1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Long Tàng
  4. Tập 1: Tầm long (c1-c10)

Long Tàng

Tập 1: Tầm long (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Tầm long (1)

Ung Châu tuy xa nhưng xưa nay vẫn luôn có ngọa hổ tàng long.

Theo ghi chép trong ‘Thang sử – Ung Châu chí’, Ung Châu là ‘vùng đất non xanh nước siết, xuất hiện nhiều kì nhân dị dĩ’.

Dã sử thì viết rằng: Núi sâu, nước độc sinh ra điêu dân.

Ung Châu, quận Phùng Viễn, huyện Nghiệp.

Huyện Nghiệp lưng dựa vào núi Mân, trước mặt là sông Thông, từng con đường núi hiểm trở chia cắt huyện nhỏ này. Núi dù không cao, nhưng cực kỳ hiểm trở, có những thôn làng chỉ cách nhau vài chục dặm, nhưng bị ngăn cách bởi núi, dân làng cả đời cũng khó mà qua lại với nhau.

Trên con đường núi quanh co, xuất hiện hai bóng người, một là văn sĩ trẻ, một là thư đồng, trông có vẻ như khoảng mười hai mười ba tuổi. Văn sĩ mặc một bộ áo văn sĩ, tuy sạch sẽ nhưng đã giặt đến mức có đôi chút phai màu, những chỗ không bắt mắt còn trộm vá lại. Tuy nhìn có vẻ lạc lõng, nhưng nhìn hắn trông văn nhã, trắng trẻo, sống lưng thẳng tắp, tự có khí phách của người đọc sách.

Chủ tớ hai người dường như nhàn nhã bước đi, văn sĩ thỉnh thoảng còn dừng lại ngắm nhìn ngắm khắp nơi, tựa như đang thưởng thức phong cảnh. Tuy nhiên, hai người đi đường tưởng như chậm nhưng lại nhanh, chẳng mất bao lâu đã từ lưng chừng núi đi đến đỉnh núi, bỏ lại sau lưng vài dặm đường bình thường cần tới nửa canh giờ đi bộ.

Đứng trên đỉnh núi, tự nhiên có thể thấy rõ mấy chục dặm xung quanh. Văn sĩ nhìn quanh dãy núi trùng điệp, rồi lại nhìn xuống thung lũng nhỏ dưới chân núi, cảm thán rằng:

“Nếu không phải tự mình đến đây, làm sao biết nơi này đã tụ hội phong vân? Ta vốn chuẩn bị mười năm tầm long, không ngờ năm đầu tiên đã có thu hoạch.”

Thư đồng cũng nhìn địa hình núi non xung quanh, nghi hoặc nói:

“Nơi này hoang vu hẻo lánh, núi trọc, nước nông, có được chút khí vận đã là giỏi lắm rồi, sao có thể có chân long?”

Văn sĩ chỉ về phía thung lũng nhỏ phía trước, nói:

“Đó chính là Long Trì. Nếu không tận mắt thấy, ta cũng khó mà tin được.”

“Long Trì nhỏ như vậy, chân long có thể lớn đến đâu?”

Văn sĩ thản nhiên nói:

“Người khác tầm long, phần lớn là để theo long, tham lam công danh; cao nhân thì điểm long, hóa long. Ta thì khác, con rồng này ta chỉ lấy để dùng, dùng xong thì vứt, lớn nhỏ không quan trọng.”

Văn sĩ chỉ về phía thị trấn nhỏ dưới thung lũng, nói:

“Hiện tại chỉ là giai đoạn đầu của phong vân hội tụ, còn lâu mới đến lúc thiên cơ nảy mầm, bởi vậy long khí chắc chắn ẩn giấu rất sâu, tìm ra cũng phải tốn chút công. Chúng ta trước tiên đến thị trấn kia xem sao.”

Văn sĩ bước một bước, đột nhiên đã đi được mấy trượng, không bao lâu đã xuống núi, bước trên con đường dẫn tới trấn nhỏ.

Còn chưa đến hai dặm nữa là đến thị trấn, đã thấy một đại trạch, bốn phía là tường rào bằng đá xanh, tường cao chừng một trượng, ở góc tường còn xây một tháp góc cao cao, trên đó có gia đinh đứng cầm gậy gác. Văn sĩ và thư đồng đi qua cổng lớn trạch viện, thấy một người ăn mặc như quản gia dẫn theo vài gia đinh, đang phát tiền thưởng cho người qua đường.

Quản gia thấy văn sĩ, đôi mắt sáng lên, thi lễ hỏi:

“Tiên sinh từ đâu tới? Xin cho biết quý danh?”

Văn sĩ đáp lễ:

“Tại hạ là Trương Sinh, hiện đang ngao du thiên hạ, muốn tích chút học vấn, đúng lúc ngang qua quý trạch. Quý trạch có việc vui gì sao?”

Quản gia đáp:

“Lão gia nhà ta họ Vệ, cả huyện này có ai mà không biết danh tiếng Vệ Hữu Tài – Vệ Đại Thiện Nhân đâu? Hôm nay tứ phu nhân lâm bồn, lão gia bảo ta phát chút tiền thưởng cho người qua đường để lấy may. Tiên sinh đến thật đúng lúc, người đâu!”

Gia đinh đứng bên cạnh bê đến một khay đồng tiền, quản gia liền đẩy gia đinh đó ra, bảo rằng

“Không thấy tiên sinh là người đọc sách sao?”

Quản gia vẫy tay gọi một gia đinh khác đến, bưng tới một khay sơn mài, trên đó đặt bút mực và một túi tiền. Quản gia cầm túi tiền đưa qua, Trương Sinh cầm trong tay ước lượng, trong túi vậy mà lại để bạc vụn, khoảng chừng một lượng.

“Thế này là sao?”

Trương Sinh không nhận túi tiền. Hắn vừa rồi nhìn rõ, quản gia phát cho người khác chỉ là vài đồng tiền.

Quản gia đáp:

“Lão gia nhà ta rất kính trọng người đọc sách. Tiên sinh vừa nhìn đã biết là người có tài lớn, lễ tạ tự nhiên phải khác. Xin tiên sinh đặt tên cho đứa bé, một tên nam và một tên nữ.”

Quản gia này gầy gò, nhìn có vẻ đầu trâu mặt ngựa, trông có đôi chút dung tục, nhưng lời nói ra lại văn vẻ, trong bụng dường như cũng có chút học vấn.

Trương Sinh nhìn vào trong trạch viện, nơi sâu thẳm trong đôi mắt hiện lên ánh sáng, sau đó liền lấy giấy bút, viết chữ “渊” (Uyên) trên giấy, nói:

“Chữ này có nghĩa là ‘rồng dưới vực sâu’. Tiểu công tử có phúc duyên sâu dày, xứng với chữ này.”

Quản gia nhìn chữ “Uyên” rồng bay phượng múa, chỉ cảm thấy đẹp, nhưng không biết đẹp ở chỗ nào. Ông ta nhìn trái nhìn phải cũng không hiểu. Lúc này, Trương Sinh đã đặt bút xuống rồi dẫn theo thư đồng rời đi.

Quản gia vội vàng gọi:

“Tiên sinh đợi đã, còn thiếu tên nữ!”

Trương Sinh không quay đầu lại, chỉ nói:

“Lão gia nhà họ Vệ làm việc thiện tích đức, chắc chắn sẽ là công tử.”

Quản gia còn định nói gì đó nhưng những người xin thưởng xung quanh đã không chờ nổi, xúm hết cả lại. Quản gia nhìn theo bóng lưng Trương Sinh, không hiểu sao lại không dám nhiều lời, liền để gia đinh ứng phó với những người xin thưởng, còn mình thì cẩn thận mang theo bức chữ vào trong trạch viện.

Đình viện phía sau đại trạch Vệ gia, một lão gia mập mạp, có đôi lông mày dài mắt híp đang đi đi lại lại, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Trong phòng liên tục vang lên tiếng kêu đau đớn của phụ nữ, rõ ràng sắp lâm bồn.

Quản gia mang bức chữ vào, nói:

“Lão gia, ngoài cửa có một tiên sinh đọc sách đi ngang qua, đã đặt tên cho tiểu công tử là ‘Uyên’, nói là có nghĩa ‘rồng dưới vực sâu’. Ta thấy chữ này rất đẹp nên mang vào ngay.”

“Chỉ có một tên thôi sao?”

“Ngài ấy nói lão gia làm nhiều việc thiện tích đức, lần này chắc chắn là con trai.”

Lão gia liền cười tươi, vội nói:

“Không hổ là người đọc sách, miệng ngọt thật!”

Ông cầm lấy bức chữ còn chưa khô mực từ tay quản gia, nhìn kỹ rồi khen một tiếng:

“Chữ đẹp thật!”

Quản gia nhỏ giọng nói:

“Lão gia, ngài cầm ngược rồi.”

Vệ lão gia im lặng, xoay ngược tờ giấy lại, lần này quả nhiên thuận mắt hơn nhiều.

Ông nhìn chằm chằm vào chữ lớn như rồng bay lên trời, lẩm bẩm rằng:

“Uyên, rồng dưới vực sâu, Vệ Uyên… Không tệ, vậy gọi là Vệ Uyên.”

Lão gia đột nhiên nghi ngờ mà liếc nhìn quản gia một cái, hỏi rằng:

“Chữ phức tạp như vậy, ngươi cũng nhận ra?”

Quản gia cười gượng: “Ta nhìn tiên sinh kia viết, tất nhiên là biết trên dưới.”

Lúc này, Trương Sinh và thư đồng thong thả đi về phía trấn nhỏ. Đi được một đoạn, thư đồng cuối cùng không nhịn được nói:

“Tiên sinh cho ông ta một chữ, thực ra là tặng cho một khí vận, bọn họ chỉ đưa cho có một lượng bạc thường, thật quá hời cho bọn họ!”

Trương Sinh ước lượng túi tiền trong tay, cười nói:

“Đừng coi thường một lượng bạc cỏn con này, nó có thể giải ngàn nỗi sầu trên đời.”

Thư đồng vẫn còn tức giận, nói:

“Theo ta thì chỉ cần dùng một tiểu đạo thuật dỗ cho lão gia kia vui là được rồi, sao phải tiêu hao khí vận của ngài?”

Trương Sinh đáp:

“Ta vừa hay đến đây, đúng lúc đứa trẻ sắp ra đời, ấy chính là có duyên với Trương Sinh ta. Hơn nữa, khí vận thông thường thêm vào trên người thực ra cũng không có tác dụng gì, chỉ là mở mang trí tuệ sớm hơn, thể chất khỏe mạnh hơn thôi, không cần phải tính toán chi li. Thời đại đã khác rồi, khí vận không còn đáng giá nữa.”

Thư đồng không dám nói thêm, nhưng trên khuôn mặt nhỏ vẫn lộ vẻ không vui.

Trương Sinh bỗng nhiên có linh cảm, giơ tay trái lên. Bàn tay kia làn da như ngọc, trắng đến chói mắt, năm ngón tay dài mảnh mở ra, như hoa đêm nở rộ, đẹp đến mức có chút không hợp với khuôn mặt. Trong lòng bàn tay hiện lên một đám mây khí, cuộn tròn bay về một hướng.

Đôi lông mày Trương Sinh giãn ra, bảo rằng:

“Tìm thấy Thủy nhãn của Long Trì rồi!”

Mây khí trong tay hắn không chỉ về trấn nhỏ, mà là phía sau Vệ trạch vừa đi ngang qua. Nhìn từ xa, có thể thấy sau Vệ trạch có một cây cổ thụ lớn cần mấy người ôm mới hết, tán cây rộng che phủ nửa hậu trạch nhà họ Vệ.

Trương Sinh thu mây khí vào tay, chỉ vài bước đã đến dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn lên cây cổ thụ, gật đầu nói:

“Thủy mộc tương sinh, chính là nơi này.”

Hắn đi quanh cây cổ thụ một vòng, lại nhìn vị trí của Vệ trạch, hơi nhíu mày nói:

“Cây này có chút liên quan đến trạch viện, nếu ta rút long khí đi, nhà này ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng. Thế này đi, ngươi đi bắt một con gà rừng đến đây, đợi ta lấy long khí xong sẽ bù lại chút phúc vận cho nhà này, tiện thể làm lão gia kia vui lòng.”

Thư đồng nhận lệnh, nhanh chóng chạy đi, không lâu sau đã ôm một con gà lông có năm màu quay về.

Chương 2: Tầm long (2)

Trương Sinh đã chọn xong vị trí trận pháp, tiện tay nhặt vài viên đá tạo thành bệ trận, rồi cắm cành cây vào các vị trí nhất định xung quanh, bảo rằng:

“Trận pháp nếu lĩnh ngộ được đạo lý căn bản thì có thể tùy ý biến đổi. Trận Thủy Hợp Quang này có thể tụ tập khí vận thiên cơ xung quanh, vốn dĩ cần nhiều vật liệu quý giá, nhưng ta đặt nó tại thủy nhãn, nhiều vị trí chỉ cần một thứ gì đó chiếm chỗ là được. Tính ra đây cũng là lừa gạt thiên địa.”

Trương Sinh lấy ra một cái đĩa ngọc đặt lên bệ trận. Đĩa ngọc chất liệu tuyệt hảo, trên đó khắc vô số hoa văn, mơ hồ có ánh sáng lưu chuyển. Đặt đĩa ngọc xong, Trương Sinh nói với thư đồng:

“Việc nơi này xong, duyên phận giữa ta và ngươi cũng hết. Trong một năm qua, ta đã truyền dạy cho ngươi những kiến thức nhập môn. Từ nay về sau, ngươi có thể dựa vào nền tảng này mà tìm một tông môn thích hợp gia nhập mà tu luyện cho tốt.”

Thư đồng lập tức hai mắt đỏ hoe, quỳ bụp xuống đất kêu lên:

“Không, ta không muốn đi nơi khác, chỉ muốn đi theo tiên sinh! Ta chỉ nhận tiên sinh làm sư phụ ta!”

Tuy nhiên, Trương Sinh không động lòng, thản nhiên đáp:

“Ngươi và ta không có duyên sư đồ, đừng gọi ta là sư phụ. Ngươi không đủ cơ duyên, cưỡng cầu cũng vô ích.”

Thư đồng không dám nói thêm, chỉ quỳ đó mà lau nước mắt.

Trương Sinh bảo rằng:

“Ta sắp khởi động trận pháp, đây là bài học cuối cùng của ngươi, ngươi hãy nhìn cho kỹ. Từ nay về sau muốn thấy lại trận này, e rằng không dễ đâu.”

Thư đồng lau nước mắt, vội vàng quan sát cẩn thận.

Trương Sinh giơ ngón trỏ đặt lên giữa trán, mắt khép hờ, từ trên người bỗng bay ra bảy điểm sáng, lần lượt nhập vào đĩa ngọc. Mọi hoa văn trên đĩa đều sáng lên, tụ thành một vòng xoáy, tâm xoáy sâu thẳm không thấy đáy, không biết thông đến đâu.

Trương Sinh nói:

“Trận pháp đã thành, chờ thêm lúc nữa, trận này sẽ tự động rút con rồng nhỏ kia ra.”

Lời chưa dứt, từ tâm xoáy đã phun ra một đoàn hắc khí, xoay quanh trên trận pháp.

Thư đồng lập tức mở to mắt, không ngờ nơi nhỏ bé này lại thật sự có khí vận, nhưng nhìn thế nào cũng không giống long khí. Trong hắc khí mơ hồ có thứ gì đó, nhưng tu vi của cậu chưa đủ, chưa thể nhìn rõ.

Nhưng Trương Sinh thì thấy rõ ràng, trong hắc khí có một con chim lớn kỳ quái đang chậm rãi bay vòng. Nó có ba chiếc đuôi dài sặc sỡ, trên đầu có một khuôn mặt người.

Thấy con chim lớn này, sắc mặt Trương Sinh cũng thay đổi, trong lòng âm thầm nghĩ: “May mà chỉ là tia khí tức, không tính là một phần hồn.”

Hắn phất tay để làm tan biến đám hắc khí đó, bảo rằng:

“Chờ thêm lúc nữa.”

Trong chớp mắt, từ trung tâm vòng xoáy trận pháp lại phun ra hai bóng tối, xoay vòng mãi không tan. Trương Sinh nhìn chăm chú thì thấy hai con thú khổng lồ, chỉ cần nhìn vào vẻ ngoài hung dữ và dáng vẻ kiêu căng ngập trời cũng biết đây tuyệt đối không phải là điềm tốt.

“Sao không phải là tai tinh thì cũng là phản tặc?”

Khuôn mặt Trương Sinh lộ vẻ suy tư, xua tan hai cái bóng kia đi.

Lại sau một lúc nữa, trận pháp không ngừng vận hành, nhưng chỗ trung tâm vòng xoáy không không còn động tĩnh gì nữa. Trương Sinh nhíu mày, lạnh lùng nói:

“Chỉ là một con rồng nhỏ thôi, dù ẩn nấp có sâu đến đâu, ta cũng có thể đào ngươi lên!”

Hắn nhấc tay chỉ, đầu ngón tay lại bắn ra vài tia sáng nhập vào trong trận pháp, ánh sáng trận pháp bùng nổ, trung tâm vòng xoáy quay vòng!

Trong chớp mắt, mấy đám khí vận liên tục được phun ra từ trong trận pháp, khiến xung quanh đều ảm đạm đi mấy phần.

Trương Sinh nhìn từng đám khí vận, nhìn thấy huyết trì vô biên, đỉnh núi trọc lốc nghiêng ngả, vương kì nhiễm máu, thần bing đứt đoạn, cự đỉnh trấn trên núi thây, lúc này hắn không biết nên nói gì nữa. Nhưng vẫn còn một đám khí vận rất lạ lùng, ấy là những thanh gỗ bọc bởi ống sắt dài, phía trước có một lưỡi gươm dài nhọn, cắm nghiêng xuống đất, phía xa xa là những tàn tích lụi bại.

Dù Trương Sinh trước giờ vẫn luôn trấn định thì lúc này sắc mặt cũng trở nên khó coi. Nơi này nào có phải là nơi tụ hội của phong vân, rõ ràng là tụ hội của sát cơ trong thiên địa mới đúng!

Hắn chưa kịp suy nghĩ xem có nên tiếp tục rút long khí không thì từ trung tâm vòng xoáy bất ngờ truyền tới ý lạnh lẽo, mênh mang, rộng lớn, một vật khổng lồ xuất hiện ở phía bên kia trung tâm vòng xoáy, đang cố gắng xuyên qua. Chỉ là trung tâm vòng xoáy của trận pháp quá nhỏ, nó chỉ có thể miễn cưỡng để xuyên thấu qua một tia khí tức. Khi khí tức này hiện lên, mọi cảnh vật xung quanh trận pháp đều bắt đầu biến dạng!

Trương Sinh quyết đoán hành động, phất tay hút sạch đạo lực trận pháp, bộp một tiếng, đĩa ngọc nổ tung, thông đạo dẫn thứ vật khổng lồ đó qua đây cũng bị đứt đoạn.

Đám khí vận khổng lồ đó vô cùng phẫn nộ, một tiếng gầm thét, nhưng cuối cùng vẫn phải biến mất cùng với trung tâm vòng xoáy của trận pháp.

Trận bàn nổ tung, các khí vận đã tụ lại cũng tan biến, mọi thứ xung quanh trở lại bình thường. Trương Sinh lúc này mới nhận ra trong lúc bất tri bất giác trên người mình đã toàn là mồ hôi lạnh. Hắn không biết khí vận khổng lồ kia là gì, chỉ biết rằng tuyệt đối không thể để nó qua đây. Một khi để nó hiện hình ở thế giới này, sợ là không chỉ đơn giản như núi lở đất lún.

Trước khi chuẩn bị rời đi, Trương Sinh nhìn về phía Vệ trạch. Trong mắt hắn, một luồng khí đen đang bao phủ lên Vệ trạch, điều này trước đây chưa từng thấy. Hắn thầm thở dài một tiếng, trận pháp đến cuối cùng vẫn là ảnh hưởng đến phong thủy khí vận của gia đình này, không thể bỏ mặc như vậy.

Trương Sinh trầm ngâm một hồi, một con chim lửa nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Ấy là một tia phượng khí mà hắn thu được từ nơi khác, vô cùng quý giá, thừa để bổ sung cho khí vận Vệ trạch. Hắn liền sai thư đồng ném con gà về phía Vệ trạch, nhấc tay lên chỉ, con chim lửa nhỏ kia liền nhập vào trong cơ thể con gà. Đây là mượn vật thi pháp, trộm đổi thiên cơ, cũng chính là thủ đoạn thường thấy để thay đổi mệch cách, khí vận.

Chịu ảnh hưởng của thuật này, con gà trong một khoảng khắc sẽ biến thành phượng hoàng, bổ sung đủ khí vận bị thương tổn cho Vệ trạch, thậm chí còn dư thừa. Vệ Đại Thiện Nhân không chỉ có thể giàu có hạnh phúc đến cuối đời, mà còn dư lại một phần để lại cho đời sau.

Khi con gà trống được tự do, nó lập tức bay lên cao. Đúng lúc này, một vòng sáng màu đen nổi lên trên người nó, trong chớp mắt hóa thành một con chim lớn toàn thân màu đen, có ba đầu!

Trương Sinh cũng ngạc nhiên, cho dù là hắn cũng không nhìn ra lai lịch của con chim khổng lồ ba đầu này, nhưng chắc chắn chúng không liên quan gì đến phượng hoàng.

Đúng lúc này, từ trong Vệ trạch truyền đến một tiếng khóc lanh lảnh của trẻ sơ sinh, đứa nhỏ được sinh ra rồi.

Con chim khổng lồ ba đầu vào thời khắc này cũng sống dậy, hai cái đầu nhìn xuống dưới, cái đầu còn lại thì xoay đi, ba đôi mắt màu vàng tối đồng loạt nhìn chằm chằm Trương Sinh!

Trong phút chốc, Trương Sinh như rơi xuống hầm băng, như đối diện với vực sâu, như muốn tan biến!

Ba con mắt của con chim khổng lồ kia vậy mà khiến hắn cảm nhận được sự chấn động bất đồng!

Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Trương Sinh trống rỗng, mọi đạo thuật thần thông, những lời pháp huấn như thể bị lau đi sạch, không nhớ ra nổi nửa chữ.

Một góc trên khuôn mặt hắn bất ngờ tan rã, mơ hồ lộ ra một khuôn mặt khác. Mặc dù chỉ lộ ra một con mắt nhưng đôi chân mày cong như vầng trăng, đôi mắt sáng như sao, sâu thẳm hun hút, hơi lộ chút thống khổ kia lại khiến người ta chỉ cần nhìn thấy là vĩnh viễn không thể quên được.

Con chim khổng lồ ba đầu kia liếc nhìn Trương Sinh một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống phía dưới, rồi nó bay một vòng quanh trạch viện, vỗ cánh bay cao, trong nháy mắt biến mất ngoài chín tầng mây.

Trương Sinh lặng thinh một lúc mới bảo rằng:

“Nơi này phản tặc quá nhiều, không nên ở lâu.”

Nói xong, hắn liền dẫn theo thư đồng rời đi. Cây cổ thụ sau lưng kia vẫn sừng sững đứng đó.

Đại Thang Long Vũ năm thứ ba, Vệ Uyên sinh ra ở huyện Nghiệp – Ung Châu, lúc sinh ra có Trương Sinh cầu pháp, trời giáng điềm lành.

Chương 3: Thiên tai hay nhân họa (1)

Năm Long Vũ thứ sáu, Vệ trạch.

Trong trạch viện bỗng nhiên một trận gà bay chó chạy, một bóng dáng nhỏ nhắn xuyên qua sảnh đường, vòng quanh cột, chạy như bay. Phía sau quản gia đuổi theo sát, không ngừng kêu:

“Chậm chút, chậm chút! Tiểu thiếu gia, tiểu tổ tông! Nếu cậu mà ngã một cái, chẳng phải muốn mạng già của ta sao?”

Cậu bé đó chính là Vệ Uyên, tuy năm nay mới vừa tròn ba tuổi, nhưng lại cao lớn đến bất thường, trẻ con nông thôn trên núi thường gầy yếu, bởi vậy nhìn cậu đã cao hơn nhiều đứa trẻ bảy tám tuổi ở trấn.

Lúc này từ chính sảnh tỏa ra mùi thơm của thức ăn, Tiểu Vệ Uyên đang chạy như bị dây câu cá kéo lại, lập tức đổi hướng.

Trong phòng chính, Vệ đại thiện nhân và hai phu nhân đang ngồi bên bàn, thức ăn đã được bày sẵn. Trên bàn có hai cái chậu gốm, một đặt vài chiếc bánh nướng và bánh bao ngũ cốc màu nâu, cái còn lại đựng cháo ngũ cốc màu vàng. Trên bàn bày bốn đĩa thức ăn, lần lượt là đậu muối, củ cải muối, củ cải thái sợi xào và một đĩa nhỏ gà rừng muối.

Đây chính là bữa trưa của gia đình giàu có ở huyện – Vệ đại thiện nhân.

Tiểu Vệ Uyên đã đói đến mức không chịu nổi nữa, bẻ một cái bánh bao lớn gần bằng cái đầu mình, nhét thịt gà vào rồi cúi đầu ăn ngon lành, chỉ trong chớp mắt đã ăn sạch sẽ. Một cái bánh bao vẫn chưa đủ, lại ăn thêm hai chiếc bánh nướng và một bát cháo, lúc này mới tính là no. Ăn xong, cậu nhảy xuống ghế, hành lễ với Vệ đại thiện nhân và hai phu nhân rồi chạy tót ra ngoài.

Vệ đại thiện nhân và hai phu nhân về cơ bản đều chưa động đũa, mãi cho đến khi Tiểu Vệ Uyên ăn no ra khỏi phòng mới bắt đầu dùng bữa.Tam phu nhân liền bảo:

“Uyên Nhi lớn nhanh thật, bây giờ sức ăn đã như người lớn, lại hiểu lễ nghĩa, chỉ là không thích nói chuyện. Nếu như tứ muội vẫn còn…”

Nhị phu nhân vội vàng kéo tay áo nàng, tam phu nhân lập tức tỉnh ngộ, vội vàng im lặng.

Ngoài nhà, bước chân của Tiểu Vệ Uyên dừng lại một chút, sau đó lại như không nghe thấy gì, chạy về phía tiền viện. Những người hầu già, nha hoàn và hạ nhân gặp trên đường thấy cậu đều tránh sang một bên hành lễ, nhưng chỉ cần đi xa hơn chút, tiếng bàn tán của hạ nhân lại lần lượt truyền vào tai Vệ Uyên.

“Tiểu thiếu gia lớn nhanh thật, sức ăn còn lớn hơn cả người lớn, chỉ tiếc là không có mẹ.”

“Nói nhỏ thôi! Lão gia đã nói không được để tiểu thiếu gia biết chuyện này.”

“Chuyện này thì có gì đâu? Ai mà không biết Tứ phu nhân sau khi sinh tiểu thiếu gia chưa bao lâu đã bỏ đi với người khác? Lão gia chỉ nói phu nhân chết rồi, còn làm bộ làm tịch dựng một nấm mồ. Nhưng chuyện này ai mà chẳng biết?”

Tiểu Vệ Uyên không dừng bước, ra khỏi hậu viện, đến tiền viện. Tiền viện tương đối náo nhiệt, người làm dài hạn, hạ nhân trong bếp, gia đinh qua lại tấp nập.

Cậu đi đến một khoảng sân trống trong tiền viện, trên mặt đất bày vài chiếc tạ đá và gậy gộc, bình thường là nơi các gia đinh tập luyện. Vừa bước vào sân liền nghe thấy tiếng thì thầm.

“Tiểu thiếu gia đúng là đẹp trai, chỉ là không giống lão gia cho lắm.”

“Ngươi nói, có khi nào là tạp chủng của Tứ phu nhân và người ngoài không…”

“Nói nhỏ thôi!”

“Sợ gì, gần đây không có ai, có ai nghe thấy đâu?”

Vệ Uyên muốn loại bỏ những âm thanh đó ra khỏi đầu, nhưng có thế nào cũng nghe rõ mồn một. Đang vụng trộm bàn tán là hai gia đinh đang tập luyện cách đó mười trượng, cách xa như vậy, bọn họ nói chuyện lại khẽ khàng, bình thường chắc chắn không ai nghe được, nhưng Vệ Uyên lại nghe thấy rõ ràng. Trên thực tế, dù đứng ở đâu, hơn nửa phần động tĩnh trong trạch viện, Vệ Uyên đều nghe thấy được.

Trong trí nhớ của Vệ Uyên, vào một thời khắc nào đó khi còn rất nhỏ, cậu đột nhiên nghe thấy những âm thanh này, sau đó nghe nhiều rồi, chẳng bao lâu sau liền hiểu được ý nghĩa của hầu hết các câu nói.

Nông thôn thô thiển, hạ nhân bàn tán chuyện gia chủ sau lưng, đương nhiên chẳng dễ nghe.

Từ khi nghe hiểu được, Vệ Uyên càng ngày càng trầm lặng. Cậu tuy hiểu lời người khác nói, nhưng không hiểu tại sao họ lại nói như vậy.

Như thường lệ, Vệ Uyên đến bên tạ đá, nhấc lên chiếc tạ mười cân mà cậu vẫn thường chơi. Nhưng mới nhấc vài lần, cậu đã cảm thấy trong người ngứa ngáy, cảm giác ngứa từ tận xương tủy này chỉ có thể giảm bớt khi chạy hoặc mang vác nặng, chỉ là lúc này chiếc tạ nhẹ bẫng không đủ để làm giảm bớt cơn ngứa.

Tiểu Vệ Uyên bước đến gần tạ đá lớn cách đó không xa, tạ đá này nặng đến năm mươi cân, thường ngày là tạ nặng nhất mà các gia đinh dùng để tập luyện. Tiểu Vệ Uyên dùng hai tay nâng lên, dùng sức mà nhấc thì tạ đá mới hơi rời khỏi mặt đất một chút.

Lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng của Vệ Hữu Tài:

“Đặt xuống, mau đặt xuống!”

Tiểu Vệ Uyên quay đầu lại, thấy Vệ đại thiện nhân đang chạy chậm đến đây, vừa chạy vừa nói:

“Sao con dám động vào tạ đá lớn như vậy? Thương đến gân cốt thì làm sao? Biết con thích chơi cái này, ta đã sai người làm riêng cho con một cái tốt rồi.”

Nói rồi, Vệ Hữu Tài liền lấy ra một chiếc tạ nhỏ làm bằng ngọc bích, lung linh tinh xảo, nặng khoảng một cân.

Tiểu Vệ Uyên đành nhận lấy chiếc tạ ngọc.

Mặc dù thứ này ở trong tay gần như không có trọng lượng, nhưng Tiểu Vệ Uyên có thể cảm nhận được sự quan tâm của phụ thân mình. Vì vậy, dù không tình nguyện lắm nhưng cậu vẫn rời khỏi tạ đá lớn kia, giả vờ chơi với chiếc tạ ngọc nhỏ.

Vệ Hữu Tài lau mồ hôi cho Vệ Uyên, sau một hồi giày vò, chính ông cũng đổ mồ hôi đầy đầu. Ông nheo mắt nhìn lên trời, bầu trời không một gợn mây, mặt trời gay gắt treo giữ đỉnh đầu, ánh nắng rực rỡ như lửa chiếu xuống mặt đất.

Vệ Hữu Tài bảo Tiểu Vệ Uyên tự chơi rồi gọi quản gia đến bên cạnh hỏi:

“Hôm nay là lập hạ rồi phải không?”

“Thưa lão gia, hôm qua đã là lập hạ rồi.”

Vệ đại thiện nhân nhíu mày nói:

“Vậy đã là lập hạ rồi sao? Tình hình ruộng đồng thế nào?”

Quản gia với vẻ mặt khổ sở nói:

“Lúa mì đang trổ bông, nhưng trong vòng hai tháng qua chỉ có một trận mưa, căn bản không sống nổi! Bây giờ, ruộng ở gần núi đều mất trắng, chỉ có ruộng gần sông Thông là khá hơn chút. Nhưng việc lấy nước từ sông cũng là một công việc cực nhọc, thôn phía dưới đã có hai người kiệt sức đến chết rồi!”

“Chuẩn bị lừa, đến thôn xem sao.”

Chương 4: Thiên tai hay nhân họa (2)

Một lát sau, Vệ đại thiện nhân dẫn quản gia và một gia đinh đi về hướng cổng thung lũng. Từ Vệ trạch đến cổng thung lũng chỉ có tám dặm, ra khỏi cổng thung lũng là đến thôn Hạ Hà, nơi có dòng sông Thông chảy qua, có những thửa ruộng tốt nhất trong huyện. Nếu trời còn không mưa, thôn Hạ Hà có lẽ sẽ là nơi duy nhất trong huyện Nghiệp có thu hoạch.

Ra khỏi cổng trạch viện, đập vào mắt mắt là một màu vàng sáng lóa.

Ruộng đồng màu vàng, đường sá màu vàng, cây cối màu vàng, núi non cũng màu vàng, ngay cả gió cũng là màu vàng.

Phóng tầm mắt ra xa, chỉ có cây cổ thụ sau viện tử nhà Vệ gia là vẫn xanh tốt, trở thành điểm xanh duy nhất trong vùng đất này. Thực ra, nếu không phải ngày đêm đều có gia đinh canh giữ, cây cổ thụ này cũng đã sớm trụi lá, chỉ cần một đêm, vỏ cây đã có thể bị người ta bóc hết.

Đột nhiên có một cơn gió thổi tới, cuốn theo bụi vàng mù mịt, phủ kín mặt Vệ Hữu Tài.

Vệ Hữu Tài phun liên tục vài lần mới nhổ sạch được đất trong miệng. Ông lau mặt, nhảy xuống khỏi lưng lừa, đi đến bờ ruộng hai bên đường, vươn tay ra đào mạnh vài lần, chỉ đào ra toàn là đất khô, cây cỏ trên luống đã khô héo hết.

Vệ Hữu Tài chống gối, khó nhọc đứng dậy, quản gia vội vàng chạy tới đỡ.

Vệ Hữu Tài thở dốc vài hơi, lên tiếng hỏi:

“Tình hình tá điền trong nhà thế nào?”

“Bẩm lão gia, năm trước nữa trời chỉ nóng hơn một chút, năm ngoái mưa ít nên thu hoạch không được bao nhiêu, triều đình lại không giảm thuế, các nhà không chỉ ăn hết lương thực dự trữ mà ít nhiều gì còn thiếu chúng ta một ít lương thực. Năm nay xem ra có khả năng mất mùa, nhưng lương thực dự trữ nhà chúng ta cũng không còn nhiều, e rằng sẽ có người chết đói…”

Vệ Hữu Tài mặt mày u ám nói:

“Còn không cứu trợ sẽ không kịp nữa. Trong huyện có tin tức gì không?”

Quản gia đáp:

“Mấy hôm trước ta đặc biệt vào huyện tìm Triệu sư gia ở nha môn. Sư gia bảo rằng bên trên chưa có tin tức gì về cứu trợ, hơn nữa năm nay còn tăng thêm vài loại thuế. Hình như là thuế bộ giáp, thuế chinh man và thuế bò gì đó.”

“Cái gì, thuế bò?”

Vệ đại thiện nhân ngoáy ngoáy lỗ tai.

“Là thuế bò.” Quản gia gật đầu. Lúc ấy ông đã xác nhận với Sư gia mấy lần liền.

Vệ Hữu Tài ngạc nhiên: “Huyện ta có bò sao?”

Quản gia nói: “Ít nhất là mấy chục năm qua, chưa từng nghe nói có bò.”

Thực ra không chỉ huyện Nghiệp, mà cả quận Phùng Viễn từ xưa đến nay đều không có bò. Nơi này nằm sát dãy núi phía Nam, khí hậu đặc biệt, bò cày khó mà tồn tại được, nông dân sử dụng loài vật giống như lừa nhưng nhỏ hơn một chút gọi là la để làm việc đồng áng. Không chỉ quận Phùng Viễn, mà cả Kỷ Quốc, mười nơi thì cũng chỉ có khoảng hai, ba nơi là có bò, không như các nước phía Bắc, bò cày khắp nơi.

“Không có bò thì thu thuế bò cái gì?”

Nhị quản gia nhìn sắc mặt Vệ đại thiện nhân, nhỏ giọng nói: “Sư gia nói, cho dù không có bò, cũng không ngăn nổi triều đình thu thuế bò.”

Vệ Hữu Tài mặt mày u ám hỏi:

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Triệu sư gia bảo gần đây triều đình dùng một Đại nho đến từ phương Bắc, nổi tiếng với tài văn chương. Người đó sau khi đến liền bắt đầu cải cách, đề xuất biện pháp ‘phân thuế theo đinh’, tức là thu thuế theo đầu người. Mỗi năm mươi hộ, dù không có bò cũng coi như có một con, phải nộp thuế bò. Nghe nói ngư dân và công nhân trên thuyền cũng phải nộp thuế bò.”

Vệ Hữu Tài giận quá hóa cười: “Đúng là yêu ma quỷ quái gì cũng bò ra được! Biết viết văn? Biết viết văn mà còn làm ra chuyện thất đức thế này à?”

Quản gia cũng phẫn nộ: “Nói không chừng vì biết viết văn nên mới có thể làm ra chuyện thất đức như vậy!”

Vệ Hữu Tài chửi vài câu rồi im lặng, một lúc sau mới nói: “Về thôi.”

“Không đi thôn Hạ Hà nữa ạ?”

“Không đi nữa. Chẳng bao lâu nữa trời sẽ thay đổi, ngươi chạy một chuyến lên núi, gọi lão Lục về.”

Quản gia giật mình hỏi: “Gọi Lục gia về sao?”

“Năm đại dịch, chắc chắn sẽ có lưu dân. Không có lão Lục, chúng ta phải chạy nạn mất.”

Sắc mặt quản gia thay đổi, không dám hỏi nhiều, dắt lừa, đội cái nắng như lửa trở về trạch viện.

Tin tức của Triệu sư gia quả nhiên linh thông, chưa đến hai ngày sau chỉ dụ tăng thuế của triều đình đã đến huyện. Huyện Nghiệp nằm ở vùng xa xôi, chỉ dụ đến muộn nhất, các nơi khác đã nhận chỉ dụ trước đó nửa tháng. Trong một thời gian ngắn, dân chúng khắp nơi oán thán, nhiều người thấy không sống nổi nữa liền bắt đầu suy nghĩ tìm sinh kế khác.

Vùng địa giới Ung Châu này, từ xưa đến nay không có lương dân nào ngoan ngoãn chịu đói chết.

Sáng ngày hôm đó, Tiểu Vệ Uyên ăn sáng xong liền chạy đến sân tập của gia đinh. Vừa chạy đến rìa sân, đột nhiên có một đôi tay lớn từ trên không hạ xuống, nhấc bổng cậu lên như cưỡi gió đạp mây.

Đó là một đại hán đầu trọc, mặt đầy thịt, trên má phải là một vết sẹo dài. Đại hán nâng Vệ Uyên lên, nhìn chằm chằm cậu với vẻ hung dữ.

Tiểu Vệ Uyên nhìn trái nhìn phải, phát hiện ra vị trí của mình cao hơn hẳn so với khi được người khác bế, nhìn thấy đầu của mọi người phía dưới liền cảm thấy rất vui.

Đại hán đầu trọc quay mặt nhỏ của Vệ Uyên lại đối diện với mình, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi không sợ ta sao?”

Tiểu Vệ Uyên thắc mắc: “Sao lại phải sợ?”

Tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng Vệ Uyên có thể cảm nhận được rằng trong trang viên này, ngoài Vệ Hữu Tài và quản gia ra, đại hán đầu trọc là người thứ ba yêu thương cậu. Vì vậy, bất kể đại hán này có hung dữ thế nào, Vệ Uyên chỉ cảm thấy thú vị.

Đại hán đầu trọc cười ha ha, nói: “Thằng nhóc khá lắm! Đi nào, chúng ta đi tìm cha ngươi!”

Chương 5: Thiên tai hay nhân họa (3)

Đại hán ôm Vệ Uyên, đi đến góc lầu. Vệ Hữu Tài lúc này đã thay áo ngắn, tay cầm một chiếc cung săn đang thử dây. Chỉ có điều Vệ lão gia rõ ràng không quen vận động, mới kéo được vài lần đã mệt đến mức thở hổn hển, buộc phải đặt xuống.

Đại hán đi đến trước mặt Vệ Hữu Tài, nói: “Đại ca, ta về rồi đây!”

Vệ Hữu Tài ngẩng đầu nhìn đại hán cao hơn mình cả một cái đầu, lại nhìn Vệ Uyên đang yên tĩnh ngồi trong vòng tay của đại hán, khuôn mặt mệt mỏi cuối cùng cũng nở nụ cười nói: “Lục đệ, trở về là tốt rồi!”

Lão Lục đầu trọc nói: “Trên đường về, ta đã thấy không ít lưu dân, đều đến từ hướng đông bắc. Đoàn người đã đến cách đây ba mươi dặm, e rằng có đến vài nghìn người, hơn nữa trong đó có người cầm đầu.”

“Bọn họ giờ thế nào rồi?”

Đại hán đầu trọc trầm giọng nói: “Ta nhân lúc trời tối đã lẻn vào, những người cầm đầu kia đang nấu súp thịt. Mùi thịt không đúng, e là thịt người.”

Vệ Hữu Tài bình tĩnh nói: “Người đói đến cùng cực, cái gì cũng ăn, không có gì lạ.”

Ông suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ba mươi dặm, nghĩa là đến ngày kia sẽ đến đây. Chúng ta ở nơi xa xôi này mà cũng có vài nghìn người đến đây, xem ra mấy huyện phía đông bắc đã không còn dân cư nữa.”

Đại hán nói: “Đại ca, lần này ta mang theo ba huynh đệ đắc lực, mười bộ giáp da, ba cây cung tốt. Lưu dân đi không nhanh, chúng ta chỉ cần tránh đại đội, muốn mở đường thoát thân cũng không khó. Đại ca, chạy hay giữ?”

Lưu dân đi qua, cỏ cây không mọc, câu này không phải nói chơi. Cuốc của lưu dân có thể cuốc đất, cũng có thể cuốc người. Trên dưới Vệ trạch cũng chỉ vài chục người, phải đối mặt với mấy nghìn lưu dân. Một khi phá nhà, tức là diệt tộc.

Nhưng không đến lúc cùng đường, không ai muốn rời bỏ quê hương, trở thành lưu dân.

Vệ Hữu Tài nheo đôi mắt dài thành một khe hẹp, hồi lâu sau mới nói: “Giữ!”

Lão Lục đầu trọc phấn chấn tinh thần, cười gằn nói: “Được!”

Trong hai ngày còn lại, mọi người trong trang viên đều dốc hết sức làm việc, xây cao tường viện thêm nửa thước, đồng thời dựng giàn ở những chỗ yếu.

Trong hai ngày này, dù Vệ Hữu Tài đi đâu cũng ôm theo Tiểu Vệ Uyên. Tiểu Vệ Uyên nhìn đại hán lấy giáp da và cường cung ra từ thùng da, thấy từng gia đinh cầm vũ khí lên, mặc giáp da. Sau đó vào sáng ngày thứ ba, Tiểu Vệ Uyên và mọi người cùng ăn một bữa cơm no.

Trời sáng chưa được bao lâu, ở cuối đường lớn đã thấy bụi đất cuồn cuộn bốc lên, bên trong lờ mờ không biết có bao nhiêu người. Thấy cảnh này, vài gia đinh trên tường viện đã bắt đầu run rẩy đôi chân.

Vệ Hữu Tài đã sớm thay xong trang phục gọn gàng, lúc này đang ôm Vệ Uyên, chậm rãi đi lên góc lầu. Lệnh cho người hầu đặt một cái ghế thái sư trên đỉnh rồi ôm Vệ Uyên ngồi xuống. Quản gia và đại hán đầu trọc đã đứng sẵn trên góc lầu, thấy Vệ Hữu Tài ôm Vệ Uyên lên đều ngạc nhiên. Đại hán đầu trọc liền hỏi: “Đại ca, không thích hợp để mang trẻ nhỏ lên đây đâu? Nếu chẳng may…”

Vệ Hữu Tài xua tay nói: “Không sao đâu! Vệ Uyên hiểu chuyện sớm, bây giờ cái gì cũng hiểu rồi, để nó thấy máu sớm cũng tốt.”

Quản gia nói: “Lão gia, ngài ở đây cũng không thích hợp đâu!”

Vệ Hữu Tài cười lạnh một tiếng, nói: “Các ngươi không cần lo cho ta. Nếu bị lưu dân phá nhà, ta trốn ở đâu cũng chết. Vậy nên hôm nay ta sẽ ngồi ở đây, xem bọn chúng phá nhà ta thế nào, ăn thịt ta ra sao!”

Lúc nói chuyện, đoàn lưu dân đã đến gần. Mỗi người trong đoàn lưu dân đều mặc quần áo rách rưới, mặt mũi xanh xao nhưng trên mặt toàn là vẻ hung dữ. Có người cầm cuốc, có người cầm cây chĩa, nhiều người trên người có những vết bẩn sẫm màu, nhìn là biết máu khô.

Trong đoàn còn có vài người phụ nữ, tất cả đều vải không đủ che thân. Một số phụ nữ trẻ bị trói thành hàng, trên người gần như không còn mảnh vải.

Thấy đại trạch của Vệ gia ở phía trước, mắt của đám lưu dân sáng rực. Trong số những người đi đầu còn có vài người mặc trang phục địa phương, chỉ trỏ về phía đại trạch.

Quản gia tinh mắt, nhìn rõ diện mạo của những người đó, ngay lập tức nhảy lên mắng: “Kia chẳng phải là Hồ Tam sao? Thằng chó khốn nạn, năm ngoái nếu không phải chúng ta cho hắn lương cứu mạng, hắn có sống được đến bây giờ không?”

Quản gia mắng cũng vô ích, bên kia đám lưu dân thấy đại trạch từ xa, không thể nhịn được nữa, không màng đến khoảng cách, bắt đầu ùn ùn xông lên.

Tiếng hét của lưu dân ồn ào, từ xa chỉ nghe thấy tiếng giết chóc vang lên. Nhưng Vệ Uyên lại nghe rõ từng câu từng chữ, cho dù có hàng chục người đồng thời hét, lọt vào trong tai, Vệ Uyên vẫn có thể phân biệt rõ ràng từng câu từng chữ.

“Trong đó có thức ăn và phụ nữ! Anh em, giết!”

“Chúng ta sắp chết đói rồi, còn bọn chúng ở trong đó sống sung sướng!”

“Giết sạch đại hộ!”

Thấy người tị nạn như những con thú dữ, ào ào xông tới. Vệ Uyên đột nhiên quay đầu hỏi:

“Tại sao họ muốn giết chúng ta?”

Vệ Hữu Tài ôn hòa nói:

“Cứ xem trước đã, xem rồi sẽ hiểu.”

Chẳng bao lâu sau, người tị nạn đã xông đến ngoài tường, bắt đầu gào thét leo lên. Tường viện của Vệ trạch cao khoảng một trượng, người cường tráng một chút dùng sức nhảy lên có thể chạm tới đầu tường. Người không cường tráng dựa vào người xung quanh nâng đỡ, cũng có thể miễn cưỡng leo lên. Gia đinh hạ nhân Vệ gia đứng trên tường, lúc ban đầu còn sợ, nhưng khi đối mặt với sống chết thì ai nấy đều phát cuồng, vừa hét vừa cầm đao chém mạnh vào tay, vào đầu nhô lên trên tường, trong lúc nhất thời máu văng tung tóe, ngón tay và lòng bàn tay bay tứ tung.

Lưu dân quả thực quá đông, lưu dân phía sau không thể chen lên phía trước liền nhặt đá từ dưới đất ném lên trên tường, trong chớp mắt mấy gia đinh bị ném đến chảy máu đầu, có người từ trên tường rơi xuống đất. Nhưng những người rơi xuống đều cắn răng leo lên đầu tường, không màng lau máu trên đầu. Tất cả mọi người đều biết một khi tường bị phá, hậu quả còn thảm hơn cả bị chém thành từng mảnh.

Lầu góc của Vệ trạch cao ba trượng, ba người do Lão Lục đầu trọc mang về đang cầm cung liên tục bắn tên xuống. Ba người này rõ ràng đã luyện cung pháp, bắn vừa nhanh vừa mạnh. Quản gia cũng đứng trên lầu góc, bên chân để vài cây cờ đủ màu, không ngừng vẫy cờ, vừa điều động gia đinh, vừa quan sát mục tiêu, thỉnh thoảng gọi to:

“Người cao gầy mặc đồ đen kia chắc chắn là thủ lĩnh, bắn hắn!”

Dưới sự chỉ huy của quản gia, ba xạ thủ trong chớp mắt đã bắn gục bảy, tám người lưu dân hung hãn. Nhưng lúc này ai nấy đều đỏ mắt giết chóc, vẫn liều chết xông vào trạch viện, giẫm lên xác đồng bọn và tứ chi đứt đoạn để leo lên.

Dưới sự điều động của quản gia, mấy chục gia đinh và phụ nữ khỏe mạnh nhà Vệ gia hỗ trợ lẫn nhau, vậy mà chống đỡ được sự công kích của lưu dân, giữ vững được đầu tường. Đại hán đầu trọc thì đi tuần, chỗ nào nguy hiểm liền qua đó chống đỡ, mấy lần đẩy lùi lưu dân leo lên tường.

Chương 6: Thiên tai hay nhân họa (4)

Vệ Uyên ngồi trong lòng Vệ Hữu Tài, lẳng lặng nhìn những mũi tên xuyên qua người, máu văng tung tóe cắm xuống mặt đất; nhìn gia đinh bên cạnh toàn thân run rẩy, vừa hét vừa cầm đá ném xuống; nhìn một lưu dân bị tên bắn trúng bụng lăn lộn đau đớn, liều chết nắm lấy ống quần đồng bọn, người kia lại ghét bỏ hắn làm vướng chân, quay lại chém một nhát dao vào đầu hắn rồi không thèm nhìn lại mà tiếp tục xông vào đại trạch.

Mùi máu tanh nồng nặc hòa với bụi đất, từng đợt xông lên. Một gia đinh trên tường viện không chịu nổi nữa, ôm tường nôn mửa, nhưng ngay sau đó bị đá ném trúng đầu, trong lúc hoảng hốt bị lưu dân kéo xuống bên ngoài tường, bị cắn bị xé, trong chớp mắt đã máu thịt mơ hồ, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Trên lầu góc, Vệ Hữu Tài ngồi yên, như thể trước mắt không phải là cuộc chiến đẫm máu, mà chỉ là mấy đứa trẻ đang đùa nghịch. Tiểu Vệ Uyên dựa vào người ông, giống như dựa vào một ngọn núi bất động.

Hai bên chiến đấu chẳng mấy chốc đã qua thời gian một bữa cơm, gia đinh ai nấy đều thở hổn hển, ai cũng bị thương, dần dần phòng tuyến có lỗ hổng. Một nhóm lưu dân cuối cùng đã leo lên tường, lại trèo lên lầu góc. Trên lầu góc lập tức diễn ra một trận hỗn chiến!

Một lưu dân khỏe mạnh đạp quản gia ra, cười gằn lao về phía Vệ Hữu Tài. Vệ Hữu Tài không chút hoảng sợ, đứng dậy rút đao. Chỉ là bình thường ông sống trong nhung lụa, hành động chậm chạp, đao vừa giơ lên đã bị một cú đá vào ngực ngã nhào. Người kia giơ cao đao, định chém vào đầu Vệ Hữu Tài!

Thấy đao sắp chém xuống, Tiểu Vệ Uyên đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhặt lên một cây giáo ngắn trên đất, đâm vào bụng tên lưu dân kia!

Tên đó vốn thấy Vệ Uyên là một đứa trẻ, căn bản không thèm để tâm, không ngờ mũi giáo rất nặng. Hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận, một cước đá Vệ Uyên văng ra rồi dùng sức rút mạnh cây giáo ra. Vết thương lập tức phun ra một dòng máu tươi, làm ướt đẫm người Tiểu Vệ Uyên.

Sức lực toàn thân lưu dân tựa như nước chảy hết, dưới chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.

Tiểu Vệ Uyên đột nhiên lao lên, đoạt cây giáo về. Lưu dân cường hãn chỉ cảm thấy từ tay truyền đến một sức mạnh căn bản không thuộc về trẻ con, cây giáo một phát bị đoạt đi.

Tiểu Vệ Uyên lại bước tới, đâm cây giáo vào ngực lưu dân.

Lưu dân đau đớn, một tay nắm chặt cây giáo đấu sức với Tiểu Vệ Uyên, tay kia cầm đao định chém xuống đầu Vệ Uyên. Tiểu Vệ Uyên không thèm nhìn cây đao trên đầu, chỉ dùng toàn bộ sức lực đẩy mũi giáo vào tim tên lưu dân.

Lưu dân đột nhiên nhìn thấy mắt Vệ Uyên, đồng tử sâu không thấy đáy, như ẩn chứa một thế giới khác. Khuôn mặt nhỏ bé đầy vẻ bình tĩnh, như thể không phải đang giết người, mà chỉ làm một việc nhỏ bình thường. Nhìn khuôn mặt Vệ Uyên, lưu dân bỗng lạnh sống lưng. Lúc này hắn thở hắt ra hơi cuối cùng, mũi giáo cắm sâu vào tim.

Lúc này quản gia dẫn những người còn lại cuối cùng cũng chém gục tất cả lưu dân trên lầu góc, sau đó ném xác từng người xuống khỏi lầu góc. Đoàn lưu dân lập tức hỗn loạn, khí thế giảm sút.

Quản gia thấy sĩ khí lưu dân giảm sút, lập tức cầm một lá cờ đỏ, ném mạnh vào giữa đám lưu dân.

Đại hán đầu trọc đang chém giết trên tường thấy vậy mắt sáng lên, cười gằn nói:

“Cuối cùng cũng đến lúc rồi! Các huynh đệ, theo ta giết chúng!”

Hắn nhảy xuống tường, lúc rơi xuống đất đè bay mấy tên lưu dân, lao thẳng vào chỗ lá cờ đỏ rơi. Trong trạch viện lại xuất hiện năm gia đinh mặc giáp da, bọn họ vậy mà không tham gia bảo vệ tường trước đó, vẫn luôn dưỡng sức. Họ cũng nhảy xuống tường, theo sau đại hán đầu trọc lao vào chém giết giữa đám lưu dân.

Đại hán đầu trọc hét lớn, xung quanh bùng lên ánh sáng đỏ như ngọn đuốc máu! Hắn vung dao chém, ba tên lưu dân bị chém đôi, sau đó quay lại vung dao, bảy tám tên lưu dân bị chém ngang lưng!

Từ khi cơ thể xuất hiện ánh sáng đỏ, mỗi chiêu thức của đại hán đầu trọc uy lực đều cực lớn, dân theo đội tinh nhuệ như vào chỗ không người, trong chớp mắt giết gục hàng trăm lưu dân, xông vào giữa đám đông.

Sĩ khí của lưu dân cuối cùng cũng tan rã, quân bại như núi đổ, trong chốc lát, tất cả lưu dân chạy tán loạn.

Quản gia cuối cùng cũng thở phào một hơi, lập tức ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm:

“May mà bọn chúng chỉ là đám ô hợp.”

Thở phào xpng, quản gia lúc này mới cảm thấy trên người đau đớn kịch liệt, hóa ra sau lưng không biết từ lúc nào đã bị người ta chém một nhát.

Cuộc chém giết ngắn ngủi, bên ngoài đại trạch nhà Vệ gia đã có thêm hàng trăm xác lưu dân, còn có nhiều người bị chặt tay chặt chân, chưa chết hẳn, chỉ có thể nằm đất rên rỉ đau đớn. Gia đinh trên tường nhiều người vốn là nông dân bình thường, chưa từng thấy cảnh tượng này, có người ôm tường nôn mửa, có người vừa khóc vừa cười.

Vệ Hữu Tài bò dậy, ôm chặt Tiểu Vệ Uyên vào lòng, kiểm tra xem có bị thương không. Mãi cho đến khi thấy Tiểu Vệ Uyên trên người không có vết thương, máu toàn là của kẻ địch mới thở phào nhẹ nhõm, mặt trắng bệch vì sợ.

Vệ Hữu Tài vỗ ngực mình, sau đó dùng tay áo lau vết máu trên mặt Tiểu Vệ Uyên.

Tiểu Vệ Uyên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hỏi lại một lượt:

“Tại sao bọn họ muốn giết chúng ta?”

Vệ Hữu Tài ôm cậu đứng dậy, đi đến bên lầu góc, chỉ về hướng đông bắc, nói:

“Họ vốn dĩ cũng là người như chúng ta, chỉ là bây giờ quá đói, nên muốn ăn lương thực của chúng ta. Nhưng lương thực lại không đủ, nên phải ăn thịt chúng ta mới sống được. Nếu chúng ta đói đến mức không sống nổi nữa, buộc phải đi nơi khác tìm thức ăn, cũng sẽ trở nên giống như họ.”

Vệ Hữu Tài lại chỉ về phía tây nam, nói:

“Bên kia, ở những nơi bên ngoài ngoài những ngọn núi lớn này, còn có nhiều người trông không giống chúng ta, tạm coi là người đi. Họ dù đói hay không đói, đều muốn ăn thịt chúng ta.”

“Đây là những người muốn trực tiếp ăn thịt chúng ta.” Vệ Hữu Tài lại chỉ về hướng bắc, nói:

“Ở rất xa hướng đó, có rất nhiều thành lớn, những người sống trong trung tâm thành cũng ăn thịt người, chỉ là không ăn trực tiếp mà lịch sự hơn. Nhưng nếu luận về việc ăn thịt người, họ mới là ăn nhiều nhất.”

Tiểu Vệ Uyên nghe mà chỗ hiểu chỗ không.

Vệ Hữu Tài cười cười, lại chỉ lên trời, nói:

“Nếu chúng ta đứng ở đó, có lẽ sẽ thấy mọi thứ khác đi. Nhưng đứng ở chỗ chúng ta bây giờ nhìn…

“…..Đây là một thế giới ăn thịt người.”

Tiểu Vệ Uyên cau đôi mày nhỏ, cố gắng suy nghĩ, chau mày nói:

“Tại sao phải ăn thịt người? Người đâu có ngon.”

Vệ Hữu Tài vung tay, nói:

Vệ Hữu Tài vươn tay ra phủi sạch bụi: “Bởi vì đất chỉ có bấy nhiêu, không nuôi sống được từng đó người. Ăn cũng được, giết cũng được, chết đói cũng được, kiểu gì cũng phải chết một số người. Chờ đến khi người chết đủ thì sẽ yên ổn hơn chút.”

Chương 7: Có duyên với tiên sinh (1)

Lưu dân vốn là một đám ô hợp, thấy không thể gặm nổi cục xương cứng Vệ trạch này liền hướng về địa phận khác mà đi.

Vệ Hữu Tài dẫn Vệ Uyên xuống từ lầu góc, tạo trấn chính đường, bắt đầu xử lý hậu sự. Tiểu Vệ Uyên toàn thân đầy máu, được dẫn đi tắm rửa thay quần áo, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Vệ Hữu Tài lại sai người đưa cậu quay lại chính đường, đặt một cái ghế ngồi bên cạnh, để cậu nhìn Vệ Hữu Tài xử lý hậu sự.

Sau đại chiến, mọi việc chất chồng như núi, hàng chục gia đinh ra trận ai ai cũng bị thương, còn chết mấy người liền. Trên tường và trong viện có hàng chục thi thể lưu dân, đây là những thứ phải đưa đi trước. Quản gia lại chọn vài gia đinh gan dạ, cẩn thận đi tìm kiếm tài sản trên thi thể lưu dân. Năm đại nạn, có thêm chút tài sản cũng tốt.

Vệ Hữu Tài dặn dò từng việc một, chợt thấy Lão Lục đầu trọc dẫn một người vào chính đường, ném xuống đất nói:

“Đại ca, ta nhặt được một người trong đám lưu dân.”

Người này mặc đồ văn sĩ, hai tay bị trói, miệng bị nhét chặt vải rách. Ngoài đó ra không còn gì nữa, quần áo trên người văn sĩ chỉ dính thêm chút bụi bẩn, nhìn qua không có vẻ như là phải chịu khổ.

Thấy văn sĩ, quản gia cảm thấy quen mặt, nhìn kỹ rồi thất thanh kêu lên:

“Trương tiên sinh!”

Vệ Hữu Tài liền nhìn quản gia, quản gia nói:

“Đây là tiên sinh đọc sách ba năm trước đã đặt tên cho công tử là Uyên.”

Vệ Hữu Tài vỗ đùi:

“Hóa ra là Trương tiên sinh! Sao lại thành ra thế này?”

Ông bước nhanh đến trước mặt Trương Sinh, tự tay mở dây trói trên tay Trương Sinh rồi trừng mắt nhìn Lão Lục đầu trọc một cái.

Lão Lục đầu trọc lập tức kêu oan:

“Không liên quan đến ta! Khi ta nhặt được hắn trong doanh địa của lưu dân đã như thế này rồi!”

Trương Dinh lấy miếng vải rách trong miệng ra, cười khổ nói:

“Qủa thực không liên quan đến vị tráng sĩ này, ta còn phải cảm ơn đã cứu ta ra.”

“Uyên Nhi được tiên sinh đặt tên, thế thì không phải là người ngoài.” Vệ Hữu Tài lệnh người mang ghế đến cho Trương Sinh ngồi rồi hỏi:

“Tiên sinh sao lại ở trong đám lưu dân?”

Trương Sinh thở dài nói:

“Nói ra thì thật đáng xấu hổ, ta vốn dạy học ở quận Lâm, muốn kiếm ít lộ phí, không ngờ bỗng nhiên lưu dân kéo đến. Quân giữ thành bỏ chạy, bỏ mặc bách tính trong huyện cho lưu dân. Một tên lưu dân thấy ta biết chữ, bắt ta làm quân sư. Ta không chịu, hắn liền trói ta lại, một đường mang đến đây. Trên đường hắn đối đãi với ta cũng khá, nhưng qua một thời gian nữa, hắn mất hết kiên nhẫn thì cũng sẽ nấu ta lên ăn như người khác thôi.”

Vệ Hữu Tài ngạc nhiên:

“Ta nhớ tiên sinh là người có pháp lực cao cường, sao lại bị lưu dân bắt?”

Trương Sinh ấp úng không nói rõ. Vệ Hữu Tài thấy vậy cũng không làm khó, đánh giá Trương Sinh từ trên xuống dưới, đột nhiên trên mặt hiện nụ cười, nụ cười đột ngột khiến TrươngSsinh cũng cảm thấy ớn lạnh.

Vệ Hữu Tài chắp tay với Trương Sinh, nói:

“Ba năm trước nhi tử của ta, không, là khuyển tử Vệ Uyên, lúc chào đời được tiên sinh đặt tên. Ba năm sau lại gặp tiên sinh, quả nhiên có duyên với tiên sinh!”

“Không, không có!” Trương Sinh buột miệng nói, Vệ Hữu Tài giật mình.

Thấy Vệ Hữu Tài sắc mặt khác thường, Trương Sinh vội nói:

“Ý của ta là, tiểu công tử phúc duyên sâu dày, xứng với cái tên này, ta không có công lao gì.”

Vệ Hữu Tài cười càng tươi hơn:

“Tiên sinh là người tài giỏi, rốt cuộc tài giỏi đến đâu, ta không đọc sách nên không biết, nhưng mấy chục dặm gần đây không ai biết chữ nhiều hơn tiên sinh. Hiện nay bên ngoài binh hoang mã loạn, khuyển tử cũng đến tuổi học hành, chi bằng để tiên sinh chỉ dạy, dạy dạy nó đọc sách biết chữ, học đạo lý thánh hiền, thế nào?”

Không biết vì sao, thấy Vệ Hữu Tài cười tủm tỉm, nói nửa văn nửa tục, Trương Sinh lại run lên.

Trương Sinh vội vàng từ chối:

“Vệ lão gia quá khen rồi, ta tài hèn học mọn, dạy người lại làm lỡ làng con cháu đệ tử người ta. Hơn nữa cả đời ta chỉ học đạo học, khác xa với đạo lý thánh hiền.”

Trương Sinh nói khéo, thực ra là không muốn ở lại lâu.

Vệ Hữu Tài dường như hoàn toàn nghe không hiểu ý trong lời nói của Trương Sinh, cười tủm tỉm nói:

“Tiên sinh muốn dạy mấy ngày thì dạy mấy ngày, bây giờ không cần quyết định vội, ngồi trước đi đã!”

Không biết vô tình hay cố ý, hai gia đinh bẻo khỏe ép Trương sinh ngồi giữa, Lão Lục đầu trọc tay đặt lên chuôi đao, đứng sau lưng hắn. Trên người Lão Lục đầu trọc còn có mấy vết thương mới, máu đã thấm qua băng, bởi vậy trên người không chỉ có sát khí mà còn có mùi máu tanh nóng hổi.

Vệ Hữu Tài trở lại chỗ ngồi, tiếp tục xử lý hậu sự. Trương Sinh liền nói:

“Ta ở đây có vẻ không tiện, tốt hơn là nên tránh đi.”

Vệ Hữu Tài cười tủm tỉm phất tay nói:

“Không sao, tiên sinh không phải người ngoài, cứ việc xem!”

Trương Sinh không thể rời đi, chỉ có thể ngồi lại.

Lúc này quản gia lại vội vã bước vào, liếc nhìn Trương Sinh, muốn nói lại thôi. Vệ Hữu Tài nói:

“Tiên sinh là người nhà, không sao đâu, nói đi.”

Quản gia đáp:

“Lão gia, bên ngoài cònrất nhiều lưu dân bị thương, phần lớn bị thương nặng, không thể di chuyển. Ta đã đếm qua, tổng cộng có hơn chín mươi người. Những người này xử lý thế nào?”

Lão Lục đầu trọc cười khẩy nói:

“Lão Bát, những người này vừa rồi định lấy mạng chúng ta, cái này cũng phải hỏi sao? Bao năm rồi, cái tính nhát gan mềm lòng của ngươi vẫn chưa thay đổi. Được rồi, ta sẽ dạy ngươi phải làm như thế nào. Ngươi đào hai cái hố lớn, trước tiên chôn hết người chết, chôn sâu một chút. Sau đó đặt những người còn sống bên cạnh hố, sáng mai xem ai còn sống. Nếu đến lúc đó còn sống thì cứu.”

Trương Sinh nhíu mày.

Những lưu dân bị thương kia nhẹ nhất cũng bị chém một nhát sâu, có thể di chuyển đã chạy từ lâu rồi. Lúc này ném ra đồng hoang một đêm, sao còn mạng nữa? Đại hán đầu trọc nói như vậy, chẳng phải là thấy chết không cứu sao?

Trương Sinh nhìn Vệ Hữu Tài, chỉ thấy ông nhắm mắt, tựa như đã ngủ quên, không nghe thấy gì. Quản gia cũng không đợi ông lên tiếng liền ra ngoài, rõ ràng là làm việc theo lời của đại hán đầu trọc.

Trương Sinh quay đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt của đại hán đầu trọc. Đại hán đầu trọc nhe răng cười, lộ một nụ cười dữ dằn. Trương Sinh ngay lập tức hiểu ý của hắn: Còn dám lắm lời, sẽ chôn ngươi cùng luôn.

Chương 8: Có duyên với tiên sinh (2)

Đợi quản gia ra ngoài, Vệ Hữu Tài mới như vừa chợp mắt xong, từ từ mở mắt hỏi:

“Lão Bát đâu?”

Quản gia lại vội vã chạy vào nói:

“Vừa đi xử lý chút việc nhỏ. Đại ca… lão gia có gì dặn dò?”

Vệ Hữu Tài cười nói:

“Đã nói Trương tiên sinh không phải người ngoài, không cần quá để ý xưng hô. Ngươi kể lại việc ruộng đồng lương thực cho ta nghe.”

Quản gia không hề nghĩ ngợi, mở miệng nói:

“Trang viên hiện có 53 mẫu 5 phân ruộng hạng nhất, 137 mẫu ruộng hạng hai, 60 mẫu ruộng hạng ba. Người thuê trồng ruộng của chúng ta có tổng cộng 107 hộ, mỗi hộ thuê khoảng 2 mẫu 3 phân ruộng. Đầu năm đã bán một số lương thực cũ, giờ trong kho còn 230 thạch lương thực các loại.”

Vệ Hữu Tài chậm rãi nói:

“Năm nay chắc chắn là mất mùa, nếu chỉ mong đến mùa xuân năm sau không chết đói, lượng lương thực này nuôi được bao nhiêu người?”

Quản gia suy nghĩ một lúc, có chút khó khăn nói:

“Lục gia có thể đi săn…”

Đại hán đầu trọc hừ một tiếng nói:

“Trên núi ngay cả cỏ cũng không còn, lấy đâu ra thú mà săn?”

“Như vậy, khoảng 240 người, mỗi người một ngày ba lạng, không thể ít hơn nữa.”

Vệ Hữu Tài chậm rãi nói:

“Như vậy, ngoài người trong trạch viện ra, người thuê ruộng của chúng ta trở về, cũng chỉ có ba phần sống sót.”

Người thuê chỉ có thể sống sót ba phần, những người còn lại không chết đói cũng đi tha hương, trở thành lưu dân. Không muốn chết đói cũng không muốn đi tha hương, chỉ còn một con đường duy nhất.

Nghe đến đây, Trương Sinh cũng hiểu, lượng lương thực dự trữ của Vệ trạch không đủ lương thực để nuôi sống cả người thuê ruộng nhà mình, sao gánh thêm nổi lưu dân bị thương nặng? Mấy năm qua, lần đầu tiên Trương Sinh phải đối mặt với sự lựa chọn tàn khốc như vậy.

Trong khoảnh khắc đó, Trương Sinh lạnh lùng quan sát, hiểu ra rằng: Người trong căn nhà này, sợ đều là những kẻ giết người không chớp mắt.

Hắn chợt nhớ lại ba năm trước khi bố trí trận Qủy Thủy Hợp Quang, nhìn thấy những vận khí kia, tim chợt đập mạnh.

“Trương tiên sinh!” Vệ Hữu Tài đột nhiên nhìn Trương Sinh, nheo mắt cười hỏi:

“Tiên sinh đã suy nghĩ kỹ chưa, có muốn dạy dỗ cho Uyên nhi không?”

Nhìn đôi mắt cười tủm tỉm của Vệ Hữu Tài, Trương Sinh liền nghĩ đến hai cái hố lớn đang đào ngoài trang viên. Nếu hắn dám nói không, e rằng sẽ chôn cùng một hố với lưu dân. Ba năm qua Trương Sinh gặp nhiều biến cố, một thân đạo lực đều không dùng nổi, chẳng khác gì phàm nhân. Bây giờ lưu dân khắp nơi, trong phạm vi trăm dặm, ngay cả cỏ cũng bị gặm sạch sẽ, nhìn đâu cũng chỉ thấy đất vàng. Cho dù hắn có thể trốn thoát cũng sẽ chết đói ở vùng hoang dã. Nếu lúc này chết đi, có thể nói là không đáng một văn tiền.

Trương Sinh nghĩ trước nghĩ sau, vậy mà không có đường thoát.

Lại nghĩ đến việc dạy học cũng tính là cao quý, bản thân mình ở quận Lâm vốn cũng định dạy học, Trương Sinh đành nói:

“Đương nhiên là sẵn lòng.”

Vệ Hữu Tài vui mừng, lập tức kéo Vệ Uyên qua làm lễ bái sư. Tiểu Vệ Uyên rất ngoan ngoãn, quỳ xuống trước mặt Trương Sinh.

Vẻ mặt Trương Sinh lúc xanh lúc trắng, mấy lần muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng sau lưng là Lão Lục đầu trọc và thanh đao của hắn, chạy đâu cho thoát? Hắn chỉ do dự một lát, Tiểu Vệ Uyên đã dập đầu ba lần.

Trương Sinh thở dài trong lòng, đã nhận lễ bái sư này thì duyên này đã kết.

Nếu đã đến thì đành yên tâm ở lại, sau khi bái sư xong, trong lòng Trương Sinh ngược lại cũng ổn định hơn chút. Hắn tiến lên trước một bước, đỡ Tiểu Vệ Uyên dậy, nhìn chăm chú.

Ba năm trước Trương Sinh rời đi vội vàng, thực ra chưa từng gặp Vệ Uyên, lúc này mới là lần đầu tiên gặp mặt. Chỉ thấy Tiểu Vệ Uyên mày kiếm mắt sao, một đôi mắt to đặc biệt đẹp, tràn đầy linh khí, Trương Sinh nhìn mà thấy thích.

Tiểu Vệ Uyên cũng ngẩng đầu nhìn Trương Sinh, bỗng miệng từ từ nhếch lên, nở một nụ cười. Cậu có thể cảm nhận được, Trương Sinh là người thứ tư yêu thích mình.

Nhìn khuôn mặt nhỏ dần dần hiện lên niềm vui, lòng Trương Sinh cũng dần trở nên mềm mại.

Vệ Hữu Tài thấy đã làm lễ bái sư xong liền nói:

“Ba năm tới, Uyên Nhi liền giao cho tiên sinh.”

“Ba năm?” Trương Sinh giật mình. Hắn không định ở lâu như vậy, chỉ muốn dạy cho biết chữ rồi thoát thân.

Vệ Hữu Tài nheo mắt, cầm tách trà lên, từ tốn uống một ngụm rồi nói:

“Ba năm sau là ngày thi tuyển chung của Đại Thang Tiên Tông, Uyên Nhi lúc đó sáu tuổi, vừa đúng tuổi đăng ký báo danh thi. Ba năm dạy học, thời gian đã rất gấp rồi.”

Trương Sinh vỗ đầu, suýt nữa quên mất việc lớn là kỳ thi tuyển chung để thu nhận đồ đệ của Tiên Tông. Nhưng ba năm quả thực vượt quá kế hoạch của hắn, chỉ đành bảo rằng:

“Ta còn có việc quan trọng, phải đi Nam Tề, e rằng không ở lại ba năm được.”

Vệ Hữu Tài cười mà như không cười, đáp rằng:

“Giờ các quận xung quanh đâu đâu cũng là lưu dân, lưu dân trong chớp mắt sẽ biến thành đạo tặc, trên mặt đất không mất hai ba năm không yên ổn nổi. Tiên sinh ba năm trước không ra khỏi Ung Châu, ba năm tới có thể đi được sao?”

Trương Sinh ngẩn người, suy nghĩ kỹ càng.

Nói đến mức này rồi, Trương Sinh cũng biết ba năm tới không đi nổi. Hắn điều chỉnh tâm tình, nghiêm mặt nói:

“Muốn tham gia kỳ thi tuyển chung của Tiên Tông, ba năm quả thật rất gấp. Nếu đã như vậy, xin lão gia chuẩn bị sẵn sàng, sáng mai bắt đầu lên lớp.”

Vệ Hữu Tài vui mừng, lập tức ra lệnh hạ nhân dọn phòng, sắp xếp chỗ ở cho Trương Sinh và phòng học cho Vệ Uyên. Sau khi sắp xếp xong, Vệ Hữu Tài mới cầm tách trà lên, từ từ nhấp một ngụm, cười nói:

“Tiên sinh nếu đã không phải là người ngoài, chuyện ném gà vào viện tử ta hồi ban đầu, ta sẽ quên đi.”

Trương Sinh lại toát mồ hôi lạnh.

Sáng sớm hôm sau, Vệ trạch lần đầu tiên vang lên tiếng đọc sách.

Trong thư phòng được dọn dẹp xuyên đêm, Trương Sinh và Vệ Uyên ngồi đối diện nhau, giọng đọc trong trẻo của Trương Sinh vang vọng trong phòng:

“Thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân. Cuối Chu Thất… Khụ khụ! Nói sai rồi, là thế này: Đại Thang lập quốc ngàn năm, ban đầu lập ra Tấn Tề…”

Ngoài cửa sổ, Vệ Hữu Tài, Lão Lục và quản gia áp sát tường, vểnh tai nghe trộm.

Nghe được một lúc, Vệ Hữu Tài vỗ đùi, nhỏ giọng nói:

“Thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân! Dù lão tử không đọc sách, cũng cảm thấy câu này thật có lý! Tiên sinh quả nhiên có tài!”

Ba năm thấm thoắt trôi qua.

Trong chớp mắt ngọn núi lại có màu xanh, sông Thông lại sóng nước cuộn trào, Trương Sinh cũng đã truyền dạy toàn bộ kiến thức người khác cần mười năm học hết cho Vệ Uyên.

Chương 9: Chuyện nhân gian, chuyện tiên gia (1)

Sáng hôm đó, mặt trời chưa lên cao, trời đã sáng rực rỡ. Trong thư phòng, Vệ Uyên và Trương Sinh đã học được một canh giờ. Bàn học trước mặt Vệ Uyên đã được thay từ chiếc bàn thấp ban đầu thành chiếc bàn học như của người bình thường. Kệ sách hai bên tường ban đầu trống rỗng, giờ đây đã xếp đầy những quyển sách đóng bìa cẩn thận. Những quyển sách trên kệ đều do hai thầy trò tự viết, một bên là của Trương Sinh, một bên là của Vệ Uyên.

Khi Trương Sinh được cứu ra, toàn thân chỉ còn lại bộ quần áo trên người, trong Vệ trạch gần như không có cuốn sách nào, chỉ có vài cuốn lịch hoàng đạo và sổ sách. Vì vậy, những cuốn sách ban đầu dùng để dạy học đều do Trương Sinh tự viết ra. Phần lớn sách trên kệ của Vệ Uyên đều là sao chép từ tác phẩm của Trương Sinh, vừa để ghi nhớ kinh điển, vừa để luyện thư pháp, nhưng cũng có vài cuốn là những suy nghĩ và ý tưởng của chính mình. Tuy nhiên, những cuốn sách này hiện không để ở trên kệ mà đang nằm trước mặt Trương Sinh.

Lúc này, Trương Sinh đang xem lại bài văn của Vệ Uyên, trong phòng yên tĩnh, chỉ có ánh nắng rọi vào, dường như gợi một âm thanh nhẹ nhàng như có như không. Bài văn của Vệ Uyên tất nhiên còn non nớt, nhưng đã có thể thấy được người viết tự có ý tưởng riêng, không rập khuôn, đặc biệt đáng quý là có thể tự giải thích được lý lẽ của mình. Chỉ là lúc này bài văn đã bắt đầu lộ vẻ sắc bén, không biết là tốt hay là xấu.

Khi Trương Sinh đọc sách, Vệ Uyên ngồi đoan chính bất động, trầm tĩnh như bức tượng.

Một lúc sau, Trương Sinh hồi thần, một lần nữa cẩn thận đánh giá người đệ tử đã ở bên cạnh mình suốt ba năm qua rồi nói:

“Những chuyện nhân gian ba ngàn điều, ta đã dạy hết cho con. Chuyện tiên gia, chờ đến khi con vào tông môn tu hành tự nhiên sẽ học được. Ba năm qua, mỗi ngày năm canh giờ, bất kể mưa gió, những điều căn bản, tinh túy nhất trong cuộc đời ta đều đã truyền lại cho con, còn lại chỉ là mài giũa chi tiết.”

Trương Sinh ngừng lại một chút, trịnh trọng nói:

“Nhưng con phải nhớ kỹ một điều, chuyện nhân gian khó nói đúng sai, đạo lý lựa chọn hay từ bỏ, đều nằm ở trong lòng. Ta chỉ dạy con cách xem xét mọi mặt sao cho toàn diện, làm sao để cân bằng lợi hại được mất, nhưng quyết định cuối cùng phải xem ở con. Điểm này ta không dạy được con, thánh hiền cũng không dạy được con.”

Vệ Uyên gật đầu.

Trương Sinh nhìn cậu, bỗng cười nói: “Đứng lên cho vi sư xem nào!”

Vệ Uyên nghe lời đứng dậy, đứng thẳng tắp như cây thông.

Lúc này, Vệ Uyên vừa tròn sáu tuổi, nhưng đã cao hơn những đứa trẻ mười tuổi của nhà nông bình thường. Mặt mày đã trưởng thành hơn chút, bớt đi không ít nét non nớt, dần dần toát ra vẻ anh khí của tuổi thiếu niên. Chỉ là từ nhỏ cậu đã trầm mặc ít nói, chỉ khi thảo luận về thời thế đạo lý với Trương Sinh mới nói nhiều không dứt.

Trương Sinh quan sát Vệ Uyên từ trên xuống dưới vài lần, thở dài nói:

“Lúc ta mới gặp con, con còn chưa đến thắt lưng ta. Giờ con vậy mà đã vượt qua vai ta, thật đúng là thời gian trôi nhanh như thoi đưa.”

Vệ Uyên bỗng nhiên cúi đầu thật sâu nói:

“Ân tình của thầy, con sẽ mãi ghi nhớ trong lòng!”

Trương Sinh bật cười, đưa tay ra xoa đầu Vệ Uyên. Vệ Uyên tính cách điềm đạm, trầm lặng, hiếm khi nói chuyện thẳng thắn như vậy. Nhưng cũng chính vì vậy, mới thể hiện rõ sự chân thành trong lòng, không nói không thể bày tỏ hết.

Tuy nhiên, lúc này Vệ Uyên đã tương đối cao cao, việc xoa đầu cũng có chút không thuận tay.

Trương Sinh thở dài:

“Con đứa trẻ này bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, dung mạo đẹp mắt, lại rất có chính kiến. Vi sư không sợ điều gì khác, chỉ sợ sau này con sẽ thiệt thòi về chữ tình. Ài, nói với con những chuyện này mà làm gì, nếu không nghĩ kỹ, ta suýt nữa đã quên mất con chỉ mới sáu tuổi.”

“Vừa rồi là bài học cuối cùng, sư đồ ta ba năm qua cũng coi như viên mãn rồi. Tháng sau là kỳ thi tuyển chung của Tiên Tông, năm năm một lần, tuyệt đối không thể bỏ lỡ, đến lúc đó ta sẽ cùng con đến phủ quận tham gia. Hai ngày tới vi sư sẽ sắp xếp lại những điều tâm đắc trong vòng ba năm qua, con cứ thoái mái mà chơi đi!”

Vệ Uyên cuối cùng cũng nói một câu:

“… Con giúp thầy sắp xếp.”

Trương Sinh cười nói:

“Cũng được.”

Bên ngoài cửa sổ, Vệ Hữu Tài thở phào một cái, cúi người cùng với Lão Lục đầu trọc và quản gia lặng lẽ rời đi.

Đi được vài bước, Vệ Hữu Tài vỗ đùi mình, thở phào nói:

“Cuối cùng cũng không cần ngồi rình nữa! Ba năm rồi, chân của lão gia đây đã ngồi xổm thành cột sắt rồi. Hai người các ngươi ngồi rình ba năm, có học được gì không?”

Lão Lục xoa cái đầu trọc của mình, nói:

“Nghe nhiều chuyện nhân gian như vậy, cuối cùng cũng hiểu ra trước đây ta nghĩ đúng. Trên đời này làm gì có đạo nghĩa, chỉ có một chữ, đánh! Đánh thắng thì làm vua, thua thì làm giặc, đơn giản vậy thôi!”

Vệ Hữu Tài thở dài, lại nhìn sang quản gia:

“Còn ngươi thì sao?”

Quản gia tự tin đáp:

“Ta đã có thêm lĩnh ngộ về binh pháp tiên gia được học lúc nhỏ. Binh không có thế cố định, nước không có hình dạng cố định! Nếu gặp lại đám lưu dân kia, làm gì cần phải giữ nhà nữa? Ta và Lục ca dẫn theo chục người bao vây đám lưu dân, ban ngày đốt khói, ban đêm đốt lửa, rảnh rỗi thì bắn tên, dám đuổi thì kéo xa ra đánh ngã, bất kể mấy nghìn người, chẳng mấy ngày là mệt mỏi kiệt quệ, tự tan rã.”

Đầu trọc hừ một tiếng, tỏ vẻ không tin:

“Ngươi thật sự từng học binh pháp tiên gia? Sao không thấy ngươi biết thêm chữ nào?”

Quản gia đỏ mặt, phân bua:

“Thầy của ta toàn dạy miệng, nói không truyền tai sáu người, ra từ miệng thầy vào tai ta, không cần biết chữ!”

Đầu trọc cười khẩy:

“Ông thầy tiện tay nhận kia của ngươi sợ cũng là kẻ không biết chữ.”

Hai người cãi vã mấy câu rồi mới nhớ ra Vệ Hữu Tài đã lâu không lên tiếng. Bọn hắn nhìn sang thì thấy Vệ Hữu Tài ngẩng đầu nhìn trời, không biết đang nghĩ gì.

Quản gia và đầu trọc nhìn nhau hỏi: “Đại ca, có tâm sự gì chăng?”

Vệ Hữu Tài không cúi đầu, chỉ dùng lực chớp mắt nói:

“Không có gì, ta chỉ là đang nghĩ, Uyên Nhi vào tiên tông, không biết khi nào mới có thể gặp lại.”

Quản gia và đầu trọc nhìn nhau, không ai cười nổi nữa.

Quản gia thử an ủi:

“Nghe nói sau khi tu hành dương thọ sẽ tăng, gọi là một ngày trên trời, nhân gian…”

Quản gia nhanh nhảu, chờ đến khi nhận ra không đúng thì đã nói nửa chừng.

“Không sao, ta chỉ là hơi mệt, muốn về phòng nghỉ, các ngươi cứ lo việc của mình đi.” Vệ Hữu Tài phất tay, tự về phòng ngủ.

Chương 10: Chuyện nhân gian, chuyện tiên gia (2)

Ba ngày sau, trời vừa sáng, Trương Sinh và Vệ Uyên đã lên đường đến thành quận. Ngoài vật để cưỡi ra, còn có hai con la chở hành lý.

Vệ Hữu Tài tiễn đưa ba mươi dặm mới chịu quay lại. Dọc đường đi ông chỉ lặng lẽ đi cùng, không nói gì, đến lúc chia tay cũng chỉ vẫy tay rồi quay lưng đi.

Chiều hôm đó, Vệ Uyên và Trương Sinh cuối cùng cũng rời khỏi con đường núi gồ ghề, bước lên con đường lớn dẫn đến thành quận.

Cái gọi là đường lớn, thực chất là đường đất nện, chỉ có thể hai chiếc xe la đi song song, mặt đường gồ ghề, ở giữa có bốn rãnh sâu, vừa nhìn đã biết là lâu không tu sửa. Tuy nhiên, con đường như vậy đã là con đường tốt nhất mà Vệ Uyên từng thấy, đường núi ở huyện Nghiệp gồ ghề khó đi, căn bản không thể đi xe, chỉ có thể cưỡi la, nhà giàu mới có lừa, nhưng cũng chỉ có mấy con.

La nhỏ chậm chạp, tốc độ không nhanh hơn người đi bộ bình thường là bao, ưu điểm là sức bền, có thể chở nặng, cũng có thể ăn cỏ khô nên được sử dụng rộng rãi ở vùng núi.

Trương Sinh có ý muốn Vệ Uyên nhìn thêm thế giới bên ngoài núi nên đi không nhanh.

Nhìn con đường phía trước, Trương Sinh bỗng cảm khái nói:

“Hai mươi năm trước, ta cũng như con đi tham gia kỳ thi chung của Tiên Tông, lúc đó sư tổ của con vừa liếc mắt đã nhìn chúng ta trong số hơn hai mươi người. Mà ta cũng không phụ kỳ vọng, vượt qua tất cả, không chỉ là đứng đầu quận, mà nga cả toàn bộ Vân Châu cũng không có đối thủ. Sau đó ta tu luyện thành công, vào đời rèn luyện, cứ nghĩ có thể làm nên chuyện lớn như tiền bối, nhưng không ngờ liên tục gặp khó khăn, nhiều năm trôi qua vẫn không làm nên chuyện gì.”

Nói đến đây, Trương Sinh liếc nhìn Vệ Uyên, mỉm cười nói:

“Nhưng giờ có con, những năm qua cũng không tính là lãng phí. Nếu con đã là đệ tử của ta thì kỳ thi chung của Tiên Tông sẽ dễ như trở bàn tay, nếu không bỏ xa người đứng thứ hai cả vạn dặm thì nói ra cũng tổn hại đến danh tiếng của ta. Giờ ta sẽ kể con nghe về truyền thừa đạo thống của chúng ta, tuy là phạm quy nhưng cũng không tính là chuyện gì lớn.”

Ngừng một lát, Trương Sinh tràn đầy vẻ tự hào nói:

“Vi sư xuất thân từ Thiên Thanh Điện của Thái Sơ Cung, sau khi con vượt qua kỳ thi chung, đó cũng sẽ là nơi con tu hành.”

Vệ Uyên dù trước giờ luôn trấn định, lúc này cũng kinh ngạc:

“Thái Sơ Cung? Một trong Tứ đại Tiên Tông?”

“Thái Sơ Cung là đứng đầu trong Tứ đại Tiên Tông.”

Trương Sinh sửa lời.

Vệ Uyên có chút nghi hoặc mà nhìn Trương Sinh:

“Thầy từng nói quận nhỏ hẻo lánh của chúng ta, ngoài Xích Triều Tông ở tại quận ra, quanh năm cũng chỉ có một hai tông môn hạng ba đến thu nhận đồ đệ. Thái Sơ Cung cao cao tại thượng, sao lại đến đây?”

Trước đó, Trương Sinh đã giảng cho Vệ Uyên những kiến thức cơ bản về kỳ thi chung của Tiên Tông. Các tông môn tham gia chiêu sinh được chia thành bốn hạng, tông môn hạng bốn chỉ được thu nhận đồ đệ trong quận, giống như Xích Triều Tông. Tông môn hạng ba gọi là Phúc địa, có thể thu nhận đồ đệ trong một châu, thỉnh thoảng có thể sang châu khác, nhưng số lượng bị giới hạn nghiêm ngặt. Tông môn hạng hai gọi là Động thiên, có thể thu nhận đồ đệ trong cả nước.

Cao nhất là Tứ đại Tiên Tông, có thể tuyển sinh khắp Đại Thang. Nhưng Tứ đại Tiên Tông cao cao tại thượng, mỗi kỳ thu nhận đồ đê cực ít, trong vòng 50 năm qua, Tứ đại Tiên Tông chỉ đến quận Phùng Viễn ba lần, tổng cộng có năm suất.

Vậy nên Vệ Uyên mới hỏi như vậy.

Nhưng Trương Sinh chỉ mỉm cười nói:

“Yên tâm, lần này các tiên tông khác không chắc, nhưng Thái Sơ Cung chắc chắn sẽ đến. Nhưng không cần bận tâm, con đã nhận truyền thừa của ta, người khác dù có tư chất tuyệt vời hơn nữa còn vô cùng chăm chỉ, có lẽ trình độ cũng chỉ được bằng bảy tám phần của con.”

Theo Trương Sinh khổ học ba năm, Vệ Uyên đã học được một điều, đó là không nên mù quáng tin theo, kể cả Trương Sinh.

Lúc này cậu vẫn chưa hết nghi ngờ, tiếp tục hỏi:

“Nhưng con vẫn không hiểu, tại sao Thái Sơ Cung lại cho quận ta một suất?”

Trương Sinh cuối cùng cũng đợi được đến khi cậu hỏi ra câu này, hời hợt đáp:

“Sư tổ của con có đạo hiệu là Phần Hải Chân Nhân, là một trong ba đại chân nhân của Thiên Thanh Điện ở Thái Sơ Cung; Thái Thượng Tổ Sư Huyền Nguyệt Chân Quân, hai trăm năm trước là Điện chủ của Thiên Thanh Điện. Các vị sư tổ rất coi trọng truyền thừa đạo thống, chờ đến sau khi vào Thiên Thanh Điện, đương nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt cho con. Nhưng sư tổ con thích thể diện, vậy nên kì thi lần này con phải thể hiện hết những gì mình học được, đánh bại tất cả, mới không làm ông ấy mất mặt.”

Vệ Uyên nghe mà bán tín bán nghi, thầy mình lại có lai lịch lớn như vậy sao? Hơn nữa nghe theo ý của Trương Sinh, là vì Trương Sinh thu nhận một đệ tử ở quận Phùng Viễn nên Thái Sơ Cung mới phá lệ cho một suất.

Vệ Uyên không rõ nội tình Thái Sơ Cung rốt cuộc như thế nào, nhưng cảm thấy Trương Sinh thân là đồ tôn của một Điện chủ trong Thái Sơ Cung, có lẽ cũng không thể làm được việc lớn như vậy.

Cũng không biết Huyền Nguyệt Chân Quân có bao nhiêu đồ đệ đồ tôn. Sách sử nói, thời Bắc Tề có hoàng tử thích chiêu nạp nhân tài, bắt gà trộm chó gì đều thu nhận hết, kết quả là có tận ba nghìn môn khách. Người tu hành sống lâu, nếu Huyền Nguyệt Chân Quân cũng thích có đồ đệ khắp thiên hạ, nói không chừng đồ đệ đồ tôn không chỉ ba nghìn.

Trương Sinh tất nhiên không biết Vệ Uyên trong lòng đang thầm nghĩ xấu mình, lúc này mắt nhìn xa xăm, tâm trí đã bay đến phủ quận xa xôi. Đương lúc tâm trạng đang vui vẻ thoải mái thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, mấy kỵ sĩ phi ngựa lao nhanh, từ sau mà tới.

Những kỵ sĩ đó cưỡi chiến mã màu xanh đen cao một trượng, vó sắt đạp đất như sấm, khí thế ngút trời. Bọn họ dường như có việc gấp, đều phi nước đại, như gió lướt qua bên người Trương Sinh và Vệ Uyên. Vó ngựa lớn như mặt trống giẫm mạnh lên đường, đá vụn đất cái bụi cát phủ hết lên mặt Trương Sinh và Vệ Uyên!

Đường hẹp, Trương Sinh không kịp né tránh, lại bị phong ấn đạo lực nên bị phủ kín bụi đất. Vẻ tiên phong đạo cốt, ung dung tự tại đều bị phủ sạch bởi lớp bụi đất này.

Nhìn Trương Sinh mặt xám mày trò, Vệ Uyên bỗng cảm thấy, cho dù Thái Sơ Cung lần này có cho quận Phùng Viễn một suất, có lẽ cũng không liên quan gì đến Trương Sinh.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo