Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 28 [Chương 157 đến 161]
❮ sautiếp ❯Chương 157: Nửa đêm xem tấm bia
“Chỉ giữ lại một suất thôi sao?” Bắc Sơn Bách Vi liền lắc đầu ngay. “Làm thế sao được. Tuy bộ tộc Kỷ tộc của ngươi không lớn lắm nhưng vẫn có người có thể trở thành Tử Phủ tu sĩ. Lúc đó chắc chắn sẽ có người muốn trở thành người hầu của đệ tử chính thức thuộc Hắc Bạch Học cung. Hơn nữa, không chừng sau này lại có nhân vật lợi hại nào đó nhờ vả ngươi thì ngươi sẽ làm sao? Thôi thế này đi, ta đành mặt dày lấy năm suất người hầu vậy. Năm suất còn lại do ngươi tự quyết định. Nếu sau này năm suất vẫn chưa đủ thì ta sẽ bàn bạc với ngươi…nghĩ biện pháp để vài tên Tử Phủ tu sĩ vào các môn phái khác. Đương nhiên những Tử Phủ tu sĩ này đều phải là Tử Phủ tiền kỳ.”
Kỷ Ninh mỉm cười gật đầu. “Thế cũng được.”
Kỳ thật, mình chỉ cần một người hầu là đã tốt lắm rồi.
Những người hầu vào Hắc Bạch Học cung mà muốn được học pháp môn luyện khí hàng đầu thì đều phải là Tử Phủ tiền kỳ. Nếu là Tử Phủ trung kỳ, hậu kỳ thì Tử Phủ đã định hình rồi, không thể nào quay lại được nữa! Mà những Tử Phủ tu sĩ ở Kỷ tộc hiện tại có tộc trưởng Kỷ Cửu Hỏa, Ảnh bà bà, lão bộc A Tỉnh và Kỷ Lưu Chân.
Nhóm người tộc trưởng đều là Tử Phủ viên mãn, Kỷ Lưu Chân thì cũng Tử Phủ trung kỳ mất rồi. Tất cả đều định hình Tử Phủ cả. Còn về việc thế hệ con cháu ư? Sợ rằng phải kha khá năm nữa thì mới xuất hiện thêm một Tử Phủ tu sĩ.
“Cho dù sau này Kỷ tộc ta có đào tạo ra một Tử Phủ tu sĩ nữa thì người đó cũng phải tự thân mà gia nhập một môn phái.” Kỷ Ninh thầm nghĩ. “Nếu thật sự cần sự trợ giúp thì ngần ấy năm cũng đủ để địa vị và sức mạnh của ta tăng lên nhiều rồi.” Tận sau trong đáy lòng, Kỷ Ninh vẫn mong muốn đệ tử của Kỷ tộc tự mình gắng sức.
Bản thân mình cũng chỉ thỉnh thoảng giúp đỡ được thôi! Chủ yếu vẫn phải dựa vào việc lăn lộn ở bên ngoài thì mới không e ngại sóng gió hiểm nguy được.
“Được.” Bắc Sơn Bách Vi gật đầu. “Hai ngày nữa là sẽ kết thúc kỳ tuyển chọn đệ tử của Hắc Bạch Học cung. Lúc đó ta sẽ bố trí năm Tử Phủ tiền kỳ tới đây. Ngoài ra cũng thêm vài người bình thường tới nữa.”
“Người bình thường?” Kỷ Ninh ngẩn ra.
“Số lượng đệ tử chính thức thuộc Hắc Bạch Học cung rất ít. Mỗi một người đều chiếm giữ một ngọn núi.” Bắc Sơn Bách Vi cười nói. “Cho dù những Tử Phủ tu sĩ tiền kỳ kia là người hầu, nhưng bọn họ đều cần có thời gian tu luyện, nên không thể nấu nước, rửa chân, quét nhà được. Những việc quan trọng thì cho bọn họ làm còn những việc thường ngày thì cứ để đám người bình thường làm đi.”
Kỷ Ninh giật mình.
“Ta sẽ không ở lâu nữa. Ngươi cứ vui vẻ dạo chơi trong Hắc Bạch Học cung đi.” Bắc Sơn Bách Vi cười. ” ‘Hắc Bạch đồ’ của Hắc Bạch Học cung là thứ mà khắp nơi thèm muốn, đến cả vương đô Đại Hạ cũng có người tới xin được xem Hắc Bạch đồ. Chỉ có những đệ tử như ngươi là có thể quan sát thoải mái thôi.”
Bắc Sơn Bách Vi nói xong liền leo lên xe ngựa rời đi.
Kỷ Ninh nhìn sang Bạch Thủy Trạch ở bên. “Bạch thúc. Chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Bạch Thủy Trạch đi bên cạnh
Vèo!
Một người cùng một con chó trắng leo lên con thuyền lá, rồi nhanh chóng bay lên trời cao. Trời đã tối đen, Hắc Bạch Học cung ở phía dưới trở nên yên ắng.
“Bạch thúc.” Kỷ Ninh cười nói. “Thúc hiện tại đã là Tử Phủ tiền kỳ rồi. Không cần phải vội vã tu luyện. Con sẽ cố gắng sớm nhất có thể kiếm một pháp môn hàng đầu cho người.”
“Làm phiền con rồi.” Bạch Thủy Trạch nhìn Kỷ Ninh, cậu bé cưỡi trên lưng hắn đi khắp núi rừng ngày nào bây giờ đã trưởng thành rồi, đã mạnh mẽ hơn cả huynh trưởng ‘Kỷ Nhất Xuyên’ của hắn rồi. “Nhất Xuyên, ta sẽ trông nom Ninh nhi tới lúc nó trở thành anh hùng đại hào kiệt chân chính ở vùng đất vô tận này.”
Dĩ nhiên Kỷ Ninh không biết được ý nghĩ trong lòng của Bạch thúc, nhưng vẫn dặn dò. “Bạch thúc. Ở trong Hắc Bạch Học cung, người có thân phận là linh thú của ta. Vì thế nên người có thể đi cùng ta tới nghe Nguyên Thần đạo nhân, thậm chí là tiên nhân giảng đạo. Ta có thể dẫn người đi tới một vài nơi khác ở Hắc Bạch Học cung. Nhưng nếu không có ta mang đi thì người chỉ có thể đi quanh quẩn ở một vài chỗ thôi.”
Kỷ Ninh lật tay lấy quyển sách trắng đen, lật tới một trang.
“Đây là bản đồ của Hắc Bạch Học cung. Những chỗ có khoanh đỏ là chỗ mà Bạch thúc có thể tự do đi lại được.” Kỷ Ninh nói xong.
Bạch Thủy Trạch liền nhìn vào rồi nhanh chóng ghi nhớ trong đầu. “Ninh nhi, đã làm phiền con rồi.”
“Không vấn đề gì đâu.” Kỷ Ninh cười.
Nhìn Bạch thúc hắn liền hồi tưởng về thời gian ở cùng cha, mẹ và Bạch thúc … Cha mẹ đã mất rồi, giờ chỉ còn mỗi Bạch thúc là người thân duy nhất.
…
Linh thú hoàn toàn khác người hầu.
Người hầu muốn học được pháp môn hàng đầu thì phải tự thân cố gắng để được Hắc Bạch Học cung thừa nhận. Con đường kiếm được pháp môn luyện khí hàng đầu rất khó khăn. Mà họ cũng chỉ nhận được một phần pháp môn luyện khí hàng đầu. Muốn có được toàn bộ, phải tự thân cố gắng để được lên làm đệ tử chính thức, tới lúc đó thì Hắc Bạch Học cung mới dốc hết sức trợ giúp cho.
Nếu Bạch thúc lấy thân phận người hầu để sinh hoạt trong Hắc Bạch Học cung thì sau này sẽ phải tự cố gắng vượt qua rất nhiều gian nan.
Mà với thân phận là linh thú thì bản thân sẽ không cách nào nhận được pháp môn hàng đầu. Nhưng Kỷ Ninh…lại có thể trả một cái giá nào đó để lấy được pháp môn luyện khí. Tuy đệ tử chính thức vẫn khó lấy được pháp môn hàng đầu nhưng lại dễ hơn người hầu cả ngàn vạn lần.
Nhưng trên thực tế, Hắc Bạch Học cung đã có yêu cầu rất hà khắc với đệ tử rồi. Đệ tử chính thức còn chưa có đủ pháp môn để học thì có mấy người chịu hi sinh lợi ích cho linh thú đây?
“Vù.”
Con thuyền bay lên trên đỉnh Bắc Minh Phong.
“Đây là Bắc Minh Phong.” Kỷ Ninh chỉ xuống ngọn núi ở phía dưới. “Từ hôm nay, ngọn núi này thuộc quyền sở hữu của Kỷ Ninh ta.”
“Bạch thúc, hiện tại chỉ có ta và thúc ở núi này thôi. Trước tiên người cứ nghỉ tạm đi. Ta đang định đi tới cấm địa ‘Hắc Bạch đồ’ để xem một chút.” Kỷ Ninh nói ra. “Chỗ đặt Hắc Bạch đồ chính là nơi cấm địa trọng yếu của Hắc Bạch Học cung. Chỉ có đệ tử chính thức mới được vào xem. Người hầu và linh thú đều phải ở ngoài.”
“Vậy ngươi cứ đi đi.” Bạch Thủy Trạch cười rồi nhảy từ trên cao xuống, cả người hóa thành một đường sáng lao tới đỉnh núi Bắc Minh Phong.
Kỷ Ninh gật đầu.
Vù vù.
Hắn điều khiển con thuyền bay ngược lại.
…
Kỷ Ninh hạ xuống một cái sân rộng lớn. Đây chính là nơi trung tâm của Hắc Bạch Học cung. Cấm địa trong cấm địa. Cho dù là những thế lực cực kỳ lớn khác ở vương triều Đại Hạ mà tới đây thì vẫn phải tìm đủ mọi cách, đưa đủ lễ vật rồi mới có thể vào xem ‘Hắc Bạch đồ’ một chút. Dĩ nhiên người hầu và linh thú đều không thể bước vào được.
“Hắc Bạch đồ?” Kỷ Ninh nhìn thấy một tấm bia đứng sừng sững giữa cái sân rộng lớn.
Không biết tấm bia đá này làm bằng chất liệu nào nhưng màu đen của nó lại không hề hào nhoáng chút nào. Những đường nét đen trắng trên tấm bia chạy liên miên không ngớt. Hai loại màu sắc hòa quyện thay đổi với nhau tạo thành hình một con quay tròn rất lớn.
Một trắng một đen.
Giống như đêm tối với ban ngày.
Giống như âm với dương.
