Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 234 [Chương 1341 đến 1346]
❮ sautiếp ❯Chương 1401:
– Đúng, ai trong chúng ta cũng không làm được. Chỉ có Chí Tôn ra tay mà thôi.
Mang Nhai Chúa Tể nhìn Kỷ Ninh:
– Ít nhất ngươi vẫn còn có hi vọng. Nếu như đạo lữ của ngươi là Thế Giới cảnh, Sinh Tử Đạo Quân… Như vậy cắn trả khi muốn phục sinh chính là chất lột xác, sẽ trở nên đáng sợ hơn nhiều. Như vậy ngươi ngay cả một điểm hi vọng cũng sẽ không có.
– Ân.
Rất nhanh Kỷ Ninh đã dẹp loạn được tâm tình.
Lần này là lần thứ nhất hắn hỏi những đại năng đỉnh phong này hỏi thăm về chuyện phục sinh sư tỷ. Kỷ Ninh cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý nếu như mình thất bại.
Đối với người khác mà nói, có lẽ sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Thế nhưng Kỷ Ninh vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu như trước! Bởi vì hiện tại hắn mới là Tam bộ Đạo Quân, tương lai trở thành Tứ bộ Đạo Quân, Tâm Kiếm Thuật lại đề thăng… Như vậy có lẽ sẽ có hi vọng tập hợp các bảo vật có thể so sánh được với Xích Ba điện.
– Nếu như tương lai của ta đạt được bảo vật có thể so sánh với Xích Ba điện thì sao?
Kỷ Ninh nhịn không được hỏi:
– Ta nên đi tìm Chí Tôn thế nào đây?
– Không cần ngươi đi tìm.
Kim Tự Đế Quân đạo:
– Đạo Minh ta sẽ giúp ngươi, đem tin tức truyền cho Chí Tôn.
– Ồ?
Kỷ Ninh có chút kinh ngạc nhìn qua Kim Tự Đế Quân, Đạo Minh quả thật là thâm bất khả trắc, thậm chí còn có biện pháp đem tin tức truyền cho Chí Tôn?
– Toàn bộ Xích Ba điện, những trái cây kia mấy vạn Hỗn Độn kỷ nguyên mới có thể thành thục được. Liên tục không ngừng có từng đám trái cây được thai nghén. Giá trị của nó so với bảo vật tích lũy trong vô số năm tháng của ta còn cao hơn nhiều.
Mang Nhai Chúa Tể cười nhìn qua Kỷ Ninh, nói:
– Bắc Minh, ngươi nên biết, bảo vật có thể so sánh với Xích Ba điện cũng không phải là dễ dàng kiếm được, ngươi nên có chuẩn bị.
– Nếu muốn có thu hoạch lớn thì cũng cần chuẩn bị tâm lý mạo hiểm.
Phong Vũ chúa tể ở bên cạnh cũng nói:
– Ví dụ như Ngu Tinh Hải. Ngu Tinh Hải chính là chiến trường Thượng Cổ, nơi đó còn sót lại không ít bảo vật. Chỉ là khắp nơi đều là nguy hiểm… Nếu như ngươi dám mạo hiểm, nói không chừng sẽ có thể có được một ít di vật của Chúa Tể, thậm chí là một đống bảo vật còn sót lại của Tây Tư tộc. Hoàn toàn có khả năng so sánh được với Xích Ba điện.
– Được.
Kỷ Ninh gật đầu.
Như ba đại Chúa Tể cũng không dám đơn giản mạo hiểm.
Bọn họ đều là trụ cột một phương, Ngu Tinh Hải quá nguy hiểm, nếu như mạo muội mạo hiểm vứt bỏ tính mạng, như vậy sẽ ảnh hưởng sẽ rất lớn. Ngược lại thân là Đạo Quân, mọi người đều thích mạo hiểm. Bởi vì Đạo Quân muốn Hợp đạo, hi vọng vốn vô cùng xa vời.
– Chí Tôn sao?
Kỷ Ninh lặng lẽ ghi nhớ cái tên này.
Tồn tại chí cao trong văn minh tu hành giả.
Lãnh tụ của đại quân văn minh Tu hành giả đi diệt Tây Tư tộc…
– Chúng ta đều không thể nghịch chuyển thời không để phục sinh cho đạo lữ của ngươi. Bắc Minh, trái cây của ngươi, ngươi định trao đổi chuẩn bị như thế nào đây?
Mang Nhai Chúa Tể nói.
– Bắc Minh, nói đi, có điều kiện gì cứ nói.
– Cứ việc nói.
Kim Tự Đế Quân, Phong Vũ chúa tể cùng với những người khác nói xong, lại nhìn về phía Kỷ Ninh.
Tạm thời còn không có cách nào để phục sinh sư tỷ, như vậy trước hết phải tăng cường thực lực của bản thân, như vậy mới càng có cơ hội lấy được trọng bảo có thể so sánh được với Xích Ba điện a.
– Chư vị tiền bối.
Kỷ Ninh chỉ một ngón tay về phía không trung xa xa, ở giữa không trung lập tức ngưng kết ra văn tự. Văn tự rậm rạp chằng chịt, bên trên có ghi lại trân tài cần thiết của tầng thứ hai tầng thứ ba thần thông hộ thể Kiếm Đạo Chi Thân. Môn thần thông hộ thể này tổng cộng có bốn tầng, hoàn toàn luyện thành sẽ có thể so sánh được với Vĩnh Hăng pháp bảo cực hạn.
– Những trân tài này, chư vị tiền bối nhìn xem, muốn đổi thì cần bao nhiêu trái cây?
Kỷ Ninh hỏi.
– Ồ?
Ba đại Chúa Tể, Tam đại Đế Quân, thậm chí một ít Vĩnh Hằng Đế Quân đang ở phía sau dự thính, chưa từng mở miệng cũng đều nhìn về phía những văn tự này.
– Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả, sáu mươi khỏa trái cây là được.
Minh Lan Chúa Tể mở miệng.
– Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả, bốn mươi lăm khỏa là được.
Đạo Minh Kim Tự Đế Quân lại mỉm cười nói, lập tức khiến cho ba đại Chúa Tể cùng với các Đế Quân khác đều nhìn về phía hắn. Những trân tài mà Kỷ Ninh cần thiết đều bất phàm, theo bọn hắn thấy, ít nhất có thể đổi được năm mươi khỏa trái cây a.
– Kim Tự Đế Quân, ngươi cũng không thể quá đáng như vậy a. Cũng không thể cậy bảo vật trong ngươi Đạo Minh vô số mà tranh cùng với chúng ta a? Không ngờ lại báo giá con số thấp như vậy.
Kỳ Ẩn Đế Quân nhíu mày.
– Ngươi là như vậy, chúng ta còn tranh thế nào nữa?
Phong Vũ chúa tể cũng trầm giọng nói.
– Ha ha…
Kim Tự Đế Quân lại cười ha hả:
– Tựa như ta mới vừa nói vậy, tất cả cạnh tranh công bằng, ta cũng không bắt nạt các ngươi a.
