Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 182 [Chương 943(b) đến 950]
❮ sautiếp ❯Chương 943(b): Tiến vào Bán Bộ Vương Giả (Hạ)
Trong động phủ trên hòn đảo.
Diệp Trần đã tiến vào thời khắc mấu chốt, huyết dịch kéo Chân Nguyên, chỉ thiếu chút nữa là hoàn thành tuần hoàn hoàn mỹ, một bước này, cũng là bước gian nan nhất.
Lấy ra gốc Dung Linh thảo thứ hai cũng là cuối cùng, Diệp Trần không chút do dự nuốt xuông, lập tức, một cổ dược lực mát lạnh sền sệt thẩm thấu vào trong mạch máu, khiến cho độ kết hợp của huyết dịch trong mạch mấu và Chân Nguyên rất cao, trong khoảng thời gian ngắn không có dấu hiệu bị chia lìa.
– Thành hay bại chính là trong lần hành động này.
Diệp Trần tâm thần khẽ động, huyết dịch nhanh chóng gia tốc, năng lực thừa nhận của trái tim dần đến cực hạn, thanh âm thùng thùng không ngớt không dứt.
– Nhanh!
– Nhanh!
Trên người Diệp Trần lượn lờ sương mù nóng hổi, trong sương mù, ẩn hiện ánh sáng màu đỏ, đây là hiện tượng khi hơi nước bị bốc hơi nghiêm trọng, mang ra khí huyết.
Trong trạng thái nội thị, Diệp Trần có thể chứng kiến, toàn bộ mạch máu trong động mạch, huyết dịch Chân Nguyên đã không sai biệt lắm cấu thành nên tuần hoàn hoàn mỹ, chỉ chênh lệch một chút thôi, nhưng một chút kia, là mấu chốt liên quan đến trùng kích cảnh giới Bán Bộ Vương Giả có thành công được hay không.
– Đột phá cho ta a!
Hít sâu một hơi, Diệp Trần gia tốc huyết dịch đến trạng thái siêu phụ tải, trái tim trong nháy mắt có tổn hại rất nhỏ, mao mạch bị đứt rất nhiều.
Ầm ầm!
Nhưng vào lúc này, một cổ Chân Nguyên chấn động mênh mông cuồn cuộn lấy động phủ làm trung tâm, quét ngang bát phương, bầu trời thoáng cái tập kết một mảng mây đen lớn, mưa to, tia chớp lôi mịch, nguyên khí rung chuyển kịch liệt, dẫn phát ra Phong Bạo ác liệt, đây là phản ứng của thiên nhiên đối với hoàn cảnh biến hóa xung quanh.
Ngâm!
Đột ngột.
Một đạo kiếm khí cực lớn, xông thẳng lên trời, xé rách Thiên địa.
– Đột phá thành công! Kiếm khí này…
?
Mộ Dung Khuynh Thành nghiêng đầu sang chỗ khác, trên mặt vui vẻ, không hề nghi ngờ, từ giờ khắc này, Diệp Trần chính thức bước vào cảnh giới Bán Bộ Vương Giả, bất quá kiếm khí đáng sợ này, có chút không giống người thường, không giống với kiếm khí do bảo khí kích phát ra, có chứa tính chất đặc biệt,
Trên mặt Mộ Dung Khuynh Thành lộ ra vẻ suy tư, Diệp Trần trước đó, tu luyện là Thanh Liên Kiếm Quyết, Thanh Liên Kiếm Quyết thuộc về công pháp Địa cấp đỉnh giai, mà ở trên công pháp Địa cấp đỉnh giai, kỳ thật còn có công pháp Thiên cấp, công pháp Thiên cấp cũng không phải người nào cũng có thể tu luyện thành công được, cái đó và ngộ tính mặc dù có quan hệ, nhưng cũng không phải quan hệ trực tiếp, ngược lại có quan hệ trực tiếp với Chân Nguyên và cảnh giới.
Nói chung, chỉ có Vương giả Sinh Tử Cảnh mới có thể sáng tạo ra công pháp Thiên cấp thích hợp cho mình thôi, đương nhiên, việc này cần một thời gian tương đối dài, ít thì mấy chục năm, nhiều thì trên trăm năm, dưới Sinh Tử Cảnh, cho dù ngộ tính cực cao, cũng không có biện pháp sáng tạo ra Thiên cấp công pháp, bởi vì dưới Sinh Tử Cảnh, cảnh giới Chân Nguyên không có khả năng ủng hộ công pháp Thiên cấp vận chuyển, tự nhiên sẽ hình thành hạn chế.
Bất quá vẫn có ngoại lệ chính là, có chút công pháp Địa cấp đỉnh giai có thể tăng lên phẩm giai, ví dụ như Thanh Liên Kiếm Quyết chính là một cái, Thanh Liên Kiếm Quyết nguyên bản vốn là công pháp Địa cấp đỉnh giai, một khi tăng lên, tự nhiên là công pháp Thiên cấp.
Động tĩnh như thế, Mộ Dung Khuynh Thành không thể tưởng tượng ra khả năng khác được.
Chương 944: Thiên cấp công pháp Thanh Liên Kiếm Quyết (Thượng)
Mộ Dung Khuynh Thành suy đoán đúng vậy, lúc Diệp Trần đột phá đến cảnh giới Bán Bộ Vương Giả, xác thực đã tăng Thanh Liên Kiếm Quyết lên tới Thiên cấp phẩm giai.
Kỳ thật có lẽ trước kia, Diệp Trần đã cảm thấy Thanh Liên Kiếm Quyết đang bị trói buộc, phảng phất như có một chướng ngại vô hình cản trở Thanh Liên Kiếm Quyết đột phá, bởi vì kinh nghiệm của Chiến Vương không giống với Diệp Trần, Chiến Vương là lúc đến Sinh Tử Cảnh, tự mình sáng tạo nên một Thiên cấp công pháp, cho nên kinh nghiệm của Chiến Vương không thể nào giải thích được chuyện này, Diệp Trần lúc ấy cũng không nghĩ nhiều.
Hôm nay nghĩ đến, đây là do tính đặc thù của Thanh Liên Kiếm Quyết tạo thành, dù sao lúc trước đạt được bí tịch Thanh Liên Kiếm Quyết thì trên đó cũng có viết, Thanh Liên Kiếm Quyết và Thanh Liên kiếm pháp cũng có thể đột phá, về sau Thanh Liên kiếm pháp diễn sinh ra Thiên cấp võ học, chính là áo nghĩa võ học – Sinh Sinh Bất Tức, Thanh Liên Kiếm Quyết lại không có động tĩnh gì.
– Thiên cấp võ học, tức là áo nghĩa võ học, Thiên cấp công pháp, tuy nói không có quan hệ nhiều lắm với áo nghĩa, nhưng lại ẩn chứa lực lượng không lường được như Thiên Đạo, Chiến Vương tiền bối tự nghĩ ra Thiên cấp công pháp chính là Bạch Kim Kiếm Thể, về mặt phòng ngự thì vương giả tầm thường rất khó tổn thương đến hắn, không biết Thiên cấp công pháp Thanh Liên Kiếm Quyết này của ta có hiệu quả đặc thù gì nữa.
Toàn thân Diệp Trần tách ra khí lưu màu xanh mãnh liệt, những khí lưu màu xanh này, lợi hại dị thường, thoáng tổ hợp, có thể hình thành kiếm khí vô kiên bất tồi, vừa rồi đạo kiếm khí xé rách Thiên địa kia chính là do khi lưu màu xanh đột nhiên bắn ra, hình thành một đạo kiếm khí.
– Tán!
Diệp Trần khẽ quát một tiếng, thao túng khí lưu màu xanh trên người tản ra.
Ba!
Phảng phất một bọt biển màu xanh sinh ra đời, khí lưu màu xanh lấy Diệp Trần làm trung tâm, khuếch tán ra, xa xa nhìn lại, Diệp Trần phảng phất lọt vào một cái lồng khí màu xanh cực lớn, bên trong lồng khí, khí lưu màu xanh không chút quy luật xoay tròn, xoay quanh, khó có thể tìm được quy luật.
– Ngưng!
Đối với Thanh Liên Kiếm Quyết, Diệp Trần đã rất quen thuộc, cho nên dù là Thanh Liên Kiếm Quyết tăng lên tới Thiên cấp phẩm giai, Diệp Trần cũng ẩn ẩn biết được chút gì đó, ngâm ngâm, vô số tiếng kiếm ngân vang tiếng vang lên, trong cái lồng khí màu xanh kia ngưng tụ ra vô số chuôi bảo kiếm màu xanh.
– Đây chẳng lẽ là lĩnh vực của kiếm khách – Kiếm Vực sao?!
Diệp Trần lộ ra vẻ kinh ngạc.
– Không, hẳn là hình thức ban đầu của Kiếm Vực, Kiếm Vực chính thức, sẽ có quy tắc đặc biệt, quy tắc này là do bản thân người phóng thích điều khiển.
…
– Đại ca, nữ nhân kia ở trên hòn đảo phía trước.
Ngoài mấy ngàn dặm, bốn đạo thân ảnh bay nhanh mà đến. Bốn đạo nhân ảnh này, theo thứ tự là một đầu cự kình bốn mắt, một đầu song đầu quái mãng, một Hỏa Diễm Cự Điểu, cùng với một đại hán mũi ưng đứng trên lưng chim, trên cánh tay đại hán, mang theo vẩy cá, phần lưng lại là một cặp cánh màu xám, phát ra yêu lực chấn động tựa hồ ẩn chứa hải loại thuộc tính phong và thủy.
Đại hán mũi ưng thoả mãn gật gật đầu, nói với cự kình
– Ở dưới biển rất khó gặp được Bán Bộ Vương Giả nhân loại hành động một mình chớ đừng nói chi đến một cô gái xinh đẹp, ngươi làm không tệ, chờ ta bắt được nữ tử nhân loại kia, tài phú của nàng, ta sẽ chia cho ngươi một chút.
– Đa tạ đại ca.
Tứ nhãn cự kình mở ra cái miệng sâu hoàm, hải thú sâu dưới biển, gần đây thiếu khuyết linh thạch tu luyện, cho nên nhân loại cường giả, là một trong các con mồi bọn hắn thích nhất.
– Đến!
Khoảng cách mấy ngàn dặm đối với một hải thủ cảnh giới Bán Bộ Yêu Vương mà nói, chẳng qua chỉ trong mười mấy lần nháy mắt thôi, chỉ chốc lát sau, bốn yêu thú đã đến cạnh hòn đảo.
– Chính là ở đây!
Mộ Dung Khuynh Thành đã sớm phát giác được đối phương đã đến.
Tứ nhãn cự kình cười quái dị nói:
– Ta nói rồi, ta sẽ quay lại, không thể tưởng được ngươi lại vô lễ như thế, ở mãi chỗ này không đi!
– Lấy thực lực của đám các ngươi, không cần phải đi.
Dòng điện màu tím đen tán loạn ngoài cơ thể, trong lúc Mộ Dung Khuynh Thành nói chuyện, Hắc Ám lực trường khuếch trương ra, bao phủ phạm vi hơn mười dặm.
– Đại ca, nàng này quá kiêu ngạo, để ta tới giao huấn nàng một chút.
Song đầu quái mãng xung phong nhận việc.
Đại hán mũi ứng liếc mắt dò xét Mộ Dung Khuynh Thành, trong ấn tượng của hắn, vẫn chưa bao giờ thấy được nữ tử nhân loại bì kịp với sáu bảy phần của đối phương, lập tức, trong mắt hiện lên ánh mắt dâm tà, tay nâng cằm lên, nói với song đầu quái mãng:
– Không được tổn thương nàng.
– Ta biết chừng mực mà.
Song đầu quái mãng hình thể không nhỏ hơn bao nhiêu so với cự kình, luận chiều dài, còn hơn cả tứ nhãn cực kình, chỉ thấy nó cuốn thân thể lại, hai cái đầu lâu cực lớn ngẩng lên cao, bao quát lấy Mộ Dung Khuynh Thành, cái lưỡi màu đỏ thật dài phun ra nuốt vào bất định, tựa như hai cây trường mâu dài mấy chục thước vậy.
– Hiện giờ đầu hàng thì có thể tránh khỏi đau khổ da thịt, kiên nhẫn của ta rất có hạn.
Thực lực của song đầu quái mãng so với tứ nhãn cự kình còn cường đại hơn, nó từ trong miệng tứ nhãn cự kình biết được, thực lực của nàng này chưa hẳn mạnh hơn tứ nhãn cự kình, chỉ có năng lực lực trường là hơi lợi hại một chút, khiến đòn sát thủ của nó không có tác dụng gì, song đầu quái mãng cũng không kiêng kị lực trường gì cả, năng lực của nó không giống với tứ nhãn cự kình.
– Trảm!
Mộ Dung Khuynh Thành cũng không nói nhãm với đối phương, thân thể nhảy đến giữa không trung, liên tiếp bổ mấy chục cái về phía song đầu quái mãng.
Bang bang bang bang BOANG…!
Phi Thiên Ám Sát Trảm mặc dù chỉ là áo nghĩa võ học cấp thấp, nhưng tốc độ lại nhanh, song đầu quái mãng dưới sự khinh thường, bị mấy chục ánh đao hắc ám sắc bổ lên lân phiên rắn chắc.
Dưới cơn đau đớn, song đầu quái mãng rít lên một tiếng, cái đầu bên trái phun ra một cột nước cao áp về phía Mộ Dung Khuynh Thành, cái đầu bên phải hướng Mộ Dung Khuynh Thành phun ra nọc độc màu đen, cột nước cao áp thuần túy dựa vào lực trùng kích để đả thương người nhưng nọc độc màu đen lại không giống thế, bất luận yêu thú gì một khi đạt tới cửu cấp thập cấp, nọc độc đều không còn là nọc độc đơn thuần nữa, mà là nọc độc can trường hỗn tạp với Chân Nguyên, chớ đừng nói chi là nọc độc do hải thú cấp độ Bán Bộ Yêu Vương phun ra, một khi bị chất động này dính vào người sẽ thập phần phiền toái.
Chương 945: Thiên cấp công pháp Thanh Liên Kiếm Quyết (Hạ)
“Rầm Ào Ào”!
Cánh sau lưng mở rộng ra, Mộ Dung Khuynh Thành lóe lên, tránh khỏi cột nước cao áp và nọc độc màu đen, xuất hiện trên không trung.
– Diệt Hồn Ba.
Tay nắm một khỏa quang cầu màu đen, Mộ Dung Khuynh Thành đột nhiên nắm chặt.
Phanh!
Quang cầu màu đen bị nắm chặt, một cổ sóng phóng xạ xen lẫn linh hồn công kích đánh về phía song đầu quái mãng.
Song đầu quái mãng hú lên quái dị, thân thể trở mình quay tới, lăn lộn trong nước biển, lăn qua lăn lại, linh hồn công kích ẩn chứa trong Diệt Hồn Ba mặc dù không đến mức khiến nó chết, nhưng lại khiến linh hồn của nó chấn động không thôi, mà hải thú về mặt linh hồn lại yếu kém hơn nhân loại rất nhiều.
Đây là sự đáng sợ của linh hôn công kích.
– Thiên Ma Chỉ!
Mộ Dung Khuynh Thành nắm lấy cơ hội, lại là một môn võ học Ma tộc — Thiên Ma Chỉ thi triển đi ra, chỉ lực màu đen tựa như mặt trời nhỏ màu đen, đánh về hướng song đầu quái mãng.
Ầm ầm!
Quang diễm đỏ thẫm bay múa tư tán, thời khắc mấu chốt, Hỏa Diễm Cự Điểu phun ra một hỏa cầu đỏ thẫm, đụng vào mặt trời nhỏ màu đen.
Trên lưng Hỏa Diễm Cự Điểu, đại hán mũi ưng vỗ tay cười nói:
– Không tệ, không tệ, lão Tứ và lão Nhị yêu lực đều chịu thiệt trên tay ngươi, thực lực của ngươi, chỉ sợ trong Bán Bộ Vương Giả nhân loại cũng thuộc về đỉnh tiêm.
Hải thú vốn là một loại yêu thú, bởi vì hình thể cực lớn, yêu lực vô cùng, dưới tình huống bình thường, mười Bán Bộ Vương Giả nhân loại mới có thể chống lại một đầu hải thú cảnh giới Bán Bộ Yêu Vương, nhưng chính vì cường đại, hải thú sinh ra đời Bán Bộ Yêu Vương thập phần khó khăn, biển sâu lớn như vậy, hải thú cấp bậc Bán Bộ Yêu Vương chưa hẳn nhiều hơn nhân loại bao nhiêu, Hải Thú Vương thì tuyệt đối ít hơn nhân loại nhiều.
– Hãy bớt sàm ngôn đi, lên một lượt a!
Mộ Dung Khuynh Thành nhíu mày, hải thú quả nhiên đáng sợ hơn yêu thú trên đại lục, chủ yếu là vì hải thù cực lớn, yêu lực khủng bố đến rối tinh rối mù, tuy nói năng lượng và thân thể chưa hẳn giống nhau, nhưng kém gấp mấy trăm lần là không hề nghi ngờ.
– Mộ Dung, ta đến rồi đây!
Động phủ trên hòn đảo nổ tung, Diệp Trần một thân áo lam bay xẹt tới, sóng vai mà đứng với Mộ Dung Khuynh Thành, nhìn tứ yêu ở trong tầm mắt.
– Thì ra người nàng thủ hộ chính là ngươi a! Vừa mới tiến vào cảnh giới Bán Bộ Vương Giả, có thể làm được trò gì chứ!
Đại hán mũi ưng cẩn thận dò xét Diệp Trần, phát hiện Chân Nguyên chấn động của hắn so với Mộ Dung Khuynh Thành chênh lệch rất nhiều, chỉ mới bước vào cảnh giới Bán Bộ Vương Giả thôi.
– Kiếm Vực!
Diệp Trần cái gì cũng không nói, con mắt có chút nhíu lại, vầng sáng màu xanh bỗng nhiên từ người hắn khuếch trương ra ngoài, trong nháy mắt lan tràn đến phạm vi trên trăm dặm.
– Đây là cái gì?
Đại hán mũi ưng ở vào trong phạm vi bị vầng sáng màu xanh bao phủ, hắn tự tay hư không trảo thoáng một phát, cảm giác những khí lưu màu xanh này có chút đâm người.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, tay phải đẩy về phía bốn người.
Xuy xuy xuy xuy xuy xuy…
Không có bất kỳ dấu hiệu, khí lưu màu xanh ngưng kết thành một chuôi bảo kiếm màu xanh, mỗi một chuôi bảo kiếm đều ẩn chứa ngũ giai hủy diệt kiếm ý, có lẽ đơn thuần lực công kích, không bì kịp với công kích bình thường của Diệp Trần, nhưng số lượng nhiều, cũng sẽ sinh ra lực sát thương mang tính diệt tuyệt.
Bảo kiếm màu xanh lấy vạn mà đếm phi tốc bắn tới, tứ yêu toàn bộ đều nằm trong phạm vi công kích.
– Coi chừng.
Đại hán mũi ưng không dám khinh thường, khởi động một vòng hộ thể yêu lực, bên ngoài thân thể tam yêu khác cũng bắt đầu khởi động yêu lực, ngăn cản bảo kiếm màu xanh công kích.
Bảo kiếm màu xanh quá nhiều, tựa như bão tố, dốc sức liều mạng bắn đi, hiệu quả như vậy, cũng như Đại năng Linh Hải Cảnh tính bằng hàng nhìn toàn lực công kích một lần vậy, không có bất kỳ lo lắng ngăn chặn tứ yêu, sau đó điên cuồng suy yếu phòng ngự của bọn hắn.
– Thật đáng sợ, mau lui lại!
Đại hán mũi ưng hoảng sợ, hộ thể yêu lực của hắn, căn bản không thể ngăn được nhiều bảo kiếm màu xanh như vậy, đây nào phải là đơn đả độc đấu chứ, rõ ràng là quần ẩu, mấy vạn quần ẩu bốn, bọn hắn không phải Hải Thú Vương, không cách nào bỏ qua loại công kích này được..
Đầu tiên gặp phải là tứ nhãn cự kình, thân thể của hắn to lớn nhất, cho nên lọt vào công kích nhiều nhất, gần như một phần ba công kích đều vọt về phía nó.
PHỐC PHỐC PHỐC!
Phảng phất như thịt nhão, tứ nhãn cự kình bị bảo kiếm màu xanh bắn đến thiên sang bách khổng (*), bị giảo sát thành một mảnh bùn máu, mà nước biển chỗ hắn cũng bị phân cách thành vô số phần, nhất thời không cách nào khép lại được.
Chết đi sau đó là song đầu quái mãng, kết cục của nó, so với tứ nhãn cự kình cũng không khá hơn chút nào.
Hỏa Diễm Cự Điểu tốc độ tương đối nhanh, chở đại hán mũi ưng nhanh chóng bay ra khỏi phạm vi bao phủ của kiếm vực, lông vũ màu đỏ trên người, cơ hồ bị bảo kiếm màu xanh trảm quang, trụi lủi một mảnh, cũng may vì ở vào vị trí biên giới của Kiếm Vực cho nên trốn vừa nhanh, không bị lập tức giết chết.
– Chạy thoát sao?
Diệp Trần rút Phá Tà Kiếm ra, chém ra một chiêu Tàn Nguyệt.
Kiếm hình hình trăng lưỡi liềm màu, đem trăng tròn trên bầu trời đều cho so xuống dưới, vượt qua người Hỏa Diễm Cự Điểu.
Phốc phốc!
Hỏa Diễm Cự Điểu và đại hán mũi ưng trong nháy mắt bị phanh thây
Mộ Dung Khuynh Thành đối với việc Diệp Trần thuấn sát Hỏa Diễm Cự Điểu và đại hán mũi ưng cũng không giật mình lắm, lúc chưa tiến vào cảnh giới Bán Bộ Vương Giả, Diệp Trần đã có thực lực tiếp cận Bán Bộ Vương Giả tối cường giả, hôm nay tu vị tăng trưởng gấp bội, một thân thực lực tự nhiên nước lên thì thuyền lên, đạt tới tình trạng thâm bất khả trắc, bất quá Kiếm Vực của Diệp Trần lại khiến nàng đại khai nhãn giới.
– Ta nghĩ nàng cũng nhìn ra được, bất luận một thanh bảo kiếm màu xanh nào trong Kiếm Vực, lực công kích cũng không mạnh lắm, cũng chỉ tương đương với cấp độ Linh Hải Cảnh hậu kỳ, dù sao bảo kiếm màu xanh cũng chỉ là kiếm khí biến ảo, không có Bảo Khí tăng phúc, không dùng áo nghĩa võ học thúc dục, đơn thuần chỉ là lực sát thương thôi, nhưng bảo kiếm màu xanh tính bằng đơn vị hàng nghìn đồng loạt bắn ra, loại thanh thế này, không thua gì mấy ngàn tên Đại năng Linh Hải Cảnh hậu kỳ liên thủ phát ra một kích cả.
– Đây là biến hóa do Thanh Liên Kiếm Quyết mang đến sao?
Mộ Dung Khuynh Thành hỏi.
Diệp Trần gật đầu nói:
– Thanh Liên Kiếm Quyết tăng lên thành Thiên cấp công pháp, có nhiều rất nhiều diệu dụng, trước mắt chỉ mới phát hiện ra được Kiếm Vực, đương nhiên, Thiên cấp công pháp rốt cuộc vẫn là Thiên cấp công pháp, tốc độ không phục Chân Nguyên tốc so với trước đây nhanh hơn gấp 10 lần, tốc độ vận chuyển Chân Nguyên cũng cực nhanh.
Chương 946: Nơi giao dịch Huy Hoàng (Thượng)
Công pháp bình thường sẽ không tăng lên quá nhiều sức chiến đấu, nhưng lại thập phần trọng yếu, ngẫm lại xem, chiến đấu thời gian dài, không thể luôn dựa vào ăn đan dược được, ăn nhiều đan dược, sẽ khiến Chân Nguyên pha tạp, hỗn tạp, điều động không nổi, cho nên, tốc độ khôi phục Chân Nguyên của bản thân nhất định phải khả quan, lúc này công pháp có phẩm giai cao liền lộ ra ưu thế rõ ràng, tiếp theo, lúc chiến đấu, song phương dưới tình huống liều mạng với nhau, sẽ sinh ra cứng ngắc, ngươi có công pháp phẩm giai cao có thể nhanh chóng vận chuyển Chân Nguyên, khu trừ cứng ngắc, đây là một ưu thế không thể bỏ qua được.
Cuối cùng, công pháp phẩm giai cao, tu luyện cũng nhanh, nói không khoa trương chứ Bán Bộ Vương Giả bình thường khổ tu trăm năm, thành quả chưa hẳn cao hơn Diệp Trần khổ tu mười năm, Thiên cấp công pháp và Địa cấp đỉnh giai công pháp, chênh lệch không thể tính toán theo lẽ thường được.
Huống chi, Thiên cấp công pháp bình thường đều có lực lượng đặc thù, ví dụ như Kiếm Vực của Diệp Trần, Kiếm Vực này dùng tốt có thể khiến Diệp Trần bỏ qua quần ẩu, gặp được mấy ngàn Đại năng Linh Hải Cảnh hậu kỳ rốt cuộc không cần chạy trốn nữa, một người cũng có thể diệt sạch bọn hắn.
Nếu là trước đây, chỉ có thể tránh lui ba thước.
– Kiếm Vực, khó trách!
Mộ Dung Khuynh Thành giật mình, lĩnh vực, là một tồn tại cực kì đặc thù, coi như là Vương giả Sinh Tử Cảnh, cũng không mấy người có được lĩnh vực, Kiếm vực của Diệp Trần tuy rằng còn không tính là lĩnh vực chính thức, không hình thành quy tắc chi lực, nhưng trong cùng cấp độ, tuyệt đối là một đại sát thủ giản.
Diệp Trần sơ bộ bước vào cảnh giới Bán Bộ Vương Giả, còn chưa kịp dùng Chân Nguyên thủy tinh tăng lên tu vị, giải quyết tứ yêu, Diệp Trần ý định lại tốn một khoảng thời gian ngắn, tăng tu vị lên đến cực hạn bản thân có thể điều khiển, nếu không nhiều Chân Nguyên thủy tinh như vậy ở trên người cũng quá lãng phí.
Lúc ở Linh Hải Cảnh hậu kỳ, Diệp Trần chỉ tốn không đến mười khối Chân Nguyên thủy tinh đã tăng tu vị lên tới Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong rồi, nhưng sau khi đạt tới cảnh giới Bán Bộ Vương Giả, số lượng này liền gia tăng lên gấp bội. Cũng không phải nói, Chân nguyên của Bán Bộ Vương Giả hùng hậu gấp mấy trăm lần Linh Hải Cảnh hậu kỳ, vậy cũng quá khoa trương rồi, chủ yếu là, Chân nguyên của Bán Bộ Vương Giả càng thêm tinh thuần, đã tinh thuần đến một tình trạng hà khắc, cái này cũng giống như vàng vậy, vàng độ tinh khiết không cao, cùng giá cả, không có người nào cam lòng bán cả. Nhưng đến cảnh giới Bán Bộ Vương Giả, hoàn toàn là chọn xương cốt trong trứng gà, một tia khuyết điểm nhỏ nhặt nào cũng đều phải bị vứt bỏ.
Bất quá lúc này không người nào ghét bỏ Chân Nguyên của mình quá tinh thuần cả, hận không thể khiến Chân Nguyên càng tinh thuần càng tốt, bởi vì Chân Nguyên tinh thuần, cũng sẽ khiến hi vọng đột phá đến Sinh Tử Cảnh nhiều thêm một ít.
Tiêu hao 800 khối Chân Nguyên thủy tinh, tu vị của Diệp Trần rốt cục cũng đến cực hạn bản thân có thể điều khiển được, nhiều hơn nữa, liền khống chế không nổi, được không bù mất, mà lúc này, tu vị của Diệp Trần đã thình lình đuổi theo Mộ Dung Khuynh Thành, linh hồn lực cùng với phẩm giai công pháp của hai người kém quá lớn, đây cũng không có biện pháp nào.
– Cấp độ Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, ta căn bản không cách nào phát huy ra được uy lực của Phá Tà Kiếm, chớ đừng nói chi đến Thiên Hạt Kiếm, Phá Tà Kiếm là ngụy cực phẩm Bảo Khí, cần quá nhiều Chân Nguyên, hiện giờ ta toàn lực thúc dục Phá Tà Kiếm, cũng mới chỉ thi triển ra được chừng năm lần thôi.
Trong Huyền Âm Tháp, Diệp Trần nắm lấy Phá Tà Kiếm, cũng chỉ lợi hại hơn Lôi Kiếp Kiếm một chút, đương nhiên, khi tương đối coi trọng phá tà chi lực của Phá Tà Kiếm, cũng không coi trọng uy lực lắm.
Diệp Trần có thể cách hơn trăm dặm, một kiếm trảm chết đại hán mũi ưng và Hỏa Diễm Cự Điểu, chính là do đã hoàn toàn kích phát ra uy lực của Phá Tà Kiếm, nếu không khoảng cách xa như thế, uy lực sẽ yếu đi rất nhiều, dù sao cái này khác với Kiếm Vực, trong phạm vi bị Kiếm Vực bao phủ, công kích sẽ không bị suy yếu.
Tu vị tăng lên đến cực hạn bản thân có thể điều khiển, cũng nên ly khai rồi.
Không đi Tứ Phương Đảo, hai người mất năm ngày năm đêm, đi vào vào một hòn đảo phồn hoa trên vùng biển Bảo Quang — Bảo Thạch quần đảo.
Bảo Thạch quần đảo một mình một đảo không bì kịp với Tứ Phương đảo, nhưng cộng lại, tổng diện tích gấp mười lần tứ phương đảo, xa xa nhìn lại, chỉ thấy trên biển lớn, phảng phất khảm nạm mấy chục khỏa bảo thạch nhan sắc bất đồng, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, tản ra hào quang xinh đẹp.
Bảo Thạch quần đảo lấy nhan sắc quần đảo để mệnh danh, như Trạm Lam đảo, Hỏa Hồng đảo, Chanh Sắc đảo, hai ngươi đối với nơi này cũng không quen thuộc lắm, đáp xuống vị trí biên giới Trạm Lam đảo.
Hai người vừa đáp xuống đất, đã có một nữ tử tuổi không lớn lắm chạy tới, tu vị không cao không thấp, là cảnh giới Tinh Cực Cảnh sơ kỳ.
– Chào mừng hai vị đã tới quần đảo Bảo Thạch, ta gọi Vương Lan, có thể làm dẫn đường cho các ngươi, các ngươi có cái gì không biết, cũng có thể hỏi ta, giá cả rất rẻ, chỉ cần 5000 khối trung phẩm linh thạch là được.
Nữ tử trẻ tuổi Vương Lan có chút chờ đợi nhìn về phía Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành.
Diệp Trần nói:
– Bảo Thạch quần đảo trung phẩm linh thạch và thượng phẩm linh thạch hối đoái như thế nào?
Vương Lan trung thực nói:
– Biển sâu bảo vật nhiều, linh thạch thiếu, ở Bảo Thạch quần đảo, một khối thượng phẩm linh thạch đại khái có thể đổi tám mươi khối trung phẩm linh thạch.
– Ah, tỉ lệ hối đoái rất cao ah!
Nói chung, một khối thượng phẩm linh thạch ít nhất có thể đổi được ngoài 50 khối trung phẩm linh thạch, sáu bảy mươi khối cũng rất bình thường, vượt qua bảy mươi, cũng rất cao, về phần một đổi một trăm, bình thường chỉ xuất hiện trong đấu giá hội, tỉ lệ hối đoái trên thị trường cũng không cao như vậy.
– Đây là bốn mươi khối thượng phẩm linh thạch, xem như trả cho ngươi một nửa, còn một nửa cho ngươi, hiện giờ ngươi dẫn chúng ta đến chợ giao dịch Bảo Khí cao cấp đi, càng cao cấp càng tốt.
Mộ Dung Khuynh Thành đưa cho Vương Lan mười khối thượng phẩm linh thạch.
– Đa tạ!
Trên mặt Vương Lan lộ vẻ vui mừng nhận lấy thượng phẩm linh thạch.
– Tốt, mang bọn ta đi đi!
Diệp Trần thản nhiên nói.
– Đi bên này!
Vương Lan bay lên trời, mang theo hai người bay về phía Bảo Thạch quần đảo.
– Bảo Thạch quần đảo, hòn đảo có màu đỏ bình thường đều là mua bán Bảo Khí, hòn đảo màu hồng cấp bậc thấp nhất, bình thường chỉ mua bán trung thượng phẩm Bảo Khí, hòn đảo hỏa hồng là thượng phẩm Bảo Khí và đỉnh cấp Bảo Khí, trên hòn đảo hỏa hồng, còn hòn đảo đỏ thẫm, nơi đó ngẫu nhiên có thể trông ngụy cực phẩm Bảo Khí. Là nơi mua bán Bảo Khí cao cấp nhất ở Bảo Thạch quần đảo.
Chương 947: Nơi giao dịch Huy Hoàng (Hạ)
Trên đường, Vương Lan giới thiệu cho hai người.
Mộ Dung Khuynh Thành hỏi:
– Ngươi nói là, trên hòn đảo đỏ thẫm có xuất hiện ngụy cực phẩm Bảo Khí?
Vương Lan gật gật đầu.
– Lên núi kiếm ăn xuống sông uống nước, Bảo Quang Hải Vực bảo vật đông đảo, thường xuyên có người đạt được một ít cực phẩm bảo vật, bản thân bọn hắn không dùng được, đặt ở trên người cũng lo lắng, cho nên liền lấy ra bán đi, sau đó mua một ít đồ vật mình cần, nếu vận khí của hai vị tốt thì nói không chừng có thể mua được Bảo Khí tiện tay đấy, bất quá giá cả ở đây rất cao, hai vị tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, không nói gì.
Trải qua một phen nói chuyện, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành biết rõ, Vương Lan sinh trưởng ở một nơi trong quần đảo Bảo Thạch, bình thường trừ tu luyện, cũng chỉ dẫn đường cho người khác, Cường giả Tinh Cực Cảnh dẫn đường cho người khác, tuy rằng hơi mất mặt, nhưng kiếm được rất nhiều linh thạch, dù sao có thể tới Bảo Thạch quần đảo, về cơ bản đều là Đại năng Linh Hải Cảnh, trên người ít nhất cũng có mấy vạn khối thậm chí mấy chục vạn khối thượng phẩm linh thạch, sẽ không cò kè mặc cả với ngươi, mà một gã Cường giả Tinh Cực Cảnh bình thường, thân gia tối đa cũng chừng mười vạn khối trung phẩm linh thạch, tương đương với mấy ngàn khối thượng phẩm linh thạch. Mang một lần, có thể an tâm tu luyện rất lâu, đương nhiên, loại sinh ý này cũng không nên làm quá nhiều, người đoạt mối làm ăn quá nhiều, cần dựa vào vận khí còn có nhãn lực nữa.
Chỉ sau chốc lát công phu, ba người tới Thâm Hồng đảo.
– Chợ giao dịch bảo khí lớn nhất ở Thâm Hồng đảo tọa lạc ở khu giao dịch Huy Hoàng ở trung ương đảo. Tiến vào bên trong yêu cầu thấp nhất là tu vị Linh Hải Cảnh.
Vương Lan đi phía trước nói.
Đến bên ngoài khu giao dịch Huy Hoàng, Mộ Dung Khuynh Thành dừng lại, đưa cho Vương Lan bốn mươi khối thượng phẩm linh thạch, nói:
– Ngươi chờ ở chỗ này, lát nữa chúng ta sẽ ra, còn phiền ngươi làm dẫn đường cho chúng ta nữa
Trước sau tám mươi khối thượng phẩm linh thạch, đối với Mộ Dung mà nói, chẳng qua chỉ là mưa bụi, nàng ở trong di tích Huyền Âm Vương đạt được thượng phẩm linh thạch vượt qua cả ức, thường nhân khó có thể tưởng tượng được.
– Tốt.
Vương Lan nhu thuận chờ bên ngoài, lần này gặp được khách hàng lớn, tuy rằng tu vị hai người nàng nhìn không thấu, nhưng nhìn từ cách ra tay thì ít nhất cũng là Đại năng Linh Hải Cảnh hậu kỳ thân gia phong phú.
Tiến vào nơi giao dịch Huy Hoàng, hai người chen chúc trong đám người một chút, bên trong Đại năng Linh Hải Cảnh quá nhiều, lấy ngàn mà tính, phóng mắt nhìn lại, nơi giao dịch Huy Hoàng cực kỳ rộng lớn lại chật ních người, thanh âm nghị luận sôi nổi từ rất xa truyền đến.
– Phong Lôi côn, thượng phẩm Bảo Khí, 30 vạn thượng phẩm linh thạch!
– Luyện Hỏa kiếm, thượng phẩm Bảo Khí, ba mươi hai vạn thượng phẩm linh thạch.
– Huyễn Thải hộ giáp, thượng phẩm Bảo Khí, 50 vạn thượng phẩm linh thạch.
– Thần Phong ngoa, thượng phẩm Bảo Khí, bốn mươi tám vạn thượng phẩm linh thạch.
Nơi giao dịch Huy Hoàng, trong mua bán Bảo Khí, Bảo Khí kém cỏi nhất cũng là thượng phẩm Bảo Khí đỉnh tiêm, đương nhiên, theo như lời Vương Lan nói, Bảo Khí ở đây xác thực thiên quý, thượng phẩm Bảo Khí bình thường, sẽ không vượt qua mười vạn khối thượng phẩm linh thạch, tuy rằng thấp nhất ở đây cũng là thượng phẩm Bảo Khí đỉnh tiêm, nhưng so với bên ngoài thì đắt hơn chừng mười vạn khối thượng phẩm linh thạch, cũng may, nơi này có thể cò kè mặc cả, ngươi có thể ra giá thì cũng có người sẽ cò kè mặc cả với ngươi.
Đi khắp khu giao dịch Huy Hoàng, hai người tìm được một đầu bậc thang, đây là đi thông tầng thứ hai, có bốn gã Đại năng Linh Hải Cảnh thủ ở đó.
– Thật có lỗi, tu vị không đến Linh Hải Cảnh hậu kỳ, không được đi lên.
Bốn người ngăn một gã trung niên có tu vị Linh Hải Cảnh trung kỳ.
– Ta có linh thạch.
Người trung niên này không cam lòng.
– Thật có lỗi, đây là quy củ.
Thủ vệ bất động thanh sắc.
Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành cảm thấy kỳ quái, tu vị thấp, không có nghĩa là tài phú thiếu, nơi giao dịch này quy củ thật đúng là kỳ quái.
Hai người không có bất kỳ dừng lại, đi lên tầng thứ hai.
Bốn thủ vệ này cẩn thận liếc mắt đánh giá Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành, trong nội tâm khiếp sợ, bọn hắn rõ ràng một chút cũng nhìn không thấu tu vị của hai người, chỉ có một loại giải thích, hai người này, đều là Bán Bộ Vương Giả, Bảo Quang Hải Vực, Bán Bộ Vương Giả đông đảo, bọn hắn mới là Vương ở nơi này.
– Mời!
Bốn người mở ra con đường.
Đi vào tầng hai khu giao dịch Huy Hoàng, hai người không trông thấy nhiều người lắm, nơi này rất rộng rãi, phỏng chừng cũng chỉ có trăm người, bất quá ở đây mua bán Bảo Khí phẩm giai phi thường cao, tất cả đều là bán cực phẩm Bảo Khí, sạp hàng bình thường đều cách nhau cực xa, sẽ không xuất hiện tình huống chen chúc.
– Đây là nơi giao dịch Huy Hoàng, chẳng lẽ ngươi định cường đoạt bảo vật của ngươi khác sao
Diệp Trần hướng về phía hắn, phát ra khí thế nhiếp người, tuy rằng tu vị của hắn chỉ là Bán Bộ Vương Giả trung giai, nhưng luận khí thế, dưới Sinh Tử Cảnh không sợ bất luận kẻ nào cả.
Hô!
Đến cấp bậc Bán Bộ Vương Giả, khí thế đã thực chất hóa, có lực sát thường không tầm thường rồi, chỉ thấy dùng Diệp Trần làm trung tâm, hư không mạnh mẽ nhoáng một cái, khí thế sóng xung kích trong suốt khuếch tán ra ngoài, dù ở đây đều là Bán Bộ Vương Giả, cũng không khỏi biến sắc, một ít người thực lực hơi kém, nhịn không được rút lui nửa bước, cũng may nơi giao dịch Huy Hoàng đã bị cấm chế bao phủ, sẽ không dễ dàng sụp đổ.
– Khí thế thật cường đại.
Trong đám người, vài tên nam nữ trẻ tuổi thưa thớt bị khí thế của Diệp Trần hấp dẫn ánh mắt, bọn hắn không nghĩ tới, khí thế của Diệp Trần lại cường đại như vậy.
– Hắc hắc, lại dám ở Bảo Thạch quần đảo mạo phạm ta.
Lão giả đen gầy hơi híp tròng mắt, một cổ khí thế không chút yếu kém nghênh đón lấu, đụng vào cùng một chỗ với khí thế sóng xung kích của Diệp Trần, trong hư không truyền đến thanh âm đè ép kẽo kẹt, tựa hồ đã không chịu nổi khí thế của hai người nữa, rên rỉ lấy.
– Ở Bảo Thạch quần đảo Bán Bộ Vương Giả tối cường giả vẻn vẹn chỉ có hai người, Hắc Diệu Vương đúng là là một trong đó, nghe nói Hắc Diệu chưởng pháp của Hắc Diệu Vương tính trong cấp bậc Bán Bộ Vương Giả tối cường giả cũng không dám ngạnh kháng chính diện, hôm nay xem xét, quả thật vô cùng cường đại, chỉ là khí thế, đã khiến người khác sinh lòng tuyệt vọng rồi.
– Hắc Diệu Vương tất nhiên là Bán Bộ Vương Giả tối cường giả hàng thật giá thật, không biết tiểu tử này có lai lịch gì nữa, tựa hồ không biết Hắc Diệu Vương, bằng không cũng sẽ không nổi lên xung đột với hắn đâu.
Chương 948: Phong ba (Thượng)
– Người trẻ tuổi đều có ngạo khí, bất quá kẻ này, tu vị không tính tuyệt đỉnh, đại khái ở trình độ Bán Bộ Vương Giả trung giai a, khí thế cư nhiên lại mạnh như thế.
– Khí thế mạnh, nguyên nhân có rất nhiều, trong khí thế của kẻ này, ẩn chứa kiếm ý vô cùng lăng lệ ác liệt, có lẽ về mặt kiếm ý, có ưu thế người thường không thể với tới nổi.
– Ân, có đạo lý, bất quá vẫn là quá xúc động, nổi lên xung đột với một Bán Bộ Vương Giả tối cường giả thành danh lâu năm, đó là tự tìm phiền phức.
Mọi người thấp giọng nghị luận.
– Nguyên lai là Bán Bộ Vương Giả tối cường giả, khó trách kiêu ngạo như vậy!
Tu vị không có nghĩa là hết thảy, tu vị của Hắc Diệu Vương cố nhiên là trình độ Bán Bộ Vương Giả đỉnh tiêm, nhưng không có nghĩa là là Bán Bộ Vương Giả tối cường giả, bất quá Diệp Trần từ trong khí thế của đối phương phát giác ra được thực lực đối phương rất mạnh, bây giờ nghe mọi người nghị luận, lập tức giật mình, nguyên lai lại là một Bán Bộ Vương Giả tối cường giả.
– Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, bằng không Bảo Thạch quần đảo này, chính là nơi táng thân của ngươi!
Hắc Diệu Vương lạnh lùng cười cười, hắn ở Bảo Thạch quần đảo có tên tuổi rất lớn, hơn nữa làm việc tâm ngoan thủ lạt, dám cùng hắn đối nghịch, không có mấy, nếu không phải đây là nơi giao dịch Huy Hoàng, hắn nào khách khí như vậy, đã trực tiếp đánh chết Diệp Trần, ném vào biển cho cá ăn rồi.
– Là nơi táng thân của ai còn không nhất định, nhưng hiện giờ, ngươi ngoan ngoãn câm miệng cho ta.
Trong mắt Diệp Trần bắn ra tinh quang, tựa như hai khỏa bảo thạch tản ra kiếm quang tuyệt thế, cót kẹtzz, hư không chấn động, kiếm khí khủng bố mênh mông cuồn cuộn xông lên mà ra, ập về phía Hắc Diệu Vương.
Hắc Diệu Vương không ngờ được Diệp Trần còn có dư lực, hắn không thể không thừa nhận, kiếm đạo ý chí của đối phương, so với võ đạo ý chí của hắn còn cao hơn, về mặt khí thế, hắn không có biện pháp chiếm được thượng phong, kêu rên một tiếng, võ đạo ý chí trên hồn hải của Hắc Diệu Vương cũng xông lên mà ra, hình thành một màng mỏng không nhìn thấy ngăn cản ở phía trước.
BA~!
Không có tiếng nổ mạnh kinh tâm động phách, thân thể Hắc Diệu Vương nhoáng một cái, chân trái rút lui nửa bước. Diệp Trần thì không có chút sứt mẻ nào cả.
Trên khuôn mặt đen gầy của Hắc Diệu Vương có chút xấu hổ, khí thế và võ đạo ý chí của hắn trong Bán Bộ Vương Giả tối cường giả tuy nói không phải hàng đầu, nhưng cũng không yếu, lại bại bởi Diệp Trần nửa bậc, việc này khiến khuôn mặt mo của hắn không dễ nhìn lắm, phảng phất bị hung hăng tát một bạt tai vậy.
– Ngươi muốn chết!
Trong kẽ răng Hắc Diệu Vương rít ra mấy chữ, thần sắc rét lạnh, mà tay phải của hắn, nổi lên một tầng hắc sắc quang mang lóe sáng, nhiệt độ nóng bỏng, dần dần kéo lên, đây là dấu hiệu muốn vận dụng Hắc Diệu chưởng pháp rồi.
– Hắc Diệu Vương muốn động thủ, nơi này chính là nơi giao dịch Huy Hoàng a!
Mọi người cả kinh.
– Phụng bồi đến cùng.
Diệp Trần thân hình bất động, Phá Tà Kiếm bên hông boong boong vang lên, kiếm khí lăng lệ ác liệt xuyên thấu qua vỏ kiếm phát ra, giống như đao thép cạo xương vậy.
– Các ngươi đang làm gì đó.
Ngay khi hai người đang muốn động thủ, quản sự nơi giao dịch Huy Hoàng rốt cục ra mặt, từ cầu thang đi tới một cẩm y lão giả, bên cạnh là hai trung niên, ba người đều là Bán Bộ Vương Giả, cẩm y lão giả tu vị cao nhất, cũng là trình độ Bán Bộ Vương Giả đẳng cấp cao.
Lên tiếng đúng là cẩm y lão giả.
Bước nhanh đi tới, cẩm y lão giả sắc mặt âm trầm, mở miệng nói:
– Nơi này là nơi giao dịch Huy Hoàng, không phải nơi cho các ngươi chiến đấu.
– Nguyên lai là Hà quản sự.
Hắc mang lóe sáng trên bàn tay phải Hắc Diệu Vương ảm đạm lại, bàn tay đặt sau lưng, trên mặt miễn cưỡng nhấc lên một dáng tươi cười khó coi.
– Ngươi còn không ngừng tay sao?
Ánh mắt sắc bén của cẩm y lão giả trừng hướng Diệp Trần.
– Ngươi có trông thấy hắn muốn động thủ không.
Mộ Dung Khuynh Thành cảm giác cẩm y lão giả quá khí thế khinh người, kiếm của Diệp Trần cũng không có rút ra, nói gì đếm động thủ, ngược lại đã thiên vị Hắc Diệu Vương rồi.
BOANG…!
Diệp Trần lạnh lùng liếc mắt nhìn Hắc Diệu Vương, sau đó lườm liếc cẩm y lão giả, Phá Tà Kiếm tự động rút ra một tấc, sau đó hung hăng cắm vào, kích thích tiếng kiếm minh vô cùng chói tai, tựa như có người tại dùng dụng cụ sắt bén gọt thủy tinh vậy.
Cẩm y lão giả sắc mặt tái nhợt, Diệp Trần tuy rằng không nói chuyện, nhưng cử động lần này, không thể thi ngờ là đang gây hấn với hắn, không coi hắn ra gì cả.
– Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Cẩm y lão giả nghiêng đầu hỏi Hắc Diệu Vương.
Hắc Diệu Vương hắc hắc cười lạnh.
– Kẻ này không có mắt, lại dám tranh đoạt Bảo Khí với ta, ngươi bảo mặt mo này của ta nên đặt vào đâu đây, cho nên mở miệng giáo huấn hắn hai câu, không thể tưởng được hắn lại cực đoan như thế, còn muốn động thủ với ta nữa, nếu không phải ta cố kị nơi giao dịch Huy Hoàng của ngươi, đã sớm đánh chết hắn rồi.
– Người đúng là trợn mắt nói láo, Ám Ảnh giáp này, ta đã mua lại, là ngươi muốn cưỡng đoạt, chẳng lẽ nơi giao dịch Huy Hoàng lại cho phép người khác cưỡng đoạt vật phẩm của người khác sao?
Mộ Dung Khuynh Thành trên mặt nổi sương lạnh.
Diệp Trần đạm mạc nói:
– Chư vị ở đây có thể làm chứng
– Làm chứng, ai làm chứng cho ngươi?
Hắc Diệu Vương cười lạnh không ngớt, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng.
Thấy ánh mắt Hắc Diệu Vương quét tới, mọi người nhao nhao dời ánh mắt, trong bọn họ tuy rằng cũng có người không phải nhát gan sợ phiền phức, nhưng cũng không muốn vì người khác mà đắc tội với Hắc Diệu Vương, muốn sống được tốt, sống được lâu, có một số việc, có thể không quan tâm thì nên bỏ qua,
Cuối cùng, ánh mắt của Hắc Diệu Vương rơi vào trên người lão giả bán Ám Ảnh giáp.
Lão giả cũng không dời ánh mắt, thần sắc không thay đổi nói:
– Lão hủ chỉ bán Bảo Khí, các ngươi ai ra linh thạch, chính là của người đó.
– Ai ra linh thạch là của người đó sao? Nàng tựa hồ còn chưa giao linh thạch a!
Hắc Diệu Vương lộ ra dáng tươi cươi như đã nắm đại cục trong tay.
– Đúng vậy, nhưng ta đã đáp ứng bán cho nàng.
Lão giả có việc gấp, không muốn sinh thêm sự cố, đương nhiên, hắn cũng không muốn lấy lương tâm nói chuyện, đành phải chi tiết kể ra sự thật.
– Ngươi yên tâm, nàng giao bao nhiêu linh thạch, ta theo đó mà làm, mặt khác thêm 50 vạn thượng phẩm linh thạch nữa.
Hắc Diệu Vương ngày hôm qua đã trông thấy Ám Ảnh giáp, nhưng lúc đó trên người hắn không có nhiều thượng phẩm linh thạch như vậy, trọn vẹn chênh lệch 1000 vạn.
Chương 949: Phong ba (Hạ)
Vì muốn đạt được Ám Ảnh giáp, hắn vận dụng người một nhà, mượn rất nhiều thượng phẩm linh thạch, đến một giờ trước, rốt cục gom góp đủ 3400 vạn thượng phẩm linh thạch, nhưng khiến hắn phẫn nộ là, lại có người đoạt trước một bước, thiếu chút nữa đã mua đi Ám Ảnh giáp, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn vội vàng phẫn nộ xao động như thế.
– Việc này tựa hồ không ổn đâu.
Lão giả hơi khó xử.
– Có gì không ổn, Ám Ảnh giáp này của ngươi chưa bán đi, việc này không trái với quy củ của nơi giao dịch Huy Hoàng a!