Giống như nước với lửa.
Giống như u tối với sáng chói…
Từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, vạn vật trên thế gian đều có hai mặt ‘đen’ và ‘trắng’. Khi thấy được hai loại đường nét thay đổi, Kỷ Ninh liền cảm nhận được một hơi thở to lớn ùa tới trước mặt. Thậm chí trong khoảng khắc, hắn còn cảm thấy thần hồn mình bắt đầu đau nhức.
“Không ổn.” Kỷ Ninh liền xoay người sang hướng khác.
“Hắc Bạch đồ này hòa quyện nhiều Đạo vào cùng một chỗ.” Kỷ Ninh thầm hãi. “Trong Tinh Thần Điện ở Thủy Phủ của mình, Đạo đã được tách ra thành từng phần riêng biệt làm cho mình có thể tìm hiểu từng cái một. Thế nhưng Hắc Bạch Đồ này … lại trộn lẫn rất nhiều Đạo, thậm chí trong đó có một ít đạo không trọn vẹn.
Hợp những phần ‘Đạo’ khác nhau về cùng một chỗ.
Cuối cùng thành hình ‘con quay trắng đen’ này!
“Nếu tính về khả năng tìm hiểu Đạo thì Hắc Bạch đồ này không bằng Tinh Thần Điện. Nhưng…nếu tính về khả năng phối hợp thì Hắc Bạch đồ lại hơn.” Kỷ Ninh cùng hiểu được. Tinh Thần Điện trong Thủy Phủ vẫn trân quý hơn.
Vì sao Đạo lại là phần cơ bản.
Việc thi triển kiếm thuật, pháp thuật…đều chỉ là phần bên ngoài.
Cảnh giới của Kỷ Ninh tăng lên tới mức ‘Đạo Chi Vực Cảnh’ là do phương diện Đạo tăng lên!
Như ‘Thủy Hỏa Liên Hoa’ là thứ được tao ra từ các loại Đạo khác nhau. Nhưng việc dung hợp lại hình thành ra một pháp môn riêng là do khả năng vận dụng.
Đạo là cơ bản.
Thuật chính là vận dụng.
Tinh Thần Điện…có thể phân chia từng phần Đạo ra làm cho người ta có thể dễ hiểu được hơn nên nó có giá trị vô tận. Nhờ nó nên Thư Hoa tiên nhân sau khi trở thành tán tiên lại có thể sống qua được trăm vạn năm, làm cho hoàng tử của vương triều Đại Hạ cũng mong muốn bái làm sư phụ.
Hắc Bạch đồ được hình thành từ tự nhiên, chứa nhiều loại hỗn hợp khác nhau nên có thể dễ dàng kích thích được người xem, giúp họ có thể ngộ ra được vài pháp môn như kiểu ‘Thủy Hỏa Liên Hoa’.
…
“Kỷ Ninh sư huynh.” Từ trên không trung, một bóng người đứng trên con khôi lỗi Thanh Long hạ xuống. Đúng là Mộc Tử Sóc. “Không ngờ Kỷ Ninh sư huynh lại tới sớm hơn ta.”
“Sóc sư đệ.” Kỷ Ninh cười rồi lập tức nhắc nhở. “Ngàn vạn lần đừng có dại mà nhìn chằm chằm thẳng vào Hắc Bạch đồ. Đạo ẩn chứa trong Hắc Bạch đồ quá uyên thâm. Chúng ta không dễ gì thừa nhận được ngay đâu. Tốt nhất là nên quan sát từng bộ phận của Hắc Bạch đồ thôi.”
Đáng tiếc là đã nói chậm.
Vừa mới nói chưa hết thì Mộc Tử Sóc đã không tự chủ được, mắt dán vào Hắc Bạch đồ làm đầu óc cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể lảo đảo ngã lên con khôi lỗi Thanh Long. Hiển nhiên nếu tính về thần hồn thì hắn còn chưa thể bằng được Kỷ Ninh nên khả năng thừa nhận cũng kém hơn nhiều.
Nghe được lời của Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc gật đầu liên tục. “Được rồi vậy thì không nhìn thẳng vào Hắc Bạch đồ nữa.”
“Đi, xem qua xem sao đã.”
Lúc này Kỷ Ninh qua xem mặt khác của tấm bia. Ở hai bên của tấm bia Hắc Bạch đồ còn có hai tấm bia nữa, chất liệu cũng giống tấm bia này nhưng lại tỏa ra ánh sáng trắng mờ. Kỷ Ninh có cảm giác rất rõ ràng rằng ba tấm bia này đều được bảo vệ bởi trận pháp. Có lẽ là tiên nhân của Hắc Bạch Học cung bố trí.
Dù sao Hắc Bạch Học cung có được ‘Hắc Bạch đồ’ thì mới quật khởi được. Đây chính là sinh mạng của cả Hắc Bạch Học cung.
Các đời tiên nhân điên cuồng bổ xung các loại trận pháp cấm chế làm cho nơi này trở nên cực kỳ nguy hiểm. Một khi động vào là sẽ có không biết bao nhiêu trận pháp cấm chế do các đời tiền bối để lại bùng phát. Sợ rằng đến cả Thiên Tiên cũng khó giữ nổi mạng.
“Ba tấm bia đá. Một tấm là Hắc Bạch đồ. Hai tấm còn lại là do tiên nhân đời trước để lại.” Kỷ Ninh nhìn qua. Ba tấm bia đá rộng tầm trăm trượng, mặt trên có lưu lại rất nhiều các vặn tự ghi chép. Sợ rằng phải đến cả vạn câu. Từ đó có thể suy ra trong lịch sử tồn tại của mình, Hắc Bạch Học cung đã đào tạo ra không ít tiên nhân.
Rất nhanh, ánh mắt của Kỷ Ninh đã dừng lại ở một góc của Hắc Bạch đồ rồi nhìn chằm chằm vào một bộ phận trong đó.
Đường màu đen, đường màu trắng…
Hoàn toàn trái ngược nhưng lại hòa quyện vào với nhau. Kỷ Ninh đắm chìm trong loại huyền diệu tự nhiên này. Mộc Tử Sóc ở bên cũng đang đám chìm trong Hắc Bạch đồ.
Chương 158: Lưu bút của tiên nhân
Các đời đệ tử lần đầu quan sát Hắc Bạch đồ đều có được những cảm ngộ riêng. Do tích lũy thường ngày, cảm ngộ Đạo thường xuyên nên khi quan sát ‘Hắc Bạch đồ’ sẽ ngộ ra tương đối những gì mình cần.
“Vù vù vù vù…”
Kỷ Ninh khoanh chân ngồi đó tìm hiểu, ngưng tụ ra Thủy Hỏa Liên Hoa xung quanh.
Tầng tầng cánh sen quay quanh Kỷ Ninh
Có sáu tầng cánh sen xuất hiện…rồi sáu tầng cánh sen đột nhiên biến mất. Rồi sau đó lại có bốn tầng cánh sen được ngưng tụ ra. Bốn tầng cánh sen này đã ngưng tụ tới mức như thật thể.
Thời gian trôi qua.
Đảo mắt đã qua nửa canh giờ.
Vù vù…
Bốn tầng cánh sen nhìn như thật biến mất rồi lại có hai tầng cánh sen ngưng tụ ra. Trong hai tầng cánh sen này, một tầng có màu đỏ, tầng kia có màu xanh. Hai tầng lá sen nhìn rất thật.
“Vù vù vù vù…” Cánh sen xoay tròn. Áp lực giữa hai tầng cánh sen tạo ra càng ngày càng mạnh. Hai tầng cánh sen hiện lên rõ ràng, thậm chí còn có thể nhìn rõ gân lá ở tầng cánh sen màu xanh biếc giống như cánh sen đang phát triển vậy.
“Sao?”
Kỷ Ninh tỉnh táo lại.
“Hậu tích bạc phát.” Kỷ Ninh gật đầu nhẹ. “Xem ra ta cảm ngộ ‘Đạo’ nước, lửa, gió đã tới bình cảnh cả rồi.”
Hắn nhìn sang phía Mộc Tử Sóc ở bên.
Mộc Tử Sóc vẫn đang đắm chìm như mê như say trong bức tranh.
“Ta có Tinh Thần Điện trong Thủy Phủ nên dù Hắc Bạch đồ có trợ giúp với ta thì cũng không thể nhiều hơn Mộc Tử Sóc được.” Kỷ Ninh đi tới một tấm bia ở bên cạnh. Tất cả những chữ trên tấm bia này đều do các đời tiên nhân lưu lại.
Một hàng vặn tự dài.
“Con đường tu tiên. Đại tranh chi đạo (đạo tranh đấu). Ngũ Sửu lưu tự!” Ý chí mãnh liệt này ập thẳng vào mặt làm Kỷ Ninh như nhìn thấy trước mặt mình có một người tu tiên đang không ngừng đi lên, tranh đấu với trời, tranh đấu với đất, tranh đấu với người, tranh đấu với yêu quái…
“Đâu óc phải bình tĩnh, làm việc phải dũng cảm.” Sự lạnh lẽo vô hình ẩn chứa trong đó.
“Lòng đã có hướng đi thì đi tới đâu tan tác tới đó.” Ở đây thì lại viết lên với vẻ đầy tự tin bất khuất. Con đường đạo tâm của người này mãnh liệt không thể ngăn cản. Ai ngăn là giết.
“Phàm trần thế tục thối nát. Ta chỉ cầu có hai chữ: Trường Sinh.”
Hoặc là bá đạo.
Hoặc là ngạo nghễ.
Hoặc là lạnh lùng nghiêm nghị
Hoặc là tiêu dao
Hoặc là đạm bạc
Hoặc là bình thản.
Các lưu bút của các đời tiên nhân để lại làm đạo tâm của Kỷ Ninh phải trải qua từng thử thách một. Hắn như thấy được năm tháng đằng đẵng tiếp theo của mình. Đã là người tu tiên thì ai cũng cố gắng giữ vững đạo tâm của mình để tiếp tục bước tiếp trên con đường này.
“Đạo tâm phải thật mạnh mẽ. Đạo tâm phải thật kiên đinh. Đạo tâm phải thật tinh khiết.” Kỷ Ninh thầm nhủ.
Mạnh mẽ, kiên định, tinh khiết.
Đó là những cảm nhận đầu tiên của Kỷ Ninh sau khi đọc lưu bút của các tiên nhân để lại. Có thể bước tới tiên nhân thì họ đã có thể làm sáng tỏ những gì mình cần trong lòng rồi. Hơn nữa đạo tâm cũng cực kỳ tinh khiết kiên định, không để tâm ma lôi kéo. Qua những năm tháng mài giũa, đạo tâm của bọn họ đã trở nên cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng một khi đạo tâm của tiên nhân bị mê muội. Tín niệm sẽ sụp đổ. Làm cho đạo tâm tôi luyện trong cả ngàn năm bị mất trong phút chốc! Thậm chí còn có thể mất cả khả năng khống chế nguồn nguyên lực cực kỳ mạnh mẽ trong người, dẫn tới chết tại chỗ.
Từ đó có thể thấy được, con đường tu tiên vốn là con đường khiêu chiến với vận mệnh đầy gian nan.
“Ước muốn của ta chính là cầu được tiêu dao tự tại. Chỉ cầu có thể nắm giữ vận mệnh của mình trong tay.” Kỷ Ninh xem được những dòng này thì đạo tâm lại càng thêm tinh khiết.
Sự tra tấn dày vò của bệnh tật ở kiếp trước đã để lại cho hắn một tinh thần không bao giờ lùi bước trước vận mệnh, không bao giờ để vận mệnh chi phối.
Cái chết của cha mẹ ở kiếp này lại càng làm cho Kỷ Ninh có khát vọng mãnh liệt về việc tự nắm giữ vận mệnh trong tay.
Mà muốn nắm giữ được vận mệnh thì nhất định phải có thực lực đủ lớn! Phải mạnh mẽ thì mới có thể tiêu dao tự tại được!
…
Kỷ Ninh xem hết toàn bộ lưu bút do tiên nhân để lại trên một tấm bia. Tuy người tu tiên có khả năng đọc nhanh nhưng cũng phải tới sáng hắn mới có thể đọc được hết.
“Sao?” Kỷ Ninh quay đầu nhìn về phía Mộc Tử Sóc.
Mộc Tử Sóc vẫn đang khoanh chân ngồi ở kia, mắt dán vào Hắc Bạch đồ. Ở quanh người hắn, nguyên khí trời đất đang hội tụ lại hình thành một đám các bộ phận lắp ráp. Vô số các bộ phận lắp ráp khi thì hợp lại thành hình, khi thì phân chua ra. Trong lúc nhất thời, các loại hình dạng rồng, hổ, rắn, rùa…các loại yêu thú, thậm chí là dị chủng đều được tạo ra một cách liên tục.
“Hậu tích bạc phát. Sóc sư đệ đã thấu hiểu từ trước, giờ phút này mới bùng phát.” Kỷ Ninh thầm khâm phục. Bản thân mình chỉ có thể tìm hiểu được chưa tới một canh giờ. Vậy mà Mộc Tử Sóc sư đệ lại có thể tìm hiểu lâu hơn cả mình.
“Tấm bia khác.” Kỷ Ninh lại nhìn qua tấm bia đang kia.
Những dòng lưu bút của các đời tiên nhân để lại, thật ra đều là để mài giữa đạo tâm cho đời sau. Thậm chí đạo tâm bất ổn mà tới đây xem những điều tiền bối để lại thì cũng vẫn có được công hiệu mài giũa…Cho nên, cho dù Hắc Bach đồ là căn cơ. Nhưng những dòng lưu bút để mài giũa đạo tâm này cũng là thứ truyền thừa vững chắc qua vô số năm tháng mà không phải một môn phái hàng đầu nào cũng có.
Đây cũng là chuyện bên trong!
…
Trên bầu trời đêm
Một lão già lùn mặc quần áo rách nát điều khiển đám mây mù bay đi, trên tay cầm chắc bình rượu với vẻ đầy khoái chí.
Lúc này, trời đất xung quanh như bao bọc lấy hắn. Tất cả đều nghe theo sự chỉ huy của hắn. Loại cảm giác tự chủ tự nhiên này…đã làm cho hắn không thua kém ‘Bắc Sơn Hắc Hổ’ chút nào, thậm chí còn có cảm giác đáng sợ hơn. Có điều, chỉ cần hắn hơi đi ra xa một chút thì cảm giác uy thế này lại biến mất.
“Vượt qua cửu kiếp thật là thích. Thật sự là thích.” Lão giả lùn gật gù đắc ý. “Lại có thêm chín trăm năm sung sướng rồi.” Hắn liền ngửa đầu lên tu rượu ừng ực.
“Ồ.” Bỗng nhiên, lão già lùn dừng lại, nhìn về phía Hắc Bạch đồ phía dưới.
“Hai người trẻ tuổi?”
Lão già lùn gật đầu nhẹ. “Tính ra thì hôm nay chính là ngày Hắc Bạch Học cung tuyển chọn đệ tử. Xem ra hai người này là đệ tử mới tới. Lão đạo phải xem xét xem thế nào.”
“Tên nhỏ mặc áo bào trắng kia đi theo con đường khôi lỗi sao? Dường như cũng không tệ lắm. Rất có thiên tư ấy chứ. Xem ra trong mấy năm ta bế quan, tư chất của đệ tử Hắc Bạch Học cung vẫn không giảm sút chút nào.” Lão già lùn gật đầu vừa lòng rồi ánh mắt lại chuyển về phía Kỷ Ninh đang xem tấm bia. “Tên nhóc mặc da thú kia lại đang xem lưu bút của tiên nhân sao? Chẳng lẽ đã xem xong Hắc Bạch đồ rồi? Không biết tên nhóc này xem Hắc Bạch đồ trong bao lâu, tư chất tiền lực thế nào.”
Thời gian xem Hắc Bạch đồ đại biểu cho mức độ thu hoạch được. Có thể xem càng lâu thì thu hoạch càng lớn.
…
Kỷ Ninh vẫn đang xem lưu bút của tiên nhân để lại trên tấm bia.
Mỗi một dòng lưu bút đều lưu lại con đường tu tiên của từng vị tiên nhân. Trong đó chỉ có một vị Thiên Tiên còn đâu đều là Tán Tiên, Địa Tiên. Từ đó có thể thấy được việc thực sự bước ra khỏi tam giới khó khăn tới mức nào.
“Sao?”
Kỷ Ninh đọc tới một hàng chữ mới. Khi ánh mắt vừa chuyển tới dòng chữ này thì liền có cảm giác như có kiếm chỉ đang đâm vào mắt.
“Cầm trong tay thanh kiếm ba thước, giết hết mọi chuyện bất bình! Bắc Hành lưu tự!”
Một câu rất đơn giản.
Kỷ Ninh nhìn kỹ hàng chữ của vị ‘Bắc Hành tiên nhân’ để lại thì lờ mờ cảm nhận được một luồng khí cơ mạnh mẽ bên trong. Từ cảm ứng của thần hồn, một luồng hơi thở mạnh mẽ từ dòng chữ truyền thằng vào trong thức hải.
Một lão già tóc bạc đang cầm một thanh kiếm đứng trên bầu trời.
Vù vù!
Cả người lão biến thành một thanh kiếm khí cao chót vót.
“Một thanh kiếm thật sắc bén.” Kỷ Ninh nhìn thấy lão già tóc bạc thì cảm nhận được lão già này như một thanh kiếm chí dương chí cương, không gì phá nổi. Thậm chí Kỷ Ninh còn có cảm nhận, không có gì có thể ngăn được lão già tóc bạc kia.
Kỷ Ninh học kiếm từ nhỏ.
Cha đã dạy: Kiếm chính là binh khí trong tay hắn. Đến bây giờ, Kỷ Ninh đã trở thành một kiếm khách chân chính. Khi thấy được mục tiêu tồn tại của bóng người kiếm khách này…Kỷ Ninh thầm khát vọng, lòng sinh ra thành tâm thành ý làm cho luồng khí cơ bắt đầu cộng hưởng.
…
“Hả? Tên nhóc mặc da thú kia…” Trên không trung, lão già lùn đứng trên đám mây kinh ngạc nhìn xuống phía dưới. “Đây là?”
Chỉ thấy ở phía dưới, Kỷ Ninh đang đứng trước tấm bia, mắt nhìn không rời vào hàng chữ ‘Cầm trong tay thanh kiếm ba thước, giết hết mọi chuyện bất bình! Bắc Hành lưu tự’. Cả người hắn và những dòng chữ đều bắt đầu sáng lên. Từng luồng kiếm ý mạnh mẽ đều ẩn chứa trong dòng chữ này.
Kỷ Ninh đang đứng ở đó. Toàn thân cũng tỏa ra một luồng kiếm ý mờ ảo.
Hai bên bắt đầu cộng hưởng với nhau. Dĩ nhiên kiếm ý trên người Kỷ Ninh vẫn còn kém xa kiếm ý thân thúy ngập trời trên dòng chữ kia. Nhưng chắc chắn kiếm ý trên người hắn đang cộng hưởng với kiếm ý trên dòng chữ.
“Vậy mà, vậy mà lại có thể làm kiếm ý của Bắc Hành tiền bối dao động sao?” Lão già lùn kinh ngạc nhìn cảnh phía dưới. Cho dù ‘Bắc Hành tiên nhân’ chỉ là tán tiên nhưng lại là người có địa vị ngang tầm với vị Thiên Tiên trong Hắc Bạch Học cung. Thậm chí còn có ảnh hưởng lớn hơn. Hắn sống qua trăm vạn năm rồi mới chết dưới tam tai cửu kiếp mạnh mẽ.
Một tán tiên sống trăm vạn năm thì đúng là truyền thuyết. Một tán tiên sống được mười vạn năm đã là mạnh mẽ lắm rồi. Tiếp theo muốn sống mười năm lại càng khó thêm. Mỗi một tán tiên sống được hai mươi, ba mươi vạn năm đều là những kẻ khác thường. Sống càng lâu thì thực lực càng trở nên lớn mạnh đáng sợ.
Một người có cấp độ tán tiên mà có thể sống trăm vạn năm thì hoàn toàn có thể so sánh với Thiên Tiên.
Tuy trên phương diện nguyên lực thì rõ ràng yếu hơn Thiên Tiên. Nhưng vì có nhiều cảm ngộ, pháp thuật mạnh hơn nên bọn họ có thể so sánh được với Thiên Tiên!
“Kiếm ý?”
“Kiếm ý dao động mạnh như vậy sao?” Lão già lùn trợn tròn con mắt nhìn xuống.
…
Trong thức hải của Kỷ Ninh.
Kiếm ý của hai người cộng hưởng với nhau tạo thành một tình trạng kinh người. Một lão già tóc bạc xuất hiện trong thức hải bắt đầu thi triển kiếm pháp, trong miệng hô vang: “Sống một đời để làm gì?”
“Mong muốn lớn nhất chính là được vui sướng.”
“Giết, giết, giết.”
“Giết hết mọi chuyện bất bình!”
“Giết hết mọi kẻ có thể giết mình!”
“Thì ta mới vui vui sướng sướng được.”
“Thân là tán tiên nên ta không còn mong muốn trường sinh.”
“Nhưng…”
“Sống vui một ngày còn hơn chịu nhục trăm năm.”
“Thanh kiếm của ta chính là thanh kiếm vui sướng, thanh kiếm ngay thẳng, thanh kiếm dẹp hết mọi chuyện ưu phiền. Kiếm pháp này chính là ‘Tam Xích Kiếm’.”
Tiếng nói của lão già tóc bạc vang vọng trong thức hải của Kỷ Ninh.
Chương 159: Điện Tài tiên nhân
Lão già lùn quên cả vị ngon của loại rượu tiên gia trong bình, chỉ nhìn chằm chằm vào thiếu niên mặc da thú đang đứng trước tấm bia. Kiếm ý trên người thiếu niên mặc da thú kia lại cực kỳ vững chắc, không ngừng phóng ra những tia sáng đối ứng với dòng chữ trên tấm bia.
“Truyền thụ cách đời!” *truyền thụ kiếm pháp cho người sống ở thời đại khác
“Đúng là Bắc Hành tiền bối đang truyền thụ kiếm ý cho hắn. Hơn nữa nhìn đứa nhỏ này tiếp nhận có vẻ rất dễ dàng. Chắc chắn là tâm kiếm tiên rồi.” Lão già lùn hít một hơi thật dài để nén cảm xúc kích động trong lòng, rồi quay đầu truyền âm: “Điện Tài sư đệ, mau ra đây chết cho ta!”
“Mau ra đây chết cho ta!”
“Mau ra đây chết cho ta!”
Âm thanh xuyên qua tầng tầng cấm chế, truyền thẳng tới tai của một nam tử tóc đen mặc áo choàng đen đang ngồi trên giường ngọc.
“Hả?” Nam tử tóc đen áo choàng đen mở mắt với chút nghi hoặc nhưng rồi lập tức thư thái: “Xem ra Ngũ Phong sư huynh đã vượt qua được đại kiếp chín trăm năm một lần rồi. Chắc là có chút vui sướng.”
Lúc này, nam tử tóc đen áo choàng đen liền biến mất khỏi phòng.
Giữa trời đêm.
Nam tử tóc đen áo choàng đen bước đi trên không trung, mỗi một bước đều vượt qua khoảng cách hơn trăm dặm. Nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện nổi.
“Ngũ Phong sư huynh.” Nam tử tóc đen áo choàng đen mở miệng nói.
Lão già lùn nhìn qua, chớp mắt mấy cái rồi nói. “Ngươi thật là quái thai. Thực lực càng ngày càng mạnh. Bây giờ mới trăm năm không gặp mà thực lực của ngươi đã đạt tới cấp độ này rồi. Từ lúc ta tới Hắc Bạch Học cung tới nay, ngươi là kẻ có hi vọng nhất trở thành Thiên Tiên .”
“Con đường Thiên Tiên khó đi không kể nổi. Ta chỉ có thể dùng hết sức mà đi liều một phen thôi.” Nam tử tóc đen áo choàng đen cười nói. “Sư đệ còn quên chưa chúc mừng Ngũ Phong sư huynh lại vượt qua được đại kiếp chín trăm năm một lần.”
“Ta gọi ngươi tới đây không phải bàn tới chuyện Thiên Tiên.” Lão già lùn chỉ tay xuống phía dưới. “Ngươi nhìn xem.”
Điện Tài tiên nhân cũng nhìn xuống.
Ở cái sân rộng phía dưới có hai người. Một người đang ngồi trước tấm bia để tìm hiểu, hiển nhiên là có thu hoạch không nhỏ. Mà một người khác thì lại đang đứng trước tấm bia lưu lại những dòng chữ của tiên nhân. Trên tấm bia đó có một hàng chữ đang phát ra những tia sáng, từng chữ đều phát sáng tới mức cực kỳ chói mắt. Đồng thời từ đó cũng phát ra những luồng kiếm ý thâm thúy mạnh mẽ.
Hàng chữ kia chính là: Cầm trong tay thanh kiếm ba thước, giết hết mọi chuyện bất bình! Bắc Hành lưu tự!
“Bắc Hành tiền bối truyền thừa cách đời?” Điện Tài tiên nhân ngẩn ra.
Là một thiên tài tuyệt thế vạn năm khó kiếm của Hắc Bạch Học cung, lại là người có hi vọng trở thành Thiên Tiên nhất của Hắc Bạch Học cung, nhưng năm xưa khi Điện Tài tiên nhân mới nhập môn cũng tiếp nhận được truyền thừa cách đời của ‘Bắc Hành tiên nhân’.
“Năm xưa ngươi cũng nhận được kiếm ý truyền thừa của Bắc Hành tiền bối đó.” Lão già lùn cười nói.
“Ừ.” Điện Tài tiên nhân cẩn thận nhìn thiếu niên mặc da thú ở phía dưới.
Đôi mắt của hắn nhìn rất chăm chú.
Hắn đang cẩn thận quan sát thiếu niên mặc da thú này.
“Hắn là ai vậy?” Điện Tài tiên nhân mở miệng.
Lão già lùn biết Điện Tài tiên nhân đang hỏi tới thiếu niên mặc da thú ở phía dưới, liền lắc đầu nói. “Ta nào có biết đâu. Ta vừa mới xuất quan thì thấy được liền gọi ngươi tới ngay. Có điều hôm nay là ngày Hắc Bạch Học cung thu nhận đệ tử. Chắc là thiếu niên mặc da thú này vừa mới trở thành đệ tử.”
Điện Tài tiên nhân gật đầu nhẹ.
Cao tầng ở Hắc Bạch Học cung đều biết được việc năm xưa, khi Điện Tài tiên nhân vừa vào môn phái đã tiếp thu được kiếm ý truyền thừa của ‘Bắc Hành tiền bối’. Rồi sau đó biết được sự tích về vị Bắc Hành tiền bối thì trở nên sùng bái con người này. Về sau còn lấy thân phận là đệ tử của Bắc Hành tiền bối để đi ra ngoài, điên cuồng tìm kiếm bất kể thứ gì liên quan tới Bắc Hành tiền bối trong đó có cả kiếm pháp…
Thậm chí còn lần theo dấu của Bắc Hành tiền bối để đi tới một vài nơi.
Trong quá trình này, thực lực của Điện Tài tiên nhân càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Quả thực có thể được gọi là một bảo sao ‘Bắc Hành tiền bối’. Tiên nhân của Hắc Bạch Học cung đều công nhận hắn là kẻ có hi vọng lớn nhất có thể trở thành Thiên Tiên.
“Thế nào? Có thể trở thành đệ tử của ngươi không?” Lão già lùn cười vang rồi cầm bình rượu lên tu ừng ực. Điện Tài sư đệ của hắn chưa bao giờ thu nhận ai làm đồ đệ. Bởi vì Điện Tài sư đệ này từng nói qua…nhất định phải nhận được kiếm ý truyền thừa cách đời của Bắc Hành tiền bối thì mới có thể trở thành đệ tử của hắn.
Điện Tài tu luyện tới giờ vẫn chưa tới ngàn năm.
Trong ngàn năm này, có không ít kẻ có thể cảm nhận được sự đặc thù của hàng chữ này. Nhưng kẻ có được kiếm ý truyền thừa thì lại không có nổi một người.
“Hắn không tệ.” Điện Tài tiên nhân gật đầu. “Nhưng có hay không thu làm đệ tử thì ta phải xem xét kỹ đã.”
“Ngươi yêu cầu cao thật đấy.” Lão già lùn lắc đầu.
Điện Tài tiên nhân không nói tiếp mà lẳng lặng nhìn xuống thiếu niên mặc da thú ở phía dưới.
Sau một hồi yên lặng nhìn…
Bỗng nhiên…
“Oang…” Ánh sáng tỏa ra từ hàng chữ ‘Cầm trong tay thanh kiếm ba thước, giết hết mọi chuyện bất bình! Bắc Hành lưu tự!’ trên tấm bia bỗng nhiên tăng mạnh, thậm chí còn có vài chữ sáng chói bắn ra từ đó. Chỉ thấy từng chữ sáng chói là ‘Cầm’ ‘Trong’ ‘Tay’…đều lơ lửng trên không trung.
Nhìn mỗi một chữ sáng chói đang lơ lửng thì tưởng là chữ viết bình thường nhưng nét bút lại như nét kiếm. Một chữ như thể được hội tụ từ vô số nét kiếm.
“Kiếm pháp Tam Xích. Kiếm pháp Tam Xích hoàn chỉnh!” Lão già lùn không thể nhịn nổi ánh mắt vui mừng cháy bỏng.
Vèo! Vèo! Vèo!
Giữa trời đêm, có ba bóng người cùng xuất hiện gần như đồng thời. Một người là lão già đầu đội mũ cao quan có khí độ bất phàm như kiểu hoàng đế ra ngoài cung. Một người là đứa nhỏ vẻ mặt non nớt cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt thì lại cực kỳ già nua. Người còn lại là một gã cao lớn quấn xiềng xích quanh người.
Ba người bọn họ đều nhìn chằm chằm xuống phía dưới.
“Tam Xích Kiếm.”
“Tam Xích Kiếm lại thấy được ánh mặt trời rồi.”
“Cuối cùng thì Hắc Bạch Học cung ta cũng có một đệ tử làm được.” Ba người này cùng nhìn về phía Kỷ Ninh với ánh mắt đầy chờ mong và kích động.
Điện Tài tiên nhân và lão già đều nhìn chằm chằm xuống phía dưới.
Năm người cùng nhìn xuống mà không nói một lời nào.
Vèo!
Lại một bóng người nữa xuất hiện, là một gã thanh niên mặc áo trắng có vẻ mặt tuấn tú mê hoặc lòng người. Sau khi tới nơi, thanh niên áo trắng cung kính nói. “Gặp qua các vị sư thúc sư bá.”
“Đừng lên tiếng.” Lão già lùn phất thẳng tay lên.
Thanh niên áo trắng gật đầu. Tuy là chưởng giáo của Hắc Bạch Học cung nhưng gặp phải năm vị tiền bối này thì hắn vẫn chỉ là kẻ vãn bối phải ngoan ngoãn đứng bên không dám nói nửa lời.
…
“Cầm’ ‘Trong’ ‘Tay’ ‘Kiếm’ ‘Giết’…vô số nét kiếm hội tụ thành con chữ sáng chói. Bỗng nhiên vèo vèo vèo, một đám chữ sáng chói đều chui thẳng vào mắt của Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh nhắm mắt lại.
Mà hàng chữ ‘Cầm trong tay thanh kiếm ba thước, giết hết mọi chuyện bất bình! Bắc Hành lưu tự! cũng trở về vẻ bình thường vốn có, không còn phát ra chút khí cơ nào nữa. Có lẽ là chờ tới lúc sau này gặp được đệ tử nào khác thì nó mới lại thể hiện ra sự bất phàm của nó.
“Tốt lắm.” Lão già lùn cười nói. “‘Tam Xích Kiếm’ hoàn chỉnh của Bắc Hành tiền bối đã truyền thụ cho đứa nhỏ này.”
“Đúng vậy. Tam Xích Kiếm hoàn chỉnh.” Lão già râu dài đội cao quan cũng cảm thán. “Đã bao nhiêu năm tháng trôi qua rồi, ‘Tam Xích Kiếm’ lại xuất thế một lần nữa. Có lẽ là từ ba trăm vạn năm trước. Cuối cùng thì cũng có một đệ tử kế thừa được đầy đủ Tam Xích Kiếm.”
“Tam Xích Kiếm…giết vô số tà mà, giết tới mức trời đen đất tối, giết làm cho vương triều Đại Hạ cũng phải kinh hãi. Thậm chí giết khắp cả thế giới lớn này.” Gã cao lớn quấn quanh xiềng xích cũng hùng hồn nói. Trong đôi mắt của hắn ánh lên đầy khát vọng.
Cùng là tiên nhân nhưng thực lực lại khác nhau rất xa.
Như cấp độ của Bắc Hành tiên nhân thì không thua kém gì Thiên Tiên, thậm chí làm cho một vài Thiên Tiên còn phải e ngại. Tồn tại như vậy…giết một nửa tán tiên địa tiên như kiểu giết gà.
Chính vì như thế, nên cho dù đã qua vô số năm tháng nhưng Hắc Bạch Học cung vẫn rất kính nể với vị ‘Bắc Hành tiên nhân’ kia. Thậm chí còn hơn cả vị Thiên Tiên duy nhất trong lịch sử tồn tại.
“Tam Xích Kiếm.” Điện Tài tiên nhân nói chậm rãi. “Theo truyền thuyết kể lại thì có tổng cộng chín chiêu. Sáu chiêu đầu tiên được lưu trong các sách quý thuộc Hắc Bạch Học cung ta. Nhưng ba chiêu cuối cùng… là thứ mà Bắc Hành tiên nhân dùng để tung hoành, thì lại không thể lưu truyền lại được. Chỉ có thể dùng kiếm ý truyền thừa để truyền tải sự huyền diệu khó giải thích của nó.
“Người này có tâm kiếm tiên.” Lão giả râu dài quan sát Kỷ Ninh ở phía dưới. “Hơn nữa đạo tâm lại cực kỳ vững chắc, thần hồn mạnh mẽ. Có ba thứ này thì mới có thể nhận được truyền thừa kiếm thuật Tam Xích Kiếm.”
Đứa trẻ gật đầu. “Trong Hắc Bạch Học cung ta cũng có đệ tử có đạo tâm vững chắc, thần hồn mạnh mẽ. Nhưng tâm kiếm tiên thì lại cực kỳ ít.”
“Tâm kiếm tiên vốn là sự giác ngộ thực sự của một kiếm khách. Đó chính là sự giác ngộ trong tư tưởng.” Lão già lùn cảm khái. “Hơn nữa, việc giác ngộ ra tâm kiếm tiên cũng là điều kiện đầu tiên để đi trên con đường ‘Kiếm đạo’ rộng rãi.”
…
“Điện Tài sư đệ. Nếu ngươi không muốn thu người này làm đệ tử thì ta sẽ thu.” Lão già râu dài cười nói.
“Điện Tài sư đệ. Ta cũng muốn thu đứa đệ tử này.” Đứa trẻ cũng mang ánh mắt cháy bỏng. “Tuy bây giờ hắn không thể nào thi triển được Tam Xích Kiếm. Nhưng Tam Xích Kiếm đã truyền vào trong thần hồn của hắn. Chỉ cần đạt tới đủ cảnh giới là có thể thi triển được. Ta rất mong chờ việc có thể bồi dưỡng ra được một kiếm tiên có kiếm thuật Tam Xích Kiếm.”
“Điện Tài sư đệ…” Cả đám cùng mở miệng.
Điện Tài tiên nhân liếc mắt nhìn bốn người. “Ta tới một tên đệ tử còn không có. Vây mà các ngươi cũng tranh với ta sao?”
Bốn người khác đều nở nụ cười.
“Bích Hải.” Điện Tài tiên nhân nhìn về phía thanh niên áo trắng.
“Sư thúc.” Thanh niên áo trắng liền đáp.
“Đứa nhỏ phía dưới là ai?” Điện Tài tiên nhân cười hỏi.
Thanh niên Bích Hải đạo nhân liền nói ngay. “Đây là một trong hai tên đệ tử mà Hắc Bạch Học cung mới thu nhận được. Tên là Kỷ Ninh, đến từ ‘Kỷ tộc’ nhỏ bé ở Yên Sơn quận An Thiền. Cha mẹ đều đã qua đời. Từ nhỏ đã là thiên tài tuyệt thế. Mười một tuổi đã giết chết được Bột Tử Thiện – Tử Phủ tu sĩ bị Ứng Long Vệ truy nã. Về sau vì Hỏa Long tiên nhân bế quan đột phá trong lãnh địa của Kỷ tộc, làm cho nơi đó có một mỏ quặng nguyên thạch. Vì đó mà một chi nhánh của Tuyết Long Sơn muốn tiêu diệt Kỷ tộc. Nhưng cuối cùng thì Tuyết Long Sơn lại tổn thất một gã Vạn Tượng chân nhân và hơn hai mươi Tử Phủ tu sĩ. Làm cho Tuyết Long Sơn tổn thất thảm hại như vậy, công lớn thuộc về Kỷ Ninh này. Đã từng kết bạn với trực hệ đệ tử của Bắc Sơn tộc là ‘Bắc Sơn Bách Vi’. Từng đánh một trận ở động Vô Ưu, hiển lộ cảnh giới đã đạt tới Đạo Chi Vực Cảnh. Năm nay đúng mười sáu tuổi. Lần này tiến vào Hắc Bạch Học cung cùng với một gã đệ tử tên Mộc Tử Sóc mười bốn tuổi khác.”
Năm vị tiên nhân bên cạnh nghe xong đều gật đầu.
Nghe tiểu sử của Kỷ Ninh thì như yêu nghiệt lắm. Nhưng trong mắt các vị tiên nhân ở Hắc Bạch Học cung thì cũng chỉ gọi là không tệ mà thôi. Dù sao thì bọn họ cũng đã gặp không ít tiên nhân chuyển thế.
“Kỷ Ninh này sẽ là đệ tử của ta.” Điện Tài tiên nhân nhìn xung quanh. “Xin bốn vị sư huynh lượng thứ.”
“Ha ha.”
“Ta còn tưởng Điện Tài sư đệ chẳng bao giờ thu nhận đệ tử đấy.”
“Chẳng lẽ lại tranh với ngươi. Ngươi là người đào sâu nghiên cứu về kiếm pháp của Bắc Hành tiền bối nhất. Ngươi không dạy thì ai dạy đây? Nếu chúng ta dạy thì thành đệ tử ngộ nhận à?”
Từ cuộc nói chuyện của các vị tiên nhân này. Việc bái sư của Kỷ Ninh coi như đã được sắp đặt.
Chương 160: Lễ mừng nhập môn
Đêm đã khuya
Có hai tên đệ tử trẻ tuổi đang đứng ngồi ở quảng trường có đặt ‘tấm bia Hắc Bạch đồ’ thuộc Hắc Bạch Học cung. Kỷ Ninh từ từ mở mắt ra. Tuy trời đêm tháng chạp cực kỳ rét nhưng trong lòng Kỷ Ninh lại cực kỳ nồng nhiệt. Đứng trước tấm bia chi chít chữ, mắt hắn vẫn đang dán vào dòng chữ ‘Cầm trong tay thanh kiếm ba thước, giết hết mọi chuyện bất bình! Bắc Hành lưu tự!’ với tâm tư phập phồng không yên.
“Thanh kiếm của ta chính là thanh kiếm vui sướng, thanh kiếm ngay thẳng, thanh kiếm dẹp hết mọi chuyện ưu phiền.!”
“Sống vui một ngày còn hơn chịu nhục trăm năm.”
Kỷ Ninh khắc sâu vào đầu hình ảnh lão già tóc trắng như đang hòa cùng với trời đất rộng lớn kia.
Nhớ kỹ kiếm ý tận trời kia
Nhớ kỹ một bộ kiếm pháp
Tất cả những thứ đó đều được khắc sâu vào trong linh hồn!
“Kiếm pháp này có uy lực tầm cỡ nào đây? Nếu đem kiếm pháp của ta ra so sánh với nó thì đúng như ánh sáng đom đóm so với ánh mặt trời, mặt trăng.” Lòng Kỷ Ninh dâng trào đầy cảm xúc, ánh mắt đầy khâm phục.
Bỗng nhiên…
Kỷ Ninh nghe thấy tiếng động bên tai, lập tức quay đầu lại nhìn thì thấy ở phía xa xa có một bóng người áo trắng đang đi tới.
“Hả?” Kỷ Ninh kinh ngạc. Ngoài trừ hai đệ tử mới vào là mình và Mộc Tử Sóc ra thì còn có ai lại tới đây vào lúc đêm khuya?
Thanh niên áo trắng tới gần.
Kỷ Ninh lập tức cảm nhận được một thứ gì đó như cơn sóng vô tận đang chậm rãi đổ xuống. Toàn bộ trời đất như trở thành biển sóng. Tiếp theo Kỷ Ninh liền hiểu ra, làm sao mà lại có cảm giác đó. Cơ bản chính là do tên thanh niên áo trắng kia đang tới đây.
“Thật đáng sợ.” Kỷ Ninh thầm cảnh giác.
Cho dù luồng áp lực này không tới mức bá đạo, nhưng thanh niên áo trắng ở trước mặt này vẫn tạo cho mình một cảm giác nào đó đầy uy hiếp, không thua gì Bắc Sơn Hắc Hổ. Hơn nữa vẻ mặt của người này còn đẹp tới mức mê hồn.
“Vãn bối Kỷ Ninh.” Kỷ Ninh chắp tay nói. “Gặp qua tiền bối.”
Trước khi tới đây, Kỷ Ninh đã từng xem qua các bản tin tức do Bắc Sơn Bách Vi thu thập. Dựa theo những gì được miêu tả trong đó thì Kỷ Ninh cũng đã ngầm đoán được người đang tới là ai.
“Ta có đạo hiệu là ‘Bích Hải’.” Thanh niên áo trắng mở miệng nói. “May mắn đang ở chức chưởng giáo.”
‘Bích Hải đạo nhân’ là chưởng giáo trong Hắc Bạch Học cung thì dĩ nhiên cũng là một nhân vật quan trọng trong quận An Thiền.
“Chưởng giáo. Sóc sư đệ. Hắn…” Kỷ Ninh nhìn về phía Mộc Tử Sóc ở bên cạnh. Mộc Tử Sóc vẫn đang đắm chìm tham ngộ Hắc Bạch Ma Bàn đồ như mê như say.
“Không cần phải quấy rầy hắn.” Chưởng giáo Bích Hải đạo nhân lắc đầu nói. “Ta tới đây để gặp ngươi.”
Nói xong thì trên tay của Bích Hải liền xuất hiện một quyển trục, rồi hắn vươn bàn tay trắng nõn như của con gái ra đưa cho tới trước mặt Kỷ Ninh. Kỷ Ninh cung kính tiếp nhận.
“Xem xong thì ngươi sẽ biết.” Chưởng giáo Bích Hải đạo nhân nhìn Kỷ Ninh. “Ngươi là truyền nhân cách đời của tiền bối Bắc Hành nên ngươi không được lười biếng. Nhớ kỹ, sau khi xem xong thì hủy nó đi.” Nói xong thì chưởng giáo Bích Hải đạo nhân xoay người rời đi. Rất nhanh hắn đã biến mất khỏi tầm nhìn của Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng đó.
Truyền nhân cách đời?
Không được lười biếng?
Lúc này, Kỷ Ninh mở quyển trục bằng da thú ra. Tuy quyển trục là loại da thú bình thường nhưng nội dung trong đó lại ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của Kỷ Ninh.
“Bắc Hành tiên nhân?” Kỷ Ninh lộ ra vẻ mặt vui mừng. Chính mình còn đang muốn tìm hiểu về vị ‘Bắc Hành tiền bối’ kia đó.
Nửa phần trên của quyển trục da thú kể về quá trình trưởng thành và một vài sự tích của Bắc Hành tiên nhân. Những điều này làm cho Kỷ Ninh váng đầu hoa mắt.
Đây thật sự là một truyền thuyết.
Đây chính là truyền thuyết lớn nhất của Hắc Bạch Học cung.
“Nguyên tắc của Bắc Hành tiền bối.” Kỷ Ninh khẽ đọc.
Nguyên tắc của Bắc Hành tiền bối chính là hai chữ: thống khoái! Cầu cũng chính là thống khoái. Thậm chí chỉ vì ngứa mắt với một tên đệ tử thuộc bộ tộc cực lớn có hành vi đầy tội ác mà chém giết hắn tới mức hồn phi phách tán. Rồi sau đó bị bộ tộc kia đuổi giết trong gần trăm năm. Trong thời gian đó, Bắc Hành tiên nhân đã trốn tới một thế giới lớn khác. Trong quá trình bị đuổi giết, thực lực của Bắc Hành tiên nhân càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Thậm chí về sau, do bộ tộc cực kỳ lớn kia bị chết quá nhiều cường giả, không thể không cúi đầu nhận thua. Sau khi dâng lễ vật tạ tội thì hai bên giảng hòa.
“Không biết là bộ tộc nào đây.” Kỷ Ninh thầm nghĩ. “Quyển trục này không ghi lại tên thì chắc chắn là không muốn công bố chuyện này ra ngoài. Có lẽ đó cũng là một trong các điều kiện để hai bên giảng hòa khi xưa.”
Có thể đánh tới mức đấy.
Thì ấn tượng để lại trong các bộ tộc siêu lớn cũng cực kỳ sâu sắc. Qua đó lại càng cảm nhận được sự thống khoái trong cách hành sự của ‘Bắc Hành tiên nhân’. Quả đúng là giết hết mọi chuyện bất bình!
Trong quyển trục này còn ghi lại một cuộc hội thoại.
Có một đệ tử đời sau từng hỏi Bắc Hành tiên nhân. Ở vùng đất vô tận này có vô số kể tội ác. Nếu cứ đi chém giết những kẻ gây ra tội ác đó thì liệu có hết được không?
Bắc Hành tiên nhân đáp: “Tội ác ở vùng đất vô tận này nhiều vô số kể. Ta cũng chẳng thèm quản chuyện của thiên hạ. Nhưng nếu mà ta gặp được thì dĩ nhiên là sẽ giết để cảm thấy thống khoái.”
Ý tứ đơn giản.
Không bị ta gặp thì ta cũng chẳng quản.
Nhưng gặp phải, làm cho tâm tình của ta xấu đi thì ta nhất định sẽ giết.
“Quả nhiên là tiêu sái cả đời.” Kỷ Ninh bội phục.
…
Hết phần quá trình trưởng thành và sự tích là tới phần giới thiệu về ‘Tam Xích Kiếm’.
‘Tam Xích Kiếm’ có chín chiêu, là tuyệt học nổi tiếng khắp vương triều Đại Hạ của Bắc Hành tiên nhân. Đó cũng là kết tinh tâm huyết trong trăm vạn năm của hắn. Uy lực to lớn không kể xiết. Cho dù là bản thân Bắc Hành tiên nhân cũng không thể ghi chép qua sách vở để truyền thụ được. Trong ‘Đạo Tàng Điện’ ỏ Hắc Bạch Học cung có cất giữ sáu chiêu đầu ‘Tam Xích Kiếm’.
Còn ba chiêu sau thì tới nay vẫn chưa có ai có thể viết ra được thành sách.
Chỉ có ‘tấm bia lưu chữ tiên nhân’ là lưu lại được hàng chữ do Bắc Hành tiên nhân tự mình viết lên. Sau khi kiếm ý được cộng hưởng thì mới có thể truyền thừa, truyền thụ cách đời.
“Hóa ra là như vậy.”
“Thỉnh thoảng mới có một đệ tử tiếp thụ được kiếm ý truyền thừa này. Cho dù có nhận được truyền thừa thì cũng khó có được đầy đủ cả bộ kiếm pháp. Lần gần đây nhất có người nhận được đầy đủ cả bộ đã cách đây ba trăm ngàn năm trước rồi.” Kỷ Ninh đọc xong những điều này thì cũng thầm hiểu được thu hoạch lần này của mình kinh người tới mức nào.
Kỷ Ninh cũng hiểu được vì sao chưởng giáo Bính Hải đạo nhân lại đưa cho mình quyển trục này. Đó chính là vì Tam Xích Kiếm có tầm ảnh hưởng quan trọng tới mức nào. Nếu một vài thế lực đối địch với Hắc Bạch Học cung phát hiện ra trong cung xuất hiện một thiên tài được truyền thừa đầy đủ toàn bộ ‘Tam Xích Kiếm’ thì sợ rằng sẽ tìm mọi cách để phá hỏng, làm cho đệ tử thiên tài đó sớm ngã xuống.
Cho nên tin tức này không thể công khai ra được.
Đương nhiên vẫn có thể thi triển ra ‘Tam Xích Kiếm’ được. Vì dù sao thì trong Đạo Tàng Điện vẫn còn sách lưu trữ sáu chiêu đầu của ‘Tam Xích Kiếm’. Còn về sau này đạt tới mức có thể thi triển ra chiêu thứ bảy của Tam Xích Kiếm thì…đã không cần phải giữ bí mật nữa rồi. Kẻ có thực lực thi triển ra Tam Xích Kiếm thì cũng đủ để đứng ở đỉnh cao rồi. Dù sao thì chiêu kiếm thứ bảy này cũng là chiêu thức mà Bắc Hành tiên nhân không thể ghi chép lại được. Qua đó cũng có thể đoán ra uy lực của nó tới tầm cỡ nào.
…
Lại một canh giờ trôi qua.
Lúc này Mộc Tử Sóc mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Thật thống khoái, cực kỳ thống khoái.” Mộc Tử Sóc mang ánh mắt cháy bỏng nhìn về phía Kỷ Ninh, hưng phấn nói. “Kỷ Ninh sư huynh. Hắc Bạch Đồ này trợ giúp ta tu luyện quá lớn. Ta cảm thấy được sự tiến bộ rất dài trên phương diện khôi lỗi.”
Nhưng rồi Mộc Tử Sóc liền nghĩ ra.
Kỷ Ninh tỉnh lại sớm như vậy thì chỉ sợ không có thu hoạch nhiều lắm. Điều này làm cho hắn có chút ngại ngùng.
“Đúng là có ích không nhỏ.” Kỷ Ninh cười nói. “Bây giờ đã không còn sớm nữa. Sợ rằng sắp tới sáng rồi ấy chứ. Sóc sư đệ nên đi nghỉ ngơi thật tốt đi. Hai ngày sau là chúng ta phải tới đại điện chưởng giáo rồi.”
“Ừ” Mộc Tử Sóc gật đầu.
“À, còn hai tấm bia lưu chữ của những người có tên tuổi này nữa. Ngươi cũng phải xem thật kỹ.” Kỷ Ninh nhắc nhở. Mộc Tử Sóc này chính là kẻ theo đạo khôi lỗi, nhất định sẽ không có tâm kiếm tiên nên dĩ nhiên sẽ không thể nhận được truyền thừa của Bắc Hành tiên nhân. Có điều mình có thể có được truyền thừa cách đời của Bắc Hành tiên nhân thì có lẽ cũng sẽ vẫn còn những truyền thừa của những tiền bối khác.
“Đúng là trời sáng nhanh thật. Sau này ta sẽ từ từ xem xét sau vậy.” Mộc Tử Sóc cười nói.
Vù vù! Vù vù!
Hai người leo lên con thuyền nhỏ và khôi lỗi thanh long rồi bay ra theo hai hướng khác nhau.
*****
Đảo mắt đã qua hai ngày.
Đúng như dự đoán lúc trước. Ngày thứ hai và ngày thứ ba đều không có bất kỳ người nào có thể trở thành đệ tử chính thức của Hắc Bạch Học cung! Cho nên đệ tử chính thức gia nhập Hắc Bạch Học cung năm nay chỉ có hai người là Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc.
Phù! Phù!
Hai người Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc hóa thành đường sáng bay trên bầu trời Hắc Bạch Học cung, hướng tới đại điện chưởng giáo.
“Kỷ Ninh sư huynh.” Trong mắt Mộc Tử Sóc tràn đầy mong chờ. “Hôm nay là chúng ta sẽ được lĩnh Hắc Bạch Đan. Chúng ta có thể tới Đạo Tàng Điện đổi nó lấy pháp môn tu luyện, bí thuật tiên ma. Hơn nữa hôm nay chúng ta còn phải tìm lấy một vị sư phụ nữa. Không biết ai sẽ là sư phụ của ta.”
“Đúng vậy. Không biết ai sẽ là sư phụ của ta.” Kỷ Ninh nói khẽ.
Sư phụ.
Nếu nói về việc nhận sư phụ trong quá trình tu luyện thì mình từ nhỏ đã có sư phụ chỉ dạy cho bắn cung. Nhưng học bắn cung cũng chỉ là kỹ năng của người thường. Còn sư phụ trên con đường tu tiên…chính là người sẽ giảng dạy cho mình hiểu được những pháp môn đi tới cấp độ tiên nhân. Ơn huệ này còn lớn hơn rất nhiều so với trước. Hơn nữa tình thầy trò có lẽ sẽ kéo dàu tới mấy trăm năm, thậm chí cả ngàn năm.
Vèo! Vèo!
Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc cùng đáp xuống trước đại điện chưởng giáo. Cả hai vừa nhìn qua một cái thì liền phát hiện trong đại điện đã có không ít đệ tử chính thức đến. Ước chừng tầm một trăm người đang nói chuyện với nhau đầy thoải mái. Những đệ tử này đều có khí độ bất phàm.
Khi Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc cùng tiến vào đại điện thì có không ít người nhìn về phía họ. Không ít ánh mắt mang theo ý tốt, khẽ gật đầu ra hiệu.
“Xem ra cũng có một phần đệ tử chính thức trong Hắc Bạch Học cung tới đây.” Kỷ Ninh thầm nghĩ. “Dù sao thì đều là người tu tiên cả. Nên sẽ không thể ở mãi trong môn phái được. Chỉ sợ rằng đa phần vẫn còn đang ở bên ngoài.”
Hàng năm đều có lễ mừng nhập môn.
Mà thỉnh thoảng người tu tiên lại bế quan tới mấy chục năm. Mà loại lễ mừng đệ tử mới vào này cũng không quan trọng lắm nên dù họ không tới thì cũng không có vấn đề gì. Có điều phần lớn…những đệ tử đồng môn không có việc gì quan trọng thì đều phải tới đại điện chưởng giáo để chào hỏi.
“Chưởng giáo sư bá đã tới.” Bỗng nhiên có một người hô lên.
Nhóm người Kỷ Ninh liền quay đầu lại. Chỉ thấy ở giữa không trung trên đại điện có một thanh niên áo trắng đang từ từ hạ xuống. Bên cạnh còn có vài bóng người đi theo khác. Tất cả đều là Nguyên Thần đạo nhân trong Hắc Bạch Học cung. Nhóm người này cùng bước vào.
“Dựa theo quy định của Hắc Bạch Học cung thì đa phần đệ tử mới vào môn phái đều bái Nguyên Thần đạo nhân làm sư phụ.” Kỷ Ninh thầm nghĩ. Nguyên Thần đạo nhân ở Hắc Bạch Học cung không giống với bất kỳ Nguyên Thần đạo nhân ở môn phái thông thường nào khác. Thực lực của họ cực kỳ khủng khiếp, có thể so sánh với tiên nhân thông thường. Cho nên việc bái được một vị sư phụ là Nguyên Thần đạo nhân của Hắc Bạch Học cung cũng tính là may mắn lắm rồi.
“Không biết sư phụ của ta sẽ là người nào trong bọn họ.” Ánh mắt của Kỷ Ninh chuyển qua những Nguyên Thần đạo nhân đi bên cạnh chưởng giáo ‘Bích Hải đạo nhân’.
Chương 161: Đạo hiệu Bắc Minh
Bích Hải đạo nhân ngồi trên ghế chưởng giáo quan sát xuống phía dưới. Một đám Nguyên Thần đạo nhân đứng ở hai bên.
Dưới đại điện là một đám Vạn Tượng chân nhân và Tử Phủ tu sĩ.
Trong ‘Hắc Bạch Học cung’, vai vế được chia ra làm ba hàng khác nhau. Tử Phủ tu sĩ có vai vế ngang với Vạn Tượng chân nhân nên xung hô huynh đệ với nhau. Bởi vì với bất cứ đệ tử nào, việc trở thành Vạn Tượng chân nhân đều là việc cực kỳ dễ dàng.
Nguyên Thần đạo nhân có vai vế ở giữa.
Tiên nhân có vai vế cao nhất.
Đệ tử như Kỷ Ninh khi gặp tiên nhân sẽ phải xưng hô ‘sư tổ’. Khi gặp Nguyên Thần đạo nhân thì đều phải xưng hô ‘sư bá sư thúc’. Đương nhiên nếu như có thể bái một vị tiên nhân làm sư phụ thì có thể xưng hô với vị tiên nhân đó là sư phụ. Nhưng vẫn phải xưng hô sư tổ với những vị tiên nhân khác.
Vai vế giữa người tu tiên thường được phân chia theo thực lực. Tùy mức độ xã giao mà xưng hô.
“Các vị.” Bích Hải đạo nhân ngồi trên cao, âm thanh vang vọng khắp đại điện. “Hắc Bạch Học cung chúng ta lại có thêm hai đệ tử. Người nhỏ bé mặc da thú ở bên trái là Kỷ Ninh.”
Nhỏ bé? Chẳng lẽ không thể gọi mình là thiếu niên được à?
“Vị mặc áo bào trắng bên phải có dáng người nhỏ bé hơn là Mộc Tử Sóc.” Bích Hải đạo nhân nói.
“Nhỏ bé hơn?” Mộc Tử Sóc cũng chớp chớp mắt.
Hơn trăm đệ tử trong đại điện đều nở nụ cười. Nhóm Nguyên Thần đạo nhân cũng hơi mỉm cười. Hiển nhiên là bọn họ đều biết tính cách của vị chưởng giáo ‘Bích Hải đạo nhân’ này.
Bích Hải đạo nhân cũng mỉm cười nhìn Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc. “Hôm nay có một phần các đệ tử đã tới đại điện này tham dự. Còn có rất nhiều người khác đang bế quan, hoặc du lịch bên ngoài. Sau này các ngươi có thể gặp được. Từ giờ trở đi các ngươi là một thành viên của Hắc Bạch Học cung. Phải biết đoàn kết không được tương tàn với đồng môn.”
“Rõ.” Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc đáp.
“Ừ, bắt đầu làm lễ dùng máu thề đi.” Bích Hải đạo nhân nói.
Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc nhìn nhau một cái.
Rồi cả hai cùng chìa ra một ngón tay. Một giọt máu đỏ tươi chảy ra từ ngón tay.
“Ta Kỷ Ninh (Mộc Tử Sóc) dùng máu làm chứng để thề với trời cao. Ta cam tâm tình nguyện gia nhập Hắc Bạch Học cung. Làm đệ tử Hắc Bạch Học cung, tuân theo quy định của Hắc Bạch Học cung…” Một luồng hơi thở cổ xưa tràn ngập khắp đại điện. Tất cả mọi người đều im lặng. Chỉ có âm thanh của Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc vang vọng trong đại điện.
Lời thề với trời!
Chính là lời thề không thể nào làm trái. Đây cũng chính là lý do tại sao có rất ít người ‘phản bội môn phái’ ở vương triều Đại Hạ. Nếu kẻ nào dám phản bội môn phái thì không cần tới môn phái phải tự tay trừng phạt mà trời cao đã đủ để giết chết kẻ phản bội rồi. Đương nhiên nếu không phải là môn phái lúc trước hoặc người đó bị đuổi ra khỏi môn phái thì cũng không thể tính là đệ tử được.
‘Lời thề với trời’ đều được đệ tử nguyện ý nói ra nên có đầy đủ sự công bằng trong đó.
…
Sau khi nói xong lời thề với trời, Bích Hải đạo nhân gật đầu vừa ý. “Tốt. Hai người các ngươi đã chính thức gia nhập. Nếu đã gia nhập môn phái thì phải có đạo hiệu. Mỗi người các ngươi tự đặt cho mình một cái đạo hiệu đi.”
Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc đều suy ngẫm.
Đạo hiệu…
Như Bích Hỏa đạo nhân có đạo hiệu là ‘Bích Hải’. Như Hỏa Long tiên nhân có đạo hiệu chính là ‘Hỏa Long’.
“Nếu không muốn tự đặt ra đạo hiệu thì có thể dùng tên khai sinh của mình thành đạo hiệu cũng được.” Bích Hải đạo nhân cười nói. “Có rất nhiều đệ tử đã quen nghe tên mình rồi, không quen nghe đạo hiệu nên đều dùng tên khai sinh để xưng hô.”
“Đạo hiệu của ta gọi là ‘Song Mộc’.” Mộc Tử Sóc đột nhiên mở miệng.
“Song Mộc?” Bích Hải đạo nhân gật đầu nhẹ rồi nhìn về phía Kỷ Ninh đứng ở bên. “Kỷ Ninh, ngươi thì sao?”
Kỷ Ninh nói từ tốn. “Đạo hiệu của ta gọi là Bắc Minh đi.”
“Tốt.” Bích Hải đạo nhân gật đầu. “Đã có đạo hiệu rồi. Các vị sư phụ trưởng bối trong Hắc Bạch Học cung ta cũng đã bàn bạc xong. Sẽ có người nhận các ngươi làm đệ tử. Nếu các ngươi không vừa ý thì có thể nói ra.”
“Rõ.” Kỷ Ninh cùng Mộc Tử Sóc đáp.
Không muốn ư?
Nói đùa à? Chỉ cần không có hận thù gì thì thông thường chỉ cần sư môn trưởng bối mở miệng là các đệ tử đều không chối từ.
“Mộc Tử Sóc.” Trong nhóm Nguyên Thần đạo nhân đứng bên Bích Hải đạo nhân, một bà cụ tóc bạc mặt hồng hào mở miệng nói với Mộc Tử Sóc, đôi mắt nhìn hắn với vẻ đầy từ ái. “Nghe nói con đường ngươi đi chính là khôi lỗi. Quỳnh Hoa ta cũng có chút tâm đắc với đạo khôi lỗi. Không biết ngươi có nguyện ý bái ta làm sư phụ không.”
Kỷ Ninh hơi dao động.
Quỳnh Hoa?
Trong đống tin tức do Bắc Sơn Bách Vi biên soạn có nhắc tới, Quỳnh Hoa đạo nhân chính là người có thành tựu với khôi lỗi nhất ở Hắc Bạch Học cung.
“Đệ tử nguyện ý.” Mộc Tử Sóc cung kính quỳ sát đất. “Đệ tử bái kiến sư phụ.”
“Ừ.” Quỳnh Hoa đạo nhân mỉm cười gật đầu.
Kỷ Ninh thì lại nhìn qua một lượt những vị Nguyên Thần đạo nhân. Rốt cuộc ai sẽ là sư phụ của mình đây? Người nào đây?
Không có bất kỳ ai trong nhóm Nguyên Thần đạo nhân đứng cạnh Bích Hải đạo nhân mở miệng.
“Hả. Quái! Sao không có ai thu Kỷ Ninh sư đệ làm đệ tử vậy.”
“Đúng vậy. Không có vị sư thúc sư bá nào lên tiếng cả.”
Ngoài Kỷ Ninh ra, đám đệ tử đều đang xì xầm bàn tán.
Bỗng nhiên, Bích Hải đạo nhân hướng mắt về phía cửa điện. Một bóng người xuất hiện trước cửa. Đó là một nam tử tóc đen mặc áo dài đen đang đi tới, ánh mắt sắc bén mà uy nghiêm. Khi hắn vừa bước vào đại điện thì cả đại điện như chìm vào bóng đem. Lúc này cả đám đệ tử mới quay đầu lại nhìn người này.
“Bái kiến sư tổ.” Những đệ tử kia đều mở miệng. Có vài đệ tử vẫn còn ngỡ ngàng, hiển nhiên là không biết nhưng rồi thấy những người xung quanh hành lễ thì cũng cung kính hành lễ theo. Hai người Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc cũng cung kính hành lễ.
“Bái kiến sư thúc.” Nhóm Nguyên Thần đạo nhân ở phía trên cũng cùng cung kính hô.
“Sư thúc.” Bích Hải đạo nhân cũng đứng dậy.
Trong nháy mắt, nam tử áo đen mặc áo choàng đen như trở thành trung tâm của cả đại điện. Dường như bầu trời đều quay quanh hắn.
“Kỷ Ninh.” Nam tử tóc đen mặc áo choàng đen nhìn về phía Kỷ Ninh. “Ngươi có nguyện ý làm đại đồ đệ của ta không?”
Kỷ Ninh hơi kinh ngạc.
Lời vừa rồi làm cho Kỷ Ninh lập tức ý thức được người trước mặt là ai. Trong tin tức do Bắc Sơn Bách Vi biên soạn chỉ có vài dòng ngắn ngủi nói về tiên nhân. Dù sao những chuyện về tiên nhân đều là những tin tức bí mật. Mà những tin tức của Bắc Sơn Bách Vi cung cấp lại không phải những tin tức bí mật nên cũng chỉ giới thiệu đơn giản về vị Điện Tài tiên nhân này.
Điện Tài tiên nhân: tiên nhân của Hắc Bạch Học cung. Cực giỏi dùng kiếm. Không có đệ tử nào.
Trong những tiên nhân còn sống ở Hắc Bạch Học cung, Điện Tài tiên nhân là người duy nhất chưa thu đệ tử nào. Vì thế nên khi vừa nghe tới từ ‘đại đồ đệ’ là Kỷ Ninh đã biết người trước mặt là ai.
Lúc này còn không bái thì đợi đến khi nào bái đây?
“Đệ tử nguyện ý.” Kỷ Ninh quỳ xuống, cung kính bái lạy hành lễ. “Đệ tử Kỷ Ninh bái kiến sư phụ.”
“Ừ, đi theo ta.” Gương mặt nghiêm nghị của Điện Tài tiên nhân nở ra nụ cười hiếm thấy. Sau vài cái gật đầu dặn dò thì liền đi thẳng ra bên ngoài.
Kỷ Ninh liền đi theo.
Đông đảo các đệ tử đều kinh ngạc nhìn cảnh này. Tiên nhân trực tiếp thu đệ tử ư? Đây chính là việc cực kỳ hiếm thấy. Nếu phân tích từ hàng ngũ đệ tử bọn họ thì những kẻ được tiên nhân thu làm đệ tử đều là mấy người cực kỳ nghịch thiên kia. Mấy người kia đều là những ‘tiên nhân chuyển thế’ yêu nghiệt.
…
Mây mù bao phủ Điện Tài tiên nhân và Kỷ Ninh bay nhanh tới một tòa phủ đệ.
Vào phủ đệ.
Vào điện sảnh.
Điện Tài tiên nhân ngồi lên giường ngọc. Kỷ Ninh đứng cung kính ở bên. Thoạt nhìn thì Điện Tài tiên nhân là người rất nghiêm túc.
“Cả đời này, người làm ta kính trọng nhất chính là Bắc Hành tiền bối.” Điện Tài tiên nhân nói. “Ta từng nói. Nếu không có người nào nhận được kiếm ý truyền thừa của Bắc Hành tiền bối thì ta nhất định sẽ không thu ai làm đệ tử. Mà ngươi chẳng những được truyền thừa kiếm ý mà còn lấy được truyền thừa ‘Tam Xích Kiếm’ đầy đủ. Cho dù là ta thì cũng không thể biết được ba kiếm cuối cùng.”
Kỷ Ninh cung kính lắng nghe.
Chưởng giáo còn biết thì vị sư phụ này biết cũng không có gì kỳ quái.
“Không chỉ có mỗi Bích Hải biết ngươi có được truyền thừa ‘Tam Xích Kiếm’ hoàn chỉnh đâu. Còn mấy vị tiên nhân chúng ta nữa.” Điện Tài tiên nhân nói. “Cho nên ngươi không được tiết lộ chuyện này ra.”
“Đệ tử hiểu rõ.” Kỷ Ninh cung kính nói.
“Ngươi cũng đã biết. Trong Hắc Bạch Học cung ta, muốn học được pháp môn, thần thông hàng đầu thì phải đều phải dùng Hắc Bạch Đan để đổi lấy.” Điện Tài tiên nhân nhìn về phía Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh gật đầu.
Những thứ đó đều đã được ghi đầy đủ trong quyển sách ‘Hắc Bạch’.
Muốn có được thần thông ‘Pháp Thiên Tượng Địa’ thì phải dùng một ít Hắc Bạch Đan để đổi. Muốn pháp thuật khác cũng phải dùng Hắc Bạch Đan đổi. Nếu muốn lấy pháp môn cho linh thú, vẫn là dùng Hắc Bạch Đan đổi hết!
Hắc Bạch Đan chính là thứ được môn phái ban phát.
Ví dụ như cảnh giới đạt tới ‘Đạo Chi Vực Cảnh’ là sẽ được nhận Hắc Bạch Đan
Thực lực đạt tới Vạn Tương chân nhân cũng sẽ có được Hắc Bạch Đan.
Trở thành Nguyên Thần đạo nhân cũng sẽ có Hắc Bạch Đan.
Nếu gia nhập được Ứng Long Vệ cũng sẽ có Hắc Bạch Đan.
…
Tóm lại, càng có biểu hiện xuất sắc thì tông môn lại càng ban cho nhiều Hắc Bạch Đan. Dĩ nhiên là nhờ đó lại có thể đổi được các pháp môn càng cao thâm hơn
“Thần hồn của ngươi đã đạt tới cấp độ thần thức rồi phải không?” Điện Tài tiên nhân hỏi.
Kỷ Ninh không khỏi giật mình. Chính mình chưa bao giờ để lộ ra mà.
“Có thể nhận được truyền thừa Tam Xích Kiếm đầy đủ thì yêu cầu với thần hồn cũng rất lớn. Những người đã từng có được đầy đủ ‘Tam Xích Kiếm’ đều là tiên nhân chuyển thế có thần hồn đạt tới cấp độ ‘thần thức’.” Điện Tài tiên nhân nói.
Kỷ Ninh cung kính nói: “Đúng là thần hồn của đệ tử đã đạt tới cấp độ thần thức. Nhưng còn chuyện tiên nhân chuyển thế…thì dường như đệ tử…”
“Uống Mạnh Bà thang vào thì ngươi sẽ không thể nào nhớ nổi ký ức của kiếp trước.” ĐIện Tài tiên nhân lắc đầu. “Có điều thần hồn của ngươi mạnh như thế. Cho dù không phải tiên nhân chuyển thế thì cũng có gặp gỡ cực lớn nào đó.”
Điện Tài tiên nhân trở nên trầm ngâm
“Ngươi mới gia nhập môn phái nên sẽ có một ngàn Hắc Bạch Đan.”
“Ngươi đạt tới Đạo Chi Vực Cảnh nên sẽ được thưởng một ngàn Hắc Bạch Đan.”
“Thần hồn của ngươi đạt tới cấp độ thần thức. Nên được thưởng hai ngàn Hắc Bạch Đan.”
“Sư phụ cũng có thể tặng cho ngươi hai ngàn Hắc Bạch Đan nữa. Tổng cộng là ngươi có sáu nghìn Hắc Bạch Đan.”
Điện Tài tiên nhân lại trịnh trọng nói. “Nếu ngươi đã được truyền thừa ‘Tam Xích Kiếm’ thì sau này nhất định phải thi triển được nó. Cho nên ngươi phải tới Đạo Tàng Điện, cố gắng đổi lấy quyển thượng ‘Tam Xích Kiếm’. Tam Xích Kiếm chính là kiếm pháp trấn cung của Hắc Bạch Học cung nên muốn có được nó, ngươi sẽ phải bỏ ra hai ngàn Hắc Bạch Đan.”
Kỷ Ninh lập tức chết lặng.
Rõ ràng mình đã có được truyền thừa Tam Xích Kiếm. Nhưng vì che dấu nên vẫn phải đi đổi lấy quyển thượng ‘Tam Xích Kiếm’. Hai ngàn Hắc Bạch Đan đó. Hóa ra sư phụ tăng cho mình hai ngàn Hắc Bạch Đan là để làm thứ này.
“Còn về pháp môn luyện khí. Ngươi phải nhớ kỹ, phải chọn lấy ‘pháp môn luyện khí cấp độ tiên giai’.” Điện Tài tiên nhân nói. “Còn những thần thông, kiếm thuật khác…thì ngươi cứ tự chọn lấy.”
“Đi thôi.”
“Đi thẳng tới Đạo Tàng Điện. Nhận Hắc Bạch Đan, nhận nguyên dịch. Rồi ngươi cứ tự chọn lấy pháp môn, thuật pháp, thần thông để tu luyện.” Điện Tài tiên nhân nói. “Nếu có chỗ nào vướng mắc thì có thể tới hỏi ta.”
“Dạ.” Kỷ Ninh cunh kính hành lễ.
Rồi lập tức lui ra, đi tới Đạo Tàng Điện.