1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
  4. Tập 100

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio

Tập 100

❮ sau
tiếp ❯

Chương 691: Mộc nhân trận

“Đã đến bước này rồi, ta nói rõ mọi chuyện đi, người giết hại Lý Hiếu Cường, chính là ông, mướn người cướp bút ký của ta, cũng là ông, ông không muốn bất kỳ kẻ nào điều tra ra chuyện năm đó, ông sợ chân tướng bị người khác biết, sợ đại trận hiến tế năm đó bị phá hư! Ngô lão tiên sinh, ta nói có đúng không?!.”

Dưới sự bức ép của Diệp Thiếu Dương, Ngô Nhạc Ý vẫn bình tĩnh tự nhiên mà trở lại trước bàn trà, nâng chén trà lên, chậm rãi uống, ánh mắt thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Nếu ngươi có chứng cứ phạm pháp của ta, có thể giao cho cảnh sát, đến bắt ta, nếu không có thì…… người trẻ tuổi, phỉ báng là phạm pháp.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Đừng có đe dọa ta, ta là người thiếu kiến thức pháp luật, không như ông am hiểu luật pháp, cho nên ta muốn hỏi một chút, cưỡng bức người khác tự sát, có tính là trái pháp luật không? Bốn mươi chín mạng người đó, ta cũng không hiểu, bao nhiêu năm nay ông vẫn có thể sống như vậy được, đây là cái mà ông gọi là thuận theo Thiên Đạo à? Lúc ông thưởng trà, không sợ bên trong có một sợi tóc của người chết sao?”

Ngô Nhạc Ý ngừng việc uống trà trong giây lát, chén trà trong tay run run lên, lại cũng không có phản ứng nào khác, nhưng có người không chịu được.

Ngô Từ Quân một bước đi tới, tức giận nhìn Diệp Thiếu Dương: “Câm mồm, Diệp tiên sinh, ngươi sẽ trả giá lớn cho những lời nói của mình!”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một cái, “Ngươi thuộc môn phái nào?”

Ngô Từ Quân sửng sốt.

“Bụng ngón trỏ có vết chai, cầm bút viết phù trong thời gian dài, thân mình có sát khí lưu lại, chứng tỏ thường xuyên tiếp xúc với tà vật, cho nên lúc bắt tay ta đã biết, ngươi, là pháp sư.”

Ngô Từ Quân nghe xong, cúi đầu âm thầm ngửi ngửi cổ áo mình.

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Không ngửi được đâu, sát khí trên người của ngươi, chính ngươi không ngửi ra được, người bình thường cũng không thể.”

Ngô Từ Quân ngược lại vẫn bình tĩnh, nói: “Đã sớm nghe đạo thuật Mao Sơn rất ghê gớm, có lòng muốn thỉnh giáo, lại không có cơ hội, mời Diệp thiên sư chỉ điểm vài chiêu.”

Nói xong, nâng tay phải lên, lấy ra một thứ gì đó ném xuống đất, hai tay mở ra, ngón tay không ngừng biến hóa, sau khi đồ vật kia rơi xuống đất bỗng toát ra một làn khói nhẹ, một bóng hình người mờ ảo xuất hiện giữa hai người.

Là một đồ vật có cái cái đầu hình tròn, trên mặt đeo một tấm mặt nạ quỷ quái, động tác tay chân cứng đờ, nhưng tốc độ lại cực nhanh, nhào về phía Diệp Thiếu Dương.

“Con rối mộc nhân!”

Diệp Thiếu Dương vừa thấy, lập tức nói ra lai lịch.

Dùng pháp thuật để khống chế mộc nhân, loại pháp thuật này, rất nhiều tán tu dân gian biết dùng, nhưng mà mộc nhân sẽ bị điều khiển vô cùng cứng nhắc, không thể làm được gì, trên cơ bản không có thực dụng, chỉ dùng để biểu diễn mà thôi.

Nhưng Diệp Thiếu Dương phát hiện mộc nhân trước mắt này lại không giống như vậy: hành động cực nhanh, vượt xa nhân loại bình thường, hơn nữa cả người tản ra một loại linh lực thuộc tính mộc, rất là áp lực, lập tức gật đầu: “Cũng thú vị đó!”

Ngô Từ Quân cười khinh miệt: “Thú vị còn ở phía sau, Diệp tiên sinh, chú ý đó!.”

Diệp Thiếu Dương chỉ “Uhm” một tiếng đáp lại.

Lúc này, mộc nhân đã đánh tới trước mặt, Diệp Thiếu Dương vẫn đứng im không nhúc nhích, nâng tay phải lên, như chưởng đẩy ra, ngón giữa áp lên trên ngón trỏ, bấm chỉ quyết, lăng không đánh qua, phá tan linh lực, một chưởng chụp vào mặt nạ của người gỗ, “Oanh”

một tiếng, người gỗ lập tức bị đánh tan nát.

Một chiêu, liền kết thúc.

Sắc mặt Ngô Từ Quân trầm xuống, tay phải lấy ra một khối đá dương chi bạch ngọc, tay trái không ngừng vẽ lên trên, miệng niệm chú không ngừng.

Mộc nhân bị đánh nát lại toát ra một làn khói nhẹ, những miếng gỗ tàn khuyết lay động, hợp lại với nhau thành hình, chỉ trong chớp mắt, đã thành bảy con mộc nhân, vây xung quanh Diệp Thiếu Dương, đồng loạt vây công tới, hai tay vung lên, tấn công giống như con người, nhịp nhàng tiến lui.

Mộc nhân trận! Đây chính là tuyệt học năm đó của Gia Cát Khổng Minh, tên này, thật là có chút bản lĩnh.

Diệp Thiếu Dương lập tức rút từ đai lưng ra Thái Ất Phất Trần, ở trong Mộc nhân trận mà du đấu, chỉ phòng ngự không phản kích, mục đích thăm dò quỹ đạo hoạt động của bảy con mộc nhân, qua mấy hiệp đã nắm giữ được bảy tám phần, đột nhiên tăng tốc, chân đạp Thiên Cương, phi thân vào trung tâm trận pháp, đi tới trước mặt một con mộc nhân, lấy đuôi Thái Ất Phất Trần dính chu da trên đầu móng tay trái, viết một chữ “Thân”

trên mặt của mộc nhân.

“Nhật tinh phù!”

Sắc mặt Ngô Từ Quân trầm xuống, thốt lên.

Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, gia hỏa này cũng có chút kiến thức, mình dùng đích thực là “Nhật tinh phù” trong “Đạo môn bát đại tiên phù”

: Nhật tinh kéo dài, phía trên không có đầu, tự hình là “Giáp”

, có thể giết chết lệ quỷ, phía trên nhô lên là “Từ”

, để phòng thi biến, trên dưới phân làm hai, âm dương không bàn mà hợp, kham phá tà linh! Viết xong chữ “Thân”

, Diệp Thiếu Dương niệm một lần phù chú, mộc nhân kia lập tức liền bất động, nguyên bản trận pháp bảy dịch số, các góc tương trợ lẫn nhau, thiếu mất một cái, trận pháp liền không thể vẫn chuyển được, Diệp Thiếu Dương liền nắm lấy cơ hội, liên tục huy động Thái Ất Phất Trần, viết chữ “Thân” lên trên sáu mộc nhân còn lại, đến khi dừng tay, đám mộc nhân đều đứng im không còn di động.

Diệp Thiếu Dương thở nhẹ một hơi, xuyên qua khe hở giữa hai mộc nhân, nhìn về phía Ngô Từ Quân.

Trên trán Ngô Từ Quân đã chảy đầy mồ hôi lạnh, tay trái không ngừng vẽ lên trên khối đá, mộc nhân cả người run rẩy, muốn đột phá phong ấn của Nhật Tinh Phù, Ngô Từ Quân làm phép đến mệt, đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn không thể thành công.

“Đừng có phí sức lực làm gì, muốn làm bọn chúng cử động không dễ dàng đâu.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương một tay kết ấn, niệm chú ngữ, đưa bàn tay lên, sau đó đánh ra pháp ấn, chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng động “rầm rầm” liên tiếp vang lên, bảy con mộc nhân lần lượt sụp đổ, thành một đống gỗ vụn đầy đất, không còn hình dáng.

Diệp Thiếu Dương khẽ lắc đầu, đi qua chỗ Ngô Từ Quân, Ngô Từ Quân không cam chịu thất bại, một tay kết ấn, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng kết thủ ấn, phản kích trở lại, hai bàn tay đập vào nhau trong nháy mắt, Diệp Thiếu Dương thân ảnh bất động, chỉ như là có một luồng gió thổi qua, quần áo lay động, tiêu tán lực đạo của đối phương.

Ngô Từ Quân kêu lên một tiếng, thân thể bắn lui về phía sau, rồi lùi tiếp vài chục bước, dùng ánh mắt rất là không cam lòng nhìn Diệp Thiếu Dương.

Cắn răng một cái, rồi chậm rãi nâng hai tay lên, nắm lại với nhau, một trên một dưới, miệng mở ra, lầm rầm niệm chú ngữ, một luồng hắc khí, từ vị trí ấn đường chậm rãi toả ra khắp nơi, phòng bên ngoài, mơ hồ vang lên một chuỗi âm thanh sàn sạt, giống như có thứ gì đang xuyên qua rừng trúc mà đến.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, đây là pháp thuật gì thế, triệu hoán yêu vật à? “Được rồi”

Ngô Nhạc Ý liếc mắt nhìn con trai một cái, lúc này Ngô Từ Quân mới buông tay, hắc khí trong mắt dần tan đi, âm thanh sàn sạt cũng biến mất.

Ngô Từ Quân nhìn Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt hiện lên một tia cô đơn lẫn không cam tâm.

Ngô Nhạc Ý nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Ngươi đến tìm ta, muốn biết cái gì?”

“Tên vu sư Thái Lan kia, hắn ở nơi nào?”

Ngô Nhạc Ý không có lên tiếng, một lát sau nói: “Diệp thiên sư, mặc kệ là ngươi có tin hay không, ta làm tất cả hết thảy, không phải vì bản thân mình, có lẽ ngươi cho rằng ta vì ngôi trường, nhưng ta xây dựng trường học, chỉ vì muốn cho bọn họ một nơi để học tập, trong công việc kinh doanh của ta, trường học gần như là chỗ nhỏ nhất.

Điều này, ngươi có thể hỏi Chu tiểu thư.”

Chương 692: Đạt được manh mối

Chu Tĩnh Như không lên tiếng, lời Ngô Nhạc Ý nói, nàng cũng không thể không thừa nhận.

“Tế thế thiên hạ, đó là nguyên tắc làm người của ta, bốn mươi chín người, so với muôn vàn sinh mệnh, cái nào nặng cái nào nhẹ?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Ta không nghĩ sẽ cùng ông thảo luận cái này, ta chỉ biết, không người nào có tư cách cướp đoạt sinh mệnh của người khác, mặc kệ là ông xuất phát từ nguyên nhân gì, đều không được.”

Nói đến đây, dùng ngón tay chỉ vào Ngô Từ Quân, nói, “Ông không cần mở mồm ra là nhân nghĩa đạo đức, ông để tay lên ngực tự hỏi, nếu trong số bốn mươi chín mạng người kia, có vợ con của ông, thì ông có thể hy sinh tính mạng của bọn họ hay không, để cứu giúp cái gọi là thêm nhiều người?”

Trên mặt Ngô Nhạc Ý lộ ra biểu tình kiếp sợ càng ngày càng hiện rõ, phảng phất trong nội tâm kiên định của ông ta bị chấn động mạnh mẽ, quá nửa ngày không thấy mở miệng.

Diệp Thiếu Dương trong đầu cũng đang suy tính xem bước tiếp theo nên làm như thế nào, rốt cuộc cũng đã tới đây, không thể ra về tay không, ít nhất phải hỏi được chút thông tin về tên vu sư Thái Lan Vu kia, nhưng khổ nỗi không có biện pháp nào nào.

Đúng lúc này, từ cây cột phía trên trần nhà, rơi xuống một ít bụi gỗ, bám trên bộ quần áo sạch sẽ của Ngô Nhạc Ý.

Ngô Nhạc Ý liền lấy chiếc khăn vải dệt bên cạnh, hất bụi bẩn rơi xuống, sau đó lại cẩn thận phủi phủi, đứng lên, nói với Diệp Thiếu Dương: “Ta chỉ có thể trả lời một câu, ta không biết gì cả, ngươi đi đi.”

Diệp Thiếu Dương cũng không nói gì cả, đi ta phía cửa phòng khách, Chu Tĩnh Như đang ngồi trên sô pha cũng đứng dậy, đi theo sau hắn, nào ngờ mới vừa cất bước, đột nhiên trước mắt có một bóng người chợt lóe qua, Diệp Thiếu Dương bước nhanh vọt ra phía sau Ngô Nhạc Ý, một tay ấn vào vai ông ta, nói: “Đừng cử động, nếu không ta sẽ rút hồn phách của ông ra ngay lập tức, không tin có thể thử xem.”

Biến cố đột nhiên phát sinh, khiến Ngô Từ Quân với Chu Tĩnh Như lập tức ngây người, đến khi phục hồi lại tinh thần, Chu Tĩnh Như sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhìn Diệp Thiếu Dương kêu lên: “Thiếu Dương ca, không nên làm thế!”

Mặt Ngô Từ Quân cũng biến sắc, nổi trận lôi đình, nhưng thấy cha đang bị Diệp Thiếu Dương nắm trong tay, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhìn Diệp Thiếu Dương giận dữ hét: “Mau buông cha ta ra!”

Ngô Nhạc Ý tuy là giật mình với hành động của Diệp Thiếu Dương, nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên, nhàn nhạt nói: “Người trẻ tuổi, ngươi có biết mình đang làm gì không?”

“Nói nhảm à, ta không muốn nói nhiều nữa.”

Ngô Nhạc Ý nói: Ngô mỗ đã từng tung hoành thương hải, không có chuyện gì là chưa từng trải qua, ngươi cho rằng làm như vậy có thể dọa ta sao?”

“Ta cho rằng, vẫn có thể được.

Bằng không ông cứ phản kháng thử coi sao, thế nào?”

Diệp Thiếu Dương giọng nói rất nhẹ nhàng.

Ngô Nhạc Ý chuyển mắt nhìn Chu Tĩnh Như, nói: “Ta ân oán phân minh, chuyện này không trách Chu gia ngươi, nhưng tiểu tử này, ngươi giữ không được rồi.”

Chu Tĩnh Như khẩn trương đến toàn thân run rẩy, nàng thật không nghĩ tới Diệp Thiếu Dương sẽ hành động lỗ mãng như vậy, muốn khuyên nhủ hắn, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, Diệp Thiếu Dương đã giành trước, nói với Ngô Nhạc Ý “Ông nói gì cũng vô dụng, ta chỉ hỏi ông, tên vu sư Thái Lan kia hiện đang ở đâu, làm sao mới có thể liên hệ được với hắn?”

Ngô Nhạc Ý nói: “Nếu ta không nói, ngươi dám giết ta sao?”

“Không dám, nhiều nhất ta cũng chỉ lấy đi một sợi hồn phách của ông, làm ông đánh mất thần trí, cả đời thành ngu ngốc.”

Nói xong, liền truyền thêm chút lực đạo vào cánh tay đang ấn trên vai Ngô Nhạc Ý: “Ta cũng không có tính kiên nhẫn đâu, nếu ông không chịu mở miệng, ta sẽ tự câu hồn mà hỏi đó.”

Nói xong, truyền tiếp vài phần lực đạo lên vai trái ông ta, Ngô Nhạc Ý lập tức cảm thấy trong cơ thể trướng lên có chút ngứa, tựa hồ có thứ gì đó sắp từ thân thể thoát ra ngoài, rất là khó chịu.

Điều này khiến ông ta ý thức được, Diệp Thiếu Dương đã nói là nhất định sẽ làm, âm thầm thở dài, nói: “Ta không biết hắn ở đâu.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ông là đại nhân vật mà sao có thể nói dối như vậy?”

Ngô Nhạc Ý buột miệng thốt lên: “Ngươi làm sao mà biết ta nói dối?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Thiếu Dương liền cười, Ngô Nhạc Ý cũng giật mình, biết là mình đã nói lỡ lời rồi.

Diệp Thiếu Dương nói: “Hiện tại ta đang nắm trong tay mệnh hồn của ông, nếu ông nói láo, hồn lực sẽ rung động, cho nên tốt nhất không nên lừa gạt ta, sự kiên nhẫn của ta đang bị ông lãng phí thêm rồi đó.”

Trải qua mấy hiệp giao phong, Ngô Nhạc Ý rốt cuộc cũng hiểu ra, Diệp Thiếu Dương tuyệt đối không phải là kẽ dễ tống cổ, thở ra một hơi thật mạnh, nói: “Hắn ở Thạch Thành.”

Diệp Thiếu Dương hít thật sâu một hơi, lão già này rốt cuộc cũng khuất phục, đã nói câu đầu tiên rồi, thì tiếp theo sẽ dễ dàng hơn, vì thế tiếp tục đặt vấn đề.

Ngô Nhạc Ý cũng trả lời, cuối cùng đã biết được một chút tình huống: tên đại vu sư Thái Lan kia là một bằng hữu lúc Ngô Nhạc Ý còn trẻ đi lang bạt ở Tân Mã Thái mà quen biết.

Ngô Nhạc Ý không muốn tiết lộ tên thật của tên Vu sư, Diệp Thiếu Dương thấy đây chỉ là việc nhỏ, vì thế không ép buộc ông ta nói ra.

Ngô Nhạc Ý chỉ nói, Vu sư tên là A Lượng, sinh ra trong một gia tộc vu sư ở Thái Lan, ở phương diện vu thuật rất là tài giỏi.

Sau khi Ngô Nhạc Ý phát tài, quay lại Đài Loan, liền mời A Lượng đến Đài Loan phát triển.

Hai người quen biết đã nhiều năm, giao tình thân thiết.

Sau này lúc Ngô Nhạc Ý về đại lục, A Lượng cùng toàn bộ đồ đệ ở lại Đài Loan tu luyện vu thuật, không cùng về đây.

Đến khi phát sinh sự kiện lớn vào năm đó, theo như lời Ngô Nhạc Ý, tình huống không khác biệt là mấy so với những gì Diệp Thiếu Dương đã điều tra được: Ông ta phát hiện trường học có cương thi, không thể xử lý, đành phải mời A Lượng từ Đài Loan qua, A Lượng điều tra phát hiện cổ mộ, phía dưới có Đồng Giáp Thi Vương, lúc đó còn đang ngủ say, nhưng trong vòng ba năm sẽ thức tỉnh.

A Lượng tỏ ý, Thi Vương này quá mạnh, căn bản không có cách nào đối phó, một khi nó tỉnh lại, tai họa vô cùng, mọi việc rơi vào đường cùng, liền nghĩ tới thuật hiến tế……đến chỗ Tử Nguyệt, bất luận Diệp Thiếu Dương ép hỏi thế nào, ông ta cũng không nói một lời, đành phải thôi.

Ngô Nhạc Ý nói, sau khi việc đó thành công, A Lượng cũng rời đi, quay lại Đài Loan, không nghĩ tới ba mươi năm sau, trường học lần thứ hai lại xuất hiện cương thi, ông ta đành phải mời A Lượng lần thứ hai, trước mắt A Lượng cũng đang âm thầm điều tra, hành tung bất định, vì không muốn người khác phát hiện tung tích, giữa bọn họ liên hệ không nhiều lắm, ông ta cũng không biết A Lượng hiện tại đang ở đâu, nhưng có thể cung cấp số điện thoại tạm thời của A Lượng.

Đối với chuyện ám sát Lý hiểu cường, cùng với việc mướn người cướp bút ký trong tay mình, do có liên quan tới tội phạm, Ngô Nhạc Ý cũng không có nói ra, Diệp Thiếu Dương cũng không cố ý hỏi tới.

Dù sao tay ông ta đã có dính máu của bốn mươi chín mạng người, nghiệp chướng nặng nề, cũng không có để bụng thêm một người nữa.

Trả lời xong những vấn đề của Diệp Thiếu Dương, Ngô Nhạc Ý nói: “Tất cả những gì ta làm, dù là đúng hay sai, cũng chỉ vì ngăn chặn Thi Vương, hơn nữa ta đã thành công, hiện tại mặc dù có tiểu quỷ hay cương thi gây rối, nhưng rốt cuộc Thi Vương vẫn không thể thoát ra ngoài, ta khuyên ngươi, ngàn vạn đừng có mà tự ý mở ra phong ấn, bằng không hậu quả vô cùng.

Ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng không cần quá tự tin.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Ta chưa bao giờ quá tự tin.”

Nói xong, dịch tay ra từ trên vai Ngô Nhạc Ý, lùi về phía sau hai bước.

Mấy người ở đây không ngờ Diệp Thiếu Dương sẽ thả Ngô Nhạc Ý như vậy, trong lúc nhất thời đều ngây người.

Diệp Thiếu Dương nhìn Ngô Nhạc Ý còn đang mờ mịt không hiểu gì, nói:

Chương 693: Đi vào bẫy rập (1)

“Dù sao cũng đã như vậy rồi, làm phiền ông nhắn lại với A Lượng một chút, nếu hắn có hứng thú có thể tới tìm ta, không có hứng thú cũng không sao, ta khẳng định có biện pháp tìm ra hắn, nếu ông nghĩ sẽ cho người ám sát ta gì đó, thì xin hoan nghênh, ta quay về sẽ nói với cảnh sát chuyện này, nếu ta mà chết, cảnh sát sẽ tìm ông trước tiên, đương nhiên nếu ông tin có thể làm chuyện này không có dấu vết gì, thì cứ thử xem sao.”

Ngô Nhạc Ý không nói một lời, ngồi xuống trên cái ghế mây, cũng không có liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, thần thái thản nhiên nói: “Tiễn khách.”

Nghe cha nói vậy, Ngô Từ Quân tuy vẫn giận dữ không thôi, nhưng cũng không có hành động gì, chỉ trơ mắt nhìn Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài.

“Ngô bá bá, kỳ thực ta biết ý định đến đây hôm nay của Thiếu Dương ca, nhưng không nghĩ tới sẽ làm thành cái dạng này, thực sự…… rất xin lỗi.”

Chu Tĩnh Như đứng dậy, cúi người hành lễ.

Ngô Nhạc Ý nhìn cô gật đầu cười.

Chu Tĩnh Như đuổi theo Diệp Thiếu Dương, lão giúp việc dẫn đường, đưa họ ra khỏi cửa.

Quay lại trên xe, Chu Tĩnh Như lái xe ra khỏi con đường nhỏ, đi vào cổng con đường cao tốc, tìm chỗ dừng lại, nhớ tới việc vừa trải qua, vẫn còn có chút kinh sợ khiếp vía, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương có chút trách cứ, “Thiếu Dương ca, hôm nay huynh có chỗ hơi quá rồi đó.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Thực xin lỗi, đã liên lụy tới cô.”

“Huynh nói gì đó, không phải ta sợ cái này, ông ta dù có tức giận, cũng không thể làm gì được ta, ta chỉ lo lắng cho huynh, ngang nhiên đắc tội hắn với ông ta như vậy, vạn nhất ông ta trả thù huynh thì phải làm sao bây giờ?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Cho dù ta không làm như vậy, hắn cũng sẽ đối phó ta, bởi vì ta đã tiếp xúc được chân tướng sự việc, ông ta sẽ không để ta tiếp tục điều tra tiếp nữa, phá hỏng tất cả những gì mình khổ tâm xây dựng nên”

Chu Tĩnh Như khẩn trương mà nhíu chặt mày, há miệng định nói, cuối cùng cũng chỉ thở dài, chăm chú mà nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Ta biết, ta không có cách nào thuyết phục huynh từ bỏ điều tra, đúng không?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Cô hiểu ta nhất, hơn nữa ta làm như vậy, cũng vì bất đắc dĩ.”

Chu Tĩnh Như bất mãn bĩu môi, nói: “Nếu là như vậy, huynh sớm cũng nên thương lượng với ta một chút chứ, hại ta sợ tới chết khiếp.”

“Ta cũng chỉ quyết định làm thế ngay lúc đó thôi.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Ngay từ đầu ta cũng không biết là làm như vậy có thể thành công hay không.”

“Vậy mà huynh còn dám uy hiếp ông ta?”

Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Trước khi ta uy hiếp ông ta, có một chi tiết không biết cô có chú ý tới không, lúc ấy một đám bụi bẩn từ trên trần nhà rơi xuống trên người ông ta, sau khi ông ta rũ áo, đã phủi đi phủi lại mấy lần, sợ bụi bẩn bám trên quần áo.”

Chu Tĩnh Như nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Yêu thích sạch sẽ thì có gì không đúng, dù là có làm hơi quá lên, nhưng nhiều nhất cũng chỉ cho thấy ông ta có thói quen sạch sẽ.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Người biết yêu quý quần áo, tất nhiên yêu quý sinh mệnh, cô nghĩ lại mà xem, đối với vật ngoài thân như còn yêu quý như vậy, sao lại không yêu quý sinh mệnh của mình? Vì ta đã nhìn ra điểm này, nên mới dám với làm như vậy.”

Chu Tĩnh Như nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy hắn nói cũng có lý, nghĩ đến việc Diệp Thiếu Dương một chút chi tiết như vậy cũng có thể quan sát rồi còn biết tận dụng, không chỉ bị thuyết phục, mà còn một lần nữa xác nhận: gia hỏa bên cạnh mình đây, năng lực không chỉ dừng lại ở phương diện bắt quỷ hàng yêu.

Tại phòng khách nhà Ngô Nhạc Ý.

Ngô Nhạc Ý đứng trước bàn, cúi người chăm chú xuất thần nhìn mấy chữ mà Diệp Thiếu Dương lưu lại, Ngô Từ Quân đứng bên cạnh, trên mặt vẫn còn mang vẻ giận dữ, mấy lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng là lại không cắt ngang suy nghĩ của phụ thân.

Đợi một hồi lâu, Ngô Nhạc Ý mở miệng, bảo hắn đến xem mấy chữ viết của Diệp Thiếu Dương: “Từ mấy chữ này, con nhìn ra được gì hả?”

Ngô Từ Quân bất mãn nói: “Phụ thân, chúng ta nói chính sự đã.”

“Con trả lời ta”

Ngô Từ Quân bất đắc dĩ, đành phải nhẫn nại nhìn một hồi, từ nhỏ hắn đã chịu sự bồi dưỡng của cha mình, đối với thư pháp cũng có một chút nghiên cứu, lập tức trả lời: “Nét bút tương liên, liền mạch lưu loát, như nước chảy mây trôi, đúng là…… mạnh mẽ lại còn khí phách.”

“Cái này không phải khí phách, mà là một loại tín niệm, chính là “Đạo” của hắn!”

Ngô Nhạc Ý hít một hơi thật sâu, hỏi: “Hắn viết thư pháp, có phải hay không cũng có đặc điểm giống như lúc hắn làm phép?”

Ngô Từ Quân lúc này đã bình tĩnh lại, suy nghĩ rồi nói: “Đúng rồi, một khi nắm được cơ hội, sẽ liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi, hơn nữa cũng giống như chữ của hắn, nhìn thì mơ hồ, kỳ thật nội tình thâm sâu, pháp lực vô biên……Hiện tại mà nhớ lại, tuy con cũng bái sư từ nhỏ, tu luyện pháp thuật, nhưng…… không phải đối thủ của hắn.”

Ngô Nhạc Ý đồng ý, gật gật đầu: “Con có thể ý thức được sự chênh lệch, vẫn còn chưa muộn.

Nhưng phải nhớ kỹ, năm đó ta bảo con bái A Lượng làm sư, học tập pháp thuật, không phải để con đi tranh đấu cùng người, mà là lợi dụng thực lực của con, đi cứu giúp thiên hạ.”

Ngô Từ Quân gật đầu nói: “Con biết.”

Ngô Nhạc Ý vẫn chăm chú nhìn chữ viết của Diệp Thiếu Dương, nói: “Ta cho rằng, cường giả thì nên giống như ta vậy, nhưng hôm nay nghe Diệp Thiếu Dương nói, lại làm cho ta…… có chút hoài nghi về quyết định tác pháp của mình, có hay không là quyết định đúng đắn!.”

Ngô Từ Quân biết cha lời này của cha mình muốn nói cái gì, lập tức khuyên nhủ: “Cha không cần nghĩ nhiều, đến dì Tử Nguyệt người cũng nhẫn tâm hy sinh ……”

Nhắc tới Tử Nguyệt, Ngô Nhạc Ý khóe mắt run run, đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ “Tử Nguyệt” trong câu “Tử Nguyệt tình không” viết trên giấy Tuyên Thành, nói: “Nhưng mà, vì sao ta không lựa chọn hy sinh chính mình?”

Ngô Từ Quân sửng sốt một chút, nói: “Đó là vì, sự tồn tại của cha, có thể làm càng nhiều việc có ý nghĩa hơn, như gây quỹ từ thiện những năm gần đây……”

Ngô Nhạc Ý cười nhẹ: “Ý con muốn nói, sinh mệnh của ta giá trị, quan trọng hơn so với người khác? Nếu mỗi người đều nghĩ như vậy, thì lúc hiến thân để hy sinh, đều để cho người khác lên trước sao?”

Ngô Từ Quân cứng họng, kiểu logic này, đích thực ẩn chứa mâu thuẫn.

Trầm mặc hồi lâu, Ngô Nhạc Ý xoay người lại, trong mắt ánh lên sự kiên định, đối diện Ngô Từ Quân, nói bằng một giọng đầy khí phách: “Quan điểm của Diệp Thiếu Dương, cũng có đạo lý riêng của hắn, nhưng nếu để ta lựa chọn một lần nữa, ta cũng sẽ làm như vậy, muốn cứu giúp nhiều người, nhất định phải hy sinh một số người, nếu bọn họ không dám lựa chọn, ta chỉ còn cách giúp bọn họ làm ra lựa chọn! Chẳng sợ vì thế mà bản thân mang tội danh thiên cổ!”

Ngô Từ Quân nhìn cha, gật đầu thật mạnh.

“Gọi điện thoại báo cho sư phụ con biết, bảo ông ta phải dốc ra toàn lực, ngăn cản Diệp Thiếu Dương, không thể thì cứ giết hắn!”

Nghĩ một hồi, Ngô Nhạc Ý lại bổ sung một câu, “Ta đã bị hắn bắt bài rồi, hiện tại không thể dùng cách của người thường đối phó hắn, chỉ còn trông cậy vào sư phụ con.”

Ngô Từ Quân lấy di động, quay số điện thoại, đột nhiên dừng lại, nhíu mày nhìn Ngô Nhạc Ý, thanh âm có chút lo lắng: “Vạn nhất sư phụ cũng…… không phải đối thủ của hắn?”

Ngô Nhạc Ý trầm mặc một chút rồi nói: “Vậy không từ thủ đoạn, bắt đầu từ những người bên cạnh hắn……”

Ngô Từ Quân vừa nghe đã hiểu, nói: “Chu Tĩnh Như, hay là nữ cảnh sát kia?”

Chương 694: Đi vào bẫy rập (2)

“Không được, Chu gia không dễ chọc vào, còn nữ cảnh là người của chính phủ.

Chúng ta không thể xuống tay với người thân cận nhất bên cạnh hắn, nhưng mà người này không được có quan hệ trực tiếp với hắn, nhưng nếu một khi xảy ra chuyện, hắn lại không thể không cứu……”

Ngô Từ Quân mắt sáng ngời, nói: “Thật ra có một người như vậy, ngay trong trường học của chúng ta……”

Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, đem tình hình mới xảy ra nói cho nàng biết, sau đó lại nói số điện thoại mà Ngô Nhạc Ý đã đưa, tuy chưa gọi thừ, nhưng hắn tin đó chính là số điện thoại của A Lượng.

Tạ Vũ Tình tỏ ý sẽ vận dụng thủ thuật điều tra đề theo dõi.

“Ngươi cung cấp tình huống rất quan trọng, tuy không có tên thật của hắn, nhưng nếu hắn là người Thái từ Đài Loan tới, lại ở Thạch Thành, thông qua hệ thống khách sạn cùng xe cộ ở địa phương, có thể điều tra ra hành tung của hắn,”

Tạ Vũ Tình nói, “Tiếp theo ngươi có tính toán gì không, hay muốn đi cứu thân thể của Lâm Du ra trước đã?”

“Vẫn chưa phải thời điểm thích hợp, ta chờ tin tức của cô trước, tranh thủ gặp mặt tên A Lượng này một lần, mặt khác cũng muốn chờ mấy cứu binh tới hỗ trợ.”

Tuy Diệp Thiếu Dương kiên quyết từ chối, Chu Tĩnh Như vẫn lái xe đưa hắn đến Cương Thành, chờ Diệp Thiếu Dương về khách sạn nghỉ ngơi, giữa đường Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Lão Quách, bảo hắn chú ý thời gian xem khi nào Tứ Bảo quay về, sau đó lại gọi cho Nhuế Lãnh Ngọc, nói lại cho cô biết một lượt việc mình đã gặp đối thủ ra sao.

Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, trầm mặc sau hồi lâu, hỏi một câu: “Lại là không có tiền đúng không?”

“Cái này…… đúng là không có, chỉ mong cô tới giúp ta thôi.”

Diệp Thiếu Dương có chút ngượng ngùng.

Nhuế Lãnh Ngọc nhàn nhạt nói: “Vì sao ngươi cứ gặp việc gì không giải quyết được, là lại nghĩ đến ta hả?”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, gãi gãi đầu nói: “Bởi vì cô là chỗ dựa, là lão đại của ta, được chưa?”

Nhuế Lãnh Ngọc cười nhẹ, “Lý do này còn tính có chút vừa lòng.”

liền ngắt cuộc gọi.

Tuy không nói rõ, nhưng nghe giọng của cô, đã đồng ý đến hỗ trợ, Diệp Thiếu Dương không khỏi nở hoa trong lòng, nhớ lại một lần nội dung hai người nói chuyện điện thoại, đột nhiên vỗ ót một cái, nói: “Không xong!”

Chu Tĩnh Như hoảng sợ, cho rằng có chuyện đại sự gì, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy!”

“Xong rồi, lúc này ta mới nhớ ra!”

Diệp Thiếu Dương bi thảm nói, “Lúc trước Ngô Hải Binh nói, mướn ta tra án, một ngày trợ cấp ba ngàn, ta còn cho là thật, hiện giờ nhớ tới, đây là kế hoãn binh, hắn là người nhà của Ngô Nhạc Ý, hiện tại ta với Ngô Nhạc Ý đối nghịch nhau, hắn có thể đưa tiền cho ta sao?”

Chu Tĩnh Như thở phào, trợn mắt, nói “Ta còn tưởng là có chuyện gì, một ngày ba ngàn, một tháng bất quá cũng chỉ chín vạn đồng, không nhiều gì.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe lời này, không ngồi yên được, “Không nhiều lắm, cô nhiều tiền nên không để bụng, chín vạn đồng, ở sơn thôn chúng ta đủ để cưới vợ đó!”

Chu Tĩnh Như cười nói: “Huynh kiếm số tiền này để cưới vợ thật à?”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, đột nhiên nhớ tới chuyện Tiểu Mã nhờ, liền nói lại với Chu Tĩnh Như, Chu Tĩnh Như lập tức đồng ý ngay.

“Công ty chúng ta gần đây mới bắt đầu phiên giao dịch một khu đất nhỏ, hoàn cảnh không tồi, huynh cứ bảo Tiểu Mã chọn đi, chọn trúng thì nói ta biết, ta cho anh ấy chiết khấu đến mức giá thấp nhất là được, đúng rồi Thiếu Dương ca, không phải huynh cũng chưa có nhà ở sao, cũng chọn lấy một cái đi.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nhà ở, đương nhiên mình cũng muốn, nhóm hảo bằng hữu của mình đều ở Thạch Thành, nếu định cư, khẳng định chính là ở nơi này, có một căn nhà của chính mình, so với thuê nhà xem ra thoải mái hơn nhiều.

Chu Tĩnh Như nhận ra hắn đang khó xử, nói: “Ta tặng không huynh, chắc chắn huynh không nhận, hay ta cũng cho huynh chiết khấu tốt nhất đi.”

“Chờ cho mọi việc xong xuôi, đến lúc đó rồi nói sau.”

Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tiểu Mã, bảo hắn lại đây, cùng nhau ăn cơm chiều, Tiểu Mã tỏ ý đang tản bộ cùng Vương Bình ở gần trường học, buổi tối hai người đã có buổi ăn riêng, không tới được.

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, muốn cảnh báo hắn vài câu, dặn dò nói: “Vùng này không yên ổn, ngươi biết rồi, nên cẩn thận một chút, không được đi vào gần sau núi.”

“Yên tâm đi, bọn ta không đi hướng đến U linh lộ đâu.”

Tắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương nói với Chu Tĩnh Như, Tiểu Mã không tới, Chu Tĩnh Như ngược lại còn tỏ ra rất vui vẻ, nói sẽ đưa hắn đi một nhà hàng đặc sắc ở Cương Thành ăn cơm.

Hai người ra cửa xuống lầu, Chu Tĩnh Như lái xe, đi tới một nhà hàng thịt nướng, vừa ăn vừa nói chuyện.

“Huynh cảm thấy, Tiểu Mã với Vương Bình thế nào, có thể thành không?”

Chu Tĩnh Như ăn một miếng bò bít tết, hỏi.

“Chắc vậy…… Có thể thành, nhìn bọn họ bên nhau cũng vui vẻ, Tiểu Mã còn tính mua nhà nữa.”

Chu Tĩnh Như hơi nhíu mày, nói: “Nhưng theo ta được biết, Vương Bình không phải dạng người có thể chịu được khổ cực, cô ấy sinh hoạt tương đối xa xỉ, đương nhiên ta không nghĩ nói xấu cô ấy, hiện giờ con gái ai cũng vậy, nhưng tương lai nếu bọn họ kết hôn, Tiểu Mã có thể kiếm đủ tiền cho cô ấy tiêu xài hay không, đó cũng là một vấn đề lớn.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: “Cứ để bọn họ tự mình giải quyết đi, đến chính ta vẫn còn chưa có lão bà, không quản được chuyện người khác.”

Chu Tĩnh Như nhìn hắn, cố ý nói: “Sao huynh không tìm đi, bên cạnh huynh nhiều mỹ nữ như vậy, chẳng phải là dễ dàng lắm sao.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ nhìn cô một cái, “Cô nói dễ nghe nghỉ, bạn bè với bạn gái sao mà giống nhau được, cô cũng là bạn của ta, ta muốn cô làm bạn gái thì cô làm à?”

Chu Tĩnh Như đột nhiên dừng lại, cứ ngồi đó, lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Ta không làm.”

Diệp Thiếu Dương khoát tay, “Chính là thế đó.”

Chu Tĩnh Như nói: “Bởi vì ta biết huynh không phải nói nghiêm túc, chờ đến khi huynh nghiêm túc nói với ta, ta sẽ thận trọng suy xét.”

Lần này đến phiên Diệp Thiếu Dương ngây người ra.

Chu Tĩnh Như chụp hắn tay một cái, nói: “Nói giỡn mà, bị dọa rồi sao? Mau ăn bò bít tết đi, nguội rồi ăn không ngon đâu.”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới thả lỏng, nói vài câu vui đùa, đột nhiên điện thoại vang lên, mở ra thì thấy là Tiểu Mã.

“Nhìn xem, ta liền biết là hắn muốn tới ăn ké.”

Nhận điện thoại, trêu chọc nói: “Thế nào, đổi ý à, không tính ở thế giới riêng của hai người nữa à?”

Đầu bên kia thoại truyền đến tiếng thở dồn dập: “Mau, mau tới đây!”

Diệp Thiếu Dương trong lòng bỗng trầm xuống, vội hỏi: “Tình huống gì xảy ra?”

“Bình Bình…… đã xảy ra chuyện!”

Tiểu Mã khóc lên, “Đang ở U linh lộ, gọi ngươi mau tới đây cứu cô ấy, chậm sẽ không kịp! Điện thoại nói không rõ, Tiểu Diệp Tử, mạng người quan trọng, ngươi mau tới đi!!”

Diệp Thiếu Dương cả người run lên, đứng lên liền chạy thật nhanh, Chu Tĩnh Như kêu hắn vài tiếng cũng không nghe thấy, ra đến gần cửa, Diệp Thiếu Dương bỗng quay ngược lại, nắm lấy tay Chu Tĩnh Như vừa mới đến nơi, “Vương Bình đã xảy ra chuyện! Ở U linh lộ, sự việc trọng đại, cô mau lái xe đưa ta nhanh qua đó!”

Chu Tĩnh Như vừa nghe lập tức ngơ ngẩn.

Lúc này, có nhân viên phục vụ đuổi theo, tìm bọn họ thanh toán, Chu Tĩnh Như làm gì có thời gian mà thanh toán này nọ, liền đưa ví tiền của mình cho cô ta, tỏ ý xong việc sẽ quay lại lấy, sau đó cùng Diệp Thiếu Dương chạy nhanh ra bãi đỗ xe, lái ngay về hướng Học viện Y khoa Cương Thành.

Chương 695: Đi vào bẫy rập (3)

Diệp Thiếu Dương lúc này đã bình tĩnh hơn một chút, nói với Chu Tĩnh Như: “Muốn làm như vậy để ta đi cứu cô ấy, tám phần là Ngô Nhạc Ý, hoặc là tên Vu sư kia!”

“Vậy phải làm sao bây giờ, hay là ta lại đi tìm ông ta đàm phán?”

“Vô dụng thôi, nếu ông ta làm, không có khả năng nào lại thừa nhận.”

Chu Tĩnh Như vẫn chưa từ bỏ ý định, gọi điện thoại cho Ngô Nhạc Ý, kết quả di động không liên lạc được, Ngô Từ Quân cũng vậy.

Diệp Thiếu Dương bình tĩnh suy nghĩ, rồi vội gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, nói rõ sự tình phát sinh, Tạ Vũ Tình cũng hoảng sợ vô cùng, tỏ vẻ sẽ lập tức thông báo Lưu Ngân Thuỷ, điều động cảnh sát địa phương điều tra, chính mình cũng tới ngay lập tức.

Diệp Thiếu Dương dặn dò nàng vài câu, rồi tắt điện thoại.

“Thiếu Dương ca, sao bọn họ lại muốn huynh tới U linh lộ gặp mặt?”

Chu Tĩnh Như bất an nói, “Chẳng phải huynh nói, nơi đó có một nữ quỷ rất lơi hại sao, chẳng lẽ là muốn để cô ta đối phó huynh?”

“Tám phần là vậy, dù sao âm mưu này cũng nhằm vào ta.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, “Ngô Nhạc Ý, đúng là để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào cả, biết mấy người các cô không dễ chọc vào, dĩ nhiên lại đặt chủ ý lên Vương Bình!”

“Càng là như vậy, huynh càng không thể đi! Quá nguy hiểm.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu ta mà không đi, Vương Bình sẽ chết chắc!”

Chu Tĩnh Như nói: “Bọn họ không dám giết người đâu!”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, nói: “Cô còn không rõ ràng sao, nếu bọn họ đã tìm cách đưa Vương Bình đến U linh lộ, chính là muốn mượn tay Tử Nguyệt giết cô ấy, quỷ hồn giết người, đến thi cốt cũng không tìm thấy, cảnh sát làm gì được đây, cho dù có tìm được chứng cứ phạm tội của bọn họ, thì cũng phải bắt được hung thủ mới có thể định tội chứ, tra án kiểu gì đây, tìm Tử Nguyệt mà tra à?”

Chu Tĩnh Như nhất thời nghẹn lời, liền giận dỗi, phanh gấp dừng xe lại, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, hét ầm lên: “Huynh có mắng ta ích kỷ hay thế nào cũng được, Vương Bình có chết hay không, ta không có năng lực đi ngăn cản được, nhưng ta không thể để huynh đi mạo hiểm, không thể để huynh đi chịu chết!”

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, đôi tay nâng cằm Chu Tĩnh Như, làm nàng nhìn đối diện với mình, chăm chú nhìn mắt cô, chậm rãi nói: “Cô là người bạn tốt nhất của ta, cô hiểu ta nhất đúng không, chuyện này vì ta mà gây ra, nếu hôm nay ta không đi, cả đời này của ta sẽ cảm thấy áy náy trong lòng, đạo tâm sẽ không còn kiên định được nữa, một thân pháp lực của ta cũng bị phế đi, ta nhất thiết phải đi, không thể không đi!”

Chu Tĩnh Như cũng chăm chú nhìn hắn, từ trong mắt hắn nhìn thấy được ý chí kiên quyết có chết cũng không sợ hãi, rơi nước mắt nói: “Trừ phi huynh đồng ý với ta, huynh nhất định phải bình an trở về!”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, miễn cưỡng cười i, “Ta là ai, Thiên sư nhân gian, ta khẳng định sẽ bình an trở về!”

Chu Tĩnh Như lúc này mới chịu lái xe, tiếp tục lên đường.

Ô tô vòng qua Học viện Y khoa, đi tới sau núi, ngừng ở trước con đường nhỏ đi lên núi.

“Cứ ở trong xe, không được đi đâu hết!”

Diệp Thiếu Dương mở ba lô ra, lấy một cái vòng tay hắc diệu thạch đưa cho cô, vòng tay này giống như cái nhẫn hắc diệu thạch mà hắn đã đưa cho Tạ Vũ Tình, đều là pháp khí thượng đẳng đã được khai quang, có thể làm cho hết thảy tà vật phải tránh xa.

Sau khi xuống xe, Diệp Thiếu Dương theo đường núi mà chạy như bay, đột nhiên nghe phía sau có tiếng bước chân, vừa quay đầu lại đã thấy Chu Tĩnh Như.

“Không nên ngă cản ta!”

Không chờ hắn mở miệng, Chu Tĩnh Như đã nói trước, “Mục đích của bọn họ là nhằm vào huynh, sẽ không làm gì ta đâu, ta chỉ muốn nhìn huynh bình an không xảy ra chuyện gì, huynh chọn cứu người là chuyện của huynh, ta chọn đi theo huynh, là chuyện của ta!”

Diệp Thiếu Dương trong lòng cảm động, đưa tay kéo cô đi, tiếp tục lên đường.

Con đường nhỏ đã được bọn họ khai phá ra vẫn còn đó, hai người chân thấp chân cao đi tới, mới ra khỏi rừng cây cuối cùng, đột nhiên một bóng người lảo đảo lao ra.

“Tiểu Diệp Tử!”

Là Tiểu Mã, thần sắc hoảng loạn, nước mắt giàn giụa.

“Cô ấy đâu?”

Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi.

“Ta không biết, chúng ta tản bộ phía sau núi, lúc chạng vạng muốn quay ra, kết quả lạc đường, đi đến nơi đây, đột nhiên Bình Bình giống như là biến thành một người khác, rồi tránh thoát khỏi ta đi qua con đường kia, quay đầu nhìn ta cười lạnh, giống như bị quỷ bám vào người nói: nếu muốn cứu cô ấy, phải gọi ngươi tới đây, ta định xông tới cứu cô ấy, nhưng trên con đường kia có phong ấn gì đó, đem ta đánh bay ra thật xa…”

Diệp Thiếu Dương không chờ hắn nói xong, túm lấy cổ áo Tiểu Mã, giận dữ nói: “Ta đã nói với ngươi như thế nào hả, đã bảo ngươi không được tới gần khu vực này sao, như thế nào lại không nghe!”

Tiểu Mã gạt nước mắt nói: “Chúng ta bị lạc đường đó, Tiểu Diệp Tử, ngươi nhất định phải cứu lấy Bình Bình, ngươi mau lên đi!”

Diệp Thiếu Dương đẩy hắn ra, một bước phi tới trước U linh lộ, theo ánh trăng nhìn tới, mặt đường tĩnh lặng, một người cũng không có, đang muốn bước vào, phía sau vang lên tiếng Chu Tĩnh Như gọi: “Thiếu Dương!”

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn cô một cái, gật gật đầu, tay bấm pháp quyết, làm một đường kết giới trên mặt đất, cất bước đi vào.

Hai chân bước trên mặt đường U linh lộ, cảnh vật trước mắt lập tức biến đổi, con đường nhỏ vốn yên tĩnh bất chợt nổi cuồng phong, hai hàng Kim ti hương mộc bên đường bị thổi xào xạc, cành lá lay động, phát ra “Chi chi”

giống như thanh âm quỷ khóc.

Diệp Thiếu Dương lấy Thái Ất Phất Trần, không ngừng phất ra, ngược gió đi tới.

Âm phong đình chỉ, một bóng người yểu điệu chậm rãi bay tới, thân mặc một bộ váy dài kiểu cổ, làn váy kéo dài trên mặt đất, mái tóc dài trên đầu được vấn cao, dáng vẻ ung dung hoa quý, trong tay cầm một cây sáo, không ngừng thổi một khúc ưu thương sầu thảm, là ca khúc Lương Chúc, thanh âm phát ra là quỷ âm.

Một đám quỷ ảnh hình xương khô, hình thành từ trong ống sáo, cùng với tiếng sáo, nhe nanh vặn vẹo bay về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng không thèm nhìn, tay huy động Thái Ất Phất Trần, không ngừng quét ra, đánh nát từng con quỷ ảnh, đi tới phía nữ quỷ.

Khi đến một khoảng cách đủ gần, Diệp Thiếu Dương rốt cuộc cũng thấy rõ, nữ quỷ này trên mặt không có ngũ quan, thực ra là có hai mắt, nhưng trông giống như bị tạt qua axit, một mắt rất nhỏ, một mắt chỉ là một đường kẻ dài, trên mặt chồng chất vết thương, giống như bị người ta dùng đao cắt qua rất nhiều lần, lưu lại vô số vết sẹo, nhìn qua thực rất kinh khủng.

Một khuôn mặt như vậy, kết hợp với một thân hình mặc váy dài thanh khiết ung dung, hình thành một hình ảnh đối lập đáng sợ, đặc biệt cô ta không có miệng, lại thổi một cây sáo, càng làm cảnh tượng quái dị tới cực điểm.

Theo Diệp Thiếu Dương đến gần hơn, nữ quỷ rốt cuộc cũng buông cây sáo, gương mặt bị huỷ nhìn đối diện Diệp Thiếu Dương, đứng thẳng bất động.

“Ta biết cô là Tử Nguyệt, vì sao cô không dùng bộ mặt thật của mình?”

Vị trí cái miệng trên khuôn mặt, liền tách ra một cái khe, máu đen chảy ra, nhìn qua thật là làm cho người ta kinh hãi không thôi.

Nếu nói đây là một nụ cười, chỉ e sẽ là nụ cười khủng bố nhất thế giới.

“Đây là gương mặt thật của ta.”

Một giọng nữ sâu kín vang lên, “Bộ dáng của ta trước khi chết, chính là như vậy.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng giật mình, nhìn chằm chằm vào gương mặt dữ tợn kia, nghĩ thầm nếu cô ta không nói dối, rốt cuộc đã chết như thế nào, mới có thể có bộ dáng như vậy? “Nếu ngươi không thích, ta có thể đổi sang hình dạng khác.”

Nói xong, Tử Nguyệt liền xé da đầu từ thái dương của mình, dùng sức xé xuống, một gương mặt trơn bóng xuất hiện.

Chương 696: Tứ tượng không gian (1)

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua liền nhận ra, là Từ Nguyệt mà mình nhìn thấy trên ảnh chụp, bất quá dáng người—–phải nói là quỷ thân, so với ảnh chụp lúc sinh thời còn đẹp hơn rất nhiều, mắt ngọc mày ngài, nhìn hắn nhàn nhạt cười.

Diệp Thiếu Dương nhìn Tử Nguyệt, hỏi: “Vương Bình đâu, Vương Bình ở chỗ nào hả?”

Tử Nguyệt duỗi tay chỉ vào một thân cây ven đường, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, Vương Bình đang nằm trên tán cây, thân thể được cành cây nâng đỡ, bởi vì nơi đó tương đối kín đáo, nếu không ai nhắc nhở thì căn bản rất khó phát hiện.

“Bình Bình, đó là Bình Bình!”

Tiểu Mã hét lớn, định xông vào U linh lộ, kết quả bị kết giới đánh bật trở về.

Diệp Thiếu Dương phi thân tới trước gốc cây, tán cây bỗng chốc xà xuống, vô số cành lá giống như xúc tu, tập hợp yêu lực đánh về phía hắn.

Diệp Thiếu Dương không hơi sức đâu mà tốn thời gian đấu với nó, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, một kiếm chém vào thân cây.

Long Tuyền Kiếm thuộc kim, kim khắc mộc, đối với yêu tinh thuộc tính mộc có khắc chế cực đại, một kiếm chém xuống, tán cây ầm ầm đổ xuống, Diệp Thiếu Dương nhìn qua thấy người trên cây là Vương Bình, liền ôm lấy cô chạy nhanh về phía đầu con đường.

Tử Nguyệt thấy hắn làm vậy, cũng không có ngăn cản.

Diệp Thiếu Dương đặt Vương Bình xuống mặt đường, ra hiệu đừng tới đây, ngăn cản Tiểu Mã đang muốn xông tới, cúi đầu xuống nhìn, Vương Bình sắc mặt vẫn bình thường, giống như đang hôn mê, vội vàng nắm lấy cổ tay cô, dùng cương khí cảm nhận một chút, cả người run lên, dường như muốn ngã ngồi xuống đất.

“Cô ấy thế nào rồi?”

Tiểu Mã gấp giọng hỏi.

Diệp Thiếu Dương không trả lời, mà xoay người chạy vội về phía U linh lộ, tay nắm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, một kiếm chém rách kết giới, chạy về phía Tử Nguyệt.

“Diệp thiên sư muốn tử chiến sao,”

Tử Nguyệt không dao động, khóe miệng mang theo ý cười, nói “Ngươi không muốn nghe ta nói gì sao?”

“Hồn phách cô ấy đã bị diệt, còn muốn nói gì nữa!”

Diệp Thiếu Dương gầm lên.

Tử Nguyệt khẽ cười, “Nếu ta thực sự muốn giết người mà dụ ngươi tới đây, vừa rồi đã động thủ, làm gì còn cùng ngươi nói nhiều như vậy?”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ giật mình, thật là có lý, bản thân do nhất thời kích động, chuyện rõ ràng như thế mà mất đi phán đoán toàn cảnh.

Tử Nguyệt nói: “Cô gái đó, vẫn chưa chết.

Ta chỉ rút ra hồn phách của cô ta, lợi dụng Quỷ hư hóa kính, đưa cô ta nhập vào một không gian khác, cho nên dù có là ngươi cũng không cách nào tra xét được hồn phách tồn tại.”

“Quỷ hư hóa kính!”

Diệp Thiếu Dương kinh hãi, nhớ lại đã từng nghe nữ quỷ Lâm Du nói qua danh từ này, thì ra là có thật.

“Ta dẫn ngươi tới đây, chỉ là muốn đánh cuộc với ngươi một phen.”

Tử Nguyệt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói, “Nếu ngươi thật sự muốn cứu cô gái đó, có thể đi vào Quỷ hư hóa kính tìm cô ta, bất quá ngươi có thể quay về được hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào thực lực cũng như vận khí của chính ngươi, thế nào?”

Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống.

Tử Nguyệt nói tiếp: “Quỷ hư hóa kính thông tới một nơi, chính là thế giới của Ác linh trong Tứ tượng không gian, oán khí trên U linh lộ chỉ đủ tạo ra một lối vào, ta chỉ có thể điều khiển mà không thể đem bản thân tiến vào, bên trong rất nguy hiểm, nhưng mà muốn đi ra, vẫn có biện pháp, điều này, ta tuyệt đối không lừa ngươi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi lấy gì cam đoan?”

“Cái gì cũng không có, ngươi có thể chọn không đi vào, đánh với ta một trận, bất luận có thắng bại thế nào, thì hồn phách cô gái kia cũng sẽ bị nhốt ở trong đó, ở không gian đó cô ta có khả năng bất tử, nhưng mà vĩnh viễn sẽ không ra được.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi hít sâu một hơi, nói: “Ngươi vì cái gì mà muốn làm như vậy? vì để giết ta à?”

“Không sai,”

Tử Nguyệt trả lời rất dứt khoát, “Ta muốn giết ngươi, nhưng lại không nghĩ sẽ trực tiếp động thủ, bởi ta không có nắm chắc được, cho nên muốn lợi dụng cái bẫy rập này…..Nhưng nếu không cho ngươi chút hy vọng, ngươi sẽ không nhảy vào trong đó, cửu tử nhất sinh, tất cả đều phụ thuộc vào ngươi, đi vào đi, chỉ có một đường sinh cơ thôi, nếu ngươi không đi, cô gái kia chắc chắn phải chết……”

Nói xong trên mặt mang mỉm cười, liếc mắt đưa tình mà nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt tựa hồ muốn nói: Ta chính là muốn cho ngươi biết đây là bẫy rập đó, ngươi có nhảy vào hay không đây? Diệp Thiếu Dương âm thầm cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Đi vào thế nào?”

“Thiếu Dương không được, không được!”

Chu Tĩnh Như sốt ruột hét lớn, “Huynh mà đi, sẽ không trở về được!”

Tiểu Mã đứng một bên, biểu tình rất giãy giụa, nhưng nhìn ánh mắt hắn vẫn mang theo một tia chờ mong.

“Hẳn là có đường để trở về.”

Tuy là hắn không có tin vào lời hứa hẹn của Tử Nguyệt, cũng chưa từng vào Tứ tượng không gian, nhưng đối với sự tồn tại của không gian đó cũng có hiểu biết, Tử Nguyệt nói không sai, cái gọi là Quỷ hư hóa kính của cô ta, chỉ là mở ra một lỗ hổng trong Tứ tượng không gian, có thể hút tất cả hồn phách vào đó, căn bản cô ta không có năng lực huỷ diệt hay phong toả Tứ tượng không gian.

Tử Nguyệt cười “Khanh khách”

hai tiếng, hai tay vung ra, tập hợp một luồng oán khí cường đại, cuốn tung lá cây trên mặt đất, hình thành một cơn lốc xoáy trước người.

Một lực hút mạnh mẽ, từ giữa lốc xoáy đen sâu thẳm phát ra.

“Diệp thiên sư, mời vào!”

Tiểu Mã đột nhiên đứng dậy, thất thanh kêu lên: “Nếu thực sự hữu tử vô sinh, ngươi … Đừng đi vào đó!”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, hít sâu một hơi, không hề để ý, quay đầu lại nói với Chu Tĩnh Như: “Ta nhất định sẽ quay về.”

Nói xong, không màng Chu Tĩnh Như kêu khóc, bước vào bên trong lốc xoáy.

Lập tức cảm giác dưới chân không có điểm tựa, phảng phất như đang trôi nổi trong hư không, hai mắt không nhìn thấy gì cả, bên tai vẫn quanh quẩn tiếng Tử Nguyệt cười “khanh khách”

: “Diệp thiên sư, ngươi ở trong Tứ tượng không gian, là Ác linh đạo tại Học viện Y khoa, hãy hưởng thụ cho tốt sự hầu hạ của đám ác quỷ cương thi đi….”

Cảm giác trôi nổi trong hư không thật khó chịu, nâng lên rồi lại hạ xuống, Diệp Thiếu Dương cảm thấy giống như lần đầu tiên ngồi trên Thuyền hải tặc, quay cuồng tới thất điên bát đảo, một hồi lâu sau, cuối cùng hai chân cũng chạm xuống mặt đất, bước lên vật thật, sương mù trước mặt đã tan đi một chút…… Tử Nguyệt nâng một bàn tay lên, dùng quỷ lực cuốn thân thể của Diệp Thiếu Dương lên, kéo đến trước mặt mình, hồn phách Diệp Thiếu Dương đã không còn, chỉ còn lại một khối thân xác, an tĩnh như bị thôi miên.

“Quả là một khuôn mặt tuấn tú, so với mấy tên pháp sư kia tốt hơn nhiều, ha hả, ta lại có thêm một khuôn mặt nữa…..”

Nói xong một bàn tay chụp vào thái dương của Diệp Thiếu Dương, muốn xé da mặt hắn xuống, kết quả ngón tay vừa chạm đến trán hắn, một đạo ánh sáng tìm lập tức từ ấn đường hắn bay ra, bắn về phía Tử Nguyệt.

Tử Nguyệt liên tiếp lui hai bước, né qua ánh sáng tím, kinh ngạc nhìn mặt Diệp Thiếu Dương.

“Thông thiên nhãn, hồn phách vô thương, nguyên thần bất diệt……”

Lập tức thở dài, “Đáng tiếc cho một thân thể tốt như thế, mà ta lại không thể dùng được.”

Cánh tay vung ra, oán khí nâng lên Diệp Thiếu Dương, vứt ra khỏi U linh lộ, Tiểu Mã thấy thân thể Diệp Thiếu Dương bay tới, chạy nhanh tới ôm lấy, kiểm tra một chút phát hiện hắn cũng giống như Vương Bình, không có hô hấp cũng như không có mạch đập.

“Là bạn của hắn, các ngươi có thể vì hắn mà chuẩn bị hậu sự đi, nhớ là phải làm cho thật lớn.”

Tử Nguyệt đắc ý cười rộ lên, xoay người đi về hướng cuối đường U linh lộ.

“Ta tin tưởng huynh, huynh sẽ không chết!”

Chu Tĩnh Như ôm chặt Diệp Thiếu Dương, nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt hắn.

Chương 697: Tứ tượng không gian (2)

Trong Tứ tượng không gian…… Không trung tối đen, khoảng trống mênh mang, thấp thoáng có thể nhìn thấy một khối kiến trúc trùng trùng.

Diệp Thiếu Dương mờ mịt đi trên đường, cố gắng quan sát phân biệt xung quanh, mới nhận ra mình đang ở Học viện Y khoa, nhưng kiến trúc nơi này lại có chút không giống, ví như trong hiện thực thì đống nhà hiện đại làm khu dạy học, thì ở đây chỉ là một tòa nhà hai ba tầng, tường ngoài quét sơn vàng, liếc mắt một cái liền nhìn ra đây không phải phong cách kiến trúc hiện đại.

Diệp Thiếu Dương trong lòng thắt lại, liền nghĩ đến, chẳng lẽ mình đã quay lại Học viện Y khoa ba mươi năm trước? Lúc này, từ trong rừng cây bên cạnh truyền đến một chuỗi thanh âm giống như là của động vật, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, một bóng người xám đen đang bò ra, toàn thân khô gầy, trên người có một tầng lông xanh giống như phấn mốc, vành mắt đen thui, hai con mắt vẫn đục, mở ra cái miệng đầy răng nanh, bò về phía Diệp Thiếu Dương.

Cương thi? Diệp Thiếu Dương lấy từ đai lưng ra một cây đào mộc kiếm, không chút khách khí đâm về phía cương thi.

Đào mộc kiếm đâm trúng ngực cương thi, nhưng mà lại không giống như Diệp Thiếu Dương tưởng tượng là sẽ đâm thủng ngực nó, mà là vỡ nát thành một đống mãnh vỡ.

Đệch, chuyện gì thế? Không chờ Diệp Thiếu Dương phục hồi lại tinh thần, hai tay cương thi bắt lấy đầu vai của Diệp Thiếu Dương, há to mồm cắn, Diệp Thiếu Dương vội vàng né tránh, cổ vẫn bị răng nanh cào xước.

Cương thi lần thứ hai mở cái mồm đầy máu ra mà cắn tới.

Diệp Thiếu Dương lấy một nắm đậu đồng, nhét vào trong miệng cương thi, nhưng cũng không có phát sinh cảnh tượng cái miệng cương thi bị nổ tung, mà ngược lại dường như biến thành hạt đậu bình thường, nhai nhai vài cái, rồi tiếp tục cắn tới.

Diệp Thiếu Dương đâu nghĩ tới mọi chuyện sẽ thế này, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, làm cho phản ứng chậm một nhịp, cương thi đã sắp gặm đến trên mặt.

Lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên cương thi run lên, trán thủng ra một lỗ lớn, thi huyết màu xanh không ngừng chảy ra, bắn vào da Diệp Thiếu Dương, cảm thấy bỏng rát, thừa dịp cương thi thả lỏng hai tay, nhanh chóng lui lại phía sau vài bước.

Lúc này mới nhìn thấy phía sau cương thi, là một cô gái đầu đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo thể thao, trong tay cầm một cây gậy gỗ đã được vót nhọn một đầu, cắm lên trên đầu cương thi.

Cương thi còn giãy giụa muốn phản kháng, nhưng nàng ta lại rút ra cọc gỗ, đối diện mặt nó, không chút khách khí cắm vào thật mạnh, tròng mắt cương thi bị đâm thủng, thi huyết bắn ra, vẻ mặt nàng rất quyết tuyệt, hai mắt không hề chớp một cái.

Chờ cho cương thi ngã xuống đất, nàng đưa tay tung một nắm bột phấn màu trắng lên trên người nó, liền vang lên một tiếng rồi bốc ra hơi nóng.

Diệp Thiếu Dương ngửi mùi, biết đó là vôi.

Bị vôi ăn mòn, cương thi từ từ phân giải, hóa thành một bãi thi thủy.

Diệp Thiếu Dương gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Một con lục mao cương thi bình thường, từ khi nào mà biến thành lợi hại như vậy?”

“Không phải nó lợi hại, mà là ngươi quá yếu.”

Nàng lạnh như băng nói, nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, nói: “Ngươi là pháp sư?”

“Ta……”

Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, rừng cây phía trước lúc nãy con cương thi bò ra lại phát ra sột soạt, nàng sợ hãi, nói: “Đừng có đứng im nữa, có cương thi tới, chạy nhanh đi!”

Nói xong nhanh chạy về phía bên trái.

Cương thi mà thôi, có gì phải chạy? Nhiều năm qua Diệp Thiếu Dương đã hình thành thói quen, nếu mà nhìn thấy bất kỳ quỷ yêu thi linh nào đều sẽ đón đầu công kích, hiện giờ lại phải chạy thật có chút không quen, nhưng mà nghĩ đến tình huống mình mới trải qua cùng con cương thi kia, tuy là chưa rõ có chuyện gì, nhưng hảo hán không sợ thiệt trước mắt, liền quay đầu chạy.

Theo phía sau nàng ta kia, một hơi chạy đến phía dưới đống tòa nhà nhỏ kia, ở phía trước lối vào có một tấm cửa sắt, vị trí khoá cửa được buộc bằng dây thép.

“Ngươi mạnh hơn, ngươi làm đi, mau lên!”

Diệp Thiếu Dương biết nàng muốn mình tháo dây thép, đành phải làm theo, đến khi dây thép được vặn ra, ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô gái lấy từ trong bao ra một tấm vải đỏ cũ rích vấy bẩn, tiến vào thông đạo, sau đó cuốn lại dây thép như cũ, đem tấm vải đỏ vòng qua khoá cửa, buộc chặt hai đầu, kết thành một nút kết trông rất đặc biệt.

“Phong môn kết, cô làm gì vậy?”

“Dây thép chỉ có thể phòng mấy con cương thi bình thường, nếu Bạch Mao cương thi tới, thì rất phiền toái, chỉ có thể dùng Phong môn kết này ẩn đi sự tồn tại của cánh cửa.”

Cô gái quay đầu lại nhìn hắn một cái, “Ngươi biết pháp kết này sao?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, loại pháp kết cấp thấp này, tám tuổi hắn đã biết kết.

“Cô là ai?”

Diệp Thiếu Dương nói, “Đây là nơi nào?”

“Người nào mới đến đây cũng hỏi ta câu này, một lúc nữa rồi nói sau”

Cô gái không nói thêm gì nữa, dẫn hắn đi lên lầu hai.

Lầu hai có một hành lang nhỏ rất dài, một bên là cửa sổ, một bên là phòng.

Cô gái mở một cánh cửa, bảo Diệp Thiếu Dương đi vào, sau đó xoay người đóng cửa lại, đi đến trước một cái bàn, lấy một cây đèn dầu, quẹt diêm thắp sáng, dưới ánh đèn dầu ảm đạm, Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, phát hiện đây là một gian phòng ngủ, có một chiếc giường sắt hoen rỉ loang lỗ kê sát tường, phía trên có một cái đệm cũ nát, nhưng rất sạch sẽ.

Trong phòng không đồ đạc gì, khắp nơi đều là gậy gỗ, có một ít đã được lột vỏ rồi vót nhọn thành cọc.

“Những cái đó đều là gậy gỗ đào, mỗi năm chỉ có thể lấy được bấy nhiêu, để dùng dần.”

Cô gái tùy tay xách một chiếc ghế gỗ tới, nói: “Ngươi ngồi đi.”

Diệp Thiếu Dương không ngồi, mà đứng đó đánh giá cô gái này: tướng mạo thanh tú, dáng người cũng không tồi, quan trọng nhất chính là đã có nhìn qua ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi không ra.

“Cô nói trước cho ta biết, cô là ai, đây là nơi nào?”

Diệp Thiếu Dương giọng nóng vội hỏi.

Cô gái quay đầu nhìn hắn, nói: “Ngươi từ biểu thế giới tới phải không?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Biểu thế giới?”

“Chính là thế giới hiện thực, nơi này chúng ta gọi như vậy.”

Cô gái nói, “Đây là Tứ tượng không gian, ngươi là pháp sư, chắc phải biết, Thiên Địa được chia làm bốn, là bốn không gian khác nhau……”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, thiên địa đạo càn, hoá sinh âm dương, Tứ tượng không gian không cùng cấp với Thiên, Địa, Nhân tam giới, mà là một loại thế giới được diễn sinh từ thế giới thực của nhân gian ​, ​giống như thế giới mà Âm Dương Kính diễn sinh ra, nó cũng là một loại Tứ tượng không gian, hoàn toàn ngăn cách với thế giới chân thực, chẳng qua là trong phạm vi rất nhỏ.

Cô gái nói tiếp: ” Phật gia chúng ta có câu nói là ‘ Tam thiên đại thế giới ’, kỳ thực chính là Tứ tượng không gian, bao gồm: Ác Linh Giới, Vãng Sinh Giới và Tu La Giới.

Hai không gian sau là đại cực lạc thế giới, chỉ có Phật sống với nhân tài đại trí tuệ mới có thể xuất nhập, nhưng mà Ác Linh Giới này lại phụ thuộc vào sự tồn tại của nhân gian, nó có một bộ quy tắc của mình, không ngừng diễn sinh…… Nơi này chính là một phần nhỏ trong Tứ tượng không gian, giới hạn trong phạm vi Học viện Y Khoa, nó tồn tại là do oán khí ở U linh lộ tập hợp lại mà thành, Quỷ hư hóa kính của Tử Nguyệt thông với nơi này, tuy nhiên chính cô ta lại không thể vào được……”

Nói xong nhìn Diệp Thiếu Dương, thấy hắn gật đầu, tỏ vẻ như đã nghe hiểu, lại tiếp tục nói: “Thế giới này, là hình chiếu của ý chí của cô ta, cũng chính là Học viện Y khoa ba mươi năm trước, từ khi không gian này được hình thành, tất cả các nhân vật trong đây đều có sinh mệnh, bọn họ cũng có ký ức của riêng mình, sinh hoạt giống như chúng ta ở thế giới hiện thực.”

Chương 698: Tứ tượng không gian (3)

Cô gái nói tiếp: “Ta phải nói lại với ngươi điều này, bởi vì ngươi ở chỗ này sẽ nhìn thấy rất nhiều người, bọn họ đối với nhân gian thì chỉ là ảo giác, nhưng ở thế giới này, bọn họ lại tồn tại thật sự, vì thế ngược lại bọn họ sẽ cảm thấy thế giới của chúng ta mới là ảo giác.”

Diệp Thiếu Dương “Uhm”

một tiếng, nói: “Ta hiểu, trong vật lý có nói đến thế giới song song gì đó, trong không gian đó cũng có chúng ta tồn tại, cũng không nói rõ được ai thật ai giả.”

“Chính là như vậy, cho nên khởi nguyên của thế giới này, là bởi vì mương nước đen có cương thi lui tới, giết hại học sinh, nhưng Tử Nguyệt ở đây không hiến thân, cô ta và các bạn học cũng không chết, sau đó…… Cương thi hoành hành, trường học bị phong tỏa, rất nhiều đã người chết đi, biến thành cương thi.

Con cương thi lúc nãy ngươi nhìn thấy, chính là một sinh viên ở nơi này, đám cương thi này ban ngày ẩn núp dưới mương nước đen, buổi tối lại lui tới vườn trường, bởi còn có một số người sống sót, vẫn luôn lẩn trốn, sinh sống tới hiện tại.”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói xong, há to miệng ra, hỏi: “Cái mà cô gọi là ‘ hiện tại ’ là ý gì?”

“Chính là nhiều năm đã qua, nơi này không có thời gian, chỉ phân biệt ban ngày và ban đêm, những năm gần đây, từng có mấy vị pháp sư bị Tử Nguyệt hút vào đây, cũng giống như ngươi, đều là hồn phách, nhưng mà ở trong không gian này, cũng trở thành thật thể, cũng bị cương thi công kích, một khi tử vong, thì sẽ hồn phi phách tan, rốt cuộc không trở về được.

Đương nhiên là dù không có bị hồn phi phách tán, thì cũng rất khó quay về.”

Nói đến đây, trong mắt cô gái lộ ra chút cô đơn, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Ngươi cũng giống như ta, sau khi bị giết, hồn phách bị hút đến nơi này sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Ta không có chết, thân thể của ta vẫn nguyên vẹn, ta tới đây là để cứu người.”

Cô gái sửng sốt, nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Ngươi là Diệp Thiếu Dương?”

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, nhìn nàng chằm chằm, xác định là không có quen biết, vì thế nhíu mày hỏi: “Cô là ai, như thế nào lại biết ta?”

“Ngươi không quen ta, ta tới đây đã rất lâu rồi, ta cũng là một pháp sư, bởi vì điều tra phòng học 408, kết quả…… bị Tử Nguyệt giết chết, đưa đến nơi này.

Một ngày trước, có một cô gái vào đây, tên là Vương Bình, nói là có khả năng một người pháp sư tên Diệp Thiếu Dương tới cứu cô ta, đó chính là ngươi à?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Chính là ta, cô ấy hiện ở đâu, thế nào rồi?”

“Cô ấy ở ngay phòng bên cạnh, nơi này buổi tối chúng ta không thể ra cửa, để tránh khí tức tiết ra ngoài, đưa cương thi tới đây, ngươi trước tiên cứ ở lại chỗ ta đã, sáng sớm mai ta mang ngươi đi gặp cô ấy.”

Diệp Thiếu Dương đã bình tĩnh lại, rồi đột nhiên lại nói: “Không đúng, cô ấy rõ ràng vừa mới vào đây, cùng lắm…… không quá một hai giờ, như thế nào lại thành ngày hôm qua tới?”

Cô gái cười khổ nói: “Thời gian ở trong không gian này, không giống như thế giới hiện thực, mọi người căn cứ thời gian người mới tiến vào để suy tính, một canh giờ ở thế giới hiện thực, tương đương với một ngày ở nơi đây, cho nên ngươi nói bạn của ngươi mới vào một hai giờ, thì nơi này đã qua một ngày.”

Diệp Thiếu Dương lập tức ngây người, nghẹn họng trân trối.

“Rất khó chấp nhận phải không?”

Cô gái nhìn hắn nói.

“Không sao”

Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, hỏi, “Cô tới đây bao lâu rồi?”

“Theo thời gian ở đây, cũng nửa năm, nếu tính theo thời gian biểu thế giới, khoảng chừng nửa tháng.”

Diệp Thiếu Dương lại lần nữa khiếp sợ, nửa tháng….

vỗ đùi rồi nói: “Chả trách ta thấy cô có chút quen mặt, thì ra ta đã nhìn thấy cô trên ảnh chụp, cô là……kêu là gì nhỉ? À, Dương Tư Linh?”

Cô gái cả kinh, bắt lấy tay hắn, nói: “Ngươi gặp qua sư huynh ta! Lý Hiếu Cường, huynh ấy thế nào?”

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, quả nhiên là Dương Tư Linh, Lâm Du nói không sai, thì ra sau khi cô chết, hồn phách thật sự bị Tử Nguyệt dùng Quỷ hư hóa kính, hút tới nơi này, do đó lúc trước mình dùng Sưu hồn thuật cảm ứng không được hồn phách của nàng…….

Nhìn ánh mắt nàng tràn đầy chờ mong, Diệp Thiếu Dương thật không muốn lừa gạt nàng, nhưng mà do dự một chút, vẫn là nói ra sự thật, “Xin lỗi, hắn…… đã chết, bời vì điều tra chuyện này, đã bị hại chết.”

Dương Tư Linh lập tức như bị hoá đá, ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương, một lúc lâu sau, mới oà lên khóc nức nở.

Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng này của nàng, trong lòng cũng cảm thấy thương xót, trong lúc nhất thời lại không biết nên an ủi thế nào, đành phải im lặng đợi một hồi, quá nửa ngày, Dương Tư Linh mới ổn định lại một chút, hít sâu một hơi, nghẹn ngào nói: “Ta đã nghĩ tới, huynh ấy không thể nào đấu lại Tử Nguyệt……”

Bất chợt ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Hồn phách của huynh ấy thì sao?”

“Hắn…… bị ta đưa tới Địa phủ, đã đi vào Luân hồi ty, kiếp sau sẽ có phúc báo.”

Diệp Thiếu Dương nhất thời xúc động, che giấu đi việc Lý Hiếu Cường đã bị hồn phi phách tán, trong lòng không khỏi có chút cảm giác tội lỗi, bất quá khi nhìn thấy trên mặt Dương Tư Linh hiện ra vẻ vui mừng, lại cảm thấy mình cũng không có làm sai.

“Cám ơn ngươi.”

Dương Tư Linh nói, “Như vậy cũng tốt, dù sao ta đã chết, chúng ta không thể ở bên nhau, nếu huynh ấy tồn tại, cũng sẽ càng thêm thống khổ.”

Trầm mặc thật lâu, ít nhất thì Dương Tư Linh mặt ngoài cũng đã bình tĩnh lại, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Người bạn kia nói pháp thuật của ngươi rất lợi hại, ngươi còn trẻ vậy, ngươi là phương sĩ hay chân nhân?”

“Ta…..”

Không chờ Diệp Thiếu Dương mở miệng, Dương Tư Linh lại thở dài nói: “Bất quá cũng vô dụng, cho dù là thiên sư tới đây, cũng vô dụng, nơi này căn bản không thể ra được.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, nói: “Không có lối ra sao?”

Dương Tư Linh nói: “Có một lối ra, nhưng bị đám cương thi bao vây rồi, ngày đêm ở đó bảo hộ, không cách nào vượt qua, nếu có hy vọng, ta đã sớm thử rồi.”

“Cương thi…… dùng pháp thuật không đối phó được à?”

Dương Tư Linh bất đắc dĩ thở dài, nói: “Hiện tại ngươi chỉ là linh hồn mà thôi, tuy ở đây vẫn có hình thái thực thể, chỉ là những vật ngoài thân, thì không thể chân chính đưa tới nơi này, chỉ cần hơi dùng lực, tất cả đều sẽ tan biến…… Không tin ngươi cứ thử mấy pháp khí còn lại coi.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe cô nói như vậy, dùng sức tháo đai lưng, kết quả đai lưng lập tức nát vụn, pháp khí bên trong rơi hết ra ngoài, Diệp Thiếu Dương nắm lấy Câu Hồn tác, vừa mới dẫn cương khí vào, kết quả Câu Hồn tác lập tức giống như giấy bị đốt thành tro tàn, rồi bị gió thổi đi…… Các pháp khí còn lại rơi từ đai lưng xuống đất cũng hóa thành tro tàn.

“Đệch”

Diệp Thiếu Dương âm thầm lắc đầu, “Lần này thì chơi lớn rồi.”

Dương Tư Linh nói tiếp: “Ở noi này thì linh khí trong không khí rất loãng, không đến một phần mười ở thế giới hiện thực, vì thế thủ ấn pháp quyết gì đó của Đạo gia các ngươi, thì uy lực cũng sẽ bị giảm đi rất nhiều, thử nghĩ mà xem, giờ ngươi còn đấu không lại mấy con cương thi bình thường đó, huống chi nơi đây còn có một con Bạch Mao cương thi.”

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn vô ngữ, đúng vậy, không có linh phù, không có pháp khí, không có Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đến pháp lực cũng yếu đi chỉ còn một phần mười…… Đừng nói là Bạch Mao cương thi, ngay đến cương thi cấp thấp cũng khó có thể đối phó.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương có cảm giác từ một người giàu sang phú quý trong nháy mắt biến thành nghèo hèn.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 13 giờ trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 5 ngày trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 2 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 2 tuần trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^