Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 266 [Chương 1600 đến 1605]
❮ sautiếp ❯Chương 1600:
Mang Nhai Chúa Tể hỏi:
– Bắc Minh, lần này muốn thu mấy đồ đệ? Nếu ngươi không chọn thì ta cũng sẽ ra tay.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
– Đủ rồi, ta chỉ chọn hai đồ đệ này. Chờ cuối cùng sẽ chọn mười sư đệ, sư muội.
Tuy lần này có nhiều thiên tài nhưng không khiến Kỷ Ninh động lòng. Chỉ có Vô Nhai, Thị Họa khiến Kỷ Ninh xúc động, hắn như thấy bản thân, thấy hắn và Dư Vi. Động lòng thì thu vậy, đến cảnh giới như Kỷ Ninh chọn đồ đệ càng tùy tâm, như nhị đồ đệ Thanh Trúc Dương Khuất Định của hắn ngày xưa chỉ là một phàm tục.
Kỷ Ninh nói chuyện không giấu thanh âm.
Đám Đế Quân ở bên dưới nghe thế ngước mắt nhìn Vô Nhai, Thị Họa, ánh mắt khác vừa nãy. Hai tiểu tử may mắn, không phải may mắn bình thường, sư phụ của họ là nhân vật nguyên liên minh mười sáu vực giới không ai dám chọc vào, là Đạo Quân tuyệt thế khiến Chúa Tể sinh lòng kính sợ.
Đại hội thổi quét nguyên Viêm Long vực giới lần này chỉ chọn hai đồ đệ, chọn trúng hai người họ.
Thịnh hội Viêm Long vực giới rốt cuộc kết thúc
Đám Chúa Tể, Đế Quân lần lượt rời đi. Thiên Thương Vĩnh Hằng Giới trở về tĩnh lặng.
Trong Thiên Thương cung.
Mười Thế Giới cảnh hoặc là thiếu niên hoặc lão nhân hoặc dị tộc hoặc sinh mệnh đặc biệt, còn có cổ tu hành giả, ai nấy mắt hưng phấn cung kính hành lễ:
– Bái kiến Bắc Minh sư huynh!
Rốt cuộc thành công được chọn trúng! Trong số thiên tài yêu nghiệt lần này có người giỏi không thua gì bọn họ, thậm chí lợi hại hơn họ.
Kỷ Ninh nói:
– Từ hôm nay các ngươi là đệ tử ký danh của Tuyết Giám Đế Quân. Bởi vì sư phụ Tuyết Giám Đế Quân rời khỏi Viêm Long vực giới đi du lịch xa, nên ta sẽ thay mặt dạy các ngươi. Nhưng đạo tu hành phải dựa vào sức mình, ta sẽ chỉ riêng mười lần cho từng người, chỉ điểm xong trước khi các ngươi thành Đạo Quân ta không chỉ điểm thêm gì nữa, nghe rõ chưa?
Các Thế Giới cảnh thầm ngạc nhiên nhưng vẫn rất bình tĩnh nói:
– Nghe rõ!
Bọn họ đều là thiên tài, rất kiêu ngạo. Bọn họ sẽ không phục đại năng bình thường, nhưng cuồng nhiệt tôn sùng Bắc Minh Đạo Quân, nên liều mạng muốn vào môn hạ của hắn chứ không phải vì Tuyết Giám Đế Quân. Đệ tử thân truyền của Tuyết Giám Đế Quân không hấp dẫn bọn họ bằng Bắc Minh Đạo Quân đích thân dạy.
Chỉ điểm mười lần?
Bắc Minh Đạo Quân đã nói vậy thì chắc chắn có đạo lý của hắn.
Kỷ Ninh mỉm cười nói:
– Tốt lắm. Mười người đều rất có thiên phú về kiếm đạo, có ba người dung hợp đạo mạnh nhất, bảy người đã nắm giữ đạo mạnh nhất. Ta chỉ cần hướng dẫn một chút, đường Sinh Tử Đạo Quân cuối cùng đi thế nào tùy vào các ngươi.
Sư phụ dạy không có nghĩa là đồ đệ sẽ học được.
Mỗi Sinh Tử Đạo Quân đều ngộ ra đạo của mình, chỉ có thể dạy riêng từng người. Kỷ Ninh phỏng đoán đệ tử của hắn và các sư đệ, sư muội chỉ có một người bước lên đạo chung cực đã rất ghê gớm, khả năng lớn nhất là chẳng ai được đạo chung cực.
Không dạy đạo chung cực được, chỉ có thể tự mình ngộ.
Việc người thầy như Kỷ Ninh có thể làm là hướng dẫn, hắn đi đạo chung cực nên có thể mạnh như thác đổ, hắn chỉ điểm là tốt nhất.
Kỷ Ninh vung tay lên:
– Đây là thế giới Kiếm Lư.
Mười vòng tròn đen lấp lóe hoa văn bay hướng mười đệ tử.
Kỷ Ninh nói:
– Trong thế giới Kiếm Lư có muôn vàn, trừ của sư phụ Tuyết Giám Đế Quân ra còn bao gồm tất cả kiếm đạo cơ bản.
Kỷ Ninh có đạo chung cực mới dám nói lời ngông cuồng như bao gồm hết kiếm đạo cơ bản.
– Trong quả cầu là thế giới Kiếm Lư, bên ngoài quả cầu có nhiều tôi luyện, có lẽ các ngươi sẽ hiểu ra đường thuộc về mình.
Mười đệ tử mừng rỡ reo lên:
– Tạ sư huynh!
Kỷ Ninh nói:
– Chỉ có các ngươi được dùng thế giới Kiếm Lư, nếu người khác luyện hóa thì động thiên bên trong sẽ hủy diệt. Nên tuyệt đối không được cho người khác.
– Rõ!
Mười đệ tử thầm nhủ có ngu mới tặng cho người khác.
Kỷ Ninh nói xong lại vung tay lên, một số đạo phù bay hướng mười đệ tử.
Kỷ Ninh nói:
– Đây là đạo phù do ta tự tay luyện chế, có đạo phù kiếm đạo, đạo phù không gian, đạo phù thời gian, đạo phù Tâm Lực, đạo phù nhân quả, tổng cộng chín phần, uy lực có cao có thấp. Có dùng để giết địch, chạy trốn, tìm kiếm, có ba phần có thể ngay mặt giết địch. Sau này xông pha bên ngoài hãy nhớ cẩn thận, dùng đạo phù cẩn thận chút, nếu dùng hết ta sẽ không cho nữa.
Mười đệ tử mừng hớn hở, cũng bị rung động.
Tự tay luyện chế?
Luyện chế đạo phù thì dễ rồi, một số đại năng làm được. Nhưng một là tài liệu luyện chế có giá rất cao, vì phải chứa uy năng, thứ hai là mình phải hiểu cách luyện.
Bắc Minh sư huynh của bọn họ có thể luyện chế ra nhiều đạo phù như vậy chứng minh kiếm đạo, không gian, thời gian, Tâm Lực, nhân quả, các cảnh giới đều đến trình độ không thể tưởng tượng.
Kỷ Ninh phất tay ném chút pháp bảo trữ vật qua:
– Đây là một ức phương hỗn độn linh dịch, mỗi người một phần. Còn đây là thần kiếm vĩnh hằng cực phẩm, tùy theo kiếm đạo các ngươi, mỗi người sáu cây.
Kỷ Ninh phất tay, sáu mươi thanh thần kiếm bay hướng mười đệ tử.
Pháp bảo đẳng cấp vĩnh hằng cực phẩm của Kỷ Ninh đã chất đống thành núi. Bất cứ Chúa Tể nào cũng có một đống pháp bảo vĩnh hằng cực phẩm, Kỷ Ninh giàu hơn các Chúa Tể bình thường nhiều. Không nói đến số báu vật trấn lột của các Chúa Tể, Đế Quân, giết Đông Hỏa Chúa Tể, chỉ tính đợt càn quét Dao Hỏa cảnh đã kinh người. Kỷ Ninh có đến sáu bảo bối vũ trụ, đáng tiếc không có cái nào là kiếm.
Kỷ Ninh nói:
– Nên cho các ngươi đều đã đưa. Kiếm thuật, thần thông, bí thuật đều nằm trong thế giới Kiếm Lư. Muốn có được thì đi vào thế giới Kiếm Lư lấy, lui xuống đi. Ta đã sắp xếp động phủ ở Thiên Thương cung cho các ngươi, cứ yên tâm tu luyện, có vấn đề hãy đến tìm ta. Nhớ kỹ, chỉ có mười lần cơ hội.
Mười sư đệ, sư muội kích động lui xuống:
– Rõ!
Mười sư đệ, sư muội đi trên đường.
– Bỏ vốn lớn thật.
– Mỗi người một ức phương hỗn độn linh dịch!
– Một ức phương có lẽ làm Tứ Bộ Đạo Quân đau lòng, nhưng với Bắc Minh sư huynh ngang hàng Chúa Tể thì tùy tay vung một cái là có.
– A, thế giới Kiếm Lư có một bồ đoàn, nguyên thần thứ hai của ta ngồi lên tốc độ tu hành tăng nhiều, cái này quý giá hơn một ức phương hỗn độn linh dịch nhiều.
Có người phát hiện huyền diệu của bồ đoàn, bọn họ rất rung động, loại báu vật này có thể làm Vĩnh Hằng Đế Quân phát thèm.
Kỷ Ninh đưa cho đồ đệ thứ năm Vô Nhai, đồ đệ thứ sáu Thị Họa báu vật giống mười sư đệ, sư muội, chỉ có thế giới Kiếm Lư là khác.
Chương 1601:
Kỷ Ninh nói:
– Hai ngươi trước khi thành Sinh Tử Đạo Quân cũng có mười lần cơ hội thỉnh giáo ta. Tự vào thế giới Kiếm lư nghiên cứu đi, có gì thắc mắc tự mình hiểu được thì ráng hiểu, thật sự không hiểu được hãy đến tìm ta.
Vô Nhai, Thị Họa hết sức cung kính nói:
– Rõ!
Kỷ Ninh ra lệnh:
– Đi đi.
Vô Nhai, Thị Họa ngoan ngoãn rời đi.
Nhìn đám sư đệ, sư muội, đồ đệ đi hết, Thanh Ma Chúa Tể ở bên cạnh lên tiếng:
– Bắc Minh, ngươi dạy đồ đệ hơi bị tùy ý.
Kỷ Ninh nói:
– Dẫn đường là được, nếu dạy tỉ mỉ ngược lại trói buộc bọn họ. Ngộ đạo gặp khó hiểu thì tự mình phá giải sẽ nhận được thu hoạch lớn hơn ta chỉ cách cho họ nhiều. Hơn nữa ta luyện chế thế giới Kiếm Lư đã tương đương với một nửa sư phụ.
Thanh Ma lắc đầu nói:
– Ngươi rất xem trọng đồ đệ của mình, trong bọn họ đa số chỉ lĩnh ngộ mấy đạo mạnh nhất, còn chưa dung hợp được. Không phải ai cũng có thể yêu nghiệt như ngươi.
Kỷ Ninh cười nói:
– Nếu ngộ không thấu cũng bình thường mà.
Kiếm đạo vốn là tiến thẳng tới trước thẳng hướng bản tâm.
Người ngoài lải nhải bên tai thì có thành tựu lớn gì được? Dù làm sư phụ cũng không thể xen vào quá nhiều. Uy danh càng lớn ảnh hưởng đệ tử càng nhiều, vậy càng phải ứng xử cẩn thận, không thể tùy tiện mở miệng chỉ điểm. Không chừng chỉ điểm một cái đã phá hủy con đường thích hợp cho đệ tử nhất.
Bởi vì thích hợp chính mình không có nghĩa là thích hợp đệ tử.
Nhưng thả rông cũng không được, nên Kỷ Ninh nghĩ ra thế giới Kiếm Lư, bên trong gần như bao trọn kiếm đạo, chọn con đường nào hãy để đệ tử tự quyết định.
Nhìn như Kỷ Ninh làm tùy ý thật ra rất tỉ mỉ thu bọn họ làm môn hạ. Dù thu đồ đệ thay người, trên danh nghĩa Kỷ Ninh là sư huynh sự thật thì như sư phụ, nên hắn mới bỏ công luyện chế những đạo phù. Các loại đạo phù đủ ứng đối những cảnh khó khăn kỳ lạ, ít ra Thế Giới cảnh đi mạo hiểm có những đạo phù này là đủ dùng.
Sau khi thu đồ đệ Kỷ Ninh mang theo Cầm Hỏa Thần, Thanh Ma, Bạch Dung rời khỏi Viêm Long vực giới. Lần này Kỷ Ninh đi rất xa, đã rời khỏi phạm vi liên minh mười sáu vực giới.
Về các đồ đệ có pháp thân của Kỷ Ninh tọa trấn Thiên Thương cung lâu dài, hiểu biết mọi tin tức của Viêm Long vực giới, pháp thân cũng có thể chỉ điểm đệ tử.
Vèo!
Vực giới phi chu tiến lên trong hắc ám vô tận.
Trong phi chu, Thanh Ma, Cầm Hỏa háu ăn, Bạch Dung yên lặng ở một bên bảo vệ, Kỷ Ninh nắm một quyển ngọc giản suy tư.
Ngọc giản này là Đạt Phong Lĩnh Chủ đưa, ghi chép tất cả tin tức về một chỗ hiểm địa mà lão biết.
Kỷ Ninh đăm chiêu:
– Băng Phong Hải?
Lúc trước nhóm Đạt Phong Lĩnh Chủ thăm dò đã đặt tên cho hiểm địa đó là Băng Phong Hải.
Băng Phong Hải nổi tiếng lạnh lẽo nhưng dựng dục một số báu vật hành hỏa khá tốt, như Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa nằm trong số đó, cũng là thứ Kỷ Ninh xem trọng nhất.
Kỷ Ninh gật gù:
– Trong Băng Phong Hải lúc nhóm Đạt Phong Lĩnh Chủ phiêu bạt từng gặp một vị Nguyên Hành Giả, thực lực ở đẳng cấp Dị Vũ Trụ Chi Chủ, không quá mạnh, tuy vượt qua đẳng cấp của ta và Thanh Ma, nhưng có Cầm Hỏa thì có thể ứng đối nhẹ nhàng. Nhưng Nguyên Hành Giả sống trong Băng Phong Hải lâu dài, có thể lợi dụng hoàn cảnh Băng Phong Hải, hơi rắc rối. Phải cẩn thận chút, nếu bị đánh lén thì ta, Thanh Ma đều có thể mất mạng.
Vực giới phi chu đi hơn năm mươi vạn năm từ từ xuyên qua thời không rốt cuộc đến Băng Phong Hải xa xôi.
– Đẹp quá!
Kỷ Ninh, Thanh Ma, Bạch Dung, Cầm Hỏa đứng trong vực giới phi chu, bị cảnh tượng xinh đẹp trước mắt hút hồn.
Hắc ám vô tận, khắp nơi tối tăm không có chút ánh sáng, hư vô, cô tịch.
giờ phút này trong hắc ám vô tận chợt hiện ra một thế giới vòng xoáy màu bạc trắng to lớn. Gió lạnh nóng cháy điên cuồng rít gào, gió lạnh hình thành vòng xoáy lớn, phạm vi vòng xoáy lớn đến không thể tưởng tượng. Nhóm Kỷ Ninh nhìn bằng mắt thường, khoảng cách còn hơi xa, phỏng chừng vòng xoáy lớn bằng một cương vực.
Kỷ Ninh khẽ nói:
– Băng Phong Hải.
Thanh Ma kinh thán:
– Khí lạnh thật khổng lồ, như lực lượng băng giá vô cùng vô tận tụ tập tại đây. Lực lượng khí lạnh khổng lồ quá. Ta đi phiêu bạt qua nhiều nơi, từng thấy hiểm địa khác nhưng lần đầu gặp khí lạnh khổng lồ như vậy.
Kỷ Ninh nói:
– Trong vực giới bình thường có lôi điện, cuồng phong, ánh sáng, bóng tối, các loại năng lượng đều có mới cho vô số sinh mệnh sinh sản, sinh tồn! Hơn nữa các loại năng lượng sẽ không quá kịch liệt. Nơi này hội tụ khí lạnh sánh bằng phạm vi một cương vực, sợ là khí lạnh toàn Viêm Long vực giới tụ lại đây cũng không mãnh liệt như vậy.
Thanh Ma cười phá lên:
– Vĩnh Hằng Đế Quân yếu chút chắc sẽ bị đông chết luôn. Nơi tụ tập uy năng lạnh lẽo như vậy mới dựng dục ra báu vật không thể tưởng tượng được, vực giới rất bình thường, không dựng dục ra báu vật thần kỳ nổi.
Cầm Hỏa lẩm bẩm:
– Ta không thích nơi này.
Kỷ Ninh an ủi:
– Chờ hái Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa rồi chúng ta đi.
Vèo!
Vực giới phi chu bắt đầu xuyên qua cự ly ngắn, rất nhanh đến ngoài rìa Băng Phong Hải.
Rít rít rít rít!
Cuồng phong điên cuồng rít gào, cuồng phong như đao cắt vào người vực giới phi chu. May mắn vực giới phi chu chịu đựng được, nhưng bay xiêu vẹo.
Thanh Ma lẩm bẩm:
– Gió quá mạnh.
Kỷ Ninh nói:
– Trong ngọc giản đã ghi rồi, phải xuyên qua tầng cuồng phong mới đến mặt đất Băng Phong Hải được.
Băng Phong Hải có tên là biển nhưng nó không phải đại dương.
Băng Phong Hải thật ra là một đại lục khối băng siêu lớn, tự động dẫn dắt tất cả khí lạnh trong phạm vi lớn vũ trụ hỗn độn tụ tập lại, bản thân nó sinh ra vòng xoáy rất đáng sợ. Vòng xoáy cuồng phong đủ cắt nát Vĩnh Hằng Đế Quân hơi yếu, mảnh đất cực đoan này không cho phép sinh mệnh bình thường tiến vào.
Chỉ có các đại năng Chúa Tể hay Dị Vũ Trụ Chi Chủ mới dám mạo hiểm xông vào.
Tầng cuồng phong không thể xuyên qua thời không, chỉ còn cách bay từ từ.
Kỷ Ninh điều khiển vực giới phi chu dần theo hướng gió bình ổn lại. Kỷ Ninh khá giỏi đạo phong, lôi điện, vực giới phi chu giữ tốc độ nhanh kinh người tiến lên trước. Khốn khổ là tầng cuồng phong quá lớn, chỉ bay vào đã mất thời gian rất lâu.
Bay với tốc độ cực hạn hơn chín vạn năm.
Thanh Ma kêu lên:
– Nhìn kia, đằng trước có một ngôi sao!
Cầm Hỏa ngước lên nhìn, sau đó bĩu môi nói:
– Ngôi sao? Đó mà là sao gì, chỉ là một khối băng to.
Một khối băng đường kính mấy chục ức dặm bay nhanh trong tầng cuồng phong.
Chương 1602:
Kỷ Ninh cười nói:
– Đến gần xem thử. Theo Đạt Phong Lĩnh Chủ ghi chép thì những khối băng như sao này tách rời khỏi đại lục Băng Phong Hải, mặt trên sẽ mọc một số kỳ trân. Nếu may mắn có lẽ trên đó có Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa.
Nhóm Kỷ Ninh rất có kiên nhẫn, vì hái Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa có tiêu phí mười, trăm hỗn độn kỷ cũng đáng giá.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vực giới phi chu đến gần, lực hút hỗn loạn tác động lên vực giới phi chu khiến thuyền chấn động, mất nửa canh giờ mới thành công giáng lâm lên khối băng ngôi sao.
Khối băng ngôi sao có lực hút vô hình, ngăn cách cuồng phong bên ngoài, bề mặt ngôi sao có chút tĩnh lặng.
Thanh Ma hưng phấn bay xuống:
– Phù, rốt cuộc đi ra.
Kỷ Ninh thu vực giới phi chu, đáp xuống.
Đây là mặt đất băng giá bao la, toàn là khối băng trên đất liền.
Kỷ Ninh tùy tay chộp không khí:
– Khối băng này…?
Một trảo ảnh chụp xuống khối băng dưới đất muốn cắt một miếng nhưng cuối cùng chỉ để lại vết cào.
Kỷ Ninh bị bất ngờ:
– Cứng vậy?
Kỷ Ninh lấy ra bản lĩnh thật sự, ngón tay chỉ một cái, một luồng kiếm quang xẹt qua mặt đất vẽ vòng tròn đào ra một khối băng lớn, khối băng bay đến trước mặt Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh sờ khối băng cảm nhận lạnh lẽo đáng sợ, hắn thầm líu lưỡi. Buốt giá còn hơn mấy thứ nổi tiếng trong Viêm Long vực giới như Bích La Huyền Băng, độ cứng rắn cũng cao hơn nhiều. lúc trước Kỷ Ninh bấu một cái không thành công, phải vận dụng năm mươi phần trăm thực lực mới đào ra khối băng này.
Thanh Ma ở bên cạnh la lên:
– Đây là băng kiểu gì? Sao cứng vậy? Ta dù gì là Chúa Tể nhưng đạp một cước không giẫm nát nó được?
Kỷ Ninh mở miệng nói:
– Băng giá kiểu này có khắp nơi, kệ chúng nó đi, các vị mau đi tìm xem có báu vật gì không.
Bạch Dung tuân mệnh:
– Rõ thưa chủ nhân!
Cầm Hỏa biến ra nguyên hình hưng phấn đập đôi cánh bay vòng quanh:
– Ta cũng đi tìm!
Đã lâu rồi Cầm Hỏa không bay thỏa thích như vậy.
Kỷ Ninh nhờ vào khống chế thời không bắt đầu tìm kiếm.
Còn về dùng thần niệm?
Nguyên Băng Phong Hải có khí lạnh hùng hồn đáng sợ, lực lượng băng giá vô tận đè ép thần niệm của Kỷ Ninh, không thể thăm dò qua xa.
Kỷ Ninh nhìn bốn phương tám hướng, xuyên qua thời không xem các nơi xa nhất:
– A? Thật nhiều báu vật.
Rất nhanh Kỷ Ninh phát hiện báu vật mọc ở các nơi khá ẩn khuất.
Hoặc một cái cây băng trong suốt lấp lánh, hoặc một viên tinh châu ấm áp, hoặc một cọng cỏ nhỏ lửa đỏ. Có một số Kỷ Ninh biết tên, nhưng phần lớn không biết nó gọi là gì, giá trị đều khá cao. Tuy nhiên Kỷ Ninh cũng giàu nứt vách nên không để bụng. Kỷ Ninh phát hiện những báu vật này cộng lại phỏng chừng cỡ toàn bộ gia sản của Vĩnh Hằng Đế Quân bình thường, từ đó suy ra bảo địa như Băng Phong Hải dựng dục báu vật nhiều cỡ nào.
Đáng tiếc đẳng cấp như Đạt Phong Lĩnh Chủ cũng phải kêu bằng gọi hữu ngẫu nhiên đến một lần.
Cầm Hỏa Thần hưng phấn kêu lên:
– Chủ nhân! Chủ nhân!
Tiếng hét xé rách uy năng lạnh lẽo vô hình đáng sợ kiềm chế đưa đến bên tai Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh nhích chân hóa thành lôi điện vèo một tiếng đến chỗ Cầm Hỏa Thần:
– Cầm Hỏa, phát hiện cái gì?
Cầm Hỏa Thần hưng phấn đập cánh chỉ đằng trước:
– Chủ nhân nhìn xem đó là cái gì?
Kỷ Ninh vội nhìn sang.
Trên mặt băng vách đá hiệp cốc phía xa mọc một dúm lá dài màu xanh cỡ một trượng chĩa xéo trên vách đá. Mấy trăm lá dài, chính giữa mọc một trái, trái màu đỏ tỏa ra từng mùi hôi gay mũi.
Kỷ Ninh kinh ngạc kêu lên:
– Hương Bảo Linh Quả?
Trái cây trước mắt hắn là Hương Bảo Linh Quả xếp hạng hai, nhưng chưa chín muồi, nếu chín thì có màu đỏ, tỏa ra mùi thơm rất hấp dẫn. Mùi hương khiến các Chúa Tể, Đế Quân phải chảy nước miếng. Đối với nhiều đại năng thì cách dùng Hương Bảo Linh Quả chủ yếu là ngon miệng.
Vì các Đạo Quân có mấy ai kiếm được Hương Bảo Linh Quả?
Kỷ Ninh kinh ngạc nói:
– Băng Phong Hải có Hương Bảo Linh Quả?
Đạt Phong Lĩnh Chủ từng đến một lần nhưng không phát hiện Hương Bảo Linh Quả, tuy nhiên Băng Phong Hải rộng mênh mông, chắc có nhiều nơi Đạt Phong Lĩnh Chủ chưa từng đến.
Thanh Ma Chúa Tể bay tới, trông thấy Hương Bảo Linh Quả thì cười nói:
– Ha ha ha! Bắc Minh, ngươi rất may mắn, chúng ta vừa đến Băng Phong Hải, còn chưa đáp xuống đất, mới ở trên khối băng ngôi sao lơ lửng ngoài cùng đã phát hiện Hương Bảo Linh Quả. Với vận may của ngươi e rằng rất nhanh sẽ tìm được Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa.
Kỷ Ninh gật đầu:
– Ừm!
Theo tình báo Đạt Phong Lĩnh Chủ cung cấp Hương Bảo Linh Quả trợ giúp cho Kỷ Ninh rất thấp, nhưng vẫn quý giá hơn Động Minh Ngọc Phù nhiều, xem như thu hoạch lớn.
Nửa canh giờ, nhóm Kỷ Ninh dò xét hết khối băng ngôi sao này, không tìm được Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa, chỉ có một trái Hương Bảo Linh Quả, những kỳ trân khác thì khá nhiều.
Cầm Hỏa Thần hóa thành luồng sáng tùy ý bay nhanh, không cam lòng điều tra:
– Không có gì hết?
Kỷ Ninh cao giọng quát:
– Đủ rồi Cầm Hỏa! Khối băng sao này chỉ là một mảnh nhỏ bé của nguyên đất liền Băng Phong Hải, được một trái Hương Bảo Linh Quả đã là may!
Vèo!
Cầm Hỏa Thần đáp xuống hoa thành hình người, nhìn Hương Bảo Linh Quả màu xanh, lẩm bẩm:
– Cái này còn chưa chín, đợi nó chín không biết qua bao lâu.
Kỷ Ninh cười phỏng đoán:
– Thoạt trông cần hơn một vạn hỗn độn kỷ mới chín, nhưng cái này khá đơn giản.
Kỷ Ninh tiến lên bày trận pháp quanh Hương Bảo Linh Quả khiến thời gian tăng tốc.
Kỷ Ninh sẽ không hái trực tiếp, kỳ trân thế này có yêu cầu rất nghiêm khắc với hoàn cảnh sinh trưởng. Nếu Kỷ Ninh dời nó đến chỗ khác trong Băng Phong Hải chưa chắc sẽ sống được. Theo thời gian tăng tốc Hương Bảo Linh Quả hấp thu năng lượng xung quanh nhanh hơn nhiều.
Kỷ Ninh nói:
– Thời gian tăng tốc gấp ba ngàn lần, còn tăng thêm nữa hấp thu năng lượng xung quanh sẽ phá hoại nguyên hiệp cốc hàn băng.
Tu hành giả cường đại là sinh mệnh, rất khó khiến thời gian của tu hành giả tăng tốc. Hương Bảo Linh Quả là thực vật hơi đặc biệt, với thành tựu đạo thời gian, trận pháp của Kỷ Ninh bây giờ dễ dàng khiến thời gian tăng tốc gấp trăm vạn lần, ngàn vạn lần. Khiến thời gian chậm lại hay yên lặng cũng không khó, thứ duy nhất cần suy xét là có đủ cung ứng năng lượng cho Hương Bảo Linh Quả trưởng thành được không.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
– May mắn Hương Bảo Linh Quả dù chín rồi công hiệu vẫn kéo dài, nếu là Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa hễ chín muồi phải sử dụng trong vòng ngàn năm, cái đó mới rắc rối.
Thanh Ma nói:
– Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa có công hiệu mạnh hơn nhiều nên tự nhiên càng nghiêm khắc.
Chương 1603:
Kỷ Ninh nhìn bốn phía, tiếp tục bảo:
– Chúng ta đi thôi, nếu có thời gian sẽ trở lại sau vài hỗn độn kỷ.
Rất nhanh nhóm Kỷ Ninh lái vực giới phi chu rời khỏi khối băng ngôi sao này, lại vào tầng cuồng phong.
Vì nơi đây có trận pháp Kỷ Ninh đích thân bài bố, dù khối băng ngôi sao luôn vòng quanh đại lục bay nhanh hắn vẫn cảm ứng được vị trí chính xác của nó.
Vù vù vù vù!
Tầng cuồng phong hung dũng cuồng bạo, nhóm Kỷ Ninh mắt thường khó thấy xa. Bọn họ nhìn ra ngoài chỉ cảm thấy một mảnh mênh mông.
Nhưng cảm ứng uy năng băng giá vô tận mênh mông như biển là biết chính xác vị trí đại lục.
Thời gian trôi qua từng năm.
Vực giới phi chu luôn bay với tốc độ tối đa, nhóm Kỷ Ninh ăn uống trong phi chu ấm áp. Kỷ Ninh và Thanh Ma ngẫu nhiên luận đạo. Kỷ Ninh thắng nhờ vào tinh thông nhiều mặt, Thanh Ma dù gì là Chúa Tể, hai người luận đạo thi thoảng được chút gì.
Bay từ từ qua một ức năm ngàn vạn năm, trong quá trình họ chỉ gặp một khối băng ngôi sao, đáng tiếc không phát hiện có báu vật nào làm Kỷ Ninh động lòng, mấy kỳ trân khác cộng lại bằng toàn bộ báu vật của một Thánh Thành Chi Chủ. Kỷ Ninh không quan tâm mấy cái này.
Kỷ Ninh lộ vẻ mừng rỡ đứng dậy:
– Đến rồi!
Cầm Hỏa Thần, Thanh Ma, Bạch Dung nhìn ra ngoài:
– Đã đến?
Qua vực giới phi chu có thể thấy một thế giới khối băng khổng lồ mơ hồ, lớn hơn hai khối băng ngôi sao họ từng gặp không biết bao nhiêu lần.
Kỷ Ninh nhanh chóng dặn dò:
– Bắt dầu từ bây giờ chúng ta phải cẩn thận, nhất là Cầm Hỏa, đừng gây động tĩnh lớn. Băng Phong Hải rất lớn, chúng ta cẩn thận chút có lẽ Nguyên Hành Giả sẽ không phát hiện ra chúng ta.
Cầm Hỏa khó chịu nói:
– Sợ cái gì? Theo Đạt Phong Lĩnh Chủ giới thiệu thì Nguyên Hành Giả ở trên Băng Phong Hải này chỉ có thực lực Dị Vũ Trụ Chi Chủ, ta có thể đè đầu đánh hắn!
Kỷ Ninh cau mày nạt:
– Nghe lệnh ta!
Kỷ Ninh rất sợ Cầm Hỏa càn quấy.
Thanh Ma là Chúa Tể, đến nơi đáng sợ như Băng Phong Hải sẽ hết sức cẩn trọng. Bạch Dung hộ vệ càng đừng nói, tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh của Kỷ Ninh. Chỉ có Cầm Hỏa tuy bị Kỷ Ninh thuần phục nhưng nó như con nít, không chừng sẽ nổi điên làm bậy.
Cầm Hỏa cúi đầu lầu bầu.
Kỷ Ninh khuyên bảo:
– Thực lực của Nguyên Hành Giả đó yếu hơn ngươi một chút, nhưng dù gì hắn luôn sống trong Băng Phong Hải, hiểu biết hoàn cảnh hơn chúng ta, không chừng sẽ lợi dụng hoàn cảnh đối phó chúng ta. Ta và Thanh Ma đối mặt đòn đánh của hắn sơ sẩy một cái có thể sẽ chết.
Cầm Hỏa nói ngay:
– Ta sẽ bảo vệ chủ nhân thật tốt!
Kỷ Ninh nghiêm túc nói:
– Hơn nữa nhóm Đạt Phong Lĩnh Chủ chỉ hiểu biết một phần khu vực Băng Phong Hải, không chừng còn nguy hiểm nào chưa biết. Nên ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta.
Cầm Hỏa thấy Kỷ Ninh trịnh trọng như vậy đành ngoan ngoãn gật đầu nói:
– A, chủ nhân bảo sao thì ta làm vậy, chủ nhân kêu ta bay ta tuyệt đối không đi, chủ nhân kêu ta đi chắc chắn ta không bay.
Kỷ Ninh thầm thở phào.
Nếu không có Cầm Hỏa Thần thì Kỷ Ninh, Thanh Ma không dám vào những nơi như Băng Phong Hải, nên phải khiến nó nghe lời hắn mới được, sơ sẩy một cái có thể mất mạng.
Kỷ Ninh nói:
– Đi, chúng ta xuống thôi.
Thanh Ma hơi mong chờ:
– Băng Phong Hải.
Vực giới phi chu đã đáp xuống nền đất băng giá vô biên. Bốn người Kỷ Ninh bay ra, nhìn quanh bốn phía.
Đưa mắt nhìn mặt đất băng gía mênh mông hơi yên tĩnh, nhưng ngẫu nhiên có các vòng xoáy phóng lên cao. Với tầm nhìn của nhóm Kỷ Ninh có thể nhìn xa ức vạn dặm cũng có vạn vòng xoáy chĩa lên cao hòa cùng tầng cuồng phong.
Kỷ Ninh nói:
– Quan sát xung quanh, điều tra tất cả báu vật. Nhớ kỹ, không được một mình chạy lung tung.
Bốn người Kỷ Ninh cẩn thận thăm dò.
Đại lục khối băng lớn này có hiệp cốc, vực sâu, núi cao các loại, nhưng đều làm bằng băng.
Vì nguyên đại lục khối băng hầu như cỡ một tòa cương vực, mơ hồ tự thành hệ thống, nó hình thành căn nguyên thuộc về bản thân. Như một tòa Vĩnh Hằng Giới sẽ có căn nguyên, đại lục khối băng này mặc dù chỉ to bằng Đại mạc Vực, Thiên Thương Vực nhưng bàn về năng lượng hùng hồn thì một tòa dị vũ trụ cũng không bằng nó.
Tự thành hệ thống, tự thành bản nguyên.
Như căn nguyên dị vũ trụ nếu bị tu hành giả khống chế thì tu hành giả đó là Dị Vũ Trụ Chi Chủ.
Căn nguyên của Băng Phong Hải không thể khống chế, dù là Nguyên Hành Giả ngụ ở đây lâu dài cũng không làm được. Trước kia Tây Tư tộc cướp bóc lung tung chọc giận căn nguyên vũ trụ hỗn độn, Nguyên Hành Giả được căn nguyên vũ trụ hỗn độn trợ giúp mới mượn dùng chút lực lượng của bảo địa đặc biệt, khiến Tây Tư tộc chịu thiệt lớn.
Thanh Ma đi trong Băng Phong Hải gần một năm mà phát hiện báu vật đã bằng cả gia tài của Chúa Tể, khiến lão rung động vì sự thần kỳ của Băng Phong Hải:
– Nếu Nguyên Hành Giả khống chế được toàn bộ Băng Phong Hải thì dù chúng ta có Cầm Hỏa Thần, có lẽ Cầm Hỏa Thần không chết nhưng chúng ta thì vừa chạm mặt đã bị giết.
Kỷ Ninh cười nói:
– Chỉ có Tây Tư tộc quá điên cuồng, chọc giận cả căn nguyên vũ trụ hỗn độn mới cho Nguyên Hành Giả mượn dùng lực lượng bảo địa. Sau khi Tây Tư tộc bị hủy diệt không còn nghe nói Nguyên Hành Giả có thể điều khiển lực lượng bảo địa nữa.
Bỗng nhiên pháp lực của Kỷ Ninh dâng lên.
Vèo!
Pháp lực cuốn ba người khác xuyên qua hư không, đi tới rìa một hiệp cốc ở phía xa.
Những khối băng ngôi sao có tầng lực hút hỗn loạn, nhóm Kỷ Ninh không thể xuyên qua hư không. Nhưng đại lục khối băng tự thành hệ thống thì ổn định chút, chỉ có các vòng xoáy vọt lên cao là hỗn loạn không thể xuyên qua hư không. Nên mỗi lần Kỷ Ninh đều xuyên qua cự ly ngắn, tránh những chỗ này, vậy mau hơn là bay từ từ.
Bốn người bay bên trên hiệp cốc quan sát phía dưới:
– A?
Thanh Ma lắc đầu nói:
– Không có Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa.
Cầm Hỏa Thần hùa theo:
– Không cảm ứng được chút gì lực lượng hành hỏa.
Lúc trước nhóm Đạt Phong Lĩnh Chủ phát hiện một gốc Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa ở trong hiệp cốc.
Bốn người Kỷ Ninh đang đến gần hướng đó, nếu dọc đường tìm thấy Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa thì càng tốt.
Một năm, hai năm, ba năm…
Nhóm Kỷ Ninh không ngừng tiến lên trong Băng Phong Hải, tìm kiếm. Bọn họ sẽ tiện tay lấy đi chút kỳ trân quý giá, nhưng phần nhiều là chưa chín muồi. Hơn nữa bọn họ không dám quá điên cuồng cướp giật, sợ bị Nguyên Hành Giả phát hiện.
Chương 1604:
Chớp mắt qua một trăm hai mươi chín năm.
Vù vù vù vù vù!
Phía xa có vòng xoáy phóng lên cao, thời không hỗn loạn. Bốn người Kỷ Ninh đến chỗ rìa động quật của vòng xoáy đó, nhìn vào trong.
Thanh Ma khẽ nói:
– Theo lời Đạt Phong Lĩnh Chủ thì một số kỳ trân quý giá nhất nằm ở sâu trong vực sâu vòng xoáy, tức là trong lòng đất đại lục khối băng. Bắc Minh, chúng ta có nên vào xem không?
Kỷ Ninh bác bỏ:
– Không cần. Mục tiêu của chúng ta là Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa, không cần vào vực sâu vòng xoáy. Đi vào càng dễ bị Nguyên Hành Giả phát hiện.
Thanh Ma không cãi lại:
– Được rồi.
Thật ra Thanh Ma rất muốn đi vào xông pha thử, tuy mấy năm nay cướp bóc nhiều báu vật nhưng không dám quá điên cuồng, chỉ ngẫu nhiên mang đi chút quý giá. Thanh Ma kiếm được số trân tài nhiều hơn toàn bộ báu vật lão có được gấp hai, ba lần. Thanh Ma rất muốn vào trong vực sâu sưu tầm báu vật hiếm thấy hơn, nhưng lần này đến đây được chủ yếu dựa vào Cầm Hỏa Thần, Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh nói:
– Đã đến gần hiệp cốc Đạt Phong Lĩnh Chủ nói, chắc khoảng ba mươi năm là tới nơi. Tiếp tục tiến lên.
Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa rất hiếm hoi.
Đã qua nhiều năm mà không phát hiện Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa, ngược lại thấy một trái Hương Bảo Linh Quả, đáng tiếc chưa chín.
Nhóm Kỷ Ninh lại đi khoảng một tách trà sau.
Ong ong ong ong ong!
Dưới chân nhóm Kỷ Ninh bỗng hiện ra một luồng sáng đen mông lung. Ánh sáng đen hiện ra trên đất liền khối băng thành đường cong kéo dài ức vạn dặm, không thấy cuối.
Kỷ Ninh biến sắc mặt nói:
– Nguy rồi, là trận pháp! Trận pháp cảnh giới!
Thanh Ma Chúa Tể giật mình kêu lên:
– Chúng ta bị phát hiện!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất ở phía xa phát ra tiếng nổ ầm vang, mặt đất bắt đầu nứt ra. Một sinh vật hình người băng gía to như ngọn núi chui lên từ lòng dất, hai tay xé rách đất đai đạp nát vô số băng vụn bước ra.
Con ngươi Kỷ Ninh co rút.
Nếu Kỷ Ninh không dùng Bắc Hồng kiếm thì cần năm mươi phần trăm thực lực mới phá được hàn băng, phỏng chừng Thánh Thành Chi Chủ khá lợi hại dốc hết sức ứng đối mới miễn cưỡng phá được. Nhưng đối phương chớp mắt xé rách mặt đất hàn băng, chỉ nhìn lực lượng đáng sợ này đã vượt xa đẳng cấp Chúa Tể, chắc cỡ Dị Vũ Trụ Chi Chủ.
Kỷ Ninh truyền âm:
– Là Nguyên Hành Giả!
Thanh Ma biến sắc mặt nói:
– Nguyên Hành Giả?
Cầm Hỏa hưng phấn nói:
– Rốt cuộc đến!
Cầm Hỏa luôn không thích Băng Phong Hải, khắp nơi là lực lượng băng giá, giờ trông thấy Nguyên Hành Giả khiến nó hưng phấn.
Nguyên Hành Giả toàn thân là giáp băng dày, giáp băng lóe ánh sáng xanh, mũ giáp trên đầu có hai cây trùy băng, mái tóc dài màu xanh rũ xuống eo, râu xồm xoàm, đôi mắt xanh lè tràn ngập lửa giận và cuồng bạo.
Nguyên Hành Giả giận dữ gầm lên:
– Lại là đám cướp vặt các ngươi đến trộm bảo bối của ta!
Giọng Nguyên Hành Giả hình thành cuồng phong vô tận thổi đi bốn phương tám hướng.
Uy thế vô tận phát tán làm Kỷ Ninh, Thanh Ma thót tim, cách biệt quá lớn.
Kỷ Ninh bất đắc dĩ nói:
– Còn chưa tìm được Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa đã đụng phải Nguyên Hành Giả, xui thật.
Kỷ Ninh chưa từ vực sâu vòng xoáy đi vào lòng đất, trong lòng đất đại lục khối băng có nhiều báu vật hơn, Nguyên Hành Giả cũng ở lòng đất.
Kỷ Ninh cao giọng nói:
– Nguyên Hành Giả! Chúng ta đến đây chỉ vì một đóa Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa! Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa không xem như quý giá, chúng ta chấp nhận trao đổi bằng báu vật, có được Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa là chúng ta đi ngay!
Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa là kỳ trân rất ghê gớm với Đạo Quân, nhưng ở trong Băng Phong Hải thì nó rất bình thường. Nơi này có nhiều báu vật làm Chúa Tể, Dị Vũ Trụ Chi Chủ phải thèm muốn.
Nguyên Hành Giả mặc giáp băng cao mười vạn tám ngàn trượng nhìn xuống nhóm Kỷ Ninh ở phía xa, tức giận quát:
– Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa? Một khối băng của ta cũng đừng hòng mang đi! Đám tu hành giả các ngươi luôn thập thò lén lút, đây là chỗ của ta!
Kỷ Ninh sốt ruột nói:
– Chúng ta có thể dùng báu vật trao đổi!
Nguyên Hành Giả giận dữ nhấc chân lướt qua không trung:
– Báu vật? Có ích lợi gì với ta? Chịu chết đi!
Kỷ Ninh không biết nên nói cái gì.
Nguyên Hành Giả đúng là cuồng bạo như Đạt Phong Lĩnh Chủ ghi chép.
Vèo!
Nguyên Hành Giả cầm cây trường kích băng giá lóe ánh sáng xanh quét qua.
Xem uy thế đó Kỷ Ninh đành ra lệnh:
– Cầm Hỏa, lên!
Cầm Hỏa mập mạp hưng phấn kêu to một tiếng:
– Ha ha ha! Ta sớm không nhịn nổi!
Cầm Hỏa biến ra nguyên hình là một con Cầm Hỏa Thần khổng lồ, cánh lửa to lớn giương rộng, người tẩm trong lửa. Ngọn lửa điên cuồng đốt năng lượng băng giá xung quanh tản ra, khiến phạm vi trăm ức dặm nóng cháy.
Nếu nói dị vũ trụ có một căn nguyên thì Băng Phong Hải xem như tự thành một căn nguyên.
Cầm Hỏa Thần cũng là một căn nguyên, năng lượng của nó cơ hồ mênh mông vô cùng vô tận. Thân thể Cầm Hỏa Thần gần như bất diệt, nó sinh ra đã ngao du bốn phương tám hướng, dễ dàng ăn các vực giới. Năng lượng của hỗn độn nguyên thú hùng hồn không tưởng, điểm yếu duy nhất là cảnh giới quá thấp, nếu cảnh giới cao chút thì Dị Vũ Trụ Chi Chủ cũng bị giết như chơi.
Nhưng tất cả đều là cân bằng, căn nguyên vũ trụ hỗn độn không thể dựng dục ra sinh vật mạnh mẽ như hỗn độn nguyên thú, ngộ tính ngang ngửa Nguyên Hành Giả, chuyện này không thể nào làm được.
Nguyên Hành Giả lao đến nhìn Cầm Hỏa Thần ở trong lửa giương cánh trên trời đã trấn áp bốn phương tám hướng.
Nguyên Hành Giả giật mình kêu lên:
– Hỗn độn nguyên thú?
Cầm Hỏa Thần xé gió bay đi:
– Ha ha ha! Còn chưa ăn Nguyên Hành Giả bao giờ!
Kỷ Ninh, Thanh Ma, Bạch Dung trốn vào vực giới phi chu ngay, bọn họ không thể xen vào loại chiến đấu kiểu này.
Nguyên Hành Giả chiến ý hừng hực cầm trường kích dũng mãnh nghênh đón trực diện:
– Ta cũng lần đầu tiên đụng độ hỗn độn nguyên thú, đến hay!
Xoẹt!
Trường kích đột nhiên đâm ra như cuồng phong rít gào, mau kinh người. Nhưng tốc độ của Cầm Hỏa Thần rất nhanh, cái đâm này không trúng mục tiêu tiêu, lướt qua móng vuốt của Cầm Hỏa Thần, không làm sứt mẻ chút nào.
Trường kích từ đâm bỗng hất lên trên, Nguyên Hành Giả quát:
– Lên cho ta!
Cái hất này làm bầu trời như tách thành hai nửa.
Trong phút chốc Cầm Hỏa Thần không kịp né, đương nhiên nó cũng coi thường né.
Bùm!
Cầm Hỏa Thần đang bay nhanh bỗng bị hất lảo đảo mấy trăm dặm.
Nguyên Hành Giả ngạc nhiên, Dị Vũ Trụ Chi Chủ hay các tu hành giả bị trúng sát chiêu này sẽ bị đánh bay, bị thương nặng, nhưng Cầm Hỏa Thần chỉ lảo đảo một chút?
Chương 1605:
Cầm Hỏa Thần hưng phấn đập cánh từ trên cao lao nhanh xuống, đôi móng vuốt to dày đập xuống:
– Grào!
Nguyên Hành Giả vung trường kích thành vòng tròn, từng vòng che bầu trời.
Cầm Hỏa Thần không quan tâm ảo diệu trường kích của đối phương, chỉ biết hung hãn huơ móng vuốt đập.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, mặt đất xung quanh ầm ầm không ngừng nứt ra, nửa người Nguyên Hành Giả lún vào mặt đất.
Nguyên Hành Giả trợn mắt há hốc mồm, chiến ý càng bùng cháy:
– Ta đã mượn chín phần uy năng mà vẫn bị áp chế? Lại đến!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Nguyên Hành Giả cực kỳ dũng mãnh, mới bắt đầu mỗi một lần đấu cứng, sau này né tránh muốn thắng bằng kỹ xảo. Về cảnh giới Nguyên Hành Giả đến cấp Thánh Thành Chi Chủ, vì xuất thân không tầm thường, có cảnh giới như thế đủ phát huy ra sức chiến đấu Dị Vũ Trụ Chi Chủ. Trong truyền thuyết Nguyên Hành Giả sánh bằng Tôn Chủ của Tây Tư tộc chỉ có cảnh giới Chúa Tể.
Chúa Tể đã là cảnh giới rất cao, nhưng đám đại năng Đạt Phong Lĩnh Chủ, Bệ Hạ Cô Độc về cảnh giới đều là Chúa Tể, lên trên nữa thì là Chí Tôn.
Nguyên Hành Giả đôi khi bị đánh đập vào núi cao, hoặc bay ngược trượt khe rãnh sâu dưới đất, hoặc bị đập lún xuống lòng đất.
Cầm Hỏa Thần dần quen thuộc một số chiêu của Nguyên Hành Giả rồi thì thoải mái hành hạ gã. Mũ giáp trên người Nguyên Hành Giả bị đánh bay, mái tóc dài màu xanh bay rối. Nguyên Hành Giả nhiều lần gầm rống giận dữ nhưng vẫn bị nghiền áp, có điều giáp băng trên người không bị trầy chút nào, hơi thần kỳ.
Trong vực giới phi chu, Thanh Ma mỉm cười nhìn:
– Bắc Minh, Nguyên Hành Giả không ngăn Cầm Hỏa được. Tin tưởng rất nhanh Nguyên Hành Giả sẽ biết khó mà lui, đấu tiếp chỉ có hắn chịu thiệt.
Kỷ Ninh cười gật đầu, Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa vào tay chắc rồi.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Nguyên Hành Giả liên tục bị chà đạp, từ ban đầu chiến ý ngút trời đến về sau ức chế, đã lâu rồi gã không bực tức như vậy.
Về thân hình Nguyên Hành Giả không bằng hỗn độn nguyên thú nhưng hơn xa tu hành giả.
Bởi vậy bình thường dù là nhóm Đạt Phong Lĩnh Chủ đến cũng sẽ bị Nguyên Hành Giả rượt theo đánh, lâu lắm rồi gã không ức chế đến thế.
Nguyên Hành Giả bay ngược đụng ngã nửa ngọn núi, ngửa đầu, mái tóc dài màu xanh bay rối.
Nguyên Hành Giả rống to:
– Đại ca! Nếu còn không ra ta sẽ bị đánh chết!
Tiếng rống như sấm vang vọng thiên địa.
Kỷ Ninh, Thanh Ma ở trong vực giới phi chu trợn to mắt nói:
– Đại ca?
– Còn có đại ca?
Kỷ Ninh hoang mang.
Một giọng nói lạnh băng quanh quẩn trong thiên địa:
– Chẳng phải ngươi luôn thích đánh giết sao? Sao lần này cầu cứu với ta?
Mặt đất hàn băng phía xa nứt ra cái khe lớn, một thân hình hùng vĩ đi ra. Trường bào màu đen có hoa văn màu bạc, khuôn mặt điển trai, mắt lạnh băng dường như khó có thứ gì làm nỗi lòng của y dao động, mái tóc dài màu đen rũ tới eo.
Y chậm rãi bước đến, áp lực vô hình làm Kỷ Ninh, Thanh Ma biến sắc mặt.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
– Nguyên Hành Giả áo đen này mạnh hơn người kia nhiều.
Cầm Hỏa Thần thì hùng hổ quát:
– Grào! Lại đến một tên, chờ ta ăn tên này rồi sẽ ăn ngươi!
Cầm Hỏa Thần phát ra sóng nhiệt lửa vô tận thổi quét bốn phương tám hướng, đập cánh lao hướng Nguyên Hành Giả mặc giáp chật vật không chịu nổi.
Nguyên Hành Giả mặc giáp sợ hãi vội vàng tránh né, chạy tới đại ca của mình:
– Đại ca!
Nguyên Hành Giả áo đen nhấc chân che trước mặt đệ đệ của mình:
– Biến!
Nguyên Hành Giả áo đen cùng vươn ra hai tay, đôi tay lóe ánh sáng đen âm u như cắn nuốt vạn vật trên đời. Cầm Hỏa Thần hung hăng thô bạo sà xuống, đôi móng vuốt thịt to lớn đập xuống.
Bùm!
Hai chưởng va chạm đôi móng vuốt, hai bên cực kỳ tự tin.
Nguyên Hành Giả áo đen biến sắc mặt liên tục thụt lùi, mỗi bước đạp nát mặt đất băng, thụt lùi tám bước mới ngừng.
Cầm Hỏa Thần cũng bị chấn bay ngược ra sau, hai cánh liên tục dập mới ổn định trong không trung.
Kỷ Ninh ở trong vực giới phi chu ở phía xa giật mình kêu lên:
– Cái gì? có thể cứng đấu cứng với Cầm Hỏa, gần như ngang ngửa?
Thoạt trông Cầm Hỏa khá hơn một chút nhưng rõ ràng không cách biệt bao nhiêu.
Thanh Ma cũng hoảng hồn:
– Nguyên Hành Giả này mạnh vậy sao? Đám Dị Vũ Trụ Chi Chủ, Đế Quân áo vàng đều bị hỗn độn nguyên thú áp chế chà đạp. Dù là Tôn Chủ của Tây Tư tộc cũng cần ba người liên hợp mới bắt giữ Cầm Hỏa Thần được. Nguyên Hành Giả này có thể ngay mặt đấu ngang với Cầm Hỏa Thần thì chắc rất gần với Tôn Chủ của Tây Tư tộc rồi.
Kỷ Ninh vội truyền âm:
– Cầm Hỏa, cẩn thận đừng lơ là!
Cầm Hỏa Thần ở trên trời hú lên:
– Oa!
Vảy toàn thân dựng đứng, mắt Cầm Hỏa Thần tràn đầy hưng phấn rống to:
– Nguyên Hành Giả nhà ngươi có chút thực lực, trong đối thủ ta gặp chỉ có Tôn Chủ của Tây Tư tộc gì đó là mạnh hơn ngươi một chút. Nhưng bấy nhiêu thực lực vẫn không đánh lại ta!
Nguyên Hành Giả áo đen tự tin cất bước lao tới trước mặt Cầm Hỏa Thần:
– Ta sớm nghe nói hỗn độn nguyên thú lợi hại, bây giờ xem ra cũng chỉ bình thường.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Hai bên đều thành bóng mờ, nhanh chóng đánh nhau.
Nguyên Hành Giả áo đen không ngu đấu cứng nữa, vì tiêu hao rất lớn. Nguyên Hành Giả áo đen không giống hỗn độn nguyên thú gần như có có năng lượng vô tận. Nhưng kỹ xảo cảnh giới của y cao hơn, vì vậy nhờ vào kỹ xảo đối phó hỗn độn nguyên thú, các loại giảm lực dẫn đường khiến Cầm Hỏa Thần chịu thiệt một chút.
Cầm Hỏa Thần chịu thiệt gầm lên, đã phát cuồng:
– Ngươi chưa phải đối thủ của ta!
Vèo!
Tốc độ của Cầm Hỏa Thần tăng vọt đến tột độ.
Nguyên Hành Giả áo đen biến sắc mặt nói:
– Nhanh quá!
Xoẹt!
Cầm Hỏa Thần lao nhanh đến, tốc độ mau đáng sợ, móng vuốt đánh bất ngờ. Nguyên Hành Giả cố sức ngăn cản, định đánh trả nhưng Cầm Hỏa Thần đã bay đi, rất nhanh nó rẽ đường cong ở phía xa lại lao đến.
Vù vù vù vù vù!
Trong không trung nháy mắt rậm rạp tia lửa, là tốc độ của Cầm Hỏa Thần quá mau để lại dấu vết. Cầm Hỏa Thần không dây dưa với Nguyên Hành Giả áo đen, đơn thuần ỷ vào tốc độ đánh lén, nhiều lần tấn công khiến Nguyên Hành Giả áo đen thấy nhức đầu, vì tốc độ của Cầm Hỏa Thần quá mau.
Tốc độ của Cầm Hỏa Thần hơn xa bất cứ Chúa Tể nào, dù là Lôi Tinh Chúa Tể lúc trước rất giỏi về tốc độ cũng thua xa nó. Điều khiển vực giới phi chu mới miễn cưỡng vượt qua Cầm Hỏa Thần, như Kỷ Ninh dù có khống chế vực giới phi chu cũng không sánh bằng nó.
Nguyên Hành Giả áo đen thầm nghĩ:
– Quá nhanh, dù ta có vực giới phi chu nhưng điều khiển phi chu cũng không mau bằng.