Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 209 [Chương 1249 đến 1253]
❮ sautiếp ❯Chương 1249:
Trên ngôi sao này tuy bằng vào pháp lực pháp bảo phi hành chịu ảnh hưởng, chỉ có trở thành sinh tử Đạo Quân mới có thể cưỡng ép chống cự ảnh hưởng, ỷ vào pháp lực trực tiếp phi hành, có một ít sinh vật tự nhiên như loài chim bay lại không bị ảnh hưởng. Cho nên bắt lấy một ít loài chim làm tọa kỵ cũng có thể phi hành.
– Phong Tiêu.
Nam tử dị tộc nhìn xuống dưới, trực tiếp mở miệng quát.
Pháp lực quán thâu cho nên âm thanh truyền vào trong phủ thành chủ.
Rất nhanh.
Long Dực thành chủ và Phong Tiêu công tử đều xuất hiện ở tiền viện, bọn họ nhìn thấy con chim to hạ xuống.
– Đây không phải Khi Vũ huynh sao?
Long Dực thành chủ liền nói:
– Như thế nào,tới mang Phong Tiêu đi Đông Hư Kiếm Các? Trước kia ước định thời gian nửa năm, không nên gấp gáp như vậy a.
Phong Tiêu nhìn tên nam tử dị tộc xấu xí trên lưng con chim to và nữ tử áo tím đang nằm trong ngực đối phương, lúc nhìn thấy nữ tử áo tím thì sắc mặt của hắn lúc đỏ lúc trắng, trong mắt mang theo đau đớn.
– Phong Tiêu, vị này chính là Khi Vũ tiên nhân, là đại đệ tử Đông Hư kiếm chủ, hôm nay đã bước vào Thế Giới Cảnh, là sư huynh tương lai của ngươi.
Long Dực thành chủ nói ra.
– Ngươi…
Ánh mắt Phong Tiêu nhìn lên người nữ tử áo tím, nữ tử áo tím cười lạnh.
– Đây là nữ nhân của ta, ngươi cũng dám nhìn chằm chằm chằm vào..
Xấu xí nam tử quát lạnh nói.
– Phong Tiêu.
Long Dực thành chủ liền quát lớn.
Phong Tiêu công tử lắc đầu nói:
– Không có gì.
– Ta đến theo sư mệnh.
Nam tử xấu xí quát.
– Phong Tiêu tiểu bối đạo tâm không tinh khiết, không xứng nhập Đông Hư Kiếm Các của ta, tiểu tử, ngươi không cần vất vả đi tới Đông Hư Kiếm Các làm gì.
– Cái gì?
Sắc mặt Long Dực thành chủ đại biến, liền nói:
– Trước khi đều nói tốt, Phong Ma thành chủ lại tặng không ít…
– Trước kia chỉ nói có cơ hội, còn phải đợi chính thức khảo nghiệm mới có thể nhập môn, hiển nhiên tiểu tử này không có thông qua khảo nghiệm.
Nam tử xấu xí lãnh đạm nói:
– Về phần Phong Ma thành chủ, Phong Ma thành chủ tính toán cái gì, chẳng lẽ còn dám làm trái lệnh sư phó ta sao?
Sắc mặt Long Dực thành chủ khó coi.
Phong Tiêu công tử cắn răng, phụ thân bị nhục nhã như thế, hắn vô cùng tức giận, hắn càng bi thương chính là nư tử kia, đó là nữ tử hắn âu yếm duy nhất, ai nghĩ tới tình yêu đó lại là âm mưu, cho tới bây giờ nàng còn âm hồn bất tán.
– Phong Tiêu so với Khi Vũ tiên nhân, ngươi tính là cái gì.
Nữ tử áo tím rúc vào người nam tử xấu xí, lạnh cười nói:
– Còn muốn thành đệ tử Đông Hư kiếm chủ, thật sự là nằm mơ. Ta nhìn ngươi nên thành thật về nhà đi, trốn dưới phụ thân ngươi che chở mới tốt.
– Đừng nói thành đệ tử sư phó ta, cho dù hắn quỳ xuống khóc hô nhận ta làm sư phó ta cugnx không thèm.
Nam tử xấu xí cười nhạo.
Sắc mặt Phong Tiêu khó coi.
– Nhịn xuống, Đông Hư Kiếm Các không phải nơi phụ thân ngươi có thể chọc.
Long Dực thành chủ truyền âm.
…
Tại nơi khác tại phủ thành chủ, Kỷ Ninh, Cửu Trần Giáo chủ, Tô Vưu Cơ đang nhàn nhã uống rượu, đồng thời ánh mắt cũng xuyên qua không gian nhìn cảnh tượng diễn ra trước tiền viện phủ thành chủ.
– Chủ nhân, người gọi là Khi Vũ tiên nhân kia, ta nhìn thấy đã cảm thấy rất không vừa mắt.
Tô Vưu Cơ nhìn về phía Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh lại nhẹ nhàng lắc đầu:
– Không vội.
Ánh mắt Kỷ Ninh nhìn lên gười Phong Tiêu công tử, hắn cũng nhìn vận mệnh của Phong Tiêu công tử, vận mệnh tương lai Phong Tiêu công tử rất khó nhìn trộm, cuối cùng là một gã Tổ Thần, mà lại rất nhanh sẽ bước vào Thế Giới Cảnh, muốn nhìn trộm vận mệnh tương lai của hắn rất khó. Tuy nhìn trộm ‘quá khứ’ lại tương đối nhẹ nhõm.
Tương lai còn chưa phát sinh, tất cả đều có khả năng.
Quá khứ là đã phát sinh.
Phong Ma thành chủ là Thế Giới Cảnh sống cực lâu, rất là bá đạo, có vô số mỹ nữ, tuy Thế Giới Cảnh rất khó có con nối dõi nhưng trong năm tháng dài dằng dặc vẫn có chín đứa con, trong đó Phong Tiêu công tử là nhỏ nhất, mẫu thân Phong Tiêu công tử chết sớm, khi còn bé hắn tương đối quái gở, về sau chờ hắn lớn lên, hắn gặp được nữ tử xinh đẹp là ‘Tử Phù tiên tử’.
