1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
  4. Tập 34 [Chương 190 đến 192]

Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast

Tập 34 [Chương 190 đến 192]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 190: Giao Dịch Đại Điện

Qua một vài sạp hàng, Diệp Trần phát hiện không phải mỗi người đều yêu cầu dùng linh thạch để giao dịch, có một số võ giả đưa ra hai mức giá, một là linh thạch còn cái kia là hoàng kim, chỉ là giá cả của hoàng kim hơi cao. Ví như một gốc linh thảo, giá tiền linh thạch là mười khối Hạ phẩm linh thạch, đại khái tương đương với bốn ngàn lượng hoàng kim, nhưng giá cả hoàng kim lại vượt qua cả con số đó, đạt tới sáu ngàn lượng.

Đối với việc này Diệp Trần có cách giải thích của mình, ở bên trong Vũ Thành hoàng kim có lẽ không được coi trọng lắm, linh thạch mới là thứ mọi người cần, cho nên người dùng hoàng kim mua cũng không quá so đo việc này, ngươi ta cũng đâu có buộc ngươi mua đâu.

Đi vào một cái sạp hàng giá sách, Diệp Trần nhìn nhìn, tất cả đều là bí tịch, hai tầng trên là bí tịch Nhân cấp đỉnh giai còn hai tầng dưới là bí tịch Địa cấp cấp thấp.

Diệp Trần hỏi:

– Bí tịch bán thế nào?

Lão bản của sạp hàng là một gã võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kỳ, hắn liếc qua Diệp Trần, không mặn không nhạt nói:

– Bí tịch Nhân cấp đỉnh giai hết thảy tám mươi khối Hạ phẩm linh thạch, bí tịch Địa cấp cấp thấp đã có ghi giá rồi.

Nghe vậy, Diệp Trần cúi xuống nhìn.

Bí tịch Địa cấp cấp thấp rẻ nhất có giá trị 6000 khối Hạ phẩm linh thạch, đắt tiền nhất đạt tới 130,000 khối Hạ phẩm linh thạch, ở đây có cả thảy năm bản, tổng giá trị vượt qua bốn vạn khối Hạ phẩm linh thạch, không phải là một số tài phú nhỏ. Diệp Trần vừa trông thấy liền lè lưỡi.

Vũ Thành không hổ là Vũ Thành, một sạp hàng nho nhỏ cũng có được giá trị giao dịch lớn như thế, cũng không biết đối phương là từ nơi nào có được nhiều bí tịch như vậy nữa.

Nghĩ đến trên người mình còn mấy chục bản bí tịch, Diệp Trần thầm nghĩ:

– Sau này nếu thiếu linh thạch, ngược lại có thể bày quầy hàng ở Vũ Thành để bán ra rồi.

– Có mua hay không, không mua thì đừng có ở lại cản trở ta làm ăn.

Sắc mặt Đối phương liền âm trầm xuống.

– Ta không mua.

Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành bỏ đi, cũng không có đi so đo thái độ của đối phương. Võ giả bày quấy bán hàng ở Vũ Thành cũng không phải là người bình thường, tính cách có tốt có xấu, người nào cũng có, ngươi không có khả năng yêu cầu võ giả có thực lực cường hãn nào cũng sẽ đối tốt với ngươi được.

Đi qua mấy con phố, Diệp Trần cũng không tìm ra được sạp hàng bán bảo khí nào cả, đại đa số sạp hàng bán ra đều là linh thảo, kim loại kỳ quái, nội đan yêu thú, còn có bí tịch nữa.

Mộ Dung Khuynh Thành nói:

– Bên ngoài thành bảo vật cũng không nhiều lắm, chúng ta đi giao dịch đại điện ở nội thành xem sao.

– Giao dịch đại điện?

– Giao dịch đại điện là nơi có nhiều bảo vật nhất Vũ Thành, có đôi khi cường giả Tinh Cực Cảnh cũng lựa chọn bán hoặc mua sắm bảo vật ở đó, bất quá đi vào cũng phải có tư cách, hoặc là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ, hoặc là bản thân xa xỉ, có được quá hai mươi vạn Hạ phẩm linh thạch, số lượng Hạ phẩm linh thạch ngươi có được đã ngoài 50 vạn khối, đã đủ tư cách rồi.

Nghe Mộ Dung Khuynh Thành nói vậy, Diệp Trần đương nhiên có ý định muốn đến Giao Dịch Đại Điện ở nội thành xem một chút rồi.

Tiến vào ngoại thành phải giao nộp một khối Hạ phẩm linh thạch, tiến vào nội thành thì còn tăng lên gấp trăm lần, phải cần 100 khối Hạ phẩm linh thạch. Chỉ với cái phí vào thành này thôi đã đủ để ngăn cản đại đa số các võ giả Ngưng Chân Cảnh ở bên ngoài rồi, bọn hắn còn không được xa xỉ như vậy, tùy tiện có thể ném ra 100 khối Hạ phẩm linh thạch. Phải biết rằng của đại đa số bọn hắn chỉ được mang chừng một ngàn khối Hạ phẩm linh thạch thôi.

Giao nộp 200 khối Hạ phẩm linh thạch, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành tiến vào nội thành.

“Bốn vị cường giả Tinh Cực Cảnh đang uống trà, hai vị cường giả Tinh Cực Cảnh tản bộ, thoáng cái đã thấy được sáu vị, thật sự không thể nào tưởng tượng nổi. ” Ở bên ngoài rất hiếm khi thấy được cường giả Tinh Cực Cảnh, nhưng trên một con đường trong nội thành của Vũ Thành đã xuất hiện đến sáu vị, trong đó có một người tu vị còn khủng bố hơn cả Hắc Nha Đạo Nhân gấp mấy lần, tám chín phần mười là võ giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ rồi.

– Sách! Đây không phải Mộ Dung tiểu cô nương sao?

Một trong hai vị cường giả Tinh Cực Cảnh đang tản bộ, tên lão giả tóc hoa râm mặt mỉm cười, nhìn qua nói.

Mộ Dung Khuynh Thành lễ phép nói:

– Điêu tiền bối hảo!

Ngân phát lão giả nói:

– Thay ta gởi lời hỏi thăm đến Lê trưởng lão của Phi Thiên Ma Tông các ngươi, nói là nếu ta có rãnh thì sẽ tìm hắn đánh cờ, bất quá ngươi phải nói cho hắn biết không được suy nghĩ nước tiếp theo đến cả buổi đâu nhé, ván cờ lần trước nếu không phải do ta nhanh chóng đánh ra nước cờ quyết định thắng thua thì không biết phải mất mấy ngày mới xong nữa.

– Ha ha, ta sẽ chuyển lời cho Lê trưởng lão, bất quá Điêu tiền bối lần lần này phải cẩn thận rồi, Lê trưởng lão vừa nghiên cứu được một tuyệt chiêu chuyên dùng để đối phó ngươi đấy.

