Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 256 [Chương 1539 đến 1544]
❮ sautiếp ❯Chương 1539:
Bên cạnh một ngôi sao nóng cháy như quả cầu lửa, hư không nứt ra cái khe, một chiếc vực giới phi chu xuyên qua đậu một bên.
Ngũ Nghiệp Chúa Tể cười tủm tỉm nói:
– Đến rồi các vị, từ tin tức hiện tại thì Bắc Minh Đạo Quân luôn trốn trong Dao Hỏa cảnh, các Chúa Tể, Đế Quân đến trước còn chưa cướp được vực giới phi chu. Các người có hy vọng rất lớn.
Tám bóng người bay xuống, có người lên tiếng:
– Dù cuối cùng ai có được thì Ngũ Nghiệp huynh chắc chắn được mớ bảo bối.
Ngũ Nghiệp Chúa Tể trợn to mắt nói:
– Ta mượn vực giới phi chu của sư tôn, bảo bối ta kiếm được hơn phân nửa phải đưa cho sư tôn. Không nói nhiều với các ngươi nữa, còn nhóm cuối cùng, ta phải tiếp tục liều mạng chạy đi.
Nói rồi Ngũ Nghiệp Chúa Tể điều khiển vực giới phi chu rời đi.
Tám người đứng trong không trung, khí thế hùng hồn.
Một nam nhân điển trai yêu dị toát ra lạnh lẽo âm trầm hừ mũi nói:
– Các vị hãy đi Dao Hỏa cảnh trước, ta sẽ nhanh chóng đến sau.
Nam nhân yêu dị cất bước xuyên qua hư không biến mất.
– Đông Hỏa Chúa Tể đi đâu vậy?
– Còn đâu nữa, với tính cách của hắn chắc đi bắt một số bằng hữu tốt, người thân mà Bắc Minh Đạo Quân quan tâm.
Nói chuyện là nam nhân râu ria xồm xoàm, mặc đồ mộc mạc áo màu xám, sau lưng cõng tám miếng gỗ màu xanh.
– Cái tên Đông Hỏa luôn làm chuyện ngu xuẩn thế này.
– Hắc Mộc huynh, chúng ta kệ hắn đi. Để ta xé rách thời không mang mọi người đi.
Trong nhóm được đưa đến có tám Chúa Tể, Đế Quân. Bốn người là Chúa Tể, Đông Hỏa Chúa Tể nằm trong số đó.
Hắc Mộc Chúa Tể mơ hồ là người có địa vị cao nhất nhóm.
Nam nhân râu xồm cõng tám miếng gỗ đen Hắc Mộc Chúa Tể gật đầu nói:
– Đi.
Vèo!
Xé rách hư không chạy đi, rất nhanh Đông Hỏa Chúa Tể đến Thiên Thương Vĩnh Hằng Giới.
Đông Hỏa Chúa Tể đứng trên mây mù giữa không trung nhìn ra Thiên Thương cung ở phía xa:
– Đã đến.
Đông Hỏa Chúa Tể mặc áo trắng tỏa ra ánh sáng trắng mông lung, khuôn mặt điển trai đến yêu dị, da trong suốt đến nỗi thấy mạch máu dưới lớp da, mắt chứa tia lạnh đáng sợ.
Đông Hỏa Chúa Tể gật gù:
– Theo tình báo sưu tầm thì Phi Tuyết Thành Chủ truy sát một người tên Cửu Trần, chạy vào Dao Hỏa cảnh. Về sau Phi Tuyết Thành Chủ cố ý thả ra tin tức, quả nhiên Bắc Minh Đạo Quân bất chấp nguy hiểm giết vào Dao Hỏa cảnh. Chắc Bắc Minh Đạo Quân đánh nhau với Phi Tuyết Thành Chủ, cuối cùng Phi Tuyết Thành Chủ không địch lại, bị truy sát đến phải tự sát. Từ đó thấy được Bắc Minh Đạo Quân là hạng người rất nặng tình nặng nghĩa.
Mắt Đông Hỏa Chúa Tể lóe tia sáng lạnh:
– Vì bằng hữu tốt dù đoán được âm mưu vẫn bỏ mặc sống chết xông vào Dao Hỏa cảnh. Hừ hừ, loại người nặng tình nặng nghĩa, bất chấp cả mạng sống là dễ đối phó nhất. Cửu Trần Giáo Chủ kẹt trong Dao Hỏa cảnh chắc đã được Bắc Minh Đạo Quân cứu rồi. Bằng hữu tốt khác mà Bắc Minh Đạo Quân quan tâm có lẽ là trong môn phái của hắn, Thiên Thương cung.
Đông Hỏa Chúa Tể nhìn Thiên Thương cung ở phía xa:
– Ta chỉ cần bắt hết Thiên Thương cung, bắt giữ tất cả Thế Giới cảnh, Đạo Quân, Đế Quân buộc Bắc Minh Đạo Quân giao ra vực giới phi chu trao đổi với ta. Với tính cách của Bắc Minh Đạo Quân rất có thể sẽ đồng ý.
Đông Hỏa Chúa Tể lắc đầu cười nhạt:
– Những Chúa Tể, Đế Quân đến sớm hơn ta nhiều nhưng không ai làm như vậy, chỉ biết đi Dao Hỏa cảnh tranh giành, thật là một đám ngu xuẩn, không biết nghĩ sao nữa.
Vì một chiếc vực giới phi chu mà các Chúa Tể giành giật với nhau là rất bình thường.
Như một Thế Giới cảnh mà sở hữu một chiếc vực giới phi chu, chẳng khác nào kêu nhóm Đạo Quân tới cướp. Trong thế giới tu hành giả không có đủ thực lực thì không có tư cách giữ báu vật quá khủng.
Chúa Tể đứng trên đỉnh cao nhất trong bất cứ thế lực lớn nào. Vì vậy thông thường đám Chúa Tể rất tạo, cực kỳ chú trọng mặt mũi.
Với bọn họ một chiếc vực giới phi chu quá quý giá, vì vực giới phi chu đi đối phó với Đạo Quân chẳng sao hết. Nhưng đi bắt sống bằng hữu của Đạo Quân đó rồi uy hiếp thì mất mặt chết. Đường đường là Chúa Tể khó thể vứt mặt mũi làm chuyện đó.
Địa vị thấp chút như Phi Tuyết Thành Chủ ngược lại sẽ làm ra chuyện vô sỉ thế này được. Nhưng với thực lực của Kỷ Ninh hoàn toàn có thể đoán ra. Đế Quân bình thường không thể nào đối phó Thiên Thương cung được.
Cho dù làm như thế nhưng có chắc sẽ thành công? Bắc Minh Đạo Quân không sắp đặt thủ đoạn nào sao?
Bởi vậy làm chuyện như thế siêu mất mặt, khả năng thành công thấp, các Chúa Tể tự nhiên sẽ không làm như vậy. Bọn họ thà đi Dao Hỏa cảnh tranh giành. Chỉ có Đông Hỏa Chúa Tể âm hiểm vô sỉ là chọn làm cách đó.
Các Chúa Tể thông thường rất ngạo, cực kỳ chú trọng mặt mũi nhưng ngẫu nhiên lọt ngoài ý muốn, Đông Hỏa Chúa Tể là ngoại lệ đó.
Trong Thiên Thương cung.
Các huynh đệ đang tụ tập cùng nhau ăn uống, ngồi tán dóc rất thích thú. Kỷ Ninh pháp thân, Cửu Trần pháp thân, Thiên Nhất Đế Quân ở một bên.
Bùm!
Đột nhiên lực lượng đáng sợ giáng lâm.
Kỷ Ninh pháp thân ngước lên nhìn, liếc sơ đã thấy một móng vuốt vảy bạc trắng tinh từ chân trời xa tít đập xuống, khí lạnh vô hình tràn ngập, thời không bị đóng băng trấn áp. Buốt giá thấu xương ập xuống làm Kỷ Ninh biến sắc mặt.
Kỷ Ninh truyền âm quát:
– Nào, tất cả vào trong pháp bảo động thiên của ta trước!
Nói xong Kỷ Ninh vung tay lên.
Đám người Thiên Nhất Đế Quân, Cửu Trần pháp thân, Ngự Đấu pháp thân không chống cự để mặc Kỷ Ninh thu vào pháp bảo động thiên, vì trước đó hắn đã sắp xếp hết rồi.
Việc này hấp dẫn Chúa Tể, Đế Quân mười lăm vực giới, còn có một số phiêu bạt ở phương xa đến, nên Kỷ Ninh có sắp xếp ổn thỏa hết rồi. Không chỉ Thiên Thương cung, Kỷ Ninh chuyên luyện chế một pháp thân đặt bên tam giới.
Kỷ Ninh có bản tôn, nguyên thần thứ hai nên đủ sức giữ gìn hai pháp thân đỉnh cao. Pháp thân mới được luyện chế đang tọa trấn tam giới.
Bùm!
Vô số cấm chế của Thiên Thương cung vỡ vụn, móng vuốt vảy bạc trắng sống động như thật xé rách tất cả. Kỷ Ninh pháp thân lắc người hóa thành độn thuật vô hình bay lên trời cao.
Khí lạnh buốt giá làm độn thuật vô ảnh của Kỷ Ninh bị buộc phải hiện hình. Kỷ Ninh đứng trên trời nhìn bóng dáng ở phía xa, là một nam nhân cực kỳ đẹp trai mặc áo trắng lấp lánh nhưng toát ra hơi thở âm lạnh.
Kỷ Ninh mở miệng nói:
– Thì ra là Đông Hỏa Chúa Tể, Đông Hỏa Chúa Tể đến Thiên Thương cung ta có chuyện gì?
Chương 1540:
Đông Hỏa Chúa Tể ở phía xa mắt lạnh lùng nói:
– Hừ hừ, Bắc Minh Đạo Quân? Ngươi nghĩ thu những đồng môn, bằng hữu tốt vào pháp bảo rồi là ta bó tay sao? Còn về ta đến đây vì chuyện gì chẳng lẽ ngươi không đoán ra?
Đông Hỏa Chúa Tể lạnh lùng quát:
– Ngoan ngoãn giao vực giới phi chu ra, ta khinh thường làm khó dễ ngươi. Nếu không các đồng môn của ngươi chết chắc.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
– Vực giới phi chu ở chỗ bản tôn của ta, bản tôn thì đang trong Dao Hỏa cảnh. Ta vẻn vẹn chỉ là pháp thân thì lấy gì sao ra vực giới phi chu?
Đông Hỏa Chúa Tể nhìn Kỷ Ninh chằm chằm:
– Rất đơn giản, chỉ cần ngươi lập lời thề bản mệnh hứa giao vực giới phi chu cho ta là ta đi ngay.
Kỷ Ninh ngước nhìn phía xa, thời không phương xa dao động.
Kỷ Ninh không nói nhảm nhiều, lạnh lùng cười:
– Thật là nằm mơ.
Đông Hỏa Chúa Tể ngoái nhìn phía sau:
– Hửm?
Thời không phương xa tách ra.
Đông Hỏa Chúa Tể rống to:
– Cứu binh? Có cứu binh cũng không kịp!
Xoẹt!
Đông Hỏa Chúa Tể biến thành một đoàn lửa màu trắng, lửa trắng phừng phực cuốn thiên địa, chóp nhọn hiện ra các móng vuốt vảy bạc, có tám móng vuốt vảy mang theo lửa trắng như bao phủ thiên địa chộp hướng Kỷ Ninh.
Thiên địa xung quanh hoàn toàn phong kín, lửa màu trắng băng giá khiến Kỷ Ninh pháp thân hoảng.
Phập!
Đối diện tám móng vuốt vảy bạc mang theo lửa trắng khiến Kỷ Ninh cảm giác uy lực, đặc biệt lửa trắng này là loại lửa đặc biệt của Đông Hỏa Chúa Tể, Đông Hỏa.
Nó vốn là sinh mệnh đặc biệt.
Đông Hỏa Chúa Tể là một đoàn lửa, lửa có linh tính dần tu luyện, càng mạnh hơn mãi khi trở thành Chúa Tể. Đông Hỏa đặc biệt của nó có thể nói là cực độ băng giá, dính vào người mà thực lực yếu chút là bị đốt ra tro trong khoảnh khắc.
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên:
– Dừng tay.
Một cái đầu to thò ra từ thời không xé rách phía xa, là Mang Nhai Chúa Tể. Kỷ Ninh và Mang Nhai Chúa Tể rất thân, vì lo Thiên Thương cung bị nguy hiểm nên hắn sớm đánh tiếng trước với lão.
Trước kia Mang Nhai Chúa Tể không quan tâm sự sống chết của Kỷ Ninh, nhưng từ khi hắn bày ra thực lực thì lão xem hắn như cánh tay quan trọng.
Xoẹt!
Móng vuốt lửa xẹt qua đâu là tất cả tan vỡ. Kỷ Ninh pháp thân cứng cỏi ngang ngửa pháp bảo vĩnh hằng cực phẩm cũng nát, đây là uy lực Chúa Tể.
Lửa trắng tràn ngập giữa không trung hiện ra một khuôn mặt cười khẩy nói:
– Muốn chắn ta? Dù Mang Nhai Chúa Tể đến cũng chậm một bước, ta đủ sức giết ngươi, bắt giữ tất cả bằng hữu tốt của ngươi.
Đông Hỏa Chúa Tể dù gì là Chúa Tể, tuy không bằng Mang Nhai Chúa Tể nhưng cũng không sợ lão.
Bùm!
Thân thể cao lớn của Mang Nhai Chúa Tể hiện ra, trên đầu có sáu cái sừng nhọn, thân hình cao lớn như lớp đá dày vặn vẹo. Một móng vuốt thô như cột chống trời giơ lên đập hướng Đông Hỏa Chúa Tể.
Tám móng vuốt vảy bạc ngăn cản ngay.
Vang tiếng nổ điếc tai.
Uy năng vô tận khuếch tán phạm vi trăm ức dặm, ngoài phạm vi này không bị hư hỏng gì, vì đã có Mang Nhai Chúa Tể che chở sinh linh phàm tục.
Tám móng vuốt vảy bạc tan vỡ ngay thành lửa trắng vô hình rồi lại biến thành hình người.
– Hả? Chuyện gì thế này? Sao không bắt được?
Biểu tình của Đông Hỏa Chúa Tể tràn đầy kinh ngạc, gã tự nhận đã giết Kỷ Ninh pháp thân nên muốn bắt lấy pháp bảo trữ vật của hắn, nhưng không tìm được.
