Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 127
❮ sautiếp ❯Chương 878: Cô nhi viện thần bí
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nói: “Chỉ có chút manh mối như vậy, ta cũng không đoán được, cô có biện pháp nào đưa ta vào trong Cô nhi viện không?”
“Không có lệnh điều tra, muốn vào chỗ tư nhân, phải được sự đồng ý của người ta, ta không nghĩ Tôn Ánh Nguyệt sẽ để chúng ta vào đâu.”
“Rồi, cô cứ thử liên hệ xem, rồi đưa ta đi một chuyến.”
Nửa giờ sau, Tạ Vũ Tình lái xe, dựa theo chỉ dẫn của Diệp Thiếu Dương, đến nơi tối qua hắn đã nhìn thấy, dừng xe ngoài cổng Cô nhi viện.
Chuyện đã như thế này rồi, cũng không cần phải cố kỵ nữa, chỉ cần có thể vào trong Cô nhi viện, tình huống rốt cuộc thế nào, vừa thấy sẽ biết.
“Lão đại!”
Qua Qua không biết từ đâu mà ra tới, nhảy lên vai Diệp Thiếu Dương, vui mừng nói: “Lão đại ta đang muốn tìm ngươi, sao ngươi lại tới đây?”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ ra nhiệm vụ đã giao cho nó, nói: “Không phải ta bảo ngươi theo dõi Tôn Ánh nguyệt sao, sao ngươi lại đến đây?”
Qua Qua nói là mình cũng là đi theo Tôn Ánh Nguyệt tới nơi này, khoảng nửa tiếng trước, Tôn Ánh Nguyệt đón một chiếc taxi đến Cô nhi viện, bảo xe lái vào bên trong, sau đó khí tức bị ngăn trở, không thể phát hiện ở đâu nữa.
Qua qua muốn đi vào trong điều tra, nhưng tường ngoài bao quanh Cô nhi viện không biết đã hạ cấm chế gì, với tu vi của nó, dĩ nhiên lại không xông vào được, nên đi lòng vòng quanh tường này, phát hiện nơi này chỉ có một lối ra vào, dứt khoát chờ ở đây, nghĩ đến dù sao Tôn Ánh Nguyệt cũng không thể ở mãi trong đó không ra.
Hiện tại, mọi manh mối đều chỉ về hướng của Tôn Ánh Nguyệt, mà còn cả Cô nhi viện trước mắt.
Dưới yêu cầu của Diệp Thiếu Dương, Tạ Vũ Tình đi tới gõ cửa, đợi một lúc lấu, một lão bảo an mới ra mở cánh cửa sắt rất dày.
Tạ Vũ Tình liền nói ra thân phận cảnh sát của mình, tỏ vẻ là muốn vào điều tra một chút việc.
Lão bảo an thực không khách khí, bảo cô chờ ở đó, rời đi một lát, quay lại truyền đạt ý của viện trưởng: Cô nhi viện này là trường hợp đặc thù, có một số trẻ em bị bệnh tâm lý tự kỷ, không tiện gặp người ngoài.
“Trừ phi có lệnh điều tra, bằng không xin mời hai vị trở về đi.”
Lão bảo an nói rồi đóng lại cửa sắt “ầm”
một tiếng.
Lúc này thì của đã chốt luôn rồi, đối với hai người mà nói, thì cũng đã nằm trong dự kiến.
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, rồi mang Tạ Vũ Tình đi vòng đỉnh núi tối hôm qua, có ý dựa vào địa thế trên cao, mà quan sát tình hình phía sau bức tường cao của Cô nhi viện, nào nghĩ tới trong viện mọc đầy cây Ngô Đồng cao lớn, cành lá tươi tốt che kín hết cả.
Khoảng cách vốn đã xa, lại gặp phải một tình huống này, căn bản không thể nhìn thấy được gì.
“Xem ra Tôn Ánh Nguyệt đã cố ý làm vậy.”
Tạ Vũ Tình tức giận nói, “HIện tại phải làm sao bây giờ?”
“Cũng đã rõ ràng rồi, nhưng ta vẫn muốn xác nhận lại một chút.”
Diệp Thiếu Dương gãi đầu, suy nghĩ ra một biện pháp, vì thế đi xuống dưới chân núi, đi vòng quanh cô nhi viện một vòng, tìm được nơi chân tường một ít miệng cống thoát nước, đều được dùng lưới sắt chặn lại, dùng để thoát nước những ngày mưa.
Tại nơi hoang vu vắng vẻ này, đi đâu tìm mồi bây giờ? Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, đột nhiên nhớ ra trong ba lô còn một túi cổ vịt, tối qua mua chưa có ăn xong, vì thế lấy ra mời Tạ Vũ Tình cùng ăn.
“Đâu có thời gian đâu mà ăn với uống, ngươi còn không mau nghĩ cách!”
Tạ Vũ Tình khó chịu mà kêu lên.
“Thì ta chính là đang nghĩ cách đây, cô không ăn ta ăn đó.”
Diệp Thiếu Dương gặm mấy cái cổ vịt, sau đó ném xương vào bên người tường xi-măng ở ngoài cống thoát nước, nghĩ nghĩ rồi lại lấy từ ba lô ra một bình nhỏ dầu trà đã làm phép, nhỏ lên phía trên, sau đó thì thầm với Qua Qua vài câu, bảo nó canh ở đây, còn mình dẫn Tạ Vũ Tình đi qua một bên.
“Ngươi làm gì thế?”
Tạ Vũ Tình có chút mù mịt khó hiểu.
“Lát nữa cô sẽ biết.”
Đợi chưa đến năm phút đồng hồ, Qua Qua vẻ mặt hưng phấn chạy tới, nói với Diệp Thiếu Dương: “Lão đại, đã cắn câu rồi!”
Diệp Thiếu Dương nhắc Tạ Vũ Tình nhẹ nhàng một chút, lặng lẽ đi về phía cống thoát nước đã ném xương cổ vịt trước đó.
Còn chưa tới nơi, đã nghe thấy tiếng chuột kêu ríu rít.
Có vài con chuột vây quanh đống xương cổ vịt có dầu trà, ra sức gặm nhấm.
Diệp Thiếu Dương cười cười, bỗng giơ tay, đánh ra mấy cái tiền Ngũ Đế về phía đàn chuột.
Mấy con chuột đang ăn uống vui vẻ, không kịp né tránh, lần lượt bị tiền Ngũ Đế đánh trúng, lập tức chết thảm, không chút nhúc nhích nữa.
Lúc này Diệp Thiếu Dương mới đi lên, nắm lên một chuột lớn nhất, cắm Mao Sơn Diệt Linh đinh vào yết hầu, rạch xuống phía dưới, mổ bụng nó ra.
Tạ Vũ Tình vốn không muốn xem cảnh tượng tàn nhẫn như vậy, nhưng nhịn không được mà nhìn thoáng qua, sợ hãi khi phát hiện, con chuột lớn này cả thịt lẫn nội tạng đều là màu đen, máu cũng đen kịt, đậm đặc giống như mực nước.
“Con chuột……”
Tạ Vũ Tình khiếp sợ không thôi “Con chuột đó, chết rồi sao.”
Diệp Thiếu Dương lấy tay chạm một chút máu chuột, dùng đầu lưỡi liếm lấy.
Tạ Vũ Tình lập tức bịt miệng, ghê tởm không chịu được.
“Lúc này thì cô biết pháp sư không dễ làm rồi đó.”
Diệp Thiếu Dương liếm môi, nói, “Quả nhiên là yêu huyết, con chuột này đã biến thành yêu tinh nhất cấp rồi.”
Tạ Vũ Tình sửng sốt, rồi hiểu ra vấn đề, “Ngươi muốn thông qua đàn chuột này, gián tiếp tìm hiểu tình huống bên trong Cô nhi viện phải không?”
“Cống thoát nước có rất nhiều chuột, thực dễ dàng dụ tới, bọn chúng sống lâu trong Cô nhi viện, nếu bên trong thực sự có vấn đề, khẳng định chúng sẽ bị cảm nhiễm trước tiên, hiện tại đã chứng minh được rồi.”
Diệp Thiếu Dương đứng dậy, nhìn bức tường cao của Cô nhi viện, trầm giọng nói: “Trong Cô nhi viện này có một yêu trận, nhưng bị lực lượng nào đó phong ấn, không có tiết ra ngoài dù chỉ một chút, điều này chứng tỏ Đại Yêu bày trận kia có tu vi rất sâu.”
