Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 249 [Chương 1495 đến 1500]
❮ sautiếp ❯Chương 1495:
– Sát trận thật đáng sợ!
Bọn họ cho rằng phen này Bắc Minh Đạo Quân gặp nguy hiểm rồi. Đối diện Phi Tuyết Thành Chủ dẫn dắt đám Đế Quân bày đại trận thì ai chịu nổi?
Kỷ Ninh bật cười:
– Bày trận? Chỉ có bấy nhiêu thủ đoạn?
Dao động vô hình lấy Kỷ Ninh làm trung tâm khuếch tán.
Thuật Tâm Lực Diệt Tuyệt!
Chung Cực Kiếm Đạo của Kỷ Ninh đến đệ tứ trọng thì thuật Diệt Tuyệt càng huyền diệu. Thuật Tâm Lực Diệt Tuyệt vốn lấy ảo diệu từ Chung Cực Kiếm Đạo. Ý diệt tuyệt đáng sợ xâm nhập hai mươi mấy Đế Quân, dù trận pháp lợi hại nhưng Tâm Lực của Kỷ Ninh không bị ảnh hưởng, trực tiếp xâm nhập hồn phách chân linh của từng Đế Quân.
Diệt sát!!!
Hai mươi mấy Đế Quân cảm thấy hồn phách chân linh của mình bị công kích mãnh liệt, bọn họ ỷ vào đạo tâm thống lĩnh chống cự trùng kích.
– A!
Tiếng hét thảm liên tiếp vang lên.
Trong hai mươi mấy Đế Quân có năm người tắt thở chết tại chỗ.
Kỷ Ninh hơi bất ngờ, uy năng của thuật Tâm Lực Diệt Tuyệt tăng lên nhiều. Nếu đối phó đỉnh Đạo Quân có lẽ có hy vọng trực tiếp giết chết, nhưng những Vĩnh Hằng Đế Quân này sống quá lâu, tôi luyện đạo tâm siêu mạnh, rất khó dựa vào thuật Tâm Lực Diệt Tuyệt trực tiếp giết chết. Tại sao một hơi giết được năm người?
Kỷ Ninh chợt hiểu ra:
– Cũng đúng, chỉ có chút pháp thân chết, pháp thân dù gì chỉ chứa chút thần niệm.
Trong pháp thân chứa chút thần niệm, hồn phách yếu hơn bản tôn nhiều, chống cự Tâm Lực trùng kích càng tụt hậu mảng lớn, nên có năm người chết ngay.
– Nguy rồi!
– Trận pháp phá!
– Mau, nhanh chóng biến trận!
Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân phát hiện ngay có rắc rối. Pháp thân của năm Đế Quân chết làm trận pháp có sơ hở sai sót, bọn họ phải biến trận ngay để bù đắp lỗi. Vì Huyết Bàn Thất Sát trận có ít nhất bảy người bày trận, nhiều thì không giới hạn số người, giờ hơi biến trận là nhanh chóng bù đắp thiếu sót được ngay.
Nhưng sự việc sẽ không dễ dàng như bọn họ tưởng tượng.
Sau thuật Tâm Lực Diệt Tuyệt, Kỷ Ninh thi triển ngay thuật Tâm Lực Huyễn Tinh.
– Huyễn Tinh thuật!
Huyễn thuật âm hiểm hơn thuật Diệt Tuyệt, càng lặng lẽ âm thầm bất giác dẫn một số Đế Quân cấp thấp vào ảo cảnh. Nên biết đạo tâm của Dạ Tuyền Đế Quân rất mạnh nhưng vẫn trúng huyễn thuật, có thể tưởng tượng thuật Huyễn Tinh của Kỷ Ninh có uy lực lớn cỡ nào. Thánh Thành Chi Chủ ngang ngửa cảnh giới với Kỷ Ninh có lẽ còn chống cự được, cảnh giới thấp hơn hắn một đẳng cấp lớn thì khó lòng ngăn cản.
Những Vĩnh Hằng Đế Quân còn sống có mười sáu vị rơi vào ảo cảnh.
Chết năm người, thêm mười sáu người rơi vào ảo cảnh.
Nguyên Huyết Bàn Thất Sát trận sụp đổ.
Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân xoe tròn mắt:
– Trận pháp… trận pháp của chúng ta…
Giờ những người còn giữ tỉnh táo được chỉ có năm Đế Quân, bao gồm hai người bọn họ, không cách nào bày ra Huyết Bàn Thất Sát trận được.
Kỷ Ninh liên tiếp thi triển ra thuật Tâm Lực Diệt Tuyệt, thuật Tâm Lực Huyễn Tinh rồi trực tiếp tấn công:
– Giết!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vô số tia chớp xuất hiện xung quanh Kỷ Ninh, đôi cánh vàng xinh đẹp giương cánh trên đầu hắn. Cánh vàng dẫn dắt vô số kiếm quang tia chớp tự nhiên cấu thành kiếm đạo thế giới hỗn độn. Cạnh vàng bay xé gió chớp mắt giết hướng đám Đế Quân.
Cánh vàng bay quá mau, nhanh hơn tốc độ bay của Kỷ Ninh gấp chục lần.
Phập phập phập phập phập!
Chung Cực Kiếm Đạo chi Âm Dương thức!
Kết hợp hai bí thuật cấp Chúa Tể tiểu thành khiến Âm Dương thức có uy lực lớn không tưởng.
Cánh vàng chuyên chém giết những thần thể bản tôn Đế Quân, vì các pháp thân sánh bằng pháp bảo vĩnh hằng cực phẩm, không thể giết được. Thông thường thần thể của các Đế Quân khá yếu ớt. Kỷ Ninh được đến pháp môn quý giá, dùng nhiều báu vật mới tu hành thần thể đến trình độ sánh bằng pháp bảo vĩnh hằng cực phẩm.
Những Đế Quân đa số thần thể ngang ngửa vĩnh hằng hạ phẩm, có một ít thì bằng vĩnh hằng trung phẩm, rất hiếm hoi có người bằng vĩnh hằng thượng phẩm.
Nếu bọn họ liều mạng chống cự có lẽ làm được, nhưng bây giờ trúng huyễn thuật không chút sức kháng cự, mặc kệ Kỷ Ninh công kích nên làm sao họ chịu nổi?
Giống lúc Kỷ Ninh còn nhỏ yếu lần đầu tiên đi Thanh Hoa động phủ, khi đó tuy thần thể sánh bằng vĩnh hằng hạ phẩm nhưng bị người trông coi động phủ đánh suýt mất mạng. May mắn lúc đó hắn mặc Chúa Tể giáp y, đám Đế Quân không có báu vật giống vậy.
Phập phập phập!
Trong phút chốc sáu Vĩnh Hằng Đế Quân bị mép cánh vàng sắc bén cắt trúng, rồi bị vô số tia chớp nghiền nát chết tại chỗ.
Hai Vĩnh Hằng Đế Quân có thần thông hộ thể khá mạnh chặn lại được.
Kỷ Ninh không chút nương tình:
– Lại là sáu tên.
Đối với đám Đế Quân Phi Tuyết ma cung này Kỷ Ninh chỉ có sát ý, vì những tên này đã vượt qua phạm trù lạnh lùng vô tình, đến đẳng cấp ma rồi. Nên bọn họ mới chọc giận rất nhiều Đế Quân, khiến các Đế Quân muốn giết chết. Nhưng bọn họ đoàn kết lại hình thành thế lực khổng lồ, những Đế Quân không dám chọc vào.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Các pháp thân Đế Quân bị kiếm quang trùng kích phát ra tiếng đinh đang, chặn lại được.
Ba Đế Quân còn tỉnh táo hoàn toàn ngây người. Trong khoảnh khắc chết thêm sáu Vĩnh Hằng Đế Quân? Lúc này bọn họ nhận ra Bắc Minh Đạo Quân có thực lực dễ dàng tiêu diệt bọn họ.
– Thành chủ, không thể địch lại được!
– Thành chủ, chúng ta đi trước!
– Hả?
– Cái… này…
Hai Đế Quân có thần thông hộ thể mạnh sau khi trúng huyễn thuật khó khăn thoát ra cũng sợ ngây người, hốt hoảng chạy trốn. Bọn họ không rảnh tiếc của, sử dụng vật giữ mạng chạy cuống cuồng. Vì bị kiếm đạo thế giới hỗn độn, ảnh chiếu thế giới áp chế làm tốc độ bay chậm rùa, bọn họ không muốn ở lại đây.
Lúc trước là Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân dẫn theo đám Đế Quân vây công, nhưng chỉ tích tắc sáu Vĩnh Hằng Đế Quân chết, năm pháp thân Đế Quân chết, những pháp thân Đế Quân khác trúng huyễn thuật.
Đám Đế Quân còn sống chạy tứ tán.
Còn mỗi mình Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân là bình an.
Huyết Vân Đế Quân sắc mặt khó xem nhìn vô số tia chớp, cánh vàng rợp trời:
– Bí thuật này… Phi Tuyết, lúc trước ngươi dám nói hắn yếu hơn ngươi một chút? Chỉ tính bí thuật này đã hơn xa ngươi và ta.
Phi Tuyết Thành Chủ nóng ruột nóng gan nói:
– Sao ta biết bây giờ hắn mạnh đến thế?
Phi Tuyết Thành Chủ chợt biến sắc mặt nói:
– A? Bắc Minh đâu? Sao bỗng biến mất?
Huyết Vân Đế Quân tái mặt, cũng phát hiện Kỷ Ninh mất tích:
– Ám sát độn thuật, nghe đồn hắn am hiểu ám sát độn thuật!
Hai người sợ điếng hồn.
Huyết Vân Đế Quân quát khẽ:
– Huyết Hải Vô Tận!
Chương 1496:
Huyết Vân Đế Quân lập tức thi triển ra thủ đoạn thân bất tử biến thành biển máu hùng hồn tràn ngập xung quanh bảo vệ Phi Tuyết Thành Chủ.
Phập!
Một luồng kiếm quang xé rách sóng biển đỏ máu.
Huyết Vân Đế Quân, Phi Tuyết Thành Chủ biến sắc mặt kêu lên:
– Là Bắc Minh!
Kỷ Ninh áo trắng ba đầu sáu tay hiện hình, tay cầm sáu thanh Bắc Hồng kiếm xé rách sóng biển màu máu giết hướng Phi Tuyết Thành Chủ.
Kỷ Ninh lạnh lùng quát:
– Phi Tuyết, chịu chết đi!
Tốc độ của cánh vàng bí thuật Thần Dực Kiếm Quang nhanh vượt sức tưởng tượng, Kỷ Ninh thì chậm hơn chút nhưng vẫn mau hơn Phi Tuyết Thành Chủ. Đặc biệt lúc này Phi Tuyết Thành Chủ bị ảnh chiếu thế giới áp chế, nhưng gã không nhận thua, cũng biến ra sáu cánh tay cầm sáu thanh chiến đao xông hướng Kỷ Ninh.
Xoẹt!
Kiếm như nước, sóng nước như triều.
Từng đợt sóng triều hết sức dịu dàng triền miên như cánh tay tình nhân.
Phi Tuyết Thành Chủ biến sắc mặt:
– A?
Phi Tuyết Thành Chủ hết sức vận dụng sáu thanh chiến đao ngăn cản kiếm thuật âm nhu vô hình của Kỷ Ninh. Nhưng hắn thi triển Tâm kiếm thuật khiến kiếm càng thêm quỷ mị, tốc độ mau hơn nhiều, Phi Tuyết Thành Chủ không cản nổi.
Hai luồng kiếm quang nhanh chóng quấn người Phi Tuyết Thành Chủ tựa như nhiễu chỉ nhu, từng vòng từng vòng quấn quanh gã.
Vèo!
Phi Tuyết Thành Chủ hóa thành các hạt tuyết chạy trốn rồi ngưng tụ ở phía xa.
Kỷ Ninh nhức đầu:audio truyện main thuần tu: Không ngựa giống, không lão tàn…bao hay, bao hấp dẫn giành cho các đại lão. Thỉnh…!
– Trốn?
Kỷ Ninh không có nắm chắc giết Phi Tuyết Thành Chủ, vì thân bất tử của đối phương rất khó chơi.
Phi Tuyết Thành Chủ hoảng hốt tim đập nhanh:
– Tại sao mạnh như thế? Kiếm của hắn quá nhanh, mới đụng độ đã đánh bại ta.
Lúc trước Phi Tuyết Thành Chủ dễ dàng nghiền áp Kỷ Ninh, nếu không nhờ Chúa Tể giáp y thì gã đã thành công chém chết hắn. Giờ phút này chênh lệch giữa Phi Tuyết Thành Chủ và Kỷ Ninh giống như cách biệt của hai người lúc trước. Ưu thế của Kỷ Ninh thậm chí lớn hơn chút.
Kỷ Ninh thu về năm thanh Bắc Hồng kiếm, sáu cánh tay cùng nắm một thanh kiếm dốc hết sức thi triển thức uy lực lớn nhất: Chung Cực Kiếm Đạo chi Thiên Băng thức.
– Diệt cho ta!
Bùm!
Bầu trời Thánh Thành tựa như cả không gian sụp đổ.
Trên bầu trời tối đen dường như dấy lên sóng triều hùng dũng, đó là sóng triều diệt tuyệt tất cả. Từng đợt kiếm sóng làm những người xem sinh ra cảm giác không thể địch lại.
Mang Nhai Chúa Tể núp trong bóng tối phía xa thầm giật mình:
– Kiếm chiêu mạnh quá!
Vào khoảnh khắc này nhân quả cũng bị trấn áp.
Thời không dao động ngừng lan tỏa.
Huyết Vân Đế Quân hóa thành biển máu cũng sinh ra nỗi sợ kinh hoàng.
Uy năng tuyệt đối đó làm người sợ hãi nhất.
– Không thể nào!
Phi Tuyết Thành Chủ không dám tin, gã vận dụng sáu thanh chiến đao hết sức ngăn cản.
Bùm!
Tựa như châu chấu đá xe, trước kiếm quang đáng sợ hóa thành sóng triều, Phi Tuyết Thành Chủ bị nghiền áp trong khoảnh khắc, thần thể tan vỡ thành vô số bông tuyết. Tuyết lất phất ở phía xa ngưng tụ thành Phi Tuyết Thành Chủ mặt trắng bệch. Phi Tuyết Thành Chủ không bị thương tích gì nhưng tâm linh chịu trùng kích quá lớn.
Huyết Vân Đế Quân muốn trốn:
– Phi Tuyết, Bắc Minh quá mạnh, không thể nào so sánh, chúng ta đi thôi.
Phi Tuyết Thành Chủ như phát cuồng truyền âm hét to:
– Đi? Làm sao đi? Kiếm của hắn uy năng quá mạnh, trấn áp thời không, chúng ta muốn xé rách thời không chạy trốn cũng không được! Phải nhờ vào báu vật mới có thể chạy thoát. Đã nhất định phải dùng báu vật vậy thì chúng ta hãy sử dụng vật giữ mạng liều với hắn một phen, hai chúng ta mỗi người dùng một món có lẽ có thể chém giết hắn!
Huyết Vân Đế Quân cứng người.
Phi Tuyết Thành Chủ truyền âm thuyết phục:
– Không giết hắn thì ngày nào hắn sống là ngày đó chúng ta phải trốn chui trốn nhủi. Liều một phen đi, hắn không có thân bất tử, có lẽ sẽ chết.
Huyết Vân Đế Quân cũng cảm thấy lần này quá uất nghẹn:
– Được!
Nếu hai người sợ hãi chạy cuống cuồng thì hễ Kỷ Ninh còn sống là họ cứ trốn mãi.
Liều một phen đi, có lẽ sẽ giết được Đạo Quân đáng sợ này.
Phi Tuyết Thành Chủ lấy ra trường mâu màu xám đã gãy:
– Đi!
Trường mâu xám bay qua không trung, rất bình thường, chẳng lộ ra hơi thở gì. Nhưng vô số tu hành giả xem cuộc chiến trong Thánh Thành cảm giác nỗi sợ hãi hùng đến từ bản năng. Bọn họ hiểu rằng trường mâu màu xám đó hơi phát tán chút uy năng đủ giết họ rồi.
Tay Huyết Vân Đế Quân cũng cầm một vầng sáng cong cong, mắt thường khó thấy rõ hình dạng thật:
– Giết!
Huyết Vân Đế Quân cắn răng, vầng sáng bay khỏi tay lão.
Xoẹt!
Trên bầu trời xuất hiện vầng trăng sáng rực rỡ, ánh trăng mông lung, ánh sáng dịu dàng. Vầng trăng khuyết xinh đẹp bay hướng Kỷ Ninh, nhìn như chậm chạp nhưng mau hơn trường mâu xám một chút.
Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân khát vọng nhìn, đây đã là hy vọng cuối cùng của họ:
– Phải chết!
Một vầng trăng khuyết nhìn chậm nhưng thật ra tốc độ mau đến khó tin. Nó tỏa ánh sáng mông lung bao phủ Kỷ Ninh làm hắn muốn dựa vào “Vô ảnh độn thuật” tránh né cũng không được.
Kỷ Ninh hừng hực chiến ý, ba đầu sáu tay cầm sáu thanh Bắc Hồng kiếm thi triển kiếm thuật phòng ngự:
– Đây là lực lượng đẳng cấp Chúa Tể sao? Vừa lúc để ta thử uy lực của nó.
Vút!
Trăng khuyết chớp mắt bay đến trước mặt Kỷ Ninh, vật xinh đẹp nhưng mang theo uy hiếp đáng sợ.
Kiếm quang của Kỷ Ninh lóe sáng tựa như thủy triều dịu dàng nhất, thủy triều hình thành vòng xoáy xung quanh hắn cũng biến thành lỗ đen. Mép lỗ đen lăn tăn thủy triều kiếm quang.
Phụp!
Trăng khuyết nhẹ nhàng bay vào lỗ đen.
Bùm!
Bầu trời Thánh Thành nổ tung, thời không nổ, từng tầng duy độ không gian vặn vẹo khác nhau.
Kỷ Ninh không kiềm được bị chấn bay ngược nhanh ra sau.
Cảm nhận lực lượng bị nhiều lớp suy yếu vẫn đánh trúng toàn thân, Kỷ Ninh nở nụ cười, cơ thể tê tê khá dễ chịu. Kỷ Ninh tu luyện lâu như vậy cộng thêm nhiều cơ duyên rốt cuộc có thể nhẹ nhàng ngăn chặn lực lượng cấp Chúa Tể công kích.
Mặc dù vẫn bị nó áp chế nhưng khí huyết Kỷ Ninh vững vàng, không bị chấn hộc máu, có thể thấy chênh lệch không phải quá mức.
Kỷ Ninh nở nụ cười:
– Bây giờ ta đã đứng trên đỉnh Thánh Thành Chi Chủ, cách cấp Chúa Tể rất gần. Hơn nữa kiếm thuật của ta rất giỏi về phòng ngự, báu vật Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân liều mạng không có sức uy hiếp gì lớn với ta.
Xoẹt!
Trường mâu màu xám thoạt trông bình thường bay đến trước mắt Kỷ Ninh. Trường mâu bình thường, mũi mâu ẩn chứa uy năng hủy diệt siêu đáng sợ.
Kỷ Ninh nhìn trường mâu bay tới gần mình, hắn còn rảnh rỗi quan sát đánh giá:
– Xem phong cách thì giống Tây Tư tộc để lại. Không biết Tây Tư tộc dùng thủ đoạn gì khiến mũi trường mâu ẩn chứa uy lực đáng sợ như vậy.
Chương 1497:
Trước mặt Kỷ Ninh lại xuất hiện thủy triều kiếm, thủy triều hình thành vòng xoáy lỗ đen chặn lại trường mâu xám bắn tới.
Rắc!
Thời không trên cao bị xé rách miệng vết thương vặn vẹo, lực lượng màu xám xuyên qua vết thương này.
Kỷ Ninh bị chấn lại bay ra sau.
Nói thì chậm nhưng thật ra mặt trăng cong và trường mâu mộc mạc liên tiếp công kích Kỷ Ninh, đánh hắn không ngừng bay ngược ra sau. Nhưng dù Kỷ Ninh bị yếu thế lại không hộc máu, càng đừng nói tới bị thương nặng.
Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân ngây ngốc:
– Cái gì? Sao… có thể…
Phi Tuyết Thành Chủ vừa thấy tức giận vừa không cam lòng:
– Đối diện uy năng cấp Chúa Tể mà hắn ngay mặt ngăn chặn được, thậm chí không bị thương quá lớn?
Phi Tuyết Thành Chủ hiểu rằng cách biệt giữa mình và Bắc Minh Đạo Quân quá lớn. Bắc Minh Đạo Quân không chỉ có công kích lợi hại, về mặt phòng ngự cũng khủng bố, lực lượng cấp Chúa Tể bị hắn chặn lại dễ dàng.
Huyết Vân Đế Quân đau khổ nói:
– Phi Tuyết, chúng ta thua, thua thật rồi. Chúng ta không đánh lại hắn, không có chút hy vọng nào.
Huyết Vân Đế Quân xé mở đường hầm thời không hóa thành sóng máu lao vào trong chạy trốn.
Trong lòng Phi Tuyết Thành Chủ có rất nhiều suy nghĩ.
Gã từng nằm trong hàng đỉnh cao nhất Viêm Long vực giới, một trong tám Thánh Thành Chi Chủ.
Nhưng bây giờ chỉ vì một Đạo Quân đánh Phi Tuyết Thành Chủ chật vật trốn, gã biết dựa vào sức mình không có chút khả năng đấu lại Kỷ Ninh.
Phi Tuyết Thành Chủ nhìn chăm chú Kỷ Ninh ở phía xa:
– Thua, thua. Nhưng ta sẽ không bỏ qua như vậy, ta tuyệt đối không bỏ qua!
Đạo Quân lúc trước không đáng lọt vào mắt gã nay trở thành kẻ địch đáng sợ nhất. Phi Tuyết Thành Chủ không nghĩ nhiều nữa, lập tức xé rách khe hở thời không chạy đi. Vì Kỷ Ninh bị uy năng cấp Chúa Tể đánh lén, Chung Cực Kiếm Đạo chi Thiên Băng thức trấn áp thời không sớm bị phá giải nên Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân có thể dễ dàng xé thời không chạy trốn.
Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân hiểu rõ sự chênh lệch nên sáng suốt chọn chạy trốn.
Kỷ Ninh lại đứng giữa hư không, xung quanh không có tu hành giả khác. Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân đã xé rách thời không chạy trốn. Các pháp thân Đế Quân thì đã chạy tứ tán ngay khi Kỷ Ninh bị trường mâu mộc mạc, trăng khuyết công kích. Dù sao dựng dục pháp thân cường đại không dễ dàng, bọn họ không muốn vứt bỏ pháp thân.
Thế là trên bầu trời Thánh Thành chỉ có một thiếu niên áo trắng đứng lặng.
Cảnh này khiến vô số tu hành giả toàn Thánh Thành nhìn chăm chú, hàng vạn Đạo Quân ngơ ngẩn nhìn. Không ai ngờ sẽ có kết cục như vậy.
– Phi Tuyết Thành Chủ trốn, một đống Đế Quân chết, một số khác chạy thoát.
– Hoặc chết hoặc trốn, bây giờ trên bầu trời Thánh Thành chỉ còn một mình Bắc Minh Đạo Quân.
– Quá mạnh.
– Bắc Minh Đạo Quân đánh hai mươi mấy Đế Quân không chịu nổi.
– Thánh Thành Chi Chủ cũng không địch lại Bắc Minh Đạo Quân.
Vô số tu hành giả kích động phát cuồng, bọn họ thi nhau truyền tin cho bằng hữu thân thiết biết.
Tin tức trước giờ chưa từng có, khó tin chưa bao giờ nghe qua điên cuồng khuếch tán bốn phương tám hướng. Mỗi Đạo Quân được tin tức này, một số Đế Quân ẩn cư hoàn toàn bị rung động.
Cái gì? Một Đạo Quân hoàn toàn đánh bại thế lực Phi Tuyết Thánh Thành nằm trong tám Thánh Thành?
Pháp thân Kỳ Ẩn Đế Quân, An Thần Đế Quân tộc Sinh Mệnh Vĩnh Hằng đang đi trên đường bị giật mình kêu lên:
– Cái gì? Hắn… Hắn mạnh vậy sao?
– Đi nhanh lên!
– Mau!
Bọn họ lao đi với tốc độ nhanh nhất.
Trong một thế giới xinh đẹp được ánh sáng rực rỡ vô tận bao phủ, trong một cung điện nằm ở nơi cao nhất thế giới, một lão nhân tóc dài màu bạc với đôi cánh trắng bước ra.
Lão nhân vẻ mặt giật mình nói:
– Một Đạo Quân mà đánh Phi Tuyết, Huyết Vân chạy tan tác? Đối diện báu vật uy năng cấp Chúa Tể mà có thể ngay mặt ngăn chặn? Ta luôn tiềm tu hòng đến cấp Chúa Tể, không ngờ Viêm Long vực giới hiện giờ sinh ra Đạo Quân lợi hại vậy. Đạo Quân mà mạnh như thế, có lẽ ta sẽ tìm được hy vọng đến cấp Chúa Tể thông qua hắn.
Lão nhân tóc bạc cánh đen cất bước hóa thành luồng sáng chớp mắt xuyên qua thời không mất hút.
Một bà lão mặt nhăn nheo bước ra từ nhà gỗ, một số sinh linh phàm tục sống quanh bà.
– Không thể nào! Tin tức có bị sai lầm không? Đạo Quân sao mạnh vậy được? Nhưng những Đế Quân Đạo Minh cũng truyền tin giống nhau cho ta, Đạo Quân thật sự mạnh thế sao?
Khuôn mặt bà lão nhanh chóng thay đổi, rất nhanh biến thành cao quý ung dung, quần áo trở nên hoa lệ.
Nữ nhân ung dung phất tay xé khe hở thời không bước vào trong.
Rất nhiều lão già Đế Quân ẩn cư lâu thật lâu, sự sống chết đã thành điều bí ẩn, bình thường họ không tiếp xúc với bên ngoài, cùng lắm vài bạn già có cách liên lạc bí ẩn. Nhưng khi vài bạn già truyền tin cho họ biết cuộc chiến Phi Tuyết Thánh Thành thì đám già ẩn cư rục rịch.
Bọn họ ẩn cư vì không muốn bị nhiều việc quấn thân, chỉ muốn yên tĩnh tu hành, sống một cuộc sống mình thích.
Bọn họ đều theo đuổi bước chân vào Chúa Tể, vì từng có Đế Quân làm hành động Vĩnh Hằng Đế Quân tu luyện dần dần bước vào Chúa Tể.
Bây giờ có một Đạo Quân mạnh đến mức này tự nhiên hấp dẫn các phương.
***
Mang Nhai Chúa Tể đã đến từ lâu, luôn âm thầm quan sát mọi chuyện xảy ra. Mặc dù bị giật mình nhưng lão vẫn giữ sự bình tĩnh. Nhưng khi Kỷ Ninh đối diện trăng khuyết, trường mâu mộc mạc đánh lén mà có thể ngay mặt ngăn cản thì Mang Nhai Chúa Tể giật nảy mình.
Mang Nhai Chúa Tể kinh ngạc nói:
– Đó là báu vật Tây Tư tộc để lại, uy năng hoàn toàn sánh bằng một kích hết sức của Chúa Tể, chỉ yếu hơn đòn hết sức của ta chút xíu nhưng cũng đến đẳng cấp Phong Vũ, Minh Lan. Hai lần báu vật đánh lén nối tiếp nhau mà Bắc Minh chỉ ỷ vào kiếm thuật ngăn cản được.
Mang Nhai Chúa Tể bị rung động:
– Tuy hắn bị áp chế nhưng thật sự ngay mặt ngăn cản được, thực lực của hắn đã là đỉnh cao nhất trong Thánh Thành Chi Chủ, ngang ngửa hai vị lãnh tụ Đạo Minh. Khó tin, không tin được. Khuyết điểm duy nhất của hắn có lẽ là thân bất tử, tu hành kiếm đạo bình thường không có thân bất tử, vậy thì năng lực giữ mạng kém chút.
Mang Nhai Chúa Tể không biết rằng Kỷ Ninh đã tu hành ra thân bất tử: Thân Vô Ảnh, nhưng uy năng cấp Chúa Tể đánh lén chưa đủ trình độ buộc hắn sử dụng thân bất tử.
– Kiếm thuật phòng ngự của hắn quá mạnh, có lẽ chỉ dựa vào kiếm thuật hắn có thể phòng thủ được Minh Lan, Phong Vũ. Còn ta? Hắn dù sao là thành viên Mang Nhai quốc, ta sẽ không tấn công hắn.
Chương 1498:
Mang Nhai Chúa Tể chợt cười:
– Thật không ngờ bất giác tiểu tử Bắc Minh đã thật sự không sợ bất cứ đối thủ nào trong Viêm Long vực giới nữa. Hắn chỉ là Đạo Quân, hắn đã làm gì để đi tới bước này được? Xưa nay thậm chí trong truyền thuyết ta cũng không nghe nói có Đạo Quân mạnh vậy.
Ánh mắt Mang Nhai Chúa Tể nhìn Kỷ Ninh có chứa tia tìm tòi:
– Chắc chắn có bí mật gì đó.
Mang Nhai Chúa Tể rất khát vọng, khao khát muốn tìm hiểu huyền bí của Kỷ Ninh, có lẽ sẽ giúp ích cho thực lực của lão.
Mang Nhai Chúa Tể là đệ nhất Chúa Tể trong Viêm Long vực giới nhưng còn nhiều vực giới, dị vũ trụ khác, vẫn có người mạnh hơn lão.
Trên bầu trời Thánh Thành chỉ một mình Kỷ Ninh áo trắng đứng.
Kỷ Ninh liếc mắt nhìn phía xa, có một hướng lờ mờ cho hắn cảm giác Mang Nhai Chúa Tể tại đó, hướng khác có mấy vị đại năng đang nhìn.
Kỷ Ninh ngó hướng cung điện nguy nga phía xa:
– Phi Tuyết ma cung.
Hắn đang nhìn Phi Tuyết ma cung.
Bùm!
Kỷ Ninh chợt biến thành người khổng lồ cao trăm vạn trượng, hai tay chộp Phi Tuyết ma cung cưỡng ép nhổ lên, nguyên ma cung nổi lên nhiều phù văn cấm chế cố gắng bảo vệ kiềm lại. Kỷ Ninh quan sát, hắn dùng cách cưỡng ép này để quan sát hết ảo diệu cấm chế, dễ dàng phá tan cấm chế hủy nguyên Phi Tuyết ma cung.
Vô số tu hành giả trong Thánh Thành càng hưng phấn xem.
– Oa!
– Bắc Minh Đạo Quân đang nhổ Phi Tuyết ma cung!
– Định bưng luôn nguyên ma cung?
Tu hành giả tầng dưới chót như bọn họ ham hố thiên hạ loạn, với bọn họ dù có nhiều Đế Quân hơn chết đi cũng chỉ là đề tài câu chuyện nói sướng mồm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kỷ Ninh nhổ Phi Tuyết ma cung, hiện ra ba đầu sáu tay, bốn cánh tay cầm Bắc Hồng kiếm chuẩn bị bài trừ cấm chế.
Một giọng nói vang lên:
– Bắc Minh Đạo Quân.
Kỷ Ninh ba đầu sáu tay cao trăm vạn trượng, ba cái đầu cùng ngước lên nhìn trời.
Một dị tộc đầu hói lông vàng xuất hiện trên bầu trời, lông vàng toàn thân tỏa ánh sáng mông lung, khí thế hùng hồn ngang ngửa Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh chào:
– Kim Tự Đế Quân.
Kim Tự Đế Quân nói:
– Bắc Minh Đạo Quân đã giết nhiều Đế Quân, Phi Tuyết, Huyết Vân cũng chật vật trốn, đã đủ rồi. Đừng hủy Phi Tuyết ma cung, dù sao thuộc thế lực tám Thánh Thành, lúc trước Đạo Minh bàn bạc rồi quyết định. Dù ngươi có thể đánh bại bọn họ một lúc thì chờ qua mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ sau, nếu ngươi không hợp đạo thành công Phi Tuyết ma cung vẫn sẽ lại nổi lên.
Kỷ Ninh cau mày, hắn không tự tin việc hợp đạo, nếu thất bại thì hắn thân chết hồn diệt, Phi Tuyết Thành Chủ sẽ lại chui ra.
Giọng Kỷ Ninh ồm ồm vang vọng thiên địa:
– Mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ sau, khi đó Phi Tuyết ma cung là nổi lên hay tuột dốc là chuyện của mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ sau. Bắc Minh ta hễ còn sống thì nhất định nhổ bỏ Phi Tuyết ma cung, ai dám to gan tự xưng là đệ tử Phi Tuyết ma cung, hễ ta biết tin nhất định giết không tha!
Giọng Kỷ Ninh văng vẳng khắp thiên địa:
– Ta sống ngày nào thì Phi Tuyết ma cung đừng mơ nổi lên!
Kỷ Ninh đang tuyên bố quyết định.
Quyết định của đại năng đứng trên đỉnh Viêm Long vực giới, Chúa Tể cũng không làm gì được hắn, ai đều phải suy xét thận trọng.
Kim Tự Đế Quân đứng giữa không trung nhẹ lắc đầu nói:
– Ài, ngươi đã quyết định như thế thì ta không khuyên nhiều nữa. Ta chỉ có thể nhắc nhở ngươi dù sao là một đoàn Vĩnh Hằng Đế Quân, tuy ngươi giết một ít nhưng càng nhiều người rải rác các nơi. lúc ngươi mạnh có lẽ bọn họ tránh né ngươi, chờ sau này ngươi chết sợ là hậu bối của ngươi sẽ có rắc rối.
Kỷ Ninh mắt lóe tia sáng lạnh.
Đám Đế Quân của Phi Tuyết ma cung đều là ma đầu, nếu Kỷ Ninh chết sau này bọn họ trả thù sẽ tìm đến tam giới, Thiên Thương cung.
Nhưng Kỷ Ninh dám làm như thế, thì dĩ nhiên không sợ những ma đầu kia.
Một vì tam giới rất ẩn khuất, chưa từng công khai, không ai biết quê hương của Kỷ Ninh ở tam giới.
Thứ hai, tiếp theo Kỷ Ninh sẽ đi Ma Tượng Thạch Bích một chuyến, mang đi bốn khôi lỗi sức chiến đấu cấp Thánh Thành Chi Chủ, một số pháp bảo Tây Tư tộc đưa về cho tam giới.
Dù có thế nào, nếu tương lai Kỷ Ninh không hợp đạo thành công, thân chết đạo tiêu thì hắn vẫn sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Thiên Thương cung cũng không cần Kỷ Ninh lo, vì Thiên Nhất Đế Quân giỏi nhất là thủ đoạn thân bất tử, Thánh Thành Chi Chủ cũng không làm gì gã được.
Kỷ Ninh nhìn thẳng Kim Tự Đế Quân:
– Trả thù ta? Chúng muốn trả thù thì việc đầu tiên là phải sống đến ngày ta chết đã.
Kỷ Ninh sẽ không để đám Đế Quân này sống yên qua mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ.
Kim Tự Đế Quân nhướng mày, thầm kinh thán:
– Thật không uổng là Đạo Quân. Đa số Đạo Quân không quan tâm sống chết, làm việc càng điên cuồng. Phi Tuyết ma cung chọc phải Bắc Minh Đạo Quân này coi như bọn họ xui.
Mắt Kỷ Ninh lóe tia sáng lạnh.
Hắn có nhiều thủ đoạn, hắn tu hành năm tháng ngắn ngủi mà đã đến trình độ này, tương lai chưa chắc không thể hợp đạo. Hơn nữa Tâm kiếm thuật còn có không gian tăng tiến, bí thuật Tâm Lực có thể tiến bộ nữa. Nên biết kỹ xảo huyễn thuật Kỷ Ninh chưa bằng Vũ Thường Đạo Quân ngày xưa, hắn chỉ ỷ vào Tâm Lực mạnh hơn mới có uy lực như thế.
Chờ bí thuật Tâm Lực tăng cao thì thủ đoạn Tâm Lực của Kỷ Ninh sẽ khiến nhiều Vĩnh Hằng Đế Quân sợ hãi.
Bọn họ đối diện Chúa Tể có lẽ còn chạy thoát được, nhưng nếu rơi vào huyễn thuật của Kỷ Ninh thì không kịp trốn. Cho nên Đế Quân Tâm Lực lưu rất đáng sợ.
Kỷ Ninh thản nhiên nói:
– Từ từ tính đi.
Kỷ Ninh bỗng nhổ Phi Tuyết ma cung lên, vô số cấm chế hiển hiện
– A!!!
Bốn cánh tay cầm Bắc Hồng kiếm thi triển kiếm thuật cưỡng ép bài trừ cấm chế. Phi Tuyết ma cung không có một bóng Đế Quân, tất cả đã chạy đi hết. Nếu có Đế Quân chủ trì thì Kỷ Ninh phải rắc rối gỡ bỏ cấm chế. Nhưng không có Đế Quân chủ trì, với thực lực hiện giờ của Kỷ Ninh có thể trực tiếp cưỡng ép xé rách phá hoại cấm chế.
Vèo!
Bùm!
Nhiều trận pháp cấm chế bị cưỡng bức bài trừ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một số phó tòng, các tu hành giả tầng chót trong Phi Tuyết ma cung chạy bạt mạng ngay khi Kỷ Ninh nhổ Phi Tuyết ma cung.
Chỉ hơn mười giây Bắc Hồng kiếm đã phá hết trận pháp cấm chế.
Vèo!
Như nhổ củ cải, Phi Tuyết ma cung to lớn bị bứng tận gốc.
Người khổng lồ ba đầu sáu tay cao trăm vạn trượng Kỷ Ninh nhổ Phi Tuyết ma cung lên, cảnh tượng này khiến vô số tu hành giả Thánh Thành kinh thán. Bọn họ mãi mãi không thể nào quên cảnh này, cũng thấy mừng vì được xem tận mắt, vì đây là Đạo Quân nghịch thiên nhất trong năm tháng vô tận từ xưa đến nay.
Chương 1499:
Kỷ Ninh động ý niệm thu Phi Tuyết ma cung:
– Thu!
Nguyên Phi Tuyết Thánh Thành vẫn yên ả như cũ, chỉ có chỗ vốn là Phi Tuyết ma cung nay trống trải.
Các tu hành giả thổn thức:
– Phi Tuyết ma cung tiêu rồi.
– Tiêu tùng.
– Ít nhất mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ này không vài người đứng ra xưng là Phi Tuyết ma cung.
Trong Phi Tuyết ma cung đa số là tu hành giả bình thường, chỉ có ba mươi Đế Quân. Lần này chết tám Đế Quân, dư hai mươi mấy người đều là Thế Giới cảnh, Đạo Quân. Các Thế Giới cảnh, Đạo Quân không sống nổi qua mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ.
Bởi vậy cơ sở Phi Tuyết ma cung thanh thế to lớn hoàn toàn mất đi, chỉ còn lại những Đế Quân. Các Đế Quân còn phải trốn đi, e sợ bị Kỷ Ninh phát hiện.
Trên bầu trời Thánh Thành.
Kỷ Ninh mới nhổ Phi Tuyết ma cung lên, hắn đứng song song với Kim Tự Đế Quân.
Kim Tự Đế Quân lên tiếng:
– Bắc Minh Đạo Quân, mời đi theo ta.
Kỷ Ninh nhìn qua.
Giữa hư không phía xa có một thế giới màu vàng đang kéo dài, mở mang, hình thành. Kỷ Ninh mơ hồ thấy trong thế giới đó có Mang Nhai Chúa Tể, Minh Lan Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể và các thân hình khí thế hùng hồn khác.
Kim Tự Đế Quân cười nói:
– Ba vị Chúa Tể và các Đế Quân ẩn cư đều xuất hiện, muốn gặp mặt Bắc Minh. Ngươi là Đạo Quân mạnh nhất từ xưa đến nay, đám lão già đều muốn gặp.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
– Đúng là nên gặp.
Mang Nhai Chúa Tể trong thế giới màu vàng phía xa truyền âm lại:
– Bắc Minh cứ qua đây đi, đừng lo.
Nói sao thì Kỷ Ninh thuộc Mang Nhai quốc, Mang Nhai Chúa Tể chắc chắn đứng về phe hắn.
– Đi!
Vèo vèo!
Kỷ Ninh, Bắc Minh Đạo Quân lập tức bay hướng thế giới màu vàng.
Hai người bay vào trong, thế giới màu vàng lập tức khép kín. Thế giới màu vàng mở ra giữa hư không cách Phi Tuyết Thánh Thành trăm ức dặm nhưng Vĩnh Hằng Đế Quân bình thường không phát hiện được.
Bay vào thế giới màu vàng, Kỷ Ninh quan sát ngay. Phái trước có chín áng mây, mỗi áng mây có cái bàn, trên bàn đặt chút trái cây tiên nhưỡng quý giá.
Có bảy vị đại năng ngồi xếp bằng trên bảy áng mây.
Gồm có Mang Nhai Chúa Tể râu bạc áo trắng tinh. Phong Vũ Chúa Tể râu tóc màu lục. Minh Lan Chúa Tể khuôn mặt đẹp tuyệt trần. Hắc Vân Đế Quân một trong hai vị lãnh tụ Đạo Minh, tóc đen áo đen. Ba vị khác thì Kỷ Ninh chưa thấy mặt bao giờ, đều có khí độ bất phàm.
Kỷ Ninh thầm giật mình:
– Ôi mợ ơi, mấy lão già ẩn giấu trong Viêm Long vực giới chắc đều có mặt.
Kim Tự Đế Quân chỉ hai áng mây trắng còn trống:
– Bắc Minh, mời ngồi.
Kỷ Ninh khiêm tốn mời lại:
– Mời Kim Tự Đế Quân.
Kim Tự Đế Quân dù sao là một trong hai lãnh tụ Đạo Minh.
Hai người cùng bay đến ngồi xếp bằng trên áng mây.
Tổng cộng chín vị đại năng có mặt.
Kim Tự Đế Quân ngồi xuống rồi quét mắt qua, cười lớn nói:
– Ha ha ha! Hiếm khi náo nhiệt thế này, nhiều bằng hữu cũ đã lâu không gặp lần này đều có mặt.
Nam nhân áo vàng tóc vàng ngồi ở phía xa cười nói:
– Đúng là lâu không gặp, lần này vì Bắc Minh đạo hữu mà nhiều bằng hữu tốt tụ tập lại với nhau. Ha ha, cuộc tụ hội này xứng là đại hội Viêm Long vực giới nhỉ?
Hắc Vân Đế Quân gật đầu cười nói:
– Đương nhiên, đại năng đều tụ tập trong đại hội Viêm Long vực giới ta. Bình thường các ngươi ẩn cư khắp nơi, muốn gặp mặt không dễ dàng, lần này chủ động đi ra hết.
Nữ nhân ung dung hoa quý mỉm cười nói:
– Bắc Minh đạo hữu tuyệt vời như vậy làm sao chúng ta không đi ra gặp được?
Thanh niên tóc bạc áo đen nói:
– Nếu không vì Bắc Minh đạo hữu chẳng lẽ vì mấy khuôn mặt già các ngươi?
Kim Tự Đế Quân quay đầu nhìn Kỷ Ninh, cười nói:
– Bắc Minh, để ta giới thiệu cho. Ba vị bên cạnh chắc ngươi sớm quen rồi, Mang Nhai Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể, Minh Lan Chúa Tể. Còn Hắc Vân Đế Quân cũng không cần giới thiệu đúng không?
Kỷ Ninh gật đầu lắng nghe.
Kim Tự Đế Quân chỉ hướng nam nhân áo vàng tóc vàng:
– Vị này là vị Đế Quân sống lâu nhất trong Đạo Minh, tên Kim Khổng Đế Quân. Thật lâu trước kia từng chiếm lĩnh Thánh Thành, về sau Kim Khổng Đế Quân chủ động buông bỏ tự đi ẩn cư, ít khi lộ mặt, giờ hiếm ai biết đến hắn.
Kỷ Ninh chào ngay:
– Kim Khổng Đế Quân, thì ra là Kim Khổng Đế Quân. Bắc Minh sớm nghe về Kim Khổng Đế Quân nhưng biết rất ít, hôm nay được gặp mặt.
Kim Khổng Đế Quân là vị Đế Quân nổi tiếng như cồn, từng rực rỡ một thời đại ngắn ngủi, là Đế Quân chói mắt nhất của thời đại đó. Về sau không hiểu tại sao Kim Khổng Đế Quân im hơi lặng tiếng không chút tin tức, tuổi thọ của y rất dài, khá nổi tiếng trong cuộc chiến thượng cổ.
Kim Khổng Đế Quân hơi đắc ý nhưng ra vẻ khiêm tốn nói:
– Không đáng giá nhắc tới, không đáng nhắc.
Kim Tự Đế Quân chỉ vào nữ nhân ung dung hoa quỷ:
– Ta giới thiệu vị tiếp theo, đây là Hoàng Quỳnh Đế Quân, xem như trẻ tuổi nhất trong mấy người chúng ta.
Kỷ Ninh chào:
– Kính chào Hoàng Quỳnh Đế Quân.
Hoàng Quỳnh Đế Quân nhẹ gật đầu, nhoẻn miệng cười:
– Bắc Minh đạo hữu khách sáo.
Cuối cùng Kim Tự Đế Quân nhìn hướng thanh niên tóc bạc áo đen:
– Vị này là Thanh Thạch Đạo Nhân, xứng đáng là đệ nhất đại năng trong Đạo Minh.
Thanh niên tóc bạc áo đen nói:
– Khen trật rồi.
Kỷ Ninh hết hồn.
Đệ nhất nhân Đạo Minh?
Dám nói thẳng trong trường hợp thế này thì không phải lời khen sáo rỗng.
Bên tai Kỷ Ninh nghe Mang Nhai Chúa Tể truyền âm:
– Bắc Minh, lần này mấy lão già Đạo Minh đều đi ra chỉ vì ngươi, nên hãy cẩn thận chút. Kim Khổng Đế Quân, Hoàng Quỳnh Đế Quân cũng không có gì, nhưng ngươi phải cảnh giác với Thanh Thạch Đạo Nhân. Thực lực của hắn cực mạnh, tuy không phải Chúa Tể nhưng sánh bằng ba người Chúa Tể chúng ta.
Kỷ Ninh nghe mà giật nảy mình.
Kỷ Ninh truyền âm hỏi:
– Sao ta chưa từng nghe nói về Thanh Thạch Đạo Nhân?
Mang Nhai Chúa Tể đáp:
– Năm vị Đế Quân Đạo Minh trước mắt ngươi bàn về tính tình thì Thanh Thạch Đạo Nhân tốt tính nhất, điệu thấp nhất, không quan tâm tiếng ảo, một lòng cầu đạo. Tuy hắn là đệ nhất nhân Đạo Minh miễn bàn cãi nhưng ít ai biết đến. Ngươi đừng quá lo, Thanh Thạch Đạo Nhân rất tốt tính, dễ nói chuyện.
Kỷ Ninh truyền âm hỏi:
– Hắn không phải Chúa Tể nhưng tại sao có thể so sánh với Chúa Tể?
– Thanh Thạch Đạo Nhân tu hành từ trong phàm tục nên có bản tôn và nguyên thần thứ hai, hắn hợp đạo trở thành Đế Quân thì một lòng tiềm tu, thực lực thuộc vài người đỉnh cao nhất Đạo Minh. Bản tôn ở bên ngoài mạo hiểm phiêu bạt, khoảng hơn ba mươi vạn hỗn độn kỷ trước hắn phát hiện một di tích Tây Tư tộc, để nguyên thần thứ hai sử dụng nghi thức xả thân chuyển hóa thành Đế Quân áo đen của Tây Tư tộc. Bản tôn vẫn tu hành, nguyên thần thứ hai thì chuyển hóa thành Đế Quân áo đen xông xáo bên ngoài. Thanh Thạch Đạo Nhân có báu vật nhiều nhất trong toàn Đạo Minh. Tuyệt đối đừng chống lại hắn, dù Thanh Thạch Đạo Nhân rất hiền, hắn không giận thì thôi, đã giận là kinh khủng.
Kỷ Ninh nghe líu lưỡi.
Chương 1500:
Đế Quân áo đen? Vậy chẳng phải là sinh vật hình người màu đen sao? Đó là sức chiến đấu cấp Chúa Tể. Trong trận chiến thượng cổ một sinh vật hình người màu đen cùng hai Chúa Tể đồng quy vu tận, nguyên thần thứ hai của Thanh Thạch Đạo Nhân là sinh vật hình người màu đen? Hèn gì có thể đánh đồng với ba Chúa Tể.
Hai người âm thầm truyền âm rất nhanh, Kỷ Ninh đã có ước lượng.
Kim Khổng Đế Quân nhìn Kỷ Ninh, mỉm cười nói:
– Bắc Minh đạo hữu rất giỏi, thân là Đạo Quân đã đánh bại hơn hai mươi Đế Quân, Phi Tuyết, Huyết Vân hợp tác cũng không chịu nổi một kích trước mặt Bắc Minh đạo hữu. Đạo Quân như vậy thật là chưa từng nghe thấy, ta ít khi khâm phục ai nhưng hôm nay thật sự phục Bắc Minh đạo hữu.
Kỷ Ninh nói:
– Đã quá khen.
Minh Lan Chúa Tể khen ngợi:
– Bắc Minh đừng khiêm tốn, đạo hữu thật sự là Đạo Quân lợi hại nhất ta từng thấy, hoặc nên nói là nghe qua. Cho ta được mở rộng tầm mắt, khiến ta biết Đạo Quân cũng có thể được thực lực như vậy.
Thanh Thạch Đạo Nhân tán thán:
– Đúng rồi, mở rộng tầm mắt. Đạo Quân mà lợi hại như thế, nếu hợp đạo thành công thì thực lực hơn xa Chúa Tể bình thường, không chừng sánh bằng chủ dị vũ trụ.
Chủ dị vũ trụ thông thường là Chúa Tể cướp lấy quyền khống chế một dị vũ trụ, kiểm soát căn nguyên dị vũ trụ, nhờ vào lực lượng đó khiến thực lực tăng lên nhiều.
Phong Vũ Chúa Tể lên tiếng:
– Ta thắc mắc là tại sao Bắc Minh tiểu hữu có cảnh giới lợi hại như vậy khi còn là Đạo Quân?
Kim Khổng Đế Quân nhìn thẳng Kỷ Ninh:
– Ta cũng thắc mắc, không biết Bắc Minh đạo hữu có thể giải đáp cho chúng ta không?
Các Đế Quân, bao gồm Thanh Thạch Đạo Nhân, năm vị Đế Quân Đạo Minh, dù là ba Chúa Tể đều nhìn Kỷ Ninh chằm chằm. Ngay cả Mang Nhai Chúa Tể đứng về phe Kỷ Ninh cũng tràn đầy tò mò đạo của hắn. Bất cứ tu hành giả nào đều muốn đi xa hơn về đạo, nên rất tò mò đạo của Kỷ Ninh.
Đạo Quân mà mạnh như vậy, nguyên nhân do đâu?
Nếu biết nguyên nhân có lẽ sẽ có xúc động cho bản thân, trợ giúp mình, vì vậy các đại năng rất tò mò khao khát.
Kỷ Ninh không thấy lạ, tất cả nằm trong dự đoán.
Kỷ Ninh là một tu hành giả, hắn biết tu hành giả khát vọng về đạo cỡ nào. Vì biết trước mình bùng nổ sẽ dẫn đến nhiều rắc rối, lo âu các đại năng chạy ra đối phó với mình, tuy hắn không sợ nhưng chiến đấu quá nhiều, chọc một đống kẻ thù thì sau này khó làm việc.
Vì vậy Kỷ Ninh giết gà dọa khỉ, chấn nhiếp tứ phương, khiến những kẻ xấu xa không dám có ý đồ biến thái gì. Cuối cùng chỉ đại năng đỉnh cao nhất toàn Viêm Long vực giới là có tư cách đến nhìn trộm tìm tòi nghiên cứu. Dù muốn xem thấu nhưng bọn họ hết sức lễ phép mời Kỷ Ninh như vị khách quý, đây là cục diện hắn muốn.
Mọi người thân thiện nói chuyện với nhau tốt biết bao, giải quyết gọn trong một lần, sau này không kèm theo rắc rối gì. Dù ngẫu nhiên đối địch với một, hai đại năng cũng nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn.
Tụ tập tại đây làn hững người đại biểu cho thế lực mạnh nhất Viêm Long vực giới, ba Chúa Tể không thuộc về Đạo Minh. Cá nhân An Thần Đế Quân lãnh tụ tối cao của tộc Sinh Mệnh Vĩnh Hằng thực lực sánh ngang nhóm Kim Khổng Đế Quân, nhưng thế lực tộc Vĩnh Hằng quá yếu, Đạo Minh là kẻ thù không đội trời chung nên bọn họ không có tư cách nhúng tay vào.
Vì vậy chỉ có năm vị Đế Quân Đạo Minh, ba Chúa Tể ngoại tộc góp mặt.
Kỷ Ninh quét mắt qua tám vị đại năng giả địa vị cao nhất Viêm Long vực giới.
Kỷ Ninh cười nói:
– Các vị đã rất tò mò vậy ta xin nói một câu, nhưng đây là bí ẩn của ta, hy vọng các vị đừng đồn ra ngoài, càng ít người biết càng tốt.
Kim Khổng Đế Quân bảo đảm:
– Tất nhiên rồi!
Đùa, người biết càng ít càng quý giá, ai cũng biết thì còn ưu thế gì?
Mấy vị đại năng khác cũng mừng rỡ, không ngờ Kỷ Ninh dễ nói chuyện vậy.
Kỷ Ninh nói:
– Đạo tu hành này có chia cao thấp. Thế Giới cảnh nếu ngộ ra đạo của mình, bước vào cảnh giới Sinh Tử Đạo Quân. Có ngộ ra đạo bình thường, có một số lợi hại chút, có vài người ngộ ra đạo mạnh nhất, trên nữa là dung hợp hoàn mỹ mấy đạo mạnh nhất.
Ba vị Chúa Tể, năm vị Đế Quân Đạo Minh nhẹ gật đầu.
Kỷ Ninh tiếp tục bảo:
– Dung hợp đạo mạnh nhất thì đã là đỉnh cao nhất, lợi hại nhất rồi sao? Dường như vô số tu hành giả đều cho rằng như vậy, nhưng ta không đồng tình.
Phong Vũ Chúa Tể trầm giọng hỏi:
– Chẳng lẽ không phải?
Thanh Thạch Đạo Nhân nghi hoặc hỏi:
– Dung hợp đạo mạnh nhất đã là cực độ rồi đi?
Nếu là bình thường bọn họ sẽ khẳng định chém đinh chặt sắt, nhưng giờ đối diện Kỷ Ninh thì ai nấy hỏi lại, không quá tự tin.
Kỷ Ninh cười nói:
– Đương nhiên không phải!
– Cái gì!?
– Còn đạo càng mạnh hơn?
– Cái này…
Ba Chúa Tể, năm Đế Quân Đạo Minh nghe câu trả lời khẳng định đó thì giật nảy mình.
Đây là sự đảo điên đường tu hành. Vô số tu hành giả cho rằng đạo chai cao thấp, ‘dung hợp đạo mạnh nhất’ đã là con đường cao nhất, khó khăn nhất. Con đường này một khi hợp đạo thành công thì chắc chắn là Chúa Tể. Nhưng bây giờ Kỷ Ninh nói với bọn họ trên nữa còn con đường cao hơn, khó khăn hơn.
Kỷ Ninh nói:
– Ta dùng kiếm đạo đẳng cấp này bước vào Sinh Tử Đạo Quân cảnh.
Minh Lan Chúa Tể nhẹ gật đầu nói:
– thì ra là vậy. Lúc ta là Đạo Quân đã phát hiện đạo của mình có thể hấp thu ảo diệu của đạo khác, có thể dần hoàn thiện, ngộ ra tuyệt chiêu mạnh hơn. lúc ấy ta hơi thắc mắc tại sao có thể hấp thu ảo diệu khác, không ngừng biến mạnh? Chẳng lẽ dung hợp đạo mạnh nhất không phải chung cực? Bây giờ gặp Bắc Minh thì ta đã hiểu.
Kỷ Ninh cười.
Đúng vậy.
Đạo Quân đi đường khác lúc tu hành có thể tiếp tục hấp thu ảo diệu khác hoàn thiện đạo của mình, ngộ ra tuyệt chiêu càng mạnh. Như đạo thủy hành, dù dung hợp ba đạo mạnh nhất nhưng không bao gồm đạo thủy hành hoàn chỉnh, vì vậy có thể tiếp tục hấp thu ảo diệu, dần dần hoàn thiện.
Kỷ Ninh thì khác, Chung Cực Kiếm Đạo của hắn đã là chung cực. Trong cùng đẳng cấp Kỷ Ninh không cần hấp thu, hễ hắn đột phá thì năm thức Chung Cực Kiếm Đạo là hoàn mỹ nhất, không thể tiến bộ được nữa, điều này khác với Đạo Quân khác.
Kỷ Ninh nói:
– Đạo của ta được ta đặt tên là Chung Cực Kiếm Đạo.
Kỷ Ninh chợt cười nói:truyện Đô Thị audio
– Đương nhiên bản thân ta cảm giác đây đã là chung cực, nhưng không chừng qua năm tháng vô tận nào đó xuất hiện người kinh tài tuyệt diễm nói cho ta biết còn tầng cao hơn nữa, ha ha.