Mộ Dung Khuynh Thành cười khẽ.

– Tốt, cứ để cho hắn suy nghĩ đi, tu vi của Điêu mỗ ta dù chênh lệch hắn một bậc, nhưng về mặt kỳ nghệ thì hắn còn phải nổ lực nhiều hơn nữa mới được.

Ngân phát lão giả cười to, chợt liếc nhìn Diệp Trần, trộm nói:

– Mộ Dung tiểu cô nương, vị này là ai, sẽ không phải là người trong lòng của ngươi đấy chứ?

Mộ Dung Khuynh Thành nói:

– Hắn là bằng hữu của ta, gọi Diệp Trần.

– Thì ra là bằng hữu, cố gắng lên nhé!

Ngân phát lão giả nhìn qua có vẻ rất đáng yêu, một chút cũng không có phong độ của cường giả Tinh Cực Cảnh, ngược lại còn triêu chọc Diệp Trần nữa chứ.

Diệp Trần thấy thế cũng không thế lờ đi được, ôm quyền nói:

– Hai vị tiền bối hảo.

Lão giả ở bên cạnh thì chỉ gật đầu, không nói gì, còn ngân phát lão giả lại phất phất tay nói:

– Các ngươi muốn làm gì thì làm đi! Chúng ta còn có việc.

– Điêu tiền bối đi thong thả.

Mộ Dung Khuynh Thành đưa mắt nhìn hai người đã đi xa.

Diệp Trần nhịn không được hỏi:

– Vị Điêu tiền bối này là ai thế, tu vi rất khủng bố!

– Điêu tiền bối không môn không phái, nhưng rất nổi danh ở Hắc Long đế quốc, trong những người đồng cấp thì chỉ có rải rác vài người là có thể thắng được hắn thôi, hắn tự nghĩ ra Chấn Sơn Quyền có thể chấn cả một tòa núi to lớn thành bột phấn, cho nên võ giả trên giang hồ xưng hắn là Chấn Sơn Lão Nhân.

Mộ Dung Khuynh Thành nói ra.

– Chấn một tòa núi lớn thành bột phấn, thật đáng sợ!

Đánh nát và chấn thành bụi phấn một tòa núi lớn có chênh lệch rất lớn, nếu là cái trước thì cả mười người cũng không phải là đối thủ của Chấn Sơn Lão Nhân ấy chứ.

Giao Dịch Đại Điện là một tòa đại điện dài rộng vượt qua năm dặm, có bốn cửa vào, mỗi một cửa đều có võ giả đứng kiểm tra.

– Hai vị, xin lấy ra linh thạch một chút, phải vượt qua hai mươi vạn khối Hạ phẩm linh thạch mới có tư cách vào đây được.

Võ giả cầm đầu thấy hai người không có tu vi Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ nên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Diệp Trần gật gật đầu, trên Trữ Vật Linh Giới lóe lên ánh sáng âm u, tổng cộng có hai mươi cái rương lớn rơi xuống mặt đất, mỗi một rương đều có một vạn khối Hạ phẩm linh thạch.

– Quả thật là hai mươi vạn khối Hạ phẩm linh thạch, ngươi có thể đi vào.

Nghe vậy, Diệp Trần thu hồi hai mươi cái rương lớn lại, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Mộ Dung Khuynh Thành có khả năng sẽ không có đủ hai mươi vạn khối Hạ phẩm linh thạch. Bất quá khiến hắn kinh ngạc chính là Mộ Dung Khuynh Thành căn bản không cần trình linh thạch, nàng lấy từ trong Trữ Vật Linh Giới ra một ngọc bài màu đen, đối phương trông thấy cái ngọc bài đó liền trực tiếp cho qua luôn.

– Phi Thiên Ma Tông chúng ta là Lục phẩm tông môn, chỉ cần đưa ra lệnh bài đệ tử hạch tâm là có thể tiến vào Giao Dịch Đại Điện rồi.

Mộ Dung Khuynh Thành nói.

Diệp Trần cảm khái, mặt mũi của siêu cấp tông môn thật lớn, đệ tử hạch tâm là có thể trực tiếp đi vào Giao Dịch Đại Điện rồi, địa vị tương đương với võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ.

Không gian trong đại điện rất rộng lớn, bên trong sừng sững những cây cột to lớn được chế tác từ ngọc thạch, nhưng cây cột này cao đến vài trăm mét, to chừng năm mét, mặt ngoài điêu khắc đủ loại hoa văn hoa điểu trùng ngư, mặt đất của đại điện thì được lát ngọc bích đắt đỏ, nhìn vào thì thấy những tia óng ánh bóng loáng, đi ở phía trên đó phảng phất như được dẫm vào lòng đại lương bao la bình tĩnh không chút gợn sóng vậy, tấm lòng cũng trở nên rộng lớn hơn rất nhiều.

Phóng mắt nhìn lại, cách mỗi hai mươi bước sẽ gặp phải một cái thủy tinh cự đài, những đồ vật bên trong quầy hàng không hề giống nhau, có bảo khí lóe ra vầng sáng óng ánh, nội đan yêu thú tản ra chân khí chấn động, linh thảo hiếm thấy tỏa ra linh khí bức nhân, còn có cả bí tịch nữa.

Lúc này, phía trước từng thủy tinh cự đài đều có một lượng lớn võ giả vây quanh, trong số bọn họ hơn tám phần đều là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ, còn lại đa số là võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ hoặc trung kỳ, ngẫu nhiên còn có thể thấy được một ít võ giả Tinh Cực Cảnh độc hành độc đạo nữa.

Diệp Trần đoán sơ qua, võ giả Bão Nguyên Cảnh trong đại điện này cộng lại tuyệt đối vượt qua năm vạn, đây đã là một con số kinh người rồi.

Đi dọc theo các quầy hàng thủy tinh, hai người vừa đi vừa quan sát.

Đứng ở trước một cái quầy thủy tinh, Diệp Trần thấy trên đó viết: “Nội đan lục cấp yêu thú Tam Đầu Xà, giá trị năm vạn khối Hạ phẩm linh thạch.”

– Tam Đầu Xà so với Âm Phong Lang chỉ hơi yếu hơn một chút thôi, võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong bình thường cũng không phải là đối thủ của nó, ở đây rõ ràng lại có bán ra nội đan của Tam Đầu Xà nữa chứ.

Diệp Trần rất rõ, người đánh chết Tam Đầu Xà rất có thể là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ, võ giả Tinh Cực Cảnh cũng không có nhàm chán như vậy, dù sao năm vạn khối Hạ phẩm linh thạch đối với bọn họ mà nói cũng không nhiều lắm, hơn nữa tu vi một khi đạt đến cấp độ Tinh Cực Cảnh, Hạ phẩm linh thạch đã không thể nào thõa mãn tu luyện bình thường của bọn họ được nữa rồi, chỉ có Trung phẩm linh thạch mới có thể khiến bọn họ luyện hóa nguyên khí của linh thạch nhanh hơn thôi.

