Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 31 [Chương 179 đến 182(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 179: Đối chiến
Trong thuộc tính chân khí, không nghi ngờ gì, Lôi hệ chân khí và Hoả hệ chân khí có lực công kích tương đối mạnh, Thổ hệ chân khí và Kim hệ chân khí chuyên về phòng ngự, Thuỷ hệ chân khí độc chiếm thứ hạng trên phương diện hồi phục lực, những thuộc tính chân khí hiếm gặp khác có mạnh có yếu, ví dụ Băng hệ chân khí chính là một loại rất mạnh.
Đương nhiên, thế sự chẳng có gì tuyệt đối, thuộc tính chân khí chỉ là một nguyên tố trong chiến đấu của võ giả, không thể dẫn dắt đại cục, cái được xem trọng nhất, vẫn là năng lực bản thân võ giả.
– Lâm Nhạc, đỡ một quyền của ta!
Lôi quang lấp lánh, cự ly hai mươi mét bị Cao Viễn triệt để bỏ qua, chớp mắt đã thấy xuất hiện trước mặt Lâm Nhạc, một quyền mang theo điện quang nhấp nháy đánh ra.
Nhanh quá, Lâm Nhạc trong lòng có chút chấn động, ** thanh hoàng sắc toàn thân cuồn cuộn khuếch tán, triệt tiêu quyền kình đối phương. ( lỗi text nguồn)
Đùng đùng!
Vô số những con điện xà nhỏ xíu bắn ra, nhảy nhót dao động trong không trung.
– Ngươi nghĩ mình có thể chịu được mười chiêu sao?
Cao Viễn cười lạnh một tiếng, lôi quang trên quyền trái càng cương mãnh hơn đánh lên ** thanh hoàng, bởi vì tốc độ quá nhanh, sản sinh âm thanh bén nhọn, khoảnh khắc này tốc độ công kích của Cao Viễn đã đạt đến âm tốc.
Bên cạnh Mộ Dung Khuynh Thành, Tề Thiếu Phong nói:
– Lâm Nhạc nguy hiểm, Cao Viễn có lôi hệ chân khí duy trì không chỉ lực công kích cường đại, tốc độ cũng là ưu thế của hắn.
– Đúng là như vậy, nhưng Lâm Nhạc sẽ không để bị đánh bại dễ dàng như vậy.
Mộ Dung Khuynh Thành mãi mới thốt được một câu.
Từng tầng ** thanh hoàng sắc bị đánh xuyên, Lâm Nhạc cuối cùng cũng triển khai phản kích.
– Muốn đánh bại ta, mười chiêu vẫn chưa đủ, lùi cho ta!
Lâm Nhạc không lùi mà tiến, đánh mạnh một quyền, quyền kình hung mãnh trong nháy mắt hoá thành một chiếc chân khí đại đỉnh cao ba thước, đối chọi với quyền phong của Cao Viễn.
Ầm!
Hai loại quyền kình khác nhau đối chọi, lực phản chấn sản sinh lột bỏ một tầng dày trên mặt đất, dư lực thậm chí còn làm rung cả bức tường viện phía xa.
– Lôi Quang Trùng!
Thân hình hai người vừa chạm đã phân, tu vi Cao Viễn vẫn cao hơn Lâm Nhạc một bậc, mặt đất nơi hắn đang đứng bị mài thành một vết vừa dài vừa sâu, thân thể lùi nhanh ra sau, điện quang trên tay bạo trướng, hợp làm một, bắn ra một đường lôi quang về phía Lâm Nhạc.
Rắc!
Lôi quang nhanh như điện xẹt, đợi đến khi nó chỉ còn cách Lâm Nhạc ba bước, mặt đất mới bắt đầu nứt vỡ, xuất hiện một vết cháy xém hình vòng cung.
– Định Đỉnh Thiên Hạ!
Sự cường đại của Cao Viễn vượt qua tầm dự liệu của Lâm Nhạc, lúc này hắn đã quên mất tất cả, chân khí trong cơ thể vận chuyển cực hạn, hai chân hơi mở, hai tay siết chặt, thanh hoàng sắc chân khí hùng hậu hoá thành một chiếc đại đỉnh chân khí cao bằng hai đầu người, chặn đứng trước lôi quang.
Keng!
Lôi quang và tiếng kim loại ma sát đồng thời bạo phát, mang theo lôi quang cùng sóng âm xung kích điên cuồng tàn phá, mang theo tất cả chúng nhân xung quanh.
Lúc này, thực lực ai cao thực lực ai thấp có thể nhìn rõ mồn một, người thực lực thấp không thể không tạo một tấm bình phong chân khí dày dặn trước cơ thể, trung hoà sóng xung kích, người có thực lực cao hoặc là một quyền đánh tan sóng xung kích, hoặc là vận chân khí hộ thể, lợi hại nhất là Tề Thiếu Phong cùng Mộ Dung Khuynh Thành và võ giả một Bão Nguyên Cảnh trung kì khác.
Chỉ thấy Tề Thiếu Phong bàn tay như đao, cắt một đường vào không trung, bất luận sóng xung kích mãnh liệt thế nào, cũng bị chém thành hai nửa, tan thành mây khói.
Vị võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì còn lại dựng thẳng bàn tay, che trước người, sóng xung kích vừa tiếp xúc với bàn tay hắn, như đậu tương gặp bàn xay, bị nghiền nát bấy.
Về phần Mộ Dung Khuynh Thành, người có tu vi cao nhất trong số mọi người chỉ khẽ mỉm cười, ngón tay thon dài hơi cong, búng nhẹ một cái.
Ba!
Sóng xung kích tán ngược ra sau, tựa hồ như một búng vừa rồi đã thay đổi quỹ trích của nó.
– Lợi hại!
Ánh mắt Diệp Trần mặc dù đang nhìn người khác, nhưng động tác cũng không chậm, tay phải chắp hai ngón, cắt vào hư không, phá tan sóng xung kích.
Trên mảng đất trống.
Lâm Nhạc khoé miệng rỉ máu, y phục xuất hiện những vết cháy nhỏ.
Cao Viễn ha ha cười nói:
– Xem ra ta vẫn đánh giá cao ngươi, ngoài miệng thì lợi hại, nhưng chỉ đỡ được ba chiêu của ta.
– Thắng phụ chưa phân, bây giờ mừng rỡ e rằng hơi sớm, tiếp một chiêu của ta.
Lâm Nhạc không biết thi triển công pháp gì, thanh hoàng sắc chân khí bên ngoài cơ thể phóng lên cao, cuộn trào mãnh liệt, sau đó hắn rít lên một tiếng, hai tay giang rộng, tung một đòn từ cự ly xa.
Ầm ầm!
Một chiếc cự đỉnh bằng chân khí cao mười mét, rộng hai mươi mét từ trên trời trấn áp xuống.
– Muốn trấn áp ta?
Cao Viễn sắc mặt hơi biến, thân thể đột nhiên trở nên nặng nề, tầng chân khí bên ngoài bị ép, phải thu vào trong cơ thể, không thể động đậy, một khắc sau, mặt đất dưới chân hắn không chịu nổi uy áp của cự đỉnh, sụp xuống một mét, đường nét bên trong rất giống hình dáng bên ngoài cự đỉnh.
Rống!
Một tiếng rống dữ tợn truyền ra, trên người Cao Viễn một lần nữa bạo phát lôi quang lấp lánh, một nắm đấm lôi điện xông thẳng lên trời, đánh lên chân khí cự đỉnh.
Chân khí cự đỉnh lớn thì lớn thật, nhưng rõ ràng vẫn chưa đủ hình tượng, bề ngoài có chút mơ hồ, bị nắm đấm lôi điện đánh trúng, nhất thời nổ tung.
Phụt!
Há miệng phun ra một ngụm máu tươi, Lâm Nhạc sắc mặt trở nên tái nhợt.
– Có thể ép ta đến trình độ này, coi như không tệ, bại đi!
Đứng trong hố, Cao Viễn cách không đánh ra một quyền, nắm đấm lôi điện hung mãnh mang theo uy thế đáng sợ ầm ầm tiến về phía Lâm Nhạc.
– Một quyền này, Lâm Nhạc không thể đỡ được.
Diệp Trần không chút do dự, thân thể hoá thành một đường tàn ảnh xuất hiện trước mặt Lâm Nhạc, Long Tuyền Kiếm xuất vỏ, chém lên nắm đấm lôi điện.
Lôi điện nổ, Cao Viễn cười gằn một tiếng, một quyền này của hắn uy lực đủ để đánh bay một ngọn núi nhỏ, võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì đỉnh phong cũng không thể chống đỡ.
Xì xì!
Nắm đấm lôi điện tự động tách ra làm đôi, Diệp Trần bình an vô sự.
– Hắn đỡ được, không thể nào?
Cao Viễn sững người, không dám tin vào mắt mình.
Đám người quan chiến cũng giật mình không kém.
– Nắm đấm lôi điện của Cao Viễn bị cắt đôi, thật hay giả vậy!
– Có lẽ Cao Viễn vẫn chưa động dụng toàn lực! Dù sao một quyền này vốn định đánh Lâm Nhạc nên trước đó có lẽ đã thu lại hai phân ba lực đạo.
Quay đầu, Diệp Trần nói với Lâm Nhạc:
– Ở đây giao cho ta.
Chùi vết máu trên miệng, Lâm Nhạc ngưng trọng nói:
– Ngươi cẩn thận chút, thực lực của hắn mạnh hơn hai năm trước nhiều, hình như tương đương Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì.
– Ta tự có chừng mực.
Đợi Lâm Nhạc quay trở lại chỗ ngồi, ánh mắt Diệp Trần mới dừng lại trên người Cao Viễn.
Nhảy ra từ trong hố, Cao Viễn hắc hắc cười nói:
– Không tệ, có thể đỡ được một quyền tám phần lực đạo của ta, ngươi có thể tự hào về mình đấy.
– Mười phần lực đạo thì đã làm sao, cứ tung hết ra đây!
– Hi vọng đến lúc đó ngươi vẫn có thể mạnh miệng!
Cao Viễn huýt dài một tiếng, lôi điện quanh người bạo trướng, thậm chí còn có phần cường thịnh hơn lúc chiến đấu với Lâm Nhạc, rõ ràng lúc nãy hắn vẫn chưa dùng hết thực lực, một Lâm Nhạc căn bản không xứng để hắn dùng toàn bộ thực lực, lúc nãy nếu như không phải Diệp Trần một kiếm chém vỡ nắm đấm lôi điện, hắn vẫn sẽ giữ lại vài phần thực lực, nhưng bây giờ thì khác, hắn muốn một quyền triệt để đánh ngã đối phương, khiến hắn còn phải thảm hơn Lâm Nhạc.
Một bước tiến lên, mặt đất bị dẫm nát, Cao Viễn tay phải bọc lôi quang, như một cánh tay lôi điện, mang theo khí thế hung mãnh đánh ra.
– Nhất Lôi Nhị Thiểm!
Rắc!
Nắm đấm lôi điện cự đại nổ tung giữa đường, biến thành hai nắm đấm lôi điện nhỏ hơn, một trái một phải kẹp lấy Diệp Trần, nhanh như điện xẹt.
– Không đủ!
Sắc mặt Diệp Trần không biến, thân thể cũng phân thành hai, trong nháy mắt chém vỡ hai nắm đấm lôi điện.
– Phân thân hoá ảnh? Chút tài mọn.
Một quyền không đánh bại được Diệp Trần, Cao Viễn hơi có chút bực mình, nhưng rất nhanh bị hắn bỏ qua, hít một hơi thật sâu, lôi quang quanh người thu liễm lên bề mặt da thịt, ngưng thành một chiếc lôi điện khải giáp có chút mơ hồ, lôi điện khải giáp tạo hình bá đạo, biến hắn thành một chiến sĩ thượng cổ, uy mãnh vô song.
– Cao Viễn đến Lôi Điện Khải Giáp cũng ngưng luyện ra được, nghe nói ngưng luyện được Lôi Điện Khải Giáp, Lôi Điện Thần Quyền uy lực sẽ tăng thêm năm phần.
Tề Thiếu Phong có chút nhạc nhiên.
Mộ Dung Khuynh Thành nói:
– Từ sau khi cuộc thi Tiềm Long Bảng khoá trước kết thúc, thực lực mọi người đều tiến bộ rất nhanh, cuộc thi Tiềm Long Bảng khoá này e rằng sẽ còn kịch liệt hơn.
– Cái đó là đương nhiên, cuộc thi Tiềm Long Bảng năm nay mới là bữa tiệc sôi nổi nhất của giới thanh niên Nam Trác Vực, muốn giành được thứ hạng, khó khăn vô cùng.
Trong lúc hai người nghị luận, Cao Viễn quát lạnh một tiếng.
– Lôi Đỉnh Vạn Quân!
Một quyền vẫn chưa đánh ra hoàn toàn, mặt đất xung quanh Cao Viễn đã nứt nẻ như hình mai rùa, tựa hồ như có sức mạnh vô hình đang đập vụn chúng, sau đó, từng mảng đất vỡ nổi lên, trong không khí có điện cung chớp loé, lấp đầy không gian.
Một khắc sau!
Một đường lôi mang như lưu tinh bắn ra, kéo theo cái đuôi dài mấy chục mét, trên cái đuôi ấy là những tia lửa điện quấn chặt như rắn, thi nhau phát ra những tiếng nổ lốp bốp, vẫn chưa hết, vô số những mảnh đất vỡ mang theo điện quang chằng chịt cũng theo đó đánh ra, tựa hồ như cả không gian đang ép về phía Diệp Trần.
– Một quyền này đủ để chống lại Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì, Cao Viễn thắng.
– Được giáo huấn một chút cũng tốt, cho chúng biết thế giới bên ngoài rất lớn, không phải là thứ cửu quốc chúng có thể so sánh.
Mặc dù một quyền này vẫn chưa chạm đích, nhưng chúng nhân đã xác định Cao Viễn sẽ thắng.
– Vẫn chưa đủ!
Ánh mắt Diệp Trần lạnh lùng, y phục trên người không gió tự động bay ngược ra sau, hai tay nắm chặt Long Tuyền Kiếm, lúc nhanh lúc chậm chém ra, trầm trọng không gì sánh được, trong lúc hắn huy động Long Tuyền Kiếm, chúng nhân cảm thấy như đang có một luồng sức mạnh vô hình nổi lên, làm cho mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, tiếng gió thổi lên ngọn cỏ, tiếng lá cây xào xạc, thậm chí đến tiếng máu chảy trong người cũng có thể nghe thấy.
Phốc!
Đầu tiên là lôi mang, sau đó là điện quang vỡ vụn, dưới một kiếm này, đại thế vô hình bị hãm lại, tất cả biến thành hư vô, sau đó lại có sấm sét loá mắt hơn nổi lên, là một dải kiếm quang như thanh tuyền, nhẹ nhàng chém lên lôi mang, lôi mang thế như bôn lôi, có thể xuyên thủng tất cả, nhưng dối diện với đường kiếm quang này, mọi sự nhanh nhẹn đều biến mất, một phân thành hai.
– Lại một kiếm chém vỡ!
Có người thì thào.
– Sao lại như vậy được, ta đã đem Lôi Điện Thần Quyền luyện đến cảnh giới lôi điện sinh khải giáp, uy lực quyền kình tăng gần năm phần, võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì cũng chưa chắc đỡ được, sao hắn có thể một kiếm chém vỡ, không lẽ vừa rồi là kiếm ý?
Nghĩ đến từ kiếm ý, tâm thần Cao Viễn chấn động, khó tin nhìn Diệp Trần vẫn đang bị bao phủ trong vô số điện quang, thân ảnh không quá cao lớn của đối phương lúc này được phóng to vô hạn, có phong mang vô hình chi khí xé rách hư không, chém nát hư vô.
Xích lạp!
Trong điện quang chằng chịt, Diệp Trần bình thản bước ra, lam y chỉnh tề sạch sẽ, không dính chút bụi trần, điện xà hội tụ thế nào cũng không thể tiếp cận được hắn quá ba thước, bị chân khí hộ thể ẩn hàm phong mang chi khí nghiền nát, vỡ tan, còn hắn thì chẳng hề hấn gì.
– Ta đã tiếp của ngươi ba quyền, bây giờ đến lượt ngươi đỡ một kiếm của ta.
Diệp Trần mắt lộ phong mang, tựa hồ như trong đó có hai đường kiếm khí kích xạ, chạm vào người Cao Viễn, một khắc sau, đối phương lập tức sinh cảm ứng, toàn thân nổi da gà, da đầu tê rần.
– Không phải chỉ một kiếm sao? Ta cũng muốn xem một kiếm của ngươi sẽ phá vỡ phòng ngự của ta thế nào.
Cao Viễn thập phần kiêng kị kiếm ý của Diệp Trần, trên cuộc thi Tiềm Long Bảng khoá trước, kiếm ý lợi hại hắn mặc dù chưa phải đích thân lĩnh giáo, nhưng luồng uy thế ấy thì hắn vẫn nhớ như in, nhưng bây giờ không phải thi đấu, hắn có đủ thời gian bố trí phòng ngự.
– Lôi Điện Tam Trùng Thiên!
Hạ thấp trọng tâm cơ thể, Cao Viễn kêu khẽ một tiếng, hai tay xác nhập, rồi lại tách sang hai bên, cứ vậy ba lần, ba tầng lam sắc lôi điện phòng ngự chặn phía trước người, chỉnh tề ngay ngắn, hỗ trợ lẫn nhau, từ bên trong nhìn ra, thế giới bên ngoài trở nên mơ hồ, cảnh tượng cũng như đang nhảy nhót.
– Không ngờ Cao Viễn lại bị ép đến mức phải toàn diện phòng ngự!
– Kiếm khách một khi lĩnh ngộ kiếm ý, chiến lực tăng gấp theo cấp số nhân, võ giả đồng cấp không phải đối thủ của họ, chẳng trách hắn cũng không coi Cao Viễn ra gì.
– Nhưng muốn một kiếm phá vỡ ba tầng phòng ngự, có lẽ hơi khó!
Thấy Diệp Trần lĩnh ngộ kiếm ý, phần lớn mọi người sắc mặt đều trở nên ngưng trọng.
Chương 180: Kiếm ý tiểu thành, Thiên ma lực tràng!
Giơ tay vuốt lại một lọn tóc bị gió thổi tung, Mộ Dung Khuynh Thành thích thú nói:
– Kiếm ý tiểu thảnh, thanh niên cả Nam Trác Vực này hình như rất ít người làm được điều đó!
Tề Thiếu Phong kinh ngạc, gật đầu nói:
– Cuộc thi Tiềm Long Bảng khoá trước, có mười ba người lĩnh ngộ kiếm ý, kiếm ý tiểu thành hai người, nhưng cuối cùng giành được thứ hạng chỉ có tám người, năm người còn lại tu vi hơi thấp, vận dụng kiếm ý vẫn chưa thuần thục, lần này e rằng sẽ lại quật khởi.
– Nam Trác Vực nhân khẩu hơn một tỷ, dưới hai mươi tư tuổi lĩnh ngộ kiếm ý mới mười ba người, không ngờ cửu quốc của Lâm Nhạc lại xuất hiện một thanh niên lĩnh ngộ kiếm ý tiểu thành, thực sự không thể xem thường.
– Đúng, kiếm khách lĩnh ngộ kiếm ý vô cùng đáng sợ, lúc nào cũng có thể duy trì chiến lực ở mức độ đỉnh phong, bất kì nguyên tố nào gây bất lợi cho hắn đều sẽ bị kiếm ý chém chết.
Tề Thiếu Phong hít một hơi thật sâu, nhìn vào đôi mắt sáng quắc của Diệp Trần.
– Đỡ này!
Đợi Cao Viễn chuẩn bị xong phòng ngự, Diệp Trần tiến lên một bước, Long Tuyền Kiếm trong tay từ trái cắt ngang qua phải, không mang theo một tia khói lửa nào.
Một kiếm xuất, không khí nhấp nhô như sóng nước nhất tề bị tách ra.
Ba!
Ba!
Ba!
Ba tầng phòng ngự bằng lôi điện chỉ ngăn được trong chốc lát, sau đó, bình phong bị kiếm khí xuyên qua, sau tấm bình phong đó, Cao Viễn miệng thổ máu tươi, Lôi Điện Khải Giáp trên người vỡ tan trong nháy mắt.
– Đây là uy lực của kiếm ý sao, không coi phòng ngự ra gì cả.
Cao Viễn một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, thần tình uể oải.
Hậu hoa viên lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng gió cùng tiếng cây cỏ xao động nhè nhẹ, một lúc lâu sau, những tiếng nghị luận mới bắt đầu vang lên.
– Một kiếm, Cao Viên bại.
– Người nay chiến lực cường hãn dị thường, nếu tu vi cao hơn một chút, cuộc thi Tiềm long bẳng chắc chắn sẽ lại có thêm một mãnh nhân.
Giữa đám đông, Lâm Nhạc trong lòng bội phục, thầm nghĩ: Mới từng ấy thời gian mà tu vi của hắn đã lại tiến thêm một bước lớn, đúng là một ngày ngàn dặm.
– Đa tạ!
Hai tay chắp quyền, Diệp Trần quay trở lại bên cạnh Lâm Nhạc.
– Diệp Trần, lúc này là….
Diệp Trần nói:
– Kiếm ý tiểu thành
Vốn dĩ kiếm ý của hắn đã tiếp cận kiếm ý tiểu thành, lúc đi qua Thiên Khiếm Hiệp, kiếm ý tàn dư của Chiến Vương không chỉ nghiền nát kiếm ý của hắn, mà còn mang đến cho hắn một tia lãnh ngộ, tia lãnh ngộ này cộng thêm vào kiếm ý dựng lại sau khi bị vỡ, đột phá xiếng xích, kiếm ý tiến nhập tiểu thành cảnh giới.
Kiếm ý tiểu thành và kiếm ý tiếp cận tiểu thành nhìn thì có vẻ chỉ cách nhau một bước nhỏ, nhưng uy lực thì hoàn toàn khác biệt, giống như khoảng cách giữa một người bình thường và một người tàn tật.
– Quả đúng là như vậy.
Lâm Nhạc gật gật đầu, âm thầm cảm thán.
Cao Viễn chiến bại không dám tiếp tục khiêu khích Diệp Trần, những người khác sau một hồi kinh ngạc, cũng không bàn luận chuyện này nữa, đối với họ mà nói, thắng bại là chuyện quá bình thường, giữa thanh niên với nhau luôn là bất tương phục, nhưng nếu là bại, cũng không có gì để nói, chỉ có quay về khổ luyện, tranh thủ sau này đánh bại đối phương, rửa mối nhục hôm nay, dưới sự cạnh tranh kịch liệt đó, tiến bộ của họ mới kinh nhân như vậy, bởi vì hết lần này đến lần khác vượt qua đối phương hoặc bị đối phương qua mặt, áp lực đó đủ để kích thích tiềm lực của họ.
Thời điểm lớp thanh niên cường thịnh nhất, cũng chính là thịnh thế của Chân Linh Đại Lục, cường giả nhiều như cây trong rừng.
– Mộ Dung, cuộc thi Tiềm Long Bảng lần trước không có duyên giao thủ với nàng, lần này chúng ta đọ vài chiêu thế nào?
Ngoài Tề Thiếu Phong và Mộ Dung Khuynh Thành ra, võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì còn lại không kìm được, đòi tranh cao thấp với Mộ Dung Khuynh Thành, để xem thực lực đối phương rốt cục đạt đến cấp bậc nào.
Mộ Dung Khuynh Thành mỉm cười nói:
– Xin chỉ giáo.
Không khí đặc sánh như nước, Mộ Dung Khuynh Thành thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện giữa trung tâm không địa, trong khoảng khắc đó, không ít người tư duy dường như dừng lại.
– Lực tràng? ( trọng lực)
Diệp Trần trong mắt có kinh sắc ánh lên.
Lâm Nhạc thì thầm nói:
– Mộ Dung Khuynh Thành tu luyện là Thiên Ma Đại Pháp một trong lưỡng đại tuyệt học Phi Thiên Ma Tông, Thiên Ma Đại Pháp là địa cấp đỉnh giai công pháp, phân thành mười lăm trùng, luyện đến trùng thứ sáu, sẽ sinh ra Thiên Ma Lực Tràng, có thể khống chế lực tràng trong không khí thành của mình, đưa tốc độ đạt đến cực hạn, người khác công kích nàng, kình khí cũng sẽ bị Thiên Ma Lực Tràng trung hoà một phần, thậm chí trung hoà toàn bộ, thập phần lợi hại, rất nhiều người đều thừa nhận, nàng có thực lực của thập cường Tiềm Long Bảng.
Nhưng người khiêu chiến Mộ Dung Khuynh Thành cũng không đơn giản, hắn tên Nguỵ Nhân Kiệt, hai năm trước đã lĩnh ngộ đao ý, xếp hạng ba mươi bảy, còn trên cả Tề Thiếu Phong, bây giờ không biết đạt đến trình độ gì, lần này quả nhiên đến đúng, được xem luận bàn cấp bậc này.
Nói xong, Lâm Nhạc cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
– Địa cấp đỉnh giai công pháp Thiên Ma Đại Pháp chiến với Đao ý!
Diệp Trần thở ra một hơi thật chậm, nền móng lục phẩm tông môn Phi Thiên Ma Tông quả nhiên cường đại, đến địa cấp đỉnh giai công pháp cũng có, không phải thất phẩm tông môn có thể so sánh, nói như vậy, thất phẩm tông môn trở lên được gọi là cấp tông môn không phải không có đạo lý, tông hợp thực lực quá mạnh. Về phần người tên Nguỵ Nhân Kiệt khó trách không bị khí chất của Mộ Dung Khuynh Thành ảnh hưởng, thì ra lĩnh ngộ đao ý, người lĩnh ngộ đao ý và lĩnh ngộ kiếm ý tâm trí kiên định, dễ dàng không bị ngoại vật ảnh hưởng, đương nhiên, một khi bị ảnh hưởng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nhẹ thì đao ý kiếm ý ma diệt, nặng thì cả đời không có thành tựu, có thể nói là hung hiểm vô cùng.
– Nếu Thiên Ma Đại Pháp của nàng vẫn chỉ dừng lại ở trùng thứ sáu, vậy thì hôm nay nàng sẽ bại dưới tay Nguỵ Nhân Kiệt ta!
Thanh niên tên Nguỵ Nhân Kiệt ha ha cười, từng bước đi về phía mảnh đất trống, mỗi một lần bàn chân của hắn chạm đất, đao thế lại tăng thêm một phần, đi đến bước thứ bảy, đao thế ngút trời, chém nát không khí xung quanh, không thể tụ tập.
– Nguỵ huynh xem ra rất tự tin.
Mộ Dung Khuynh Thành đứng giữa trung tâm mảnh đất trống, không khí xung quanh lặng ngắt như tờ, không một gợn sóng, cũng không bị đao thế ảnh hưởng.
– Không tự tin là đã thua về mặt khí thế, Nguỵ Nhân Liệt ta chưa bao giờ mất tự tin.
Keng!
Đao xuất vỏ, Nguỵ Nhân Liệt chủ động công kích trước.
Đao khí sắc bén dưới sự thôi động của đao ý, như một con tuyệt thế hung long, lao về phía Mộ Dung Khuynh Thành, đao khí chưa đến, một trượng mặt đất xung quanh Mộ Dung Khuynh Thành đã lập tức lõm xuống, bên trong một trượng đó là lực tràng của nàng.
– Vỡ!
Mộ Dung Khuynh Thành tiến lên một bước, bàn tay mịn màng như ngọc đập lên đao khí.
Ong!
Không khí vặn vẹo kịch liệt, bàn tay mịn màng đó nhìn thì có vẻ yếu ớt vô lực, nhưng lại ẩn hàm lực tràng đáng sợ, đao khí lệch khỏi quỹ tích.
Đao khí vặn vẹo, lực đạo trong nháy mắt giảm đi ba phần, bị Mộ Dung Khuynh Thành một chưởng đánh nát, tan thành mây khói.
– Kinh Đào Hãi Lang!
Nguỵ Nhân Kiệt hét lên một tiếng, hai tay giữ đao, một đao bổ xuống.
Ầm ầm!
Có tiếng sóng nước nổi lên, một đường đao quang sáng như trăng rằm từ trong sóng nước lao ra, mang theo ý cảnh mãnh liệt, nuốt chửng mọi thứ phía trước, uy lực đến Diệp Trần cũng phải giật mình, hạng ba mươi bảy Tiềm Long Bảng quả nhiên không phải hạng tầm thường.
– Thiên Ma Lực Tràng!
Nhãn thần Mộ Dung Khuynh Thành trở nên nghiêm nghị, hai tay đẩy ra trước, bố trí một tầng lực tràng đáng sợ hơn trước thân người, định phá vỡ toàn bộ sóng nước và đao khí.
Rắc!
Thứ bị huỷ hoại đầu tiên là toà kiến trúc xa hoa sau lưng Mộ Dung Khuynh Thành, cả toà kiến trúc nứt ra từ giữa, vỡ thành những đống ngổn ngang, sau đó, đao khí của Nguỵ Nhân Kiệt cũng vỡ theo, lúc đao khí còn cách Mộ Dung Khuynh Thành chưa đến nửa trượng đã bị Thiên Ma Lực Tràng vặn đến cực hạn, tan rã hoàn toàn.
– Thiên Ma Đại Pháp trùng thứ bảy!
Nguỵ Nhân Kiệt chằm chằm nhìn Mộ Dung Khuynh Thành, không phát động đợt công kích thứ hai nữa.
Có thể phá vỡ một nửa Thiên Ma lực đạo của ta, đao ý của ngươi chắc đã đạt đến tiểu thành rồi!
Mộ Dung Khuynh Thành thản nhiên cười, không trả lời mà hỏi ngược lại.
Trường đao nhập vỏ, Nguỵ Nhân Kiệt lắc lắc đầu:
– Ta thua, Thiên Ma Đại Pháp là địa cấp đỉnh giai công pháp, cực kì khó luyện, chỉ cần luyện đến trùng thứ bảy, uy lực sẽ tăng gấp đôi, với thực lực hiện tại của ta không thể phá vỡ được lực tràng trùng thứ bảy của nàng, thua cũng không oan uổng.
Thiên Ma Đại Pháp lợi hại như vậy nhưng cũng không phải không có nhược điểm, đó chính là tốc độ tu luyện chậm chạp, Mộ Dung Khuynh Thành tu vi đã đạt đến Bão Nguyên Cảnh trung kì đỉnh phong, Thiên Ma Lực Tràng mới trùng thứ bảy, muốn đột phá lên trùng thứ tám không biết phải cần bao nhiêu thời gian, Thái Huyền Công của mình phẩm cấp mặc dù không bằng Thiên Ma Đại Pháp, nhưng tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều, đợi đạt đến trùng thứ chín hay trùng thứ mười, có lẽ không thua gì Thiên Ma Đại Pháp trùng thứ bảy, may mà mình tu luyện cũng nhanh, có lẽ tới trùng thứ chín sẽ không còn xa nữa.
Diệp Trần vừa xem vừa lặng lẽ tính toán.
Theo luận bàn của Mộ Dung Khuynh Thành và Ngụy Nhân Kiệt chấm dứt, những người khác cũng không cam lòng yếu thế, từng người một bắt đầu luận bàn, trong đó có cả Tề Thiếu Phong.
Vũ khí của Tề Thiếu Phong là hai thanh Tàn Nguyệt Loan Luân, dưới một kích, đối thủ của hắn, một gã võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ đỉnh phong liền bị đánh bay, mặt đất giữa hai người xuất hiện một vết chém hình cung, sâu nửa trượng, dài mấy chục thước.
Lâm Nhạc nhịn không được nói với Diệp Trần nói:
– Đừng nhìn bề ngoài của Tề Thiếu Phong hòa ái dễ gần, nhưng một khi ra tay lại thì tàn nhẫn dị thường.
Diệp Trần gật gật đầu, có một số người bề ngoài là dê, nhưng bản chất lại là sói. Loại người này khi không tức giận thì thôi, một khi bộc phát ra thì còn đáng sợ hơn cả sói.
Thu hồi Tàn Nguyệt Loan Luân, Tề Thiếu Phong nhìn lên trời cười nói:
– Các vị, tụ hội hôm nay kết thúc, tiếp theo hết thảy những tiêu phí đều do Tề Thiếu Phong ta lo, tin rằng chút tiền đó ta vẫn bỏ ra được.
– Giang Tiên của Tam Giang Thành có chút danh tiếng, ta sớm đã muốn nếm thử hương vị, nếu Tề huynh đã hào phóng như vậy thì ta cũng không khánh sáo nữa.
– Hắc hắc, muốn ăn Giang Tiên đương nhiên phải đến Thuyền Lâu rồi.
Đa số mọi người đều là thanh niên khí huyết tràn đầy, sớm đã hưởng qua thân mật cá nước ( đại ý là quan hệ nam nữ), đi Thuyền Lâu ăn Giang Tiên chỉ là thuận tiện, những mĩ nữ trên đó mới là mục đích chính của bọn hắn. Đương nhiên, có Mộ Dung Khuynh Thành và mấy nữ tử ở chỗ này nên không thể nói rõ thành lời được, mỗi người tự hiểu lấy là được rồi.
Rời khỏi mảnh sân nhỏ bị tàn phá, từng người tách ra.
Vào ban đêm.
Đèn đuốc Tam Giang Thành sáng trưng, sự náo nhiệt không hề giảm chút nào.
Trong phòng ngủ của nhà trọ, Diệp Trần nhắm mắt xếp bằng trên chiếc giường rộng rãi, đang cố gắng tu luyện chân khí, tiếng ồn ào ở bên ngoài không ảnh hưởng đến hắn chút nào.
Cuộc tụ hội hôm nay, sự cường đại của Mộ Dung Khuynh Thành, Tề Thiếu Phong và Ngụy Nhân Kiệt khiến hắn cảm thấy được áp lực rất lớn. Trong số bọn họ hoặc là tu luyện công pháp cực kì lợi hai, hoặc là có võ kỹ cường đại, kiếm ý trước nay hắn dựa vào để chiến đấu vượt cấp cũng không phải là điểm sáng, bởi vì Ngụy Nhân Kiệt cũng lĩnh ngộ được đao ý cùng nổi danh với kiếm ý, hơn nữa cũng đã đạt được chút thành tựu.
Nếu dùng thực lực hiện nay để tham dự trận đấu Tiềm Long Bảng thì không cần phải nói, khẳng định sẽ không lọt vào được hạng trước bốn mươi, còn về trước năm mươi cũng không chắc lắm. Hơn hai năm, ai biết được những cao thủ bài danh phía sau trên Tiềm Long Bảng đã đạt đến mức nào. Nói không chừng có một số người tham gia trận đấu Tiềm Long Bảng lúc trước là khi bản thân vừa mới quật khởi, không đủ thời gian tích lũy nội tình, giờ hai năm đã qua đi, thực lực đương nhiên sẽ đột nhiên tăng mạnh, tiến triển cực nhanh, một đường giết đến hạng trước ba mươi, trước mười cũng có thể.
Kinh mạch ẩn ẩn đau đớn, Diệp Trần cắt đứt liên hệ với linh thạch, chậm rãi mở to mắt.
– Có áp lực là tốt, bất quá phải ăn từng ngụm, không thể ăn một miếng mà mập ngay được, dù sao có gấp cũng không tăng thực lực lên được, giờ trước tiên nên tu luyện Thái Huyền Công đến cảnh giới cao nhất đã rồi tính sau.
…
Trên một tòa nhà cao vút có hai đạo nhân ảnh ở đó.
Nương theo ánh trăng có thể thấy được đó là một nam một nữ, nữ mặc áo tím, mặt che một miếng lụa mỏng, chính là nhị đệ tử Mộ Dung Khuynh Thành của Phi Thiên Ma Tông, nam là Tề Thiếu Phong.
Gió nhẹ nhàng thổi qua miếng lụa mỏng trên mặt Dung Khuynh Thành, nàng thản nhiên nói:
– Tề huynh, ngươi vạn dặm mời ta đến đây, không phải chỉ vì cuộc tụ hội nho nhỏ này đấy chứ!
Tề Thiếu Phong cười nói:
– Đương nhiên không phải.
– A! Mộ Dung nguyện rửa tai lắng nghe.
Vẻ mặt Mộ Dung Khuynh Thành như thường, chợt vươn tay chụp lên, một con dơi đang kiếm ăn trong đêm bị trường lực vô hình vặn nát.
Tề Thiếu Phong nói:
– Ba tháng trước, ta nghe được tin tức tại bên trong Thập Vạn Đại Sơn Thương Huyền Quốc có người nhặt được một mảnh lân phiến của Thiên Ma Mãng.
Chương 181: Đến Thương Huyền Quốc
– Lân phiến Thiên Ma Mãng, chuyện này là thật?
Trong ánh mắt hiện lên quang mang khác thường, Mộ Dung Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào Tề Thiếu Phong.
Hô hấp thoáng nhanh lên, Tề Thiếu Phong mất tự nhiên chuyển dời ánh mắt, mỉm cười nói:
– Hẳn không phải giả, mảnh lân phiến Thiên Ma Mãng này đã được ta dùng mươi vạn lượng hoàng kim và 500 khối hạ phẩm linh thạch để mua lại, lúc này đang ở chỗ của ta, ngươi có thể cầm xem thử.
Bên trên Trữ Vật Linh Giới chợt lóe lên ánh sáng âm u, một miếng lân phiến lớn chừng cái đầu người hiện ra trên tay Tề Thiếu Phong, hắn hít sâu một hơi, đưa lân phiến cho đối phương.
Nhận lấy lân phiến, Mộ Dung Khuynh Thành vận khởi Thiên Ma chân khí quán chú vào trong đó.
Ông!
Không khí có chút chấn động, mặt ngoài của lân phiến hiện lên một tầng hắc sắc quang mang.
– Quả thật là lân phiến của Thiên Ma Mãng, chỉ có lân phiến của Thiên Ma Mãng mới có thể sinh ra cộng hưởng với Thiên Ma chân khí của ta thôi.
Mặt Mộ Dung Khuynh Thành vốn vui vẻ, lập tức cười khổ nói:
– Bất quá lấy kích thước của lân phiến để suy đoán thì đầu Thiên Ma Mãng này có lẽ ở vào Trưởng Thành Kỳ, đẳng cấp sẽ không thấp hơn thất cấp, cho dù hai người chúng ta có liên thủ thì cũng không ngăn được một kích tùy ý của nó chứ đừng nói đến đạt được Thiên Ma Hoa.
Mộ Dung Khuynh Thành để ý Thiên Ma Mãng như thế cũng không phải muốn đạt được thứ gì từ trên người nó, mà là để ý đến cây Thiên Ma Hoa nó đang thủ hộ. Theo truyền thuyết thì Thiên Ma Hoa chính là do máu tươi của Thượng Cổ Ma Vương biến thành, trong hoa ẩn chứa ma lực cực kì cường đại. Nếu có thể đạt được một mảnh lá cây của Thiên Ma Hoa, Thiên Ma Đại Pháp của nàng có hy vọng rất lớn sẽ tấn chức lên đệ bát thậm chí là đệ cửu trọng trong thời gian ngắn. Còn nếu đạt được cả bụi Thiên Ma Hoa thì tu luyện Thiên Ma Đại Pháp đến cảnh giới cao nhất cũng không phải không có khả năng. Phải biết rằng trong lịch sử của Phi Thiên Ma Tông, trừ một số cường nhân đã chết thì thì chưa từng có người nào tu luyện Thiên Ma Đại Pháp đến cảnh giới cao nhất cả.
Tề Thiếu Phong cười nói:
– Ta mời ngươi tới đương nhiên sẽ không để ngươi đi một chuyến tay không, ngươi nhìn xem, miếng lân phiến này phải chăng có chút tổn hại?
Nghe vậy, Mộ Dung Khuynh Thành cúi đầu nhìn lại, quả nhiên ở phía mép của lân phiến có một đạo vết rách, vừa rồi vì tâm tình dao động quá lớn nên không phát hiện ra.
– Đầu Thiên Ma Mãng này bị thương!
Mộ Dung Khuynh Thành rất rõ, phòng ngự của Thiên Ma Mãng thập phần cường đại, trong yêu thú đồng cấp cơ hồ không có địch thủ, sẽ không dễ dàng rớt xuống lân phiến. Hơn nữa nó khác với những yêu thú loài rắn bình thường, sau khi Thiên Ma Mãng lột da sẽ nuốt lại toàn bộ da mình lột ra, càng không có khả năng lân phiến bị thất lạc ra ngoài.
– Một đầu Thiên Ma Mãng trưởng thành kỳ bị thương chúng ta cũng không đối phó nổi, trừ phi nó bị nội thương thập phần nghiêm trọng, không cách nào hồi phục trong thời gian ngắn được.
Mộ Dung Khuynh Thành rất tỉnh táo.
– Ngày ấy bên trong Thập Vạn Đại Sơn xuất hiện lôi bạo, cách nơi lân phiến của Thiên Ma Mãng rơi xuống cũng không xa. Ta nghĩ, có lẽ có yêu thú hoặc võ giả thừa dịp Thiên Ma Mãng độ kiếp suy yếu, muốn đánh chết nó. Giờ Thiên Ma Mãng chưa hẳn còn sống, mà Thiên Ma chân khí của người và Thiên Ma Hoa có cảm ứng lẫn nhau, chỉ cần khoảng cách không lớn quá, hơn phân nữa là tìm được gốc Thiên Ma Hoa kia rồi.
Tề Thiếu Phong trăm phương ngàn kế muốn trợ giúp Mộ Dung Khuynh Thành như thế cũng không phải vì gì khác, mà là vì để đạt được tâm hồn thiếu nữ của nàng. Từ sau cuộc tranh tài Tiềm Long Bảng lần trước, phong tư của nàng khiến hắn không thể nào khống chế được lòng mình, tin rằng có rất nhiều người giống như hắn
– Phần tình này ta ghi nhớ!
Tuy Mộ Dung Khuynh Thành đã loáng thoáng hiểu rõ tâm tư Tề Thiếu Phong, từ tận đáy lòng cũng không muốn nhận phần tình này của hắn, nhưng nàng cũng không muốn buông tha cho Thiên Ma Hoa.
– Người định khi nào xuất phát, thực lực của ta tuy không bằng ngươi, nhưng miễn cường có thể trợ giúp ngươi một tay.
Tề Thiếu Phong hỏi.
– Ba ngày sau! Ta muốn chuẩn bị một chút.
– Tốt, ba ngày sau gặp mặt.
Đợi đến khi Tề Thiếu Phong rời đi, Mộ Dung Khuynh Thành xoay người phóng mắt khắp Tam Giang Thành, thở dài khe khẽ. Đối phương mang đến cho nàng ấn tượng không tệ, bất quá cũng chỉ là ấn tượng không tệ thôi, giữa hai người không phát sinh bất cứ tình cảm nào cả. Huống chi nàng tu luyện chính là Thiên Ma Đại Pháp, dù gặp được người vừa ý cũng mà khó động tình, đương nhiên, một khi đã động tình chính là đến chết cũng không thay đổi.
Không khí có chút vặn vẹo, thân ảnh Mộ Dung Khuynh Thành liền biến mất.
…
Sáng sớm ở Tam Giang Thành thập phần náo nhiệt, bên ngoài các loại âm thanh hỗn tạp một chỗ, truyền vào phòng trọ trong tửu lâu.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, Diệp Trần đẩy cửa phòng thuê ra ngoài
Trên đường cái, dòng người đi lại hối hả.
– Tàu chở khách đi Thương Huyền Quốc, chỉ còn thừa lại ba chỗ cuối cùng, nếu muốn đi thì mau đến bến tàu số 23, thời gian không chờ đợi người…
Diệp Trần dừng bước chân lại, hỏi:
– Tốc độ tàu chở khách có nhanh không?
– Tàu chở khách của Nam Phương thương hội chúng ta sao lại chậm được, một ngày có thể đi được bốn nghìn dặm, là thuyền được mua từ Hắc Long Đế Quốc đấy.
Trên mặt Diệp Trần kinh ngạc, chợt lắc đầu. Tam Giang Thành có phân hội của Nam Phương thương hội, có nhiều thuyền lớn là chuyện đương nhiên, nhưng tiếc là tốc độ không bằng Hải Thú Hào, một ngày bốn nghìn dặm thì phải mất 50 ngày mới có thể đến được Thương Huyền Quốc, quá lâu.
– Tự xử thì tốt hơn.
Diệp Trần không định đi thuyền khách, quyết định tự mình đi! Lấy tu vị hiện tại của hắn có thể cam đoan một ngày đi được hơn vạn dặm.
Rời khỏi Tam Giang Thành, Diệp Trần bay vút theo biên giới Lạc Nhạn Giang.
Đi càng xa, người xung quanh mình ngày càng ít, đến cuối cùng, cơ hồ không còn nhìn thấy người nào nữa, chỉ có sóng nước mênh mông và núi non không dứt.
Oanh!
Một quyền đánh bay một đầu phi hành yêu thú nhào đến, tốc độ Diệp Trần không giảm, thân hình rẽ vào trong núi lớn.
Dọc theo Lạc Nhạn Giang cũng không phải là đường tắt, hiện giờ hắn cần xuyên qua một tòa sơn mạch lớn trong cảnh nội Thông Linh Quốc mới có thể đến Thương Huyền Quốc nhanh hơn được.
Thời gian như nước chảy, rất nhanh trôi qua!
Sau nửa tháng, Diệp Trần rốt cục đến được Thương Huyền Quốc.
Chương 182(a): Hủ Cốt Chướng Khí
Mở ra một phần địa đồ của Thương Huyền Quốc, Diệp Trần sờ ngón tay lên, trong miệng thầm nói:
– Trong Thương Huyền Quốc nhiều nhất chính là sơn mạch, nơi này hẳn là Cổ Đạo sơn mạch, xa hơn phía trước chính là Tam Giác sơn mạch, qua Tam Giác Sơn mạch thì cần phải xuyên qua một mảnh sa mạc nữa mới xem như đến khu vực biên giới của Thập Vạn Đại Sơn. Nhưng tiếc là tới đó sẽ không có bản đồ chi tiết nữa, dù sao địa đồ của Thập Vạn Đại Sơn cũng quá nhỏ, không có khả năng đánh dấu từng tòa được, cần phải tự mình đi tìm, không sao, đi trước đã rồi nói sau.
Thu hồi địa đồ, Diệp Trần lướt đi.
Sơn mạch của Thương Huyền Quốc so với sơn mạch Thiên Phong Quốc càng thêm nguy hiểm, Diệp Trần cũng không dám mạnh mẽ đâm tới, tránh hấp dẫn sự chú ý của một số yêu thú cường đại.
Nếu thế thì thời gian sẽ bị trì hoãn hơn.
Bất quá cẩn thận đến mấy cũng không thể chu toàn được. Trong ba ngày, Diệp Trần tổng cộng gặp được bảy đầu lục cấp yêu thú và hai đầu lục cấp yêu thú đạt trình độ cao nhất. Cái trước thì hắn còn có thể chống đỡ được một chút, đánh không lại thì bỏ chạy, nhưng cái thứ hai thiếu chút nữa đã khiến hắn bị thương, hao hết tâm tư mới thoát khỏi được. Thậm chí có một lần, hắn rõ ràng chứng kiến tung tích của thất cấp yêu thú, may là khoảng cách giữa đối phương và hắn rất xa, nếu không thì hắn đã bị phát hiện rồi.
Nhìn bãi sa mạc vàng rực vô biên vô hạn trước mắt, Diệp Trần thở ra một hơi, thầm nghĩ: “Cuối cùng cũng đến được đây, xuyên qua phiến sa mạc này có lẽ chính là Thập Vạn Đại Sơn a!”
Không chạy đi lập tức, Diệp Trần tìm một nơi mát mẻ ngồi xuống nghỉ ngơi. Mấy ngày trước đây thần kinh của hắn luôn phải căng lên, khiến giờ hắn cảm thấy có chút miệt mỏi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Trần xuất phát lên đường.
Phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là sa mạc vàng rực, những cồn cát sáng bóng như gấm, có hình giọt nước, nhấp nhô lên xuống tạo nên những gò núi chợt cao chợt thấp, ngẫu nhiên có vài yêu thú rắn cấp thấp chui ra từ bãi cát, thân thể vặn vẹo uyển chuyển mượn thế bắt mồi.
Ầm ầm!
Lúc đi qua một gò núi, da đầu Diệp Trần run lên một hồi, thân hình nghiêng qua, lưu lại nguyên tại chỗ một đạo tàn ảnh, sau một khắc, gò núi liền sập xuống, một hắc động vô cùng lớn xuất hiện, bên rìa hắc động còn có một hàm răng hung ác bén nhọn
Đây là một đầu yêu thú cỡ lớn, hắc động chính là miệng của nó, nếu không phải Diệp Trần phảng ứng nhanh thì sợ đã rơi vào miệng của đối phương, bị nhai vụn rồi
– Đi bộ trên sa mạc không an toàn a!
Đầu yêu thú này lại che dấu giỏi như vậy, không lộ ra chút khí tức nào.
Trong lòng Diệp Trần còn sợ hãi.
Con yêu thú này không giết được con mồi cũng không thèm để ý, thân thể chìm xuống dưới đất biến mất không còn tung tích, chỉ còn lưu lại trên cát một vết lõm thật lớn.
Phiến sa mạc này thuộc Xích Cổ Bí Mạc, ba ngày sau, Diệp Trần đã mạnh mẽ xuyên qua, tiến vào bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn trùng điệp.
– Thập Vạn Đại Sơn là một trong những nơi nguy hiểm cũng như to lớn nhất trong Nam Trác Vực, lấy sức của ta hiện nay vẫn còn có chút miễn cường, tốt nhất cố gắng tu luyện Thái Huyền Công đến đệ cửu trọng trong thời gian sớm nhất, chất lượng và tổng sản lượng chân khí gia tăng, dù có gặp phải lục cấp yêu thú trung đẳng thì cũng có thể chống lại.
Thập Vạn Đại Sơn được xưng là có mười vạn tòa núi lớn, kỳ thật số lượng núi nhỏ còn nhiều hơn nữa, cũng có mấy trăm vạn toà. Địa vực bao la vô biên vô hạn, không biết mấy trăm vạn dặm, diện tích đất liền của Giới Huyền Quốc có đến bốn phần năm là Thập Vạn Đại Sơn. Từ xưa đến nay chưa từng có người nào có thể dò xét toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn cả, dò xét được một phần mười cũng không có bao nhiêu. Bởi vì Thập Vạn Đại Sơn thật sự quá lớn, một nơi sơn dã thế này thì người của một tông môn đi vào cũng không làm được gì, giống như muối bỏ biển vậy.
Hít sau một hơi, Diệp Trần tiến vào bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn.
Lúc Diệp Trần tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, biên cảnh Thương Huyền Quốc, bên ngoài Cổ Đạo Sơn Mạch xuất hiện hai đạo nhân ảnh, một xanh một đen, chính là hai gã thanh niên đã từng xuất hiện ở Hoàng gia Hắc Nham Thành.
Tức giận đánh nát một cây đại thụ, thanh niên mặc áo đen nói:
– Xuyên qua Cổ Đạo Sơn Mạch, Tam Giác Sơn Mạch và Ám Lưu Sa Mạc chính là Thập Vạn Đại Sơn. Độc Hạo, ta thật muốn tiến vào Thập Vạn Đại Sơn một phen, nghe nói Thập Vạn Đại Sơn chính là một trong những hiểm địa cổ xưa nhất của Nam Trác Vực, thất cấp bát cấp yêu thú đếm không xuể, thậm chí còn có cả cửu cấp yêu thú nữa. Võ giả Tinh Cực Cảnh cũng không dám gióng trống khua chiên đi vào, không những thế, Thập Vạn Đại Sơn còn có thêm một số thứ linh tinh, càng khó phòng bị hơn cả yêu thú.
– Nguy hiểm và tài phú trước nay đều đi đôi với nhau, nếu gặp phải nguy hiểm chùn bước thì sao mà làm đại sự được. Huống chi vị trí của điểm đỏ cũng không phải ở trong trung tâm Thập Vạn Đại Sơn, chỉ ở khu vực ngoại vi, sẽ không xuất hiện quá nhiều nguy hiểm đâu.
Thanh y thanh niên mặt không đổi nói.
Lông mày thanh niên mặc áo đen hơi giãn ra một chút, hỏi lại:
– Bên ngoài của Thập Vạn Đại Sơn rộng lớn vô biên, nơi được đánh dấu điểm đỏ đến cùng là chỗ nào?
– Ở bên trong một ngọn núi có hình đầu dê, bốn phía còn có một mảnh rừng rậm.
– Nếu đã biết rõ hình dạng của ngọn núi thì dễ rồi, chúng ta xuất phát thôi!
Sưu! Sưu!
Thân hình hai người lướt đi, xông vào bên trong Cổ Đạo Sơn Mạch.
– Độc Hạo và Điền Trùng rõ ràng cũng đến Thương Huyền Quốc, thật là ngoài ý muốn.
Tại một ngọn núi, một nam một nữ hiện ra ở đó, người nói chuyện chính là Tề Thiếu Phong mặt đầy vẻ tươi cười, bên cạnh chính là phồn y bồng bềnh, phong tư diễm thế Mộ Dung Khuynh Thành. ( Phồn y: loại y phục rườm rà, phức tạp)
Mộ Dung Khuynh Thành nói:
– Mục tiêu của bọn họ có lẽ không giống với chúng ta
– Nói cũng đúng, Thiên Ma Hoa đối với bọn họ không có chỗ nào dùng cả, sẽ không mạo hiểm đi tìm nó đâu.
Tề Thiếu Phong gật gật đầu.
Diệp Trần đi được ba ngày, hai người liền xuất phát, trên đường vô tình phát hiện hai người Độc Hạo và Điền Trùng, vốn là cao thủ trên Tiềm Long Bảng. Bài danh của hai người này đều là hạng trước bốn lăm, trong đó Độc Hạo có thực lực không hề kém Tề Thiếu Phong, đã từng bài danh thứ ba mươi lăm trên Tiềm Long Bảng.
Trong Thập Vạn Đại Sơn, dưới Tinh Cực Cảnh không người nào dám nghênh ngang phi hành trên bầu trời cả, võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong cũng không dám. Mà cường giả Tinh Cực Cảnh cũng chỉ dám hung hăng càn quấy như thế ở khu vực ngoại vi thôi, nếu đến sâu bên trong một chút thì cũng phải đáp xuống, thành thành thật thật chạy trốn. Dù sao ở trên bầu trời cũng quá khiến người khác chú ý, ngẩng đầu lên liền thấy được rồi, ở bên ngoài có lẽ còn không gặp nguy hiểm chứ vào trong này tỷ lệ gặp phải nguy hiểm là mười phần, khả năng vẫn lạc hơn tám phần.
Có thể nói, nếu có người nào muốn chết thì cứ phi hành ở trong Thập Vạn Đại Sơn đi.
Đường núi gập ghềnh, một đạo tàn ảnh lại lướt qua lần nữa.
Năm ngày, suốt thời gian năm ngày, Diệp Trần trừ ban đêm ra thì không thời khắc nào ngừng tìm kiếm nhưng cũng không tìm được nơi có đánh điểm đỏ.
Vị trí của điểm đỏ chính là ngọn núi hình đầu dê, chung quanh có một mảnh rừng rậm xấu xí. Vừa nhìn thì có vẻ như rất dễ khiến người khác chú ý nhưng đến Thập Vạn Đại Sơn mới biết được cái gì gọi là mò kim đáy biển, lực bất tòng tâm. Lấy tốc độ mỗi ngày tìm 100 ngọn núi để tính toán thì trong thời gian năm ngày Diệp Trần đã đảo qua 500 ngọn núi nhưng cũng không tìm ra được gì. Ở Thập Vạn Đại Sơn thì không thiếu nhất chính là núi, núi lớn núi nhỏ cộng lại cũng mấy trăm ngàn vạn, tương đương với số đầu người trong một toàn thành cực lớn rồi
Đương nhiên, dưới tình huống không gặp phải nguy hiểm gì, Diệp Trần có thể một ngày tìm được cả ngàn ngọn núi, nhưng tiếc thay, nơi này chính là Thập Vạn Đại Sơn, không phải là nơi hắn muốn là được.
NGAO A…
Bên trong một khe núi xa xa, một đầu yêu thú thân dài 10m, cao 3m ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm thê lương mờ mịt lấy khe núi làm trung tâm, khuếch tán ra phạm vi mấy trăm dặm, yêu khí trùng thiên, những yêu thú cấp thấp ở phụ cận đều quỳ rạp xuống mặt đất, phát ra thanh âm ô ô thần phục.
– Tiếng hống của lục cấp yêu thú đạt đến trình độ cao nhất – Âm Phong Ngận.
Thân hình Diệp Trần lóe lên, chui vào một đống loạn thạch ở bên cạnh để ẩn nấp
Âm Phong Ngận tương đương với võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, bất quá võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong gặp phải nó chỉ có một con đường chết, trốn cũng trốn không thoát. Chỉ có những võ giả thiên tài Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ mới có thể chống lại nó, ví dụ như Diệp Trần nếu đạt đến Bão Nguyên Cảnh hậu kì thì cũng có thể ẩu đả với Âm Phong Ngận, nếu đạt đến Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong thậm chí có thể đánh chết nó nữa, nhưng tiếc là hắn còn xa xa không được như thế.