Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 255 [Chương 1533 đến 1538]
❮ sautiếp ❯Chương 1533:
– Nó là liên minh do một tồn tại vĩ đại Đạt Phong Lĩnh Chủ làm thủ lĩnh thành lập ra. Mười sáu vực giới Đạo Minh liên hợp với nhau, để hòa bình hơn, khi gặp nguy hiểm có thể hỗ trợ nhau, nếu có nguy hiểm gì cũng nhanh chóng biết và thông báo tin tức. Vào phút then chốt mười sáu vực giới rắn như một khối sắt, không sợ kẻ địch bên ngoài nào. Đạt Phong Lĩnh Chủ được mười sáu vực giới tôn làm thủ lĩnh tối cao của liên minh, được mười sáu vực giới công nhận là người mạnh nhất.
Kỷ Ninh kinh thán:
– Đạt Phong Lĩnh Chủ?
Thiên Nhất Đế Quân ngồi bên cạnh cũng tặc lưỡi:
– Đạt Phong Lĩnh Chủ?
Mạnh còn hơn Thanh Dương tinh của bọn họ.
Kim Tự Đế Quân nói:
– Đạt Phong Lĩnh Chủ khống chế một tòa dị vũ trụ, bản thân có thực lực cực mạnh, lập công rất lớn trong chiến tranh thượng cổ, quản lý binh khí chiến tranh Thanh Dương tinh khủng bố nhất. Được rồi, không nói mấy cái này. Lần này ta đến chủ yếu vì Huyết Vân Đế Quân nhờ Đạo Minh truyền tin, tin tức này cực kỳ quan trọng với Bắc Minh.
Kỷ Ninh, Thiên Nhất Đế Quân nhìn nhau.
Kỷ Ninh có linh cảm không may:
– Là tin gì?
Kim Tự Đế Quân nói:
– Huyết Vân Đế Quân nói Phi Tuyết Thành Chủ bị ngươi truy sát cuối cùng tự sát, vực giới phi chu của hắn rơi vào tay ngươi. Huyết Vân Đế Quân muốn truyền tin này ra. Ngươi cũng biết Đạo Minh rất rời rạc, chỉ có một ít quy định cơ bản nhất, ta không có cách nào từ chối. Dù không nói với ta thì Huyết Vân Đế Quân có thể liên lạc với nhiều Đế Quân của vực giới khác.
Kỷ Ninh biến sắc mặt nói:
– Kim Tự huynh đừng nói nữa, ta hiểu rồi. Từ từ để ta suy nghĩ.
Kim Tự Đế Quân trịnh trọng nói:
– Ừ, ngươi cứ nghĩ đi. giờ tin này đã truyền khắp mười sáu vực giới, tòa dị vũ trụ do Đạt Phong Lĩnh Chủ khống chế, chắc sẽ có Chúa Tể, các Đế Quân cường đại không tiếc mọi giá nhanh chóng tìm đến Viêm Long vực giới chúng ta, giành giật vực giới phi chu từ tay ngươi.
Kỷ Ninh thầm nghĩ.
Ác.
Quá ác.
Phi Tuyết Thành Chủ không chỉ ác với người khác, cũng ác với chính mình. Bí mật lớn vực giới phi chu trước kia Phi Tuyết Thành Chủ không dám lộ ra, nhưng tại sao gã vừa chết Huyết Vân Đế Quân liền biết Kỷ Ninh có vực giới phi chu? Huyết Vân Đế Quân còn biết Phi Tuyết Thành Chủ bị Kỷ Ninh truy sát cuối cùng tự sát.
Người biết chuyện rõ ràng như vậy trừ Kỷ Ninh ra chỉ có Phi Tuyết Thành Chủ đã chết.
Kỷ Ninh lắc đầu:
– Thật ác, Phi Tuyết, đây là sát chiêu cuối cùng ngươi sắp đặt sao? Ngươi bất chấp mạng sống vào Dao Hỏa cảnh, dụ ta đi qua muốn giết ta, đã sẵn sàng cho điều tệ nhất, không giết được ta thì mượn vực giới phi chu để giết ta.
Thiên Nhất Đế Quân, Kim Tự Đế Quân nhìn Kỷ Ninh, chờ hắn quyết định.
Thiên Nhất Đế Quân không kiềm được khuyên:
– Bắc Minh, hay là bỏ vực giới phi chu đi?
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
– Bỏ? Trao đổi vực giới phi chu với đại năng khác sẽ nhận lại báu vật, có báu vật trong người sẽ khiến một số đại năng thèm muốn.
Thiên Nhất Đế Quân nói:
– Không nhận báu vật nào hết, trực tiếp tặng vực giới phi chu là được.
Kỷ Ninh lắc đầu cười nhạt, mắt lóe tia sáng lạnh:
– Bảo bối của ta tại sao phải tặng đi?
Kỷ Ninh nhìn hướng Kim Tự Đế Quân:
– Kim Tự huynh, làm phiền huynh đi một chuyến.
Kim Tự Đế Quân ôm lòng áy náy nói:
– Cứ nói.
Kim Tự Đế Quân không có cách nào, quy định Đạo Minh đặt ở đó, Huyết Vân Đế Quân cũng có thể tự liên lạc với nhiều Đế Quân bên ngoài. Có nhiều Đế Quân phiêu bạt bên ngoài, để lại pháp thân ở quê nhà, mời những Đế Quân này cũng có thể truyền tin tức dễ dàng.
Đã không thể ngăn cản thì Kim Tự Đế Quân sẽ không làm trái quy tắc Đạo Minh.
Kỷ Ninh cười nói:
– Huynh cũng biết là ta luôn muốn đảo ngược thời không hồi sinh đạo lữ của ta. Giờ có vực giới phi chu, ta muốn dùng nó mời Chí Tôn ra tay sống lại đạo lữ của ta.
Kim Tự Đế Quân, Thiên Nhất Đế Quân rung động:
– Mời Chí Tôn?
Bọn họ có nghe nói về Chí Tôn nhưng mà…
Dù là các Chúa Tể đa số chỉ nghe chứ chưa từng gặp mặt Chí Tôn.
Kim Tự Đế Quân gật đầu lia lịa:
– Được, cách này hay. Nếu bảo bối của ngươi vào tay Chí Tôn thì ai cũng không làm gì được. Nhưng Bắc Minh, ta phải nhắc nhở ngươi rằng Đạo Minh chỉ có thể đưa tin đi, nhanh chóng truyền tin đến chỗ Chí Tôn. Còn khi nào Chí Tôn đến thì ta không dám khẳng định. Dù sao đối với Chí Tôn thì vực giới phi chu chỉ xem như món báu vật không tồi, Chí Tôn sẽ không quá để bụng, bọn họ làm việc chỉ theo trao đổi công bằng cơ bản nhất.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
– Hiểu rồi.
Chí Tôn đứng trên đỉnh cao nhất văn minh tu hành giả, có thể nhẹ nhàng sáng tạo dị vũ trụ. lúc trước Tây Tư tộc chiến thua, các Chí Tôn được biết bao nhiêu là chiến lợi phẩm. Đến trình độ như bọn họ một số báu vật ngoài thân hầu như không chút hấp dẫn. Nhưng bọn họ không thể hoàn toàn bỏ mặc tu hành giả nhỏ yếu rồi lại không được quan tâm quá nhiều, ai đến xin cũng giúp thì kỳ.
Vì vậy Chí Tôn có nguyên tắc cơ bản nhất là mời Chí Tôn làm việc khó khăn cỡ nào thì trả giá tương ứng bấy nhiêu.
Kim Tự Đế Quân nói:
– Ừm, vậy ta truyền tin, cố gắng nhanh chóng cho ngươi trả lời.
– Được.
Lòng Kỷ Ninh kích động rạo rực. Mời Chí Tôn, dùng một chiếc vực giới phi chu mời Chí Tôn, không biết khi nào Chí Tôn sẽ đến.
Tin tức rất nhanh truyền đến chỗ Đạt Phong Lĩnh Chủ.
Đạt Phong Lĩnh Chủ có địa vị rất cao, nguyên liên minh mười sáu vực giới chỉ mình lão có cách liên lạc với Chí Tôn.
Đạt Phong Lĩnh Chủ biết việc này thì cười:
– Dùng một chiếc vực giới phi chu mời Chí Tôn sống lại đạo lữ của hắn? Bắc Minh Đạo Quân là một kẻ si tình.
Đạt Phong Lĩnh Chủ lập tức truyền tin giùm.
Trong một nơi hắc ám xa xôi.
Giữa hư không hắc ám có một khu vực hình tam giác to lớn, trung tâm khu vực tam giác có các cung điện hoa mỹ rực rỡ, mỗi cung điện lơ lửng tỏa ánh sáng vàng.
Trong một tòa cung điện nguy nga nhất, cao nhất.
Một thiếu niên áo xanh toát ra hơi thở Vĩnh Hằng Đế Quân cung kính đến trước cửa tĩnh phòng:
– Chủ nhân.
Trong tĩnh phòng.
Một lão nhân đầu hói mặc trường bào màu đen, trên đầu có hai xúc tu thịt ngoe nguẩy, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm trước mặt. Một quả cầu màu xám có nhiều hoa văn lơ lửng trước mặt lão.
Xúc tu thịt của lão nhân đầu hói ngoe nguẩy, mắt tỏa sáng hưng phấn, tay điểm nhẹ quả cầu xám. Vô số hoa văn trên quả cầu xám thay đổi, một uy năng đáng sợ đang uấn nhưỡng.
Lão nhân đầu hói lắc đầu nói:
– Không đúng.
Lão nhân đầu hói vươn ra tay phải nhợt nhạt điểm nhẹ, quả cầu xám trở lại bình tĩnh.
Chương 1534:
Bên ngoài lại vọng vào tiếng kêu:
– Chủ nhân.
Lão nhân đầu hói giật mình chú ý, mở miệng hỏi:
– Hiển nhi, chuyện gì quấy rầy ta?
Thiếu niên áo xanh đứng ngoài cửa cung kính nói:
– Đạt Phong Lĩnh Chủ truyền tin nói Viêm Long vực giới có một người tên Bắc Minh Đạo Quân muốn dùng chiếc vực giới phi chu xin chủ nhân ra tay đảo ngược thời không sống lại đạo lữ của hắn.
Lão nhân đầu hói gật đầu nói:
– Lại một kẻ si, ta biết rồi, đừng quấy rầy ta nữa, ta rất nhanh sẽ đi qua.
Thiếu niên áo xanh ở bên ngoài lẩm bẩm:
– Rất nhanh? Chủ nhân lần trước nói rất nhanh mà kéo dài hơn sáu mươi vạn hỗn độn kỷ.
Xúc tu thịt trên đầu lão nhân đầu hói đung đưa, xấu hổ bực tức nói:
– Tiểu tử nhà ngươi dám cười nhạo ta. Lần này thật sự rất nhanh. Ta sắp sửa lành bảo bối này rồi, chỉ còn một chút xíu, chờ ta sửa xong liền đi qua. Được rồi, trước khi ta sửa xong đừng đến quấy rầy ta.
Thiếu niên áo xanh bất đắc dĩ lui ra:
– Vâng!
Thiếu niên áo xanh lo đi trả lời lại cho Đạt Phong Lĩnh Chủ.
Sau khi truyền tin giúp Kỷ Ninh xong Kim Tự Đế Quân không vội rời đi, gã tạm ở lại Thiên Thương cung chờ Chí Tôn trả lời.
Nửa ngày sau đã có kết quả.
Kim Tự Đế Quân đến tìm Kỷ Ninh ngay:
– Bắc Minh.
Kỷ Ninh đang ngồi chờ trên đỉnh núi, thấy Kim Tự Đế Quân bay tới thì hồi hộp hỏi:
– Có kết quả?
Vèo!
Kim Tự Đế Quân đáp xuống đỉnh núi:
– Có kết quả, sau khi chiến tranh thượng cổ với Tây Tư tộc khó tìm hành tung của mấy vị Chí Tôn, các Chúa Tể hầu như không cách nào liên lạc. Chúng ta toàn nhờ vào Đạt Phong Lĩnh Chủ, ngài ấy có địa vị phi phàm, lập công lớn trong chiến tranh thượng cổ, người duy nhất trong liên minh mười sáu vực giới chúng ta có thể liên lạc với Chí Tôn. Nhưng lần này tạm thời chỉ liên lạc được Hồng Nhiên Chí Tôn.
Kỷ Ninh mong chờ kích động hỏi:
– Hồng Nhiên Chí Tôn?
Các Chí Tôn rất siêu nhiên.
Sau cuộc chiến Ba Lâm Chí Tôn sáng tạo tộc Sinh Mệnh Vĩnh Hằng, từ đó khó kiếm hành tung.
Khải Chí Tôn càng bí ẩn, từng đi khắp vũ trụ hỗn độn rồi nhanh chóng mất tích. Kỷ Ninh nhờ có Thanh Hoa động phủ mới biết Khải Chí Tôn đã chết, xem như tự sát.
Muốn liên lạc với Chí Tôn vốn không phải chuyện đơn giản.
Kim Tự Đế Quân giải thích rằng:
– Mấy vị Chí Tôn khác đa số mơ hồ khó bắt, chỉ có Hồng Nhiên Chí Tôn lâu dài ở trong động phủ. Nghe nói Hồng Nhiên Chí Tôn luôn nghiên cứu văn minh Tây Tư tộc, xem như một vị Chí Tôn dễ liên lạc nhất. Bình thường mời Chí Tôn đều là nhờ Hồng Nhiên Chí Tôn.
Kỷ Ninh hỏi dồn:
– Chí Tôn đã đồng ý?
Kim Tự Đế Quân lộ vẻ bất đắc dĩ nói:
– Hồng Nhiên Chí Tôn đồng ý rồi, nói là rất nhanh sẽ đến.
Kỷ Ninh mừng rỡ:
– Rất nhanh?
Kim Tự Đế Quân nói:
– Đừng vui quá sớm, lần trước Hồng Nhiên Chí Tôn nói rất nhanh nhưng kéo dài hơn sáu mươi vạn hỗn độn kỷ. Ngươi nên biết Chí Tôn đồng ý hỗ trợ đã là may, không có cách nào bắt ép Chí Tôn phải đến ngay.
Kỷ Ninh trợn to mắt nói:
– Hơn sáu mươi vạn hỗn độn kỷ?
Chờ lâu như thế e rằng hắn chết rồi. Đại hạn tuổi thọ của Đạo Quân chỉ có mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ.
Kim Tự Đế Quân nói:
– Đạt Phong Lĩnh Chủ nhờ Ngọc Hiển Đế Quân hỏi nhiều một câu, Hồng Nhiên Chí Tôn hứa lần này ‘thật sự rất mau’, ngài ấy sửa một món báu vật Tây Tư tộc chỉ còn kém chút xíu.
Kỷ Ninh bất đắc dĩ nói:
– Thật sự rất nhanh? Được rồi, ta hiểu, đành chờ vậy.
Kim Tự Đế Quân nói:
– Đạt Phong Lĩnh Chủ bảo là sẽ cố gắng liên lạc vị Chí Tôn khác giúp cho, nhưng tạm thời chưa liên lạc được.
Kỷ Ninh nói:
– Đa tạ Đạt Phong Lĩnh Chủ giùm ta.
Kỷ Ninh thầm cảm kích, hắn và Đạt Phong Lĩnh Chủ không có quen biết gì, đối phương là người mạnh nhất liên minh mười sáu vực giới, chẳng cần cái gì của hắn nhưng hết lòng hỗ trợ đã là tốt bụng.
Tâm tình của Kỷ Ninh đôi khi căng thẳng, hưng phấn, lạc lõng, cảm xúc thay đổi kịch liệt trong thời gian ngắn thế này ít khi xảy ra với hắn. Nhưng việc này dính dáng đến việc hắn khát vọng nhất ‘sống lại sư tỷ’.
Kim Tự Đế Quân an ủi Kỷ Ninh một câu:
– Hồng Nhiên Chí Tôn biết ngươi là Đạo Quân nên chắc sẽ không kéo dài quá lâu.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
– Ừm!
Điều có thể làm hắn đã làm, hy vọng Hồng Nhiên Chí Tôn sẽ đến nhanh.
– Tiếp theo là ứng đối đại năng Chúa Tể của vực giới khác.
Kỷ Ninh tuyệt đối không đồng ý nhường vực giới phi chu cho đại năng từ ngoài đến.
***
Bí Ma vực giới, Thanh Dương tinh.
Ba người đứng trên hoang nguyên.
Thiếu niên mập mạp Ngũ Nghiệp Chúa Tể và hai vị đại năng khác.
Một lão nhân nhỏ gầy người có vảy màu xanh bất mãn nói:
– Ngũ Nghiệp, ngươi thật quá đáng, đưa chúng ta đi Viêm Long vực giới thôi mà ra giá cao vậy?
Một nam nhân cao lớn có đôi cánh đen đứng cạnh lão già.
Ngũ Nghiệp Chúa Tể trừng mắt:
– Ta đưa các ngươi đi còn phải mang về nữa, cái này là khứ hồi.
Lão nhân nhỏ gầy vẫn càu nhàu:
– Đưa Chúa Tể đi tại sao giá gấp ba lần đưa Đế Quân khác?
Ngũ Nghiệp Chúa Tể cười khẩy nói:
– Chúa Tể làm sao giống Đế Quân khác được? Cùng đi Viêm Long vực giới, cuối cùng tranh giành vực giới phi chu dĩ nhiên Chúa Tể có khả năng lấy được lớn hơn Đế Quân khác. Thanh Ma, đừng nói nhảm nhiều quá, ngươi nên mừng đi. Ngươi vốn không thuộc Bí Ma vực giới chúng ta, vừa lúc phiêu bạt tới chỗ chúng ta mới có cơ hội góp mặt. Các ngươi càng may mắn đây là nhóm vận chuyển đầu tiên, một đám đến nhanh nhất.
Vèo vèo!
Hai luồng sáng từ xa bay tới.
Ngũ Nghiệp Chúa Tể cao giọng nói:
– Mau lên đi, chỉ thiếu hai ngươi!
Trong hai người bay đến một lão nhân ba mắt áo vàng lắc đầu nói:
– Ngũ Nghiệp, chúng ta quen thân mà ngươi cho giá cắt cổ.
Ngũ Nghiệp Chúa Tể lẩm bẩm:
– Đi thì giá này, không chịu thì đừng đi, hoặc tìm đường khác. Ta hiếm khi có dịp dựa vào vực giới phi chu kiếm bảo bối, còn nói nhảm nhiều vậy.
Ngũ Nghiệp Chúa Tể thường hay ăn bớt sư tôn nhà mình, dùng những khôi lỗi của sư tôn, nên lần này gã cũng muốn kiếm chút bảo bối.
Bởi vậy Ngũ Nghiệp Chúa Tể tạm mượn vực giới phi chu của sư tôn để vận chuyển, còn ra giá rất cao.
Giá Chúa Tể khác, giá Đế Quân khác.
Ngũ Nghiệp Chúa Tể vung tay lên, một chiếc vực giới phi chu cổ xưa xuất hiện bên cạnh:
– Đế Thần, vì chúng ta đều trong Bí Ma vực giới nên các ngươi mới là nhóm đầu tiên đến Viêm Long vực giới, nên mừng thầm đi. Được rồi, đã đến đông đủ, xuất phát!
Ngũ Nghiệp Chúa Tể mang theo Thanh Ma Chúa Tể, Đế Thần Chúa Tể và hai vị Đế Quân khác vào trong, rời khỏi Bí Ma vực giới phiêu bạt trong hắc ám vô tận.
Chương 1535:
Bí Ma vực giới chỉ có một vị Chúa Tể tham gia vào vụ này, Đế Thần Chúa Tể và hai vị Đế Quân khác. Thanh Ma Chúa Tể thì thuộc loại Chúa Tể lang thang chứ không phải dân Bí Ma vực giới.
Ngũ Nghiệp Chúa Tể phụ trách vận chuyển, gã chia ra ba nhóm.
Dù sao vực giới có gần có xa, nhóm đầu tiên trên đường đi Viêm Long vực giới Ngũ Nghiệp Chúa Tể sẽ đi đường vòng qua hai vực giới, tổng cộng mang theo đại năng ba vực giới đến Viêm Long vực giới.
Nhóm thứ hai Ngũ Nghiệp Chúa Tể sẽ rời khỏi Viêm Long vực giới đi dạo một vòng, mang đại năng ba vực giới đến Viêm Long vực giới.
Nhóm thứ ba chỉ mang đại năng hai vực giới khá xa đến.
Tổng cộng tám vực giới.
Ngũ Nghiệp Chúa Tể chỉ phụ trách vận chuyển tám vực giới vì có giành mối làm ăn, nguyên liên minh mười sáu vực giới có Vụ Dương Chúa Tể cũng sở hữu vực giới phi chu, chấp nhận hỗ trợ vận chuyển. Theo cự ly xa gần hai bên phụ trách một phần vực giới, một bên vận chuyển tám vực giới, một bên lo bảy vực giới còn lại.
Chúa Tể giá khác, Đế Quân giá khác.
Đi trước thì giá mắc chút, đi sau giá rẻ chút nhưng khác biệt không quá lớn. Vì mọi người đều biết Bắc Minh Đạo Quân có thể buộc một Thánh Thành Chi Chủ chết, muốn cướp vực giới phi chu từ tay hắn không dễ.
Ngu Tinh Hải, trong Dao Hỏa cảnh, bên trong không gian khống chế bí ấn.
Trên pháp đàn to lớn.
Kỷ Ninh ngồi xếp bằng giữa không trung nhìn xuống trận đồ phía dưới.
Kỷ Ninh gật gù:
– Hưm, Ngũ Nghiệp Chúa Tể, Vụ Dương mỗi người điều khiển một chiếc vực giới phi chu phụ trách vận chuyển? Không biết là Chúa Tể, đại năng nào nhúng tay vào đây.
Có một số tin tức bị giữ bí mật, hiển nhiên đám đại năng này cố gắng muốn giữ kín bí mật để ra chiêu bất ngờ.
Kỷ Ninh thầm tính toán:
– Liên minh mười sáu vực giới cộng thêm một tòa dị vũ trụ, sẽ có bao nhiêu đại năng góp mặt đây?
Qua Kim Tự Đế Quân khiến Kỷ Ninh biết có nhiều tin đồn.
Có tin đồn nói Chúa Tể bên ngoài đến cũng tham gia, và không chỉ một người.
Có tin đồn nghe nói dị vũ trụ đó không ai tham gia vào.
Có tin đồn Phong Sào vực giới có ba vị Chúa Tể, bốn vị Đế Quân giết tới. Phong Sào vực giới chỉ có bốn vị Chúa Tể, xem như hơn một nửa sức chiến đấu đỉnh cao đều đến.
Các loại tin đồn nửa thật nửa giả làm Kỷ Ninh cảm thấy áp lực.
Kỷ Ninh nhìn xuống dưới:
– Nhanh chóng khống chế trận đồ cánh hoa này, khi đó có thể khống chế các đường lửa đối địch.
Pháp lực hùng hồn rót vào trận đồ, đồ án đóa hoa to lớn phần cánh hoa chợt sáng lên, không gian xung quanh hiện ra vô số đường lửa ảo.
Mỗi đường lửa ảo tựa như thật, mặt trên rậm rạp vô số cấm chế cơ quan.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
– Phải phá giải mới khống chế được những cấm chế cơ quan này.
Kỷ Ninh hơi tìm ra chút manh mối, mới chỉ kích phát cảnh tượng nguyên khu vực đường hầm chứ chưa khống chế được.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Kỷ Ninh nguyên thần thứ hai ở Thanh Hoa động phủ nhờ vào bệ đá Chí Tôn điên cuồng tham ngộ pháp môn trận pháp thuộc lưu phái Thất Hỏa Ngục trận đồ.
Mười năm, một trăm năm, một ngàn năm…
Chớp mắt qua hơn chín ngàn năm.
Kỷ Ninh áo trắng ngồi xếp bằng trên Thất Hỏa Ngục trận đồ to lớn chợt cười phá lên, vẻ mặt vui sướng:
– Ha ha ha!
Pháp lực hùng hồn từ người Kỷ Ninh tràn vào trong trận đồ, thẩm thấu phần cánh hoa.
Ong ong ong ong ong!
Không gian xung quanh lại hiện ra vô số đường lửa ảo, mỗi con đường mảnh như sợi tơ. Trong đường sợi tơ có vô số cấm chế cơ quan, mắt thường của Kỷ Ninh thấy rõ mỗi cấm chế cơ quan, có thể khống chế chúng.
Kỷ Ninh lộ vẻ vui mừng:
– Tham ngộ hơn chín mươi vạn năm rốt cuộc hóa giải trận đồ cánh hoa.
Trong hiện thực qua hơn chín ngàn năm, nguyên thần thứ hai thì giữ thời gian tăng tốc gấp trăm lần.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Dao Hỏa cảnh khổng lồ thật ra rộng lớn nhất là những đường hầm lửa này, mỗi đường lửa vô cùng dài, vô số đường lửa như hang ổ to lớn. Lao Ngục là trung tâm nhất trong hang ổ.
Giờ vô số đường hầm lửa bắt đầu chấn động, một số cấm chế cơ quan bị lộ bỗng ẩn giấu đi, vài phần bị hư hỏng tự động sửa lại. Nhiều cấm chế cơ quan lại nguyên vẹn, nhưng có nhiều khu vực bị cưỡng ép phá hủy. Dù Kỷ Ninh hoàn toàn khống chế phần đường hầm cũng không thể tu sửa được.
Kỷ Ninh gật gù:
– Khoảng ba phần khu vực bị hủy.
Kỷ Ninh quét mắt qua vô số đường ảo giữa không gian, mắt dấy lên chiến ý:
– Dao Hỏa cảnh đã bị tổn hại nặng trong trận đại chiến đó, có thiếu sót. nhưng còn lại bảy phần khu vực, vô số cấm chế cơ quan trong sự khống chế thì uy lực lớn hơn.
Lúc trước Kỷ Ninh kiêng dè sợ hãi đám đại năng giết vào đại năng, giờ chỉ cần cẩn trọng chút thì không đáng lo.
Có tự tin đối kháng!
Vô số cấm chế cơ quan đường lửa lúc trước không có chủ nhân khống chế có nhiều chỗ lộ ra nên dễ né tránh, nhưng có chủ nhân khống chế thì khác. Dù ngươi không đụng tới, một ý niệm của Kỷ Ninh có thể khiến cấm chế cơ quan chủ động dẫn phát. Một số cấm chế uy năng cường đại phát ra uy lực trong phạm vi ức dặm, không có chỗ trốn.
Kỷ Ninh nói thầm:
– Hừ hừ, đám đại năng Chúa Tể hợp sức lại nhưng chưa chắc Bắc Minh ta thua.
Khống chế khu vực đường hầm làm Kỷ Ninh tự tin, nhưng hắn không dám khinh thường. Vì Kỷ Ninh biết rõ đối phương mạnh cỡ nào, người ta cũng biết Dao Hỏa cảnh nguy hiểm, không dễ trúng chiêu.
Kỷ Ninh suy tư phần trung tâm nhất, khó khăn nhất Lao Ngục:
– Chỉ còn trận đồ nhụy hoa trung tâm nhất.
Khống chế trận đồ nhụy hoa là có thể khống chế toàn bộ Lao Ngục, có thể giải cứu. Đáng tiếc Lao Ngục bị hư hỏng nhiều, nếu nó còn nguyên thì sau khi kiểm soát trăm phần trăm có thể thi triển lực lượng đại hủy diệt.
Thời gian trôi đi, chớp mắt qua hơn tám vạn năm.
Trong hư không hỗn độn ở Viêm Long vực giới, xoẹt một tiếng xuất hiện khe hở thời không, lực lượng vô hình bao bọc một chiếc phi chu cổ xưa bay ra khỏi cái khe.
– Ha ha ha! Các vị, đã đến Viêm Long vực giới.
Cùng với tiếng cười lớn, phi chu cổ xưa phát hiện, một đám người hiện ra trong không trung.
Có mười người, Ngũ Nghiệp Chúa Tể và một đám đại năng.
Ngũ Nghiệp Chúa Tể nhìn chín vị đại năng:
– Ta đã đưa các người đến Viêm Long vực giới, giờ các người từ từ chờ nhóm Đế Quân hay đuổi giết Bắc Minh Đạo Quân thì tùy. Tóm lại đợi khi sự việc kết thúc ta mới đến đưa các người về vực giới của mình. Được rồi, ta đi đây, còn phải đưa hai nhóm Đế Quân khác.
Chương 1536:
– Đa tạ Ngũ Nghiệp huynh.
– Ngũ Nghiệp huynh đi đường chậm một chút, kéo dài càng lâu càng tốt.
Tâm tình chín vị đại năng siêu tốt, vì tính theo cự ly ước chừng bọn họ đến nhanh nhất.
Ngũ Nghiệp Chúa Tể điều khiển vực giới phi chu rời đi.
Lão nhân nhỏ gầy toàn thân vảy xanh Thanh Ma Chúa Tể trầm giọng nói:
– Đi đi, chúng ta đi Dao Hỏa cảnh Ngu Tinh Hải.
Trong nhóm có chín vị Đế Quân, năm Chúa Tể. Năm vị Đế Quân khác thực lực phi phàm, tràn đầy tự tin mới đến đây. Thanh Ma Chúa Tể mạnh nhất trong nhóm.
– Đi.
– Chỗ này rất gần với Ngu Tinh Hải.
Nam nhân áo xanh bay bay mỉm cười nói:
– Ta giỏi nhất là chạy đi, để ta mang các vị đi.
Nam nhân áo xanh ngón tay trắng trong như bạch ngọc, nhẹ vung tay lên xé rách đường hầm không gian.
Các đại năng khác không từ chối:
– Xương Cổ Chúa Tể đã muốn đưa đi thì chúng ta đành mặt dày đi cùng.
Bọn họ chạy đi, tuy không quá quen thuộc Ngu Tinh Hải nhưng Xương Cổ Chúa Tể rất lợi hại, chỉ hơn trăm năm đã đến bên ngoài Dao Hỏa cảnh.
Xương Cổ Chúa Tể nhìn vòng xoáy lửa to lớn trước mắt, từng ngọn lửa như đóa hoa:
– Dao Hỏa cảnh thật đẹp, trong truyền thuyết thời chiến tranh thượng cổ nơi này là vùng đất ác mộng, nhiều đại năng bị nhốt vào Lao Ngục, sau khi đi vào đều chết.
Đế Thần Chúa Tể lạnh lùng nói:
– Các vị, theo tin tức Dao Hỏa cảnh mà chúng ta sưu tầm được thì vào dễ ra khó. Lúc trước Bắc Minh Đạo Quân đi vào e rằng trong thời gian ngắn không trốn ra Dao Hỏa cảnh được. Chúng ta chờ ở bên ngoài hay đi vào?
Thanh Ma Chúa Tể nói ngay, mắt lóe tia sáng đỏ khiến tim người đập nhanh:
– Đương nhiên là vào! Chúng ta đến sớm nhất, nếu kéo dài chỉ sợ Vụ Dương Chúa Tể lái vực giới phi chu đưa nhóm Đế Quân khác cũng đến đây, chúng ta mất ưu thế càng khó tranh cướp vực giới phi chu. Càng về sau càng nhiều Đế Quân, sẽ khó khăn hơn.
Nam nhân áo đỏ đầu trọc mặt khắc khổ nhẹ gật đầu nói:
– Ừm!
Lão nhân tóc bạc lưng cõng thanh kiếm đá lên tiếng:
– Ta cũng đồng ý mau vào.
Năm vị Chúa Tể đã lên tiếng, bốn Đế Quân khác nhìn nhau không nói gì.
Thanh Ma Chúa Tể cười gian:
– Ha ha, đáng tiếc, nghe nói mạnh nhất Viêm Long vực giới là Mang Nhai Chúa Tể, chắc Mang Nhai Chúa Tể quen thuộc Dao Hỏa cảnh nhất, đáng tiếc hắn không chịu cho chúng ta chút tin tức gì. Nhưng dù sao đã sưu tầm được chút tình báo, bằng những tình báo này đã đủ. Dao Hỏa cảnh đã hoang tàn, không có sức uy hiếp quá lớn với chúng ta, đi đi, vào thôi.
Thanh Ma Chúa Tể hóa thành luồng sáng bay vào trước.
Xương Cổ Chúa Tể nói:
– Đi!
– Chúng ta cũng đi!
– Đi!
Hoặc một mình hoặc hai người hợp tác, chín Đế Quân liên tiếp lao vào vòng xoáy lửa khổng lồ.
Rất nhanh bọn họ vào thế giới Dao Hỏa cảnh.
Chín Đế Quân vào Dao Hỏa cảnh liền thấy vô số đường lửa ở phía xa.
– Nhiều đường lửa vậy?
– Đi con đường nào?
Thanh Ma Chúa Tể cười tà dị:
– Mặc kệ đi đường nào cũng vậy. Sao? Các vị còn định đi chung? Ha ha, ta quen đơn độc hành động rồi, ta vào trước đây. Nếu ta tìm được Bắc Minh Đạo Quân trước thì vực giới phi chu là của ta!
Thanh Ma Chúa Tể chọn một con đường lửa lao vào, lão là người thực lực mạnh nhất trong nhóm Đế Quân này nên không định hợp tác với đại năng khác. Thanh Ma Chúa Tể không tin mình không giết được một Đạo Quân.
Ba con mắt của Đế Thần Chúa Tể nhìn phía xa, cất bước:
– Đi!
Ánh sáng vàng chợt lóe, Đế Thần Chúa Tể đi vào đường lửa ở phía xa.
Nam nhân áo đỏ đầu trọc mặt khắc khổ nhếch mép, bước nhanh đi vào con đường lửa:
– Hết thảy tùy duyên.
Lão nhân tóc bạc cõng kiếm đá cổ xưa hỏi ý:
– Xương Cổ huynh, đi chung không?
Xương Cổ Chúa Tể mỉm cười nói:
– Đi.
Hai vị Chúa Tể song song bay vào một con đường lửa. Hai người đến từ cùng một vực giới, chơi rất thân, nếu lấy được vực giới phi chu thì ai dùng cũng vậy.
Bốn Đế Quân còn lại nhìn nhau:
– Năm vị Chúa Tể đã đi vào, chúng ta cũng đi thôi.
Rất nhanh chia hai cặp bay vào đường lửa.
***
Trong không gian bí ẩn nhất ở Dao Hỏa cảnh, trên pháp đàn.
Kỷ Ninh khoanh chân xếp bằng giữa không trung liếc mắt xung quanh cảnh tượng bên ngoài Dao Hỏa cảnh và vô số ảo ảnh đường hầm lửa, chín bóng người xuất hiện. Chín người đầu tiên là bay vào Dao Hỏa cảnh sau đó chia nhau đi các đường lửa.
Kỷ Ninh thấy rõ hết, cười khẩy nói:
– Đến rồi sao? Nhóm đầu tiên đã làm ta cảm thấy áp lực.
Biết rõ sẽ có một đám đại năng giả từ các vực giới khác tìm đến nên trước đó Kỷ Ninh thông qua Đạo Minh sưu tầm tin tức. Mang Nhai Chúa Tể, Kim Tự Đế Quân có hỗ trợ một tay, báo cho Kỷ Ninh biết tin tức một số Chúa Tể nổi tiếng như cồn, một vài Đế Quân cực mạnh trong liên minh mười sáu vực giới.
Nên khi Kỷ Ninh qua trận đồ thấy chín bóng người liền nhận ra ngay.
Kỷ Ninh nhẹ lắc đầu nói:
– Trong chín vị có năm là Chúa Tể, Xương Cổ Chúa Tể, Kiếm Tôn còn liên hợp hành động, quá cẩn thận. Đế Thần Chúa Tể, Vạn Sầu Chúa Tể. a, vị này chắc là Thanh Ma Chúa Tể.
Kỷ Ninh tập trung nhìn một người.
Thanh Ma Chúa Tể đang bay trong đường lửa, hết sức cẩn thận, đôi mắt bắn ra ánh sáng âm u lạnh lẽo tra xét tình hình phía trước, còn thả ra hai pháp bảo dây thừng bay đằng trước dò đường.
Kỷ Ninh quan sát kỹ Thanh Ma Chúa Tể:
– Nghe đồn có mấy vị Chúa Tể từ ngoài đến, Thanh Ma Chúa Tể chắc là một trong số đó.
Theo tình báo được biết các Chúa Tể thực lực có mạnh có yếu, như Mang Nhai Chúa Tể là Chúa Tể số một Viêm Long vực giới, tính nguyên liên minh mười sáu vực giới cũng xếp vào năm hàng đầu. Tất nhiên không thể xếp hạng tỉ mỉ được, vì nhiều Chúa Tể không đánh với nhau, chỉ có thể úy đoán từ chiến tích. Như Đạt Phong Lĩnh Chủ được cộng nhận là đệ nhất, kế tiếp là mấy người Mang Nhai Chúa Tể.
Phong Vũ Chúa Tể, Minh Lan Chúa Tể khá bình thường trong toàn liên minh mười sáu vực giới.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
– Thanh Ma Chúa Tể cực kỳ nổi tiếng, nghe nói xuất thân là thần thú hỗn độn, vui buồn thất thường, thực lực cực mạnh, có thể xếp hàng đầu trong Chúa Tể. Theo trong tình báo suy đoán Thanh Ma Chúa Tể mạnh hơn Minh Lan Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể, thực lực mạnh nhất trong năm Chúa Tể đợt này.
Nhìn khắp liên minh mười sáu vực giới rất ít người áp chế được Thanh Ma Chúa Tể, chỉ có vài người.
Trong đầu Kỷ Ninh lóe qua nhiều suy nghĩ:
– Thanh Ma Chúa Tể?
Chương 1537:
Kỷ Ninh nói thầm:
– Trước tiên tỏ ra yếu thế đi, dù sao năm Chúa Tể này chỉ có một phần nhỏ trong số Chúa Tể tìm đến. Trong tay ta chỉ có một chiêu đường lửa, nếu bị lộ sát chiêu này sẽ làm Chúa Tể, Đế Quân đến sau cẩn thận hơn, rất có thể liên hợp hành động thì rắc rối.
Tỏ ra yếu thế mới khiến đối phương xem thường chính mình, làm các đối thủ tách ra hành động. Vì bọn họ cảm thấy Kỷ Ninh yếu, họ sẽ xem Chúa Tể khác là đối thủ cạnh tranh, điều này có lợi cho Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh nhìn chín bóng người trong vô số ảo ảnh con đường xung quanh mình:
– Ta có thể khống chế đường lửa, sát chiêu này không dùng thì thôi, đã dùng thì phải chờ cơ hội tốt nhất, cũng là cơ hội lật bàn duy nhất của ta.
Từng hành động của chín Chúa Tể, Đế Quân đều nằm trong sự quan sát của Kỷ Ninh.
***
Thanh Ma Chúa Tể bay tới trước:
– Dao Hỏa cảnh hoang tàn quá, dọc đường đi chỉ ngẫu nhiên gặp chút cấm chế cơ quan, còn bị ta phát hiện sớm.
Phía trước Thanh Ma Chúa Tể có hai pháp bảo dây thương dài ức dặm đang điều tra.
Thanh Ma Chúa Tể lắc đầu cười khẩy:
– Trong truyền thuyết lúc Dao Hỏa cảnh còn nguyên mới đáng sợ, hiện tại quá yếu, hèn gì Viêm Long vực giới có mấy nhóm Đế Quân đi vào điều tra đều an toàn ra ngoài.
Thanh Ma Chúa Tể cảm thấy càng lúc càng nhẹ nhàng, thoải mái hơn dự đoán.
Đối với Đế Quân nhỏ yếu có lẽ có uy hiếp, đường đường là Chúa Tể thì đường lửa hoang phế không có người khống chế chẳng nguy hiểm bao nhiêu.
Thanh Ma Chúa Tể tràn đầy mong chờ:
– Bắc Minh Đạo Quân, ngươi nhất định là của ta. He he, giết Bắc Minh Đạo Quân rồi cướp vực giới phi chu là ta có thể dễ dàng phiêu bạt qua các vực giới, không cần rắc rối như hiện tại.
Thanh Ma Chúa Tể vui buồn thất thường, bẩm sinh thích đơn độc, phiêu bạt lưu lạc.
Vèo!
Thanh Ma Chúa Tể lướt nhanh trong đường lửa, dùng nhiều cách điều tra nguy hiểm dọc đường đi, dễ dàng tiến lên.
***
Nam nhân áo đỏ đầu trọc mặt khắc khổ bước chậm trong không trung:
– Đơn giản hơn dự đoán.
Toàn thân nam nhân tỏa ra ánh sáng màu xám, ánh sáng xám bao phủ khu vực xa xôi đằng trước điều tra hết mọi nguy hiểm.
***
Các vị đại năng cảm thấy Dao Hỏa cảnh mức nguy hiểm không cao, chỉ cần đủ cẩn thận thì khá thoải mái.
Thời gian qua từng ngày.
Trên trận đồ pháp đàn, Kỷ Ninh khoanh chân ngồi:
– Nhanh, Thanh Ma Chúa Tể tốc độ mau nhất sắp đi qua khu vực đường lửa đến gần khu Lao Ngục. Ta cũng nên hành động, không thể khiến bọn họ điều tra khu Lao Ngục.
Một luồng sáng bay ra khỏi người Kỷ Ninh ngưng tụ thành Kỷ Ninh khác đứng cạnh, đây là hóa thân thần lực.
Kỷ Ninh quát:
– Bạch Dung, chúng ta đi!
Bạch Dung hộ vệ cung kính nói:
– Tuân lệnh!
Vèo!
Kỷ Ninh vung tay lên, một chiếc vực giới phi chu cổ xưa xuất hiện bên cạnh, đã tốt hơn lúc Phi Tuyết Thành Chủ sử dụng nhiều.
Kỷ Ninh, Bạch Dung vào vực giới phi chu, lặng lẽ rời khỏi không gian ẩn khuất.
Trong không gian ẩn khuất chỉ còn một mình Kỷ Ninh thần lực hóa thân.
Ong ong ong ong ong!
Kỷ Ninh thần lực hóa thân vẫn ở bên trên trận đồ pháp đàn, vận dụng pháp lực khống chế trận đồ, nắm giữ toàn đại cục.
Khống chế trận đồ yêu cầu pháp lực rất thấp, hóa thân thần lực của Kỷ Ninh tuy hơi yếu nhưng dư sức phát ra chút pháp lực điều khiển trận đồ.
Trong khi hóa thân thần lực khống chế trận đồ cho Kỷ Ninh luôn hiểu biết tất cả động tĩnh của chín Chúa Tể, Đế Quân.
Trong không trung u ám.
Một vực giới phi chu cổ xưa lơ lửng cạnh một lồng lửa. Bản tôn Kỷ Ninh và Bạch Dung ở trong phi chu.
Xoẹt!
Cách đằng trước vực giới phi chu trăm ức dặm, một bóng dáng vảy màu xanh bay ra khỏi đường lửa, tỏa ra hơi thở tà dị. Thoạt trông hơi thở không cuồng bạo áp lực, nhưng theo tình báo ghi chép thì đây là một vị có thực lực rất đáng sợ, xếp hàng đầu trong Chúa Tể.
Kỷ Ninh nhếch môi cười:
– Là Thanh Ma Chúa Tể, chúng ta đi!
Vút!
Kỷ Ninh điều khiển vực giới phi chu lao vào ngay đường lửa bên cạnh.
– A?
Thanh Ma Chúa Tể mới ra khỏi đường lửa vào khu Lao Ngục liền cảm ứng được dao động phía xa, giương mắt nhìn qua trông thấy một chiếc vực giới phi chu.
Thanh Ma Chúa Tể mừng rỡ, kích động mắt tỏa sáng:
– Vực giới phi chu! Ha ha, ta thật là tốt số, đụng phải vực giới phi chu. Dường như Chúa Tể, Đế Quân khác không phát hiện. Muốn trốn? He he!
Tốc độ của Thanh Ma Chúa Tể tăng vọt điên cuồng đuổi theo vực giới phi chu chạy trốn ở phía xa.
Kỷ Ninh khống chế vực giới phi chu chui vào đường lửa, hốt hoảng chạy trốn.
Thanh Ma Chúa Tể vèo một tiếng đuổi theo vào đường lửa.
Thanh Ma Chúa Tể hét to:
– Ngươi không trốn thoát! Không trốn thoát!
Giọng Thanh Ma Chúa Tể chứa ma lực kỳ dị vang vọng trong không gian quanh Kỷ Ninh.
Giọng Kỷ Ninh quanh quẩn trong đường lửa:
– Thanh Ma, ngươi có chút huyễn thuật cũng dám khoe khoang trước mặt ta? Hừ!
Thanh Ma Chúa Tể điên cuồng rượt đuổi:
– Mau đưa vực giới phi chu cho ta thì có thể tha mạng cho ngươi, nếu không ngươi chết chắc rồi!
Giọng Kỷ Ninh vang lên trong đường lửa:
– Chỉ bằng vào ngươi? Hừ, ta cho ngươi kiến thức sự lợi hại điên cuồng của vực giới phi chu.
Vực giới phi chu bỗng tăng vọt tốc độ nhanh chóng kéo rộng khoảng cách với Thanh Ma Chúa Tể ra thật xa, lão trơ mắt nhìn Kỷ Ninh biến mất trong phạm vi tra xét của mình.
Thanh Ma Chúa Tể giật mình kêu lên:
– Cái này… mau vậy!
Tiếp theo mắt Thanh Ma Chúa Tể hấp háy tia hung ác:
– Rất tốt, không uổng là vực giới phi chu.
Vực giới phi chu vốn dùng để chạy đi.
Lúc trước vực giới phi chu còn khiếm khuyết bị Phi Tuyết Thành Chủ điều khiển đã nhanh hơn xa nhóm Kỷ Ninh, giờ nó được sửa chữa nhiều, tốc độ tăng cao có thể nhẹ nhàng thoát khỏi Thanh Ma Chúa Tể.
Thời gian trôi đi.
Qua mấy tháng.
Vạn Sầu Chúa Tể vào khu Lao Ngục không lâu chợt mắt sáng rực nhìn vực giới phi chu ở phía xa:
– Là vực giới phi chu!
Trong vực giới phi chu truyền ra giọng Kỷ Ninh tức giận quát:
– Lại là Chúa Tể! Vạn Sầu Chúa Tể phải không? Các ngươi không cảm thấy mình quá vô sỉ sao?
Vực giới phi chu lại chui vào đường lửa.
Ba năm sau.
Xương Cổ Chúa Tể, Kiếm Tôn vội rượt đuổi:
– Vực giới phi chu ở đó!
Phía xa là vực giới phi chu hoảng hốt chạy trốn, thậm chí bị cấm chế bùng nổ oanh kích lăn lộn nhưng rất nhanh ổn định lại, tiếp tục liều mạng trốn, tốc độ quá nhanh, chỉ chốc lát đã cắt đuôi hai người.
Theo thời gian trôi qua, chín Chúa Tể, Đế Quân tức ngứa răng. Bắc Minh Đạo Quân chỉ biết trốn, tốc độ vực giới phi chu siêu mau làm bọn họ khó đuổi kịp.
Chương 1538:
Chín Chúa Tể, Đế Quân rất bất đắc dĩ:
– Bắc Minh Đạo Quân khá quen thuộc đường lửa, dễ dàng né tránh nhiều cấm chế nguy hiểm, dù ngẫu nhiên đụng tới thì vực giới phi chu có thể ngăn cản được.
Mỗi đường lửa đều rất dài, trong vô số con đường có nhiều cấm chế nguy hiểm, bọn họ phải hết sức cẩn thận. Kỷ Ninh chui tới chui lui trong đường lửa, trong một chốc cả đám không bắt được.
Nhưng điều này cũng khiến bọn họ mong đợi kích động, chiếc vực giới phi chu còn bay lượn trong đường lửa, sẽ có ngày bị bọn họ bắt được.
***truyện ma
Kỷ Ninh ở trong vực giới phi chu hết sức bình tĩnh:
– Ưm, trong đường lửa một số cấm chế đáng sợ nhất tạm thời kiềm chế không bùng nổ, giảm thấp lòng cảnh giác của họ. Hấp dẫn các Chúa Tể, Đế Quân trong khu vực đường lửa vậy thì bọn họ không vào khu Lao Ngục, không thể phát hiện ra không gian ẩn khuất.
Kỷ Ninh đi ra dẫn dụ vì lo mình luôn trốn sẽ khiến các Chúa Tể, Đế Quân cẩn thận thăm dò, thậm chí điều tra tới khu Lao Ngục.
Mặc dù không gian ẩn khuất rất khó tìm, Kỷ Ninh nhờ Bạch Dung hộ vệ chỉ điểm mới phát hiện nhưng đối phương dù sao là Chúa Tể. Nếu đám Chúa Tể này tập trung tìm từ từ, cẩn thận thì không chừng một ngày nào đó may mắn lớn phát hiện không gian ẩn khuất. Nếu bọn họ phát hiện, cưỡng ép chiếm lĩnh không gian ẩn khuất thì Kỷ Ninh không thể khống chế trận đồ.
Dù khả năng rất thấp nhưng Kỷ Ninh không thể mạo hiểm!
– Khiến bọn họ biết ta ở trong vực giới phi chu thì họ chỉ tập trung vào ta, sẽ không tìm kiếm khu Lao Ngục từng tấc một. Chờ nhiều Chúa Tể, Đế Quân đến rồi hành động.
Kỷ Ninh có đủ kiên nhẫn.
Trong một con đường lửa ở Dao Hỏa cảnh, trong một chiếc vực giới phi chu.
Kỷ Ninh ngồi trong phi chu bưng ly rượu, mùi rượu tràn ngập trong khoang thuyền. Bạch Dung hộ vệ nghiêm túc đứng một bên.
Kỷ Ninh nhàn nhã cười mời:
– Bạch Dung, ngồi xuống cùng uống chút rượu không?
Bạch Dung nghiêm nghị nói:
– Ta là khôi lỗi, không cần uống rượu.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
– Ngươi sai, ta cũng không cần uống rượu nhưng cũng thích uống, dù sao thích quá trình. Nào nào, ta có nhiều rượu ngon cất chứa, thử hết đi.
Bạch Dung vẫn đứng yên:
– Không cần.
Kỷ Ninh nhíu mày nói:
– Ta lệnh cho ngươi ngồi xuống.
Bạch Dung ngoan ngoãn ngồi:
– Tuân lệnh chủ nhân!
Kỷ Ninh chỉ ly rượu đặt bên cạnh:
– Uống!
Bạch Dung cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, cau mày lẩm bẩm:
– Không thích, ta đi theo chủ nhân cũ Thanh Thạch Đạo Nhân từng nếm qua, không thích.
Kỷ Ninh ngạc nhiên:
– Ô?
Kỷ Ninh vung tay lên, hàng trăm ly rượu xuất hiện bên cạnh, một trăm hồ lô rượu đổ rượu vào từng cái ly.
Kỷ Ninh ra lệnh:
– Thử hết đi, ta không tin. Cơ thể ngươi chắc có các loại vị giác, khứu giác hoàn mỹ, làm sao có thể không thích, sợ rằng Thanh Thạch Đạo Nhân mời ngươi uống quá ít, không đụng tới loại ngươi thích. Uống hết từng ly.
Bạch Dung ngoan ngoãn tuân lệnh, uống từng ly, khuôn mặt chân chất tràn đầy bất đắc dĩ. Tại sao chủ nhân này cứ bắt nó uống rượu?
Rất nhanh Bạch Dung uống hết ly rượu, bình tĩnh nói:
– Uống hết rồi.
Kỷ Ninh không chấp nhận:
– Nữa!
Các tu hành giả rảnh rỗi hay nhấp nháp chút rượu, đủ loại rượu ngon được Kỷ Ninh cất chứa rất nhiều, trong pháp bảo trữ vật của các Đạo Quân, Đế Quân cũng có một đống.
Ào ào ào!
Trong phi chu, Kỷ Ninh rót rượu, Bạch Dung uống.
Uống khoảng một canh giờ sau khi Bạch Dung uống một ly rượu chợt rùng mình kêu lên:
– Chủ nhân, cái này ngon! Ngon này!
Kỷ Ninh ngạc nhiên:
– Ô?
Kỷ Ninh chỉ từ xa, hồ lô rượu lơ lửng bên cạnh liền bắn rượu ra bay vào miệng hắn. Vị chua cay cực nồng tràn ngập trong khoang miệng, vị thối đọng lại lâu dài làm Kỷ Ninh rùng mình, tái mặt mím chặt môi.
Kỷ Ninh trừng Bạch Dung:
– Cái này mà ngon hả?
Kỷ Ninh thích rượu có mùi thơm hoặc ví dụ uống nhạt nhưng hồi vị lâu dài, hoặc mùi thơm thoang thoảng tràn ngập toàn thân, hoặc uống xong người lạnh băng thấu tim.
Nhưng cái vị chua cay còn có mùi rất hôi này thì Kỷ Ninh không thích nổi, hắn không nhớ mình lấy được rượu này từ bao giờ, vì cho Bạch Dung nếm thử lần đầu tiên lấy ra.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
– Rất khó uống.
Bạch Dung trợn to mắt nói:
– Ngon mà!
Kỷ Ninh cười nói:
– Được rồi, vũ trụ hỗn độn không gì không có, không ngờ có khôi lỗi thích uống loại rượu này, còn luyện chế ra loại rượu như vậy. Không nói nữa, nào, chúng ta uống rượu.
Cuối cùng thì có người cùng uống rượu với hắn. Thời gian này chán đến mọc nấm, chơi đùa với đám Chúa Tể, Đế Quân chán chết. Kỷ Ninh thần lực hóa thân khống chế tất cả đường lửa, mọi thứ nằm trong tầm tay.
Bạch Dung uống ừng ực rất vui vẻ, nói chuyện cũng nhiều hơn:
– Chủ nhân có phát hiện có cái gì kỳ không?
Kỷ Ninh kinh ngạc hỏi:
– Kỳ? Chỗ nào kỳ?
Bạch Dung nói:
– Đám Chúa Tể, Đế Quân trong đường lửa Dao Hỏa cảnh đuổi theo chủ nhân không còn liều mạng nữa.
Kỷ Ninh cười nói:
– Bình thường thôi, đã tám vạn năm, qua thời gian dài như vậy bọn họ cũng phát hiện hầu như không thể nào đuổi kịp ta, vì vậy không liều mạng rượt theo nữa.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
– Nhưng bọn họ chưa từng thả lỏng, thật ra họ có bày chút cạm bẫy trong các đường lửa. Ví dụ cấm chế ngụy trang che giấu đi một số cấm chế đáng sợ trong đường lửa, còn bày ra cấm chế khác đối phó ta. Bọn họ không biết mọi hành động nằm trong khống chế của ta.
Bạch Dung lo lắng nói:
– Chủ nhân, hiện tại đã có tám Chúa Tể, mười Đế Quân. Không biết vực giới phi chu hấp dẫn bao nhiêu Chúa Tể, Đế Quân đến.
Kỷ Ninh nhẹ gật đầu, hắn cũng cảm thấy áp lực.
Tám vạn văm, Ngũ Nghiệp Chúa Tể, Vụ Dương Chúa Tể phụ trách điều khiển vực giới phi chu đưa nhóm Chúa Tể, Đế Quân đầu tiên đến Viêm Long vực giới. Ngũ Nghiệp Chúa Tể đưa nhóm đầu tiên là năm Chúa Tể, bốn Đế Quân. Vụ Dương Chúa Tể đưa tới ba Chúa Tể, sáu Đế Quân.
Kỷ Ninh nghiêm túc nói:
– Tính theo thời gian rất nhanh nhóm thứ hai cũng sắp đến. Hy vọng bọn họ chia nhau vào đường lửa, chỉ cần đi lẻ thì ta có nắm chắc ngăn cản được. Sợ nhất là bọn họ liên hợp cùng hành động.
Các Chúa Tể có thủ đoạn khác nhau, nếu ba, năm Chúa Tể hợp sức dù Kỷ Ninh bộc phát ra hết cấm chế trong đường lửa chưa chắc ngăn được bọn họ.
Dù sao có Chúa Tể giỏi về phòng ngự, trình độ mạnh không thua gì Dị Vũ Trụ Chi Chủ. Có người giỏi về tốc độ, có người am hiểu nhân quả, liên hợp lại càng khó chơi.
Mười hai vạn năm sau khi vực giới phi chu bị lộ.
Ngũ Nghiệp Chúa Tể lại đưa đến nhóm Chúa Tể, Đế Quân thứ hai.