1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
  4. Tập 57 [Chương 341 đến 346]

Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast

Tập 57 [Chương 341 đến 346]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 341: Sáu người hàng đầu

“Thiếu Viêm Hiên kia nhất định phải thua.” Sau khi Thiếu Viêm Hiên thi triển thần thông ra, cây roi của hắn càng thêm âm nhu quỷ dị, nhưng thấy thế thì hoàng đế Đại Hạ lại lắc đầu mở miệng nói.

“Đúng vậy, Thiếu Viêm Hiên kia mất bình tĩnh rồi, không ngờ lại phạm phải sai lầm này.” Lã Động Tân lắc đầu không thôi. “Kỷ Ninh kia khởi đầu cực kỳ cẩn thận, không hề đánh bừa chút nào…Cho nên cây roi của Thiếu Viêm Hiên mới như chiếm thế trên thế kia. Nhưng trên thực tế, Kỷ Ninh chính là kẻ tấn công mạnh nhất trong mười hai người! Hắn không nhe nanh ra thì cũng không phải là hắn không mạnh mà là hắn cẩn thận với loại binh khí roi kia mà thôi. Ai ngờ Thiếu Viêm Hiên lại nóng lòng cầu thắng, sau khi chiếm thế trên xong lại lập tức thi triển ngay thần thông ra để quấn lấy Kỷ Ninh. Thật đúng là muốn lao vào đường cùng!”

Tầm mắt của Thuần Dương chân tiên đều cực cao.

Nên Thiếu Viêm Hiên vừa thi triển ra môn thần thông không biết tên kia là bọn họ đã phát hiện ra thần thông này làm cánh tay mềm mại không xương, tiên pháp càng thêm âm nhu quỷ dị là cùng. Nhưng lực lượng thì ngược lại còn giảm xuống.

Trong trận chiến giữa Kỷ Ninh và Thiếu Viêm Hiên.

Thiếu Viêm Hiên vốn có lực lượng yếu hơn! Hiện tại hắn lại nóng đầu thi triển ra thần thông làm lực lượng giảm đi…thì đúng là muốn chết.

Kỷ Ninh khởi đầu rất cẩn thận. Sáu thanh kiếm như sáu dòng nước chảy cẩn thận ngăn cản. Thiếu Viêm Hiên thấy thế thì lập tức thi triển thần thông làm cánh tay mềm mại không xương, cây roi của hắn càng thêm âm nhu quỷ dị: “Mặc dù lực lượng của ta hơi giảm xuống nhưng roi sẽ càng thêm khó lường hơn. Chỉ cần trói chặt được hắn thì ta nhất định sẽ thắng.’

Lúc này Thiếu Viêm Hiên đã hoàn toàn điên cuồng, đối mặt với cơ hội trở thành đệ tử của Đạo tổ, hắn có bình tĩnh tới mấy thì cũng phải nóng đầu.

“Sao?” Kỷ Ninh kinh ngạc không hiểu.

“Ta vẫn còn chưa dùng hết sức để đánh, vẫn chỉ cần thận không muốn tấn công chỉ cần không thua để hiểu được ảo diệu trong tiên pháp của hắn. Thế nào mà tên Thiếu Viêm Hiên kia lại đột nhiên giảm lực lượng xuống thế?” Sau khi phát hiện ra roi của đối phương càng thêm âm nhu hơn, Kỷ Ninh lại càng vui mừng xen lẫn khó hiểu. “Hắn đúng là tự tìm đường chết à!”

Bản thân mình tu luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ!

Thần thông có Trích Tinh Thủ!

Nếu tính về lực lương thì ưu thế tuyệt đối! Hiện tại mình còn đang cẩn thận thế mà đối phương lại tự giảm lực lượng của mình nôn nóng muốn thắng.

“Cơ hội đưa tới tận cửa.” Kỷ Ninh bạo phát.

Vù! Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!

Sáu đường kiếm quang chói mắt xẹt qua trời cao. Mỗi một đường đều cực kỳ hung mãnh bá đạo!

Lực lượng của Trích Tinh Thủ và Thần Ma luyện thể đều bùng nổ!

Uỳnh!

Cây roi màu đen bị kiếm quang của Kỷ Ninh lướt qua sau đó bị đánh bay đi. Lực lượng chênh lệch quá xa làm cây roi bị đánh bật…Tuy Thiếu Viêm Hiên vẫn đang nắm chắc roi nhưng hổ khẩu trên tay hắn đã nứt ra. Máu bắn tung tóe.

Sáu đường kiếm quang cực kỳ hung hãn đánh thẳng vào. Hoặc là cắt, hoặc là chém, hoặc là đập làm tất cả đám roi đều bị đánh bay.

“Vù.” Kỷ Ninh lao tới bên người Thiếu Viêm Hiên.

Thiếu Viêm Hiên kinh hãi. Sắc mặt của hắn trong nháy mắt tái mét đi. Hắn hiểu được chính mình thật quá nóng vội, quá coi thường Kỷ Ninh. Khi trước hắn còn có chút hơn thua, bây giờ mới thật sự biết được Kỷ Ninh tấn công khủng khiếp tới cỡ nào. Lúc trước bàn tay mới bị đánh cho hơi run lên là do Kỷ Ninh còn đang cẩn thận chưa bùng nổ hết sức.

Nhưng ngay khi mặt đối mặt giao chiến thì hắn mới hiểu ra Kỷ Ninh đáng sợ tới nhường nào. Đáng tiếc đã quá chậm. Kỷ Ninh đã tới trước người hắn.

“Ta nhận thua!” Thiếu Viêm Hiên tái mét mặt, đồng thời hô lên. Sáu bàn tay của hắn quật roi lên tạo thành một vách tường ở trước mặt.

“Vù, vù!”

Sáu thanh tiên kiếm của Kỷ Ninh bay múa lóe sáng lên thì âm thanh của Thiếu Viêm Hiên mới vang lên. Hắn vừa mở miệng ra là Kỷ Ninh lập tức dừng tay. Đây là quy định chiến đấu, ai dám làm trái là hoàng đế Đại Hạ có thể ra tay đánh chết ngay.

Cho dù Kỷ Ninh có dừng tay thì Thiếu Viêm Hiên vẫn bị cắt thành vài đoạn, nhưng rồi thân thể lập tức khôi phục lại.

“Ta thua.” Thiếu Viêm Hiên đứng lên, trong mắt có vẻ đầy giễu cợt. “Thiếu Viêm Hiên ta tự nhận không tỉnh táo bằng người. Không ngờ…lần này ta lại thua bởi vì không đủ bình tĩnh. Sức hấp dẫn của chức đệ tử Đạo tổ và thực lực của Kỷ Ninh ngươi tạo ra cho ta áp lực quá lớn, làm ta cực kỳ muốn thắng.”

Kỷ Ninh cũng hiểu được trận này hắn đã thắng thật dễ dàng.

Trong trận chiến với Đao Nô khi trước, Kỷ Ninh đã gần như là dùng cạn kiệt sức lực, nhưng Thiếu Viêm Hiên thì ngược lại, dễ dàng hơn rất nhiều. Bản thân hắn lúc trước còn lo lắng nên cực kỳ cẩn thận vào cuộc.

Thật ra trong con mắt của bất kể hoàng đế Đại Hạ hay nhóm Thuần Dương chân tiên Lã Động Tân thì những người giỏi trong số mười hai người kia là Lạp Tháp chân nhân, Kỷ Ninh, Hạ Mang Tử Sơn, Hắc Thạch chân nhân, Mộc Truyền chân nhân, Thương Ngô Thứu, Kim Ô chân nhân…Còn như Thiếu Viêm Hiên…Thật ra lại không được coi trọng. Nhưng cho dù không có thuộc hàng mạnh trong đám mười hai người thì cũng không ai nghĩ thảm bại tới mức vậy.

Nếu hắn không vì cái trước mắt, dùng roi mạnh mẽ lên, triệt tiêu được nhược điểm về lực lượng thì Kỷ Ninh muốn thắng cũng phải tìm cách hiểu ra ảo diệu của tiên pháp mới thắng được.

“Phế vật!” Huyền Cơ lão tổ nhìn Thiếu Viêm Hiên với ánh mắt lạnh như băng: “Đã biết rõ hắn tấn công mạnh mà lại còn giảm lực lượng xuống…Thật đúng là phế vật.”

Thiến Viêm Hiên lặng yên khoanh chân ngồi xuống

Huyền Cơ lão tổ đầy một bụng lửa…Thế nhưng hắn đã quên mắt rằng khi trước mình nói cho bao nhiêu kỳ vật bảo vật cũng là góp một phần làm Thiếu Viêm Hiên không đủ bình tĩnh.

“Bình tĩnh, đối mặt với đại kỳ ngộ cũng phải bình tĩnh.”

“Lần này ta ngã quá thảm, Huyền Cơ lão tổ cũng còn mắng ta là phế vật thì e là những người cấp cao khác trong bộ tộc cũng tức giận lắm.” Thiếu Viêm Hiên quyết tâm. “Nếu cứ bị gièm pha trong bộ tộc như thế, đợi hết lần đại hội Tiên Duyên này, ta sẽ rời bộ tộc ra ngoài lưu lạc.”

Hắn vốn là người cực kỳ bình tĩnh vậy mà chỉ vì một lần nóng đầu mất đi cơ hội lớn.

Lần này hắn đã ăn một vố quá đau

Ngã một lần làn hắn trở nên càng bình tĩnh hơn. Càng suy xét rõ con đường mà mình đi…

Lúc đầu hoàng đế Đại Hạ nhìn trúng được bảy người, không thể không đưa ra quyết định khó khăn là cho Lạp Tháp chân nhân đánh với Cửu Tử chân nhân. Ai ngờ Thương Ngô Thứu lại đột phá. Vậy là trong tay hoàng đế Đại Hạ có tới tận tám người.

Tám người này, đã có một trận chiến giữa Lạp Tháp chân nhân và Thương Ngô Thứu rồi, vậy trận tiếp nên bố trí thế nào đây?

Trận thứ tư, Mộc Truyền chân nhân đánh với Quy Nguyên chân nhân!

Mộc Truyền chân nhân giống như một cây cổ thụ hình người, cực kỳ cứng cỏi. Cảm giác như hắn còn vững chắc hơn cả Lạp Tháp chân nhân, đây là một kẻ địch cực kỳ giỏi phòng thủ. Quy Nguyên chân nhân cứ thế tấn công tới cạn kiệt thần lực. Cuối cùng phải nhận thua.

Trận thứ năm, Hắc Thạch chân nhân đấu với Càn Nhát chân nhân!

Thiếu niên đầu trọc đi chân trần Hắc Thạch chân nhân đúng là cực kỳ mạnh mẽ. Hắn thi triển ra Phục Hi côn trận, tạo thành trận pháp phụ trợ, khi thì đánh bất ngờ, khi thì biến mắt. Càn Nhất chân nhân cứ thế bị chèn ép cho tới tận lúc phải nhận thua.

Trận thứ sau, Hạ Mang Tử Sơn đấu với Kim Ô chân nhân!

Trận đấu thảm thiết nhất chính là trận thứ sáu giữa Hạ Mang Tử Sơn và Kim Ô chân nhân! Hai người bọn họ đều được nhóm Thuần Dương chân tiên coi trong. Dựa theo kế hoạch ban đầu của hoàng đế thì Hạ Mang Tử Sơn sẽ được đánh với Bạch Long chân nhân, Kim Ô chân nhân đánh với Thương Ngô Thứu. Nhưng Thương Ngô Thứu đột nhiên đột phá nên đã trở thành kẻ vô cùng lợi hại.

Bất đắc dĩ, trận thứ hai Thương Ngô Thứu phải đánh với Bạch Long chân nhân.

Trận thứ sáu, Hạ Mang Tử Sơn đánh với Kim Ô chân nhân.

“Kim Ô chân nhân kia khá lợi hại nên cũng là một loại rèn luyện cho Tử Sơn. Nếu như ngay cả Kim Ô chân nhân còn không đánh bại được thì làm sao có thể trở thành đệ tử sư tôn đây?” Hoàng đế Đại Hạ cũng đủ tàn nhẫn với đệ tử trong tộc của mình.

Trận chiến kia diễn ra thảm thiết kinh người.

Hạ Mang Tử Sơn đã mạnh hơn lần trước khi gặp Kỷ Ninh. Côn pháp của hắn càng ẩn giấu thêm bá đạo. Kim Ô chân nhân có tốc độ thân pháp sau Thương Ngô Thứu nhưng tấn công thì lại điên cuồng hung ác hơn nhiều.

Hai người chém giết máu bắn đầy trời, điên cuồng không sao tả xiết.

Cuối cùng Kim Ô chân nhân bị thương quá nặng, thần lực tiêu hao cạn kiệt nên không thể không nhận thua!

Trận chiến này, Hạ Mang Tử Sơn thắng!

Từ đó, sáu người mạnh nhất ở đại hội Tiên Duyên được tìm ra.

Theo thứ tự là: Lạp Tháp chân nhân, Thương Ngô Thứu, Kỷ Ninh, Mộc Truyền chân nhân, Hắc Thạch chân nhân, Hạ Mang Tử Sơn!

“Không ngờ sáu người đầu lại có tới hai người của Hắc Bạch Học cung quận An Thiền.”

“Đây, đây đây, rốt cuộc thì Hắc Bạch Học cung ở đâu thế. Sáu yêu nghiệt tuyệt thế thì môn phái họ lại có tới hai người?”

“Nghe nói Hắc Bạch Học cung chỉ chiếm diện tích khá nhỏ ở trong thành An Thiền. Đệ tử trong môn phái cũng chỉ có vài trăm người.”

“Cái gì? Tổng cộng đệ tử có mấy trăm người thôi sao? Đệ tử môn phái chúng ta có tới cả vài trăm vạn người đấy! Nhưng một môn phái đứng đầu Đại Hạ như chúng ta lại không có một tên nào tới được thứ hạng chín mươi sáu. Vậy mà bọn họ lại có tới hai người đứng trong sáu người mạnh nhất!”

Sáu người được tìm ra này.

Hai người thuộc bộ tộc lớn. Theo thứ tự là Hạ Mang Tử Sơn và Thương Ngô Thứu.

Hai người là Tán tu, theo thứ tự là Hắc Thạch chân nhân và Mộc Truyền chân nhân.

Hai người là đệ tử môn phái, lại cùng đến từ một môn phái tên là Hắc Bạch Học cung. Đó là Kỷ Ninh và Lạp Tháp chân nhân.

Chỉ riêng lai lịch của sáu người này…cũng đã làm cho người từ ba ngàn sáu trăm quận, biển bốn phương trên quảng trường hoàng thành phải bàn tán sôi nổi về Hắc Bạch Học cung kia.

“Ha ha, ha ha ha…” Ngũ Phong tiên nhân cười sái cả quai hàm. Lão ta cực kỳ vui sướng. “Ha ha ha, không ngờ lão tửu quỷ ta trước khi chết lại có thể được vinh quang tới thế này. Giờ ta có chết cũng nhắm mắt. Kỷ Ninh, tiểu lôi thôi. Tốt, tốt lắm. Ha ha ha. Nếu nha đầu Dư Vi kia cũng tới vòng sáu người thì còn tốt biết bao.”

“Sư tổ, Dư Vi sư tỷ mà cũng chém giết tới được vòng sáu người á? Thế có phải là dã tâm quá lớn không?” Mộc Tử Sóc đứng bên cạnh mà run run cả mặt.

“Thế này mà gọi là dã tâm à? Không tính…Ta bây giờ còn đang mong tiểu lôi thôi và Kỷ Ninh có thể lên tới ba người đứng dầu. Như thế thì thật tốt quá. Ha ha ha, ba người đứng đầu đại hội Tiên Duyên vương triều Đại Hạ lại có hai người của Hắc Bạch Học cung ta. Ta có nằm mơ cũng cười được. Tới địa phủ cũng có thể đi khoe với phán quan dưới đó.” Ngũ Phong tiên nhân cực kỳ vui vẻ.

Dưới quảng trường hoàng thành cực kỳ náo nhiệt, ở chủ điện Thiên Mang Điện thì lại có chút hơi nặng nề.

Bởi vì sáu người đứng đầu đã được tìm ra!

Bước tiếp theo chính là tìm ra ba người đứng đầu! Trong ba người đứng đầu này nhất định sẽ có một người trở thành đệ tử Đạo tổ.

“Ba người đứng đầu…” Trong mắt Hạ Mang Tử Sơn hiện lên những tia sét mờ mờ.

“Ba người đứng đầu…” Thương Ngô Thứu cúi đầu ngồi đó, yên lặng nhắc đi nhắc lại.

Kỷ Ninh, Lạp Tháp chân nhân, Mộc Truyền chân nhân, Hắc Thạch chân nhân đều trầm mặc.

Thậm chí lúc này bọn họ còn không hề nói câu nào với người khác. Bởi vì áp lực vô hình đã bao phủ hoàn toàn bọn họ. Bởi vì chỉ cần một trận nữa thôi là đã quyết định được họ có bước vào được ngôi vị ba người đứng đầu hay không.

Sáu người là ba trận chiến.

Ba loại ba đi tiếp!

Ai bị loại? Ai đi tiếp?

Chương 342: Lạp Tháp chân nhân đấu với Mộc Truyền chân nhân

Hoàng đế Đại Hạ ngồi trên đại điện cao cao quan sát xuống dưới, hờ hững nói. “Cho tới bây giờ, đại hội Tiên Duyên đã tới thời khắc quan trọng nhất. Hạ Mang Tử Sơn, Thương Ngô Thứu, Lạp Tháp chân nhân, Mộc Truyền chân nhân, Hắc Thạch chân nhân.”

Sáu người Kỷ Ninh cùng nhìn về phía hoàng đế Đại Hạ.

“Vòng tiếp theo sẽ quyết định ra ba người trong sáu có hi vọng được sư tôn thu làm đệ tử.” Giọng nói của hoàng đế Đại Hạ hơi lạnh nhạt, ánh mắt của hắn đảo qua từng người trong sáu người nhóm Kỷ Ninh. Hắn cũng hiểu rõ, vương triều Đại Hạ nằm trong tam giới. Lúc tam giới rung chuyển chính là lúc mà anh hùng hào kiệt sẽ được sinh ra. Rất có thể trong sáu người này sẽ có người trở thành anh hùng hào kiệt khắp tam giới! Trong đó nhất định sẽ có một người được làm đệ tử của Xích Minh đạo tổ, ngoài ra còn có một người đã là đệ tử của Huyền Vũ Đại Đế rồi.

“Các ngươi tĩnh tâm một canh giờ đi.”

“Một canh giời sau, vòng chiến đấu quan trong sẽ được bắt đầu.” Hoàng đế Đại Hạ lạnh nhạt nói.

Sau người Kỷ Ninh hơi sửng sốt.

Tĩnh tâm một canh giờ?

Áp lực vô hình về việc lọt vào ba người đứng đầu đã làm cho sáu người bọn họ cảm thấy hô hấp khó khăn rồi. Bọn họ đều chuẩn bị bắt đầu một chọi một đầy đủ. Ai ngờ hoàng đế Đại Hạ lại cho bọn họ tĩnh tâm một canh giờ.

“Một canh giờ sau sẽ chiến đấu. Đây chính là cuộc chiến thay đổi cả vận mệnh của các ngươi.” Hoàng đế Đại Hạ thản nhiên nói ra một câu.

“Hạ Mang, ngươi đúng là giỏi tra tấn người.” Lã Động Tân cười nhạo. “Người ta vẫn hay nói, cái chết không đáng sợ, đứng trước cái chết mới là đáng sợ. Nếu để cho bọn họ đấu ngay thì đã đành. Ngươi lại cho bọn họ hẳn một canh giờ…Trong một canh giờ này. E là áp lực vô hình sẽ giày vò từng người cho mà coi!”

“Cơ hội thành đệ tử Đạo tổ lại có thể dễ dàng tới tay sao?” Hạ Mang hờ hững nói. “Chín người chúng ta đều phải trải qua vô số kiếp nạn sống chết mới có được ngày hôm nay. Mà bọn họ mới chỉ là những Vạn Tượng chân nhân. Không mài giũa thì làm sao nên cơm cháo gì được. Áp lực vô hình từ cơ hội trở thành đệ tử Đạo tổ chính là cách mài giũa tốt nhất.”

“Các vị đoán thử xem, Đạo tổ sẽ chọn ai trong sáu người này?’ Bắc Địa tiên ông nói.

“Lạp Tháp chân nhân tới ba người đứng đầu không khó. Có điều hắn đã là đệ tử của Huyền Vũ Đại Đế nên Đạo tổ sẽ không thể chọn hắn. Ừ…Nói không chừng là Hạ Mang Tử Sơn ấy. Hạ Mang Tử Sơn kia có khí phách đã thấu tận xương cốt, có lẽ cũng là nhờ số mệnh của Hạ Mang tộc. Chỉ cần có thể trở thành đệ tử của Đạo tổ thì tương lai sau này khó mà đoán được.”

“Ta lại thấy thiếu niên đầu trọc đi chân trần kia hơn. Ta cảm giác như hắn có bóng dáng gì đó của Thần Nông tộc.”

Loài người chính là chủng tộc mạnh nhất trong vô số chủng tộc. Sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa tạo ra, loài người không ngừng sinh sản, học tập, lớn mạnh dần rồi bắt đầu bước lên con đường tu tiên…Ngay trong thế giới thương cổ, loài người đã có tới mấy vị bản lĩnh lớn tuyệt đỉnh rồi.

Nhân Hoàng Thần Nông tộc là một trong số những bộ tộc đó.

“Đại Thế Chí, đầu ngươi bị lú rồi sao? Thiếu niên đầu trọc đi chân trần kia dùng Phục Hi côn trận, nên cũng phải có liên hệ với ‘Phục Hi tộc’ chứ.”

“Ta lại thấy Kỷ Ninh mới là lựa chọn tốt nhất. Kỷ Ninh kia mới tu luyện hơn ba mươi năm mà đã yêu nghiệt tới vật. Tiềm lực khó mà đoán được. Có lẽ Đạo tổ sẽ chọn Kỷ Ninh.”

“Ta cảm thấy Mộc Truyền chân nhân kia không tệ.”

“Ta thấy Thương Ngô Thứu hơn.”

Chín Thuần Dương chân tiên nhóm hoàng đế Đại Hạ, ngoại trừ Lạp Tháp chân nhân không ai chọn ra, còn đâu đều nhìn trúng một trong năm người kia.

Bốn người Kỷ Ninh, Dư Vi, Uất Trì Tích Nguyệt, Lạp Tháp chân nhân ngồi cùng một chỗ. Dư Vi và Uất Trì Tích Nguyệt nhìn nhau, không dám mở miệng. Còn Kỷ Ninh, Lạp Tháp chân nhân thì vẫn đang trầm mặc tĩnh tâm.

“Dư Vi, hai người bọn họ làm sao…” Uất Trì Tích Nguyệt lo lắng truyền âm.

“Không phải lo lắng. Tuy hai người bọn họ đều có đạo tâm lợi hại. Nhưng sức hấp dẫn của việc trở thành đệ tử Đạo tổ quá lớn. Hơn nữa lại sắp tới trận chiến quan trong nên bọn họ cứ im lặng như thế cũng tốt, có thể mài giũa đạo tâm luôn.” Dư Vi nói. Tương đối mà nói thì kinh nghiệm tu luyện của nàng cao hơn. Dù sao thì nàng cũng có ký ức kiếp trước.

Tuy Kỷ Ninh cũng có ký ức kiếp trước, nhưng kiếp trước Kỷ Ninh sống quá ngắn, lại chỉ là người thường.

Thời gian trôi qua, đảo mắt một canh giờ đã quan.

“Vòng thứ tư, cũng là vòng quan trọng nhất.” Thanh âm của hoàng đế Đại Hạ đột nhiên vang lên.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Kỷ Ninh, Lạp Tháp chân nhân, Hạ Mang Tử Sơn, Hắc Thạch chân nhân, Thương Ngô Thứu, Mộc Truyền chân nhân đều mang đầy khát vọng nhìn về phía hoàng đế Đại Hạ.

“Sau khi suy tính một hồi, ta đã bố trí cho sáu người các ngươi đánh ba trận.”

“Trận đầu, Lạp Tháp chân nhân đấu với Mộc Truyền chân nhân.”

“Trận thứ hai, Hắc Thạch chân nhân đấu với Thương Ngô Thứu.”

“Trận thứ ba, Kỷ Ninh đấu với Hạ Mang Tử Sơn.”

Âm thanh hùng hồn vang vọng đại điện.

Sáu người Kỷ Ninh lập tức ném ánh mắt của mình về phía đối thủ.

Lạp Tháp chân nhân và Mộc Truyền chân nhân đều là người mộc mạc chất phác. Hai người giản dị chất phác lại đều cùng vào vòng sáu người. Lúc này, hai người bọn họ chỉ có thể có một vào vòng ba người. Cả hai cùng nhìn nhau…với vẻ rất bình tĩnh. Nhưng sau ánh mắt bình tĩnh ấy chính là quyết tâm không thể đổi dời.

Hắc Thạch chân nhân và Thương Ngô Thứu đều đặc biệt thích độc hành. Hắc Thạch chân nhân với dáng vẻ đầu trọc chân trần tay nắm cây côn gấp khúc. Thương Ngô Thứu thì như một con chim ưng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù. Hai người nhìn nhau từ xa xa với đôi mắt bùng cháy.

Kỷ Ninh và Hạ Mang Tử Sơn là hai người hung mãnh nhất. Hạ Mang Tử Sơn có cốt cách bá đạo, tới côn pháp của hắn cũng bá đạo theo. Còn Kỷ Ninh lại chính là Kiếm Tiên đứng đầu đại hội Tiên Duyên này. Đừng nhìn vào vẻ thiếu niên thanh tú mà lầm, nếu tính về lực lượng thì hắn chính là một trong những người mạnh nhất.

Mộc mạc chất phác đấu với mộc mạc chất phác

Độc hành đầu với độc hành.

Hung mãnh đấu với hung mãnh.

Trần đầu, hai người Lạp Tháp chân nhân và Mộc Truyền chân nhân tới đại trận phong cấm đi. Có thể bắt đầu rồi.” Hoàng đế Đại Hạ ra lệnh.

“Rõ.”

Lạp Tháp chân nhân cùng Mộc Truyền chân nhân cùng cung kính đáp rồi đi ra ngoài điện.

“Hạ Mang, ngươi bố trí như vậy thật đúng là châm nhọn đấu với kim sắc.” Lã Động Tân lắc đầu. “Ta cũng không thể nào đoán ra xem ai trong số họ có thể tới vòng ba người. Không ra, không đoán ra chút nào.”

“Càng khó đoán thì lại càng đáng mong chờ.” Mặc dù hoàng đế Đại Hạ đang nói chuyện với Lã Động Tân, nhưng ánh mắt của hắn vẫn dán vào đại trận phong cấm ở bên ngoài. Trận chiến dành thứ hạng ba người đứng đầu đều là những trận quan trọng. Nhất định phải xem thật cẩn thận…Dù sao xem trực tiếp cũng khác xa xem Thủy Kính thuật.

Thủy Kính thuật chỉ để là một góc nhìn.

Mà xem trực tiếp thì có thể cảm nhận được cả dao động của ‘Đạo’.

“Kỷ Ninh, hai người bọn họ ai sẽ thắng đây?” Uất Trì Tích Nguyệt cũng cực kỳ căng thẳng.

“Không biết.” Kỷ Ninh lắc đầu rồi liếc mắt sang phía Hạ Mang Tử Sơn cách đó không xa.

Hạ Mang Tử Sơn cũng nhìn lại.

Hai người liếc nhau một cái rồi lại dời ánh mắt sang trận chiến đã bắt đầu đằng kia…Lạp Tháp chân nhân và Mộc Truyền chân nhân. Trong hai người sẽ có một người vào vòng ba người.

Sẽ là ai đây?

Trong đại trận phong cấm.

Lạp Tháp chân nhân và Mộc Truyền chân nhân đứng ở xa xa nhìn nhau.

“Ngươi là đối thủ mạnh nhất mà ta gặp phải trong lần đại hội Tiên Duyên này .” Mộc Truyền chân nhân vẫn mang dáng vẻ mộc mạc chất phác như bình thường, nhưng vào giờ phút này, ánh mắt của hắn đã trở nên lợi hại như con dao. Hắn trịnh trọng nói. “Qua trận chiến giữa ngươi và Cửu Tử chân nhân, ta đã biết được ngươi mạnh tới cỡ nào. Có điều…Ngươi sẽ thua hoặc chết dưới tay ta.”

“Sao thế, miệng nói không hơn được gì đâu. Có chiêu gì lợi hại cứ việc đánh ra đi.” Lạp Tháp chân nhân cười híp mắt.

Oang! Oang!

Hai người cùng lúc biến thành người cao lớn ba đầu sáu tay.

Sáu bàn tay của Mộc Truyền chân nhân đều cầm chùy lớn. Còn Lạp Tháp chân nhân thì lại đánh tay trần. Chính vì có được ‘đại thần thông Huyền Vũ’ nên hắn cũng chẳng cần tới vũ khí. Thật ra Kỷ Ninh cũng vật. Trích Tinh Thủ đã làm cho bàn tay của hắn ngang cỡ với pháp bảo tiên giai, nhưng do Trích Tinh Thủ có liên hệ quá lớn thành ra Kỷ Ninh không dám để lộ.

Nếu để lộ trước mặt Xích Minh đạo tổ thì đã đành, đằng này ở đại hội Tiên Duyên làm người nhiều mắt này. Một khi mà hắn để lộ ra là tin tức sẽ truyền đi, e là lúc đó sẽ có không ít người ở tam giới biết…Rồi lại dây dưa tới những kẻ có thù oán với Tam Thọ đạo nhân, làm chúng tới giết mình để hủy truyền thừa của Tam Thọ đạo nhân!

Kỷ Ninh không dám liều cho nên hắn chưa bao giờ dùng tay trần đi ngăn cản pháp bảo mặc dù là tay của hắn còn mạnh hơn cả Bắc Minh kiếm.

“Gào…”

Một con Quy Xà khổng lồ xuất hiện.

Còn kèm theo cả tiếng gầm rú. Ở giữa con Quy Xà, Lạp Tháp chân nhân toát ra vẻ bá đạo cùng cực, lấn áp toàn bộ Mộc Truyền chân nhân.

“Đây là thế giới của ta…” Mộc Truyền chân nhân híp mắt, lộ ra vẻ say mê. Lập tức ở quanh đại trận bắt đầu xuất hiện từng mầm cây. Cây nhanh tróng sinh trưởng tạo thành những cây đại thụ che trời. Cây đại thụ che trời chết đi hóa thành tro tàn thì lại có những cây khác lớn lên. Giữa đám cây cối mọc lên, Mộc Truyền chân nhân ba đầu sáu tay như một cái cây hình người. Sáu cánh tay của hắn như từng cành cây. Chùy lớn trong tay như trái cây.

“Uỳnh!” Lạp Tháp chân nhân lao tới giết, nắm tay như sấm sét đánh rầm rầm xuống.

Mộc Truyền chân nhân cũng quật chùy ra.

Uỳnh!

Chùy đập vào cánh tay. Mộc Truyền chân nhân lùi liên tiếp làm lực đánh vào tản đi, người vẫn nắm chắc sáu cây chùy như trước.

“Công không phá được thế thủ của hắn sao?” Lạp Tháp chân nhân hơi kinh ngạc. “Không hổ là thiên tài tuyệt thế thành danh từ ba trăm năm trước. Thật đúng là nhịn ba trăm năm có khác.”

Lạp Tháp chân nhân thay đổi thế công.

Hắn thi triển ra bí thuật ‘Điệp Lãng’. Chỉ thấy Lạp Tháp chân nhân tấn công như những cơn sóng trào. Từng đợt sau mãnh liệt hơn đợt trước, không ngừng chồng chất lên nhau! Để chặn lại, Mộc Truyền chân nhân nổi tiếng phòng thủ cũng phải cố hết sức.

“Cây cối sinh trưởng nhất định phải có nước!” Sắc mặt Mộc Truyền chân nhân hơi đổi, bỗng nhiên mở miệng.

Vù vù vù…

Đại trận phong cấm vốn tràn ngập cây cối mọc lên bỗng xuất hiện từng dòng nước. Vô số dòng nước chảy quanh những thân cây làm cho người ta cảm giác Mộc Truyền chân nhân cũng đã thay đổi. Lúc trước, Mộc Truyền chân nhân như cái cây thông thường thì lúc này hắn lại có một cái gì đó linh hoạt, nhanh nhạy tới cùng cực.

“Hai cái Đại Đạo?”

“Vậy mà hắn đi một lúc tới hai cái Đại Đạo?”

Chín Thuần Dương chân tiên nhóm Lã Động Tân, hoàng đế Đại Hạ đều kinh hãi. Trong những trận chiến trước ở Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ, Mộc Truyền chân nhân luôn sử dụng một ‘Đại Đạo Thanh Mộc’. Còn ‘Đại Đạo Nguyên Thủy’ này thì Mộc Truyền chân nhân chưa bao giờ lấy ra.

Đại Đạo Thanh Mộc và Đại Đạo Nguyên Thủy là hai loại Đại Đạo hỗ trợ cho nhau.

Một tên Vạn Tượng chân nhân đồng thời đi hai cái ‘Đại Đạo’ lại có cảnh giới cực kỳ sâu, ít nhất cũng tới ‘Vực Cảnh Đại Đạo’ thì cả đại hội Tiên Duyên này cũng chỉ có mình Mộc Truyền chân nhân.

Mộc Truyền chân nhân kia như một người mộc mạc chất phác không biểu lộ ra, nhưng một khi biểu lộ ra thì lập tức làm tám phương khiếp sợ.

Chương 343: Kỷ Ninh lên sân đấu

“Thật khó đoán xem ai thua ai thắng đây.” Lã Động Tân quan sát, khẽ nói. “Hai người bọn họ thật quá giống nhau…Phong cách chiến đấu đều là chậm rãi từ từ dùng thực lực nghiền nát đối thủ.”

“Đúng.”

Nhóm người hoàng đế Đại Hạ gật đầu.

Mộc Truyền chân nhân và Lạp Tháp chân nhân quá giống nhau.

Đều là người cực kỳ giỏi phòng thủ!

Tấn công? Lạp Tháp chân nhân dùng bàn tay trần còn Mộc Truyền chân nhân khá hơn chút, dùng sáu cái chùy lớn. Nhưng trên thực tế thì đó cũng chỉ là ‘nắm tay dài ra’! Đó là do Mộc Truyền chân nhân không có loại thần thông tầm cỡ như ‘đại thần thông Huyền Vũ’ nên cũng không dám dùng tay trần mà đánh. Bàn tay trần của Lạp Tháp chân nhân chắc chắn không kém gì pháp bảo chùy lớn kia.

“Uỳnh Uỳnh Uỳnh…”

Hai người lao vào nhau.

Lạp Tháp chân nhân như từng cơn sóng trào, sóng sau xô sóng trước, càng thêm mãnh liệt, càng thêm đáng sợ.

Mộc Truyền chân nhân thì lại cực kỳ dẻo dai. Sáu bàn tay cầm sáu cây chùy lên đỡ rồi lần lượt phản công.

Chùy và nắm tay giao đấu rầm rầm!

“Thật là.” Ở phía sau Diên Vương, Kỷ Ninh cũng không nhịn được phải lẩm bẩm. “Đại sư huynh và Mộc Truyền chân nhân đều đánh theo phong cách chậm rãi…nhưng loại chậm rãi này lại càng khó chống hơn rất nhiều.”

Hai người phòng thủ đều cực kỳ chắc, về sau lại mặt đối mặt lao vào!

Ngoài những thiên tài như họ ra thì e là kẻ khác mà đánh thì cũng bị tiêu hao sạch thần lực rồi không thể không nhận thua.

“Đại sư huynh như một con thần thú Huyền Vũ.”

“Mộc Truyền chân nhân như một cây đại thụ che trời di động.”

Đang lúc Kỷ Ninh vừa xem vừa rút ra kinh nghiệm, không ngừng suy ngẫm thì bỗng nhiên…

Lạp Tháp chân nhân cao lớn với khí thế cuồng bạo bỗng nhiên ngừng lại. Từng đợt tấn công như sóng trào bỗng ngừng lại trong nháy mắt. Mộc Truyền chân nhân lập tức phát hiện ra kẽ hở này thì lập tức lấy một chùy theo thế đập thẳng vào ngực Lạp Tháp chân nhân.

“Uỳnh! ! !” Một chùy cực kỳ nặng này làm đường vân mai rùa bên ngoài thân Lạp Tháp chân nhân bị rách ra. Máu tươi cũng trào ra từ miệng.

Uỳnh Uỳnh Uỳnh!

Mộc Truyền chân nhân liên tiếp đánh chùy ra, theo thế không buông tha. Gần như chỉ trong tích tắc, Lạp Tháp chân nhân bị trúng vô số chùy, bị thương nặg. Hắn cố gắng ngăn cản nhưng rồi cũng phải hô lên: “Ta nhận thua!”

Vù!

Lúc này Mộc Truyền chân nhân lui lại, chùy trong tay cũng biến mất, thân thể khôi phục về dáng vẻ bình thường.

Lạp Tháp chân nhân cũng khôi phục dáng vẻ bình thường. Hắn nhìn Mộc Truyền chân nhân với chút bất đắc dĩ, thở dài mở miệng: “Ta thua, nhưng tâm phục khẩu phục.”

“Vừa rồi rõ ràng ngươi tấn công làm ta rơi vào thế dưới, như thế mà mà đột nhiên lại ngừng lại vậy?” Mộc Truyền chân nhân nghi ngờ nói. “Khi đó thế công của ngươi càng ngày càng mạnh…Nếu cứ tiếp tục thế thì e là ta đã phải thua rồi.”

“Nếu bí thuật Điệp Lãng này có thể chồng chất mãi mãi thì chẳng phải là vô địch à?” Lạp Tháp chân nhân lắc đầu nói.

Mộc Truyền chân nhân giật mình.

Đúng vậy.

Đây là một môn bí thuật như những làn sóng cuộn trào, nếu cứ chồng chết lên nhau mãi thì đúng là quá vô lý.

“Lần thi triển môn bí thuật kia vừa rồi chính là lần lâu nhất sau bao nhiêu năm ta thi triển đó.” Lạp Tháp chân nhân lắc đầu, nở nụ cười: “Dù gì thì lần đại hội Tiên Duyên này cũng đã rèn luyện cho ta rất nhiều. Bí thuật Điệp Lãng đã tiến bộ rất lớn.”

Mộc Truyền chân nhân lập tức cảm thấy kính nể Lạp Tháp chân nhân.

Ba người đứng đầu…Đây chính là những người có thể được Xích Minh đạo tổ thu làm đệ tửu. Việc mất cơ hội lớn tới cỡ này sẽ làm cho niềm tin bị đả kích cực lớn. Vậy mà Lạp Tháp chân nhân lại có thể nháy mắt khôi phục lại dáng vẻ bình thường, còn mỉm cười đi ra nữa. Chỉ riêng đạo tâm này thôi cũng đã đủ cho Mộc Truyền chân nhân khâm phục không thôi rồi.

Hơn nữa, qua lần giao chiến vừa rồi, Mộc Truyền chân nhân cũng phát hiện ra hai người bọn họ có tâm tính, con đường đi đều cực kỳ giống nhau!

Con đường tu tiên gian nan, tìm được một nhân vật lợi hại giống mình thật đúng như là tri kỷ. Mộc Truyền chân nhân tỉnh táo mến mộ.

“Chúc mừng đạo hữu Mộc Truyền.” Lạp Tháp chân nhân cười nói.

“Trận chiến với đạo hữu Lạp Tháp làm ta thấy thật vui vẻ. Trên con đường tu tiên khó gặp được người tri kỷ. Lạp Tháp đạo hữu chính là tri kỷ của ta…Nếu có cơ hội đạo hữu nhất định phải tới Nam Hải. Ta cũng sẽ tới Hắc Bạch Học cung quận An Thiền.” Mộc Truyền chân nhân nói.

“Nhất định.” Lạp Tháp chân nhân gật đầu. Trận chiến này đã làm cho hắn rất có cảm tình với Mộc Truyền chân nhân.

Có vài người gặp rồi sẽ không bao giờ thấy lại nữa.

Chỉ vừa mới gặp đã trở thành tri kỷ!

Lạp Tháp chân nhân và Mộc Truyền chân nhân chính là như vậy…Đạo tâm của bọn họ, tín niệm của bọn họ, ý nghĩ của bọn họ đều rất giống nhau. Thật đúng là tri kỷ khó tìm.

Nhóm Thuần Dương chân tiên, hoàng đế Đại Hạ, Lã Động Tân đều lặng yên gật đầu. Khi phát hiện ra Mộc Truyền chân nhân đột nhiên thi triển ra thêm một Đại Đạo thì bọn họ đã có thể đoán ra thắng thua rồi.

Mộc Truyền chân nhân thắng là hợp lý.

“Bí thuật Điệp Lãng vốn có cực hạn. Tới một mức nhất định là sẽ mất khả năng khống chế.” Lã Động Tân gật đầu. “Cho dù là Huyền Vũ Đại Đế tự mình thi triển, tuy rằng không đến mức bị mất khống chế nhưng tới mức cực hạn là cũng không thể nào tăng lên được. Lạp Tháp chân nhân kia có thể thi triển bí thuật Điệp Lãng lâu như thế cũng là khó có thể được đó.”

“Mộc Truyền chân nhân kia cũng là người hiếm thất, không ngờ lại có thể đánh bại cả đệ tử Huyền Vũ Đại Đế.” Bồ tát Đại Thế Chí mở miệng. Ánh mắt của hắn dừng trên người Mộc Truyền chân nhân, hiển nhiên là có cảm tình khá tốt.

“Lạp Tháp chân nhân bị đánh bại cũng phải lẽ.” Hoàng đế Đại Hạ nói. “Năm xưa khi mới vào Hắc Bạch Học cung quận An Thiền, Lạp Tháp chân nhân chỉ là một đệ tử rất đỗi bình thường, nhưng càng về sau hắn lại càng lợi hại. Hắn thuộc về loại càng tu luyện lại càng chói sáng. Thuộc vào loại mưa dầm thấm lâu. Nếu tính về năm tháng tu luyện, Lạp Tháp chân nhân còn kém Mộc Truyền chân nhân khá nhiều, vì thế nên kém một chiêu cũng không có gì kỳ quái. Ta đoán…nếu cho hắn tu luyện thêm trăm năm nữa, e là Lạp Tháp chân nhân có thể sẽ đánh bại được Mộc Truyền chân nhân.”

“Đúng.”

“Mưa dầm thấm lâu.”

Cả đám gật đầu.

Người chói sáng trong khoảng khắc cũng chẳng thiếu trong tam giới.

Hiếm thất thật sự chính là, chẳng những lúc đầu chói sáng mà còn có thể tu luyện một mạch tới Nguyên Thần, Phản Hư địa tiên, thậm chí Tiên Tiên, Chân Tiên! Thuộc về loại càng về sau càng mạnh này mới thật sự là một khối ngọc thô, càng trải qua gian khổ thì bọn họ lại càng thêm chói sáng. Hiển nhiên Lạp Tháp chân nhân chính là loại người này.

Lúc còn thiếu niên, hắn cũng chẳng được ai để ý. Về sau vào Hắc Bạch Học cung cũng chỉ là người bình thường. Nhưng về sau, hắn lại trở thành người đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử đời thứ ba. Hiện giờ ở đại hội Tiên Duyên, hắn lại có thể chói sáng tới vậy!

Loại tăng trưởng này…thật đáng sợ.

“Quan trọng nhất là tâm tính!” Lã Động Tân than thở. “Ta tìm mãi cũng không ra tại sao Huyền Vũ Đại Đế lại vừa ý với tên Lạp Tháp chân nhân kia. Hắn luôn cố gắng nung nấu mong muốn tới ngôi vị ba người đầu để làm môn hạ của Xích Minh đạo tổ. Nhưng vừa rồi thua thì theo lý thuyết phải bị đả kích cực lớn. Vậy mà hắn lại chỉ trong giây lát có thể khôi phục bình tĩnh rồi nở nụ cười. Tâm tính như thế thật đúng là cực kỳ tuyệt vời.”

“Đúng.”

Từng người gật đầu.

Nhóm Thuần Dương chân tiên đều nhận ra ưu điểm này của Lạp Tháp chân nhân. Khó trách tại sao lại được Huyền Vũ Đại Đế thu làm đệ tử.

Trận chiến đầu tiên tìm ra người đầu tiên vào vòng ba người: Mộc Truyền chân nhân!

Điều này làm cho Ngũ Phong tiên nhân, Mộc Tử Sóc, Thương Giang chân nhân ở Hắc Bạch Học cung đều rất tiếc nuối. Kỷ Ninh cũng phải lắc đầu thở dài nhưng không có cách nào khác. Trận này thua không phải bàn cãi. Hai người kia hoàn toàn mặt đối mặt đấu với nhau, cuối cùng Lạp Tháp chân nhân bị đánh bại.

Trận thứ hai bắt đầu!

Hắc Thạch chân nhân đánh với Thương Ngô Thứu!

“Lạp Tháp.” Uất Trì Tích Nguyệt trò chuyện với Lạp Tháp chân nhan. “Tầm mắt của ngươi rất cao, có nhìn ra xem Hắc Thạch chân nhân và Thương Ngô Thứu, ai có thể thắng đây?”

Lúc này, trong đại trận phong cấm, hai người đã bắt đầu chiến đấu.

“Để cho ta xem một chút.” Lạp Tháp chân nhân có vẻ bừa bãi nhưng thật ra luôn cẩn thận chăm chú xem. Qua thời gian khoảng một cái hô hấp, hắn gật đầu nhẹ: “Hắc Thạch chân nhân có ưu thế lớn, nắm hơn nửa phần thắng.”

“Sao?” Uất Trì Tích Nguyệt nghi hoặc. “Thương Ngô Thứu kia cực kỳ hung hãn, tốc độ nhanh kinh người. Sao Hắc Thạch chân nhân lại nắm được hơn nửa phần thắng được?”

Thật ra Uất Trì Tích Nguyệt cũng muốn hỏi Kỷ Ninh.

Nhưng sau trận chiến này chính là lần lên đài đấu của Kỷ Ninh nên nàng cũng không muốn quấy rầy Kỷ Ninh.

Lạp Tháp chân nhân cười nói: “Hắc Thạch chân nhân am hiểu Phục Hi côn trận. Dựa vào trận pháp…đã đủ làm cho Thương Ngô Thứu gần như không phát huy được tốc độ rồi. Hắc Thạch chân nhân tránh trong trận pháp thì Thương Ngô Thứu cũng không làm gì được. Cục diện của trận chiến hoàn toàn bị Hắc Thạch chân nhân điều khiển. Hắn muốn đánh là đánh, muốn lui là lui!”

“Dựa theo ý của ngươi thì với trận pháp, không phải là Hắc Thạch chân nhân vô địch sao?” Uất Trì Tích Nguyệt nghi hoặc.

“Không.” Lạp Tháp chân nhân lắc đầu. “Trận chiến này nhất định phải phân thắng bại. Tuy Thương Ngô Thứu xông vào giữa trận pháp, nhưng nếu Hắc Thạch chân nhân không chủ động tấn công thì Thương Ngô Thứu vẫn hoàn toàn có thể nhàn nhã đợi ở trong trận pháp. Thần lực của hắn chẳng tiêu hao tí nào, mà Hắc Thạch chân nhân lại phải duy trì trận pháp thành ra sẽ khá tốn nguyên lực. Hơn nữa thời gian kéo dài quá thì e là hoàng đế Đại Hạ sẽ ra lệnh bắt ‘Hắc Thạch chân nhân’ phải ra tay. Nếu không có kéo dài thời gian như thế thì tới khi nào?”

Uất Trì Tích Nguyệt gật đầu nhẹ.

“Cho nên thắng bại cuối cùng sẽ được quyết định ở khả năng cận chiến của Hắc Thạch chân nhân! Đương nhiên hắn có thể lợi dụng ưu thế về trận pháp…”

“Trong những trận chiến trước thì xem ra khả năng cận chiến của Hắc Thạch chân nhân cũng không thua gì Thương Ngô Thứu.”

“Cận chiến tương đương nhưng lại còn nắm giữ trận pháp nữa…Mà tốc độ của Thương Ngô Thứu lại không phát huy được. Trận chiến này, Thương Ngô Thứu gần như bị khắc chế hoàn toàn nên hẳn là sẽ thua.”

Lạp Tháp chân nhân vừa dứt lời.

Trong trận pháp, Thương Ngô Thứu như con ưng bị nhốt trong chuồng, cứ thế để mặc kẻ khác đánh. Cuối cùng cũng bị Hắc Thạch chân nhân nắm lấy cơ hội, đột nhiên đánh cho Thương Ngô Thứu bị thương nặng làm Thương Ngô Thứu không thể không hô lên một câu: “Ta nhận thua!”

Qua đó, người thứ hai trong ba người đầu cũng được tìm ra: Hắc Thạch chân nhân!

“Hạ Mang, có vẻ như ngươi không muốn Thương Ngô Thứu lọt vào ba người đứng đầu thì phải. Hắn mà gặp Kỷ Ninh, Hạ Mang Tử Sơn, Lạp Tháp chân nhân, Mộc Truyền chân nhân thì thừa sức phát huy được tốc độ thân pháp. Nhưng đúng là gặp phải người am hiểu Phục Hi côn pháp như Hắc Thạch chân nhân thì cực kỳ bất lợi.” Lã Động Tân chế nhạo.

“Bởi vì Thương Ngô tộc có dã tâm hơi lớn.” Hoàng đế Đại Hạ hờ hững nói.

Đây chính là cách chèn ép của hắn.

Những bộ tộc lớn đều có nền móng cực kỳ sâu, chỉ cần có một cơ hội là có thể một nhát lên trời ngay! Hắn để Kỷ Ninh đánh với Thiếu Viêm Hiên, để Hắc Thạch chân nhân đánh với Thương Ngô Thứu chính là chơi ép

Còn như đám người Kỷ Ninh, Mộc Truyền chân nhân thì cũng không có xuất thân ở bộ tộc lớn nên cũng không phải lo lắm.

Trận chiến thứ ba chuẩn bị bắt đầu.

“Kỷ Ninh, nhớ cẩn thận đấy.” Dư Vi nắm tay Kỷ Ninh nói khẽ.

Kỷ Ninh gật đầu nhẹ rồi đứng dậy đi ra đại trận phong cấm ngoài đại điện.

Chương 344: Muốn thu đồ đệ

Hai người Kỷ Ninh và Hạ Mang Tử Sơn cùng đi ra ngoài đại điện.

Lúc này trong chủ điện Thiên Mang Điện, chín Thuần Dương chân tiên, ngàn Thiên Tiên đều chú ý tới hai người trẻ tuổi này. Ba người đứng đầu đã tìm ra được hai, theo thứ tự là Mộc Truyền chân nhân và Hắc Thạch chân nhân. Hiện tại chỉ còn một người cuối cùng nữa…

“Trong hai bọn họ, ai sẽ thắng đây?’ Lã Động Tân nói khẽ.

Đám người hoàng đế Đại Hạ cùng trầm mặc.

Một lát sau, Xích Cực chân quân mới từ tốn nói: “Hai người có thực lực tương đương, lại cực kỳ am hiểu cận chiến. E là trận chiến này sẽ kết thúc khi một bên tiêu hao hết thần lực phải nhận thua.”

“Đúng.” Lã Động Tân cũng gật đầu.

“Tử Sơn nắm hơn nửa phần thắng.” Hoàng đế Đại Hạ mở miệng.

Dư Vi lặng yên nhìn Kỷ Ninh. Nàng hiểu rất rõ rằng Kỷ Ninh muốn nhân cơ hội này trở thành môn hạ của Đạo tổ, một nhát lên trời. Nàng hi vọng Kỷ Ninh có thể thành công, nhưng còn hi vọng Kỷ Ninh có thể an toàn hơn nhiều.

“Kỷ Ninh, cẩn thận.” Dư Vi nói không lên lời.

“Chỉ còn chút nữa thôi là sẽ tới ba người đứng đầu.” Cửu Liên ngồi sau Đông Duyên lão tổ. Lúc này, nàng cũng chỉ biết lặng yên mà hi vọng. “Kỷ Ninh, hi vọng ngươi có thể thành công.”

Tuy đã chia tay, nhưng ở sâu trong tâm hồn, nàng vĩnh viễn coi Kỷ Ninh là một thiên tài. Nàng không muốn nhìn thấy Kỷ Ninh phải chịu thất bại cay đắng.

“Chủ nhân.” Tiểu Thanh ngẩng đầu lên nhìn Thủy Kính khổng lồ trên trời.

“Ninh nhi…” Bạch Thủy Trạch còn bất an hơn rất nhiều.

“Sư huynh, nhất định phải thắng đấy!” Mộc Tử Sóc hô lên.

Trên mây mù, trong đại trận phong cấm.

Kỷ Ninh và Hạ Mang Tử Sơn đứng ở xa xa nhìn nhau với vẻ mặt bình tĩnh. Sau lưng vẻ bình tĩnh chính là niềm tin mãnh liệt…nhất định phải thắng! Hai người bọn họ đều có khát vọng tiến vào ba người đứng đầu. Mà muốn tiến vào thì nhất định phải đánh bại đối thủ trước mặt.

Hai người bọn họ, một người là thanh niên mặc áo tím, một người là thiếu niên mặc da thú.

Khí chất hoàn toàn khác nhau. Thanh niên áo tím có khí phách trời sinh, lại được bồi dưỡng trong hoàng tộc nên theo đó mà có được quý khí.

Kỷ Ninh có ký ức của cả kiếp trước lần kiếp này, nhìn có vẻ như một thiếu niên bản xứ cực kỳ mộc mạc, nhưng vì ảnh hưởng từ thế giới hòa bình kiếp trước nên hắn cũng không hề kiêu ngạo.

“Chúng ta lại gặp nhau.” Âm thanh của Hạ Mang Tử Sơn hùng hồn. “Lần trước ngươi đã thua trong tay ta. Lần này ngươi cũng sẽ bị loại.”

“Ta tu luyện tới nay mới có gần ba mươi năm.” Kỷ Ninh hờ hững nói. “Từ lúc trở thành Tử Phủ tu sĩ tới này cũng có hơn chục năm. Trong hơn chục năm mà ta đã tới cảnh giới cao thế, xong rồi trong một năm qua vô số trận chiến đấu ở thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ là ngang với hơn mười năm khổ tu khi trước. Trận trước ta đánh với ngươi đã qua hơn nửa năm rồi…Thời gian nửa năm đủ để thực lực của ta vượt xa tưởng tượng của ngươi.”

Con ngươi của Hạ Mang Tử Sơn rụt lại

Đúng vậy.

Năm tháng tu luyện ngắn ngủi của Kỷ Ninh làm người khác phát hãi.

“Nửa năm qua ngươi tiến bộ thì ta cũng tiến bộ.” Hạ Mang Tử Sơn trời sinh kiêu ngạo nên hắn lập tức cười gằn. “Có mánh khóe gì cứ việc lôi ra. Nếu không thua đừng có mà kêu không phục.”

“Tới đây đi.” Kỷ Ninh bình tĩnh nhìn Hạ Mang Tử Sơn.

Sau loại bình tĩnh này chính là chiến ý cực kỳ điên cuồng!

Lúc này thân thể Hạ Mang Tử Sơn lóe lên một cái, biến thành người cao hai mươi trượng, ba đầu sáu tay.

Kỷ Ninh cũng hóa thành người cao mười tám trượng, ba đầu sáu tay.

Tính về ‘Pháp Thiên Tượng Địa’ thì đúng là Kỷ ninh tìm hiểu không thể nào nhiều bằng Hạ Mang Tử Sơn tu luyện mấy trăm năm kia. Có điều tu luyện giai đoạn đầu của ‘Pháp Thiên Tượng Địa’ rất gian nan nhưng thực lực tăng lên lại không bằng những thần thông khác. Ví dụ như thần thông ‘Vạn Độc Trập’ ở lúc đầu sẽ tăng hơn Pháp Thiên Tượng Địa rất nhiều.

Có điều Pháp Thiên Tượng Đia càng về sau, đặc biệt là sau khi trở thành Thiên Thần thì mới thật sự lợi hại tới đáng sợ.

Còn hiện tại ư?

Kỷ Ninh thi triển chuyển hai Trích Tinh Thủ thì thần thông Pháp Thiên Tượng Địa đã gần như không tăng thệm chút lực nào cho cánh tay của hắn rồi.

“Ăn một côn của ta đây!” Hạ Mang Tử Sơn gầm lên với vẻ điên cuồng vô cùng.

Ba đường côn màu đen đồng thời xẹt qua không trung, với khí thế không thể địch nổi, chúng đập thẳng về phía Kỷ Ninh.

Côn vốn là một binh khí nặng.

Nhất định phải là người có lực lượng lớn thì mới có thể phát huy được ưu thế của côn. Côn có khả năng linh hoạt kém hơn đao, kiếm. Côn và thương đều là binh khí dài, nhưng thương có mũi nhọn nên khả năng xuyên thấu của côn kém hơn thương.

Nhưng côn có một ưu điểm rất lớn.

Đó là có thể thỏa sức ‘Đập’! Ở trong tam giới, có rất nhiều Thiên Thần nổi danh về lực lượng đều dùng côn! Uy lực của một côn có thể xuyên qua cả tầng trời. Đập…có thể đập nát cả mặt đất.

Hai loại lực lượng là cảnh giới và thần thông đều có kiểu như vậy trong tay một người.

Dùng côn thì dĩ nhiên sẽ mãnh liệt bá đạo hơn dùng kiếm. Đây là loại binh khí khá đặc biệt. Vì để phát huy được khả năng của mình tốt nhất, hiển nhiên là Hạ Mang Tử Sơn chọn côn.

“Uỳnh…”

Côn bổng bổ xuống, thiên địa biến sắc.

Kỷ Ninh cầm trong tay sáu thanh tiên kiếm. Tuy dùng tiên kiếm cứng đối cứng không hay cho lắm, nhưng Kỷ Ninh dựa vào thần thông nên vẫn thử cứng đối cứng cản lại một phen!

Ba đường côn như nước lũ!

Sáu đường kiếm quang chói mắt!

Trực tiếp va chạm với nhau. Trong lúc nhất thời, xung quanh hoàn toàn chấn động trước uy lực đáng sợ. Thế nhưng hai người cứng đối cứng lại ngang nhau!

“Vậy mà không kém bao nhiêu.” Kỷ Ninh hơi kinh ngạc. “Lần trước ta còn hoàn toàn rơi xuống thế dưới. Ta đột phá nhưng Hạ Mang Tử Sơn cũng đột phá nên mặt chạm mặt đánh nhau thì sẽ không có hi vọng thắng hắn. Hơn nữa, thần thông ‘Trích Tinh Thủ’ của ta tiêu hao thần lực cực kỳ kinh người nên không thể kéo dài được lâu!”

Kỷ Ninh hiểu rất rõ nhược điểm của mình. Bản thân đã rất mạnh trên ‘Kiếm Đạo’ nhưng lại mới chỉ có nắm giữ hai Đạo hoàn chỉnh.

‘Đại Đạo Lôi Điện’ của Hạ Mang Tử Sơn hơi yếu hơn Kiếm Đạo nhưng hắn lại nắm giữ bốn Đạo hoàn chỉnh khác! Lại qua nửa năm không ngừng thu thập, côn pháp của hắn cũng đã có uy lực lớn hơn nhiều.

May mà có thần thông mạnh mẽ bù được nhược điểm.

Nhưng thần thông càng lợi hại thì thần lực tiêu hao càng lớn…Nếu tính về khả năng chiến đấu lâu dài, e là chính mình sẽ bị hết thần lực trước.

“Ta vốn là Kiếm Tiên nên việc gì phải cứng đối cứng với hắn.” Kiếm pháp của Kỷ Ninh biến đổi.

Sáu đường kiếm quang chói mắt vốn đi thẳng, trong nháy mắt đổi hướng. Kiếm quang của Kỷ Ninh như dòng nước liên miên bất tật, không ngừng tấn công Hạ Mang Tử Sơn. Hạ Mang Tử Sơn vẫn dùng phong cách đánh cũ. Côn pháp của hắn cứ thế đập mạnh từng nhát, khi thì bổ thẳng, khi thì mạnh mẽ đâm qua.

Kiếm pháp của Kỷ Ninh như nước, liên miên bất tận. Nhưng côn pháp của Hạ Mang Tử Sơn cũng không hề kém cạnh, làm cho Kỷ Ninh không thể đánh Hạ Mang Tử Sơn bị thương chút nào.

“Một chút cơ hội cũng không có. Phải thi triển ra loại kiếm pháp không đồng nhất mới được.” Kỷ Ninh thầm nghĩ.

Vù!

Kiếm pháp của Kỷ Ninh lại thay đổi.

Sáu thanh tiên kiếm trước người Kỷ Ninh…có thanh tiên kiếm cuồng bạo như lửa, có thanh ẩn chứa sự sắc bén của Kiếm Đạo, có thanh tiên kiếm liên miên như nước cuốn lấy đối phương, có thanh tiên kiếm lại mở ảo thoắt ẩn thoắt hiện.

Kiếm pháp phong cách khác nhau cùng thi triển ra một lúc thế này làm cho gánh nặng thần hồn tăng lên rất nhiều.

Loại phương thức chiến đấu này chính là một bí thuật mà Kỷ Ninh sau khi tìm hiểu ‘bí thuật chiến đấu Điệp Lãng của Lạp Tháp chân nhân’ nghĩ ra. Đó là bốn tay phòng thủ, hai tay tấn công. Về sau tạo thành một vòng tuần hoàn nối tiếp nhau…Tuy Kỷ ninh không nắm rõ nhưng phương pháp chiến đấu của Lạp Tháp chân nhân cũng kích thích hắn.

“Kiếm mà so với thương thì không xuyên bằng thương được. So với đao thì không thể nào hung hãn như đao đươc. Mà như côn bổng thì cũng không đập mạnh bằng côn bổng được…Kiếm có hai lưỡi, cực kỳ linh hoạt. Phong cách chiến đấu đa dạng. Sau khi ta thi triển ba đầu sáu tay ra. Nếu sáu cánh tay đánh ra những phong cách khác nhau…thì có thể sẽ ảnh hưởng tới nhau làm thực lực yếu đi nhiều, nhưng nếu như làm được giống như Lạp Tháp chân nhân thì ngược lại sẽ hỗ trợ nhau tăng thực lực lên rất nhiều.”

Khi đó Kỷ Ninh không ngừng suy ngẫm trong đầu.

Lúc đó, trong khi xem trận đấu, hắn luôn trầm mặc là vì đang suy ngẫm lại xem. Bởi vì hắn cũng đã từng tu luyện qua ‘Tiểu Ngũ Hành Kiếm Lục’ ở Hắc Bạch Học cung, trong đó có ẩn chứa một vài cách phối hợp ngũ hành. Sau khi cẩn thận suy ngẫm, Kỷ Ninh đã có một nguyên mẫu trong lòng, lúc này lập tức thi triển ra.

“Vù vù vù…”

Có kiếm quang như nước, có kiếm quang như lửa, có cái lại mờ ảo như có như không.

Cả ngươi Kỷ Ninh lướt qua lướt lại, khi tiến khi lui. Kiếm pháp cũng biến đổi không ngừng. Từng đường kiếm chém ra. Trong khoảng khắc, Kỷ Ninh đánh ra đủ kiểu kiếm quang…như đang tấu lên một khúc nhạc, khi thì nhẹ nhàng, khi thì cao vút, khi thì liên miên chảy xuống, khi thì chậm rãi bùng nổ…

Nước lửa gió không gian cùng với ‘Kiếm Đạo’.

Toàn bộ hiểu biết của bản thân đều được dung nhập vào trong Kiếm Đạo. Tất cả đều tùy tay mà đánh ra. Kỷ Ninh cảm nhận được một cảm giác thật sự tuyệt vời. Kiếm pháp như tự nhiên phối hợp với nhau, hỗ trợ cho nhau. Tất cả đều vô cùng tự nhiên. Chính mình không cần cố gắng nghĩ ra đánh loại kiếm pháp gì. Tất cả đều theo một cảm giác thật sự tuyệt vời.

Không cần phải phá bỏ cảm giác này. Tất cả cứ theo cảm giác mà thi triển ra.

“Tuyệt vời.”

“Thật tuyệt vời.”

“Không ngờ kiếm pháp lại có thể thi triển ra tuyệt vời như thế sao?” Ở chủ điện Thiên Mang Điện, gần ngàn Thiên Tiên đều cảm thấy vui tươi sảng khoái. Kỷ Ninh ba đầu sáu tay thi triển ra những loại kiếp pháp khác nhau cùng lúc, quả thật như một bức tranh thủy mặc tươi đẹp. Mực đen vẩy lên nhưng lại tạo ra vẻ đẹp đẽ rung động lòng người.

Lúc này thân thể của Kỷ Ninh như gió. Sáu thanh tiên kiếm mờ ảo, hoàn toàn thi triển ra toàn bộ tinh túy của kiếm pháp.

Kiếm vốn cực kỳ phức tạp.

Chỉ riêng kiếm thức cơ bản mà đã được chia ra làm mười ba loại. Nếu so với côn, thương, đao…thì đều phức tạp hơn. Sự phức tạp này…nếu gặp phải cao thủ thì đúng như nguyên liệu giúp họ chế biến ra món ăn ngon. Nhưng nếu gặp phải người kém cỏi thì phức tạp ngược lại làm họ không biết làm thế nào.

“Thiên tài!” Ở chủ điện Thiên Mang Điện, Lã Động Tân nhịn không được phải sợ hãi than. “Không ngờ trong trận chiến quan trọng thế này mà hắn lại có thể tiến tới cảnh giới sâu như vậy. Nếu ta đoán không lầm, hiện tại hắn đang ở trong cảnh giới Vô Tư Vô Tưởng. Tất cả đều tùy tâm…Loại cảnh giới này làm kiếm pháp hắn thi triển ra tự nhiên hơn xa bình thường. Mà loại kiếm pháp tự nhiên hơn xa bình thường này sẽ khắc cực sâu vào trong đầu hắn. Sau trận chiến này, nhất định cảnh giới “Đạo’ và kiếm pháp của hắn đều sẽ tiến bộ cực nhiều.”

“Đúng là thiên tài Kiếm Đạo khó tìm.” Bồ tát Đại Thế Chí nhịn không được nói. “Phật Môn ta nguyện ý thu thiên tài như thế này vào.”

“Hắn mới có ngộ ra hai Đạo hoàn chỉnh. Nhưng Kiếm Đạo lại cao như thế thì nhất định là Kiếm Tiên đứng đầu đại hội Tiên Duyên này.” Lã Động Tân nhịn không được nói. “Thật sự hắn đúng là Kiếm Tiên trời sinh. Thiên phú về Kiếm Đạo quả thật không thể tưởng tượng nỏi. Hạ Mang…Kỷ Ninh kia, nếu các ngươi không thu, ta sẽ thu hắn làm đệ tử. Thấy thế nào?”

“Đông Hoa, ngươi cũng phải động lòng rồi sao?”

“Phật Môn còn muốn thì ta lại không thể muốn sao?” lã Động Tân nhìn về phía hoàng đế Đại Hạ.

Hoàng đế Đại Hạ lắc đầu. “Sáu người đứng đầu đại hội Tiên Duyên này đều sẽ phải qua sự lựa chọn của đông đảo sư huynh đệ dưới trướng sư tôn ta! Nếu không ai chọn Kỷ Ninh kia thì ta sẽ nhường cho Lã Động Tân ngươi làm sư phụ của hắn. Ngươi thấy thế nào?”

“Nhiều lời. Một kiếm tiên tuyệt thế trời sinh như thế mà các ngươi không chọn sao?” Lã Động Tân lập tức lắc đầu.

Chương 345: Bế quan

Hoàng đế Đại Hạ cười không nói thêm lời nào. Đám người Kỷ Ninh vốn ở thế giới vương triều Đại Hạ. Cái này chính là ‘nước ruộng nhà không chảy ra ruộng ngoài’. Người nào có thể trở thành kẻ mạnh ở tam giới sau này đều sẽ ảnh hưởng tới mình. Há có thể thả ra sao?

“Cái đồ nhà ngươi.” Lã Động Tân bĩu môi. “Ngươi cứ cười sướng đi. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra là hiện giờ Kỷ Ninh tăng thực lực lên thì đối thủ của hắn là Hạ Mang Tử Sơn sẽ bị nguy hiểm sao? Hắn lại chính là đệ tử của Hạ mang tộc ngươi đấy.”

“Đúng vậy, Tử Sơn phải thua trận này.” Hoàng đế Đại Hạ rất bình tĩnh. “Ta không hề phản đối việc hắn thua dưới tay Kỷ Ninh. Hơn nữa tính khí của Tử Sơn…quá cuồng ngạo. Dễ qua dễ gãy. Với tính tình của sư tôn thì dù hắn và Kỷ Ninh cùng vượt qua, e là sư tôn cũng sẽ chọn Kỷ Ninh.”

“Hạ Mang kia…”

Những Thuần Dương chân tiên còn lại đều lắc đầu.

Hoàng đế Đại Hạ đã nói như vậy thì bọn họ cũng chỉ còn cách mà bỏ qua cho việc với Kỷ Ninh. Thật ra hiện giờ thế lực ngầm ở tam giới hoạt động mãnh liệt, thế giới vương triều Đại Hạ là một thế giới có số mệnh cực lớn nên rất có thể kẻ lớn mạnh sau này ở tam giới sẽ được sinh ra ở thế giới vương triều Đại Hạ này.

Nhưng bọn họ cũng không rõ là kiếp nạn sắp giáng xuống lớn tới cỡ nào.

Chấn động càng lớn thì nhân vật được tạo ra lại càng mạnh. Thậm chí còn có thể ngang hàng với những tồn tại cỡ ‘Đạo tổ’! Nhưng được sinh ra trong ba ngàn thế giới lớn, hay ở hàng tỉ thế giới nhỏ, hay là ở vương triều Đại Hạ thì đều rất khó đoán.

“Lạp Tháp chân nhân là đệ tử của Huyền Vũ Đại Đế nên cũng là người có số mệnh lớn.”

“Trong ba người đứng đầu sẽ có một người được Xích Minh đạo tổ chọn, đó cũng là người có số mệnh lớn. Đại hội Tiên Duyên lần này có khoảng hai ba người sau này trở thành nhân vật lớn là đã cùng lắm rồi.”

Chính bởi ý nghĩ này nên bọn họ cũng không phải quá kỳ vọng vào Kỷ Ninh. Dù sao Kỷ Ninh cũng mới chỉ là Vạn Tượng chân nhân. Ai cũng không đoán được xem sau này hắn có thể bước tới tầm cỡ kia hay không.

Trong đại trận phong cấm.

Hạ Mang Tử Sơn càng đánh càng kinh ngạc. Sáu thanh tiên kiếm trước mắt quả thực như một khúc nhạc êm tai, múa lên cực kỳ xinh đẹp. Kiếm thuật của Kỷ Ninh quả thật đúng là một loại hưởng thụ! Nhưng loại ‘hưởng thụ’ này, Hạ Mang Tử Sơn lại chịu không nổi. Hắn chỉ cảm thấy càng ngày càng bị lấn át. Mặc cho hắn phản kháng thế nào thì vẫn luôn ở thế dưới!

Kiếm của Kỷ Ninh thật không thể tưởng tượng nổi.

Hoặc cuồng bạo, hoặc nhẹ nhàng, hoặc mau lẹ, hoặc thong thả…làm cho Hạ Mang Tử Sơn luống cuống tay chân. Thân thể hắn đã hơn một lần bị thương, máu tươi bắn ra. Nhưng thần thể của hắn vẫn có thể khôi phục lại.

“Không.”

“Ta không cam lòng. Ta muốn thắng. Ta nhất định phải thắng.” Trong mắt Hạ Mang Tử Sơn lóe lên tia sét.

Nếu như lúc trước hắn có một loại bá đạo, một loại phóng khoáng làm người khác phục.

Thì lúc này Hạ Mang Tử Sơn như kẻ điên. Một loại bệnh tâm thần khủng khiếp, đầu óc hoàn toàn vị vây trong tuyệt vọng điên cuồng.

Hắn đang cố gắng chống đỡ!

May là hắn vẫn còn chống được. Kỷ Ninh cũng không thể duy trì mãi trong cảnh giới tuyệt vời này được. Loại cảnh giới Vô Tư Vô Tưởng này thật không phải muốn là được. Tất cả đều phải theo bản năng, men theo một loại dẫn dắt vô hình của Thiên Đạo…Nói đơn giản thì quả thật ‘giống như thần trợ’ (trợ giúp thần kỳ). Một loại trạng thái đỉnh cao hiếm thấy.

Có vài nhà thơ, đột nhiên như được thần trợ, viết ra được những áng thơ văn truyền lưu thiên cổ. Có thể cả đời cũng chỉ có thể có một lần như vậy.

Giờ phút này, Kỷ Ninh cũng rơi vào cảnh giới tuyệt vời này.

“Ta nhận thua!” Bỗng nhiên một âm thanh không cam lòng vang lên.

Lúc này Kỷ Ninh mới bừng tỉnh.

Vèo.

Kỷ Ninh ngừng lại. Chỉ thấy xung quanh tràn ngập máu tươi, hai nửa thân thể của Hạ Mang Tử Sơn đang ở phía xa. Thân thể của hắn đang nhanh chóng khôi phục lại, nhưng trong đôi mắt đầy máu của hắn vẫn tràn đầy vẻ không cam lòng.

“Đáng tiếc là kết thúc sớm quá.” Kỷ Ninh hiểu được cảnh giới kia khó cầu tới mức nào. Nếu Hạ Mang Tử Sơn kiên trì thêm lâu chút nữa thì tốt quá. Có điều thần lực trong cơ thể cũng đã tiêu hao quá nửa nên trận chiến này cũng tính là khá lâu rồi.

Sau đó, lập tức trong đầu Kỷ Ninh lóe lên sự vui mừng như điên: “Thắng rồi!”

“Ta thắng rồi.”

“Thắng rồi.”

“Ba người đứng đầu. Cảnh tượng ta chiến đấu sẽ làm cho hoàng đế Đại Hạ báo với Xích Minh đạo tổ. Xích Minh đạo tổ sẽ theo đó mà chọn ta làm đệ tử.” Kỷ Ninh mong chờ cùng khát vọng. “Có điều tốt nhất là ta giành ngôi thứ nhất ở đại hội Tiên Duyên này. Nếu làm được vậy thì khả năng được Xích Minh đạo tổ chọn lại càng lớn hơn.”

“Thắng rồi.”

Trên quảng trường hoàng thành, giữa đội ngũ người đến từ ba ngàn sáu trăm quận, đội ngũ của quận An Thiền cùng nhau hoan hô. Tuy bọn họ đến từ các thế lực khác nhau trong quận An Thiền, nhưng trong lúc này bọn họ đều là người quận An Thiền cả! Lúc trước thất bại của Lạp Tháp chân nhân làm bọn họ cảm thấy tiếc nuối, nhưng hiện giờ Kỷ Ninh có thể thành công vươn tới ngôi vị ba người đứng đầu thật sự làm cho mỗi người trong bọn họ cảm thấy cực kỳ tự hào.

“Sư huynh, sư huynh, ta biết huynh làm được mà. Ha ha, Thiên Bảo Sơn còn dự đoán Hạ Mang Tử Sơn kia đứng đầu mà cũng bị sư huynh ta đánh bại.” Mộc Tử Sóc cực kỳ kích động, hô lên. “Thứ nhất, thứ nhất, đoạt lấy danh hiệu đứng đầu đại hội Tiên Duyên nào.”

“Đoạt lấy thứ hạng đầu.” Tiểu Thanh cũng hưng phấn nói tiếng người.

Bạch Thủy Trạch nở nụ cười.

Một vùng tràn ngập tiếng reo hò.

Dư Vi nhìn về Kỷ Ninh trong đại trận ở xa xa. Giờ phút này, toàn bộ Thiên Tiên lão tổ đều đang nhìn về phía Kỷ Ninh. Hắn thật sự là một tồn tại quá chói sáng.

Dư Vi cảm thấy thật sự kích động, kích động vì Kỷ Ninh.

“Đúng rồi đó.” Dư Vi kích động. “Tới ba người đứng đầu thì Kỷ ninh có thể sẽ trở thành đệ tử của Đạo tổ.”

Cửu Liên nhìn về xa xa, trên mặt lộ ra một nụ cười thản nhiên. Lúc này nàng cảm thấy thật sự bình tĩnh. Đối với việc Kỷ Ninh và Dư Vi thì nàng có ghen tị, nhưng với một mình Kỷ Ninh…thì nàng lại thầm chúc phúc.

Ba người đứng đầu ở đại hội Tiên Duyên đã được tìm ra. Ba người này sóng vai đứng trong chủ điện Thiên Mang Điện, đợi mệnh lệnh của hoàng đế Đại Hạ.

Trong mắt của những Thiên Tiên lão tổ đều có chút hâm mộ.

“Trong ba người bọn họ, nhất định sẽ có một người thành đệ tử của Đạo tổ.”

“Chúng ta đúng là không thể nào gặp nổi loại kỳ ngộ thế này.”

“Không chừng sau này, chúng ta sẽ phải cực kỳ tôn kính một người trong bọn họ.” Nhóm Thiên Tiên lão tổ thổn thức, than thở.

Có điều…

Trong ba người cũng chỉ có một người trở thành đệ tử của Xích Minh đạo tổ.

Hai người khác thì tương đối là kém hơn. May mắn thì cũng có thể được Thuần Dương chân tiên thu làm đệ tử. Nhưng việc trở thành đệ tử của Thuần Dương chân nhân khác xa với việc trở thành đệ tử của Đạo tổ.

Một khi trở thành đệ tử của Đạo tổ thì gần như việc trở thành Thiên Tiên là ván đóng thuyền rồi.

Còn đệ tử của Thuần Dương chân tiên thì có rất nhiều người độ kiếp thất bại. Chỉ có thể nói là khả năng độ kiếp cao hơn người tu tiên bình thường mà thôi. Với người tu tiên bình thường, mười vạn Phản Hư địa tiên e là cũng chưa có một Thiên Tiên. Đệ tử Thuần Dương chân tiên được chân tiên quý mến dạy bảo, nên cũng tầm mười người có một người trở thành Thiên Tiên.

Việc này cũng tùy người.

Có người dạy đệ tử giỏi, nhưng cũng có người không giỏi.

Ví dụ như tính về dạy dỗ, Lã Động Tân hiển nhiên hơn xa đám người hoàng đế Đại Hạ. Trong hàng ngũ đệ tử của Lã Động Tân còn có cả một tên Thuần Dương chân tiên. Đây cũng là một giai thoại trong tam giới.

Hoàng đế Đại Hạ quan sát ba người trẻ tuổi ở dưới, lộ ra vẻ mỉm cười, nói: “Ta phải chúc mừng các ngươi. Đây là đại hỉ. Sau này các ngươi sẽ hiểu ra đại hội Tiên Duyên lần này có quan hệ với các ngươi thế nào! Đây là lúc xoay chuyển toàn bộ vận mệnh của các ngươi. Hiển nhiên là ba người các ngươi đều một nhát lên trời, chỉ là ai lên cao hơn mà thôi.”

Ba người Kỷ Ninh, Mộc Truyền chân nhân, Hắc Thạch chân nhân đều ngoan ngoãn lắng nghe.

“Trong ba người các ngươi, nhất định sẽ có một người trở thành đệ tử Đạo tổ.” Hoàng đế Đại Hạ mở miệng. “Còn hai người khác. Ta hứa sẽ cho các ngươi làm môn hạ của Thuần Dương chân tiên.”

Vù.

Gần ngàn Thiên Tiên ở dưới đều kinh sợ.

Cái gì?

Đạo tổ thu đệ tử thì đã đành, lại còn hai người còn lại cũng được làm môn hạ của Thuần Dương chân tiên sao? Thuần Dương chân tiên không dễ gì thu một đệ tử. Làm sao mà lần này lại thu tới tận hai người?

“Đại hội Tiên Duyên lần này thật khác thường. Vốn Đạo tổ chọn đệ tử, giờ lại tới cả Thuần Dương chân tiên cũng chọn.” Những Thiên Tiên cũng hiểu ra điều đặc biệt, kỳ quái nhưng vì địa vị không đủ tầm nên cũng chỉ biết mắt nhắm mắt mở nghe cho qua.

Ở trong tam giới, những người bản lĩnh lớn đã sớm ý thức được trận rung chuyển sắp tới.

Lần tam giới rung chuyển này e là sẽ không hề nhỏ chút nào.

Vì thế nên dĩ nhiên là bọn họ đều phải sớm sắp xếp!

“Đệ tử của Đạo tổ.” Kỷ Ninh, Mộc Truyền chân nhân, Hắc Thạch chân nhân đều muốn trở thành đệ tử của Đạo tổ.

Thuần Dương chân tiên thì sao?

Đệ tử Đạo tổ hơn đệ tử Thuần Dương chân tiên gấp trăm, ngàn lần! Đặc biệt, Kỷ Ninh đã sớm có truyền thừa của Tam Thọ đạo nhân. Trong Tinh Thần Điện lại có phần dẫn đường cho từng ‘Đạo’ hoàn chỉnh, thậm chí là ‘Đại Đao’. Vì thế nên Thuần Dương chân tiên cũng không có sức hút quá lớn với Kỷ Ninh. Kỷ Ninh vẫn chỉ khát vọng vào việc trở thành đệ tử của Đạo tổ.

“Đương nhiên nếu các ngươi muốn trở thành đệ tử Đạo tổ thì sẽ phải giao chiến vòng cuối cùng, cũng là vòng quan trọng nhất.” Hoàng đế Đại Hạ nói. “Một canh giờ sau, ba ngừoi các ngươi sẽ tiến hành chiến đấu vòng cuối, chia ra làm ba trận.”

Kỷ Ninh đánh với Hắc Thạch chân nhân.

Mộc Truyền chân nhân đánh với Kỷ Ninh.

Hắc Thạch chân nhân đánh với Mộc Truyền chân nhân.

Ba trận…mỗi người sẽ đánh hai trận với hai người.

“Ta sẽ dùng thuật Thủy Ấn để gửi cho sư tôn ba trận chiến này. Sau khi xem xong, sư tôn sẽ đưa ra quyết định chọn ai làm đệ tử.” Hoàng đế Đại Hạ nói. “Trong ba trận này, các ngươi phải thi triển toàn bộ bản lĩnh của mình ra. Dù có giành được ngôi vị đứng đầu thì cũng chưa chắc đã được trở thành đệ tử của Đạo tổ. Tất cả đều phụ thuộc vào Đạo tổ. Đương nhiên…Người đứng đầu sẽ có khả năng trở thành đệ tử Đạo tổ cao hơn.”

Ba người Kỷ ninh cùng yên lặng chờ đợi.

“Hiện giờ các ngươi lại vào trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ. Ở bên ngoài là một canh giờ, bên trong có thể bế quan tĩnh tu một tháng.” Hoàng đế Đại Hạ nói. “Trong một tháng này, các ngươi cố gắng hấp thu toàn bộ những kinh nghiệm thu được trong đại hội Tiên Duyên lần này để chuẩn bị cho vòng chiến đấu cuối cùng.”

“Rõ.” Ba người Kỷ Ninh cùng đáp.

Hoàng đế Đại Hạ ném cuốn tranh ra. Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ lơ lửng trên không trung, thu ba người Kỷ Ninh, Mộc Truyền chân nhân, Hắc Thạch chân nhân vào trong.

Trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ, ánh trắng chiếu sáng lên đỉnh núi Kỷ Ninh đang khoanh chân ngồi. Ở hai chỗ khác cũng có hai người đang khoanh chân ngồi là Hắc Thạch chân nhân và Mộc Truyền chân nhân.

Lúc này ba người đều ba đối thủ mạnh nhất.

Trong bọn họ…chỉ có thể có một người trở thành đệ tử Đạo tổ.

“Sao?” Kỷ Ninh khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu cố gắng nhớ lại thu hoạch trong trận chiến với Hạ Mang Tử Sơn, tất cả hiểu biết đều đã ở trong lòng…

Chương 346: Đứng đầu

Tính về giáng vẻ, trong ba người chỉ có mỗi Kỷ Ninh là có giáng thiếu niên. Có điều mặc dù tuổi ít nhất nhưng Kỷ Ninh cũng đã sống 30 năm kiếp này, hai người khác tu luyện hơn trăm năm.

“Đây là?” Bỗng nhiên Hắc Thạch chân nhân và Mộc Truyền chân nhân cùng quay đầu nhìn về phía Kỷ Ninh.

Chỉ thấy Kỷ Ninh khoanh chân ngồi đó, xung quanh bỗng nhiên có từng cơn gió thổi vù vù qua, đồng thời dao động “Đạo” cũng giáng xuống.

“Cái gì, đột phá sao?” Hắc Thạch chân nhân và Mộc Tuyền chân nhân đều thầm hãi.

Bọn họ đương nhiên ra rằng Kỷ Ninh hẳn là ngộ ra một loại Đạo ” thuộc tính gió” hoàn chỉnh.

” Không ngờ hắn lại có thể vào lúc quan trọng này lại ngộ ra được một đạo. Kỷ Ninh kia vốn đã lợi hại, tính về cận chiến thì tới cả Đao Nô chân nhân, Hạ Mạng Tử Sơn là mạnh nhất mà còn thua dưới tay Kỷ Ninh. Hiện giờ lại đột phá thì e là khả năng cận chiến của hắn sẽ lại càng cao hơn”. Hắc Thạch chân nhân suy tính, không khỏi thêm lo lắng.

Hắn khá là dễ dàng vượt qua thử thách Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.

Bởi vì trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ… điều quan trọng là giữ được mạng sống và kiếm tín phù! Trận pháp của hắn nhờ thế trở nên hữu ích. Nhưng vào lúc môt trận đấu tốt nhất định phải phân ra thắng bại thì hắn lại bất lợi. Trận pháp sẽ không còn giúp ích hắn lớn như trước nữa.

“Có điều việc cũng không phải thứ nhất thì mới có thể được Đạo tổ chọn”. Hắc Thạch chân nhân thầm nhủ. “Tới chiến đấu, ta thi triển toàn bộ hiểu biết của ta với trận pháp ra để Đạo tổ thấy được thực lực trận pháp của ta… thì tin rằng Đạo tổ sẽ chọn ta”.

Khả năng cận chiến của hắn cũng rất mạnh,phải gần cỡ như Hạ Mang Tử Sơn.

Nhưng hắn tự tin vào trận pháp hơn nhiều bởi vì hắn đã hao phí rất nhiều tâm trí vào nghiên cứu trận pháp.

Kỷ Ninh cảm nhận được dao động Đạo xung quang, mở mắt ra, nở một nụ cười.

Cuối cùng cũng ngộ ra Tật Phong Chi Đạo.

Thật ra sau khi ngộ được “Vũ Thủy Chi Đạo”. Liệt Hỏa Chi Đạo và Tật Phong Chi Đạo cũng gần như là hoàn chỉnh rồi, chỉ có điều hai đạo này vẫn còn thiếu, một bước. Qua một năm chiến đấu rèn luyện đã giúp bản thân hắn có trợ giúp rất lớn. Cuối cùng liên tiếp ngộ ra ” Liệt Chi Hỏa Đạo” và “Tật Phong Chi Đạo”.

“Vậy là đã nắm giữ được ba đạo: Vũ Thủy, Liệt Hỏa, Tật Phong” Kỷ Ninh hiểu được.

Hiểu biết cả bản thân mình cũng chỉ có ba đạo này, ba Đạo này gần như là tiến lên cùng nhau nên việc nắm giữ chúng như trong đại hội Tiên Duyên cũng không phải là việc ngoài ý muốn.

“Kiếm Đạo của ta cũng đã tiến bôn khá lớn”. Kỷ Ninh vui mừng.

Trận chiến với Hạ Mang Tử Sơn lúc trước đã làm cho khả năng hiểu biết về kiếm đạo tăng lên nhiều.

Nhưng chiêu thứ bảy, thứ tám, thứ chín của “Tam Xích Kiến” mới là thứ làm cho uy lực tăng lên khủng khiếp.

Với mức độ hiểu biết Kiếm Đạo hiện tại của Kỷ Ninh thì từ kiếm thứ bảy tới thứ tám vẫn còn một khoảng cách khá xa, nhưng nếu tiến bộ thì thực lực sẽ tăng cực kỳ nhiều.

Vì dù sao thì chiêu thứ tám đã có tiêu chuẩn cỡ Thiên Tiên. Chiêu thứ chín còn có thể làm cho Bắc Hành tiên nhân với cấp Tán tiên đánh ra chiến lược cỡ Thiên Tiên!

“Hiện giờ hoàng đế điện hạ cho ta thời gian một tháng”.

” Một tháng này, ta sẽ đưa Vũ Thủy, Liệt hỏa, Tật Phong vào trong kiếm đạo làm cho kiếm thuật của ta mạnh hơn nữa”. Kỷ Ninh thầm nghĩ rồi lập tức tĩnh tâm tìm hiểu tiếp.

Chủ điện Thiên Mang Điện.

Tất cả mọi người đều đang đợi chờ ba trận cuối và ba trận này sẽ được dùng Ấn Thuật gửi cho Xích Minh đạo tổ xem.

“Trong trận vừa rồi với Hạ Mang Tử Sơn, Kỷ Ninh đã đi vào cảnh giới Vô tư Vô tưởng, nên chắc hẳn sẽ có tiến bộ không nhỏ. Đến lúc hắn bế quan đi ra thì chắc chắn thực lực sẽ tăng lên một bước. Nếu tính về tấn công chém giết thì hắn chính là kẻ mạnh nhất đại hội Tiên Duyên lần này. Mà Mộc Truyền chân nhân lại là người phòng thủ chắc chắn nhất. Hắc Thạch chân nhân lại hơi thiệt chút. Nếu ở bên ngoài chiến đấu tự do thì sẽ rất khó giết một kẻ tông sư trận pháp như hắn. Nhưng đã đấu ở đại hội Tiên Duyên thì nhất định phải chiến đấu”. Xích Cực chân quân lạnh nhạt nói. “Tính ra, ngôi vụ thứ nhất lần này hẳn là sẽ thuộc về Kỷ Ninh hoặc là Mộc Truyền chân nhân”.

“Ừ”.

“Đúng”.

“Đúng là Hắc Thạch chân nhân chịu thiệt thật”.

Hoàng đế Đại hạ cũng gật đầu: “Kỷ Ninh đã bế quan ngộ ra thêm một đạo nữa ở thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ, lúc trước lại được kích thích từ trận chiến”.

” Đã vào được cảnh giới Vô Tư Vô Tưởng thì việc thực lực tăng lên cũng trong dự liệu”. Thuần Dương chân tiên đều bình tĩnh tính toán.

Nếu nói tương đồi thì việc thắng thua ở vòng cuối cúng này cũng không quan trọng lắm. Bởi vì dù xếp hạng nhất thì cũng chưa chắc đã được Xích Minh đạo tổ lựa chọn.

Có điều chắc chắn là…

Người thứ nhất sẽ có khả năng được chọn cao hơn. Dù sao từ xưa tới nay, anh hùng đều từ thắng bại mà ra.

Đảo mắt một canh giờ đã trôi qua.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Ba người bay ra từ bức tranh, đáp xuống đại điện.

“Bệ hạn”. Ba người Kỷ Ninh cung kính nói.

” Ba trận đấu sẽ được diễn ra, trận đầu là Kỷ Ninh đấu với Hắc Thạch chân nhân”. Hoàng đế Đại Hạ ra lệnh: “Sau ba trận đấu ta sẽ dẫn các ngươi tới bảo khố của vương triều Đại Hạ chọn bất kỳ môn thần thông nào, Nhưng nếu so sánh với việc trở thành đệ tử của Đạo tổ thì việc chọn thần thông cũng chỉ là chuyện nhỏ”.

Ba người Kỷ Ninh lắng nghe.

“Bắt đầu đi”. Hoàng đế Đại Hạ ra lệnh.

“Dạ”.

Kỷ Ninh cùng Hắc Thạch chân nhân nhìn nhau rồi lập tức đi ra ngoài đại điện.

Đã đi được tới trận này thì gần như là ba người Kỷ Ninh không còn con bài nào chưa lật, tất cả đều đã được thi triển ra hết. Cho nên đám Thuần Dương chân tiên Lã Động Tân mới dễ dàng nhận định như vậy!

Rõ ràng Hắc thạch chân nhân am hiểu thuật pháp, nhưng Kỷ Ninh cứ đứng đó không nhúc nhích, thi triển Thủy Hỏa Liên Hoan ra xung quanh bảo vệ bản tân. Hắc Thạch chân nhân hiện ra thì đánh, còn không cũng chẳng ai làm gì.

Vì thế…

Hắc Thạch chân nhân bắt đầu cố gắng biểu diễn, bày ra toàn bộ kỹ năng của một tông sư trận pháp. Phục hi côn trận nhìn như đơn giản nhưng lại có thể biến hóa ra đủ các loại đại trận, hoặc là sát trận, hoặc là trận pháp phong cấm. Thậm chí tới mức trùng điệp trận pháp, đủ loại mê huyễn sát khí.

Nhưng Kỷ Ninh cũng chẳng cần phải phá trận. Hắn chỉ cần chờ Hắc Thạch chân nhân ló đầu ra đánh là ổn.

Rốt cuộc sau khi biểu diễn xong một ít trận thi pháp, Hắc Thạch chân nhân cũng phải ra ngoài chiến đấu.

Quả nhiên…

Sau khi đã tiến bộ thực lực lên, Kỷ Ninh đã chiến thắng Hắc Thạch chân nhân bằng cận chiến!

Trận đầu Kỷ Ninh thắng!

Ở trận thứ hai, Mộc truyền chân nhân tranh tài một hồi với Hắc Thạch Chân nhân. Mộc Truyền chân nhân lại còn vô sỉ hơn cả Kỷ Ninh!

Tuy Kỷ Ninh đứng không nhúc nhích nhưng vẫn còn điên cuồng chiến đấu với Mộc Truyền chân nhân.

Mộc truyền chân nhân thì lại từ đầu tới cuối theo kiểu bất động như núi đại thụ che trời hình người. Mặc cho Hắc Thạch chân nhân tấn công thế nào, Mộc truyền chân nhân đều đỡ được hết. Xong rồi phản công lại! Cứ như thế, Hắc Thạch chân nhân hết thần lực rồi không thể không nhân thua!

Trận thứ hai, Mộc Truyền chân nhân thắng.

Trận Thứ ba là Kỷ Ninh đấu với Mộc Truyền chân nhân.

Trận chiến này rõ ràng là thu hút hơn nhiều. Ở hai trận trước, do gặp phải trận pháp của Hắc Thạch chân nhân nên hai người Kỷ Ninh và Mộc Truyền chân nhân không dám đi bừa, nhưng trận này thì Kỷ Ninh và Mộc Truyền chân nhân lại mặt đối mặt mà đánh từ đầu.

Kỷ Ninh là người tấn công chém giết mạnh nhất đại hội Tiên Duyên! Tầm thứ mười hai Xích Minh Cửu Thiên Đồ, hiểu biết Kiếm Đạo cực cao, ba Đạo hoàn chỉnh lại thêm cả thần thông ” Trích Tinh Thủ”!

Mộc Truyền chân nhân lại chính là người phòng thủ manh nhất! Thần Ma Luyện thể không hề kém cạnh, lại thêm hai Đại Đạo “Thanh Mộc” và “Nguyên Thủy” bổ trợ cho nhau!

Trong trận…

Kỷ Ninh dùng toàn bộ Kiềm thuật của mình tấn công vào đối thủ.

Lúc mới đầu thì Mộc Truyền chân nhân còn định phản công, nhưng rồi nhanh chóng bị Kỷ Ninh chèn ép cho chỉ biết co cụm phòng thủ, thỉnh thoảng mới đánh trả được một lần! Bởi Kỷ Ninh hoàn toàn khác Lạp Tháp chân nhân. Lạp Tháp chân nhân đánh theo kiểu từ từ chèn ép, nhưng Kỷ Ninh thì lại vô cùng linh hoạt. Kiếm thuật lúc thì cuồng mãnh, lúc thì hung lệ, hoặc là nhanh, hoặc là dẻo dai…

Thủ lâu ắt bại.

Trong chiến đấu, một bên cứ phòng thủ thì chắc chắn sẽ phải thua! Bí thuật “Điệp Lãng” của Lạp tháp chân nhân có thể ngừng lại, nhưng kiếm thuật của kỷ Ninh thì lại không thể nào ngừng, kiếm thuật của hắn liên miên không dứt là cho Mộc Truyền chân nhân dần dần bị thương rồi yếu đi.

Cuối cùng, Mộc Truyền chân nhân đành phải nhận thua!

“Thần lực của ta phải tốn tới bảy phần, tấn công điên cường như thế thì hắn mới chịu thua”. Kỷ Ninh cảm thấy toát mồ hôi lạnh, Thi triển ra Trích Tinh thủ làm cho thân lực của hắn tiêu hao quá nhanh. Nấu mà Mộc Truyền chân nhân còn trụ được thêm chốc lát thôi thì e là thần lực của hắn đã tiêu hao sạch sẽ luôn rồi.

Ba trận chiến.

Kỷ Ninh thắng hai! Mộc truyền chân nhân thắng một! Hắc Thạch chân nhân thua cả hai!

“Thắng”!

“Ha Ha Ha, thắng thắng thắng!!!” Đội ngũ quận An Thiền ở quảng trường hoàng thành cực kỳ hưng phấn hô hào. Đủ các loại tiếng hoan hô, hò reo, cười ha hả vang lên bốn phương.

Số người biết tới việc ” Đạo tổ thu đệ tử” trên quảng trường hoàng thành chỉ đếm trên đấu ngón tay, vì thế đa phần mọi người… thì việc được ngôi đứng đầu đại hội Tiên Duyên mới là vinh quang nhất.

“Thứ nhất, thứ nhất”. Mộc Tử Sóc kích động tới đỏ bừng mặt. “Kỷ Ninh sư huynh của ta vô địch”.

Thương Giang chân nhân thổn thức: “Lúc sư đệ Kỷ Ninh giết Thiếu Viên Nông vẫn như ngay trước mắt, không ngờ sư đệ kỷ Ninh tu luyện ít thời gian như thế mà lại có thể giành được ngôi vị đứng đầu đại hội Tiên Duyên. Thật sự là thần kỳ, thần kỳ!”

“Vô địch!”.

Ngũ Phong tiên nhân kích động cầm hồ lô rượu trên tay ném manh xuống đất như một kẻ điên. “ha ha ha, Hắc Bạch Học cung ta đã có đệ tử giành được ngôi vị đứng đầu đại hội Tiên Duyên! Từ xưa tới nay, Hắc Bạch Học cung ta chưa bao giờ có đó! Không ngờ người đứng đầu đại hội Tiên Duyên lần này lại là đệ tử Hắc Bạch Học cung ta! Ha ha ha, thật quá sướng, quá sướng, sướng quá đi!”

” Kỷ Ninh thật quá tuyệt vời”. Bắc Sơn Bách Vi thở dốc, kích động: “Không ngờ lại dành được ngôi vị đứng đầu đại hội Tiên Duyên. Ta có nằm mơ cũng không nghĩ rằng Kỷ Ninh lại có thể đoạt được ngôi vị đứng đầu. Thật là không thể tưởng tượng nổi”.

“Chủ nhân thật là lợi hại”. Tiểu Thanh sáng mắt lên.

“Đại ca…” Bạch Thủy Trạc nhớ lại cảnh năm nào khi hai vợ chồng Kỷ Nhất Xuyên, Uất Trì Tuyết chỉ có Kỷ Ninh luyện kiếm. “Hai người có thấy không? Khi xưa hai người tự mình dạy cho nó kiếm pháp. Hiện giờ nó nhờ kiếm pháp trong tay mà trở thành người đứng đầu đại hội Tiên Duyên ở vùng đất vô tận của vương triều Đại Hạ rối đấy! Hai người đã thấy chưa? Đã thấy chưa?

Bạch Thủy Trạng rưng rưng nước mắt, cực kỳ kích động.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 11 giờ trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 17 giờ trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 2 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^