Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 265 [Chương 1594 đến 1599]
❮ sautiếp ❯Chương 1594:
Đạt Phong Lĩnh Chủ nhíu mày nói:
– Ngươi thật sự định đi? Toàn là hiểm địa, tuy ta biết nhưng cũng không dám tùy ý đi, thường một số bằng hữu tốt cùng nhau đi vào.
Kỷ Ninh kinh ngạc hỏi:
– Hiểm địa?
Đạt Phong Lĩnh Chủ nói:
– Vũ trụ hỗn độn rất thần kỳ, có nhiều nơi cực kỳ nguy hiểm. Vũ trụ mênh mông quá lớn, không biết vị trí chính xác rất khó tìm ra. Nơi mọc ra Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa dĩ nhiên không có trong vực giới, dị vũ trụ bình thường. Vùng đất thần kỳ trong vũ trụ hỗn độn hội tụ vô số tinh hoa mới sinh ra một chút kỳ trân ghê gớm. Những nơi này có căn nguyên vũ trụ hỗn độn bảo vệ nghiêm ngặt. lúc trước Tây Tư tộc điên cuồng xâm nhập những chỗ này muốn cưỡng ép cướp đi, nhưng Tây Tư tộc đã phải tử thương rất nhiều.
Kỷ Ninh hỏi:
– Nơi đó có nguy hiểm gì?
Đạt Phong Lĩnh Chủ nói:
– Có một loại tồn tại tên là Nguyên Hành Giả. Nói vậy đi, trong hỗn độn bình thường dựng dục ra hai loại sinh mệnh cực kỳ hoàn mỹ, một loại là thần thú hỗn độn, loại thứ hai là cổ tu hành giả.
Kỷ Ninh nhẹ gật đầu.
Hoàng tộc Mang Nhai quốc là thần thú hỗn độn, như Cửu Trần thuộc tộc cổ tu hành giả. Sinh ra đã là Thế Giới cảnh, thần thể rất hoàn mỹ.
Đạt Phong Lĩnh Chủ nói:
– Ngộ tính của thần thú hỗn độn hơi thấp, cổ tu hành giả khi thành hình người thì ngộ tính cao hơn nhiều.
Kỷ Ninh cười.
Hoàng tộc Mang Nhai quốc đến nay chỉ có một hợp đạo thành công đó là Mang Nhai Chúa Tể. Tộc thần thú hỗn độn rất khó hợp đạo thành công, như Thanh Ma Chúa Tể, Lam Hạo Chúa Tể đều là thần thú hỗn độn thế nhưng ở quê bọn họ chỉ có một mình họ là thành Chúa Tể, không có một ai khác nữa. Họ không cách nào giống Mang Nhai Chúa Tể hy sinh mãi mãi chăm sóc cho những thần thú hỗn độn nhỏ yếu, vì vậy họ cô đơn lang bạt, từ khi sinh ra họ đã thói quen cô độc.
Trí tuệ của tộc cổ tu hành giả cao hơn nhiều, có nhiều Vĩnh Hằng Đế Quân.
Đạt Phong Lĩnh Chủ nói:
– Trong các vực giới hầu như đều có thần thú hỗn độn, cổ tu hành giả, rất nhiều. Trong căn nguyên vũ trụ hỗn độn cũng dựng dục ra hai loại sinh mệnh càng cao. Một loại thì trí tuệ hơi thấp, gọi là hỗn độn nguyên thú. Loại thứ hai là sinh vật hình người trí tuệ hơi cao, gọi là Hỗn Độn Nguyên Hành Giả hay gọi tắt là Nguyên Hành Giả.
Đạt Phong Lĩnh Chủ giải thích:
– Hỗn độn nguyên thú, Nguyên Hành Giả xuất thân cao quý hơn thần thú hỗn độn, cổ tu hành giả nhiều. Nhưng cũng đi hướng cực đoan hơn. Trí tuệ của hỗn độn nguyên thú như con nít phàm tục, bẩm sinh có thân thể gần như bất diệt. Trí tuệ của Nguyên Hành Giả rất cao, ngộ tính siêu cao. Nguyên Hành Giả vô cùng cao ngạo, không thích chỗ bình thường, bọn họ thích cư tại bảo địa hội tụ vô số tinh hoa, xem nơi đó là lãnh địa của mình.
Đạt Phong Lĩnh Chủ lắc đầu nói:
– Không giống hỗn độn nguyên thú có khả năng bị thuần phục, ngộ tính của Nguyên Hành Giả quá mạnh, không thể nào thuần phục. Ngươi muốn đi một số bảo địa hái Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa tương tương với cướp của trong lãnh địa của Nguyên Hành Giả, sẽ chọc giận Nguyên Hành Giả.
Kỷ Ninh suy tư, hắn không sợ chút nào.
Tuy rằng lần đầu tiên nghe đến sinh mệnh tên Nguyên Hành Giả, nhưng Kỷ Ninh từng nghe về sinh mệnh kỳ dị sánh bằng Chí Tôn, loại sinh mệnh ngang ngửa hỗn độn nguyên thú chẳng là gì.
Đạt Phong Lĩnh Chủ giải thích rằng:
– Trí tuệ, ngộ tính của Nguyên Hành Giả rất cao nên cũng có điểm yếu. Thân hình của họ không bất diệt như hỗn độn nguyên thú, thực lực bẩm sinh yếu ớt nhiều, nhưng có thể tu hành theo thời gian. Cho nên Nguyên Hành Giả có mạnh có yếu, yếu thì cỡ Chúa Tể, mạnh nhất nghe nói bằng Tôn Chủ của Tây Tư tộc, có thể chớp mắt giết chúng ta.
Kỷ Ninh thở phào.
Mạnh nhất chỉ cỡ bằng Tôn Chủ của Tây Tư tộc, so với Chí Tôn vẫn kém nhiều. Nên biết Cầm Hỏa Thần bị ba Tôn Chủ của Tây Tư tộc bắt giữ, một Tôn Chủ không bắt được nó. Hơn nữa chắc Kỷ Ninh không xui đến nỗi đụng phải Nguyên Hành Giả mạnh nhất.
Đạt Phong Lĩnh Chủ nói:
– Năm xưa Tây Tư tộc điên cuồng cướp bóc các bảo địa, bởi vì quá điên cuồng đã chọc giận căn nguyên vũ trụ hỗn độn, cho những Nguyên Hành Giả mượn dùng lực lượng bảo địa tăng thực lực lên nhiều khiến Tây Tư tộc chịu thiệt lớn. Nếu ngươi đi thì phải cẩn thận.
Đạt Phong Lĩnh Chủ lật tay lại lấy ra một quyển ngọc giản, đưa thần niệm vào ghi lại nhiều tin tức.
Đạt Phong Lĩnh Chủ vừa nói vừa đưa ngọc giản cho Kỷ Ninh:
– Chỗ này cách một hiểm địa khá gần, ngươi điều khiển vực giới phi chu chắc đi mấy chục vạn năm là tới nơi. Ta nhớ chỗ đó có Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa, nơi này ghi lại tất cả tin tức một hiểm địa mà ta biết. Nhớ kỹ, thứ ta có thể nói cho ngươi chỉ là đa số tình huống, vì ta cũng không thăm dò hết được. Ngươi hãy cẩn thận.
Kỷ Ninh nhận lấy:
– Tạ Đạt Phong Lĩnh Chủ.
Sau khi được tình báo mình muốn, ngay hôm đó Kỷ Ninh từ biệt Đạt Phong Lĩnh Chủ, đi trở về.
Kỷ Ninh phải khử Mai Lạc Ba Đại Đế trước, thu mười đệ tử rồi mới yên tâm đi mạo hiểm, dù sao đi ra ngoài mạo hiểm không có xảy ra bất cứ chuyện gì, không chừng buộc phải hợp đạo ở bên ngoài.
Kỷ Ninh lại mất hơn sáu vạn năm từ Bí Ma vực giới về quê hương Viêm Long vực giới, hắn đi gặp Mang Nhai Chúa Tể ngay.
Vèo!
Nhóm Kỷ Ninh mới vào Mang Nhai quốc là Mang Nhai Chúa Tể phát hiện ngay, lão xuất hiện trên một đỉnh núi cao, mở tiệc chào đón.
Mang Nhai Chúa Tể cao giọng cào:
– Bắc Minh!
Nhóm Kỷ Ninh từ xa thấy liền bay qua đáp xuống, ngồi xuống. Cầm Hỏa bắt đầu hưng phấn ăn uống.
Mang Nhai Chúa Tể uống hai ly rồi sờ râu bạc, lắc đầu nói:
– Nói ra thật xấu hổ, lúc trước ta tưởng trong mười vạn năm sẽ tìm được Mai Lạc Ba Đại Đế, không ngờ Đế Quân tộc Vĩnh Hằng này thật gian xảo. Ta âm thầm điều tra tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy chân thân của hắn. Cuối cùng nhờ Minh Lan giúp đỡ, hai chúng ta bắt tay nhau mất hơn vạn năm, vừa rồi vừa kịp tìm được Mai Lạc Ba Đại Đế.
Nghe nói đã tìm được người thì Kỷ Ninh thở phào.
Kỷ Ninh nói:
– Phải đa tạ Minh Lan Chúa Tể.
Mang Nhai Chúa Tể cười nói:
– Chuyện nhỏ, ba Chúa Tể chúng ta đều rảnh rỗi mọc mốc. Nói đến thì Mai Lạc Ba Đại Đế trốn tránh rất cẩn thận, hắn vì ăn chút Tứ Bộ Đạo Quân, e sợ bị Đạo Minh diệt trừ nên cực kỳ cẩn trọng, nội bộ tộc Vĩnh Hằng cũng không biết tung tích của hắn.
Kỷ Ninh hỏi:
– Nếu thật sự muốn tránh né phải làm người phe mình cũng không biết, vậy mới càng an toàn. À mà Mai Lạc Ba Đại Đế giờ đang ở đâu?
Chương 1595:
Mang Nhai Chúa Tể đáp:
– Lạc Lan Vĩnh Hằng Giới tại Lạc Lan vực.
Kỷ Ninh nhẹ gật đầu:
– Lạc Lan Vĩnh Hằng Giới?
***
Lạc Lan vực là một cương vực bình thường trong phạm vi thế lực của Đạo Minh.
Trong Lạc Lan Vĩnh Hằng Giới có một môn phái rất mạnh tên là Lạc Lan thánh địa. Trong Lạc Lan thánh địa mạnh nhất là một Tứ Bộ Đạo Quân, có nhiều đệ tử.
Một nữ nhân quyến rũ xinh đẹp trừng mắt nam nhân mộc mạc trước mặt mình:
– Ngươi không phải Lạc Lan Đạo Quân, rốt cuộc ngươi là ai?
Nam nhân mộc mạc giọng nói trở nên tà dị:
– Ha ha ha! Hơi thở của ta là của Lạc Lan Đạo Quân, khuôn mặt cũng là của Lạc Lan Đạo Quân thì tại sao không phải Lạc Lan Đạo Quân?
Đầu mày nữ nhân quyến rũ lộ nét tức giận:
– Lạc Lan Đạo Quân không mạnh như ngươi, không thể nào một chiêu tiêu diệt pháp thân của ta, dễ dàng bắt ta lại được. Ngươi rốt cuộc là ai?
Nam nhân mộc mạc cười, tiếng cười càng tà dị sắc nhọn.
Thanh âm quanh quẩn trong điện phòng rộng lớn, chỉ có hai người ở đây, không một người nào khác.
– Ta là ai sao?
Khuôn mặt của nam nhân mộc mạc dần thay đổi, hơi thở cũng khác đi.
Rất nhanh biến thành một nam nhân tóc dài màu đỏ, khuôn mặt tà dị, ánh mắt tham lam quét người nữ nhân như bàn tay vô hình sờ soạng.
Nữ nhân lộ vẻ nghi hoặc hỏi:
– Ngươi… Đế Quân?
Nam nhân tà dị tóc đỏ dài mỉm cười nói:
– Xem ra nàng không nhận biết ta. Ta là tộc Vĩnh Hằng, Mai Lạc Ba Đại Đế vĩ đại. Là đại ân nhân cho nàng giải thoát trên con đường Sinh Tử Đạo Quân!
Nữ nhân kinh hoàng hỏi:
– Ngươi muốn làm gì?
Giờ thực lực của nữ nhân bị phong cấm hoàn toàn, không chống cự được.
Nam nhân tà dị tóc đỏ dài ra vẻ hưởng thụ:
– Thật là đẹp, rất xinh đẹp. Dịch Ba Đế Quân tốt với Viêm Long vực giới chúng ta quá, đưa Xích ma Điện đến, còn đưa pháp môn tới, khiến ta có thể dễ dàng ngụy trang hơi thở, xâm nhập vào Đạo Minh bắt các nữ Đạo Quân xinh đẹp càng nhẹ nhàng hơn.
Nữ nhân kinh hoàng:
– Ngươi… ngươi là tộc Vĩnh Hằng, không lẽ ngươi…?
Mai Lạc Ba Đại Đế từng bước áp sát, liếm môi:
– Ngu Đạo Quân, cứ chống cự đi, vùng vẫy đi, như vậy càng thú vị.
Tộc Vĩnh Hằng là tộc quần rất đặc biệt, ăn tu hành giả khiến huyết mạch vĩnh hằng tiến hóa.
Nhưng sau khi hợp đạo thành Vĩnh Hằng Đế Quân dù tộc Vĩnh Hằng ăn chút tu hành giả thì ích lợi gần như không có. Nhưng trong tộc Vĩnh Hằng có người thích ăn không vì tăng mạnh thực lực, cái thích này là bản năng sinh mệnh. Như Mai Lạc Ba Đại Đế thích chọn một số nữ Đạo Quân khuôn mặt đẹp tuyệt, nữ Đạo Quân xinh đẹp phát ra hơi thở làm gã thấy thoải mái, đây mới là thức ăn ngon nhất.
Như đạo lữ của Vạn Thần Đạo Quân ngày xưa bị Mai Lạc Ba Đại Đế ăn thịt, khiến Vạn Thần Đạo Quân tức điên từ đó điên dại, giết Mai Lạc Ba Đại Đế là chấp niệm lớn nhất của y.
Nữ nhân cực kỳ tức giận và sợ hãi, nôn nóng mà bất đắc dĩ:
– Tộc Vĩnh Hằng!
Mai Lạc Ba Đại Đế nhìn biểu tình kinh hoàng của nữ nhân:
– Tu hành giả các ngươi đối với ta như dã thú, súc vật, nàng là ngon nhất trong số đó. Đừng gấp, tương lai sẽ có các nữ Đạo Quân cùng nàng.
Nữ nhân tràn đầy thù hận nói:
– Ngươi nhất định sẽ bị Đạo Minh phát hiện, chắc chắn chết!
Mai Lạc Ba Đại Đế lắc đầu nói:
– Không đâu, khi không có pháp môn ta rất cẩn thận, Đạo Minh ít khi phát hiện. Càng đừng nói hiện tại có pháp môn ngụy trang, muốn tìm được ta càng không thể nào. Mỗi lần ta ra tay đều nắm giữ chắc chắn, tuyệt đối không để lại chút sơ hở nào. Dù bọn họ có đảo ngược thời không tìm kiếm cũng không tìm ra.
Mai Lạc Ba Đại Đế rất tự tin vào sự thận trọng của mình, cho rằng trừ phi các Chúa Tể đỉnh cao nhất dùng nhiều cách tìm kiếm có lẽ có hy vọng tìm được gã. Miễn không sử dụng lực lượng đỉnh cao nhất thì không có khả năng tìm ra Mai Lạc Ba Đại Đế.
Ngu Đạo Quân thầm bi thương:
– Ngươi… ngươi…
Mai Lạc Ba Đại Đế có thể sống lâu như vậy chắc chắn có lý do, muốn gã chết chẳng biết đợi đến khi nào.
Mai Lạc Ba Đại Đế từng bước một đi tới, vươn tay sờ mặt Ngu Đạo Quân:
– nhìn biểu tình tuyệt vọng của nàng thật đẹp.
Ngu Đạo Quân muốn né nhưng thực lực bị phong cấm làm sao trốn được?
Mặt Mai Lạc Ba Đại Đế hưng phấn vặn vẹo, há mồm.
Bốp!
Một chân đá trúng mặt Mai Lạc Ba Đại Đế, nhanh như tia sáng. Mai Lạc Ba Đại Đế không kịp né, vang tiếng nổ trầm đục, gã bay ngược đập vào bậc thang trên đại điện phía xa, lăn lông lốc đụng vào cây cột to té ngửa ra, miệng mũi đổ máu, mặt nát hết.
Mai Lạc Ba Đại Đế kinh khủng nhìn đằng trước:
– Ai?
Ngu Đạo Quân đang tuyệt vọng chợt mắt sáng rực:
– Đây là…?
Một thiếu niên áo trắng cõng thần kiếm màu đen đứng trước mặt Ngu Đạo Quân. Bốn người khác đứng cạnh thiếu niên, gồm có lão nhân râu bạc có sáu sừng cong, mặc áo trắng. Lão già gầy nhom. Dị tộc lông trắng khôi ngô chân chất. Một tên mập đang gặm thịt.
Ngu Đạo Quân không nhận ra bốn người khác nhưng nàng biết ngay thiếu niên áo trắng mới tung cú đá.
Ngu Đạo Quân reo lên:
– Bắc Minh Đạo Quân!
Đây chính là đệ nhất Đạo Quân từ xưa đến nay trong Vô Tận Cương Vực.
Kỷ Ninh ngoái đầu nhìn lại, nhận ra nữ nhân này. Vì lúc Kỷ Ninh mới ra đường đời có sưu tầm tất cả tin tức về Đạo Quân Viêm Long vực giới.
Kỷ Ninh cười bảo đảm:
– Ngu Đạo Quân, mọi việc đã kết thúc, từ này về sau không có Mai Lạc Ba Đại Đế.
Ngu Đạo Quân nghe hiểu, vừa kích động vừa cảm kích:
– Tạ Bắc Minh Đạo Quân!
Ngu Đạo Quân nhìn thiếu niên áo trắng trước mắt, không hiểu sao cảm thấy khí chất của hắn thật độc đáo, khiến nàng không kiềm được động lòng. Nàng là nữ Tứ Bộ Đạo Quân nhưng chưa từng có đạo lữ, lần đầu tiên gặp Kỷ Ninh đã động lòng.
Mai Lạc Ba Đại Đế miệng mũi đổ máu lật đật bò dậy, cười nịnh nói:
– Không! Bắc Minh Đạo Quân, Mang Nhai Chúa Tể, Thanh Ma Chúa Tể, và cả Cầm Hỏa Thần, ta chưa từng đắc tội các ngươi. Bắc Minh Đạo Quân hãy bỏ qua cho ta đi, sau này ta không dám vào phạm vi của Đạo Minh nữa, về sau không dám.
Mới rồi Kỷ Ninh nói về sau không có Mai Lạc Ba Đại Đế làm gã sợ đứng tim.
Bắc Minh Đạo Quân xuất hiện khiến Mai Lạc Ba Đại Đế sợ hãi, hiện giờ Bắc Minh Đạo Quân có thân phận gì? Chúa Tể là người đi theo hắn, hỗn độn nguyên thú bị hắn thuần phục. Các Chúa Tể khác còn thấy sợ Kỷ Ninh, ai dám làm phật lòng hắn? Hiện liên minh mười sáu vực giới có hai siêu nhiên, một là Đạt Phong Lĩnh Chủ, một người khác là Bắc Minh Đạo Quân yêu nghiệt này.
Chương 1596:
Ngu Đạo Quân rung động:
– Mang Nhai Chúa Tể? Thanh Ma Chúa Tể?
Ngu Đạo Quân không biết bí ẩn về hỗn độn nguyên thú nhưng trước mắt nàng có đến hai Chúa Tể?
Mang Nhai Chúa Tể cười nói:
– Bắc Minh, đừng nói nhiều với Mai Lạc Ba làm gì, trực tiếp giết hắn đi.
Mai Lạc Ba Đại Đế mếu:
– Đừng giết ta!
Mai Lạc Ba Đại Đế là một Đế Quân bình thường, không có nhiều cốt khí, gã van xin:
– Ta chưa hề đối địch với các vị, có gì sai bảo Bắc Minh Đạo Quân cứ nói đi, ta chắc chắn tuân theo!
Kỷ Ninh nói:
– Mai Lạc Ba, vừa rồi chưa một cước đạp chết ngươi vì có lời muốn nói với ngươi.
Mặt Mai Lạc Ba Đại Đế trắng bệch.
Kỷ Ninh không nói dối, với thực lực cấp Chúa Tể của hắn một cước có thể giết Mai Lạc Ba Đại Đế.
Mai Lạc Ba Đại Đế mếu máo:
– Ta… ta…
Xin tha cũng vô dụng, làm sao bây giờ?
Kỷ Ninh tiếp tục bảo:
– Ta giết ngươi vì Vạn Thần Đạo Quân.
Mặt Mai Lạc Ba Đại Đế không còn chút máu:
– Vạn Thần Đạo Quân?
Mai Lạc Ba Đại Đế nhớ rõ tên điên đó. Vạn Thần Đạo Quân vì giết gã không tiếc mọi giá, còn suýt thành công. Mai Lạc Ba Đại Đế phải liều mạng lắm mới chạy thoát được.
Mai Lạc Ba Đại Đế nóng nảy nói:
– Hắn chết rồi, hắn sớm chết! Ngươi không thể nào gặp hắn!
Kỷ Ninh nói:
– Đúng là ta chưa gặp Vạn Thần Đạo Quân. Khi ta còn là Tổ Thần từng nhận chút ân tình của Vạn Thần Đạo Quân. Trận linh của hắn tặng một môn bí thuật cho ta. Hy vọng ta tương lai có thực lực báo thù giúp hắn, giết ngươi. Tuy đây chỉ là Vạn Thần Đạo Quân để lại chút mong mỏi trước khi chết, nhưng ta đã nhận ân tình thì phải làm giúp chuyện này. Ta nói cho ngươi biết là để ngươi hiểu ngươi chết vì Vạn Thần Đạo Quân.
Biểu tình Mai Lạc Ba Đại Đế mờ mịt, nỗi lòng hỗn loạn:
– Ta… ta…
Vạn Thần Đạo Quân ngày xưa thiên phú dị bẩm, thần tiên quyến lữ tiêu dao biết bao. Nhưng vì Mai Lạc Ba Đại Đế hại Vạn Thần Đạo Quân điên dại, mãi đến ngày thân chết đạo tiêu trong lòng vẫn tràn đầy hận không cam lòng. Vạn Thần Đạo Quân chết không nhắm mắt.
Mai Lạc Ba Đại Đế hay Vạn Thần Đạo Quân đều không ngờ chỉ vì tùy tay bài bố cái gì đó, Kỷ Ninh lúc ấy còn là Tổ Thần nhỏ yếu đã được chút ích lợi từ đó.
Hôm nay mang đến cái chết cho Mai Lạc Ba Đại Đế.
Kỷ Ninh vung tay lên.
Phụt!
Một luồng kiếm quang hình thành, kiếm quang hư vô mờ mịt mắt thường khó kiếm chớp mắt cắt qua người Mai Lạc Ba Đại Đế.
Một kiếm vụt qua.
Nhân quả kéo dài.
Tất cả hồn phách chân linh đều bị chém chết.
Biểu tình Mai Lạc Ba Đại Đế tối tăm, hồn phi phách tán, chết tại chỗ.
Sau khi Kỷ Ninh thành tựu đạo nhân quả thì thủ đoạn giết chóc càng đáng sợ.
Mang Nhai Chúa Tể khen một câu:
– Kiếm pháp giỏi!
Kỷ Ninh nhìn xác Mai Lạc Ba Đại Đế, khẽ nói:
– Đáng tiếc. Vạn Thần Đạo Quân cũng xem như thiên chi kiêu tử lại vì Mai Lạc Ba Đại Đế mà hơn nửa đời rơi vào thù hận điên dại không được giải thoát.
Mang Nhai Chúa Tể an ủi:
– Nếu Vạn Thần Đạo Quân biết cũng có thể giải thoát.
Kỷ Ninh khẽ thở dài:
– Tiếc rằng Vạn Thần Đạo Quân thân chết đạo tiêu, không thể nào biết.
Kỷ Ninh xoay người.
Mắt Ngu Đạo Quân long lanh nhìn Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh chỉ một cái, một luồng pháp lực bay ra thấm vào người Ngu Đạo Quân, dễ dàng phá giải cấm chế trong người nàng. Thành tựu trận pháp của Kỷ Ninh rất cao, phá mấy cấm chế này khá nhẹ nhàng.
Kỷ Ninh nói:
– Chúng ta đi thôi.
Nhóm Mang Nhai Chúa Tể, Thanh Ma Chúa Tể liếc Ngu Đạo Quân một cái rồi cùng Kỷ Ninh vào hư không.
Ngu Đạo Quân nhìn bóng dáng Kỷ Ninh biến mất.
Ngu Đạo Quân thì thào:
– Bắc Minh Đạo Quân… Bắc Minh Đạo Quân…
Vào phút nàng tuyệt vọng nhất hắn đã xuất hiện, với thực lực không thể tưởng tượng giết Mai Lạc Ba Đại Đế nhẹ nhàng như giẫm chết con kiến, tất cả làm Ngu Đạo Quân si mê. Hai Chúa Tể như Mang Nhai Chúa Tể, Thanh Ma Chúa Tể cũng lấy Bắc Minh Đạo Quân dẫn đầu.
Hắn cường đại, luồng kiếm quang của hắn, giọng nói của hắn, tất cả khiến Ngu Đạo Quân động lòng. Nhưng nàng cũng biết đây chỉ là chút ảo tưởng trong lòng mình.
Ngu Đạo Quân nở nụ cười:
– Tựa như một giấc mơ.
Có giấc mơ này đã đủ.
Ngu Đạo Quân chợt phát hiện một số pháp bảo trên xác Mai Lạc Ba Đại Đế, đường đường là Đế Quân tất nhiên để lại nhiều báu vật. Nhưng nhóm Bắc Minh Đạo Quân đã đi mất, chắc để lại báu vật này cho nàng.
Ngu Đạo Quân đứng dậy:
– Cho ta sao? là Bắc Minh Đạo Quân để lại cho ta?
Đạo Quân rất vui vẻ.
Thật ra đối với Kỷ Ninh sau khi càn quét Lao Ngục trong Dao Hỏa cảnh thì hắn đã có hàng đống báu vật. Mai Lạc Ba Đại Đế còn chưa là Thánh Thành Chi Chủ, chút xíu báu vật đó đâu lọt vào mắt hắn. Kỷ Ninh khinh thường đi nhặt, nhóm Thanh Ma, Mang Nhai Chúa Tể càng không thèm.
***
Trong Vĩnh Hằng quốc gia.
Trong đại điện cổ xưa có một pháp thân đang nằm, đó là pháp thân của Mai Lạc Ba Đại Đế, mới rồi cầu cứu nhưng giờ đã tắt thở.
An Thần Đế Quân, Kỳ Ẩn Đế Quân, Đức Cổ Đế Quân đều chứng kiến cảnh này.
Kỳ Ẩn Đế Quân nhỏ giọng nói:
– Là Bắc Minh Đạo Quân ra tay.
Đức Cổ Đế Quân bất đắc dĩ nói:
– Biết làm sao được?
An Thần Đế Quân cười khổ nói:
– Đành trơ mắt nhìn. Bắc Minh Đạo Quân không đến gây sự với tộc Vĩnh Hằng chúng ta đã may, chúng ta nào dám đi tìm hắn? Chúng ta chỉ dám trốn trong Vĩnh Hằng quốc gia giữ mạng.
Ba người đều bất đắc dĩ.
Mai Lạc Ba Đại Đế cầu bọn họ nhưng họ biết đi cầu ai?
Đó là Bắc Minh Đạo Quân! Nguyên liên minh mười sáu vực giới ai dám ngăn cản hắn? Dù Đạt Phong Lĩnh Chủ biết việc này cũng sẽ chủ động hỗ trợ.
Đám Chúa Tể, Đế Quân rất thông minh, đoán được hai tồn tại đáng sợ Đạt Phong Lĩnh Chủ, Bệ Hạ Cô Độc đang chờ ngày Kỷ Ninh hợp đạo thất bại, không ai muốn chống đối hắn vào lúc này. Chọc Kỷ Ninh nóng nảy không được ích lợi gì, ngược lại chuốc rắc rối về mình. Vì Cầm Hỏa Thần nổi điên không ai ngăn cản được.
An Thần Đế Quân trầm giọng nói:
– Đã sớm nói chúng ta và Bắc Minh Đạo Quân xích mích, Bắc Minh Đạo Quân sống trong thời đại này thì tộc Vĩnh Hằng chúng ta phải điệu thấp, đừng sinh sự. Thế mà
Mai Lạc Ba lén vào địa bàn Đạo Minh, chết cũng không trách ai được. Lại truyền lời xuống, khiến đám gìa kia ngoan chút, Bắc Minh Đạo Quân không như đại năng khác dễ nói chuyện, hắn mà giết người là không ai ngăn được.
– Ừm!
Bọn họ đều hiểu.
Chương 1597:
Trong thời đại Bắc Minh Đạo Quân sống, rực rỡ nhất liên minh mười sáu vực giới chính là hắn, Đạt Phong Lĩnh Chủ cũng đứng về phía hắn.
Rời khỏi Lạc Lan Vĩnh Hằng Giới, Mang Nhai Chúa Tể ở ngoài hư không trêu đùa:
– Bắc Minh, nếu ta không nhìn lầm dường như nữ Đạo Quân đã động tình với ngươi.
Kỷ Ninh bật cười:
– Ha ha, chỉ là chút ý tưởng, không đáng gì.
Bàn về đạo nhân quả trong liên minh mười sáu vực giới chỉ có Dịch Ba Đế Quân ngang ngửa Kỷ Ninh. Hắn qua nhân quả tự nhiên phát hiện tình cảm của Ngu Đạo Quân dành cho hắn, chỉ một ý nghĩ thoáng qua, sẽ không đem lại ảnh hưởng gì.
Kỷ Ninh nói:
– Mang Nhai Chúa Tể, tiếp theo ta định thu đồ đệ khắp Viêm Long vực giới thay sư phụ.
Mang Nhai Chúa Tể nghi hoặc hỏi:
– Thu đồ đệ thay sư phụ?
Kỷ Ninh nói:
– Ừm! Thay sư phụ Tuyết Giám Đế Quân thu đồ đệ. Thu mười đệ tử, tuy nói là thu đồ đệ thay sư phụ nhưng sư phụ Tuyết Giám Đế Quân phiêu bạt ở bên ngoài, do ta đích thân dạy.
Danh nghĩa sư huynh nhưng thật ra là sư đồ.
Kỷ Ninh nói:
– Việc thu đồ đệ thay sư phụ thì ta không qua loa được, ta định chia Viêm Long vực giới thành chín khu vực, mỗi khu vực sàn lọc ra mười Thế Giới cảnh, từ chín mươi Thế Giới cảnh này sàn lọc ra mười đệ tử. Nếu có người làm ta rất động lòng có lẽ sẽ thu vài người làm đệ tử thân truyền.
Lo xong việc này Kỷ Ninh sẽ đi mạo hiểm, một lòng chuẩn bị cho hợp đạo, hắn cũng cần chọn chút truyền nhân.
Tam giới quá nhỏ, tuy pháp môn Chung Cực Kiếm Đạo đã để lại tam giới nhưng cho đến nay Kỷ Ninh chưa chọn được người lọt vào mắt xanh.
Mang Nhai Chúa Tể hơi mong chờ:
– Ngươi tuyển đệ tử là việc lớn. Ha ha, Đạo Quân mà có thực lực Chúa Tể là trước kia chưa bao giờ xảy ra. Đạo của ngươi mạnh hơn chúng ta nhiều, khi đó có lẽ ta sẽ phái chút thiên tài bên Mang Nhai quốc đến.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
– Được, Viêm Long vực giới trừ tộc Vĩnh Hằng ra đều được hết.
Kỷ Ninh không có ý định đối địch với phe quốc gia Hắc Ám.
Quốc gia Hắc Ám thật ra là thế lực tu hành giả của một vực giới bị hủy diệt phiêu bạt đến đây, không cần quá gay gắt với họ. Thực lực càng mạnh tầm mắt của Kỷ Ninh cao hơn nhiều.
Chỉ có tộc Vĩnh Hằng là khác, Kỷ Ninh khá ghét tộc Vĩnh Hằng ăn thịt tu hành giả. Chỉ vì tộc Vĩnh Hằng do Ba Lâm Chí Tôn sáng tạo ra, Kỷ Ninh đành mắt không thấy tâm không phiền, đương nhiên sẽ không chủ động thu bọn họ làm đồ đệ.
Kỷ Ninh báo cho Minh Lan Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể, Đạo Minh về việc mình muốn thu đồ đệ thay sư phụ. Sẽ nhận mười đệ tử, rất có thể chọn vài đệ tử thân truyền, nhưng phải biết dùng kiếm, phải là Thế Giới cảnh.
Trong phút chốc nguyên Viêm Long vực giới náo động.
Nên biết Kỷ Ninh không dễ truyền ra Chung Cực Kiếm Đạo của mình, chỉ có Thanh Thạch Đạo Nhân từng được thấy. Không ai biết Kỷ Ninh mạnh đến mức nào, hy vọng thế lực bên ta có chút thiên tài kiếm đạo kế thừa tuyệt học của Bắc Minh Đạo Quân.
Thế là Viêm Long vực giới chia ra chín khu vực lớn truyền tin lan rộng, nhiều tán tu dần biết, chạy tới gần chín khu vực lớn.
Vô số Thế Giới cảnh khao khát bái vào môn hạ Bắc Minh Đạo Quân đệ nhất Đạo Quân từ xưa đến nay.
Trong Thiên Thương cung, một gian tĩnh phòng.
Kỷ Ninh áo trắng ngồi một mình, vung tay lên, mười cục đá bay ra lơ lửng trước mặt hắn.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Ngón tay Kỷ Ninh điểm nhẹ, có lửa cháy hừng hực đốt mười cục đá lơ lửng. Các cục đá dần hòa tan, bề mặt ngưng tụ hiện ra hoa văn, tất cả đều trúng ý Kỷ Ninh, hình thành trận pháp bí văn phức tạp khiến mười cục đá biến thành mười vòng tròn đen.
Kỷ Ninh lấy ra chút trân tài luyện chế, dung nhập vào những vòng tròn.
Đối với đạo lửa, đạo trận pháp đã đến thành tựu siêu cao thì Kỷ Ninh luyện chế chút pháp bảo vĩnh hằng đơn giản dễ như húp cháo. Hắn dùng trân tài có thể làm một số Vĩnh Hằng Đế Quân đau lòng phát điên, nhưng với Kỷ Ninh thì loại trân tài này chồng chất như núi.
Kỷ Ninh nở nụ cười:
– Thành công!
Mười vòng tròn đen lóe hoa văn, hoa văn có màu vàng, bạc, tím, kèm theo dao động kỳ dị.
Kỷ Ninh khống chế mười vòng tròn cùng lúc, thần niệm thẩm thấu vào một vòng tròn trước:
– Pháp bảo vĩnh hằng cực phẩm, hơn nữa ta dùng trân tài, chắc chỉ có Chúa Tể mới phá hủy được.
Xoẹt!
Một không gian phạm vi vạn dặm hiện ra.
Những vòng tròn này đều là pháp bảo động thiên, chỉ trong phạm vi vạn dặm, nhưng nó đặc biệt ổn định.
– Đại địa, hiện.
Mặt đất rộng lớn bắt đầu ngưng thực co duỗi, rất nhanh trải rộng vạn dặm.
– Núi lên!
Chốc lát một sơn mạch liên miên ầm ầm nhô lên từ mặt đất, tung hoành gần vạn dặm.
Cùng với ý niệm của Kỷ Ninh, thế giới vạn dặm hiện ra, chủ yếu là núi trập trùng, có sông hồ.
Kỷ Ninh hóa thân thần niệm chỉ nhẹ:
– Kiếm Lư!
Trong hiệp cốc lớn nhất hiện ra một gian nhà tranh bình thường.
Lại qua nửa canh giờ.
Kỷ Ninh bản tôn luyện chế một bồ đoàn đặt trong nhà cỏ, nguyên pháp bảo động thiên hỏi trân tài nào đắt giá nhất thì đó là bồ đoàn này. một số Vĩnh Hằng Đế Quân tu hành khó sở hữu được loại báu vật như vậy, ngồi lên nó tinh thần tĩnh lặng, hiệu suất tham ngộ tăng tiến nhiều. Thứ này là Kỷ Ninh luyện chế bắt chước bệ đá Chí Tôn.
Mặc dù cảnh giới của hắn kém rất xa nhưng công hiệu bồ đoàn được cỡ năm, sáu mươi phần trăm Ly Hợp Thạch Phủ Lư Hương, xem như trân bảo hiếm có.
Kỷ Ninh hóa thân thần niệm liếc mắt qua:
– Thế giới này là thế giới kiếm đạo.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thế giới vạn dặm bao gồm núi, lòng đất sâu bắt đầu hiện ra kiếm thuật.
Các kiếm thuật vô vàn phức tạp.
Tất cả đều là những môn kiếm thuật sau khi Tuyết Giám Đế Quân phân giải. Cảnh giới kiếm đạo của Kỷ Ninh bây giờ cao hơn Tuyết Giám Đế Quân, hắn phân giải ra nhiều kiếm thuật sau đó thôi diễn ra hướng khác nhau thành tám kiếm thuật cao sâu hơn chút. Kỷ Ninh luyện đạo nhân quả thành công càng giỏi về thôi diễn hơn, có Chung Cực Kiếm Đạo làm cơ sở, thôi diễn ra chút nguyên thần thứ hai đẳng cấp Thánh Thành Chi Chủ khá dễ.
Nếu Kỷ Ninh chỉ có một đạo mạnh nhất hợp đạo thành tựu Thánh Thành Chi Chủ thì sẽ dễ dàng nhiều.
Nhưng đường sống chết, đã chọn con đường rồi thì không thể hối hận.
Hơn nữa đổi lại Kỷ Ninh đi Chung Cực Kiếm Đạo nên tầm mắt cao, có nhiều kỳ ngộ, liên tiếp sáng chế trận pháp, thời gian, không gian, nhân quả các loại đạo nên mới sáng tạo chút kiếm thuật đẳng cấp Thánh Thành Chi Chủ dễ dàng. Nếu ngay từ đầu Kỷ Ninh đã đi con đường đơn giản thì tầm mắt hẹn hẹp, thực lực có hạn, không có hắn ngày hôm nay.
Chương 1598:
Kỷ Ninh gật gù:
– Kiếm Lư vừa tĩnh tu vừa giúp tu hành nhanh. Trong thế giới Kiếm Lư kiếm thuật càng khó, muốn học phải qua chút thử thách.
Kỷ Ninh nở nụ cười:
– Ưm, một thế giới Kiếm Lư đủ hướng dẫn bọn họ.
Đã muốn thu đồ đệ thay sư phụ thì phải ban bảo bối.
Hơn nữa thời gian Kỷ Ninh dạy dỗ họ sẽ không lâu, vì vậy vất vả luyện chế Kiếm Lư thế giới, có trách nhiệm hơn lúc Tuyết Giám Đế Quân thu hắn làm đệ tử chỉ cho một thần niệm truyền thừa. Đây là do cảnh giới khác biệt, Kỷ Ninh có thành tựu kiếm đạo cao nên càng biết hướng dẫn người, cũng hy vọng mười sư đệ mình thu nhận sẽ trò giỏi hơn thầy.
Kỷ Ninh mất nửa ngày luyện chế mười thế giới Kiếm Lư, lại bỏ ra hơn tám mươi năm luyện chế năm thế giới Kiếm Lư màu bạc. Kỷ Ninh tinh thông đạo nhân quả, hắn trực giác việc thu đồ đệ cho mình được chín người là cực hạn.
Lúc trước Kỷ Ninh lần lượt thu Thanh Nhai Tiểu Vũ, Dương Khuất Định Thanh Trúc, Phong Tiêu Công Tử là ba đồ đệ, cộng thêm khi Kỷ Ninh thành tựu Tứ Bộ Đạo Quân để lại một cơ duyên nội định là đệ tử thứ bốn.
Kỷ Ninh cảm thấy mình tối đa thu thêm năm đồ đệ là đủ.
Còn về trong lần thu đồ đệ thay sư phụ này có thể chọn ra người khiến hắn động lòng thu làm đệ tử thân truyền hay không thì chẳng bắt buộc, mọi chuyện tùy duyên phận, xem vận may. Nếu thật sự động lòng thì thu nhận.
Nên Kỷ Ninh tốn nhiều công sức luyện chế năm thế giới Kiếm Lư màu bạc.
Đồ vật tương tự nhưng bồ đoàn trong Kiếm Lư Kỷ Ninh dùng nhiều trân tài hơn, tốn công sức vào trận pháp càng nhiều. Mỗi bồ đoàn có hai mươi phần trăm công hiệu của Ly Hợp Thạch Phủ Lư Hương. Trong thế giới Kiếm Lư màu bạc không lấy Tuyết Giám Đế Quân làm chủ mà do Kỷ Ninh chủ yếu hướng dẫn.
Dĩ nhiên Kỷ Ninh sẽ không truyền dạy trực tiếp, hắn hướng dẫn một số kiếm thuật đã phân giải, để lại năm kiếm ý Chung Cực Kiếm Đạo cho quan sát.
Kỷ Ninh gật gù:
– Thứ có thể cho ta đã cho. Mười thế giới Kiếm Lư bình thường ẩn chứa hết thảy cơ sở, có cơ sở chỉ dẫn đủ thành tựu Chung Cực Kiếm Đạo.
Năm xưa Kỷ Ninh tham ngộ chỗ này chỗ kia, vắt óc suy nghĩ góp nhặt dần dần bổ sung sai sót, sau này có kỳ ngộ, tôi luyện lòng, rốt cuộc bước vào Chung Cực Kiếm Đạo.
Kỷ Ninh chuẩn bị nhiều món quà, lại qua chín trăm vạn năm thịnh hội thổi quét toàn Viêm Long vực giới sắp bắt đầu.
Các phương sôi trào.
– Nghe nói có nhiều Tứ Bộ Đạo Quân cường đại đều đến xem cuộc chiến, dù cuối cùng không thể bái vào môn hạ Bắc Minh Đạo Quân cũng có thể bái vào môn hạ một số Tứ Bộ Đạo Quân cường đại.
– Còn có Vĩnh Hằng Đế Quân trong truyền thuyết, đám lão quái vật ẩn cư đều đến xem, có lẽ sẽ mượn cơ hội này thu đồ đệ.
– Chưa là gì, ba Chúa Tể, Bắc Minh Đạo Quân đều đến. Được bái vào môn hạ của ba Chúa Tể, Bắc Minh Đạo Quân mới hay.
Thịnh hội có quy mô rất lớn. Vì bình thường sáu thế lực cân bằng, ai cũng khó rầm rộ sàn chọn nguyên Viêm Long vực giới. Kiểu sàn chọn này lớn còn hơn cạnh tranh ở Mang Nhai quốc lúc trước, nên các đại năng, Đế Quân đều theo dõi, muốn nhặt lậu đồ đệ từ đám thiên tài bị Kỷ Ninh loại.
Chín khu vực đều có Vĩnh Hằng Đế Quân đẳng cấp Thánh Thành Chi Chủ khống chế, một số Đế Quân phụ trợ, mọi thứ ngay ngắn trật tự.
Rất nhiều tán tu đến, năm thứ nhất quy mô lớn đào thải, người thực lực không đến mức giới hạn đều bị loại. Kỷ Ninh tự mình đặt ra mức giới hạn cũng là đẳng cấp Thế Giới cảnh, loại hết chín mươi chín phần trăm.
Sau đó dời nhóm tinh anh sót lại đến Thiên Thương Vĩnh Hằng Giới, nơi này có Thiên Thê do Kỷ Ninh tự luyện chế.
Tiếp theo là Đăng Thiên Thê khó khăn nhất.
Đăng Thiên Thê cao gần như không giới hạn.
Muốn đi xa trên thang trời này phải trải qua các đợt tỷ thí một chọi một, hoặc bị đánh chết hoặc chủ động nhận thua, chỉ có người thắng mới đi tiếp.
Các Đế Quân, Chúa Tể, Kỷ Ninh quan sát chiến đấu trên Đăng Thiên Thê.
Một Vĩnh Hằng Đế Quân trong Đạo Minh cười nói:
– Tiểu tử này không tệ, ta lấy.
Vĩnh Hằng Đế Quân điểm nhẹ, một thần lực vĩnh hằng bao bọc Thế Giới cảnh suýt bị giết.
Kỷ Ninh, Mang Nhai Chúa Tể, Minh Lan Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể ngồi trên chỗ cao nhất nhìn xa xa, bốn người không ngăn cản.
Chỉ có Đế Quân mới có tư cách chọn đệ tử giữa đường, và chỉ được chọn kẻ thất bại. Vì người thành công để Kỷ Ninh và các Chúa Tể chọn lựa.
Kỷ Ninh xuyên qua hư không nhìn hai bóng người đi song song trên thang trời:
– Thú vị.
Mang Nhai Chúa Tể hỏi:
– Bắc Minh, ngươi nhìn trúng hai tiểu tử này?
Kỷ Ninh mỉm cười nói:
– Chờ xem hai người đó tiếp theo sẽ đi thế nào, ta khá thích hai tiểu tử này.
Mang Nhai Chúa Tể, Minh Lan Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể bật cười. Trên Đăng Thiên Thê có một số yêu nghiệt tuyệt thế đều là thiên tài dung hợp đạo mạnh nhất.
Hai người được Kỷ Ninh nhìn trúng đến bây giờ mới chỉ ngộ ra một đạo mạnh nhất.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi song song đứng trên thang trời to lớn. Thang trời mênh mông có chút vết kiếm, đây là ích lợi Kỷ Ninh đưa cho đám Thế Giới cảnh trong cuộc sàn lọc Đăng Thiên Thê. Được lợi bao nhiêu tùy vào ngộ tính của mỗi người.
Thanh niên, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn vết kiếm trên thang trời lớn:
– Quá lợi hại.
Thiếu nữ áo trắng nói:
– Vô Nhai, Bắc Minh Đạo Quân tùy tay để lại vết kiếm đã cho cảm giác mênh mông thăm thẳm, dù cuối cùng chúng ta không thể bái vào môn hạ của Bắc Minh Đạo Quân, không thể bái vào môn hạ một số đại năng nhưng thu hoạch trên Đăng Thiên Thê đã đủ.
Thanh niên gật đầu.
Hai người rất biết tự lượng sức, bọn họ vốn không tệ nhưng trong Đăng Thiên Thê chỉ xếp chót. Đi lên Đăng Thiên Thê, xem vết kiếm khiến thực lực của hai người không ngừng tăng cao.
Kỷ Ninh chủ trì Đăng Thiên Thê sẽ không sắp xếp đối thủ vượt sức chịu đựng của hai người.
Đào thải yếu nhất, càng mạnh sẽ đi càng xa. Kỷ Ninh sẽ không để mấy người mạnh nhất đụng độ nhau ngay từ đầu.
Từng năm qua đi.
Đám Thế Giới cảnh đi rất chậm trên Đăng Thiên Thê, bọn họ thể nghiệm ảo diệu trong vết kiếm.
Mỗi lần đánh nhau rất có thể thất bại rời đi nên họ cực kỳ thận trọng.
Đăng Thiên Thê kéo dài hơn một vạn năm.
Thiếu nữ reo lên:
– Vô Nhai, ngươi ngộ ra hai đạo mạnh nhất? Mau hơn ta!
Thanh niên cười nhìn thiếu nữ:
– Thị Họa, lúc trước ngộ ra đạo mạnh nhất nàng mau hơn ta một bước.
Ai đều thấy rõ tình ý giữa hai người.
Chương 1599:
Hai người từ phàm tục từng bước một đi tới.
Thiếu nữ vốn là thị nữ của Vô Nhai thiếu gia, tên Thị Họa. Sau này thiếu nữ trời sinh linh thể được tiên nhân nhìn trúng mang đi cái gọi là Tiên giới. Vô Nhai thiếu gia lăn lộn trong phàm tục từng bước đi vào Tu Tiên giới. Trải qua vô số tôi luyện chém giết, Vô Nhai với tư chất kinh tài tuyệt diễm phi thăng vào Tiên giới, cuối cùng đoàn viên cùng thị nữ Thị Họa. Hai người có một đứa con, gần như cùng lúc bước vào Thế Giới cảnh, ở quê của họ cho đến nay chỉ có Thị Họa, Vô Nhai là hai Thế Giới cảnh.
Thị Họa là Hỗn Độn Tiên Nhân, Vô Nhai thiếu gia là kiêm tu thần ma, có nguyên thần thứ hai hiện ở quê nhà.
Đôi thần tiên quyến lữ cùng nhau rời khỏi quê đi lưu lạc, có nhiều gặp gỡ.
Nghe đồn Bắc Minh Đạo Quân muốn thu đồ đệ thay sư phụ, tình hình rình rang nên hai người quyết tâm tham gia.
Kiếm trận của Thị Họa bị kẻ địch phá, nàng biết không có hy vọng liền chủ động nhận thua:
– Ta nhận thua!
Sau trận chiến đó.
Thị Họa cảm giác lực bài xích từ thang trời, nói với đạo lữ của mình:
– Vô Nhai, ta thua, chàng hãy tiếp tục đi tới. Cẩn thận chút, nếu thật sự không thắng được thì nhận thua.
Vô Nhai gật đầu nói:
– Ừm!
Nửa tháng sau.
Vô Nhai, Thị Họa gặp nhau dưới thang trời.
Vô Nhai lắc đầu nói:
– Quá mạnh, đó là một cổ tu hành giả, cảnh giới cao hơn ta, thua tâm phục khẩu phục..
Vô Nhai bất đắc dĩ nói:
– Ta cứ nghĩ thiên phú của hai ta không tệ, chắc sẽ có đại năng hay Tứ Bộ Đạo Quân nào nhìn trúng chúng ta thu làm đồ đệ. Không ngờ đến bây giờ còn chưa thấy đại năng nào.
Thị Họa gật đầu nói:
– Ta ở dưới thang trời nửa tháng rồi cũng không ai tìm ta.
Hai người đều là thiên tử kiêu tử, là hai Thế Giới cảnh chưa từng có ở quê nhà, lần này họ thu hoạch được nhiều nhưng không có một đại năng đến nhận bọn họ làm đồ đệ.
Vô Nhai nói:
– Chúng ta chờ chút đi, không chừng có Đạo Quân nào nhìn trúng.
Thị Họa ôm mong chờ:
– Lại đợi thêm chút vậy.
Có sư phụ và không có là hoàn toàn khác nhau. Như Vô Nhai, Thị Họa không có Đạo Quân chỉ dẫn hoàn toàn mù tịt về Vô Tận Cương Vực.
Một giọng nói vang lên:
– Hai tiểu tử.
Vô Nhai, Thị Họa vụt ngoái đầu nhìn, kích động mong chờ. Có đại năng chọn bọn họ rồi sao? Sẽ là ai? Tứ Bộ Đạo Quân hay Vĩnh Hằng Đế Quân càng mạnh? Hoặc là Chúa Tể, Bắc Minh Đạo Quân? Lý trí làm hai người cảm thấy không lý nào người lợi hại chọn họ, nhưng mơ mộng không có lỗi.
Một thiếu niên áo trắng từ xa đến gần, hơi thở đặc biệt, không tạo ra áp lực gì, cảm giác rất bình thường.
Vô Nhai, Thị Họa thầm thất vọng:
– Đạo Quân?
Hơi thở của Đạo Quân và Vĩnh Hằng Đế Quân rất dễ phân biệt, Vĩnh Hằng Đế Quân nào đều có hơi thở vĩnh hằng, đó là thời gian không thể xóa nhòa.
Sau đó hai người bình thường trở lại, hơi mừng. Trong đại năng tuyển đệ tử Đạo Quân xem như yếu nhất nhưng tốt xấu đã được người chọn, nếu không ai chọn mới gọi là thảm.
Kỷ Ninh cười khen:
– Hai ngươi có ngộ tính về kiếm rất cao.
Cao thật, bàn về mức độ trưởng thành thì Vô Nhai, Thị Họa gần như là mười hàng đầu trong toàn bộ Thế Giới cảnh trên Đăng Thiên Thê. Nên biết vì có thế lực khác thu đồ đệ, Kỷ Ninh chỉ yêu cầu tất cả Thế Giới cảnh hiểu dùng kiếm chứ không bắt buộc phải một lòng nghiên cứu kiếm đạo. Cho nên cần siêu yêu nghiệt, tuy hiểu dùng kiếm nhưng có người am hiểu thời không, hoặc Tâm Lực, đao đạo.
Về kiếm đạo thì Vô Nhai, Thị Họa là hai người trưởng thành nhanh nhất.
Kỷ Ninh nhìn sơ là biết hai người chưa được chỉ điểm đàng hoàng, không thì đã chẳng đến mức tiến bộ thần tốc như vậy. Nhìn hai người Kỷ Ninh như thấy bản thân vừa rời khỏi tam giới, hắn ngày xưa phải vào Thập Nhị Cung Kiếm Cung của Mang Nhai quốc mới ngộ ra đạo mạnh nhất.
Còn về dung hợp đạo mạnh nhất? Vào dị vũ trụ rồi mới làm được.
Hơn nữa Vô Nhai, Thị Họa tình cảm nồng nàn khiến Kỷ Ninh nhớ lại tình cảm của mình và Dư Vi.
Kỷ Ninh thầm thở dài:
– Đáng tiếc.
Nếu sư tỷ còn đây có lẽ sẽ cùng hắn phiêu bạt.
Kỷ Ninh hỏi:
– Hai ngươi có đồng ý bái vào môn hạ của ta?
Thị Họa hỏi:
– Tiền bối am hiểu kiếm đạo?
Kỷ Ninh gật đầu, người phát ra kiếm ý đáng sợ làm Vô Nhai, Thị Họa run rẩy. Nhưng hai người dù sao là Thế Giới cảnh, tầm mắt không cao. ở trong mắt họ Tứ Bộ Đạo Quân đã là rất đáng sợ, không hề nhận ra kiếm ý của Kỷ Ninh có ý nghĩa thế nào. Hai người chỉ cảm giác rất đáng sợ, chỉ một chút uy năng đã có thể xóa sổ họ.
Vô Nhai, Thị Họa nhìn nhau, lập tức quỳ xuống:
– Đệ tử bái kiến sư phụ!
Kỷ Ninh gật đầu nói:
– Ừ, đi theo ta.
Dao động không gian vô hình cuốn lấy hai đệ tử, Kỷ Ninh cất bước xuyên qua thời không, đi tới trời cao nơi đại năng các phương Chúa Tể, Đế Quân tụ tập.
Đám Chúa Tể, Đế Quân cười tươi chúc mừng:
– Bắc Minh Đạo Quân.
– Bắc Minh.
– Chúc mừng Bắc Minh Đạo Quân thu được đồ đệ tốt.
Bọn họ liếc sang hai tiểu tử bên cạnh Kỷ Ninh, thầm than hai tiểu tử siêu may mắn. Có người thực lực mạnh hơn đôi đạo lữ này nhưng không được chọn, Kỷ Ninh lại chọn hai người.
Kỷ Ninh ngồi khoanh chân trên mây mù, Mang Nhai Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể, Minh Lan Chúa Tể ở cạnh hắn. Bốn người ngồi ở chỗ cao nhất.
Vô Nhai, Thị Họa đứng cạnh Kỷ Ninh, nhìn ba Chúa Tể hơi thở hùng hồn, một đám Vĩnh Hằng Đế Quân ở bên dưới:
– Cái… này…
Ai nấy hơi thở chất chứa ý cảnh vĩnh hằng, Thế Giới cảnh nào đều hiểu đám đại năng tụ tập nơi đây đều là Vĩnh Hằng Đế Quân. Nhiều đại năng cung kính lễ phép như thế, Vô Nhai và Thị Họa có đần độn đến mấy cũng hiểu họ đã bái vào môn hạ Bắc Minh Đạo Quân trong truyền thuyết.
Vô Nhai, Thị Họa nhìn nhau, chân mềm nhũn:
– Chúng… chúng ta…
Hơi thở của Chúa Tể, của một đám Vĩnh Hằng Đế Quân mang đến áp lực quá mạnh.
Vô Nhai nhỏ giọng nói:
– Sư phụ?
Kỷ Ninh lên tiếng:
– Từ hôm nay trở đi, hai ngươi là đồ đệ thứ năm, sáu trong môn hạ của ta.
Vô Nhai, Thị Họa kích động.
Vô Nhai hỏi:
– Lần này sư phụ muốn thu mười đệ tử?
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
– Nghe nhầm đồn bậy.
Mang Nhai Chúa Tể cười xen lời:
– Đám nhóc các ngươi đồn bậy bạ. Bắc Minh thu đồ đệ thay sư phụ, mười đệ tử đều là sư đệ, sư muội của hắn, nhưng đích thân Bắc Minh dạy. Còn hai ngươi là đệ tử thân truyền Bắc Minh tự mình dạy.
Vô Nhai, Thị Họa nhìn lão nhân râu bạc áo trắng ngồi bên cạnh, cảm giác thật hiền hòa.