Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 27 [Chương 164 đến 166]
❮ sautiếp ❯Chương 164: Tiểu thanh long lệnh
– Được, ta không tin không nổ chết hắn.
Lúc này họ đã không còn nghĩ đến thể diện nữa, mà chỉ còn một suy nghĩ duy nhất đó là giết chết Diệp Trần.
Ầm ầm!
Lại một tràng những tiếng nổ lớn nữa vang lên, hoả quang chồng lên nhau, mở rộng phạm vi công kích.
Hạc Ảnh Bộ thi triển, Diệp Trần tránh khỏi trung tâm vụ nổ, chỉ bị dư ba đánh trúng, lúc này, trên người đột nhiên sáng lên một vòng chân khí tráo, trong như thuỷ tinh.
Ba.
Chân khí tráo vặn vẹo biến hình, trùng kích lực đáng sợ bắn hắn ra ngoài.
– Chân khí tráo bình thường tuyệt đối không có phòng ngự như vậy, hơn nữa lại không giống là phòng ngự công pháp.
– Không lẽ là hạ phẩm bảo giáp.
– Đúng là có khả năng đó, hạ phẩm bảo giáp trong hạ phẩm bảo khí thuộc loại tương đối trân quý, mặc dù không thể trang gia phòng ngự, nhưng chỉ cần tăng được một chút ít, đã là rất đáng quý, hơn nữa hắn không bị xích quang hoả đạn trực tiếp đánh trúng, là bị dư ba đánh trúng, cho nên mới không hề hấn gì.
Chúng nhân kiến thức rộng, đoán ra trên người Diệp Trần mặc hạ phẩm bảo giáp, hạ phẩm bảo giáp có thể tăng cường phòng ngự, ít nhiều có chút tác dụng.
Mặt cát sụp xuống, Diệp Trần nặng nề đáp xuống mặt đất.
Giơ tay xoa ngực, bên trong y phục có gì cứng cứng, trơn tuột lạnh lẽo, đúng như chúng nhân đoán, hắn mặc một bộ hạ phẩm bảo giáp, hạ phẩm bảo giáp này là lấy được từ Ma công tử Lãnh Vô Tình, một trong những món bảo khí trân quý.
Có hạ phẩm bảo giáp, lúc Diệp Trần thôi động chân khí hộ thể, phòng ngự tăng thêm một phần rưỡi, nhưng chỉ như vậy đã đủ chặn đứng lực nổ của Xích Quang Dung hoả đạn, chỉ cần tránh khỏi trung tâm vụ nổ là được, dù sao hạ phẩm bảo giáp chỉ có tác dụng gia tăng phòng ngự, không thể phòng hết tất cả.
– Chết.
Thân hình hiện lên, Diệp Trần một kiếm nhẹ nhàng chém ra, thi triển chiêu cuối cùng của Kinh vân kiếm pháp.
Lôi âm lại hiện, chân khí hộ thể của cả ba người đều bị nghiền nát, trừ người có thực lực cao hơn, hai người còn lại đều ngã vật xuống đất, sống chết không biết.
Hô!
Nặng nhọc thổ ra một ngụm trọc khí, Diệp Trần ném vào miệng một viên đan dược, hắn mặc dù là võ giả cấp độ Bão Nguyên Cảnh sơ kì, nhưng bản thân tu luyện công pháp quá thấp, tiếp tục đại chiến, chân khí còn lại không nhiều, may mà còn có đan dược cấp tốc bổ sung chân khí nên mới không nguy hiểm đến tính mạng.
Hai lần chiến đấu, Trưởng lão ngoại môn của Trọng Nhạc tông có hai người trọng thương, hai người sinh tử không biết, Cưu Vô Huyết và các cao thủ khác của Tiềm long bảng đều đang đứng ngây ra nhìn, thầm nghĩ, nếu đổi là mình, không biết tỷ lệ chiến thắng sẽ là bao nhiêu, có bao nhiêu phần trăm bình an vô sự, kết quả cuối cùng rất bất lợi với họ, gần như không có cơ hội chiến thắng, cho dù bạo phát tuyệt chiêu bí mật cũng không có nhiều tác dụng.
– Tên này đáng sợ quá, đến ngoại môn đại trưởng lão của Trọng Nhạc tông cũng không phải đối thủ của hắn, tương lai chẳng phải là sẽ đè chết ta sao, tức quá đi mất.
Nguyên Hoành Ưng khoanh chân ngồi dưới đất trị thương, chỉ là vết thương này một chốc một lát căn bản không thể hồi phục, chí ít phải cần hai ba tháng, trong thời gian đó nhất định phải uống các loại đan dược trân quý bù đắp nguyên khí, nếu không muốn trở lại thời kì thực lực đỉnh phong e rằng rất khó.
Nghĩ đến uy lực của một kiếm đó, Nguyên Hoành Ưng vẫn còn thấy sợ, lúc đó hắn đã bạo phát ra tuyệt chiêu cuối cùng, vậy mà vẫn không đỡ được.
– Hoành Ưng, là tên này đả thương người à.
Đại trưởng lão của Thiên Ưng Bảo đột nhiên hỏi.
Nguyên Hoành Ưng không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng trước mắt, thừa nhận hay không thừa nhận đã không còn quá nhiều ý nghĩa, trong mắt mọi người, bản thân khẳng định không bằng Diệp Trần, bị đối phương đả thương là chuyện đương nhiên, nghĩ đến đây, hắn gật gật đầu, lạnh mặt nói:
– Con và Trang Phỉ đều bị thương trên tay hắn, bí tịch cũng bị hắn cướp, món nợ này sớm muộn đều phải trả.
Đại trưởng lão của Thiên Ưng Bảo vẻ mặt không lộ chút biểu tình,
– Điều dưỡng thân thể trước rồi nói, còn việc báo thù, trong vòng một hai năm tới đừng mong nghĩ đến, trừ phi ngươi có thể đạt đến Bão Nguyên Cảnh trung kì, ngoài ra, cuộc thi Tiềm long bảng khoá tới còn có một năm rưỡi nữa là bắt đầu, nỗ lực tu luyện mới là chính sự.
– Con không cam lòng, không giết hắn con không thể hả giận.
– Không đến lượt ngươi giết hắn, đám cao tầng của Tử Dương Tông chắc chắn sẽ không để hắn tiếp tục trưởng thành, hai mươi năm trước là như vậy, hai mươi năm sau cũng sẽ thế.
Nguyên Hoành Ưng nhíu mày,
– Tử Dương Tông?
– Không sai, hơn hai mươi năm trước, Lưu Vân Tông là đỉnh tiêm bát phẩm tông môn, chỉ thua kém thất phẩm tông môn một chút, còn Tử Dương Tông là nhất lưu bát phẩm tông môn, tổng hợp thực lực không bằng Lưu Vân Tông, trong lúc bao vây thế lực tàn dư Cửu U Giáo, Tử Dương Tông lợi dụng quỷ kế lừa gạt Lưu Vân Tông, khiến cao thủ Lưu Vân Tông rơi vào vòng vây của Cửu U Giáo, tử thương trầm trọng, nguyên khí đại thương, sau đó, Lưu Vân Tông không chịu nổi mối hận này, cũng thi triển mưu kế hại chết tông chủ Tử Dương Tông đương đại cùng mấy vị đỉnh tiêm nội trưởng lão, hai bên kết tử thù, chưa chết thì chưa chấm dứt, trước mắt hai hai đều đang tích luỹ thực lực.
– Đại trưởng lão, người nói, Tử Dương Tông không muốn nhìn thấy Lưu Vân Tông vượt qua họ?
– Cái này là đương nhiên, vốn liếng Lưu Vân Tông còn bày ra đó, cao thủ chết rồi có thể từ từ bồi dưỡng, năm năm trước đã hồi phục thực lực bát phẩm tông, hơn nữa có thái thượng trưởng lão áp trận, những tông môn khác không dám manh động, bây giờ Lưu Vân Tông lại có thêm một thanh niên cao thủ cấp bậc Tiềm long bảng, Tử Dương Tông chắc chắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên, sẽ bất chấp thủ đoạn giết chết hắn.
Nghe vậy, Nguyên Hoành Ưng có chút ấm ức, hắn rất muốn tự mình giết chết Diệp Trần, chỉ là Diệp Trần thực lực rất khó tưởng tượng, đi chỉ có chết.
– Hừ, dù sao ngươi đã là người sắp chết, ta cũng không cần tự tay động thủ, xem ai là người cười đến cuối cùng.
Ầm ầm ầm ầm ầm.
Trưởng lão ngoại môn của Trọng Nhạc tông mỗi người đều có một viên Xích Quang Dung hoả đạn, chiến đấu một lúc, thấy không giết được đối thủ, thi nhau ném Xích Quang Dung hoả đạn.
Nhất thời, ba trưởng lão ngoại môn của Lưu Vân Tông tránh không kịp, bị Xích Quang Dung hỏa đạn nổ trực diện, từ không trung rơi xuống.
– Tưởng các ngươi mới có sát thương lợi khí sao? Bọn ta cũng có, nổ cho ta.
Một số Trưởng lão Lưu Vân Tông ngoại môn lấy Huyền Thanh thiết đạn từ trong Linh Giới Trữ Vật, tìm cơ hội, vung tay ném ra.
Đùng!
Sấm sét cuồng vũ, mấy vị trưởng lão ngoại môn của Trọng Nhạc tông toàn thân cháy đen từ trên trời rơi xuống, trên người vẫn còn bốc khói xanh.
– Lưu Vân Tông có đạn Sét Ngân Quang, thực sự nghĩ không ra.
– Đạn Sét Ngân Quang nổi tiếng tương đương Xích Quang Dung hoả đạn, đều dùng trùng thứ nhất Thiên Kinh Thiên Lôi nguyên khí luyện chế mà thành, đủ làm nổ tung cả một ngọn núi nhỏ.
– Chiến đấu đến bây giờ, trưởng lão ngoại môn hai bên chết không ít, nội trưởng lão chưa có ai chết, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này cũng không nói trước được.
Khó khăn lắm mới được xem hai đại tông môn khai chiến, mọi người không ai nỡ rời đi, đứng một bên nhao nhao nghị luận, biểu tình trên mặt không ai giống ai.
– Kiếm Khí Ngưng Sơn.
Sau khi nuốt đan dược, Diệp Trần không đợi trưởng lão của Trọng Nhạc tông tìm hắn mà tự mình chủ động xông lên, đương nhiên, hắn không ngốc đến mức chui vào chỗ có nhiều nội trưởng lão mà lựa chọn nơi có nhiều trưởng lão ngoại môn, hơn nữa, đem linh hồn lực phóng thích xa năm trăm mét, đề phòng có Trọng Nhạc nội trưởng lão truy sát.
Một kiếm phá vỡ phòng ngự của một Trưởng lão ngoại môn của Trọng Nhạc tông, triệt để chém chết đối phương, Diệp Trần nhíu mày, tình huống tương đối bất lợi cho Lưu Vân Tông, trong trưởng lão ngoại môn, hai bên đều có thắng có bại, tử thương tương đối nhiều, nội trưởng lão thì Trọng Nhạc cường đại hơn, trước mắt đã áp chế được Lưu Vân Tông, đáng tiếc bản thân thực lực không đủ, đối phó một trưởng lão nội mônTrọng Nhạc là đủ, đừng nói ảnh hưởng đại cục.
– Cứ tiếp tục thế này, Lưu Vân Tông sẽ gặp nguy hiểm, phải tìm cách đánh lén một Trọng Nhạc nội trưởng lão.
Di chuyển sang nơi trưởng lão ngoại môn giao chiến, Diệp Trần quét ánh mắt, rất nhanh xác định mục tiêu, đối phương đang đứng ở vòng ngoài nơi các nội trưởng lão giao chiến, đối thủ của hắn là Lưu Vân Tông cửu trưởng lão, Cửu trưởng lão sở trường kích sát, chính diện giao phong yếu hơn rất nhiều, nếu không phải có hạ phẩm Chuỷ thủ và thân pháp cực nhanh, sớm đã không trụ nổi, không trọng thương thì cũng tử vong.
– Chính là hắn.
Trưởng lão nội môn hai bên số lượng tương đương, một nội trưởng lão tác dụng rất lớn, nếu không Diệp Trần cũng không đưa ra kế hoạch này.
– Luyện Tâm Nhất Kiếm.
Chiêu thức cuối cùng của Kinh Vân kiếm pháp uy lực cực kỳ cường đại, nhưng vẫn không bằng đòn sát thủ Luyện Tâm Nhất Kiếm, lực sát thương của chiêu thức này tỉ lệ thuận với sự cường đại của hắn, trưởng thành theo sự trưởng thành của kiếm khí, dùng đến cấp độ cực hạn của Tinh Cực Cảnh cũng không cảm thấy bị hạn chế. Thân hình đang di chuyển rất nhanh đột nhiên dừng lại, Diệp Trần đứng giữa không trung, một kiếm chém ra.
Xoẹt!
Kiếm khí hoá thành một đường bạch quang, chém ra với tốc độ vượt qua tốc độ của Lôi Âm.
Phốc!
Chân khí hộ thể của trưởng lão nội môn Trọng Nhạc tông kia bị phá vỡ, phần lưng xuất hiện một vết kiếm dài, hắn rống lên một tiếng, phát ra những tiếng rít thê lương.
– Tiểu tử, ta không tha cho ngươi.
Ầm ầm.
Hắn quay người một đao bổ ra, đao khí dài mấy chục mét như sấm sét oanh tạc, chỉ là dư ba làm cho bề mặt sa mạc có thêm một khe rãnh sâu hoắm.
– Diệp Trần, cẩn thận.
Cửu trưởng lão không kịp tiếp cứu Diệp Trần, chỉ có thể giúp hắn tạo ra cơ hội, điên cuồng công kích đối phương.
– Kiếm Khí Ngưng Sơn.
Một kiếm đánh trúng đối phương, Diệp Trần đã chuẩn bị sẵn, cho nên đao khí dù nhanh vẫn kịp phản ứng, dùng kiếm khí trùng trùng điệp điệp để nghênh đón.
Rắc rắc rắc rắc rắc…
Kiếm Khí Ngưng Sơn không chỉ là một đòn trảm kích, dưới sự hỗ trợ của chân khí, nhanh tróng tiêu hao sức mạnh đao khí, đợi kiếm khí nghiền nát triệt để, đao khí tàn dư đã không còn đáng sợ, bị Diệp Trần tung một quyền đánh vỡ.
Phanh!
Diệp Trần vừa mới sáng tạo lên một cơ hội cho tông môn của mình thì bên kia đã có một trưởng lão nội môn của Lưu Vân Tông bị đánh bay, không ngừng thổ huyết.
Thấy vậy, Diệp Trần đành phải liều mình chạy sang đó, bây giờ hắn và Lưu Vân Tông là một thể, sống cùng sống, chết cùng chết, đợi các trưởng lão bị đánh bại, hắn cũng không sống được, chi bằng liều mạng tử chiến, nói không chừng có thể tạo ra một số cơ hội.
Chỉ là đúng lúc này, lại có dị biến phát sinh.
Đại trưởng lão của Nam La Tông là một mỹ phụ, nàng thấy Phỉ Thuý Cốc không chịu ra tay điều đình, hơi nhíu mày, thi triển thân hình, xuất hiện giữa trận đại chiến.
– Các vị, trận chiến đấu này căn bản không cần phát sinh, dừng tay ở đây thôi.
Nghe vậy, một trưởng lão nội môn của Trọng Nhạc Tông không ngừng cười lạnh,
– Ngươi là cái thá gì, chuyện của Trọng Nhạc ta không đến lượt ngươi quản.
Lúc này bọn chúng đã chiếm ưu thế tuyệt đối, đánh bại Lưu Vân Tông chỉ còn là vấn đề thời gian, không ngờ lại có người nhảy vào can thiệp, trong lòng khó chịu vô cùng.
Trong số những người đứng xem.
Đại trưởng lão của Tử Dương Tông sắc mặt âm trầm, hừ lạnh nói:
– Nam La Tông mới phát triển mười mấy năm nay, sao lại không biết nặng nhẹ như vậy, để cho bọn Lưu Vân Tông chết là được rồi.
Tử Dương Tông hắn và Lưu Vân Tông kết hận hai mươi mấy năm nay, chỉ mong nhìn thấy họ chết hết, sự can thiệp của đại trưởng lão Nam La Tông nhất thời khiến hắn nảy sinh sát cơ.
Đại trưởng lão của Nam La Tông mặt lạnh như băng, từ trong Linh Giới Trữ Vật lấy ra một miếng lệnh bài, lệnh bài dài một thước, dày hai tấc, quanh thân có thanh quang lưu chuyển, bề mặt có khắc một con thanh long nhe nanh múa vuốt, quấn quanh lệnh bài, tăng gia uy nghiêm vô thượng.
– Các vị, còn chưa dừng tay sao?
Đại trưởng lão của Trọng Nhạc Tông liếc sang, vừa nhìn thấy lệnh bài trong tay Nam La Tông đại trưởng lão, sắc mặt đại biến, nhấn mạnh từng chữ:
– Tiểu Thanh Long lệnh, sao ngươi lại có Tiểu Thanh Long lệnh?
– Chuyện này ngươi không cần biết, chỉ cần nhớ chủ nhân của Tiểu Thanh Long Lệnh là ai được rồi.
Nam La Tông đại trưởng lão lạnh giọng nói.
Sắc mặt của đại trưởng lão Trọng Nhạc Tông vô cùng khó coi, gầm nhẹ:
– Trọng Nhạc nghe lệnh, dừng chiến.
– Cái gì, tại sao lại dừng chiến?
– Đại trưởng lão, chúng ta sắp đánh bại chúng rồi.
Rất nhiều Trưởng lão ngoại môn của Trọng Nhạc tông không hiểu, chỉ có trưởng lão nội môn hình như biết điều gì, sắc mặt cũng đại biến.
Mặc dù không tình nguyện, nhưng bọn chúng vẫn phải dừng tay, tập trung về phía Đại trưởng lão của Trọng Nhạc Môn, nhân số ít hơn trước một phần sáu, tổn thương không lớn, bên Lưu Vân Tông đương nhiên cũng không truy cản, lần lượt quay trở về bị trí, đứng sau đại trưởng lão.
Giữa hai bên nhân mã là một mảng sa mạc hỗn độn cùng hơn mười thi thể, nhuộm hồng mặt cát nhìn thấy mà giật mình.
Chương 165: Hồi tông!
Lúc này, đám đông xung quanh nhìn thấy lệnh bài trong tay Đại trưởng lão của Nam La Tông, lập tức vỡ oà.
– Nó sao lại ở trên tay bát phẩm tông môn Nam La Tông.
– Chủ nhân của Tiểu Thanh Long Lệnh không đáng sợ, quan trọng là bối cảnh cường đại sau lưng hắn.
– Đúng vậy, Tiểu Thanh Long Lệnh xuất hiện ở Nam Trác Vực, chuyện này có lẽ không đơn giản, lúc trở về nhất định phải cảnh báo cho những người khác, tuyệt đối đừng nên động vào đệ tử hoặc trưởng lão Nam La Tông, kẻ nào vi phạm, giết không tha.
– Không sai, tránh cho chúng phạm phải đại hoạ, mang đến tai ương ngập đầu cho tông môn.
Đại trưởng lão của Tử Dương Tông hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm vào tấm lệnh bài màu xanh trên tay Đại trưởng lão của Nam La Tông, trên lệnh bài, con thanh long vẫn đang nuốt vân thổ vụ, ngước cặp mắt màu xanh lạnh lùng nhìn khắp thế nhân, tựa hồ như có thể nhìn thấu nội tâm, cùng mảng linh hồn lạnh lẽo.
– Sao lại có thể? Nàng ta là hậu đại của vị kia, đến Thiên Phong Quốc làm gì?
Trong đầu hắn không phải đang nghĩ đến Đại trưởng lão của Nam La Tông, mà là Nam La Tông tông chủ Long Bích Vân, người phụ nữ bí ẩn đó, cuối cùng cũng có ngày lộ ra một phần chân tướng.
– Chẳng trách Nam La Tông mười mấy năm trước cường thế quật khởi, chen chân vào một trong ngũ đại tông môn Thiên Phong Quốc, thì ra là vì hậu nhân của vị đó, nói như vậy, tro tàn Cửu U Giáo cháy lại cũng là trong dự liệu của hắn, mười mấy năm trước đã chuẩn bị chu đáo, sắp xếp cơ sở.
Đại trưởng lão Lưu Vân Tông từ từ thổ ra một ngụm trọc khí.
Tứ trưởng lão lo lắng nói:
– Vốn dĩ ta còn tưởng tàn dư thế lực Cửu U Giáo chỉ còn lại một hai tên, bây giờ xem ra, hoàn toàn không phải như vậy, nếu không vị đó mười mấy năm trước đã không sắp xếp cơ sở, đề phòng ngày này đến.
Đại trưởng lão gật gật đầu, chuyển chủ đề,
– Chúng ta chỉ là cửu phẩm tông môn, cho dù có thực lực bát phẩm tông môn, trong mắt họ cũng chỉ là con kiến mà thôi, cho nên, chỉ cần làm tốt việc của mình là được, những việc khác không đến lượt chúng ta lo lắng.
– Nói cũng đúng.
Cười khổ một tiếng, tứ trưởng lão xoa xoa cằm, cảm thấy mình có chút lo lắng vô cớ, tranh đấu ở cấp độ này, một ngàn hắn lên cũng chỉ có phần chết, thay vì lo lắng mấy chuyện hư vô này, chi bằng nỗ lực nâng cao tu vi, sớm ngày đạt đến Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh phong.
Hội tụ với ba người La Hàn Sơn, Diệp Trần trả Ám Hương kiếm lại cho Chu Mai,
– Đại sư tỷ, đa tạ tỷ cho đệ mượn kiếm, nếu không muốn đánh bại được chúng cũng khó.
Chu Mai cười nói:
– Với thực lực và tiềm lực hiện tại của đệ, rất nhanh sẽ có hạ phẩm bảo kiếm của mình, nghe nói Diệp gia còn một thanh bảo kiếm gia truyền Tuyệt Ảnh kiếm, thanh kiếm này có thể đột phá lực cản không khí, nâng cao tốc độ, giết người vô ảnh.
– Ài, đúng là có thanh kiếm đó, có điều kiếm này chỉ gia chủ đương đại mới được nắm giữ.
Tuyệt Ảnh kiếm là đỉnh tiêm trong hạ phẩm bảo kiếm, hiệu quả là tăng trưởng tốc độ kiếm cũng như tốc độ giết địch, nhưng Diệp Trần không muốn thừa kế vị trí gia chủ Diệp gia, đó không phải lý tưởng của hắn.
Quan sát lệnh bài trong tay Đại trưởng lão của Nam La Tông, Diệp Trần đột nhiên hỏi:
– Tiểu Thanh Long Lệnh là cái gì? Bối cảnh rất lớn sao?
La Hàn Sơn kiến thức uyên thâm cũng phải lắc lắc đầu,
– Ta cũng không biết, có lẽ chưa tới đẳng cấp để biết chuyện đó! Ngươi xem các môn ngoại trưởng lão của đại tông đều không nhận ra, chỉ có một số hạch tâm trưởng lão nội môn mới hiểu, chỉ là rõ ràng họ đều không muốn nói ra.
– Bất luận thế nào, lần này nhờ có Nam La Tông giải vây.
Diệp Trần biết, thất phẩm tông môn thực lực không phải thứ bát phẩm tông môn có thể sánh được, thực lực một người cao hơn trưởng lão Lưu Vân Tông hai bậc, thời gian mà ngắn còn có thể chịu nổi, thời gian mà dài khoảng cách giữa hai bên sẽ ngày một rõ ràng.
Từ Tĩnh không thích trò chuyện nên chẳng nói gì, liếc qua, thấy sắc mặt của đại trưởng lão Phỉ Thuý Cốc sầm xuống, kiêng kị nhìn Tiểu Thanh Long Lệnh.
Ở giữa trung tâm, Đại trưởng lão của Nam La Tông từ từ đáp xuống, bàn chân dẫm lên sa mạc, cao giọng nói:
– Thiên Mộng cổ địa là kì ngộ chi địa, cũng là giết chóc chi địa, đệ tử tông môn vào trong, sinh tử là do thiên mệnh, đừng nói các ngươi không có chứng cứ, cho dù có chứng cứ cũng không thể báo thù bừa bãi, thiên tài đã chết không phải thiên tài, cần gì phải gây chiến vì hắn, không đáng.
Đại trưởng lão của Trọng Nhạc Môn không cam tâm nói:
– Vậy đại đệ tử của Trọng Nhạc Môn chết vô ích sao.
– Đã vào Thiên Mộng cổ địa thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần hi sinh, nếu như ai cũng như Trọng Nhạc môn ngươi, đệ tử tông môn khác tìm ai báo thù.
– Chúng làm sao sánh được với Hồng Thiên Quân?
Có Trọng Nhạc Môn trưởng lão nội môn phản bác.
Đại trưởng lão của Nam La Tông sầm nét mặt,
– Nam La Tông ta cũng hi sinh hai đệ tử, bây giờ ta nghi ngờ là Trọng Nhạc Môn đệ tử làm, vậy có thể tìm đến các ngươi báo thù không, đến lúc đó, chỉ cần có Tiểu Thanh Long Lệnh, ngàn dặm vuông xung quanh Trọng Nhạc Môn sẽ bị san thành bình địa.
– Cái này, sao có thể là Trọng Nhạc Môn ta…
Giọng của trưởng lão nội môn Trọng Nhạc Môn cứ nhỏ dần, đối phương khiến hắn không thể phản bác, nếu như cứ tiếp tục tranh luận, nói không chừng đối phương sẽ tìm đến Trọng Nhạc Môn gây chuyện thật, Trọng Nhạc Môn thuộc tông môn cường đại trong cửu quốc thật, nhưng so với bối cảnh đối phương, không đáng nhắc đến.
– Được, chuyện này chấm dứt ở đây, ai về tông môn người ấy!
Lúc này, đường thanh hồng cũng dần dần tiêu tán, quang môn trong đó sớm đã ẩn vào hư không, không còn thấy bóng dáng, lần sau gặp lại, phải chờ thêm mười năm nữa.
– Tà Huyết Tông toàn bộ khởi hành.
– Vô Hình Tông xuất phát.
– Bạch Lộ Động…
– Nguyệt Hoa Tông…
Các đại tông môn lần lượt nhảy lên yêu thú, kết thành quần đội bay lên cao, sau vài cái chớp mắt, đã thấy biến mất trong tầng mây.
Nhìn xéo Diệp Trần, đại trưởng lão Trọng Nhạc Môn hừ lạnh trong lòng, con ngươi ẩn giấu sát cơ, sau đó quay đầu cao giọng nói:
– Chúng ta cũng đi thôi.
Đợi tông môn tám nước đi hết, Phỉ Thuý Cốc và Tử Dương Tông cũng lần lượt rời đi, một lúc sau, chỉ còn lại nhân mã của Nam La Tông và Lưu Vân Tông.
Đại trưởng lão Lưu Vân Tông chắp tay nói:
– Long trưởng lão, lần này Lưu Vân Tông ta nợ Nam La Tông một thiên đại nhân tình, trở về nhất định hồi báo lại với tông chủ.
Đại trưởng lão của Nam La Tông cũng giống như tông chủ Long Bích Vân, đều họ Long, nàng bí hiểm nói:
– Ta làm vậy không phải muốn giúp Lưu Vân Tông, mà là muốn giúp tên tiểu quỷ này.
Đại trưởng lão thuận theo ánh mắt đối phương, ngạc nhiên nói:
– Diệp Trần?
– Không sai, hắn tiềm lực rất lớn, không đáng chết trong cuộc chiến không công bằng này, đương nhiên, quãng đường sau này hắn phải tự đi, người khác không thể giúp hắn được.
Đại trưởng lão gật gật đầu, đối phương nói không sai, trở thành cường giả chân chính đều là những kẻ ngoan cường, còn cường giả trưởng thành dưới sự bảo vệ của các tiền bối, sẽ giống như bông hoa trong nhà kính, cả đời không thể trở thành đại khí, chỉ có thiên tài kinh qua thiên chuy bách luyện mới có hi vọng đó.
– Chuyện Tiểu Thanh Long Lệnh, cao tầng các ngươi biết là được, bọn chúng không cần phải biết, biết cũng chẳng giúp được gì cho chúng.
Long trưởng lão lại nói.
– Cái này ta hiểu.
Đại trưởng lão không phải kẻ ngốc, rất nhiều thứ chỉ cần tiết lộ một chút là rõ hết mấu chốt bên trong, nếu như hắn đoán không lầm, Diệp Trần tạm thời được chọn, nhưng được chọn có lẽ không chỉ mình hắn, Nam Trác Vực hay Chân Linh Đại Lục, thiên tài vô số, có những người tiền kì phong quang vô hạn, hậu kì lại chẳng bằng ai, có những người tiền kì hết sức bình thường, hậu kì cực kì nổi tiếng, không ai có thể nói rõ được, chỉ có một cách duy nhất đó là lấy số lượng thay thế, sau đó từ từ đào thải người không thích hợp.
Dưới sự hướng dẫn của Long trưởng lão, người của Nam La Tông nhảy lên yêu thú, đi trước một bước về Thiên Phong Quốc.
Hắng hắng giọng, đại trưởng lão nói:
– Chuyện hôm nay, không được hỏi nhiều.
– Vâng.
Bốn người Diệp Trần hơi nghi hoặc, gật gật đầu.
– Được rồi, chúng ta đi.
Chiu!
Lên Thiên Phong Thứu, cả đoàn mấy chục người mang theo thi thể của những trưởng lão Lưu Vân Tông đã chết, lướt lên cao không, rất nhanh biến mất trên trời.
Mười ngày sau.
Chúng nhân về đến Lưu Vân Tông.
Đên hôm đó, cao tầng Lưu Vân Tông liền mở một cuộc hội nghị.
Ngày thứ hai, Diệp Trần đem những thứ lấy được từ Thiên Mộng cổ địa đổi thành một lượng lớn hạ phẩm linh thạch và trung phẩm linh thạch.
Vốn dĩ hắn chuẩn bị giao ra Thái Huyền Công bí tịch, cuốn địa cấp trung giai chưởng pháp bí tịch còn lại coi như không có, nhưng cuộc chiến trên sa mạch khiến hắn ít nhiều có chút thể ngộ, nếu các trưởng lão đã nguyện liều mình vì hắn, sao hắn còn muốn giữ làm của riêng, tin rằng có hai cuốn địa cấp trung giai bí tịch này, không cần bao nhiêu thời gian, Lưu Vân Tông sẽ trở lại thời kì đỉnh phong, nói không chừng còn có hi vọng tấn thăng lên thất phẩm tông môn.
Chuyến đi đến Thiên Mộng cổ địa lần này, Diệp Trần thu thoạch rất lớn, trừ hai cuốn địa cấp trung giai bí tịch, những thứ khác tổng cộng đổi được mười vạn miếng hạ phẩm linh thạch, cộng thêm địa cấp trung giai bí tịch, là mười vạn miếng hạ phẩm linh thạch và sáu ngàn miếng trung phẩm linh thạch, tính theo giá trị, là bốn mươi vạn miếng hạ phẩm linh thạch. Bốn mươi vạn miếng hạ phẩm linh thạch, so với cả Lưu Vân Tông mà nói, là một con số không nhỏ, dù sao Lưu Vân Tông trên trên dưới dưới đều cần linh thạch tu luyện, tích luỹ từng ngày cũng là một con số kinh nhân, bốn mươi vạn miếng hạ phẩm linh thạch tương đương trữ lượng mấy năm, trong điều kiện bình thường, một trưởng lão nội môn mất mười năm hai mươi năm cũng không kiếm được từng ấy linh thạch, bởi vì họ không thể kiếm được thứ trân quý hơn địa cấp trung giai bí tịch.
Có một lượng lớn linh thạch, trong một thời gian dài, Diệp Trần không cần phải lo lắng không có linh thạch tu luyện.
Đương nhiên, chuyện hắn phải lo lắng không phải là không có đạo lý.
Cảnh giới Ngưng Chân Cảnh sơ kì, năm ngày tiêu hao một miếng hạ phẩm linh thạch. Diệp Trần tiêu hao gấp đôi người thường, cũng chính là năm ngày tiêu hao hai miếng hạ phẩm linh thạch.
Ngưng Chân Cảnh trung kì, Diệp Trần ba ngày tiêu hao hai miếng hạ phẩm linh thạch.
Ngưng Chân Cảnh hậu kì, một ngày tiêu hao hai miếng hạ phẩm linh thạch.
Đến Bão Nguyên Cảnh sơ kì, số lượng hạ phẩm linh thạch tiêu hao một ngày đã đạt đến con số mười, một tháng là ba trăm miếng, một năm ba ngàn sáu trăm miếng. Với trữ lượng hạ phẩm linh thạch trước đây của hắn, chỉ có thể tu luyện ba năm, sau ba năm, sẽ phải làm nhiệm vụ cho tông môn để đổi lấy linh thạch, hoặc là giống như lần vào Thiên Mộng cổ địa này, dùng bảo vật trân quý đổi. có thể đối được bao nhiêu phải xem vào kì ngộ của bạn.
Lùi một bước mà nói, đạt đến cảnh giới Bão Nguyên Cảnh đã không cần vì kim tiềm lo lắng, lo lắng là linh thạch ít hay nhiều, nghe nói hội đấu giá cỡ lớn, không dùng hoàng kim mà dùng linh thạch, ai linh thạch nhiều người đó có thể mua được thứ mình cần.
Diệp Trần trước mắt vừa hay thiếu một món hạ phẩm bảo kiếm, đến lúc đó khẳng định cần động dụng linh thạch.
Thời gian trôi qua thêm vài ngày nữa, Diệp Trần không lập tức tu luyện Thái Huyền Công mà tiêu hoá kinh nghiệm có được trong chiến đấu trước, biến thành của mình, đợi triệt để lĩnh ngộ xong, hắn mới bắt đầu tu luyện Địa cấp trung giai công pháp Thái Huyền Công.
Đêm tối như nước, cô tịch vô thanh!
Trong phòng!
Diệp Trần khoanh chân ngồi trên giường, hai tay đặt lên đầu gối, đả toạ tu luyện, trước hắn là khung cửa sổ với ánh trăng trong vắt, sáng tỏ nhu hoà.
Thái Huyền Hư Công là địa cấp trung giai công pháp, chân khí vận hành theo lô tuyến phức tạp hơn Thuần Quân Chân Khí không chỉ mười lần, rất nhiều vị trí quan trọng vu hồi khúc triết, giống như thắt nút chết, lại vừa giống như một mớ lùng bùng, khiến người ta không sao hiểu nổi.
Trước mắt Diệp Trần muốn luyện thành Thái Huyền Hư Công trùng thứ nhất, phải hoàn thành một vòng tuần hoàn lớn, sau đó mới tinh luyện ta một sợi Thái Huyền chân khí.
Nhưng với trình độ phức tạp của Thái Huyền Hư Công, hoàn thành một vòng tuần hoàn không hề dễ, về phần Diệp Trần hắn vẫn đang đau đầu vì chưa hiểu lộ tuyến vận hành của chân khí, không dám làm đại, sợ chỉ cần có chút sơ sẩy, chân khí sẽ đi vào ngõ cụt, tạo thành nội thương nghiêm trọng.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán vậy mà Diệp Trần không hề hay biết, hai mắt nhắm nghiền, đôi lông mày lúc nhíu lại, lúc giãn ra, trong một thời gian ngắn biến chuyển không biết bao nhiêu lần.
Vù!
Không biết qua bao nhiêu thời gian, Diệp Trần từ từ mở mắt, nặng nhọc thổ ra một ngụm trọc khí.
– Chẳng trách địa cấp trung giai bí tịch có thể trở thành tông môn trấn tông tuyệt học, chỉ là trùng thứ nhất mà đã khó tu luyện như vậy, mất nửa ngày khổ công của mình, muốn tu luyện đến cảnh giới cao nhất không biết còn khó khăn đến thế nào?
Trước đây Diệp Trần tu luyện võ học, tiến triển thập phần nhanh chóng, nhưng lần này, cảm thấy có chút vất vả, mỗi một bước đi đều không dám làm liều, cực kỳ hao tổn tâm thần.
Chương 166: Quyết định rèn luyện!
Một đêm vô sự!
Nửa tháng tiếp theo, đêm nào Diệp Trần cũng tu luyện Thái Huyền Hư Công, ban ngày tu luyện một môn địa cấp đê giai khinh công bí tịch lấy được từ Thiên Mộng cổ địa, cuộc sống mặc dù khô khan nhưng không hề nhàn rỗi.
Lại một tháng nữa trôi qua!
Trên vách núi, vân hải bôn đằng!
Một nhân ảnh lướt dọc lướt ngang trên bình địa, hành vân lưu thuỷ, quỷ mị vô thường, trong nháy mắt, thân thể đột nhiên biến thành hai, từ hai phương lao đến, một y phục phiêu phiêu, tung bay phấp phới, một dung mạo đờ đẫn, thân thể hơi trong, rõ ràng là chân khí hoá thành.
– Phân thân!
Đi được vài bước, thân thể Diệp Trần hơi run, nhân ảnh thứ hai do chân khí ngưng thành thoát ra ngoài, dung mạo chân thực hơn trước, y phục bay bay theo gió.
Ba đường nhân ảnh một thật hai giả sóng vai mà đi, nhất tề một quyền đánh lên vách đá.
Ầm ầm!
Quyền kình quán nhập vào trong vách núi, Diệp Trần nhảy ra sau, người lơ lửng giữa không trung, quát nhẹ một tiếng
– Thu!
Một khắc sau!
Hai đường nhân ảnh chân khí phân hoá dung nhập vào trong cơ thể.
Bàn chân chạm đất, Diệp Trần từ từ thổ ra một ngụm khí tức, ngẩng đầu, vách đá đối diện xuất hiện thêm ba thâm động, hai thâm động bên canh rộng nửa mét, sâu ba bốn mét, thâm động ở giữa rộng một mét, sâu sáu mét, thành động vẫn còn đá vụn rơi xuống.
– Không tệ, có năm phần công kích lực của mình!
Diệp Trần thầm gật đầu.
Bộ Phân Thân Hoá Ảnh khinh công này hắn vẫn chưa luyện đến cảnh giới cao nhất, nhưng cũng sắp rồi, bây giờ đã có thể trong một thời gian ngắn phân hoá thành hai đường nhân ảnh bằng chân khí, mê hoặc kẻ thù, phải biết trong lúc giao chiến kịch liệt, bởi vì tốc độ di chuyển của hai bên quá nhanh, nhân ảnh vốn đã mơ hồ, lúc này đột nhiên có thêm hai nhân ảnh bằng chân khí có lực công kích tương đương nữa, chắc chắn sẽ làm lẫn lộn thị giác đối phương, tạo nên hiệu quả bất ngờ.
Ngoài ra, Phân Thân Hóa Ảnh trên phương diện khinh công cao hơn Hạc Ảnh Bộ một bậc, trong chốc lát có thể bay xa gần ba trăm mét, còn nhanh hơn thủ các trưởng lão của Võ Kĩ Các.
– Đáng tiếc, Thái Huyền Hư Công vẫn dừng lại ở cảnh giới trùng thứ năm, tạm thời không thể lên được trùng thứ sáu, nhưng thực lực tổng hợp đúng là tiến bộ hơn trước khi tu luyện Thái Huyền Hư Công!
Thái Huyền Hư Công bí tịch là lấy được từ Thiên Mộng chiến điện, mức độ trân quý vượt xa địa cấp trung giai công pháp bí tịch bình thường. Diệp Trần mới tu luyện đến cảnh giới trùng thứ năm, chất lượng chân khí vượt xa trùng thứ bảy đỉnh phong Thuần Quân Chân Khí, tổng lượng chân khí và Thuần Quân Chân Khí tương đương, rất khó tưởng tượng, chỉ cần đạt đến trùng thứ sáu, trùng thứ bảy…
thậm chí cảnh giới cao hơn trùng thứ mười một, chất lượng chân khí và tổng lượng sẽ lên đến mức độ nào.
Đương nhiên, vạn vật có tốt có xấu, Thái Huyền Hư Công cường hãn như vậy, độ khó tu luyện đương nhiên cũng sẽ tăng gấp đôi, cả một tháng thời gian, Diệp Trần miễn cưỡng tu luyện đến cảnh giới trùng thứ năm, thực lực tổng hợp coi như tiến bộ không nhỏ.
Khi ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, Diệp Trần lẩm bẩm:
– Đến lúc đi gặp tông chủ rồi!
Trên tuyến đường chính Lưu Vân Tông
– Chào đại sư huynh!
– Đại sư huynh, chào buổi sáng!
Phía trước bước đến một đám nội môn đệ tử, trong đó nam có nữ có, tu vi cao nhất đã là cảnh giới Ngưng Chân Cảnh hậu kì, thấp nhất là Ngưng Chân Cảnh sơ kì, nhìn thấy Diệp Trần từ xa, không hẹn mà gặp đồng thanh lên tiếng chào đại sư huynh, ngữ khí đầy vẻ tôn kính.
Diệp Trần gật đầu chào lại, nhưng không lên tiếng.
Đợi Diệp Trần đi xa, đám người mới thì thầm nghị luận.
– Đại sư huynh hôm nay đã là Thiên Phong Quốc truyền kì thiên tài, lĩnh ngộ kiếm ý, bước vào Bão Nguyên Cảnh, một kiếm trọng thương ngoại môn đại trưởng lão thất phẩm tông môn Trọng Nhạc Môn, chiêu nào cũng đủ kinh hãi thế tục, vượt xa tứ đại công tử, độc lĩnh phong sáo. ( đại ý là một đứng trên cả cấp độ Công Tử)
– Thời đại tứ đại công tử đã qua, giới thanh niên Thiên Phong Quốc bây giờ mạnh nhất có sáu người, đó là Phỉ Thuý công tử, Bắc Tuyết công tử, Lâm Kì, Tần Vũ Liên, còn có Từ Tĩnh Từ sư tỷ, và đại sư huynh Diệp Trần.
…
Diệp Trần không nghe thấy họ nghị luận, cho dù nghe thấy cũng không đắc ý, có thể ở Thiên Phong Quốc này hắn đã là nhân vật số một, nhưng ở Chân Linh Đại Lục, hắn vẫn là tầng thấp, hơn nữa hắn luôn cảm thấy, tiếp tục ở lại Lưu Vân Tông, kiếp này sẽ chỉ dừng lại ở Tinh Cực Cảnh, không thể trở thành đỉnh tiêm cao thủ của Chân Linh Đại Lục.
Phải biết, lý tưởng của hắn không chỉ là Tinh Cực Cảnh.
Vòng qua một mảng lớn kiến trúc, Diệp Trần đến trước một toà cung điện cực lớn.
– Diệp sư huynh, đây là đại điện Lưu Vân Tông, không phải nơi nội môn trưởng lão và tông chủ thì không thể vào.
Tám thủ môn chấp sự đệ tử ngăn Diệp Trần lại, không chút kiêng nể.
Diệp Trần ngẩng đầu, thản nhiên nói:
– Ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với tông chủ và các nội môn trưởng lão, nhờ chuyển lời giùm.
– Chuyện quan trọng? Quan trọng thế nào?
Chấp sự đệ tử đầu tiên bên trái nhíu mày.
Diệp Trần nói:
– Ta muốn nói, Diệp Trần ta định ra ngoài rèn luyện, rời khỏi Thiên Phong Quốc.
– Rời khỏi Thiên Phong Quốc?
Tám chấp sự đệ tử mở to mắt, sự tích Diệp Trần ở sa mạc Xích Cổ họ sớm đã nghe nói, nếu không có gì bất ngờ, vị trí Lưu Vân Tông tông chủ tương lai sẽ là của hắn, về phần La Hàn Sơn mặc dù là con trai tông chủ, nhưng thực lực không đủ, vị trí tông chủ sẽ không truyền cho hắn.
– Đợi một lúc, ta đi thông báo cho tông chủ và các vị nội môn trưởng lão.
Thủ môn chấp sự đệ tử cho dù ngốc, cũng biết đây là một chuyện lớn, mà đã là chuyện lớn thì ai dám chậm trễ.
Chỉ một lúc sau, mười ba vị nội môn trưởng lão Lưu Vân Tông nhất tề xuất hiện, sắc mặt ngưng trọng, một số đệ tử không biết chuyện đi qua đây còn tưởng có người muốn đánh vào Lưu Vân Tông, lo lắng nhìn nhau.
– Diệp Trần, đi theo chúng ta.
Đại trưởng lão gật gật đầu với thủ môn chấp sự đệ tử, dẫn Diệp Trần vào trong.
Đại điện Lưu Vân Tông rất rộng, không hề thua kém đại điện Đằng Vân, hai bên là ba mươi sáu vị trí, có lẽ là chỗ ngồi của các nội môn trưởng lão.
– Diệp Trần, nghe nói ngươi muốn ra ngoài rèn luyện.
Không đợi tông chủ xuất hiện, đại trưởng lão đã hỏi.
Diệp Trần gật gật đầu,
– Vâng, đại trưởng lão.
– Ài, ta sớm đã biết có ngày hôm nay.
Đại trưởng lão thở dài, từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Trần, đại trưởng lão đã biết Diệp Trần không phải con cá trong hồ, chí khí và dã tâm rất lớn, lớn đến mức không thể tưởng tượng, chỉ là không ngờ đối phương lại quyết định ra ngoài rèn luyện.
Rèn luyện có lớn có nhỏ, rèn luyện nhỏ là rèn luyện trong Thiên Phong Quốc hoặc mấy quốc gia xung quanh, không đi quá xa, ít thì vài tháng, nhiều thì một năm rưỡi là sẽ quay lại, rèn luyện lớn không giống vậy, Nam Trác Vực và Chân Linh Đại Lục đều trong phạm vi rèn luyện, mấy trăm năm lịch sử Lưu Vân Tông, có không ít người lựa chọn ra ngoài rèn luyện, chỉ là đại bộ phận những người đó đều không quay về, cũng không biết là sinh là tử, hoặc là ở lại xứ người không quay muốn về nữa.
Từ biểu tình của Diệp Trần, đại trưởng lão nhìn ra đối phương muốn đi rèn luyện lớn, không có thành tựu, tuyệt đối không quay về, như vậy, tương đương từ bỏ vị trí tông chủ Lưu Vân Tông.
Tứ trưởng lão là người thẳng thắn, vội vàng nói:
– Diệp Trần, ở lại Lưu Vân Tông cũng tốt mà! Với thiên phú của ngươi, tương lai trở thành Tinh Cực Cảnh cường giả đều rất có khả năng, thái thượng trưởng lão Lưu Vân Tông ta không phải là Tinh Cực Cảnh võ giả sao, ngươi khẳng định cũng sẽ đạt được.
Diệp Trần lắc lắc đầu,
– Đại trưởng lão, tứ trưởng lão, hai người yên tâm, đến cuộc thi Tiềm long bảng, con sẽ trực tiếp tham gia thi đấu, đến lúc đó vẫn có thể gặp lại.
– Tất cả còn phải đợi tông chủ
Đại trưởng lão không phải tứ trưởng lão, biết khuyên cũng vô dụng, nếu không Diệp Trần đã không lĩnh ngộ kiếm ý, người lĩnh ngộ kiếm ý, nói một không hai, tâm trí cực kì kiên định, đã quyết định gì có dùng trâu kéo cũng không được về.
Ba mươi vị nội môn trưởng lão tự tìm chỗ ngồi, Diệp Trần đứng giữa trung tâm đại điện.
Một lúc sau, Lưu Vân Tông tông chủ La Hành Liệt long hành hổ bộ bước vào đại điện, sắc mặt phù tạp liếc nhìn Diệp Trần, đi thẳng đến vị trí chủ toạ.
– Diệp Trần, rèn luyện là chuyện tốt, không biết ngươi muốn đến đâu rèn luyện.
Diệp Trần chắp tay nói:
– Nam Trác Vực, Chân Linh Đại Lục, đều trong phạm vi rèn luyện, đến lúc đó đệ tử sẽ căn cứ vào tình hình để ra quyết định.
La Hành Liệt và mọi người hít ngược một hơi lãnh khí, Nam Trác Vực đã đủ lớn, vậy mà hắn còn muốn đi ra Nam Trác Vực, mặc dù trước mắt vẫn chưa quyết định.
Phẩy phẩy tay, bảo Diệp Trần đừng khách khí, La Hành Liệt lên tiếng nói:
– Từ lúc lập tông đến giờ, ngươi là một trong những kiệt xuất thiên tài hiếm có của Lưu Vân Tông, chưa từng có ai vượt qua được ngươi, về lý mà nói, đợi ra bước vào Tinh Cực Cảnh, ngôi vị tông chủ sẽ thuộc về ngươi, chứ không phải La Hàn Sơn con trai ta, ngươi biết điều đó chứ?
Còn có chuyện này, Diệp Trần tưởng Chân Linh Đại Lục sẽ giống như tiểu thuyết võ hiệp mà hắn từng đọc, vị trí tông chủ phần lớn truyền cho hậu đại của mình hoặc là thân thích, người người muốn kế thừa khó như lên trời, cho dù có, cũng là chuyện rất hiếm.
Nhưng hắn không có nhiều hứng thú với quyền lực, vị trí Diệp gia gia chủ, Lưu Vân Tông tông chủ đều không phải lý tưởng của hắn, lý tưởng của hắn là đi hết thế giới xa lạ này, từng bước trở thành đỉnh tiêm cao thủ, những thứ khác đều là vọng tưởng, không tồn tại trong mắt hắn.
– Tông chủ, đệ tử vẫn quyết định ra ngoài rèn luyện, Lưu Vân Tông có Từ Tĩnh là đủ, đương nhiên, Lưu Vân Tông nếu như có đại nạn, Diệp Trần bất luận đang ở đâu, đều sẽ lập tức quay về tương trợ.
Những nội môn trưởng lão khác bắt đầu nghị luận, có người không đồng ý nói:
– Diệp Trần, thế giới bên ngoài đa màu đa vẻ, cao thủ như mây, nhưng ngươi có biết, bao nhiêu người chết trong lúc tu luyện không? Ta không muốn nhìn thấy thiên tài hiếm có của Lưu Vân Tông mất đi.
– Cao trưởng lão nói không sai, Diệp Trần, suy nghĩ lại đi!
Nghe vậy, La Hành Liệt chăm chú nhìn Diệp Trần, hi vọng đối phương từ bỏ ý định ra ngoài rèn luyện, nếu là rèn luyện nhỏ thì cũng được.