Ánh sáng tụ thành hình người ở phía xa, là Kỷ Ninh:
– Ngươi đang tìm ta?
Đông Hỏa Chúa Tể biến sắc mặt nói:
– Thân bất tử? Ngươi tu luyện kiếm đạo mà cũng có thân bất tử?
Đông Hỏa Chúa Tể đã điều tra rất nhiều tin tức, cho rằng Kỷ Ninh không có thân bất tử nên mới tự tin như thế.
Kỷ Ninh thổn thức.
Bản tôn thực lực cường đại, dù là Chúa Tể chưa chắc buộc được hắn sử dụng thân bất tử, còn pháp thân thì bị buộc phải dùng.
Lần đầu tiên hắn lộ ra thân bất tử trong chiến đấu.
Mang Nhai Chúa Tể nguy nga hóa thành hình người, lão nhân áo trắng tinh cười nhìn hắn:
– Bắc Minh, rất giỏi.
Mang Nhai Chúa Tể đánh giá Kỷ Ninh càng lúc càng cao, có được thân bất tử muốn giết hắn rất khó. Việc Dao Hỏa cảnh Kỷ Ninh hoàn toàn có cơ may sống.
Mang Nhai Chúa Tể chưa biết rằng Kỷ Ninh đã khống chế một phần trận đồ Dao Hỏa cảnh rồi.
Kỷ Ninh nói:
– May mắn Mang Nhai Chúa Tể đến.
Đông Hỏa Chúa Tể cười nhạt liếc mắt Kỷ Ninh lại ngó sang Mang Nhai Chúa Tể:
– Hừ! Trốn được một lúc chẳng lẽ có thể vĩnh viễn trốn ở đó? trong Dao Hỏa cảnh thì Bắc Minh Đạo Quân nhà ngươi không trốn được.
Vèo!
Đông Hỏa Chúa Tể bỏ đi.
Kỷ Ninh cao giọng quát:
– Đông Hỏa Chúa Tể, chúng ta sẽ gặp lại ở Dao Hỏa cảnh!
Giọng Đông Hỏa Chúa Tể tràn đầy sát khí:
– Hừ hừ! Lớn lối lắm, vậy gặp ở Dao Hỏa cảnh đi!
Đông Hỏa Chúa Tể đã xé rách thời không biến mất.
Kỷ Ninh nhìn Đông Hỏa Chúa Tể đi khuất, lặng im.
Mang Nhai Chúa Tể đến gần:
– Sao vậy?
Kỷ Ninh nhẹ giọng nói:
– Đông Hỏa Chúa Tể đã xuất hiện vậy nhóm Chúa Tể, Đế Quân thứ hai chắc đến rồi.
Nhóm đầu tiên có tám Chúa Tể, còn nhóm thứ hai? Số lượng Chúa Tể đông thì Kỷ Ninh ỷ vào đường lửa có chắc ngăn chặn được không?
Mang Nhai Chúa Tể nhìn Kỷ Ninh:
– Các Chúa Tể từ vực giới đến sẽ càng lúc càng đông. Bắc Minh, ngươi có nghĩ ra nên ứng đối thế nào chưa?
Kỷ Ninh gật đầu nói:
– Rồi.
Mang Nhai Chúa Tể bảo:
– Vậy đi thôi, theo ta đi Mang Nhai quốc.
Kỷ Ninh không phản đối. Đông Hỏa Chúa Tể đã giết tới thì không chừng còn Chúa Tể nào khác bất chấp mặt mũi. Pháp thân thực lực yếu mảng lớn, không có Bắc Hồng kiếm thì pháp thân chỉ ngang ngửa Phi Tuyết Thành Chủ, dễ bị oanh kích buộc phải sử dụng thân bất tử. Nếu Chúa Tể không tiếc mọi giá thì rất có khả năng giết pháp thân, đi Mang Nhai quốc là an toàn nhất.
Xoẹt!
Hư không mênh mông bị xé rách cái khe, Mang Nhai Chúa Tể mang Kỷ Ninh song song bay vào khe hở thời không biến mất.
Ngu Tinh Hải Dao Hỏa cảnh.
Xoẹt!
Bảy bóng người xuyên qua vòng xoáy lửa to lớn vào trong Dao Hỏa cảnh. Bảy người này là đám Chúa Tể, Đế Quân đi cùng Đông Hỏa Chúa Tể đến Viêm Long vực giới.
Nam nhân mặc áo tím hoa mỹ mở miệng hỏi:
– Hắc Mộc Chúa Tể, giờ chúng ta nên làm gì? tách ra vào trong?
Một Chúa Tể dị tộc người vạm vỡ hỏi ý:
– Hắc Mộc huynh
Trong bảy người có ba Chúa Tể, họ đều rất xem trọng ý kiến của Hắc Mộc Chúa Tể, vì y là Chúa Tể rất giỏi đạo thôi diễn, tuy thua Dịch Ba Đế Quân rất nhiều. nhưng trong toàn liên minh mười sáu vực giới bây giờ Hắc Mộc Chúa Tể có thể xưng là số một đạo thôi diễn.
Chương 1541:
Còn về Dịch Ba Đế Quân? Không biết phiêu bạt đi đâu rồi. Dịch Ba Đế Quân được một đám đại năng Dị Vũ Trụ Chi Chủ vây quanh, chơi rất thân.
Thông thường mọi người rất vui lòng quen biết, không muốn đắc tội với đại năng đạo thôi diễn.
Vì ngươi muốn giết người đó thì người ta đã biết trước, trốn lâu rồi. Nếu gặp nguy hiểm rắc rối ngươi cần nhờ người ta thôi diễn giùm.
Nam nhân râu xồm cõng tám miếng gỗ xanh Hắc Mộc Chúa Tể nói:
– Ta thử xem. Nhưng các vị nên biết cuộc tranh giành vực giới phi chu lần này liên lụy đến rất nhiều Chúa Tể, Đế Quân, còn có di tích Tây Tư tộc, thôi diễn khó khăn rất lớn. Lúc trên đường đi ta có thử nhưng thất bại, giờ vào Dao Hỏa cảnh có lẽ sẽ thành công.
Càng đến gần chân thật thì càng có hy vọng thôi diễn.
Sáu người khác không dám quấy rầy.
Vù vù!
Hắc Mộc Chúa Tể đứng yên nhắm mắt, tám miếng gỗ xanh sau lưng gã cùng bay ra xoay quanh gã không ngừng vòng vòng. Mỗi miếng gỗ lấp lánh ánh sáng xanh, vô số phù văn hiện ra, dao động vô hình tràn ngập.
Chớp mắt qua nửa canh giờ.
Hắc Mộc Chúa Tể nhíu mày mở mắt ra:
– Ưm?
Chúa Tể dị tộc hỏi dồn:
– Hắc Mộc huynh?
Chúa Tể áo tím hỏi tới:
– Thế nào?
Hắc Mộc Chúa Tể nói:
– Đừng gấp, các người theo ta vào đại một đường lửa, nhớ kỹ, chỉ đi ở đầu đường, đừng vào sâu.
Nói rồi Hắc Mộc Chúa Tể bay đi trước, sáu người thi sau.
Rất nhanh bọn họ vào đường lửa gần nhất, ngừng lại ở đầu đừơng.
Hắc Mộc Chúa Tể dặn dò:
– Đừng quấy rầy ta.
Hắc Mộc Chúa Tể khoanh chân ngồi xuống, tĩnh tâm tập trung hết sức thôi diễn. Tám miếng gỗ xanh xoay tròn quanh gã, khi nhanh khi chậm, tiết tấu kỳ dị.
***
Khi bảy người Hắc Mộc Chúa Tể đến Kỷ Ninh biết ngay, hắn cũng quan sát đám Chúa Tể, Đế Quân này.
Kỷ Ninh buồn bực khó hiểu:
– Hả? Hỏng rồi, bọn họ cùng hành động. Lạ, sao bay vào đường lửa rồi ngừng lại ngay đầu đường không đi tiếp?
Chỉ đứng ở đầu đường thì tùy thời có thể lui ra ngoài, Kỷ Ninh khống chế đường lửa không uy hiếp được bọn họ.
***
Hắc Mộc Chúa Tể thôi diễn mất ba năm.
Mặt Hắc Mộc Chúa Tể tái nhợt rốt cuộc mở mắt ra, trong mắt chất chứa mệt mỏi.
Sáu người nhìn Hắc Mộc Chúa Tể chằm chằm.
Chúa Tể áo tím khẽ hỏi:
– Hắc Mộc?
Hắc Mộc Chúa Tể nói:
– Nguy hiểm trong Dao Hỏa cảnh chủ yếu là đường lửa và khu Lao Ngục, miễn chúng ta không vào khu Lao Ngục thì không nguy hiểm. Cho nên nguy hiểm chủ yếu là đường lửa, sau khi vào đường lửa ta mới thôi diễn rõ hơn hết. Lần thôi diễn này có nhiều quấy nhiễu vô hình rất mạnh.
Hắc Mộc Chúa Tể không biết rằng Kỷ Ninh tu hành đạo chung cực, thôi diễn liên quan đến hắn vốn cực kỳ phức tạp, lần này dính líu đến nhiều Chúa Tể, Đế Quân, lại liên quan Dao Hỏa cảnh di tích Tây Tư tộc, đạo thôi diễn yếu chút không xem rõ.
Chúa Tể dị tộc hỏi dồn:
– Kết quả thế nào?
Hắc Mộc Chúa Tể nhẹ giọng nói:
– Rất nguy hiểm, cảm giác đằng trước sương mù dày đặc, ta chỉ có thể mơ hồ suy đoán ra một kết quả. Chúng ta phải cùng nhau hành động mới đủ an toàn, nếu tách ra thì sống chết khó đoán.
Sáu người giật mình kêu lên:
– Cái gì?!
– Sống chết khó đoán?
– Đáng sợ vậy sao?
Theo như bọn họ biết tuy Dao Hỏa cảnh nguy hiểm nhưng dù gì đã bị hỏng, không ai chủ trì, mức độ nguy hiểm giảm mạnh. Đối với Chúa Tể, một số Đế Quân siêu mạnh thì uy hiếp không lớn.
Hắc Mộc Chúa Tể nói:
– Nếu tách rời nhau ra có lẽ sẽ an toàn hoặc sẽ chết. Nhưng đi chung thì không có nguy hiểm gì, các người quyết định đi, nên đi thế nào? Nếu các người đồng ý cùng nhau hành động thì ta sẽ cùng các người đi vào, không thì ta sẽ chờ đám Chúa Tể, Đế Quân đến sau, vào chung với họ.
Đám người Chúa Tể áo tím nói:
– Đi chung!
– Tất nhiên cùng đi.
Trừ Dịch Ba Đế Quân hành tung khó tìm ra Hắc Mộc Chúa Tể là người đứng đầu đạo thôi diễn của liên minh mười sáu vực giới hiện nay, đi cùng Chúa Tể như vậy mới an toàn.
Có Đế Quân hỏi:
– Chúng ta có nên chờ Đông Hỏa Chúa Tể không?
– Đợi hắn làm chi?
– Hừ! Đi cùng hắn rất mất mặt.
Hắc Mộc Chúa Tể lạnh nhạt nói:
– Đi thôi, hắn đi đường vòng ít nhất muộn hơn chúng ta hai trăm năm, ta không có kiên nhẫn chờ.
Tính cách của Hắc Mộc Chúa Tể rất cao ngạo, còn ngạo hơn Chúa Tể bình thường nhiều, luôn gai mắt Đông Hỏa Chúa Tể.
Hắc Mộc Chúa Tể nói một câu, không ai phản đối.
Vù vù vù vù vù!
Bảy Chúa Tể, Đế Quân hợp tác thi triển thủ đoạn đi trong đường lửa, hoặc là thời không, hoặc là pháp bảo, hoặc là bí thuật. Bọn họ vận dụng thủ đoạn mình giỏi nhất xông pha tiến lên.
Dao Hỏa cảnh, trong một đường lửa, bên trong vực giới phi chu.
Kỷ Ninh đang nhàn nhã uống rượu với Bạch Dung bỗng chốc hết nhàn:
– Hưm? Cùng nhau hành động?
Kỷ Ninh lẩm bẩm:
– Hắc Mộc Chúa Tể? Không ngờ dính líu đến nhiều đại năng, bao gồm đạo chung cực mà ta tu luyện vậy mà vẫn thôi diễn ra đường sống được.
Kỷ Ninh thân với Đại mạc Đạo Quân nên hơi hiểu về đạo thôi diễn, càng dính líu nhiều thì thôi diễn càng phức tạp.
Kỷ Ninh tu luyện đạo chung cực, mỗi lần Đại Mạc Đạo Quân thôi diễn liên quan tới hắn đều là một mảnh mơ hồ, rất khó thôi diễn.
Nếu có chuyện gì dính líu tới Chí Tôn thì Dịch Ba Đế Quân có đến cũng khó thôi diễn ra.
Kỷ Ninh kinh thán:
– Đạo thôi diễn thật lợi hại.
Nếu bọn họ hành động riêng lẻ thì người nào cũng chỉ là cá nằm trên thớt, nhưng họ đi chung thì Kỷ Ninh không làm gì được.
Kỷ Ninh suy nghĩ:
– Hắc Mộc Chúa Tể đã hành động vậy tới lúc rút lưới rồi. Nhưng chờ thêm chút nữa, đợi Đông Hỏa Chúa Tể đến.
Đông Hỏa Chúa Tể muốn bắt nguyên Thiên Thương cung để uy hiếp hắn, làm sao Kỷ Ninh chịu bỏ qua cho gã.
Rất nhanh, hơn một trăm tám mươi năm sau Đông Hỏa Chúa Tể cũng đến Dao Hỏa cảnh, chọn đại một con đường lửa đi vào.
Đợi khi Đông Hỏa Chúa Tể vào đường lửa thì Kỷ Ninh ở trong vực giới phi chu đặt ly rượu xuống, đứng dậy.
Kỷ Ninh nắm rõ hành tung của đám Chúa Tể, Đế Quân:
– Bây giờ trong đường lửa Dao Hỏa cảnh có mười hai vị Chúa Tể, nếu ta xuống tay với một người e rằng sẽ bị lộ thủ đoạn, có lẽ kinh động Chúa Tể, Đế Quân khác. Vậy chỉ có một Chúa Tể là ta có thể bắt được, chọn ai đây?
Kỷ Ninh cười nói:
– Chọn người mạnh nhất vậy.
Nhờ vào cấm chế đường lửa bắt giữ Chúa Tể, đã bắt thì tất nhiên chọn người mạnh nhất.
Trong mười hai Chúa Tể này thực lực mạnh nhất là Thanh Ma Chúa Tể.
Chương 1542:
Thanh Ma Chúa Tể ngồi khoanh chân trong không trung, hai sợi dây thừng pháp bảo vòng quanh người lão.
– Bắc Minh Đạo Quân gian xảo, chắc hắn có tình báo rất tỉ mỉ về Dao Hỏa cảnh, không thì sao có thể ranh ma đến mức này? Mỗi lần đều bị hắn dễ dàng thoát khỏi.
Thanh Ma Chúa Tể yên lặng cảm ứng tất cả động tĩnh, có chút dao động nhỏ là lão phát hiện ra ngay.
Thanh Ma Chúa Tể lạnh lùng cười:
– Nhưng số lần nhiều rồi sẽ bị trượt tay thôi. Hiện giờ trong đường lửa không chỉ có cấm chế cơ quan ban đầu, còn có cạm bẫy của đám Chúa Tể, Đế Quân bày ra. Hắn hơi xui chút trúng chiêu là ta thành công.
Thanh Ma Chúa Tể rất có kiên nhẫn, lão có thể phiêu bạt qua các vực giới, mỗi lần lưu lạc rất lâu nên tràn đầy sự kiên nhẫn.
Dây dưa trắc trở trong đường lửa dù qua ngàn hỗn độn kỷ Thanh Ma Chúa Tể vẫn tràn đầy kiên nhẫn.
Vành tai Thanh Ma Chúa Tể nhúc nhích nhìn đằng trước:
– Hưm?
Phía trước rất nhanh xuất hiện một chiếc vực giới phi chu đang cẩn thận tiến lên.
Thanh Ma Chúa Tể reo lên:
– Đến rồi, là vực giới phi chu!
Thanh Ma Chúa Tể lập tức hóa thành luồng sáng đuổi theo Kỷ Ninh, lão đã ở trong đường lửa hơn mười vạn, rất quen thuộc khu vực đường lửa xung quanh. Nơi nào có cấm chế cơ quan, chỗ nào có cạm bẫy tu hành giả bày ra Thanh Ma Chúa Tể đều biết, rượt đuổi càng nhẹ nhàng.
– Là Thanh Ma Chúa Tể!
Dường như vực giới phi chu sợ hãi quay đầu trốn nhanh.
Thanh Ma Chúa Tể tức giận quát:
– Đừng hòng trốn!
Thanh Ma Chúa Tể rượt theo sau.
Vực giới phi chu cuống cuồng trốn.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, nhiều đá to chợt hiện ra điên cuồng xoay tròn đập vào tất cả vật trong phạm vi cấm chế. Tuy vực giới phi chu chịu được đòn công kích này nhưng bị đập lăn ra sau.
Thanh Ma Chúa Tể mừng rỡ tăng tốc đuổi theo:
– Cơ hội tốt!
Vực giới phi chu thoát khỏi phạm vi cấm chế lại tăng tốc độ chạy trốn.
Một rượt một đuổi.
Thanh Ma Chúa Tể khống chế pháp bảo dây thừng bay đằng trước càn quét hết thảy nguy hiểm, tuy điên cuồng đuổi theo Kỷ Ninh, tuy rất quen thuộc xung quanh nhưng lão vẫn hết sức cẩn thận, cũng là lý do lão phiêu bạt qua vô số địa vực hiểm cảnh mà vẫn sống bình yên.
Trong vực giới phi chu hoảng hốt chạy trốn, Kỷ Ninh mỉm cười nhìn phía sau:
– Rất tốt, đến đây đi, tới đây.
Tất cả đường lửa, mọi cấm chế cơ quan, thậm chí cạm bẫy tu hành giả bày ra đều bị Kỷ Ninh tra xét rõ ràng. Hắn ngẫu nhiên đụng vào cấm chế cũng do cố ý.
Kỷ Ninh rất mong chờ:
– Ngay đằng trước, sắp tới rồi.
Bởi vì…
Một cấm chế đáng sợ đang ở gần phía trước, trong vô số đường lửa cấm chế đáng sợ này xếp hàng đầu. Lúc trước Tây Tư tộc định dùng nó nhốt tu hành giả, sau này dời đến khu Lao Ngục. Uy lực cấm chế dễ dàng giam cầm một Chúa Tể, dù là hai, ba Chúa Tể cũng có thể bị vây khốn.
Nhưng có nhiều Chúa Tể có lẽ sẽ tạo thành cảnh một Chúa Tể trúng chiêu, Chúa Tể khác tốc độ hoặc nhanh hoặc chậm hơn không vào phạm vi cấm chế, vậy thì rắc rối. Nên Kỷ Ninh chọn mục tiêu đi lẻ.
Kỷ Ninh kích động nói:
– Bắt được Chúa Tể!
Trước kia Kỷ Ninh không dám tưởng tượng, nhưng sau khi khống chế đường lửa thì hắn có ý tưởng này.
Xoẹt!
Vực giới phi chu chớp mắt bay ra phạm vi cấm chế đáng sợ. Cấm chế đó mãi chưa được kích phát, mấy năm nay Kỷ Ninh khống chế giữ gìn cấm chế đáng sợ đỉnh cao nhất không bùng nổ, nên các Chúa Tể, Đế Quân không gặp rắc rối gì lớn. Dù có một số cấm chế đáng sợ thì cũng là công khai bộc lộ ra.
Thanh Ma Chúa Tể hùng hục rượt theo phía sau:
– Đừng trốn, ngươi không trốn thoát được!
Thanh Ma Chúa Tể khống chế pháp bảo dây thừng bay đằng trước, hy vọng dây thừng sẽ ghì lại vực giới phi chu, đáng sợ là Bắc Minh Đạo Quân trốn quá nhanh.
Kỷ Ninh thần lực hóa thân luôn quan sát tình hình:
– Đến rồi đến rồi, ở đó!
Trên trận đồ pháp đàn, Kỷ Ninh thần lực hóa thân điều khiển trận đồ, các đường lửa ảo lơ lửng xung quanh. Kỷ Ninh thần lực hóa thân nhìn chằm chằm một con đường, trong con đường đó có hai đốm sáng, một là vực giới phi chu, hai là Thanh Ma Chúa Tể.
Kỷ Ninh thần lực hóa thân lập tức thông qua trận đồ khống chế cấm chế đáng sợ:
– Mở!
Cấm chế đáng sợ luôn im lìm chợt bộc phát uy năng.
Xoẹt!
Vèo!
Thanh Ma Chúa Tể bay nhanh xông lên truy sát Kỷ Ninh bỗng chốc lao vào cấm chế.
Ong ong ong ong ong!
Lực lượng không gian kỳ dị đột nhiên hiện ra. Tám khu vực trong đường lửa lóe sáng, tám luồng sáng tụ trên cao hình thành cái lồng hư không. Lồng hư không nhốt lại Thanh Ma Chúa Tể đang xông lên, lão vẫn cứ bay nhanh đụng vào vách màng cũi hư không.
Vang tiếng nổ điếc tai, Thanh Ma Chúa Tể bị chấn lùi ra sau,
Thanh Ma Chúa Tể biến sắc mặt lộ nét kinh hoàng:
– A? Sao thế này?
Thanh Ma Chúa Tể nhìn quanh, rõ ràng thấy mình bị nhốt trong lồng hư không, thấy vách màng hư không liên tục biến hình.
