1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
  4. Tập 283 [Chương 1532 đến 1537]

Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast

Tập 283 [Chương 1532 đến 1537]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1532: Tiên nhân tụ hội

Đã có được Phong Vân Khải, Diệp Trần hướng về Chí Tôn Binh Khí bảo khố đi đến.

Chí Tôn Binh Khí so với Chí Tôn bảo giáp chỉ có nhiều chứ không ít hơn, ước chừng có hơn 100 kiện, cũng như Chí Tôn bảo giáp bảo khố, Chí Tôn Binh Khí bảo khố cũng có một khu vực riêng biệt, mỗi một kiện Chí Tôn Binh Khí ở bên trong đều lớn như núi vậy, cái nhỏ nhất cũng dài đến mấy ngàn thước, áp lực khủng bố do Bảo Khí phát ra tràn ngập tứ phía, đến mức có thể làm cho hô hấp Diệp Trần phải trì trệ.

“Những Binh Khí này cũng đồng dạng như bảo giáp, toàn bộ đều là kích thước bình thường chứ không phải là do đã được biến lớn ra như vậy, nếu đã được biến lớn thì có lẽ cũng phải lớn hơn so một khỏa sinh mệnh tinh cầu bình thường đấy. Mỗi cái như vậy đã phải tiêu tốn biết bao nhiêu Chí Tôn nguyên liệu mới có thể luyện chế ra, e rằng đây cũng là vì sao mà suốt mấy năm qua, chỉ có hơn 100 kiện Chí Tôn Binh Khí được tạo thành mà thôi.”

Diệp Trần hít sâu một hơi, vốn dĩ hắn còn có ý định tại trước khi Nhân Ma đại chiến diễn ra, sẽ học cách chế tạo Hoàng cấp bảo kiếm trước, sau đó sẽ chế tạo ra Chí Tôn Bảo kiếm cho riêng mình. Nhưng hiện tại xem ra việc này có chút ảo tưởng rồi, Chí Tôn nguyên liệu trong Chí Tôn các nhìn như rất nhiều, nhưng ai có thể dám chắc là mình có thể chế tạo ra Chí Tôn Bảo kiếm ngay lần đầu tiên chứ, bởi lúc mới bắt đầu xác xuất thành công là rất thấp, tiêu hao Chí Tôn nguyên liệu sẽ không cách nào đoán chừng được.

“Không vội, ta cứ đi học cách chế tạo Hoàng cấp bảo kiếm trước đã, sau này có cơ hội lại tiếp tục học cách chế tạo Chí Tôn Bảo kiếm.”

Ý niệm trong đầu hiện lên, Diệp Trần bắt đầu lựa chọn học cách rèn ra Chí Tôn Bảo kiếm trước.

Bảo kiếm trong Chí Tôn Binh Khí bảo khố không coi là nhiều, tổng cộng chỉ có 8 thanh mà thôi, theo thứ tự là:

“Huyết Lưu Kiếm!”

“Hoàng Thần Kiếm!”

“Thiên Sinh Bá Kiếm!”

“Vạn Nhu Thần Kiếm!”

Không có do dự nhiều, Diệp Trần chọn ngay Hoàng Thần Kiếm.

Hoàng Thần Kiếm dài 9800 mét, toàn thân mang một màu Bạch Kim, chính giữa có một đạo đường cong Kim sắc, nhìn về phía trên tôn quý lăng lệ ác liệt, cầm trên tay mà có cảm giác chuôi kiếm này tùy thời đều sẽ bay ra ngoài giết người.

“Ta cần có đại lượng Hoàng cấp nguyên liệu dùng để chế tạo Bảo Khí, không biết có yêu cầu gì không?.” Ly khai Chí Tôn Binh Khí bảo khố, Diệp Trần hỏi thăm Tư Mã Tĩnh Quyên.

Tư Mã Tĩnh Quyên nói chi tiết: “Chí Tôn các có quy định, Chí Tôn muốn mua nguyên liệu thì chỉ cần giao năm thành Nguyên thạch là được, không biết Diệp Chí Tôn cần loại nguyên liệu nào.”

“Nguyên Lưu Thiết 2000 vạn cân, Thất Tinh thiết tám mươi triệu cân, Tinh Thần Thiết năm trăm triệu cân”,…

Hành động kế tiếp của Diệp Trần lại để cho Tư Mã Tĩnh Quyên lắp bắp kinh hãi, những nguyên liệu này đều là Hoàng cấp nguyên liệu, giá trị vô cùng xa xỉ, với số lượng nhiều như vậy, không biết đối phương có trả nổi nhiều Nguyên thạch như vậy hay không, đương nhiên, Chí Tôn thường có thân phận rất tôn quý, trước tiên có thể thiếu nợ để lấy, về sau sẽ trả lại cũng được.

“Tổng cộng là ba trăm tỷ Nguyên thạch.”

Tư Mã Tĩnh Quyên chần chờ một phen, nói ra.

“Ừ!” Gật gật đầu, Diệp Trần lấy ra ba cái Trữ Vật Linh Giới đưa cho nàng, “Trong mỗi cái này có đủ một trăm tỷ Nguyên thạch, ba cái tổng cộng là ba trăm tỷ, ngươi kiểm tra nhé.”

Hiện tại Diệp Trần đã không thiếu Nguyên thạch, khi ở trong giác đấu trường của Tu La giới, hắn đã đánh chết rất nhiều Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên Hoàng giả, số lượng Chuẩn Tôn cũng không ít. Gần kề toàn bộ Nguyên thạch bên trong Trữ Vật Linh Giới của đối phương, cộng lại cũng có đến 500 tỷ, đó là chưa nói đến các bảo vật khác. Nếu không, đổi thành bất kỳ một tân tấn Chí Tôn nào cũng đều chưa hẳn có thể xuất ra nhiều Nguyên thạch như vậy.

“Không cần đâu!”

Tư Mã Tĩnh Quyên nào dám không tín nhiệm Chí Tôn, bất kỳ một Chí Tôn nào cũng đều khinh thường món lời nhỏ nhặt ấy, nếu để chuyện xấu truyền đi thì hắn sẽ chẳng còn mặt mũi nào.

Ly khai Chí Tôn các, Diệp Trần đụng phải Lang Gia Chí Tôn.

“Diệp huynh đệ, thật là tinh xảo a, ta đang muốn đi tìm ngươi đây.” Lang Gia Chí Tôn cười tủm tỉm nói.

Diệp Trần hiếu kỳ nói: “Chuyện gì ạ?”

Thanh Đồng Chí Tôn, Lang Gia Chí Tôn cùng với Cầm Tâm Chí Tôn, mỗi người là một trong Tam đại cường đại Chí Tôn của Nhân tộc, thực lực đã gần với Siêu cấp Chí Tôn. Trong đó, Lang Gia Chí Tôn cùng Cầm Tâm Chí Tôn càng là Song Tử Tinh bên trong các Nhân tộc Chí Tôn, hai người là hai chí tôn trẻ tuổi nhất, tiềm lực cũng lớn nhất, tương lai nhất định sẽ trở thành siêu cấp Chí Tôn. Đương nhiên, trình độ yêu nghiệt của Diệp Trần so ra còn mạnh hơn cả hai người họ, cho nên họ mới coi trọng hắn như vậy.

Lang Gia Chí Tôn nói: “Ta muốn mời ngươi tham gia tụ hội do ta tổ chức một lần, cốt để mọi người quen thuộc nhau, không biết Diệp huynh đệ có thể tham gia hay không?.”

Sau khi trở thành Chí Tôn, mọi chuyện đời thường đã khép lại trong rất nhiều năm, cho nên việc thường xuyên tổ chức vài buổi họp mặt, kể chuyện mà mình tâm đắc, trừ việc đó ra, luận bàn cùng nhau cũng có thể giúp nhau cùng tiến bộ.

“Được chứ.”

Diệp Trần cũng không do dự, đáp ứng ngay.

“Diệp huynh đệ quả nhiên là người sảng khoái a”.

Gặp Diệp Trần nể tình như vậy, Lang Gia Chí Tôn tâm tình rất tốt, kỳ thật lần này những người mà hắn mời đều là cường đại Chí Tôn, có Nhân tộc, cũng có Man tộc cùng với Cự Nhân tộc. Khi Diệp Trần cùng Ma Hà Chí Tôn hình chiếu đánh một trận trước đây, thể hiện rõ hắn miễn cưỡng cũng đã có chiến lực của cường đại Chí Tôn, cộng thêm thanh thế như mặt trời ban trưa, vì vậy có rất nhiều Chí Tôn muốn hiểu rõ hơn về hắn.

“Như vậy, một tuần lễ sau, hẹn gặp huynh đệ tại Tham Lang đại lục của ta nhé” Lang Gia Chí Tôn nói tiếp.

“Diệp Trần cung kính không bằng tuân mệnh a.”

Chia tay Lang Gia Chí Tôn, Diệp Trần trở về tới Thiên Thần đại lục.

Bảy ngày kế tiếp, Diệp Trần cũng không tiến hành chế tạo Hoàng cấp bảo kiếm, mà dành thời gian để xem qua các bí kiếp chế tạo Hoàng cấp bảo kiếm, hết quyển này đến quyển khác, cẩn thận phỏng đoán từ thâm ý trong đó.

Bảy ngày sau, Diệp Trần đi tới Tham Lang đại lục.

Lang Gia Chí Tôn lần này đã mời hơn mười vị cường đại Chí Tôn, Nhân tộc có năm vị, Thanh Đồng Chí Tôn đã có mặt, bên cạnh hắn chính là Băng Hoàng Chí Tôn – một cường đại Chí Tôn của Phượng tộc.

Đối với Man tộc cường đại Chí Tôn, nguyên một đám đều tựa như Man Hoang hung thần, còn Cự Nhân tộc cường đại Chí Tôn, nguyên một đám phảng phất đều to lớn như những ngọn núi vậy.

Không ít người trong số họ, Diệp Trần chưa từng gặp qua, rất hiển nhiên, mỗi chủng tộc đều có che dấu một số Chí Tôn, tựu giống như Nhân tộc cũng có một vài Chí Tôn đang bế tử quan, hoặc là đang tiến gần đến đại nạn nên ra đi tìm cơ duyên. Một khi chưa đến thời khắc sinh tử tồn vong, toàn bộ lực lượng của chủng tộc sẽ không thoáng cái được phô bày ra như vậy.

“Lang Gia Chí Tôn, vị này tựu là tân tấn Chí Tôn vang danh khắp thiên hạ đây sao? Căn cơ quả là rất thâm hậu, không biết thực lực như thế nào đây?” Cự Nhân tộc Sơn Hải Chí Tôn đang híp mắt trông xem Diệp Trần đang ở xa tít cuối chân trời như thế nào.

Sơn Hải Chí Tôn có thân hình cao bốn mươi trượng, Lang Gia Chí Tôn ngồi ở bên cạnh hắn mà trông như một bé gái vậy.

Lang Gia Chí Tôn giải thích nói: “Diệp Chí Tôn vừa trở thành Chí Tôn mà đã có thể đánh với hình chiếu Ma Hà Chí Tôn hơn mười chiêu đấy, cuối cùng hình chiếu Ma Hà Chí Tôn đã phải dốc sức liều mạng nhưng đều không thể làm hắn mảy may bị thương. Tính đến hôm nay đã qua hơn mười năm rồi, với thiên phú của Diệp Chí Tôn, chỉ sợ hắn đã mạnh hơn không chỉ gấp trăm ngàn lần rồi, dù cho bản thể Ma Hà Chí Tôn có đến thì cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn nữa rồi.”

Man tộc Dã Man Chí Tôn nói: “Không thể nói như vậy được, Ma Hà Chí Tôn chỉ là một thành viên rất bình thường trong những cường đại Chí Tôn, ta nhớ năm đó lúc Lang Gia Chí Tôn ngươi vừa trở thành Chí Tôn, cũng có thể đánh ngang cùng một gã cường đại Chí Tôn bình thường, không rơi vào thế hạ phong đấy thôi.”

Lang Gia Chí Tôn cười khổ một tiếng, hắn lúc ấy thế nhưng lại có Chí Tôn bảo giáp cùng Chí Tôn Binh Khí trong tay, thêm nữa còn bế quan được vài năm, còn Diệp Trần thì không giống với hắn, hoàn toàn chẳng có gì, mới vừa ra khỏi Tu La giới thì gặp phải tập kích.

Ngay tại thời điểm Lang Gia Chí Tôn định giải thích thì Diệp Trần đã tới nơi.

“Thật có lỗi, Diệp Trần không tới muộn chứ ạ!”

Lang Gia Chí Tôn vội vàng đứng người lên, “Không muộn không muộn, tụ hội còn chưa chính thức bắt đầu nữa đấy.”

Trong các buổi tụ hội giữa những Chí Tôn, món ăn thức uống cũng đều là những thiên tài địa bảo mà Hoàng giả nghĩ cũng không dám nghĩ, ví dụ như những trái cây Thất Thải, là Thất Thải Thần Quả mà chỉ trong Thiên Hà mới có, còn loại trái cây đen nhánh kia chính là U Ám Quả Thực chỉ có trong địa ngục, còn thịt thì càng khó lường hơn, là thịt của một số dị thú trong vũ trụ được nướng thành, ẩn chứa năng lượng rất cường đại.

Chí Tôn là một đám người cường đại nhất trong thiên địa, có điểm giống với Tiên Nhân trong tưởng tượng của Diệp Trần, họ không ăn những món bình thường như nhân gian.

Chương 1533: Cổ tôn, khí thiên tôn

“Lang Gia Chí Tôn, thịt Thiên Thanh Mãng Ngưu này của ngươi thật đúng là tuyệt nhất, thật sự là ngon đấy.” Sơn Hải Chí Tôn thích nhất là ăn thịt, ở trước mặt hắn là một cái chén có đường kính trăm mét, trên mâm là một cái chân trâu cực lớn, cầm lấy chân trâu, Sơn Hải Chí Tôn cắn một khối lớn, vừa ăn mà miệng dính đầy chảy mỡ.

“Thịt Thiên Hà Mãng Xà này cũng không tệ a.”

Cùng như Sơn Hải Chí Tôn, Dã Man Chí Tôn cũng ưa thích ăn thịt, trên thực tế, Cự Nhân tộc cùng Man tộc, không ai là không thích ăn thịt, còn Nhân tộc thì chú ý ẩm thực cân đối hơn.

Lang Gia Chí Tôn cười nói: “Có thể bắt được Thiên Thanh Mãng Ngưu là không hề dễ dàng, Vạn Lý Vô Tung Giản có vô số huyệt động, chỉ cần chúng trốn vào huyệt động thì suốt một vạn năm cũng sẽ không ra tới một lần, ngược lại Thiên Hà Mãng Xà thì dễ bắt hơn, nhưng đáng tiếc Thiên Hà quá nguy hiểm, rất dễ gặp phải siêu giai thủy quái đấy.”

Thiên Hà thủy quái có mạnh có yếu, theo thứ tự từ yếu đến mạnh là Sơ giai thủy quái, Trung giai thủy quái, Cao giai thủy quái, Chuẩn siêu giai thủy quái, Siêu Nhất giai thủy quái, Siêu Nhị giai thủy quái. Riêng Siêu Nhị giai thủy quái thì tựu tương đương với cường đại Chí Tôn rồi.

“Hoàn toàn chính xác đấy, chúng ta tuy là Chí Tôn, thế nhưng có vài chỗ đối với chúng ta mà nói vẫn là rất nguy hiểm.” Thanh Đồng Chí Tôn gật gật đầu, hắn không khỏi nghĩ tới Hoàng Kim Chí Tôn.

Tụ hội đã bắt đầu, Diệp Trần một mực giữ im lặng và nghe người khác nói chuyện, ăn uống thưởng thức phần ăn của mình, hắn là tân tấn Chí Tôn nên không muốn quá mức cao điệu, huống hồ những mỹ thực trước mắt hoàn toàn chính xác không giống với những thứ mà người thường hay dùng, thêm nữa gần đây hắn cũng không quan tâm về vấn đề ăn uống nên cũng muốn ăn nhiều một chút. Trong nội tâm thậm chí còn nghĩ đến, muốn mang một ít về cho cha mẹ, thân nhân cùng với ý trung nhân của mình ăn hay không.

Nghĩ tới đây, Diệp Trần cười nhẹ một tiếng, cảm thấy mình thật đúng là như một kẻ quê mùa, chưa thấy qua các mặt của xã hội.

Băng Hoàng Chí Tôn ngồi không xa với Diệp Trần, gặp Diệp Trần không lý do gì lại lộ ra dáng tươi cười, liền trả lời nói: “Diệp Chí Tôn, nghe nói ngươi cùng tiểu bối Hỏa Tước Nhi của Phượng tộc ta là bằng hữu đúng không?”

“Vâng, đúng vậy.”

Diệp Trần gật gật đầu, đối với việc Băng Hoàng Chí Tôn biết rõ hắn và Hỏa Tước Đế là bằng hữu, Diệp Trần tuyệt nhiên không kinh ngạc, vì chỉ cần hơi chút nghe ngóng thoáng một chút là có thể biết ngay.

“Hỏa Tước Nhi có thể có bằng hữu như ngươi vậy, thật sự là phúc khí của nó a.” Băng Hoàng Chí Tôn nói tiếp: “Đúng rồi, Diệp Chí Tôn đến từ nơi đâu vậy?”

Cội nguồn của Nhân tộc xuất phát từ các tánh mạng thế giới, có rất nhiều thiên tài kinh tài kinh diễm cũng tới từ những tánh mạng thế giới.

Diệp Trần cũng không sợ để người khác biết rõ hắn đến từ Chân Linh Thế Giới, nói ra: “Chân Linh Thế Giới ạ.”

“Chân Linh Thế Giới à?”

Băng Hoàng Chí Tôn hết sức kinh ngạc, chợt giật mình.

“Làm sao vậy?” Diệp Trần nhìn ra một chút gì đó.

Băng Hoàng Chí Tôn nói: “Từ rất nhiều năm trước, lúc đó cơ hồ những Chí Tôn ở đây còn chưa được sinh ra đời, có một vị Chí Tôn được gọi là Cổ Tôn. Lúc ấy, hắn là một trong những Chí Tôn cường đại nhất, nghe nói còn muốn mạnh hơn cả Chân Vũ Chí Tôn đấy. Sau hắn một đoạn tuế nguyệt, lại xuất hiện ra một vị Chí Tôn khác, gọi là Khí Thiên Tôn, đồng dạng có thực lực vô cùng đáng sợ, bọn hắn đều đến từ một cái tánh mạng thế giới, chính là Chân Linh Thế Giới theo như lời ngươi vừa nói đấy.”

Nói xong, Băng Hoàng Chí Tôn nhìn về phía Diệp Trần với ánh mắt xuất hiện một ít biến hóa rất nhỏ, cái biến hóa nhỏ này ngay cả chính cô ta cũng không phát giác ra được.

“Cổ Tôn, Khí Thiên Tôn?”

Diệp Trần trong đầu hiện lên vô số ý niệm.

“Là Cổ Đế cùng Khí Thiên Đế!”

Rốt cục, Diệp Trần đã phục hồi tinh thần lại.

Hai vị này là hai vị Phong Đế Vương giả đời thứ nhất của Chân Linh Thế Giới, được vạn người kính ngưỡng, không thể tưởng được bọn họ tại bên ngoài cũng nổi danh như thế, bất quá Diệp Trần hồi tưởng thoáng một hồi liền cảm thấy đó là điều đương nhiên. Cổ Đế có tu vi là Sinh Tử Cảnh Cửu Trọng Thiên, Khí Thiên Đế tuy ly khai Chân Linh Thế Giới vào thời điểm nào thì không người nào biết rõ, nhưng cụ thể thực lực của ông khi đó hẳn là Sinh Tử Cảnh cửu trọng thiên cảnh giới. Mà Cửu trọng thiên cảnh giới thì tức là Chí Tôn rồi. Dùng thiên phú của Cổ Đế cùng Khí Thiên Đế thì không khó để có danh vọng như thế.

Bỗng nhiên, Diệp Trần trong đầu hiện lên rất nhiều nghi vấn.

Cổ Đế cùng Khí Thiên Đế đến tột cùng là đã chết hay chưa? Sinh Tử Cảnh Vương giả có tuổi thọ là mười vạn năm, còn Chí Tôn thì không chỉ như vậy, có thể sống trăm vạn năm thậm chí hơn trăm vạn năm cũng không phải là không thể.

Nếu như còn sống, bọn họ đã đi đâu.

Thêm nữa, nếu như Cổ Đế cùng Khí Thiên Đế lúc trước đã không chết, vì sao lại để mặc cho Ma tộc, Tà Linh tộc ngăn chặn cửa ra vào Chân Linh Thế Giới, với tuổi thọ của bọn họ, thủ hộ Chân Linh Thế Giới trong hơn mười vạn năm là rất dễ nhàng, trừ việc đó ra, Nhân tộc tuy yếu hơn so với Ma tộc, nhưng cũng không đến mức trơ mắt ngồi nhìn mà bỏ qua như vậy…

Rất nhiều nghi vấn…

Diệp Trần có cảm giác, Chân Linh Thế Giới nhất định không phải là một tánh mạng thế giới tầm thường, Nhân tộc đứng nhìn và mặc kệ Chân Linh Thế Giới nhất định cũng có nguyên nhân sâu xa.

Bây giờ nghĩ lại, Ma tộc buông tha cho Chân Linh Thế Giới, đây cũng không phải là điều đơn giản như mình tưởng tượng.

Thật lâu sau, Diệp Trần lắc đầu, bản thân mình là một tân tấn Chí Tôn nên có rất nhiều thứ không biết hết, cũng không cần nóng lòng biết rõ hết thảy mọi thứ, theo thời gian trôi qua, những thứ phải biết, bản thân mình tổng sẽ biết.

“Diệp Chí Tôn, tin tức về hai người này, tại Chân Linh Thế Giới các ngươi còn có lưu lại không?” Băng Hoàng Chí Tôn hỏi.

Diệp Trần nói: “Bọn họ là những Chí Tôn sớm nhất của Chân Linh Thế Giới.”

“A!”

Băng Hoàng Chí Tôn nhìn ra được, Diệp Trần biết đến cũng không nhiều.

Theo thời gian trôi qua, hào khí buổi tụ hội càng lúc càng tăng vọt.

“Các vị, lần này mời mọi người tới đây, vẻn vẹn là vui chơi giải trí, nghĩ đến tất cả mọi người sẽ cảm thấy vô cùng hưng phấn, cho nên, kế tiếp là thời gian luận bàn, mọi người có thể giúp nhau mời đối thủ, nghiệm chứng võ học của mình. Tựu do ta bắt đầu trước a, có ai nguyện ý cùng ta luận bàn một phen không nào?.”

Uống cạn một ngụm rượu, Lang Gia Chí Tôn đứng người lên, phóng khoáng nói.

Tiếng nghị luận nổi lên bốn phía, mọi người đã sớm chờ đợi giờ phút này rồi.

“Lang Gia Chí Tôn, Hồng Lĩnh ta đến chiếu cố ngươi a.”

Cự Nhân tộc Hồng Lĩnh Chí Tôn đứng người lên.

“Được được, xin chỉ giáo.”

Ai cũng biết Hồng Lĩnh Chí Tôn là một trong những cường đại Chí Tôn của Cự Nhân tộc, thân thể thấp hơn so với Sơn Hải Chí Tôn nhưng cũng cao đến 38 trượng.

Khi hai người đại chiến, những điểm đặc sắc bắt đầu lộ ra, từ trên trời đánh xuống tới trên mặt đất, từ lục địa đánh xuống tới trong hồ nước, cũng may Tham Lang đại lục thập phần rắn chắc nên mới có thể chịu nổi hai người giao thủ.

Cuối cùng nhất, Lang Gia Chí Tôn vẫn nhỉnh hơn một chút, chiến thắng.

“Đa tạ rồi!”

Lang Gia Chí Tôn ôm quyền.

“Tài nghệ ta không bằng người, không phản đối a.”

Hồng Lĩnh Chí Tôn cũng không nghĩ đây là mất mặt, trở về chỗ và tiếp tục ăn uống.

Kế tiếp, Băng Hoàng Chí Tôn lên võ đài, đối thủ của nàng là một vị Man tộc nữ Chí Tôn – Thất Nguyệt Chí Tôn, cuối cùng nhất, hai người cân sức ngang tài, nếu tiếp tục đánh tiếp sẽ khó tránh khỏi tổn thương hòa khí.

“Diệp Chí Tôn, ngươi là tân tấn Chí Tôn, bất quá Động Đình ta ngược lại là muốn cùng ngươi giao thủ một hồi a.”

Man tộc Động Đình Chí Tôn theo trên chỗ ngồi bay ra ngoài, ánh mắt nhìn quét một vòng, cuối cùng rơi vào trên người Diệp Trần, phát ra lời mời luận bàn.

Băng Hoàng Chí Tôn nhắc nhở: “Động Đình Chí Tôn có thực lực không thể khinh thường, coi chừng Thiên Băng Địa Liệt Cước của hắn đấy!”

Động Đình Chí Tôn nổi tiếng dùng cước pháp, thực lực không tính là đỉnh tiêm cường đại Chí Tôn, bất quá đối với Diệp Trần thì tựu khó mà nói rồi, 15 qua, Diệp Trần tiến bộ lớn thế nào thì chỉ sợ cũng có hạn mà thôi.

“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”

Diệp Trần nghĩ cũng muốn hiểu rõ thoáng một chút xem thực lực của mình đã đạt đến trình độ nào rồi.

Thân hình lóe lên, Diệp Trần đi tới đối diện Động Đình Chí Tôn.

“Lang Gia, chúng ta đánh cuộc xem, nếu là Diệp Chí Tôn thua trên tay Động Đình Chí Tôn, ngươi đem mớ thịt Thiên Thanh Mãng Ngưu của ngươi giao cho ta, chịu không? Đương nhiên, ngươi cũng có thể không đánh cược a.” Sơn Hải Chí Tôn bỗng nhiên đối với Lang Gia Chí Tôn nói.

Lang Gia Chí Tôn sững sờ, mở miệng nói: “Vậy nếu Diệp Chí Tôn thắng thì sao nào?”

“Thắng hả?” Sơn Hải Chí Tôn nghĩ nghĩ, nói: “Vậy ta đem Tinh Không Hùng Khuyển của ta cho ngươi một con, như thế nào?”

“Được, nói giữ lời nhé.”

Tinh Không Hùng Khuyển là một loại thần kỳ Cự Thú, có tập tính cùng loại với các loài chó trong Nhân tộc, Sơn Hải Chí Tôn có nuôi ba con Tinh Không Hùng Khuyển, tất cả đều có thực lực Chí Tôn bình thường, có thể có được một con thì đã là thiên đại may mắn rồi, về phần Diệp Trần thua, Lang Gia Chí Tôn tổn thất cũng không lớn, cùng lắm thì sau này tốn chút công phu đi Vạn Lý Vô Tung Giản bắt một ít nữa mà thôi.

Chương 1534: Tiểu lộ thân thủ

Luận bàn bắt đầu, Động Đình Chí Tôn vừa lên đã tung tuyệt chiêu, tốc độ nhanh đến mức làm cho thời không cũng phải xuất hiện nghịch lưu, một cước này nếu như đánh thật thì những sinh mệnh tinh cầu bình thường có thể cũng bị hắn dẫm nát.

Thấy thế, Diệp Trần vận chuyển Thanh Liên Kiếm Vực, ổn định thời không quanh mình, phòng ngừa chịu ảnh hưởng bởi thời không nghịch lưu, cùng lúc đó, hắn rút Hoàng Thần Kiếm ra, một chiêu kiếm chém thẳng xuống với tư thế vô cùng cương mãnh.

Ầm ầm! Thiết chân cùng bảo kiếm va chạm, một mảng lớn khe nứt thời không tựa như sóng cuộn bạo phát, làm cho một ngọn núi nhỏ ở phụ cận cũng bị hất bay rồi nát thành phấn vụn.

“Được, đón thêm của ta 100 cước!” Động Đình Chí Tôn mượn lực xoay tròn của thân thể làm hai chân giống như phong bạo, mưa sa, cũng có lúc giống như biển gầm, lại như núi lửa đang phun trào…tung ra một cước liền với một cước về hướng Diệp Trần, làm ở giữa hầu như không có bất kỳ khoảng trống nào. Chí tôn bình thường mà gặp phải liên hoàn cước điên cuồng như vậy, e rằng đến phản ứng cũng không kịp nữa, hoàn toàn không kịp phát ra tuyệt chiêu của mình và sẽ bị sinh trúng cước mà chết.

“Đón thêm một ngàn cước cũng không sao!” Diệp Trần cũng không thi triển bất kỳ tuyệt chiêu nào, kiếm pháp cơ bản trong tay hắn vẫn xuất thần nhập hóa, mỗi một chiêu kiếm pháp nhìn như rất bình thường nhưng thực sự đã đạt đến cảnh giới vô cùng hoàn mỹ, bất kể là kiếm nguyên vận chuyển, khí huyết lưu động, phát lực từ bắp thịt, hay phối hợp cùng hô hấp…tất cả đều như “thiên y vô phùng”, mơ hồ còn có cả tâm lực cùng Ngũ hành áo nghĩa dung nhập vào đó.

“Đinh đinh đương đương”

Tiếng va chạm kim khí liên tiếp truyền ra, sau một khắc Động Đình Chí Tôn bị một chiêu kiếm đánh bay ra ngoài, luận về kỹ xảo chiến đấu, Động Đình Chí Tôn không thể so bì được với Diệp Trần, 100 cước kia chưa kịp thi triển xong thì đã bị Diệp Trần tìm ra sơ hở, lập tức bổ vào vị trí ngực một chiêu kiếm, đương nhiên, một kiếm này chỉ là kiếm pháp bình thường nên “gãi ngứa” cho Động Đình Chí Tôn cũng không đủ.

“Sơn Hải, xem ra ngươi thua rồi.”

Lang Gia Chí Tôn lộ ra mỉm cười.

“Không nhất định a, giờ mới bắt đầu mà thôi.” Sơn Hải Chí Tôn điều chỉnh một thoáng tư thế ngồi, đôi mắt sáng lên, không nghi ngờ chút nào, hắn đã xem thường Diệp Trần rồi, Động Đình Chí Tôn so với Ma Hà Chí Tôn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, thế nhưng nhìn vào cục diện trên sân, rất hiển nhiên là Diệp Trần đã chiếm cứ thượng phong, đón lấy từng tuyệt chiêu của đối thủ.

“Diệp chí tôn, ta có thể đánh mạnh hơn đấy.” Động Đình Chí Tôn uốn éo cổ rồi hơi giơ đùi phải lên, một cỗ khí thế từ xa bao phủ lấy Diệp Trần.

“Cứ việc ra tay!” Hoàng Thần Kiếm có đặc thù là tần suất chấn động, kiếm thế mạnh mẽ cũng tỏa ra khóa chặc Động Đình Chí Tôn lại.

“Thiên Địa Bạo Cước!”

“Tử Vong Thiết Cát!”

Gần như là đồng thời, hai người đều phát ra tuyệt chiêu của mình, Thiên Địa Bạo Cước của Động Đình Chí Tôn cuồng phách vô biên, khí tức khủng bố hiện lên hình mạng nhện khuếch tán ra ngoài, bằng mắt thường cũng có thể thấy được, thời không đang bị đổ nát, dường như cả thiên địa cũng bị lâm vào màn đêm, chuẩn bị tận thế.

Ầm ầm! Phong vân khuấy động, Diệp Trần cùng Động Đình chí tôn từng người bay ngược ra ngoài.

“Cước pháp thật lợi hại!” trên y phục Diệp Trần có một vết kiếm, vừa nãy cước pháp của Động Đình Chí Tôn đã truyền lên trên Hoàng Thần Kiếm, lực đạo cường đại làm cho Hoàng Thần Kiếm mất đi khống chết mà phản bổ về phía chính mình, nếu không phải là nhờ có Phong Vân Khải, chỉ sợ sẽ bị một chiêu kiếm kia chém thành hai khúc rồi, gánh lấy một vài vết thương nhẹ. Động Đình Chí Tôn so với Diệp Trần càng thảm hại hơn, y phục trên người thủng trăm ngàn lỗ, trông như một gã ăn mày vậy.

“Động Đình Chí Tôn, ngài cũng tiếp ta một chiêu kiếm a.”

Nhận mà không trả thì không phải phép tắc rồi, Diệp Trần thân hình nhảy lên cao, khi đến ngang đỉnh đầu Động Đình Chí Tôn thì bổ xuống một kiếm.

Ngũ Hành Kiếm pháp

Ngũ Hành Trảm!

“Hảo gia hoả, chặn cho ta!” Động Đình Chí Tôn muốn tạm thời tránh mũi kiếm, nhưng một cỗ Ngũ Hành Kiếm thế từ trước nay chưa từng có đã bao phủ hắn lại, lập tức, Động Đình Chí Tôn hai tay giao nhau che chắn ở đỉnh đầu mình.

Coong!

Cường đại sóng trùng kích phóng xạ a bốn phương tám hướng, Động Đình Chí Tôn cả người bị đóng chặc ở giữa đại địa.

“Sơn Hải, ngươi nhận thua đi! Diệp huynh đệ ta không phải người bình thường a.” qua cơn kinh ngạc, Lang Gia Chí Tôn cười híp mắt nhìn về phía Sơn Hải Chí Tôn, có thể thắng được một con tinh không hùng khuyển, hắn vẫn rất cao hứng.

Sơn Hải Chí Tôn phiền muộn uống một hớp rượu, “Một con tinh không hùng khuyển thì một con tinh không hùng khuyển, yên tâm, ta Sơn Hải sẽ không quỵt nợ đâu.” Nói xong, ánh mắt hắn nhìn đánh giá Diệp Trần, xem ra, đối phương xác thực không phải thiên tài bình thường, Động Đình Chí Tôn đã trở thành chí tôn từ một trăm ngàn năm trước, vậy mà lại không phải là đối thủ của một kẻ mới vừa trở thành chí tôn.

“Nói không chừng, hắn thật có khả năng trở thành Truyện Kỳ Chí Tôn đấy.”

Thanh Đồng Chí Tôn ánh mắt sáng lên, Hoàng Kim Chí Tôn mất tích là một tiếc nuối của Long tộc, nếu có Hoàng Kim Chí Tôn, Nhân tộc liền sẽ có tam đại siêu cấp chí tôn. Việc có siêu cấp chí tôn cùng không có siêu cấp chí tôn là khác nhau rất lớn, đặc biệt là đối với Long tộc. Mà Diệp Trần nếu như có thể trở thành Truyện Kỳ Chí Tôn, dựa vào quan hệ của hắn cùng Từ Tĩnh, nhất định sẽ giúp Long Tộc sớm tìm được Hoàng Kim Chí Tôn.

Đá vụn bay loạn khắp nơi, Động Đình Chí Tôn từ sâu trong lòng đất bay ra, “Đau chết mất, một kiếm này thật là lợi hại, ta không ngăn được.” Động Đình Chí Tôn chỉ cảm thấy đầu choáng váng đến hoa mắt, khí tức bấn loạn. Ngũ Hành Trảm của Diệp Trần tuy rằng không thể gây thương tổn được hắn, nhưng cũng làm hắn bị chấn động đến mức xương cốt trở nên mềm yếu, khí huyết sôi trào.

“Đa tạ.” Hoàng Thần Kiếm vào vỏ, Diệp Trần ôm quyền.

“Thua chính là thua, nào có cái gì mà đa tạ chứ.”

Man tộc người từ trước đến giờ nói một là một, nói hai là hai, không chú ý nhiều như Nhân tộc vậy.

Trở lại chỗ ngồi, Băng Hoàng Chí Tôn bỗng nhiên nói: “Diệp chí tôn, một kiếm vừa nãy kia, ngươi thật giống như đã không dùng toàn lực phải không?” Diệp Trần cười nói: “Đây không phải là sinh tử quyết chiến, không cần thiết chăm chú như vậy.”

Ngũ Hành Trảm toàn lực sẽ đáng sợ hơn nhiều, bất quá thời khắc cuối cùng, Diệp Trần chỉ phát huy ra một phần trăm thực lực, nếu thật muốn dùng hết toàn lực, Động Đình Chí Tôn ít nhất cũng phải trọng thương rồi.

Tụ hội diễn ra suốt ba ngày ba đêm, trong lúc, Sơn Hải Chí Tôn cùng Thanh Đồng Chí Tôn luận bàn một phen, Dã Man Chí Tôn cùng Cầm Tâm Chí Tôn cũng luận bàn một thoáng, ngược lại không có ai lại đến luận bàn cùng Diệp Trần, đối với một tân tấn chí tôn, những người lớn vẫn rất hữu hảo, nếu liên tục luận bàn sẽ làm cho người ta cảm thấy tận lực một chút.

Khi Tụ hội kết thúc, Lang Gia Chí Tôn đưa cho Diệp Trần ba con thiên thanh mãng ngưu, mười con Thiên Hà mãng xà, cộng thêm rất nhiều rượu cùng hoa quả trân quý, Diệp Trần cũng không khách khí mà thu nhận toàn bộ. Những ngày kế tiếp, Diệp Trần bắt đầu học cách đúc hoàng cấp bảo kiếm, tháng ngày tiếp tục trôi qua.

“Rốt cục đã đúc ra được một thanh đỉnh tiêm hoàng cấp bảo kiếm.” Giơ thanh bảo kiếm có màu đỏ thắm trong tay lên, Diệp Trần cảm khái không thôi, trong thời gian ròng rã ba năm, hắn đã tiêu hao chín phần mười số nguyên liệu đã mua, trong 300 tỉ nguyên thạch, chỉ cần lấy 270 tỉ là đã có thể mua được hàng trăm, hàng ngàn thanh hoàng cấp bảo kiếm rồi, chuôi bảo kiếm này có một màu đỏ thuần khiết, là một thanh đỉnh tiêm hoàng cấp bảo kiếm duy nhất thành công.

“Thành công không?” Bên ngoài phòng, Từ Tĩnh đi đến.

“Ừ! nàng xem thấy thế nào?”

Gặp Từ Tĩnh đi vào, Diệp Trần đưa thanh bảo kiếm cho nàng xem.

Trong ba năm này, Mộ Dung Khuynh Thành cùng Từ Tĩnh cũng thường xuyên đến ở trên Thiên Thần Đại Lục một thời gian ngắn, Diệp Trần đã tặng cho họ một tia lực lượng Thiên Thần Châu nên sẽ không có nguy hiểm gì.

“Dường như không hơn mấy so với Tử Kim Thương của muội.” Từ Tĩnh lấy ra đỉnh tiêm hoàng cấp Bảo khí của mình để so sánh. Diệp Trần cười nói: “Hẳn là vẫn chênh lệch không ít, nhưng tiếp theo, ta có lòng tin sẽ đúc ra được đỉnh tiêm hoàng cấp bảo kiếm tốt hơn a.”

A!

Bỗng nhiên, Diệp Trần mặt liền biến sắc.

“Sao vậy?” Từ Tĩnh hỏi.

“Huynh đi Chí Tôn Các trước một chút, nàng ở chỗ này chờ ta nhé.”

Thân hình lóe lên, Diệp Trần trực tiếp xuất hiện ở bầu trời Thiên Thần Đại Lục, hướng về Chí Tôn Các bay đi.

Vừa nãy, Chân Vũ Chí Tôn đột nhiên đã truyền lời cho hắn, gọi hắn đi tới Chí Tôn Các.

Chương 1535: Hắc phong giản

Tại phòng nghị sự trong Chí Tôn Các, ngoại trừ Chân Vũ Chí Tôn ra, còn có một người khác, tên gọi là Liệt Hỏa Chí Tôn đang ngồi ở bên trong.

“Diệp Trần, ngươi đã đến rồi à!”

“Diệp Chí Tôn.”

Gặp Diệp Trần đã đến, Chân Vũ Chí Tôn cùng Liệt Hỏa Chí Tôn đứng người lên.

“Chân Vũ, Liệt Hỏa.”

Cùng là các Chí Tôn với nhau nên mọi người đều dùng danh xưng để xưng hô, trước mắt Diệp Trần vẫn chưa có danh xưng vì vậy có thể gọi là Diệp Chí Tôn, cũng có thể gọi thẳng bằng tính danh.

Ngồi xuống, Diệp Trần đi thẳng vào vấn đề nói: “Chân Vũ, ngài gọi ta tới, không biết là có chuyện gì, có phải Ma tộc có động thái gì hay không?”

Chân Vũ Chí Tôn cười nói: “Không phải, Ma tộc có muốn làm thế cũng sẽ không sớm như vậy, lần này ta gọi ngươi cùng Liệt Hỏa tới, là muốn giao phó cho các ngươi một nhiệm vụ, đó là tuần tra Hắc Phong Giản.”

“Hắc Phong Giản à?”

Đây là lần đầu tiên Diệp Trần nghe được cái từ này.

Còn Liệt Hỏa Chí Tôn thì ngược lại, tuyệt nhiên không kinh ngạc, hướng về Diệp Trần giải thích: “Hắc Phong Giản là một trọng địa của Nhân tộc, nhiệm vụ tuần tra sẽ thay phiên mỗi 500 năm một lần, lần này là đến phiên chúng ta đấy.”

Sau khi được Chân Vũ Chí Tôn cùng Liệt Hỏa Chí Tôn giải thích, Diệp Trần mới biết được, Nhân tộc có một cấm địa được che giấu vô cùng cẩn mật, đó chính là Hắc Phong Giản. Hắc Phong Giản được bố trí vô số phong ấn, những phong ấn này dùng để phong ấn bọn tà ma cùng với địch nhân mà từ xưa đến nay vẫn không cách nào giết chết hoặc là không dễ để giết chết được, tương đương với một cái ngục giam dành cho các Chí Tôn. Bởi vì đã trải qua rất nhiều tuế nguyệt, tà ma chi khí trong Hắc Phong Giản càng ngày càng nồng đậm lên, làm cho khí lưu theo các lỗ hổng thổi ra đều có một màu đen ma mị, tên gọi Hắc Phong Giản cũng vì vậy mà có.

Diệp Trần cùng Liệt Hỏa Chí Tôn có nhiệm vụ tuần tra bên trong Hắc Phong Giản, gặp phải thứ quỷ dị hoặc là vấn đề khó giải quyết nào, lập tức phải thông báo cho Chân Vũ Chí Tôn biết.

“Diệp Trần, ngươi là tân tấn Chí Tôn, tại trong Hắc Phong Giản sẽ dễ dàng tôi luyện tâm ma, tâm cảnh cùng ý chí của ngươi đấy, có lẽ không có vấn đề gì chứ ?” Chân Vũ Chí Tôn dò hỏi.

Diệp Trần biết rõ Chân Vũ Chí Tôn kỳ thật là vì muốn tốt cho hắn, vì vậy hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, đáp ứng ngay.

Trở lại Thiên Thần đại lục, Diệp Trần giao phó mọi chuyện cho Từ Tĩnh cùng Mộ Dung Khuynh Thành, sau đó cùng Liệt Hỏa Chí Tôn chạy tới Hắc Phong Giản.

Trong phạm vi ức vạn dặm bốn phương tám hướng trong Hắc Phong Giản là một mảnh đen kịt, ngẫu nhiên lại có một hồi hắc sắc khí lưu thổi qua, làm trong thời không phát ra thanh âm “kẽo kẹt kẽo kẹt”.

Khoảng cách đến Hắc Phong Giản càng gần thì hắc sắc khí lưu càng dày đặc, tiếng gió “ô ô ô” như tiếng khó gào khóc thảm thiết không ngừng vang lên, người có tâm tình hay ý chí không được cao mà ở chỗ này, mỗi một giây một phút đều là đọa đày cả.

“Diệp Chí Tôn, phía trước chính là Hắc Phong Giản rồi.”

Liệt Hỏa Chí Tôn tuy là Chí Tôn uy tín lâu năm, nhưng hắn cũng biết rõ địa vị của mình, lần tuần tra này nhìn như là do hắn dẫn dắt Diệp Trần đi tuần tra, nhưng nếu gặp phải tình huống đột ngột phát sinh thì Diệp Trần sẽ làm chủ tình hình. Đây là bởi vì Diệp Trần có thực lực mạnh hơn hắn nhiều, hắn chỉ là một Chí Tôn bình thường mà thôi.

“Liệt Hỏa, trong Hắc Phong Giản này có người sống không?”

Diệp Trần chợt nảy ra nghi vấn, hỏi.

Liệt Hỏa Chí Tôn sững sờ, nói: “Có lẽ là không có đâu, cho dù có thì cũng đã gần trăm vạn năm qua đi, bọn tà ma từ trăm vạn năm trước sớm đã chết ở trong đó rồi.”

Gật gật đầu, Diệp Trần cuối người quan sát đám hắc sắc khí lưu đang thổi qua trước người, “Vậy là tốt rồi, bất quá những khí lưu này cũng không đơn giản chút nào.”

Hắc sắc khí lưu có ẩn chứa lực lượng thập phần hỗn tạp, vừa rồi Diệp Trần đã hớt lấy một lượng hắc sắc khí lưu và muốn tìm hiểu thoáng qua, nhưng liền phát hiện ra rằng, đám hắc sắc khí lưu kia căn bản không cách nào tìm hiểu được, bởi ngay khi Linh Hồn Lực vừa xâm nhập vào đã lập tức bị ăn mòn mất, ngay cả Kiếm Nguyên xâm nhập vào cũng dần dần bị chuyển hóa đi. Loại hắc sắc khí lưu này tựa hồ có ẩn chứa một loại pháp tắc hỗn loạn nào đó, khiến cho hết thảy mọi thứ năng lượng tiếp xúc với nó liền biến thành không còn chút năng lượng nào, và dung nhập hoàn toàn vào trong bản thân nó.

“Đám hắc phong ở trong Hắc Phong Giản này đều đáng sợ hơn bất kỳ thứ gì, từ xưa đến nay, không biết đã có bao nhiêu tà ma chết ở bên trong Hắc Phong Giản, những đám tà ma này sau khi chết đi, thân thể của chúng đã kết hợp cùng Hắc Phong Giản. Theo thời gian, Hắc Phong Giản đã trở thành một tà ma mộ địa thực sự, có thể ăn mòn mọi thứ Thiên Đạo pháp tắc.”

“Đương nhiên, chỉ cần cẩn thận một chút thì vẫn không có gì nguy hiểm, nếu không Chân Vũ cũng sẽ không phái ta tới rồi.” Liệt Hỏa Chí Tôn lại cười nhẹ một tiếng.

Chỉ chốc lát sau công phu, hai người đã tới cửa vào Hắc Phong Giản.

Cửa vào Hắc Phong Giản là một cái khe hở thời không cự đại, trông như một cái miệng ác ma cực rộng vậy, không phân biệt được biên giới cao thấp. Từ bên trong cái khe hở của nó, hắc sắc khí lưu không ngừng gầm thét xông ra, tỏa ra bốn phương tám hướng. Hai người họ phải tiến vào bên trong mới có thể tuần tra Hắc Phong Giản, bởi vì Hắc Phong Giản được đặt ở bên trong thời không.

“Diệp Chí Tôn, cẩn thận một chút, Hắc Phong lệnh bài không được rời tay đấy.”

Liệt Hỏa Chí Tôn lấy ra một cái hắc sắc lệnh bài rồi rót Chân Nguyên vào trong, lập tức, một tầng khe hở có hai màu trắng đen xuất hiện và bao phủ quanh hắn.

“Rõ rồi!”

Diệp Trần gật gật đầu, đồng dạng lấy ra một cái hắc sắc lệnh bài.

Tại dưới sự bảo vệ của vòng khe hở trắng đen kia, hai người lướt vào trong cái khe thời không.

Vù vù vù!

Hắc sắc khí lưu vô cùng vô tận, phảng phất như dòng nước đang gào thét, trùng kích về hướng hai người, nhưng nhờ có vòng phòng hộ màu trắng đen kia, phảng phất như những hắc sắc khí lưu này có tánh mạng, chúng lập tức vòng sang hướng khác mà lao đi.

Ước chừng một khắc sau, hắc sắc khí lưu từ bốn phía đã tan biến hoàn toàn, hai người cũng tới được trước một tòa hạp cốc cự đại, trong hạp cốc này lại có nước chảy cuồn cuộn, phát ra âm thanh rung động “rầm rầm”.

“Nơi này chính là Hắc Phong Giản rồi.”

Liệt Hỏa Chí Tôn chậm rãi thở ra một hơi, thần thái nhàn nhã nói.

Diệp Trần phóng tầm mắt nhìn lại, Hắc Phong Giản đúng là rất lớn, dài không biết bao nhiêu, nhưng độ cao ít nhất cũng có đến mấy trăm ức dặm, tại trung ương hạp cốc lại có một dòng suối màu đen đang chảy xuôi. Tuy nói là dòng suối nhưng cũng là so sánh tương ứng với hạp cốc mà thôi, độ rộng của nó ít nhất cũng có đến vài tỷ dặm, thâm bất khả trắc vô cùng. Về phần nham bích ở hai bên hạp cốc thì có vô số huyệt động. Trong những huyệt động đó là đặc quánh khói khí đen kịt, những khói khí màu đen này bốc lên ngùn ngụt rồi tụ hợp vào nhau, hóa thành một tấm màn đen che kín cả bầu trời. Rất hiển nhiên, những hắc sắc khí lưu ngoài kia chính là do đám hắc sắc khói khí này tạo thành, chỉ có điều trong Hắc Phong Giản cũng có phong ấn nên đám hắc sắc khói khí này không cách nào tàn sát bừa bãi mọi thứ bên dưới được.

“Diệp Chí Tôn, đi theo ta.”

Liệt Hỏa Chí Tôn đã quen thuộc đường đi nên dẫn theo Diệp Trần đi vào lối vào thực sự của Hắc Phong Giản, chỗ đó có một tòa cao ốc ba tầng, cao đến ngàn trượng, mỗi một tầng có chiều cao vừa vặn 333 trượng.

“Sau này nơi đây sẽ là chỗ ở của chúng ta, bên trong cũng có nhiều Động Thiên khác có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của chúng ta, đương nhiên, cứ cách một thời gian ngắn là phải tuần tra một lần, vì đây là nhiệm vụ.” Liệt Hỏa Chí Tôn giải thích nói.

Diệp Trần gật gật đầu, hỏi: “Bình thường, sau thời gian bao lâu thì tuần tra một lần?”

“Trong vòng một năm phải tuần tra một lần, trên Hắc Phong lệnh bài có ghi rõ, bất quá cũng không phiền toái cho lắm, mỗi lần tuần tra đại khái chỉ cần chừng một tháng mà thôi, mười một tháng còn lại có thể dùng để tu luyện đấy.”

“Ồ, vậy à.”

Như vậy ngược lại là còn có thể, nguyên lai Diệp Trần tưởng rằng phải tuần tra rất nhiều lần.

“Hôm nay là lần đầu tiên tới đây, chúng ta tuần tra một lần trước đã!”

Liệt Hỏa Chí Tôn đề nghị.

“Được!”

Diệp Trần cũng muốn làm quen một chút các tình huống trong Hắc Phong Giản, hắn cảm giác được rằng, nơi này là một “bất thiện chi địa”, ở bên trong suốt năm trăm năm này, phải thật chú ý và cẩn thận.

“Đi theo ta.”

Liệt Hỏa Chí Tôn bay lên giữa không trung rồi di chuyển dọc theo một bên hạp cốc nham bích, đồng thời xem xét mọi thứ trong huyệt động xem có tình huống dị thường nào hay không, còn Diệp Trần tắc thì đi theo sau lưng Liệt Hỏa Chí Tôn.

Bên trên huyệt động có rất nhiều nham bích, sau một ngày, hai người mới kiểm tra được một phần mười số lượng huyệt động mà thôi, khó trách phải mất chừng một tháng mới có thể xem xét hết toàn bộ.

Chương 1536: Cuồng tôn tẩu hỏa nhập ma

Trong nháy mắt đã trôi qua nửa tháng, hai người đã dò xét qua mấy lần vô số huyệt động ở một bên vách đá của Hắc Phong Giản, mỗi người một bên cùng tiến hành tuần tra nham bích.

“Diệp Chí Tôn, có phải rất nhàm chán hay không?”

Liệt Hỏa Chí Tôn gặp Diệp Trần rất ít nói chuyện nên cho rằng đối phương đang cảm giác rất chán nản.

Diệp Trần lắc đầu, “Mọi thứ trong này rất mới lạ, mỗi một cái huyệt động đều ẩn chứa tin tức rất phong phú, tuy những tin tức này lại rất hỗn loạn nhưng vẫn có một chút thu hoạch đấy.”

Biển học là vô bờ bến, Diệp Trần không cho là mình đã nhận được tinh túy võ học của tam giới Chí Tôn thì liền không cần đi tiếp thu những thứ khác, bởi mọi thứ đều có sự khác biệt riêng, hiểu biết đến càng nhiều thì kiến thức càng phong phú. Những làn khói màu đen bay ra từ trong huyệt động này, có lẽ đối với Liệt Hỏa Chí Tôn mà nói là thứ gì đó rất hung ác, nhưng đối với Diệp Trần thì mỗi một làn khói đen tỏa ra từ các huyệt động thì lại có rất nhiều bất đồng, ví dụ như có những làn khói đen lại ẩn chứa bên trong một tia võ học tinh túy, có cái lại ẩn chứa một tia lý giải riêng biệt nào đó, cũng có cái ẩn chứa một tia bí văn…Phải biết rằng, những huyệt động này tương đương với những nhà ngục đơn độc, bên trong chúng đã từng phong ấn một gã tà ma Chí Tôn, cho dù tà ma Chí Tôn bị phong ấn kia đã chết rồi, nhưng cũng sẽ có một ít tin tức còn sót lại.

“Há, hóa ra là như thế ah!”

Liệt Hỏa Chí Tôn lắc đầu, trên mặt đột nhiên hiện ra một vẻ lo âu.

Diệp Trần vẫn không chú ý tới thần sắc của Liệt Hỏa Chí Tôn, sự chú ý của hắn đều đang tập trung toàn bộ vào đám khói đen tỏa ra từ trong các huyệt động.

Rất nhanh, lại một tuần lễ nữa đi qua.

“Tại sao có thể như vậy chứ, không phải như vậy, chẳng lẽ mọi chuyện ta nghĩ trước kia đều sai cả rồi, không có khả năng, Áaaaaaaaaa!”

Ngày hôm đó, phía trước hai người bỗng nhiên truyền đến một tiếng rống to lớn, cái tiếng rống này còn to hơn vô số lần so với tiếng sấm sét giữa trời quang, đến mức làm cho nham bích phải run động, đá vụn lăn xuống. Chỉ thấy Liệt Hỏa Chí Tôn sắc mặt tái đi rồi phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên sóng âm chấn động do tiếng rống kia tạo ra đã khiến tâm thần hắn bị hỗn loạn, khí huyết không thông. Còn Diệp Trần so với Liệt Hỏa Chí Tôn thì tốt hơn rất nhiều nhưng cũng nhận lấy một tia kinh hãi.

“Liệt Hỏa, phía trước là người nào vậy?”

Diệp Trần cho rằng trong huyệt động còn có người chưa chết.

“Là hắn!”

Liệt Hỏa Chí Tôn trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.

“Là ai chứ?”

Diệp Trần nhìn về phía Liệt Hỏa Chí Tôn.

Liệt Hỏa Chí Tôn cười khổ một tiếng, giải thích nói: “Mười vạn năm trước, Nhân tộc ta có một thiên tài Chí Tôn, mặc dù không xuất chúng như Diệp Chí Tôn ngươi, nhưng cũng không hề kém cỏi. Một lần nọ, hắn đã cùng một Chí Tôn nổi danh khác đi vào Hắc Phong Giản để chuẩn bị hoàn thành lần thay phiên tuần tra 500 năm. Nhưng vào năm thứ 350, hắn đột nhiên hóa điên rồi giết chết vị Chí Tôn kia, việc này đã làm chấn động đến tất cả các Chí Tôn, vì vậy Chân Vũ Chí Tôn cùng Kim Phật Chí Tôn đã đích thân tới bắt hắn. Thế nhưng không ai nghĩ tới, Chân Vũ Chí Tôn cùng Kim Phật Chí Tôn tuy có thể thắng được hắn nhưng lại không cách nào đuổi bắt hắn, bởi vì Hắc Phong Giản có hoàn cảnh rất đặc thù, nếu chiến đấu quá mức kịch liệt, nói không chừng sẽ làm phá hỏng mất một bộ phận phong ấn. Vì thế, Chân Vũ Chí Tôn cùng Kim Phật Chí Tôn đã liên thủ thi triển phong ấn, đem hắn phong ấn tại một trong các huyệt động đó.”

Trên mặt Diệp Trần lộ vẻ nghi hoặc, “Hóa điên ư? Nhưng tại sao lại hóa điên như vậy chứ? Loại chuyện này là lần đầu tiên phát sinh à?”

“Diệp Chí Tôn, ta không nói gạt ngươi, lúc đó hắn cũng giống như ngươi vậy, cũng đang nghiên cứu tin tức phát ra từ đám khói màu đen kia, rồi dần dần trở nên điên loạn, cho nên, ngươi tốt nhất không nên tiếp tục tìm hiểu chúng nữa, những thứ này rất tà môn, hơn nữa nhân lực là có hạn nên sẽ không có biện pháp thông hiểu tất cả đạo lí được. Nếu cưỡng ép hấp thu sẽ chỉ làm tâm trí mình mất đi và rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma đấy.” Trầm ngâm một phen, Liệt Hỏa Chí Tôn quyết định vì an nguy của mình nên nhất định phải nhắc nhở Diệp Trần.

“Đa tạ đã nhắc nhở, ta sẽ chú ý.”

Diệp Trần liếc đánh giá Liệt Hỏa Chí Tôn, gật gật đầu, kỳ thật hắn đã phát giác được trong đám khói màu đen kia có rất nhiều tin tức hỗn loạn, loại hỗn loạn này không hề có trình tự trước sau, mà là một loại hỗn loạn có cấp độ rất sâu, nguyên nhân hẳn là chúng đã nhiễm phải một hỗn loạn pháp tắc nào đó, nếu cưỡng ép tìm hiểu là hoàn toàn chính xác có thể làm cho người ta bị rơi vào trạng thái thần trí bất định.

Đương nhiên, vạn vật có hại tất có lợi, tìm hiểu đám khói đen này tuy có khả năng rất lớn sẽ bị điên loạn, nhưng cũng có khả năng sẽ nghiên cứu ra một ít gì đó giúp cho thực lực gia tăng lên vô số lần, một tên điên cùng một thiên tài, có đôi khi chỉ cách nhau một bước nhỏ mà thôi.

Rất nhanh, hai người đã tới bên cạnh huyệt động có phát ra tiếng rống to.

Liệt Hỏa Chí Tôn sớm đã lấy ra Hắc Phong lệnh bài để tránh bị tiếng rống gây trọng thương.

“Diệp Chí Tôn, ngươi phải cẩn thận một chút, Cuồng Tôn có thực lực rất cao, mười vạn năm qua đi, có lẽ thực lực của hắn đã sớm không còn thấp hơn Chân Vũ Chí Tôn nữa đâu.” Liệt Hỏa Chí Tôn thấy Diệp Trần không lấy Hắc Phong lệnh bài ra, liền nói.

Khoát tay ngang ngực, Diệp Trần nói: “Ta tự có chừng mực mà.”

“Ha ha, công dã tràng rồi, đều là công dã tràng, suốt mười vạn năm nghiên cứu lại bị một cái phát hiện nhỏ mới phá hủy mất rồi, truyền kỳ thực sự khó như vậy sao? Đồ Nguyên ta phải chăng thật không có truyền kỳ mệnh sao?.”

Trong huyệt động không hề truyền ra rống to nữa, mà là một âm thanh thì thào của con người, nghe tựa hồ rất bình thường và có suy nghĩ rất rõ ràng, tuyệt đối không hề giống như một người điên.

Bất quá Diệp Trần biết rõ, người điên cũng không phải bao giờ cũng đều ở vào trạng thái điên cuồng, lúc bình thường, bọn họ đều bình thường như bất kỳ ai khác, nhưng cũng chính vì vậy mà bọn họ mới có tính chất thập phần uy hiếp, bởi vì người khác căn bản không biết lúc nào hắn sẽ nổi điên, có lẽ chỉ là với một lời nói khiêu khích nào đó, tựu sẽ khiến hắn không cách nào khống chế được tâm trí của mình nữa.

“Diệp Chí Tôn, chúng ta đi thôi!”

Liệt Hỏa Chí Tôn từng phút từng giây đều không muốn đứng ở chỗ này nữa.

“Được rồi.”

Sau này còn có rất nhiều cơ hội nên cũng không cần tìm hiểu vội, ngay tại thời điểm Diệp Trần chuẩn bị ly khai, thanh âm của Cuồng Tôn trong huyệt động đột nhiên truyền ra, “Bên ngoài là Chí Tôn mới tới sao? Ta có thể cảm giác được khí tức của ngươi rất lạ.”

Dừng bước lại, Diệp Trần trả lời: “Đúng, tại hạ tên là Diệp Trần.”

“Ta là Đồ Nguyên, ta nghĩ rằng ngươi đã được đồng bạn cho biết rõ lai lịch của ta rồi, không cần sợ hãi, ta đã bị Chân Vũ cùng Kim Phật phong ấn trong huyệt động này nên không cách nào đi ra được. Cho nên sẽ không sinh ra uy hiếp đối với ngươi được. Nếu như có thể, ngươi có thể giúp ta nhìn qua một chút trong động quật cuối cùng của Hắc Phong Giản, và làn khói đen tỏa ra từ huyệt động thứ hai có tin tức gì hay không?.”

“Diệp Chí Tôn, đừng nghe hắn, trước đây đã có một người bị hắn làm cho hóa điên rồi.”

Liệt Hỏa Chí Tôn nghe vậy sắc mặt đại biến.

“Liệt Hỏa, ngươi muốn chết sao?”

Thanh âm của Cuồng Tôn trầm xuống, tuy không nhìn tới diện mạo của hắn nhưng hai người phảng phất đã thấy ánh mắt sâm lãnh vô tình cùng với hàm răng trắng như tuyết của Cuồng Tôn.

“Thật có lỗi, cái này tại hạ làm không được.”

Diệp Trần quả quyết cự tuyệt.

“Thôi quên đi, ngươi cứ đi đi!”

Thái độ của Cuồng Tôn đối với Diệp Trần hoàn toàn bất đồng với Liệt Hỏa Chí Tôn, đương nhiên, Diệp Trần không cho rằng đối phương là vô ý, có lẽ đây là “lạt mềm buộc chặc” đấy.

Khi hai người rời xa nơi huyệt động này, thân mình Liệt Hỏa Chí Tôn sớm đã đổ mồ hôi ướt đẫm.

“Hắn đã không cách nào thoát ra, cớ sao lại phải kiêng kị như vậy chứ?”

Diệp Trần nhíu mày nhìn về phía Liệt Hỏa Chí Tôn, cảm giác đối phương đã làm mất mặt cho thân phận Chí Tôn.

Liệt Hỏa Chí Tôn cũng không chú ý đến ánh mắt của Diệp Trần, “Tại ngươi không biết đó thôi, trong mười vạn năm qua, thường xuyên có người đã bị ảnh hưởng của hắn làm cho thực lực không cách nào tiến bộ lên được, thậm chí còn có một người đã bị hóa điên giống như hắn, cuối cùng đã tự kết liễu mình mà chết. Kim Phật Chí Tôn nói rằng, hắn tuy là người điên nhưng Võ Đạo Nguyên Thần lại đang phát triển với một loại phương thức thập phần quỷ dị, tốt nhất không nên tới gần, nếu không thì vận rủi sẽ quấn thân mà không cách nào thoát ra được.”

Chương 1537: Thanh đồng võ đạo nguyên thần

Nhiệm vụ tuần tra hữu kinh vô hiểm lần thứ nhất đã hoàn thành, hai người trở về tới lối vào tầng ba đại lâu trong Hắc Phong Giản.

Liệt Hỏa Chí Tôn ở tại lầu hai, còn Diệp Trần thì ở tại lầu ba.

Trên lầu ba có rất nhiều gian phòng, mỗi gian phòng như vậy thật ra là cửa vào một phương không gian.

Không Gian Tu Luyện.

Cái không gian này thập phần thần kỳ, chỉ cần có đủ Nguyên thạch là có thể tại trên trung ương trận pháp không gian để tu luyện, có thể ngưng tụ ra Chí Tôn tâm ý chiến ngẫu phù hợp với mình, nghe nói, trận pháp này là do một vị Nhân tộc Bán Thần bố trí ra, vì vậy mới thần kỳ như vậy. Đương nhiên, một khi năng lượng Nguyên thạch bị hao hết thì Chí Tôn chiến ngẫu đã được ngưng tụ ra kia sẽ bị biến mất.

Chí Tôn chiến ngẫu cũng được sắp xếp theo thứ tự từ thấp đến cao là Nhất cấp chiến ngẫu, Nhị cấp chiến ngẫu, Tam cực chiến ngẫu,…

Vừa đến Tam cực Chí Tôn chiến ngẫu sẽ tương ứng với thực lực Chí Tôn bình thường, từ Tứ đến Lục cấp Chí Tôn chiến ngẫu sẽ tương ứng với thực lực cường đại Chí Tôn, đạt từ Thất đến Cửu cấp liền sẽ tương ứng với thực lực Siêu cấp Chí Tôn.

Để ngưng tụ ra Chí Tôn chiến ngẫu là thập phần tiêu hao Nguyên thạch, Nhất cấp cần 1000 vạn Nguyên thạch, Nhị cấp là 2000 vạn, tam cực là 3000 vạn, Tứ cấp là 100 triệu, Ngũ cấp 200 triệu, Lục cấp 300 triệu, Thất cấp là 1 tỷ, Bát cấp hai tỷ, Cửu cấp ba tỷ. Đối với Chí Tôn mà nói, giống như không nhiều lắm, thế nhưng đừng quên rằng, khi năng lượng Nguyên thạch bị tiêu hao hết thì Chí Tôn chiến ngẫu sẽ lập tức biến mất, muốn ngưng tụ ra lần nữa thì phải tiếp tục tiêu hao Nguyên thạch, tích lũy lâu dài theo thời gian thì bất luận là Chí Tôn nào cũng đều không chịu đựng nổi, cũng chỉ là ngẫu nhiên dùng qua một hồi mà thôi.

Bỏ ra ba trăm triệu Nguyên thạch, Diệp Trần ngưng tụ ra một cái Lục cấp Chí Tôn chiến ngẫu.

Luận về thực lực công thủ, Lục cấp Chí Tôn chiến ngẫu tương đương với đỉnh tiêm cường đại Chí Tôn, đương nhiên, xét trên thực lực tổng hợp, Lục cấp Chí Tôn chiến ngẫu khẳng định không sâu sắc bằng đỉnh tiêm cường đại Chí Tôn.

Bang bang bang bang bang…

Ở bên trong Không Gian Tu Luyện có bóng người lập loè, trên người Lục cấp Chí Tôn chiến ngẫu tóe phát lên vô số Hỏa Tinh, kiếm quang tung hoành cơ hồ đã bao vây hắn lại.

Thật lâu sau, Lục cấp Chí Tôn chiến ngẫu tự động tiêu tán đi, Diệp Trần đình chỉ công kích.

“Thực lực ta bây giờ có lẽ đã đạt đến cấp độ đỉnh cấp cường đại Chí Tôn, nhưng khoảng cách đến Siêu cấp Chí Tôn vẫn còn chênh lệch không nhỏ.”

Ngay cả một Siêu cấp Chí Tôn yếu nhất cũng đều có thể đơn giản đánh bại đỉnh tiêm cường đại Chí Tôn, bởi hai bên đã chênh lệch nhau hơn trăm ngàn lần rồi.

Thoáng cái đã qua một năm.

Lần tuần tra thứ hai bắt đầu.

“Diệp Chí Tôn, lần này mỗi người chúng ta tuần tra một bên, như vậy sẽ nhanh hơn đấy.” Liệt Hỏa Chí Tôn đề nghị đạo.

“Được, có thể chứ.”

Diệp Trần gật gật đầu, Hắc Phong Giản có phong ấn trùng trùng điệp điệp nên sẽ không có nguy hiểm gì, tính ra nếu gặp nguy hiểm thực sự thì hai người đi cùng một chỗ cũng không đem lại tác dụng gì.

Cứ như vậy, Liệt Hỏa Chí Tôn tuần tra bên trái hạp cốc nham bích, Diệp Trần tuần tra bên phải, mà bên phải hạp cốc nham bích đúng là địa phương mà Cuồng Tôn bị phong ấn.

Lại một lần nữa đi vào huyệt động mà Cuồng Tôn bị phong ấn.

“Người trẻ tuổi, ta có thể cảm giác được, ngươi muốn gặp lại ta.” thanh âm Cuồng Tôn từ trong huyệt động nhẹ nhàng đi ra.

Diệp Trần cũng không giấu diếm suy nghĩ trong nội tâm của mình, nói ra: “Ta muốn biết, ngươi vì cái gì lại giết chết đồng bạn của ngươi?”

“Vì cái gì à? Ha ha!”

Cuồng Tôn cười lên ha hả.

“Chẳng vì cái gì cả, muốn giết thì cứ giết, rất đơn giản.”

“Xem ra là ngươi điên thật rồi.”

“Điên thật cũng tốt, giả điên cũng tốt, chỉ cần có đủ thực lực thì có ai dám nói ngươi điên chứ, ở cái thế giới này chỉ có thực lực mới là chân lý, hết thảy mọi thứ khác đều trở nên vô nghĩa cả.”

“Có lẽ ngươi nói không sai, nhưng còn phải xem cái cách mà ngươi dùng để lấy được thực lực là gì, và có thể khống chế được nó hay không?” Diệp Trần vẫn điềm đạm nói.

Cuồng Tôn trầm mặc một hồi, “Ngươi không giống với những người khác, bề ngoài ngươi nhìn như ôn hòa nhưng kỳ thật nội tâm của ngươi lại lạnh như băng, bên trong lạnh như băng nhưng lại không phải là tuyệt đối vô tình. Nếu như lúc trước ta có thể có tâm cảnh như ngươi vậy, có lẽ đã không bị dụ hoặc rồi. Mới tấn phong Chí Tôn, nếu như ngươi muốn thăng tiến nhanh hơn, muốn thực lực càng cường đại hơn, ngươi có thể đi nghiên cứu những làn khói màu đen này, đương nhiên, ngươi cũng có thể không cần phải làm như vậy, dùng thiên phú của ngươi, như trước sẽ đạt tới thành tựu rất cao.”

Nói xong, khí tức Cuồng Tôn nội liễm đi.

Bất tri bất giác, hai mươi năm đầu tiên đi qua.

Nghiên cứu đám khói màu đen, tuy không giúp cho kiếm pháp của Diệp Trần tăng lên nhiều, nhưng lại để cho Võ Đạo Nguyên Thần cuar Diệp Trần tiến bộ một mảng lớn. Võ Đạo Nguyên Thần cũng giống như là bản thân của mình nhưng lại do tinh khí thần hiện hóa thành, có thể bỏ qua tuyệt đại bộ phận công kích, nhưng lại có thể hoàn toàn gây ra tổn thương đối với ngoại giới. Diệp Trần có cảm giác khi tu luyện Võ Đạo Nguyên Thần đạt tới một trình độ nhất định sẽ hoàn toàn có thể thoát ly thân thể sống của mình, hơn nữa còn có thể sống trong thời gian dài hơn.

“Lợi hại, chỉ trong thời gian hai mươi năm mà Võ Đạo Nguyên Thần của ngươi đã phát triển nhiều như vậy.”

Thanh âm Cuồng Tôn truyền ra.

Giữa hai mươi năm này, cứ mỗi năm hai người lại nói chuyện với nhau một lần, lần này cũng không ngoại lệ.

“Cái này là một thanh kiếm 2 lưỡi, nếu như ta đoán đúng, thân xác của ngươi đã mục nát rồi chăng?!” Diệp Trần chậm rãi nói.

“Vẫn chưa mục nát, đương nhiên cũng không khác gì mấy. Ngươi đã biết rõ đây là một thanh kiếm 2 lưỡi, vì sao còn muốn nghiên cứu chứ?” Cuồng Tôn hỏi lại Diệp Trần.

Diệp Trần nói: “Ta có biện pháp vượt qua được.”

Những làn khói đen bên trong Hắc Phong Giản, tất cả đều ẩn chứa những mặt trái của tin tức hỗn loạn, căn cứ vào những tin tức này để đề thăng Võ Đạo Nguyên Thần sẽ làm cho mối liên hệ giữa Võ Đạo Nguyên Thần cùng thân xác bị tách biệt nhau, sau một thời gian dài, thân xác hội sẽ dần dần bị mục nát đi, lúc đó sẽ khó có thể khôi phục trở lại.

“Biện pháp gì?”

Cuồng Tôn thanh âm thoáng lớn lên một tí.

“Đem võ đạo ý chí tăng lên tới Cửu giai.”

“Biện pháp này ta cũng đã nghĩ qua, nhưng không thực tế, bởi vì điều kiện tiên quyết là phải đề thăng ý chí tại lúc thân thể chưa bị mục nát, nếu như thân xác đã mục nát rồi, ý chí dù có cường đại hơn thì chỉ làm cho Võ Đạo Nguyên Thần mạnh lên mà thôi, thân thể đã mất đi rồi tựu không còn ý nghĩa gì nữa.”

“Cho nên biện pháp này trước mắt chỉ có ta là có thể vượt qua mà thôi.”

Diệp Trần không có nói cho Cuồng Tôn biết hắn vì cái gì lại có thể vượt qua, đây là bởi vì bản thân hắn có Hủy Diệt Kiếm Ý cùng Bất Hủ Kiếm Ý là hai đại Kiếm Ý. Hai đại Kiếm Ý này cộng hưởng lẫn nhau nên tiến bộ sẽ nhanh hơn, hoàn toàn có thể nắm chắc tại lúc thân xác bị mục nát mà đột phá Kiếm Ý lên cảnh giới cao hơn.

Ngày qua ngày, năm qua năm, Diệp Trần đã đem phần lớn thời gian để nghiên cứu những làn khói đen, làm cho Võ Đạo Nguyên Thần tiến bộ nhanh chóng.

Thời gian dần trôi qua, Diệp Trần phát hiện Võ Đạo Nguyên Thần của mình đã trở nên có cảm nhận, màu sắc phát triển theo hướng màu xanh đậm.

“Tựa hồ khoảng cách đến bình cảnh càng gần hơn rồi!”

Diệp Trần như có điều suy nghĩ.

Ngày hôm đó, toàn thân Diệp Trần phảng phất như bị một dòng điện siêu cường quét qua, cả người chợt mềm yếu đi, sau một khắc, Võ Đạo Nguyên Thần không tự chủ được và nhẹ nhàng đi ra.

Võ Đạo Nguyên Thần có hào quang lập loè, lan ra từng đợt uy áp khủng bố, chợt, màu sắc Võ Đạo Nguyên Thần càng ngày càng sâu thẫm hơn, từ màu xanh đậm đã biến thành màu vàng có hơi xanh nhạt, chiếu rọi ra Thanh Đồng hào quang, theo đó cả Thiên Địa quy tắc cũng xuất hiện tình trạng nhộn nhạo, phảng phất như đang bị vặn vẹo đi, đây là dấu hiệu phá vỡ cực hạn của Thiên Địa.

“Sâm La Vạn Tượng!”

Ý niệm trong đầu khẽ động, cơ hồ trong vô thức, Diệp Trần đã thi triển ra Sâm La Vạn Tượng với một thay đổi không bình thường, trước kia Sâm La Vạn Tượng chỉ vẹn vẹn đạt được trăm vạn cái biến hóa, thì hiện tại rốt cuộc đã vượt qua cái cực hạn này, hình thành ra xu hướng vô số biến hóa.

Đương nhiên, so với Tam Giới Sát Quyền chính thức vẫn còn kém hơn vô số lần, bởi Tam Giới Sát Quyền đã làm được tình trạng hóa những thứ phức tạp thành đơn giản rồi.

Thanh Đồng Võ Đạo Nguyên Thần, thành!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