Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 125 [Chương 765 đến 769]
❮ sautiếp ❯Chương 765:
Kỷ Ninh đột nhiên ra trận pháp đâm một kiếm, một màn này để cho sáu Đại Chân thần lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.
Keng!
Một tiếng nổ vang.
Mũi kiếm của Kỷ Ninh như đập lấy cái gì, xảy ra va chạm vô cùng kịch liệt, để không gian chung quanh tạo nên gợn sóng.
– Tới đây.
Kiếm pháp của Kỷ Ninh xoay chuyển, như hắc động, sinh ra hấp lực kinh người, quấn chặt lấy kỳ vật vô hình.
Kiếm quang triền miên, hoàn toàn quấn lấy kỳ vật vô hình, kỳ vật kia rút cuộc hiện ra bộ dáng, chỉ thấy ở trong kiếm quang của Kỷ Ninh hiện ra một kỳ vật như sừng trâu, toàn thân màu đen, mơ hồ có đường vân màu tím, một đầu bén nhọn, một đầu như tù và.
– Hả?
Kỷ Ninh thò tay bắt lấy kỳ vật này.
– Khải Tuyền Trầm Thạch?
Kỷ Ninh thầm nghĩ, ở trong Hỗn Độn lưu lạc, đương nhiên phải quen thuộc đại lượng kỳ vật, trong ghi chép Bắc Hưu Thế Giới Thần truyền lại, Kỷ Ninh liếc nhận ra kỳ vật này.
– Dĩ nhiên là Khải Tuyền Trầm Thạch, đây chính là tài liệu luyện khí trân quý, bất quá ở Tam Giới, không ai có thể luyện hóa nó.
Khải Tuyền Trầm Thạch, vô cùng cứng cỏi, không có trải qua bất luận cái gì rèn luyện, đơn thuần cứng cỏi có thể so sánh với Hỗn Độn kỳ bảo.
Đây là tài liệu luyện khí cực kỳ trân quý.
– Tương lai ta đi Hỗn Độn vô tận, tìm Thiên Thương Cung. Có lẽ nó còn hữu dụng.
Kỷ Ninh phất tay, thu kỳ vật này vào Động Thiên Pháp bảo.
Kỷ Ninh quay đầu, lại chứng kiến sáu gã Chân Thần đang có chút không rõ, Hi Hoàng càng muốn nói điều gì, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
– Kỷ Ninh.
Khoa Phụ nói.
– Ngươi là Kiếm Lực tầng thứ năm?
– Ân.
Kỷ Ninh gật đầu.
– Vì sao lúc trước một mực không nói.
Khoa Phụ nói.
– Lúc trước không có gặp được nguy hiểm gì, Khoa Phụ ngươi có thể đơn giản giải quyết, nên một mực không cần ta ra tay.
Kỷ Ninh cười nói.
Bên cạnh Hình Thiên cũng nói:
– Kỷ Ninh, ngươi đã có thể nhìn thấu Địa Minh Sơn ảo cảnh?
Nhìn thấu ảo cảnh, mới có thể đi ra ngoài.
– Ân.
Kỷ Ninh gật đầu.
Lục Ngô, Phong Cơ cũng tâm thần buông lỏng, tuy làm tốt chuẩn bị tử vong, nhưng có thể sống đương nhiên tốt nhất.
– Đi theo ta.
Kỷ Ninh nói.
– Theo Kỷ Ninh.
Khoa Phụ nói.
– Nghe Kỷ Ninh a.
– Ân.
Sáu vị Chân Thần liền đi theo Kỷ Ninh, Kỷ Ninh một tay cầm kiếm đi lại.
– Lại một cái.
Kỷ Ninh chém ra một kiếm, kiếm pháp mờ ảo, lập tức va chạm kỳ vật vô hình tập kích đến, chỉ thấy kiếm pháp của Kỷ Ninh lập tức hóa thành hắc động, quấn chặt lấy kỳ vật vô hình kia.
– Cái Địa Minh Sơn này, hẳn là Khải Tuyền Cảnh a.
Kỷ Ninh đưa tay bắt được một cây Khải Tuyền Trầm Thạch, quan sát liền thu vào Động Thiên Pháp bảo.
– Chỉ sợ phóng nhãn Tam Giới, không có mấy cái hiểu rõ Địa Minh Sơn này hơn ta.
Ở trong Hỗn Độn vô tận, nguy hiểm vô cùng vô tận, Bắc Hưu Thế Giới Thần cũng ghi lại rất nhiều, ngao du ở trong Hỗn Độn, nếu như ngây ngốc đi một ít tuyệt địa, vậy thì thật là tự mình muốn chết, ai cũng không có cách nào cứu được.
Khải Tuyền Cảnh, chẳng qua là một trong các hiểm cảnh Bắc Hưu Thế Giới Thần ghi lại mà thôi.
Kỷ Ninh căn cứ rất nhiều tình huống suy diễn, liền xác định, Địa Minh Sơn chính là một loại Khải Tuyền Cảnh.
– Kỷ Ninh, chúng ta cần bao lâu mới có thể đi ra ngoài?
Ánh mắt Hi Hoàng nhìn Kỷ Ninh đã bất đồng, Kiếm Lực tầng thứ năm, vượt qua Thiên Đạo cực hạn, chỉ cần hai thứ này, Kỷ Ninh đã tiếp cận lĩnh tụ! Thậm chí đơn thuần tiến công, so với Khoa Phụ còn đáng sợ hơn!
– Yên tâm.
Kỷ Ninh nói.
– Địa Minh Sơn hầu như tự thành thế giới, nếu như không nhìn trộm ra chân thật, là căn bản không có cách nào đi ra. Kỳ thật cái gọi là nhìn trộm chân thật, không phải là chính thức chứng kiến tình cảnh chân thật, coi như là ta, cũng chỉ có thể miễn cưỡng cảm ứng phát hiện những kỳ vật kia công kích, xuyên thấu qua kỳ vật, phán đoán một ít phương vị.
– Xuyên thấu qua kỳ vật phán đoán phương vị?
Phong Cơ, Khổng Tú, Lục Ngô… nghi hoặc.
– Ân.
Kỷ Ninh gật đầu.
– Cái kỳ vật kia tập kích chúng ta, là Địa Minh Sơn nuôi dưỡng, là từ chỗ sâu trong Địa Minh Sơn phát ra, uy lực kinh người.
Kỷ Ninh nói.
– Chúng ta cách hạch tâm của Địa Minh Sơn càng gần, uy năng của kỳ vật kia càng mạnh. Chúng ta cách càng xa… uy năng sẽ càng nhỏ.
– Ta nghe Tam Thanh Đạo Nhân từng nói qua.
Hi Hoàng gật đầu.
– Bất quá đây chỉ là phương hướng bình thường nhất, hơn nữa Địa Minh Sơn nguy hiểm, không đơn thuần là kỳ vật vô hình.
– Đúng… Nghe nói còn có hấp lực vô cùng kinh người, sẽ thu cả Đại Năng Giả vào.
Khổng Tú nói.
Kỷ Ninh gật đầu:
– Đúng là như thế.
Khải Tuyền Cảnh, bình thường phần lớn thời gian là phun trào, thế nhưng cũng có thôn phệ! Mỗi một lần thôn phệ, khoảng cách càng gần, lực thôn phệ càng lớn, một khi bị thôn phệ vào… Tổ Thần Tổ Tiên cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trừ khi một ít thủ đoạn cực kỳ cao, mới có thể còn sống đi ra. Nếu như có thể tiến vào ở chỗ sâu bình yên sống sót, có thể đạt được đại lượng Khải Tuyền Trầm Thạch, đây là trải qua lần lượt phun trào, thôn phệ ma luyện, rèn luyện ra tài liệu luyện khí trân quý.
Bị phun trào ra tập kích đám người Kỷ Ninh, chẳng qua là số ít Khải Tuyền Trầm Thạch ẩn chứa ở chỗ sâu trong Địa Minh Sơn.
– Cho nên chúng ta phải đi nhanh lên, bây giờ là phun trào, đợi thôn phệ đến, vậy thì nguy hiểm hơn rồi.
Kỷ Ninh đã tính trước, hơn nữa Địa Minh Sơn cũng chỉ ở hạch tâm mới có uy hiếp, khu vực bình thường căn bản uy hiếp không được hắn, dù sao thực lực của hắn đã là lĩnh tụ rồi.
Kỷ Ninh đi vô cùng nhanh, bỗng nhiên bọn hắn cảm giác hai mắt tỏa sáng, từ trong rừng rậm ảo cảnh, biến thành dãy núi mênh mông không ngớt, nơi xa dãy núi vẫn còn sụp đổ, mơ hồ nhìn đến Tam đại thân ảnh phát ra kim quang vô tận, đang điên cuồng vung vẩy Phật chưởng, mỗi một chưởng đều như hủy thiên diệt địa, hủy diệt lấy dãy núi.
– Là Như Lai.
Khoa Phụ đại hỉ nói.
– Như Lai.
Hình Thiên càng cao giọng hô.
Kỷ Ninh cũng cười:
– Đi ra.
– Cái này là Như Lai pháp thân sao?
Kỷ Ninh nhìn Tam đại pháp thân của Như Lai, đặc biệt là bản thể Thích Già Ma Ni trong đó.
– Chẳng qua là Chân Thần, Tổ Tiên tam đẳng, nhưng đạo ngộ lại cao như vậy, có thể phát huy ra thực lực Tổ Thần a.
Nơi xa Phật Tổ Như Lai cũng phát hiện bảy thân ảnh nhỏ bé.
– Thiện tai.
Như Lai rút cuộc nở nụ cười, hai đại pháp thân khác cũng dung nhập vào bản thể. Lúc này ba vị Phật Tổ khác ở phía sau cũng bay tới.
Chương 766:
Bốn vị Phật Tổ bay tới, đám người Khoa Phụ, Kỷ Ninh cũng đằng vân giá vũ nghênh đón.
– Chính các ngươi ngược lại đi ra được a.
Như Lai cười.
– Không biết đi ra như thế nào?
– Là Bắc Minh.
Khổng Tú mở miệng nói.
– Bắc Minh?
Như Lai nhìn về phía Kỷ Ninh, kinh ngạc nhìn xem.
Khoa Phụ nói:
– Đúng, thực lực của Kỷ Ninh rất lợi hại, ta sợ cũng không nhất định là đối thủ của hắn. Năm đó Tam Thanh bị vây ở bên trong hơn ba nghìn năm, Kỷ Ninh lại trong giây lát liền mang bọn ta đi ra, ha ha ha ha, lão đạo Tam Thanh kia mà biết, không biết sắc mặt sẽ biến thành cái dạng gì.
Mà lúc này, Khổng Tú cũng đem hết thảy phát sinh nơi đây, nói cho trận doanh Nữ Oa đang lo lắng kia.
Tam Giới, trong Vạn Tộc điện.
Khổng Tú đang nói ra chi tiết:
– Chúng ta bị vây ở trong Địa Minh Sơn, Lục Ngô, Phong Cơ trọng thương, mắt thấy chúng ta sắp nhịn không được… Là Bắc Minh, Bắc Minh đạo hữu trước đó một mực ở trong trận cẩn thận quan sát, rốt cục xuyên thấu qua ảo cảnh nhìn đến chân thật của Địa Minh Sơn. Vì vậy hắn đi ra trận pháp, ra tay ngăn cản một ít tập kích vô hình của Địa Minh Sơn, mang bọn ta bình yên đi ra Địa Minh Sơn.
– Ngăn trở tập kích?
Lôi Thần Thiên Tôn hỏi.
– Khổng Tú, trước ngươi cũng đã nói, Địa Minh Sơn tập kích uy lực cực kỳ lớn, Hi Hoàng Đạo Tổ mượn nhờ trận pháp mới miễn cưỡng ngăn lại, thậm chí còn bị thương. Kỷ Ninh này hắn đi ra trận pháp, ngăn trở tập kích?
– Đúng.
Khổng Tú gật đầu, con mắt lóe sáng, mỉm cười.
– Bắc Minh đạo hữu chính là nhân vật tuyệt thế từ Bàn Cổ Khai Thiên cho tới bây giờ, hôm nay Kiếm Lực của hắn đã đạt đến tầng thứ năm.
– Đạt tới tầng thứ năm?
Lôi Thần khó có thể tin.
– Làm sao có thể?
Toàn bộ đại điện đều bạo động.
Kiếm Lực tầng thứ năm?
Từng Kiếm Lực tầng thứ năm, đều là tồn tại nhất đẳng trong Đại Năng Giả, như Kỷ Ninh lại biết Ngũ Bảo Kiếm Thuật, vậy thì càng thêm đáng sợ.
– Thật sự?
– Hắn tu luyện mới chưa đủ ngàn năm a.
Các Đại Năng Giả thấp giọng nghị luận.
Phật Tổ Như Lai thì mở miệng:
– Đúng là như thế.
Lôi Thần Thiên Tôn càng sững sờ, rốt cuộc nói không ra lời.
– Ha ha ha…
Bồ Đề Đạo Tổ nở nụ cười.
Một bên Tam Thanh đạo nhân cười nói:
– Bồ Đề, ngươi sớm biết như vậy rồi hả?
Bồ Đề đắc ý vuốt râu.
– Sư đệ thật thiên tài.
Hậu Nghệ cũng cười.
– Cuộc chiến cuối cùng nhất, lại nhiều một viên Đại tướng.
Phía dưới trong lòng Lôi Thần Thiên Tôn cực kỳ phức tạp, hắn vốn là thế hệ cao ngạo, đối với Kỷ Ninh lúc trước hắn căn bản không có để vào mắt. Mà ở trong Trục Lộc Đại Thế Giới, Kỷ Ninh biểu hiện đã để cho Lôi Thần Thiên Tôn không biết tư vị, nhưng khi đó hắn còn tự an ủi mình, tiểu tử Kỷ Ninh kia dựa vào là trận pháp, dựa vào là Vạn Vật Sứ Giả, thực lực chính thức của bản thân còn kém xa.
Nhưng bây giờ Kiếm Lực tầng thứ năm, siêu việt Thiên Đạo cực hạn, khiến cho Kỷ Ninh đã không thể tranh luận là Tam Giới đệ nhất Kiếm Tiên!
– Bồ Đề.
Lôi Thần Thiên Tôn mở miệng nói.
– Chúc mừng.
Bồ Đề nhìn Lôi Thần cười nói:
– Lão đạo ta thích thừa nước đục thả câu, Lôi Thần ngươi không tức giận là tốt rồi.
– Ở đâu sinh khí, trận doanh Nữ Oa ta có thể nhiều một viên Đại tướng, ta vui vẻ còn không kịp.
Lôi Thần Thiên Tôn cũng nói.
Bồ Đề gật đầu.
Tuy Lôi Thần này quật cường cao ngạo, thế nhưng đối với trận doanh Nữ Oa là cực kỳ trung thành, ngược lại là hảo hữu của hắn Nguyên Lão Nhân, thực lực cũng mạnh hơn Lôi Thần nhiều, nhưng hôm nay như cũ ở giữa hai đại trận doanh lắc lư, đến nay không có chính thức gia nhập trận doanh Nữ Oa.
– Lão hữu, thực không muốn cùng ngươi phân sinh tử a.
Bồ Đề Tâm nói thầm.
…
Trên một viên tinh thần rách rưới, hôm nay lại có hai vị đại năng xuất hiện.
Trước nhà tranh.
Có một lão giả mũi đỏ đang khoanh chân ngồi, trước mặt là một cái bàn, đối diện hắn chính là Bồ Đề hóa thân.
– Chúc mừng, đồ đệ của ngươi vậy mà đạt tới Kiếm Lực tầng thứ năm.
Lão giả mũi đỏ than thở.
– Đáng tiếc đáng tiếc, lúc trước ta nhìn ra tiềm lực của Kỷ Ninh cực kỳ cao, ta muốn thu hắn làm đồ đệ, đáng tiếc ngươi không đáp ứng.
– Ta lúc ấy cũng không phải không đáp ứng.
Bồ Đề lão tổ nói.
– Lúc ấy ta nói, chỉ cần ngươi gia nhập bên chúng ta, ngươi có thể lập tức thu Kỷ Ninh làm đồ đệ. Nhưng ngươi không đáp ứng.
– Hiện tại ta cũng không cách nào đáp ứng.
Nguyên Lão Nhân lắc đầu.
– Hừ.
Bồ Đề cười lạnh.
– Chúng ta cùng Vô Gian Môn đấu đến bây giờ, có lẽ ngươi cũng đã nhìn ra, hai bên căn bản không có cách nào hòa bình ở chung. Ngươi đến lúc này lại vẫn lắc lư! Trước đó ngươi nói những lời đường hoàng kia, nói cái gì không muốn nhìn các lão huynh đệ chém giết, nhưng bây giờ ngươi làm như vậy, lại để cho càng nhiều lão hữu chết đi! Những lời kia của ngươi, toàn bộ đều là một cái rắm!
– Đúng.
Nguyên Lão Nhân gật đầu, ánh mắt mờ ảo.
– Ta thừa nhận, những lời kia của ta chỉ là vì mặt mũi, đều là nói dối.
Bồ Đề chỉ nhìn hắn.
Lòng hắn đau nhức.
Lúc trước cùng nhau từ trong Hỗn Độn đi ra, tỉnh tỉnh mê mê, bọn hắn lẫn nhau đùm bọc, lẫn nhau luận đạo, cộng đồng ở trên đường tu luyện tiến lên. Cảm tình sâu đậm, tựa như huynh đệ sinh tử. Có chút lão hữu ở Thượng Cổ hỗn chiến chết đi, có chút thì ở Thượng Cổ phá diệt đại chiến chết đi, như đám người Tam Thọ đều là chết ở trận đại chiến ấy.
Còn sống đã không nhiều lắm rồi, nhưng vị lão hữu Nguyên Lão Nhân trước mắt này vậy mà ở thời khắc mấu chốt nhất, lại không cùng bọn hắn đứng chung một chỗ.
– Rốt cục thừa nhận.
Bồ Đề lạnh như băng nói.
– Đúng vậy.
Nguyên Lão Nhân lắc đầu.
– Từ khi Thượng Cổ gặp được một ít Hỗn Độn dị tộc xâm lấn, chém giết chút ít Hỗn Độn dị tộc, đạt được một ít pháp môn của bọn hắn, đạt được ghi chép của bọn hắn đối với Hỗn Độn vô tận. Ta khi đó liền minh bạch… chỗ của chúng ta, gần kề chỉ là Hỗn Độn thế giới. Ở trong Hỗn Độn vô tận có Thiên Địa càng thêm rộng lớn, ta lúc ấy, trong nội tâm liền khát vọng đi xa hơn, nhìn xa hơn.
– Chúng ta những Chân Thần ở trong Hỗn Độn thai nghén này, gần kề chỉ là chút ít thổ dân mà thôi, chúng ta tính toán đại năng gì, chúng ta chỉ là ỷ vào xuất thân mới có thực lực như vậy.
Nguyên Lão Nhân lắc đầu.
Chương 767:
– Ở trong Hỗn Độn vô tận, một ít Thế Giới Thần, Hỗn Độn Tiên Nhân mới thực sự là đại năng, bọn hắn có thể đơn giản hủy diệt thế giới của chúng ta.
– Nữ Oa đã sớm nhìn thấu rồi, Tam Giới đối với nàng mà nói quá nhỏ, cho nên Nữ Oa rời Tam Giới, tiến nhập Thiên Địa càng thêm rộng lớn.
– Ta cũng muốn đi Thiên Địa càng rộng lớn lưu lạc.
Trong mắt Nguyên Lão Nhân có khát vọng.
– Nhưng thực lực của ta không đủ, xuyên thấu qua những Hỗn Độn dị tộc kia, xuyên thấu qua Vạn Vật Chi Chủ… Ta minh bạch, cho dù Vạn Vật Chi Chủ, ở trong Hỗn Độn vô tận cũng chỉ là nhân vật bình thường mà thôi, so với hắn lợi hại hơn nhiều lắm. Như La Hầu dị tộc kia càng là chút ít tiểu nhân vật.
– Ta phải cường đại.
– Tam Giới tranh đấu? Trận doanh Nữ Oa cùng Vô Gian Môn tranh đấu? Ta cho tới bây giờ không để ý qua. Ánh mắt của các ngươi có thể chứng kiến quá nhỏ… Các ngươi chứng kiến chỉ là Tam Giới, mà ta nhìn thấy lại là Hỗn Độn vô tận.
Nguyên Lão Nhân lắc đầu.
– Ta cho tới bây giờ không nghĩ qua, tiêu hao tâm lực sinh mệnh của mình ở trong Tam Giới tranh đấu.
– Ta muốn đi ra, muốn trở nên càng mạnh hơn nữa.
– Ta chỉ là bởi vì sinh hoạt ở Tam Giới, không có pháp môn tốt, không có cơ hội tốt. Nếu như đi ra ngoài, có lẽ ta có thể trở thành Thế Giới Thần, trở thành Hỗn Độn Tiên Nhân.
Nguyên Lão Nhân chờ mong.
– Đó mới là ta chờ mong, khát vọng!
Bồ Đề như trước lạnh như băng nhìn hắn, lãnh đạm nói:
– Ích kỷ! Đúng, Tam Giới so sánh với Hỗn Độn vô tận, thật là nhỏ bé, chúng ta cũng hoàn toàn chính xác chỉ là thổ dân, nhưng đây là nhà của chúng ta! Tam Giới là nhà của chúng ta, nơi này có lão hữu cùng chúng ta thai nghén sinh ra, cả đám tựa như huynh đệ sinh tử. Hiện tại bọn hắn gặp nạn, ngươi lại trơ mắt nhìn, vì cái gọi là khát vọng Thế Giới Thần, Hỗn Độn Tiên Nhân của ngươi… Ngươi mắt nhìn các huynh đệ đi chinh chiến, đi tử vong.
– Ta không nghĩ tới, lão hữu năm đó, sẽ biến thành bộ dáng như hiện tại.
Bồ Đề lắc đầu.
– Ha ha ha…
Nguyên Lão Nhân lại nở nụ cười, cười râu tóc rung động, lập tức nhìn Bồ Đề, ánh mắt sắc bén.
– Đúng, ta ích kỷ, tu luyện chi lộ vốn là con đường ích kỷ. Ở trên con đường này, ta đương nhiên phải tiếc mệnh. Ta đương nhiên phải bắt lấy hết thảy cơ hội để cho mình trở nên càng mạnh hơn nữa, để cho ta đần độn cùng các ngươi đi liều?
– Ngươi không có cách nào bàng quan, bất kể là chúng ta, hay Vô Gian Môn, cũng sẽ không dung ngươi.
Bồ Đề Tâm rất khó chịu, vẫn khuyên bảo như trước.
– Ta sẽ tận lực từ trên người Vô Gian Môn đạt được chỗ tốt.
Nguyên Lão Nhân đạm mạc nói.
– Yên tâm đi, ở trước khi quyết chiến cuối cùng, ta sẽ rời Tam Giới, ta sẽ tiến vào trong Hỗn Độn vô tận… Mang theo mấy vị hảo hữu kia của ta, cùng nhau tiến vào trong Hỗn Độn lưu lạc… Về phần các ngươi cùng Vô Gian Môn sinh tử, ta sẽ không quản.
– Ly khai?
Bồ Đề giật mình.
– Đúng.
Nguyên Lão Nhân cười lạnh.
– Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ vì Vô Gian Môn mà chiến? Không, bất kể là các ngươi, hay Vô Gian Môn, đều không đáng ta đi lấy mệnh đánh bạc.
– Tốt, tốt, tốt.
Bồ Đề nở nụ cười, phảng phất như thấy được lời nói trong tâm ý.
– Ta từng nằm mộng một giấc chiêm bao chu du Tam Giới, vậy mà chứng kiến rất nhiều phàm nhân biến hóa, hiện tại phát hiện, Thần Ma cũng sẽ biến hóa. Ngươi thay đổi, so sánh với lúc trước vừa mới từ trong Hỗn Độn sinh ra, biến hóa nhiều lắm.
– Khi đó ta vừa mới thai nghén sinh ra, chấp chưởng một Đại Đạo, ngoài ra, chúng ta biết cái gì, chúng ta khi đó quá thuần phác.
Nguyên Lão Nhân lắc đầu.
– Đối với ta mà nói, huynh đệ lão hữu, đó là xếp hạng thứ hai, xếp hạng đệ nhất là con đường tu luyện của ta.
Bồ Đề liếc nhìn Nguyên Lão Nhân thật sâu, lập tức liền lăng không tiêu tán.
Nguyên Lão Nhân thì yên lặng ngồi ở đó, bưng lên ly rượu trên bàn nhẹ nhàng uống một hớp:
– Đợi thành Thế Giới Cảnh, lại quay đầu, cái này cũng không quá đáng là kỷ niệm mà thôi.
Thượng Cổ phế tích, trong thành lũy.
Ánh mắt của Thứ Tu Đại Ma Thần lóe ra hào quang hung lệ, toàn bộ đại điện một mảnh yên tĩnh, sáu thuộc hạ của hắn mỗi người không dám lên tiếng, kể cả Kim Giáp Độc Tí thực lực mạnh nhất kia, tuy Thứ Tu Đại Ma Thần hơi tôn trọng hắn, nhưng đó là bởi vì thực lực hai người bọn họ thuộc về đồng nhất cảnh giới, nhưng Kim Giáp Độc Tí minh bạch ma tính của Thứ Tu Đại Ma Thần đáng sợ đến bực nào.
– Chủ quan rồi!
Thứ Tu Đại Ma Thần lẩm bẩm nói.
– Không nghĩ tới Kỷ Ninh này vậy mà có thể phá giải Địa Minh Sơn, đây chính là Khải Tuyền Cảnh, coi như là Tổ Thần Tổ Tiên, muốn phá cũng không có nhanh như vậy, hắn tu luyện chưa đủ ngàn năm, dĩ nhiên có thể phá giải.
– Biết sớm như vậy, ta liền đích thân ở trong núi chờ đợi.
Thứ Tu Đại Ma Thần có chút ảo não.
Thiếu một ít, là hắn có thể diệt một chi đội ngũ Chân Thần Đạo Tổ rồi!
Nếu như hắn ở trong núi mai phục, chỉ sợ có thể đánh chết đám người Khoa Phụ rồi, chỉ là Thứ Tu Đại Ma Thần có bản năng cao ngạo, những cái kia đều là Chân Thần, Tổ Tiên tam đẳng, mà hắn đường đường là Tổ Thần! Lại ở trong Hỗn Độn trải qua rất nhiều tôi luyện, ở đâu nhìn được những thổ dân này, lại để cho hắn tự mình đi mai phục? Hắn khinh thường!
Phóng nhãn Tam Giới, cũng chỉ có Nữ Oa Nương Nương lưu lại chuẩn bị, cùng với Vạn Ma chi chủ kia mới để cho hắn cảnh giác mà thôi.
Nữ Oa Nương Nương dù sao cũng là Thế Giới Thần, dù Thế Giới Thần rời đi, nhưng quê hương của nàng cũng không phải dễ xâm chiếm như vậy.
Vạn Ma chi chủ, càng là yêu nghiệt có thể từ trong tay Thế Giới Thần chạy thoát.
Ngoài ra… Thứ Tu Đại Ma Thần thật đúng là không có để ý ai, lần này hắn tính toán, đám người Khoa Phụ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chỉ là không nghĩ tới Kỷ Ninh lợi hại như vậy.
Nhưng điều này cũng không thể trách hắn, dựa theo thường thức, Kỷ Ninh là không có cách nào ở trong thời gian ngắn phá giải Địa Minh Sơn. Nhưng Kỷ Ninh nhận được Bắc Hưu Thế Giới Thần truyền thừa, luận pháp môn, so với Thứ Tu Đại Ma Thần còn cao minh hơn nhiều!
– Rất tốt, muốn hủy diệt chỗ của ta, không dễ dàng như vậy…
– Cái này chỉ là món khai vị, cho các ngươi may mắn tránh được, tiếp theo ta sẽ không khinh địch như vậy.
Chương 768:
Thứ Tu Đại Ma Thần nhẹ nhàng chộp vào lan can, xùy, lan can bị chấn thành bột phấn, nhưng những bột phấn kia lại ngưng tụ hoàn hảo lần nữa.
Phía dưới mỗi người yên tĩnh.
Kể cả Ô Tiêu Thiên Tiên cũng không dám lên tiếng, Thứ Tu Đại Ma Thần này… năm đó hắn đi theo Vạn Vật Chi Chủ, cũng cùng Thứ Tu Đại Ma Thần đánh qua không ít quan hệ. Đây chính là tồn tại đáng sợ không thua gì Vạn Vật Chi Chủ.
******
Thiên Sơn thế giới.
Đám người Kỷ Ninh cùng đám người Phật Tổ Như Lai đi chung một chỗ.
– Bắc Minh.
Như Lai nhìn Kỷ Ninh cười nói.
– Bốn chi đội ngũ, ngươi chuẩn bị đi theo chi nào? Ngươi là Nhân tộc, theo lý thuyết, có lẽ đi theo chi đội ngũ Nhân tộc tốt nhất.
– Nhưng hắn sớm theo chúng ta nhất.
Khoa Phụ liền nói.
– Hắn cùng chúng ta phối hợp lâu rồi, rất quen thuộc.
Hình Thiên cũng nói.
Mặt khác Hi Hoàng, Lục Ngô cũng phụ họa.
Nói giỡn, thực lực của Kỷ Ninh mạnh như vậy, bọn hắn ở đâu nguyện ý Kỷ Ninh bị lộng đi.
– Đám người Khoa Phụ, Hình Thiên cùng ta ở chung rất tốt, không cần phiền toái.
Kỷ Ninh cười nói.
– Đúng a.
Khoa Phụ duỗi bàn tay lớn ra, trực tiếp khoác lên trên vai Kỷ Ninh.
– Ân.
Phật Tổ Như Lai gật đầu.
– Cũng tốt, bất quá các ngươi cũng không thể khinh thường, lúc này đây các ngươi lâm vào nguy cảnh, gần kề chỉ là một cái trong vô số nguy hiểm của cả Thượng Cổ phế tích mà thôi, đằng sau, còn có thể có càng nhiều nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm đáng sợ hơn, phải chú ý cẩn thận. Ta có thể ẩn ẩn cảm giác được, Thượng Cổ phế tích, không có đơn giản như chúng ta tưởng tượng.
– Chúng ta hiểu.
Khoa Phụ nói.
Phật Tổ Như Lai thì nhìn bốn phía một chút, lập tức nói:
– Tin tưởng rất nhanhdn Phục Hy thị, Ngọc Đỉnh sẽ chạy đến, lần này quá nguy hiểm, nếu không có Kỷ Ninh, một chi các ngươi rất có thể toàn quân bị diệt.
…
Bốn chi đội ngũ tụ hội.
Lần này nguy hiểm, để cho bọn hắn thoáng cái tỉnh táo, trước kia bọn hắn một đường quét ngang, tuy gặp được chút ít nguy hiểm, nhưng không tính trí mạng! Lần này nguy hiểm hàng lâm, lại đột nhiên như vậy, đáng sợ như vậy.
Sau khi tụ hội, kế tiếp bốn chi đội ngũ bảo trì khoảng cách rất gần, tốc độ tiến lên càng chậm, càng thêm cẩn thận.
…
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã qua mười chín năm.
Đám người Kỷ Ninh đã phá được chín thành phạm vi của Thượng Cổ phế tích, một đường hủy thiên diệt địa.
Mười chín năm qua, đám người Như Lai, Phục Hy, Ngọc Đỉnh, Kỷ Ninh cực kỳ cẩn thận, Kỷ Ninh ở trên đường đi triển lộ ra kiếm thuật đã triệt để chinh phục đội ngũ Khoa Phụ, độn thuật của hắn nhanh hơn, quần công lợi hại hơn, hắn cận chiến đáng sợ hơn, phát hiện nguy hiểm sớm hơn Phong Cơ Đạo Tổ! Bởi vậy mười chín năm qua gặp được nhiều lần nguy hiểm, mấy lần triển lộ kinh diễm, cũng làm cho thực lực của Kỷ Ninh đạt được công nhận!
Bởi vì cẩn thận, mười chín năm qua, bốn chi đội ngũ như trước đều còn sống.
– Bắc Minh, đón lấy.
Khoa Phụ ném ra hồ lô rượu.
Kỷ Ninh ngồi ở trên mặt đá phía xa, tiện tay tiếp nhận, ngửa đầu uống rượu.
– Tốc độ của chúng ta hơi nhanh chút ít, tốc độ của đám người Ngọc Đỉnh hơi chậm, chúng ta chờ một chút, trước nghỉ một ngày a.
Khổng Tú nói.
– Ha ha, bây giờ chúng ta đã công chiếm vượt qua chín thành khu vực của Thượng Cổ phế tích.
Lục Ngô nhịn không được cười nói.
– Tuy vài chỗ cuối cùng tương đối nguy hiểm, nhưng chỉ cần chúng ta cẩn thận, lại tốn hao mười năm tám năm, có thể hoàn toàn phá được.
Phục Hy cùng Như Lai đều nói.
Hi Hoàng đứng ở đó, tựa như Hoàng giả, trịnh trọng nói.
– Chúng ta dọc theo con đường này, trải qua mấy lần nguy hiểm, mặc dù không có đáng sợ như ở Địa Minh Sơn, lại có thể nhìn ra chút ít dấu vết… Thượng Cổ phế tích này, trải qua thời gian dài dòng buồn chán như thế, thực lực của bọn hắn cũng không đơn giản như chúng ta đoán trước.
– Bắc Minh, ngươi thấy thế nào?
Hình Thiên nhìn về phía Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh ngồi ở trên mặt đá cười nói:
– Mặc kệ như thế nào, vẫn phải một đường giết qua, chúng ta cẩn thận chút là được.
Mười chín năm…
Nguyên thần thứ hai của hắn ở Tà Nguyệt Đại thế giới, vào Khuy Thiên Thái Hạo Tháp tu luyện, Khuy Thiên Thái Hạo Tháp duy trì gấp trăm lần tốc độ chảy thời gian, trên thực tế tương đương với ngoại giới tu luyện gần 2000 năm, kiếm thuật của hắn càng thêm huyền diệu, thực lực cũng một mực chậm rãi tăng lên.
******
Thượng Cổ khư thành.
– Những năm này để cho bọn hắn thư thái, những thổ dân này, vậy mà một cái cũng không chết.
Thứ Tu Đại Ma Thần từ trên vương tọa đứng lên, con ngươi băng lãnh quan sát phía dưới.
– Rất tốt, bọn hắn đã tiến nhập Kim Hà thế giới, lúc này đây, ta muốn ở trong Kim Hà thế giới giết chết Phục Hy thị, giết chết Như Lai!
Phía dưới Lục Đạo Kim Giáp đều khẽ giật mình.
Ô Tiêu Thiên Tiên nói:
– Thứ Tu Đại Ma Thần, tuy Kim Hà thế giới là thế giới chúng ta hao phí rất nhiều tâm tư bố trí, nhưng Như Lai cùng Nhân Hoàng Phục Hy thị, thực lực không giống bình thường. Muốn giết chết một cái trong bọn họ cũng rất khó khăn… Giết chết hai cái? Ta xem, vẫn là chuyên chú trước đối phó một cái a.
– Lần trước để cho đội ngũ Khoa Phụ tránh được một kiếp.
Thứ Tu Đại Ma Thần lạnh như băng quét nhìn Ô Tiêu Thiên Tiên, để cho Ô Tiêu một hồi run sợ.
– Đối với cái gọi là một ít bố trí, ta đã không tin lắm rồi.
– Giết Phục Hy thị, Như Lai, là dựa vào chút ít bố trí, nhưng chủ yếu vẫn là dựa vào ta tự mình ra tay.
Ánh mắt của Thứ Tu Đại Ma Thần ẩn ẩn mang theo huyết quang.
– Tự mình ra tay?
Ô Tiêu khẽ giật mình.
Hắn cho rằng, vị Đại Ma Thần này sẽ đợi đến lúc quyết chiến cuối cùng nhất mới sẽ ra tay.
– Đúng, tự mình ra tay.
Ánh mắt của Thứ Tu Đại Ma Thần nhìn phía dưới.
– Đao, đến lúc đó có khả năng cũng cần ngươi ra tay.
– Vâng, chủ nhân.
Kim Giáp Độc Tí cung kính nói.
Ô Tiêu run sợ, trời ạ, Thứ Tu Đại Ma Thần cùng Đao Tôn đều muốn ra tay? Lại mượn nhờ Kim Hà thế giới bố trí… Thật đúng là có khả năng chém giết Phục Hy thị và Như Lai.
– Ngươi có thể nói cho Vô Gian Môn.
Thứ Tu Đại Ma Thần quét nhìn mắt.
– Nói Vô Gian Môn làm cho người biết rõ việc này ít một chút, đừng để trận doanh Nữ Oa ở bên ngoài phát hiện, lần này ta ra tay… Có thể cho bọn hắn trở tay không kịp, bởi vì trận doanh Nữ Oa căn bản không biết sự hiện hữu của ta. Thế nhưng mà lúc này đây một khi thất bại, sẽ không còn cơ hội nào nữa.
– Đại Ma Thần ra tay, làm sao thất bại.
Ô Tiêu Thiên Tiên nói.
Chương 769:
– Bọn hắn không hề chuẩn bị, thực lực yếu hơn chúng ta, Kim Hà thế giới lại là chúng ta bố trí.
Phía dưới lão giả râu đỏ cũng nói.
– Chúng ta thắng định rồi.
– Không động thủ thì thôi, động thủ, phải giết chết bọn hắn.
Thứ Tu Đại Ma Thần lạnh nhạt nói.
– Xuất phát.
Hô.
Thành lũy lập tức bay ra ngoài, bắt đầu nhanh chóng tiến đến Kim Hà thế giới.
Thứ Tu Đại Ma Thần, Lục Đại Kim Giáp đều rất bình tĩnh, bởi vì bọn hắn đã trải qua rất nhiều nguy hiểm.
Mà Ô Tiêu Thiên Tiên thì rất kích động:
– Nếu như giết chết Phục Hy thị, Như Lai…
Thứ Tu Đại Ma Thần bắt đầu hành động, mấy vị đại năng của Vô Gian Môn biết được tin tức, cũng theo đó kích động! Bọn hắn đang đợi, đợi Thứ Tu Đại Ma Thần giết chết Phục Hy thị, Như Lai.
…
Kim Hà thế giới.
Đám người Kỷ Ninh đang ở một chỗ cảnh sắc xinh đẹp nghỉ ngơi, trong đội ngũ bọn hắn có Khoa Phụ tốc độ cực nhanh, cũng có Kỷ Ninh mũi nhọn kinh người, lại thành một cái xung phong liều chết nhanh nhất trong bốn chi đội ngũ.
– Phải đợi một ngày, ta trước nghĩ một lát.
Lục Ngô cười ha hả nằm ở trên đồng cỏ.
– Ngươi cái tên lười này.
Một bên Hình Thiên lại lắc đầu.
– Có Khoa Phụ, Bắc Minhodd, ta sợ cái gì.
Lục Ngô vô cùng nhàn nhã.
Hình Thiên mắt nhìn Khoa Phụ ở đằng kia uống rượu, cùng với Kỷ Ninh ngồi ở trên mặt đá cách đó không xa, lúc này Kỷ Ninh đang khoanh chân ngồi, một tay mang theo hồ lô rượu, một tay thì thí nghiệm lấy một ít kiếm chiêu, chỉ thấy ngón tay của Kỷ Ninh biến ảo, cẩn thận cảm ứng liền có thể cảm giác được một cỗ Kiếm Ý làm cho lòng người băng hàn, Hình Thiên nhìn cũng không khỏi run sợ.
– Ta được xưng là Chiến Thần, thế nhưng mà Kỷ Ninh này, kiếm thuật Tam Giới thứ nhất, hơn nữa cảm giác hắn tiến bộ thật nhanh.
Hình Thiên âm thầm kinh hãi.
– Thật sự là không có cách nào so sánh a.
Hắn nào biết đâu rằng, nguyên thần thứ hai của Kỷ Ninh ở trong Khuy Thiên Thái Hạo Tháp, ngoại giới một ngày, bên trong đi qua non nửa năm, kiếm thuật của Kỷ Ninh tiến bộ làm sao có thể chậm?
Kỳ thật ở trong Khuy Thiên Thái Hạo Tháp, Kỷ Ninh vượt qua bảy thành thời gian đều là ngộ đạo!
Chẳng qua nếu như một mực vùi đầu ngộ đạo, hiệu quả không nhất định tốt, Kỷ Ninh ngẫu nhiên cũng sẽ tìm hiểu kiếm thuật, cân nhắc thần thông,… nhưng dù vậy, kiếm thuật tiến bộ như trước rất kinh người.
– Kiếm thuật vô danh kia hoàn toàn chính xác thâm bất khả trắc.
Trong lòng Kỷ Ninh cảm thán.
Bắc Hưu Thế Giới Thần, ở trong Thế Giới Thần cũng là tồn tại đỉnh phong, chủ yếu dựa vào đúng là bộ Kiếm thuật vô danh kia! Thần kiếm Tử Quang Quỳnh cũng là về sau hắn mới lấy được.
Bộ Kiếm thuật vô danh kia cao thâm mạt trắc, Bắc Hưu Thế Giới Thần tìm hiểu, sáng chế 98 loại kiếm thuật, cũng chính là 98 bia đá kiếm thuật kia! Hiện tại Kỷ Ninh tìm hiểu bia đá kiếm thuật đã không ảnh hưởng, nhưng mỗi lần đến thử tìm hiểu Kiếm thuật vô danh đều cảm thấy thâm thuý, cực kỳ cố sức, Kỷ Ninh minh bạch Kiếm Linh của thần kiếm Tử Quang Quỳnh nói không sai!
Phải hiểu được 98 loại kiếm thuật, mới thích hợp đi tìm hiểu Kiếm thuật vô danh!
Kỷ Ninh ngẫu nhiên không có việc gì cũng đi tìm hiểu các thứ khác, gần 2000 năm trôi qua, để Kỷ Ninh có một ít thu hoạch, những thu hoạch này lại làm cho uy năng kiếm thuật của Kỷ Ninh tăng nhiều.
– Thần kiếm Tử Quang Quỳnh, chỉ là vũ khí mà thôi.
Kỷ Ninh thầm nghĩ.
– So sánh với đó, 98 bia đá kiếm pháp cùng Kiếm thuật vô danh ghi chép ở trên Bích Ngọc Thần Điện, mới là lễ vật trọng yếu nhất của Bắc Hưu Thế Giới Thần lưu cho ta.
Ngẫu nhiên uống chút rượu, khi thì diễn luyện kiếm pháp.
Cảnh sắc chung quanh cũng rất thẩm mỹ, chung quanh là chút ít bãi cỏ, nhưng xa xa lại là không gian chấn động nghiền nát.
Ở trong Thượng Cổ phế tích, một ít thời không thác loạn, không gian nghiền nát, Huyết Hải quỷ dị,… những kỳ cảnh này ở Tam Giới rất khó gặp đến, ở đây lại có thể đơn giản chứng kiến. Nhưng mặc dù là dị tộc sinh hoạt ở trong Thượng Cổ phế tích, cũng không dám tới gần những hiểm cảnh này, một khi bị cuốn vào, thực lực yếu chút sẽ chết ngay tức khắc.
– Không tốt.
Khổng Tú bỗng nhiên hô.
Xoát xoát xoát… Mỗi người quay đầu nhìn lại, kể cả Lục Ngô Chân Thần nằm ở chỗ kia tựa hồ ngủ cũng lập tức đứng dậy.
– Làm sao vậy?
Khoa Phụ hỏi.
Khổng Tú nói:
– Kim Hà thế giới này, cũng có chút nguy hiểm, Phật Tổ Như Lai suất lĩnh đội ngũ, hôm nay đã lâm vào một địa phương nguy hiểm.
– Nha.
Khoa Phụ nhẹ nhàng thở ra, cười nói.
– Dùng thực lực của Phật Tổ Như Lai, tin tưởng chính hắn có thể ứng đối.
Phong Cơ Đạo Tổ cũng lay động cây quạt, mỉm cười nói:
– Phật Tổ Như Lai thực lực bực nào, hắn gặp được nguy hiểm, đơn giản có thể phá giải. Nếu như hắn cũng không có cách nào phá giải, chúng ta đi cũng vô dụng.
– Phật Tổ nói, có thể phá giải, bất quá cần thời gian.
Khổng Tú cũng gật đầu.
– Phật Tổ là lâm vào trong một trận pháp phức tạp, muốn dùng lực phá pháp là không được, chỉ có thể chậm rãi phá giải… Hiện tại Phục Hy thị cũng suất lĩnh đội ngũ đuổi qua giúp Như Lai rồi.
– Phục Hy thị cũng đuổi qua?
Hi Hoàng gật đầu.
Mỗi người nhẹ nhõm.
Như Lai, đó là đứng đầu Phật môn, càng am hiểu phòng thủ nhất, đồng thời mặt đối ba bốn lĩnh tụ vây công cũng có thể chèo chống.
Phục Hy thị, là Tam Giới trận pháp thứ nhất, muốn đi phá trận, Phục Hy thị là thích hợp nhất.
– Chúng ta cũng đi qua a, nhìn xem là trận pháp gì.
Kỷ Ninh mở miệng cười nói.
– Đi, đi nhìn một chút.
– Tuy chúng ta không giúp được, nhưng có thể hảo hảo nhìn một chút, ở đây chờ không thực nhàm chán.
Đám người Kỷ Ninh vô cùng nhàn nhã, lúc này đằng vân giá vũ, bay về phía Như Lai bị vây.
******
Phật Tổ Như Lai suất lĩnh đội ngũ bị nhốt, ai cũng không có coi là chuyện quan trọng!
Ngay cả các Đại Năng Giả ở Vạn Tộc điện cũng không để ý, bản thân Phật Tổ Như Lai cũng không để ý! Bởi vì ở trong Thượng Cổ phế tích gần hai mươi năm, cũng gặp qua rất nhiều lần nguy hiểm, như thời gian ngắn bị nhốt ở hiểm cảnh nào đó, là rất nhiều lần, đều là không được bao lâu có thể phá giải đi ra.
Lần này Như Lai bị nhốt, ngay cả chính mình cũng nói:
– Chỉ là trận pháp phức tạp chút ít, Phục Hy đến rồi, liền có thể nhanh chóng phá trận.
Bởi vì kinh nghiệm nhiều, nên thói quen không coi là chuyện quan trọng.
…
Đám người Kỷ Ninh đang phi hành, vô cùng nhàn nhã.
Khổng Tú cười nói:
– Phục Hy thị đã đến.
– Nhân Hoàng phải bao lâu mới có thể phá trận?
Khoa Phụ hỏi.