Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 233 [Chương 1396 đến 1340]
❮ sautiếp ❯Chương 1396:
Dù sao Tửu Thánh cũng mới chỉ sống mười vạn Hỗn Độn kỷ nguyên, có thể so với Chúa Tể thực lực cường đại, sống vô số kỷ nguyên hay sao? Bảo vật sẽ kém hơn không biết bao nhiêu, cho nên những bảo vật kia so với trái cây trong Xích Ba điện mà nói, quả thực chỉ là một con số lẻ mà thôi.
Trước đó Cửu Trần đã đưa cho hắn ba quả lệnh phù rồi, lúc này hắn đưa lại cho đối phương một ít bảo vật thì sao cơ chứ?
Huống chi những vật bảo vệ tính mạng kia lại có có vài kiện, hai người lại giống như huynh đệ. Người như Tuế Mộng giáo chủ mà còn đưa không ít bảo vật cho Sửu Vương a! Mà tới cấp độ như Kỷ Ninh, sự trợ giúp của bảo vật đối với hắn càng ngày càng nhỏ. Thứ hắn cần chính là trái cây trong Xích Ba điện, là thứ đủ để khiến cho người ta rung động, là bảo vật khiến cho các Chúa Tể cũng phải điên cuồng.
– Đi thôi, theo ta đi qua.
Kỷ Ninh hóa thành lưu quang bay qua.
– Muốn động thủ hay sao?
Cửu Trần lập tức hưng phấn, hắn có được Thủy Hành Bất tử thân, năng lực bảo vệ tính mạng so với Kỷ Ninh còn mạnh hơn nhiều. Cho nên đương nhiên Cửu Trần cực kỳ hiếu chiến.
– Không cần phải động thủ.
Kỷ Ninh nói.
Oanh!
Kỷ Ninh hóa thành một đạo lưu quang, trực tiếp đánh tới.
Hình chiếu thế giới bao phủ, chín đại bí thuật vờn quanh, Kỷ Ninh giống như một khối lưu vẫn thạch lưu tinh khổng lồ trùng kích về phía chiến trường kia. Mà Cửu Trần giáo chủ thì cũng cười ha hả:
– Chư vị Đạo Quân, ta tới đây rồi.
Chỉ thấy hắn biến thành sóng nước ngập trời, đi theo sau lưng Kỷ Ninh. Khuếch tán ra toàn bộ thiên địa, giống như đang nhào tới đám Đạo Quân kia.
– Là Bắc Minh?
– Là Bắc Minh Đạo Quân!
Vô số Đạo Quân đang vây công Tửu Thánh lập tức biến sắc, đặc biệt là mấy người Lê Tinh cung chủ, Hành Vân cung chủ, Thạch Cửu. Bọn hắn lại càng nhíu mày, bọn họ đều là người của Mang Nhai Quốc, cho nên cũng không phải lo lắng Kỷ Ninh sẽ ra tay đối phó với bọn họ. Thế nhưng bọn hắn cũng không có cách nào ra tay được với Kỷ Ninh.
– Bắc Minh Đạo Quân, chúng ta không đi đối phó với ngươi mà ngươi lại nhúng tay vào chuyện này.
Cổ Già Vương cả giận nói.
– Bắc Minh, chúng ta không muốn lệnh phù của ngươi, cho nên ngươi cũng đừng lẫn vào chuyện này.
Hiểu Mộng Đạo Quân lạnh lùng nói.
Bọn hắn đều rất phẫn nộ.
Lần này Kỷ Ninh có được không ít lệnh phù, khiến cho một ít Đạo Quân trông mà thèm. Bởi vì bọn họ cũng đều biết lệnh phù trân quý như thế nào. Thế nhưng vì Động Minh ngọc phù, bọn hắn đều không muốn dây dưa nhiều với Kỷ Ninh.
– Ta lẫn vào thì các ngươi có thể thế nào cơ chứ?
Thanh âm mạnh mẽ tràn ngập, quanh quẩn ở trong thiên địa, đạo lưu tinh khổng lồ kia ầm ầm vọt vào trên chiến trường. Chỉ thấy Âm Dương Kiếm Ý lĩnh vực và bí thuật của Tửu Thánh bắt đầu liên thủ với nhau, càn quét tứ phương.
Sưu.
Kỷ Ninh bỗng dưng biến mất không thấy.
Kỷ Ninh thi triển Vô Ảnh độn thuật, thậm chí còn chui vào phạm vi bí thuật của Tửu Thánh! Hiện tại Tửu Thánh đang cùng một bên với hắn, cho nên tuy rằng hắn cảm ứng được Kỷ Ninh tiến vào phạm vi bí thuật của hắn. Thế nhưng hắn cũng sẽ không bức bách Kỷ Ninh hiện hình, ngược lại còn cố gắng phối hợp với Kỷ Ninh hành động.
– Hắn đã biến mất.
– Bắc Minh đã biến mất không thấy, cẩn thận.
Những Đạo Quân này sắc mặt tức thì trở nên có chút khó coi.
Bọn hắn thà rằng vây công Tửu Thánh thì cũng không muốn đối phó với Bắc Minh.
Bởi vì tuy rằng thực lực của Tửu Thánh so với Bắc Minh hơi mạnh hơn một ít. Thế nhưng tốt xấu gì cũng là người quang minh chính đại, các Đạo Quân đều có thể nhìn thấy Tửu Thánh ở đâu một cách dễ dàng! Như vậy cho dù vây công cũng sẽ coi như dễ dàng, nếu như Tửu Thánh muốn công kích về bên nào thì những Đạo Quân kia cũng có thể sớm chuẩn bị sẵn sàng. Thế nhưng mà Bắc Minh Đạo Quân lại khác.
Ám sát độn thuật của hắn vô tung vô ảnh, khiến cho các Đạo Quân trở tay không kịp, loại cảm giác này rất là hỏng bét.
Sưu sưu.
Kỷ Ninh đột nhiên xuất hiện, cũng đã tới rất gần hai gã Đạo Quân trong số đó.
– Hắn ở bên cạnh.
– Mau lui lại.
– Không thể ngạnh kháng.
Hai gã Đạo Quân kia bị dọa đến mức sắc mặt thay đổi. Bởi vì hiện tại ai cũng biết, bên trong các Đạo Quân đỉnh phong, Tửu Thánh và Bắc Minh là hai người đứng cao nhất. Mặc dù là Hiểu Mộng Đạo Quân xếp hạng thứ ba đối mặt với một người cũng sẽ bị đánh lui! Thực lực sai biệt rất là rõ ràng.
Sưu.
Kỷ Ninh lại ngang nhiên xông lên, những pháp bảo bí thuật kia trùng kích, Kỷ Ninh lại có thể đơn giản ngăn cản được.
Sưu.
Sưu.
Hai đạo kiếm hình sương mù xẹt qua trời cao, vừa mới đối mặt thì hai gã Đạo Quân đỉnh phong tuy ràng đã cố gắng ngăn cản, thế nhưng vẫn ầm ầm bay ngược về phía sau. Hai người bọn hắn một người bị đánh vào người. Một người khác tuy rằng bằng vào pháp bảo hình lá chắn ngăn cản. Thế nhưng uy năng từ một kiếm của Kỷ Ninh quá lớn, trực tiếp đánh bay hắn về phía sau.
– Chư vị, trước tiên tạm dừng tay.
Thanh âm cỉa Kỷ Ninh vang lên.
Sắc mặt hơn hai mươi tên Đạo Quân đang vây công có chút khó coi, nhưng vẫn tạm thời ngừng lại. Cả đám đều nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh.
Sưu… lúc này Cửu Trần giáo chủ hóa thành sóng nước mới xuất hiện, ngưng ra thân thể ở bên cạnh Kỷ Ninh.
Ba người Tửu Thánh, Kỷ Ninh, Cửu Trần đứng chung một chỗ.
Kỷ Ninh cười nhìn những Đạo Quân ở trước mắt này:
– Chư vị Đạo Quân cũng hiểu rõ a. Ta, Tửu Thánh cùng với Cửu Trần đã liên thủ, cho dù mười tên Đạo Quân đỉnh phong đứng ở trước mặt chúng ta cũng sẽ bị thua… Mà dùng độn thuật của ta, tăng thêm có Cửu Trần, Tửu Thánh trợ giúp, chỉ sợ nếu như thật sự muốn giết chết vài tên Đạo Quân thì cũng không phải là việc gì khó a.
– Hừ.
Đám Đạo Quân đỉnh phong này rất không thoải mái, thế nhưng bọn hắn lại hiểu Kỷ Ninh nói rất đúng.
Vừa rồi Kỷ Ninh mới chỉ sử dụng hai thanh kiếm, phân biệt đối phó với hai gã Đạo Quân đỉnh phong.
Nếu như hắn dùng sáu thanh kiếm để đối phó với một tên Đạo Quân, chỉ sợ có thể trực tiếp nghiền chết một tên Đạo Quân đỉnh phong đang còn sống sờ sờ a! Nếu như chỉ có một mình Kỷ Ninh, như vậy mối uy hiếp sẽ không lớn như vậy. Thế nhưng còn có Tửu Thánh, Cửu Trần phối hợp… Thực sự sẽ rất là đáng sợ. Đặc biệt là mấy người Lê Tinh cung chủ, Thạch Cửu còn không tiện động thủ với Kỷ Ninh a.
– Bắc Minh.
Lê Tinh cung chủ mở miệng.
– Lê Tinh huynh, bảo vật, người có thực lực có được.
Chương 1397:
Kỷ Ninh nói:
– Lần này vô số Đạo Quân chúng ta tới đây tranh bảo, vốn là dựa vào thực lực, cũng phải nhìn vận khí. Tửu Thánh đã lấy ra bảo vật đủ để khiến cho ta động tâm, cho nên ta cũng giúp hắn một tay a. Nếu như tiếp tục đấu, các ngươi không gây thương tổn được cho chúng ta. Mà bên các ngươi, chỉ sợ sẽ có Đạo Quân chết đi.
– Hừ.
Sắc mặt cả đám Hiểu Mộng Đạo Quân rất là khó coi.
– Tiện nghi đều bị Bắc Minh này chiếm a.
– Tửu Thánh có được hai khỏa Động Minh ngọc phù. Bắc Minh này thì có được không ít lệnh phù, hai người bọn hắn quá độc ác.
Các Đạo Quân đỉnh phong khác đều có chút không cam lòng.
– Sao nào, tiếp tục đấu hay là dừng tay?
Kỷ Ninh lạnh nhạt nói:
– Ta không sao cả.
– Chư vị, tiếp tục giết xuống dưới nữa chứ?
Tửu Thánh cũng dùng thanh âm lạnh như băng nói.
Vì những bảo vật này, mỗi một người trong các Đạo Quân ra tay đều rất hung ác. Thế nhưng bọn hắn lại gặp được Kỷ Ninh và Tửu Thánh ác hơn mình.
Những Đạo Quân đỉnh phong kia nhìn nhau, tuy rằng đều không cam lòng, thế nhưng bọn họ cũng hiểu rõ thế cục hiện tại. Thực lực của Tửu Thánh vốn đã bao trùm lên trên các Đạo Quân xa xa. Mà tên Bắc Minh kia, tuy rằng trước khi tiến vào Xích Ba điện rất mạnh, thế nhưng sau khi tiến vào Xích Ba điện. Thực lực lại càng thêm đáng sợ. Hai gã Đạo Quân đáng sợ như vậy liên thủ, thật là làm cho người ta sợ hãi a.
– Các ngươi ngoan độc.
Hiểu Mộng Đạo Quân quay đầu rời đi:
– Chúng ta đi.
– Đi.
– Đi thôi.
Một đám Đạo Quân đỉnh phong cũng bắt đầu đạp vào đồ án truyền tống kia.
Thạch Cửu thì nhìn Kỷ Ninh, nói:
– Bắc Minh. Lần này chỉ có ngươi và Tửu Thánh lấy được tốt chỗ, bội phục.
– Cửu vương.
Kỷ Ninh gật đầu:
– Ta chỉ có chút vận khí mà thôi.
– Ta cũng muốn có một chút vận khí này a.
Lê Tinh cung chủ nói.
– Đi thôi.
Chúng ta cũng đi hái trái cây.
Hành Vân cung chủ thì nói.
Lệnh phù có tất cả chín miếng, Kỷ Ninh hiện tại có khoảng chừng tám miếng. Mà nhóm người Lê Tinh cung chủ, Hành Vân cung chủ thì nhận được một miếng lệnh phù thứ tám!
…
Các Đạo Quân đều rất là sáng suốt.
Cảm thấy có hi vọng thì mới có thể chém giết. Nếu như ngay cả một chút hi vọng cũng không có, ai sẽ đần độn đi chém giết, sau đó toi mạng cơ chứ?
Cho nên Kỷ Ninh và Cửu Trần vừa hiện thân, Kỷ Ninh hơi chút thể thủ đoạn thì đã khiến cho bọn hắn hiểu rõ được hiện thực. Cho nên lúc này những Đạo Quân này cũng đều rời đi.
– Ngươi điên rồi.
Tửu Thánh nhìn Kỷ Ninh, vẻ mặt có chút phức tạp:
– Dù sao cũng không động thủ, nhiều bảo vật như vậy mà lại phải đưa cho ngươi.
– Đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian giao bảo vật ra đây.
Kỷ Ninh lại cười thúc giục nói.
Tửu Thánh cũng đành chịu.
Tuy rằng hắn nhìn như khó chịu bất đắc dĩ, thế nhưng trên thực tế hay vẫn có chút vui vẻ, dù sao đại nạn của hắn cũng đã tới gần! Nếu như Hợp Đạo thất bại, muốn nhiều bảo vật như vậy thì có tác dụng gì cơ chứ? Hợp Đạo thành công, như vậy hắn cũng là Chúa Tể rồi. Những bảo vật kia cũng sẽ trở nên vô dụng! Cho nên đối với hắn, thứ quan trọng nhất chính là Vũ Trụ chi bảo và Động Minh ngọc phù a.
– Được rồi, ta đã giết được một ít Đạo Quân đỉnh phong, bảo vật của bọn hắn đều ở trong tay ta, nhưng bây giờ tất cả là của ngươi.
Tửu Thánh đưa ra một cái mâm tròn.
Kỷ Ninh tiếp nhận, vừa xem xét một chút, sắc mặt đã trở nên có chút vui vẻ.
Bởi vì lời thề bổn mạng cho nên Kỷ Ninh căn bản không cần hoài nghi Tửu Thánh sẽ làm bộ, dám can đảm làm bộ. Nếu không giờ phút này Tửu Thánh cũng đã hồn phi phách tán Chân Linh tịch diệt rồi.
– Đến đến đây, Cửu Trần, đây là đồ của ngươi.
Kỷ Ninh dùng thần niệm quét qua trong đó, nhanh chóng phân ra thành hai đống bảo vật, trong đó có một đống bảo vật bị Kỷ Ninh đặt vào bên trong một cái hồ lô, trực tiếp đem hồ lô đưa cho Cửu Trần.
– Tốt.
Cửu Trần cũng không từ chối, trực tiếp tiếp nhận.
– Nhiều như vậy bảo bối, so với ở trên người của ta còn nhiều hơn a.
Cửu Trần đại hỉ.
– Người ta chính là Tửu Thánh a! Bảo vật rất nhiều, không phải là người mà ta và ngươi có khả năng so sánh.
Kỷ Ninh chế nhạo nói.
Tửu Thánh ở bên cạnh nghe xong không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Bất quá hắn vẫn phải chờ ở bên cạnh, bởi vì hắn cùng với Kỷ Ninh, Cửu Trần cùng nhau hành động, như vậy mới an toàn hơn nhiều.
…
Đám người Kỷ Ninh, Tửu Thánh, Cửu Trần lại đi tới khu vực khác, dùng từng cái lệnh phù để đổi trái cây.
Trái cây trong Xích Ba điện tất cả có chín loại, Kỷ Ninh một mình chiếm tới tám loại.
Kỳ thật đây cũng là do ngay từ đầu hắn đã quyết định buông tha Động Minh ngọc phù, cho nên mới có thể đạt được nhiều như vậy. Bởi vì không tranh đoạt Động Minh ngọc phù cho nên Cửu Trần mới có thể đem ba quả lệnh phù đưa cho hắn! Bởi vì không tranh giành Động Minh ngọc phù, cho nên hắn mới có càng nhiều thời gian để xông tới tầng thứ ba thế giới… Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, đó là thực lực của Kỷ Ninh rất mạnh mẽ.
Hắn và Tửu Thánh hoàn toàn là tồn tại bao trùm lên trên các Đạo Quân khác.
Sưu sưu sưu!
Ba đạo lưu quang bay ra khỏi Xích Ba điện, theo thứ tự là thiếu niên mặc áo trắng lưng cõng thần kiếm màu vàng, nam tử mặc y phục màu đen cầm trường côn và một nam tử mặc áo bào màu bạc.
– Rốt cục cũng đã đi ra.
Tửu Thánh tươi cười nói.
– Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài.
Kỷ Ninh nhìn về phía trước, phía trước đang có một cái thông đạo cực lớn đi thông lên trên bầu trời, hiển nhiên là thông đạo mà Giới linh Bồ La mở ra cho chư vị Đạo Quân rời khỏi Dịch Ba giới.
– Sắp đi ra rồi.
Cửu Trần cũng vui vẻ không thôi.
Thu hoạch của ba người bọn hắn đều rất lớn.
Tửu Thánh có được trọn vẹn hai khỏa Động Minh ngọc phù.
Cửu Trần thì có được một khỏa Động Minh ngọc phù, đồng thời cũng được chia không ít bảo vật.
Kỷ Ninh, không có Động Minh ngọc phù, nhưng lại có trọn vẹn tám miếng lệnh phù để đổi vô số trái cây trân quý trong Xích Ba điện.
– Đi.
Ba người hóa thành lưu quang, đồng thời phóng lên trời, dọc theo thông đạo nhanh chóng rời khỏi Dịch Ba giới.
…
Ở bên ngoài Dịch Ba giới, trong hư không bên ngoài lối đi kia đang có từng đạo thân ảnh khí tức mênh mông cuồn cuộn, chính là từng vị Vĩnh Hằng Đế Quân cổ xưa. Tuy rằng bọn hắn ẩn cư ở khắp nơi, thế nhưng hôm nay đều chạy đến đây.
Chương 1398:
Ở phía trước còn có thêm sáu cỗ khí tức cực kỳ khổng lồ, theo thứ tự là nhân vật lãnh tụ của sáu thế lực lớn như Đạo Minh, Mang Nhai Quốc, Vĩnh Hằng nhất tộc, sinh mệnh đặc thù nhất tộc, Tu hành giả cổ nhất tộc, Hắc Ám quốc gia. Cả đám đều nhìn về phía lối đi, trong mắt đều có vẻ chờ đợi.
Sưu sưu sưu sưu.
Liên tiếp có từng Đạo Quân bay ra ngoài.
– Đi ra rồi.
– Đi ra rồi.
Không ít Đế Quân cổ xưa đều có chút nóng nảy.
– Hắc Kiêu.
Một lão giả tóc bạc tiến lên.
– A, sư tổ.
Hắc Kiêu Đạo Quân ngẩng đầu nhìn lên, lập tức cung kính nói.
– Ngươi có biết Lãnh Diễm Đỉnh hoa ở trong tay ai hay không?
Lão giả kia lập tức hỏi một câu.
– Lãnh Diễm Đỉnh hoa quả đã bị ai lấy được?
– Ở đâu?
– Ai đã nhận được Lãnh Diễm Đỉnh hoa quả?
Không ít Vĩnh Hằng Đế Quân cổ xưa đều liên tục truy hỏi. Bất quá một ít người tin tức linh thông, địa vị đủ cao như các Chúa Tể. Cộng thêm một ít lĩnh tụ lại rất là trấn định, bởi vì bọn họ đã sớm nhận được tin tức, lệnh phù thứ chín đã bị Kỷ Ninh lấy được!
Sưu sưu sưu…
Theo từng vị Đạo Quân đi ra, rốt cục cũng có ba đạo lưu quang phi đi ra, chính là Tửu Thánh, Cửu Trần cùng với Kỷ Ninh.
Khi nhìn thấy thiếu niên áo trắng lưng cõng thần kiếm màu vàng kia, đám người Minh Lan Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể, Mang Nhai Chúa Tể vốn còn rất trấn định, khí tức mênh mông cuồn cuộn, còn có lĩnh tụ của ba đại thế lực đều cùng nhau bay đi, bay về phía Kỷ Ninh.
– Bắc Minh.
– Bắc Minh Đạo Quân.
– Bắc Minh tiểu hữu.
Tiếng gọi lên tiếp vang lên, các Đế Quân đỉnh phong nhất ở trong Cương vực vô tận đều nhìn về Kỷ Ninh, trên mặt đều nở nụ cười, vô cùng thân thiết và hữu hảo. Mặc dù là Hắc Ám quốc gia, Vĩnh Hằng nhất tộc, cũng đồng dạng tràn ngập vui vẻ.
Quyển 34
Ba người Kỷ Ninh, Cửu Trần, Tửu Thánh đều có chút không rõ.
Mà ba đại Chúa Tể cùng với mấy vị Vĩnh Hằng Đế Quân đỉnh phong nhất khác cũng bay tới. Giương mắt nhìn qua, Mang Nhai Chúa Tể là lão giả có sáu cọng râu trắng, hai vị Chúa Tể khác, một vị là nữ tử có dung mạo tuyệt mỹ, tay nắm quyền trượng. Vừa mới gặp nàng đã có cảm giác như nhìn thấy sự vật xinh đẹp nhất, không tự chủ được mà sinh ra lòng tôn sùng, không dám có chút suy nghĩ khinh nhờn nào. Mà một vị cuối cùng thì là một nam tử có mái tóc dài màu xanh lá, có thêm râu quai nón màu xanh lá. Đầu, tóc, lông mày, chòm râu của hắn, tất cả đều rất dài.
– Bắc Minh.
Mang Nhai Chúa Tể mỉm cười:
– Để ta giới thiệu cho ngươi, vị này chính là Phong Vũ Chúa Tể của Sinh Mệnh đặc thù nhất tộc.
Kỷ Ninh nhìn về phía nam tử tóc dài màu xanh lá, râu quai nón màu xanh lá, khí tức của Phong Vũ Chúa Tể này rất là đặc biệt. Vừa mới nhìn hắn đã lập tức phảng phất như nhìn thấy rừng rậm vô biên.
– Bái kiến Phong Vũ Chúa Tể.
Kỷ Ninh cung kính nói.
Trước mắt nhưng là những người đứng ở trên đỉnh phong nhất trong Cương vực vô tận, sao có hắn dám lãnh đạm cơ chứ?
– Bắc Minh tiểu hữu rất cao minh a. Lần này tổng cộng có chín miếng lệnh phù, một mình tiểu hữu đã chiếm tám miếng, lợi hại, lợi hại.
Phong Vũ Chúa Tể có chút tán dương nói.
– Cái gì?
Kỷ Ninh, Cửu Trần, Tửu Thánh đều khẽ giật mình, nhìn nhau.
Cửu Trần đem ba miếng lệnh phù đưa cho Kỷ Ninh, Tửu Thánh cũng bởi vì lời thề cho nên mới đưa cho Kỷ Ninh hai miếng, việc này cũng không có công khai ra ngoài a.
– Không cần kinh ngạc.
Mang Nhai Chúa Tể nói:
– Đây là tin tức mà Giới linh Bồ La nói cho chúng ta biết.
– Ồ.
Ba người Kỷ Ninh có chút giật mình.
– Để ta lại giới thiệu.
Mang Nhai Chúa Tể có chút lạnh nhạt nhìn qua nữ tử ở bên cạnh:
– Vị này chính là Minh Lan Chúa Tể của Cổ Tu Hành giả nhất tộc.
– Bắc Minh tiểu hữu.
Minh Lan Chúa Tể có dung mạo tuyệt mỹ, thanh âm nhu hòa, khiến cho người ta không tự chủ được sinh ra hảo cảm, nàng mỉm cười nhìn Kỷ Ninh, nói:
– Tiểu hữu rất giỏi a, lại gia nhập Mang Nhai Quốc, cũng là lão gia hỏa Mang Nhai kia quá mức vô sỉ, bắt người cướp của bốn phía, bắt người cướp của tiểu hữu đến Mang Nhai Quốc, nếu không dùng giao tình của tiểu hữu và Cửu Trần thì cũng có hi vọng gia nhập Cổ Tu Hành giả nhất tộc ta a.
Cổ Tu Hành giả nhất tộc, giống như Mang Nhai Quốc vậy, cũng có một ít Tu hành giả gia nhập.
– Hâm mộ, dù ngươi có hâm mộ cũng không được a.
Mang Nhai Chúa Tể lại rất lạnh nhạt.
Lúc trước mặc dù Kỷ Ninh bị Mang Nhai Quốc bắt người cướp của đến, thế nhưng lại cũng không hận Mang Nhai Chúa Tể. Nếu không có Mang Nhai Quốc chỉ dẫn, lại có vô số kiếm thuật của Kiếm Cung hun đúc, cùng với cơ duyên Khởi Nguyên chi địa trong Dị Vũ Trụ… Như vậy chỉ sợ hắn không nhất định đã có thể ngộ ra được Chung Cực Kiếm Đạo a!
– Vị này chính là Kim Tự Đế Quân của Đạo Minh.
Mang Nhai Chúa Tể có một tia kiêng kị, bởi vì nếu muốn đạt được trái cây Xích Ba điện ở trong tay Kỷ Ninh, như vậy Đạo Minh tuyệt đối sẽ là đối thủ lớn nhất của bọn hắn:
– Kim Tự Đế Quân chính là một trong hai vị lãnh tụ của Đạo Minh.
– Ta và Bắc Minh đã từng gawjpr ồi.
Dị tộc tóc vàng hói đầu mỉm cười nhìn Kỷ Ninh.
– Được rồi, vị này chính là Kỳ Ẩn Đế Quân của Vĩnh Hằng nhất tộc.
Mang Nhai Chúa Tể không muốn để cho Kim Tự Đế Quân này nói chuyện với Kỷ Ninh quá nhiều. Hắn lập tức lại giới thiệu, đó là một vị nam tử dung mạo tuyệt mỹ, thậm chí còn tuyệt mỹ vượt qua cả Minh Lan Chúa Tể, hắn có mái tóc dài màu đỏ, đồng tử màu đỏ nhàn nhạt, lại càng có mị lực tà dị.
– Bắc Minh.
Kỳ Ẩn Đế Quân nhìn Kỷ Ninh, khóe miệng có chút nhếch lên.
Kỷ Ninh cũng lập tức nói:
– Kỳ Ẩn Đế Quân.
– Vị cuối cùng này chính là Tiệt Ngũ Đế Quân của Hắc Ám quốc độ.
Chúa Tể Mang Nhai Quốc liếc mắt nhìn lão giả tướng mạo có chút quái dị, trên đầu có mái tóc dài màu xanh da trời giống như vậy quạt kia.
– Bắc Minh Đạo Quân.
Tiệt Ngũ Đế Quân nhìn về phía Kỷ Ninh, ánh mắt lại có chút chân thành và khiêm tốn.
Người chính thức tiếp xúc với Đế Quân của Hắc Ám quốc độ cũng sẽ biết… Hắc Ám quốc độ là nơi rất ít xuất hiện, khiêm tốn. Bởi vì bọn họ là người từ ngoài đến, sẽ gặp thế lực bản thổ của Cương vực vô tận bài xích, đương nhiên phải càng thêm ít xuất hiện mới được.
– Những người mà ta giới thiệu vừa rồi cũng đã đủ để đại biểu cho khắp nơi.
Mang Nhai Chúa Tể nói.
Chương 1399:
Ở đây ngoại trừ sáu vị bên ngoài này, còn có một chút tôi tớ, tùy tùng.
Ví dụ như có một gã thanh niên một sừng, khí tức rất là bình thường ở bên cạnh Mang Nhai Chúa Tể, ví dụ như một nữ tử áo bào trắng nhìn qua rất bình thường ở bên cạnh Kỳ Ẩn Đế Quân của Vĩnh Hằng nhất tộc.
– Tửu Thánh, tới đây.
Tiệt Ngũ Đế Quân phân phó một câu.
– Vâng.
Tửu Thánh ngoan ngoãn đến bên cạnh Tiệt Ngũ Đế Quân.
– Xích Thủy.
Minh Lan Chúa Tể cũng nhìn về phía Cửu Trần, Cửu Trần lập tức ngoan ngoãn bay qua, bay đến bên cạnh Minh Lan Chúa Tể.
Quay mắt về phía đại năng lãnh tụ của sáu thế lực lớn trong Cương vực vô tận, Kỷ Ninh hoàn toàn cảm nhận được áp lực, đồng thời cũng có chút kích động! Bởi vì chỉ cần hỏi bọn họ phương pháp xử lý, cứu sư tỷ là trực tiếp nhất a. Cho dù bọn hắn không làm được, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ biết rất nhiều tin tức.
– Bắc Minh, chúng ta cần một ít Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả.
Tiệt Ngũ Đế Quân của Hắc Ám quốc độ lập tức nói:
– Ngươi cần gì, cứ việc nói.
– Đừng nóng vội.
Đạo Minh Kim Tự Đế Quân lại lạnh nhạt nói:
– Hãy để cho Bắc Minh tự mình đưa ra điều kiện, bên nào cho nhiều chỗ tốt nhất thì Bắc Minh sẽ lựa chọn bên đó.
Đạo Minh là tuyệt đối là thế lực tài đại khí thô, cho nên mới mười phần tự tin như vậy.
– Tốt.
Mang Nhai Chúa Tể gật đầu.
– Để cho Bắc Minh tiểu hữu tự nói a.
Minh Lan Chúa Tể cũng nói.
– Bắc Minh tiểu hữu.
Phong Vũ Chúa Tể cũng nhìn về phía Kỷ Ninh.
Ba đại Chúa Tể có thực lực mạnh nhất, sống rất lâu, cũng là người tài đại khí thô. Cho nên bọn hắn vẫn dám so sánh cùng với Đạo Minh.
– Chư vị tiền bối.
Kỷ Ninh cung kính nói:
– Quả thực Bắc Minh có một chuyện muốn nhờ.
– Nói.
Kim Tự Đế Quân có chút tự tin.
Ba vị Chúa Tể khác, còn có Tiệt Ngũ Đế Quân, Kỳ Ẩn Đế Quân cũng đều nhìn về phía Kỷ Ninh.
– Ta từng có một đạo lữ tình cảm chân thành.
Kỷ Ninh nói:
– Trước đây rất lâu cũng đã chết đi, ta tu hành cho tới bây giờ, mong muốn lớn nhất chính là muốn làm đạo lữ của ta sống lại.
Tửu Thánh và Cửu Trần nghe xong, đều có chút kinh ngạc nhìn về phía Kỷ Ninh.
Làm đạo lữ sống lại?
Bọn hắn thật không ngờ trong lòng Kỷ Ninh lại ẩn giấu bí mật như vậy.
– Làm sống lại?
Phong Vũ Chúa Tể có hàng lông mày dài màu xanh lá kia khẽ động, có chút nghi ngờ nói:
– Có lẽ là hồn phi phách tán chân linh tịch diệt a? Nếu như chân linh không có tịch diệt, muốn làm sống lại cũng rất là dễ dàng.
– Đúng vậy.
Kỷ Ninh gật đầu.
Lập tức ba vị Chúa Tể ở đây cùng với ba vị Đế Quân khác đều nhìn nhau.
– Để ta tới hỏi hắn a.
Minh Lan Chúa Tể nói, mấy vị khác cũng đều gật đầu.
– Bắc Minh, ta hỏi ngươi, vị đạo lữ này của ngươi khi chết, thực lực có từng đạt tới Thế Giới cảnh hay không?
Ánh mắt của Minh Lan Chúa Tể có chút nhu hòa, thanh âm cũng vô cùng ôn hòa.
– Chưa từng.
Kỷ Ninh lập tức nói:
– Lúc ấy nàng chỉ vẻn vẹn là một Thiên Tiên mà thôi.
Minh Lan Chúa Tể khẽ gật đầu:
– Ồ, thực lực yếu kém, như vậy còn có hi vọng làm nàng sống lại.
Kỷ Ninh nghe xong có chút cuồng hỉ.
– Ta lại hỏi ngươi, nàng chết ở đâu?
Minh Lan Chúa Tể hỏi:
– Là Vĩnh Hằng giới? Có phải là Hỗn Độn thế giới? Có phải chết ở trong hư không? Có phải là Dị Vũ Trụ hay không?
– Nàng chết ở trên quê nhà của ta, bên trong một tòa Hỗn Độn thế giới.
Kỷ Ninh lập tức nói.
– Bên trong Hỗn Độn thế giới?
Minh Lan Chúa Tể nhíu mày:
– Phiền toái.
– Phiền toái?
Trong lòng Kỷ Ninh lập tức run rẩy.
– Chết ở Vĩnh Hằng giới, muốn làm sống lại rất là đơn giản. Chỉ cần có được thực lực Chúa Tể là có hi vọng có thể làm được.
Minh Lan Chúa Tể giải thích, nói:
– Chết ở Dị Vũ Trụ, độ khó khi làm sống lại sẽ cao hơn một ít. Chết ở Hỗn độn thế giới hoặc là hư không, khả năng làm sống lại sẽ rất là khó khăn. Mặc dù đạo lữ của ngươi chỉ vẻn vẹn là một Thiên Tiên, như vậy vẫn không phải là chuyện mà chúng ta có thể làm được.
Sắc mặt Kỷ Ninh lập tức thay đổi.
– Bắc Minh.
Mang Nhai Chúa Tể ở bên cạnh nói:
– Ở bên trong Vĩnh Hằng giới đều có quy tắc mà Vĩnh Hằng Đế Quân định ra, là bản nguyên do Đế Quân sáng tạo ra. Nói thiên địa là bóng đêm thì sẽ là bóng đêm vĩnh viễn. Nói Không có cách nào phi hành, như vậy sẽ thật sự không có cách nào phi hành được. Trừ phi dùng lực phá pháp, thực lực đủ mạnh thì mới có thể chống cự lại những quy tắc này. Vĩnh Hằng giới đã có bổn nguyên đơn giản, sinh linh bên trong Vĩnh Hằng giới chết đi thì sẽ trở về bổn nguyên của Vĩnh Hằng giới. Muốn nghịch chuyển Thời Không làm sống lại một Thiên Tiên, chỉ cần chống cự lại Vĩnh Hằng giới cắn trả là được. Lực cắn trả của Vĩnh Hằng giới khá yếu, các Chúa Tể bình thường cũng có thể làm được.
– Dị Vũ Trụ, bình thường sẽ lớn bằng một tòa Vực Giới. Ngươi cũng đã đi qua một lần Dị Vũ Trụ.
Mang Nhai Chúa Tể nói:
– Cho nên có lẽ ngươi cũng hiểu rất rõ, Dị Vũ Trụ cũng có bản nguyên của chính mình! Hơn nữa bản nguyên của nó lại càng hoàn thiện thêm.
Kỷ Ninh gật đầu.
– Mỗi một tòa Dị Vũ Trụ đều có bản nguyên của riêng mình, nếu có Tu hành giả chết ở trong đó, chân linh cũng sẽ trở về bổn nguyên của Dị Vũ Trụ. Muốn làm sống lại, chỉ cần chống cự lại bổn nguyên của Dị Vũ Trụ cắn trả là đủ.
Mang Nhai Chúa Tể nói.
– Về phần Hỗn độn thế giới và hư không, chúng không có bổn nguyên thuộc về mình, cho nên sau khi chân linh tịch diệt đều là trở về vũ trụ Hỗn Độn. Cho nên nếu muốn làm cho đạo lữ ngươi sống lại, cần phải chống cự vũ trụ Hỗn Độn cắn trả, đáng sợ hơn rất nhiều.
Mang Nhai Quốc Chúa Tể nói.
Nếu như ở trong Vĩnh Hằng giới thì làm sống lại là dễ dàng nhất?
Ở trong Dị Vũ Trụ muốn làm sống lại rất khó?
Vũ trụ Hỗn Độn, làm sống lại là nơi khó khăn nhất?
Kỷ Ninh nghe xong sắc mặt lập tức trở nên khó coi:
– Vực Giới là cái gì? Hỗn Độn vũ trụ là cái gì?
Hắn nhớ rõ, Ngu Tinh Hải ở bên trong Tinh Hà nhất tộc quê nhà hắn chính là Khổng Liên Vực Giới, Khổng Liên Vực Giới bởi vì một trận đại chiến mà bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ, cho nên Tinh Hà nhất tộc mới di chuyển chạy trốn chết.
– Cương vực vô tận chúng ta chính là một tòa Vực Giới.
Mang Nhai Chúa Tể nói:
– Tên là Viêm Long Vực Giới.
– Vũ trụ Hỗn Độn, là đầu nguồn của tất cả, vô biên vô hạn…
Chương 1400:
Mang Nhai Quốc Chúa Tể giải thích:
– Giống như là một hải dương vô biên, mà Vực Giới lại giống như một khối đá ngầm ở bên trong hải dương vô biên! Dị Vũ Trụ cũng là một khối đá ngầm đặc thù ở bên trong hải dương vô biên. Giữa đá ngầm và đá ngầm, khoảng cách rất là xa xôi. Cho nên mỗi một Vực Giới, khoảng cách song phương đều rất là, rất là xa xôi.
Hải dương? Đá ngầm?
Kỷ Ninh có một chút không rõ.
Dị Vũ Trụ? Cương vực vô tận? Cũng chỉ là Đá Ngầm?
Vũ trụ Hỗn Độn là hải dương?
– Như vậy nếu chống cự Hỗn Độn vũ trụ cắn trả, phục sinh đạo lữ cho của ta?
Kỷ Ninh càng thêm lo lắng.
– Đạo lữ của ngươi chỉ vẻn vẹn là Thiên Tiên, mặc dù làm nàng sống lại khó, thế nhưng ít nhất vẫn còn có hi vọng.
Minh Lan Chúa Tể nói.
– Hi vọng?
Kỷ Ninh con mắt sáng ngời.
Thế nhưng Minh Lan Chúa Tể, Mang Nhai Chúa Tể, Phong Vũ chúa tể, Tiệt Ngũ Đế Quân, Kim Tự Đế Quân, Kỳ Ẩn Đế Quân lại âm thầm lắc đầu.
Minh Lan Chúa Tể tiếp tục nói:
– Vĩnh Hằng Đế Quân không có cách nào ngăn cản được Hỗn Độn vũ trụ cắn trả, chỉ có tồn tại trong truyền thuyết, so với Vĩnh Hằng Đế Quân càng mạnh hơn nữa… Như vậy mới có thể nghịch chuyển thời không, phục sinh cho đạo lữ của ngươi.
– So với Vĩnh Hằng Đế Quân còn mạnh hơn nữa?
Kỷ Ninh sững sờ, Cửu Trần và Tửu Thánh kia cũng có chút kinh ngạc.
Còn có tồn tại so với Vĩnh Hằng Đế Quân càng mạnh hơn nữa hay sao?
– Hỗn Độn vũ trụ vô biên vô hạn, có từng tòa Vực Giới, cũng có một đám dị vũ trụ.
Thanh âm của Minh Lan Chúa Tể có chút mờ ảo:
– Cơ hồ bất kỳ một cái Vực Giới và dị vũ trụ nào, chiến lực đỉnh phong. Ở bên trong mênh mông Hỗn Độn vũ trụ, người mạnh nhất vẫn là Chúa Tể a! Bất quá ở bên trong cũng còn có một ít tồn tại rất cao, bọn hắn được chúng ta tôn xưng là Chí Tôn.
– Chí Tôn?
Kỷ Ninh lập tức đem cái tên này nhớ kỹ xuống dưới đáy lòng.
Mang Nhai Chúa Tể ở bên cạnh gật đầu, trong mắt có vẻ mong ước:
– Đúng, Chí Tôn! Vĩnh Hằng giới là do Vĩnh Hằng Đế Quân sáng tạo ra. Mà dị vũ trụ, chính là do Chí Tôn sáng chế.
– Sáng tạo dị vũ trụ?
Kỷ Ninh rung động.
Dị vũ trụ bản thân mình đã đi qua đó một chuyến, đây chính là nơi có được bổn nguyên vũ trụ nguyên vẹn, Kiếm đạo các loại. Bất luận một đạo nào… Tất cả đều có thể cảm ứng được! Dị vũ trụ như vậy cũng là thứ được sáng tạo ra hay sao?
– Chí Tôn, là tồn tại chí cao ở bên trong vô số sinh linh của Hỗn Độn vũ trụ.
Mang Nhai Chúa Tể nói:
– Như chúng ta trở thành Vĩnh Hằng Đế Quân, ngộ ra Vĩnh Hằng chi đạo… Thực sự không phải là cực hạn tu hành. Chỉ cần lần nữa đột phá, ngộ ra đạo. Mà đạo này đủ để trở thành vũ trụ chi bản nguyên. Như vậy mới có thể sáng tạo ra, tạo ra được một dị vũ trụ.
– Chí Tôn vô cùng thưa thớt, cả đời này của ta cũng chưa bao giờ thấy qua.
Mang Nhai Chúa Tể khẽ lắc đầu nói.
Hai vị Chúa Tể khác cũng có chút hâm mộ.
Bọn hắn cũng đều chưa thấy qua Chí Tôn, chỉ là nghe nói qua mà thôi.
– Lúc trước Tây Tư tộc nhấc lên một trận chiến tranh, khuếch tán ra khắp nơi. Văn minh Tu hành giả chúng ta sở dĩ có thể thắng, đó cũng là bởi vì có Chí Tôn tồn tại.
Mang Nhai Chúa Tể nói:
– Tuy rằng thành tựu ở rất nhiều phương diện của Tây Tư tộc đều cực cao. Thế nhưng dưới sự dẫn dắt của Chí Tôn, cuối cùng Tây Tư tộc vẫn bị diệt như trước. Nếu như không có mấy vị Chí Tôn kia, chỉ sợ văn minh Tu hành giả chúng ta đã sớm bị diệt rồi.
Kỷ Ninh, Cửu Trần, Tửu Thánh đều líu lưỡi.
Chí Tôn?
Hóa ra ở bên trong Hỗn Độn vũ trụ, cảnh giới tu hành cao nhất là Chí Tôn?
– Bọn hắn có thể nghịch chuyển thời không! Bọn hắn có thể nhẹ nhõm lữ hành ở bên trong Hỗn Độn vũ trụ! Bọn hắn có thể sáng tạo ra, tạo ra dị vũ trụ…
Mang Nhai Chúa Tể nói:
– Mặc dù là tai nạn như lúc Âm Dương Sinh Tử Luân sắp hủy diệt Viêm Long Vực Giới ta, nếu như Chí Tôn nguyện ý ra tay. Như vậy chỉ cần phí chút thời gian thì cũng có thể tiêu diệt được.
– Chí Tôn có thể tiêu diệt được Âm Dương Sinh Tử Luân?
Tửu Thánh đứng ở một bên không nhịn được phải nói một câu:
– Như vậy vì sao không mời Chí Tôn hỗ trợ? Chẳng lẽ Chí Tôn chỉ nhìn một cái Vực Giới to lớn như vậy hủy diệt hay sao?
– Ngươi sai rồi.
Phong Vũ chủ tế mở miệng nói.
– Ánh mắt của Chí Tôn sao lại giống như chúng ta cơ chứ? Chí Tôn đã từng nói qua, mọi sự vạn vật trong vũ trụ, sinh sinh diệt diệt, tất cả đều có quy luật riêng của mình. Âm Dương Sinh Tử Luân chính là thứ do Hỗn Độn thai nghén mà sinh ra đời. Nó sinh ra đời, diệt Viêm Long Vực Giới ta. Vốn là quy tắc của vũ trụ… Nếu như cưỡng ép hủy diệt Âm Dương Sinh Tử Luân, như vậy sẽ gặp phải vũ trụ cắn trả. Hơn nữa lực cắn trả lại rất là mãnh liệt, các Chí Tôn cũng sẽ không nguyện ý đi làm chuyện này.
– Cho nên các Chí Tôn chính thức bàng quan đứng nhìn.
– Tuyệt đối vô địch.
– Thời gian, nhân quả các loại. Tất cả đối với bọn hắn mà nói, không có cách nào ảnh hưởng được tới bọn hắn.
– Cả đám Vực Giới sinh diệt, đối với bọn họ mà nói. Chỉ là từng đạo phong cảnh. Thậm chí cả đời chúng ta cũng không có cơ hội nhìn thấy Chí Tôn a.
Phong Vũ chúa tể nhìn về phía Kỷ Ninh:
– Bắc Minh tiểu hữu, đạo lữ của ngươi cũng chỉ có Chí Tôn ra tay mới có thể phục sinh được nàng.
Trong lòng Kỷ Ninh trầm xuống.
Để cho Chí Tôn ra tay?
Ba đại Chúa Tể sống lâu như vậy mà cũng chưa từng gặp qua Chí Tôn. Ngay cả nhìn thấy cũng chưa từng thấy qua, có thể tưởng tượng được việc mời Chí Tôn ra tay là chuyện khó khăn như thế nào a.
– Những trái cây này có đủ hay không?
. Kỷ Ninh hỏi.
– Ha ha…
Kim Tự Đế Quân nở nụ cười, nói:
– Kém xa. Kém xa, cho dù có gấp mười gấp trăm lần thì cũng không đủ.
– Muốn mời Chí Tôn giúp ngươi phục sinh đạo lữ, nếu như toàn bộ Xích Ba điện đều là của ngươi, ngươi cống hiến cho Chí Tôn, có lẽ sẽ có khả năng thành công.
Mang Nhai Chúa Tể cũng lắc đầu bật cười:
– Những trái cây này của ngươi bất quá là mấy vạn Hỗn Độn kỷ nguyên thành thục mà thôi. Mà Xích Ba điện lại có thể liên tục không ngừng sản xuất ra những trái cây này.
Giá trị của Xích Ba điện so với những trái cây mà Kỷ Ninh lấy được này, còn trân quý viễn siêu hơn gấp trăm lần.
– A.
Kỷ Ninh lập tức hiểu ra.
– Như vậy hiện tại ta không có biện pháp nào khác, đúng không?
Kỷ Ninh hỏi.