Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 178 [Chương 913(b) đến 920]
❮ sautiếp ❯Chương 913(b): Di tích Chân Thuỷ Cung (Hạ)
Bất quá bất cứ tông môn nào cho dù có huy hoàng đến đâu cũng sẽ có lúc lụi tàn, ngay cả Chân Thuỷ Cung hiện tại cũng chỉ còn là một phế tích lẳng lặng nằm yên dưới đáy biển vô số năm tháng.
– Có một việc ta phải nhắc nhở các vị, di tích này bị cấm chế bao phủ nên không biết bên trong tại sao lại diễn sinh rất nhiều tánh mạng dị thường đáng sợ. Ta mời các vị cùng lập đội tiến vào là vì giúp nhau chiếu ứng để có thể thuận lợi thu được bảo vật trong đó.
Cổ đồng đại hán nói.
– Được, lúc nào đi?
Di tích này bình thường sẽ có bảo khí, nên Diệp Trần không hề do dự, dứt khoát đáp ứng.
– Tránh đêm dài lắm mộng, hơn nữa ta cũng sợ có người để lộ tin tức nên khi chúng ta vừa ra khỏi gian phòng này cũng là lúc bắt đầu khởi hành, các vị có dị nghị gì không?
Cổ đồng đại hán đảo mắt quanh phòng, hỏi.
– Chúng ta còn có thể dị nghị gì chứ! Lúc nào khởi hành cũng như nhau!
Huynh đệ song sinh đồng thời lên tiếng.
– Ta cũng không ý kiến!
Tên thanh niên lạnh lùng gật đầu, nói.
Những người còn lại tự nhiên cũng không có ý kiến gì, mọi người đi tới Bảo Quang hải vực này là vì cái gì? Không phải đều vì thử vận khí để đạt được bảo vật sao?
– Hảo, tạm thời chưa vội, chúng ta nghỉ ngơi chốc lát uống trà rồi cùng nhau khởi hành!
Cổ đồng đại hán cũng không định mời thêm người khác nữa mà thoả mãn gật gật đầu, nhẹ nhàng rung cái chuông nhỏ trong phòng phân phó người mang nước trà và bánh ngọt.
Sau khi uống trà, ăn một ít bánh ngọt, cổ đồng đại hắn đứng lên, nói:
– Đi thôi!
Hỗn Loạn Ma Hải đã cách Chân Linh Đại Lục rất xa, Bảo Quang hải vực cách Chân Linh Đại Lục còn xa hơn, đã ở sâu phía trông thâm hải phía nam. Ở chỗ này, người rất thưa thớt, hải thú thì nhiều, bất quá, bởi vì hoàn cảnh ác liệt nên hải thú ở đây rất huyết tính tàn bạo, trí tuệ thì thấp kém.
Mười một người phi hành trên trông khung, thỉng thoảng cũng lọt vào công kích của hải thú bên dưới và phi cầm yêu thú ở trên không, hơn nữa bọn chúng tập trung thành đoàn lấy ngàn lấy vạn con một lần mà tính, khiến cho mọi người dính phiền phức không thôi, tốc độ di chuyển chậm lại không ít.
Thẳng đến ba ngày sau, mọi người mới đi tới mục tiêu.
Cổ đồng đại hán tên là Kim Vạn Song, đã lăn lộn ở vùng biển này không ít, những năm nay vận khí cũng tốt cộng với năng lực biết nắm bắt thời thế của mình, hắn đã thu được không ít bảo vật. Cũng vì những bảo vật này mà bản thân hắn đã trải qua không ít tràng đấu, một thân thực lực sớm đã đạt tới cảnh giới rất cao trong các Bán bộ Vương Giả. Tuy rất ít người chứng kiến hắn ra tay nên không biết thực lực của hắn cụ thể là thế nào nhưng không ai dám xem thường hắn, bởi vì trong những người lăn lộn ở vùng biển này vài chục năm nay, chỉ có hắn vẫn còn sống thoải mái.
Đứng trước đội ngũ, Kim Vạn Song quay đầu lại nói:
– Di tích nằm ngay dưới mặt biển, ở độ sâu khoảng ba mươi vạn mét, nhớ kỹ phải theo sát ta! Bên ngoài di tích có một trận pháp thuỷ hệ khổng lồ, trận pháp này tuy không phải khó chơi nhưng chỉ hơi bất cẩn sẽ bị công kích. Chắc mọi người cũng hiểu được ở dưới độ sâu đó mà tạo thành động tĩnh quá lớn thì sẽ có hậu quả gì!
– Điều này chúng ta tự nhiên biết, cứ đi theo ngươi là được!
Lão giả duy nhất trong đội ngủ mở miệng nói, lão giả này trên mặt đầy nếp nhăn, tạo cho người ta cảm giác phong sương từng trải cùng tuế nguyệt.
Chương 914: Thanh đồng giáp sĩ
– Hảo, đi xuống dưới thôi!
Thân hình Kim Vạn Song loé lên, hoá thành một đạo kim hồng bắn thẳng xuống dưới.
“Vụt! Vụt! Vụt!…”
Đám người Diệp Trần nhanh chóng theo sau, một tấc không rời.
Độ sâu ba mươi vạn mét đối với cường giả Linh Hải Cảnh bình thường là một độ sâu cực kỳ nguy hiểm, bởi vì thuỷ áp nơi này rất mạnh, chỉ cần hộ thể chân nguyên bị một lỗ thủng nhỏ thôi thì chỉ trong nháy mắt sẽ bị thuỷ áp ép thành bánh thịt, cho dù là Bán bộ Vương Giả mất đi hộ thể chân nguyên cũng có nhất định nguy hiểm đến tính mạng.
Bất quá trong mười một người ngoại trừ Diệp Trần thì tất cả đều là Bán bộ Vương Giả, cho nên chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không vấn đề gì nghiêm trọng.
Rất nhanh, mọi người đã đến độ sâu ba mươi vạn mét bên dưới, thuỷ áp khổng lồ nơi này khiến cho tốc độ của họ càng ngày càng chậm, không bằng một phần trăm khi ở trên lục địa.
Đáy biển thâm hải cũng không phải là một mảnh đen kịt, nơi này có rất nhiều vật có thể phát sáng, như san hô, các loại sinh vật nhỏ phần đuôi chiếu sáng…
Khoảng cách tới đáy biển ước chừng còn khoảng vài chục thước, mọi người đều cẩn thận vận chuyển chân nguyên hộ thể, chậm chạp lặn xuống dưới.
Qua thời gian một chén trà, thanh âm thông qua chân nguyên của Kim Vạn Song truyền tới:
– Đến rồi, nơi này chính là bên ngoài di tích, là nơi thuỷ hệ trận pháp bao phủ, mọi người cẩn thận, đi theo ta!
Mọi người gật đầu, ánh mắt hướng về phía trước nhìn lại thì lờ mờ thấy được ở dưới đáy biển có một quần cột đá bằng bạch ngọc cao mấy chục thước dựng sừng sững nơi đó. Trên bề mặt cột đá điêu khắc rất nhiều hoa văn phức tạp, thỉnh thoảng còn có lam quang lưu chuyển hấp dẫn không ít tiểu sinh vật hình cầu có khả năng phát sáng tới gần.
Kim Vạn Song phất phất tay, bắt đầu hướng chỗ cột đá bơi tới quần thạch trụ (rất nhiều cột đá tập trung lại).
Không biết quần thạch trụ này bao phủ phạm vi bao lớn, nếu không có Kim Vạn Song dẫn đường phía trước thì mọi người rất có thể đã lạc hướng trong đám thạch trụ này rồi. Trận pháp sỡ dĩ gọi là trận pháp bởi vì nó không có sơ hở quá lớn, ví dụ như nơi nhìn như rất an toàn, lại có thể là nơi nguy hiểm nhất, cho nên không có người nào dám bơi tới gần thạch trụ mà luôn bảo trì khoảng cách tầm mười mét.
“Những thạch trụ này có không ít đã gãy nát, nếu dọc theo những thach trụ bị tổn hại này đi tới thì sẽ không kích phát trận pháp!”
Diệp Trần rốt cuộc cũng đã nhìn ra được chút môn đạo.
Quần thạch trụ cho dù có lớn cỡ nào thì cũng phải có cực hạn, mọi người theo phía sau Kim Vạn Song vòng qua vòng lại cuối cùng mới có thể ra khỏi phạm vi quần thạch trụ đi vào một khu kiến trúc vô cùng to lớn nhưng bị tàn phá không ít. Khu kiến trúc này, cái cao nhất có hơn ngàn mét vững chải đứng dưới đáy biển, thấp nhất là một cái cổng vòm nhưng độ cao ít nhất cũng bảy tám chục mét.
Kim Vạn Song hiển nhiên cũng không phải lần đầu tiên tới đây, nên hắn giải thích:
– Nơi này chính là nơi ta phát hiện ra di tích, bất quá ta chỉ mới thăm dò chưa tới một phần mười. Cái cổng vòm kia chính là lối vào duy nhất, chúng ta cần phải phá vỡ cấm chế trên cổng vòm mới có thể đi vào!
– Cái này đơn giản, để chúng ta lên!
Hai huynh đệ song sinh bước tới, người anh lấy ra một cây phủ cao cỡ thân người, người em thì lấy ra hai thanh khảm đao.
Kim Vạn Song cũng không phản đối, cấm chế trên cổng vòm cũng không phải rất cao siêu, lấy thực lực của hai người cũng dư sức phá vỡ. Nếu như còn không phá mở được thì cái di tích này cũng không cần tiếp tục tiến vào, bởi vì nó quá mức nguy hiểm.
“Hống!”
Hai huynh đệ đồng thời quát khẽ một tiếng, phủ cùng đao đồng thời phi tóc bổ về phía cổng vòm, tốc độ cực nhanh, mặc dù đang ở dưới đáy biển cũng khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
“Crắc crắc…”
Cổng vòm loé lên một vầng sáng, lập tức mở ra một đại động.
– Đi, đi vào!
Kim Vạn Song dẫn đầu lướt vào trong.
Mọi người vừa toàn bộ tiến vào trong thì ngay lập tức cổng vòm cũng khôi phục lại như lúc đầu, từ bên ngoài nhìn không ra có gì khác thường.
Di tích bị tàn phá không ít, kiến trúc ngã trái ngã phải, có rất nhiều chỗ mặt đất cũng sụp đổ, bên trong bốc lên hắc khí cuồn cuộn thâm bất khả trắc. Thoạt nhìn đều khiến mọi người đầu váng mắt hoa không biết ở đây đã từng phát sinh chuyện gì mà thành ra thế này.
Diệp Trần dùng Linh hồn lực cảm ứng qua thì ẩn ẩn cảm giác được có một tia khí tức âm tà, Linh hồn lực thoáng nhiễm một chút khí tức này mà trong lòng Diệp Trần đã sinh ra ảo giác cùng với dấu hiệu như trớ trú.
– Nơi này có chút bất thường!
Diệp Trần dùng chân nguyên truyền âm cho Mộ Dung Khuynh Thành để cho nàng đề phòng.
– Ta cũng cảm giác được, vừa rồi ta dùng Ma Nhãn quan sát thì phát hiện có môt cái bóng mơ hồ chợt loé lên trong khu kiến trúc phía trước.
Mộ Dung Khuynh Thành trả lời.
– Sống ở đâu thì theo phong tục ở đó, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn là được!
Diệp Trần cũng không phải loại người lúc nào cũng phập phồng lo lắng trước sau.
Dọc theo những thông đạo có thể đi, mọi người rất nhanh đã xâm nhập vào sâu trong khu kiến trúc đi tới một hành lang khúc khuỷu.
Hai bên hành lang có không ít cột đá điêu khắc phù điêu những Thanh đồng giáp sĩ bộ dáng rất cổ quái với nhiều tư thế khác nhau, đặc biệt là vũ khí của chúng giống như bị ngạnh sinh từ bên ngoài cắm thẳng vào vị trí bàn tay của chúng trên cột đá vậy.
– Nơi này ta chưa đi tới!
Kim Vạn Song chỉ nói một câu rồi tiếp tục đi tới.
– Cũng chỉ là vật trang trí mà thôi!
Hai tên song sinh không kiêng nể gì, tây sờ một cái, đông chạm một cái, thậm chí còn muốn kéo vũ khí của thanh đồng giáp sĩ ra coi cho rõ!
Hành lang này tương đối dài, thoáng cái mọi người đã đi tới trung tâm hành lang.
“Cạch!”
Một thanh âm rất nhỏ truyền tới.
– Tiếng gì vậy?
Trung niên phụ nhân dừng lại hỏi.
– Cẩn thận!
Mấy người đi phía sau ngẩng đầu lên thì thấy Thanh đồng giáp sĩ ở trên cột đá bên phải trung niên phụ nhân đột nhiên mở mắt phóng ra hai luồng huyết quang.
“Ầm! Ầm!…”
Thanh đồng giáp sĩ nhảy xuống, trong tay cầm một thanh Trảm mã đao bổ mạnh về phía cái đầu của trung niên phụ nhân.
Sự việc xảy ra quá nhanh, Thanh đồng giáp sĩ giống như đột phá hạn chế không gian đột nhiên xuất hiện phía trên đầu trung niên phụ nhân. Diệp Trần nhận ra Thanh đồng giáp sĩ cùng cột đá kia không phải liền một khối mà do trận pháp tạo thành, cho nên khi Thanh đồng giáp sĩ nhảy xuống, trên cột đá vẫn còn phù điêu của Thanh đồng giáp sĩ, tuy nhiên phù điêu này không còn chân thật như trước.
Chương 915: Tự bạo Ly Hoả Trùng (Thượng)
Trung niên phụ nhân cũng không phải tôm tép, thực lực của nàng rất mạnh, ngoại trừ Lôi Linh Vương và Vương Thái Nhất của Hắc Thuỷ liên minh ra thì Diệp Trần chưa gặp người nào khác có thể mạnh hơn nàng. Đương nhiên, sau khi đi vào Tứ Phương Đảo thì Diệp Trần đã bỏ đi những nhận thức so sánh trước kia, bởi vì nơi này Bán bộ Vương Giả thâm bất khả trắc không ít. Mười một người nơi này không có ai là đơn giản cả! Nếu trở mặt, Diệp Trần cũng không dám khinh thường một ai, khoảng cách hắn vô địch dưới Sinh Tử Cảnh còn rất xa.
Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, thân hình trung niên phụ nhân nhẹ lay động một chút lưu lại tại chỗ một tàn ảnh vô cùng sống động bị một đao của Thanh đồng giáp sĩ phân thành hai, lập tức tan rã.
– Dám đánh chủ ý lên lão nương?
Trung niên phụ nhân tức giận nói, ngón tay khẽ vẫy, một sợi tơ mỏng màu đen lập tức quấn quanh trên cổ Thanh đồng giáp sĩ, nàng dùng sức kéo một cái, cái đầu của Thanh đồng giáp sĩ lập tức bị cắt rời.
– Đi nhanh!
Kim Vạn Song kinh nghiệm phong phú, hắn liếc mắt đã nhìn ra thực lực của Thanh đồng giáp sĩ này cũng tương đương với một Bán bộ Vương Giả bình thường. Trung niên phụ nhân vừa rồi không chết là nhờ thực lực của nàng cao cường, nhưng mà trong hành lang này, Thanh đồng giáp sĩ đâu phải chí có vài chục mà tới hàng trăm! Mười một người đối mặt với hàng trăm Thanh đồng giáp sĩ cũng không phải sự tình dễ chịu gì!
“Cạch cạch cạch cạch…”
Kim Vạn Song vừa dứt lời, tất cả Thanh đồng chiến sĩ trong hành lang đều sống lại, đem cả hành lang vây kín như nêm cối, không có chỗ hở nào.
“Choang!”
Diệp Trần huy kiếm chém lên người một tên Thanh đồng giáp sĩ, nhưng áo giáp của nó quá cứng rắn, một kiếm của Diệp Trần chỉ có thể lưu lại vết kiếm nhàn nhạt trên đó, tựa hồ chỉ có những chỗ không được áo giáp bao phủ mới là chỗ nhược điểm của nó như mắt, cổ, mặt!
– Đi!
– Con mẹ nó, nhiều vậy!
Mọi người không muốn liều mạng với đám Thanh đồng chiến sĩ này nên cong chân chạy như điên, tất cả Thanh đồng giáp sĩ cản phía trước đều bị đánh bay ra hai bên mở ra một thông đạo vừa cho một người qua.
Lúc này, bản lĩnh của mỗi người đã sơ lộ ra.
Thủ đoạn công kích của Kim Vạn Song rất tự nhiên, không có khí thế mênh mông hoa lệ nhưng lại rất hữu hiệu, vừa chuẩn, không hề lãng phí một chút khí lực nào, cũng không uổng phí một chút khí lực nào.
Kinh nghiệm của lão giả trong đội cũng không kém gì Kim Vạn Song, bàn tay khô gầy của lão nhìn như chậm nhưng lại thật nhanh vung đẩy, Thanh đồng giáp sĩ hai bên hắn đều bị ép chặt vào nhau, không làm được gì lão.
Đại hán mặt vàng tuy đã từng ăn phải thiệt thòi trên tay Diệp Trần nhưng thực lực quả thật không hề yếu, một tay hắn cầm thuẫn, một tay cầm trường mâu, bước chân vững vàng, mượn lực tá lực.
Tên thanh niên lạnh lùng cũng giống Diệp Trần là một kiếm khách, kiếm của hắn cực nhanh, Thanh đồng giáp sĩ bị kiếm khí của hắn đánh bay ra ngoài là nằm im bất động tại chỗ.
Mà Lâm Vũ Hiên thì lộ ra vẻ mặt thiếu kinh nghiệm, chiêu thức đại khai đại hợp khí kình dũng mãnh, những Thanh đồng giáp sĩ bị hắn đánh trúng thì áo giáp đều bị vỡ ra, nhìn qua thì uy thế vô cùng nhưng ở nơi nguy hiểm như thế này thì làm vậy là quá lãng phí chân nguyên.
Hoàng y nữ tử không hổ là một trong những người Diệp Trần nhìn không thấu, nàng từ đầu đến cuối đều không hề ra tay nhưng những Thanh đồng giáp sĩ xung quanh ngay cả một chéo áo của nàng cũng không chạm tới được.
Trừ những người này ra, còn có hai người so với Lâm Vũ Hiên càng không kiêng nể gì cả, chính là hai huynh đệ song sinh kia. Hai người, một người cầm đại phủ, một người cầm song đao manh mẽ công tới trước, những tên Thanh đồng giáp sĩ làm gì chịu nổi hai tên như lang như hổ này, lập tức bị đánh thất tinh bát lạc.
Bất quá, hai người so với Lâm Vũ Hiên có chút bất đồng đó là hai người đều chỉ dựa vào khí lực của bản thân, chân nguyên không hao tổn bao nhiêu, nhìn thanh thế thì to lớn nhưng thật ra không tiêu hao gì nhiều.
Còn trung niên phụ nhân thì không ứng phó được nhiều Thanh đồng giáp sĩ như vậy, có thể thấy được nàng chủ tu theo lộ tuyến âm độc. Nếu một đối một hoặc một đối hai thì nàng ứng phó so với người khác dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng nếu địch nhân đạt tới một số lượng lớn thì nàng trở nên yếu thế, cũng may là thân pháp của nàng không tệ, ở thời khắc mấu chốt đều có thể tránh được công kích của Thanh đồng giáp sĩ, theo sát phía sau đội ngũ.
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành cũng đi phía sau đội ngũ, ở phía trước hai người là huynh đệ song sinh kia, sau lưng chính là trung niên phụ nhân.
Mộ Dung Khuynh Thành có ưu thế về tốc độ nên tự nhiên vô cùng thong dong.
“Choang! Choang! Choang!…”
Diệp Trần cũng rất nhàn nhã, Lôi Kiếp Kiếm như chậm thực nhanh chém ra, mỗi một kiếm đều vừa vặn chặn đứng công kích của Thanh đồng giáp sĩ, nhìn qua giống như là đám Thanh đồng giáp sĩ này tự động nhảy vào kiếm của hắn vậy!
Trung niên phụ nhân lúc trước còn có chút xem thường Diệp Trần, cho rằng Diệp Trần ngoại trừ Linh hồn lực ra thì không còn thứ gì đáng trọng dụng, nhưng giờ khắc này nàng đã không còn nghĩ như vậy nữa. Trong mười một người ở đây thì thoải mái nhất không ai ngoài Diệp Trần, cái này cũng không phải thực lực hắn cao nhất mà do năng lực khống chế và năm bắt thời cơ của hắn mạnh nhất.
– Tiểu tử này cũng có bản lĩnh, không phải dễ chơi a! Về sau nếu có xảy ra tranh chấp thì ta cũng nên nhìn tình huống cẩn thận trước rồi nói!
