Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 260 [Chương 1563 đến 1568]
❮ sautiếp ❯Chương 1563:
Bạch Dung nhìn Kỷ Ninh, gật đầu truyền âm nói:
– Đây là chấp niệm mãnh liệt nhất của chủ nhân nên đương nhiên căng thẳng.
Thanh Ma cảm khái:
– Một tu hành giả bình thường tu hành đến trình độ này, còn mời được Chí Tôn ra tay, ta thật sự rất bội phục hắn.
Thanh Ma, Bạch Dung bình tĩnh đứng xem, thưởng thức cảnh tượng khó gặp trước mắt.
Kỷ Ninh thì cực kỳ căng thẳng nhìn cảnh trước mắt.
Trong hư không.
Lão nhân đầu hói Hồng Nhiên Chí Tôn hoàn toàn phát ra uy năng, thiếu nữ áo đen Dư Vi toàn thân tỏa ánh sáng, vô số đốm sáng tụ tập trên thân hình ảo ảnh, nàng càng lúc càng chân thật. Nhưng dần dần tốc độ các đốm sáng chậm lại, có một số bắt đầu rút đi.
Lão nhân đầu hói bỗng biến sắc mặt:
– A!
Kỷ Ninh giật thót tim.
Mặt lão nhân đầu hói vụt qua nét giận:
– Lại đây cho ta!
Càng nhiều đốm sáng xuất hiện tụ tập vào Dư Vi ảo.
Lão nhân đầu hói biểu tình ngày càng khó xem.
Dư Vi càng chân thật hơn, trên khuôn mặt phát sáng đôi mắt có chút linh tính.
Kỷ Ninh nhìn Dư Vi:
– Sư tỷ.
Dư Vi tắm trong ánh sáng cũng nhìn Kỷ Ninh, đôi mắt nổi lên chút sắc màu, không còn là ảo ảnh như trước mà tựa như người thật nhìn Kỷ Ninh.
Hai người ánh mắt giao nhau.
Kỷ Ninh chợt cảm thấy mọi thứ đáng giá, sư tỷ có thể sống lại thì tất cả đáng giá.
Lão nhân đầu hói phun ra búng máu, mặt tái nhợt:
– Phụt!
Dư Vi ảo tán loạn, vô số đốm sáng biến mất ngay.
Kỷ Ninh hốt hoảng vươn tay ra muốn bắt lấy những đốm sáng tan biến:
– Không!!!
Nhưng với lực lượng căn nguyên vũ trụ hỗn độn làm các đốm sáng biến mất trong hư vô.
Mặt lão nhân đầu hói tái nhợt, giận đến mức hai xúc tu thịt trên đỉnh đầu run run, tức giận quát:
– Chết tiệt! Ngươi đường đường là căn nguyên vũ trụ hỗn độn, mảnh nhỏ chân linh của vô số sinh linh trở về chỗ ngươi, ta chỉ mang đi một. Một sinh linh có đáng gì với ngươi? Liều mạng với ta như vậy, thật sự muốn cướp lại?
Lực trói buộc của căn nguyên vũ trụ hỗn độn quá mạnh, Chúa Tể, Dị Vũ Trụ Chi Chủ bình thường không có tư cách tranh cướp, chỉ có Chí Tôn làm được.
Lão nhân đầu hói tức giận người run bần bật:
– Đáng giá sao? Liều với ta như vậy?
Hư không tĩnh lặng, căn nguyên vũ trụ hỗn độn không đáp lại.
Lão nhân đầu hói dằn xuống tức giận nhìn sang Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh nhìn Hồng Nhiên Chí Tôn:
– Chí Tôn.
Lão nhân đầu hói nhìn thẳng hắn:
– Đạo lữ của ngươi có lai lịch gì? Đừng nói nàng là Thiên Tiên, lẽ ra một Thế Giới cảnh thì ta vẫn nhẹ nhàng sống lại được. Nhưng vừa rồi ta đảo ngược thời không định sống lại thê tử của ngươi thì căn nguyên vũ trụ hỗn độn chống cự kịch liệt, giống như ta đang sống lại Chúa Tể. Dù ta có liều mạng già cũng không có hy vọng lớn.
Mặt Kỷ Ninh trắng bệch.
Cái gì?
Chí Tôn có liều mạng già cũng không chút hy vọng sống lại Dư Vi?
Kỷ Ninh biết Hồng Nhiên Chí Tôn không cần nói dối với hắn, mới rồi lão còn liều đến mức bị thương hộc máu.
Kỷ Ninh không hiểu:
– Sao có thể như vậy? Nàng chỉ là một Thiên Tiên, là Thiên Tiên trong tam giới chúng ta, không có gì đặc biệt. Tại sao không hồi sinh được? Không thể nào.
Lão nhân đầu hói xoay người nhìn hư không xung quanh:
– Để ta xem xét kỹ.
Ong ong ong ong ong!
Xung quanh lấp lóe vô số ảo ảnh.
Có ảo ảnh tam giới mới, có thời đại tam giới, có cả hai thế giới vũ trụ hỗn độn Bàn Cổ, Vô Gian va chạm. Có hình ảnh thế giới ảo khác trước khi Bàn Cổ thế giới hỗn độn sinh ra.
Vô số ảo ảnh lấp lóe.
Lão nhân đầu hói gật gù:
– thì ra là vậy.
Kỷ Ninh nhìn lão nhân đầu hói, thắc mắc:
– Chí Tôn.
Lão nhân đầu hói nói:
– Thời chiến tranh thượng cổ giao chiến với Tây Tư tộc, văn minh tu hành giả ta có mấy vị Chí Tôn, trong đó có một tên là Khải Chúa Tể.
Thanh Ma Chúa Tể vẻ mặt khó hiểu:
– Khải Chí Tôn?
Kỷ Ninh biến sắc mặt, hắn đương nhiên biết Khải Chí Tôn Thanh Hoa động phủ chủ.
Kỷ Ninh hỏi dồn:
– Việc này liên quan với Khải Chí Tôn?
Lão nhân đầu hói cười:
– Dường như ngươi nghe nói về Khải rồi? Vũ trụ hỗn độn mênh mông người có thể thành Chí Tôn đếm trên đầu ngón tay. Khải Chí Tôn đã chết, xem như tự sát đi.
Thanh Ma càng hoang mang:
– Chết rồi? Tự sát?
Kỷ Ninh đã sớm biết, vãnh tai lắng nghe.
Lão nhân đầu hói nhìn Kỷ Ninh, hỏi:
– Bắc Minh tiểu tử, ngươi có biết dựng dục thế giới chi tâm của một thế giới hỗn độn trừ tự nhiên sinh ra còn có một loại khác không?
Kỷ Ninh đáp:
– Thần tinh của Vĩnh Hằng Đế Quân.
Mặc dù chuyện này bí ẩn nhưng Kỷ Ninh đọc vô số pháp môn của văn minh tu hành giả, Tây Tư tộc mà Khải Chí Tôn để lại đã biết bí tân này.
Một Sinh Tử Đạo Quân tu hành thần thể đến mức tận cùng sẽ có mười vạn tám ngàn thần tinh, sau khi hợp đạo thành công thần tinh đó là Vĩnh Hằng Thần Tinh.
