Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 245 [Chương 1326 đến 1333]
❮ sautiếp ❯Chương 1326: Thần trùng
Tầng một Thú Liệp Tháp là dành cho một người săn bắn, tầng hai là đội ngũ săn bắn.
Bất kể là tầng một hay là tầng hai, tại trung ương đều có một ngọn quang môn, thông qua quang môn này là có thể tiến vào bên trong chiến trường săn bắn.
Ông!
Trong nháy mắt, năm người đã biến mất khỏi quang môn tầng hai Thú Liệp Tháp.
Lần nữa xuất hiện, hiện tại trước mặt năm người hiện lên chính là một mảnh tinh không mênh mông, đầy các vì sao và vô cùng thâm thúy mộng ảo, cách đó không xa còn có đám mây thiên thạch dầy đặc đang trôi tới đây, tựa hồ tùy thời sẽ đụng vào trên tinh cầu thổ hoàng sắc dưới chân bọn họ, làm cho người ta có cảm giác bị áp bách rất mạnh.
“Là tinh không sao?”
Diệp Trần lông mày hơi nhăn lại.
“Chiến trường Săn bắn có hoàn cảnh là tinh không, về phần có phải là tinh không thực sự hay không thì cũng không biết được, ít nhất là ta không phân biệt ra được.” Hoàng Hằng Phi gật đầu.
Trầm ngâm một phen, Diệp Trần lại nói: “Tinh không này, hẳn không phải là rất đơn giản sao?”
Lâm Hiểu Phong nói: “Chiến trường Săn bắn đúng là rất đơn giản, ở chỗ này cũng thường tồn tại một ít bảo vật, có đôi khi mặc dù không chiếm được Thần Tệ, nhưng có thể đạt được một chút bảo vật thì cũng coi như chuyến đi này không tệ rồi, trừ việc đó ra, chiến trường săn bắn có nguy cơ trùng trùng, nguy cơ này không chỉ đến từ địch nhân, mà còn đến từ một chút hiểm cảnh sâu thẩm khác. Có một số hiểm cảnh mà sau khi đi vào là rơi vào “cửu tử nhất sinh”, cho nên nhãn lực nhất định phải thật tốt, tại thời điểm không thể tham lam thì tuyệt đối không thể tham, về những phần sâu thẩm khác thì thường là những phiền phức cùng nguy hiểm mà chúng ta không cách nào tránh khỏi, bọn chúng trải rộng khắp cả chiến trường săn bắn, lại tùy thời tùy chỗ cũng có thể đụng phải địch nhân, nếu gặp số lượng ít thì thật tốt, còn nếu số lượng địch nhân vượt qua mười tên thì chỉ có thể tận lực chạy trốn mà thôi, từng kẻ bọn hắn đều có được lực chiến đấu cường đại, đều có thể xông đến Chiến Thần Tháp tầng thứ năm dễ dàng, giết chết một con sâu cái kiến hay sinh vật sống nào đó thì dễ dàng hơn nhưng phần thưởng Thần Tệ nhận được lại rất ít, chỉ được có mười miếng mà thôi.”
Trải qua giải thích của mấy người bọn họ, Diệp Trần không sai biệt lắm đã lý giải được một chút tình huống khó hiểu tại chiến trường săn bắn này.
“Tốt lắm, trước tiên phải xem một chút để biết có bao nhiêu chi đội ngũ ở bên trong chiến trường săn bắn.” Hoàng Hằng Phi kích phát ra màn sáng huy chương, sau khi điểm chỉ mấy cái, phía trên đó đã hiện ra từng cái tên đội ngũ đang có mặt trên chiến trường, phía sau mỗi cái đội ngũ còn biểu hiện nhân số.
“Tổng cộng có hai mươi bốn đội ngũ, 110 người cả thảy. Ah, còn có Ma Kích chiến đội, đó chính là đội lần trước đã giết chết một đội viên của chúng ta, lần này nhất định phải làm cho bọn chúng phải trả giá cao.”
Ma Kích đội là người của Ma tộc tạo thành chiến đội, chỗ sinh hoạt của bọn chúng là Ma Thần, là tử địch đối với Thần Chi Nhạc Viên.
Thình thịch thình thịch!
Đang trong lúc Hoàng Hằng Phi xem xét màn sáng huy chương, thì dọc theo đám mây thiên thạch dày đặc, bỗng nhiên có mười mấy đạo vẫn thạch khổng lồ bị phá bạo liệt ra, hiện ra trong tầm mắt năm người bọn họ chính là từng đám sâu bọ rất lớn, những thứ sâu bọ này, có loại giống như ngô công, có loại giống như Thiên bướng, có loại giống như bọ rùa, có con giống như bươm bướm, có cả châu chấu….trong bọn chúng, con nhỏ nhất cũng to cỡ một con trâu, con lớn nhất thì to lớn như một quả núi, trên người con nào cũng ẩn chứa năng lượng kinh người, cổ năng lượng này mạnh tựa như hằng tinh, thật không biết là bọn chúng đã tu luyện như thế nào mà được như vậy.
“Không xong rồi, là Thần Trùng đấy.”
Lý Vi kinh hãi.
Sâu bọ trên chiến trường săn bắn chính là Thần Trùng, nghe nói, giống loài Thần Trùng chính là do các Chân Thần biến đổi tạo thành, bản thể của họ có được lực lượng của thần linh, có thể chỉ hươu bảo ngựa, sửa dở thành hay, đem các loài sâu bọ bình thường cải tạo thành Thần Trùng một cách dễ dàng, khi được cải tạo thành Thần Trùng, chúng đã không còn là những loài sâu bọ bình thường nữa, mặc dù chúng có trí khôn không cao nhưng ngược lại có chiến lực kinh khủng, có thể cắn nuốt tinh hoa huyết nhục Sinh Tử Cảnh vương giả để không ngừng tiến hóa chính mình, căn bản không cần phải tu luyện.
“Nơi này có mười mấy con Thần Trùng, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của chúng, chạy mau.”
Hoàng Hằng Phi quyết định thật nhanh, hạ lệnh chạy trốn.
“Chạy không thoát rồi, phía sau cũng có mấy con kìa.”
Ngụy Đông mới vừa xoay người, tựu đã thấy mấy con Thần Trùng vô cùng hung ác bay xẹt tới.
Tốc độ nhanh nhất chính là một con Thần Trùng giống như châu chấu, cánh của nó chỉ khẽ vỗ liền trong nháy mắt đã hiện ra tại trước người Ngụy Đông, ngay lập tức móng vuốt như lưỡi hái của nó xé toạt tới. Cũng may Ngụy Đông phản ứng rất nhanh, giơ Trường Đao lên đón đỡn, chặn được một trảo này, nhưng bản thân của hắn lại bị lực đạo đánh bay rớt ra ngoài.
“Phải giết mở đường máu thoát ra.”
Hoàng Hằng Phi có thực lực mạnh nhất, vũ khí của hắn là một thanh đại thiết chùy, thiết chùy vừa vung lên đã tạo ra tiếng sấm cuồn cuộn, khiến cho trên người con châu chấu kia phả ra khói xanh và lập tức bỏ chạy, bất quá vẫn không thể giết được nó.
“Phòng ngự mạnh như vậy ah?”
Diệp Trần kinh ngạc, những thứ Thần Trùng này chẳng những có tốc độ siêu tuyệt, phòng ngự cũng mạnh không hợp thói thường, hơn nữa lại có dã tính trực giác kinh người, tựa hồ có thể nhìn thấu nhược điểm đối phương.
Trong chốc lát, toàn bộ đám Thần Trùng đều hướng về phía năm người đánh tới.
“Thật là xui xẻo, lần này không trả giá cao thì căn bản trốn không thoát được rồi.”
Hoàng Hằng Phi trên mặt lộ ra nét cười khổ, ở chiến trường săn bắn này, khả năng thoáng cái gặp phải mười đạo Thần Trùng trở lên là rất nhỏ, đại đa số cũng là một hai con mà thôi, nhiều lắm cũng tuyệt nhiên không quá năm sáu con, chỉ có ở vào phạm vi hang ổ côn trùng dọc theo những dãi đất thì mới có thể đụng phải từ mười con Thần Trùng trở lên.
“Để xem ta có thể trói buộc bọn chúng hay không.”
Nói chuyện đồng thời khí tức trên người Diệp Trần tăng mạnh, Siếp Na Kiếm Vực bộc phát ra.
Ông!
Thiên địa đột nhiên trở nên tĩnh lặng, đám Thần Trùng đang nhào đầu về phía trước chợt tốc độ trở nên chậm hơn trăm ngàn lần, phảng phất như mọi động tác của chúng đã bị chậm lại vô số lần.
“Chuyện gì xảy ra? Tại sao tốc độ đám Thần Trùng kia lại trở nên chậm như vậy?”
“Chậm hơn rất nhiều rồi, trong nháy mắt chúng ta có thể công kích bọn chúng mấy mươi lần đấy.”
Bốn người Hoàng Hằng Phi có chút hiện ra vẻ khó hiểu cùng thẫn thờ, những thứ Thần Trùng này sở dĩ đáng sợ chính là bởi vì bọn chúng chẳng những có phòng ngự cường đại, không cách nào lần một lần hai mà phá vỡ được, nhưng chủ yếu nhất chính là tốc độ của bọn chúng rất nhanh.
“Diệp Trần, Kiếm Vực của ngươi có thể ẩn chứa không gian bất động lực lượng sao!?.” Rốt cục, đội trưởng Hoàng Hằng Phi đã kịp phản ứng mà nhìn về phía Diệp Trần.
Diệp Trần nói: “Hãy tận dụng thời cơ, mau công kích bọn chúng đi.”
Siếp Na Kiếm Vực có hiệu quả tốt hơn so với trong tưởng tượng của hắn, thử nghĩ sẽ thấy cũng đúng, những thứ Thần Trùng này mặc dù ẩn chứa năng lượng kinh người nhưng là bản thân chúng không có Lĩnh Vực, tựu giống như lúc ở Thần Chi Thí Luyện Tràng, nếu như A Cửu không có Lĩnh Vực thì Diệp Trần hoàn có thể dựa vào Siếp Na Kiếm Vực mà đánh chết đối phương, căn bản không uổng phí một tia khí lực nào, việc có Lĩnh Vực hay không lại rất trọng yếu, chỉ có Lĩnh Vực tương đối mạnh như Diệp Trần thì mới có thể bằng vào năng lượng cường đại mà triệt tiêu đi không gian bất động lực lượng, dù sao không gian bất động lực lượng cũng có cực hạn của nó.
“Thật tốt quá, mọi người mau đánh chết hết những thứ Thần Trùng này.”
Hoàng Hằng Phi vui mừng vô cùng, hắn cũng không nghĩ tới Diệp Trần lại am hiểu Không Gian Áo Nghĩa, Không Gian Áo Nghĩa được gọi là một trong những áo nghĩa cường đại nhất cũng không phải là không có đạo lý, nó cơ hồ có thể thích ứng với bất kỳ hoàn cảnh nào. Trước đó, nếu bọn hắn đụng phải nhiều Thần Trùng như vậy, căn bản trong đầu sẽ không có ý niệm đánh sống mái một trận, không chỉ là bởi vì Thần Trùng cường đại mà chủ yếu nhất chính là đánh chết đám thần trùng thì phần thưởng nhận được cũng không nhiều lắm, một con Thần Trùng chỉ được 12 miếng Thần Tệ, đánh chết mấy con Thần Trùng là đủ mệt đến chết, thế nhưng cũng chỉ nhận được chừng mười mấy miếng Thần Tệ, căn bản cái được không bù đắp đủ cái mất.
Hiện tại đã có không gian bất động lực lượng nên bọn họ hoàn toàn có thể tùy ý giảo sát đám Thần Trùng, dù sao một con Thần Trùng thì có phần thưởng ít, nhưng mười mấy đến vài chục con cộng lại thì phần thưởng đạt được tựu cũng không ít, nếu là đánh chết được 100 con thì phần thưởng nhận được ít nhất là 1000 miếng Thần Tệ, tương đương với việc đánh chết một gã thành viên của đội ngũ khác rồi.
“Ha ha, ta giết được một con.”
“Ta cũng đã giết được một con.”
Thần Trùng mặc dù có phòng ngự mạnh, nhưng cuối cùng không chống cự nổi vô số lần công kích, dần dần, từng con Thần Trùng phải chết ở trên tay năm người bọn họ, không có chút lực phản kháng nào.
Chương 1327: Ma kích chiến đội
Chỉ chốc lát sau công phu, toàn bộ mười chín con Thần Trùng đã bị tiêu diệt, tổng thu nhập của Phi Linh chiến đội đã biến thành 190 miếng Thần tệ.
Tại chiến trường săn bắn này, bất kể là cá nhân giết chết, hay là đội ngũ hợp lực giết chết, Thần tệ lấy được đều thuộc về tổng thu nhập, tạm thời không phân chia, sau khi ly khai chiến trường săn bắn thì mới có thể căn cứ tình huống đóng góp của từng cá nhân mà được phân chia Thần tệ theo tỉ lệ hợp lý.
Trong đợt giết bọ này, Diệp Trần đã xuất lực cao tới bốn mươi, trong khi tổng xuất lực của cả đội là 50.
Có xuất lực cao như vậy cũng rất dễ lý giải, dù sao nếu không có Siếp Na Kiếm Vực của Diệp Trần thì mọi người căn bản không có cách nào chống lại được 19 con Thần Trùng kia, chỉ có thể chạy trốn mà thôi.
Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời, về sau sẽ từ từ hạ thấp xuống, dù sao Diệp Trần cũng không có khả năng một mực bảo trì trạng thái xuất lực cao như vậy.
Người xuất lực cao thứ hai chính là Hoàng Hằng Phi cùng Lâm Hiểu Phong, đều là ba.
Ngụy Đông cùng Lý Vi đều là hai.
Đừng thấy bốn người bọn họ xuất lực như vậy là ít, nếu như căn cứ tỉ lệ mà tính toán thì Hoàng Hằng Phi cùng Lâm Hiểu Phong đều có thể được phân chia đến 11 miếng Thần tệ, Ngụy Đông cùng Lý Vi có thể được phân chia bảy tám miếng Thần tệ, đây xem như thêm vào thu nhập.
“Lợi nhuận này có thể mua được một lọ Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên nữa rồi, thật sự là thoải mái ah.”
“Trước đây, mỗi lần chúng ta đi săn bắn, đánh chết Thần Trùng chỉ lấy được một hai trăm miếng Thần tệ, hiện tại đã có không gian bất động lực lượng thì bọn Thần Trùng đến bao nhiêu liền có thể giết bao nhiêu.”
Bốn người Hoàng Hằng Phi tin tưởng vận khí của bọn hắn đã đến, mà mấu chốt cái vận khí này tựu chính là Diệp Trần.
…
Thú Liệp chiến trường có rất nhiều Thần Trùng, sau ba ngày ở bên trong, năm người đã chín lần gặp phải Thần Trùng, bất quá trong chín lần đụng phải Thần Trùng này, tối đa đội nhóm bọn họ cũng chỉ giết được thêm 35 con, xa xa không cách nào so sánh với cái đám Thần Trùng mà họ đã đụng phải khi vừa mới tiến vào chiến trường, tính ra số Thần tệ thu về là 350 miếng, cộng thêm 190 miếng lấy được vào lúc đầu, tổng cộng là 540 miếng rồi.
Đây tuyệt đối là một thu nhập xa xỉ.
“Ma Kích chiến đội đang ở ngay tại trong một trăm triệu dặm xung quanh chúng ta.”
Thiên đường huy chương trên mu bàn tay Hoàng Hằng Phi bỗng nhiên lập loè màu đỏ làm cho mọi người trong đội sinh lòng sợ hãi.
Nguyên lai, Thú Liệp chiến trường có tồn tại hình thức báo thù, nên lúc trước đó, nếu chính mình đã đánh chết đội viên của đội ngũ khác thì ở lần săn bắn tiếp theo, khi khoảng cách giữa mình và đội ngũ địch quân là dưới một trăm triệu dặm thì Thiên đường huy chương sẽ hiển thị nhắc nhở cho mình biết. Đương nhiên, giới hạn nhắc nhở chỉ một lần mà thôi, nếu như lần này không báo thù thành công thì lần sau nó cũng sẽ không nhắc nhở mình nữa rồi.
“Ma Kích chiến đội có thực lực như thế nào?”
Diệp Trần hỏi.
Lâm Hiểu Phong trầm giọng nói: “Rất mạnh đấy, lần trước chúng ta cùng đại chiến với Ma Kích chiến đội, bọn chúng chỉ có ba người, tựa hồ trước đó đã bị tổn thất hai người, nhưng dù chỉ vẻn vẹn ba người nhưng lại hoàn toàn có thể lực áp Phi Linh chiến đội chúng ta, cuối cùng lại có thể giết chết một đội viên trong chúng ta nữa, nếu không phải vào thời khắc mấu chốt có một đám Thần Trùng bị hấp dẫn tới thì chúng ta căn bản không có cơ hội chạy trốn.”
“Mạnh như vậy sao?!”
Diệp Trần lông mi nhảy lên, Phi Linh chiến đội đã là chiến đội số một số hai trong các Sơ cấp đội ngũ, cái Ma Kích chiến đội này cũng là sơ cấp đội ngũ, vậy mà rõ ràng có thể dùng nhân số ba người để lực áp Phi Linh chiến đội có năm người.
“Hoàn toàn chính xác rất mạnh đấy, ba người Ma Kích chiến đội cùng chúng ta đại chiến, thực lực mỗi tên đều không kém gì ta cả, gã đội trưởng của Ma Kích chiến đội lại có thực lực vượt qua ta không ít, thật đáng giận. Lần này khẳng định bọn hắn đã bổ sung đội viên, chúng ta một điểm cơ hội báo thù cũng không có rồi.” Hoàng Hằng Phi nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì.
“Cơ hội không phải là không có, chúng ta có thể tiêu diệt từng bộ phận.”
Diệp Trần trầm ngâm nói.
“Quá nguy hiểm, tuy ta rất muốn báo thù nhưng hiện tại còn không phải lúc.” Hoàng Hằng Phi nghĩ nghĩ, quyết định trước tiên không động vào Ma Kích chiến đội, cũng không phải là hắn sợ hãi Ma Kích chiến đội, chủ yếu là một khi cùng Ma Kích chiến đội khai chiến thì bọn hắn tất nhiên sẽ chết thương thảm trọng, thực lực Ngụy Đông cùng Lý Vi hơi yếu nên nói không chừng tựu có khả năng sẽ chết.
“Không sao đâu, trước tiên để ta xem bọn hắn ở nơi nào?”
Đi vào Thú Liệp chiến trường, tất nhiên là muốn đi săn bắn địch nhân, Diệp Trần không có lý do để lùi bước.
Mi tâm vỡ ra hiển hiện màu bạc dọc mắt, Diệp Trần dùng Linh Hồn Chi Nhãn càn quét bốn phía, phương viên 1 tỷ dặm xung quanh đều nằm trong phạm vi quan sát của hắn.
“Linh Hồn Chi Nhãn?”
Hoàng Hằng Phi bốn người lắp bắp kinh hãi.
Linh Hồn Chi Nhãn là một trong những thiên phú năng lực đáng sợ nhất, nó tuy không thể gia tăng thực lực của Võ Giả nhưng lại làm cho Võ Giả có sức quan sát không thể tưởng tượng nổi, ngẫm lại, Sinh Tử Cảnh Vương giả cho dù có tu luyện linh hồn bí pháp thì phạm vi linh hồn cảm ứng cũng tựu mấy mươi vạn dặm đến mấy trăm vạn dặm, tối đa sẽ không vượt qua 1000 vạn dặm, mà phạm vi quan sát của Linh Hồn Chi Nhãn, nghe nói là có thể đạt đến 1 tỷ dặm, tiến lên với tốc độ ánh sáng, nên 1 tỷ dặm suy cho cùng cũng chỉ cần khoảng 2 khắc là có thể quét tới.
“Đã tìm được rồi.”
Trong phạm vi tầm mắt Linh Hồn Chi Nhãn, Diệp Trần đã thấy được năm người, năm người này trên người tản mác ra ma lực chấn động khủng bố, cả đám đều không kém gì Hoàng Hằng Phi, trong đó có hai người tựa hồ so với Hoàng Hằng Phi đều mạnh hơn, trên lưng bàn tay của bọn hắn có lạc ấn Ma Thần ấn ký màu đen, nghĩ đến chính là Ma Thần thiên đường huy chương rồi.
“Có phải là bọn hắn hay không?”
Diệp Trần tay phất một cái, trong hư không xuất hiện một đạo màn sáng, trên thượng diện xuất hiện thân ảnh năm người.
“Đúng vậy, chính là bọn chúng đấy.”
Lâm Hiểu Phong liếc nhận ra được.
“Quả nhiên, bọn hắn đã bổ sung đội viên rồi, ba người tựu đã khó giết như vậy, với năm người, hi vọng của chúng ta sẽ rất nhỏ bé.” Hoàng Hằng Phi nắm chặt nắm đấm.
Diệp Trần suy nghĩ một chút, nói: “Bọn hắn nhất định sẽ gặp được các đội ngũ khác, chờ khi bọn hắn cùng các đội ngũ khác giao chiến, chúng ta có thể nhanh chóng đuổi đi qua, cùng chi đội ngũ kia liên thủ tiêu diệt Ma Kích chiến đội, ta nghĩ đối phương chắc có lẽ không cự tuyệt cơ hội tốt như vậy ah.”
Tại Thú Liệp chiến trường, mỗi người đều là thợ săn, nhưng đồng thời cũng là con mồi, thợ săn cùng thợ săn liên thủ là chuyện thường xảy ra, mà đội ngũ toàn bộ bị tiêu diệt cũng là bởi vì bị mấy chi đội ngũ liên thủ trở mặt đả kích lẫn nhau.
“Cái chủ ý này không tệ, mối thù kia không trả được thì trong nội tâm thủy chung không thoải mái, có thể báo thù thành công hay không chính là ở một lần hành động này đây, Hiểu Phong, Ngụy Đông, Lý Vi, ý các ngươi như thế nào?.”
Hoàng Hằng Phi nhìn về phía ba người Lâm Hiểu Phong.
“Tất nhiên ta muốn báo thù.”
Lâm Hiểu Phong con mắt lạnh như băng.
Ngụy Đông cùng Lý Vi cũng gật gật đầu, nguyên một đám thần sắc chăm chú.
…
Trên một khỏa tinh cầu màu xanh lá, năm tên trẻ tuổi đã xuất hiện ở phía trên.
Năm người này đều là người của Ma tộc, ma lực trên người bọn chúng nếu so với chân nguyên thuần túy thì càng thêm bá đạo, càng có lực phá hoại rất mạnh, một người trẻ tuổi trong bọn hắn nhếch miệng phì phì cười nói: “Lần trước nếu như không phải bị Thần Trùng công kích thì chúng ta tất nhiên đã có thể tiêu diệt toàn bộ Phi Linh chiến đội rồi, hơn nữa lần đó chúng ta chỉ có ba người, lần này đã đủ số năm người.”
“Ta vừa rồi đã chú ý tới, Phi Linh chiến đội đã vào chiến trường rồi, nhưng bất quá muốn gặp được bọn hắn cũng không phải dễ dàng như vậy.” một người trẻ tuổi khác trên đầu mọc ra hai sừng nhọn chậm rãi nói.
“Phi Linh chiến đội thì không đáng để lo, đụng phải thì tốt nhất cứ tiễn bọn hắn về bên Tây Thiên, còn không gặp được thì cũng không sao cả, trong số 24 chi đội ngũ có mặt tại đây, ngoại trừ số ít mấy chi tương đối mạnh, các đội ngũ khác gặp phải chúng ta thì chỉ có một con đường chết, Ưng Nhãn, về sau sẽ là lúc để ngươi phát huy đấy.” Trong đội ngũ này có một gã Khôi Ngô Ma tộc có khí tức bành trướng nhất, hắn đang nhìn thoáng qua tên Ma tộc cao gầy đứng bên cạnh.
Tên Ma tộc cao gầy này là Ma tộc có Ưng Ma nhất mạch bên trong, là “Con mắt’ của Ma Kích chiến đội, trời sinh hắn đã có sức quan sát rất mạnh, một khi vận dụng thiên phú Ưng Nhãn liền có thể quan sát mọi thứ trong vòng 1000 vạn dặm, hơn nữa cũng không dễ dàng bị phát giác, Thú Liệp chiến trường nhìn như vô biên vô hạn, nhưng thật ra là có cực hạn, Ưng Nhãn thiên phú ở chỗ này như cá gặp nước, nhưng ngược lại tiêu hao cũng lớn đến không tính được.
“Không thành vấn đề!”
Ưng Nhãn gật gật đầu, hắn hít sâu một hơi, ma lực chợt quay cuồng, sau lưng hắn hiện ra một đầu chim ưng khổng lồ như một quả núi, hai cái Ưng Nhãn lợi hại vô cùng, phảng phất có thể xuyên thủng thời không.
“Bên ngoài Tám trăm vạn dặm, có một khỏa tinh cầu vừa mới bị nghiền nát cách đây không lâu, hẳn là do đại chiến tạo thành, chúng ta đi đến chỗ đó đi.” Thật lâu sau, Ưng Nhãn tán đi hư ảnh đầu chim ưng sau lưng.
“Tinh cầu vừa mới bị nghiền nát sao? Khẳng định bọn chúng ly khai chưa bao lâu đâu, đi, cùng đi qua đó.”
Năm người vận chuyển ma lực, hóa thành năm đạo ánh sáng hướng phía nơi đó bay vút đi qua.
Năm người này cũng không hề biết, ở phía sau bọn hắn còn có năm người đang đi theo, cùng bọn hắn bảo trì khoảng cách mấy ngàn vạn dặm, kiên trì theo đuôi.
…
“Tên Ma tộc cao gầy kia là Ưng Nhãn Ma Vương, có Ưng Nhãn thiên phú, chiến lực không tính là mạnh không hợp thói thường, nhưng là không sai biệt lắm cùng Lâm Hiểu Phong, mà cái tên Ma tộc mập mạp kia thì thập phần khó giải quyết, hắn có tên gọi là Thôn Thiên Ma Vương, thịt mỡ trên người hắn có thể triệt tiêu đại bộ phận công kích, dư ba công kích còn lại sẽ bị hắn trực tiếp nuốt vào đi, sau đó nhổ ra công kích ngược về chính địch nhân, chiến lực của hắn còn muốn cao hơn Ưng Nhãn Thiên Vương, còn kẻ lợi hại nhất chính là đội trưởng của bọn hắn, chính là tên Ma tộc khôi ngô Thạch Tượng Thiên Vương kia, hộ thể ma lực cùng thân thể phòng ngự của hắn mạnh đến không thể tưởng tượng nổi, ta đã cùng với hắn giao thủ hơn mười chiêu nhưng đến một lần cũng đều không thể phá được lực phòng thủ của hắn, về phần hai tên nhân vật mới kia thì ta không biết thế nào.”
Hoàng Hằng Phi phân tích tình huống mà hai đội đã giao kích trước đó.
“Đến lúc đó giao thủ, Thạch Tượng Thiên Vương giao cho ta, bốn người các ngươi hãy cùng một chi đội ngũ khác đối phó bốn tên còn lại, có lẽ không có vấn đề gì a!”
Diệp Trần đã sáng tạo ra Bạch Long Diệt Thế, đang muốn dùng đối thủ lợi hại để xem thử cái chiêu này có uy lực thế nào.
“Thạch Tượng Thiên Vương sao?, những kẻ kia đối với chúng ta không có vấn đề gì, nhưng bất quá Thạch Tượng Thiên Vương không phải là nhân vật dễ đối phó như vậy đấy.” Hoàng Hằng Phi có chút chần chờ, nhìn về phía Diệp Trần.
“Yên tâm đi, trừ phi hắn có thực lực Chiến Thần tháp tầng thứ bảy, nếu không thì không làm gì được ta đâu.” Hai tháng cuối cùng, Diệp Trần đã đạt được tiến bộ không nhỏ, nếu để cho hắn đi xông Chiến Thần tháp một lần nữa, cũng có hơn năm thành nắm chắc có thể thông qua tầng thứ sáu, đạt tới tầng thứ bảy.
“Tốt, vậy ngươi cẩn thận một chút nhé.”
Hoàng Hằng Phi không biết Diệp Trần có thực lực cụ thể cao bao nhiêu, nhưng thấy đối phương đã tính trước như vậy, hiển nhiên không phải “không có lửa thì sao có khói” cho được, không khỏi gật gật đầu.
…
“Đội trưởng, tìm được bọn hắn rồi, bọn hắn đang cùng ba con Thần Trùng chiến đấu, một trận đánh làm rách nát không ít tinh cầu rồi.”
Ưng Nhãn Ma Vương trên mặt lộ ra sắc thái vui mừng, liền nói.
“Ha ha, xem ra Thú Liệp chiến trường này cũng chiếu cố chúng ta, trước tiên chúng ta cứ tới gần mà “tọa sơn quan hổ đấu”, chờ đến lúc bọn hắn đánh chết đám Thần Trùng, chúng ta lại một lần hành động giết đi qua.”
Thạch Tượng Thiên Vương cười ha ha.
Trăm vạn dặm bên ngoài, năm người trẻ tuổi khác đang cùng ba con Thần Trùng đại chiến, năm người trẻ tuổi này cũng không phải là thành viên của Thần Chi Nhạc Viên, cũng không phải thành viên Ma Thần thiên đường, mà là thành viên của Man Thần thiên đường, Man Thần chính là Man tộc Chân Thần, Chân Linh thế giới tuy cũng có Man tộc, nhưng kỳ thật là con lai ẩn chứa Man tộc huyết mạch, thật giống như Nhân Ma cùng Bán Yêu đồng dạng vậy.
“Lưu Thiết, không tốt rồi, chúng ta đã bị một chi đội ngũ khác theo dõi, bọn hắn đang phi tốc tới gần, cách chúng ta chưa tới ba mươi vạn dặm.”
Người trẻ tuổi Man tộc có đầu rất lớn lo lắng nói.
“Là cái đội ngũ gì vậy?”
Người tuổi trẻ cự hán đang nói có tên gọi là Lưu Thiết, trên người quấn quanh một vòng khóa sắt, trên cổ có đeo một vòng cổ bạch cốt, trên tay nắm lấy một căn Lang Nha bổng cực lớn, nhìn về phía trên sẽ thấy tràn ngập dã tính.
“Hình như là Ma Kích chiến đội!”
Chương 1328: Đại chiến thạch tượng thiên vương
“Chết tiệt, lại là Ma Kích chiến đội.”
Ma Kích chiến đội tại bên trong Sơ cấp Thú Liệp chiến trường, tuyệt đối là một chi đội ngũ cường đại, chi đội ngũ mạnh hơn so với nó cũng không có nhiều hơn 5 đội.
“Đội trưởng, phải làm sao bây giờ?”
Người Man tộc chiến đấu rất tốt nhưng cũng biết cái gì là chênh lệch.
“Hiện tại chạy trốn đã không có khả năng rồi, toàn lực đánh chết Thần Trùng cho ta sau đó nghênh chiến Ma Kích chiến đội.” Lưu Thiết gằng từng chữ, khoảng cách mấy mươi vạn dặm thì bất quá chỉ là một lần hô hấp, chạy trốn sẽ chỉ làm bọn hắn chết còn thảm hại hơn.
Oanh!
Năm người triệt để bộc phát, điên cuồng công kích đám Thần Trùng khiến cuồng bạo khí kình bay loạn bốn phía, tựa như vũ trụ Phong Bạo vậy.
Không thể không nói, những người đang ở bên trong tuyệt cảnh liền có thể bạo phát ra chiến lực thập phần đáng sợ, thường ngày đối mặt với ba con Thần Trùng, bọn hắn cần một hồi lâu mới có thể giải quyết, nhưng lần này, chỉ sau vài chục lần hô hấp tựu đã đánh chết ba con Thần Trùng rồi.
“Không hổ là Thiết Chùy chiến đội, trong khoảng thời gian ngắn tựu giải quyết xong ba con Thần Trùng, tại toàn bộ Sơ cấp Thú Liệp chiến trường này, Thiết Chùy chiến đội các ngươi ít nhất cũng có thể xếp đến 10 hạng đầu đấy.”
Năm người Ma tộc đã xuất hiện tại trong tầm mắt của đám người Lưu Thiết, đúng là Ma Kích chiến đội.
Ma Kích chiến đội cũng không có vội vã ra tay, bằng không Thiết Chùy chiến đội căn bản không có thời gian để đánh chết Thần Trùng, trong khoảng cách ba mươi vạn dặm, bọn hắn toàn lực chạy nước rút thì chỉ cần một lần hô hấp thì đã đến nơi.
“Thạch Tượng Thiên Vương, các ngươi muốn làm gì?”
Lưu Thiết sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Thạch Tượng Thiên Vương.
“Ngươi cảm thấy chúng ta muốn làm gì hả?” Thạch Tượng Thiên Vương nhe răng cười.
Lưu Thiết nghe xong những lời này đã biết rõ hôm nay không cách nào gặp được an lành rồi, phẫn nộ quát: ” Ma Kích chiến đội các ngươi đừng quá kiêu ngạo như vậy, Thiết Chùy chiến đội chúng ta tuy không bằng các ngươi, nhưng cũng không phải thịt cá bên trên cái thớt gỗ đâu, muốn giết được chúng ta thì cũng phải nhận lấy hậu quả đấy, các ngươi muốn gặm hạ Thiết Chùy chiến đội thì cũng phải nhìn xem hàm răng các ngươi có đủ cứng hay không, coi chừng cả hàm răng bị đánh vỡ đấy.”
“Ta đã sớm nghe nói đội trưởng Lưu Thiết của Thiết Chùy chiến đội rất mạnh miệng, xem ra hôm nay đã mục thị rồi.” bên cạnh Thạch Tượng Thiên Vương, người trẻ tuổi trên đầu mọc ra song giác tỏ vẻ khinh thường cười cười, nói.
Ha ha ha!
Những người khác của Ma Kích chiến đội nghe vậy thì tùy ý cười nhạo.
Thạch Tượng Thiên Vương không có hảo ý nói: “Ma Kích chiến đội chúng ta chưa bao giờ làm ra sự tình đi về với tay không cả, bất quá ta cũng có thể cho các ngươi một cơ hội lựa chọn. Tựu xem các ngươi có thể nắm lấy hay không.”
“Cơ hội? Ngươi nói thử xem.”
Lưu Thiết sắc mặt âm trầm.
Thạch Tượng Thiên Vương duỗi ra một đầu ngón tay.”Một, không cần dài dòng mà cứ khai chiến, Ma Kích chiến đội ta có hơn chín thành nắm chắc có thể diệt sạch toàn bộ các ngươi, không tin có thể thử xem.”
Lưu Thiết chiến đội im lặng, rất hiển nhiên, bọn hắn cũng không có gì tin tưởng có thể chiến thắng Ma Kích chiến đội. Có thực lực hay không không phải cứ nói ra là được, mà là thực tế đánh ra, Ma Kích chiến đội tại Sơ cấp Thú Liệp chiến trường này, ngoại trừ mấy cái thiên địch cùng kình địch bên ngoài thì cơ hồ không có địch thủ.
“Hai, các ngươi giao ra hai người cho chúng ta giết, những người khác có thể đi.”
“Tốt rồi, tùy các ngươi lựa chọn a!”
Thạch Tượng Thiên Vương lãnh khốc cười cười.
Lưu Thiết hít sâu một hơi, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận nói: “Đừng nằm mơ, muốn đánh thì đánh, ngươi cho rằng ta không biết các ngươi căn bản không có ý buông tha chúng ta sao.”
Một khi giao ra hai người, bọn hắn chỉ còn lại có ba người, như vậy càng thêm không cách nào chống lại Ma Kích chiến đội. Kể từ đó, Ma Kích chiến đội không cần tốn nhiều sức lực cũng tựu có thể giải quyết hết bọn hắn.
“Thật sự là đáng tiếc, vốn ba người trong các ngươi còn có thể sống lâu trong chốc lát.” Thạch Tượng Thiên Vương lắc đầu, bàn tay giơ lên cao, đột nhiên vung lên, “Giết.”
