lấy cái rương, hắn cảm thấy cái rương rất nặng.

Hai người cùng ra ngoài, vừa mới ngoành vào một ngõ nhỏ, một chiếc xe con đi tới, Bảo Ca quay cửa kính xe xuống, nhìn hai người một chút, sau đó nói: “Tôi đưa hai người đi.”

Mộ Thanh Vũ không hề nói gì, mở cửa xe rồi ngồi vào trong, đợi Diệp Thiếu Dương cũng ngồi lên xe thì chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

Bảo Ca nhìn Diệp Thiếu Dương qua gương chiếu hậu một chút, nói: “Cậu Diệp cũng biết phép thuật?”

“Biết chút chút.”

“Vậy thì tốt, tôi còn đang lo không có ai chăm sóc Thanh Vũ nhà chúng tôi. Cậu vất vả rồi.”

Hai người không mặn không nhạt nói mấy lời khách sáo, Mộ Thanh Vũ từ đầu đến cuối không mở miệng nói gì.

Ô tô lái qua trấn nhỏ, lên một ngọn núi, mấy phút sau đã đứng trước một dòng sông, cũng là điểm cuối của đường núi.

Bên bờ sông có cái bến tàu, có một con đò rất lớn đang chạy trên mặt sông.

Mấy người họ đứng đợi trên bến tàu.

Sau khi Bảo Ca bước đến, mấy người đều bước đến chào hỏi, thái độ vô cùng cung kính.

Tuy nói hiện tại đã có chính quyền của thị trấn, nhưng bởi trấn nhỏ xa xôi, người Miêu lại khá là khép kín, về căn bản thì họ vẫn là tin tưởng và kính phục tộc trưởng. Diệp Thiếu Dương sau khi nghe mộ Thanh Vũ nói mới biết, thì ra người đảm nhiệm chức trưởng trấn chính là chú của Bảo Ca…

“Tại sao lại có một dòng sông?” Diệp Thiếu Dương nhìn con sông dài tới trăm mét, hắn bực bội nói.

“Đây là con suối, mùa hè là thời gian nước đầy nên mặt sông sẽ rất rộng.”

Mộ Thanh Vũ giải thích với hắn, con đường này không phải chủ đạo, mà là mấy ngôi làng nằm sâu trong ngọn núi. Bình thường đều là lái xe đi từ đại lộ vào. Nhưng bây giờ đường núi rất trơn, mặt đường cũng bị vùi lấp hết nên chỉ còn cách ngồi thuyền thôi.

Bảo Ca lấy từ túi ra ba chai nước tinh khiết, đưa cho hai người họ hai chai.

Sáng sớm ăn gì đó có chút mặn, Diệp Thiếu Dương đang có hơi khát, vặn nắp ra định uống thì ba lô trên vai Mộ Thanh Vũ đột nhiên sượt qua, đập vào tay hắn làm cho chai nước rơi xuống đất, đổ ra ngoài.

“Trên xe tôi vẫn còn.” Bảo Ca quay lại xe lấy ra một chai nữa.

Mộ Thanh Vũ quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương một chút, Diệp Thiếu Dương trong nháy đã hiểu ra.

Bảo Ca quay lại với chai nước rồi đưa cho Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương cầm ở trong tay, đến nắp cũng chưa mở ra.

Bảo Ca đứng một bên nhìn, khẽ cười.

Thuyền lái tới, Bảo Ca dặn dò vài câu quan tâm với Mộ Thanh Vũ. Mộ Thanh Vũ trả lời hắn rồi cùng Diệp Thiếu Dương lên thuyền.

Trên thuyền có chừng mười người, người lớn tuổi chiếm đa số, đều là người Miêu, có mấy người nói chuyện phiếm với Mộ Thanh Vũ bằng tiếng Miêu, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Diệp Thiếu Dương.

Mộ Thanh Vũ sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với bọn họ thì đến đứng ở đầu thuyền với Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương thấy bên cạnh không người, thấp giọng hỏi: “Nước đó có vấn đề?”

“Đề phòng không bao giờ là thừa.” Mộ Thanh Vũ nói rằng.

Cô lại nói bạn trai mình như vậy, Diệp Thiếu Dương nhíu nhíu mày, hỏi: “Hắn là phù thủy?”

“Không phải, thế nhưng gia đình hắn cũng không ít người là phù thủy, chỉ là không có thân phận hợp pháp nên đều giấu đi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn mặt sông vẩn đục, không nhịn được hỏi: “Thanh Vũ, tôi có cảm giác hai người như không có tình cảm gì vậy. Nếu như cô không thích hắn thì tại sao lại phải làm bạn gái hắn?”

Mi mắt Mộ Thanh Vũ buông xuống, nhìn mặt sông, không nói gì.

“Xin lỗi, mạo muội rồi.” Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy câu hỏi này có hơi đường đột.

“Chúng tôi là được đính ước từ khi còn nhỏ.” Mộ Thanh Vũ nhàn nhạt nói: “Tộc trưởng cùng gia đình thầy tế nhất định phải làm thông gia.”

“Mẹ tôi phản đối kịch liệt, thế nhưng không có cách nào khác, nếu như lúc đó không có cái đính ước này thì cả nhà chúng tôi không thể ở lại trên trấn này. Bao năm qua đều là gia đình tộc trưởng chăm sóc chúng tôi cho đến tận khi tôi trưởng thành.”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy thì hết sức kinh ngạc, hắn không thể nào ngờ tới sự việc lại như vậy. Hắn do dự một lát rồi mới hỏi: “Vậy mẹ cô… năm đó tại sao lại không dọn đi?”

“Gia đình thầy tế không thể không có đời sau rồi, bởi vì phải có người nối nghiệp. Mẹ tôi có mơ cũng mơ được dọn ra khỏi trấn này, nhưng mà không thể làm được. Tất nhiên còn có lí do khác.”

Diệp Thiếu Dương nhớ tới thỉnh cầu khi mẹ của nàng báo mộng cho hắn. Tựa hồ như hắn đã nắm bắt được điều gì đó.

Đúng lúc này, chỉ nghe “Tùm tùm” một tiếng, mọi người đều kêu lên sợ hãi.

Diệp Thiếu Dương nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy mặt nước chỗ gần đuôi thuyền có một người đang giãy giụa, đó là một cô gái người Miêu đang kêu gào cứu mạng.

Có người rơi xuống nước!

Thuyền vẫn đang chạy, lúc này đã cách xa hơn mười mấy mét.

Tất cả mọi người đều tụ tập đến đuôi thuyền, nhưng điều khiến cho Diệp Thiếu Dương bực mình chính là lại chẳng có một ai muốn đi cứu.

Diệp Thiếu Dương vọt tới, lập tức bị mấy người kéo lại.

“Cậu làm gì thế!” Có người dùng tiếng Hán không quá chuẩn để nói.

“Cứu người, còn làm gì nữa!”

“Từ trên thuyền rơi xuống nước, đó là vì thần sông đòi đồ tế, cái này phải tùy vào số trời, không thể cứu được đâu!”

Hai người trung niên kéo chặt hắn lại: “Nếu không sẽ chọc giận đến thần sông thì người trên chiếc thuyền này đều gặp phải xui xẻo!”

Diệp Thiếu Dương phát sợ, xác thực có một số chỗ có truyền thống như vậy, đặc biệt là khu vực của dân tộc thiểu số, thế nhưng… Nhìn cô gái đang giãy giụa kêu cứu trong nước, bản thân hắn sao có thể làm ngơ được.

“Thiếu Dương ca!”

Phía sau truyền đến tiếng gọi của Mộ Thanh Vũ.

“Cô cũng muốn ngăn cản tôi sao?” Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói.

“Đưa mấy thứ chẳng hạn như điện thoại di động cho tôi! Chú ý an toàn!”

Diệp Thiếu Dương ném điện thoại di động cùng bóp tiền cho cô, hắn cởi áo ra, hét lên một tiếng, đánh văng hai người đang giữ mình ra rồi lao xuống dòng nước đang cuồn cuộn phía dưới.

Chương 1036: Đấu với thần sông (4)

“Lộ Vân A Bà, sao người lại có thể để cho hắn nhảy xuống dưới sông chứ, ngộ nhỡ hắn cứu được cô gái đó, thần sông sẽ nổi giận đấy.”

Một bà lão cầm lấy tay Mộ Thanh Vũ tay, không hài lòng nói, nhưng cũng không dám làm càn, dù sao anh trai cô ấy cũng là thầy tế trong tộc, bản thân cô cũng là bà đồng.

A Bà là tên gọi tôn trọng dành cho bà đồng.

“Đúng vậy Lộ Vân A Bà, lũ quét bây giờ chính là lúc thần sông đang thức dậy. Tôi thấy việc cô gái kia ngã xuống nước chính là ý chỉ của thần sông. Ngộ nhỡ để hắn cứu được cô gái đó lên đây, thần sông mà trách tội thì cả con thuyền này sẽ bị lật đó!” Bên cạnh còn có một người vừa cau mày vừa nói.

Mộ Thanh Vũ nhíu nhíu mày, cô nói: “Anh ấy là người Hán, không giống với chúng ta, nên đừng trách anh ấy. Anh ấy là một pháp sư, biết đâu lại có cách gì đó.”

“Người ở trong nước thì làm sao có thể đấu lại được thần sông, có thể có cách gì được chứ!”

Những người đứng xung quanh cũng liên tục lắc đầu.

Mộ Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn ra.

Diệp Thiếu Dương đã bơi tới bên cạnh cô gái kia, cô gái như vớ được cọng rơm, liền ôm chặt lấy hắn.

Người ta vẫn thường nói là con người sau khi bị rơi xuống nước sẽ mấ đi hoàn toàn lí trí. Sẽ sống chết bám chặt lấy người xuống cứu họ, sức mạnh kinh người lúc cận kề cái chết của họ thường thường có thể khiến người cứu bị dìm chết chung.

Kĩ thuật bơi lội của Diệp Thiếu Dương cũng không tốt lắm, sau khi bị cô gái đó bám chặt lấy, nhất thời hắn không động đậy được mà dòng nước thì chảy xiết. Chỉ cần một chút sơ sẩy thôi mà đã uống mấy ngụm nước rồi.

Cũng may Diệp Thiếu Dương luyện qua mười mấy năm thể thuật Mao Sơn, tố chất cơ thể hắn vượt xa người bình thường, lập tức dùng sức đẩy hai cánh tay cô gái ra rồi ôm cô vào người, điều chỉnh lại một chút, như thế này mới bình thường một chút, sau đó hắn bơi về phía trước thuyền.

“Không được tới đây! không được tới đây!”

Hầu như tất cả mọi người đều đồng thanh hét lên.

“Cậu sẽ làm cho thần sông giận cá chém thớt, sẽ trút giận lên chúng tôi. Cả con thuyền này đều sẽ bị chìm.”

Mấy người bọn họ còn dồn tới chỗ đuôi thuyền, chiếm hết tất cả không gian, không cho bọn họ chút chỗ trống nào trên thuyền. Thậm chí nhìn thấy tình huống đó, Diệp Thiếu Dương tin là nếu hắn thật sự tiến lại gần thì sẽ bị đạp quay lại nước.

Lắc lắc đầu. Diệp Thiếu Dương tăng tốc, bơi nhanh về một phía mạn thuyền. Động cơ của con thuyền này rất kém, đi rất chậm, còn chậm hơn cả người ta bơi.

Diệp Thiếu Dương bơi một mạch tới mạn thuyền, nắm lấy một cái phao đang treo lơ lửng trong nước, thực tế chính lốp xe ô tô. Mạn thuyền rất cao, hắn cũng không muốn trèo lên, hắn định cứ như vậy để thuyền kéo đến bên bờ.

Đối với hắn mà nói, việc bơi lội rõ ràng còn khó hơn chuyện bắt ma. Đặc biệt còn phải ôm theo một người nữa, Diệp Thiếu Dương không tự tin là mình sẽ đủ sức để bơi đến bên bờ.

Người trên thuyền lập tức vọt tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, hét lớn kêu hắn buông tay ra. Một mình Mộ Thanh Vũ cũng không ngăn cản được.

Một ông lão thậm chí còn chen chân lên đạp vào Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhất thời tức giận, nắm lấy chân ông lão, hơi dùng sức kéo xuống nước.

Ông lão bám chặt lấy cái lốp xe, dưới sự trợ giúp của những người trên thuyền mới có thể kéo lại được.

Chiêu ấy của Diệp Thiếu Dương khiến cho những kẻ đứng trên thuyền có ý muốn đạp hắn đều không dám giơ chân ra nữa.

Diệp Thiếu Dương đánh giá qua về cô gái đang ở trong lòng hắn: Trên người mặc một bộ váy dài có thêu hoa, kiểu dáng của người Miêu. Tuổi tác chắc chỉ lớn hơn hắn một chút, khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi. Mái tóc được nhuộm màu vàng, hai mắt to to, tướng mạo trông cũng khá. Lúc này cô gái cũng đã định thần lại, ôm lấy cổ Diệp Thiếu Dương, im lặng ngồi yên trong lòng hắn.

Bất cẩn một cái… Anh hùng cứu mỹ nhân?

“Á! Đó là cái gì vậy!” Đám người trên thuyền bắt đầu xôn xao, thi nhau lùi về phía dưới, nhìn về phía sau Diệp Thiếu Dương.

“Cẩn thận!” Mộ Thanh Vũ la lớn.

Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy trong dòng nước chảy xiết có một thứ gì đó trọc lốc đang ngoi lên, nó cao phải tới hai, ba mét và đang lao về phía hắn.

Thứ quái quỷ gì vậy!

Diệp Thiếu Dương đang muốn nhìn rõ là cái gì đột nhiên các bọt nước lặn xuống, hai bên bờ trở về như cũ, chỉ còn để lại một vòng sóng lăn tăn, tản dần ra xung quanh.

Diệp Thiếu Dương biết có chuyện không ổn, bản thân hắn đang ở trong nước không tiện đấu pháp. Huống hồ bên hắn còn có thêm một người. Hắn lập tức bỏ mặc sự phản đối của những người trên thuyền mà nhanh chóng nhảy lên. Đột nhiên, cô gái trong lòng hắn bị kéo mạnh xuống nước, cô ta kêu lên thất thanh.

Diệp Thiếu Dương bắt được cánh tay của cô. Kết quả là nguồn sức mạnh đó quá lớn đã kéo mạnh cô gái chìm xuống dòng nước.

Cùng lúc đó, Diệp Thiếu Dương cảm thấy hai chân bị thít chặt lại, tựa như có một thứ gì đó đang cuốn chặt lại. Hắn mở to mắt nhìn xuống nước, thì nhìn thấy một cái đầu tóc rất to, giống như một đám rong lớn đang khuếch tán ra, cuốn chặt lấy chân hai người bọn họ, đồng thời liên tục bò lên trên người.

Diệp Thiếu Dương cảm giác cả người bị ghìm lại vô cùng đau đớn, giống như khí lực đang mất dần đi. Hắn dựa sát vào nhìn cô gái kia, cô gái vì giãy giụa một lúc nên đã rơi vào hôn mê rồi.

Phải nhanh chóng cứu cô ấy lên, nếu không cô ta nhát định sẽ chết!

Thiên Địa Huyền Hoàng, Âm Dương diệu pháp, phục hóa Thiên Vương, hàng định Thiên Nhất!

Diệp Thiếu Dương đọc thầm bùa chú trong lòng, tay trái nắm chặt lại, đập xuống cái đám đang bò loạn đến phần eo của hắn.

Một chòm tóc lập tức lùi bước, thế nhưng những chỗ còn lại lại càng bị đám tóc trói lại chặt hơn, chúng vẫn đang tiếp tục bò lên nửa người trên của hắn…

Diệp Thiếu Dương mới biết được là đám tóc này không phải là thân xác thật sự của đối phương. Đáng tiếc là khi ở trong nước nên tầm nhìn của hắn gặp trở ngại, Diệp Thiếu Dương quét mắt một vòng cũng không tìm được thân xác thực sự của nó đang ở đâu.

Hiện tại cô gái đó đã bị đám tóc quấn chặt lấy toàn thân, trông giống như một cái kén tằm đen sì. Chỉ có một tay là còn giơ lên khỏi mặt nước, bị Diệp Thiếu Dương nắm chặt lấy, hắn không dám buông ra.

Cái mớ tóc đang quấn lấy người hắn không ngừng thít chặt hơn. Diệp Thiếu Dương cảm thấy toàn thân đau đớn, cảm giác như đám tóc đó đã thít vào đến da thịt hắn.

Sự đau khổ này còn chấp nhận được, nhưng quan trọng nhất là bản thân hắn trước khi xuống nước đã hít một hơi dài, kiên trì đến tận bây giờ thì cũng sắp dùng hết rồi. Nếu như hắn không tiếp tục hít thêm dưỡng khí thì bản thân hắn cũng sẽ rơi vào số mệnh như cô gái kia.

Dù cho đạo pháp của hắn có thông thiên thì hắn vẫn là con người. Mà con người cần phải hít thở, nếu không hắn sẽ chết…

Diệp Thiếu Dương nắm chặt tay trái lại, không ngừng đánh xuống khắp nơi trên cơ thể. Mỗi lần ngón tay hắn hạ xuống cũng chỉ có thể xua đi một nhúm tóc. Nhưng ngón tay hắn vừa rời đi thì đám tóc lại tiếp tục bò lên.

Rất nhanh, cả người hắn liền bị lũ tóc vây chặt lại, có một số tóc đã bắt đầu chui xuyên vào trong mắt, mũi, mồm, tai hắn, hắn vội vàng niệm chú, dùng cương khí để ngăn cản lại.

Bọt sóng trên mặt nước đang cuồn cuộn, sau đó từ từ bình lặng trở lại.

“Chết rồi!” Có người lên tiếng than thở: “Tên nhóc này không hiểu quy tắc, tuy là người tốt nhưng mà đáng tiếc.”

“Chỉ mong thần sông sẽ không trút giận lên đầu chúng ta, nhà đò nhanh lái thuyền đi!”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều kêu la lên, bắt nhà đò phải mau lái thuyền đi.

Mộ Thanh Vũ nhoài người trên lan can, cô nhìn mặt nước, mắt ngấn lệ.

Đột nhiên, cô cắn răng, lấy từ trong túi ra một bình sứ. Cô mở nó ra rồi đổ hết số bột bên trong xuống dưới nước.

Hùng hoàng!

Hùng hoàng trừ tà có tác dụng khống chế tất cả yêu ma quỷ quái. Đặc biệt là khi ở trong nước thì độ khuếch tán càng lớn hơn. Nhưng mà phạm vi quá lớn, chỉ có một chút Hùng Hoàng này thì chỉ cho kết quả tốt nhất là khiến cho hành động của con thủy quái bị chậm hơn một chút.

Cô không biết bơi, nếu xuống nước chỉ có con đường chết. Với chuyện này cô chỉ có thể dùng cách này để cố gắng góp một phần sức lực.

Chỉ mong, có thể giúp được Diệp Thiếu Dương… Nếu như anh ta vẫn chưa chết.

“Lộ Vân A Bà, người, người làm như vậy sẽ chọc giận đến thần sông đấy!” Có người kinh hãi thốt lên.

Chương 1037: Hà cơ cứu mạng

Mọi người trách móc dồn dập. Chuyện liên quan đến tính mạng, ai cũng mặc kệ thân phận của cô.

Đây là cái giá phải trả. Nhưng Mộ Thanh Vũ không hối hận. Cô làm lơ mọi lời trách móc, tựa vào lan can. Cô nhìn con thuyền tiến về phía trước, ánh mắt khóa chặt lấy nơi xảy ra chuyện. Tay siết chặt lại. Cô đang chờ đợi kỳ tích.

Sông không sâu. Diệp Thiếu Dương bị đám tóc kéo xuống đáy hồ nên bất đắc dĩ phải buông tay cô gái kia.

Đột nhiên đám tóc kia buông lỏng ra. Diệp Thiếu Dương không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn sẽ không để vụt cơ hội này. Hắn dùng sức dẫm lên bãi cát ở đáy sông, lấy đà để cơ thể lao lên mặt nước.

Đầu hắn vừa trồi lên mặt sông, cơ thể phía dưới lại bị đám tóc siết chặt và kéo xuống lại.

Cũng may là Diệp Thiếu Dương đã kịp hít thở một hơi.

Lúc này, Diệp Thiếu Dương không thể phản kháng khi ở dưới nước. Không thể dùng linh phù và đám pháp bảo cũng trở nên vô dụng. Tay chân bị trói chặt. Nếu dùng cách làm bình thường, e rằng cũng vô ích.

Cuối cùng, Diệp Thiếu Dương bí quá hóa liều.

Lúc cơ thể bị đám tóc trói chặt, hắn cảm nhận được thứ gì đó đang dính vào.

Là chân thân của đám tóc!

Cơ thể bị tóc trói chặt, không thể động đậy. Hắn còn cảm thấy có một đôi môi đang tiến lại gần môi mình để hấp thu dương khí.

Tựa như hai người đang hôn môi, đầu lưỡi mềm mại, trơn nhẵn cạy môi hắn ra rồi tiến vào khoang miệng.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên cắn lấy đầu lưỡi của mình. Máu Thiên Sư chảy ra. Điều này làm đối phương giật mình, lập tức rút lưỡi lại. Diệp Thiếu Dương sao có thể để nó làm thế. Hắn khép miệng lại, cắn mạnh đầu lưỡi của con quỷ kia và để máu Thiên Sư cứ chảy ra như vậy, không ngừng ăn mòn tu vi của nó.

Dựa vào đám tóc này, Diệp Thiếu Dương đoán đối phương nhất định là Thủy Quỷ.

Thủy Quỷ quấy phá nghĩa là bọn chúng tu theo tà đạo. Thủ đoạn quen sử dụng nhất chính là siết chặt lấy nạn nhân rồi dùng miệng hút dương khí.

Bản thân hắn là pháp sư, chỉ cần hắn không chết, đối phương chắc chắn sẽ tìm cách giết hắn trước, sau đó mới yên tâm hút dương khí của cô gái kia.

Thực tế chứng minh, hắn đã đoán đúng. Dưới tình huống không thể làm theo những cách thông thường khác, Diệp Thiếu Dương đã làm liều cách này.

Nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn tính sót một chuyện: Tu vi của Quỷ Thủy này quá cao, khi bị máu hắn ăn mòn thì nó liền phóng thích quỷ khí chống cự lại.

Nếu cả hai đang ở trên mặt đất, Diệp Thiếu Dương có hàng ngàn, hàng vạn cách để giết con Thủy Quỷ này. Nhưng với tính huống này, hắn chỉ có thể cứng rắn chống chọi bằng cách này.

Một lát sau, Diệp Thiếu Dương cảm nhận được tu vi của Thủy Quỷ kia đã bị tiêu hao rất nhiều. Nó chỉ còn chống đỡ được nhiều nhất là một phút. Mà hắn… không thể chống chịu thêm một phút nào nữa.

Vừa nãy trồi lên mặt nước, chỉ kịp hít một hơi nhỏ đã bị đám tóc kéo xuống. Vì thế, bây giờ đã là cực hạn của Diệp Thiếu Dương.

Bởi vì thiếu dưỡng khí, ý thức Diệp Thiếu Dương càng lúc càng mơ hồ. Hắn chỉ cắn chặt lưỡi con quỷ kia theo bản năng. Đây chính là kết quả tốt nhất, cùng lắm là đồng quy vu tận…

Sao còn chưa xong thế này, sao còn chưa xong! Lão tử sắp “thăng” rồi này!

Dù sao hắn cũng là một Thiên Sư, thế mà lại bị một con Thủy Quỷ siết chết. Đúng là sống oai hùng mà chết trong nghẹn khuất…

Đột nhiên, thân thể Quỷ Thủy bị co giật thật mạnh rồi bị kéo lên mặt nước.

Diệp Thiếu Dương lập tức trồi lên mặt nước. Hắn nhanh chóng há miệng hít lấy vài hơi lớn.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy không khí thơm ngọt đến vậy. Cảm giác này phải gọi là… sướng!

Rất nhiều người trên thuyền cho rằng hắn đã chết. Vì thế khi nhìn thấy hắn ngoi lên, cả thuyền đều kinh ngạc.

Mộ Thanh Vũ mừng đến phát khóc. Cuối cùng… kỳ tích đã xảy ra.

Đám tóc quấn quanh Diệp Thiếu Dương buông ra. Cách đó không xa là một nữ quỷ tóc trắng và một bóng người khác đang đánh nhau trong những con sóng lớn.

Một tiếng thét chói tai phát ra từ miệng nữ quỷ. Nháy mắt, nữ quỷ lại lặn xuống nước, bóng người kia lập tức đuổi theo.

Trên mặt nước chỉ còn lại những con sóng không ngừng xô vào nhau như thể hiện sự kịch liệt của trận đấu đang diễn ra dưới nước.

Đám khách trên thuyền trợn mắt há mồm, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngay cả Mộ Thanh Vũ cũng kinh ngạc không thôi. Cô không biết tại sao xuất hiện một người đến giúp đỡ Diệp Thiếu Dương. Hơn nữa, người đó có vẻ như mạnh hơn Hà Bá.

“Anh Thiếu Dương, cô gái kia!” Mộ Thanh Vũ lớn tiếng kêu.

Diệp Thiếu Dương vừa lặn lại xuống nước đã bị một người bắt lấy tay rồi lôi hắn ra khỏi mặt nước.

Một cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn. Cô cười ngọt ngào với Diệp Thiếu Dương: “Lão đại.”

Diệp Thiếu Dương nhìn Mỹ Hoa, cười khổ: “Nếu đến trễ chút nữa, cô sẽ không còn gặp được tôi nữa đấy.”

Mỹ Hoa ôm cô gái Miêu tộc vào ngực, đi về phía hắn như thể đang đi trên mặt đất.

“Sao rồi?” Diệp Thiếu Dương nhìn thấy mặt mày cô gái kia đã tím ngắt, có vẻ như đã không còn thở.

“Gần như đã chết. Có đưa đến bệnh viện cũng không sống được. Nhưng tâm mạch vẫn còn đập, tôi có cách!”

“Vậy mau cứu cô ấy, đừng để cô ấy chết!”

Một khi cô gái này chết đi, dù mệnh vẫn chưa tận, tên cô ta vẫn tự động hiện lên sổ Sinh Tử. Khi đó, cho dù hồn phách vẫn chưa đi thì hắn cũng không có cách khiến cô ta sống lại.

Mỹ Hoa ôm lấy cô gái kia, dùng miệng hút nước từ miệng cô gái kia rồi phun ra, sau đó tiếp tục lại làm như thế.

Diệp Thiếu Dương biết Mỹ Hoa đã hút nước từ phổi cô gái kia ra. Nhưng… hình cảnh hai cô gái môi chạm môi này… thật khiến người ta suy nghĩ sâu xa…

Mỹ Hoa phun một ngụm nước ra, rồi cười với Diệp Thiếu Dương: “Được đại khái rồi, chỉ còn hô hấp nhân tạo nữa thôi. Anh có muốn làm hay không?”

“Đừng nói bậy, cô cứ tiếp tục đi!”

Mỹ Hoa lại hô hấp nhân tạo cho cô gái kia. Một lúc sau, cô bảo cô gái kia đã không còn chuyện gì nữa, một lát sau sẽ tỉnh lại.

Nói xong, một tay cô ôm cô gái kia, một tay tóm lấy cổ áo Diệp Thiếu Dương rồi đuổi theo con thuyền kia.

“Không cần lên thuyền. Cứ lên bờ bên kia là được.”

Mỹ Hoa lĩnh mệnh. Cô đứng trên mặt nước, dưới chân gợn lên những con sóng nhỏ. Cô nâng hai người từ từ đi đến bờ bên kia.

Đám người trên thuyền khiếp sợ. Bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế này bao giờ.

Bình thường Diệp Thiếu Dương sẽ không để Mỹ Hoa làm màu thế này. Nhưng nghĩ đến đám người trên thuyền kia, hắn liền muốn bọn họ kinh sợ một phen.

“Thủy Quỷ kia đâu?” Diệp Thiếu Dương hỏi Mỹ Hoa.

“Đã chết, có tu vi mấy trăm năm, không tệ.”

Diệp Thiếu Dương “à” một tiếng, rồi không hỏi nhiều nữa. Ở trước mặt Hà Cơ của sông Âm Thủy, một Thủy Quỷ có tu vi mấy trăm năm cũng phải quỳ muốn mà gọi cô là tổ tông.

May mà lúc bị đám tóc cuốn lấy, hắn đã nhanh tay kích hoạt hồn ấn của Mỹ Hoa để cô ấy đến cứu mình.

Mỹ Hoa là quỷ có thể đi xuyên qua vết nứt không gian nhanh hơn Tiểu Bạch và Chanh Tử. Cho nên, vào thời khắc mấu chốt vừa rồi, Diệp Thiếu Dương đã chọn cô.

Nhưng lúc kích hoạt hồn ấn, Mỹ Hoa đang ở Quỷ Vực, muốn đến dương gian cũng cần một ít thời gian. Cũng may mà hắn gọi cô tới, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Mẹ kiếp, suýt nữa là lật thuyền trong mương.” Diệp Thiếu Dương thở một hơi rồi căm giận mắng.

Mỹ Hoa cười:

“Nơi này không phải mương mà là sông lớn. Lão đại đừng có canh cánh trong lòng. Dù sao cũng ở trong nước, anh không thể phát huy bản lĩnh của mình. Nếu là trên mặt đất, lệ quỷ có tu vi trăm năm cũng bị anh xử đẹp.”

Chương 1038: Chém hà bá (1)

“Ha ha, vẫn còn sức nói thế à!”

Nghe Mỹ Hoa nói thế, Diệp Thiếu Dương rất vui. Hắn bất giác đưa tay vuốt mũi cô một cái. Mỹ Hoa thật tốt, luôn giúp cậu trong những lúc mấu chốt. Đúng là vú em siêu cấp!

Hơn nữa, cô cũng tốt tính. Nếu người đứng đây là Tiểu Bạch hay Chanh Tử, hai tên này chắc chắn sẽ chế nhạo hắn một phen, chứ không khen như vậy đâu!

Mỹ Hoa đỡ hai người, vượt qua con thuyền với tốc độ rùa bò kia và đi về phía bờ. Nhưng chưa đến bờ thì một trận cuồng phong kéo đến, một mùi tanh nồng truyền đến.

Hai người quay đầu lại nhìn. Một con sóng to đang bổ về phía họ.

Mỹ Hoa nhấc hai người Diệp Thiếu Dương lên, đạp gió rẽ sóng, nhảy lên điểm cao nhất của con sóng rồi thuận thế nhảy lên bờ. Cô đặt hai người Diệp Thiếu Dương lên bờ cát. Sau đó, cô quay đầu lại nhìn. Mặt sông vốn tĩnh lặng, lúc này, lại dậy sóng, nước sông đục ngầu.

Chiếc thuyền đang đi trên sông lắc lư dữ dội. Người trên thuyền nghiêng ngả, va vào nhau.

“Chàng trai kia động vào vật tế của Hà Bá nên ngài ấy nổi giận!”

Đám người trên thuyền rít gào không ngừng.

Mặt sông nổi một con sóng cao hai, ba mét đánh về phía thuyền.

Rầm!

Thuyền lắc mạnh, vài người bị rơi xuống nước.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: “Mỹ Hoa, cô cứu bọn họ đi!”

Tuy hắn hận đám người kia đến mức chỉ muốn bọn họ rơi xuống nước chết đuối nhưng mạng người không phải chuyện đùa, hắn không thể đứng nhìn bọn họ chết như thế.

Mỹ Hoa lĩnh mệnh. Cô nhảy xuống sông, bơi đến cạnh thuyền, vớt mấy người bị rơi xuống nước rồi đưa bọn họ vào bờ.

Trên sông sóng lớn dâng cao, cuồng phong gào thét.

Nếu không nhìn hai bên bờ thì thoạt nhìn khung cảnh này chẳng khác gì ngoài khơi.

Rốt cuộc là thứ gì đang tác quái ở đây?

Đây chỉ là một con sông hơi lớn trong một sơn cốc mà thôi. Lẽ ra không nên có thứ nguy hiểm gì chứ?

Mỹ Hoa túm áo bốn người bị rơi xuống nước. Đôi chân thon dài, trắng mịn của cô ẩn hiện trong nước. Cô đặt bốn người kia lên bờ rồi nói với Diệp Thiếu Dương: “Lão đại, dưới nước có yêu quái, tôi phải đi diệt nó đây!”

“Khoan đã, trước hết cô hãy đưa con thuyền kia vào bờ. Nếu có người rơi xuống thì hãy cứu họ lên.” Nhìn con thuyền đang lắc lư dữ dội trong cuồng phong tựa như có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào, Diệp Thiếu Dương có chút không đành lòng nếu để mặc bọn họ như vậy. Hơn nữa, Mộ Thanh Vũ vẫn còn trên thuyền.

Mỹ Hoa lĩnh mệnh.

“Là ngươi, là ngươi hại bọn ta. Vợ ta còn ở trên thuyền. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, ta sẽ chôn sống ngươi!”

Một người đàn ông trung niên vừa được Mỹ Hoa cứu lên bờ chỉ tay vào Diệp Thiếu Dương, gào lên.

Diệp Thiếu Dương bắt lấy cổ tay ông ta rồi ném ông ta xuống sông.

Người đàn ông kia vội vã bơi lên bờ. Diệp Thiếu Dương tiến lại dẫm lên vai ông ta. Ông ta giãy giụa một lát nhưng không thể khỏi chân Diệp Thiếu Dương để lên bờ.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Nhìn thấy ánh mắt hung ác của Diệp Thiếu Dương, ông ta bị dọa cho mặt mày tái mét.

“Rốt cuộc thứ dưới nước kia là gì?”

“Hà Bá… Không ai biết đó là gì cả.”

Diệp Thiếu Dương lại hỏi vài câu. Thì ra thứ được gọi là Hà Bá này không biết đã ở đây bao nhiêu năm. Trước kia, nó liên tục tạo ra hồng thủy mấy năm liền. Mỗi năm đều có vài người chết đuối. Sau đó, vào tết Trung Nguyên mỗi năm, người sống ở đây đều tổ chức lễ tế, hiến mười con trâu và heo cho Hà Bá. Truyền thống này vẫn duy trì cho tới ngày nay.

Thế nhưng mỗi năm vẫn có người chết đuối.

Từng có một người rơi từ trên thuyền đánh cá xuống sông. Người trên thuyền ấy lập tức nhảy xuống cứu. Kết quả, thuyền đó bị chìm. Tất cả mọi người trên thuyền ấy đều chết đuối. Đến nay vẫn chưa tìm được thi thể.

Chuyện như vậy lặp lại rất nhiều lần. Cho nên sau này khi thấy có người rơi xuống nước, bọn họ không bao giờ nhảy xuống cứu.

Cuối cùng Diệp Thiếu Dương đã hiểu gì sao đám người trên thuyền lại có thái độ lạnh nhạt khi có người rơi xuống sông như vậy. Nhưng dù biết nguyên nhân, hắn vẫn không cảm thấy bọn họ làm vậy là đúng.

Lúc này, Mỹ Hoa đã bơi đến cạnh thuyền. Cô đứng ở đầu ngọn sóng thi triển một loại phép thuật gì đó mà khi sóng đánh tới gần thuyền sẽ bị một tấm chắn vô hình ngăn cản.

Mỹ Hoa giúp con thuyền cập bờ. Vừa đến bờ, giữa dòng sông đột nhiên xuất hiện một dòng nước ngầm, phía dưới là một cái bóng đen, dài tầm ba, bốn mét đang di chuyển về phía Mỹ Hoa.

Mỹ Hoa cũng lặn xuống nước và xông về phía thứ kia.

Cái bóng đen kia lập tức lặn xuống.

Một luồng sương trắng từ phía trên bóng đen kia tỏa ra rồi khuếch tán ra xung quanh.

Yêu chướng!

Diệp Thiếu Dương vừa nhìn đã nhận ra, đây chính cái mà dân gian hay gọi là Ngư Vụ Tử. Ngư dân đánh cá lâu năm khi gặp phải loại sương này đều cho rằng đây chính là hơi mà những con cá lớn thành tinh thở ra.

Những thuyền đánh cá có kinh nghiệm, khi gặp Ngư Vụ Tử sẽ di chuyển ra xa nó, tránh chạm phải nó.

Diệp Thiếu Dương quan sát kỹ lưỡng. Yêu chướng kia dâng cao đến bốn, năm mét. Điều này có nghĩa là thứ tạo ra nó rất mạnh. Con Thủy Quỷ lúc nãy có lẽ chỉ là thuộc hạ của thứ này.

Bỗng nhiên, trong yêu chướng kia phát ra một luồng kim quang.

Diệp Thiếu Dương căng thẳng. Chẳng lẽ thứ này sắp thành Yêu Tiên? Một thứ tu luyện dựa vào việc ăn thịt người lại có thể tu thành Yêu Tiên? Điều này sao có thể chứ?

“Anh Thiếu Dương, không sao chứ?” Sau khi xuống thuyền, Mộ Thanh Vũ chạy vội đến, đưa ba lô và thắt lưng cho Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu. Ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi nơi Mỹ Hoa và con thủy yêu kia đang đánh nhau. Xung quanh là sóng dữ, trên mặt nước đầy yêu chướng cản trở tầm mắt, hắn không thấy rõ lắm. Nhưng với tình hình trước mắt, hai người kia vẫn chưa phân thắng bại.

“Cô gái kia từ đâu tới? Là gì của anh?”

“Là Quỷ Phó của tôi.”

Mộ Thanh Vũ nghe vậy thì khiếp sợ. Tên Qua Qua kia đã lợi hại như vậy, bây giờ lại lòi ra một con Quỷ Phó là Thủy Quỷ cũng lợi hại như thế.

“Cô ấy có thể đánh lại con hà yêu kia sao? Thứ đó là cá nheo thành tinh, là Yêu Tiên, tu vi rất cao. Ban đầu cũng có Vu sư muốn hàng phục nó nhưng cũng bị nó hại. Người ở đây bất đắc dĩ lắm mới dâng cúng cho nó.”

Thật sự là Yêu Tiên?

Diệp Thiếu Dương hít một hơi lạnh. Với thực lực của Mỹ Hoa, lại đánh nhau ở dưới nước, hắn cảm thấy rất yên tâm. Nhưng cô ấy dù sao cũng là quỷ, nếu đánh với Yêu Tiên thì có hơi quá sức.

“Cô chăm sóc cô gái này giúp tôi. Tôi phải đi một chuyến rồi!” Nói xong, Diệp Thiếu Dương đi về phía sông.

“Dưới nước không giống như trên mặt đất, anh đi như thế khác nào chịu chết!”

Mộ Thanh Vũ lập tức ngăn Diệp Thiếu Dương lại.

“Lúc nãy là vì chưa có sự chuẩn bị nên mới thua, lần này thì khác. Cô cứ yên tâm!”

Diệp Thiếu Dương cười với Mộ Thanh Vũ rồi lấy Xích Luyện đan bỏ vào miệng. Xích Luyện đan này là hàng thượng phẩm được luyện từ đá Huyết Kê, chỉ cần truyền cương khí vào là có thể xua hàn và tị thủy.

Lúc trước, khi hắn xuống nước thu phục Mỹ Hoa cũng dựa vào cái này. Lúc nãy thua là vì đưa ba lô cho Mộ Thanh Vũ, mà Xích Luyện đan ở trong ba lô.

Diệp Thiếu Dương lại giao ba lô và thắt lưng cho Mộ Thanh Vũ. Hắn niệm chú Tị Thủy:

“Thiên cân chi lực, vô vật bất phục, ngũ hồ tứ hải, tị thủy như phong! Cấp cấp như luật lệnh!”

Sau đó, miệng ngậm Xích Luyện đan và nhảy xuống nước.

Mặt nước lập tức tách ra, cách Diệp Thiếu Dương một khoảng tầm hai thước. Cảnh tượng này khiến Mộ Thanh Vũ và đám người đang vây xem ở bờ sông khiếp sợ không thôi.

Chương 1039: Chém hà bá (2)

Diệp Thiếu Dương bơi về phía yêu chướng, chỉ một lát sau hắn đã bơi vào trong phạm vi của nó.

Con cá nheo thành tinh kia rất lớn, miệng to như cái chậu. Mỹ Hoa đang cưỡi lên đầu nó, tay cô kéo mạnh râu nó.

Cá nheo liên tục vùng vẫy muốn hất cô khỏi đầu nó.

Nhưng kỹ thuật khống chế nước của Mỹ Hoa tốt hơn nó không biết bao nhiêu lần, nên dù nó giãy thế nào cũng không làm cô ngã xuống.

Quanh thân cá nheo tỏa ra luồng ánh sáng vàng như một lớp chắn bảo vệ cơ thể.

“Lão đại!”

Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương bơi lại gần, Mỹ Hoa nhíu mày, kêu lên:

“Nó có tiên quang hộ thể nên ta không làm gì được nó cả.”

Cô vừa lên tiếng, cá nheo đã phát hiện ra sự tồn tại của Diệp Thiếu Dương. Nó điên cuồng gào thét rồi tấn công về phía hắn.

Diệp Thiếu Dương không mang theo ba lô, chỉ có Thất Tinh Long Tuyền kiếm đang giắt bên hông. Thấy cá nheo vọt về phía mình, hắn lập tức rút kiếm tấn công về phía nó.

Tuy rằng Xích Luyện đan có thể tị thủy nhưng suy cho cùng Diệp Thiếu Dương cũng không biết thiết chưởng thủy thượng phiêu hay mấy loại thần công trong tiểu thuyết kiếm hiệp. Vì ở trong nước nên hành động của hắn không nhanh như trên mặt đất và không thể thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ. Vì thế, hắn đành dùng trường kiếm bảo vệ bản thân.

Con cá nheo này lúc nãy đã vật lộn với Mỹ Hoa cả buổi trời, đã không còn bao nhiêu sức lực, bây giờ lại có thêm Diệp Thiếu Dương tấn công nó nên hành động của nó càng lúc càng chậm chạp. Diệp Thiếu Dương lập tức chuyển thủ thành công.

Linh quang tử khí của Thất Tinh Long Tuyền kiếm dần dần áp chế cá nheo, khiến nó không thở nổi.

Diệp Thiếu Dương cắt một đường nhỏ trên ngón giữa của tay trái sau đó chấm máu của mình lên chuôi kiếm, miệng niệm chú:

“Lang lãng nhật nguyệt càn khôn, quang huy hộ ngã kim thân, tứ phương yêu tà ma quái, khoảnh khắc hóa tác khinh trần! Thất Tinh Qui Vị, Long Tuyền giết địch! Tru tà!”

Thất Tinh Long Tuyền kiếm chém xuống đầu cá nheo.

Mỹ Hoa thuận thế nhảy đến đuôi cá nheo, giữ chặt lấy đuôi nó, không cho nó hất đuôi phản kháng.

Miệng cá nheo mở to, phun ra một luồng yêu khí. Cơ thể to lớn của nó hóa thành hình người với linh khí kim sắc. Hai tay kẻ đó giơ lên, chặn lấy Thất Tinh Long Tuyền kiếm. Hai bên giằng co dữ dội.

Diệp Thiếu Dương nhân cơ hội quan sát bóng người kia: Đây là cơ thể hình người do con cá nheo kia biến ra, da ngăm đen, quần áo mặc trên người giống như vảy cá, đầu to mồm rộng, bên miệng là bốn chòm râu dài, tuy có tay chân đầy đủ nhưng hành động lại chẳng khác con cá.

Khuôn mặt này khiến Diệp Thiếu Dương nhớ đến con cá thành tinh bị Trư Bát Giới đập chết trong Tây Du Ký. Đúng là nhìn giống thật!

“Ta chính là yêu tiên một phương, được mọi người cung phụng, lại mang danh tiên tịch. Tuy ngươi là Thiên Sư nhưng không chém được ta đâu!”

Từ xưa đến này đều có một đạo lý là không phạt đại phu, không động đến thần thánh. Quỷ và yêu một khi thành tiên, dù tội nghiệp có nặng đến đâu, Thiên Sư của nhân gian cũng không được phép giết mà chỉ được đánh. Đánh không lại thì đến âm ty cáo trạng, đánh thắng thì bắt nó lại giao cho âm ty xử lý.

Vì thế cá nheo vô cùng tự tin. Nếu nó không đánh lại thì cứ nhận thua, cùng lắm là đến âm ty một chuyện xem xét lại nhân quả. Bản thân nó là yêu tiên, tiên tịch này sẽ giúp nó giảm bớt một phần tội nghiệt và giữ được tính mạng.

Nhưng xui thay, người nó gặp phải lại là Diệp Thiếu Dương.

“Thử xem rồi biết.” Diệp Thiếu Dương cười rồi tiếp tục niệm chú, uy lực của Thất Tinh Long Tuyền kiếm tăng lên, gia tăng sức ép lên đối phương.

Linh khí giữa tay cá nheo tản bớt đi. Mặt nó lộ ra sự đau đớn và khiếp sợ.

“Ngươi chỉ là Thiên Sư nhân gian mà dám to gan chém yêu tiên!”

“Đối với ta, tiên hay ma không khác biệt mấy. Thứ khác biệt chỉ có chính tu và tà tu! Ngươi ăn thịt người, đó là tà tu. Vậy thì mặc kệ ngươi là yêu tiên hay là cái thá gì, chỉ cần gặp được, ta đều chém chết!”

Thất Tinh Long Tuyền kiếm lại đè xuống khiến hai tay đỡ kiếm của cá nheo chảy yêu huyết nhưng thứ yêu huyết đó lập tức bị uy lực Thất Tinh Long Tuyền kiếm làm bốc hơi hết.

“Ta ăn thịt người… vì để tu luyện, vì muốn khống chế thời tiết nơi này, nếu không sao ta có thể chống lại đám yêu ma quỷ quái khác… Điều này Thiên Sư ngươi phải rõ chứ!”

Cá nheo biết mệnh mình sắp cạn nên không dám dùng hai chữ “yêu tiên” để làm lung lay Diệp Thiếu Dương. Nó đau khổ cầu xin. Nó không hiểu, tại sao tên Thiên Sư trẻ tuổi trước mắt này dám xem nhẹ thân phận yêu tiên của mình, chẳng lẽ hắn không sợ bị tăng nghiệp chướng sao?

Không sợ bị âm ty trị tội sao?

“Đừng giảo biện, ăn thịt người chính là tội nghiệp!”

Diệp Thiếu Dương lại tăng lực ở tay. Thất Tinh Long Tuyền kiếm chém đứt tay cá nheo, hạ xuống đầu nó.

Một đạo linh quang từ đầu cá nheo bay ra. Đó chính là thần toạ linh căn yêu tiên của cá nheo với ngoại hình là một con cá. Nó lại đỡ lấy Thất Tinh Long Tuyền kiếm.

“Thiên Sư tha mạng!” Lần này cá nheo thật sự sợ hãi, nó đau khổ cầu xin: “Cầu xin Thiên Sư, ta khó khăn lắm mới tu hành được thế này, xin hãy tha cho ta một mạng, ta chấp nhận đến âm ty đền hết mọi tội lỗi đã gây ra…”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, lạnh nhạt nói:

“Tôi hỏi ngươi, trước khi những người bị ngươi ăn chết, bọn họ có cầu xin ngươi tha cho họ?”

Cá nheo ngẩn ngơ, ngập ngừng không nói nên lời.

“Siêu sinh đi!”

Diệp Thiếu Dương dùng hết sức mạnh chém xuống linh căn của cá nheo.

Hình người do cá nheo hóa thành tan vỡ. Chân thân của nó lại xuất hiện, đó là một con cá lớn với vết chém dài trên đầu.

Máu của nó ồ ạt chảy ra, nhiễm đỏ cả một vùng nước.

Cơ thể cá nheo nhanh chóng chìm xuống đáy sông.

Vô số tinh phách bay lên. Không riêng gì tinh phách của cá nheo mà còn có cả tinh phách những những người bị nó ăn lúc trước.

Nhìn bầu trời với đầy tinh phách bay lên cao, Diệp Thiếu Dương thấy nhẹ nhõm trong người. Mấy loại tà thần và yêu ma ác độc này phải giết tận gốc, không cho phép nó có cơ hội hại người lần nữa.

“Lão đại, anh trực tiếp diệt hồn của nó…”

Mỹ Hoa nhìn Diệp Thiếu Dương, nói.

“Diệt thì diệt thôi, cũng chẳng phải lần đầu tiên ta làm thế.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, đỡ lấy cô rồi bơi vào bờ.

Đám khách trên thuyền lúc nãy vội vàng lui ra sau và nhìn hắn với ánh mắt khiếp sợ.

Tuy bọn họ không biết chi tiết nhưng vẫn biết một chuyện là chàng trai trước mắt này đã chém chết hà bá!

Thật không phải con người mà!

Mọi người vội vàng lui về sau, tránh Diệp Thiếu Dương như tránh ôn dịch.

Trên bến sông chỉ còn lại một mình Mộ Thanh Vũ đang ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương đi về phía mình.

“Anh… giết con cá nheo thành tinh kia?” Mộ Thanh Vũ nhìn hắn, ngây ngốc hỏi.

“Chuyện nhỏ ấy mà.”

Diệp Thiếu Dương vẩy tóc, sửa sang lại quần áo.

Mỹ Hoa đứng bên cạnh cười khúc khích.

“Cô chờ chút nhé.” Diệp Thiếu Dương nói với Mộ Thanh Vũ rồi quay về phía Mỹ Hoa, gãi đầu, nói:

“Chuyện đã xong rồi, cô…”

“Lại muốn đuổi tôi?” Mỹ Hoa ai oán nói: “Mỗi lần xong chuyện đều đuổi tôi đi.”

“Cái này… Dù sao cô cũng là Thủy Quỷ, phải tu luyện trong nước, nếu không thì tôi đã dẫn cô theo. Thật đó!”

Mỹ Hoa hờn giận, liếc hắn một cái nói:

“Lão đại, trêu anh thôi. Lúc gặp khó khăn, anh có thể nhớ đến Mỹ Hoa là Mỹ Hoa vui rồi. Tôi vốn là Hà Cơ của Âm Thủy Hà, vĩnh viễn không có cơ hội đắc đạo. Hiện giờ đi theo anh, tôi mới thấy bản thân mình không sống uổng phí. Thế nên Mỹ Hoa rất vui.”

Chương 1040: Sự chịu đựng của mộ thanh vũ

Diệp Thiếu Dương cảm động, nhịn không được vuốt mũi cô một cái, cười nói:

“Gần đây tu vi của cô tăng cao đấy, ngay cả yêu tiên mà cô cũng khống chế được, tôi khá ngạc nhiên đấy.”

Mỹ Hoa nói:

“Tôi còn chưa dùng toàn lực đâu. Tiêu Dao phiến anh cho tôi lần trước, tôi đã sử dụng khá thành thạo, uy lực rất mạnh. Nếu sử dụng thành thạo nó, sức mạnh của nó sẽ còn khó lường hơn nữa.”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy cũng vui cho cô.

“Lão đại, tôi sẽ quay về sau. Con cá nheo thành tinh này chắc chắn không chỉ có con Thủy Quỷ kia là thuộc hạ. Tôi sẽ đi điều tra xem động phủ của nó ở đâu, rồi kiểm tra kỹ lưỡng, sau khi xử lý xong hết thảy sẽ quay về Quỷ Vực.”

Diệp Thiếu Dương liên tục gật đầu, không lòng không ngừng tán thưởng Mỹ Hoa. Chuyện này ngay cả hắn cũng chưa nghĩ tới.

Nói chuyện một hồi, hai người từ biệt nhau, Diệp Thiếu Dương nhìn Mỹ Hoa lặn xuống nước. Hắn phất tay, cõng cô gái đang hôn mê kia lên và đi với Mộ Thanh Vũ.

“Không ngờ anh có pháp lực thâm hậu như vậy!”

Mãi một lúc lâu sau Mộ Thanh Vũ mới phục hồi lại tinh thần và thốt ra một câu như vậy.

Lúc trước giả vờ cũng ra trò, giờ lại được cô ấy khen ngợi như vậy, Diệp Thiếu Dương khá ngượng, không biết làm sao đành thè lưỡi với cô.

“Tôi giết cá nheo thành tinh kia, người của tộc cô sẽ không trả thù tôi chứ?”

“Anh lợi hại như vậy, bọn họ không dám gây chuyện với anh đâu. Hơn nữa, anh không phải là người nơi đây, có thể rời đi bất cứ lúc nào, mà tôi thì khác.”

Mộ Thanh Vũ ảm đạm nói:

“Vì giúp anh mà tôi đã làm chuyện không nên làm.”

“Giúp tôi?”

Diệp Thiếu Dương lại dò hỏi một phen mới biết lúc ấy vì sao con Thủy Quỷ kia lại buông lỏng hắn ra. Lúc ấy suýt nữa là hắn nghẹn chết.

“Những người đó làm tôi rất thất vọng. Bản thân họ đã không xuống cứu người, lại còn cản trở người khác cứu người.”

Nhớ đến phản ứng của những người trên thuyền kia, Diệp Thiếu Dương lập tức cảm thấy giá lạnh trong tim nên căm giận nói.

Mộ Thanh Vũ nói:

“Cũng không thể hoàn toàn trách họ được. Suy cho cùng cũng do phong tục khác biệt. Hơn nữa bọn họ sợ con cá nheo thành tinh kia, họ sợ cứu người không được, lại còn liên lụy đến bản thân.”

Diệp Thiếu Dương hừ lạnh:

“Những năm gần đây, có người nào trượt chân rơi xuống nước mà còn sống không?”

“Đương nhiên là có. Cá nheo kia dù sao cũng là yêu tiên, không thể thấy người nào là ăn người đó được. Có một ít người vô tình rơi xuống nước, không phải do nó gây ra. Đương nhiên chuyện hôm nay không phải thế. Bọn người kia không biết thực lực của anh, nếu lúc đó để anh cứu người lên thuyền, khả năng cả thuyền sẽ phải chết dưới nước.”

Diệp Thiếu Dương cười khinh thường, nói:

“Lúc cô gái này rơi xuống nước, ai dám chắc việc này là do con cá nheo kia gây ra? Nói cách khác, có khả năng cô ấy sẩy chân rơi xuống nước. Cho nên, cứu cô ấy chưa chắc đã gặp nguy hiểm. Nhưng những người kia lại vì một kết quả không xác định mà không dám mạo hiểm.

Tôi không phải là Lôi Phong nhưng muốn tôi trơ mắt nhìn người ta chết trước mặt mình, tôi làm không được!”

Mộ Thanh Vũ dừng bước, nhìn gương mặt Diệp Thiếu Dương. Cô gật đầu:

“Anh nói đúng!”

“Lúc nãy cô nói, tôi có thể đi nhưng cô thì không. Lời cô nói là ý gì?”

Diệp Thiếu Dương nói tiếp:

“Nhìn Hán phục cô mặc trên người, trong xương cốt của cô, cô gần với người Hán hơn, đừng nói với tôi là cô thích văn hóa của người Miêu nhé?”

Mộ Thanh Vũ cúi đầu, ảm đạm nói:

“Tôi muốn đi nhưng không thể.”

“Có người khống chế, không cho cô đi?”

“Không có.”

Mộ Thanh Vũ lắc đầu: “Tôi có hôn ước với Bảo Ca, nếu tôi bỏ đi thì chính là đào hôn. Ở Tương Tây, điều này là một tội ác tày trời.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày:

“Vậy thì sao? Cô đi thì cứ đi, bọn họ nói gì kệ họ.”

Mộ Thanh Vũ hừ lạnh:

“Tôi đi rồi nhưng còn anh tôi thì sao? Hắn là thầy tế trong tộc, mà mấy năm nay chúng tôi đã nhận rất nhiều ân huệ từ nhà tộc trưởng, nếu em gái anh ấy đào hôn, cái này chẳng khác gì hạng thất tín, vong ân bội nghĩa. Cho dù tộc trưởng không truy cứu nhưng anh tôi là thầy tế của nơi này, nếu tôi làm thế, chắc cả đời này anh ấy sẽ không ngóc đầu lên được.”

Ra là thế…

“Cô có thể đi cùng với anh cô.”

Mộ Thanh Vũ thở dài:

“Anh tôi không giống tôi. Anh ấy là người Miêu thật sự, có ý thức trách nhiệm. Anh ấy sẽ không bỏ chức trách thầy tế của mình và cũng sẽ không rời bỏ nơi này, cho nên…”

“Cho nên cô hy sinh mình để thành toàn cho hắn? Sau này cô phải gả cho Bảo Ca?”

Mộ Thanh Vũ đột nhiên dừng bước, lắc đầu thật mạnh, hốc mắt phiếm hồng. Cô nói:

“Đừng nói nữa, tôi vẫn chưa nghĩ đến điều này.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, thầm thở dài: Hiện tại, hắn đã rõ mọi thứ.

Hoài nghi lúc trước đã rõ ràng, không có người khống chế Mộ Thanh Vũ, không có người ép cô ấy ở lại nơi này, cô ấy tự do nhưng mãi mãi không thể rời khỏi Thập Bát Trại.

Loại niềm tin này tựa như một bộ gông xiềng trói chặt tinh thần. Nó chắc chắn và hữu hiệu hơn bất lỳ loại gông xiềng khác.

Cuối cùng hắn cũng hiểu, tại sao mẹ Mộ Thanh Vũ lại muốn cô ấy rời khỏi nơi này. Tuy có khả năng còn có nguyên nhân khác nhưng ít ra, nhìn từ bên ngoài vấn đề, Mộ Thanh Vũ không muốn lấy Bảo Ca.

Đúng là đáng thương cho các bậc cha mẹ trong thiên hạ. Dù thành quỷ cũng muốn con mình được hạnh phúc, thậm chí là không muốn đầu thai.

Bà ấy nài nỉ hắn mang Mộ Thanh Vũ rời khỏi nơi này mà không nhắc đến Mộ Thanh Phong, vì bà ấy biết rằng Mộ Thanh Phong thuộc về Miêu trại, hắn không có khả năng rời bỏ nơi này. Cho nên bà ấy chỉ muốn cứu Mộ Thanh Vũ.

Nhưng… một chuyện rắc rối như vậy, Diệp Thiếu Dương hắn làm được gì chứ? Chẳng lẽ khuyên Mộ Thanh Vũ rời đi?

Không cần thử cũng biết, cách này vô dụng.

Diệp Thiếu Dương thầm thở dài. Hắn thở dài không phải vì không hoàn thành nhiệm vụ mà cảm thương cho Mộ Thanh Vũ tuổi còn nhỏ lại mang trên vai vận mệnh như vậy.

Không công bằng, thật không công bằng! Nhưng… hắn chỉ là người ngoài, sao có thể thay đổi vận mệnh của cô ấy đây?

Hai người men theo đường núi, băng qua sườn núi, tiến vào một thôn nhỏ.

Đây chính là Miêu trại chân chính.

So với trấn Thập Bát, thôn này nhỏ đến đáng thương. Mấy chục ngôi nhà xây dựa vào núi, tất cả đều được làm bằng trúc.

Tuy bây giờ trời không mưa nhưng đường xuống núi rất lầy lội, không thể đi được.

May mà lúc trước Mộ Thanh Vũ đã chuẩn bị sẵn hai đôi ủng cao su, mỗi người một đôi. Tuy mang ủng cao su không thoải mái lắm nhưng đi lại trên bùn đất rất tiện,

“Trong túi anh có quần áo sạch không?”

“Có một bộ, tôi sợ phải ở bên ngoài lâu nên mang theo một bộ.”

Mộ Thanh Vũ gật đầu:

“Anh ướt hết cả người rồi, tôi sẽ tìm chỗ để anh thay đồ, vừa lúc đặt cô gái này xuống luôn.”

Đi đến trước một ngôi nhà trúc, Mộ Thanh Vũ tiến lên gõ cửa. Người mở cửa là một cô gái người Miêu, hơn hai mươi tuổi, tướng mạo thanh tú và một đôi mắt to giống như hầu hết các cô gái người Miêu khác.

Hai người nói chuyện với nhau bằng tiếng Miêu. Diệp Thiếu Dương nghe không hiểu nhưng nhìn cử chỉ thân thiết giữa hai người họ, hắn đoán hai người này khá thân nhau.

Mộ Thanh Vũ kéo Diệp Thiếu Dương lại giới thiệu với cô gái kia rồi giải thích lý do đến đây. Sau đó, Diệp Thiếu Dương biết được cô gái này tên là Diêu Mộng Tuyết, đương nhiên đây là tên tiếng Hán.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn từ tập 90 đã bổ sung hoàn tất 200 chương thiếu đương nhiên là bản đầy đủ mới nhất không cắt ^^! NGoài ra có sever 2 ( giọng 2 ) từ 1 > 1200 bản hoàn chỉnh do tác giả chỉnh sửa mới nhất + không cắt
https://audiosite.net
Đã cập nhật Bản Chuẩn mới nhất của tác giả không cắt tình tiết đầy đủ nhé bạn ở sever 2 ( giọng 2 )
https://audiosite.net
Xin Thông Báo cập nhật Chương 1976 đến Chương 2283 Bản mới nhất không cắt. ^^! Ngoài ra bổ sung Server 2 ( giọng 2 ) Từ chương 1 đến chương 12000 Bản đầy đủ mới nhất không cắt đạo hữu nào thích có thể nghe lại nhé ^^!
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi do CTV up nhầm tập 1 vs 3 mình đã fix lại chuẩn rồi nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn văn mạnh 3 ngày trước
Mẹ. Nghe tập nào cũng lộn xộn cả. Chẳng hiểu gì cả
https://audiosite.net
Mình đã test và kiểm tra sv1 và sv2 + sv3 ( 3 sever đều hoạt động tốt nhé bạn ) có lẽ lúc bạn nghe lúc đó lagg hoặc do nghẹn svever 1 chút thôi nhé bạn :^^! Tránh trường hợp lỗi bạn nên khi đang nghe hãy thỉnh thoảng làm theo hướng dẫn --> thông báo ở khung play nhé bạn..( Như vậy Hệ Thống sẽ tự load sever gần bạn nhất tránh trường hợp lỗi nhé bạn )
https://audiosite.net
Nam 2 tuần trước
Tập 77 và Tập 141 không play admin ơi.
https://audiosite.net
Ngại quá giờ mới fix lại toàn bộ nhé ^^! ( p/s: lý do cập nhật lại bộ chương tiết thiếu sót hơn lâu 1 chút - Mong bạn thông cảm )
https://audiosite.net
Bạn đợi mình 1 chút phục hồi upload sang sever khác khoảng 3h nữa nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Hoàng 2 tuần trước
Sever 1 không nghe được
https://audiosite.net
Haizz mình cũng muốn lém bạn à ... :( Bản thân mình cũng rất thích truyện này đã tìm hiểu rất kỹ bạn à ( lý do : Tác giả bị mắc căn bệnh kỳ quái đây là thông tin khá chính xác bạn à . - . Ừm thật ra mình cũng cực kỳ cổ quái những bộ truyện ... tác giả gặp vấn đề về sức khỏe hay vướng vào lao lý ) Haizz có thể nói bên đó cạnh tranh quá nhiều, đôi khi không đơn giản chỉ là truyện...:)
https://audiosite.net
Ffff 2 tuần trước
Khi nào có tập mới vậy ad