1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
  4. Tập 290 [Chương 1575 đến 1580]

Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast

Tập 290 [Chương 1575 đến 1580]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1575: Địa thánh khí, thiên thánh khí

“Nguyên lai ngươi là người ngoại giới sao?”

Tại Vĩnh Hằng bộ lạc, sau khi biết được Diệp Trần là người ngoại giới, Lam Nguyệt rất hiếu kỳ.

“Ngoại giới đến cùng là cái dạng gì vậy trời, cha ta nói đã từng nghe một người ngoại giới nói rằng, ngoại giới là một mảnh Vũ Trụ Tinh Không mênh mông, trong tinh không có vô số tinh cầu to hơn không biết bao nhiêu ức lần so với Hoang Thần Đại Lục. Hoang Thần Đại Lục chỉ là một bộ phận trong vũ trụ đó mà thôi, có phải như vậy hay không?” Lam Nguyệt ríu ra ríu rít hỏi.

Diệp Trần gật gật đầu.

“Ngoại giới các ngươi rộng lớn như vậy, có lẽ số lượng cao thủ nhiều hơn vô số lần so với Hoang Thần Đại Lục chúng ta a?” Lam Nguyệt lại hỏi.

Lần này Diệp Trần lắc đầu, “Ở ngoại giới, số lượng Chí Tôn cụ thể có bao nhiêu thì ta không biết, nhưng so với Hoang Thần Đại Lục thì cũng tương đương với “một con trâu mất chín sợi lông” mà thôi.”

“Làm sao có thể chứ, Hoang Thần Đại Lục chúng ta nhỏ như vậy mà?”

Vẻ mặt Lam Nguyệt không tin.

Diệp Trần cười khổ, “Thật sự, tại ngoại giới có rất nhiều chủng tộc, Nhân tộc chúng ta là một trong những chủng tộc cường đại nhất, nhưng Nhân tộc Chí Tôn chúng ta bất quá chỉ có mười mấy vị mà thôi, có lẽ ta còn tính nhiều hơn một chút rồi đấy.”

“Ta biết rồi, chắc là người Hoang tộc chúng ta trời sinh đã thích hợp với việc tu luyện rồi.”

Lam Nguyệt có một vài ý nghĩ nhỏ về việc đó.

Người Hoang tộc bọn hắn ngay từ khi được sinh ra tựu đã có tu vi Tinh Cực Cảnh, còn Lam Nguyệt vừa chào đời đã càng mạnh hơn nữa, là tu vi Linh Hải cảnh, mười tuổi thì đã đạt đến Sinh Tử Cảnh. Cái này so với người ngoại giới càng mạnh hơn nhiều, nàng theo chỗ phụ thân mới biết được, người ngoại giới khi vừa được sinh ra thì một điểm tu vi cũng đều không có, các thiên tài cũng thế, căn cơ tối đa chỉ có hơi tốt hơn người khác mà thôi.

Diệp Trần từ chối cho ý kiến, tại trong suy nghĩ của hắn, Hoang Thần Đại Lục hết sức đặc thù, bao phủ cả phiến đại lục không phải là thiên đạo pháp tắc, mà là Hoang Thần pháp tắc. Nếu như Hoang Thần pháp tắc chế định ra một “nội quy” thì lập tức sẽ để cho người của Hoang tộc ngay khi vừa được sinh ra thì đã có tu vi Tinh Cực Cảnh hoặc là Linh Hải cảnh. Đây cũng không phải là chuyện không thể xảy ra, bởi Chân Thần thường có những thủ đoạn thâm bất khả trắc, không phải thứ mà phàm nhân có thể phỏng đoán được.

“Người của Hoang tộc các ngươi có ai từng ly khai khỏi Hoang Thần Đại Lục hay chưa?”

Diệp Trần đột nhiên hỏi.

Lam Nguyệt sững sờ, chợt lắc đầu, “Không có, từ xưa đến nay, không có một ai cả, Hoang Thần pháp tắc ngăn cản chúng ta thoát ly, nếu muốn rời khỏi Hoang Thần Đại Lục thì chỉ có một phương pháp mà thôi, đó chính là xông vào Hoang Thần tháp.”

“Hoang Thần tháp?”

“Hoang Thần tháp nằm tại trung tâm đại lục Hoang Thần, theo truyền thuyết, đó là nơi do Hoang Thần kiến tạo ra, ai có thể xông qua Hoang Thần tháp thì người đó có thể ly khai khỏi Hoang Thần Đại Lục, và được Hoang Thần triệu kiến. Về phần muốn đi ra ngoại giới thì đó là sự tình không có khả năng.”

“Vậy có người ngoại giới nào có thể ly khai không?”

Đây là sự tình mà Diệp Trần muốn biết nhất, hắn không có khả năng cả đời đứng ở Hoang Thần Đại Lục.

Lam Nguyệt suy nghĩ một chút, không xác định nói: “Cha ta nói là có thể, nhưng bất quá rất khó đấy, ngươi muốn rời khỏi à?”

“Tạm thời thì chưa, nhưng chung quy cũng phải ly khai thôi.”

Hai người, một là người của Hoang tộc, một là người ngoại giới, cùng nhau trò chuyện và cảm thấy chủ đề này rất hứng thú.

Theo như Lam Nguyệt nói, Diệp Trần đã biết được có nhiều thế lực phân bố tại Hoang Thần Đại Lục.

Hoang Thần Đại Lục có tất cả mười ba Bát cấp bộ lạc, tất cả đều ở vào vùng trung bộ Hoang Thần Đại Lục, còn bên ngoài trung bộ thì là lấy vạn mà đếm, mười vạn cái thôn lớn nhỏ.

Trong Mười ba cái Bát cấp bộ lạc kia thì có năm bộ lạc là cường đại nhất, theo thứ tự là Tử Kinh Hoa bộ lạc, Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc, Chiến Tháp bộ lạc, Tinh Hải bộ lạc cùng với Vân Trung bộ lạc.

Năm cái bộ lạc này chiếm cứ các vùng đất có nhiều tài nguyên tốt nhất tại trung bộ của Hoang Thần Đại Lục, tám bộ lạc còn lại thì xếp thứ hai.

Ngoại trừ Bát cấp bộ lạc ra, tại vùng trung bộ có rất nhiều Thất cấp bộ lạc, chừng 81 cái Thất cấp bộ lạc.

Thất cấp bộ lạc tuy nhiều hơn rất nhiều so Bát cấp bộ lạc, nếu chúng liên hợp lại thì thực lực tổng hợp sẽ hơn hẳn các Bát cấp bộ lạc, thế nhưng lại có rất ít Thất cấp bộ lạc có thể chiến thắng Bát cấp bộ lạc, dù là liên hợp lại thì cũng là như thế. Trước đây đã từng có mười cái Thất cấp bộ lạc liên thủ đánh Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc, nhưng kết quả cuối cùng là 10 cái Thất cấp bộ lạc kia đã bị giải tán, hoặc bị các Thất cấp bộ lạc cùng đại lượng Lục cấp bộ lạc khác chia cắt, từ đó về sau hoàn toàn tan thành mây khói.

Tại Hoang Thần Đại Lục, 13 cái Bát cấp bộ lạc kia tựu là người cầm quyền của cả Hoang Thần Đại Lục, bọn hắn không cho phép bất luận cái Thất cấp bộ lạc nào tấn thăng thành Bát cấp bộ lạc nữa. Một khi có cái Thất cấp bộ lạc nào tấn thăng làm Bát cấp bộ lạc, lập tức sẽ gặp tình trạng Bát cấp bộ lạc đến tấn công, cho đến khi triệt để bị giải tán. Cũng chính vì nguyên nhân này mà các Thất cấp bộ lạc thường xuyên phát sinh đại chiến, thế nhưng lại thập phần khắc chế không thôn phệ đối phương, trừ phi bọn hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc đối mặt với Bát cấp bộ lạc.

Đương nhiên, Bát cấp bộ lạc cũng không dám tấn thăng làm Cửu cấp bộ lạc, Cửu cấp bộ lạc là cấm kị trong Hoang Thần Đại Lục, nếu xuất hiện thì chẳng những sẽ bị các Bát cấp bộ lạc khác tiến đánh, mà các Thất cấp bộ lạc cũng sẽ đồng loạt liên thủ tiến đánh.

Quy tắc kỳ quái này đã làm cho vùng trung bộ Hoang Thần Đại Lục luôn ở vào sự cân đối vi diệu.

“Ta nói cho ngươi biết, các đầu lĩnh của mười ba cái Bát cấp bộ lạc kia đều có cường đại Thánh khí trong tay cả, trong đó Thánh khí mà các đầu lĩnh của năm đại Bát cấp bộ lạc sở hữu là cường đại nhất. Đầu lĩnh Tử Kinh Hoa bộ lạc có Thánh khí là Tử Kinh Hoa chiến giáp, đầu lĩnh Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc có được Oanh Thiên Chùy, Chiến Tháp bộ lạc có được Chiến Thiên Phủ, Tinh Hải bộ lạc có Tinh Hải thương, Vân Trung bộ lạc có Lôi Phạt Chi Mâu.”

“Làm sao ngươi biết rõ ràng như vậy a?”

“Bởi ta có kiến thức rất rộng!”

“Đầu lĩnh những bộ lạc này chỉ có một kiện Thánh khí thôi sao?”

“Đương nhiên là không rồi, ta nói chính là cường đại Thánh khí, Thánh khí cũng có phân chia cao thấp, chia làm Địa Thánh khí cùng Thiên Thánh khí. Lam Nguyệt đao của ta tựu là địa Thánh khí, kiếm của ngươi cũng hẳn là Địa Thánh khí, muốn có được Địa Thánh khí thì nói khó cũng khó mà nói đơn giản thì cũng đơn giản, chỉ cần có một món vũ khí Tam cấp Chí Tôn cùng một khối Thần Thạch thì sẽ có thể chế tạo ra một kiện Địa Thánh khí. Còn Thiên Thánh khí thì thập phần hiếm thấy, toàn bộ Hoang Thần Đại Lục này chỉ xuất hiện không cao hơn năm kiện, mà năm kiện Thiên Thánh khí này vừa vặn nằm ở trong tay các đầu lĩnh của năm đại Bát cấp bộ lạc.”

