Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 83 [Chương 377 đến 380(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 377: Ma luyện tâm cảnh, ra ngoài!
Đến bây giờ, Diệp Trần đã có thể xác định, mấu chốt của việc có thể rời khỏi đây là nằm ở ý chí. Đúng vậy, chính là ý chí, ý chí càng cường đại càng không dễ bị sương mù ở đây ảnh hưởng, người có ý chí yếu cho dù có dùng phương pháp gì cũng chỉ có thể luẩn quẩn bên trong Mê Vụ Cấm Khu mà thôi.
Nhưng vấn đề là Diệp Trần không biết ý chí của hắn có đủ hay không, phải biết rằng, Mê Vụ Cấm Khu này Linh Hải Cảnh đại năng giả cũng không phải muốn tới là tới muốn đi là đi. Trước mắt ý chỉ của Diệp Trần chỉ tương đương với một kiếm khách Linh Hải Cảnh bình thường. Ý chí của kiếm khác từ xưa tới giờ vẫn luôn kiên định, so với võ giã Linh Hải Cảnh bình thường còn mạnh hơn một chút.
Mặt khắc, linh hồn cũng là thứ hắn có thể cậy vào, hắn có thể khẳng định, đại bộ phận Linh Hải Cảnh đại năng giả cũng có người có linh hồn mạnh hơn hắn, đây chính là ưu thế của hắn!
– Linh hồn siêu cường, ý chí siêu cường, có lẽ có hi vọng không nhỏ!
Ngày hôm sau.
Diệp Trần không hề nói với bất luận người nào, một mình hắn tiến vào trong màn sương mù dày đặc đưa tay không thấy ngón tay.
Sương mù trùng trùng điệp điệp, Diệp Trần lơ lửng giữa không trung, trên tay trái cầm một viên cảm ứng cầu.
– Ánh sáng trên cảm ứng cầu đã hiện lên màu vàng chanh, khoảng cách tới Mê Vụ Đảo có lẽ vào khoảng tám trăm dặm, khoảng cách tới cảm ứng tháp là một ngàn dặm. Nếu nói Mê Vụ Đảo nằm ở vùng trung tâm ba vạn dặm Mê Vụ Cấm Khu thì ta hiện tại đang cách biên giới của Mê Vụ Cấm Khu là khoảng chừng một vạn bốn ngàn dặm. Một vạn bốn ngàn dặm a, linh hồn lực của ta ở trong đám sương mù này chỉ có thể phóng ra tối đa là bốn mươi bảy dặm, nói cách khác, linh hồn lực của ta cần định vị khoảng ba trăm lần, chỉ cần một chút sai sót đều là kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ!
– Bất quá, một lần tiến tới bốn mươi bảy dặm so với không có kế hoạch đi loạn thì hữu hiệu hơn nhiều. Tiến tới trước bốn mươi bảy dặm, dùng cường độ ý chỉ của ta hẳn là bị ảnh hưởng không lớn, sai số có thể khống chế trong phạm vi nhỏ. Tiến thẳng tới một vạn bốn ngàn dặm, ý chí của tuyệt đại đa số Linh Hải Cảnh cường giả cũng khó mà chống đỡ nổi, rất dễ bị lạc hướng!
– Ừm, bắt đầu thôi!
Thu hồi cảm ứng cầu, Diệp Trần nhắm hai mắt lại, linh hồn lực cường hãn của hắn từ trong mi tâm phóng ra xa, xuyên thẳng qua đám sương mù dày đặc phía trước xác định một khối khu vực cách đó bốn mươi bảy dặm. Sau đó vẫn không mở mắt ra, chân nguyên của Diệp Trần tuôn trào, cực tốc bay đi.
Hai mươi nhịp hô hấp qua đi.
– Tới!
Sau đó Diệp Trần lại dùng linh hồn lực định vị một khu vực cách đó bốn mươi bảy dặm theo một đường thẳng tắp.
Định vị lần thứ ba!
Định vị lần thứ mười!
…
Định vị lần thứ ba trăm!
– Khoảng cách tới biên giới Mê Vụ Cấm Khu tựa hồ còn rất xa, có lẽ khoảng cách tới biên giới cũng không chỉ một vạn bốn ngàn dặm, dù sao cả phiến Mê Vụ Cấm Khu này cũng không phải hoàn toàn là hình tròn mà có chỗ rộng chỗ hẹp! Cố gắng kiên trì thêm một chút vậy!
Lần định vị thứ ba trăm hai mươi!
Lần thứ bốn trăm!
Năm trăm!
– Không xong, lạc hướng rồi! Năm trăm lần định vị, mỗi một lần đều là bốn mươi bảy dặm, tổng cộng là khoảng hai vạn ba ngàn năm trăm dặm, nếu không bị lệch hướng thỉ sớm đã ra tới bên ngoài rồi!
Tuy trước đó Diệp Trần đã chuẩn bị tâm lý cho việc thất bại nhưng sự đáng sợ của Mê Vụ Cấm Khu vẫn khiến hắn không khỏi cười khổ.
– Hiện tại cũng không biết ta đang ở vị trí nào trong Mê Vụ Cấm Khu nữa, đúng là sai một bước thì các bước đều sai a!
Không có thời gian để phiền muộn, năm trăm lần di động bất quá cũng chỉ khoảng nửa canh giờ mà thôi. Diệp Trần muốn tiếp tục đi theo một đường thẳng tắp, bởi vì mặc kệ khoảng cách dài ngắn thế nào thì cứ đi theo một đường thẳng thì chắc chắn sẽ có cơ hội đi ra ngoài, hắn không tin vận khí bản thân lại kém như vậy được!
…
Một tháng trôi qua.
Trong một tháng này, Diệp Trần đã dùng linh hồn lực định vị mười tám vạn lần, mỗi ngày mười hai canh giờ thì có mười canh giờ là hắn ở trong trạng thái bay, còn lại hai canh giờ dùng để hấp thu nguyên khí trong Thượng phẩm linh thạch và nghỉ ngơi.
Trong một tháng này có tới mười một lần Diệp Trần trở lại vị trí của Mê Vụ Đảo.
Nhưng Diệp Trần cũng phát hiện ra khoảng cách tới Mê Vụ Đảo càng gần thì chịu ảnh hưởng của sương mù càng nhỏ, mà càng gần biên giới Mê Vụ Cấm Khu thì ảnh hưởng càng lớn.
– Cho dù là Linh Hải Cảnh đại năng giả muốn thoát ra ngoài cũng phải dựa vào vận khí a. Vận khí tốt thì có thể trong thời gian ngắn đi ra ngoài, vận khí kém thì bị khốn ở đây năm ba năm cũng bình thường.
– Bất quá, chỉ cần ta kiên trì thì vận khí cũng sẽ rơi lên người ta!
“Vèo!”
Thân hình của Diệp Trần xuyên thẳng qua đám sương mù bay vút đi.
…
Lại một tháng nữa trôi qua.
“Oanh!”
Một hoàng sắc quyền ảnh đánh ra, mặt hồ nổi sóng.
– Đáng chết, hai tháng rồi, chẳng lẽ biện pháp của ta là sai? Chỉ dựa vào ý chí là không thể ra ngoài hay là ý chí của ta còn chưa đủ?
Hai tháng thời gian đối với Tinh Cực Cảnh cường giả bất quá chỉ là một lần bế quan nháy mắt là qua mà thôi. Nhưng hiện giờ lại khác, trong hai tháng này Diệp Trần liên tục bay tới phía trước rồi lại định vị rồi lại bay tới, cứ tái diễn hành động buồn tẻ như vậy, nếu như có thời gian hạn định Diệp Trần ngược lại sẽ không tâm phiền ý loạn như bây giờ. Nhưng hắn biết bản thân không thể phán định được thời gian, cho nên trong hai tháng này liên tục thất bại khiến hắn ức khí, hiện giờ mới chịu bộc phát ra.
“Ầm! Ầm!…”
“Ầm! Ầm!…”
Phạm vi mười dặm trên mặt hồ quanh đây liền bị chọc thủng mấy ngàn cái lỗ, sóng nước dâng cao tới hơn ngàn mét, không ít yêu thú chết oan.
Sau khi phát tiết cho hết, Diệp Trần hỗn hển thở.
– Không được, ta nếu ngay cả bản thân cũng không tin thì còn tu cái gì kiếm đạo? Kiếm đạo càng đi về sau càng gian nan, không được phép có một tia tạp chất nào. Xem ra thực lực của ta đã đủ nhưng tâm tính còn chưa được. Lúc bình thường vẫn cho rằng rất tỉnh táo, trời có sâp xuống cũng không sợ, nhưng đến lúc bị khảo nghiệm thì lại không được. Hừ, lần này chẳng những là tìm đường ra mà còn phải kết hợp ma luyện tâm tính!
Đây chính là sự khủng bố của Diệp Trần, nếu đổi lại là người khác có lẽ vẫn tiếp tục quay mòng mòng với vấn đề đúng sai này, nhưng Diệp Trần lại có thể nhảy ra bên ngoài nhìn thấy được vấn đề của bản thân!
“Ông!”
Một khối gỗ rộng rãi từ trong Trữ Vật Linh Giới hiện ra, rơi trên mặt hồ, Diệp Trần ngồi xếp bằng lên đó bình phục tâm thần lại.
– Gặp bất luận trắc trở gì đều là khảo nghiệm đối với ta!
– Bất luận cái gì ngăn trở đều có thể giúp cho ta tiến thêm một bước!
– Bất luận cái gì không thuận lợi đều là cơ hội để ta tiến bộ!
– Đem tất cả những thứ bất lợi biến thành có lợi cho bản thân, đây chính là ý chỉ của ta, là tinh thần của ta và là kiếm đạo của ta!
Trong màn sương mù dày đặc, một người trẻ tuổi đã bước vào lần lột xác tâm cảnh đầu tiên trong đời. Đương nhiên quá trình lột xác hiện giờ mới bắt đầu, có thành công hay không phải nhìn vào nổ lực của hắn!
…
Tháng thứ ba, thất bại!
Tháng thứ tư, thất bại!
Tháng thứ năm… sắp bắt đầu!
Trong khoảng thời gian này, Diệp Trần từng có uể oải, từng có chán chường, từng có mất đi lòng tin, cũng từng có cảm ngộ, từng có kiên trì, từng có bình tầm suy ngẫm…
Mỗi một lần bình tâm lại, Diệp Trần đều cảm giác được tâm linh được tẩy lễ, được ma luyện, Kiếm Ý càng thêm sắc bén càng thêm cứng cỏi.
Tháng thứ năm.
Ngày thứ bảy.
Diệp Trần vẫn đang tiếp tục bay tới trước với ánh mắt đầy kiên định.
…
– Phượng Yên Nhu, ngươi đuổi theo ta ba tháng vẫn không thể đuổi kịp ta mà vẫn không chịu từ bỏ sao?
Trên mặt hồ mêng mông, hai đạo nhân ảnh cách xa nhau bảy tám dặm một trước một sau truy đuổi. Người nói chuyện là một nam tử đang chạy phía trước, thân hình hắn cao gầy, mặc một bộ trường bào có tốc độ rất nhanh phảng phất như một ngọn u linh trong gió vậy.
Đuổi theo phía sau là một nữ tử tầm hơn hai mươi tuổi, hông đeo trường kiế, một thân bạch y tuyết trắng, mái tóc đen tuyền như thác nước đổ xuống trên lưng, mắt lấp lánh như hai vì sao nhưng vẻ mặt lại mang theo thần sắc lạnh như băng tạo nên một loại mỹ cảm kinh diễm. Càng làm cho người ta chú ý là trên mi tâm của nàng có mộ ấn ký hình bông tuyết làm cho nàng thêm vẻ thánh khiết tuyệt luân. Lúc này nàng lạnh lùng nói:
– Cao Thiên Hạc, việc ngươi giết sư muội của ta sẽ không thể chấm dứt được, cho dù truy đuổi một năm thời gian ta cũng muốn tự tay giết chết ngươi!
– Hừ, vậy ngươi tiếp tục đuổi theo a! Thực lực của ta mặc dù không bằng ngươi nhưng luận khinh công trong Tinh Cực Cảnh không ai có thể sánh được với ta!
Nữ tử tên là Phượng Yên Nhu kia khẽ nhíu mày, đối phương nói đúng, khinh công của nàng xem như cũng được nhưng khinh công của đối phương lại cao hơn, một thân ngộ tính không hề tầm thường. Hắn đã có tehẻ đem Phong chi ý cảnh cùng với Nhu chi ý cảnh tìm hiểu tới cực hạn, nếu không phải bản thân nàng có chân nguyên hùng hậy, hơn nữa còn nắm giữ một loại bí kỹ tăng phúc tốc độ thì sớm đã bị đối phương bỏ xa rồi. Mặc dù là vậy, vẫn bị hắn trốn thoát mấy lần, may mắn nàng ở thuật truy tung cũng có nghiên cứu nên vẫn có thể tiếp tục đuổi theo tới bây giờ.
– Ngươi nói không sai, có lẽ ta không đuổi kịp ngươi nhưng ta lại có thể chịu đựng được thời gian dài truy đuổi, nhưng ngươi có thể chịu đựng được bị đuổi giết thời gian dài vậy sao?
Cao Thiên Hạc giận dữ:
– Ngươi!
Bị đuổi giết ba tháng, Cao Thiên Hạc sớm đã mệt mỏi không chịu nổi rồi, không chỉ là thân thể mệt mỏi là tinh thần cũng rất mệt mỏi khiến hắn thống khổ không thôi. Bây giờ hắn rất hối hận lúc trước đã giết sư muội của người ta. Mà chuyện này chính là việc xảy ra từ ba tháng trước, lúc đó Cao Thiên Hạc tu luyện một bộ tà môn công pháp. Một ngày kia, trong một khu vực vắng vẻ, hắn gặp được sư muội của Phượng Yên Nhu nên sinh lòng ác ý định đả thương nàng trước rồi thực hiện hành vi đồi bại sau. Nhưng ao ngờ nàng kia dùng phương thức bí mật nào đó liên hệ được với Phượng Yên Nhu rồi ở trong thời điểm hắn sơ ý ám toán hắn. Hắn cùng với nàng dây dưa một hồi thì liền giân dữ giết chết nàng, đúng lúc này thì Phượng Yên Nhu đến.
Phượng Yên Nhu mới chỉ hai mươi hai hai mươi ba tuổi mà thôi, nhưng võ công cực kỳ cao, nghe nói trong đám thanh niên cao thủ của Phiêu Miễu Tuyết Vực nàng được xếp vào top năm, còn về phần đứng thứ mấy trong top năm thì không ai biết được. Sau khi giap thủ khoảng hơn mười chiêu, Cao Thiên Hạc không đánh lại Phượng Yên Nhu nên bắt đầu chạy trối chết, sau đó chính là một màn đuổi giết ba tháng trời kéo tới như hiện tại.
– Phi tuyết liên thiên!
Cách bảy tám dặm, Phượng Yên Nhu rút trường kiếm bên hông, lăng không chém ra một kiếm. Kiếm khí băng hàn xoaáy lên mạn thiên phi tuyết chém tới Cao Thiên Hạc, Kiếm Ý cẩn chứa trong một kiếm này khiến da đầu Cao Thiên Hạc rung lên, tốc độ bất tri bất giác phải đẩy nhanh thêm mấy phần.
“Crắc!”
Kiếm khí còn chưa chém trúng Cao Thiên Hạc thì mặt hồ bên dưới đã bị đóng thành băng, trên mặt băng còn có một vết kiếm dài gần trăm trượng, nhìn thấy mà giật mình.
– Mẹ nó, tiểu bì nương có tu vi kiếm đạo quá khinh khủng. Ta tuyệt đối không phải đối thủ, chỉ sợ cả Phiêu Miễu Tuyết Vực cũng khó tìm ra kiếm khách Tinh Cực Cảnh nào lợi hại hơn nàng!
Cao Thiên Hạc thầm hô may mắn khi nhìn về phía trước.
– Ồ, chỗ đó có sương mù, nói không chừng có cơ hội chạy thoát a!
Cách đó mấy chục dặm là một vùng sương mù nồng đạm che khuất cả bầu trời rộng không biết bao nhiêu mà nói, cao cũng không thể nào ước lượng được, đây chính là một nơi dùng để đào mệnh tuyệt vời!
– Hừ, trên Tinh Vực Hồ này lại có vụ khu!
Phượng Yên Nhu nhíu mày.
Ba mươi dặm!
Hai mươi dặm!
Ngay lúc Cao Thiên Hạc chỉ còn cách vụ khu chưa tới hai mươi dặm thì một tiếng cười dài từ bên trong vụ khu truyền ra, ngay sau đó một đạo lam ảnh hiện ra, là một người trẻ tuổi.
– Ha ha, rốt cuộc cũng đã đi ra!
Diệp Trần ngửa đầu nhìn lên trời thoả thích hưởng thụ cảm giác ánh nắng mặt trời chíu rọi lên người.
Ngày thứ bảy của tháng thứ năm Diệp Trần đã phá vỡ thiết tắc của Mê Vụ Cấm Khu, dùng tu vi Tinh Cực Cảnh thuận lợi thoát ra ngoài. Nếu việc này truyền đi không biết dễ dẫn tới hậu quả gì, nhưng hiện giờ không trọng yếu, trọng yếu là rốt cuộc cũng đã thoát khỏi cái nơi quỷ quái kia.
Nghĩ tới đây, Diệp Trần thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã cố gắng kiên trì, nếu không có sự kiện trì thì khả năng hắn có thể thoát ra ngoài là gần như bằng không. Đoán chừng mấy Linh Hải Cảnh đại năng giả từng đi vào Mê Vụ Cấm Khu bởi vì không thể kiên trì trong thời gian dài nên mới phải mất càng nhiều thời gian hơn mới đi ra được. Dù sao tốc độ của Linh Hải Cảnh đại năng giả cũng siêu việt Diệp Trần và hẳn là có phương diện ưu thế nào đó.
Chương 378: Băng Tuyết Kiếm Vực, hận thấu xương!
– Hữm? Người này bị đuổi giết sao? Tốc độ rất nhanh!
Phượng Yên Nhu và Cao Thiên Hạc một đuổi một chạy quá bắt mắt, Diệp Trần muốn không phát giác cũng khó.
– Kính xin các hạ giúp ta ngăn hắn lại!
Ở xa xa, Phượng Yên Nhu vận chân nguyên truyền thanh âm tới bên tai Diệp Trần. Kỳ thật nàng cũng không cho rằng Diệp Trần có thể ngăn cản được Cao Thiên hạc, nhưng chỉ cần có thể ngăn trở được trong hai nhịp hô hấp là nàng hoàn toàn có thể đuổi tới, đến lúc đó nàng tuyệt đối sẽ không để cho Cao Thiên Hạc chạy thoát một lần nữa.
“Mê Vụ Cấm Khu chỉ có vào, không có ra, người này lại muốn đi vào, mà nàng kia dường như cũng muốn truy vào theo. Giúp nàng một chút vậy! Dù sao cũng không phí sức lực gì!
Dựa vào linh hồn lực cảm ứng, Diệp Trần đại khái cũng đoán được Cao Thiên Hạc là Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả, Phượng Yên Nhu cũng như thế, bất quá Phượng Yên Nhu mạnh hơn rất nhiều, hẳn là tồn tại số một số hai trong Tinh Cực Cảnh cực hạn. Đương nhiên so với hắn thì không thấm vào đâu.
– Tiểu tử, bằng ngươi mà cũng muốn ngăn ta? Vọng tưởng! Di ảnh thần công!
Thân thể Cao Thiên Hạc đột nhiên dừng lại, rồi một màn kinh người phát sinh. Sau lưng Diệp Trần lại đột nhiên xuất hiện một Cao Thiên Hạc khác. Hai tên Cao Thiên Hạc một trước một sau vây Diệp Trần vào giữa khó phân biệt được thật giả.
Thấy vậy, Phượng Yên Nhu không khỏi cười khổ, đối phương làm sao có thể ngăn được khinh công của Cao Thiên Hạc chứ?
– Vậy sao?
Đã quyết định giúp Phượng Yên Nhu ngăn cản Cao Thiên Hạc lại, Diệp Trần tất nhiên sẽ không thất hứa. Thực lực của Cao Thiên Hạc quả thật rất tốt, trong cấp độ Tinh Cực Cảnh Diệp Trần chưa thấy có người thứ hai có được thành tựu như hắn. Nhưng nếu so về tốc độ, Diệp Trần có Khoái chi ý cảnh, Kiếm Ý có thể so với kiếm khách mới bước vào Linh Hải Cảnh cho nên tốc độ của Diệp Trần lúc này đã đạt tới mức khó có thể tưởng tượn được.
“Véo”
Một đường ánh sáng màu lam hiện ra, Diệp Trần phát sau đến trước, lập tức chặn ngay trước chân thân của Cao Thiên Hạc.
– Không thể nào!
Cao Thiên Hạc không khỏi kinh hãi, Di ảnh thần công của hắn là Địa giai đỉnh cấp công pháp khi dùng tốc độ cao nhất thì bất cứ thứ gì cũng không thể thấy được chân thân của hắn. Cũng nhờ vào công pháp này nên hắn mới có thể tránh thoát được Phượng Yên Nhu mấy lần. Nếu là người khác thì chắc chắn đã bị phân thân của hắn hấp dẫn lực chú ý rồi, nhừng mà Diệp Trần chẳng những có thể lập tức phản ứng mà còn dùng tốc độ kinh thế hãi tục phát sau đến trước, bảo sao Cao Thiên Hạc không sợ hãi?
Phượng Yên Nhu cũng kinh ngạc không hiểu, vốn nàng không trông mong Diệp Trần sẽ ngăn cản được Cao Thiên Hạc nhưng ai ngờ Diệp Trần lại có thể làm được!
– Ta xem ngươi làm sao cản ta?
Không muốn cùng với Diệp Trần dây dưa, Cao Thiên Hạc một lần nữa thi triển Di ảnh thần công. Trong hư không, hư ảnh lập loè, chân thân nhanh chóng biến thành phân thân, muốn chuẩn xác phân biệt thì khó càng thêm khó.
Diệp Trần nhàn nhạt cười một tiếng, trong phạm vi linh hồn lực của hắn bao phủ thì Cao Thiên Hạc làm gì có chỗ nào có thể ẩn giấu? Mỗi cử động, mỗi quỹ tích di động của hắn Diệp Trần đều rõ như lòng bàn tay.
Cũng như lần thứ nhất, Diệp Trần lại xuất hiện trước mặt chân thân của Cao Thiên Hạc, trường kiếm cũng đã đeo lên lưng.
– Muốn chết! Lam chi thừng nhận!
Cao Thiên Hạc thẹn quá hoá giận, và còn có một chút sợ hãi. Trên phương diện tốc độ hắn đã thua hoàn toàn, nhưng thế thì sao chứ, chỉ cần giết đối phương thì hết thảy vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.
Tay phải của Cao Thiên Hạc vung lên, một sợi dây thừng bằng chân nguyên biến thành phóng ra, phạm vi vài trăm mét đều nằm trong phạm vi công kích của nó.
– Thanh Liên đoạt hoa!
Trường kiếm xuất ra, một đoá Thanh Liên cực lớn đem Diệp Trần bao bọc vào trong.
“Đinh! Đinh! Đinh!…”
Dây thừng quất lên Thanh Liên mấy trăm ngàn roi, nhưng phòng ngự của Thanh Liên quá mức biến thái, ngoại trừ trên bề mặt xuất hiện vài vết trắng trắng thì không hề bị tổn hao gì.
– Tiểu tử này sao lại khó giải quyết như vậy?
Cao Thiên Hạc cho dù có ngốc thì lúc này cũng biết Diệp Trần không phải hạng tầm thường, trong thời gian ngắn muốn giải quyết Diệp Trần là không thể nào.
– Tiểu huynh đệ, ta và ngươi không cừu không oán, cần gì làm khó ta, thả ta đi qua đi, ngày khác ta nhất định báo đáp!
Dùng cứng không được, Cao Thiên Hạc lại dùng mềm, đương nhiên làm gì có ý định muốn báo đáp Diệp Trần, chờ khi hắn thoát được lần này thì hắn chắc chắn sẽ cho Diệp Trần không có đất dung thân.
Diệp Trần nói:
– Nguyên nhân sự việc ta còn không hiểu, như vậy đi, ngươi cũng đừng trốn, chúng ta ở chỗ này hảo hảo nói chuyện một chút, ai đúng ai sai liền có kết quả ngay thôi. Ta cam đoan, nếu như ngươi không làm sai thì ta sẽ bảo vệ cho ngươi một mạng, trái lại ngươi tự hiểu!
– Cuồng vọng, ngươi tưởng ngươi là ai? Đi chết đi!
Cao Thiên Hạc biết rõ sai chính là hắn cho nên làm sao đứng lại nói chuyện chứ? Tay phải của hắn không biết từ lúc nào đã nheièu thêm một căn trường tiên quỷ dị, trường tiên này cũng không giống bình thườn gmà có rất nhiều sợi giống như một con bạch tuộc vút tới Diệp Trần.
“Vụt! Vụt! Vụt!…”
Vố số trường tiên phá toái hư không, rậm rạp một mảnh.
– Thanh Liên mạn không!
Đối phó loại công kích phạm vi lớn này thì dùng Thanh Liên mạn không là chính xác nhất. Kiếm vừa ra, không khí phía trước giống như bị cô đặc lại, tốc độ của đám trường tiên giảm mạnh như lọt vào vũng bùn, Diệp Trần cũng không có phản công mà muốn đợi Phượng Yên Nhu tới.
Cao Thiên Hạc tức muốn khóc, nếu không phải phía sau có truy binh quá lợi hại thì lão tử cho dù liều mạng cũng sẽ cho ngươi đẹp mặt!
“Vụt!”
Biết không làm gì được Diệp Trần, Cao Thiên hạc sau khi đánh ra một kích nữa liền nhanh chóng bứt ra lách người bỏ chạy.
Hai người giao thủ bất quá chỉ mới nửa nhịp hô hấp, đối với một người bình thường thường thì rất ngắn ngủi nhưng đối với cường giả cấp bậc như Phượng Yên Nhu thì đã đủ làm được rất nhiều chuyện.
– Cao Thiên Hạc, xem ngươi còn chạy đi đâu?
Một đám kiếm khí như sương trắng vụt ngang qua bầu trời xẹt chém lên hộ thể chân nguyên của Cao Thiên Hạc.
“Crắc!”
Hộ thể chân nguyên của hắn liền bị đông cứng lại, hai mắt Cao THiên Hạc như phún hoả lùi lại một bước. Lúc này Phượng Yên Nhu đúng là đã truy tới, khoảng cách hai bên bất quá chỉ hơn trăm thước.
– Phượng Yên Nhu, ngươi cho rằng có thể dễ dàng giết ta sao?
Cao Thiên Hạc lúc này đã bị buộc buông tha ý định chạy trốn cho nên hai mắt hắn tràn ngập lệ khí.
Phượng Yên Nhu quát lớn:
– Có dễ dàng hay không thì chuyện của ta, hiện giờ ngươi đừng có mơ bình yên chạy thoát nữa!
– Ta ngược lại muốn xem thiếu niên kiếm khách đáng sợ nhất của Phiêu Miễu Tuyết Vực trong trăm năm qua đến tột cùng có trình độ nào! Hừ, muốn giết Cao Thiên Hạc ta ngươi không trả một giá thật lớn thì đừng hòng.
Lân trước chạy trối chết đúng là do thực lực của Phượng Yên Nhu quá mạnh mẽ, Cao Thiên Hạc đánh không lại, nhưng một nguyên nhân cũng do Cao Thiên Hạc không muốn cùng nàng lưỡng bại câu thương. Hắn biết rõ nếu tử chiến thì kết cục của hắn không thể nào tốt được.
– Phi thiên tuyết liên!
Phượng Yên Nhu không hề nói nhảm nữa mà vung trường kiếm lên. Không khí như bị hút sạch, băng hàn kiếm khí lạnh thấu xương làm nổi lên bông tuyết đầy trời chém xuống Cao Thiên Hạc.
– Hừ, Loạn chi lam nhận!
Phong chi ý cảnh cùng với Nhu chi ý cảnh hỗ trợ lẫn nhau khiến cho tốc dộ trường tiên của Cao Thiên hạc cực nhanh. Mấy chực ngọn trường tiên toả ra giống như một trái bong bóng nước lúc vỡ ra vậy. Mỗi một trường tiên đều có thể miễu sát một cường giả Tinh Cực Cảnh đỉnh phong.
“Đinh! Đinh! Đinh!…”
Kiếm khí của Phượng Yên Nhu cực kỳ lạnh và cứng rắn, xung quanh Cao Thiên Hạc lập tức bị bao phủ bởi một thế giới tuyết trắng, hạn chế tốc độ của hắn.
Mà trường tiên của hắn cũng làm cho không khí xung quanh Phượng Yên Nhu hỗn loạn, thỉnh thoảng còn có một ngọn trường tiên duỗi thẳng đâm về phía hộ thể chân nguyên của nàng.
Đưa tay cản lại ngọn trường tiên kia, Phượng Yên Nhu chân đạp băng hoa giống như một hàn băng tiên nữ lăng không giữa không trung.
Một kiếm ẩn chứa Kiếm Ý cực kỳ mạnh mẽ đâm ra.
“Phốc!”
Trong hư không liền xuất hiện một vết rách thẳng tắp, sau một sát na, trên vai của Cao Thiên Hạc đã nhiều thêm một lỗ kiếm, máu tươi vừa bắn ra liền bị băng khí phong lại.
– Kiếm Ý thật sắc bén, vừa băng lãnh vừa bao hàm sát phạt, tựa hồ có chút xu hướng của Sát Lục Kiếm Ý nhưng cũng có chỗ khác biệt.
Tại Mê Vụ Cấm Khu tiếp nhận khảo nghiệm ý chí của Song Kiếm Vương, tri thức về kiếm đạo của Diệp Trần lúc này đã rất phong phú. Chỉ liếc nhìn một cái hắn đã nhận ra thành tựu kiếm đạo của Phượng Yên Nhu không đơn giản.
Không ngờ được vừa mới trở về Nam Trác Vực đã gặp phải một thiên tài kiếm khách như vậy!
– Nam Trác Vực là một trong mấy Vực nhỏ nhất trên Chân Linh đại lục mà Phiêu Miễu Tuyết Vực lại là một trong những Vực lớn nhất. Giữa hai bên chênh lệch không nhỏ. Ngoại trừ bản thân ta thì trong tất cả các thiên tài trong Nam Trác Vực này so ra đều kém nàng, không biết nàng ở trong đám thiên tài tuổi trẻ của Phiêu Miễu Tuyết Vực được xếp hạng thứ mấy?
Nghĩ tới đây, Diệp Trần nhịn không được dùng chân nguyên truyền âm cho Phượng Yên Nhu:
– Cô nương, không biết giữa các ngươi có ân oán gì?
Phượng Yên Nhu đối với Diệp Trần có cảm kích, nếu không nhờ Diệp Trần thì nàng làm sao cũng không thể đuổi kịp tên Cao THiên Hạc này. Tâm phân nhị dụng, một bên chiến đấu với Cao Thiên Hạc, một bên truyền âm cho Diệp Trần:
– Tên này là một tên cực kỳ ta ác trong tà phái ở Phiêu Miễu Tuyết Vực, hắn vô cớ giết hại sư muội của ta rồi còn muốn ô nhục nàng…
Phượng Yên Nhu đem căn nguyên sự tình nói rõ cho Diệp Trần nghe.
– Thì ra là thế!
Diệp Trần khẽ gật đầu, vừa nãy trong lúc thoáng giao thủ với tên Cao Thiên Hạc kia Diệp Trần cũng đã cảm thấy hắn không phải hạng tốt lành gì, ra tay rất độc ác. Một lời không hợp liền muốn giết Diệp Trần, một nhân sĩ chính đạo tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Dùng linh hồn lực khoá chặt nhất cử nhất động của Cao Thiên Hạc, Diệp Trần sợ tên này lại trốn thoát, mặc dù khả năng này có thể nói là rất rất rất nhỏ.
– Quần phong lam nhận!
Trên người đã bị trúng rất nhiều kiếm thương, khiến cho thể lực của Cao Thiên Hạc ngày càng yếu đi. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, chỗ đầu trường tiên liền bắn ra một đoạn ngắn cỡ ngón cái giống như bầy ong công kích khắp nơi.
– Hừ, kiện Trung phẩm bảo khí này của ta không giống bình thường, thời khắc mấu chốt đầu roi sẽ tự động tách ra hình thành một loạt công kích bất ngờ, uy lực còn mạnh hơn ta lúc toàn thịnh một kích! Đây chính là sát chiêu bảo vệ tính mạng của ta!”
Cao Thiên Hạc cười khằn khặc.
Sắc mặt Phượng Yên Nhu không hề thay đổi, tay trái bấm kiếm quyết, hộ thể chân nguyên càng thêm lóng lánh.
– Băng Tuyết Kiếm Vực!
“Vụt! Vụt! Vụt!…”
Một vầng bạch quang bành trướng lên, đem Phượng Yên Nhu bảo hộ ở giữa, vầng bạch quang này liên tục chuyển động không ngừng, nếu cẩn thận quan sát có thể thấy được trong bạch quang có rất nhiều đạo kiếm quang liên tục chuyển động tạo thành một tầng lại một tầng phòng ngự.
Vố số đầu trường tiên sắc bén chạm vào bạch quang liền bị đánh bật ra.
– Không xong rồi, nàng ta lại có nghiên cứu về tuyệt chiêu áo nghĩa của Tuyết Kiếm Tông.
Cao Thiên Hạc không khỏi hoảng hốt, hắn đã mất đi quyết tâm liều mạng rồi. Áo nghĩa của Tuyết Kiếm Tông chính là tuyệt chiêu lợi hại mà cường giả Linh Hải Cảnh tìm hiểu thì làm sao hắn có thể phá vỡ được? Tuy Phượng Yên Nhu chỉ mới lĩnh ngộ được một chút da lông bên ngoài nhưng cũng đủ khiến hắn kinh hãi rồi.
– Đây là chiêu thức gì? Tuy vẫn còn trong phạm trù ý cảnh nhưng vận dụng đã vượt qua ý cảnh rồi, trong đó còn bao hàm áo nghĩa của kiếm đạo!
Diệp Trần nhìn một thức này không khỏi nghĩ tới một chiêu Phá Hư Chỉ học được trong Dương Thủ Sơn. Một chiêu Phá Hư Chỉ này đã siêu việt phạm trù ý cảnh, ảo diệu trong đó còn cao hơn chiêu này của Phượng Yên Nhu một cấp hoặc có lẽ còn cao hơn. Mấy năm nay Diệp Trần cũng có nghiên cứu về Phá Hư CHỉ nhưng tối đa cũng chỉ có thể vận dụng được một chút kỹ xảo trong đó, chứ không thể nào hiểu được chân lý. Hơn nữa nó sự ảo diệu của nó còn vượt khỏi phạm trù ý cảnh mà trước giờ Diệp Trần chưa từng gặp phải nên không biết phải làm thế nào.
– Kiếm vực trảm!
Một kiếm chém ra, Phượng Yên Nhu dẫn xuất kiếm quang trong quần bạch quang quanh người chém về phía Cao Thiên Hạc.
“Xoẹt!”
Không có bất kỳ ngăn trở gì, một cánh tay của Cao Thiên Hạc liền bị xé rách, ngay cả bả vai cũng thiếu chút nữa bị chặt đứt. Trung phẩm phòng ngự bảo khí của hắn cũng bị một tầng băng bao phủ, hàn khí xâm nhập thẳng vào trong thân thể.
– Tiểu tử, ta co chết cũng phải kéo theo ngươi làm cái đệm lưng cho ta!
Giờ khắc này, Cao Thiên Hạc hận nhất chính là Diệp Trần, phải nói là hận tới thấu xương! Nếu không có Diệp Trần ngăn cản thì hắn đâu có bị Phượng Yên Nhu đuổi kịp, đã không bị đuổi kịp thì hắn cũng đâu phải lâm vào cục diện phải chết thế này! Chiến lực còn sót lại của hắn lúc này tuyệt đối không thể gây tổn thương được cho Phượng Yên Nhu cho nên hắn liền đem mục tiêu đặt lên Diệp Trần ý muốn kéo theo Diệp Trần cùng chết với hắn vì cái tội dám đắc tội Cao Thiên Hạc hắn.
Chương 379: Khiếp sợ Phượng Yên Nhu
“Oanh!”
Vô số vết rách chân không hiện ra, Cao Thiên Hạc hung hãn không sợ chết lao tới Diệp Trần với phương thức lấy mạng đổi mạng, không có bất cứ phòng ngự gì.
– Cẩn thận!
Phượng Yên Nhu vội vàng mở miệng nhắc nhỏ Diệp Trần, tu vi của đối phương xem ra cũng được nhưng chiến lực chắc có lẽ không mạnh mẽ bao nhiêu, nếu không thì lúc nãy khi bị Cao Thiên Hạc làm sao chỉ toàn phòng thủ không có sức phản kháng? Do đối với Diệp Trần có cảm kích nên Phượng Yên Nhu không hề muốn thấy Diệp Trần chết trước mặt mình, miệng vừa hô kêu Diệp Trần cẩn thận thì nàng cũng đồng thời tăng tốc độ tới cực hạn, một kiếm theo đó chém ra.
– Di ảnh!
Một kiếm của nàng thất bại do Can Thiên Hạc liều mạng thi triển Di ảnh công tới mực tân cùng!
Diệp Trần vẫn phiêu phù tại chỗ không hề nhúc nhích, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. Nhưng khi rơi vào trong mắt Cao Thiên Hạc lại thành vẻ mặt cười khổ cho nên hắn càng cảm thấy thống khoái.
– Nếu ngươi không ngăn cản ta thì ngươi sẽ không phải chết, đây chính là báo ứng, bây giờ thì cùng ta chết đi! Cực hạn Loạn lam nhận! Bạo!
Ôm một lòng muốn chết nên Cao Thiên Hạc tự bạo chân nguyên, kinh mạch bị phá huỷ hoàn toàn, ngũ tạng lệch lạc. Do đó thế công của hắn lúc này còn vượt hẳn lúc đối chiến với Phượng Yên Nhu, mấy chục ngọn trường tiên nhu tiên liễu điên cuồng nổ tung, hư không xuất hiện mấy ngàn vết rách.
– Thật có lỗi!
Trên mặt Phượng Yên Nhu đầy vẻ áy náy, Diệp Trần mà chết thì trách nhiệm của nàng cũng rất lớn.
Phá Phôi Kiếm ra khỏi vỏ, Diệp Trần lạnh nhạt nối:
– Phượng cô nương, ta giết hắn không sao chứ?
Thanh âm của Diệp Trần cơ hồ là trong nháy mắt truyền ra ngoài, mà lúc này tiên ảnh chỉ cách Diệp Trần chưa tới một thước, đúng là tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng ngữ khí của hắn lại khiến cho Phượng Yên Nhu và Cao Thiên Hạc phải ngốc trệ trong sát na đó! Tên này đang nghĩ gì thế?
Lúc này, Phượng Yên Nhu cũng không kịp trả lời.
Nhưng Diệp Trần cũng xem như nàng đã đồng ý.
“Phốc!”
Thân ảnh Diệp Trần bị xuyên phá, Phượng Yên Nhu đang muốn kinh hô thì lại phát hiện đó chỉ là một cái tàn ảnh, hơn nữa tàn ảnh rất nhiều, giống như thác lũ bắn về phía Cao Thiên Hạc.
Tàn ảnh bị phá nát từng mảng nhưng thuỷ chung vẫn không thấy chân thân của Diệp Trần đâu.
Trong hư không đột nhiên loé lên một đạo kiếm quang, Diệp Trần chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt Cao Thiên Hạc, Phá Phôi Kiếm trong tay đâm thẳng ra.
“Xoẹt!
Mũi kim đâm xuyên hộ thể chân nguyên rồi chọc thủng cổ họng Cao Thiên Hạc từ sau gáy hắn lộ ra. Một vòi máu bắn tung toé.
Một Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả cứ như vậy chết dưới một kiếm của Diệp Trần.
Mà một kiếm này chỉ là một kiếm rất bình thường, không có bất kỳ hoa chiêu nào, không có bất cứ huyền ảo nào mà chỉ có nhanh, nhanh đến cực hạn, nhanh đến nỗi Cao Thiên Hạc không kịp phản ứng. Kiếm xuất, thân vong!
Rút kiếm ra, máu tươi càng thêm cuồng phun, Cao Thiên Hạc giơ ngón tay chỉ chỉ Diệp Trần, hai mắt mở lớn, miệng tựa hồ muốn nói gì đó nhưng do cổ họng đã bị đâm thủng nên không nói được lời nào. Đến lúc chết hắn cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, một tên kiếm khách chỉ hơi khó chơi một chút trong mắt hắn lại có thể một kiếm giết hắn, mà lại rất nhẹ nhàng. Ngay khi Diệp Trần xuất kiếm thì trong đầu của hắn chỉ có một chữ “Nhanh!”
Bảo trì tư thế khi chết, Cao Thiên Hạc ngửa mặt lên trời rồi rơi thẳng xuống dưới.
– Cái gì?
Âm thanh của Phượng Yên Nhu giống như bị tắc lại nơi cuống họng, cố gắng lắm mới phát ra được hai chữ.
Quá kinh hãi, nàng với Cao Thiên Hạc đều cho rằng Diệp Trần chỉ là một kiếm khách hơi chút lợi hại mà thôi. Đại khái có thể cùng cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn qua lại vài chiêu chứ tuyệt đối không thể ngăn cản được một chiêu liều chết của một Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả. Một chút hi vọng bảo lưu tính mạng cũng không có, dù sao đã được gọi là Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả là đã đạt tới mức tận cùng của cấp độ Tinh Cực Cảnh rồi, trừ khi bước vào Linh Hải Cảnh hoặc là có một kiện Thượng phẩm bảo khí. Nhưng bước vào Linh Hải Cảnh dễ dàng vậy sao? Thiên phú cùng ngộ tính của nàng ở Phiêu Miễu Tuyết Vực tuyệt đối có thể xếp vào nhóm đầu, vậy mà ngay cả tông chủ cũng nói nàng trong vòng năm năm không có khả năng bước vào Linh Hải Cảnh. Mặc kệ nàng có kỳ ngộ thế nào, đốn ngộ được cái gì thì trong vòng năm năm này cũng đừng nghĩ tới Linh Hải Cảnh. Không phải ai cũng có thể trở thành tồn tại như Huyền Hậu được, nếu không Huyền Hậu cũng không được xưng là thiên tài khủng bố nhất trong ngàn năm qua của Chân Linh đại lục!
Mà Thượng phẩm bảo khí không phải muốn có là có được, trừ Lục phẩm tông môn ra thì Thượng phẩm bảo khí ở bên ngoài ít càng thêm ít, mà hầu hết đều đang nằm trong các thượng cổ di tích người ta chưa biết tới. Những cổ di tích vô cùng nguy hiểm, ngay cả Linh Hải Cảnh tiến vào cũng có nguy hiểm tính mạng chớ đừng nói chi Tinh Cực Cảnh cường giả. Huống chỉ, cho dù có được Thượng phẩm bảo khí cũng khó mà giữ được, đạo lý hoài bích có tội ai mà không hiểu. Linh Hải Cảnh chắc chắn không hề ngại ngần diệt sát một Tinh Cực Cảnh cường giả để cướp lấy Thượng phẩm bảo khí. Cho nên người có Thượng phẩm bảo khí đa số đều là Linh Hải Cảnh đại năng giả hoặc là bị người mang đi cất giấu thật kỹ không dám tiết lộ ra ngoài. Ngay Phượng Yên Nhu nàng cũng không có được Thượng phẩm bảo khí, không phải tông môn không cho nàng mà sợ mang tới nguy hiểm cho nàng. Một cái Lục phẩm tông môn còn không đủ để một số Linh Hải Cảnh cường giả độc hành kiêng kỵ, đừng nói là đệ tử của Lục phẩm tông môn, mà ngay cả con cháu của tông chủ Lục phẩm tông môn bọn hắn cũng dám giết người đoạt bảo sau đó huỷ thi diệt tích!
Một cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn có được một kiện Thượng phẩm bảo khí vậy thì hắn chính là Tinh Cực Cảnh vô địch cường giả, đây là điều mà Chân Linh đại lục công nhận từ xưa đến nay.
Đáng tiếc, Tinh Cực Cảnh vô địch cường giả so với Sinh Tử Cảnh Vương giả đều rất hiếm thấy, thậm chí có thể nói là còn hiếm thấy gấp đôi so với Sinh Tử Cảnh Vương giả. Mà đại đa số những người này đều sẽ đem Thượng phẩm bảo khí cất giấu thật kỹ, chỉ đến lúc sinh tử tồn vong mới có thể bạo lộ ra.
Cao Thiên Hạc không hề nghi ngờ chính là Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả, mặc dù chỉ là một Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả bình thường nhưng đòn phản công trước khi chết của hắn cho dù là Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả rất lợi hại cũng phải lùi ba bước.
Diệp Trần biểu hiện ra ngoài cũng không có gì kinh diễm, khinh công xem như được, nhưng khi hắn vừa xuất kiếm muốn giết người thì Phượng Yên Nhu lại cảm nhận được trên mũi kiếm của hắn ẩn chứa sự sắc bén tới cực hạn.
Một kiếm!
Chỉ một kiếm!
Phượng Yên Nhu truy đuổi ba tháng vẫn vô kế khả thi giết Cao Thiên Hạc, nhưng Diệp Trần lại rất gọn gàn linh hoạt một kiếm khiến Cao Thiên Hạc không hề có sức hoàn thủ nào.
– Yêu nghiệt thiên tài kiếm khách! Ta trước giờ có chút tự mãn rồi, không biết hắn là thiên tài ở Lôi Vực hay là ở Vực nào?
Phượng Yên Nhu lúc này đã đem Diệp Trần trở thành thiên tài đồng cấp với nàng. Điều này cũng không phải là đánh giá thấp, thật ra là nàng đã đánh giá rất cao rồi. Đòn phản công trước khi chết của Cao Thiên Hạc tuy uy vô cùng nhưng ở trong mắt kiếm khách thì sơ hở chồng chất. Còn đối với kiếm khách, nếu không có nắm chắc chọn trúng thời cơ đối phương sơ hở để phản kích thì cũng không phải là một kiếm khách hợp cách, cho nên, một kiếm giết chết Cao Thiên Hạc như vậy Phượng Yên Nhu cũng có thể làm được. Nhưng bởi vì lúc trước nàng vẫn cho rằng Diệp Trần chỉ là một Tinh Cực Cảnh cường giả bình thường nên mới kinh ngạc như vậy.
Về phần Diệp Trần là thiên tài ở Vực nào thì trong đầu Phượng Yên Nhu không hề nghĩ tới Nam Trác Vực, nàng không cho rằng một cái Vực mà mấy trăm năm đều không có một Sinh Tử Cảnh Vương giả nào thì làm gì thể có được một thiên tài kiếm khách như vậy! Nam Trác Vực từ ngàn năm trước đã bắt đầu trầm luân rồi!
Chỉ có Lôi Vực hoặc là Vực khác mới có thể có.
Làm sạch máu trên Phá Phôi Kiếm, Diệp Trần thu kiếm vào vỏ rồi quay đầu nhìn Phượng Yên Nhu, nói:
– Thật có lỗi, ta thuận tay giết hắn rồi!
Kỳ thật với thực lực của Diệp Trần thì rất dễ dàng ngăn cản đòn phản công vừa rồi của Cao Thiên Hạc, có thể nói là dễ như ăn cơm vậy. Nhưng ở trong Mê Vụ Cấm Khu hơn nửa năm, kinh nghiệm qua không biết bao nhiêu cực khổ và áp lực tâm lý liên tục hơn năm tháng, nội tâm Diệp Trần sớm đã tích luỹ không ít lệ khí. Lúc vừa mới thoát ra bởi vì chưa biết rõ nguyên nhân sự việc nên hắn cũng không có trực tiếp hạ sát Cao Thiên hạc mà chỉ ngăn cản một chút, mà vừa rồi đối phương muốn giết hăn, lệ khí tích tụ lâu nay liền thuận thế bộc phát xuất ra một kiếm phát tiết hết ra ngoài.
Giết người xong, tâm tình của Diệp Trần thoải mái hơn rất nhiều.
Phượng Yên Nhu lắc đầu, nói:
– Không, ngươi không giết hắn thì hắn sẽ giết ngươi, ta còn chưa nói cảm ơn ngươi thì làm sao có thể trách ngươi?
Không tự tay giết chết Cao Thiên Hạc, Phượng Yên Nhu cũng có chút tiếc nuối nhưng dù sao hắn cũng đã chết rồi, tâm tình của nàng cũng thả lỏng hơn nhiều, cảm giác mất mát cũng rất nhanh chóng biến mất.
Diệp Trần cười cười nói:
– Ngươi là người Phiêu Miễu Tuyết Vực?
– Ừm, ta là đệ tử của Phiêu Tuyết Điện trên Phiêu Miễu Tuyết Vực. Ngươi là người Lôi Vực?
Phượng Yên Nhu hỏi lại.
– Không, ta ở Nam Trác Vực.
– Nam Trác Vực?
Phượng Yên Nhu có chút giật mình, nàng chưa từng nghe nói qua ở Nam Trác Vực có thiên tài nào như Diệp Trần, ở Nam Trác Vực cũng chỉ có Tư Không Thánh có chút tên tuổi mà thôi. Tin tức về Nam Trác Vực của nàng vẫn còn dừng lại ở mấy năm trước, khi đó Tư Không Thánh còn là Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ võ giả mà nàng đã là Tinh Cực Cảnh cường giả. Mấy năm trôi qua, với thiên phú của Tư Không Thánh thì tất nhiên cũng đã bước vào Tinh Cực Cảnh, nếu đặt ở trong Phiêu Miễu Tuyết Vực thì hắn cũng có thể xếp vào nhóm top mười tới hai mươi, cũng là một thiên tài hiếm có.
– Sao thế? Có gì không đúng à?
Phượng Yên Nhu lắc đầu, nói:
– Như vậy thì Tiềm Long Bảng lần trước ngươi có lẽ đã đánh bại Tư Không Thánh?
– Ừm, hắn cũng rất lợi hại, ta cũng phí sức không nhỏ mới có thể đánh bại hắn. Hiện giờ nghe nói hắn đã đi tới Vực khác lịch lãm, có lẽ đã tiến bộ thêm rất nhiều!
Diệp Trần chưa bao giờ coi thường bất kỳ ai, Tư Không Thánh, Nghiêm Xích Hoả, Mộ Dung Khuynh Thành, Lý Đạo Hiên, Thác Bạt Khổ, Băng Linh đều là đối thủ đáng gờm của hắn. Nhất thời vượt lên trước không hẳn là cả đời đều sẽ vượt lên trước, hai chữ thiên tài được thể hiện ở chỗ là người ta không biết lúc nào hắn sẽ bộc phát, nhưng một khí bộc phát là rất khủng bố. Huyền Hầu năm xưa cũng có một thời gian lặng tiếng, nhưng đến khi nàng bộc phát thì khiếp sợ cả đại lục.
Nếu coi thường người khác thì đồng dạng cũng là coi thường chính mình, tuy có một số thiên tài không coi ai ra gì nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với việc họ không có thành tựu gì. Ngay cả một số Sinh Tử Cảnh Vương giả trong truyền thuyết cũng có người hung hăng càn quấy.
Cho nên, tính cách là tính cách, chỉ cần cố gắng, chỉ cần không ngừng kiên trì chịu khó, như vậy không cần biết người là hạng người gì thì cũng sẽ có thể sáng tạo ra tiếng nói của bản thân cho dù ngươi có là người cùng hung cực ác cũng được.
Phượng Yên Nhu cũng không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này:
– Lần này có thể đánh chết Cao Thiên Hạc phải cảm tạ ngươi rất nhiều. Ta đuổi theo hắn ba tháng rồi nên hiện tại cũng tới lúc trở về Phiêu Tuyết Điện phục mệnh. À, đúng rồi, ngươi tên là gì?
Nàng đã nói cho Diệp Trần tên của nàng lúc truyền âm.
– Diệp Trần.
– Diệp Trần! Ta sẽ nhớ kỹ, ngày sau gặp lại!
“Vút!”
Băng hàn khí dần loãng đi, Phượng Yên Nhu chỉ chốc lát sau đã biến mất nơi chân trời.
Thu hồi ánh mắt lại, Diệp Trần thầm cảm thán, Nam Trác Vực suy yếu đã lâu, ngoại giới đã không còn bao nhiêu người coi trọng Nam Trác Vực, đại đa số đều cho rằng Nam Trác Vực vẫn còn đang trầm luân. Nhưng hiện giờ thời đại đã khác, Diệp Trần hắn với tư cách là đệ nhất thiên tài thế hệ trẻ, tự nhiên sẽ dũng mãnh tiến tới, những thiên tài khác đang tạm thời ở phía sau hắn cũng sẽ lấy hắn làm mục tiêu để mạnh mẽ phát triển. Trong vòng năm ba năm tới, Nam Trác Vực chắc chắn sẽ chuyển biến.
– Muốn mạnh mẽ lên thì cũng không khó, chỉ cần có một người cường đại hơn đứng ở đỉnh là được, cái vị trí này tạm thời ta sẽ giữ lấy vậy!
Đối với Diệp Trần thì khiêm tốn đã không còn ý nghĩa gì nữa, là thiên tài đứng đầu cả Nam Trác Vực thì tự nhiên phải có được khí độ như vậy.
Quay đầu nhìn lại về phía Mê Vụ Cấm Khu, Diệp Trần cười khổ một tiếng, trong vòng năm ba nắm tới hắn sẽ không tiến vào đó một lần nữa. Nơi này rất dễ khiến người ta phát điên, nếu vận khí kém cỏi có khi còn bị khốn trong đó vài năm cũng là bình thường. May mắn là hắn đã ra ngoài được rồi.
Chương 380(a): Tiếp cận quang huy Bất diệt ý chí
“Vèo!”
Hoá thành một đạo lưu quang, Diệp Trần phá vỡ tầng mây nhắm thẳng hướng Nam Trác Vực lao đi.
Mấy thành thị gần Tinh Vực Hồ của Nam Trác Vực, mọi người vẫn còn đang hứng khởi đàm luận về việc của Diệp Trần. Diệp Trần đã tiến vào Mê Vụ Cấm Khu hơn nữa năm, nếu không có gì bất ngờ thì phải đợi khi Diệp Trần tấn chức Linh Hải Cảnh may ra mới có thể trở về. Mà muốn bước vào Linh Hải Cảnh cũng không phải việc dễ dàng gì! Huyền Hậu ngày trước cũng hai mươi lăm tuổi mới bước vào Linh Hải Cảnh, cho dù Diệp Trần có thiên phú tương đương với nàng thì ít nhất cũng phải cần năm năm thời gian. Năm năm thời gian ở Nam Trác Vực không có bóng dáng của Diệp Trần thì không khỏi khiến người khác tiếc hận.
Thiên Tinh thành của Hắc Long đế quốc cách Tinh Vực Hồ không đến mười dặm, ở đây dân số cũng hơn ngàn vạn, ở đây có một toà tửu lâu hạng nhất gọi là Cửu Tinh Bạch Ngọc Lâu. Cửu Tinh Bạch Ngọc Lâu cao chín tầng, càng lên cao càng xa hoa, ngoài vách tường đều khảm bạch ngọc có giá trị cực cao, bạch ngọc còn quý hơn cả vàng và cũng là một tiêu chí riêng trong thủ đô Hắc Long đế quốc.
Tầng thứ bảy Cửu Tinh Bạch Ngọc Lâu, có một đám Tinh Cực Cảnh cường giả đang ngồi nói chuyện.
– Các vị, các ngươi cũng đừng phỏng đoán nữa, ta thấy trong vòng năm năm tới Diệp Trần tuyệt đối không thể đi ra khỏi Mê Vụ Cấm Khu, mà cũng có thể trực tiếp chết ở trong đó.
Nói chuyện là một trung niên có khuôn mặt chữ điền to bè, tu vi cũng không kém, là một Tinh Cực Cảnh hậu kỳ cường giả. Hắn ở Thiên Tinh Thành cũng rất nổi danh.
Nửa năm trước, sau khi Thân Đồ Tuyệt truyền ra tin tức Diệp Trần đã lọt vào trong Mê Vụ Cấm Khu thì tin tức này dùng một tốc độ cực kỳ nhanh chóng truyền khắp Nam Trác Vực, làm cho trong nửa năm này đề tài bán tán của các vị cường giả Tinh Cực Cảnh đều là Diệp Trần. Dù sao một thiên tài như Diệp Trần cũng khiến người ta quá ấn tượng, các trận đấu Tiềm Long Bảng hắn liên tiếp giữ thành tích bất bại giết thẳng tới chung kết. Càng ngoài ý liệu của mọi người là hắn còn đánh bại đệ nhất nhân thế hệ tuổi trẻ lúc đó là Tư Không Thánh. Mà điều này cũng chưa xong, hai năm sau đó, tại Huyết Ma chiến trường Diệp Trần lại một lần nữa lực áp quần hùng, trở thành Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả, lúc đó hắn tại chỗ đánh chết Bạch Cốt Quỷ Tướng của Cửu U Giáo, sau đó dưới sự truy sát của bốn vị Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả khác trốn thoát. Khí phách cùng thiên phú như vậy, không muốn người khác ấn tượng cũng khó, ít nhất ở Nam Trác Vực này, nói tới thiên tài người ta sẽ nghĩ ngay tới Diệp Trần.”
– Đúng vậy, khả năng đi ra rất nhỏ, hơn nữa, cho dù Diệp Trần có thể đi ra được cũng chưa chắc đã là chuyện tốt. Kim Hoàng đạo nhân của Huyền Không Sơn bị hắn giết, sau đó còn có Bạch Cốt Quỷ Tướng của Cửu U Giáo. Đám Huyền Không Sơn và dư đảng Cửu U Giáo chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!”
– Ừm, người truy sát Diệp Trần của Huyền Không Sơn chắc chắn sẽ là Thân Đồ Tuyệt, nghe nói thực lực của Thân Đồ Tuyệt còn trên Bạch Hữu Đạo của Vô Tình Tông, có thể nói hắn hiện tại đã là cường giả đứng đầu trong Tinh Cực Cảnh rồi. Mà Cửu U Giáo cũng không thể coi thường, cùng nổi danh với Bạch Cốt Quỷ Tướng còn có hai đại Quỷ Tướng khác, người đứng đầu là Ngũ Độc Quỷ Tướng một thên độc công của hắn rất khủng bố. Nếu hắn tức giận thì cũng có thể hạ độc chết cả một thôn trang. Chiến đấu với hắn thì bản thân không biết lúc nào bị trúng độc, cho dù có trúng độc không sâu thì bản thân cũng sẽ giảm sức chiến đấu, mặc cho hắn chém giếdt!
– Năng lực gây chuyện của tên Diệp Trần này cũng có thể coi là hạng nhất, địch nhân hắn đụng phải đều rất khủng bố. Huyền Không Sơn và Cửu U Giáo chỉ cần tuỳ tiện phái ra một cường giả cũng đủ để đem chúng ta đùa giỡn trong lòng bàn tay!
Có thể ngồi ở tầng thứ bảy của Cửu Tinh Bạch Ngọc Lâu này đều là Tinh Cực Cảnh cường giả, mà đám người như bọn hắn chỉ được xem là Tinh Cực Cảnh cường giả bình thường, lợi hại nhất cũng chỉ là Tinh Cực Cảnh hậu kỳ mà thôi, ngay cả Tinh Cực Cảnh lợi hại cường giả còn chưa đạt tới chứ nói chi Tinh Cực Cảnh đỉnh phong cường giả và Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả, loại cường giả này chỉ cần tát một cái thì đám Tinh Cực Cảnh cường giả bình thường như bọn họ cũng chết cả đám.
“Cộp cộp cộp…”
Trên cầu thang có bước chân truyền đến, tiếng bước chân rất nhẹ nhàng nhưng ở đây ai cũng có thể nghe được quay đầu lại nhìn.
Khoảng ba nhịp hô hấp trôi qua, một người trể tuổi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Một bộ lam y, hông đeo trường kiếm, mái tóc đen dài buộc rất đơn giản, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt ôn nhuận, mặc dù chưa tới mức là tuyệt thế mỹ nam tử nhưng cũng là nhất lưu tài tuấn.
Người này chính là Diệp Trần!
Vượt qua mấy ngàn dặm đường, Diệp Trần mới tới Thiên TInh Thành này, bởi vì tại đây cách Tinh Vực Hồ rất gần.
Trên đường đi Diệp Trần đã suy nghĩ rất kỹ. Việc hắn đã thoát ra khỏi Mê Vụ Cấm Khu là không thể nào giấu diếm được, bởi vì hắn không phải là người vô danh, có rất nhiều người có thể nhận ra hắn! Về việc làm sao hắn có thể thoát khỏi Mê Vụ Cấm Khu chỉ với một thời gian ngắn như vậy thì hậu quả hắn cũng có thể đoán được. Bởi vì việc hắn đánh vớ thiết tắc của Mê Vụ Cấm Khu này là quá kinh thế hãi tục, không muốn oanh động cũng không được. Cho nên hắn đã nghĩ ra một cách là cứ đường đường chính chính trở về, sau đó chế tạo ra một câu chuyện nói rằng bản thân hắn vẫn chưa hề xâm nhập vào trong Mê Vụ Cấm Khu.
Việc nói dối này chắc chắn sẽ không thể bị phanh phui trong một thời gian ngắn được, đợi đến lúc đó thì Diệp Trần cũng đã có đủ thực lực để tự bảo vệ bản thân rồi.
Từ tầng thứ bảy của Cửu Tinh Bạch Ngọc Lâu trở lên chỉ có Tinh Cực Cảnh cường giả mới có tư cách đi lên, mà trong đám Tinh Cực Cảnh cường giả biết tới Diệp Trần cũng không ít, cho nên Diệp Trần mới chọn nơi này làm chỗ đến đầu tiên, sau đó mượn lời của đám người ở đây truyền đi cho cả Nam Trác Vực đều biết hắn đã trở lại.
– Hả? Chính là Diệp Trần!
Quả nhiên ở tầng bảy này có hai người nhận ra Diệp Trần, hai người này đều đã tới quan sát các trận đấu Tiềm Long Bảng cho nên mặt mũi của Diệp Trần bọn họ đều rõ ràng.
– Cái gì? Ngươi không có nhìn lầm chứ?
– Ta gạt ngươi làm gì? Hắn chính là Diệp Trần!
– Không thể tin được, hắn vậy mà hoàn hảo không chút tổn thương nào thoát ra khỏi Mê Vụ Cấm Khu, quả thật là khó tin!
– Gặp quỷ rồi!
Tên mặt chữ điền vừa nãy mới nói trong vòng năm năm Diệp Trần không thể nào rời khỏi Mê Vụ Cấm Khu được lúc này đang trợn mắt há mồm, bộ dáng như gặp quỷ nhìn về phía Diệp Trần.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, mấy lời bàn tán của đám người này hắn đều nghe được hết.
– Có muốn qua chào hỏi với hắn một chút không? Nghe nói tên Diệp Trần này rất dễ nói chuyện.
– Ừm, ta cũng nghe nói thế, cùng qua đi!
Hai người nhận ra Diệp Trần liền đứng lên đi tới trước mặt Diệp Trần.
– Diệp thiếu hiệp, ngưỡng mộ đã lâu!
Hai người ôm quyền, có chút cung kính nói.
Diệp Trần khẽ đưa tay ra, nói:
– Mời ngồi!
“Diệp Trần đúng là dễ nói chuyện mà, còn mời ta ngồi nữa chứ, thật là vinh hạnh!
Trên mặt hai người đều lộ ra vẻ vui mừng, cung kính ngồi xuống.
Một người trong đó liền kêu tiểu bị chuẩn bị đồ ăn cùng rượu tốt nhất mang lên.
– Diệp thiếu hiệp, hai người bọn ta đối với thiếu hiệp ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay rốt cuộc cũng có vinh hạnh được ngồi uống rượu ăn cơm với thiếu hiệp, thật là vinh hạnh cho chúng ta!
Trung niên ngồi bên trái cởi mở nói.
Diệp Trần mỉm cười nói:
– Cuộc sống thú vị ở chỗ là có thể làm những điều mình thích! Một người ngồi uống rượu cũng rất nhàm chán, ai đến Diệp Trần ta cũng sẽ không cự tuyệt!
– Ha ha, thống khoái.
Thấy ba người trò chuyện vui vẻ như vậy, những người khác đều cảm thấy ghen ghét và hối hận bản thân tại sao không sớm nghĩ tới việc đi qua chào hỏi Diệp Trần, nếu không thì chỗ ngồi kia đã là của mình rồi.
– Diệp thiếu hiệp, Chu mỗ ta cũng là người ngưỡng mộ thiếu hiệp từ lâu!
Một người ngồi gần đó nhịn không được cũng đứng lên chào hỏi.
Diệp Trần cũng không có cự tuyệt hắn mà mời hắn cùng ngồi xuống uống rượu.
– Diệp thiếu hiệp….
– Diệp thiếu hiệp…