Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 26 [Chương 160 đến 163]
❮ sautiếp ❯Chương 160: Lấy thương thay kiếm
Một chưởng lúc nãy bị phá, Trang Phỉ đã cảm nhận được điều gì đó, bây giờ hắn có thể xác nhận, Diệp Trần có khả năng phát hiện nhược điểm võ học.
– Bây giờ xem ngươi phá kiểu gì! Tuý ảnh phù quang!
Trang Phỉ hét một tiếng lớn, hai tay liên hoàn đánh ra, từng đường phỉ lục chân khí đại thủ phù quang lục ảnh đánh về phía Diệp Trần, quỹ tích mờ ảo vô thường, trên đường tự động điều chỉnh.
– Dù ngươi thủ đoạn thông thiên, ta vẫn phá được!
Diệp Trần lấy thương thay kiếm, mũi thương hơi rung, tung ra Phong quyển tàn vân có phạm vi sát thương rộng nhất trong Kinh vân kiếm pháp.
Xích hồng thương mang lao thẳng, điên cuồng giảo động khí lưu, lợi dụng lực xoay tròn, hình thành một đường phong long quyển, ngạc nhiên là, phong long quyển ẩn hàm hoả nguyên khí, dần dần nhuộm thành một dải xích hồng cuộn lên hơi nóng hầm hập.
Khoảnh khắc đó, rừng chân khí đại thủ phỉ lục chi chít bị phá sạch, một vòng xích hồng phong long quyển gào rít đánh về phía Trang Phỉ.
Trong lúc hai người kịch đấu, trên sa mạc xích cổ, mọi thứ vẫn bình yên vô sự.
Lãnh Vô Tình và Cưu Vô Huyết bị truyền tông ra ngoài, các đại tông môn như mặt hồ yên ả bị ném xuống một tảng đá lớn, nhao nhao nghị luận, về phần Trọng Nhạc trưởng lão, sắc mặt trở nên hết sắc âm trầm, họ có thể xác nhận, Hồng Thiên Quân không còn sống sót.
– Là ai giết chết Hồng Thiên Quân, không lẽ là Tiềm long bảng cao thủ?
– Bất luận là ai giết, chỉ cần bị chúng ta tra ra được, giết không tha.
Nói những lời này, Trọng Nhạc trưởng lão không cố ý hạ thấp giọng mà để thanh âm truyền đến tất cả các tông môn khác.
– Không ngờ Hồng Thiên Quân thân là cao thủ hạng sáu mươi chín trên Tiềm long bảng mà còn bị giết, hắn là Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì đấy! Đủ thực lực giết chết một Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì.
– Nói thật, ta thực sự muốn biết là ai giết.
– Ta đoán, tám phần là Tiềm long bảng thanh niên cao thủ, chỉ có chúng mới có thực lực này, ba người nằm trong top 60 hiềm nghi lớn nhất.
– Ý ngươi là Cưu Vô Huyết, Tiết Ngân và cả Nguyên Hoành Ưng.
– Không sao, ngươi nghĩ mà xem, trừ chúng ra, còn ai giết được Hồng Thiên Quân, những thanh niên cao thủ Tiềm long bảng khác thực lực dù cao hơn một bậc nhưng cũng chưa chắc làm được điều này.
Phía Lưu Vân Tông.
La Hàn Sơn thổ ra một ngụm khí tức,
– Cưu Vô Huyết ra rồi, Lãnh Vô Tình ra rồi, bây giờ trong Thiên Mộng chiến điện chỉ còn Diệp sư đệ, Trang Phỉ và Nguyên Hoành Ưng ba người, sao họ lâu thế, không lẽ đột phá lên Bão Nguyên Cảnh rất khó?
Chu Mai và Từ Tĩnh cũng có chút nghi hoặc.
Đại trưởng lão đột nhiên nghĩ ra điều gì,
– Không lẽ họ thông qua toàn bộ khảo nghiệm, bắt đầu tranh đột ba món bảo vật của Thiên Mộng chiến điện.
Chu Mai kinh ngạc nói:
– Thông qua toàn bộ khảo nghiệm, con nhớ một trăm năm qua chưa ai làm được điều này!
– Đúng là một trăm năm qua chưa ai làm được điều này, chỉ là một trăm năm này, lớp thanh niên bây giờ là những người xuất sắc nhất, cho nên thông qua toàn bộ khảo nghiệm không phải không có khả năng, nếu không đâu có mất nhiều thời gian như vậy, sớm đã ra rồi.
Tứ trưởng lão bên cạnh nói.
La Hàn Sơn gật gật đầu, sau đó hỏi:
– Thông qua toàn bộ khảo nghiệm khó khăn vạn phần, ba món bảo vật của Thiên Mộng chiến điện có lẽ rất trân quý!
Đại trưởng lão nói:
– Đương nhiên trân quý, trấn tông tuyệt học của Lưu Vân Tông ta là Đại la thần công, mà Đại la thần công chính là tông chủ đời thứ ba của Lưu Vân Tông lấy được từ trong Thiên Mộng cổ địa, không phải tông chủ hay người kế nhiệm tông chủ, căn bản không có tư cách tu luyện.
– Đại la thần công là lấy được từ trong Thiên Mộng cổ địa?
La Hàn Sơn cũng là lần đầu tiên nghe thấy điều này, về phần uy lực của Đại la thần công, hắn sớm đã được chứng kiến, dưới sự thôi động của chân khí, một dòng sông cũng bị làm cho bốc toàn bộ, không còn một chút dấu vết.
Mấy vị trưởng lão Tử Dương Tông thỉnh thoảng lại nhìn sang phía Lưu Vân Tông, thấy họ biểu tình kì dị, trong lòng không khỏi suy đoán.
– Tiểu tử dùng kiếm của Lưu Vân Tông vẫn chưa thấy ra, không lẽ cũng chết trong đó?
– Chỉ sợ không đơn giản như vậy, chưa từng nghe qua Thiên Mộng chiến điện chủ động giết người, cho nên hoặc là bị truyền tống ra ngoài, hoặc là tiếp tục ở lại bên trong, bây giờ hắn vẫn chưa xuất hiện, đáp án đã rất rõ ràng, điều ta lo lắng nhất là, bọn chúng thông qua toàn bộ khảo nghiệm.
– Thông qua toàn bộ khảo nghiệm, Thiên Mộng chiến điện sẽ mở ra ba món bảo vật, ba món bảo vật này giá trị khó đoán, để chúng lấy được, e rằng bất lợi cho Tử Dương Tông ta! Dù sao bảo tính có nguồn gốc từ Thiên Mộng chiến điện vẫn là tinh phẩm trong tinh phẩm, so với bảo vật đồng cấp bên ngoài trân quý ba phần, là bảo vật còn đỡ, là một cuốn địa cấp trung giai bí tịch, tuyệt đối là tuyệt học trấn tông, hơn hẳn địa cấp trung giai bí tịch bình thường.
Tử Dương Tông đại trưởng lão sắc mặt càng lúc càng khó coi,
– Tên này vẫn chưa trưởng thành mà đã khiến người ta sản sinh nhiều bất an, không trảm sát hắn, Tử Dương Tông sớm muộn gì cũng phải đối mặt với đại hoạ, xem ra phải đem mấy vị đường chủ trong Liệp Sát Đường triệu tập ra ngoài, đảm bảo một đòn là chết.
– Không sai, không thể sử dụng Chu Liệt Dương được nữa, chỉ sợ hắn không phải đối thủ của tên tiểu tử đó.
…
Trong Thiên Mộng chiến điện.
Trang Phỉ giật mình, không ngờ đối phương mất kiếm mà thực lực vẫn cường đại như vậy, sao lại có thể như vậy, không lẽ có kiếm ý lợi hại như vậy.
Thấy xích hồng phong long quyển cuộn đến, những đường thương mang tung hoành, sát ý trong lòng Trang Phỉ càng thịnh, hắn có thể cảm nhận được uy lực nồng đậm trên người Diệp Trần, khiến hắn rất khó chịu.
– Phá!
Chân khí ngút trời, một toà sơn phong hư ảnh chụp lấy Trang Phỉ, hắn bất động như sơn, hai tay đánh ra những đường chưởng kình như hà lưu, chưởng kình hùng hậu, liên miên bất tuyệt, không khí trên bình đài bị đánh thủng trong giây lát, nổ tung.
– Là công pháp gì vậy? Sơn, thuỷ, không phải Sơn thuỷ đại pháp sao.
Diệp Trần từng nghe Đại trưởng lão nói qua, cốc chủ đời thứ nhất Phỉ Thuý Cốc từng tìm thấy một bộ Sơn thuỷ đại pháp tàn thiên ở Sơn Thuỷ Các, Sơn thuỷ đại pháp là địa cấp cao giai trung phẩm, cho dù là tàn thiên, cũng có địa cấp trung giai cấp bậc, uy lực không khó tưởng tượng, tuyệt đối khủng bố dị thường, còn trên Đại la thần công của Lưu Vân Tông.
Xích hồng phong long quyển bị đánh tan, chưởng kình bất tuyệt lao ra nhiều chưa từng thấy.
Diệp Trần ha ha cười, không coi ra gì.
– Kinh vân vô định!
– Kinh vân vô cực!
– Vô thường chi kiếm!
– Phiêu miểu nhất kiếm!
Lấy thương thay kiếm, Diệp Trần không lùi mà tiến, thiết thương run rẩy sử dụng kiêm chiêu của Kinh vân kiếm pháp, dưới sự thôi động của kiếm ý, từng đường thương mang sắc nhọn không chỉ cắt ngang chưởng kình mà còn một thương điểm lên sơn phong hư ảnh bên ngoài cơ thể Trang Phỉ.
Chương 161: Ra ngoài!
Sơn phong hư ảnh bị phá, dưới kiếm ý tiểu thành của Diệp Trần, sơn phong đại pháp của Trang Phỉ cũng không thể kiến tạo thành công, dù sao bản thân hắn chỉ luyện Sơn thuỷ đại pháp đến trùng thứ tám, đương nhiên không thể phát huy ra uy lực mạnh nhất, hơn nữa trước đó, Diệp Trần đã phá địa cấp trung giai công pháp Liệt thổ phong cương công của Hồng Thiên Quân, mặc dù lúc đó phá vô cùng khó khăn.
Phốc!
Miệng phun ra một ngụm máu tươi, Trang phỉ quát nói:
– Nguyên Hoành Ưng, ta biết ngươi đang ở ngoài, đang chờ cả hai chúng ta cùng trọng thương sao?
Khặc khặc!
Một giọng cười âm sâm truyền ra, Nguyên Hoành Ưng xuất hiện trong phòng, hắn nói:
– Trang Phỉ, ta thấy ngươi vẫn chưa đủ tư cách hai hổ cắn nhau với tên tiểu tử này.
– E rằng ngươi cũng không làm gì được hắn!
Trang Phỉ vận chân khí, ngưng cố lại sơn phong hư ảnh, tạm thời chặn đứng Diệp Trần.
Sát cơ loé lên trong mắt Diệp Trần, hắn sớm đã phát hiện ra Nguyên Hoành Ưng, cho nên vờ như không biết, muốn kích sát Trang Phỉ trước rồi nói.
Nguyên Hoành Ưng hơi sững người, nói thật, hắn không chắc mình có thể hạ được Diệp Trần, sau khi đối phương bước vào Bão Nguyên Cảnh, thực lực tấn thăng còn đáng sợ hơn hắn, tuyệt đối là quái thai, chỉ là càng như vậy, hắn càng muốn kích sát Diệp Trần, tuyệt đối không thể đối phương tiếp tục tiến bộ.
– Ý ngươi là chúng ta liên thủ?
Nguyên Hoành Ưng thăm dò Trang Phỉ.
Trang Phủ lạnh lùng nói:
– Thành đại sự không câu nệ tiểu tiết.
– Hay cho câu không câu nệ tiểu tiết! Nhưng ta rất muốn nghe xem bí tịch nên chia thế nào?
– Ta ngươi mỗi người một nửa, nửa còn lại tự nhớ trong đầu, ngươi thấy thế nào?
– Được, quyết định như vậy.
Nguyên Hoành Ưng thân hình chớp loé liên tục, né tránh địa hoả, bên ngoài cơ thể bắn ra những con Hùng Ưng chân khí, bao phủ trời đất, chụp lấy Diệp Trần đang đứng trên đài.
Thấy vậy, Trang Phỉ trong lòng biết đối phương đồng ý, không dám chậm trễ, chân khí trong kinh mạch vận chuyển đến cực hạn, Sơn phong hư ảnh ngưng luyện càng thêm kiên cố, trong như thuỷ tinh, hai tay đánh ra những đường chưởng kình dày đặc như nước sông mùa lũ, cùng Hùng Ưng chân khí hội hợp làm một, mãnh liệt đánh ra.
– Hôm nay hai người các ngươi phải để lại một cái gì đó rồi mới được đi.
Diệp Trần không lùi không tránh, một luồng phong mang chi khí vọt thẳng lên trời, tựa như tuyệt thế bảo kiếm sắp xuất vỏ, tiến hành giết chóc.
– Phá ra cho ta!
Dưới sự thôi động của kiếm ý cường đại, Xích hồng hoả diễm trên thiết thương nhô ra ngoài, kéo dài vô hạn, cuối hình hình thành một thanh Xích hồng hoả kiếm nóng rực, hoả kiếm nặng nề chém lên khoảng cách mong manh giữa Hùng Ưng chân khí và rừng chưởng kình.
Xoẹt, xoẹt!
Âm thanh như tiếng xé vải vang lên, Xích hồng hoả kiếm uy lực cường đại vô song, một kiếm phá vỡ liên thủ công kích của Nguyên Hoành Ưng và Trang Phỉ.
Nguyên Hoành Ưng vừa mới lật mình nhảy được lên đài, Diệp Trần cường đại hơn hắn tưởng tượng, lấy thương thay kiếm, vậy mà vẫn chặn được liên thủ công kích của hai người, nếu như có một thanh hạ phẩm bảo kiếm thì có lẽ chẳng cần đánh nữa.
May mà, thương là thương, vĩnh viễn không thể biến thành kiếm.
– Trang Phỉ, ngươi đừng đứng im như vậy, không động dụng tuyệt chiêu bí mật cuối cùng, tuyệt đối không thể kích sát được hắn, nói không chừng chúng ta còn nguy hiểm tính mạng.
Vừa nói, Nguyên Hoành Ưng vừa mở rộng hai chân, Ám thanh chân khí bạo phát, hình thành một đôi ưng trảo cực lớn ở hai bên người hắn, đôi ưng trảo này trong thanh có hắc, tán phát ra khí tức tà ác phảng phất như từ thời thượng cổ, khiến người ta không khỏi rùng mình.
– Thuỷ mạn sơn nhạc!
Nghe vậy, Sơn phong hư ảnh bên ngoài cơ thể Trang Phỉ đột nhiên sụp đổ, hoá thành hồng thuỷ cuộn trào, hồng thuỷ hư ảnh thành dạng xoắn ốc, không ngừng quấn lấy Trang Phỉ, khí thế kinh nhân, tựa hồ lúc nào cũng có thể lao ra, chôn vùi tất cả.
Sơn thuỷ đại pháp trừ có công có thủ, còn có thể chuyển hoá thành toàn công hoặc là toàn thủ, toàn công là “Thuỷ mạn sơn nhạc”, đem sức mạnh sơn nhạc chuyển hoá thành hồng thuỷ, tấn công kẻ thù, chỉ là do chiêu thức này chủ công nên mặc dù lợi hại, nhưng phòng ngự lại tương đối yếu, so với Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì không mạnh hơn là bao nhiêu, rất dễ bị đả kích bất ngờ, còn chiêu thức toàn thủ, Trang Phỉ vẫn chưa tu luyện thành công, cần phải đem Sơn thuỷ đại pháp luyện đến trùng thứ chín mới có thể sơ bộ làm được, nếu không trước đó cũng không bị Diệp Trần một thương điểm vỡ phòng ngự.
Ầm ầm!
Hai người không chút lưu thủ, ngay lập tức tung ra một đòn sát thủ mạnh nhất.
Chỉ thấy Hùng trảo cự đại xé rách không khí, mang theo luồng khí tức yêu thú chụp lấy Diệp Trần, sau đó chưởng kình cuồn cuộn dâng trào, uy thế còn thịnh hơn trước.
Thịch thịch thịch thịch thịch…
Thiết thương trong tay Diệp Trần dài hai mét ba, cộng thêm Xích hồng hoả kiếm mới xuất hiện, độ dài vừa tròn bốn mét, huy vũ theo cánh tay, Xích hồng hoả kiếm hoá thành những đường tàn ảnh, lần lượt chém lên ma trảo cự đại và chưởng kình bàng bạc, phát ra ngàn vạn hoả tinh.
Duy trì liên tục một lúc, Diệp Trần đột nhiên một thương đánh văng ưng trảo, Xích hồng hoả diễm trên thiết thương rơi xuống, như lưu tinh lao về phía Trang Phỉ.
– Đáng ghét.
Trang Phỉ giận dữ, đúng lúc phòng ngự của hắn yếu nhất, chỉ cần bị đánh trúng, chết là cái chắc, không kịp nghĩ nhiều, Trang Phỉ vội vàng đánh ra hai đường chưởng kình hùng hậu nghênh đón hoả kiếm.
Ba!
Ba!
…
Chưởng kình liên tục bị đánh xuyên, hoả kiếm cũng tán loạn theo, hoá thành một ngọn đuốc hung mãnh nuốt chửng Trang Phỉ, hừng hực thiêu đốt.
Nguyên Hoành Ưng tranh thủ lúc Diệp Trần đối phó Trang Phỉ, đang định thi triển công kích lợi hại, đột nhiên dưới chân truyền đến kình đạo dữ dội, suýt chút nữa đánh bay hắn, may mà chân khí trên người hắn lúc này đã điều động đến cực hạn, dậm chân là có thể dẫm tắt kình đạo.
– Nguy hiểm quá.
Nguyên Hoành Ưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, kình đạo không làm hắn bị thương, nhưng có thể làm hắn rơi xuống bình đài, mà bên dưới bình đài chỗ nào cũng có cơ quan, chỉ cần sơ suất sẽ bị địa hoả nướng chín, hoặc là chết, hoặc là truyền tống ra khỏi Thiên Mộng chiến điện, cả hai trường hợp đó hắn đều không muốn nhìn thấy.
Trong lòng Diệp Trần cũng đang thầm tiếc, Địa bạo thiên kinh bí kĩ lấy được từ tay Huyết Thủ Đồ Tể phẩm cấp thấp, trước đây từng giúp hắn rất nhiều, nhưng bây giờ tác dụng phụ trợ chỉ là như có như không, căn bản không thể làm gì được địa cấp công pháp hộ thể của Nguyên Hoành Ưng.
Xì xì!
Hoả diễm bị xé rách, Trang Phỉ từ trong đó đi ra, có chút chật vật, nhưng không bị thương, chỉ là đến bây giờ, chúng càng đánh càng thấy sợ, Diệp Trần cường hãn khó đoán, một chọi hai mà vẫn chiếm thế thượng phong, nếu không phải chúng đều có tuyệt chiêu bí mật, có duy trì được nữa hay không vẫn là câu hỏi, còn muốn dùng cách đó đánh bại Diệp Trần, gần như không thể.
Đúng lúc này, Diệp Trần hai chân rời đất, tung ra chiêu thức cuối cùng trong Kinh vân kiếm pháp.
– Thái thượng kinh vân!
Tay phải cầm thiết thương bổ thẳng xuống, vô thanh vô tức, nhẹ nhàng, không theo một tia khói lửa, tựa hồ tay không vén mây xanh.
Đùng!
Sấm chớp nổi lên!
Một thương này nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại bộc phát ra uy lực vô cùng đáng sợ, như một đòn sấm sét bổ ra, ngay dưới bầu trời trong xanh, khiến người ta tâm sinh ảo giác mâu thuẫn cực độ.
Trang Phỉ và Nguyên Hoành Ưng đến cơ hội tránh né cũng không có, bị Xích hồng thương mang quét trúng, chân khí hộ thể vỡ tan, mỗi người phun ra một ngụm máu tươi bay ngược ra sau, rơi xuống bình đài.
Địa hoả khiết bạch phun trào, thân hình hai người biến mất trong giây lát.
Trên đài.
Diệp Trần lắc lắc đầu, địa hoả thì ra không giết người, mà chỉ truyền tống họ ra ngoài, như vậy cũng tốt, bây giờ không phải là lúc giết người, Lưu Vân Tông vẫn chưa gánh được trách nhiệm đó, dù sao Thiên Ưng Bảo và Phỉ Thuý Cốc nói thế nào đều là thất phẩm tông, thực lực hùng hậu vô cùng, đại đệ tử bị giết chết, cao tầng đời nào chịu bỏ qua.
…
Thanh hồng quang môn một lần nữa lại mở ra, hai đường nhân ảnh bay ra khỏi đó.
– Hoành Ưng!
– Trang Phỉ!
Thiên Ưng Bảo trưởng lão và Phỉ Thuý Cốc trưởng lão nhất tề lên tiếng, chỉ là lúc họ nhìn thấy vết thương trên người hai người, máu miệng còn đang rỉ máu, không khỏi ngây ra.
– Hoành Ưng, rốt cục là chuyện gì vậy? Ai đả thương ngươi?
Thiên Ưng Bảo đại trưởng lão sầm nét mặt, hỏi.
– Đại trưởng lão, về rồi nói.
Nguyên Hoành Ưng không muốn nói ra chân tướng sự thật ngay trước mặt mọi người, như vậy quá mất mặt, hai đại Tiềm long bảng cao thủ bị một tên mới nổi đánh cho thổ huyết, xém chút nữa mất mạng, là chuyện chẳng hay ho gì, ảnh hưởng rất lớn đến danh khí hắn.
Bên kia, Trang Phỉ cũng không muốn nói gì.
Bên Tà Huyết Tông, Cưu Vô Huyết thoáng giật mình, Nguyên Hoành Ưng thự lực không hề thua kém hắn, Trang Phỉ cũng là Tiềm long bảng cao thủ, sao lại bị trọng thương, không lẽ giữa họ phát sinh chiến đấu, cả hai đều bị thương nặng, chỉ có cách lý giải đó là hợp lý nhất.
– Không biết bảo vật còn lại đang nằm trong tay ai?
Cưu Vô Huyết có chút hối hận, sớm biết chỉ còn hai người, nói không chừng có thể liều mạng, đoạt lấy hai món bảo vật còn lại.
Quang môn một lần nữa mở ra, lại một đường nhân ảnh xuất hiện.
– Ai?
– Còn ai ở trong đó nữa, Tiềm long bảng cao thủ đều ra hết rồi!
– Không lẽ hắn mới là “tên đầu sỏ” đả thương Nguyên Hoành Ưng và Trang Phỉ!
Các đại tông trưởng lão nhao nhao nghị luận, Trọng Nhạc trưởng lão mở to mắt, họ đang hi vọng là Hồng Thiên Quân mất tích.
Chỉ có Lưu Vân Tông là biết rõ nhất, nhân vật cuối cùng này trăm phần trăm là Diệp Trần, về phần Hồng Thiên Quân, sớm đã bị Diệp Trần giết chết nên không thể là hắn được.
Ba!
Bóng người đứng trên cát, trường bào nguyệt bạch, trên tay có thêu hoa văn hình đám mây chỉ tiêng Lưu Vân Tông có.
– Đệ tử Lưu Vân Tông!
Trừ một số ít người, những người còn lại đều cảm thấy khó hiểu, họ có hàng trăm suy đoán nhưng không ai đoán ta lại là một đệ tử vô danh của Lưu Vân Tông, trước đó, họ căn bản không biết hắn, cũng chưa từng nghe qua tên hắn.
Không đúng!
Hắn là người cuối cùng ra ngoài, cũng chính là nói, hắn thông qua toàn bộ khảo nghiệm, tham gia tranh đoạt ba món bảo vật vậy mà vẫn có thể bình yên vô sự ra ngoài.
Vậy, Nguyên Hoành Ưng và Trang Phỉ có phải bị thương trên tay người này không.
Có lẽ là không! Có tông trưởng lão lắc lắc đầu, họ không tin hai Tiềm long bảng cao thủ lại bị thương dưới tay một người, đánh chết cũng không tin.
Trọng Nhạc đại trưởng lão mắt loé lãnh mang, không biết đang nghĩ gì.
– Diệp sư đệ, đệ ra rồi.
La Hàn Sơn thở phào nhẹ nhõm, cuộc đua tranh giành ba món bảo vật, cần phải đối kháng với những người còn lại, hắn sợ Diệp Trần ngã xuống trong đó.
Diệp Trần gật gật đầu, thân hình hơi loé, đi về phía Lưu Vân Tông.
Đại trưởng lão quan sát Diệp Trần, mỉm cười nói:
– Không xảy ra chuyện gì chứ!
Diệp Trần liếc nhìn Trang Phỉ và Nguyên Hoành Ưng, nói:
– Không có việc gì, trở về an toàn.
– Tốt, không sao là tốt, đúng rồi, Trang Phỉ và Nguyên Hoành Ưng là do ngươi đả thương sao.
Kì thực Đại trưởng lão vẫn không dám tin, nên quyết định hỏi lại.
Do dự một lúc, Diệp Trần lại gật đầu.
– Là ngươi đả thương thật?
Những trưởng lão nội môn khác của Lưu Vân Tông hít ngược một hơi lãnh khí.
La Hàn Sơn cười nói:
– Diệp sư đệ bước vào Bão Nguyên Cảnh, thực lực tăng trưởng tấn mãnh, một chọi một, trọng thương Trang Phỉ hay Nguyên Hoành Ưng không có gì bất ngờ, nếu như đánh không lại bọn họ mới là chuyện là.
Hắn tưởng Diệp Trần lần lượt đánh bại Trang Phỉ và Nguyên Hoành Ưng, trong lòng không có gì phản đối, cảm thấy các trưởng lão hơi làm to chuyện.
Đại trưởng lão thoáng kinh ngạc, nhưng tâm trạng sau đó hồi phục rất nhanh, nghĩ cũng đúng, Diệp Trần lĩnh ngộ kiếm ý, lại bước vào Bão Nguyên Cảnh, thực lực đột nhiên mãnh tiến là điều chắc chắn, đánh bại một Tiềm long bảng cao thủ khoá trước có là gì, nếu không có gì bất ngờ, nửa năm sau, cái tên Diệp Trần chắc chắn sẽ có trên Tiềm long bảng khoá này, không ai có thể ngăn cản.
– Hừ, tiểu tử, ngươi có gặp Hồng Thiên Quân đại đệ tử của Trọng Nhạc trong đó không?
Lúc này, một trận thanh âm truyền đến, là Trọng Nhạc đại trưởng lão, hắn thấy Diệp Trần ra cuối cùng, trong lòng nảy sinh nghi hoặc, cảm thấy Diệp Trần hiềm nghi lớn nhất, nhất thời từng bước đi về phía Diệp Trần, trên người phóng thích ra khí tức cường đại.
La Hàn Sơn sắc mặt vụt biến, hỏng rồi!
Diệp Trần kiếm ý tại thân, không bị khí tức của đối phương áp bách, mặt vẫn như thường, nói:
– Không biết.
– Nói bậy, đại đệ tử Hồng Thiên Quân của Trọng Nhạc thân là thanh niên cao thủ Tiềm long bảng, sao ngươi có thể không biết được? Không lẽ là ngươi đánh lén nó?
– Đại trưởng lão, cần gì nói nhiều, giải hắn về Trọng Nhạc rồi nói.
– Không sai, ta không tin, đại hình hầu hạ hắn vẫn có thể mạnh miệng.
– Phế tên tiểu tử này trước.
Trọng Nhạc trưởng lão sát khí thập ngút trời, cho dù Diệp Trần không phải hung thủ, họ cũng không có ý định bỏ qua, có hiềm nghi là đủ.
– Đệ tử Lưu Vân Tông ta, từ bao giờ đến phiền Trọng Nhạc các ngươi bắt nạt.
Một luồng khí tức cường đại nữa nổi lên, Lưu Vân Tông đại trưởng lão từ từ đi ra, đôi mắt già nua đục ngầu, chỉ là phong mang trong đó vẫn sắc nhọn như kim.
Một Trọng Nhạc trưởng lão thấy Lưu Vân Tông đại trưởng lão lên tiếng, khó chịu nói:
– Lưu Vân Tông người thì là gì, Trọng Nhạc ta địa vị gì, bây giờ Đệ tử Lưu Vân Tông người có hiềm nghi sát hại đại đệ tử tông ta, cần phải giải về, ai cũng không được ngăn cản, ta khuyên ngươi tốt nhất nên phối hợp với chúng ta hành sự, nếu không chuốc hoạ vào thân, mang đến đại hoạ cho Lưu Vân Tông, đến lúc đó hối hận cúng không kịp.
Chương 162: Khai chiến!
Lưu Vân Tông tứ trưởng lão đứng sóng vai với đại trưởng lão, hai mắt trợn trừng,
– Nực cười, hôm nay ngươi đưa Diệp Trần đi, Lưu Vân Tông ta còn mặt mũi nào tồn tại, chuyện này không cần nghĩ cũng biết, ai dám động vào hắn, giết không tha.
Trọng Nhạc đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, khí tức bàng bạc khiến cho bề mặt sa mạch cũng phải lõm xuống,
– Dựa vào ngươi, giết ngươi dễ như giết chó, tiểu tử, qua đây.
Vù.
Nói xong, hắn một tay chiêu nhẹ, một lực hút đáng sợ sản sinh, cát bụi quanh người Diệp Trần cuộn lên và bị hút đi theo hình cái phễu, Diệp Trần chỉ cảm thấy thân thể như mất trọng lượng, không thể khống chế được mình.
– Trảm!
Thiết thương ngưng tụ ra một đường xích hồng bảo kiếm, mang theo kiếm ý vô kiên bất toái nặng nề chém vào hư không, cắt đứt lực hút.
Di.
Trọng Nhạc đại trưởng lão nhíu mày, tay phải thu ra sau, lực hút tái sinh, hơn nữa còn cường đại gấp đôi lần trước, cát sâu mười mét cũng bị bốc lên.
– Đúng là ép người quá đáng, định cho ta.
Lưu Vân Tông đại trưởng lão nổi giận lôi đình, một bước tiến lên, chân khí ngập tràn, khoá chặt không gian nơi Diệp Trần đang đứng, dù cho lực hút có mạnh cỡ nào cũng không mảy may động đậy.
– Ngươi muốn chết.
Thổ hoàng chân khí cự chưởng ầm ầm bắn ra, ép về phía Lưu Vân Tông đại trưởng lão, từng tầng cát bạo liệt, tạo thành những cột cát chọc trời rộng mấy mét, cao vài chục mét, là Trọng Nhạc đại trưởng lão động thủ trước, thi triển Băng sơn ấn như của Hồng Thiên Quân.
Chỉ là Băng sơn ấn trên tay lợi hại hơn Hồng Thiên Quân rất nhiều lần, một chưởng phát ra, đủ để làm vỡ đại sơn, đánh nứt đại địa.
– Tử quang thiên.
Y phục trên người đại trưởng lão không gió tự động bay ra sau, hắn hạ trọng tâm, một chỉ vừa nhanh vừa chậm điểm xuất, xì xì, tử quang tuyến như hà quang ngưng tụ, một đòn xuyên qua chân khí cự chưởng thổ hoàng, phát ra âm thanh như tiếng cắt kim loại.
– Mau xem, Trọng Nhạc và Lưu Vân Tông đánh nhau rồi.
– Trọng Nhạc bá đạo quá, chưa có bằng chứng chứng minh là Đệ tử Lưu Vân Tông kích sát Hồng Thiên Quân đã đòi áp giải người về, rõ ràng không coi Lưu Vân Tông ra gì.
– Không phải sao, người bị áp giải về, không chết cũng mất tí da, đánh cho nhận tội.
– Trọng Nhạc là trung đẳng quốc gia Bạch Huyền Quốc thất phẩm tông, thế lực cường đại, từ trước đã rất huênh hoang, chỉ có thể trách Lưu Vân Tông xui xẻo, đụng phải chúng.
– Hắc hắc, Lưu Vân Tông lần này sẽ được dạy cho một bài học, một cửu phẩm tông chui ra một tuyệt đỉnh thiên tài, khó tránh bị người đời ghen ghét đố kị, Trọng Nhạc chắc gì không có tâm tư đó.
– Ừm, nói thật, đến ta cũng đố kị, một trảm cắt đứt lực hút lúc nãy, rõ ràng có kiếm ý tồn tại, đấy là lý do tại sao hắn có thể thông qua toàn bộ khảo nghiệm của Thiên Mộng chiến điện, tranh đoạt ba món bảo vật.
Những tông trưởng lão khác hoặc là không cam lòng, hoặc là đố kị, nhiều nhất là đố kị, tại sao tông họ không có tuyệt đỉnh thiên tài lĩnh ngộ kiếm ý.
– Động thủ.
– Sát.
– Dám đối đầu với Trọng Nhạc ta.
Lần này Trọng Nhạc tổng cộng đến mười một vị nội trưởng lão, vài chục vị ngoại trưởng lão, toàn bộ đều là Bão Nguyên Cảnh trung kì tu vi, lúc này thấy đại trưởng lão Lưu Vân Tông động thủ, không kìm được sát ý, ào ào lao lên.
– Lưu Vân Tông chúng nhân nghe lệnh, giết cho ta.
Tứ trưởng lão rít lên một tiếng, hoả diễm bùng bùng quanh người, đốt cháy mặt cát nứt nẻ thành những tinh thể đen bóng.
– Tứ trưởng lão, tiếp thương.
Diệp Trần nhiệt huyết sục sôi, nhưng đầu óc thì vẫn còn rất tỉnh táo, bất luận là thực lực tổng hợp hay thực lực cá nhân, Trọng Nhạc trưởng lão đều mạnh hơn một bậc, may mà Lưu Vân Tông mặc dù là cửu phẩm tông nhưng tông thực lực không hề thua kém bát phẩm tông, chỉ kém thất phẩm tông Trọng Nhạc một phẩm, không phải đối tượng muốn giết thế nào thì giết, hắn sớm biết tứ trưởng lão tu luyện hoả hệ chân khí, hạ phẩm thiết thương vừa hay phù hợp với hắn, không cần suy nghĩ, vung tay ném thiết thương cho tứ trưởng lão.
– Hạ phẩm bảo thương?
Tứ trưởng lão may tay nhận thương, lập tức cảm nhận năng lượng hoả diễm ẩn hàm bên trong thiết thương, không khỏi ha ha cười lớn, Chân Linh đại lục bảo khí rất nhiều, đáng tiếc võ giả nhiều hơn, không phải Võ giả Bão Nguyên Cảnh nào cũng có bảo khí trong tay, tứ trưởng lão chính là một trong số đó, bây giờ có hạ phẩm bảo thương, cho dù Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh phong võ giả hắn cũng không sợ.
Ầm.
Thiết thương quét ngang, xích hồng hoả diễm hoá thành thiên hoả, đánh lùi hai Trọng Nhạc nội trưởng lão đang lao về phía hắn.
– Thất trưởng lão, cửu trưởng lão, đoản đao và chuỷ thủ cho hai người.
Nội môn thất trưởng lão và cửu trưởng lão là cao thủ dùng đao và cao thủ kích sát, hạ phẩm đoản đao và hạ phẩm chuỷ thủ mà Ma cồng tử trả cho hắn vừa hay thích hợp với họ, lần lượt được Diệp Trần đưa ra.
– Một lúc lấy được ba món hạ phẩm bảo khí?
– Phải biết các trưởng lão chúng ta rất ít người sở hữu bảo khí, chỉ có một bộ phận nhỏ là nhận được bảo khí thích hợp trong bảo kho tông môn, bảo khí không thích hợp không giúp được gì cho việc tăng trưởng thực lực, ví dụ dùng kiếm, nhưng lại cho hắn dùng đao, cho dù là hạ phẩm bảo đao cũng không thể thích bằng bảo kiếm bình thường.
– Ừm, rất khó có được bảo khí thích hợp với mình, rất nhiều người phải dùng vậy cả đời.
Đám đông quan chiến trợn mắt há hồm, hít ngược một hơi lãnh khí.
Lần này trên tràng đấu giá Tây Bắc, Lâm Kì có thể mua được hạ phẩm bảo đao Liệt không đao, hoàn toàn là bởi vì tông trưởng lão dùng đao ngại không muốn cạnh tranh với hắn, dù sao Lâm Kì sau này chắc chắn trở thành trụ cột của Bắc Tuyết sơn trang, Bắc Tuyết sơn trang trưởng lão kiểu gì cũng phải giữ thể diện cho hắn, còn những tông trưởng lão khác mặc dù không cần giữ thể diện cho Lâm Kì, nhưng nếu họ đi, Bắc Tuyết sơn trang trưởng lão khẳng định cũng đi, đến lúc mua được Liệt không đao, vẫn phải tặng cho Lâm Kì, cho nên không phải hội đấu giá lớn tụ tập rất nhiều bảo vật, tông trưởng lão rất ít xuất động, hội đấu giá nhỏ mới là nơi các tông đệ tử cạnh tranh.
– Hảo đao.
– Hảo chuỷ thủ.
Thất trưởng lão và cửu trưởng lão hai mắt sáng rực, khẽ mỉm cười.
Kì thực Diệp Trần vẫn còn một thanh bảo đao, nhưng nó lại nằm trong Linh Giới Trữ Vật, và Linh Giới Trữ Vật lúc này đang nằm trong Linh Giới Trữ Vật của đại trưởng lão, bây giờ không thể làm phiền hắn, cao thủ với nhau, chỉ cần sơ sẩy một chút là bị đánh bại, vì lấy ra hạ phẩm bảo đao, khiến đại trưởng lão – nhân vật tâm phúc của tất cả chúng nhân bị đánh bại, điểm này Diệp Trần rất có chừng mực.
Chương 163: Nhất chiến thành danh
Hai tông khai chiến, gần trăm Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì chém giết, tràng diện hùng tráng vô cùng, nhưng sở hữu hạ phẩm bảo khí chỉ có một phần ba, những người còn lại hoặc là tay không đánh quyền, hoặc chỉ có vũ khí bình thường, so đấu đều là trình độ nắm bắt võ học cá nhân.
– Tiểu tử, chết cho ta.
Đột nhiên
Một Trọng Nhạc trưởng lão lao về phía Diệp Trần, lăng không tung một đạp.
Ầm ầm, mặt đất sụp xuống, tầng tầng bạo liệt, không có kiếm Diệp Trần điên cuồng thôi động Hạc Ảnh Bộ, bay ngược ra sau, không dám đỡ chiêu.
– Chạy đi đâu.
Trưởng lão này là Trọng Nhạc ngoại môn đại trưởng lão, tu vi đạt đến Bão Nguyên Cảnh trung kì đỉnh phong, chỉ thiếu một bước là có thể trở thành nội trưởng lão, nếu như toàn lực xuất thủ, không có bảo kiếm trong tay Diệp Trần căn bản không phải đối thủ, chỉ có thể tránh.
– Diệp sư đệ, tiếp kiếm.
Chu Mai thấy Diệp Trần tình thế không ổn, vội vã ném hạ phẩm bảo kiếm Ám hương kiếm cho Diệp Trần, về phần Từ Tĩnh hiếu chiến, hơi bất ngờ là nàng không hề ra tay mà thủ hộ trước Chu Mai và La Hàn Sơn, đề phòng có Trọng Nhạc trưởng lão đánh lén.
Sau gáy Diệp Trần như có mắt, chẳng thèm nhìn, giơ tay đón lấy Ám hương kiếm.
– Kiếm không tệ.
Kì thực bảo khí tác dụng có hạn, cùng lắm đề thăng được một phần công kích lực đã là không tệ, không thể thay đổi đại cục, chỉ là bảo khí quan trọng nhất là cứng rắn, khó phá huỷ, phải biết võ giả cảnh giới càng cao, chân khí càng bá đạo, vũ khí bình thường không thể chịu được chân khí vận hành, dùng vài lần là tự phế, đến Tinh Cực Cảnh tầng thứ, chân khí thoát xác biến thành chân nguyên, võ khí bình thường dính phải, sẽ nổ tung, căn bản không có đất dụng võ, chỉ có hạ phẩm bảo kiếm mới miễn cưỡng chịu khiến Võ giả Tinh Cực Cảnh toàn lực thôi động chân khí, trung phẩm bảo khí tốt nhất.
– Dùng hạ phẩm bảo kiếm thì đã sao, vẫn phải chết.
Trọng Nhạc ngoại trưởng lão nhếch miệng cười, người trên không trung, đá liền mười tám cái, mỗi đá đều nặng như sơn, trấn áp về phía Diệp Trần, phô thiên cái địa.
– Phong quyển tàn vân.
Ám hương kiếm rất nhỏ và dài, không thích hợp với Diệp Trần, nhưng vẫn tốt hơn hạ phẩm bảo thương và vân ẩn kiếm, hắn tay phải cầm kiếm, chém ra một đường vòng cung vào trong hư không.
Xuy xuy xuy xuy xuy xuy…
Kiếm khí sắc bén lao thẳng lên trời, giảo động khí lưu trên sa mạc, cuối cùng hình thành một đường phong long quyển rất lớn, phong long quyển cuộn hết cát trên sa mạc, thoát hoá hành sa long quyển đáng sợ hơn, ầm ầm nghênh đón mười tám đường thối ảnh.
Ầm ầm.
Hoàng sa mù mịt khắp trời, sa long quyển bị đánh tan, mười tám đường thối ảnh cũng tiêu tan thành mây khói.
Bại cho ta.
Có Ám hương kiếm trong tay, phong mang chi khí trên người Diệp Trần không thể ngăn cản, giống như bảo kiếm khai phong tuyệt thế, xé mở đại khí, một chiêu phong quyển tàn vân bị đánh tan, hắn không hề quan tâm, chân điểm nhẹ đất, như một mảng phù vân bay vào không trung, sau đó Ám hương kiếm chém xuống, không mang theo một tia khói lửa chi khí.
– Là chiêu đó.
Nguyên Hoành Ưng và Trang Phỉ trong lòng vẫn còn sợ hãi, bọn chúng chính là bại dưới một kiếm này, căn bản không có khả năng phản kháng.
Đùng.
Sấm sét nổ vang, kiếm khí lóe lên.
Một kiếm này nhanh đến khó tin, trước ánh mắt sững sờ của Trọng Nhạc ngoại đại trưởng lão, nặng nề chém lên chân khí hộ thể của hắn.
Phốc.
Chân khí hộ thể vỡ tan, huyết thuỷ bắn ra.
– Ngươi, sao lại có thể?
Tay chỉ Diệp Trần, Trọng Nhạc ngoại môn đại trưởng lão miệng thổ máu tươi, hắn không dám tin mình đến một kiếm cũng không đỡ được, không đỡ được thì thôi, đến chân khí hộ thể cũng không phòng được, đối phương chỉ là một Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì mà thôi, cho dù là thiên tài, cũng không thể dễ dàng đánh bại mình như vậy.
Trong lúc nói chuyện, hắn một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn tàn dư kiếm khí, trọng thương lùi lại phía sau, đã mất đi năng lực chiến đấu.
Diệp Trần cười lạnh, Nguyên Hoành Ưng và Trang Phỉ hai người liên thủ còn không đỡ nổi một kiếm, huống hồ một người, nhưng đối phương thực lực tương đối mạnh, đỡ một kiếm mà không chết.
– Kiếm khí lôi âm, kiếm khí lại sinh ra lôi âm? Tốc độ phải nhanh thế nào mới có thể làm được điều đó.
– Hắn chỉ là một Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì, sao có thể phát huy kiếm pháp đến trình độ đó, không lẽ bởi vì kiếm ý tồn tại.
– Nhất định là vậy, chỉ có kiếm ý mới khiến uy lực kiếm pháp đại tăng, tốc độ và sức mạnh đều tăng trưởng đáng sợ.
Chúng nhân đứng bên ngoài đang quan sát tuyệt đại bộ phận đều là trưởng lão của các tông môn, nhãn lực vô cùng lợi hại, chỉ nhìn qua cũng biết một kiếm này không phải tầm thường.
Nhưng giật mình hơn chính là Trưởng lão Lưu Vân Tông đang chiến đấu.
– Đây là Kinh vân kiếm pháp cảnh giới cao nhất: Kiếm khí lôi âm.
– Xấu hổ quá, ta tu luyện cũng là Kinh vân kiếm pháp, nhưng chưa từng đạt đến cảnh giới Kiếm khí lôi âm, Diệp Trần quả không hổ danh là thiên tài trăm năm khó cầu của Lưu Vân Tông, chiến đấu vì hắn, cũng đáng, cho dù phải chết, cũng là cống hiến cho Lưu Vân Tông.
– Không sai, người này là hi vọng lớn nhất của Lưu Vân Tông ta, giết hắn chính là cắt đi gốc rễ của Lưu Vân Tông, không thể tha cho hắn được.
– Sát.
– Sát
– Sát!
Sự cường đại của Diệp Trần chính là nguồn động viên rất lớn cho rất nhiều trưởng lão Lưu Vân Tông, họ khí thế mãnh tăng, lực chiến đấu tăng lên một tầng, vượt qua cực hạn bản thân.
– Không ổn rồi, đối phương khí thế đang lên, mau áp chế, không thể để chúng nắm quyền chủ động.
Các Trọng Nhạc trưởng lão vốn đang chiến ưu thế tuyệt đối, nhưng chớp mắt, ưu thế đã biến mất, ngược lại còn bị phản công trở tay không kịp.
– Là do tên tiểu tử Diệp Trần giở trò, mấy người chúng ta cùng đi giết hắn.
– Tên này không trừ, tương lại sẽ là một đại địch.
Trọng Nhạc trưởng lão nội môn chỉ nhiều hơn Lưu Vân Tông một người, khó lòng rời đi được, mấy ngoại trưởng lão thực lực cường hãn được phái ra, lao về phía Diệp Trần.
– Đê tiện.
Tứ trưởng lão một thương quét ngã hai Trọng Nhạc nội trưởng lão, định chạy sang giúp Diệp Trần.
– Chạy đi đâu.
Tứ trưởng lão có hạ phẩm bảo thương, thực lực chỉ thua kém mỗi Lưu Vân Tông đại trưởng lão, lúc này, một Trọng Nhạc nội trưởng lão lợi hại hắn ngăn cản hắn, những người khác cũng không ai nhàn trỗi, chém giết từng đôi, cả một vùng sa mạch rộng mấy chục dặm bụi tung mù mịt, khí kình tứ tán.
– Hắn coi như nhất chiến thành danh.
Ma công tử Lãnh Vô Tình mỉm cười, Man Ma Tông đệ tử bên cạnh có chút không hiểu, không biết đại sư huynh thường ngày lạnh lùng sao hôm nay lại thay đổi như vậy.
Đúng là sau trận chiến này, Diệp Trần đã thành danh ở cửu quốc, thêm một thời gian nữa, nói không chừng có thể truyền đến các quốc gia khác ở Nam Trác Vực, một kiếm trọng thương Trọng Nhạc đại trưởng lão, rất nhiều Tiềm long bảng cao thủ đều không làm được, trong khi trước đó, Diệp Trần chỉ là một tên tiểu tử vô danh.
Bên Phỉ Thuý Cốc.
Liễu Vô Tướng và Cơ Tuyết Nhạn trợn mắt há mồm, tốc độ trưởng thành của Diệp Trần khiến họ lần đầu tiên cảm thấy vô lực, không lẽ đây chính là không lên tiếng thì thôi, gáy một tiếng kinh động tới trời xanh, chỉ là thực sự quá mức kinh nhân.
Đối diện với ba Trọng Nhạc ngoại trưởng lão đang vây đến, Diệp Trần không lùi không tránh, cao giọng nói:
– Ba thì quá ít, không đủ một đòn.
– Hỗn xược.
– Hôm nay cho ngươi máu chảy thành sông.
Ba người nộ khí dâng trào, luận thực lực, họ không hề thua kém Trọng Nhạc ngoại đại trưởng lão, ba người liên thủ, đủ để kích sát hắn, lúc này bị hắn coi thường, sát khí và chân khí không thể không chế, tràn ra ngoài, cuộn lên từng phiến bụi cát, thanh thế đáng sợ vô cùng.
– Băng sơn ấn.
– Trảm ảnh thập đao.
– Tiên thiên khí công.
Ba người thi triển tuyệt học, phát ra từng mảng khí kình và đao kình trảm sát về phía Diệp Trần, mặt cát nhất thời cắt thành những đường đáng sợ.
– Phong quyển tàn vân.
Diệp Trần không phải là kẻ máy móc, chỉ biết làm theo sách vở, thông thường trong kiếm chiêu hắn cũng thêm vào “gia vị” của riêng mình, kiếm chiêu này vốn là kiếm khí giảo động khí lưu, hình thành phong long quyển nghênh địch, nhưng hắn lại cuốn cả mình vào trong đó, đứng giữa phong nhãn phong long quyển, ở đó mới chính là nơi yên bình nhất.
Bên ngoài là Sa long quyển, Diệp Trần như có thêm một tầng phòng ngự thiên nhiên, nương theo uy thế phong long quyển, phát ra những đường kiếm khí về phía ba người.
Xích xích xích.
Kiếm khí phô thiên cái địa, đáng sợ hơn, kiếm khí đi qua đâu, sa long quyển tăng tốc đến đó, không chỉ góc độ xảo quyệt, lực đạo càng kinh khủng.
A.
Một Trọng Nhạc ngoại trưởng lão tương đối sơ hở, bị một kiếm chém đứt tay, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
– Mau lui.
– Lui.
Hai người còn lại công kích cũng bị phá, chật vật rút lui.
Chúng nhân đứng xem chết lặng, không biết nên biểu đạt tâm trạng thế nào.
Có người cảm khái nói:
– Người này như thiên mã hành không, sau này chắc chắn sẽ trở thành đại nhân vật, đương nhiên, tiền đề là sống được đến lúc đó.
– Ngũ cường0 hoặc tam cường0 Tiềm long bảng đệ tử tông môn đều đã trưởng thành, không còn sợ cao thủ tiền bối, nếu cho người này thêm thời gian, có lẽ hắn sẽ làm được điều đó.
– Có chút võ đoán, đạt đến cấp độ Bão Nguyên Cảnh, tu vi càng ngày càng khó đề thằng, sẽ không còn xuất hiện tình huống thực lực đột nhiên mãnh tiến, trừ phi có thiên đại kì ngộ.
– Nói cũng phải, Thiên Mộng cổ địa miễn cưỡng coi như kì ngộ, nếu không họ đâu có dễ dàng gì bước vào Bão Nguyên Cảnh.
Chân Linh đại lục, đại vực rộng lớn vô biên, ai cũng không biết có bao nhiêu tỷ dặm, nhân khẩu càng khó đoán, cho dù trong một nghìn vạn người có một thiên tài, thì nhân số là vài trăm vạn thiên tài, từng ấy thiên tài không phải ai cũng trở thành tuyệt thế cường giả, nếu tiềm lực dùng hết, thì chỉ có thể chăm chỉ tu luyện, tích dày phát mỏng, nhưng con đường tu luyện của võ giả là con đường nghịch thiên, thời gian không đợi ai, đợi ngươi tích luỹ đủ, thì đã không còn thời gian tu luyện, chỉ có thể thầm tự oán trách mình.
Đương nhiên, có một số ít người vận khí tương đối tốt, trước khi dùng hết tiềm lực, có được thiên đại kì ngộ, thực lực đột nhiên mãnh tiến, một ngày ngàn dặm, mau chóng trở thành tuyệt thế cường giả, ngạo thị quần hùng, ví dụ quân lâm thiên hạ Huyền Hậu, ba mươi lăm tuổi bước vào Sinh Tử Cảnh, trở thành đại lục đỉnh tiêm cao thủ, sánh vai với Hư Hoàng, Long Vương, Tà Vương, sở hữu thọ mệnh ngàn năm, có thể huyết diễn sinh, thậm là tích huyết trùng sinh, thủ đoạn tầm thường khó lòng giết được.
Cho nên, kì ngộ là một phần không thể thiếu để trở thành cường giả, không dựa vào kì ngộ mà vẫn đạt đến một cảnh giới gần như không có, nếu như có, thì hắn bản thân chính là một kì ngộ, tiềm lực vô tận, dù sao con người đều là có tiềm lực cực hạn, tiềm lực vô hạn không phải kì ngộ thì là cái gì.
– Kinh vân vô cực.
– Kinh vân vô định.
– Vô thường nhất kiếm.
…
Diệp Trần lần lượt thi triển ra kiếm chiêu trong Kinh vân kiếm pháp, ba Trọng Nhạc trưởng lão ngoại môn khí thế hừng hực là thế mà bị đánh không còn đường lui, người nhuộm đầy máu.
Mắt thấy cả ba đều đã thiệt mạng, một trong số đó đột nhiên từ trong Linh Giới Trữ Vật lấy ra một viên ám hồng thiết đạn, mặt đầy vẻ hung tợn.
– Đê tiện quá, đã ỷ đông hiếp yếu, còn lấy ra Xích quang dung hoả đạn.
– Thể diện Trọng Nhạc bị chúng làm cho mất hết rồi.
– Diệp Trần nguy hiểm rồi, Xích quang dung hoả đạn có thể nổ chết Bão Nguyên Cảnh sơ kì đỉnh phong võ giả bình thường, Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì cũng bị nổ thành trọng thương.
– Chỉ cần trọng thương, đó chính là nguy hiểm.
Không ít tông trưởng lão chỉ trích thủ đoạn người kia, nhưng họ cũng không nghĩ Diệp Trần sẽ bị Xích quang dung hoả đạn nổ chết, thiên tài luôn có cách bảo mạng, nhưng vấn đề chính là nằm ở đây, chỉ cần bị Xích quang dung hoả đạn làm cho trọng thương, cực diện sẽ thay đổi trong chớp mắt.
– Chết đi.
Trọng Nhạc ngoại trưởng lão mặt hung ác dữ dằn, quán chú chân khí vào trong xích quang dung hoả đạn, rung tay ném ra, lăng không về phía Diệp Trần.
Ầm.
Hoả quang kịch liệt bạo phát, phạm vi cực rộng, với tốc độ Diệp Trần cũng khó tránh được hết, bị hoả diễm dính lên người, cả người bay ngược ra ngoài.
– Diệp sư đệ.
Ba người Chu Mai thất kinh.
Bọn tứ trưởng lão sắc mặt tái nhợt.
Ba!
Nhẹ nhàng đáp xuống sa mạc, Diệp Trần cười nhạt,
– Các ngươi chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao? Vậy thì các ngươi chết chắc rồi.
– Cái gì? Không bị thương.
– Sao lại có thể, xích quang dung hoả đạn là thu thập hoả nguyên khí trong Thiên kinh thiên trùng thứ nhất luyện chế mà thành, uy lực mặc dù giảm mạnh, nhưng cũng không đến nỗi không hề hấn gì.
Trọng Nhạc ngoại trưởng lão ném ra xích quang dung hoả đạn không tin vào mắt mình, nói với hai người bên cạnh:
– Lúc trước tông môn có ban cho chúng ta mỗi người một viên xích quang dung hoả đạn, đừng tiết kiệm, ném hết ra giết chết hắn cho ta.
Trong cửu quốc, Trọng Nhạc và mấy tông khác từng cùng nhau phát hiện một di chỉ cổ, trong di chỉ có không ít Xích quang dung hoả đạn, được họ chia đều, chỉ là Xích quang dung hoả đạn không có phương pháp luyện chế, cho dù là Võ giả Tinh Cực Cảnh cũng không thể làm được, dùng một viên bớt một viên, nếu như lần này không phải hộ tống đệ tử ưu tú nhất đến Thiên Mộng cổ địa, bọn họ đã không thể một người nhận được một viên Xích quang dung hoả đạn, cho dù hàng tồn của tông môn trên cơ bản đều đã phát hết, nhắc nhở họ chưa đến thời khắc mấu chốt không được động dụng, sau này để lại cho các đệ tử.