Qua Qua đứng một bên xúi giục: “Lão đại, mặc kệ nó là Đại yêu gì, xông vào giết cho rồi!”
Tạ Vũ Tình lập tức nói: “Các ngươi đừng có làm bậy, bên trong có nhiều cô nhi như vậy, vạn nhất Hồ Tinh bị ép tới đường cùng, làm tổn hại đến những đứa trẻ cô nhi thì phải làm sao bây giờ.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, đều Tạ Vũ Tình nói, cũng chính là chuyện mà hắn lo lắng.
“Đúng rồi, mục đích Tôn Ánh Nguyệt xây dựng Cô nhi viện này, là cái gì đây?”
Tạ Vũ Tình lẩm bẩm, đột nhiên hoảng hốt la lên, bắt lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương.
“Thiếu Dương, nếu lũ chuột đã biến thành yêu, thì những đứa trẻ đó……”
“Con người vĩnh viễn sẽ không biến thành yêu, bất quá…… đúng là rất nguy hiểm.”
Tôn Ánh Nguyệt tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ nuôi dưỡng đám cô nhi này, khẳng định là có mục đích, bất quá nghĩ đi nghĩ lại, lũ trẻ đã sống ở đây một khoảng thời gian, nếu thật sự có chuyện gì thì đã sớm xảy ra rồi, không cần chờ đến bây giờ.
Vấn đề là hiện tại không biết tình huống bên trong thế nào, có bao nhiêu con Hồ Tinh, vạn nhất xông vào, Hồ Tinh lấy những đứa trẻ đó làm con tin, đến lúc đó sẽ bị bó chân bó tay, sẽ rất phiền phức.
Thứ nhất, Hồ Tinh rất thông minh, loại sự tình như vậy chúng tuyệt đối làm được.
Thứ hai, hắn muốn điều tra rõ ràng mọi chuyện, một lưới mà bắt hết đám Hồ Tinh.
Đáng tiếc, mình không thể vào trong…… Trong giây lát, một ý niệm lướt qua trong đầu Diệp Thiếu Dương, quay đầu hỏi Tạ Vũ Tình: “Cô nhi viện này, còn nhận người không?”
Tạ Vũ Tình không biết hắn hỏi việc này để làm gì, nghĩ một hồi, nói: “Còn thu người, nghe nói đầu tuần vừa rồi còn nhận một bé gái, ngươi hỏi cái này làm gì?”
Chương 879: Tuyết Kỳ bị thu phục
“Ta đã nghĩ ra một biện pháp đơn giản là cứ như bình thường, đưa một cô nhi vào trong đó, điều tra rõ ràng tình huống ở bên trong, sau đó rồi mới hành động, sẽ có nắm chắc hơn nhiều”
Tạ Vũ Tình ngơ ngẩn nhìn hắn nói “Hiện tại mà đi tìm một cô nhi sao? Ngươi có phải bị điên rồi hay không”
“Đương nhiên không phải là một cô nhi bình thường, ta đã chọn sẵn được một người phù hợp rồi, cô không phải là nói Tôn Ánh Nguyệt chỉ cần cô nhi có năm tuổi thuộc long hoặc thỏ sao, hai tuổi nằm thì đứa trẻ phải mười một mười hai tuổi, Tuyết Kỳ bộ dáng hiện tại mà nhìn qua thì cũng tầm tuổi đó thôi…..”
Tạ Vũ Tình lập tức ngơ ngẩn, nhưng mà nghiêm túc mà suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu rõ ý hắn, lẩm bẩm nói: “Biện pháp này thật ra cũng không tệ, nhưng……Tuyết Kỳ có thể trà trộn vào được sao?”
“Chuyện này thì còn phải nhờ vào các ngươi, làm giả cho cô ấy một thân phận khác, nếu thật sự có cơ hội đi vào thì vào, không được thì ta bảo cô ấy trèo tường mà vào, tuổi của cô ấy cũng xấp xỉ bằng nhau với những đứa trẻ trong đó, rất dễ dàng trộn lẫn trong đó”
“Được rồi, đi về trước đã, ta muốn đi điều tra lại một chút”
Tạ Vũ Tình nghĩ nghĩ, đồng ý với đề nghị của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương bảo Qua Qua tiếp tục canh chừng ở đây, trốn kỹ rồi cẩn thận quan sát, một khi thấy Tôn Ánh Nguyệt đi ra, tập tức đuổi theo, sau đó thông qua hồn ấn báo lại cho hắn.
Trải qua một chuỗi sự việc có liên quan, Diệp Thiếu Dương hoàn tin tưởng, Tôn Ánh Nguyệt cho dù không phải là thủ lĩnh của đám hồ tinh, nhưng nhất định là một trong những nhân vật quan trọng nhất.
Tạ Vũ Tình vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho đồng nghiệp trong phòng ban, nói lại tình huống.
Hai người còn chưa có trở về Thạch Thành, thì đã nhận được điện thoại gọi lại, nói đã điều ra kết quả rồi.
“Cái cô nhi viện này rất ít tiếp xúc với bên ngoài, cũng không có tiếp nhận thu nuôi, cũng không có nhận cô nghĩ ở gần quanh đây, những cô nhi ở bên trong đó đều đến từ các trung tấm cứu tế ở các tỉnh thành khác.”
Tạ Vũ Tình vừa lái xe vừa nói: “Trãi qua ba năm, bọn họ tiếp quản hơn bốn mươi đứa trẻ từ trung tâm cứu tế, một lần gần nhất là hai tuần trước, trung tâm cứu tế hai tháng một lần sẽ đi tới cô nhi viện này, nghe báo lại là những đứa để ở đó vẫn khỏe mạnh.”
Diệp Thiếu Dương nghe cô nói xong, cũng yên tâm phần nào.
Tạ Vũ Tình lái xe trực tiếp đến trước nhà của mình.
“Cha mẹ cô…..có ở nhà à?Có nên là mua chút lễ vật gì đó hay không, đây là lần đầu tiên đến nhà”
Diệp Thiếu Dương nhìn tòa nhà ba tần trước mặt, có chút rụt rè nói.
“Ta cũng đã nói với ngươi rồi mà, ta sống một mình”
Tạ Vũ Tình dẫn hắn lên lầu, hạ giọng nói “Ta chỉ ở trong một phòng của căn nhà thôi, do ta làm cảnh sát, cũng khó tránh khỏi có khả năng bị người ta trả thù, nên ta luôn chỉ ở một mình.”
“Cô cũng rất cẩn thận đó.”
“Hiện tại đến quỷ ta cũng không có sợ, còn lại sợ người sao?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu “Người có đôi khi còn đáng sợ hơn cả quỷ nhiều, cô có thể dễ dáng phân biệt ra một con quỷ, nhưng không thể nào phân biệt được một người trong lòng có quỷ hay không”
Tạ Vũ Tình lặp lại lời hắn mới nói, kinh ngạc nói “Ta thật không thể tin nổi, trong miệng ngươi lại có thể nói ra triết lý như vậy đó”
Diệp Thiếu Dương vuốt vuốt đầu, hừ một tiếng nói “Thật ra ta là một người rất sâu sắc đó, chỉ là các ngươi đều không có nhìn ra thôi.”
Theo Tạ Vũ Tình đi vào phòng, trang trí rất cổ điển, rất có phong cách, nhưng cũng không có khí tức cổ lắm, chỉ là đồ vật vất lung tung lộn xộn, nhìn giống như là đã lâu không có được thu dọn, trên sô pha có một đống quần áo dơ: Váy, nội y, tất chân.
Tạ Vũ Tình đỏ mặt mà đi dọn dẹp lại đồ vật, lẩm bẩm nói: “Vốn là tính dồn lại rồi giặt luôn, còn chưa có đủ nhiều mà……”
Diệp Thiếu Dương hơi khát nước, tự mình đi đến bình nước khoáng mà rót một ly nước, ngồi xổm trên mặt đất mà uống, bỗng nghe thấy tiếng bước chân mang dép lê, quay đầu lại nhìn.
Có một bé gái từ trong phòng ngủ đi ra, xem cái đầu thì khoảng chừng mười tuổi, để đầu tóc kiểu học sinh, mặc một bộ áo ngủ màu đỏ, đằng trước có in hình bộ phim hoạt hình cừu non Hỷ Dương Dương và sói sám Khôi Thái Lang.