“Địa Thánh khí? Thiên Thánh khí?”

Đây là lần đầu tiên Diệp Trần nghe nói đến.

“Xem ra ngươi vẫn không rõ cái gì là Địa Thánh khí, cái gì là Thiên Thánh khí a. Nói đơn giản một chút, Chí Tôn vũ khí sau khi được dung nhập một khối Thần Thạch thì tựu chính là địa Thánh khí, nếu được dung nhập mười khối thì tựu là Thiên Thánh khí. Đương nhiên, dù cho dung nhập chín khối Thần Thạch thì cũng vẫn là Địa Thánh khí, chẳng qua là Địa Thánh khí có cấp bậc đỉnh phong mà thôi.”

“Vậy Lam Nguyệt đao của ngươi đã được sáp nhập vào mấy khối Thần Thạch rồi ?.”

“Ha ha, Lam Nguyệt đao của ta chỉ mới sáp nhập vào bốn khối Thần Thạch, nhưng mà Thánh khí của ngươi cũng không kém đâu.”

“Ngũ cấp Chí Tôn vũ khí thì có thể dung nhập mười khối Thần Thạch hay không, không đến mức bị hư hỏng chứ?.”

“Cái này thì không nhất định, chi tiết cụ thể thì ta cũng không hiểu rõ, nếu ta hiểu rồi thì tựu đã là Truyền Kỳ Chí Tôn rồi còn gì. Ai nha, vấn đề của ngươi sao lại nhiều như vậy chứ, ta còn tưởng rằng người ngoại giới các ngươi còn hiểu biết nhiều hơn cả chúng ta đấy.”

Nghe vậy, Diệp Trần lườm lườm miệng, Hoang Thần Đại Lục có quá nhiều Chí Tôn, Thánh khí khẳng định là không hiếm thấy, ngoại giới làm sao có thể so sánh được, ngẫm lại cũng thấy giận, nếu như những người Thiên Ma Tôn, Chân Vũ Chí Tôn tới Hoang Thần Đại Lục này, đoán chừng trong nội tâm cũng sẽ thấy không công bằng.

“Ngươi có ký tự nào do Bán Thần lưu lại hay không?.”

Đột ngột, Lam Nguyệt hỏi Diệp Trần một vấn đề, chính cô ta cũng có hai chữ, một cái là chữ “Hành”, một cái là chữ “Phá”, Bá Kiếm thức của Diệp Trần làm cho nàng cảm giác được khả năng đối phương có sở hữu, sở dĩ nàng hỏi thẳng vào vấn đề như vậy vì bản thân nàng cũng không sợ Diệp Trần đoán được nàng có các chữ đó, nếu muốn cướp đoạt, thì dù là đánh không lại Diệp Trần thì nàng cũng có thể thoát ly.

Chương 1576: Huyễn kiếm thức

“Có, ngươi cũng có sao?”

Diệp Trần hỏi lại Lam Nguyệt.

“Ta có một chữ “Phá”, của ngươi là chữ gì vậy?” Chữ “Hành” đang mang một ý nghĩa trọng đại, sau khi lĩnh ngộ nó thì tốc độ sẽ gia tăng gấp mười gấp trăm lần, Lam Nguyệt không có ý định bộc lộ ra.

“Chữ “Bá”.”

“Thật tốt quá, chờ ta triệt để lĩnh ngộ chữ “Phá” rồi, chúng ta trao đổi với nhau, ngươi thấy sao?”

“Được chứ.”

Diệp Trần không thể tưởng được đối phương lại có một chữ “Phá”, xem ra thân phận của đối phương không phải đơn giản như vậy, người bình thường làm sao có thể biết nhiều tin tức như vậy chứ.

Một tháng sau, hai người chính thức trao đổi chữ cho nhau.

Chữ “Phá”, danh như ý nghĩa, nó có được tinh túy có thể phá vỡ hết thảy moi thứ, nếu lĩnh ngộ được nó thì kiếm chiêu của Diệp Trần sẽ có uy hiếp và lực sát thương càng lớn hơn nữa.

Lần này, Diệp Trần có ý định đem tinh túy chữ “Phá” dung hợp cùng cùng Táng Kiếm thuật.

Táng Kiếm thuật có thể chôn vùi quang âm của đối thủ, Thời Không Chi Lực sẽ ngưng kết thành Thời Không Kiếm Thế, chỉ riêng là điểm hiệu quả ấy thôi cũng đã không kém gì kiếm chiêu của Ngũ Hành Kiếm Pháp. Thế nhưng, Diệp Trần tại bên trên Thời Gian Áo Nghĩa cuối cùng chỉ đạt có bảy thành cảnh giới, chính điều này đã làm cho lực sát thương của Táng Kiếm thuật chỉ có hạn mà thôi, so với Ngũ Hành Kiếm Pháp thì yếu hơn rất nhiều. Ví dụ như lúc chiến đấu cùng Lam Nguyệt, Táng Kiếm thuật của Diệp Trần tựu không cách nào phá vỡ được phòng ngự đao chiêu của đối phương, kiếm kình trực tiếp bị hấp thu mất.

Trong sân, tâm thần Diệp Trần tiến vào đến trong không gian kỳ dị.

Bên trong, một bóng người bắt đầu diễn luyện kiếm pháp, mỗi một kiếm chém ra đều mang đến cho người ta một loại cảm giác có thể phá vỡ hết thảy vạn vật, xé rách hết thảy cảm súc. Nhìn xem một hồi lâu, Diệp Trần cảm giác cả tinh thần của mình cũng trở nên đau đớn.

“So với chữ Bá, chữ Phá tựa hồ càng tốt hơn đây.”

Diệp Trần đắm chìm vào bên trong kiếm pháp, mãi đến khi tâm thần bị đau đớn khó nhịn thì mới bắt đầu rời khỏi không gian kỳ dị.

“Bán Thần cảnh giới quả là quỷ thần khó lường, chỉ là một chữ viết của họ mà đã kỳ diệu như vậy, không biết những chữ khác sẽ là chữ nào đây.” Diệp Trần đối với những chữ khác càng thêm hiếu kỳ và khát vọng.

Cùng so với Diệp Trần, ngộ tính của Lam Nguyệt rõ ràng còn muốn thấp hơn một bậc, suốt ba tháng sau, Diệp Trần đã đem chữ tinh túy Phá cùng Táng Kiếm thuật dung hợp vào nhau thành công, trong khi Lam Nguyệt vẫn chưa thể lĩnh ngộ triệt để tinh túy của chữ Bá. Đương nhiên, bất kể là chữ Bá hay là chữ Phá thì kỳ thật Diệp Trần cũng không có nghiên cứu hoàn toàn thông thấu, vị Bán Thần kia đã lưu lại cả một quyển thư pháp nên chỉ có sở hữu tất cả các chữ trong nó thì mới có thể biết được quyển thư pháp thế nào. Một chữ so với cả một quyển thư pháp, tất nhiên khác biệt cũng giống như đom đóm và Nhật Nguyệt vậy.

Táng Kiếm thuật ẩn chứa tinh túy của chữ Phá, luận về uy lực như trước vẫn không sâu sắc bằng Bá Kiếm thức, nhưng so với trước đó thì đã mạnh hơn không chỉ gấp trăm lần. Mà nếu ở vào cục diện đối địch thì Táng Kiếm thuật cũng chưa chắc kém hơn bao nhiêu so với Bá Kiếm thức. Tinh túy của Táng Kiếm thuật nằm ở chỗ có thể chôn vùi quang âm, làm đông kết tâm linh cùng thân thể của địch nhân lại, sau đó một lần hành động mà ám sát hắn, trong khi Bá Kiếm thức thì dùng để “cứng đối cứng”.

Tu sinh dưỡng tức suốt hai tháng kế tiếp, Diệp Trần cùng Lam Nguyệt đều cảm thấy thời gian trôi qua quá yên bình.

Giờ đây, hai người chuẩn bị chinh phục các Ngũ cấp bộ lạc khác, đưa Vĩnh Hằng bộ lạc tấn thăng thành Lục cấp bộ lạc. Chỉ khi trở thành Lục cấp bộ lạc thì mới có tư cách tiến vào sinh sống tại khu vực trung bộ của Hoang Thần Đại Lục, chỗ đó là nơi có tài nguyên tốt nhất, cũng có rất nhiều hiểm địa ẩn chứa đại lượng bảo vật.

Mục tiêu thứ nhất của hai người chính là Thiết Hà bộ lạc.

Thiết Hà bộ lạc có mười hai Siêu cấp Chí Tôn, mạnh nhất cũng tựu là cao đẳng Siêu cấp Chí Tôn mà thôi, vì vậy làm sao có thể là đối thủ của Vĩnh Hằng bộ lạc. Diệp Trần thậm chí không cần ra tay, chỉ đứng nhìn Lam Nguyệt đánh một đao đả bại đầu lĩnh Thiết Hà bộ lạc, kế đến là chinh phục Thiết Hà bộ lạc.

Thiết Hà bộ lạc có hai vạn 5000 gia đình, tăng thêm hai vạn bảy ngàn hộ của Vĩnh Hằng bộ lạc nữa, rốt cục số nhân khẩu của Vĩnh Hằng bộ lạc đã vượt qua năm vạn hộ, trở thành bộ lạc Lục cấp.

Bất quá năm vạn hai ngàn gia đình vẫn còn quá ít, hai người có ý định tiếp tục chinh phục thêm hai bộ lạc Ngũ cấp nữa, để cho Vĩnh Hằng bộ lạc trở thành tồn tại tương đối mạnh trong các bộ lạc Lục cấp.

Một tháng sau, bộ lạc Cao Nhạc cùng bộ lạc Hắc Sơn, một trước một sau bị chinh phục, số nhân khẩu của Vĩnh Hằng bộ lạc đã đạt đến chín vạn 5000 hộ, tiếp cận mười vạn hộ. Mà một khi đạt tới mười vạn hộ thì tựu chính là Thất cấp bộ lạc rồi, bất quá hai người còn chưa có chuẩn bị tốt để trở thành Thất cấp bộ lạc, bởi vì một khi trở thành Thất cấp bộ lạc thì sẽ rơi vào sự chú ý của các Thất cấp bộ lạc khác. Nếu có một bộ lạc thất cấp tới tấn công Vĩnh Hằng bộ lạc thì Diệp Trần cùng Lam Nguyệt tuyệt đối không ngăn cản được, trong bộ lạc Thất cấp thường có Truyền Kỳ Chí Tôn trấn thủ, mà một vị Truyền Kỳ Chí Tôn cũng đủ để chống đỡ hơn mấy chục người như Diệp Trần cùng Lam Nguyệt.

Cho nên, Lục cấp bộ lạc là cực hạn của Vĩnh Hằng bộ lạc rồi, trừ phi Diệp Trần cùng Lam Nguyệt có thể tiếp tục đột phá trở thành Truyền Kỳ Chí Tôn.

Sau khi trở thành Lục cấp bộ lạc, Vĩnh Hằng bộ lạc bắt đầu di chuyển, lộ trình di chuyển lần này cực kỳ xa xôi, điểm đến chính là khu vực biên giới trung bộ của Hoang Thần Đại Lục, dù là đi không ngừng nghỉ thì cũng phải mất thời gian trên dưới nửa năm mới đến nơi, còn đi với tốc độ bình thường thì không sai biệt lắm phải mất trên dưới một năm.

Bất quá tất cả mọi người đều rất hưng phấn, bọn hắn đã sớm nghe nói vùng trung bộ của Hoang Thần Đại Lục vô cùng dồi dào tài nguyên, chỗ đó tựa như một cái thủ đô vậy. Các bộ lạc tại đó tuy thường xuyên phát sinh đại chiến với nhau, nhưng giữa các bộ lạc lại có thể đi đi lại lại, có thể trao đổi lẫn nhau, thậm chí có thể đến buôn bán trong bộ lạc đối phương. Mỗi bộ lạc tại đó vừa giống như một thành trì nhưng cũng không phải là một nơi bị phong bế.

Màn đêm đen kịt, trong núi hoang chợt xuất hiện một bộ lạc, trong bộ lạc này có vô số đống lửa, tất cả mọi người đang nướng thịt để ăn cơm tối.

Sau khi ăn đi một ít thịt nướng, Diệp Trần trở lại sân nhỏ của mình.

Chinh phục tam đại Ngũ cấp bộ lạc, Diệp Trần đã nhận được một niềm vui ngoài ý muốn, ở bên trong Trữ Vật Linh Giới của gã đầu lĩnh tại Hắc Sơn bộ lạc, rõ ràng có một chữ “Huyễn”. Sau khi thương lượng với Lam Nguyệt, Lam Nguyệt đồng ý giao cho Diệp Trần giữa chữ “Huyễn”, bất quá lúc nàng muốn nhìn qua thì Diệp Trần cũng không được từ chối.

Tâm thần tiến vào đến không gian kỳ dị của chữ Huyễn, Diệp Trần chứng kiến một bóng người đang diễn luyện một thứ kiếm pháp tựa như ảo mộng.

Kiếm pháp này thậm chí làm cho Diệp Trần sinh ra ảo giác.

Suýt nữa mất phương hướng tại bên trong kiếm pháp, Diệp Trần hoảng sợ đến thất sắc. Sâm La Vạn Tượng của hắn đã biến hóa quá nhiều rồi, thế nhưng kiếm pháp trong cái chữ Huyễn này lại biến hóa còn nhiều hơn nữa, vì thế biến hóa cứ sinh ra biến hóa, sinh sôi không ngừng, biến hóa vô cùng vô tận làm cho tâm thần căn bản không cách nào có thể suy diễn ra cái gì là chân thật cả.

“Nhân Giới Sát Quyền có thể “hóa phồn vi giản”, kiếm pháp trong chữ Huyễn thì là lại để cho người ta bị sinh ra ảo giác, thật là đáng sợ.”

Thời gian ngày từng ngày đi qua, Diệp Trần đối với tinh túy chữ Huyễn đã có đi một chút hiểu rõ, bắt đầu thử đem chữ tinh túy Huyễn dung nhập vào trong Sâm La Vạn Tượng.

Hắn tin tưởng, một khi Sâm La Vạn Tượng được dung nhập tinh túy chữ Huyễn, sẽ trở thành một trong những Vô Thượng kiếm chiêu đáng sợ nhất, ngay cả Bá Kiếm thức cũng đều có vẻ không bằng.

Trong nháy mắt, lại nửa năm qua đi, khoảng cách mọi người đến Hoang Thần Đại Lục trung bộ càng gần hơn.

Ngày hôm đó, Diệp Trần cuối cùng đã đem chữ tinh túy Huyễn dung nhập vào trong Sâm La Vạn Tượng thành công, một kiếm chém ra tràn ngập kiếm quang tựa như ảo mộng, phảng phất như một cái bọt khí khuếch tán ra vậy. Chỉ cần dính vào một chút bọt khí kiếm quang thôi liền lập tức bị ảnh hưởng bởi ảo giác, nhưng đáng sợ nhất chính là, loại ảo giác này không phải là ảo giác bên trên linh hồn, mà là ảo giác với cấp độ càng thâm sâu hơn. Cho nên, dù là linh hồn có cường đại thì cũng không cách nào phá vỡ nổi, chỉ có Tâm lực cường đại thì mới có thể thoát khỏi ảo giác mà thôi.

“Ta gọi ngươi là Huyễn Kiếm thức vậy!”

Trước mắt, trong Ngũ Hành Kiếm Pháp đã có hai thức là đại thành kiếm chiêu rồi, theo thứ tự là Bá Kiếm thức cùng Huyễn Kiếm thức, còn bên trong Thời Không Kiếm Pháp, thì Táng Kiếm thuật có hơi kém một chút, bất quá vẫn có thể dùng để đối phó đối rất tốt với những cao thủ không tinh thông Thời Không Áo Nghĩa, nói không chừng có đôi khi lại phát ra được tác dụng còn muốn lớn hơn so với Bá Kiếm thức cùng Huyễn Kiếm thức.

Chương 1577: Thần hỏa chí tôn lệnh

Rất nhanh, lại nửa năm qua đi, mọi người rốt cục đã đi tới khu vực biên giới của Hoang Thần Đại Lục trung bộ.

“Lam Nguyệt, tại sao ngươi lại phải đeo mặt nạ lên như vậy?” Diệp Trần thấy Lam Nguyệt mang lên mặt một cái mặt nạ màu đen, cái mặt nạ này không chỉ có khả năng ngăn chặn khí tức phát ra từ Lam Nguyệt, mà ngay cả thân hình nàng cũng đều bị nó làm cho hơi chút mơ hồ đi, khiến cho người khác nhìn đến sẽ không thấy rõ được nàng, chỉ có thể loáng thoáng đoán ra đó là một nữ nhân mà thôi.

“Ở chỗ này ta có một ít kẻ thù, nếu bị bọn hắn nhận ra thì Vĩnh Hằng bộ lạc ắt sẽ gặp đại nạn.”

Lam Nguyệt giải thích nói.

Diệp Trần giống như cười mà không phải cười, “Ta như thế nào cũng cảm thấy là vì ngươi không muốn bị tất cả mọi người thấy được tướng mạo của ngươi, xem ra ở nơi này ngươi rất có “số má” đấy.”

“Chừa lại một chút bí mật thì có gì là không tốt chứ?”

Lam Nguyệt liếc trừng Diệp Trần.

“Được được, có thể chứ, vậy ngươi giới thiệu ta thoáng một chút, nơi đây là chỗ nào vậy!” Diệp Trần hỏi.

Lam Nguyệt nhìn thoáng qua bốn phía, nói ra: “Nơi đây hẳn là Hi Âm bình nguyên, trung bộ Hoang Thần Đại Lục rồi. Hi Âm bình nguyên chỉ có một Thất cấp bộ lạc, số còn lại toàn bộ đều là Lục cấp bộ lạc cả. Ở chỗ này chỉ cần cẩn thận một chút, không được hung hăng càn quấy quá mức thì chắc có lẽ sẽ không bị Thất cấp bộ lạc chú ý đến.”

Trong thất cấp bộ lạc có Truyền Kỳ Chí Tôn trấn thủ, bất kể là dựa vào Thánh khí để có được thực lực Truyền Kỳ Chí Tôn, hay bản thân là Truyền Kỳ Chí Tôn thực sự thì cái nào cũng đều đáng sợ như nhau cả. Nếu người phía trước có công kích cường hãn thì người thứ hai cũng có thể ngăn chặn, nhưng ngược lại, nếu như người thứ hai cũng có được Thánh khí, vậy thì hắn càng đáng sợ hơn rồi.

Tóm lại, Vĩnh Hằng bộ lạc hoàn toàn không được trêu chọc vào Thất cấp bộ lạc.

Là kẻ mới đến, Vĩnh Hằng bộ lạc tất nhiên nên xuất hiện ít một chút, và cũng chọn Hi Âm bình nguyên làm nơi dừng chân tại khu vực biên giới.

“Đừng đánh, đừng đánh! cái Huyễn Kiếm thức này của ngươi quá biến thái rồi!”

Bên ngoài Vĩnh Hằng bộ lạc, trên một vùng đất bằng phẳng, Diệp Trần cùng Lam Nguyệt vừa hoàn tất luận bàn với nhau, Lam Nguyệt trên mặt phiền muộn vô cùng. Từ khi gia nhập Vĩnh Hằng bộ lạc, thường thường cứ cách một đoạn thời gian, nàng đều cùng Diệp Trần luận bàn thoáng một lúc, lúc vừa mới bắt đầu thì Diệp Trần chỉ có Bá Kiếm thức nên nàng còn có thể đấu với hắn một trận. Về sau, nàng đã triệt để lĩnh ngộ chữ Phá nên có thể cân sức ngang tài với Diệp Trần, không ai chiếm được tiện nghi cả, nhưng thời điểm gần đây, Diệp Trần đã sáng tạo ra một môn Huyễn Kiếm thức, liền lập tức chế trụ nàng.

“Cái Huyễn Nguyệt đao này của ngươi cũng không tệ đấy.”

Diệp Trần cười nhẹ một tiếng, hắn đã sáng tạo ra Huyễn Kiếm thức, và đối phương cũng sáng tạo ra được Huyễn Nguyệt đao, chẳng qua Huyễn Nguyệt đao của đối phương rõ ràng vẫn chưa đạt đến đại thành nên có chênh lệch không nhỏ so với Huyễn Kiếm thức.

“Vẫn còn kém xa, chữ Huyễn so với chữ Phá và chữ Bá đều muốn khó lĩnh ngộ hơn nhiều. Huyễn Nguyệt đao muốn đạt đến đại thành thì tối thiểu phải mất hơn hai ba năm.” Trước khi chưa gặp Diệp Trần, Lam Nguyệt thập phần tự tin đối với ngộ tính của mình, nhưng hiện tại nàng rốt cuộc đã biết được cái gì là “nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên” rồi.

Thần Hỏa bộ lạc là Thất cấp bộ lạc duy nhất trên Hi Âm bình nguyên, với tư cách là một Thất cấp bộ lạc nên tự nhiên nó chiếm cứ mọi tài nguyên tốt nhất tại đây. Tại vùng phía Đông của Thần Hỏa bộ lạc là Tinh Hải mênh mông bao la bát ngát, trong Tinh Hải có vô số bảo tàng. Cái phiến Tinh Hải này do Bát cấp bộ lạc Tinh Hải bộ lạc khống chế, còn phía bắc Thần Hỏa bộ lạc là một khu rừng rậm Nguyên Thủy, trong rừng có tồn tại vô số hung thú, nếu vận khí tốt thì nói không chừng có thể săn bắt được một ít loài hung thú có thể thuần phục. Còn vùng phía nam thì chính là dải đất trung tâm của Hi Âm bình nguyên, nơi đây có một nơi hiểm địa được gọi là Thần Hỏa huyệt. Thần Hỏa huyệt là một thế giới dưới lòng đất, có rất nhiều tầng lớp, mỗi một tầng đều ẩn chứa đại lượng bảo vật có thuộc tính Hỏa, ví dụ như kim loại, ví dụ như Linh Dược… thậm chí còn có cả Thần Thạch cùng với đại lượng vũ khí Chí Tôn.

Thần Hỏa huyệt do các cao thủ của Thần Hỏa bộ lạc quản lý, muốn đi vào thì cần phải giao nạp một miếng Thần Hỏa Chí Tôn Lệnh. Về phần Thần Hỏa Chí Tôn Lệnh, đây chính là lệnh bài do Thần Hỏa bộ lạc luyện chế ra, phương pháp duy nhất để đổi lấy lệnh bài chính là dùng Chí Tôn vũ khí để đổi. Chí Tôn vũ khí cấp một có thể đổi hai cái Thần Hỏa Chí Tôn Lệnh, Nhị cấp đổi được năm cái, Tam cấp đổi được mười cái, Tứ cấp đổi được hai mươi cái, Ngũ cấp đổi được năm mươi cái.

Không ít Chí Tôn sau khi tiến vào Thần Hỏa huyệt thì đã đại phát tài, có thể lấy được không ít bảo vật cùng với Chí Tôn vũ khí, đương nhiên, cũng có không thiếu Chí Tôn không thể trở ra, tất nhiên Chí Tôn vũ khí cùng tài phú của bọn hắn đã bị nằm lại tại trong Thần Hỏa huyệt.

Luận về chỉ số nguy hiểm thì Thần Hỏa huyệt thuộc về Tam Tinh cấp bậc, Nhất Tinh tương ứng với cấp độ bình thường Chí Tôn, Nhị Tinh tương ứng với cường đại Chí Tôn, Tam Tinh tương ứng với Siêu cấp Chí Tôn. Đó cũng không phải là nói, các Siêu cấp Chí Tôn tiến vào Thần Hỏa huyệt sẽ không gặp nguy hiểm, chỉ là nguy hiểm sẽ tương đối nhỏ một chút, hi vọng còn sống để đi ra là rất lớn, nhưng nếu như vận khí không tốt thì đừng nói sơ đẳng Siêu cấp Chí Tôn, ngay cả chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn cũng đều gặp phải nguy hiểm.

Thần Hỏa bộ lạc rất lớn, nó như một tòa thành trì vậy, bên ngoài được tường thành cao lớn bảo hộ, chỉ có thông qua cửa thành mới có thể đi vào, trừ phi muốn xông thẳng vào trận pháp của Thần Hỏa bộ lạc.

Cổng thành phía bắc của Thần Hỏa bộ lạc là một tòa tháp cao ngất, tòa tháp này được gọi là Thần Hỏa Chí Tôn tháp, chính là nơi đổi lấy Thần Hỏa Chí Tôn Lệnh.

Ngày hôm đó, Diệp Trần cùng Lam Nguyệt đi vào Thần Hỏa bộ lạc, chuẩn bị đổi lấy một ít Thần Hỏa Chí Tôn Lệnh.

“Cây đại đao này là Chí Tôn vũ khí Nhị cấp, có thể đổi được năm miếng Thần Hỏa Chí Tôn Lệnh.”

Lão giả mặc áo đỏ nhìn nhìn cây Chí Tôn đại đao mà Diệp Trần lấy ra, nói.

“Tốt, đổi đi!”

Diệp Trần gật gật đầu, cái thanh Chí Tôn đại đao này là do Diệp Trần lấy được sau khi đánh chết Tam trưởng lão Kim Hầu của Kim Sa bộ lạc, đồng thời cũng lấy được một cái Chí Tôn bảo giáp nữa, bất quá Chí Tôn bảo giáp có tác dụng rất lớn nên hắn không có ý định đổi đi.

“Đây là Thần Hỏa Chí Tôn Lệnh của ngươi này.”

Lão giả áo đỏ thu hồi Chí Tôn đại đao rồi đưa cho Diệp Trần năm miếng lệnh bài hỏa hồng sắc, các miếng lệnh bài kia được chế tác vô cùng tinh xảo, khí tức tỏa ra cực nóng, trên thượng diện còn có một con Hỏa Long quang văn đang chạy quanh.

Ly khai Thần Hỏa Chí Tôn tháp, Lam Nguyệt nói: “Thần Hỏa bộ lạc có một cái Thần Hỏa Tửu Lâu, thức ăn bên trong vô cùng ăn ngon đấy, có thể nói là rất nổi danh tại toàn bộ Hoang Thần Đại Lục trung bộ, ta mời ngươi ăn.”

“Có lẽ phải trả tiền cho họ phải không?”

Diệp Trần hỏi.

Lam Nguyệt nói: “Đương nhiên rồi, bắt đầu trở thành Lục cấp thì bộ lạc có thể bắt đầu chế tạo ra tiền tệ cho riêng mình, ví dụ như tiền tệ tại Thần Hỏa bộ lạc chính là Thần Hỏa tệ, phía dưới Thần Hỏa tệ thì là Hỏa tệ. Đây là lưu thông bên trong, còn người ngoài muốn có được Thần Hỏa tệ thì hoặc là dùng Nguyên thạch để đổi, hoặc là dùng bảo vật để đổi, đương nhiên, cũng có thể dùng Chí Tôn vũ khí để đổi. Tại Thần Hỏa bộ lạc, một trăm vạn khối Nguyên thạch sẽ có thể đổi được một miếng Thần Hỏa tệ.”

Hoang Thần Đại Lục tuy có nguyên khí rất nồng đậm, nhưng như trước vẫn cần có Nguyên thạch để tu luyện, bất quá phía dưới Sinh Tử Cảnh, Nguyên thạch đối với bọn họ mà nói cũng không có nhiều tác dụng cho lắm, bởi vì chỉ cần hấp thu Thiên Địa Nguyên Khí thôi cũng đã đủ để cho bọn hắn bảo trì tốc độ tu luyện nhanh nhất rồi.

Dùng một bữa cơm tại Thần Hỏa Tửu Lâu, Lam Nguyệt bỏ ra hơn ba trăm Thần Hỏa tệ, tương đương với hơn ba trăm triệu Nguyên thạch. Hai người ăn là Chí Tôn yến hội, toàn bộ thịt trong bữa ăn là thịt của Chí Tôn hung thú, không phải nói, hương vị ngon đến mức tận cùng, ít nhất mãi cho tới bây giờ Diệp Trần vẫn chưa từng được ăn qua các món thịt ngon như vậy, nhưng có điều là chi phí quá mắc, một bữa cơm mà đến hơn ba trăm triệu nguyên thạch, cả bàn thịt cộng lại thì đoán chừng cũng chỉ có trên dưới 1% thịt của một con Chí Tôn hung thú mà thôi.

Mà khách nhân ở bên trong Thần Hỏa Tửu Lâu, đại đa số đều là người của những bộ lạc khác, sinh ý phi thường tốt.

Cơm nước no nê xong, hai người ly khai Thần Hỏa bộ lạc và hướng đến Thần Hỏa huyệt.

Từ nơi xa xa, hai người đã thấy được một nhúm ánh sáng hỏa hồng sắc bay thẳn đến tận chân trời, nơi đó chính là cửa vào Thần Hỏa huyệt.

“Mỗi người một miếng Thần Hỏa Chí Tôn Lệnh, ai dám tự ý xông vào, giết không tha.”

Thủ hộ cửa vào Thần Hỏa huyệt chính là một cao thủ của Thần Hỏa bộ lạc, người đầu lĩnh có ánh mắt rất lợi hại, rõ ràng là một gã cao thủ chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn, mà ở phía sau hắn lại còn có hai gã đỉnh phong Siêu cấp Chí Tôn cùng với sáu gã cao đẳng Siêu cấp Chí Tôn. Đội hình bực này thì đừng nói là một Chí Tôn đơn độc, coi như cả một bộ lạc Lục cấp mạnh bạo xông vào cũng đều không chiếm được thế thượng phong đấy.

Chương 1578: Thần hỏa thạch

“Đó chính là đường chủ Hỏa Vô Biên của Liệt Hỏa đường tại Thần Hỏa bộ lạc, Thần Hỏa bộ lạc có tất cả Tam đại đường, theo thứ tự là Liệt Hỏa đường, Thánh Hỏa đường cùng với Chiến Hỏa đường. Mỗi vị đường chủ của từng đường đều là chuẩn Truyền Kỳ chí tôn, hai người bên cạnh là phó đường chủ của Liệt Hỏa đường, sáu người khác thì chính là các trưởng lão. Có thể nói tinh anh lực lượng của Liệt Hỏa đường đều quy tụ ở nơi này đấy.”

Lam Nguyệt nhỏ giọng nói với Diệp Trần.

Diệp Trần khẽ gật đầu, nhìn qua liền biết toàn bộ sự việc, chỉ là một Liệt Hỏa đường mà đã cường đại như thế thì không khó tưởng tượng, cả Thần Hỏa bộ lạc đến tột cùng là cường đại đến mức nào, lục cấp bộ lạc muốn khiêu chiến thất cấp bộ lạc thì căn bản là không có khả năng.

Giao hai cái Thần Hỏa Chí Tôn Lệnh, Diệp Trần cùng Lam Nguyệt tiến nhập vào Thần Hỏa huyệt.

Tầng thứ nhất trong Thần Hỏa huyệt là một thế giới màu đỏ rực, độ nóng thập phần cao, dù có trăm ngàn cái mặt trờ tụ tập cùng một chỗ thì sức nóng cũng đều không thể cao như vậy.

“Tầng thứ nhất không có bảo vật gì đâu, chúng ta trực tiếp tiến về phía dưới tầng thứ năm.”

Lam Nguyệt quen thuộc đường đi, mang theo Diệp Trần lao đi.

Rất nhanh, hai người đã tới tầng thứ sáu Thần Hỏa huyệt.

Tầng thứ sáu Thần Hỏa huyệt không còn là một thế giới màu đỏ rực nữa, mà có màu lam nhạt, nhìn về phía trên tựa hồ có chút lạnh lẽo, nhưng tại đây độ nóng lại cao hơn gấp trăm lần tầng thứ nhất.

“Nóng quá.”

Diệp Trần cảm giác Kiếm Nguyên của mình đang bị tiêu hao từ từ, bởi tại tầng thứ nhất, Kiếm Nguyên đã không bị tiêu hao như vậy.

“Tại đây như vậy là tốt lắm rồi, xuống đến tầng thứ 9 thì buộc phải khởi động cái lồng năng lượng mới được đấy.”

Lam Nguyệt nói ra.

“Thần Hỏa huyệt cuối cùng có bao nhiêu tầng vậy?” Diệp Trần hỏi.

Lam Nguyệt nói: “Theo ta biết thì có 11 tầng, còn cụ thể bao nhiêu thì ta không rõ lắm, từ rất sớm trước kia, Thần Hỏa huyệt chỉ có một tầng mà thôi. Về sau, có người phát hiện ra tầng thứ hai, ngay sau đó phát hiện được tầng thứ ba, tầng thứ tư,…. Có lẽ, đến bây giờ đã có người phát hiện ra tầng thứ mười hai, tầng thứ mười ba rồi cũng nên, bất quá chỉ cần không ngu ngốc thì bình thường họ sẽ không nói ra đâu, địa phương mới phát hiện thì bảo vật có rất nhiều.”

Tầng thứ bảy Thần Hỏa huyệt có màu sắc là xanh da trời.

Tầng thứ 8 có màu xanh đậm, tầng thứ 9 cũng là màu xanh da trời, tầng thứ 10 màu xanh nhạt, tầng thứ 11 là màu lam.

Trong thế giới màu xanh này, hỏa diễm cùng tia chớp đồng dạng như nhau, chỉ cần nó lóe lên thì không thể tránh được, và ở vị trí nào đó mà xuất hiện một vụ nổ mạnh, không khoa trương mà nói, ngay cả cường đại Chí Tôn mà bị ngọn lửa màu xanh chớp lên quét trúng, cũng sẽ bị tan thành mây khói. Diệp Trần cùng Lam Nguyệt đều khởi động lồng năng lượng bảo vệ, nếu không, lúc bị trúng phải ngọn lửa màu xanh chớp lên thì sức mạnh sẽ bị tiêu hao rất nhanh.

Một ngọn lửa màu xanh lao về hướng Diệp Trần, Diệp Trần vừa nhìn nhưng cũng như không nhìn, ngọn lửa màu xanh lập loè với tốc độ quá nhanh, cho dù có tránh né thì cũng sẽ rất chật vật, còn không bằng không quan tâm đến nó, coi nó như một lực va đập cường đại và chịu đựng chống đỡ. Thế như, ngay lập tức nó đã làm cho Diệp Trần phải lảo đảo một cái, chuyện gì vừa xảy ra? Diệp Trần nhìn lại, vừa hay nhìn thấy một cây búa bắn ra.

“Chí Tôn Phủ!”

“Không thể tưởng được trong ngọn lửa màu xanh lại bao phủ lấy một thanh Chí Tôn Phủ, toàn thân cây búa có màu đỏ thẫm, hiển nhiên là nó đã bị nung đỏ đấy.”

“Vận khí không tệ mà!”

Lam Nguyệt trêu ghẹo nói.

“Hi vọng là vận khí nhiều một chút.”

Đối với Chí Tôn vũ khí, Diệp Trần muốn thu thập càng nhiều càng tốt.

Đến tầng thứ mười một thì có không ít Chí Tôn, trong chốc lát khổ công, hai người đã gặp năm vị, bất quá rất hiển nhiên, tất cả mọi người đều rất cẩn thận, liền tránh ra xa xa.

Tầng thứ mười một Thần Hỏa huyệt thập phần rộng lớn, nếu như không phải tại tự nơi đây tạo thành một không gian riêng biệt thì chỉ sợ toàn bộ Hi Âm bình nguyên cũng đều không thể bao trùm được nó.

Hai người phi hành mà chẳng có mục tiêu gì rõ ràng, cứ phát hiện chỗ nào dị thường thì liền nhìn xuống một cái.

Hai người phải đi qua một cái hồ có dày đặc nham thạch nóng chảy, bỗng nhiên, nham thạch nóng chảy phía dưới hồ lập tức bị bốc hơi, mặt đất rạn nứt, ngay sau đó một khối lại một khối thủy tinh màu xanh đen bay loạn lên, “phốc phốc”, hộ thể Kiếm Nguyên của Diệp Trần bị nó đánh trúng liền bị thủng vài lỗ. Một ít khối thủy tinh màu xanh đen dính lại tại phía trên hộ thể Kiếm Nguyên, Diệp Trần đưa tay cầm lấy một cái, “xuy xuy”, khối thủy tinh nóng đến mức có thể gây phỏng tay, ngọn lửa màu xanh đen từ nó tỏa ra, thoáng cái đã đem Diệp Trần bao trùm tại trong ngọn lửa.

Kiếm Nguyên bộc phát, thanh sắc hỏa diễm liền bị dập tắt.

Đây là thứ thủy tinh gì vậy?

Diệp Trần lại càng hoảng sợ hơn, hắn cảm giác được cái khối thủy tinh màu xanh đen này không hề đơn giản, độ nóng của ngọn lửa từ nó còn cao hơn trăm ngàn lần so với ngọn lửa màu xanh tại tầng thứ mười một.

“Thần Hỏa thạch!”

Lam Nguyệt giật mình nói.

Nghe vậy, Diệp Trần nhìn về phía Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt giải thích nói: “Thần Hỏa thạch là một loại thủy tinh có năng lượng thuộc tính hỏa, theo truyền thuyết, bên trong nó có ẩn chứa một tia lực lượng của Hoang Thần, cho nên độ nóng cực kỳ cao. Thần Hỏa thạch có công dụng rất rộng, nhưng công dụng lớn nhất chỉ dùng để chế tạo ra Chí Tôn vũ khí, một ít Chí Tôn nguyên liệu rất khó hòa tan, nhưng chỉ cần bị ngọn lửa Thần Hỏa thạch đốt cháy thì sẽ lập tức bị hòa tan ra. Nếu có đầy đủ Thần Hỏa thạch thì việc chế tạo Chí Tôn vũ khí sẽ đơn giản hơn rất nhiều lần. Trừ việc đó ra, Thần Hỏa thạch đối với việc Luyện Thể sẽ có tác dụng rất lớn, ngọn lửa của nó có thể đốt cháy các tạp chất không nhìn thấy được trong cơ thể, từ đó làm cho thân thể trở nên cường đại hơn, càng thêm thuần túy hơn.

“Thần Hỏa thạch có thể giúp cho bát giai linh khu tăng lên tới cửu giai không?” Diệp Trần hỏi.

Lam Nguyệt nhìn liếc Diệp Trần, “Đương nhiên là có thể rồi, nhưng là quá trình này sẽ thống khổ và nguy hiểm vô cùng, chỉ cần lợi dụng một tia lực lượng Thần Hỏa thạch là đủ, tuyệt nhiên không thể thoáng cái dùng quá mãnh liệt được.”

“Có thể là được rồi.”

Diệp Trần có chút cảm khái, thật sự là tìm hoài mà không thấy được thứ cần tìm, việc đến đây hoàn toàn là không uổng công rồi.

Những cái Thần Hỏa thạch còn lại kia vẫn đang bay loạn, Diệp Trần cùng Lam Nguyệt cũng không quan tâm, ánh mắt hai người chăm chú nhìn về phía dưới chỗ rạn nứt, nơi đó có một tia ánh sáng thanh sắc đang lóng lánh.

Rốt cục, mặt đất ngưng rung động, chỗ rạn nứt xuất hiện ra một cái đầu nhọn, bên trên đầu nhọn này được khảm đầy Thần Hỏa thạch màu xanh đen, rậm rạp chằng chịt.

“Thu thập Thần Hỏa thạch nhưng không được sử dụng năng lượng của nó, bằng không thì năng lượng bên trong Thần Hỏa thạch sẽ bộc phát, lúc đó sức nóng của nó sẽ không còn cao nữa”. Lam Nguyệt nói xong thì thu hồi cái lồng năng lượng lại, sau đó đi đến bên cạnh đầu nhọn, bắt đầu thu thập Thần Hỏa thạch.

Diệp Trần cũng đi tới thu thập.

Một khối, hai khối, ba khối…

Rất nhanh, Diệp Trần đã góp nhặt trên trăm khối Thần Hỏa thạch, số lượng Thần Hỏa thạch bên trên đầu nhọn theo sự thu thập của hai người, đã trở nên không còn nhiều lắm, bắt đầu trở nên thưa thớt rồi.

“Thần Hỏa thạch?”

Cách đó không xa, một đạo lưu quang bay vụt tới, trong lưu quang là một gã hạt y lão giả.

Diệp Trần cùng Lam Nguyệt nghiêng đầu nhìn sang, tốc độ ra tay của hai người chẳng những không giảm bớt, ngược lại còn nhanh hơn.

“Dừng tay, Thần Hỏa thạch của ta?”

Hạt y lão giả trong nội tâm như bị nhỏ máu, trong Thần Hỏa huyệt này, thứ bảo vật trân quý nhất ngoại trừ Thần thạch ra, chính là Thần Hỏa thạch. Thần thạch thì còn phải xem cơ duyên của từng người, còn Thần Hỏa thạch mặc dù không hiếm thấy như Thần thạch, nhưng cũng cần phải có vận khí thật lớn mới có thể có được, có ít người cả đời cũng đều không chiếm được một khối nào, cũng có ít người có lẽ lần đầu tiên đến đây liền có thể đạt được.

Lần trước, Hạt y lão giả đã mua ba khối Thần Hỏa thạch từ Thần Hỏa bộ lạc với một cái giá thật lớn, thế nhưng lần này thật vất vả mới nhìn thấy được số lượng nhiều như vậy, vậy mà hắn lại không phải là người đầu tiên thấy được.

“Hoặc là để lại Thần Hỏa thạch, hoặc là để lại cái mạng của các ngươi.”

Hạt y lão giả là một chuẩn Truyện Kỳ chí tôn, hắn hung dữ nhìn chằm chằm vào Diệp Trần cùng Lam Nguyệt.

“Diệp Trần, cẩn thận một chút, gã này là một cao thủ của Vụ Ẩn bộ lạc, một thất cấp bộ lạc khác đấy, có thực lực chuẩn Truyện Kỳ chí tôn, không thể khinh thường.” Lam Nguyệt âm thầm nhắc nhở Diệp Trần.

Diệp Trần trả lời: “Một mình ta thì không đánh thắng được chuẩn Truyền Kỳ chí tôn, nhưng hai người chúng ta liên thủ thì có thể đấy.”

“Tốt, vậy đánh cho là hắn phải “hoa rơi nước chảy” đi.”

Lam Nguyệt đầy hào khí nói.

Chương 1579: Sự đáng sợ của chuẩn truyền kỳ chí tôn

“Xem ra là các ngươi muốn để cái mạng lại rồi.”

Sắc mặt hạt y lão giả trầm xuống, âm thầm ngưng tụ ra hoang nguyên.

“Bằng vào ngươi thì vẫn còn không đủ để làm cho chúng ta phải bỏ mạng lại đâu.” Nếu như là một mình một người thì Lam Nguyệt tự nhiên hết sức kiêng kỵ đối phương, chính thức chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn hoàn toàn bất bất đồng cùng bọn họ, mỗi chiêu thức đều là đại thành Vô Thượng võ học, hoặc là công kích có thể so sánh với đại thành Vô Thượng võ học. Trong khi nàng chỉ có Phá Hư đao cùng Bá Đao trảm là hai đại thành Vô Thượng võ học mà thôi, còn khoảng cách Huyễn Nguyệt đao đạt đến đại thành thì vẫn còn một khoảng cách lớn nữa. Trong thời gian ngắn có thể đánh liều thoáng một lúc, nhưng nếu đánh lâu dài thì tự nhiên không thể thắng mà chỉ có bại.

Bất quá hiện tại, nàng không phải chỉ có một mình, tại bên cạnh nàng còn có Diệp Trần, Huyễn Kiếm thức của Diệp Trần tuyệt đối là một chiêu cực kỳ cường đại trong các đại thành Vô Thượng võ học.

“Đã như vầy, ta đây ngược lại muốn nhìn xem hai người các ngươi có cao chiêu gì.”

Hạt y lão giả nộ quát một tiếng rồi tung ra hai chưởng, tầng tầng lớp lớp gợn sóng màu trắng trùng kích về hướng phía Diệp Trần và Lam Nguyệt. Theo sự xuất hiện của chưởng kình gợn sóng màu trắng kia, bốn phía xung quanh hai người cũng liền xuất hiện ra vô số làm hơi nước màu trắng. Nguyên lai, nhiệt độ tại tầng thứ mười một của Thần Hỏa huyệt rất cao, chưởng kình Ngũ Hành thiên thủy của hạt y lão giả đã tương tác cùng nhiệt độ cao, từ đó sinh ra đại lượng hơi nước. Trong lúc nhất thời, đám hơi nước đã đem hoàn cảnh bốn phía bao phủ lại, làm cho ba người phảng phất như rơi vào trong một vùng biển sương mù, bên tai còn nghe được cả tiếng sóng cuồn cuộn, đó chính là chưởng kình do hạt y lão giả phát ra.

“Bá Đao trảm!”

“Bá Kiếm thức!”

Bá Đao trảm của Lam Nguyệt cùng Bá Kiếm thức của Diệp Trần cực kỳ giống nhau, chỉ có điều một cái là đao pháp, một cái là kiếm pháp, lúc một đao và một kiếm bổ về phía gợn sóng màu trắng, đao thế cùng Kiếm Thế bá đạo rõ ràng đã tạm thời kết hợp lại với nhau.

Ầm ầm!

Gợn sóng màu trắng bị cuốn ngược lại, chấn đắc hạt y lão giả bay rớt ra ngoài.

“Lẽ nào lại như vậy chứ!?.”

Hạt y lão giả giận dữ, hắn nhìn ra được, nếu lấy cứng chọi cứng thì bản thân mình tựa hồ không chiếm được chỗ tốt, hai người này liên thủ với nhau sẽ đủ để chống lại chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn.

“Vụ Ẩn Phi Đằng Thuật!”

Thân ảnh hạt y lão giả bắt đầu trở nên mơ hồ, cuối cùng hóa thành một luồng sương mù dày đặc và có thể bay xuyên thẳng qua biển sương mù với tốc độ cực nhanh.

“Biến đâu mất rồi?” Lam Nguyệt nhướng mày.

Diệp Trần trong mắt lóe lên tinh quang, bỗng nhiên chém ra một kiếm về hướng bên phải, rõ ràng chỉ là một kiếm nhưng lại phảng phất như ngàn vạn vết kiếm hội tụ cùng một chỗ, đây là Thời Không Kiếm Pháp —— Tử Vong Thiết Cát.

“Nguy hiểm thật!”

Tại thời khắc mấu chốt, hạt y lão giả cùng đám sương mù dung hợp thành một thể, tuy hai mà một, nên dù cho kiếm khí trực tiếp xuyên qua sương mù cũng không cách nào mảy may làm thương tổn được hắn. Chỗ đáng sợ của Vụ Ẩn Phi Đằng Thuật nằm ở chỗ có thể làm cho thân thể hóa thành sương mù, trừ phi bị trúng chiêu trực tiếp, nếu không sẽ rất khó phá giải. Vừa rồi phạm vi công kích của Diệp Trần tương đối rộng, nhưng đáng tiếc là lực công kích không đủ cao.

“Hồi Thiên Đao Luân!”

Lam Nguyệt liền xoay tròn thân thể, phóng ra từng vòng đao mang hình đinh ốc, Hồi Thiên Đao Luân cường đại ở chỗ tác dụng chậm, mỗi một điểm trên nó cũng đều có lực sát thương cường đại nhất. Lại thêm có Diệp Trần ở bên cạnh nên Lam Nguyệt có thể không cần hạn chế thi triển Hồi Thiên Đao Luân, bức hạt y lão giả lui ra xa hơn.

Một nhịp thở!

Ba nhịp!

Năm nhịp!

Từ bốn phương tám hướng, ánh đao hình đinh ốc cự đại không biết xoắn quấn bao nhiêu tầng, đừng nói là hạt y lão giả, ngay cả Diệp Trần cũng đều có điểm giật mình, hắn dám khẳng định nếu bản thân mình mà trúng phải cái ánh đao đinh ốc này, thân thể chắn chắn sẽ bị hóa thành xác khô, trừ phi phòng ngự của hắn có thể tăng lên tới cảnh giới có thể ngạnh kháng công kích của chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn.

Vù vù vù!

Ánh đao đinh ốc càng ngày càng dày đặc hơn, một cỗ đao phong mãnh liệt từ nó phun trào ra, thổi tan không ít đám sương mù ở bốn phía. “Loạt xoạt”, trong sương mù, một đạo nhân ảnh chậm rãi hiển lộ ra, chính là hạt y lão giả.

“Đáng giận, đây là cái đao chiêu gì vậy chứ!?.”

Hạt y lão giả lúc đầu còn không chút để mắt đến Hồi Thiên Đao Luân, nhưng về sau, hắn phát hiện ra lực đạo của Hồi Thiên Đao Luân tăng lên vô cùng nhanh, không thua kém gì một đại thành Vô Thượng võ học nữa. Nếu như là 1 đối 1, hắn tất nhiên sẽ không để cho Lam Nguyệt liên tiếp tăng uy lực của Hồi Thiên Đao Luân lên như vậy, nhưng bây giờ, một mình hắn phải đối đầu thực sự với hai người rồi.

“Chẳng lẽ ta lại phải sợ hai người bọn hắn à, Tuyền Qua Hóa Long Chưởng!”

Lấy lão giả làm trung tâm, một vòng xoáy dần dần được thành hình, ánh đao hình đinh ốc vừa va chạm vào vòng xoáy liền lập tức bị hút vào, rất nhanh, cái vòng xoáy đã biến thành một con quái vật khổng lồ, đủ để ngạnh kháng với Hồi Thiên Đao Luân. Lúc Lam Nguyệt đình chỉ thi triển Hồi Thiên Đao Luân thì cả người hạt y lão giả đã được bao phủ bởi một khối cầu năng lượng màu đen. Mà quả cầu năng lượng này vẫn đang kịch liệt bành trướng, đến mức gần như lớn hơn cả phạm vi công kích của Hồi Thiên Đao Luân trước đó, lực hút khủng bố của nó không ngừng tác dụng lên trên người Lam Nguyệt cùng Diệp Trần, cho đến khi có khả năng hút hai người vào trong khối cầu. Không cần suy nghĩ thì hai người cũng biết, một khi bị hút vào đó thì thật sự là lành ít dữ nhiều rồi.

“Cùng liên thủ!”

Lam Nguyệt và Diệp Trần lần nữa thi triển ra Bá Đao trảm cùng Bá Kiếm thức, đao thế cùng Kiếm Thế bá đạo lập tức kết hợp vào nhau, oanh kích lên trên khối cầu. Nhưng đáng tiếc, đại thế của khối cầu năng lượng đã hình thành, nó cũng giống như Hồi Thiên Đao Luân trước đó, uy lực dần dần được tích súc tới một tình trạng cực kì khủng bố, tính ra nếu không đạt được cấp độ của Truyền Kỳ Chí Tôn thì cũng không kém xa lắm.

“Lui ra phía sau mau!”

Đã không cách nào phá vỡ được khối cầu năng lượng màu đen, hai người chỉ còn cách lui ra phía sau, bọn hắn không tin cái khối cầu này có thể bành trướng vô hạn.

Thế nhưng, lực hút của khối cầu quá mức cường đại, làm cho tốc độ phi hành của hai người trở nên rất chậm, có đôi khi bay được một chút thì lại bị kéo ngược về một chút, có thể nói là cố sức vô cùng.

“Đi chết đi!”

Đúng như hai người suy nghĩ, khối cầu năng lượng hoàn toàn chính xác là không thể bành trướng vô hạn, nếu như có thể bành trướng vô hạn thì không ai có thể là đối thủ của hắn, nhưng đối phó với hai cao thủ vừa mới bước vào ngưỡng cửa chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn thì cũng tương đối là đủ rồi. “Ầm ầm”, khối cầu năng lượng rung chấn làm cả mặt đất cũng phải dợn sóng phập phồng. Rất nhanh sau đó, toàn bộ quả cầu năng lượng màu đen hóa thành một con Hắc Long, cắn xé về phía Diệp Trần cùng Lam Nguyệt. Thân thể con Hắc Long vô cùng nặng nề nhưng lại có thể lao đi với tốc độ kinh người, đến mức cả tầng thứ mười một của Thần Hỏa huyệt tựa hồ cũng không chịu nổi cái cổ uy thế này, khẽ run lên.

“Lam Nguyệt, tới đây.”

Diệp Trần kéo tay Lam Nguyệt lại, đem nàng vào phạm vi bảo hộ của mình, ngay sau đó, Diệp Trần bộc phát toàn diện Tâm lực, Kiếm Nguyên cùng với Linh Hồn Lực để thi triển ra Ngũ Hành Kiếm Pháp —— Thịnh Cực Nhi Suy.

Thịnh Cực Nhi Suy mặc dù nói là chưa đạt đến đại thành, nhưng rốt cuộc vẫn là phòng ngự kiếm chiêu mạnh nhất của Diệp Trần. Giờ này khắc này, bất luận công kích kiếm chiêu nào cũng đều vô dụng, chỉ có phòng ngự kiếm chiêu mới có thể hơi chút bảo hộ bản thân mình mà thôi.

Hắc Long điên cuồng cắn xé quang cầu ngũ sắc, còn ở bên trong quang cầu ngũ sắc, hai tay Diệp Trần đã nhìn như biến mất rồi, nguyên nhân là vì tốc độ vung vẩy Thiên kiếm càng lúc càng nhanh, đã lần lượt siêu việt cực hạn. Tại dưới nguy cơ áp bách sinh tử, Tâm lực của Diệp Trần đã được nâng cao lên một bước, đem uy năng phòng ngự của Thịnh Cực Nhi Suy phát huy đến một đỉnh phong mới.

Ầm ầm!

Thế nhưng, sức mạnh của Hắc Long quá mức khổng lồ, ngũ sắc quang cầu như trước vẫn bị phá vỡ hoàn toàn. Con Hắc Long cắn lấy thân thể Diệp Trần, ngay tiếp theo là Lam Nguyệt. “Đùng đùng”, mặt đất bị cày ra một vết lỏm thật sâu và trải dài rất xa, đến lúc này, lực lượng Hắc Long mới dần dần tiêu tán đi.

Trong một cái hố sâu to lớn, Diệp Trần và Lam Nguyệt ôm lấy nhau, y phục của hai người cũng bị nghiền nát, nửa thân thể trần trụi, mà ở trên lồng ngực Diệp Trần thì bị thủng một lỗ lớn, đây là thương thế do bị Hắc Long xỏ xuyên qua.

“Quá mạnh!”

Ôm Lam Nguyệt, Diệp Trần chậm rãi đứng người lên, thương thế trên ngực được Bất Diệt lực lượng bổ sung và khôi phục rất nhanh.

“Rõ ràng vẫn không chết!”

Hạt y lão giả thập phần ngoài ý muốn, một chiêu Tuyền Qua Hóa Long Chưởng này của hắn đã được súc tích lực lượng vô cùng hùng hậu, đủ để đánh trọng thương một chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn, còn đỉnh phong Siêu cấp Chí Tôn thì đến tám chín phần mười là sẽ chết. Đương nhiên, nếu như đụng phải chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn thì đối phương cũng sẽ không khiến hắn phải súc tích lực lượng, địch nhân đã sớm đánh gãy chiêu này rồi, cái này là do thực lực cao thấp khác nhau.

Nhưng hắn nào đâu biết rằng, Bất Hủ kiếm thể của Diệp Trần có thể ngạnh kháng công kích của đỉnh phong Siêu cấp Chí Tôn, tăng thêm việc dùng Ngũ Hành Kiếm Pháp Thịnh Cực Nhi Suy để triệt tiêu một bộ phận uy lực của Hắc Long, như vậy lực phá hoại thực sự gây ra trên thân thể cũng không vượt qua cực hạn của hắn.

Chương 1580: Cội nguồn không gian chấn động

“Đa tạ rồi!”

Lam Nguyệt có chút xấu hổ, tại thời khắc mấu chốt, nàng muốn lấy ra cái sân nhỏ có trùng trùng điệp điệp trận pháp, bằng vào lực lực của phòng ngự của nó thì đừng nói là chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn như hạt y lão giả, ngay cả Truyền Kỳ Chí Tôn thực sự cũng không làm gì được hai người, bất quá nàng không nghĩ đến, Diệp Trần rõ ràng giữ tay nàng lại, đem nàng đưa vào phạm vi bảo hộ, đến nỗi làm nàng sửng sốt một chút. Chung quy là lần này đã làm cho nàng mất cơ hội lấy cái sân nhỏ ra, may mắn là phòng ngự của Diệp Trần đủ mạnh, bằng không thì hai người đều phải nuốt hận rồi.

Về sau không thể mạo hiểm như vậy nữa, Lam Nguyệt thầm nghĩ.

“Còn có thể đánh nổi nữa không?” Diệp Trần hỏi Lam Nguyệt.

“Đương nhiên rồi.”

Lam Nguyệt trên người lóe lên hào quang, một bộ quần áo mới xuất hiện.

“Chúng ta thay nhau tấn công, không được để cho hắn có cơ hội thi triển ra chiêu này nữa.” Đối với cái chiêu chưởng pháp này, Diệp Trần tất nhiên hết sức kiêng kỵ, nó có thể hấp thu năng lượng của người khác và hóa thành lực công kích, nếu như trước đó không hấp thu uy năng của Hồi Thiên Đao Luân cùng với Bá Đao trảm và Bá Kiếm thức, thì một chưởng vừa rồi kia, ít nhất cũng giảm đi bảy thành uy lực rồi.

“Ừ!” Lam Nguyệt gật gật đầu, nàng ở đâu nghĩ đến, đối phương còn có một chiêu như thế biến thái chưởng pháp.

“Lên!”

Hai người một trái một phải, tấn công thẳng về hướng hạt y lão giả.

“Tới đây.”

Hạt y lão giả nhìn ra được, phòng ngự của Diệp Trần tương đối mạnh nên mới dẫn đầu Lam Nguyệt lao tới công kích, hắn liền tung ra một chưởng với uy thế vô tận để đón đỡ.

“Siếp Na Phương Hoa!”

Lam Nguyệt cũng có phòng ngự đao chiêu, kỳ thật bằng vào tốc độ của nàng thì hoàn toàn có thể tránh đi, nhưng bất quá nàng muốn sáng tạo cơ hội cho Diệp Trần.

Ầm ầm!

Lam Nguyệt được cánh hoa bao khỏa nên tựa như một khối đá ngầm, nhận lấy chưởng kình trùng kích ngập trời, bỗng nhiên, cánh hoa tách ra, một đạo tuyệt thế đao mang bổ về phía hạt y lão giả, đây chính là Phá Hư đao.

Hạt y lão giả nhíu mày, nhanh chóng tung thêm một chưởng đập nát đao kình.

“Huyễn Kiếm thức!”

Nhưng vào lúc này, Diệp Trần đã kịp thi triển ra kiếm chiêu cường đại nhất —— Huyễn Kiếm thức.

Chỉ thấy một đoàn kiếm quang như bọt khí khuếch tán ra, đem hạt y lão giả bao phủ vào trong, chỉ chốc lát sau, hạt y lão giả chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều là kiếm quang, phảng phất như hắn đã đi vào một thế giới kiếm quang vậy, hắn vừa phá đi một tầng thì một tầng kiếm quang khác lại ùa tới. Sau một hồi, hai tay của gã cũng bị run lên bởi kiếm quang nhiều đến vô cùng vô tận.

“Không tốt, là ảo giác.”

Đến khi lão ta tỉnh ngộ lại thì Diệp Trần đã đâm trúng một kiếm vào lồng ngực lão, “Phốc”, Chí Tôn bảo giáp của gã làm sao có thể chống đỡ được Thiên kiếm, trực tiếp bị đâm xuyên qua người.

“Cút ngay cho ta.”

Hạt y lão giả kinh hãi vô cùng, hắn vận lực tung một chưởng đánh bay Diệp Trần ra ngoài.

Nhưng hắn nào biết đâu rằng, ngay khi Diệp Trần vừa bị đánh bay ra thì Lam Nguyệt đã giết tới, nàng đã thi triển ra Huyễn Nguyệt đao, một đao chiêu còn chưa đạt đến đại thành. Nếu như là trước đây thì Huyễn Nguyệt đao chưa hẳn đã có thể có hiệu quả, dù sao ảo giác do Huyễn Nguyệt đao tạo ra vẫn chênh lệch rất nhiều so với Huyễn Kiếm thức. Bất quá vào thời điểm lúc này, hạt y lão giả đã bị Thiên kiếm kích thương nên bổn nguyên đã bị tổn hại, thoáng cái lại trúng thêm một cái Huyễn Nguyệt đao nữa nên sẽ không thể chịu nổi mà lọt vào trọng thương thêm một lần nữa. Đao khí màu xanh da trời đã chém đứt cánh tay trái của lão.

“Tức chết lão phu!” Hạt y lão giả trở nên điên cuồng, bản thân mình đường đường là một chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn, vậy mà rõ ràng lại bị trọng thương trên tay hai tên tiểu bối, nhưng để cho hắn một lòng kinh hãi chính là, vũ khí của hai người này đều là Thánh khí. Thánh khí có ẩn chứa lực lượng đặc thù, nếu không bị chém trúng thì tốt, nhưng một khi bị trúng chiêu thì rất khó khôi phục.

“Đừng cho hắn có cơ hội thở dốc.”

Diệp Trần lại lao đến, lần này là Táng Kiếm thuật.

Còn Lam Nguyệt tung ra Bá Đao trảm.

Hai người thay nhau tấn công hạt y lão giả, không để cho hắn có cơ hội “trọng chỉnh giang sơn”, người này vừa bị đánh lui thì người kia lao lên, cứ như vậy luân phiên. Tuy chỉ có mấy chiêu đến đến đi đi như vậy, thế nhưng tại trên tay hai người lại được phối hợp không chê vào đâu được. Trong lúc nhất thời, hạt y lão giả đã bị trọng thương và áp chế gắt gao, ngay cả một điểm cơ hội xoay người cũng đều không có.

Nếu vẫn còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ bị đánh chết, hạt y lão giả nghĩ đến đây nhưng lại không để ý bản thân không thể mở rộng cửa thoát thân, cho đến việc thi triển ra Tuyền Qua Hóa Long Chưởng, chỉ cần thi triển ra được Tuyền Qua Hóa Long Chưởng thì hai người tựu không cách nào đả thương được hắn.

Chỉ là, Diệp Trần không để cho hạt y lão giả có bất cứ cơ hội nào, Táng Kiếm thuật đánh úp lại.

Táng Kiếm thuật có uy lực tuy so ra kém Bá Kiếm thức cùng Huyễn Kiếm thức, nhưng Thời Không Chi Lực lại có thể để cho tốc độ và phản ứng của lão trở nên chậm. Trên chiến trường, mọi chuyện đều có thể thay đổi trong nháy mắt, ngươi chậm chạp nhưng người khác lại không. Đao khí tung hoành khắp nơi, Phá Hư đao của Lam Nguyệt chém vào giữa người hạt y lão giả, chấn hắn bay rớt ra ngoài, Chí Tôn bảo giáp trên người cũng bị rách tung toé, cơ hồ không có thứ phòng ngự gì là hiệu quả.

“Thủy Quang chiến giáp.”

Hạt y lão giả rốt cuộc vẫn là chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn, luân phiên bị thương đã làm cho hắn chìm trong cơn giận dữ, thế nhưng lại không làm mất đi lý trí của hắn. Hắn lập tức thi triển ra một môn phòng ngự Vô Thượng võ học—— Thủy Quang chiến giáp.

Thủy Quang chiến giáp có phòng ngự không thể yếu hơn so với Chí Tôn bảo giáp, phòng ngự đại khái tương đương với Tứ cấp Chí Tôn bảo giáp, đương nhiên, Chí Tôn bảo giáp thì không cần bao nhiêu lực lượng để duy trì, còn để duy trì Thủy Quang chiến giáp thì không được gián đoạn thi triển Vô Thượng võ học, tốc độ tiêu hao cao hơn nghìn vạn lần, rất khó bền bỉ.

“Các ngươi chờ đó cho ta.”

Có Thủy Quang chiến giáp hộ thể, hạt y lão giả tăng vọt tốc độ, rõ ràng là chạy thục mạng.

“Chạy đi đâu!”

Lam Nguyệt lĩnh ngộ tinh túy chữ Hành, liền đuổi theo và chém mấy đao tại trên người hạt y lão giả, nhưng rất nhanh đã bị hạt y lão giả tung một chưởng bay ngược trở lại, hắn không phải không đánh lại hai người, chỉ là hắn đã bị thương quá nghiêm trọng nên càng đánh càng yếu.

Tốc độ của Diệp Trần thì không nhanh bằng Lam Nguyệt, thấy Lam Nguyệt bị chấn trở lại nên cũng liền buông tha truy đuổi.

“Bị hắn chạy thoát rồi!”

Lam Nguyệt có chút nhụt chí.

Diệp Trần thở dài: “Chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn tính ra dù có bị thương thì cũng không phải dễ trêu, xem ra một lần nữa đã đoán chừng được thực lực của chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn rồi.”

“Ừ, nếu không phải Huyễn Kiếm thức của ngươi đã làm cho hắn bị thương thì lần này chúng ta muốn thắng hắn là rất khó.”

Lam Nguyệt gật đầu.

Đánh lui hạt y lão giả, hai người tiếp tục thăm dò tầng thứ mười một của Thần Hỏa huyệt.

“Hỏa Viêm thiết!”

“Cửu Hồn Xích Kim!”

“Hồn Thiên Thạch!”

Có thể tới được tầng thứ mười một của Thần Hỏa huyệt thì đều là cao thủ trong các cao thủ, mà cao thủ thì nhất định là rất ít, mà có ít người đến thì bảo vật lưu lại tự nhiên sẽ có nhiều, chung quy là nhìn vào vận khí của ngươi có tốt hay không mà thôi. Trong nửa tháng thời gian ngắn ngủi, Diệp Trần đã lấy được ba loại nguyên liệu Chí Tôn kim loại, mỗi một chủng đều cực kỳ trân quý, có thể dùng để chế tạo Tam cấp Chí Tôn vũ khí, trong đó trân quý nhất chính là Cửu Hồn Xích Kim. Loại kim loại này, đủ để chế tạo ra Tứ cấp Chí Tôn vũ khí, còn Hồn Thiên Thạch tuy không chênh lệch tbao nhiêu so với Cửu Hồn Xích Kim, nhưng đáng tiếc là số lượng quá ít.

Tăng thêm Úy Lam Tinh Thiết đã lấy được trước khi tiến vào Hoang Thần Đại Lục, Diệp Trần tổng cộng có bốn loại Chí Tôn kim loại, trong đó Úy Lam Tinh Thiết có số lượng lớn nhất, là một khỏa tinh cầu kim loại có đường kính vài nghìn dặm, Hỏa Viêm thiết xếp thứ hai, chỉ lớn chừng mười dặm. Còn Cửu Hồn Xích Kim cùng Hồn Thiên Thạch cộng lại bất quá chỉ bằng phương viên nửa dặm mà thôi.

Diệp Trần có ý định, chờ khi có thời gian sẽ đi học Chí Tôn cấp Chú Kiếm Thuật.

“Diệp Trần, ngươi xem kìa, chỗ đó tựa hồ có không gian chấn động đấy.”

Ngày hôm đó, Lam Nguyệt cùng Diệp Trần đều phát hiện một không gian chấn động khá mờ mịt.

“Qua đó xem đi.”

Diệp Trần nói ra.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã tới nơi phát ra không gian chấn động, nơi đó nằm trong một hồ nham thạch, không biết vì nguyên nhân gì mà Nham Tương trong hồ sôi trào mãnh liệt, không gian chấn động đúng là từ bên trong nhộn nhạo đi ra, càng ngày càng rõ ràng hơn.

“Tử Thần, ngươi muốn chết phải không?”

Một hồi thanh âm lãnh khốc truyền ra.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 14 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 21 giờ trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin