1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
  4. Tập 289 [Chương 1569 đến 1574]

Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast

Tập 289 [Chương 1569 đến 1574]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1569: Một người một khuyển, tung hoành vô địch

“Kim Sa bộ lạc xâm phạm, những người có khả năng chiến đấu hãy chuẩn bị sẵn sàng, những người còn lại ở lại trong bộ lạc, không được ra ngoài.”

Việc Kim Sa bộ lạc sẽ tấn công, lão thôn trưởng Phong Bách Hùng đã sớm đoán được, cũng khó trách, Kim Sa bộ lạc là bộ lạc Nhị cấp, còn Vĩnh Hằng bộ lạc là bộ lạc nhất cấp, tại trong mắt đối phương, Vĩnh Hằng bộ lạc không thể nghi ngờ là một khối thịt mỡ, nuốt vào sớm một chút sẽ an tâm hơn.

Trên giải đất bình nguyên bên cạnh hồ nước, đội quân Kim Sa bộ lạc đã hội tụ cùng một chỗ, thô sơ giản lược xem xét, nhân số Chí Tôn đạt đến bốn mươi lăm người, trong khi số Chí Tôn của Vĩnh Hằng bộ lạc chỉ gần kề hai mươi lăm người mà thôi.

Vẻn vẹn số lượng Chí Tôn đã nhiều hơn hai mươi tên, số lượng kém nhau quá xa.

“Ta chính là Tam trưởng lão Kim Hầu của Kim Sa bộ lạc, hôm nay đến chinh phục Vĩnh Hằng bộ lạc ngươi, thức thời thì mau mau đầu hàng để tránh xảy ra thương vong.” Kim Hầu mặc áo giáp Kim sắc, cầm trong tay một thanh đại đao, tại bên cạnh hắn có một con Tinh Không Hùng Khuyển đi theo.

“Ta là Tôn Giả của Vĩnh Hằng bộ lạc, ta khuyên Kim Sa bộ lạc các ngươi sớm đầu hàng thì hơn.”

Diệp Trần cùng Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương đi ra.

“Con Tinh Không Hùng Khuyển lớn thật!”

Kim Hầu trừng mắt.

“Tam trưởng lão, đó là Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương đấy.” Một bên, Chí Tôn Kim Sa bộ lạc nhắc nhở Kim Hầu.

Nghe vậy, hô hấp Kim Hầu trở nên dồn dập lên, Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương hiếm thấy gấp trăm lần so với Tinh Không Hùng Khuyển bình thường, chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, nếu như có thể đem Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương mang về cho đầu lĩnh thì địa vị của mình nhất định sẽ gia tăng rất lớn, thậm chí có thể trở thành Đại trưởng lão dưới một người nhưng trên vạn người.

“Tiểu tử, giao ra Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương, ta tha cho ngươi khỏi chết.”

Kim Hầu lạnh lùng nói.

“Có bản lĩnh thì tự mình tới bắt lấy.”

Diệp Trần giễu cợt nói.

“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, giết cho ta.” Kim Hầu vung tay lên, Kim Sa bộ lạc Chí Tôn như gió lốc lao vọt ra, đánh về phía các Chí Tôn của Vĩnh Hằng bộ lạc.

“Liệt Thiên, ta giao cho ngươi gã Kim Hầu đấy.”

Diệp Trần nhìn ra được, khí tức Kim Hầu bất quá chỉ là đỉnh tiêm cường đại Chí Tôn, Liệt Thiên có thể đơn giản tiêu diệt hắn, nghĩ đến đối phương cũng không biết Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương đi theo mình cường đại hơn vô số lần so với Tinh Không Hùng Khuyển bình thường, căn bản không phải thứ mà một cường đại Chí Tôn nho nhỏ như hắn có thể chống lại.

Đương nhiên, nếu như Kim Hầu biết rõ thực lực của Liệt Thiên là trung đẳng Siêu cấp Chí Tôn, đoán chừng cũng không dám hạ lệnh công kích. Dù sao Liệt Thiên đều có được thực lực trung đẳng Siêu cấp Chí Tôn, như vậy Diệp Trần có thể thuần phục Liệt Thiên, khẳng định là hắn có thực lực vượt qua trung đẳng Siêu cấp Chí Tôn rồi.

Rống!

Liệt Thiên phát lực tứ chi, một cái lướt dọc đã nhào tới bên cạnh Kim Hầu, móng vuốt sắc bén của nó lộ ra, trảo tới hướng đối phương, “Đương”, Kim Hầu đâu ngờ tới Liệt Thiên có tốc độ nhanh như vậy, hắn chỉ kịp đưa đại đao chặn ngang người thì một cỗ sức mạnh cực lớn va chạm xuống làm đại đao phản ngược trở lại, đánh trúng vào thân thể Kim Hầu. Chấn động mãnh liệt tạo ra làm máu tươi hắn tuôn ra xối xả.

“Không có khả năng như vậy!”

Kim Hầu trừng to hai mắt, vẻ mặt đầy kinh hãi.

Không đợi Kim Hầu có phản ứng, Liệt Thiên nhanh như thiểm điện há miệng cắn mất đầu của gã, móng vuốt hai chi trước quét ngang nhau như xé trảo làm thân thể Kim Hầu lập tức bị cắt đứt. Cuối cùng bị Liệt Thiên nuốt sạch, dạ dày của những hung thú cũng như một thế giới riêng vậy, nó có thể tiêu hóa cả những tồn tại còn mạnh hơn cả chính mình.

“Loảng xoảng” … “Đangggg!”

Một bộ Chí Tôn bảo giáp cùng một cây đại đao bị Liệt Thiên phun ra, hung thú thì không cách nào tiêu hóa nổi vũ khí Chí Tôn, đương nhiên, nếu cố gắng phải tiêu hóa thì cũng không phải là không thể được, nhưng hao phí thời gian quá mức dài, mà lại không có chỗ tốt gì. Ngược lại, trong dạ dày mà có vũ khí Chí Tôn thì hiệu suất tiêu hóa những vật khác sẽ bị giảm xuống, cái được không bù nổi cái mất.

“Vậy mới tốt chứ.”

Diệp Trần thu hồi Chí Tôn áo giáp cùng Chí Tôn đại đao.

Hoang tộc Chí Tôn có Cảnh giới Lĩnh Vực quá thấp, Diệp Trần toàn lực phóng xuất ra Kiếm Vực đã lập tức bao phủ cả 30 tên Chí Tôn của Kim Sa bộ lạc, làm cho bọn chúng vô cùng khủng hoảng, nhao nhao thúc dục lĩnh vực chống lại Kiếm Vực. Nhưng đáng tiếc, lĩnh vực của bọn hắn đối mặt với Kiếm Vực, thật giống như đối mặt với biển lớn mênh mông, có thể bảo vệ mình thì đã coi là không tệ rồi, làm sao có thể chống lại nổi chứ.

Thiên kiếm vẫn không được rút ra, Diệp Trần một hơi đấm ra 30 quyền, sau 30 quyền này, 30 tên Kim Sa bộ lạc Chí Tôn ở trong Kiếm Vực lập tức nằm la liệt uể oải trên mặt đất. Bọn hắn đã mất đi sức chiến đấu, kết quả này là Diệp Trần đã hạ thủ lưu tình, nếu không thì quyền kình cũng đủ để đánh chết bọn hắn rồi.

Nuốt xong tên Kim Hầu, Liệt Thiên không tiếp tục nuốt sống những tên Chí Tôn Kim Sa bộ lạc khác, chỉ là đánh trọng thương bọn hắn rồi để cho nằm trên mặt đất.

Một người một khuyển, tung hoành vô địch.

” Tam trưởng lão các ngươi đã chết, mau mau vứt bỏ vũ khí đầu hàng, nếu không giết không tha.”

Diệp Trần cao giọng quát, nương theo chính là tiếng rống bá khí của Liệt Thiên.

Nghe vậy, tất cả Kim Sa bộ lạc Chí Tôn đều ném vũ khí đi, không phải bọn hắn nhát gan sợ chết, mà thật sự là kém quá xa rồi, đối phương một người một khuyển tựu đã giải quyết hơn phân nửa quân số bọn hắn, nếu tiếp tục ngoan cố chống lại thì đó là tự tìm đường chết rồi.

“Lão thôn trưởng, thu nạp bọn hắn chứ?.”

Vĩnh Hằng bộ lạc, Diệp Trần phụ trách chiến đấu, lão thôn trưởng phụ trách hợp nhất, hai người phân công rõ ràng.

“Tốt rồi.”

Lão thôn trưởng Phong Bách Hùng vui mừng quá đỗi, chiến lực của Diệp Trần quá cường đại, Vĩnh Hằng bộ lạc nhất định sẽ có ngày huy hoàng, thành tựu tại Hoang Thần Đại Lục sẽ vô cùng rực rỡ.

Việc hợp nhất thập phần thuận lợi, sau khi lập lời thề, toàn bộ độ quân Kim Sa bộ lạc mà Kim Hầu mang đến đều đã trở thành thành viên của Vĩnh Hằng bộ lạc, Vĩnh Hằng bộ lạc trở nên cường đại lên chưa từng có, Số lượng Chí Tôn đã nhiều đến bảy mươi người.

Sự tình vẫn chưa kết thúc, hai bộ lạc lớn đã khai chiến, tất nhiên phải mau chóng chinh phục Kim Sa bộ lạc.

Dùng Diệp Trần cùng lão thôn trưởng dẫn đầu một đám người hạo hạo đãng đãng xuất phát về hướng Kim Sa bộ lạc, những thành viên trước đó của Kim Sa bộ lạc trong lòng đắng chát đi theo ở phía sau, đồng thời tận đáy lòng cũng rất cảm thán, chỉ cần có Diệp Trần cùng Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương trấn thủ thì việc Vĩnh Hằng bộ lạc trở thành bộ lạc Ngũ cấp là không khó, Kim Sa bộ lạc sớm muộn cũng phải quy thuận mà thôi.