Mộ Dung Khuynh Thành nói:

– Không nên xem thường võ giả trong thiên hạ, một vài tên võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ không hề có chút danh tiếng còn đáng sợ hơn cả Thập cường cao thủ trẻ tuổi của Tiềm Long Bảng nữa đấy. Âm Phong Lang và Tam Đầu Xà đối với chúng ta mà nói chính là tồn tại không thể nào địch nổi, nhưng bọn họ chỉ cần một chiêu thì đã đánh chết rồi.

– Một chiêu đánh chết Âm Phong Lang, dưới Tinh Cực Cảnh còn có người làm được như thế sao?

Trong nhận thức của Diệp Trần thì Âm Phong Lang so tông chủ La Hành Liệt của Lưu Vân Tông thì cường đại hơn nhiều lắm, mà La Hành Liệt cũng là một thiên tài khó lường, giờ đã là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong rồi.

– Bước vào cấp độ Tinh Cực Cảnh quá mức gian nan, có một số ít người tuy là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong nhưng có khả năng cả đời chỉ dừng ở chỗ này cho nên những người đó sẽ nghiên cứu ra những tuyệt chiêu cho mình, khai thác khả năng của bản thân đến cực hạn, phát huy ra được chiến lực thập phần đáng sợ, không thể vì thiên tư của bọn họ hơi kém mà xem thường được, nếu không sẽ chịu thua thiệt rất nhiều.

Diệp Trần gật gật đầu

– Dù thế nào đi nữa thì có thể đánh chết Lục cấp đỉnh tiêm yêu thú Tam Đầu Xà, thực lực của người này quả thật rất lợi hại, ta vẫn còn kém xa lắm.

Thực lực trước mắt của Diệp Trần tối đa chỉ có thể chống lại võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ bình thường thôi, gặp phải võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ lợi hại một chút thì phải trốn xa rồi, nếu gặp được võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong thì ngay cả muốn trốn cũng trốn không thoát, thực lực của hai bên căn bản không phải cùng một cấp độ.

Lại tiến đến phía trước vài trăm mét, trước mặt Diệp Trần đột nhiên xuất hiện một mảnh đỏ rực

Ánh sáng chói mắt màu đỏ kia là được phát ra từ thủy tinh cự đài thứ ba bên trái, cùng lúc đó, một cỗ khí tứ lăng lệ hùng hồn đập vào mặt, áp bách tâm thần.

Ánh mắt của hai người nhìn lại.

“Trung phẩm bảo khí – Huyết Dương Phủ, giá trị ba vạn tám ngàn khối Trung phẩm linh thạch! ”

Mộ Dung Khuynh Thành kinh ngạc nói:

– Có người bán ra Trung phẩm bảo khí, chỉ là giá cả lại quá cao, dưới Tinh Cực Cảnh có rất ít người có thể mua nổi.

– Giá cả của Trung phẩm bảo khí đều như thế sao?

Diệp Trần có thể cảm nhận được uy lực của thanh Huyết Dương Phủ này, linh hồn lực một khi nhích tới gần một chút thì liền có xu thế bị nghiền nát nên vội vàng hỏi.

– Giá trị của Trung phẩm bảo khí bình thường không dưới ba vạn khối Trung phẩm linh thạch, thanh Huyết Dương Phủ này có lẽ thuộc loại Trung phẩm bảo khí tốt một chút.

– Trung phẩm bảo khí bình thường mà cũng cần đến ba vạn khối Trung phẩm linh thạch sao. Ta nhớ là Trung phẩm bảo khí chỉ có thể gia tăng bốn thành lực công kích, mà một bả Hạ phẩm bảo khí cũng đã có thể gia tăng một thành lực công kích rồi, sao giá cả lại hơn kém nhau cả trăm lần như vậy?

Mộ Dung Khuynh Thành lắc đầu:

– Lý giải của ngươi hoàn toàn sai lầm, Hạ phẩm bảo khí có thể tăng một thành lực công kích cho võ giả Bão Nguyên Cảnh nhưng rơi vào tay võ giả Tinh Cực Cảnh thì có thể gia tăng nửa thành đã không dễ rồi. Mà Trung phẩm bảo khí lại khiến cho võ giả Tinh Cực Cảnh gia tăng được bốn thành lực công kích, cả hai không thế đánh đồng được, đáng tiếc là Trung phẩm bảo khí lại thập phần thưa thớt, trưởng lão nội môn của Phi Thiên Ma Tông ta cũng rất ít người có được.

– Thì ra là thế, vậy còn nếu Trung phẩm bảo khí rơi vào tay võ giả Bão Nguyên Cảnh thì sao?

Những đồ vật tầm thường Diệp Trần rất rõ ràng, nhưng kiến thức của hắn đối với những bảo vật hiếm thấy này lại nửa vời, căn bản không có người nào nói với hắn cả, tìm trên sách vở cũng không thấy. Về phần võ giả Tinh Cực Cảnh thì mặc dù biết, nhưng ngươi cũng không thể trông cậy vào việc họ cùng người bàn chuyện nhà, nói tất cả những thứ cao cấp cho ngươi biết được. Hơn nữa Thiên Lôi Tán Nhân cũng giống như Diệp Trần thôi, nhìn bộ dạng của đối phương thì cũng không hề có Trung phẩm bảo khí.

– Võ giả Bão Nguyên Cảnh rất khó phát huy được toàn bộ uy lực của Trung phẩm bảo khí, lực công kích tối đa cũng chỉ gia tăng được ba bốn thành, giống với võ giả Tinh Cực Cảnh thôi. Bất quá phải chú ý là cho dù ngươi có được Trung phẩm bảo khí, cũng không thể xuất ra được, nếu không nói không chừng sẽ đưa đến vài võ giả Tinh Cực Cảnh muốn giết ngươi để đoạt bảo đấy.

– Đa tạ nhắc nhở.

Diệp Trần gật gật đầu, đối phương không hổ là đệ tử hạch tâm của siêu cấp tông môn, biết được rất nhiều chuyện, nếu so sánh với nàng thì kiến thức của mình còn kém rất nhiều.

– Huyết Dương Phủ, vận khí của ta cũng không tệ.

Một gã trung niên tráng kiện chừng hơn năm mươi tuổi đi đến, còn mắt rơi vào trên Huyết Dương Phủ.

Đồng tử Diệp Trần co rụt lại, ngươi này rõ ràng lại là võ giả Tinh Cực Cảnh.

Đinh linh linh!

Trung niên tráng kiện kéo dây thừng ở phía trên quầy thủy tinh, tiếng chuông thanh thúy vang lên trong vách tưởng phía sau quầy thủy tinh, chỉ qua chốc lát vách tường liền mở ra một cánh cửa, một lão giả khí tức sâu như biển đi ra, nhìn qua thì chân nguyên chấn động còn cường đại hơn cả trung niên tráng kiện nữa.

– Ngươi muốn mua Huyết Dương Phủ?

– Không sai!

Thấy hai người giao dịch, Diệp Trần lắc đầu, trước kia rất khó gặp được cường giả Tinh Cực Cảnh nhưng ở Vũ Thành lại tùy ý có thể thấy được khiến hắn hoàn toàn chết lặng.

Không gian trong Giao Dịch Đại Điện rất lớn, dài rộng đều vượt qua năm dặm, so với một số thị trấn nhỏ ở ngoại giới thì còn lớn hơn rất nhiều, hai người cũng không nóng vội, đi lại dọc theo các quầy hàng thủy tinh.

– Ân! Là Hạ phẩm bảo kiếm, rốt cuộc tìm được rồi.

Linh hồn lực của Diệp Trần cảm nhận được một cổ kiếm thế lăng lệ ác liệt, truyền đến từ hơn 100m phía trước, thập phần rõ ràng.

– Chúng ta qua đó xem.

Trong lúc đang nói chuyện Diệp Trần đã đi qua bên đó rồi, Mộ Dung Khuynh Thành cũng ở một bên.

Trước quầy thủy tinh có bảy tám gã võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ vây quanh, hơn phân nửa trong đó chỉ là xem náo nhiệt, còn lại hai ba người thì đang trả giá với lão bản.

– Thanh kiếm này đắt quá, có thể giảm giá một chút không.

– Hai vạn khối Hạ phẩm linh thạch thì ta mua luôn.

Lão bản là một vị trung niên nhã nhặn hơn 40 tuổi, dưới cằm còn có một chòm râu, hắn lắc đầu.

– Ba vạn khối Hạ phẩm linh thạch, nhiều hơn một khối cũng không cần, thiếu đi một khối cũng không được.

– Hai vạn bốn ngàn khối Hạ phẩm linh thạch thì sao, đây đã là toàn bộ gia sản của ta rồi đấy.

Trung niên nhã nhặn vẫn lắc đầu như trước.

Thấy thế, mấy người muốn mua thanh bảo kiếm này liền bất đắc dĩ, bọn hắn tuy rằng là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ, nhưng Hạ phẩm linh thạch trên người tối đa cũng chỉ có hai ba vạn khối. Đây đã là rất giàu có rồi, đại đa số võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ bên ngoài Vũ Thành ngay cả một vạn khối Hạ phẩm linh thạch cũng chưa hẳn có thể lấy ra được, huống chi bản thân tu luyện cũng cần đại lượng Hạ phẩm linh thạch, không thể có khả năng tiêu hết được.

– Ba vạn khối Hạ phẩm linh thạch, ta mua.

Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành cùng sóng vai đi tới.

Trung niên nhã nhặn liếc mắt đánh giá Diệp Trần, hoài nghi nói:

– Ngươi muốn mua?

Hắn lăn lộn ở Vũ Thành đã nhiều năm, rất rõ ràng người có thể xuất ra ba vạn khối Hạ phẩm linh thạch về cơ bản đều là một số võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ có uy tín lâu năm. Tuổi đời của đối phương còn trẻ, cho dù xuất thân từ đại tông môn thì cũng không có khả năng có nhiều Hạ phẩm linh thạch như vậy được, trừ phi là thiên tài đỉnh cao trong tông môn, có tư cách tiến vào Thượng Cổ truyền thừa chi địa, đạt được rất nhiều bảo vật đổi với tông môn thôi.

Diệp Trần không nói hai lời, trực tiếp lấy ra ba rương linh thạch từ trong Trữ Vật Linh Giới.

– Tốt, Tinh Ngân Kiếm thuộc về ngươi rồi.

Trên mặt trung niên nhã nhặn lộ vẻ vui mừng, hắn gần đây vừa ý một bộ võ học Địa cấp cấp thấp, bên trong bao hàm khinh công, chưởng pháp, cùng với công pháp. Nếu bán đơn lẻ thì chỉ cần hơn một vạn Hạ phẩm linh thạch thôi, nhưng hợp lại bán thì tổng giá trị cao tới bảy vạn, giờ hắn còn thiếu hai vạn, còn về phần một vạn Hạ phẩm linh thạch nhiều ra sau khi bán Tinh Ngân Kiếm thì dùng cho việc tu luyện của bản thân.

– Chậc chậc, tiểu tử này rất có tiền a! Ba vạn khối Hạ phẩm linh thạch vừa nói liền lấy ra được.

– Ta dám khẳng định, hắn nhất định là đệ tử thiên tài của đại tông môn, đã từng tiến vào Thượng Cổ truyền thừa chi địa, nếu không thì lấy tuổi của hắn, dù cho có tích lũy bốn năm năm thì cũng chưa chắc có được nhiều linh thạch như vậy.

– Ân, cũng có lý, ngươi xem cô gái che mặt ở bên cạnh hắn, tu vi nhìn như là Bão Nguyên Cảnh trung kỳ đỉnh phong, bất quá chân khí chấn động phát ra quanh thân tựa hồ còn trên cả chúng ta, nhất định là tu luyện công pháp lợi hại nào đó, chất lượng và tổng sản lượng chân khí cao đến đáng sợ, tiểu tử kia có thể đi cùng một chỗ với nàng, hơn phân nửa cũng không đơn giản đâu.

Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ ở quanh đó nhao nhao nghị luân, có lộ ra kinh ngạc, có người mặt hiện vẻ tham lam, có người thì tràn đầy vẻ hâm mô.

Mộ Dung Khuynh Thành thấp giọng nói:

– Đắt đấy, giá trị của Hạ phẩm bảo khí tốt nhất bất quá chỉ là hai vạn thôi, tuyệt đối không thể nào hơn hai vạn năm được.

Diệp Trần không thèm để ý nói:

– Ta giờ không thiếu linh thạch, thiếu chính là bảo kiếm thôi, không sao đâu.

Chương 191: Tinh Ngân Kiếm

Tinh Ngân Kiếm trong quầy thủy tinh dài bốn thước hai, thân kiếm cũng không được cắm vào vỏ kiếm, toàn thân tản ra sương mù, che chắn kiếm quang lại, nhìn nó lóe lóe lên tựa như bầu trời đầy sao, rất bất phàm. Diệp Trần liếc mắt liền nhìn ra Tinh Ngân Kiếm là mặt hàng đỉnh cao trong Hạ phẩm bảo kiếm, so với Liệt Diễm Đao trước đó Lâm Kỳ đấu giá được còn hơn một chút, giờ mà không mua, nếu bị người khác mua mất thì có hối cũng không kịp

– Chậm đã, thanh Tinh Ngân Kiếm này ta muốn.

Trung niên nhã nhặn đang muốn đưa Tinh Ngân Kiếm cho Diệp Trần, bỗng có một cánh tay ngăn hắn lại, thanh âm đạm mạc nói.

Mọi người nhìn lại, người ra tay ngăn trở chính là một trung niên vẻ mặt âm lãnh, đối phương có cái mũi cống rãnh, mắt tam giác, khuôn mặt gầy gò, dáng người đơn bạc phảng phất như chỉ cần một cơn gió thôi qua liền bị bay đi, chỉ là phát giác thấy khí tức trên người hắn cực kì âm lãnh nên nguyên một đám không ai dám coi thường cả.

– Người này là trưởng lão nội môn của Thiên Ưng Lâu – Huyết Ưng Kiếm Nguyên Tông Bác

Có người nhận ra thân phận của trung niên gầy gò này, thấp giọng nói.

– Là hắn sao, có trò hay để xem rồi, Nguyên Tông Bác này chính là võ giả đã đạt tới tu Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ lâu năm, võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ cũng không chịu nổi một kiếm của hắn.

– Không chiếm được Tinh Ngân Kiếm thì xem náo nhiệt cũng tốt.

– Hắc hắc!

Đám người đang vây xem tản ra một chút, đứng cách đó không xa nhìn diễn biến mọi chuyện.

Sắc mặt Diệp Trần trở nên âm trầm, mắt nhìn về phía trung niên nhã nhặn, giờ phải nhìn xem thái độ của đối phương rồi, nếu như hắn kiên trì muốn bán Tinh Ngân Kiếm cho mình thì dễ nói.

Trung nhiên nhã nhặn đẩy bàn tay Nguyên Tông Bác ra, nói với Diệp Trần:

– Tiểu huynh đệ, Tinh Ngân Kiếm thuộc về ngươi rồi, về phần ngươi xử lý Tinh Ngân Kiếm thế nào không có quan hệ với ta.

Thở ra một hơi, Diệp Trần nhận lấy Tinh Ngân Kiếm.

Hừ!

Ánh mắt Nguyên Tông Bác lạnh lùng nhìn về phía trung niên nhã nhặn

– Rất tốt, rõ ràng lại không cho Nguyên Tông Bác ta mặt mũi, xem ra ngươi có vẻ rất tự tin.

– Phương mỗ ta làm việc ngay thẳng, đương nhiên phải tự tin, thanh Tinh Ngân Kiếm này đối phương đã trả linh thạch, nên giờ nó thuộc về hắn rồi.

Trung niên nhã nhặn không hề đổi sắc mặt.

Trong mặt lộ ra sát cơ, nếu đây không phải là Vũ Thành, lại nghiêm cấm đánh nhau thì Nguyên Tông Bác sớm đã một kiếm chém chết trung niên nhã nhặn rồi, sao lại còn đi nói nhảm với hắn chứ, hơn nữa giờ Tinh Ngân Kiếm đang ở trên tay Diệp Trần, hắn có tiếp tục uy hiếp trung niên nhã nhặn cũng chỉ vô dụng.

Nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Trần, Nguyên Tông Bác nói:

– Tiểu huynh đệ, đưa ra giá đi, bán thanh Tinh Ngân Kiếm này cho ta, sau này cũng dễ nói chuyện hơn.

Thu hồi Tinh Ngân Kiếm, Diệp Trần nói:

– Thật có lỗi, không bán.

– Ngươi phải suy nghĩ cho rõ ràng đấy.

Con mắt Nguyên Tông Bác bắt đầu híp lại

– Đây là kết quả của việc nghĩ kĩ rồi, giờ chúng ta còn có việc, cáo từ.

– Diệp Trần, không nên dây dưa với Nguyên Tông Bác làm gì, loại người hung ác này không phải chỉ nói mấy câu là có thể khiến hắn thay đổi chú ý được đâu, nói cũng như không, chỉ lãng phí thời gian thôi.

– Tiểu tử, ngươi muốn chết, đừng tưởng rằng Vũ Thành có thể bảo hộ ngươi cả đời, chỉ cần ra khỏi Vũ Thành, Nguyên Tông Bác ta có rất nhiều biện pháp khiến ngươi giao ra Tinh Ngân Kiếm, đương nhiên, đến khi đó thì không phải chỉ một thanh Tinh Ngân Kiếm là có thể giải quyết vấn đề đâu, kiểu gì thì cũng phải có tiền lãi mới được.

Nguyên Tông Bác tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết, sự kinh ngạc đến liên tục làm cho khuôn mặt của hắn hồng lên, bàn tay chợt nắm chặt đến nổi gân xanh nổi lên.

Đối với lời đe dọa của Nguyên Tông Bác, Diệp Trần xem như không nghe thấy gì, ra khỏi Vũ Thành mọi người đều phải dựa vào bổn sự, nếu một hai câu đã có thể dọa cho hắn sợ hãi vậy thì hắn còn đi lịch lãm rèn luyện để làm gì chứ, co đầu rút cổ ở Lưu Vân Tông không phải tốt hơn sao, ít nhất thì Lưu Vân Tông cũng có cường giả Tinh Cực Cảnh bảo hộ.

Nhìn qua bóng lưng Diệp Trần, mọi người kinh ngạc.

– Tiểu tử này cũng thật dứt khoát, không hề để ý gì đến Nguyên Tông Bác luôn.

– Bất quá Nguyên Tông Bác muốn đánh chết hắn cũng khó a! Cô gái che mặt bên cạnh hắn rất mạnh, hai người liên thủ nói không chừng có thể gây thương tổn cho Nguyên Tông Bác chứ chẳng chơi.

– Dựa vào nữ nhân thì có gì hay chứ

Thu lời nói của tất cả mọi người vào tai, Nguyên Tông Bác hừ lạnh một tiếng, hắn đương nhiên nhìn ra Mộ Dung Khuynh Thành cường đại, bất quá hắn có lòng tin giết được Diệp Trần sau đó thong dong rời đi. Hơn nữa ánh mắt của hắn cay độc đến mức nào chứ, quan hệ giữa Mộ Dung Khuynh Thành và Diệp Trần chỉ là bằng hữu bình thường thôi, chung quy cũng sẽ đến lúc tách ra, khi đó hắn sẽ khiến cho đối phương chết không có đất chôn thân, đây chính là cái giá lớn phải trả khi đắc tội với Nguyên Tông Bác hắn.

Phất ông tay áo, Nguyên Tông Bác xoay người rời đi, hắn muốn đi tìm người giám thị Diệp Trần, miễn cho đối phương vụng trộm rời đi hắn cũng không hay biết

Ở một bên khác trong đại điện

Mộ Dung Khuynh Thành nói:

– Nguyên Tông Bác kia cũng không đơn giản, lấy thực lực của ngươi thì phỏng chừng có chút miễn cưỡng đấy.

Nàng không muốn đả kích Diệp Trần nên mới dù từ miễn cưỡng, nếu nói đúng ra thì, Diệp Trần gặp được Nguyên Tông Bác chỉ có nước liều mạng chạy trốn thôi, về phần có trốn được hay không thì còn tùy.

– Lịch lãm rèn luyện nếu không có nguy hiểm thì có ý nghĩa gì chứ, giờ vừa vặn thích hợp luôn.

Diệp Trần không lo lắng chút nào, giờ hắn đã có được phương pháp tu luyện của đệ tam thức Phá Hư Chỉ, còn có cả bí pháp tăng phúc khinh công Phù La Tam Huyền Quyết, chỉ cần cho hắn thời gian một tháng, thực lực tất nhiên sẽ tăng cao lên một bước, đến lúc đó dù không đánh lại Nguyên Tông Bác cũng có thể khiến cho đối phương kiêng kị, đương nhiên, nếu như tu vi đạt đến Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ đỉnh phong thì càng nắm chắc hơn rồi.

– Nói cũng đúng.

Mộ Dung Khuynh Thành gật gật đầu.

Mua xong Tinh Ngân Kiếm, hai người cũng không ly khai ngay, bảo vật trong Giao Dịch Đại Điện rất nhiều, nói không chừng sẽ có thứ bọn hắn cần

Tiếp tục đi tơi, Mộ Dung Khuynh Thành dừng trước một quầy thủy tinh.

Trong quầy thủy tinh có một đôi bao tay làm bằng tơ vàng lẳng lặng đặt ở đó, nhìn qua thì tựa hộ rất mỏng, toàn thân tản mát ra linh lực chấn động kinh người.

Thấy giá cả của Song Ti Kim Thủ Sáo kia, Mộ Dung Khuynh Thành lắc đầu, không định mua nó.

Chương 192: Phòng tu luyện trung giai

Diệp Trần nói:

– Đôi Hạ phẩm thủ sáo này cũng không tệ, sao lại không mua

– Ta tạm thời không có nhiều Hạ phẩm linh thạch như vậy, sau này hẳn nói, hơn nữa ta đã có một đôi rồi.

Với tư cách là nhị đệ tử của Phi Thiên Ma Tông, Mộ Dung Khuynh Thành đã sớm có được Hạ phẩm thủ sáo, bất quá so với Song Ti Kim Thủ Sáo này thì rõ ràng kém hơn rất nhiêu.

– Hai vạn ba ngàn khối Hạ phẩm linh thạch thôi mà, ta sẽ trả hộ ngươi, xem như để cảm ơn ngươi đã dẫn ta đến Vũ Thành.

Diệp Trần dứt khoát lấy ra hai cái rương lớn và ba cái rương nhỏ, bên trong đều là Hạ phẩm linh thạch, đối với hắn thì hai vạn ba ngàn khối Hạ phẩm linh thạch chẳng qua chỉ là số lượng nhỏ, giờ số Hạ phẩm linh thạch hắn có đã vượt qua 200 vạn khối rồi, Trung phẩm linh thạch cũng hơn sáu vạn, còn giàu hơn so với Cửu phẩm tông môn bình thường nữa

– Vậy thì cảm ơn.

Mộ Dung Khuynh Thành tu luyện chính là công pháp ma đạo nên tính tình không hề ngại ngùng chút nào.

– Khuynh Thành, không cần để hắn trả giúp ngươi đâu, Song Ti Kim Thủ Sáo này để ta tặng ngươi được rồi.

Đúng lúc này, một gã thanh niên tranh với Diệp Trần, trước khi hắn kịp trả tiền thì đã lấy ra Hạ phẩm linh thạch giao cho lão bản.

Trông thấy người này, mặt Mộ Dung Khuynh Thành không lộ ra chút biểu tình

– Nhị hoàng tử, thật khéo a!

– Đúng vậy! Quả thật rất khéo.

Tướng mạo của thanh niên này cũng không anh tuấn lắm, chẳng qua trên người lại có một cổ hoàng giả chi khí, theo sau hắn chính là bốn gã hắc y lão giả, tu vi của nguyên đám đều không hề dưới Nguyên Tông Bác, trong đó người cầm đầu rõ ràng lại là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong.

– Hay là thôi đi, đôi thủ sáo này cũng không hợp ý ta lắm.

Mộ Dung Khuynh Thành cũng không định nhận quà của đối phương.

Thanh niên xoay người lại

– Sao thế, không phải ban nãy ngươi còn muốn mua sao?

– Ban nãy là ban nãy, giờ ta không còn thích nữa, Diệp Trần, chúng ta đi.

Mộ Dung Khuynh Thành xoay người rời đi, Diệp Trần đi theo bên cạnh nàng.

Khuôn mặt đang mỉm cười của thanh niên liền cứng đờ, Diệp Trần thì có thể trả linh thạch giúp nàng, nhưng đến mình thì nàng lại không thèm nể mặt mũi, lý nào lại như vậy chứ.

– Lưu lão, ngươi phái ra mấy người giám sát bọn hắn, xem tiểu tử kia có quan hệ thế nào với nàng.

– Vâng, Nhị hoàng tử Điện hạ.

Lão giả cầm đầu ngữ khí cung kính trả lời.

– Tốt nhất là không có chuyện gì, nếu không thì đừng có trách ta.

Âm trầm nhìn thoáng qua Diệp Trần, thanh niên ném chiếc thủ sáo rồi bỏ đi.

Trước một công trình kiến trúc to lớn phong cách cổ xưa.

Người đến người đi, võ giả đi vào vẻ mặt ngưng trọng, võ giả đi ra có mừng như điên, có ủ rũ, không khí rất là quái dị.

Diệp Trần dừng bước chân lại, nghiêng đầu nói:

– Nhị hoàng tử ngươi nói hẳn là Nhị hoàng tử của Hắc Long đế quốc phải không?

– Ân, người này cũng là cao thủ bài danh thứ ba mươi bốn trên Tiềm Long Bảng lúc trước, thực lực hơi mạnh hơn Tề Thiếu Phong một chút.

Mộ Dung Khuynh Thành vuốt vuốt Song Ti Kim Thủ Sáo trong tay, vừa rồi theo lời đề nghi của Diệp Trần đã trở lại quầy thủy tinh mua Song Ti Kim Thủ Sáo này.

– Nhìn ngươi có vẻ như rất kiêng kị hắn thì phải.

– Không phải ta kiêng kị hắn, kiêng kị chính là hoàng gia Hắc Long đế quốc sau lưng hắn. Ở Nam Trác Vực, Lục phẩm tông môn cũng không phải là cường đại nhất, hoàng gia của Tam đại quốc gia mới chính là bá chủ. Nếu tính theo phẩm cấp thì Tam đại hoàng gia tương đương với Lục phẩm tông môn đính tiêm, có được nội tình vạn năm thậm chí vài vạn năm, cường đại như Cửu U Giáo lúc trước cũng không thể thoáng cái tiêu diệt Tam đại hoàng gia được.

Nói đến Cửu U Giáo, Diệp Trần nhịn không được hỏi:

– Cửu U Giáo đến cùng có phẩm cấp gì? Tất cả thế lực ở Nam Trác Vực liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của nó.

– Ngũ phẩm tông môn, hơn nữa lại chính là Ngũ phẩm tông môn đính tiêm, trong tông môn võ giả Tinh Cực Cảnh hơn một ngàn, võ giả Linh Hải Cảnh mấy chục, mà giáo chủ Cửu U Giáo lại chính là vương giả Sinh Tử Cảnh. Lúc trước nếu không phải hai người Long Vương và Huyền Hậu liên thủ đuổi giết hắn thì Cửu U Giáo đã sớm nhất thống Nam Trác Vực rồi.

– Hai người Long Vương và Huyền Hậu liên thủ đuổi giết giáo chủ Cửu U Giáo?

Diệp Trần hít một hơi khí lạnh, tại Chân Linh đại lục, vương giả Sinh Tử Cảnh tuyệt đối là một truyền kỳ, rất nhiều người đến cuối đời cũng chưa chắc có thể nhìn thấy được.

Trên mặt Mộ Dung Khuynh Thành lộ ra thần sắc hướng tới, giải thích nói:

– Cuộc chiến của vương giả Sinh Tử Cảnh không phải là chiến đấu bình thường, thực lực hơi thắng ba phần cũng chỉ có thể đánh lui đối phương, ngay cả đánh bị thương cũng không được. Long Vương tuy rằng là vương giả Sinh Tử Cảnh có uy tín lâu năm, Huyền Hậu lại kinh tài kinh diễm, có thể nói là thiên tài kiệt xuất nhất ngàn năm qua, nhưng giáo chủ Cửu U Giáo cũng không phải là vương giả Sinh Tử Cảnh bình thường, nếu một chọi một thì… cũng không thể làm gì được hắn cả. Trong thiên hạ, có lẽ chi có Hư Hoàng chí cao vô thượng kia mới có thể dùng sức một người đánh bị thương giáo chủ Cửu U Giáo thôi, nhưng nếu muốn triệt để đánh chết thì rất rất khó, trừ phi thực lực hai bên kém nhau cả mấy lần thì còn có khả năng.

– Ngươi nói là, giáo chủ Cửu U Giáo có khả năng không chết?

– Không biết?

Mộ Dung Khuynh Thành lắc đầu.

Diệp Trần cười khổ một tiếng, lấy tu vi của hắn thì căn bản không thể nào hiểu được sự đáng sợ của vương giả Sinh Tử Cảnh, nếu vọng tưởng muốn ước lượng thì chỉ hại não thêm thôi.

– Tốt rồi, chúng ta vào thôi.

Diệp Trần không nói nhiều, đi về hướng công trình kiến trúc cổ xưa kia.

– Hoan nghênh quang lâm, hai vị muốn dùng tu luyệt thất sao?

Trong hành lang có một phu nhân xinh đẹp đang ngồi đó, thấy hai người đến trên mặt liền lộ ra vẻ mỉm cười.

Diệp Trần gật gật đầu.

– Không sai.

Vũ Thành khác với những nơi khác, có thể nói là may mắn, ở dưới đáy của Vũ Thành ẩn chứa Địa Sát Chân Hỏa, Địa Sát Chân Hỏa vô cùng nóng bỏng, võ giả Tinh Cực Cảnh dính phải một tia sẽ lập tức bị luyện hóa thành tro bụi, ngay cả hài cốt cũng không còn. Nhưng khiến người khác lấy làm kỳ chính là võ giả nếu tu luyện ở gần Địa Sát Chân Hỏa thì tốc độ luyện hóa chân khí sẽ tăng lên rất nhiều, cũng tương đối dễ dàng đột phá cảnh giới hơn. Về sau lại có vài chục vị đại năng Linh Hải Cảnh thi triển ra thủ đoạn kinh người, tụ những Địa Sát Chân Hỏa xông lên tại một chỗ, kiến tạo nên phòng tu luyện chỉ ở Vũ Thành mới có. Tu luyện ở trong phòng tu luyện nếu so với hỏa khí không tụ lại trước kia thì tốt hơn rất nhiều, Vũ Thành có thể có nhiều võ giả mộ danh mà đến như vậy hơn phân nửa là để tiến vào tu luyện trong phòng tu luyện, tranh thủ sớm ngày bước vào cấp độ cao hơn.

Đương nhiên, vào phòng tu luyện để tu luyện thì phải trả linh thạch, thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí cả.

– Phòng tu luyện của Vũ Thành chúng ta được phân làm bốn cấp bậc, theo thứ tự là phòng tu luyện cấp thấp, phòng tu luyện trung giai, phòng tu luyện đẳng cấp cao, còn có phòng tu luyện đỉnh giai nữa. Bất quá phòng tu luyện ngoài đẳng cấp cao thì chỉ có võ giả Tinh Cực Cảnh mới có thể sử dụng, hai vị muốn phòng tu luyện cấp thấp hay trung giai đây?

Diệp Trần nói:

– Cho chúng ta hai gian phòng tu luyện trung giai đi.

Hỏa khí của phòng tu luyện đẳng cấp cao quá mức mãnh liệt, võ giả dưới Tinh Cực Cảnh căn bản không thể nào thừa nhận nổi, nếu không Vũ Thành cũng không cần phải đặt ra hạn chế tu vi của võ giả làm gì, dù sao thì linh thạch của ai lại không phải là linh thạch chứ

– Phòng tu luyện trung giai cần một ngàn khối Hạ phẩm linh thạch một ngày, bên ngoài phối với luyện võ trường trung giai, hai vị cần phải trả trước phí tổn linh thạch trong ba ngày.

Trước đó đã từ Mộ Dung Khuynh Thành biết được giá cả của phòng tu luyện nên Diệp Trần cũng không quá giật mình, lấy ra sáu ngàn khối Hạ phẩm linh thạch đặt ở trên quầy, sau đó nhận lấy hai quả ngọc bài từ trên tay đối phương, trên ngọc bài phân biệt có hai chữ cổ 64 và 65.

– Mời hai vị theo ta

Phía trước có người tùy tùng dẫn đường.

Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đi theo hắn.

Chỉ qua chốc lát.

Hai người đã đi theo người tùy tùng đến trước hai cái biệt viện liền nhau.

Tùy tùng nói:

– Bên trái là phòng tu luyện trung giai số 64, bên phải là phòng tu luyện trung giai số 65, trước khi các ngươi trả lui phòng tu luyện thì chúng thuộc về các ngươi, trước khi được các ngươi cho phép thì dù là kẻ nào cũng không có quyền tiến vào trong đó.

– Biết rồi.

Diệp Trần lấy ra mười khối Hạ phẩm linh thạch ném cho đối phương.

– Cảm ơn, chúc hai vị tu luyện thành công.

Trên mặt tùy tùng lộ ra vẻ tươi cười, hắn chẳng qua chỉ là võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kỳ, mười khối Hạ phẩm linh thạch đối với hắn mà nói đã không ít rồi. Đợi khi người tùy tùng rời khỏi, Diệp Trần nói:

– Lần tu luyện này ta phỏng chừng sẽ mất thời gian rất lâu, nếu ngươi không chờ được thì có thể rời đi trước, phí tổn linh thạch cứ ghi cho ta là được rồi.

– Tốt

Mộ Dung Khuynh Thành quả thật sẽ không ngốc ở Vũ Thành trong thời gian dài, dù sao tu vi của nàng hiện giờ cũng không phải nói đột phá là đột phá được, dù cho có phòng tu luyện cũng không có khả năng. Nếu không có tiến triển nhiều lắm thì nàng cần phải trở lại Phi Thiên Ma Tông, sau khi tĩnh tâm chuẩn bị một phen liền tiếp tục thâm nhập vào trong Thập Vạn Đại Sơn tìm kiếm Thiên Ma Hoa.

Cùng Mộ Dung Khuynh Thành tách ra, Diệp Trần tiến vào trong nội viện số 64.

– Chậc chậc, luyện võ trường này thật không tệ, có thể thừa nhận được lực trùng kích rất lớn. Lọt vào tâm mắt là một luyện võ trường cỡ nhỏ phương viên hơn mười dặm, dưới nền đất luyện võ trường được lát Lam Thiết Thạch, từng khối từng khối một rất chỉnh tề. Trong trung ương của luyện võ trường, còn có ba căn kim loại được làm ra để luyện công sừng sững đứng đó, mặt ngoài đã có không ít dấu vết, như kiếm ngấn, vết đao, chưởng ấn các loại, hiển nhiên là đã bị người khác dùng qua.

Lấy Tinh Ngân Kiếm ra, Diệp Trần chậm rãi hít một hơi, chém một kiếm ra ngoài.

Xoẹt!

Kiếm khí lam sắc nhàn nhạt vạch phá không khí, để lại trên cái cọc luyện công một vết kiếm thật sâu.

Bởi vì Diệp Trần còn chưa biết rõ độ cứng của cái cọc luyện công nên lại lấy ra Long Tuyền Kiếm vung lên một đạo kiếm khí, đạo kiếm khí kia liền lưu lại trên cọc luyện công một vết tích nhạt hơn rất nhiều.

– Ân, ước chừng gia tăng lên một thành rưỡi lực công kích, Hạ phẩm bảo kiếm không hổ là Hạ phẩm bảo kiếm, không phải bảo kiếm bình thường có thể so sánh được.

Đối với uy lực của Tinh Ngân Kiếm, Diệp Trần rất hài lòng. Bất quá nói tương đối thì hắn rất ưu thích Hạ phẩm Bảo Khí có độ cứng rắn một chút, đã có Tinh Ngân Kiếm, về sau cũng không cần lo lắng chuyện bảo kiếm bị đứt gãy nữa rồi.

Biệt viện cũng không lớn lắm, ngoại trừ luyện võ trường loại nhỏ bên ngoài chỉ còn một tòa kiến trúc thôi.

Trong công trình kiến trúc, ở giữa là phòng khách, bên trái là phòng ngủ, bên phải chính là phòng tu luyện.

Chất liệu của phòng tu luyện rất đặc biệt, không phải được kiến tạo từ gỗ đá, cũng không phải kim loại, nhìn bề ngoài thì có vẻ giống với các loại gỗ như Thiết Trầm Mộc, sờ lên còn mang theo một chút lạnh buốt.

Vừa tiến vào trong đó, Diệp Trần liền cảm nhận được độ ấm tăng cao, bất quá kỳ quái chính là đứng trong phòng tu luyện cũng không cảm thấy nóng lắm, trái lại, cơ thể lại trở nên rất ấm áp, chân khí vốn chậm rãi chảy xuôi liền trở nên hoạt bát, tựa như được nhập vào biển rộng vậy

Phóng xuất linh hồn lực ra, Diệp Trần muốn xem phòng tu luyện này có gì huyền bí.

Rất nhanh.

Dưới nên dất liền có một hồng sắc khí thể bốc lên, tụ lại trong phòng tu luyện, mà vách tường bốn phía và trần nhà bởi vì chất liệu đặc thù nên có công hiệu ngăn cách những hồng sắc khí thể kia, khiến nó không thể tràn ra bên ngoài được.

– Đây chính là hỏa khí của Địa Sát Chân Hỏa a! Không biết Địa Sát Chân Hỏa chính thức có bộ dáng gì nữa.

Trong miệng nói thầm một tiếng, Diệp Trần đi đến bồ đoàn ở trung ương phòng tu luyện ngồi xuống, phân biệt lấy ra một quả Bổ Khí Đan, Bổ Tinh Đan cùng với Bổ Thần Đan nhét vào trong miệng, chợt lại lấy ra hai khối Hạ phẩm linh thạch nắm trên tay. Lần này tu luyện hắn muốn một lần đạt đến Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ đỉnh phong luôn, chỉ có tu vi gia tăng thì thì thực lực tổng hợp mới có thể tăng theo được.

Nhắm hai mắt lại, Diệp Trần dần dần tiến vào trạng thái tu luyện.

– Ngươi nói là tên kia tiến vào trong phòng tu luyện rồi sao.

Bên trong quán rượu, Nguyên Tông Bác nói với võ giả Ngưng Chân Cảnh đang đứng ngay ngắn trước mặt hắn.

Đối phương gật đầu

– Đúng vậy.

– Tiếp tục giám thị cho ta, khi nào hắn ra ngoài thì phải lập tức phái ngươi đến nói cho ta biết, linh thạch sẽ không thiếu ngươi đâu.

Thần sắc Nguyên Tông Bác âm lạnh.

– Không thành vấn đề.

Trên mặt người này lộ ra vẻ vui mừng. Tại Vũ Thành, võ giả Ngưng Chân Cảnh về cơ bản không hề có địa vị gì cả, muốn thu nhập linh thạch theo con đường bình thường thì rất khó khăn, cũng may võ giả tiến vào Vũ Thành hoặc nhiều hoặc ít đều có ân oán với nhau, dưới tình huống bình thường, võ giả có ân oán sẽ tìm mấy tên võ giả Ngưng Chân Cảnh để giám thị đối phương, muốn giám thị đương nhiên phải trả một cái giá lớn, mà cái giá này chính là linh thạch.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 2 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 2 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 5 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin