1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
  4. Tập 246 [Chương 1477 đến 1482]

Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast

Tập 246 [Chương 1477 đến 1482]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1477:

Phi Tuyết Thành Chủ tóc dài chân mày trắng bay bay, hét to một tiếng:

– Lên!

Ầm!

Xung quanh tràn ngập vô số đao khí hình thành thế giới đao khí lớn đè lên người Kỷ Ninh. Phi Tuyết Thành Chủ muốn nhanh chóng kết thúc chiến đấu.

Kỷ Ninh không dám chậm trễ:

– Lên!

Chín con giao long bay ra ngoài người Kỷ Ninh hình thành Âm Dương thế giới hỗn độn, ảnh chiếu Tâm Chi Thế Giới hùng vĩ giáng lâm. Ảnh chiếu thế giới bám vào Âm Dương thế giới hỗn độn cố gắng va chạm với thế giới đao khí xung quanh.

Thế giới hai phe va chạm.

Thế giới đao khí bị yếu thế hơn chút, điều này làm Phi Tuyết Thành Chủ bất ngờ.

Phi Tuyết Thành Chủ cười khẩy nói:

– Có chút thủ đoạn, nhưng vẫn phải chết!

Phi Tuyết Thành Chủ hùng hổ giết lên, hung mãnh thuần túy.

Sáu lưỡi đao thi triển đao đạo cực kỳ hung hãn.

Trước đao đó thời không cũng bị đông lại, nhân quả bị chém đứt.

Tấn công! Tấn công! Tấn công!

Kỷ Ninh khó khăn chống cự:

– Phải sống sót! Vì Cửu Trần, ta phải sống!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Hai bên đánh nhau trời đất tối tăm.

Phi Tuyết Thành Chủ không uổng được xếp ba hạng đầu trong tám Thánh Thành Chi Chủ, công kích cực kỳ cuồng mãnh. Đao đạo vốn giỏi về tấn công, đánh Kỷ Ninh liên tiếp chịu đòn. May mắn Kỷ Ninh chỉ muốn phòng ngự, sáu thanh kiếm cùng phòng ngự kín không kẽ hở, nhiều lần bị oanh kích bay ngược.

Phi Tuyết Thành Chủ liên tục ra tay mười lần Kỷ Ninh chặn lại cả mười làm gã con ngươi co rút:

– Bắc Minh Đạo Quân thật lợi hại. Hay nói Tửu Thánh là đệ nhất Đạo Quân nhưng xem ra Bắc Minh Đạo Quân mạnh hơn. Thật không dám tin tưởng có Đạo Quân liên tục đỡ mười chiêu của ta.

Thật ra Kỷ Ninh nhờ có kiếm thuật phụ trợ, nếu không có Tâm kiếm thuật khiến thực lực tăng gấp đôi, kiếm nhanh hơn, mạnh mẽ hơn thì Phi Tuyết Thành Chủ đã đánh tan sáu thanh kiếm của Kỷ Ninh, đánh bay kiếm rồi chém thẳng vào hắn.

Mắt xanh lóe tia sáng lạnh, Phi Tuyết Thành Chủ thầm nghĩ:

– Hắn có tính dẻo quá mạnh, cứ tiếp tục thế này không biết phải mất bao nhiêu chiêu mới giết được hắn. Thôi thì ngoại lệ sử dụng băng tuyết đao thuật vậy.

Xoẹt!

Sáu lưỡi đao của Phi Tuyết Thành Chủ cùng vụt qua, ba lưỡi đao vẫn cuồng mãnh hung hãn sắc bén, ba lưỡi đao khác thì mơ hồ khó nắm bắt, như bông tuyết rời mềm mại khó đoán.

Kỷ Ninh biến sắc mặt.

Lúc trước rất cuồng mãnh, uy lực rất lớn nhưng độ khó đỡ đòn thấp nhiều. Giờ thì một cuồng mãnh một âm nhu, âm dương kết hợp, độ khó việc ngăn cản tăng lên cái vèo. Uy năng của đao thuật tựa hoa tuyết giảm xuống nhưng làm Kỷ Ninh nhức đầu hơn. Như Tích Huyết thức và Thiên Băng thức, uy năng của Thiên Băng thức cao hơn nhiều nhưng Tích Huyết thức hy sinh uy năng, vượt trội tốc độ.

Bởi vậy không phải uy năng mạnh nhất mới tốt nhất.

Đinh đinh đinh xoẹt xoẹt!

Tiếng đao kiếm va chạm.

Kỷ Ninh bị buộc phải dùng bốn thanh kiếm ngăn ba thanh đao thuật băng tuyết âm lạnh mơ hồ, hai thanh Bắc Hồng kiếm còn lại chống cự ba lưỡi đao hung mãnh nhất.

Ầm!

Chỉ hai thanh kiếm giảm lực thì không đủ, xung lực cuồng mãnh thổi quét toàn thân Kỷ Ninh. Cơ thể chấn động khiến Kỷ Ninh bay ngược đi phun ra búng máu, mặt tái nhợt, tiêu hao thần lực quá lớn. Tay Kỷ Ninh tê rần, hồn phách hơi choáng. Vì kiếm thuật giảm lực quá ít hại thần thể chịu đựng càng nhiều, bị thương nặng hơn.

Phi Tuyết Thành Chủ vừa nói vừa xông lên tiếp:

– Từ khi ta trở thành Thánh Thành Chi Chủ tuy từng ra tay với Đạo Quân nhưng đều dùng chiêu thức cuồng mãnh trực tiếp nghiền chết. Ngươi là người đầu tiên ta khó nghiền giết, buộc ta sử dụng đao thuật băng tuyết. Bình thường ta chỉ dùng nó khi đánh với các Đế Quân, chết dưới đao thuật này ngươi nên thấy tự hào.

Đao thuật như tuyết, tuyết rơi lất phất.

Đao quang như điện, đánh thẳng lòng người.

Hai loại đao thuật hoàn toàn trái ngược tăng độ khó phòng thủ.

Phụt!

Kỷ Ninh bị oanh kích choáng váng, thần thể khó chịu, trạng thái tụt dốc.

– Không, cứ tiếp tục thế này ta sẽ chết, chết thật!

Kỷ Ninh biết mỗi khi ngăn cản một lần thì hắn như đi bên bờ vực sống chết, chỉ khoảng mười chiêu nữa hắn sẽ chết vào tay đối phương.

– Ta chết rồi còn có thể nhờ vào đạo phù sống lại, nhưng Cửu Trần mà chết là chết thật.

Ý chí cực kỳ mãnh liệt bộc phát từ hồn phách chân linh của Kỷ Ninh, ý chí vô cùng mạnh mẽ, sức mạnh đến từ tâm linh. Kiếm của Kỷ Ninh bỗng thay đổi, từng đợt kiếm vụ chợt sương mù ngưng tụ thành từng giọt nước, vô số giọt nước hình thành các thanh kiếm nước. Các thủy quang kiếm lăn tăn sóng nước, rất xinh đẹp vừa có lực lượng rung động lòng người. Kiếm của Kỷ Ninh tăng cao uy năng và tốc độ.

Tâm kiếm thuật thức thứ mười một, Một Giọt Lệ.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Hai bên va chạm.

Kỷ Ninh vẫn văng ngược ra nhưng lúc này dù bị yếu thế mà hắn không hộc máu, xung lực chưa đủ sức làm máu hắn dao động.

