Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 49 [Chương 289 đến 295]
❮ sautiếp ❯Chương 289: Buôn bán lớn
Trong phủ đệ Thiếu Viêm tộc thuộc vương đô Đại Hạ.
“Tộc trưởng.” Một người trung niên mặc đồ đen bay vào trong thư phòng rồi quỳ xuống, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng hiếm thất. “Tìm được Kỷ Ninh rồi.”
Vũ Thần Công đang ngồi trước bàn xem sách cũng ngẩn ra rồi lập tức vui mừng nói: “Tìm được Kỷ Ninh rồi sao?”
Đã hơn một năm.
Vũ Thần Công đương nhiệm nhận lệnh của Huyền Cơ lão tổ cố gắng truy tìm tung tích của Kỷ Ninh. Nhưng một chút tung tích của Kỷ Ninh cũng không tìm ra. Thậm chí Vũ Thần Công còn đang nghĩ rằng có phải Kỷ ninh đã trốn sang một thế giới nào đó không. Vì thế nên hắn cho rằng có thêm mười năm, hai mươi năm nữa cũng không tìm thấy Kỷ Ninh. Kỷ Ninh giết người thừa kế Thiếu Viêm tộc mà vẫn có thể tự do tự tại thật sự làm cho Thiếu Viêm tộc cảm thấy sỉ nhục. Nhưng Thiếu Viêm tộc tìm không thấy Kỷ Ninh thì biết làm thế nào đây?
Vậy mà hiện tại lại đã tìm thấy!
“Ở đâu?” Vũ Thần Công liền nói.
“Kỷ Ninh đã tới vương đô Đại Hạ. Người của chúng ta đang theo dõi sát.” Người trung niên mặc đồ đen nói.
“Vương đô Đại Hạ? Đi tới vương đô sao?” Vũ Thần Công nhíu mày.
Vương đô canh gác nghiêm ngặt, quyền lực tuyệt đối ở vương đô chính là ‘hoàng tộc Đại Hạ’. Kỷ Ninh tới vương đô Đại Hạ thì ngược lại khó càng thêm khó.
“Vậy mà lại tới vương đô. Vương đô cấm chiến đấu thì làm thế nào để giải quyết tên Kỷ Ninh đây?” Vũ Thần Công mặt co mày cáu. Ở một quận thành khác thì Thiếu Viêm tộc có thể dùng tầm ảnh hưởng lớn mạnh của mình được. Nhưng ở vương đô Đại Hạ thì còn có vài thế lực khác lớn hơn cả Thiếu Viêm tộc, thậm chí còn cả ‘Hạ Mang tộc’ – hoàng tộc Đại Hạ thống trị tuyệt đối.
Cả Thiếu Viêm tộc, Chuyên Thủy tộc, Thiêu Nông tộc cùng một đám bộ tộc lớn mạnh khác đều phải cẩn thận trước mặt hoàng tộc ‘Hạ Mang tộc’.
“Nhất định phải theo dõi Kỷ Ninh thật kỹ. Xác định rõ hành tung của Kỷ Ninh.” Vũ Thần Công ra lệnh. “Chuyện khác tạm thời không cần làm, tất cả đều phải chờ lệnh của ta.”
“Dạ.” Người trung niên đồ đen đáp.
Tuy rằng năm trước Huyền Cơ lão tổ có ra lệnh, một khi phát hiện Kỷ Ninh thì phải lập tức giết chết.
Nhưng đây là vương đô Đại Hạ. Ở trong vương đô giết người… chính là khiêu khích hoàng tộc Đại Hạ! Trừ khi phái ra tử sĩ có bị tra tấn cũng không khai ‘Thiếu Viêm tộc’ ra.
“Cả vương đô đề phòng nghiêm ngặt, một khi chiến đấu thì chỉ ngắn ngủi một cái hô hấp, e là ‘cấm quân Đại Hạ’ đã tới rồi.” Vũ Thần Công suy ngẫm. “Phải trong một hô hấp ngắn ngủi giết chết Kỷ Ninh, vả lại còn là tử sĩ…làm sao tìm được tử sĩ như thế đây? Tên Kỷ Ninh kia còn chiếm được không ít bảo vật của Thiếu Viêm Nông.”
Bản thân Kỷ Ninh đã mạnh rồi, hơn nữa lại có một vài bảo vật hộ thân, cho dù là Tán tiên thì cũng khó đánh được hắn trong khoảng thời gian ngắn.
Tử sĩ đạt tới tầm như thế thật khó mà kiếm ra.
“Đi gặp lão tổ.” Vũ Thần Công không hề chần chừ.
Rất nhanh, chín con giao long kéo tiên liễn bay đi. Vũ Thần Công ngồi trên tiên liễn, gào thét rời khỏi vương đô Đại Hạ tiến vào không gian tối tăm kia.
Kỷ Ninh mang đầy bụng hiếu kỳ đi xem xét ‘Hoàng thành’, cũng nhìn thấy Thiên Mang Điện ở xa xa. Nhưng đáng tiếc là Thần Ma canh giữ cổng thành, với thân phận của Kỷ Ninh thì làm sao có thể vào Hoàng thành đây? Hắn lập tức cưỡi xe rồng đen rời đi.
Ở phía sau có một cái thoi dài, trên cái thoi dài đó có ba người đám lão già áo trắng. Khi trước chỉ có mình lão già áo trắng bám theo nhưng hiện tại đã có tới ba người.
“Trong đó có một Nguyên Thần đạo nhân.” Kỷ Ninh dùng thần thức cảm ứng dò xét. Lúc này hắn lập tức điều khiển thần thức của mình đổ ập tói đó.
Uỳnh.
Hám Thần Thuật! Thần thức vừa va chạm vào là nam tử cao gầy mặc đồ đen lập tức phải biến đổi sắc mặt đi không ít: “Không ngờ thần thức của tên Kỷ Ninh lại mạnh mẽ tới vậy.”
Sau một phan va chạm thần thức, ba kẻ bám đuôi đã trở nên khôn khéo hơn, không dám khiêu khích Kỷ Ninh nữa.
“Ninh nhi, bây giờ chúng ta đi đâu?” Bạch Thủy Trạch dùng tâm linh trao đổi hỏi.
“Tới Thiên Bảo Sơn.” Kỷ Ninh cũng dùng tâm linh trao đổi. “Khi trước ta kiếm được lượng lớn bảo vật. Chỉ riêng pháp bảo thôi đã nhiều kinh người rồi, Đã có nhiều pháp bảo như thế…thì tốt nhất nên tới Thiên Bảo Sơi đổi lấy ít nguyên dịch và một vài bảo vật cần dùng.”
Thứ Kỷ Ninh cần nhất bây giờ chính là bảo vật ẩn chứa tinh hoa ngũ hành để tu luyện tầng thứ hai Trích Tinh Thủ.
Vù.
Xe rồng đen bay đi với tốc độ kinh người dọc theo đường phố.
Đường phố ở vương đô Đại Hạ cực kỳ rộng lớn. Ở mấy con đường quan trọng.. .những cửa hàng bầy quanh đều đặt trên tầng mây, cực kỳ hoa lệ. Còn như một vài đường phố bình thường thì cũng toàn cửa hàng được xây dựng bằng đá quý.
“Thật không hổ là cơ quan trung ương của Thiên Bảo Sơn.” Kỷ Ninh sáng mắt lên nhìn về phía xa xa. Thiên Bảo Sơn ở những quận thành khác đều chỉ là chi nhánh. Thiên Bảo Sơn ở vương đô mới chính là chỗ trung tâm. Rát nhiều đồ hiếm thấy, quý báu đều đặt ở chỗ này. Có rất nhiều tiên nhân tới vương đô Đại Hạ là để tới trung tâm Thiên Bảo Sơn mua một vài bảo vật mà ở nơi khác không mua được.
“Thật lớn quá.” Trong mắt Tiểu Thanh hiện lên đầy hưng phấn.
Bạch Thủy Trạch cũng ngẩng đầu nhìn. Hắn chưa từng thấy một nơi nào hoa lệ tới vậy.
Thiên Bảo Sơn ở trước mặt như một con Kỳ Lân khổng lồ đang chúc đầu xuống. Cả con Kỳ Lân dàu tới vạn dặm. Nói cách khác, trung tâm Thiên Bảo Sơn lớn ngang với cả ‘thành An Thiền’.
“Vù.”
Xe rông đen bay thẳng vào bên trong Thiên Bảo Sơn.
“Trước tiên chúng ta ăn một bữa đã rồi đi bán bảo vật.” Tâm tình của Kỷ Ninh đang rất khoan khoái nên cũng chẳng thèm buồn để ý tới mấy tên bám đuôi. Xe bay thẳng vào trong rồi có người tiếp đón.
Ở trung tâm Thiên Bảo Sơn có từng cái gương lớn được tạo ra bởi Thủy Kính thuật treo lơ lửng ở khắp nơi, gần như là che hết bầu trời trong hơn mười dặm.
Dưới gương có rất nhiều người tu tiên đứng đó.
“Xoẹt.”
Ngay khoảng khắc Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh cưỡi xe rồng đen tiến vào trung tâm Thiên Bảo Sơn thì một tấm gương nhanh chóng tập trung vào.
“Xe Hắc Thủy vốn là xe của công tử ‘Thiếu Viêm Nông’ thuộc Thiếu Viêm tộc. Công tử Thiếu Viêm Nông đã bị Kỷ Ninh giết chết.”
“Nhìn theo quần áo người cưỡi xe thì y hệt như Kỷ Ninh.”
“Bên cạnh còn có thần thú Không Thanh Xà và thần thú Bạch Thủy Trạch.”
“Chín mươi chín phần thiếu niên kia là Kỷ Ninh rồi.”
Một đường tình báo được làm ra rồi bay đi theo những tin tình báo khác. Nơi này chính là nơi giám thị của trung ương Thiên Bảo Sơn. Mỗi ngày có đủ loại nhân vật tiến vào trung ương Thiên Bảo Sơn, thậm chí còn có cả sinh linh ở thế giới lớn khác, thậm chí là cả Thiên giới, Địa phủ.
Đủ lại tình báo nặng nhẹ khác nhau được phát hiện. Tin tức về Kỷ Ninh…không hề có chút khó hiểu nào, rất bình thường.
“Kỷ Ninh đã xuất hiện, ngay ở trung ương Thiêu Bảo Sơn. Có năm nhà mua tin tức lâu dài về Kỷ Ninh. Hiện tại phải lập tức thông báo cho họ.” Một nữ tử mặc áo choàng đen hờ hững ra lệnh, rất nhanh sau đó đã có năm tên thuộc hạ chia ra phát tin ở năm nơi thuộc vương đô Đại Hạ.
Chỉ cần phát hiện ra Kỷ Ninh là phải lập tức thông báo! Có năm nhà mua tin tình báo này lâu dài.
“Đó là xe Hắc Thủy?” Ở trung ương Thiên Bảo Sơn, một tên nam tử áo tím nhìn về chiếc xe mà Kỷ Ninh cưỡi để tiến vào sân nhỏ. Xe Hắc Long được đặt trong sân đó còn Kỷ Ninh thì lại tiến lên tầng hai một lầu ở bên cạnh, cùng nhau hưởng thụ trân vị ở vương triều Đại Hạ, thậm chí là ở thế giới khác.
“Thiếu niên mặc da thú? Không Thanh Xà? Bạch Thủy Trạch?” Nam tử áo tím thì thào tự nói. “Chẳng lẽ hắn chính là Kỷ Ninh đã giết chết Thiếu Viêm Nông đó sao? Thật đúng là ngu dốt. Lại dám đi hung hăng càn quấy thế kia. Chỉ sợ rằng tình báo bên kia đã phát hiện ra hắn rồi. E là Thiếu Viêm tộc sẽ nhanh chóng phát hiện ra. Có điều chuyện này cũng chẳng liên quan tới ta.”
“Thiếu Viêm Nông chính là một kẻ giàu có. Kỷ ninh kia giết xong thì nhất định sẽ chiếm được lượng lớn bảo vật của Thiếu Viêm Nông.”
“Xem ra cơ hội của ta tới rồi.”
Nam tử áo tím sáng rực cả mắt lên. Hắn lập tức thản nhiên đi tới. Một lát sau đã đứng ở bên ngoài sân nhỏ. Hắn đứng ở ngoài sân chờ chứ không hề đi vào.
Hồi lâu…
“Ngoài sân là ai thế?” Âm thanh của Kỷ Ninh truyền tới.
“Thiên Bảo Sơn Ngu Kỳ.” Nam tử áo tím cười nói.
“Tiến vào đi.” Kỷ Ninh nói.
Lúc này nam tử áo tím mới biết điều đi vào, rất nhanh đã leo lên lầu, dọc theo hành lang tới lầu hai. Kỷ Ninh, thiếu nữ áo xanh, nam tử áo trắng đều đang ngồi đó, không hề khác với dự đoán của y.
“Ngươi đã đứng ở bên ngoài sân khá lâu rồi. Không biết định làm gì?” Kỷ Ninh nhàn nhã cầm chén rượu lên, đôi mắt xem xét kỹ lưỡng nam tử tên Ngu Kỳ kia. Thực lực của Ngu Kỳ…theo phán đoán của Kỷ Ninh thì hẳn là cấp độ Vạn Tượng.
“Tại hạ phụ trách mua bán bảo vật ở trung ương Thiên Bảo Sơn.” Ngu Kỳ cực kỳ khiêm tốn. “Nói ví dụ như nếu có ngươi muốn mua hoặc bán bảo vật gì thì ta có thể hỗ trợ. Đương nhiên vì việc mua bán này qua tay ta nên trung ương Thiên Bảo Sơn cũng sẽ thưởng cho ta đôi chút.”
Kỷ Ninh gật đầu nhẹ: “Ngươi nhận ra ta sao?”
Ngu Kỳ cười nói: “Ta liếc mắt một cái là đã nhận ra đạo hữu Kỷ Ninh ngươi cưỡi xe tên là ‘Hắc Thủy Xa Liễn’, cái đó vốn là xe của Thiếu Viêm Nông năm xưa. Hắn thường xuyên cưỡi xe Hắc Thủy tới trung ương Thiên Bảo Sơn. Cho nên không ít người biết chuyện vừa nhìn thấy xe kia…lại thấy bên cạnh ngươi có Không Thanh Xà, Bạch Thủy Trạch, hơn nữa quần áo ngươi mặc thì đều sẽ đoán ra ngươi là Kỷ Ninh trong truyền thuyết.”
“Xem ra danh tiếng của ta khá lớn, tới cả vương đô Đại Hạ cũng biết.” Kỷ Ninh không khỏi nở nụ cười.
“Đạo hữu Kỷ Ninh không biết thôi. Hiện tại danh tiếng của ngươi thật sự rất lớn.” Ngu Kỳ cười nói. “Thiếu Viêm Nông là một trong bốn công tử ở vương đô Đại Hạ. Bọn họ không phải người lợi hại nhất trong thế hệ trẻ mà chỉ vì địa vị của bọn họ đủ cao, đồng thời cũng đủ mức xa xỉ, cực kỳ ham vui. Mà Thiếu Viêm Nông lại chết ngoài ý muốn, nên đương nhiên sẽ có nhiều người chú ý tới tin tức này. Tuy rằng Thiếu Viêm tộc không hề nói ra bên ngoài, nhưng chỉ cần điều tra chút ít là có thể biết được hung thủ là Kỷ Ninh. Có linh thú Bạch Thủy Trạch, Không Thanh Xà, thích mặc pháp bào da thú, tu luyện ra sao, cực kỳ am hiểu sử dụng kiếm, hơn nữa có bộ dáng thiếu niên thanh tú…” Ngu Kỳ mở mồm nói ra một tràng.
Kỷ ninh cùng tiều Thanh và Bạch thúc nhìn hắn.
Chỉ giết Thiếu Viêm Nông mà mình đã có chút tiếng tăm ở vương đô Đại Hạ rồi cơ à?
“Hơn nữa ta suy đoán đạo hữu Kỷ Ninh chắc là tới đây để bán đi một ít bảo vật.” Ngu Kỳ cười nói. “Mà ta lại chuyên làm việc này ở Thiên Bảo Sơn.”
Chương 290: Nước mắt
Đúng lúc này, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên. “Đạo hữu Kỷ Ninh, chúng ta có thể vào trong được không?”
“Hả?” Ngu Kỳ nhíu mày, giọng nói này rất quen với hắn.
Cửa mở ra.
Một lão già ục ịch cũng mặc áo tím tiến vào. Lão già áo tím hành lễ với Kỷ Ninh: “Ưng Hoa gặp qua đạo hữu Kỷ Ninh.” Rồi lão già lập tức cười về phía Ngu Kỳ. “Ngu Kỳ, ngươi tới nhanh thật đấy.”
“Ưng đạo hữu cũng phát hiện ra đạo hữu Kỷ Ninh nhanh thật đấy. Làm ta phải giật cả mình.” Ngu Kỳ hừ lạnh một tiếng. Bọn họ đều là người phụ trách mua bán bảo vật. Có điều bảo vật? Ai lại không thích? Đặc biệt là một vài thứ hiếm thấy, thậm chí được xưng tựng là độc nhất vô nhị thì sẽ được trung ương Thiên Bảo Sơn thu thẳng vào cất giấu, rồi hiến cho hoàng tộc Đại Hạ chứ không bán ra bên ngoài. Cho nên ít nhiều bảo vật trân quý của bộ tộc, môn phái lớn đều bị hoàng tộc Đại Hạ lũng đoạn thu mua lấy.
Như An Thiền Bắc Sơn tộc có ‘Động Vô Ưu’ ở bên ngoài để âm thầm thu mua.
Cho nên Thiên Bảo Sơn cũng có một đám người chuyên đi kết giao với người khắp nơi, giao hảo với nhau rồi tìm cách đưa bảo vật về.
“Ta không hề phát hiện ra đạo hữu Kỷ Ninh mà là do đạo hữu Kỷ Ninh muốn bán bảo vật nên ta mới biết mà tới.” Lão già áo tím nói.
Ngu Kỳ ngẩn ra.
Kỷ Ninh ngồi đó lạnh nhạt nói: “Lần này ta tới Thiên Bảo Sơn là để bán bảo vật. Cho nên lúc trước có căn dặn tên bồi bàn…Chắc hẳn là Ưng Họa đạo hữu được tên bồi bàn thông báo lại.”
Ngu Kỳ hiểu ra. Lão già ục ịch lại chủ động nói. “Đạo hữu Kỷ Ninh cứ bán bảo vật cho ta. Ta chắc chắn sẽ cho đạo hữu một cái giá thỏa mãn.”
“Bán cho ai cũng chỉ là chuyện nhỏ với ta mà thôi.” Kỷ Ninh nhìn hai người này. Sau khi trở thành thế đối đầu với Thiếu Viêm tộc, đạo tâm của Kỷ Ninh đã tiến bộ không nhỏ. Hai người trước mặt này căn bản không thể làm lung lay được Kỷ Ninh. “Ta thấy, một vài bảo vật thường thấy thì Thiên Bảo Sơn các ngươi sẽ niêm yết giá thu mua bằng sáu phần giá bán ra.”
Ngu Kỳ và lão già ục ịch đều gật đầu.
“Đi, chúng ta tới một chỗ nào lớn hơn nào.” Kỷ Ninh đứng dậy. “Còn rốt cuộc bán cho ai thì đợi lát nữa nói sau.”
“Mời.”
“Mời.” Ngu Kỳ và lão già ục ịch cùng nồng nhiệt nói.
Một lát sau, cả đám người đã tiến vào một vườn hoa giữa phủ đệ, trong vườn hoa này có vài hầu gái đứng chờ.
“Lùi hết đi.” Ngu Kỳ và lão già ục ịch mặc áo tìm vừa đi vào là những hầu gái lập tức ngoan ngoãn rời đi.
“Đạo hữu Kỷ ninh, vườn hoa này thế nào? Có đủ lớn chưa?” Ngu Kỳ chỉ vào xung quanh. “Thông thường Tán tiên, Địa tiên cũng tiến hành giao dịch ở những chỗ thế này.”
Ánh mắt của Kỷ Ninh đảo qua. Trong vườn hoa có một cái đình, bên cạnh cái đình được lát đá gần trặm trượng, ngoài trặm trượng đó là các loại hoa cỏ quý hiếm.
“Tạm được.” Kỷ Ninh gật đầu, vung tay lên, trên mặt đất lập tức dần xuất hiện một đống lớn pháp bảo. Pháp bảo nhân giai có hơn mười vạn kiện, pháp bảo địa giai có một vạn kiện, pháp bảo thiên gia có hơn một trăm kiện. “Trước tiên các ngươi thử tính toán xem đại khái giá chỗ pháp bảo này được bao nhiêu.”
“Phù.”
Ngu Kỳ và lão già ục ịch đều phải hít sâu một hơi.
Nhiều pháp bảo tới vậy sao?
“Đây chỉ là một phần.” Kỷ Ninh hờ hững nói. “Ai ra giá cao hơn thì ta sẽ bán cho. Đúng rồi, ta nhớ rằng chỉ cần bán ra tổng số đạt tới năm mươi vạn cân nguyên dịch là đã có thể có lệnh bài chữ ‘Hạ’ đúng không?”
“Đúng.” Ngu Kỳ và lão già ục ịch đều không chút do dự đáp. “Đạo hữu Kỷ Ninh cứ yên tâm, nhất định ta sẽ đưa lệnh bài chữ Hạ cho ngươi.”
Hai người bọn họ vừa nhìn qua đã nhận định rằng chắc chắn chỗ bảo vật này không dưới năm mươi vạn cân nguyên dịch.
Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh đều ngồi trong đình nhàn nhã uống rượu nói chuyện.
“Vù vù vù.”
Pháp bảo nhanh chóng được phân loại.
Ngu Kỳ và lão già ục ịch đều xem xét kỹ từng kiện pháp bảo. Bọn họ có thể là ngươi chuyên phụ trách mua bán bảo vật thì dĩ nhiên không phải Vạn Tượng chân nhân bình thường. Trong đầu mỗi người đều nhớ số lượng giá cả bảo vật tới đơn vị ‘Ức’ rồi đủ các loại đặc tính của bảo vật. Trí nhớ của bọn hắn đều lớn hơn người thường không biết bao nhiêu lần.
Nhưng cũng phải qua gần nửa canh giờ thì bọn hắn mới một trước một sau ngừng lại.
“Pháp bảo nhân giai, bỏ qua số lẻ, tổng số có tám vạn một ngàn hai trăm cân nguyên dịch. Pháp bảo địa giai, tổng số khoảng tầm năm mươi vạn năm ngàn cân nguyên dịch. Pháp bảo thiên giai có giá trị lớn nhất, tầm một trăm lẻ hai vạn cân nguyên dịch.” Ngu Kỳ mở miệng nói. “Tổng giá trị toàn bộ là một trăm sáu mươi vạn năm ngàn hai trăm cân nguyên dịch.”
Ta có thể cho giá tới một trăm sáu mươi mốt vạn cân nguyên dịch.” Lão già ục ịch nói.
“Ta cũng có thể.” Ngu Kỳ liền nói.
Kỷ Ninh cười: “Có thể nhiều hơn được không?”
Ngu Kỳ và lão già ục ịch đều nhìn nhau, thầm mắng không thôi. Kỷ Ninh thì lại nở nụ cười. Thật ra rất nhiều pháp bảo trong đống kia đều là pháp bảo được chế tạo theo kiểu cách giống nhau, nên giá trị mua bán hoàn toàn được xác lập sẵn. Chỉ có vài món trong hơn một trăm kiện pháp bảo thiên giai là được tiên nhân luyện chế nên giá cả có chút xê dịch.
Nhưng tổng thể thì cũng sẽ không lên xuống quá nhiều.
“Vậy pháp bảo sẽ có giá như vậy.” Kỷ Ninh lại vung tay lên. “Ta cũng không thiếu bảo vật. Các ngươi tính xem, ai ra giá cao hơn thì toàn bộ pháp bảo và kỳ vật đó đều sẽ thuộc về người đó.”
Trên mặt đất lập tức xuất hiện lượng lớn tiên thảo, linh đan, các loại vật hộ thân.
Những bảo vật hộ thân này có ích với Thiếu Viêm Nông nhưng với Kỷ Ninh hiện giờ đã có Nguyên Thần thứ hai, thực lực bản thân ngang tầm với Địa tiên, Tán tiên thì những bảo vật đó lại vô dụng.
“Sao?” Ngu Kỳ và lão già ục ích sáng cả mắt lên.
Tiên thảo, linh đan, kỳ vật giữ mạng?
Giá cả của bảo vật càng có khả năng xê dịch nhiều thì bọn hắn lại càng có thể kiếm chác thêm. Tuy rằng đám pháp bảo khi trước có giá rất cao nhưng ưu đãi mà bọn hắn kiếm được lại rất ít.
“Hay lắm, thật đúng là đã lấy ra hết bảo vật của Thiếu Viêm Nông rồi.” Ngu Kỳ thì thào tự nói.
“Đã lâu rồi chưa thấy nhiều thứ tốt thế này.” Đôi mắt của lão già ục ịch sáng lên.
Hai người nhanh chóng tính toán, trong đầu lại không ngừng lo lắng.
“Tổng cộng toàn bộ chỗ pháp bảo và bảo vật này, ta có thể ra giá hai trăm sáu mươi vạn cân nguyên dịch!” Ngu Kỳ cắn răng quát. “Chỉ cần lão già này ra giá cao hơn ta, ta sẽ lập tức đi luôn.”
Lão già ục ịch ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Ngu Kỳ: “Ngươi điên rồi.”
Kỷ Ninh cũng cực kỳ kinh ngạc.
Trong đầu Kỷ Ninh thì những bảo vật, linh thảo tiên phảm và nhiều thứ khác nữa lấy từ Vu Giang tiên phủ đều là những thứ đơn giản.
“Ngươi dám ra giá cao hơn sao?” Ngu Kỳ nhìn lão già ục ịch, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.
“Già rồi nên lú thật.” Lão già ục ịch lắc đầu thổn thức. “Ta không dám điên với ngươi. Đạo hữu Kỷ Ninh, ta xin cáo từ. Ngu Kỳ, đại nạn của ta sắp tới nên ta xin khuyên ngươi một câu. Đừng điên quá. Đánh cuộc quá lớn thì cẩn thận phải vác cả người vào bù đó.” Lão già ục ịch quay đầu rời đi.
Kỷ Ninh nhìn về phía Ngu Kỳ: “Hai trăm sáu mươi vạn cân nguyên dịch sao?”
“Đúng.” Ngu Kỳ gật đầu.
“Được.” Kỷ Ninh nở nụ cười.
Kỷ Ninh chẳng thèm để ý tới chuyện khác, nguyên dịch tới tay mới là quan trọng.
Một lát sau, hai người tiến hành giao dịch.
Bảy vật thuộc về Ngu Kỳ. Kỷ Ninh có được hai trăm sáu mươi vạn cân nguyên dịch cùng với một lệnh bài chữ ‘Hạ’. Thứ này đại biểu cho Kỷ Ninh sau này sẽ mua bảo vật với giá sáu phần giống như Tán tiên, Địa tiên.
“Kỷ Ninh đạo hữu.” Sau khi giao dịch xong, vẻ mặt hưng phấn của Ngu Kỳ hơi đỏ lên, hắn mở miệng nói. “Trời đã sắp tối, đợi tới giờ Tý đêm nay là sẽ diễn ra hội tranh bảo hàng tháng.”
“Hội tranh bảo?” Kỷ Ninh gật đầu nhưng cũng không có biểu hiện gì.
“Đây chính là lần tranh bảo tổ chức ở trung ương Thiên Bảo Sơn. Lúc đó sẽ có đông đảo thế lực lớn, thậm chí một vài Tán tiên Địa tiên độc hành tới đưa bảo vật để tiến hành hội Tranh Bảo.” Ngu Kỳ nói khẽ. “Thậm chí còn có thể xuất hiện cả pháp bảo tiên giai, còn có rất nhiều thứ khó có thể mua được nhưng lại xuất hiện ở hội Tranh Bảo.”
Kỷ Ninh hơi động lòng. Thật sự nên đi xem một lần. Ở đó rất có thể sẽ có xuất hiện tinh hoa ngũ hành. Lúc này hắn mở miệng nói: “Có người của Thiếu Viêm tộc tham gia không?”
“Thiếu Viêm tộc ư? Đây chính là một bộ tộc cực lớn. Mỗi tháng đều có người của họ tới tham gia hội Tranh Bảo.” Ngu Kỳ nói.
“Được, tối nay ta sẽ tới xem sao.” Kỷ Ninh gật đầu.
…
Diên vương phủ thuộc vương đô Đại Hạ.
Người được phong vương thì nhất định là người có địa vị cực cao trong ‘Hạ Mang tộc’ hoàng tộc Đại Hạ. Dù sao Hạ Mang tộc cũng truyền thừa vô số năm tháng, là chúa tể của cả thế giới này nên đệ tử của Hạ Mang tộc sẽ đông tới nhường nào? Vì thế nên người được phong vương sẽ ít càng thêm ít.
“Quận chúa, quận chúa.” Mọt nữ tử mặc áo giáp bay về phía ngoài một gian lầu.
“Lên đây đi.”
Tầng lầu hai đang có một nữ tử áo xanh vịn tay ngồi nhìn cả vườn rộng. Bên trong vườn có một vài tảng đá, bờ cát và một cái hồ rộng như một bãi biễn.
“Quận chúa.” Nữ binh quỳ một gối xuống.
Nữ tử áo xanh nhìn có vẻ yếu đuối nhưng ánh mắt của nàng thì lại làm nữ binh kia hoảng sợ. Nàng lập tức lạnh nhạt nói: “Nói đi, có chuyện gì.”
“Thiên Bảo Sơn đưa tới tin tình báo.” Nữ binh liền nói.
“Thiên Bảo Sơn?” Nữ tử áo xanh ngẩn ra rồi lập tức nói. “Lấy tới đây.”
“Dạ.” Nữ binh mặc giáo liền đưa tình báo tới.
Sau khi mở ra nhìn, thấy nội dung ghi trong quyển trục thì nữ tử áo xanh không khỏi run lên, thì thào tự nói. “Kỷ Ninh? Tới vương đô Đại Hạ rồi sao? Ngay ở Thiên Bảo Sơn vương đô Đại Hạ?”
“Tách.”
Một giọt nước mắt bỗng nhiên rơi vào quyển trục.
Nữ tử áo xanh mới dường như tỉnh táo lại.
“Ha ha ha ha ha…” Bỗng nhiên nữ tử áo xanh nở nụ cười. Lúc này nàng đứng lên quát: “Truyền lệnh của ta, chuẩn bị Kim Giáp cấm quân cho ta, theo ta tới Thiên Bảo Sơn.”
“Điều động Kim Giáp cấm quân sao?” Nữ binh mặc giáp ngẩn ra.
“Còn không đi mau.” Nữ tử áo xanh quát.
“Dạ.” Nữ binh mặc giáp không dám chần chờ, vội vàng lui đi.
Nữ tử áo xanh kích động đi tới đi lui trên lầu, thân thể hơi run lên, thì thào tự nói: “Dòng máu còn lại duy nhất của cô cô, đệ đệ của ta, đệ đệ duy nhất của ta. Rốt cuộc thì ngươi đã tới. Tỷ tỷ muốn tới gặp ngươi, muốn tới gặp ngươi. Ta sẽ không bao giờ để Thiếu Viêm tộc làm tổn thương ngươi mảy may, tuyệt đối không!”
“Quận chúa.” Ở xa xa có nữ binh hô lên.
Nữ tử áo xanh quay đầu, lập tức cả người biến mất rồi bay về phía xa xa.
Rất nhanh.
Một chiếc xe bao quanh bởi lửa vàng có hai con Thanh Loan kéo đằng trước cùng với một đám Kim Giáp cấm quân theo sau xuất hiện. Mỗi người có hơi thở mạnh mẽ giống như một thể. Xung quanh bọn họ xuất hiện mây mù, toàn bộ cấm quân đều đứng lên mây mù.
“Thoanh Loan, tới Thiên Bảo Sơn.” Nữ tử áo xanh ngồi trên xe.
“Vâng thưa quận chúa.” Một con Thanh Loan trong đó nói tiếng người rồi tiếp theo cả hai con Thanh Loan kéo xe đi. Đám Kim Giáp cấm quân vây quanh bay thẳng tới trung ương Thiên Bảo Sơn.
Chương 291: Pháp chỉ
Được một đám Kim Giáp cấm quân bao quanh, Thanh Loan kéo tiên liễn tới trung ương Thiên Bảo Sơn thì đã có người chủ động ra nghênh đón. Dù sau đây cũng là Tích Nguyệt quận chúa tiếng tăm lẫy lừng của Diên vương phủ.
“Tích Nguyệt muội muội.” Một nữ tử áo trắng có khí chất lỗi lạc như tiên nữ đi ra nghênh đón.
“Thanh Liễu tỷ tỷ.” Tích Nguyệt quận chúa cũng xuống xe, lộ ra vẻ tươi cười.
“Sao Tích Nguyệt muội muội lại tới Thiên Bảo Sơn vậy? Với tính cách của muội thì rất ít khi tới đây. Ta còn đang tính mấy hôm nữa tới chỗ mươi cơ đấy.” Nữ tử áo trắng Thanh Liễu cười nói. Thanh Liễu tiên tử…chính là một tiên nhân nữ chuyển thế. Kiếp trước là một Tán tiên của Thiên Nông tộc. Sau khi chuyển sang kiếp khác cũng vẫn đầu thai vào Thiên Nông tộc!
Ở trung ương Thiên Bảo Sơn, vị Thanh Liễu tiên tử cấp độ Nguyên Thần đạo nhân này cũng có địa vị cực cao, là bạn thân chốn khuê phòng với Tích Nguyệt quận chúa.
“Muốn tới xem thì tới thôi.” Tích Nguyệt quận chúa cắp tay với Thanh Liễu tiên tử. Dưới chân hai người xuất hiện đám mây, cả hai bay dọc theo hành lang đi vào. Những người bình thường như Kỷ Ninh thì đều sẽ phải tiến vào lối đi bình thường.
“Muội nên sớm ra ngoài hơn mới đúng. Cả ngày buốn chán ở vương phủ như thế. Muội không thấy buốn nhưng ta thấy buồn thay cho cả muội đó.” Thanh Liễu tiên tử nói. Nàng Tích Nguyệt quận chúa đều tốt mọi mặt, nhưng lại quá mức quái gở. Những người tuổi trẻ thuộc hoàng tộc và những bộ tộc lớn khi tụ họp đều nhắc tới Tích Nguyệt quận chúa này.
Bởi vì hoàng tộc có rất nhiều đệ tử nên thật ra địa vị hoàng tử công chúa cũng không quá cao. Mà Diên Vương lại chỉ có Tích Nguyệt quận chúa là người thân nên rất yêu quý Tích Nguyệt quận chúa, cho nên địa vị của Tích Nguyệt quận chúa lại rất cao.
Rất nhiều người cho rằng…Tính khí quái gở như vậy là có quan hệ với tuổi thơ của Tích Nguyệt quận chúa.
Bởi vì không ai biết thời thơ ấu của Tích Nguyệt quận chúa ra sao. Khi Diên Vương đưa Tích Nguyệt quận chúa về thì đã là một cô nương duyên dáng yêu kiều rồi.
“Đúng rồi, tỷ giúp ta điều tra xem.” Tích Nguyệt quận chúa mở miệng nói. “Hôm nay chắc là có một người tên Kỷ ninh tới Thiên Bảo Sơn. Tỷ điều tra xem Kỷ Ninh kia hiện đang ở đâu? Hắn vẫn đang ở trong Thiên Bảo Sơn.”
“Được.” Thanh Liễu tiên tử mỉm cười rồi lập tức truyền âm cho một tên tay chân ở ngoài trăm dặm.
“Xem ra Tích Nguyệt muội tới lần này chính là vì Kỷ ninh kia. Kỷ Ninh, tên này…ta nhớ hình như chính là đệ tử Hắc Bạch Học cung ở quận An Thiền đã giết chết Thiếu Viêm Nông.” Thanh Liễu tiên tử nói.
“Chính là hắn.” Tích Nguyệt quận chúa lộ ra vẻ tươi cười. “Ta cũng rất hiếu kỳ với hắn. Vậy mà dám giết cả Thiếu Viêm Nông.”
“Ta cũng cực kỳ tò mò.” Thanh Liễu tiên tử nói.
Chỉ một lát sau.
“Đã điều tra ra.” Thanh Liễu tiên tử nói. “Hiện tại Kỷ Ninh đang ở “Đa Bảo Phong’.”
Trung ương Thiên Bảo Sơn chiếm diện tích cực lớn. Bên trong có từng ngọn núi. Những đỉnh núi kia…như những miếng vảy khổng lồ của con Kỳ Lân. Trong đó có chín ngọn núi liền nhau gọi là ‘Đa Bảo Phong’. Xung quanh mỗi ngọn núi đều có lơ lửng vài trăm chỗ ngồi. Những chỗ ngồi này đều được ngưng tụ ra từ đám mây hình tròn. Đám mây hình tròn có diện tích khoảng mười trượng, phía trên có đặt bàn dày, ghế ngồi và hầu gái ở bên.
Kỷ Ninh khoanh chân ngồi trên một đám mây hình tròn ở đó, ăn mỹ thực. Bạch Thủy Trạch và tiểu Thanh cũng chia ra ngồi bên. Ở bên cạnh còn có một hầu gái đợi lệnh.
“Vù.”
Trên ngọn núi xuất hiện gợn sóng. Thanh Liễu tiên tử và Tích Nguyệt quân chúa bay ra, đáp xuống đám mây mỳ. Hai người bọn họ cùng ngồi xuống. Lập tức ở bên có hầu gái đưa thức ăn tới.
“Nhìn đi, bên kia chính là Kỷ Ninh.” Thanh Liễu tiên tử nhìn thoáng qua phía Kỷ Ninh.
Tích Nguyệt quận chúa theo ánh mắt của Thanh Liễu tiên tử, nhanh chóng phát hiện ra phương hướng. Ở hướng đó có rất nhiều đám mây hình tròn. Những đám mây hình tròn kia cao thấp khác nhau, ngồi trên đó có đủ loại khách. Thậm chí có vài người có quyền thế cực lớn ở vương đô Đại Hạ. Những người đó còn chủ động mỉm cười vể phía Thanh Liễu tiên tử và Tích Nguyệt quận chúa.
“Sao?” Tích Nguyệt quận chúa nhanh chóng phát hiện ra một thiếu niên mặc da thú nhìn rất đỗi bình thường ở giữa đám khách kia.
Tuy rằng mặc da thú nhưng thiếu niên kia vẫn mải miết ăn uống, bên cạnh có một con chó màu trắng tuyết và con rắn nhỏ cũng đang ăn và bàn tán. “Nơi này thật không tệ.” “Không hổ là vương đô Đại Hạ. Quận An Thiền chưa bao giờ thấy được. Chủ nhân, chúng ta tới đây thật là đúng.”
“Kỷ NInh…”
Tích Nguyệt quận chúa nhìn về phía Kỷ Ninh ở xa xa, trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Giống như.”
“Giống như phụ thân!”
Tích Nguyệt quận chúa thầm nói.
Dung mạo của Kỷ Ninh khá giống với mẫu thân Uất Trì Tuyết. Mà Uất Trì Tuyết lại là anh em ruột với Uất Trì Sơn…Người ta thường nói cháu trai giống bác trai. Kỷ Ninh đúng là có rất nhiều điểm giống với Uất Trì Sơn. Nhưng do Kỷ Ninh đột phá Tiên Thiên rất sớm nên bộ dáng luôn là thiếu niên. Nếu hắn đột phá Tiên Thiên chậm thêm vài năm. . ,Với chiều cao mười một tuổi đã như vậy thì mười sáu tuổi chắc chắn sẽ rất khôi ngô.
“Đệ đệ.” Tích Nguyệt quận chúa cảm thấy ấm áp trong lòng. Nước mắt kìm không được phải rơi ra.
Quá lâu rồi.
Nàng vẫn luôn cảm thấy cô độc. Cho dù ông ngoại có tìm thấy nàng rồi đưa nàng tới vương đô Đại Hạ thì nàng vẫn luôn cảm thấy cô độc. Nàng lại càng nhớ tới mẫu thân và sau đó là phụ thân đã chết của nàng…Ngày ngày trong giấc mơ, nàng luôn nhớ về những ngày tháng ấm áp khi ở cùng cha mẹ trên hải đảo.
Nàng luôn muốn được về hải đảo kia làm cô gái ngư dân. Nhưng đáng tiếc, quá khứ đã đi thì không thể nào trở lại.
Mệnh giản của phụ thân đã nát vụn nên nàng luôn cho rằng nàng không còn thân nhân nào nữa…Nhưng cái chết của Thiếu Viêm Nông lại liên lụy tới một thiếu niên có mẫu thân tên là ‘Uất Trì Tuyết’. Mà nghe nói người đó là ‘dư nghiệt của Uất Trì tộc’. Tuy rằng nàng chưa bao giờ gặp Uất Trì Tuyết nhưng cũng từng nghe phụ thân nhắc tới. Đó là muội muội còn sống duy nhất của phụ thân.
“Đệ đệ.” Khi trước Tích Nguyệt quận chúa rất vội vàng nhưng khi nhìn thấy thiếu niên ở xa xa ngồi ăn uống với hai con linh thú Bạch Thủy Trạch và Không Thanh Xà thì nàng lại không vội nữa.
“Tích Nguyệt, tối nay có hội Tranh Bảo tổ chức một tháng một lần.” Thanh Liễu tiên tử cười nói. “Hơn nữa ta nghe nói một tin tức có quan hệ với Kỷ Ninh kia.”
“Tin gì vậy?” Tích Nguyệt quận chúa vừa nghe thấy hai chữ Kỷ Ninh thì lập tức có hứng thú.
Thanh Liễu tiên tử nói: “Kỷ Ninh kia vốn không có hứng thú với hội Tranh Bảo nhưng sau khi nghe nói ‘Thiếu Viêm tộc’ có người tới thì hắn lại tới.”
“A.” Tích Nguyệt quận chúa kinh ngạc. “Hắn tới đây làm gì?”
“Lần này, Kỷ Ninh không hề thay đổi dung mạo, lại còn mang theo cả linh thú, cưỡi xe của Thiếu Viêm Nông tới Thiên Bảo Sơn. Quả thật là không e ngại Thiếu Viêm tộc phát hiện ra.” Thanh Liễu tiên tử cảm khái. “Thậm chí nghe thấy Thiếu Viêm tộc cử người tới thì lập tức tới đây ngay. Ta cảm giác thấy hắn đang thật sự chống lại cả Thiếu Viêm tộc. Không thể không nói, hắn thật sự quá lớn mật đấy.”
“Vậy không phải hắn sẽ gặp nguy hiểm rất lớn sao?” Tích Nguyệt quận chúa liền nói.
“Kỷ Ninh kia có bảo vật của Thiếu Viêm Nông nên chắc chắc bảo vật hộ thân sẽ có không ít.” Thanh Liễu tiên tử nói. “Hơn nữa, nếu đã có thể giết chết Thiếu Viêm Nông thì khẳng định bản thân Kỷ ninh cũng rất bất phàm…Với thực lực của hắn, lại ở vương đô Đại Hạ thì Thiếu Viêm tộc thật sự rất khó để giết được.”
Tích Nguyệt quận chúa cũng tỉnh táo lại, gật đầu. “Đúng vậy, cấm quân vương đô Đại Hạ giám sát cả vương đô. Một khi có chiến đấu là sẽ nhanh chóng na di tới ngay.”
“Đúng, cho nên Thiếu Viêm tộc muốn giết Kỷ Ninh thì sẽ phải phái tử sĩ ra. Hơn nữa tử sĩ phải giết chết Kỷ Ninh trong một cái hô hấp. Mà tử sĩ như thế…” Thanh Liễu tiên tử lắc đầu. “Thật sự khó, thật sự rất khó tìm. Ít nhất cũng phải là Tán tiên hàng đầu. Hơn nữa cho dù có là Tán tiên thì e là cũng không chắc chắn giết chết được Kỷ Ninh trong một hô hấp. Dù sao khi trước Kỷ ninh đã có chiến tích giết chết cả Thiếu Viêm Nông và một Thần Ma cấp độ Nguyên Thần.”
Tích Nguyệt quận chúa cũng cười.
Nàng chợt cảm thấy tự hào vì có đệ đệ như vậy. Đệ đệ của mình đúng là rất lợi hại.
…
Trời đã tối. Giữa trời đêm xuất hiên từng ngôi sao sáng, từng ánh sao liên hệ với nhau tạo thành một lối đi giữa ánh sao. Một lão già cao cao gầy gầy có đôi mắt hẹp dài bước ra từ ánh sao. Đúng là Huyền Cơ lão tổ.
Phía dưới là một ngọn núi yên tĩnh.
“Phù Vân.” Huyền Cơ lão tổ hờ hững mở miệng. Giọng nói lập tức xuyên qua tầng tầng núi, truyền xuống phái dưới
Rất nhanh đã có một bóng người rời khỏi dãy núi. Đó là một lão già hói đầu. Lão già hói đầu vừa thấy Huyền Cơ lão tổ thì lập tức cung kính hành lễ. “Phù Vân bái kiến lão tổ.”
“Ừ, ngươi tu luyện tới nay đã bao nhiêu năm rồi.” Huyền Cơ lão tổ lạnh nhạt nói.
“Tới nay đã là mười hai vạn tám ngàn một trăm mười ba năm rồi.” Lão già hói đầu cung kính nói.
“Coi như không tệ. Mười vạn năm sẽ có một cửa ải lướn. Bình thường Tán tiên đều không thể vượt qua nổi mười vạn năm.” Huyền Cơ lão tổ nói.
Lão già hói đầu liền nói. “Năm xưa Phù Vân độ kiếp thất bại làm nền móng Nguyên Thần bị tổn thương. Cũng may là có bộ tộc trợ giúp thì mới có thể khôi phục lại, nhờ đó mới có thể sống tới bây giờ. Nhưng. . tới bây giờ đã gần như là cực hạn của ta. Mỗi một lầm tam tai cửu kiếp là một hồi kiếp nạn khó khăn với ta. Ta muốn chuyển sang kiếm khác…nhưng lại sợ chuyển thế thất bại.”
Không phải người nào chuyển thế cũng thành công. Có người may mắn sẽ thành công nhưng có người lại đi đời.
Am tào Địa phủ không phải nơi dễ dàng.
“Ta sẽ ban cho ngươi một phần pháp chỉ để chuyển thế.” Huyền Cơ lão tổ mở miệng.
“Pháp chỉ chuyển thế?” Lão già hói đầu lập tức lộ ra vẻ sợ hãi pha lẫn vui mừng.
Pháp chỉ chính là thứ truyền đạt mệnh lệnh của người bản lĩnh lớn trong tam giới.
Với pháp chỉ của những người bản lĩnh lớn này thì tới cả Âm tào Địa phủ cũng phải nể. Cho dù là Thiếu Viêm tộc thì pháp chỉ này cũng không đơn giản chỉ là trân quý. Dù sao thì cũng có rất nhiều Tán tiên. Chỉ riêng Thiếu Viêm tộc đã có hơn ngàn Tán tiên rồi.
“Ta cần ngươi làm một chuyện,” Huyền Cơ lão tổ mở miệng.
“Xin lão tổ ra lệnh.” Lão già hói đầu nói. Khi trước lão ta đã xin bộ tộc vài lần nhưng bộ tộc chưa bao giờ ban cho một phần pháp chỉ chuyển thế. Hiện tại lão tổ lại tự mình đến, lại còn định ban cho một phần pháp chỉ chuyển thế thì việc này gần như chắc chắn rồi.
“Ngươi có biết việc Kỷ Ninh giết chết Nông nhi không?” Huyền Cơ lão tổ lạnh nhạt nói.
“Có biết.” Lão già hói đầu liên fnói.
Việc này sao lại không biết đươc. Thiếu Viêm Nông gần như là ván đã đóng thuyền với chức Vũ Thần Công rồi, bên người còn có Thần Ma bảo vệ. Trong lòng của lão tổ thì hắn ta còn có địa vị hơn xa với Tán tiên sắp chết như thế này.
“Hiện tại Kỷ Ninh ở ngay vương đô Đại Hạ.” Huyền Cơ lão tổ ra lệnh. “Ngươi đi tới vương đô Đại Hạ, giết chết Kỷ Ninh, sau đó lập tức đầu thai.”
“Vương đô Đại Hạ?” Lão già hói đầu biến đổi sắc mặt.
Giết người ở vương đô Đại Hạ?
Trong khoảng khắc giết chết Kỷ Ninh?
Đây không phải việc đơn giản. Dù sao Kỷ Ninh chính là kẻ đã giết chết Thiếu Viêm Nông và một Thần Ma cấp độ Nguyên Thần. Vì thế việc giết Kỷ Ninh đã rất khó rồi, lại thêm việc giết người ở vương đô Đại Hạ thì lại càng thêm phiền toái. Không cẩn thận là thần hồn của hắn cũng không trốn thoát nổi, bị cấm quân bắt đi thì kết cục của hắn chắc chắn là hồn phi phách tán.
“Ta cho ngươi thời gian để chuẩn bị. Muốn mua bảo vật nào cứ mua, muốn đổi bảo vật nào cứ đổi. Ta muốn hôm nay ngươi phải giết chết Kỷ Ninh.” Huyền Cơ lão tổ lạnh lùng nói, đồng thời trong tay xuất hiện cuốn tranh màu vàng. “Đây là pháp chỉ chuyển thế. Ngươi lập lời thề Thiên Đạo thì ta sẽ ban ngay cho ngươi.”
Lão gòa hói đầu hơi chần chờ khi nhìn thấy pháp chỉ màu vàng. Nghĩ tới bản thân cũng có không ít bảo vật, nếu hết đi đổi lấy vài món có uy lực đáng sợ thì vẫn có thể.
Hơn nữa Huyền Cơ lão tổ đã tự mình tới thì e là mình không thể nào không đồng ý được.
“Thiên Đạo làm gương! Phù Vân ta thề phải giết Kỷ Ninh trong vòng ba ngày, không tiết lộ chút tin tức nào ra khỏi Thiếu Viêm tộc. Nếu ta làm trái lời thề thì sẽ bị hồn phi phách tán.” Lão già hói đầu cắn răng nói.
“Tốt lắm.” Huyền Cơ lão tổ gật đầu rồi lập tức vung tay lên. Cuốn tranh màu vang bay thẳng qua.
Lão già hói đầu nhận cuốn tranh.
“Cho ngươi ba ngày, nhưng càng sớm thì càng tốt.” Huyền Cơ lão tổ nói xong lập tức cất bước biến mất giữa vô sô ngôi sao.
Chương 292: Lần đầu nhìn thấy Mộc Truyền chân nhân
Trong Thiên Bảo Sơn, trên chín ngọn Đa Bảo Phong có lơ lửng từng đám mây bay. Trên mây có đủ loại nhân vật lợi hại. Quả thật là ngư long hỗn tạp.
“Đạo hữu Kỷ Ninh.” Ngu Kỳ mặc áo tím đi tới chỗ Kỷ Ninh.
“Sao?” Kỷ Ninh nhìn về phía Ngu Kỳ. Lần đổi đống bảo vật lấy hai trăm sáu mươi vạn cân nguyên dịch vẫn làm Kỷ Ninh cảm thấy hài lòng, cười nói. “Đạo hữu Ngu Kỳ. Chúng ta uống vài chén rượu nào.”
“Không cần phải uống rượu đâu.” Ngu Kỳ cười, khẽ nói: “Ta tới đây là để báo cho đạo hữu Kỷ Ninh ngươi biết, người Thiếu Viêm tộc đã tới.”
“Người Thiếu Viêm tộc đã tới sao?” Đôi mắt của Kỷ Ninh sáng quắc lên. “Ở đâu?”
“Đúng vậy, ở đâu thế?” Hai tròng mắt của tiểu Thanh cũng sáng cả lên.
Ngu Kỳ ngạc nhiên.
Một người một rắn ở trước mặt này sao vừa nghe thấy Thiếu Viêm tộc là đã như nhìn thấy con mồi vậy?
“Đang ở kia.” Ánh mắt của Ngu Kỳ nhìn về một ngọn núi phía xa xa. “Thấy không? Đám người vừa đi ra từ ngọn núi đó là chín hầu gái.”
Kỷ Ninh nhìn theo ánh mắt của Ngu Kỳ là lập tức nhìn thấy một đám người ở đằng kia. Người cầm đầu là một trung niên tóc tai rối bù, khí độ bất phàm. Bên cạnh còn có hai thiếu niên còn những người khác đều là hộ vệ, tôi tớ, hầu gái.
“Thiếu Viêm Tú Thủy?” Con ngươi Kỷ Ninh rụt lại.
Khi trước, sau khi bán đi bảo vật, Kỷ Ninh đã mua không ít tình báo về những thế lực như ‘Thiếu Viêm tộc’ ở vương đô Đại Hạ. Tóm lại, những tin tức về những nhân vật lợi hại của Thiếu Viêm tộc đều được ghi chép lại. Tất cả đều được Kỷ Ninh khắc sâu trong đầu.
Thiếu Viêm Tú Thủy chính là một Phản Hư địa tiên! Được Thiếu Viêm tộc bồi dưỡng, là người có hi vọng trở thành ‘Thiên Tiên’. Tuy địa vị của hắn không bằng Vũ Thần Công. Nhưng vì là người thật sự có hi vọng trở thành ‘Thiên Tiên’ nên thông thường sẽ không phải xử lý những việc vặt.
Nếu làm Vũ Thần Công thì sẽ phải xử lý rất nhiều việc, nên đầu óc luôn bị phân tâm.
“Nhận ra người đó sao?” Ngu Kỳ mỉm cười nói khẽ. “Hiện tại Thiếu Viêm Tú Thủy dẫn con trai hắn là Thiếu Viêm Tuấn tới mở tiệc chiêu đãi ‘Mộc Truyền chân nhân’ đến từ Nam Hải.”
“Mở tiệc chiêu đãi Mộc Truyền chân nhân?” Kỷ Ninh hơi nghi ngờ nói. “Thiếu Viêm Tú Thủy có địa vị bất phàm. Vậy mà hắn lại đặc biệt mở tiệc chiêu đãi một tên Vạn Tượng chân nhân, lại còn đến từ Nam Hải sao?”
Ngu Kỳ cười nói. “Đạo hữu Kỷ Ninh còn chưa biết thôi. Nam Hải rộng lớn vô cùng nên rất khó quản nổi. Ở đó tu sĩ giết chóc nhau cực kỳ hỗn loạn. Nhưng vùng đất hỗn loạn đó sẽ sinh ra những thiên tài thật sự tuyệt thế. Mộc Truyền chân nhân chính là một Vạn Tượng chân nhân được xưng tụng là đỉnh cao ở đó.
“Đỉnh cao?” Kỷ Ninh hơi kinh ngạc.
Nam Hải…
Có vô số hòn đảo trên đại dương mênh mông. Người tu tiên cũng cực nhiều. Nhưng nếu xưng là Vạn Tượng chân nhân ở rất nhiều quận thì có phải quá kiêu ngạo không đây?
“Mộc Truyền chân nhân chính là một người có hi vọng rất lớn trở thành kẻ đứng đầu ở đại hội Tiên Duyên lần này.” Ngu Kỳ khẽ nói. “Trong ba trăm năm, Mộc Truyền chân nhân cũng đã từng giết chết cả Nguyên Thần đạo nhân.”
“Ba trăm năm giết chết Nguyên Thần đạo nhân?” Kỷ Ninh kinh hãi.
“Mộc Truyền kia…Vì đại hội Tiên Duyên mà cứ đứng ở giai đoạn Vạn Tượng chân nhân tới ba trăm năm sao?” Tiểu Thanh bên cạnh kinh ngạc hô lên. “Ta nghe nói có kẻ biến thái như thế, không ngờ lại đúng là có.”
May là mỗi tầng mây đều có trận pháp che chắn xung quanh nên âm thanh sẽ không truyền ra ngoài.
Kỷ Ninh cũng cảm thấy căng thẳng. Trong ba trăm năm có thể giết chết cả Nguyên Thần đạo nhân sao? Vậy thì bây giờ mạnh tới mức nào đây?
“Mộc Truyền chân nhân này có tiếng tăm rất lớn.” Ngu Kỳ liền nói. “Vào hai trăm năm trước, Mộc Truyền chân nhân đã luyện được Nguyên Thần thứ hai.”
“Nguyên Thần thứ hai…” Kỷ Ninh thần nhắc lại.
“Mấy chục năm trước, Nguyên Thần thứ hai của hắn đã tu luyện tới Phản Hư địa tiên!” Ngu Kỳ nói. “Hắn đã chiếm được một hòn đảo lớn ở Nam Hải, thường xuyên giảng đạo. Bất kể là yêu quái hay loài người đều tới nghe…Hắn giảng đạo lâu ngày cũng làm cho danh tiếng của hắn truyền đi thêm xa. Đồng thời ở bên ngoài cũng biết được Tán tiên, Địa tiên chết trong tay hắn đã hơn sáu vị.”
Kỷ Ninh, Bạch thúc, tiểu Thanh nghe được thì thấy cực kỳ khiếp sợ.
“Đồ điên! Bản thể của hắn mới chỉ ở cảnh giới Vạn Tượng chân nhân. Vậy mà Nguyên Thần thứ hai dám tu luyện tới Phản Hư địa tiên sao?” Tiểu Thanh kinh ngạc hô lên. “Ba trăm năm nữa, hắn không sợ tam tai cửu kiếp sao?”
“Kẻ dám điên cuồng như vậy thì không phải là đồ điên mà chính là yêu nghiệt tuyệt thế.” Kỷ Ninh nói.
Thật ra bản thể là Vạn Tượng chân nhân, mà Nguyên Thần thứ hai lại tu luyện tới Phản Hư địa tiên là một việc cực kỳ nguy hiểm.
Bởi vì một khi tam tai cửu kiếp giáng xuống thì uy lực sẽ có quan hệ với thực lực. ‘Tam Tai Cửu Kiếp’ của một tên Phản Hư địa tiên đáng sợ tới mức nào? Một khi tam tai cửu kiếp đó buông xuống thì sẽ giáng xuống cả bản thể và Nguyên Thần thứ hai. Nguyên Thần thứ hai có thể đỡ nổi, nhưng bản thể lại có thực lực quá yếu nên e là cũng chẳng có cách nào đỡ nổi.
“Nguyên Thần thứ hai của Mộc Truyền chân nhân cũng chỉ mới đột phá Phản Hư địa tiên ở mấy chục năm trước. Nhưng rồi cũng sẽ phải vượt qua tam tai cửu kiếp thôi.” Ngu Kỳ cười. “Ta cũng không tin bản thể Vạn Tượng chân nhân của hắn đỡ nổi tam tai cửu kiếp của Phản Hư địa tiên.”
“Ừ.” Kỷ Ninh gật đầu.
Chắc là như vậy.
“Có điều vị Mộc Truyền chân nhân này có cảnh giới đúng là rất cao. Dám giảng đạo công khai, người ngoài biết được sáu vị Tán tiên, Địa tiên chết trong tay hắn…thì vương đô Đại Hạ đã sớm công nhận Mộc Truyền chân nhân là một trong những người có hi vọng đứng đầu nhất.” Ngu Kỳ cảm khái. “Hiện tại đã lợi hại như thế. Nếu bản thể của hắn bái được làm môn hạ của một vị bản lĩnh lớn ở tam giới, sau đó tu luyện pháp môn đỉnh cao hơn, thần thông bí thuật mạnh hơn. Thì sau này chắc chắn bản thể của hắn sẽ mạnh hơn Nguyên Thần thứ hai rất nhiều.”
“Đạo hữu Ngu Kỳ.” Kỷ Ninh liền nói. “Về phần đại hôi Tiên Duyên lần này. Không biết có tình báo về những nhân vật lợi hại được công nhận không vậy?”
“Có chứ.” Ngu Kỳ gật đầu. “Có điều đó cũng chỉ là những người có danh tiếng thôi. Dù sao vương triều Đại Hạ cũng quá lớn. Không ai có thể biết còn có bao nhiêu thiên tài yêu nghiệt đang ẩn dấu. Giống như khi trước đạo hữu Kỷ Ninh giết chết Thiếu Viêm Nông thì cả vương đô Đại Hạ mới nghe thấy tên của ngươi.”
“Vương triều Đại Hạ có không ít nhân tài ẩn dật. Mộc Truyền chân nhân chính là một trong những người có hi vọng nhất. Nhưng chưa ai có thể đoán ra được liệu rằng đột nhiên có một thiên tài đáng sợ nào đó tới thêm nữa không.” Ngu Kỳ cảm khái.
Kỷ Ninh cũng gật đầu. “Ta cần toàn bộ tình báo về những Vạn Tượng chân nhân lợi hại trong lần đại hội Tiên Duyên này.”
“Ta sẽ nhờ người đưa tới.” Ngu Kỳ cười nói rồi lập tức lui đi.
Sau khi Ngu Kỳ đi.
Trên đám mây, Kỷ Ninh, Bạch thúc, tiểu Thanh cũng cảm thấy ‘đại hội Tiên Duyên’ không hề đơn giản chút nào.
“Nguyên Thần thứ hai đã tới Phản Hư địa tiên, vậy mà bản thể lại mặt dày mày dạn đứng ơ cảnh giới Vạn Tượng chân nhân.” Tiểu Thanh oán hận nói.
“Tất cả cũng chỉ vì muốn bái một vài nhân vật lợi hại ở tam giới làm sư phụ mà thôi.” Kỷ Ninh cười nói. “Thật bình thường.”
Đó gọi là sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào bản thân.
Tu hành đúng là dựa vào cá nhân. Nhưng tối thiểu cũng phải có ‘sư phụ’ chỉ bảo dẫn dắt đi vào cửa. Mỗi sư phụ sẽ có mức độ tốt khác nhau. Tuy rằng Kỷ Ninh chưa thật sự gặp Tam Thọ đạo nhân. Nhưng Tam Thọ đạo nhân đã bố trí cho hắn ‘Thần Thông Điện’ ‘Chiến Thần Điện’ ‘Tinh Thần Điện’ là đã giống như dẫn đường cho rồi.
Ở một chỗ khác.
“Lần trước tạm biết ở Nam Hải đã qua trăm năm rồi. Lần này đạo hữu tiến về vương đô Đại Hạ. Ha ha ha…” Thiếu Viêm Tú Thủy, tóc tai rối bời, cảm khái cười. “Vừa nghĩ tới việc đạo hữu đại phát thần uy ở đại hội Tiên Duyện, lại còn làm cho một vài người bản lĩnh lớn trong tam giới phát hiện ra đạo hữu, nhận đạo hữu làm môn hạ là ta đã không ghen tị không thôi rồi. Nếu sớm biết thế này thì ta cứ cắm dùi ở Vạn Tượng chân nhân từng đó năm rồi.”
Mộc Truyền chân nhân có bộ dáng thiếu niên, vẻ mặt thật thà phúc hậu.
Nhưng vị thiếu niên thật thà phúc hậu này lại có tiếng tăm vang khắp Nam Hải. Một thân một mình lưu lạc tạo ra uy danh lớn tới vậy. Thậm chí còn giảng đạo công khai làm vô số người tu tiên, yêu quái tôn sùng.
“Tú Thủy đạo hữu còn không biết đó thôi. Nhịn ở cạnh giới Vạn Tượng chân nhân cũng cực kỳ khó chịu.” Mộc Truyền chân nhân cảm khái. “Nền móng của bản thể ta còn mạnh hơn Nguyên Thần thứ hai nhiều. Dù sao Nguyên Thần thứ hai cũng chỉ có theo dòng luyện khí, mà bản thể của ta chủ tu là Thần Ma luyện thể. Nhưng ta lại vẫn không chịu đột phá. Để lâu…tạo thành Tâm ma của ta. Lần tam tai cửu kiếp gần đây nhất, khi đó Nguyên Thần thứ hai cảu ta là ‘Nguyên Thần viên mãn’, tâm ma mạnh cực kỳ. Lúc đó tâm ma hấp dẫn làm ta tí nữa đã mất mạng rồi.”
Thiếu Viêm Tú Thủy gật đầu: “Người khác chỉ thấy được vẻ ngoài của ngươi, chỉ mong chờ nhìn thấy ngươi tỏa sáng ở đại hội Tiên Duyên chứ nào đâu có biết trong ba trăm năm nhẫn nhịn đã làm cho Tâm ma của ngươi đáng sợ đến đâu.”
“Phụ thân” Một thiếu niên tuấn mỹ khác ở bên hô lên.
Thiếu Viêm Tú Thủy nhìn về phía con trai mình.
“Ta có nên nhẫn nhịn ba trăm năm không?” Thiếu niên tuấn mỹ này hỏi.
“Ngươi ấy à? Ngươi có nhẫn nhịn ba trăm năm nữa thì cũng chẳng có tí hi vọng nào. Cứ cắm đầu vào tu luyện đi, có thể trở thành Phản Hư địa tiên là đã phải cảm ơn ông trời rồi.” Thiếu Viêm Tú Thủy bất đắc dĩ lắc đầu. Những kẻ có tiêu chuẩn như con trai hắn đều được hắn loại bỏ thẳng khỏi ‘đại hội Tiên Duyên’ lần này. Bởi vì đại hội Tiên Duyên có không biết bao nhiêu thiên tài nhẫn nhịn đợi tới ngày một nhát lên trời kia.
Thiếu niên tuấn mỹ bĩu môi.
Phụ thân nói chuyện với MộcTruyện chân nhân. Tuy hắn đã tới cảnh giới Vạn Tượng nhưng có thể hiểu rõ rằng không chỉ là hàng dưới…Hắn chán nản nhìn ra xung quanh. Bỗng nhiên ánh mắt đặt vào một đám mây ở xa xa. Trên đám mây đó đang có một thiếu niên mặc da thú, một con chó trắng tuyết, một thiếu nữ áo xanh. Thậm chí thiếu niên kia còn đang đọc một quyển sách.
“Hắn là?” Thiếu niên tuấn mỹ trợn tròn mắt. “Kỷ Ninh?”
“Phụ thân, phụ thân mau nhìn kìa.” Thiếu niên tuấn mỹ vội hô lên.
Thiếu Viêm Tú Thủy nhìn về phía con trai mình. Hiển nhiên con trai cắt lừoi của mình đã làm hắn có chút không vui.
“Người mau nhìn xem. Kỷ Ninh. Là tên Kỷ Ninh giết Thiếu Viêm Nông.” Thiếu niên tuấn mỹ chỉ về phía kia.
Hai người Thiếu Viêm Tú Thủy và Mộc Truyền chân nhân cùng nhìn qua.
Vừa liếc mắt một cái là đã thấy thiếu niên mặc da thú ở xa xa kia.
“Hình dạng của hắn, mặc…bên cạnh lại còn là Bạch Thủy Trạch và một thiếu nữ áo xanh. Chẳng lẽ đúng là Kỷ Ninh?” Thiếu Viêm Tú Thủy nhíu mày. Thiếu Viêm tộc vẫn luôn đuổi giết Kỷ Ninh, nhưng loại chuyện này cũng không hề làm phiền ‘Thiếu Viêm Tú Thủy’. Nhưng trong lòng hắn thì vẫn cảm thấy kiêu ngạo vì bộ tộc nên dĩ nhiên không thể chấp nhận loại khiêu khích với bộ tộc thế này được.
“Chẳng lẽ đúng là hắn?” Thiếu Viêm Tú Thủy nói khẽ. “Dám tới vương đô Đại Hại. Rốt cuộc thì Kỷ Ninh kia muốn làm gì? Khiêu khích Thiếu Viêm tộc sao?”
Ở bên cạnh, Mộc Truyền chân nhân cũng nhìn về phía đó, cười nói: “Nghe nói Kỷ Ninh rất lợi hại. Chẳng lẽ cũng tới tham gia đại hội Tiên Duyên giống ta sao?”
Chương 293: Muốn nổi danh ở hội Tranh Bảo
“Hắn ấy à?” Thiếu Viêm Tú Thủy lắc đầu. “Tu luyện mới có ba mươi năm ngắn ngủi, chưa thể nào đủ tích cóp mà nổi tiếng ở đại hội Tiên Duyên được. Cơ bản là nằm mơ.”
Con trai của hắn ở bên cắn răng nói: “Phụ thân, tên Kỷ Ninh này chà đạp lên thanh danh của Thiếu Viêm tộc ta. Vì thể diện Thiếu Viêm tộc, phải giết chết hắn.”
“Không cần ngươi quan tâm.” Thiếu Viêm Tú Thủy nhìn về phía con trai.
…
Ngay lúc Thiếu Viêm Tú Thủy, Mộc Truyền chân nhân, Tích Nguyệt quận chúa, Thanh Liễu tiên tử đều đang chú ý tới Kỷ Ninh thì khách tới Đa Bảo Phong cũng tăng lên nhiều. Những người này đều tới để tham gia ‘hội Tranh Bảo’. Trong đó có một lão già hói đầu, hắn đi một mình tới một đám mây, khoanh chân ngồi xuống.
“Kỷ Ninh?” Lão già hói đầu liếc mắt một cái là đã thấy Kỷ Ninh đang ngồi trên một đám mây ở một ngọn núi.
“Giết Kỷ Ninh sau đó chuyển thế.”
“Không giết được Kỷ Ninh thì ta sẽ hồn phi phách tán.” Khi trước lão già hói đầu ‘Phù Vân tiên nhân’ đã nhận lệnh của Huyền Cơ lão tổ. Tuy rằng hắn đã rời vương đô Đại Hạ hơn vạn năm, người ở vương đô nhận ra hắn cũng rất ít, nhưng Phù Vân tiên nhân vẫn biến đổi vẻ mặt, giảm bớt hơi thở.
Phù Vân tiên nhân ngồi ở đó, tuy rằng đang uống rượu đơn giản nhưng vị trí do hắn chọn lại cực kỳ tốt, tầm nhìn hoàn toàn bao quát được chỗ của Kỷ Ninh.
“Trung ương Thiên Bảo Sơn có trùng trùng điệp điệp trận pháp cấm chế cùng đông đảo tiên nhân trấn thủ. Muốn giết Kỷ Ninh ở Thiên Bảo Sơn…Thật là khó!” Phù Vân tiên nhân suy ngẫm. Thật ra hắn chỉ cần đi tới chỗ Kỷ Ninh, sau đó nhanh chóng giết chết Kỷ Ninh, về sau hắn tự bạo chuyển thế đầu thai. Nhưng hắn rất hiểu…
Một khi hắn ra tay e là trong nháy mắt, trận pháp cấm chế ở trung ương Thiên Bảo Sơn sẽ được khởi động. Gần như là hắn không có cách nào giết chết Kỷ Ninh.
“Đợi hắn ra ngoài Thiên Bảo Sơn, chỉ cần vừa bước chân ra ngoài đường là được.” Phù Vân tiên nhân suy ngẫm. “Nơi đó không có trận pháp cấm chế gì thì ta sẽ lập tức ra tay! Cấm quân có phát hiện ra mà tới ngay, mặc dù rất nhanh thì vẫn phải thêm chút thời gian nữa.”
“Để ngươi sống thêm chút nữa vậy.” Đạo tâm của Phù Vân tiên nhân bây giờ đã vững chắc tới mức kinh người.
Hắn không hề có một ý nghĩ nào khác.
Chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu. Đó là giết Kỷ Ninh, sau đó chuyển thế đầu thai!
…
Kỷ Ninh cẩn thân xem xét tình báo mà Ngu Kỳ đưa tới. Trong tình báo có ghi lại những ‘Vạn Tượng chân nhân’ có danh tiếng ở vương đô Đại Hạ. Về phần đại hội Tiên Duyên lần này cũng có vài kẻ có được công chúng công nhận là có hi vọng cao. Ví dụ như hoàng tộc Đại Hạ ‘Hạ Mang Tử Sơn’. Thương Ngô tộc ‘Thương Ngô Thứu’, Hướng Viên tộc ‘Hướng Thiên Tiếu’, Thiếu Viêm tộc ‘Thiếu Viêm Hiên’. Nam Hải Mộc Truyền chân nhân, Đông Hải Đan Trúc chân nhân…
Những người này đều đã có uy danh to lớn, được công nhận là Vạn Tượng chân nhân đỉnh cao.
Còn như Lạp Tháp chân nhân ở Hắc Bạch Học cung, tuy rằng cũng được ghi lại nhưng rõ ràng là xếp ở phía sau. Lạp Tháp chân nhân chỉ được coi là đỉnh cao ở quận An Thiền.
Còn Mộc Truyền chân nhân, Thương Ngô Thứu và những người kia thì đã được coi là đỉnh cao ở cả thế giới này.
“Vậy mà ta cũng có tên.” Kỷ Ninh lật xem, lộ ra vẻ tươi cười. “Chủ yếu là do chiến tích giết Thiếu Viêm Nông và một Thần Ma cấp độ Nguyên Thần.” Nếu không phải giết chết chủ tớ Thiếu Viêm Nông thì với thời gian tu luyện ngắn ngủi của Kỷ Ninh, theo lý thuyết cũng sẽ không thể nào được viết trong tình báo.
Bỗng nhiên cô hầu gái vẫn đứng đằng sau tiến lên.
Kỷ Ninh quay đầu lại nhìn.
Hầu gái cười nói: “Chân nhân, bây giờ đã sắp tiến hành hội Tranh Bảo rồi. Không biết chân nhân có muốn tham gia không? Nếu tham gia thì xin nộp một vạn cân nguyên dịch làm phần đặt cọc. Nếu không tham gia thì chân nhân sẽ phải rời khỏi nơi này.”
“Hội Tranh Bảo mà còn phải nộp đặt cọc sao?” Kỷ Ninh kinh ngạc nói. “Hơn nữa lại còn một vạn cân nguyên dịch?”
“Đây là quy định ở trung ương Thiên Bảo Sơn.” Hầu gái giải thích. “Tranh Bảo bình thường thì cũng sẽ không cần đặt cọc. Nhưng đây là hội Tranh Bảo được trung ương Thiên Bảo Sơn tổ chức mỗi tháng một lần, tụ tập bảo vật ở khắp vương triều Đại Hạ thậm chí là cả thế giới khác. Thông thường đều có vài thứ kỳ vật lớn, cực kỳ hiếm thấy, trân quý vô cùng. Vì đề phòng khách phát giá lung tung rồi xong lại không mua, nên mới phải đặt cọc một vạn cân nguyên dịch. Nếu ai ra giá mà không mua thì chúng ta sẽ lấy một vạn cân nguyên dịch để phạt.”
Kỷ Ninh gật đầu.
“Một vạn cân nguyên dịch này sẽ vẫn là của ngài.” Hầu gái nói. “Chân nhân có thể thoải mái mua bảo vật ở hội Tranh Bảo. Cuối cùng sau khi trả thì có thể trừ một vạn cân nguyên dịch này.”
“Xem ra mỗi người tham gia hội Tranh Bảo, bất kể là ai thì cũng phải nộp một vạn cân nguyên dịch…” Ánh mắt của Kỷ Ninh đảo qua. “Khách ở xung quanh có hơn ngàn. Chỉ riêng đặt cọc thôi là đã hơn ngàn vạn cân rồi.”
“Chúng ta cũng chuẩn bị khá nhiều bảo vật.” Hầu gái nói.
“Ừ.” Kỷ Ninh gật đầu rồi lấy ra thẻ nguyên dịch đưa tới. Đây là thẻ nguyên dịch mà hắn lấy được từ lần giao dịch bảo vật khi trước.
Sau khi tiếp nhận thẻ nguyên dịch, cô hầu gái liền lui ra đứng một bên.
Chỉ thấy trên đỉnh Đa Bảo Phong, từng đám mây đều có hầu gái đang nói chuyện với khách. Có vài vị khách rời đi nhưng cũng có điều ở lại cũng không ít. Thậm chí có một vài vị khách mới tới, hiển nhiên chính là vi tham gia ‘hội Tranh Bảo’.
“Thiếu Viêm tộc.” Kỷ Ninh nhìn về phía đám người Thiếu Viêm Tú Thủy. “Xem ra bọn chúng cũng đã phát hiện ra ta. Hừ. Lần này ta tới vương đô chính là vì để nhiều người biết tới ta. Càng nhiều người biết càng tốt.”
Sở dĩ Kỷ Ninh khua chiêng gióng trống như vậy.
Chính là vì muốn nổi tiếng!
Thiếu Viêm tộc luôn luôn điều tra bản thân mình, đã sớm biết hành tung của mình. Nhưng những bộ tộc cực mạnh tầm cỡ như Thiếu Viêm tộc, ví dụ như ‘Chuyên Thủy tộc’ thì e là hiện tại còn chưa biết mình tới vương đô ấy chứ. Nếu thế thì mình phải nổi tiếng lên! Để đám đông khách khứa ở hội Tranh Bảo này truyền ra ngoài giúp.
“Tới lúc đó, đông đảo thế lực ở vương đô Đại Hạ sẽ biết tới sự tồn tại của ta. Nếu có ý muốn mượn sức ta thì e là sẽ tới nhờ ngay.” Kỷ Ninh hiểu rất rõ. Một mình đối kháng lại cả Thiếu Viêm tộc thì sẽ cực khó. Vì thế nên mình sẽ phải nhờ cậy vào các thế lực bên ngoài khác!
Cho nên nhất định phải nổi tiếng!
Danh tiếng truyền khắp vương đô Đại Hạ thì mới tốt!
…
Một lát sau.
Chỉ thấy một đám tường vân (mây lành) màu sắc rực rỡ bay từ phía dưới lên. Một cô gái tóc đen dài đứng trên đó điều khiển đám mây bay tới giữa chín ngọn núi.
“Các vị.” Cô gái tóc đen dài mỉm cười xoay người hành lễ tứ phương. “Hội Tranh Bảo một tháng một lần lại bắt đầu. Hội Tranh Bảo lần này sẽ do Vũ Không ta chủ trì. Lần này Thiên Bảo Sơn ta chuẩn bị một ngàn ba trăm sáu mươi bảo vật. Từng kiện đều không tầm thường, đều có chỗ đặc sắc riêng. Rất nhiều món được lấy về từ những nơi bí ẩn, thậm chí là cả Thiên giới và ngoài tam giới.”
“Vẫn theo quy định cũ. Ngoại trừ những bảo vật mà Thiên Bảo Sơn chuẩn bị sẵn ra. Toàn bộ khách ở đây, nếu muốn bán bảo vật thì sau khi qua kiểm nghiệm của Thiên Bảo Sơn, sẽ có thể tham gia hội Tranh Bảo lần này. Hội Tranh Bảo chúng ta sẽ chỉ thu phí một nửa phần, phần phí tổn đó sẽ được trừ trực tiếp vào một vạn cân nguyên dịch.”
“Tốt lắm, nói nhiều cũng vô nghĩa. Bắt đầu hội Tranh Bảo lần này bằng một bảo vật.”
Cô gái tóc đen dài vung tay lên. Ở phía trước nàng lập tức có một món pháp bảo hình chiên trống kỳ dị màu vàng lơ lửng, tỏa ra từng đợt dao động.
“Chiến Hồn Cổ, pháp bảo thiên giai, có thể dùng để tấn công đối thủ, ngoài ra còn có thể giúp ngàn vạn đạo binh bên ta bộc phát ra chiến lực vượt xa lúc bình thường. Giá niêm yết là một vạn cân nguyên dịch! Mỗi lần báo giá cần tăng lên ít nhất một ngàn cân nguyên dịch.” Co gái tóc đen dài cười nói.
“Một vạn một ngàn cân.”
“Một vạn hai ngàn cân.”
…
Các nhân vật lợi hại ở hội Tranh Bảo đã bắt đầu báo giá mua đi từng bảo vật. Có thể đặt ra một vạn cân nguyên dịch làm đặt cọc thì mỗi người cũng không phải người tu tiên bình thường. Dù cho là một Nguyên Thần đạo nhân thì cũng phải e dè khi đặt cọc tới một vạn cân nguyên dịch.
Kỷ Ninh ngồi bên uống rượu, nhàn nhã xem.
“Chủ nhân còn chưa ra tay sao?” Tiểu Thanh bị cảnh tượng náo nhiệt ở hội Tranh Bảo này kích động, trở nên cực kỳ hưng phấn.
“Đừng nóng vội.” Kỷ Ninh nói. “Thiếu Viêm tộc còn chưa ra tay thì ta vội làm gì? Huống chi còn chưa thấy có bảo vật gì để ta muốn lắm cả.”
Khi trước, chỗ bảo vật được Kỷ Ninh bán đi gần như đều là thứ lấy được ở trên người Thiếu Viêm Nông và Vu Giang tiên phủ. Còn những thứ thật sự là tốt nhất của Thư Hoa tiên nhân thì Kỷ Ninh đều giữ lại chứ chưa vội bán! Sau khi nhìn qua những bảo vật của Thiếu Viêm Nông, Vu Giang tiên nhân, Thư Hoa tiên nhân, Thủy Phủ, tầm mắt của Kỷ Ninh cũng cao lên nhiều.
“Bảo vật kế tiếp chính là một phần trận đồ! Trận đồ này chính là ‘Quy Giải Nhị Tiên’, một món đồ chơi của hai vị Thiên Tiên lão yêu. Nói vậy chắc các vị cũng biết đến. Quy Giải nhị tiên được truyền thừa từ người bản lĩnh lớn trong tam giới, cực kỳ am hiểu về trận pháp. Tuy rằng đây chỉ là đồ chơi của hai vị Thiên Tiên nhưng cũng cực kỳ phi phàm. Trong đó ẩn chứa sự huyền bí của rất nhiều trận pháp. Hai vị Quy Giải đã từng nói…chỉ cần hoàn toàn hiểu được trận đồ này thì đã có thể được coi là trận pháp tông sư rồi.” Cô gái tóc đen dài cười nói. “Phần trận đồ này có giá niêm yết là năm vạn cân nguyên dịch, các vị, xin mời ra giá.”
“Quy Giải nhị tiên?” Các nơi lập tức bàn tán xôn xao.
Kỷ Ninh và Bạch Thủy Trạch đều sáng mắt lên.
Bạch Thủy Trạch hoàn toàn đi theo con đường trận pháp. Mà Kỷ Ninh thì cũng có chút hiểu biết với trận pháp nên đương nhiên biết tới danh tiếng ‘Quy Giải nhị tiên’. Quy Giải nhị tiên này là tồn tại trong truyền thuyết, là hai Thiên Tiên yêu tộc… Với lại, họ gần như là những kẻ có thành tựu về trận pháp cao nhất ở thế giới vương triều Đại Hạ này. Nghe đồn rằng họ đã được bái làm môn hạ của người bản lĩnh lớn trong tam giới.
“Chỉ là một món đồ chơi, nhưng nếu đã là tâm đắc của hai vị Thiên Tiên thì giá cả chắc chắn không dưới năm vạn cân nguyên dịch.” Kỷ Ninh nhìn về phía Bạch thúc ở bên. Hiển nhiên là Bạch thúc rất kích động mong chờ.
Dĩ nhiên với những người đi theo con đường trận pháp thì sẽ rất khát vọng với ‘trận đồ’ của Quy Giải nhị tiên.
“Năm vạn một ngàn cân.”
“Sáu vạn cân.”
Giá của trận đồ nhanh chóng tăng lên. Tuy nói con đường trận pháp rất gian nan, những thiên tài tuyệt thế chẳng buồn sờ tới, nhưng vẫn có những người dù biết khó trở thành Thiên Tiên mà vẫn vùi đầu vào nghiên cứu trận pháp. Nhưng những người đạt tới cấp tông sư của trận pháp đều là cực kỳ đáng sợ. Thậm chí vẫn có người đi theo trận pháp lên tới tận Thiên Tiên.
Có điều, con đường trận pháp quá mù mờ, mà đây chỉ lại là một trận đồ nên giá cả cũng không thể nào quá cao được.
“Tám vạn cân nguyên dịch.” Cuối cùng Thiếu Viêm Tú Thủy mở miệng. Cái giá này đã khá cao. Mà những người tới tranh bảo vật cũng rất có lý trí nên cũng không làm bừa.
“Còn có ai ra giá cao hơn không?” Cô gái tóc đen dài nhìn xung quanh.
Bỗng nhiên…
Kỷ Ninh từ trước tới giờ chưa ra giá lần nào bỗng mở miệng: “Tám vạn năm ngàn cân nguyên dịch!” Một lần tăng giá lên năm ngàn cân nguyên dich là có phần hơi nhiều.
Cô gái tóc đen dài nhìn qua lộ ra vẻ tươi cười. “Tám vạn năm ngàn cân nguyên dịch, còn ai ra giá cao hơn không?”
Vù! Vù! Vù!
Trên từng ngọn núi, khách trên từng đám mây đều nhìn qua người vừa ra giá.
“Hả? Thiếu niên mặc da thú? Bạch Thủy Trạch? Không Thanh Xà?” Vì muốn nổi tiếng mà Kỷ Ninh còn bảo tiểu Thanh khôi phục lại hình hài Không Thanh Xà.
“Thiếu niên mặc da thú kia…chẳng lẽ chính là Kỷ Ninh trong truyền thuyết đã giết chết Thiếu Viêm Nông?”
“Kỷ Ninh là ai?”
“Việc ‘Thiếu Viêm Nông’ vương đô Đại Hạ, kẻ kế nhiệm chức Vũ Thần Công bị giết ở quận An Thiền mà ngươi không biết sao? Kẻ giết hắn chính là Kỷ Ninh! Chính là kẻ vừa rồi ra giá đó! Ngươi nhìn hai con linh thú bên cạnh, nhìn quần áo hắn mặc thì có thể chắc chắn đúng là hắn.”
“Giết chết Thiếu Viêm Nông?”
“Kỷ Ninh?”
“Người ra giá trước chính là ‘Thiếu Viêm Tú Thủy’ của Thiếu Viêm tộc. Còn Kỷ Ninh thì lại tranh với Thiếu Viêm Tú Thủy!”
Rất nhiều khách khứa trên Đa Bảo Phòng cùng chú ý tới Kỷ Ninh rồi bàn tán không thôi.
Sắc mặt của Thiếu Viêm Tú Thủy lập tức trở nên khó coi. Thiếu Viêm Tuấn ở bên cũng đỏ sựng mặt lên, nghiến răng nghiến lợi, hai đôi mắt của y như sắp phụt lửa, hô cao giọng: “Chín vạn cân nguyên dịch!”
Chương 294: Lông Khổng Tước
“Chín vạn cân nguyên dịch.”
Giọng nói ẩn chứa sự tức giận vang vọng khắp Đa Bảo Phong. Thậm chí hồi âm ra từ những vách núi. Điều này làm cho các vị khách ở đây cùng nhìn qua người vừa tức giận ra giá kia…Ai cũng đoán ra, nhất định là Thiếu Viêm tộc đã tức giận rồi.
“Ngu xuẩn.” Trên đám mây, Thiếu Viêm Tú Thủy nghe con trai ra giá thì không khỏi trừng mắt nhìn về phía con trai hắn, truyền âm quát. “Chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra à. Tên Kỷ Ninh này đang muốn nổi tiếng. Lúc hắn tới đây gióng trống khua chiêng, không hề che dấu, cứ thế đi thẳng tới vương đô Đại Hạ, rồi tới cả trung ương Thiên Bảo Sơn tham gia hội Tranh Bảo, lại còn phá giá với Thiếu Viêm tộc ta. Tất cả đều là vì muốn nổi tiếng!”
“Ở quận An Thiền thì An Thiền Bắc Sơn tộc còn nể mặt Thiếu Viêm tộc ta. Nhưng ở đây không phải là quận An Thiền, là vương đô Đại Hạ! Ở vương đô Đại Hạ này vẫn chưa tới lượt Thiếu Viêm tộc ta xưng bá. Thứ hắn cần bây giờ chính là nổi tiếng, làm cho cả vương đô Đại Hạ đều biết tới tồn tại Kỷ Ninh là hắn! Tới lúc đó, hắn mà gia nhập một thế lực nào đó thì Thiếu Viêm tộc ta sẽ rất khó giải quyết hắn.” Thiếu Viêm Tú Thủy nhìn con trai mình. “Vừa rồi chúng ta có thể hoàn toàn coi thường hắn. Nhưng hiện giờ ngươi lại ra giá với hắn…thì lại càng làm cho nhiều người biết tới hắn hơn.”
“Nhưng con đã ra giá rồi, nếu không chẳng lẽ lại không làm gì sao?” Thiếu Viêm Tuấn thấp thỏm lo âu.
“Nếu đã ra giá rồi thì không được cúi đầu.” Thiếu Viêm Tú Thủy truyền âm nói. “Càng nhiều người chú ý tới thì ta càng phải chú trọng tới thể diện của Thiếu Viêm tộc. Tiếp theo ngươi không phải mở miệng, cứ để ta ra giá.”
“Dạ.” Thiếu Viêm Tuấn không dám nhiều lời.
Kỷ Ninh nghe được âm thanh ‘chín vạn cân nguyên dịch’ truyền tới thì lập tức nở nụ cười. Thật là buồn ngủ gặp chiếu manh đây mà. Mình còn dang muốn nổi tiếng cơ chứ lại!
“Chín vạn cân nguyên dịch, có ai ra giá cao hơn không?” Trên đám tường vân, cô gái tóc dài đen hô lên.
“Nếu người khác ra giá thì thôi. Nhưng nếu Thiếu Viêm tộc ra giá thì Kỷ Ninh ta sẽ không bao giờ cho qua. Chín vạn năm ngàn cân nguyên dịch!” Âm thanh của Kỷ Ninh vang lên từng nơi trên dãy núi.
“Thật đúng là Kỷ Ninh!”
“Kỷ Ninh là ai?”
“Kỷ Ninh giết chết Thiếu Viêm Nông đang ở hội Tranh Bảo sao?”
Khi trước, mặc dù cũng có vài vị khách chú ý tới Kỷ Ninh nhưng cũng chỉ là một bộ phận. Nhưng hiện tại Kỷ Ninh chủ động khiêu khích…lại làm cho càng nhiều người chú ý tới.
“Ta chỉ biết hắn làm như vậy là để nổi tiếng.” Thiếu Viêm Tú Thủy mang vẻ mặt lạnh lùng. Còn Thiếu Viêm Tuấn thì lại không dám lên tiếng sau khi biết rằng vừa rồi mình ra giá là đã cho Kỷ Ninh cơ hội.
“Tên nhãi ở quận An Thiền kia, cỡ như ngươi mà cũng dám tranh với Thiếu Viêm tộc sao?” Thiếu Viêm Tú Thủy lạnh nhạt nói: “Mười vạn cân nguyên dịch.”
“Hừ hừ, Thiếu Viêm tộc ngươi muốn có được trận đồ này thì phải lấy thêm nguyên dịch đi. Mười hai vạn cân nguyên dịch!” Kỷ Ninh lại mở miệng.
Sắc mặt của Thiếu Viêm Tú Thủy trầm xuống.
Trận đồ có giá tám vạn cân nguyên dịch tới mười vạn cân nguyên dịch là cùng lắm rồi. Vậy mà vẫn còn bị đội giá lên. Nếu cứ ra giá thế này, mặc kệ là cuối cùng có trận đồ này hay không thì cứ một lần ra giá là Thiếu Viêm tộc đã thua đối phương một lần rồi. Bởi vì cho dù có lấy được…thì cũng phải trả một cái giá quá cao. Mà nếu không có được thì lại chính thức thua Kỷ Ninh một lần.
“Mười hai vạn năm ngàn cân nguyên dịch.” Thiếu Viêm Tú Thủy nói thấp giọng.
“Mười hai vạn tám ngàn cân nguyên dịch.” Lần này Kỷ Ninh ra giá với mức tăng lên không nhiều.
“Trận đồ thế này thì Thiếu Viêm tộc ta còn đầy. Thôi để cho ngươi đấy.” Thiếu Viêm Tú Thủy cảm thấy không ổn cho lắm nên dừng không ra giá nữa. “Ngươi chỉ là một tên không am hiểu trận pháp, vì tranh hơn thua mà mua một trận đồ. Thật thú vị đấy.”
“Ha ha ha, mười hai vạn tám ngàn cân nguyên dịch đã thấm vào đâu. Thật không đáng nhắc tới với Thiếu Viên tộc các ngươi. Tới cả Thiếu Viêm Nông mà còn cho ta vài trăm vạn cân nguyên dịch cơ mà!” Kỷ Ninh cười vang lên.
Sắc mặt của Thiếu Viêm Tú Thủy lập tức trầm xuống.
Thật ra hắn biết rõ ràng con trai hắn hô ‘chín vạn cân nguyên dịch’ là đã làm bọn hắn chịu thua thiệt rồi. Bởi vì mục đích của Kỷ Ninh chính là nổi tiếng! Bất kể thế nào thì mục đích của Kỷ Ninh đã đạt được rồi.
Trận đồ do Quy Giải nhị tiên để lại đã về tới tay Kỷ Ninh với giá mười hai vạn tám ngàn cân nguyên dịch.
Mà Kỷ Ninh cũng đã khiến cho đa số khách tới đây chú ý tới.
Đặc biệt là câu nói cuối cùng của Kỷ Ninh: “Thiếu Viêm Nông mà còn cho ta vài trăm vạn cân nguyên dịch cơ mà’ đầy hung tàn. Làm cho toàn bộ khách ở đây phải bàn tán xôn xao.
“Mấy trăm vạn cân nguyên dịch?”
“Thiếu Viêm Nông chính là một trong bốn công tử ở vương đô Đại Hạ. Bảo vật trên người rất nhiều, hiện tại lại đều bị Kỷ Ninh này đổi sạch đi. E là mấy trăm vạn cân nguyên dịch là thật đấy.”
“Ta cũng muốn giết Thiếu Viêm Nông.”
“Mấy trăm vạn cân nguyên dịch là đủ mua một món pháp bảo tiên giai đấy.”
Thật ra đúng là Thiếu Viêm Nông có bảo vật kinh người. Có điều ba thứ trân quý nhất trên người hắn thì ‘cuốn tranh chữ Định’ ‘vòng tròn hai màu trắng đen’ lại đã dùng rồi, chỉ còn lại ‘Đại Na Di đạo phù’. Mà ‘Đại Na Di đạo phù’ dù có nguyên dịch thì cũng không có chỗ nào bán nên Kỷ Ninh cũng không bỏ ra bán.
Trong đám đông khách khứa.
Tích Nguyệt quận chúa nhìn về phía Kỷ Ninh ở xa xa, với ánh mắt mang theo vẻ hiền hòa nhìn người thân.
“Tích Nguyệt, muội có vẻ khá có cảm tình với Kỷ Ninh à?” Thanh Liễu tiên tử cười nói.
“Ừ.” Tích Nguyệt quân chúa gật đầu.
“Chẳng lẽ muội định chọn hắn làm chồng sao?” Thanh Liễu tiên tử trêu ghẹo.
“Đừng nói bừa.” Tích Nguyệt quận chúa nhíu mày, quát khẽ. Nàng là thân nhân với Kỷ Ninh, tình cảm là tỷ đệ, làm gì có chồng con gì ở đây.
“Có điều Kỷ Ninh này thật là can đảm. Không ngờ lại dám đứng lên chống đối lại Thiếu Viêm tộc.” Thanh Liễu tiên tử cảm khái. “Hắn nói Thiếu Viêm Nông tặng hắn tới mấy trăm vạn cân nguyên dịch. E là bên Thiếu Viêm tộc mà nghe xong thì không biết tức giận tới thế nào đây.”
Thời gian trôi qua, từng bảo vật được mua dần đi.
Gần một canh giờ sau.
“Các vị.” Cô gái tóc dài đen bỗng nhiên hô cao giọng. “Xin ngừng nói chuyện lại, vì bảo vật tiếp theo đây chính là thứ quý nhất trong hội Tranh Bảo lần này. Đây thật sự là vật mà bình thường có muốn cũng không mua được. Bỏ lỡ lần này e là không biết tới bao giờ mọi người mới gặp được.”
Đông đảo khách lập tức tò mò nhìn lại.
Kỷ Ninh cũng tò mò nhìn xem.
Món trân quý nhất ư? Khi trước, món có giá cao nhất cũng đã tới ba mươi vạn cân nguyên dịch rồi.
“Đây là pháp bảo bản mệnh của thần thú Khổng Tước trên Thiên giới để lại.” Âm thanh của cô gái tóc đen dài cao vút lên. “Mà dòng máu của thần thú Khổng Tước này cực kỳ tinh khiết. Nên dù đã đạt tới cấp độ Phản Hư thì nó vẫn không thể hóa hình.”
“Cái gì.”
Kỷ Ninh nghe xong thì hơi kinh ngạc. Cấp độ Phản Hư mà chưa hóa hình được? Chẳng lẽ phải tới Thiên Tiên thì mới hóa hình được chắcÚ? Thật sự chưa bao giờ nghe thấy ở vương triều Đại Hạ có thần thú như thế.
“Pháp bảo bản mệnh của con Khổng Tước đại yêu để lại là năm cái lông chim.” Cô gái tóc đen dài vung tay lên. Trên không trung lập tức xuất hiên năm cái lông chim. Năm cái lông chim kia lơ lửng trên không trung, tỏa ra uy lực tự nhiên. Một cây lông có lửa xoay quanh, một cây có nước cuốn quanh, một cây có vẻ cực kỳ nặng, một cây phát ra tiếng kim loại, một cây tỏa ra ánh sáng xanh mờ.
Năm cái lông chim vừa xuất hiện là không gian xung quanh đã như đông cứng lại.
“Đây là!”
Lập tức cả hội Tranh Bảo cùng hô lên một tiếng kinh ngạc.
Khổng Tước vốn được sinh ra từ Ngũ hành. Vốn là đứa con được ngũ hành trong trời đất sinh ra. Nghe nói dòng máu thần thú Khổng Tước càng tinh khiết thì lại có càng nhiều lông đuôi được ngưng tụ ra từ Ngũ hành. Có con ngưng tụ ra hai cây, có con ba cây. Mà con Khổng Tước nào có dòng máu tinh khiết nhất thì có thể ngưng tụ ra đủ năm cái lông!
Khổng Tước có dòng máu như thế thì chắc chắn không kém gì Thần Ma. Khổng Tước cấp độ Phản Hư e là đã có thể so sánh với Thiên Tiên rồi!
“Năm cái lông của nó chính là Ngũ hành trời sinh.” Con gái tóc đen dài cười nói. “Đáng tiếc nó chỉ là đại yêu cấp độ Phản Hư. Nếu như là đại yêu cấp độ Thiên Tiên…thì năm cái lông này sẽ có giá trị cao tới mức mà e là tới cả Thiên Tiên cũng phải điên cuồng tranh lấy. Đương nhiên là đại yêu Khổng Tước này vẫn chưa tới Thiên Tiên. Chứ nếu mà tới Thiên Tiên thì cũng chẳng có chỗ lông này, thậm chí là không thể nào có ai lấy ra bán được.”
Mọi người đều gật đầu.
Năm cái lông trước mặt này đã cực kỳ trân quý rồi. Nếu như con Khổng Tước kia có thể vượt qua Thiên kiếp trở thành Thiên Tiên thì e là giá trị của mấy cái lông này phải tăng lên ngàn vạn lần. Tới lúc đó thì cả hoàng để thế giới này cũng phải thèm. Có điều ở cấp độ Thiên Tiên, lại có dòng máu cao quý nhất là Khổng Tước thì e là sống lâu phải ngang với Chân tiên, chứ không dễ dàng chết như thế này.
“Mặc dù là Phản Hư địa tiên nhưng con Khổng Tước này có dòng máu cao quý, năm cái lông lại chia ra làm Ngũ hành, một khi dùng để tạo ra pháp bảo, kết hợp với tài liệu khác thì hoàn toàn có thể tạo ra pháp bảo tiên giai. Bình thường có thể tạo ra pháp bảo tiên giai thượng phẩm, nếu may mắn không biết chừng lại có thể có pháp bảo tiên giai cực phẩm.” Cô gái tóc đen dài nói.
Năm cái lông chim là pháp bảo bản mệnh của Khổng Tước.
Nhưng với loài người thì năm cái lông chim này chỉ là tài liệu luyện khí. Còn về việc tạo ra pháp bảo tiên giai cực phẩm ư? Cơ bản là lừa gạt mà thôi. Việc đó còn cần rất nhiều tài liệu khác gần như là có thể bỏ qua khả năng này. Có điều phần nắm chắc luyện chế ra tiên giai tượng phẩm cũng có rất nhiều.
“Giá niêm yết là hai trăm vạn cân nguyên dịch! Mỗi lần ra giá là phải tăng ít nhất mười vạn cân nguyên dịch!” Cô gái tóc đen nói.
“Hai trăm mười vạn cân nguyên dịch. Ta muốn lông Khổng Tước này.” Một giọng nói già nua vang lên. Người vừa nói chính là một lão già mặc áo bào dài, trên áo có vẽ hình rồng. Vừa nhìn thấy trang phục này là mọi người đã biết đây chính là hoàng tộc Đại Hạ.
Có điều.
Đã tranh bảo rồi thì ai còn thèm để ý tới có phải hoàng tộc hay không!
“Sư tôn của ta đang muốn luyện chế ra một pháp bảo tiên giai Ngũ hành. Đúng lúc đang thiếu tài liệu chủ chốt. Hai trăm hai mươi vạn cân nguyên dịch.” Một tên thanh niên mặt trắng không râu cười nói.
“Hai trăm ba mươi vạn cân nguyên dịch.” Ở một chỗ khác, nam tử có thân phát ra ánh sáng xanh như kiểu được đúc ra từ thép nói tiếng ồm ồm.
“Hai trăm bốn mươi vạn cân nguyên dịch. Ta độ kiếp nên rất cần pháp bảo tiên giai Ngũ hành.” Người vừa nói chính là Thiếu Viêm Tú Thủy. Lúc này Thiếu Viêm Tú Thủy chẳng buồn để ý tới Kỷ Ninh. Hắn đang nhìn chằm chằm vào năm cái lông chim kia, hiển nhiên là rất muốn có.
“Hai trăm năm mươi vạn cân nguyên dịch. Ứng Long Thần Sơn ta muốn có.” Một nữ tử thở ra hơi thể yêu quái cuồn cuộn lạnh nhạt nói.
Từng người đều có lai lịch không đơn giản.
Nhưng vương đô Đại Hạ có pháp luật nên không ai có thể cướp được. Mỗi người đều phải dựa vào bản lĩnh thật sự: ai nhiều nguyên dịch thì thuộc về người đó! Tài liệu trân quý đủ Ngũ hành như thế này đúng thật là cực kỳ hiếm thấy. Phải được xét vào loại cả đời chỉ gặp một lần, muốn gặp lần nữa sẽ phải đợi không biết bao lâi. Dù có nguyên dịch thì cũng khó mua nổi.
Rất nhiều người muốn có. Kỷ Ninh cũng đã dự đoán ra trước.
“Ngũ hành trời sinh?” Đôi mắt của Kỷ Ninh sáng lên. “Ta tu luyện ‘Lục Chuyển Trích Tinh’ nên rất cần tinh hoa Ngũ hành. Năm cái lông chim này chính là tinh hoa Ngũ hành…Dựa theo ghi chép về những bảo vật phụ trợ ‘Trích Tinh Thủ’ thì nó đúng là thứu có phẩm chất cực tốt. Đây chính là năm cái lông chim mà chỉ có Khổng Tước có dòng màu đỉnh cao thì mới có thể tạo ra. E là tinh hoa Ngũ hành trong đó đủ cho ta luyện Trích Tinh Thủ tới chuyển thứ ba ấy chứ.”
“Hai trăm sáu mươi vạn cân nguyên dịch!” Kỷ Ninh cao giọng hô.
Chương 295: Tình thế bắt buộc
Vù!
Trong khoảng khắc, hơn ngàn khách ở Đa Bảo Phong đều phải nhìn qua. Phải biết rằng tuy bọn họ tham gia ‘hội Tranh Bảo’ nhưng thật ra đa phần cũng chỉ mua bảo vật có giá mười vạn cân nguyên dịch là cùng. Số người có thể bỏ ra giá trăm vạn cân nguyên dịch…là cực kỳ ít! Rất nhiều Tán tiên có vét cả gia sản ra thì cũng không có nhiều như vậy. Với lại đa phần của cải của những Tán tiên đều là những pháp bảo mà họ đang dùng!
Chỉ có một phần nhỏ những khách tới Đa Bảo Phong là có đủ khả năng hô cái giá hơn hai trăm sáu mươi vạn cân nguyên dịch.
“Đúng là Kỷ Ninh.”
“Một tên nhãi nhép ở cảnh giới Vạn Tượng thôi sao?”
“Hắn mà cũng dám mua lông đuôi Ngũ hành Khổng Tước?’
“Hắn có nhiều nguyên dịch như vậy sao?”
“Hắn đã giết cả Thiếu Viêm Nông cùng với một Thần Ma cấp độ Nguyên Thần. Bảo vật của Thiếu Viêm Nông đã rất nhiều rồi, mà e là Thần Ma cấp độ Nguyên Thần kia cũng chẳng ít.”
Mọi người bàn tán sôi nổi vì cái giá mà Kỷ Ninh đưa ra thật sự làm bọn họ kinh ngạc.
Dù sau khi trước cũng có năm người ra giá, mà mỗi người đều có tiếng tăm không nhỏ, tất cả đều là tiên nhân!
Còn Kỷ Ninh thì sao? Mới chỉ là một Vạn Tượng chân nhân.
“Hai trăm bảy mươi vạn cân nguyên dịch. Tên nhãi Hắc Bạch Học cung kia. Đây chỉ là tài liệu luyện khí, chứ không phải pháp bảo đâu. Cho dù ngươi có mua được thì cũng chẳng dùng nổi rồi cũng lại phải kiếm thêm tài liệu khác và nhờ cao thủ luyện khí luyện chế hộ pháp bảo tiên giai.”
“Hai trăm tám mươi vạn cân nguyên dịch. Ai ra giá cao hơn thì để lại cho người đó. Đừng nói là một tên Vạn Tượng chân nhân như Kỷ Ninh, cho dù là người thường mà ra được giá cao hơn thì ta cũng chẳng thèm để ý tới họ mua về làm gì.”
“Ba trăm vạn cân nguyên dịch. Xin các vị đừng cố nữa, sư tôn ta cần tài liệu Ngũ hành trân quý thế này đã rất lâu rồi.”
Giá cả tăng lên vù vù.
Kỷ Ninh cũng cảm nhận được áp lực. Dù sao lúc trước bán được bảo vật thì cũng chỉ có hai trăm sáu mươi vạn cân nguyên dịch. Có điều việc này cũng đã được hắn nhìn ra trước rồi. Dù sao lông Khổng Tước này đúng là có thể luyện chế ra pháp bảo tiên giai thượng phẩm. Đây là thứ mà Thanh Ti Thần Hỏa Trản của mình không thể nào so sánh được. Vì Thanh Ti Thần Hỏa Trản cũng chỉ là tiên giai hạ phẩm!
“Kỷ Ninh, ra giá chèn ép bọn chúng mau.” Bỗng nhiên giọng con gấu lớn lông vàng vang lên trong đầu Kỷ Ninh. “Nếu cứ để từ từ thế này thì giá sẽ lên cao ngất cho mà coi. Báo thẳng giá bốn trăm vạn cân đi.”
Kỷ Ninh hơi chần chừ.
Bản thân mình mang Thủy Phủ bên người nên linh hồn Thủy Phủ hoàn toàn có thể nắm rõ mọi việc trong lòng bàn tay.
“Bốn trăm vạn cân nguyên dịch!” Kỷ Ninh hô lên.
Lập tức cả Đa Bảo Phong yên lặng.
Vừa rồi gần như toàn tăng lên mười vạn cân một lần. Vậy mà tên nhãi nhép này lại tăng một nhát lên một trăm vạn cân nguyên dịch. Thật là quá cao. Dù sao đây cũng không phải pháp bảo tiên giai thành phẩm mà mới chỉ là ‘tài liệu’ cho pháp bảo tiên giai mà thôi.
“Hắn có nhiều nguyên dịch tới vậy sao?” Tích Nguyệt quận chúa thầm lo. Thấy Kỷ Ninh ra giá như thế thì nàng cũng muốn giúp Kỷ Ninh. Nhưng nàng quanh năm ở trong vương phủ, rất ít ra ngoài, thỉnh thoảng mới tới Thiên Bảo Sơn nên cơ bản cũng chẳng tới chỗ nào tiêu sài. Cho nên trên người cũng chỉ toàn là bảo vật giữ mạng, với lại hiện tại nàng cũng chỉ là Vạn Tượng chân nhân nên cũng chẳng có bảo vật tiên giai nào.
Mà nàng cũng chẳng ra ngoài mạo hiểm, luôn sống ở vương đô Đại Hạ nên dù có lấy bảo vật ra bán thì cũng chỉ được tầm một hai trăm vạn cân nguyên dịch là cùng.
Bốn trăm vạn cân nguyên dịch…Cho dù là hoàng tử công chúa cũng không có mấy người bỏ ra nổi.
“Nếu ông ngoại ở đây thì may quá.” Tích Nguyệt quận chúa thầm nghĩ. Ông ngoại rất yêu quí nàng nên việc mua lông Khổng Tước cũng chỉ là chuyện nhỏ.
“Rốt cuộc thì sau khi giết Thiếu Viêm Nông, Kỷ Ninh kia có được bao nhiêu bảo vật đây?” Thanh Liễu tiên tử ở bên cực kỳ cảm khái. “Tới cả bảo vật như lông Khổng Tước mà cũng dám ra giá. Bốn trăm vạn cân nguyên dịch đó. Chỗ đó thừa đủ để mua một pháp bảo tiên giai thành phẩm.”
“Không phải tên Kỷ Ninh kia chỉ giết một Thiếu Viêm Nông thôi à. Mà toàn bộ gia sản của Thiếu Viêm Nông được tới cỡ nào đây. Hắn lấy đâu ra nhiều tới mức kêu được bốn trăm vạn cân nguyên dịch vậy?” Thanh niên mặt trắng không râu nhíu mày.
“Bốn trăm vạn cân nguyên dịch?” Nam tử tỏa ánh sáng xanh toàn thân như luyện từ sắt thép cũng phải nhíu mày. Cái giá này đúng là quá cao. Muốn luyện chế pháp bảo tiên giai mạnh mẽ thì sẽ phải cần phối hợp với những tài liệu khác. Với cả nhờ một vị Thiên Tiên lão tổ am hiểu luyện khí ra tay cũng không phải cái giá nhỏ. Tới cuối cùng mới có thể có được một món pháp bảo tiên giai thành phẩm.
“Khá thật.” Vẫn đang ở bên xem trò vui từ này tới giờ, Mộc Truyền chân nhân cũng phải sợ hãi than. Hắn không khỏi nhìn một cái thật sâu về phía Kỷ Ninh.
Bốn trăm vạn cân nguyên dịch. Tên Kỷ Ninh kia thật quá giàu.
Cái này gọi là ngựa chạy xuyên đêm cỏ không mọc. Dù có mải miết tu luyện tìm kiếm bảo vật thì cũng chẳng thể nào bằng Kỷ Ninh một lần giết Thiếu Viêm Nông. Vừa giết Thiếu Viêm Nông là hắn đã giàu to rồi!
“Tú Thủy đạo hữu, còn muốn tranh nữa không?” Mộc Truyền chân nhân cười nói. “Ta còn đại khái khoảng trăm vạn cân nguyên dịch, có thể cho đạo hữu.”
“Cảm tạ Mộc Truyền đạo hữu.” Thiếu Viêm Tú Thủy nhìn về phía tên người hầu ở đằng sau. Tên người hầu vội đi tới.
“Khi trước không phải ngươi đã nói Kỷ Ninh giao dịch với Thiên Bảo Sơn chỉ có hai trăm sáu mươi vạn cân nguyên dịch sao?” Thiếu Viêm Tú Thủy tức giận nói. “Chỉ có hai trăm sáu mươi vạn cân nguyên dịch mà hắn lại ra được giá tới bốn trăm vạn cân nguyên dịch à?”
Tên người hầu mặc đồ đen nói: “Chủ nhân, tín tức này chắc chắn là thật. Chủ nhân yên tâm. Trung ương Thiêu Bảo Sơn cũng biết việc bọn họ giao dịch hơn hai trăm vạn cân nguyên dịch với Kỷ Ninh. Hiện tại hắn lại ra giá tới bốn trăm vạn cân nguyên dịch…thì Thiên Bảo Sơn cũng sẽ lo lắng Kỷ Ninh phá rối lần tranh bảo này. Cho nên nhất định sẽ thăm dò hắn xem sao.”
“Đúng.” Thiếu Viêm Tú Thủy gật đầu, đôi mắt của hắn lập tức sáng ngời lên khi nhìn thấy ở đám mây xa xa chỗ Kỷ Ninh có một nam một nữ đang bay tới.
Kỷ Ninh cũng phát hiện ra đằng sau có hai người bay tới, đó là nam tử áo tím Ngu Kỳ và nữ tử đầu trọc áo trắng. Hai người vừa bay vào đám mây là đám mây đã tỏa ra sương mù màu đen che dấu toàn bộ với bên ngoài, làm cho bên ngoài không biết bên trong nói những gì.
Nữ tử đầu trọc mỉm cười nói: “Kỷ Ninh đạo hữu, ta là Nhất Trần ở Thiên Bảo Sơn. Ta được biết rằng khi trước đạo hữu có giao dịch được hai trăm sáu mươi van cân nguyên dịch. Nhưng hiện tại đạo hữu đã ra giá bốn trăm vạn cân nguyên dịch. Nên Thiên Bảo Sơn chúng ta cảm thấy giao dịch này có thể thất bại.”
Kỷ Ninh gật đầu.
Bình thường Tranh Bảo mà không hoàn thành được thì một vạn cân nguyên dịch để phạt là đã đủ.
Nhưng ‘Lông Khổng Tước’ có giá quá cao. Nếu Kỷ Ninh báo giá lung tung rồi cuối cùng không mua thì một vạn cân nguyên dịch để phạt cũng chẳng thấm vào đâu.
“Rất mong đạo hữu Kỷ Ninh giải thích.” Nữ tử đầu trọc áo trắng rất khách khí.
“Ta hiểu được.” Kỷ Ninh cười nói. “Khi trước ta có nghe nói, trong hội Tranh Bảo lần này, nếu ta có bảo vạt thì có thể giao cho các ngươi đấu giá đúng không?”
“Đúng vậy.” Nữ tử đầu trọc áo trắng gật đầu.
“Ta có một thứ.” Kỷ Ninh vừa lật tay ra, trong tay lập tức xuất hiện một cây đèn cổ. Trên cây đèn có môt ngọn lửa màu xanh. Một bộ mặt trẻ con nhô ra từ ngọn lửa, nhìn xung quanh rồi cảm thán nói. “Nhốt ta trong pháp bảo trữ vật lâu như thế để ta chết ngạt à. A, đây là chỗ nào thế.”
“Pháp bảo tiên giai?” Nữ tử đầu trọc áo bào trắng hơi kinh ngạc. “Thanh Ti Thần Hỏa Trản?”
Thanh Ti Thần Hỏa Trản thuộc lại pháp bảo tiên giai bình thường.
Đơn giản mà nói thì chính là một cây đèn chứa ‘Thanh Ti Thần Hỏa’, có thể điều khiển Thanh Ti Thần Hỏa tấn công địch, cũng có thể dùng Thanh Ti Thần Hỏa để nuôi dưỡng ‘Thần Hỏa’. Tuy rằng thuộc loại bình thường nhưng cũng làm kẻ mạnh khắp chốn phải tranh nhau mua. Dù sao thứ này cũng có khả năng làm cho Thiên Hỏa trong người tăng lên tới cấp một.
“Ý của đạo hữu Kỷ Ninh là muốn bán Thanh Ti Thần Hỏa Trản này đi à? Ở ngay trong hội Tranh Bảo này sao?” Nữ tử trọc đầu áo trắng hỏi.
“Đúng.” Kỷ Ninh gật đầu.
“Thiên Bảo Sơn ta có thể ra giá là ba trăm vạn cân nguyên dịch để mua nó.” Nữ tử trọc đầu áo bào trắng Nhất Trần nhịn không được nói. Thanh Ti Thần Hỏa Trản này cũng khá hiếm thấy, gần như là có cái nào là bán được cái đó, nên Thiên Bảo Sơn cũng rất muốn mua.
“Không, tham gia luôn trong hội Tranh Bảo lần này trước đã. Giá niêm yết là ba trăm vạn cân nguyên dịch. Nếu không ai mua thì ta sẽ bán cho các ngươi.” Kỷ Ninh nói. “Nhất Trần đạo hữu có ý kiến gì không?”
Nữ tử đầu trọc áo bàn trắng hơi run mặt.
Giá niêm yết là ba trăm vạn cân nguyên dịch? Không ai mua thì bán cho Thiên Bảo Sơn?
“Không ý kiến, không ý kiến.” Lúc này nữ tử đầu trọc áo bào trắng cầm Thanh Ti Thần Hỏa Trản quay đầu rời đi.
Kỷ Ninh cũng không hề lo lắng. Đây là trung ương Thiên Bảo Sơn nên cũng không phải sợ họ tham ô cả một món ‘Thanh Ti Thần Hỏa Trản’ pháp bảo tiên giai hạ phẩm thế này.
Ở trên đám tường vân, cô gái tóc đen chủ trì hội Tranh Bảo lần này cũng đang đợi người tới kiểm tra thật giả. Sau khi biết được Kỷ Ninh đúng là đủ khả năng mua được thì mở miệng nói. “Bốn trăm vạn cân nguyên dịch. Có ai ra giá cao hơn không?”
“Xem ra Kỷ Ninh kia thật sự có thể mua với cái giá ấy.” Thanh niên mặt trắng không râu lắc đầu thở dài. “Quá cao, giá quá cao.”
“Quá cao.”
Lập tức đã có vài người bỏ qua. Dù sao thì cái giá tăng lên là một trăm vạn cân nguyên dịch của Kỷ Ninh đã hoàn toàn quá mức với một số người.
Nhưng vẫn còn có những người có khát vọng phi thường với lông Khổng Tước.
“Bốn trăm mười vạn cân nguyên dịch!” Nam tử có thân tỏa ra ánh sáng xanh như được luyện từ sắt thép nói giọng trầm thấp. “Đây là vật ta cần để độ kiếp. Mong rằng các vị nể mặt ‘Đông Sửu’ ta.”
“Hừ, Đông Sửu, ngươi cần độ kiếp nhưng ta cũng cần độ kiếp! Bốn trăm hai mươi vạn cân nguyên dịch.” Thiếu Viêm Tú Thủy cũng nói với giọng trầm thấp.
Đông Sửu tiên nhân chỉ là một người độc hành, tuy rằng có thực lực cực kỳ lợi hại nhưng dù sao Thiếu Viêm Tú Thủy cũng có xuất thân từ Thiếu Viêm tộc.
“Bốn trăm ba mươi vạn cân!” Đông Sửu tiên nhân nói giọng trầm thấp.
“Bốn trăm bốn mươi vạn cân!” Thiếu Viêm Tú Thủy nghiến răng nghiến lợi.
“Bốn trăm sáu mươi vạn cân!” Trong mắt Đông Sửu tiên nhân hiện lên sát ý.
“Bốn trăm bảy mươi vạn cân!” Thiếu Viêm Tú Thủy lạnh lùng lườm y một cái.
Độ kiếp chính là một trong những cửa ải quan trọng nhất trên con đường tu tiên.
Nếu vượt qua thì sẽ thoái ra ngoài tam giới, được trường sinh! Nếu thất bại mà còn may thì thành Tán tiên là cùng. Vì thế nên làm sao bọn hắn không tranh giành bảo vật để độ kiếp đây?
“Năm trăm vạn cân nguyên dịch!” Kỷ Ninh quát.
Thiếu Viêm Tú Thủy và Đông Sửu tiên nhân đồng thời nhìn qua.
Toàn bộ khách ở đây cùng nhìn qua, thậm chí còn nhịn không được phải bàn tán về Kỷ Ninh kia thật quá điên cuồng. Năm trăm vạn cân nguyên dịch ư?
“Thiếu Viêm Tú Thủy, ngươi còn ra giá nữa không?” Kỷ Ninh nhìn về phía Thiếu Viêm Tú Thủy.
Nếu như nói hai vị Địa tiên kia cực kỳ muốn có được thì khát vọng của Kỷ Ninh cũng không hề thấp!
Bảo vật có chứa tinh hoa Ngũ hành dùng tu luyện tới Trích Tinh Thủ chuyển thứ hai đã khó tìm rồi. Mà tới chuyển thứ ba thì lại càng khó tìm hơn.
Mà ‘Lông Khổng Tước’ lại hoàn toàn thừa đủ để mình luyện Trích Tinh Thủ tới chuyển hai và chuyển ba. Trong rất nhiều pháp môn thần thông mà mình tu luyện thì có thể nói đòn mạnh nhất chính là ‘Trích Tinh Thủ’. Đây chính là thần thông được xếp hàng trong mười thần thông đứng đầu ở tam giới từ thời khai thiên lập địa tới bây giờ.
Bất kỳ pháp bảo kỳ vật gì với mình cũng chỉ là thứ yếu, thần thông ‘Trích Tinh Thủ’ mới là thứ có thể giúp thực lực của bản thân mình tăng lên nhiều nhất!
Nhất định phải có được lông Khổng Tước kia!
“Năm trăm vạn cân nguyên dịch. Còn có ai ra giá cao hơn không? Còn có ai ra giá cao hơn không?” Cô gái tóc đen đứng trên tường vân hô lớn. Các nơi trên Đa Bảo Phong đều bàn tán không ngớt nhưng không có một người nào ra giá nữa. Tới cả Thiếu Viêm Tú Thủy cũng phải mang vẻ mặt khó coi, chần chừ tiếp. Còn tên Đông Sửu tiên nhân thì chỉ biết cắn răng mà nhìn.
“Nếu không ai ra giá cao hơn thì lông Khổng Tước này sẽ thuộc về đạo hữu Kỷ Ninh!” Cô gái tóc đen hô to lần nhắc cuối.