1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
  4. Tập 53 [Chương 259 đến 262]

Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast

Tập 53 [Chương 259 đến 262]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 259: Băng Liệt quyền gặp Thiên Toái Vân (2)

Băng Thạch cổn cổn!

Tuy rằng nhận định chân thân của Diệp Trần, nhưng Băng Linh không dám sơ sẩy, thân thể đứng vững, song quyền hàn khí đại thịnh, thi triển ra chiêu công kích phạm vi lớn nhất trong băng liệt quyền.

Rầm rầm rầm, oanh…

Dường như tiếng loạn thạch bay tung tóe, mấy chục thước phía trước mặt mỗi thốn không gian đều bị Băng Linh đả kích, không có bất cứ góc chết nào.

– Đoán không sai, thế nhưng ngươi quá cẩn thận rồi!

Băng Linh đoán không sai, cầm vũ khí chính là chân thân Diệp Trần, đáng tiếc Diệp Trần không phải muốn lẫn lộn thị giác của đối phương mà hắn chỉ muốn đối phương kiêng kỵ tàn ảnh mà đem công kích phân tán ra, như hắn dự đoán, Băng Linh đúng là làm như vậy, tuy rằng công kích trọng điểm chân thân nhưng khi công kích đã phân tán, uy lực đã không còn uy hiếp Diệp Trần nữa, lộ ra chút sơ hở để Diệp Trần công vào. Đương nhiên nếu Băng Linh lựa chọn công kích một mình chân thân Diệp Trần thì Diệp Trần sẽ chịu một chút tổn thất, nhưng chiến đấu mới bắt đầu mà thôi.

– Vù!

Tinh Ngân kiếm dựng thẳng sau đó chém ra, gần như một đạo kiếm khí quét thẳng một đường mở hư ảnh quyền đầu ra, sau một khắc, chân khí hộ thể của Băng Linh xuất hiện lỗ thủng lớn, suýt chút nữa một kiếm phá vỡ phòng ngự của đối phương, mà lực đạo ẩn chứa trong kiếm khí khiến nàng máu huyết sôi trào, dưới chân lùi liên tiếp.

– Không hay!

Kỳ thực khi vừa ra chiêu, Băng Linh đã hối hận rồi, lực công kích của Diệp Trần ai cũng biết, đối đầu với hắn mà phân tán công kích tuyệt đối là gió thoảng qua tai, chân khí hộ thể băng sương thiếu chút nữa bị phá, Băng Linh hít sâu một hơi, tu bổ lại phòng ngự, chợt một cước đạp võ đài, thân hình nhảy lên, một quyền lăng không hạ xuống.

Động tác liên tiếp nhanh như điện khiến người xem có cảm giác như Diệp Trần vừa công kích một kiếm, Băng Linh trong nháy mắt đã phản kích.

– Băng Liệt!

Chiêu này khi quyết đấu với Thạch Thanh thì đã vận dụng qua, chính là một trong những sát chiêu trong Băng Liệt quyền.

Võ đài đóng băng, thân ảnh Diệp Trần biến mất, lần thứ hai xuất hiện đã ở bên phía Băng Linh, một kiếm như chớp bổ tới.

Răng rắc!

Lần này hộ thể chân khí của Băng Linh tan vỡ càng nghiêm trọng, vết nứt trải rộng dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, mà nơi kiếm khí chém vào, để lại một vệt kiếm sâu, khắp trơi tung bay băng tiết như núi lửa phun trào khiến người ta kinh tâm động phách.

Với bên ngoài mà nói, Băng Linh phản ứng rất nhanh, trong hoàn cảnh xấu có thể cấp tốc phản kích, nhưng đối với Diệp Trần mà nói, mất đi tiên cơ chính là mất đi tiên cơ tuyệt đối không giống thế cân bằng, vì vậy ngay trước khi Băng Linh phát quyền, Diệp Trần đã rời khỏi vị trí cũ, lưu lại chính là một đạo tàn ảnh chân khí để mê hoặc phán đoán của Băng Linh mà thôi.

Thật thật giả giả, lấy giả làm thật, khó ai có thể phán định rõ ràng nhanh chóng, huống hồ trong cao thủ quyết đấu, chỉ cần sai lầm nhỏ có thể sinh ra thất bại, lúc trước Băng Linh đã bị chân khí tàn ảnh mê hoặc, trúng kế Diệp Trần, hiện tại lại bị tàn ảnh chân khí mê hoặc, lòng nàng đã loạn.

– Ta kháo, quá biến thái rồi, vừa lên đài đã vững vàng áp chế Băng Linh bài danh thứ bảy trên Tiềm Long Bảng rồi.

– Diệp Trần quả nhiên là Diệp Trần, không chỉ có thực lực cao mà mưu kế cũng sâu, đừng nói Băng Linh, ngay cả chúng ta cũng bị mê hoặc, ta đang tự hỏi nếu bản thân trong trường hợp đó liệu có tỉnh táo được hay không?

– Không sai, tốc độ giao thủ của hai bên quá nhanh, làm gì có thời gian tự hỏi, trong khoảng thời gian ngắn như vậy Diệp Trần có thể nghĩ ra mưu kế đùa giỡn Băng Linh, thực sự đáng sợ.

– Tư duy của thiên tài chúng ta khó có thể lý giải, Cao Phong hay Lâm Kỳ lúc trước không phải đã nói cho chúng ta biết sao, chiến đấu không chỉ dùng thực lực là có thể giải quyết vấn đề, còn cần động não nữa.

Cao thủ trẻ tuổi không ai tầm thường, từ trong giao thủ bọn họ có thể học được rất nhiều thứ.

Không chỉ có võ giả Bão Nguyên Cảnh sợ hãi than, mà ngay cả những tồn tại đứng đầu Bão Nguyên cảnh cũng cảm khái, tự thán không thôi.

Mắt thấy kiếm thứ hai của Diệp Trần lại đánh tới, con mắt Băng Linh biến thành màu trắng như tuyết, sâu trong con ngươi như ẩn chứa một đoàn bão tuyết kinh khủng.

– Băng Linh Bạo Diệt Quyết!

Âm thanh nghiền nát khối băng vang lên, hầu như trong nháy mắt bên ngoài cơ thể Băng Linh hình thành một đoàn băng sương chân khí như một nửa quả khúc côn cầu, hướng phía Diệp Trần lao tới, kích phát ra một vòng quang hoàn lạnh lẽo.

Tuyệt chiêu đáy hòm của Băng Linh rút cuộc lộ ra rồi.

Dưới đài thấy một màn này Thạch Thanh cười khổ, chiến đấu với Băng Linh hắn đã dốc toàn lực, không chút giữ lại, không ngờ Băng Linh còn ẩn chứa tuyệt chiêu còn đáng sợ hơn, chiêu này vừa ra, hắn không có may mắn tránh khỏi, chỉ cần quang hoàn hàn khí kia cũng đủ đóng băng chân khí hộ thể của hắn.

Lúc này, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn lên võ đài, bọn họ rất muốn biết Diệp Trần phá giải tuyệt chiêu của Băng Linh thế nào.

Diệp Trần không vận dụng hóa ảnh phân thân, hắn biết dựa vào hóa ảnh phân thân không thể né tránh phạm vi bạo tạc của nửa quả khúc côn cầu kia, toàn lực phòng thủ càng không thể vì, không phải phong cách của hắn, hơn nữa phòng ngự cũng không đủ để chống lại một chiêu này.

Như vậy lấy công phá công a!

Lúc trước Diệp Trần đều là một tay thi triển Thiên Toái Vân, nay chuyển thành hai tay cầm Tinh Ngân Kiếm, không khí uốn khúc, hồ quang quanh quẩn, trên đỉnh đầu Diệp Trần một bộ phận không gian như giông tố kéo tới, điện quang dày đặc lóe lên.

Ngoại trừ ảnh hưởng của kiếm ý, đây mới là Thiên Toái Vân thực sự.

Phốc!

Một kiếm đánh ra, trong hư không xuất hiện một vết kiếm dài màu đen, vẽ ra một khoảng chân không, không bị bất cứ ngoại lực nào ảnh hưởng.

Bụp bụp….

Vô số hồ quang lan tràn trên võ đài, mà trung ương hồ quang, một vật thể hình kiếm đang phát sáng trong nháy mắt chém về phía trung tâm nửa quả khúc côn cầu.

Ầm ầm!

Tiếng khúc côn cầu bùng nổ đã lớn rồi, thế nhưng một kiếm của Diệp Trần bổ xuống sinh ra bạo tạc càng lớn hơn, trong khắc này, quang mạc bốn phía đều bành trướng lên một vòng, sau đó chợt co rụt lại.

Băng Linh liên tục lùi về sau, khóe miệng tràn ra một tia máu, lần đầu tiên bùng nổ cắt đứng sự khống chế của nàng với chiêu thức, lần thứ hai bùng nổ khiến chiêu thức phản thệ lại thân thể nàng, cũng may hai cỗ bạo liệt bùng nổ trung hòa nhau, nếu không nàng không chỉ bị thương nhẹ như vậy.

Ngược lại Diệp Trần lùi lại hơn mười bước, sắc mặt như thường.

– Băng tuyết tới đây!

Bị vết thương nhẹ không ảnh hưởng lớn tới Băng Linh, nàng cũng không nghĩ sẽ chịu thua, một chiêu tung ra, khắp trời như bùng nổ hàn băng hội tụ lên song chưởng của nàng, điên cuồng vận chuyển, điên cuồng áp súc, một lần nữa trong mắt nàng chớp động một đoàn bão tuyết trong suốt.

Vù!

Con lốc băng tuyết trong nháy mắt vọt tới Diệp Trần, trên đường kịch liệt mở rộng, trong nháy mắt biến thành một cơn bão tuyết chân chính, so với bão tuyết bình thường còn đáng sợ gấp mười, quả thực là một đoàn băng tuyết hủy diệt tất cả.

Tạo ra một cơn bão tuyết còn chưa đủ, Băng Linh liên tục tạo ra ba cơn bão tuyết nữa đều hướng tới Diệp Trần bố trí thế trận không để cho Diệp Trần con đường thoát nào.

Làm xong hết thảy, Băng Linh nhẹ nhàng hạ xuống đài, cánh tay phải rũ xuống, băng hệ chân khí toàn thân quán trú lên quyền phải.

Nàng không ngờ vẫn còn tuyệt chiêu đáy hòm!

Hầu như tất cả mọi người đều trừng mắt há mồm, trận đấu với lúc này thắng lợi đã định cho Diệp Trần, tất cả mọi người không nghĩ Băng Linh có thể xoay chuyển, nhưng sự thực không phải như tưởng tượng, Băng Linh là tiểu đầu sỏ bài danh thứ bảy Tiềm Long Bảng không thể dùng suy nghĩ bình thường để suy đoán.

Đoàn băng sương nhàn nhạt hội tụ trên tú quyền dần áp súc thành một đoàn trắng đục, dường như là thủy tinh chế thành, không giống như băng tuyết nữa.

Băng Tuyệt tông chủ mỉm cười nhìn về phía võ đài sự cường hãn của Diệp Trần khiến nàng không ngừng nhíu mày, may mà Băng Linh chưa từng khiến nàng thất vọng, một chiêu này cũng đã luyện thành, như vậy chuyện đánh bại Diệp Trần không phải không thể.

– Bang bang bang!

Bốn kiếm Diệp Trần phá bốn cơn bão tuyết.

Giữa bầu trời bão tuyết, thân thể Băng Linh nhanh chóng cong lại, tốc độ tăng lên cực hạn, tay trái áp lên cổ tay phải, ánh mắt chăm chú tìm tung tích Diệp Trần.

– Ồ

Diệp Trần chú ý tới quyền phải của Băng Linh được bảo phủ một tầng thủy tinh, nhìn không thấy da thịt có lẽ đây là tuyệt chiêu ăn thua của nàng.

Tốc độ Băng Linh quá nhanh, hắn mới mở cơn bão ra, đối phương đã ngưng tụ song chiêu thức, đương nhiên cũng bởi vì nguyên nhân có bão tuyết cản đường mà thôi, chưa ai kịp nghĩ gì Diệp Trần đã thôi động kiếm ý, một kiếm này không phải Thiên Toái Vân mà là Cô Phong Tuyệt Sát.

Năm thành kiếm ý thôi động Thiên Toái Vân chưa chắc có thể ngăn cản một quyền của đối phương, hắn cũng không nghĩ thôi động kiếm ý sáu thành, mà dùng cô phong tuyệt sát ý cảnh lấy xảo phá lực, tiền đề là kiếm của hắn phải nhanh, nếu không sẽ mất đi tia cơ hội duy nhất.

– Băng Tinh quyền!

Băng Linh lần này thi triển ra tuyệt chiêu không phải chiêu gì khác mà chính là Băng Liệt quyền đệ tam thức, cũng chính là thức có thể miễn cưỡng biến Băng Liệt quyền thành đỉnh giai quyền pháp, muốn tu luyện thành rất khó, chỉ dễ hơn so với địa cấp đỉnh giai võ công mà thôi, thế nhưng trong giới cao thủ trẻ tuổi, tu luyện thành công đỉnh giai võ thuật có mấy người, lại có mấy người có thể đề thăng lên ngoài mười tầng càng không nói đến tầng mười lăm, từ đó có thể thấy độ khó luyện của Băng Liệt quyền.

Một quyền xuất ra không khí tan rã, hoàn toàn không cảm nhận được quyền thế, quyền ý và tất cả đều dung nhập vào quyền đầu, một khi chân chính bùng nổ thì chỉ có đối thủ mới có thể lý giải sự đáng sợ của một quyền này.

Mọi người ở đây đang vì Diệp Trần mà tiếc hận thì tay phải Băng Linh đã rũ xuống, băng tinh trên tay bị nghiền nát rơi trên mặt đất.

Mơ hồ có thể thấy chỗ các đốt ngón tay của Băng Linh hơi phiếm hồng, vẫn chưa tổn thương đến đầu khớp xương nhưng còn chưa xuất quyền đã bị đối thủ đánh cho thất bại, đây là xảy ra chuyện gì? Tuyệt đại bộ phận người ở đây không giải thích được, đều nhíu mày.

– Thế nào có khả năng, không thấy kiếm quang?

Đại đệ tử Vô Tình tông Lý Đạo Hiên biến sắc, hắn là một số ít người biết Diệp Trần xuất kiếm, nhưng vẫn chưa thấy rõ, thuần túy chỉ là trực giác, một loại trực giác của một kiếm khách.

– Ngươi làm thế nào?

Băng Linh sắc mặt tái nhợt, Băng Tinh chân khí bị nghiền nát, chân khí trong cơ thể nàng không còn nửa thành, đừng nói uy hiếp Diệp Trần, cho dù một cường giả Bão Nguyên cảnh bình thường cũng có thể đánh bại nàng, vì thế nàng hiện tại đã thua, chỉ muốn biết Diệp Trần làm sao làm được thôi.

Tinh Ngân kiếm vào vỏ, Diệp Trần nói:

– Tuyệt chiêu của ngươi không hoàn mỹ, không hơn.

Hắn nói chính là thật lòng, tuyệt chiêu của Băng Linh nhìn như cường đại thế không thể đỡ nhưng cũng không tính là hoàn mỹ, trong đó còn nhiều kẽ hở, có thể đối với người khác mà nói, những kẽ hở này căn bản không tính là kẽ hở, bởi vì tốc độ nhanh như vậy né tránh còn khó nói gì đến xuất kiếm phản kích, đó không phải muốn chết sao? Mà Diệp Trần lại khác, linh hồn lực của hắn cường đại, nhận biết nhạy cảm dị thường, không chỉ liếc mắt nhìn thấy nhược điểm một chiêu của Băng Linh mà còn dùng tốc độ kiếm nhanh chém trúng nhược điểm kia, một chiêu định thắng thua.

Chương 260: Không phải vì nhược điểm của Băng Tinh quyền

– Không hoàn mỹ?

Băng Linh có chút ngầm trâm.

Diệp Trần không định giấu đối phương, nói: “Thi triển Băng Tinh Quyền, tay phải của ngươi rõ ràng có mấy đường vận chuyển chân khí, vốn có thể ẩn giấu toàn bộ chúng đi, sau đó ở bên ngoài bố trí một vòng phòng ngự băng tinh bên ngoài, như vậy sẽ không tồn tại bất cứ nhược điểm hay khe hở nào, chỉ là có thể thấy ngươi lĩnh ngộ chiêu này chưa lâu, chưa luyện tới thành thục, đường vận chuyển chân khí tương đối rõ, phòng ngự lại kém, ta chỉ cần cắt đứt một đường vận chuyển chân khí quan trọng trong đó như vậy Băng Tinh quyền tự nhiên sụp đổ thôi.

Nghe Diệp Trần nói, Băng Linh hít một ngụm khí lạnh, không phải chấn động vì nhược điểm của Băng Tinh Quyền, mà chấn động vì thủ đoạn của đối phương, Băng Tinh Quyền là một trong ba đại tuyệt chiêu của Băng Liệt quyền, tốc độ quyền cực nhanh, dù có nhược điểm người bình thường cũng không cách nào lợi dụng, Diệp Trần trong thời gian ngắn không chỉ nhìn thấu nhược điểm của Băng Tinh Quyền hơn nữa còn ra kiếm chặt đứt một đường vận chuyển chân khí bên trong, đây là kiếm cần tốc độ nhanh cỡ nào, lực khống chế cường đại cỡ nào chứ, bại bởi hắn không có oan.

Nhìn Diệp Trần thật sâu, Băng Linh lắc đầu nói:

– Không, ta không phải thua ở nhược điểm của Băng Tinh quyền, mà thua bởi tay ngươi.

Băng Tinh Quyền có nhược điểm gì đương nhiên là nàng biết, trên thực tế võ học nào đại thành đều có nhược điểm, đây là chuyện bình thường ở Chân Linh đại lục, nàng biết nhưng không nghĩ sẽ bổ sung, bởi vì trước khi gặp Diệp Trần, không ai có thể nhìn thấu nhược điểm của Băng Tinh Quyền sau đó lợi dụng để đánh bại nàng, cho nên nàng không cần lo lắng, ai ngờ ở bỉ tái tiềm long bảng lại gặp tiểu quái vật Diệp Trần này, xem thấu nhược điểm chiêu thức, tốc độ ra kiếm nhất lưu, lực không chế nhất lưu, hầu như là một kiếm khách hoàn mỹ.

Diệp Trần không nói, đối phương nói không sai, nhược điểm kia nhìn thấu cũng không quan trọng lắm, quan trọng là có thể lợi dụng để phá chiêu hay không, xem thấu nhược điểm thôi có lợi ích gì, về phần tại sao lại phải cắt đứt vận chuyển chân khí mà không trực tiếp đánh lên thân thể đối phương, bởi vì lúc đó đối phương không sức phòng ngự, như vậy Diệp Trần hoàn toàn có khả năng giết chết Băng Linh, nhưng Băng Tinh Quyền của Băng Linh cũng có thể đanh lên người hắn, không chết cũng tàn phế, huống hồ hiện tại cuộc so tài này không phải sinh tử chiến, mỗi lần không cần người chết ta sống, đơn giản là bắt đối phương đầu hàng mà thôi.

Xuống đài trước, Băng Linh quay đầu nói:

– Đa tạ ngươi hạ thủ lưu tình!

Chặt đứt đường vận chuyển chân khí trên cánh tay phải với chặt đứt cánh tay phải không khác gì nhau, đối phương đã lựa chọn cách thức ít tổn thương tới nàng nhất, một kiếm kia nói thực nàng không chịu bất cứ thương tổn nào.

Diệp Trần sờ mũi, nói:

– Không cần cảm ơn, chặt đứt đường vận chuyển chân khí đã là cực hạn của ta rồi.

– Phải không?

Khóe miệng Băng Linh nhếch lên, đến bây giờ đối phương còn đang ẩn giấu thực lực, cho rằng nàng không biết sao?

Haiz!

Thở dài một hơi, Diệp Trần có chút ngoài ý muốn với thực lực Băng Linh, ngay cả khoái kiếm của hắn cũng bức phải sử dụng, như vậy hắn lại mất đi một con bài chưa lật.

Cũng được, bại lộ thì bại lộ, người có thể tránh thoát một kiếm cũng không có, đều như mấy người trước mà thôi.

Đối với khoái kiếm được suy diễn từ Cô Phong Tuyệt Sát, Diệp Trần tương đối tự tin, cho tới bây giờ, Cô Phong Tuyệt Sát không đơn thuần ẩn chứa ý nghĩa Cô Phong Tuyệt Sát nữa mà bên trong còn ẩn chứa không ít thứ, như ý cảnh viên mãn Cô Phong Tuyệt Sát, ý cảnh khoái kiếm, còn có tinh túy mạn kiếm còn đang lĩnh ngộ, hơn nữa đoạn thời gian này có chút lĩnh ngộ, có thể dùng chiêu này suy diễn sử dụng muôn hình muôn vẻ, không cần thiết lúc nào cũng phải lôi kiếm ý ra dùng.

Tỷ như ý cảnh khoái kiếm, hắn đã tu luyện tới trình độ không nhìn thấy kiếm quang, đơn độc sử dụng cũng trở thành một kiếm tuyệt sát.

Nếu có thể lĩnh ngộ cảnh giới mạn kiếm, khi đó không chỉ sức chiến đấu tăng mạnh, dưới kích thích của ý cảnh mạn kiếm, khoái kiếm ý cảnh có thể tiến vào trình độ càng cao hơn.

Vì sao Cô Phong Tuyệt Sát có thể suy diễn ra, tiềm lực ngày càng lớn, trước đây Diệp Trần khó hiểu, sau lại nhận thấy bởi vì vấn đề kiếm ý.

Cô Phong Tuyệt Sát là dung hợp của Cô Phong Thập Tam Kiếm, mà ý cảnh khởi nguyên của Cô Phong Thập Tam Kiếm là thiên ti vạn lũ, theo kiếm ý đề thăng, Cô Phong Tuyệt Sát kiếm chiêu và ý cảnh đạt tới viên mãn, không thể đề thăng cảnh giới tiếp, không thể nâng cao cảnh giới không có nghĩa là uy lực không được nâng cao, bởi vì có đôi khi, rất nhiều thứ không chỉ tồn tại một mặt, mà nhiều mặt, nói một cách khác, một người tiềm lực tới cực hạn muốn đề thăng khó có khả năng, lúc này, ngươi cho hắn một kiện vũ khí uy lực lớn lẽ nào thực lực của hắn vẫn như cũ? Rất hiển nhiên, không phải như thế, có được vũ khí mạnh mẽ uy lực một chiêu của hắn có thể tiếp tục tăng trưởng, cái đó cùng một đạo lý với việc suy diễn từ Cô Phong Tuyệt Sát ra ý cảnh mới, Cô Phong Tuyệt Sát là chủ thể, khoái kiếm ý cảnh và mạn kiếm ý cảnh tạm thời phụ thuộc vào nó, là một thể, nhưng khi ý cảnh khoái kiếm và mạn kiếm đề thăng, uy lực Cô Phong Tuyệt Sát tự nhiên cũng đề thăng theo, càng ngày càng hoàn thiện.

Một ngày kia, khoái kiếm ý cảnh và mạn kiếm ý cảnh viên mãn, có thể thoát ly khỏi ý cảnh Cô Phong Tuyệt Sát, tự thành một thể, cũng có thể tổ hợp hình thành tuyệt chiêu mạnh hơn nữa.

So với ý cảnh Thiên Phong Tuyệt Sát, ý cảnh Thiên Toái Vân thuần túy hơn nhiều, cho tới bây giờ chỉ có vân ý cảnh và lôi ý cảnh, hơn nữa vân và lôi có liên quan lớn, không tính là ai dựa vào ai, không thứ gì suy diễn ra thứ gì, chỉ là tham khảo cho nhau mà thôi.

Cẩn thận xem xét thì, Diệp Trần hoặc một vài kiếm khách có kiếm ý viên mãn có vài phán hiện, kiếm ý cuẩ chiến vương năm trăm năm không tiêu tan, rất hiển nhiên kiếm ý đơn thuần không thể đạt được, trong đó tất nhiên cùng có ẩn chứa thêm nhiều thứ, chỉ là tạm thời Diệp Trần chưa đủ cảnh giới để nhận ra mà thôi.

Rất nhiều ý nghĩ xẹt qua trong đầu, nhưng chỉ là thời gian vài lần chớp mắt, lúc này Diệp Trần đi xuống đài, thu hồi Tinh Ngân Kiếm, Diệp Trần nhìn về phía tài phán.

– Diệp Trần thắng!

Tài phán tổ ba lấy lại tinh thần, vội tuyên bố kết quả trận đấu.

– Các ngươi có ai biết chuyện gì xảy ra, nói cho ta một chút?

Trên khán đài, tiếng nghị luận nổi lên khắp nơi.

– Ta sao mà biết được, còn đang định hỏi ngươi đó!

– Chẳng lẽ Băng Linh không nắm giữ hoàn toàn chiêu thức, thi triển thất bại nên chịu thua?

Chương 261: Phòng ngự cực mạnh

– Không có khả năng, ngươi có nghe Băng Linh nói, Diệp Trần đã hạ thủ lưu tình sao, vấn đề hiện tại là Diệp Trần đã xuất thu thế nào, hạ thủ lưu tình thế nào, nhìn không thấy một chút dấu tích nào.

– Băng Linh đã rất cường đại rồi, sát chiêu liên tục thi triển, đáng tiếc nàng gặp phải Diệp Trần, cho tới bây giờ hắn chưa từng bại.

– Ừm, không nói vừa rồi xảy ra chuyện gì, chỉ cần hắn có thể đánh bại Băng Linh ẩn giấu thâm hậu, liền đủ chứng minh hắn cường đại rồi, thân phận tiểu cự đầu không ai có thể hoài nghi.

– Ai, chúng ta cũng là võ giả Bão Nguyên cảnh, không ngờ kém xa nhau như vậy, thực sự có cho người ta sống không chứ?

– Có gì mà than, kiếm khách chiến đấu xưa nay đều vậy, trong chiến đấu tranh giành bài danh, Diệp Trần tất nhiên sẽ đánh một trận với Lý Đạo Hiên, trận chiến này phỏng chừng rất đáng xem, hai người đều là đỉnh cao trong võ giả đồng cấp, toàn lực chiến đấu chỉ sợ khiến kẻ yếu tim hôn mê.

Càng không nhìn thấu Diệp Trần xuất thủ thế nào, mọi người còn hứng thú với Diệp Trần, con người là loài động vật có lòng hiếu kỳ lớn nhất, giốn như một cường giả thần bí dễ bị người ta ghi nhớ, hay các thiếu nữ trẻ tuổi dễ bị hấp dẫn bởi các nam tử bí ẩn vậy.

Lý Đạo Hiên hít sâu một hơi, ổn định lại tâm thần, khoái kiếm của Diệp Trần khiến hắn hơi thất thần, đối với một kiếm khách mà nói, đây là vấn đề nghiêm trọng, kiếm khách lúc nào cũng phải bảo trì lãnh tĩnh tuyệt đối, dù trời long đất lở cũng không được nhíu mày.

– Diệp Trần, ngươi và ta đánh một trận, nhớ xuất ra toàn bộ thực lực nha! Chỉ có khoái kiếm không thể đánh bại ta.

Lần này, Lý Đạo Hiên không chút che giấu kiếm ý, lan tỏa ra xung quanh.

Trên khán đài, cảm nhận được kiếm ý của Lý Đạo Hiên, vùng lông mày đang nhíu lại của Vô Tình tông chủ dãn ra, chợt nhìn về phía Diệp Trần dưới đài, kiếm khách trẻ tuổi khiến hắn có chút ngoài ý muốn kia.

Thân là đại năng Linh Hải cảnh, tông chủ Vô Tình tông thấy qua không ít kiếm khách lợi hại, có thể ở Bão Nguyên cảnh giới lĩnh ngộ một hai chủng kiếm ý lợi hại đã là hiếm thấy, mà Diệp Trần từ đầu tới giờ đã thi triển qua bốn loại kiếm ý, vân ý cảnh, lôi ý cảnh, ý cảnh khiến người ta sinh ra ảo giác, hiện tại là khoái kiếm ý cảnh, tổng cộng bốn loại.

Trong bốn loại, vân và lôi tương đối bình thường, Diệp Trần cố nhiên có thể đề thăng uy lực chúng tới trình độ rất cao, nhưng thủy chung không vượt qua được cực hạn, làm cho chúng sản sinh ra ý cảnh ảo giác đặc biệt hiếm thấy kia, hắn có thể khẳng định, chưa từng thấy kiếm khách nào có kiếm ý cảnh đáng sợ như vậy, hẳn là Diệp Trần tự tu hành ra, từ điểm này mà nói đã hơn Lý Đạo Hiên một bậc, về phần ý cảnh khoái kiếm sau cùng, càng khiến hắn chấn kinh rồi.

Mọi người đều biết, càng đơn giản lại là thứ khó có thể nghiên cứu nhất, như là hai chủng ý cảnh khoái, mạn, thông thường một môn bí quyết khoái kiếm rất khó sinh ra ý cảnh khoái kiếm, bởi vì đại đa số khoái kiếm không thuộc về kiếm quyết cao thâm nào, có thể đạt được địa cấp đê giai đã rất ít, sao có thể ẩn chứa huyền ảo gì, tối đa là thông qua vận dụng chân khí thay đổi tư thế xuất kiếm để gia tốc mà thôi. Mà Diệp Trần lại khác, hắn lĩnh ngộ chính là ý cảnh khoái kiếm, siêu thoát khỏi phạm trù khoái kiếm thông thường, không phải vận dụng chân khí và tư thế xuất kiếm để gia tốc mà dùng phương thức huyền ảo tăng tốc độ kiếm tới vô cùng, đạt tới cực hạn của một người.

Điểm này thập phần hiếm có!

– Vô Tình kiếm thuộc về kiếm quyết địa cấp đỉnh giai, sinh ra ý cảnh vô tình vô cùng đáng sợ, lại phối hợp với vô tình kiếm ý, uy lực càng tăng, đây là ưu thế của Lý Đạo Hiên, mong rằng hắn có thể phát huy cực hạn ưu thế này.

Vô Tình tông chủ vẫn như trước cho rằng phần thắng của Lý Đạo Hiên rất lớn, nhưng không hi vọng Lý Đạo Hiên sơ sẩy, phải ứng phó toàn lực.

Phương hướng Lưu Vân tông, La Hành Liệt há to miệng không biết nên nói cái gì, nghiêng đầu, hắn thấy đám người đại trưởng lão cũng đang là biểu tình khó tin.

Đại trưởng lão lấy lại tinh thần đầu tiên, cười khổ nói:

– Tông chủ, chúng ta quả nhiên không nhìn thấu Diệp Trần.

Hắn không nói đánh giá Diệp Trần, là bởi vì thực lực Diệp Trần đã vượt quá xa họ, hơn nữa thấy Diệp Trần liên tục sáng tạo kỳ tích, lúc này lại đánh giá thấp với hắn, rõ ràng là không thích hợp, một hai lần đánh giá thấp còn có thể chấp nhận, đến lần thứ ba còn tiếp tục đánh giá thấp là tự tin mù quáng.

La Hành Liệt gật mạnh đầu:

– Ta tuy rằng là tông chủ Lưu Vân tông, đạt được tu vi Bão Nguyên hậu kỳ đỉnh đã lâu, nhưng nếu đối đầu với hắn tuyệt đối sẽ không chịu nổi một chiêu.

Hắn tự đánh giá mình, nếu tham gia Tiềm Long Bảng, cũng chỉ là tồn tại thượng đẳng, nhưng khó có thể so với đám tuyệt đỉnh thiên tài.

Tứ trưởng lão cảm khái nói:

– Thiên Phong quốc ngoại trừ cường giả Tinh Cực, Diệp Trần là đệ nhất, nếu như hắn muốn, hoàn toàn có thể sáng lập ra một cái tiểu tông môn, quản lý thỏa đáng, không ai chèn ép, chỉ cần mười năm có thể phát triển thành cửu phẩm tông môn.

– Ừm, với lực hiệu triệu của Diệp Trần, không lo không có người ủng hộ, nhưng mà các ngươi đã gặp qua tuyệt đỉnh thiên tài nào sáng lập tông môn chưa? Cho bọn họ vị trí tông chủ của bát phẩm tông môn, bọn họ cũng không thèm để ý, cũng chỉ có tông chủ lục phẩm tông môn mới hấp dẫn bọn họ, đương nhiên, không phải ai cũng có khát vọng nắm giữ quyền thế.

Đại trưởng lão cười, Diệp Trần cường đại tuy rằng khiến hắn khiếp sợ vạn phần, nhưng dù sao, Diệp Trần càng mạnh càng tốt, hắn vẫn là đệ tử Lưu Vân tông, ngày sau có thoát ly Lưu Vân Tông vẫn là bằng hữu của Lưu Vân tông, dù công hay tư đều là chuyện tốt cả.

La Hành Liệt tâm tình vui sướng nói:

– So t ài Tiềm Long Bảng ba năm mới có một lần, hiện tại Diệp Trần và Từ Tĩnh đều đạt thành tích khiến kẻ khác khiếp sợ, không cần lo lắng nữa rồi, tiếp sau chúng ta chỉ cần thưởng thức thành tựu của bọn chúng lớn đến đâu mà thôi.

Ngoại trừ tông môn Diệp Trần thảo luận về hắn, các tông môn khác nói chuyện cũng lấy hắn làm tiêu điểm, có thiện ý, có hiếu kỳ, cũng có ác ý.

Phương hướng Tử Dương Tông.

Tử Dương Tông chủ Đồ Trọng Sơn diện mục âm trầm, chuyện môn hạ đệ tử kiệt xuất của hắn khiến hắn vạn phần căm tức, mà đầu sỏ gây nên chuyện này không nghi ngờ chính là Diệp Trần, không có Diệp Trần, đại đệ tử và nhị đệ tử của hắn không chết tại Thiên Mộng cổ địa, nếu như bọn họ không chết, tất nhiên cũng bước vào cảnh giới Bão Nguyên Cảnh, mặc kệ là ảnh hưởng trực tiếp hay gián tiếp, môn hạ đệ tử của hắn như rắn mất đầu, mất đi tư thái sôi nổi cạnh tranh trước kia, cứ thế mãi Tử Dương Tông sẽ tụt dốc, bị Lưu Vân Tông đè ép triệt để.

– Tông chủ, tiểu tử này đã không phải Bão Nguyên cảnh bình thường có thể chiến thắng, cho dù phái ra hơn mười một Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ cũng tuyệt đối không đánh lại, thậm chí bị hắn phản sát. Lẽ nào cứ như vậy nhìn hắn từng bước cường đại, trở thành cường giả Tinh Cực Cảnh?

Một gã trưởng lão hạch tâm của Tử Dương Tông truyền âm nói.

Đồ Trọng Sơn hừ lạnh một tiếng:

– Nhìn hắn cường đại, nằm mơ đi, lần trước Liệt Sát mấy đường chủ còn chưa làm thịt hắn, là bản nhân tính sai, không ngờ lão già Nhàn Vân Tử kia nhờ Thiên Lôi Tán Nhân hộ tống hắn trong địa phận Thiên Phong quốc, thế nhưng lần này hắn phải chết.

Tử Dương Tông đại trưởng lão nhíu mày, dùng chân khí truyền âm nói:

– Lẽ nào muốn để Thái thượng trưởng lão xuất mã, thái thượng trưởng lão tuy rằng có thể đánh chết Diệp Trần, nhưng cần phải bàn bạc kỹ hơn, tránh cho việc lộ ra, lão già Nhàn Tử Vân kia đang nhìn chằm chằm Thái Thượng trưởng lão a? Huống hồ tông chủ Nam La Tông rõ ràng rất xem trọng Diệp Trần, để nàng biết nói không chừng muốn mượn cơ hội này diệt trừ Tử Dương Tông ta.

Đồ Trọng Sơn lắc đầu:

– Không, thái thượng trưởng lão không thể ra tay, nhưng không có nghĩa là chúng ta không làm gì được hắn, cường giả Tinh Cực ở Nam Trác vực nhiều lắm.

Nghe vậy vài tên trưởng lão hạch tâm bừng tỉnh đại ngộ, chuyện này thái thượng trưởng lão không thể ra tay, nhưng nếu trả giá lớn, mời một gã Tinh Cực Cảnh tán tu ra tay không phải không có khả năng, đến lúc đó giết chết Diệp Trần, ai cũng không biết là ai giết.

– Cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ khó mời, nhưng mà Tinh Cực Cảnh sơ kỳ hẳn là không thành vấn đề, hừ hừ.

Đồ Trọng Sơn cười lạnh một tiếng, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Cốc chủ Phỉ Thúy cốc Trang Khánh Hiền lúc này cũng không yên, tốc độ tiến bộ của Diệp Trần thực làm cho người ta không thể lý giải, ở khánh yến của Trang Phỉ, đối phương chỉ là tu vi Ngưng Chân hậu kỳ, khi kết thúc Thiên Mộng cổ địa thì đối phương mới là Bão Nguyên sơ kỳ, lúc này mới hơn một năm không gặp, trực tiếp tử Bão Nguyên sơ kỳ tăng lên cảnh giới hậu kỳ, thành tựu như vậy đã không nói, hết lần này tới lần khác, sức chiến đấu của đối phương còn kinh khủng hơn bão nguyên hậu kỳ bình thường rất nhiều, đừng nói Thiên Phong quốc cho dù toàn bộ Nam Trác Vực, trong cường giả Bão Nguyên cảnh cũng không có mấy người thắng được hắn, nói cách khác, lúc này Diệp Trần đã sinh ra uy hiếp với Phỉ Thúy cốc, uy hiếp tới địa vị bá chủ của Phỉ Thúy cốc.

Nếu như sau này, Diệp Trần trở thành cường giả Tinh Cực Cảnh, Phỉ Thúy cốc khó có thể ngăn chặn Lưu Vân tông, bởi vì cộng thêm Diệp Trần nữa thì Lưu Vân Tông có hai cường giả Tinh Cực Cảnh, hơn nữa khi đó Diệp Trần không phải cường giả Tinh Cực Cảnh bình thường, về phần Phỉ Thúy cốc, có ba Cường giả Tinh Cực Cảnh, so ra kém với thất phẩm tông môn cao đẳng và đứng đầu khác.

– Ta trước tiên cứ mặc kệ chờ xem đã, chờ Tử Dương Tông làm khó dễ Diệp Trần, bọn họ sẽ không thể không có động tác gì a.

Trang Khánh Hiền đa mưu túc trí tạm thời dự định không ra tay, trước tiên không nói đến hậu quả của việc này, hắn cũng không nghĩ may áo cho Tử Dương Tông, chờ đối phương thất bại rồi lại bàn bạc kỹ hơn cũng không muộn, huống hồ hắn không nghĩ là Tử Dương Tông lần này thất thủ, vì sau nhiều lần thất bại Tử Dương Tông lần này chắc chắn sẽ có động tác lớn.

Đánh giá Diệp Trần, Trang Khánh Hiền thật lâu vẫn không thể bình tĩnh, vì sao hắn không phải đệ tử Phỉ Thúy cốc chứ, nếu như vậy thì thật là tốt, quá đáng tiếc.

Trang Khánh Hiền đáng tiếc rằng Diệp Trần không phải đệ tử của Phỉ Thúy cốc, lại đáng tiếc một tuyệt đỉnh thiên tài sắp ngã xuống, không thể nghi ngờ là phí phạm thiên vật.

Diệp Trần không biết tâm tư của Tử Dương Tông và Phỉ Thúy Cốc, dù biết cũng không quá mức lưu ý, tối đa là cẩn thận hơn thôi, người tài luôn bị ghét, chuyện này cũng thường thôi.

– Mạc Ngôn, hắn xem thấu được nhược điểm vậy thực lực cũng không dưới ngươi.

Lâm Vẫn vẫn khó chịu về thực lực cường đại của Diệp Trần, cho tới bây giờ đối phương đã có thực lực tranh đoạt vị trí top năm, phải coi trọng nhưng hiện tại gây xích mích giữa hắn và Mạc Ngôn là chuyện phải làm, trong cường giả trẻ tuổi,người thích Mộ Dung Khuynh Thành rất nhiều, người không thích trên cơ bản đều không biểu hiện ra mặt, nhưng trong nội tâm không ai biết bọn họ nghĩ gì, trong lòng hắn biết Ma Nhãn Mạc Ngôn và Mộ Dung Khuynh Thành giao tình không cạn, Mạc Ngôn khẳng định sẽ chú ý, hiện tại Diệp Trần bại lộ ra thực lực có khả năng nhìn thấu nhược điểm kinh người, đã kích thích lớn nhất đối với Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn cười:

– Không cần ngươi nói, ta vẫn sẽ phải đánh với hắn một trận.

Lâm Vẫn nói:

– Nhược điểm của hắn ngươi và ta đều biết, phẩm cấp rõ ràng là thiên cấp, hộ thể chân khí cường độ không cao, chỉ cần bắn trúng hắn thắng lợi khó tránh, quan trọng là làm sao đánh trúng hắn, khinh công của hắn phẩm cấp không thấp.

Điểm mấu chốt này ai cũng biết, thiên tài lợi hại hơn cũng không thể lợi hại tất cả các mặt, bởi vì không chỉ có chất lượng chân khí cùng tổng lượng chân khí cao, nhưng không chắc là có hộ thể thân khí cường độ mạnh, trên giang hồ bình thường sẽ phát sinh tình huống như vậy, hai gã thiên phú tương đương, thực lực tương đương, đều là võ giả độc hành, một người có kỳ ngộ học được một môn võ công lợi hại, tên còn lại không có kỳ ngộ, kết quả võ giả không có kỳ ngộ ngay cả phá vỡ phòng ngự đối phương cũng không làm được, mà đối phương đánh trúng hắn một chiêu liền trực tiếp phun máu bỏ mình.

Vì thế dưới tình huống chân khí tương đương, phẩm cấp võ học cao thấp rất quan trọng, Lâm Vẫn lúc này nghĩ có chút may mắn, may là Diệp Trần không tu luyện bí quyết địa giai đỉnh cấp, bằng không hắn không chút nắm chắc thắng Diệp Trần, mà khả năng thua còn rất lớn nữa.

Mạc Ngôn không nói gì, nhược điểm của Diệp Trần hắn sao lại không biết, có thể tưởng tượng muốn đánh trúng hắn không dễ dàng, đánh với Băng Linh một trận, Diệp Trần phát huy thân pháp vô cùng nhuần nhuyễn, nếu không phải sát chiêu của Băng Linh phạm vi quá rộng, công kích mạnh mẽ muốn nắm được vị trí của Diệp Trần thực sự quá khó.

– Hừ, dưới thông thiên nhãn của ta, nhất định có thể xem thấu quỹ tích hành động của ngươi, triệt để đánh bại ngươi.

Mạc Ngôn hít sâu một hơi, âm thầm nói.

Trận đấu thứ chín kết thúc, vòng cuối cùng sắp bắt đầu.

Không có gì bất ngờ xảy ra, đối thủ của Diệp Trần chịu thua, nói giỡn sao, Diệp Trần đánh bại cả Băng Linh, không nhận thua người ta còn cười cho ấy chứ, cho rằng hắn không biết tự lượng sức mình.

Chương 262: Khí Long Mạch!

Tổ năm sóng êm gió lặng, tổ Mạc Ngôn gió thổi mây phun.

– Trận thứ hai, Mạc Ngôn đối chiến Thác Bạt Khổ!

Một tiếng công bố này khiến khán đài một lần nữa sôi trào.

Ma Nhãn Mạc Ngôn, đại đệ tử Phi Thiên ma tông, bài danh thứ tám Tiềm Long Bảng, thuộc về tầng lớp tiểu cự đầu.

Thác Bạt Khổ, lai lịch thần bí, trong thập đại tân tinh đồng thời ngang hàng với Diệp Trần xếp hàng đệ nhất, thuộc về tầng lớp tiểu đầu sỏ.

Hai tuấn kiệt tiểu đầu sỏ trong lớp trẻ gặp nhau, chỉ cần danh hào cũng khiến người ta sôi trào.

Trên luận võ đài.

Ma Nhãn Mạc Ngôn nhìn về phía Thác Bạt Khổ, cho tới bây giờ đối phương còn chưa thất bại ngang với Diệp Trần, đáng tiếc gặp phải hắn, hắn có thể nhìn thấy nhược điểm của đối phương không chút bỏ sót.

– Ha ha cuối cùng cũng gặp đối thủ, ra tay đi!

Thác Bạt Khổ vừa lên đài liền cười ha ha, chiến ý bùng nổ.

– Thông Thiên Thủ!

Mạc Ngôn động thủ thân hình chợt lóe, sau người diễn hóa ra tầng lớp huyễn ảnh, kéo ra ngoài rất xa, bàn tay giương lên, vô số bàn tay hắc sắc phủ tới Thác Bạt Khổ.

– Hơi kém, tăng thêm chút kích thích đi nào.

Thác Bạt Khổ đứng ở đó thừa nhận công kích của đối thủ, chân khí hộ thể không chút dấu hiệu bị nghiền nát.

– Cái gì, phòng ngự quá kinh khủng! Công kích của Mạc Ngôn căn bản không phá được phòng ngự của hắn.

– Không hổ là đệ nhất thập đại tân tinh ngang với Diệp Trần, chỉ cần phòng ngự cũng khiến người khác líu lưỡi, không biết Mạc Ngôn làm gì đây?

Mọi người nhỏ giọng bàn luận.

Mạc Ngôn nheo mắt, lần thứ hai mở ra thì quang mang đỏ thẫm từ mắt hắn toát ra, đôi mắt như bắn ra hai chùm tia sáng tới, trong tầm mắt, chân khí hộ thể của Thác Bạt Khổ hiện ra nhan sắc khác, trong đó điểm đỏ chính là nhược điểm của chân khí hộ thể.

– Vù!

Thân ảnh trong nháy mắt biến mất, Mạc Ngôn xuất hiện trước người Thác Bạt Khổ, chưởng phong nhằm điểm yếu của chân khí hộ thể đánh tới.

Két!

Chân khí hộ thể bị xuyên thủng, hàn quang sắc bén đánh lên người Thác Bạt Khổ.

Thác Bạt Không lăng không lùi về sau, cuối cùng chân đạp lam sắc quang mang, thân thể như núi đứng đó, mà trước ngực hắn chỉ có một lỗi thủng nhỏ trên áo, da thịt không chút thương tổn.

Một kích trí mạng của Mạc Ngôn vẫn như cũ không phá nổi phòng ngự của Thác Bạt Khổ.

Mọi người đều chấn kinh!

Diệp Trần đồng thời không khỏi động dung, ở bắc bộ Hắc Long đế quốc Thác Bạt Khổ nhận một quyền của mình dường như cũng không có việc gì, lúc đó hắn không kinh ngạc vì Ngũ Nhạc thần quyền chỉ là trung giai phẩm cấp, dù có phối hợp với lực lượng gần năm nghìn cân của mình cũng tuyệt đối không so được uy lực của kiếm, gặp phải một vài võ giả Bão Nguyên cảnh phòng ngự mạnh tự nhiên khó có hiệu quả. Nhưng Mạc Ngôn công kích tuy không sử dụng hết mười phần thực lực nhưng cũng rất mạnh mẽ, không ngờ không phá nổi phòng ngự của Thác Bạt Khổ, cái này khiến người ta kinh ngạc rồi.

Địa cấp đỉnh giai phòng ngự cũng không đến mức này chứ.

Bí tịch ở Chân Linh Đại Lục rất nhiều, trọng điểm cũng khác nhau có trọng điểm sát thương như Đại La Thần mà La Hàn Sơn tu luyện, có trọng điểm tốc độ như Hắc Nha của Ô Lương Vũ, có hiệu quả đặc thù như Thiên Ma của Mộ Dung Khuynh Thành, còn về trọng điểm phòng ngự, như Thác Bạc Khổ tu luyện hẳn là trọng điểm phòng ngự đi.

Phòng ngự và luyện thể có điểm cùng loại, nhìn từ bên ngoài, phòng ngự đều rất cao, nhưng từ chi tiết mà nhìn, phòng ngự và luyện thể tự nhiên khác nhau, phòng ngự là dựa vào hộ thể chân khí ngoài thân, không phải là trực tiếp tăng phòng ngự, mà luyện thể là dùng chân khí dung nhập vào thân thể, trực tiếp tăng phòng ngự của cơ thể.

Thác Bạt Khổ tu luyện rõ ràng là phòng ngự đỉnh giai, hơn nữa tu luyện ngoài thập trọng, với phòng ngự thập trọng tự nhiên không đỡ được công kích của Mạc Ngôn, chớ quên, vũ kỹ Mạc Ngôn tu luyện tự nhiên là đỉnh giai, nhìn qua cũng đã là thập nhất trọng, nếu phòng ngự chỉ có thập trọng, còn lâu mới đạt hiệu quả như vậy, cho dù chủ tu phòng ngự cũng vậy.

Mạc Ngôn kinh sợ, đùa à? không thể phá vỡ?

– Ma Linh Chỉ Phá cho ta!

Trong không trung nhuộm màu hắc sắc, Mạc Ngôn hét lớn một tiếng, một ngón tay điểm tới Thác Bạt Khổ.

– Tới hay lắm! Hoang Dã Thần Quyền!

Thác Bạt Khổ không tránh, một quyền đánh ra ngoài thân thể toàn bộ sơ hở, không hề có khái niệm thủ thế phòng ngự.

Một quyền vừa ra, long ngâm hổ gầm, không khí như nén lại.

Một quyền này khiến Mạc Ngôn trực tiếp sinh ra cảm giác nhỏ bé muốn cúi đầu chịu thua, không khỏi hoảng sợ một kích của hắn hẳn là có thể đánh thương Thác Bạt Khổ nhưng hắn biết rõ, Thác Bạt Khổ tối đa là tiểu thương, vẫn còn sức chiến đấu như cũ, là trúng một quyền của hắn, ít nhất là trọng thương.

– Quỷ Ảnh Mê Tung!

Thân hình chợt lóe, thân ảnh Mạc Ngôn hư hóa, dường như hóa thành khí lưu màu đen, tránh thoát một kích trí mạng của Thác Bạt Khổ, vọt ra phía sau hắn.

Xích!

Một ngón tay điểm ra, hộ thể chân khí của Thác Bạt Khổ bị phá, chỉ mang theo hắc sắc quang mang hung hăng tiếp tục ấn tới, lúc này một tầng quang mang thanh hắc va chạm với đầu ngón tay hắn, phản chấn lại chỉ lực khiến chút nữa ngón tay hắn bị bẻ gãy.

– Sao có thể, Ma Linh Chỉ đều không thể tạo thành thương tổn cho hắn?

Mạc Ngôn lùi nhanh về phía sau, biểu tình trên mặt đại biến, âm trầm như nước.

Xoay người, Thác Bạt Khổ sờ sau lưng, ở đó có một lỗ thủng nhỏ, sâu chừng nửa cm, nhè nhẹ chảy ra máu tươi:

– Được lắm, bây giờ ta động thật đó.

Không nhiều lời vô ích, thân thể Thác Bạt Khổ chấn động, khí thế nâng cao lên vô hạn, trên cổ nổi gân xanh, khuôn mặt đỏ bừng, hắn vươn song chưởng, cơ bắp quấn trên cánh tay, cao gồ khấp khửu, xung quanh chuyển động từng đạo thanh hắc quang mang, như là xà như rồng quấn lấy tay hắn.

– Hoang Dã Thập Bát Quyền!

Bước về phía trước một bước, Thác Bạt Khổ cách không đánh một quyền về phía Mạc Ngôn, chợt quyền thứ hai và thứ ba ngay sau đó mà kéo tới, phong tỏa lộ tuyến tránh né của Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung tới cực hạn, xuyên qua từng đạo quyền kình, nhìn qua hữu kinh vô hiểm giống như con thuyền nan giữa biển khơi, tùy thời đều có thể chìm như mãi vẫn vững vàng không chìm, thân là tiểu cự đầu, Mạc Ngôn tự nhiên không dễ dàng thua trận, đến khi Thác Bạt Khổ đánh ra quyền thứ 17 vẫn không có khả năng chạm tới hắn.

– Đệ Thập Bát Quyền, Man Long thức!

Một quyền đánh ra, quyền kình hóa long, dương nanh múa vuốt, ngửa mặt lên trời rít gào, há mồm cắn tới thân thể Mạc Ngôn, mang theo hắn nhằm phía lam sắc quang mang lao tới.

Cách quang mang chưa đến ba thước thì quyền hình rồng bỗng vọt qua, Mạc Ngôn từ trong nhảy ra bên ngoài, sắc mặt tái nhợt, trên người mang theo vết máu nhè nhẹ.

Thông Thiên Ma Nhãn của Phi Thiên Ma Tông không phải chỉ đề dọa người, thân ở trong quyền đầu hình rồng, Mạc Ngôn vận chuyển Thông Thiên Ma Nhãn, rất nhanh tìm được điểm yếu nhược, một ngón tay kích mở phong tỏa, đổi lại là người khác chỉ có thể bó tay chịu trói.

Mộ Dung Khuynh Thành lắc đầu, đại sư huynh gặp khắc tinh rồi, đối với siêu cấp phòng ngự của Thác Bạt Khổ, cho dù Thông Thiên Ma Nhãn có thể nhìn thấu nhược điểm cũng không làm gì nổi, mà chân khí và lực công kích, Thác Bạt Khổ còn ở trên đại sư huynh một bậc.

Diệp Trần cũng có suy nghĩ như Mộ Dung Khuynh Thành, trong đông đảo tuyển thủ, Thác Bạt Khổ không nghi ngờ là khắc tinh lớn nhất của Mạc Ngôn, trên thực tế thực lực hai người không chênh lệch nhau lắm, đổi thành người khác có thực lực tương đương, Mạc Ngôn cũng không phải chật vật như vậy, có thể chiếm được thượng phong, Diệp Trần nghĩ tới đây không khỏi sợ hãi than phòng ngự của Thác Bạt Khổ, lúc trước ở bắc bộ Hắc Long đế quốc, đối phương cũng không có toàn lực ứng phó, về phần vì sao, hắn cũng không rõ lắm.

– Huyễn Linh Chỉ!

Quỷ Ảnh Mê Tung lần thứ hai thi triển, nhãn thần Mạc Ngôn sắc bén, một chỉ ấn ra, hàn mang nhằm tới yết hầu Thác Bạt Khổ.

Thác Bạt Khổ một quyền đánh ra, quyền kình mang theo hàn mang nhè nhẹ.

Vù!

Một quyền vào khoảng không, một chỉ kia phiêu hốt bất định, dường như thuấn di, rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt Thác Bạt Khổ, trong nháy mắt như muốn đánh tới hắn.

Tới lúc này, Mạc Ngôn không suy nghĩ gì khác, chỉ cần có thể đánh bại Thác Bạt Khổ là được, vì thế đem mục tiêu công kích rời tới con mắt Thác Bạt Khổ, mắt là điểm yếu nhất trên người đối phương.

– Mạc Ngôn thật ngoan độc, nơi khác bị thương còn trị được, con mắt mù rồi muốn chữa lành ít có khả năng, trừ phi gặp được linh dược hiếm có, có lẽ tiến vào Sinh Tử Cảnh bằng không cả đời chỉ có thể làm người mù.

– Nhưng không còn cách nào a, phòng ngự của Thác Bạt Khổ quả thực biến thái.

Đối với hành động của Mạc Ngôn, mọi người khen chê khác nhau.

Vù!

Thác Bạt Khổ lần đầu thi triển khinh công, lưng cong về sau như một con rồng du động tránh được một chỉ nguy hiểm kia.

– Huyễn Linh Thất Tiệt Chỉ!

Mạc Ngôn cười lạnh một tiếng, hai tay đều xuất hiện, liên tục bắn ra bảy đạo hàn mang.

Két!

Trên phương diện thân pháp Thác Bạt Khổ chung quy kém một bậc, tuy rằng tránh được hàn mang nhưng cuối cùng vẫn trúng một chỉ, cũng may ở lúc nguy nan, hắn hơi nghiêng đầu, không bị một chỉ đánh trúng mắt, nhưng gần như bị rớt hết lông mi.

Bị động chịu đòn không phải phong cách của Thác Bạt Khổ, hắn không đợi thân thể ổn định, một quyền đánh lên mặt đất, thanh hắc quang mang khởi động như thủy triều, hóa thành một hắc long chân khí đánh về phía Mạc Ngôn.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 ngày trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 ngày trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 4 ngày trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá
https://audiosite.net
Tài 4 ngày trước
K sửa lỗi loạn câu nghe đau đầu quá 🥲 mong b sửa để còn nghe tiếp vs ạ 😞
https://audiosite.net
Lê Tài 5 ngày trước
chỉnh lại lỗi loạn câu đi 🥲 Chương nào củng loạn đoạn trc lại về sau đoạn sau lại ở giữa đoạn giữa lại ở đầu rồi đoạn đầu lại ở chỗ nào k hay. Lú thật sự 😑
https://audiosite.net
Lê Tài 6 ngày trước
Sao nghe chương nào củng bị loạn câu trước câu sau vậy 😑
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi mình nhà mình có chút chuyện riêng hôm qua không zô up bài cho mọi người ^^!Rất mong mọi người thông cảm :)
https://audiosite.net
Ủa ở phần thông tin tụn mình có nói rõ mà nhỉ?? !!Truyện cập nhật 24h mỗi ngày - Hiện tại đang phát audio ở chương 3124 ( mới nhất lúc 16h~3/3/2025 )Mỗi ngày 2 chap = 2 tập mỗi ngày :)Mình cũng để thông báo gần ở chỗ play audio đó các đạo hữu... nhớ f5 hoặc load lại bộ truyện là ra tập audio mới ^^!^.^
https://audiosite.net
Thay vì nghe 6 đến 9. Bạn cũng thể vừa nghe audio vừa tab khác đọc truyện...! 1 tập = 10 chương tương tự như audio đó bạn ^^.!Đôi khi tai nghe không bằng mắt thấy mà bạn ^^! Đoạn gay cấn đó bạn tự nhìn đọc mình nghĩ sẽ tuyệt vời..!Ngoài ra 50 truyện chuẩn bị lên sàn nhé ^^!Bạn và chư vị thích chuẩn bị khăn giấy ( ấy nhầm giấy bút để ghi lại kiến thức )^^>^^
https://audiosite.net
Khụ khụ ca này pó tay rồi bạn mình thử khá nhiều cách rồi...!Bạn biết đấy Ngay tên truyện cũng đề lộ rùi mà.. Âm Dương Giao Thái - Bách Hợp Kỳ Xã...!À Đình Huy đã bổ sung 15 tập truyện chap đọc truyện đó bạn, bạn có thể thử xem :)
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Đang nghe tập 7 8 9 đều loank chương đã đổi qua sever 2 r hxhx
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Tạp 6 7 loạn chương hêt r ad ơi