Một ngày thời gian trôi qua, mọi người đã đi tới vùng phụ cận của Kim Sa bộ lạc.

Kim Sa bộ lạc, gã trung niên tóc vàng dẫn theo một đám Chí Tôn đi ra, khi thấy toàn bộ nhân mã do Kim Hầu dẫn đầu đi ra ngoài đứng tại đằng sau bọn người Diệp Trần, đôi mắt của hắn không khỏi nhíu lại, cao giọng hỏi: “Kim Hầu đang ở nơi nào, Kim Hồn, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, nhanh mau nói cho ta biết.”

Kim Hồn trước đó chính là thủ lĩnh của năm đội thợ săn của Kim Sa bộ lạc, hắn cười khổ mà nói, “Đầu lĩnh, chúng ta đã quy thuận Vĩnh Hằng bộ lạc rồi, về phần kim Hầu trưởng lão đã chết trong chiến trận rồi.”

Một Chí Tôn khác của Kim Sa bộ lạc trước đó, nói: “Đầu lĩnh, Diệp Trần Tôn Giả thực lực không phải là người mà Kim Sa bộ lạc có thể ngăn cản, hay nhất là chúng ta mau mau đầu hàng đi!” Người nhà của hắn đều ở tại Kim Sa bộ lạc, nhưng bản thân mình đã quy thuận Vĩnh Hằng bộ lạc, tất nhiên cũng hi vọng Kim Sa bộ lạc quy thuận.

“Chó má, muốn chinh phục Kim Sa bộ lạc ta thì trước tiên phải thắng được ta đã, ai dám đánh với nào?.”

Đầu lĩnh Kim Sa bộ lạc còn muốn phóng khoáng Bá khí hơn so với trong tưởng tượng của Diệp Trần, hắn vốn muốn cho Liệt Thiên đi ra nghênh tiếp nhưng ý niệm trong đầu nhanh chóng được bỏ qua, như vậy quá vũ nhục đối phương rồi.

“Để ta đến đánh với ngươi.”

Diệp Trần đứng chắp tay.

“Một quyền, chỉ cần ngươi có thể tiếp được của ta một quyền, Kim Sa bộ lạc từ nay về sau sẽ quy thuận Vĩnh Hằng bộ lạc.”

Gã đầu lĩnh Kim Sa bộ lạc bên ngoài thì tỏ ra thô bạo nhưng bên trong lòng thì không còn cuồng bạo nữa, dưới mắt hắn, số lượng Chí Tôn của Vĩnh Hằng bộ lạc đã nhiều hơn so với bọn hắn, nếu quần chiến xảy ra thì khẳng định không thắng mà chỉ có bại, cho nên hắn mới lấy lui làm tiến, quyết định đơn đả độc đấu.

Phảng phất như một tòa Thái Cổ Đại Sơn đang lao đi, đầu lĩnh Kim Sa bộ lạc điên cuồng hét lên rồi tung một quyền oanh hướng Diệp Trần, một quyền này sáng chói, quyền kình chưa tới nhưng quyền phong đã đến, sự khủng bố của nó như muốn đem cả đại địa chấn nát, kịch liệt xoay tròn.

“Đúng rồi, là một sơ đẳng Siêu cấp Chí Tôn!”

Diệp Trần cũng tung ra một quyền.

Hai quyền chạm nhau, Diệp Trần không chút sứt mẻ, nhưng đầu lĩnh Kim Sa bộ lạc miệng phun đầy máu tươi, bay rớt ra ngoài.

Chương 1570: Bá kiếm thức

Cứ như vậy, Kim Sa bộ lạc đã triệt để quy thuận Vĩnh Hằng bộ lạc, và Vĩnh Hằng bộ lạc thoáng cái đã trở thành bộ lạc Nhị cấp, có được 4850 gia đình, chỉ còn thiếu 150 hộ nữa thì sẽ có thể chính thức trở thành bộ lạc Tam cấp rồi.

Ngày hôm đó, Diệp Trần tu luyện kiếm pháp ở trong sân, hắn trở thành Chí Tôn đã nhiều ngày rồi, nhưng Ngũ Hành Kiếm Pháp vẫn một mực không thể đại thành, đây cũng là vì sao hắn không cách nào tiến thêm một bước để trở thành tồn tại ngang hàng với Chân Vũ Chí Tôn cùng với Thiên Ma Tôn. Hai người này, dù là không có Thánh khí trong tay thì cũng là cao đẳng Siêu cấp Chí Tôn, trong khi Diệp Trần không có Thánh khí Thiên kiếm thì chỉ là trung đẳng Siêu cấp Chí Tôn mà thôi, kém hẳn một cấp độ.

“Tinh túy võ học của Tam Giới Chí Tôn tuy đem lại cho ta rất nhiều lợi ích, kiếm pháp đột nhiên tăng mạnh, nhưng người khác cuối cùng vẫn là người khác, mình chỉ có thể tham khảo chứ không thể sao chép toàn bộ được. Để luyện Ngũ Hành Kiếm Pháp đến đại thành thì phải có thứ gì đó mới mẻ dẫn dắt mình, hoặc là giống như Chân Vũ Chí Tôn dùng tuế nguyệt để tích lũy, nhưng dạng này thực sự quá chậm rồi.”

Diệp Trần nhíu mày căng thẳng, đã đạt đến cảnh giới này của hắn, muốn tiến bộ thêm nữa là vô cùng khó khăn, điều duy nhất có nắm chắc trước mắt chính là làm cho Linh khu tăng lên, thế nhưng lại không tìm thấy được các thiên tài địa bảo trân quý, đó cũng là không tốt rồi.

Cạch cạch cạch!

Tiếng gõ cửa từ ngoài sân nhỏ truyền đến.

“Mời vào!”

Diệp Trần tùy ý nói.

Người đi vào chính là Kim Bá, vị đầu lĩnh của Kim Sa bộ lạc, “Tôn Giả!” Kim Bá cung kính nói.

Vĩnh Hằng bộ lạc có thể không có lão thôn trưởng, có thể không có bất kỳ người quan trọng nào, nhưng lại không thể không có Tôn Giả, càng ở chung với Diệp Trần càng lâu, Kim Bá càng cảm giác được Diệp Trần cường đại đến mức nào.

“Có chuyện gì không?”

Diệp Trần hỏi.

Kim Bá cười nhẹ một tiếng, “Là ta muốn tặng cho Tôn Giả một món bảo vật.”

“Bảo vật?” Diệp Trần cẩn thận đánh giá Kim Bá, “Là bảo vật gì vậy ?” Kim Bá là một người phóng khoáng bá khí, đối với quyền lực thập phần coi trọng. Diệp Trần xem chừng, đối phương là muốn tạo mối quan hệ tốt với mình, chờ sau khi Vĩnh Hằng bộ lạc phát triển trở thành một bộ lạc cường đại, sẽ có thể xin được một chức vị tốt.

“Tôn Giả, mời xem.”

Kim Bá cũng không thừa nước đục thả câu, từ trong Trữ Vật Linh Giới lấy ra một khối đá hình vuông to gần nửa mét. Hòn đá này có màu xám trắng, các cạnh của nó cũng không thẳng, trông như là một mảnh vụn gãy ra từ một khối thạch bích hoàn chỉnh vậy. Diệp Trần vốn không muốn để ý đến, nhưng sau một khắc, sắc mặt của hắn đã thay đổi. Hòn đá này không có gì đặc thù cả, chỉ là một hòn đá khá cứng rắn mà thôi, nhưng trên thượng diện của nó lại có một chữ “Bá”, cái chữ này “bá” hệt như vật sống vậy, làm cho người ta có một loại cảm giá Bá khí khôn cùng. Chỉ vừa nhìn thoáng qua, tâm thần Diệp Trần tựu đã bị trùng kích mãnh liệt.

Diệp Trần thần sắc biến hóa, tự nhiên không thể gạt được Kim Bá, hai tay nâng hòn đá, Kim Bá cung kính nói: “Vật này hiến tặng cho Tôn Giả.”

“Vật này ngươi lấy được từ đâu vậy?” Diệp Trần tiếp nhận hòn đá, hỏi.

Thu hồi hai tay, Kim Bá trả lời: “Vài ngàn năm trước, tại vùng trung bộ của Hoang Thần Đại Lục có một dãy núi dài vô tận, khi đó có người phát hiện ra một bộ thạch bích ở trong đó, trên thạch bích có viết một quyển thư pháp, và cũng bởi vì cái thạch bích này mà có hơn mười bộ lạc cường đại phát sinh đại chiến với nhau. Cuối cùng, tấm thạch bích bị nghiền nát thành trăm ngàn khối, không còn nguyên vẹn nữa, ta đã may mắn lấy được một khối trong đó. Khi nhìn chữ “bá” trên mặt đá, võ học của ta đột nhiên tăng mạnh, cho nên ta cho rằng cái quyển thư pháp này khẳng định không phải là do người bình thường ghi lại, có lẽ là của một Truyền Kỳ Chí Tôn đấy.”

Đâu chỉ là Truyền Kỳ Chí Tôn, chỉ cần chứng kiến cái chữ “bá” này. Diệp Trần đã biết rõ, chủ nhân của quyển thư pháp này tuyệt đối không đơn giản chỉ là một Truyền Kỳ Chí Tôn như vậy, có rất lớn có thể là một Bán Thần, bởi vì từ trong chữ “bá” này, Diệp Trần thấy được vô số loại khả năng, Truyền Kỳ Chí Tôn ở chỗ “tinh”, Bán Thần ở chỗ “bác”, cái gọi là “bác” cũng không phải có ý là “hỗn tạp” mà là “không tinh”, đồng thời cũng là “tinh thông” đấy.

“Tốt lắm, thứ này ta nhận, về sau có chuyện gì cứ tới tìm ta.”

Diệp Trần nói ra.

“Tôn Giả có thể ưa thích là tốt rồi, Kim Bá cũng không có yêu cầu gì.”

Kim Bá nhìn bề ngoài thì tục tằng Bá khí, nhưng kỳ thật trong nội tâm lại thập phần tinh tế tỉ mỉ, hắn chỉ hy vọng Diệp Trần đối với hắn có một ấn tượng tốt, cái này so bất kỳ điều gì cũng đều trọng yếu hơn.

Đợi sau khi Kim Bá ly khai, Diệp Trần cẩn thận quan sát chữ “bá”trên hòn đá.

Bất tri bất giác, tâm thần Diệp Trần đã tiến vào trong một cái không gian kỳ dị, trong không gian này có một cái bóng đang thi triển từng bộ kiếm pháp một, và tất cả những kiếm pháp này đều không giống nhau, nhưng có một điểm giống duy nhất, đó chính là “Bá khí”.

Thật lâu sau, tâm thần Diệp Trần rời khỏi không gian kỳ dị.

“Chữ “bá” này thật lợi hại!”

Một chữ “bá” vô cùng đơn giản lại có thể để cho Diệp Trần biết được cái gì là “bá đạo”, cái gì là “Bá khí”. Sự Bá khí của Kim Bá trước mặt chữ “bá” này, quả thực chỉ là trò chơi cho con nít mà thôi, Diệp Trần chưa từng thấy qua có người nào Bá khí vượt qua cái chữ “bá” này.

“Có lẽ, đoán chừng cái chữ “bá” này có thể giúp cho ta sáng tạo ra một chiêu Đại thành Vô Thượng kiếm chiêu.”

Kiếm chiêu và kiếm pháp là hai thứ khác nhau, kiếm chiêu chỉ là một chiêu, còn kiếm pháp là cả một bộ kiếm hoàn chỉnh, có thể nói là bác đại tinh thâm hơn nhiều so với một kiếm chiêu đơn lẻ. Chỉ cần Ngũ Hành Kiếm Pháp đạt đến đại thành, như vậy nếu dùng Ngũ Hành áo nghĩa làm căn bản thì trên danh nghĩa, toàn bộ kiếm chiêu đều có thể tu luyện đến đại thành rồi, khi đó uy lực sẽ đại tăng. Tuy nhiên, khả năng tu luyện toàn bộ kiếm chiêu đạt đến đại thành cũng không phải dễ dàng.

Mặc dù như thế, cõi lòng Diệp Trần cũng đầy hi vọng, một chiêu đại thành Vô Thượng kiếm chiêu thôi cũng có thể giúp cho chiến lực của hắn đại tăng.

Thời gian ngày từng ngày đi qua, Diệp Trần đối với việc nghiên cứu chữ “bá” kia càng ngày càng sâu sắc hơn.

“Trong các kiếm chiêu mà ta sở hữu, xem ra chỉ có Ngũ Hành trảm là phù hợp với chữ “bá” này nhất.”

Nếu chỉ dựa vào một chữ “bá” mà sáng tạo một kiếm chiêu thì sẽ hao phí thời gian rất nhiều, không bằng đem những tinh túy trong nó dung nhập vào trong Ngũ Hành Trảm, tắc thì sẽ bớt được rất nhiều việc, không chỉ vậy, Diệp Trần còn muốn đem cả hai dung hợp thành một thể thống nhất.

Một tháng sau, bên cạnh hồ nước ở phụ cận Vĩnh Hằng bộ lạc, Diệp Trần đang diễn luyện kiếm chiêu, còn Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương Liệt Thiên đang săn bắt thủy sinh hung thú.

“Khai!”

Kiếm Thế bá đạo không ngừng tăng cường, lúc gia tăng đến trạng thái cực hạn thì Diệp Trần chém ra một kiếm về hướng hồ nước

Xoẹttttt!

Trong hồ nước lập tức bị xuất hiện một vết kiếm dài đến hơn mười dặm, sâu hơn trăm mét, “rầm rầm”, bọt nước văng khắp nơi, tất cả thủy sinh hung thú tại nơi đó bị chấn bay ra ngoài, nhiều con bị hóa thành bùn máu tại chỗ.

Liệt Thiên lại càng hoảng sợ hơn, nó vội vàng lui về phía sau.

Hoang Thần Đại Lục không giống với ngoại giới, từng cọng cây ngọn cỏ và đất đá nơi đây đều cứng rắn vô cùng, lúc bình thường, Diệp Trần chỉ có thể chém ra một vết kiếm dài vài dặm trong hồ nước cũng đã là không tệ rồi.

“Cuối cùng đã có thể dung hợp Ngũ Hành trảm và tinh túy của chữ “bá”, ta goi nó là Bá Kiếm Thức vậy!”

Bá Kiếm thức không chỉ có bá khí, mà trọng yếu hơn là, Bá Kiếm thức có thể đem Ngũ Hành áo nghĩa biến thành một cỗ lực lượng vô kiên bất tồi. Ngũ Hành Kiếm Pháp của Diệp Trần mặc dù vẫn chưa đại thành, nhưng Bá Kiếm thức thì đã đại thành, cũng như “đi theo đường tắt” vậy.

“Chỉ mới một chữ “bá” mà tựu đã để cho ta có thể sáng tạo ra Bá Kiếm thức, không biết ngày đó trên bia thư pháp có bao nhiêu chữ, nếu như có thể hiểu được cả quyển thư pháp đó thì võ học trong ta sẽ cao minh đến mức nào chứ?.”

Bá Kiếm thức quá cường đại, làm cho Diệp Trần biết rõ, quyển thư pháp trên thạch bích trân quý đến mức nào, phải biết rằng trong một quyển sách thư pháp, ít nhất cũng có mười mấy chữ, nói không chừng có đến mấy trăm chữ. Vậy mà chỉ mới một chữ thôi mà đã lợi hại như vậy, nếu có mười mấy hay mấy trăm chữ thì sẽ cao minh đến thế nào, Diệp Trần nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.

“Ta lại có thêm một lý do để cho Vĩnh Hằng bộ lạc cường đại lên rồi.”

Diệp Trần muốn có được tấm thạch bích nguyên vẹn, nhưng đó là không có khả năng, bởi nó quá mức hiếm có, dù là có thêm một chữ nữa thôi cũng là rất tốt rồi, mà muốn đạt được những chữ này, tất nhiên là hắn phải chinh phục bộ lạc đang cất giữ nó.

Chương 1571: Cô gái thần bí

Nửa tháng sau, Vĩnh Hằng Bộ Lạc đã trở thành bộ lạc Tam cấp sau khi một thôn làng có tên là Thanh Thạch Thôn gia nhập vào, cái thôn này vốn có hai vị Chí Tôn nhưng trong lúc lên núi săn bắn thì đã chết mất một vị. Vị Chí Tôn còn lại cảm giác được thôn của mình rất khó trụ vững, liền suất lĩnh thôn dân gia nhập vào Vĩnh Hằng Bộ Lạc, như vậy ít nhất về sau không cần phiền não vì không có thịt để ăn nữa.

Trong lúc này, cũng không ít thám tử các bộ lạc khác đã phát hiện ra sự tồn tại của Vĩnh Hằng Bộ Lạc. Vốn dĩ, Hoang Thần đại lục rất hoang vắng cộng thêm Hoang Thần pháp tắc bao phủ nên phạm vi lan tỏa linh hồn lực là có hạn, vì vậy muốn vẽ địa đồ thì phải phái người dò xét bốn phía. Riêng Vĩnh Hằng Bộ Lạc thì có một đội chuyên phụ trách việc dò xét cùng với vẽ địa đồ. Đội ngũ này được gọi là Thám Tử Đội do hai vị Chí Tôn thống lĩnh.

Trên tấm địa đồ mới nhất do Vĩnh Hằng Bộ Lạc vẽ ra có cả thảy bốn bộ lạc, mà tại trung tâm chính là Vĩnh Hằng Bộ Lạc, ở phía Bắc chính là Tam cấp bộ lạc Thiết Giáp bộ lạc, phía nam chính là Tam cấp bộ lạc Phi Điểu bộ lạc, cùng với nhị cấp bộ lạc Thanh Mộc bộ lạc ở phía Đông Bắc. Trong đó bộ lạc Thiết Giáp cách Bộ Lạc Vĩnh Hằng là gần nhất, còn Phi Điểu bộ lạc thì có hơi chút xa hơn, còn xa nhất là Thanh Mộc bộ lạc, đại khái là gấp đôi lộ trình đến Thiết Giáp bộ lạc. Bất quá Thanh Mộc bộ lạc cùng Thiết Giáp bộ lạc ngược lại khá gần nhau.

Diệp Trần không vội tấn công thu nạp mấy bộ lạc này, đối với hắn mà nói là chuyện rất dễ dàng nên không cần phải vội vả như vậy. Khoảng thời gian này, hắn một mực ở đây cảm ngộ võ đạo ý chí trong chữ “Bá”, đây là võ đạo ý chí bán thần đã đạt đến cửu giai. Hủy diệt kiếm ý cùng Bất Hủ kiếm ý của hắn đều là bát giai đỉnh phong, khoảng cách đến cửu giai bất quá chỉ còn một bước ngắn, nói không chừng liền có thể tìm ra một con đường thông lên tới cửu giai.

Trên bầu trời, một đạo thân ảnh nhẹ nhàng bay đi với một tốc độ nhanh đến khó có thể tưởng tượng nổi.

“Lĩnh ngộ chữ “Hành” rõ ràng đã giúp cho tốc độ của ta tăng lên nhiều như vậy, nghe phụ thân nói, người ghi lại bộ thư pháp này là một bán thần. Xem ra là sự thật rồi.”

Khi đi ngang qua một ngọn núi, thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống. Đây là một cô gái xinh đẹp có độ tuổi chừng hai mươi, hai mắt nàng to tròn, hiện lên một vẻ tinh quái, vừa nhìn vào đã nhận ra một sự điêu ngoa bốc đồng. Cái loại tướng mạo này như thể không sợ trời, không sợ đất vậy nhưng nhìn vào khí tức kia cũng có thể đoán ra là một siêu cấp Chí Tôn. Trong mơ hồ còn lộ ra một tia khí chất tôn quý bao quát cả thiên hạ, khí chất này chỉ có thể là một người có thân phận cao quý mới có được.

“Đã đuổi theo nhiều ngày như vậy rồi, nghỉ ngơi một chút trước đã”.

Cô gái lấy từ trong trữ vật Linh giới ra một sân nhỏ rất đẹp và tinh sảo, trong sân mơ hồ có ánh sáng lung linh tỏa ra. Sau đó, cô gái tiến vào trong sân.

Đêm xuống.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ mạnh truyền đến, cô gái bước ra khỏi phòng xem chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, hóa ra là một con Chí Tôn cấp hung thú muốn tấn công vào sân nhưng lại bị chấn ngược đến đầu váng mắt hoa, nàng không khỏi cười nói: “Cái khuông viên này là do cha ta tự mình bố trí Thập Bát Trọng trận pháp. Mỗi một trọng trận pháp thôi cũng có thể phòng ngự công kích của một gã truyền kỳ Chí Tôn trong thời gian rất lâu, nếu muốn phá vỡ hoàn toàn thì một truyền kỳ Chí Tôn bình thường tối thiểu phải điên cuồng tấn công liên tục trong suốt một hai tháng đấy.”

Nếu có người nghe được lời của cô gái nói, nhất định sẽ trợn mắt cả kinh. Thập Bát Trọng trận pháp là gì mà mỗi một trọng đều có thể phòng ngự một gã truyền kỳ Chí Tôn tấn công trong thời gian rất lâu? Chẳng lẽ phụ thân của cô gái này là một truyền kỳ Chí Tôn? Hơn nữa đây có thể là một truyền kỳ Chí Tôn tinh thông trận pháp hoặc là Trung đẳng thậm chí Cao đẳng truyền kỳ Chí Tôn?

“Được rồi, đã bị đánh thức thì ta cứ lĩnh ngộ trước một thoáng về chữ “Phá” này đã!”

Lấy ra một khối đá có chứa chữ “Phá”, tâm thần cô gái tiến vào trong không gian kỳ dị.

Hôm sau, cô gái lại thu hồi cái sân nhỏ rồi tiếp tục bay đi.

“Cấp năm bộ lạc quá cường đại, ta khẳng định không phải là đối thủ của họ, số lượng Chí Tôn bên trong ít nhất cũng có đến sáu bảy trăm vị, siêu cấp Chí Tôn đoán chừng cũng có không ít, ta nên bỏ qua đi.”

“Tứ cấp bộ lạc cũng có chừng 200 đến 300 vị Chí Tôn, phòng ngự của ta cũng không tính là quá cao, như vậy là quá mạo hiểm rồi.”

“Vẫn còn một điểm tấn công an toàn hơn là các Tam cấp bộ lạc, được rồi, chỉ cần chiếm được một cái thì thế lực của mình có thể tấn thăng từ Tam cấp lên tới tứ cấp thậm chí cấp năm.”

Mỗi lần đi qua một bộ lạc, cô gái đều tính toán như vậy, đợi đến khi các cao thủ trong bộ lạc đuổi ra đến thì cô gái đã sớm biến mất vô tung vô ảnh rồi.

Ngày hôm đó, cô gái đã đi tới bên cạnh Thiết Giáp bộ lạc.

“Chính là bộ lạc này đây!”

Cô gái rút Nguyệt Nha Loan Đao ra, cao giọng nói: “Ai là đầu lĩnh, mau ra đây đầu hàng đi, ta muốn thu phục cái bộ lạc này.”

Nói xong nàng chém một đao về phía Thiết Giáp bộ lạc, đao thế bá đạo như chẻ tre công phá mấy chục tầng trận pháp, thiếu chút nữa đã xé rách toàn bộ trận pháp của Thiết Giáp bộ lạc rồi.

Đang chuẩn bị đi ra thì đầu lĩnh cùng với chúng Chí Tôn của Thiết Giáp bộ lạc da đầu run lên, từ đâu lại đến một tiểu sát tinh như vậy, rõ ràng có thể dùng một đao phá vỡ nhiều tầng trận pháp như vậy, cái này tối thiểu phải là thực lực cao đẳng siêu cấp Chí Tôn.

“Thiết Hà, Thiết Sơn, chúng ta cùng ra nghênh chiến.”

Đầu lĩnh Thiết Giáp bộ lạc là một gã hắc y lão giả, đi theo hắn ra nghênh chiến chính là hai gã đại hán hùng tráng. Khí tức ba người này đều là cấp bậc siêu cấp Chí Tôn.

“Không có ý định đầu hàng sao? Cũng tốt trên đường đi ta cũng khác buồn bực rồi.”

Cô gái kích động.

Thiết Nhạc – đầu lĩnh Thiết Giáp bộ lạc, chỉ về phía địch nhân, hít sâu một hơi rồi hơi cao giọng nói: “Ta chính là đầu lĩnh Thiết Giáp bộ lạc, thức thời mà nói, ngươi mau mau ly khai khỏi đây, nếu không là tự gánh lấy hậu quả đấy.”

Đối phương mặc dù là cao đẳng siêu cấp Chí Tôn nhưng Thiết Nhạc cũng là trung đẳng siêu cấp Chí Tôn, hơn nữa còn có hai gã sơ đẳng siêu cấp Chí Tôn tháp tùng, như vậy vẫn có thể đánh với đối thủ một trận đấy.

“Đừng xàm ngôn nữa, xem đao của ta đây!”

Cô gái chém một đao về phía Thiết Nhạc, ánh đao màu xanh biếc lao đi nhanh như chớp.

“Nhanh quá!”

Thiết Nhạc vội vàng giơ tấm khiên trong tay lên đỡ chiêu, tấm khiên này là một vũ khí Chí Tôn, có thể dùng để phòng ngự, cũng có thể dùng để công kích.

“Ầm” một tiếng, hỏa tinh văng khắp nơi. Thiết Nhạc loạng choạng rút lui mấy chục bước, thiếu chút nữa té ngã “Cùng tiến lên.” Thiết Nhạc hét lên, ở rìa tấm chắn liền bật ra từng dãy răng cưa, hắn lập tức phóng tấm chắn về phía cô gái.

Đối mặt ba người vây công, cô gái chỉ khẽ động đôi chân liền biến mất vô tung vô ảnh, lúc xuất hiện lần nữa thì đã đến đằng sau Thiết Sơn, sống đao quét qua làm Thiết Sơn miệng phun đầy máu tươi mà bay rớt ra ngoài. Ngay sau đó Thiết Hà cũng bị thân pháp xuất quỷ nhập thần của cô gái làm mê hoặc, cuối cùng bị trúng một chuôi đao vào cằm.

“Đây là loại tốc độ di chuyển gì vậy chứ?”

Thiết Nhạc như thế nào lại nhìn không ra tốc độ di chuyển của cô gái vô cùng nhanh. Khi tốc độ của đối phương nhanh đến một cảnh giới nhất định thì dù cho ngươi có thực lực cao hơn thì cũng vô dụng, trừ phi phòng ngự bản thân rất cao.

“Còn không đầu hàng, các ngươi thật muốn ta dùng toàn lực để đánh sao?”

Cô gái giơ Nguyệt Nha Loan Đao chỉ về Thiết Nhạc quát.

Thiết Nhạc sắc mặt biến ảo mấy lần, cuối cùng hắn phải đối mặt với sự thật, rất hiển nhiên đối phương vẫn chưa thật sự ra tay, nếu đánh thật thì hậu quả khó liệu được rồi. Thiết Giáp bộ lạc Chí Tôn mặc dù nhiều nhưng đại đa số là bình thường Chí Tôn cả, nếu liều chết thì Thiết Giáp bộ lạc có lẽ có thể đánh lui được đối phương nhưng Thiết Giáp bộ lạc sẽ gặp phải tổn thất không nhỏ, nhất định về sau sẽ rất khó chống lại các Tam cấp bộ lạc khác. Nếu đã như thế thì còn không bằng đầu hàng, nhưng đầu hàng rồi thì thân phận và địa vị của hắn sẽ thấp hơn rất nhiều.

Gặp đối phương đầu hàng, cô gái gật gật đầu như kiểu đang dạy một đứa trẻ nhỏ vậy “Yên tâm, ta sẽ không đoạt lấy vị trí đầu lĩnh của ngươi, chỉ cần giao cho ta một vị trí đương đương với Tôn Giả là được rồi, ta có thể giúp ngươi đem Thiết Giáp bộ lạc tấn phong tới tứ cấp, thậm chí ngũ cấp.”

Trong đại điện của Thiết Giáp bộ lạc.

Thiết Nhạc cầm ra một bộ địa đồ nói với cô gái: “Tôn Giả, xung quanh Thiết Giáp bộ lạc có ba bộ lạc khác, theo thứ tự là Thanh Mộc bộ lạc, Vĩnh Hằng Bộ Lạc, Huyết Ẩm Bộ Lạc. Trong đó Thanh Mộc bộ lạc là có đẳng cấp thấp nhất, là cấp hai. Kế đến là Tam cấp Vĩnh Hằng Bộ Lạc và Huyết Ẩm Bộ Lạc cũng là Tam cấp.”

“Vậy trước tiên ta ra tay với Thanh Mộc bộ lạc, sau đó lại chinh phục Vĩnh Hằng Bộ Lạc cùng Huyết Ẩm Bộ Lạc.”

Cô gái nhìn thoáng qua, nói ra.

“Tôn Giả, có nhiều binh sĩ Thiết Giáp bộ lạc xuất phát về hướng Thanh Mộc bộ lạc.”

Thám tử Vĩnh Hằng Bộ Lạc truyền tin tức đến.

“Nhanh như vậy sao? Chẳng lẽ hắn không sợ chúng ta tấn công hắn?”

Diệp Trần mặt lộ vẻ suy tư, kỳ thật một mình hắn cũng có thể tấn công một Tam cấp bộ lạc, thậm chí là tứ cấp bộ lạc cũng không nhất định có thể ngăn cản hắn.

“Trước tiên, chúng ta nên chinh phục Phi Điểu bộ lạc trước.”

Gặp phải loại tình huống này, Vĩnh Hằng Bộ Lạc phải chuẩn bị sẵn sàng để phòng ngừa vạn nhất.

Chương 1572: Nhân giới sát quyền

Phi Điểu bộ lạc cũng tương đồng như Vĩnh Hằng bộ lạc, chỉ có hai vị siêu cấp chí tôn, một vị là trung đẳng siêu cấp chí tôn, một vị là sơ đẳng siêu cấp chí tôn, theo thứ tự là đầu lĩnh cùng Đại trưởng lão.

“Bẩm báo, Vĩnh Hằng bộ lạc đang tấn công tới đây!”

Trong đại điện Phi Điểu bộ lạc, một tên thám tử xông vào thông báo.

“Rốt cục cũng đã tấn công tới, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, toàn lực chống đỡ Vĩnh Hằng bộ lạc, hôm nay nếu không phải chúng ta chinh phục Vĩnh Hằng bộ lạc thì chính là Vĩnh Hằng bộ lạc chinh phục chúng ta.”

Đầu lĩnh Phi Điểu bộ lạc là một phụ nữ trung niên đầy uy quyền.

“Đến hay lắm, nếu có thể chinh phục được Vĩnh Hằng bộ lạc thì Phi Điểu bộ lạc chúng ta liền có thể phi một nước mà trở thành bộ lạc tứ cấp rồi.”

Đại trưởng lão Phi Điểu bộ lạc cười vang nói.

Tại khu vực cách Phi Điểu bộ lạc không xa, Diệp Trần cùng lão thôn trưởng dẫn đầu đoàn quân Vĩnh Hằng bộ lạc hướng về phía Phi Điểu bộ lạc với tốc độ khá nhanh.

Chỉ chốc lát sau, mọi người đã đứng ở vùng phụ cận Phi Điểu bộ lạc.

” Vĩnh Hằng bộ lạc các ngươi thật là lớn gan, mới trở thành bộ lạc cấp ba không bao nhiêu tháng ngày mà liền dám tấn công Phi Điểu bộ lạc ta, thực sự là không biết trời cao đất rộng là gì.”

Đại trưởng lão Phi Điểu bộ lạc lớn tiếng nói.

Bên này Vĩnh Hằng bộ lạc, Kim Phách trả lời: “Nếu không phải Tôn giả của Vĩnh Hằng bộ lạc chúng ta từ tâm thì Phi Điểu bộ lạc các ngươi từ sớm đã không còn tồn tại nữa rồi, hiện tại còn không mau đầu hàng, đừng lãng phí thời gian của Tôn giả chúng ta.”

“Ngông cuồng, gọi Tôn giả của các ngươi ra đây, Cao Điền ta sẽ cùng nhất quyết cao thấp với hắn.”

Đại trưởng lão Phi Điểu bộ lạc có tên gọi là Cao Điền.

“Bằng vào ngươi thì không xứng đáng rồi, để Kim Phách ta gặp ngươi là đủ.”

Kim Phách thân hình lóe lên rồi xuất hiện ở trên dãi đất trống phía trước.

Trong cuộc chiến giữa các bộ lạc, hoặc là yêu chiến, hoặc là quần chiến, hoặc là đầu lĩnh cùng đầu lĩnh đại chiến, các tình huống sẽ bất đồng nhau vì vậy hình thức đại chiến cũng khác nhau, đôi bên thường chọn cách tốt nhất để giải quyết.

“Ngươi không xứng đánh với ta!”

Cao Điền dùng một lực lượng có thể phiên giang đào hải, đánh một chưởng về phía Kim Phách.

Bành bành bành bành bành bành…

Hai người đều là sơ đẳng siêu cấp chí tôn, thực lực bên tám lạng, người nửa cân, sau năm trăm hiệp ác đấu, Kim Phách chung quy nhỉnh hơn một chút, nên có thể tung một quyền đánh bay Cao Điền. Đương nhiên, cùng cấp độ với nhau, muốn gây thương tổn cho đối phương cũng khó khăn chứ đừng nói chi là đánh chết, Cao Điền lau lau khoé miệng dính đầy máu tươi, hắn vẫn muốn tiếp tục chiến đấu.

“Cao Điền, được rồi.”

“Kim Phách, lui ra!”

Nhưng vào lúc này, đầu lĩnh Phi Điểu bộ lạc cùng Diệp Trần đồng thời lên tiếng.

Cao Điền không cam lòng lui xuống, còn Kim Phách nhếch miệng nở nụ cười, cũng trở về đến trận doanh của Vĩnh Hằng bộ lạc.

“Ta là Diệp Trần, Tôn giả của Vĩnh Hằng bộ lạc, nếu ngươi có thể ngăn cản của ta một quyền thì Vĩnh Hằng bộ lạc lập tức lui lại.”

Chậm rãi đi ra phía trước, Diệp Trần nói với đầu lĩnh Phi Điểu bộ lạc.

“Một quyền sao?”

Đầu lĩnh Phi Điểu bộ lạc trên mặt loé lên một tia không cam lòng, nàng là trung đẳng siêu cấp chí tôn, cao đẳng siêu cấp chí tôn bình thường cũng không dám nói có thể một quyền đánh bại nàng, thật không biết là đối phương quá ngông cuồng, hay là không có tri thức đây.

“Đầu lĩnh Phi Điểu bộ lạc, Cao Vũ, thỉnh giáo.”

Cao Vũ vô thanh vô tức bước về phía trước vài bước, nhưng chính vài bước chân này đã làm cho Kim Phách phải thay đổi sắc mặt, kể cả đám người lão thôn trưởng cũng trở nên mờ mịt không phân biệt rõ ràng nữa. Vài bước này của Cao Vũ phảng phất như có hàng trăm hàng ngàn người bước đi chồng chất lên nhau, khi chân đối phương chưa chạm xuống đất thì địch nhân căn bản không biết đối phương di động thế nào, và cuối cùng sẽ xuất hiện tại phương hướng nào. Nói chung, vài bước này lại tồn tại vô số khả năng, một trung đẳng siêu cấp chí tôn bình thường mà đối đầu với nàng, phỏng chừng sau một chiêu là sẽ thua dưới tay nàng. Đương nhiên, chỉ là bị đánh bại chứ không phải là bị đánh giết, cùng cấp độ với nhau, muốn đánh giết đối phương là không thể nào.

“Thân pháp đúng là rất hảo huyền ảo!”

Diệp Trần tròng mắt hơi híp lại, khẽ gật đầu.

“Xong chưa?”

Hai tay Diệp Trần chắp ở sau lưng, hỏi.

“Đã sớm chuẩn bị xong rồi.” Cao Vũ cũng đang đánh giá Diệp Trần, nàng nhìn ra được, khí tức Diệp Trần thâm thúy khó lường, bất quá đối với việc ngăn cả một quyền thì nàng vẫn có tự tin rất lớn.

“Đã như vậy thì phải cẩn thận rồi.”

Diệp Trần đưa tay phải ra, nắm thành quả đấm, “Tiếp quyền!”

Thân thể vẫn không nhúc nhích, Diệp Trần vung ra quyền thế, sau một khắc, tầng tầng lớp lớp quyền kình tỏa ra như Thiên Nữ Tán Hoa, bao phủ về hướng Cao Vũ với tốc độ cực nhanh.

Ánh mắt Cao Vũ trở nên ngưng trọng, thân thể nhanh chóng né tránh qua lại làm trong hư không xuất hiện ra vô số thân ảnh của nàng, mỗi một cái đều trông như một con phi điểu vậy, những phi điểu hư ảnh này né tránh quyền kình theo những góc độ không thể tưởng tượng nổi, bằng mắt thường cũng có thể thấy chúng sắp né tránh được hết thảy quyền kình rồi.

Diệp Trần khóe miệng hiện lên một vẻ tươi cười.

Bỗng nhiên, hết thảy quyền kình hóa thành một thể duy nhất rồi đánh trúng vào trên một thân ảnh Cao Vũ.

Phốc!

Cao Vũ bị trúng chiêu, liền phun ra một ngụm máu tươi, bay rớt ra ngoài, đây đúng là chân thân của nàng.

“Ngươi là làm sao có thể thấy được chứ?”

Cao Vũ mang một vẻ mặt không thể tin tưởng, hỏi.

“Biến hóa của ngươi đối với ta mà nói là quá đơn giản.”

“Hơn nữa quyền pháp này của ta chính là Nhân Giới sát quyền của Tam Giới Chí Tôn, ngoại trừ sát khí và uy lực không quá mạnh, những cái khác không là gì đối với Nhân Giới sát quyền cả.”

“Bội phục, từ nay về sau đã không còn Phi Điểu bộ lạc nữa.” Cao Vũ cay đắng nói.

“Đầu lĩnh!”

Cao Điền cuống lên.

Cao Vũ lắc lắc đầu, “Chênh lệch rất rõ ràng, ngươi vẫn không nhìn ra được sao?”

Chinh phục Phi Điểu bộ lạc rất thuận lợi, sau khi đem phòng ốc tại Phi Điểu bộ lạc thu vào, mọi người hợp thành một thể thống nhất rồi trở về Vĩnh Hằng bộ lạc.

Phi Điểu bộ lạc tổng cộng có 6500 gia đình, thêm vào Vĩnh Hằng bộ lạc năm ngàn hộ, tổng cộng là 11,500 hộ, như vậy Vĩnh Hằng bộ lạc đã chính thức trở thành bộ lạc tứ cấp rồi.

Trái ngược với số nhân khẩu biến hóa, số lượng chí tôn tăng nhanh đã để cho thực lực của Vĩnh Hằng bộ lạc tăng mạnh.

Phi Điểu bộ lạc có bảy mươi lăm vị chí tôn, Vĩnh Hằng bộ lạc là bảy mươi vị, gộp lại đạt đến 145 vị, trong đó có bốn siêu cấp chí tôn, cường đại chí tôn có ba mươi mốt vị, chí tôn bình thường có 110 vị.

Nhiều chí tôn như vậy, nếu như có thể ra đến ngoại giới thì tuyệt đối là một cỗ lực lượng không gì địch nổi, nhưng đáng tiếc, Hoang Thần Đại Lục đã bị Hoang thần pháp tắc bao phủ nên người Hoang tộc vĩnh viễn không cách nào rời khỏi Hoang Thần Đại Lục được. Ngay cả người ngoại giới muốn rời khỏi cũng đều “thiên nan vạn nan”, Diệp Trần suy đoán, Hoang Thần Đại Lục có thể sinh ra nhiều chí tôn như vậy, hẳn là có mối quan hệ cùng Hoang thần pháp tắc, dù sao điều này là vi phạm với lẽ thường rồi.

Không ai biết được ý nghĩa tồn tại của Hoang Thần Đại Lục, e rằng chỉ có các thần linh cùng Hoang thần mới biết được mà thôi.

Sau khi được xây dựng thêm, Vĩnh Hằng bộ lạc nhìn qua đã trông như một thành thị nhỏ, bên trong có những con đường rộng rãi, những kiến trúc cao thấp chập trùng, cùng với quảng trường ở giữa bộ lạc, cái gì cần có đều có cả, trong bộ lạc cũng có những cửa hàng đơn giản, nhiều người sinh sống, hoàn cảnh xã hội sẽ càng ngày phức tạp hơn, đây là một quá trình tiến bộ.

Thiết Giáp bộ lạc.

“Cái gì, tại thời điểm chúng ta chinh phục Thanh Mộc bộ lạc, Vĩnh Hằng bộ lạc đã chinh phục Phi Điểu bộ lạc sao, làm sao có khả năng nhanh như vậy chứ?” Nghe được thám tử đến báo tin, đầu lĩnh Thiết Giáp bộ lạc Thiết Nhạc trừng mắt lên.

Thám tử cúi đầu nói: “Chính xác vô cùng, ta còn thấy cả đầu lĩnh Cao Vũ của Phi Điểu bộ lạc nữa.”

“Ha ha, xem ra Vĩnh Hằng bộ lạc cũng không đơn giản, nói không chừng bên trong còn có một cao thủ, một cao thủ vô cùng cường đại đang trấn thủ, bằng không thì một bộ lạc cấp ba bình thường sẽ không thể nào trong thời gian ngắn như vậy mà bị một bộ lạc cấp ba khác chinh phục được.” Nữ tử cắn một miếng trái cây, nói.

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Thiết Nhạc hỏi dò nữ tử.

“Rất đơn giản, trước tiên ta từ bỏ Vĩnh Hằng bộ lạc, tấn công Huyết Ẩm bộ lạc trước.”

Nữ tử sinh ra hứng thú đối với Vĩnh Hằng bộ lạc, châm ngôn sống của nàng là chuyện thú vị nên để làm cuối cùng.

Chương 1573: Phá giáp chi lực giao chiến quang minh chi lực

Huyết Ẩm Bộ Lạc rất mạnh, so với Thiết Giáp bộ lạc trước đó cũng mạnh hơn không ít, toàn bộ Huyết Ẩm Bộ Lạc có tất cả tám ngàn gia đình, 100 vị Chí Tôn, năm siêu cấp Chí Tôn. Nếu không phải Huyết Ẩm Bộ Lạc không có cao đẳng siêu cấp Chí Tôn thì nó đã bị thu phục từ sớm rồi.

Đối với việc muốn thăng cấp của một bộ lạc mà nói, không cần chỉ có đủ số lượng Chí Tôn, mà còn phải có một cao thủ có thể khiến cho quần hùng kinh sợ. Nếu không có cao thủ như vậy thì dù là có nhiều Chí Tôn hơn nữa cũng đều rất khó có thể đánh bại các bộ lạc đồng cấp. Đã rất nhiều lần Thiết Giáp bộ lạc giao chiến cùng Huyết Ẩm Bộ Lạc, nhưng mỗi lần như vậy Huyết Ẩm Bộ Lạc đều chiếm giữ thế thượng phong, nhưng đáng tiếc cũng không cách nào áp chế toàn diện Thiết Giáp bộ lạc được. Thanh Mộc bộ lạc thì sinh tồn tại khu vực xung quanh hai đại bộ lạc kia, ngược lại là may mắn sống sót, dù sao hai đại bộ lạc kia, bên nào cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ bị rơi vào thế “điệu hổ ly sơn và bị quét sạch hang ổ”, vậy thì xảy ra chuyện lớn rồi.

Nhưng sự cân đối này mãi đã đến lúc cô gái thần bí đến, mới bị phá vỡ.

“Đầu lĩnh, người của Thiết Giáp bộ lạc tấn công tới rồi.”

Bầu không khí trong Huyết Ẩm Bộ Lạc chợt ngưng trọng.

Bọn hắn đã thăm dò được, bên Thiết Giáp bộ lạc đã có một đại cao thủ lợi hại đến, chỉ bằng vào lực lượng một người hắn mà có thể chinh phục Thiết Giáp bộ lạc, Huyết Ẩm Bộ Lạc bọn hắn chỉ sợ cũng sẽ bị chinh phục như vậy.

“Ta sẽ đi ra gặp ả ta!”

Đầu lĩnh Huyết Ẩm Bộ Lạc là một gã đại hán đầu trọc, trên đầu có hình xăm mà đỏ như máu vậy.

Đại hán đầu trọc dẫn theo một đám người đi ra Huyết Ẩm Bộ Lạc.

“Tại hạ Huyết Cuồng, là đầu lĩnh của Huyết Ẩm Bộ Lạc.”

Huyết Cuồng ánh mắt nhìn quét rất nhanh về phía quân địch, sự chú ý của hắn nhanh chóng rơi vào trên người cô gái thần bí.

Cô gái cười nói: “Nếu bảo ngươi trực tiếp đầu hàng thì có lẽ ngươi sẽ không phục, như vậy, nếu ngươi có thể tiếp ta một đao thì Thiết Giáp bộ lạc lập tức lui lại.” Cô gái này nói ra những lời cũng tương tự như Diệp Trần, quả thật là “không mưu mà hợp”, chỉ là thời gian và địa điểm không giống nhau mà thôi.

“Được!”

Cầm trong tay trường mâu, Huyết Cuồng đi đến đối diện cô gái.

“Ra tay đi!”

Cô gái rút ra thanh Nguyệt Nha Loan Đao, mũi đao chỉ xéo xuống mặt đất.

“Đắc tội!”

Huyết Cuồng khẽ hét một tiếng rồi cả người biến thành một đạo vòi rồng huyết sắc lướt về hướng cô gái, tại vị trí đầu gió vòi rồng là vô số huyết sắc mâu ảnh bay vụt ra, trông vô cùng thê lương và bá đạo.

“PHÁ…!”

Cô gái dùng một tay nắm lấy Nguyệt Nha Loan Đao rồi bổ xuống một đao.

Chỉ thấy ánh đao vừa chợt lóe lên thì vòi rồng huyết sắc đã bị một phân thành hai, sau một khắc Huyết Cuồng bay ngược ra ngoài, sau lưng hắn mơ hồ lộ ra một vết đao.

Aaaa!

Huyết Cuồng há miệng phun ra từng ngụm từng ngụm máu, trông thật là đáng sợ. Đao khí của đối phương vừa tung ra thì rõ ràng đã bị hắn kìm chế lại, thế nhưng cổ đao thế bá đạo đó lại có thể đi xuyên thấu qua thân thể của hắn và mang đến một vết thương không nhỏ. Rất khó tưởng tượng, một khi đối phương toàn lực ra tay thì mình đã mất mạng rồi.

“Huyết Ẩm Bộ Lạc nguyện ý quy thuận Thiết Giáp bộ lạc.”

Ở một bên vẫn không ngừng thổ huyết, Huyết Cuồng giơ tay lên tỏ vẻ đầu hàng.

“Ngay cả Huyết Ẩm Bộ Lạc cũng đều bị Thiết Giáp bộ lạc chinh phục, xem ra chúng ta thật sự sẽ tấn thăng rất nhanh đến thẳng lên mây xanh rồi.” Thiết Nhạc trong nội tâm vui mừng, hắn thậm chí còn cảm thấy may mắn khi cô gái chinh phục Thiết Giáp bộ lạc, nếu không thì Thiết Giáp bộ lạc nào có phong quang như vậy. Về sau, đợi đến khi Thiết Giáp bộ lạc trở thành bộ lạc cấp năm thì bản thân hắn sẽ là một đầu lĩnh có quyền uy rất lớn.

Chinh phục Huyết Ẩm Bộ Lạc xong, Thiết Giáp bộ lạc chỉ còn một mục tiêu kế tiếp – Vĩnh Hằng Bộ Lạc.

“Huyết Ẩm Bộ Lạc bị chinh phục rồi sao?”

Sau khi được thám tử báo lại, Diệp Trần như có điều suy nghĩ.

Lão thôn trưởng khó hiểu nói: “Thực lực Thiết Giáp bộ lạc như thế nào lại thoáng cái gia tăng lên nhiều như vậy, ta nhớ rõ lúc trước Huyết Ẩm Bộ Lạc so Thiết Giáp bộ lạc còn muốn mạnh hơn không ít đấy.”

Diệp Trần phỏng đoán, nói: “Thiết Giáp bộ lạc có lẽ đã có một cao thủ đến.”

“Cao thủ? Chẳng lẽ là người ngoại giới?”

Chúng Chí Tôn Vĩnh Hằng Bộ Lạc nhìn về phía Diệp Trần.

“Có phải là người ngoại giới hay không thì ta không biết, nhưng Hoang Thần đại lục ngoại trừ những người ngoại giới ra, khẳng định cũng có những đại cao thủ bản thổ rất mạnh mẽ.” Hoang Thần đại lục có rất nhiều Chí Tôn… số lượng càng nhiều thì tỷ lệ sinh ra cao thủ cũng nhiều. Theo Diệp Trần, Hoang Thần đại lục rất có thể có tồn tại truyền kỳ Chí Tôn, thậm chí không chỉ một vị.

Cao Vũ mở miệng nói: “Tôn Giả nói không sai, Hoang Thần đại lục có rất nhiều bộ lạc. Bình thường, những bộ lạc cấp năm đều có cao đẳng siêu cấp Chí Tôn tọa trấn, lục cấp bộ lạc thì có siêu cấp Chí Tôn mạnh nhất hoặc là chuẩn truyền kỳ Chí Tôn, bộ lạc thất cấp thì lại có truyền kỳ Chí Tôn. Còn các bộ lạc bát cấp thì nghe nói chính là bộ lạc đỉnh phong của Hoang Thần đại lục rồi. Riêng bộ lạc cửu cấp thì trên cơ bản không có, bởi một khi xuất hiện cũng sẽ bị phần đông bộ lạc bát cấp liên hợp lại đánh tan.”

Cao Vũ dù sao cũng từng là đầu lĩnh của một Tam cấp bộ lạc nên biết rõ nhiều thứ hơn những người khác.

“Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn”, đợi khi Thiết Giáp bộ lạc tấn công tới thì ta sẽ biết hắn là cao thủ gì ngay thôi.” Diệp Trần cũng hết sức tò mò về cao thủ thần bí này.

Cái gì đến sẽ đến, ba ngày sau Thiết Giáp bộ lạc đã tấn công tới nơi.

Diệp Trần cùng cô gái thần bí đều chú ý liếc liền tới đối phương, hai người thật sự là quá mức nổi trội, hệt như “hạc giữa bầy gà” vậy.

“Ngươi chính là cao thủ của Vĩnh Hằng Bộ Lạc?”

“Cao thủ của Thiết Giáp bộ lạc hẳn là ngươi rồi!”

Hai người một trước một sau nói.

“Ha ha xem ra ngươi là kình địch của ta, cũng không biết ngươi có thể ngăn cản được đao pháp của ta hay không?” Cô gái vô cùng tự tin đối với đao pháp của mình.

“Cứ thử xem, chẳng phải sẽ biết ngay sao.”

Diệp Trần rút Thiên Kiếm ra, Thiên Kiếm chính là một thánh khí, cho dù bổn nguyên của nó bị tổn thương thì cũng không phải là thứ mà các vũ khí Chí Tôn có thể so sánh.

“Thánh khí!”

Cô gái liếc đoán được phẩm cấp của Thiên Kiếm.

Tại Hoang Thần đại lục này, thánh khí thông thường đều ở trong tay các truyền kỳ Chí Tôn. Cha của nàng là đầu lĩnh của Bất Lạc Chi Ưng Bộ Lạc, ông có thánh khí là một thanh Oanh Thiên Chuy!

Mỗi một thánh khí đều có một loại đặc tính cường hãn riêng, Oanh Thiên Chuy có đặc tính là “Phá Phôi”, nàng không biết thánh khí trong tay đối phương có đặc tính gì.

“May mắn là Lam Nguyệt đao của ta cũng là thánh khí, có chứa đặc tính phá giáp.”

Phá Phôi và phá giáp không thể quơ đũa cả nắm được, “Phá Phôi” là phá hoại thuần túy, còn phá giáp thì là đem lực lượng hội tụ tại một điểm để tiến hành công phá, vì vậy rất rõ ràng “Phá Phôi” cường đại hơn rất nhiều.

Vèo!

Tốc độ di chuyển của cô gái cực nhanh, so ra còn muốn nhanh hơn Diệp Trần không ít, nếu không phải nhờ có được U Minh Thánh Nhãn thì Diệp Trần thậm chí không thể nhìn thấu được quỹ tích di động của cô ta. Khi xuất hiện lần nữa thì cô gái đã đến sau lưng Diệp Trần và bổ tới một đao.

Đôi mắt Diệp Trần hệt như có “kéo dài” đến đằng sau đầu, hắn không cần quay lại nhìn mà chỉ giơ kiếm lên khỏi đầu cũng liền ngăn trở được một kích toàn lực của cô gái.

Ầm ầm!

Sóng xung kích phát xạ mãnh liệt khiến cả vùng bị đất xuất hiện một cái hố rất to, phảng phất như có thiên thạch va chạm xuống vậy. Không ít người của hai bên bị hất bay, té la liệt trên mặt đất.

“Uy lực quá mạnh, hai người bọn họ nếu không phải là cao đẳng siêu cấp Chí Tôn thì chính là các siêu cấp Chí Tôn mạnh nhất.”

Huyết Cuồng cùng Thiết Nhạc đều nhìn ra.

Bên này Vĩnh Hằng Bộ Lạc, Cao Vũ cũng nhìn ra.

Lúc trước, khi cô gái đến chinh phục Thiết Giáp bộ lạc cùng Huyết Ẩm Bộ Lạc căn bản vẫn không phát huy ra thực lực thật sự, đối với nàng mà nói, một chút lực lượng cũng có thể chinh phục bọn họ rồi, “giết gà sao lại dùng đao mổ trâu” chứ.

“Lực lượng vô hạn ngưng tụ về một chỗ ư!”

Tay phải Diệp Trần run lên, ánh mắt rất ngưng trọng. Nguyệt Nha Loan Đao trong tay cô gái rõ ràng là thánh khí có sức mạnh không giống với Thiên Kiếm. Quang Minh chi lực của nó hoàn toàn khác biệt với phá giáp chi lực của Nguyệt Nha Loan Đao.

Quang Minh chi lực là hư ảo, còn phá giáp chi lực thì chính là lực công kích thật sự.

Đương nhiên cũng không phải nói Quang Minh chi lực yếu hơn so với phá giáp chi lực, chiêu thứ nhất hai bên chẳng qua chỉ là thăm dò nhau mà thôi.

“Kiếm kình rõ ràng truyền trực tiếp đến bên trên cánh tay phải của ta.”

Cô gái cũng không chịu nổi lực lượng quang minh chính đại ẩn chứa trong thánh khí của đối phương, mà nó lại rất khó bài trừ toàn bộ ra ngoài.

Chương 1574: Bá kiếm thức giao chiến phá hư đao

“Hồi Thiên Đao Luân!”

Thấy tốc độ di chuyển của mình không mê hoặc được Diệp Trần, cô gái phi thân lên cao rồi xoay tròn thân thể, sau một khắc, ánh đao hình đinh ốc màu xanh da trời được phóng ra hướng về phía Diệp Trần. Ánh đao lao đi với tốc độ không ngừng gia tăng, đao kình cũng theo đó gia tăng dần lên, và phạm vi bao trùm của nó có thể nói là cực lớn, trên đường đi của nó, mọi thứ đều bị quét sạch. Có thể nói, đây là một cái sát chiêu tuyệt cường.

Diệp Trần lui về phía sau vài bước rồi lập tứ huy sái Thiên kiếm.

Thời Không Kiếm Pháp – Tử Vong Thiết Cát.

Võng kiếm đan xen ngang dọc vào nhau, tạo thành một phạm vi bao phủ còn muốn lớn hơn cả ánh đao hình đinh ốc kia, mà dưới sự khống chế tận lực của Diệp Trần, võng kiếm như đang co rút lại, phảng phất như một tấm lưới đang bắt lấy những con cá vậy.

Bang bang bang bang bang bang bang…

Hỏa tinh lóng lánh phát tán đầy trời, võng kiếm không ngừng bao phủ lấy ánh đao đinh ốc, còn ánh đao thì mạnh mẽ đâm tới, cho đến khi xé mở võng kiếm, đao kiếm giao kích nhau trăm ngàn vạn lần, nhìn như cả một quá trình cực dài, nhưng kỳ thật chỉ là trong nháy mắt. Cơn trùng kích lập tức qua đi, võng kiếm đã bị phá thành từng mảnh nhỏ, còn ánh đao đinh ốc cũng tan thành mây khói.

“Táng Kiếm thuật!”

Một đạo thân ảnh lao xuyên qua võng kiếm cùng ánh đao vừa mới tiêu tán kia, một kiếm vung ra ám sát nữ tử.

Cô gái nhanh chóng lui nhanh về phía sau, tốc độ lui về phía sau của nàng thậm chí còn muốn vượt qua tốc độ ám sát của Diệp Trần, bất quá rất nhanh, nàng phát hiện ra, tốc độ lui về phía sau của mình càng ngày càng chậm đi, một cỗ lực lượng ngưng kết thời không đã bao phủ lấy nàng.

“Không may rồi!”

Từ sau khi lĩnh ngộ chữ “Hành” huyền bí, cho tới bây giờ, mọi chuyện mà cô gái làm đều đều thuận lợi, nhưng bất quá cũng không phải là không có ngoại lệ, ví dụ như gặp phải cao thủ tinh thông Thời Không Áo Nghĩa thì tốc độ của nàng xem như cũng không dùng được nữa.

“Siếp Na Phương Hoa!”

Cô gái không tiếp tục lui về phía sau nữa, Lam Nguyệt đao trong tay mạnh mẽ cắm lên mặt đất, sau một khắc, ánh đao như cánh hoa tuôn trào ra, đem cô gái bao vây lại, phảng phất nàng đã trở thành một cái nụ hoa vậy.

Táng Kiếm thuật của Diệp Trần đâm vào nó cũng hệt như “trâu đất rơi xuống biển” vậy.

“Không tốt.”

Trực giác mãnh liệt “nói” cho Diệp Trần, chiêu này của đối phương vẫn chưa kết thúc.

Quả nhiên, đợi đến khi lực đạo của Diệp Trần đã hết, nụ hoa tách ra, đồng thời đao mang bắn ra mãnh liệt, còn cô gái thì đứng tại trung ương của đóa hoa vừa tách ra, bổ một đao về phía Diệp Trần.

Đương đương đương đương…

Ngay thời khắc mấu chốt, Diệp Trần bộc phát Tâm lực làm tâm kiếm nhanh chóng bộc phát tới tình trạng siêu việt Thiên Đạo mới có thể đón đỡ hết mảnh đao mang này đến mảnh khác, thế nhưng tại bên trong đao mang vẫn còn kèm theo một ánh đao màu xanh da trời khác. Ánh đao này như mộng như ảo, vừa giống như hư ảo lại vừa giống như thực thể, nhìn về phía trên sẽ thấy nó hệt như do sương mù ngưng tụ thành.

Ánh mắt cô gái lộ ra nét vui vẻ, nàng cho rằng Diệp Trần nhất định không ngăn được một đao kia.

Ngũ Hành Kiếm Pháp – Thịnh Cực Nhi Suy.

Diệp Trần sắc mặt vẫn bất biến, vung vẩy Thiên kiếm tỏa ra tràn ngập kiếm quang ngũ sắc. Ánh đao màu xanh da trời kia vừa gặp phải kiếm quang ngũ sắc thì uy năng cùng tốc độ lập tức bị hạ thấp xuống, hệt như bị vây hãm trong vũng bùn vậy.

Lúc ánh đao chỉ còn cách Diệp Trần chừng ba thốn thì đột nhiên tan rã đi.

“Quá mạnh.”

Đến bây giờ mới thôi, thế lực hai người xem như ngang nhau, Diệp Trần đã thật lâu rồi không có tận hứng như vậy rồi, Thiên Ma Tôn cùng Chân Vũ Chí Tôn tuy mạnh hơn nhiều nhưng chung quy là cao hơn so với hắn một cấp độ nên không có khả năng đánh tận hứng như vậy, mà cũng không có cơ hội đánh.

“Ta gọi là Lam Nguyệt, ngươi tên là gì?”

Cô gái hỏi.

“Diệp Trần.”

Diệp Trần nghi hoặc nhìn về phía đối phương.

“Diệp Trần, ta nhìn ra được tuổi của ngươi không lớn, ngươi có thể để cho ta tận hứng phân cao thấp như vậy, ta cũng có thể để cho ngươi biết một chút về đao chiêu mạnh nhất của ta —— Phá Hư đao.”

Lam Nguyệt tự tin nói.

“Phá Hư đao? Tựa hồ rất lợi hại.” Diệp Trần nói xong.

“Tất nhiên lợi hại, ngươi rất nhanh sẽ biết thôi.”

“Tốt, phi mã tới đây. Bá Kiếm thức của ta cũng muốn có đối tượng để khảo thí đấy.”

Bá Kiếm thức được dung hợp Ngũ Hành trảm cùng tinh túy của chữ “Bá”, một kiếm chém ra là vô kiên bất tồi, vô cùng bá đạo. Hiện tại nó là kiếm chiêu bá đạo nhất của Diệp Trần.

“A, không thể tưởng được là ngươi cũng có át chủ bài?”

Lam Nguyệt ngược lại là có chút ngoài ý định, nàng còn tưởng rằng Diệp Trần đã dùng hết át chủ bài rồi.

“Bắt đầu đi!”

Lam Nguyệt tay phải giơ Lam Nguyệt đao lên cao, đao khí tỏa ra xông thẳng lên các tầng mây, làm cho người ta có một loại cả giác nó có thể trảm đứt hết vạn vật, mang theo một hương vị có thể phá vỡ hết thảy, lăng lệ ác liệt vô cùng.

Diệp Trần hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa thì trên người Diệp Trần đã bộc phát ra một thứ Bá khí mà từ trước nay chưa từng có. Bá khí cùng Kiếm Thế kết hợp vào nhau tạo thành một cổ Kiếm Thế bá đạo, Thiên kiếm trong tay Diệp Trần rung lên làm âm thanh của kiếm ngân vang không dứt bên tai. Cũng như Lam Nguyệt, Diệp Trần cũng giơ Thiên kiếm lên cao.

Một kích này, hai người không định né tránh, ai mạnh ai yếu, một kích này sẽ thấy rõ.

“Phá Hư đao!”

“Bá Kiếm thức!”

Hai người đồng thời chém đao kiếm ra.

Đao khí Màu xanh da trời tung hoành, kiếm khí màu đen bạo lướt, cả hai còn chưa chạm vào nhau mà đã khiến cho trung ương đại địa rạn nứt ra từng khúc, từng khối đất lớn như một căn phòng bay lên rồi bị nghiền nát “ầm ầm” thành hư vô, bụi mù ngưng trệ trong không trung. Đao khí cùng kiếm khí cuối cùng cũng chạm vào nhau, một khối cầu hủy diệt màu xanh đen đột nhiên hình thành. Ngay sau đó, khối không khí dùng một tốc độ không cách nào tưởng tượng nổi khuếch tán ra, lập tức bao trùm cả phương viên hơn mười dặm.

Ngoại trừ cô gái cùng Diệp Trần ra, toàn bộ những người khác đều bị hất bay lơ lửng trên không trung, căn bản không cách nào khống chế nổi.

Ầm ầm!

Tiếng nổ mạnh đến kinh thiên động địa bộc phát, gần như tất cả mọi người đều bị thổ huyết bay ngược ra sau, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.

“Như thế nào lại đáng sợ như thế, ngay cả chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn cũng không thể hơn thế này được.”

Cao Vũ đã từng thấy qua hai vị chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn đại chiến, thanh thế tuy lớn hơn một tí so với Diệp Trần cùng Lam Nguyệt, nhưng cũng chỉ là có hạn mà thôi.

Cao Vũ nói không sai, khi thi triển ra Phá Hư đao cùng Bá Kiếm thức, hai người đã bước vào hàng ngũ chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn rồi, chỉ cần một chiêu này là hai người đã hoàn toàn xứng đáng có chiến lực của chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn. Đương nhiên, ở bên trong chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn, đồng dạng cũng có mạnh có yếu, so với các chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn khác, hai người vẫn còn hơi yếu một chút, trừ phi đại bộ phận chiêu thức của bọn hắn đều có thể so sánh với Phá Hư đao cùng Bá Kiếm thức.

Phốc!

Khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt Lam Nguyệt thoáng cái đã tái nhợt đi, “Ta vẫn chưa triệt để lĩnh ngộ được chữ “Phá”, bằng không sẽ không thua hắn.”

Trong Phá Hư đao có ẩn chứa tinh túy của chữ “Phá”, nhưng đáng tiếc là không được vận dùng toàn bộ.

Trái lại, Diệp Trần đã lĩnh ngộ triệt để tinh túy của chữ “Bá” rồi.

“Ta thua rồi.”

Lam Nguyệt sắc mặt lập tức khôi phục, một kích này nói lên nàng đã thua một bậc, bất quá cũng không đến mức làm cho nàng bị thương nặng, chỉ là tiêu hao một chút nguyên khí cùng Bất Diệt lực lượng mà thôi.

“Xem như cân sức ngang tài!”

Trên gương mặt Diệp Trần thì trúng phải một vết đao, thẳng đến lúc này, vết đao mới vỡ ra làm máu tươi chảy xuôi, nhưng so với Lam Nguyệt, tình huống của hắn tốt hơn rất nhiều, nhưng dù sao Bất Hủ kiếm thể cũng đã bị phá, nếu như không có Bất Hủ kiếm thể mà tiếp tục đánh nữa thì Diệp Trần cũng không dám nói mình nhất định có thể thắng.

Chủ yếu là vì Nguyệt Nha Loan đao của đối phương ẩn chứa phá giáp chi lực quá cường đại, chỉ cần đơn giản cũng có thể công phá phòng hộ của mình.

Cười hắc hắc, Lam Nguyệt gượng người nói: “Thiết Nhạc, ta đã thua, Thiết Giáp bộ lạc tựu phải gia nhập Vĩnh Hằng bộ lạc rồi! Ngươi có ý kiến gì không?”

“Ta… Ta không có ý kiến?”

Thiết Nhạc không dám nói có ý kiến gì khác.

“Vậy là tốt rồi.” Lam Nguyệt nhìn về phía Diệp Trần, “Thiết Giáp bộ lạc có thể gia nhập Vĩnh Hằng bộ lạc, nhưng bất quá ta cũng muốn trở thành Tôn Giả của Vĩnh Hằng bộ lạc, ngươi sẽ không từ chối chứ?”

“Tôn Giả bất quá chỉ là hư danh, ta rất hoan nghênh.”

Diệp Trần đưa tay tỏ vẻ hoan nghênh.

Có Thiết Giáp bộ lạc gia nhập, thế lực của Vĩnh Hằng bộ lạc đã bành trướng đến một tình trạng khủng bố, trở thành bộ lạc Ngũ cấp, số nhân khẩu đã đạt tới hai vạn bảy ngàn hộ. Theo như một gia đình có ba miệng ăn để tính thì với hai vạn bảy ngàn hộ gia đình này, tựu là có hơn tám vạn người. Trên thực tế, số lượng không chỉ có vậy, mà đã vượt qua chín vạn nhân khẩu, tiếp cận mười vạn rồi.

Mà Diệp Trần cùng Lam Nguyệt, theo thứ tự là Tả Tôn cùng Hữu Tôn của Vĩnh Hằng bộ lạc.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