“Giết!”
“Giết!”
Bốn đạo lưu quang lao ra, thẳng hướng Thiết Chùy chiến đội.
“Man Thần uy vũ, toàn lực nghênh địch.”
Lưu Thiết cũng nổi giận gầm lên một tiếng, liền giơ Lang Nha bổng lên xông ra ngoài.
Đại chiến ầm ầm bộc phát, lập tức tiến vào gay cấn.
…
“Đã bắt đầu đánh nhau, tăng hết tốc độ tiến về phía trước mau.”
Nghìn vạn dặm bên ngoài, Diệp Trần trong mắt hiện lên hàn quang lạnh như băng, khẽ quát lên.
Vèo!
Vừa dứt lời, hắn là người đầu tiên hướng phía đại chiến trường bay vút đi.
“Lần báo thù này nhất định phải thành công, lên.”
Bốn người Hoàng Hằng Phi tim đập rất nhanh, đồng thời lại mang theo kích động cùng hưng phấn, bọn hắn trước giờ cũng không nghĩ qua sẽ có thể diệt sạch toàn bộ Ma Kích đội ngũ, nhưng lần này, rất có thể sẽ thành công.
Năm người đều có tốc độ rất nhanh, mỗi một lần hô hấp đều có thể bay mấy mươi vạn dặm, khoảng cách nghìn vạn dặm cũng không phải rất xa xôi.
Tám trăm vạn dặm.
Năm trăm vạn dặm.
Ba trăm vạn dặm.
Một trăm vạn dặm.
Năm mươi vạn dặm
Rất nhanh, khoảng cách giữa năm người và đại chiến trường không còn tới năm mươi vạn dặm.
“Không tốt, có một đội ngũ khác đang đến, thật đáng giận.” Thạch Tượng Thiên Vương đang muốn gia nhập chiến đấu, chợt, hắn quay đầu nhìn về phía xa Tinh Không, trong tầm mắt của hắn là năm đạo nhân ảnh đang nhanh chóng phi tốc tới.
“Phi Linh chiến đội, các ngươi muốn chết à.”
Thạch Tượng Thiên Vương trên người tràn ngập làn da màu xám trắng sáng bóng, trông hắn hệt như là tượng đá vậy, tại bên ngoài cơ thể hắn càng xuất hiện một vòng hào quang màu xám trắng, là hắn đã chuẩn bị xong cho kịch chiến, đằng đằng sát khí.
“Thạch Tượng Thiên Vương, chắc ngươi không thể tưởng được mình sẽ có ngày hôm nay đúng không?!”
Người còn chưa tới nhưng thanh âm Hoàng Hằng Phi đã tại dưới sự kích phát chân nguyên, truyền tới.
“Phi Linh Vương, chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng vào Phi Linh chiến đội các ngươi là có thể chống lại Ma Kích chiến đội chúng ta sao?.” sắc mặt Thạch Tượng Thiên Vương rất khó nhìn, tuy hắn không cho rằng Phi Linh chiến đội có thể mang đến cái nguy cơ gì cho bọn hắn, nhưng ít ra là có nhiều thêm một ít chuyện xấu, đây không phải là điều hắn ưa thích, hắn ưa thích chính là có thể khống chế toàn cục.
Hoàng Hằng Phi cười lạnh, “Phi Linh chiến đội ta hoàn toàn chính xác không phải đối thủ của Ma Kích chiến đội các ngươi, nhưng địch nhân của các ngươi thì không chỉ có bọn ta, Lưu Thiết, hai chi đội ngũ của ta và ngươi cùng liên thủ diệt sát Ma Kích chiến đội, ngươi thấy như thế nào?”
“Không thể tốt hơn, Phi Linh Vương, lần này Thiết Chùy chiến đội ta nợ các ngươi một cái nhân tình, ngày sau sẽ đáp trả.”
Lưu Thiết cùng thành viên Thiết Chùy chiến đội đại hỉ, vốn nếu Phi Linh chiến đội không hiện ra thì khả năng bọn hắn vẫn lạc cao tới chín thành, nhưng hiện tại không giống với lúc trước, hai chi đội ngũ hợp lực lại thì cho dù là Ma Kích chiến đội cũng chịu không nổi.
“Nhân tình sau này hãy nói, hiện tại mục đích của chúng ta chỉ có một, đó là diệt sát Ma Kích chiến đội.”
Nói xong, Hoàng Hằng Phi lấy ra đại Thiết Chùy, hướng phía chiến trường bay vút đến, phải nhanh chóng trợ giúp Thiết Chùy chiến đội.
“Đứng lại cho ta.”
Thạch Tượng Thiên Vương gầm lên, lách mình chặn đường tại trước người Hoàng Hằng Phi.
“Đối thủ của ngươi là ta.”
Kiếm quang lóe lên, Diệp Trần lập tức xuất hiện, một kiếm chém về phía Thạch Tượng Thiên Vương.
Phanh!
Khí kình bộc phát, Thạch Tượng Thiên Vương vội vàng không kịp chuẩn bị nên đã bị đánh bay đi ra ngoài.
Tay cầm Long Tuyền Kiếm, Diệp Trần đối với bốn người Hoàng Hằng Phi nói: “Các ngươi đi trợ giúp Thiết Chùy chiến đội, Thạch Tượng Thiên Vương để cho ta đối phó.” Hắn nhìn ra được, Thạch Tượng Thiên Vương thực lực rất mạnh, một mình hắn có thể chống đỡ mấy người, nếu như mình không ngăn cản hắn thì Phi Linh chiến đội cùng Thiết Chùy chiến đội liên thủ đoán chừng cũng chỉ có thể cùng chống lại Ma Kích chiến đội mà thôi, không có khả năng diệt sát bọn hắn.
“Được, giao cho ngươi rồi.”
Bốn người Hoàng Hằng Phi thông suốt, sau đó gia nhập vào chiến trường.
Đã có Phi Linh chiến đội trợ giúp, Thiết Chùy chiến đội lập tức cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Dù sao Ma Kích chiến đội đã cường thịnh trở lại, nếu diệt được Thạch Tượng Thiên Vương thì cũng chỉ còn lại có bốn tên, chín người đấu với bốn người, nếu như không thể chống lại thì xem ra bọn hắn cũng “đâm không chết nổi khối đậu hủ” rồi.
“Các ngươi quá lạc quan rồi, Ngân Giác Cự Ma Vương ta cũng không phải dễ dàng để các ngươi có thể chiến thắng đấy.”
Tên Ma tộc trẻ tuổi có sừng dài trên đầu hét lớn một tiếng, thân thể nhanh chóng bành trướng, từ cao hơn hai mét biến thành cao đến năm mét. Cuồng bạo ma lực tỏa ra tựa như sóng to gió lớn, mãnh liệt bành trướng, số lượng dự trữ ma lực của hắn so với các Ma Kích chiến đội thành viên khác cao hơn không chỉ gấp mười lần, cả Thạch Tượng Thiên Vương tại trên phương diện dự trữ ma lực cũng đều không bằng hắn.
“Cái gì, hắn là Cự Ma nhất tộc.”
Hoàng Hằng Phi tròng mắt hơi híp lại.
Ma tộc là một cách gọi cả tộc đàn, trong đó còn phân ra rất nhiều nhánh chủng tộc, ví dụ như Hoa Ma tộc, Ma Thú Tộc, Ưng Ma tộc…, mà Cự Ma tộc là một chi chủng tộc thập phần cường đại trong Ma tộc, Cự Ma tộc trời sinh tựu đã có lực lượng lớn vô cùng, ở đồng dạng cảnh giới thì Cự Ma tộc hoàn toàn có thể lấy một địch mười. Ma lực dự trữ của bọn hắn càng kinh người hơn, hơn gấp 10 lần các Ma tộc chủng tộc khác.
“Lưu Thiết, hai người chúng ta liên thủ.”
Hoàng Hằng Phi tự cảm giác không phải là đối thủ của Ngân Giác Cự Ma Vương, nên nói ra.
“Ta cũng có ý đó.”
Lưu Thiết có vũ khí là Lang Nha bổng, Hoàng Hằng Phi có vũ khí là đại Thiết Chùy, hai người đều thuộc loại hình công kích thập phần cuồng bạo, đối phó với Ngân Giác Cự Ma Vương thì không không ai có thể hơn hai người bọn họ.
Bất quá Ngân Giác Cự Ma Vương có thực lực hiển nhiên đã vượt quá tưởng tượng của bọn hắn, lấy một địch hai, như trước vẫn là công nhiều thủ ít, cường đại ma lực bắn ra khiến cho bọn hắn thập phần khó chịu.
“Cự Ma tộc!”
Diệp Trần cũng nhìn thấy tình huống bên này.
Cự Ma Đế bị hắn đánh chết cũng tựu là Cự Ma nhất tộc, ma lực hùng hồn vô cùng, cơ hồ là vô cùng vô tận, không thể tưởng được ở chỗ này lại đụng phải một kẻ Cự Ma tộc nữa.
“Hắc hắc, các ngươi không nghĩ tới sao! Lần trước Ma Kích chiến đội ta tuy bị tổn thất mất hai thành viên, nhưng lần này, chúng ta đã bổ sung thêm 2 đội viên so với 2 người trước kia càng mạnh hơn nhiều, nhất là Ngân Giác Cự Ma Vương này, thực lực không thể yếu hơn bao nhiêu so với ta, một mình hắn cũng có thể địch lại mấy người các ngươi đấy.” Thạch Tượng Thiên Vương cười lạnh.
“Chỉ cần giải quyết ngươi rồi thì những tên khác không đáng để lo.”
Diệp Trần thản nhiên nói.
“Ha ha, đây là điều mà ta nghe buồn cười nhất từ trước đến giờ, Ma Kích chiến đội ta tuy tại Sơ cấp Thú Liệp chiến trường không tính là đội ngũ mạnh nhất, nhưng luận về thực lực cá nhân, Thạch Tượng Thiên Vương ta ít nhất cũng có thể được xếp đến 3 hạng đầu, ngươi muốn giải quyết ta ư, đúng là chuyện hoang đường viễn vông.” Thạch Tượng Thiên Vương vốn đang cười to, rồi sau đó âm trầm nói: “Bất quá ý nghĩ của ta và ngươi cũng giống nhau, giải quyết ngươi xong, ta lại đi tiêu diệt Phi Linh chiến đội cùng Thiết Chùy chiến đội, nghĩ đến, diệt sạch toàn bộ hai chi chiến đội tất nhiên sẽ mang đến cho chúng ta thu nhập cực lớn ah.”
“Thiên Tuyệt Kiếm!”
Diệp Trần không cùng Thạch Tượng Thiên Vương nói nhảm, vừa lên đến tựu đã phát ra Thiên Tuyệt Kiếm, bên trên phương diện phá hủy phòng thủ thập phần cường đại, uy lực vượt qua cả Thủy Hỏa Vô Tình, lập tức không còn để ý đến khoảng cách ở giữa song phương nữa, kiếm quang mơ hồ trùng trùng điệp điệp trảm kích tại bên trên ma lực hộ thể Thạch Tượng Thiên Vương.
Thạch Tượng Thiên Vương sớm đã có phòng bị, hai tay hắn giao nhau, nhanh chóng ngăn trở một kiếm này.
Âm vang!
Hỏa Tinh văng khắp nơi, hộ thể ma lực Thạch Tượng Thiên Vương đơn giản bị xé toạc ra, kiếm quang sắc bén lao đi với khí thế như chẻ tre.
“Cái gì!”
Thạch Tượng Thiên Vương chỉ cảm thấy hai tay bị kịch chấn, cốt cách muốn nứt vỡ, sau một khắc, cả người bị chấn bay rớt ra ngoài, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
“Thạch Tượng Thiên Vương nhà ngươi cũng không có gì hơn thế à.”
Diệp Trần theo sát mà đến, Thiên Tuyệt Kiếm lại lần nữa được tung ra.
“Đừng xem thường ta.”
Thạch Tượng Thiên Vương gào thét, há mồm phun ra khí lưu màu xám trắng mênh mông, cái khí lưu màu xám trắng này nhìn về phía trên trông rất trầm trọng, tựa hồ cả đám chúng có thể áp sập một ngọn núi, khi vừa được phun ra liền hàm quát Thiên Địa, đem Diệp Trần bao phủ đi vào.
Crackkkk!
Ngay lập tức, cả người Diệp Trần đã bị hóa đá, trông hệt như trở thành một bức tượng điêu khắc vậy.
“Hóa đá chính là thiên phú của ta, ta có thể hóa đá vạn vật, chịu chết đi!” Thạch Tượng Thiên Vương liền nắm lấy cơ hội, một quyền oanh hướng Diệp Trần, chỉ cần một quyền này trúng mục tiêu thì Diệp Trần tất nhiên sẽ bị thịt nát xương tan.
“Bạch Long Diệt Thế!”
Bất quá sau một khắc, làn da hóa đá mặt ngoài của Diệp Trần bị rạn nứt, nguyên lai, hộ thể Kiếm Ý của Diệp Trần đã ngăn cách lực lượng hóa đá, làm cho chúng không cách nào xâm nhập vào trong cơ thể.
Một kiếm chém ra, Diệp Trần đã tung ra kiếm chiêu Bạch Long Diệt Thế, một sát chiêu mà mình mới sáng tạo ra, ngay lập tức, một con Bạch Long lao vào oanh kích tại trên thân thể Thạch Tượng Thiên Vương.
Chương 1329: 000 thần tệ
Tiếng nổ mạnh không ngớt không dứt vang lên, kiếm khí ngưng tụ thành Bạch Long có lực sát thương kinh người, Thạch Tượng Thiên Vương cả người bị kích bay lên không trung, chẳng những hộ thể ma lực bị sụp đổ, tầng phòng ngự bằng đá bên ngoài làn da cũng rạn nứt, vỡ vụn ra. Bạch Long hóa thành vô số kiếm khí màu trắng, theo những khe hở đó xâm nhập đi vào nội thể của hắn, một đường phá hư toàn bộ.
“Tại sao có thể như vậy chứ?”
Thạch Tượng Thiên Vương cố gắng bộc phát ma lực để chống lại kiếm khí màu trắng đang xâm nhập vào thể nội, nhưng đám kiếm khí màu trắng kia so với trong tưởng tượng của hắn khủng bố đâu chỉ gấp 10 lần, chẳng những lăng lệ ác liệt vô cùng, mà chúng còn tận dụng mọi thứ trên đường đi, gặp phải bất kỳ ngăn cản nào cũng đều có thể làm cho bạo tạc, vô cùng ngang ngược phá hủy hết thảy mọi chướng ngại.
“Bản thể hóa đá!”
Thạch Tượng Thiên Vương đến cùng cũng không phải người bình thường, vào thời khắc mấu chốt, hắn liền đem thiên phú hóa đá dùng tại trên người của mình, cả người hắn chợt biến thành một bức tượng điêu khắc, sau một khắc, thạch điêu đã bị nghiền nát, một viên huyết nhục từ đó bay đi ra ngoài, cái viên huyết nhục cầu kia chính là một bộ phận thân thể của Thạch Tượng Thiên Vương, cũng là bộ phận không bị kiếm khí ăn mòn lọt vào.
Viên thịt bành trướng, một lần nữa ngưng tụ ra thân thể Thạch Tượng Thiên Vương.
“Rõ ràng chôn vùi mất một thành ma lực của ta, may mà ta phản ứng nhanh, kịp thời hóa đá bản thân mình nên tránh được bị kiếm khí ăn mòn thân thể.”
Thạch Tượng Thiên Vương đồng tử co lại thành một điểm, đối với Diệp Trần đã trở nên kiêng kị vô cùng.
Kiếm khí của kiếm khách tầm thường, tuy cũng có năng lực chôn vùi nhưng cũng không quá rõ ràng, chỉ là có chút lăng lệ ác liệt mà thôi, còn kiếm khí của Diệp Trần, chẳng những lăng lệ ác liệt phi phàm, gặp phải trở ngại nào cũng liền có thể bạo tạc, chôn vùi hết thảy lực lượng phản kháng nó, nếu như hắn đoán không sai, một chiêu này ẩn chứa chính là Thủy Chi Áo Nghĩa cùng Hỏa Chi Áo Nghĩa đối lập lẫn nhau.
“Tự hóa đá chính mình, ngược lại là rất cao minh đấy.”
Diệp Trần hiểu rất rõ đối với hiệu quả của Bạch Long Diệt Thế, cùng so với Thủy Hỏa Vô Tình thì Bạch Long Diệt Thế đã tiến vào cảnh giới vi mô, cho dù là một tia kiếm khí cũng đều thập phần đáng sợ, một khi xâm nhập vào được thể nội đối phương sẽ sinh ra cự đại phá hoại, mà Thủy Hỏa Vô Tình lại không có biện pháp cẩn thận như vậy, lực phá hoại mặc dù là có, nhưng bất quá tại phương diện chi tiết thì chênh lệch rất nhiều.
“Ta thừa nhận ta đã xem thường ngươi, bất quá, mọi chuyện phải dừng ở đây rồi.”
Thạch Tượng Thiên Vương hít sâu một hơi rồi lập tức tiến vào đến Vô Ngã cảnh giới, làn da mặt ngoài bằng đá của hắn nổi lên một tầng màu bạc, đồng tử cũng biến thành màu bạc, đây chính là Vô Ngã Chi Khu cao tầng, cùng lúc đó, trên người của hắn đã xuất hiện ra một bộ áo giáp bằng đá, đây là hắn đã vận dụng thiên phú hóa đá cao cấp của mình để tạo ra một lớp áo giáp bằng đá, áo giáp đá này chẳng những có thể dùng để ngăn cách đại bộ phận tổn thương, còn có thể hấp thu lực sát thương của địch nhân, cùng với Lục giai Linh khu có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Hưu!
Sau khi tiến vào đến Vô Ngã cảnh giới, tốc độ Thạch Tượng Thiên Vương đã tăng lên rất nhiều, hào quang màu xám lóe lên, lập tức phi tốc đến trước người Diệp Trần rồi oanh ra một quyền. Một quyền này có quyền kình nội liễm và hàm ẩn lực lượng hóa đá, một khi trúng mục tiêu liền có thể hóa đá từ trong ra ngoài, đây hoàn toàn không phải chuyện đùa, mà địch nhân cho dù có thể ngăn cản thì cũng sẽ bị lực lượng hóa đá ăn mòn từ ngoài vào.
Bất quá ngay tại một sát na hắn tiếp cận Diệp Trần, một cổ huyền ảo lực lượng dùng Diệp Trần làm trung tâm khuếch tán ra, hắn rõ ràng cảm ứng được tốc độ của mình đã chậm đi không chỉ gấp mười lần, phảng phất như mọi hành động của mình cũng bị chậm đi rất nhiều, cái loại cảm giác này thập phần khó chịu, có lực nhưng không cách nào xuất ra được.
“Huyền Trọng lĩnh vực!”
Không dám lãnh đạm, Thạch Tượng Thiên Vương lập tức phóng xuất ra một lĩnh vực có tên gọi là Huyền Trọng lĩnh vực.
Huyền Trọng lĩnh vực có ẩn chứa trọng lực, cái cổ trọng lực này chỉ mạnh bằng một phần mười Bạch Oải Tinh bình thường, nhưng nếu là đổi thành những Sinh Tử Cảnh nhất trọng thiên hay Nhị trọng thiên Vương giả khác, đoán chừng vừa rơi vào trong Huyền Trọng lĩnh vực, sẽ bị chấn áp thành phấn vụn, đến hài cốt cũng không còn, căn bản không thể nào chống lại được, bất quá đối mặt với Siếp Na Kiếm Vực của Diệp Trần thì cũng chỉ là thoáng chống lại mà thôi.
Mượn cơ hội này, Diệp Trần liên tiếp chém ra ba kiếm, mỗi một kiếm đều là Bạch Long Diệt Thế.
Rầm rầm rầm!
Thạch Tượng Thiên Vương trúng chiêu bay rớt ra ngoài, lớp áo giáp hóa đá trên người hắn sinh ra rạn nứt, kiếm khí vẫn lượn lờ xung quanh nó.
“Là không gian bất động lực lượng, khó trách cuồng vọng như thế.”
Thạch Tượng Thiên Vương dị thường tức giận, nếu Diệp Trần không có không gian bất động lực lượng, hắn có nhất định nắm chắc có thể làm hao tổn đến chết đối phương, nhưng hiện tại hắn không có biện pháp nào khống chế được đối phương vì căn bản không có cách nào tới gần được Diệp Trần, công kích từ xa thì hiệu quả quá kém.
“Ngươi tên là gì, có lẽ chúng ta có thể hợp tác đôi chút, chỉ cần Phi Linh chiến đội buông tha trợ giúp cho Thiết Chùy chiến đội, ta có thể cho ngươi 50 vạn Nguyên thạch.”
Trong nhận thức của hắn, Diệp Trần có thực lực mạnh như vậy, tại Phi Linh chiến đội khẳng định có được quyền nói chuyện tuyệt đối.
“50 vạn Nguyên thạch à? Như thế nào, ngươi có mang theo Nguyên thạch bên người sao?”
Tiến vào Thú Liệp chiến trường, sinh tử khó liệu nên tuyệt đại bộ phận người vào đây cũng sẽ không mang theo tài vật, chỉ đem cái Trữ Vật Linh Giới trống rỗng.
“Cái này ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ngươi đáp ứng, ta lập tức sẽ trả tiền cho ngươi, bất quá trước hết ngươi phải để cho các thành viên chiến đội của ngươi rời xa cái phiến địa phương này.”
“50 vạn Nguyên thạch, ngươi không biết là rất ít sao?”
Diệp Trần cười lạnh.
“50 vạn Nguyên thạch là không nhiều lắm, nhưng ngươi cũng cần phải tinh tường rằng, cho dù tiếp tục chiến đấu thì chúng ta cũng chưa chắc thất bại, 50 vạn Nguyên thạch này hoàn toàn là minh bạch đưa cho ngươi.”
Thạch Tượng Thiên Vương quyết định, trước hết phải làm tê liệt Diệp Trần, sau đó tập kết đội ngũ lực lượng mà một lần hành động giải quyết đối phương, muốn trách chỉ có thể trách đối phương quá tham lam, không có chừng mực mà thôi.
“Cái này có thể chưa hẳn, hơn nữa, giết ngươi rồi, ta đồng dạng cũng có thể đạt được 50 vạn khối Nguyên thạch này vậy.”
Trong lúc nói chuyện, trên đỉnh đầu Diệp Trần hiện ra ba đóa hoa có nhan sắc không đồng nhất, ba đóa hoa này vừa xuất hiện thì tinh khí thần của Diệp Trần lập tức tăng gấp đôi, trong mắt nổ bắn ra thần quang mãnh liệt.
Tam Hoa Tá Đạo!
Chiến lực tăng gấp đôi
“Chết đi!”
Đồng dạng là Bạch Long Diệt Thế được tung ra, lúc này đây, trên người Bạch Long đã nổi lên một vòng vầng sáng màu trắng, chỉ thoáng một chút đã trùng kích tại trên thân thể Thạch Tượng Thiên Vương.
Ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh kinh thiên bộc phát, Thạch Tượng Thiên Vương cả người bị bao phủ tại trong bạch sắc quang mang.
“Ahhhhh, đáng giận!”
Thạch Tượng Thiên Vương tựa như khốn thú, hai tay hắn điên cuồng vung vẩy, kéo lê ra từng đạo quỹ tích màu xám trắng, sau một khắc, bạch sắc quang mang đã bắt đầu có dấu hiệu bị xé nứt.
“Nguyên Thần khóa sát!”
Diệp Trần không có khả năng để cho Thạch Tượng Thiên Vương có cơ hội thứ hai, mi tâm kim quang lóe lên, một cái quầng sáng màu Kim Sắc bay vút ra, chui vào đến bên trong bạch sắc quang mang.
“Ôi không!”
Thạch Tượng Thiên Vương hét lên một tiếng, tựa hồ đã bị đại trọng thương.
Trong mắt hiện lên ánh sáng sắc lạnh lập loè, Diệp Trần lại một lần nữa tung ra Bạch Long Diệt Thế.
Ba!
Lúc này đây, Bạch Long đã triệt để phá nát bấy thân thể Thạch Tượng Thiên Vương, thanh âm của đối phương cũng theo đó im bặt.
“Cái gì, đội trưởng chết rồi sao!?. ”
“Không có khả năng, đội trưởng làm sao có thể chết được chứ, luận cá nhân thực lực thì ở Sơ cấp Thú Liệp chiến trường này, đội trưởng ít nhất có thể xếp đến trước vài tên cường hãn, cho dù đội trưởng không địch lại đối phương thì ít nhất cũng có thể chạy thoát chứ.”
Thạch Tượng Thiên Vương vừa chết, những người khác của Ma Kích chiến đội bắt đầu rơi vào khủng hoảng, bởi vì Diệp Trần đã có thể giết chết Thạch Tượng Thiên Vương thì khẳng định cũng có thể giết chết bất luận kẻ nào trong bọn hắn, hơn nữa số lượng địch nhân lại nhiều hơn nên chênh lệch càng lớn.
“Trốn ngay đi!”
Ngân Giác Cự Ma Vương là kẻ chạy trốn trước tiên, hắn chấn Hoàng Hằng Phi cùng Lưu Thiết sang một bên rồi hướng phía phương xa bỏ chạy.
“Chạy đi đâu cho thoát.”
Ngân Giác Cự Ma Vương tuy chấn bay Hoàng Hằng Phi cùng Lưu Thiết, nhưng Diệp Trần lại nhìn thấu ý định của hắn nên liền đuổi theo, hai người một trước một sau, khoảng cách không ngừng gần hơn.
“Ngươi không thể giết ta, ta là thiên tài Ma tộc, ta không thể chết được.”
Ngân Giác Cự Ma Vương lòng tràn đầy sợ hãi, giận dữ hét.
“Thạch Tượng Thiên Vương đã chết, ngươi không đi xuống A tỳ địa phủ cùng hắn thì quá không có suy nghĩ rồi.”
Siếp Na Kiếm Vực bao phủ ở đối phương, Diệp Trần lập tức tung một chiêu Thiên Tuyệt Kiếm để mở phòng ngự của đối phương ra, ngay sau đó là một con Bạch Long Diệt Thế mang theo Kiếm Thế Vô Địch trảm tới.
“Ta không cam lòng, Aaaaaaaaaaaaaaa!”
Ngân Giác Cự Ma Vương có thực lực so với Thạch Tượng Thiên Vương thì yếu hơn một điểm. Tại dưới sự ứng phó toàn lực của Diệp Trần thì hắn không có khả năng giữ được mạng sống, lập tức vẫn lạc, mà Trữ Vật Linh Giới của hắn tất nhiên đã bị Diệp Trần thu lấy.
Đạt được Trữ Vật Linh Giới của đối phương, Diệp Trần cũng không nhìn tới, lập tức quay trở lại chiến trường.
Dù là không có Diệp Trần, chín người đấu với ba người, tất nhiên Phi Linh chiến đội cùng Thiết Chùy chiến đội cũng chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, đầu tiên chính là Ưng Nhãn Thiên Vương bị giết chết, tiếp đó là Ma Kích Vương cầm trong tay trường thương, cuối cùng, chỉ còn lại có một người là Thôn Thiên Ma Vương.
“Cho dù chết, ta cũng phải kéo các ngươi chết theo.”
Thôn Thiên Ma Vương thập phần hung hãn, đem toàn bộ công kích của chín người thôn phệ đi vào, sau đó trong nháy mắt trả ngược trở về đối phương, một tiếng nổ ầm vang lên tựa như một ngôi sao bị bạo tạc, Thôn Thiên Ma Vương tự bạo mà sinh ra hào quang, thoáng cái đem mọi người chìm ngập vào, mặc dù còn ở cách đó rất xa nhưng Diệp Trần cũng cảm nhận được cổ uy lực tự bạo này rất khủng bố, khiến cho thân thể hắn không ngừng bị đẩy lui về phía sau.
Rốt cục, tự bạo hào quang cũng ảm đạm đi, ngoại trừ Diệp Trần, chín người khác thì chật vật không chịu nổi, mấy người cách gần đó thậm chí bị xé toạc thân thể mà gặp phải tổn hại, trên người bị cháy đen phả ra khói xanh.
“Tên này quả thực là một cái tinh cầu hình nhân mà.”
Hoàng Hằng Phi thầm nói.
“Cảm tạ Phi Linh chiến đội đã tương trợ, cái ân tình này, Thiết Chùy chiến đội ta sẽ không bao giờ quên, ngày sau nếu như có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp, bất quá hiện tại chúng ta còn có việc, xin phép cáo từ trước.”
Lưu Thiết nháy mắt đối với những người khác trong Thiết Chùy chiến đội, vèo một tiếng đã chạy trốn ra ngoài.
“Cáo từ.”
Bốn người khác của Thiết Chùy chiến đội cũng bay vút đi ra ngoài, tốc độ đạt đến cực hạn.
“Bọn Thiết Chùy chiến đội này xảy ra chuyện gì thế, Ma Kích chiến đội đã bị diệt, bọn hắn chạy nhanh như vậy làm gì chứ” Lý Vi xem mà trợn mắt há hốc mồm.
Hoàng Hằng Phi cười nói: “Bởi vì hắn sợ bị chúng ta hãm hại, đem bọn hắn tận diệt đấy, dù sao thực lực của Diệp Trần quá cường đại, ngay cả Thạch Tượng Thiên Vương cùng Ngân Giác cự ma vương cũng đều chết trên tay hắn rồi.”
“Thì ra là thế.”
Ngụy Đông cũng giật mình, bọn hắn thoáng cái không nghĩ tới điểm này, không khỏi cảm thán Lưu Thiết cẩn thận như vậy, mọi người đều nói người Man tộc đa phần có thần kinh không ổn định, xem ra cũng vô cùng đúng.
“Bọn hắn đã làm rất đúng, nếu như là ta, ta cũng sẽ biết yêu cầu đội ngũ lập tức ly khai.”
Diệp Trần cười nói.
Không có ai thích vận mệnh của mình bị nắm giữ ở trên tay người khác.
“Ha ha, đội trưởng, Diệp Trần, chúng ta đã tiêu diệt toàn bộ Ma Kích chiến đội rồi, chúng ta rõ ràng đã được phân phát đến 18.000 khối Thần tệ đấy, xem ra, Thiết Chùy chiến đội gần kề cũng được phân đến 2000.”
Tiêu diệt toàn bộ một đội ngũ, bất kể là cùng đội ngũ khác hợp tác, hay vẫn là chỉ có đội ngũ của mình, thu hoạch đều được nhân gấp hai, Ma Kích chiến đội có năm người, một người là một ngàn, năm người tựu là 5000, trở mình gấp hai chính là hai vạn.
“Nếu chia đều thì Diệp Trần sẽ bị thua lỗ nhiều nhất rồi.”
Hoàng Hằng Phi không khỏi cảm thán Diệp Trần cường đại, đồng dạng là thực lực Chiến Thần Tháp tầng thứ sáu, nhưng thực lực của hắn so với Diệp Trần chênh lệch quá nhiều, đoán chừng Diệp Trần đã có thực lực vượt qua Chiến Thần tháp tầng thứ sáu rồi.
“Cái này không có mọi người góp sức thì ta cũng không làm được như vậy.”
Nói xong, Diệp Trần kích phát ra ra màn sáng huy chương.
Thượng diện biểu hiện ra, tổng thu nhập là 18.540 miếng Thần tệ, hắn xuất lực rất cao, cao đến không hợp thói thường, rõ ràng đạt đến 35 trên tổng xuất lực 50.
Nói cách khác, 18.540 miếng Thần tệ này, hắn có thể được nhận đến trên dưới 13.000 khối Thần tệ, đây quả thực là một số tiền của quá lớn, phải biết rằng dưới tình huống bình thường, mỗi cá nhân trong Sơ cấp chiến đội một lần săn bắn chỉ thu nhập bất quá được mấy trăm Thần tệ, một năm bốn lần, cũng tựu được chừng một hai ngàn.
Hô!
Thở ra một hơi thật sâu, Diệp Trần giống như có lẽ đã chứng kiến được thực lực của mình đột nhiên tăng mạnh, có nhiều Thần tệ như vậy, còn buồn cái gì nữa chứ.
Chương 1330: Tu luyện trong thời gian tháp
Thời gian tại Thú Liệp chiến trường không cho phép vượt qua một tuần lễ, vài ngày kế tiếp, năm người Diệp Trần đã săn giết được đại lượng Thần Trùng, làm cho tổng thu nhập đạt đến 19500 miếng Thần tệ.
Lúc ngày cuối cùng chấm dứt, tổng thu nhập định dạng tại hai vạn Thần tệ, tăng thêm đội ngũ ban thưởng nữa, như vậy tổng cộng là hai vạn hai ngàn Thần tệ, có thể nói là một mùa thu hoạch cực lớn.
Tại cửa vào Thú Liệp Tháp, năm người Diệp Trần đi ra.
“Ha ha, đi, đi uống rượu, thật quá sảng khoái rồi.”
Hoàng Hằng Phi mặt mũi tràn đầy thần sắc vui vẻ, lần săn bắn này, Diệp Trần xuất lực là cao nhất, đạt đến 36 điểm, hắn xuất lực cao thứ hai, là 5 điểm, căn cứ tỉ lệ phân chia thì hắn có thể nhận được đến 2200 Thần tệ, so với thường ngày còn cao hơn thu nhập một năm của hắn đấy.
“Ta mời các ngươi uống rượu ah, mỗi người 10 bình Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên.”
Diệp Trần tổng cộng đạt được 15840 miếng Thần tệ, thu nhập của hắn đã tiếp cận các Cao cấp thành viên rồi.
“Ngươi nên mời khách là chính xác rồi, ngươi giờ đây đã là phú hào rồi còn gì.”
Lý Vi cười hì hì nói.
…
Trọn vẹn uống rượu gần nửa ngày, năm người mới riêng phần mình tách ra, tất cả đều bề bộn chuẩn bị cho việc tu luyện sắp tới của mình.
Trên đường đi, Diệp Trần gặp Lục Văn Tú, nghe hắn nói, A Cửu đã xông đến Chiến Thần tháp tầng thứ năm rồi, ba ngày trước đã trở thành thành viên của Cuồng phong chiến đội, mà Cuồng phong chiến đội tuy không bằng Phi Linh chiến đội nhưng cũng là chiến đội có bài danh trước 6 trong số các Sơ cấp chiến đội của Thần Chi Nhạc Viên, đội trưởng có thực lực không thua kém Hoàng Hằng Phi bao nhiêu.
“Xem ra thương đạo của A Cửu có lẽ đã có thành tựu rồi.”
Diệp Trần đối với cái kết quả này tuyệt nhiên không kinh ngạc, võ đạo ảo ảnh của A Cửu là một môn võ đạo rất đặc biệt, thực lực sẽ tăng cường lên rất nhiều, tiềm lực thập phần to lớn.
Trên con đường tu luyện cũng phải chú ý khi nắm khi buông, nghỉ ngơi đủ ba ngày, Diệp Trần mới bắt đầu tu luyện.
Thứ đầu tiên hắn muốn tu luyện tất nhiên vẫn là Bạch Long Diệt Thế.
Riêng Thiên Tuyệt Kiếm có ẩn chứa hai chủng áo nghĩa võ học, uy lực đã có thể đạt tới cấp bậc rất cao, mà kỳ thật cũng đã đến cực hạn rồi, nếu tiếp tục tăng lên thì cũng không được bao nhiêu, nhưng Bạch Long Diệt Thế lại không giống như vậy, Bạch Long Diệt Thế ẩn chứa chính là Thủy Hỏa áo nghĩa, thủy và hỏa đối lập nhau nên không gian để tăng lên còn có rất nhiều.
Bởi vì Diệp Trần đã là Trung cấp thành viên nên khi tiến vào Vũ Kỹ Tháp tầng ba để tu luyện, chỉ cần chi trả bảy mươi miếng Thần tệ một ngày, so với thành viên bình thường thì ít đi 30 miếng.
…
Bốn ngày đi qua, Diệp Trần đã lần nữa đem Bạch Long Diệt Thế tăng lên một đại cấp bậc, cơ hồ đã đạt đến Thủy Hỏa áo nghĩa kiếm chiêu cực hạn rồi.
Phải biết rằng tu luyện võ học tại tầng ba Vũ Kỹ Tháp sẽ có hiệu quả cao gấp trăm lần ngoại giới, bốn ngày tựu tương đương với 400 ngày ở bên ngoài, tính ra là đã hơn một năm rồi. Mà đối với Diệp Trần, hơn một năm thời gian thì hiệu quả mang lại sẽ cao hơn hai ba năm so với người khác.
“Bạch Long Diệt Thế!”
Một kiếm chém ra, Bạch Long tựa như một diệt thế chi Long, đến mức, hết thảy mọi thứ trên đường đi của nó đều bị bạo tạc, chôn vùi. Võ học tầm thường khó có thể làm ra cảnh tượng tận thế như vậy.
“Cuối cùng cũng đã hoàn thành.”
Dùng sức thở ra một hơi, Diệp Trần như trút được gánh nặng.
Trước mắt, Bạch Long Diệt Thế hiện tại so với bốn ngày trước đã cường đại hơn không dưới mấy lần, dù cho Thạch Tượng Thiên Vương có được phục sinh thì cũng không có khả năng ngăn trở nổi một kiếm này, lập tức sẽ vẫn lạc, một kiếm này không sai biệt lắm chính là Nhị Chuyển võ học cực hạn.
Về phần Nhị Chuyển võ học, đó chính là phẩm cấp của áo nghĩa võ học.
Ẩn chứa một loại áo nghĩa chính là Nhất Chuyển võ học.
Ẩn chứa hai chủng chính là Nhị Chuyển võ học.
Ẩn chứa ba loại thì còn lại là Tam Chuyển võ học.
Cứ như vậy suy ra.
Đương nhiên, trong các cuộc chiến của Võ Giả, cũng không phải là nói, cứ đạt đến Nhị Chuyển võ học thì nhất định sẽ lợi hại hơn so Nhất Chuyển võ học, hay Tam Chuyển võ học sẽ lợi hại hơn so với Nhị Chuyển võ học. Chủ yếu vẫn là xem người vận dụng nó là ai, ví dụ như, có một ít người tuy đã sáng tạo ra Nhị Chuyển võ học, nhưng khả năng dung hợp áo nghĩa chỉ là tạm được, nói không chừng tựu so ra kém một ít người có thể đem Nhất Chuyển võ học phát huy đến cực hạn.
Vì vậy sẽ phải dựa vào cấp bậc mà nói, lúc đó Nhị Chuyển võ học tự nhiên sẽ lợi hại hơn rất nhiều lần so với Nhất Chuyển võ học, Tam Chuyển võ học sẽ lợi hại hơn rất nhiều lần so với Nhị Chuyển võ học, tuy nhiên, đối với Siếp Na Huy Hoàng thì ngoại lệ.
“Tại bên trong cấp bậc Nhị Chuyển võ học, Bạch Long Diệt Thế đã đạt tới đỉnh phong rồi, so với Nhị Chuyển võ học bình thường thì đã lợi hại hơn rất nhiều lần. Ta có nên sáng tạo ra thêm một môn áo nghĩa có ẩn chứa Tam Chuyển võ học không nhỉ?”
Diệp Trần trầm ngâm.
“Không được, trụ cột vẫn còn chưa đủ, nếu mạo muội sáng tạo Tam Chuyển võ học thì chỉ biết đi đường nghiêng mà lãng phí thời gian, trước mắt có Bạch Long Diệt Thế cùng Thiên Tuyệt Kiếm là đủ dùng rồi, các Nhị Chuyển võ học khác cũng còn chưa thực sự thành thục kia mà.”
“Tương tự như vậy, tựu cứ lấy Hủy Diệt Kiếm Ý làm cốt lõi tinh túy để sáng tạo ra thêm một vài Nhị Chuyển kiếm chiêu nữa a!”
Đã có Bạch Long Diệt Thế cùng Thiên Tuyệt Kiếm, Nhị Chuyển kiếm chiêu khác kỳ thật đã không có bao nhiêu tác dụng, nhưng vì để sáng tạo ra Tam Chuyển kiếm chiêu nên buộc phải chuẩn bị cho kỹ càng.
Nội tình càng hùng hậu thì làm chuyện gì cũng đều giống như có thần linh phù trợ vậy.
Đầu tiên chính là Thu Thủy, Diệp Trần muốn đem uy lực của nó tăng lên tới một cảnh giới mới.
Ba ngày sau, Kim Thủy áo nghĩa kiếm chiêu mới đã bắt đầu hình thành, bất quá cũng không được gọi là Thu Thủy nữa, mà là Thu Chi Sát, trời thu, vốn là một mảnh cảnh tượng đìu hiu, mùa thu lại đại biểu cho mạng Kim, cho nên Diệp Trần đặt tên cho kiếm chiêu này là Thu Chi Sát.
Thu Chi Sát dùng Hủy Diệt Kiếm Ý làm tinh túy cốt lõi, đem trời thu khắc nghiệt chi ý phát huy đến cực hạn, một kiếm chém ra, tựa như mùa thu đến, vạn vật không thể tránh khỏi tiến vào đến thời kì cuối, không cách nào nghịch chuyển càn khôn, mà khi mùa thu vừa qua đi thì sinh cơ mùa đông lạnh lẽo bắt đầu ập đến.
Lại một tuần lễ sau, thêm một Nhị Chuyển kiếm chiêu mới lại được sinh ra.
Lần này chính là Mộc Hỏa áo nghĩa kiếm chiêu, Liệt Hỏa Phần Xuân.
Mùa xuân đại biểu cho mạng Mộc, mùa hạ đại biểu cho mạng Hỏa, Liệt Hỏa Phần Xuân tức là mùa hạ mai táng mùa xuân, dùng Mộc sinh Hỏa khiến khí thế của lửa càng thịnh vượng, một kiếm phát ra Kiếm Thế hung mãnh đến tình trạng tột đỉnh, tuy thiếu đi hương vị khắc nghiệt đìu hiu giống như Thu chi Sát nhưng lại lộ ra nét cuồng bạo cùng cường thế hơn.
Nếu như nói Liệt Hỏa Phần Xuân đã đủ bá đạo, thì như vậy Hỏa Lôi áo nghĩa kiếm chiêu Thiên Lôi Địa Hỏa mà Diệp Trần đã bỏ ra suốt mười ngày kế tiếp mới sáng tạo ra, thì càng nâng cao hơn một bước.
Lôi cùng Hỏa có chỗ tương đồng rất lớn, đều có thể thiêu đốt vạn vật, cả hai dung hợp với nhau thì quả thực là không có thứ gì là không thể đốt cháy, càng thêm có thuộc tính phá phòng thủ mãnh liệt, bị một kiếm này chém trúng thì cả Bất Tử Chi Thân cũng đều là quá sức. Dưới tình huống không có hộ thể Kiếm Ý bảo vệ thì ngay cả bản thân Diệp Trần cũng không thể chịu nổi dưới một kiếm này.
Tuy hiện tại Diệp Trần có bảy môn áo nghĩa Viên Mãn, nhưng chỉ có vài áo nghĩa trong số đó là có thể dung hợp được với nhau, phát huy ra uy lực có thể nói là tạm được, và một Nhị Chuyển kiếm chiêu cuối cùng là Kim Ảnh áo nghĩa kiếm chiêu, Vạn Hoa Đoạt Mệnh.
Vạn Hoa Đoạt Mệnh ẩn chứa Kim Chi Áo Nghĩa cùng Ảnh Chi Áo Nghĩa. Trong số bảy Đại viên mãn áo nghĩa, Ảnh Chi Áo Nghĩa là có tính công kích yếu nhất, cho nên cùng các áo nghĩa khác dung hợp thì không phù hợp cho lắm, nhưng Kim Chi Áo Nghĩa lại sắc bén vô cùng nên có thể bù đắp một ít vào chỗ thiếu hụt bên trên tính công kích, kiếm chiêu Vạn Hoa Đoạt Mệnh có uy lực tuy không bằng các Nhị Chuyển kiếm chiêu khác, nhưng xét về phạm vi sát thương thì nó lại lớn hơn rất nhiều, một kiếm phát ra vạn đạo Kim quang, hư hư thật thật, khiến địch nhân khó có thể phân biệt.
Bất tri bất giác, đã năm tuần lễ đi qua, số lượng Nhị Chuyển kiếm chiêu của Diệp Trần đã có đến sáu cái, theo thứ tự là Bạch Long Diệt Thế, Thiên Tuyệt Kiếm, Thu Chi Sát, Liệt Hỏa Phần Xuân, Thiên Lôi Địa Hỏa cùng với Vạn Hoa Đoạt Mệnh, ngoài ra còn có một thứ không phải Nhị Chuyển kiếm chiêu, nhưng lại có lại có thể làm cho không gian bất động, đó chính là Siếp Na Huy Hoàng, như vậy tổng cộng là bảy đại sát chiêu.
“Mặc dù không có Không Gian Áo Nghĩa tháp nhưng lại có Thời Gian Tháp, Siếp Na Huy Hoàng cũng cần phải tăng lên một chút.”
Trong số bảy đại sát chiêu, Siếp Na Huy Hoàng như trước vẫn là số một số hai, bất quá so với trước kia thì nó cũng không còn là chí cao vô thượng nữa, ít nhất hiện tại Bạch Long Diệt Thế đã có uy lực vượt qua cả Siếp Na Huy Hoàng rất nhiều, uy lực Thiên Tuyệt Kiếm cũng không kém cỏi Siếp Na Huy Hoàng bao nhiêu, còn mấy đại sát chiêu khác thì gần kề hơi kém hơn. Siếp Na Huy Hoàng như trước vẫn có tác dụng cực lớn ở không gian bất động hiệu quả, đây là một đòn sát thủ siêu cấp, nếu không tăng cấp lên thì vô cùng đáng tiếc.
Suy cho cùng, trong số các sát chiêu thì Siếp Na Huy Hoàng là có tiềm lực lớn nhất vì nó ẩn chứa Không Gian Áo Nghĩa, mà trước mắt, Không Gian Áo Nghĩa của Diệp Trần mới được tìm hiểu đến bảy thành. Nếu là có thể đạt tới tám thành, chín thành.. thì như vậy uy lực của Siếp Na Huy Hoàng tuyệt đối sẽ tăng lên gấp 10 lần, thậm chí gấp mấy chục lần, không khoa trương mà nói, chỉ một môn áo nghĩa Siếp Na Huy Hoàng ẩn chứa Không Gian Áo Nghĩa thôi đã lợi hại hơn rất nhiều so với các Nhị Chuyển võ học khác, một khi Không Gian Áo Nghĩa đại thành thì thậm chí có thể cùng Tam Chuyển võ học đánh đồng rồi.
Bất quá rất hiển nhiên, Không Gian Áo Nghĩa quá nghịch thiên, ngay cả ở bên trong Thần Chi Nhạc Viên cũng không có được không gian Áo Nghĩa Tháp, muốn trực tiếp tăng Không Gian Áo Nghĩa lên là điều tất nhiên không thể, chỉ có thể hoàn thiện Siếp Na Huy Hoàng theo cấp độ cao thấp mà thôi, đồng thời gián tiếp cảm ngộ thoáng một chút Không Gian Áo Nghĩa, đây là nhất cử lưỡng tiện rồi.
Về phần Thời Gian Tháp có thể để điều chỉnh tỉ lệ thời gian, tổng cộng có hai tầng, tại tầng một một ngày sẽ bằng mười ngày ở ngoại giới, ở tầng hai một ngày sẽ bằng 100 ngày nơi ngoại giới.
So với Vũ Kỹ Tháp thì Thời Gian Tháp không thể nghi ngờ là cao cấp hơn rất nhiều, dù sao Vũ Kỹ Tháp chỉ là giúp tốc độ tu luyện võ học nhanh hơn mà thôi, thứ tăng lên chỉ là võ học, mà Thời Gian Tháp có thể điều chỉnh tỉ lệ thời gian nên bất luận phương diện tố chất gì cũng có thể tăng lên.
Tầng một Thời Gian Tháp thu phí không tính là quá cao, thành viên bình thường ở đây một ngày sẽ phải trả 30 miếng Thần tệ, Trung cấp thành viên trả 21 miếng mỗi ngày.
Nhưng khi đến tầng thứ hai thì chi phí bắt đầu tăng vọt, thành viên bình thường một ngày trả 500 miếng Thần tệ, Trung cấp thành viên một ngày trả 350 miếng.
Mười lăm ngày trước đó, Diệp Trần đã bỏ ra 2450 miếng Thần tệ để tu luyện, Thần tệ còn lại được chừng trên dưới 14.000, như vậy đủ để ngây ngốc tại Thời Gian Tháp tầng thứ hai hơn một tháng rồi.
Nghĩ đến là làm, sau khi ly khai Vũ Kỹ Tháp, Diệp Trần đi đến Thời Gian Tháp.
…
Tại Thời Gian Tháp tầng thứ hai, Diệp Trần không ngừng luyện tập Siếp Na Huy Hoàng và tĩnh tâm cảm thụ không gian huyền ảo.
Thời gian ngày từng ngày đi qua, Siếp Na Huy Hoàng đã có tiến bộ rõ rệt.
Ba ngày tại Thời Gian Tháp tầng thứ hai tương đương với 300 ngày ở ngoại giới, uy lực của Siếp Na Huy Hoàng tuy chỉ tăng lên gấp đôi nhưng phạm vi ảnh hưởng của Kiếm Thế lại đạt đến 5000 trượng, trong phạm vi 5000 trượng này, Siếp Na Huy Hoàng vừa tung ra là mọi sự vạn vật đều trở nên bất động.
Sau mười ngày tại Thời Gian Tháp tầng thứ hai, tương đương 1000 ngày tại ngoại giới, Không Gian Áo Nghĩa của Diệp Trần rốt cục đã tăng lên tới tám thành cảnh giới.
Siếp Na Huy Hoàng ẩn chứa tám phần Không Gian Áo Nghĩa đã lần nữa tách ra ánh sáng chói lọi, lại khiến cho các sát chiêu khác phải ảm đạm thất sắc, phạm vi ảnh hưởng kiếm thế của nó đã đạt đến phạm vi 10 vạn trượng, trong phạm vi sáu bảy trăm dặm, uy lực công kích càng là khủng bố và thập phần hung mãnh, uy lực thực tế thoáng cái đã tăng lên gấp 10 lần, so với Bạch Long Diệt Thế còn muốn lợi hại hơn gấp mấy lần.
Trước đây, Siếp Na Huy Hoàng chỉ có thể dùng để cận chiến, phạm vi không đến 3000 trượng, địch nhân chỉ cần cẩn thận một chút, cùng hắn kéo khoảng cách dài ra thì Siếp Na Huy Hoàng tựu không tạo nên nhiều tác dụng, trừ phi tốc độ của đối phương thấp hơn rất nhiều so với mình, từ đó buộc đối phương phải cùng mình cận chiến thì mới có thể gây ra khó khăn, nhưng hiện tại đã không còn như vậy nữa, phạm vi mười vạn trượng đã rất lớn so với trước, mà uy lực đâu chỉ cao hơn nửa lần hay một lần.
Sau 15 ngày tại Thời Gian Tháp, Diệp Trần đã không ngừng cố gắng đem phạm vi ảnh hưởng Kiếm Thế của Siếp Na Huy Hoàng mở rộng đến 15 vạn trượng, tính ra chính là 1000 dặm.
“Không sai biệt lắm đã đến cực hạn rồi, có tiếp nữa cũng chỉ biết lãng phí thời gian mà thôi.”
Không tiếp tục đem thời gian lãng phí vào việc tăng cường Siếp Na Huy Hoàng lên, Diệp Trần đình chỉ tu luyện, dù sao “thép tốt cần được dùng trên lưỡi đao”, dù Thần tệ có nhiều hơn nữa cũng chịu không nổi kiểu tiêu xài như vậy, tại Thời Gian Tháp mười lăm ngày, hắn phải bỏ ra hơn 5000 miếng Thần tệ rồi.
Chương 1331: 600 thần tệ (2)
Kế tiếp, Diệp Trần đem tâm tư đặt ở trên việc tu luyện Chân Nguyên.
Đối với cảnh giới Sinh Tử Cảnh, võ học tuy trọng yếu nhưng không phải cứ nói muốn tăng lên thì liền có thể tăng lên, ngược lại tu luyện Chân Nguyên mới được xem là trọng yếu nhất, đừng nhìn Diệp Trần bây giờ có thực lực đã tăng lên mấy lần nhưng nếu gặp phải một vài Sinh Tử Cảnh Lục trọng thiên Vương giả lợi hại thực sự, như trước vẫn còn chênh lệch rất nhiều.
Từ Sinh Tử Cảnh lục trọng thiên đến Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên là một cửa khẩu cự đại, sau khi tiến vào Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên, còn phải cô đọng ra Đế Hoàng ấn ký, nếu tạo Đế Hoàng ấn ký không thành công thì khổ tu bao nhiêu năm cũng không có tác dụng gì, cho nên cường giả bị kẹt tại Sinh Tử Cảnh Lục trọng thiên cảnh giới thật sự có rất nhiều, thực lực cũng cao thấp không đều nhau, kẻ có thực lực áp chót so với kẻ có thực lực đỉnh tiêm liền sẽ có chênh lệch tuyệt đối, gấp mấy chục lần cũng có thể.
Trước mắt, Diệp Trần mới chỉ có tu vi Sinh Tử Cảnh tứ trọng thiên, sau khi đạt tới Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên thì sẽ chú tâm nhiều hơn vào việc sáng tạo võ học.
Dưới tình huống bình thường, từ lúc Diệp Trần vừa tiến vào Sinh Tử Cảnh Tứ trọng thiên cảnh giới, cho đến lúc đột phá đến Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên thì cần có thời gian ít nhất là 5 năm trở lên, thậm chí mười năm, nếu như muốn đem trụ cột tu luyện đến thập phần vững chắc, không thể phá vỡ, thì hai mươi năm cũng không phải là nhiều, có thể nói điều đó và ngộ tính không có nhiều quan hệ, cũng không phải là có quan hệ mật thiết với thiên phú, mà là một sự kiên nhẫn bền bỉ dạng như “có công mài sắt, có ngày nên kim” vậy, là một quá trình súc tích nội tình bản thân.
Nhưng cũng may là có Thời Gian Tháp hỗ trợ nên Diệp Trần hoàn toàn có thể đem thời gian giảm bớt hàng trăm lần, hai mươi năm thời gian có thể giảm bớt xuống còn chừng hai ba tháng.
Đương nhiên, đây là đối với hắn, đổi lại là người khác thì vẫn có chênh lệch không nhỏ. Từ khi còn ở Chân Linh thế giới, nơi có quy tắc rất hạn chế nhưng hắn vẫn có thể không ngừng tiến bộ, lần sau vượt qua lần trước, cái này quyết định bởi nội tình của hắn thật sự tăng lên quá nhanh, gần như mỗi ngày đều có thay đổi, mỗi ngày đều là làm mới bản thân, còn người khác lại không được như vậy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lần săn bắn thứ hai cũng đã xong.
Lần săn bắn này có thu hoạch không lớn như lần thứ nhất, dù sao không có khả năng mỗi lần xuất chinh đều có thể diệt toàn bộ địch nhân, có đôi khi cũng cần một có vận khí tốt. Bất quá cũng không đến mức gọi là kém, tổng thu nhập của lần săn bắn thứ hai cũng đạt đến 7000 Thần tệ, Diệp Trần được phân phát đến hơn một nửa số đó, là 3800 Thần tệ.
Lần săn bắn thứ ba, Phi Linh chiến đội lại tạo ra kỳ tích khi tiêu diệt sạch Hải Ma chiến đội, một chiến đội của Ma Thần thiên đường, tổng thu nhập so với lần thứ nhất còn nhiều hơn, đạt đến 24.000, Diệp Trần trọn vẹn được phân phát đến 17.000. Tính ra, Diệp Trần tại Thú Liệp chiến trường đã lấy được số lượng Thần tệ tiếp cận bốn vạn rồi, mà hắn chỉ mới tiến hành ba lượt săn bắn mà thôi.
Đương nhiên, Thần tệ dù có nhiều hơn nữa thì tại trên tay Diệp Trần cũng sẽ bị tiêu hết nhanh chóng trong vòng vài tháng.
Xem ra cũng đã hết cách rồi, Thời Gian Tháp quá tiêu hao Thần tệ, quả thực là một cái động không đáy. Tại tầng hai Thời Gian Tháp, Trung cấp thành viên một ngày phải trả là 350 Thần tệ, một tháng tựu là một vạn lẻ năm trăm. Mà mỗi lần thu hoạch của Diệp Trần cũng chỉ gần kề có thể ở ngây ngốc bên trên Thời Gian Tháp tầng thứ hai chừng một tháng.
“Diệp Trần! Đa tạ ngươi lúc trước đã lựa chọn gia nhập Phi Linh chiến đội, đa tạ.”
Hoàng Hằng Phi rất cảm khái cùng tiếc nuối, hắn thập phần hi vọng Diệp Trần có thể tiếp tục lưu lại Phi Linh chiến đội, có mặt Diệp Trần tại Phi Linh chiến đội, sau ba lượt săn bắn thì tổng thu nhập đã vượt qua năm vạn, cái này đã không cách nào tưởng tượng nổi rồi, phải biết rằng mỗi lần sắn bắn, thu hoạch của Sơ cấp đội ngũ có thể đạt tới 2000 thì đã coi là không tệ rồi, sau ba lượt cũng tựu chừng 6000, chênh lệch đã không thể tính bằng lẽ thường nữa.
Nhưng là hết cách rồi, Diệp Trần là Trung cấp thành viên, hắn nhất định phải đi Trung cấp chiến trường săn bắn, đương nhiên, Hoàng Hằng Phi cũng chân thành chúc phúc Diệp Trần, ở lại Phi Linh chiến đội sẽ chỉ làm liên lụy Diệp Trần mà thôi, hắn có một môi trường rộng rãi ở phía trước để có thể đạt được càng nhiều Thần tệ hơn nữa, Phi Linh chiến đội bất quá chỉ là khởi điểm, tuyệt nhiên không phải là điểm cực hạn của hắn.
“Không có các ngươi thì một mình ta cũng không làm được gì, không cần phải nói cám ơn đâu.” Diệp Trần lắc đầu, nói tiếp: “Lãnh Phi Phàm không thể kém hơn bao nhiêu so với ta, có hắn tại Phi Linh chiến đội thì một ngày nào đó chiến đội của chúng ta sẽ xưng bá khắp Sơ cấp chiến trường săn bắn này.”
Lãnh Phi Phàm tại một tháng trước đã xông đến Chiến Thần tháp tầng thứ năm, trải qua lời mời của Diệp Trần, Lãnh Phi Phàm đã gia nhập Phi Linh chiến đội, bù đắp vị trí thành viên thiếu khuyết. Diệp Trần cũng nhìn ra, Lãnh Phi Phàm hoàn toàn chính xác rất có thực lực, tiềm lực thập phần mạnh mẽ, có lẽ hắn không am hiểu Không Gian Áo Nghĩa, không cách nào trợ giúp Phi Linh chiến đội đạt được đại lượng Thần tệ, thực lực trước mắt cũng không tính là rất mạnh, nhưng bất quá theo thời gian trôi qua, số lượng Thần tệ đạt được sẽ gia tăng, nhất định Lãnh Phi Phàm tất nhiên sẽ có tiến bộ trên diện rộng.
“Ha ha, chúng ta đương nhiên tin tưởng Lãnh Phi Phàm, hắn tại Thần Chi Nhạc Viên cũng là thiên tài hiếm có đấy.”
Lãnh Phi Phàm gia nhập làm cho bốn người Hoàng Hằng Phi thật cao hứng, ít nhiều gì cũng bù đắp được một chút tiếc nuối.
Tại mọi con đường ở Thần Chi Nhạc Viên, Lãnh Phi Phàm đều một mình tự bước đi.
Trước khi gia nhập Phi Linh chiến đội, hắn đã cân nhắc không ít nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng, hắn không sợ mọi người so sánh mình với Diệp Trần, là một đao khách, chỉ có thể thua nhưng tuyệt đối không thể sợ hãi, bởi vì đao khách là dũng giả, mà đã là dũng giả thì không cho phép mình sợ bất kỳ thứ gì.
…
Thần Chi Nhạc Viên khách điếm.
“Hoan nghênh gia nhập Băng Sương chiến đội.”
Hoàng Phủ Ngọc nắm tay cùng Diệp Trần.
“Cái này là vinh hạnh của ta.”
Diệp Trần liếc đánh giá bọn người Hoàng Phủ Ngọc, chậm rãi nói: “Đội đã tổn thất một người rồi sao?” Trung cấp chiến đội nếu đủ quân số là sáu người, hiện tại Băng Sương chiến đội chỉ có bốn người, trước kia là năm người, đương nhiên hiện tại có thêm Diệp Trần nữa thì lại có được năm người rồi.
Đội phó Hầu Lỗi của Băng Sương chiến đội trầm giọng nói: “Cường đội tại Trung cấp chiến trường săn bắn có thể nói là như mây, ngoại trừ một số ít đội ngũ thì không có đội ngũ nào dám tự khẳng định có thể toàn thân trở ra, lần săn bắn trước, chúng ta đã đụng phải Ma Thú chiến đội, do vậy quân số chúng ta đã hứng chịu thiệt hại khi bị bọn hắn giết chết hai người, đương nhiên, chúng ta cũng đã tiêu diệt được 1 tên trong bọn hắn.”
Ma Thú chiến đội là một trong các Trung cấp đội ngũ của Ma Thần thiên đường, toàn bộ thành viên đều là ma thú.
“Diệp Trần, nghe nói ngươi đã xông đến Chiến Thần tháp tầng thứ bảy rồi à?”
Thành viên Hứa Tiêu của Băng Sương chiến đội hiếu kỳ hỏi.
Diệp Trần gật gật đầu, sau khi chấm dứt lần săn bắn thứ nhất, hắn tựu đã xông đến Chiến Thần tháp tầng thứ bảy, bất quá khoảng cách đến Chiến Thần tháp tầng thứ tám chỉ còn thiếu một khoảng cách ngắn nữa mà thôi, càng lên tầng cao của Chiến Thần tháp thì độ khó khiêu chiến càng lớn, đối với tầng thứ sáu thì Diệp Trần lập tức đã vượt qua, còn độ khó ở tầng thứ bảy tức thì đã vượt qua gấp mười lần tầng 6, trong thời gian ngắn mà muốn vượt qua thì cũng có chút khó khăn.
“Thật lợi hại, ta đến Thần Chi Nhạc Viên này đã hơn 100 năm rồi, nhưng như trước vẫn dừng lại tại Chiến Thần tháp tầng thứ bảy đấy.” Nghe Diệp Trần xác định mà Hứa Tiêu kính nể vô cùng, hắn cho tới bây giờ còn chưa thấy qua người nào có tiến bộ thần tốc như vậy, lúc này chỉ mới qua không đến hai năm mà Diệp Trần rõ ràng đã xông đến Chiến Thần tháp tầng thứ bảy.
“Chỉ là có chút vận khí mà thôi.”
Diệp Trần không phải là khiêm tốn, mà thực sự tiến bộ của hắn có thể tăng nhanh như vậy là vì may mắn có được Không Gian Áo Nghĩa, nếu không có Không Gian Áo Nghĩa thì thành quả của hắn sẽ không thể nào huy hoàng được như vậy.
“Vận khí cũng là một bộ phận của thực lực đấy, nghe nói ở bên trong Sơ cấp chiến trường săn bắn, nhờ có ngươi mà Phi Linh chiến đội đã để cho rất nhiều chiến đội khác phải khiếp sợ như sợ cọp vậy, nghĩ đến đúng là không sai mà.”
Hoàng Phủ Ngọc cảm thấy may mắn vì bản thân mình đã sớm đoán đúng về Diệp Trần, số lượng đội ngũ tại Sơ cấp Thú Liệp chiến trường mặc dù không nhiều như ở Trung cấp Thú Liệp chiến trường, nhưng cũng không phải là ít, Phi Linh chiến đội ít nhất cũng có thể được sắp xếp đến trước hạng 15, nhưng vì nhờ vào một mình Diệp Trần mà rõ ràng Phi Linh chiến đội đã trở thành một trong các Vương giả đội ngũ tại Sơ cấp Thú Liệp chiến trường, chỉ qua ba lượt săn bắn mà đã có hai lần tiêu diệt toàn bộ đội ngũ địch quân, một lần khác thì đánh chết ba tên địch nhân, loại thành tích này đã không thể dùng “ưu tú” để hình dung nữa rồi, mà phải là “huy hoàng” đấy.
“Đến đây, cầu chúc cho lần săn bắn đầu tiên chúng ta khai kỳ đắc thắng, chiến thắng vẻ vang ngay từ trận đầu.”
Hoàng Phủ Ngọc bưng chén rượu lên mời mọi người.
…
“Hi vọng trận săn bắn này có thể kiếm được đủ lượng Thần tệ mong muốn a!”
Từ nửa tháng trước, Diệp Trần đã tiêu sài hết số Thần tệ, có thể nói là kiếm được nhiều, xa hoa cũng nhiều, hắn nhìn ra, Thời Gian Tháp thực sự không phải là nơi mà người bình thường có thể tiến vào, nhất là tầng thứ hai.
Dưới tình huống như vậy, Diệp Trần chỉ có thể đem hi vọng của mình ký thác vào bên trên Trung cấp Thú Liệp chiến trường.
Tại Trung cấp Thú Liệp chiến trường, đối với cá nhân săn bắn, nếu đánh chết được một gã địch nhân thì phần thưởng là 1000 Thần tệ, còn đối với đội ngũ săn bắn, đánh chết một gã địch nhân sẽ được thưởng 12.000 Thần tệ, nếu có thể tiêu diệt toàn bộ đội ngũ địch quân thì là hai mươi tám vạn tám ngàn, đương nhiên, cái này trên cơ bản rất không có khả năng rồi, thực lực càng cường đại thì càng không dễ dàng bị đánh chết, dù là đánh không lại cũng hoàn toàn có thể đào thoát. Tại Trung cấp Thú Liệp chiến trường, bình quân mỗi 5 năm mới có một chi đội ngũ bị tiêu diệt toàn bộ, mà thực lực của Diệp Trần tại Băng Sương chiến đội chỉ thuộc về dạng bình thường, còn không sánh bằng Hoàng Phủ Ngọc cùng đội phó Hầu Lỗi, tất nhiên sẽ không có khả năng trợ giúp bọn hắn tiêu diệt toàn bộ đội ngũ địch quân.
Bất quá dù là đánh chết hai ba tên địch nhân thì thu hoạch cũng đã rất lớn rồi, mà ngoại trừ chiến tranh giữa các đội ngũ, tại Trung cấp Thú Liệp chiến trường, đánh chết Thần Trùng cũng có được thu hoạch tương đối khả quan, mỗi con Thần Trùng sẽ kiếm được 200 Thần tệ.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến lúc Diệp Trần và Băng Sương chiến đội tiến nhập vào Thú Liệp Tháp.
Số lượng thành viên của bọn hắn đã được bổ sung đủ sáu người, mọi sự đã được chuẩn bị đầy đủ.
…
Say bảy ngày hoàn tất cuộc đi săn, sáu người bọn hắn lông tóc không tổn hao gì khi ly khai Thú Liệp Tháp.
“Lần này cuối cùng đã để cho Ma Thú chiến đội phải trả một cái giá lớn, Diệp Trần, may mà có không gian bất động năng lực của ngươi, bằng không, đoán chừng chúng ta cũng phải tổn thất một hai người rồi, mà lại không có biện pháp đạt được nhiều Thần tệ như vậy ah.”
Sáu người tâm tình rất tốt, bọn hắn tuy không thể diệt toàn bộ Ma Thú chiến đội nhưng lại đánh chết ba gã thành viên của chúng, kết quả này thì không cách nào tưởng tượng nổi đấy.
Diệp Trần có thực lực tuy là Chiến Thần Tháp tầng thứ bảy, không bì kịp với đội trưởng Hoàng Phủ Ngọc cùng đội phó Hầu Lỗi, nhưng hắn đối với đội ngũ lại có tác dụng thập phần to lớn, rõ ràng vượt qua cả đội trưởng Hoàng Phủ Ngọc, Siếp Na Kiếm Vực của hắn có thể phụ trợ những người khác nhanh chóng đánh chết đối thủ, có thể nói đây là một kiểu chiến lực toàn năng.
Đối với kết quả này, mọi nghi kị trước đó đối với Diệp Trần của Hầu Lỗi cùng Hứa Tiêu cũng tiêu biến hết, trước đó, bọn hắn kỳ thật còn lo lắng Diệp Trần không cách nào thoáng cái thích ứng được với hoàn cảnh ác liệt tại Trung cấp Thú Liệp chiến trường, nhưng bọn hắn đã quá lo lắng rồi.
Diệp Trần cười cười, không nói gì.
Lần săn bắn này, hắn xuất lực như cũ vẫn là nhiều nhất, đạt đến 20 điểm, Hoàng Phủ Ngọc mười lăm, Hầu Lỗi mười ba, ba người khác cộng lại là mười hai, mà tổng xuất lực là 60.
Về phần tổng thu nhập lần này, chiến đội đạt được đến 72600 Thần tệ, đánh chết ba gã địch nhân là ba vạn sáu thần tệ, đánh chết 150 con Thần Trùng là ba vạn Thần tệ, tăng thêm một thành ban thưởng đội ngũ nữa, tổng cộng là 72600.
Căn cứ vào tỉ lệ xuất lực, Diệp Trần đã nhận được 24200 Thần tệ, nhìn như chỉ nhiều hơn ba bốn thành so với tại Sơ cấp Thú Liệp chiến trường, nhưng bất quá tại Trung cấp Thú Liệp chiến trường này, Diệp Trần không có khả năng mỗi lần xuất chinh đều có thể tiêu diệt được toàn bộ đội ngũ địch quân, ví dụ như tại lần thứ hai săn bắn với Phi Linh chiến đội, tổng thu nhập cả đội cũng chỉ có 7000 Thần tệ mà thôi.
Mà Trung cấp Thú Liệp chiến trường thì có thu nhập ổn định nhiều hơn, có lẽ lần này có vận khí khá tốt, bất quá nếu vận khí không đủ thì mỗi lần săn bắn đều có thể đạt thu hoạch ít nhất là hơn 5000, bởi vì Siếp Na Kiếm Vực của Diệp Trần là khắc tinh của Thần Trùng, hoàn toàn có thể đem Thần Trùng trở thành chỗ thu nhập lớn nhất, so với đánh chết địch nhân còn muốn có lợi hơn nhiều.
Nếu không có Diệp Trần, tổng thu nhập đoán chừng tối đa chỉ được hai vạn Thần tệ, bởi vì tại Thú Liệp chiến trường, có rất ít đội ngũ nào dám dây dưa cùng Thần Trùng.
Chương 1332: Vô ngã chi đế hoàng
“Hiện tại không sai biệt lắm đã có hơn chín thành nắm chắc trùng kích đến Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên rồi.”
Tại tầng hai Thời Gian Tháp, Diệp Trần mở mắt ra, từ từ nhổ ra một ngụm khí tức.
Diệp Trần đã ngây người tại tầng hai Thời Gian Tháp hơn ba tháng qua, tính ra đã trải qua ba mươi năm tại ngoại giới rồi, đây là một đoạn thời gian rất dài, phải biết rằng tuổi tác thật của Diệp Trần cũng tựu bốn mươi tuổi, mà hắn đi vào cái thế giới này như vậy tính ra đã qua ba mươi mấy năm rồi.
Đương nhiên, đối với việc đột phá Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên mà nói, ba mươi năm kỳ thật vẫn không tính là quá dài, về phần một ít thiên tài có tuổi không lớn hơn bao nhiêu so với Diệp Trần nhưng vì sao có thể đột phá đến Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên sớm như vậy, đây là có nhiều nguyên nhân, một là bọn hắn không lựa chọn “làm gì chắc đó”, khi chỉ mới có chừng hơn năm thành nắm chắc thì đã bắt đầu trùng kích cảnh giới, hai là ở bên trong Vũ Trụ Tinh Không có tồn tại một ít bảo vật cực kỳ trân quý nào đó có thể giúp đề cao tỷ lệ đột phá.
Dưới tình huống bình thường, đám thiên tài ở vào đỉnh tiêm Kim Tự Tháp bọn hắn sẽ rất ít nóng lòng đột phá cảnh giới, bọn hắn so với bất luận kẻ nào cũng đều rất coi trọng căn cơ trụ cột, đối với bọn hắn mà nói, căn cơ tương đương với tương lai của bản thân mình.
…
“Diệp Trần, đến chơi với ta nào.”
Trên đài Phích Lịch Cầu, Hoàng Phủ Ngọc đánh đâu thắng đó mà không ai cản nổi, số người bại trên tay nàng đã vượt qua mười người rồi, ngay cả đội phó Hầu Lỗi cũng gánh không được những cú oanh tạc tinh chuẩn của nàng.
Đúng vậy, chính xác là tinh chuẩn oanh tạc.
“Được!”
Diệp Trần đi đến sân đấu.
“Ngươi phát bóng trước đi.”
Hoàng Phủ Ngọc duỗi tay, nói ra.
Gật gật đầu, tay trái Diệp Trần nắm lấy Phích Lịch Cầu, dùng sức xoay tròn rồi vứt lên cao, “bành” một tiếng, một đạo hào quang kích bắn đi ra, mặt ngoài quả cầu bốc lên một đoàn hỏa diễm cực độ áp súc, khiến cho Phích Lịch Cầu nhìn về phía trên như là một khỏa mặt trời nho, tản mát ra hào quang chói mắt.
Thái Dương Toàn Cầu!
“Ồ! Là Thái Dương Toàn Cầu đấy!”
Thái Dương Toàn Cầu so với Toàn cầu bình thường cường đại không chỉ gấp mười lần, người bình thường căn bản không thể tiếp được đường cầu này.
Trọng tâm thân thể hạ xuống, tay phải Hoàng Phủ Ngọc nắm chặc lấy côn sắt và đập mạnh vào quả cầu theo hướng còng cung.
Phích Lịch Cầu run lên bần bật rồi hiện lên đường vòng cung bay vụt đi với tốc độ nhanh đến mức tận cùng.
Thiên Nữ Tán Hoa!
“Thật lợi hại!”
Đây là lần đầu tiên Diệp Trần cùng Hoàng Phủ Ngọc đánh Phích Lịch Cầu, kỹ thuật dẫn bóng của đối phương thuộc dạng kinh người rồi, nhìn như một động tác co lại bình thường thôi nhưng lại ẩn chứa mấy chục loại lực lượng biến hóa trong đó.
“Đây chính là tuyệt chiêu của đội trưởng, Thiên Nữ Tán Hoa đấy!”
Phích Lịch Cầu tại Thần Chi Nhạc Viên được lưu hành rất rộng rãi và phổ biến, ngoại trừ Toàn cầu, Thuấn Tốc cầu, Bạo Phá cầu, Siêu Tốc cầu và một số kỹ thuật khác, những thành viên lợi hại đều có được tuyệt kỹ của riêng mình, ví dụ như Hoàng Phủ Ngọc có Thiên Nữ Tán Hoa tựu là một tuyệt chiêu nổi danh.
Hô!
Trùng trùng điệp điệp thở ra một hơi, Diệp Trần hai mắt bộc phát ra thần quang làm cho người khác không dám nhìn thẳng vào, vào lúc này, vô số cầu ảnh kia có tốc độ tựa hồ đã bị chậm lại, quỹ tích dần dần rõ ràng hơn.
“Đã tìm được!”
Bản thể Phích Lịch Cầu lập loè không thôi, thỉnh thoảng có vài vị trí biến hóa, bất quá Diệp Trần đã nhanh chóng nhìn ra quỹ tích của nó, lập tức tranh thủ lúc nó còn chưa cải biến vị trí mà tung ra một côn đập tới.
Oanh!
Tiếng khí lưu bị phá hủy bành trướng vang lên, Phích Lịch Cầu bay về phía Hoàng Phủ Ngọc với tốc độ càng lúc càng lớn. Khí kình xung quanh theo từ cỡ nắm tay đã biến lớn hơn gấp 10 lần, cuối cùng đã lớn đến kích cỡ chừng một căn phòng, oanh về hướng Hoàng Phủ Ngọc.
“Tốt chiêu!”
Hoàng Phủ Ngọc ánh mắt sáng lên, nàng cũng nhìn ra, đây không phải là do Phích Lịch Cầu biến lớn mà là nó đang không ngừng biến hóa vị trí, bởi vì biến hóa vị trí thập phần mạnh mẽ nên đã để cho người ta gặp phải ảo giác, một chiêu này thực sự rất khó ngăn cản, bề ngoài của nó chỉ là Phích Lịch Cầu ảo ảnh, còn Phích Lịch Cầu thực sự thì nằm ở trung tâm của đạo biến hóa kia, từ bên ngoài nhìn không tới được, ngay cả Linh Hồn Lực cũng rất khó cảm ứng tới.
Đây chính là tuyệt chiêu Cự hóa cầu của Diệp Trần.
“Cầu biến lớn thì côn sắt của ta cũng biến lớn là tốt rồi.”
Hoàng Phủ Ngọc khẽ quát một tiếng, hai tay nắm chặc lấy côn sắt hung mãnh chém ra, lực đạo từ nàng vung ra khiến côn sắt nhanh chóng bành trướng, đường kính đạt tới năm mét, chiều dài vượt qua 20m, nếu cẩn thận quan sát liền có thể phát hiện, cái côn sắt này cực lớn là do vô số côn sắt nhỏ tổ hợp lại, cùng loại nguyên lý với cự hóa cầu của Diệp Trần.
Phanh!
Không có bất kỳ khó khăn nào, Phích Lịch Cầu đã bị phản kích trở về.
“Đội trưởng, cẩn thận rồi.”
Việc Hoàng Phủ Ngọc có thể kích đánh Cự hóa cầu trở về cũng đã nằm trong dự kiến của Diệp Trần, tay trái nắm lấy cổ tay phải, phải tay nắm lấy côn sắt, thân thể Diệp Trần xoay tròn nửa vòng, hung hăng đánh trúng Phích Lịch Cầu.
Lần này như cũ vẫn là cự hóa cầu, nhưng cái cự hóa cầu này đang xoay tròn với tốc độ cực cao.
Tuyệt chiêu Cự Hóa Toàn cầu!
Hoàng Phủ Ngọc lắc đầu, đánh trả Cự hóa cầu thôi đã rất miễn cưỡng rồi chứ đừng nói chi là cự hóa cầu xoay tròn rồi, nàng có thể khẳng định, nếu đánh trúng một cầu này thì nó cũng sẽ mất đi khống chế mà bay loạn khắp nơi, sẽ không đánh đến được bên Diệp Trần kia rồi.
Bùm bùm cách cách!
Cầu rơi xuống đất thì vô số cầu ảnh bắn ra tựa như vô số hoa tươi được rải ra vậy, quỹ tích Thiên Biến Vạn Hóa, không có bất kỳ quy luật nào.
“Quá mạnh mẽ, ngay cả Thiên Nữ Tán Hoa của Hoàng Phủ Ngọc, ta đã căn bản nhìn không ra quỹ tích, huống chi là với chiêu này…”
“Thật sự Cự hóa cầu của Diệp Trần lợi hại hơn không ít, hắn chỉ mới đến Thần Chi Nhạc Viên được hai năm, thế nhưng không thể tưởng được là đã có tuyệt chiêu riêng cho mình, lại còn sử dụng cái tuyệt chiêu này để đánh bại Hoàng Phủ Ngọc nữa chứ.”
Tại Thần Chi Nhạc Viên này, Hoàng Phủ Ngọc tuyệt đối là danh nhân, dù sao nàng đã xông đã đến Chiến Thần tháp tầng thứ tám rồi, mà lại là một đại mỹ nữ nữa chứ. Về phần xông đến Chiến Thần tháp tầng thứ 9 thì đều là những nhân vật phong vân, đương nhiên Diệp Trần là ngoại lệ, hắn gần kề vừa xông đến Chiến Thần tháp tầng thứ bảy thì đã được xem là một trong các nhân vật phong vân rồi, cơ hồ không người nào là không biết đến hắn, chủ yếu là do tốc độ tiến bộ của hắn quá mức kinh người, làm cho người ta phải sợ hãi. Lúc vừa mới đến thì thực lực cũng đã mạnh không hợp thói thường rồi, trực tiếp đạt đến Chiến Thần tháp tầng thứ tư.
“Diệp Trần, bằng vào tư chất của ngươi, có rất lớn khả năng sẽ trở thành Chiến Đế đấy.”
Hoàng Phủ Ngọc cảm khái nói.
“Chiến Đế?”
Trên kháng đài, mọi người nghe Hoàng Phủ Ngọc nói như vậy, chợt không khỏi ngạc nhiên mà nhao nhao nghị luận.
“Thần Chi Nhạc Viên chỉ có ba vị Chiến Đế, Diệp Trần có thể trở thành vị thứ tư sao?”
“Thật đúng là có khả năng, ngươi ngẫm lại mà xem, 500 năm qua đã từng phát sinh qua bao nhiêu lần nhân vật mới vừa tiến đến đã tựu đạt đến thực lực Chiến Thần Tháp tầng thứ tư chứ? Chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay a! Trừ việc đó ra, luận về tốc độ tiến bộ, Diệp Trần tuyệt đối là người mà không ai có thể so sánh được, là người đầu tiên trong suốt 500 năm qua, không, phải nói là người đầu tiên trong suốt mấy ngàn, thậm chí mấy vạn năm qua.”
“Nói như vậy thì có lẽ đích thật là thế rồi.”
Trải qua một phen nghị luận, mọi người phát hiện, Diệp Trần hoàn toàn chính xác có khả năng rất lớn trở thành Chiến Đế.
“Chiến Đế là sao chứ?”
Diệp Trần lông mi có chút nhảy lên.
Xâm nhập Chiến Thần tháp tầng thứ 9 sẽ có thực lực Chuẩn Đế, cái gọi là Chuẩn Đế tức là gần như thực lực của Phong Đế Vương giả, đối đầu cùng đối thủ bên dưới cấp độ Phong Đế Vương giả sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Xâm nhập Chiến Thần tháp tầng thứ 10, thì sẽ có thực lực Chiến Đế thực sự.
Chiến Đế cũng không phải phong hào, mà là một cái cách gọi, ý nói là thực lực có thể đạt đến cấp độ Phong Đế Vương giả, cho tới tận bây giờ, Thần Chi Nhạc Viên chỉ mới có được ba vị Chiến Đế mà thôi.
Muốn trở thành Chiến Đế sẽ thập phần gian nan, Chiến Thần tháp tổng cộng có mười tầng, tầng sau so với tầng trước có độ khó gấp bội, ở giai đoạn sơ kỳ, mỗi khi xông qua một tầng thì thực lực sẽ gia tăng gấp mấy lần, đến hậu kỳ, mỗi khi xông qua một tầng thì thực lực thậm chí gia tăng gấp 10 lần hoặc hơn nữa. Không nói đến Chiến Đế, coi như ngay cả Chuẩn Đế thôi thì cũng không phải ai cũng có thể đạt tới, Thần Chi Nhạc Viên có số lượng Chuẩn Đế bất quá cũng chừng hơn ba mươi người mà thôi.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, lần thứ hai săn bắn của Diệp Trần và Băng Sương chiến đội cũng đã bắt đầu.
Bên trong chiến trường Trung cấp Thú Liệp, Băng Sương chiến đội gặp phải Tà Phong chiến đội, một cường địch đến từ Tà Thần thiên đường.
Tất cả thành viên của Tà Thần thiên đường đều là Tà Linh tộc, Tà Linh tộc có bình quân chiến lực tuy không bằng Ma tộc cùng Dạ Xoa Tộc, nhưng luận về tính quỷ dị thì Tà Linh tộc có thể nói là chiếm thế độc lĩnh.
Sáu đối với sáu, Băng Sương chiến đội cùng Tà Phong chiến đội lao vào đại chiến.
Đối thủ của Hoàng Phủ Ngọc là đội trưởng Tà Phong vương của Tà Phong chiến đội, hắn có tốc độ rất nhanh, thân pháp giống như quỷ mị, vũ khí là hai thanh kiếm, một dài một ngắn, hắn có thể phân nhị dụng mà dùng hai chủng kiếm pháp quỷ dị công kích Hoàng Phủ Ngọc.
“Băng Đế trảm!”
Giờ này khắc này Hoàng Phủ Ngọc hoàn toàn bất đồng cùng Hoàng Phủ Ngọc lúc bình thường, mái tóc của nàng đã trở nên rất dài, hệt như một thác nước kéo dài đến tận chân, con ngươi màu đen đã chuyển biến thành màu hoàng kim sắc thuần khiết không có một tia tạp chất nào, trên người từ trong ra ngoài càng xuất hiện kim quang nhàn nhạt, kim quang ở sau ót ngưng tụ và huyễn hóa ra một vòng vầng sáng Kim Sắc.
Vô Ngã cảnh giới cao nhất Vô Ngã Chi Đế Hoàng.
Crackkkk!
Một tay chém bổ ra, ánh đao hình cung màu băng lam hung mãnh chém về phía Tà Phong vương.
“Cái gì, ngươi đã đạt đến Vô Ngã cảnh giới tầng cao nhất?”
Tà Phong vương kinh hãi, thực lực đồng dạng là Chiến Thần Tháp tầng thứ tám nhưng như trước cũng có cao có thấp, có người ở tại Chiến Thần tháp tầng thứ tám chỉ giữ vững được sau mấy lần hô hấp thì tựu đã thất bại, cũng có một số ít người có thể xông qua Chiến Thần tháp tầng thứ tám, chênh lệch ở trong đó phải dùng bội số để hình dung rồi.
Tà Phong vương hắn từ rất sớm tựu đã xông đến Chiến Thần tháp tầng thứ tám, là người nổi bật ở giai đoạn này, nhưng hắn không nghĩ tới Hoàng Phủ Ngọc tựa hồ so với hắn còn phải mạnh hơn không ít, Vô Ngã cảnh giới đã đột phá đã đến cảnh giới cao nhất là Vô Ngã Chi Đế Hoàng rồi.
“Âm Phong Nộ Hào!”
Một tay cầm đoản kiếm, một tay cầm trường kiếm, Tà Phong vương hai tay dùng sức xoay tròn phát ra hai đạo kiếm khí hình cung, một dài một ngắn dây dưa cùng một chỗ biến thành một đạo vòi rồng kiếm khí tràn ngập âm khí, nghênh hướng ánh đao hình cung kia của Băng Lam sắc.
Nhưng sau một khắc, kiếm khí vòi rồng đã bị đông cứng thành một tảng băng hình đinh ốc…
…
Đối thủ của Diệp Trần là Huyễn Âm Vương am hiểu ảo thuật.
“Tiểu tử, có chống cự thì cũng vô vị mà thôi, gặp phải Huyễn Âm Vương ta là bất hạnh của ngươi, nhưng đồng thời cũng là may mắn của ngươi đấy.” Huyễn Âm Vương suy tính kỹ càng, hai mắt hiện ra hào quang sâu kín.
Đối mặt Huyễn Âm Vương tràn đầy tự tin, Diệp Trần đầu tiên phóng xuất ra cường đại Kiếm Vực, chợt sau đó một chiêu Nguyên Thần Tỏa Sát lập tức oanh hướng vào đầu Huyễn Âm Vương.
Aaaaaaaaaa!
Do chủ quan nên Huyễn Âm Vương bị trúng chiêu mà đầu óc trở nên tê dại, trong Hồn Hải của hắn phảng phất như có thiên quân vạn mã đang lao nhanh, phá tan thành từng mảnh nhỏ, đau đớn đến mức không thể nào tập trung mà thi triển ra ảo thuật được nữa.
“Siếp Na Huy Hoàng!”
Không dừng lại ở đó, Diệp Trần tiếp tục đâm một kiếm về Huyễn Âm Vương.
Linh hồn Huyễn Âm Vương đã bị trọng thương, còn thân thể lại bị Kiếm Vực ngăn chặn, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Long Tuyền Kiếm đâm đi qua, muốn giãy dụa nhưng lại như bị vây hãm trong vũng bùn, không chỉ có như thế, khi Diệp Trần rất nhanh tiếp cận, hắn phát hiện ra một cổ không gian bất động lực lượng cường đại hơn bao phủ tới, ngay cả việc cử động liên tục một đầu ngón tay thôi cũng trở nên rất khó khăn.
“Không!”
Huyễn Âm Vương chỉ kịp nổi giận gầm lên một tiếng thì liền bị Long Tuyền Kiếm đâm xuyên qua đầu.
Oanh!
Sau một khắc, Huyễn Âm Vương đã bị kịch liệt bạo tạc tựa như một ngôi sao, hóa thành hào quang sáng chói nhạt nhòa.
Một kiếm, Huyễn Âm Vương đã tử vong.
“Hứa Tiêu, để ta đến giúp ngươi.”
Giải quyết Huyễn Âm Vương xong, Diệp Trần đem mục tiêu tập trung tại trên người đối thủ của Hứa Tiêu.
“Tốt quá.”
Hứa Tiêu có thực lực yếu nhất tại Băng Sương chiến đội, dưới tình thế tràn đầy nguy cơ, trên mặt tràn đầy mồ hôi cùng thanh lệ, gặp được Diệp Trần tới ứng cứu mà trên mặt nàng lộ ra sắc mặt vui mừng không thôi.
Chương 1333: Chuẩn đế và thiên yêu
“Không tốt, hắn đã giết Huyễn Âm Vương! Sao lại có thể nhanh như vậy chứ?”
Đối thủ của Hứa Tiêu là Tà Quyền Vương, Tà Quyền Vương có quyền pháp rất lợi hại, thấy Diệp Trần lao tới, hắn chợt chấn động không thôi, Huyễn Âm Vương tuy có hơi yếu hơn một chút so với hắn nhưng cũng hoàn toàn không phải là tầm thường, mà Huyễn Âm Vương lại tinh thông ảo thuật, nếu thật sự muốn sinh tử chém giết thì ngay cả hắn cũng chưa chắc là đối thủ của y.
“Đội trưởng, Huyễn Âm Vương đã chết rồi, chúng ta có nên rút lui trước không?”
Tà Quyền Vương sinh lòng thoái ý mà truyền âm cho Tà Phong Vương.
Tà Phong Vương sắc mặt rất khó nhìn, việc Huyễn Âm Vương chết là điều vượt quá dự liệu của hắn, cũng làm cho bọn hắn lâm vào bị động.
“Rút lui!”
Quyết định thật nhanh, Tà Phong Vương hạ lệnh rút lui.
“Muốn đi là đi sao!”
Những người khác thì Diệp Trần mặc kệ, nhưng riêng Tà Quyền Vương đã trở thành mục tiêu của hắn, “ônggggg”, Kiếm Vực được thúc dục đến cực hạn, Tà Quyền Vương vừa mới bạo phát tốc độ thì lập tức bị kéo chậm lại, trên người phảng phất như đang gánh lấy một tòa Thái Cổ Đại Sơn, vô cùng cố hết sức.
“Nguy rồi, đây là đệ Ngũ trọng Kiếm Vực.” Tà Quyền Vương trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ, lĩnh vực của hắn chỉ là đệ tứ trọng cảnh giới, so với của Diệp Trần thì thấp hơn một trọng, trừ việc đó ra, ở trong phạm vi Kiếm Vực của Diệp Trần còn ẩn chứa không gian bất động lực lượng, lực trói buộc vô cùng lớn khiến hắn như thế nào mà không sợ hãi cho được.
“Đội trưởng, cứu ta!…”
Tà Quyền Vương hét lớn.
Đã lướt đi rất xa, Tà Phong Vương quay đầu lại liền chứng kiến được Tà Quyền Vương đã bị Kiếm Vực của Diệp Trần trói chặc mà tâm cảnh bị chấn động vô cùng, hắn vội vàng nói: “Các bằng hữu Băng Sương chiến đội, lần này là Tà Phong chiến đội ta không đúng, các ngươi có thể cho ta nói lời xin lỗi, nếu như các ngươi có thể buông tha Tà Quyền Vương, Tà Phong Vương ta đáp ứng các ngươi, từ nay về sau, Tà Phong chiến đội ta sẽ không gây khó dễ đối với Băng Sương chiến đội các ngươi, nói không chừng chúng ta còn có cơ hội hợp tác cùng một chỗ, các ngươi thấy như thế nào? Buông tha Tà Quyền Vương sẽ có được tình hữu nghị của Tà Phong chiến đội ta, còn giết Tà Quyền Vương thì chỉ biết chọc giận chúng ta mà thôi, đối với tất cả mọi người sẽ không có lợi lộc gì cả…”
“Tà Phong Vương, ngươi mau cút đi!”
Hoàng Phủ Ngọc đánh bay Tà Phong Vương ra ngoài.
Phốc!
Sau một khắc, Diệp Trần cùng Hứa Tiêu đã liên thủ đánh chết Tà Quyền Vương, từ đầu tới cuối đều không có một chút do dự.
“Tốt, rất tốt, Băng Sương chiến đội, các ngươi nghe cho kỹ đây, lần sau gặp lại sẽ chính là thời điểm diệt vong của các ngươi, hi vọng các ngươi không phải hối hận.”
Tà Phong Vương sắc mặt tái nhợt, quay người mang theo đội viên nhanh chóng ly khai nơi đây.
“Diệp Trần, vậy mới tốt chứ, cả Tà Phong chiến đội đều bị ngươi làm cho cả kinh rồi.”
Hầu Lỗi rất hưng phấn, Tà Phong chiến đội một điểm cũng không kém bọn hắn nhưng lại bị giết đến hai đội viên, thành quả chiến đấu này không thể bảo là không huy hoàng, đương nhiên, đây hết thảy đều là nhờ Diệp Trần mang đến, Siếp Na Kiếm Vực của Diệp Trần quả thực là ác mộng của địch nhân.
“Diệp Trần, đa tạ đã cứu giúp ta.”
Hứa Tiêu lau mồ hôi, nàng nhìn về Diệp Trần với ánh mắt mang theo một tia ái mộ.
“Không cần đa tạ đâu, ta chỉ là làm việc phải làm mà thôi.”
Nói xong, Diệp Trần kích phát màn sáng huy chương, trên thượng diện biểu hiện xuất lực của hắn là 20 điểm trên tổng xuất lực 60 của cả đội, rất hiển nhiên, Huyễn Âm Vương cùng Tà Quyền Vương tuy đều là do chính hắn giết, nhưng công lao cũng không phải quy về một mình hắn, dù sao nếu không có những người khác dây dưa ở đối thủ của riêng mình thì hắn cũng không có khả năng đánh chết Huyễn Âm Vương cùng Tà Quyền Vương.
“Tà Phong chiến đội tuy tạm thời lui bước nhưng chúng ta tuyệt đối không thể chủ quan, chúng ta đã giết hai người của bọn hắn nên tất nhiên sẽ nhận lấy sự trả thù, trong phạm vi một trăm triệu dặm, bọn hắn có thể đơn giản biết rõ sự hiện hữu của chúng ta đấy, mọi người phải tuyệt đối cẩn thận.”
Hoàng Phủ Ngọc thập phần ổn trọng.
Hầu Lỗi gật gật đầu, “Đúng vậy, chỉ một mình Tà Phong chiến đội thì không quá đáng sợ, nhưng nếu bọn hắn liên thủ với các chiến đội khác thì chúng ta chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, việc cấp bách hiện giờ là chúng ta phải ly khai khỏi nơi đây trước, kéo khoảng cách ra xa hơn đối với bọn hắn.”
Tại Thú Liệp chiến trường, sợ nhất đúng là gặp phải vây công của hai chi chiến đội, một khi xuất hiện cái loại cục diện này thì tất nhiên sẽ bị tổn thất thảm trọng, thậm chí là toàn quân bị diệt vong.
… Bảy ngày thời gian rất ngắn sắp qua đi, lúc còn thời gian nửa ngày nữa là tựu phải ly khai Thú Liệp chiến trường thì một cái Đại Vận Khí đã rơi vào trên sáu người Băng Sương chiến đội.
“Là một bầy Thần Trùng, xem ra vận may của chúng ta giống như mặt trời ban trưa vậy, haha.”
Nhìn qua bầy Thần Trùng rậm rạp chằng chịt ở cách đó không xa, mọi người không kinh sợ mà còn lấy làm mừng rỡ.
Thường ngày, bọn hắn đụng phải nhiều Thần Trùng như vậy, sẽ lập tức chạy trốn, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, còn hiện tại, bọn hắn căn bản không cần chạy trốn, không gian bất động lực lượng của Diệp Trần chính là khắc tinh của Thần Trùng, chúng không có lĩnh vực nên đối mặt với Diệp Trần, chỉ có một con đường chết mà không hề có lực hoàn thủ.
Sáu người bọn họ hệt như mãnh hổ xuống núi, nhảy bổ vào trong đám Thần Trùng đó mà trắng trợn đồ sát.
Thời gian nửa chén trà nhỏ trôi qua, bầy Thần Trùng đã bị tiêu diệt không còn một con nào.
“Tổng cộng là hai trăm mười con Thần Trùng, cộng thêm số Thần Trùng đã giết được trong bảy ngày trước, tổng số lượng đã đạt đến 330 con rồi.”
Dùng sức thở ra một hơi tức, Hầu Lỗi hưng phấn nói.
Lần săn bắn này, bọn hắn đã đánh chết hai gã địch nhân, 330 con Thần Trùng, hai gã địch nhân là hai vạn bốn ngàn Thần tệ, 330 chỉ Thần Trùng là sáu vạn sáu ngàn Thần tệ, cộng lại là chín vạn Thần tệ, mặt khác còn có một thành đội ngũ ban thưởng nên tổng thu nhập đạt đến chín vạn chín ngàn Thần tệ, gần như là mười vạn.
Diệp Trần xuất lực cao nhất, đạt 30 điểm, chiếm một nửa xuất lực của cả đội nên có thể được phân phát đến bốn vạn chín ngàn 500 Thần tệ, đủ để cho hắn ở tại tầng hai Thời Gian Tháp tu luyện hơn bốn tháng.
Hoàng Phủ Ngọc như cũ là thứ hai, xuất lực 20 điểm, đại khái có thể được phân chia hai vạn Thần tệ.
Hầu Lỗi thứ ba, xuất lực là 8 điểm.
Còn ba người khác cộng lại chỉ có 10, nhưng vẫn không thấp, mỗi người đều có thể được phân chia năm ~ sáu ngàn thần tệ, vượt hẳn so với trước đây rồi.
Sau khi ly khai Thú Liệp Tháp, Diệp Trần trực tiếp tiến về Thời Gian Tháp.
Lần này, hắn muốn đột phá đến Sinh Tử Cảnh Ngũ trọng thiên cảnh giới.
Trong nháy mắt, một tháng đi qua.
“Rốt cục đã có mười phần mười nắm chắc rồi.”
Đột phá cảnh giới không phải là chuyện đùa, nếu Đạo Môn bị sụp đổ thì cái được không bù nổi cái mất, nói không chừng sẽ bị hạ thấp cảnh giới, từ Sinh Tử Cảnh tứ trọng thiên bị hạ xuống đến tam trọng thiên, Nhị trọng thiên hay thậm chí là trực tiếp bị hạ về trạng thái mới bắt đầu, đây cũng hoàn toàn không phải là điều nói chơi, một khi cảnh giới hạ thấp thì muốn tu luyện trở lại một lần nữa thì ít nhất cũng cần đến thời gian một năm, thời điểm săn bắn lần sau thì chắc chắn hơn phân nửa khả năng sẽ chết thảm tại bên trong Thú Liệp chiến trường.
Cho nên, ở bên ngoài thì mọi người còn có thể thử thời vận, dù sao nếu bị hạ thấp cảnh giới thì cứ đơn giản tu luyện trở lại một lần nữa, chỉ cần có đầy đủ Nguyên thạch thì mọi chuyện sẽ không còn là vấn đề gì quá lớn. Nhưng nơi đây là bên trong Thần Chi Nhạc Viên, không ai dám dưới tình huống không chuẩn bị đầy đủ mà trùng kích cảnh giới, mang sinh tử của mình ra đánh cược, do vậy sẽ không ai dám chủ quan cả.
Về phần như thế nào phân biệt bản thân mình có nắm chắc hay không, tất nhiên cần phải dựa vào mức độ chắc chắn của Đạo Môn, Đạo Môn càng chắc chắn chừng nào thì khả năng nắm chắc càng cao, mà muốn cho đạo môn chắc chắn thì chỉ có dùng Chân Nguyên mà rèn luyện nó, đây là một quá trình dài dòng và rất buồn chán, cùng với thiên phú và cảm ngộ không có nhiều quan hệ, có chăng quan hệ cùng nó chính là phẩm cấp công pháp mà thôi.
Công pháp phẩm cấp càng cao thì Chân Nguyên sẽ càng phát ra tinh thuần cùng cường đại, việc rèn luyện Đạo Môn tự nhiên sẽ đạt được tốc độ nhanh, những người khác thì cần vài thập niên, còn mình thì chỉ cần một nửa thậm chí càng ít thời gian hơn là làm được.
Tổng cộng đã tu luyện suốt bốn ~ năm tháng tại tầng hai Thời Gian Tháp, tương đương với ở ngoại giới chừng bốn mươi năm, Diệp Trần rốt cục đã có mười phần nắm chắc có thể trùng kích Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên, không chỉ có như thế, trong cái khoảng thời gian vô cùng dài dòng buồn chán này, Thanh Liên Kiếm Quyết của Diệp Trần cũng đã nhận được thăng cấp, theo Thiên cấp Trung giai cảnh giới trước kia đã tăng lên tới Thiên cấp Cao giai cảnh giới.
Theo sự tấn chức của Thanh Liên Kiếm Quyết phẩm cấp, Diệp Trần phát hiện ra, Chân Nguyên của mình bắt đầu phát triển theo hướng Kiếm Nguyên, phải biết rằng Kiếm Nguyên so với Chân Nguyên bình thường thì cường đại hơn gấp mấy lần, chỉ có những người có được kiếm thể thì mới có thể thai nghén ra kiếm nguyên trong cơ thể, ví dụ như tại Chân Linh thế giới, Chiến Vương có được Bạch Kim Kiếm Thể, Đồng Kiếm Vương có được Thanh Đồng kiếm thể.
Tuy Diệp Trần còn chưa đột phá cảnh giới, nhưng thực lực đã có tiến bộ không ít, Thanh Liên Kiếm Quyết lại để cho Chân Nguyên của hắn trở nên tinh thuần cùng cường đại, sắc bén như đao kiếm vậy.
Lại một ngày nữa đi qua, tương đương với một trăm ngày ở ngoại giới.
Diệp Trần đi ra khỏi Thời Gian Tháp.
Ai cũng có thể phát hiện ra, Chân Nguyên khí tức trên người hắn cường đại gấp mấy lần trước đó, cả người hắn như là một thanh tuyệt thế bảo kiếm, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có thể thiết cắt vạn vật.
“Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên, so với trong tưởng tượng của ta lại càng mạnh hơn không ít, thực lực của ta hiện giờ ít nhất đã gia tăng lên ba bốn lần rồi.”
Tay nắm quyền thật chặc, Chân Nguyên kích động, Diệp Trần oanh đi ra ngoài một quyền, lập tức đạo đạo kiếm quang tựa như khí kình bắn ra, tựa như vạn tiễn cùng được bắn đi, thanh thế ngút trời làm cho người ta phải sợ hãi không thôi.
“Bất quá lại tiêu hao Nguyên thạch quá nhiều rồi, lần này ta lại phải bỏ ra đến hai mươi vạn Nguyên thạch.”
Sinh Tử Cảnh có Cửu trọng thiên cảnh giới, mỗi lần tăng lên một trọng thì Chân Nguyên phải chiết xuất một lần, cái quá trình chiết xuất này thập phần hà khắc, mười thành chân nguyên trải qua chiết xuất chỉ có thể còn lại chừng ba bốn thành, không còn đến một nửa, cho nên Chân Nguyên bản thân khẳng định không đủ để đột phá cảnh giới, do vậy cần phải có sự ủng hộ bởi đại lượng Nguyên thạch.
Về phần luyện hóa Thiên Địa Nguyên Khí, cái này thật sự là như muối bỏ biển, tạp chất cũng vô cùng nhiều.
Không vội vã đi xông vào Chiến Thần tháp, Diệp Trần hướng phương hướng Phích Lịch Cầu Đài đi đến.
Hôm nay sàn đấu Phích Lịch Cầu có rất nhiều người xem, thô sơ giản lược cũng có chừng một hai trăm người, A Cửu, Lãnh Phi Phàm và một đám nhân vật mới đều có mặt tại đây, còn có cả bọn người Băng Sương chiến đội Hoàng Phủ Ngọc.
“Diệp Trần, ngồi bên này nè.”
Hoàng Phủ Ngọc hướng Diệp Trần vẫy vẫy tay.
Gật gật đầu, Diệp Trần đi tới, ngồi ở bên trái Hoàng Phủ Ngọc.
“Hôm nay không ít người xem nhỉ.”
Diệp Trần hiếu kỳ nói.
Hầu Lỗi quay đầu giải thích nói: “Hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, những thành viên Cao cấp này đều ở đây đánh Phích Lịch Cầu, trong quá khứ bọn họ đều là những “Thần Long gặp đuôi mà không thấy đầu” cả đấy.”
Xông đến Chiến Thần tháp tầng thứ 9 hoặc Sinh Tồn Tháp tầng thứ tám, liền có thể trở thành thành viên cao cấp, cho nên, đại bộ phận thành viên Cao cấp đều là có thực lực Chuẩn Đế, mà Cao cấp thành viên cùng Sơ cấp hay Trung cấp thành viên có bất đồng không hề nhỏ, Cao cấp thành viên thì mỗi một năm chỉ cần săn bắn một lần, nên muốn gặp được bọn hắn thì thập phần không dễ dàng, lại muốn thấy bọn hắn tụ hội cùng một chỗ thì càng là chuyện không dễ.
Trên sàn đấu có hai gã Cao cấp thành viên đang chơi bóng, theo khí tức nhìn lại sẽ phát hiện ra, một người là nhân loại, một người là Yêu thú.
Hoàng Phủ Ngọc giới thiệu nói: “Bên trái chính là Tử Điện Thương Vương, thực lực Chuẩn Đế, bên phải chính là Bạch Hổ Vương, cũng là thực lực Chuẩn Đế, bất quá Bạch Hổ Vương đã thắng liên tiếp bốn trận rồi, Tử Điện Thương Vương nhìn về phía trên cũng không phải đối thủ của hắn.”
Bạch Hổ Vương có bản thể là Bạch Hổ, Bạch Hổ cùng Cự Long là ngang cấp Thú Vương, Diệp Trần đánh giá Bạch Hổ Vương liền phát hiện đối phương đã đạt đến Thiên Yêu cảnh giới rồi.
Cái gọi là Thiên Yêu cảnh giới sẽ tương đương với Vô Ngã Chi Đế Hoàng, là cấp độ Vô Ngã cảnh giới cảnh giới cao nhất của nhân loại, một khi đạt tới Thiên Yêu cảnh giới, tương đương với việc đem toàn bộ các đặc điểm của thân thể Yêu thú luyện hóa và có thể bảo trì Vĩnh Hằng hình thái nhân loại, dùng thân thể nhân loại hoàn mỹ để phát huy ra Yêu thú lực lượng, do vậy lực lượng phát ra càng cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Hổ Vương mỗi một lần vung côn đều khiến Phích Lịch Cầu giống như bị bạo tạc mà kích bắn đi ra, so với bất kỳ bạo phá cầu nào cũng không biết lợi hại hơn gấp bao nhiêu lần, Tử Điện Thương Vương sau khi chống trụ được vài hiệp thì liền sinh ra cảm giác hữu tâm vô lực, cánh tay trở nên nhức mỏi vô cùng, đánh Phích Lịch Cầu đi ra ngoài căn bản không có uy lực gì, cũng không có kỹ xảo gì nữa.
“Bạch Hổ Vương, ta thua rồi.”
Cười khổ một tiếng, Tử Điện Thương Vương đã nhận thua.