Chân mang một đôi dép lê.
“Chào em gái”
Diệp Thiếu Dương rất hòa ái mà vẫy vẫy tay, nhìn thoáng qua thì hắn đoán là đứa nhỏ này là em gái của Tạ Vũ Tình hay là cháu gái của người thân.
Bé gái kia nhìn hắn mà chớp chớp đôi mắt.
Diệp Thiếu Dương thấy cô bé thật đáng yêu, theo bản năng mà vươn tay nhéo má nó, nhưng trong nháy mắt sực nhớ ra cái gì, đứng hình nhìn bé gái kia hai giây, rồi phụt một tiếng, một ngụm nước còn ở trong miệng liền phun lên mặt bé gái đó.
“A,a, thật là xin lỗi, Tuyết Kỳ…..”
Bé gái này chính là Tuyết Kỳ! Tạ Vũ Tình đúng thật là không có ý tốt, đưa Tuyết Kỳ đến đây không được mấy ngày, quả nhiên là đã bị cô biến thành bộ dáng của một đứa bé, nhìn thoáng qua thì giống như những đứa nhỏ bình thường không có gì khác biệt.
“Diệp Thiếu Dương, ngươi có phải là muốn chết hay không!”
Tuyết Kỳ tức giận mắng, vươn tay mà lau nước bắn lên mặt.
Diệp Thiếu Dương đánh giá cô từ trên xuống dưới, kiểu tóc này cùng cách ăn mặc, hơn nữa cái bộ dáng tức giận và động tác lau nước trên mặt, quả thực là rất hiện đại.
Lập tức dùng sức lắc lắc đầu, trong lòng rất là cảm khái.
Tuyết Kỳ đi đến chỗ sô pha ngồi xuống, lạnh lùng nói “Ta cũng chỉ là đang nỗ lực thích ứng với thân thể hiện tại.”
Diệp Thiếu Dương cùng tán dóc lúc với cô, biết được cô đã luyện hóa được tàn niệm của thiên la dọa xa rồi, đối với cái thân thể này ngày càng thuần thục, thực lực đã tăng mạnh.
Diệp Thiếu Dương nghe vậy rất là vui mừng hỏi “Vậy cô ở lại đây có quen không?”
“Nếu cô ấy không phải cứ coi ta thành một đứa trẻ thì ổn hết, ta ở đây cũng quen rồi.”
Tuyết Kỳ nói tiếp “Nhưng ta không chịu nổi là cứ đến tối ngủ là muốn ôm ra ngủ cùng.”
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu, nhìn từ bề ngoài thì tuổi tác rất chênh lệch, hai người làm vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng mà thực tế thì……Tuyết Kỳ tuổi còn lớn hơn cả Tạ Vũ Tình, dĩ nhiên là bị cô ôm ngủ cùng, cái loại cảm giác này, ít nhiều cũng có chút hỗn loạn à.
“Nhưng….cô vì sao lại không phản kháng chứ?”
Diệp Thiếu Dương thật là khó hiểu, với tu vi của Tuyết Kỳ, muối đối phó với Tạ Vũ Tình, cũng chỉ là một chuyện nhỏ như động ngón tay thôi.
Trên mặt Tuyết Kỳ lộ ra vẻ khó xử.
Lúc này Tạ Vũ Tình từ trong phòng vệ sinh đi ra, liếc mắt nhìn Tuyết Kỳ rồi nói “Cô vì sao lại không xem TV?”
“Đã xem qua rồi, ta không biết coi tiếp ở đâu”
Tuyết Kỳ trả lời có chút không tình nguyện.
Tạ Vũ Tình đi vào phòng ngủ, cầm ra một cái ipad, lại mở tủ lạnh lấy một ly kem, ngồi lên trên sô pha, vẫy vẫy tay với Tuyết Kỳ.
Tuyết Kỳ do dự một chút, nhưng vẫn đi qua đó ngồi lên người cô.
Tạ Vũ Tình đưa ly kem cho nàng, một tay khoát lên vai nàng, còn tay kia thì bấm bấm vào ipad, kiên nhẫn mà giải thích cách mở phim truyền hình trên mạng.
Tuyết Kỳ vừa nhìn vừa yên lặng ăn kem.
Do không cẩn thận bị kem dính lên cái mũi, Tạ Vũ Tình duỗi tay mà lau cho nàng, Tuyết Kỳ cũng không có phản kháng.
Tạ Vũ Tình âm thầm liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, đắc ý mà chớp chớp mắt.
Diệp Thiếu Dương trợn mắt há mồm mà nhìn cái cảnh tượng này, cuối cùng cũng hiểu vì sao mà Tuyết Kỳ lại không có phản kháng lại, một tay để lên trên trán, cười thảm.
“Trời ơi, Tuyết Kỳ, cô đã bị thu phục rồi…..”
Tạ Vũ Tình để bọn họ ở nhà mình, còn bản thân thì đi ra ngoài, vì Tuyết Kỳ mà xử lý chuyện thân phận giả.
Tuyết Kỳ có chút ngại ngùng mà nói với Diệp Thiếu Dương, cô làm như vậy là cũng không phải là do Tạ Vũ Tình dùng đồ ngon hay thứ khác mà dụ dỗ nàng, mà do trong cơ thể của đứa bé này, ngoại trừ có thần niệm của Thiên la dọa xa, dĩ nhiên lại còn có một chút ý thức của đứa trẻ năm đó.
Chương 880: Lẻn vào cô nhi viện (1)
Cái ý thức lâu năm này, là thuộc về chủ nhân ban đầu của khối thân thể này.
Tuyết Kỳ trong lúc luyện hóa cái ý thức này, trong quá trình cùng khối thân thể này tiến thêm một bước dung hợp, cũng đã hấp thu luôn cái ý thức của đứa trẻ kia.
Tuy đứa trẻ kia là người của ngàn năm trước, nhưng từ xưa đến nay bản tính con người không thay đổi.
Sau khi luyện hóa ý thức của đứa trẻ đó, Tuyết Kỳ cảm thấy tính cách của mình, cũng dần dần chút giống với ý thức của đứa bé kia.
Tuy khối thân thể này là quỷ thi, nhưng nàng vẫn rất thích những món điểm tâm ngọt, cùng xem các phim truyền hình tình cảm lừa tình…… Diệp Thiếu Dương liền hiểu ra, trong lòng nhịn không được mà muốn cười lên, an ủi nàng một chút.
Độ thông minh của quỷ là cố định, tính cách trở về thời niên thiếu, ngây thơ non nớt một chút, cũng không có vấn đề gì, hơn nữa…… Diệp Thiếu Dương âm thầm liếc mắt nhìn Tuyết Kỳ một cái, cảm giác bộ dáng hiện tại của cô nàng càng thêm đáng yêu.
Lúc này mới nói ra mục đích của mình cần nhờ cô, Tuyết Kỳ lập tức đồng ý, chuyện này cô nguyện ý hỗ trợ.
Diệp Thiếu Dương đi tới tủ lạnh lấy ra một ly kem cho mình, rồi nghĩ đến cái gì, lại lấy ra thêm một ly nữa, đi lại trên sô pha ngồi xuống, nói với Tuyết Kỳ: “Ăn không?”
Quỷ thi ăn gì cũng không hấp thu chất dinh dưỡng được, cũng không cần phải tiêu hóa, sau khi đi vào cơ thể, sẽ bị phân giải rồi tiêu tán hết, nhưng mà trong miệng cũng có những gai lưỡi nên vẫn cảm giác được mùi vị của thức ăn.
“Ăn”
Tuyết Kỳ nói.
Diệp Thiếu Dương nhìn cô mà nhướng nhướng chân mày, “Cô lại đây, cho ta ôm thử một cái.”
Tuyết Kỳ cũng thật là đi tới.
Diệp Thiếu Dương lập tức có chút kích động, nghĩ đến một Tuyết Kỳ đã từng là mỹ nữ diễm lệ lạnh lùng, bây giờ biến thành một cô bé ngồi vào trong lòng ngực của mình, cũng không phải là hắn có tà niệm gì, mà chỉ là do thấy cái loại cảm giác thật là thú vị không thôi.
Tuyết Kỳ ngồi vào trong lòng ngực hắn.
Diệp Thiếu Dương đem ly kem ngậm ở trong miệng, vươn tay định vuốt đầu nàng, bất ngờ Tuyết Kỳ đột nhiên ra tay, tung ra một quyền mang theo quỷ lực đáng sợ, đánh thật mạnh vào bụng của Diệp Thiếu Dương.