Hắc Diệu Vương nhìn về phía cẩm y lão giả.
Cẩm y lão giả liếc mắt nhìn Diệp Trần, khẽ gật đầu.
– Nơi giao dịch có quy củ của nơi giao dịch, chỉ cần không trái với, liền vô sự, nếu Hắc Diệu Vương đã trả nhiều ra 50 vạn thượng phẩm linh thạch vậy thì ngươi cứ bán cho hắn đi!
Cẩm y lão giả là tổng quan sự nơi giao dịch huy hoàng, thực lực tiếp cận Bán Bộ Vương Giả tối cường giả, Hắc Diệu Vương nổi danh lừng lẫy ở Bảo Thạch quần đảo, mặc kệ là công hay tư, cẩm y lão giả đều không muốn sinh ra mâu thuẫn với Hắc Diệu Vương, huống chi, thái độ kiệt ngao bất tuần vừa rồi của Diệp Trần đã khiến hắn hết sức bất mãn nên cố ý thiên vị Hắc Diệu Vương.
Diệp Trần sâu hít sâu một hơi, nói với Mộ Dung Khuynh Thành nói:
– Mộ Dung, đưa cho hắn 3400 vạn thượng phẩm linh thạch, chúng ta đi.
Nghe vậy, Mộ Dung Khuynh Thành không nhìn bọn người Hắc Diệu Vương nữa, thu Ám Ảnh giáp vào, sau đó lấy ra ba hạ phẩm Trữ Vật Linh Giới đã chuẩn bị tốt, đưa cho lão giả, trong đó là 3000 400 vạn thượng phẩm linh thạch, không nhiều không ít.
– Ngươi…
Hắc Diệu Vương khóe mắt.
Lão giả kiểm lại một chút linh thạch trong ba Trữ Vật Linh Giới, gật đầu nói:
– Vừa vặn.
Cùng lúc đó, hắn cũng âm thầm truyền âm cho Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành
– Hai vị, thật không có ý tứ, lão hủ thật sự có việc gấp, không muốn chọc Hắc Diệu Vương, nhiều ra một trăm vạn thượng phẩm linh thạch, ta sẽ lén trả lại cho các ngươi.
Diệp Trần hồi âm nói:
– Ta biết rõ nổi khổ tâm của ngươi, một trăm vạn thượng phẩm linh thạch cũng không cần trả cho chúng ta, dù sao Ám Ảnh giáp cũng có giá trị này.
– Vậy thì đa tạ.
Lão giả hơi cảm kích.
– Bảo vật phỏng tay, các ngươi thật muốn cầm sao?
Hắc Diệu Vương đã vì Ám Ảnh giáp mà thao tâm tổn trí, hiện tại giờ “con vịt” đến tay lại bay mất, tâm tình hắn không khỏi bạo lên như sấm.
– Nơi giao dịch Huy Hoàng thật đúng là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh ah!
Diệp Trần mỉa mai nhìn về phía cẩm y lão giả.
Cẩm y lão giả sắc mặt càng ngày càng khó coi, đối với Hắc Diệu Vương quát khẽ nói:
– Hắc Diệu Vương, không nên vọng động, đây không phải là bên ngoài!
Vù vù vù hô!
Hắc Diệu Vương thở gấp ra mấy hơi, cuối cùng không động thủ, hắn có thể không cho Hà quản sự mặt mũi, nhưng không thể không cho nơi giao dịch Huy Hoàng mặt mũi được, giết người ở chỗ này, tương đương với phá quy củ.
– Yên tâm, chỉ cần bọn hắn vẫn còn ở Bảo Thạch quần đảo, Ám Ảnh giáp sớm muộn cũng là của ngươi, đến lúc đó cũng không cần giao linh thạch.
Cẩm y lão giả truyền âm cho Hắc Diệu Vương một câu, quay người mang người ly khai.
– Chúng ta cũng đi.
Diệp Trần lôi kéo Mộ Dung Khuynh Thành ly khai.
Lúc đi đến đầu bậc thang, Diệp Trần quay đầu, hướng Hắc Diệu Vương nói:
– Tin tưởng ngươi sẽ không buông tha cho Ám Ảnh giáp, bọn chúng ta đợi ngươi!
Nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, có một số việc, cần dựa vào thực lực, Hắc Diệu Vương không đến tìm bọn hắn thì còn may, tìm, đó là tự tìm đường chết.
Hắc Diệu Vương nắm thật chặt tay trái, hắc diệu hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, tản mát ra sóng nhiệt kinh người, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành, thầm hận nói:
– Bảo Thạch quần đảo không nên động võ, nhưng khi ra ngoài, ta sẽ khiến các ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.
Bán Bộ Vương Giả tối cường giả mặc kệ ở nơi nào đều là tồn tại khiến người khác kinh sợ, số lượng của bọn hắn còn ít hơn cả Vương giả Sinh Tử Cảnh, Hắc Diệu Vương với tư cách là Bán Bộ Vương Giả tối cường giả thanh danh lâu năm, dù là cao thủ cùng cấp bậc cũng vô cùng kiêng kị hắn, dù sao sống càng lâu, càng cay độc, đây là khiếm khuyết của người tân tấn.
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành ở trước mặt Hắc Diệu Vương lấy đi Ám Ảnh giáp, đây không thể nghi ngờ đã khiêu chiến điểm mấu chốt của Hắc Diệu Vương, có trời mới biết Ám Ảnh giáp có bao nhiêu trọng yếu đối với hắn, Bán Bộ Vương Giả tối cường giả phối hợp thêm ngụy cực phẩm phòng ngự Bảo Khí, đây tuyệt đối gần như là phòng ngự vô địch dưới Sinh Tử Cảnh, ý nghĩa trọng đại.
Đợi sau khi Hắc Diệu Vương cũng rời đi, mọi người nhỏ giọng nghị luận.
– Triệt để đắc tội một vị Bán Bộ Vương Giả tối cường giả, quá không sáng suốt, chỉ sợ đến lúc đó chẳng những mất đi Ám Ảnh giáp mà ngay cả bản thân cũng phải chịu tai họa.
– Ám Ảnh giáp không phải chuyện đùa, có lẽ sau khi được trang bị thêm, có thể giữ được một mạng từ trên tay Hắc Diệu Vương.
Nói chuyện là một thanh niên, hắn cảm thấy một cô gái tuyệt sắc như Mộ Dung Khuynh Thành mà lại chết trên tay Hắc Diệu Vương cũng quá đáng tiếc, thầm nói.
Một gã đại hán tráng kiện bên cạnh đầu nhìn về phía hắn.
– Ngươi vừa tới Bảo Thạch quần đảo không lâu a! Nếu như đến lâu, ngươi đã biết rõ, đây là chuyện không có khả năng, Hắc Diệu Vương với tư cách là Bán Bộ Vương Giả tối cường giả thành danh lâu năm, thực lực thâm bất khả trắc, Hắc Diệu chưởng pháp của hắn, ẩn chứa hỏa thổ hai chủng áo nghĩa, hơn nữa dung hợp đến trình độ cực cao, về mặt phá phòng thủ thập phần đáng sợ, một chưởng hai chưởng tuy không giết được bọn hắn, nhưng đánh nhiều thêm mấy chưởng, cho dù có Ám Ảnh giáp hộ thể, cũng phải bị đánh chết, trừ phi Chân Nguyên của bọn hắn có thể thúc dục Ám Ảnh giáp trong thời gian dài.
Thúc dục ngụy cực phẩm Bảo Khí, cần đại lượng Chân Nguyên, Bán Bộ Vương Giả tầm thường, căn bản không thúc dục được mấy lần, tuy nói ngụy cực phẩm phòng ngự Bảo Khí không giống công kích Bảo Khí, thời gian duy trì hơi dài, nhưng cũng chỉ là trì hoãn tử vong thôi, dù sao lực công kích của Bán Bộ Vương Giả tối cường giả vốn vô cùng cường đại, mà Hắc Diệu chưởng pháp của Hắc Diệu Vương lại am hiểu phá phòng thủ.
– Cái này, chắc chắn sẽ có ngoài ý muốn.
– Nào có nhiều ngoài ý muốn như vậy chứ
…
Ra khỏi nơi giao dịch Huy Hoàng, hai người trông thấy Vương Lan ở trong góc.
Vương Lan chào đón, nói:
– Hai vị còn có gì phân phó.
Chương 950: Lực trường cường đại (Thượng)
Mua được Ám Ảnh giáp, Mộ Dung Khuynh Thành tâm tình không tệ, trực tiếp ném cho đối phương 100 khối thượng phẩm linh thạch, nói:
– Ngươi có biết tòa đảo nào thanh tịnh một chút, thích hợp cho người ở không, mang bọn ta đi đi.
– Hòn đảo màu xanh da trời đa số đều tương đối thanh tĩnh, trong đó U Lam đảo tốt nhất, nơi đó có đủ loại phong cách kiến trúc, có sân nhỏ xa hoa, kiến trúc lâm viên, kiến trúc lâu đài cổ, thậm chí còn có kiến trúc lòng đất, bất quá chỉ có Bán Bộ Vương Giả mới có tư cách lên đảo thôi.
Vương Lan đối với việc trong Bảo Thạch quần đảo rất quen thuộc, êm tai nói.
– Vậy tốt, mang bọn ta tới đó đi.
Diệp Trần gật gật đầu.
Vương Lan sững sờ, chợt cuống quít thốt lên:
– Ah
Lời nói của Diệp Trần, không thể nghi ngờ đã nói cho nàng biết, bọn hắn chính là Bán Bộ Vương Giả.
U Lan đảo không cho phép người dưới Bán Bộ Vương Giả tiến vào, nhưng nếu là dẫn người đi vào thì không có vấn đề gì, dù sao có vài Bán Bộ Vương Giả thích được người khác phục thị, cũng không thể ngay cả người phục thị cũng không để đi vào! Cho nên, Vương Lan lấy thân phận người dẫn được, đi theo hai người đi lên U Lan đảo.
Trên U Lan đảo, cơ hồ không có kiến trúc buôn bán, tất cả đều là khu dân cư, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành chọn một lâm viên cực lớn để ở.
Lâm viên thu giá cũng không cao, một tháng chỉ một ngàn thượng phẩm linh thạch, tựa hồ cũng không muốn kiếm linh thạch của Bán Bộ Vương Giả, thầm nghĩ để bọn họ trú ở Bảo Thạch quần đảo, hưởng thụ đãi ngộ tôn quý.
Ám Ảnh giáp nơi tay, Mộ Dung Khuynh Thành trở lại trong phòng, chuẩn bị lạc ấn linh hồn ấn ký, Diệp Trần thì xem phong cảnh trong lương đình trước hồ một lát, về phần Vương Lan, Diệp Trần phân cho nàng một tiểu viện độc lập, ở ngay bên cạnh, ẩn ẩn có thể nghe được tiếng khí kình tiếng xé gió truyền đến, có lẽ đang tu luyện võ học.
Trên hồ nước bích lục, phủ kín thủy tiên, nhiều đóa hoa sen nhan sắc khác nhau chập chờn trong gió, cao thượng xinh đẹp, trừ vài lương đình nghỉ mát tương liên ra, trên hồ nước, còn có một cầu đá xám trắng do nham thạch tạo thành, theo phương hướng của Diệp Trần mà xem thì mặt trời buổi chiều và cầu đá lúc lên lúc xuống, tình thơ ý hoạ.
Diệp Trần là người tùy tâm sở dục, nằm ngửa trong lương đình, ngủ khò khò.
Không biết đã ngủ bao lâu, trên bầu trời có một ánh sáng màu vàng vẽ một cái mà qua, phảng phất như một đạo lưu tinh như có như không vạch phá bầu trời, ồ, tiếng kêu kinh ngạc vang lên, ánh sáng màu vàng đổi phương hướng, hướng lâm viên của Diệp Trần mà đến, cuối cùng rơi vào trong lương đình.
Diệp Trần mở to mắt, cười nói:
– Ngươi cũng ở Bảo Thạch quần đảo sao?
Người tới không phải ai khác mà chính là hoàng y nữ tử ở trong Huyền Âm Vương di tích.
– Hoàng Mai, còn không biết danh tự của ngươi!
Hoàng y nữ tử vui vẻ dạt dào ngồi ở ghế đá, tự châm cho mình một ly trà.
Diệp Trần ngồi ở đối diện đối phương, nói:
– Diệp Trần.
– Tên rất hay, ta nghe nói, trong nơi giao dịch Huy Hoành trên Thâm Hồng đảo, có một nam một nữ đắc tội Hắc Diệu Vương, không phải là hai người các ngươi chứ?
Hoàng Mai như có điều suy nghĩ.
Diệp Trần cười cười, xem như đồng ý.
– Thực lực Hắc Diệu Vương rất mạnh, các ngươi tốt nhất không nên chủ quan, nếu có thể thì tốt nhất không nên liều mạng, Hắc Diệu chưởng pháp của hắn, hết sức lợi hại, thiên phú năng lực của ta cũng có chút chịu không nổi, đã nhiều năm như vậy, Hắc Diệu chưởng pháp của hắn, có lẽ đã nâng cao một bước a.
Diệp Trần nói:
– Nói như vậy, ngươi đã giao thủ với hắn sao?
Bán Bộ Vương Giả tối cường giả mạnh bao nhiêu, Diệp Trần còn không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định Bán Bộ Vương Giả tối cường giả tuyệt đối không làm gì được hắn.
– Ân, ồ, ngươi đã tiến vào cảnh giới Bán Bộ Vương Giả sao?
Hoàng Mai gật gật đầu, chợt kinh nghi một tiếng, lúc đến nàng cũng không chú ý nhiều đến tu vị của Diệp Trần, vừa rồi trong lúc vô tình dò xét thoáng một chút, mới phát hiện Diệp Trần đã là Bán Bộ Vương Giả, Diệp Trần lúc còn ở Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, cũng đã thâm bất khả trắc, giờ đã tiến vào cảnh giới Bán Bộ Vương Giả, không biết đã ở trình độ nào rồi.
– Ha ha!
Cười cười, Hoàng Mai nói:
– Xem ra ta đã lo lắng không công rồi!
Nói thật, lúc ở Huyền Âm Tháp, Hoàng Mai tuy cảm thấy Diệp Trần không dễ chọc, nhưng nếu nàng toàn lực ứng phó, vẫn có tự tin chiến thắng Diệp Trần, dù sao Bán Bộ Vương Giả tối cường giả cũng không phải nói chơi, huống chi, nàng cũng có ngụy cực phẩm Bảo Khí, Bán Bộ Vương Giả tối cường giả phối hợp thêm ngụy cực phẩm Bảo Khí, có thể bộc phát ra lực chiến đấu thường nhân khó có thể tưởng tượng nổi.
Phải biết rằng, ngụy cực phẩm Bảo Khí đối với Bán Bộ Vương Giả mà nói, vẫn có yêu cầu rất cao, Bán Bộ Vương Giả tầm thường, căn bản không sử dụng được mấy lần, mà Chân nguyên của Bán Bộ Vương Giả tối cường giả vô cùng hùng hậu, có thể phát huy tác dụng của ngụy cực phẩm Bảo Khí đến một độ cao mới.
Bất quá Diệp Trần bây giờ là Bán Bộ Vương Giả, thực lực tất nhiên tăng gấp đôi, Hắc Diệu Vương hơn phân nửa sẽ phải ăn phải thiệt thòi.
Đương nhiên, nàng còn không biết, Diệp Trần trở thành Bán Bộ Vương Giả cũng không giống với người khác, người khác cũng chỉ là Chân Nguyên nhiều thêm chút ít, tinh thuần thêm chút ít, Diệp Trần thì lại tấn thăng Thanh Liên Kiếm Quyết đến Thiên cấp công pháp. Cộng thêm mới đào móc ra được Kiếm Vực hình thức ban đầu, bất kể là quần chiến, hay là đơn đả độc đấu đều là một tồn tại kinh khủng cả.
Trò chuyện chừng thời gian một chén trà, Hoàng Mai ly khai.
Vài ngày sau, Mộ Dung Khuynh Thành chẳng những xóa đi linh hồn ấn kí trong Ám Ảnh giáp mà còn lạc ấn cả linh hồn ấn ký của mình vào trong đó nữa.
Ám Ảnh giáp với tư cách là ngụy cực phẩm Bảo Khí, có thể làm ra điều chỉnh rất nhỏ trong một trình độ nhất định, ví dụ như Mộ Dung Khuynh Thành là nữ tính, cho nên Ám Ảnh giáp trở nên nhỏ hơn trước không ít, trước ngực lại lồi ra thêm hai khối, mặc lên người, không có cảm giác gì không thoải mái cả, thập phần bó sát.
Trong sân, Diệp Trần cười nói:
– Trước thử xem Thiên Tinh lực trường cường độ thế nào đi?
– Được.
Mộ Dung Khuynh Thành không sử dụng Hắc Ám lực trường, ma lực rót vào trong Ám Ảnh giáp, kích phát ra Thiên Tinh lực trường kèm theo trong Ám Ảnh giáp.
Ba!
Một vòng gợn sóng trong suốt khuếch tán ra ngoài.
Đứng ở đối diện Mộ Dung Khuynh Thành, Diệp Trần cảm giác hư không sền sệt đi rất nhiều, làm động tác gì cũng đều cố hết sức, không thể tùy tâm sở dục, mà theo Mộ Dung Khuynh Thành điều khiển Thiên Tinh lực trường, một cỗ lực bài xích tác dụng lên người Diệp Trần, như Thiên địa đại lực vậy.