Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 18 [Chương 101 đến 106]
❮ sautiếp ❯Chương 101: Bốn phân điện trong Thủy Phủ
Đại điện vẫn mang dáng vẻ cổ xưa từ hàng trăm triệu năm để lại, một dãy bồ đoàn vẫn đặt ở đằng kia. Một lão ngưu màu đen cũng đã sớm xuất hiện, đôi mắt của lão đầy vui vẻ nhìn Kỷ Ninh xuất hiện.
“Chủ điện.” Kỷ Ninh nhìn vào chỗ ngồi chính giữa đại điện.
“Chúc mừng.” Lão ngưu màu đen đầy vẻ vui mừng đi tới. “Mới qua mấy năm mà ngươi đã bước vào Tử Phủ rồi. Nhanh hơn nhiều với dự đoán của ta.”
Trong lòng Kỷ Ninh còn vướng bận việc đối phó với lượng lớn cường giả Tuyết Long Sơn sắp tới nên cũng không có ít nhiều vui vẻ: “Chỉ là may mắn mà thôi.”
“Lúc trước không chỉ đơn giản là may mắn mà có thể xông qua ba cửa ải của hành lang.” Lão ngưu màu đen thở dài nói. “Ngươi đã luyện hóa được tín phù…thì có thể đến được vài chỗ quan trọng trong Thủy Phủ này. Đi tới những chỗ đó thì ngươi sẽ có được khả năng thực sự quật khởi lên. Kỷ Ninh à, ta cũng muốn một ngày nào đó gặp lại ngươi thì người đã trở thành người đứng đầu vương triều Đại Hạ rồi.”
Kỷ Ninh ngẩn ra. Thật không thể ngờ rằng lão ngưu màu đen linh hồn pháp bảo này lại còn biết cả tâng bốc nữa.
“Ta không gạt ngươi đâu.” Lão ngưu màu đen nói. “Lúc trước, Thư Hoa tiên nhân thông báo thu đồ đệ khắp vương triều Đại Hạ đã làm vô số người điên cuồng rồi. Nếu bọn họ biết được rằng Thư Hoa tiên nhân cũng chỉ là vị chủ nhân thứ ba của Thủy Phủ này thì có lẽ đã có một hồi sóng to gió lớn ở đây rồi.”
“Thủy Phủ này có gì đặc biệt vậy?” Kỷ Ninh liền hỏi.
Hiện tại điều hắn quan tâm nhất chính là Thủy Phủ này có thể làm thực lực của bản thân tăng lên hay không, nhờ đó có thể có thêm phần nắm chắc cho trận chiến sắp tới.
“Thủy Phủ rất thần bí.” Lão ngưu màu đen nói. “Ta và Thư Hoa tiên nhân cũng đã ngây ngốc ở đây rất lâu, rất lâu rồi. Nếu đoán không sai thì tòa Thủy Phủ này chính là nơi đào tạo hậu duệ Thần Ma.”
“Đào tạo hậu duệ Thần Ma ư?” Kỷ Ninh ngẩn ra.
“Đúng.” Lão ngưu màu đen gãi đầu nhớ lại. “Chủ nhân đầu tiên của Thủy Phủ này hẳn là một Thần Ma cường đại! Ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đó, một đám bồ đoàn như vậy…thì hẳn là lúc trước có không ít Thần Ma ngồi ở đây nghe theo hiệu lệnh của hắn, nghe hắn truyền thụ các phương pháp tu luyện.”
Kỷ Ninh nhìn một đám bồ đoàn thật lớn ở bên cạnh, ở phía trên kia cũng có một cái bồ đoàn cực lớn ở giữa đại điện. Hắn gật đầu nhẹ.
“Chủ nhân đời thứ nhất đã đặt ra phương thức thu đồ đệ. Theo thứ tự là hai cái hành lang kia, một cái hành lang là Tiên Thiên sinh linh Thần Ma luyện thể, một cái hành lang khác là Tử Phủ tu sĩ Thần Ma luyện thể.” Lão ngưu màu đen nói. “Thần Ma thông thường đều giống nhau. Sau khi thoát thai hoán cốt đạt được thân thể Thần Ma thì cũng chẳng khác gì thân thể Thần Ma chân chính.”
Kỷ Ninh gật đầu.
Thân thể của mình đúng là được tạo ra từ nước lửa trên trời giáng xuống, đúng là thân thể Tiên Thiên Thần Ma.
“Còn những phân điện trong Thủy Phủ này cũng là chỗ đào tạo hậu duệ Thần Ma.” Lão ngưu màu đen nói. “Đáng tiếc, vì con đường Thần Ma quá khó khăn. Nên dù năm đó Thư Hoa tiên nhân ngay từ đầu đã kiêm tu cả Thần Ma luyện thể. Nhưng rồi dần dần con đường Thần Ma lại càng khó đi hơn. Mà trên phương diện luyện khí thì hắn lại đi nhanh hơn hẳn. Cuối cùng dẫn tới độ kiếp thất bại thành một Tán Tiên.”
Kỷ Ninh hiểu được. Giống như chính mình vậy, đa phần tâm tư, thời gian dùng để nghiên cứu Thần Ma luyện thể, nhưng bây giờ phương diện luyện khí lại mở Tử Phủ trước!
Luyện thể không hề đơn giản như luyện khí mà còn muốn khó hơn.
Nói không chừng sau này phương diện luyện khí đạt cấp Địa Tiên rồi mà Thần Ma luyện thể vẫn còn ở Nguyên Thần đạo nhân. Thậm chí là Vạn Tượng chân nhân ấy. Không chừng sau này độ kiếp chỉ bằng luyện khí mà thôi, chẳng may lại trở thành Tán Tiên…giống như con đường của Thư Hoa tiên nhân.
“Ta nói cho ngươi một câu để ngươi nhận ra.” Lão ngưu màu đen nhìn Kỷ Ninh. “Đây cũng chính là lời mà Thư Hoa tiên nhân đã nói với đệ tử Lũy Triển.”
“Mời nói.” Kỷ Ninh liền nói.
“Tòa Thủy Phủ này chính là nơi đào tạo hậu duệ Thần Ma, vậy thì ngươi phải cố gắng hết sức đi theo con đường Thần Ma.” Lão ngưu màu đen nói. “Cho dù sau này có bước vào Phản Hư thành Địa Tiên thì dù có tu luyện luyện khí cũng không phải cần độ kiếp! Mà cố gắng tu luyện Thần Ma luyện thể, nhường Thần Ma luyện thể độ kiếp trước.”
Kỷ Ninh nhíu mày.
“Dựa theo phỏng đoán của Thư Hoan tiên nhân. Ngươi đi trên con đường Thần Ma càng xa thì tòa Thủy Phủ này càng trợ giúp ngươi nhiều hơn. Thư Hoa tiên nhân cũng cảm giác được Thủy Phủ này còn ẩn giấu một vài bí mật! Hẳn là bí mật của chủ nhân đời đầu. Đáng tiếc là Thư Hoa tiên nhân vẫn không cách nào tìm hiểu được.” Lão ngưu màu đen nói.
“Cảm ơn tiền bối đã chỉ dạy. Kỷ Ninh xin ghi nhớ.” Kỷ Ninh liền nói.
“Chủ nhân đời đầu kia thần thông quảng đại, thực lực hơn xa Thư Hoa tiên nhân.” Lão ngưu màu đen nói. “Đợi đến lúc ngươi tới Tinh Thần Điện là biết.”
“Tinh Thần Điện?” Kỷ Ninh nghi hoặc.
Bỗng nhiên…
Trong không khí bỗng xuất hiện một ảo ảnh, rất nhanh ảo ảnh liền ngưng tụ thành chân thân, là một con gấu lớn đứng thẳng bằng hai chân. Con gấu lớn này có bộ lông màu vàng, ánh mắt dõi về phía Kỷ Ninh…làm Kỷ Ninh cảm nhận được một cảm giác cổ xưa vĩnh hằng nào đó. Cảm giác này y hệt như lúc mình nhìn thấy Nữ Oa Đồ.
Mặc cho thời gian trôi đi thì nó vẫn tồn tại vĩnh hằng! Con gấu lớn này tạo cho Kỷ Ninh cảm giác như vậy, nhưng nó chỉ mơ hồ chứ không mãnh liệt như Nữ Oa Đồ.
“Đại ca.” Lão ngưu màu đen liền nghiêm mặt hô lên. Kỷ Ninh liền cảm giác được sự nhún nhường trong lời nói của lão ngưu. Lão ngưu màu đen liền quay sang Kỷ Ninh nói. “Đây chính là linh hồn của Thủy Phủ này.”
“Linh hồn của động phủ?” Kỷ Ninh cũng thầm hiểu. Con gấu lớn cao hơn mười trượng ở trước mắt này…rất giống với cái bóng đầu gầu kéo mình vào Thủy Phủ này.
“Kỷ Ninh bái kiến tiền bối.” Kỷ Ninh cung kính nói.
Con gấu lớn lông vàng liền nhìn: “Lại là kẻ luyện khí bước vào Tử Phủ trước. Ngươi tu luyện chính là ‘Xích Minh Cửu Thiên Đồ’, chính là pháp môn đứng đầu Thần Ma luyện thể nên huyết mạch Thần Ma rất nồng đậm. Hãy để ý nhiều hơn tới Thần Ma luyện thể, không thể bỏ phí thiên tư cùng kỳ ngộ của ngươi được.”
“Dạ.” Kỷ Ninh cảm giác được khí thế vô hình của con gấu lớn lông vàng này.
Chỉ riêng cảm giác cổ xưa vĩnh hằng thôi…cũng làm cho Kỷ Ninh cảm thấy một ý vị mà không một người nào có thể tu luyện được. Việc linh hồn động phủ này có thể di chuyển người tới không gian này cũng rất thần bí.
Thư Hoa tiên nhân chính là cường giả thời kỳ cuối của thời đại Thần Ma.
Còn linh hồn động phủ này ư? Nó có từ đời chủ nhân thứ nhất, nên còn xa xưa hơn nữa. Liệu có mạnh không? Tốt nhất là nên khiêm tốn một chút.
“Đi theo ta.” Gấu lớn màu vàng đi phía trước.
“Mau đi theo.” Lão ngưu màu đen đứng bên cạnh thúc giục, rồi chạy vội theo.
Kỷ Ninh theo phía sau, dưới sự dẫn dắt của con gấu lớn hắn tiến thẳng vào một hành lang cao hơn ngàn trượng.
Con gấu lớn màu vàng vừa đi vừa nói chuyện: “Hiện tại ngươi đã luyện hóa được tín phù thì cũng coi như là một chủ nhân dự bị. Ngoại trừ chủ điện ở bên ngoài, ngươi cso thể tiến vào hành lang này. Trong hành lang này có bốn phân điện lớn. Bốn phân điện này ngươi cũng có thể đi vào…đương nhiên, hiện tại ngươi cũng chỉ có thể vào bốn phân điện lớn này mà thôi. Muốn vào được nhiều phân điện nữa thì phải đợi đến lúc ngươi trở thành Nguyên Thần đạo nhân đã.”
Kỷ Ninh hiểu được.
Trở thành Tử Phủ tu sĩ để luyện hóa tín phù cũng chỉ là bước đầu tiên.
Thành Nguyên Thần đạo nhân để luyện hóa động phủ mới là bước thứ hai. Mà có khi bước thứ hai cũng chỉ luyện hóa bình thường để có thể mang theo bên mình mà thôi. Nhưng dù mang theo thì vẫn chưa thể nào hoàn toàn nắm rõ được Thủy Phủ này. Nếu không thì Thư Hoa tiên nhân đã không có hoài nghi về nhiều điều huyền bí trong động phủ này.
“Nhìn đằng kia.” Con gấu lông vàng liền chỉ hướng cách đó không xa. Ở chỗ đó có một cánh cửa lớn cổ kính bằng đồng xanh, cửa lớn đã mở ra.
Kỷ Ninh liền đi tới, bước qua cánh cửa bằng đồng xanh, mắt nhìn vào bên trong…
Oa.
Kỷ Ninh trợn tròn con mắt. Chỉ thấy đằng sau cánh cửa là một điện sảnh cực lớn. Trên không trung của điện sảnh có từng kiện kỳ bảo đang lơ lửng. Từng kiện từng kiện đều tỏa ra khí tức của pháp bảo cường đại. Kỷ Ninh nhìn thấy một cây chùy lớn tỏa ra ba màu rực rỡ. Mới chỉ nhìn thôi mà trái tim của Kỷ Ninh đã đập thình thịch, kinh hoàng tới mức như muốn nổ tung.
Còn có bốn cái trận kỳ màu sắc khác nhau. Vừa nhìn vào nó là đã cảm thấy như bản thân rơi vào một thế giới vô tận nào đó rồi.
“Đây là một trong bốn phân điện mà ngươi có khả năng tiến vào, nó tên là Trân Bảo Điện.” Gấu lớn lông vàng nói. “Trân Bảo Điện chính là nơi cất chứa vô số bảo vật của chủ nhân thu thập được. Trong đó có vô số trân bảo, cho tới cả một số vật phàm đặc biệt, đến cả các loại vật phẩm từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa. Chủ nhân cũng đặt ra quy định riêng cho những bảo vật này. Chỉ cần ngươi đạt đủ điều kiện thì lập tức có bảo vật.”
Kỷ Ninh nín thở.
Vật từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa ư? Đó là thứ như thế nào? Có điều Kỷ Ninh cũng biết, Thần Ma vốn là do trời đất sinh ra nên sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa cũng có rất nhiều Thần Ma.
Hiện tại xem ra tòa Thủy Phủ này đúng là thứ được một vị Thần Ma cực kỳ lớn mạnh lưu lại từ xa xưa.
“Làm sao ta có thể có được bảo vật này, cần điều kiện gì?” Kỷ Ninh hỏi gặng.
“Đợi lát nữa khi ngươi tiến vào Trân Bảo Điện thì có thể tự biết. Ở phía trên đều có lưu lại những quy định của chủ nhân đặt ra.” Con gấu lớn màu vàng nói.
Kỷ Ninh gật đầu nhẹ.
Hai cái hành lang thu đồ đệ cũng là do chủ nhân đời đầu đặt ra. Quy định của Trân Bảo Điện này cũng là do chủ nhân đời đầu đặt ra…người có ảnh hưởng lớn nhất với Thủy Phủ này vẫn là chủ nhân đời đầu đó. Thư Hoa tiên nhân cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.
“Tiếp tục đi nào.” Con gấu lớn lông vàng vừa đi vừa nói. “Phân điện tiếp theo…là một trong bốn phân điện lớn mà ngươi có thể đi vào tên là Thần Thông Điện.”
“Thần Thông Điện?” Kỷ Ninh ngẩn ra.
Thần thông?
Mình bây giờ mới có một loại thần thông là ‘Phong Dực độn pháp’. Kỷ Ninh cực kỳ rõ ràng về mức độ trân quý của thần thông. Đây là thứ mà không phải ai cũng có được.
“Tới rồi.” Chỉ đi trong chốc lát thì con gấu lớn lông vàng đã chỉ tới cảnh cửa lớn bằng đồng xanh ở phía bên cạnh. Phía trên cánh cửa lớn này có một bàn tay. Bàn tay kia giống như che khuất cả mặt trời, thể hiện sự uy nghiêm rất lớn.
“Đây là Thần Thông Điện.” Con gấu lớn lông vàng nói. “Phải đạt được hai điều kiện để trở thành hậu duệ Thần Ma thì mới có thể vào. Thứ nhất là đạt tới cấp độ Tích Huyết Trọng Sinh. Hai là dưới mười tuổi. Tối đa là mười tuổi.”
Kỷ Ninh ngẩn ra.
Tích Huyết Trọng Sinh ư? Đó chính là cấp độ Tử Phủ của Thần Ma luyện thể, bản thân mình còn chưa vươn tới được.
Mười tuổi ư?
Mình đã hơn mười tuổi lâu rồi.
“Năm xưa, Thư Hoa tiên nhân đã qua mười tuổi nên không thể vào được Thần Thông Điện.” Con gấu lớn lông vàng nói. “Nếu như có thể vào Thần Thông Điện, thì Thư Hoa chắc đã có thể đi trên đường được lâu hơn nữa, thực lực cũng mạnh hơn nữa. Có lẽ…sẽ không thành Tán Tiên như vậy.”Hiển nhiên con gấu lớn lông vàng cũng có chút cảm tình với Thư Hoa tiên nhân. Vì dù sao thì hắn cũng là người giữ tiên phủ này đến cả trăm vạn năm.
Lão ngưu màu đen thổn thức: “Năm đó, chủ nhân ta không làm cách nào có thể tiến vào Thần Thông Điện. Từng nơi trong bốn phân điện này đều rất quan trọng. Chủ nhân có thể vào được ba nơi khác nhưng vẫn không cách nào có thể tiến vào Thần Thông Điện này. Hắn vượt qua hành lang này khi đã vượt qua mười tuổi rồi.”
Trong lòng Kỷ Ninh cũng thầm kêu khổ.
Cho dù là tính tuổi chẵn thì mình cũng đã qua mười tuổi rồi! Chẳng lẽ mình cũng không có cơ hội đi vào Thần Thông Điện này ư?
“Ngươi thì lại không tồi. Hiện tại ngươi mới năm tuổi.” Con gấu lớn lông vàng nhìn Kỷ Ninh.
“Năm tuổi ư?” Kỷ Ninh trợn tròn mắt.
Lão ngưu màu đen hiểu được ý nghĩ của Kỷ Ninh liền mở miệng nói: “Lúc mới sinh ra thì Thần Ma đã đạt Tiên Thiên sinh linh rồi. Nên bây giờ ngươi mới chỉ tính là năm tuổi thôi.”
Chương 102: Trân bảo
Tuổi này là tính theo tuổi Thần Ma. Thần Ma chân chính là do trời đất sinh ra, vừa chào đời đã đạt Tiên Thiên sinh linh rồi. Mà Kỷ Ninh tới tận mười một tuổi mới được nước lửa từ trên trời rơi xuống tạo nên thân thể Thần Ma, lúc đó mới tính là lúc Thần Ma chào đời. Với độ tuổi là mười sáu hiện nay của Kỷ Ninh…thì tính ra hắn mới có năm tuổi từ lúc trở thành Thần Ma.
“Ngươi phải tu luyện đạt được Tử Phủ trong mười năm thì mới có thể chứng minh được tiềm lực của ngươi.” Con gấu lớn lông vàng nhìn cánh cửa bằng đồng xanh sừng sững đằng kia với ánh mắt đầy phức tạp. “Lúc đó ngươi mới có thể vào Thần Thông Điện…Chủ nhân cũng để lại khảo nghiệm trong Thần Thông Điện. Ngươi phải vượt qua thì mới có thể lấy được một môn pháp môn thần thông lợi hại do chủ nhân lưu lại.”
“Nhớ kỹ, ngươi chỉ có một cơ hội vào Thần Thông Điện thôi.” Con gấu lớn lông vàng nhìn Kỷ Ninh. “Cho nên thực lực ngươi càng mạnh thì đi vào càng nắm chắc hơn. Tốt nhất là đợi đến năm mười tuổi tròn thì hãy vào Thần Thông Điện. Nếu không thất bại là ngươi sẽ không bao giờ có thể có được thần thông trong đó nữa. Dù sao nơi đó cũng có khảo nghiệm nên vẫn sẽ có chút nguy hiểm, nếu ngươi khinh thường thì thậm chí phải mất cả tính mạng đó.”
Kỷ Ninh tò mò hỏi: “Trong Thần Thông Điện có cất chứa những loại thần thông gì?”
Con gấu lông vàng nhìn Kỷ Ninh, lạnh nhạt nói: “Đến lúc vượt qua khảo nghiệm thì ngươi sẽ biết. Nếu không vượt qua được thì cũng chả có tư cách để biết.”
“Đi, xem phân điện tiếp theo.” Con gấu lớn lông vàng lại tiếp tục tiến lên.
Kỷ Ninh nhìn về bàn tay đầy uy nghiêm trên cánh cửa đồng xanh lớn kia.
Thần Thông Điện?
Thần Ma luyện thể của mình còn chưa tới Tử Phủ thì có muốn cũng chả giải quyết được gì.
…
Trong hành lang cổ xưa này, con gấu lông vàng đi trước, lão ngưu màu đen đi theo một bên, Kỉ Ninh bám theo sau cùng.
“Đây là một phân điện.” Con gấu lớn lông vàng nhìn về một cảnh cửa đồng xanh sừng sững ở bên. Phía trên cánh cửa có điêu khắc một cây búa và một thanh trường mâu, không khí chém giết ập vào mặt. Thậm chí ở phần mặt cánh cửa còn thấy cả một dải máu tanh đỏ tươi làm Kỷ Ninh nhìn thấy cũng phát hãi.
“Tên là Chiến Thần Điện.” Con gấu lớn lông vàng nói. “Đây là chỗ nguy hiểm nhất trong Thủy Phủ nhưng cũng là chỗ tràn ngập kỳ ngộ.”
Nguy hiểm nhất? Tràn ngập kỳ ngộ?
Kỷ Ninh tò mò.
“Tiếp tục đi xem.” Con gấu lông vàng cũng không dài dòng, lại đi tiếp về phía trước.
…
Từ xa xa tiếng nước chảy róc rách truyền tới. Kỷ Ninh tò mò nhìn về phía trước thấy một cánh cửa gỗ. Cảnh cửa gỗ mở ra. Nhìn qua cánh cửa có thể thấy được dòng nước đang chảy, núi đá và một căn nhà cỏ.
“Đây là Tinh Thần Điện.” Con gấu lông vàng đứng trước cửa điện nhìn vào không gian rộng lớn trước mặt. “Tất cả mọi thứ trong Tinh Thần Điện đều được chủ nhân ở đây tự tay bố trí. Có thể lĩnh hội ảo diệu của đạo ở đây.”
Lão ngưu màu đen đứng bên cạnh cũng xao động nói: “Kỷ Ninh, Thư Hoa tiên nhân có thể sống qua trăm vạn năm đều là nhờ Tinh Thần Điện. Trong Tinh Thần Điện có ẩn chứa ảo diệu của đạo. Thậm chí có thể nhận thức đầy đủ cả một hệ thống ‘Đạo’ ở đây…Nhờ có Tinh Thần Điện này nên Thư Hoa tiên nhân mới có cảnh giới cao đến vậy, mới có thể vượt qua lần lượt tai kiếp để sống trăm vạn năm.”
“Đầy đủ một hệ thống “Đạo” ư?” Kỷ Ninh có chút nghi hoặc.
“Ta đã nói tất cả cho ngươi rồi đó.” Con gấu lớn lông vàng nhìn Kỷ Ninh. “Hiện tại, ngươi đã có thể đi vào chủ điện và hành lang này. Cùng với bốn phân điện lớn. Còn những chỗ khác ngươi cũng không cần phải xông vào làm gì. Mà có muốn xông vào cũng chẳng được. Tự thu xếp ổn thỏa đi. Hi vọng ngươi có thể sống đến ngày trở thành Nguyên Thần đạo nhân.”
Vù vù.
Con gấu lớn lông vàng liền biến thành một điểm sáng rồi biến mất.
Lúc này Kỷ Ninh mới thầm thở phào một hơi. Hắn vốn cảm thấy rất nhiều áp lực khi đối mặt với con gấu kia, giống như đối mặt với Thần Ma từ thời xa xưa vậy.
“Linh hồn động phủ này vẫn vậy.” Lão ngưu màu đen cười nói. “Không chỉ riêng ngươi, mà ngay cả Thư Hoa tiên nhân cũng không thể nào hiểu hết được linh hồn động phủ này. Kiêu ngạo vô cùng. Thật sự thì sau bao nhiêu năm tháng ở đây thì ta cũng hiểu được linh hồn động phủ này kiêu ngạo là bình thường. Vì năm xưa Thư Hoa tiên nhân cũng chưa từng nắm hoàn toàn Thủy Phủ này trong tay.”
Kỷ Ninh gật đầu nhẹ rồi trầm ngâm đôi chút.
Lập tức hắn liền hỏi: “Tiền bối. Ta nên làm gì với bốn phân điện này đây? Xin tiền bối hãy chỉ bảo.”
“Đầu tiên đi tới Trân Bảo Điện.” Lão ngưu màu đen nói. “Đi theo ta, ta rất thông thạo nơi đó.”
“Tốt.” Kỷ Ninh cảm thấy dễ nói chuyện với lão ngưu màu đen hơn hẳn với linh hồn động phủ là con gấu lớn màu vàng kia…
Trân Bảo Điện.
Kỷ Ninh cùng với lão ngưu màu đen đi vào trong đó. Lập tức hắn cảm thấy mình như đến một thế giới khác, trên không trung có từng kiện kỳ bảo đang lơ lửng. Thậm chí có vài kiện tỏa ra khí tức quá mạnh mẽ làm Kỷ Ninh thầm cảm thấy run sợ, sợ rằng chỉ cần một chút dao động là nó có thể nghiền mình thành bột mịn mất. Uy lực của nó xa xa hơn nhiều so với những gì bản thân mình tưởng tượng ra.
“Bảo bối đó.” Lão ngưu màu đen thổn thức, con mắt sáng lên. “Đều là bảo bối đó. Hồi trước khi Thư Hoa tiên nhân nhìn thấy những bảo bối này cũng phải chảy cả nước miếng ra, nhưng lại không có biện pháp nào lấy về được. Nếu như những bảo bối này mà dễ lấy thì có lẽ Thư Hoa tiên nhân đã độ thiên kiếp thành Thiên Tiên rồi.”
Kỷ Ninh nhìn mà cũng thấy xao động.
Hắn nhìn thấy được một chiến mâu có màu đỏ máu nhàn nhạt. Chiến mâu nhìn có vẻ mộc mạc nhưng lại lơ lửng ở riêng một chỗ, làm không khí xung quanh chấn động, rồi không khí lại khôi phục lại. Chấn động, khôi phục, chấn động…cứ như vậy nối tiếp nhau.
“Những thứ này đều do chủ nhân đời đầu lưu lại.” Lão ngưu màu đen liền nói. “Là những thứ để lại cho các chủ nhân đời sau. Hắn cũng muốn bồi dưỡng những chủ nhân đời sau, cho nên mới lưu bảo vật tốt như vậy. Nhưng tất cả đều phải theo quy định của hắn. Vì thế nên Thư Hoa tiên nhân đến tận lúc chết bởi tam tai cửu kiếp mà vẫn không thể lấy được một món bảo vật ở đây.”
Kỷ Ninh tò mò: “Quy định gì vậy? Phải làm cách nào thì mới lấy được bảo vật này vậy?”
“Ngươi nhìn sang bên cạnh xem.” Lão ngưu màu đen quay đầu nhìn sang hướng bên cạnh. Kỷ Ninh cũng nhìn theo, chỉ thấy ở xa xa chỗ vách tường có một chỗ chi chít toàn chữ là chữ, dường như đều và văn tự Thần Ma.
Kỷ Ninh liền bước tới, xem hết một mạch.
“Thì ra là như vậy.” Kỷ Ninh nhíu mày.
Mới có thể hoàn toàn đạt được…bảo vật trong Trân Bảo Điện.
Có hai loại phương pháp.
Cách thứ nhất là làm cảnh giới Thần Ma luyện thể tăng lên.
Khi Thần Ma luyện thể đạt cấp độ Tử Phủ thì có thể lựa chọn một món ‘Pháp bảo nhân giai’ trong Trân Bảo Điện, hoặc một món vật phẩm giá trị tương đương.
Thần Ma luyện thể đạt tới cấp độ Vạn Tượng thì có thể lựa chọn một món ‘Pháp bảo địa giai’ hoặc là kỳ vật.
Thần Ma luyện thể đạt tới cấp độ Nguyên Thần thì có thể lựa chọn một món ‘Pháp bảo thiên giai’ hoặc kỳ vật.
Cấp độ Phản Hư thì có thể chọn được ‘Pháp bảo tiên giai’…
Độ kiếp thành công, trở thành Thiên Tiên! Thì có thể chọn được ‘Pháp bảo thuần dươnghoặc kỳ vật.
“Pháp bảo lại chia ra năm giai khác nhau.” Kỷ Ninh thầm nhủ. “Tử Phủ mới có thể điều khiển pháp bảo nhân giai. Vạn Tượng mới có thể điều khiển pháp bảo địa giai. Nguyên Thần mới có thể điều khiển pháp bảo thiên giai…phía trên còn có tiên giai, thần dương.”
Kỷ Ninh chưa từng nghe qua những điều này. Lúc trước hắn cũng chỉ biết có mỗi pháp bảo nhập giai mà thôi.
“Đa phần pháp bảo chia làm năm giai.” Lão ngưu màu đen ở bên cạnh nói. “Hơn nữa như pháp bảo nhân giai cũng phân ra loại cực phẩm, thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm. Như chỗ Yên Sơn của ngươi, tuy rằng Tử Phủ tu sĩ đều dùng pháp bảo nhân giai nhưng phần lớn đều dùng loại nhân giai hạ phẩm, trung phẩm mà thôi. Nhưng nếu như ngươi lấy ở Trân Bảo Điện, thì bất kể chọn lựa thế nào cũng đều là loại tốt nhất.”
Kỷ Ninh cẩn thận lắng nghe. Đây đều là những điều mà hắn chưa từng biết.
“Càng tu luyện tới giai đoạn sau thì lại càng khó kiếm pháp bảo.” Lão ngưu màu đen nói. “Phản Hư địa tiên có thể điều khiển pháp bảo tiên giai. Nhưng pháp bảo tiên giai…đã coi như là bảo vật thần tiên rồi. Có mấy người đạt được tới Phản Hư địa tiên đây, mà như thế thì bảo vật tầm cỡ này sẽ hiếm tới mức nào? Ít lại càng thêm ít. Thông thường những địa tiên, tán tiên đều dùng pháp bảo thiên giai mà thôi.”
“Năm đó Thư Hoa tiên nhân luyện Thần Ma luyện thể dậm chân ở cấp độ Nguyên Thần, không thể nào đột phá được cấp độ Phản Hư. Còn luyện khí đột phá đến Phản Hư cũng vô dụng.” Lão ngưu màu đen lắc đầu. “Cho nên mãi mãi không thể lấy được pháp bảo tiên giai.”
“A.” Kỷ Ninh ngẩn ra.
Đúng.
Cảnh giới càng tăng thì càng được nhiều bảo vật, nhưng đó lại chỉ tính ở phương diện Thần Ma luyện thể thôi. Còn luyện khí ư? Dù tu luyện tới đâu cũng không thể được ban cho bảo vật nào cả. Bởi vậy có thể thấy được hi vọng của chủ nhân đời đầu này là muốn những chủ nhân đời sau coi trọng Thần Ma luyện thể hơn.
“Về sau Thư Hoa tiên nhân độ kiếp thất bại trở thành tán tiên. Rồi qua bao nhiêu năm tháng rèn luyện làm thực lực mạnh mẽ hơn. Sau này mới có thể vượt qua tầng thứ bảy của Chiến Thần Điện. Lúc đó mới được ban cho một pháp bảo tiên giai.” Lão ngưu màu đen nói. “Về sau Thư Hoa tiên nhân lại thu thập lượng lớn tài liệu. Trong đó có tới ngàn kiện pháp bảo kiếm được nhờ đánh bại tiên nhân, trong đó có tới mấy trăm lưỡi phi kiếm. Đem tất cả chỗ đó đổi lấy tài liệu…cuối cùng mới tạo ra ta.”
Kỷ Ninh tò mò: “Tiến bối, người là pháp bảo đẳng cấp nào vậy?”
“Dĩ nhiên là pháp bảo tiên giai.” Lão ngưu màu đen kiêu ngạo nói. “Ta là pháp bảo tiên giai vượt xa ba cấp thiên địa nhân. Như thế thì mới có thể sinh ra linh trí. Đúng là Thư Hoa nhờ vào ta mới có thể đạt được uy danh hiển hách đến vậy!”
“Hiện tại ngươi mới tu luyện Thần Ma luyện thể tới Tiên Thiên sinh linh. Nếu muốn có pháp bảo thì nhất định phảo xông vào Chiến Thần Điện.” Lão ngưu màu đen nói.
Kỷ Ninh gật đầu.
Có hai biện pháp đạt được bảo vật Trân Bảo Điện. Loại thứ nhất là tăng cảnh giới Thần Ma luyện thể. Loại thứ hai chính là xông vào Chiến Thần Điện. Chiến Thần Điện có mười tầng.
Vượt qua được tầng thứ nhất hoặc tầng thứ hai của Chiến Thần Điện thì có thể được chọn một pháp bảo nhân giai hoặc kỳ vật giá trị tương đương.
Vượt qua tầng thứ ba hoặc tầng thứ tư của Chiến Thần Điện thì có thể được chọn một pháp bảo thiên giai…
Vượt qua tầng thứ bảy hoặc tầng thứ tám của Chiến Thần Điện thì có thể được chọn một pháp bảo tiên giai…
Vượt qua tầng thứ chín hoặc tầng thứ mười của Chiến Thần Điện thì có thể được chọn một pháp bảo thuần dương…
Mỗi đời chủ nhân Thủy Phủ ở mỗi tầng cảnh giới Thần Ma luyện thể đều có hai lần cơ hội đi vào Chiến Thần Điện. Như Thần Ma luyện thể của Kỷ Ninh đạt tới Tiên Thiên sinh linh thì hắn có hai cơ hội ở cảnh giới này xông vào Chiến Thần Điện. Đợi đến lúc Thần Ma luyện thể đạt Tử Phủ thì lại có hai cơ hội nữa.
Tiên Thiên sinh linh, Tử Phủ, Vạn Tượng, Nguyên Thần, Phản Hư.
Tổng cộng có mười cơ hội trước khi đạt được Thiên Tiên! Mỗi lần đều cực kỳ quý báu!
“Phải rất khó khăn thì mới vượt qua được thử thách trong Chiến Thần Điện.” Lão ngưu màu đen lắc đầu thổn thức. “Nhưng đây là con đường thứ hai đạt được bảo vật giống Trân Bảo Điện. Nên dù khó khăn cũng phải thử xem sao.”
“Đúng là khó khăn.” Kỷ Ninh gật đầu, Đến cả Thư Hoa tiên nhân đã thành tán tiên ròi mà cũng phải đợi chờ bao nhiêu năm mới dám vượt qua tầng thứ bảy Chiến Thần Điện.
Lão ngưu màu đen đứng bên cạnh nói: “Ta cũng đã nhìn thấy ngươi luyện kiếm ở hồ Dực Xà. Không phải đả kích ngươi đâu. Nhưng hiện tại với thực lực này mà ngươi xông vào tầng thứ nhất…thì không có nổi một phần cơ hội vượt qua.”
“Không có nổi một phần ư?” Kỷ Ninh không thể tin nổi.
Chiến Thần Điện có mười tầng. Hai tầng đầu cũng chỉ cho chọn pháp bảo nhân giai mà thôi. Mình luyện kiếm trên đảo Minh Tâm…đều nằm trong tầm bao quát của Thủy Phủ nên lão ngưu màu đen cũng nắm rất rõ tầm cỡ thực lực của mình. Vậy mà lại nói mình không có nổi một phần khả năng xông qua tầng thứ nhất Chiến Thần Điện.
“Trân Bảo Điện, Thần Thông Điện, Chiến Thần Điện, Tinh Thần Điện.” Lão ngưu màu đen nói. “Hiện giờ ngươi vẫn chưa thể lấy nổi một món bảo vật ở Trân Bảo Điện. Ngươi cũng chẳng vào được Thần Thông Điện. Chỉ có thể vào hai phân điện còn lại thôi.”
“Ngươi có thể thử một lần vào Chiến Thần Điện. Nếu vượt qua thì ngươi sẽ được chọn pháp bảo. Chắc chắn sẽ hơn xa những pháp bảo nhân giai hạ phẩm mà ngươi đang dùng. Đương nhiên một khi thua thì liền mất đi một cơ hội đi vào Chiến Thần Điện.”
“Tinh Thần Điện là nơi chứa một hệ thống Đạo. Đó là nơi rất tốt để ngộ đạo.”
“Ngươi sẽ đi đâu đây?” Lão ngưu màu đen nhìn Kỷ Ninh
Chương 103: Một trận mưa ngoài gian nhà tranh
“Tiền bối đã từng nói nếu ta xông vào Chiến Thần Điện thì đến một phần thành công cũng không có. Thế thì tội gì ta phải xông vào?” Kỷ Ninh nói. “Hơn nữa ngài cũng đã nói, nơi có ích nhất với Thư Hoa tiên nhân là Tinh Thần Điện. Ta cũng rất hiếu kỳ.”
Kỷ Ninh nói xong lền đi ra ngoài.
Còn về những kiện kỳ bảo trong Trân Bảo Điện kia sao? Lấy còn chưa lấy được thì dùng kiểu gì đây? Thư Hoa tiên nhân tới tận lúc trở thành Tán tiên mới chỉ có được một pháp bảo tiên giai mà thôi.
“Tốt nhất là làm đến nơi đến chốn.” Kỷ Ninh hiểu rất rõ bản thân mình.
Bước ra khỏi Trân Bảo Điện đi dọc theo hành lang.
Trân Bảo Điện ở ngay đầu hành lang còn Tinh Thần Điện lại ở trong cùng.
Lão ngưu màu đen cũng đi theo, miệng vẫn liến thoắng: “Trong Tinh Thần Điện có ẩn chứa sự ảo diệu của Đạo. Tu luyện ở trong đó có thể rất dễ dàng ngộ đạo. Nhưng chắc là ngươi không thể đắm chìm trong đó…Lúc ở bên ngoài ta đã thấy ngươi vội vội vàng vàng rồi, chắc là có chuyện quan trọng gì đây. Nhưng ngàn vạn lần đừng có trì hoãn thời gian ngộ đạo trong Tinh Thần Điện.”
“A.” Kỷ Ninh hơi kinh ngạc, liền cảm kích nói. “Cảm tạ tiền bối đã nhắc nhở.”
Tí nữa thì quên mất đại sự!
Mặc dù ngộ đạo quan trong, nhưng nếu vì ngộ đạo mà mình dây dưa tới một hai ngày. Thì đến lúc tỉnh lại đi ra…thì mọi chuyện đã xong rồi.
“Cho dù thế nào.” Kỷ Ninh nhắc nhở với lão ngưu màu đen. “Trong khi ta ngộ đạo ở Tinh Thần Điện. Một khi trời bên ngoài tối đen thì xin tiền bối lập tức cắt ngang việc ngộ đạo của ta, giúp ta tỉnh lại.”
“Khi trời bên ngoài tối đen ư? Như thế thì chỉ còn sáu canh giờ nữa thôi.” Lão ngưu màu đen nói.
“Được rồi, sáu canh giờ! Nếu ta ngộ đạo…thì nhiều nhất cũng chỉ có sáu canh giờ thôi.” Kỷ Ninh liền nói. “Đến lúc hết sáu canh giờ thì lập tức cắt ngang giúp ta.”
Dựa theo tính toán về mặt thời gian, thông thường Tử Phủ tu sĩ điều khiển pháp bảo phi hành một ngày cũng đi được mười vạn dặm. Đương nhiên đây là phi hành trong lúc bình thương. Nếu như không ngủ không nghỉ, thậm chí không thèm để ý tới việc tiêu hao lượng lớn nguyên lực thì một ngày có thể bay tới gần hai mươi vạn dặm. Mà vùng mặt đất Yên Sơn cũng chỉ có rộng mấy vạn dặm…tới chỗ khác để mời đệ tử của Tuyết Long Sơn, cũng chỉ vừa đi là đã về rồi…
Đúng như Kỷ Cửu Hỏa nói. Chắc cũng chỉ tầm một hai ngày!
Mình ngộ đạo cần tốn sáu canh giờ. Phải chắc chắn ngộ không làm hỏng việc!
“Ngươi cứ việc yên tâm.” Lão ngưu màu đen gật đầu cam đoan. “Khi nào tới sáu canh giờ là ta sẽ lập tức đi nhắc nhở ngươi! Linh hồn pháp bảo chúng ta…sẽ không bao giờ lầm lỡ khi làm việc gì.”
“Cảm tạ tiền bối.” Kỷ Ninh mỉm cười rồi đi thẳng tới cửa vào Tinh Thần Điện.
Cảnh cửa này khác hẳn với ba cánh cửa bằng đồng xanh ở ba phân điện khác. Cảnh cửa Tinh Thần Điện này nhìn như làm bằng gỗ, tạo ra một dáng vẻ đầy cổ kính. Lão ngưu màu đen thấy Kỷ Ninh nhìn cánh cửa điện nguy nga một lúc thì nói khẽ: “Đây chính là Thanh Hỏa Mộc bất hủ dưới Cửu U(chín tầng địa ngục). Nếu dùng để luyện chế pháp bảo thì nó là loại linh tài cực kỳ trân quý nhưng ở đây thì lại được dùng làm thành một cánh cửa.”
“Có thể hủy cánh cửa này không?” Kỷ Ninh hiếu kỳ hỏi.
“Nếu mà có thể thì Thư Hoa tiên nhân đã sớm bê nó đi rồi.” Lão ngưu màu đen cũng không biết. “Cánh cửa này như liền mạch một khối với Thủy Phủ, như kiểu một phần của pháp bảo vậy. Nên căn bản không thể lay động nó chút nào.”
Kỷ Ninh sờ lên cánh cửa làm bằng gỗ này. Trên bề mặt tấm gỗ có những tia sáng xanh lạnh lẽo trôi nổi nhưng sờ vào lại cảm thấy rất ấm áp thoải mái. Kỷ Ninh thầm cảm khái…”Thanh Hỏa Mộc bất hủ này chỉ có ở Cửu U thôi sao? Hay thật, những điều lão ngưu màu đen này giới thiệu cho mình đều là những thứ mình chưa từng nghe qua. Thật sự mình vẫn còn nông cạn quá.”
“Thật sự là…” Đi dọc theo con đường từ cửa vào, Kỷ Ninh hoàn toàn nín lặng, trong nội tâm rung động khi nhìn cảnh vật xung quanh. “Thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Bản lĩnh thần tiên, đây là bản lĩnh của thần tiên đó.”
Ở phía xa xa trước mặt có một ngọn núi lớn. Trên ngọn núi tràn đầy sức sống, cây cối cỏ dại đua nhau sinh trưởng. Nhưng ở dưới núi thì sức sống lại giảm hẳn. Gần như là không còn một ngọn cỏ. Thỉnh thoảng mới thấy được một vài cây cỏ mọc trên đống đá vụn. Ở dưới chân núi lại có một gian nhà bằng cỏ tranh.
Trước gian nhà tranh có một dòng suối chảy qua. Dòng nước bắt nguồn từ đỉnh núi chảy không ngừng qua núi đá khúc khuỷu xuống dưới. Ở những chỗ dòng suối chảy qua, thỉnh thoảng mới thấy được một ít cỏ dại. Còn những chỗ khác cũng gần như chỉ toàn đá vụn hoang vắng.
Trên bầu trời có từng ngôi sao sáng chói. Ánh sáng từ ngôi sao chiếu xuống mặt đất làm mặt đất như mộng như thật.
“Chẳng lẽ nơi này là một thế giới riêng biệt sao?” Kỷ Ninh không nhịn được phải thốt lên.
“Là một không gian riêng.” Lão ngưu màu đen đi theo cũng cảm thán. “Đây là một không gian do chủ nhân đời đầu mở ra! Không gian này nối liền với cánh cửa kia. Chúng ta chỉ cần bước qua cửa là liền rơi vào trong không gian này. Tục truyền, một vài vị có bản lĩnh lớn từ thời xa xưa có thể mở ra một thế giới trong một hạt cát. Mà có lẽ vị chủ nhân đời đầu cũng có bản lĩnh như vậy.”
Kỷ Ninh gật đầu.
Thật không thể tưởng tượng nổi! Mặc dù lúc nhỏ cũng đã nghe được một vài truyền thuyết. như kiểu Hậu Nghệ Xạ Nhật…. Nhưng mà nào đã thấy bao giờ đâu? Dù sao thì những việc đó đều từ thời đại rất xa xôi. Còn mở không gian sao? Thông thường đều là mở ra một không gian riêng rồi tự kiến tạo một phủ đệ riêng cho mình thôi.
Thế nhưng bản thân Thủy Phủ đã là một không gian riêng biệt rồi. Phân điện trong Thủy Phủ lại tiếp tục nối ra với một không gian khác…Cho dù Kỷ Ninh không hiểu lắm. Nhưng cũng biết được mức độ khó tin của việc này.
“Thật không thể tưởng tượng nôi. Không biết chủ nhân đời đầu của Thủy Phủ này là ai đây?” Kỷ Ninh thầm nghĩ.
“Đi, bảo bối ở trong gian nhà tranh đó.” Lão ngưu màu đen thúc giục.
“Gian nhà tranh?” Kỷ Ninh vừa cất bước đã bước qua hơn mười trượng, nhanh chóng đi tới gian nhà tranh.Gian nhà này ở chân núi, nhìn ngoài thì cũng bình thường, ở trước nhà còn có một bàn đá và một dãy ghế đá.
Tiến vào trong gian nhà tranh.
Kỷ Ninh vừa nhìn thoáng qua thì đã thấy ngay một đống sách nằm trên bàn. Những quyển sách này đều có màu đen. Kỷ Ninh cũng không nhận ra là làm từ chất liệu gì. Hắn mở từng quyển ra thì thấy ở trên có những dòng văn tự Thần Ma vuông vức. ‘Tinh Thần quyển một’ ‘Tinh Thần quyển hai’ ‘Tinh Thần quyển ba’…có tầm bốn mươi ba cuốn.
“Đây là gì vậy?” Kỷ Ninh nhìn những quyển sách này.
Lão ngưu màu đen giới thiệu: “Đây là những điển tịch do chủ nhân đời đầu của Thủy Phủ lưu lại. Cả bộ có tên là ‘Tinh Thần’, có tất cả bốn mươi ba cuốn.”
Kỷ Ninh cầm ‘Tinh Thần quyển một’ lên, mở ra xem. Trang sách màu đen, văn tự Thần Ma màu vàng. Nhưng nội dung thì lại rất khó hiểu…giống như một cuốn nhất ký vậy! Viết lại một chút cảm xúc tâm tư! Làm cho Kỷ Ninh vốn còn tưởng bở rằng vớ được điển tịch cao sâu cỡ nào, ngờ đâu thế này thì lại có chút thất vọng.
“Phải đọc!” Lão ngưu màu đen liền nói. “Mới nhìn qua thì có thể cảm tưởng đây là một quyển nhật ký, không có bất kỳ ảo diệu nào. Nhưng nếu ngươi mở miệng đọc ra…thì ngươi sẽ lập tức nhận ra sự bất phàm của nó.”
“Sao cơ?”
Kỷ Ninh kinh ngạc cầm ‘Tinh Thần quyển một’ lên.
“Ra ngoài đọc, ngồi ở trên ghế đá đọc.” Lão ngưu màu đen nói. “Phải đọc thành tiếng!”
“Nhưng mà ta không biết phát âm ngôn ngữ Thần Ma.” Kỷ Ninh hỏi. Tuy rằng hắn vừa nhìn liền hiểu và có thể đối ứng với văn tự của nhân tộc. Nhưng dù sao thì đây cũng là hai loại văn tự khác nhau.
“Thế thì dùng ngôn ngữ của nhân tộc các ngươi mà đọc. Năm xưa, Thư Hoa tiên nhân cũng làm vậy.” Lão ngưu màu đen nói.
“Rõ.” Kỷ Ninh cầm một quyển sách lên tay, đi ra ngoài gian nhà tranh, ngồi ở cạnh bàn đá. Có lẽ chủ nhân đời đầu đã từng ngồi ở đây từ rất lâu rồi. Thư Hoa tiên nhân cũng đã ngồi ở đây.
Kỷ Ninh mở trang sách ra, bắt đầu đọc.
“Hôm nay, Xương Lai bái kiến ta…” Kỷ Ninh bắt đầu đọc. Đầy một bụng nghi hoặc đọc trừng dòng tâm tình trong quyển nhật ký này.
Tiếng đọc oang oang.
Mỗi âm thanh đều rất bình thường. Nhưng khi cả đám chữ được đọc ra, rất nhiều chữ được đọc lên trong cùng một thời gian…thì lại giống như tiếng hát làm người nghe cảm thấy kích động, thống khổ, rung động, rơi lệ…những âm thanh phát ra khi đọc văn tự này lại đặc biệt tới vậy. Chỉ cần đọc thành tiếng thì những âm thanh đó liền giống như tiếng tụng kinh, thậm chí còn huyền diệu hơn nữa…
Dần dần nó đưa Kỷ Ninh tới một cảnh giới kỳ lạ.
Khi đã đắm chìm trong cảnh giới này, Kỷ ninh quên mất luôn ‘Tinh Thần quyển một’ trên tay. Hắn nhìn về chỗ có vô số tảng đá ở phía xa xa , nhìn về dòng suối nhỏ đang chảy róc rách đầy sức sống kia. Hắn nhìn như thể đang nhìn thấy được hai ‘Đạo’ trong đó vậy. Đạo ẩn chứa ảo diệu vô tận. Thậm chí chỉ có một nhúm cỏ thôi cũng ẩn chứa một loại Đạo khác.
Kỷ Ninh ngẩng đầu.
Trên bầu trời có ánh sao lấp lánh. Từng ngôi sao đều cực kỳ chói mắt. Mỗi ngôi sao đều tạo cho Kỷ Ninh một cảm nhận riêng. Bỗng nhiên…Kỷ Ninh thấy được một ngôi sao. Đó là một ngôi sao làm cho Kỷ Ninh có cảm quen thuộc say mê.
“Hoài niệm, ấm áp.”
Giống như lúc Kỷ Ninh nằm ở con thuyền nhỏ dập dềnh trên mặt hồ Dực Xà.
Lại giống như đang nằm trong lòng mẫu thân…
Hoài niệm, ấm áp đầy cõi lòng.
…
Lão ngưu màu đen đứng xem mà cũng trợn tròn con mắt: “Thật không thể tưởng tượng nổi. Tên này, này, này…đọc liền một mạch hết quyển thứ nhất thì mới dừng lại sao? Cảnh giới của tên Kỷ Ninh này thật sự rất cao. Đọc nhiều văn tự như vậy thì chỉ sợ hắn sẽ rơi vào tầng thế giới rất sâu xa.”
Lão ngưu màu đen rất hiểu.
Kỳ thật cuốn sách này là một phương thức dẫn dắt. Dẫn dắt người tu luyện chìm đắm tìm hiểu trong một tầng thế giới. Đọc càng nhiều văn tự thì khả năng lại càng chìm đắm sâu trong thế giới đó! Đương nhiên…có thể ngộ được thứ gì thì còn phải tùy theo sự tích lũy của từng cá nhân. Cái này gọi là hậu tích bạc phát(tích nhiều thì mới phát mạnh). Phải có tích lũy từ lâu ngày thì mới có thể trong nháy mắt tìm hiểu ra.
“Hắn đang nhìn vào một ngôi sao à?” Lão ngưu màu đen nhìn thấy Kỷ Ninh đang ngẩng đầu lên trời cao thì cũng không khỏi tò mò. “Theo như lời Thư Hoa thì mỗi một ngôi sao đều ẩn chứa một ‘Đạo’ riêng.”
Chỉ thấy trên gương mặt điềm tĩnh của Kỷ Ninh xuất hiện một nụ cười, giống như đăng ở bên mẫu thân vậy.
Nụ cười đầy hấp dẫn…Lão ngưu màu đen nhìn nụ cười của Kỷ Ninh thì cảm nhận được sự ấm áp trong đó.
Đó là một loại hoài niệm.
Trong lòng ấm áp.
“Kiếm.” Lão ngưu màu đen trợn mắt lên.
Chỉ thấy Kỷ Ninh đứng phắt dậy, rời khỏi bàn đá. Ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại thành một kiếm chỉ (kiếm bằng ngón tay…). Bắt đầu thi triển kiếm pháp dưới ánh sáng của ngôi sao. Kiếm pháp kia ẩn chứa đầy hoài niệm…Kỷ Ninh không thi triển ra kiếm quang, cũng không dùng gì tới nguyên lực. Kiếm pháp nhìn như rất tầm thường.
Nhưng nó lại làm cho lão ngưu màu đen cảm nhận được đầy hoài niệm trong đó.
Lão ngưu màu đen có thể điều tra được mọi việc trong phạm vi hồ Dực Xà. Nên nhờ đó biết được trong mấy năm gần đây, kiếm pháp của Kỷ Ninh đã ngộ ra lượng lớn chân ý trong Đạo. Hơn phân nửa trong đó đều thuộc loại kiếm ý chất chứa đầy hoài niệm.
“Thay đổi.” Trong lúc nhất thời, lão ngưu màu đen phát hiện kiếm pháp của Kỷ Ninh đang ngày càng tinh khiết.
“Vù vù vù…”
Không sử dụng chút nguyên lực nào, Kỷ Ninh thi triển ra kiếm pháp bằng kiếm chỉ. Bỗng nhiên trong khoảng không xuất hiện một giọt mưa, rồi từng giọt từng giọt ngưng tụ lại thành mưa rơi không ngớt. Mưa vẫn rơi, từng giọt nước rơi xuống đống đá vụn trên mặt đất…Kỷ Ninh ở giữa những giọt nước mưa đó, giống như đứa con ngoan của những giọt nước mưa ấy. Giọt nước mưa rơi xung quanh hắn, che chở cho hắn.
“Đây là, là là…” Lão ngưu màu đen trợn trừng mắt lên. “Hậu tích bạc phát, hậu tích bạc phát!”
Gần năm năm, chân ý trong đạo được tích lũy về lượng để giờ phút này xảy ra đột phá về chất!
Chương 104: Vũ Thủy Kiếm Vực
Từng giọt mưa rơi lả tả. Kỷ Ninh đang ở giữa cơn mưa đó, đầu óc hoàn toàn đắm chìm trong kiếm pháp. Chỉ với kiếm chỉ mà hắn đã thi triển ra kiếm pháp dẫn động cả ‘Đạo’ trong đó.
Thật thoải mái.
Kỷ Ninh cảm giác bản thân mình lúc này như đang hóa thân thành một giọt nước! Vui đùa, rượt bắt với những giọt nước khác. Rồi cứ thế đuổi bắt nhau tạo thành một dòng nước. Sự lưu luyến giữa các giọt nước với nhau…làm cho vô số giọt nước liên kết lại với nhau.
“Vù vù vù…” Chỉ thấy những giọt nước mưa ở xung quanh Kỷ Ninh đều hợp lại tạo thành vô số dải nước mưa. Dải nước lại hợp thành dòng nước trong suốt lộng lẫy hơn nữa.
Rào rào! Rào rào! Rào rào!
Mỗi dòng nước đều như một lưỡi dao găm.
“Ầm ầm ầm …” Mưa càng lúc càng to, thậm chí trở thành một trận mưa xối xả. Cơn mưa mãnh liệt vô cùng. Kiếm pháp của Kỷ Ninh cũng mang theo uy lực mãnh liệt không thể cản nổi.
…
Lão ngưu màu đen đứng xem cũng trợn mắt há hốc mồm. Giọt mưa, dải nước, dòng nước…rồi cuối cùng xung quanh lại khôi phục trở lại thành những dải nước mờ ảo.
Mỗi dải nước mưa …đều trong suốt óng ánh giống như được điêu khắc từ đá ngọc thành một dải vậy, giống như bàn tay của mẫu thân đang nhẹ nhàng chạm đến.
Cuối cùng Kỷ Ninh ngừng lại.
“Đây là Đạo sao?” Kỷ Ninh thầm nhủ.
“Chúc mừng ngươi, Kỷ Ninh.” Lão ngưu màu đen há to cái miệng rộng ngoác ra với đầy vẻ kinh ngạc. “Ngươi đã thật sự dung nhập được Đạo rồi. Hoàn toàn dung nhập được Đạo, hòa cùng một thể với Đạo tạo thành một thứ cảm giác cực kỳ mỹ diệu.”
Kỷ Ninh gật đầu nhẹ.
Cảm giác vừa rồi đúng là rất mỹ diệu. Bản thân như biến thành từng giọt nước, giống như mình đã trở thành một cơn mưa vậy! Lúc này mình cảm thấy cực kỳ thân quen với mưa. Kỷ Ninh cũng hiểu được…chính mình đã ngộ ra được một Đạo. Đó là Vũ Thủy Chi Đạo(Đạo mưa)!
“Trong năm năm gần đây, ngươi tìm hiểu lượng lớn Đạo Chi Chân Ý, rồi hậu tích bạc phát làm hôm nay ngươi đột phá được qua cánh cửa kia. Cuối cũng cũng đã đạt thành ‘Đạo Chi Vực Cảnh’.” Lão ngưu màu đen khen.
“Đạo Chi Vực Cảnh ư?” Trên mặt Kỷ Ninh hiện lên đầy vẻ nghi hoặc. “Đây là ý gì vậy?”
Lão ngưu màu đen kinh ngạc nói: “Cái này mà ngươi cũng không biết sao?”
“Không biết.” Kỷ Ninh thành thật nói.
Lão ngưu màu đen lắc đầu thở dài: “Tình hình của bộ tộc ngươi cũng thật là. Đến cả cảnh giới ngộ Đạo cũng không biết. Thế thì ta nói cho ngươi hay vậy. Người tu luyện khi kỹ nghệ tăng lên. Bất kể là kiếm thuật, đao pháp, thương thuật thậm chí là vẽ tranh hay đánh đàn gì gì đó tài nghệ hạng nhất. Tầng thứ nhất là cơ sở! Cũng là lúc mà kỹ nghệ đạt tới hạng nhất. Tầng thứ hai là cảnh giới nhập vi, là lúc đại biểu cho trình độ của ngươi đạt tới mức gần như hoàn mỹ. Tầng thứ ba tiếp theo là Thiên Nhân Hợp Nhất, đại biểu cho kỹ nghệ của ngươi đã tiếp cận với Đạo. Đã dần dần tiến lên trời cao.”
Kỷ Ninh lắng nhe. Ba tầng đầu tiên thì bản thân hắn cũng tự hiểu được.
“Sau Thiên Nhân Hợp Nhất thì bắt đầu hiểu được ảo diệu của trời đất, dần dần phát hiện ra ‘Đạo’ trong đó. Khi ngươi hiểu được nó, thì liền hiểu được một Đạo Chi Chân Ý. Đây cũng là tầng thứ tư ‘Đạo Chi Chân Ý’.” Lão ngưu màu đen gật gù đắc ý. “Việc ngộ ra Đạo Chi Chân Ý rất khó nên một vài Tử Phủ tu sĩ cũng chẳng cách nào ngộ được.”
Năm xưa Kỷ Ninh nhờ ngồi bên cạnh hồ mới có thể ngộ ra Đạo Chi Chân Ý.
“Về sau tiếp tục tìm hiểu, không ngừng ngộ ra từng Đạo Chi Chân Ý khác. Lượng lớn Đạo Chi Chân Ý không ngừng hội tụ lại làm cho ngươi càng thêm thấu hiểu Đạo. Rồi đến lúc Đạo Chi Chân Ý hội tụ tới cực hạn làm cho chất biến đổi thì ngươi mới thực sự hòa cùng một thể với nó. Thậm chí trong lòng ngươi vừa có ý niệm gì thì lập tức làm lực lượng xung quanh bị dẫn động, tạo thành một khu vực của riêng ngươi. Đây cũng là tầng thứ năm ‘Đạo Chi Vực Cảnh’, cũng chính là cảnh giới của ngươi hiện giờ. Lợi hại hơn cả lợi hại.” Lão ngưu màu đen cảm thán. “Trong đám Vạn Tượng chân nhân cũng rất ít kẻ có thể làm được thế này. Thông thường phải tới Nguyên Thần đạo nhân thì mới có thể ngộ ra tới cấp độ này.”
“Sao cơ? Chẳng lẽ ta lợi hại đến như vậy sao?” Kỷ Ninh cười.
“Thiên tư của ngươi cực cao. Đặc biệt là thiên phú về kiếm. Quả thực là yêu nghiệt! Với sự phụ trợ của Tinh Thần Điện, chỉ mới mười sáu tuổi mà ngươi đã đạt tới cảnh giới này rồi.” Lão ngưu màu đen nói.
Kỷ Ninh cũng biết.
Cơ bản là vì mình có ‘Nữ Oa Đồ’, lại thêm bản thân cũng chăm chỉ. Nhận thức lại cao, cộng thêm Thủy Phủ nữa…Tất cả những nhân tố đó hợp lại mới giúp mình tiến tới một bước này.
“Thế còn phía trên Đạo Chi Vực Cảnh là gì vậy?” Kỷ Ninh hỏi tiếp.
“Ở trên nữa…” Lão ngưu màu đen nhìn Kỷ Ninh. “Dù sao thì khi đạt tới ‘Đạo Chi Vực Cảnh’ cũng chỉ là hòa hợp hoàn toàn với Đạo! Ngươi phải tìm hiểu ‘Đạo’ nhiều hơn nữa, cho đến lúc nào hoàn toàn tìm hiểu được một phần đầy đủ của Đạo! Nắm giữ hoàn toàn phần đó! Đây chính là cảnh giới tầng thứ sau, hoàn toàn ngộ ra một phần Đạo!”
Kỷ Ninh trầm ngâm.
Đúng là vừa rồi mình đã hòa cùng một thể với mưa, nhưng cũng chỉ là tan ra để hòa cùng mà thôi. Vẫn còn cách xa việc nắm giữ hoàn toàn ‘Vũ Thủy Chi Đạo’.
“Tầng thứ nhất Cơ Sở, tầng thứ hai Nhập Vi, tầng thứ ba Thiên Nhân Hợp Nhất, tầng thứ tư Đạo Chi chân ý, tầng thứ năm Đạo Chi Vực Cảnh, tầng thứ sáu Một Phần Đạo Hoàn Chỉnh!” Lão ngưu màu đen trịnh trọng nói. “Việc tăng cảnh giới lên rất quan trọng. Phải đạt được tới cảnh giới tiếp theo thì thực lực mới tăng lên. Nếu không thì ngươi cũng không thể nắm chắc lực lượng mạnh mẽ trong tay.”
“Muốn thành Thiên Thiên thì nhất định phải nắm giữ một phần Đạo!” Lão ngưu màu đen nhìn Kỷ Ninh. “Giống như Thư Hoa tiên nhân thành tán tiên sống trăm vạn năm vậy. Đã tìm hiểu được tầm chín phần Đạo hoàn chỉnh. Nhưng rồi cuối cùng thì thế nào? Tam tai cửu kiếp càng ngày càng mạnh làm cho hắn càng ngày càng khó đuổi kịp. Nếu đã bị trở thành tán tiên thì nhất định sẽ có ngày phải ngã xuống thôi.”
Kỷ Ninh cũng thở dài.
“Ngươi tu luyện là kiếm, đạt tới Đạo Chi Vực Cảnh. Thông thường người ta thường gọi lĩnh vực của ngươi là Kiếm Vực.” Lão ngưu màu đen nhắc nhở. “Chỉ riêng với Kiếm Vực này thì ngươi đã có thể được vô số tông môn lớn mở cửa chào đón rồi.”
“Kiếm Vực?” Kỷ Ninh khẽ nói. “Đạo trọng đó là Vũ Thủy Chi Đạo. Vậy thì Kiếm Vực của ta đặt tên là ‘Vũ Thủy Kiếm Vực’ đi.”
Kỷ Ninh nhìn xung quanh.
Ào ào…
Xung quanh bỗng xuất hiện mưa rơi tí tách. Mỗi một dải nước giống như một sợi dây cực kỳ sắc bén, đủ để cắt qua cả núi đá, sắt thép.
“Ta nhắc nhở ngươi. Vừa rồi ngươi đắm chìm trong kiếm vực thì ở bên ngoài cũng đã qua bốn canh giờ rồi.” Lão ngưu màu đen nói.
“Bốn canh giờ sao?” Kỷ Ninh hơi kinh ngạc. “Khi đắm chìm trong Đạo thì đúng là cảm giác thời gian trôi đi thật chậm. Đúng rồi tiền bối, ta đã ngộ ra Vũ Thủy Kiếm Vực…Hiện tại nếu ta xông vào tầng đầu Chiến Thần Điện thì liệu có vượt qua được không?”
Lão ngưu màu đen ngẩn ra: “Tầng đầu Chiến Thần Điện sao? Ừ có thể thử một lần được đấy!”
Kỷ Ninh nở nụ cười.
Cho dù lão ngưu màu đen không nói thì mình cũng phải thử một lần. Bởi vì ở từng cảnh giới Thần Ma luyện thể cũng chỉ có hai lần cơ hội xông vào Chiến Thần Điện. Hiện tại Thần Ma luyện thể của mình đã tới Tiên Thiên viên mãn. Sợ rằng chả bao lâu nữa thì lên tới cấp độ Tử Phủ. Nếu không dùng hai cơ hội khi ở cảnh giới Tiên Thiên thì lên Tử Phủ cũng phí mất.
“Đi, ta đi xem Chiến Thần Điện này lợi hại đến cỡ nào.” Kỷ Ninh đầy mong ngóng, đồng thời cũng khát vọng có thể vượt qua thành công. Nhờ đó có thể lấy được một món bảo vật tầm cỡ trong Trân Bảo Điện.
Bảo vật ở trong Trận Bảo Điện đều do chủ nhân đời đầu lưu lại.
Cho dù là pháp bảo nhân giai thì chắc cũng có chút đặc biệt. Thứ này có thể rất có ích giúp Kỷ Ninh đối phó với Tuyết Long Sơn.
“Tuyết Long Sơn.” Kỷ Ninh thầm nhắc trong lòng
…
Lúc này đã tối, ‘Mộc Tứ’ Tử Phủ tu sĩ chi nhánh Tuyết Long Sơn đang bay không ngừng nghỉ qua mấy vạn dặm tới đây. Chỉ thấy một đường sáng xẹt qua trời cao lao xuống.
Phía dưới là một ngọn núi sừng sững tên là Địa Long Sơn.
“Tu sĩ nhân tộc, mau lui lại ngay.”
“Tu sĩ nhân tộc dám mạo phạm Địa Long Sơn ta à. Muốn chết phải không?”
Khi Mộc Tứ không chế pháp bảo hạ xuống Địa Long Sơn thì ngay lập tức có một đám đại yêu chạy tới mắng. Địa Long Sơn này chính là một thế lực lớn, trên núi có một lão yêu Tử Phủ đã tu luyện cả ngàn năm tên là ‘Địa Long’. Hơn nữa Địa Long lại là thần thú nên sự uy hiếp của lão yêu thần thú Tử Phủ này có thể đoán tới cỡ nào.
Nó tụ tập một đám đại yêu về dưới trướng, biến vùng xung quanh thành cấm địa.
Dòng máu thần thú, lão yêu Tử Phủ. Chỉ riêng hai thứ này thôi cũng làm cho những Tử Phủ tu sĩ khác phải kiêng kị rồi.
“Đồng Ngọc sư huynh, sư đệ Mộc Tứ cầu kiến.” Mộc Tứ cũng chẳng thèm để ý tới đám đại yêu kia, liền hạ thẳng xuống đỉnh núi Địa Long Sơn rồi mới mở miệng nói.
“Gào…”
Từ một cửa động trên ngọn núi bỗng xuất hiện một cái đầu rồng khổng lồ. Trên cái đầu rồng màu xanh kia có một cái sừng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mộc Tứ. Riêng hơi thở tỏa ra từ cái đầu rồng này…là làm cho Mộc Tử phải tim đập thình thịch rồi. Hắn biết rõ, hắn không phải đối thủ của con Địa Long trước mặt này.