Một tiếng hét thảm vang lên, ly kem trong miệng Diệp Thiếu Dương bị văng xuống đầy đất, thật chí hắn còn nghi ngờ trong đó còn có máu của mình nữa,cảm thấy tay nhẹ đi thì ra ly kem trong tay đã bị Tuyết Kỳ cướp mất, nhẹ nhàng mà nằm xuống đầu bên kia của sô pha, liếm liếm ly kem trong tay.
Lát sau khi Tạ Vũ Tình, nói cho bọn họ biết mọi chuyện đã được lo liệu hết cả rồi.
“Có một tin tốt.”
Tạ Vũ Tình nói, “Tuyết Kỳ có thể tiến cô nhi viện trong ngày hôm nay.”
“Nhanh như thế à?”
Diệp Thiếu Dương khiếp sợ.
Tạ Vũ Tình giải thích, là do Tôn Ánh nguyệt đã từng có nói với trung tâm cứu tế, một khi có mà có cô nhi thích hợp, thì có thể thông báo cho bọn họ qua để nhận, nhưng nhất định phải có tuổi long hoặc tuổi thỏ.
“Tôn Ánh nguyệt gần đây đã gọi điện thoại cho Lưu chủ nhiệm của trung tâm cứu tế, nhờ hắn lưu ý giúp, tìm rồi đưa tới một bé gái tuổi thỏ, ta cũng đã nói với Lưu chủ nhiệm, đến khi Tuyết Kỳ đến, rồi Lưu chủ nhiệm sẽ lập tức gọi điện thoại cho cô ta.”
Tạ Vũ Tình nhìn thoáng qua Tuyết Kỳ, nói với Diệp Thiếu Dương: “Ta chỉ lo lắng nàng sẽ gặp nguy hiểm ở trong đó thôi.”
“Cô đừng có bị vẻ ngoài của cô ấy lừa.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Tu vi của cô ấy cũng không thua gì Qua Qua, một hai con lục vĩ yêu hồ, tuyệt đối không thể nào thương tổn được cô ấy.”
Tuyết Kỳ nói: “Các ngươi cũng không cần phải lo lắng về an toàn của ta, nhưng mà ta là quỷ thi nên trên người có quỷ khí, nếu bọn chúng là hồ tinh, thật là dễ dàng phát hiện ra chân thân của ta.”
“Chuyện này thì dễ thôi, ta nếu đã đám đưa cô vào đó, tất nhiên là có biện pháp che dấu rồi.”
Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ đắc ý mà vỗ vỗ ngực, quay sang hỏi Tạ Vũ Tình, “Trong phòng cô có bồn tắm không?”
“Có, nhưng mà để làm gì?”
“Có là được rồi.”
Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại gọi cho Lão Quách.
“Thiên ma, tam thất, đảng sâm……”
Diệp Thiếu Dương một hơi mà nói ra bảy tám loại dược liệu, nói lại địa chỉ nhà của Tạ Vũ Tình, bảo huynh ấy lập tức đưa qua đây.
“Ngươi định làm gì đó, muốn nấu lẩu ăn à?”
Tạ Vũ Tình chờ hắn nói chuyện điện thoại xong, lập tức hỏi.
“Ngươi nấu Tuyết Kỳ lên ăn hả?”
Diệp Thiếu Dương trừng to mắt, “Những dược liệu này là để cho cô ấy ngâm mình, có thể làm cho cô ấy có khí tức của người, tạm thời có thể áp chế được quỷ khí trong cơ thể, làm như vậy thì có thể lừa được Hồ Tinh.”
Rồi quay đầu lại nói với Tuyết Kỳ, “Nhưng mà cách này chỉ có thể duy trì được ba ngày thôi, hay nói là cô có ba ngày để điều tra trong đó, nếu mà hết thời gian, thì mặc kệ cô có điều tra được cái gì hay không, cô nhất định phải rời đi, để tránh cho rút dây động rừng.”
Tuyết Kỳ gật gật đầu, nói: “Thể nhiệm vụ của ta vào đó là gì?”
“Điều tra trong cô nhi viện cùng với chi tiết về Hồ Tinh, kiểm tra xem nơi đó có phải địa điểm xuất thể của Yêu Vương hay không……”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ rồi nói: “Cô cũng không nên đặt nặng quá nhiều về việc điều tra, chú ý an toàn cho mình, còn phát hiện được bao nhiêu cũng được.”
Lúc Lão Quách đến đây, vác theo một cái bao phình lên to bự, lấy ra từng dược liệu mà Diệp Thiếu Dương yêu cầu bỏ lên trên mặt đất.
Ngoài mấy thứ dược liệu kia, còn có bột tan, phấn vụn của quặng ni-trát ka-li cùng với một ít pháp dược.
Diệp Thiếu Dương đi vào trong phòng tắm, mở vòi đổ đầy nước vào bồn tắm, dựa theo tỉ lệ mà bỏ đồ vật vào trong bồn, bảo Tuyết Kỳ đi vào đó mà ngâm mình một giờ, còn mình thì đi ra ngoài phòng khách mà bắt đầu điều chế Nhân Khí đan.
“Tiểu sư đệ, gần đây ở Nam lộc sơn có tin đồn về quỷ ở đó, ngươi có nghe nói gì không?”
“Nam lộc sơn là nơi nào?”
“Thì chính là vùng mà đồn là nơi Yêu Vương xuất thế đó, cái ngọn núi mà ngươi đã đi qua, rồi đi tiếp theo hướng phía bắc, thì có mấy cái thôn nhỏ, gần đây có mấy đứa bé khoảng mười một mười hai tuổi, không biết bị giết như thế nào mà máu thịt đều bị hút khô……”
“Có việc này nữa hả?”
Diệp Thiếu Dương nghe thế liền sửng sốt, “Tại sao ta lại không có nghe được gì cả.”
“Ta cũng là mới nghe người ta nói lại, là có một đạo sĩ tới tiệm của ta mua đồ nói thế, đã chết mấy người rồi, thôn nằm ở vị trí rất hẻo lánh, sau khi xảy ra chuyện cũng có cảnh sát tới điều tra, nhưng mà không có chút tin tức gì truyền ra cả, cũng là do mấy pháp sư đang đi tìm Yêu Vương mà bất ngờ phát hiện, hoài nghi việc này cùng với Yêu Vương xuất thế có quan hệ với nhau”
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn Tạ Vũ Tình hỏi: “Cô có biết việc này không?”
“Không biết, Thạch Thành này lớn đến như thế nào chứ, mỗi ngày có biết bao nhiêu loại án kiện không dứt, ta cũng không phải ba đầu sáu tay gì, làm sao án kiện nào cũng biết được.”
Tạ Vũ Tình nghĩ đến cái gì đó, nghiêng đầu nhìn Lão Quách nói: “Chết mấy người, đều là đứa trẻ mười một mười hai tuổi à, tuổi long hoặc tuổi thỏ sao?”
Lão Quách nói: “Nghe nói là như vậy đó, thì có vấn đề gì à?”
Diệp Thiếu Dương liền vắn tắt nói lại tình huống của cô nhi viện một lần, Lão Quách nghe xong, trầm ngâm một lát, “Nếu nói như thế, thì cái thôn nhỏ có người chết đó, thật sự là có quan hệ với chuyện Yêu Vương sao?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ rồi nói: “Huynh biết nơi đó thì buổi tối đám pháp sư đến đó khai quang, huynh cùng ta đến đó xem thử.”
Chờ Tuyết Kỳ ngâm người xong, Diệp Thiếu Dương cũng đã điều chế xong Nhân Khí đan, bảo cô cất lại, trước khi hành động thì nuốt vào.
“Đây là thứ gì vậy?”
Tuyết Kỳ sờ sờ viên thuốc màu đỏ trong tay, có chút do dự hỏi.
“Là Nhân khí đan, sau khi nuốt vào, có thể có giả được khí tức của con người, cô nuốt vào, có thể tồn tại trong vòng ba ngày không tiêu tán.”
Sau khi đã chuẩn bị xong tất cả, Lão Quách quay về trước, Tạ Vũ Tình cùng Diệp Thiếu Dương mang Tuyết Kỳ đi tới trung tâm cứu tế, lúc đang đi được nữa đường đến khu phố dành riêng cho người đi bộ, Tạ Vũ Tình đột nhiên nhớ tới cái gì, rồi đi xuống mua vài bộ đồ cũ giá rẻ.
“Sau khi đến nơi đó, cô hãy thay đồ này vào, thì sẽ giống cô nhi hơn.”
Tuyết Kỳ nhận lấy, lẩm bẩm nói: “Cần gì mà phải giả bộ, ta vốn là cô nhi mà, ta nói là lúc còn sống.”
Diệp Thiếu Dương cùng Tạ Vũ Tình liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không nói gì.
Chương 881: Lẻn vào cô nhi viện (2)
Trung tâm cứu tế là ở trong Cục Dân Chính, là một đơn vị độc lập.
Sau khi tới đó, Tạ Vũ Tình trực tiếp tìm vị Lưu chủ nhiệm kia, vì lập hồ sơ cho Tuyết Kỳ, sau đó làm giả giấy tờ kiểm tra sức khỏe cũng như sơ yếu lý lịch.
Lát sau Tạ Vũ Tình đã làm chuẩn bị xong hết, Lưu chủ nhiệm liền gọi điện thoại cho Tôn Ánh Nguyệt, nói là bên này vừa tìm thấy một bé gái lang thang, xác định đúng là cô nhi, tuổi Rồng, mười một tuổi, hỏi cô ta có muốn nhận nuôi hay không.
Nói chuyện với nhau một lúc, Lưu chủ nhiệm tắt điện thoại, quay sang làm thủ thế OK với Tạ Vũ Tình.
“Cô ta nói sẽ tới đây ngay.”
Diệp Thiếu Dương cùng Tạ Vũ Tình liếc mắt nhìn nhau, kéo Tuyết Kỳ đi vào buồng trong, dặn dò một hồi, định ra một số ám hiệu.
Lưu chủ nhiệm từ bên ngoài gõ gõ cửa, nói: “Tạ cảnh sát, Tôn Ánh Nguyệt đã tới, đang vào cửa chính.”
Tạ Vũ Tình sửng sốt, vội bảo Tuyết Kỳ mau ra ngoài, rồi cùng với chủ nhiệm Lưu xác định lại lời nói, sau đó cùng Diệp Thiếu Dương tránh trong phòng, chỉ vén nhẹ tấm rèm nhìn ra bên ngoài.
Đợi một lát, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Lưu chủ nhiệm nhìn thoáng qua Tuyết Kỳ đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, nói.
Cửa phòng mở ra, Diệp Thiếu Dương cùng Tạ Vũ Tình nhìn qua khe hở trên tấm rèm, tức thì ngây người, người tới không phải là Tôn Ánh Nguyệt, là một cô gái trẻ, khoảng hai mươi tuổi, làn da rất trắng, có cảm giác rất yếu đuối, tuy cũng không phải là diễm lệ mỹ nữ, nhưng cũng rất xinh đẹp thuộc về loại ưa nhìn.
Cô ta đi tới trước mặt Lưu chủ nhiệm, tự giới thiệu là em gái của Tôn Ánh Nguyệt, tên là Tôn Ánh Kiều, nói rằng tỷ tỷ của mình hiện tại đang bận chút việc, cho nên bảo mình qua đây đón người.
Lưu chủ nhiệm bảo cô ta xem người trước đã.
Tôn Ánh Kiều đi đến trước mặt Tuyết Kỳ, đáng giá nàng một lát, rồi hỏi một số vấn đề bình thường.
Tuyết Kỳ đơn giản mà trả lời, ra vẻ có chút lo lắng bất an.
“Em gái nhỏ không phải sợ, tới nơi đó của chúng ta, thì đã là người một nhà rồi.”
Tôn Ánh Kiều xoa xoa đầu Tuyết Kỳ, tươi cười ôn hoà, đứng dậy nói với Lưu chủ nhiệm, sẽ nhận nuôi đứa trẻ này.
Bởi vì đã được Tạ Vũ Tình nói trước, nên Lưu chủ nhiệm cũng không gây khó dễ Tôn Ánh Kiều, mà đơn giản mà làm thủ tục, xong rồi thì để cô ta đưa Tuyết Kỳ đi, còn cố ý nói vài câu, tỏ ý mấy ngày nữa sẽ qua đó thăm.
Tôn Ánh Kiều cám ơn, kéo tay Tuyết Kỳ ra cửa rời đi.
Lúc này Tạ Vũ Tình cùng Diệp Thiếu Dương mới ra ngoài.
Tạ Vũ Tình khóa trái cửa lại, đi tới trước bàn làm việc, nói với Lưu chủ nhiệm muốn xem hồ sơ photo chứng minh của Tôn Ánh Kiều, thấy tư liệu ghi cô ta sinh năm 90, hộ khẩu tại Uy Hải Sơn Đông.
“Cùng một chỗ với Tôn Ánh Nguyệt, nhưng mà thông tin thân phận chưa chắc là thật.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ý cô là gì?”
“Ta đã xác minh qua hộ tịch của Tôn Ánh Nguyệt trong sở cảnh sát, Tôn Ánh Nguyệt là một cô nhi, mấy năm trước ra ngoài làm công, rồi không có tin tức gì, chưa từng nghe cô ta có em gái nào, lúc đó ta cũng không biết, nên không truy hỏi, bất quá ta nghi ngờ, thân phận Tôn Ánh Nguyệt là lấy trộm từ người khác.”
“Hồ Tinh thì làm gì có chứng nhận thân phận, hoặc là cô ta đã đánh cắp của người khác, hoặc là Tôn Ánh Nguyệt thật sự đã bị Hồ Tinh nhập thân.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, quay sang hỏi Lưu chủ nhiệm: “Trước đây ông đã từng gặp qua Tôn Ánh Kiều này bao giờ chưa?”
“Lúc đi cô nhi viện kiểm tra, có gặp qua vài lần, bằng không cho dù các người có nói trước, ta cũng không dám để cô ta tùy tiện dẫn người đi.
Cô ta thực tế là người phụ trách Cô nhi viện, danh tiếng không tồi, tuy nhiên trước giờ đều do Tôn Ánh Nguyệt đích thân tới đón người, đây là lần đầu tiên cô ta tới.”
“Từ lúc Tôn Ánh Nguyệt vào cô nhi viện đến giờ không chưa ra, lần đi nhận người cũng không lộ diện, không biết đang làm gì trong cô nhi viện?”
Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc.
“Hiện tại hết thảy đều trông chờ vào tin tức của Tuyết Kỳ.”
Tạ Vũ Tình nói.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối, âm thầm hít sâu một hơi, hy vọng nước cờ này của mình không có đi sai.
Cô nhi viện này diện tích không nhỏ, cũng giống như một cái trường có hoa viên, có khu dạy học, sân vận động, thảm cỏ cùng hoa viên nhỏ, chỉ là khắp nơi không thấy một người.
“Tổng cộng ở đây chỉ có mấy chục người, điện tích thì khá rộng.”
Tôn Ánh Kiều giải thích với Tuyết Kỳ.
Tuyết Kỳ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xám xịt, như bị bao phủ bởi một khối mây đen khổng lồ, hoàn toàn che lấp ánh sáng mặt trời, nhiệt độ không khí dường như cũng thấp hơn bên ngoài vài độ.
Quả nhiên có yêu trận khống chế…… Tuyết Kỳ âm thầm cảm giác được áp lực của mình rất lớn, nhưng đồng thời cũng rất hưng phấn.
Nàng tin mình nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ, càng nguy hiểm thì càng trở nên thú vị.
Khu ký túc xá trong Cô nhi viện nằm trong cùng, toạ Nam hướng Bắc, ánh sáng tối tăm, hơn nữa không có bật đèn.
Trong văn phòng chỉ có một bà rất già phụ trách làm thủ tục đăng ký, ánh mắt trông rất hung ác nham hiểm, biểu tình hoảng hốt, trên người bà ta tràn ngập thi khí nồng đậm.
Tuyết Kỳ nhìn lão bà này, đoán rằng bà ta chắc hẳn là một hoạt tử nhân: là trạng thái sơ cấp nhất của hành thi.
Nhưng trên người bà ta vẫn còn một tia thần thức nhàn nhạt, chứng tỏ đến bản nhân cũng không biết mình đã chết, vẫn có thể như cũ mà thao tác một số hành vi đơn giản.
Tuyết Kỳ thầm than một tiếng.
Làm xong thủ tục, Tôn Ánh Kiều dẫn Tuyết Kỳ theo hành lang ký túc xá, gian phòng đầu tiên là Phòng an ninh, Tuyết Kỳ xuyên qua cửa kính thấy một nữ tử tóc dài, đứng đối diện trước cửa kính, không hề nhúc nhích.
“Đây là bảo vệ của ký túc xá, không có việc gì tốt nhất không nên đi quấy rầy cô ta.”
Tôn Ánh Kiều cảnh cáo như vậy, khiến Tuyết Kỳ cảm thấy có chút nghi hoặc.
Theo hành lang đi thẳng một đường, rốt cuộc cũng dẫn Tuyết Kỳ tới trước cửa một căn phòng trong ký túc xá, sau đó giao chìa khóa cho cô, bảo cô phải chú ý, Cô nhi viện là một nơi khép kín, ngàn vạn lần không được đi ra ngoài, cũng không được chạy loạn trong hoa viên.
Cứ ở yên trong ký túc xá nghỉ ngơi, làm quen với hoàn cảnh.
“Còn việc ăn cơm, mỗi ngày đều theo thời gian cố định, có thể tới nhà ăn.
Cụ thể thế nào thì hỏi bạn cùng phòng, cô ta tên Tần Nguyệt, hy vọng các ngươi sẽ trở thành bạn tốt.
Tần Nguyệt, lại đây.”
Tôn Ánh Kiều vẫy vẫy tay gọi một cô bé đang ngồi ngây ngốc trên giường, cô bé kia đi tới.
Tôn Ánh Kiều để hai người giới thiệu với nhau một chút, năm tay nhau, sau đó một mình rời đi.
Tôn Ánh Kiều vừa đi, Tần Nguyệt liền hết hứng thú mà buông tay Tuyết Kỳ ra, quay lại ngồi trên giường của mình.
Tuyết Kỳ quay đầu quan sát xung quanh, căn phòng rất nhỏ, có hai chiếc giường, bên trong là buồng vệ sinh, ánh sáng rất tối, Tuyết Kỳ đứng dậy bật đèn.
Tần Nguyệt lập tức che hai mắt, thấp giọng cầu xin: “Chói mắt quá, có thể không bật đèn được không?”
Thân là quỷ thi, càng tối thì Tuyết Kỳ càng thích, vừa rồi chỉ muốn thử một chút, vì thế tắt đèn, đi tới ngồi bên cạnh Tần Nguyệt, quan sát bé gái.
Trên người Tần Nguyệt tràn ngập yêu khí, lúc ẩn lúc hiện.
“Cô như thế nào lại vào đây?”
Tuyết Kỳ bắt chuyện cùng cô bé.
Tần Nguyệt phản ứng có phần chậm chạp, nhưng vẫn trả lời câu hỏi.
Cô là người tỉnh ngoài, theo cha mẹ qua bên này làm công, đi học, tháng trước cha mẹ cãi nhau, cha cô bé đã giết chết mẹ cô, sau đó bị bắt…… Dưới quê cô bé không còn ai thân thích, vì thế được cảnh sát chuyển qua vài nơi, rồi cuối cùng được Trung tâm cứu trợ đưa tới nơi này.
Cô bé cũng mới tới nơi này mới được hai tuần.
Tuyết Kỳ nghe Tần Nguyệt nói xong, trong lòng khẽ động, đang muốn tìm nơi phát ra yêu khí trên người cô bé, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Chương 882: Bí mật của cô nhi viện (1)
Một đôi mắt xanh biếc đang toả sáng lập loè trong ánh sáng tối tăm.
Chăm chú nhìn lại, thì ra là lão bà hoạt tử nhân kia, đang ôm một chồng chăn nệm trong lòng, bên trên có khăn lông bàn chải đáng răng cùng một ít đồ dùng sinh hoạt.
“Đưa cho ta à?”
Tuyết Kỳ phập phồng ngực, giả bộ như một bé gái bình thường, nhận lấy vật dụng từ trong tay lão bà kia, sợ hãi mà nói cảm ơn, lão bà xoay người rời khỏi, bước chân chậm chạp, thân hình lắc lư, nhìn qua thấy rất quái dị.
“Lão bà này thật là đáng sợ.”
Tuyết Kỳ cố ý tạo đề tài để bắt chuyện.
“Người phụ nữ trong phòng an ninh kia còn đáng sợ hơn nhiều, ngươi tuyệt đối không được tới gần cô ta!”
Tần Nguyệt nói.
“Tại sao lại đáng sợ?”
Trong mắt Tần Nguyệt toát ra vẻ sợ hãi, vừa muốn mở miệng, đột nhiên bên ngoài có chuông vang lên liên tiếp.
Tần Nguyệt cả người run rẩy, nói: “Ta phải đi hiến máu.”
“Cái gì?”
Tuyết Kỳ sửng sốt.
Không chờ Tần Nguyệt mở miệng, bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng bước chân.
Tuyết Kỳ mở cửa nhìn ra, cửa ký túc xá đang mở từng cánh, không ngừng có những đứa trẻ cùng tuổi như mình từ bên trong đi ra, đều mặc đồng phục của Cô nhi viện.
Tuyết Kỳ vừa thấy, khẽ hít sâu một hơi: Đám trẻ này nhìn bề ngoài đều rất bình thường, trắng trẻo mập mạp, nhưng toàn thân đều bị quỷ khí bao phủ, cả đám tinh thần uể oải, giống như còn chưa có tỉnh ngủ vậy.
Đám trẻ đó xếp thành hàng dài, chậm chạp đi ra ngoài khu ký túc xá, không có ai cười vui đùa giỡn, thậm chí còn chẳng mở miệng hay phát ra chút âm thanh nào.
Tôn Ánh Kiều cầm trong tay một chiếc chuông đồng, đi phía cuối của đội ngũ, nhẹ nhàng lắc, cảm giác như trong tiếng chuông có chứa sự mê hoặc cảm giác của con người.
Tuyết Kỳ suy đoán, tiếng chuông này hẳn là có tác dụng nhiếp hồn, thúc giục đám trẻ bước đi.
Tôn Ánh Kiều vừa rung chuông, vừa từ cuối hành lang đi lên, đẩy cửa kiểm tra từng căn phòng, xem còn người nào còn chưa ra hay không.
Tuyết Kỳ thấy Tôn Ánh Kiều đi tới, cố ý tiến lên hỏi: “Tỷ tỷ, mọi người muốn làm gì vậy.”
“Đi hiến máu, các em có cơ hội được thu dưỡng, là phải cảm ơn xã hội, sẽ có hoạt động hiến máu định kỳ, bất quá em vừa mới tới, thân thể còn suy yếu, trước phải được tẩm bổ một thời gian đã, cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Tôn Ánh Kiều xoa xoa đầu Tuyết Kỳ, bảo cô quay vào phòng.
Ở trong phòng chờ khoảng nửa giờ, bên ngoài lần nữa lại truyền đến tiếng bước chân, chốc lát sau cửa phòng mở ra, Tần Nguyệt đi vào.
Cô bé vừa bước vào phòng, Tuyết Kỳ liền cảm nhận được quỷ khí trên người cô bé càng thêm nồng đậm, tinh thần cũng trở nên uể oải hơn nhiều so với lúc trước, đờ đẫn mà đi tới giường của mình nằm xuống, không hề nhúc nhích.
Tuyết Kỳ lập tức đi tới hỏi thăm cô bé về việc đi hiến máu.
Tần Nguyệt dùng giọng nói mệt mỏi trả lời, hiến máu chính là dùng kim tiêm rút máu ra, thu vào trong túi trữ máu.
Cô bé tới nơi này chưa được ba tuần, đây là lần hiến máu thứ hai.
Theo Tôn Ánh Kiều nói, máu của bọn trẻ sẽ được đưa tới bệnh viện cứu người.
Tuyết Kỳ tuyệt đối không tin, thậm chí còn có một suy đoán là một chuyện kinh sợ hơn: Tôn Ánh Nguyệt mở Cô nhi viện này, bề ngoài là vì thu dưỡng cô nhi, để che dấu tai mắt, trên thực tế chính là muốn lấy máu của bọn trẻ thuộc tuổi Rồng và tuổi Thỏ…
Tuyết Kỳ bỗng nhiên nhớ ra một việc lúc sinh thời khi còn làm pháp sư, đã từng nghe nói qua: Có một loại yêu tinh có phương thức tu luyện, phải ăn thịt thỏ, uống máu rồng.
Ở nơi này chính là người cầm tinh hai con vật này, cũng không phải thật sự là thỏ và rồng.
Có lẽ, trong Cô nhi viện này có một con đại yêu, cần phải dùng đến máu của con người để tu luyện yêu thuật? Trong lòng Tuyết Kỳ bỗng trở nên căng thẳng: dựa vào yêu thuật tà tu như thế này, tuyệt đối không phải là loại yêu bình thường.
Vậy đại yêu là Tôn Ánh Nguyệt, hay là người khác? Có liên quan gì đến chuyện Yêu Vương sắp xuất thế kia không? “Đúng rồi, lúc trước cô nói, người phụ nữ trong phòng an ninh kia có vấn đề, là có chuyện gì?”
Tuyết Kỳ muốn từ cô bé mà tra ra tình huống ở nơi đây.
“Hả?”
Tần Nguyệt nhắm mắt lại, thanh âm vô cùng mệt mỏi.
“Ta quên mất rồi, ta thấy mệt mỏi lắm, muốn đi ngủ một giấc……”
Nói xong liền nằm im không động đậy.
Tuyết Kỳ cầm bàn tay cô bé, cảm nhận được trong cơ thể Tần Nguyệt chứa đầy quỷ khí, nghiêm trọng hơn nhiều so với trước khi đi hiến máu, cũng may tâm mạch còn có một chút dương khí ấm áp, che kín lại mạch khẩu, ngăn không cho quỷ khí xâm nhập vào sâu.
Xem ra trong lúc hiến máu, nhất định đã xảy ra cái gì đó, khiến quỷ khí trên người cô bé gia tăng lên.
Nếu mỗi lần hiến máu, quỷ khí trong cơ thể lại tăng thêm một tầng như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày tâm mạch cũng bị quỷ khí ăn mòn, trở thành quỷ thi…… Tuyết Kỳ nhìn Tần Nguyệt đang ngủ say, một đứa bé mới mười một mười hai tuổi, khuôn mặt còn đầy vẻ trẻ con, vốn là phải được làm nũng trong sự yêu thương của cha mẹ, hưởng thụ tươi đẹp của cuộc sống, dù bất hạnh trở thành cô nhi thì thôi, không nghĩ tới còn bị yêu tinh lợi dụng, rút máu ra, tương lai còn sẽ bị quỷ khí ăn mòn mà trở thành quỷ thi… Những đứa trẻ khác vào Cô nhi viện sớm hơn Tần Nguyệt, tình trạng khẳng định càng thêm không lạc quan.
Nghĩ đến hết thảy những gì bọn trẻ phải chịu đưng, người lạnh lùng như Tuyết Kỳ cũng phải cảm thấy phẫn nộ vô cùng.
Tuyết Kỳ nắm bàn tay nhỏ bé của Tần Nguyệt, nhìn khuôn mặt chưa hết trẻ con của cô bé, lẩm bẩm nói: “Ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu các em, sẽ không đề các em đi theo con đường của ta……trở thành quỷ thi, nếu ta làm không được, thì vẫn còn Diệp Thiếu Dương.”
Diệp Thiếu Dương không đợi đến lúc trời tối, lập tức cùng Lão Quách xuất phát, lái xe đến Nam Lộc sơn ở vùng phụ cận Cô nhi viện, để xe lại trong rừng cây, cùng nhau đi về phía sơn cốc.
Lão Quách từ miệng mấy thôn dân biết được, ở phía bên kia bờ vực, khoảng cách với Cô nhi viện cũng không đến mười dặm.
Lão Quách đi trước dẫn đường, vòng qua một cái khe giữa hai ngọn núi, trước mắt dần xuất hiện vài khu dân cư, nằm lác đát trong núi.
“Nơi này hẻo lánh như vậy, sao lại có nhiều thôn nhỏ như vậy, còn chỗ gần nội thành thì ngược lại, không có đến một cái thôn nào?”
Diệp Thiếu Dương nhìn ra nơi xa, khó hiểu nói.
Lão Quách cười, “Việc này đệ không biết rồi, trước đây nơi này đến một cái thôn cũng không có, về sau phát hiện mỏ than trong núi, nhiều người tới làm công khai thác than đá, rồi sinh sống lại gần đây, dần dần hình thành mấy thôn xóm này.
Sau khi không còn khai thác than nữa, phần lớn thợ mỏ đều rời khỏi, còn một số người không muốn bỏ nhà cửa, nên tiếp tục ở lại nơi này, khai hoang trồng trọt khu xung quanh, chăm sóc vườn cây ăn quả, sinh sống như thế đến tận bây giờ, cuộc sống cũng không tồi.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, rồi đi tới chân núi.
Diệp Thiếu Dương bỗng nhìn thấy bên đường lên núi có cắm một cây pháp kỳ liền đứng lại, qua đó quan sát, cười nói: “Có người tới sớm hơn chúng ta.”
Lão Quách nói: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao, buổi tối hôm nay sẽ có mấy tên pháp sư muốn vào thôn điều tra, đã thương lượng cùng thôn trưởng, tiền cũng đã thu rồi.”
“Còn lấy tiền nữa à?”
“Nhiều mới đúng, đệ là Lôi Phong sống, khai quang không thu tiền, ai mà so được.”
Lão Quách cúi đầu nhìn lá pháp kỳ màu xanh lam, mỉm cười nói, “Thực lực không tệ, cũng là bài vị chân nhân.”
Ngũ Hành Kỳ Trận là pháp thuật Đạo gia, cũng giống như linh phù, chia thành bốn màu: vàng, xanh lá, xanh lam, tím, tương ứng với cấp bậc bài vị khác nhau, Chân nhân dùng pháp kỳ màu xanh lam, Diệp Thiếu Dương thân là Thiên sư, luôn sử dụng pháp kỳ màu tím.
“Các người làm gì ở đây?”
Trên đường xuống núi xuất hiện hai nam tử mặc quần áo đạo sĩ, nhìn thì khoảng ba mươi tuổi, một người tay cầm thanh quang kiếm, trên dưới đánh giá hai người Diệp Thiếu Dương.
Chương 883: Bí mật của cô nhi viện (2)
“Quách đạo hữu!”
một người nhận ra Lão Quách, chắp tay, liếc mắt qua Diệp Thiếu Dương một cái, vì không quen biết, nên không chào hỏi.
“Các người đã bao hết nơi này à?”
Lão Quách dò hỏi thì được biết, hôm nay là do một vị đạo trưởng họ Thôi của Thái Cực Môn chủ trì làm phép, hai người trước mặt đến từ môn phái chi nhánh của Long Hổ Sơn, ngoại trừ bọn họ, còn có một ít pháp sư canh giữ tại bốn vị trí pháp kỳ còn lại trong Ngũ Hành Kỳ Trận.
Đây là cách khai quang truyền thống của giới Pháp Thuật, gọi là “Chu Tước Hội”
, khi pháp sư gặp phải tình huống không thể giải quyết, hay khi không thể xác định vị trí quỷ yêu, sẽ tìm kiếm sự trợ giúp, mấy pháp sư cùng hợp tác, bố trí trận pháp xung quanh, để một người pháp lực mạnh nhất làm chủ trận, còn lại là thủ trận.
Một khi phát hiện tung tích tà vật, người thủ trận có thể đánh bọc qua đó, cùng nhau làm phép thu phục, cũng là để tránh tà vật đào tẩu, sau khi thành công, mỗi người đều được chia một phần.
Chu Tước Hội còn có một cái quy củ, đó là một khi nhân số tham gia đã đủ, sau khi hình thành thế vây, trừ phi không đánh lại đối thủ, chủ động cầu viện, nếu không thì các pháp sư đến sau đều không được nhúng tay vào, bằng không sau khi xong việc rất khó phân chia lợi ích, chủ yếu vẫn là tiền bạc.
“Quách đạo hữu, đêm nay Chu Tước Hội đã đủ người rồi, bãi chúng ta đã bao hết.”
Sau khi được người kia giải thích rõ ràng, một pháp sư nhìn về phía Lão Quách hành lễ nói.
Lão Quách cười hắc hắc, “Ta biết mấy vị thôn trưởng đã đưa không ít tiền, nhưng mà lần này đối thủ không dễ ăn đâu, chỉ sợ là các ngươi cũng không gặm nổi?”
Hai gia hỏa kia vừa nghe Lão Quách hoài nghi bọn họ đối phó không được, trên mặt có chút không vui, hừ một tiếng, nói: “Sư huynh đệ bọn ta cho dù không làm được, nhưng Thôi đạo trưởng dù sao cũng là chân nhân, cũng có thể đối phó được, không làm phiền Quách sư huynh nhọc lòng.”
Lão Quách nói: “Kim hoa tán diệp, bất thủ nhất phiến.”
Đây là một câu đối trong giới, tỏ ý chỉ muốn giúp đỡ, không lấy tiền.
Hai người quay lại nhìn nhau, có chút hoài nghi.
Một người nâng hai tay lên, tay trái duỗi ra, tay phải nắm lại, duỗi ra hai ngón trỏ và giữa, gõ lên mu bàn tay mấy vài cái, ý là dập đầu, nói: “Kim hoa ngân hoa, tự hữu nhân gia.”
Ý tứ đã thực rõ ràng: Ý tốt này xin nhận, cúi đầu cảm ơn ngươi, hãy mau đi đi, việc này bọn ta tự mình xử lý được, không cần người khác nhúng tay vào.
Lão Quách lui lại phía sau một bước, đến bên Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Chuyện này không dễ làm, bọn họ không cho chúng ta nhập bọn, nếu mà xông vào, thì sẽ phá hỏng quy củ.”
Diệp Thiếu Dương do dự một chút, nói: “Không thì chúng ta cứ chờ ở đây một lát, nếu bọn họ có thể thu phục thì tốt, làm không được ta lại động thủ.”
Vì thế hai người ở tảng đá gần đó ngồi xuống, nói chuyện phiếm với hai đạo sĩ kia, dò hỏi tình hình điều tra của bọn họ.
Còn lúc này, trong ký túc xá của Cô nhi viện, vang lên nhiều tiếng chuông.
Tần Nguyệt đang ngủ say giống như phản xạ có điều kiện, lập tức mở to mắt, ngồi dậy, miệng khẽ nói: “Ăn cơm.”
“Làm thế nào cô biết được?”
Tuyết Kỳ tò mò hỏi.
Tần Nguyệt như là không nghe thấy, mơ mơ hồ hồ bước xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
Cửa ký túc xá mở ra, đám trẻ liên tục kéo nhau rời khỏi phòng, dọc theo hành lang, về phía đi ra ngoài lúc trước hiến máu.
Tuyết Kỳ cũng đi vào trong đó, ở bên cạnh Tần Nguyệt.
Ra khỏi ký túc xá, theo cửa hiên đi đến một khu nhà, tiến vào nhà ăn.
Tuyết Kỳ đưa mắt quan sát xung quanh.
Nhà ăn cũng không lớn, nhìn qua chỉ có thể chứa được mấy chục người.
Bọn nhỏ từng đứa ngồi xuống, bốn người một bàn, ngoan ngoãn mà ngồi ngay ngắn.
Tuyết Kỳ nhìn hai bé trai phía đối diện, nhìn thì thấy trắng trẻo mập mạp, nhưng ấn đường xanh đen, minh đài thất sắc, bị hắc khí bao phủ lại, trên mặt đã xuất hiện dấu hiệu tử vong.
Quan sát những đứa trẻ khác, cũng không khác biệt nhau lắm, tuy mức độ quỷ khí nhập thể có nhiều có ít, nhưng trên cơ bản đều tiếp cận tử vong, chỉ là còn lại tia dương khí mỏng manh, nên mới chưa chân chính biến thành quỷ thi.
Tuyết Kỳ âm thầm suy đoán, đây có lẽ là yêu cầu của tà thuật nào đó: khiến cho con người bị quỷ khí nhập thể, thấm vào huyết nhục, nhưng bảo trì một chút dương khí, để duy trì hành động như người sống…… Trong mắt pháp sư bình thường, những đứa trẻ này đã không phải là người sống, đã là không còn khả năng cứu chữa, nhưng mà Tuyết Kỳ tin tưởng, Diệp Thiếu Dương nhất định sẽ làm được.
Bất luận như thế nào, ta nhất định phải cứu đám trẻ này! Một bên cửa nhà ăn mở ra, mấy người mặc áo blouse trắng đi vào trong, tay cầm khay đồ ăn, chậm rãi đi tới, đặt từng chén thức ăn nóng lên bàn, mỗi đứa một chén.
Trong chén là cháo, bỏ thêm trứng gà, rau cải, thịt bằm, dầu ăn.
Ngửi qua thấy cũng không hương vị gì, nhưng dinh dưỡng thì lại rất phong phú.
Tuyết Kỳ dùng muỗng khuấy một chút trong chén của mình, một ít viên tròn màu trắng từ phía dưới nổi lên, thành một tầng, nhìn qua rất giống trứng côn trùng.
Tuyết Kỳ tuy là quỷ thi, nhưng tâm tính cũng không khác gì người thường, nhìn hình ảnh trước mắt, lập tức muốn nôn ra, nhưng đám trẻ bên cạnh đang dùng muỗng xúc từng thìa mà ăn lấy, cũng không có vẻ hưởng thụ, cũng không có chê, hành động như là máy móc, giống như đang hoàn thành nhiệm vụ.
Thật là một nơi biến thái! “Vi sao em không ăn cơm hả?”
Một thanh âm ôn nhu từ phía sau vang lên.
Tuyết Kỳ quay đầu lại thì thấy, Tôn Ánh Kiều không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau, nhìn mình cười ôn hòa.
“Không ăn cơm, thì không phải là bé ngoan đâu”
Tôn Ánh Kiều xoa xoa đầu cô, mở ra bàn tay trắng noãn, đưa cho Tuyết Kỳ một viên thuốc màu đỏ trong suốt như viên pha lê.
“Thân thể em quá yếu, đây là thuốc bổ dưỡng, rất tốt cho thân thể, em ăn đi.”
Tuyết Kỳ đương nhiên không tin đây là thuốc bổ, cô hoài nghi viên thuốc này có chứa thi huyết hoặc thứ gì đó, có khả năng thay đổi thể chất người sống, từ từ hóa dần thành quỷ thi.
Cô vốn dĩ chính là quỷ thi, cho dù có nuốt thứ này vào cũng vô dụng, cô cũng không sợ, nhưng mà dựa theo bản năng, cũng không muốn nuốt mấy thứ đồ vật không biết như thế nào, cầm ở trong tay, có chút do dự.
Tôn Ánh Kiều đứng một bên hướng dẫn từng bước, Tuyết Kỳ toàn không nghe vào tai một câu, nhưng có một câu khiến cô thay đổi chủ ý: “Đan dược này có dinh dưỡng rất phong phú, nếu em không muốn uống nó trước khi ăn cơm, thì hôm nay sẽ không phải ăn cơm, bằng không em ăn cơm trước, tiêu hóa một chút ngày mai lại uống thuốc.”
Xem ra uống thuốc ổn hơn.
Chỉ cần không phải ăn chén cơm trước mặt, bảo mình ăn cái gì cũng được.
Tuyết Kỳ cắn răng một cái, nuốt viên thuốc vào.
Tôn Ánh Kiều hài lòng cười to lên, vỗ vỗ vai cô, xoay người rời đi.
Chờ bọn nhỏ ăn cơm chiều xong, tiếng chuông một lần nữa lại vang lên, đám trẻ liền đứng dậy, từng đứa quay lại ký túc xá.
Sau khi về phòng, Tần Nguyệt lập tức nằm xuống.
Tuyết Kỳ cũng trèo lên trên giường của mình, nằm xuống chưa được vài phút, liền cảm thấy dạ dày nóng lên, đan dược hòa tan, vài đạo quỷ khí phóng xuất ra ngoài, giống như sinh vật sống vặn vẹo bò, tìm kiếm đường nhập vào kinh mạch.
Quả nhiên quỷ khí muốn xâm nhập cơ thể.
Tuyết Kỳ trong lòng cười lạnh, đối với quỷ thi như mình mà nói, quỷ khí hoàn toàn vô dụng.
Sau khi quỷ khí tiến vào kinh mạch, lập tức bị quỷ khí trong cơ thể cô phân giải hòa tan, hoàn toàn biến mất.
Tuy nhiên, trong lúc Tuyết Kỳ cảm thấy không có việc gì, đột nhiên có một cỗ khí tức kỳ quái, từ trong huyệt Khí Hải lan tràn ra.
Tuyết Kỳ vội vàng dùng thần thức để cảm giác, trong lòng lập tức trầm xuống……