1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
  4. Tập 27 [Chương 152 đến 156]

Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast

Tập 27 [Chương 152 đến 156]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 152: Tháng chạp gia nhập môn phái

Đảo mắt cái đã tới tháng chạp. Từ mùng một đến mùng ba là thời gian mà đa số các môn phái trong thành An Thiền thu nhận đệ tử.

“Oa.”

Ba người Mạnh Hân, Mạnh Tuấn, Mạnh Nham đi vào đường nhỏ đi ra đường lớn.

“Hôm nay thật nhiều người.” Mạnh Hân thốt lên.

Mạnh Tuấn mang vẻ mặt hớn hở nói. “Lại còn phải nói. Hôm nay là mùng một tháng chạp, là ngày đầu tiên các môn phái thu nhận đồ đệ. Không biết có bao nhiêu người sẽ tới thành An Thiền để gia nhập môn phái đây. Có người thường, Tiên Thiên sinh linh, cũng có những Tử Phủ tu sĩ như chúng ta đó! Có điều những môn phái đứng đầu đều thường chỉ thu nhận Tử Phủ tiền kỳ! Chúng ta lại đều là Tử Phủ tiền kỳ nên sẽ dễ dàng gia nhập môn phái hơn rất nhiều.”

Mạnh Hân lại liếc trộm một cái về phía Mạnh Nham. Khi bị đám đệ tử Tuyết Long Sơn cướp giết, Mạnh Nham vì cứu nàng mà thi triển ra cấm thuật làm tổn thương căn cơ. Nên bây giờ sẽ rất khó có thể gia nhập được môn phái.

“Hân muội, chúng ta đi thôi.” Mạnh Tuấn hô lên. Hắn bỗng liếc mắt tới Mạnh Nham, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười. “Đầu đất, tuy ngươi đã bị tổn thương căn cơ nhưng vẫn là Tử Phủ tu sĩ tiền kỳ. Nếu may mắn gặp phải môn phái nào không kiểm tra cẩn thận, không chừng lại có thể gia nhập được môn phái ấy chứ.”

Trên mặt Mạnh Nham cũng khó nhịn được hiện lên sự giận dữ.

Cái gì là môn phái không kiểm tra cẩn thân cơ? Việc thu nhận đệ tử chính là việc quyết định tương lai của cả môn phái. Môn phái nào sẽ làm qua loa đây?

“Úi, đừng tức giận vậy chứ.” Mạnh Tuấn cười xòa một tiếng rồi quay đầu rời đi.

“Tảng Đá ca ca.” Mạnh Hân nhịn không được phải hô lên.

“Các ngươi cứ đi đi. Ta sẽ đi một mình tìm xem có môn phái nào nhận không.” Mạnh Nham nói giọng trầm thấp.

Mạnh Hân chần chừ nói. “Tảng Đá ca, ta sẽ cùng đi với ngươi. Chúng ta cùng đi gia nhập môn phái.”

Mạnh Nham không khỏi vui mừng.

“Hân muội!” Mạnh Tuấn chạy từ xa xa tới, hớt hải nói.

“Ta đi cùng với Tảng Đá ca.” Mạnh Hân đứng bên cạnh Mạnh Nham làm cho Mạnh Nham cảm thấy thật sự kích động.

“Khi trước Tảng Đá ca đã thi triển cấm thuật cứu mạng cả ngươi đó. Ngươi lại không đợi hắn sao? Ta sẽ không thèm đi với ngươi đâu.” Mạnh Hân nói.

Bởi vì từ nhỏ đã xinh đẹp lại có thiên tư nên Mạnh Hân rất được cưng chiều cho nên nàng cũng có chút gì đó kiêu ngạo trong tính cách. Tuy nàng hơi xem thường Mạnh Tuấn và Mạnh Nham, nhưng do Mạnh Nham đã cứu mạng nàng nên nàng rất thật lòng cảm ơn. Nhưng với Mạnh Tuấn…đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy thì lại làm đáy lòng nàng cảm thấy xem thường tên Mạnh Tuấn này.

“Ngươi…” Mạnh Tuấn trừng mắt.

“Hứ.” Mạnh Hân lườm một cái.

“Đợi đấy, để xem các ngươi có thể gia nhập được môn phái nào không.” Mạnh Tuấn quay đầu rời đi.

Mạnh Hân nhìn về phía Mạnh Nham ở bên: “Tảng Đá ca, chúng ta đi thôi.” Giờ phút này, Mạnh Nham cảm thấy được tình cảm nóng bỏng trong người. Hắn cùng đi với Mạnh Hân, bắt đầu thử gia nhập từng môn phái.

Phủ Bắc Sơn Hắc Hổ, thành Tây, thành An Thiền.

“Bách Vi huynh, không cần tiễn ta nữa đâu.” Kỷ Ninh cười nói.

“Ta sẽ đợi tin vui của Kỷ Ninh ngươi.” Bắc Sơn Bách Vi cười.

Kỷ Ninh chắp tay.

Rồi lập tức quay người dẫn Bạch Thủy Trạch phi thẳng tới phía Hắc Bạch Học cung.

Mấy ngày yên tĩnh ở phủ Bắc Sơn Hắc Hổ, nhờ Bắc Sơn Bách Vi, Kỷ Ninh hiểu được…trong thời gian này, do biểu hiện thực lực xuất sắc ở động Vô Ưu đã làm cho không ít môn phái cử người tới phủ Bắc Sơn Hắc Hổ, mời Kỷ Ninh tới gia nhập môn phái của họ. Một đám đưa ra không ít các điều kiện cực kỳ hậu hĩnh.

Làm đồ đệ của tiên nhân.

Tặng ngàn cân nguyên dịch.

Chuẩn bị một món pháp bảo thiên giai…

Vô số những điều kiện có thể làm cả Nguyên Thần đạo nhân phải thèm nhỏ dãi. Tính về giá trị thì không thua kém gì mỏ quặng nguyên thạch ở lãnh địa Kỷ tộc. Đáng tiếc trong đám đó lại không có người của Liệt Thiên kiếm phái và Hắc Bạch Học cung.

Ba môn phái lớn trong tám thế lực lớn thuộc quận An Thiền thì Bách Hoa tiên cảnh chỉ thu nữ đệ tử. Liệt Thiên kiếm phái thì có sự uy nghiêm của họ nên cũng sẽ không đi mời mọc đệ tử. Hắc Bạch Học cung lại càng hơn nữa nên sẽ chẳng chủ động lôi kéo ai bao giờ.

“Những môn phái này đều yếu hơn ba môn phái lớn kia. Các pháp môn luyện khí, thần thông, bí thuật trong môn phái cũng đều kém hơn một tầng.” Kỷ Ninh lắc đầu. Kém hơn một tầng là đã khác biệt như trời với đất rồi. Có pháp môn luyện khí càng cao thì khả năng trở thành tiên nhân càng lớn.

Một lát sau.

“Đến rồi.” Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn Hắc Bạch Học cung ở phía xa xa. Bạch Thủy Trạch cũng nhìn theo.

“Hôm nay quả thật đông đúc náo nhiệt hơn ngày thường.” Kỷ Ninh cảm thán.

“Hắc Bạch Học cung này thu nhận đệ tử rất hà khắc. Ninh nhi, ngươi đừng có chủ quan mà bị loại đấy.” Bạch Thủy Trạch truyền âm qua tâm linh nói.

“Bạch thúc cứ yên tâm đi.” Kỷ Ninh gật đầu.

Hôm nay, cửa chính của Hắc Bạch Học cung mở rộng cho người ngoài vào thoải mái. Kỷ Ninh cũng dẫn Bạch Thủy Trạch đi vào.

Trong đám người nhốn nha nhốn nháo đó có đủ loại người tu tiên từ khắp nơi tới đây để gia nhập Hắc Bạch Học cung.

“Phụ thân, ta nhất định sẽ cố gắng để được gia nhập Hắc Bạch Học cung.”

“Ta chắc chắn sẽ được vào Hắc Bạch Học cung rồi!”

“Nhất định phải trở thành đệ tử của Hắc Bạch Học cung. Chỉ cần làm được là Như muội sẽ đáp ứng trở thành thê tử của ta.”

Một đám người tu tiên nghiến răng nghiến lợi chen lấn, bên cạnh còn có rất nhiều linh thú, tôi tớ, người nhà, bằng hữu đi theo.

“Phải đến cả ngàn vạn người ấy chứ.” Kỷ Ninh líu lưỡi.

Ở phía trước truyền tới tiếng quát tức giận. “Ngươi là một tên luyện khí Tử Phủ trung kỳ, đến Hắc Bạch Học cung ta làm gì? Mau mau đi xuống đi. Tất cả những người ở sau tới gia nhập Hắc Bạch Học cung nghe đây. Luyện khí nhất định phải là Tử Phủ tiền kỳ. Hắc Bạch Học cung ta chỉ tuyển nhận đệ tử Tử Phủ tiền kỳ! Nếu không phải Tử Phủ tiền kỳ thì mau lui ra sau đi, đỡ bị ta quát cho một trận.”

“Người kế tiếp.”

“Sao, kinh mạch của ngươi không đủ dẻo dai, lui đi.”

“Kế tiếp.”

“Ngươi từng thi triển cấm thuật rồi, còn tới Hắc Bạch Học cung ta làm gì. Cút mau!”

“Kế tiếp.”

“Kinh mạch không đủ rộng, lui ra mau.”

“Kế tiếp.”

“Sao, cũng có thể miễn cưỡng vào được. Vào bên trong đợi đi.”

Kỷ Ninh có thể nghe rõ ràng những âm thanh truyền tới từ phía xa xa. Nghe được những âm thanh đó thì Kỷ Ninh không khỏi giật mình. Chỉ riêng về phần tra xét tư chất đã loại đi rất nhiều người rồi. Có thể thấy được yêu cầu nghiêm ngặt tới mức nào.

Một lát sau.

Kỷ Ninh mới tới được hàng đầu để nhìn được cảnh tượng trước mặt. Ở xa xa là một vùng hồ nước, trên mặt nước có một con thuyền nhỏ, một gã trung niên tóc đen đang ngồi ở đầu thuyền. Hắn ngồi đó, tay cầm bầu rượu với vẻ rất nhàn nhã. Đồng thời ở trên không trung còn có một cái gương bằng đồng thau chiếu xuống những người tu tiên.

“Bái kiến tiền bối.” Một người tuổi trẻ bay tới, đứng trên mặt nước mà không chìm xuống chút nào.

Vù vù.

Gương đồng thau chiếu thẳng vào người hắn.

“Ừ, có thể miễn cưỡng đi vào. Đi vào trong chờ đợi đi.” Người trung niên tóc đen hờ hững nói.

“Cảm tạ tiền bối.” Người trẻ tuổi lập tức đạp nước nhảy đi, nhanh chóng bay qua cả vùng hồ nước tới bờ bên kia. Ở bên kia đã có vài tên nam nữ trẻ tuổi tới trước, thậm chí có cả người có bộ dáng thiếu niên.

Một đám người tu tiên lại bị loại bỏ, chỉ có thể quay lại bờ rồi rời đi. Mà kẻ nào vượt qua được thì lập tức nhảy sang bờ bên kia.

Một công tử nhanh nhẹn nhảy lên mặt hồ, chắp tay nói: “Mạnh Đường gặp qua tiền bối.”

Gương đồng thau trên không trung chiếu xuống một cái.

“Vào đi thôi.” Người trung niên tóc đen lộ ra một nụ cười hiếm thấy.

Tên Mạnh Đường kia khiêm tốn hành lễ rồi lập tức bay tới bờ bên kia.

“Bạch thúc. Người đứng ở đây đợi ta.” Kỷ Ninh nhìn Bạch Thủy Trạch đang đứng bên, dùng tâm linh truyền âm.

Bạch Thủy Trạch gật gật đầu.

Vèo!

“Mặc da thú sao?”

“Người trẻ tuổi kia mặc da thú sao? Thật hiếm thấy.”

“Không biết từ đâu xuất hiện.”

“Có điều thoạt nhìn mới chỉ là thiếu niên, sợ rằng tư chất không thấp đâu.” Ở xa xa, một đám người thờ ơ nhìn rồi cùng bàn tán.

Kỷ Ninh vẫn rất bình tĩnh. Những người kia xem thường vì hắn mặc da thú. Nhưng tấm da thú này chính là thứ phỏng chế theo tấm da thú mà mẫu thân may cho. Khi mặc da thú…Hắn cảm thấy rất thoải mái như được đứng bên mẫu thân vậy. Còn về những tấm da thú do mẫu thân may cho, bản thân vẫn còn tiếc không dám mặc nên vẫn cất giữ lại.

Người trung niên tóc đen ở mũi thuyền liếc mắt nhìn Kỷ Ninh một cái. “Không cần phải khoe khoang tốc độ nhanh thế nào đâu.”

Gương đồng thau ở trên không cũng chiếu về phía Kỷ Ninh.

“Sao?” Kỷ Ninh cảm giác được, gân cốt da thịt toàn thân đều bị xuyên qua.

“Hả? Thần Ma luyện thể sao?” Người trung niên tóc đen kinh ngạc nhìn Kỷ Ninh một cái. Lúc này hắn mới vừa lòng gật đầu. “Tư chất không tệ. Hơn nữa Thần Ma luyện thể của ngươi cũng đã tới cấp độ Tử Phủ. Dường như cũng rất hoàn mỹ. Ngươi tu luyện pháp môn gì vậy?”

“Xích Minh Cửu Thiên Đồ!” Kỷ Ninh nói thẳng.

Lời vừa dứt, lập tức cảm một vùng nhốn nháo.

“Xích Minh Cửu Thiên Đồ sao?”

“Là pháp môn Thần Ma luyện thể trong truyền thuyết. Vậy mà có người tu luyện nó tới cấp độ Tử Phủ sao?”

“Thoạt nhìn chỉ là một thiếu niên. Nhưng đúng là càng nhỏ thì lại càng không thể xem thường. Nhỏ tuổi như vậy mà đã luyện được ‘Xích Minh Cửu Thiên Đồ’. Thật là lợi hại.”

“Đúng là có rất nhiều thiên tài muốn gia nhập Hắc Bạch Học cung. Từ sáng sớm tới giờ ta đã gặp hai người luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ tới cấp độ Tử Phủ rồi.”

Kỷ Ninh vừa nghe xong thì thầm nghĩ. Sao cơ, trước mình còn có người khác cũng đã luyện được Xích Minh Cửu Thiên Đồ sao?”

“Ừ.” Người trung niên tóc đen mỉm cười, gật đầu. “Đi vào trong đi, không được khinh thường đâu đấy. Có lẽ ngươi mới vào Hắc Bạch Học cung.”

“Cảm tạ tiền bối.” Kỷ Ninh khom người, trong lòng thì lại thầm hãi.

Quả thật Hắc Bạch Học cung thu nhận đệ tử rất hà khác. Mình tu luyện tới tầng thứ bảy Xích Minh Cửu Thiên Đồ…mà mới chỉ được bước vào. Dù sao thì Hắc Bạch Học cung này rất hấp dẫn với thiên tài tuyệt thế ở cả quận An Thiền, thậm chí cả những thiên tài tuyệt thể ở ngoài quận An Thiền cũng tới đây…Vậy mà hàng năm chỉ tuyển được có dăm ba người, thậm chí có năm còn không tuyển người nào!

Chỉ riêng tầng thứ bảy Xích Minh Cửu Thiên Đồ, nếu vào Liệt Thiên kiếm phái thì có lẽ đã dễ dàng gia nhập rồi.

Nhưng với lượng đệ tử thưa thớt như ở đây, có thể thấy được sự khó khăn khi gia nhập tới mức nào!

Vèo!

Nước dưới chân Kỷ Ninh như hòa cùng một thể với người hắn. Hắn chỉ cần bước vài bước là đã có thể loáng một cái tới bờ bên kia của hồ nước.

“Ngũ ca, lại có một người tu luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ tới đó.” Một thanh niên đứng đối diện bên cạnh thanh niên áo đen nói.

Thanh niên áo đen liếc mắt nhìn Kỷ Ninh một cái.

Kỷ Ninh cũng nhìn lại hắn.

“Xích Minh Cửu Thiên Đồ của ngươi đã tới tầng thứ mấy rồi?” Thanh niên áo đen hỏi.

Kỷ Ninh lại quay đầu đi chẳng thèm nhìn.

Thanh niên áo đen cau mày. Hắn là đứa con kiêu ngạo của trời trong bộ tộc, đã quen thói kiêu ngạo rồi. Lại còn tu luyện ‘Xích Minh Cửu Thiên Đồ’ tới tầng thứ bảy, đã tới cấp độ Tích Huyết Trọng Sinh. Lần này xin gia nhập Hắc Bạch Học cung. Hắn vẫn dùng tầm nhìn coi thường với đám người cùng thế hệ để nhìn họ. Có thể dùng thần thông để đánh vượt cấp thì dĩ nhiên sẽ cực kỳ kiêu ngạo.

“Hừ, không biết là cái giống gì nữa.” Thanh niên áo đen lườm Kỷ Ninh một cái rồi quay phắt đi.

Kỷ Ninh chọn đại một tảng đá rồi khoanh chân ngồi xuống, mặc kệ tên thanh niên áo đen kia.

Thời gian trôi qua, đám nam nữ trẻ tuổi xung quanh càng ngày càng đông. Có người đến từ bộ tộc lớn, thậm chí có người ở ngoài quận An Thiền, tới cả An Thiền Bắc Sơn tộc cũng có người tới. Kỷ Ninh cũng chỉ hờ hững xem náo nhiệt chứ chẳng bàn tán gì với ai. Hắn biết được. Chỉ sợ trong đám người trước mặt này không có nổi một người được gia nhập vào Hắc Bạch Học cung.

Chương 153: Vạn lôi tề phát

Đảo mắt một cái, mặt trời đã ngả bóng về phía Tây.

“Hôm nay kết thúc ở đây. Những người muốn gia nhập Hắc Bạch Học cung xin mời ngày mai tới sớm.” Trên hồ nước, người trung niên tóc đen hô lớn, đồng thời khẽ vẫy tay. Gương đồng thau trên không trung liền nhanh chóng thu nhỏ lại thành lớn cỡ bàn tay rồi rơi vào lòng bàn tay hắn. Tiếp theo, con thuyền cũng tự động đi về bờ hồ bên kia.

Con thuyền được thu lại rồi lên bờ.

Người trung niên tóc đen nhìn đám người trẻ tuổi nhốn nháo ở trước mặt, khẽ gật đầu: “Người có tự tin đều tới gia nhập môn phái ta trong ngày đầu tiên. Qua bao nhiêu năm, phần lớn đệ tử mà Hắc Bạch Học cung ta thu nhận được đều ở ngày đầu tiên này.”

“Trải qua sàng lọc ở ngày thứ nhất đã chọn ra được chín trăm sáu mươi hai người. Nhưng người có thể thực sự trở thành người của Hắc Bạch Học cung thì lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cho nên mọi người phải tự cẩn thận, dùng hết sức mình để vượt qua.”

“Dạ.”

Hơn chín trăm người cùng đáp lời.

“Ừ.” Người trung niên tóc đen gật đầu. “Tất cả đi theo ta.”

Hắn liền quay đầu đi vào trong.

Lập tức, cả đám người tu tiên trẻ tuổi đều theo sau. Kỷ Ninh quay đầu nhìn qua bờ hồ bên kia. Ở bên kia có không ít người đang lặng yên đợi chờ. Hẳn đều là người thân, tôi tớ, bằng hữu của hơn chín trăm người này. Trong số người đó còn có cả Bạch Thủy Trạch đang lặng yên nhìn qua bên này.

Hắc Bạch Học cung được xây dựng ở thành Tây, chiếm diện tích tầm chín trăm dặm.

Nếu xét trong các môn phái tu tiên thì đây có thể coi như là tương đối nhỏ. Nhưng với phạm vi chín trăm dặm này…nếu như xét ở Trái Đất – một trong hàng tỉ thế giới nhỏ thì đã ngang tầm với một tỉnh rồi. Còn như thành An Thiền – nơi mà tiên ma hội tụ này, thì còn lớn hơn cả một đất nước ở kiếp trước.

Lớn cỡ một tỉnh. Nếu nghiêm khắc nhận xét thì thật ra Hắc Bạch Học cung cũng không nhỏ chút nào.

Núi non mọc lên trùng điệp trong Hắc Bạch Học cung.

Dưới sự dẫn dắt, đám người Kỷ Ninh đã đi qua được quãng đường hơn trăm dặm, tới một thung lũng.

“Ngừng.” Người trung niên tóc đen nói.

Hơn chín trăm người đều dừng bước.

“Lên.” Người trung niên tóc đen quát.

Ầm ầm…

Thung lũng này rộng tầm vài dặm, nhưng bỗng nhiên xuất hiện từng tầng sóng bao phủ khắp nơi, hình thành một đại trận phong cấm. Đại trận phong cấm này cực kỳ lớn, chẳng những thung lũng mà đến cả những ngọn núi xung quanh cũng bị nó bao phủ. Dĩ nhiên là hơn chín trăm người cũng bị nhốt trong đó.

“Lạch cạch …” “Lạch cạch…” “Lạch cạch…” Tiếng cơ giới vang lên.

Chỉ thấy từ một cửa động trên vách núi trong đại trận phong cấm, từng đường ảo ảnh khổng lồ bắt đầu bay ra. Ước chừng có tám trăm mười đường ảo ảnh bay lên không trung rồi ngừng lại.

Đây là tám trăm mười cái đầu rồng. Từng đầu rồng đều há miệng xuống phía dưới.

“Là đại trận khôi lỗi.”

“Đại trận được tạo thành từ tám trăm mười con khôi lỗi!” Ở thung lũng phía dưới, hơn chín trăm người tu tiên trẻ tuổi hô lên. Không ít người tái mặt đi.

Vèo!

Người trung niên tóc đen phi lên cao, lao tới thẳng chỗ tám trăm mười cái đầu rồng ở phía trên. Đồng thời ở cửa động trên vách núi lại có năm bóng người lao ra. Mỗi người đều có hơi thở mạnh mẽ. Tính cả vị trung niên tóc đen thì có tổng cộng năm nam tử và một nữ tử. Từng người đều nhìn xuống dưới.

“Nghe rõ đây.” Người trung niên tóc đen quát. “Đợi lát nữa, đại trận khôi lỗi sẽ bắt đầu tấn công…việc các ngươi phải làm là trụ vững trước những công kích này, vượt qua toàn bộ sự ngăn cản. Trong thời gian một nén nhang phải bay tới được chỗ hang động bên cạnh chúng ta thì mới coi như là đã vượt qua thử thách. Nếu trong thời gian một nén nhang mà không bay vào được hang động này thì sẽ mất tư cách gia nhập Hắc Bạch Học cung ta!”

Trong hơn chín trăm người trẻ tuổi ở phía dưới. Có người tự tin, có kẻ sợ hãi, cũng có kẻ đứng lặng yên chờ đợi.

“Xẹt!”

Trên tay người trung niên tóc đen xuất hiện một nén nhang. Rồi nén nhang tự động bốc cháy. Đồng thời tám trăm mười cái đầu rồng kia cùng nhau phát ra ánh sáng xanh chói mắt. Mỗi một cái đầu rồng đều hé miệng bắn ra từng đường sấm sét màu xanh. Bùm bùm! Uỳnh!

Uỳnh!

Uỳnh!

Từng đường sấm sét đều đánh xuống phía dưới.

Vạn lôi tề phát!(cả vạn luồng sấm sét cùng được đánh xuống)

“Bắt đầu rồi đó.” Người trung niên tóc đen quát.

Vừa nhìn thấy toàn bộ đầu rồng đều nhả ra sấm sét, nén nhang kia cũng đã được đốt lên, cả đám người ở dưới đều biết thử thách đã bắt đầu.

“Điểm quan trọng là phải vào được hang động kia. Đó không phải chuyện dễ.” Kỷ Ninh ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua. Trong nháy mắt hắn đã thầm hiểu được. Tám trăm mười đầu rồng kia đều được bố trí bay quanh cửa hang động. Cho nên chỉ cần bước gần tới là tám trăm mười cái đầu rồng sẽ bay qua ngay…Mà còn đám lôi điện đánh xuống dưới nữa.

Ở phía dưới có diện tích lớn hơn nên sẽ bị đánh ít hơn.

Nhưng càng gần tới cửa động thì lượng sấm sét lại càng nhiều hơn.

“Uỳnh!

” Kỷ Ninh cầm Bắc Minh Kiếm trong tay. Một kiếm chém ra chẻ đôi luồng sấm sét bay tới. Trên thân Bắc Minh Kiếm có ẩn chứa nguyên lực nên có thể ngăn được sấm sét.

“Thật mạnh.” Kỷ Ninh cảm nhận thấy cánh tay mình chấn động một cái. “Uy lực của sấm sét không nhỏ chút nào.”

“Đi!”

“Lên!”

“Trên!”

Lập tức có mấy bóng người điều khiển pháp bảo lao lên. Sau một tiếng hô vang liền bay lên cao.

Càng lên cao sấm sét nghênh đón bọn họ lại càng dày đặc.

Chỉ mới qua thời gian một cái hô hấp, bọn họ mới bay được nửa độ cao đã bị chi chít sấm sét tấn công, bắt buộc phải hạ xuống.

Phía trên đại trận đầu rồng, sáu Nguyên Thần đạo nhân của Hắc Bạch Học cung đàm tiếu với nhau.

“Các vị nói xem. Trong chín trăm người trẻ tuổi phía dưới này có bao nhiêu người có thể vào động?” Một trung niên râu dài cười nói.

Một lão đầu trọc béo ục ịch cười ha hả: “Nói không chừng đến cả một tên cũng không có ấy chứ.”

“Chắc cũng không đến nỗi một tên cũng không vào được. Ta đoán chắc tầm năm ba người có thể vào động.” Một nữ tử áo trắng mỉm cười đánh giá. “Nhìn kìa, người đang xông lên kia có thực lực cũng không tệ lắm.”

Lập tức các Nguyên Thần đạo nhân khác đều nhìn kỹ xuống.

Chỉ thấy một nữ tử áo đen đang phóng lên cao. Một cái dây được nàng múa quanh người. Sấm sét bắn phá tới nàng đều bị nàng chủ động dùng dây nghênh đón, đỡ lại toàn bộ.

Rất nhanh đã vượt qua được một nửa độ cao.

Càng ngày càng tới gần đại trận đầu rồng.

“Một nửa đường tới đại trận khôi lỗi.” Người trung niên tóc đen bỗng nhiên mở miệng nói khẽ. Nhất thời bốn trăm lẻ tám cái đầu rồng cùng nhắm thẳng về phía nữ tử áo đen. Lập tức có mấy ngàn tia sấm sét điên cuồng oanh kích tới thẳng người nữ tử áo đen. Mặc cho đoạn dây múa lên điên cuồng. Kết cục vẫn là chẳng thấm vào đâu.

Uỳnh!

Đoạn dây nổ tung, cả người nữ tử áo đen ngã thẳng xuống đất.

“Mới có một nửa mà đã không đỡ được rồi.” Người trung niên tóc đen lắc đầu.

“Không thể gọi là thiên tài được.” Nữ tử áo trắng cũng lắc đầu.

Kỷ Ninh không vội đi lên mà vẫn quan sát đám người trẻ tuổi kia. Khi thấy tên thanh niên áo đen cũng tu luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ giống mình tới được rất gần đại trận đầu rồng thì bị lọt vào một trận oanh kích của toàn bộ đầu rồng. Ngay khi tên kia bị ngã xuống thì Kỷ Ninh liền hoàn toàn hiểu ra bố cục.

“Nếu đứng ở một chỗ dưới đất thì thỉnh thoảng mới bị đánh tới. Nếu bay càng cao thì sẽ càng bị đánh nhiều hơn. Nếu vượt qua được một nửa khoảng cách thì sẽ bị một nửa số đầu rồng kia oanh kích. Đến đoạn gần nhất thì sẽ bị toàn bộ đầu rồng tấn công.”

“Nhất định phải vượt qua toàn bộ đầu rồng thì mới có thể vào được hang động.”

“Khi còn ở khoảng cách xa xa thì hai ba người có thể phối hợp được với nhau để đỡ. Nhưng khi lọt vào thế tấn công của toàn bộ đầu rồng…thì liên thủ cũng chẳng khác gì không liên thủ.” Kỷ Ninh hiểu được. Bởi vì càng tiếp cận đầu rồng thì không gian lại càng nhỏ lại, làm hơn vạn tia sấm sét như hòa cùng với nhau bao chùm tất cả.

Trong một không gian mà tất cả đều bị bao chùm bởi sấm sét.

Người ở trong đó chỉ còn cách tiến lên.

Không có đường tắt nào có thể lách sang!

“Xông vào!” Sau khi hiểu được không còn con đường nào khác, Kỷ Ninh liền cho ngưng tụ ra quanh người một đóa Thủy Hỏa Liên Hoa có sáu tầng cánh sen, đồng thời dưới chân xuất hiện một thanh phi kiếm. Lúc này hắn điều khiển kiếm bay thẳng lên trời.

“Đi!”

“Xông lên.”

Cùng lúc Kỷ Ninh xông lên, còn có tám bóng người nữa cũng phóng lên cao.

Những người này đều lặng yên quan sát từ trước. Sau khi thấy được thế công của đám đầu rồng khi tấn công nữ tử áo đen…thì đều phát hiện ra không còn cách nào khác ngoài đi thẳng lên nên mới quyết định bay lên.

“Lên tiếp.” Nam tử áo đen kia bị đánh rơi xuống một nửa đường, nhìn thấy đám người khác xông lên thì lại cắn răng một cái rồi lần thứ hai xông lên tiếp.

Tám trăm mười cái đầu rồng đều tụ lại ở một chỗ. Chúng đều bao quanh cửa hang động. Kẻ nào muốn vào hang động thì nhất định phải vượt qua giữa đám đầu rồng này…Chắc chắn phải chịu được đòn tấn công của tất cả tám trăm mười đầu rồng.

Sáu gã Nguyên Thần đạo nhân nhìn xuống dưới.

“Đám này cũng được gọi là tuấn kiệt nhưng lại không đủ nhẫn nại.” Người trung niên tóc đen cười nói. “Các vị đoán thử xem có ai trong bọn chúng qua được không.”

“Người đang điều khiển khôi lỗi Thanh Long kia.” Nữ tử áo trắng sáng mắt lên nhìn về một gã thiếu niên mặc áo bào trắng đang đứng trên một con Thanh Long. Thiến niên áo bào trắng này có vẻ rất là non nớt, trên mặt còn có chút gượng gạo, nhưng hắn điều khiển con khôi lỗi Thanh Long ở dưới lại vô cùng linh hoạt, khi thì tránh qua, khi thì đánh bay một đám sấm sét.

“Muốn dùng được khôi lỗi ở trong đại trận Phong Thiên này thì nhất định phải luyện hóa được khôi lỗi đó thì mới có thể thi triển được.” Nữ tử áo trắng nói. “Nhìn hắn điều khiển khôi lỗi mà xem. Quả thực như điều khiển một cánh tay của mình vậy. Hắn như là khôi lỗi, khôi lỗi như là hắn. Nếu tính về phương diện khôi lỗi thì hắn chắc chắn là thiên tài.”

“Ừ.”

“Đúng.”

“Lợi hại.”

Cả đám đều gật đầu.

Những Nguyên Thần đạo nhân này đều không phải là những Nguyên Thần đạo nhân bình thường mà là Nguyên Thần đạo nhân thuộc Hắc Bạch Học cung. Mỗi người đều bất phàm nên ánh mắt của họ cũng rất sâu xa. Chỉ cần liếc mắt một cái là đã phát hiện ra thiên tư ở phương diện khôi lỗi của thiếu niên kia.

“Những người khác thì thế nào?” Người trung niên tóc đen cười.

“Những người khác sao?”

“Hình như cũng chẳng có gì đặc biệt lắm.”

“Tầm thường.”

Tầm mắt của những Nguyên Thần đạo nhân này rất cao. Tuy đám người Kỷ Ninh đều đã thi triển ra những chiêu thức rất lợi hại nhưng vẫn không thể làm những Nguyên Thần đạo nhân này cảm thấy đặc biệt chút nào.

“Ha ha ha.” Người trung niên tóc đen bỗng cười ha hả. “Các người đều mải miết khổ tu ở bên trong cho nên lần này ra ngoài chủ trì việc thu đệ tử cũng không nắm rõ được nhiều thông tin lắm. Lão đạo ta…thu thập tin tức tám phương nên cũng biết được một nhân tài trong lần thu nhận này. Các ngươi nhìn kia. Chính là thiếu niên mặc da thú có Thủy Hỏa Liên Hoa nở rộ xung quanh kia kìa.”

“Hắn sao?” Năm tên Nguyên Thần đạo nhân đều nhìn lại.

“Tuy Thủy Hỏa Liên Hoa này cũng được coi là khéo léo nhưng cũng không có gì đặc biệt lắm. Hắn có vấn đề gì vậy?” Nữ tử áo trắng hỏi. Đám Nguyên Thần đạo nhân khác cũng chờ câu giải thích.

Người trung niên tóc đen cười nói. “Kẻ mặc da thú, thi triển Thủy Hỏa Liên Hoa, lại sử dụng kiếm…tám chín phần mười là người trẻ tuổi tên Kỷ Ninh ở động Vô Ưu kia. Hắn vẫn còn trẻ, mới Tử Phủ tiền kỳ mà đã ngộ ra ‘Đạo Chi Vực Cảnh.”

“Ngộ ra Đạo Chi Vực Cảnh sao?” Năm tên Nguyên Thần đạo nhân đều kinh hãi. Mỗi người đều cúi đầu nhìn kẻ vốn không đáng chú ý lắm tên Kỷ Ninh ở dưới.

Chương 154: Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc

Vạn lôi tề phát, từng đường sấm sét đánh xuống phía dưới.

Khi lên cao, từng người tu tiên đều tự thi triển ra thủ đoạn của riêng mình. Có người thì xuất hiện từng vòng sáng vàng bao bọc quanh người, có người thì có cái bóng Thần Long bao phủ. Nhưng tất cả đều không thể rõ ràng như Thủy Hỏa Liên Hoa quay quanh người Kỷ Ninh.

“Đi.”

“Đi.”

Một tên thiếu niên áo bào trắng đang đứng trên khôi lỗi Thanh Long. Con Thanh Long uốn lượn vòng quanh, thân hình chốc chốc lại co duỗi, móng vuốt chụp ra bốn phương, đuôi rồng vung vẩy. Trong lúc nhất thời không có bất kỳ một luồng sấm sét nào tiến tới gần người thiếu niên kia được.

“Thanh Long vẫy đuôi.”

“Thanh Long bay lên.”

Thiếu niên áo bào trắng lẩm bẩm đọc lên từng thanh âm, đôi mắt tràn đầy sự cuồng nhiệt. Hiển nhiên là hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong việc thao tác khôi lỗi Thanh Long. Gương mặt của hắn có vẻ cực kỳ hưng phấn.

“Một nửa đại trận khôi lỗi.” Trên bầu trời, người trung niên tóc đen hạ lệnh.

Lập tức hơn bốn trăm khôi lỗi đầu rồng đều cúi xuống phía đám người Kỷ Ninh, bắt đầu nhả ra vô số đường sấm sét.

“Sướng thật, thích thật.” Thiếu niên áo bào trắng lại càng thêm hưng phấn. Hắn điều khiển khôi lỗi Thanh Long phát huy toàn bộ khả năng của bản thân, thi triển ra chiến lực cực mạnh nên có thể dễ dàng đỡ lại tất cả mọi sấm sét.

“Uỳnh!”

Đuôi rồng chỉ vẫy một cái là đã làm cho mấy đường sấm sét bay thẳng về phía Kỷ Ninh ở bên.

Với Thủy Hỏa Liên Hoa quay quanh và hai thanh Bắc Minh Kiếm trong tay, cho dù sấm sét có xuyên qua được sự ngăn cản của Thủy Hỏa Liên Hoa thì Kỷ Ninh vẫn có thể dùng hai thanh kiếm…dễ dàng đánh tan được đám sấm sét này.

Kiếm quang của Kỷ Ninh như nước chảy một cách tự nhiên, dễ dàng đỡ được toàn bộ sấm sét.

“Sao?” Sắc mặt của Kỷ Ninh biến đổi.

Bởi vì đột nhiên có ba đường sấm sét chuyển hướng, khoảng cách lại quá gần nên chỉ trong nháy mắt chúng đã tới gần. Điều này làm Kỷ Ninh vốn không chuẩn bị gì nên có chút trở tay không kịp.

“Cẩn thận.” Kiếm pháp của Kỷ Ninh lập tức biến đổi để đỡ lấy luồng sấm sét, đồng thời hắn không khỏi nhìn sang thiếu niên áo bào trắng ở phía bên. Vừa rồi chính mình đã bị tên thiếu niên này gây ảnh hưởng.

Thiếu niên áo bào trắng cũng đang nhìn Kỷ Ninh với vẻ mặt xấu hổ, ngay lập tức hắn truyền âm nói: “Hổ thẹn, hổ thẹn, xin lỗi chỉ là vô tình.”

Thấy thiếu niên áo bào trắng trong thời khắc quan trọng mà vẫn còn cố gắng truyền âm xin lỗi mình, Kỷ Ninh ngược lại sinh ra chút ấn tượng tốt với người thiếu niên này. Hắn truyền âm trả lời: “Không có chuyện gì.”

“Ta sẽ chú ý hơn.” Thiếu niên áo bào trắng lại truyền âm nói.

“Cứ cẩn thận bảo vệ mình đi. Tiếp theo là đòn tấn công của toàn bộ khôi lỗi đó.” Kỷ Ninh cười.

Hai người vẫn còn truyền âm được với nhau trong lúc này thì hiển nhiên là vẫn còn dư sức để xông lên.

Tiếp tục bay lên trên!

Càng lên cao thì từng cái đầu rồng lại càng hiện lên rõ ràng. Tám trăm mười cái đầu rồng chi chít phía trên. Trong đợt lao lên này lại có thêm hai người bị đánh bay xuống…chỉ còn lại tám bóng người vẫn đang tiếp tục lao lên.

“Toàn bộ đại trận khôi lỗi!” Người trung niên tóc đen lại ra lệnh lần nữa.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Lập tức không gian như trời sụp đất nứt, toàn bộ đầu rồng đều oanh kích về vùng không gian này. Trong lúc nhất thời, chỉ thấy toàn sấm sét cuốn quanh sấm sét…đưa mắt nhìn tới đâu là nơi đó chỉ thấy có một màu xanh điện quang. Hiển nhiên là toàn bộ không gian xung quanh đã bị bao phủ tràn ngập bởi sấm sét.

“Thủy Hỏa Liên Hoa!”

Trong mắt Kỷ Ninh lóe lên sự lạnh lùng.

Thủy Hỏa Liên Hỏa không ngừng nở rộ ra xung quanh, một tầng rồi lại thêm một tầng. Cứ một tầng bị phá nát thì lại có tầng mới sinh ra. Mà đôi kiếm trong tay Kỷ Ninh cũng được thi triển ra với tốc độ vũ bão, trong lúc nhất thời toàn bộ kiếm quang đều bao phủ quanh người Kỷ Ninh…không có bất kỳ một đường sấm sét nào có thể vượt qua được tầng phòng ngự bằng kiếm pháp của Kỷ Ninh.

“Xông lên!”

Chỉ trong nháy mắt, Kỷ Ninh đã xuyên qua được khu vực tấn công cực điểm.

Rầm rầm!

Một nhát bay lên, đại trận đầu rồng liền trở nên rõ ràng ở trước mặt. Kỷ Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy sáu vị Nguyên Thần đạo nhân ở bên cạnh.

“Uỳnh…” Con Thanh Long phóng lên cao với vẻ vô cùng bá đạo, đồng thời thiếu niên áo bào trắng đứng trên cùng nhìn thấy Kỷ Ninh đã lao tới trước. Hắn lộ ra vẻ mặt tươi cười như kiểu bạn thân với Kỷ Ninh.

Vèo! Vèo!

Lúc này Kỷ Ninh liền bay thẳng tới cửa hang ở phía kia. Thiếu niên áo bào trắng cũng thu khôi lỗi lại rồi bay qua.

“Uỳnh!” “Rầm!” “Phá!”

Sau những tiếng nổ vang, gào thét, lại có ba bóng người thoát ra khỏi vùng sấm sét chằng chịt để vọt vào trong hang động.

Trong hang động rộng vài chục trượng, thiếu niên áo bào trắng đi tới chỗ Kỷ Ninh đang đứng: “Tên ta là Mộc Tử Sóc. Chuyện vừa rồi thật làm ta hổ thẹn. Chỉ tại tài nghệ của ta không tinh chứ không thì đã không làm ảnh hưởng tới đạo huynh.”

“Tên ta là Kỷ Ninh.” Kỷ Ninh mỉm cười. “Cũng không thể trách ngươi được. Dù sao chúng ta đều là người tới gia nhập môn phái nên không thể sơ ý được.”

Thiếu niên áo bào trắng gật đầu liên tục.

Kỷ Ninh có thể cảm nhận được rõ ràng vẻ non nớt trên khuôn mặt của thiếu niên áo bào trắng kia, thậm chí có khi còn nhỏ tuổi hơn mình. Có lẽ đột phá Tiên Thiên từ lúc còn bé, lúc này hắn hỏi: “Mộc huynh, ta hiện giờ mười sáu, không biết ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Mười bốn.” Thiếu niên áo bào trắng Mộc Tử Sóc nói.

Lập tức, ba gã trẻ tuổi cũng vừa vào hang động liền biến đổi sắc mặt. Ba người bọn họ đều nhìn về phía Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc với vẻ mặt cực kỳ phức tạp…Yêu nghiệt. Thật sự là yêu nghiệt. Một tên mười sáu, một tên mười bốn! Đây mới chỉ là hai đứa trẻ mới lớn, vậy mà lại phá tan sấm sét của đại trận khôi lỗi nhanh hơn cả bọn họ.

Tên nam tử áo đen đang bị thương trên người lại còn nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh: “Tên Kỷ Ninh này mới mười sáu tuổi mà Xích Minh Cửu Thiên Đồ đã tu luyện tới cấp độ Tử Phủ. Hơn nữa lại rất dễ dàng vượt qua. Trong khi đó ta phải mất hai lần mới có thể tiến vào đây được.”

Vừa rồi hắn cũng đã một thân một mình xông lên nhưng rồi phải thất bại trong tiếc nuối.

Nhìn thấy hắn thất bại, nhóm người Kỷ Ninh mới đi cả đám xông lên.

Hắn lập tức đi theo nhóm người Kỷ Ninh. Sau đó nhờ thiếu niên áo bào trắng ‘Mộc Tử Sóc’ kia điều khiển khôi lỗi Thanh Long liều mình xông vào. Có khôi lỗi Thanh Long chống đỡ ở phía trên, hắn cũng thoải mái hơn một chút. Nhưng dù có thoải mái hơn thì hắn vẫn phải liều mạng chịu trọng thương thì mới vào được đây.

“Thật khó khăn.” Thiếu niên áo bào trắng Mộc Tử Sóc nhìn xuống phía dưới, cảm thán. “Thật khó khắn mới có thể vượt qua đại trận khôi lỗi sấm sét này. Không hổ là Hắc Bạch Học cung.”

Kỷ Ninh cũng nhìn xuống phía dưới.

Ở phía dưới vẫn đang có từng bóng người đang nối đuôi nhau lao lên.

“Đúng là rất khó khăn. Có điều ở vùng đất quận An Thiền này cũng có thật nhiều thiên tài.” Kỷ Ninh nói khẽ.

Vèo!”

Lại một bóng người vượt qua được tầng sấm sét, xẹt qua thành một đường cong rồi nhảy vào cửa hang. Đây là một thiếu nữ có vẻ mặt lạnh như tuyết. Qua ánh mắt của nàng…có thể phát hiện được tính cách kiêu ngạo từ nhỏ. Có điều có thể vào được hang động này thì đều là thiên tài cả.

Một lát sau.

“Một nén nhang đã hết.” Người trung niên áo đen hô lớn. Tám trăm mười cái đầu rồng lập tức ngừng lại.

Chỉ còn lại một đám người tu tiên vẫn còn đang cố bay lên.

“Toàn bộ xuống phía dưới hết đi!”

Người trung niên tóc đen đột nhiên quát.

Ánh mắt của hắn liền trở nên cực kỳ đáng sợ. Một luồng thần thức lớn mạnh dao động đảo qua phía dưới làm cho toàn bộ những kẻ đang muốn lao lên đều bị khựng lại rồi cả đám đều bị rơi từ trên cao xuống.

“Thần thức?” Kỷ Ninh vừa nhìn thấy thì đôi mắt sáng lên. “Đúng là dùng thần thức tấn công!”

Trong lúc chịu ảnh hưởng của thần thức, cả đám người tu tiên đều mang ánh mắt mê man mà rơi xuống dưới. Hiển nhiên là thần hồn đã bị động chạm tới.

“Vậy mà thần thức cũng có pháp môn để tấn công sao?” Kỷ Ninh cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Chính mình đã có thần hồn cực kỳ mạnh mẽ rồi, có thể so sánh được với cả Nguyên Thần đạo nhân. Hơn nữa, nhờ việc quan tưởng ‘Nữ Oa đồ’, mỗi ngày thần hồn của mình lại càng thêm mạnh mẽ. Nhưng trước giờ mình vẫn chỉ dùng thần niệm nhập vào trong vật để điều khiển vật phụ trợ cho mình.

Cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ nghe nói tới pháp môn dùng thần thức để trực tiếp tấn công vào thần hồn người khác!

Thần thức của mình có thể đảo qua người khác, thậm chí người khác còn không phát hiện ra. Nhưng mình cũng chẳng cách nào dùng nó để tấn công người khác.

“Thần thức tấn công sao?”

“Làm thế nào để tấn công đây?”

“Ta chưa từng nghe nói bao giờ. Đây nhất định là một pháp môn cao thâm. Nếu người trung niên tóc đen này có thể thi triển ra như vậy thì chắc chắn trong Hắc Bạch Học cung sẽ có pháp môn thần thức.” Trong nháy mắt, Kỷ Ninh quyết định. Mặc kệ như thế nào, nhất định phải học được pháp môn như kia.

Sáu bóng người trong đó có người trung niên tóc đen cùng bay vào trong hang động. Tuy vẻ mặt mỗi người có phóng khoáng, buồn bã, lạnh lùng nhưng khí thế của mỗi người đều mạnh tới kinh người.

Chín người nhóm Kỷ Ninh đều cung kính nói: “Bái kiến tiền bối.”

“Ừ.” Sáu vị Nguyên Thần đạo nhân đưa mắt nhìn chín người nhóm Kỷ Ninh. Trong đó, không ít ánh mắt dừng lại ở Kỷ Ninh.

“Ngươi.” Người trung niên tóc đen chỉ tới một gã thanh niên áo lam đầu đội mũ cao quan, ánh mắt lóe lên.

Thanh niên áo lam biến đổi sắc mặt, liền nói. “Tiền bối. Vãn bối là Đông Hà Lưu Hứa.”

Kỷ Ninh liếc một cái về phía người này.

Đông Hà tộc?

Đây chính là một trong tám thế lực lớn đó.

“Đông Hà tộc?” Người trung niên tóc đen cười nhạt nói. “Mặc kệ ngươi là ai. Kể cả là đệ tử của An Thiền Bắc Sơn tộc hay là hoàng tộc vương triều Đại Hạ. Muốn gia nhập vào Hắc Bạch Học cung thì nhất định phải tuân theo quy củ của Hắc Bạch Học cung. Ngươi sử dụng đạo phù là đã vi phạm quy củ rồi. Mau mau đi xuống đi.”

Thanh niên áo lam cắn răng rồi hóa thành một đường sáng bay khỏi cửa hang.

“Dùng đạo phù sao?” Kỷ Ninh kinh ngạc nhìn theo tên đệ tử Đông Hà tộc. Các môn phái khi thu đệ tử đều thông báo ra từng quy định riêng. Nhưng tất cả đều cấm dùng đạo phù và vài loại lực lượng trợ giúp từ bên ngoài khác, nhất định phải dùng thực lực của bản thân để vượt qua thử thách. Những kẻ mượn ngoại lực để vượt qua đều sẽ bị đào thải hết.

“Ngươi là Mộc Tử Sóc?” Người trung niên tóc đen nhìn về phía thiếu niên áo bào trắng với vẻ mặt tươi cười.

“Tiền bối.” Mộc Tử Sóc cung kính nói.

“Mười bốn tuổi. Không tệ. Đem con khôi lỗi của ngươi ra cho ta xem một cái.” Người trung niên tóc đen nói.

“Dạ.” Mộc Tử Sóc cũng nắm rõ quy củ. Việc sử dụng khôi lỗi cũng có hạn chế riêng. Nếu nhất định phải mang khôi lỗi vào mới có thể xông qua thử thách thì khôi lỗi mang theo nhất định phải không có trí tuệ! Bên trong khôi lỗi cùng không được có hạt nhân nguyên lực.

Nhất định phải dựa vào nguyên lực của người tu tiên để tự mình điều khiển nó.

Kỳ thật nhóm người trung niên tóc đen cũng đã nhìn ra thật giả từ trước. Nhưng lúc này vẫn phải kiểm tra cho đúng với quy củ.

Sau khi kiểm tra xong.

“Ừ.” Người trung niên tóc đen gật đầu. “Được phép dùng.”

Lúc này Mộc Tử Sóc mới thu hồi khôi lỗi Thanh Long.

“Tám người các ngươi.” Người trung niên tóc đen dùng đôi mắt đảo qua tám người nhóm Kỷ Ninh. “Đã vượt qua đợt sàng lọc cơ bản nhất. Tiếp theo sẽ được tiếp tục sàng lọc. Chỉ cần vượt qua thêm lần nữa là sẽ chính thức trở thành đệ tử của Hắc Bạch Học cung ta. Nếu không vượt qua nổi thì chỉ có nước quay về thôi.”

“Lần tuyển chọn cuối cùng sao?”

Kỷ Ninh thầm hãi.

Tên nam tử áo đen tu luyện tới tầng thứ bảy Xích Minh Cửu Thiên Đồ kia phải liều mình mới có thể vào được đây. Vậy mà còn một lần tuyển chọn nữa thì hắn qua thế nào đây.

“Xung nhi.” Một nữ tử áo trắng trong nhóm sáu vị Nguyên Thần đạo nhân mở miệng.

“Ngươi cứ tu luyện tới tầng thứ chín ‘Xích Minh Cửu Thiên Đồ’ thì nhất định sẽ vào được Hắc Bạch Học cung ta. Nhưng hiện tại ngươi mới chỉ có tầng thứ bảy…” Nữ tử áo trắng lắc đầu.

“Ta không đợi được. Nếu tu luyện tới tầng thứ chín thì ta cần ít nhất là mười mấy hai mươi năm nữa.” Nam tử áo đen nôn nóng nói.

“Tuyển chọn cuối cùng sẽ ngăn ngươi lại đó.” Nữ tử áo trắng nói

“Cô cô, ta vẫn phải thử xem sao.” Thanh niên áo đen cắn răng nói. Đã tới được đây rồi, hắn dễ gì bỏ qua được.

Điều này làm cho nữ tử áo trắng lại phải lắc đầu.

Chương 155: Người canh cửa cuối cùng

Là một trong những người chủ trì lần xét tuyển đệ tử này, Hoa Vân tiên tử đương nhiên nắm rất rõ sự khó khăn của cửa ải cuối. Vãn bối ‘Hoa Xung’ của nàng chẳng có một tí hi vọng nào vượt qua.

“Tám người các ngươi đi theo ta.” Người trung niên tóc đen mở miệng.

Lúc này, sáu vị Nguyên Thần đạo nhân đi trước, tám người nhóm Kỷ Ninh theo sau.

Kỷ Ninh liếc mắt nhìn gã thanh niên áo đen đi bên cạnh. Tên thanh niên áo đen kia vẫn đang mang đầy sự điên cuồng cùng vẻ bất cam trong ánh mắt. Cô cô Hoa Vân tiên tử của hắn…là người có địa vị cực cao trong bộ tộc Hoa tộc. Tuy Hoa tộc chỉ có một vị tiên nhân trấn thủ, nhưng lại có Hoa Vân tiên tử là Nguyên Thần đạo nhân thuộc Hắc Bạch Học cung, nên vẫn có thể so sánh được với tiên nhân thông thường khác.

Bình thường hắn đều rất kính trọng với lời mà Hoa Vân tiên tử nói. Nhưng do…hắn nhất định phải gia nhập vào Hắc Bạch Học cung, hắn muốn giống cô cô vào được Hắc Bạch Học cung nên mới làm vậy!

“Nhất định phải vào.”

“Lẽ trời vẫn sẽ để cho người một con đường sống.” Thanh niên áo đen nghiến răng nghiến lợi.

Dọc theo hang động sâu hun hút, chỉ chốc lát là đã tới một khúc ngoặt. Ở phía trước xuất hiện chín lối rẽ.

“Ngừng.” Người trung niên tóc đen mở miệng.

Tám người nhóm Kỷ Ninh đều dừng lại.

“Trong chín lối rẽ này mỗi lối đều có một đệ tử cấp độ Tử Phủ tu sĩ của Hắc Bạch Học cung trấn thủ.” Người trung niên tóc đen dời ánh mắt về phía nhóm người Kỷ Ninh. “Tám người các ngươi. Mỗi người chọn một lối đi.”

Tám người nhóm Kỷ Ninh đều biến đổi sắc mặt.

Cái gì.

Đệ tử chính thức của Hắc Bạch Học cung trấn thủ sao? Đó đều là những đệ tử tu luyện pháp môn, thủ đoạn đứng đầu đó. Mà nhóm người đang đứng ở đây đều mới chỉ luyện khí Tử Phủ tiền kỳ.

“Sau khi các ngươi tới giữa lối thì sẽ gặp được đệ tử trấn thủ. Chỉ cần không bị bọn họ ngăn lại…có thể chạy ra khỏi hang động. Là các ngươi sẽ trở thành đệ tử của Hắc Bạch Học cung ta.” Người trung niên tóc đen tươi cười. “Yên tâm, đệ tử Tử Phủ trấn thủ chỉ cho phép thi triển ra một loại thủ đoạn thôi. Các ngươi lại có thể dùng mọi cách để giải quyết…Hơn nữa, không nhất thiết phải đánh bại đệ tử, chỉ cần lao ra ngoài hang động là đã thành công rồi. Lúc sau chúng ta sẽ gặp lại ở đỉnh ngọn núi này.”

“Dạ.”

Tám người nhóm Kỷ Ninh đều đáp.

“Tốt, đi thôi.” Người trung niên tóc đen hạ lệnh.

Cả đám liền chia ra chọn lấy cho mình một lối rẽ. Sau một lúc đắn đo, Kỷ Ninh cũng chọn lấy một lối. Chỉ có tên nam tử áo đen là chần chừ lâu nhất nhưng rồi cũng cắn răng chọn một lối.

Tất cả mọi người đều vào lối đi do mình chọn ra.

“Ngũ Hưu.” Gã béo ục ịch đầu bóng cười nói. “Ngươi là người quản lý từ đầu tới đuôi lần tuyển chọn này. Ngươi nói xem trong tám người này ai có thể trở thành đệ tử của Hắc Bạch Học cung?”

“Muốn ta nói sao…” Người trung niên tóc đen chần chừ một chút. “Trong tám người này, Kỷ Ninh là kẻ chắc chắn đạt được.”

“Ừ.”

“Đúng vậy, hắn chắc chắn sẽ vượt qua được.”

“Người nào cũng khẳng định Kỷ Ninh chắc chắn sẽ đạt được. Ngũ Hưu lão đạo. Trong bảy người còn lại thì ngươi nhìn trúng được ai nữa không?

Một đám cười nói bàn tán.

Người trung niên tóc đen suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong tám người này, Kỷ Ninh có mười phần nắm chắc rồi. Bảy người còn lại đều có khả năng thất bại. Nếu tính ra…thì tên Mộc Tử Sóc mười bốn tuổi điều khiển con khôi lỗi Thanh Long kia cũng có khả năng rất lớn.”

“Ừ.”

“Đúng vậy. Ngoại trừ Kỷ Ninh ra thì những người khác đều có khả năng thất bại. Đặc biệt là người cùng tộc với Hoa Vân tiên tử kia. Hắn xông qua đại trận khôi lỗi đã là gắng lắm rồi. Chắc chắn sẽ bị ngăn lại trong thử thách cuối cùng này.”

“Ai mà chả biết. Đừng tưởng mỗi ngươi khôn.” Nữ tử áo trắng trừng mắt nhìn người trung niên râu dài.

Trong lúc đang nghị luận sôi nổi, nhóm Nguyên Thần đạo nhân đều phóng thần thức của mình ra xem xét mọi động tĩnh trong các ngách hang.

“Là Ẩm Huyết Vấn Kiếm.”

“Kỷ Ninh chọn vào lối được đứa nhỏ thuộc Ẩm Huyết tộc trấn thủ. Ẩm Huyết Vấn Kiếm rất kiêu ngạo nên chắc chắn sẽ không dễ dàng cho Kỷ Ninh đi qua đâu.” Nhóm Nguyên Thần đạo nhân nhàn nhã quan sát mọi chuyện xảy ra trong tám lối đi.

Trong lối đi do Kỷ Ninh chọn.

Ở một chỗ cách cửa hang ba mươi trượng có một thanh niên mặc áo trắng đang đứng đó. Trên ngực của thanh niên áo trắng này có ba vệt máu. Kẻ được mặc áo trắng có ba vệt máu…chính là đệ tử được Ẩm Huyết tộc thừa nhận là thiên tài.

Ẩm Huyết tộc…chính là một bộ tộc hàng đầu ở ngoài quận An Thiền.

“Bắt ta trấn thủ sao?” Thanh niên áo trắng Ẩm Huyết Vấn Kiếm đứng ở đó, trước người có một thanh phi kiếm lơ lửng. Hắn búng nhẹ ngón tay một nhát. Oang…Âm thanh kiếm rung vang vọng khắp hang động làm hắn không khỏi nhắm mắt lại với vẻ đầy hưởng thụ. “Mặc kệ ngươi thiên tài cỡ nào. Chỉ cần hang động do ta trấn thủ thì đừng hòng mà vượt qua được.”

Với thói kiêu ngạo của mình, Ẩm Huyết Vấn Kiếm chưa để một tên hậu bối Tử Phủ tiền kỳ nào vượt qua được.

“Một thanh kiếm…”

“Chỉ cho phép sử dụng có một thanh kiếm này. Có điều như vậy là thừa đủ rồi.” Thanh niên áo trắng lại búng lên kiếm, nghe âm thanh kiếm rung như kiểu đang chơi đùa với kiếm vậy. Hắn lộ ra vẻ tươi cười.

Từ lúc sinh ra tới giờ, hắn đều ôm kiếm gỗ để ngủ.

Cha mẹ đặt cho hắn cái tên ‘Vấn Kiếm’. Sau ba mươi năm tu luyện, toàn bộ thành tựu của hắn đều thuộc về kiếm. Hắn đã giống như một thanh kiếm, kiếm chính là bản thân hắn. Tuy hắn có được tuyệt học của Ẩm Huyết tộc. Nhưng Ẩm Huyết tộc vẫn đặc biệt đưa hắn tới Hắc Bạch Học cung quận An Thiền. Hắn cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, gia nhập được vào Hắc Bạch Học cung.

“Tới đây.” Thanh niên áo trắng cảm thấy dao động.

Bỗng nhiên từ bên ngoài truyền tới một âm thanh bất đắc dĩ. “Chín cái lối đi, tám người xông vào. Lối đi của ta lại không có ai chọn…Các vị huynh đệ, các người đừng để tên hậu bối nào xông qua đấy nhé.”

“Ngưu sư huynh yên tâm đi.”

“Ngưu sư đệ, ngươi thật đáng thương.”

“Thật là tốn công ngồi đợi lâu như vậy.”

“Ngưu sư huynh. Tuy ta chỉ có thể sử dụng một pháp bảo. Nhưng đám hậu bối này chắc chắn không thể qua được đâu.”

Từng âm thanh vang lên.

Ẩm Huyết Vấn Kiếm lại hô lên: “Ngưu sư đệ. Xin chờ ta một lát. Đợi ta giải quyết xong đứa này rồi chúng ta cùng nhau trở về.”

Tiếng bước chân vang lên.

Ẩm Huyết Vấn Kiếm liền lập tức nhìn theo. Chỉ thấy ở sâu trong hang động có một bóng người đang đi tới. Đó là một thiếu niên có vẻ mặt thanh tú, cả người mặc da thú, hai tay cầm hai thanh kiếm, với vẻ mặt mỉm cười bước tới.

“Hậu bối.” Ẩm Huyết Vấn Kiếm búng nhẹ vào phi kiếm ở trước mặt. Âm thanh kiếm rung lại vang lên. Hắn hờ hững nói. “Nhớ rõ đây. Người cản ngươi vào Hắc Bạch Học cung là Ẩm Huyết Vấn Kiếm ta.”

“Tại hạ…” Kỷ Ninh vừa mở miệng ra.

“Không cần phải giới thiệu đâu.” Ẩm Huyết Vấn Kiếm lạnh nhạt nói. “Sau này chúng ta cũng không gặp mặt nhau nữa nên cũng chẳng cần phải báo tên tuổi làm gì.”

Kỷ Ninh nhíu mày.

Thật điên cuồng.

Một khi đã như vậy…thì cứ giải quyết sòng phẳng thôi.

“Lôi Trạch Hàng Lâm!” Ẩm Huyết Vấn Kiếm khẽ nói. Âm thanh vừa ra khỏi miệng thì thanh phi kiếm ở trước mặt lập tức phát ra tiếng sấm rền vang. Từng đường sấm sét xuất hiện ở xung quanh. Một thanh phi kiếm được bao bọc bởi vô số sấm sét, ầm ầm bay về phía Kỷ Ninh với uy thế kinh người.

Chỉ riêng uy lực một kiếm này thôi đã hơn hẳn Hứa Ly chân nhân, đại yêu tê giác rồi.

Thanh kiếm như hóa thành luồng sấm sét vô tận. Tấn công với một tốc độ nhanh kinh người.

“Hoa sen nở rộ.” Kỷ Ninh mỉm cười. Thủy Hỏa Liên Hoa lập tức nở rộ ở xung quanh. Từng cánh se nở bung ra tạo thành sáu tầng cánh hoa sen.

Xẹt xẹt xẹt…

Một kiếm sấm sét ầm ầm kia liền xuyên thẳng qua sáu tầng cánh sen, nhưng tốc độ cũng đã giảm đi rõ rệt. Kỷ Ninh cầm Bắc Minh Kiếm trong tay, quay một nhát đơn giản là đã đánh bay thanh kiếm mạnh mẽ kia đi.

“Uy lực thật mạnh.” Kỷ Ninh nhíu mày.

Một kiếm này nhìn như đơn giản mà đã làm cho hổ khẩu của mình muốn nứt ra rồi.

“Quả nhiên cũng có chút thực lực. Nhưng cũng vô dụng thôi!” Ẩm Huyết Vấn Kiếm hét lên. “Lôi Thần Chi Ngục!”

Chỉ thấy một thanh phi kiếm lơ lửng trên không trung. Không khí xung quanh bắt đầu hiện ra những tia điện tím. Từng đường điện tím dần đần xếp lại thành một nhà giam. Một luồng uy thế lớn mạnh tràn ngập trong hang động.

“Thua dưới chiêu này thì ngươi cũng đáng được tự hào rồi.” Ẩm Huyết Vấn Kiếm lạnh lùng quát. “Đi.”

Uỳnh!

Nhà giam bằng điện nhanh chóng bao phủ Kỷ Ninh.

“Không hổ là đệ tử của Hắc Bạch Học cung. Chỉ cần một thanh phi kiếm mà đã có thể dẫn động lực lượng trời đất phát huy tới uy lực thế này rồi.” Kỷ Ninh khen ngợi. Quanh người lập tức xuất hiện từng thanh phi kiếm. Có tổng cộng bảy trăm hai mươi chín thanh phi kiếm hiện ra.

“Kiếm trận!” Ở xa xa, Ẩm Huyết Vấn Kiếm lập tức biến đổi sắc mặt.

Những thứ liên quan tới ‘trận’ đều không thể coi thường được. Hơn nữa phi kiếm càng nhiều, lại có thể đem toàn bộ uy lực hội tu thành một thể thì uy lực sẽ tăng lên rất nhiều! Ẩm Huyết Vấn Kiếm là đệ tử của Hắc Bạch Học cung nên dĩ nhiên cũng có pháp thuật kiếm trận. Nhưng do lần này đi giữ cửa nên hắn chỉ có thể sử dụng duy nhất một thanh kiếm mà thôi.

Bảy trăm hai mươi chín thanh phi kiếm lơ lửng.

Trong đó có tám mươi mốt thanh phi kiếm nhân giai. Theo thứ tự là chín lưỡi phi kiếm ‘Cửu Dương kiếm trận’ mà Kỷ Ninh thu được trong Thủy Phủ. Cùng với bảy mươi hai thanh phi kiếm thu được sau khi giết chết Hứa Ly chân nhân. Tuy còn có thêm một vài thanh phi kiếm nhân giai nữa, nhưng lại không đủ số lượng với loại hình hỗn tạp nên Kỷ Ninh cũng không dùng tới.

Chín thanh phi kiếm của Cửu Dương kiếm trận được bố trí làm trận cơ trung tâm. Bảy mươi hai thanh phi kiếm nhân giai khác được bố trí ở xung quanh đó, hình thành đại trận gồm tám mươi mốt thanh phi kiếm.

Tám mươi mốt phi kiếm này dẫn dắt hơn sáu trăm phi kiếm không phẩm cấp khác.

“Oang…”

Kỷ Ninh truyền nguyên lực vào phi kiếm để chuyển hóa. Vì thần hồn đã đạt tới cấp độ thần thức nên hắn hoàn toàn đủ khả năng thao tác được bảy trăm thanh phi kiếm. Rất nhanh ở trước ngực đã ngưng tụ ra một luồng kiếm quang có uy lực kinh người.

Uy lực to lớn tức mức làm kẻ khác phải sợ hãi.

Sở dĩ có uy lực lớn như vậy, chủ yếu là do có được chín thanh phi kiếm hiếm thấy ở Thủy Phủ. Mỗi thanh đó đều không thua gì pháp bảo địa giai, lại cùng một nguồn nên cực kỳ khó kiếm.

“Giết!”

Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Kỷ Ninh.

Rầm rầm!

Sau khi kiếm quang đã hoàn toàn ngưng tự ra thành hình một thanh phi kiếm thì liền xé gió bay đi, đánh thẳng lên nhà giam sấm sét kia. Uỳnh…nhà giam sấm sét kia chỉ trụ được trong chốc lát rồi nổ ầm ầm.

“Đi, đi, đi.” Kỷ Ninh ngưng tụ thêm ba đường kiếm quang nữa. Tất cả đều đánh thẳng tới chỗ xa xa.

“Không tốt.”

Ẩm Huyết Vấn Kiếm biến đổi sắc mặt trầm trọng.

Dù sao thì hắn cũng là Tử Phủ viên mãn, mà kiếm quang Tiểu Thiên kiếm trận do Kỷ Ninh chuyển hóa lại có độ hoàn mỹ tới mức Vạn Tượng chân nhân. Nếu nói riêng về kiếm pháp…hắn học được tinh hoa của Ẩm Huyết tộc và Hắc Bạch Học cung nên dĩ nhiên mạnh hơn. Nhưng nếu xét về cảnh giới thì Kỷ Ninh lại cao hơn một bậc. Cho nên khi Kỷ Ninh vừa thi triển ra Tiểu Thiên kiếm trận là hắn phải rơi xuống thế dưới.

“Bắc Đẩu.” Ẩm Huyết Vấn Kiếm thật sự không còn cách nào khác. Trong nháy mắt, có bảy thanh phi kiếm sáng chóe xuất hiện. Bảy thanh phi kiếm quay xung quanh tạo thành từng ngôi sao sáng. Đúng là Bắc Đẩu Thất Tinh (bảy ngôi sao bắc đẩu)

“Đè xuống!” Ẩm Huyết Vấn Kiếm gầm lên.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Ba đường kiếm quang của Kỷ Ninh đều bị bảy ngôi sao bắc đẩu từ từ đánh bay.

“Hừ.” Ẩm Huyết Vấn Kiếm quay đầu đi, thu hồi phi kiếm lại, rồi cả người hóa thành một đường sáng bay đi. Theo lý thì hắn chỉ được dùng một thanh phi kiếm…nếu bỏ pháp bảo ra sử dụng thì dĩ nhiên là thua.

“Thật là lợi hại.” Kỷ Ninh nhìn theo đệ tử Hắc Bạch Học cung có tên ‘Ẩm Huyết Vấn Kiếm” kia đang rời đi, không khỏi thầm hãi. “Chắc là do Học cung hạn chế nên hắn chỉ có thể sử dụng được một thanh phi kiếm. Một khi mà vận dụng toàn bộ thủ đoạn của mình…là có thể trong nháy mắt ngăn Tiểu Thiên kiếm trận của ta lại. Dù sao thì hắn cũng là Tử Phủ viên mãn, mà ta mới chỉ là Tử Phủ tiền kỳ…lượng nguyên lực giữa hai bên vẫn còn chênh lệch. Khi gặp được thiên tài tuyệt thế giống mình thì liền thi triển ra ngay.”

Kỷ Ninh lại không biết…

Kỳ thật chỉ cần bay ra khỏi cửa hang là đã đủ rồi. Nhưng Kỷ Ninh lại ép được người canh cửa phải thi triển ra thủ đoạn thực sự.

“Hắc Bạch Học cung.” Kỷ Ninh bước từng bước ra khỏi hang động rồi bước chân lên con thuyền lá, đôi mắt vẫn ngắm nhìn cảnh núi non trùng điệp ở xung quanh. Từ giờ phút này, hắn đã thực sự trở thành một thành viên của Hắc Bạch Học cung.

Chương 156: Kỷ Ninh – đệ tử Hắc Bạch Học cung

Ở chỗ khúc ngoặt trong hang, sáu vị Nguyên Thần đạo nhần cùng cười vang.

“Ha ha ha…tên Kỷ Ninh này thật lợi hại đó. Không hổ là người đã ngộ ra Đạo Chi Vực Cảnh. Kiếm trận kia…tuy ta chưa từng nghe nói bao giờ nhưng nó chắc chắn là một kiếm trận phức tạp với uy lực rất lớn. Muốn thao tác được bảy trăm thanh phi kiếm thì yêu cầu với thần hồn phải nói là cực kỳ cao đấy.” Lão già béo ục ịch rung đùi đắc ý. “Hắn chỉ mới có nguyên lực Tử Phủ tiền kỳ. Vậy mà lại ép bức được Ẩm Huyết Vấn Kiếm Tử Phủ viên mãn phải thi triển ra kiếm trận để ngăn cản. Làm cho tên Ẩm Huyết Vấn Kiếm kia không còn mặt mũi nào mà đứng lại nữa, đành phải rời đi ngay.”

“Ừ, lợi hại.”

“Rõ ràng có thể phi ra ngoài cửa hang. Vậy mà hắn lại chọn cách một chọi một, ép đệ tử canh cửa phải chủ động lùi bước.”

Nhóm Nguyên Thần đạo nhân cùng khen ngợi không ngớt.

Có được đệ tử lợi hại như vậy thì dĩ nhiên là bọn họ rất thích rồi. Việc này cũng đại biểu cho Hắc Bạch Học cung của bọn họ lại tăng thêm được một phần thực lực. Rồi mấy trăm năm sau, không biết chừng Hắc Bạch Học cung lại có thêm được một gã tiên nhân lợi hại nữa.

“Cần phải dạy dỗ thật tốt. Tên Kỷ Ninh này rất có tiềm lực để trở thành tiên nhân.” Người trung niên tóc đen nói.

Nữ tử áo trắng gật đầu. “Đúng, phải dạy dỗ thật tốt. Không được cưng chiều mà làm hỏng viên ngọc thô này.”

Giáo dục chính là một môn học vấn.

Thiên tài vốn có ‘Ngạo khí’ của riêng mình. Tam tai cửu kiếp trên con đường tu tiên, chiến đấu trong lúc phát triển, thù hận không cách nào tránh khỏi…Tất cả đều có thể làm thiên tài ngã xuống!

Kỷ Ninh điều khiển con thuyền nhỏ bay thẳng tới đỉnh núi.

“Tổng cộng có tám người đi vào. Không biết có mấy người có thể vượt qua đây.” Kỷ Nình mong ngóng. “Không biết tên Mộc Tử Sóc kia có thể vượt qua không.” Trong bảy người kia, Kỷ Ninh chỉ tán gẫu vài câu với Mộc Tử Sóc nên cũng rất có cảm tình với người này.

Vèo!

Ở xa xa, một đường sáng bay tới. Tiếp đó lại có thêm một đường sáng nữa.

“A, có người vượt qua được rồi sao?”

“Là cửa hang do vị sư huynh đệ kia trấn thủ bị vượt qua sao?”

Kỷ Ninh nhìn về phía xa xa, có thể lờ mờ nhận thấy được bộ dạng đệ tử Hắc Bach Học cung. Đệ tử này cũng hơi tò mò nhìn Kỷ Ninh một chút rồi rời đi ngay.

Trong giây lát.

Phù.

Ở xa xa, một đường sáng bay tới. Đúng là một người đang cưỡi trên con khôi lỗi Thanh Long.

“Mộc Tử Sóc.” Kỷ Ninh kinh ngạc nói rồi lập tức chắp tay. “Cung hỉ cung hỉ.”

“Đồng hỉ đồng hỉ.” Thiếu niên áo bào trắng Mộc Tử Sóc bay xuống rồi thu con khôi lỗi lại. Với vẻ mặt đầy vui mừng, hắn nói. “Kỷ Ninh huynh quả thật lợi hại. Ta tí nữa thì thất bại rồi. Nhưng cuối cùng vẫn chạy ra được ngoài cửa hang. Đúng là Kỷ Ninh huynh lợi hại hơn. Chỉ trong chốc lát mà đã vượt qua được rồi.”

Kỷ Ninh có thể cảm nhận được niềm sung sướng vô bờ của Mộc Tử Sóc.

“Đạt được rồi. Cuối cùng thì ta đã trở thành đệ tử của Hắc Bạch Học cung.” Trong đôi mắt của thiếu niên áo trắng hiện lên đầy vẻ hưng phấn. “Mẫu thân mà biết thì sẽ rất vui đây.”

“Đúng vậy.” Kỷ Ninh gật đầu, đôi mắt lim dim.

Nếu như mẫu thân mình biết việc mình đã trở thành đệ tử của Hắc Bạch Học cung thì cũng sẽ rất hãnh diện.

Phụ thân, mẫu thân…

Hai người hãy nhìn cái tên Kỷ Ninh của con truyền khắp vùng đất vô tận này. Trở thành tồn tại đỉnh cao ở đây. Nhất định sẽ là như vậy! Con cũng nhất định sẽ giết chết những tên đệ tử Tuyết Long Sơn đã hại chết hai người!

“Ha ha ha.” Theo tiếng cười, sáu bóng người xẹt qua tạo thành một đường cong. Trong nháy mắt họ đã bay tới chỗ đỉnh núi. Đúng là sáu vị Nguyên Thần đạo nhân.

Lão già ục ịch đầu bóng cười. “Năm nay Hắc Bạch Học cung ta cũng thu nhận được không ít đệ tử. Có tới tận hai người.”

“Bây giờ mới là ngày đầu, còn hai ngày nữa.” Người trung niên tóc đen nói.

“Hừ, kẻ tới xin gia nhập Hắc Bạch Học cung đều là thiên tài tuyệt thế. Nếu những thiên tài tuyệt thế đó đủ tự tin thì khi gia nhập môn phái sẽ chon Hắc Bạch Học cung đầu tiên. Cho nên đều sẽ tới trong ngày đầu.” Lão già ục ịch đầu bóng cười. “Đã qua bao nhiêu năm rồi, có mấy tên trong ngày thứ hai và thứ ba trở thành đệ tử của Hắc Bạch Học cung đây? Mà trong số đó thì đều là có chuyện gấp gáp nên mới tới muộn thôi.”

Người trung niên tóc đen nhìn về phía Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc. “Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc. Kể từ hôm nay, hai người các ngươi chính thức trở thành đệ tử của Hắc Bạch Học cung ta.”

Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc đều tràn đầy vui sướng.

“Đại lễ bái sư sẽ được tiến hành sau khi kết thúc kỳ tuyển chọn đệ tử.” Người trung niên tóc đen lật tay, trong tay xuất hiện hai quả tín phù. Tín phù có một mặt màu đen, một mặt màu trắng. “Đây là tín phù của đệ tử Hắc Bạch Học cung. Các ngươi luyện hóa xong là có thể tự do ra vào rất nhiều nơi trong Hắc Bạch Học cungm mà không bị đại trận ẩn chứa trong Hắc Bạch Học cung tấn công.”

“Dạ.”

Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc cùng tiếp nhận một lệnh bài.

Cả hai đều dễ dàng luyện hóa. Sau khi luyện hóa xong, Kỷ Ninh có thể cảm ứng được lờ mờ đại trận bố trí trong Hắc Bạch Học cung. Hắn có cảm giác…đó là một đại trận cực kỳ đáng sợ, bao phủ toàn bộ Hắc Bạch Học cung. Mà giờ phút này, hắn đã được Hắc Bạch Học cung thừa nhận.

Kỷ Ninh có cảm giác được sự tương đồng giữa tín phù này và tín phù Thủy Phủ.

“Đệ tử Hắc Bạch Học cung.” Kỷ Ninh nhìn tín phù.

Không biết bao nhiêu người muốn có được tín phù này đó.

Tên thanh niên áo đen ‘Hoa Xung’ kia cũng tu luyện tới tầng bảy Xích Minh Cửu Thiên Đồ nhưng cuối cùng vẫn phải thất bại. Còn có cả những thiên tài tuyệt thế hơn Hoa Xung khác cũng đã bị loại bỏ. Chỉ còn lại hắn và Mộc Tử Sóc là thành công, trở thành đệ tử Hắc Bạch Học cung.

“Ngũ Hưu, ta giao cho ngươi bố trí chỗ ở cho bọn chúng nhé. Chúng ta quay về đây.” Người trung niên râu dài cười.

“Chúng ta đi thôi.”

Từng vị Nguyên Thần đạo nhân đều xé gió bay đi một cách nhanh chóng.

Vị trung niên tóc đen Ngũ Hưu vẫy tay một cái. Mây mù hiện lên ở xung quanh, nâng ba người bọn họ lên.

“Đi.” Người trung niên tóc đen Ngũ Hưu mang theo hai người Kỷ Ninh bay đi.

“Trong Hắc Bạch Học cung có chia ra làm rất nhiều nơi, quy củ cũng theo đó mà chia ra.” Ngũ Hưu lật tay lấy ra hai quyển sách, rồi đưa cho hai người Kỷ Ninh. “Trên đó có ghi lại quy định của Hắc Bạch Học cung và những điều cần biết khác. Tất cả đều được ghi lại đầy đủ trong đó.

Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc nhận lấy quyển sách.

Vừa cúi đầu xuống nhìn thì thấy hai chữ trên bìa sách : Hắc Bạch…

Trên một ngọn núi có một dãy nhà tao nhã, lầu các được xây dựng san sát ở xung quanh. Nhưng trên đỉnh núi nhỏ này chỉ có mình Kỷ Ninh.

“Từ nay về sau, ta chính là chủ nhân của ngọn núi này.” Kỷ Ninh đứng trên không trung quan sát toàn bộ ngọn núi ở phía dưới. Bởi vì Hắc Bạch Học cung có rất ít đệ tử nên đệ tử có thể tự do thoải mái chọn lựa một ngọn núi cho mình. Kỷ Ninh cũng theo đó mà chọn một ngọn núi, đồng thời đặt tên là Bắc Minh Phong.

Bắc Minh…vốn là tên thanh kiếm trên tay. Ngụ ý là chính là con đường mà mình sẽ đi theo.

Bắc Minh chính là nơi mà cha mẹ mình đã gặp nhau, cũng là nơi đầy kỷ niệm của cha mẹ.

“Phụ thân, mẫu thân…” Kỷ Ninh lặng yên trầm tư một lúc lâu rồi mới quay đầu, bước lên con thuyền nhỏ xé gió bay đi.

Rất nhanh, hắn đã tới được cửa chính của Hắc Bạch Học cung. Bạch thúc của mình vẫn đứng ở đây.

Kỷ Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy con chó trắng tuyết đang lặng yên chờ đợi từ rất lâu bên bờ hồ. Bạch Thủy Trạch đang đứng đó đợi.

“Bạch thúc.” Kỷ Ninh đáp xuống mặt đất.

Bạch Thủy Trạch ngẩng đầu lên với vẻ dò hỏi.

“Đạt được rồi.” Kỷ Ninh nhảy xuống rồi gật đầu lia lịa. “Ta đã trở thành đệ tử Hắc Bạch Học cung rồi.”

“Nếu đại ca Nhất Xuyên biết thì nhất định sẽ rất vui.” Trong mắt của Bạch Thủy Trạch hiện lên đầy vẻ vui sướng và kích động. Hắc Bạch Học cung đó, đó là môn phái tầm cỡ đó. Một tên đệ tử chính thức của Hắc Bạch Học cung có địa vị cao hơn hẳn Vạn Tượng chân nhân của môn phái bình thường đó.

Đúng lúc này…

“Ha ha ha, Kỷ Ninh huynh. Trong mắt ngươi chỉ có con linh thú này mà chả có ta gì cả.” Một âm thanh truyền tới.

Kỷ Ninh quay đầu lại. Ở cửa chính có một cái xe ngựa, Bắc Sơn Bách Vi đang từ từ xuống xe.

“Bạch Vi huynh.” Kỷ Ninh chạy ra đón.

“Ta đã đoán chắc là ngươi sẽ trở thành đệ tử của Hắc Bạch Học Cung. Cho nên tới tận chiều tối mới tới đây.” Bắc Sơn Bách Vi nói.

“Làm Bách Vi huynh phải tốn công đợi rồi.” Kỷ Ninh nói.

“Ta cũng không đợi lâu đâu. Ngươi không biết đó thôi, ta còn nhiều thứ để vui lắm.” Bắc Sơn Bách Vi sáng mắt, nói với vẻ đầy hưng phấn. “Đặc biệt là đoạn cuối. Nhiều thiên tài như cái gì là Hoa Xung, Lưu Thủy Liên các loại. Toàn những người có tiếng tăm đều bị loại.”

Kỷ Ninh gật đầu nhẹ. “Chắc là tên Hoa Xung mà ngươi vừa nói bị loại ở vòng cuối.”

Kỷ Ninh có ấn tượng rất sâu với tên Hoa Xung, người cũng tu luyện tới tầng thứ bảy ‘Xích Minh Cửu Thiên Đồ’ lại có cô cô là Nguyên Thần đạo nhân của Hắc Bạch Học cung.

“Mặc kệ ra làm sao, bọn chúng đều ảo não bỏ đi rồi.” Bắc Sơn Bách Vi nói. “Dù sao thì Liệt Thiên kiếm phái, Bách Hoa tiên cảnh đều thu đệ tử với số lượng lớn. Với thiên tư của bọn chúng thì có thể dễ dàng vào được. Chỉ riêng Hắc Bạch Học cung…không phải thiên tài tuyệt thế thì không thu. Cho dù là thiên tài tuyệt thế thì cũng phải qua sàng lọc kỹ càng. Với sự kiêu ngạo của bản thân thì dĩ nhiên bọn chúng sẽ tới đây trước. Nhưng thật đáng tiếc, đáng tiếc.”

Trên mặt Bắc Sơn Bách Vi lại chẳng có chút thương cảm nào mà ngược lại có kiểu vui sướng nhìn kẻ khác gặp điều chẳng lành.

“Đúng rồi. Lần này Hắc Bạch Học cung thu nhận được mấy đệ tử?” Bắc Sơn Bách Vi liền nói.

“Hôm nay là ngày đầu tiên. Thu được hai đệ tử. Ta là một và một tên nữa tên là Mộc Tử Sóc.” Kỷ Ninh nói.

Bắc Sơn Bách Vi gật đầu nhẹ. “Mộc Tử Sóc ư? Ta chưa từng nghe cái tên này bao giờ. Xem ra cũng là một thiên tài ở nơi xa xôi nào đó tới đây. Lúc nào ngươi dẫn Mộc Tử Sóc đi ra. Chúng ta sẽ cùng gặp mặt…coi như là gặp mặt lần đầu.”

“Việc nhỏ.” Kỷ Ninh gật đầu.

“Hôm nay ta tới đây. Việc thứ nhất là chúc mừng ngươi đã trở thành đệ tử của Hắc Bạch Học cung. Việc thứ hai là muốn nhờ ngươi giúp đỡ.” Bắc Sơn Bách Vi nói.

Kỷ Ninh cười nói. “Chỉ cần có thể thì ta nhất định sẽ giúp.”

“Là thế này. Ngươi cũng phải biết, đệ tử chính thức của Hắc Bạch Học cung…có thể có được mười người hầu hạ theo.” Bắc Sơn Bách Vi nhìn Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh gật đầu.

Mười người hầu.

Việc được làm người hầu này còn hấp dẫn hơn cả việc được làm đệ tử ở những môn phái bình thường khác. Bởi vì đây là Hắc Bạch Học cung! Cho dù khó có thể nhận được pháp môn nhưng nếu có thì đều là pháp môn hàng đầu cả.

“Ta muốn mượn ba vị trí trong mười người đó.” Bắc Sơn Bách Vi nói. “Ngươi cũng biết đấy. Ta có rất nhiều bằng hữu, nên không thể từ chối hết được.”

Kỷ Ninh nở nụ cười: “Không cần phải khách khí như thế đâu. Trong mười người hầu đó, ngươi cứ chọn lấy chín đi. Để lại một vị trí cho ta là được!”

Một người còn lại đó…

Chính là người mà Kỷ Ninh kết bạn lúc trên đường tới thành An Thiền, Mạnh Nham. Đoán chừng do bị tổn thương sau khi thi triển cấm thuật, hắn sẽ rất khó để gia nhập được một môn phái.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Mô Phật ^^! Thế giới Mộng Huyễn --> Ai biết ai đâu. Không quy 0 mà thôi . -Tuy nhiên mọi thứ trong mắt tại hạ đều có Nhân Quả ( có người sinh ra đã đến vạch đích của đời người, có kẻ sinh đồ tể, cũng như có người sinh ra thiếu gì đó..[ tay, chân , mắt..( đặc biệt có sinh ra thiếu Tâm )..] - CON NGƯỜI luôn luôn đấu tranh có gắng thay đổi bản thân ( tiền, yêu,sinh,tử...) nhưng có người thành công có kẻ thất bại theo tôi đó là ( Vận - Mênh ) *** Ừm cách nói của bản là Sai à nha...---> Bạn không thấy không nghe được không có nghĩ là [ KHÔNG ] ---> À Mê Chấp Nó vốn dĩ là ( Khởi Nguyên )của Vạn Vật trên thế gian -- Nếu không có có mê chấp vậy chúc mừng bạn đã về [ KHÔNG ] như vậy bạn đã Quả La Hán rồi...
https://audiosite.net
Du Lãng 17 giờ trước
MUỐN BIẾT RÕ THÌ VÀO ĐÂY NÓI THOẠI TRỰC TIẾP VỚI TA.
https://audiosite.net
Truyện này mang nặng tư tưởng của truyền thuyết nhân gian và sự mê chấp vào kinh kệ của tôn giáo phàm nhân. Phàm nhân không thể giao tiếp được với TRỜI PHẬT, tự cho mình là con Trời (Thiên tử), tự cho mình là con Phật Phật tử), tự cho mình là đắc Đạo, tự cho mình là La Hán, là Bồ Tát, là Phật Tổ...đúng là một trò hề vô cùng trơ trẽn và lố bịch. - Mê chấp chính là nguồn gốc của mọi sự đau khổ tội lỗi và luân hồi lẩn quẩn. Tôn giáo xưa nay chỉ là chỗ dựa tinh thần cho bá tánh chứ không phải là cứu cánh giải thoát cho nhân gian.
https://audiosite.net
Nguyễn văn Thắng 3 ngày trước
Truyện hay giọng đọc tuyệt vời
https://audiosite.net
Chào bạn trẻ MC Hà Thu. Giọng đọc miền Nam của bạn thật là hay...rất là thanh, từ khi nhập Đạo Thiên Điển đến nay ta mới nghe thấy có người phàm như vậy.
https://audiosite.net
Oan uổng quá chư vị tụn mình có rất nhiều bộ truyện các bạn không yêu cầu hay để bình luận cập nhật chương truyện thì tụn mình làm sao biết được :(..! Sơ sơ gần 3k2 bộ truyện dài rồi chư tính bộ truyện lẻ ...^^! Rất mong các bạn lưu ý +++ ! Báo lỗi là nơi báo lỗi audio ++ yêu cầu truyện khác nhé ---! -^-^- Gần 100 bạn Báo lỗi nhưng không nhập nội dung thì tụn mình chỉ check audio vẫn bình thường nên không lưu ý cập nhât chương mới.. Thỉnh chư vị bỏ ra 3 giây để like (thích) để tụn mình biết bộ truyện đang hot ( đang được yêu thích ) Hoặc để lại bình luận...^^! Đa Tạ :X
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn từ tập 90 đã bổ sung hoàn tất 200 chương thiếu đương nhiên là bản đầy đủ mới nhất không cắt ^^! NGoài ra có sever 2 ( giọng 2 ) từ 1 > 1200 bản hoàn chỉnh do tác giả chỉnh sửa mới nhất + không cắt
https://audiosite.net
Đã cập nhật Bản Chuẩn mới nhất của tác giả không cắt tình tiết đầy đủ nhé bạn ở sever 2 ( giọng 2 )
https://audiosite.net
Xin Thông Báo cập nhật Chương 1976 đến Chương 2283 Bản mới nhất không cắt. ^^! Ngoài ra bổ sung Server 2 ( giọng 2 ) Từ chương 1 đến chương 12000 Bản đầy đủ mới nhất không cắt đạo hữu nào thích có thể nghe lại nhé ^^!
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi do CTV up nhầm tập 1 vs 3 mình đã fix lại chuẩn rồi nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn văn mạnh 2 tuần trước
Mẹ. Nghe tập nào cũng lộn xộn cả. Chẳng hiểu gì cả
https://audiosite.net
Mình đã test và kiểm tra sv1 và sv2 + sv3 ( 3 sever đều hoạt động tốt nhé bạn ) có lẽ lúc bạn nghe lúc đó lagg hoặc do nghẹn svever 1 chút thôi nhé bạn :^^! Tránh trường hợp lỗi bạn nên khi đang nghe hãy thỉnh thoảng làm theo hướng dẫn --> thông báo ở khung play nhé bạn..( Như vậy Hệ Thống sẽ tự load sever gần bạn nhất tránh trường hợp lỗi nhé bạn )