1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
  4. Tập 118

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio

Tập 118

❮ sau
tiếp ❯

Chương 825: Thân hãm biển lửa (2)

“Oanh”

một tiếng vang lớn, một khối đá lớn ở trên rơi xuống ngay trước mặt, lưu hỏa bắn ra, hai người vội vàng lui về phía sau, nhìn kỹ lại, suýt chút nữa thì ngất đi: Khối đá khổng lồ này vừa lúc rơi xuống ngay tại ở cổng vòm, chặn đứng lối ra, mặt trên có đầy dầu, lửa cháy trận trời.

“Không đi qua được!”

Diệp Thiếu Dương hét lớn, nếu cố tình vượt qua khối đá này ra ngoài, thể nào cũng bị nướng chín.

Nhưng đây là lối ra duy nhất, cứ tiếp tục chần chừ, tình huống sẽ chỉ càng tệ hơn.

“Liều thôi!”

Nhuế Lãnh Ngọc cắn răng một cái, kéo Diệp Thiếu Dương xông lên, kết quả một đống gạch ngói cùng nhũ đã vỡ vụn rơi ào ào xuống, lối ra duy nhất trước mặt đã hoàn toàn bị bịt kín.

“Rõ rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc thở dài một tiếng, “Đây là cơ quan đã được thiết kế trong mộ thất, một khi Thiên Bảo long hỏa du bị thiêu đốt, khối đá ở gần lối ra sẽ rơi xuống trước tiên, phong toả toàn bộ mộ thất, khiến trộm mộ cũng không thể nào chạy thoát……”

Nhìn quanh trái phải, khối đá cùng gạch ngói không ngừng rơi xuống, khung đỉnh của mộ thất đã biến thành biển lửa.

Hai người cẩn thận tránh né ngói vỡ rơi xuống cũng như lưu hoả đang ngày càng lan tràn ra, cảm giác xung quanh càng ngày càng nóng, trong lòng vô cùng khẩn trương.

“Vào trong Ngọc Tuỷ Quan trốn một đi!”

Diệp Thiếu Dương liếc nhìn đến Ngọc Quan, bất chợt nhớ đến việc Ngọc Quan có tác dụng ngăn cách khí tức trong ngoài, hơn nữa khí lạnh sản sinh ra trong Ngọc Quan, xem chừng có thể ngăn cản nhiệt độ từ bên ngoài.

Hai người nhanh chóng chui vào Ngọc Quan, tức khắc cảm giác được khí lạnh nhập vào thân thể, rất thoải mái.

Ngọc Quan này không những có thể ngăn cách khí nóng, mà còn cản trở khói bụi xâm nhập.

Hai người liền cảm thấy hô hấp thoải mái, hít vào một hơi thật sâu.

“Thật tiếc Vong Xuyên Thủy lúc giúp Kiến Văn Đế tụ hồn đã bị rút khô rồi, bằng không làm ướt toàn thân, có cơ hội chạy ra ngoài.”

Diệp Thiếu Dương nhìn quanh trái phải, chung quanh nơi này đã bị lửa thiêu đốt ngút trời, Thiên Bảo long hoả du tựa như vô cùng vô tận chảy xuống, toàn bộ mộ thất dường như đã bị thiêu rụi, nếu không ẩn thân trong Ngọc Quan, xem chừng hai người đã chôn thân nơi biển lửa.

“Không còn hy vọng rồi……”

Nhuế Lãnh Ngọc thu hồi ánh mắt, buồn bã nhìn Diệp Thiếu Dương, “Chúng ta ở trong này nhất thời không sao, nhưng một khi dưỡng khí bị thiêu hết, khẳng định hai ta sẽ bị ngạt chết ở đây……hẳn là chết chắc rồi.”

Diệp Thiếu Dương nắm lấy tay nàng, nhìn cảnh tượng đáng sợ đang diễn ra xung quanh, không nói mấy câu vô nghĩa như “Trời không tuyệt đường người”

, pháp thuật của mình tuy mạnh, nhưng dù sao cũng là thân thể phàm thai, đối mặt tai hoạ như vậy, cũng chẳng biện pháp nào khác.

Không nghĩ tới bao lần cửu tử nhất sinh, đến Hoàng Đế cũng giết, thế mà cuối cùng lại chết ở nơi này…… Hai người im lặng mà ngẩn người, gạch ngói không ngừng rơi xuống, lửa cháy ngút trời, dập tắt gần như toàn bộ hy vọng chạy thoát của bọn họ.

“Xong rồi, xong hết rồi,”

Diệp Thiếu Dương thở dài một tiếng, quay sang nói với Nhuế Lãnh Ngọc: “Cô qua đây ngồi cạnh ta đi.”

Ngọc Quan rất lớn, đủ chỗ cho hai người sóng vai.

Diệp Thiếu Dương lấy tay kéo Nhuế Lãnh Ngọc lại, nàng cũng không phản đối, ngồi lại gần hắn, hai người vai sánh vai, tay trong tay.

“Có hối hận không?”

Biết chắc sẽ phải chết, Nhuế Lãnh Ngọc ngược lại rất bình tĩnh, chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương, nói.

“Cái gì? Người muốn tới đây giết Thi Vương chính là ta, cô vì giúp ta mới đến đây, câu này để ta hỏi cô mới đúng.”

“Không, ta muốn nói là, ngươi vì ta mới giết chết Kiến Văn Đế, có lẽ sẽ bị Âm Ty trọng phạt, có hối hận không?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Đã sắp chết, Âm Ty trách phạt hay không trách phạt, cũng chẳng quan hệ gì nữa rồi.”

“Nhưng lúc ấy ngươi không biết sẽ phải chết ở nơi này, nếu hiện tại chúng ta được cứu, Âm Ty sai người tới bắt, ngươi có hối hận không?”

“Cô có bao giờ thấy ta hối hận chưa, cho dù có thêm lần nữa, ta còn muốn giết hắn!”

Diệp Thiếu Dương cười lớn, tựa hồ quên đi bản thân đang nằm trong hiểm cảnh.

Nhuế Lãnh Ngọc thở dài, “Ngươi không nên chết tại nơi này, ngươi là Thiên sư nhân gian, phải tung hoành thiên hạ, trảm yêu trừ ma, mới là……”

Diệp Thiếu Dương nắm chặt tay nàng, khẽ mỉm cười, “Ta cũng không cam lòng chết thế này, nhưng…… có thể chết cùng cô một chỗ, cũng coi như cũng đáng giá, lại còn được nằm chung quan tài, coi như sau khi chết chung với nhau…ha ha,không cần lo hậu sự.”

Nhuế Lãnh Ngọc cắn môi, nhìn khói bụi tràn ngập minh điện.

Bởi ngói cùng dầu không ngừng rơi xuống, cùng với liệt hỏa cháy lên, trên nóc điện xuất hiện rất nhiều khe nứt, không thấy có Long hỏa du rơi xuống.

Trong minh điện lúc này đã chẳng còn vật gì có thể cháy, ngọn lửa duy trì hoàn toàn do Long hoả du, chờ dầu cháy hết, đương nhiên lửa cũng sẽ tắt.

Nhuế Lãnh Ngọc bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn, trong lòng phán đoán, nhất định bọn họ không thể cầm cự được đến lúc đó, âm thầm thở dài, từ bỏ hy vọng cầu sinh cuối cùng, dựa đầu vào vai Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng đoán được hoàn cảnh, rất nhanh rút ra kết luận giống nàng, vì thế quyết định không nghĩ thêm nữa.

“Có việc ta vẫn chưa hỏi cô, lúc trước cô không phải phản đối ta giết Kiến Văn Đế, nhưng sau đó khi ta bắt được hắn, Chu Lệ ra tay cứu giúp, vì sao cô lại chắn đỡ giùm ta?”

Nhuế Lãnh Ngọc ôn nhu nói: “Ngươi vẫn không rõ sao?”

“Chính vì không rõ nên mới hỏi đó…”

“Lúc trước, ta không nghĩ ngươi sẽ vì ta mà làm ra việc không thể cứu vãn như thế, cho nên cực lực ngăn cản, nhưng sau khi ngươi bắt được Kiến Văn Đế, thì ta liền biết, mình cũng không thể ngăn cản…… Nếu ta không đỡ lại, khẳng định cho dù liều mạng bị thương, ngươi cũng quyết bắt lấy Kiến Văn Đế, ta không muốn thấy ngươi bị tổn thương.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn nàng, cười nói: “Một khi cô ra tay, sẽ trở thành đồng lõa của ta rồi, không sợ Âm Ty hỏi tội sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc cũng bật cười.

“Chính là ta muốn như vậy, đến lúc đó nếu ngươi phải xuống Địa ngục chịu khổ, ta cũng có thể cùng ngươi xuống đó.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong những lời này, ngẩn người ra, trong lòng nhất thời kích động, đem mặt để sát tới gần mặt của nàng, Nhuế Lãnh Ngọc lui về phía sau, đưa tay lên chắn.

“Dù sao cũng đã sắp chết, chẳng lẽ không thể cho một nụ hôn vĩnh biệt sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc đỏ ửng mặt, cười nói: “Ngươi đã đoán được ba chữ kia chưa?”

“Việc này …..đã lúc này rồi, còn muốn đoán à?”

“Đương nhiên, sau khi chết có thành quỷ, vẫn là giống như vậy.”

Nhuế Lãnh Ngọc dùng sức hít thở, có chút hổn hển nói: “Sau khi chết, ngươi có tính toán gì…… đi luân hồi không?”

“Cô sẽ đi sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu.

“Ta là pháp sư, nếu không vào luân hồi, hậu quả thực đáng sợ…… ngươi cũng biết ……”

Dưỡng khí càng ngày càng ít, Nhuế Lãnh Ngọc phải ngừng lại hít thờ, mới có thể nói tiếp.

“Một khi chết đi…… Quỷ sai gặp được, sẽ bắt xuống Địa phủ…… Thậm chí lập tức diệt hồn……”

Khoé mắt Diệp Thiếu Dương ươn ướt, dùng sức hít vào một hơi, xiết chặt tay nàng, nói: “Vạn nhất chúng ta không có duyên định tam sinh, kiếp sau không gặp được nhau thì phải làm sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc đưa mắt nhìn hắn.

“Cho nên…… ta sẽ không đi luân hồi, ta sẽ lưu lại nhân gian, chờ cô chuyển thế…… Lại đi tìm cô, đánh thức trí nhớ của cô……”

Nhuế Lãnh Ngọc cười, “Vậy ta cũng không đi luân hồi.”

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, chợt hiểu ra ý tứ của nàng, đưa tay ôm nàng vào lòng, nói: “Không hối hận sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu.

Chương 826: Thân hãm biển lửa (3)

“Phải rồi…… Chúng ta làm như thế, là trái Thiên Đạo đó!”

Diệp Thiếu Dương bật cười ha hả, cười đến ho khan, chảy cả nước mắt.

“Làm trái thì làm trái, lão tử vui vẻ là được!”

Làm việc bản thân mình muốn làm, thấy vui vẻ là tốt.

Vì thiếu dưỡng khí, cả hai người đều há to miệng thở dốc, ho khan liên tiếp, Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Ngươi giết ta trước đi……ta…….

ta không muốn bị ngạt chết.”

“Ta không thể xuống tay với được……để ta tự sát trước.”

Diệp Thiếu Dương lấy ra Diệt Linh Đinh, nhắm ngay giữa ngực mình, trong thời khắc cuối cùng này, trong lòng không khỏi sinh ra bi thương.

Hai mươi năm tu luyện Đạo pháp, một khi thân thể bị hủy diệt, vô pháp thi triển pháp thuật nhân gian, bản thân cũng sẽ không còn là Thiên sư, chỉ là một du hồn bình thường, bị pháp sư cũng như quỷ sai đuổi bắt từ Trung Đông sang Tây Tạng.

Mình…… có thể bỏ được sao? Luyến tiếc, thì thế nào? Diệp Thiếu Dương giơ Diệt Linh Đinh, lại chậm chạp không có đâm xuống.

Nhuế Lãnh Ngọc bắt lấy Diệt Linh Đinh, lắc đầu nói: “Ta…… không muốn thấy bộ dáng lúc chết của ngươi, ta…… đi trước cho……”

“Dù sao cũng phải chết, để ta đi trước……”

Ầm vang một tiếng, ngay giữa minh điện, lại có một khối đá cực lớn rơi xuống, so với khối đá lúc trước còn lớn hơn nhiều, hẳn là khối đá chịu lực của khung đỉnh.

Bất quá, hết thảy mấy chuyện này, đã không còn ý nghĩa gì với hai người nữa rồi, chỉ quay đầu nhìn lướt qua, không để ý gì thêm, tiếp tục muốn tự sát.

“Thiếu Dương,Thiếu Dương, Lãnh Ngọc, các người có dưới đó à?”

Thanh âm quen thuộc của Tứ Bảo vang lên, từ trên khe nứt do khối đá rơi xuống.

Hai người toàn thân run lên, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đám khói mù đang thoát lên từ khe nứt.

Hai người kích động nhìn nhau, nếu khói mù có thể bốc lên, chứng tỏ…… nóc trần có lỗ thông? “Ta ở đây! Khụ khụ!”

Diệp Thiếu Dương đứng lên, kích động hét lớn, sau đó lại ho lên vì khói.

Ba bóng người bay xuống dưới, là Trần Lộ, Tuyết Kỳ với Qua Qua.

Ba bọn họ đều là quỷ, không sợ liệt hoả nhân gian, kiếm khắp minh điện một lát, tìm được hai người.

“Lão đại, các người không việc gì, thật là tốt quá!”

Qua Qua kích động nhảy dựng lên.

“Bớt nói nhảm đi, mau cứu bọn ta ra ngoài đã!”

Ba con quỷ lập tức lộ vẻ khó xử, bọn họ tuy có thể xuống dưới, nhưng vì là quỷ, nên có rất nhiều chuyện đều không thể làm được, đến dập lửa cũng bất lực.

“Lão đại chờ một chút, ta đi gọi bọn họ!”

Qua Qua lập tức phi thân chui qua cái khe.

Trần Lộ cùng Tuyết Kỳ lưu lại, nhìn xem tình huống hai người Diệp Thiếu Dương, vô cùng khẩn trương, nhưng cũng không thể làm được gì.

Đợi một hồi, chỉ nghe tiếng xôn xao vang lên, một dòng nước từ khe nứt tưới xuống, dập tắt đám cháy ở xung quanh, trên nóc trần nóng rực toát ra khói trắng, sau đó một sợi dây thừng được thả xuống.

Diệp Thiếu Dương ánh mắt sáng ngời, không khỏi vội vàng, vác Nhuế Lãnh Ngọc lên vai, chui ra khỏi Ngọc quan, bước nhanh qua một đống lửa, bắt lấy dây thừng, dùng sức leo lên.

Lúc trước thổ nạp được một vòng Chu Thiên, sức lực đã khôi phục không ít, tuy trên vai khiêng một người, xem ra cũng không có gì ảnh hưởng.

Trong lúc leo lên trên, lòng Diệp Thiếu Dương chợt cảm thấy hối hận không thôi: Nếu lúc nãy không có ở trong minh điện thổ nạp, rồi không qua điện thờ phụ tìm kiếm bảo vật, thì đã có thể rời khỏi đó, sẽ chẳng xảy ra mấy chuyện này.

Đúng là lòng tham hại người mà…… Trong quá trình leo lên, có thể cảm nhận được độ nóng xung quanh nóc trần.

Tuy đã bị nước lạnh dội qua, nhưng nhiệt độ vẫn giống như bếp lò.

Càng đáng sợ hơn, chính là khói đặc cũng bay theo qua khe nứt, căn bản không cách nào hô hấp.

Diệp Thiếu Dương một hơi đã hết, nhịn không được hít vào một hơi, lập tức bị sặc khói đến mức đầu óc trống rỗng, hai tay đang bám dây thừng cũng suýt chút nữa thì buông ra.

