Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 254 [Chương 1527 đến 1532]
❮ sautiếp ❯Chương 1527:
Trong một thế giới hỗn độn bình thường ở biên giới Viêm Long vực giới.
Mây đen cuồn cuộn.
Các Đế Quân ở nơi đây, chỗ này là nơi đám Đế Quân thuộc phe Phi Tuyết ma cung trốn tránh. Nơi này có các lớp cấm chế, dù Kỷ Ninh lại giết tới thì bọn họ có đủ thời gian chạy trốn.
Trên đỉnh ngọn núi cô đơn, mắt Huyết Vân Đế Quân chứa nỗi bi ai:
– Đã chết, Phi Tuyết huynh chết rồi.
Phi Tuyết Thành Chủ quá điên cuồng.
Huyết Vân Đế Quân không muốn điên cuồng như thế, nhưng lão chấp nhận trợ giúp Phi Tuyết. Phi Tuyết Thành Chủ lên kế hoạch giết Kỷ Ninh, Huyết Vân Đế Quân sắp xếp một pháp thân đi cùng.
Kết quả Phi Tuyết vẫn thua.
Huyết Vân Đế Quân cười nhạt:
– Bắc Minh Đạo Quân, ngươi có được một vực giới phi chu thì tưởng là thu hoạch lớn lắm sao? Không lâu nữa các đại năng trong vực giới, dị vũ trụ có quan hệ rất gần với Viêm Long vực giới ta sẽ biết Bắc Minh Đạo Quân nhà ngươi được một vực giới phi chu, còn có nhiều báu vật khác.
Huyết Vân Đế Quân lạnh lùng nói:
– Hừ hừ, có nhiều báu vật cũng sẽ hại chết người!
Huyết Vân Đế Quân chắc chắn đám đại năng, Chúa Tể ở vực giới khác sẽ vì một chiếc vực giới phi chu mà điên cuồng.
Mắt Huyết Vân Đế Quân chất chứa mong chờ:
– Đây là món quà cuối cùng Phi Tuyết cho ngươi, món quà đẩy ngươi vào chỗ chết.
Huyết Vân Đế Quân rất mong đợi cái ngày Bắc Minh bị giết.
Xác Phi Tuyết Thành Chủ nằm trên mặt đất đường lửa, Kỷ Ninh nhìn.
Một kẻ tà ác điên dại, Kỷ Ninh không yên lòng để mặc gã sống, nhưng khi Phi Tuyết Thành Chủ chết thật thì hắn không mấy vui vẻ, chỉ có thở phào.
Ít ra đã xóa sổ một mối họa.
Kỷ Ninh thì thào:
– Một trong tám Thánh Thành Chi Chủ đã chết tại đây.
Thánh Thành Chi Chủ có uy danh biết bao.
Hồi xưa lần đầu tiên Kỷ Ninh đi Thánh Thành ôm lòng ngưỡng mộ tôn sùng, giờ một vị Thánh Thành Chi Chủ tiếng tăm lừng lẫy đã chết thế này, dù chết vì tự sát nhưng đó cũng là bị Kỷ Ninh ép phải tự sát.
Kỷ Ninh nhẹ vung một chưởng:
– Cát bụi về với cát bụi.
Một chưởng nhìn như bình thường nhưng hắn thi triển Chung Cực Kiếm Đạo chi Thiên Băng thức, chưởng hùng hồn như thủy triều cuốn lấy xác chết dưới đất. Xác không có pháp bảo che chở hóa thành tro dưới chưởng của Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh vung tay lên thu báu vật Phi Tuyết Thành Chủ để lại vào tay.
Kỷ Ninh nở nụ cười, giết Phi Tuyết Thành Chủ không làm hắn vui bao nhiêu, chiếc vực giới phi chu mới khiến hắn kích động hưng phấn nhất.
Kỷ Ninh lật tay lấy ra chiếc vực giới phi chu:
– Thu hoạch ngoài ý muốn cũng là báu vật quan trọng nhất hiện giờ của ta.
Lúc trước Bạch Dung hộ vệ thu được vực giới phi chu liền giao cho chủ nhân của mình.
Trong lòng bàn tay phải của Kỷ Ninh nâng chiếc vực giới phi chu, nó chỉ to cỡ bàn tay.
Phi chu mộc mạc cũ kỹ đầy vết thương, khiến người nghi ngờ nó có thể bay lần nữa không. Nhưng Kỷ Ninh đã truy sát Phi Tuyết Thành Chủ biết rõ chiếc phi chu này bay được.
Kỷ Ninh động ý niệm:
– Luyện hóa.
Thần niệm xâm nhập vào vực giới phi chu, giờ nó đã là vật vô chủ nên rất dễ luyện hóa.
Phi chu chi linh nịnh Kỷ Ninh, sợ bị hắn xóa bỏ:
– Chủ nhân, chủ nhân.
Đây cũng là chỗ đáng sợ của vật thể không phải sinh mệnh như pháp bảo, khôi lỗi.
Kỷ Ninh dò hỏi:
– Phi chu bị hỏng nặng, có thể xuyên qua thời không cự ly xa không?
Vực giới phi chu bị hư quá nặng nề, làm Kỷ Ninh hơi lo.
Phi chu chi linh nói ngay:
– Có thể! Hoàn toàn có thể xuyên qua thời không! Nhưng khoảng cách sẽ không quá xa, đi một tòa vực giới phải xuyên qua rất nhiều lần, chủ yếu vì phi chu bị hỏng nặng, hạch tâm còn nguyên nhưng nhiều linh kiện bị hư mức độ khác nhau. Một số linh kiện bị thiếu, nên chỉ có thể phát huy uy năng rất thấp.
Kỷ Ninh gật đầu, không quá thất vọng.
Nếu là vực giới phi chu nguyên vẹn thì Phi Tuyết Thành Chủ đã sớm cắt đuôi hắn, sẽ không dây dưa với hắn lâu vậy, cuối cùng còn bị kẹt trong cấm chế không thể tốn thoát.
Phi chu chi linh nói nhanh:
– Trong tay chủ nhân chắc có một linh kiện, đó là linh kiện ta cần, ta có thể cảm ứng được!
Kỷ Ninh chợt cười:
– À?
Kỷ Ninh lật tay lại, linh kiện to hơn hai mươi trượng hiện ra bên cạnh hắn. Linh kiện có tầng tầng lớp lớp kim loại phức tạp, khắc vô số thần văn, mức độ phức tạp hơn xa khôi lỗi cấp Chúa Tể. Kỷ Ninh không quá rành đạo luyện chế hoàn toàn không hiểu gì.
Phi chu chi linh kích động nói:
– A! Một khối to như vậy! Ta có thể ăn nó không chủ nhân?
Kỷ Ninh cho phép:
– Được.
Vèo!
Lực lượng vô hình lập tức bao trùm linh kiện phi chu to hơn hai mươi trượng, linh kiện thu nhỏ dần, nhỏ cỡ bằng ngón tay thì khảm vào một miệng vết thương của vực giới phi chu. Bề mặt vực giới phi chu mấp máy, tầng ngoài bắt đầu kéo dài ra, một số vết thương tự động lành lại.
Phi chu chi linh hưng phấn kích động nói:
– Vực giới phi chu vốn có thể tự động phục hồi nhưng cần một ít trân tài hạch tâm quan trọng. Có phần linh kiện hơi hoàn chỉnh này thì phần khiếm khuyết ban đầu có thể phân giải tu sửa vị trí khác. Chủ nhân, giờ vực giới phi chu tu sửa phần then chốt, sửa nhiều vết thương nhỏ, khoảng cách xuyên qua tăng thêm gần trăm lần, có thể một lần xuyên qua hơn phân nửa vực giới.
Kỷ Ninh nhìn vực giới phi chu trong lòng bàn tay, trông mát mắt hơn vừa rồi nhiều, tuy còn chút vết thương nhưng không đến nỗi rách nát.
Một lần xuyên qua hơn phân nửa vực giới?
Rất kinh người.
Kỷ Ninh hỏi:
– Còn kém bao nhiêu mới lành lặn?
Phi chu chi linh bất đắc dĩ nói:
– Kém rất xa. Tuy mức độ hoàn hảo được chín phần nhưng phi chu thiếu một vài linh kiện nhỏ lại ảnh hưởng lớn đến tổng thể, nên khoảng cách xuyên qua không cách nào so sánh với lúc còn nguyên.
Kỷ Ninh ngẫm nghĩ, đồng ý với phi chu chi linh.
Lúc Kỷ Ninh là Tam Bộ Đạo Quân đã sánh ngang đỉnh Đạo Quân, ngang ngửa một số Đế Quân khá lợi hại. Khoảng cách xuyên qua vực giới này đến vực giới kia của hắn lúc đó cần trăm vạn hỗn độn kỷ, dù là Chúa Tể cũng mất thời gian lâu thật lâu. Vực giới phi chu thì chỉ cần mấy vạn năm là đến nơi.
Mấy vạn năm có thể so sánh với hắn ngày xưa xuyên qua trăm vạn hỗn độn kỷ sao? Có thể tưởng tượng cự ly xuyên qua của nó xa hơn Mang Nhai Chúa Tể biết bao nhiêu lần.
Phi chu chi linh nói tiếp:
– Nhưng thưa chủ nhân, ta cảm ứng được một chỗ gần đây còn có linh kiện quan trọng ta cần, hấp thu nó là sẽ phục hồi rất nhiều.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
– Đó là linh kiện phi chu trong tay bằng hữu tốt của ta.
Kỷ Ninh lật tay lại tạm thu vực giới phi chu vào.
Chương 1528:
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Kỷ Ninh luyện hóa, xem xét tất cả báu vật, pháp bảo Phi Tuyết Thành Chủ để lại. Tuy có một số báu vật nhưng không có chút sức hấp dẫn với Kỷ Ninh bây giờ.
Tuy nhiên Kỷ Ninh vẫn rất vui vẻ kích động.
Bởi vì có một chiếc vực giới phi chu đã đủ rồi!
Kỷ Ninh kích động mong chờ:
– Chiếc phi chu này quý giá hơn Xích Ba Điện nhiều, đủ sức mời Chí Tôn. Chí Tôn có lực lượng không thể nghĩ bàn, sáng tạo một tòa dị vũ trụ dễ như chơi, đảo ngược thời không sống lại sư tỷ không khó gì. Bằng vào chiếc phi chu này đủ sống lại sư tỷ rồi, ha ha ha ha ha ha! Cuối cùng… cuối cùng… cuối cùng ta đã làm được!
Kỷ Ninh đứng trong đường hầm lửa, con đường vặn vẹo uốn lượn vươn ra xa. Kỷ Ninh kích động máu sôi trào, hưng phấn này khó tả thành lời.
Dùng vực giới phi chu sống lại sư tỷ, Kỷ Ninh không chút do dự lựa chọn điều này.
Tuy dùng vực giới phi chu có thể lang bạt qua các vực giới, nhưng chỉ có các Đế Quân nhàm chán không có gì quyến luyến, tò mò với bên ngoài mới chọn con đường này. Kỷ Ninh mới tu hành bao lâu? Nguyên Viêm Long vực giới có rất nhiều nơi hắn chưa đi khám phá. Hơn nữa Kỷ Ninh là Đạo Quân, có mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ tuổi thọ, hắn không rảnh rỗi đi phiêu bạt khắp nơi ngắm cảnh.
Chỉ cần sư tỷ có thể sống lại, chỉ cần cùng sư tỷ nói chuyện đã là điều tuyệt với nhất với Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh không định đi phiêu bạt nên vực giới phi chu chẳng có ích gì với hắn, chỉ có một tác dụng là mời Chí Tôn.
Kỷ Ninh khinh thường nói:
– Ưm, phải nhờ Kim Tự Đế Quân, Hắc Vân Đế Quân hỗ trợ đi mời Chí Tôn.
Đạo Minh và vực giới khác có thủ đoạn liên lạc, qua Đạo Minh dễ truyền tin cho Chí Tôn hơn.
– Đi gặp Cửu Trần trước đã.
Kỷ Ninh đè nén tâm tình kích động mang theo Bạch Dung hộ vệ tiếp tục đi tới, có vực giới phi chu cảm ứng nên hắn biết rõ vị trí đại khái của Cửu Trần, tìm người càng mau.
Bên Kỷ Ninh gió êm sóng lặng nhưng Vô Tận Cương Vực thì dấy lên bão tố lớn.
Các đại năng, Đế Quân ẩn cư, vô số Đạo Quân trong Vô Tận Cương Vực được tin tức khó tin là Phi Tuyết Thành Chủ, một trong tám Thánh Thành Chi Chủ đã chết.
Phi Tuyết Thành Chủ dù gì nằm trong tám Thánh Thành Chi Chủ, để lại một tháp bản mệnh trong Tiên cung Đạo Minh. Bị Kỷ Ninh dồn ép khiến Phi Tuyết Thành Chủ tự sát, tháp bản mệnh cũng sụp đổ. Tin tức này chấn động Tiên cung Đạo Minh, tin lan nhanh ra.
Không có gì hay để giấu diếm, các đại năng Đế Quân biết thì đám Đạo Quân tự nhiên cũng biết.
Phi Tuyết Thành Chủ chết rồi?
Đường đường là Thánh Thành Chi Chủ, có lẽ có thể bị hạ gục, nhưng cực kỳ khó khăn để chặn giết, dù là Chúa Tể ra tay cúng khó giết một Thánh Thành Chi Chủ.
Ai giết?
Chết như thế nào?
Nguyên Vô Tận Cương Vực sôi trào.
Kỷ Ninh không quan tâm mấy thứ đó, hắn đi trong Dao Hỏa cảnh, có vực giới phi chu cảm ứng, rốt cuộc hắn đi qua khu vực đường lửa đến khu Lao Ngục, thẳng tới chỗ của Cửu Trần.
Kỷ Ninh thấy ngay phía xa có một nam nhân mặc áo bạc ngồi xếp bằng trong khu vực lồng lửa củi, là Cửu Trần Giáo Chủ.
Kỷ Ninh cười lớn kêu gọi:
– Cửu Trần!
Cửu Trần mở mắt ra trông thấy Kỷ Ninh, lộ vẻ mừng rỡ:
– Bắc Minh!
Kỷ Ninh cười nói:
– Nhìn ngươi kìa, bị nhốt ở đây không ra được.
Nói vậy nhưng Kỷ Ninh quan sát cẩn thận lồng lửa, muốn tìm cách phá giải.
Cửu Trần bất đắc dĩ cười nói:
– Biết làm sao được, lúc trước bị truy sát không có đường trốn, chỉ có thể chui vào trong. Tuy bị nhốt bên trong nhưng dù sao thoát một kiếp, nói đến thì ta không chết, Phi Tuyết Thành Chủ ngược lại chết rồi. Bắc Minh, quá lợi hại, buộc Phi Tuyết Thành Chủ tự sát.
Vì Cửu Trần pháp thân đang ở Thiên Thương cung nên Phi Tuyết Thành Chủ chết, Cửu Trần pháp thân liền hỏi Kỷ Ninh pháp thân, biết đại khái vụ việc.
Kỷ Ninh cười nói:
– Đừng khen ta, chủ yếu là nhờ khôi lỗi này của ta.
Cửu Trần ngồi khoanh chân trong lồng lửa, nói:
– Được đến khôi lỗi mau như vậy cũng tính là thực lực rồi, tại sao ta không có khôi lỗi lợi hại như vậy? Tại sao Phi Tuyết Thành Chủ sống lâu thế mà không có khôi lỗi này, chỉ riêng ngươi có? Đây chính là thực lực!
Khôi lỗi là vật Thanh Thạch Đạo Nhân trao đổi với Kỷ Ninh. Vì Kỷ Ninh sáng tạo Chung Cực Kiếm Đạo, Thanh Thạch Đạo Nhân mới đồng ý trao đổi khôi lỗi hộ vệ mạnh thế này, tính ra đúng là nhờ thực lực.
Bất cứ món báu vật nào muốn có được đều cần có thực lực, dù thật sự siêu may mắn có báu vật rất nghịch thiên, nhưng nếu không có thực lực rất nhanh sẽ bị cường giả khác cướp mất.
Cửu Trần hưng phấn nói:
– Vô Tận Cương Vực bây giờ khắp nơi đang bàn tán về cái chết của Phi Tuyết Thành Chủ, vì lâu lắm rồi trong Vô Tận Cương Vực không có Thánh Thành Chi Chủ chết. Ta muốn công khai chuyện này, để toàn Vô Tận Cương Vực biết Phi Tuyết Thành Chủ bị ngươi ép tự sát, chậc chậc.
Kỷ Ninh nhìn kỹ lồng lửa nhốt Cửu Trần, miệng nói:
– Đừng công khai, giờ chuyện quan trọng nhất là cứu ngươi ra, đừng để có thêm trắc trở gì.
Cửu Trần mong chờ hỏi:
– Có cách gì không?
Kỷ Ninh xem kỹ, nghiên cứu:
– Đừng gấp.
Lồng lửa nhìn như bình thường, chui vào dễ nhưng vào rồi là không ra được, đẳng cấp Chúa Tể cũng không thể. Cửu Trần Giáo Chủ không biết gì mới cắm đầu lao vào, Phi Tuyết Thành Chủ sống lâu, biết Dao Hỏa cảnh đáng sợ nhất là Lao Ngục nên không dám vào sâu.
Kỷ Ninh khẽ nói:
– Cái lồng này là một phần của đại trận khổng lồ, ta cảm giác được chút dao động giữa hư không. Ngươi đợi chút, ta đi chỗ khác nhìn xem.
Vèo!
Kỷ Ninh bay đi xa theo dao động hư không, Bạch Dung hộ vệ bay theo.
Cửu Trần Giáo Chủ cao giọng quát:
– Cẩn thận chút, ta không vội, ta có nhiều kiên nhẫn lắm, nhớ đừng để mình bị kẹt trong đó!
Cửu Trần Giáo Chủ biết danh tiếng Dao Hỏa cảnh, lo lắng Kỷ Ninh gặp nguy hiểm.
***
Kỷ Ninh dọc theo dao động hư không rất nhanh thấy một lồng lửa khác. Lồng lửa treo giữa hư không chẳng có sinh mệnh nào ở trong.
Vèo vèo!
Kỷ Ninh bay dọc theo dao động, không lâu sau thấy cái cũi mới.
Tất cả đều là lồng lửa, rải rác quanh hư không chẳng chút quy luật nhưng như có từng sợi dây vô hình gắn kết chúng lại.
Con ngươi Kỷ Ninh co rút:
– A?
Trong lồng lửa ở hư không trước mặt hắn cũng không có sinh mệnh gì, nhưng bên trong có pháp bảo. Một cây búa to, mũ giáp, pháp bảo động thiên. Búa có hai lưỡi, lưỡi búa có dấu lôi tỏa ra dao động rất kinh người, ước chừng là bảo bối vũ trụ.
Chương 1529:
Kỷ Ninh tính toán:
– Bảo bối vũ trụ? Sở hữu thường là Đế Quân, nếu sau chiến tranh thượng cổ bị nhốt tại đây thì lẽ ra luôn sống mới đúng. Chắc thời chiến tranh thượng cổ có tu hành giả bị nhốt trong đó, bị lực lượng đại diệt tuyệt giết, Tây Tư tộc không kịp lấy đi báu vật.
Kỷ Ninh suy đoán đúng.
Tu hành giả rơi vào bẫy, bị nhốt trong đống Lao Ngục ở Dao Hỏa cảnh. Sau khi gom góp một đám tu hành giả rồi Tây Tư tộc sẽ kích phát lực lượng đại diệt tuyệt một lần giết hết, giết người xong sẽ nhặt đi báu vật.
Cái lần Dao Hỏa cảnh bị công phá Tây Tư tộc tuyệt vọng phát ra lực lượng đại diệt tuyệt cuối cùng, báu vật của tu hành giả chết trong đợt đó vẫn còn ở lại Lao Ngục.
Là một vị Chí Tôn đã công phá Dao Hỏa cảnh.
Đường đường là Chí Tôn không thể nào từ từ phá hủy từng Lao Ngục rồi nhặt nhạnh bảo bối. Những báu vật này không có sức hấp dẫn với Chí Tôn, khi ấy Chí Tôn tranh thủ từng phút đi các góc chiến trường.
Kỷ Ninh mất hơn một ngày điều tra hết nguyên khu Lao Ngục.
Khu Lao Ngục có nhiều lồng lửa tựa như đám sao rải rác các nơi nhưng tự nhiên cấu thành trận pháp huyền diệu cực kỳ khổng lồ. Chủ yếu chia ra bảy khu vực, có bảy Lao Ngục trung tâm khổng lồ nhất. Bảy Lao Ngục đó có ba cái đã hoàn toàn sụp đổ, khiến nguyên khu Lao Ngục không thể khởi động lực lượng đại diệt tuyệt nữa.
Kỷ Ninh bay về chỗ Cửu Trần.
Cửu Trần hỏi ngay:
– Sao rồi?
Kỷ Ninh nhìn gã:
– Khu Lao Ngục có một số lồng lửa bị hư, bảy cái lồng lớn trung tâm nhất cũng có ba cái hỏng. Nhưng cái ngươi đi vào là lồng lửa còn nguyên, muốn dùng phá pháp cưỡng bức phá mở thì chỉ có Chúa Tể mới làm được. Còn về tìm ra sơ hở trong đó thì ta chưa kiếm ra manh mối, đại trận Lao Ngục này quá phức tạp.
Cửu Trần cứng người, thầm thất vọng.
Kỷ Ninh vắt óc suy nghĩ nhanh:
– Cửu Trần, để ta suy nghĩ lại xem, chắc chắn có cách.
Nguyên thần thứ hai trên bệ đá Chí Tôn trong điện phòng thứ hai Thanh Hoa động phủ cũng đang suy tư hòng tìm ra sơ hở.
Cửu Trần cười nói:
– Bắc Minh, đừng ép mình quá, không sao.
Lúc trước Cửu Trần không biết nhiều về Dao Hỏa cảnh, nhưng từ khi bị nhốt, pháp thân của gã và Kỷ Ninh pháp thân chạm mặt, được hắn cho biết nhiều tin tức tỉ mỉ về Dao Hỏa cảnh, từ đó Cửu Trần mới hiểu khu Lao Ngục đáng sợ cỡ nào, gã phải đối mặt cảnh khó ra sao.
Cửu Trần nói:
– Ngươi từng nói nhóm Mang Nhai Chúa Tể đến cũng không thể phá giải khu Lao Ngục. Nơi này chuyên môn bắt nhốt tu hành giả thời chiến tranh thượng cổ. Đừng ép mình quá, ta không quan tâm mình bị nhốt trong này, cùng lắm ta sẽ từ từ tu hành hợp đạo ngay trong lồng giam.
Cửu Trần an ủi hắn:
– Nếu hợp đạo thành công thì ta là Chúa Tể rồi, ta có tuổi thọ vĩnh hằng, từ từ xoay sở với cái lồng này rồi sẽ có ngày thành công.
Kỷ Ninh cắn răng nói:
– Hạch tâm trận pháp khu Lao Ngục bị công phá, tuy lồng giam đơn hoàn chỉnh nhưng vẫn có hy vọng phá giải.
Kỷ Ninh không hy vọng Cửu Trần luôn bị nhốt ở đây mãi đến khi hợp đạo.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Kỷ Ninh trầm tư suy nghĩ tám ngày vẫn không có manh mối gì.
Bạch Dung hộ vệ bỗng lên tiếng:
– Chủ nhân.
Kỷ Ninh nhìn hướng Bạch Dung:
– Hả?
Bạch Dung hộ vệ nói:
– Dao Hỏa cảnh có một nơi, chỗ đó có lẽ sẽ giúp ích cho chủ nhân phá lồng giam.
Kỷ Ninh mừng rỡ hỏi:
– Là nơi nào? Mau dẫn đường.
Bạch Dung hộ vệ lập tức bay đi trước:
– Chủ nhân đi theo ta.
Khu Lao Ngục có nhiều lồng giam rải rác khắp nơi, bảy cái lồng lớn trung tâm nhất đặt theo quy luật kỳ dị ở bảy hướng, có ba cái trung tâm nhất đã sụp đổ.
Bạch Dung dẫn Kỷ Ninh bay giữa hư không đến gần nơi trung tâm nhất khu Lao Ngục.
Bạch Dung chỉ hư không phía trước:
– Chủ nhân, xưa kia chủ nhân Tây Tư tộc nhận lời mời đến đây từng đi vào một không gian trong khu trung tâm nhất Lao Ngục. Đó là nơi Tây Tư tộc khống chế nguyên Dao Hỏa cảnh.
Kỷ Ninh lộ vẻ mừng rỡ:
– Khống chế nguyên Dao Hỏa cảnh? Phải rồi, ta nên sớm nghĩ đến, một Dao Hỏa cảnh to lớn như vậy, có vô số con đường lửa, nhiều Lao Ngục thì chắc chắn phải có một hạc tâm khống chế. Bạch Dung, không gian đó nằm ở đâu?
Bạch Dung chỉ đằng trước:
– Ta cũng không chắc, phỏng chừng trong trăm trượng đằng trước, khi đó ta đi theo chủ nhân Tây Tư tộc được dẫn vào, cảm giác không gian vặn vẹo một cái rồi vào.
Kỷ Ninh nhẹ gật đầu:
– À.
Kỷ Ninh đi từng bước đạp hư không, cẩn thận cảm ứng không gian xung quanh.
Xoẹt!
Cả người Kỷ Ninh chợt tan vỡ, hắn thi triển Thân Vô Ảnh cẩn thận điều tra dao động không gian.
Kỷ Ninh rất nhanh phát hiện sơ hở:
– Có chút sơ hở!
Dao động không gian xung quanh có một chỗ hơi kỳ, dựa vào dung hợp cảm ứng của Thân Vô Ảnh có thể cảm ứng ra.
Kỷ Ninh chỉ tay một cái:
– Lên!
Một luồng kiếm quang cưỡng ép xé rách không gian.
Khe hở không gian hiện ra.
Kỷ Ninh mang theo Bạch Dung tiến vào khe hở không gian.
Xuyên qua vết nứt không gian trước mắt xuất hiện một không gian kín cỡ nhỏ, chỉ chừng vạn trượng. Có một pháp đàn màu đen rất lớn, Kỷ Ninh, Bạch Dung đáp xuống pháp đàn.
Bạch Dung nói:
– Chủ nhân, lúc ấy Tây Tư tộc nhờ vào nơi này khống chế toàn bộ Dao Hỏa Cảnh, mọi nơi đều trong kiểm soát.
Kỷ Ninh giương mắt nhìn:
– Ồ?
Pháp đàn màu đen rất lớn, như một quảng trường khổng lồ. Mặt ngoài pháp đàn có hoa văn vô cùng phức tạp huyền diệu, vô số hoa văn cấu thành một đóa hoa khổng lồ nở rộ, lửa quấn quanh ngoài đóa hoa. Ngọn lửa bốc hơi biến ảo, biến đổi từng giây từng phút vĩnh viễn không trùng lặp.
Kỷ Ninh vừa nhìn đã bị hấp dẫn, thì thầm:
– Hưm? Đây là trận đồ, lửa quấn quanh ngoài cùng đại biểu đường ra khỏi Dao Hỏa cảnh, tuyến đường liên tục thay đổi, mãi mãi không giống nhau. Không tìm thấy đường ra thì vĩnh viễn không cách nào đi ra ngoài, cũng là lý do tại sao đi vào dễ mà ra khó. Những cánh hoa đại biểu vô số đường lửa, phỏng chừng qua trận đồ này điều khiển đống cấm chế cơ quan trong các con đường lửa. Nhụy hao trung tâm mơ hồ chia ra bảy màu đại biểu vô số Lao Ngục trong khu Lao Ngục.
Kỷ Ninh vì cứu Cửu Trần đã cẩn thận suy tính về khu Lao Ngục hồi lâu, khi nhìn trận đồ này liền xem thấu.
Bạch Dung hỏi:
– Chủ nhân, có giúp ích gì không?
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
– Một chút, nhưng trận đồ quá huyền diệu. Nhìn như ẩn chứa ảo diệu đạo lửa nhưng cũng có ảo diệu hư không, lửa và hư không kết hợp với nhau. Mấy cái này thứ yếu, quan trọng nhất là trận pháp, đạo trận pháp cực kỳ phức tạp. Hơn nữa trận pháp này chắc chỉ có trong Tây Tư tộc, khác hẳn với văn minh tu hành giả ta.
Chương 1530:
Rất quỷ dị.
Kỷ Ninh mới xem trận đồ đã cảm thấy hắc ám lạnh lẽo đập vào mặt, tim đập nhanh sợ hãi. Đây là trận đồ rất đáng sợ, trận đồ có thể kích phát ra lực lượng đại hủy diệt. Ban đầu đám Dao Hỏa cảnh điều khiển nó chắc có pháp môn riêng, chính họ cũng không hiểu nhiều về trận đồ.
Nhưng Kỷ Ninh không hiểu pháp môn đặc biệt khống chế trận đồ, muốn phá giải thì khó như lên trời.
Kỷ Ninh thấp giọng nói:
– Muốn cứu Cửu Trần phải hiểu rõ trận đồ.
Trước đó Kỷ Ninh điều tra khắp khu Lao Ngục, cảm thấy trận pháp trong này quá phức tạp, không có manh mối gì, như xem hoa trong sương. Giờ tuy được thấy trận đồ, nó rõ ràng ngay trước mắt nhưng càng làm Kỷ Ninh tuyệt vọng.
Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào nhụy hoa khu Lao Ngục, càng xem càng cảm thấy khó khăn:
– Khu Lao Ngục.
Kỷ Ninh lắc đầu nhìn ngọn lửa quấn quanh ngoài cùng trận đồ lớn, đại biểu cho tuyến đường ra ngoài.
Chợt mắt Kỷ Ninh sáng rực:
– A! Lửa quấn quanh này…
Óc Kỷ Ninh lóe linh quang nhớ lại các cảnh tượng.
Đó là trong cung điện điện phòng thứ nhất ở Thanh Hoa động phủ, Khải Chí Tôn sưu tầm vô số pháp môn của hai văn minh tu hành giả, Tây Tư tộc, trong đó có ghi chép trận pháp pháp môn Tây Tư tộc, tuy một số bị Khải Chí Tôn sửa chữa nhưng rất nhiều pháp môn trận đồ có ghi lại.
Kỷ Ninh nhận ra ngay lửa quấn quanh là biến chủng của một loại trận đồ đơn giản trong một pháp môn.
Thật ra Thất Hỏa Ngục trận đồ là trận đồ cực kỳ bí mật của văn minh Tây Tư tộc, ảo diệu ẩn chứa bên trong không công khai, dù là Khải Chí Tôn cũng không sưu tầm được ghi chép kỹ càng ảo diệu của trận đồ. Tuy nhiên Khải Chí Tôn lấy được truyền thừa nhiều trận pháp của Tây Tư tộc, trong đó có cùng một lưu phái.
Kỷ Ninh nhếch môi cười, cười nhe răng trắng:
– Ha ha, ha ha ha ha ha ha! Thật là liễu ám hoa minh lại nhất xuân.
(Liễu ám hoa minh lại nhất xuân: Tìm được hy vọng trong cảnh khó khăn)
Trong đầu Kỷ Ninh nhanh chóng hiện ra ghi chép tỉ mỉ về trận pháp kia, nguyên thần thứ hai lập tức cẩn thận phân tích pháp môn của trận pháp đó.
Chỉ trong khoảng thời gian uống tách trà, Kỷ Ninh đã xem thấu lửa quấn quanh ngoài cùng trận đồ khổng lồ.
Kỷ Ninh chỉ một chỗ lửa quấn quanh:
– Thì ra cái kia là đường ra ngoài.
Kỷ Ninh tùy ý chỉ tuyến đường kia chậm rãi biến đổi, tất cả nằm trong kiểm soát của hắn.
Thần niệm của Kỷ Ninh xâm nhập vào trận đồ, động ý niệm:
– Định.
Lửa quấn quanh biến đổi chợt thay đổi theo tâm ý Kỷ Ninh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Xung quanh Kỷ Ninh hiện ra hình ảnh là vô số ngọn lửa ảo đại biểu cho ngoài cùng Dao Hỏa cảnh, có một lối vào. Vô số ngọn lửa ngoài cùng Dao Hỏa cảnh theo tâm ý Kỷ Ninh khống chế ầm ầm biển đổi, miễn hiểu được lửa quấn quanh ngoài cùng thì không có pháp môn riêng cũng có thể khống chế phần ngoài cùng.
Bạch Dung reo lên:
– Chúc mừng chủ nhân, chúc mừng chủ nhân.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
– Còn sớm, ta chỉ mới khống chế ngoài cùng, phải khống chế nguyên trận đồ mới cứu Cửu Trần được.
Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào trận đồ:
– Trận đồ này chia ba phần, lửa ngoài cùng, cánh hoa bên trong, nhụy hoa ngay giữa. Càng vào trong càng khó, đặc biệt là nhụy hoa, nhìn như nhụy hoa nhỏ nhất nhưng phức tạp nhất, cũng khó khăn nhất. Hiểu được trận đồ nhụy hoa thì sẽ nắm giữ nguyên trận đồ.
Kỷ Ninh nhìn cánh hoa:
– Đã phá giải lửa ngoài cùng, còn cánh hoa thì sao?
Cánh hoa đối ứng đường hầm lửa nhiều không đếm xuể.
Kỷ Ninh nhíu mày nói:
– Rõ ràng khó khăn nhiều.
***
Kỷ Ninh bắt đầu tham ngộ pháp môn trận pháp của Tây Tư tộc. Mặc dù nguyên thần thứ hai có bệ đá Chí Tôn phụ trợ, tu hành siêu mau nhưng trận đồ cánh hoa phức tạp hơn lửa quấn quanh gấp ngàn lần.
Thời gian dần trôi, Kỷ Ninh nguyên thần thứ hai đã tạm thời ngừng tham ngộ đạo thủy hành, dồn hết sức nghiên cứu đạo trận pháp, đặc biệt là trận pháp phái hệ Thất Hỏa Ngục trận đồ.
Kỷ Ninh tham ngộ một lúc cũng hiểu đôi chút:
– Muốn hiểu được trận đồ cánh hoa sẽ phải mất mấy chục vạn năm đây.
Dù có Khải Chí Tôn sưu nhiều pháp môn trận pháp của Tây Tư tộc, có thể tham chiếu với nhau, ngộ tính của Kỷ Ninh đủ cao, còn được bệ đá Chí Tôn phụ trợ có hiệu quả ngộ đạo từng giây. Nhưng theo tốc độ tham ngộ thế này phải mất mấy chục vạn năm.
Kỷ Ninh nhìn nhụy hoa của trận đồ đóa hoa xinh đẹp to lớn:
– Còn trận đồ nhụy hoa đại biểu khu Lao Ngục thì sao? Đó mới là hạch tâm Thất Hỏa Ngục.
Khi nào phá giải nhụy hoa quan trọng nhất mới có thể khống chế Lao Ngục, cứu Cửu Trần ra.
Lửa quấn quanh là dễ dàng nhất.
Trận đồ cánh hoa khó khăn.
Nhụy hoa khó nhất, Kỷ Ninh không phỏng được mình phải mất bao lâu mới có thể hiểu được, một hỗn độn kỷ, mười hỗn độn kỷ chưa chắc thành công.
Kỷ Ninh nhắm mắt lại tham ngộ:
– Thất Hỏa Ngục trận đồ sao? Cứ làm từng bước vậy.
Trong khi Kỷ Ninh lo tìm hiểu đạo trận pháp của văn minh Tây Tư tộc thì trong Vô Tận Cương Vực vẫn đang sôi trào vì cái chết của Phi Tuyết Thành Chủ.
Trong một Vĩnh Hằng Giới rộng lớn.
Vô số dị tộc sinh hoạt trong đó. Đám dị tộc có cánh, bọn họ bay lượn, sinh sống, họ là bá chủ trong Vĩnh Hằng Giới này.
Vèo!
Một bóng người bay ra từ khe hở không gian, đó là một lão nhân mặc áo đỏ máu tỏa ra hơi thở khát máu. Đôi mắt tà ác của lão nhân áo đỏ nhìn quét Vĩnh Hằng Giới rộng lớn này.
Lão nhân áo đỏ mở miệng nói:
– Kim Tự lão hữu.
Một dao động thần niệm quét khắp Vĩnh Hằng Giới.
– A?
Ánh sáng bàng chợt lóe, một dị tộc lông vàng hói đầu, cũng là một trong hai lãnh tụ của Đạo Minh Vô Tận Cương Vực, Kim Tự Đế Quân. Vĩnh Hằng Giới này là Kim Tự Đế Quân mở mang cho tộc nhân của mình sinh hoạt, pháp thân tọa trấn lâu dài tại đây. Với thực lực của Kim Tự Đế Quân dù chỉ là pháp thân kết hợp nhiều sắp đặt trong hang ổ, nguyên Vô Tận Cương Vực chỉ có đẳng cấp Chúa Tể mới có thể tùy ý giết chóc tại Vĩnh Hằng Giới này.
Kim Tự Đế Quân cau mày nhìn lão nhân:
– Huyết Vân.
Huyết Vân Đế Quân nhe răng cười, tăng nét dữ tợn xấu xí:
– Kim Tự huynh, ta đến đây vì có chuyện muốn nhờ Kim Tự huynh hỗ trợ.
Kim Tự Đế Quân bật cười:
– Tìm ta hỗ trợ? Sao, Phi Tuyết đã chết, đám Đế Quân các ngươi không có thủ lĩnh nên sợ, muốn ta giúp đỡ?
Kim Tự Đế Quân thật lòng không muốn để ý đám đại ma đầu này.
Mắt Huyết Vân Đế Quân lấp lóe tia sáng đỏ, trầm giọng nói:
– Sợ? Ta đời nào sợ. Ta, Huyết Vân, thề bằng mạng sống những gì ta sắp nói tuyệt đối không dối trá.
Kim Tự Đế Quân sửng sốt.
Chương 1531:
Huyết Vân Đế Quân nhìn Kim Tự Đế Quân:
– Kim Tự huynh biết Phi Tuyết chết như thế nào không? Hãy nghe ta nói tỉ mỉ.
Huyết Vân Đế Quân kể lại tin tức thật kỹ càng.
Kim Tự Đế Quân lộ vẻ hoảng sợ:
– Vực giới phi chu rơi vào tay Bắc Minh Đạo Quân? Chuyện này có thật không?
Mới hỏi xong Kim Tự Đế Quân im miệng, vì vừa rồi đối phương đã lập lời thề bản mệnh.
Kim Tự Đế Quân cảm thấy tin tức này quá rung động:
– Không ngờ là vậy, Phi Tuyết có một chiếc vực giới phi chu, bây giờ rơi vào tay Bắc Minh Đạo Quân.
Vực giới phi chu, có ai không động lòng, không điên cuồng?
Báu vật của ba Chúa Tể Viêm Long vực giới cộng lại vẫn kém xa một chiếc vực giới phi chu. Phi Tuyết Thành Chủ vốn siêu may mắn, gã luôn điệu thấp nên không ai biết. Giờ Phi Tuyết Thành Chủ đã chết, vực giới phi chu rơi vào tay Kỷ Ninh. Thật ra Phi Tuyết Thành Chủ bị kẹt trong cấm chế không trốn ra được, cảm thấy mình chết chắc nên mới nói cho Huyết Vân Đế Quân pháp thân.
Huyết Vân Đế Quân nói:
– Kim Tự Đế Quân, ta hy vọng ngươi nói cho các vực giới khác của Đạo Minh biết tin này, công khai tin tức là được.
Kim Tự Đế Quân biến sắc mặt:
– Ngươi…!
Huyết Vân Đế Quân cười nói, mắt lộ tia hung tàn:
– Các ngươi chỉ cần công khai, ta tin tưởng những Chúa Tể, các đại năng sẽ không tiếc mọi giá nhanh chóng chạy tới. Kim Tự huynh, những Đế Quân chúng ta cũng là một phần của Đạo Minh, chắc Đạo Minh sẽ truyền tin giúp chúng ta?
Kim Tự Đế Quân gật đầu nói:
– Ừm!
Kim Tự Đế Quân là lãnh tụ Đạo Minh, làm việc phải theo quy tắc Đạo Minh đặt ra. Đế Quân của Đạo Minh nếu có yêu cầu truyền tin thì…
Kim Tự Đế Quân nói:
– Ta sẽ truyền tin khiến liên minh mười sáu vực giới quanh Đạo Minh đều biết. Nhưng Bắc Minh cũng là một thành viên Đạo Minh, ta phải cho hắn biết.
Một nơi cách Viêm Long vực giới vô cùng xa xôi có một vực giới tên là Bí Ma vực giới. Vô số tu hành giả sống tại đây, văn minh phồn hoa không thua gì Viêm Long vực giới.
Bí Ma vực giới có một ngôi sao rất đặc biệt tên là Thanh Dương tinh.
Thanh Dương tinh có đường kính hơn mười ức dặm, màu đen, nói là ngôi sao thật ra là một binh khí chiến tranh mà văn minh Tây Tư tộc tốn bao nhiêu tiền của luyện chế ra, mức độ quý giá hơn xa vực giới phi chu. Lúc chiến tranh thượng cổ Tây Tư tộc thua trận, binh khí chiến tranh khổng lồ này rơi vào tay một vị đại năng giả Đạt Phong Lĩnh Chủ.
Vèo!
Trên Thanh Dương tinh đôi khi có luồng sáng bay ra, thỉnh thoảng có ánh sáng bay vào Thanh Dương tinh.
Bởi vì quanh trăm ức dặm Thanh Dương tinh bị áp chế vô hình, cấm xuyên qua không gian thời gian, nên chỉ có thể bay.
Vèo!
Một luồng sáng bay vào Thanh Dương tinh, sau khi đáp xuống hóa thành hình người, là một lão nhân áo trắng.
Lão nhân áo trắng ngước nhìn đỉnh ngọn núi cao ở phía xa, trên đỉnh thấp thoảng viện lạc.
Lão nhân cất bước lắc người đến chân núi, nói nhanh với một bức tượng dị thú bằng đá:
– Nhị sư huynh, xin hãy truyền lời, ta muốn gặp sư tôn!
Mí mắt tượng đá nhúc nhích, miệng phát ra âm thanh:
– Thất sư đệ đến? Ta đang ở chỗ sư tôn, cùng sư tôn uống rượu. A, sư tôn kêu sư đệ qua.
Lão nhân áo trắng cười, bước lên ngọn núi lớn đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có các viện lạc nằm rải rác như thôn xóm phàm nhân bình thường.
Lão nhân áo trắng nhanh chóng đến trước cửa một viện lạc nằm ở nơi cao nhất.
Trong cửa vọng ra tiếng kêu:
– Thiên Mang vào đi!
– Vâng!
Lão nhân áo trắng đẩy cửa vào. Trong sân yên tĩnh đặt một cái bàn, một già một trẻ ngồi cạnh bàn. Người già thì tóc rối xù, râu ria lộn xộn, lông mày dính vào nhau. Người trẻ là một thiếu niên mập mạp, tay cầm miếng thịt to vừa nhai ngồm ngoàm vừa nốc rượu.
Lão nhân áo trắng cung kính chào:
– Sư tôn, nhị sư huynh.
Lão nhân lôi thôi, tiểu tử mập nhìn không đáng tin thật ra là tồn tại đứng trên đỉnh cao nhất Bí Ma vực giới.
Lão nhân lôi thôi là Đạt Phong Lĩnh Chủ nổi tiếng như cồn, danh tiếng lan xa, nhiều đại năng tôn làm thủ lĩnh tối cao của liên minh mười sáu vực giới, quản lý Thanh Dương tinh.
Đạt Phong Lĩnh Chủ là Dị Vũ Trụ Chi Chủ cực kỳ cường đại, vào thời chiến tranh thượng cổ đã lập công lao lớn xoay chuyển thế cục một chỗ chiến trường, còn sống sót trong chiến tranh thượng cổ. Đạt Phong Lĩnh Chủ có được Thanh Dương tinh binh khí chiến tranh cực kỳ đáng sợ của văn minh Tây Tư tộc, thực lực của lão và báu vật Tây Tư tộc mà lão có được không ai dám mơ ước.
Liên minh mười sáu vực giới tôn Đạt Phong Lĩnh Chủ lên vị trí cao nhất.
Bàn về thực lực thì trong mười sáu vực giới hiển nhiên Đạt Phong Lĩnh Chủ đứng đầu, chỉ có Chí Tôn mới đứng trên lão.
Tiểu tử mập là người duy nhất thành tựu Chúa Tể trong đám đồ đệ của Đạt Phong Lĩnh Chủ, có đạo hiệu là Ngũ Nghiệp.
Đạt Phong Lĩnh Chủ có địa vị rất cao, thu nhiều đồ đệ nhưng chỉ duy nhất người này nhìn như bình thường, không bắt mắt nhất, một lòng nghiên cứu khôi lỗi, Ngũ Nghiệp Đạo Quân hợp đạo thành công thành Chúa Tể.
Ngũ Nghiệp Chúa Tể không có lòng tranh bá, cùng sư tôn sống trên ngọn núi này, cuộc sống mộc mạc. Ngũ Nghiệp Chúa Tể vùi đầu nghiên cứu các loại khôi lỗi kỳ lạ của Tây Tư tộc, may mắn Đạt Phong Lĩnh Chủ có nhiều báu vật, chiến thắng cuối cùng trong chiến trường năm xưa, thu gom nhiều khôi lỗi của Tây Tư tộc làm đồ đệ Ngũ Nghiệp Chúa Tể say mê nghiên cứu.
Ngũ Nghiệp Chúa Tể si mê nghiên cứu khôi lỗi, nhưng gã từ đạo lửa thành tựu Chúa Tể, điều này làm vô số tu hành giả không biết nên nói cái gì. Ngũ Nghiệp Chúa Tể hợp đạo cũng không chuẩn bị kỹ càng, một lần bế quan nghiên cứu khôi lỗi rồi tự nhiên hợp đạo thành công.
Nói theo lời của Ngũ Nghiệp Chúa Tể là: Bỗng nhiên có điều ngộ đạo, cảm giác hợp đạo chắc chắn thành công nên thuận theo tự nhiên hợp đạo, thế là thành công thật.
Câu này làm các tu hành giả vừa ghen tỵ vừa bất đắc dĩ.
Ngũ Nghiệp Chúa Tể ăn uống vừa không quên hỏi:
– Có chuyện gì vậy thất sư đệ?
Lão nhân áo trắng bất đắc dĩ nói:
– Nhị sư huynh, ta không thể đến thăm sư tôn, thăm nhị sư huynh được sao?
Ngũ Nghiệp Chúa Tể cười khẩy nói:
– Với tính cách của ngươi lần nào đến chẳng có chuyện.
Đạt Phong Lĩnh Chủ cười tủm tỉm:
– Thiên Mang, nào, qua đây ngồi, từ từ nói chuyện.
– Vâng thưa sư tôn.
Lão nhân áo trắng đi qua ngồi, cầm ly rượu lên uống mấy ly với sư tôn, nhị sư huynh.
Sau đó lão nhân áo trắng nói:
– Sư tôn, lần này ta đến đúng là có chuyện. Còn nhớ các người khiến ta phụ trách liên minh mười sáu vực giới không?
Chương 1532:
Đạt Phong Lĩnh Chủ, Ngũ Nghiệp Chúa Tể cùng nhìn lão nhân áo trắng.
Hai người có địa vị rất cao nhưng không hứng thú quản lý việc tục, vì vậy khiến Thiên Mang Đế Quân làm việc ổn trọng nhất quản lý thay mình.
Lão nhân áo trắng nói:
– Viêm Long vực giới trong liên minh mười sáu vực giới mới truyền một tin tức, nói là có một Bắc Minh Đạo Quân trong Viêm Long vực giới được đến một chiếc vực giới phi chu.
Đạt Phong Lĩnh Chủ, Ngũ Nghiệp Chúa Tể giật mình kêu lên:
– Vực giới phi chu?
Ngũ Nghiệp Chúa Tể trợn to mắt nói:
– Ta đây còn không có vực giới phi chu vậy mà một Đạo Quân có vực giới phi chu? Thật hay giả? Ba vị Chúa Tể, đám Đế Quân trong Viêm Long vực giới chỉ nhìn vậy thôi, không làm gì?
Lão nhân áo trắng nói:
– Tin tức là thật sự, do một Đế Quân cực mạnh lập lời thề bản mệnh xác nhận chân thật. Bắc Minh Đạo Quân này không dễ chọc, tuy là Đạo Quân nhưng thực lực mạnh xem như đỉnh cao nhất Đạo Minh trong Viêm Long vực giới. Bên Viêm Long vực giới chỉ có Thanh Thạch Đạo Nhân là cao hơn hắn một bậc, nghe nói Phi Tuyết Thành Chủ một trong tám Thánh Thành Chi Chủ bên họ bị hắn buộc tự sát. Dù là Chúa Tể cũng không giết được hắn.
Ngũ Nghiệp Chúa Tể kinh ngạc kêu lên:
– Có thể giết chết Thánh Thành Chi Chủ?
Đạt Phong Lĩnh Chủ lẩm bẩm:
– Đạo Quân? Không lẽ là đạo chung cực?
Hai đồ đệ thắc mắc nhìn sư tôn của mình:
– Đạo chung cực?
– Cái gì là đạo chung cực?
Đạt Phong Lĩnh Chủ nói:
– Ta chưa nói vì ta chưa từng gặp Đạo Quân có thể ngộ ra đạo chung cực. Nhưng khi ta trò chuyện với Chí Tôn, từng nghe Chí Tôn nhắc đến đạo chung cực.
Đạt Phong Lĩnh Chủ kể sơ sự lợi hại của đạo chung cực, Ngũ Nghiệp Chúa Tể, Thiên Mang Đế Quân hơi giật mình.
Đạt Phong Lĩnh Chủ cười nói:
– Bắc Minh Đạo Quân này có thể mạnh đứng sau Thanh Thạch Đạo Nhân, chẳng những sáng chế ra đạo chung cực chắc còn lý do gì khác nữa. Không ngờ trong mười sáu vực giới ta sinh ra thiên tài như vậy.
Đạt Phong Lĩnh Chủ hỏi:
– Tin tức đã truyền ra?
Lão nhân áo trắng nói:
– Sư tôn lúc trước đã đồng ý quy định của liên minh mười sáu vực giới, bên Viêm Long vực giới truyền tin ra thì tự nhiên mười lăm vực giới khác đều biết, dị vũ trụ mà sư tôn khống chế chắc cũng biết. Ta đến báo với sư tôn vì muốn hỏi chúng ta có ra tay không? Dù sao là một chiếc vực giới phi chu.
Đạt Phong Lĩnh Chủ lại hỏi:
– Ngũ Nghiệp, ngươi muốn tranh giành không?
Ngũ Nghiệp Chúa Tể lắc đầu nói:
– Ta chỉ tập trung nghiên cứu khôi lỗi, muốn vực giới phi chu làm gì? Hơn nữa sư tôn đã có vực giới phi chu, ta muốn dùng thì mượn của sư tôn là được.
Đạt Phong Lĩnh Chủ bật cười:
– Nhà ngươi thật là!
Đạt Phong Lĩnh Chủ thích tính cách si mê này của đồ đệ. Đạt Phong Lĩnh Chủ quen nhiều đại năng, người đại thành bình thường toàn là kiểu tính si mê, hơn nữa nhị đồ đệ làm bạn bên lão lâu, khiến lão xem gã như nhi tử. Nếu đồ đệ mượn vực giới phi chu thì Đạt Phong Lĩnh Chủ sẽ không tự chối.
Lão nhân áo trắng hỏi:
– Sư tôn, chuyện này chúng ta giải quyết sao?
Đạt Phong Lĩnh Chủ cười nói:
– Chúng ta mặc kệ, vũ trụ luân hồi, nếu hắn có thực lực giữ được vực giới phi chu thì vực giới phi chu nên thuộc về hắn, nếu hắn không giữ được vậy không thể trách ai.
Ngũ Nghiệp Chúa Tể chợt hỏi:
– Sư tôn nói xem có khi nào Chúa Tể hoặc Đế Quân xin sư tôn mở Thanh Dương tinh một lần đưa bọn họ đi Viêm Long vực giới không?
Từ vực giới này đến vực giới khác quá xa xôi, khó khăn. Cách bình thường nhất là từ từ xuyên qua hư không đi tới, sẽ mất thời gian rất lâu.
Tốt hơn chút thì đi vực giới phi chu, tốc độ siêu mau.
Nhanh nữa thì Dị Vũ Trụ Chi Chủ nhờ vào căn nguyên dị vũ trụ đi đường, mau hơn vực giới phi chu nhưng tiêu hao rất lớn. Thường các Dị Vũ Trụ Chi Chủ không làm như vậy, đi chậm chút thì tiêu hao ít hơn, nhưng chậm hơn vực giới phi chu.
Nhanh nhất có thể giây lát từ vực giới này đến vực giới kia thì dựa vào Thanh Dương tinh.
Thanh Dương tinh mà mở ra có thể nối với đại điểm xa xăm hình thành đường hầm thời không siêu ngắn ngủi, nháy mắt đưa đi. Nhưng mở ra Thanh Dương tinh một lần tiêu hao năng lượng cực lớn, cái giá phải trả đủ khiến Chúa Tể bình thường mất một nửa gia sản.
Thanh Dương tinh trừ có thể mở ra đường hầm thời không ngắn ngủi kết nối hai vực giới ra còn có thể trực tiếp công kích, là binh khí chiến tranh siêu đáng sợ của Tây Tư tộc.
Đạt Phong Lĩnh Chủ cười nói:
– Vì giành vực giới phi chu sẽ có nhiều phe tranh cướp, cuối cùng chưa chắc chiếm được. Không vài người có quyết đoán chịu bỏ của nhờ ta mở Thanh Dương tinh ra.
Bản thân Đạt Phong Lĩnh Chủ cũng ít khi mở Thanh Dương tinh, từ lúc kết thúc chiến tranh thượng cổ Thanh Dương tinh đã phủ bụi ít khi bày ra uy năng.
Viêm Long vực giới truyền ra tin tức thông qua liên minh mười sáu vực giới đi khắp mười lăm vực giới, truyền đến dị vũ trụ.
Đám đại năng đều biết tin.truyện Linh Dị
Bọn họ giật mình vì một Đạo Quân mà mạnh như vậy, cũng thèm chiếc vực giới phi chu.
– Đạo Quân mạnh cũng không cao được bao nhiêu.
– Ta bước vào Chúa Tể bao năm tháng vô tận chẳng lẽ không giết được một Đạo Quân sao?
Tin tức này lập tức dẫn ra Chúa Tể, một số Đế Quân. Sức hấp dẫn của vực giới phi chu quá lớn, Đạo Quân đem đến uy hiếp thì rất nhỏ.
Thiên Thương vực Thiên Thương cung.
Kim Tự Đế Quân lại đến Thiên Thương cung. Kỷ Ninh pháp thân, Thiên Nhất Đế Quân tự mình nghênh tiếp.
Kim Tự Đế Quân lên tiếng:
– Bắc Minh, nói ra thật xấu hổ.
– Kim Tự huynh có chuyện gì chúng ta đi vào rồi từ từ nói.
Kỷ Ninh hơi ngạc nhiên vì sao Kim Tự Đế Quân mới thấy hắn đã thốt ra chữ hổ thẹn.
Kim Tự Đế Quân gật đầu nén lại.
Kỷ Ninh, Thiên Nhất Đế Quân dẫn đường, ba người đến điện phòng yên tĩnh trong Thiên Thương cung.
Ba người ngồi xuống, cái bàn trước mặt đặt rượu ngon, mùi rượu tràn ngập trong điện phòng nhưng Kim Tự Đế Quân không tâm tình.
Kim Tự Đế Quân lắc đầu thổn thức nói:
– Nói ra thật xấu hổ, hôm nay Huyết Vân Đế Quân đi gặp ta.
Kỷ Ninh cau mày:
– Huyết Vân?
Trong đám ma đầu phe Phi Tuyết Thành Chủ thì Huyết Vân Đế Quân là cây cột vững chắc.
Kỷ Ninh hỏi:
– Như thế nào? Hắn van xin ngươi?
Kim Tự Đế Quân lắc đầu nói:
– Bắc Minh đoán sai, hắn không xin tha mà muốn thông qua Đạo Minh truyền tin đến vực giới khác, sợ là tin tức này đã truyền khắp liên minh mười sáu vực giới.
Kỷ Ninh nghi hoặc hỏi:
– Liên minh mười sáu vực giới là cái gì?