Tử Phù tiên tử ôn nhu săn sóc hắn, làm cho hắn cảm giác như hưởng hết ôn nhu của thế gian, Phong Tiêu công tử lập tức nhận đây là đạo lữ của mình, là đạo lữ cả đời.
Ai ngờ thời điểm hắn cho rằng mình hưởng hết hạnh phúc, một hồi ác mộng đến, nữ tử kia bày ra thực lực cường đại phế tu hành của hắn, tra tấn hắn, làm cho hắn thân hãm địa ngục. Tuy tra tấn rất thống khổ nhưng đối với Phong Tiêu công tử mà nói tâm linh thống khổ mới là ác mộng. Hắn tin tưởng vào tìn yêu duy nhất chính là một hồi âm mưu, Tử Phù tiên tử tiếp cận hắn là vì tra tấn hắn, dùng chuyện này báo thù Phong Ma thành chủ.
Về sau Phong Ma thành chủ tìm được nhi tử, cứu nhi tử trở về, càng chữa trị thân thể nhi tử, từ đó nhi tử lại đi vào con đường tu hành lần nữa.
Lần này…
Nội tâm Phong Tiêu công tử còn mang theo thống khổ, hắn thậm chí quyết định cuộc đời này vĩnh viễn không hề động tình với nữ tử nào cả.
Vì vậy hắn chơi trò sơn thủy, hành tẩu thiên hạ.
Phong Ma thành chủ cũng không ôm lấy chờ mong vào đứa con này, dù sao đứa con này tính cách quái gở, tu hành tốc độ cũng chậm nên mặc hắn đi. Ai ngờ Phong Tiêu công tử lúc chơi trò sơn thủy lại thích kiếm thuật, từ đó hoàn toàn chung tình với kiếm, hơn nữa dùng thiên địa tự nhiên làm sư. Ngộ ra kiếm thuật cường đại đáng sợ. Trên con đường tu hành nhất phi trùng thiên, chỉ mười vạn tuổi bước vào cấp độ Tổ Thần, gần như vô địch trong cấp độ Tổ Thần.
– Cái gì
Kỷ Ninh lộ ra vẻ khiếp sợ.
– Như thế nào?
Tô Vưu Cơ, Cửu Trần Giáo chủ đều nghi hoặc nhìn về phía Kỷ Ninh.
– Không có gì.
Kỷ Ninh khó giấu kiếm sợ.
Phong Tiêu công tử lại chưa từng bái sư, hoàn toàn dùng thiên địa làm sư đã tu hành tới cấp độ này.
Trước kia Cửu Trần Giáo chủ nói Phong Tiêu công tử kiếm thuật thô không chịu nổi, đó là so với Kỷ Ninh. Trên thực tế trong cấp độ Tổ Thần xem như cực kỳ hiếm thấy!
– Không ngờ thiên phú kiếm thuật của hắn lại cao như vậy?
Kỷ Ninh nhìn sang Phong Tiêu công tử ở xa xa, khẽ gật đầu, nói:
– Hơn nữa tâm tính không tệ.
Kỷ Ninh thu đồ đệ chú trọng tâm tính, tiếp theo chính là thiên phú.
– Chúng ta đi.
Khi Vũ tiên nhân ôm Tử Phù tiên tử lên lưng chim.
Chương 1250:
Tử Phù tiên tử lườm Phong Tiêu công tử, cười nhạo:
– Ngươi không nên thân.
Phong Tiêu công tử chỉ yên lặng nhìn.
Tuy hắn đau lòng nhưng không hận Tử Phù tiên tử, người đáng hận cũng có điểm đáng thương… Tử Phù tiên tử nhắm vào hắn như vậy cũng là vì Tử Phù tiên tử có đại thù với Phong Ma thành chủ.
Hô.
Con chim mở cánh bay xa.
Long Dực thành chủ thấy thế lắc đầu thở dài, nói:
– Phong Tiêu, việc này đích thị là Khi Vũ tiên nhân làm chuyện xấu, hắn là ái đồ của Đông Hư kiếm chủ, là do hắn phá hư, ngươi muốn bái vào Đông Hư Kiếm Các là không có khả năng.
– Không có gì.
Phong Tiêu công tử nói:
– Nếu phụ thân biết rõ chắc chắn sẽ thất vọng.
– Phong Tiêu.
Một giọng nói vang lên bên tai Phong Tiêu.
Phong Tiêu công tử sững sờ.
– Nhanh chóng đến đây.
Kỷ Ninh phân phó một câu.
Phong Tiêu công tử không dám chần chờ, hắn tiến tới nơi ở của Kỷ Ninh.
…
Kỷ Ninh, Tô Vưu Cơ, Cửu Trần Giáo chủ đang uống rượu.
Phong Tiêu công tử đến, lúc này cung kính hành lễ:
– Bái kiến các vị tiền bối.
– Phong Tiêu.
Kỷ Ninh mở miệng.
– Tiền bối.
Phong Tiêu công tử nói.
Kỷ Ninh nhìn hắn, cười nói:
– Không phải ngươi vẫn muốn bái ta làm sư sao?
Phong Tiêu sững sờ, sau đó hắn mừng rỡ dập đầu.
– Đồ nhi bái kiến sư phó.
– Bắc Minh, ngươi…
Cửu Trần Giáo chủ giật mình, Tô Vưu Cơ cũng rất giật mình, bọn họ hiểu rõ thực lực cấp độ như Kỷ Ninh là cái gì, tồn tại như Kỷ Ninh chính là đại năng của vô tận cương vực đấy, công khai thu đồ đệ, không biết bao nhiêu thiên tài Thế Giới Cảnh dốc sức liều mạng tới bái sư, thậm chí ngay cả sinh tử Đạo Quân cũng tới bái sư đấy.
Kỷ Ninh nhìn sang Cửu Trần Giáo chủ, Tô Vưu Cơ bên cạnh, cười nói:
– Muốn nhận một đồ đệ thì cứ thu.
Kỷ Ninh thu đồ đệ, tất cả tùy tâm.
Ban đầu ở dị vũ trụ, nhìn thấy nhị đồ đệ ‘Thanh Trúc’ Dương Khuất Định cũng quyết định thu đồ đệ.
Vừa mới nhìn thấy vận mệnh quá khứ của tam đồ đệ Phong Tiêu, Kỷ Ninh sinh ra cộng minh, Phong Tiêu là vì bị tình tổn thương, Kỷ Ninh cũng áy náy với thê tử Dư Vi. Phong Tiêu có thiên phú cao tại kiếm đạo, tất cả tâm tư đặt vào kiếm đạo, đột nhiên Kỷ Ninh cảm giác mình nên cho hắn cơ hội.
– Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tam đồ đệ của ta.
Kỷ Ninh nói.
– Nhập môn hạ của ta, tất thủ môn quy của ta.
– Vâng.
Phong Tiêu công tử liền kích động đáp.
– Ân.
Kỷ Ninh gật đầu, hắn duỗi ngón tay điểm một cái.
Đầu ngón tay trực tiếp điểm vào mi tâm Phong Tiêu công tử.
Lúc này có rất nhiều tin tức truyền vào đầu hắn.
Phương pháp tu hành! Kiếm đạo! Tất cả đều truyền thụ!
Kỷ Ninh truyền thụ kiếm đạo, theo thứ tự là tích huyết kiếm thuật, vô ảnh kiếm thuật, duy tâm kiếm thuật, âm dương kiếm thuật, thiên băng kiếm thuật, là năm đại kiếm thuật, tất cả đều có thể thành tựu Đạo Quân. Đồng thời Kỷ Ninh còn lưu lại hai đạo kiếm ý, một đạo là kiếm ý ‘kiếm đạo chung cực tầng một’, một đạo là kiếm ý ‘kiếm đạo chung cực tầng hai’.
– Năm đại kiếm thuật, tất cả đều hợp nhất mới là kiếm đạo của ta.
– Hai đạo kiếm ý, ngươi cần thường xuyên tìm hiểu, có thể ngộ ra bao nhiêu phải xem thiên phú của ngươi.
Kỷ Ninh nói.
Người tu hành muốn thành Đạo Quân đều đi ra đạo của mình, chỉ cần lưu lại kiếm chiêu trợ giúp cũng không phải rất lớn, Kỷ Ninh dứt khoát lưu lại hai đạo kiếm ý, từ đó Phong Tiêu công tử đi nhận thức, có lẽ có thể ngộ ra kiếm đạo thích hợp với Phong Tiêu.
– Thời khắc nguy hiểm, hai đạo kiếm ý này có thể dẫn xuất ra ngoài.
– Đạo kiếm ý đầu tiên có nắm chắc chém giết Đạo Quân tam bộ. Đạo kiếm ý thứ hai có thể chém giết Đạo Quân tứ bộ bình thường.
– Kiếm ý vốn cho ngươi dùng ngộ đạo, không đến thời khắc sinh tử, không được phóng xuất ra.
– Nhớ kỹ… Thần thông bí thuật đều là ngoại lực, về sau ngươi có thể học, không thể hoang phế kiếm đạo, đạo mới là căn bản.
Kỷ Ninh truyền âm.
Hắn không có truyền thụ thần thông bí thuật, ngôi sao này bất phàm, muốn học cứ để đệ tử đi xông đi.
Hơn nữa Kỷ Ninh cũng không có thần thông bí thuật lợi hại để truyền, như kiếm đạo chúa tể đã chết truyền thần thông bí thuật cho Kỷ Ninh cũng cấm Kỷ Ninh tùy ý truyền ra bên ngoài!
Hơn nữa ‘đạo’ mới là căn bản, Kỷ Ninh cũng không nói sai.
Cảnh giới đạo càng cao, thần thông, bí thuật, thần thể phần lớn đều là vô căn cứ.
Như Cửu Trần Giáo chủ ỷ vào thần thông, thần lực bộc phát nghìn lần nhưng có thể tăng phúc thực lực mấy thành mà thôi! Cũng bởi vì uy năng đạo chiếm cứ chủ yếu, nếu như Kỷ Ninh có thể trở thành Đạo Quân tứ bộ, chỉ sợ ánh mắt cũng có thể hủy thiên diệt địa, hôm nay hắn lưu lại hai đạo kiếm ý kiếm đạo chung cực tầng, uy lực còn mạnh hơn cửu trọng thiên thủy nhiều, dễ dàng diệt sát Đạo Quân tứ bộ.
…
Phong Tiêu công tử lập lời thề không vi phạm môn quy Kỷ Ninh sở định.
Về sau hoàn toàn đạt được Kỷ Ninh truyền thụ, tiền đồ tươi sáng đang ở trước mặt hắn.
Hai đạo kiếm đạo chung cực kiếm ý… Nó giống như hải đăng chiếu sang con đường hắn đi.
– Tạ sư phó.
Phong Tiêu công tử kích động.
Hai đạo chung cực kiếm ý đối với hắn mà nói quá xa vời.
Có thể năm loại kiếm thuật như tích huyết kiếm thuật tiến hành theo chất lượng, từ Tổ Thần cho tói thành tựu Đạo Quân, mỗi thức đều rất rõ ràng, cũng là quá trình Kỷ Ninh ngộ đạo, lại có trợ giúp lớn với Phong Tiêu công tử.
– Ta sẽ không nhúng tay vào một ít ân oán của ngươi, tất cả chính ngươi xử lý.
Kỷ Ninh nói ra.
– Vâng.
Phong Tiêu công tử nói.
Trong lòng của hắn thật sự có một ít chuyện cần làm, bởi vì quá khứ thực lực không đủ.
– Còn nữa, trong khoảng thời gian này ngươi ở bên cạnh ta.
Kỷ Ninh nói:
– Có nghi hoặc gì ta cũng có thể chỉ điểm ngươi.
Chính mình cuối cùng vẫn phải rời đi, Kỷ Ninh sẽ không mang đệ tử rời đi, hắn có đường của mình. Kỷ Ninh vẫn làm thế với đệ tử, đối với hai đồ đệ kia hắn trực tiếp thụ đạo và lướt qua. Dù sao hai đồ đệ sinh hoạt trong nhân gian, thực lực yếu kém, đồ đệ thứ ba sống trong ngôi sao này chính mình lưu lại kiếm ý cam đoan hắn có thể sống khi nhỏ yếu.
Về phần con đường sau đó? Sống hay chết xem chính hắn.
Lại qua chín ngày, rốt cuộc Long Dực thành chủ cũng tra ra tung tích của Từ Phù tiên nhân.
– Bẩm chủ nhân.
Long Dực thành chủ liền bẩm báo ba người Tô Vưu Cơ, Kỷ Ninh, Cửu Trần Giáo chủ.
Chương 1251:
– Từ Phù tiên nhân đang ở cách nơi này hơn một tỷ dặm, hắn làm khách tại Tiềm Minh cung, khoảng cách hơi xa xôi, chúng ta đi đường sẽ trì hoãn một chút thời gian, thuộc hạ đã an bài thỏa đáng, cũng chuẩn bị xong chim bay, tẩu thú, tùy thời có thể xuất phát.
– Hiện tại xuất phát.
Kỷ Ninh đứng dậy phân phó một câu, đồng thời vung tay lên, bên cạnh xuất hiện phi chu màu đen.
– Bay qua?
Phong Tiêu công tử, Long Dực thành chủ nhìn thấy phi chu đều cảm thấy líu lưỡi, cần biết trên ngôi sao này có Vĩnh Hằng Đế Quân định ra quy tắc, quy tắc vô hình ảnh hưởng, phải thành sinh tử Đạo Quân mới có thể bằng vào pháp lực cưỡng ép chống cự phi hành. Mà sinh tử Đạo Quân hiếm thấy cỡ nào? Phong Tiêu và Long Dực thành chủ đều chưa từng nhìn thấy có ai chính thức mượn nhờ pháp bảo phi hành, tối đa cưỡi lên lưng chim bay mà thôi.
– Nhanh lên.
Kỷ Ninh, Tô Vưu Cơ, Cửu Trần Giáo chủ nhảy lên phi chu, lúc này lên tiếng quát một câu.
– Dạ dạ da!
Long Dực thành chủ kích động đi lên, Phong Tiêu cũng khó dấu hiếu kỳ.
Vèo.
Phi chu màu đen lập tức xẹt qua không gian và lập tức biến mất vô tung.
…
Đám người Kỷ Ninh sớm từ chỗ Long Dực thành chủ đạt được địa đồ ngôi sao này rồi, cũng biết ‘Tiềm Minh cung’ ở đâu, ngôi sao này cũng không tính là lớn, nó có đường kính hơn mười triệu dặm, ngôi sao này với sinh mệnh phàm tục còn lớn hơn tam giới một ít nhưng tính mạng nơi đây bất phàm, sinh ra tiên ma, sinh ra Thế Giới Cảnh xác suất cao hơn nhiều.
Xoát!
Chỉ một giây sau.
Phi chu màu đen từ phủ thành chủ thành Long Dực đã bay tới đỉnh ngọn núi tuyết sơn khổng lồ.
– Đến.
Kỷ Ninh mở miệng nói.
– Phía dưới chính là Tiềm Minh cung.
– Cái gì, đến?
Long Dực thành chủ, Phong Tiêu đứng bên cạnh mạn thuyền. bọn họ đều kinh ngạc nhìn xuống dưới, phía dưới là ngọn núi tuyết, trong tuyết mơ hồ nhìn thấy cung điện bình thường, đó chính là Tiềm Minh cung.
– Lúc này mới qua một giây mà thôi.
Long Dực thành chủ, Phong Tiêu nhìn nhau, bọn họ không hiểu xảy ra chuyện gì.
Quá nhanh.
Đối với bọn họ mà nói đi Tiềm Minh cung là rất xa, bình thường bọn họ mượn nhờ tẩu thú hoặc là mượn nhờ loài chim bay đi đường. Hơn nữa đường xá còn phải đi đường vòng tránh nơi nguy hiểm, cần cẩn thận từng chút một. lộ trình dài như thế cần mười ngày nửa tháng mới đi xong.
Cửu Trần Giáo chủ cười nhạo nói:
– Chiếc phi chu này có thể đạt tới tốc độ gấp trăm lần cực hạn Thiên Đạo, hơn một tỷ dặm tính là cái gì, người đó, Long Dực thành chủ đúng không, nhanh xuống dưới đi, dẫn ta đi gặp Từ Phù tiên nhân.
– Vâng, Phong Tiêu có thể đi theo ta, chủ nhân và hai vị tiền bối?
Long Dực thành chủ có chút do dự.
– Chúng ta cũng đi theo vào.
Cửu Trần Giáo chủ lạnh nhạt nói:
– Tiềm Minh cung nho nhỏ, còn không ai nhìn thấu hư thật của chúng ta.
– Vâng.
Long Dực thành chủ ngoan ngoãn tuân mệnh.
…
Long Dực thành chủ cầm đầu, Kỷ Ninh, Cửu Trần Giáo chủ, Tô Vưu Cơ, Phong Tiêu đi thẳng vào Tiềm Minh cung.
Long Dực thành chủ dù gì cũng là Thế Giới Cảnh, là cùng cấp với cung chủ Tiềm Minh cung cho nên được lễ ngộ.
– Long Dực.
Tiềm Minh cung chủ là nữ tử áo đen mộc mạc, tướng mạo bình thường, khí độ hơi bất phàm.
– Tiềm Minh.
Long Dực thành chủ cũng liền đứng dậy.
– Sao hôm nay tới tìm ta, thành Long Dực của ngươi cách nơi này tương đối xa, ngươi còn vất vả tự mình chạy tới. Không biết có đại sự gì không?
Tiềm Minh cung chủ mỉm cười nói, ánh mắt của nàng nhìn sang đám người Kỷ Ninh. Nàng không phát hiện đám người Kỷ Ninh có đặc thù gì, cungxdo chênh lệch cảnh giới quá lớn.
Long Dực thành chủ âm thầm nói thầm, vất vả chạy tới? Căn bản chỉ một nháy mắt mà thôi, Long Dực thành chủ biểu hiện bình thản, nói:
– Tiềm Minh, ta tới đây là vì gặp Từ Phù đạo hữu.
– Gặp Từ Phù?
Tiềm Minh cung chủ nhướng mày, nói:
– Tính tình Từ Phù tiên nhân cũng không phải dễ hầu hạ, nếu như ta không có đại sự gì cũng sẽ không mời hắn tới, ngươi không có việc gì trêu chọc hắn làm chi?
– Là có chuyện quan trọng.
Long Dực thành chủ nói.
Tiềm Minh cung chủ nhìn Long Dực thành chủ thật sâu, gật đầu nói:
– Tốt, ta truyền lời giúp ngươi, ngươi nên biết bản tính của Từ Phù.
– Ân.
Long Dực thành chủ gật đầu.
– Đi thôi, Từ Phù đáp ứng gặp ngươi, ta mang ngươi đi qua.
Tiềm Minh cung chủ truyền âm nói với Từ Phù, liền dẫn Long Dực thành chủ đi qua
Chỉ một lát sau.
Trong Tiềm Minh cung có một tiểu viện vô cùng hoa mỹ, nơi này có lão giả áo đen đang uống rượu, lúc Long Dực thành chủ mang theo đám người Kỷ Ninh đi vào, lão giả tóc đen nhìn sang, hắn lườm phía sau Long Dực thành chủ, lại cau mày quát mắng Tiềm Minh cung chủ:
– Tiềm Minh, mang Long Dực đi vào cũng thôi, tại sao mang theo một đám tiểu bối?
– Là ta sai.
Long Dực thành chủ cười nói:
– Chuyện này không liên quan tới Tiềm Minh cung chủ.
Tiềm Minh cung chủ đứng ở bên cạnh, nàng rất rõ ràng, đây là Từ Phù tiên nhân đang gõ Long Dực thành chủ.
– Hừ.
Lão giả tóc đen tiếng hừ lạnh, nói:
– Đuổi mấy tiểu bối kia ra ngoài.
– Này…
Long Dực thành chủ sững sờ.
Vẻ mặt đám người Kỷ Ninh, Tô Vưu Cơ, Cửu Trần Giáo chủ đều lộ ra một tia bất đắc dĩ.
– Ai.
Cửu Trần Giáo chủ thở dài một tiếng, hắn vừa hở dài liền có uy áp vô hình tỏa ra, nội tâm Phong Tiêu, Long Dực thành chủ, Tiềm Minh cung chủ, Từ Phù tiên nhân cảm giác nội tâm phát lạnh, giờ khắc này tất cả vô cùng yên tĩnh, thiên địa như biến mất, chỉ còn lại có lời nói của Cửu Trần Giáo chủ.
– Vốn định hòa hòa khí khí gặp mặt nói chuyện với sư phó Từ Phù tiên nhân.
Cửu Trần Giáo chủ lắc đầu nói ra:
– Không nghĩ tới gia hỏa gọi là Từ Phù ngu xuẩn như vậy, xem ra phải mạnh bạo mà thôi.
Đám người Kỷ Ninh lúc này tận lực áp chế khí tức.
Trên ngôi sao thần bí này, bọn họ cũng không muốn chọc tổ ong vò vẽ, nhưng mà Từ Phù tiên nhân tính nết quá ngạo chút ít.
– Xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể như vậy? Bọn họ, rốt cuộc bọn họ là ai?
Từ Phù tiên nhân lúc này vô cùng hoảng sợ Tiềm Minh cung chủ cũng cảm thấy kinh hãi.
– Dù sao Từ Phù có một sư phó là Đạo Quân, ngạo khí chút ít cũng không có gì, chỉ là ngạo quá mức.
Kỷ Ninh lại lắc đầu, có bối cảnh chỗ dựa sẽ khác, như tại Đại Mạc Vực, đệ tử Đại Mạc Viện đệ tử mặc dù thực lực yếu hơn kẻ khác, người khác cũng không dám tùy tiện hạ độc thủ! Như tám đại Thánh Thành ‘thành Thiên Mộc’ Thiên Mộc tông, mặc dù là đám tiểu đệ tử bồi bàn yếu ớt của Thiên Mộc tông, ra bên ngoài báo danh hào Thiên Mộc tông vẫn có lực uy hiếp với Thế Giới Cảnh và Đạo Quân yếu nhược đấy.
Đây là chỗ tốt của bối cảnh.
Chương 1252:
Cho nên rất nhiều Thế Giới Cảnh thậm chí đều muốn bái nhập đại môn phái, nhưng mà cánh cửa nhập môn Đại Mạc Viện, Thiên Thương cung cực cao, càng không cần nói môn phái như Thiên Mộc tông. Cho nên rất nhiều Thế Giới Cảnh không thể bái đại môn phái, chỉ có thể co đầu rút cổ tại địa phương, một khi gặp được đại phiền toái cũng kiệt lực đi ngăn cản, ngăn không được cũng chỉ có chữ chết.
Có bối cảnh, ngăn không được liền báo danh hào ra có thể bảo vệ tánh mạng.
Như Đan Tôn Giả nói với Kỷ Ninh, ngươi thực gặp được nguy hiểm trí mạng cứ báo danh hào cảu ta! Đây chính là lực uy hiếp của bối cảnh.
– Các ngươi, các ngươi là ai?
Từ Phù tiên nhân đã hoảng sợ, nói:
– Sư phó của ta là Phong Hàm Đạo Quân.
– Tiểu bối.
