1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
  4. Tập 33 [Chương 186 đến 189]

Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast

Tập 33 [Chương 186 đến 189]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 186: Thực Nhân Đằng Mẫu Thể

– Lần này sợ rằng phải chết ở đây rồi!

Một chiêu Thiên Ma Đại Thủ Ấn lúc trước gần như đã rút sạch toàn bộ chân khí của Mộ Dung Khuynh Thành, đan dược nuốt vào trước đó có tốc độ khôi phục chân khí quá chậm, căn bản không thể nào bổ sung chân khí ngay lập tức được, muốn đột phá vòng vây của trên trăm căn dây leo đỏ sậm này thì thật khó như lên trời.

Tốc độ của dây leo đỏ sậm hơn xa dây leo thanh hồng sắc, trong nháy mắt đã đâm vào trên hộ thể chân khí của hai người, lấy thực lực hiện giờ của bọn hắn, tiếp theo hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt ách…

Trong lúc đó, có một khí lưu vòi rồng quét sạch tất cả mà qua, tấp toàn bộ những căn dây leo đỏ sậm sang một bên, sau đó mang theo hai người phóng ra ngoài.

– Đừng giãy giụa.

Mộ Dung Khuynh Thành cũng không có đẩy bàn tay của Diệp Trần ra, tùy ý để hắn ôm lấy mình, sắc mặt có chút kinh ngạc.

Diệp Trần nhìn qua dây leo thanh hồng sắc bị vòi rồng chấn nát, thản nhiên nói:

– Sao các ngươi lại đến đây.

Hắn hoài nghi hai người này theo dõi hắn.

Tề Thiếu Phong giải thích nói:

– Ta và Mộ Dung là đến tìm kiếm một gốc linh thảo, sau lại bị Âm Phong Lang bức vào phiến rừng rậm này.

– Thế sao!

Trong lòng Diệp Trần còn chút hoài nghi, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn như thường.

Mộ Dung Khuynh Thành nói:

– Ngươi hoài nghi chúng ta?

– Hoài nghi hay không cũng không quan trọng, quan trọng là… chạy ra khỏi đây.

Nếu thực lực của hai người vẫn còn ở thời kỳ toàn thịnh, Diệp Trần chắc chắn sẽ không cứu bọn họ, thực lực của hai người này đều ở trên hắn, khinh công cũng lợi hại hơn, động tay một chút cũng đủ đánh chết hắn hơi mười lần rồi.

– Dù thế nào đi nữa thì phần tình này ta nhớ kỹ.

Mộ Dung Khuynh Thành không nói thêm gì nữa.

Vèo! Vèo! Vèo!

Dây leo đỏ sậm đuổi tới từ đằng sau, lấy cường độ xuyên thấu của chúng thì cũng đủ để xuyên thủng vòi rồng, xé rách hộ thể chân khí của ba người bọn họ rồi.

Diệp Trần nói:

– Ngươi ôm chặt eo ta đi.

Mộ Dung Khuynh Thành hơi do dự, bất quá sau khi thấy dây leo đỏ sậm đã đuổi đến nơi, liền làm theo lời ôm eo Diệp Trần, Tề Thiếu Phong thấy thế mặt liền lộ ra có chút cứng đờ.

Tay phải cũng không rảnh rỗi, Diệp Trần rút Long Tuyền Kiếm ra, cũng không quay đầu lại, hướng ra phía sau thi triển một chiêu công kích phạm vi lớn trong Kinh Vân Kiếm Pháp, kiếm pháp vang lên từng tiếng sét.

Sấm sét nổ vang không ngớt, hơn mười đạo kiếm khí chém giết ra ngoài.

Chỉ nghe thanh âm PHỐC PHỐC vang lên, dây leo màu đỏ đuổi theo liền bị nhao nhao cắt thành mảnh nhỏ, chỉ là nó lại nhanh tróng mọc dài ra, tiếp tục đuổi theo hướng vòi rồng đã rời đi rất xa

Trong rừng rậm, đây đã là lần thứ năm Diệp Trần thi triển ra Phong Quyển Tàn Vân, chân khí bị tiêu hao rất nhiều.

Cũng không để ý đến người khác hiềm nghi, Diệp Trần ném vào trong miệng một viên đan dược bổ sung chân khí.

Mộ Dung Khuynh Thành và Tề Thiếu Phong cũng không để ý lắm, bọn hắn cho rằng Diệp Trần nuốt chỉ là đan dược bình thường, dùng nhiều chỉ khiến chân khí phù phiếm thôi. Chỉ là trong nội tâm có chút nghi hoặc, sao thực lực của Diệp Trần lại luôn được bảo trì ở trạng thái đỉnh phong được, chẳng lẽ lúc trước hắn không lọt vào công kích của dây leo cho nên nuốt rất ít đan dược sao…

Cũng chỉ có cách giải thích này thôi.

Mà Diệp Trần cũng vì nhìn trúng điểm này nên mới dùng đan dược không kiêng nể.

Ầm ầm!

Khí lưu vòi rồng bao quanh ba người phóng đi, tốc độ nhanh đến không tưởng nổi, nhưng dưới sự không chế của Diệp Trần cũng linh hoạt không gì sánh bằng, chỉ đơn giản liền lách qua được các chướng ngại vật.

– Diệp huynh, môn kiếm pháp này thật kỳ diệu dị thường, rõ ràng lại có thể bao phủ người vào trong đó.

Tề Thiếu Phong nhịn không được khen.

Diệp Trần cười cười, cũng không có giải thích chiêu Phong Quyển Tàn Vân này là do hắn cải biến ra.

Rừng rậm là đại bản doanh của Thực Nhân Đằng, lại có thêm rất nhiêu dây leo đỏ đậm và dây leo thanh hồng sắc phô thiên cái địa lao tới.

– Tàn Tinh Trảm!

– Thiên Ma Lực Tràng!

Mộ Dung Khuynh Thành và Tề Thiếu Phong tuy bây giờ thực lực không bằng Diệp Trần, nhưng cuối cũng cùng bảo lưu được mấy thành thực lực, nhao nhao thi triển ra tuyệt học, giảo sát những dây leo vây xung quanh.

Diệp Trần mừng rỡ nhẹ nhõm, bất quá thực lực còn sót lại của hai người lại khiến hắn cực kì kinh ngạc, nhất là Mộ Dung Khuynh Thành, thực lực trước mắt còn trên cả Lâm Nhạc, cũng may hắn hiểu rõ hậu quả khi nuốt đại lương đan dược, nếu không có mấy tháng khổ công thì đừng mong khôi phục đến trạng thái đỉnh phong được.

Một đường giết qua, cự ly giữa ba người và bên ngoài rừng rậm đã không còn xa nữa.

Ân!

Bỗng nhiên, Diệp Trần nhướng mày.

Mộ Dung Khuynh Thành dò hỏi:

– Làm sao vậy?

– Có một cỗ sinh mạng có thực lực cường đại đang đuổi đến từ lòng đất, tốc độ hết sức kinh người.

Linh hồn lực không thể nào thẩm thấu quá sâu trong lòng đất, cho nên Diệp Trần cũng không tra được sinh mạng thể cường đại kia là thứ gì, nhưng hắn không nghi ngờ chút nào lực uy hiếp của đối phương cả.

– Vậy phải làm sao bây giờ?

Phải lập tức ly khai phiến địa phương nguy hiểm này, ai ngờ được vừa qua được một chuyện thì chuyện khác đã đến, Mộ Dung Khuynh Thành và Tề Thiếu Phong lập tức rối loạn.

Diệp Trần hít sâu một hơi.

– Ta có cách chạy đi, nhưng tổn thất với ta rất lớn.

– Tổn thất gì, ta sẽ đền bù tổn thất cho ngươi

Tề Thiếu Phong không chút do dự nói.

– Một quả Nguyên Quang Cầu!

– Nguyên Quang Cầu?

Tề Thiếu Phong kinh ngạc, thứ đồ vật bảo vệ tính mạng cực kì hiếm thấy này hắn đã từng nghe nói qua. Nghe nói có thể ngăn cản bất luận công kích gì dưới Tinh Cực Cảnh, đối với võ giả Bão Nguyên Cảnh thì còn trân quý hơn cả Trung phẩm thậm chí Thượng phẩm bảo khí. Cái thứ hai không thể nào cam đoan tính mạng của bọn hắn, nhưng cái trước lại có thể.

– Ta đền bù cho ngươi mười vạn khối Hạ phẩm linh thạch và 3000 khối Trung phẩm linh thạch.

Mộ Dung Khuynh Thành cũng nói:

– Ta đền cho ngươi hai mươi vạn khối Hạ phẩm linh thạch và 3000 khối Trung phẩm linh thạch.

Vốn hai người cũng không có nhiều linh thạch như vậy, nhưng Thượng Cổ truyền thừa chi địa mười năm một lần khiến bọn hắn thu được không ít, thật giống như Diệp Trần, thoáng một cái đã đạt được rất nhiều bảo vật đổi cho tông môn.

Thấy Diệp Trần thờ ơ, Tề Thiếu Phong nói:

– Diệp huynh vẫn còn chê ít ư?

Nhiều linh thạch như vậy đã tương đương với tích xúc của mười thập chí mấy chục trưởng lão nội môn rồi, võ giả Bão Nguyên Cảnh tầm thường nghĩ cũng không dám nghĩ đến, cũng không phải mỗi người đều có thể giống như bọn họ, có thể đi vào Thượng Cổ truyền thừa chi địa, sau đó đạt được rất nhiều bảo vật từ bên trong.

Chương 187: Thoát hiểm

Diệp Trần nói:

– Đối với ta thì Nguyên Quang Cầu chính là thứ để bảo vệ tánh mạng, lần này dùng, lần sau sẽ không còn nữa, có gì quan trọng hơn tánh mạng chứ.

Tề Thiếu Phong bất đắc dĩ, đối phương nói rất có lý, nếu đổi thành hắn, hắn cũng sẽ không thỏa mãn được.

Mộ Dung Khuynh Thành nói:

– Thêm một quả Trữ Vật Linh Giới Trung phẩm thì sao?

– Mộ Dung!

Tề Thiếu Phong kinh ngạc.

Mộ Dung Khuynh Thành lắc đầu nói:

– Vật ngoài thân cũng chỉ là vật ngoài thân, Diệp huynh nói đúng, nếu so với tánh mạng thì tính là gì chứ.

Diệp Trần kinh ngạc, đối phương rõ ràng lại có một quả Trữ Vật Linh Giới Trung phẩm, giá trị của thứ này không thể đo lường a! Ai lại không muốn mình mang theo không gian lớn chứ, chỉ có điều không gian của Trữ Vật Linh Giới Hạ phẩm cũng chỉ chừng một gian phòng thôi, mà Trữ Vật Linh Giới Trung phẩm lại tương đương với một cái đại sảnh to lớn, cả hai hơn kém cả mười lần, giá trị thì chênh nhau cả trăm lần.

Mà hắn hiện giờ lại vừa vặn thiếu một Trữ Vật Linh Giới Trung phẩm, 600 rương hoàng kim châu báu cùng với linh thạch đều đã chiếm hết toàn bộ Trữ Vật Linh Giới Hạ phẩm rồi, không gian của Trữ Vật Linh Giới Trung phẩm cũng chỉ còn lại hai phần ba, sau này nói không chừng còn không đủ dùng ấy chứ.

– Tốt, thành giao.

Diệp Trần rõ, đây đã là cực hạn rồi, muốn nhiều hơn nữa cũng không có, huống chi dù bỏ rơi hai người này thì sinh mạng thể đáng sợ kia chưa chắc sẽ buông tha hắn, kết quả cũng chỉ có nước sử dụng Nguyên Quang Cầu thôi.

Rất nhanh hai người liền đưa phần đền bù tổn thất đã hứa cho Diệp Trần, về phần phương pháp thì rất đơn giản, lúc toàn lực thúc dục Trữ Vật Linh Giới sẽ xuất hiện một màng sáng, đồ vật nào ném vào trong màng sáng đó chính là đã vào trong Trữ Vật Linh Giới rồi, không cần phải chuyền tay.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, phiến mặt đất lớn ở phía sau lại điên cuồng sụp đổ, một quái vật hình người cực lớn chui ra từ bên trong, thân cao ngoài trăm mét, tất cả các bộ vị của thân thể đều là dây leo hung ác, có thanh hồng sắc, có màu đỏ sậm, còn có một loại dây leo màu đỏ tím chưa gặp qua bao giờ

Thực Nhân Đằng Mẫu Thể xuất hiện.

Thấy một màn này, ba người liền hít một hơi khí lạnh, bọn hắn hoài nghi, Nguyên Quang Cầu cũng không nhất định có thể chống lại công kích của đối phương được.

XÍU… UU!! XÍU… UU!! XÍU… UU!! XÍU… UU!!

Dây leo phô thiên cái địa ập về hướng ba người, trong đó dây leo màu đỏ tím lại rất thưa thớt, bất quá tốc độ quả thật rất nhanh, dĩ nhiên lại đột phá vận tốc âm thanh, chỉ lóe ra trên không trung liền biến mất, chỉ còn cách khí lưu vòi rồng bao quanh ba người chưa đầy ba thước.

Ba một tiếng.

Dây leo màu đỏ tím bị ngăn trở, bên ngoài cơ thể ba người hiện lên một màn hào quang màu xanh da trời, màn hào quang dày đến một thước, bên trong có khí lưu màu xanh da trời không ngừng xoay tròn, lực phòng ngự cực kỳ kinh người.

Đáng sợ chính là, dây leo màu đỏ tím chỉ đơn giản liền xuyên thấu được một phần ba màng hào quang, lực công kích còn trên cả Âm Phong Lang.

Nếu không có quang tráo hộ thể thì một kích này đủ để giết chết chúng ta mười lần rồi. Tề Thiếu Phong thâm hô may mắn, bất mãn trước kia với Diệp Trần đều tan thành mây khói.

– Việc này không nên chậm trễ, đi!

Mang theo hai người, Diệp Trần điểm chân xuống mặt đất, lao về phía ngoài rừng rậm.

Ba! Ba! Ba! Ba!

Dây leo màu đỏ tím thỉnh thoảng lại đánh lên màn hào quang, mỗi một kích đều đủ để phá vỡ một phần ba lực phòng ngự, hơn nữa lại công kích liên tục vào cùng một vị trí, cũng may lực phòng ngự của hào quang cũng không phải bất động, mỗi thời khắc đều vận chuyển liên tục, nơi nào bị hư hao sẽ được tu bổ hoàn hảo ngay một khắc sau đó, khiến cho cả quang tráo ở vào trạng thái cân bằng tuyệt đối.

Thực Nhân Đằng Mẫu Thế thấy dây leo màu đỏ tím không thể nào phá được quang tráo nên há mồm phun ra một sợi dây leo màu tím đậm, căn dây leo này lao ra nhanh như thiểm điện, sau khí bắn ra được vài dặm rồi mới bắt đầu nổi lên âm thanh lôi bạo, không ngờ lại gấp vài lần vận tốc âm thanh

– Thiên Ma Đại Thủ Ấn!

Dưới sinh tử tồn vong, Mộ Dung Khuynh Thành lại lần nữa thi triển ra võ kĩ cực kì đáng sợ, bàn tay nhỏ nhắn mang theo khí tức sâu như biển đánh vào hư không.

Oanh!

Trước bàn tay, các vật thể trong phạm vi mấy trăm mét đều bị lơ lửng lên không trung, hóa thành một đoàn hư vô, mà căn dây leo màu tím đậm kia tuy không bị tổn hại gì, nhưng phảng phất như lâm vào trong bùn đất vậy, tốc độ bắt đầu giảm bớt, từ gấp ba lần vận tốc âm thanh xuống còn gấp hai, lại từ gấp hai xuống còn gấp đôi…

Khóe miệng chạy ra máu tươi, Mộ Dung Khuynh Thành nói với Diệp Trần:

– Ta chỉ có thể làm được như vậy thôi, tiếp theo nhờ vào ngươi vậy

– Yên tâm!

Diệp Trần gật gật đầu, linh hồn lực của hắn tràn ra ngoài theo hai phương hướng, một cái thăm dò phía trước, còn cái kia quan sát động tác của Thực Nhân Đằng Mẫu Thể ở phía sau. Cật lực chạy trốn cấp tốc cả nửa ngày, khoảng cách với lối ra vào bên ngoài đã ngày càng gần, cũng chỉ còn chừng hơn mười dặm thôi.

Trên Trữ Vật Linh Giới lóe lên quang mang âm u, một quả Xích Quang Dung Hỏa Đạn hiện ra trên tay hắn, quả Xích Quang Dung Hỏa Đạn này là do Ma Công Tử Lãnh Vô Tình giao dịch với hắn, tổng cộng có ba miếng, uy lực cực lớn, có thể gây nổ làm tổn thương một gã võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kỳ, chỉ là đến bây giờ thì võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kỳ đã không còn lực uy hiếp với Diệp Trần nữa nên có lưu lại cũng vô dụng, giờ lại vừa lúc lấy ra dùng luôn.

Ngón tay búng một cái, quả Xích Quang Dung Hỏa Đạn này bay theo một đường vòng cung tuyệt đẹp đến ngoài Diệp Trần ba thước, cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện Xích Quang Dung Hỏa chỉ vẻn vẹn cách màn hào quang có một tí, mà lúc này, Diệp Trần lại hét lớn một tiếng

– Bạo!

Ầm ầm!

Ánh lửa bộc phát rừng rực, lực lượng cường đại cũng không thể chấn vỡ màn hào quang ngược lại khiến cho tốc độ của nó đột nhiên gia tăng, bắn về phía phương xa như một viên lưu tinh.

– Cách sử dụng thật hay!

Con mắt của Tề Thiếu Phong và Mộ Dung Khuynh Thành sáng ngời, nếu nói trước kia bọn hắn vẫn chỉ cho rằng Diệp Trần là nhờ vào vận khí tốt thì giờ đã không còn vậy nữa, người này dưới nguy cơ rõ ràng còn lãnh tĩnh như vậy, có thể nghĩ đến cách mượn ngoại lực để gia tăng tốc độ, nếu so ra thì bọn hắn ngây thơ thuần khiết hơn rất nhiều, chỉ biết dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.

Tiếp tục làm thế, Diệp Trần mang hai quả Xích Quang Dung Hỏa Đạn còn lại lần lượt cho nổ tung, tốc độ lập tức gia tăng đến một mức không thể nào tưởng tượng được, trên đường đi qua chỗ nào chỗ đó không khí vặn vẹo, lực lượng cường hãn cày xới lên một đường đất dài theo sát phía sau màn hào quang.

Ba một tiếng!

Dây leo màu tím đậm cuối cùng cũng thoát khỏi Thiên Ma Đại Thủ Ấn, tốc độ liền khôi phục lại gấp ba lần vận tốc âm thanh, rất nhanh đã đuổi theo

Năm dặm!

Ba dặm!

Một dặm!

Chỉ qua hơn mười lần nháy mắt, dây leo màu tím đậm đã rút ngắn khoảng cách giữa mình và bọn người Diệp Trần từ năm dặm xuống còn một dặm, lại theo sát lần nữa, mà ba người Diệp Trần chỉ còn cách cửa ra vào hai dặm cuối cùng.

– Thành hay bại phải xem lần này rồi.

Diệp Trần tiếp tục lướt tới, xem dây leo màu tím đậm như không tồn tại.

Sau một lần nháy mắt!

Dây leo màu tím đậm chỉ còn cách ba người không đến 200m.

Lại qua một lần nháy mắt nữa.

Khoảng cách còn không đến 50m.

– Phóng!

Tay Diệp Trần cầm hạch tâm của màn hào quang, sau đó hất tung lên

– Chạy!

Ba người thoát ly khỏi màn hào quang, tiếp tục phóng đến cửa ra vào chỉ còn cách một dặm.

PHỐC PHỐC!

Dừng lại ở nguyên chỗ màn hào quang vặn vẹo còn chưa tán đi, rồi sau đó dây leo màu tím đậm mạnh mẽ đâm xuyên qua, lực phòng ngự cường đại chỉ cầm cự được trong thời gian nháy mắt.

Thừa dịp ngắn ngủi này, khoảng cách giữa ba người và cửa ra vào chỉ còn 200m, cách dây leo màu tím đậm 300m.

Đáng tiếc 300m đối với dây leo màu tím đậm bất quá chỉ trong thời gian một phần ba cái nháy mắt thôi, Diệp Trần tuyệt đối không thể lao ra ngoài 200m trong một thời gian ngắn như thế được

Rốt cục, dây leo màu tím đậm cũng xuyên qua thân thể ba người

Không đúng, là xuyên thấu qua chân khí tàn ảnh.

Nguyên lai Diệp Trần ngay trong thời khắc mấu chốt đã thi triển ra khinh công Phân Thân Hóa Ảnh tạo ra nguyên tại chỗ một chân khí tàn ảnh, còn chân thân thì mang theo hai người tiếp tục chạy về phía trước.

Sau một khắc!

Dây leo màu tím đậm lại lần nữa xuyên thấu tàn ảnh của bọn họ

Mộ Dung Khuynh Thành và Tề Thiếu Phong hít một hơi khí lạnh, bọn hắn căn bản không thể nào tưởng tượng được sao Diệp Trần lại làm được như vậy, tốc độ của dây leo tím sậm quá nhanh, nhanh đến mức không thể nào phản ứng kịp, nếu đổi thành bọn họ thì tuyệt đối không thể nào thi triển ra chân khí tàn ảnh ngay trước một khắc khi Thực Nhân Đằng Mẫu Thể đánh tới được.

Đương nhiên, bọn hắn cũng không biết Diệp Trần có linh hồn lực cường đại, dưới sự dò xét của linh hồn lực thì mọi cử động của dây leo màu tím đều bị hắn nắm giữ, đối phương lúc nào đến, khi nào là thời cơ tốt nhất để mê hoặc đối phương hắn đều rất rõ ràng.

Thực Nhân Đằng Mẫu Thể nổi giận, đối phương lại tránh được công kích của nó cả ba lần, quả thật khiến nó phiền muộn và không thể nào lý giải được.

Ánh mắt trời chiếu lên người ba người, bọn họ rốt cục cũng chạy thoát ra khỏi rừng rậm.

Bất quá lúc này còn không phải là lúc buông lỏng, chân khí của Diệp Trần vận chuyển tới cực hạn, lao về phía trước, chỗ đó có nham sơn chống đỡ.

Hiển nhiên, Diệp Trần đã lo lắng quá mức rồi, Thực Nhân Đằng Mẫu Thể cũng không xuất hiện bên ngoài rừng rậm, phảng phất như có một tầng bình chướng vô hình ngăn cản nó vậy

Hô!

Buông hai người ra, Diệp Trần nhất thời choáng váng cả đầu óc, suýt nữa thì té xỉu.

Cự ly ngắn ngủi hơn mười dặm, hắn và Thực Nhân Đằng Mẫu Thể đã đấu trí so dũng khí, giãy giụa ở bờ vực cái chết, tuy rằng hắn là người thắng lợi cuối cùng nhưng trong đó tiêu hao bao nhiêu tinh lực chỉ có mình hắn rõ thôi, nói không khách khí thì dù đổi lại là bất kì võ giả Bão Nguyên Cảnh nào cũng đã bị đánh chết cả chục lần rồi, căn bản không có một chút hy vọng chạy ra ngoài rừng rậm chứ đừng nói chi đến mang theo hai người.

Bên cạnh, Mộ Dung Khuynh Thành và Tề Thiếu Phong nhìn Diệp Trần như nhìn quái vật.

– Sao vậy,

Thanh âm Diệp Trần khàn khàn.

Tề Thiếu Phong cười khổ nói:

– Ngoại trừ thực lực, nếu so với ngươi thì ta thấy mình như một tên ngốc vậy, người làm sao lại làm được thế?

Diệp Trần cười khổ.

– Nếu không muốn chết thì chỉ có thể làm vậy thôi.

– Ta chưa bao giờ bội phục người nào cả, nhưng giờ không thể không bội phục ngươi, thực lực của người rõ ràng cũng không cao lắm cơ mà.

Mộ Dung Khuynh Thành không chút che dấu sự thưởng thức của mình.

– Trước tiên rời khỏi đây đã rồi nói sau.

Trì hoãn một chút, Diệp Trần cũng không muốn dây dưa ở vấn đề này nữa.

Nghe vậy, hai người gật gật đầu, bọn hắn sẽ không bao giờ muốn đến đây nữa.

Trên đường ly khai Thập Vạn Đại Sơn, Diệp Trần gặp người của Trường Đao Môn, bất quá nhân số chỉ còn lại hơn mười người, nguyên một đám hồn bay phách lạc, thần sắc tràn đây vẻ xa sút

Lắc đầu, Diệp Trần cảm thấy may mắn hộ những người này, nếu chậm hơn chút nữa, đợi đến khi Thực Nhân Đằng Mẫu Thể đi ra thì Trường Đao Môn tất phải bị diệt toàn quân rồi.

Phương hướng này cũng không có yêu thú gì, sau nửa ngày, ba người ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, đi vào trong phạm vi khống chế của Trường Đao Môn.

Lại qua gần nửa ngày nữa, ba người tới một toàn thành trì duy nhất ở phụ cận Thập Vạn Đại Sơn – Lạc Huy Thành.

Trong một gian phòng của đại tửu lâu.

Ba người ngồi ở bên trong.

– Lần này có thể thoát khỏi bờ vực cái chết cũng nhờ có Diệp huynh ngươi.

Tề Thiếu Phong rót cho Diệp Trần một chén rượu, cảm kích nói.

Diệp Trần nói:

– Chính xác mà nói thì giữa chúng ta chỉ là giao dịch, không có gì phải cảm kích hay không cảm kích cả.

Hắn thu của hai người 50 vạn khối Hạ phẩm linh thạch, sáu ngàn khối Trung phẩm linh thạch và một khoả Trữ Vật Linh Giới Trung phẩm đã hài lòng lắm rồi, không cần đối phương phải thiếu nợ nhân tình hắn.

– Không thể nói vậy được, không có ngươi, cho dù chúng ta có được tài phú của cả thiên hạ cũng không có mạng mà hưởng thụ.

Mộ Dung Khuynh Thành giơ chén rượu lên chạm cốc với Diệp Trần.

– Nếu đã vậy thì bữa cơm này xem như tạ ơn đi!

Bưng chén rượu lên, Diệp Trần uống một hơi cạn sạch.

Sắc trời dần ngả đen, sau khi qua ba tuần rượu, ba người đều có chút mệt mỏi, sau khi lên tiếng chào hỏi liền tự trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.

Trong phòng trọ.

Diệp Trần nằm ngửa trên chiếc giường mềm mại, mắt nhắm lại, chỉ qua chốc lát liền ngủ say, chỉ còn lưu lại một tia thanh tỉnh.

Từ hôm qua đến giờ, hắn đã quá mệt mỏi rồi.

Bên kia, sau khi Mộ Dung Khuynh Thành lê thân thể miệt mỏi của mình đi tắm rửa rồi cũng chìm vào giấc ngủ say như Diệp Trần, mấy ngày đêm chiến đấu liên tục, đối với nàng thì thật là một gánh nặng quá lớn, nhìn thì có vẻ như không xuất lực gì nhiều, nhưng một kích bất chợt đó lại tiêu hao tinh thần rất lớn.

Chương 188: Đế Chi Mộ, Bạch Dương Tọa

Nửa đêm canh ba.

Diệp Trần là người đầu tiên tỉnh lại.

– Tinh thần tốt hơn rất nhiều, đây là lần đầu tiên miệt mỏi như thế a!

Bò ra khỏi giường, Diệp Trần duỗi lưng một cái, mở cửa sổ ra đón cơn gió mát.

Thật lâu, Diệp Trần đóng cửa sổ lại, thầm nghĩ:

– Cái chìa khóa màu trắng kia còn chưa có xem xét cẩn thận, không biết có tác dụng gì.

Lấy ra cái chìa khóa dài chừng cánh tay, mắt Diệp Trần không nháy lấy một cái, nhìn chằm chằm vào nó.

Nhìn bên ngoài thì không được gì, Diệp Trần thúc dục chân khí quán chú vào trong đó

Ông!

Vầng sáng màu trắng tách ra, trong hư không liền hiện ra một vài chữ viết cổ:

– Đế Chi Mộ, Bạch Dương Tọa!

Mày nhăn lại, Diệp Trần không rõ cái chìa khóa này có quan hệ gì với Bạch Dương Tọa (chòm Bạch Dương), chẳng lẽ là đối ứng với chòm sao Bạch Dương trên bầu trời, thế nhưng ở đây cũng không phải là thế giới kia, mà là Chân Linh Đại Lục a! Có lẽ chỉ là tên giống nhau thôi, nội dung hoàn toàn khác biệt, không thể đánh đồng.

Loại trừ nghi hoặc với Bạch Dương Tọa, Diệp Trần lại có chút liên tưởng đối với Đế Chi Mộ, phỏng chừng là lăng mộ của cường nhân nào đó a! Mà chiếc chìa khóa màu trắng này chính là chìa khóa để khai mở lăng mộ, không đúng, hẳn là một trong những chìa khóa thôi, dù sao địa đồ mình đoạt được cũng không hoàn chính, chỉ là một tấm bản đồ mảnh vỡ thôi.

Xem ra chỉ khi nào gom đủ tất các cả chìa khóa, mới có thể tìm được lăng mộ, hơn nữa mở ra nó.

Sau khi hơi thất vọng, Diệp Trần cũng không quá để ý đến nữa, thu hoạch lớn nhất lần này hẳn là hắn thu được cách tu luyện của một thức chỉ pháp trong Phá Hư Chỉ, một thức chỉ pháp này nếu có thể tu luyện đến giai đoạn có chút thành tựu, cũng đủ để lực áp cường giả đồng cấp, tu luyện đến mức đại thành thì uy lực của nó không thể nào ước lượng được, trong đầu, tràng cảnh một chỉ cực lớn điểm phá yêu ma kia vẫn còn rõ mồn một

– Phá Hư Chỉ quá mức khó luyện, trong thời gian ngắn không cách nào có chút thành tựu được, vẫn nên xem bản bí tịch Địa cấp đẳng cấp cao trước đã rồi nói sau.

Trong không gian tầng thứ hai trong ngọn núi đầu dê, Diệp Trần đã đạt được rất nhiều bí tịch, trong đó tốt nhất chính là bí tịch Địa cấp đẳng cấp cao, lúc ấy còn chưa kịp nhìn cẩn thận, giờ ngược lại có thể lấy ra nghiên cứu một chút.

Ánh sáng âm u lập loè, một bản bí tịch hiện ra trên tay Diệp Trần

Mở ra xem xét

“Phù La Tam Huyền Quyết, bí pháp Địa cấp đẳng cấp cao”

Bí pháp?

Vẻn vẹn chỉ thấy mấy chữ đã khiến tốc độ tim đập của Diệp Trần trở nên nhanh hơn, nói chung, thứ có quan hệ với bí pháp đều là đồ tốt, cái gọi là bí pháp chính là tuyệt bí chi pháp, người bình thường căn bản không thể nào thấy được, nếu so với võ học cùng phẩm cấp thì không phải chỉ trân quý hơn ba phần.

Ổn định lại tâm tình, Diệp Trần tiếp tục nhìn xuống dưới.

“Bí pháp này chính là bí pháp tăng phúc khinh công, tổng cộng chia làm ba tầng cảnh giới, cảnh giới tầng thứ nhất có thể khiến một môn khinh công của bản thân tăng lên một phẩm cấp, cảnh giới tầng thứ hai tăng lên hai phẩm cấp, cảnh giới tầng thứ ba tăng lên ba phẩm cấp, cứ thế đến khi nào khinh công đạt đến Địa cấp đỉnh giai mới thôi… ”

Khép bí tịch lại, trên mặt Diệp Trần lộ ra vẻ tươi cười, quyển bí tịch này đến quá đúng lúc rồi.

Khinh công Phân Thân Hóa Ảnh tuy rằng rất tốt, vào thời khắc mấu chốt có thể phân ra chân khí tàn ảnh mê hoặc địch nhân, nhưng theo thực lực tăng lên, khuyết điểm cũng mỗi lúc một lớn, chính là tốc độ không được nhanh lắm. Đương nhiên, có lẽ trong số những khinh công cùng đẳng cấp thì không chậm, có thể là cấp bậc trung-thượng đẳng. Chỉ là hắn gặp phải toàn thiên tài, người nào trong số đó không tu luyện khinh công Địa cấp trung giai hoặc là Địa cấp đẳng cấp cao chứ, tương lai nói không chừng còn có thể gặp phải thiên tài tu luyện khinh công Địa cấp đỉnh giai ấy chứ. Nếu mang ra so sánh thì ở phương diện tốc độ, Phân Thân Hóa Ảnh tuyệt đối ở vào thế yếu.

Giờ vấn đề đã được giải quyết triệt để, chỉ cần tu luyện Phù La Tam Huyền Quyết đến cảnh giới tầng thứ nhất, khinh công Phân Thân Hóa Ảnh liền tăng lên phẩm cấp Địa cấp trung giai, luyện đến cảnh giới tầng thứ hai liền tăng lên tới phẩm cấp Địa cấp đẳng cấp cao, nếu tu luyện đến cảnh giới tầng thứ ba, sẽ đạt đến phẩm cấp Địa cấp đỉnh giai. Cái này có ý nghĩa gì, chính là giá trị của một bản bí pháp khinh công Phù La Tam Huyền Quyết này đã tương đương với khinh công Địa cấp đỉnh giai, khiến hắn ở trên phương diện tốc độ không hề thua kém, thậm chí còn hơn xa người khác nữa.

“Bình thường thì bí pháp rất khó tu luyện, độ khó khi tu luyện Phù La Tam Huyền Quyết này phỏng chừng cũng không dưới võ học Địa cấp đỉnh giai, nếu muốn đơn giản đạt đến tầng thứ ba có lẽ không có khả năng. Bất quá tầng thứ nhất đã có thể tăng lên một phẩm cấp, có thể dùng trong thời gian rất lâu rồi”

Qua hai thời thần nữa trời sáng, Diệp Trần cũng không buồn ngủ nên dứt khoát tu luyện Thái Huyền Công và chân khí luôn.

Trước khi tu luyện, hắn phân biệt uống vào một viên Bổ Tinh Đan, Bổ Khí Đan và Bổ Thần Đan, sau đó hai tay nắm một khối Hạ phẩm linh thạch, tiến vào trạng thái tu luyện.

Đợi đến khi dược lực hoàn toàn phát huy, Diệp Trần kinh hỉ phát hiện ra, tốc độ tu luyện vốn không kém giờ được tăng lên đến ba thành, nói cách khác, tu luyện mười ba ngày lúc trước giờ chỉ tương đương với mười ngày bây giờ, một năm có thể tiết kiệm được tám mươi ngày rồi.

“Đạt tới cấp độ Bão Nguyên Cảnh, tu vi càng ngày càng khó tăng lên, giờ đã có được ba loại đan dược này, ngược lại có thể khiến ta tấn cấp nhanh hơn rồi”

Bình ổn tâm thần lại, Diệp Trần bắt đầu tu luyện.

Cảnh đêm rất nhanh liền tan đi.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Trong hành lang của quán rượu.

Ba người đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ dùng bữa sáng.

– Đúng rồi, Diệp huynh, sao người vẫn dùng một thanh vũ khí bình thường thế, nếu có một bảo kiếm Hạ phẩm thì thực lực của người tuyệt đối có thể tăng lên một thành rồi.

Tề Thiếu Phong đột nhiên hỏi.

Diệp Trần nói:

– Vũ khí thích hợp rất khó tìm, ta rất muốn đi đấu giá lấy một bả bảo kiếm Hạ Phẩm đây.

Mộ Dung Khuynh Thành nói:

– Bảo khí đấu giá hội bình thường là mỗi năm tổ chức một lần, thậm chí còn lâu hơn nữa, không bằng người đến Vũ Thành của Hắc Long đế quốc đi, nơi đó chính là thành thị của võ giả, rất nhiều võ giả trong lúc xông xáo bên ngoài đều đạt được không ít bảo vật không dùng đến, sau đó trao đổi cho nhau, đương nhiên, linh thạch chính là một đồng tiền mạnh của võ giả, cũng có thể dùng nó để mua.

Chương 189: Vũ Thành!

– Vũ Thành?

Diệp Trần ngược lại chưa từng nghe nói qua bao giờ.

Tề Thiếu Phong gật đầu nói:

– Đúng vậy, ta đã từng đi qua Vũ Thành một lần, nơi đó hội tụ hơn mấy trăm ngàn võ giả, võ giả trong thành đa số đều là Ngưng Chân Cảnh, võ giả Bão Nguyên Cảnh và Tinh Cực Cảnh cũng rất nhiều, ngẫu nhiên còn có thể có võ giả Linh Hải Cảnh qua lại, trong toàn bộ Nam Trác Vực cũng phi thường nổi danh đấy, nếu chịu bỏ ra nhiều tiền thì có được một thanh bảo kiếm Hạ phẩm dễ như trở bàn tay.

– Thế sao, xem ra phải đi xem mới được.

Một thanh bảo khí công kích Hạ phẩm có thể tăng phúc đến hai thành lực công kích, so với vũ khí bình thường thì không biết trân quý hơn biết bao nhiêu lần, Diệp Trần quyết định, nơi đến tiếp theo chính Hắc Long đế quốc, dù sao hắn cũng sớm đã muốn kiến thức một trong ba quốc gia lớn của Nam Trác Vực – Hắc Long đế quốc.

Mộ Dung Khuynh Thành nói:

– Vừa lúc ta cũng muốn trở lại Hắc Long đế quốc, ta và ngươi có thể đồng hành.

Nghe vậy, Tề Thiếu Phong biến sắc, trong nội tâm chợt cười khổ, hắn còn định ở chung với Mộ Dung Khuynh Thành vài hôm, xem ra là mình tưởng bở rồi.

– Vậy làm phiền rồi.

Diệp Trần gật gật đầu.

Dùng xong bữa sáng, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành lập tức lên đường.

Thông Linh Quốc cách Hắc Long đế quốc cũng không xa lắm, lộ trình ước chừng chỉ bảy tám vạn dặm, lấy tốc độ bình thường thì một tuần đã đủ rồi.

Trên đường, mỗi ngày Diệp Trần đều khổ luyện Phù La Tam Huyền Quyết, tranh thủ sớm ngày tu luyện đến cảnh giới tầng thứ nhất, tăng Phân Thân Hóa Ảnh đến phẩm cấp Địa cấp trung giai.

Mà Mộ Dung Khuynh Thành thì hết sức cố gắng rèn luyện chân khí, nàng vì nuốt quá nhiều đan dược nên thực lực hiện giờ chỉ còn lại sáu bảy thành so với thời kì đỉnh phong, tuy rằng Phi Thiên Ma Tông không thiếu bí pháp rèn luyện chân khí nhưng mấy ngày nay cũng chỉ khôi phục được chừng tám thành thôi.

Đương nhiên, tốc độ này cũng đủ để khiến Diệp Trần cực kỳ kinh hãi rồi, phỏng chừng khi đến được Hắc Long đế quốc, thực lực của đối phương đã có thể khôi phục đến chừng chín thành rồi.

“Lục phẩm tông môn không hổ là siêu cấp tông môn, nội tình thực sự quá cường đại, chỉ bằng công pháp rèn luyện chân nguyên này thôi cũng đủ để lực áp tất cả các Thất phẩm tông môn rồi.

Thực tế Diệp Trần vẫn còn đánh giá thấp Mộ Dung Khuynh Thành và Lục phẩm tông môn.

Ngày thứ sáu.

Sau khi tu luyện xong xuôi, Mộ Dung Khuynh Thành đứng người lên, toàn lực phát động Thiên Ma Lực Tràng, lập tức, một toà núi nhỏ ở gần đó liền bị ép đến sụp đổ, không chịu nổi cỗ lực trường bộc phát bất ngờ này.

– Ngươi đã khôi phục lại thực lực rồi.

Diệp Trần kinh ngạc.

Mộ Dung Khuynh Thành gật gật đầu.

Lần này dùng đan dược kỳ thật cũng không nhiều lắm, hai năm trước Phi Thiên Ma Tông đã từng khai chiến với một Lục phẩm tông môn khác, cuộc chiến đấu lần đó trong một ngày ta đã phục dụng đến năm mươi viên đan dược, đánh chết hơn hai mươi vị võ giả Bão Nguyên Cảnh.

– Khai chiến với Lục phẩm tông môn?

– Chỉ là một chút náo động nhỏ thôi, nếu chính thức khai chiến thì ta có lẽ đã không còn đứng đây được nữa rồi.

Thần sắc Mộ Dung Khuynh Thành như thường.

Chỉ náo nhỏ đã bị ngươi đánh chết hơn hai mươi võ giả Bão Nguyên Cảnh, võ giả Bão Nguyên Cảnh của Lục phẩm tông môn kia cũng thật không đáng giá.

Diệp Trần lắc đầu, không cách nào tưởng tượng được sự cường đại của Lục phẩm tông môn.

Lại qua một ngày, hai ngươi rốt cục cũng đã đi vào biên cảnh của Hắc Long đế quốc.

Hiện lên trước mắt hai người chính làm một ngọn núi cực lớn cao đến 3000 trượng, ngọn núi này ngoại trừ cao khác thường ra còn tản mát một khí thế khiến người khác kinh sợ, Diệp Trần phát hiện, rất nhiều võ giả đến chỗ này đều lựa chọn đường vòng để đi.

Mộ Dung Khuynh Thành giới thiệu nói:

– Theo truyền thuyết, đã từng có một vị vương giả Sinh Tử Cảnh chết trên ngọn sơn phong này, máu tươi nhuộm đỏ cả đỉnh núi, ý niệm cường đại của hắn dung nhập vào bên trong ngọn núi, hình thành nên một cỗ khí thế áp lực cực kì cường đại, nếu võ giả bình thường đến quá gần sẽ bị nổi điên đến chết

– Núi này tên gì?

– Vẫn Lạc Chi Sơn.

Vẫn Lạc Chi Sơn nhìn như rất gần, kỳ thật lại còn cách cả một đoạn đường mười dặm, lúc đi qua đoạn đường này, Diệp Trần cảm nhận được một loại áp lực khủng bố, các loại cảm xúc mặt trái trong lòng liền được phóng đại lên gấp nhiều lần, thậm chí còn khiến người ta sinh ra ảo giác cực kì chân thật.

Thúc dục Kiếm Ý, Diệp Trần chém giết sạch sẽ những cảm xúc mặt trái này, sau đó chợt nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Thành, đối phương tựa hồ đã quen với áp bách của Vẫn Lạc Chi Sơn, sắc mặt vẫn như bình thường, bất vi sở động, Diệp Trần còn loáng thoáng cảm nhận được trên người đối phương có một lực lượng mờ mịt, ngang tầm với khí thế của Vẫn Lạc Chi Sơn.

– Cổ quái!

Nội tâm Diệp Trần sinh ra nghi ngờ.

Không lâu sau, hai người đã bỏ rơi Vẫn Lạc Chi Sơn lại ở phía sau, cỗ áp lực kia cũng lập tức tan thành mây khói

Vũ Thành ở vào miền tây của Hắc Long đế quốc, tọa lạc ở trung ương Huyền Trọng Sơn Mạch.

Còn chưa đến gần Huyền Trọng Sơn Mạch Diệp Trần đã cảm giác được trọng lực trong thiên địa tăng lên, loại gia tăng này rất nhỏ, nếu không cẩn thận chú ý sẽ rất khó phát hiện ra.

Lúc đầu, Diệp Trần còn lơ đễnh, nhưng khi càng đến gần Huyền Trọng Sơn Mạch thì trọng lực càng thêm trầm trọng, rốt cục cũng nhịn không được nữa mở miệng hỏi:

– Trọng lực của Huyền Trọng Sơn Mạch hình như có chút vấn đề?

– Ngươi phát hiện ra rồi! Đúng vậy, trọng lực của Huyền Trọng Sơn Mạch hơn xa ở ngoại giới, mà càng đến gần trung tâm thì trọng lực càng lớn, chúng ta hiện giờ còn chưa có tiến vào Huyền Trọng Sơn Mạch đâu.

Mộ Dung Khuynh Thành giải thích nói.

– Có việc này nữa sao?

Mộ Dung Khuynh Thành cười cười, lần đầu tiên nàng đến Huyền Trọng Sơn Mạch cũng giật mình giống như Diệp Trần vậy, nhưng sau này cũng không thèm để ý đến nữa rồi. Chân Linh đại lục rộng lớn khôn cùng, có rất nhiều thứ không thể nào giải thích được, giống như Thượng Cổ truyền thừa chi địa vì sao lại tự thành thế giới, cự tuyệt cốt linh của người quá 24 tuổi tiến vào, loại thủ đoạn này đã vượt qua năng lực của vương giả Sinh Tử Cảnh rồi.

Nửa canh giờ qua đi.

Hai người chính thức tiến vào bên ngoài Huyền Trọng Sơn Mạch.

– Trọng thực thật cường đại, ít nhất cũng gấp ba lần ngoại giới.

Diệp Trần thoáng cái không không chế được lực đạo nên giẫm lên mặt đất mấy dấu chân thật sâu.

Trái lại Mộ Dung Khuynh Thành lại đi lại giống như bình thường vậy

Hít sâu một hơi, Diệp Trần căn cứ vào độ lớn nhỏ của trọng lực, rất nhanh liền điều chỉnh tốt trạng thái, không còn lưu lại dấu chân nữa.

Trên đường, Diệp Trần gặp được không ít tốp năm tốp ba võ giả, tu vi phần lớn là ngoài Bão Nguyên Cảnh, võ giả Ngưng Chân Cảnh lại rất ít thấy.

– Các ngươi xem, đây không phải là Mộ Dung Khuynh Thành sao?

– Bên cạnh nàng là ai thế kia, rõ ràng lại có thể đi cùng một chỗ với Mộ Dung Khuynh Thành.

– Chưa thấy qua bao giờ, xem ra không giống đệ tử của Phi Thiên Ma Tông lắm.

– Thật hâm mô a! Mộ Dung Khuynh Thành là một trong hai đại mỹ nữ của Hắc Long đế quốc, dù được nói với nàng vài lời thôi đã mãn nguyện lắm rồi, hắn có tài đức gì mà có thể sánh vai cùng đi với Mộ Dung Khuynh Thành chứ.

– Tiểu tử này chết chắc rồi, người trẻ tuổi mê luyến Mộ Dung Khuynh Thành lên đến hàng trăm hàng ngàn, tùy tiện đi ra vài người đã có thể nghiền nát hắn rồi.

– Hắc hắc, nói không sai, chúng ta chờ xem kịch vui đi

Huyền Trọng Sơn Mạch cũng không lớn lắm, ngắn ngủn một canh giờ, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đã đi vào sâu bên trong. Trọng lực ở đây lớn chưa từng thấy, Diệp Trần đoán chừng cũng phải gấp mười lần ngoại giới, nếu phi hành trên không trung thì tốc độ tiêu hao chân khí gấp mấy chục lần ngoại giới, võ giả Bão Nguyên Cảnh phi hành không được bao lâu cả, còn tốc độ của võ giả Tinh Cực Cảnh cũng phải giảm mạnh.

– Lên đến đỉnh núi đã là cửa vào của Vũ Thành rồi.

Mộ Dung Khuynh Thành mở miệng nói.

Diệp Trần kinh ngạc

– Cửa vào ở trên đỉnh núi?

– Đi lên sẽ biết

Khi lên đến đỉnh núi Diệp Trần mới hiểu được ý tứ của Mộ Dung Khuynh Thành.

Vũ Thành rõ ràng lại tọa lạc trên một ngọn sơn phong to lớn, ngọn sơn phong này phảng phất như bị người chém mất đỉnh chóp, chỉ còn lại một mặt cắt bóng loáng. Đường kính của mặt cắt vượt quá trăm dặm, về phần bốn phía mặt cắt chính là thâm uyên sâu không thấy đáy, cách ly triệt để với xung quanh. Muốn đi vào Vũ Thành chỉ có hai cách, một là dựa vào tu vi bay qua, bất quá trọng lượng trên vực sâu quá mức khủng bố. Diệp Trần nhìn lên, vừa lúc có một đầu phi hành yêu thú tứ cấp lướt qua từ trên cao, lập tức bị trọng lực đột nhiên gia tăng kéo vào sâu trong thâm uyên, không còn hài cốt.

Biện pháp thứ hai chính là những dây xích trước mặt, trên vực sâu lơ lững ngàn vạn căn xiềng xích, những xiềng xích này to chừng bắp đùi, nối hai đầu lại với nhau.

– Chung ta đi qua đi.

Thân hình Mộ Dung Khuynh Thành lóe lên, đáp xuống trên xiềng xích, chợt gót chân phóng ra chân khí đẩy nàng trượt trên dây xích, tốc độ cực nhanh.

Học theo, Diệp Trần theo sát phía sau Mộ Dung Khuynh Thành.

Đến trong vực sâu, Diệp Trần cảm nhận được trọng lực đột nhiên gia tăng, ít nhất cũng phải gấp 30 lần ngoại giới, không, là 50 lần, cả 50 lần trọng lực, khó trách ngay cả phi hành yêu thú Tứ cấp cũng không thể bay qua được, võ giả Bão Nguyên Cảnh bình thường nếu hành động lỗ mãng thì hơn phân nửa sẽ có kết quả như đầu phi hành yêu thú kia thôi.

Bá! Bá!

Hai người đáp xuống bên ngoài Vũ Thành.

Vũ Thành so với Cuồng Phong Thành và Vong Thầm Thành của Thiên Phong Quốc còn lớn hơn, dài rộng vượt quá bảy mươi dặm, tường thành lại cao tới hơn 300m, độ cao này cũng không phải có thể tùy tiện làm ra, bởi vì dựa theo trọng lực ở nơi này thì võ giả dưới Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ không thể nào bay đến độ cao 300m được.

Bên ngoài cửa thành rộng lớn, có hai nhóm võ giả thủ thành đang đứng ở đó

Mộ Dung Khuynh Thành nhắc nhở:

– Phí vào thành của Vũ Thành là một khối Hạ phẩm linh thạch, phí rời thành cũng thế.

– Ra khỏi thành cũng cần linh thạch?

Phí vào thành là một khối Hạ phẩm linh thạch quả thật rất đắt đỏ, nhưng Diệp Trần thấy cũng không nói gì được. Những người ở Vũ Thành hiện giờ đều là võ giả… vào trong đó, ngươi có thể mua được rất nhiều thứ bình thường không thể nhìn thấy, đối với võ giả mà nói thì quả thật có lực hấp dẫn rất lớn, phí vào thành cao cũng có thể hiểu được, thế nhưng ra khỏi thành cũng phải tốn phí thì thật khiến hắn không thể nào hiểu nổi rồi.

Mộ Dung Khuynh Thành nói:

– Quy củ của Vũ Thành rất nhiều, cái này chỉ là một trong số đó thôi.

Giao nộp hai khối Hạ phẩm linh thạch, hai người tiến vào Vũ Thành.

Kiến trúc bên trong Vũ Thành gây cho Diệp Trần cảm giác đầu tiên đó chính là lớn và cực lớn, tùy tiện tìm một kiến trúc rất bình thường cũng có độ cao hơn 10m, còn những quán rượu thì phảng phất như những tòa tháp cao, đứng sừng sững ở các nơi trong thành, nhìn qua cực kỳ bắt mắt. Mà đường đi lại càng rộng rãi, cơ hồ có thể chứa được cả trăm người sóng vai nhau mà đi, không lộ ra chút chen chúc nào cả, trong nháy mắt, Diệp Trần phảng phất như đi vào thế giới của người khổng lồ vậy.

– Quy củ thứ hai của Vũ Thành chính là nghiêm cấm đánh nhau, nếu có người vi phạm thì sẽ tùy theo mức độ, nhẹ sẽ bị nhốt vào đại lao, nếu người nghiêm trọng thì sẽ bị giết chết không luận tội, cho đến giờ còn chưa thấy có người nào ngoại lệ cả.

Nghe vậy, Diệp Trần nói:

– Vũ Thành là thành thị trọng võ, sẽ có đại nhân vật trấn áp chứ!

Mộ Dung Khuynh Thành gật gật đầu

– Thành chủ Vũ Thành là một gã võ giả Linh Hải Cảnh.

– Võ giả Linh Hải Cảnh, khó trách!

Nếu như nói võ giả Tinh Cực Cảnh là cường giả, vậy thì võ giả Linh Hải Cảnh chính là đại năng, giơ tay nhấc chân đều có được uy lực cải biến địa hình, có một đại năng Linh Hải Cảnh làm thành chủ, ai dám làm xằng bậy thì chả khác nào tìm chết.

Đường cái rộng như thế cũng không phải không có đạo lý, tiến vào thành Diệp Trần liền thấy được hai bên đường có rất nhiều võ giả bày hàng ra bán, sạp hàng đủ loại màu sắc hình dạng, có giá sách, có da thú, có cái bàn, cũng có quầy hàng cự thạch, khiến người xem hoa cả mắt.

Mộ Dung Khuynh Thành nói:

– Muốn bầy quầy hàng thì cần phải tốn 100 khối Hạ Phẩm linh thạch để chứng minh, nếu không chính là không tuân theo quy định, sẽ bị trừng phạt rất nặng. Nhưng dù sao cũng không có nhiều đồ vật được bán lắm, có rất ít người bầy quầy hàng để bán, về cơ bản đều lựa chọn lén giao dịch thôi.

– Vũ Thành không có cửa hàng sao?

Diệp Trần hỏi.

– Có, bất quá trong cửa hàng rất ít bán ra bảo vật, thường thì đều là cửa hàng đan dược và tiệm vũ khí bình thường chứ không phải rầm rộ như các quán rượu. Đương nhiên, nếu bảo vật người nhiều thì ngược lại có thể thuê hoặc mua một cái cửa hàng. Đáng tiếc, bảo vật cá nhân có được cũng chỉ có hạn, nếu sánh ra thì việc bầy quầy hàng bán tốt hơn rất nhiều, phí chứng minh cũng chỉ mất 100 khối Hạ phẩm linh thạch thôi.

Trong thành thường xuyên có võ giả tuần tra qua lại, xem ngươi có tuân thủ đúng quy định không, những võ giả không người nào dám chống lại bọn họ cả, sợ chọc phải đối phương thì quả thật được không bù mất.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 2 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 2 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 5 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin