Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 142 [Chương 865 đến 870]
❮ sautiếp ❯Chương 865:
Trong Khuy Thiên Thái Hạo Tháp.
Kỷ Ninh rót Tâm Lực, thần lực, pháp lực vào đóa hoa xanh, nó nuốt hết không kén chọn, nuốt rồi luyện hóa. Sương khói trong không gian hoa xanh càng lúc càng đậm hơn.
Rót hơn một nửa sức mạnh Kỷ Ninh từ từ phục hồi lại.
Hút lực lượng trong hỗn độn phục hồi thần lực, pháp lực, Tâm Lực thì nghỉ ngơi chậm rãi bổ sung.
Phục hồi xong lại rót vào tiếp.
Rào rào! Rào rào!
Khi sương khói trong không gian hoa xanh đậm đến tột độ đã hình thành một vòng xoáy, sương khói đều bị cuốn vào trong vòng xoáy sau đó ngưng tụ thành một giọt nước lóng lánh.
– Giọt nước?
Kỷ Ninh cảm ứng sơ liền hiểu giọt nước là hình thái lực lượng sương khói ngưng tụ cực độ, khi muốn chiến đấu có thể điều lực lượng sương khói từ giọt nước ra.
Kỷ Ninh thầm kinh thán:
– Ta hao hết thần lực, pháp lực, Tâm Lực mới ngưng tụ ra một giọt nước. Làm tiếp!
***
Hỗn độn, vô cùng vô tận.
Năng lực hấp thu của tu hành giả có hạn, vì không thể vượt qua gánh nặng của thần thể. Kỷ Ninh ở trong Khuy Thiên Thái Hạo Tháp nên hấp thu lực lượng hỗn độn nhanh hơn bên ngoài gấp mười lần. Pháp lực, thần lực, Tâm Lực toàn thân không ngừng tiêu hao rồi phục hồi, giọt nước trong không gian hoa xanh càng lúc càng nhiều, một giọt, hai giọt, ba giọt…
Mỗi giọt cần Kỷ Ninh trút hết thần lực, pháp lực, Tâm Lực ra luyện hóa.
Rốt cuộc trong không gian hoa xanh có một vòng ba mươi giọt nước xanh, mơ hồ hình thành cân bằng, áp lực làm Kỷ Ninh hiểu rằng đây tạm thời là cực hạn chịu đựng của không gian hoa xanh.
***
Kỷ Ninh ở trong hang vách đá nghiên cứu mấy ngày, hiểu nhiều mặt của hoa xanh. Bản tôn trong thế giới Lao Ngục đã hợp nhất chín tầng cấm chế hỗn độn, ngưng tụ ra ấn ký hoa xanh, bản tôn cũng ngưng tụ ra các giọt nước trong không gian hoa xanh. Nhưng chỉ được ba giọt đã là cực hạn.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
– Hình như không gian hoa xanh của bản tôn có năng lực chịu đựng càng mạnh.
Kỷ Ninh thầm thắc mắc:
– Do thần thể hay Kim Đan? Hoặc vì hồn phách?
Bản tôn là mười bảy phân thân hợp nhất, thần thể càng mạnh, Kim Đan sánh bằng Kim Đan của Tổ Tiên nhất đẳng, dựng dục hồn phách càng mạnh, không gian hoa xanh cũng mạnh hơn.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
– Thôi không nghĩ nhiều, tạm thời nghiên cứu ra lực lượng hoa xanh chỉ vẻn vẹn bám trên thần thể.
Kỷ Ninh trực giác lực lượng hoa xanh không đơn giản như thế, nhưng hắn vắt óc suy nghĩ thật lâu mà chỉ hiểu được cách dùng bám trên thần thể.
Kỷ Ninh lẩm bẩm
– Với cảnh giới của Nữ Oa nương nương chắc cũng là chín tầng cấm chế hợp nhất, nàng cũng có không gian hoa xanh. Với cảnh giới của Nữ Oa nương nương có lẽ nghiên cứu càng sâu, phát hiện diệu dụng khác của không gian hoa xanh chăng? Nhưng không biết Nữ Oa nương nương đi đâu, trong Đại Mạc Vực không có tin tức về nàng.
Nữ Oa nương nương rời khỏi tam giới vào nửa hỗn độn kỷ trước. Nếu Nữ Oa nương nương đến Đại Mạc Vực, với thực lực của nàng chắc chắn sẽ được ghi lại. Một số Tổ Thần Tổ Tiên lợi hại đều đồn khắp Đại Mạc Vực. đại năng Thế Giới cảnh càng bị ghi chép kỹ càng. Nhưng Kỷ Ninh không phát hiện ghi chép gì liên quan Nữ Oa nương nương.
– Hoặc nên nói Nữ Oa nương nương không tới Đại Mạc Vực? Bị lạc trong đường hầm vòng xoáy? Với thực lực của Nữ Oa nương nương thì nắm chắc đi qua đường hầm vòng xoáy là trăm phần trăm, trừ phi xui chưa từng có bị khe hở không gian bao vây mọi mặt không đường trốn, nhưng khả năng này cực kỳ thấp. Hoặc Nữ Oa nương nương che giấu tung tích trong Đại Mạc Vực? Hưm, từ từ tính đi, với thực lực của Nữ Oa nương nương thì thời gian lâu hễ ở trong Đại Mạc Vực chắc chắn sẽ nổi tiếng các phương.
Tâm tình của Kỷ Ninh siêu tốt, ngộ ra không gian hoa xanh lớn hơn thu hoạch nào khác, dù bản tôn chết ở đây thì có thể dựa vào phân thân bản tôn từ từ tu luyện về.
Kỷ Ninh quay đầu nhìn chữ trên vách hang:
– Đa tạ Thủy Phong Tử tiền bối.
Vì có hình trăm dòng hợp đạo Thủy Phong Tử tiền bối để lại nên Kỷ Ninh tham ngộ mới tiến bộ nhanh chóng, hợp nhất chín tầng cấm chế mau vậy. So với điều này thì cảnh giới kiếm thuật tiến bộ chút ít không là gì.
***
Bên mép hang trên vách đá, Kỷ Ninh nhìn lên lại ngó xuống vực sâu không đáy.
Kỷ Ninh suy tư:
– Nên đi lên hay xuống đây?
Giờ có lực lượng hoa xanh trong người Kỷ Ninh dư sức nhẹ nhàng leo lên trên bò khỏi hang này, nhưng sau đó thì sao? Chưa biết có bình yên rời đi được không. Bò xuống? Cũng chưa biết thế nào.
Kỷ Ninh gật gù:
– Hiện tại leo lên trên cũng không khó, không gấp, xuống xem thử. Năm tháng vô tận biết bao tu hành giả bị cái gọi là Tố Phong nuốt mất. Lúc trước Ngục Kiếm Thần có hai món Đạo Chi Thần Binh bị hút đi, có lẽ rất nhiều báu vật nằm sâu dưới đáy Tố Phong.
Bên dưới tuy nguy hiểm nhưng có kho báu lớn, rất có thể là ba, năm món Đạo Chi Thần Binh.
Kỷ Ninh không do dự nữa:
– Đi!
Tu hành giả vốn là tranh với trời, với đất, muốn có kỳ ngộ, có báu vật thì phải liều cả mạng sống.
Cánh tay Kỷ Ninh biến to mấy trăm trượng như con tinh tinh lớn bấu vách hang leo xuống. Lực lượng sương khói hoa xanh bám vào người làm công việc nhẹ nhàng hơn, Kỷ Ninh dễ dàng nắm lấy mấy cây cột, lúc trước bị Tố Phong quấy nhiễu ngón tay hắn không bấu chặt được, giờ thì rất dễ dàng.
Vèo vèo vèo!
Sáu tay leo vừa nhanh vừa linh hoạt, Kỷ Ninh thành ảo ảnh lao xuống.
Mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm.
Kỷ Ninh không ngừng leo xuống dưới.
Ngẫu nhiên gặp một số pháp bảo bị kẹt giữa đường.
Kỷ Ninh thầm kinh thán:
– Sâu quá, ta đã xuống được hơn ba vạn dặm, càng đi xuống Tố Phong càng lớn.
Chỗ Kỷ Ninh đang ở Tố Phong mạnh hơn bên trên cùng gấp năm, sáu lần. Nhưng vì Kỷ Ninh tiến bộ thực lực nhiều nên cảm giác khá nhẹ nhàng.
Chợt mắt Kỷ Ninh sáng rực:
– A?
Một thanh chiến đao tỏa huyết quang ghim trong khe hở nham thạch, gió xám thổi qua chiến đao phát ra tiếng gió rít chói tai. Chiến đao vẫn rất bắt mắt, hơi thở làm Kỷ Ninh hết hồn.
Kỷ Ninh lộ vẻ mừng rỡ:
– Đạo Chi Thần Binh! Hơn ba vạn dặm, nhặt gần một trăm món hỗn độn kỳ bảo rốt cuộc kiếm được một Đạo Chi Thần Binh.
Vèo!
Kỷ Ninh vươn tay dài ra mấy trăm trượng, bàn tay to đâm vào khe hở vách đá chộp chuôi đao rút ra. Chiến đao tỏa ra dao động hơi thở là vật vô chủ, chắc chủ nhân của nó đã chết từ lâu.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
– Cảm giác hơi thở mãnh liệt hơn thần kiếm Tử Quang Quỳnh, trong Đạo Chi Thần Binh chắc nó cũng rất lợi hại.
Kỷ Ninh không đoán lầm, thanh chiến đao này là một Tổ Thần rơi vào tuyệt cảnh tình cờ lấy được, là cực phẩm trong Đạo Chi Thần Binh. Có chiến đao nhưng Tổ Thần không cách nào rời khỏi tuyệt cảnh, một đường chạy trốn tới Tố Phong Bách Lưu, chết trong này.
Chương 866:
– Dù chỉ vì chiến đao này thì ta quyết tâm sống ra ngoài, nếu chết thì uổng lắm.
Kỷ Ninh vội cất chiến đao, phiêu bạt trong tuyệt cảnh đáng sợ tùy thời sẽ mất mạng nhưng song song đó được đến thu hoạch rất kinh người.
– Tiếp tục đi xuống, chưa thấy hai món Đạo Chi Thần Binh của Ngục Kiếm Thần đâu.
Kỷ Ninh vươn sáu cánh tay ra bò dọc theo vách đá nhanh chóng xuống vực sâu không đáy.
Kỷ Ninh leo nhanh xuống dưới, chớp mắt đã bò qua ba vạn dặm, nhặt được hai mươi hỗn độn kỳ bảo, không có tiên thiên linh bảo vì dưới cuồng phong xám sâu trong hang vô cùng vô tận thời gian lâu tiên thiên linh bảo sẽ thành phấn, chỉ có hỗn độn kỳ bảo mới tồn tại thời gian dài.
Sáu cánh tay dài của Kỷ Ninh bấu vách đá nhìn xuống dưới:
– A? Đến cuối rồi?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cuồng phong màu xám ở dưới hình thành vòng xoáy, nhưng cái hang cũng đến cuối.
Từ thị giác bên Kỷ Ninh chỉ thấy một góc vòng xoáy cuồng phong xám to lớn.
Kỷ Ninh hơi kích động nói:
– Chắc đến cuối rồi, ít ra cuồng phong đang hình thành vòng xoáy, vậy thì đám tu hành giả chết đi để lại pháp bảo chắc là ở đây.
Ngục Kiếm Thần có hai món Đạo Chi Thần Binh, trên đường bò xuống Kỷ Ninh nhặt hơn trăm hỗn độn kỳ bảo, còn nhặt một chiến đao cực phẩm Đạo Chi Thần Binh, báu vật dưới đáy sẽ nhiều hơn nữa.
Vù vù vù vù vù!
Càng đến gần kho báu Kỷ Ninh càng thêm chú ý cẩn thận, hắn chậm rãi bò xuống, mắt trần nhìn cuồng phong xám mãnh liệt. Nếu không phải đã luyện thành không gian hoa xanh thì Kỷ Ninh không cách nào leo xuống nơi sâu vậy.
– Vòng xoáy thật lớn.
Càng bò xuống bộ mặt thật của vòng xoáy cuồng phong xám dần lộ mặt.
Kỷ Ninh kinh ngạc kêu lên:
– Cái gì?
Vòng xoáy gió xám cỡ ngàn dặm, một đầu vòng xoáy là hang u sâu Kỷ Ninh mới leo xuống, đầu kia cũng có cái hang sâu hun hút. Vòng xoáy cuồng phong xám từng giây từng phút dấy lên cuồng phong không ngừng rít gào bay hướng cái hang bên kia.
Kỷ Ninh động ý niệm:
– Cảnh này…
Trong đầu Kỷ Ninh hiện ra hình trăm dòng hợp đạo.
Các con sông không ngừng lao nhanh cuối cùng hợp lại.
Kỷ Ninh hiểu ngay:
– Ta hiểu rồi, đây chính là Thủy Phong Tử tiền bối đã nói kỳ cảnh Tố Phong Bách Lưu, thứ ta đang thấy chỉ là một dòng trong đó.
Tố Phong Bách Lưu là có một trăm con đường uốn lượn xoay tròn cuối cùng hợp lại thành một con đường hơn trăm vạn dặm.
Tố Phong Bách Lưu này ẩn chứa đạo mà đại năng đã xây dựng động phủ ngộ cả đời.
Thủy Phong Tử xem mấy dòng rồi ngộ đạo nhiều, để lại trên vách đá hang.
Hình thành trăm dòng hợp đạo.
Kỷ Ninh gật gù:
– Hang mà ta vừa bò xuống và cái hang trước mặt chắc cùng một dòng, như dòng sông trên đường đi sẽ hơi cong, chỗ cong xuất hiện chút vòng xoáy. thì ra đến bây giờ ta vẫn ở trong một dòng chảy, nhưng cũng đúng, vị Thủy Phong Tử tiền bối thực lực sâu không lường được chỉ kiếm được vài dòng. Nơi này là chỗ rẽ dòng chảy, sẽ có nhiều báu vật lắng đọng.
Kỷ Ninh lờ mờ hiểu ra, hắn từ bên ngoài bị hút vào, giờ hắn mới gặp ngã rẽ đầu tiên của dòng chảy này, xem như ngoài cùng của Tố Phong Bách Lưu.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
– Càng vào sâu có lẽ càng nguy hiểm. Đại Mạc Đạo Quân, Thủy Phong Tử tiền bối cũng không thể hoàn toàn chinh phục di tích cổ xưa, chút thực lực như ta mà xuống sâu là tự đưa mạng.
Khi biết mình còn ở vòng ngoài cùng Tố Phong Bách Lưu thì Kỷ Ninh tỉnh táo phân tích.
Kỷ Ninh quyết định:
– Mang đống pháp bảo này đi rồi mau lên thôi.
Kỷ Ninh cẩn thận leo xuống dưới, rất nhanh đã đến tận cùng.
Chỗ vòng xoáy không có lực hút, chỉ có lực xé, góc vòng xoáy thì càng yên tĩnh. Thật nhiều pháp bảo bị vòng xoáy hất văng vào góc, Kỷ Ninh đưa mắt nhìn, khu vực biên giới vòng xoáy hơn ngàn dặm có ít nhất mấy trăm hàng ngàn báu vật, một số phát ra hơi thở đặc biệt mạnh.
Kỷ Ninh mừng rỡ:
– Chín món Đạo Chi Thần Binh? Đây chỉ là mắt thường trông thấy, có lẽ một số Đạo Chi Thần Binh giấu trong pháp bảo trữ vật.
Kỷ Ninh động ý niệm:
– Hừ!
Lực lượng sương khói hoa xanh bám vào đôi chân, hắn nhẹ nhàng đi trong đáy hang.
Đáy hang không có nhiều lực hút nên Kỷ Ninh đi nhẹ nhàng hơn, hắn lặng lẽ bước đi rất nhanh đến khu vực cỡ trăm trượng. Vì ở trong góc nên không có chút gió, nhiều pháp bảo bị hất văng vô đây.
Kỷ Ninh phất tay thu pháp bảo:
– Thật là sướng!
Rào rào!
Chỉ một góc nhỏ đã có mấy chục hỗn độn kỳ bảo, một Đạo Chi Thần Binh. Đạo Chi Thần Binh là một cái thẻ to cỡ nắm tay kỳ lạ, Kỷ Ninh đưa thần lực vào luyện hóa ngay. Luyện hóa xong Kỷ Ninh đã hiểu, thẻ bài to cỡ nắm tay thật ra là nhuyễn kiếm cực bén, có thể dùng như roi.
Kỷ Ninh nhìn đống mảnh vụn không chút bắt mắt:
– A? Những mảnh nhỏ này là?
Kỷ Ninh chộp một chuôi kiếm trong đống mảnh vụn, nguyên thanh thần kiếm chỉ còn lại cái chuôi.
Kỷ Ninh cau mày:
– Đây là…?
Chỗ kiếm nứt có một lỗ hõm sâu.
Kỷ Ninh thật giật mình:
– Dấu răng?
Kỷ Ninh vung tay lên:
– Thu!
Kỷ Ninh thu hết đống mảnh nhỏ rậm rạp vào pháp bảo động thiên, trong pháp bảo động thiên tâm thức của hắn không bị ảnh hưởng, mới có thể điều tra rõ ràng. Kỷ Ninh phát hiện có một vật kỳ lạ trong đống mảnh nhỏ nhìn như bình thường.
Kỷ Ninh lật tay lấy ra xem.
Một cái vảy màu trắng lam to cỡ bàn tay nằm trong tay Kỷ Ninh, lúc trước đống mảnh nhỏ pháp bảo nhiều màu khiến hắn không chú ý đến miếng vảy này.
Kỷ Ninh nhìn hoa văn, chắc là vảy mọc trên người dị thú nào đó:
– Vảy? Dấu răng? Cắn nát cả hỗn độn kỳ bảo? Không thể ở đây lâu, lấy báu vật rồi đi mau!
Kỷ Ninh không dám nghĩ nhiều, chạy nhanh đến góc khác, nhưng khi hắn nhìn phương xa, trong hang sâu hun hút có một luồng sáng đi ngược cuồng phong xám với tốc độ kinh người đang đến gần chỗ hắn.
Kỷ Ninh biến sắc mặt.
Trời ạ!
Dù bây giờ thực lực tăng nhiều, Kỷ Ninh có thể dùng tay leo lên nhưng thứ bay nhanh đến có thể ngược cuồng phong xám, trông tốc độ nhanh đến không tưởng.
Kỷ Ninh bỏ lại báu vật:
– Trốn!
Sáu cánh tay mạnh duỗi ra tăng vọt ngàn trượng leo nhanh lên trên.
– Báu… báu vật của ta.
Khi Kỷ Ninh thu cái vảy thì ra là của một con vật cái đầu như sư tử, có râu lấp lánh, người đầy vảy như cá, có cái đuôi dài, bốn chân to khỏe, người màu lam trắng đang ngồi sâu trong hang. Nó sinh ra đã sống trong cái hang vô tận này. Ở trong hang nó ngẫu nhiên phát hiện chút đao, kiếm, côn, chuy, các loại binh khí. Tất cả vô dụng với nó nhưng nó rất thích, vì đây là chiến lợi phẩm, vật cất chứa của nó. nó sẽ đặt chúng ở góc không có tố phong, còn lẫn vào vảy rơi khỏi người nó để chứng minh lãnh địa của mình.
Chương 867:
– Dám cướp báu vật của ta? Chết đi! Đúng vậy!
Nó nổi giận, hóa thành luồng sáng ngược tố phong chạy hướng khu vực mất trộm.
– Là quái vật gì vậy? có thể ngược gió trong Tố Phong Bách Lưu, không lẽ vảy này là của nó?
Kỷ Ninh chỉ liếc mắt một cái rồi cắm đầu chạy nhưng mơ hồ thấy thứ bay tới gần là dị thú toàn thân màu lam trắng, vảy hắn lấy cũng có màu này.
– Hơn nữa dấu răng trên những pháp bảo nát là của nó sao? Hỗn độn kỳ bảo khác còn đỡ, đều là thượng phẩm, cực phẩm, thứ bị cắn là hỗn độn kỳ bảo bình thường. Nhưng cắn nát cả hỗn độn kỳ bảo…
Kỷ Ninh hiểu rằng mình không đánh lại con quái vật này được.
Vù vù vù vù vù!
Sáu cánh tay Kỷ Ninh như ảo ảnh điên cuồng bấu bò lên trên, lúc trước hắn không bò gấp gáp vậy vì dọc đường leo xuống hết sức cẩn thận phòng ngừa có nguy hiểm. Giờ Kỷ Ninh bò xuống với tốc độ mau nhất, hắn như con tinh tinh to leo lên trên vạn dặm.
Vèo!
Nhưng luồng sáng lam trắng ngược cuồng phong xám đã đuổi tới nơi, tốc độ quá mau, Kỷ Ninh leo làm sao đấu lại đối phương biết bay?
– Chết tiệt, ta có được nhiều báu vật như thế không lẽ chết tại đây sao? Oan quá!
Kỷ Ninh ngoái đầu lại thấy quái vật vảy màu lam trắng toát ra hơi thở cực kỳ hung dữ đã đến gần.
Râu lóng lánh của quái vật vảy màu lam trắng đung đưa, mắt màu vàn sậm tràn đầy sát ý nhìn chăm chú.
