Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 250 [Chương 1501 đến 1507]
❮ sautiếp ❯Chương 1501:
Mang Nhai Chúa Tể nhẹ gật đầu nói:
– Chung Cực Kiếm Đạo của ngươi bao trùm trên dung hợp đạo mạnh nhất, tính là chung cực được rồi.
– Cao hơn nữa thì không tưởng tượng được.
Ai nấy đều hùa theo.
Kỷ Ninh đã hiểu. Năm xưa khi hắn ngộ ra Chung Cực Kiếm Đạo thì sinh ra cộng minh với căn nguyên vũ trụ kiếm đạo, giây phút đó Kỷ Ninh hiểu rằng mình đã ngộ ra kiếm đạo hoàn chỉnh nhất, từ nay chính thức là Kiếm Đạo Chi Chủ.
Kỷ Ninh đã chuẩn bị tâm lý nói ra bí mật có đạo cao hơn dung hợp đạo mạnh nhất, vì không nói gì hết sẽ làm đám đại năng nghi ngờ, nói ra tốt hơn. Chỉ nói một điều này không ảnh hưởng đến Kỷ Ninh.
Biết đạo càng mạnh hơn rồi làm gì?
Những thiên tài Thế Giới cảnh có nhiều người biết dung hợp đạo mạnh nhất, nhiều người có truyền thừa của Chúa Tể, nhưng mỗi thời đại ít ai thành đỉnh Đạo Quân.
Như Tâm kiếm thuật của Tâm Kiếm Đế Quân đã công khai, nhiều người học môn kiếm thuật này nhưng đến nay chỉ có một mình Tâm Kiếm Đế Quân là hoàn toàn địa thành. Những người đến sau không ai thật sự đại thành.
Chung Cực Kiếm Đạo của Kỷ Ninh khó hơn Tâm kiếm thuật, khó hơn dung hợp đạo mạnh nhất một nấc thang dài.
Đạo này quá khó khăn.
Dù Kỷ Ninh hoàn toàn công khai Chung Cực Kiếm Đạo cho người đến sau học tập, không biết qua bao lâu mới sinh ra một yêu nghiệt tuyệt thế khiến Chung Cực Kiếm Đạo đạt đến cảnh giới như hắn bây giờ.
Huống chi Kỷ Ninh không định công khai Chung Cực Kiếm Đạo.
Đám đại năng giả kinh thán thổn thức:
– Đạo chung cực.
Giờ có biết cũng muộn, vì bọn họ đều hợp đạo thành Đế Quân rồi. Đạo của mình hễ chọn rồi thì không cách nào đổi ý.
Kim Khổng Đế Quân cười nói:
– Bắc Minh đạo hữu, giờ nghe nói có đạo chung cực càng cao hơn khiến ta kinh thán hâm mộ khâm phục. Không biết Bắc Minh đạo hữu có thể lấy Chung Cực Kiếm Đạo ra cho ta nhìn xem, kiến thức được không? Tuy không thể tu luyện lại từ đầu nhưng được mở rộng tầm mắt cũng tốt.
Kỷ Ninh nhướng mày.
Xem thử? Kiến thức?
Đạo của mình sao có thể tùy tiện cho người khác xem?
Tuy đưa ra Chung Cực Kiếm Đạo cũng không vài người học được, nhưng Kỷ Ninh không muốn đưa.
Kỷ Ninh từ chối:
– Chung Cực Kiếm Đạo của ta về sau sẽ truyền cho đồ đệ, không thể truyền ra ngoài.
Kim Khổng Đế Quân nói:
– Luận đạo giao lưu với nhau cũng tốt mà. Ta sẽ đưa đạo của ta, một số truyền thừa khác mà ta đã có để giao lưu với Bắc Minh đạo hữu.
Hoàng Quỳnh Đế Quân cau mày lạnh lùng nói:
– Kim Khổng, đừng quá đáng, những đạo của ngươi có thể so sánh với Bắc Minh đạo hữu sao? Bắc Minh đạo hữu có Chung Cực Kiếm Đạo là độc nhất vô nhị, bao trùm trên dung hợp đạo mạnh nhất. Dù là đạo của Chúa Tể cũng không thể so sánh! Nếu muốn xem Chung Cực Kiếm Đạo thì ngươi nên lấy ra thành ý chứ.
Hoàng Quỳnh Đế Quân nhìn Kỷ Ninh:
– Bắc Minh đạo hữu, ta nói thẳng vậy, chúng ta tu hành bị kẹt ở bình cảnh, muốn đột phá để bước vào cấp bậc Chúa Tể. Nhưng đột phá rất khó khăn, vì vậy ta rất muốn xem Chung Cực Kiếm Đạo của đạo hữu, có lẽ sẽ đem đến xúc động cho ta đột phá cấp Chúa Tể. Ta sẽ không đòi xem miễn phí, ta có thể lập lời thề sau khi xem xong tuyệt đối không truyền cho ai khác, và đạo hữu có yêu cầu gì cứ nêu ra.
Kim Khổng Đế Quân lên tiếng:
– Về báu vật thì ta không thiếu.
Thanh Thạch Đạo Nhân chợt nói:
– Về báu vật chắc ta nhiều nhất.
Đám người rung động.
Ba Chúa Tể không phản bác câu nói này, ai đều biết Thanh Thạch Đạo Nhân từng được một di tích Tây Tư tộc hoàn chỉnh, nhờ vào di tích kia khiến nguyên thần thứ hai dùng nghi thức xả thân chuyển hóa thành Đế Quân áo đen. Tất cả báu vật trong di tích đều rơi vào tay Thanh Thạch Đạo Nhân, không ai biết gã có bao nhiêu báu vật.
Thanh Thạch Đạo Nhân nhìn Kỷ Ninh:
– Bắc Minh đạo hữu, ta chỉ cần xem Chung Cực Kiếm Đạo, có thể lập lời thề tuyệt đối không truyền cho bất cứ người nào! có yêu cầu gì đạo hữu cứ nói. Ta biết đạo hữu và Phi Tuyết Thành Chủ có thù, miễn đạo hữu gật đầu thì ta sẽ dốc hết sức giết sạch Đế Quân trong Phi Tuyết ma cung, bao gồm Phi Tuyết, Huyết Vân, ta sẽ không tiếc mọi giá giết chết!
Thanh Thạch Đạo Nhân muốn giết Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân là việc rất khó khăn, nhưng nếu gã làm liều bất chấp tất cả thì có hy vọng làm được.
Thanh Thạch Đạo Nhân nhìn Kỷ Ninh, ánh mắt nóng bỏng.
Thanh Thạch Đạo Nhân không cầu cái khác, chỉ cầu đạo, vì đạo, gã dám trả giá càng nhiều nữa.
Thanh Thạch Đạo Nhân nói:
– Báu vật của ta trừ vài món cần thiết ra còn lại hơn chín phần có thể tặng cho đạo hữu hết. Chỉ cầu xem Chung Cực Kiếm Đạo một cái.
Kỷ Ninh sửng sốt.
Nói thật thì Kỷ Ninh chỉ nói ra có đạo mạnh hơn nằm trên dung hợp đạo mạnh nhất, hắn không định nói gì nhiều nữa. Kỷ Ninh vốn muốn truyền Chung Cực Kiếm Đạo lại cho tam giới, tối đa chọn trúng đồ đệ mình thích chứ không truyền ra ngoài. Nếu sau này gặp rắc rối lớn có lẽ hắn sẽ dùng Chung Cực Kiếm Đạo làm tiền cược lập ước định với Chúa Tể.
Ví dụ khiến Chúa Tể lập lời thề mãi mãi hỗ trợ bảo vệ tam giới chẳng hạn.
Nhưng mấy thứ đó là phòng ngừa tương lai Kỷ Ninh bất lực mới ra hạ sách này, nếu tự lực cánh sinh được thì hắn không muốn truyền Chung Cực Kiếm Đạo ra ngoài.
Nhưng hôm nay gặp Thanh Thạch Đạo Nhân làm Kỷ Ninh do dự.
Đối phương rất có thành ý.
Kim Khổng Đế Quân nói thì hay, gì mà dùng đạo của ta giao lưu với ngươi, Kỷ Ninh không thèm quan tâm gã. Kỷ Ninh đã được đạo của hơn ba trăm Chúa Tể, hắn cần gì để ý Kim Khổng Đế Quân?
Thanh Thạch Đạo Nhân thì rất chân thành, đồng ý lấy ra hơn chín mươi phần trăm báu vật, không ỷ thế đè người. Hơn nữa trong lòng Kỷ Ninh mong mỏi nhất là đảo ngược thời không cứu sống sư tỷ của mình, có lẽ báu vật của Thanh Thạch Đạo Nhân có thể mời được Chí Tôn. Về tuyển chọn đồ đệ thì còn nhiều cơ hội, cho Thanh Thạch Đạo Nhân xem Chung Cực Kiếm Đạo một cái không đến mức khó chấp nhận.
Kim Khổng Đế Quân nói xen vào, cười bảo:
– Thanh Thạch Đạo Nhân có nhiều báu vật chúng ta không so được, nhưng Chung Cực Kiếm Đạo cũng là một môn pháp môn, cho nhiều người xem không làm Bắc Minh Đạo Quân mất mác nhiều. Đương nhiên chúng ta sẽ không khiến Bắc Minh Đạo Quân chịu thiệt, Bắc Minh Đạo Quân vừa được thêm nhiều báu vật đúng không?
Đạo hữu là Đạo Quân, thời gian tu hành còn ít, chắc không có nhiều báu vật phải không?
Kỷ Ninh cau mày.
Sao Kim Khổng Đế Quân khiến người ghét quá.
Chương 1502:
Giọng Kỷ Ninh lạnh băng không còn chút gì khiêm tốn:
– Pháp môn Chung Cực Kiếm Đạo của ta muốn truyền cho ai không đến lượt Kim Khổng Đế Quân chỉ tay múa chân!
Kim Khổng Đế Quân biến sắc mặt nói:
– Ngươi…!
Kỷ Ninh không thèm nhìn Kim Khổng Đế Quân, hắn nói với các đại năng:
– Cắc ba vị Chúa Tể, Kim Tự Đế Quân, Hắc Vân Đế Quân đều biết ta muốn cái gì nhất. Ta tu hành đến nay mong muốn lớn nhất là đảo ngược thời không sống lại đạo lữ của mình. Nhưng để làm được điều này cần Chí Tôn ra tay, nên nếu ai có thể lấy ra báu vật mời được Chí Tôn ra tay thì ta sẽ ghi lại tất cả pháp môn Chung Cực Kiếm Đạo cho người đó xem.
Ba Chúa Tể nhìn nhau, năm Đế Quân Đạo Minh lặng thinh.
– Mời Chí Tôn ra tay!?
Kỷ Ninh nhìn chăm chú vào họ.
Các đại năng lặng im.audio truyện kiếm tu
Thanh Thạch Đạo Nhân ngồi ở phía xa mở miệng nói:
– Bắc Minh đạo hữu, muốn mời Chí Tôn không phải chuyện dễ. Như ba Chúa Tể có lấy hết báu vật ra có lẽ chỉ miễn cưỡng xin Chí Tôn ra tay được. Dù ta có chút cơ duyên được đến báu vật Tây Tư tộc nhưng để mời Chí Tôn thì còn kém xa. Pháp thân Đế Quân áo đen đã bị ta dùng, báu vật còn lại thì không đủ. Ba vị Chúa Tể Mang Nhai, Phong Vũ, Minh Lan có đồng ý cùng ta gom góp lại cho đủ báu vật đi mời Chí Tôn không? Bắc Minh đồng ý không?
Kỷ Ninh ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
– Cũng được, có thể cho Thanh Thạch Đạo Nhân và ba vị Chúa Tể cùng xem.
Có thể cứu về Dư Vi thì Kỷ Ninh cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Thanh Thạch Đạo Nhân nhìn hướng ba vị Chúa Tể:
– Muốn mời Chí Tôn thì ta phỏng chừng phải góp ba, bốn phần, ba vị góp thêm năm, sáu phần.
Minh Lan Chúa Tể lắc đầu nói:
– Rất khó.
Phong Vũ Chúa Tể lắc đầu nói:
– Rất khó khăn, muốn mời Chí Tôn nhưng ta chưa từng gặp Chí Tôn. Cái giá quá lớn, chúng ta bỏ.
Mang Nhai Chúa Tể cũng lắc đầu nói:
– Thôi.
Thanh Thạch Đạo Nhân ngẩn người sau đó gật đầu hiểu ý:
– Hổ thẹn, là lỗi của Thanh Thạch. Ta hơi khát cầu pháp môn Chung Cực Kiếm Đạo, muốn mượn nó bước vào cảnh giới Chúa Tể. Nhưng với ba vị thì pháp môn Chung Cực Kiếm Đạo có thể ích lợi lớn như thế.
Kỷ Ninh nghe hiểu.
Thanh Thạch Đạo Nhân, Kim Khổng Đế Quân, Hoàng Quỳnh Đế Quân, bao gồm Hắc Vân Đế Quân, Kim Tự Đế Quân đều muốn tu hành đến cảnh giới Chúa Tể.
Còn ba Chúa Tể?
Về đạo bọn họ muốn bước ra một bước dài sẽ vào cảnh giới khác không thể tưởng tượng: đẳng cấp Chí Tôn. Bước này giống như lạch trời, tuy Chung Cực Kiếm Đạo là đạo rất huyền diệu nhưng Kỷ Ninh chỉ mới sáng tạo đến đẳng cấp Tứ Bộ Đạo Quân. Chung Cực Kiếm Đạo chỉ có phần Đạo Quân không giúp gì nhiều cho các Chúa Tể, muốn mượn nó ngộ đạo thành Chí Tôn hầu như là điều không thể.
Nên biết toàn bộ báu vật của ba Chúa Tể cộng lại chưa chắc mời được Chí Tôn, ba người góp lại năm,sáu phần là phải trút gần hết những gì tích góp được.
Kêu bọn họ đổ hết tất cả tích lũy để được xem Chung Cực Kiếm Đạo thì ba Chúa Tể không muốn.
Thanh Thạch Đạo Nhân nhìn hướng Kỷ Ninh:
– Hổ thẹn. Bắc Minh đạo hữu, đây đã là cực hạn ta có thể lấy ra, muốn mời Chí Tôn vô cùng khó khăn. Viêm Long vực giới chúng ta chắc chỉ có Dịch Ba Đế Quân là có tư cách này. Nhưng Dịch Ba Đế Quân luôn ở bên ngoài, không thể tìm được. Dù tìm ra Dịch Ba Đế Quân cũng sẽ không chịu cho ngươi nhiều báu vật như vậy. Dịch Ba Đế Quân tuy thực lực chiến đấu ngay mặt không bằng Chúa Tể nhưng về đạo thôi diễn đã đến cấp bậc Chúa Tể, trợ giúp có hạn với Dịch Ba Đế Quân.
Kỷ Ninh hiểu, Chung Cực Kiếm Đạo của hắn đem đến sức hấp dẫn khá nhỏ cho Chúa Tể, các Đế Quân bị kẹt ở bình cảnh then chốt muốn trở thành Chúa Tể thì dễ bị hấp dẫn hơn.
Thanh Thạch Đạo Nhân cười nói:
– Bắc Minh đạo hữu cũng biết điều kiện của ta rồi, hơn chín phần báu vật của ta, thậm chí đạo hữu muốn ta làm cái gì đều dễ bàn lại. Nếu đạo hữu đồng ý có thể tùy thời tìm ta.
Đạo tu hành của Thanh Thạch Đạo Nhân là đạo hắc bạch.
Đen và trắng bao dung tất cả, bao dung tà ác, bao dung quang minh, bao dung mọi thứ.
Tâm tính của Thanh Thạch Đạo Nhân rất bình hòa, có được thì có, không được cũng không cưỡng ép. Làm tu hành giả, cách nói năng làm việc của Thanh Thạch Đạo Nhân đều phù hợp đạo của mình.
Kỷ Ninh cảm giác thành ý của Thanh Thạch Đạo Nhân, không có một chút gì bắt buộc. Thanh Thạch Đạo Nhân là đại năng khiến ba Chúa Tể phải cảnh giác, vậy mà gã không bắt ép, làm Kỷ Ninh sinh lòng kính nể, khiến hắn đổi ý. Nói muốn đảo ngược thời không hồi sinh sư tỷ nhưng quá khó khăn, rất khó một lần được đến đầy đủ báu vật.
Không thể một lần có nhiều báu vật vậy thì tích góp từ từ.
Kỷ Ninh đã có Thiên Diệp Thanh Linh, cây Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả đặc biệt, lấy thêm chút báu vật từ chỗ Thanh Thạch Đạo Nhân, sau này hắn đi mạo hiểm tích góp thêm, thời gian lâu có hy vọng gom góp đủ báu vật.
Kỷ Ninh truyền âm cho Thanh Thạch Đạo Nhân:
– Thanh Thạch huynh.
Lòng Thanh Thạch Đạo Nhân rung động, mặt ngoài không lộ vẻ gì, không để người ta nhận ra.
Kỷ Ninh truyền âm:
– Chờ sau đại hội chúng ta bàn kỹ lại về Chung Cực Kiếm Đạo.
Thanh Thạch Đạo Nhân đáp lại:
– Được, Thanh Thạch sẽ không quên ân tình này.
Thanh Thạch Đạo Nhân rất kích động, với gã thì bí thuật, thần thông, pháp bảo, mọi thứ đều có thể đến cực độ tu hành, còn báu vật dù có nhiều nhưng khó giúp gã tăng cao thực lực. Thanh Thạch Đạo Nhân muốn đi tiếp trên con đường đạo quá khó khăn, vì vậy Chung Cực Kiếm Đạo không thể nghĩ bàn khiến gã rất động lòng. Kỷ Ninh mới chỉ là Tứ Bộ Đạo Quân nhưng đạo đã ngang ngửa với nhóm Thanh Thạch Đạo Nhân, kiếm đạo không thể tưởng tượng như vậy chắc sẽ mở ra con đường mới cho gã.
Hai người lén truyền âm hẹn nhau chờ sau đại hội vực giới sẽ thảo luận sau, mặt ngoài Kỷ Ninh, Thanh Thạch Đạo Nhân không lộ vẻ gì.
Có quá nhiều người mơ ước Chung Cực Kiếm Đạo, không thể công khai, chỉ có thể lén giao dịch.
Kim Khổng Đế Quân tức giận hừ mũi:
– Hừ!
Kim Khổng Đế Quân đứng bật dậy chỉ vào Kỷ Ninh, quát:
– Thanh Thạch đạo hữu có thành ý vậy mà ngươi không đồng ý. Ba Chúa Tể và năm vị Đế Quân chúng ta có mặt ở đây, Đạo Quân nho nhỏ nhà ngươi dám cuồng vậy sao? Hừ, hay nói thực lực của ngươi thế này thế kia nhưng ta không thấy tận mắt thì không tin. Để ta xem ngươi có thực lực ngông cuồng như thế không!
Dứt lời Kim Khổng Đế Quân bay ra chỗ ngồi, toàn thân tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, ánh sáng vàng hùng hồn ập hướng Kỷ Ninh.
Chương 1503:
Kỷ Ninh cười nhạt:
– Như thế nào? Muốn cướp?
Kim Khổng Đế Quân bá đạo nói:
– Cướp ngươi rồi sao? Để xem ngươi có thực lực giữ pháp môn đó không!
Kim Khổng Đế Quân vốn là loại Đế Quân rất bá đạo. Trong ba người Thanh Thạch, Hoàng Quỳnh, Kim Khổng thì gã là bá đạo nhất, lúc trước từng khuấy động nhiều gió tanh mưa máu, dù cách năm tháng dài vô tận Kỷ Ninh cũng có nghe nói sự tích của gã.
Hoàng Quỳnh, hay Thanh Thạch Đạo Nhân thực lực mạnh hơn thì điệu thấp rất nhiều, Kỷ Ninh chưa từng nghe nói qua.
Thanh Thạch Đạo Nhân truyền âm cho Kỷ Ninh:
– Bắc Minh huynh?
Kỷ Ninh đáp lại:
– Đừng nhúng tay vào, ta gai mắt Kim Khổng nãy giờ, để dạy hắn bài học!
Thanh Thạch Đạo Nhân truyền âm:
– Ha ha ha! Được, ta cũng không thích Kim Khổng, ngươi dạy hắn bài học giùm ta luôn.
Tuy lúc trước Kỷ Ninh đánh bại Huyết Vân, Phi Tuyết nhưng tốc độ đánh nhau quá mau, trong khoảnh khắc hắn đã quét hết đám người phe Phi Tuyết Thành Chủ. Bởi vậy chỉ có Mang Nhai Chúa Tể, Kim Tự Đế Quân thấy tận mắt trận chiến ấy. Minh Lan Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể chậm chân chút, các Đế Quân thì không thấy tận mắt cảnh Kỷ Ninh đánh bại nhóm Phi Tuyết Thành Chủ. Bọn họ chỉ thấy Kỷ Ninh nhổ Phi Tuyết ma cung.
Người Kim Khổng Đế Quân tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, mắt lạnh lùng nói:
– Đạo Quân nhỏ bé kia, ta sẽ cho ngươi hiểu khi nào nên cuồng lúc nào nên cúi đầu. Ở trước mặt ta tốt nhất là ngươi hãy cúi đầu.
Kim Khổng Đế Quân chỉ bị ba Chúa Tể, Thanh Thạch Đạo Nhân đè trên đầu, còn những người khác thì gã không thèm để vào mắt.
Kỷ Ninh đứng dậy:
– Rất nhanh ngươi sẽ cúi đầu.
Kỷ Ninh lắc mình biến ra ba đầu sáu tay, sáu thanh Bắc Hồng kiếm cõng sau lưng đều vào tay hắn.
– Chỉ bằng vào ngươi? Không nhìn xem binh khí trong tay mình, không có cả một món bảo bối vũ trụ.
Kim Khổng Đế Quân chợt hiểu ra:
– Cũng đúng, ngươi chỉ là Đạo Quân, muốn khiến bảo bối vũ trụ nhận chủ rất khó khăn.
Kỷ Ninh lạnh lùng nói:
– Không có bảo bối vũ trụ vẫn đánh ngã ngươi được.
Kim Khổng Đế Quân biểu tình cực kỳ khó xem:
– Rất nhanh ngươi sẽ hết ngông cuồng!
Kim Khổng Đế Quân biến ra sáu cánh tay cầm sáu cây trường thoa màu vàng. Ánh sáng vàng mông lung bọc trường thoa, đặc biệt một cây trường thoa tỏa ra hơi thở bất phàm, trông hơi trong suốt, khí lạnh lan tỏa làm Kỷ Ninh hiểu ngay cây trường thao kia là bảo bối vũ trụ.
Sáu binh khí của Kim Khổng Đế Quân có một cái là bảo bối vũ trụ, năm cây khác chắc cũng là thần binh bản mệnh.
Trong các vị đại năng xung quanh, Mang Nhai Chúa Tể chơi thân với Kỷ Ninh nhất hiểu rất rõ thực lực của hắn. Mang Nhai Chúa Tể nhìn trọn vẹn trận đại chiến đó, vì vậy lão và Thanh Thạch Đạo Nhân đứng về phe Kỷ Ninh đã không ngăn cản. Các đại năng khác không có lý do can ngăn, bọn họ muốn qua chuyện này nhìn xem uy lực Chung Cực Kiếm Đạo của Kỷ Ninh.
Vèo!
Quanh Kim Khổng Đế Quân chợt tung ra vô số đóa hoa, từng đáo màu đỏ, màu đen, màu lam, màu tím. Hoa đủ màu bay bay bao phủ khu vực xung quanh, ập hướng Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh lập tức thi triển bí thuật.
Vô số kiếm quang tia chớp xuất hiện, đôi cánh vàng cực kỳ xinh đẹp hiện ra bên trên Kỷ Ninh, hoàn mỹ kết hợp ảo diệu Chung Cực Kiếm Đạo chi Âm Dương thức. Vô số tia điện vây quanh đôi cánh vàng tựa như đàn chim vây quanh phượng hoàng. Tất cả thổi quét thiên địa bao phủ Kim Khổng Đế Quân, ảo ảnh thế giới khổng lồ giáng lâm, chính giữa thế giới ảo là một Cự Kiếm sơn.
Phân Quang Đại Kiếm Khí, Thần Dực Kiếm Quang kết hợp bởi Chung Cực Kiếm Đạo chi Âm Dương thức.
ảnh chiếu Tâm chi thế giới giáng lâm.
Bí thuật và ảnh chiếu thế giới chồng lên nhau.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Vô số đóa hoa tán loạn, mới va chạm bí thuật của Kim Khổng Đế Quân đã tán loạn.
Kim Khổng Đế Quân lộ vẻ tức giận quát:
– Bách Hoa giới của ta! Giết!!!
Vèo!
Bí thuật chỉ là ngoại lực, Kim Khổng Đế Quân sở trường nhất là đánh gần thân, gã có được uy lực như vậy vì có thực lực thật sự.
Kỷ Ninh tiến lên nghênh đón:
– Giết!
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Sáu thanh kiếm quang hóa thành thủy triều kiếm giao thác với sáu luồng thoa quang. Hai phe công kích nhanh mà quỷ dị. Kỷ Ninh thi triển Chung Cực Kiếm Đạo chi Vô Ảnh thức, chi Tích Huyết thức. Kỷ Ninh rất tự tin vào đánh xáp lá cà.
Rất nhanh Kỷ Ninh biến sắc mặt:
– Mau quá!
Kim Khổng Đế Quân theo đạo quang chi, về tốc độ thì Thanh Thạch Đạo Nhân còn thau gã. Đạo quang chi không gì không biết, dày đặc vô cùng, không chừa chút khe hở. Với kiếm thuật quỷ dị khó lường của Kỷ Ninh cũng khó thể phá giải vô số thoa quang.
Hơn nữa…
Sáu cây trường thoa có một cây là bảo bối vũ trụ, nên công kích của Kim Khổng Đế Quân ngẫu nhiên đánh ra một kích uy lực rất lớn, làm Kỷ Ninh đánh nhau hơi khó chịu.
Thanh Thạch Đạo Nhân cười bình luận:
– A, loại nhanh theo đuổi cực độ này… theo đuổi cực độ tỉ mỉ thật, ta không bằng Kim Khổng, nhưng không ngờ Bắc Minh đạo hữu chặn lại được.
Hoàng Quỳnh Đế Quân gật gù:
– Kim Khổng đi đạo quang chi, về tốc độ, về tỉ mỉ thì hắn giỏi rồi.
Kỷ Ninh và Kim Khổng Đế Quân điên cuồng đánh nhau, nhưng cách đánh này làm hắn ức chế, cũng khiến hắn hiểu rằng không uổng là nhân vật về đạo đã đến gần Chúa Tể, không thể xem thường. Bị ảnh chiếu thế giới, bí thuật áp chế nhưng tốc độ của đối phương vẫn siêu mau, không tin nổi.
Kỷ Ninh hét to một tiếng:
– Phá cho ta!
Kiếm chiêu chợt thay đổi.
Kiếm chiêu nhanh quỷ dị đột nhiên đại khai đại hợp, bạo lực không gì sánh được, là Chung Cực Kiếm Đạo chi Thiên Băng thức có uy lực hung mãnh nhất của Kỷ Ninh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Uy năng bùng nổ, không gian xung quanh sụp đổ.
Ba Chúa Tể xem cuộc chiến vội trấn áp thời không, ổn định lại thời không xung quanh. Khu vực Kỷ Ninh, Kim Khổng Đế Quân đánh nhau thì để mặc hai người phá hoại.
Kim Khổng Đế Quân biến sắc mặt:
– Cái gì?!
Kim Khổng Đế Quân nhìn thấy kiếm quang đáng sợ như cơn lũ vô tận, thủy triều kiếm vô cùng hùng dũng, uy năng làm gã hãi hùng. Áp lực đáng sợ đó trong Đạo Minh chỉ có mỗi mình Thanh Thạch Đạo Nhân từng khiến gã hoảng.
Kim Khổng Đế Quân cố gắng hết sức ngăn cản:
– Chắn!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chung Cực Kiếm Đạo chi Thiên Băng thức, sáu thanh trường kiếm của Kỷ Ninh điên cuồng nhiều lần chặt chém, ẩn chứa ảo diệu vô tận của kiếm đạo, nháy mắt bộc phát ra uy năng lớn khủng bố. Đây là chiêu có uy năng mạnh nhất, đánh Kim Khổng Đế Quân không đỡ nổi, hầu như mới chạm mặt đã bị áp chế, rất nhanh phòng thủ bị phá.
Chương 1504:
Rầm!
Kim Khổng Đế Quân bị đánh ngã ra sau.
Kỷ Ninh được thế nhưng không tha người, lao qua ngay, sáu cây trường kiếm liên tục chém. Kim Khổng Đế Quân bị đánh mụ đầu, về kỹ xảo tỉ mỉ gã đã đến cực độ, trong Đạo Minh không ai sánh bằng gã. Nhưng Kim Khổng Đế Quân sợ nhất là nghiền áp uy lực lớn kiểu này, nghiền áp kiểu cứng đối cứng.
Thanh Thạch Đạo Nhân đã từng nghiền áp Kim Khổng Đế Quân như thế. Năm đó Thanh Thạch Đạo Nhân nguyên thần thứ hai thứ hai chưa hóa thành Đế Quân áo đen, trong trận đại chiến công khai đã sử dụng côn thuật như tảng đá đánh Kim Khổng Đế Quân mất hết mặt mũi. Vì vậy Kim Khổng Đế Quân chọn ẩn cư, âm thầm khổ tu để về sau rửa hận cũ.
Đáng tiếc thực lực của Kim Khổng Đế Quân không thể vượt qua Thanh Thạch Đạo Nhân, ngược lại nghe đồn nguyên thần thứ hai của Thanh Thạch Đạo Nhân chuyển hóa thành Đế Quân áo đen, làm gã tuyệt vọng.
Kỷ Ninh vung sáu cây Bắc Hồng kiếm chém sướng tay:
– Ta đã nói đánh ngã ngươi thì sẽ đánh ngã.
Sảng khoái, thật sướng, hèn gì nhiều tu hành giả thích đi theo đạo nghiền áp, đương nhiên nếu chỉ đơn thuần đi theo một chiêu uy năng lớn thì kẻ hù có thể dựa vào những mặt linh hoạt né tránh cho ngươi một kích trí mệnh.
Kiếm đạo của Kỷ Ninh hoàn mỹ khiến kẻ địch không tránh được, chính Kim Khổng Đế Quân còn bị đánh không chịu nổi.
Vèo!
Kim Khổng Đế Quân biểu tình cực kỳ khó xem vèo một tiếng hóa thành tia sáng quỷ mị trốn đi xa, tốc độ của gã rất nhanh, chớp mắt đã ra xa.
Chiến đấu ngừng.
Kỷ Ninh nhìn Kim Khổng Đế Quân ở phía xa.
Kim Khổng Đế Quân vừa xấu hổ vừa tức giận cao giọng quát:
– Các vị, Bắc Minh Đạo Quân chỉ là Đạo Quân mà kiếm thuật tuyệt vời như vậy thì Chung Cực Kiếm Đạo thật bất phàm, có lẽ có công dụng to lớn với Chúa Tể, có thể cho ba vị Chúa Tể có thu hoạch lớn. Nhưng hắn yêu cầu quá cao, Thanh Thạch Đạo Nhân đưa ra nhiều báu vật vậy mà Bắc Minh Đạo Quân cũng không chịu giao ra. Dám ngông cuồng như thế trước mặt chúng ta, hắn như vậy là không nể mặt. Chúng ta cũng đừng nể hắn nữa, theo ta thấy cùng nhau lên bắt giữ Bắc Minh, bắt hắn giao Chung Cực Kiếm Đạo ra!
Kim Khổng Đế Quân kêu to:
– Cùng nhau lên đi, hắn không trốn thoát được!
Bốn phía yên tĩnh.
Hoàng Quỳnh Đế Quân nhìn hướng Đế Quân, Chúa Tể.
Minh Lan Chúa Tể lẳng lặng nhìn không lên tiếng.
Hắc Vân Đế Quân ngó quanh.
Xung quanh rơi vào sự yên tĩnh khó chịu.
Kỷ Ninh biến sắc mặt, lạnh băng nhìn Kim Khổng Đế Quân. Cùng nhau ra tay? Vậy thì rắc rối, nhưng Mang Nhai Chúa Tể, Thanh Thạch Đạo Nhân chắc sẽ không tấn công, vậy uy hiếp của hắn rất nhỏ. Dù tất cả đại năng giả có mặt tại đây cùng tấn công thì Kỷ Ninh có Thân Vô Ảnh, cùng lắm thần thể vỡ nát, hắn thi triển thân bất tử.
Thanh Thạch Đạo Nhân lạnh lùng nói:
– Đủ rồi! Kim Khổng, ngươi quá đáng.
Kim Khổng Đế Quân tức giận quát:
– Thanh Thạch, ta đang giúp ngươi!
Thanh Thạch Đạo Nhân lạnh băng đáp lại:
– Ta không kêu ngươi giúp.
Kim Khổng Đế Quân nổi giận.
Mang Nhai Chúa Tể mở miệng nói:
– Đã không bàn được thì tụ hội của chúng ta lần này chấm dứt đi.
Không khí không đông cứng nữa. Mới rồi có mấy vị đại năng động lòng, nhưng Mang Nhai Chúa Tể, Thanh Thạch Đạo Nhân đã lên tiếng thì bọn họ cũng tắt ngấm ý đồ.
Mang Nhai Chúa Tể nhìn hướng Kỷ Ninh, cười nói:
– Bắc Minh, ngươi có thể tùy thời tìm ta.
Phong Vũ Chúa Tể mỉm cười nói:
– Chỉ cần cho ta xem Chung Cực Kiếm Đạo thì mọi chuyện dễ nói.
Minh Lan Chúa Tể đứng dậy:
– Tộc cổ tu hành giả ta luôn hoan nghênh Bắc Minh đạo hữu.
Ba Chúa Tể đều hơi muốn pháp môn Chung Cực Kiếm Đạo nhưng chấp nhận trả giá có giới hạn của nó.
Kim Khổng Đế Quân hừ lạnh một tiếng:
– Hừ!
Kim Khổng Đế Quân vung tay xé rách khe hở thời không bay vào trong biến mất.
Kim Tự Đế Quân, Hắc Vân Đế Quân, Hoàng Quỳnh Đế Quân đến nói vài câu với Kỷ Ninh, phương thế giới này rất nhanh tan biến, các đại năng rời đi.
***
Kỷ Ninh, Thanh Thạch Đạo Nhân xuất hiện trên một đỉnh núi cao.
Kỷ Ninh cười chào:
– Thanh Thạch huynh.
Thanh Thạch Đạo Nhân cười nhìn Kỷ Ninh:
– Bắc Minh huynh.
Hai người sẽ bàn bạc kỹ tại đây.
Gió núi thổi.
Thanh Thạch Đạo Nhân trực tiếp lập lời thề:
– Thanh Thạch ta thề bằng sinh mệnh tuyệt đối không truyền ra ngoài Chung Cực Kiếm Đạo của Bắc Minh đạo huynh.
Lời thề quanh quẩn trên đỉnh núi, Kỷ Ninh cười. Hắn vươn tay phải ra, ngón tay điểm nhẹ, một thần niệm trong suốt lấp lánh bay ra, bên trong chứa ghi chép tỉ mỉ về Chung Cực Kiếm Đạo, có hình ảnh diễn luyện chiêu thức kỹ càng. Đã là giao dịch thì Kỷ Ninh sẽ không quá keo kiệt.
Thanh Thạch Đạo Nhân lộ vẻ vui mừng nói:
– Thần niệm? Rất đa tạ Bắc Minh huynh!
Lúc trước Thanh Thạch Đạo Nhân nghĩ Kỷ Ninh sẽ ghi pháp môn vào ngọc giản cho gã xem, ai ngờ hắn trực tiếp tách ra một khối thần niệm. Truyền thừa bằng thần niệm ghi chép tỉ mỉ hơn ngọc giản nhiều. Ngọc giản ghi chép thường là chữ, hình, còn thần niệm thì chứa nhiều hình động.
Kỷ Ninh cười nói:
– Đây chỉ là một khối thần niệm.
Thanh Thạch Đạo Nhân vung tay lên:
– Đây là báu vật mà ta hứa đưa đạo hữu.
Ào ào ào!
Bên cạnh xuất hiện các giọt nước màu bạc to cỡ nắm tay, mỗi giọt tròn trịa, thị lực như Kỷ Ninh phải công nhận các giọt nước màu bạc này tròn vành vạnh, bên trong lấp lánh ánh sáng.
Thanh Thạch Đạo Nhân chỉ vào những giọt nước màu bạc:
– Đây chính là thân Đạo Quân áo bạc của Tây Tư tộc. Sử dụng nghi thức xả thân là hồn phách chân linh có thể đi vào trong giọt nước màu bạc hòa hợp làm một với giọt nước, trực tiếp hóa thành Đạo Quân áo bạc. Mỗi thân Đạo Quân áo bạc có thực lực cỡ cấp Thánh Thành Chi Chủ, có thể phát huy bao nhiêu thì tùy vào cảnh giới cao thấp.
Kỷ Ninh đã hiểu. Lúc trên ngôi sao trong Ma Tượng Thạch Bích, cảnh giới của ba tộc trưởng quá thấp, không thể phát huy sức chiến đấu vốn có của Đạo Quân áo bạc.
Hai mươi lăm giọt nước làm Kỷ Ninh rất giật mình, vì hai mươi lăm giọt tức là hai mươi lăm Đạo Quân áo bạc.
Kỷ Ninh kinh ngạc hỏi:
– Nhiều vậy?
Thanh Thạch Đạo Nhân gật đầu nói:
– Lúc trước ta có hai mươi chín giọt, nhưng đã cho người khác bốn giọt, chỉ còn lại hai mươi lăm giọt, đó là tất cả của ta.
Kỷ Ninh vội từ chối:
– Thanh Thạch huynh không cần cho ta hết.
Thanh Thạch Đạo Nhân lắc đầu nói:
– Nó vô dụng với ta. Người thân, bằng hữu ta quan tâm đã lần lượt rời đi. Với thực lực của ta thì chúng nó không giúp ích gì.
Kỷ Ninh thầm thổn thức.
Nguyên Viêm Long vực giới Mang Nhai Chúa Tể lợi hại nhất, muốn hết sức bồi dưỡng một tu hành giả nếu chỉ dựa vào ngoại lực tối đa chỉ xông đến Nhất Bộ Sinh Tử Đạo Quân. Dựa vào linh đan báu vật trở thành Nhất Bộ Đạo Quân thì khó tiến bộ tiếp, nên ai thành Tứ Bộ Đạo Quân đều là dựa vào bản thân chậm rãi tu luyện.
Chương 1505:
Còn hợp đạo càng chẳng ai giúp đỡ được.
Dù là Chí Tôn trong truyền thuyết cũng không thể giúp. Nếu hợp đạo dễ thành công vậy thì Chí Tôn có thể đào tạo Chúa Tể quy mô lớn, chiến dịch với Tây Tư tộc đã không khó khăn đến mức này.
Vì không ai giúp hợp đạo được nên các tu hành giả rất khó vượt qua đại hạn mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ. Những đại năng sống lâu hầu như rất cô đơn, tối đa chỉ kết bạn Vĩnh Hằng Đế Quân cùng đẳng cấp.
Có lẽ trong lòng các đại năng giả thấy tiếc nuối nhưng cũng nhìn thấu. Như Kỷ Ninh, hắn cảm thấy có thể cùng người nhà vượt qua mười vạn tám ngàn năm dài thì cuối cùng chịu chết cũng đáng.
Thanh Thạch Đạo Nhân nói:
– Trừ những thân Đạo Quân áo bạc ra ta có một báu vật quan trọng hơn cho đạo hữu. Thân Đạo Quân áo bạc có lẽ hơi quan trọng với một phương thế lực nhưng sợ là Chí Tôn không vừa mắt. Báu vật này của ta sẽ làm Chí Tôn hơi chú ý chút.
Nói rồi Thanh Thạch Đạo Nhân vung tay lên, một bóng người hiện ra, hình dạng dị tộc lông trắng mềm. Nó hơi vạm vỡ, hình người, toàn thân lông trắng, khuôn mặt chân chất.
Dị tộc lông trắng cung kính chào Thanh Thạch Đạo Nhân:
– Chủ nhân.
Thanh Thạch Đạo Nhân giới thiệu:
– Đây là Tây Tư hộ vệ, một loại khôi lỗi đặc biệt.
Kỷ Ninh gật gù:
– Khôi lỗi?
Ánh mắt đầu tiên Kỷ Ninh đã nhận ra dị tộc lông trắng không có hơi thở sự sống, giống khôi lỗi hơn.
Thanh Thạch Đạo Nhân nói:
– Khôi lỗi của Tây Tư tộc chinh chiến bên ngoài thông thường chia ba đẳng cấp, yếu nhất sánh bằng đỉnh Đạo Quân, tốt chút thì đến cấp Thánh Thành Chi Chủ, cao nhất là ngang ngửa Chúa Tể. Nhưng còn một số không thường thấy. Trong Tây Tư tộc vài người địa vị siêu cao hoặc có bối cảnh lớn dù họ thực lực yếu nhưng được phân phối hộ vệ.
Thanh Thạch Đạo Nhân tiếp tục bảo:
– trong đó có khôi lỗi hộ vệ, vì chúng nó trung thành nhất. Tuy khôi lỗi hộ vệ không có thực lực của Chúa Tể nhưng cũng cỡ đỉnh Thánh Thành Chi Chủ, ngang ngửa thực lực hai ta, vào phút then chốt có thể dây dưa với địch. Dù gặp Chúa Tể thì nó vẫn có thể giữ chân một chút, nó được luyện chế ra vì bảo vệ chủ nhân.
Mắt Thanh Thạch Đạo Nhân lộ tia hồi ức:
– Nói đến thì lúc trước nó bảo vệ chủ nhân có địa vị hơi cao, tham sống sợ chết nên mới chừa lại nhiều báu vật cho ta. Đáng tiếc nếu sớm gặp được thì muội muội của ta…
Thanh Thạch Đạo Nhân tỉnh táo lại, nói với Kỷ Ninh:
– Ha ha, lạc đề. Đạo hữu có thể luyện hóa Tây Tư hộ vệ, nó sẽ xem đạo hữu là chủ. Nó giỏi nhất là bảo vệ, đi mạo hiểm có nó bên mình vào phút then chốt có lẽ sẽ cứu mạng đạo hữu. Về sau lấy nó đi mời Chí Tôn chắc Chí Tôn sẽ đồng ý nhận, dù sao Tây Tư hộ vệ khá hiếm thấy.
Kỷ Ninh gật đầu.
Thanh Thạch Đạo Nhân nhìn hướng dị tộc lông trắng:
– Bạch Dung Đế Quân, từ hôm nay trở đi Bắc Minh huynh là chủ nhân của ngươi.
Dị tộc lông trắng lưu luyến:
– Chủ nhân…
Kỷ Ninh không kiềm được nói:
– Thanh Thạch huynh, thứ này chắc cũng có ích nhiều cho huynh?
Nguyên thần thứ hai của Thanh Thạch Đạo Nhân là Đế Quân áo đen ra ngoài mạo hiểm, thực lực cấp Chúa Tể thật sự, không cần hộ vệ này. Nhưng bản tôn Thanh Thạch Đạo Nhân không mạnh như vậy, người địa vị cao trong Tây Tư tộc dùng Bạch Dung làm hộ vệ thì chắc năng lực bảo vệ siêu cao, tại sao gã không dùng?
Thanh Thạch Đạo Nhân từ chối:
– Cái này đạo hữu không cần lo, ta tự có thủ đoạn của mình.
Kỷ Ninh không đùn đẩy nữa.
Thanh Thạch Đạo Nhân tùy ý ném một hồ lô cho Kỷ Ninh:
– Chủ yếu là Tây Tư hộ vệ và thân Đạo Quân áo bạc, mấy báu vật khác không ích gì cho đạo hữu, càng vô dụng với Chí Tôn. Bên trong hồ lô có một ít đạo phù, báu vật, uy lực lớn nhỏ khác nhau. Ba, năm món đỉnh cao nhất sánh bằng uy lực cấp Chúa Tể, đạo hữu cầm đi tặng cho thân nhân bằng hữu đi.
Kỷ Ninh gật đầu cười nhận:
– Ừm!
Mấy thứ này đúng là vô dụng với Kỷ Ninh, vì Chúa Tể tự mình ra tay cũng không làm gì được Kỷ Ninh, chưa chắc buộc hắn thi triển thân bất tử. Nhưng dùng để tặng cho người thân, ban cho đệ tử gì đó thì không tệ.
Lúc trước Kỷ Ninh có giết một vài Vĩnh Hằng Đế Quân, được nhiều báu vật, những thứ đó không giúp ích nhiều cho hắn. Đến đẳng cấp như Kỷ Ninh ít thứ gì có công dụng lớn với hắn.
Thanh Thạch Đạo Nhân hỏi:
– Đạo hữu còn cần gì không? Có gì cứ nói ra. lúc trước ta nói rồi, có thể giúp đạo hữu đối phó Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân. Có lẽ hơi khó nhưng cho ta đủ thời gian thì sẽ giết được họ.
Kỷ Ninh cười nói:
– Tạm thời không cần, nếu tương lai ta không hợp đạo thành công, trước khi thân chết đạo tiêu chẳng may kính nhờ Thanh Thạch huynh thì hy vọng lúc đó đừng từ chối.
Thanh Thạch Đạo Nhân gật đầu nói:
– Việc nhỏ.
Kỷ Ninh hỏi dồn:
– Phải rồi, Thanh Thạch huynh có bản đồ tỉ mỉ của Ngu Tinh Hải không?
Kỷ Ninh tích góp báu vật về sau sẽ xông Ngu Tinh Hải, có bản đồ tỉ mỉ nhất cao cấp nhất là bí mật của các đại năng giả, không truyền ra ngoài. Như chiến dịch thượng cổ văn minh tu hành giả rất đoàn kết, nhưng hiện tại Tây Tư tộc đã hủy diệt, giữa các tu hành giả không vô tư hưởng chung nữa.
Thanh Thạch Đạo Nhân cười to bảo:
– Ha ha ha! Đạo hữu hỏi đúng rồi, kỳ ngộ lần đó của ta là phát hiện trong Ngu Tinh Hải, nguyên thần thứ hai của ta hay mạo hiểm trong Ngu Tinh Hải. Ta không dám nói mình hiểu Ngu Tinh Hải nhất Viêm Long vực giới nhưng dám bảo đảm nằm trong ba người hàng đầu.
Thanh Thạch Đạo Nhân ném một quyển trục màu vàng ra, dặn dò:
– Đây, đó là bản đô sao tỉ mỉ của Ngu Tinh Hải. Nhưng đạo hữu hãy cẩn thận, Ngu Tinh Hải là một chiến trường trong cuộc chiến thượng cổ ngày xưa, tụ tập nhiều đại năng đỉnh cao nhất của hai phe. Các Chúa Tể đã chết rất nhiều, bên trong nhiều chỗ nguy hiểm, rất nhiều Chúa Tể dễ bị giết, đạo hữu hãy hết sức cẩn thận.
Kỷ Ninh giở bản đồ sao ra, liếc sơ ghi nhớ nhanh:
– Đã hiểu.
Thanh Thạch Đạo Nhân vung tay:
– Ha ha, không còn chuyện gì nữa thì chúng ta giải tán đi, nếu có việc đạo hữu hãy qua Đạo Minh tìm ta.
Thời không vặn vẹo lập tức bằng phẳng lại, một đường hầm khe hở không gian xuất hiện bên cạnh.
Kỷ Ninh nói:
– Không tiễn.
Hắn nhìn theo Thanh Thạch Đạo Nhân đi vào đường hầm khe hở.
Kỷ Ninh đứng một mình trên đỉnh núi, nhẹ gật đầu:
– Đã tới lúc đi Thanh Hoa động phủ, nhưng trước đó nên đi Ma Tượng Thạch Bích một chuyến.
Chương 1506:
Trận chiến Phi Tuyết Thánh Thành đã sớm kết húc, nhưng theo thời gian trôi qua nguyên Vô Tận Cương Vực đồn ngày càng rộng. Nhiều Đạo Quân bình thường dần biết tin, như trong Mang Nhai quốc, các Thế Giới cảnh ở Thập Nhị Cung đều nghe tin rung động liên quan Bắc Minh Đạo Quân.
Vô số tu hành giả bị rung động.
Trận chiến ấy đồn ồn ào, gì mà ‘Bắc Minh Đạo Quân với sức cá nhân đánh bại hai mươi mấy Đế Quân’, ‘Bắc Minh bẻ gãy nghiền nát chém giết tám Đế Quân, giết đám Đế Quân Phi Tuyết Thành Chủ chạy cắm đầu’, ‘Thực lực của Bắc Minh Đạo Quân gần Chúa Tể’, ‘Bắc Minh Đạo Quân cao hơn Thánh Thành Chi Chủ’, ‘Đệ nhất Đạo Quân từ xưa đến nay’.
Các loại tâng bốc, đám tu hành giả thấy hãnh diện thì một Đạo Quân có thực lực như thế.
Vô số tu hành giả ban đầu rất thắc mắc, không tin được. Nhưng rồi dần tìm hiểu, càng xác nhận tin tức là thật. Bọn họ càng hăng hái truyền bá, mãnh liệt còn hơn truyền thuyết về Tâm Kiếm Đế Quân, dù sao Tâm Kiếm Đế Quân là Vĩnh Hằng Đế Quân, còn Kỷ Ninh chỉ là một Đạo Quân.
Một Đạo Quân mà mạnh vậy sao?
Có thể nói trong trăm năm ngắn ngủi nguyên Vô Tận Cương Vực, vô số tu hành giả khi tụ hội tán dóc thường nhắc đến cái tên Bắc Minh Đạo Quân, nổi tiếng đến mức chỉ đứng sau ba Chúa Tể trong truyền thuyết.
Một ngôi sao hoang vắng.
Phừng phực!
Bề mặt ngôi sao hoang đôi khi bốc lên từng đợt lửa.
Phi Tuyết Thành Chủ nhỏ gầy lông mày trắng bay bay trốn trong một hiệp cốc của ngôi sao này. Lửa tuôn ra sẽ tự động tránh người Phi Tuyết Thành Chủ, gã ngồi xếp bằng trong hiệp cốc, mặt âm trầm lạnh lùng.
– Chết tiệt, buộc ta trốn đến tận cùng góc Vô Tận Cương Vực.
Phi Tuyết Thành Chủ không còn cách nào, vì cách Kỷ Ninh gần quá linh kiện phi chu vực giới hai bên sẽ có cảm ứng, gã chỉ có thể cố gắng trốn thật xa, gã biết không thể lộ ra phi chu vực giới của mình.
Kỷ Ninh, Cửu Trần chỉ biết Phi Tuyết Thành Chủ có linh kiện phi chu vực giới quan trọng chứ không biết gã có một phi chu hơi khiếm khuyết chút, còn có thể sử dụng phi chu vực giới này.
Phi Tuyết Thành Chủ chưa từng công khai bí mật đó, chỉ một mình gã biết.
Nếu công khai thì rắc rối to, ba Chúa Tể sẽ dốc hết sức ra tay, không tiếc mọi giá giết Phi Tuyết Thành Chủ. Vì một chiếc phi chu vực giới hoàn chỉnh có thể dễ dàng đi qua các vực giới, dị vũ trụ. Giá trị của phi chu vực giới cao không thua gì một tòa Xích Ba Điện.
Tất nhiên phi chu vực giới của Phi Tuyết Thành Chủ sứt mẻ còn cần tu sửa.
Mắt Phi Tuyết Thành Chủ đầy sát ý hận thù:
– Bắc Minh! Bắc Minh!
Trong người Phi Tuyết Thành Chủ rát cuồng bạo, vì cái tính hung hãn đó mới được nhiều kẻ tà ma cam lòng đi theo.
Như Huyết Vân Đế Quân thực lực ngang ngửa Phi Tuyết Thành Chủ nhưng không có khả năng gánh vác, vào lúc then chốt thì yếu mềm.
Phi Tuyết Thành Chủ rất bá đạo nên đủ sức làm lãnh tụ.
Phi Tuyết Thành Chủ vẫn rất tự tin:
– Không vội, không vội. Bây giờ ta cố gắng nhanh chóng sửa phi chu vực giới, khi nào sửa hoàn chỉnh, dựa vào phi chu vực giới có thể dễ dàng chạy trốn, dù là Mang Nhai Chúa Tể giỏi về đạo thời không nhất cũng không ngăn ta được.
Phi chu vực giới hoàn chỉnh có năng lực xuyên qua thời không siêu mạnh, vượt xa Mang Nhai Chúa Tể.
Phi Tuyết Thành Chủ gật gù:
– Ưm, không đối phó Bắc Minh được thì đi tìm Cửu Trần, trên người hắn cũng có linh kiện phi chu vực giới. Có lẽ linh kiện phi chu vực giới của Cửu Trần giúp ta sửa chữa phi chu. Cửu Trần, hừ, hình như là bằng hữu tốt sống chết của Bắc Minh. Không giết Bắc Minh được thì xử Cửu Trần trước!
Mắt Phi Tuyết Thành Chủ lấp lóe sát khí:
– hừ hừ, để ta xem Kỷ Ninh có thể làm gì ta được!
Sau đó Phi Tuyết Thành Chủ cau mày:
– Nhưng phải điều tra Cửu Trần đi đâu đã, theo tin ta biết thì thật lâu trước kia Cửu Trần đã vào Ngu Tinh Hải. Thật là không muốn sống nữa, chui vào! Nhưng nơi Cửu Trần đi chắc không có nguy hiểm gì với ta.
Phi Tuyết Thành Chủ quyết định:
– Đi Ngu Tinh Hải!
Đi Ngu Tinh Hải, truy sát Cửu Trần, cướp linh kiện phi chu.
***
Mọi buồn phiền tạm rời xa Kỷ Ninh, vì hắn đã rời khỏi Viêm Long vực giới, đi qua hắc ám vô tận đến Ma Tượng Thạch Bích.
Thành Tứ Bộ Đạo Quân nên tốc độ của Kỷ Ninh mau hơn nhiều.
– Đến rồi!
Chạy đi không lâu sau Kỷ Ninh tới Ma Tượng Thạch Bích.
Một Ma Tượng Thạch Bích màu bạc to lớn, lối vào vẫn mở. Những dân bản xứ thật lâu trước kia đã thăm dò rõ ràng, cho rằng không có cách ra ngoài. Bởi vậy tuy Kỷ Ninh đã rời khỏi Ma Tượng Thạch Bích mấy ức năm nhưng không ai đi ra. Thật ra dù có bước ra ngoài thì đối diện hắc ám vô tận cũng sẽ hoang mang bị lạc.
Vèo!
Kỷ Ninh qua đường hầm rất nhanh giáng lâm một ngôi sao dân bản xứ, trên ngôi sao vẫn còn thế lực Bắc Minh cung. Có lẽ cho đến nay bọn họ không biết Kỷ Ninh đã đi ra ngoài một chuyến.
Ầm!
Hang ổ Phất Ma tộc trong ba gia tộc lớn có nhiều tầng cấm chế che chở, có Tây Tư Pháp Bàn bảo vệ.
Nhưng cùng với tiếng nổ, một kiếm quang đáng sợ như nước cưỡng ép xuyên thấu qua các lớp che chở hang ổ Phất Ma tộc, dùng lực phá pháp mạnh mẽ phá mở.
Vô số tộc nhân trong Phất Ma tộc kinh hoàng bối rối.
– Cái gì?
– Chuyện gì xảy ra?
Tây Tư Pháp Bàn là Tây Tư tộc dùng để kiến thiết trận pháp che chở quy mô lớn, thường dùng một lần chín hoặc mười hai cái, thậm chí nhiều Tây Tư Pháp Bàn hơn để luôn bày trận. Những dân bản xứ không biết cách sử dụng, bọn họ có được Tây Tư Pháp Bàn quá ít, chỉ biết dùng một Tây Tư Pháp Bàn, còn lấy pháp lực của Đạo Quân thúc đẩy. Dù vậy uy lực của Tây Tư Pháp Bàn có thể ngăn cản Thánh Thành Chi Chủ bình thường.
Nếu có mấy chục Tây Tư Pháp Bàn cùng bày trận, Đế Quân khởi động thì uy lực lớn đến nỗi tám, mười Chúa Tể hợp sức vây công cũng không phá mở được. Đáng tiếc lúc trước Ba Lâm Chí Tôn giết tới, gãy nghiền nát, tùy ý phá hoại, nhiều Tây Tư Pháp Bàn bị tổn hại. Một số vật phẩm quá bình thường thì Ba Lâm Chí Tôn lười nhìn, chỉ có báu vật quý giá như phi chu vực giới là bị mang đi.
Các tộc nhân Phất Ma tộc nhìn thấy thiếu niên áo trắng đứng trên bầu trời.
– Tha mạng!
– Bắc Minh cung chủ tha mạng!
Kỷ Ninh cao cao tại thượng ra lệnh:
– Giao hết khôi lỗi cấp Đế ra, các ngươi chỉ được giữ lại một khôi lỗi cấp Hoàng!
– Rõ!
Các tộc nhân Phất Ma tộc dù kinh khủng, không cam lòng nhưng không ai dám phản đối. Trong thời gian dài dằng dặc bọn họ thống trị ngôi sao này, nhưng bây giờ đối diện Kỷ Ninh thì Phất Ma tộc không có một chút sức chống cự. Tây Tư Pháp Bàn che chở họ còn bị phá mở thì lấy gì chống đối đây?
Chương 1507:
Rất nhanh Kỷ Ninh mang đi khôi lỗi cấp Đế, khôi lỗi cấp Hoàng (sánh ngang với Tứ Bộ Đạo Quân), mang theo nhiều pháp môn của Phất Ma tộc. Thế là Phất Ma tộc chỉ còn một khôi lỗi cấp Hoàng, lực lượng mạnh nhất của bọn họ. Bằng vào khôi lỗi cấp Hoàng này có lẽ Phất Ma tộc có thể kéo dài hơi tàn. Đương nhiên trước kia Phất Ma tộc chèn ép người dữ quá, nếu bị vây công thì tiêu đời.
Kỷ Ninh lười xen vào việc của dân bản xứ trên ngôi sao, thực lực của hắn đã khác xưa, bẻ gãy nghiền nát cấm chế che chở của ba gia tộc lớn, hốt hết khôi lỗi cấp Đế, khôi lỗi cấp Hoàng, pháp môn tu hành.
Thật ra không có khôi lỗi cấp Đế thì ngôi sao dân bản xứ không ai có lực lượng vô địch thô bạo tuyệt đối, từ nay tiến vào thời đại khác.
Kỷ Ninh đi vào vùng đất bí ẩn trong ngôi sao dân bản xứ, di tích Tây Tư tộc.
Kỷ Ninh vung tay lên, khôi lỗi hộ vệ chân chất hiện ra:
– Bạch Dung, canh chừng lối ra.
Bạch Dung cung kính nói, đứng ở lối vào hành lang di tích:
– Tuân lệnh chủ nhân!
Kỷ Ninh gật đầu, hắn đã thử đánh nhau với khôi lỗi hộ vệ, dù hắn dồn hết sức vẫn không thể chiếm chút ưu thế nào. Bạch Dung như núi lớn chặn đường, Chúa Tể có đến cũng sẽ bị ngăn chặn lại. Có Bạch Dung thủ vệ thì đám khôi lỗi trong di tích không một con nào trốn thoát được.
Vèo!
Kỷ Ninh hóa thành luồng sáng bay vào phế tích cung điện hoang tàn. Một số cấm chế trong phế tích khổng lồ có vài khôi lỗi cấp Đế nhìn lén ra ngoài.
Kỷ Ninh không quan tâm chúng, hắn bay thẳng tới vùng đất trung tâm nhất.
– Ngươi lại tới!
– Bắc Minh, ngươi còn dám đến nữa?
Bốn luồng sáng bay ra, là bốn khôi lỗi cấp Thánh Thành Chi Chủ.
Kỷ Ninh thấy thế chậm tốc độ lại, cười nói:
– Bốn vị bằng hữu cũ, cùng ta rời khỏi di tích này đi. Ở đây cô đơn nhàm chán biết bao, thế giới bên ngoài mới đặc sắc.
Bốn khôi lỗi ở phía xa tỏa ra uy áp làm Kỷ Ninh hơi thổn thức. Năm xưa Kỷ Ninh dốc hết sức chỉ miễn cưỡng bám giữ một khôi lỗi, chủ yếu dựa vào kiếm thuật phòng ngự. Vì bốn khôi lỗi này con nào cũng tạo áp lực lớn cho Kỷ Ninh, đương nhiên chúng yếu hơn Phi Tuyết Thành Chủ một chút, nhưng dư sức áp chế hắn.
Bốn khôi lỗi bay tới, lòng thầm hưng phấn, vì ngày tháng không có đối thủ rất cô đơn. Chúng thậm chí không thể rời khỏi cấm địa này.
– Bắc Minh, ngươi còn dám đến? Không lẽ có cái gì dựa vào? Có trợ thủ nào sao?
Kỷ Ninh vươn hai tay ra, hai thanh Bắc Hồng kiếm từ sau lưng bay vào lòng bàn tay:
– Không có trợ thủ gì, chỉ muốn mời mấy vị cùng ra ngoài.
Kỷ Ninh cất bước tới trước nhàn nhã như đi dạo.
Bốn khôi lỗi nhìn nhau, xông lên:
– Lên!
Song kiếm của Kỷ Ninh như nước suối chảy róc rách không chỗ không ở, dễ dàng xuyên qua loan đao của đối phương. Bắc Hồng kiếm hóa thành nhiễu chỉ nhu dễ dàng quấn một khôi lỗi.
Kỷ Ninh khẽ thốt:
– Thu!Nguồn truyện audiosite.net
Khôi lỗi bị Kỷ Ninh thu vào động thiên, ba khôi lỗi còn lại biến sắc mặt.
Bị vây công mà dễ dàng bắt một khôi lỗi? Hai bên cách biệt quá lớn rồi.
Nên biết dù là Phi Tuyết Thành Chủ cũng bị Kỷ Ninh hạ gục trong một chiêu, đối diện bốn khôi lỗi bảo vệ cảnh giới kỹ xảo thấp chút thì hắn càng ứng đối nhẹ nhàng.
Kỷ Ninh đánh khoảng thời gian một chén trà thì bắt giữ hết bốn khôi lỗi. Chủ yếu có hai khôi lỗi có thể hóa thành thân bất tử rất khó bắt, buộc Kỷ Ninh thi triển bí thuật, ảnh chiếu thế giới, không ngừng điên cuồng tấn công tiêu hao năng lượng của đối phương, mãi khi khôi lỗi cạn kiệt năng lượng mới bắt giữ được.
Bốn khôi lỗi thủ hộ bị bắt giữ luyện hóa, nhận Kỷ Ninh làm chủ.
– Chủ nhân chắc sẽ không xóa bỏ khôi lỗi chi linh của chúng ta đi?
Kỷ Ninh cười nói:
– Ha ha, không cần lo. Ba tộc trưởng dân bản xứ lo lắng lộ ra di tích này nên mới xóa bỏ khôi lỗi chi linh, giờ di tích hầu như bị quét sạch rồi, cần gì xóa sổ nữa. Nếu xóa bỏ thì cảnh giới khôi lỗi chi linh mới sinh sẽ rất thấp, muốn đến thực lực như các ngươi bây giờ sẽ mất thời gian rất dài. Ta không làm chuyện tự chặt cánh tay mình.
Bốn khôi lỗi bảo vệ thế mới yên lòng.
Thật ra bọn họ đồng ý đi theo Kỷ Ninh, vì sẽ không bị nhốt mãi mãi trong phạm vi cấm địa nho nhỏ này nữa. Nhưng bọn họ phải tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân cũ, hết sức ứng đối tất cả kẻ địch xâm nhập.
Được rời khỏi đây thì hạnh phúc biết bao, nhưng bị xóa sổ khôi lỗi chi linh thì bi kịch, như tu hành giả thân chết hồn diệt.
Khôi lỗi cao gầy hỏi:
– Chủ nhân, khi nào chúng ta rời đi?
Kỷ Ninh cười đáp:
– Nhanh thôi, ta cẩn thận càn quét di tích này một lần mang các khôi lỗi cấp Đế đi, sau đó dẫn các ngươi rời khỏi. Lần trước ta và Cửu Trần đã gom báu vật trong phế tích này, chắc không sót lại bao nhiêu.
Lần trước Kỷ Ninh và Cửu Trần quét qua thật nhanh rồi trốn đi ngay, nhưng lần này hắn muốn xem xét kỹ càng.
Khôi lỗi cầm búa to nói ngay:
– Chủ nhân, chiếc chiến thuyền này tên là Hổ Huyệt chiến thuyền, binh khí chiến tranh có uy lực cực mạnh Tây Tư tộc dùng để chinh chiến. nhưng chiến thuyền đã bị phá hỏng hết, nhiều báu vật then chốt bị lấy đi. Số báu vật còn lại không đáng gì nhưng theo chúng ta suy đoán vẫn còn sót lại báu vật cực kỳ quan trọng.
Mắt Kỷ Ninh sáng rực:
– Cực kỳ quan trọng?
Bốn khôi lỗi thủ hộ đã bảo vệ cấm địa nên biết rất nhiều.
Khôi lỗi cao gầy nói:
– Đúng vậy, chủ nhân cũng biết chỗ này từng có hơn ba vạn Tây Tư tộc sinh sống, có nhiều cấm chế bảo vệ. Những cấm chế vừa muốn che chở phạm vi lớn vừa giữ uy lực mạnh như vậy cần có nguồn năng lượng, nó nằm bên dưới khu cung điện khổng lồ.
Kỷ Ninh lộ vẻ mừng rỡ, ra lệnh:
– Các ngươi dẫn đường.
– Tuân lệnh!
Khôi lỗi trung thành tuyệt đối, lúc trước chúng liều mạng vì Tây Tư tộc, nhưng sau khi bị Kỷ Ninh luyện hóa thì hoàn toàn đứng về phía hắn.
Khôi lỗi cao gầy chủ tòa cung điện rách nát phía trước:
– Chủ nhân, nguồn năng lượng có tám cây Ma Tước Tinh đặt ở lòng đất tám chỗ khu cung điện, nơi này là chỗ thứ nhất. Xới đất lên, trong phạm vi trăm dặm sẽ tìm ra cây Ma Tước Tinh đó.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
– Ừm!
Khôi lỗi thủ hộ cầm đoản mâu nhìn Kỷ Ninh:
– Để ta xới.
Kỷ Ninh gật đầu. khôi lỗi đoản mâu vung cây mâu ngắn, mũi mâu cắm phập xuống đất. Mặt đất trải từng lớp đá bị xới tung. Cung điện vốn đổ nát rất nhanh bị xé ra cái hố to mãi cho đến khi phát hiện cây Ma Tước Tinh.
Trong hố to dưới đất có một pháp đàn màu đen, pháp đàn đầy hoa văn, chính giữa hoa văn là một cây cột tinh đỏ như máu, bên trong có con phi cầm bay lượn không ngừng.