Thanh Ma Chúa Tể thò tay phải ra:
– Phá cho ta!
Tay phải biến thành móng vuốt mang theo uy năng đáng sợ chộp vào vách màng hư không.
Vách màng hư không lặng lẽ khuếch tán, tựa như bong bóng dễ dàng trừ đi lực lượng, chút không tổn hao gì.
Lòng Thanh Ma Chúa Tể lạnh lẽo, lão đi rất nhiều nơi, kiến thức rất cao, hiểu ngay dù thực lực của mình mạnh gấp mười lần cũng không phá được lồng hư không này.
Thanh Ma Chúa Tể không dám tin:
– Tại sao có lồng hư không? Không thể nào, ta đi qua con đường lửa này hơn mười lần, lúc nãy vực giới phi chu mới lao qua, dây thừng pháp bảo của ta cũng xuyên qua nơi này mà không kích phát cấm chế, tại sao ta mới đi qua đã đụng phải cấm chế? Trước kia nhiều lần không đụng phải, tại sao lần này bỗng nhiên bộc phát cấm chế đáng sợ?
Hơn mười vạn năm, bao nhiêu Chúa Tể, Đế Quân đi vào nhưng không ai xảy ra chuyện gì.
Nếu có cấm chế đáng sợ như vậy lẽ ra nên có Chúa Tể, Đế Quân bị vây khốn rồi. Nhưng liên minh mười sáu vực giới chưa từng lộ tin tức, Chúa Tể, Đế Quân vẫn an toàn.
Thanh Ma Chúa Tể không nghĩ ra lý do nào khác:
– Lúc trước không bộc phát giờ đột nhiên khởi động, không lẽ có người khống chế cấm chế?
Vèo!
Vực giới phi chu đang chạy trốn chợt bay về, lơ lửng trước lồng hư không.
Hai bóng người bay ra khỏi vực giới phi chu, thiếu niên áo trắng cõng thần kiếm màu đen, hộ vệ lông trắng.
Thanh Ma Chúa Tể nhìn thiếu niên áo trắng:
– Bắc Minh Đạo Quân.
Kỷ Ninh mỉm cười nói:
– Thanh Ma Chúa Tể, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhỉ?
Thanh Ma Chúa Tể lạnh lùng hỏi:
– Như thế nào? Thấy ta rơi vào cấm chế thì ngươi vui sướng khi người gặp họa?
Chương 1543:
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
– Không, ta đến cứu ngươi.
Thanh Ma Chúa Tể biến sắc mặt:
– Cứu ta?
Kỷ Ninh cười tủm tỉm nhìn Thanh Ma Chúa Tể:
– Đúng rồi, ta hỏi ngươi muốn sống hay chết?
Một câu làm lòng Thanh Ma Chúa Tể rung động, kinh kêu:
– Ngươi… là ngươi? Là ngươi khống chế cấm chế này? Ta còn tưởng là vị đại năng Chúa Tể nào ở sau lưng kích phát cấm chế nhốt ta, không ngờ là Đạo Quân nho nhỏ nhà ngươi.
Thanh Ma Chúa Tể vừa trúng chiêu liền suy đoán chắc chắn có người chủ động khống chế cấm chế, nếu không ai điều khiển thì tại sao bao nhiêu năm chẳng ai bị gì, vực giới phi chu, pháp bảo dây thường đi qua mà không sao chỉ có Thanh Ma Chúa Tể dính đòn? Chắc chắn cấm chế đó có thể giấu đi hoặc bùng nổ, có bàn tay ở sau lưng khống chế.
Thanh Ma Chúa Tể nhìn Kỷ Ninh, mắt lóe tia sáng lạnh nhưng cố giữ bình tĩnh hỏi:
– Hừ hừ, ta muốn ra ngoài phải trả cái giá gì?
Kỷ Ninh nói:
– Rất đơn giản, làm người đi theo của ta, không quá lâu, mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ là được. Đối với Chúa Tể nhà ngươi thì phiêu bạt ở bên ngoài mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ không là gì.
Mắt Thanh Ma Chúa Tể bốc cháy ngọn lửa gầm lên:
– Ta là Chúa Tể mà làm người đi theo cho Đạo Quân nhà ngươi? Ngươi quá coi trọng mình!
Kỷ Ninh nhìn Thanh Ma Chúa Tể chằm chằm:
– Ta đúng là Đạo Quân nho nhỏ, nhưng sự sống chết của Chúa Tể nhà ngươi đang nằm trong tay Đạo Quân này.
Thanh Ma Chúa Tể liếc nhìn lồng hư không nhốt mình:
– Khống chế sống chết của ta? Nếu ta không nhìn lầm thì đây chỉ là lồng hư không, nó tối đa nhốt được ta chứ không thể giết ta. Chỉ cần ta không ngừng công kích thì lồng hư không sẽ bị tiêu hao năng lượng, ta không tin chỉ là một cấm chế có thể giữ lồng hư không mạnh mãi như vậy.
Kỷ Ninh gật gù:
– Không uổng là Chúa Tể, ngươi nói đúng, nếu ngươi chống cự thì lồng hư không không giữ được quá lâu. Nhưng ngươi nghĩ Tây Tư tộc không tính đến chuyện này sao?
Thanh Ma Chúa Tể nhìn hắn:
– Hả?
Kỷ Ninh nói:
– Một ý niệm của ta là lồng hư không sẽ mở đường hư không nối với khu Lao Ngục, trực tiếp nhốt ngươi vào Lao Ngục. Ngươi nên biết Lao Ngục trong Dao Hỏa cảnh đáng sợ đến mức nào.
Thanh Ma Chúa Tể có kiến thức rộng, biết Tây Tư tộc làm ra lồng hư không chẳng thể nào vĩnh viễn nhốt kẻ địch, rất có thể qua đường hầm hư không đưa vào Lao Ngục.
Thanh Ma Chúa Tể cười khẩy nói:
– Lao Ngục? Những Lao Ngục này có một số đã hoang phế, nguyên đại trận Lao Ngục bị hư hỏng, uy lực giảm mạnh. Với thực lực của ta, cho ta đủ thời gian thì có hy vọng trốn thoát ra. Dù thời gian ngắn không trốn thoát được ta có thể cầu cứu với đại năng khác, nên ngươi không thể uy hiếp đến ta được.
Kỷ Ninh nói:
– Ngươi sai rồi, Lao Ngục trong khu Lao Ngục có khác biệt. Bảy Lao Ngục trung tâm nhất, khổng lồ nhất, có ba cái đã sụp đổ nhưng còn bốn cái nguyên vẹn, ta sẽ nhốt ngươi vào một Lao Ngục trung tâm. Đừng nói là ngươi, dù là Dị Vũ Trụ Chi Chủ bị nhốt trong đó cũng không thể nào thoát khốn.
Thanh Ma Chúa Tể biến sắc mặt, lão có được tình báo về Dao Hỏa cảnh, biết có bảy Lao Ngục trung tâm nhất. Thanh Ma Chúa Tể biết khu Lao Ngục đã tổn hại, uy lực giảm xuống, chưa chắc nhốt được Dị Vũ Trụ Chi Chủ. Kỷ Ninh nói có thể vĩnh viễn nhốt Dị Vũ Trụ Chi Chủ có lẽ chỉ đang thổi phồng, nhưng vẫn như sức nhốt được Chúa Tể như Thanh Ma Chúa Tể.
Kỷ Ninh nói:
– Suy nghĩ kỹ chưa? Làm người đi theo của ta không có gì mất mặt. Ngươi yên tâm, ta sẽ không tuyên dương việc này, sẽ nói với bên ngoài là Thanh Ma Chúa Tể và Bắc Minh có quan hệ rất tốt, là bằng hữu tốt nên mới giúp ta.
Thanh Ma Chúa Tể lạnh lùng nói:
– Ai tin? Ai sẽ tin? Ai không biết ta dến Dao Hỏa cảnh vì tranh cướp vực giới phi chu của ngươi, ai không rõ tính cách của Thanh Ma ta? Không tranh vực giới phi chu ngược lại trở thành bằng hữu tốt với ngươi, còn bất chấp tất cả bảo vệ ngươi. Các Chúa Tể, Đế Quân ngốc sao? Ai đều đoán ra ta bị ngươi ép thành người theo đuổi.
Kỷ Ninh nhíu mày nói:
– Vậy ngươi muốn sao?
Thanh Ma Chúa Tể lắc đầu, không có đường cứu vãn:
– Làm người đi theo của Đạo Quân nho nhỏ là sỉ nhục lớn nhất của ta, tuyệt đối không đồng ý.
Kỷ Ninh nhức đầu. Thanh Ma Chúa Tể vui buồn thất thường này quá trọng mặt mũi, thậm chí bất chấp mạng sống.
Kỷ Ninh nói:
– Vậy đi, một vạn hỗn độn kỷ.
Thanh Ma Chúa Tể lắc đầu:
– Hừ!
Mắt Kỷ Ninh lạnh lùng nói:
– Một ngàn hỗn độn kỷ, đây là điều kiện cuối cùng ta cho ngươi. Chỉ đi theo ta một ngàn hỗn độn kỷ, đối với Chúa Tể như ngươi là thời gian ngắn ngủi biết bao. Lần này ngươi muốn giết ta cướp của, ta đã rất nương tay rồi, nếu một ngàn hỗn độn kỷ mà ngươi vẫn không chịu thì… hừ hừ.
Thật ra một ngàn hỗn độn kỷ mới là điểm giới hạn cuối cùng của Kỷ Ninh.
Vì nguyên thần thứ hai luôn nhờ vào bệ đá Chí Tôn trong Thanh Hoa động phủ tu luyện, thời gian tăng tốc gấp trăm lần, bản tôn qua một ngàn hỗn độn kỷ thì nguyên thần thứ hai qua mười vạn hỗn độn kỷ, khi đó ước chừng phải hợp đạo. Mặc kệ hợp đạo thành công hay thất bại chết đi thì Thanh Ma Chúa Tể không còn ích gì.
Kỷ Ninh nhìn Thanh Ma Chúa Tể:
– Cho ta câu trả lời.
Thanh Ma Chúa Tể cảm giác sát khí từ Đạo Quân trước mắt, lão cười nói:
– Ha ha, không ngờ Thanh Ma ta sẽ bị một Đạo Quân dồn ép đến mức này. Thanh Ma ta tung hoành lang bạt sống qua năm tháng vô tận, muốn giết cứ giết, muốn cướp thì cướp, giờ cúi đầu làm người đi theo của Đạo Quân nho nhỏ? Ta thà chết!
Thanh Ma Chúa Tể nhìn Kỷ Ninh chằm chằm:
– Huống chi ngươi căn bản không giết ta được, bắt nhốt đi, bắt ta vào Lao Ngục trung tâm nhất đi. Khi đó ta sẽ không tiếc mọi giá mời Đạt Phong Lĩnh Chủ tự mình ra tay, sử dụng Thanh Dương tinh công phá Lao Ngục cứu ta ra.
Kỷ Ninh biến sắc mặt.
Mời Đạt Phong Lĩnh Chủ?
Thanh Dương tinh là binh khí chiến tranh đáng sợ nhất của Tây Tư tộc ngày xưa, có thể mở đường hầm thời không trong thời gian ngắn, có thể dễ dàng đến nơi xa xôi thăm thẳm. Thanh Dương tinh còn có một mặt tàn bạo khác của nó là dùng để công kích, khi tích súc uy năng thông qua Thanh Dương tinh bộc phát ra có uy lực lớn đến nỗi Dị Vũ Trụ Chi Chủ cũng phải chết.
Đạt Phong Lĩnh Chủ và Dị Vũ Trụ Chi Chủ, giờ còn nắm giữ Thanh Dương tinh, có địa vị hơi siêu nhiên trong vũ trụ hỗn độn.
Lao Ngục Dao Hỏa cảnh đã bị hủy căn cơ, uy lực giảm đi. Thanh Dương tinh thì còn nguyên vẹn, nếu Đạt Phong Lĩnh Chủ thật sự đến chắc có thể phá mở Lao Ngục trung tâm cứu Thanh Ma Chúa Tể ra.
Chương 1544:
Kỷ Ninh nói:
– Nghe nói sử dụng Thanh Dương tinh mở ra đường hầm thời không một lần phải trả cái giá rất lớn. Không có Chúa Tể, Đế Quân nào đến đây cướp vực giới phi chu làm như vậy. Kêu Đạt Phong Lĩnh Chủ chạy tới đây, sử dụng Thanh Dương tinh cứu ngươi ra khỏi trung tâm Lao Ngục ve rằng phải trả giá cao hơn mở ra đường hầm một lần rất nhiều, ngươi trả nổi không?
Mắt Thanh Ma Chúa Tể lạnh băng, trầm giọng nói:
– Không trả nổi, nhưng ta chấp nhận làm phó tòng của Đạt Phong Lĩnh Chủ để báo đáp.
Kỷ Ninh bật cười:
– Làm phó tòng? Thà làm phó tòng cho Đạt Phong Lĩnh Chủ cũng không chịu làm người đi theo một ngàn năm cho Đạo Quân nho nhỏ ta đây? Cũng phải, Đạt Phong Lĩnh Chủ có địa vị thế nào, ta chỉ là Đạo Quân nhỏ bé. Nhưng Thanh Ma, ngươi nghĩ Đạt Phong Lĩnh Chủ cần phó tòng như ngươi sao?
Thanh Ma Chúa Tể nói:
– Nếu Đạt Phong Lĩnh Chủ không thu ta làm phó tòng thì sau này ta sẽ đi các nơi mạo hiểm lấy bảo bối đưa lại. Theo ta hiểu biết Đạt Phong Lĩnh Chủ sẽ đồng ý, dù không đồng ý cứu ta vậy ta thà luôn bị nhốt trong Lao Ngục.
Kỷ Ninh nói:
– Tương lai Âm Dương Sinh Tử Luân ập đến chỗ này ngươi sẽ chết.
Ánh mắt Thanh Ma Chúa Tể đầy châm chọc nhìn Kỷ Ninh:
– Chết thì chết, Thanh Ma tung hoành vũ trụ hỗn độn có cái gì chưa từng gặp? Dù không muốn chết nhưng ta càng không muốn chịu nhục lớn! Một Đạo Quân nhỏ bé yếu như con kiến mà dám mơ Thanh Ma làm người đi theo, nực cười.
Ngoài lồng hư không, Kỷ Ninh nhìn Thanh Ma Chúa Tể lãnh ngạo bị nhốt bên trong, thầm thở dài. Kỷ Ninh chưa bao giờ lo mình có thể bắt được Chúa Tể không, điều duy nhất hắn lo là Chúa Tể sẽ chịu cúi đầu sao?
Kỷ Ninh nói:
– Ngươi bảo ta nhỏ yếu như con kiến, xem thường Đạo Quân vậy sao?
Mắt Thanh Ma Chúa Tể hấp háy tia hung ác:
– Như thế nào? Ngươi cho rằng ngươi rất mạnh? Ngươi dựa vào khống chế chút ít cấm chế mới ám toán được ta, nếu không có Tây Tư tộc để lại cấm chế đáng sợ trong Dao Hỏa cảnh ngươi dám nói những lời đó trước mặt ta không? Ta một móng vuốt là ngươi thành phấn, ngươi chỉ biết trốn ở bên ngoài, cách lồng hư không kêu gào với ta. Thật là buồn cười.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
– Ngươi quá coi thường Đạo Quân.
Thanh Ma Chúa Tể rất tức giận Đạo Quân trước mặt mình:
– A? Nghe nói ngươi buộc Phi Tuyết Thành Chủ tự sát? Chắc cũng vì hại hắn rơi vào cấm chế đúng không?
Đạo Quân nho nhỏ mà dám nhục nhã lão, chỉ biết ở bên ngoài già mồm, nhiều năm rồi làm gì có Đạo Quân nào vênh váo trước mặt lão như vậy.
Kỷ Ninh nói:
– Vậy đi Thanh Ma, chúng ta cá cược.
Thanh Ma nhìn Kỷ Ninh:
– Cược? Cược cái gì?
Kỷ Ninh nói:
– Ta vào lồng hư không đấu một trận với ngươi, ta sẽ dựa vào thực lực thật sự đấu cùng ngươi, cho ngươi nửa canh giờ, nếu trong nửa canh giờ vẫn không làm gì ta được là ngươi thua, dám chơi thì dám chịu, làm người đi theo ta.
Mắt Thanh Ma Chúa Tể sáng rực:
– Ngươi đi vào đấu với ta?
Thanh Ma Chúa Tể đã tức xì khói, chỉ vì lồng hư không hại lão không thể tổn thương Kỷ Ninh ở bên ngoài, nên lão mới cố nén cơn giận nói nhiều vậy. Nghe Đạo Quân nhỏ bé không biết tự lượng sức mình nói mấy lời này làm Thanh Ma Chúa Tể mừng rỡ.
Mắt Thanh Ma Chúa Tể đỏ ngầu nói:
– Được, ta và ngươi cá cược. Không cần nửa canh giờ, ngươi chỉ cần tự dựa vào sức mình đánh với ta trong vòng mười giây thì tính ngươi thắng.
Thanh Ma Chúa Tể không tin đường đường là Chúa Tể, còn đứng đầu trong đám Chúa Tể mà không diệt được Đạo Quân nho nhỏ.
Kỷ Ninh nói:truyện Đô Thị audio
– Được rồi, nhớ đừng đổi ý.
Thanh Ma Chúa Tể liếm môi, mắt lóe tia sáng đỏ:
– Ta chết cũng sẽ không chơi xấu, chỉ cần tiểu tử nhà ngươi chết rồi đừng hối hận.
Vèo!
Kỷ Ninh lắc người nhanh như tia chớp bay đi, dễ dàng xuyên qua lồng hư không vào trong.
Trông thấy Kỷ Ninh dứt khoát nhanh chóng vào trong lồng hư không thì Thanh Ma Chúa Tể sửng sốt, nhe răng cười quái dị:
– Bắc Minh Đạo Quân, ta vốn rất coi khinh ngươi, chỉ ỷ vào cấm chế nhốt được ta đã hênh hoang ý đồ khiến ta làm người đi theo. Nhưng bây giờ ta hơi phục ngươi, ít ra ngươi có lá gan trực tiếp vào lồng hư không.
Kỷ Ninh cười nói:
– Đa tạ khen ngợi, chờ chút nữa Thanh Ma sẽ biết ta không chỉ có lá gan còn có thực lực.
Mặt Thanh Ma Chúa Tể lạnh băng nghiêm túc nói:
– Tuy có gan nhưng càng ngu xuẩn. Tiểu tử, sẵn sàng chưa? Chuẩn bị xong rồi thì ta ra tay.
Kiêu ngạo như Thanh Ma Chúa Tể có tự tin tuyệt đối, sẽ không đánh lén, lão muốn quang minh chính đại nghiền áp giết Bắc Minh Đạo Quân.
Lồng hư không chỉ cỡ năm trượng, không lớn.
Kỷ Ninh, Thanh Ma Chúa Tể đứng lơ lửng giằng co.
Kỷ Ninh lắc người biến ra ba đầu sáu tay, sáu thanh Bắc Hồng kiếm sau lưng rơi vào tay:
– Tùy thời có thể đánh.
Thanh Ma Chúa Tể nói:
– Trước khi đánh nhau phải nói rõ nhất, ngươi bằng vào sức mình đánh với ta, trong mười giây ta không làm gì ngươi được tính ta thua. Ta thua sẽ làm người đi theo của ngươi, cùng ngươi một ngàn hỗn độn kỷ. Nếu ta thắng…
Kỷ Ninh nói:
– Ngươi thắng ta chết, ta chết rồi cấm chế này sẽ tan biến.
Thanh Ma Chúa Tể ngẩn ra, nhếch miệng cười nói:
– Rất tốt.
Ban đầu Thanh Ma Chúa Tể có ấn tượng rất xấu với Kỷ Ninh, nhưng bây giờ lão hơi thích hắn rồi, ít ra hắn khá dứt khoát.
Thanh Ma Chúa Tể đứng yên tại chỗ, rất bình thường, hơi thở giấu kín:
– Sử dụng công kích mạnh nhất của ngươi tấn công ta, ra tay đi. Nếu ta ra tay trước sợ là ngươi không có cơ hội.
Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào đối thủ:
– Được.
Thanh Ma Chúa Tể có vảy màu xanh, lão nhân trông nhỏ gầy người khô đét, nhưng thật ra là thần thú hỗn độn hung tàn, còn là đẳng cấp Chúa Tể. Nếu so với Mang Nhai Chúa Tể chắc cũng ngang ngửa, đứng hàng đầu trong Chúa Tể.
Kỷ Ninh nhìn đối phương chằm chằm.
Thanh Ma Chúa Tể quan sát mọi cử động của Kỷ Ninh. Mặc dù Thanh Ma Chúa Tể tự tin tuyệt đối nhưng lão không thua trận chiến này được, phải dốc hết sức ra, không dám lơ là chút nào.
Đột nhiên!
Vèo!
Kỷ Ninh bỗng biến mất.
Thanh Ma Chúa Tể biến sắc mặt:
– Người đâu rồi?
Thần niệm của Thanh Ma Chúa Tể bao phủ lồng hư không nhưng Bắc Minh Đạo Quân biến mất, thần niệm không thể tìm kiếm.
Dù bất ngờ nhưng niềm kiêu hãnh khiến Thanh Ma Chúa Tể không tấn công ngay, lão vẫn tự tin đứng yên vì đã nhường Kỷ Ninh ra tay trước rồi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong lồng hư không trăm trượng yên tĩnh chợt vang tiếng nổ.