Phi Tuyết Thành Chủ biến sắc mặt nói:

– Cái gì? Thức thứ mười một của Tâm kiếm thuật?

Kỷ Ninh ở phía xa mỉm cười nói:

– Đúng vậy! Không uổng là Phi Tuyết Thành Chủ, nhìn một cái ra ngay, đây đúng là thức thứ mười một của Tâm kiếm thuật.

Tu hành giả vào phút sống chết càng dễ đột phá hơn, vì khi đó kinh sợ mãnh liệt khiến hồn phách chân linh tiến vào trạng thái đặc biệt. Loại trạng thái này càng dễ dàng ngộ đạo đột phá. Kỷ Ninh không chỉ ở bờ vực sống chết còn vì gánh vác sự sống chết của Cửu Trần nên rất khao khát chiến thắng. Ý chí, cảm xúc mãnh liệt tự nhiên khiến Tâm kiếm thuật đột phá.

Khoảnh khắc đột phá làm Kỷ Ninh hiểu ra Tâm kiếm thuật thức thứ mười một Một Giọt Lệ cần ý chí mãnh liệt. lúc trước Tâm Kiếm Đế Quân đối mặt cái chết, cam nguyện chết vì người thân, chảy xuống giọt lệ mỉm cười, khi đó y ngộ đạo, ngộ ra thức thứ mười một.

Kiếm thuật thế này huyền diệu khó giải thích, tu hành giả nào đều có con đường của riêng mình.

Như Thần Đế Hòa Lung sáng tạo tương tự, kết hợp hoàn mỹ Tâm Lực, thần lực, pháp lực, cũng có ý chí vô cùng đáng sợ, tình cảm cực kỳ mãnh liệt, nhưng là tình cảm dành cho thương sinh, vạn vật.

Kỷ Ninh hiểu ra:

– Ý chí nóng cháy này mới khiến Tâm Lực, thần lực, pháp lực kết hợp cao hơn.

– Sao có thể như vậy? Tâm kiếm thuật của hắn đến thức thứ mười một? Vậy thì không lâu sau sẽ đến thức thứ mười hai.

Từ thức thứ tám đến thức thứ mười tính là giai đoạn thứ nhất.

Thức thứ mười một, mười hai là giai đoạn thứ hai.

Lúc ở giai đoạn thứ nhất Kỷ Ninh liên tục đột phá trong Xích Ba Điện, trong cùng một giai đoạn đột phá rất nhanh, muốn từ giai đoạn này bước qua giai đoạn khác thì khó khăn rất nhiều. Kỷ Ninh đã đến thức thứ mười một thì thành công thức thứ mười hai không xa.

Chương 1478:

Phi Tuyết Thành Chủ càng đậm sát khí hơn:

– Bắc Minh Đạo Quân có các mặt kiếm thuật rất hoàn mỹ, tính dẻo rất mạnh, nếu luyện thành thức thứ mười hai thì so sánh với ta không khác biệt bao nhiêu.

Tâm Kiếm Đế Quân dù thành Đế Quân chỉ tính cảnh giới kiếm đạo chỉ sánh ngang đỉnh Đạo Quân, thấp hơn Kỷ Ninh bây giờ một chút. Nhưng y nhờ luyện thành mười lăm thức Tâm kiếm thuật đã hoàn toàn đứng trên tất cả Thánh Thành Chi Chủ khác, chỉ yếu hơn Chúa Tể một chút, là Đế Quân đứng sau ba Chúa Tể trong năm tháng vô tận.

Bây giờ Kỷ Ninh luyện thành thức thứ mười một, uy năng tăng phúc gấp hai, tức là gấp ba lần ban đầu.

Qua một thời gian luyện thành thức thứ mười có thể khiến kiếm thuật tăng phúc gấp năm lần, tức là gấp sáu lần khi không sử dụng Tâm kiếm thuật, thực lực như thế khiến người sợ hãi biết bao.

Bởi vì pháp môn đáng sợ đó nên Tâm Kiếm Đế Quân mới vượt hai đẳng cấp lớn chiến với ba Chúa Tể được.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Hai bên đánh nhau.

Kỷ Ninh nhiều lần bị đánh bay nhưng lúc này hắn rất nhẹ nhàng.

Vì kiếm của mình càng nhanh càng mạnh, Kỷ Ninh tự tin ngăn cản đối thủ:

– Đừng nói trăm lần, dù là ngàn lần, vạn lần ta cũng có thể ngăn cản. Tuy bị ức chết nhưng một lòng phòng thủ thì rất nhẹ nhàng.

Đôi mắt xanh thẳm của Phi Tuyết Thành Chủ đầy lạnh lẽo:

– Chết đi! Chết đi!

Đao thuật của Phi Tuyết Thành Chủ hoặc cuồng mãnh hùng hồn hoặc hóa thành tuyết lất phất, đánh Kỷ Ninh bất lực ngăn cản, nhiều lần văng ra, hoàn toàn đè đầu đánh buộc hắn phải phòng thủ.

Nhưng Kỷ Ninh phòng thủ khiến Phi Tuyết Thành Chủ bó tay.

Phi Tuyết Thành Chủ rất nhức đầu:

– Phòng thủ của hắn không có sơ hở, kiếm thuật về mặt nào đều không có sai sót.

Đối thủ có phòng ngự hoàn mỹ thế này là khó chơi nhất, thực lực cao hơn mảng lớn cũng khó công phá kiếm chiêu phòng ngự được.

Phi Tuyết Thành Chủ tiếc của:

– Không lẽ đối phó một Đạo Quân mà ta phải sử dụng báu vật sao? Với thực lực hiện giờ của hắn báu vật cấp Chúa Tể bình thường chưa chắc giết được, phải sử dụng vài món báu vật quan trọng nhất của ta.

Phi Tuyết Thành Chủ do dự:

– Trong năm tháng vô tận ta tích góp được vài món báu vật, vào phút then chốt có thể dùng để chống cự Chúa Tể.

Hai bên nhiều lần đánh nhau, Phi Tuyết Thành Chủ do dự, chần chừ, tiếc không nỡ dùng báu vật quan trọng nhất. Báu vật bình thường, ví dụ báu vật cấp Chúa Tể bình thường rất quý giá với Đạo Quân nhưng gã có một ít, thế nhưng chỉ có hai, ba mươi phần trăm uy năng Chúa Tể đánh hết sức, không giết được Thánh Thành Chi Chủ, không thể giết Kỷ Ninh bây giờ.

Phi Tuyết Thành Chủ do dự, định nhờ vào chiêu gì khác giết Kỷ Ninh, nếu có thể tiết kiệm tiêu hao một báu vật giữ mạng thì gã tuyệt đối sẽ không sử dụng báu vật.

Xoẹt!

Nơi xa xôi, trong hư không bên ngoài phạm vi trăm vạn dặm ánh sáng mông lung bao phủ bỗng thời không xé rách, một khe hở lớn hiện ra. một con cự thú vô cùng hùng vĩ thò cái đầu to ra, trên đầu có đôi mắt tựa sao lửa nhìn hướng khu vực chiến đấu, thấy Phi Tuyết Thành Chủ, cũng thấy Bắc Minh Đạo Quân.

Phi Tuyết Thành Chủ sinh ra cảm ứng, quay đầu nhìn lại.

Cự thú hùng vĩ trầm giọng nói:

– Phi Tuyết Thành Chủ, dừng tay.

Phi Tuyết Thành Chủ biến sắc mặt kêu lên:

– Mang Nhai Chúa Tể!

Không ngờ có thể khiến bản tôn Mang Nhai Chúa Tể tự mình đến.

Phi Tuyết Thành Chủ vốn do dự bỗng mặt lộ vẻ nanh ác, tay cầm cây búa lớn màu đen bình thường, gã bỗng ném cây búa. Búa đen to hóa thành luồng sáng vàng đập hướng Kỷ Ninh ở phía xa. Giữa đường bay búa đen to tỏa ánh sáng chói lòa thành cây búa lớn màu vàng.

Nó chói mù mắt, tỏa ra một tia hơi thở làm Kỷ Ninh sinh ra lòng thần phục, hắn cố kiềm nén ý nghĩ này. Kỷ Ninh thầm hoảng sợ liên tục bóp nát hai vật giữ mạng, lồng chụp lăn tăn vằn nước bao phủ hắn, một con đường kỳ dị bao bọc hắn.

Mang Nhai Chúa Tể tức giận quát:

– Phi Tuyết!

Mang Nhai Chúa Tể vươn ra thân thể khổng lồ, một móng vuốt bén chụp lên vách tường ánh sáng mông lung, xoẹt một tiếng xé rách bình chướng.

Khi Mang Nhai Chúa Tể xé rách bình chướng thì cây búa vàng to rực rỡ đã đến trước mặt Kỷ Ninh.

Bùm!

Lực lượng hùng hồn đập tan con đường quanh Kỷ Ninh, lồng chụp ngoài người tan nát. Kỷ Ninh cố gắng dùng Bắc Hồng kiếm chống cự nhưng lực lượng này vượt xa công kích của Phi Tuyết Thành Chủ. Sáu cánh tay Kỷ Ninh rách toạc cổ tay, sáu thanh kiếm văng ra, xung lực đáng sợ cuốn toàn thân Kỷ Ninh.

Lực lượng này quá mạnh.

– Ta… ta sắp chết sao?

Kỷ Ninh chỉ kịp ngoái đầu nhìn Mang Nhai Chúa Tể ở phía xa, nhìn cự thú hùng vĩ, môi mấp máy muốn nói: Cứu Cửu Trần.

Nhưng Kỷ Ninh không kịp nói cơ thể đã thành phấn, chỉ còn lại một ít pháp bảo, giáp y lơ lửng.

Đôi mắt như sao lửa khổng lồ của Mang Nhai Chúa Tể tràn đầy lửa giận:

– Không, chết tiệt!

Mang Nhai Chúa Tể đã lên tiếng vậy mà Phi Tuyết Thành Chủ còn ra sát chiêu!

Xoẹt!

Mang Nhai Chúa Tể đã xé nát bình chướng ánh sáng mông lung nhanh chóng chộp hướng Phi Tuyết Thành Chủ.

Phi Tuyết Thành Chủ dùng báu vật át chủ bài giết Kỷ Ninh, sau đó hóa thành luồng sáng bay tới chỗ hắn biến mất, muốn cuỗm đi báu vật hắn để lại. Phi Tuyết Thành Chủ biết rõ Cửu Trần, linh kiện phi chu vực giới nằm trong pháp bảo động thiên của Kỷ Ninh.

Mang Nhai Chúa Tể càng tức điên:

– Còn muốn cướp bảo bối?

Mắt Mang Nhai Chúa Tể tỏa ra ánh sáng mông lung, thời không xung quanh đặc lại, lực lượng vô hình áp chế Phi Tuyết Thành Chủ ở phía xa làm tốc độ của gã chậm lại. Móng vuốt bén của Mang Nhai Chúa Tể cưỡng ép xuyên qua không gian đến trước mặt Mang Nhai Chúa Tể. Lúc trước bình chướng ánh sáng mông lung trấn áp thời không, giờ xé nát bình chướng là có thể đến ngay trước mặt Phi Tuyết Thành Chủ.

Phi Tuyết Thành Chủ vội thi triển đao thuật ngăn cản móng vuốt đáng sợ:

– Mau quá, lão già này không uổng là Chúa Tể đệ nhất trong ba Chúa Tể.

Bùm!

Móng vuốt đáng sợ ập đến, uy lực mạnh mẽ ngang ngửa uy năng báu vật báu đen to lúc trước Phi Tuyết Thành Chủ sử dụng.

Phi Tuyết Thành Chủ thành mảnh nhỏ, tuyết bay bay nhanh chóng tụ lại ở phía xa hiện ra thân hình gã.

Như Ba Lâm Chí Tôn lúc còn là Chúa Tể đã ngộ ra mười loại đạo đến đẳng cấp Chúa Tể, tích lũy chờ lúc bùng nổ một hơi thành Chí Tôn. Các Đế Quân có sinh mệnh vĩnh hằng vô tận bình thường sẽ tham ngộ đạo khác, biết một hiểu mười. Phi Tuyết Thành Chủ vốn am hiểu đao đạo và đạo băng tuyết.

Phi Tuyết Thành Chủ dùng đao đạo hợp đạo thành tựu Thánh Thành Chi Chủ, trong năm tháng dài đặc gã dần tu hành đạo băng tuyết đến cùng đẳng cấp, cũng muốn biết một hiểu mười, muốn dần tu hành đến đẳng cấp Chúa Tể.

Chương 1479:

Sau khi thành Đế Quân vẫn có thể tu luyện nhưng càng chậm và khó khăn hơn.

Bất cứ ai có thể sống lâu, địa vị cao đều có năng lực giữ mạng.

Thánh Thành Chi Chủ và Chúa Tể cách biệt thực lực rõ rệt, đánh nhau ngay mặt thì chết chắc. Nhưng bọn họ có thủ đoạn thân bất tử, có người thì cố gắng lợi hại một mặt nào đó, ví dụ giỏi về đạo thôi diễn, chạy trốn trước khi nguy hiểm giáng xuống. Ví dụ giỏi về độn thuật thì nhờ vào độn thuật đặc biệt chạy thoát, khiến Chúa Tể không thể nào truy sát.

Mặc dù Kỷ Ninh đã đến đẳng cấp Thánh Thành Chi Chủ nhưng một vì hắn chỉ tu hành Chung Cực kiếm đạo, không có thủ đoạn thân bất tử. Thứ hai năm tháng tu hành của Kỷ Ninh quá ngắn, tích góp báu vật ít ỏi không cách nào so sánh với nhóm Phi Tuyết Thành Chủ. Đám già Phi Tuyết Thành Chủ tích lũy báu vật có một vài món thậm chí ảnh hưởng Chúa Tể.

Phi Tuyết Thành Chủ đứng ở phía xa dù lòng bất mãn nhưng cố kiềm nén lửa giận:

– Mang Nhai Chúa Tể, ta muốn giết một Đạo Quân mà ngươi cũng muốn chõ mũi vào? Ngươi và ta đều sống trong năm tháng vô tận ở Vô Tận Cương Vực, các thế hệ Đạo Quân chỉ là khách qua đường. Bắc Minh Đạo Quân chọc giận ta, ta có giết hắn cũng chỉ là chuyện nhỏ. Ngươi đường đường là Chúa Tể mà nhúng tay vào việc này có phải là rất quá đáng không?

Giọng Mang Nhai Chúa Tể hùng hồn:

– Phi Tuyết Thành Chủ, đây đúng là chuyện nhỏ, nhưng ta đã mở miệng thì cái gì cũng có thể bàn lại, vậy mà ngươi vẫn ra sát chiêu giết Bắc Minh!

Phi Tuyết Thành Chủ cãi lại:

– Tiểu tặc này hơi may mắn cướp đi vật ta cần. Mang Nhai Chúa Tể, ta không cần báu vật khác, chỉ muốn pháp bảo động thiên của tiểu tặc này. Ngươi đưa pháp bảo động thiên của hắn cho ta, muốn điều kiện gì cứ nói.

Mang Nhai Chúa Tể lạnh lùng nói:

– Hừ! Giết Bắc Minh còn muốn báu vật của hắn? Biến, chưa cút xéo thì đừng trách ta vô tình.

Phi Tuyết Thành Chủ sắc mặt khó xem nói:

– Ngươi…!

Giọng Mang Nhai Chúa Tể càng trầm:

– Biến!

Phi Tuyết Thành Chủ rít qua kẽ răng:

– Được rồi, dù gì là Chúa Tể, ta nhường ngươi một lần.

Không gian dao động, Phi Tuyết Thành Chủ biến mất.

Vào phút then chốt Phi Tuyết Thành Chủ vẫn giết Kỷ Ninh tuy có phần vì linh kiện phi chu vực giới, nhưng quan trọng nhất là muốn nhổ cỏ tận gốc. Phi Tuyết Thành Chủ biết hễ Kỷ Ninh còn sống thì không lâu sau hắn sẽ hiểu ra thức thứ mười hai của Tâm kiếm thuật, khi đó cách biệt thực lực với gã còn nhỏ. Lần này kết thù, tương lai Kỷ Ninh không hợp đạo được, đã định trước thân chết đạo tiêu, hắn mà nổi điên lên, Phi Tuyết Thành Chủ nắm chắc sống được nhưng căn cơ thế lực gã gầy dựng bao năm tháng sẽ bị Kỷ Ninh điên cuồng phá hủy.

Nếu Kỷ Ninh hợp đạo thành công thì càng tàn đời. Vì vậy Phi Tuyết Thành Chủ phải giết Kỷ Ninh, còn muốn thuận tay cướp bảo bối, đáng tiếc bị Chúa Tể cản lại.

Mang Nhai Chúa Tể nhìn theo Phi Tuyết Thành Chủ đi khuất, không truy sát, muốn giết gã không dễ.

Thân hình khổng lồ hùng vĩ của Mang Nhai Chúa Tể biến ra hình người là một lão nhân áo trắng, râu bạc, trên đầu có sáu cái sừng cong. Mang Nhai Chúa Tể vung tay lên hút hết Bắc Hồng kiếm, pháp bảo động thiên, giáp y, các báu vật Kỷ Ninh để lại.

Mang Nhai Chúa Tể thì thào:

– Những pháp bảo của hắn vẫn là vật có chủ, Bắc Minh Đạo Quân chưa chết, không lẽ có nguyên thần thứ hai?

Mang Nhai Chúa Tể mỉm cười, không thể cứu Kỷ Ninh làm lão thấy hơi áy náy, giờ thì nhẹ lòng rồi.

– Có chút thủ đoạn. Hắn không chết, pháp thân của hắn ở trong Thiên Thương cung, ta đi Thiên Thương cung một chuyến vậy.

Mang Nhai Chúa Tể cất bước, xé rách thời không đi hướng Thiên Thương cung.

Thiên Thương cung.

Trong một động thiên bí ẩn, tại một hiệp cốc xinh đẹp, hoa thơm ngát chim hót véo von, Kỷ Ninh áo vàng khoanh chân ngồi trên cỏ. Một miếng ngọc màu đen trắng đặt trên bãi cỏ mềm trước mặt Kỷ Ninh, đây là một khối ngọc phù, lúc trước Phù Bác Đế Quân vì gieo nhân tình với Đan Tôn Giả nên tặng bản mệnh đạo phù cho Kỷ Ninh. Nhưng thứ này không phải loại quý giá nhất, chỉ có thể sống lại Sinh Tử Đạo Quân. Một đống hỗn độn tinh thạch đặt bên cạnh ngọc phù trắng đen, vô số hỗn độn tinh thạch xếp thành ngọn núi nhỏ.

Khoảnh khắc phương xa Phi Tuyết Thành Chủ giết Kỷ Ninh.

Ong ong ong ong ong!

Nguyên ngọc phù màu trắng đen sáng rực, chút hồn phách chân linh trong ngọc phù nhờ uy năng của ngọc chậm rãi phục hồi. Như trẻ sơ sinh ở trong bụng mẫu thân, như sinh mệnh trong vỏ trứng, chút hồn phách chân linh của Kỷ Ninh chậm rãi dựng dục trong ngọc phù trắng đen, dần phục hồi. Mức độ phục hồi càng lúc càng nhiều, ý thức của hắn tỉnh táo hơn.

– Giây trước ta mới bị giết, cảm giác, ý thức chìm trong hắc ám vô tận. Giờ sống lại như vào quang minh vô tận.

Trải qua một sống một chết cho Kỷ Ninh cảm nhận vô cùng rung động, hắn có nhận biết mới về đạo.

– Dẫn!

Ý thức của Kỷ Ninh chủ động hút lực lượng bên ngoài, pháp thân đã chuẩn bị nhiều hỗn độn tinh thạch ngay bên cạnh liền bị dẫn động, bị hấp thu liên tục.

Ào ào ào!

Cùng với chủ động hấp thu lực lượng bên ngoài, Kỷ Ninh nhanh chóng phục hồi. Ngọc phù trắng đen lặng lẽ vỡ nát. Giữa không trung hiệp cốc ngưng tụ thân hình thiếu niên áo trắng, người tỏa ra ánh sáng có chút mờ ảo rồi dần ngưng thực. Khi đống hỗn độn tinh thạch được chuẩn bị sẵn bị hấp thu hơn một nửa thì hơi thở của thiếu niên áo trắng hoàn toàn thu giấu.

Kỷ Ninh áo trắng từ không trung đáp xuống.

Kỷ Ninh áo trắng và áo vàng nhìn nhau, không vui chút nào, chỉ toàn lo âu.

Kỷ Ninh lo lắng nói:

– Ta nhờ cậy đạo phù, bản tôn lần thứ hai sống lại nhưng Cửu Trần huynh đệ thì… Phi Tuyết Thành Chủ thấy Chúa Tể xuất hiện vào phút cuối không tiếc mọi giá muốn giết ta, e rằng sẽ cướp những báu vật ta để lại. Cửu Trần trốn trong pháp bảo động thiên của ta, hy vọng không rơi vào tay Phi Tuyết Thành Chủ.

Vèo!

Kỷ Ninh áo trắng động ý niệm đi ra động thiên này.

Ngoài động thiên là động phủ của Kỷ Ninh Bắc Minh trong Thiên Thương cung.

Nữ nhân mặc áo đỏ rực ngồi trên tảng đá to phía xa mỉm cười chào:

– Chủ nhân.

Kỷ Ninh cũng cười:

– Vưu Cơ.

Tô Vưu Cơ kinh ngạc hỏi:

– Chủ nhân, sao bản tôn trở lại vậy?

Mấy năm nay Tô Vưu Cơ hầu như ở trong Thiên Thương cung, chỉ gặp pháp thân là Kỷ Ninh áo vàng.

Kỷ Ninh cười nói:

– Bị người đánh về.

Tô Vưu Cơ không tin:

– Ai có thể đánh chủ nhân trở về được?

Chương 1480:

Kỷ Ninh hỏi ngược lại:

– Ha ha, chuyện mất mặt này đừng hỏi nhiều. Đan Bảo đâu? Còn đang luyện đan sao?

Tô Vưu Cơ đáp:

– Ừ, luyện đan đến nhập ma.

Chợt dao động thời không quét qua nguyên Thiên Thương cung. Tô Vưu Cơ không phát hiện nhưng Kỷ Ninh thì lộ vẻ căng thẳng, hắn lo an nguy sống chết của Cửu Trần.

Kỷ Ninh cung kính hành lễ hướng trước mặt mình:

– Kính chào Chúa Tể.

Thời không đằng trước bị xé ra cái khe đen như mực, một lão nhân râu bạc, đầu có sáu cái sừng cong, mặc áo trắng tinh bước ra.

Lão nhân trông thấy Kỷ Ninh thì biểu tình kinh ngạc hỏi:

– Bắc Minh, ngươi còn sống sao?

Khoảnh khắc thấy Chúa Tể làm Kỷ Ninh nhẹ lòng, vì hắn cảm ứng được binh khí, pháp bảo của mình đã được Mang Nhai Chúa Tể cất giữ.

Kỷ Ninh nói:

– Lúc trước Chúa Tể xếp Bắc Minh vào dị vũ trụ, Bắc Minh từng có cơ duyên được một phần đạo phù bản mệnh của Phù Bác Đế Quân. Nhờ vào đạo phù bản mệnh này Bắc Minh mới sống được.

Mang Nhai Chúa Tể nhẹ gật đầu nói:

– Đạo phù bản mệnh của Phù Bác? Hèn gì ngươi có thể sống tiếp. Phù Bác tính cách cực kỳ cao ngạo, ngươi lọt vào mắt hắn thì chắc có cơ duyên rất lớn.

Kỷ Ninh nói thầm trong bụng.

Đó đâu phải hắn lọt vào mắt đối phương, chính hắn chưa được thấy mặt Phù Bác Đế Quân, đối phương vì nể Đan Tôn Giả nên mới tặng cho đạo phù.

Mang Nhai Chúa Tể vung tay lên:

– Phải rồi, đây là những báu vật của ngươi.

Trong phút chốc sáu thanh Bắc Hồng kiếm, giáp y, pháp bảo động thiên, các báu vật bay hướng Kỷ Ninh. Đặc biệt sáu thanh Bắc Hồng kiếm phát ra chấn động tỏ ý siêu kích động được về với chủ nhân.

Kỷ Ninh vung tay thu về báu vật, hoặc mặc trên người, cõng vỏ kiếm và sáu thanh Bắc Hồng kiếm.

Lấy lại những báu vật đó Kỷ Ninh thầm thở phào, vì hắn mạo hiểm nhiều lần, cộng với nhiều cơ duyên mới được nhiều báu vật như thế, nếu bị mất thì đau lòng chết. Kỷ Ninh cảm ứng Cửu Trần Giáo Chủ ở trong động thiên, hắn mỉm cười.

Kỷ Ninh lập tức dâng lên một cái hồ lô xanh biếc, bên trong đựng tất cả trái cây còn lại trong đợt Xích Ba Điện:

– Tạ ơn Chúa Tể, đây là trái cây Xích Ba Điện đã thỏa thuận.

Mang Nhai Chúa Tể mỉm cười lắc đầu:

– Ta không thể nhận. Lúc trước ngươi nhờ ta cứu mạng, nếu ta cứu được thì sẽ nhận số trái cây này. Nhưng ta chậm một bước, Phi Tuyết Thành Chủ ở trước mặt ta không chịu nương tay. Ta không thể cứu ngươi, ngươi nhờ cậy đạo phù mới sống lại, ta có lý do nào nhận những trái cây này?

Kỷ Ninh tha thiết nói:

– Số trái cây này chỉ là một phần báu vật của ta. Chúa Tể đưa đến nhiều báu vật, đặc biệt là thần binh bản mệnh khiến Bắc Minh vô cùng cảm kích.

Mang Nhai Chúa Tể lắc đầu nói:

– Không làm được là không thể, ta khinh thường tham chút đồ của tiểu bối nhà ngươi.

Kỷ Ninh bất ngờ.

Người địa vị càng cao thì càng ngạo khí, làm việc luôn có điểm giới hạn, họ sẽ không tùy tiện vượt lằn ranh đó. Dĩ nhiên nếu báu vật đáng để động lòng thì bọn họ sẽ vượt rào. Ví dụ một chiếc phi chu vực giới hoàn chỉnh đủ làm các Chúa Tể điên cuồng vì nó. Kỷ Ninh chỉ là Đạo Quân, Mang Nhai Chúa Tể không vừa ý báu vật của hắn, dù biết có cây Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả cũng không khiến lão động lòng. Có lẽ Thiên Diệp Thanh Linh sẽ làm Mang Nhai Chúa Tể rục rịch nhưng chưa đến mức phát cuồng vì nó.

Vì trước tiên phải kiếm được một con nguyên thú hỗn độn, sau đó dựa vào Thiên Diệp Thanh Linh khống chế. Nên biết dù là Chí Tôn muốn tìm một con nguyên thú hỗn độn cũng rất khó khăn, càng đừng nói tới Mang Nhai Chúa Tể sống trong Viêm Long vực giới.

Tức là dù Mang Nhai Chúa Tể biết hết báu vật của Kỷ Ninh cũng sẽ không vô sỉ biển thủ, càng đừng nói lão không hay biết gì về báu vật Thiên Diệp Thanh Linh.

Mắt Kỷ Ninh sáng rực nói:

– Vậy thì… Bắc Minh có một chuyện muốn xin.

Mang Nhai Chúa Tể nhìn hướng Kỷ Ninh:

– Xin gì?

Kỷ Ninh vung tay lên:

– Ta muốn chút trân tài quý giá.

Một đống chữ rậm rạp hiện ra bên cạnh Kỷ Ninh liệt kê một đống trân tài cần thiết cho ba tầng đầu tu luyện. Thân thể cũ đã bị hủy, bản tôn phục hồi nhưng chỉ là thần thể bình thường. Thần thông hộ thể, chín bí thuật đều biến mất. Kỷ Ninh không quan tâm mấy đến chín bí thuật, ngay từ đầu hắn đã ngại nó yếu. Nhưng thần thông hộ thể cực kỳ hữu dụng.

Lúc trước Kỷ Ninh đánh nhau với Phi Tuyết Thành Chủ, Tâm kiếm thuật chưa đột phá, nhiều lần hắn bị đánh bay mà không chết vì nhờ thần thông hộ thể lợi hại. Tất muốn tu luyện đến đệ tứ trọng thần thể sánh bằng pháp bảo vĩnh hằng cực phẩm cần số lượng trân tài đủ khiến Chúa Tể đau lòng, Kỷ Ninh nghi ngờ một gốc cây Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả không đủ đền bù.

Mang Nhai Chúa Tể cười hỏi:

– Ta nhớ lần trước ngươi đã mua một lần?

Kỷ Ninh bất đắc dĩ nói:

– Phải tu luyện lại thần thông hộ thể, ta dùng số trái cây Xích Ba Điện còn lại đổi chắc đã đủ?

Mang Nhai Chúa Tể cười nói:

– Đủ rồi.

Mang Nhai Chúa Tể càng thấy Kỷ Ninh thuận mắt, lão hơi muốn có số trái cây này nhưng không muốn chiếm lợi của Đạo Quân. Trân tài Kỷ Ninh cần có giá trị ngang bằng đống trái cây, nhưng nếu hắn đổi công khai thì mấy thế lực như Đạo Minh, tộc cổ tu hành giả sẵn sàng trao đổi ngay, thậm chí cho hắn hưởng lợi nhiều hơn. Vì trái cây càng hiếm thấy, quan trọng với Đế Quân hơn.

Mang Nhai Chúa Tể nhận ngay hồ lô xanh biếc:

– Vậy ta nhận trái cây này, ta sẽ lập tức chuẩn bị số trân tài đó, trong vòng một tháng ta sẽ sai thuộc hạ đưa đến Thiên Thương cung. Còn nữa, cố gắng giữ bí mật tin ngươi ở Thiên Thương cung, phòng ngừa bị Phi Tuyết Thành Chủ biết.

Kỷ Ninh đáp ngay:

– Đã rõ!

Kỷ Ninh chưa đủ sức đánh lại Phi Tuyết Thành Chủ.

Mang Nhai Chúa Tể dặn dò:

– Nếu hắn thật sự giết tới ngươi có thể cầu cứu với ta ngay, ta sẽ xé rách thời không đến Thiên Thương cung. Lần trước không biết địa điểm chính xác nên cần phân thân phó tòng của ngươi dẫn đường, bị chậm chút. Lần này trực tiếp giáng lâm Thiên Thương cung sẽ mau hơn nhiều, nhưng ta chỉ ra tay một lần cho ngươi, lần sau nếu gặp nguy hiểm đành xem vận may của ngươi thế nào.

Kỷ Ninh hiểu:

– Rõ rồi.

Với đại năng như Chúa Tể, Thánh Thành Chi Chủ không quá để bụng Đạo Quân, dù ngẫu nhiên có Đạo Quân rất nghịch thiên nhưng khi đại hạn đến hầu như chết.

Như Mang Nhai Chúa Tể, tuy thực lực hơn xa Phi Tuyết Thành Chủ nhưng vẫn xem Phi Tuyết Thành Chủ là cùng đẳng cấp. Khi nhìn Đạo Quân thì như xem đám nhóc, mặc cho nhãi ranh vật lộn rốt cuộc chỉ là nhóc con, cho đến nay không có Đạo Quân nào đủ tư cách nói chuyện ngang hàng với cá Thánh Thành Chi Chủ, Chúa Tể.

Chương 1481:

Vèo!

Mang Nhai Chúa Tể xé mở thời không bước chân vào khe hở rời đi.

Lúc này Tô Vưu Cơ mới dám mở miệng hỏi:

– Đó… đó là Mang Nhai Chúa Tể?

Kỷ Ninh gật đầu nói:

– Ừm!

Tô Vưu Cơ đứng nghe nãy giờ hơi hiểu chuyện:

– Chủ nhân mới nhắc đến Phi Tuyết Thành Chủ?

Kỷ Ninh dặn ngay:

– Việc này không thể công khai, tin ta nhờ vào đạo phù sống lại cũng không thể lộ ra ngoài. Nếu Phi Tuyết Thành Chủ biết, với cá tính của hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Tuy Mang Nhai Chúa Tể đã đồng ý hỗ trợ nhưng giúp một lần đã cho ta mặt mũi lắm rồi, đối diện Phi Tuyết Thành Chủ thì ta phải tự dựa vào sức mình.

Tô Vưu Cơ lo lắng nói:

– Đó là Phi Tuyết Thành Chủ, cái này…

Chủ nhân nhà nàng có lợi hại đến đâu cũng chỉ là Đạo Quân, làm sao địch nổi Phi Tuyết Thành Chủ một trong tám Thánh Thành Chi Chủ tiếng tăm lừng lẫy?

Kỷ Ninh dặn dò:

– Chuyện này nàng không cần quan tâm nhiều.

Kỷ Ninh vung tay lên, một nam nhân mặc áo bạc xuất hiện, là Cửu Trần Giáo Chủ.

Cửu Trần Giáo Chủ trông thấy Kỷ Ninh thì lộ vẻ mặt vui mừng kích động nói:

– Bắc Minh! Ngươi không sao chứ? Bình yên là tốt rồi, ta luôn lo, cứ sợ ngươi xảy ra chuyện gì.

Kỷ Ninh trêu đùa:

– Ha ha, có phải lo ta bị gì thì ngươi không chạy thoát được?

Cửu Trần làm bộ cáu:

– Tiểu tử này, ta thật sự lo lắng cho ngươi!

Kỷ Ninh cười cảm thán rằng:

– Ngươi lo lắng rất đúng, trước đó ta đã chết trong tay Phi Tuyết Thành Chủ.

Cửu Trần kinh ngạc kêu lên:

– Hả? Ngươi?

Kỷ Ninh không giấu diếm:

– Vì ta từng được một dị bảo cho Đạo Quân sống lại.

Kỷ Ninh chỉ xung quanh:

– Ngươi xem, chỗ này đã là Thiên Thương cung, còn ngươi thì tính đúng ra là được Mang Nhai Chúa Tể ra tay cứu.

Cửu Trần hơi hiểu, xì cười dửng dưng nói:

– Mang Nhai Chúa Tể? Lão luôn đầy địch ý với tộc cổ tu hành giả, sẽ không đặc biệt cứu ta. Chắc vì ngươi nên mới chịu ra tay, nếu có nhớ ân tình thì ta nên ghi nhớ vào danh nghĩa của ngươi.

Oán khí đối địch giữa Mang Nhai quốc và tộc cổ tu hành giả trong năm tháng vô tận khiến Cửu Trần không có chút hảo cảm với Mang Nhai Chúa Tể.

Cửu Trần nghiêm túc nói:

– Phải rồi, ta có một chuyện muốn nói rõ ràng với ngươi.

Kỷ Ninh hỏi:

– Có chuyện gì?

Cửu Trần liếc Tô Vưu Cơ đứng cạnh, pháp lực dâng lên hình thành bình chướng, hoàn toàn che chắn ngăn cách.

Cửu Trần phức tạp nói:

– Bắc Minh, chúng ta nhiều lần trải qua sống chết, ban đầu thực lực hai ta ngang nhau, ngươi mạnh hơn ta nhưng có hạn. Dần dần ngươi càng lúc càng mạnh hơn ta. Trong động thiên Chí Tôn ở Vĩnh Hằng quốc gia nhìn ngươi đấu với băng thú, hỏa thú, lại nhìn ngươi đánh với Phi Tuyết Thành Chủ khiến ta sâu sắc cảm nhận cách biệt giữa chúng ta.

Kỷ Ninh sửng sốt.

Cửu Trần cảm khái:

– Thực lực của ngươi bất giác đã cao hơn ta rất nhiều, chúng ta không thích hợp cùng nhau mạo hiểm nữa. Vì có thể bên ta có công hiệu tôi luyện nhưng mạo hiểm đó quá dễ dàng với ngươi, khu vực mạo hiểm thích hợp cho ngươi thì quá nguy hiểm với ta. Cứ tiếp tục thế này không tốt cho hai ta.

Kỷ Ninh nhẹ gật đầu, hắn hiểu điều đó nhưng không lẽ huynh đệ sống chết có nhau phải tách ra sao?

Mắt Cửu Trần nóng bỏng cuồng nhiệt:

– Ta từng được Động Minh ngọc phù, được đạo chỉ dẫn của Chí Tôn, từng có truyền thừa của hơn ba trăm Chúa Tể, có nhiều gặp gỡ, hy vọng hợp đạo càng lúc càng lớn. Nên ta không thể dừng lại, ta phải mạo hiểm rèn luyện tiếp để tăng hy vọng hợp đạo. Hoặc hợp đạo thành công hoặc ta thà chết trong mạo hiểm.

Cửu Trần nhìn thẳng Kỷ Ninh:

– Bắc Minh! Chúng ta hãy tách ra đi, ngươi đi đường tu hành của ngươi, ta đi đường hợp đạo của ta.

Kỷ Ninh im lặng một lúc rồi gật đầu nói:

– Cũng tốt, pháp thân của ta luôn ở Thiên Thương cung, nếu ngươi có chuyện gì cứ truyền tin đến Thiên Thương cung là được.

Cửu Trần nói:

– Ngươi muốn tìm ta cũng rất đơn giản, truyền tin đến Cổ Chân Điện là xong. Cổ Chân Điện đều có phân điện trong tám Thánh Thành Đạo Minh. Sau lưng Cổ Chân Điện là tộc cổ tu hành giả, ngươi đưa tin đến chỗ đó Cổ Chân Điện sẽ truyền về tộc cổ tu hành giả, pháp thân của ta biết ngay.

Nỗi lòng Cửu Trần rất phức tạp, gã làm bộ thoải mái cười lớn hỏi:

– Còn Bắc Minh có định đi đâu mạo hiểm không? Sâu trong Ngu Tinh Hải hay nơi nào khác?

Kỷ Ninh đáp:

– Ta tạm thời không vội, chuẩn bị tĩnh tu một thời gian. lúc trước bị Phi Tuyết Thành Chủ giết, sau đó nhờ vào đạo phù sống lại, một sống một chết khiến ta hơi có chút cảm ngộ, đang định tham ngộ kỹ hơn.

– Ừm!

Cửu Trần hít sâu một hơi, trịnh trọng:

– Huynh đệ, ta đi đây. Chính ngươi hãy cẩn thận, đặc biệt phải cảnh giác Phi Tuyết Thành Chủ, vì linh kiện phi chu vực giới chắc chắn hắn không bỏ qua.

Kỷ Ninh nhìn Cửu Trần, biết hôm nay hai bên phải tách ra, lần chia ly này về sau chưa chắc gặp lại.

Kỷ Ninh nói:

– Đi mạo hiểm nhớ thận trọng, tuyệt đối đừng chết sớm, ta tin tưởng ngươi nhất định hợp đạo thành công!

Cửu Trần bay lên trên:

– Ha ha ha! Đúng vậy, ta nhất định sẽ hợp đạo thành công! Hai chúng ta đều hợp đạo thành công! Ha ha, đi đây, không tiễn!

Kỷ Ninh ngước nhìn trời cao, cấm chế trên bầu trời tự nhiên mở ra cho Cửu Trần đi.

Một luồng sáng bay đi.

Phương xa có gợn sóng không gian, luồng sáng bay vào trong rồi biến mất.

Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn thật lâu, sau cùng thì thào:

– Bảo trọng

Tô Vưu Cơ lên tiếng:

– Chủ nhân?

Bình chướng pháp lực làm Tô Vưu Cơ không thể nghe hay thấy gì chuyện vừa rồi.

Tâm tình Kỷ Ninh hơi buồn nói:

– Không có gì.

Kỷ Ninh có đường tu hành của mình.

Cửu Trần có con đường của gã, gã muốn hợp đạo.

Hy vọng hợp đạo của Kỷ Ninh rất mơ hồ, Động Minh ngọc phù không giúp gì cho hắn. Truyền thừa của các Chúa Tể chỉ có thể tham khảo, vì bọn họ không có thứ phức tạp như Chung Cực Kiếm Đạo. Dù là Chí Tôn cũng chỉ có chút hiệu quả chỉ dẫn, vì lúc Chí Tôn còn là Đạo Quân không đi đạo chung cực.

– Bây giờ mục tiêu của ta là nhanh chóng thành tựu Tứ Bộ Đạo Quân, chờ khi ta thành Tứ Bộ Đạo Quân sẽ có thực lực, có tư cách đi đấu tranh, có hy vọng kiếm đủ báu vật mời Chí Tôn ra tay đảo ngược thời không sống lại sư tỷ. Mục tiêu của Cửu Trần là hợp đạo, hy vọng sẽ hợp đạo thành công.

Những ngày tiếp theo đầu tiên Kỷ Ninh gặp Thiên Nhất Đế Quân.

Vì khi Kỷ Ninh thả Cửu Trần đi bị Thiên Nhất Đế Quân phát hiện, Kỷ Ninh dặn dò y không được lộ tin bản tôn ở trong Thiên Thương cung.

Rất nhau qua nửa tháng, Mang Nhai quốc có Đạo Quân đến đưa báu vật.

Chương 1482:

Hôm đó.

Thiên Thương cung, Bắc Minh động phủ.

Kỷ Ninh nhìn Thiên Nhất Đế Quân, Tô Vưu Cơ, Đan Bảo trước mặt mình:

– Ta định đi ra ngoài, tin ta ở Thiên Thương cung chỉ có ba người Thiên Nhất đại ca biết, tuyệt đối không được lộ ra ngoài không thì sẽ dẫn đến tai họa.

Thiên Nhất Đế Quân gật đầu nói:

– Yên tâm.

Tô Vưu Cơ xin xỏ:

– Chủ nhân để ta cùng đi đi.

Kỷ Ninh từ chối:

– Không cần, ta chỉ muốn tìm cơ hội yên tĩnh ngộ đạo, một mình tốt hơn.

Tô Vưu Cơ, Đan Bảo đành gật đầu.

– Ta đi đây, có tin tức gì cứ nói với pháp thân của ta.

Kỷ Ninh nói xong nhấc chân nhẹ nhàng lướt đi, xuyên qua cấm chế Thiên Thương cung biến mất trên bầu trời.

***

Thiên Thương cung nằm trong Thiên Thương Vĩnh Hằng giới.

Thiên Thương Vĩnh Hằng giới là một Vĩnh Hằng giới khổng lồ, bao la mênh mông, vô số sinh linh sinh sống. Có nơi cường giả như mây, sinh ra Tổ Tiên, có cả Thế Giới cảnh. Có nơi vì vị trí địa lý đặc biệt nên toàn là phàm tục, không có tu hành giả nào.

Vèo!

Kỷ Ninh bước chậm. Trong Vĩnh Hằng giới có nhiều nguy hiểm, nhưng với thực lực hiện giờ của Kỷ Ninh so sánh với vị Vĩnh Hằng Đế Quân ban đầu sáng tạo Vĩnh Hằng giới cũng yếu hơn hắn một bậc, nên nguy hiểm trong Vĩnh Hằng giới chẳng làm gì hắn được.

– Khu vực này hơi thú vị.

Kỷ Ninh nhìn khu vực rộng lớn ở phía xa. Khu vực lớn mấy ức dặm, đầm nước hoang dã lớn bao vây ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài. Nơi này toàn là phàm tục, người thực lực cao nhất chỉ cỡ Thiên Tiên, không thể lướt qua đầm nước hoang dã ra ngoài nên tự hình thành hệ thống.

Đầm nước hoang dã chắc tự nhiên sinh ra khi Vĩnh Hằng giới được sáng tạo, Đạo Quân yếu chút cũng không thể vượt qua.

Kỷ Ninh nhìn khu vực này, nhẹ gật đầu nói:

– Bảy nước tranh bá, mỗi giây mỗi phút có vô số sinh mệnh chết đi. Được, chọn chỗ này vậy, ở nơi đây tìm kiếm ảo diệu sống chết.

Thế giới rộng lớn mấy ức dặm này có bảy nước tranh bá.

Hệ thống tu hành trong này hơi khác với bên ngoài. Nơi này chia ra ba cấp bậc lớn là võ giả, đại sư, tông sư. Đến cảnh giới tông sư là sánh bằng Phản Hư Địa Tiên ở bên ngoài. Kỷ Ninh biến đổi hình dạng thân phận hòa nhập vào thế giới này, bắt đầu đến gần thế giới này, quan sát sống và chết của vô số sinh linh.

Trong một gia trang chiếm diện tích lớn, cùng với tiếng khóc rõ to, một em bé sơ sinh đã ra đời.

– Oe!

Ngoài gia trang, Kỷ Ninh áo trắng xuất hiện, lắc người biến thành một nam nhân trung niên cầm cờ vải, trên lá cờ có hai chữ đơn giản ‘Tính số’.

Kỷ Ninh đến trước cửa trang nói với hai hộ vệ canh giữ:

– Công tử nhà ngươi có duyên với ta.

– Tính số xấu xí này nói gì mà có duyên?

– Xéo đi ngay!

Hai trang khác quát nạt xua đuổi tính số.

Kỷ Ninh không giận, khi bị đuổi ôm đầu chạy hắn vẫn la lên:

– Thật sự có duyên mà!

Đứa bé sinh ra trong gia trang là nhi tử duy nhất của gia chủ, được đặt tên là Hứa Hổ.

Ba năm sau.

Kỷ Ninh mặc áo trắng lại xuất hiện bên ngoài gia trang, hắn nhìn hơn mười đứa bé chơi bùn trên đất trống phía xa, mỉm cười lắc mình biến thành đứa bé ba, năm tuổi mặc yếm đỏ, chân trần mũm mĩm chạy nhanh đến.

Cầm đầu bọn nhóc cũng là đứa con duy nhất của trang chủ có địa vị rất cao trong trang, Hứa Hổ nghi hoặc nhìn đứa bé mặc yếm đỏ môi hồng răng trắng trước mặt mình:

– Ngươi từ đâu đến? Sao ta chưa từng thấy ngươi?

Đứa bé mặc yếm đỏ rất bá đạo nói:

– Ngươi mặc kệ ta đến từ đâu. A, ngươi nặn bùn đẹp đây, cho ta xem.

Đứa bé mặc yếm đỏ thò tay bóp bấy cục bùn hình con ngựa nhỏ.

Cầm đầu bọn nhóc Hứa Hổ trợn to mắt, hốc mắt ngấn nước, tức giận cắn răng:

– Ngươi… ngươi… ngươi đền cho ta!

Hứa Hổ vung nắm đấm.

Đám nhóc khác khi dễ đứa bé mặc yếm đỏ xa lạ, hò reo:

– Đánh nó đi!

Đứa bé mặc yếm đỏ lắc người đạp vào mông Hứa Hổ té nhào:

– Dám đánh ta?

Hứa Hổ vừa xấu hổ vừa tức giận òa khóc:

– Hu hu hu!

Hứa Hổ đứng lên tiếp tục lao vào đứa bé mặc yếm đỏ.

Một vài trang khách ở xa phát hiện tình hình bên này.

– Có chuyện gì? Sao đánh lộn rồi?

Đứa bé mặc yếm đỏ thấy tình hình không ổn, nó co giò chạy nhanh vào rừng cây nhỏ phía xa mất hút.

Con trai duy nhất của trang chủ tên Hứa Hổ ngay đêm đó bị sốt mê man, trang chủ sợ hết hồn vội tìm danh y. Ba ngày sau Hứa Hổ tự nhiên khỏe mạnh, sức lực nhanh chóng biến lớn, thiên phú tu luyện càng kinh người, mười tám tuổi đã bước vào đẳng cấp đại sư.

Võ giả, đại sư, tông sư là ba giai đoạn tu hành chủ yếu trên mảnh đất này.

Võ giả là phàm tục từ từ tu luyện, tăng thực lực rất chậm, tu hành đến mức tận cùng đại khái ngang bằng sinh linh tiên thiên bên tam giới.

Đại sư là trong người ngưng đan, thực lực tương đương cảnh giới Tử Phủ, Vạn Vật bên tam giới.

Tông sư là bắt đầu mở mang thiên địa ở bên trong, thực lực ngang ngửa Nguyên Thần Đạo Nhân, Phản Hư Địa Tiên bên tam giới.

Vượt qua tông sư thì bằng với Thiên Tiên.

Mảnh đất này chỉ ngẫu nhiên sinh ra một Thiên Tiên, số lượng rất thưa thớt.

Kỷ Ninh luôn quan sát Hứa Hổ trưởng thành.

Năm Hứa Hổ mười tám tuổi đã được xung quanh trăm dặm gọi là hảo hán số một, thực lực cực kỳ hung mãnh.

Vì có giặc cỏ trộm cướp vào biên giới, Hứa Hổ dẫn theo một đội người đi đánh nhưng thua trận trốn vào một cái thôn trong núi. Trong thôn đó Hứa Hổ gặp cô nương gã thích, tên là Tiểu Hoa.

Cô nương mang theo ‘ma ốm’ Hứa Hổ đi mua thịt:

– Đại gia bán hai cân thịt đi.

Gia gia râu bạc mập mạp bán thịt heo rất chắc khỏe, cầm dao to chặt xương cắt thịt:

– Đợi một chút.

Hứa Hổ nhìn một hồi chợt mắt sáng lên.

Hứa Hổ dặn dò cô nương:

– Tiểu Hoa hãy đi về trước.

Cô nương xách hai cân thịt đi về.

Hứa Hổ liền quỳ xuống:

– Đại gia, xin hãy dạy đao pháp cho ta!

Đại gia giết heo cười to bảo:

– Ha ha ha! Ta không biết đao pháp gì, ta chỉ biết giết heo cắt thịt chặt xương.

Hứa Hổ vội nói:

– Vậy ta xin học giết heo cắt thịt chặt xương.

Đại gia nhìn y:

– Ta sẽ không cho ngươi tiền công.

Hứa Hổ nói nhanh:

– Không cần tiền công!

Từ nay đại gia giết heo có thêm một học đồ.

Nửa năm sau đại gia giết heo đột nhiên biến mất, Hứa Hổ tìm thế nào cũng không thấy, đành mang theo cô nương về quê.

Đại gia giết heo biến thành Kỷ Ninh áo trắng đứng trên đỉnh ngọn núi nhìn phu phu Hứa Hổ phía xa rời đi:

– Ha ha ha! Ta tu hành lâu như vậy chưa từng giết heo, bán thịt heo, đây là lần đầu tiên.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 11 giờ trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)