Địa Long ở trước mặt kia chính là lão yêu Tử Phủ viên mãn, lại có huyết mạch Thần Ma.
“Xin chào Long đạo huynh.” Mộc Tứ khom người hành lễ.
“Chẳng lẽ ngươi còn chưa biết là chủ nhân không thích bị quấy rầy sao?” Địa Long gầm lên.
“Có việc quan trọng.” Mộc Tứ liền nói. “Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với sư huynh Đồng Ngọc. Việc này cũng có lợi với sư huynh Đồng Ngọc.”
Đồng Ngọc…
Chính là chi mạch* của Tuyết Long Sơn tại Yên Sơn. Đây là một kẻ cực kỳ quan trọng trong đám đồng môn Tuyết Long Sơn phải mời. Với đám Mộc Tứ, Động Tử Khải thì chỉ cần mời được vị sư huynh Đồng Ngọc này là đủ. Vì chỉ cần riêng một sư huynh Đồng Ngọc này thôi cũng đã dễ dàng tiêu diệt Kỷ tộc rồi. Kỳ thật chỉ cần nhìn con linh thú Địa Long bị vị sư huynh Đồng Ngọc cưỡi lên đầu thì đủ hiểu được thực lực đáng sợ tới mức nào rồi.
(*chi mạch: hiểu đại loại là chi nhánh thì như cửa hàng bán lẻ còn chi mạch thì như cửa hàng bán buôn ấy)
Phải biết rằng linh thú cấp Tử Phủ là cực kỳ hiếm.
Rất nhiều kẻ nhân tộc đạt Tiên Thiên đều chỉ có dùng đại yêu làm linh thú. Nhân tộc vốn có trí khốn vốn có nên có nhiều người đột phá được Tử Phủ. Nhưng linh thú thì lại rất ít con đột phá được Tử Phủ! Mà thông thường thì lão yêu Tử Phủ không muốn phục tùng ai bao giờ. Có thần phục thì cũng chỉ thần phục kẻ mạnh mà thôi. Vì cho nếu thần phục kẻ yếu thì trước sau gì cũng bị kẻ khác đoạt mất linh thú Tử Phủ!
Cả đám Động Tử Khải, Mộc Tứ, Kỷ Cửu Hỏa đều không có linh thú Tử Phủ.
“Ngươi muốn gặp ta sao?” Một âm thanh mạnh mẽ hùng hồn vang lên. Chỉ thấy một nam tử vẻ mặt khôi ngô, mắt hổ, tóc xanh để xõa, mặc đồ đen vừa loáng một cái đã tới bên cạnh.
“Xin chào sư huynh.” Mộc Tứ cung kính hành lễ.
“Ta đã từng thấy ngươi rồi. Ngươi gọi là Mộc Tứ đúng không.” Đồng Ngọc nhìn hắn .”Chẳng lẽ ngươi không biết ta đang bế quan để mong đột phá sao?”
Mộc Tứ run sợ.
Hắn biết rõ sự đáng sợ của vị sư huynh Đồng Ngọc này. Sư huynh Đồng Ngọc chính là cường giả dòng Thần Ma luyện thể. Thậm chí Thần Ma luyện thể đã đạt tới Tử Phủ viên mãn! Hơn nữa sư huynh Đồng Ngọc này còn học được thần thông ‘Pháp Thiên Tượng Địa’. Một gã Tử Phủ viên mãn dòng Thần Ma đã rất đáng sợ rồi, lại còn có được thần thông kia thì mạnh tới mức có thể đánh vượt cấp được.
Trước mặt vị sư huynh Đồng Ngọc này, cho dù là Động Tử Khải cũng nơm nớp lo sợ. Lần mời này, người quan trong nhất phải mời chính là vị sư huynh Đồng Ngọc này.
“Sư huynh Đồng Ngọc.” Mộc Tứ liền nói. “Ta biết sư huynh Đồng Ngọc đang bế quan ở đây nên không thích bị quấy rầy. Nhưng là cách đây không lâu…ở vùng Yên Sơn bên cạnh, chúng ta đã phát hiện một mỏ quặng nguyên thạch khổng lồ, trong đó có rất nhiều nguyên thạch thượng phẩm. Phạm vi của mỏ quặng lớn tới bốn nghìn dặm, sâu hơn ba trăm dặm.”
“Cái gì!” Sư huynh Đồng Ngọc vốn đang bình tĩnh cũng phát sáng cả mắt lên. “Ngươi không nói dối đấy chứ?”
“Nếu ta lừa sư huynh thì sư huynh cứ đánh một chưởng cho ta chết luôn.” Mộc Tứ liền nói.
Chương 105: Một cái cọc gỗ
Ta chắc ngươi cũng không dám gạt ta. Đồng Ngọc gật đầu nhẹ.
Mộc Tứ liền nói: Tuy rằng ta đã phát hiện đươc mỏ quặng nquyên thạch khổng lồ này. Thế nhưng nó lại nằm trọng lãnh địa của Kỷ tộc. vốn cái Kỷ tộc nho nhỏ ấy chả làm ta sợ tí nào, chi nhánh Yên Sơn ta có thể dễ dàng tiêu diệt chúng. Nhưng… Mộc Tứ liền đem ngọn ngành đầu đuôi kể lại.
Đồng Ngọc nghe vậy thì nhíu mày lại: Mê trận?
Đúng, tộc trưởng Kỷ tộc là Kỷ Cửu Hỏa rất am hiểu trận pháp, độc vật. Mộc Tứ liền nói: Lần này ta đi mời đồng môn tới đối phó Kỷ tộc. Bản thân Kỷ tộc cũng không có thực lực tới mức làm kẻ khác phải sợ. Nhưng trận pháp này lại…
Bày ra một đại trận. Đồng Ngọc nhíụ mày nói: Ta lại không am hiểu về trận pháp, nên có khi lại dây dưa lâu. Mà một khi dây dưa lâu quá thì sợ rằng sứ giả của vương triều Đại Hạ sẽ tới mất! Ở xung quanh Yên sơn có rất nhiều chỗ, gần nhất có một cao thủ trận pháp. Đó là sư đệ “Nông Tử Đạo”. Chỉ cần mời được sự đệ Tử Đạo tới thì chắc việc giải quyết loại trận pháp của bộ tộc nhỏ bé kia cũng dễ như trở bàn tay thôi!
Mộc Tứ gật đầu lia lịa: Sư huynh Nông Tử Đạo cũng trong diện ta sẽ phải mời. Hiện tại lại có sư huynh Đồng Ngọc mở lời thì chắc sư huynh Nông Tử Đạo cũng sẽ đi.
Hiện tay ngươi mau chóng đi mời sư đệ Tử Đạo. Đồng Ngọc căn dặn. Ta sẽ lập tức đến chỗ Yên Sơn của ngươi.
Cảm tạ sư huynh. Mộc Tứ mừng rỡ.
Rồi, đi thôi. Đồng Ngọc nói.
Lúc này dưới chân Mộc Tứ xuất hiện một pháp bảo lá cây. Sau đó cả người xẹt qua thành một đường sáng biến mất ở chân trời phía xa xa.
Đồng Ngọc nhìn về phía xa, trầm tư một lúc lâu.
Địa Long. Đồng Ngọc quay đầu quát.
Chủ nhân. Chỉ thấy con Địa Long một sừng có vảy màu xanh bò ra. Địa Long này có bốn vuốt, hùng tráng uy vũ. Lúc này nó đã thu nhỏ hình thể lại, chỉ còn dài hơn mười trượng.
Đi, theo ta tới Yên sơn một chuyến. Đồng Ngọc khẽ nói. Lần này nếu ta lập được công lớn thì có thể nhờ tông môn trợ giúp ta đột phá.
Đồng Ngọc vốn là một tán tu, đã sớm tu luyện luyện khí đạt được cảnh giới Tử Phủ. Nhưng do công pháp hắn tu luyện chỉ là loại đơn giản, vì thế nên rất khó có thể đột phá luyện khí tới Vạn Tượng chân nhân! Sau đó hắn mới chuyển qua tu luyện từ từ Thần Ma luyện thể đột phá tới cấp độ Tử Phủ. Một kẻ tu luyện Thần Mạ luyện thệ đạt tới Tử Phủ… cũng được coi là một nhân tài. Bởi vậy mới có thể làm môn đệ củaTuyết Long Sơn!
Thế nhưng về mặt luyện khí thì hắn đã tới Tử Phủ hậu kỳ nên không thể quay đầu lại được.
Nếu đổi sang tu luyện công pháp khác thì cũng đã muộn rồi.
May là sau thời gian dài làm tán tu đã tôi luyện cho hắn một ý chí lạnh lùng quyết đoán, lại lập được nhiều công lớn. Nên nhờ đó được tông môn chú ý bồi dưỡng, được truyền thụ cho thần thông “Pháp Thiên Tượng Địa”. Địa vị của hắn nhờ thế mới có thể lên như bão.
Hiện giờ…
Hắn đang bế quan dài hạn để đột phá Thần Ma luyện thể tới cấp độ Vạn Tượng! Nhưng mỗi cửa ải lớn đều cực kỳ gian nan mới có thể vượt qua được. Đúng là tông môn có biện pháp tăng khả năng đột phá lên. Thế nhưng cái giá lại quá lớn nên làm sao họ có thể dễ dàng giúp đỡ hắn được đây?
Chủ nhân cứ bình tĩnh là có thể thành công. Địa Long đi tới.
Đồng Ngọc ngồi lên lưng Địa Long.
Vù vù!
Một đám mây hiện ra dưới chân Địa Long, đẩy nó bay thẳng lên trời, rồi biến mất ở phía chân trời xa xa giữa đêm tối. Dòng máu nhà rồng trời sinh ra đã có thể khống chế được nước. Cho dù là cấp độ Tử Phủ… thì van có thể cưỡi mây bay đi.
…
Trong Thủy Phủ cổ kính.
Kỷ Ninh sóng vai đi cùng lão ngưu màu đen ra khỏi Tinh Thần Điện.
Ngộ Đạo trong Tinh Thần Điện này đúng là nhanh hơn nhiều. Kỷ Ninh tấm tắc khen.
Tinh Thần Điện có công hiệu trợ giúp phần nào. Lão ngưu màu đen nói: Nhưng căn bản phải phụ thuộc vào sự tích luy của ngươi. Phải tới lúc ngươi có nhiều kinh nghiệm, nhiều cảm ngộ thì mới được. Những cảm ngộ vụn vặt ở thế giới xung quanh… lúc bình thường ngươi cũng không thể phát hiện được nhiều lắm, nhưng nếu ngộ đạo trong Tinh Thần Điện thì lại có tnể phát hiện ra rất nhiều. Nhưng nếu như không có tính lũy bình thường… thì dù hàng ngày mò vào Tinh Thần Điện cũng chẳng giải quyết được gì.
Kỷ Ninh gật đầu.
Đọc vạn quyển sách đi ngàn dặm đường.* Cái cơ bản chính là phải có kinh nghiệm, phải có cảm ngộ mới được.
*tục ngữ của TQ ý chỉ học phải đi đôi với hành và ngược lại.
Đã tới Chiến Thần Điện. Lão ngưu màu đen đứng trước Chiến Thần Điện nói. Phía trên cánh cửa bằng đồng xanh của Chiến Thần Điện có điêu khắc hình rìu chiến, trường mâu. Hơi thở của chiến tranh tạt thẳng vào mặt. Hơn nữa ở bề mặt của cánh cửa đồng thau còn có một tầng sắc đỏ mờ mờ, nhìn có vẻ đầy tính máu me giết chóc.
Kỷ Ninh nín thở.
Tiền bối. Kỷ Ninh liền hỏi: Năm xưa Thư Hoa tiên nhân đã trải qua những gì khi xông vào tầng đầu của Chiến Thần Điện?
Có hỏi cũng vô ích. Lão ngưu màu đen lắc đầu: Nguy hiểm ở mỗi tầng Chiến Thần Điện đều ngẫu nhiên mà xuất hiện. Có thể tùy lúc mà thay đổi. Nhờ trò chuyện cùng linh hồn của động phủ nên ta cũng đã sớm biết việc này.
Híc. Kỷ Ninh đành chịu.
Lão ngưu màu đen liền nói: Cẩn thận một chút. Tuy nói thử thách ở Chiến Thần Điện là thứ giúp ngươi rèn luyện, không phải là thứ để giết ngươi, ngươi lại là Thần Ma luyện thể nên khả năng chết ở Chiến Thần Điện là rất thấp. Nhưng trong lúc thử thách luôn luôn có nguy hiểm! Thế nên ngươi đừng có dễ dàng vứt tính mạng đi đấy.
Yên tâm! Kỷ Ninh lập tức giơ tay lên định đẩy cánh cửa lớn bằng đồng xanh ra.
Tay vừa chạm tới cánh cửa thì.
Vù vù!
Tầng màu đỏ ở mặt ngoài cánh cửa đồng xanh lập tức nuốt chửng Kỷ Ninh vào. Kỷ Ninh liền mất hút trước cửa! Trong khoảng khắc bị nuốt vào, đôi mắt của Kỷ Ninh trợn ngược lên đầy vẻ khiếp sợ.
Ấy chết. Ta quên không nói cho hắn biết là khi đi vào Chiến Thần Điện là lập tức bị dời đi ngay. Lão ngưu màu đen thấy đôi mắt trợn trừng của Kỷ Ninh thì đôi mắt trâu của lão cũng dựng đứng len. Lúc sau cười rộ lên một hồi ha ha ha…
Kỷ Ninh bị dời tới một vùng đất không biết rộng lớn tới cỡ nào. Mặt đất có màu đỏ như kiểu đất trộn với máu vậy. Ở phía trước còn có một tòa tháp đứng sừng sững, có một tầng sáng trắng đáng lập lòe trước cửa tháp.
Hả? Kỷ Ninh liếc mắt một cái liền nhận ra ở cách đó xa xa là con gấu lớn lông vàng đang đứng đó.
Tiền bối. Kỷ Ninh liền cung kính hành lễ.
Con gấu lớn lông vàng cũng gật đầu nhẹ, dáng vẻ hờ hững khi trước cũng bớt đi không ít, thái độ cũng thân thiện hơn: Nam tuổi mà đã đạt được Đạo Chi Vực Cảnh. Dù là Thần Ma cũng hiếm thấy. Nói cho ta xem ngươi muốn xông vào tầng nào của Chiến Thần Điện.
Còn có thể chọn sao? Kỷ Ninh kinh ngạc.
Đương nhiên là có thể chọn! Ví dụ như trường hợp chủ nhân của Thủy Phủ này xông pha ở bên ngoài, đến lúc trở về đã trở thành Nguyên Thần đạo nhân rồi, lại chỉ có hai cơ hội xông vào, khi đó dĩ nhiên sẽ không chọn tầng đầu rồi. Con gấu lớn lông vàng nói. Hiện tại ngươi có thể tới thẳng tầng cao nhất của Chiến Thần Điện là tầng mười. Đương nhiên, cho dù thử thách ở Chiến Thần Điện không phải là loại dùng để giết ngươi. Nhưng dù chỉ một chút dao động còn sót lại cũng có thể làm ngươi hóa thành bột phấn, đến cả hồn phách cũng chẳng còn.
Kỷ Ninh nháy mắt.
Được rồi.
Tầng thứ mười ư?
Đến cả Thư Hoa tiên nhân lúc trở thành tán tiên cũng mới chỉ xông qua tầng thứ bảy! Uy lực của tầng thứ mười thì khỏi phải bàn. Kỷ Ninh chỉ có thể thán phục vị Thần Ma xa xưa sáng tạo ra Thủy Phủ lợi hại này.
Ta chọn tầng thứ nhất. Kỷ Ninh thành thành thật thật nói. Theo như lời lão ngưu màu đen từng nói. Lúc mình chưa ngộ ra vũ Thủy Kiếm Vực thì còn không có nổi một phần khả năng vượt qua được tầng đầu tiên. Từ đó có thể thấy được độ khó của tầng đầu này.
Ừ. Con gấu lớn lông vàng gật đầu: Cũng coi là thiết thực, đây mới chỉ là lần đầu tiên ngươi xông vào đây. Thử tnách lần này cũng nhẹ nhàng nhất.
Nhẹ nhàng nhất sao? Kỷ Ninh ngẩn ra.
Cái chân lông lá của con gất bắt lấy tay của Kỷ Ninh. Vù vù! Trong nháy mắt, Kỷ Ninh và con gấu đã đi tới trước cửa tòa tháp sừng sững, cánh cửa lờ mờ trắng sáng. Kỷ Ninh cùng con gấu lớn lông vàng bước đi từng bước tiến vào trong.
Chỗ này là một không gian cao ngàn trượng, rộng tới mấy ngàn trượng, mênh mông toàn màu trắng xóa bao phủ. Thứ có thể thấy duy nhất là một khe cửa lơ lửng ở phía sau.
Đây là tầng thứ nhất của Chiến Thần Điện. Con gấu lớn lông vàng nói. Kỷ Ninh lập tức cẩn thận nhìn quanh bốn phía. Tầng thứ nhất Chiến Tnần Điện sao? Thế cái thử thách nguy hiểm kia ở đâu vậy?
Nhìn kìa! Con gấu lớn lông vàng đứng bên cạnh chỉ vào phía trước.
Kỷ Ninh nhìn theo hướng con gấu chỉ. Ở xa xa xuất hiện một cây cọc gỗ màu đen. Cây cọc gỗ to bằng bắp đùi Kỷ Ninh, cao tầm một trượng, đứng thẳng tắp ở đó.
Cọc gỗ à? Kỷ Ninh ngẩn ra.
Có thể nói là thử thách này đã dễ hơn không ít so với thử thách mà lúc trước ta đã ra cho Thư Hoa và Lũy Triển. Con gấu lớn lông vàng nói: Thử thách ở tầng đầu Chiến Thần Điên này chính là… trước khi một nén nhang cháy hết, phải chặt gãy được cọc gỗ này! Trên bàn tay của con gấu cũng xuất hiện một nén nhang dài tầm một thước.
Trước khi nén nhang cháy hết phải chặt gãy được cọc gỗ này sao? Kỷ Ninh nhìn cái cọc gỗ.
Thảo nào linh hồn động phủ này là nói là thử thách nhẹ nhàng nhất. Đúng là nhẹ nhàng hơn hẳn Thư Hoa và Lũy Triển! Đúng vậy, chỉ việc chặt cọc gỗ. Đúng là chẳng có nguy hiểm nào. Hơn nữa cái cọc gỗ kia lại chỉ ngây ngốc đứng đó, nên cũng chả có phản kháng tí nào.
Bắt đầu thôi! Con gấu lớn lông vàng nói. Nén nhang kia cũng đã cắm trên đất, bắt đầu cháy.
Một nén nhang…
Kỷ Ninh không dám lãng phí thời gian.
Sau một tiếng vèo, Kỷ Ninh đã tới trước cái cọc gỗ. Tuy chỉ là một cái cọc gỗ, nhưng nếu cứ mù quáng đánh thẳng vào cái cọc gõ thì đúng là hành động ngu dốt. Khôn nhất phải dùng một chút thời gian tra xét xem… xem cách nào có thể dễ dàng chặt gãy cọc gỗ này. Biết người biết ta thì mới có hi vọng chiến thắng chứ. Cọc gỗ này có màu đen, mặt trên có từng vòng thớ gỗ.
Có phải chẻ vào thớ gỗ là dễ nhất không nhỉ? Kỷ Ninh thầm nghĩ.
Hây ya!
Thanh Bắc Minh Kiếm xuất hiện trong tay Kỷ Ninh. Thần lực, nguyên Iực Tử Phủ trong cơ thể đều hoàn toàn bộc phát. Ào ào ào ào… Một cơn mưa nhỏ xuất hiện ở xung quanh, mát mẻ mà sảng khoái. Thể hiện được khả năng cảm nhận “Đạo” của Kỷ Ninh đã tăng lên rất nhiều.
Ti Vũ Thành Tuyến! Kỷ Ninh đánh ra chiêu thức mạnh nhất.
Vù vù!
Kiếm quang của Kỷ Ninh vừa lóe lên thì liền biến mất ngay, hoàn toàn hòa vào cơn mưa ở bên. Kiếm quang của Kỷ Ninh, biến thành một dải nước cực kỳ sắc bén, như tơ như sợi trong nháy mắt cắt thang lên cọc gỗ.
Uỳnh! Trên cọc gỗ xuất hiên một vệt trắng. Nước mưa vừa chảy qua thì vệt trắng liền biến mất giống như chưa có gì xảy ra.
Lực bật lại quá lớn làm hổ khẩu của Kỷ Ninh trong nháy mắt rách toác ra. Cả người lùi lại ba bước thì hổ khẩu đã hoàn toàn khôi phục lại.
Chỉ lưu lại được một vệt trắng. Quả nhiên cọc gỗ này cực kỳ cứng rắn. Thật khó để trong một nén nhang mà chặt gãy được nó. Trong nháy mắt Ky Nính lại đánh ra một kiếm.
Vẫn là một kiếm như tơ như tuyến.
Kiếm dung nhập trong nước mưa…
Uỳnh!
Tiếng đánh mãnh liệt vang lên sau lần thứ hai đánh vào coc gỗ. Thế nhưng lần này Kỷ Ninh đánh chuẩn vào chỗ thớ gỗ. Tuy vẫn bị bật ngược lại như lần trước, nhưng Kỷ Ninh vui mừng phát hiện ra… có một vết rất nhỏ lưu lại trên cọc gỗ. Dù vết đó rất nhỏ, gần như có thể bỏ qua. Nhưng dù sao thì cũng là vết tích lưu lại.
Vừa rồi với Vũ Thủy Kiếm Vực ta mới thi triển ra một kiếm này… cũng phải ngang tầm với tầng chín Tiểu Thiên Kiếm Trận khi trước. Thế mà chỉ có thể làm được tới vậy. Kỷ Ninh cũng thầm hãi. Nếu như không có Vũ Thủy Kiếm Vực thì sợ rằng ta cũng chả làm gì được nó.
Kỷ Ninh rất hiểu. Khi ở trong Vũ Thủy Kiếm Vực, chính mình như hổ thêm cánh, uy lực của kiếm pháp đã tăng lên không biết bao nhiêu lần…
Chương 106: Pháp bảo, kỳ vật động lòng người
Xa xa, con gấu lớn lông vàng gật đầu nhẹ, thầm nghĩ: “Tên Kỷ Ninh này có thiên phú về kiếm thuật cực cao. Riêng một kiếm này thôi đã có uy lực tầm cỡ Vạn Tượng chân nhân rồi. Nhưng nếu chỉ có vậy thì cũng chẳng thể vượt qua tầng đầu được. Nhất định uy lực phải đạt tới tầm cỡ Vạn Tượng chân nhân tiền kỳ toàn lực đánh ra. . . thì mới có thể trong một nén nhang chém gãy cọc gỗ!”
Tầng thứ nhất Chiến Thần Điện, lực công kích phải đạt tới tầm cỡ Vạn Tượng chân nhân tiền kỳ thì mới có thể vượt qua được!
Đây là phương thức thử thách đơn giản nhất mà linh hồn động phủ lựa chọn ra. Còn thử thách thực sự là loại yêu cầu ngươi tham gia phải có cả kinh nghiệm chiến đấu, tâm tính vững vàng, thân pháp đầy đủ các mặt thì mới được. Dù sao thì khi chiến đấu với kẻ địch thực sự làm gì có tên nào mặc cho muốn đánh thế nào thì đánh như cái cọc gỗ này đây?
. . .
“Cho dù có dùng Vũ Thủy Kiếm Vực thì Bắc Minh Kiếm của ta cũng không thể chém gãy được cọc gỗ.” Kỷ Ninh lập tức thu Bắc Minh Kiếm vào.
“Tiểu Thiên Kiếm Trận.”
Kỷ Ninh lui về phía sau mười trượng. Ở xung quanh xuất hiện tầm bảy trăm pháp bảo kiếm khí bay lơ lửng. Trên bề mặt của từng thanh kiếm đều xuất hiện tầng sáng trắng mờ ảo. Nguyên lực mạnh mẽ của Tử Phủ truyền vào toàn bộ pháp bảo kiếm khí. . .trả qua quá trình chuyển hóa ngưng tụ, ở trước người Kỷ Ninh ngưng tụ ra một đường kiếm quang cực kỳ sắc bén.
Có thể loáng thấy thấy được bóng dáng của phi kiếm ở đường kiếm quang này.
“Lúc đó khi ta giau đấu với tên Động Tử Khải thì vẫn còn ở dùng chân nguyên Tiên Thiên viên mãn. Hiện tại dùng nguyên lực Tử Phủ để điều khiển thì uy lực của Tiểu Thiên Kiếm Trận này rõ ràng tăng mạnh.” Kỷ Ninh cũng cảm nhận được sự sắc bén của luồng kiếm quang trước người. Chỉ riêng bản thân kiếm quang này có lẽ đã ngang tầm với chính mình xông ra cận chiến hết mức rồi.
“Vũ Thủy Kiếm Vực!”
Những dải nước như sợi tơ bay lả tả làm vùng mười trượng xung quanh đều nằm trong Vũ Thủy Kiếm Vực.
“Đi.” Kỷ Ninh vừa thoáng nghĩ thì luồng kiếm quang trước người đã biến mất trong nháy mắt. Nó hóa thành một phần như ẩn như hiện của cơn mưa. Chỉ trong nháy mắt dải nước đã vượt qua khoảng cách mười trượng, cứa thẳng vào thớ gỗ.
Xoẹt!
Trên cọc gỗ lập tức xuất hiện một vết cắt sâu cỡ nửa móng tay.
“Tốt.” Kỷ Ninh mừng rỡ, trước người lại ngưng tụ ra một luồng kiếm quang.
Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm!
Từng đường kiếm quang bay ra hòa tan vào trong Vũ Thủy Kiếm Vực, biến thành một dải nước như ẩn như hiện, rồi cắt thẳng lên cọc gỗ ở phía xa. Lần thứ hai để lại vết cắt. Cần biết là càng chặt sâu vào cọc gỗ thì lại càng khó. . .Nên nguyên lực trong cơ thể Kỷ Ninh cũng nhanh chóng tiêu hao. Vết cắt trên cọc gỗ cùng càng ngày càng lớn ra.
Hồi lâu.
“Uỳnh!” Một luồng nước xẹt qua cọc gỗ làm chiếc cọc bị chia ra làm hai đoạn. Phần trên của cọc gỗ rơi thẳng xuống đất.
“Thành công.” Kỷ Ninh mừng rỡ, lập tức quay đầu nhìn về phía nén nhang ở phía sau. Một nén nhang kia cũng đã cháy hơn nửa.
“Chúc mừng ngươi đã thành công.” Con gấu lớn lông vàng đi tới. “Ngươi có muốn xông vào tầng thứ hai của Chiến Thần Điện không?”
Kỷ Ninh cũng hơi chấn động.
Tầng thứ hai của Chiến Thần Điện ư?
Vượt qua được tầng thứ hai của Chiến Thần Điện cũng chỉ có thể lựa chọn pháp bảo nhân giai. Phần thưởng nhận được cũng giống với vượt qua tầng một. Nhưng cấp độ nguy hiểm thì. . .
“Tiền bối, tầng thứ hai Chiến Thần Điện này so sánh như thế nào với tầng thứ nhất vậy?” Kỷ Ninh hỏi. “Mức độ nguy hiểm đến cỡ nào?”
“Đương nhiên nguy hiểm hơn.” Con gấu lớn lông vàng nói thẳng. “Ngươi đã vượt qua thử thách nhẹ nhàng nhất ở tầng thứ nhất. Nhưng nếu bắt đầu ở tầng thứ hai. . .thì sẽ không nhẹ nhàng như vậy nữa đâu. Không phải loại ngươi muốn đánh muốn chém thế nào cũng không đánh trả đâu. Hơn nữa ta cũng sẽ không chỉ điểm cho ngươi nữa. Ngươi cứ xông vào thôi! Giết! Nếu cảm thấy có nguy hiểm đến tính mạng thì ngươi có thể lập tức dùng tín phù dời ra bên ngoài. Nhưng một khi dời ra bên ngoài thì coi như ngươi đã thua!”
“Ngươi có bằng lòng hay không sử dụng nốt cơ hội thứ hai này xông vào tầng thứ hia của Chiến Thần Điện?” Con gấu lớn lông vàng nhìn Kỷ Ninh.
“Cơ hội thứ hai sao?” Kỷ Ninh ngẩn ra.
Con gấu lớn lông vàng nói: “Ta khuyên ngươi nên thử. Thần Ma luyện thể của ngươi đã là Tiên Thiên viên mãn rồi. Không biết lúc nào có thể đột phá, mà một khi đột phá. . .thì sẽ không còn hai cơ hội ở giai đoạn Tiên Thiên sinh linh nữa. Dù không dùng thì cũng mất.”
Kỷ Ninh cũng nghĩ theo.
“Vậy thử xem sao.” Kỷ Ninh cười nói.
“Đi thôi.” Con gấu lớn lông vàng nói.
Phù!
Kỷ Ninh biến mất khỏi tầng thứ nhất Chiến Thần Điện.
Nhưng chỉ mười giây sau.
“Uỳnh!” Kỷ Ninh lại xuất hiện ở tầng thứ nhất. Cả người bị văng ngã lăn trên mặt đất. Quần áo da thú trên người rách nát, mấy vết thương xuất hiện trên người. Nhưng khi vừa ngã xuống thì những vết thương đó cũng đã tự khôi phục.
“Ngươi thua.” Con gấu lớn lông vàng nhìn Kỷ Ninh.
“Nếu vượt qua được tầng thứ nhất và tầng thứ hai thì đều chỉ được chọn pháp bảo nhân giai.” Kỷ Ninh đứng phắt dậy tức giận nói. Lớp da thú trên người cũng tự động khôi phục lại. “Làm sao mà tầng thứ hai lại khó như vậy?”
Vừa rồi trong nháy mắt mình lọt vào thế vây công của hơn mười con dị thú màu đen trông như báo con. Đúng là hơi bất ngờ. Nhưng đến khi mình dùng hết sức lực để chiến đấu thì mới phát hiện ra. Mỗi một con báo con màu đen này phải mạnh cỡ Động Tử Khải! Dù có lôi ra hết mọi thủ đoạn thì cũng chỉ chèo chống được hơn mười giây, không thể nào tiếp tục được. Nếu cứ cố mà tiếp tục thì có khi bị mấy con báo đó xé thành mảnh nhỏ rồi.
“Mười tầng Chiến Thần Điện, mỗi tầng càng cao thì càng khó hơn.” Con gấu lớn lông vàng khẽ gầm. “Đây chính là quy định của chủ nhân. Ngươi có kêu nữa cũng vô ích.”
“Vậy vượt qua tầng một và tầng hai có khác nhau gì không thế?” Kỷ Ninh hỏi lại.
“Có khác nhau.”
Con gấu lớn lông vàng nói. “Ngươi vượt qua tầng thứ nhất thì ta sẽ cho ngươi chọn trong một lượng lớn pháp bảo nhân giai và vài loại kỳ vật giá chị tương đương! Trong đó cũng có vài pháp bảo nhân giai thượng hàng.”
“Nếu ngươi vượt qua tầng thứ hia. Thì ngươi có thể chọn từ toàn bộ pháp bảo nhân giai cùng bảo vật giá trị trong Trân Bảo Điện. Trong đó có vài thứ đặc biệt, rất kỳ lạ. . .tuy chỉ là pháp bảo nhân giai nhưng còn quý hơn cả pháp bảo địa giai bình thường khác.”
Kỷ Ninh giật mình.
“Đi thôi, đi tới Trân Bảo Điện nào.” Con gấu lớn lông vàng chìa cái chân gấu ra túm lấy tay Kỷ Ninh.
Phù!
Hai người biến mất
. . .
Trân Bảo Điện.
Trân Bảo Điện là một đại điện cực lớn, trên không trung có từng kiện pháp bảo, kỳ vật lơ lửng. từng luồng khí dao động mạnh mẽ tỏa ra. . .Tuy rằng dao động này làm cho người ta có chút sợ hãi. Nhưng những thứ này đều bị chủ nhân đời đầu thi triển pháp thuật cấm chế, nên cũng sẽ không thể làm thương tổn những người ở dưới tiến hành chọn lựa như Kỷ Ninh.
“Rất nhiều pháp bảo, kỳ vật.” Con gấu lớn lông vàng nhìn về phía Kỷ Ninh đang đứng bên cạnh, trong tay của nó xuất hiện một quyển sổ màu vàng. “Quyển sổ màu vàng này có ghi lại những pháp bảo, kỳ vật có cấp độ nhân giai. Nguoiw có thể chọn lựa từ đây. Chọn đi!”
Kỷ Ninh tiếp nhận quyển sổ màu vàng.
Phía ngoài quyển sổ có ghi hai văn tự Thần Ma ‘Trân bảo’. Mở sổ ra, trong sổ có ghi chép cùng giới thiệu về những pháp bảo, kỳ vật.
“Thật sự là. . .” Kỷ Ninh trợn tròn mắt xem.
“So sánh với pháp bảo phía trên này. Thì pháp bảo do Tử Phủ tu sĩ ở Yên Sơn ta dùng đúng là *** chó.” Kỷ Ninh nhìn mà không nói lên lời. Đúng như kiểu dân quân gặp quân đội chính quy vậy, hoàn toàn không có một thứ gì gọi là trang bị đầy đủ.
Những pháp bảo ghi trong này. Loại kém cỏi nhất cũng là nhân giai thượng phẩm! Còn hơn phân nửa đều là nhân giai cực phẩm!
Những pháp bảo nhân giai do chủ nhân đời đầu để lại thì dĩ nhiên đều phải là thứ tốt.
“Phù.”
“Tam Tài Tụ Độc Phiên này thật quá hung tàn. Có nó thì tu sĩ Tử Phủ viên mãn cũng có thể liều mạng được với Vạn Tượng chân nhân. Phẩm chất của nó cũng không thua kém Vạn Quỷ Phiên của Bột Tử Thiện. Mà Vạn Quỷ Phiên thì cần phải hành hạ chết vô số người còn Tam Tài Tụ Độc Phiên này lại không cần phải gây ra tột nghiệt lớn như vậy.” Kỷ Ninh vừa xem vừa sợ hãi than.
Tà đạo mà cũng có thứ pháp bảo làm người khác kinh người mà không phải tạo tội nghiệt. Nhìn cũng đủ hiểu ra người luyện chế pháp bảo đáng sợ tới mức nào.
“Thứ này cũng lợi hại. Cửu Dương Kiếm Trận?” Kỷ Ninh nhìn không chớp mắt. Nhìn không chớp mắt vì một pháp bảo này lại được tạo thành từ chín thanh phi kiếm hợp lại. Mà chín thanh phi kiếm lại đều là nhân giai thượng phẩm!
“Thứ thích hợp nhất với ngươi đúng là Cửu Dương Kiếm Trận.” Con gấu lông vàng đứng bên cạnh nói tiếp. “Chọn một pháp bảo này chẳng khác gì chọn được chín lưỡi phi kiếm. Tuy rằng nó chỉ là phi kiếm nhân giai thượng phẩm. Nhưng chúng lại có cùng nguồn gốc, lấy chín lưỡi phi kiếm này bố trí thành một trận cơ, trở thành trung tâm Tiểu Thiên Kiếm Trận của ngươi! Thì chắc chắn uy lực Tiểu Thiên Kiếm Trận của ngươi còn có thể tăng lên dăm ba lần! Chỉ riêng chín thanh phi kiếm nhân giai thượng phẩm này cũng có thể ăn đứt mười thanh phi kiếm nhân giai thông thường khác rồi.”
Kỷ Ninh cũng nhìn đỏ con mắt.
Là một món tốt.
“Âm Hỏa Bình?” Kỷ Ninh nhìn thấy mà lông mi tí nữa thì bay mất. “Cực hung tàn.”
“Thủy Hỏa Hỗn Nguyên Côn.” Kỷ Ninh nhìn thấy, tim cũng đập rộn lên. Chính mình có thể điều khiển được nước lửa, lại là Thần Ma luyện thể. Thủy Hỏa Hỗn Nguyên Côn này lại rất thích hợp với Thần Ma.
“Tinh Mang Thần Châm? Một bộ ba mươi sáu cái? Hồn phách mạnh mẽ của ta rất thích hợp với việc điều khiển nhiều vật cùng lúc.” Con mắt của Kỷ Ninh cũng nhìn mà thèm.
Từng kiện pháp bảo.
Cho dù Kỷ Ninh cũng không biết cách dùng cho lắm nhưng cũng vẫn muốn có. Thật sự là cực phẩm! Nếu đem so sánh pháp bảo mình thu được sau khi giết Bột Tử Thiện và Cự Tán với những pháp bảo này. . .thì đúng là không cách nào so sánh được! Nếu lấy mười kiện đổi lấy một món này thì Kỷ Ninh cũng nguyện ý đổi.
Kỷ Ninh cũng không biết, chủ nhân đời đầu cũng chỉ sắp xếp lại các loại cực phẩm, thượng phẩm thôi! Nhưng nếu đặt ở hiện tại thì toàn bộ những thứ này đều được xét ở mức cực phẩm! Cho dù chín lưỡi phi kiếm kia. . .nếu dựa theo tiêu chuẩn hiện tại. Cũng được gọi là chín thành phi kiếm nhân giai cực phẩm rồi.
“Tốt.” Kỷ Ninh xem mà ngứa ngáy trong lòng.
Thật sự rất muốn. . .cầm cả đống này về.
Kỷ Ninh cũng hiểu được Thư Hoa tiên nhân. Sẽ thật khổ đến mức nào nếu như nhìn thấy cả đống đồ trước mắt thế này mà lại không lấy được! Nếu mà có thể tùy ý lấy ra thì có khi đã độ kiếp thành Thiên Tiên rồi!
Tuy rằng chủ nhân đời đầu đào tạo hậu duệ, bồi dưỡng người kế nhiệm. Nhưng không có cưng chiều. Cho dù là chủ nhân chết. . .thì quy củ vẫn cứ giữ nguyên. Muốn pháp bảo ư? Cứ dựa theo quy củ của chủ nhân đời đầu mà lấy.
“Trứng Tam Nhãn Hỏa Trùng đóng băng? Có thể sinh ra Tam Nhãn Hỏa Trùng. Một con Tam Nhãn Hỏa Trùng trưởng thành bình thường ngang cỡ Tử Phủ tu sĩ? Nhược điểm là cần lượng lớn linh tài để nuôi dưỡng, lại cần thời gian dài đằng đẵng chờ chúng khôn lớn. Đến bao giờ thì mới bỗi dưỡng ra một con Tam Nhãn Hỏa Trùng mạnh mẽ đây.” Kỷ Ninh nhìn mà lòng cũng nóng ran.
“Một con Khôi Lỗi (con rối) có thể đánh ngang tầm với Vạn Tượng chân nhân tiền kỳ? Không bao giờ bị đánh chết? Nhược điểm duy nhất là cần tiêu hoa lượng lớn nguyên lực.”
Pháp bảo, kỳ vật.
Kỷ Ninh nhìn từng kiên mà rung động không thôi.
“Đừng nhìn nhiều kẻo hoa mắt.” Con gấu lớn lông vàng nhắc nhở. “Cửu Dương Kiếm Trận kia là thứ thích hợp nhất với ngươi. Chín lưỡi phi kiếm tốt như vậy, lại có cùng nguồn gốc. . .ngươi đi ra ngoài tìm cũng khó kiếm được. Mà Tiểu Thiên Kiếm Trận của ngươi cũng cần một phần nòng cốt. Phi kiếm ở phần trung tâm càng mạnh thì càng tốt.”
Kỷ Ninh lại lật sang một trang khác.
Trận pháp? Mí mắt của Kỷ Ninh nháy lên! Hiện giờ Kỷ tộc đang phải đối mặt với uy hiếp cực lớn. Nếu phải đối phó với lượng lớn Tử Phủ tu sĩ thì thứ hữu hiệu nhất chính là trận pháp! Có thể. . .tạo nên kỳ tích chính là trận pháp đó!
“Minh Long Tỏa Thiên Trận. Là một đại trận thích hợp để bảo vệ bộ tộc, bảo vệ tông phái. Đại trận do năm phần tạo thành. . .” Kỷ Ninh vừa xem mà trong lòng cũng đã rung động. Hắn liền xem kỹ tiếp, càng xem thì sắc mặt lại càng hiện lên vẻ vui mừng.
“Chính là nó, chính là nó!” Trong lòng Kỷ Ninh thầm gào lên. “Có nó, thực lực của ta có thể tăng lên như bão. Mà thực lực của mỗi người trong đội tộc trưởng cũng có thể tăng như vậy.”