Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 198 [Chương 1190 đến 1194]
❮ sautiếp ❯Chương 1190:
Thiên Nhất Đạo Quân trêu tức nhìn sang Thanh Phong Thánh chủ, nói:
– Ngươi không thể giết kỷ Ninh huynh đệ, Kỷ Ninh huynh đệ cũng không làm gì được ngươi. Ngươi bây giờ cúi đầu, chẳng lẽ là là vì tên Đạo Quân tam bộ kia?
– Chuộc hắn chỉ là một phương diện.
Đứng tại trong thần điện Thanh Phong Thánh chủ nói ra.
– Ta hy vọng có thể xóa bỏ thù hận hai bên, từ nay về sau không đối địch. Có điều kiện gì Thiên Nhất huynh cứ nói đi.
Thanh Phong Thánh chủ rất rõ ràng.
Hắn không sợ Ngự Đấu, không sợ Thiên Nhất nhưng hắn lại sợ Bắc Minh! Hiện tại Đạo Quân nhị bộ đã như vậy, hắn cũng không làm gì được, tương lai thành Đạo Quân tam bộ Đạo Quân tứ bộ, với thù hận của hai bên, chỉ sợ sẽ là Thanh Phong thánh điện diệt môn. Cho nên tranh thủ thời gian không tiếc trả cái giá lớn kết thúc thù hận.
– Có điều kiện gì cứ việc nói?
Thiên Nhất và Ngự Đấu tươi cười.
– Lão điên ngươi cúi đầu, đấu mấy vạn hỗn độn kỷ, rốt cục cúi đầu.
Thiên Nhất cảm khái, hắn và Thanh Phong đấu thật lâu, cả hai đều là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, cũng không ai cúi đầu với ai. Đại năng hai phe Thiên Thương cung và Thanh Phong thánh điện cũng là tử địch, đâu với nhau đã vài vạn hỗn độn kỷ.
Lựa chọn cúi đầu, chẳng những mất mặt mà còn tổn thất đại lượng bảo vật.
– Đều là vì Bắc Minh.
Ngự Đấu nhìn sang Kỷ Ninh.
– Thiên Nhất huynh, nói thật, chỉ bằng ngươi muốn ta cúi đầu?
Thanh Phong Thánh chủ ở trong thần điện và lắc đầu nói:
– Đó là việc không có khả năng, Thiên Thương cung các ngươi có nhiều hảo huynh đệ! Ta không sợ thực lực của Bắc Minh hiện tại, hắn cũng chỉ là Đạo Quân nhị bộ, có lẽ không bao lâu sẽ vượt qua ta, Thiên Thương cung các ngươi cũng sẽ nương theo hắn dương danh thiên hạ.
Thiên Nhất, Ngự Đấu cũng cười.
Tương lai Thiên Thương cung sẽ có Đạo Quân nghịch thiên tọa trấn! Là Đạo Quân nghịch thiên chân chính, đó là tồn tại chém giết Vĩnh Hằng Đế Quân đấy! Hiển nhiên Kỷ Ninh có tiềm lực này.
Nhưng mà Thanh Phong, Thiên Nhất, Ngự Đấu không nghĩ tới Kỷ Ninh còn đáng sợ hơn bọn họ tưởng tượng, hiện tại Kỷ Ninh chỉ là Đạo Quân nhất bộ mà thôi.
– Quá khen.
Kỷ Ninh nói.
– Ta chỉ nói sự thật mà thôi.
Thanh Phong Thánh chủ nói ra, hắn nhìn sang Thiên Nhất.
– Thiên Nhất, nói đi, nghĩ muốn điều kiện gì?
– Thanh Phong, muốn kết thúc ân oán hai bên cũng được.
Thiên Nhất nói:
– Ta có ba điều kiện.
…
Thiên Thương cung và Thanh Phong thánh điện đàm phán, tiếp tục tới một ngày, Thiên Nhất Đạo Quân mở miệng quá ác, cho dù Thanh Phong Thánh chủ bán tất cả bảo vật cũng không đủ.
Rao giá trên trời, trả tiền dưới đất.
Cuối cùng nhất —
Thanh Phong Thánh chủ bồi bảo vật giá trị hai ngàn vạn phương, thù hận hai phe kết thúc, đồng thời tất cả Đạo Quân hai phe phải thề không xâm phạm nhau.
Chỉ cần Đạo Quân không đấu, Thế Giới Cảnh, Tổ Thần Tổ Tiên phía dưới đấu nhau chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Đương nhiên Kỷ Ninh cũng nghiền ép Hỗ Phong Đạo Quân một lần, trên người hắn ép Hỗ Phong Đạo Quân phát ra lời thề bổn mạng là bảo vật trên người không nhiều hơn một phương! Như thế Kỷ Ninh mới trả Hỗ Phong Đạo Quân trở về.
Trong Thiên Thương cung, Kỷ Ninh, Thiên Nhất, Ngự Đấu, Ngư Xán đang uống rượu tán ngẫu.
– Chậc chậc, mới hai ngàn vạn phương.
Thiên Nhất Đạo Quân lắc đầu, nói:
– Trước kia ta tối thiểu muốn năm ngàn vạn phương! Ta biết rõ hắn có bảo vật bảo vệ tính mạng, xuất ra một kiện cũng giá này, đều là Ngự Đấu ngươi, đều là ngươi khuyên ta, bằng không ta không bỏ qua cho hắn đâu.
– Đừng quá hung ác.
Ngự Đấu Đạo Quân bưng chén rượu uống.
– Hắn chỉ kiêng kị Bắc Minh mà thôi, nhưng trên thực tế chúng ta căn bản không đối phó được hắn, thực chọc hắn không có biện pháp, hắn hoàn toàn có thể mang theo Thanh Phong thánh điện di chuyển sang nơi khác làm chúng ta không tìm được… Hơn nữa nói không chừng âm thầm còn có thể trả thù, vậy cũng phiền toái.
– Vật bảo vệ tính mạng của hắn, trong lòng hắn còn quan trọng hơn Thanh Phong thánh điện nhiều.
Ngự Đấu Đạo Quân cảm khái, nói:
– Là hắ trải qua mạo hiểm vô tận tuế nguyệt mới phát hiện ra, ngươi muốn hắn xuất ra một kiện? Ngươi còn hung ác ác hơn diệt Thanh Phong thánh điện đấy.
Thiên Nhất nói thầm vài tiếng.
Người tu hành cường đại đều hao phí vô số bảo vật tu luyện thành bí thuật hoặc là pháp bảo. Chính thức có thể lấy ra giao dịch rất ít! Như Thiên Nhất Đạo Quân, Thanh Phong Đạo Quân đều có bảo bối vượt qua cả trăm triệu phương linh dịch.
Trên thực tế không có khả năng xuất ra nhiều như vậy, có chút bảo bối bọn họ dùng chiến đấu.
Giống như Kỷ Ninh có sáu chuôi bổn mạng thần binh, áo giáp chúa tể, đạo phù chúa tể đều dùng chiến đấu.
– Như vậy vẫn thiệt thòi Kỷ Ninh.
Thiên Nhất nhìn Kỷ Ninh, nói:
– Kỷ Ninh, ngươi thu hai ngàn vạn phương này đi.
Nói xong hắn đưa pháp bảo trữ vật cho Kỷ Ninh.
– Không được!
Kỷ Ninh bị sợ nhảy lên, giao tất cả cho mình?
– Ngươi mới Đạo Quân nhị bộ, là thời điểm cần bảo vật, ngươi…
Thiên Nhất Đạo Quân khuyên.
Kỷ Ninh kiên quyết không chịu.
Ngự Đấu nói:
– Bắc Minh huynh đệ, ngươi thành Đạo Quân không bao lâu, có lẽ cũng cần tu luyện ra một pháp thân. Pháp thân hoàn mỹ cần tài vật không dưới một ngàn vạn phương, như cầu khác cũng không ít, cầm lấy đi.
Kỷ Ninh thấy thế cũng không cự tuyệt, nói:
– Ta liền thu một nửa, các ngươi không thu thì ta không thu.
– Ha ha, hảo hảo hảo.
Thiên Nhất nói:
– Không khuyên ngươi, không khuyên ngươi, Ngư Xán huynh đệ, ngươi cũng mới Đạo Quân nhị bộ, ngươi thu năm trăm vạn phương! Ngự Đấu, còn lại quy ngươi.
– Đại ca?
Ngự Đấu nói:.
– Đại ca ngươi không cần, như vậy không được.
Ngư Xán Đạo Quân cũng nói.
– Bản tôn của ta đang ở dịch lãng giới, một khi rời khỏi dịch lãng gới, ta sẽ lập tức hợp đạo.
Thiên Nhất Đạo Quân lắc đầu nói:
– Mặc kệ hợp đạo thành công hay thất bại, những bảo vật này vô dụng với ta.
Nội tâm Kỷ Ninh, Ngự Đấu và Ngư Xán trầm xuống.
Thiên Nhất đại ca là người sống lâu nhất trong bọn họ, càng muốn hợp đạo, kỳ thật mọi người cũng hiểu, hợp đạo hẳn phải chết! Thành công quá ít ỏi.
– Đến đến, uống rượu uống rượu, Thiên Thương cung của ta có Bắc Minh, ta càng an tâm hợp đạo.
Thiên Nhất Đạo Quân cười ha ha, nói:
– Hôm nay đối thủ cũ của ta cũng cúi đầu, thống khoái thống khoái, có nhiều bảo vật như thế quá thống khoái.
Kỷ Ninh tạm thời ở lại trong Thiên Thương cung, hắn tiềm tu trong Bắc Minh động phủ.
Lần này từ Thanh Phong Thánh chủ, Hỗ Phong Đạo Quân, Kỷ Ninh đạt được một ngàn bat trăm vạn phương bảo vật, trong đó có một ngàn vạn phương đều dùng mua trân tài tu luyện pháp thân.
Chương 1191:
Trong một động thiên.
Vù vù vù ~~~~
Hắc ám,lạnh như băng, gió lạnh gào thét.
Sâu trong động huyệt hắc ám mang theo hàn khí giá lạnh, sâu trong huyệt động hắc ám có thân ảnh bị đóng băng, bên cạnh còn có thiếu niên áo trắng đang ngồi khoanh chân, toàn thân thiếu niên áo trắng phóng thích pháp lực ngập trời, pháp lực không ngừng rót vào trong hàn băng.
Thời gian trôi qua.
Tạch tạch tạch ~~~
Hàn băng xuất hiện vết rách.
Bành.
Thân ảnh trong hàn băng bay ra ngoài, thân thể hắn trần truồng và tỏa ra hàn khí, dung mạo giống Kỷ Ninh như đúc. Đồng thời trên người hắn ngưng kết một bộ áo vàng.
Kỷ Ninh áo vàng và Kỷ Ninh áo trắng nhìn nhau.
– Ân, pháp thân này của ta chỉ là hình thức đơn giản hóa, hôm nay cũng có một thành thực lực của ta, kế tiếp chính là ma luyện phù hợp.
Kỷ Ninh áo trắng khẽ gật đầu, hắn cười nói:
– Pháp thân đạo hữu, về sau ngươi tạm cư trong Thiên Thương cung a.
– Tự nhiên nghe bản tôn hiệu lệnh.
Kỷ Ninh áo vàng nói.
Kỳ thật cả hai có chung trí nhớ và năng lực tư duy, chỉ là Kỷ Ninh làm ra cho vui vẻ mà thôi.
Pháp thân có cảnh giới đạo giống như hắn.
Nếu như không có thanh hoa ấn ký! Kỷ Ninh sẽ không thử tu hành pháp thân, thần thông, bí thuật đều có thể tu luyện, nhưng chỉ có cửu trọng hỗn độn cấm chế là không thể tu luyện.