Kỷ Ninh thấy thế sững sờ.
Bởi vì Xích Ba điện có chín loại trái cây, thế nhưng thứ bây giờ những Đế Quân này nói đều là loại trái cây thứ chín Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả. Chuyện này khiến cho Kỷ Ninh ý thức được, trái cây thứ chín Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả này có lực hấp dẫn đặc biệt cao.
– Chư vị tiền bối, lần này ta thu thập được những tám loại trái cây a.
Kỷ Ninh nói:
– Ta nguyện dùng Thanh Ninh Quả để đổi những trân tài này, không biết phải cần bao nhiêu khỏa Thanh Ninh Quả?
Thanh Ninh Quả, ba vạn Hỗn Độn kỷ nguyên mới thành thục, Kỷ Ninh có khoảng chừng mười vạn tám ngàn khỏa.
– Thanh Ninh Quả?
Ba vị Đế Quân, ba đại Chúa Tể ở đây đều nhìn nhau.
Chín loại trái cây trong Xích Ba điện, tuy rằng đều rất là trân quý, thế nhưng vẫn có khác biệt như trước.
Như Thanh Ninh Quả, ba vạn Hỗn Độn kỷ nguyên mới thành thục, trọn vẹn mười vạn tám ngàn khỏa. Số lượng còn có rất nhiều, cho nên sáu thế lực trong Viêm Long Vực Giới từ các con đường khác cũng có thể có được những trái cây này. Cho nên nhu cầu đổi đối với những trái cây này cũng không quá là bức thiết. Thế nhưng Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả thì lại khác, mười vạn Hỗn Độn kỷ nguyên mới thành thục, mỗi lần cũng chỉ có ba trăm khỏa, cho nên kẻ có được cơ hồ đều tự ra giá trên trời!
Rất ít khi lấy ra giao dịch, làm cho Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả cực kỳ phỏng tay.
– Trao đổi những trân tài này cần tám vạn khỏa Thanh Ninh Quả.
Kim Tự Đế Quân cười:
– Đây cũng là do trái cây có chút hiếm thấy, vẫn còn có tác dụng.
Chương 1402:
Ba đại Chúa Tể và Tiệt Ngũ Đế Quân, Kỳ Ẩn Đế Quân đều không lên tiếng.
Kỷ Ninh thấy thế đã hiểu rõ Kim Tự Đế Quân đã ra cái một cái giá rất không tệ rồi.
– Tốt.
Kỷ Ninh có chút vui mừng, nói:
– Tám vạn khỏa Thanh Ninh Quả thuộc về Kim Tự Đế Quân. Chư vị tiền bối, ta còn cần một chút bảo vật.
Giữa không trung lại ngưng kết ra một ít văn tự, chính là trân tài kỳ vật cần thiết để tu luyện hai cảnh trước môn bí thuật Phân Quang Đại Kiếm Khí mà Kiếm đạo Chúa Tể truyền cho Kỷ Ninh. Đối với Kỷ Ninh mà nói, tuy rằng thần thông hộ thể có phần quan trọng, thế nhưng mà hiển nhiên bí thuật này quan trọng hơn. Dù sao tiềm lực của chín đại bí thuật đã bị nghiền ép hết, chờ sau khi hắn trở thành Tứ bộ Đạo Quân, chín đại bí thuật rõ ràng sẽ không còn theo kịp được nữa.
Phân Quang Đại Kiếm Khí được phân làm tam trọng cảnh.
Nếu như muốn đại thành, trân tài cần thiết đối với Chúa Tể mà nói, cũng phải cố hết sức để thu thập. Kỷ Ninh phỏng đoán, có lẽ những trái cây này của mình sẽ không đủ.
Còn có một nguyên nhân khác, muốn luyện thành tam trọng cảnh, yêu cầu đối với cảnh giới Kiếm đạo rất là hà khắc. Phải có được cảnh giới kiếm đạo có thể so sánh được với Chúa Tể Kiếm đạo đã chết đi thì mới có thể luyện thành được. Cho nên chỉ cần nhị trọng cảnh đối với hắn mà nói, cũng đã đủ rồi.
– A?
– Những trân tài kỳ vật này?
Ba đại Chúa Tể, Tam đại Đế Quân ở đây đều có chút do dự.
– Ba trăm khỏa Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả cho ta, ta sẽ giúp ngươi gom góp.
Kỳ Ẩn Đế Quân trầm giọng nói.
– Không ngờ Kỳ Ẩn Đế Quân lại có thể gom góp được, rất giỏi a.
Minh Lan Chúa Tể nhẹ giọng cười:
– Hai trăm chín mươi tám trái, Bắc Minh tiểu hữu. Ta sẽ giúp ngươi gom góp.
– Chư vị tiền bối, ta nguyện ý dùng vài loại trái cây này để trao đổi.
Trước mặt Kỷ Ninh có bảy loại trái cây khác biệt đang lơ lửng, theo thứ tự là trái cây ở khối lệnh phù thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy.
– Giảo hoạt.
– Đủ giảo hoạt.
Ba đại Chúa Tể, Tam đại Đế Quân đều nở nụ cười, bọn hắn cũng đã đoán được tâm tư của Kỷ Ninh. Hiển nhiên Kỷ Ninh cũng đã hiểu rõ trái cây của lệnh phù thứ chín phỏng tay nhất, cho nên không vội vã đi đổi.
…
Cuối cùng trải qua trao đổi, Đạo Minh, Mang Nhai quốc, sinh mệnh đặc thù nhất tộc, Vĩnh Hằng tính mạng nhất tộc. Bốn phương cùng nhau gom góp những trân tài này, cầm đi hơn phân nửa trái cây của Kỷ Ninh.
Hiện tại trong tay của Kỷ Ninh chỉ còn lại trái cây thứ chín Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả, có ba trăm khỏa… Thanh Ninh Quả thứ nhất có hai vạn tám ngàn khỏa… Trái cây thứ bảy La Sa Di Kim Quả hai trăm ba mươi khỏa… Trái cây thứ sáu, Huyền Thiên Âm Quả có ba trăm mười khỏa…
– Chư vị tiền bối, bảo vật ta cần đã không sai biệt lắm rồi.
Kỷ Ninh nói:
– Ta định tiến về bảo khố của Đạo Minh tiên cung, sau đó mới lại quyết định tiếp.
– Ha ha, bảo khố của Đạo Minh tiên cung ta không thứ nào không có. Luận bảo vật, bảo khố của Đạo Minh tiên cung ta tuyệt đối là nhiều nhất a.
Kim Tự Đế Quân cười nói.
– Không trao đổi?
– Bắc Minh tiểu hữu.
Ba đại Chúa Tể và Tiệt Ngũ Đế Quân, Kỳ Ẩn Đế Quân ở đây đều có chút sững sờ.
Không ngờ Kỷ Ninh lại không trao đổi, muốn đi tới Đạo Minh tiên cung?
Cần biết, hiện tại Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả trân quý nhất đang ở trong tay Kỷ Ninh, ngay cả một khỏa cũng không có lấy ra a!
– Bắc Minh.
Mang Nhai Chúa Tể thì nhìn về phía Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh giải thích:
– Chúa Tể, chư vị tiền bối, thần binh bổn mạng của ta muốn trưởng thành thì cũng phải thôn phệ một ít trân tài. Thế nhưng rốt cuộc là nó muốn những trân tài nào thì ta cũng không rõ ràng cho lắm. Cho nên mới chuẩn bị đi tới Đạo Minh tiên cung thử từng cái một! Một khi chọn ra trân tài cần, đương nhiên sẽ thông tri cho chư vị tiền bối. Đến lúc đó vẫn sẽ tranh đoạt công bằng như cũ.
– Thần Binh bổn mạng?
Mỗi một người ở đây đều hiểu rõ, bởi vì bọn họ cũng có Thần Binh bổn mạng.
– Việc này không nên chậm trễ, đi, đi tới Đạo Minh tiên cung ta.
Kim Tự Đế Quân cười nói. Ánh mắt quét qua chung quanh:
– Ba vị Chúa Tể, còn có hai vị Đế Quân. Các ngươi cũng có thể cùng nhau tới… Đương nhiên Đạo Minh tiên cung ta cũng sẽ tiếp đãi chư vị thật tốt a.
– Chúng ta cũng không dám tiến vào Đạo Minh tiên cung a.
– Chúng ta ở bên ngoài Đạo Minh tiên cung chờ đợi vậy.
– Đi.
Lập tức có từng đạo thân ảnh bắt đầu xuất phát.
– Bắc Minh, đi theo ta.
Kim Tự Đế Quân cười nói, đồng thời một đạo không gian chấn động cũng cuốn lấy Kỷ Ninh, trực tiếp xé rách không gian, sau đó hai người tiến vào bên trong.
Đạo Minh tiên cung, vô cùng thần bí.
Kỷ Ninh đã sớm nghe nói qua, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy qua.
– Bắc Minh, đã đến rồi.
Thanh âm của Kim Tự Đế Quân vang lên.
Kỷ Ninh nhìn về phía trước, không khỏi sững sờ.
Đó là một mảnh cung điện khổng lồ đang lơ lửng ở trong hư không Hỗn Độn, tản mát ra quang mang chói mắt, khí tức khổng lồ quét ngang bốn phương tám hướng. Quang mang chói mắt khiến cho Kỷ Ninh cảm thấy rung động. Ở trong ẩn chứa uy năng khiến cho Kỷ Ninh cảm thấy tim đập nhanh.
Sưu sưu sưu sưu.
Ở bên cạnh Kỷ Ninh cũng liên tiếp xuất hiện từng đạo thân ảnh, chính là Mang Nhai Chúa Tể, Phong Vũ chúa tể, Minh Lan Chúa Tể, Tiệt Ngũ Đế Quân, Kỳ Ẩn Đế Quân, đương nhiên bọn hắn cũng mang theo một ít thủ hạ, Cửu Trần và Tửu Thánh cũng bị mang đến.
– Bắc Minh.
Thanh âm của Cửu Trần vang lên bên tai Kỷ Ninh.
– Cửu Trần.
Kỷ Ninh nhìn về phía Cửu Trần.
– Thật sự là hổ thẹn.
Cửu Trần có chút xấu hổ:
– Chúa Tể phân phó ta, để cho ta nói với ngươi một chút, giúp đỡ một chút… Bảo ngươi đem Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả bán cho Cổ Tu Hành giả nhất tộc ta một ít.
Kỷ Ninh tươi cười, truyền âm nói:
– Yên tâm, ta đã biết.
Cửu Trần chính là hảo huynh đệ của mình, hắn đã mở miệng, trong lòng Kỷ Ninh cũng phải lưu tâm, để ý.
– Bắc Minh.
Tửu Thánh cũng truyền âm, có chút xấu hổ nói:
– Bắc Minh, Hắc Ám quốc độ ta sinh tồn gian nan. Cho nên Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả này kính xin ngươi có thể bán cho Hắc Ám quốc độ của ta một chút.
– Nếu như Hắc Ám quốc độ có thứ mà ta cần, như vậy tất cả mọi chuyện đều dễ nói.
Kỷ Ninh trả lời.
Mang Nhai Chúa Tể cũng nhìn Kỷ Ninh:
– Bắc Minh.
– Chúa Tể yên tâm, trong lòng Bắc Minh hiểu rõ.
Kỷ Ninh trả lời.
Chương 1403:
Về tình về lý, Kỷ Ninh cũng cần phải cố gắng công bằng, bởi vì việc phát triển thực lực bản thân vẫn rất là quan trọng.
– Bắc Minh, để ta mang ngươi đi vào.
Kim Tự Đế Quân dẫn dắt Kỷ Ninh, Kỷ Ninh cũng tràn ngập hiếu kỳ bay về phía Đạo Minh tiên cung.
Các Chúa Tể, Đế Quân ở đây đều không lo lắng chuyện Đạo Minh chơi xấu, giết chết Kỷ Ninh đoạt bảo.
Bởi vì thứ nhất, tuy rằng những trái cây này hiếm thấy, thế nhưng lại không đến mức khiến cho Chúa Tể, Đạo Minh không để ý tới thể diện. Nếu như là toàn bộ Xích Ba điện, có lẽ sẽ khiến cho bọn hắn không biết xấu hổ mà đoạt a.
Thứ hai, trái cây trong Xích Ba điện, mấy vạn Hỗn Độn kỷ nguyên mới thành thục, cần các Đạo Quân đi hái! Nếu như Chúa Tể, Đạo Minh dám can đảm giết Kỷ Ninh, về sau các Đạo Quân ai sẽ nguyện ý toàn tâm đi hỗ trợ, đi mạo hiểm hái trái cây cơ chứ?
Thứ ba, đây là lễ vật mà Dịch Ba Đế Quân đưa cho quê quán, cũng là nơi để tôi luyện các Đạo Quân ở quê quán! Nếu như các Chúa Tể, Đạo Minh dám can đảm làm xằng làm xằng bậy, chọc giận Dịch Ba Đế Quân, chỉ sợ Dịch Ba Đế Quân sẽ thu hồi Xích Ba điện, khiến cho sáu thế lực lớn cái gì cũng không chiếm được.
Rất nhiều nguyên nhân, cho nên tất cả mọi người đều rất rõ quy củ.
Trong Đạo Minh tiên cung, vô cùng xa hoa.
Trận pháp cấm chế mơ hồ, khí tức mênh mông cuồn cuộn, khiến cho các Chúa Tể không dám đơn giản đi vào mạo hiểm.
– Bảo khố của Đạo Minh tiên cung ta, ngoại trừ bảo vật trong Viêm Long Vực Giới chúng ta còn có bảo vật từ các Vực Giới khác sưu tập đến.
Kim Tự Đế Quân cười nói:
– Số lượng khó có thể tính toán, Bắc Minh ngươi có thể thỏa thích chọn lựa, đến lúc đó chỉ cần dùng trái cây trao đổi là được.
– Ta đã hiểu.
Kỷ Ninh gật đầu.
– Vị này chính là Bắc Minh Đạo Quân hay sao?
Từ phía xa xa truyền đến một đạo thanh âm hùng hồn, chỉ thấy một gã lão giả áo đen có mái tóc đen đang đạp trên tiên lộ đi tới.
Kim Tự Đế Quân giới thiệu nói:
– Bắc Minh, vị này chính là Hắc Vân Đế Quân! Hắn và ta cùng nhau chấp chưởng Đạo Minh tiên cung.
Kỷ Ninh nghe xong âm thầm líu lưỡi.
Đạo Minh tiên cung? Không ngờ lại là hai vị Đế Quân trước mắt này chấp chưởng? Có lẽ thực lực của bọn hắn so với Chúa Tể chênh lệch một ít, thế nhưng lực ảnh hưởng lại càng lớn hơn a.
– Bắc Minh Đạo Quân, tu hành thời gian ngắn như thế mà đã có được thực lực như vậy, quả thực là khó lường.
Hắc Vân Đế Quân cười nói:
– Ta và Kim Tự cùng nhau mở ra bảo khố cho ngươi, ngươi cứ việc ở trong đó lựa chọn.
– Làm phiền tiền bối rồi.
Kỷ Ninh khiêm tốn nói.
Hắc Vân Đế Quân, Kim Tự Đế Quân hai vị Đế Quân lãnh tụ của Đạo Minh nói chuyện với Kỷ Ninh, rất nhanh đã mang theo Kỷ Ninh đi tới chỗ bảo khố.
– Mở.
Hắc Vân Đế Quân chỉ một ngón tay về phía xa xa.
Ầm ầm…
Phía trước có một tòa kiến trúc, cửa đá màu trắng hoa cương ầm ầm tách ra về phía hai bên, để lộ ra một cái thông đạo im ắng.
– Bảo khố chính là trọng địa, thông đạo này có cấm chế trùng trùng điệp điệp, rất là nguy hiểm, Chúa Tể cũng không dám tự tiện xông vào.
Hắc Vân Đế Quân có chút đắc ý nói.
– Bắc Minh, đi.
Kim Tự Đế Quân đi trước dẫn đường, Kỷ Ninh đi theo vào bên trong. Cũng là bởi vì thực lực của Kỷ Ninh yếu, nếu như là Chúa Tể, Kim Tự Đế Quân, Hắc Vân Đế Quân thì tuyệt đối sẽ không dám để một gã Chúa Tể tiến vào trong bảo khố như vậy.
Dọc theo thông đạo tĩnh mịch, dưới sự dẫn dắt của Kim Tự Đế Quân, Hắc Vân Đế Quân. Kỷ Ninh đi được môt lát, rút cuộc lại nhìn thấy một cái cửa đá.
– Ra.
Hắc Vân Đế Quân quát to một tiếng.
Cửa đá ầm ầm lún xuống bên xuống dưới, lộ ra bảo khố cực lớn ở bên trong.
– Oa.
Kỷ Ninh vừa nhìn qua cũng đã cảm giác được một hồi hít thở không thông, xuyên qua cửa đá có thể nhìn thấy ở bên trong bảo khố phát ra từng đạo khí tức khác lạ. Những khí tức kia hoặc là cuồng bạo, hoặc là lạnh như băng, hoặc là nội liễm… Vô số bảo vật sắp đặt có trật tự, số lượng rất nhiều, Kỷ Ninh dùng mắt thường quét qua một phen. Chỉ cần mắt thường cũng đã có thể nhìn thấy có ngàn vạn bảo vật ở bên trong.
– Thứ có thể được bỏ vào bảo khố của Đạo Minh tiên cung ta, cũng không bình thường a.
Kim Tự Đế Quân cười nói:
– Nơi đây có rất nhiều bảo vật, đều là trân phẩm! Đương nhiên cũng có một chút thứ số lượng rất nhiều, mà nơi đây chẳng qua chỉ vẻn vẹn là một ít hàng mẫu thả ra mà thôi.
– Hai vị tiền bối.
Kỷ Ninh lập tức nói:
– Thần Binh bổn mạng của ta cần tự mình đụng chạm vào những bảo vật kia thì mới có thể cảm ứng được có ích đối với nó hay không.
– Nếu chỉ là đụng chạm thì cũng không sao.
Kim Tự Đế Quân trịnh trọng nói:
– Nhất định không thể phá hư, bảo vật ở nơi này có một ít thứ cực kỳ trân quý a.
– Xin tiền bối yên tâm, Thần Binh bổn mạng của ta không dám làm như thế.
Kỷ Ninh nói.
Hắc Vân Đế Quân ở bên cạnh cười nói:
– Đi đi, xem xét cho thỏa thích đi a.
Kỷ Ninh gật đầu.
– Ra khỏi vỏ.
Kỷ Ninh tâm niệm khẽ động, xoát xoát xoát… Sáu thanh Bắc Hồng kiếm đồng thời ra khỏi vỏ, bên trên mỗi một thanh Bắc Hồng kiếm đồng thời đều xuất hiện một gã tiểu đồng đáng yêu.
– Chủ nhânm chủ nhân.
Cả sáu tiểu đồng đều hô lớn.
– Nghe cho kỹ, bên trong bảo khố này có vô số bảo vật. Các ngươi có thể tiếp xúc cảm ứng, nhìn xem là bảo vật nào đối với sự phát triển của các ngươi có tác dụng.
Kỷ Ninh nói:
– Nhớ kỹ… Không được phá hỏng bất luận bảo vật gì, cũng không thể hấp thu bất luận bảo vật gì. Đợi sau khi dò xét hoàn tất, nếu như vận khí tốt, ta sẽ đưa một ít bảo vật cho các ngươi hấp thu.
– Vâng.
– Ha ha, người cứ yên tâm đi.
– Cứ giao cho chúng ta.
Kiếm linh của sáu thanh Bắc Hồng kiếm đều rất là hưng phấn.
– Đi đi.
Kỷ Ninh lập tức khống chế bọn chúng, bọn chúng phá không bay đi, bay về phía từng kiện từng kiện bảo vật, sau đó bắt đầu tiếp xúc cảm ứng.
Trong toàn bộ bảo khố có một cái bệ đá rất dài, trên bệ đá có bày một dãy vô số bảo vật.
Cũng có những cái giá đặt bảo vật rất dài, những cái giá này khoảng chừng có mười hai tầng. Bên đều có một lướn lớn bảo vật, bảo vật đặt ở trên giá hiển nhiên trân quý kém hơn một chút! Mà còn có những cái bệ đá trơ trọi lẻ loi, ở trên mỗi một bệ đá chỉ có một bảo vật.
Chương 1404:
Nơi đây…
Có Pháp bảo Thần Binh, ngay cả Vũ Trụ chi bảo cũng có! Các loại trân tài thiên kì bách quái, rất nhiều thứ từ Ngu Tinh Hải, một ít kỳ bảo cũng được thu thập tới…
Thời gian trôi qua từng phút từng giây một.
Kỷ Ninh điên cuồng điều khiển sáu thanh Bắc Hồng kiếm, đi đụng chạm từng kiện từng kiện bảo vật, qua thời gian đại khái uống cạn một chén trà nhỏ.
– Chủ nhân, chủ nhân, đóa hoa này, ta có cảm giác nếu như ăn nó, đối với ta sẽ có trợ giúp rất lớn a.
Thanh âm của Bắc Hồng lão Ngũ vang lên trong lòng Kỷ Ninh.
Hai mắt Kỷ Ninh sáng lên, lập tức nhìn qua.
Đó là một đóa đóa hoa như ẩn như hiện, ở chung quanh đóa hoa còn có khí lưu màu xám nhàn nhạt, bên cạnh còn có ngọc giản. Bên trên ngọc giản có giới thiệu đơn giản: Lục Tặc Vô Ảnh Hoa có thể ẩn giấu ở trong vạn vật, khó tìm tung tích, huyền diệu vô cùng.
– Ngươi cảm thấy đại khái sẽ phải ăn bao nhiêu đóa?
Kỷ Ninh dùng tâm linh trao đổi, hỏi.
– Không rõ ràng lắm, ít nhất là một vạn đóa trở lên.
Bắc Hồng lão Ngũ hồi đáp.
– Ồ?
Kỷ Ninh gật đầu, lặng lẽ nhớ kỹ đóa hoa này.
Kỷ Ninh lại tiếp tục điều tra những bảo vật khác, dù sao toàn bộ những bảo vật hơi tốt một chút trong Viêm Long Vực giới, chỉ sợ bên trong bảo khố này của Đạo Minh tiên cung đều có a! Bình thường nào có cơ hội tùy ý điều tra như vậy chứ? Mặc dù lần này chưa đủ trái cây để đổi, thế nhưng cũng có thể nhớ kỹ, tương lai chậm rãi sưu tập thêm trái cây để đổi a.
******
Bên ngoài Đạo Minh tiên cung.
Mang Nhai Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể, Minh Lan Chúa Tể, Tiệt Ngũ Đế Quân, Kỳ Ẩn Đế Quân cùng với một ít người đi theo, đều đứng ở bên ngoài chờ đợi.
– Mang Nhai.
Phong Vũ Chúa Tể lập tức nói:
– Bắc Minh tiểu hữu này sẽ không bị Đạo Minh tiên cung lừa gạt đó chứ? Đến lúc đó trao đổi hết với Đạo Minh tiên cung, không để ý tới chúng ta…
– Đúng vậy a, Mang Nhai.
Kỳ Ẩn Đế Quân cũng lập tức nói:
– Bắc Minh này là người của Mang Nhai Quốc các ngươi a.
– Yên tâm.
Mang Nhai Chúa Tể mỉm cười nói:
– Ta tùy thời đều có thể liên hệ với Bắc Minh! Hiện tại hắn đang ở trong bảo khố Đạo Minh tiên cung, tra xét vô số bảo vật, còn cần có chút thời gian, mọi người không cần sốt ruột. Cần bảo vật gì thì hắn nhất định sẽ công khai ra ngoài a.
– Đúng vậy, ít nhất phải tranh đoạt một cách công bằng.
Tiệt Ngũ Đế Quân trầm giọng nói.
Bọn hắn cũng coi như là đại năng đỉnh phong nhất trong Cương vực vô tận này rồi, thế nhưng thứ liên quan tới Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả vẫn khiến cho bọn chúng lo lắng như trước.
Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả, cũng có giá trị rất lớn.
Thế nhưng mà cho dù có người ra giá thì cũng không có bảo vật a. Người nguyện ý cầm Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả đi ra để bán, quá ít quá ít. Bình thường vì tranh giành số lượng Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả cực nhỏ cực nhỏ kia mà đám người Mang Nhai Chúa Tể đều nguyện ý ra một cái giá cả cao hơn rất nhiều lần! Mà bây giờ bởi vì Xích Ba điện luôn ở trong Cương vực vô tận, mỗi mười vạn Hỗn Độn kỷ nguyên sẽ có ba trăm khỏa Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả xuất hiện cho nên khi bọn hắn đàm phán với Kỷ Ninh mới không có ra giá rất cao.
Thế nhưng bọn hắn cũng hiểu rõ…
Chuyện tương lai, ai nói rõ được cơ chứ?
Nói không chừng một lúc nào đó Dịch Ba Đế Quân sẽ lấy đi Xích Ba điện.
…
Đạo Minh tiên cung, trong bảo khố.
Kỷ Ninh khống chế sáu thanh Bắc Hồng kiếm, chỉ thấy sáu đạo kiếm quang lần lượt bay về phía từng kiện từng kiện bảo vật, bọn chúng vô cùng nhu hòa đụng chạm vào từng kiện từng kiện bảo vật.
– Chủ nhân, chủ nhân, tảng đá này ta có cảm giác đối với ta sẽ có trợ giúp rất lớn.
Bắc Hồng lão Tam cũng nói.
Kỷ Ninh lập tức ghi nhớ.
Theo điều tra toàn bộ bảo khố đến khâu cuối cùng, Kỷ Ninh đã phát hiện ra có trọn vẹn mười hai loại bảo vật đối với Bắc Hồng Kiếm của hắn có trợ giúp! Thế nhưng nếu Bắc Hồng Kiếm muốn phát triển, số lượng thôn phệ đều vô cùng kinh người. Cho nên Kỷ Ninh rất lo lắng, những bảo vật này có thể cầm ra số lượng đầy đủ hay không.
Rút cuộc, sau khi dò xét hơn năm canh giờ, tất cả bảo vật đều đã được dò xét qua một lần.
– Thế nào rồi?
Kim Tự Đế Quân, Hắc Vân Đế Quân nhìn về phía Kỷ Ninh.
– Quả thực có không ít bảo vật đối với Thần Binh bổn mạng của ta rất có trợ giúp.
Kỷ Ninh nói.
– Bảo vật nào ngươi cứ nói, Đạo Minh ta sẽ cố gắng kiếm giúp ngươi.
Kim Tự Đế Quân nói.
– Hay là trước tiên đi ra ngoài đi.
Kỷ Ninh lập tức:
– Chúa Tể đã sớm đã phân phó cho ta, tất cả vẫn nên tranh đoạt công bằng thì tốt hơn.
– A, đúng, đúng, tranh đoạt công bằng.
Hắc Vân Đế Quân, Kim Tự Đế Quân nhìn nhau, cũng có chút bất đắc dĩ. Cuối cùng Kỷ Ninh vẫn là người của Mang Nhai Quốc a, cho nên lời nói của Mang Nhai Chúa Tể vẫn có tác dụng hơn.
Hắc Vân Đế Quân, Kim Tự Đế Quân cũng không quá để ý, dù sao Đạo Minh tài đại khí ngăn, cho nên cũng là bên có tự tin mười phần nhất.
– Đi.
Hắc Vân Đế Quân, Kim Tự Đế Quân mang theo Kỷ Ninh, lập tức rời khỏi bảo khố này.
…
Bên ngoài Đạo Minh tiên cung.
Ba người Kỷ Ninh, Hắc Vân Đế Quân, Kim Tự Đế Quân nhất thời bay ra ngoài.
– Đã đến rồi.
Ba đại Chúa Tể, Tiệt Ngũ Đế Quân, Kỳ Ẩn Đế Quân cùng với tùy tùng thủ hạ của bọn hắn, hai mắt mỗi một người đều sáng lên.
Cuối cùng cũng đã tới lúc đàm phán rồi, là thời điểm phân chia Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả rồi.
– Bắc Minh, ngươi đã tìm ra thứ thích hợp với mình chưa?
Mang Nhai Chúa Tể mở miệng nói.
– Đã phát hiện ra mười hai loại.
Kỷ Ninh nói.
Lập tức, các Chúa Tể, Đế Quân ở đây đều có chút kinh ngạc, mười hai loại? Xem ra bên phía thế nhưng nhà bọn hắn có lẽ đều có thể tìm được thứ mà Bắc Minh cần a.
– Loại thứ nhất, tên là Lục Tặc Vô Ảnh Hoa.
Kỷ Ninh nói:
– Ta cũng cần ít nhất hơn vạn đóa.
– Lục Tặc Vô Ảnh Hoa?
– Hơn vạn đóa?
– Cái này…
Ba đại Chúa Tể, Đế Quân ở đây, cả đám nhìn nhau, đều có chút không thể nói gì.
– Làm sao vậy?
Kỷ Ninh có chút nghi hoặc.
– Bắc Minh, khắp nơi trong toàn bộ Viêm Long Vực giới cộng lại, lại có tích lũy vô số năm tháng. Thế nhưng số lượng của Lục Tặc Vô Ảnh Hoa chỉ sợ miễn cưỡng có mấy trăm đóa mà thôi.
Mang Nhai Chúa Tể nói.
Chương 1405:
Kim Tự Đế Quân cũng gật đầu:
– Lục Tặc Vô Ảnh Hoa, ẩn giấu ở bên trong vạn vật, muốn tìm, phát hiện ra nó vốn đã rất khó. Tuy rằng công dụng không phải là quá lớn, thế nhưng quả thực số lượng lại rất ít.
Kỷ Ninh nghe xong lập tức có chút bất đắc dĩ.
Muốn Bắc Hồng Kiếm trưởng thành, yêu cầu đối với số lượng đều rất cao. Nhớ ngày đó nó hấp thu những lưu sa màu vàng kia, số lượng hấp thu lại lớn tới mức dọa người. Dựa theo Bắc Hồng Kiếm chi linh suy đoán, ít nhất cũng phải có hơn vạn đóa. Thế nhưng bây giờ ngay cả một phần mười cũng không có. Như vậy cho dù có thu thập thì trợ giúp cũng rất có hạn a.
– Loại bảo vật thứ hai tên là Bàn Hỏa Chân Như Thiết.
Kỷ Ninh nói:
– Ước chừng cần số lượng lớn nhỏ giống như núi cao vạn trượng.
– Nhiều bằng núi cao vạn trượng?
Ba đại Chúa Tể và Đế Quân đám lần nữa thở dài.
– Số lượng mà ngươi muốn quá lớn, Bàn Hỏa Chân Như Thiết, một khối lớn cỡ bàn tay chính là trân tài luyện khí. Ngươi muốn số lượng lớn bằng núi cao vạn trượng?
Kim Tự Đế Quân ở một bên khẽ lắc đầu:
– Viêm Long Vực giới căn bản không gom góp ra được. Nếu như Đạo Minh không tiếc trả giá lớn từ các vực giới khác hỗ trợ, lại tốn trăm cay nghìn đắng đưa tới. Có lẽ có thể kiếm đủ. Thế nhưng bằng vào những Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả kia của ngươi căn bản không đủ để đổi lấy số lượng Bàn Hỏa Chân Như Thiết lớn như thế.
Kỷ Ninh ngạc nhiên.
Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả của hắn, không ngờ khắp nơi đều cần.
Nhưng ai có thể tưởng tượng ra được hai loại bảo vật Lục Tặc Vô Ảnh Hoa và Bàn Hỏa Chân Như Thiết mà mình báo ra lại là thứ mà cả Vô Tận cương vực cũng không gom góp ra được số lượng lớn như vậy a.
Kỷ Ninh nào biết rằng… Bắc Hồng kiếm muốn phát triển, muốn đạt tới đỉnh phong, như vậy các phương diện đều cần phải cân đối.
Chúng hấp thu vô số kim sắc lưu sa. Như vậy hấp thu các bảo vật khác, cũng cần phải có đủ số lượng, như vậy mới có thể bảo trì được sự cân đối. Đó cũng là cực hạn hấp thu của Bắc Hồng kiếm.
– Không phải có mười hai loại hay sao?
Kỳ Ẩn Đế Quân nói:
– Ngươi cứ nói tiếp, xem các bảo vật khác chúng ta có biện pháp nào không.
– Được rồi.
Kỷ Ninh chỉ có thể tiếp tục báo tên các loại bảo vật:
– Loại bảo vật thứ ba, Tinh Thần Dung Thạch, cần số lượng đại khái như núi cao ngàn trượng.
– Không có.
– Không gom góp đủ.
– Nào có nhiều Tinh Thần Dung Thạch như vậy được cơ chứ?
Ba đại Chúa Tể và các Đế Quân khác, thậm chí ngay cả đám người mà bọn hắn mang đi theo cũng đều lắc đầu. Những người đi theo kia phần lớn đều là Vĩnh Hằng Đế Quân, cũng có chút kiến thức a.
Kỷ Ninh bất đắc dĩ, tiếp tục báo xuống dưới.
Loại thứ tư, loại thứ năm, loại thứ sáu… Không có, không có, không có!
Số lượng mà Kỷ Ninh cần thiết đều quá lớn, căn bản không gom góp ra được số lượng lớn như vậy. Dù sao càng là vật trân quý thì số lượng của nó lại càng hiếm thấy. Như Đám người Kỷ Ninh lúc trước đi dị vũ trụ vậy, phát hiện ra một tòa Không gian hỏa Minh thạch quặng mỏ rất lớn. Sở dĩ quan trọng như vậy cũng là bởi vì số lượng quá lớn. Bản thân Không gian hỏa Minh thạch không coi vào đâu, thế nhưng nếu như lại có trọn vẹn một tòa quặng mỏ lớn như một ngọn núi thì lại rất dọa người rồi.
Cùng một đạo lý như vậy.
Những bảo vật mà Kỷ Ninh cần thiết này, mỗi cái đều trân quý hơn Không gian hỏa Minh thạch rất nhiều. Số lượng lại vừa lớn. Căn bản không có cách nào gom góp cho đủ được.
– Loại thứ tám, Cửu Khúc Hàn Tủy.
Kỷ Ninh nói tiếp.
– Cần số lượng như một hồ nước lớn phạm vi trăm trượng, sâu cự trăm trượng.
Số lượng cần thiết lượng vẫn rất kinh người như trước.
– Ba trăm khỏa Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả.
Tiệt Ngũ Đế Quân hô to, nói.
– Hai trăm chín mươi khỏa.
Kim Tự Đế Quân thì lập tức nói.
– Hai trăm khỏa!
Kỳ Ẩn Đế Quân trầm giọng nói.
– Một trăm chín mươi khỏa.
Mang Nhai Chúa Tể nói.
Kỷ Ninh vốn không có ôm bao nhiêu hi vọng lại lập tức trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này. Sao những Đế Quân này, mỗi một người đều điên cuồng báo giá như vậy chứ. Chẳng lẽ Cửu Khúc Hàn Tủy có rất nhiều hay sao?
Kim Tự Đế Quân mở miệng nói:
– Chư vị, ta thấy chúng ta vẫn nên dừng cãi cọ thì hơn a. Nếu như tranh cãi nữa, chỉ sợ cũng khó phân thắng bại được. Nếu là Cửu Khúc Hàn Tủy, tin rằng chúng ta khắp nơi đều có được một số lượng lớn Cửu Khúc Hàn Tủy… Như vậy đi, chúng ta chia đều a. Bắc Minh, ngươi xuất ra một trăm năm mươi khỏa Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả, một trăm năm mươi khỏa La Sa Di Kim Quả, một trăm năm mươi khỏa Huyền Thiên Âm Quả… Sáu bên chúng ta sẽ gom góp đủ Cửu Khúc Hàn Tủy để đưa cho ngươi! Chúng ta cho ngươi hồ nước lớn sâu hai trăm trượng, phạm vi hai trăm trượng cho ngươi!
– Đúng vậy.
Ba đại Chúa Tể và các Đế Quân khác đều trầm mặc, lập tức gật đầu.
Bọn hắn cũng hiểu rõ, nếu như tiếp tục tranh nữa, chỉ sợ sẽ không có ai thắng.
– Chuyện gì xảy ra?
Kỷ Ninh hỏi.
– Trước đây rất lâu, ở trong Viêm Long Vực Giới ta phát hiện ra một nhánh sông, dòng sông này vờn quanh một khỏa ngôi sao kỳ dị.
Kim Tự Đế Quân giải thích.
– Nhánh sông này có chiều dài mười vạn dặm, rộng cũng có mấy trăm dặm, tận tất cả đều là Cửu Khúc Hàn Tủy. Cho nên sáu bên chúng ta đều có một số lượng rất lớn.
Kỷ Ninh khiếp sợ.
Dòng sông dài những mười vạn dặm? Rộng mấy trăm dặm?
Hắn chỉ cần hồ nước phạm vi trăm trượng, sâu trăm trượng mà thôi, quả thực không ngờ nó lại có nhiều như vậy.
– Chúng ta cho ngươi phạm vi hai trăm trượng, nếu như không đủ. Cho dù cho ngươi nhiều hơn nữa một chút thì cũng là chuyện nhỏ a.
Kim Tự Đế Quân nói, kỳ thật bọn hắn cũng không quá quan tâm tới Cửu Khúc Hàn Tủy.
– Ngươi tiếp tục nói tiếp đi, nói không chừng chúng ta còn có nữa.
Kỳ Ẩn Đế Quân cũng nói.
– Tốt.
Sắc mặt Kỷ Ninh có chút vui mừng, liên tiếp báo xuống.
Loại thứ chín, thứ mười, thứ mười một, thứ mười hai.
– Loại thứ mười hai, Trầm Hỏa Hắc Thạch. Cần đại khái như một ngọn núi cao mười vạn trượng.
Kỷ Ninh có chút chờ đợi nhìn về phía ba vị Chúa Tể cùng với từng vị Đế Quân khác ở đây. Bởi vì đến bây giờ mới chỉ có Cửu Khúc Hàn Tủy đắc thủ. Những bảo vật khác, tất cả đều đều không thể gom góp được đủ số lượng.
– Như núi cao mười vạn trượng?
– Thật là điên cuồng.
– Muốn nhiều như vậy, thần binh bổn mạng của ngươi thật sự có thể thôn phệ được hay sao?
Một ít Đế Quân ở đây không nhịn được nói thầm.
Chương 1406:
Bởi vì bọn họ cũng biết tổng cộng Kỷ Ninh tìm được mười hai loại bảo vật, Trầm Hỏa Hắc Thạch này đã là một loại cuối cùng rồi. Thế nhưng số lượng mà Kỷ Ninh báo ra lại quá dọa người a.
– Không gom góm ra được, tuy rằng Trầm Hỏa Hắc Thạch này công dụng không lớn, chủ yếu là dùng để luyện khí. Thế nhưng, chỉ sợ toàn bộ Vô Tận cương vực cũng chỉ có thể miễn cưỡng gom góp ra được như một ngọn núi cao ngàn trượng mà thôi.
Kim Tự Đế Quân lắc đầu:
– Ngươi lại muốn lớn bằng núi cao mười vạn trượng, quá lớn a.
Núi cao ngàn trượng, núi cao mười vạn trượng.
Độ cao kém gấp trăm lần, chỉ riêng số lượng đơn thuần cũng đã chênh lệch gấp trăm vạn lần!
– Ài.
Kỷ Ninh lắc đầu.
Núi cao ngàn trượng? Tất cả đều cắn nuốt, sự trợ giúp đối với Bắc Hồng kiếm cũng rất có hạn.
…
Từ đó, tầng thứ hai tầng thứ ba của thần thông hộ thể Kiếm Đạo Chi Thân, hai trọng cảnh trước của bí thuật Chúa Tể Phân Quang Đại Kiếm Khí cũng đều phải gom góp trân tài. Mà Bắc Hồng kiếm thì chỉ thu thập được Cửu Khúc Hàn Tủy mà thôi.
– Chỉ có thể như vậy a.
Kỷ Ninh cũng hết cách, hắn đã đàm phán cùng toàn bộ sáu thế lực lớn đỉnh phong nhất trong Vô Tận cương vực. Thế nhưng cũng mới tìm được một loại, muốn để cho Bắc Hồng kiếm phát triển, độ khó không cần phải nói a.
– Bắc Minh tiểu hữu.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
– Ồ?
Kỷ Ninh nhìn lại, ba đại Chúa Tể và các Đế Quân khác ở đây đều nhìn qua.
Người nói chuyện chính là một gã thanh niên một sừng nhìn như bình thường đứng ở sau lưng của Mang Nhai Chúa Tể, chỉ thấy sau khi thanh niên một sừng này mở miệng, khí tức lập tức biến hóa, nhanh chóng tăng vọt, hiện ra khí tức đáng sợ khiến cho khắp nơi đều có chút kinh hãi. Khi tức kia mênh mông đáng sợ… Tuyệt đối là cấp độ Chúa Tể.
– Chúa Tể?
Kỷ Ninh, Cửu Trần, Tửu Thánh, ba vị Đạo Quân đều sợ ngây người.
– Cái gì?
Các Vĩnh Hằng Đế Quân khác trong Viêm Long Vực Giới cũng giật mình.
Viêm Long Vực Giới, tổng cộng có ba đại Chúa Tể, chuyện này đã được công nhận, tại sao lại xuất hiện thêm một vị cơ chứ?
Thanh niên một sừng nhìn về phía các Đế Quân của Viêm Long Vực Giới ở bốn phía, nói:
– Ta gọi là Lam Hạo, ở trong bóng tối vô tận phiêu bạt đi qua một đám Vực Giới. Bởi vì lúc trước bị thương ở trong Viêm Long Vực Giới cho nên đã ngủ say một thời gian ngắn. Lần này Xích Ba điện xuất hiện, ta có cảm ứng cho nên mới tỉnh lại.
– Lam Hạo huynh, vốn định lặng lẽ rời đi.
Mang Nhai Chúa Tể cũng nói:
– Cũng là do chuyện Xích Ba điện hấp dẫn hắn.
– Lam Hạo Chúa Tể? Ngươi chính là Lam Hạo?
Minh Lan Chúa Tể mỉm cười nói:
– Đã sớm nghe nói uy danh của Lam Hạo Chúa Tể, thế nhưng ta cũng chưa từng có vinh hạnh được bái kiến a.
– Lam Hạo.
Phong Vũ chúa tể cũng tươi cười.
Giữa Chúa Tể và Chúa Tể, đương nhiên song phương đều tôn kính đối phương.
Bọn họ đều là Vĩnh Hằng Đế Quân đứng ở trên đỉnh phong.
Đương nhiên những Dị Vũ Trụ Chi Chủ gặp may mắn khống chế dị vũ trụ kia, thực lực có lẽ sẽ mạnh hơn một chút so với bọn hắn, thế nhưng chỉ là vì nguyên nhân khống chế một tòa dị vũ trụ mà nói. Thực lực Đạo đơn thuần, bọn hắn không nhất định có thể bì kịp được với Chúa Tể. Như tòa dị vũ trụ mà Kỷ Ninh đi qua cũng chính là như thế, Hủy Diệt Thần Đình chi chủ kia, lúc trước luận thực lực không bằng Chúa Tể, cũng chỉ có đẳng cấp bát đại Thánh Thành chi chủ mà thôi.
Về sau gặp đại vận, khống chế một tòa dị vũ trụ này, mới trở thành dị Vũ Trụ Chi Chủ, lúc đó địa vị mới bắt đầu tăng vọt.
– Ta vốn không muốn lẫn vào.
Lam Hạo Chúa Tể cười nói:
– Bất quá Trầm Hỏa Hắc Thạch mà Bắc Minh cần ta lại có biện pháp giúp ngươi gom góp ra được.
– A.
Sắc mặt của Kỷ Ninh có chút vui mừng.
– Một trăm khỏa Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả, đương nhiên ta sẽ đưa cho ngươi Trầm Hỏa Hắc Thạch đủ nhiều.
Lam Hạo Chúa Tể nói:
– Số lượng mà ta muốn không nhiều lắm.
Ba đại Chúa Tể cùng vô số các Đế Quân khác đều có chút bất đắc dĩ, bọn hắn cũng không có cách nào gom góp ra được Trầm Hỏa Hắc Thạch đủ nhiều như vậy! Thế nhưng Lam Hạo Chúa Tể thì lại khác. Lam Hạo Chúa Tể ưa thích lang thang, hắn đã đi qua rất nhiều nơi, tầm mắt cũng khoáng đạt hơn nhiều. Có thể có đủ nhiều Trầm Hỏa Hắc Thạch, bọn hắn cũng không cảm thấy có chút kỳ quái nào.
– Tốt.
Kỷ Ninh gật đầu:
– Chỉ có một trăm khỏa Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả.
Chỉ có Lam Hạo Chúa Tể mới có thể cung cấp ra Trầm Hỏa Hắc Thạch, mặc dù hắn muốn một trăm năm mươi khỏa thì Kỷ Ninh cũng rất khó để cò kè mặc cả. Đối phương lại chỉ muốn một trăm khỏa Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả đã rất là khách khí rồi.
– Được rồi… Trầm Hỏa Hắc Thạch ở một chỗ gọi là Ma Tượng Thạch Bích, là một chỗ kỳ dị lúc ta đến Viêm Long Vực Giới các ngươi ngẫu nhiên phát hiện ra. Nơi này cách biên giới Viêm Long Vực Giới các ngươi rất gần rất gần. Đương nhiên nếu như không có ta mang theo, như vậy các ngươi cũng sẽ không tìm thấy được a.
Lam Hạo Chúa Tể cười nói:
– Ta sẽ đích thân đưa ngươi qua đó, mà muốn qua đó đại khái cần thời gian chín năm a.
– Ngươi sẽ không cố ý lừa gạt Bắc Minh đó chứ?
Kim Tự Đế Quân cau mày nói.
– Ta sẽ lập lời thề bản mạng.
Lam Hạo Chúa Tể nói, chuyện này khiến cho các Đế Quân khác cũng không tiện phản đối nữa.
Trong lòng Kỷ Ninh cũng có chút mong đợi.
Ma Tượng Thạch Bích sao?
Lại qua trọn vẹn hai mươi lăm năm, sáu thế lực lớn trong Vô Tận cương vực đã gom góp đủ những bảo vật trân tài mà Kỷ Ninh cần thiết kia. Kỷ Ninh cũng đã đưa trái cây cho bọn hắn. Như vậy cũng đã coi như rất nhanh rồi, dù sao Vô Tận cương vực quá lớn, lại có rất nhiều bảo vật trân tài, cũng không phải là sở hữu tư nhân của ba đại Chúa Tể cùng với chúng Đế Quân. Cho nên đương nhiên cũng cần phải phí chút thời gian.
Sau khi gom góp trân tài, Kỷ Ninh, Cửu Trần cũng xuất phát cùng với Lam Hạo Chúa Tể.
Sưu sưu.
Bên trong một chiếc phi chu sáng lạn màu xanh đậm, Kỷ Ninh, Cửu Trần cùng với Lam Hạo Chúa Tể đều ở trong đó. Chiếc phi chu màu xanh đậm này xé rách bầu trời nhanh chóng tiến lên về phía trước.
– Lam Hạo tiền bối.
Kỷ Ninh nhìn ra bên ngoài, hiện tại hắn cách Đại Mạc vực rất gần, hắn nói:
– Trước tiên tạm dừng lại một chút.
– Sao?
Lam Hạo Chúa Tể ngừng phi chu lại.