1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
  4. Tập 119

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio

Tập 119

❮ sau
tiếp ❯

Chương 831: Người yêu kiếp trước (3)

“Có muốn xem trước ảnh chụp của cô ấy không?”

Lâm Tam Sinh đang muốn gật đầu, nhưng sau đó cố kiềm chế, lắc đầu nói: “Dù sao cũng sẽ gặp mặt, ta muốn trực tiếp thấy diện mạo của nàng.”

“Cũng được.

Nếu các người có thể bên nhau, thật cũng là một đoạn giai thoại, tình yêu say đắm trải qua mấy trăm năm…”

Chu Tĩnh Như có chút cảm khái.

Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng.

Chờ đến tám giờ, có người gõ cửa, vị tổng giám đốc bước vào, trước là để rót trà cho hai người, sau đó báo Kim Oánh đã tới rồi.

“Hôm nay có cuộc họp thường kỳ của Bộ phận tiêu thụ, cần cô ấy tới chủ trì, giám đốc Chu, nếu vị bằng hữu này của ngài muốn mua nhà, ta có thể tự mình dẫn đi.”

Tổng giám đốc thật là không có bỏ lỡ cơ hội vuốt mông ngựa.

Chu Tĩnh Như nâng chén trà lên, lạnh lùng nói: “Để cho cô ấy tới, huỷ bỏ cuộc họp thường kỳ đó, khi nào bên này xong việc rồi làm, gọi cô ấy lên đây.”

Tổng giám đốc vâng dạ liên tục, khom người lui ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương trong lòng thầm kêu một tiếng, thật là khí phách.

“Đúng rồi, lát nữa cô giả bộ có việc bận cần đi, tốt nhất là không cần phải theo ta, miễn cho có cô ở đây, cô ấy sẽ cảm thấy câu nệ, ta không thể hỏi không tốt lắm.”

“Ta cũng không đi đâu, ở đây chờ các ngươi.”

Chu Tĩnh Như quay sang cười với Lâm Tam Sinh: “Cố lên!”

“Cám ơn tiểu thư!”

Chu Tĩnh Như sắc mặt tối sầm.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, có vẻ rất lễ phép.

“Mời vào.”

Chu Tĩnh Như nói.

Cửa đẩy ra.

Sáu con mắt cùng nhìn nhau.

Một cô gái mặc đồ công sở màu đen đi vào, vóc dáng rất cao, tóc buộc đuôi ngựa, đeo một cặp kính đen, có chút phong phạm, tướng mạo cũng thực không tồi.

“Uyển Nhi, đúng là Uyển Nhi! Bộ dáng không hề thay đổi, ông trời ơi, sáu trăm năm!”

Lâm Tam Sinh nghẹn ngào.

Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như chứng kiến một đại nam nhân rơi lệ, trong lòng cũng rất xúc động.

Rốt cuộc hắn đã đợi sáu trăm năm, chỉ để gặp mặt một lần, vì thế dù có khóc lớn lên cũng có thể hiểu được.

Bất quá Kim Oánh cũng không nhìn thấy hắn, cũng không nghe được tiếng hắn, lập tức đi đến trước mặt Chu Tĩnh Như, tươi cười đầy mặt chào hỏi, “Xin chào giám đốc Chu, xin chào tiên sinh.”

“Cô tên Kim Oánh phải không.”

Chu Tĩnh Như ngẩng đầu nhìn cô, “Nghe nói nghiệp vụ của cô thực không tồi, vị này là bằng hữu của ta Diệp tiên sinh, muốn tới đây mua nhà, muốn cô dẫn đi xem một chút.”

Kim Oánh quay sang Diệp Thiếu Dương, hơi khom người, nói: “Thật là vinh hạnh.”

“Vậy các người đi thôi, cố lên.”

Chu Tĩnh Như cảm khái liếc mắt nhìn Lâm Tam Sinh một cái.

Diệp Thiếu Dương đi theo Kim Oánh xuống lầu.

Lâm Tam Sinh cũng theo sau.

Tu vi của hắn cũng đủ mạnh mẽ, tuy ánh nắng khiến hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng vì để có thể nhìn thấy Kim Oánh, đừng nói hao phí chút tu vi, dù có hồn phi phách tán cũng thấy đáng giá.

“Diệp tiên sinh công tác ở nơi nào?”

Trên đường qua tiểu khu, Kim Oánh khách khí hỏi.

“Ta là…… sinh viên.”

Kim Oánh có chút giật mình, học đại học đã mua nhà, đúng là hiếm thấy, nhưng nghĩ một hồi liền minh bạch, bằng hữu của Chu Tĩnh Như, đương nhiên cũng là con nhà giàu.

Hai người đi rất chậm, dọc đường đi, Kim Oánh cẩn thận chi tiết giảng giải về bố cục cũng như quy hoạch của tiểu khu, Diệp Thiếu Dương nào có tâm tư để nghe, chỉ có trả lời qua loa.

“Diệp tiên sinh muốn mua căn hộ bao lớn, thiết kế căn hộ có yêu cầu gì không?”

“Ách…… gì cũng được, cứ tuỳ tiện xem trước đi.”

Vì thế Kim Oánh liền đưa hắn đi dạo tham quan khắp nơi, đây là lần đầu tiên Diệp Thiếu Dương đi xem nhà, cảm thấy rất mới mẻ, cũng nghiêm túc mà nhìn, bất chợt quay đầu lại nhìn Lâm Tam Sinh, hắn vẫn giữ bộ dáng si ngốc, nhìn chằm chằm mặt Kim Oánh.

Dùng một tiếng, đi xem năm căn hộ, Lâm Tam Sinh có chút thiếu kiên nhẫn, nói: “Chẳng phải ngươi định hỏi tình huống của nàng sao, mau giúp ta hỏi chút đi!”

“Ngươi gấp cái gì!”

“Ta cũng không có gấp.”

Kim Oánh quay đầu lại nói, “Diệp tiên sinh cứ xem đi, không có nóng vội gì.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ.

Rốt cuộc cũng xem xong, hai người đến bên hồ nước nhân tạo trong tiểu khu, Diệp Thiếu Dương đi tới đình hóng gió ngồi nghỉ.

Kim Oánh gọi điện thoại bảo người mang nước qua đây, người bình thường dĩ nhiên không đãi ngộ như vậy, nhưng thân phận Diệp Thiếu Dương bất đồng, đương nhiên đối xử cũng không giống nhau.

Người phục vụ mang trà tới, Diệp Thiếu Dương bắt đầu trò chuyện tán gẫu với Kim Oánh.

“Không biết Kim tiểu thư đã lập gia đình chưa?”

Cuối cùng hắn nói vào đề chính.

Kim Oánh lắc lắc đầu.

“À…… còn bạn trai thì sao?”

Kim Oánh có chút ngạc nhiên nhìn hắn một cái, cười cười, “Diệp tiên sinh muốn hẹn hò sao?”

“Ách…….muốn mời cô ăn bữa cơm, có thể chứ?”

“Ăn cơm, đương nhiên có thể, đợi lát nữa xem nhà xong, ta mời ăn cơm là được?”

Diệp Thiếu Dương đứng dậy nói: “Ta xem xong rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, mặc dù hơi sớm, chúng ta có thể vừa uống trà vừa nói chuyện.”

Kim Oánh có chút kinh ngạc, “Diệp tiên sinh đã chọn được nhà rồi sao?”

“Cái này…… tất cả đều tốt, để ta về suy nghĩ thêm một chút.”

Hai người quay về văn phòng công ty, Chu Tĩnh Như vẫn ở đó.

“Có thích căn nào không?”

Chu Tĩnh Như hỏi.

“À, căn trên tầng cao nhất không tồi,”

tuy hợp với tình cảnh, nhưng Diệp Thiếu Dương nhớ lại một hồi, căn đó đúng thật là không tồi, “Khá tốt, có ban công rất lớn.”

“Căn 1458 tầng 30.”

Kim Oánh báo lại số tên căn hộ chính xác, “Một vạn ba ngàn một mét vuông, tổng là một trăm năm mươi mét vuông, nếu Diệp tiên sinh muốn mua, ta sẽ để chiết khấu tốt nhất trong quyền hạn.”

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ vỗ miệng, quay sang cười xin lỗi Chu Tĩnh Như, “Xin lỗi, ta quên mất giám đốc Chu đang ở đây, về mặt chiết khấu, nhất định có ưu đãi tốt nhất.”

Chu Tĩnh Như nói: “Huynh ấy mua, cô cứ trực tiếp đăng ký đi.”

Kim Oánh hai mắt sáng ngời, vội vàng lấy ra notebook ghi lại.

“Này!”

Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên, căn hộ có gần hai trăm vạn đó, nói đùa à, không lẽ muốn đào hố chôn mình! Chu Tĩnh Như nhìn hắn cười giảo hoạt.

“Giám đốc Chu, chiết khấu tính thế nào đây, để ta còn lập hồ sơ.”

“Không cần chiết khấu.”

Kim Oánh sửng sốt, “Việc này……”

“Một phân tiền cũng không cần, tặng không cho huynh ấy.”

Chu Tĩnh Như nói, “Nếu có vấn đề cứ tìm Trần tổng, bảo ông ta ký tên, sẽ không có phiền phức gì.”

Kim Oánh nhìn cô, ngây ra như tượng.

Với tài lực của Chu Tĩnh Như, một căn hộ thật đúng chẳng là gì, nhưng cũng không có đao lý lại tặng không được! “Cô cứ đi làm thủ tục đi, báo lại cho Trần tổng là được.”

Kim Oánh xác định không phải cô nói đùa, liền gật đầu rời đi.

“Này, căn hộ này ta không cần đâu!”

Diệp Thiếu Dương hét lên, rốt cuộc cũng minh bạch vì sao Chu Tĩnh Như bảo hắn cẩn thận xem nhà, thì ra đã sớm quyết định tặng nhà cho mình.

“Hôm đó huynh tặng một viên châu gì đó cho Quả Cam, đúng không.”

Chu Tĩnh Như nói.

“Cái gì?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, thực không thể nghĩ được chuyện này có liên quan gì đến việc mình mua nhà.

“Lúc về cô ấy than thở với ta, nói huynh đến nhà cũng không có, thuê nhà ở cũng không có bồn tắm, cô ấy muốn ngâm mình mỗi ngày trong bồn, dùng viên châu kia tu luyện, không cần phải đi kiếm hồ nước sông suối gì đó, lại rất xa, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ có nguy hiểm…”

“Không đúng, việc này có liên quan gì đến ta chứ?”

Diệp Thiếu Dương vô cùng bất mãn, “Ta đã tặng bảo bối cho nàng, còn phải trang bị luôn bồn tắm cùng nhà ở nữa à?”

Chương 832: Người yêu kiếp trước (4)

Chu Tĩnh Như nói: “Cô ấy là yêu phó của huynh, huynh phải phụ trách là đúng rồi.”

“Chuyện gì đó, dựa vào gì mà ta phải có phụ trách cô ta chứ!”

Diệp Thiếu Dương buồn bực nói: “Cô ta là yêu phó, không phải lão bà của ta!”

Chu Tĩnh Như nói: “Huynh cứ nghĩ là cưới cô ấy làm lão bà là được?”

“Cái gì, lúc nào hả?”

“Không riêng gì cô ấy, ta biết huynh vẫn luôn muốn có một ngôi nhà, ta đã sớm muốn tặng huynh, nhưng huynh nhất định không chịu nhận lấy, lần này nếu huynh còn từ chối, từ nay về sau đừng có tìm ta hỗ trợ nữa, cũng không cần phải gặp lại ta!”

Chu Tĩnh Như tức giận nói.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Quan trọng là, hơn một trăm vạn đó!”

“Đó là giá bán, chi phí gốc chưa đến một nửa, ta tặng nhà của mình cho huynh, không phải đi nơi khác mua nhà cho huynh.”

“Mấy chục vạn cũng quá nhiều rồi!”

Chu Tĩnh Như xoay người, lạnh lùng nói: “Vậy huynh đi đi.”

Lần này, Diệp Thiếu Dương bị dồn vào thế khó, kêu thế nào cô cũng không thèm để ý, gấp đến độ vò đầu bứt tai, cuối cùng cắn răng một cái, nói: “Bằng không thế này đi, đúng là ta cũng muốn mua nhà, nhưng tặng không thì không được, cô cứ bán cho ta chiếu khấu thấp nhất, à, hiện giờ ta có khoảng 20 vạn…… lấy hết ra để đóng đợt đầu, còn lại ta sẽ trả dần dần, thế nào?”

Diệp Thiếu Dương thương lượng với cô một hồi.

“Tặng không tuyệt đối không được, hai ta tuy quan hệ rất thân thiết, nhưng tặng không cho ta căn nhà, như thế ta sẽ mắc nợ cô, kiếp này không trả hết, sang kiếp sau phải trả nữa……”

Chu Tĩnh Như xoay người lại, nhìn hắn, có chút u oán nói: “Ta chính là muốn huynh phải thiếu ta, kiếp này không trả hết, kiếp sau tiếp tục trả…”

Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn cô.

Chu Tĩnh Như suy nghĩ một chút, để làm hắn an tâm, đành phải nhượng bộ, nói: “Như vậy đi, huynh đưa ta hai mươi vạn.

Sau đó giúp nhà ta xem phong thuỷ cho dự án bất động sản mới một lần, trước khi quen biết huynh, cha ta đều mời thầy phong thuỷ nổi danh, chi phí cũng lên đến mấy chục vạn, trình độ chắc chắn không cao bằng huynh, cứ vậy đi, ta sẽ không tặng không nhà cho huynh đâu.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ ngợi một hồi, thấy việc này cũng có khả năng, trước giờ Thanh Vân Tử xuống núi xem phong thuỷ cho người ta, mỗi lần ít nhất cũng giá bằng nửa căn hộ.

“Một lần không được, từ nay về sau ta sẽ xem phong thuỷ miễn phí cho gia đình cô.”

Chu Tĩnh Như cười nói: “Thế chẳng phải ta chiếm tiện nghi à”

“Chiếm thì cứ chiếm đi,”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Giữa chúng ta là quan hệ gì chứ!.”

“Vậy sao huynh không muốn chiếm tiện nghi ta hả?”

Những lời này nghe có chút ý khác trong đó, Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Cái này không giống, ta xem phong thuỷ cho cô chỉ hao chút sức lực, một bữa cơm là có thể bù lại, còn căn nhà này giá trị quá lớn.”

“Được rồi, đừng tính nữa.”

Chu Tĩnh Như cả giận liếc hắn một cái, “Các căn hộ trong tiểu khu đều đã có nội thất, huynh mua thêm vật dụng là có thể vào ở ngay, sẽ sớm giao chìa khoá cho huynh, còn giấy tờ chuyển nhượng bất động sản cứ từ từ làm, Kim Oánh sẽ giúp huynh.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến việc sắp có một căn nhà thuộc về mình, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn, hơn nữa căn hộ đó đích thực không tồi, trang trí cũng rất đẹp.

Chu Tĩnh Như thấy bộ dáng vui vẻ của hắn, bản thân mình cũng thật cao hứng, nhịn không được nói đùa: “Tốt quá rồi, tốt xấu gì huynh cũng có căn nhà, lần này Quả Cam chắc sẽ vừa lòng đây, có thể ngâm mình hàng ngày.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ cười khổ, “Những lời này của cô, nghe cứ như là ta mua nhà để cưới cô ta về không bằng.”

Trong lòng không khỏi suy nghĩ, nếu mình thực sự có nhà, Quả Cam, Tuyết Kỳ tám phần muốn ở lại, Trần Lộ càng không cần phải nói, còn cả Qua Qua nữa…… Bản thân mình cũng chưa có kết hôn, vừa mới mua nhà, đã kéo một đám đàn bà trẻ con đến ở cùng…… xem ra cũng hơi kỳ quái.

Nhưng mà dù thế nào chăng nữa, có nhà ở cũng là chuyện tốt, rốt cuộc đã có đại bản doanh, thoải mái hơn nhiều so với đi thuê nhà người khác.

Chu Tĩnh Như lúc này mới nhớ đến chính sự, quay sang hỏi Lâm Tam Sinh: “Xin lỗi, ta thực đã quên chính sự, thế nào rồi?”

Lâm Tam Sinh vẫn ngây ngốc, căn bản không nghe được cô nói cái gì, đâu thèm biết cô có quên hay không quên.

Diệp Thiếu Dương đơn giản kể lại tình huống, nói đã hẹn Kim Oánh dùng cơm trưa, đến lúc đó sẽ hỏi thăm sâu hơn.

“Được rồi, trưa nay ta mời khách, ta cũng muốn nhìn xem chuyện mọi người sẽ ra sao”

Chu Tĩnh Như nói.

Một lát sau, Kim Oánh quay lại, nói với Chu Tĩnh Như, thủ tục đã làm xong, chỉ còn thống nhất ngày ký hợp đồng giao bất động sản là xong.

Chu Tĩnh Như nói muốn mời mọi người đi ăn, Kim Oánh dĩ nhiên không cự tuyệt, vì thế đi thay quần áo, lát sau quay lại, trang phục đã thay đổi: trên người mặc một chiếc áo thun đen bó sát, váy dài, tất màu da chân tương xứng với giày cao gót.

Trang điểm rất thời thượng, rất biết cách ăn mặc.

Chu Tĩnh Như tự mình lái xe, đưa mọi người đến một nhà hàng Tây, cô với Diệp Thiếu Dương ngồi chung một ghế, Kim Oánh ngồi một mình, Lâm Tam Sinh không biết từ lúc nào đã ngồi sát ngay bên cạnh người nàng, vẫn luôn ngây ngốc ngắm nhìn nàng.

Chu Tĩnh Như gọi đồ ăn, kèm theo ba ly rượu vang đỏ, sau đó ngồi yên lặng một bên, nghe bọn hai người bọn họ nói chuyện phiếm.

“Kim tiểu thư, cô có tin chuyện duyên phận không?”

Diệp Thiếu Dương tìm cơ hội, thử hỏi một câu.

Kim Oánh ngẩn ra một chút, khẽ mỉm cười, không tỏ thái độ gì, trong lòng một lần nữa lại hoài nghi: gia hoả thần bí trước mặt có phải có ý đồ gì đó với mình không, mà nói toàn mấy lời dạo đầu cũ rích kia.

Diệp Thiếu Dương không hề để ý điều này, cầm ly rượu vang đỏ, nghĩ xem nên nói gì.

“Cô có tin về chuyện kiếp sau của con người?”

“Việc này…… Có lẽ có, ta cũng không biết nữa.

Diệp tiên sinh, ngài……vì sao lại nói vậy?”

Chu Tĩnh Như nói: “Huynh ấy là đạo sĩ, là đạo sĩ thật sự, không phải mấy loại thần côn ngoài đường.”

Kim Oánh vốn là nghĩ cô nói giỡn, bỗng nhớ ra chuyện gì đó, đưa mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, rồi lại quay sang Chu Tĩnh Như, che miệng cười lên.

“Chu giám đốc, ta biết rồi, hắn là Thiên sư Mao Sơn, là….

bạn tốt của ngài.”

“Làm sao cô biết được?”

Chu Tĩnh Như rất là giật mình.

“Chuyện này, mấy lãnh đạo trung tầng của công ty đều biết hết, nói tiên sinh đây…… là bạn trai tin đồn của ngài.”

Chu Tĩnh Như hai má ửng đỏ, cúi đầu uống ngụm rượu, giận dữ nói: “Là ai đã phao tin…”

“Cái này ta thực sự không biết, xin giám đốc Chu đừng truy cứu, vì bọn họ không nói gì bậy cả, chỉ nói Diệp tiên sinh đây là một cao nhân rất ghê gớm.

Không nghĩ lại may mắn được kết bạn.”

Diệp Thiếu Dương có chút vô ngữ, bất quá nghĩ lại, đúng là trước giờ mình với Chu Tĩnh Như rất thân thiết, còn từng đi sơn trang Greenland khai quang, nhất định bị người khác trông thấy, cho nên mới nói bóng gió, cũng là chuyện bình thường.

“Diệp tiên sinh, trên người ta, đúng là đã xảy ra một số việc lạ, ngài có thể giải thích giúp ta được không?”

Kim Oánh mở to hai mắt nhìn hắn, khẩn thiết nói.

Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như đưa mắt nhìn nhau, cùng gật đầu.

“Nói nghe một chút xem sao.”

“Là thế này, ta nhớ từ khi còn rất nhỏ, ta vẫn thường luôn có một giấc mơ, không phải ngày nào cũng thế, nhưng mỗi tháng ít nhất cũng có một hai lần, ta mơ thấy mình là một nữ tử thời cổ đại, sống trong một toà nhà rất cổ xưa.

Những cảnh tượng đó…… chỉ là một đoạn sinh hoạt ngắn mà thôi, ta không thể nhớ rõ.

À, còn có một nam nhân, ăn mặc cổ trang giống như thư sinh trên phim truyền hình, trong giấc mộng, chúng ta thường xuyên bên nhau trò chuyện, dạo vườn hoa, ngâm thơ đối câu gì đó.

Nhưng mỗi lần sau khi tỉnh lại, ta đều không nhớ được mặt hắn……”

Chương 833: Người yêu đã mất (1)

Kim Oánh nghiêng đầu, nhíu mày suy nghĩ một hồi, nói: “Thực sự là một chút cũng không thể nhớ nổi, Diệp tiên sinh, ta không có nói dối.”

Nghe nàng ta nói ra những lời này, Lâm Tam Sinh đã đoán được thư sinh kia chính là mình, vẻ mặt lộ ra thần sắc kích động cực độ.

Diệp Thiếu Dương dùng ánh mắt ra hiệu, bảo hắn không nên nóng vội, gật đầu với Kim Oánh, nói: “Ta tin, cô cứ nói tiếp đi, cô còn mơ thấy gì nữa?”

“Chỉ là một số cảnh tượng nhỏ đoạn ngắn …… ta không thể nào nói rõ được, bất quá có một cảnh tượng, đã in sâu trong ký ức của ta, trên một quảng trường thời cổ đại, ta nhìn thấy thư sinh đó bị chém đầu, trước lúc hắn chết, còn nhìn ta mà cười…… Nhưng bộ dáng của hắn không hề đáng sợ, hắn cười rất ôn hoà, không làm cho ta cảm giác kinh hãi, cho dù sau khi tỉnh lại, ta cũng không sợ, chỉ cảm thấy rất quái dị.

Từ nhỏ đến lớn, ta đã mơ một giấc mộng như vậy rất nhiều lần.

Đến khi trưởng thành, ta có đi bác sĩ tâm lý, bác sĩ giải thích: do ngày thường ta xem quá nhiều phim cổ trang, cho nên trong tiềm thức còn để lại ấn tượng, mấy thuật ngữ chuyên nghiệp gì đó ta cũng không nhớ lắm, tuy nhiên ta cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy……”

Kim Oánh lắc đầu, “Mấy năm nay đã khá hơn rồi, ta không còn giấc mơ đó nữa, nhưng chuyện này vẫn luôn ở trong lòng không thể quên được, ta rất muốn có một cách lý giải khoa học… không đúng, cách giải thích hợp lý cho vấn đề này.”

Nói xong, quay sang cười ngại ngùng với Diệp Thiếu Dương, “Thật là xin lỗi, gặp được Diệp tiên sinh, ta nhịn không được nên mới nói nhiều như vậy, Diệp tiên sinh thứ lỗi.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Nếu cô muốn tìm cách lý giải khoa học, thì đã tin lời bác sĩ nói rồi, giải thích của ta khẳng định không khoa học.”

Kim Oánh hai mắt sáng ngời: “Diệp tiên sinh biết vì sao như thế này à?”

“Rất đơn giản, những việc này, đều là kiếp trước của cô…… hoặc gọi là hồi ức tiền kiếp, còn sót lại trong thần thức của cô, thường ngày cô không nhớ ra, nhưng sau khi chìm vào giấc ngủ, thần thức được tĩnh lặng, những ký ức đó sẽ tái hiện lại, chuyển hóa thành mộng cảnh.

Rất nhiều người cũng có tình trạng như vậy, trong lúc nằm mơ, vô tình thấy được một đoạn ngắn của kiếp trước, tuy nhiên người mơ thường xuyên như cô, hơn nữa mộng cảnh lại rõ ràng như thật, vẫn rất ít thấy.”

“Kiếp trước,”

Kim Oánh ngẩn người ra nhìn hắn, lẩm bẩm nói, “Con người thực sự có kiếp trước sao?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Ta nói nhiều như vậy, nếu cô vẫn còn không tin, thì không thể nào nói tiếp.”

“Nếu thật là như vậy, chẳng phải con người sau khi chết sẽ uống canh Mạnh Bà sao, thì nghe nói là sẽ quên đi hết thảy mà?”

“Đúng vậy, nhưng có một số ký ức thấm sâu vào thần thức, cho dù có uống canh Mạnh Bà, vẫn sẽ lưu lại một chút tàn niệm, cô thuộc về trường hợp này, những tàn niệm đó không liền mạch, cho nên cô không thể nhớ được bất kỳ việc gì cụ thể.”

Ánh mắt Kim Oánh nhấp nháy, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Nếu vậy, thư sinh xuất hiện trong mộng của ta, là ai?”

Diệp Thiếu Dương đưa mắt sang nhìn Lâm Tam Sinh đang lệ nóng tràn đầy mặt, nói: “Có lẽ là người yêu kiếp trước của cô, hai người đã trải qua mối tình khắc cốt ghi tâm, cho nên mới lưu lại tàn niệm.”

“Người yêu kiếp trước…… chẳng phải hắn sẽ cùng ta đi đầu thai, làm người yêu kiếp này sao?”

“Chuyện cũng không thể xác định được, nếu sau khi chết các người vẫn còn yêu thương đối phương, cùng nhau đầu thai kiếp sau, thì có thể tái tục tiền duyên, trừ phi một bên không chịu nữa.”

Diệp Thiếu Dương nhấc ly rượu vang uống một ngụm, cảm giác thời cơ chín mùi, nói: “Để ta kể cô nghe một câu chuyện xưa về kiếp trước kiếp sau….”

“Có một nam nhân, lúc còn sống cùng với một nữ nhân yêu nhau sâu đậm, nhưng về sau bọn họ bị chia rẽ, nam nhân này đã người giết chết, còn nữ nhân vì hắn cũng đã tự sát.

Hồn phách nàng đã xuống Âm Ty, Phán Quan cảm động tấm lòng kiên trinh của nàng, nên đã phán cho bọn họ kiếp sau có thể tiếp tục tiền duyên.

Nhưng mà hồn phách nam nhân kia, vì một số lý do bất khả kháng, bị nhốt ở một chỗ mấy trăm năm không thể xuống Âm Ty.

Phán Quan cũng không thể để nữ nhân này kiếp nào cũng cô đơn được, vì chờ đợi nam nhân kia được, vì thế đã chia rẽ nhân duyên bọn họ…… Sau này, quỷ hồn của nam nhân đó thoát ra được, hắn không muốn đi Âm Ty báo danh, một lòng muốn gặp lại người yêu kiếp trước, tìm rồi lại tìm, rốt cuộc cũng tìm được nữ nhân này, tuy nhiên cô ấy đã luân hồi mấy kiếp, đã không còn nhận ra hắn……”

Nói tới đây, Diệp Thiếu Dương cười một cách ý vị sâu xa, “Cô nói đi, hai người bọn họ còn có cơ hội bên nhau không?”

Lâm Tam Sinh vẻ mặt khẩn trương mà chờ đợi câu trả lời của Kim Oánh.

Chu Tĩnh Như cũng nhìn chằm chằm, chờ cô đáp lại.

“Cô gái này đã kết hôn chưa?”

“Giả thiết là chưa thì sao?”

Kim Oánh vẫn không hề biết nhân vật chính trong câu chuyện chính là mình, cẩn thận suy nghĩ một lát, nói: “Tình duyên giữa người với quỷ, thực sự không thể tưởng tượng được.

Bất quá nếu kiếp trước bọn họ từng có mối tình khắc cốt ghi tâm như vậy, cũng không phải là không thể tiếp tục.”

“Nếu là cô thì sao?”

“Ta!”

Kim Oánh cười, nói, “Nếu hắn có thể chứng minh mình chính là người yêu kiếp trước của ta, ta cũng sẽ không cự tuyệt.”

Lâm Tam Sinh vừa nghe lời này, nước mắt doanh tròng.

Diệp Thiếu Dương cùng Chu Tĩnh Như nhìn nhau, lặng lẽ cười.

“Kỳ thật, chân tướng của chuyện này là……”

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy đã chín mùi rồi, định nói thẳng với Kim Oánh, đúng lúc này di động của Kim Oánh vang lên, nói tiếng xin lỗi, rồi đứng dậy qua một bên nghe máy.

“Diệp huynh đệ, lát nữa ngươi muốn nói thẳng với nàng sao?”

Lâm Tam Sinh tiến người qua, ánh mắt khẩn trương cùng chờ mong nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Đúng vậy, sau đó…… xem cô ấy trả lời thế nào.”

“Vừa nãy nàng đã nói, nàng đồng ý rồi.”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt, lấy ra một lá linh phù, dùng bút chu sa vẽ vài nét.

“Huynh làm gì vậy?”

Chu Tĩnh Như tò mò hỏi.

“Ta sẽ dùng Đề hồn phù lôi hồn phách Kim Oánh ra ngoài, nói rõ chân tướng với cô ấy, xong việc lại trả lại, chỉ như vậy mới có thể huỷ đi đoạn ký ức này,”

Diệp Thiếu Dương vừa vẽ phù vừa nói.

“Ý của huynh là……”

“Nếu cô ấy đồng ý, đương nhiên dễ làm, còn nếu không đồng ý, chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cuộc sống hiện tại của cô ấy, tuyệt đối không thể lưu lại đoạn ký ức này của cô ấy được.”

Nói xong liếc mắt nhìn Lâm Tam Sinh, nói: “Nếu cô ấy đồng ý, ta đưa ngươi đi Âm Ty làm quỷ dịch, tích lũy âm đức, chờ sau khi cô ấy chết, ta sẽ nghĩ cách cho các người nối lại tình duyên, cùng nhau đi đầu thai.”

Lâm Tam Sinh cảm kích, chắp tay bái tạ.

“Trước đừng cảm ơn vội, người ta vẫn còn chưa đồng ý mà…”

“Nàng nhất định sẽ đồng ý.

Thái độ vừa rồi của nàng, đã chứng minh điều đó.”

Lâm Tam Sinh khẽ bật cười, cảm khái nói: “Mấy trăm năm qua, cuối cùng cũng chờ được ngày này……”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu thở dài, bọn họ thì tốt rồi, chỉ tội mình lại bận việc: phải tìm Tiêu Lang Quân trả lễ, sắp xếp cho Lâm Tam Sinh lưu lại Địa Phủ, chờ đến khi Kim Oánh tận dương thọ, rồi lại nghĩ cách giúp bọn họ tiếp tục duyên phận, thực đúng là một chuỗi chuyện phiền phức.

Chu Tĩnh Như nhận thấy hắn có chút khó xử, vỗ vỗ tay hắn, cười nói: “Thiếu Dương ca đừng quá khó dễ, tác hợp một mối duyên phận, đây chính là đang tích âm đức mà.”

“Tích âm đức ở chỗ nào!”

Diệp Thiếu Dương cả giận, “Vi phạm vào luật pháp của Âm Ty thì có!”

Lâm Tam Sinh nghe vậy, liền cười làm lành, nói: “Việc này cũng chỉ Diệp thiên sư mới có thể làm được, các pháp sư khác cho dù có gan, cũng không đủ thực lực này!”

“Đừng có mà vuốt mông ngựa nữa!”

Chương 834: Người yêu đã mất (2)

Vẽ xong Đề hồn phù, Kim Oánh cũng đã quay lại, xin lỗi, rồi ngồi xuống.

Diệp Thiếu Dương đứng dậy, đi đến trước mặt cô, nói: “Đắc tội rồi.”

rồi dán Đề hồn phù sau ót của nàng.

Với pháp lực của hắn, hoàn toàn có thể dùng Câu hồn thuật để lôi hồn phách của cô ra ngoài, nhưng mà nếu làm vậy, sau đó hoàn hồn, nguyên khí trong người sẽ bị tiết lộ đi một chút, còn nếu sử dụng Đề hồn phù, sẽ không có bất kỳ tác dụng phụ nào.

Đương nhiên Diệp Thiếu Dương không hy vọng chuyện này sẽ khiến cô bị thương tổn chút nào.

Niệm chú ngữ một lần,hai ngón trỏ và giữa của Diệp Thiếu Dương ấn chặt vào nhân trung của Kim Oánh, sau đó nhẹ nhàng vuốt từ chóp mũi, kéo hồn phách cô ra ngoài.

Chu Tĩnh Như quan sát xung quanh, cũng may nhà hàng Tây này tương đối tối tăm, cũng không nhiều người lắm, bọn họ lại chọn vị trí trong góc, căn bản chẳng ai chú ý tới bên này.

Sau khi hồn phách Kim Oánh bị rút ra, đứng trước bàn ăn, ánh mắt mê man nhìn tứ phía, miệng thì thầm: “Sao ta lại đứng dậy……”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cô quay lại nhìn xem.”

Kim Oánh quay đầu lại, nhìn thấy một “Mình”

khác đang dựa vào sô pha mềm mại, hai mắt nhắm lại, giống như là đang ngủ.

Sau một hồi sửng sốt, hồn phách liền khóc lên, nói: “Ta chết rồi à…..”

“Cô chưa chết, không cần sợ.”

Diệp Thiếu Dương đơn giản nói về việc kéo hồn, cũng cam đoan lát nữa sẽ giúp cô hoàn hồn, Kim Oánh nghe xong cảm thấy nghi hoặc.

“Diệp tiên sinh, vì sao phải làm như vậy?”

“Là vì hắn.”

Diệp Thiếu Dương chu môi hướng về phía Lâm Tam Sinh đang đứng sau lưng cô, Kim Oánh quay đầu, nhìn thấy Lâm Tam Sinh, liền nhăn mày lại.

“Chúng ta…… giống như đã gặp qua đâu rồi?”

Lâm Tam Sinh lau nước mắt, “Uyển Nhi, ta đây, Tam Sinh đây, sáu trăm năm rồi, ta không ngờ vẫn còn có thể gặp lại nàng!”

Diệp Thiếu Dương thấy cô do dự, liền giải thích: “Câu chuyện xưa mà lúc nãy ta vừa kể, cũng không phải hư cấu, nữ chính trong câu chuyện đó, chính là cô……”

“Làm sao…… có thể như vậy!!!”

Kim Oánh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhìn Lâm Tam Sinh, chậm rãi lắc đầu.

“Là sự thật, nàng nhìn kỹ ta xem, chính là thư sinh trong mộng của nàng đây, một đời kia, ta tên Lâm Tam Sinh, còn nàng tên Lưu Uyển Nhi.

Ta vì giữ chữ trung với Kiến Văn Đế, bị cha nàng tố giác là mưu phản, bị chém đầu thị chúng, sau đó nàng vì ta cũng thắt cổ tự vẫn mà chết……”

Lâm Tam Sinh thử tiến lên, Kim Oánh lập tức lui lại phía sau, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Lâm Tam Sinh đưa ngón trỏ tay phải khẽ ấn lên huyệt Thái Dương, đầu ngón tay liền hội tụ một đạo ánh sáng tối mờ, bay về phía Kim Oánh.

“Đây là một sợi thần niệm mà nàng đã lưu lại trong hồn phách của ta, giúp ta có thể tìm được nàng, nó có thể đánh thức ký ức kiếp trước của nàng.”

Lâm Tam Sinh đưa tay, nhìn cô với ánh mắt chờ mong.

“Ta cảm thấy, ít ra cô cũng nên biết rõ chân tướng, để không uổng công người ta chờ đợi sáu trăm năm qua.”

Chu Tĩnh Như khuyên giải, “Sau đó lựa chọn thế nào, hoàn toàn do cô quyết định.”

Kim Oánh hơi do dự, nhưng rốt cuộc vẫn tiến lên phía trước, tuỳ ý để Lâm Tam Sinh đưa sợi thần niệm đó vào ấn đường của mình.

Một đạo ánh sáng loé lên, Kim Oánh từ từ nhắm mắt.

Một lát sau, chân mày cau lại, trên mặt hiện vẻ bi thương, con ngươi dưới mí mắt chuyển động ngày càng nhanh.

“Cô ấy đang ở trong hồi ức kiếp trước.”

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng nói, cũng không nghĩ tới tra xét xem rốt cuộc Kim Oánh đã thấy gì, chẳng cần nói cũng biết, nhất định là một đôi tài tử giai nhân, chàng chàng thiếp thiếp mà đã thấy trong mấy bộ phim tình cảm.

Lâm Tam Sinh đứng đối diện cô, vẫn không có chút nhúc nhích.

Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương cảm thấy tay mình bị ai đó bắt lấy, quay đầu lại nhìn, thì ra là Chu Tĩnh Như, vẻ mặt khẩn trương nhìn Kim Oánh.

Qua khoảng hai ba phút, toàn thân Kim Oánh run lên, bỗng nhiên mở to mắt, nhìn về phía Lâm Tam Sinh.

“Lâm lang!”

Kim Oánh tiến lên, nhào vào trong lòng ngực của Lâm Tam Sinh.

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng hít vào một hơi, cái ôm này, đã đến muộn sáu trăm năm.

Cảm giác được bàn tay Chu Tĩnh Như cũng run lên nhè nhẹ, cô cũng rất là kích động.

“Uyển Nhi, ta rất nhớ nàng……”

Lâm Tam Sinh ôm chặt cô, bàn tay vuốt ve mái tóc, thanh âm run rẩy, trên mặt nở một nụ cười thật ngọt ngào.

“Sáu trăm năm qua, mỗi ngày, từng giờ từng khắc ta đều mong gặp lại nàng, dưới cổ mộ u ám không ánh sáng, là nàng, nàng đã cho ta dũng khí để kiên trì vượt qua……”

Lâm Tam Sinh hai tay vuốt ve mặt Kim Oánh, lau hai hàng nước mắt trên mặt cô, “Hôm nay gặp lại, thực không phụ năm tháng đã qua!”

“Thì ra, huynh là người yêu kiếp trước của ta…..”

Kim Oánh dúi đầu trong lòng ngực Lâm Tam Sinh một hồi, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, chậm rãi lui lại hai bước, vẻ mặt bắt đầu trở nên thống khổ, ngơ ngẩn nhìn hắn.

“Nàng, có phải nàng trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận ta hay không?”

Lâm Tam Sinh thấy thái độ Kim Oánh có chút khác lạ, vội vàng nói, “Nương tử yên tâm, giờ nàng là người, ta là quỷ, ta có thể chờ nàng mấy chục năm sau, chờ sau khi dương thọ nàng hết, chúng ta sẽ tiếp tục nối lại tiền duyên……”

Kim Oánh hai tay che mặt, khóc lớn lên.

Lâm Tam Sinh ngơ ngẩn một hồi, muốn tiến đến an ủi, Kim Oánh lại lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn hắn, đau khổ lắc đầu.

“Chậm mất rồi, huynh đã đến chậm mất rồi, sao huynh không tới sớm hơn mấy năm, thì đã tốt rồi……”

“Cái gì!”

Lâm Tam Sinh ngơ ngẩn.

“Ta đã có bạn trai, tháng sau sẽ kết hôn……”

Kim Oánh khóc không thành tiếng, “Đây là mối tình đầu trong kiếp này của ta, tình cảm chúng ta tốt vô cùng, ta …..tai không thể phụ lòng hắn.”

Giống như sét đánh giữa trời quang, thân thể Lâm Tam Sinh lung lay, thiếu chút nữa không thể đứng vững.

Nếu hắn là con người, thì giờ phút này chắc hẳn đã ngất xỉu rồi.

Diệp Thiếu Dương với Chu Tĩnh Như đưa mắt nhìn nhau, cũng hoàn toàn choáng váng.

Tính đến tính đi, chỉ nghĩ Kim Oánh chưa kết hôn, đã quên mất khả năng cô có bạn trai, hơn nữa còn sắp kết hôn…… Làm mình suy nghĩ mệt cả người tính chuyện của hai người sau này nhiều như vậy, nghĩ đến mọi công sức đều uổng phí, trong lòng Diệp Thiếu Dương ngược lại cảm thấy chua xót.

“Thực xin lỗi, ta không thể……”

Kim Oánh thấp giọng khóc nức nở.

“Có lẽ hắn cùng nàng không có duyên phận đâu,”

Lâm Tam Sinh kích động, bỗng nhiên xoay người nhìn Diệp Thiếu Dương, “Huynh đệ, ngươi giúp ta tìm Tiêu Lang Quân, xem hai người bọn họ có duyên phận hay không…”

Diệp Thiếu Dương thở dài, “Bọn họ đã sắp kết hôn, có thể không có duyên phận được sao?”

“Kết hôn, thì vẫn có thể ly hôn mà!”

“Thực xin lỗi, Lâm lang, huynh đừng nói nữa.”

Kim Oánh dùng sức lắc đầu, “Ta không biết ta có thể cùng hắn đi đến cuối cuộc đời hay không, nhưng…… ta thực sự yêu hắn, nếu ta theo huynh, thì hắn phải làm sao bây giờ đây? Dựa vào cái chuyện của hai chúng ta, sao mà bắt anh ấy phải gánh vác hậu quả?”

Lâm Tam Sinh cứng lời.

Kim Oánh thất thanh, nói: “Ta với huynh…… sáu trăm năm đã qua, Lâm lang, mọi chuyện đều đã kết thúc, không cách nào tiếp tục được nữa đâu”

“Ta không cam lòng, ta không cam lòng!”

Lâm Tam Sinh nước mắt rơi xuống như mưa, đột nhiên trở nên cuồng bạo, một trời một vực vẻ nho nhã lệ độ thường ngày, vừa khóc vừa la.

Diệp Thiếu Dương chậm rãi đứng dậy, hắn vốn đã sớm chuẩn bị tốt ra tay.

Một khi quỷ hồn mất đi lý trí, việc gì cũng có thể làm được.

Đúng lúc này Kim Oánh vọt tới, ôm chặt lấy hắn, thấp giọng nói vào tai hắn: “Lâm lang, mặc kệ kiếp trước chúng ta từng có những gì, xin huynh hãy quên ta đi, ta hy vọng huynh có thể đi đầu thai, bắt đầu lại một lần nữa, ta với huynh, đã sớm kết thúc rồi.”

Chương 835: Phụ người sáu trăm năm

“Đã sớm…… kết thúc sao?”

Nghe lời nói của Kim Oánh kiên quyết vậy, Lâm Tam Sinh chợt bình tĩnh trở lại, thất hồn lạc phách, sắc mặt xám như tro tàn.

Kim Oánh thật lâu mới buông hắn ra, xoay người nói với Diệp Thiếu Dương: “Diệp tiên sinh, hãy làm ta tỉnh lại đi, điện thoại vừa rồi là bạn trai ta gọi, anh ấy muốn tới lấy chìa khoá căn hộ mới của chúng ta, sẽ tới đây nhanh thôi……”

Diệp Thiếu Dương nhìn Lâm Tam Sinh đang thất hồn lạc phách, lại đưa mắt sang nhìn Kim Oánh, nói: “Một khi hoàn hồn, cô sẽ quên hết những chuyện đang xảy ra, cũng sẽ quên mất hắn.”

Kim Oánh vừa nghe, ánh mắt lộ vẻ không đành lòng, một lát sau,thở ra một hơi thật dài, “Có lẽ đây là kết cục tốt nhất.”

Kết cục tốt nhất sao? Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: “Nếu cô đã quyết định, ta sẽ giúp cô hoàn hồn.”

Kim Oánh một lần nữa đi đến trước mặt Lâm Tam Sinh, ôm lấy cổ hắn, trao một nụ hôn cuối cùng, thấp giọng nỉ non nói: “Ta nghĩ là muốn sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ huynh, nhưng mà như thế thì ta không thể sống lại cuộc sống trong quá khứ, hy vọng huynh có thể quên ta đi, để được hạnh phúc……”

Qua một hồi lâu, Kim Oánh rốt cuộc cũng buông Lâm Tam Sinh ra, cúi đầu chậm rãi đi về phía thân thể mình, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương đi tới, giơ lên một lá linh phù, thở dài, nói: “Bắt đầu rồi.”

Kim Oánh quay đầu lại, dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Lâm Tam Sinh, cố kìm nén nước mắt, khẽ mỉm cười.

Diệp Thiếu Dương hạ linh phù xuống, dán trên ót của Kim Oánh, hồn phách lập tức hóa thành làn khói, chui vào trong phù.

Diệp Thiếu Dương lấy bút chu sa, vẽ lên mặt trên mấy nét, câu dẫn hồn phách lên ấn ký, cũng chính là đoạn ký ức vừa xảy ra.

Tiếp theo dán linh phù dán lên mặt Kim Oánh, ngón giữa cong lại, ấn tấm phù dính lên ấn đường, nhẹ nhàng búng một cái, sau đó bóc xuống, thổi một hơi vào ấn đường của cô.

Kim Oánh từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Diệp Thiếu Dương, sửng sốt nói “Diệp tiên sinh……”

“Ta thấy giống như là cô ngủ, nên mới qua nhìn xem sao lại thế này.”

Diệp Thiếu Dương giả bộ nói xạo, nhưng trong lòng lại thở dài.

Kim Oánh dụi dụi mắt, “Đúng vậy, sao ta lại ngủ thế nhỉ, chẳng lẽ bị say do uống rượu vang đỏ mà say, cũng không thể nào.”

“Không việc gì thì tốt rồi, tiếp tục ăn cơm đi.”

Kim Oánh xin lỗi hai người, đúng lúc lúc này điện thoại lại vang lên, cô đứng dậy qua một bên nghe máy, sau đó mau chóng trở lại, ngại ngùng cười: “Xin lỗi, vừa rồi đã quên nói, bạn trai ta muốn tới lấy chìa khoá căn phòng tân hôn, đã đến dưới lầu, ta phải xuống đưa cho anh ấy.”

Chu Tĩnh Như gật đầu.

Diệp Thiếu Dương nói: “Chờ một chút, cô gọi anh ấy lên đây.

Chúng ta cũng ăn xong rồi, vừa lúc có thể cùng nhau uống ly trà, sau đó rồi cùng đi.”

Kim Oánh nói: “Việc này cũng không tiện lắm.”

Chu Tĩnh Như hiểu ý Diệp Thiếu Dương: Nhìn thấy bạn trai của Kim Oánh, Lâm Tam Sinh nhất định sẽ rất khổ sở, nhưng có lẽ cũng đủ để cắt đứt hoàn toàn hy vọng của hắn đối với Kim Oánh, đây cũng là một liều thuốc mạnh, vì thế cũng ân chần khuyên..

Kim Oánh không tiện làm Chu Tĩnh Như mất mặt, vì thế đứng dậy gọi điện thoại, hơn nữa còn ra cửa thang máy để đón.

Lâm Tam Sinh vẫn như cũ, bộ dáng tuyệt vọng, thất hồn lạc phách.

Diệp Thiếu Dương đứng dậy, kéo hắn về phía mình, thở dài nói: “Ta biết, ngươi thực sự rất đau khổ, nhưng ngươi không được bộc phát, gây tổn thương phu thê bọn họ, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi.”

“Phu thê……”

Lâm Tam Sinh chua xót cười rộ lên.

Đợi một hồi, Kim Oánh dẫn theo một nam nhân sóng vai mà đi tới, hai người một quỷ, lập tức dồn ánh mắt lên người nam nhân này: Khoảng ba mươi tuổi, không phải rất tuấn tú, nhưng vóc dáng rất cao, xem tướng mạo cũng là người ôn hòa, tính tình thoải mái.

Lâm Tam Sinh ngây ngốc nhìn vị “Tình địch”

này, vẻ mặt vặn vẹo, rất là không cam lòng.

Nam nhân chào hỏi vô cùng khách khí, ngồi xuống bên cạnh Kim Oánh.

Chu Tĩnh Như gọi người phục vụ tới, muốn lấy mấy chén đồ uống.

“Giám đốc Kim, hai người yêu nhau từ khi nào vậy, ta chưa từng nghe cô nói có bạn trai mà, giờ lại đột nhiên lại kết hôn?”

Chu Tĩnh Như thử hỏi, thật ra căn bản lúc trước cũng không có quen biết người ta.

“Cũng nhiều năm rồi, trong công ty…… chỉ có mấy người quan hệ thân thiết mới biết chuyện, giám đốc Chu bận rộn như vậy, đương nhiên không có nghe nói.”

Kim Oánh dịu dàng khoác tay bạn trai, đơn giản kể lại chuyện của bọn họ: Bọn họ là học cùng đại học, lúc còn trong trường cũng không kết giao thân thiết.

Sau khu tốt nghiệp, trong một lần tụ họp, nhiều người cùng đi dã ngoại ở bên ngoài, đêm đó Kim Oánh mơ thấy nam nhân kia bị giết, bừng tỉnh lại, một mình rời khỏi trại, ra bờ sông ngồi hóng gió.

Đúng lúc bạn học này cũng mất ngủ, hai người cùng nhau đi dạo trong đêm khuya tĩnh lặng, trò chuyện đến hai tiếng đồng hồ, đôi bên đều cảm giác hòa hợp, quay về liền bắt đầu qua lại, sau khi xác định tình cảm, đã ở bên nhau nhiều năm.

“Nói vậy cũng thật khéo, từ khi chúng ta ở bên nhau, ta đã không còn mơ cái giấc mơ kỳ quái đó nữa.

Diệp tiên sinh, vì sao lại thế này?”

“Là vì đã có ta, nên em không suy nghĩ lang man đến nam nhân khác nữa.”

Bạn trai cô vui vẻ nói câu vui đùa.

Kim Oánh ra vẻ giận dỗi liếc hắn một cái, nhét một một miếng hoa quả vào trong miệng hán, “Đừng có mà nói hươu nói vượn.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng vô cùng cảm khái: Quả nhiên hết thảy đều là duyên phận, hai người bọn họ bắt đầu, cũng có nghĩa duyên phận giữa nàng cùng Lâm Tam Sinh đã hoàn toàn kết thúc…… Quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Tam Sinh, lúc này đây hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng ngược lại rất bình tĩnh ngồi một bên, bình tĩnh mà quan sát nhất cử nhất động của hai người, chỉ là bĩnh tĩnh trong ánh mắt hắn mà thôi, trong đó còn lộ ra một cỗ đau đớn thấu xương..

“Đúng rồi Diệp tiên sinh, tương lai chúng ta sẽ là hàng xóm đó, căn hộ của chúng ta cũng trong tiểu khu kia, chỉ cách nhà ngài hai tầng lầu, sau này thường xuyên qua lại nha.

Kết hôn ta nhất định sẽ mời hai người, đến lúc đó mong hai người cùng đến chung vui”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, lại thở dài một tiếng.

Nói chuyện phiếm một hồi, Kim Oánh tỏ ý muốn đi qua nhà mới một chuyến, nên cùng bạn trai rời khỏi.

Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như tiếp tục lưu lại.

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại, phát hiện Lâm Tam Sinh không biết đã rời đi lúc nào.

“Hắn sẽ không đi tự sát chứ?”

Chu Tĩnh Như có chút lo lắng.

“Trời ơi, hắn vốn là quỷ mà, tự sát gì nữa”

Lời này nghe giống chuyện cười, nhưng Diệp Thiếu Dương lại không cười nổi, chỉ ngã lưng vào sô pha, lắc lắc đầu.

Chu Tĩnh Như đem đầu để vào vai hắn, thấp giọng khóc.

“Cô khóc cái gì, đâu liên quan gì đến cô đâu.”

“Huynh không biết con gái đều đa sầu đa cảm thế sao, chuyện này…… khiến ta thấy rất đau khổ cho hắn”

“Ta cảm thấy, Kim Oánh lựa chọn thế là đúng…”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ rồi nói: “Quá khứ luôn sẽ qua đi, phải biết quý trọng người trước mắt, thế mới là đúng đắn, bằng không sẽ không công bằng với chồng sắp cưới của cô ấy.”

Chu Tĩnh Như gật đầu, “Ta cũng hiểu, nên không hề trách cô ấy, chỉ là cảm thấy tiếc nuối cho thư sinh kia, đợi chờ sáu trăm năm, nhưng lại phải nhận một kết quả như vậy, vận mệnh đối với hắn đúng là trò đùa lớn mà.”

Tiếp đó, hai người đều im lặng trầm tư suy nghĩ, không nói lời nào.

“Bất quá…”

qua một hồi lâu, Chu Tĩnh Như nhẹ giọng nói, “Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ lựa chọn giống như vậy, nếu kiếp này chẳng thể cùng…

hắn ở bên nhau, ta cũng sẽ không lưu luyến kiếp trước.”

Chương 836: Bộ dáng của hắn thật quái

Trên đường, Kim Oánh cùng bạn trai vừa đi, vừa kể lại câu chuyện thú vị về kiếp trước kiếp sau của Diệp Thiếu Dương, là người bạn trai tin đồn của giám đốc của cô ấy.

Bạn trai cô nghe xong cũng bật cười, nói: “Nếu là em, em có muốn cùng người lại tình xưa, mà bỏ rơi anh sao?”

“Phải xem đối phương thế nào đã, nếu là một soái ca lại là phú nhị đại, có lẽ em sẽ suy nghĩ kỹ đó nha!”

Kim Oánh vỗ ót một cái, “À, người ta là quỷ, làm gì có tồn tại cái chuyện giàu hay là phú nhị đại chứ, vậy…

chúng ta vẫn nên là một đôi đi.”

Hai người khoác tay nhau, thoải mái cười to.

Vừa ngẩng đầu, thấy phía đối diện có một người: Tướng mạo rất tuấn tú, ăn mặc cổ trang, nhìn qua rất giống thư sinh thời xưa, vẻ mặt hờ hững, không có bất kỳ biểu hiện gì.

“Người yêu kiếp trước của em, không chừng chính là người thời xưa như vậy đó……”

Bạn trai nói câu vui đùa quay đầu nhìn lại, phát hiện Kim Oánh đang nhìn chằm chằm vào người kia không chớp mắt.

Thư sinh kia cũng dùng một ánh mắt kỳ quái mà nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, rồi nhẹ nhàng đi lướt qua nhau.

“Khụ khụ, soái ca đó.”

Bạn trai cô cố ý trêu đùa.

“Không phải, chỉ là em trong nháy mắt cảm thấy người này, người này vô cùng quen mặt.”

Kim Oánh nghiêng đầu.

“Nhất định là diễn viên nào đó, bằng không sao lại ăn mặc thành ra như vậy.”

Hai người cùng nhau quay đầu nhìn lại.

“Bộ dáng của hắn rất thật quái, cứ ngây ngây ngốc ngốc.”

Bạn trai cô cười nói.

Kim Oánh quay đầu, cùng bạn trai tiếp tục đi.

Bạn trai cô bắt đầu nói về chuyện mua sắm vật dụng đồ đạc trong nhà mới, Kim Oánh ngơ ngẩn thất thần cũng không có nghe được, rồi bất chợt quay đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc thư sinh kia cũng quay lại nhìn cô, nước mắt đã chảy thành lệ dài.

Kim Oánh trong lòng ngẩn ra, muốn nhìn kỹ hơn, thì thư sinh kia nhìn cô vẫy vẫy tay, đi vào đường lớn,hoà lẫn vào biển người mênh mông.

Cuối cùng cũng không thấy nữa.

Kim Oánh cảm thấy lòng mình như có thứ gì đó vừa mới tan đi, tựa như vừa mất đi thứ gì đó, nhưng cũng thật nhẹ nhàng.

Ngồi tại nhà hàng một hồi, Diệp Thiếu Dương nhận được điện thoại của Tạ Vũ Tình, nói việc ở cổ mộ đã xong xuôi, đang trên đường về Thạch Thành, muốn hắn về nhà chờ, lát nữa có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Chu Tĩnh Như phải về công ty, vì thế lái xe đưa hắn về đến dưới lầu.

“Ngày mai ta sẽ bảo Kim Oánh liên lạc lại, rồi giao chìa khoá căn hộ tận tay huynh, huynh cứ dọn vào ở trước đã rồi nói.”

Chu Tĩnh Như chỉ chỉ vào khu nhà hắn đang ở, “Huynh không cần ở nơi tồi tàn như vậy nữa.”

Diệp Thiếu Dương quay sang cười với cô, trong lòng thật cao hứng, chỉ là khi nghĩ đến căn hộ mới tuy đã được thiết kế nội thất, nhưng vẫn chưa có đồ đạc gia cụ, trong lòng không khỏi buồn bực.

Về đến chỗ ở, Diệp Thiếu Dương tìm kiếm khắp nơi, không thấy Lâm Tam Sinh đâu cả, trong lòng cũng có chút lo lắng, bất quá nghĩ lại, vào thời khắc này, nhất định hắn muốn một mình yên tĩnh.

Kiên trì chờ đợi cùng tìm kiếm đã sáu trăm năm, cuối cùng người mình yêu lại trở thành vợ người khác…… Việc này với bất kỳ ai mà nói, đều là một đả kích trí mạng.

Nhưng Diệp Thiếu Dương tin tưởng hắn sẽ quay về.

Đợi khoảng nửa giờ, Tiểu Mã cùng đám người Tạ Vũ Tình cùng Qua Qua cuối cùng cũng đã vội vàng trở về.

Tạ Vũ Tình cùng với Tiểu Mã đều giống như mới chui từ mỏ than ra, toàn thân đều dính tro than đen thui, trên mình còn mang theo thi khí nồng đậm.

“Xử lý thế nào rồi?”

Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Đã thu phục xong hết rồi, đám yêu thi mặt người đó cũng thật khó giết, may mà bọn ta đã bày trận, người lại đông.

Hơn nữa, còn có bổn Thiên sư ở đây……”

Tiểu Mã làm bộ thở dài, “Làm Thiên sư thực không dễ dàng gì, bắt quỷ hàng yêu đúng là mệt mà…”

Diệp Thiếu Dương một chân đá qua, Tiểu Mã vội chạy né tránh.

“Tứ Bảo đâu?”

Không thấy Tứ Bảo, Diệp Thiếu Dương có chút lo lắng.

“Hắn từ cổ mộ ra ngoài, quay lại khách sạn chuẩn bị một chút, rồi lập tức quay về Ngũ Đài Sơn, dùng Âm Huyết Linh Chi cứu sư phụ hắn, nói xong việc sẽ lại đây tìm ngươi, lão Quách tự mình về nhà rồi.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, ánh mắt lướt qua Qua Qua cùng mấy quỷ phó yêu phó của mình.

“Ta thiếu nước, muốn đi tắm một chút.”

Quả Cam nói xong chui tọt vào WC.

“Ta cùng ngươi đi.”

Tạ Vũ Tình chẳng hề để ý, liền chui vào theo.

Trần Lộ trêu chọc Diệp Thiếu Dương một hồi, cuối cùng cũng chui vào Âm Dương Kính nghỉ ngơi.

Tuyết Kỳ giờ đã thành quỷ thi, có thân thể, không thể vào trong Âm Dương Kính như trước, nhất thời không biết phải làm thế nào bây giờ, đứng ở đó giống như một tiểu cô nương đang không biết làm gì tiếp.

“Cô có thể ở tạm phòng ta.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Ta đã mua căn hộ mới, dành cho cô một phòng, cô có thể bố trí thành Âm Sào, mà trường kỳ tu luyện.”

Tuyết Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, đi vào phòng ngủ của Diệp Thiếu Dương.

“Có không đó, Tiểu Diệp Tử, ngươi mua nhà rồi à?”

Tiểu Mã kích động chộp lấy tay Diệp Thiếu Dương, dò hỏi tình hình cụ thể tỉ mỉ.

Diệp Thiếu Dương nói qua một lượt chuyện của Lâm Tam Sinh, Tiểu Mã nghe xong cũng cảm khái không thôi.

“Chờ lát gặp lại hắn, ta sẽ cùng hắn tâm sự, bất quá mấy chuyện thất tình này, vẫn phải dựa vào chính bản thân hắn vượt qua thôi.”

Tiểu Mã đảo mắt, “Bất quá mà nói, chúng ta có nhà riêng, thật là tin rất tốt đó.”

“Chú ý dùng từ,”

Diệp Thiếu Dương không muốn bị hắn nhận vơ vào, “Là nhà của ta, chẳng quan hệ gì đến ngươi.”

Tiểu Mã ngồi xuống cạnh hắn, vẻ mặt nịnh nọt mà cười.

“Của ngươi cũng chính là của ta mà, huynh đệ chúng ta sao phải phân chia rõ ràng như vậy.

Nếu ta có xe, có nhà, cậu cứ tùy tiện mà dùng!”

“Đệch, ngươi có trước đi rồi nói!”

“Ta đúng là không có, nhưng ta có cái tấm lòng mà.”

Tiểu Mã vỗ vỗ ngực bang bang.

“Huynh đệ chúng ta ở chung lâu nay, có khi nào thấy ta keo kiệt không!”

“Ngươi cũng có chuyện hào phóng à.”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt, nhớ đến lần duy nhất hắn mời mình ăn cái gì đó, hình như là một túi hạt điều cay, đúng rồi, tuy hương vị không tồi, nhưng bất quá cũng chỉ hai đồng một túi…… Tiểu Mã còn đang tự sướng, Diệp Thiếu Dương biết rõ hắn muốn gì, nói: “Ngươi dọn vào thì có thể, nhưng còn Bình Bình thì thế nào? Chẳng phải ngươi nói muốn mua nhà sao?”

“Cô ấy, hiện tại cô ấy mới thi đậu nghiên cứu sinh, muốn đi học, nói là chờ sau khi tốt nghiệp rồi mới tính, nên không mua nhà vội.”

Tiểu Mã cười hắc hắc, “Ta sẽ ở nhà ngươi một thời gian, ta với Quách lão đã có nói qua, sau này ta cùng hắn đi khai quang, hiện giờ ta cũng là Thiên sư, đã có một rừng cây, sợ gì không có củi đốt sao?”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nghe câu cuối cùng của hắn, bỗng cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Tròng mắt xoay chuyển, nhìn Tiểu Mã nói: “Ngươi muốn dọn vào ở cũng được, bất quá trong nhà chưa có gia cụ, đến giường cũng không có.”

“Mua thôi, nhà ngươi cũng mua rồi, sao không mua đồ?”

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa thì ngất xỉu, “Nếu ta còn tiền thì nói làm gì, tổng cộng ta có chưa đầy hai mươi vạn, đã đưa hết cho Tiểu Như, làm gì còn tiền mua đồ đạc dụng cụ.

Nếu ngươi muốn ở chung, phụ ta mua đi đồ đi, đừng nói là ngươi không có tiền đó!”

Tiểu Mã ngây người, cuối cùng ngập ngừng nói: “Bằng không thì ta mua trước hai cái giường, cứ ở tạm vậy đi, về sau kiếm được tiền rồi mua thêm……”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ.

Lúc này, cửa buồng vệ sinh bật mở, Tạ Vũ Tình cùng Quả Cam trên người mặc áo ngủ giống nhau đi ra.

“Quần áo bẩn quá, nên trên đường tới đây tùy tiện mua hai bộ áo ngủ để thay.”

Quả Cam trực tiếp vào phòng tìm Tuyết Kỳ.

Tạ Vũ Tình đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, ngồi xuống, bắt chéo chân, nói: “Đúng rồi Thiếu Dương, lát nữa mang quần áo của ta đi giặt sạch, ta không biết dùng máy giặt của nhà ngươi.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 1 ngày trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 6 ngày trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 2 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 2 tuần trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^