Kỷ Ninh một tay bấu vách đá, đối diện quái vật vảy màu lam trắng.
Hai bên đối diện nhau.
Kỷ Ninh nói:
– Ta không muốn đối địch với ngươi.
Quái vật vảy màu lam trắng rống to:
– Chết!
Vèo một tiếng cái đuôi bỗng quất qua, cú quất quá nhanh làm Kỷ Ninh biến sắc mặt.
Kỷ Ninh liên tục vung năm cánh tay thi triển kiếm pháp, năm cái lỗ đen hiện ra muốn trừ bớt xung lực.
Bùm!
Xung lực cực kỳ đáng sợ làm thần thể của Kỷ Ninh run rẩy khảm vào vách đá sau lưng. Vách đá nứt ra cái khe, may mắn Kỷ Ninh mặc giáp y hỗn độn cực phẩm, thần thể vốn lợi hại cộng thêm có lực lượng sương khói hoa xanh bám vào người nên chịu đựng được. Nhưng lần này đánh nhau rồi Kỷ Ninh mới hiểu lực lượng của đối phương mạnh hơn mình.
Từ chín tầng cấm chế hợp nhất, có được không gian hoa xanh, Kỷ Ninh cho rằng về lực lượng, tốc độ của mình chắc ngang ngửa Thần Thế Giới hoặc ít ra gần bằng.
Nhưng quái vật trước mắt quất đuôi một cái đã hoàn toàn áp chế hắn.
Quái vật vảy màu lam trắng điên cuồng lao lên, móng vuốt bén tung bay:
– Chết!
Chết! Chết!
– Đi!
Kỷ Ninh như con nhện to leo nhanh trên vách đá, đôi khi sang trái có khi sang phải, đôi khi ngăn cản, đôi khi mượn mượn sức.
Xoẹt!
Móng vuốt xẹt qua rạch một cái khe trên vách đá.
Cái đuôi quất một cái vách đá chấn động, Kỷ Ninh hoàn toàn bị yếu thế.
– Ủa? Hình như quái vật này không quá mạnh.
Kỷ Ninh đấu hơn mười chiêu thì phản ứng lại:
– Nó chỉ có lực lượng mạnh chút, tốc độ mau chút, móng vuốt sắc bén chút, còn lại thì không có cảm ngộ gì về đạo. Có thân thể mạnh vậy mà chiến đấu rất vụng về.
Cũng nhờ lực lượng sương khói hoa xanh bám vào người Kỷ Ninh khiến thân thể hai bên cách biệt không lớn, nếu là lúc hắn mới bị hút vào hang, chưa hợp nhất chín tầng cấm chế mà gặp quái vật này thì dù cảnh giới cao mấy cũng sẽ bị cái đuôi quất chết.
Chỉ chém giết giây lát không gian hoa xanh trong người đã tiêu hao hết một giọt lực lượng hoa xanh, Kỷ Ninh bừng tỉnh:
– Không thể dây dưa với nó thêm nữa, thời gian lâu khi lực lượng sương khói hoa xanh bị tiêu hao hết là ta tiêu đời.
Kỷ Ninh quát:
– Ngươi không giết ta được!
Quái vật vảy màu lam trắng vẫn vô cùng điên cuồng:
– Ngươi chết đi!
Một cây chiến đao nằm trong tay Kỷ Ninh, là lúc trước hắn nhặt được Đạo Chi Thần Binh và luyện hóa. Bàn về uy năng thì chiến đao mạnh hơn thần kiếm Tử Quang Quỳnh chưa sửa lại.
Kỷ Ninh bùng nổ:
– Biến đi!
Kiếm có hai lưỡi.
Đao bọn họ một lưỡi.
Mũi chiến đao này cực kỳ sắc bén, có thể thi triển các chiêu thức như đâm, chặt, hất, nhưng so sánh thì chiến đao càng thích hợp thi triển chiêu thức cuồng bạo uy mãnh hơn.
– Thiên Băng thức!
Hai tay Kỷ Ninh cầm đao, thần lực, lực lượng sương khói hoa xanh hoàn toàn bùng nổ, đao giơ lên cao chém mạnh vào con quái vật vảy màu lam trắng trước mắt.
Thiên Băng thức là chiêu thức cuồng mãnh nhất, thức trong kiếm thuật thích hợp thi triển bằng chiến đao nhất. Khi tham ngộ Vô Danh kiếm thuật thức thứ hai qua nhiều năm thì Thiên Băng thức có sát ý càng dữ dội, chiêu này Kỷ Ninh từ trên cao theo chiều tố phong chém ra, đao quang nhanh đã vượt cực hạn thiên đạo, quái vật vảy màu lam trắng không thể tránh né được.
Quái vật vảy màu lam trắng cực kỳ tự tin vung móng vuốt bén ra:
– Grào!
Đao quang to lớn như trăng khuyết né móng vuốt chém vào mình vảy của quái vật.
Rầm!
Quái vật vảy màu lam trắng bay ngược ra sau, vảy văng ra, nó đụng vào cột đá vách vực bên cạnh. Vách đá rung rinh lại nứt mấy cái khe.
Bàn về uy thế mạnh mẽ, Kỷ Ninh nương nhờ vào thanh chiến đao bộc phát ra uy năng mạnh hơn quái vật vảy màu lam trắng một chút. Cũng tại con quái vật này quá vụng về, có thân thể mạnh hơn Thần Thế Giới chút mà phát huy ra thực lực chỉ đến ngưỡng cửa Thần Thế Giới, cảnh giới thấp hết sức. Hoặc nên nói đây không phải cảnh giới, đó chỉ là thủ đoạn công kích bản năng.
– Grừ!!!
Quái vật vảy màu lam trắng đụng vào vách đá phát ra tiếng gầm tức giận kèm dao động gió kỳ dị.
Vèo!
Thanh âm theo tố phong chớp mắt truyền đến khu vực khác.
Trong hang sâu hun hút phía xa, một con phong thú ngủ say trong tố phong chợt ngước đầu lên thì thào:
– Kẻ xâm nhập?
– Có kẻ xâm nhập?
– Phục sinh ra không lâu, còn rất yếu. Nhóc con trấn thủ vòng ngoài nhẹ nhàng nhất mà xin cầu cứu sao?
Các con phong thú đều nghe được thanh âm kia.
Hơi thở của chúng nó có mạnh có yếu, có một số phong thú lắc đầu thở dài.
Vù vù vù vù vù!
Chín con phong thú cách gần nhất hóa thành luồng sáng, chúng nó bay trong tố phong như cá lội trong nước. lúc trước Kỷ Ninh thấy quái vật vảy màu lam trắng ngược tố phong bay đi đã sợ đến chạy trốn, sau khi đánh nhau chợt nhận ra mình hoàn toàn có thể đối địch. Những con phong thú được sinh ra từ tố phong nên mới có thể bay tự nhiên trong gió.
Sau khi xem thành quả nhát đao, Kỷ Ninh dập tắt lòng chém giết:
– Thân thể này quá mạnh, chiến đao của ta chỉ làm nó rụng ít vảy?
Trong vùng đất nguy hiểm không thể tùy ý dùng lực lượng sương khói hoa xanh, nếu tiêu hao hết thì Kỷ Ninh cũng tiêu đời.
Chương 868:
– Đi!
Kỷ Ninh leo nhanh lên trên, chớp mắt đã lên hơn ngàn dặm.
Con quái vật vảy màu lam trắng tiếp tục truy sát:
– Trốn?
Kỷ Ninh bò lên trên, đôi khi ngăn cản quái vật, chợt phát hiện bên dưới có một luồng sáng bay lên:
– Đó là cái gì?
Kỷ Ninh sợ đứng tim:
– Lại một con nữa? Đi đi đi!
Kỷ Ninh thật sự sốt ruột, bốn tay điên cuồng leo, rảnh hai tay ngẫu nhiên chém con phong thú truy sát mình. Mỗi nhát chém tiêu hao nhiều lực lượng sương khói hoa xanh. Con phong thú thì chỉ bị chút vết thương nhẹ, vẫn truy sát cắn chết không nhã.
Vù vù vù vù vù!
Kỷ Ninh vọt lên cao:
– Cách lối ra bên trên còn mấy ngàn dặm, chờ ra ngoài sẽ không bị cuồng phong xám ảnh hưởng, tốc độ bay của ta dễ dàng vợt cực hạn thiên đạo, đối phó quái vật này sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Một luồng sáng đã đến gần:
– Một kẻ xâm nhập mà cũng không giải quyết được?
Phong thú ban đầu hét to:
– Giết hắn giúp ta!
Kỷ Ninh nghiến răng:
– Chết tiệt!
Vì Kỷ Ninh thấy sâu trong hang lại có một luồng sáng bay ra.
– Rốt cuộc có bao nhiêu con quái vật vậy?
Kỷ Ninh leo nhanh lên trên, rảnh hai bàn tay một cái cầm chiến đao thi triển kiếm chiêu vô cùng cuồng mãnh, tay còn lại nắm chặt tấm thẻ. Một nhuyễn kiếm nhô ra từ tấm thẻ, là món Đạo Chi Thần Binh khác Kỷ Ninh lấy được.
Trong phút chốc chiến đao thi triển kiếm chiêu cuồng mãnh, nhuyễn kiếm thì thi triển những kiếm chiêu quỷ dị tà dị như Vô Ảnh thức.
Bốn tay còn lại hùng hục bò nhanh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
– Giết!
Hai con phong thú điên cuồng vây công, Kỷ Ninh đấu với chúng nó vừa phải leo nhanh. Lúc này con phong thú thứ ba rượt tới.
– Cái… này… thì…
Kỷ Ninh đã đối mặt ba con phong thú vây công, làm hắn câm nín là thấy hai luồng sáng bắn ra từ sâu dưới đáy hang, một luồng sáng tốc độ rất nhanh, mau nhất trong năm con phong thú hắn đụng độ.
– Bị chúng nó vây quanh thì chết chắc!
Kỷ Ninh liều mạng ngăn cản, hắn sử dụng hai món Đạo Chi Thần Binh, còn lấy sức mượn sức khiến ba con phong thú ảnh hưởng nhau.
Kỷ Ninh đã nhìn thấy miệng hang phát sáng:
– Ngay bên trên! Lao ra!
Kỷ Ninh cũng thấy con phong thú thứ bốn bay nhanh nhất từ dưới vọt lên trên áp sát.
Bùm!
Kỷ Ninh cố ý hứng chịu một móng vuốt.
Vèo!
Mượn xung lực Kỷ Ninh vọt ra khỏi miệng hang.
– Grào!
– Phục, ngươi không giết được hắn còn liên lụy ta.
– Tại ngươi ngốc, một mình ta cũng khiến hắn không chịu nổi, ngươi đến ngược lại vô dụng.
– Hai ngươi câm mồm hết đi!
Con phong thú thứ bốn đến cuối cùng rống to:
– Ba đồ ngu im đi!
Ba con phong thú khác im thin thít.
Bốn con phong thú ở trong vực sâu ngước nhìn bên trên, mắt màu vàng sậm lóe tia tức giận và kiêng dè. Chúng nó không dám bay ra, di tích quá nguy hiểm, dù là chúng nó cũng chỉ sống thoải mái trong một khu vực ở Tố Phong Bách Lưu. Còn rất nhiều nơi là tuyệt địa đối với chúng nó.
Kỷ Ninh bay ra miệng hang né cuồng phong xám, đáp xuống đất, hắn ngạc nhiên nhìn miệng hang không đáy to lớn phía xa.
– Ủa? Không đi ra sao? Phù, coi như thoát một kiếp.
Kỷ Ninh bấu mặt đất, thấy đàn phong thú không đi ra thì thở phào, có rảnh rỗi nhìn xung quanh.
Kỷ Ninh chậm rãi đứng lên, giật mình nhìn canh giờ:
– A?
Trên bầu trời mênh mông có từng dòng khí màu xám, khí xam đan chéo nhau trên trời cao. Cái hang không đáy lúc trước Kỷ Ninh chạy ra cũng có một dòng khí xám. Kỷ Ninh chợt hiểu dòng khí xám thật ra là gió màu xám, lúc trước hắn và Ngục Kiếm Thần bị gió xám hút vào.
Kỷ Ninh cẩn thận quan sát bốn phía:
– lúc ta và Ngục Kiếm Thần đánh nhau không biết đụng vào cấm chế gì bị cuốn vào cuồng phong đó. Hơn nữa bầy phong thú không dám đi ra chứng minh bên ngoài cũng có chút nguy hiểm.
Đây là mảnh đất rộng lớn, trừ một số hang động to lớn ra còn thấy đất liền, sơn cốc, hồ nước.
Một mảnh yên bình.
Nhưng Kỷ Ninh cảm giác tim đập chân run, từ khi chín tầng cấm chế hợp nhất ngưng tụ thành ấn ký hoa xanh thì hắn cảm ứng căn nguyên vận mệnh rõ ràng hơn. Vận mệnh vài phàm nhân chỉ cần bị Kỷ Ninh liếc sơ là xem thấu, bây giờ hắn cảm nhận uy hiếp lớn trong vô hình, dường như đất đai, sơn cốc, hồ nước yên bình này toàn là mối nguy hiểm.
– Làm sao bây giờ?
Kỷ Ninh ngước đầu nhìn bầu trời lại ngó bốn phương tám hướng:
– Hướng nào đều có uy hiếp lớn, chỗ nào cũng nguy hiểm, trong hang thì một bầy phong thú. Thôi kệ nó, chọn đại một hướng rồi xem vận may vậy.
Kỷ Ninh ngẫm nghĩ sau đó dứt khoát quyết tâm, hai tay cầm chiến đao và kiếm mềm cẩn thận đi tới. Hướng nào cũng có uy hiếp lớn nên chọn đâu đều giống nhau.
Kỷ Ninh từ hoang nguyên đi tới bãi cỏ, vẫn luôn cảm giác uy hiếp chực chờ nhưng còn đang an toàn.
Kỷ Ninh tự an ủi mình:
– Không chừng ta cứ thế này đi ra ngoài. A, hồ nước thật đẹp.
Bãi cổ trước mặt hắn có hồ nước đẹp như giọt nước mắt của mỹ nhân tuyệt trần.
Kỷ Ninh chưa từng vơi bớt lòng cảnh giác, quanh hắn lơ lửng chư thiên tinh kim châu để trước tiên phát hiện chút nguy hiểm. Nhưng cách biệt cảnh giới thì có cảnh giác đến mấy cũng vô ích.
– Tốt nhất đừng có nguy hiểm gì trồi lên từ hồ nước.
Vèo!
Đột nhiên dao động bao bọc Kỷ Ninh, hắn cảm giác trước mắt cảnh tượng biến đổi.
Kỷ Ninh nhìn phía trước:
– Đây là?
Vẫn là hồ nước xinh đẹp nhưng bờ hồ có một trạch viện tĩnh lặng, trạch viện tỏa ra dao động mạnh mẽ, uy hiếp khiến Kỷ Ninh run rẩy.
– Sao có thể như vậy?
Kỷ Ninh cảm giác trạch viện mang đến uy hiếp đáng sợ, hắn muốn lùi ra xa chút, nhưng mặc cho hắn đi thế nào cũng không thể ra khỏi mảnh đất ba dặm quanh trạch viện, như thể không gian đã vặn vẹo.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
– Nếu vậy thì đi vào nhìn xem, chủ nhân xây trạch viện có thực lực vượt qua ta rất xa, nếu muốn giết ta thì có trốn cũng không thoát.
Không có đường lựa chọn, Kỷ Ninh chỉ có thể tiến lên, đẩy nhẹ, cửa viện mở ra.
Trong trạch viện có vườn hoa, bãi cỏ, rải rác các căn nhà. Một căn nhà trang nhã tỏa ra dao động cực kỳ cường đại, Kỷ Ninh bước đến gần.
Căn nhà trang nhã ba mặt có cửa sổ, một khung có cửa đóng, hai khung khác là rào chắn gỗ có thể thấy bên trong.
– A?
Kỷ Ninh lờ mờ thấy một bóng người ngồi xếp bằng, làm hắn thót tim. Kỷ Ninh vẫn đến trước cửa cái căn phòng trang nhã.
Một lão nhân mặc đạo bào màu vàng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tay cầm phất trần. Lão nhắm mắt ngồi trong nhà, bên cạnh đặt một tháp nhỏ chín tầng.
Đạo bào, phất trần, bồ đoàn, chín tầng tháp nhỏ tỏa ra dao động hơi thở vô cùng kinh người.
Chương 869:
Đặc biệt tháp nhỏ chín tầng có hơi thở mãnh liệt hơn xa tất cả báu vật Kỷ Ninh từng thấy, không thua gì thần kiếm Tử Quang Quỳnh.
Kỷ Ninh giật bắn người:
– Hơi thở của tháp nhỏ chín tầng này mạnh hơn thanh chiến đao gấp chục, trăm lần. Lúc thần kiếm Tử Quang Quỳnh không có chủ nhân cũng cho cảm giác này, không lẽ tháp nhỏ chín tầng là báu vật vượt qua Đạo Chi Thần Binh?
Kỷ Ninh không phải hồi còn ở tam giới, tầm mắt đã trống trải nhiều.
Hỗn độn kỳ bảo thường cho Tổ Thần Tổ Tiên dùng.
Đạo Chi Thần Binh là các đại năng Thế Giới cảnh sử dụng.
Vượt qua Đạo Chi Thần Binh giống như thần kiếm Tử Quang Quỳnh, tháp nhỏ này nếu lấy ra sẽ làm các đại năng Thế Giới cảnh điên cuồng.
Kỷ Ninh nhìn phát thèm:
– Đạo bào, phất trần, bồ đoàn của lão đều là Đạo Chi Thần Binh, hơi thở không thua gì chiến đao của ta.
Không nói cái khác, chỉ xem báu vật của lão nhân bày ra bên ngoài đủ khiến đám đại năng Thế Giới cảnh phát cuồng.
– Nhưng hình như lão nhân này đã chết?
Kỷ Ninh cảm giác lão nhân không có chút hơi thở sự sống, chỉ có thần thể phát tán uy áp.
– Thử xem.
Kỷ Ninh lùi thật xa rồi động ý niệm, một dây thừng tiên thiên linh bảo bay ra ngoài. Kỷ Ninh không dám tự tay thử, không chừng có cấm chế nguy hiểm gì. Kỷ Ninh điều khiển dây thừng tiên thiên linh bảo cuốn lấy tháp nhỏ chín tầng, chờ tháp nhỏ bí ẩn vào tay đã là rất đáng giá.
Các đại năng Thế Giới cảnh sẽ điên cuồng vì nó, lúc trước Bắc Hưu Thần Thế Giới có đồng bạn khác trong Thiên Thương cung hỗ trợ mới cướp báu vật vào tay được, giờ Kỷ Ninh dễ dàng kiếm bảo bối thật là siêu may mắn.
Phựt!
Khi dây thừng tiên thiên linh bảo đến gần lão nhân ba trượng bỗng có cơn gió nổi lên xung quanh lão, gió thổi qua dây thừng tiên thiên linh bảo, nửa khúc dây thừng thành bột phấn trong gió.
Giữa không trung hiện ra một hàng chữ, từng chữ lơ lửng tỏa sáng.
[Đạo hữu phá Tố Phong trận có thể được báu vật của ta.]
Kỷ Ninh vừa khao khát vừa giật mình xem.
Tố Phong trận?
Có liên quan gì đến Tố Phong Bách Lưu? Không lẽ lão nhân là người sáng tạo di tích cổ xưa? Nếu thật sự là người sáng tạo thì tại sao lão ở trong trạch viện này? Kỷ Ninh không quá tin tưởng.
Kỷ Ninh nhức đầu:
– Chết thì chết đi, còn để lại lại cấm chế trận pháp làm gì.
Giờ thực lực của Kỷ Ninh tăng nhiều, chỉ miễn cưỡng có thể phá đi tiên thiên linh bảo, muốn làm tiên thiên linh bảo hóa thành bột phấn trong chớp mắt thì hắn còn kém rất xa.
– Lại thử xem.
Kỷ Ninh động ý niệm, một cây búa lớn xuất hiện, trên búa có thần văn lấp lánh, là báu vật cực phẩm trong hỗn độn kỳ bảo.
– Hỗn độn kỳ bảo cực phẩm, ta không tin ngươi có thể phá được!
Kỷ Ninh điều động pháp lực khống chế búa lớn xé gió bay hướng lão nhân ngồi xếp bằng. Khi đến gần lão nhân ba trượng vẫn có cơn gió nổi lên, thổi vèo vèo vào lưỡi báu phát ra tiếng chát chúa.
Cây búa còn nguyên nhưng không thể tiến lên chút nào.
– Sao có thể như vậy?
Kỷ Ninh cảm giác lực lượng cực kỳ mạnh mẽ ngăn cản, hắn đã dốc hết sức nhưng không cách nào làm cây búa tiến lên được nữa.
Vèo!
Tháp nhỏ chín tầng đặt bên cạnh lão nhân ngồi xếp bằng chợt bắn ra một luồng khí biến thành đứa bé áo đen.
Đứa bé áo đen mất kiên nhẫn nói:
– Đừng thử nữa, ngươi không phải Thế Giới cảnh thì thử khỉ gì?
Kỷ Ninh kinh ngạc kêu lên:
– Ngươi…?
Đứa bé áo đen liếc xác lão nhân cạnh mình, nói:
– Linh của pháp bảo, chưa thấy sao? Ngươi đừng thèm báu vật của lão già này, dù có thể phá mở Tố Phong trận cũng phải lập ra lời thề bản mệnh mà lão đã định trước, hứa hẹn hoàn thành nguyện vọng rồi ngươi mới được đến những báu vật này. Muốn phá trận pháp e rằng đến cảnh giới Thần Thế Giới viên mãn mới có hy vọng.
Kỷ Ninh nghi hoặc hỏi:
– Cảnh giới Thần Thế Giới viên mãn mới có hy vọng?
Đứa bé áo đen bĩu môi nói:
– Lão ta là Thần Thế Giới viên mãn, nhưng là phó tòng của Tố Phong Đạo Quân. Tố Phong Đạo Quân ban cho lão chút báu vật, ví dụ như Tố Phong trận chính là Tố Phong Đạo Quân ban cho lão. Tuy không có người chủ trì nhưng rất khó phá trận này.
Kỷ Ninh nhẹ gật đầu, hắn nhìn ra được Thần Thế Giới đã chết để lại hàng chữ ‘đạo hữu phá Tố Phong trận’, người được tán tụng là ‘hữu’ hiển nhiên có tài phá trận không thua gì lão.
Đứa bé áo đen lắc đầu khẽ thở dài:
– Ài, Tố Phong Đạo Quân đã chết, các phó tòng đều chôn cùng, mà chôn cùng thì thôi đi, lão gìa này không cam lòng hại ta cũng bị nhốt trong này. Như ta đây đường đường là pháp bảo có căn nguyên mà bị nhốt trong năm tháng dài dặc thật là lãng phí.
Pháp bảo có căn nguyên?
A, thần kiếm Tử Quang Quỳnh của hắn cũng có căn nguyên, thân kiếm bị tổn hại nặng vậy mà căn nguyên bên trong còn trọn vẹn.
Kỷ Ninh hỏi:
– Ngươi không muốn đi ra ngoài?
Đứa bé áo đen liếc Kỷ Ninh:
– Đương nhiên muốn, kẹt ở đây chán chết.
Kỷ Ninh lại hỏi:
– Trừ phá Tố Phong trận lập lời thề bản mệnh ra còn cách khác mang ngươi đi không? Hãy nói cho ta biết, ta sẽ tìm hết mọi cách làm được.
Đứa bé áo đen nói:
– Có.
Mắt Kỷ Ninh sáng rực:
– Cách gì?
Đứa bé áo đen đáp:
– Chờ ngày ngươi thành Đạo Quân.
Kỷ Ninh nghẹn họng. Nguyên Đại Mạc Vực Kỷ Ninh chỉ biết một Đạo Quân là Đại Mạc Đạo Quân, có lẽ còn một, hai vị khác ẩn cư nhưng cách hắn quá xa. Nếu tương lai thành Đạo Quân thì muốn có báu vật đẳng cấp thế này không khó khăn gì. Không thấy Tố Phong Đạo Quân đã chết ban một báu vật như thế cho phó tòng Thần Thế Giới dưới trướng sao? Suy ra là biết báu vật của Đạo Quân nhiều thế nào.
Kỷ Ninh tò mò hỏi:
– Tố Phong Đạo Quân có bao nhiêu phó tòng?
Đứa bé áo đen đắc ý nói:
– Tiểu tử còn chưa là Thế Giới cảnh, để ta kể cho ngươi mở rộng tầm mắt đi.
Mắt Kỷ Ninh sáng lấp lánh ậm ừ:
– Ừ ừ!
Đứa bé áo đen kinh thán:
– Mặc dù tính tình Tố Phong Đạo Quân hơi quái dị nhưng là đại năng giả thật sự ghê gớm. Tố Phong Đạo Quân ngao du hỗn độn vô tận, đi qua từng mảng lớn cương vực, Thế Giới cảnh bị nô dịch trực tiếp hơn năm trăm người, trên trăm Thế Giới cảnh cam lòng đi theo. Tố Phong Đạo Quân còn có một người đi theo đẳng cấp Đạo Quân.
Kỷ Ninh giật mình kêu lên:
– Cái gì?
Đứa bé áo đen đắc ý nói:
– Lợi hại đúng không? Tố Phong Đạo Quân giáng lâm cương vực nào là chủ nhân cương vực đó khách sáo nghênh đón chiêu đãi. Đáng tiếc, nghe nói Tố Phong Đạo Quân thất bại vào phút cuối trăm dòng hợp đạo. Trước khi chết Tố Phong Đạo Quân đuổi đi đại đệ tử chưa thành Đạo Quân và một số đệ tử, người đi theo khác. Sau đó Tố Phong Đạo Quân dẫn theo một số Thế Giới cảnh bị nô dịch, một số người đi theo bị y liên lụy mang hết đến chỗ này.
Chương 870:
– Nghe Tố Phong Đạo Quân nói nơi này là quê hương của y, nơi y rời đi lâu thật lâu về trước. Phiêu bạt ở bên ngoài, đến lúc chết chỉ muốn chết ở quê nhà. Nhưng thế giới hỗn độn quê hương của Tố Phong Đạo Quân đã sớm biến mất, từ vị trí quê hương ban đầu y sáng tạo Tố Phong thế giới hỗn độn, sau đó tạo dựng di tích động phủ, nghe nói để lại đạo cả đời y ngộ ra cho đời sau, xong Tố Phong Đạo Quân đã chết.
Đứa bé áo đen chỉ lão nhân ngồi khoanh chân bên cạnh:
– Ngươi nhìn xem, đám phó tòng xui xẻo cũng chôn cùng.
Kỷ Ninh líu lưỡi:
– Hơn năm trăm Thế Giới cảnh chôn cùng?
Đứa bé áo đen gật đầu nói:
– Ừm! Đạo Quân là vậy đấy. Tố Phong Đạo Quân thế là đã bình tĩnh, số ít Đạo Quân điên cuồng khi chết sẽ làm nguyên cương vực chôn cùng, hoặc điên cuồng giết chóc, chết trong khi tàn sát.
Kỷ Ninh nghe mà líu lưỡi.
Nguyên cực vực chôn cùng? Còn tiếp tục giết chóc?
Kẻ điên.
Lực lượng càng mạnh thì khi điên cuồng càng đáng sợ, xem ra tính cách của Tố Phong Đạo Quân đã tốt lắm rồi.
Kỷ Ninh kinh thán:
– Tức là trong di tích này có hơn năm trăm Chân Tiên đã chết?
Đứa bé áo đen đáp:
– Một vị Sinh Tử Đạo Quân, hơn năm trăm Thế Giới cảnh, thật nhiều Tổ Thần Tổ Tiên chôn cùng. Năm dài tháng rộng tu hành giả chết trong di tích để lại báu vật cũng nhiều, nên đây đúng là kho báu lớn, phải xem ngươi có bản lĩnh lấy đi không.
Đứa bé áo đen cảm khái:
– Ngươi thế này là may mắn rồi, có thể tìm đến đây. Vì gió vô hình biến đổi vô thường, bố cục trong động phủ của Tố Phong Đạo Quân luôn biến đổi. Ngươi tìm được chỗ này ít nhất có hy vọng ra ngoài.
Kỷ Ninh mừng rỡ lặp lại:
– Có hy vọng ra ngoài?
Đứa bé áo đen nói:
– Ừ, trong đình viện có một cái đình, ngươi vào trong đình nó sẽ dời ngươi ra ngoại vực, bên ngoài an toàn hơn nhiều. Được rồi, đi mau, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn rời đi. Lần này ngươi có thể tìm đến trạch viện nhưng lần sau không may mắn như thế.
Đứa bé áo đen nói xong vèo một tiếng chui vào tháp nhỏ chín tầng.
Kỷ Ninh nhìn lão nhân mặc đạo bào màu vàng ngồi xếp bằng, lắc đầu thở dài. Lão già là cảnh giới Thần Thế Giới viên mãn, có lẽ không thua gì Bắc Hưu Thần Thế Giới hay mạnh hơn nữa, nhưng vận mệnh cuối cùng là chôn cùng.
Tố Phong Đạo Quân đã trục xuất đệ tử, một số người đi theo mình, còn một số người đi theo, phó tòng thì chôn cùng. Có vẻ Tố Phong Đạo Quân không quá yêu thích đám người bị bắt chôn cùng, như các đệ tử bị đuổi đi chứ không chôn theo.
– Báu vật ngay trước mắt mà không lấy được, đi vậy.
Kỷ Ninh biết cơ duyên vốn huyền diệu, không thể cưỡng cầu. Nếu hắn thật sự may mắn, phát hiện xác Thần Thế Giới sẽ không có trận pháp cấm chế, nhẹ nhàng mang đi báu vật. Kỷ Ninh đã khá may, tuy không lấy được báu vật nhưng ít ra biết cách an toàn ra ngoài.
Kỷ Ninh rời khỏi phòng ở, ngoái đầu nhìn lão nhân mặc đạo bào màu vàng ngồi xếp bằng trong phòng, sau đó đi dạo trong trạch viện. Trong trạch viện có ba cái đình, hắn không vội vàng đi vào mà xem xét căn phòng khác.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
– Không chừng có báu vật gì để lại thì sao?
Kỷ Ninh đứng trong một căn phòng, phát hiện một món đồ:
– A?
Đây là một thư phòng, một cây bút lông ném trên bàn, tờ giấy màu vàng trải trên bàn, mấy tờ rơi rụng dưới đất.
[Hận, hận hận]
[Hận lúc trước đi theo lão tặc.]
[Hận lão tặc bất công kết thúc việc.]
[Ngươi nên thân chết đạo tiêu!]
Tờ giấy tràn ngập chữ chất chứa nỗi hận. Mới đầu đám phó tòng không hiểu, về sau Tố Phong Đạo Quân hạ cấm chế chân linh bọn họ mới biết sẽ hồn phi phách tán. Đám phó tòng, nô dịch không còn e sợ nữa, bọn họ viết ra giấy trút hết nỗi hận.
Tiếc rằng khi đó Tố Phong Đạo Quân đã yên tĩnh chờ chết, không quan tâm đám kiến mắng chửi.
Khoảnh khắc Tố Phong Đạo Quân chết, cấm chế chân linh trong đám nô lệ, phó tòng bị xúc phát, tất cả chết vì mất chân linh.
Kỷ Ninh kinh ngạc nói:
– Xem ra Thần Thế Giới đã chết bình thường thích viết chữ, cây bút là một Đạo Chi Thần Binh.
Lần đầu Kỷ Ninh được thấy Đạo Chi Thần Binh hình dạng bút lông, hắn vội cầm lên, dễ dàng luyện hóa.
Cây bút lông này đầu bút có thể biến ra vô số tơ trắng trói kẻ địch, hoặc ngưng tụ thành cái chùy, vừa cương vừa nhu được, đúng là thần binh lợi hại. Thần Thế Giới đã chết thì thói quen dùng nó viết chữ.
– Xem chỗ khác thử, không chừng còn bảo bối gì.
Kỷ Ninh dò xét các căn phòng khác nhưng không tìm thấy báu vật gì nữa, tâm tình của hắn vẫn rất tốt. Vì thăm dò vô tình được cây bút lông, một món Đạo Chi Thần Binh đủ làm đám Tổ Thần Tổ Tiên bọn họ liều mạng.
Kỷ Ninh không do dự nữa, lập tức đi hướng cái đình:
– Đi!
Ba cái đình, Kỷ Ninh dùng pháp lực điều khiển hoa cỏ thử nghiệm. Thử đến cái đình thứ hai, một gốc hoa cỏ vừa vào trong đình vèo một tiếng đã bị dời đi.
– Là nó rồi, đúng là dời đi nhưng không biết là đến chỗ an toàn hay tuyệt địa.
Kỷ Ninh cảm ứng được dao động không gian na di:
– Nhưng ít ra có hy vọng ra ngoài, đi!
Kỷ Ninh cất bước vào trong đình.
Kỷ Ninh vừa vào đình vèo một tiếng đã biến mất.
Kỷ Ninh xuất hiện giữa không trung.
Kỷ Ninh nhìn xuống, lộ vẻ mặt vui mừng:
– Đây là… khu vực nguy hiểm?
Lúc trước Kỷ Ninh lang thang trong khu vực nguy hiểm hơn một năm, sau đó đánh nhau với Ngục Kiếm Thần mới bị cuốn vào Tố Phong Bách Lưu, giờ trở lại khu vực nguy hiểm. Kỷ Ninh biết so với bên trong khắp nơi là hiểm cảnh thì đầm lầy hay khu vực nguy hiểm này đều rất an toàn, Tổ Thần Tổ Tiên có thể thoải mái lang bạt.
Lòng Kỷ Ninh tràn đầy vui sướng:
– Mang nhiều báu vật như thế ít ra sống sót trở lại, nếu chết ở bên trong thì lấy bảo bối uổng công.
Kỷ Ninh chợt nhìn phía xa:
– Hửm?
Thị lực của Kỷ Ninh rất lợi hại, đặc biệt luôn giữ lực lượng sương khói hoa xanh bám vào người cho hắn mắt thường có thể quan sát khu vực xa hơn. Kỷ Ninh thấy sơn mạch xa xôi liên miên có một chiếc thuyền đang bay từ từ. Thuyền thu nhỏ chỉ hơn mười trượng bay sát sơn mạch.
Kỷ Ninh thấy thuyền lớn liền nhận ra ngay:
– Thiên Nam Tổ Thần?
Kỷ Ninh lẩm bẩm:
– Ngươi và ta đúng là có duyên.
Vèo!
Kỷ Ninh điều khiển chư thiên tinh kim châu vòng quanh mình sau đó nhanh chóng đến gần chiếc thuyền.
Nhân quả thật là huyền diệu.
Kỷ Ninh thăm dò đến gần thuyền lớn, thầm cảm khái. Lúc Kỷ Ninh mới vào di tích cổ, Thiên Nam Tổ Thần đã ỷ thế hiếp người muốn giết hắn cướp bảo bối. Kỷ Ninh không có gì để nói, vì đã bước vào thế giới tu hành giả thì phải tuân theo một số quy tắc ngầm. Chém giết trong di tích cổ rất thường thấy, nếu thật sự bị giết Kỷ Ninh chỉ có thể oán tài nghệ không bằng người.