Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 48 [Chương 283 đến 288]
❮ sautiếp ❯Chương 283: Điện Tài tiên nhân và Kỷ Ninh
“Đi, quay về vương đô!” Huyền Cơ lão tổ ra lệnh.
Lúc này chín con giao long kéo tiên liễn bay đi khuất trên trời cao.
Huyền Cơ lão tổ cũng là một kẻ quyết đoán. Hắn biết rõ rằng không thể một sớm một chiều mà tìm ra Kỷ Ninh. Hắn đã xác định rằng muốn bắt Kỷ Ninh…thì chắc chắn phải tốn kha khá thời gian. Cho dù hắn là Thiên Tiên lão tổ thì cũng không phải tới mức không gì không biết, vẫn phải dựa vào lực lượng của bộ tộc và Thiên Bảo Sơn trợ giúp tìm Kỷ Ninh.
Bên trong Vạn Kiếm Thành.
Điện Tài tiên nhân ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Cơ lão tổ rời đi ở xa xa. Đứng bên cạnh ông ta có đám người Kỷ Lưu Chân, Kỷ Cửu Hỏa và hai Tán tiên yêu tộc.
“Kỷ tộc trưởng.” Điện Tài tiên nhân mở miệng nói. “Huyền Cơ lão tổ đã đi. Hắn không tìm thấy đồ nhi của ta thì chắc chắn sẽ không nán lại lâu. Dù sao hắn cũng có thân phận Thiên Tiên tôn quý! Nhưng ta đoán rằng hắn sẽ bố trí một vài người giám sát vùng Yên Sơn. Đây là quê hương của đồ nhi nên bọn chúng nhất định sẽ phải giám sát. Hiện tại Kỷ tộc các ngươi đã có lượng lớn đạo binh yêu quái…nên sẽ không nguy hiểm gì nữa. Ta cũng không phải nán lại thêm nữa.”
“Cảm tạ tiên trưởng.” Đám người Kỷ Lưu Chân lập tức nói.
Ngay lúc quan trọng, Điện Tài tiên nhân tới đây. Việc này thật sự làm cho bọn họ cảm kích vị tiên nhân của Hắc Bạch Học cung này. Tuy nói vị này là sư phụ của Kỷ Ninh. Nhưng vào lúc nguy hiểm thật sự, vẫn có những kẻ làm sư phụ chạy còn nhanh hơn cả đồ đệ nữa là.
Điện Tài tiên nhân cũng không nói nhiều, cả ngươi bay vèo lên trời. Cả Vạn Kiếm Thành đã được bày ra đại trận phong cấm nên không thề dùng phép biến được.
“Vèo.” Sau khi bay lên trời cao, Điện Tài tiên nhân lập tức biến mất.
“Vị Điện Tài tiên nhân này quả thật là người có nghĩa khí.” Đa Hòa tiên nhân cảm thán nói.
“Bội phục, bội phục.” Vu Tùy tiên nhân cũng nói.
“Đúng vậy, Ninh nhi có được sư phụ như vậy thì đúng là niềm may mắn của nó.” Kỷ Cửu Hỏa cũng cảm thán.
Hắc Bạch Học cung thành An Thiền.
Điện Tài tiên nhân áo choàng đen tóc đen đang ngồi đối diện với lão già lùn. Chỉ có tiên tửu được đặt trước mặt hai người.
“Ngũ Phong sư huynh.” Điện Tài tiên nhân khẽ nói. “Lần Huyền Cơ lão tổ tới này làm cho ta cảm thấy thật sự bất lực. Kỷ Ninh là đồ đệ của ta, là đồ đệ duy nhất của ta. Nhưng Thiếu Viêm tộc muốn giết Kỷ Ninh thì ta lại không thể làm gì được! Ta không thể nào cứu được đồ đệ của ta!” Nói xong, thân thể Điện Tài tiên nhân hơi run lên.
“Điện Tài sư đệ.” Lão già lùn nói. “Không cần phải quá cố chấp làm gì. Dù sao kẻ đó cũng là Thiên Tiên.”
“Thiên Tiên thì đã sao? Năm xưa, không phải Bắc Hành tiền bối với tư cách là một Tán tiên mà có thể so sánh với Thiên Tiên sao?” Điện Tài tiên nhân nói thấp giọng. “Ta quyết định rồi, hôm nay ta sẽ xuất phát, bắt đầu rời khỏi phương trời này, đi ra ngoài rèn luyện bản thân. Tuy nói rằng ta đã sớm tới Phản Hư viên mãn, lúc nào cũng có thể độ kiếp. Nhưng là luôn dằn lại bởi vì ta vẫn còn cảm thấy không chắc lắm. Tư chất của ta còn kém hơn cả đệ tử của ta. Nếu không chuyên chú vào thì e là sẽ độ kiếp thất bại trở thành Tán tiên mất. Mà sau khi trở thành Tán tiên, cho dù có sống bao nhiêu lâu đi chăng nữa thì liệu rằng có thể đạt tới thành tựu như Bắc Hành tiền bối không? Hay là rồi cuối cùng vẫn sẽ chỉ ngã xuống dưới tam tai cửu kiếp.”
Lão già lùn trầm mặc, từ tốn nói: “Xem ra đệ tử của ngươi đã kích thích ngươi rất nhiều.”
“Đúng vậy, sư phụ như ta phải xin lỗi nó, làm sư phụ mà vô dụng!” Điện Tài tiên nhân đứng phắt dậy. “Sư đệ đi trước đây.”
“Cẩn thận đấy!” Lão già lùn nghiêm mặt nói.
Nếu muốn rèn luyện bản thân thì dĩ nhiên là bản thân sẽ phải rơi vào một số hoàn cảnh nguy hiểm. Nhưng sau khi đi qua lằn sống chết mọt lần thì hiểu biết của bản thân sẽ tăng lên rất nhiều. Cách rèn luyện này cực kỳ nguy hiểm, thường xuyên phải đi tới đi lui giữa sự sống và cái chết, không chừng lại có thể chết thật.
Điện Tài tiên nhân mỉm cười phóng lên cao, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt.
Năm bóng người hiện ra bên cạnh lão già lùn. Tất cả đều là những tiên nhân khác ở Hắc Bạch Học cung.
“Thật đúng là quyết đoán.” Đứa trẻ cảm thán nói.
“Nếu so sánh với hắn.” Nam tử cao lớn quấn xích sắt toàn thân nói giọng trầm thấp. “Mặc dù ta là tiên nhân chuyển thế thì cũng không có đạo tâm vững chắc như hắn. Xem ra tục ngữ nói khong sai, một đời không thành Thiên Tiên được thì dù có mười lần, trăm lần chuyển thế thì vẫn không thể nào thành Thiên Tiên được.”
“Vẫn có tiên nhân chuyển thế có thể thành Thiên Tiên cơ mà.” Lão già lùn nói.
“Nhưng hiếm tới cỡ nào?” Đứa trẻ cảm thán. “Lần này, Điện Tài sư đệ đã có nghị lực và quyết tâm lớn như thế. Theo tay thấy, khả năng thành Thiên Tiên của hắn đã tăng thêm vài phần. Điện Tài sư đệ thật sự là có hi vọng trở thành Thiên Tiên thứ hai trong lịch sử vô số năm tháng của Hắc Bạch Học cung.”
“Đúng là có hi vọng lớn nhất.” Thanh niên cao gầy mặc áo dài gật đầu. “Nhưng thiên kiếp cũng rất khó khăn đí!”
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Thiên kiếp?
Chính là một cơn ác mộng với toàn bộ Địa tiên, Tán tiên. Điểm trí mạng nhất là uy lực của mỗi thiên kiếp lại khác nhau. Vì thế nên chưa chắc rằng có thực lực mạnh mẽ thì đã vượt qua được.
“Mong rằng Điện Tài sư đệ có thể bình yên trở về. Nếu không thì cũng khỏi phải nói tới Thiên kiếp.” Trong mắt lão già lùn có vẻ mong chờ. “Không biết trước khi lão điên ta chết có được gặp Điên Tài sư đệ một lần nữa không đây.”
Ở một nơi khác, trong Thủy Phủ.
Với những việc ở bên ngoài, Kỷ Ninh hoàn toàn không hay biết. Toàn bộ đầu óc của hắn đều đang đặt ở ‘bí thuật Nguyên Thần thứ hai’. Việc này chính là cắt thần hồn của mình thành hai phần…nên nhất định phải cẩn thận.
Kỷ Ninh ngồi khoanh chân trên bồ đoàn.
Cách đó không xa, con gấu lớn lông vàng và lão ngưu đen vẫn đang nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh.
“Sẽ không thất bại chứ?” Lão ngưu đen khẽ nói. Xung quanh hai người bọn họ đã được che chắn lại nên âm thanh sẽ không truyền tới làm ảnh hưởng Kỷ Ninh.
“Phương pháp quan tưởng của Kỷ Ninh cực tốt nên cho dù có thất bại thì cũng chỉ mất một nửa thần hồn chứ không hề nguy hiểm tới tính mạng.” Con gấu lớn lông vàng nói.
“Mất một nửa thần hồn…” Lão ngưu đen cũng khẽ nói.
Như vậy cũng đã là nghiêm trọng rồi.
Nếu thành công dùng bí thuật Nguyên Thần thứ hai, nếu có thể chia thần hồn làm hai phần yên ổn. Tuy rằng Kỷ Ninh sẽ bị suy yếu trong một thời gian nhưng cũng chỉ là chuyện nhỏ, không lâu sau sẽ khôi phục lại. Nhưng nếu một trong hai phần thần hồn bị chôn vùi thì e là tới cả tính cách của Kỷ Ninh cũng sẽ bị biến đổi. Trở nên thần kinh, u ám, thậm chí là phát điên.
Nếu mất một nửa thần hồn thì đúng là tính cách sẽ biến đổi cực lớn.
“Phù, hít.”
Kỷ Ninh thở từng hơi dài. Cả người trở nên cực kỳ bình tĩnh. Hắn đã nhẩm đi nhẩm lại bí thuật Nguyên Thần thứ hai.
“Bắt đầu đi.”
Kỷ Ninh nhắm mắt lại.
Trong thức hải.
Thần hồn Kỷ Ninh đang đứng đó. Toàn thân bao quanh bởi chi chít kiếm khí. Đây chính là kiếm hồn sau khi đã được biến đổi! Kiếm hồn càng vững chắc thì khả năng chia cắt cũng càng khó khăn.
“Vù vù vù…” Ấn đường của thần hồn Kỷ Ninh bắt đầu lóe sáng. Một đường sáng thẳng tắp chiếu ra.
Kỷ Ninh dùng toàn bộ sức lực thi triển bí thuật này. Thần niệm của hắn không ngừng hội tụ lại thành hình một thanh đao, rồi bắt đầu chém từ trên xuống dưới.
Đường sáng thẳng tắp bắt đầu kéo dài xuống.
“A!” Cơn đau sinh ra từ việc xé rách thần hồn làm cho cả đạo tâm vững chắc của Kỷ Ninh cũng phải phát run. Có điều những người dám thi triển bí thuật Nguyên Thần này đều là những người không hề bình thường nên vẫn có thể chịu được loại đau đớn này.
Đường sáng thẳng tắp bắt đầu kéo dài xuống, đi qua cổ, ngực, bụng…
Chỉ thấy đường sáng thẳng đã xuyên qua toàn bộ thân thể thần hồn của Kỷ Ninh, giống như thể đường sáng này cắt xuyên qua thần hồn của Kỷ Ninh. Có điều phần này cũng không hề nguy hiểm, phần tiếp theo mới là thứ nguy hiểm nhất.
“Chia!” Thần hồn Kỷ Ninh đột nhiên chia lìa.
Theo đường sáng chia ra, thần hồn đột nhiên tách một thành hai, sau đó một nửa thần hồn bay vèo như tia chớp vào trong thân thể Kỷ Ninh. Ngay khoảng khắc thần hồn bị chia lìa, Kỷ Ninh cảm thấy đầu óc có chút mê muội. Đạo tâm của Kỷ Ninh vững chắc nên tuy bị rơi vào trạng thái mê muội mệt mỏi vô cùng thì vẫn có thể chịu qua.
Bước này nhất định phải nhanh và phải chịu đựng vượt qua.
Nếu một nửa thần hồn không tiến vào được ‘Nhất Khí Nguyên Thủy Châu’ thì sẽ bị chôn vùi. Một khi thần hồn bị tách ra thì sẽ không có cách nào dung hợp lại được nữa.
“Tiến vào.”
Một nửa thần hồn hóa thành đường sáng bay thẳng vào trong Nhất Khí Nguyên Thủy Châu.
Ngay khoảng khắc tiến vào Nhất Khí Nguyên Thủy Châu, phần thần hồn này như đứa con chui vào trong lòng mẹ, con thuyền nhỏ trôi dạt bên ngoài đã về tới bến. Một loại cảm giác yên bình ấm áp tràn ngập thần hồn. Thần hồn có vật chứa nên dĩ nhiên đã trở nên an toàn.
“Phù.” Lúc này Kỷ Ninh mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Quan tưởng!”
Lúc này, Kỷ Ninh không để ý tới việc tu luyện Nguyên Thần thứ hai, trong nháy mắt cả hai thần hồn bắt đầu thi triển thuật quan tưởng.
Trong thức hải.
Thần hồn thứ nhất của Kỷ Ninh đang khoanh chân ngồi. Ở vùng thức hải ngay phía trước đã xuất hiện một bức tượng thần Nữ Oa. Tượng thần Nữ Oa như trấn áp toàn bộ vùng hư không đó, bất diệt vĩnh hằng, làm cho thần hồn của Kỷ Ninh dần ổn định lại.
Ánh thần quang ấm áp chiếu rọi lên thân thể thần hồn của Kỷ Ninh, làm cho thần hồn vừa bị tổn thương lớn đã bắt đầu khôi phục.
Ở trong Nhất Khí Nguyên Thủy Châu.
Cũng có một thần hồn nhỏ đang ở trong đó quan tưởng Nữ Oa. Tượng thần Nữ Oa hiện ra, lóe lên những tia sáng khổng lồ.
Hai phần thần hồn đều ở trạng thái bị tổn thương đang dần khôi phục lại. Sau khoảng ba ngày khôi phục, hai thần hồn đã bắt đầu lớn lên không ít.
“Phù.” Kỷ Ninh mở mắt ra.
Nhất Khí Nguyên Thủy Châu ở trước mặt cũng bay tới tay Kỷ Ninh.
“Thế nào?” Con gấu lớn lông vàng hỏi. “Hiên giờ thần hồn của ngươi thế nào rồi?”
“Đều đã khôi phục được bảy phần rồi.” Kỷ Ninh nói.
“Khôi phục tới bảy phần như trước?” Con gấu lớn lông vàng khiếp sợ. “xem ra ngươi có một môn thuật quan tưởng rất lợi hại đấy.”
Thần hồn bị chia làm hai thì hai thần hồn sẽ có đại khái năm phần khi trước. Nếu như thuật quan tưởng thông thường có thể làm thần hồn ổn định là đã không tệ rồi, chứ đừng nói là làm thần hồn phát triển ra. Vậy mà Kỷ Ninh chẳng những ổn định củng cố lại mà lại còn hồi phục bảy thành so với khi trước.
“Có điều đây mới chỉ là sơ bộ, dù sao thì cũng mới bị tổn thương nên cũng chỉ có thể khôi phục phần nào thôi. Về sau sẽ chậm hơn. Sợ rằng ta sẽ còn phải tốn khá lâu nữa thì mới có thể khôi phục thần hồn tới mức thần thức tỏa ra được ngàn dặm như trước.” Kỷ Ninh cảm thán.
“Đừng tham quá, dù sao ngươi cũng đã luyện hóa ra Nguyên Thần thứ hai. Cái này có thể coi như là ngươi có thêm một mạng nữa đó.” Con gấu lớn lông vàng cảm khái. “Nguyên Thần thứ hai này có thể thành Địa tiên, Thiên Tiên. Thậm chí khi bản thể chét đi, Nguyên Thần thứ hai này vẫn có thể sống.”
Kỷ Ninh mỉm cười gật đầu.
Bản thể và Nguyên Thần thứ hai có ký ức giống nhau, nhưng những phương diện khác thì lại gần như hoàn toàn độc lập. Đúng là có thể coi là một mạng thứ hai.
“Mau chóng tu luyện đi. Luyện hóa toàn bộ tinh hoa trong Nhất Khí Nguyên Thủy Châu này mau.” Con gấu lớn lông vàng cười nói.
“Rõ.”
Kỷ Ninh gật đầu. Lúc ngày Nguyên thần thứ hai trong ‘Nhất Khí Nguyên Thủy Châu’ bắt đầu tu luyện.
Chương 284: Đột phá Nguyên Thần
Nhất Khí Nguyên Thủy Châu vốn là vật thiêng trời đất, là một vật trung gian rất tốt cho thần hồn.
Có một vài người tu tiên, vì Tử Phủ bị tổn thương nên đi đoạt xá. Đoạt được thân thể của người khác nhưng…có một vấn đề rất lớn khi đoạt xá, đó là thần hồn không phù hợp với thân thể, hơn nữa tư chất thiên phủ của thân thể cũng sẽ trở nên bình thường. Có vài kẻ coi rằng đoạt xá người tu tiên kiếm được một khối thịt ngon lành, mức độ phù hợp tới nhất định là đã cực kỳ vui mừng rồi.
Mà Huyền Tẫn Châu, Nhất Khí Nguyên Thủy Châu là những vật trung gian cực kỳ hoàn mỹ. Bởi vì không hề có thần hồn trước đó nên thần hồn vừa tiến vào là đã thích nghi tới mức hoàn mỹ. Bản thân tư chất lại là ‘vật thiêng đất trời’ nên dĩ nhiên là cực kỳ tốt.
“May là kiếm được từ tay tên Thiếu Viêm Nông kia chứ nếu để mình tự tìm thì không biết kiếm đâu ra đây?” Kỷ Ninh vừa tu luyện qua là đã cảm nhận được sự tốt đẹp của Nhất Khí Nguyên Thủy Châu, việc này làm hắn cảm thán không thôi. “Chắc là Thiếu Viêm Nông cũng chuẩn bị cho bản thân hắn. Có điều, tất cả đều đã rơi vào tay ta.”
Trong Nhất Khí Nguyên Thủy Châu là những tinh hoa được hội tụ nên không cần phải từ từ hấp thu nguyên khí trời đất ở bên ngoài, chỉ cần luyện hóa những tinh hóa đó là cảnh giới của Kỷ Ninh đã tăng lên ào ào rồi.
Uỳnh!
Trong Nhất Khí Nguyên Thủy Châu như khai thiên tích địa, tạo ra một không gian Tử Phủ. Lượng lớn tinh hoa Nguyên Thủy không ngừng được chuyển hóa, hồ Tử Phủ cũng nhanh chóng mở rộng ra.
Ngôi sao, Minh Nguyệt, Kim Ô.
Ba hiện tượng đều hiện lên…đột phá một mạch tới cấp độ Vạn Tượng.
…
“Tu luyện đơn giản thật đấy.” Lão ngưu đen ở bên cạnh nhìn thì không khỏi sợ hãi than. “Tốc độ này thật là quá nhanh.”
“Cũng giống như tiên nhân chuyển thế nhớ được ký ức cũ. Cảnh giới đã đủ, đạo tâm cũng đủ, hơn nữa Nhất Khí Nguyên Thủy Châu vốn hội tụ lượng lớn tinh hòa, thì việc một mạch tu luyện tới Nguyên Thần cũng không có gì lạ.” Con gấu lớn lông vàng nói. Với những bảo vật ẩn chứa tinh hoa như Nhất Khí Nguyên Thủy Châu, Huyền Tẫn Châu, bình thường có thể tu luyện tới Nguyên Thần. Điều này cũng làm người phải cảm thán về sự huyền diệu của đất trời.
“Sắp đột phá rồi.” Lão ngưu đen bỗng nhiên nói.
Chỉ nửa canh giờ, Nhất Khí Nguyên Thủy Châu đã từ cấp độ Tiên Thiên lên tới Vạn Tượng viên mãn, lúc này đang tiến tới cấp độ Nguyên Thần.
Bên trong Nhất Khí Nguyên Thủy Châu.
Trong không gian bao la rộng lớn, hồ Tử Phủ cuồn cuộn vô tận, ngàn vạn ngôi sao, Nguyệt Thố, Kim Ô bay trên cao. Thậm chí hơi thở còn mạnh hơn cả hơi thở của bản thể Kỷ Ninh. Bởi vì thân thể kia đã dồn nén tới bước cuối cùng của Vạn Tượng viên mãn!
“Lên!”
Giữa không gian Tử Phủ, ngàn vạn ngôi sao đang treo cao.
Ý nghĩ vừa xuất hiện.
Lập tức nước biển nguyên lực trong Tử Phủ điên cuồng ngưng tụ ra hàng tỉ điểm sáng tinh hoa, điên cuồng vượt nước bay lên cao, bay vào những ngôi sao, Nguyệt Thố, Kim Ô, đang di chuyển theo quỹ đạo huyền diệu ở thế giới bên ngoài. Trong khoảng khắc khi tất cả cùng dung nhập vào, những ngôi sao, Nguyệt Thố, Kim Ô đã sớm tới cực hạn, bây giờ lập tức được ngưng tụ tới mức tận cùng, hóa thành từng cột sáng chiếu xuống phía dưới.
Uỳnh!
Uỳnh!
Uỳnh!
Uỳnh!
Uỳnh!
Uỳnh!
Uỳnh!
Ngàn vạn cột sóng, có to có nhỏ, có rất nhiều cột sáng của những ngôi sao rất nhỏ. Cột sáng của Kim Ô và Nguyệt Thố thì to lớn và rõ ràng hơn rất nhiều.
Vô số cột sáng đều hội tụ ở trung tâm không gian Tử Phủ rồi bắt đầu tạo ra một con vật kềnh càng.
Chỉ thấy dưới ánh sáng hội tụ của Kim Ô, vật khổng lồ này bắt đầu hiện hình là một con rùa. Còn cột sáng của Nguyệt Thố chiếu xuống làm hiện dần ra một cái đầu rắn, vô số ánh sáng sao chiếu xuống tạo thành thân thể khổng lồ. Con vật khổng lồ này bắt đầu hiện rõ ra. Đúng là một con quái thú Quy Xà.
Đó vốn là tồn tại trong truyền thuyết: Quy Xà!
Bất kể sinh linh nào đột phá tới giai đoạn Nguyên Thần đều sẽ tạo ra Nguyên Thần Quy Xà.
“Uỳnh…”
Trong khoảng khắc, con Quy Xà khổng lồ như sống dậy, chủ động bò đi trên không trung tới giữa biển.
Trong biển nguyên lực rông lớn, một con Quy Xà như hòn đảo đang từ từ bơi đi.
“Quy Xà thành, thần hồng giáng!”
Thần hồn của Kỷ Ninh vốn đang ở hư không lập tức buông xuống giữa con Quy Xà kia. Ngay khi thần hồn vừa tiến vào trong, một cảm giác vô cùng thoải mái tràn tới. Dường như thân thể Quy Xà kia trời sinh đã có công hiệu nuôi dưỡng ‘thần hồn’. Thậm chí Kỷ Ninh cảm nhận được rõ ràng thần hồn đang vù vù tăng lên mạnh mẽ.
“Tốc độ thật kinh người. Quả thật còn nhanh hơn cả tốc độ khôi phục khi quan tưởng Nữ Oa đồ.” Kỷ Ninh cực kỳ sợ hãi mà than. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu ra tại sao nhiều người ở cấp độ Vạn Tượng có thần hồn yếu nhược như thế, nhưng khi tới cấp độ Nguyên Thần đạo nhân thì lại lập tức có thần thức.
Đó chính là vì Nguyên Thần Quy Xà, thần hồn tiến bộ đúng là cực kỳ kinh người! Giống như cắm cỏ xuống bùn đất, nhanh chóng sinh trưởng lên.
“Uỳnh…”
Quy Xà được tạo ra, âm dương giao hội. Ngay trên lưng Quy Xà, cũng là phía trên mai rùa bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu vàng. Ngọn lửa cháy sáng vô cùng nhưng không hề làm tổn thương Nguyên Thần Quy Xà chút nào. Đúng là ‘Nguyên Hỏa’ mà mỗi Nguyên Thần đạo nhân đều có.
“Vù vù vù…”Con Quy Xà khổng lồ thích ý bơi lội khắp biển. Đôi mắt của nó có vẻ cực kỳ tự nhiên, hiển nhiên là do có thần hồn nên nó tựa như là có sinh mệnh.
Ở trên không trung, ngàn vạn ngôi sao, Kim Ô, Nguyệt Thố vẫn hội tụ xuống như trước.
Quy Xà dần dần lớn lên.
Qua hồi lâu sau, ngôi sao, Kim Ô, Nguyệt Thố đã ngừng truyền tinh hoa xuống.
“Nguyên Thần tiền kỳ!” Nguyên Thần Quy Xà khổng lồ nói tiếng người. “Tinh hoa ẩn chứa trong Nhất Khí Nguyên Thủy Châu này thật tuyệt vời. Nhưng sau khi ta tu luyện tới Nguyên Thần tiền kỳ, củng cố thêm chút là tinh hoa đã bị tiêu hao gần như hết rồi.”
…
Trong quá trình đột phá Nguyên Thần đạo nhân, ở gian đại điện Thủy Phủ cũng phát sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Thậm chí còn có cả hơi thở cổ xưa tỏa xuống.
“Đột phá rồi.” Con gấu lớn lông vàng và lão ngưu đen cùng nở nụ cười.
Rất nhanh.
Nhất Khí Nguyên Thủy Châu lơ lửng giữa không trung bỗng nhiên tỏa ra sương mù, sau đó hiện ra một Kỷ Ninh mặc đạo bào màu đen.
“Bái kiến hai vị tiền bối.” Kỷ Ninh mặc đạo bào đen cười nói.
“Nhìn bản thể của ngươi xem.” Con gấu lớn lông vàng cười khì khì.
Kỷ Ninh mặc đạo bào đen quay đầu, bản thể Kỷ Ninh cũng quay đầu. Hai người nhìn nhau.
“Ha ha ha…” Hai người cùng nở nụ cười.
Thật ra trí tuệ của hai người vẫn có mỗi liên hệ, giống như một người là tay trái, một người là tay phải, vừa nhìn nhau là ý tưởng đã hoàn toàn giống nhau. Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.
“Gặp qua đạo hữu.” Kỷ Ninh mặc đạo bào đen nói.
“Gặp qua đạo hữu.” Kỷ Ninh cũng nói.
Cả hai lập tức nở nụ cười. Ký ức giống nhau, suy nghĩ giống nhau, ‘gặp qua đạo hữu’ cũng giống nhau, như thể đang tự nói một mình. Cơ bản chỉ là trò đùa mà thôi.
“Cảm giác thế nào?” Con gấu lớn lông vàng nói.
“Cực tốt.” Kỷ Ninh mặc đạo bào đen gật đầu. “Cảm giác khi đột phá tới Nguyên Thần thật sự khác lạ. Thần hồn như đã dung nhập vào Nguyên Thần, trở nên thoải mái và tiến bộ rất nhanh.”
“Ừ, thông thường đột phá tới Nguyên Thần. Lúc bắt đầu thì thần hồn sẽ tiến bộ rất lớn, sau khi hiểu rõ ra thì tiến bộ sẽ dần chậm đi. Thậm chí qua mấy trăm năm sau, thần hồn có thể chẳng tiến bộ được tí nào.” Con gấu lớn lông vàng nói.
Kỷ Ninh mặc đạo bào đen gật đầu: “Đúng là mặc dù Nguyên Thần Quy Xà có trợ giúp cho thần hồn ta rát lớn. Nhưng dù sao nó cũng có mức độ của nó. Chứ nếu cứ lên mãi như thế thì bao giờ mới ngừng được!”
“Trước tiên ta thỉ xem Nguyên Thần thứ hai thi triển Tiểu Thiên kiếm trận ra sao.” Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Kỷ Ninh mặc đạo bào đen, lập tức xung quanh xuất hiện chi chít hơn bảy trăm lưỡi phi kiếm. Trong đó có chín thanh Hàn Minh kiếm, ba trăm sáu mươi thanh phi kiếm địa giai thượng phẩm thuộc tính Hỏa, ba trăm sáu mươi phi kiếm địa giai thượng phẩm thuộc tính Thủy.
Ba trăm sáu mươi thanh phi kiếm địa giai thượng phẩm thuộc tính Thủy, và Hỏa đều là thứ được chọn ra từ vô số pháp bảo mà Kỷ Ninh kiếm được ở Vu Giang tiên phủ. Lúc đó, Kỷ Ninh có kiếm được ước chừng một vạn sáu ngàn kiện bảo vật, mà phi kiếm lại là pháp bảo thường dùng nhất nên việc tìm lấy món thích hợp với mình cũng không mấy khó khăn.
“Tiểu Thiên kiếm trận!”
Kỷ Ninh mặc đạo bào đen vừa suy nghĩ là lập tức điều khiển.
Khi trước Kỷ Ninh thi triển Tiểu Thiên kiếm trận với Hàn Minh kiếm cùng bảy trăm hai mươi phi kiếm nhân giai!
Nhưng hiện tại toàn bộ phi kiếm nhân giai đã được đổi thành phi kiếm địa giai. Mức độ khó khăn khi thao tác cũng tăng lên ít nhất trăm lần. Dù sao số lượng phi kiếm được đổi là rất nhiều.
“Sao?” Kỷ Ninh mặc đạo bào đen nhíu mày.
“Làm sao vậy?” Con gấu lớn lông vàng cười nói.
“Không thể nào thi triển nổi tầng thứ chín Tiểu Thiên kiếm trận.” Kỷ Ninh mặc đạo bào đen lắc đầu rồi bắt đầu giảm bớt số lượng phi kiếm đi. Tiểu Thiên kiếm trận tầng tám? Tiểu Thiên kiếm trận tầng bảy?
Vù!
Cuối cùng thì cũng điều khiển được những phi kiếm bắt đầu quay quanh, lên lên xuống xuống. Kỷ Ninh sử dụng nguyên lực cấp độ Nguyên Thần vào trong đó, thần hồn điều khiển làm ngưng tụ ra một thanh phi kiếm cực kỳ chói mắt ở trước ngực. Trên phi kiếm đó có chảy dài một tầng màu trắng tỏa ánh đỏ.
“Tầng thứ bảy Tiểu Tiên kiếm trận.” Kỷ Ninh mặc đạo bào đen lắc đầu. “Ta đã đột phá tới Nguyên Thần, nguyên lực tăng lên rất nhiều. Có điều thần hồn lại hơi yếu một chút so với khi trước. Nhưng ở phương diện ‘Đạo’ thì lại tăng lên rất nhiều rồi. Vậy mà cũng chỉ có thể thi triển tầng thứ bảy.”
“Dù sao tất cả đều là pháp bảo địa giai, với lại phi kiếm yếu nhất cũng là phi kiếm địa giai thượng phẩm. Cho dù là tầng thứ bảy…thì vẫn mạnh hơn phi Tiểu Thiên kiếm trận được thi triển ra từ pháp bảo nhân giai.” Con gấu lớn lông vàng nói.
Kỷ Ninh mặc đạo bào đen gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi, ta vừa mới xem qua tất cả những bảo vật của ngươi.” Con gấu lớn lông vàng chỉ vào đống bảo vật đã được sắp xếp phân loại ra. “Trong đó có một vài cái túi, cất giấu không ít khôi lỗi.”
Kỷ Ninh mặc đạo bào đen gật đầu: “Đó là những khôi lỗi phát hiện được ở Vu Giang tiên phủ do tên Thần Ma kia thu vào.”
“Ta sẽ giúp ngươi cải tạo lại những khôi lỗi này. Nếu không chúng sẽ không thể nào nghe mệnh lệnh của ngươi được.” Con gấu lớn lông vàng nói. “Đúng rồi, không phải ngươi còn mười vạn cân nguyên dịch sao? Mau mau luyện hóa đi, hiện tại ngươi mới chỉ có Nguyên Thần tiền kỳ phải không? Nếu thực lực tăng lên, nguyên lực của ngươi càng thêm tinh khiết thì việc điều khiển pháp bảo cũng dễ dàng hơn. Có lẽ có thể thao tác cả tầng thứ tám, thậm chí tầng thứ chín Tiểu Thiên kiếm trận ấy chứ.”
Kỷ Ninh mặc đạo bào đen gật đầu: “Rõ.”
Không dùng thì cũng không sao nhưng chỗ nguyên dịch này hoàn toàn rất có ích với thực lực của bản thân.
Mười vạn cân nguyên dịch?
Chỗ đó đủ cho Nguyên Thần thứ hai tiến một bước dài.
“Sau khi nghiên cứu thật kỹ lưỡng Tiểu Thiên kiếm trận.” Kỷ Ninh mặc đạo bào đen thầm suy nghĩ. Tuy rằng đã xem qua rất nhiều bí tịch, nhưng nếu tính về đại trận pháp bảo trong dòng luyện khí thì ‘Tiểu Thiên kiếm trận’ vẫn là loại mạnh mẽ và thích hợp nhất với mình. Nguyên Thần thứ hai chỉ có thể theo dòng luyện khí, không có cách nào có thể tu luyện được thần thông, nên dĩ nhiên sẽ để chuyên tâm nghiên cứu Tiểu Thiên kiếm trận.
Nguyên Thần thứ hai nhất định phải trở thành một Kiếm Tiên cực mạnh dòng luyện khí!
Chương 285: Luyện hóa Thủy Phủ
Đại điện vẫn yên tĩnh như ngày nào.
Kỷ Ninh mặc đạo bào đen ngồi khoanh chân, nguyên dịch trong bình ngọc đặt trước mặt bay thẳng vào trong miệng Kỷ Ninh.
“Chà chà.” Lão ngưu đen ngồi bên hưng phần nhìn. Dù sao thì lão cũng đã chịu cảm giác vắng lặng này quá lâu rồi.
Còn con gấu lớn lông vàng vung bộ vuốt lên, hai cái túi lớn tự động mở ra, lập tức có một đám khôi lỗi Cùng Kỳ bay ra từ đó, tổng cộng có ba mưới sáu con khôi lỗi Cùng Kỳ và một tên nam tử khôi lỗi mặc giáp đen. Nhưng khôi lỗi này vừa ra ngoài là lập tức giãy dụa điên cuồng, gắng sức phản kháng.
“Ngoan ngoãn nghe lời nào.” Con gấu lớn lông vàng cười híp cả mắt. Ba mươi sáu khôi lỗi Cùng Kỳ và nam tử giáp đen đều đang lơ lửng giữa không trung. Tuy rằng đám khôi lỗi đã cố gắng giãy dụa nhưng không cách nào động đậy được. Việc đó làm cả đám khôi lỗi lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Ngươi là ai?” Nam tử giáp đen nhìn con gấu lớn lông vàng. “Vì sao lại dùng trò này để giam giữ ta?”
“Hả, lại còn có cả hồn phách cấy vào cơ à?” Con gấu lớn lông vàng gật gù đắc ý. “Không biết con khôi lỗi này được ai chế tạo mà lại đơn giản như thế này nhỉ.”
Bùm bùm…
Ba mươi sáu con khôi lỗi Cùng Kỳ và nam tử giáp đen trên không trung đều bị tách ra thành từng bộ phận riêng.
“Trước tiên cứ từ từ mà thu lại.” Trong mắt con gấu lớn lông vàng có chút chờ mong, nó khẽ vẩy ngón tay lên, vèo, mấy vạn bộ phận cùng biến mất.
“Nhóc Kỷ Ninh.” Con gấu lớn lông vàng mở miệng nói. “Trước tiên phải nghiên cứu đám khôi lỗi này một phen, phá hủy những vết tích của người luyện chế đoạt lại, chuẩn bị cho ngươi thêm vào.”
“Không cần vội đâu.” Kỷ Ninh cười nói.
Kỷ Ninh không tu luyện, lúc này người tu luyện chính là Nguyên Thần thứ hai ‘Kỷ Ninh mặc đạo bào đen’.
…
Thời gian trôi qua.
Rốt cuộc mười vạn cân nguyên dịch chứa trong bình ngọc đã bị dùng hết. Kỷ Ninh mặc đạo bào đen cũng mở mắt ra, vẻ mặt đầy vui mừng.
“Kỷ Ninh, sao rồi?” Lão ngưu đen mong chờ nói.
“Cuối cùng sau khi dùng hết nguyên dịch thì đã đạt tới Nguyên Thần hậu kỳ.” Kỷ Ninh mặc đạo bào đen nói. “Trước tiên để ta thử Tiểu Thiên kiếm trận xem sao.”
Xoẹt.
Ở xung quanh lại xuất hiện hơn bảy trăm lưỡi phi kiếm. Với Hàn Minh kiếm trận là trung tâm, các phi kiếm địa giai khác bắt đầu chuyển động quanh. Kỷ Ninh cố gắng hồi lâu nhưng rồi vẫn không cách nào thao tác cho tốt được. Cuối cùng cũng chỉ có thể thi triển ra tầng thứ tam Tiểu Thiên kiếm trận: “Nguyên lực của ta đã tinh khiết hơn trước rất nhiều, vậy mà cũng chỉ có tầng thứ tám thôi sao?”
“Kỷ NInh, ngươi đã luyện được Nguyên Thần thứ hai, với Nguyên Thần này, ngươi hoàn toàn có thể luyện hóa được Thủy Phủ.” Con gấu lớn lông vàng mở miệng nói.
“Luyện hóa Thủy Phủ?” Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, Nguyên Thần thứ hia lập tức hóa thành một viên trân châu bay vào trong lòng Kỷ Ninh.
“Đi theo ta.” Con gấu lớn lông vàng đi tới trước.
Kỷ Ninh mang theo niềm mong chờ tột độ. Hắn đã chờ giây phút này rất lâu rồi. Lúc trước, đạt tới Tử Phủ, hắn đã luyện hóa được một quả tín phù. Hiện tại cuối cùng thì Nguyên Thần thứ hai cũng có thể luyện hóa được Thủy Phủ. Tới lúc đó thì hắn có thể mang Thủy Phủ theo mình như Thư Hoa tiên nhân.
Đi dọc theo một hành lang rộng lớn khác, Kỷ Ninh cứ thế tiến vào.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi có thể đi vào chín phần mười chỗ ở Thủy Phủ này.” Con gấu lớn lông vàng nói. “Đợi lát nữa ngươi luyện hóa được Thủy Phủ thì sẽ có thể mang theo bên người được.”
“Chín phần mười chỗ? Tiền bối, ý của người là vẫn còn nhiều chỗ mà ta không thể nào vào được sao?” Kỷ Ninh hỏi.
“Đúng vậy, ví dụ như Thần Thông Điện, ngươi sẽ không thể nào vào đó thêm lần nữa được, ngoài ra còn vài chỗ nữa.” Con gấu lớn lông vàng nhìn qua Kỷ Ninh. “Nói vậy chắc ngươi cũng đoán được…Ngươi đạt tới Nguyên Thần đạo nhân thì có thể đơn giản luyện hóa mang theo bên người mà thôi. Nếu muốn thật sự nắm toàn bộ những huyền bí trong Tiên phủ này thì phải đợi tới lúc ngươi trở thành Thiên Thần thì mới tới cái ngày chính thức trở thành đệ tử của chủ nhân.”
Kỷ Ninh gật đầu.
Hắn cũng đã sớm nghĩ ra. Vừa rồi khi chứng kiến con gấu lớn lông vàng dễ dàng làm cho ‘nam tử khôi lỗi giáp đen’ có thực lực ngang với Tán tiên bị lơ lửng giữa không trung không thể giãy dụa, hơn nữa Kỷ Ninh có thể cảm nhận từ hơi thở của con gấu lớn lông vàng một loại vĩnh hằng cổ xưa như con Thần Ma hắn gặp ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch thì lại càng làm hắn cảm thấy kính nể. Nguyên Thần đạo nhân nắm giữ toàn bộ Thủy Phủ sao? Đó là điều mà Kỷ Ninh cảm thấy thật sự viển vông.
“Thiên thần?” Kỷ Ninh thầm nhủ. “Rốt cuộc thì Tam Thọ đạo nhân có đẻ lại những thứ gì mà nhất định phải trở thành Thiên Thần thì mới có thể kế thừa hoàn toàn?”
Dọc theo hành lang, tới một khúc ngoặt.
Rất nhanh đã tới một tĩnh phòng có phong cách cổ kính. Kỷ Ninh vừa tiến vào thì đã cảm thấy một cảm giác yên tĩnh mà trước nay chưa bao giờ thấy.
“Đây là tĩnh phòng, năm xưa chủ nhân đã tự mình bố trí ‘Bồ Đề Tĩnh Tâm đại trận’ Phật gia ở đây. Trong những trận pháp có hiệu quả tĩnh tâm thì Bồ Đề Tĩnh Tâm trận được xếp hàng đầu. Tuy tên bình thường nhưng uy lực thì lại phi phàm.” Con gấu lớn lông vàng chỉ vào một tĩnh phòng lớn, từ bộ móng vuốt của nó chỉ ra, một trận pháp màu vàng cực kỳ phức tạp lập tức hiện lên trên vách tường. Chỉ riêng nhìn nó thôi mà Kỷ ninh đã cảm thấy hoa mắt chóng đầu. “Ngươi không có khả năng tìm hiểu đại trận này đâu. Chỉ nhìn một lần là đủ rồi chứ đừng có chăm chú quá.”
Trận pháp màu vàng phức tạp trải rộng trên vách tường lại biến mất.
“Nhìn đây.” Con gấu lớn lông vàng chỉ vào một chỗ ở tĩnh phòng, ở đó có một bậc tam cấp, trên bậc tam cấp có một cái giường ngọc màu den mực tỏa ra khí lạnh như băng. “Đây là ‘U Minh Thủy Ngọc’ vô cùng lạnh lấy từ chỗ sâu trong Cửu U. Mới nhìn thì ngươi còn cảm thấy cực kỳ lạnh nhưng rồi sẽ nhanh chóng cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa nó còn có công hiệu tĩnh tâm. Chỉ riêng giường ngọc này đã có giá trị ngang với một pháp bảo Thuần Dương rồi.”
Kỷ Ninh giật nảy cả người.
Pháp bảo Thuần Dương?
Vật của Tam Thọ đạo nhân thật là quá khủng.
“Nhưng ngươi cũng đừng hòng bán thứ này đi. Nó đã liền một thể với cả Thủy Phủ nên không thể dời đi được.” Con gấu lớn lông vàng nhếch miệng lên với vẻ đắc ý cười cười. “Ha ha, thôi không đùa nữa. Gian tĩnh phòng này chính là phần trung tâm của Thủy Phủ. Ngươi chỉ cần luyện hóa tĩnh phòng này là có thể nắm giữ những phần cơ bản nhất của Thủy Phủ này. Mau luyện hóa đi.”
Kỷ Ninh gật đầu đi thẳng tới chiếc giường ngọc màu mực đen.
Vừa ngồi xuống là hắn đã cảm nhận thấy khí lạnh trong nháy mắt bao phủ toàn thân, tới cả thần hồn cũng cảm thấy rét lạnh, nhưng sau đó lại cảm thấy được một cảm giác vặng lặng chưa từng có bao giờ.
Một cảm giác kỳ diệu không nói lên lời!
Thần hồn có một loại cảm giác cực kỳ siêu nhiên. Mọi việc xảy ra trong khoảng thời gian này đều được hiện lên, Kỷ Ninh có thể rõ ràng nhớ lại và phân tích lại toàn bộ. Trong quá trình nhớ lại này, đạo tâm của Kỷ Ninh dần dần vững chắc hơn.
“Đây là tĩnh phòng, đại trận Phật gia ‘Bồ Đề Tĩnh Tâm trận’ và ‘U Minh Thủy Ngọc’ sao? Quả nhiên không tầm thường.” Kỷ Ninh không hề do dự chút nào. Ý nghĩ vừa mới xẹt qua, ở bên cạnh lập tức xuất hiện Kỷ Ninh mặc áo đạo bào đen. Kỷ Ninh mặc đạo bào đen cũng ngồi trong giường ngọc màu mực đen, sau đó dùng nguyên lực thẩm thấu trục tiếp vào trong tĩnh phòng để bắt đầu luyện hóa.
Gian phòng dần dần được luyện hóa.
Thời gian trôi qua…
Thời gian để luyện hóa gian tĩnh phòng mất khoảng sáu ngày! Mà lần này cũng chỉ là một lần luyện hóa Thủy Phủ đơn giản mà thôi.
“Cảm giác này là thật hay ảo đây.” Dường như mọi chỗ ở Thủy Phủ đều nằm trong tầm khống chế của Kỷ Ninh. Nhưng thứ làm Kỷ Ninh thấy khó hiểu chính là hắn có cảm giác như mỗi nơi đều như nằm trong lòng bàn tay của hắn, nhưng nếu cảm ứng Thần Thông Điện thì lại giống như biến mất, căn bản là nằm ngoài tầm cảm ứng.
“Kỳ quái” Kỷ Ninh về chỗ đại điện cũ.
Trong đại điện.
Con gấu lông vàng và lão ngưu đen vẫn ở đây.
“Tiền bối, người có quên việc gì không?” Kỷ Ninh hỏi.
“Chuyện gì?” Con gấu lớn lông vàng nhìn Kỷ Ninh.
“Bảo vật mà Thư Hoa tiên nhân để lại đó.” Kỷ Ninh nhịn không được nói. “Ta đã luyện hóa được Thủy Phủ rồi nhưng bảo vật mà Thư Hoa tiên nhân để lại thì sao?” Tuy rằng Kỷ Ninh có thể cảm ứng được cả Thủy Phủ nhưng bất kể là bảo vật của Thư Hoa tiên nhân hay là đám khôi lỗi khi trước bị tách ra thì hắn lại không hề thấy chút dấu vết nào. Hơn nữa, hiện giờ Kỷ Ninh vẫn chẳng có chút nào gọi là cảm giác khống chế được ‘con gấu lớn lông vàng’ kia…
“À, tí nữa thì quên mất.” Con gấu lớn lông vàng vung tay lên.
Vù!
Trong đại điện lập tức xuất hiện một núi bảo vật, thật sự là một ngọn núi bảo vật lớn, cao tới mấy trăm trượng. Kỷ Ninh vừa nhìn thấy thì ánh mắt sáng quắc lên.
“Sống qua trăm vạn năm nên bảo vật có được cũng cực kỳ nhiều.” Con gấu lớn lông vàng lắc đầu. “Tổng cộng Thư Hoa tiên nhân có để lại ba kiện pháp bảo tiên giai, vả lại mỗi pháp bảo tiên giai đều là loại thượng phẩm.”
Đôi mắt của Kỷ Ninh sáng lên.
Ba kiện?
Mà lại còn là thượng phẩm?
Không hổ là Tán tiên sống qua trăm vạn năm, không hổ là tồn tại còn mạnh hơn cả Bắc Hành tiên nhân. E là tới Thiên Tiên cũng chưa chắc có pháp bảo tiên giai như ông ý mất.
“Nhưng hiện tại chỉ còn lại một món.” Con gấu lớn lông vàng nói rồi lập tức chỉ vào lão ngưu đen. “Chính là nó.”
“Chỉ còn lại một món sao?” Kỷ Ninh kinh ngạc. “Sao không phải là ba kiện? Không phải Thư Hoa tiên nhân để lại ba kiện sao. . Chủ nhân thứ tư của Thủy Phủ này đã chết ở cấp độ Vạn Tượng nên hắn sẽ không có khả năng mang được pháp bảo tiên giai. Vậy thì hai kiện pháp bảo tiên giai còn lại đâu?”
Nói đùa à? Tất cả đều là tiên giai thượng phẩm, làm sao lại thiếu tới hai kiện?
“Đừng nôn nóng thế. Thiếu hai kiện với ngươi là chuyện tốt đấy.” Lão ngưu đen đắc ý nói. “Không phải còn có ta sao? Nhóc Kỷ Ninh, lão ngưu ta sau này sẽ là của ngươi. Với ngươi mà nói thì có ta chính là vận may cực lớn đấy.”
Kỷ Ninh vẫn đầy nghi hoặc. Còn hai kiện pháp bảo tiên giai kia đi đâu mất rồi? Chẳng lẽ linh hồn Thủy Phủ này tham ô mất chắc.
Con gấu lớn lông vàng nói: “Ba kiện pháp bảo tiên giai của Thư Hoa tiên nhân là ‘Thiên Ngưu Kiếm’, ‘Túc Hà Họa Quyển’, ‘Cửu Giới Ấn’.”
“Túc Hà Họa Quyển là thứ mà Thư Hoa tiên nhân lấy được sau khi vượt qua tầng thứ bảy Chiến Thần Điện. Trong đó có giữ một khúc sông ‘Túc’ được trời sinh ra từ thời thượng cổ trước khi ba ngàn thế giới lớn được tạo ra. Chỉ cần kẻ địch bị thu vào trong đó là đã tiến vào địa bàn của ngươi. Ở trong bức tranh sông Túc này, kẻ địch sẽ bị giảm thực lực cực nhiều, mà chủ nhân của bức tranh lại có thể điều khiển uy lực của sông Hà trong bức tranh. Thư Hoa tiên nhân có uy danh lớn như thế cũng một phần là nhờ pháp bảo bức tranh này.” Con gấu lớn lông vàng nói.
Kỷ Ninh nghe thấy thế thì thầm líu lưỡi.
Bảo bối, đúng là bảo bối.
Nếu so sánh với bức tranh này thì Thanh Ti Thần Hỏa Trản còn kém rất xa. Đó không phải là sông Túc được sinh ra trước khi ba ngàn thế giới được sinh ra sao?
“Cửu Giới Ấn là thứ sau khi Thư Hoan tiên nhân đi khắp chín thế giới lớn, thu thập được lượng lớn tài liệu tinh hoa mới hội tụ thành cái ấn này. Dĩ nhiên cái ấn này dùng để đánh đập. Vì hao tốn vô số tài liệu nên con ấn này cũng được xếp vào hàng tiên giai thượng phẩm. Mà thời đại của Thư Hoa tiên nhân thì lại rất ưa thích dùng con ấn đi đè kẻ khác nên pháp bảo đó mới có hình là cái ấn.”
“Thiên Ngưu Kiếm là thứ mà khi Thư Hoa tiên nhân kiếm được sau khi gặp Thiên Kiếm tiên nhân. Hai người là kỳ phùng địch thủ với nhau, sau khi giết chết Thiên Kiếm tiên nhân, Thư Hoa tiên nhân lấy được mấy trăm phi kiếm trân quý, rồi đổi chúng thành tài liệu trân quý, công với bảo vật tích cóp được của bản thân, cuối cùng tạo ra một thanh phi kiếm đó. Thư Hoa tiên nhân cũng là một Kiếm Tiên. Thứ quan trọng nhất với Kiếm Tiên chính là phi kiếm. Thanh Thiên Ngưu Kiếm đó cũng chính là thứ mà Thư Hoa tiên nhân dựa vào khi đi tung hoành thiên hạ.”
Kỷ Ninh nghe tới hoa mắt váng đầu, nhịn không được nói. “Vậy thì Túc Hà Họa Quyển và Cửu Giới Ấn đâu rồi?”
Chương 286: Mang Tiên phủ đi tung hoành thiên hạ
“Nghe ta nói đã.” Con gấu lớn lông vàng nói tiếp. “Ta còn chưa đến nỗi phải giành lấy hai kiện pháp bảo tiên giai ấy. Ta đi theo chủ nhân xem qua rất nhiều bảo vật rồi.”
Kỷ Ninh máy máy mí mắt.
“Sau khi chết đi, Thư Hoa tiên nhân có để lại ba pháp bảo tiên giai. Hắn chết thì thời đại Thần Ma mới chấm dứt. Cho tới bây giờ, ta đã phải sống qua trăm triệu năm tháng cực kỳ nhàm chán. Mà pháp bảo chủ nhân để lại thì lại không được tùy tiện động vào. Nhưng pháp bảo Thư Hoa tiên nhân để lại thì ta lại có thể lấy ra để luyện chế cải tạo lại.”
“Luyện hóa cải tạo?” Kỷ Ninh kinh ngạc.
“Thiêu Ngưu Kiếm, Túc Hà Họa Quyển, Cửu Giới Ấn đều không tệ. Tuy nhiên đều không thể coi là cực phẩm được nên cũng không phải là mạnh lắm.” Con gấu lớn lông vàng nói. “Đặc biệt là Cửu Giới Ấn, là pháp bảo được luyện chế nát bét nhất, thật sự là gần như lãng phí vô số tài liệu trân quý làm ra con ấn này. Cho nên ta mới nấu chảy hoàn toàn Cửu Giới Ấn này, lấy ra những tinh hoa trong đó, từ từ qua ba triệu sáu trăm ngàn năm mới hoàn toàn sát nhập chỗ đó vào Thiên Ngưu Kiếm. Loại bào mòn như nước chảy đá mòn này làm cho Thiêu Ngưu kiếm biến đổi về chất mà lại không hề làm tổn hại uy lực vốn có của Thiên Ngưu Kiếm.”
Kỷ Ninh chớp chớp mắt.
Ba triệu sáu trăm ngàn năm? Nếu đổi vào là một Thiên Tiên thì chắc chắn không dám làm trò này.
“Ta còn phát hiện ra Túc Hà Họa Quyển cũng rất rối.” Con gấu lớn lông vàng gật gù đắc ý. “Một khúc sông Túc từ thời thượng cổ tốt như thế mà chỉ luyện chế được một vùng trời. Cứ phải thu kẻ địch vào vùng trời đất này thì mới tiến hành giao chiến thì đúng là một suy nghĩ quá kiém. Thế nên ta đã trực tiếp hủy Túc Hà Họa Quyển, đưa khúc sông Túc kia ra luyện chế thành một Kiếm Đồ rồi sau đó dung nhập vào trong Thiên Ngưu Kiếm.”
Con gấu lớn gật gù đầy đắc ý. “Đây mới thật sự là bảo bối chân chính!”
“Thiên Ngưu Kiếm vốn là kiếm khí nên cực kỳ sắc bén. Sau khi gộp cả tinh hoa của Cửu Giới Ấn vào thì uy lực của Thiên Ngưu Kiếm đã tăng lên rất nhiều, chắc chắn không thua kém gì pháp bảo tiên giai cực phẩm.”
“Tiếp tục dung nhập ‘Túc Hà Kiếm Đồ’ vào Thiên Ngưu Kiếm làm cho kiếm vừa xuất ra là ngàn dặm xung quanh lập tức xuất hiện một sông Túc từ thời thượng cổ. Có sông Túc thêm vào, thực lực của Thiên Ngưu Kiếm tăng vọt! Khi trước nếu để riêng ra thì sẽ phải thu kẻ địch vào trong Túc Hà Họa Quyển, nhưng hiện giờ Thiên Ngưu Kiếm không cần phải thu kẻ địch vào trong bức tranh nữa, chỉ cần kiếm vừa ra là sông Túc ngàn dặm đã hiện ra rồi.” Con gấu lớn lông vàng đắc ý nói. “Chà chà, một đám tồn tại lợi hại ở tam giới đều dùng tiên kiếm, mà tiên kiếm nào lại không có kiếm đồ? Không có tiên kiếm kiếm đồ thì kiếm được gọi là tiên kiếm sao?”
Kỷ Ninh sững sờ.
“Ba pháp bảo tiên giai được hợp làm một. Hiện giờ Thiên Ngưu Kiếm xuất ra là Túc Hà kiếm đồ hiện…Kiếm khí tung hoành ngàn dặm không thể địch nổi.” Con gấu lớn lông vàng cực kỳ tự đắc. “Quả nhiên là pháp bải tiên giai cực phẩm với phẩm chất tận cùng. Công luyện hóa cải tạo gộp lại ba kiện pháp bảo tiên giai cũng phải có quá nửa là của ta. Tổng cộng ta phải tốn tới mấy ức năm mới có thể làm như vậy nhưng cũng sẽ không hề tính toán với ngươi.”
“Thiên Ngưu kiếm!” Con gấu lớn lông vàng kêu lên.
“Tới đây.” Lão ngưu đen đáp. Lập tức có một thanh phi kiếm màu đen bay ra từ ngọn núi bảo vật cao trăm trượng, không gian xung quanh xuất hiện tiếng nước chảy ào ào giống như có một con sông từ thời xa xưa đang chảy xuống. Tiếp theo cả không gian hiện lên mờ mờ cảnh một con sông đang chảy.
Khung cảnh con sông vừa hiện ra là toàn bộ không gian như đông cứng lại làm Kỷ Ninh cảm thấy được áp lực nặng nề.
Phi kiếm màu đen nhìn như đơn giản nhưng lại làm toàn bộ núi bảo vật ở bên cạnh trở nên u ám.
“Vèo.” Lão ngưu đen lập tức hóa thành đường sáng chui thẳng vào trong thanh phi kiếm.
“Kỷ Ninh, ngươi thấy thế nào? Có lợi hại hay không?” Phi kiếm màu đen bay trên không trung, đồng thời âm thanh của lão ngưu vang vọng khắp đại điện.
Kỷ Ninh lập tức kinh ngạc hô lên: “Ngươi, làm sao ngươi lại có thể di động được? Pháp bảo làm sao có thể tự di động được?”
Pháp bảo chỉ là một vật chết, không có chủ nhân điều khiển thì làm sao có thể di động được?
Cho dù là pháp bảo tiên giai có thể sinh ra ‘linh hồn pháp bảo’ thì theo lý thuyết vẫn không cách nào có thể tự di động được. Giống như ‘Thanh Ti Thần Hỏa Trản’ khi trước cũng không cách nào di động được, chỉ có thể điều động ngọn lửa ra cản Tuyết Hồng Y. Nhưng rồi cuối cùng vẫn bị Tuyết Hồng Y giật lấy.
“Ai nói pháp bảo không thể di động?” Con gấu lớn lông vàng ở bên nói. “Tới tầm cỡ pháp bảo Thuần Dương thì hoàn toàn có thể lên trời xuống đất được.”
Pháp bảo Thuần Dương?
Đó là một tầng cấp pháp bảo cao hơn pháp bảo tiên giai rất nhiều, thật sự quá mức xa xôi.
“Theo ta được biết thì pháp bảo tiên giai hoàn toàn không có cách nào tự di động được.” Kỷ Ninh nói. “Ta cũng đã từng xem qua sách vở. Hơn nữa lúc trước ta cũng có một món pháp bảo tiên giai lấy được sau khi giết Tuyết Hồng Y ở Vu Giang tiên phủ.”
“Ngươi nói là Thanh Ti Thần Hỏa Trản?” Con gấu lớn lông vàng lắc đầu khinh thường. “Đó chỉ là tiên giai hạ phẩm! Đúng là gần như toàn bộ các pháp bảo tiên giai đều không thể tự mình di động. Cho dù là pháp bảo cực phẩm thì cũng cực kỳ hiếm thấy. Nhưng Thiên Ngưu Kiếm là tiên giai cực phẩm với phẩm chất cực cao. Linh tính và uy lực có thể yếu hơn pháp bảo thuần dương chút ít. Nhưng linh tĩnh và mức độ hoàn thiện cao tới vậy thì hoàn toàn có thể tự di động. Có điều không có chủ nhân điều khiển thì uy lực cũng rất yếu. Nguyên Thần thứ hai của ngươi dùng hết sức là đã có thể chặn được nó rồi.”
Kỷ Ninh thầm líu lưỡi.
Nguyên Thần thứ hai chính là ‘Nguyên Thần hậu kỳ’, thi triển ra Tiểu Thiên kiếm trận, kết hợp với ‘Vực Cảnh Đại Đạo’ và ‘Vũ Thủy Chi Đạo’ thì hoàn toàn có thể ngang tầm với Tán tiên! Vậy mà toàn bộ uy lực tầm cỡ Tán tiên đó mới chỉ có thể chèn ép được một thanh phi kiếm tiên giai không có chủ. Khi trước, chỉ với thực lực của mình mà Tuyết Hồng Y cũng đã có thể giật lấy Thanh Ti Thần Hỏa Trản rồi.
“Kỷ Ninh, phải tu luyện cho tốt đấy. Đợi tới lúc ngươi trở thành Địa tiên là ta sẽ có thể ra ngoài đạt sát tứ phương.Ha ha ha…Thiên Ngưu ta lại sắp được tung hoành thiên hạ rồi!” Phi kiếm màu đen bay xuống. Lão ngưu đen đi ra từ thân kiếm với vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, nhưng theo đó là một vẻ mất mát. “Đáng tiếc là Thư Hoa đã chết.”
Pháp bảo có cảm tình rất đặc biệt với chủ nhân đời đầu. Chủ nhân đời đầu giống như cha mẹ anh em của nó.
“Có thể Thư Hoa tiền bối chuyển thế thì sao.” Kỷ Ninh cảm giác được nỗi mất mát trong lòng lão ngưu đen.
“Đừng an ủi ta, Thư Hoa đã chết trăm triệu năm. Cho dù có chuyển sang kiếp khác thì cũng không biết bao nhiêu lần rồi.” Lão ngưu đen thở dài.
Kỷ Ninh cũng không vội vã quay lại quận An Thiền, dù sao đại hội Tiên Duyên cũng phải ba năm nữa mới tổ chức, vì thế nên hắn quyết định dốc lòng tu luyện trong Thủy Phủ.
Dù sao Kỷ Ninh cũng đã đạt tới ‘Vực Cảnh Đại Đạo’ và nắm giữ một Đạo hoàn chỉnh là ‘Vũ Thủy Chi Đạo’ nên hắn muốn nhanh chóng chuyển hóa toàn bộ thành thực lực của bản thân làm thực lực của chính mình mạnh mẽ hơn.
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã qua hơn một năm.
Mùa đông.
Trong không gian riêng biệt vô cùng rộng lớn của Tinh Thần Điện trong Thủy Phủ.
Chỉ thấy Kỷ Ninh đang đi lại giữa không trung. Vù, biến mất, rồi ở một chỗ ngoài ngàn dặm xuất hiện không gian gợn sóng, Kỷ Ninh lại xuất hiện.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt.
Chỉ thấy Kỷ Ninh cứ lóe lên rồi biến mất rồi lại lóe lên biến mất như thế.
“Hoàn thành, đạt được rồi.” Ở bên ngoài gian nhà tranh, lão ngưu đen đang nằm úp người hiện ra vẻ mặt vui mừng, đứng phắt đật gọi. “Kỷ Ninh, cuối cùng thì ngươi đã ngộ ra pháp môn Na Di(phép biến) rồi.”
“Phải mất hơn một năm mới ngộ ra.” Ở xa xa, Kỷ Ninh lóe lên rồi hiện ra trước cửa gian nhà tranh, nói tiếp. “Thật hổ thẹn.”
Hư Không Na Di là một loại ‘Đại Đạo Càn Khôn’ cơ bản trong cơ bản.
Đại Đạo Càn Khôn có tên gọi khác là ‘Đại Đạo Không Gian’.
Như Không Thanh Xà có thiên phú nên ngay ở giai đoạn Tiên Thiên sinh linh là đã có thể ‘xuyên qua hư không’. Trên thực tế thì xuyên qua hư không đó chính là Na Di hư không! Có điều một người tu tiên bình thường sẽ rất khó ngộ ra ‘Hư Không Na Di’. Vì dù sao đây cũng là cánh cửa đầu tiên tiến vào một cái Đại Đạo, vì thế nên đa số Vạn Tượng chân nhân đều phải mang theo một ‘Tiểu Na Di đạo phù’ bên người.
Có điều, bình thường những Địa tiên, Tán tiên đều có thể tiến hành na di hư không.
Đó là bởi vì, thông thường những Địa tiên, Tán tiên đều đã nắm giữ một Đạo hoàn chỉnh. Mà chỉ cần nắm giữ một Đạo hoàn chỉnh là đã có thể nắm giữ một khoảng trời đất riêng biệt trong tay rồi.
Ý nghĩ vừa xẹt qua.
Là uy lực của Đạo lập tức buông xuống làm toàn bộ một khoảng trời đất nằm trong tầm tay. Khi nắm được một khoảng trời đất riêng biệt trong tay, người tu tiên sẽ cảm nhận rõ ràng được ‘Đại Đạo Càn Khôn’. Hiểu biết với không gian sẽ càng thêm rõ hơn, cứ tự nhiên như thế thì lâu ngày cũng sẽ ngộ ra na di không gian.
Cho nên mặc kệ là nắm trong tay Đạo hoàn chỉnh nào, gần như cứ ở cấp độ Tán tiên, Địa tiên là có thể ngộ ra ‘Hư Không Na Di’, chỉ là thời gian dài ngắn khác nhau mà thôi.
“Vù.” Con gấu lớn lông vàng đột nhiên xuất hiện bên cạnh.
“Kỷ Ninh.” Con gấu lớn lông vàng nói.
“Tiền bối.” Kỷ Ninh đáp.
Con gấu lớn lông vàng vừa lòng gật đầu. Trong một năm rèn luyện này, áp lực vô hình từ Thiếu Viêm tộc đè tới làm cho Kỷ Ninh tiến bộ rất nhiều.
“Ngươi đã dung nhập hoàn toàn Vũ Thủy Chi Đạo vào trong Kiếm Đạo. Kiếm thuật của ngươi ở giai đoạn này đã tới mức gần như hoàn mỹ rồi.” Con gấu lớn lông vàng cừoi nói. “Nhưng người tu tiên cứ mải miết ngồi lì một chỗ mà tu luyện thì sẽ không thể nào thành Thiên Tiên được. Liệt Hỏa Chi Đạo, Tật Phong Chi Đạo của ngươi vẫn không thể nào đột phá qua được bước cuối cùng, không thể nào hoàn toàn hiểu được cũng là do ngươi mải miết tu luyện chứ không đi ra ngoài rèn luyện. Hiện giờ đã tới lúc ngươi phải ra ngoài rồi.”
Kỷ Ninh gật đầu nhẹ.
Gần đây hắn cũng có khát vọng trong lòng. Khát vọng với thế giới bên ngoài, khát vọng chiến đấu, khát vọng rèn luyện.
Đúng giữa trưa ngày đông giá rét, bầu trời âm u, từng bông tuyết như lông ngỗng bay phất phơ.
Vù.
Trên đảo Minh Tâm xuất hiện một thiếu niên mặc da thú. Hắn quay đầu nhìn bốn phía. Quang cảnh xung quanh là một vùng hoang tàn. Dù sao nơi này cũng đã bị Thiếu Viêm tộc phái ngươi tới giám thị, thậm chí phụ thân của Thiếu Viêm Nông còn tự thân tới đây, bởi vì không thể tấn công Vạn Kiếm Thành, nên hắn tức giận phá hủy toàn bộ các kiến trúc tren đảo Minh Tâm hồ Dực Xà.
“Rồi sau này ta nhất định sẽ xây dựng lại đảo Minh Tâm.” Kỷ Ninh khẽ nói.
“Kỷ Ninh, phải mau đi ngay, sắp có người tu tiên của Thiếu Viêm tộc tới tuần tra đấy.” Một âm thanh vang lên trong đầu Kỷ Ninh. Đúng là giọng của linh hồ Thủy Phủ. Hiện giờ Kỷ ninh đã mang Thủy Phủ theo bên mình.
“Ừ.” Kỷ Ninh gật đầu.
Hắn nhìn thoáng qua bầu trời.
Trên không trung, từng bông tuyết đang bay.
“Còn nhớ khi xưa khi ta rời Yên Sơn tới quận An Thiền cũng là một ngày trời đông giá rét. Mà lúc này cũng lại là trời đông giá rét.” Kỷ Ninh lắc đầu cười rồi lập tức cất bước, biến mất khỏi đảo Minh Tâm.
Chỉ một lát sau.
Vù…
Trên không trung xuất hiện một con thuyền chiến đang đè khí bay tới. Trên chiến thuyền có một đám binh lính người tu tiên mặc áo giáp. Hàng ngày đều có Nguyên Thần đạo nhân dùng thần thức quét qua, để xem xét xem những trận pháp cấm chế ở dưới có bị kẻ nào động tới không, đồng thời đám Nguyên Thần còn thay bọn lính tự mình quan sát làm cho không có bất kỳ thứ gì thoát được.
Chương 287: Nền móng đã có
Tuyết cũng rơi ngập tràn Vạn Kiếm Thành. Hiện giờ Vạn Kiếm Thành đã là trung tâm của cả vùng Yên Sơn nên dĩ nhiên trở nên phồn hoa. Còn thù hận của Thiếu Viêm tộc và Kỷ tộc? Những người buôn bán tới lui ở thành thị này đều là người thường. Mặc dù Thiếu Viêm tộc có đóng quân ở đây thì cũng không dám ra tay với người thường khắp nơi vì làm thế thì sẽ có quá nhiều tội nghiệt.
Trong một con đường nhỏ ở Vạn Kiếm Thành.
Không gian gợn sóng, tiếp theo Kỷ Ninh xuất hiện. Tuy trên con đường nhỏ có vài người thường nhưng bọn họ không thể nào cảm nhận được Kỷ Ninh.
“Thủ thuật che mắt đơn giản là đã có tác dụng với người thường rồi.” Kỷ Ninh vừa cảm ứng một chút là đã không khỏi hơi kinh ngạc. “Vạn Kiếm Thành này quả thật…”
“Đạo hữu Kỷ Ninh.” Một dao động thần thức truyền tới.
“Đa Hòa tiên nhân.” Kỷ Ninh vừa cất bước là đã hóa thành một cơn gió biến mất.
Phủ thành chủ là trung tâm của Vạn Kiếm Thành, đồng thời cũng là nội thành.
Trong một cái sân.
Đa Hòa tiên nhân đang ngồi cùng với Vu Tùy tiên nhân. Một trận gió thổi qua, Kỷ Ninh xuất hiện.
“Chủ nhân.”
“Ninh nhi.” Hai bóng người khác cũng tới. Đó là Bạch Thủy Trạch và tiểu Thanh. Ngay khoảng khắc khi Kỷ Ninh biến tới Vạn Kiếm Thành thì Bạch thúc cùng tiểu Thanh đều cảm ứng được.
“Chủ nhân, đã hơn một năm rồi.” Tiểu Thanh hóa thành một con rắn nhỏ quấy lấy cánh tay Kỷ Ninh. Nó ngẩng cái đầu rắn lên, miệng nói tiếng người. “Trong hơn một năm này, ta lo lắng tới chết mất. Quân đội Thiếu Viêm tộc kia thường xuyên tuần tra ở bên ngoài. May là vẫn còn cảm ứng được chủ nhân còn sống. Nếu không chỉ sợ là ngủ ta cũng không ngủ được.”
Bạch Thủy Trạch nhìn Kỷ Ninh với một cảm giác lo lắng thường trực.
“Bạch thúc, tiểu Thanh.” Kỷ Ninh cười. “Thiếu Viêm tộc kia còn chưa làm gì được ta đâu.”
“Đa Hòa tiên nhân, Vu Tùy tiên nhân.” Kỷ Ninh quay đầu nhìn về phía hai vị tiên nhân yêu tộc vừa đứng dậy, cười nói. “Không ngờ có hơn một năm không tới mà Vạn Kiếm Thành đã bị các ngươi biến thành tường đồng vách sắt rồi. Chỉ riêng số lượng trận pháp đã có mấy trăm tầng rồi. Thậm chí ta còn không cách nào dùng Na Di biến vào trong thành được. Hơn nữa, vừa vào là đã bị các ngươi phát hiện. Nơi này hiện giờ quả thật đã kín đáo còn ngang với một trung tâm của môn phái rồi.”
Đa Hòa tiên nhân gật đầu nói. “Đây là nơi trung tâm của Kỷ tộc, cũng là nơi tụ tập của yêu quái Tiên phủ ta nên dĩ nhiên không thể xem nhẹ được. Yêu tộc Tiên phủ chúng ta dùng toàn lực bày ra toàn bộ các trận pháp. Chỉ cần có một người tu tiên tiến vào là chúng ta có thể phát hiện ra ngay.”
“Đây là nhà của Kỷ tộc ngươi nhưng cũng là nhà của yêu quái chúng ta trong ngàn năm đó.” Vu Tùy tiên nhân mỉm cười.
Kỷ Ninh thở phào một hơi.
Mình thật sáng suốt khi mời yêu tộc tới đây.
“Không chỉ như thế.” Đa Hòa tiên nhân cười nói. “Yêu quái tiên phủ ta còn có rất nhiều Tiên Thiên sinh linh. Ta có điều vài vạn đại yêu Tiên Thiên sinh linh đi trải rộng khắp Yên Sơn nên có thể nắm rõ toàn bộ dân chúng ở Yên Sơn trong lòng bàn tay. Làm như vậy, dù Thiếu Viêm tộc có muốn tàn sát dân chúng thì cũng khó mà làm được.”
Kỷ Ninh gật đầu.
Tàn sát người thường là tội nghiệt cực lớn. Nhưng Tiên Thiên sinh linh thì vẫn chỉ mới tính là chập choạng bước vào con đường tu tiên nên giết Tiên Thiên sinh linh sẽ có tột nghiệt nhỏ hơn nhiều.
“Đây chính là kết quả sau cuộc trao đổi giữa lão tộc trưởng Kỷ Cửu Hỏa và chúng ta. Lão tộc trưởng lo lắng Thiếu Viêm tộc giết hại dân chúng.” Đa Hòa tiên nhân nói. “Thật ra ta thấy lão tộc trưởng đã lo quá xa rồi. Dù sao Thiếu Viêm tộc đã truyền thừa qua vô số năm tahngs, một bộ tộc lớn như vậy sẽ rất coi trọng số mệnh của mình. Cho dù bọn chúng có điều Tiên Thiên sinh linh tới giết chóc phàm nhân bốn phía thì cả bộ tộc Thiếu Viêm tộc vẫn sẽ bị tột nghiệt quấn lấy, làm cho số mệnh của cả bộ tộc bị ảnh hưởng. Cho dù với bộ tộc lớn như thế thì cũng không ảnh hưởng lớn lắm, nhưng bộ tộc cổ xưa thế này đều cực kỳ coi trọng số mệnh nên chắc chắn sẽ không vì một vài chuyện căm tức nhỏ nhặt mà làm ảnh hưởng tới số mệnh của cả bộ tộc.”
Kỷ Ninh gật đầu.
Số mệnh là thứ nhìn không thấy, sờ không được nhưng luôn tồn tại.
Người có số mệnh lớn thì sẽ được trời đất yêu mến, dĩ nhiên là sẽ hoàn toàn khác. Như vương triều Đại Hạ xây dựng Ứng Long Vệ cũng vậy. Nhóm Ứng Long Vệ chủ yếu là không ngừng đuổi giết những kẻ có tội nghiệt quấn thân quá nhiều. Nhờ những việc đó, số mệnh của vương triều Đại Hạ được tăng lên rất nhiều!
“Việc Kỷ tộc ta đành làm phiền các vị.” Kỷ Ninh mở miệng. “Ta phải đi gặp tộc trưởng cái đã. Lát nữa ta sẽ rời khỏi Vạn Kiếm Thành. E là nhiều năm sau cũng sẽ chưa chắc gặp lại được.”
“Kỷ Ninh đạo hữu phải cẩn thận đấy.” Vu Tùy tiên nhân và Đa Hòa tiên nhân đều nói.
“Được.” Kỷ Ninh gật đầu.
Lúc này hắn dẫn Bạch thúc và tiểu Thanh tới gặp tộc trưởng.
Nhóm Kỷ Cửu Hỏa vẫn không biết Kỷ Ninh đã tới nên Kỷ Ninh nhanh chóng dùng thần thức truyền âm cho Kỷ Cửu Hỏa, Ảnh bà bà, Kỷ Lưu Chân cùng hội tụ trong một gian phòng yên tĩnh.
“Ầm ầm ầm…” Cửa điện đóng lại.
Ba người Kỷ Cửu Hỏa, Ảnh bà bà, Kỷ Lưu Chân cùng nhìn về phía Kỷ Ninh. Nếu đã đóng cửa để nói chuyện thì chắc chắn là có chuyện gì quan trọng.
Thần thức của Kỷ Ninh được phóng ra, trải rộng khắp nơi xung quanh với tâm lý cảnh giác cao độ.
“Ta sắp rời khỏi Vạn Kiếm Thành. Lần này đi không biết bao lâu, cũng không biết là có thể trở về nữa hay không.” Kỷ Ninh nói.
“Kỷ Ninh, đừng nói những lời ấy. Ngươi nhất định sẽ trở về được.” Kỷ Cửu Hỏa liền nói.
Kỷ Ninh cười nói. “Được, nhất định sẽ trở về. Trước khi đi có nhiều thứ muốn để lại cho mọi người.”
“Sao?” Đám người Kỷ Cửu Hỏa nghi hoặc.
Kỷ Ninh vung tay lên, trên mặt đất lập tức xuất hiện vô số pháp bảo quần áo, kiếm, thương, thoi, châm, côn, con dấu, đai lưng, phất trần …lỉnh kỉnh đủ chủng loại.
“Đây là?” Đám người Kỷ Cửu Hỏa phải nín cả thở.
Kỷ Ninh lại vung tay lên, trên mặt đất lại xuất hiện gần ngàn bảo vật.
Rồi lại vung tay lên, trên mặt đất lại tiếp tục xuất hiện hơn mười bảo vật nữa.
“Chỗ này có hơn một vạn kiện pháp bảo nhân giai, hơn chín trăm kiện pháp bảo địa giai, mười hai kiện pháp bảo thiên giai.” Kỷ Ninh nói. “Cho dù Kỷ tộc ta có xuất hiện vài Nguyên Thần đạo nhân và một đám Vạn Tượng chân nhân thì chỗ pháp bảo này cũng đủ dùng.”
“Quá đủ ấy chứ. Phần lớn pháp bảo của người tu tiên đều là thứ kiếm được khi xông pha bên ngoài.” Kỷ Cửu Hỏa liền nói. “Bộ tộc cũng chỉ là giúp sức phần nào thôi. Ninh nhi, làm sao ngươi kiếm được nhiều pháp bảo như thế vậy?”
Kỷ Ninh chưa nói vội, lại vung tay lên.
Bên cạnh xuất hiện lượng lớn linh đan, linh tài cùng với một đống bảo vật khác.
“Những thứ này đều là linh đan, tài liệu trân quý.” Kỷ Ninh mở miệng nói. “Một vài thứ linh đan tiên gia. Tộc trưởng, mọi người có thể xem qua sách thì sẽ biết. Còn vài linh đan, linh tài quý hiếm khác thì ta cũng đã đặc biệt biên soạn ra một quyển sách để giới thiệu. Dù sao một vài thứ này có chứa độc tính nên không thể dùng bừa được.”
Tất cả làm cho đám người Kỷ Cửu Hỏa phải nín lặng.
“Những bảo vật này đều là vật bên ngoài.” Kỷ Ninh trịnh trọng vung tay lên. Lập tức trong đại điện xuất hiện vô số bộ sách, thậm chí chồng chất tới hơn nửa điện sảnh, cao hơn mười trượng.
“Đây đều là đạo tạng.” Kỷ Ninh mở miệng. “Bao gồm đủ các thứ. Số lượng còn nhiều hơn cả Tuyết Long Sơn.”
Bản thân giết Tuyết Hồng Y và Thiếu Viêm Nông nên gần như là toàn bộ đạo tạng ở Vu Giang tiêu phủ đều về tay.
“Quan trọng nhất là mười tám bộ này.” Kỷ Ninh lại vung tay lên.
“Chỗ này có pháp môn luyện khí tiên giai, pháp môn Thần ma, và thần thông, bí thuật thần niệm.” Kỷ Ninh mở miệng nói. “Những thứ này đều là pháp môn trân quý của người cấp độ Thiên Tiên. Thậm chí có vài pháp môn mà Hắc Bạch Học cung cũng không có.”
Kỷ Cửu Hỏa, Kỷ Lưu Chân, Ảnh bà bà sợ tới ngây người.
Thần thông?
Bí thuật thần niệm?
Đó chính là những đạo tạng trân quý trong truyền thuyết. Thật ra những đạo tạng này đến từ Vu Giang tiên phủ và phần Thư Hoa tiên nhân để lại. Dù sao Thư Hoa tiên nhân cũng sống qua trăm vạn năm, chiến lực chắc chắn ở cấp độ Thiên Tiên nên cũng có không ít đạo tạng. Toàn bộ đạo tạng từ Vu Giang tiên nhân và Thư Hoa tiên nhân gộp lại chính là chỗ đạo tạng này!
Thư Hoa tiên nhân độc hành nên đạo tạng do hắn để lại cũng đều là tinh phẩm, dù kém cỏi nhất thì cũng có cấp độ thiên giai.
“Cuối cùng ta để lại cho mọi người mười tám bộ này.” Kỷ Ninh nghiêm mặt nói. “Tuyệt đối không thể dễ dàng truyền. Đó chính là gốc rễ trung tâm của Kỷ tộc, là hi vọng cường thịnh của Kỷ tộc ta. Khi nào truyền thụ? Truyền thụ cho ai? Ta đều đã ghi lại trong sách.” Kỷ Ninh đưa trực tiếp bộ sách cho Kỷ Lưu Chân.
Kỷ Lưu Chân run rẩy tiếp nhận.
Hắn thật sự bị rung động. Những thứ này có thể kém với phần tích lũy qua vô số năm tháng của Hắc Bạch Học cung nhưng chắc chắn hơn xa Tuyết Long Sơn. Đủ để xếp trong mười thứ hạng đầu ở quận An Thiền. Đặc biệt trong đó có vài thần thông bí thuật mà thế lực khác còn không có.
“Vù.” Kỷ Ninh lại vung tay lên, bên cạnh lập tức xuất hiện từng pho tượng.
Có chín khôi lỗi, tất cả đều là khôi lỗi Cùng Kỳ.
“Chủ nhân.” Chín khôi lỗi cùng nhìn về phía Kỷ Ninh, cung kính nói.
Ban đầu có lấy được ba mươi sáu khôi lỗi Cùng Kỳ và một nam tử giáp đen ở Vu Giang tiên phủ…Tất cả đều bị con gấu lớn lông vàng tháo dỡ ra rồi cấu tạo lại. Cuối cùng tạo ra mười tám khôi lỗi Cùng Kỳ. Còn nam tử giáp đen khi trước thì sao? Lần này hắn đã thật sự đi tong, không hề tồn tại nữa rồi.
Sau quá trình cải tạo, mười tám khôi lỗi đều có chiến lực như Tán tiên. Chín con có thể tạo thành ‘Cửu Thiên đại trận’. Thậm chí Nguyên Thần thứ hai của Kỷ Ninh có dùng hết sức thì cũng bị đám khôi lỗi này cuốn lấy hồi lâu, bất phân thắng bại.
“Những khôi lỗi này đều có chiến lực gần ngang với Tán tiên. Một mình giết một Nguyên Thần đạo nhân thì hơi khó.” Kỷ Ninh mở miệng nói. “Nhưng chín con phối hợp với nhau tạo thành đại trận khôi lỗi… thì giết Nguyên Thần đạo nhân như giết gà. Đây sẽ là con bài cuối cùng của Kỷ tộc. Trong bọn chúng có trận pháp hội tụ nguyên khí trời đất hóa thành nguyên dịch nên không cần phải cung cấp nguyên dịch. Nhưng phải nhớ kỹ…không thể dùng bọn chúng thường xuyên được. Nguyên dịch bị tiêu hao hết là chúng sẽ không thể chiến đấu được. Mọi người có thể hỏi trực tiếp đám khôi lỗi này xem nguyên dịch còn đủ chiến đấu trong bao lâu.”
“Giết Nguyên Thần đạo nhân như giết gà?” Kỷ Cửu Hỏa , Kỷ Lưu Chân, Ảnh bà bà nhìn nhau, mỗi người đều bị niềm vui mừng vô tận tràn ngập vào.
“Kỷ Ninh.” Kỷ Cửu Hỏa liền nói. “Ta cũng biết chút ít về khôi lỗi. Một khôi lỗi mạnh mẽ tới thế này thì giá trị phải vô cùng vô tận. Tốt nhất là nên để chúng đi theo ngươi. Ngươi ở bên ngoài nên sẽ nguy hiểm hơn. Những khôi lỗi này sẽ có thể giúp ích cho ngươi rất nhiều.”
“Ta cũng có thể giết Nguyên Thần đạo nhân như giết gà.” Kỷ Ninh mở miệng nói.
Đám người Kỷ Cửu Hỏa ngạc nhiên.
Lời này thật quá bá đạo. Nếu dám nói như thế thì chẳng phải Kỷ Ninh có chiến lực ngang với Tán tiên sao! Thật ra bản thể của Kỷ Ninh không mạnh tới vậy, nhưng Nguyên Thần thứ hai thì chắc chắn có thực lực tầm đó.
“Mau chóng cất kỹ những thứ này đi.” Kỷ Ninh nói.
“Đúng đúng, Lưu Chân, mau chóng cất kỹ đi.” Kỷ Cửu Hỏa liền nói.
Kỷ Lưu Chân cũng gật đầu. “Những bảo vật này không thể mang ra ngoài Vạn Kiếm Thành, thậm chí không được mang ra ngoài Phủ thành chủ được. Tất cả đều để chín con khôi lỗi Tán tiên này bảo vệ.”
Toàn bộ đều được sắp xếp ổn thỏa.
Cửa điện mở ra.
Kỷ Ninh dẫn Bach thúc, tiểu Thanh, hóa thành một trận gió bay lên cao rồi biến mất.
Kỷ Lưu Chân, Kỷ Cửu Hỏa, Ảnh bà bà ngửa đầu nhìn lên không trung.
“Nền móng của Kỷ tộc ta đã đủ thật rồi. Chỉ cần cho Kỷ tộc ta đủ thời gian thì nhất định sẽ trở thành bá chủ một phương trong quận An Thiền.” Kỷ Cửu Hỏa thầm nói trong lòng. “Tuy rằng đại nạn đã sắp giáng xuống, nhưng như thế này là đã quá đủ rồi. Cho dù ta có chết ngay bây giờ thì cũng thỏa mãn lắm rồi. Nhất Xuyên…Ta biết con trai ngươi lợi hại nhưng cũng không ngờ rằng nó lại lợi hại tới vậy! Ngươi đã nuôi dạy được một đứa con trai thật tốt đó!”
Kỷ Lưu Chân, Ảnh bà bà cũng đều bị kích động.
Bọn họ đều hiểu được…Từ những thứ mà Kỷ Nịnh để lại hôm nay, nền móng để Kỷ tộc cường thịnh đã có, giống như hạt giống đã được gieo xuống đất, chỉ cần đợi tới ngày nẩy mầm và trưởng thành. Hiện tại cái cần nhất chính là thời gian!
Chương 288: Vương đô Đại Hạ
Ở chi nhánh Ứng Long Vệ tại dãy núi Xích Long đang có một lão già áo trắng ngồi khoanh chân yên lặng bên cạnh Truyền Tống Trận.
“Xem ra Thiếu Viêm tộc thật sự hận thù Kỷ Ninh tới tận xương. Đã sớm nhắc ta chú ý tới một khi thấy Kỷ Ninh là phải thông báo cho bọn họ.” Mười gã người hầu trông coi Truyền Tống Trận khẽ bàn tán. “Vậy mà vẫn còn cử một tên Thiếu Viêm tộc ở Ứng Long Vệ trông coi trường kỳ.”
“Đã hơn một năm rồi. Chắc chắn là Kỷ Ninh đã sớm đi khỏi quận An Thiền. Vậy mà Ứng Long Vệ thuộc Thiếu Viêm tộc vẫn còn ngồi chờ ở đây.”
“Nghe nói Kỷ Ninh giết chết công tử Thiếu Viêm tộc tên là ‘Thiếu Viêm Nông. Vậy thì sao Thiếu Viêm tộc lại không phát điên đây? Quận An Thiền chúng ta là quê nhà của Kỷ Ninh. Mà Truyền Tống Trạn này là cái lớn nhất ở quận An Thiền. Có thể chở người tới cả vương triều Đại Hạ. Vì thế nên nơi này chắc chắn phải có người ngồi canh giữ lâu dài.”
Ngay khi mười tên tôi tớ đang bàn tán thì bỗng nhiên Truyền Tống Trận sáng lên.
“Có người tới.” Mừoi tên tôi tớ quay đầu lại nhìn.
Lão già áo bào trắng đang khoanh chân ngồi cũng mở mắt ra. Hắn đã ngồi canh giữ ở đây quá lâu rồi, mỗi lần Truyền Tống Trận sáng lên hoặc có người dùng Truyền Tống Trận là đều bị hắn để ý tới.
Oang!
Trong Truyền Tống Trận xuất hiện một thiếu niên mặc da thú, trên tay có một con rắn nhỏ và một con chó trắng tuyết ở bên cạnh.
“Kỷ Ninh!” Cả mười tên tôi tớ phụ trách trông coi Truyền Tống Trận và lão già áo bào trắng đều phải kinh ngạc hô lên.
Thiếu niên mặc da thú? Con rắn xanh? Con chó trắng tuyết?
Đây là những tiêu chuẩn để nhận ra Kỷ Ninh.
“Hắn, hắn là Kỷ Ninh à?” Lão già áo bào trắng nhịn không được phải quay sang hỏi mười tên canh giữ đại trận. Dựa theo suy nghĩ của hắn, dù Kỷ Ninh có dùng Truyền Tống Trận thì cũng phải rất bí mật mới đúng! Ví dụ như thay đổi dung mạo, thu linh thú lại để người khác không nhìn thấy, quần áo cũng phải hoàn toàn đổi khác. Vậy mà Kỷ Ninh…lại không hề che dấu chút nào, cứ thế xuất hiện, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút thật sự ngỡ nàng.
“Không phải giả đấy chứ?” Trong đầu lão già hiện lên ý nghĩ này.
“Đúng là hắn, hắn chính là Kỷ Ninh.” Mười tên canh giữ Truyền Tống Trận đều mở miệng. “Chúng ta đã gặp qua hắn vài lần nên không thể sai được.”
“Đúng vậy, ta chính là Kỷ Ninh.”
Thiếu niên mặc da thú đứng trong Truyền Tống Trận, ánh mắt quét qua mười tên tôi tớ.
Mười tên tôi tớ sợ tới mức phải lùi lại vài bước. Nơi này chính là chi nhánh Ứng Long Vệ nên chỉ cần Kỷ Ninh giết người là sẽ bị truy nã đuổi giết! Biết rõ khả năng Kỷ Ninh ra tay là rất nhỏ nhưng vừa nghĩ tới hiện tại Kỷ Ninh đang bị cả Thiếu Viêm tộc đuổi giết thì e là cái gì cũng dám làm, vì thế nên mười tên tôi tớ này lập tức có chút hoảng sợ.
“Các vị.” Kỷ Ninh mở miệng. “Ta muốn tới vương đô Đại Hạ. Xin các người mở Truyền Tống Trận ra.”
“Đi tới vương đô Đại Hạ?” Mười tên tôi tớ kinh ngạc.
Không trốn tới nơi hẻo lánh mà lại còn đi tới trung tâm vương triều Đại Hạ ư?
“Còn không mở Truyền Tống Trận ra?” Kỷ Ninh quát.
“Được.” Mười tên tôi tớ hơi sững sờ một chút nhưng rồi đáp lại ngay. Mặc kệ thế nào, thù hận của Thiếu Viêm tộc và Kỷ Ninh thuộc loại hận thù cá nhân. Ở bên ngoài Kỷ Ninh vẫn là thành viên của Ứng Long Vệ, nếu hắn đã muốn tới vương đô Đại Hạ thì bọn chúng cũng chẳng cản nổi.
Lúc này mười tôi tớ bắt đầu tiến hành khởi động Truyền Tống Trận.
“Để đó, ta cũng tới vương đô Đại Hạ.” Lão già áo bào trắng cũng đi vào trong Truyền Tống Trận.
Trong trận.
Kỷ Ninh và lão già áo bào trắng liếc nhìn nhau một cái.
“Ngươi đúng là kẻ can đảm.” Lão già áo bào trắng nói thấp giọng. “Bây giờ mới có hơn một năm mà ngươi đã dám trở lại quận An Thiền rồi.
“Đây là quê của ta, làm sao ta lại không dám quay về?” Kỷ Ninh liếc mắt một cái. “Chẳng lẽ ngươi đã ngồi canh ở đây hơn một năm rồi sao? Thật là đáng thương quá.” Người này có thực lực rất thông thường, Kỷ Ninh vừa mới dùng thần thức xẹt qua lão già áo bào trắng là đã đoán ra lão già này là một tên Vạn Tượng chân nhân. Hoặc hắn là một tồn tại đáng sợ vượt xa Kỷ Ninh làm Kỷ Ninh không thể nào phát hiện ra được.
Hiện giờ thần thức của Kỷ Ninh đã có cảm ứng với Đạo, nên nếu muốn hắn không thể phát hiện ra thì ít nhất đối phương cũng phải là cấp độ Thiên Tiên.
Hiển nhiên kẻ canh giữ đại trận ở trước mặt này không thể nào là Thiên Tiên được.
“Ngươi quay về quận An Thiền. Hiện giờ mặc dù hành tung đã bị lộ mà vẫn còn tới vương đô Đại Hạ sao? Hừ hừ, Kỷ Ninh, ngươi trốn không thoát được đâu. Thiếu Viêm tộc ta muốn giết người nào thì chắc chắn người đó sẽ phải chết.” Lão già áo bào trắng nói.
“Sao, thật không vậy? Cứ tới mà giết ta đi.” Kỷ Ninh chế nhạo.
“Hai vị, Truyền Tống Trận đã được khởi động đầy đủ, chuẩn bị đưa hai vị tới vương đô Đại Hạ.” Mười tên tôi tớ nói xong là đồng thời lùi khỏi Truyền Tống Trận.
Rất nhanh sau đó, Truyền Tống Trận sáng lên.
Vù.
Trong Truyền Tống Trận trông không, tất cả đều biến mất.
Vương đô Đại Hạ là nơi trung tâm của cả thế giới này. Quả thật đúng là ngư long hỗn tạp, kẻ mạnh nhiều như mây. Nếu so sánh giữa quạn An Thiền với thành thị vương đô Đại Hạ, bất kể là quy mô, số lượng người mạnh thì quận An Thiền…đúng là như một tòa thành nhỏ bé hẻo lánh.
Ở trong vương đô Đại Hạ có một ngọn núi cao ngàn dặm, đó cũng là dãy núi cao nhất ở vương đô, tên là :Ứng Long Thần Sơn!
Ứng Long Thần Sơn là kiến trúc cao nhất, tới cả Thiên Mang Điện nguy nga nhất Hoàng thành cũng còn kém hơn một bậc.
Ứng Long Thần Sơn cao vạn dặm, Thiên Mang Điện trong Hoàng thành cao chín ngàn chín trăm chín mươi chín dặm! Đó là hai kiến trúc đứng đầu và đứng thứ hai ở vương đô Đại Hạ…Thậm chí nhìn ra cả toàn bộ vương triều Đại Hạ cũng không có kiến trúc nào cao bằng. Đúng vậy, kiến trúc, bởi vì tuy là một ngọn núi nhưng trên thực tế, Ứng Long Thần Sơn chính là một kiến trúc được tạo nên từ một pháp bảo khổng lồ!
Ở lưng chừng núi Ứng Long Thần Sơn có từng tòa Truyền Tống Trận, nơi này là đầu mối của cả thế giớ này. Thậm chí là điểm đến đầu tiên của những thế giới lớn khác.
Vù.
Trong đông đảo Truyền Tống Trận giữa sườn núi có một cái xuất hiện một đoàn người. Đoàn người gồm có lão già mặc áo bào trắng, một thiếu niên mặc da thú, một con rắn nhỏ màu xanh, một con chó trắng tuyết.
“Hắn chính là Kỷ Ninh, nhanh chóng đi bẩm báo ngay.” Lão già áo bào trắng vừa xuất hiện là ánh mắt đã dừng lại ở chỗ hai tên giáp sĩ đứng bên sườn núi. Lão lập tức truyền âm nói. Hai tên giáp sĩ này…chính là người được Thiếu Viêm tộc bố trí ở đây hàng năm phụ trách việc tiếp đón khách của Thiếu Viêm tộc.
“Kỷ Ninh?”
Hai tên giáp sĩ này hơi kinh ngạc, liếc nhìn nhau một cái rồi lập tức có một tên bay xuống dưới sườn núi.
Kỷ Ninh thản nhiên dẫn tiểu Thanh và Bạch thúc ra chỗ vách đá. Từ đây hoàn toàn có thể quan sát đô thành vô tận ở dưới. Từ trên cao nhìn xuống…đều không hề thấy bất kỳ đám mây mù nào. Tuy rằng giữa sườn núi cao cũng phải ba ngàn dặm nhưng ở bên dưới không hề có mây mù nên có thể thấy vô cùng rõ ràng.
Thậm chí không có chút…tro bụi nào, tất cả đều rõ ràng rành mạch.
Nhìn xuống dưới là có thể thấy rõ tòa thành đồ sộ không thấy tận cùng. Chỉ có thể mơ hồ thấy một toàn đại điện tiên gia nguy nga khổng lồ. Đó chính là chỗ thường ngày của hoàng đế Đại Hạ: Thiên Mang Điện. Thiên Mang Điện cao chín ngàn chín trăm chín mươi chín dặm. Chỉnh thể là một pháp bảo tỏa ra ánh sáng chói mắt, có ánh sáng vàng, bạc, đỏ, xanh, tím…
Những tia sáng chiếu sáng cả vương đô.
Đồng thời ở trên Thiên Mang Điện, đại khái khoảng sáu ngàn dặm thì bắt đầu xuất hiện mây mù, đó là một tầng mây đỏ cực kỳ xinh đẹp.
“Nghe đồn ở vương đô Đại Hạ có Thiên Mang Điện cao chín ngàn chín trăm chín mươi chín dặm. Trên cao sáu ngàn dặm nữa là mây đổ, lên cao thêm nữa là những tầng mây khác. Tổng cộng có chín tầng mây! Nếu tính về uy thế…thì hoàn toàn có thể so sánh với Vân Tiêu Bảo Điện ở Thiên giới. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, quả nhiên là bất phàm.” Kỷ Ninh sợ hãi than.
“Thật quá cao, nghe nói Thiên Mang Điện và Ứng Long Thần Sơn đều là pháp bảo.” Tiểu Thanh kinh ngạc hô lên. “Ngươi nhìn xem, Thiêu Mang Điện phát sáng như thế, uy thế khủng khiếp như thế. Nếu như Thiên Mang Điện là pháp bảo thì đó là loại pháp bảo gì đây.”
“Ít nhất cũng phải là tiên giai, nhưng chắc là pháp bảo thuần dương.” Kỷ Ninh nói khẽ.
“Đi, chúng ta xuống.”
Kỷ Ninh dẫn tiểu Thanh và Bạch thúc bay ra khỏi sườn núi.
Phù!
Trong khi cưỡi gió bay đi, nhìn thấy vương đô vô tận quả thật làm rung động không thôi.
Thành thị chốn nhân gian này thạt sự chỉ có thể tồn tại ở Thiên giới mà thôi.
“Đông Du tiên nhân ‘Đổng Du’ trong truyền thuyết từng dẫn đầu đông đảo tiên nhân, Thần Ma xông lên Thiên giới chém giết, làm cho thế lực Thiên giới phải cúi đầu để hắn sum họp với người yêu.” Kỷ Ninh than thở. “Nhìn thấy khí thế của vương đô Đại Hạ thế này thì ta cũng phải tin rằng một hoàng đế của thế giới lớn cũng sẽ có thực lực như vậy.”
Kỷ Ninh cũng nhận thấy.
Dường như những ghi chép về Thiên giới, Địa phủ cũng không phải thật sự tôn trọng Thiên đế.
Giống như kiểu đế vương ở một thế giới lớn hoàn toàn có thể nói chuyện ngang hàng với Thiên đế. Đây chính là cảm nhận của Kỷ Ninh sau khi đã xem qua không ít sách vở.
Khi bay xuống dưới Ứng Long Thần Sơn, từng dãy dài mây mù nối tiếp nhau tạo thành những con đường hiện ra.
Chỉ thấy ở trên những con đường mây mù đó có người phi hành bằng pháp bảo, cưỡi xe, cưới linh thú. Tóm lại vừa nhìn không thấy bất kỳ người thường nào.
Kỷ Ninh quay đầu nhìn lại phía sau, sau đó liếc mắt tới Ứng Long Thần Sơn nhìn không thấy cuối kia: “Vậy mà Ứng Long Thần Sơn lại cao hơn Thiên Mang Điện một chút. Dù sao Thiên Mang Điện cũng là chỗ của hoàng đế Đại Hạ. Mà Ứng Long Thần Sơn chỉ là trung tâm của Ứng Long Vệ. Tại sao địa vị của nó lại cao tới vậy?”
Kỷ Ninh thầm khó hiểu. Những độ cao của kiến trúc đều phải có yêu cầu nghiêm kắc. Thiên Mang Điện cao chín ngàn chín trăm chín mươi chín dặm. Bất kỳ một quận thành nào trong thiên hạ đều sẽ không có ai dám xây dựng kiến trúc cao tầm đấy. Nhưng Ứng Long Thần Sơn thì lại cao hơn một chút.
“Không hổ là vương đô.” Kỷ Ninh nói. “Đi, trước tiên tới xem Hoàng thành.”
Kỷ Ninh không nghĩ thêm nữa.
Hắn lấy ra một cỗ xe khôi lỗi. Cả cỗ xe tỏa ra sương mù, ở phía trước có một con khôi lỗi rồng đen kéo…Xe này chính là thứ Thiếu Viêm Nông để lại! Tuy rằng Thư Hoa tiên nhân để lại nhiều bảo vật hơn Thiếu Viêm Nông, tiên liễn tốt hơn cũng có, nhưng Kỷ Ninh cảm thấy tốt nhất nên khiêm tốn chút thì vẫn hơn.
“Vù.” Xe rồng đen bay đi, Kỷ Ninh ngồi trên xe, ở bên cạnh là con rắn xanh và Bạch Thủy Trạch.
Rất nhanh xe đã bay tới dưới chân Hoàng thành.
Tường Hoàng thành cao hơn vạn trượng, có một cổng thành khổng lồ, ở cạnh cửa có bốn gã Thần Ma cao vạn trượng canh gác.Trong bốn gã Thần Ma này, một gã có làn da màu lửa đỏ, lỗ mũi xì ra lửa. Một tên toàn thân xanh lét, xung quanh có hơi nước phủ quanh. Một gã toàn thân màu vàng mờ, hai tròng mắt có ánh vàng sắc xảo. Còn một tên cuối cùng là một gã cực đen, trên người có một con rắn lớn cuốn quanh.
Bốn Thần Ma trông coi cửa thành, bất kể là vào hay ra Hoàng thành đều phải được sự chấp thuận của bọn hắn.
“Ôi trời ơi.” Kỷ Ninh nhìn thấy bốn Thần Ma cao vạn trượng canh cổng thành thì không khỏi kinh hãi.
“Chủ nhân, ta cảm giác hình như bốn Thần Ma này, mỗi tên đều hơn xa tên mà chúng ta gặp được ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch.” Tiểu Thanh, Bạch thúc cũng sợ hãi than.