Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 245 [Chương 1471 đến 1476]
❮ sautiếp ❯Chương 1471:
Cửu Trần cười nói:
– Được, ta cũng thấy cần có thời gian tham ngộ.
Hai người nhanh chóng rời đi.
Lại chạy hơn mười năm, hoàn toàn vào sâu trong phạm vi Đạo Minh, họ chọn một ngôi sao.
– Ngôi sao đó đi.
Vèo vèo!
Kỷ Ninh, Cửu Trần đáp xuống một ngôi sao.
Cửu Trần đứng trên nền đất hét to một tiếng:
– Mây đến!
Quanh ngôi sao kéo mây dày, nhiều tầng mây xuất hiện, trong tầng mây hiện ra chút trận pháp phù văn ngăn cách trong ngoài khiến bên trong tự thành một phương thiên địa. Kỷ Ninh, Cửu Trần muốn không lộ ra hơi thở. Thế Giới cảnh lợi hại chút, hoặc các Đạo Quân khi mở mang động phủ trên một ngôi sao cũng thường làm như vậy. Giống như khi Kỷ Ninh mới vào Đại Mạc Vực, Vụ Nham tinh nằm trên một ngôi sao.
Cửu Trần lại hét to:
– Mưa rơi!
Cơn mưa to trút xuống như thác đổ, rất nhanh ngôi sao khô cạn xuất hiện hồ nước, có cả đại dương.
Với thủ đoạn của Kỷ Ninh, Cửu Trần chỉ trong ba ngày ngôi sao đã hoàn toàn biến hình. Có tầng mây, có hồ nước biển cả, có vô số thực vật, sâu kiến bắt đầu sinh ra.
Cửu Trần vung tay lên:
– Đi!
Một số sinh linh trong động thiên Cửu Trần mang theo đã hiện ra, có hàng vạn nhân tộc phàm tục, các loại dã thú cá tôm chim bay.
Ngôi sao này thành động phủ thích hợp ẩn cư.
Cửu Trần mong đợi nói:
– Chúng ta ở trong thế giới động thiên của Chí Tôn quá ngắn ngủi, chưa tham ngộ kỹ pháp môn của nhiều Chúa Tể. Chờ tham ngộ tỉ mỉ rồi có lẽ sẽ có thu hoạch lớn, hy vọng hợp đạo càng tăng cao hơn.
– Ta tham ngộ nhiều pháp môn của các Chúa Tể hơn có lẽ sẽ đột phá.
Kỷ Ninh kẹt ở bước cuối cùng mãi không cách nào vượt qua, nếu bước qua được hắn sẽ là Tứ Bộ Đạo Quân, khi đó tung hoành Vô Tận Cương Vực khó gặp địch thủ. Mạnh hơn Kỷ Ninh chắc chỉ có ba Chúa Tể, nhưng bước này rất khó khăn.
Hiện tại bị tộc Vĩnh Hằng truy sát, hai người quyết định nghiên cứu thấu triệt truyền thừa của hơn ba trăm Chúa Tể, yên tâm tĩnh tu.
Kỷ Ninh ẩn cư tiềm tu không bao lâu thì biết sư phụ Bồ Đề, Phong Ma từ bên ngoài trở lại tam giới, định đột phá cảnh giới Sinh tử Đạo Quân.
Tam giới.
Dực Xà hồ, trên đảo Minh Tâm.
Kỷ Ninh mặc đạo bào màu đen, Bồ Đề, Phong Ma ngồi uống rượu nói chuyện.
Bồ Đề cười nói:
– Ta và Phong Ma huynh xông xáo bên ngoài mấy ức năm, thu hoạch rất lớn, cảm thấy đã đến lúc đột phá Sinh tử Đạo Quân.
Phong Ma đắc ý nói:
– Ha ha ha! Hai ta phiêu bạt Đại Mạc Vực, thậm chí đi mấy cương vực xung quanh. Không phải ta thổi phồng chứ e rằng khó tìm ra địch thủ trong Thế Giới cảnh.
Kỷ Ninh kinh ngạc nói:
– Ồ? Phong Ma, sư phụ, các người có thể diễn luyện để ta xem cảnh giới không?
Phong Ma mỉm cười nói:
– Được.
Xung quanh xuất hiện các bóng dáng Phong Ma, mấy chục người biểu tình khác nhau, dáng vẻ cũng khác.
Kỷ Ninh gật gù:
– Đạo phong đạt đến cảnh giới này xem như hiểu được đạo mạnh nhất rồi.
Bồ Đề đặt ly rượu xuống:
– Hãy xem thủ đoạn của vi sư.
Thời không xung quanh khuếch tán sóng gợn, không gian biến đổi như ngăn cách với bên ngoài, tốc độ chảy của thời gian cũng thay đổi.
Ba người như trên chiếc thuyền nhỏ, bên ngoài là dòng sông thời không.
Kỷ Ninh giật mình kêu lên:
– Đạo thời không của sư phụ đã hiểu được đạo mạnh nhất.
Nên biết lúc trước Kỷ Ninh để lại pháp môn ở tam giới rất bình thường, lấy từ Thiên Thương cung, không có truyền thừa đỉnh cao như đẳng cấp Chúa Tể. Vậy mà sư phụ và Phong Ma ngộ ra đạo mạnh nhất.
Nên biết Kỷ Ninh cũng có các cơ duyên như Thiên Thương cung, vùng đất khởi nguồn cổ vực cuối cùng mới thành Chung Cực kiếm đạo. Nếu không có đủ cơ duyên thì hắn chẳng giỏi hơn Bồ Đề, Phong Ma bao nhiêu.
Kỷ Ninh thầm kinh thán:
– Thiên tư của sư phụ và Phong Ma thật yêu nghiệt.
Thật ra các tiên ma của tam giới đều có thiên tư yêu nghiệt.
Năm xưa không có truyền thừa gì, hoàn toàn dựa vào tự mình sáng tạo. Giống Tam Thanh, Như Lai, nhân tộc Tam Hoàng, Hậu Nghệ, Bồ Đề đều có thể chiến đấu vượt cấp, cảnh giới hơn xa đối thủ cùng đẳng cấp ở bên ngoài. Yếu hơn chút như Tôn Ngộ Không, Ngọc Đỉnh Đạo Nhân, Phật Di Lặc bàn về cảnh giới vẫn cao hơn tu hành giả bên ngoài.
Kỷ Ninh trịnh trọng nói:
– Phong Ma, sư phụ tạm thời khoan đột phá. Ta để lại chút pháp môn đỉnh cao nhất trong Tam Giới bí các, hai người đi xem thử trước.
Bồ Đề, Phong Ma kinh ngạc kêu lên:
– Pháp môn đỉnh cao nhất?
– Pháp môn lúc trước đã tốt lắm rồi.
– Còn có đỉnh cao hơn?
Hai người nhìn Kỷ Ninh, tuy họ có thiên tư rất tốt, lúc mới thành Thế Giới cảnh thì Thế Giới cảnh bình thường khó đấu lại hai người. Nhưng họ trải qua không thần kỳ như Kỷ Ninh, không có kỳ ngộ nhiều bằng hắn. May mắn Kỷ Ninh đưa đến nhiều pháp môn cho tam giới, không thì thiên tư như Bồ Đề, Phong Ma đã bị lãng phí.
Kỷ Ninh cười cười, không nói tỉ mỉ:
– Xem rồi biết.
– Được.
– Chúng ta đi xem thử.
Bộ dạng bí hiểm của Kỷ Ninh làm hai người ngứa ngáy, muốn đi Tam Giới bí các ngay.
Kỷ Ninh mới bỏ vào phần Thế Giới cảnh trong truyền thừa của hơn ba trăm Chúa Tể vào Tam Giới bí các.
Kỷ Ninh nhìn theo sư phụ Bồ Đề, Phong Ma rời đi, hắn lắc người vèo một cái đến hư không bên ngoài tam giới.
Kỷ Ninh đứng một mình giữa hư không nhìn ba ngàn đại thế giới, ức vạn tiểu thế giới từ bốn phương tám hướng.
Kỷ Ninh kinh thán:
– Ta càng lúc càng cảm giác tam giới bất phàm. Lúc trước ta mới ra ngoài xông xáo đã lờ mờ biết tam giới không tầm thường, nhưng cảm thấy không quá khoa trương. Qua mấy ức năm sau tam giới đã thay đổi khác hẳn.
Tam giới biến đổi từ từ nên ban đầu Kỷ Ninh không có cảm giác gì, nhưng trong ức năm nhìn lại đã thay đổi rất lớn.
Năm xưa Tam Thanh Đạo Nhân, nhân tộc Tam Hoàng, Như Lai Phật Tổ, Hậu Nghệ, Tâm Ma lão tổ chói mắt nhất đều chiến chết. Bồ Đề, Phong Ma cảnh giới ngang ngửa những người đó thì vẫn sống, giờ sắp trùng kích cảnh giới Sinh Tử Đạo Quân, mà không phải loại bình thường, hai người giống đám tiên ma đỉnh cao nhất năm đó. Như Tôn Ngộ Không, Phật Tổ Di Lặc, Dương Tiễn, một đám tu luyện mấy ức năm liên tiếp đột phá đến Thế Giới cảnh. Ngay cả Minh Nguyệt mặc dù thiên tư hơi yếu chút nhưng lúc đó chỉ dựa vào sức mình đã thành Thiên Tiên, giờ được Kỷ Ninh bồi dưỡng đi vào đẳng cấp Tổ Tiên.
Hơn nữa…
Xác suất Tiên ma trong tam giới trở thành Thiên Tiên tăng lên mảng lớn. Dù có một số thất bại thành tán tiên cũng sẽ chuyển kiếp, đa số thành công làm Thiên Tiên. Chỉ vài người xui xẻo chết dưới thiên kiếp.
Chương 1472:
Từ dưới lên trên.
Từ thành Thiên Tiên đến thành Chân Tiên, Tổ Tiên, thậm chí thành Thế Giới cảnh. Từ khi có truyền thừa hoàn chỉnh thì xác suất tăng mảng lớn.
Kỷ Ninh cảm thán rằng:
– Tất cả sinh linh có thiên tư cao hơn bên ngoài. Lúc trước Vô Gian thế giới hỗn độn cũng vậy, nhóm tiên ma đó ngang ngửa Bàn Cổ thế giới hỗn độn.
Kỷ Ninh càng tò mò hơn:
– Tại sao đặc biệt như vậy?
Kỷ Ninh bây giờ đã là đại năng trăm phần trăm, thực lực đến đẳng cấp Thánh Thành Chi Chủ, ánh mắt siêu cao. Kỷ Ninh biết có một số thế giới hỗn độn như các Chúa Tể cố ý tài bồi, hoặc một số ngôi sao đặc biệt như Tây Tư tộc dựng dục ra sinh linh có thiên tư cao hơn nhiều.
Nhưng tại sao tam giới cao đến vậy?
Kỷ Ninh thầm suy tư:
– Không lẽ liên quan Thanh Hoa động phủ?
Kỷ Ninh lắc đầu cười. Thực lực mạnh thì tự tin tràn trề, bước ra một bước là hắn trở thành Tứ Bộ Đạo Quân, nhìn khắp Viêm Long vực giới chỉ có ba Chúa Tể vượt qua được hắn.
***
Phong Ma là Vạn Ma Chi Tổ trong tam giới hồi đó, lãnh tụ cao nhất của Vô Gian môn, tốc độ số một tam giới.
Bồ Đề số một về đạo thời không trong tam giới lúc bấy giờ, thời ấy hai người có tư chất yêu nghiệt nhất.
Sau khi được phần Thế Giới cảnh truyền thừa của hơn ba trăm Chúa Tể, hai người liền dung hợp mấy đạo mạnh nhất.
Phong Ma tiềm tu một ức hai ngàn vạn năm, nhờ vào báu vật thời gian chứ thật ra đã qua trăm ức năm, rốt cuộc dung hợp ba đạo mạnh nhất một hơi đột phá, thành tựu Sinh Tử Đạo Quân.
Bồ Đề chậm hơn chút, tiềm tu hơn ba ức năm, cũng nhờ báu vật thời gian một hơi đột phá dung hợp đạo mạnh nhất thành tựu Sinh Tử Đạo Quân.
Đương nhiên chỉ có mình Bồ Đề, Phong Ma, các tiên ma khác trong tam giới thành tựu kém hơn chút.
Kỷ Ninh nghiêm túc nói:
– Phong Ma, sư phụ, truyền thừa này có quan hệ rất lớn, hiện giờ do ta đích thân trông chừng, ai tham ngộ phải lập lời thề bản mệnh. Nếu sau này ta chết thì đến lượt sư phụ, Phong Ma trông giữ.
Kỷ Ninh lấy ra truyền thừa là nguyên thần thứ hai hao phí thời gian rất dài ghi chép lại truyền thừa của hơn ba trăm Chúa Tể.
Bồ Đề, Phong Ma nhìn truyền thừa khổng lồ, sợ ngây người:
– Truyền thừa này…
Truyền thừa này giúp ích có hạn cho Chung Cực kiếm đạo của Kỷ Ninh, nhưng trợ giúp rất lớn với tu hành giả khác. Thu hoạch này lớn hơn Kỷ Ninh có được trong Mang Nhai quốc, vùng đất khởi nguồn cổ vực rất nhiều.
Bồ Đề nhìn Kỷ Ninh, rất là đau lòng nói:
– Không thể tiết lộ chút truyền thừa thế này ra ngoài. Đồ nhi, ngươi xông xáo bên ngoài đừng quá liều lĩnh, vừa thư giãn vừa làm mới thích hợp. Ngươi đã làm quá nhiều cho tam giới rồi.
Phong Ma lên tiếng:
– Bắc Minh, xông pha bên ngoài phải cẩn thận, ta và Bồ Đề còn quá yếu, tam giới cần có ngươi bảo vệ.
Sau khi xem truyền thừa Phong Ma cũng hiểu bây giờ gã chỉ là Nhất Bộ Đạo Quân, không đáng là gì trong Vô Tận Cương Vực.
***
Phụ thân Kỷ Nhất Xuyên, mẫu thân Uất Trì Tuyết, nữ nhi Kỷ Minh Nguyệt, sư phụ Bồ Đề, Bạch Thúc, Tiểu Thanh, Điện Tài Tiên Nhân, Mộc Tử Sóc, sư huynh Tôn Ngộ Không vân vân, hắn có một đống người thân bằng hữu tốt trong tam giới.
Kỷ Ninh xông pha bên ngoài vì muốn đảo ngược thời không sống lại thê tử của mình, nhưng những người thân bằng hữu là ràng buộc của hắn, dàn xếp tốt bọn họ mới khiến hắn không chút vướng bận tiến lên liều mạng.
Kỷ Ninh mặc đạo bào màu đen đứng trên mặt hồ của Dực Xà hồ:
– Minh Nguyệt.
Kỷ Minh Nguyệt mặc áo trắng kêu lên:
– Phụ thân.
Cuộc sống của Kỷ Minh Nguyệt nhàn nhã mà thảnh thơi. Có đại năng kiếm đạo tuyệt thế như Kỷ Ninh tự mình chỉ điểm khiến Kỷ Minh Nguyệt rất sướng, ngẫu nhiên hắn đưa nàng đi dạo Đại mạc Vực. Với thủ đoạn của Kỷ Ninh một bước là đến Đại mạc Vực.
Kỷ Ninh nói:
– Để ta xem kiếm thuật của Minh Nguyệt có tiến bộ không.
Kỷ Minh Nguyệt mỉm cười nói:
– Vâng thưa phụ thân.
Kiếm quang hiện ra, ba ngàn sáu trăm thanh tiên kiếm lơ lửng xung quanh, đây là thuật kiếm trận uy lực siêu khủng bố do Kỷ Ninh truyền dạy. Không biết tại sao thiên phú Thần Ma luyện thể của Kỷ Minh Nguyệt rất yếu, chỉ đành đi theo luyện khí lưu.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Kiếm quang phô thiên cái địa.
Kỷ Ninh và nữ nhi luận bàn, hắn làm bạn bên nữ nhi, phụ mẫu đã mấy ức năm. Kỷ Ninh luôn nghĩ nếu sư tỷ Dư Vi ở một bên nhìn hắn và nữ nhi so kiếm thì hắn không còn gì tiếc nuối nữa.
Nguyên thần thứ hai Kỷ Ninh đạo bào màu đen luôn ở trong tam giới làm bạn bên người thân, hưởng thụ mái ấm gia đình.
Bản tôn Kỷ Ninh thì dũng mãnh tinh tiến, không chút chểnh mãng. Nếu lười biếng Kỷ Ninh đã không có thực lực đáng sợ như ngày nay.
Biển cả mênh mông, một chiếc thuyền lớn lướt sóng tiến lên. Hai nam nữ trẻ tuổi đứng ở đầu thuyền.
Nữ nhân áo lục hưng phấn nói:
– Sư huynh thực lực tiến bộ nhiều, bước vào Trúc Cơ kỳ, trong đại tái môn phái chắc chắn có thể vào ba hàng đầu, thậm chí giành hạng nhất!
Thanh niên áo đen đứng bên cạnh nói:
– Ta có thể bước vào Trúc Cơ kỳ thì đồng môn khác có lẽ cũng đột phá. Đại tái môn phái, ba ngàn đệ tử tranh giành, muốn chiếm hạng nhất khó khăn biết bao.
Ngoài miệng khiêm tốn nhưng khóe môi thanh niên cong lên.
Lần này thu hoạch thật lớn, không biết lão nhân câu cá là ai mà lợi hại quá, tùy ý chỉ điểm đã cao thâm khó dò.
Thanh niên áo đen sờ ngực, mặt dây chuyền gã đeo trên ngực nhìn như chỉ là hòn đá nhỏ bình thường thật ra là lão nhân đưa cho, bên trong cục đá chứa một côn pháp cực kỳ cao sâu.
Thanh niên áo đen mắt lấp lóe tia sáng:
– Đại tái môn phái? Với thực lực hiện giờ của ta thì đại tái môn phái chẳng là gì. Cảnh giới đã tăng mảng lớn, tin tưởng một hơi kết đan ngay.
Trong mây mù trên cao, một chiếc phi chu, Kỷ Ninh và Cửu Trần ngồi đối diện nhau.
Kỷ Ninh cười trêu:
– Lão già câu cá? Cửu Trần, tuy ngươi không quá anh tuấn nhưng không cần biến thành một lão nhân tóc bạc phơ mắc đục ngầu. Còn chuyên môn chỉ điểm cho tiểu tử phàm tục đó, thế nào? Hắn rất có thiên phú? Sao ta không nhìn ra.
Cửu Trần cảm khái:
– Trong phàm tục thì thiên phú của hắn không tệ, nhưng trong mắt hai ta thì thiên phú cỡ đó không bắt mắt. Nhưng thấy hắn làm ta như thấy mình lúc trước nên mới quyết định chỉ điểm cho hắn.
Kỷ Ninh sửng sốt.
Tính cách Cửu Trần cô độc, với người khác nói giết liền giết không gớm tay, nhưng với bằng hữu tốt mình thích thì sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống.
Thanh niên phàm tục kia cũng có tính âm u cô độc, nhưng vì sư muội của mình bất chấp mạng sống.
Chương 1473:
Kỷ Ninh nói:
– Hắn khá may mắn.
Cửu Trần đắc ý nói:
– Ngôi sao này chỉ có hai chúng ta ẩn cư, mở mang động phủ cho sinh linh sinh sản tại đây. Vì vậy chúng ta có trách nhiệm chỉ điểm dẫn đạo.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
– Ngươi mà đòi chỉ điểm dẫn đạo?
Sinh linh trên ngôi sao này đi qua thời đại man hoang xa xưa, thời đại viễn cổ tu hành bước đầu, thời đại thượng cổ phồn vinh, thời đại phá diệt lớn, và bây giờ là thời đại tương đối ổn định. Kỷ Ninh có thật sự cẩn thận dẫn đạo, còn Cửu Trần? lòng gã cứng hơn Kỷ Ninh, không quan tâm những sinh linh chết sống dù ngẫu nhiên chỉ điểm cũng chỉ vì bỗng dưng nổi hứng. Nhưng mới rồi Cửu Trần hóa thành lão nhân chỉ điểm côn pháp cho tiểu tử kia rồi ném cho cục đá, chấm hết, không có cả pháp môn tu luyện thật sự.
Kỷ Ninh, Cửu Trần bỗng biến sắc mặt.
– A?
Kỷ Ninh trầm giọng quát:
– Đi!
Vèo!
Chiếc phi chu chợt biến mất, Kỷ Ninh và Cửu Trần trong phút chốc rời khỏi ngôi sao này đi tới giữa hư không.
Kỷ Ninh nhíu mày nói:
– Chuyện gì xảy ra? Chúng ta được phần linh kiện phi chu vực giới trong vùng đất hạch tâm di tích Tây Tư tộc tại sao sinh ra cảm ứng?
Cửu Trần chỉ một hướng trong hư không hỗn độn:
– Ta cũng vậy, phần linh kiện phi chu vực giới của ta cũng chấn động muốn bay đi hướng kia.
Hai người cầm một linh kiện sót lại, giờ hai phần linh kiện đang chấn động muốn bay đi hướng chúng nó cảm ứng được.
Kỷ Ninh nói:
– Kỳ lạ. Lúc trước chúng ta được phần linh kiện còn nguyên của phi chu vực giới trong di tích Tây Tư tộc, mỗi người giữ một cái, chưa từng sinh ra cảm ứng gì. Giờ nó bỗng có cảm ứng chắc chắn liên quan Tây Tư tộc.
Cửu Trần hỏi:
– Hay là đi xem thử?
Kỷ Ninh đồng ý:
– Đi nhìn xem.
Hai người kẻ tài cao gan lớn, có thể khiến linh kiện sót lại của phi chu vực giới sinh ra cảm ứng không chừng là cơ duyên lớn, vì phi chu vực giới là báu vật làm các Chúa Tể điên cuồng.
Kỷ Ninh cùng Cửu Trần xé rách thời không đi tới.
Mới ra khỏi khe hở không gian Kỷ Ninh liền biến sắc mặt nói:
– Không đúng! Khoảng cách cảm ứng đang nhanh chóng rút ngắn, đối phương cũng đến gần chúng ta!
Cửu Trần biến sắc:
– Đúng là đang tới gần!
Cảm ứng không ngừng mãnh liệt, khoảng cách rút ngắn dần.
Giữa hư không hỗn độn.
Có một nam nhân vóc dáng nhỏ gầy, chân mày màu trắng, con ngươi màu xanh thẳm. Nam nhân mặc trường bào màu trắng, tóc bạc, lông mày bạc, đôi mắt xanh mang đến cảm giác âm lạnh khiến tu hành giả sợ hãi. Gã là một trong tám Thánh Thành Chi Chủ tiếng tăm lừng lẫy của Đạo Minh, Phi Tuyết Thành Chủ.
Phi Tuyết.
Nghe như đạo hiệu của nữ nhân, nhưng đây là đạo hiệu của nam.
Phi Tuyết Thành Chủ là một kẻ siêu biến thái tà ác, Tuế Mộng Giáo Chủ so với gã chỉ như một đứa trẻ sơ sinh ngây thơ và đại ma đầu giết chóc ức vạn.
Trong truyền thuyết Phi Tuyết Thành Chủ sinh ra trong hạo kiếp diệt thế. Khi đó vô số sinh linh chết đi, trời đổ mưa máu, một đứa bé sơ sinh bò ra từ bụng mẫu thân của mình. Bẩm sinh tính hung dữ, trong năm tháng tu hành thiên phú của Phi Tuyết Thành Chủ cao đến không tưởng, gã một đường tu hành giết chóc vô số, biển máu tràn ngập.
Không ai có thể ngăn cản gã!
Phi Tuyết Thành Chủ một hơi hợp đạo thành công trở thành một trong tám Thánh Thành Chi Chủ, gã là tuyệt đại bá chủ hùng chủ! Vô số kẻ sát tính rất nặng thần phục Phi Tuyết Thành Chủ, có một số Đế Quân cực kỳ điên cuồng đã đi theo gã. Trong tám Thánh Thành Chi Chủ của Đạo Minh thì Phi Tuyết Thành Chủ xếp ba hạng đầu, là nhân vật có quyền thế đáng sợ trong Đạo Minh.
Con mắt xanh thẳm của Phi Tuyết Thành Chủ nhìn phương xa:
– Hả? Là hướng đó!
Mắt Phi Tuyết Thành Chủ lóe tia hưng phấn nói:
– Phi chu vực giới rách nát của ta sinh ra cảm ứng mãnh liệt với hướng đó!
Phi chu vực giới chi linh rách nát kích động nói:
– Chủ nhân, chủ nhân! Là linh kiện khác, là linh kiện khác!
Phi Tuyết Thành Chủ lông mày trắng bay bay:
– Rất tốt, ta đi lấy đây.
Nhìn khắp Vô Tận Cương Vực chỉ có ba Chúa Tể khiến Phi Tuyết Thành Chủ ngán, còn cường giả khác thì gã không sợ. Phi Tuyết Thành Chủ nhờ vào giết chóc leo lên tuyệt đại bá chủ, sợ gì ai?
Vèo!
Một luồng đao quang trắng tinh xé rách thời không.
Phi Tuyết Thành Chủ bước ra một bước xuyên qua thời không nhanh chóng đi hướng phát ra cảm ứng.
***
Kỷ Ninh biến sắc mặt nói:
– Hắn đang đến gần chúng ta, đến rất nhanh, tốc độ mau quá, mau còn hơn tốc độ xuyên qua thời không của ta. Cửu Trần, đi, chúng ta nhanh chóng đi thôi!
Cửu Trần hết hồn:
– Mau hơn cả ngươi?
Từ khoảng cách xé rách hư không chạy đi có thể thấy ra khác biệt về cảnh giới.
Kỷ Ninh mang theo Cửu Trần vội vàng chạy trốn.
Phi Tuyết Thành Chủ nhẹ vuốt lông mày trắng dài rũ một bên:
– Bắt đầu trốn? Không trốn thoát được.
Phi Tuyết Thành Chủ tiếp tục xé rách thời không đuổi theo.
Kỷ Ninh cắm đầu chạy, hắn muốn đi nơi nào an toàn chút ví dụ như Mang Nhai quốc hay Thánh Thành nào đó.
Kỷ Ninh cắn răng nói:
– Quá nhanh, ta không kịp rồi, đành chọn một nơi trực diện đánh thôi.
Kỷ Ninh truyền âm:
– Cửu Trần, hãy mau bày trận, chúng ta chọn chiến tranh rồi bày đại trận chờ đợi đối phương đến.
Cửu Trần gật đầu nói:
– Biết.
Từ tốc độ tiến lên tính ra đối phương mau hơn bên ta, vậy chắc cảnh giới cũng cao hơn, nhưng ai mạnh ai yếu chờ đánh rồi mới biết.
Cửu Trần ném ra một hình tròn màu đen:
– Định!
Hình tròn màu đen bay ra nhanh chóng rơi xuống ngôi sao hoang vắng phương xa nhất, nhanh chóng thẩm thấu vào. Bề mặt hành tinh hiện ra lớp vỏ đen, vô số phù văn chuyển động.
Cửu Trần khẽ quát:
– Ẩn!
Các sắc đen thu giấu.
Kỷ Ninh cũng lấy một món báu vật ra, là bảo bối lấy từ di tích Tây Tư tộc, một sợi xích màu lam thẫm bị đứt. Kỷ Ninh ném xích lam thẫm bay hướng một ngôi sao, rơi vào ngôi sao, thẩm thấu vào trong.
Kỷ Ninh, Cửu Trần bay về phía ngôi sao, đứng trên ngôi sao.
Khi hai người liên tục bài bố ba lớp thủ đoạn chợt cảm ứng hơi thở mãnh liệt xuất hiện giữa hư không phía xa, xé rách hư không. Một nam nhân nhỏ gầy mặc áo màu trắng, tóc bạc, chân mày trắng xuất hiện, chân mày dài bay bay, mắt xanh thẳm nhìn sang bọn họ. Tuy nam nhân nhỏ gầy nhưng Kỷ Ninh, Cửu Trần không cảm thấy gã nhỏ bé chút nào, chỉ cảm giác hơi thở bá đạo đáng sợ ập đến.
Kỷ Ninh, Cửu Trần biến sắc mặt kêu lên:
– Phi Tuyết Thành Chủ!
Bọn họ không ngờ đối thủ là Phi Tuyết Thành Chủ nổi tiếng thô bạo dữ dằn nhất trong tám Thánh Thành Chi Chủ.
Phi Tuyết Thành Chủ lông mày dài bay bay, đôi mắt xanh biếc lóe tia ngạc nhiên sau đó cười khẩy nói:
– Tốc độ trốn nhanh lắm, ta còn tưởng là vị Đế Quân nào không ngờ là hai tiểu tử các ngươi.
Chương 1474:
Kỷ Ninh, Cửu Trần khiêm tốn hành lễ:
– Kính chào Phi Tuyết Thành Chủ.
Phi Tuyết Thành Chủ hừ lạnh một tiếng:
– Hừ hừ!
Ánh sáng mông lung hiện ra bao phủ phạm vi trăm ức dặm, không gian bị ngăn cách hoàn toàn. Kỷ Ninh, Cửu Trần biến sắc mặt.
Phi Tuyết Thành Chủ nhích người.
Vèo!
Phi Tuyết Thành Chủ để lại vệt sáng giữa không trung, đao quang như trăng khuyết xẹt qua, lạnh buốt ập vào mặt, thẩm thấu vào hồn phách chân linh.
Quá nhanh.
Đường đao đó nhanh nhất trong đời Kỷ Ninh từng gặp, mau đến nỗi khiến hắn thấy kinh hoàng.
Quá lạnh.
Đao ý lạnh lẽo khiến hồn phách chân linh của Kỷ Ninh run rẩy, đây mới là cảnh giới Thánh Thành Chi Chủ thật sự. Lúc trước Kỷ Ninh gặp cái gọi là khôi lỗi, hay dị thú băng thú, hỏa thú trong thế giới động thiên dù lực lượng, tốc độ rất mạnh nhưng so về huyền diệu cảnh giới thì thua xa. Về cảnh giới vị Phi Tuyết Thành Chủ này đứng trên Kỷ Ninh rất nhiều.
Kỷ Ninh, Cửu Trần giật bắn người:
– Cái gì?!
Hai người không ngờ Phi Tuyết Thành Chủ chẳng nói được một câu đã trực tiếp tấn công muốn lấy mạng họ.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Kỷ Ninh lắc mình biến ra ba đầu sáu tay cầm sáu thanh Bắc Hồng kiếm liên tục thi triển Chung Cực kiếm đạo chi Duy Tâm Thức, cố gắng hết sức ngăn cản. Đối diện nhát đao đáng sợ thế này Kỷ Ninh không có chút ý nghĩ công kích, hắn chỉ có một suy nghĩ là lo ngăn cản trước rồi tính. Ba thanh kiếm của Kỷ Ninh miễn cưỡng đụng vào đao quang.
Cảm giác âm lạnh như cây búa nhưng lực lượng đáng sợ nghiền áp xuyên thấu toàn thân Kỷ Ninh.
Bùm!
Kỷ Ninh bay ngược lộn cù mèo đập xuống nền đất, ngôi sao rung rinh, mặt đất thủng cái khe lớn, vết nứt kéo dài mấy chục vạn dặm.
– Quá mạnh!
Cửu Trần Giáo Chủ không dám chắn, hóa thành sóng nước nhanh chóng chạy trốn.
Vèo!
Tay trái Phi Tuyết Thành Chủ cầm đao chém bay Kỷ Ninh, bay phải chặt hướng Cửu Trần Giáo Chủ.
Xoẹt!
Cửu Trần Giáo Chủ hóa thành dòng nước xiết tựa như tấm vải bị chém đứt từ giữa. Dòng nước xiết phát ra tiếng rên khẽ, hai dòng nước tiếp tục chạy nhanh, trốn đến gần Kỷ Ninh ở phía xa mới tụ lại thành cơ thể.
Kỷ Ninh bay ra hiệp cốc đứng chung với Cửu Trần, hai người biểu tình cực kỳ khó xem.
Kỷ Ninh rợn tóc gáy:
– Ta cũng xem như sức chiến đấu Thánh Thành Chi Chủ nhưng đánh nhau với Thánh Thành Chi Chủ thật sự khác biệt quá lớn.
Cửu Trần tái mặt truyền âm:
– Mạnh quá mạnh, thân bất tử thủy hành của ta đã rất hoàn mỹ nhưng mới rồi một phát đã bị tổn hại nặng. Bắc Minh, Phi Tuyết Thành Chủ quá mạnh, ước chừng mười nhát đao là có thể giết chết ta.
Kỷ Ninh nhẹ gật đầu.
Thân bất tử thủy hành không phải vô địch, như Thiên Nhất Đế Quân hồi còn là Đạo Quân bị Trần Vũ Ma Quân đánh bị thương nặng. Khi thực lực đến trình độ nhất định thì thân bất tử cũng không thể tiêu trừ hết tất cả công kích.
Mắt xanh dừng lại trên người Kỷ Ninh, Phi Tuyết Thành Chủ nói:
– Hưm? Bắc Minh Đạo Quân, hèn gì có thể nổi bật trong Dịch Ba giới. Cửu Trần Giáo Chủ đồng bạn của ngươi có thân bất tử thủy hành còn bị ta tổn hại nặng, nhưng ngươi trúng một đao của ta mà không bị thương. Chậc chậc, thực lực của ngươi chắc đã đến đẳng cấp Thánh Thành Chi Chủ.
Phi Tuyết Thành Chủ cười, nụ cười khiến người lòng lạnh lẽo:
– Nhưng so với ta còn kém rất xa.
Phi Tuyết Thành Chủ bỗng nhiên thi triển thần thông biến ra sáu cánh tay, mỗi tay cầm một lưỡi đao:
– Ta ra tay thường thích dốc hết sức, dù đối thủ chỉ là Đạo Quân. Hai ngươi chịu chết đi!
Cửu Trần vội hét lên:
– Ngừng!
Phi Tuyết Thành Chủ lạnh băng nhìn Kỷ Ninh, Cửu Trần:
– Hả? Hai ngươi còn gì muốn nói?
Kỷ Ninh lên tiếng:
– Phi Tuyết Thành Chủ, chúng ta chỉ là Đạo Quân, không thể nào so sánh với thành chủ như người. Rốt cuộc thành chủ muốn gì cứ nói đi.
Cửu Trần tiếp lời:
– Đúng rồi thành chủ, cái gì cũng có thể bàn bạc lại.
Tuy hai người bày ra nhiều thủ đoạn trên ngôi sao này nhưng không tự tin chút nào. Vì bàn về số lượng báu vật, Phi Tuyết Thành Chủ đường đường là nổi tiếng dữ nhất trong tám Thánh Thành Chi Chủ chẳng lẽ báu vật không nhiều bằng hai người sao? Sợ là nhiều hơn gấp mười lần trở lên. Hơn nữa mới rồi đánh nhau khiến Kỷ Ninh, Cửu Trần sâu sắc hiểu rõ sự chênh lệch.
Cửu Trần sẽ bị giết trong vòng hơn mười đao.
Còn Kỷ Ninh?
Kỷ Ninh biết rõ mình cách biệt đối phương rất lớn. Địa vị của Phi Tuyết Thành Chủ cao, thực lực mạnh, sống lâu như vậy, tuy không có bảo bối vũ trụ nhưng gã có thần binh bản mệnh. Năm rộng tháng dài hiển nhiên uy năng thần binh bản mệnh của Phi Tuyết Thành Chủ không thua gì Bắc Hồng kiếm của Kỷ Ninh.
Về binh khí Kỷ Ninh không có chút ưu thế.
Về cảnh giới? Kỷ Ninh chỉ mạnh hơn các đỉnh Đạo Quân một xíu, so với Thánh Thành Chi Chủ thì khác biệt rõ rệt. Nhát đao vừa rồi của đối phương nhìn từ mặt nào đều cao hơn kiếm thuật của hắn.
Chỉ có Tâm kiếm thuật là bù đắp được chút nhưng vẫn chênh lệch lớn.
Thực lực khác biệt lớn thì có dùng hết báu vật cũng khó trốn thoát, vì chút linh kiện rải rác của phi chu vực giới không đáng để liều mạng.
Kỷ Ninh, Cửu Trần nhìn ánh sáng mông lung bao phủ trăm ức dặm. Phi Tuyết Thành Chủ vừa lên đã sử dụng báu vật che lấp thời không xung quanh, nhìn là biết gã có quyết tâm lớn thế nào, chắc chắn quyết lấy linh kiện phi chu vực giới bằng được. Kỷ Ninh cảm giác kiếm thuật không thể nào phá mở thời không chạy trốn, có lẽ dựa vào Thời Không Bàn Chúa Tể sẽ thành công nhưng cũng có khả năng không trốn được.
Dù sao đối thủ là Thánh Thành Chi Chủ, Kỷ Ninh không tự tin trăm phần trăm.
Phi Tuyết Thành Chủ bễ nghễ nhìn xuống Cửu Trần, Kỷ Ninh:
– Bàn? Các ngươi muốn bàn với ta?
Cửu Trần vội nói:
– Đúng vậy, bàn bạc! Thành chủ chắc vì linh kiện phi chu vực giới đúng không? Thật ra huynh đệ chúng ta cũng cảm giác được nên mới vội vàng chạy trốn.
Kỷ Ninh tiếp lời:
– Thành chủ có gì muốn sai phái chúng ta xin cứ nói.
Đối diện loại bá chủ hung dữ thế này Kỷ Ninh, Cửu Trần buộc phải cúi đầu.
Phi Tuyết Thành Chủ có một vụ nổi tiếng là đám Đế Quân tụ tập trong Tiên cung Đạo Minh, vì tranh giành ích lợi đã chọc giận gã. Lúc trong Tiên cung Phi Tuyết Thành Chủ cố nén giận, chờ vừa ra khỏi Tiên cung Đạo Minh gã liên tiếp đánh chết mười hai vị Vĩnh Hằng Đế Quân đã chọc giận gã. Chuyện này khiến nguyên Vô Tận Cương Vực xao động.
Ngẫu nhiên bởi vì giết một, hai Đế Quân đối địch không có gì. Nhưng chỉ vì trút bực tức mà liên tiếp giết mười hai vị Đế Quân là quá điên cuồng. Đó cũng là lý do tại sao gã nổi tiếng dữ dằn nhất trong tám Thánh Thành Chi Chủ.
Chương 1475:
Đây là một kẻ điên, còn là một tên điên thực lực siêu mạnh, có nhiều lá bài tẩy. Chuyện này chọc nhiều người tức giận, khiến Thánh Thành Chi Chủ khác bất mãn. Khi ấy đấu qua mấy hỗn độn kỷ, vô số tử thương nhưng cuối cùng chuyện bỏ dở.
Phi Tuyết Thành Chủ nửa cười nửa không nhìn hai người:
– Phi chu vực giới?
Cửu Trần nói ngay:
– Hai chúng ta sẽ không lộ tin tức ra ngoài. Chúng ta nguyện lập lời thề, tuyệt đối giữ kín việc này.
– Hai ngươi rất thông minh, cảm ứng được tốc độ truy sát của ta liền chọn tránh né.
Phi Tuyết Thành Chủ nhìn hướng Kỷ Ninh:
– Bắc Minh Đạo Quân cũng rất mạnh, nếu là người yếu hơn chút thì đã không làm gì Bắc Minh Đạo Quân nhà ngươi được. Nhưng ở trước mặt ta còn cách biệt rất lớn.
Phi Tuyết Thành Chủ nói:
– Nếu các ngươi chịu cúi đầu thì ta sẽ cho con đường sống.
Kỷ Ninh, Cửu Trần nhìn Phi Tuyết Thành Chủ.
Phi Tuyết Thành Chủ nói:
– Một là hai ngươi trừ binh khí giáp y trên người ra còn lại tất cả báu vật phải đưa cho ta. Thứ hai không được chống cự, cho ta xem ký ức hồn phách của các ngươi. Yên tâm, ta sẽ lập lời thề không tổn thương hồn phách chân linh của các ngươi chút nào, chỉ xem ký ức thôi.
Kỷ Ninh, Cửu Trần biến sắc mặt.
Cửu Trần tức giận quát:
– Thành chủ đừng quá đáng!
Mặt Kỷ Ninh lạnh băng.
Lật xem ký ức?
Hai người kiêu ngạo biết mấy, sao chịu để đối phương lật xem tất cả ký ức của mình, lại còn nộp hết báu vật ra. Kỷ Ninh không đồng ý. Hắn có một gốc cây Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả, còn có Thiên Diệp Thanh Linh vô cùng quý giá. Thiên Diệp Thanh Linh do Chí Tôn tự tay luyện chế, có hy vọng khống chế một con nguyên thú hỗn độn.
Phi Tuyết Thành Chủ lạnh lùng nói:
– Hừ! Ta giết các ngươi thì cũng được đến tất cả báu vật. Giờ các ngươi chỉ cần giao báu vật ra, có thể giữ lại binh khí giáp y sử dụng là ta đã rất nhân từ. Còn về lật xem ký ức của các ngươi vì ta muốn biết các ngươi làm sao có được linh kiện phi chu vực giới.
Phi chu vực giới do Tây Tư tộc để lại, Kỷ Ninh và Cửu Trần được phần linh kiện đó, Phi Tuyết Thành Chủ phỏng đoán hai người từng đi di tích Tây Tư tộc. Bất cứ di tích Tây Tư tộc nào đều là bảo địa nên tất nhiên Phi Tuyết Thành Chủ muốn biết hết tin tức liên quan.
Cửu Trần lạnh lùng nói:
– Lật xem ký ức? Dù có chết ta cũng không đồng ý!
Kỷ Ninh lạnh băng nói:
– Thành chủ, chúng ta có thể đưa cho linh kiện phi chu vực giới, cũng giữ bí mật không truyền ra ngoài. Nếu thành chủ đồng ý thì hai ta sẽ hai tay dâng báu vật lên, còn không chịu thì đành chiến vậy.
Phi Tuyết Thành Chủ ngửa đầu cười phá lên:
– Ha ha ha!
Tiếng cười vang vọng trong thời không phong kín trăm ức dặm.
Mắt xanh thẳm bắn ra sát khí, mặt Phi Tuyết Thành Chủ dữ tợn quát:
– Dám nêu điều kiện với ta? Chết đi!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sáu đao quang trăng khuyết to lớn chói mắt chém hướng Kỷ Ninh, Cửu Trần.
Kỷ Ninh và Cửu Trần liếc nhau, không giữ sức nữa:
– Liều!
Cửu Trần quát:
– Khởi!
Bề mặt ngôi sao nổi lên lớp màu đen, vô số phù văn chuyển động, không gian xung quanh như đông lại. Sáu luồng đao quang trăng khuyết bị giảm tốc độ bay.
Các cờ trận màu đỏ hiện ra ở các góc khiến ngôi sao chìm trong biển màu máu.
Các con dị thú ảo gầm rống xuất hiện, có mười chín con dị thú ảo xông vào Phi Tuyết Thành Chủ.
Kỷ Ninh điều khiển thủ đoạn mình bài bố:
– Đi!
Keng keng keng!
Một khúc xích xanh thẫm hiện ra trong hư vô sau lưng Phi Tuyết Thành Chủ, quấn quanh gã.
Trận pháp khổng lồ hiển hiện.
Một bàn cờ màu trắng to lớn hiện ra trên bầu trời, giữa hư không bên dưới ngôi sao thì hiện bàn cờ màu đen. Hai bàn cờ lớn xoay tròn, vô số ánh sáng nối liền với bàn cờ trói Phi Tuyết Thành Chủ lại.
Xoẹt xoẹt đùng!
Tia chớp màu vàng sậm điên cuồng giáng xuống Phi Tuyết Thành Chủ.
Phi Tuyết Thành Chủ cười nhạt:
– Có nhiều báu vật thật.
Kỷ Ninh, Cửu Trần rất cẩn thận. Hai người bày ra thủ đoạn có uy lực rất lớn, dù Phi Tuyết Thành Chủ cực mạnh nhưng ít nhất sẽ bị bám giữ một chốc.
Phi Tuyết Thành Chủ cười nanh tranh:
– Phá cho ta!!!
Trước mặt Phi Tuyết Thành Chủ hiện ra một vòng tròn màu vàng, vòng tròn dựng đứng, bên mép sắc bén tỏa ra dao động đáng sợ.
Keng!
Vòng tròn phát ra thanh âm chói tai, tinh thần Kỷ Ninh, Cửu Trần bị chấn động. Vòng tròn bỗng biến lớn cỡ nửa ngôi sao, xoay tròn cắt vào ngôi sao.
Đinh!
Sáu cánh tay Phi Tuyết Thành Chủ cầm chiến đao dễ dàng chặn lại xiềng xích lam thẫm từ sau lưng quấn mình.
Phập!
Vòng tròn lớn cưỡng ép cắt đứt tất cả cản trở, những trận pháp, khốn trận trói buộc đều bị đánh tan. Nên biết với loại khốn trận dù Phi Tuyết Thành Chủ dựa vào sức mình muốn phá chúng phải làm trận pháp tiêu hao hết uy năng. Nhưng giờ phút này trận pháp bị bẻ gãy nghiền nát cưỡng ép phá mở.
Tất cả trận pháp trên ngôi sao khổng lồ bị cắt nát, ngôi sao bị cắt một nửa, uy năng vòng tròn tiêu hao hết tan biến.
Kỷ Ninh, Cửu Trần không kịp trở tay.
Kỷ Ninh biến sắc mặt nói:
– Những trận pháp của chúng ta rõ ràng không thể giết được hắn, cần gì dùng báu vật cưỡng ép phá hỏng như vậy?
Cửu Trần thấy lòng thê lương:
– Hay nói Phi Tuyết Thành Chủ bá đạo thô bạo, giờ ta mới thấy.
Phi Tuyết Thành Chủ phá hủy nguyên ngôi sao, lao vào Kỷ Ninh, Cửu Trần:
– Chết đi!
Kỷ Ninh vung tay thu Cửu Trần về:
– Cửu Trần, ta sẽ tìm cách chạy trốn, chắc có hy vọng. Nếu ta không trốn thoát được thì ngươi đành tự cầu phúc.
Cửu Trần Giáo Chủ bị thu vào động thiên cắn răng nói:
– Bắc Minh!
Cửu Trần biết rõ thực lực của mình kém xa Phi Tuyết Thành Chủ, Kỷ Ninh còn có thể giãy dụa chứ gã đi liều mạng là tự đút đầu chết.
Kỷ Ninh thu Cửu Trần về rồi vọt người bay lên cao.
Kỷ Ninh thử xé không gian:
– Phá!
Ánh sáng mông lung ngăn cách phạm vi trăm ức dặm, thời không cực kỳ ổn định chẳng thể xé rách.
Một vòng tròn kỳ dị màu trắng đen hiện ra trong tay Kỷ Ninh:
– Đi!
Đây là Thời Không Bàn mà Mang Nhai Chúa Tể đã ban cho Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh dẫn ra uy năng ẩn chứa trong Thời Không Bàn, dao động hùng hồn đáng sợ giáng xuống kéo theo hắn cưỡng ép xé rách thời không.
Ong ong ong ong ong!
Ánh sáng mông lung bao phủ trăm ức dặm chấn động, dường như cố gắng ức chế.
Phi Tuyết Thành Chủ lộ vẻ giật mình:
– Cái gì? Đây là… Thời Không Bàn? Thời Không Bàn của Mang Nhai Chúa Tể?
Phi Tuyết Thành Chủ sống qua năm tháng vô tận đương nhiên rất quen thuộc Thời Không Bàn. Các đại năng đỉnh cao nhất trong Vô Tận Cương Vực đều biết Mang Nhai Chúa Tể cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc Mang Nhai hoàng tộc, các Đạo Quân của Mang Nhai Thập Nhị Cung.
Chương 1476:
Được ban cho Thời Không Bàn đại biểu được Mang Nhai Chúa Tể hết sức xem trọng. Bình thường đại năng khác sẽ nể tình không xuống tay với tiểu tử sở hữu Thời Không Bàn.
Phi Tuyết Thành Chủ cười khẩy nói:
– Hừ! Vì phi chu vực giới, vì di tích Tây Tư tộc, ta bất chấp!
Uy năng của Thời Không Bàn cố hết sức muốn xé rách thời không.
Ánh sáng mơ hồ trong phạm vi trăm ức dặm cố gắng hết sức trấn áp thời không, hai bên đối kháng.
Bụp!
Vòng tròn kỳ dị pha tạp trắng đen trong tay Kỷ Ninh vỡ nát.
Ánh sáng mơ hồ che không gian trăm ức dặm càng mơ hồ hơn.
Kỷ Ninh ngẩn ngơ:
– Thất bại.
Đây là báu vật có uy lực chạy trốn lớn nhất trong tay Kỷ Ninh, vậy mà không thể phá mở thời không.
Lòng Kỷ Ninh lạnh lẽo:
– Làm sao bây giờ?
Báu vật chạy trốn lợi hại nhất đã thất bại, thực lực của Kỷ Ninh không bằng người, hắn phải làm sao đây?
Giọng Phi Tuyết Thành Chủ hùng hồn vang vọng:
– Nếu là Mang Nhai Chúa Tể đích thân đến có lẽ còn được, nếu chỉ là báu vật hắn luyện chế thì chỉ có một phần uy năng, chắc tặng cho Đạo Quân nào đó, muốn dựa vào báu vật chạy trốn thì chưa đủ sức. Ngươi không trốn thoát được, ngươi chết thì Cửu Trần Giáo Chủ trốn trong động thiên của ngươi cũng phải chết.
Trừ Tâm kiếm thuật ra bất cứ mặt nào Phi Tuyết Thành Chủ cũng vượt trên Kỷ Ninh. Tâm kiếm thuật của Kỷ Ninh quá yếu, mới chỉ học được thức thứ mười, chỉ xem như giai đoạn thứ nhất, tăng phúc thực lực không bù đắp được khoảng cách khác biệt lớn.
Nếu Kỷ Ninh giống Tâm Kiếm Đế Quân có thể thi triển thức thứ mười lăm thì mới nghịch thiên.
Đáng tiếc Tâm kiếm thuật quá khó đột phá, để đột phá Chung Cực kiếm đạo càng vô cùng khó khăn.
Kỷ Ninh có dục vọng cầu sinh mãnh liệt:
– Ta không thể chết! Nếu ta chết rồi thì Cửu Trần phải làm sao?
Nếu Kỷ Ninh chết, nhờ đạo phù có được trong dị vũ trụ hắn có thể sống lại lần thứ hai. Nhưng thần binh, báu vật bị mất, chín bí thuật thần thông, thần thông hộ thể đã luyện thành cũng mất luôn.
Mất mác báu vật là thứ yếu, quan trọng là Kỷ Ninh có thể hồi sinh nhưng Cửu Trần thì không sống lại được, gã không có nguyên thần thứ hai.
Phi Tuyết Thành Chủ đã đến trước mắt:
– Chết đi!
Mắt Kỷ Ninh rực cháy tia sáng đáng sợ:
– Ta không thể thua, ta không thể thua! Ta vẫn còn cơ hội, một đường cơ hội! Liều, áp lực sống chết có tác dụng lớn cho việc cảm ngộ kiếm thuật. Ta ẩn tu mấy ức năm mãi không thể bước vào Chung Cực kiếm đạo đệ tứ trọng nhưng được nhiều cảm ngộ, có lẽ nhờ vào lần này đột phá thì sao?
Mắt Kỷ Ninh sáng rực, ý chí không thể dao động:
– Chỉ cần ta bước vào Chung Cực kiếm đạo đệ tứ trọng thì không chỉ sống mà ta còn có thể thắng!
Đao quang của Phi Tuyết Thành Chủ đã áp sát:
– Chết đi!
Đao quang lạnh băng giáng lâm.
Vẫn nhanh làm lòng Kỷ Ninh run rẩy, lạnh làm hắn rét run.
Sáu lưỡi đao của Phi Tuyết Thành Chủ cùng tấn công Kỷ Ninh, không chừa đường sống, muốn một hơi giết hắn.
Kỷ Ninh cố gắng thi triển kiếm thuật:
– Chắn, phải chắn bằng được!
Xung quanh như hình thành lỗ đen lớn muốn cắn nuốt hết đao quang.
Bùm!
Đợt trùng kích này mạnh mẽ hơn lần trước nhiều.
Kỷ Ninh bay ngược giữa không trung, khóe môi chảy máu.
Giọng Phi Tuyết Thành Chủ vang vọng giữa hư không:
– Ha ha ha! Có chút thực lực, sáu đao dốc hết sức chém của ta vốn tưởng đánh ngươi nát bấy, không ngờ chỉ làm người bị thương nhẹ. Thần thông hộ thể của ngươi rất lợi hại.
Phi Tuyết Thành Chủ tiếp tục truy sát Kỷ Ninh, không ngừng nghỉ giây nào.
Kỷ Ninh liếm máu bên khóe môi:
– May mắn còn trong phạm vi chịu đựng. Tuy thực lực của hắn rất mạnh nhưng chưa thể giết chết ta, có giáp y hộ thể, thần thông hộ thể phải là Chúa Tể mới có thể trực tiếp nổ nát thần thể, ta còn cơ hội, vẫn có cơ hội.
Đôi mắt xanh của Phi Tuyết Thành Chủ bắn ra hung quang khiến người run sợ:
– Có thể đỡ một lần nhưng ngươi đỡ được mười lần, trăm lần không? Ngươi chết chắc rồi!
Kỷ Ninh không ngốc, cũng không cuồng vọng.
Tuy rằng hắn hy vọng có thể bình cảnh vào phút sống chết, nhưng sự việc xảy ra luôn không thể dự đoán được. Có lẽ Kỷ Ninh có thể mượn cơ hội đột phá, nhưng khả năng lớn hơn là không đột phá được. Vì để đột phá đến bình cảnh Tứ Bộ Đạo Quân là việc khó khăn biết bao. Kỷ Ninh đi con đường Chung Cực kiếm đạo, khó khăn đột phá còn nhiều hơn Cửu Trần, nhóm Đại Mạc.
Kỷ Ninh không dám gửi gắm hy vọng vào việc đột phá, vì vậy sau khi Thời Không Bàn tan vỡ hắn liền cầu cứu với Mang Nhai Chúa Tể.
Kỷ Ninh ra lệnh cho phó tòng chuyên liên lạc với Mang Nhai quốc:
– Truyền tin tức cho Mang Nhai Chúa Tể, nói là ‘Bắc Minh Đạo Quân đồng ý đổi năm mươi lăm Lãnh Diễm Đỉnh Hoa quả và tất cả trái cây có được trong Xích Ba Điện xin Chúa Tể ra tay cứu mạng. Phi Tuyết Thành Chủ đang truy sát, tùy thời sẽ chết.
Phó tòng hết hồn:
– Tuân lệnh chủ nhân!
Phó tòng biết tình thế ác liệt, vội vàng tuyền tin báo lên Mang Nhai quốc.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
– Hy vọng Chúa Tể sẽ ra tay.
Chúa Tể cao cao tại thượng, là lãnh tụ cao nhất toàn Mang Nhai quốc, đẳng cấp cao nhất trong Vô Tận Cương Vực. Với bọn họ thì Đạo Quân yêu nghiệt đến mấy cũng chẳng là gì, vì càng là yêu nghiệt khả năng hợp đạo thành công càng thấp. Không thấy đường đường là Mang Nhai quốc Thập Nhị Cung trong năm tháng vô tận chẳng có một đỉnh Đạo Quân nào thành công sao? Cho đến nay chỉ có một mình Mang Nhai Chúa Tể là Chúa Tể.
Bởi vậy thông thường các Chúa Tể không quan tâm sự sống chết của Đạo Quân, mạo hiểm trong lằn ranh sống chết là chuyện bình thường. Bọn họ sẽ bình tĩnh nhìn các thế hệ Đạo Quân nổi lên, từng Đạo Quân chết đi.
Kỷ Ninh mong chờ:
– Năm mươi lăm Lãnh Diễm Đỉnh Hoa quả có lẽ mời được Chúa Tể. Trong đợt Xích Ba Điện Chúa Tể được chút trái cây từ tay ta nhưng phỏng chừng không đủ năm mươi trái.
Phó tòng đáp nhanh:
– Chủ nhân, chủ nhân! Chúa Tể nhắn là đang mang một phân thân khác của ta đi hướng này, nhưng cần chút thời gian. Chúa Tể dặn chủ nhân cố chống cự giây lát.
Bùm!
Kỷ Ninh đang bay ngược đi, bị chấn khóe môi rỉ máu, nhận được tin tức đó hắn rất mừng:
– Tốt! Kiên trì giây lát, kiên trì được là Chúa Tể sẽ tới nơi!
Kỷ Ninh thầm mong chờ, hắn biết Chúa Tể không nắm rõ vị trí chính xác của hắn nên cần phân thân phó tòng dẫn đường, cộng thêm xé rách thời không cự ly siêu xa chạy qua cũng cần chút thời gian.
Bình thường chạy đi thì chút thời gian này rất ngắn, nhưng Kỷ Ninh đang chiến đấu sống chết, là đẳng cấp Thánh Thành Chi Chủ chém giết, giây lát ngắn ngủi thật ra vô cùng dài lâu, đủ cho Phi Tuyết Thành Chủ ra tay trăm lần.