– Thi triển bí thuật chúa tể cũng có thể bộc phát chiến lực cực mạnh. Cũng không thể chém giết kéo dài.
Kỷ Ninh gật đầu, nói:
– Pháp thân đã sơ bộ luyện thành, ta cũng nên rời khỏi Thiên Thương cung.
Kỷ Ninh tự mình đi tìm Thiên Nhất Đạo Quân.
– Ngươu muốn rời khỏi Thiên Thương cung, chuẩn bị khi nào rời khỏi?
Thiên Nhất Đạo Quân cũng không kinh hãi.
– Cũng không lâu, ngày mai ta đi.
Kỷ Ninh cười nói.
Thiên Nhất Đạo Quân gật đầu:
– Thực lực của ngươi hôm nay đang thời kỳ bộc phát, thật sự là thời điểm nên xông xáo bên ngoài, mọi việc cần chú ý cẩn thận. Đặc biệt là Đạo Quân tứ bộ, bất cứ Đạo Quân tứ bộ nào cũng không tầm thường, nói không chừng tựu sẽ có thể khắc chế ngươi.
– Ta hiểu!
Kỷ Ninh gật đầu.
Lần này cũng vì Kỷ Ninh biết rõ thủ đoạn của Thanh Phong Thánh chủ nên hắn mới trực tiếp khiêu chiến.
Nếu như ở bên ngoài, hắn càng phải cẩn thận.
Bởi vì tốc độ gấp mười lần tốc độ ánh sáng, Đạo Quân tốc độ nhanh hơn cũng có.
– Đại ca, còn có một chuyện cần phiền toái ngươi.
Kỷ Ninh nói.
– Chúng ta là huynh đệ khách khí làm gì, cứ nói đi.
Thiên Nhất Đạo Quân nói.
– Ta muốn đi Đạo Minh Thánh Thành một chút.
Kỷ Ninh nói.
Sáu thế lực lớn trong vô tận cương vực, Đạo Minh đứng đầu.
Chín thành chín cương vực đều thuộc Đạo Minh, Đạo Minh thi hành sách lược vô vi mà trì, quá phận tán, thậm chí rất nhiều đại năng cổ xưa ẩn cư tính tình quái dị. Nếu như cả Đạo Minh hoàn toàn thống nhất, hoàn toàn đứng chung một chỗ thì năm thế lực khác có liên thủ cũng không đấu lại Đạo Minh.
Đạo Minh tuyệt đối là thâm bất khả trắc.
Luận bảo vật, luận thần thông, luận bí thuật… Đạo Minh đứng đầu không cần tranh luận, vô số tuế nguyệt trôi qua, Vạn Thần Đạo Quân, Tâm Kiếm Đế Quân đều là người của Đạo Minh.
– Cũng đúng, ngươi là cung chủ Thiên Thương cung chúng ta, tự nhiên cũng là thành viên của Đạo Minh.
Thiên Nhất Đạo Quân nói:
– Tự nhiên có thể đi Đạo Minh xem một hồi.
– Đạo Minh có diện tích quá lớn, sở hữu tám tòa Thánh Thành và một tòa Đạo Minh tiên cung.
Thiên Nhất Đạo Quân nói ra:
– Đạo Quân bình thường cũng có thể chạy tới gần một tòa Thánh Thành, như vậy sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Kỷ Ninh gật đầu.
Đường xá quá xa xôi, mà lại nguy hiểm cũng nhiều.
Nếu như đi một tòa Thánh Thành, khoảng cách cương vực quá xa xôi, muốn đi cũng khó khăn.
– Tòa Thánh Thành cách chúng ta gần nhất, vói tốc độ của ngươi hiện tại, ta nghĩ hơn một ngàn năm là có thể đi tới.
Thiên Nhất Đạo Quân nói ra:
– Ta đã mang tin tức Thiên Thương cung xuất hiện thêm cung chủ và bẩm báo lên trên, sau khi đến Thánh Thành thì phải lãnh một lệnh bào Đạo Minh, nếu không có rất nhiều nơi trong Thánh Thành không cho phép ngươi đi vào.
– Hiểu rồi!
Kỷ Ninh gật đầu.
Như một ít thế lực đối địch, như hắc ám cương vực, có vài chỗ trong Đạo Minh nhất định cấm những kẻ tới từ bên ngoài đi vào.
– Ngươi có thể tiến vào tám đại Thánh Thành, chỉ có o Minh Tiên cung là hạch tâm chân chính, không ai có thể tiến, nhất định phải được Đạo Minh Tiên cung mời mới có thể đi vào.
Thiên Nhất Đạo Quân nói:
– Nếu là Đạo Quân tứ bộ có hi vọng đạt được mời, thực lực Kỷ Ninh ngươi đoán chừng sẽ có cơ hội được mời.
Kỷ Ninh gật đầu.
Hang ổ sáu thế lực lớn đều thần bí khó lường, trong đó ‘Đạo Minh Tiên cung’ là thần bí mà cường đại nhất, nghe nói ẩn chứa bí mật giúp Đạo Minh kéo dài không suy! Như Mang Nhai quốc, cổ tu nhất tộc, sinh mệnh đặc thù nhất tộc đều không có cách nào cạnh tranh với Đạo Minh, trong đó có nguyên nhân là nhờ vào Đạo Minh Tiên cung.
Nhưng mà bí mật trong Đạo Minh Tiên cung cực ít người biết rõ.
– Còn một điều ngươi phải nhớ cho kỹ.
Thiên Nhất Đạo Quân nhớ tới cái gì đó, liền trịnh trọng nhắc nhở:
– Đạo Minh thật sự quá lớn, cho nên bên trong rất hỗn loạn, phân thành rất nhiều phe phái. Tám đại Thánh Thành đều là một phe phái khác nhau. Sau lưng mỗi một Thánh Thành đều có chút lão quái vật, ngươi nhất thiết không thể lẫn vào trong tranh đấu bên trong Đạo Minh, ta đoán một khi ngươi bạo lộ thực lực Đạo Quân nghịch thiên sẽ bị lôi kéo.
– Tám đại Thánh Thành, một thành là một phe phái khác nhau?
Kỷ Ninh kinh ngạc, nói:
– Chẳng phải ít nhất tám đại phe phái?
– Mạnh nhất là chín đại phe phái, trong đo còn có các tiểu phe phái, tóm lại Đạo Minh vô cùng rối loạn.
Thiên Nhất Đạo Quân liền nói:
– Nghe nói liên lụy đến một ít bí mật trong Đạo Minh Tiên cung, dù sao Đạo Quân tứ bộ giống như ta căn bản không có tư cách xen vào, chỉ có một chút lão quái vật hoặc Đạo Quân nghịch thiên mới cơ tư cách lẫn vào. Cho dù ngươi muốn lẫn vào cũng phải thành Đạo Quân tứ bộ, nếu không chết cũng không biết chết như thế nào. Luận nội đấu, Đạo Minh chúng ta tuyệt đối nội đáu tàn nhẫn nhất.
Kỷ Ninh cũng im lặng.
Đạo Minh nội đấu lợi hại, chủ yếu năm thế lực khác yếu hơn nhiều, căn bản ngẫu nhiên khiêu khích Đạo Minh nhưng không dám đại chiến đại quy mô.
Hô.
Một chiếc tàu cao tốc thến nhanh trong hỗn độn.
Trên tào cau tốc có thanh niên áo trắng là Kỷ Ninh, Tô Vưu Cơ, Đan Bảo Đạo Quân.
Bọn họ rời khỏi Thiên Thương cung và tiến lên trong lữ trình mới.
– Chủ nhân, chúng ta đi tới Đạo Minh Thánh Thành đúng không?
Đan Bảo nghi ngờ nói.
Chương 1192:
– Đầu tiên đi đường vòng về quê nhà ta đã.
Kỷ Ninh cười nói:
– Không tính xa, về sau chúng ta lại đi Đạo Minh Thánh Thành.
– Que nhà của chủ nhân?
Tô Vưu Cơ hiếu kỳ nói:
– Ở đâu?
– Đến lúc đó các ngươi sẽ biết rõ.
Kỷ Ninh cười nói:
– Nhưng các ngươi không được nói vị trí quê nhà ta cho người ngoài biết.
– Vâng.
Tô Vưu Cơ, Đan Bảo đều đáp.
Kỷ Ninh gật đầu.
Đi Đạo Minh Thánh Thành cần hơn một ngàn năm, đi một chuyển trở về tam giới dùng tốc độ hiện tại chỉ cần hơn một trăm năm!
– Sư phó và Phong Ma đều ý định đột phá sau đó rời khỏi tam giới đi vô tận cương vực mở mang kiến thức.
Kỷ Ninh nhíu mày, nói:
– Vòng xoáy thông đạo giữa tam giới và Đạo Mạc Vực cũng không ổn định, bên trong chứa nhiều vết nứt không gian. Nếu như vận khí không tốt chui vào trong vết nứt không gian, bị chuyển dời tới một khu vực không ai biết.
– Ta nhiều năm qua chưa từng nghe qua chút tin tức nào của Nữ Oa nương nương, chỉ sợ Nữ Oa nương nương năm đó rất có thể đã lâm vào vết nứt không gian, bị chuyển đưa đi nơi xa xôi.
Kỷ Ninh có suy đoán.
Vòng xoáy thông đạo không ổn định vô cùng nguy hiểm.
Thực lực của Kỷ Ninh hôm nay có thể dựa vào kiếm ý áp chế và bảo trì ổn định. Đám người Bồ Đề không có được thực lực như Kỷ Ninh hôm nay.
– Xem ra cần phải khai hoang một lần.
– Mở ra một con đường đi thông tới Đại Mạc Vực an toàn.
Kỷ Ninh nghĩ thầm trong lòng.
Vô tận cương vực có rất nhiều đường an toàn, là vô số người tu hành lục lọi ra.
– Nguyên thần thứ hai của ta ở tại tam giới, ta ở bên ngoài cũng có thể cảm ứng được vị trí của nguyên thần thứ hai.
Kỷ Ninh thầm nghĩ, nói:
– Chỉ cần một đường tiến lên, cuối cùng sẽ đi tới vị trí nguyên thần thứ hai, như vậy con đường này sẽ được khai hoang thành công.Thực lực của ta hôm nay có thể sánh ngang Đạo Quân tứ bộ, càng có áo giáp chúa tể trên người, khai hoang với ta không phải việc khó.
…
Hơn trăm năm sau, khu vực biên giới Đại Mạc Vực.
– Tiến lên.
Trong hư không hỗn độn không biết tên, trên một tàu cao tốc.
Khai hoang là việc rất nguy hiểm, nói không chừng sẽ gặp một ít hiểm cảnh, Kỷ Ninh gia tăng thực lực rất lớn nên mới dám làm như thế.
Chỉ thấy Kỷ Ninh ngồi khoanh chân trên bong thuyền cao tốc, hắn cảm ứng được một ít nguy hiểm ở nơi xa xôi, hắn nắm giữ kiếm đạo chung cực mới có tư cách xem như kiếm đạo chi chủ, vũ trụ kiếm đạo bổn nguyên lan ra khắp nơi, chúng đã thành con mắt của Kỷ Ninh, hồn phách Kỷ Ninh càng mạnh, cảnh giới kiêm đạo càng cao, mượn nhờ kiếm đạo cảm ứng khoảng cách càng xa.
Hôm nay hồn phách Kỷ Ninh trải qua thanh hoa vụ khí chi lực uẩn dưỡng, đã phát triển đến mức sánh ngang Đạo Quân tứ bộ.
Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn xa xa:
– Cách sáu ngàn tỷ dặm sẽ có nguy hiểm, Đạo Quân tiến cũng có thể chết.
Kỷ Ninh lại đánh dấu vào tinh đồ, Kỷ Ninh đang vẽ tinh đồ mới.
Lại đánh tiêu chí hỗn độn tinh, đánh dấu địa phương nguy hiểm, như thế không cần lo lắng mất đi phương hướng.
…
Từ Đại Mạc Vực tới tam giới kỳ thật còn rất xa, Kỷ Ninh khai hoang đã qua ba trăm năm, chính thức làm cho Kỷ Ninh đều cảm giác cực độ nguy hiểm chỉ có một nơi, địa phương khác có một ít cảm giác nho nhỏ. Những địa phương này với Thế Giới Cảnh mà nói là tuyệt địa chân chính.
– Ha ha, nhanh, cách tam giới rất gần.
Kỷ Ninh có thể cảm ứng được vị trí nguyên thần thứ hai, hắn tươi cười, nói:
– Đoán chừng tiếp qua vài chục năm là có thể đi tới tam giới.
Mở ra con đường an toàn, đối với tam giới mà nói là chuyện tốt.
Chỉ cần giữ bí mật con đường này, như vậy người từ ngoài đến căn bản không biết nên tiến vào như thế nào. Cho dù Đạo Quân tứ bộ cũng khó chạm vào, Kỷ Ninh có nguyên thần thứ hai làm tham chiếu, có thể thời thời khắc khắc cảm ứng được vị trí nguyên thần thứ hai cho nên không bị lạc.
– Chủ nhân, chúng ta hơn ba trăm năm qua phát hiện nhiều nơi nguy hiểm như thế.
Tô Vưu Cơ lúc này nói:
– Chung quanh quê hương của ngươi có phải có quá nhiều nơi nguy hiểm hay không?
– Đúng là hơi nhiều.
Kỷ Ninh gật đầu.
Kỷ Ninh cũng hiểu được, mật độ địa phương nguy hiểm ở nơi này hơi cao.
– Vũ trụ mênh mông thần bí, tất cả đều có khả năng.
Kỷ Ninh cười nói, bỗng nhiên hắn biến sắc sau đó vẻ mặt cổ quái.
– Ân?
Kỷ Ninh quay đầu nhìn về phương xa.
– Chủ nhân?
Tô Vưu Cơ, Đan Bảo cũng phát hiện Kỷ Ninh không đúng.
Kỷ Ninh vẫn nhìn chằm chằm vào phương xa, trên mi tâm của hắn xuất hiện Thanh Hoa ấn ký, Thanh Hoa ấn ký vào lúc này đang cộng minh với một nơi, ngay cả Thanh Hoa không gian trong người cũng chấn động.
– Vậy mà làm cho Thanh Hoa ấn ký cộng minh.
Kỷ Ninh lại giật mình, vừa khẩn trương vừa cẩn thận
Hắn gặp gỡ không bảo là không nhiều, Đan Tôn Giả, chúa tể vĩ đại đều là cấpđoộ chúa tể! Mình cũng đạt được truyền thừa của kiếm đạo chúa tể đã chết, Kỷ Ninh kiến thức to lớn nhưng không cảm thấy có gì vượt qua Cửu Trọng Cấm Chế sinh ra Thanh Hoa không gian, còn sinh ra thanh hoa vụ khí chi lực, đây là thủ đoạn Kỷ Ninh khó tưởng tượng nổi.
Mà cửu trọng hỗn độn cấm chế lại là năm đó Tam Thanh đạo nhân đạt được chung quanh tam giới, Kỷ Ninh vẫn cho rằng hỗn độn chung quanh tam giới có bí mật nhưng những năm qua không phát hiện mà thôi.
Hiện tại hắn quay về và khai hoang một con đường cho tam giới, vậy mà Thanh Hoa ấn ký sinh ra cộng minh.
– Chúng ta đi nhìn xem.
Kỷ Ninh mở miệng nói.
Vèo, tàu cao tốc bị Kỷ Ninh điều khiển bay về nơi có cảm ứng.
– Như thế nào, chủ nhân?
Tô Vưu Cơ không nhịn được hỏi.
– Từ giờ trở đi, hai người các ngươi phải nghe hiệu lệnh của ta.
Thần sắc Kỷ Ninh trịnh trọng, càng tới gần, Thanh Hoa ấn ký cộng minh càng mãnh liệt.
Hắn phi hành thêm mười ngày.
Hỗn độn vô tận phía trước bỗng nhiên hoàn toàn tiêu tán, nó là tinh không tinh khiết, trong hư không không có một tia năng lượng, thậm chí ngay cả lực lượng vũ trụ kiếm đạo bổn nguyên cũng bị áp chế không thể tới gần, chẳng những kiếm đạo bổn nguyên, các lực lượng vũ trụ bổn nguyên cũng không thể tới gần.
– Đó là…
Kỷ Ninh nhìn vào hư không tinh khiết trước mặt, ở cuối hư không có một đám sương mù màu vàng, nhìn những sương mù màu vàng kia, trong nội tâm Kỷ Ninh có cảm giác uy hiếp rất mạnh.
– Vưu Cơ, Đan Bảo, hai người các ngươi chờ ở đây, không được tới gần.
Kỷ Ninh quát.
Chương 1193:
– Chủ nhân.
Nội tâm Đan Bảo và Tô Vưu Cơ chấn động không nhỏ, tuy phía trước là tinh không tinh khiết, tinh khiết không có một tia tạp chất, ngay cả vũ trụ bổn nguyên cũng lùi bước, khi hai người nhìn vào trong phiến tinh không này liền có cảm giác hồn phách run rẩy và sợ hãi, bọn họ có một loại cảm giác, nếu như bọn họ tự tện xông vào chắc chắn sẽ phải chết.
– Chủ nhân, ta cảm giác nơi này là hiểm địa khủng bố, không thể mạo muội tiến vào.
Tô Vưu Cơ liền nói.
– Chủ nhân, nên nghĩ biện pháp dò xét trước đi, về sau lại tiến vào không muộn.
Đan Bảo cũng khuyên.
Kỷ Ninh nhìn về phía trước, gương mặt trịnh trọng, hắn có tự tin mình có thể tự bảo vệ trước mặt Thanh Phong Thánh chủ, hắn cũng phát hiện tinh không phía trước không phải tàm thường, hắn hoàn toàn có thể bỏ qua, nhưng mà sương mù màu vàng kia… Trong tối tăm có uy hiếp vô cùng mãnh liệt làm Kỷ Ninh hiểu, trong sương mù màu vàng ẩn chứa nguy hiểm mãnh liệt.
– Phiến tinh không này không tầm thường, vạn pháp tránh lui! Ngay cả vũ trụ bổn nguyên lại tránh nơi này.
Kỷ Ninh nói:
– Thần niệm của ta không cách nào dò xét, kiếm đạo cảm ứng cũng không cảm ứng được một tia, ta không có biện pháp.
– Vậy thì chớ vào.
Tô Vưu Cơ khuyên.
– Đúng vậy a, chủ nhân, bỏ đi, chớ vào.
Đan Bảo cũng khuyên nhủ, hỗn độn vô tận có rất nhiều nơi nguy hiểm, biết rõ nguy hiểm cần gì đi vào?
Kỷ Ninh lại lắc đầu.
Cửu trọng hỗn độn cấm chế là pháp môn bất khả tư nghị nhất mà mình biết được, Thanh Hoa ấn ký hiện tại cộng minh mạnh như thế, hiển nhiên trong sương mù màu vàng có thứ gì đó hấp dẫn nó, hơn nữa chính mình có bổn mạng đạo phù đặt ở trên người pháp thân Thiên Thương cung, cho dù mình chết cũng có thể mượn nhờ bổn mạng đạo phù trọng sinh.
Vì huyền bí của Thanh Hoa ấn ký, mạo hiểm là đáng giá.
– Ở đây chờ ta.
Kỷ Ninh quát.
– Vâng.
Đan Bảo và Tô Vưu Cơ chỉ có thể tuân mệnh.
– Tất cả cẩn thận.
Tô Vưu Cơ lại nói thêm câu.
Kỷ Ninh nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó chung quanh người hắn xuất hiện lôi điện màu vàng và dòng nước màu trắng tạo thành thế giới.
Vèo.
Kỷ Ninh bước chậm vào trong tinh không tinh khiết trước mặt, phạm vi vạn dặm chung quanh người hắn bị lôi thủy bao phủ vào bên trong.
Hô, hô, hô…
Vừa bước vào trong khu vực tinh không tinh khiết, lực lượng vô hình càn quét chung quanh. Lực lượng vô hình như thế không ngừng bao phủ các nơi, nó giống như hư vô, mặc dù là thế giới lôi thủy của Kỷ Ninh cũng không thể ngăn cản được, âm thanh “Xuy xuy xùy” cực kỳ tối nghĩa xuyên qua áo giáp chủa tể nhưng yếu đu nhiều, về sau càn quét vào hồn phách Kỷ Ninh.
Hồn phách Kỷ Ninh vững chắc. Cảm giác như có gió thổi tan hồn phách.
– Trực tiếp công kích hồn phách?
Kỷ Ninh âm thầm kiêng kị, lúc này quay đầu nhìn ra đằng sau, tâm ý khẽ động, vòng xoáy lôi thủy bao phủ tới phạm vi của Tô Vưu Cơ, Đan Bảo.
– Nhất thiết không có thể đi vào phiến hư không này, trong hư không có lực lượng kỳ bí không đâu không có, trực tiếp nhằm vào hồn phách. Đạo Quân nhất bộ bình thường không thể ngăn cản nổi.
Kỷ Ninh nói với Tô Vưu Cơ, Đan Bảo một tiếng.
Sau khi nhắc nhở xong. Kỷ Ninh tiếp tục phi hành vào trong hư không, tốc độ chỉ gấp hai tốc độ ánh sáng, hắn vô cùng cẩn thận.
Mà Đan Bảo, Tô Vưu Cơ lo lắng nhìn Kỷ Ninh đi xa, đi thẳng về phía sương mù màu vàng.
…
Kỷ Ninh bay một lát tới khu vực sương mù kia.
Hiện tại sương mù màu vàng che kín hư không, Kỷ Ninh có thể cảm ứng được Thanh Hoa ấn ký của mình cộng minh, hiển nhiên có thứ gì đó đang chờ ở phía trước.
– Sương mù này?
Kỷ Ninh duỗi tay cô động một đạo kiếm quang.
Kiếm quang dài vạn trượng. Trực tiếp xẹt qua sương mù màu vàng trước mặt, dường như xẹt qua không khí, kiếm quang không có tổn hại chtus nào.
– Dường như sương mù không có bất kỳ tính công kích nào, tính nguy hiểm gì.
Kỷ Ninh nói thầm:
– Nó cho ta cảm giác uy hiếp chính là sâu trong sương mù màu vàng.
Kỷ Ninh lại duỗi tay phải ra, tay phải tăng vọt lớn vạn trượng và chạm vào sương mù. Cũng không trách Kỷ Ninh cẩn thận như thế, bất kể là cảm giác uy hiếp trong tối tăm hay cửu trọng hỗn độn cấm chế thần kỳ đều làm Kỷ Ninh không dám phớt lờ chút nào, Kỷ Ninh xem ra, người có thể sáng chế ra cửu trọng hỗn độn cấm chế cũng là tồn tại sánh ngang chúa tể vĩ đại và Đan Tôn Giả.
– Đúng là không có tính công kích, chỉ là một loại năng lượng kim thuộc tính.
Kỷ Ninh không có dùng thần niệm dò xét, chỉ có thể thông qua biện pháp ngu như vậy cẩn thận dò xét.
Hô.
Kỷ Ninh bay vào trong sương mù màu vàng.
Tuy sương mù màu vàng tràn ngập các nơi, dùng thị lực của Kỷ Ninh có thể nhìn thấu ngàn vạn dặm xa xa, Kỷ Ninh dùng tốc độ gấp hai tốc độ ánh sáng phi hành, dù sao phạm vi ngàn vạn dặm không nhỏ nhưng nếu như Kỷ Ninh dùng tốc độ nhanh nhất phi hành sẽ là tốc độ gấp mười lần ánh sáng, trong nháy mắt vượt qua ngàn vạn dặm là quá nguy hiểm.
– Ân?
Ánh mắt Kỷ Ninh quét qua.
Bên ngoài phạm vi tầm mắt ngàn vạn dặm xuất hiện một con dị thú xuyên sơn giáp toàn thân màu vàng, toàn thân đầy lân phiến đang phi hành, mỗi một lần nó phi hành đều lướt qua một đường vòng cung nhanh gấp ba lần tốc độ ánh sáng.
Kỷ Ninh không cảm giác được có bao nhiêu uy hiếp trên người của nó.
– Nên tránh là tốt nhất, hiện tại không phải thời điểm nên làm phức tạp.
Kỷ Ninh có chủ ý cho nên bay đi.
Thi triển ra vô ảnh độn thuật.
Toàn thân Kỷ Ninh dung làm một thể với sương mfu, mắt thường căn bản nhìn không thấy, dị thú kia cngx không có phát hiện.
Kỷ Ninh phi hành mười tám canh giờ trong sương mù màu vàng, Thanh Hoa ấn ký cộng minh cũng càng mạnh hơn, lúc này hắn đã vào sâu trong sương mù.
– Ân? Nhiều dị thú như vậy?
Ánh mắt Kỷ Ninh quét qua, hắn nhìn thấy ngoài xa có hai mươi ba dị thú màu vàng kia, hình thể có lớn có nhỏ, thực sự làm cho Kỷ Ninh có cảm giác bị uy hiếp.
– Cho ta cảm giác uy hiếp không mạnh, có lẽ không khó ứng phó, lúc trước ta phát hiện có một con lẻ loi một mình, tại sao nơi này tụ tập hai mươi ba con dị thú?
Hoàn cảnh càng kỳ dị lại càng sinh ra một ít sinh mệnh đặc thù và dị thú.
Như thủy hành giả, Bối Tháp Lai Ách cũng là sinh mệnh đặc thù, có được trí tuệ đủ cao sẽ tu hành và ngộ đạo.
Những dị thú này có trí tuệ khá thấp, cùng loại với trùng thú, căn bản không có cách nào tu luyện. Tính mạng vũ trụ sinh sôi nảy nở, bọn chúng cũng có con đường cường hóa của mình nhưng nhất định sẽ thất bại, chúng không có khả năng thành tựu vĩnh hằng, chúng có chiến lực rất mạnh.
Chương 1194:
– Tại sao chúng tụ tập tại nơi này, hang ổ của chúng sao?
Nội tâm Kỷ Ninh cảm thấy hiếu kỳ, thi lấy vô ảnh độn thuật nhích tới gần.
Tới chừng hai trăm vạn dặm, Kỷ Ninh nhìn rõ ràng.
Chỉ thấy tất cả dị thú phân tán ra và vây quanh hình thành vòng tròn ở trung ương, ở giữa bọn chúng là một hạt châu đang tỏa ra lực lượng, hai mươi ba đầu dị thú kia không ngừng hấp nuốt lực lượng của hạt châu, thôn phệ lực lượng màu vàng của dị thú, trí tuệ của chúng hiểu rõ chỉ cần cắn nuốt lực lượng của dị châu sẽ mạnh hơn, chúng có năng lực sinh tồn cao hơn.
– Đây là…
Kỷ Ninh nhướng mày, ngay sau đó hắn cực kỳ khiếp sợ.
– Vạn bảo kim sát? Là hạch tâm khôi lỗi tứ bộ vạn bảo kim sát trong truyền thuyết, ta, ta sự gặp may mắn, vậy mà lại gặp được vạn bảo kim sát tại nơi này.
Khôi lỗi thực lực Đạo Quân tứ bộ vô cùng thưa thớt.
Bởi vì tài liệu hạch tâm của chúng vô cùng thưa thớt, luyện chế rất khó, chúng cần tài liệu hiếm thấy, còn cần một viên vạn bảo kim sát làm hạch tâm.
Có thể nói có một viên vạn bảo kim sát đã gom đủ một nửa tài liệu luyện chế khôi lỗi Đạo Quân tứ bộ.
Có thể làm hạch tâm, trừ vạn bảo kim sát, còn có nhiều kỳ bảo khác nhưng không quá hiếm thấy.
Dùng nó luyện chế pháp bảo thì pháp bảo có thể tùy ý biến hóa hình thái, thậm chí có thể biến đổi hóa thành áo giáp, biến hóa thành thần kiếm mà uy lực là vĩnh hằng cực phẩm. Đương nhiên luyện chế pháp bảo thật lãng phí, đều dùng để luyện chế khôi lỗi Đạo Quân tứ bộ, khôi lỗi như vậy thân thể so sánh với vĩnh hằng cực phẩm, bản thân lại thiên biến vạn hóa, tuyệt đối là kiên thịt tốt nhất, Vĩnh Hằng Đế Quân có đôi khi đều dùng chúng làm đồ bảo vệ tính mạng.
– Gom góp tài liệu và mời luyện khí đại sư vất vả luyện chế.
Kỷ Ninh thầm nghĩ.
– Có vạn bảo kim sát, không ít thế lực trường kỳ đối ngoại thua mua, giá cả tại ba ngàn vạn phương tới bốn ngàn vạn phương.
– Rất nhiều đại năng đều chủ động thu mua.
Thế nhưng mà ——
Không có ai ngốc, phải biết rằng bảo vật hiếm thấy chân chính đều là lấy vật đổi vật! Hỗn độn linh dịch ai không có? Bảo bối không phải ai cũng có, có chút kỳ bảo căn bản không biết nơi tìm.
Kỷ Ninh có vạn bảo kim sát mới có thể ‘lấy vật đổi vật’ đạt được một ít kỳ bảo chân chính hắn thiếu trong tương lai, những kỳ bảo kia, người ta không thèm đổi bằng hỗn độn linh dịch, trừ khi Kỷ Ninh ra giá gấp hai gấp ba lần.
– Còn không có phát hiện ngọn nguồn Thanh Hoa ấn ký cộng minh, lại phát hiện ra một viên vạn bảo kim sát.
Kỷ Ninh hưng phấn, nói:
– Rắc rối duy nhất chính là hai mươi ba con dị thú.
Kỷ Ninh nhìn hai mươi ba đầu dị thú kia, đôi mắt hơi nheo lại.
– Giết.
Kỷ Ninh căn bản không có một chút do dự, lúc này hắn không ngừng nhích tới gần. Bất cứ đại năng nào đối mặt với cảnh này đều làm như thế, bởi vì đụng phải bảo bối như vạn bảo kim sát mà không lấy đó mới gọi là ngu xuẩn! Cần biết chúa tể chết đi chỉ cho Kỷ Ninh năm ngàn vạn phương linh dịch mà thôi, giá trị không nhiều hơn một viên vạn bảo kim sát bao nhiêu.
Một viên vạn bảo kim sát còn trân quý hơn vĩnh hằng thần huyết rất nhiều.
Hô.
Kỷ Ninh thi triển vô ảnh độn thuật, lặng lẽ tới gần.
Một trăm vạn dặm, năm mười vạn dặm, ba mười vạn dặm.
Trong một đám dị thú có một con dị thú khổng lồ hấp thu mạnh nhất, bỗng nhiên nó ngẩng đầu nhìn sang vị trí Kỷ Ninh và đôi mắt thâm thúy bắn ra ánh sáng, nó rống lớn một tiếng thật đinh tai nhức óc:
– Rống ~~~
Tiếng rống xé rách hư không, vô số khí lưu bị xé rách hư không và bay thẳng về phía Kỷ Ninh.
– Bị phát hiện, giết.
Kỷ Ninh gia tăng tốc độ, trực tiếp tăng lên tới gấp mười lần tốc độ ánh sáng, đồng thời bên ngoài thân thể thả ra lôi điện màu vàng, dòng nước màu trắng, ngay sau đó dòng xoáy lôi thủy đại quy mô bao phủ đám dị thú vào bên trong phạm vi của mình.
Bành, bành, bành…
Âm thanh như đá vỡ vụn.
Liên tiếp có mười con dị thú nhỏ nổ tung vì không chịu nổi áp lực, lân giáp của chúng rạn nứt, về sau đã hóa thành tro bụi vô cùng nhanh chóng.
Vừa mới giao thủ, hai mươi ba đầu dị thú đã chết một nửa.
– Giết chết người xâm nhập.
Dị thú hình thể lớn nhất gào thét, đám dị thú khác đỏ mắt nhìn chằm chằm về phía Kỷ Ninh.
Keng, keng, keng.
Kỷ Ninh sử dụng ba đầu sáu tay, cầm sáu thanh Bắc Hồng kiếm liên tiếp ngăn cản đám dị thú vây công.
Vào lúc ngăn cản công kích, Kỷ Ninh cảm giác đạo thần lực kỳ quái không ngừng truyền vào thân thể của mình, chui qua áo giáp chúa tể, không ngừng thẩm thấu vào thể nội của mình, làm thân thể của mình có cảm giác tê liệt.
– Công kích thật quỷ dị, ta có áo giáp chúa tể còn có cảm giác này, nếu là Đạo Quân tứ bộ chỉ sợ phải chết tại nơi này.
Nội tâm Kỷ Ninh buông lỏng, bởi vì đám dị thú phát triển trong hoàn cảnh đặc thù, thủ đoạn chỉ có một, có chút dị thú trời sinh am hiểu ảo cảnh, thậm chí có vài loại trời sinh am hiểu trận pháp, có chút trời sinh tốc độ rất nhanh, đạt tới gấp trăm lần tốc độ ánh sáng cũng có.
Nếu như gặp phải thứ khắc chế chính mình, Kỷ Ninh sẽ gặp phiền toái lớn.
Những dị thú khải giáp trước mặt tiến công mang theo một ít quỷ dị nhưng Kỷ Ninh không sợ nhất chính là thứ này, có áo giáp chúa tể và thân thể sánh ngang vĩnh hằng hạ phẩm, muốn thương tổn đến Kỷ Ninh quá khó khăn.
– Giết.
Kiếm thuật của Kỷ Ninh huyền diệu, cảnh giới của hắn vượt xa đám dị thú kia.
PHỐC.
Kiếm quang lóe lên xuyên qua đầu lâu của đám dị thú, đầu lâu của chúng nổ tung, toàn bộ khí quan trong người cũng bị đánh nát.
PHỐC, PHỐC, PHỐC…
Kỷ Ninh giống như thần kiếm vô cùng sắc bén, kiếm đạo chung cực như nhỏ máu, xuyên thấu lực rất mạnh. Những dị thú khải giáp này có thể ngăn cản vòng xoáy lôi thủy của Kỷ Ninh nhưng không thể ngăn cản kiếm của hắn! Lúc này giữa không trung còn có ba đầu dị thú, đây là ba đầu dị thú hình thể lớn nhất, cũng là dị thú khải giáp có phòng ngự mạnh nhất.
Kiếm của Kỷ Ninh cũng không xuyên thấu qua.
Rống.
– Người xâm nhập.
– Người xâm nhập đáng chết.
Ba đầu dị thú khải giáp mạnh nhất đã tức giận, chúng vây công điên cuồng hơn trước, mỗi một lần giao thủ với Kỷ Ninh đều có lực lượng kỳ dị truyền vào người.
Bỗng nhiên Kỷ Ninh thu hồi năm thanh kiếm, chỉ còn lại một thanh, sáu cánh tay của hắn đều cầm một thanh này và giơ lên cao cao, trường kiếm trong tay của hắn bổ xuống với tốc độ lá cây rơi, khi thì nhanh như sấm sét trong tự nhiên, lúc này tích lũy giống như núi lửa sắp phun trào.