Cũng may dây thừng đã được phía trên kéo lên, chưa đến mười giây, trước mắt bỗng nhiên sáng lên.

Diệp Thiếu Dương mở to hai mắt, nhìn thấy Tứ Bảo với Tiểu Mã hợp sức kéo dây.

Bò lên phía trước vài bước, tránh khỏi luồng khói đặc đang bốc lên, Diệp Thiếu Dương dùng sức hít vào một hơi, thả Nhuế Lãnh Ngọc xuống, quay sang nhìn mặt nàng, Nhuế Lãnh Ngọc xoa xoa hai mắt, liên tục ho khan.

“Ha ha!”

Diệp Thiếu Dương bật cười, “Thật là nên chụp cho một tấm ảnh, lưu lại bộ dáng như công nhân khai thác than này, băng lãnh mỹ nhân cũng có lúc chật vật thế này.”

Nhuế Lãnh Ngọc trừng mắt liếc hắn một cái, “Ngươi thì cũng giống như ta thôi.”

Hai người mới dạo một vòng qua Quỷ môn quan về, tâm tình rất tốt.

Diệp Thiếu Dương còn muốn bông đùa vài câu, từ phía dưới khe nứt truyền lên tiếng của Trần Lộ: “Chú em, đệ đánh rơi cái gì đó trên mặt đất, hình như là pháp khí..à…

là một cuốn kinh, ta nâng không được!”

Diệp Thiếu Dương ngẩn người ra, vội vàng kiểm tra mấy bảo bối trong túi.

“Hỏng rồi, là Đat ma cái gì kinh!”

Lập tức đến bên khe nứt, chần chừ do dự, hít sâu vào một hơi, rồi lại trèo xuống.

Nhuế Lãnh Ngọc giữ chặt hắn lại, “Thôi bỏ đi, phía dưới quá nguy hiểm! Không cần phải thế!”

“Đó chính là bảo bối, Quỷ nương nương đã nói vậy mà, ta tin cô ta!”

Tiểu Mã với Tứ Bảo không biết tình huống thế nào, nhìn thấy vậy ngây ngốc cả người, Diệp Thiếu Dương cũng không có thời giải thích cho họ hiểu, cuốn kinh là thẻ tre, vạn nhất bị lửa đốt sẽ coi như xong hết.

Diệp Thiếu Dương không dám chần chừ, bám dây thừng trèo xuống.

Nhắm mắt nín thở xuyên qua làn khói đặc, nhảy vào mộ thất, thấy Trần Lộ đứng bên cạnh Ngọc quan, ngón tay chỉ sang bên cạnh.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, cắn răng chịu lửa đốt đau đớn, chạy như bay qua đó, nhìn trên mặt đất thì thấy, may mà thẻ tre không rớt vào đống lửa, bất quá mặt trên bị bắn một chút Long hỏa du, có một ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt ở trên.

Vội vàng nhặt lên, dập tắt ngọn lửa, cũng không kịp nhìn xem, nhanh chóng theo đường cũ leo lên.

Mới vừa nắm lấy dây thừng, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng Trần Lộ kêu lên sợ hãi: “Cẩn thận a!”

Ngẩng đầu thì thấy, bên cạnh khe nứt có một khối đá to rơi xuống, theo bản năng nghiêng người tránh đi.

“Oanh”

một tiếng, nham thạch đập vào vai hắn, nhất thời hai mắt tối sầm, mất đi tri giác…… Khi tỉnh lại, cảm nhận được ánh sáng, hai mắt Diệp Thiếu Dương từ từ mở ra, đờ đẫn nhìn hết thảy xung quanh.

Đây là một căn phòng màu trắng, ngoài cửa sổ có ánh sáng chiếu vào.

Ánh mắt nhìn trên thân thể mình, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường sắt, trên người đắp một tấm chăn mỏng, mặt trên in chữ thập màu đỏ.

Đây là…… Bệnh viện? Mình vẫn chưa chết? Diệp Thiếu Dương định ngồi dậy, kết quả bên vai bỗng cảm thấy đau nhức.

“Ai u!”

Cúi đầu nhìn lại, thấy trên vai trái mình quấn đầy băng gạc thật dày, lúc này mới nhớ ra mình đã bị thương thế nào, hoá ra bị thương mà ngất xỉu.

“Thiếu Dương ca…

huynh tỉnh rồi!”

thanh âm quen thuộc vang lên.

Chu Tĩnh Như nhanh chóng đến bên mép giường, đỡ hắn nằm xuống.

“Vai của huynh bị thương, không được cử động.”

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Chu Tĩnh Như, cảm thấy rất an tâm, nở một nụ cười.

“Còn cười được, thiếu chút nữa huynh đã mất mạng rồi!”

Chu Tĩnh Như liếc hắn một cái, hai mắt bỗng nhiên đỏ lên, rồi lấy tờ khăn giấy trên tủ đầu giường, che lại hai mắt, miệng oán trách: “Huynh đúng là chẳng bao giờ khiến người ta bớt lo!”

“Chẳng phải ta đã không sao à.”

Diệp Thiếu Dương đưa tay phải lên, mang theo xin lỗi vỗ vỗ vai nàng.

Chương 827: Phân chia bảo vật

“Bọn họ đi đâu rồi, đều không có việc gì chứ?”

“Đều ở bên ngoài,”

Chu Tĩnh Như giận dỗi liếc hắn một cái, “Huynh đã thành ra thể này, còn quản chuyện người khác sao?”

Diệp Thiếu Dương biết nói gì, đành phải cười cầu hoà, nhờ cô gọi mọi người vào.

Chu Tĩnh Như có chút chần chờ, nhưng vẫn đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau, mọi người cùng đi vào, Tạ Vũ Tình là người đầu tiên tới, ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương.

Chợt vừa thấy cô, Diệp Thiếu Dương nghĩ tới chút chuyện, tâm tình lập tức trở nên phức tạp, đành phải cười cười mà nhìn cô, tỏ vẻ mình không có việc gì nữa.

Đám người Tứ Bảo với Tiểu Mã cũng vây xung quanh, Diệp Thiếu Dương nhìn quang một vòng, thấy tất cả đều ở đây, bao gồm cả Qua Qua, Quả Cam, Trần Lộ, còn có Tuyết Kỳ, ánh mắt cô ta vẫn lạnh lùng, nhưng mà trong hình hài của một tiểu loli, vẫn là khiến người ta vừa thấy đã nhịn không được, muốn nhéo mặt cô một cái.

Nhuế Lãnh Ngọc đứng cuối cùng, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn hắn mà khẽ mỉm cười.

“Các người làm ra thế này i, cứ như…… ta sắp không sống nổi rồi ấy, ta thật không quen như vậy, tản ra, tản ra”

Diệp Thiếu Dương yếu ớt mà xua xua tay, “Tứ Bảo đâu, lúc ấy sao các ngươi lại biết được chúng ta ở bên dưới?”

“Lão đại người không phải đã kích hoạt hồn ấn sao,”

Qua Qua cướp lời, “Ta có thể cảm giác được vị trí của ngươi, nhưng nơi đó không biết là có cấm chế gì, ta không thể nào xuyên tường, mà xuống dưới đó được.”

“Để ta kể lại cho”

Tứ Bảo kéo cái ghế dựa qua, ngồi xuống, nói lại một lượt tình huống lúc đó: Lúc ấy, sau khi hai nhóm người tách ra, hắn và Tiểu Mã theo mạch nước ngầm lên trên thượng du, càng đi càng xa, đi đến cuối hang động, chẳng thấy thứ gì, nên đành phải quay trở lại, xuống dưới hạ du.

Kết quả lại gặp phải lũ yêu thi mặt người kia, muốn giết cũng giết không xong, chẳng còn cách nào đành phải lui về minh điện của tầng mộ cổ bên trên để chờ đợi.

Tiểu Mã không có việc gì làm nên đi lấy mấy thùng nước, dùng để rửa sạch nước muối tinh còn sót lại trên mặt.

Sau đó Qua Qua cảm giác được Diệp Thiếu Dương triệu hoán, xác định được vị trí của hắn ở ngay phía dưới minh điện, vì thế một lần nữa trở lại mộ cổ bên dưới, nhưng lại bị đám yêu thi mặt người kia cưỡng ép trở về, chỉ có thể nông nói chờ đợi trong minh điện.

“Sau đó mặt đất đột nhiên chấn động, giống như có động đất vậy, xuất hiện một khe nứt, tình huống tiếp theo thế nào ngươi đã biết rồi, may mắn Tiểu Mã dùng xong vẫn còn nước thừa lại, rồi dập tắt ngọn lửa, chúng ta mới có thể thả dây thừng xuống……”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nhớ lại giữa hai tầng mộ cổ, vốn cũng chỉ cách nhau một tầng nham thạch mấy mét.

Không biết cái tên trời đánh nào, đã ở dưới cổ mộ phía dưới lót thêm một lớp ngói lưu ly có chứa Thiên Bảo long hỏa du trên khung đỉnh, nhất định là đã có động chân động tay lên tầng nham thạch, bằng không sao có thể chỉ thiêu một chút đã sụp đổ.

Nhưng mà cũng rất may mắn, sau khi tầng nham thạch sụp xuống, hình thành khe nứt, mấy người Tứ Bảo lại đang chờ bên trên, mình có thể tìm đường sống trong cõi chết, cũng thật là vạn hạnh.

“Sau đó sau nữa?”

Diệp Thiếu Dương hỏi, “Làm sao chúng ta có thể ra khỏi đó?”

“Ngươi bị nham thạch đập vào người dẫn đến hôn mê, ta đã đi xuống cõng ngươi lên.”

Tứ Bảo trách cứ mà trừng mắt nhìn hắn, “Một cái thẻ tre, thì có gì đáng giá, mà ngươi phải liều mạng như vậy, lên rồi còn phải leo xuống!”

Diệp Thiếu Dương thản nhiên nói: “Ngươi vẫn chưa xem đó là cái gì à?”

“Làm gì có thời gian, cõng ngươi lên được, ta liền gọi cho Tĩnh Như, đưa ngươi đến bệnh viện, ta mệt muốn chết rồi nè, mới rồi ở bên ngoài ngủ được một lúc.”

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, nói: “Cô không nói cho hắn biết à?”

“Chờ ngươi tỉnh lại tự mình nói, cho hắn một cái kinh hỉ.”

Nhuế Lãnh Ngọc khẽ cười.

Diệp Thiếu Dương cũng cười cười, sau khi trải qua một phen đồng sinh cộng tử dưới cổ mộ, giữa hai người không cần nói quá nhiều, chỉ một ánh mắt đã có thể hiểu ý đối phương.

Nhuế Lãnh Ngọc đi ra ngoài lấy ba lô của Diệp Thiếu Dương vào, từ bên trong lấy ra mấy thứ bảo vật mà Quách Thiếu Di đã đưa ra, bày trên giường Diệp Thiếu Dương.

Ánh mắt mọi người lập tức đều bị chúng hấp dẫn.

“Âm huyết linh chi!”

Tứ Bảo giọng run giọng mà hét lên, cầm trên tay ngửi ngửi, xác nhận đúng là nó, kích động thiếu chút nữa thì quỳ xuống.

“Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được nó! Sư phụ được cứu rồi!”

Tứ Bảo kích động muốn chụp vai Diệp Thiếu Dương, tay phải vừa hạ xuống, đã bị Nhuế Lãnh Ngọc bắt lấy, lúc này mới nhớ Diệp Thiếu Dương đang bị thương trong người, cười hắc hắc, “Phải cảm tạ ngươi thế nào đây, vậy thì cầu cho ngươi sau này mà lo bảo vệ sức khỏe đi.”

“Bảo vệ sức khỏe làm gì?”

Diệp Thiếu Dương khó hiểu.

Tứ Bảo vừa muốn giải thích, ngẩng đầu thấy ba vị mỹ nữ đều tối sầm mặt nhìn mình, lập tức hô lên Phật hiệu, giả bộ phong thái cao tăng, “A di đà Phật, bần tăng nói bậy, bần tăng cũng không biết cái gì gọi là bảo vệ sức khỏe.”

Diệp Thiếu Dương cầm cuốn thẻ tre, đưa cho Tứ Bảo, “Đừng có cảm tạ ta trước, ngươi nhìn xem đây là cái gì rồi hãy nói.”

Tứ Bảo hoài nghi nhận lấy, vừa mới mở ra, tức khắc cả kinh: “Phạn văn hả, may mà hòa thượng ta xem hiểu…… Đạt Ma Hàng Ma Kinh,Đạt Ma Hàng Ma Kinh!!!”

Tứ Bảo kích động mà hét ầm lên, khiến cho y tá đứng ngoài cửa phải kêu lên: “Các người nhỏ tiếng một chút, đừng làm phiền đến bệnh nhân!”

Tứ Bảo vội vàng bịt miệng, kìm nén sự kích động mà đọc qua một lần, lại muốn chụp bả vai Diệp Thiếu Dương, lần này Tạ Vũ Tình đã có đề phòng, cho hắn một quyền vào người.

Tứ Bảo cũng không cảm thấy đau, hai tay run run, miệng rên rỉ nỉ non: “Đạt Ma Hàng Ma Kinh,Đạt Ma Hàng Ma Kinh…”

Tạ Vũ Tình mắng: “Ngươi điên rồi à! Sao cứ như Đường Tăng lấy được chân kinh thế!”

“Chân kinh, đây tuyệt đối là chân kinh!”

Tứ Bảo lắc đầu, dừng lại một chút, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Đạt Ma Hàng Ma Kinh, ngươi biết nó là cái gì không? Là tâm pháp đả toạ mạnh nhất của Phật gia, có giá trị không hề kém tâm pháp thổ nạp Đại Chu Thiên của ngươi, tuyệt tích mấy trăm năm, thì ra là nó nằm trong tay Kiến Văn Đế!”

“Thật hay giả đó”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy cũng hoảng sợ, tuy vẫn biết nó là đồ tốt, nhưng thể nghĩ tới dĩ nhiên có thể đánh đồng với tâm pháp thổ nạp Đại Chu Thiên.

“Thật, thật, so với cái gì đều thật hơn! Đạt Ma Hàng Ma Kinh này, theo như truyền thuyết, chính là một trong năm bộ Chân kinh mà Đạt ma mang đến từ Thiên Trúc, mấy bộ kia đều còn lưu truyền, chỉ có bộ này sau đó bị thất truyền! Nghe nói tu luyện tâm pháp này, có thể luyện thành La Hán Kim Thân, ta cũng không biết nhiều về La Hán Kim Thân, nhưng nghe đồn vô cùng lợi hại……”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Vậy thì tốt rồi, cũng không uổng công lão tử liều mạng một phen.”

Tứ Bảo chợt nhớ tới chuyện này, hai mắt chớp chớp, chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Đừng có hy vọng ta cám ơn ngươi, ta chỉ muốn mắng ngươi thôi, đồ vật tốt thì tốt, nhưng cũng không quan trọng bằng ngươi, ta thà không có nó, cũng không muốn ngươi đi mạo hiểm!”

“Đừng có buồn nôn như vậy”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt, nói: “Quả Cam đâu, lại đây.”

“Ta cũng có sao?”

Quả Cam ánh mắt sáng ngời, vội vàng bước nhanh tới, ghé vào mép giường, đôi mắt to ươn ướt nhấp nháy.

Diệp Thiếu Dương đưa Hỗn Nguyên Châu cho nàng, cẩn thận nói công dụng kỳ diệu của hạt châu này, Quả Cam vừa nghe, hai mắt tỏa sáng lên.

“Sau này ngươi phải tu luyện nhiều dưới nước, không được ham chơi, trong mấy yêu phó quỷ phó của ta, tu vi ngươi là yếu nhất, cần nỗ lực hơn.”

“Được được, nhất định sẽ thế.”

Quả Cam cất Hỗn Nguyên Châu đi, bất ngờ hôn lên mặt Diệp Thiếu Dương một cái:“Cám ơn lão đại!”

Rồi chạy nhanh ra ngoài.

Chương 828: Thanh mai trúc mã

Diệp Thiếu Dương sờ lên mặt, ngẩng đầu lên nhìn, thấy vẻ mặt mấy cô nương đều đen lại.

“Cái này…… Tuyết Kỳ, cái này cho cô.”

Diệp Thiếu Dương lấy ra một cái ngọc như ý lập loè huỳnh quang, đây là hồn khí của Quách Thiếu Di, sau khi cô ta bị Chu Lệ thu đi, vật này rơi xuống trên mặt đất điện thờ phụ, lúc Diệp Thiếu Dương vào tầm bảo đã nhặt cùng.

“Hồn khí này hẳn là vật trên nhân gian, bị quỷ nương nương kia luyện hóa thành hồn khí, cô là quỷ thi, thứ này chỉ cô mới có thể sử dụng, vừa lúc phối hợp với khí chất của cô, dùng thế nào ta cũng không rõ, cô tự mình tìm hiểu đi.”

Tuyết Kỳ tiếp nhận, thử dùng quỷ khí điều khiển, ngọc như ý lập tức sáng lên ánh lục quang, tản ra một luồng khí âm hàn cường đại.

“Thật đúng là thứ tốt.”

Tuyết Kỳ cầm ngọc như ý trong tay, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nhàn nhạt nói một tiếng cảm ơn.

Hình dáng của này của nàng lại nói ra mấy lời lạnh nhạt này, khiến cho người ta cảm thấy giống như một đứa trẻ cố ý bắt chước người lớn nói chuyện.

Diệp Thiếu Dương liền nhịn không được mà cười một tiếng.

Tuyết Kỳ hiểu được vì sao hắn cười như vậy, mặt đen lại mà đi ra ngoài.

Mấy người nhìn bộ dáng của nàng, cũng đều cười không ngừng.

“Tiểu cô nương này bộ dáng thật là đáng yêu, lát nữa ta muốn đưa nó đi cắt tóc, mua quần áo, cùng trang điểm cho cô ấy một chút…”

Tạ Vũ Tình cười xấu xa.

“Ta cũng rất chờ mong đây…”

Diệp Thiếu Dương quay sang nhướng nhướng chân mày với cô.

“Được rồi, pháp bảo cũng chia xong rồi, nói chuyện đứng đắn đi,”

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Tạ Vũ Tình, “Nói chính sự, cổ mộ đó các ngươi tính xử lý như thế nào?”

“Việc này không là ta quyết định được, ta đã báo cáo tình huống rồi, lãnh đạo vô cùng coi trọng, tính sẽ báo cáo lên chính phủ, nhưng mà……trước hết thì yêu cầu chúng ta xuống đó một chuyến, thu thập lại những thứ mà người thường không nên thấy, ngươi hiểu, những hài cốt cương thi gì đó.”

Tứ Bảo nói: “Mấu chốt là những con yêu thi mặt người kia, phải xử lý hết, lưu lại sẽ thành tai họa.”

“Nếu có chuẩn bị trước, thì chúng nó cũng không khó đối phó.”

Diệp Thiếu Dương nói.

“Ta đã bảo Quách lão chuẩn bị, tí nữa sư huynh sẽ đến, kế hoạch của ta là đổ vôi xuống nước, ép bọn chúng đi lên, sau đó đốt một lượng lớn lượng gỗ đào, áp chế yêu khí……”

Tứ Bảo đơn giản nói ra kế hoạch của mình, Diệp Thiếu Dương nghe xong cảm thấy không có vấn đề, hiện tại mình như thế này không thể đi được, nên nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận một chút.

“Được rồi, mấy người cần làm gì thì làm đi, để ta ngủ thêm một lúc.”

Diệp Thiếu Dương nói xong liền nằm xuống.

Tiểu Mã đi tới bên gường, vẻ mặt nôn nóng nhìn hắn, “Tiểu Diệp Tử, của ta đâu?”

“Cái gì?”

Diệp Thiếu Dương nghe không hiểu hắn nói gì.

“Pháp khí đó, ba người bọn họ đều được chia rồi, tại sao không có ta hả?”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Không có gì thích hợp với ngươi, ta cũng chẳng còn cách nào, đúng rồi ngươi không phải đã có Toái Hồn Trượng sao?”

“Đó là của Lãnh Ngọc, ta mượn dùng mà thôi, là đồ của người ta, sao ta có thể không biết xấu hổ mà lấy chứ, mà lại hai người……”

Tiểu Mã thấy mọi người đều đã ra ngoài, chỉ còn lại Nhuế Lãnh Ngọc, nhìn Diệp Thiếu Dương chớp chớp mắt, “Ngươi hiểu chứ, đồ của Lãnh Ngọc, sao ta có thể lấy đi chứ.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, cũng đúng à, Toái Hồn Trượng là pháp khí của Nhuế Lãnh Ngọc, để hắn dùng đúng là không thích hợp, đang lúc do dự, thì Nhuế Lãnh Ngọc đi tới, nói: “Ngươi cứ cầm đi, ta từ bỏ.”

“Nhưng mà……”

Lần này đến Diệp Thiếu Dương có chút để ý, cảm giác như pháp khí của nàng lại bị Tiểu Mã mập này dùng giống như có cảm giác khinh nhờn.

Nhuế Lãnh Ngọc hiểu ý của hắn, liền nói: “Toái Hồn Trượng này, sư huynh của ta cũng có một cái, vừa đúng là một đôi.”

“Là ý gì đây?”

“Kim ngọc lương duyên, cho nên cái của ta làm bằng kim loại, cái của huynh ấy làm bằng ngọc thạch.”

Nhuế Lãnh Ngọc dùng lời nói ý vị sâu xa, “Sư phụ ta cho rằng tương lai chúng ta sẽ thành phu thê, cho nên cố ý tặng hai vật như vậy, coi như tín vật đính ước.”

“Phi!”

Diệp Thiếu Dương giận dữ nói, “Sư phụ của cô thật là……”

thấy sắc mặt Nhuế Lãnh Ngọc có chút không đúng, liền cuống quít sửa miệng.

“Sư phụ cô thật đúng là dụng tâm lương khổ mà, nhưng cái chuyện tình cảm sao có thể miễn cưỡng, đúng không?!”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Thế mà ngươi còn mong ta lấy lại, hợp thành một đôi sao?”

Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay, bắt lấy tay Tiểu Mã nói, “Toái Hồn Trượng này đưa cho ngươi, cứ nhận lấy nó đi, là thứ tốt đó, thượng đẳng pháp khí……”

“Lúc này mới nghĩ cho ta sao”

Tiểu Mã trợn mắt, đứng dậy ra ngoài.

“Cuối cùng cũng có thể an tĩnh một hồi.”

Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi.

“Ta cũng phải đi rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc xoay người rời đi.

Diệp Thiếu Dương liền giữ chặt tay nàng, bị nàng hất ra, cười nói: “Ngươi vẫn chưa đoán được ba chữ kia à?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, nhún vai, “Cái này còn tính sao?”

“Đương nhiên.”

Nhuế Lãnh Ngọc trả lời rất dứt khoát.

“Nhưng……”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Giữa hai chúng ta…… à, cô hiểu mà, ta không hiểu vì sao cô vẫn luôn muốn trốn tránh?”

Nhuế Lãnh Ngọc ngồi xuống bên mép giường, nhìn hắn, lẳng lặng nói: “Ta có chút sợ.”

“Sợ cái gì?”

“Ngươi không hiểu đâu….”

Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu, đột nhiên hỏi, “Ngươi có tin vào vận mệnh không, ta hỏi một Thiên sư loại vẫn đề này, có phải ngốc lắm hay không?”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, “Lúc trước ta cũng đã nói qua, ta không tin.”

“Trước kia, ta cũng không tin.”

Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm thở dài, đây là một trong số ít lần Diệp Thiếu Dương thấy nàng thờ dài, đặc biệt là vì chuyện của chính mình.

“Nhưng kể từ khi gặp ngươi, ta lại tin nó”

Diệp Thiếu Dương khẽ cau mày, “Ta không hiểu lắm…”

“Ta cũng không rõ, cho nên ta muốn tận lực làm cho minh bạch, đến lúc đó mới có thể nói từ đầu cho ngươi.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn gật đầu.

“Tin tương ta, ta cũng chỉ nói lúc này thôi, sau này không cần hỏi lại, ta không thích nói quá nhiều về vấn đề này, ta muốn để mọi thứ ở trong lòng, đến lúc nên nói, ta sẽ nói.”

“Được rồi, ta sẽ không hỏi nữa, chờ chính cô nói cho ta biết.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, mỉm cười với nàng, “Giờ mọi việc đã xong xuôi, cô có tính toán gì không, hay là lại muốn đi nữa?”

“Đương nhiên phải đi…”

Nhìn vẻ mặt bi thương của Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc cười nói: “Chẳng phải ngươi đã đề nghị, sẽ đi Nga Mi Sơn à, không muốn đi cùng ta đi sao?”

“Này, đi đi đi, đương nhiên muốn đi!”

Diệp Thiếu Dương cười ngốc ngốc.

“Ngươi hãy ngủ thêm một lúc đi.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói xong, xoay người ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương nằm trên giường bệnh, suy nghĩ mấy lần về cuộc nói chuyện giữa hai người vừa rồi.

Khi gặp được mình, liền tin vào vận mệnh…… Nàng nói như vậy, nhất định không phải chuyện tốt hay là duyên phận gì, chẳng lẽ là nàng không nên gặp được mình? Diệp Thiếu Dương càng thêm xác định, trong lòng nàng chắc chắn đang cất giấu một chuyện vô cùng bí mật, là cái gì đây? Diệp Thiếu Dương thấy mình bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng mà bị Chu Tĩnh Như rất cẩn thận, ép hắn phải nằm trong bệnh viện hai ngày, ngày thứ ba nói thế nào cũng không chịu ở thêm.

Ra khỏi bệnh viện, trước tiên Diệp Thiếu Dương quay về Thạch Thành, nói Chu Tĩnh Như không cần an bài khách sạn, đi thẳng về nhà trọ Tiểu Mã thuê.

Chương 829: Người yêu kiếp trước (1)

Tiểu Mã cùng Tứ Bảo lưu lại Cương Thành, hỗ trợ Tạ Vũ Tình xử lý chuyện dưới cổ mộ.

Diệp Thiếu Dương vốn là nghĩ sau khi hồi phục, cùng Nhuế Lãnh Ngọc đi Nga Mi Sơn, nhưng mà Tạ Vũ Tình gọi điện tới, bảo hắn ở nhà dưỡng thương, chuẩn bị sẵn sàng, chờ sau khi cô xong việc bên đó, sẽ cùng đi điều tra sự kiện nháo quỷ ở tiểu khu lần trước.

Diệp Thiếu Dương đành phải bảo Nhuế Lãnh Ngọc chờ thêm một thời gian.

Nhuế Lãnh Ngọc cũng không có ý kiến gì, nói là muốn đi thành phố gần đây bái phỏng một vị sư thúc, trong vài ngày sẽ trở về, Diệp Thiếu Dương còn muốn giúp Lâm Tam Sinh tìm lão bà, đành để nàng đi một mình.

Qua Qua, Tuyết Kỳ, Quả Cam, cùng Trần Lộ, đều cùng Tạ Vũ Tình xuống cổ mộ đấu thi yêu, không biết khi nào trở về.

Còn bên người Diệp Thiếu Dương chỉ có quỷ quân sư Lâm Tam Sinh.

Sau khi về nhà, Diệp Thiếu Dương liền thả hắn từ linh phù ra, cũng không truy cứu việc hắn lừa mình xuống cổ mộ: vì những biểu hiện của Lâm Tam Sinh trước mặt Kiến Văn Đế, mình đã tha thứ cho hắn, hơn nữa quan hệ của hai người càng tiến thêm một bậc.

Còn đôi đồng nam đồng nữ kia, lúc đầu Diệp Thiếu Dương cũng rất đau đầu không biết phải xử lý thế nào, chúng nó là tà linh, nhưng tu vi không đủ, còn không có tư cách tiến vào lục đạo luân hồi như quỷ hồn.

Đối với tà linh chưa từng hại qua con người, bản tính thiện lương, Diệp Thiếu Dương cũng không đành lòng tiêu diệt bọn chúng, sau đó Lâm Tam Sinh ra chủ ý, đưa bọn chúng đưa cho Lão Quách.

Vì bọn nó mà nung một cặp búp bê sứ, để bọn nó ở vào trong, bày trong cửa hàng quan tài, làm một đôi gia thần, trấn áp tà khí, tích lũy âm đức, tương lai có thể xuống Địa Phủ luân hồi.

Đồng nam đồng nữ này vốn cũng muốn nhận Diệp Thiếu Dương làm chủ nhân, nhưng bị hắn từ chối: mình đã có quá nhiều quỷ phó yêu phó linh phó, không muốn thu thêm nữa, nếu không thực sự có thể tổ chức một đạo quân âm binh.

“Uyển Nhi, rốt cuộc khi nào mới có thể tìm được nàng đây, thật là Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy……”

Buổi tối, Diệp Thiếu Dương đang xem TV, thấy Lâm Tam Sinh đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài mà thì thầm.

Hiện tại, hắn đã hoàn thành sứ mệnh với Kiến Văn Đế, Kiến Văn Đế bị Diệp Thiếu Dương giết chết, tuy hắn tiếc hận, nhưng cũng không trách Diệp Thiếu Dương, giờ đây hắn chỉ mong tìm lại người yêu ngày xưa.

“Đứng ở đó làm gì thế.”

Diệp Thiếu Dương đang ăn hạt điều cay, nhìn chương trình trên TV chiếu ba học sinh đang ca hát khiêu vũ, nói.

“Qua Qua nói, Tiêu Lang Quân đã đồng ý tra Sổ Sinh Tử, so với tra từ điển cũng mất thời gian hơn mà, ngươi cũng phải cho người chút thời gian chứ.”

Lâm Tam Sinh bay tới, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiếu Dương, nhìn TV, nói: “Có hát tuồng không?”

“Ai mà nghe cái loại đó nữa”

Lâm Tam Sinh trầm mặc một hồi, nói: “Diệp huynh đệ, ngươi nói nếu ta gặp được Uyển Nhi, nàng cũng nguyện ý ở bên ta, vậy phải làm sao bây giờ?”

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi nghĩ cũng không cần nghĩ, ta để ngươi trông gặp cô ấy đã là không tệ rồi, nếu ngươi dám làm xằng bậy, ta sẽ không tha cho ngươi.”

“Đến lúc đó, chỉ sợ không phải do ta, ngươi nhẫn tâm chia rẽ bọn ta sao?”

“Đừng hỏi ta mấy cái này, tóm lại người với quỷ không được ở bên nhau, chính là chuyện không thể được.”

Diệp Thiếu Dương cố ý không nhìn hắn, tuy nhiên trong lòng lại thầm nghĩ: Trước đây mình cũng đã từng vi phạm nguyên tắc qua một lần, thành toàn cho một đôi uyên ương người

– quỷ, đến lúc đó khi phải đối mặt với tình huống của Lâm Tam Sinh, mình thực có thể nhẫn tâm chia rẽ bọn họ sao? Đột nhiên, trước mắt tối đen,cúp điện.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, đứt cầu dao à? Sờ soạng mà đứng dậy, muốn đi kiểm tra cầu dao điện, đột nhiên cửa sổ mở ra, một trận âm phong thổi tới, mang theo một cỗ khí tức trang nghiêm đặc trưng của Âm Ty.

Người tới từ Âm Ty? “Không xong!”

Diệp Thiếu Dương chớp mắt đã minh bạch, nhất định là chuyện tru sát Kiến Văn Đế đã bị bại lộ, nay Âm Ty phái người tới bắt mình.

Lập tức sờ soạng đi vào phòng ngủ, tìm túi ba lô.

Sự tình đã đến nước này, chỉ có thể ngoan cố mà chống lại, đi vào con đường hắc đạo, nếu không với trọng tội như thế, một khi xuống Âm Ty chịu thẩm, khẳng định không thể trở về.

“Này, họ Diệp, thấy ta mà trốn cái gì.”

Một thanh âm pha chút giận hờn trẻ con vang lên sau lưng.

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, nhờ ánh trăng thì thấy, đó là Tiêu Dật Vân, đang bất mãn trừng mắt mà nhìn mình.

“Tham kiến Tiêu Lang Quân.”

Lâm Tam Sinh cúi đầu hành lễ, tuy đã mấy trăm năm hắn không xuống Âm Ty, nhưng đã từng qua luân hồi, hồn khai thiên nhĩ, nhận ra được Tiêu Lang Quân.

Tiêu Dật Vân xua xua tay, cũng không nhìn hắn, tiếp tục trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Ngươi…… Diêm Vương phái ngươi tới bắt ta à?”

Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy quỷ sai, lòng có chút hoài nghi.

Nhân gian không thể so với Quỷ Vực, khí tức hoàn toàn bất đồng, đám người ở Âm Ty kia khi tới nhân gian thực lực sẽ giảm đi, chỉ một mình Tiêu Dật Vân, Diệp Thiếu Dương tin là hắn tuyệt đối không thể bắt được mình.

Tiêu Dật Vân nghe vậy sửng sốt, “Bắt ngươi làm gì, ngươi lại gây ra hoạ gì nữa à?”

“Không có, không có, Đệch, hù chết ta mà.”

Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu ra, cười hì hì, lấy từ trong ba lô ra một cây nến, châm lửa đốt, đi tới ôm vai hắn, quay sang Lâm Tam Sinh chu môi nói, “Ngươi tới vì chuyện của hắn sao?”

“Chính là hắn?”

Tiêu Dật Vân liếc mắt nhìn Lâm Tam Sinh một cái.

Lâm Tam Sinh khẩn trương mà cười, cũng không phải sợ hắn, mà là đang nóng lòng chờ mong nghe tin tức mình muốn biết.

“Ba mươi cây hương nến, bốn mươi tập giấy.”

“Đệch, gì mà ăn nhiều quá vậy!”

Diệp Thiếu Dương kêu lên, tuy mấy vật này trên dương gian mà nói, cũng không đáng giá gì, nhưng không thể chiều theo hắn, bằng không từ nay trở đi sẽ càng lúc càng đòi nhiều.

“Tham?”

Tiêu Dật Vân thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, “Không phải ngươi không biết, tiết lộ thông tin trong Sổ Sinh Tử, là trái với luật âm, nếu không nể mặt ngươi, cho ta thêm gấp ba lần số đó ta cũng không làm, không phải, gấp bốn lần.”

“Nếu gấp năm lần thì làm à?”

Diệp Thiếu Dương xua xua tay, “Đừng nói với ta bằng cái giọng quan đó, đây cũng không phải lần đầu tiên ngươi làm, đồ cho ngươi sẽ không thiếu.

Nói đi, tra được rồi?”

Tiêu Dật Vân nâng tay phải lên, vung lên tay áo.

Diệp Thiếu Dương hiểu rõ quy củ, thò tay vào trong tay áo của hắn, lấy ra một tờ giấy.

Tai vách mạch rừng, không lo có người nhìn thấy, chỉ sợ có kẻ nghe.

Cho dù là ở Nhân gian hay là Quỷ Vực, thính giác của quỷ hồn đều vô cùng tốt.

Trong tay hắn là một tờ giấy màu xanh biếc, mỏng như cánh ve, thô ráp giống như giấy bản.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy đã nhận ra đây là giấy âm phủ.

Bên trên có hai hàng chữ Hán toả ánh huỳnh quang.

Hàng thứ nhất viết tên Lưu Uyển Nhi cùng ngày sinh ngày mất, nguyên nhân chết: Thắt cổ tự vẫn.

Hàng phía dưới là thông tin kiếp này của “Lưu Uyển Nhi”

: Kim Oánh, sinh ngày 29

– 9

– 1985, chưa có kết hôn.

“Không sai, là Uyển Nhi! Kim Oánh, Kim Oánh……”

Lâm Tam Sinh tay cầm tờ giấy, kích động không thể kiềm chế, không lâu sau đó, tờ giấy kia hóa thành một làn khói, từ từ tiêu tán.

Tiêu Dật Vân để mặt sát vào mặt Lâm Tam Sinh nói: “Bổn quan tra được trên Tam Sinh Thạch có tên họ của hai người các ngươi, duyên phận thiên định, rối rắm phức tạp, đâu chỉ có ba kiếp, cô ta vì ngươi mà chết, Phán Quan thương tình, lệnh để cô ấy chờ ngươi ba kiếp.

Nhưng ngươi lưu luyến nhân gian, lại không xuống Âm Ty báo tin, cho nên đã bỏ lỡ duyên phận của hai người, cô ấy đã đầu thai cùng kết duyên người khác, ngươi không cần phải tìm nàng nữa.”

Lâm Tam Sinh nghe xong, vái một cái nói: “Đa tạ Tiêu Lang Quân chỉ điểm, nhưng tiểu sinh không cam lòng, vẫn muốn thử một lần.”

Chương 830: Người yêu kiếp trước (2)

Tiêu Dật Vân nói: “Đã là người vô duyên, sao còn phải cố gắng?”

“Tuy duyên phận do thiên định, nhưng tiểu sinh tin, chỉ cần chân thành, sắt đá cũng mòn.

Tiểu sinh đã đợi sáu trăm năm, lần này, thực không muốn bỏ qua, xin Tiêu Lang Quân thành toàn.”

Tiêu Dật Vân nhìn hắn, rồi lại quay sang Diệp Thiếu Dương, cười nói: “Người bên cạnh ngươi, sao tính tình cũng giống tính ngươi vậy, không tin số mệnh, cũng không tin trời.”

“Vật họp theo loài mà”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai.

“Ta thấy ngưu tầm ngưu mã tầm mã thì có.”

Tiêu Dật Vân hừ một tiếng, “Các ngươi cẩn thận một chút, đừng có gây phiền phức cho ta! còn về hương nến tiền giấy, trong vòng 3 ngày nhớ đốt đủ cho ta đó!”

Nói xong cũng không chần chừ, trực tiếp bay ra ngoài cửa sổ.

Chờ thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất, đèn điện trong phòng lại sáng lên.

“Kim Oánh…… hiện giờ nàng tên là Kim Oánh,”

Lâm Tam Sinh bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương, “Diệp huynh đệ, mau đưa ta đi tìm nàng!”

“Gấp cái gì, ta đâu biết cô ấy sống ở chỗ nào.”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt, lấy di động ra, gọi cho Tạ Vũ Tình, kết quả không kết nối được, lúc này mới nhớ có lẽ cô chắc lúc này ở trong cổ mộ rồi.

Nghĩ nghĩ rồi nhớ tới số điện thoại của Kỳ Thần để lại trước đó, liền gọi cho hắn.

Kỳ Thần đang hẹn hò, nhận được điện thoại của hắn thì rất hưng phấn, nghe xong việc hắn ủy thác, nói lập tức sẽ nhờ đồng sự đang trực ban kiểm tra một chút.

Có cả họ tên cùng với ngày tháng năm sinh, việc điều tra trở nên vô cùng đơn giản.

Mười phút sau, Kỳ Thần nhắn tin lại, là địa chỉ gia đình Kim Oánh, Diệp Thiếu Dương nhìn qua, là ở Thạch Thành.

“Ta đã nói rồi!”

Lâm Tam Sinh thực sự kích động, “Ta cảm giác được, nàng không phải ở Thạch Thành, mà chính là Cương Thành!”

Phía dưới địa chỉ còn có nơi đang công tác: nhân viên phòng Kinh Doanh, Công ty Phát Triển Địa Ốc Greenland.

Greenland…… Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên ngẩn người, đây chẳng phải công ty bất động của nhà Chu Tĩnh Như sao, Kim Oánh là nhân viên công ty của nhà nàng, sao mà trùng hợp thế chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, tập đoàn nhà Chu Tĩnh Như lớn nhất Thạch Thành, có rất nhiều cô gái trẻ chọn làm việc trong ngành địa ốc, xem ra cũng là bình thường, trong đầu tính toán cân nhắc…… “Bây giờ chúng ta đi tìm nàng sao, ta muốn mau được gặp nàng!”

“Ngươi điên rồi, giờ mới quá nửa đêm!”

Diệp Thiếu Dương có thể lý giải tâm trạng của hắn, nhưng chuyện này cần phải thận trọng.

Diệp Thiếu Dương dựa người vào sô pha, suy nghĩ một hồi, nói: “Thế này vậy, ta đưa ngươi đi gặp Kim Oánh trước, để tìm hiểu ít nhiều tình trạng hiện tại của cô ấy, sau đó…… nếu cần thiết, ngươi có thể đánh thức ký ức của cô ấy, cùng nàng trò chuyện một chút, sau đó lại xoá đi, thấy thế nào?”

“Ngươi có biện pháp xoá ký ức của người khác?”

“Ta đâu thần thông như vậy, bất quá muốn xoá sạch ký ức về kiếp trước của một người, ta vẫn có thể làm được.”

Diệp Thiếu Dương ngẩng mặt lên, “Vẫn như lúc trước ta đã nói, nhiều nhất ta cũng chỉ có thể để các người hàn huyên một lúc, thỏa mãn chút tâm nguyện mấy trăm năm của ngươi, sau đó ngươi phải theo ta đi Âm Ty! Đây là điều kiện mà Tiêu Lanh Quân đồng ý giúp ta!”

Lâm Tam Sinh gật đầu, “Hiểu rồi, cùng lắm thì ta đi Âm Ty, chờ nàng hết dương thọ, sau đó rồi nói saiu.”

Diệp Thiếu Dương tắt đi TV, đi vào phòng ngủ, cởi quần áo lên giường.

Lâm Tam Sinh đi theo, ngồi trên giường, tự mình thì thầm, “Không biết hiện tại nàng trông như thế nào nhỉ, nàng sinh năm 85, giờ cũng gần ba mươi tuổi, vẫn còn độc thân, xem ra chúng ta vẫn còn duyên phận……”

Lâm Tam Sinh nói mãi không ngừng, Diệp Thiếu Dương đuổi cũng không đi, vốn định lấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ ra nghiên cứu một lúc, bị hắn nói mãi làm cho mất hết cả hứng, trực tiếp niệm một lần Tĩnh tâm chú, rồi đi ngủ.

Đang ngủ ngon, mơ một giấc mơ xấu hổ nào đó, đột nhiên cảm giác có người thổi khí lên mặt mình, giật mình tỉnh lại, thấy Lâm Tam Sinh đang dí sát mặt mình, không ngừng thổi khí.

“Ngươi muốn chết hả! Dám thổi quỷ khí lên ta!”

Diệp Thiếu Dương tùy tay cầm cái gối đầu đập vào người hắn, kết quả gối xuyên qua thân thể hắn.

“Ngươi là Thiên sư, mấy ngụm quỷ khí này không gây thương tổn gì đến ngươi đâu, ta chỉ muốn đánh thức ngươi thôi”

Lâm Tam Sinh cười lấy lòng, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, “Trời đã sáng, đến lúc chúng ta làm chính sự rồi đó”

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức cảm giác xúc động muốn giết chết hắn cho rồi: Sắc trời mới có chút ánh sáng, cũng chỉ 5 giờ là cùng.

“Đúng là kiếp trước thiếu nợ ngươi.”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, mặc quần áo xuống giường, đi thẳng vào WC, đánh răng rửa mặt, bên ngoài lúc ấy mới tờ mờ sáng.

Mệt mời mà đi ra ngoài ăn sáng, đến khoảng 6 giờ, cho gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như.

Chu Tĩnh Như vẫn còn đang trong chăn.

Diệp Thiếu Dương cảm thấy có chút ngại ngùng, hẹn nàng đi tới gặp mặt.

“Được, Thiếu Dương ca tìm ta có việc gì?”

“À, có chút chuyện, không tiện nói qua điện thoại, gặp mặt rồi nói.”

Diệp Thiếu Dương nói đang tìm người tên Kim Oánh, cùng với nơi làm việc của cô ta, Chu Tĩnh Như biết có chuyện, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói mình không quen biết cô gái này, phải gọi điện thoại hỏi thăm một chút.

Một lát sau, Chu Tĩnh Như gọi lại, nói hắn biết, Kim Oánh hiện mới được bổ nhiệm làm giám đốc phòng kinh doanh, cùng với địa chỉ công ty.

Diệp Thiếu Dương bảo cô cùng qua đó gặp mặt.

Lúc hai người gặp nhau, phòng kinh doanh còn chưa làm việc, bất quá do thân phận đặc biệt của Chu Tĩnh Như, đương nhiên không bị hạn chế này, đưa Diệp Thiếu Dương vào thẳng phòng họp.

Một vị tổng giám đốc mập mạp tự mình lại đây châm trà, chào hỏi, cũng không dám nói nhiều, lập tức cáo từ.

Chu Tĩnh Như hỏi thăm thương thế của Diệp Thiếu Dương, biết hắn thực sự không có việc gì nữa, lúc này mới yên tâm.

Vừa uống trà, Diệp Thiếu Dương vừa kể cho cô nghe chuyện của Lâm Tam Sinh.

Chu Tĩnh Như nghe xong, đưa mắt nhìn Lâm Tam Sinh, giật mình nói không nên lời.

“Lâm tiên sinh…… Thật là si tình.”

Chu Tĩnh Như nhìn hắn, trong lòng rất cảm động, “Ta sẽ tận lực giúp ngươi, cần ta làm thế nào?”

Diệp Thiếu Dương hỏi: “Tình huống của Kim Oánh này, cô có biết gì không?”

“Ta đã kiểm tra qua một chút, cô ấy là nhân viên lâu năm của công ty chúng ta, đã làm được ba năm, là giám đốc kinh doanh, cán bộ trung tầng.”

Chu Tĩnh Như khoát tay, “Có lẽ ta đã từng gặp qua cô ấy, nhưng không có ấn tượng.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nghĩ thầm đừng nói là cán bộ trung cấp, đến cả cao cấp, chỉ e cô cũng không nhớ được mấy người.

“Như vậy đi, ta có biện pháp này, nơi đây chẳng phải bán nhà sao? Ta giả bộ muốn mua căn hộ, sau đó cô an bài cô ấy dẫn ta đi xem nhà, như vậy ta sẽ có cơ hội tiếp xúc cô ấy, thứ nhất có thể hỏi thăm một số tình huống, hơn nữa cũng có thể để hắn gặp cô ấy cho thoả lòng.”

“Biện pháp này tốt đó.

Bất quá ta có một đề nghị.”

Chu Tĩnh Như cười ngọt ngào, “Ta muốn Thiếu Dương ca từ diễn thành thật, đi xem nhà thật kỹ.

Tiểu khu này hoàn cảnh rất không tồi, huynh có thể suy nghĩ cho tương lai mà mua một căn.”

“Thế…… giá bao nhiêu?”

“Một vạn hai một mét vuông, không tính là mắc.”

Diệp Thiếu Dương tính toán một chút, với số tiền mình hiện có, xem ra cũng chỉ đủ mua cái WC, liền nhún vai, “Ta muốn đi tham quan trước đã.”

Chu Tĩnh Như gọi điện thoại cho vị tổng giám đốc vừa rồi, bảo chờ sau khi Kim Oánh tới, bảo cô ấy mau lên đây.

“Mấy trăm năm không gặp, ngươi khẩn trương lắm phải không?”

Chu Tĩnh Như nhìn Lâm Tam Sinh đang đứng ngồi không yên, tò mò hỏi.

Lâm Tam Sinh cười khổ gật đầu.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 6 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 6 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 1 tuần trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin