Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 85 [Chương 384 đến 387]
❮ sautiếp ❯Chương 384: Chỉ để trưng cho vui
– Đã như vậy thì ta cũng nên đi ra ngoài thăm thú một chút a!
Lão giả tóc xám trắng này cũng biết tại sao những người khác Tư Không Bá không phái đi mà lại phái hắn đi bởi vì cả Huyền Không Sơn ngoại trừ Tư Không Bá ra thì lão chính là người mạnh nhất. Mà Tư Không Bá thì không thể tự mình xuất động được, việc này liên can khá lớn cho nên do hắn xuất mã sẽ không có nhiều vấn đề lắm.
– Ta lại hi vọng tên kia nên thoáng can thiệp một chút a, Ba Động Liệt của ta đã đại thành, đang cần một đối thủ để thử uy lực!
Lão giả tóc xám lạnh lùng cười một cái liền xoay người bước ra ngoài, thân ảnh lập tức vô ảnh vô tung.
Tư Không Bá cũng cười lạnh một tiếng, bối phận của của lão giả tóc xám kia cao hơn hắn vài bối, tu vi hiện tại là Linh Hải Cảnh trung kỳ, thực lực tuy kém hắn một chút nhưng trong đám Linh Hải Cảnh bình thường cũng tuyệt đối là một tồn tại đáng sợ. Có hắn ở bên ngoài trợ trận thì tên cường giả sau lưng Diệp Trần cũng không thể làm gì được.
– Chỉ là một thiên tài nho nhỏ mà phải dẫn động hai vị Linh Hải Cảnh cường giả, Diệp Trần, ngươi cũng nên tự hào a!
Thiên Phong Quốc.
Nam La Tông.
Thác nước từ trên cao ngàn trượng đổ xuống, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Trong một căn nhà bằng trúc, một nữ nhân tầm ba mươi tuổi tướng mạo đoan trang đang khẽ nói:
– Ba năm không thấy, không ngờ hắn lại tiến bộ tới mức này, ta đã đánh giá thấp hắn rồi, đúng là một thiên tài nên toàn lực bồi dưỡng!
Bên ngoài căn nhà bằng trúc này, trên một bãi cỏ xanh mát, một hắc y nhân đứng đó, mở miệng nói:
– Tông chủ, Huyền Không Sơn đã phái ra ba vị cao thủ đi đối phó Diệp Trần, chỉ sợ tình cảnh của Diệp Trần sẽ không lạc quan.
Long Bích Vân lắc đầu, nói:
– Bị Tinh Cực Cảnh đuổi giết thì chính hắn phải tự giải quyết, ta không thể trợ giúp hắn, nhưng thoáng đi xem một chút cũng không sao, không chừng lại có tình huống bất ngờ nào đó xảy ra!
Dứt lời, không gian trước mặt Long Bích Vân chợt vặn vẹo giống như mặt nước bị gợn sóng vậy.
Đợi đến lúc hắc y nhân ngẩng đầu lên nhìn thì đã không thấy bóng dáng Long Bích Vân đâu.
Mười ngày sau.
Thiên Tinh Thành.
Cửu Tinh Bạch Ngọc Lâu.
– Diệp Trần ở đâu?
Vừa tới đây, ba người Thân Đồ Tuyệt liền khống chế tất Tinh Cực Cảnh ở tầng bảy, ai dám phản kháng liền giết không tha.
Dưới sự bức bách của ba người, có người liền chỉ chỉ về phía bắc.
– Tinh Vực Hồ?
Lê trưởng lão nhíu mày.
Thân Đồ Tuyệt dùng ánh mắt sắc như đao nhìn quanh một vòng, nói:
– Hi vọng là các ngươi nói thật, nếu không Nam Trác Vực sẽ không còn chỗ cho các ngươi dung thân!
– Hừ!
Dứt lời, ba người liền nhanh chóng phóng tới hướng Tinh Vực Hồ.
Đại sảnh tầng bảy, mọi người đều không dám mở miệng nói gì, sắc mặt tái nhợt, Huyền Không Sơn quá mức bá đạo, bọn họ tốt xấu gì cũng là Tinh Cực Cảnh cường giả lại bị người ta bức ép như vậy, nếu không phải tên tuổi của Huyền Không Sơn quá lớn, thế lực quá mạnh mẽ thì Huyền Không Sơn đã sớm bị bọn họ tới diệt môn rồi.
Trên mặt nước mêng mông, ba đạo nhân ảnh cực tốt phi độn đi.
– Tinh Vực Hồ lớn như thế, muốn tìm một người cũng không dễ dàng gì, chúng ta phải hao phí chút công phu rồi.
Lê trưởng lão mở miệng nói.
Thân Đồ Tuyệt gật gật đầu, rồi nhìn về phía Phúc trưởng lão, nói:
– Phúc trưởng lão, Thiên Thị Địa Thính đại pháp của ngươi có thể cảm ứng được trong phạm vi tám trăm dặm, lần này phải nhờ ngươi nỗ lực rồi.
Phúc trưởng lão nhẹ nhàng nói:
– Không vấn đề gì!
Thiên Thị Địa Thính đại pháp là một môn công pháp phụ trợ truyền thừa từ thời thượng cổ, môn công pháp này trong lúc chiến đấu không có bao nhiêu tác dụng, nhưng dùng để tìm người hoặc vật lại cực kỳ mạnh mẽ. Toàn lực vận chuyển công pháp, tất cả động tĩnh trong phạm vi tám trăm dặm đều không thoát được, so với tinh thần lực còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Phải biết rằng phạm vi dò xét tinh thần lực của Tinh Cực Cảnh cường giả cũng chỉ hơn mười dặm một chút mà thôi, một ít cường giả mạnh mẽ cũng không quá hai mươi dặm. Trong vòng hai mươi dặm cái gì cũng có thể cảm ứng được, nhưng quá hai mươi dặm chỉ có thể thoáng cảm ứng được một chút ba động, mà qua năm mươi dặm thì cái gì cũng đành bất lực, trừ khi có một đại động tĩnh.
Một tuần trôi qua, tinh thần của ba người đều rất mệt mỏi, nhất là Phúc trưởng lão, trên mặt hắn giống như đã thêm không ít nếp nhăn, hắn trầm giọng nói:
– Thiên Thị Địa Thính đại pháp của ta mặc dù hữu dụng nhưng trong khoảng thời gian này dùng quá nhiều lần, tinh thần lực của ta đã có chút tổn thương, trong vòng ba ngày nữa nếu không tìm thấy thân ảnh nào, ta phải trở về điều dưỡng một hồi, nếu không cả hi vọng bước vào Linh Hải Cảnh của ta cũng sẽ tan thành mây khói!
Lê trưởng lão và Thân Đồ Tuyệt đều gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Thân Đồ Tuyệt hừ lạnh nói:
– Khi tìm được tiểu tử này, ta sẽ cho hắn biết cái gì gọi là sống không bằng chết!
Trên một hòn đảo không người trên Tinh Vực Hồ.
“Crắc!”
Một ngọn núi vỡ ra, kiếm khí bắn ra bốn phía tràn ngập cả không gian, kéo dài mà không tán.
– Thức thứ chín của Thanh Liên kiếm pháp không có quan hệ tới ý cảnh, Mộc chi ý cảnh của ta sớm đã đạt tới cực hạn, Thuỷ chi ý cảnh cũng đã tiếp cận cực hạn, không có khả năng một điểm tiến triển đều không có, điều này có lẽ do cách thức vận dụng ý cảnh. Trong điều kiện giống nhau, người có thể vân dụng ý cảnh tốt hơn thì sẽ có ưu thế hơn!
Ý cảnh chỉ là trụ cột, mấu chốt là nằm ở sự vận dụng, người vận dụng kém thì trong chiến đấu chắc chắn sẽ ở thế yếu, giống như tên đảo chủ của Mê Vụ Đảo, trong Lôi chi ý cảnh của hắn có ẩn chứa lực phá hoại cực mạnh, đó cũng là một loại vận dụng ý cảnh, nhưng thức thứ chín của Thanh Liên kiếm pháp càng vận dụng là càng thấy mịt mờ.
– Thử lại lần nữa!
Hai tay cầm lấy Thanh Mộc Kiếm, Diệp Trần tĩnh hạ tâm thần một lúc rồi đột nhiên trợn mắt lên, một kiếm xuất ra đánh về một ngọn núi gần đó.
“Xoạt!”
Ngọn núi lập tức bị cắt đôi, nửa đoạn phía trên ầm ầm rơi xuống dưới.
– Ừm, có chút cảm giác!
Diệp Trần lộ vẻ mỉm cười, đột nhiên, nụ cười của hắn cứng lại, mi tâm có chút rung động, linh hồn lực lập tức phóng ra ngoài.
– Có người dùng tinh thần lực quan sát tới đây, tinh thần lực thật mỏng manh và dai dẳng a, nhờ vậy mà có thể tăng phúc cho phạm vi dò xét lên không chỉ mười lần.
Linh hồn lực của Diệp Trần mạnh hơn tinh thần lực rất nhiều cho nên chỉ thoáng một cái hắn đã nhìn ra được sự ảo diệu của cổ tinh thần lực này.
Chương 385: Già thiên đại thủ tái hiện
Cách đó hơn năm trăm dặm.
Trên mặt Phúc trưởng lão không khỏi lộ ra nụ cười, gật đầu nói:
– Tìm được rồi, trên một hòn đảo hoang cách đây năm trăm dặm về phía tây.
– Ha ha, còn chờ gì nữa? Đi thôi!
Thân Đồ Tuyệt cười lớn, nói.
Ba người bình thường đều chỉ dùng năm sáu thành tốc độ, nhưng lúc này tập lức đẩy tốc độ lên tới cực hạn vượt qua ba bốn lần vận tốc âm thanh, nhưng một tia chớp phóng đi.
Ba người vừa mới rời đi thì ngay chỗ này lại có một nhân ảnh giống như thuấn di tới:
– Xem ra cũng không cần ta phải chỉ đường cho bọn chúng!
Người này chính là lão giả tóc xám thái thượng trưởng lão của Huyền Không Sơn. Hắn vốn định tại lúc ba người kia vô kế khả thi sẽ giúp bọn họ một chút, dù sao phạm vi phóng thích tinh thần lực của Linh Hải Cảnh cường giả rất lớn, cách vận dụng cũng rất xảo diệu, hoàn toàn có thể đạt tới trình độ của Thiên Thị Địa Thính đại pháp.
Ngay sau đó, lão giả tóc xám lại biến mất rồi xuất hiện ở một khu vực cách đó rất xa.
– Huyền Không Sơn lại còn phái cả một vị thái thượng trưởng lão tới, chẳng lẽ là sợ ta xuất thủ cứu Diệp Trần? Hẳn là vậy rồi!
Ở một chỗ cách nơi này cũng khá xa, một nữ nhân đoan trang tầm ba mươi tuổi đang lăng không mà đứng, trước người nàng là một màn nước trong suốt nối liền với hư không. Trên màn nước xuất hiện hình ảnh của lão giả tóc xám vừa rồi mới thuấn di. Nếu có Linh Hải Cảnh đại năng giả ở gần đây nhất định sẽ nhìn ra màn nước này chính là dùng vận dụng áo nghĩa hình thành. Những người khác tìm hiểu áo nghĩa đều là loại áo nghĩa chiến đấu, áo nghĩa loại phụ trợ rất ít người lĩnh ngộ. Nguyên nhân là vì thời gian hạn hẹp, tập trong lĩnh ngộ áo nghĩa võ học loại chiến đấu là tốt nhất, trừ khi đã triệt để nắm được áo nghĩa võ học chiến đấu mới có thời gian rãnh rỗi tìm hiểu loại áo nghĩa khác.
Màn nước tản ra, đoan trang nữ nhân cũng lập tức biến mất tại chỗ.
– Đến rồi!
Ba người Thân Đồ Tuyệt rất nhanh đã tới hòn đảo chỗ Diệp Trần.
– Diệp Trần, nhanh lăn ra đây!
Thân Đồ Tuyệt vận chuyển chân nguyên, quát lớn một tiếng.
– Ba Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả! Huyền Không Sơn đúng là xem trọng ta a!
Thân hình Diệp Trần hiện lên trên một ngọn hoang sơn.
Lê trưởng lão điềm nhiên nói:
– Ngươi cũng được coi là một thiên tài tuyệt đỉnh mới nổi, nếu tiếp tục phát triển thì tám chín phần mười có thể đạt tới thành tựu rất cao. Nhưng đáng tiếc ngươi lại khiêu khích Huyền Không Sơn ta, lại giết trưởng lão của Huyền Không Sơn ta, hiện tại ngươi bó tay chịu trói ta sẽ niệm tình cho ngươi được toàn thây, nếu không sẽ chết rất khó coi!
Trong mắt của ba người, Diệp Trần hiện tại đã không khác gì một người chết, không nói cả ba người đều cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn, chỉ cần một người trong ba người cũng đủ áp chế Diệp Trần rồi, nếu ba người liên thủ, Diệp Trần tuyệt đối không có chút hi vọng sống sót nào. Huống chi, lần này trên người ba người còn có bốn kiện Thượng phẩm bảo khí! Cả Nam Trác Vực này khó mà tìm được đội hình cường đại như vậy.
– Một đám mặt hàng chỉ để trưng cho đẹp mà lớn lối, hôm nay, ngay tại hòn đảo hoang này sẽ là mồ chôn của các ngươi!
Diệp Trần đã động sát tâm.
– Tìm chết!
Thân Đồ Tuyệt quát lớn một tiếng, tay vung lên, một ngọn núi đột nhiên bị bứng gốc đánh tới Diệp Trần, cùng lúc đó thân hình của hắn cũng phóng tới công kích.
“Xoạt!”
Ngọn núi bị chẻ đôi, kiếm khí sắc bén đón ánh sắng mặt trời trùng trùng điệp điệp chém mạnh lên hộ thể chân nguyên của Thân Đồ Tuyệt.
Thân Đồ Tuyệt phản ứng không kịp, khoé miệng rướm máu, thân hình bị đánh bây ngược lại phía sau.
Diệp Trần liên tiếp chém ra mười kiếm, đem ba người bao phủ vào bên trong:
– Đám hàng kiểng các ngươi cùng lên đi, ta giải quyết luôn một lần!
Đạt tới cấp độ như Diệp Trần hiện giờ thì tất cả Tinh Cực Cảnh cường giả ở Nam Trác Vực này trong mắt hắn chẳng khác gì mấy thứ bù nhìn, để trưng cho đẹp mắt, không chịu nổi một kích. Đừng nói là ba Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả, cho dù có gấp hai ba lần cũng chẳng làm lên tác dụng gì, đương nhiên, nếu là lúc bình thường, Diệp Trần có lẽ sẽ đùa chơi thêm mấy chiêu, nhưng đối với đám người Huyền Không Sơn đuổi giết hắn, thì hắn không cần hạ thủ lưu tình. Hung hăng một chút thì thế nào?
“Ầm! Ầm!…”
“Ầm! Ầm!…”
Kiếm khí giăng khắp nơi.
Cả Lê trưởng lão và Phúc trưởng lão cũng bị bao phủ bên trong, ba người ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, hộ thể chân nguyên liên tiếp bị nghiền nát, máu tươi tung toé, đây là còn là Diệp Trần có chỗ cố kị không muốn triển khai toàn bộ chiến lực. Nếu thoáng cái triển lộ thực lực quá đáng sợ, khó tránh sẽ sinh ra phiền phức, dù sao ở Nam Trác Vực này Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả có Thượng phẩm bảo khí đã được xem là Tinh Cực Cảnh vô địch cường giả, nếu miễu sát cả ba người trong thoáng chốc sẽ tạo thành oanh động khó lường. Về phần vì sao phải cố kỵ, là bởi vì trong phạm vi gần đây không chỉ có bốn người Diệp Trần đang chiến đấu, mà còn có hai người đang quan sát, trong cảm ứng linh hồn lực của Diệp Trần thì hai người này chắc chắn là Linh Hải Cảnh đại năng giả.
Cho dù cố gắng áp chế chiến lực của bản thân, Diệp Trần vẫn mạnh mẽ hơn Tinh Cực Cảnh vô địch cường giả rồi, hay có thể nói trong Tinh Cực Cảnh cấp độ Diệp Trần hắn mới chân chính là vô địch.
– Không thể nào, ta có Thượng phẩm phòng ngự bảo khí, phòng ngự đã được tăng phúc bảy tám thành, so với Trung phẩm phòng ngự bảo khí còn cường đại hơn gấp đôi, tại sao lại không ngăn trở được kiếm khí của hắn?
Thân Đồ Tuyệt muốn nổi điên rồi, trong ba người, phòng ngự của hắn là mạnh nhất, nhưng khí đối mặt với kiếm khí của Diệp Trần vẫn không chịu nổi. Hai vị Lê Phúc trưởng lão còn thảm hơn, trên người máu tươi đầm đìa không khác gì huyết nhân, vô cùng thê thảm.
“A a a a…”
Thân Đồ Tuyệt nổi gầm hét lớn một tiếng, dùng thủ sáo màu xanh đen đánh ra một chưởng, vài ngọn núi hoang đột ngột từ dưới đất bay ra, lăng không cực tốc bắn tới Diệp Trần, tốc độ quá nhanh ma sát với không khí tạo thành tia lửa điện ngập trời, giống như lưu tinh vậy.
– Thanh Liên Khai Sơn, Tung Hoành Thiên Địa!
Diệp Trần thi triển thức thứ sáu Thanh Liên khai sơn trong Thanh Liên kiếm pháp, một kiếm này bao quát cả thiên địa, chém vỡ vô tận đám đá vụn như tinh thạch rồi chém lên người Thân Đồ Tuyệt, đem hắn ngạnh sinh lún sâu vào trong một ngọn núi hoang, không thấy bóng dáng.
– Kim Bộc Đoạn Không Trảm!
– Giao Xà Hợp Kích!
Thừa dịp Diệp Trần đối phó Thân Đồ Tuyệt, Lê Phúc hai vị trưởng lão bất chấp thân thể nhuộm đầy máu tươi, nắm lấy Thượng phẩm bảo khí của mình, hung mãnh công kích tới Diệp Trần.
– Cút!
Tay áo phất lên một cái, một đạo kiếm quang bắn ra.
Kiếm khí trảm mạnh lên hai thanh Thượng phẩm bảo khí, lực đạo đáng sợ từ thân đao truyền lại làm vang lên mấy tiếng “Crắc!”, cánh tay của Lê Phúc hai vị trưởng lão này lập tức gãy nát, thổ huyết bay ngược lại phía sau.
Ba Tinh Cực Cảnh vô địch cường giả liên thủ mà vẫn không chịu nổi một kiếm của Diệp Trần, liên tiếp thụ thương.
Thân Đồ Tuyệt hiện giờ sinh tử không rõ, hai vị trưởng lão Lê Phúc kia lúc này thập phần khiếp sợ, toàn thân run rẩy.
Quá đáng sợ, trong cấp độ Tinh Cực Cảnh từ lúc nào xuất hiện nhân vật đáng sợ như vậy? Đừng nói bọn hắn chưa từng gặp qua mà ngay cả nghe cũng chưa nghe qua.
“Ầm! Ầm!…”
Ngọn núi hoang bị nghiền nát, Thân Đồ Tuyệt lao ra, ngón tay hắn chỉ vào Diệp Trần, quát lớn:
– Diệp tiểu tử, đừng quá đắc ý, đắc tội Huyền Không Sơn ta thì ngươi sẽ không có ngày nào được sống yên ổn đâu, ngươi cứ chờ đó chịu đựng người liên tục đuổi giết đi!
Dứt lời, hắn liền nói với hai vị Lê Phúc trưởng lão:
– Chúng ta đi!
Hắn nghĩ Diệp Trần căn bản không dám giết bọn hắn, dù sao họn hắn không giống với tên Kim Hoàng đạo nhân kia, bởi vì bọn hắn là tồn tại cường đại nhất trong cấp độ Tinh Cực Cảnh ở Huyền Không Sơn, được Huyền Không Sơn cực kỳ coi trọng. Nếu dám giết bọn hắn cũng không khác gì tuyên chiến với Huyền Không Sơn, cho nên, hắn cho rằng Diệp Trần có lớn gan hơn cũng không dám giết bọn hắn, bọn hắn lúc này muốn đi thì đi, Diệp Trần làm sao dám giữ lại! Đây chính là sự cường thế của một Lục phẩm tông môn!
– Ha ha ha…
Diệp Trần ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, sát ý vũ động.
– Các ngươi muốn đi thì đi à? Có hỏi qua kiếm của ta chưa? Chết đi!
Thanh Mộc Kiếm hoa lên, không khí kịch liệt xoay tròn, rất nhiều đoá Thanh Liên sinh ra, nhỏ thì cỡ ngón tay cái, lớn thì tới mấy chục thước, theo sự vũ động của hai tay Diệp Trần, Thanh Mộc Kiếm phát ra tầng tầng lớp lớp kiếm quang đánh tới ba người Thân Đồ Tuyệt.
– Ngươi dám động thủ? Chẳng lẽ ngươi muốn cùng Huyền Không Sơn ta tuyên…
Một chữ “chiến” cuối cùng Thân Đồ Tuyệt còn chưa kịp nói ra thì kiếm quang đã chém tới rồi.
Tuy vừa rồi hắn đã cẩn thận đem hộ thể chân nguyên đề thăng tới cực hạn toả ra quang mang xanh thẫm như thuý ngọc nhưng hắn đã xem thường sự khủng bố của Diệp Trần khi động sát ý rồi. Kiếm Ý khủng bố của Diệp Trần rất dễ dàng đâm thủng hộ thể chân nguyên của hắn, chém đứt hai cánh tay, kiếm quang bổ lên hộ giáp Thượng phẩm bảo khí của hắn khiến hắn không ngừng thổ huyết.
Lực công kích bạo tăng khiến cho Thân Đồ Tuyệt triệt để hoảng sợ, hắn không thể nào ngờ được Diệp Trần lại không chút cố kị uy danh của Huyền Không Sơn, nói động thủ là động thủ, đau đớn kịch liệt khiến hắn liên tục kêu thảm. Cúi đầu nhìn xuống chỗ bả vai thì hai cánh tay đã hoàn toàn bị đoạn tới gốc, từ nay về sau hắn chân chính là phế nhân rồi, vẻ mặt hắn lúc này vừa hoảng sợ vừa oán độc, thét lớn:
– Đáng chết, tiểu tử đáng chết, lại dám cắt hai cánh tay của ta, Thân Đồ Tuyệt ta với ngươi thù bất động đái thiên, ta muốn tiêu diệt toàn bộ Diệp gia của ngươi và cả Lưu Vân Tông gà chó không tha!
Ánh mắt của Diệp Trần lạnh như băng, tên này tuyệt đối không thể lưu.
– Giết!
Thanh Liên chân nguyên bắt đầu vận chuyển, Diệp Trần lại muốn chém ra một kiếm.
– Diệp tiểu tử, ngươi nên biết giết Thân Đồ trưởng lão thì ai cũng không cứu được ngươi, Huyền Không Sơn ta nhất định sẽ xua quân xuôi nam giết đến Thiên Phong Quốc!
Lê trưởng lão quá sợ hãi, dùng lời uy hiếp Diệp Trần.
Phúc trưởng lão cũng thập phần hưởng ứng:
– Ngươi thử động thủ xem, Phúc trưởng lão ta cam đoan, những người có quan hệ với ngươi, một người cũng không lưu!
– Giết một cũng là giết, giết ba cũng là giết, các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy? Trên đường tới hoàng tuyền, ta tiễn các ngươi một bước!
Dứt lời, Thanh Mộc Kiếm trên tay Diệp Trần đã chém ra.
Cách đó hơn mười dặm, lão giả tóc xám thấy một màn như vậy lập tức biến sắc, trong lòng nổi lên sát ý mãnh liệt, không khí cũng bị văn vẹo theo ánh mắt của hắn.
Lần này hắn đi theo sau, nhiệm vụ chính là ngăn trở cao nhân sau lưng Diệp Trần xuất thủ, dù sao ba người Thân Đồ Tuyệt cũng có bốn kiện Thượng phẩm bảo khí, ba người liên thủ thì bất luận một Tinh Cực Cảnh cường giả nào cũng chỉ có đường chết. Nhưng hắn không thể nào ngờ được cục diện lại hoàn toàn ngược lại thế này, ba người Thân Đồ Tuyệt chẳng những không thể làm gì được Diệp Trần mà còn bị Diệp Trần đánh cho kêu khóc thảm thiết, vô cùng thê thảm, việc này nếu nói ra chỉ sợ không có ai tin, thậm chí ngay cả hắn lúc này cũng không dám tin sự việc trước mắt.
Kế hoạch đột biến, lão giả tóc xám này không thể nào trơ mắt nhìn Diệp Trần giết ba người Thân Đồ Tuyệt được, nhưng tiếc là hiện giờ khoảng cách của hắn tới chỗ Diệp Trần quá xa khiến hắn rất hối hận vì sao lúc trước không chú tâm, tới gần hơn để trợ trận thì bằng vào thủ đoạn của Linh Hải Cảnh đại năng giả như hắn tuyệt sẽ không bị ai phát hiện được.
Khoảng cách hơn mười dặm, với tốc độ của Linh Hải Cảnh như hắn cơ hồ có thể trong nháy mắt là đến nhưng cũng không thể phản kích kịp công kích của Diệp Trần, cho nên hắn chỉ có thể lớn tiếng cảnh cáo:
– Tiểu súc sinh kia, mau dừng tay lại, ngươi dám giết ba người bọn chúng, lão phu sẽ cho người biết cái gì gọi là sống không bằng chết, Diệp gia của người cùng với Lưu Vân Tông cũng sẽ bị toàn diệt!
Thanh âm dùng chân nguyên cấp bậc Linh Hải Cảnh truyền đi cho nên tốc độ rất nhanh xuyên thẳng vào tai Diệp Trần.
– Hừ, mơ mộng!
Tâm ý của Diệp Trần đã quyết, kiếm khí bắn ra không hề do dự, lập tức bao phủ ba người Thân Đồ Tuyệt vào trong.
“Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!…”
Phanh thây, triệt để là phanh thây!
Kiếm khí như thuỷ triều cuống tới đem ba người chém thành một mảnh huyết vụ, chỉ có những chỗ được Thượng phẩm phòng ngự bảo khí là còn có chút hoàn hảo, còn Trung phẩm phòng ngự bảo khí Diệp Trần tuy không phá huỷ nhưng kiếm khí trảm lên đó tạo ra chấn động khủng bố cũng khiến da thịt phía sau biến thành huyết vụ.
Một kiếm diệt sát ba người!
Lão giả tóc xám hai mắt ngốc trệ, vô cùng kinh ngạc và phẫn nộ, hắn đã mở miệng cảnh cáo mà tên tiểu tử kia vẫn thờ ơ không đếm xỉa tới!
– Tiểu súc sinh ngươi dám bỏ ngoài tai lời nói của lão phu?
“Ông!”
Không gian đột nhiên văn vẹo, lão giả tóc xám liền thuấn di đi.
Thân ảnh hắn lập loè hai ba cái đã xuất hiện trên không trung của hoang đảo.
Chương 386: Cường giả Linh Hải Cảnh giao thủ
Diệp Trần nhìn thẳng vào tên lão giả tóc xám này, hắn cũng nhìn ra đối phương là Linh Hải Cảnh đại năng giả, hơn nữa không phải là Linh Hải Cảnh đại năng giả bình thường, uy áp khủng bố của người này khiến cả không khí xung quanh cũng bị khu trừ hình thành một mảnh chân không, lấy hắn làm trung tâm, phạm vài dặm xung quanh tất cả vật thể đều bị nghiền nát.
“Crắc crắc…”
Mặt đất bỗng nhiên vỡ ra do không chịu nổi áp lực của tên lão giả tóc xám này.
– Lão phu vốn không muốn động thủ giết ngươi bởi vì ngươi không xứng, nhưng hôm nay lão sẽ đưa người thành ngoại lệ, được chết trên tay của lão phu ngươi cũng đủ để tự hào rồi!
Lúc này lão giả tóc xám đã không quản cái gì là quy củ, cái gì là cao nhân sau lưng Diệp Trần nữa rồi, bởi vì hắn đã động sát tâm với Diệp Trần do Diệp Trần đã kích nộ hắn!
Tay phải hắn giơ lên, từng đoàn từng đoàn khí kình thanh sắc cực tốc xoay tròn từ mấy mét nhanh chóng bành trướng đến mấy trăm mét giống như một cái cực đại toàn qua, trên bầu trời cuồng phong gào thét, mây đen giăng kín, lôi điện chớp loé, mặt đất cũng rất nhanh chóng sụp đổ!
– Giết ngươi xong, lão phu sẽ đích đi Thiên Phong Quốc một chuyến, nhưng ngươi sẽ không còn cơ hội nhìn thấy một màn máu chảy thành sông lúc đó rồi!
“Oanh!”
Dứt lời, hắn liền quát khẽ một tiếng, cự đại toàn qua thanh sắc kia rời tay hắn bắn ra, gần như là bỏ qua cản trở của không gian, lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Trần.
Một kích này, cho dù Diệp Trần có Thượng phẩm phòng ngự bảo khí Kim Lưu Giáp thì chắc chắn cũng phải chết, nhưng vẻ mặt của hắn lúc này vẫn rất bình tĩnh, không hề có bất kỳ vẻ kinh hoảng nào.
– Ta thật sự muốn xem ngươi như thế nào giết hắn, như thế nào nhuộm máu Thiên Phong Quốc? Cút!
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một bàn tay cực lớn như che phủ cả thiên địa bỗng nhiên xuất hiện, năm ngón tay khép lại, thanh sắc toàn qua của của lão giả áo xám giống như bị hãm vào không gian tù lung bị bàn tay cực lớn kia dễ dàng chộp lại nganh sinh bóp nát.
Sau mấy năm, già thiên đại thủ lại xuất hiện.
– Là ai, giấu đầu lòi đuôi làm gì?
Sắc mặt của lão giả tóc xám lập tức biến sắc, hắn cũng không phải sợ hãi uy lực của bàn tay cự đại kia, trên thực tế thì một chiêu vừa rồi hắn chỉ là tiện tay đánh ra mà thôi. Thứ làm hắn kiêng kị chính là công phu ẩn nấp của đối phương, hắn rõ ràng không hề phát hiện sự tồn tại của đối phương, linh hồn lực phóng ra tới cực hạn hắn mới cảm giác được cách đây hơn mười dặm có một tia ba động.
“Rào rào rào…”
Một màn hơi nước mỏng manh xuất hiện nơi đó, màn nước này gần như vô hình, gắn liền với hư không thành một thể, mắt thường nhìn qua không thể phát hiện được, cho dù dùng tinh thần lực đảo qua cũng sẽ bị màn nước hấp thu, không cách nào cảm ứng được ba động tồn tại. Chỉ có tận sức phóng xuất linh hồn lực mới có thể thoáng cảm ứng được một tia ba động nhỏ nhoi. Nhưng lão giả tóc xám này đâu thể ngờ rằng vị cao nhân này ẩn nấp cũng không thoát được cảm ứng Diệp Trần.
Màn nước tiêu tán, một nữ tử đoan trang tầm ba mươi tuổi liền xuất hiện trước mặt Diệp Trần và lão giả tóc xám.
– Long tông chủ!
Diệp Trần cũng không quá bất ngờ, ba năm trước hắn cũng đã phán đoán chủ nhân của bàn tay che trời kia chính là tông chủ Nam La Tông – Long Bích Vân! Sự thật quả nhiên đúng như hắn dự đoán.
Long Bích Vân có chút nghi hoặc liếc nhìn Diệp Trần, chẳng hiểu tại sao trong lòng nàng rõ ràng biết tên lão giả áo xám kia không phát hiện ra nàng nhưng Diệp Trần lại phảng phất như đã biết từ trước, chẳng lẽ là nàng bị ảo giác sao? Dù sao Diệp Trần cũng chỉ là một tên Tinh Cực Cảnh, cho dù thực lực có cường đại cỡ nào thì thành tựu về mặt linh hồn cũng không có bao nhiêu, làm sao có thể nhìn thấu tung tích của nàng?
“Có lẽ là ta đa nghi rồi!”
Long Bích Vân nhanh chóng bỏ đi cái suy nghĩ hoang đường này.
Nhưng lần này thật sự là nàng đã đoán đúng, Diệp Trần xác thực là cảm ứng được khí tức ba động của nàng, khí tức như có như không này cùng với khí tức của bàn tay che trời lúc trước hoàn toàn giống nhau, nếu không hắn cũng sẽ không bỏ qua cảnh cáo của tên lão giả áo xám này giết chết ba người Thân Đồ Tuyệt.
“Tên lão giả này không cảm ứng được tung tích của Long tông chủ, chứng tỏ linh hồn lực của hắn không bằng ta, xem ra ta đã xem thường cường độ linh hồn lực của bản thân rồi!”
Linh hồn chính là bản nguyên của một người, rất khó phát giác được, Diệp Trần lúc trước chỉ biết linh hồn lực của mình không kém Linh Hải Cảnh đại năng giả bình thường nhưng lại không rõ là đã đạt tới mức nào, nhưng lúc này cùng so sánh với lão giả tóc xám này này hắn đã biết được ưu thế của mình cường đại tới mức nào!
– Ngươi là ai?
Lão giả tóc xám chưa từng gặp qua Long Bích Vân nên dùng ánh mắt lạnh lẽo hỏi.
Ngữ khí của Long Bích Vân rất đạm mạc:
– Thân phận của ta, ngươi không cần biết, hiện tại ngươi có thể cút, từ chỗ nào đến thì cút về chỗ đó đi!
– Hừ, ta mặc kệ người là người phương nào, tên tiểu tử này đã giết ba tên hạch tâm trưởng lão của Huyền Không Sơn ta, có chết cũng chưa hết tội, ngươi chớ tự mình dẫn lửa thiêu thân!
Lão giả tóc xám này thân là thái thượng trưởng lão của Huyền Không Sơn, dưới một người trên vạn người nếu bị một câu nói của Long Bích Vân doạ chạy thì không phải hắn thành trò cười cho thiên hạ sao?
– Chém giết trong cấp độ Tinh Cực Cảnh thì để cho cường giả cấp độ đó tự giải quyết, ta và ngươi đều là Linh Hải Cảnh, nhúng tay vào việc này không ổn, nếu còn tiếp tục dây dưa ta đành phải đem ngươi đánh về nơi của ngươi a!
Long Bích Vân tuy là một nữ lưu nhưng khí độ lại mênh mông như hải dương, trong ngữ khí lạnh nhạt lại mang theo khí phách vô cùng bá đạo.
– Đem ta đánh trở về? Chỉ sợ ngươi không có thực lực đó, hừ, hiện tại ta cũng đang muốn thử uy lực của Ba Động Liệt mới luyện thành, vậy thì lấy ngươi làm người thí chiêu đi!
Lão giả tóc xám cười ha hả, thanh âm như sấm rền, chấn đắc mấy ngọn núi hoang xung quanh chấn động kịch liệt, sau đó hắn giơ tay lên cách không một kích đánh về phía Diệp Trần, nói:
– Hôm nay ai cũng không cứu được ngươi, ngay cả nàng cũng không được, đi chết đi!
Hắn cố tình muốn giao thủ với Long Bích Vân nhưng bất quá phải giết chết Diệp Trần mới tính.
“Ầm! Ầm!…”
Trước mặt Diệp Trần, một đoàn thanh sắc kình khí nhanh chóng tạo thành một cái toàn qua, thế đến như chớp giật.
– Nếu ngươi đã cố ý muốn như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Long Bích Vân điểm tay một cái, thanh sắc toàn qua lập tức vỡ vụn, cùng lúc đó một cỗ lực lượng nhu hoà đồng thời đánh lên người Diệp Trần đem hắn đẩy ra xa hơn mười dặm.
– Tìm chết!
Lão giả tóc xám giận dữ, tóc dài tung bay, hai tay hắn liên tục chấn động, từng đạo phong nhận bạch sắc ngưng tụ lại, lơ lửng ba thước trước người hắn. Những đạo phong nhận này cũng không phải là phong nhận bình thường, nếu cẩn thận quan sát, có thể thấy được bên trong đám phong nhân này có từng đạo tiểu phong nhận lưu chuyển, hay nói cách khác, những đạo phong nhân này là do vô số tiểu phong nhận kết hợp thành. Phong chi ý cảnh không thể nào đạt tới trình độ như vậy, chỉ áo Phong chi áo nghĩa mới được.
– Phong Ba Nhận, đi!
Tiếng quát vừa dứt, một đám phong nhận đã bắn ra, khoảng cách vài dặm xem như không có.
Diệp Trần sợ hãi thán phục, những nơi phong nhận đi qua, trong hư không xuất hiện chi chít vết rách chân không, âm thanh giống như vải vóc bị cắt xé liên tục vang lên, mà lợi hại hơn nữa là không gian xung quanh đám phong nhận này còn liên tục vặn vẹo giống như sắp không chịu nổi sự sắc bén của chúng vậy.
Có thể đem không gian làm cho vặn vẹo thì lực sát thương kinh người thế nào!
– Ngũ Cực Thuỷ Lăng!
Sắc mặt Long Bích Vân vẫn không hề thay đổi, tay trái bình thân, từng đoàn từng đoàn sóng nước ba động, dùng tốc độ nhanh tới không tưởng tượng nổi hình thành bốn cái hình chóp, bốn cái hình chóp này đem toàn thân nàng bao hộ ở bên trong, giống như bốn toà kim tự tháp, mũi nhọn chỉa ra nghênh đón đám phong nhận.
“Đinh! Đinh! Đinh!…”
Phong nhận kích lên bốn cái hình chóp gần như trong suốt đó nhưng không có bị bắn ngược lại mà như bị hãm vào trong đó, tốc độ giảm mạnh hơn chính thành, căn bản không phát huy được uy lực vốn có.
Có một nửa số phong nhận không trúng mục tiêu, lại đánh xuống về mặt hòn đảo bên dưới khiến cả hòn đảo liên tục chấn động, mặt đất bị cày ra vô số khe rãnh sâu không thấy đáy, nước biển dồn dập đổ vào trong.
“Sơ cấp phòng ngự áo nghĩa thật lợi hại, vậy mà có thể đỡ được Phong Ba Nhận của ta!”
Dù lão giả tóc xám rất thống hận Long Bích Vân nhưng cũng không thể không thừa nhận phòng ngự áo nghĩa của đối phương hết sức lợi hại, công kích Phong Ba Nhận của hắn không phải do hắn sáng tạo ra mà do một vị tiền bối của Huyền Không Sơn sáng tạo, cũng được xếp vào loại sơ cấp công kích áo nghĩa, một khi xuất ra, bên trong phong nhận có rất nhiều tiểu phong nhận tổ hợp làm tăng thêm uy lực tự thân, lực sát thương phải nói là rất mạnh.
– Ngươi cũng nên tiếp một chiêu Đằng Vân Long Thủ của ta!
Tay trái giữ vững Ngũ Cực Thuỷ Lăng, tay phải của Long Bích Vân hoa một vòng, không gian chấn động, một bàn tay khổng lồ đột nhiên đập tới chỗ lão giả tóc xám. Bàn tay này vô cùng lớn, gần như che khuất cả mặt trời, cả bầu trời, những hoa văn trong lòng bàn tay cũng có thể thấy rõ ràng được.
– Hừ, tiếp ngươi một chiêu thì có là gì!
Lão giả tóc xám mười phần tự tin, vận khởi chân nguyên hình thành một hư ảnh thạch điêu có kết cấu hết sức rõ ràng, mỗi một chỗ liên tiếp đều kết nối kín kẽ, không chút sơ hở nào, thanh sắc lưu quang lưu chuyển không ngừng, trông rất tinh tế.
“Cái Thạch tinh hộ pháp này của ta là một trong ba đại phòng ngự áo nghĩa của Thạch Vương, tuy chỉ là sơ cấp nhưng nói về sức phòng ngự tuyệt đối mạnh mẽ, năm đó Thạch Vương ở trong đám Sinh Tử Cảnh cường giả cũng có chút thanh danh là nhờ vào phòng ngự cường đại này!”
Có môn phòng ngự áo nghĩa võ học này hộ thể, lão giả tóc xám tin tưởng Long Bích Vân không thể công phá được phòng ngự của hắn, một khi nàng lộ ra sơ hở chính là lúc nhận phải phản kích ác liệt của hắn.
Bàn tay khổng lồ kích lên hư ảnh thạch điêu, cuồng phong nổi lên bốn phía chấn động mãnh liệt lan ra hơn mười dặm, mặt nước xung quanh hòn đảo bên dưới đều bị ép dạt ra bốn phía, mực nước bị ép sâu hơn ngàn mét.
Về phần Diệp Trần đứng sau lưng Long Bích Vân hơn mười dặm cũng cảm giác được dưới chân có chút bất ổn, có xu hướng bị thổi bay đi thì có thể tưởng tượn được dư ba trận đấu của hai người phía trước khủng bố tới mức nào.
“Crắc!”
Đột nhiên, trên hư ảnh thạch điêu kia xuất hiện một khe nứt nhỏ, khe nứt lặng yên trải rộng ra khắp toàn thân.
– Không thể nào, Thạch tinh hộ pháp làm sao lại không ngăn nổi một kích của nàng ta?
Lão giả tóc xám gào lên, thân hình nhanh chóng lui lại.
Bàn tay khổng lồ đuổi theo hơn mười dặm thì mới kiệt hết lực đạo tiêu tán trong không trung.
– Rất tốt, ngươi đủ tư cách để ta sử dụng Ba Động Liệt, một chiêu này vừa ra, cho dù ngươi có phòng ngự cường hãn cỡ nào cũng sẽ bị nghiền nát.
Sắc mặt tái nhợt, lão giả tóc xám hét lớn một tiếng, chân nguyên như núi lửa bộc phát, hung mãnh rót vào cánh tay phải của hắn khiến cánh tay này như bị thổi phồng lên nhanh chóng to bằng cái eo, vải áo bị chấn nổ thành từng mảnh nhỏ.
– Ba Động Liệt!
Một quyền ẩn chứa uy lực cường đại đánh ra, thân hình của lão giả tóc xám bị đẩy lùi ba bước, không gian phía trước xuất hiện từng vết chấn động mãnh liệt như sóng ngước lan tràn, tốc độ càng lúc càng nhanh, lực đạo càng lúc càng lớn, đến cuối cùng gần như hiện ra từng đạo hoa văn in trên nền không gian.
“Hừ, Ba Động Liệt là tự ta sáng tạo ra, thích hợp với ta nhất! Phong ba nhận cùng với Thạch tinh hộ pháp dù sao cũng là sáng tạo của người khác, ta không thể nào phát huy tới cực hạn được, chỉ có võ học do bản thân tự sáng tạo ra mới là thích hợp nhất, lợi hại nhất!”
Lão giả tóc xám thầm nghĩ.
Đối mặt với công kích mạnh mẽ như vậy, Long Bích Vân khẽ nhíu mày, nàng đã cảm nhận được sự đáng sợ của một chiêu này, khoảng cách đối với nó gần như không tồn tại mà ngược lại còn trợ giúp nó điệp gia thêm uy lực, gặp ngoại lực sẽ điên cuồng bùng nổ, Ngũ Cực Thuỷ Lãng chỉ sợ là không ngăn được.
Đúng như nàng sở liệu, Ngũ Cực Thuỷ Lãng vừa thoáng tiếp xúc với Ba Động Liệt liền nhanh chóng vỡ vụn, những giọt nước bị ép bắn lên tới vạn mét trên cao, mà bản thân nàng cũng phải lui hơn mười bước mới hoá giải được lực trùng kích.
– Một chiêu này đúng là không tệ, đáng tiếc, chênh lệch giữa ta và ngươi là không thể đền bù được! Nghịch Lưu Trảm!
Trên mặt không lộ ra chút bối rối nào, Long Bích Vân lấy chưởng làm đao, cổ tay chặt mạnh lên công kích của Ba Động Liệt.
“Roẹt!”
Kình lực của Ba Động Liệt rất lớn, nhưng một chiêu Nghịch Lưu Trảm này của Long Bích Vân giống như khắc tinh của nó, đao thế xông lên, kình lực liền bị phân làm hai mảnh, màn nước có hình dáng đao kích dùng tốc độ cực nhanh trảm lên người lão giả tóc xám.
Chương 387: Long Vương thu đồ
“Phốc!”
Hư ảnh thạch điêu bên ngoài cơ thể của lão giả tóc xám triệt để bị nghiền nát, thân hình hắn bị đánh bay ngược ra sau hơn mười dặm, miệng liên tục thổ huyết.
– Kết thúc!
Nhìn đến đây, Diệp Trần đã nắm rõ được chênh lệch giữ Long Bích Vân và lão giả tóc xám kia cho nên cũng không quá lo lắng. Hắn thực sự không thể ngờ được, tông chủ Nam La Tông lại là một Linh Hải Cảnh đại năng giả, vậy mà đám tông chủ như Lưu Vân Tông ở Thiên Phong Quốc lại có thể đứng ngang hàng với nàng, quả thực là châm chọc mà!
– Một chưởng này ta sẽ nhớ kĩ, ngày khác sẽ tới bái phỏng!
Lão giả tóc xám không dám tiếp tục dây dưa nữa, sau khi bỏ lại một câu mạnh miệng lập tức hướng phương xa phóng đi.
Thanh âm của Long Bích Vân bình đạm truyền ra xa:
– Ngươi không cần tới bái phỏng ta, ta tuỳ lúc sẽ tới Huyền Không Sơn một chuyến, ngươi thay ta nói với Tư Không Bá một tiếng!
Diệp Trần lúc này mơ hồ có thể thấy được thân thể lão giả tóc xám kia thoáng run rẩy một chút.
Đợi khi bóng dáng lão giả tóc xám kia mất hẳn, Diệp Trần mới chạy tới, hướng Long Bích Vân chắp tay, nói:
– Đa tạ ân cứu mạng lần thứ hai của Long tông chủ!
Long Bích Vân thu liễm khí tức áp bách trên người lại, xoay người nói:
– Lần trước không nói cho ngươi thân phận của ta là vì ngươi còn chưa tiếp xúc tới được cấp độ như thế này, hiện tại ngươi đã là tồn tại mạnh mẽ nhất trong cấp độ Tinh Cực Cảnh, bước vào Linh Hải Cảnh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!
– Vãn bối hiểu!
Long Bích Vân lại nói:
– Ta xem ra Kiếm Ý của ngươi rất khác thường, ta hỏi ngươi một câu: ngươi đã cô đọng Kiếm Hồn?
Ở cấp độ Tinh Cực Cảnh cô đọng Kiếm Hồn, từ xưa tới nay người có thể làm được cực kỳ hãn hữu, mà người có thể làm được sau này không ai không phải là nhân vật phong vân. Phải biết rằng muốn cô đọng Kiếm Hồn còn khó hơn cô đọng Võ Hồn mấy lần, đừng nói là ở cấp độ Tinh Cực Cảnh có thể cô đọng được Kiếm Hồn, mà ngay cả Linh Hải Cảnh kiếm khách sau khi đã bước vào Linh Hải Cảnh mấy năm cũng chưa chắc có thể cô đọng được. Có bao nhiêu uy năng thì sẽ có bấy nhiêu khó khăn tương ứng, thiên hạ này không hề có thứ gì dễ dàng mà có.
– Vẫn chưa!
Diệp Trần lập tức phủ nhận, rồi nói tiếp:
– Nhưng Kiếm Ý của ta không kém kiếm khách Linh Hải Cảnh bình thường!
– Chẳng lẽ bởi vì Bất hủ Kiếm Ý của Chiến Vương?
Long Bích Vân cũng không có đi sâu vào vấn đề của Diệp Trần, bởi vì ai cũng có bí mật của riêng mình. Nhưng mà cho dù là Bất hủ Kiếm Ý cũng không có uy năng lớn như vậy, nàng đương nhiên không biết linh hồn lực của Diệp Trần cũng không kém so với Linh Hải Cảnh đại năng giả, hơn nữa tính ở trong cấp bậc Linh Hải Cảnh hắn cũng có thể được xếp ở nhóm đầu. Do linh hồn cường đại nên Kiếm Ý mới cường đại tạo nên sự cường thế của Diệp Trần lúc này.
– Ừm, mỗi một tuyệt đỉnh thiên tài đều có một mặt nổi bật riêng, có lẽ thành tựu kiếm đạo của ngươi có thể còn vượt qua Chiến Vương không chừng, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải đạt tới Sinh Tử Cảnh.
Dứt lời, Long Bích Vân hơi nghiêm mặt, nói tiếp:
– Nam Trác Vực là địa bàn của ta, ta có thể cam đoan ngươi sẽ không bị Linh Hải Cảnh đến truy sát, nhưng mà ra khỏi Nam Trác Vực thì hết thảy phải dựa vào chính mình, cho dù ngươi có lọt vào công kích của Linh Hải Cảnh, cũng sẽ không có ai cứu được ngươi! Vận khí, đồng dạng cũng là một phần thực lực!
– Đa tạ Long tông chủ quan tâm, Diệp Trần sẽ ghi nhớ kĩ!
Một trận chiến của Long Bích Vân và lão giả tóc xám vừa rồi tuyệt đối là kinh thiên động địa, Diệp Trần cũng đã hiểu được, mặc dù hắn ở phương diện khác có ưu thế nhưng về mặt chiến lực so với cấp bậc Linh Hải Cảnh như lão giả áo xám vẫn chênh lệch rất lớn. Linh Hải Cảnh cường giả cũng có chia cấp bậc, yếu nhất chính là người vừa bước vào Linh Hải Cảnh chưa từng tu luyện Địa giai đỉnh cấp công pháp hay vũ kỹ, Võ Hồn hay Kiếm Hồn cũng chưa cô đọng thành, loại cường giả là này chỉ có cảnh giới là chiếm ưu thế, Diệp Trần có thể tự tin chống lại.
Tiến thêm một bước là người tu luyện được Địa giai đỉnh cấp công pháp hay vũ kỹ nhưng chưa viên mãn, chưa thể tự sáng chế ra Áo Nghĩa sơ cấp võ học của bản thân mà chỉ học tập được những võ học do tiền nhân lưu lại, loại này Diệp Trần tự tin khi hắn tu luyện Thanh Liên kiếm quyết tới tầng thứ mười lăm hoặc tìm hiểu được thức thứ chín trong Thanh Liên kiếm pháp hoặc là cô đọng thành Kiếm Hồn thì không thành vấn đề.
Tiếp nữa là là lực lượng trung kiên nhất trong cấp bậc Linh Hải Cảnh, bọn họ đã viên mãn cả Địa giai đỉnh cấp công pháp và vũ kỹ và đang lĩnh ngộ sáng tạo Áo Nghĩa sơ cấp võ học của riêng mình.
Tiếp nữa chính là cấp bậc của lão giả tóc xám, chẳng những đã tu luyện công pháp và vũ kỹ Địa giai đỉnh cấp tới viên mãn mà còn lĩnh ngộ ra Áo Nghĩa sơ cấp võ học của riêng mình, bản thân cũng học tập và nghiên cứu nhiều loại Áo Nghĩa sơ cấp võ học của tiền nhân, thực lực rất cường đại và khủng bố.
Còn đến tầm như Long Bích Vân, Diệp Trần không phân tích được bởi vì lúc nãy Long Bích Vân cũng không có xuất ra toàn bộ thực lực cho nên hắn không nắm rõ ràng được để phân định.
Suy tính theo tri thức phong phú của Chiến Vương lưu lại thì phân định chiến lực mạnh yếu trong cấp độ Linh Hải Cảnh tỉ trọng tu vi chiếm ba thành, bảy thành còn lại là so sánh về mặt Võ Hồn và võ học.
Long Bích Vân gật gật đầu, tính cách của Diệp Trần rất trầm ổn, nên nàng cũng rất yên tâm. Nàng như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, mở miệng nói:
– Ngươi có lẽ cũng biết ta không phải người Thiên Phong Quốc, cũng không phải người Nam Trác Vực. Thế lực của ta gọi là Long Thần Thiên Cung, cung chủ là tổ gia gia của ta, người được xưng là Long Vương là một trong mấy vị Vương giả xưa nhất còn trên đại lực. Lão nhân gia rất coi trọng ngươi, nhưng cũng không muốn thu ngươi làm đệ tử, con đường của ngươi phải do chính ngươi bước đi, thu nhận ngươi chính là hạn chế tiềm lực của ngươi. Nhưng ta lại kỳ quái là lão nhân gia lại muốn tới thu hạch tâm trưởng lão của Lưu Vân Tông là Từ Tĩnh làm đệ tử, đương nhiên, cũng không phải để nàng ta rời khỏi Lưu Vân Tông, hai thân phận đồng thời cùng tồn tại, không có gì xung đột!
Long Bích Vân là người của Long Thần Thiên Cung, Diệp Trần đã sớm từ trong mớ tri thức của Chiến Vương biết được, Long Thần Thiên Cung là một cái Ngũ phẩm tông môn, ở nơi đó trừ Vương lệnh của Long Vương thì bên dưới là Tiểu long lệnh đại biểu cho thân phận và địa vị rất quan trọng.
Quan hệ huyết thống dòng chính của Long Vương cũng có Tiểu long lệnh này, Long Bích Vân có được Tiểu long lệnh thì cũng chính là một người trọng yếu ở Long Thần Thiên Cung.
Lúc này hắn cũng đang rất kinh ngạc bởi vì Long Vương lại nhìn trúng Từ Tĩnh muốn thu nàng làm đồ đệ. Ở trong mắt Diệp Trần, thiên phú và ngộ tính của Từ Tĩnh không thể nghi ngờ là thuộc hàng đỉnh tiêm nhưng vẫn chưa đạt tới tình trạng khinh thường quần hùng. Vậy mà Long Vương không đi thu những người có thiên phú tốt hơn nàng làm đồ đệ mà lại thu nàng, chắc chắn hàm ý trong đó không đơn giản như vậy!
Long Vương lên tiếng, Diệp Trần tự nhiên là không có ý kiến gì, đừng nói là Long Vương sẽ không hại Từ Tĩnh, cho dù có gây hại Diệp Trần cũng không có cách nào đứng ra được. Người ta là một trong những Sinh Tử Cảnh Vương giả cổ xưa trên đại lục, nắm giữ quyền sinh sát hàng tỉ người trong tay, ngươi ta muốn thu Từ Tĩnh làm đồ đệ thì phải xem là một đại hỉ sự, chống đối chính là lỗ mãng.
– Long tông chủ, đây là một chuyện tốt, người cần gì phải thương lượng với ta?
Long Bích Vân cười nói:
– Xem ra ngươi còn không biết, tổ gia gia người rất xem trọng ngươi cho nên sự tôn trọng là không thể bỏ qua!
– Vậy ta thay Từ Tĩnh cám ơn Long Vương tiền bối!
– Hiện tại cũng không có việc gì nữa, ngươi theo ta trở về Thiên Phong Quốc đi, qua vài ngày nữa sẽ có người của Long Thần Thiên Cung tới tiếp Từ Tĩnh.
– Được!
Trên một sơn mạch rộng lớn có một đạo lưu quang nhanh chóng lướt về phía một ngọn núi lơ lửng trên không trung.
Tại toà chủ điện trên ngọn núi lơ lửng, Tư Không Bá nhíu mày.
Đạo lưu quang kia vừa tới thì Tư Không Bá đã vỗ mạnh bàn một cái, kinh ngạc hỏi:
– Ngươi bị thương?
Đạo độn quang kia chính là lão giả tóc xám, sắc mặt hắn rất âm trầm, nói:
– Chúng ta đã coi thường bọn họ rồi, thực lực của nàng kia so với ta mạnh hơn không ít, một kích kia của nàng nếu ta không có ba tháng tu dưỡng là không thể khôi phục được!
– Một kích bằng tay không mà lại lợi hại như vậy?
Tư Không Bá thân là Linh Hải Cảnh trung kỳ cường giả, tự nhiên biết rõ muốn đánh một gã Linh Hải Cảnh đồng cấp bị thương hơn nữa phải điều dưỡng mấy tháng trời là một việc khó khăn biết bao nhiêu, những vết thương nhỏ đối với cường giả cấp bậc như họ thì căn bản không cần tới vài tháng mới tu dưỡng tốt.
– Thành tựu Thuỷ chi áo nghĩa của nàng cực kỳ cao thâm, nàng còn nói sẽ tuỳ thời tới bái phỏng Huyền Không Sơn, để cho ta thông tri cho tông chủ một chút!
Nghe vậy, sắc mặt Tư Không Bá đại biến:
– Bái phỏng Huyền Không Sơn ta? Nàng ta muốn làm gì?
Luận thực lực tuy hắn so với lão giả tóc xám mạnh hơn nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu, nếu không ngoài dự kiến thì vị cao nhân sau lưng kia của Diệp Trần thực lực mạnh hơn hắn, nếu người ta muốn đánh giết lên Huyền Không Sơn cũng không quá khó, nhưng mà đối phương đã không đuổi giết lão giả tóc xám này thì hẳn là không có ý định gây sự.
– Tông chủ, ta về trước dưỡng thương!
Khoé miệng rỉ máu, lão giả tóc xám không dám chậm trễ nữa, mà xoay người rời đi, trước khi đi vung tay lên bắn ra bốn đạo lưu quan, chính là bốn kiện Thượng phẩm bảo khí của đám người Thân Đồ Tuyệt.
Đưa tay nhận lấy, Tư Không Bá liền im lặng không nói gì, Thượng phẩm bảo khí tuy đã trở lại nhưng người mang đi thì không, lần này tổn thất thật sự rất lớn!
“Crắc!”
Tay ghế vị bóp nát, Tư Không Bá âm lãnh nói:
– Năm xưa tổ tiên Thương Vương của ta có ân với Ngục Vương, cái ân tình này cũng đến lúc nên trả lại rồi, chỉ cần để cho một gã thân truyền đệ tử của Ngục Vương ra tay thì cho dù ngươi có thủ đoạn thông thiên cũng phải chết không có chỗ chôn.
Ngục Vương là một trong những Vương giả rất lợi hại dưới trướng Hư Hoàng, cùng nổi danh với mấy người Tà Vương, Huyền Hậu… Nhưng không ai biết được tại lúc Ngục Vương còn nhỏ yếu đã có một lần được Thương Vương trợ giúp. Sau khi Thương Vương chết, Ngục Vương đã phái người truyền tin cho Tư Không gia là sẽ giúp Tư Không gia làm ba việc trong khả năng.
– Hừ, ngươi đã muốn bái phỏng Huyền Không Sơn thì cứ tới đây! Ta sẽ cho ngươi có đi mà không về!
Thanh âm lạnh lẽ quanh quẩn bên trong chủ điện không tán.
…
Với tốc độ của Diệp Trần thì muốn trở lại Thiên Phong Quốc cũng phải mất hơn một tháng thời gian, nhưng dưới sự trợ giúp của Long Bích Vân thì chỉ mất có năm ngày.
– Ta hiện tại không tiện ra mặt, việc của Từ Tĩnh cần ngươi giải thích một chút.
Cách Lưu Vân Tông mấy ngàn dặm, Lưu Vân Tông nói với Diệp Trần.
Diệp Trần gật đầu, nói:
– Ta biết rồi!
– Vậy ta cáo từ trước, tranh chấp giữa ngươi và Huyền Không Sơn ta sẽ giúp ngươi dọn dẹp!
Dứt lời, Long Bích Vân liền biến mất.
– Đa tạ.
Diệp Trần tự nhiên biết Long Bích Vân phải đi tới Huyền Không Sơn một chuyến. Huyền Không Sơn một ngày chưa buông bỏ ý niệm đuổi giết hắn thì hắn vẫn luôn gặp nguy hiểm, mà lần này hắn đã diệt sát ba tên Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả của Huyền Không Sơn. Lần sau, người đuổi giết hắn hẳn là Linh Hải Cảnh cường giả, mà hiện tại có thể ngăn cản được Huyền Không Sơn cũng chỉ có Long Thần Thiên Cung sau lưng Long Bích Vân.
Thở ra một hơi, Diệp Trần nhìn về Lưu Vân Tông ở xa xa, rồi vận chân nguyên nhanh chóng bay đi.
Bởi vì Diệp Trần cũng không có che giấu chân nguyên ba động của hắn nên Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân lập tức biết được hắn đã trở về.
– Diệp Trần, đến Nhàn Vân Phong gặp ta!
Nhàn Vân Tử cách không truyền âm.
Nhàn Vân Phong.
Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân đều đang ở đây.
– Diệp Trần, ngươi có thể trở về là tốt rồi, đoạn thời gian trước nghe nói ngươi bị bốn Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả đuổi giết trốn vào trong Mê Vụ Cấm Khu khiến bọn ta rất lo lắng a.
Thiên Lôi Tán Nhân mỉm cười nói.
Diệp Trần áy náy, nói:
– Lại khiến cho hai vị tiền bối lo lắng rồi!
– Ha ha, trở về là tốt rồi, ngươi nói có đúng không Nhàn Vân Tử?
– Đương nhiên rồi.
Diệp Trần bật cười, hắn nhìn ra được, hai vị tiền bối này rất quan tâm hắn, không chỉ vì hắn có tầm quan trọng với tông môn mà còn vì hắn là một vãn bối.
– Hai vị tiền bối, vãn bối có chuyện muốn thương lượng một chút. Long Thần Thiên Cung cung chủ Long Vương muốn thu Từ Tĩnh làm đồ đệ.
– Long Vương muốn thu Từ Tĩnh làm đồ đệ?
Nhàn Vân Tử cùng Thiên Lôi Tán Nhân đêu khiếp sợ.
– Vâng.
– Chuyện này nói với bọn ta không có tác dụng gì, phải tự mình Từ Tĩnh đồng ý mới được!
– Ừm.
Diệp Trần gật gật đầu.