Thần tinh này ẩn chứa đại thần kỳ.
Nếu Sinh Tử Đạo Quân đó chết, thần tinh hoàn toàn có thể dựng dục ra một phương thế giới hỗn độn, sinh linh của thế giới hỗn độn này khá đặc biệt, tỷ lệ sinh ra cường giả cao hơn chút, nhưng so với thế giới hỗn độn bình thường thì khác biệt không quá nhiều. Nếu một Chúa Tể chết đi để lại các khối thần tinh hóa thành thế giới hỗn độn thì sẽ rất đặc biệt.
Lão nhân đầu hói gật đầu nói:
– Đúng rồi, ngươi có biết ngọn nguồn tam giới của các ngươi, tên Bàn Cổ thế giới hỗn độn, Vô Gian thế giới hỗn độn thật ra đều có một khối thần tinh dựng dục không?
Kỷ Ninh nghĩ ngay đến lúc tam giới phá diệt từng trông thấy thế giới chi tâm tuyệt đẹp dung hợp với nhau:
– Thần tinh?
Lão nhân đầu hói nói:
– Đúng vậy, đó là thần tinh của Khải Chí Tôn.
Thanh Ma kinh kêu:
– Cái gì?!
Kỷ Ninh hết hồn:
– Thần tinh của Chí Tôn?
Lão nhân đầu hói nói:
– Khải Chí Tôn đã chết, trước khi chết hắn chuẩn bị tinh thần rồi, đã sắp xếp mọi hậu sự. Sau khi hắn chết đã đặt sẵn nơi chốn cho mười vạn tám ngàn khối thần tinh. Có hai thần tinh Chí Tôn ở trong hư không này, chúng nó dựng dục ra từng thế giới hỗn độn. Sinh linh của hai thế giới hỗn độn có thiên phú rất cao, vượt xa thế giới hỗn độn khác, mức độ yêu nghiệt của một thế giới hỗn độn sánh bằng một tòa cương vực bên ngoài.
Kỷ Ninh nghe hiểu.
Hèn gì các đại năng của Bàn Cổ thế giới hỗn độn, Vô Gian thế giới hỗn độn không có pháp môn gì mà cảnh giới vẫn rất cao, có thể chiến đấu vượt cấp, nếu được pháp môn chỉ dẫn thì càng một bước lên trời.
Chương 1564:
Lão nhân đầu hói nói:
– Sau đó hai thế giới hỗn độn va chạm, hai thế giới chi tâm đụng vào nhau, có một phần khiếm khuyết. Phần khiếm khuyết đó hoàn toàn phân giải nhập vào người vô số sinh linh của thế giới đó.
Kỷ Ninh nhớ lại thế giới chi tâm của tam giới đúng là hai tinh thạch sứt mẻ khảm vào nhau, đều bị mẻ một chút nhưng sau khi khảm vào thì hoàn mỹ.
Lão nhân đầu hói nói:
– Đó là thần tinh của Chí Tôn, phần khiếm khuyết hoàn toàn phân giải nhập vào người các sinh linh, nên tất cả sinh linh trong thời đại đó có thay đổi. Khi đó quê hương các ngươi có người tên Nữ Oa trong trận chiến bỗng đột phá đến Thế Giới cảnh, không có pháp môn, không có bất cứ chỉ dẫn gì đã đột phá! Còn người tên Phong Ma cũng tăng mạnh thực lực trong trận chiến ấy. Miễn không thành Thế Giới cảnh thì đều tính là sinh linh trong thế giới hỗn độn đó, tất cả sinh linh được lợi.
Lão nhân đầu hói tiếp tục bảo:
– Nên lúc trước sư phụ Bồ Đề của ngươi và các đại năng khác trong năm tháng về sau dần tiến bộ, tiềm lực càng cao. Vô số sinh linh phàm tục trong tam giới có tiềm lực rất cao. lúc trước ngươi chỉ là một kẻ tầm thường, bàn về khí vận thì ngươi kém xa nhóm sư phụ Bồ Đề. Sau này ngươi vươn lên.
Lão nhân đầu hói nhìn Kỷ Ninh:
– Ngươi vươn lên thực lực càng cao, khí vận vào người, nhiều ích lợi trong tam giới không ngừng tụ tập vào ngươi. Trong đại chiến của các ngươi với trận doanh Vô Gian, ngươi nổi bật trong cuộc chiến cuối cùng, hội tụ phần lớn khí vận của tam giới. Tiềm lực của ngươi càng cao hơn, trở thành người cao nhất trong thời đại tam giới. Nhưng khí vận chỉ là phụ trợ, ngươi có thể đi đến một bước này chủ yếu vì thực lực của mình.
Kỷ Ninh dần hiểu.
Hắn đi đến như hiện giờ đúng là nhờ khí vận phụ trợ, nhưng tu hành giả cường đại có ai không được chút kỳ ngộ? Như Phi Tuyết Thành Chủ cuối cùng bị Kỷ Ninh buộc tự sát, mặc dù là đại ma đầu nhưng cũng có nhiều kỳ ngộ, cuối cùng gã vẫn chết.
Thực lực càng mạnh thì bị căn nguyên vũ trụ hỗn độn ảnh hưởng càng nhỏ. Đám ma đầu tùy ý tàn sát các cương vực vẫn sống khỏe đấy thôi, căn nguyên vũ trụ hỗn độn chẳng làm gì được những ma đầu này.
Lão nhân đầu hói cười nói:
– Thời đại tam giới đã qua, bây giờ là tam giới mới, thế giới chi tâm đã rất hoàn mỹ, bởi vì không hỏng tinh hoa nên tam giới hiện giờ dựng dục ra sinh linh không thể nào yêu nghiệt giống thời đại tam giới. Thời đại của các ngươi là hoàn cảnh đặc biệt tạo nên, bỏ lỡ là không còn.
Kỷ Ninh gật đầu.
Thời đại đó là hai thần tinh Chí Tôn va chạm bị mẻ hình thành thời đại tam giới, đã có một số đại năng nổi lên, hàng vạn Thế Giới cảnh, một đống Sinh Tử Đạo Quân. Kỷ Ninh là người mạnh nhất trong số đó. Đương nhiên càng nhiều người không ngừng luân hồi rồi chết trong phá diệt.
Lão nhân đầu hói nói:
– Thần tinh Chí Tôn dựng dục thế giới hỗn độn ra mỗi sinh linh rất đặc biệt, vì bọn họ có một chút xíu tinh hoa căn nguyên nhất của Chí Tôn, sau khi mất đi hồn phách chân linh thì mảnh nhỏ chân linh sẽ bị căn nguyên vũ trụ hỗn độn mang về ngay, giấu ở chỗ sâu nhất căn nguyên.
Lão nhân đầu hói tiếp tục bảo:
– Lâu thật lâu trước kia vũ trụ hỗn độn mênh mông ít có sinh linh, là căn nguyên vũ trụ hỗn độn dựng dục vạn vật. nhưng dựng dục vạn vật thì cùng với ạn vật biến mạnh bản thân nó bị suy yếu. Vì tu hành giả chúng ta biến mạnh là hấp thu năng lượng của vũ trụ hỗn độn. Chí Tôn sinh ra càng ghê gớm, mỗi vị Chí Tôn rất quan trọng với căn nguyên vũ trụ hỗn độn.
– Chí Tôn chết, căn nguyên vũ trụ hỗn độn cố gắng hấp thu về mỗi phần lực lượng của Chí Tôn. Bởi vậy sống lại sinh linh của thế giới hỗn độn bình thường khá dễ, nhưng sống lại sinh linh trong thế giới hỗn độn có thần tinh Chí Tôn khó khăn hơn nhiều. Thời đại tam giới các ngươi còn là phần khiếm khuyết của hai khối thần tinh. Thời đại đó mỗi một sinh linh càng đặc biệt, đạo lữ của ngươi càng là Thiên Tiên, muốn sống lại nàng khó khăn như hồi sinh một Chúa Tể. Thịt ăn vào miệng không thể nào phun ra, căn nguyên vũ trụ hỗn độn sẽ không đưa trả mảnh nhỏ chân linh của đạo lữ ngươi, sẽ hết sức giữ chặt.
Kỷ Ninh đã hiểu, hắn bây giờ cũng là đại năng, sau khi đọc vô số pháp môn của hai văn minh hắn thông thái hơn nhiều Chúa Tể khác.
Dựng dục ra sinh linh, các sinh linh hấp thu hỗn độn linh khí cường hóa, cứ thế mãi sinh ra vô số tu hành giả cường đại, năng lượng lấy từ đâu ra? Là hút vũ trụ hỗn độn! nên vũ trụ hỗn độn cũng muốn thu về, nó thu về mảnh nhỏ chân linh trung tâm nhất, bản chất nhất. Cái gọi là chân linh mất đi thật ra là sau khi hoàn toàn tan vỡ bị vũ trụ hỗn độn thu về.
Giống như luân hồi, có cường giả mới sinh ra, có người chết đi bị vũ trụ hỗn độn thu hồi, như vậy mới thành một tuần hoàn.
Vĩnh Hằng Giới có một căn nguyên mỏng manh nên khi sinh linh Vĩnh Hằng Giới chết đi, mảnh nhỏ chân linh ở trong Vĩnh Hằng Giới, dễ đảo ngược thời không sống lại nhất.
Sinh linh trong dị vũ trụ chết rồi ở trong căn nguyên dị vũ trụ, giống như đại ca của Đan Tôn Giả, vị đại năng Chúa Tể kiếm đạo đó chết rồi bị căn nguyên dị vũ trụ hấp thu, muốn sống lại rất khó. Vì đó là Chúa Tể, căn nguyên dị vũ trụ sẽ liều mạng chống cự.
Chí Tôn ra tay mới làm được, nhưng Chí Tôn sẽ không tùy tiện sống lại Chúa Tể vì cái giá cao hơn một chiếc vực giới phi chu nhiều.
Thế giới hỗn độn khó nhất.
Sư tỷ Dư Vi là sinh linh Thiên Tiên trong thế giới hỗn độn dựng dục từ thần tinh Chí Tôn của Khải Chí Tôn.
Lão nhân đầu hói nhìn Kỷ Ninh, lật tay ném trả vực giới phi chu:
– Ta không có cách nào, việc ngươi cầu ta không làm được, trả lại vực giới phi chu cho ngươi.
Kỷ Ninh sốt ruột hỏi:
– Chí Tôn không có cách thì ai có?
Lão nhân đầu hói cười nói:
– Hừ! Chí Tôn cũng bó tay thì đương nhiên không có cách gì.
Lão nhân đầu hói thấy vẻ mặt của Kỷ Ninh, biết sống lại đạo lữ là chấp niệm điên cuồng nhất của yêu nghiệt Đạo Quân này.
Lão nhân đầu hói khẽ thở dài:
– Rất khó khăn, ta liều mạng cũng khó làm được thì ai có thể?
Kỷ Ninh hoang mang.
Lão nhân đầu hói nhìn hắn, chợt cười:
– A! Có một khả năng.
Mắt Kỷ Ninh sáng rực nhìn Hồng Nhiên Chí Tôn.
Chương 1565:
Lão nhân đầu hói nhìn hắn:
– Mấy Chí Tôn chúng ta thành tựu Chúa Tể sau đó một lần nữa đột phá bước vào Chí Tôn. Nhưng ngươi là đạo chung cực, nếu ngươi có thể hợp đạo thành công thì sẽ là Vĩnh Hằng Đế Quân chưa từng có. Thực lực của ngươi sẽ hơn xa Chúa Tể khác, vượt qua rất nhiều, ta không dám đoán chắc thực lực thật sự thế nào. Nếu ngươi hợp đạo thành tựu Vĩnh Hằng rồi đột phá từ Vĩnh Hằng đến Chí Tôn, vậy ngươi sẽ là Chí Tôn đạo chung cực mạnh hơn mấy lão già chúng ta nhiều. Nếu như vậy ta phỏng đoán đảo ngược thời không sống lại đạo lữ của ngươi không thành vấn đề.
Kỷ Ninh ngẩn ngơ.
Hắn đã sinh ra khát vọng mãnh liệt là hợp đạo thành công trước rồi từ Vĩnh Hằng bước vào Chí Tôn.
Lão nhân đầu hói nói rồi đạp hư không rời đi:
– Ha ha ha! Đó chỉ vẻn vẹn là khả năng, vì chưa từng có đạo chung cực hợp đạo thành công, càng đừng nói tới Chí Tôn. Si nhi, nên buông tay thì hãy buông bỏ, đường tu hành nếu có chấp niệm quá điên cuồng ngược lại sẽ hủy diệt chính ngươi.
Lão nhân đầu hói biến mất ở phía xa, Hồng Nhiên Chí Tôn đã đi.
Kỷ Ninh đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Bạch Dung truyền âm hỏi Thanh Ma:
– Làm sao giờ?
Thanh Ma Chúa Tể lắc đầu nói:
– Sao ta biết? Đảo ngược thời không sống lại đạo lữ là chấp niệm điên cuồng nhất của Bắc Minh, hiện tại hy vọng sụp đổ, ai biết sẽ như thế nào. Hồng Nhiên Chí Tôn sợ đạo tâm của hắn sụp đổ nên cho hắn hy vọng xa vời. Nhưng đạo chung cực khó khăn biết bao, Chí Tôn cũng nói chưa từng có ai có thể hợp đạo thành công chứ đừng nói lấy đạo chung cực thành Chí Tôn.
Thanh Ma lắc đầu nói:
– Trước thành Đế Quân lại thành Chí Tôn, mỗi bước đều rất khó khăn.
Các vực giới, dị vũ trụ có bao nhiêu Chúa Tể khát vọng được thành Chí Tôn?
Đáng tiếc đều là công dã tràng.
Kỷ Ninh muốn đi đường đạo chung cực thành Chí Tôn? Tưởng Chúa Tể khác ngốc sao? Làm gì có chuyện nhẹ nhàng vậy được.
Thanh Ma nói:
– Chuyện khác có nghĩ nhiều cũng vô dụng, cửa khó thứ nhất đặt trước mặt hắn là… hợp đạo. Hắn phải hợp đạo thành công mới có tương lai, ngươi nói xem chủ nhân của ngươi có thể hợp đạo thành công không?
Bạch Dung nghiêm túc nói:
– Có thể. Ta tin chủ nhân của ta.
Bạch Dung biết Kỷ Ninh được kỳ ngộ lớn trong Thanh Hoa động phủ, chủ nhân nhà mình tu hành thời gian ngắn đã có thành tựu như vậy thì hợp đạo rất có hy vọng.
Thanh Ma lắc đầu nhìn Kỷ Ninh ở phía xa:
– Nói với khôi lỗi như ngươi cũng như không. Đương nhiên từ đáy lòng ta cũng hy vọng hắn có thể thành công, Một Đế Quân đạo chung cực hợp đạo thành công thì thực lực mạnh cỡ nào? Thật không dám tưởng, sợ rằng lợi hại hơn Dị Vũ Trụ Chi Chủ nhiều, không chừng gần đến Chí Tôn.
Phía xa Kỷ Ninh chợt cất giọng khàn khàn:
– Thanh Ma, Bạch Dung, ta muốn một người yên lặng một chút, đừng quấy rầy ta.
Bạch Dung đáp:
– Tuân lệnh chủ nhân!
Thanh Ma Chúa Tể nói:
– Một mình lẳng lặng cũng tốt, suy nghĩ cho kỹ tu hành là tu đạo, không có đạo tâm kiên định tuyệt đối thì không đi xa được, càng không thể tiến xa trên đạo chung cực.
Kỷ Ninh không nói gì, chỉ đạp hư không đi về phía trước.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hư không xung quanh đột nhiên biến động.
Hỗn độn dâng lên, thế giới bắt đầu sinh ra, sơn mạch dâng cao, dòng nước trào dâng, đại dương rộng lớn vô biên, các con sông chảy xiết. Cỏ dại phá đất chui lên, thảo nguyên hình thành, hoang nguyên có các đầm lầy, đất hoang hiển hiện. Từng thành thị, rừng rậm liên tiếp xuất hiện, thế giới càng thêm hoàn thiện.
Kỷ Ninh xung quanh rất nhanh tạo lại một thế giới: Đại Hạ thế giới.
Chỉ một ý niệm của Kỷ Ninh rất nhanh tạo ra Đại Hạ thế giới xong.
– An Thiền thành.
Kỷ Ninh đi trong không trung, xung quanh nổi mây mù. Kỷ Ninh nhìn phía xa, mặt đất hiện ra một tòa thành ấp, đó là An Thiền thành cho hắn nhiều hồi ức.
Trong An Thiền thành có một Hắc Bạch học cung.
– Hắc Bạch học cung, Luận Đạo điện.
Kỷ Ninh đi trong Hắc Bạch học cung, giống y hệt trong ký ức, nhưng Hắc Bạch học cung này không có sự sống nào.
Rất nhanh Kỷ Ninh đến Luận Đạo điện.
Kỷ Ninh ngồi trên ngưỡng cửa Luận Đạo điện, cầm hồ lô uống rượu, mắt mơ hồ nhìn trong đại điện.
Hắn nhớ…
Năm đó Kỷ Ninh còn rất trẻ tuổi, cùng Mộc Tử Sóc mới vào Hắc Bạch học cung. Lúc ấy Kỷ Ninh rực rỡ chói mắt, trong Luận Đạo điện một đường càn quét đánh bại các vị sư huynh. Về sau sư tỷ Dư Vi ra tay dễ dàng hạ gục hắn. Khi đó tiền cược của Kỷ Ninh và sư tỷ là một trăm hắc bạch đan, mười cân nguyên dịch.
Kỷ Ninh thì thào:
– Một trăm hắc bạch đan, mười cân nguyên dịch. Sư tỷ, muốn lại tụ hợp với sư tỷ vì sao khó như vậy.
Kỷ Ninh ngửa đầu uống rượu cái ực, uống gấp quá bị sặc, rượu tràn ra ướt người nhưng hắn không quan tâm, hắn muốn tùy ý trút ra.
Lòng Kỷ Ninh nghẹn phẫn uất.
Sự không cam lòng, đau khổ đè chặt dưới đáy lòng hắn. Tại sao? Tại sao sắp thành công, hắn đã trông thấy sư tỷ. Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau mọi thứ gần ngay trước mắt, như hắn có thể tùy thời chạm đến sư tỷ.
Nhưng đã thất bại!
Tại sao!
Kỷ Ninh nhìn Luận Đạo điện như thấy cảnh ngày xưa tỷ thí cùng sư tỷ, thì thầm:
– Ta sẽ đi tiếp, sẽ đi mãi.
Kỷ Ninh chưa từng do dự, không bao giờ từ bỏ.
Chí Tôn đã nói hắn đạo chung cực hợp đạo thành công, thậm chí thành Chí Tôn mới làm được vậy Kỷ Ninh sẽ cố gắng đi làm!
Con đường này rất gian khó, rất khổ nhưng Kỷ Ninh không lùi bước.
Nhưng mà…
Kỷ Ninh rất hiểu khả năng đi thành công là rất thấp.
Kỷ Ninh chợt cười nói:
– Có lẽ một ngày nào đó ta sẽ gục ngã trên con đường này. Ngã xuống, hồn phi phách tán, chân linh trở về căn nguyên vũ trụ hỗn độn rồi hai ta cũng sẽ gặp lại.
Uống cạn rượu, Kỷ Ninh đã có men say.
Rượu không say người tự say, Kỷ Ninh đứng dậy từ ngưỡng cửa đi ra ngoài.
Chợt rơi tuyết lớn.
Rào rào! Rào rào!
Kỷ Ninh cầm hồ lô rượu, một tay cầm thanh Bắc Hồng kiếm múa kiếm thuật trong tuyết.
Không có kiếm thuật cố ý huyền diệu, đơn thuần múa kiếm trút cảm xúc.
Kỷ Ninh chỉ muốn say một phen.
Vừa uống rượu vừa múa kiếm, Kỷ Ninh cảm thấy mình càng lúc càng say.
Trước mắt mơ hồ có một bóng dáng, là Dư Vi, vẫn đẹp tuyệt trần, tựa như hắn và sư tỷ lần đầu gặp nhau.
Kỷ Ninh cười:
– Người đã mất mờ nhạt, chỉ còn từ biệt.
Vút!
Kiếm của Kỷ Ninh bỗng hiện ra một chút sắc đỏ.
Kiếm chém ra, sợi tơ đỏ xẹt qua không trung.
Bất giác Kỷ Ninh tự nhiên thi triển ra Tâm kiếm thuật thức thứ mười ba Tuyết Địa Huyết thức.
Chương 1566:
Cảm giác ảm đạm u buồn, lòng bàng quan này khi vận dụng kiếm toàn trái tim Kỷ Ninh đặt vào kiếm, tựa như kiếm là người mình yêu. Không giống thức thứ mười một, mười hai hung lệ, kiếm như triều phải tập trung hết sức, phải điên cuồng. Đó là một loại ảm đạm, nỗi đau lòng.
Ảm đạm tiêu hồn, lòng chỉ có kiếm, thức thứ mười ba tự nhiên hình thành.
Kỷ Ninh cười vung kiếm:
– Tâm Kiếm Đế Quân, năm xưa ngươi sáng tạo Tâm kiếm thuật thức thứ mười ba Tuyết Địa Huyết không biết có tâm tình gì?
Kỷ Ninh ngửa đầu uống hớp rượu, cao giọng ngâm nga, kiếm quang thay đổi:
– Tâm kiếm thuật thức thứ mười bốn Chí Tử Vô Hối!
Kiếm chém ra, mờ mịt siêu nhiên.
Mắt thường khó kiếm, tựa như biến mất nhưng mơ hồ có quỹ tích, một loại dấu vết kiếm để lại khó nắm bắt. Dù khó thấy rõ nhưng quỹ tích của kiếm đó dường như không ai ngăn cản được, nó muốn đi hướng nào là sẽ đi hướng đó, ai cản đường sẽ bị giết. Dấu kiếm này đủ làm mỗi người xem thấy lòng sợ hãi.
Đây là Tâm kiếm thuật thức thứ mười bốn: Chí Tử Vô Hối.
Trong Viêm Long vực giới, người luyện được Tâm kiếm thuật đến thức thứ mười bốn, bao gồm Tâm Kiếm Đế Quân từ xưa chỉ có hai người, Kỷ Ninh là người thứ ba.
Tâm kiếm thuật thức thứ mười ba Tuyết Địa Huyết, thứ mười bốn Chí Tử Vô Hối cùng một tầng, biết thức thứ mười ba thì không lâu sau sẽ học được thức thứ mười bốn.
Ngày xưa Tâm Kiếm Đế Quân gặp chuyện tuy khác với Kỷ Ninh bây giờ nhưng tâm tình giống nhau.
Kỷ Ninh cũng có cảm xúc đau lòng buồn bã, hắn thấy hy vọng đảo ngược thời không sống lại thê tử là quá mơ hồ.
Nhưng cũng ‘đến chết không hối hận’, dù có hy vọng xa vời Kỷ Ninh vẫn sẽ đi tiếp.
Kỷ Ninh múa kiếm, tuyết rơi lớn, trời tối sầm.
Kỷ Ninh nằm ngủ trên đất tuyết, đã lâu lắm rồi hắn không ngủ say.
Cái gọi là tuyết lớn, trời tối đều là tâm tình của Kỷ Ninh ảnh hưởng. Phương thế giới này là Kỷ Ninh sáng tạo ra, tất cả thời tiết thay đổi đều bị tâm tình của hắn ảnh hưởng.
Ngủ thật lâu sau Kỷ Ninh mở mắt ra, chân trời ló lên vầng mặt trời. Mặt trời nhô lên đường chân trời chiếu xuống ánh sáng ấm áp, tuy có sương mù nhưng không ngăn được tia ban mai, xuyên thấu hết thảy chiếu rọi đất đai.
Kỷ Ninh nhìn hồ lô rượu và Bắc Hồng kiếm rơi bên cạnh, hắn cười nhặt lên.
– Đã tỉnh.
Kỷ Ninh nhìn mặt trời phía xa, thì thầm:
– Hợp đạo sao? Vậy thì hợp đạo trước, từng bước một đi lên, sau khi hợp đạo tương lai lại thành Chí Tôn.
Kỷ Ninh cười cười:
– Sư tỷ, nếu ta thất bại cũng đừng trách ta.
Vèo một tiếng hắn bay lên trời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hắc Bạch học cung, An Thiền thành ở dưới chân sụp đổ, cả Đại Hạ thế giới sụp xuống, rất nhanh mọi thứ tan biến.
Kỷ Ninh nhìn hai bóng người đứng trong không trung phương xa.
Bạch Dung hộ vệ cung kính chào:
– Chủ nhân.
Thanh Ma Chúa Tể kinh ngạc kêu:
– Bắc Minh.
Thanh Ma Chúa Tể cảm giác Bắc Minh Đạo Quân trước mắt mình dường như thay đổi rất lớn, khác biệt về khí chất.
Kỷ Ninh trước kia tinh thần bồng bột, hắn rất chói mắt, hơn nữa hết thảy tràn ngập hy vọng.
Kỷ Ninh bây giờ ánh mắt bình tĩnh rất nhiều, tựa như đại dương vô tận, chẳng thứ gì có thể làm hắn gợn sóng.
Đảo ngược thời không hồi sinh sư tỷ đã không thành công, mọi chuyện đều là quá khứ, Kỷ Ninh bây giờ chỉ có một ý nghĩ: Đi tiếp trên đường tu hành, đến chết không hối hận.
Hoặc thành công đoàn tụ với sư tỷ, hoặc thất bại chết đi, vẫn đoàn tụ với sư tỷ trong căn nguyên vũ trụ hỗn độn.
Kỷ Ninh cười hỏi:
– Thanh Ma nói xem ta có thể hợp đạo thành công không?
Nhìn nụ cười của Kỷ Ninh làm Thanh Ma ngây người, thành thật nói:
– Rất khó, nhưng Tứ Bộ Đạo Quân tu hành đạo chung cực vốn đếm trên đầu ngón tay, bọn họ thất bại không có nghĩa là Bắc Minh ngươi cũng không được.
Kỷ Ninh cười:
– Nói đúng.
Thanh Ma khuyên:
– Chấp niệm của ngươi quá mãnh liệt, nhớ kỹ lời của Hồng Nhiên Chí Tôn, nếu chấp niệm quá điên cuồng rất có thể hủy diệt chính mình.
Kỷ Ninh cười gật đầu nói:
– Nhưng câu này còn nửa câu đầu là chấp niệm quá điên cuồng có thể sẽ được thành tựu lớn trong tu hành cũng có thể hủy diệt mình, ta cảm thấy ta sẽ có thành tựu lớn.
Thanh Ma rất vui trông thấy điều này:
– Ha ha, ta cũng tin tưởng ngươi sẽ có thành tựu lớn.
Bởi vì Thanh Ma Chúa Tể biết rõ một tu hành giả khi bị đả kích chấp niêm điên cuồng thì vài người bị tan vỡ đạo tâm, thông thường sẽ suy sụp luôn. Lúc trước Hồng Nhiên Chí Tôn còn lo yêu nghiệt Đạo Quân như Kỷ Ninh vì vậy mà tuyệt vọng, nên mới đưa ra khả năng đạo chung cực thành tựu Chí Tôn. Nhưng khả năng này xa vời biết bao, ai đều hiểu rõ điều đó.
Kỷ Ninh nói:
– Ta muốn ở lại tam giới trong thời gian gần đây, chờ ngày ta hiểu được trận pháp mới đi Dao Hỏa cảnh.
Chắc Cầm Hỏa Thần đã ngủ say, qua một, hai hỗn độn kỷ chẳng là gì với nó. Phá giải trận pháp còn cần dựa vào nguyên thần thứ hai trong Thanh Hoa động phủ.
Thanh Ma cười nói:
– Mọi chuyện tùy ngươi, ta sẽ ngắm xem quê hương của ngươi, lâu rồi không sinh hoạt phàm tục.
Kỷ Ninh gật đầu dặn:
– Nhớ là không được giết chóc.
Thanh Ma trợn to mắt nói:
– Lỡ ta bị ăn hiếp thì sao?
Kỷ Ninh nói:
– Bắt lại trước, chờ ta gật đầu rồi ngươi mới được giết.
Kỷ Ninh không thể để mặc một Chúa Tể tùy tiện xằng bậy trong quê nhà mình.
Thanh Ma bất đắc dĩ nói:
– Được rồi, nghe lời ngươi.
Thanh Ma là người đi theo, phải nghe lệnh.
Kỷ Ninh cười, chậm rãi đi hướng tam giới vực, Bạch Dung theo sau hắn.
tam giới vực là khu vực tổ hợp ba ngàn chín trăm thế giới hỗn độn mà đám đại năng Kỷ Ninh, Bồ Đề, Phong Ma mở mang ra.
Kỷ Ninh nhìn hơn ba ngàn thế giới hỗn độn cấu thành đại trận tam giác to lớn tựa như đàn sao rực rỡ ở phía xa, ánh sáng rực rỡ.
Kỷ Ninh gật gù:
– Thật đẹp, qua chút thời gian phải hoàn thiện lại trận pháp.
Củng cố tam giới vực là việc lâu dài.
***
Một vực giới cách Viêm Long vực giới xa thật xa.
Vù vù vù vù vù!
Vô số khói đen tràn ngập bao phủ một mảnh vực sâu hư không, sâu tận vực sâu có một vị Dị Vũ Trụ Chi Chủ tiếng tăm lừng lẫy Thiên Quỳnh Chi Chủ ở lại.
Xoẹt xoẹt!
Bên trên vực sâu hư không nứt ra cái khe lớn, ba thân hình vĩ đại bước ra từ cái khe.
Đều là sinh vật hình người màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ khác với sinh vật hình người màu đen khác ở chỗ trên da có đồ án màu bạc trắng kỳ dị. Ba người đứng bên trên vực sâu hư không, toát ra khí lạnh vô tận, khói đen cuồn cuộn bên dưới cũng dần đông lại.
Chương 1567:
Ba sinh vật hình người màu đen nở nụ cười:
– Rốt cuộc đến nơi.
Một sinh vật hình người màu đen cao giọng quát:
– Thiên Quỳnh Chi Chủ, đi ra gặp mặt!
Giọng ồm ồm vọng xuống đáy vực sâu bên dưới.
Xoẹt!
Một nam nhân mặc trường bào màu vàng sậm bước ra từ vực sâu hư không, uy năng vô tận tràn ngập áp chế khí lạnh lan tràn.
Khuôn mặt Thiên Quỳnh Chi Chủ khá điển trai, khí độ bất phàm. Vực giới này và một dị vũ trụ nằm trong kiểm soát của Thiên Quỳnh Chi Chủ, địa vị cao hơn Chúa Tể bình thường nhiều.
Thiên Quỳnh Chi Chủ hơi ghét nhưng cố kiềm nén tức giận, hỏi:
– Hừ! Tìm ta có chuyện gì?
Một sinh vật hình người màu đen châm chọc:
– Thiên Quỳnh Chi Chủ, sao, ghét Băng Phong quân đoàn chúng ta lắm sao?
Sinh vật hình người màu đen khác nói:
– Nếu ngươi không vui, lên mặt với ba chúng ta vậy thì đành để Lang Chủ tướng quân của chúng ta đến nói chuyện với ngươi.
Thiên Quỳnh Chi Chủ nhướng mày, gã rất e ngại Băng Phong quân đoàn trong truyền thuyết.
Thiên Quỳnh Chi Chủ nhíu mày hỏi:
– Đừng nói nhảm nhiều, rốt cuộc có chuyện gì?
Sinh vật hình người màu đen mảnh khảnh chút nói:
– Ba chúng ta đang lang bạt chợt nghe Viêm Long vực giới xa xôi có một Đạo Quân cực kỳ yêu nghiệt được đến một chiếc vực giới phi chu. Ài, ngươi cũng biết Băng Phong quân đoàn chúng ta mạnh như vậy mà chỉ có vài chiếc vực giới phi chu. Tướng quân của chúng ta Lang Chủ thực lực cao như thế nhưng không có chiếc vực giới phi chu nào. Giờ nghe một Đạo Quân cũng có vực giới phi chu làm tướng quân rất giận. Nên chúng ta định đi Viêm Long vực giới buộc Đạo Quân đó giao vực giới phi chu ra.
Thiên Quỳnh Chi Chủ cố ý kinh ngạc hỏi:
– Ta nghe nói Băng Phong quân đoàn các ngươi có năm chiếc vực giới phi chu, Lang Chủ tướng quân của các ngươi có thực lực, địa vị cũng rất cao tại sao không có chiếc nào?
Ba sinh vật hình người màu đen hừ nhẹ, không thèm nói nhiều:
– Hừ!
Mạnh như Băng Phong quân đoàn bên trong cũng có các loại đấu tranh.
Sinh vật hình người màu đen vạm vỡ chút nói:
– Thiên Quỳnh Chi Chủ, chúng ta đến đây là nhờ ngươi đưa đi Viêm Long vực giới giùm. Viêm Long vực giới quá xa, chúng ta đi từ từ mấy ngàn vạn hỗn độn kỷ cũng không đến nơi được. Đạo Quân đó tuổi thọ ngắn ngủi, chúng ta không lãng phí thời gian nổi.
Thiên Quỳnh Chi Chủ lắc đầu nói:
– Đi Viêm Long vực giới? Ta không có vực giới phi chu. Không lẽ các ngươi kêu ta tiêu hao lực lượng căn nguyên dị vũ trụ mang các ngươi đi tới?
Sinh vật hình người màu đen một mắt nói:
– Chúng ta sẽ không bạc đãi Thiên Quỳnh Chi Chủ.
Ba sinh vật hình người màu đen tuy có lai lịch phi phàm, thực lực cũng cực mạnh nhưng vẫn giữ lễ độ cơ bản nhất đối với Dị Vũ Trụ Chi Chủ.
Thiên Quỳnh Chi Chủ lắc đầu nói:
– Khiến ta mang mấy người đi nhiều trạm phiêu bạt đến Viêm Long vực giới xa xôi rất mệt mỏi. Vậy đi, ta nhờ một bằng hữu tốt của ta, hắn có vực giới phi chu, nhờ hắn mang mấy người đi Viêm Long vực giới. Nhưng các ngươi phải trả cái giá nhất định.
Ba sinh vật hình người màu đen nói:
– Đương nhiên rồi.
– Chúng ta biết.
Thiên Quỳnh Chi Chủ có đầy bụng khó chịu, gã đường đường là Dị Vũ Trụ Chi Chủ, các Chúa Tể bình thường trông thấy gã có ai không cung kính?
Nhưng ba binh sĩ Băng Phong quân đoàn này dám kiêu ngạo như thế.
Thiên Quỳnh Chi Chủ nhớ đến thủ lĩnh cao nhất Băng Phong quân đoàn, thân hình hùng vĩ trên ngai vàng là gã thấy lòng kinh hoàng, thầm thở dài thay Bắc Minh Đạo Quân:
– Đạo Quân nho nhỏ mà có thể khiến Chúa Tể làm người đi theo, tin tức này truyền quá xa, đã truyền vào lỗ tai binh sĩ Băng Phong quân đoàn.
Thiên Quỳnh Chi Chủ nói:
– Ba ngươi ghi nhớ chỗ đó là liên minh mười sáu vực giới, nơi của Đạt Phong Lĩnh Chủ. Thanh Dương tinh Đạt Phong Lĩnh Chủ không dễ chọc.
Dị Vũ Trụ Chi Chủ có chia cao thấp.
Đạt Phong Lĩnh Chủ có Thanh Dương tinh là người siêu đáng sợ.
Ba sinh vật hình người màu đen nói:
– Chúng ta biết, chúng ta chỉ nhằm vào một mình Bắc Minh Đạo Quân chứ không gây giết chóc lớn. Đạt Phong Lĩnh Chủ không đến mức đối địch với Băng Phong quân đoàn.
Thiên Quỳnh Chi Chủ nói:
– Được rồi, chờ đi, hơn mười vạn năm sau bằng hữu tốt của ta sẽ đến mang các ngươi đi.
Nói xong Thiên Quỳnh Chi Chủ bay vào vực sâu hư không của mình.
Nhìn Thiên Quỳnh Chi Chủ rời đi, ba sinh vật hình người màu đen khinh thường tán gẫu.
– Hừ! Thiên Quỳnh Chi Chủ đó ngạo quá.
– Chúng ta đều là Đế Quân áo đen, ba người liên hợp lại thì hắn có là Dị Vũ Trụ Chi Chủ cũng không làm gì được chúng ta. Có một tòa dị vũ trụ tùy thời trốn vào được chứ có gì mà làm phách, hừ! Nếu không vì dị vũ trụ hắn dám kiêu ngạo trước mặt Băng Phong quân đoàn chúng ta sao?
Sinh vật hình người màu đen vạm vỡ chút nhíu mày hỏi:
– Phải rồi, Đạt Phong Lĩnh Chủ Thanh Dương tinh không dễ chọc, chắc không có việc gì đi?
– Yên tâm, lão già Đạt Phong đó rất thông minh, không dám thật sự liều mạng với Băng Phong quân đoàn chúng ta. Hắn chỉ có một mình còn chúng ta có một đám, còn có bệ hạ vĩ đại ở! Hừ, chỉ cần chúng ta đừng làm quá đáng, chỉ nhằm vào một Đạo Quân nho nhỏ, không gây lớn chuyện thì Đạt Phong Lĩnh Chủ nên biết tiến lùi.
– Ừm!
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua hơn ngàn vạn năm.
Một chiếc vực giới phi chu rốt cuộc đến Viêm Long vực giới.
Ba sinh vật hình người màu đen bay ra Viêm Long vực giới:
– Lôi Tinh Chúa Tể, đa tạ. Ngươi ở đây chờ chúng ta đi. Thật ra theo chúng ta phỏng đoán Đạo Quân nhỏ bé kia sẽ không dám làm trái chúng ta, ngoan ngoãn hai tay dâng vực giới phi chu lên. Khi đó chúng ta có vực giới phi chu rồi, không cần làm phiền Lôi Tinh Chúa Tể.
Lôi Tinh Chúa Tể lấy đạo lôi điện thành tựu Chúa Tể, tốc độ mau đáng sợ, uy danh lan xa.
Lôi Tinh Chúa Tể cười nói:
– Các Đế Quân còn nhẫn nhịn nhưng Đạo Quân thì khác, tuổi thọ của bọn họ ngắn ngủi, đa số tính tình rất bạo liệt. Hắn lại có Thanh Ma Chúa Tể làm người đi theo, nếu thật sự trở mặt với các ngươi, trốn trong pháp bảo động thiên của Thanh Ma Chúa Tể thì chưa chắc các ngươi cướp được.
Ba sinh vật hình người màu đen tràn đầy tự tin nói:
– Chúng ta tin tưởng hắn không dám chống đối chúng ta.
Lôi Tinh Chúa Tể thầm bĩu môi.
Các đại năng đỉnh cao trong vũ trụ hỗn độn bao la phần lớn ghét Băng Phong quân đoàn, nhưng Băng Phong quân đoàn là thế lực đáng sợ, một số Dị Vũ Trụ Chi Chủ cũng phải lùi bước.
Chương 1568:
Viêm Long vực giới, Thiên Thương vực, trong Thiên Thương Vĩnh Hằng Giới.
Xoẹt xoẹt…
Ba sinh vật hình người màu đen to lớn bước ra từ khe hở thời không, hơi thở hùng hồn, đẳng cấp Chúa Tể.
Một sinh vật hình người màu đen nói:
– Chắc đó là Thiên Thương cung.
Sinh vật hình người màu đen mảnh khảnh cười nói:
– May mắn có Đông Hỏa Chúa Tể truyền bá rộng rãi tất cả tin tức về Bắc Minh Đạo Quân, nếu không thì chúng ta khó biết tin tức tỉ mỉ.
– Nghe nói đến nay Đông Hỏa Chúa Tể còn bị nhốt trong Dao Hỏa cảnh.
– Nên Đông Hỏa Chúa Tể mới oán hận Bắc Minh Đạo Quân. Nhưng Dao Hỏa cảnh cũng đáng sợ thật, bằng vào ba người chúng ta e rằng không có cách cứng rắn xông vào, phải là tướng quân tự mình đến mới có cơ may. Nhưng ta tin Bắc Minh Đạo Quân đó thông minh như vậy sẽ không đấu cứng với chúng ta.
Ba sinh vật hình người màu đen bay trên trời cao lao thẳng hướng Thiên Thương cung.
Trong Thiên Thương cung.
Đan Bảo Đạo Quân đang luyện đan, Tô Vưu Cơ, Kỷ Ninh, Thiên Nhất Đế Quân ở một bên xem.
Tô Vưu Cơ mong chờ nói:
– Đã ngửi được mùi đan dược rồi.
Xoẹt đùng lách tách!
Lửa cháy hừng hực dưới đan lô, Đan Bảo Đạo Quân hết sức khống chế lửa.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
– Không tệ, Đan Bảo luyện đan càng lợi hại hơn rồi, giờ đã là luyện đan đại tông sư nổi tiếng trong Vô Tận Cương Vực chúng ta, làm ta tự nhận kém xa.
Tô Vưu Cơ nâng Kỷ Ninh lên:
– Đó là vì chủ nhân không bỏ sức vào việc luyện đan thôi.
Trong lòng Tô Vưu Cơ luôn xem Kỷ Ninh là yêu nghiệt nhất.
Hiện giờ cảnh giới của Kỷ Ninh rất cao, đạo trận pháp đến cảnh giới siêu cao, cảnh giới đạo lửa cũng cao, cách khống chế lửa luyện đan cao minh hơn Đan Bảo Đạo Quân. Nhưng về việc phối hợp vận dụng dược tính của các loại trân tài cần thử luyện đan vô số lần, Kỷ Ninh có quá ít kinh nghiệm.
Bùm!
Đột nhiên một uy áp đáng sợ ập đến.
Bùm!
Đan Bảo Đạo Quân hết hồn, đan lô nổ cái đùng, lò linh đan thế là hỏng.
Tô Vưu Cơ, Thiên Nhất Đế Quân mình nhìn lên trên:
– Chuyện gì xảy ra?
Kỷ Ninh nhíu mày nói:
– Uy áp mạnh quá, cấp Chúa Tể? Sao cứ gặp Chúa Tể hoài?
Chúa Tể rất hiếm thấy, là đại năng đỉnh cao nhất một phương vực giới. Lần trước Đông Hỏa Chúa Tể lao đến đành thôi, mới qua mười mấy hỗn độn kỷ sao lại có hơi thở Chúa Tể nghiền áp đến, rõ là đến gây hấn.
Kỷ Ninh vẫn rất bình tĩnh:
– Đi nhìn xem.
Vèo một tiếng hắn phá không bay ra, Thiên Nhất Đế Quân theo sau ngay.
Hai người bay đến bầu trời Thiên Thương cung nhìn đằng trước.
Kỷ Ninh biến sắc mặt.
Ba thân hình hơi to lớn đứng trong không trung phía xa, không phải tu hành giả mà là sinh vật hình người màu đen! Có đến ba sinh vật hình người màu đen. Khác với sinh vật hình người màu đen Tây Tư tộc mà Kỷ Ninh từng thấy, trên người ba sinh vật hình người màu đen này có đồ ác màu bạc, toát ra hơi thở băng giá.
Kỷ Ninh hết hồn:
– Đế Quân áo đen của Tây Tư tộc? Có đến ba người?
Đế Quân áo đen rất đáng sợ, thân thể mạnh hơn Chúa Tể bình thường nhiều nên chiếm ưu thế khi chém giết. Kỷ Ninh, Cửu Trần từng đi một động quật, có một sinh vật hình người màu đen đã đồng quy vu tận với hai Chúa Tể.
Sinh vật hình người màu đen mảnh khảnh hỏi:
– Ngươi là Bắc Minh?
Kỷ Ninh đáp:
– Đúng vậy, là ta! Xin hỏi ba vị đến Thiên Thương cung ta có chuyện gì?
Sinh vật hình người màu đen vạm vỡ cười khẩy nói:
– Ha ha ha! Đến tìm ngươi đương nhiên có chuyện, không có việc mắc gì chúng ta lặn lội đến Viêm Long vực giới?
Sinh vật hình người màu đen mảnh khảnh nói:
– Bắc Minh, nghe nói ngươi được đến một chiếc vực giới phi chu.
Tim Kỷ Ninh rớt cái bịch.
Quả nhiên.
Quả nhiên vì vực giới phi chu. Sức hấp dẫn của vực giới phi chu quá lớn, hấp dẫn đến ba sinh vật hình người màu đen. Nhưng Kỷ Ninh không ngán đám Chúa Tể, Đế Quân liên minh mười sáu vực giới thì sợ gì ba sinh vật hình người màu đen?
Kỷ Ninh hỏi lại:
– Ta có thì sao? Không có lại thế nào?
Sinh vật hình người màu đen mảnh khảnh mắt lóe tia sáng:
– Ở trước mặt chúng ta còn dám vênh váo như vậy, gan lắm. Hừ, nếu ngươi có vực giới phi chu thì ngoan ngoãn giao ra,chúng ta sẽ tha mạng cho. Nếu không có vực giới phi chu thì ngươi đã vô dụng, các ngươi chết hết đi.
Sinh vật hình người màu đen một mắt lạnh lùng nói:
– Đưa vực giới phi chu.
– Không đưa thì tất cả người liên quan đến ngươi, bao gồm cả ngươi đều phải chết.
Xoẹt!
Một khe hở thời không xuất hiện ở phía xa, ba sinh vật hình người màu đen ngoái đầu nhìn, một chiếc vực giới phi chu bay ra từ khe hở thời không.
Ba sinh vật hình người màu đen lộ vẻ mừng rỡ:
– Là vực giới phi chu.
– Ha ha ha! Tiểu tử rất dứt khoát.
– Giỏi giỏi, vậy mới thông minh, giao vực giới phi chu thì các ngươi được sống.
– Đưa vực giới phi chu cho chúng ta đi.
Ba sinh vật hình người màu đen rất vui vẻ trông thấy cảnh này. Trước đó bọn họ sưu tầm nhiều tình báo, biết Đạo Quân này không dễ chọc, nếu Bắc Minh Đạo Quân luôn trốn trong Dao Hỏa cảnh thì bọn họ đành bó tay, phải đi mời tướng quân Lang Chủ. Nếu tướng quân ra tay thì bọn họ không có công lao gì.
Hơn nữa bên cạnh Đạo Quân có Thanh Ma Chúa Tể, nếu hắn muốn chạy trốn sẽ rất rắc rối. Chỉ cần Kỷ Ninh ngoan ngoãn giao đồ ra thì bọn họ chấp nhận rộng rãi tha mạng cho hắn.
Vèo!
Một thiếu niên áo trắng, một khôi lỗi chân chất bộ dạng dị tộc lông trắng, một lão nhân gầy nhom bay ra từ vực giới phi chu.
Kỷ Ninh pháp thân, Thiên Nhất Đế Quân pháp thân tạm lùi lại.
Kỷ Ninh mở miệng hỏi:
– Ba ngươi là ai? Mở miệng đã đòi vực giới phi chu?
Sinh vật hình người màu đen mảnh khảnh lạnh nhạt nói:
– Ba chúng ta là binh sĩ của Băng Phong quân đoàn. Ba chúng ta phiêu bạt qua các vực giới bỗng nghe tin về ngươi nên nhanh chóng chạy đến, muốn hiến vực giới phi chu của ngươi cho Lang Chủ tướng quân của chúng ta. Tiểu tử, Đạo Quân nhỏ bé nhà ngươi tuổi thọ mới dài bao nhiêu? Sợ là chưa thăm dò hết Viêm Long vực giới, vực giới phi chu này không có tác dụng với ngươi, giao cho chúng ta đi, các ngươi cũng tránh thoát một kiếp
Kỷ Ninh cau mày:
– Băng Phong quân đoàn?
Thanh Ma Chúa Tể biến sắc mặt nói:
– Đúng thật là Băng Phong quân đoàn!
Kỷ Ninh truyền âm hỏi:
– Thanh Ma biết lai lịch của Băng Phong quân đoàn?
Thanh Ma Chúa Tể đáp lại:
– Bắc Minh cũng biết chiến tranh thượng cổ Tây Tư tộc thua trận, để lại nhiều báu vật rơi vào tay tu hành giả.
Kỷ Ninh lắng nghe.
– Trong đó có một số binh khí chiến tranh đỉnh cao nhất, là binh khí rất đáng sợ của Tây Tư tộc. Ví dụ Thanh Dương tinh là loại đỉnh cao nhất trong đó đã rơi vaò tay Đạt Phong Lĩnh Chủ, nên Đạt Phong Lĩnh Chủ uy danh lan xa, địa vị cao hơn Dị Vũ Trụ Chi Chủ bình thường rất nhiều. Dù là Băng Phong quân đoàn cũng không đi chọc vào Đạt Phong Lĩnh Chủ.