Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 58 [Chương 279 đến 282]
❮ sautiếp ❯Chương 279: Khó chơi gặp phải khó chơi
Thần sắc Lâm Vẫn âm trầm, bại bởi Mộ Dung Khuynh Thành khiến hắn trở nên cẩn thận rất nhiều, chỉ là hiện tại Diệp Trần để hắn cảm thụ được áp lực rất lớn. Tại trước vòng thứ chín, hắn vẫn không để Diệp Trần trở thành đối thủ chân chính, cho rằng đối phương không có gì hơn mình.
– Đánh bại Lý Đạo Hiên không chứng tỏ điều gì cả, bại cho ta!
Lâm Vẫn một kích cần Thiên Hỏa Tứ Thương súc thế, Lâm Vẫn cầm trong tay thiết thương đâm ra, xích hồng sắc hỏa diễm loa văn dũng mãnh hướng tới Diệp Trần, lăng không hóa thành hỏa lãng trùng trùng điệp điệp mang theo khí thế cuồng bạo lao đi.
Không nhìn hỏa lãng cuồng bạo, Diệp Trần khẽ động, thân hình lao thẳng về phía hỏa lãng, trên đường phóng tới, Tinh Ngân Kiếm ra khỏi vỏ, ám sắc kiếm quang chợt lóe rồi biến mất, hỏa lãng liền tách ra.
Loảng xoảng!
Hỏa tinh vọt lên khắp bầu trời, Lâm Vẫn vận sức chờ phát động Thiên Vẫn Nhất Kích chưa kịp thi triển, đã bị một kiếm của Diệp Trần phá vỡ, thời cơ vừa vặn tại lúc lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh.
Một kiếm chiếm được tiên cơ, Diệp Trần vận chuyển lực, Tinh Ngân Kiếm trong tay lấy thế lực lớn, tư thái tràn ngập sức mạnh trảm ngang dọc, kiếm quang cường liệt như lôi đình phích lịch, như vân hải bôn đằng, mỗi một chiêu mỗi một thức đều làm người ta sinh ra cảm giác không thể chống đối.
– Ghê tởm, Ám Viêm Sát!
Lâm Vẫn vừa kinh hãi, vừa tức giận, hắn nghĩ không ra Diệp Trần lại thay đổi phong cách chiến đấu, bộc lộ hết sức chiến đấu, tràn ngập tính công kích, ở trận đấu lúc trước, hắn rõ ràng là cái loại thấy chiêu đối chiêu, rất ít chủ động công kích, mắt thấy tiết tấu chiến đấu của mình bị phá hỏng không còn một mảnh. Lâm Vẫn ngay cả cơ hội thi triển sát chiêu hoàn chỉnh cũng không có, bất đắc dĩ tay trái thay thế thiết thương, ngưng tụ ra một quả ám hồng sắc hỏa cầu đánh tới Diệp Trần.
Trên thực tế, hiện tại Diệp Trần mới là chân chính Diệp Trần, tràn ngập tính công kích, bộc lộ tài năng, phách kinh trảm cức, bất luận cái gì chắn trên đường của hắn đều bị hắn chém giết, không do dự chút nào, mà trước đó hắn muốn từ trên những người khác tìm một chút thể ngộ, tăng thêm kinh nghiệm phong phú cho bản thân, cho nên mới ẩn dấu phong mang của mình, thấy chiêu đối chiêu.
Hiện tại, những lĩnh ngộ này cũng khá đủ rồi, về phần mấy người chưa từng giao thủ cũng không cần phải đi luận bàn từng chiêu từng thức nữa. Dù sao so đấu tiến hành đến bây giờ, con bài chưa lật của mọi người liên tiếp bại lộ, nên kiến thức mới đều đã chứng kiến qua, những cái đáng giá phải suy xét còn lại rất ít.
Hỏa cầu hung mãnh bạo phát, kình khí tứ quyển.
– Hóa Ảnh Bạo!
Vô số thân ảnh trùng điệp bạo phá, bản thể của Diệp Trần chợt lóe lên, tách khỏi phạm vi công kích của hỏa cầu, xuất hiện phía bên phải Lâm Vẫn, cổ tay hắn run lên, kiếm quang như lôi đình chém ra, mỗi một kiếm đều tựa trải qua sự đo đạc tính toán chuẩn xác, chiêu liền chiêu đoạt mệnh.
Phốc phốc phốc phốc!
Hộ thể chân khí của Lâm Vẫn bị suy yếu, chỉ còn lại có một tầng hơi mỏng, trong lòng không khỏi hoảng hốt, hắn và Thác Bạt Khổ khác nhau, Thác Bạt Khổ là để đại bộ phận chân khí bám vào trên da, hộ thể chân khí bên ngoài cơ thể ngược lại không mạnh, hắn thì ngược lại, hộ thể chân khí tuyệt đối là công pháp đạt được cấp bậc đệ thập nhất trọng, cường độ rất cao, thế nhưng dưới kiếm quang liên miên của Diệp Trần, cư nhiên có dấu hiệu chống đỡ không được, điều này làm cho hắn sao không sợ hãi.
– Hỏa Nguyên Thuẫn!
Càng nhiều chân khí nóng bỏng dũng mãnh trào ra, ở trước người Lâm Vẫn ngưng tụ một mảnh tấm chắn hư ảnh do hỏa diễm tạo thành, tấm chắn hư ảnh dày trầm trọng, hoa văn trải rộng, bởi vì chân khí nóng bỏng tương hỗ đè ép, thỉnh thoảng mặt trên bắn ra từng tia hỏa tinh.
Keng một tiếng!
Kiếm quang rốt cục bị Hỏa Nguyên Thuẫn trung hòa ra, khó có thể tiến thêm.
– Khoái Kiếm!
Cước pháp hư thực bất định, Diệp Trần cất bước tiến tới, Tinh Ngân Kiếm trong tay lấy tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy đâm thẳng.
Đ-a-n-g..g!
Tấm chắn hư ảnh bị kích lên, kiếm quang sắc bén, trực chỉ xuyên tới lồng ngực Lâm Vẫn.
– Khinh người quá đáng!
Lâm Vẫn giận dữ, từ lúc bắt đầu thi đấu Tiềm Long Bảng tới nay, chưa từng có người nào để hắn liên tục phải phòng thủ như vậy, cơn tức giận trong lòng dâng lên, tuyệt học Thiên Vẫn Đại Pháp của Thiên Vẫn Tông đột nhiên bạo phát. Ở bên ngoài cơ thể ngưng kết năm cái tấm chắn hư ảnh, che loại toàn bộ góc chết.
Diệp Trần nhíu mày lại, kiếm chiêu biến hóa, từ Khoái Kiếm đổi thành Cô Phong Tuyệt Sát, Lục Thành Kiếm Ý thôi động ý cảnh tràn ngập lan tỏa, bao phủ ở phạm vi của Lâm Vẫn.
– Ta lại không tin ngươi có thể phá vỡ Hỏa Nguyên Thuẫn của ta.
Dưới ảnh hưởng của Cô Phong Tuyệt Sát ý cảnh, tốc độ Lâm Vẫn phản ứng rõ ràng chậm đi, lúc này hắn chẳng quan tâm tránh né, lòng bàn tay phải vỡ ra, máu tươi bắn ra tung tóe, nhưng hắn vẫn mặc kệ, tất cả tinh thần, sức lực đều dành cho việc ngạnh kháng công kích của Diệp Trần, đồng thời dành cho đối phương một kích trí mạng.
Bá!
Ngoài dự liệu của Lâm Vẫn là Diệp Trần nói lui liền lui, không hề có dấu hiệu, cảnh này khiến hắn một quyền đánh lên hư không, cảm giác phiền muộn, trong hai tay ẩn chứa Huyết Viêm Phá đều suýt nữa tan vỡ, tự hủy tường thành, nhưng vào lúc này, Diệp Trần thối lui đến hơn mười thước lại xuất chiêu.
– Thiên Toái Vân!
Hai tay cầm kiếm, Diệp Trần y phục bay phần phật, chém ra một kiếm.
Lâm Vẫn vẻ mặt dữ tợn, trên tay phải tiên huyết liền ngưng tụ thành huyết sắc thương tiêm, theo tay phải hắn vung lên, phá không kích bắn ra.
Liệt diễm hừng hực phóng lên cao, thế như lôi đình, kình phong rít gào, lưỡng chủng sát chiêu tuyệt nhiên khác nhau kết hợp lại, bất kỳ võ giả Bão Nguyên Cảnh nào trúng phải đều sẽ chết không phải nghi ngờ.
Phá!
Sát chiêu trung hoà lẫn nhau, thân ảnh Diệp Trần lại bạo khai, hơn mười đạo thân ảnh hướng phía Lâm Vẫn nhanh xẹt qua, trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Vẫn căn bản không rõ cái nào là bản thể của Diệp Trần, cái nào là thực khí tàn ảnh, trong vô thanh vô tức, một thanh kiếm đâm vào Hỏa Nguyên Thuẫn, điểm lên vai Lâm Vẫn, tạo ra một dòng máu.
– Thủ đoạn thật là lợi hại, đầu tiên là tiêu hao sát chiêu cuối của Lâm Vẫn, sau đó mới là một kích tất sát, để đối thủ không có cơ hội xoay chuyển.
Lý Đạo Hiên hít sâu một hơi, thầm nghĩ trong lòng.
Ba!
Thiên Vẫn Tông tông chủ sắc mặt âm trầm, tay vịn nhất thời bị hắn đánh nát.
– Người này thật là xảo trá!
Ở bên cạnh, đại trưởng lão Thiên Vẫn Tông không biết nên nói cái gì, nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu.
Thiên Vẫn Tông tông chủ hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Thôn phệ khí long mạch của Lâm Vẫn, long hình hư ảnh trên người Diệp Trần bành trướng tới trước đó chưa từng có, đạt được tám trượng lăm, một đường đuổi tới Nghiêm Xích Hỏa và Tư Không Thánh.
– Ngươi…
Lâm Vẫn cúi đầu nhìn lỗ kiếm thật nhỏ trên vai, tựa hồ còn chưa tin chính mình thua, một cổ tức giận không thể phát.
Trên ghế trọng tài, các vị trọng tài hai mặt nhìn nhau, tuyên bố Diệp Trần thắng được so đấu.
Kế tiếp là Tư Không Thánh đấu với Thác Bạt Khổ.
Thác Bạt Khổ thực lực tại thiếu niên cao thủ thuộc về hàng đầu, thế nhưng đối thủ của hắn là Tư Không Thánh, một đời thiếu niên Vương giả Nam Trác Vực, lực công kích không đạt được cấp bậc Nghiêm Xích Hỏa, ngay cả tư cách khiêu chiến cũng không có, dễ dàng thua trận.
Vòng thứ sáu mươi bẩy.
– Trận đầu, Mộ Dung Khuynh Thành đấu với Diệp Trần.
Trận mở đầu của vòng đấu này, trên thính phòng sôi trào, Mộ Dung Khuynh Thành và Diệp Trần đều là nhân khí siêu cao, ai cũng có cơ hội lọt vào top ba, hơn nữa đồng dạng thực lực cường hãn, không thể nghi ngờ khiến bọn họ có chút mong chờ.
Trên luận võ đài.
Mộ Dung Khuynh Thành mặc tử y, mặt đeo khinh sa, thân hình yêu điệu thon dài, hai mắt đen láy tựa như hai vì sao, làm người ta mê đắm, mà đối diện Diệp Trần một thân áo lam, thắt lưng phối trường kiếm, cử chỉ ổn trọng, tư thái phóng khoáng, di thế độc lập.
Giờ khắc này, tất cả mọi người sản sinh một cổ cảm giác kinh diễm.
Mộ Dung Khuynh Thành lộ ra mỉm cười nhàn nhạt:
– Đã hơn một năm không gặp, nghĩ không ra ngươi tiến bộ lớn như vậy, không ngờ thắng liên tiếp, chỉ sợ ta cũng không phải là đối thủ của ngươi.
Nói không kinh hãi là dối lòng, tại Thông Linh Quốc Tam Giang Thành, Diệp Trần mới chỉ là võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ, Kiếm Ý mới tiến vào tiểu thành, cùng Ngụy Nhân Kiệt tương đương. Chỉ bất quá chỉ mới hơn một năm không thấy, đối phương Kiếm Ý không chỉ đạt được lục thành cảnh giới, tu vi kiếm pháp và tu vi tự thân càng tăng lên mạnh mẽ, đạt được cấp bậc không thể tưởng tượng nổi, có thể làm người ta hiếu kỳ không thôi.
– Cảnh ngộ mỗi người bất đồng mà thôi.
Diệp Trần trả lời.
Mộ Dung Khuynh Thành gật đầu:
– Như vậy bắt đầu đi!
Thần tình chăm chú, Mộ Dung Khuynh Thành lập tức thôi động ra Thiên Ma Lực Tràng, tay trái thi triển ra Thiên Ma Cầm Nã, tay phải lấy Thiên Ma Đại Thủ Ấn công kích.
Đối mặt thế tiến công của Mộ Dung Khuynh Thành, thân hình Diệp Trần lóe lên, tránh khỏi Thiên Ma Cầm Nã, đồng thời Tinh Ngân Kiếm lập tức ra khỏi vỏ, kiếm khí sắc bén cùng Thiên Ma Đại Thủ Ấn của Mộ Dung Khuynh Thành va chạm.
Kiếm khí bị tiêu diệt, Mộ Dung Khuynh Thành lại nhíu mày, trong tầm mắt, Diệp Trần vừa sử dụng phương pháp phân thân đánh bại Lâm Vẫn, khắp nơi đều là thân ảnh của hắn, tầng tầng lớp lớp, khó phân biệt hư thực.
– Thiên Ma Giảo Sát!
Hai tay lại trống rỗng, Mộ Dung Khuynh Thành vận chuyển Thiên Ma Lực Tràng, nhẹ nhàng đảo một cái.
Phốc phốc phốc!
Chí ít có hơn mười đạo chân khí tàn ảnh bị Thiên Ma Lực Tràng phá nát, xung quanh trống rỗng một mảng lớn, thế nhưng kế tiếp nghênh đón nàng là kiếm quang lôi đình, trùng trùng điệp điệp liên tục trảm kích lên hộ thể Thiên Ma Lực Tràng, kích khởi một trận rung động, khiến nàng khí huyết sôi trào.
Lực Trường Thiết Cát!
Tâm động thủ động, Mộ Dung Khuynh Thành hướng phía kiếm quang kích ra một chiêu Lực Trường Thiết Cát, ẩn chứa chính phản lưỡng đạo Thiên Ma Lực Tràng, lăng lệ đáng sợ, khiến mặt võ đài bị xé rách ra, thành một vết tích sâu dài, thẳng tắp.
Xích lạp một tiếng, vừa một mảnh chân khí tàn ảnh bị thiết toái.
– Cô Phong Tuyệt Sát!
Bản thể của Diệp Trần xuất hiện ở phạm vi ngoài ba trượng Mộ Dung Khuynh Thành, kề sát Thiên Ma Lực Tràng, hắn bỏ qua tác dụng của Thiên Ma Lực Tràng, cổ tay uốn lại, Tinh Ngân Kiếm lấy tư thế kiên quyết đâm vào, vận sức chờ phát động ý cảnh vừa lúc đem đối phương bao phủ ở bên trong.
Ông!
Kiếm khí cùng Thiên Ma Lực Tràng giao nhau, sản sinh xung lực gợn sóng khuếch tán ra, phân biệt trùng kích lên người Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành.
Mộ Dung Khuynh Thành sắc mặt trắng nhợt, vừa rồi tốc độ phản ứng của nàng đã bị ảnh hưởng, thời cơ phát động phản kích không dạt trạng thái tốt nhất, nhưng thật ra bị Thiên Ma Lực Tràng của bản thân phản phệ, chịu vết thương nhẹ, mà Diệp Trần thối lui một bước, chỉ chịu chút dư ba của lực tràng.
Chỉ dựa vào Lục Thành Kiếm Ý tự nhiên không thể thoáng cái phá vỡ Thiên Ma Lực Tràng của Mộ Dung Khuynh Thành, Diệp Trần vận dụng Phân Thân Hóa Ảnh khinh công kề sát ngoài ba trượng. Thường thường thi triển ra Cô Phong Tuyệt Sát và Thiên Toái Vân lưỡng chủng sát chiêu, gắng phá hư Thiên Ma Lực Tràng, không để cho đối phương cơ hội thở dốc.
Hơn mười hiệp trôi qua, Mộ Dung Khuynh Thành sắc mặt càng thêm tái nhợt, người khác đều nói Thiên Ma Đại Pháp khó chơi, chưa có nói Diệp Trần khó chơi, bị hắn chiếm được tiên cơ, ngay cả một tia dư lực hoàn thủ cũng không có, nàng hiện tại có thể cảm nhận được những gì Lâm Vẫn đã trải qua.
Lại trôi qua mười hiệp, Mộ Dung Khuynh Thành nói:
– Không cần đấu nữa, ta thua!
Nghe vậy, Diệp Trần để Tinh Ngân Kiếm chui vào vỏ, rút lui mười bước.
– Đa tạ!
Diệp Trần thắng lợi, tất cả mọi người thật không ngờ Diệp Trần khi chủ động phát động tính công kích lại cường đại như vậy, dù Lâm Vẫn và Lý Đạo Hiên đều không thể làm gì được Thiên Ma Lực Tràng, nhưng bị hắn đơn giản hóa giải, không thể phát huy được tác dụng.
– Đại sư huynh, người này quá khó chơi.
Bên cạnh Tư Không Thánh, một gã đệ tử hạch tâm Huyền Không Sơn nhíu mày nói.
Tư Không Thánh vẻ mặt lạnh nhạt, không có chút ba động, hắn thản nhiên nói:
– Kinh nghiệm chiến đấu rất tốt, đáng tiếc dưới thực lực tuyệt đối, điều này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Trong mắt hắn, Nghiêm Xích Hỏa cũng có thể để hắn hơi chút chăm chú mà thôi, không có bất kỳ uy hiếp gì, về phần Diệp Trần, và Nghiêm Xích Hỏa như nhau, có thể còn không bằng.
Kế Diệp Trần đánh bại Mộ Dung Khuynh Thành, sau đó là những trận của thiếu niên cao thủ quyết đấu, Mạc Ngôn mượn Thông Thiên Ma Nhãn công phá Thạch Vương Hộ Thể Quyền của Cốc Du Vân, lần đầu tiên thắng lợi trong chín vòng thi đấu, vãn hồi không ít mặt mũi, tiếp sau đó ngay cả khi thi triển tuyệt chiêu Băng Linh vẫn bại bởi lực phòng ngự cường hãn của Thác Bạt Khổ, đáng giá lưu ý là sát chiêu Băng Tinh Chi Quyền của Băng Linh từ từ hoàn thiện, Thác Bạt Khổ thắng được cũng không dễ dàng.
Mà hiện đang tiến hành quyết đấu là Tư Không Thánh đấu với Lý Đạo Hiên.
Trên luận võ đài, Lý Đạo Hiên liên tiếp thôi động Na Di Kiếm Bộ, gian nan tách ra quyền kình mạnh mẽ của Tư Không Thánh, chờ cơ hội đến, hắn để Kiếm Ý đề thăng tới cực hạn, kiếm quang lóe ra, kiếm khí sắc bén, cực nhanh cắt về phía hộ thể chân khí của Tư Không Thánh.
Chương 280: Thuấn Sát Kim Diễm Trảm
– Quyền Phách Giang Hà!
Tay phải như trước chắp đằng sau lưng, tay trái Tư Không Thánh hóa quyền, cách không đánh ra một quyền, quyền kình cường đại trực tiếp dẫn đến không khí sóng gợn tràn ngập, giác như thủy triều.
Ba ba ba ba!
Kiếm khí bị phá, quyền kình dư chưa thế chưa tiêu, kích thẳng vào thân ảnh Lý Đạo Hiên, khiến hắn nặng nề va vào lam sắc quang mạc.
Quang mạc phồng lên, tựa hồ không chịu nổi lực đạo, muốn bạo khai.
– Đây là quyền kình cấp bậc gì vậy? Phong đài quang mạc cũng bị đánh vỡ.
Trên thính phòng vắng vẻ, im ắng, một lúc lâu sau có người run giọng nói.
– Quang mang phong đài có cường độ phòng thủ tương đương với hộ thể chân nguyên của cường giả Tinh Cực Cảnh sơ kỳ, không có khả năng bị đánh vỡ, nhưng quyền kình của Tư Không Thánh thực sự đáng sợ, cho dù là hộ thể chân nguyên bình thường nhất cũng tuyệt đối không phải võ giả Bão Nguyên Cảnh có thể lay động!
– Thiến niên cao thủ một đời này, khoảng cách giữa hắn và mọi người là nhiều lắm.
Sát biên giới luận võ đài là lam sắc quang mạc, tuy rằng cùng chân nguyên không có quan hệ gì, nhưng cường độ phòng ngự cũng không thua kém hộ thể chân nguyên bao nhiêu, nghìn năm qua, còn chưa nghe nói qua có người có thể chính diện đánh vỡ quang mạc. Ngay cả làm lay động quang mạc đều rất ít, mọi người tự nhiên không tin Tư Không Thánh có thể chân chính phá vỡ quang mạc, chỉ là nhìn tình huống lúc trước, quyền kình của Tư Không Thánh rõ ràng tiếp cận cực hạn của quang mạc.
– Thực sự quá mạnh mẽ, giở tay nhấc chân đều có uy lực như vậy, ai có thể ngăn hắn lại đây.
– Phỏng chừng Tư Không Thánh còn chưa phát huy ra toàn bộ thực lực, bằng không quang mạc vị tất chịu được?
Thiếu niên cao thủ đồng dạng hoảng sợ, chỉ có đệ tử Huyền Không Sơn vẻ mặt đầy tự hào, đại sư huynh một ngày còn bảo vệ thành công danh hiệu đệ nhất Tiềm Long Bảng, bọn họ cũng theo hưởng phúc, số mệnh vô cùng kia chỉ cần dính vào một chút, cũng đủ để bọn hắn đỡ phải phấn đấu một vài năm.
– Vô Thanh Nhất Kiếm!
Na Di Kiếm Bộ thi triển đến đỉnh, Lý Đạo Hiên kéo dài qua cự ly trên trăm mét, lăng không xuất hiện tại phía bên phải Tư Không Thánh, một kiếm vô thanh vô tức trảm ra.
Bên ngoài truyền đến thanh âm nhất thời bị chặt đứt che đậy, thiên địa vô thanh, chỉ còn lại một đạo kiếm quang nhiếp nhân tâm phách hướng phía Tư Không Thánh bắn xuyên qua.
– Vô Thanh sát chiêu đáng giá ta dùng tay phải.
Thân hình rung động, không thấy rõ Tư Không Thánh làm ra động tác gì, liền xoay người hướng chính diện Lý Đạo Hiên, tay phải của hắn từ phía sau vươn lên, cách không nắm chặt, không khí im ắng đột ngột căng thẳng, phảng phất thoát ly khỏi thiên địa, tự thành một thể.
Dưới lực lượng kinh khủng tốc độ kiếm quang nhanh chóng suy giảm, cuối cùng trở thành kiếm khí mắt thường có thể thấy được.
– Quyền Định Giang Sơn.
Y phục trên người không gió tự động Tư Không Thánh thuận thế đánh ra một quyền.
Tạp sát!
Kiếm quang cách Tư Không Thánh không tới nửa trượng, vỡ vụn thành trăm nghìn khối, văng khắp nơi nổ tung, chợt như ong vò vẽ, bắn ngược trở lại, quang điểm như mưa.
Lý Đạo Hiên liên tục chớp động, mỗi một lần dừng lại thời gian không vượt quá một cái nháy mắt, thế nhưng kiếm quang nghiền nát thực sự rất nhiều, trên vai, trên đùi, trên cánh tay đều bị quang điểm sát, tơ máu phun tung toé.
Tư Không Thánh chắp tay mà đứng:
– Thực lực của ngươi tiến bộ rồi, sát chiêu Vô Thanh lại mạnh một chút.
Lý Đạo Hiên ngẩng đầu nói:
– Trong lớp thiếu niên thời nay, ngươi là kẻ mạnh nhất mà ta từng thấy, nghe nói kết thúc so đấu Tiềm Long Bảng lần này, ngươi muốn đi tới vực khác để lịch lãm.
– Không sai, tại Nam Trác Vực ta đã không còn áp lực để cảm thụ, chỉ có ly khai Nam Trác Vực, tiếp xúc với những đỉnh cấp thiên tài của các vực khác, ta mới có thể tu luyện nhanh hơn.
Tư Không Thánh sớm có dự định này, tốc độ tu luyện của hắn tuy rằng là đệ nhất Nam Trác Vực, không ai có thể so sánh, có thể tưởng tượng muốn tu luyện đến Sinh Tử Cảnh, như trước thập phần gian nan, phải biết rằng trong Chân Linh Đại Lục, có rất ít người tiến vào Sinh Tử Cảnh, độ khó có thể tưởng tượng được, thời gian trong hai năm tới hắn sẽ đi tới các vực khác.
Khí long mạch trên người đang bị long hình hư ảnh của Tư Không Thánh thôn phệ, Lý Đạo Hiên thu hồi trường kiếm, nói:
– Ta có trực giác, Tiềm Long Bảng khóa này sẽ không đơn giản kết thúc như vậy.
– Ta không có gì phải lo lắng cả.
Tư Không Thánh ngữ khí lạnh nhạt, không hề bận tâm, trong đó lại để lộ ra tự tin người thường khó có thể tưởng tượng.
Vòng thứ sáu mươi bẩy, trận thứ ba mươi lăm.
Nghiêm Xích Hỏa đấu với Lâm Vẫn.
– Thiên Vẫn Nhất Kích!
– Hỏa Long Trảm!
Hai người tu luyện chân khí có khác biệt rất nhỏ, nhưng đều là Hỏa hệ chân khí, Hỏa hệ chân khí trứ danh bá đạo cường hãn, nhất chiêu nhất thức mạnh mẽ vô song, hỏa diễm cuồn cuộn.
– Lưu Tinh Bộ, Đạp Lãng Sát!
Thân như lưu tinh, nhanh như thiểm điện, Lâm Vẫn thi triển ra Đạp Lãng Sát sát chiêu nổi danh cùng Ám Viêm Sát, hỏa lãng vô biên luyện ra.
– Viêm Trảm! Liệt Địa Trảm!
Nghiêm Xích Hỏa không lùi không tránh, một đao chém lên mũi thương, cắt nát trọng lực của mặt đất, thế chém nghiêng nghiêng đi tới, hỏa mang càng thêm kinh khủng.
Ầm ầm!
Thập nhất trọng Thiên Vẫn Đại Pháp của Lâm Vẫn vận chuyển đến cực hạn, quanh thân bố trí ra một mảnh Hỏa Nguyên Thuẫn, Hỏa Nguyên Thuẫn dày trầm trọng, đỡ một đao tất sát của Nghiêm Xích Hỏa.
– Quá coi thường ta rồi! Bại cho ta, Kim Diễm Trảm!
Liệt Địa Trảm là sát chiêu cực kỳ cường đại, thân đao hỏa diễm lượn lờ, màu sắc từ xích hồng sắc biến thành kim hồng sắc, để không khí quanh thân đều bị đốt thành hư vô, biến thành một mảnh thế giới chân không, trong vô thanh vô tức, kim sắc chói mắt đao mang hoành không chém tới. Dưới trạng thái chân không gia tốc đến cực hạn, hung mãnh trảm lên Hỏa Nguyên Thuẫn của Lâm Vẫn, nhanh như thiểm điện.
Đông một tiếng bạo nổ!
Lâm Vẫn không tự chủ được thân thể, mang theo hỏa lãng nóng cháy bay ngược lên, Hỏa Nguyên Thuẫn bên ngoài cơ thể bị phá sạch sẽ, một chút cũng không lưu lại.
– Ghê tởm, Huyết Viêm Phá!
Trên người vết thương chảy máu quá nhiều, Lâm Vẫn lăng không tiện tay phất một cái, đại lượng tiên huyết tụ lại lại, dưới hỏa diễm thiêu đốt, hóa thành một thanh huyết sắc thương tiêm, phá không lao tới, tốc độ cực nhanh.
– Thuấn Sát Kim Diễm Trảm!
Nghiêm Xích Hỏa không dám coi thường uy lực của Huyết Viêm Phá, dụng một bộ pháp kỳ dị rút lui, đồng thời trường đao trong tay ngay lập tức thi triển ra sát chiêu đánh lên huyết sắc thương tiêm.
Giữa không trung có kim hồng sắc hỏa diễm loa văn mọc lên, bốn phía phong đài quang mạc bành trướng mấy vòng, tựa như cái bụng tròn co rút bất định.
Chương 281: Không thể ngăn trở
Một cước đạp xuống mặt đài cứng rắn, Nghiêm Xích Hỏa ổn định thân thể, trong tay trường đao hỏa diễm lượn lờ chỉ xuống mặt đất, mở miệng nói:
– Lâm Vẫn, ngươi còn kém xa lắm.
Lâm Vẫn nội tâm cuồng nộ, cười lạnh nói:
– Nếu là sửa thành đánh một trận sống chết, ta vị tất thất bại dưới tay ngươi, uy lực cực hạn của Huyết Viêm Phá còn vượt xa như vậy.
– Hừ, thua là thua đâu nhiều lời vô ích như vậy, đánh một trận sinh tử, ngươi căn bản không có cơ hội để nói.
Cùng với khí thế bá đạo của Nghiêm Xích Hỏa, long hình hư ảnh trực tiếp đánh về phía Lâm Vẫn, thôn phệ khí long mạch của đối phương, bành trướng thân thể của mình.
– Nghiêm Xích Hỏa quả nhiên không được khinh thường, từ chính diện đánh bại Hỏa Nguyên Thuẫn của Lâm Vẫn, lực công kích uy mãnh dị thường.
– Hiện tại chỉ có ba người vẫn duy trì bất bại, phân biệt là Tư Không Thánh, Nghiêm Xích Hỏa cùng với Diệp Trần, ba người bọn họ tất phải đánh một trận, không biết kết quả ra sao.
Theo so đấu tiếp cận giai đoạn cuối, mọi người quan chiến đều biết những trận chiến đấu kinh điển rồi sẽ đến, hoàn toàn không có khống chế tâm tình đang kích động của mình.
Trận đấu kết thúc, vòng thứ sau mươi bẩy cũng kết thúc theo.
Thời gian đi tới vòng thứ sáu mươi tám.
Vòng này đối với Diệp Trần mà nói không có trận nào mang tính chất khiêu chiến cả, đối thủ của hắn là Băng Linh, luận bàn với nhau hơn mười hiệp, Băng Linh lại chịu thua.
Phía trước hắn so đấu là Mộ Dung Khuynh Thành đấu với Nghiêm Xích Hỏa.
Thiên Ma Đại Pháp của Mộ Dung Khuynh Thành vô cùng khó chơi, Nghiêm Xích Hỏa trong lúc nhất thời cũng không công phá được phòng ngự, hơn nữa kỹ xảo của hắn cũng không hơn Diệp Trần, nên từ đầu tới cuối không chiếm được tiên cơ, chỉ có thể lấy năng lực tác chiến chính diện cường hãn tấn công Mộ Dung Khuynh Thành.
– Kim Diễm Trảm!
Hỏa diễm ngập trời, Nghiêm Xích Hỏa hướng phía Mộ Dung Khuynh Thành liên tiếp chém ra đao, ba đạo đao mang kim hồng sắc cắt không khí, truy kích ra.
– Lực Trường Thiết Cát, hộ thể Thiên Ma Giảo Sát!
Mộ Dung Khuynh Thành vào lúc cuối cùng đều phát ra Lực Trường Thiết Cát, trong nháy mắt phá hư hai đạo đao mang, một đạo đao mang tối hậu sát nhập hộ thể Thiên Ma Lực Tràng, bị vây lực tràng xoay tròn cắn nát, không mảy may làm nàng bị thương. Nghiêm Xích Hỏa đương nhiên không trông cậy vào dùng ba đạo đao mang đánh bại Mộ Dung Khuynh Thành, mục đích của hắn là dựa vào đó để tiến lại gần.
Mà một khi tiến lại gần, Thuấn Sát Kim Diễm Trảm của hắn lập tức chém ra.
Ông!
Thiên Ma Lực Tràng bị phá khai hơn phân nửa, nhưng vẫn bị sát chiêu của Mộ Dung Khuynh Thành ngưng kết lực tràng ngăn trở, chỉ là lực lượng phụ gia trên đao mang hung mãnh trong nháy mắt đánh bay nàng.
– Liệt Địa Trảm!
Tận dụng thời cơ, Nghiêm Xích Hỏa một chém tới, nhất cử đánh bại đối hương.
Tứ đại thiếu niên cao thủ đi ngang qua sân khấu, còn lại có sáu người.
Không có phát sinh ngoài ý muốn nhiều lắm, Tư Không Thánh không cần tốn nhiều sức giải quyết Mạc Ngôn, Lý Đạo Hiên bằng vào tu vi kiếm cao siêu phá Thạch Vương Hộ Thể Quyền của Cốc Du Vân, sau đó Thác Bạt Khổ và Lâm Vẫn đánh một hồi.
Nghiêm túc mà nói, hai người này chiến đấu mới là chân chính kỳ phùng địch thủ, Thác Bạt Khổ phòng ngự siêu, Lâm Vẫn phòng ngự đồng dạng không kém, hai người muốn đơn giản công phá phòng ngự của đối phương, ít khả năng làm được, cuối cùng Lâm Vẫn thi triển Huyết Viêm Phá thiêu đốt hộ thể chân khí của Thác Bạt Khổ, mà Thác Bạt Khổ cũng sử dụng Long Hành Thiên Hạ đánh bay Lâm Vẫn ra, hung hăng quật lên lam sắc quang mạc.
So đấu như trước bất phân thắng bại.
Trên mặt đất bò lên, hai người tiếp tục chiến đấu, lúc này liều mạng không phải là chiến lực, mà là thể lực, ai có thể kiên trì đến tối hậu là có thể thắng lợi, hai khắc trôi qua, chung quy thể lực của Thác Bạt Khổ vẫn hơn, thắng thảm Lâm Vẫn, lúc này hắn đã thở hồng hộc, chiến lực giảm đi rất nhiều.
Theo trận chiến hai người kết thúc, vòng thứ sáu mươi tám đã không còn thiếu niên đầu sỏ quyết đấu, hứng thú của người xem giảm đi, loại tình huống này không có duy trì liên tục được thời gian bao lâu, đợi Vòng sáu mươi tám kết thúc, sắc trời đã tối đen, so đấu ngày hôm nay đã kết thúc.
Ngày thứ hai, bầu trời lất phất mưa nhẹ, rơi xuống mặt đất, lộ vẻ âm u phụ trợ Tiềm Long Cổ Thành càng phát ra vẻ tang thương.
Trên luận võ đài, người người tấp nập, tiếng cười nói tranh cãi bay vút tới tận trời, chút mưa nhỏ ấy đối với bọn họ đạt được Bão Nguyên Cảnh mà nói, không có chút ảnh hưởng.
– Phía trước bốn năm vòng so đấu hoản hảo, ngươi có nghĩ hay không, từ vòng thứ sáu mươi bẩy bắt đầu, mới dự đoán ba người trụ đến cuối cùng.
– Ngươi cho là trọng tài ngồi không sao? Nhãn lực của bọn họ lợi hại hơn chúng ta rất nhiều, tự nhiên sẽ thấy rõ ràng, bằng không vừa bắt đầu đã để ba người lên đài, Tiềm Long Bảng so đấu sẽ không được hoàn mỹ a.
– Ân, thường là như thế, một trận đỉnh phong đều lưu lại ở vòng cuối cùng.
Võ giả quan chiến đối với sắp xếp thứ tự thi đấu có chút nghi vấn, bất quá những nghi vấn này rất nhanh bị bỏ đi, dưới tình huống vi phạm quy tắc so đấu, quyền lực của trọng tài vẫn là rất lớn, có quyền an bài sắp xếp đối thủ so đấu, Lục phẩm tông môn tông chủ đều đúng vậy, dù sao môn hạ đệ tử thực lực đủ mạnh, sắp xếp thế nào đều không thể nói được, đồng dạng, nếu thực lực kém, an bài thế nào cũng vô dụng.
Tất cả đều vẫn là nhìn vào thực lực để nói.
Vòng so đấu thứ sáu mươi chín chính thức bắt đầu.
Trận đầu tiên thiếu niên cao thủ quyết đấu là Lý Đạo Hiên và Thác Bạt Khổ.
So với Nghiêm Xích Hỏa, Lý Đạo Hiên khinh công cao hơn, trừ Tư Không Thánh, gần với Diệp Trần chưa từng sử dụng khinh công, do đó, Thượng Câu Quyền của Thác Bạt Khổ không thể như nguyện lấy kích trúng Lý Đạo Hiên, bị đối phương nhân cơ hội công kích vài lần, tối hậu thua ở sát chiêu Vô Thanh, kết quả thất bại.
Trận đấu thứ hai là Lâm Vẫn và Mạc Ngôn.
Lần này Mạc Ngôn tuy rằng thua trận, nhưng cuối cùng cũng một hồi phong quang, luận thực lực, Lâm Vẫn so ra kém Nghiêm Xích Hỏa, luận kỹ xảo tác chiến so ra kém Lý Đạo Hiên, càng kém hơn Diệp Trần, do đó Mạc Ngôn bằng vào Thông Thiên Ma Nhãn chiếm thượng phong, Hỏa Nguyên Thuẫn dày trầm trọng kia trong mắt hắn tồn tại không ít nhược điểm.
Đáng tiếc Lâm Vẫn thực lực bản thân bày ra đó, thuộc về cao thủ cấp bậc cao thủ như Thác Bạt Khổ, nếu không phải lúc trước chịu đả kích quá lớn, trạng thái có chút suy sụp, Mạc Ngôn có thể chiếm được thượng phong hay không vẫn chưa rõ. Sau khi bị chọc giận, Lâm Vẫn phát động công kích mạnh mẽ, hỏa diễm lượn lờ thiết thương dường như hí thủy giao long, làm mưa làm gió, hỏa diễm ngập trời, để Mạc Ngôn áp chế đến khi so đấu kết thúc.
Sau đó, Tư Không Thánh và Mộ Dung Khuynh Thành quyết đấu.
Trong đám thiếu niên thiên tài lần này, lấy hai người nhân khí tối cao, Tư Không Thánh, thiếu niên Vương giả một đời, xếp hạng nhất Tiềm Long Bảng, được danh khí tất nhiên là danh chính ngôn thuận. Mà Mộ Dung Khuynh Thành thực lực tuy rằng không hơn Tư Không Thánh, có thể nữ nhân đôi khi không cần dựa vào thực lực đi giành lấy nhân khí, tướng mạo cùng khí chất của các nàng, đồng dạng cũng coi như một bộ phận thực lực, ai bảo nam nhân trong võ giả quan chiến chiếm đa số.
– Ngươi có tố chất tu luyện rất cao, có hứng thú cùng ta đi vực khác lịch lãm hay không?
Mộ Dung Khuynh Thành niên kỷ cùng Tư Không Thánh không chênh lệch lắm, đều là trên dưới hai mươi tuổi, nhưng trong mắt Tư Không Thánh, Mộ Dung Khuynh Thành chỉ là một nữ nhân, chỉ đơn giản vậy thôi.
Mộ Dung Khuynh Thành khẽ lắc đầu:
– Xin lỗi, ta sẽ đi ra ngoài lịch lãm, nhưng chỉ là kế hoạch của mình ta, không muốn liên quan đến bất kỳ ai khác.
– Vậy thực sự đáng tiếc.
Tư Không Thánh không quá để ý, Mộ Dung Khuynh Thành là mỹ nữ có thực lực và khí chất song toàn như vậy, không có ai lại không thưởng thức, hắn cũng không ngoại lệ, bất quá với hắn mà nói, trừ tu luyện, cái khác đều là thứ yếu, trong lòng chỉ là có chút tiếc nuối mà thôi.
– Bắt đầu đi!
Nghiêm sắc mặt, Tư Không Thánh hướng phía Mộ Dung Khuynh Thành ý bảo.
– Thiên Ma Cầm Nã!
Không có sử dụng chiêu thức công kích, Mộ Dung Khuynh Thành hai tay ngưng tụ đại lượng Thiên Ma Lực Tràng, cách không đánh tới chỗ Tư Không Thánh.
Rắc!
Cách phía sau Tư Không Thánh khoảng ba bước, mặt đất văng tung tóe.
– Thuấn di?
Con ngươi Mộ Dung Khuynh Thành co rút lại, trước khi nàng xuất chiêu, Tư Không Thánh đã kịp lùi về phía sau, bởi vì tốc độ đối phương quá nhanh, thường nhân căn bản nhìn không thấy quỹ tích di động, phảng phất Thiên Ma Cầm Nã xuyên qua thân thể đối phương, đánh thẳng vào vị trí phía sau.
Tư Không Thánh lần đầu tiên thi triển ra khinh công, bộ pháp rõ ràng còn trên Lý Đạo Hiên, ngay cả Diệp Trần cũng không so được.
Dưới đài.
Diệp Trần híp mắt lại, bộ pháp mà Tư Không Thánh vừa thi triển đích thị là bộ pháp Địa cấp đỉnh giai, trong Lục phẩm tông môn đều rất ít xuất hiện. Lục phẩm tông môn có bốn năm bộ Địa cấp đỉnh giai võ học, cũng được coi là không tệ rồi, mà đâu phải võ học nào cũng đều là Địa cấp đỉnh giai, như Na Di Kiếm Bộ của Lý Đạo Hiên cũng bất quá là Địa cấp cao giai mà thôi, đương nhiên, Na Di Kiếm Bộ tại Địa cấp cao giai khinh công tuyệt đối là một loại tối đỉnh tiêm.
– Cũng may Phân Thân Hóa Ảnh khinh công của ta cũng là Địa cấp đỉnh giai, bằng không sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.
Từ lúc ở Tinh Vực Hồ Bàn Xà Đảo, Diệp Trần liền tập chung tu luyện Phù La Tam Huyền Quyết đến cảnh giới tầng thứ ba, có thể dùng đề thăng phẩm cấp của Phân Thân Hóa Ảnh khinh công, nhất cử đạt được Địa cấp đỉnh giai, bất quá bắt đầu thi đấu tới nay, hắn trừ hạn chế Kiếm Ý, còn hạn chế khinh công thân pháp, đồng dạng là một trong con bài chưa lật của hắn.
– Lực Trường Thiết Cát!
Mộ Dung Khuynh Thành hai tay ngưng tụ nhất chính nhất phản lưỡng trọng Thiên Ma Lực Tràng, lực tràng tương hỗ đè ép, hình thành thiết hại lực đạo thật lớn, hướng phía Tư Không Thánh chém tới.
Thân hình Tư Không Thánh bất động, tuyệt chiêu Quyền Định Giang Sơn trong Thương Thiên Phách Quyền oanh ra, chính diện ngạnh tiếp sát chiêu của Mộ Dung Khuynh Thành.
Phanh! Lực Trường Thiết Cát nát bấy.
– Quyền Phách Giang Hà!
Một quyền đánh tan Lực Trường Thiết Cát, Tư Không Thánh ra lại một quyền, cư nhiên phá tan hộ thể Thiên Ma Lực Tràng của Mộ Dung Khuynh Thành, đây là sự tình chưa bao giờ có từ lúc bắt đầu thi đấu.
Kết quả ai cũng rõ, Mộ Dung Khuynh Thành thua trong trận so đấu này.
Thôn phệ khí long mạch của Mộ Dung Khuynh Thành, long hình hư ảnh của Tư Không Thánh lớn tới tám trượng tám, còn cách chín trượng có hai thước cuối nữa thôi.
– Chỉ sợ không ai có thể chiến thắng Tư Không Thánh, không, ngay cả để hắn toàn lực đánh một trận cũng không có, Thiên Ma Đại Pháp của Mộ Dung Khuynh Thành cũng bị một quyền của hắn đánh bại.
– Lúc này chắc chỉ có Nghiêm Xích Hỏa còn có thể cùng Tư Không Thánh đánh một trận, lần này Tư Không Thánh quá mạnh mẽ, ngạo thị quần hùng, đông đảo thiếu niên thiên tài ngay cả tư cách khiêu chiến cũng không có.
– Ừm, Diệp Trần thực lực cùng Nghiêm Xích Hỏa tương đương, không đủ để đối mặt Tư Không Thánh.
Dưới nghị luận của mọi người, so đấu lại tiếp tục tiến hành, thẳng đến Diệp Trần chiến thắng Cốc Du Vân, Nghiêm Xích Hỏa đánh bại Băng Linh, vòng so đấu thứ sáu mươi chín dần dần hạ màn.
Một thời thần trôi qua, vòng thứ bẩy mươi đã tới, vòng tiếp theo chính là vòng cuối cùng.
Một vòng này chưa bắt đầu, trên thính phòng đã khí thế ngất trời rồi, bởi vì trong vòng so đấu này, Diệp Trần không phải chống lại Nghiêm Xích Hỏa, chính là chống lại Tư Không Thánh, dù là đánh với ai, trọng tài có an bài trình tự thế nào cũng đều không thể thay đổi việc này.
Trận so đấu được quần chúng chờ mong nhất hiện giờ, không phải là trận Mạc Ngôn đánh bại Băng Linh, cũng không phải trận Lâm Vẫn đánh bại Cốc Du Vân, mà là trận so đấu giữa Thác Bạt Khổ cùng Mộ Dung Khuynh Thành.
Mộ Dung Khuynh Thành thực lực chưa chắc đã cao hơn Lâm Vẫn, cho dù có cao hơn cũng không đáng bao nhiêu, nhưng Thác Bạt Khổ lại thủy chung không chiếm được điểm thượng phong, dưới Thiên Ma Cầm Nã của Mộ Dung Khuynh Thành, Thác Bạt Khổ ngay cả bảo trì tiết tấu chiến đấu của chính mình cũng khó. Mà Lực Trường Thiết Cát của Mộ Dung Khuynh Thành luận lực công kích, có thể xếp một trong ba công pháp có lực công kích mạnh nhất của giải đấu Tiềm Long Bảng làn này, tựa hồ gần với Tư Không Thánh, so với sát chiêu của Nghiêm Xích Hỏa và Lý Đạo Hiên đều phải lợi hại một chút, Thác Bạt Khổ phòng ngự tự nhiên đỡ không được, bất quá cho dù như vậy, hắn cũng chỉ bị chút thương thế nhẹ.
Thác Bạt Khổ bại, thần tình mọi người quan chiến càng phát ra kích động, chờ đợi trận quyết đấu tiếp theo.
– Trận thứ hai mươi ba, Diệp Trần đấu với Nghiêm Xích Hỏa.
Trường tài phán tự mình đứng dậy tuyên bố trận đấu.
Ầm!
Tiếng gầm tận trời, trên bầu trời mưa bụi đều bị đánh văng ra, trong không khí nổi lên một rung động rất nhỏ, khắp cả luận võ đài.
Tranh tài Tiềm Long Bảng lần này, thứ tự từ vị trí thứ tư đến vị trí thứ mười trên cơ bản là đã xác định, chắc sẽ không gặp phải biến hóa lớn, chỉ có ba vị trí đầu thủy chung như lọt vào trong sương mù, xác thực nói, vị trí thứ hai và thứ ba là chưa rõ ràng, còn vị thứ nhất chắc chắn là để dành cho Tư Không Thánh rồi.
Chương 282: Lôi Vân ý cảnh
Không hề nghi ngờ, vị trí thứ hai và thứ ba chính là để cho Nghiêm Xích Hỏa và Diệp Trần tranh đấu, Tư Không Thánh không cảm thấy lo lắng gì, chỉ có hai người bọn họ đều là chiến thắng liên tiếp, chưa từng thất bại.
Nghiêm Xích Hỏa đối với một trận chiến này rất coi trọng, ở dưới đài liền lấy ra trường đao, đeo tại thắt lưng, cả người Đao Ý bắt đầu khởi động, chớp mắt đã xuất hiện trên luận võ đài.
Lam quang chợt lóe, Diệp Trần ngay sau đó đi lên.
Đối mặt Đao Ý và đao thế ngợp trời của Nghiêm Xích Hỏa, Diệp Trần mặt không đổi sắc, y phục áo lam phối trường kiếm ở thắt lưng có vẻ phong khinh vân đạm, trong khí chất xuất trần mang theo ổn trọng.
– Trước khi bắt đầu thi đấu, không nghĩ sẽ gặp ngươi ở vòng cuối này.
Đao Ý trên người Nghiêm Xích Hỏa càng lúc càng thịnh, cự ly thất thành Đao Ý còn cách một tầng mỏng, tùy thời đều có dấu hiệu đột tan, bất quá một tầng mỏng này không phải muốn phá thì phá, đối với lĩnh ngộ đao pháp không đạt được cảnh giới nhất định, ba năm năm cũng không có bất kỳ hy vọng gì, để đạt được cảnh giới này hắn đã được cường giả lĩnh ngộ Đao Ý viên mãn của Hỏa Linh Điện chỉ điểm không ít rồi.
Diệp Trần biểu tình thản nhiên, Đao Ý của Nghiêm Xích Hỏa không thể nghi ngờ đạt được cảnh giới lục thành đỉnh phong, so với lục Đao Ý bình thường càng thêm thành thục.
– Chiến thôi!
Kiếm Ý như thần binh ra khỏi vỏ, từ trên người Diệp Trần bắn ra, đồng dạng là Lục Thành Kiếm Ý, Kiếm Ý của Diệp Trần so với Lý Đạo Hiên càng thêm thuần túy.
– Hỏa Long Trảm!
Đao khí hóa long, Nghiêm Xích Hỏa cổ động chân khí, hướng phía Diệp Trần chém ra một đao đáng sợ.
Trong hư không có kiếm quang thâm trầm như ánh sao hiện lên, không biết khi nào, Tinh Ngân Kiếm của Diệp Trần đã xuất vỏ, cùng với Lục Thành Kiếm Ý và Thiên Toái Vân ý cảnh kết hợp, chuẩn xác điểm tại đầu Hỏa Long đao khí, hỏa tinh văng tung tóe khắp nơi, phảng phất hỏa vũ.
Thân hình chợt lóe, Diệp Trần đột phá hỏa vũ, xuất hiện tại phụ cận Nghiêm Xích Hỏa, một kiếm đâm tới.
Một kiếm này sắc bén, lại mang theo vẻ phiêu dật du lãm sơn thủy, không đợi một tia khói lửa, tự nhiên mà đâm ra, dường như sử dụng kiếm vẽ phác thảo một bức tranh nước chảy từ trên núi xuống.
Đông đảo thể ngộ hóa thành một kiếm, mấy trận so đấu phía trước cũng không phải uổng phí, hơn nữa, một kiếm này cũng không thể ngộ hợp làm một, do thiếu thời gian, Diệp Trần tin tưởng, thể ngộ không ngừng tăng lên, nhưng cần thời gian để hấp thu tinh hoa trong đó.
– Cái gì?
Từ lúc Tiềm Long Bảng so đấu bắt đầu thi đấu tới nay, Nghiêm Xích Hỏa lần đầu tiên rơi vào hạ phong, một kiếm của Diệp Trần để hắn có cảm giác không thể ngăn trở, kiếm pháp ý cảnh phối hợp quá nhuần nhuyễn, tới mức Nghiêm Xích Hỏa cũng không biết phản kích kiểu gì, chân tay luống cuống, giờ khắc này, hắn mới biết được Diệp Trần thật đáng sợ, tu vi kiếm pháp cao siêu, Lý Đạo Hiên cùng hắn còn kém một bậc.
– Bạo!
Chỉ mành treo chuông chi tế, Nghiêm Xích Hỏa cắn lưỡi một cái, trong chân khí như hỏa sơn bạo phát, mang theo Đao Ý trùng thiên phóng ra, tựa hồ muốn lấy chân khí lực lượng phá một kiếm trí mạng của Diệp Trần.
Xuy!
Tinh Ngân Kiếm thế đi không trì hoãn, tiếp tục trước đâm tới, kiếm quang trực chỉ phía ngực của Nghiêm Xích Hỏa.
– Phá cho ta!
Tranh thủ từng chút thời gian, Nghiêm Xích Hỏa không kịp suy nghĩ, thiết quyền như nham thạch nóng chảy ầm ầm đánh ra trên kiếm quang.
Tiếng kim thiết vang lên ầm ầm, Tinh Ngân Kiếm bị lực đạo từ thiết quyền ép cong, mạnh mẽ văng ra, cả người phiêu nhiên bay ngược ra, mà Nghiêm Xích Hỏa càng không dễ chịu, trên quyền máu tươi đã nhuộm đỏ, xuất hiện một vết kiếm sâu tới xương, nếu không phải hắn tu vi cao siêu, tu luyện Địa cấp đỉnh giai Cửu Chuyển Hỏa Linh của Hỏa Linh Điện, chỉ e một kiếm này sẽ khiến cánh tay trái của hắn bị phế bỏ.
Nhìn tình cảnh trên luận võ đài, thần tình mọi người như dại ra.
– Chuyện gì đã xảy ra, một kiếm quá khoa trương đi sao, để Nghiêm Xích Hỏa thụ thương…
– Lẽ nào nói những trận trước Diệp Trần vẫn còn chưa có hoàn toàn phát huy thực lực, vẫn chỉ là chơi đùa…
Theo cảm nhận của mọi người, Diệp Trần khinh công và kỹ xảo còn cao hơn Nghiêm Xích Hỏa, nhưng tổng hợp lại thực lực hai người tuyệt đối không chênh lệch nhau lắm, trên phương diện nào đó mà nói, Diệp Trần còn có chỗ không bằng. Chỉ là một mở màn này, Diệp Trần liền phủ định phán đoán của mọi người, lấy một kiếm không thể tưởng tượng nổi kích thương Nghiêm Xích Hỏa.
Nghiêm Xích Hỏa hai mắt như lửa:
– Ngươi đã làm ta tức giận rồi, kế tiếp liền nghênh tiếp phẫn nộ của ta đi thôi!
Hét lớn một tiếng, Nghiêm Xích Hỏa để chân khí đề thăng tới cảnh giới đệ thất chuyển, trường đao hỏa diễm lượn lờ trong tay kia bỗng nhiên hóa thành một con hỏa long rít gào, lấy thế phách sơn liệt địa, kích phá hư không hướng Diệp Trần trảm nhanh ra.
Giờ khắc này, Nghiêm Xích Hỏa bộc lộ hoàn toàn thực lực, so với khi đối mặt với Lý Đạo Hiên, Lâm Vẫn mạnh hơn ba thành, tinh khí thần toàn diện bạo phát.
Thấy thế, Diệp Trần biểu tình cũng không biến hóa chút nào, thân hình liên tục lóe ra trôi đi, đơn giản tránh lé công kích nóng chảy, chợt Tinh Ngân Kiếm run run, kiếm quang xán lạn như mưa, bao phủ Nghiêm Xích Hỏa ở cách đó không xa.
Nghiêm Xích Hỏa cười nhạt:
– Ngươi cho là còn có thể thương đến ta, buồn cười, Nghiêm Xích Hỏa tuyệt đối sẽ không chịu thiệt hai lần trên tay một người.
Nói xong, phía sau hắn phun ra xích hồng sắc hỏa lãng, thôi động ngoài thân hình bạo thiểm, lăng không một đao phi trảm.
– Thuấn Sát Kim Diễm Trảm!
Kim hồng sắc đao mang phách liệt không khí, để một phương thế giới hóa thành chân không.
Diệp Trần biểu tình đạm nhiên, hai ngón tay khoát lên trước chuôi kiếm, một kiếm điểm trúng kim hồng sắc đao mang, không khí sóng gợn nhộn nhạo, Phốc một tiếng vang nhỏ qua đi, đao mang toái liệt, tựa như một tấm vải bị xé rách.
– Sao hình như có bóng dáng của Vô Thanh sát chiêu ở bên trong.
Nhãn thần Lý Đạo Hiên kinh ngạc, một kiếm này của Diệp Trần từ biểu hiện mà xem, cùng sát chiêu Vô Thanh của hắn không có liên quan. Chỉ là trong mắt hắn, trong đó rõ ràng có ảo diệu kiếm quang thu liễm, có tính dai và xuyên thủng.
Hắn đoán không sai, Diệp Trần xác thực để một tia ảo diệu của sát chiêu Vô Thanh thêm vào, bất quá còn không đạt được trình độ như Lý Đạo Hiên, nhưng phối hợp trên Thiên Toái Vân kiếm chiêu và ý cảnh, một kiếm này không chỉ tính dai mười phần, còn có hiệu quả nghiền nát xé rách, thuộc về biễn hóa của Thiên Toái Vân.
Nghiêm Xích Hỏa sửng sốt, hắn trước chưa từng cùng Diệp Trần giao đấu, nên không biết hắn lợi hại tới mức nào, lúc này giao thủ một phen, chỉ cảm thấy kinh nghiệm tác chiến của đối cực kỳ phương thành thục tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh, mỗi khi phát động thế công đều có thể lợi dụng lực lượng nhỏ nhất để đạt được sự công phá lớn nhất.
Trong nội tâm đem Diệp Trần liệt vào danh sách những kình địch mạnh nhất, Nghiêm Xích Hỏa thần sắc ngưng trọng vô cùng, Cửu Chuyển Hỏa Linh điên cuồng thôi động, Hỏa Linh Thất Chuyển, Xích Viêm Chiến Thể!
Cửu Chuyển Hỏa Linh mỗi đề thăng một chuyển, đều tăng trưởng thực lực trên diện rộng, đệ thất chuyển dưới trạng thái bình thường là có thể để hắn đánh bại Lý Đạo Hiên, để đệ thất chuyển tiến hóa trạng thái cực hạn, Xích Viêm Chiến Thể, cả người chân khí đều tựa hồ bốc cháy, khí thế chỉ tăng không giảm, rất nhanh vượt qua thực lực vốn có của cấp độ.
Rắc!
Lòng bàn chân hắn xuống mặt đài không chịu nổi nhiệt kình bá đạo, vô số khe rãnh băng khai, hỏa khí bốc lên.
Thời gian không tới nửa cái chớp mắt, khí thế và chiến lực Nghiêm Xích Hỏa nâng cao một bước, hắn rít gào một tiếng, cả người từ mặt đất bay lên, trường đao đỏ bừng cắt nát không khí, ở trên hư không lôi ra một mảnh đạm hắc sắc quang ngân, có thể làm tốc độ đao mang bạo tăng.
– Hỏa Vân Liệt Địa Trảm!
Dưới đài, chứng kiến Nghiêm Xích Hỏa đại phát thần uy, lớp thiếu niên thiên tài hoảng sợ thất sắc, bọn họ không nghĩ tới thực lực chân chính của Nghiêm Xích Hỏa lúc bạo phát lại đáng sợ như vậy, như một pho tượng hỏa ma, Lâm Vẫn đồng dạng tinh tu Hỏa hệ chân khí ở trước mặt hắn tựa như tiểu hài tử mà thôi.
Ánh mắt hơi ngưng lại, thân ảnh Diệp Trần không rõ, hóa thành ảnh tử trùng điệp tứ tán ra, phiêu hốt bất định, đối diện Nghiêm Xích Hỏa cười nói:
– Không nên phí công, Hỏa Vân Liệt Địa Trảm vừa ra, thần quỷ đêu bị chém chết!
Lương theo tiếng hắn đang nói, đao mang trải rộng, Hỏa Vân thiêu hồng một mảnh bầu trời.
Xuy xuy xuy xuy…
Một mảnh bóng đen bị đốt thành khói xanh.
Mọi người trên thính phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng kinh hô, Nghiêm Xích Hỏa và Diệp Trần chiến đấu biến đổi bất ngờ, lúc đầu Diệp Trần chiếm thượng phong, hiện tại lại biến thành Nghiêm Xích Hỏa chiếm thượng phong, hơn nữa nhìn ưu thế của Nghiêm Xích Hỏa muốn rõ ràng hơn.
Người của Lưu Vân Tông vẻ mặt lộ rõ lo lắng, đến lúc này, không kỳ vọng Diệp Trần cướp đoạt danh hiệu đệ nhất là giả, chỉ cần đánh bại Nghiêm Xích Hỏa, Diệp Trần liền có thể cùng Tư Không Thánh quyết đấu, đến lúc đó mặc kệ thắng thua, đều đủ để rung động Nam Trác Vực, giúp Lưu Vân Tông gia tăng số mệnh cực nhiều, chỉ là Nghiêm Xích Hỏa thực sự quá mạnh mẽ, đến lúc này mới bộc phát toàn bộ chiến lực, chấn động toàn trường.
Chỉ có Từ Tĩnh thủy chung sắc mặt bất biến, thực lực chân thực của Diệp Trần so với trong tưởng tượng mọi người có thể cường đại hơn rất nhiều, đây là trực giác nhất quán của nàng đối với Diệp Trần.
Khinh công Phân Thân Hóa Ảnh hạn chế đến Địa cấp cao giai bị phá, Diệp Trần hơi kinh ngạc, khinh công Phân Thân Hóa Ảnh là dựa vào đề thăng của Phù La Tam Huyền Quyết, có thể dùng nó bảo trì hiệu quả của Phân Thân Hóa Ảnh, trên tốc độ cũng không thua kém đỉnh giai phẩm cấp.
Đương nhiên, dù là như vậy còn không đủ để hắn phải bận tâm, thân hình vừa động, Lục Thành Kiếm Ý thôi động Thiên Toái Vân vận sức chờ phát động, một kiếm kích thẳng vào Hỏa Vân hung mãnh.
Phần phật!
Hỏa Vân đảo cuốn trở lại.
Hỏa Vân Liệt Địa Trảm của Nghiêm Xích Hỏa ngầm có ý Vân Chi Ý Cảnh cùng Hỏa chi ý cảnh, Thiên Toái Vân của Diệp Trần ẩn chứa Vân Chi Ý Cảnh và Lôi Chi Ý Cảnh, hai người trong lúc đó có trùng hợp, tại trước mặt Diệp Trần chơi đùa Vân Chi Ý Cảnh, không thể nghi ngờ là múa rìu qua mắt thợ, tự tìm phiền toái.
– Cái gì?
Nghiêm Xích Hỏa cước bộ lui nhanh, tránh ra Hỏa Vân đang tập kích ngược lại mình.
Tông chủ Hỏa Linh Điện sắc mặt đại biến, gắt gao nhìn thẳng Diệp Trần, Hỏa Vân Liệt Địa Trảm của Nghiêm Xích Hỏa hắn biết rõ, đối với Vân Chi Ý Cảnh đạt được trình tự rất cao, hơn nữa có Hỏa Chi Ý Cảnh phối hợp, hỗ trợ lẫn nhau, so với lưỡng ý cảnh thuần túy càng cường đại hơn, thế nhưng dưới một kiếm của Diệp Trần, Vân Chi Ý Cảnh cư nhiên bị đối phương lợi dụng, phản phệ trở lại, điều này làm cho hắn sao không sợ hãi.
– Nhân cấp võ học, chú ý khất thế, ý cảnh cực nhỏ, Địa cấp võ học, không ý cảnh không thể đạt tới đỉnh, người này tại Vân Chi Ý Cảnh tạo nghệ sao có thể trên Xích Hỏa, hắn tu luyện thế nào đây?
Hỏa Linh Điện vô số cường giả, Địa cấp võ học ý cảnh viên mãn cũng có không ít, dưới tai nghe mắt thấy, Nghiêm Xích Hỏa thiên phú phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, trong lớp thiếu niên thời này, gần với Tư Không Thánh, hắn căn bản không tin có ai có thể mạnh hơn ý cảnh của đại đệ tử Nghiêm Xích Hỏa.
Nghiêm Xích Hỏa không tin, hét lớn một tiếng nói:
– Để xem ngươi làm sao phá được chiêu này, Hỏa Vân Kim Diễm Trảm!
Đồng dạng ẩn chứa Vân Chi Ý Cảnh và Hỏa Chi Ý Cảnh, Hỏa Vân Kim Diễm Trảm lực đạo phá lệ tập trung, mang theo lục thành đỉnh Đao Ý chém nhanh ra, sát hướng Diệp Trần.
– Minh Ngoan Bất Linh!
Thân thể như kiếm thẳng tắp, hai tay Diệp Trần cầm Tinh Ngân Kiếm, quanh thân kiếm không khí nhanh chóng vặn vẹo sụp đổ, phảng phất vân hải bôn đằng, quang điện lập lòe bắn lên không ngớt.
Đùng!
Một đạo lôi quang cao ba thước phụt ra, là kiếm khí biến hóa mà thành.
Thiên Toái Vân, lấy Vân Chi Ý Cảnh làm chủ, Lôi Chi Ý Cảnh làm phụ, nhưng ngoài biểu hiện hình thức lại là Lôi Chi Ý Cảnh làm chủ, Vân Chi Ý Cảnh làm phụ, do đó liếc mắt nhìn lại, còn tưởng rằng là đơn thuần Lôi Chi Ý Cảnh, kỳ thực đây là dung hợp Lôi Chi Ý Cảnh với Vân Chi Ý Cảnh, có thể coi Lôi Vân ý cảnh!
Lôi quang cuồng phách, ở giữa kim hồng sắc đao mang, từng tia điện quang tạc bắn ra, như xà như mâu, loá mắt.
Băng!
Đao mang nghiền nát, khóe miệng Nghiêm Xích Hỏa ứa ra tiên huyết, kịch lùi lại mấy bước.
Hắn không thể tin được, sát chiêu của chính mình trước mặt Diệp Trần hoàn toàn không có tác dụng, hoàn toàn bị khắc chế, điều này làm cho hắn không thể tiếp thụ nổi.
Một kiếm đánh bại sát chiêu của Nghiêm Xích Hỏa, Diệp Trần âm thầm lắc đầu, đổi thành một người khác, có thể sẽ bị Nghiêm Xích Hỏa đánh bại, đáng tiếc đối phương am hiểu Vân Chi Ý Cảnh, không có cảnh giới cao hơn hắn, trời sinh bị khắc, dẫn đến Hỏa Chi Ý Cảnh uy lực đại suy giảm, dễ dàng sụp đổ.
Võ giả thế giới, vĩnh viễn là phức tạp hay thay đổi, thực lực chỉ là cơ sở, quan trọng hơn là làm sao để chính mình tại hoàn cảnh xấu biến thành ưu thế, không bị khắc chế.
Theo Diệp Trần biết, võ giả Bão Nguyên Cảnh đối với ý cảnh chỉ là tiếp xúc tới da lông, đến Tinh Cực Cảnh, mới là ý cảnh làm vương, ý cảnh không cao, thực lực tóm lại sẽ suy giảm lớn, trừ phi cơ sở của ngươi thực sự quá cường đại, không nhìn ý cảnh của người khác, giống như với Tiểu Huyết Ma Giải Thể, đây là Địa cấp võ học tương đối đặc thù, không nói ý cảnh, chỉ tăng phúc thực lực võ giả.