Sắc mặt Cửu Trần Giáo chủ âm trầm, lời nói của hắn lạnh như băng, chung quanh nhắc lên sóng lớn, sóng lớn rất mạnh bao phủ chung quanh, một đạo sóng lớn bao phủ chung quanh Từ Phù tiên nhân, thời khắc nào cũng bao phủ Từ Phù tiên nhân làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, uy năng quá mức khủng bố.
Từ Phù tiên nhân kinh hãi, hắn lúc này bóp nát một đạo phù, ngay sau đó có tiếng vỡ nát vang lên.
– Sư phó ta sẽ lập tức tới ngay, ngươi cũng đừng xằng bậy.
Từ Phù tiên nhân hoảng sợ liền nói.
– Ha ha ha…
Cửu Trần Giáo chủ cười ha ha.
– Ha ha…
Kỷ Ninh cũng cười nói:
– Cửu Trần, ta còn tưởng rằng phải bức bách một phen mới có thể làm sư phó của hắn tới, không nghĩ tới hắn bị dọa chủ động bóp nát đạo phù thỉnh sư phó hắn.
– Ta vốn định hung hăng tra tấn bức bách hắn, hiện tại xem ra hắn còn rất thức thời.
Cửu Trần Giáo chủ cười, sóng nước chung quanh biến mất nhanh chóng.
Cũng mặc kệ Tiềm Minh cung chủ hay Từ Phù tiên nhân như thế nào, hai người bọn họ cảm giác chân mềm nhũn.
Đám người Kỷ Ninh trước kia không có địch ý, lại hoàn toàn che dấu khí tức, Từ Phù tiên nhân không cảm giác được gì, hiện tại phóng thích uy áp, bọn họ lại sợ hãi từ tính mạng và bản năng.
– Ở đâu ra đại năng đáng sợ như thế này?
Nội tâm Từ Phù tiên nhân phát khổ.
Trên đỉnh núi hoang vu.
Nam tử áo bào xám đang ngồi khoanh chân, bất kể là gió núi thổi qua hay là mưa to mưa như trút nước, hắn vẫn ngồi tại nơi này, hắn đã ngồi hơn mười vạn năm tại đây.
– Phiến thiên địa này quá nhỏ.
Nam tử áo bào xám ngẩng đầu nhìn không trung, nói:
– Ta muốn như lịch đại đại năng rời khỏi phiến thiên địa này, giết chết vô số ma đầu bên ngoài, bước vào thế giới rộng lớn hơn. Dựa theo những lời ‘tiên tri’ trong truyền thuyết nói, thiên địa bên ngoài càng rộng lớn hơn, có vô số người tu hành, lớn hơn phiến thiên địa này hàng tỉ tỉ lần.
– Đó mới là nơi ta nên tiến về.
Trong mắt nam tử áo bào xám có khát vọng.
Rời khỏi thế giới này tiến vào ngoại vực, khả năng tử vong quá cao.
Nhưng mà nhiều đời Đạo Quân người trước ngã xuống người sau tiến lên.
Bởi vì phiến thiên địa này quá nhỏ, còn nhỏ hơn tam giới chút ít. Đối với Đạo Quân cường đại mà nói, nghỉ ngơi hàng trăm hỗn độn kỷ, bọn họ không cảm thấy phiến thiên địa này có gì đặc sắc. Bọn họ muốn thế giới đặc sắc càng rộng lớn hơn. Đặc biệt khi bọn họ biết rõ thế giới bên ngoài đặc sắc là vì có ‘tiên tri’ từ bên ngoài hàng lâm.
– Ta còn kém chút ít, trước trở thành Đạo Quân tứ bộ, có lẽ mới có tư cách rời đi.
Nam tử áo bào xám khẽ gật đầu.
Bỗng nhiên ——
Bành.
Đột nhiên nam tử áo bào xám quay đầu nhìn sang một hướng, nhíu mày:
– Đồ nhi Từ Phù của ta đột nhiên cầu cứu?
Hắn thật sự nghi hoặc, bởi vì phiến thiên địa này không lớn bao nhiêu, Đạo Quân đều biết nhau, cho nên biết rõ đệ tử của ai, cho dù muốn khiển trách cũng nói với Phong Hàm Đạo Quân một tiếng! Hơn nữa Từ Phù làm đồ đệ rất hiểu hầu hạ, làm cho Phong Hàm Đạo Quân cũng có chút ưa thích đệ tử này. Tăng thêm Từ Phù đột phá sinh tử Đạo Quân không có hi vọng, hăn cũng không bao giờ đi hiểm địa mạo hiểm.
Không mạo hiểm? Đạo Quân không động thủ? Vậy hắn vì sao cầu cứu?
Vèo.
Tuy nghi hoặc nhưng Phong Hàm Đạo Quân vẫn xuyên qua hư không đi tới nơi đó.
…
Trong sân Tiềm Minh cung.
Kỷ Ninh, Tô Vưu Cơ, Cửu Trần Giáo chủ tùy ý ngồi đó uống rượu với nhau.
Phong Tiêu, Long Dực thành chủ đứng bên cạnh.
Tiềm Minh cung chủ tới hỗ trợ hầu hạ, xuất ra rượu ngon món ngon chiêu đãi. Mà Từ Phù tiên nhân đứng xa nhìn, nội tâm hoảng sợ bất an.
Qua một lát ——
Hô.
Một đạo thân ảnh từ trên cao hạ xuống.
– Sư phó.
Từ Phù tiên nhân ngẩng đầu nhìn lại, lộ ra sắc mặt vui mừng.
– Đến.
Kỷ Ninh, Cửu Trần Giáo chủ, Tô Vưu Cơ cũng ngẩng đầu nhìn lên. Trên bầu trời có một gã nam tử áo bào xám đáp xuống, ánh mắt nam tử áo bào xám nhìn lên người Kỷ Ninh, Cửu Trần Giáo chủ.
– Ân?
Nam tử áo bào xám biến sắc.
Khí tức của Kỷ Ninh, Cửu Trần Giáo chủ, Tô Vưu Cơ khí không thể che giấu Đạo Quân tam bộ.
– Các ngươi là ai?
Nam tử áo bào xám quát lớn, hắn không quan tâm Tô Vưu Cơ, khí tức cuar Kỷ Ninh là Đạo Quân tam bộ, khí tức của Cửu Trần Giáo chủ còn đáng sợ hơn, khí tức còn mạnh hơn cả Đạo Quân tứ bộ.
– Ta chưa thấy qua các ngươi, có lẽ các ngươi không phải người phiến thiên địa này.
Sắc mặt nam tử áo bào xám khó coi, phẫn nộ quát:
– Các ngươi là ngoại vực ma đầu?
– Ngoại vực ma đầu?
Đám người Long Dực thành chủ, Phong Tiêu khiếp sợ nhìn sang đám người Kỷ Ninh.
Ngoại vực ma đầu…
Trong thế giới này, ngoại vực ma đầu chính là ác mộng! Một khi ngoại vực ma đầu xuất hiện, không tiếc tất cả phải diệt sát ngoại vực ma đầu, đây là nhận thức chung của tất cả người tu hành trên thế giới này! Đám ngời Phong Tiêu, Long Dực thành chủ từ nhỏ đã nghe nói qua về ngoại vực ma đầu, biết rõ mỗi một lần ngoại vực ma đầu xuất hiện đều là tai nạn.
– Không có khả năng, sư phụ ta không thể nào là ngoại vực ma đầu.
Phong Tiêu không thể tin được, cũng không muốn tin tưởng.
– Ngoại vực ma đầu?
Đám người Kỷ Ninh nhìn nhau.
Bên ngoài phiến thiên địa này thật có rất nhiều sinh vật hảo diễm, cũng có thể gọi là ngoại vực ma đầu.
Những sinh vật hảo diễm trong mắt kẻ khác rất cường đại. Ngang nhiên xông vào phiến thiên địa này. Mặc dù sẽ bị ngôi sao trói buộc rất mạnh, từ đó thực lực giảm mạnh, có can đảm xông vào Đều là đỉnh phong nhất trong sinh vật hảo diễm, thực lực ít nhất cũng là tầng thứ đám người Kỷ Ninh, thậm chí còn mạnh hơn đám người Kỷ Ninh.
Đương nhiên lúc tiến vào ngôi sao này đã bị ngôi sao áp chế trói buộc, thực lực giảm mạnh, sẽ yếu hơn Kỷ Ninh nhiều.
Chương 1253:
– Xuất hiện ba người có khí tức Đạo Quân, có một người khí tức còn mạnh hơn Dạo Quân tứ bộ rất nhiều. Hoài nghi là ngoại vực ma đầu biến hóa mà thành.
Nam tử áo bào xám lập tức đưa tin trở về thánh địa.
Sâu trong lòng đất ước một ức chín ngàn vạn dặm, trong cung điện hoa mỹ.
Phong Hàm Đạo Quân có pháp thân tại nơi này, hắn dựa vào pháp thân truyền tin tức.
– Ba gã Đạo Quân, có một người khí tức còn mạnh hơn Đạo Quân tứ bộ?
Trong mật thất cổ xưa.
Một lão giả áo bào trắng ngồi đó, bên cạnh có nam tử áo tím ngồi cùng, vách tường chung quanh mang theo phù văn cổ xưa.
– Hẳn là hai vị tiên tri.
Lão giả áo bào trắng nói:
– Mặc Giác, ngươi đi đi, gặp hai vị tiên tri.
– Vâng.
Nam tử áo bào tím Mặc Giác Đạo Quân cung kính đáp.
Đám người Kỷ Ninh rất cẩn thận.
Kỳ thật kẻ thống trị thánh địa trên ngôi sao này phi thường cẩn thận, sau khi trải qua vô tận năm tháng, thánh địa đủ làm ‘tiên tri’bên ngoài tham lam! Như lần trước chính bởi vì tham lam làm ra một hồi đại tai hoạ. Cho nên thánh địa phi thường cẩn thận, vừa mới bắt đầu mượn nhờ ‘cửu trọng thiên cấm chế’ phát hiện đám người Kỷ Ninh hàng lâm, về sau bọn họ không có tung tích..
Kỳ thật bọn họ có thể dùng thần niệm cưỡng ép dò xét.
Vì ngăn ngừa phiền toái như thé, bọn họ lựa chọn chờ đợi, chờ đợi hai vị tiên tri chủ động phát ra động tĩnh. Dùng thực lực tiên tri, không có khả năng không làm ra động tĩnh.
– Làm sao ứng đối tiên tri, chắc ngươi rõ ràng.
Lão giả áo bào trắng nói:
Chúng ta tự nhiên phải dùng thiện, nếu thật không có biện pháp khác, chúng ta phải chủ động lựa chọn chiến trường và diệt sát bọn họ.
– Hiểu!
Mặc Giác Đạo Quân cung kính nói.
Lần trước bởi vì không kịp trở tay, chỉ có thể sử dụng diệt thế thủ đoạn, giết tiên tri hàng lâm, cũng đồng diệt sách tính mạng trên tinh cầu này. May mắn ‘thánh địa’ có chút tính mạng, về sau trải qua vô số năm tháng mới khôi phục/
Lần này một khi cảm thấy không ổn thì bọn họ sẽ ra tay.
Hô.
Mặc Giác Đạo Quân rời đi.
– Hai gã tiên tri hàng lâm, còn chưa từng có qua, hi vọng tất cả có thể bình an vượt qua.
Lão giả áo bào trắng thở dài trong mật thất.
…
Hào khí trong sân cứng lại
Phong Hàm Đạo Quân nhìn chằm chằm vào đám người Kỷ Ninh, hắn hoài nghi là ngoại vực ma đầu. Dù sao ngoại vực đến không phải tiên tri thì chính là ma đầu. Về phần tiên tri? Từ khi trên ngôi sao có sinh mạng tới nay chỉ có ba lần, khả năng quá thấp. Ngoại vực ma đầu tuy ich thấy nhưng số lần tương đối nhiều.
– Sư phó hắn không thể nào là ngoại vực ma đầu.
Phong Tiêu đứng nhìn, hắn không muốn tin tưởng.
Xoát!
Lúc này song phương giằng co gần hai giây, trên bầu trời xuất hiện một chiếc phi chu màu vàng.
– Đến.
Phong Hàm Đạo Quân nhìn thấy phi chu, hắn lập tức vui vẻ, thánh địa cũng phái Đạo Quân đến, chỉ có một mình hắn thì hắn không có lòng tin.
– Tốc độ thật nhanh, sợ rằng tốc độ gấp trăm lần cực hạn Thiên Đạo a.
Đám người Kỷ Ninh ngẩng đầu lên, bọn họ cảm ứng phi chu màu vàng bay tới.
Chỉ thấy trên phi chu màu vàng có nam tử áo tím đang đứng, hắn tươi cười đáp xuống.
– Mặc Giác huynh?
Phong Hàm Đạo Quân lộ ra vẻ kinh nghi, Mặc Giác Đạo Quân có địa vị đặc thù, bởi vì Mặc Giác là tùy tùng của ‘Đại trưởng lão’ uy vọng cao nhất, Mặc Giác thực lực mới Đạo Quân nhị bộ, còn yếu hơn cả ắn. Hắn không có nắm chắc đối mặt ngoại vực ma đầu, phó Mặc Giác cũng không dùn gđược.
Mặc Giác Đạo Quân đáp xuống đất, ánh mắt nhìn lên ba người Kỷ Ninh, hắn trước kia mượn nhờ hình ảnh xuyên qua thời không, nhìn thấy Kỷ Ninh và Cửu Trần Giáo xuyên qua chín tầng khí lưu và đáp xuống ngôi sao này, hình ảnh phi thường rõ ràng.
– Tại hạ Mặc Giác, bái kiến hai vị tiên tri.
Mặc Giác Đạo Quân hành lễ và nói:
– Hai vị tiên tri xuyên qua chín tầng khí lưu thì thánh địa biết hai vị hàng lâm.
– Tiên tri?
Kỷ Ninh, Cửu Trần Giáo chủ nhìn nhau.
Thì ra lúc xuyên qua tầng khí lưu phía trên, đối phương đã phát hiện mình, bản thân mình không phát hiện, nhưng cũng, chín tầng khí lưu kia là đại năng sáng tạo ra.
– Bọn họ là tiên tri?
Phong Hàm Đạo Quân khiếp sợ không nhỏ.
– Ân, nói cho đúng hai vị này là tiên tri.
Mặc Giác Đạo Quân gật đầu, chỉ về phía Kỷ Ninh và Cửu Trần Giáo chủ, nói:
– Ta phụng lệnh đại trưởng lão tới đây, việc này không cần hoài nghi, hai vị tiên tri có thể cưỡi phi chu của ta tiến về thánh địa, tin tưởng rất nhiều nghi hoặc tự nhiên có thể giải.
– Tiên tri?
Đám người Long Dực thành chủ, Tiềm Minh cung chủ, Từ Phù tiên nhân không hiểu.
– Tiên tri?
Phong Tiêu nghi hoặc nhìn về phía sư phó Kỷ Ninh.
Bọn họ căn bản chưa từng nghe qua ‘tiên tri’.
– Hai vị?
Mặc Giác Đạo Quân nhìn về phía Kỷ Ninh, Cửu Trần Giáo chủ.
Kỷ Ninh và Cửu Trần Giáo chủ nhìn nhau cười cười, Cửu Trần Giáo chủ mở miệng nói:
– Đi xem một chút bộ dạng ‘thánh địa’ trên ngôi sao này thế nào.
– Vưu Cơ, thu bí thuật đi.
Kỷ Ninh phân phó nói.
– Vâng.
Tô Vưu Cơ ngoan ngoãn đáp, trong đôi mắt bắn ra một tia sáng vào người Long Dực thành chủ, Long Dực thành chủ cảm thấy hơi mê muội và sau đó thanh tỉnh lại, hắn lập tức hiểu ra mấy ngày qua mình bị trúng bí thuật của nữ tử áo bào đỏ, giờ phút này đối phương thu bí thuật, nội tâm Long Dực thành chủ sinh ra kính sợ và khát vọng, hắn thậm chí nguyện ý vĩnh viễn đi theo tùy tùng nhưng lý trí của hắn lại vô cùng tỉnh táo.
– Phong Tiêu, đi theo ta.
Kỷ Ninh và Cửu Trần Giáo chủ đều đi về phía phi chu màu vàng.
– Vâng, sư phó.
Phong Tiêu cùng đi theo sau lưng, cùng Tô Vưu Cơ lên phi chu màu vàng.
Hô.
Mặc Giác Đạo Quân khống chế phi chu, mang theo Kỷ Ninh, Cửu Trần Giáo chủ, Tô Vưu Cơ, Phong Tiêu rời đi, nhanh chóng biến mất phía chân trời.
Phong Hàm Đạo Quân nhìn ra xa, hắn cau mày suy nghĩ.
– Hai vị tiên tri hàng lâm, nếu như là thực không biết là phúc hay họa.
Long Dực thành chủ ngẩng đầu nhìn hướng chân trời, trong nội tâm không thể lau bóng dáng của Tô Vưu Cơ ra khỏi đầu.
…
Mặc Giác Đạo Quân dẫn theo đám người Kỷ Ninh đi tới một căn nhà gỗ do Đạo Quân thủ hộ, bên trong nhà gỗ bố trí một tiểu hình truyền tống trận. Mượn nhờ truyền tống trận loại nhỏ này đi sâu vào lòng đất.
Sâu trong lòng đất một ức chín ngàn vạn dặm.
Hô.
Trên quảng trường cực lớn do tinh thạch màu đen bao phủ. đám người Kỷ Ninh xuất hiện tại nơi này.