Có thể hỗn tới trình độ này thì không ai không có nhãn quang sắc bén, nếu tranh chấp với một người bản thân không có nắm chắc thì đó là việc không có lý trí chút nào!
Thanh đồng giáp sĩ trong hành lang giống như thuỷ triều, mà mọi người thì giống như con thuyền đang mạnh mẽ ngược dòng thuỷ triều.
Ước chừng qua thời gian một chén trà nhỏ, mọi người bình yên vô sự thông qua được đoạn hành lang kia. Quay người nhìn lại thì tất cả Thanh đồng giáp sĩ đều tự mình dung nhập vào trong những cột đá hai bên hành lang hoà với phù điêu làm một thể.
– Mọi người không sao chứ?
Kim Vạn Song thở dài một hơi, đảo mắt qua mọi người, hỏi.
– Khá ổn, tiếp tục đi tới đi!
Thanh đồng giáp sĩ đối với bọn họ chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng hữu kinh vô hiểm. Bất luận người nào trong này đặt ở bên ngoài đều là tồn tại gần như vô địch dưới Sinh Tử Cảnh Vương Giả, thì làm sao có thể có việc gì được.
– Vậy là tốt rồi!
Kim Vạn Song tiếp tục dẫn đường, hắn cũng tin tưởng những người này không ai là đại phiền toái cả. Lúc hắn mời người cũng đã suy tính kỹ lưỡng, không phải ai cũng có tuỳ tiện mời vào. Đương nhiên, trong trà lâu lúc đó ngoạ hổ tàng long, hẳn cũng chỉ mời được một bộ phận mà thôi.
Chương 916: Tự bạo Ly Hoả Trùng (Hạ)
Thông qua hành lang khúc khuỷu kia, mọi người đi vào một đại sảnh có mười cây trụ thật lớn chống đỡ. Cái đại sảnh này giống như một nơi dùng để nghỉ ngơi, hai bên đều có những phòng nghỉ, ngoài ra không còn thứ gì khác. Mọi người trực tiếp rời khỏi đại sảnh này theo thông đạo đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi đại sảnh, mọi người bỗng nhiên ngừng bước lại.
Trước mắt mọi người là một mảng rừng cây bị một con đường nhỏ phân làm hai. Con đường này chính là lối đi duy nhất để thông qua rừng cây. Trong rừng cây lập loè rất nhiểu điểm sáng màu đỏ phảng phất như có vô số con đóm đóm đang bay múa trong đó.
Kim Vạn Song hít sâu một hơi, tiếp tục dẫn đầu bước tới.
Trên con đường nhỏ u tĩnh, phía trước là sương mù trùng trùng điệp điệp thâm bất khả trắc, cây cối hai bên cũng rất rậm rạp mang theo một vẻ tĩnh mịch và u tĩnh.
– Thật là đẹp!
Một con đom đóm từ trên một cây đại thụ gần đó xà xuống dừng trên bờ vai của đệ đệ trong hai huynh đệ song sinh.
Đệ đệ song sinh bị con đom đóm này hấp dẫn nên đưa tay muốn bắt nó.
“Oanh!”
Một luồng liệt hoả cường liệt đột nhiên bùng lên tạo ra khí lãng mạnh mẽ khiến bước chân của mười người còn lại có chút hỗn loạn, mắt mở không ra mà tên song sinh đệ đệ kia thì toàn bộ cánh tay phải đã cháy đen thui, khói xanh bóc lên nghi ngút.
– Lão đệ!
Song sinh ca ca bị doạ giật mình không thôi.
– Mẹ nó, con đom đóm này lại có thể phát nổ a!
Song sinh đệ đệ ngẩng đầu lên nhìn ca ca của mình mỉm cười. Cánh tay phải đen thùi của hắn khẽ vẫy môt cái, quần áo hoá thành tro tàn rơi xuống, lộ ra da thịt bên trong.
– Mạnh thật!
Trong mắt Diệp Trần híp lại.
Uy lực bạo tạc của con đom đóm kia có thể nói là khủng bố, chỉ sợ không kém một kích toàn lực của Bán bộ Vương Giả bình thường vậy mà tên song sinh đệ đệ kia nắm nó trong tay lại không hề có việc gì, thì có thể thấy được lực phòng ngự của hắn cường hãn cỡ nào. Nếu đổi thành người khác thì có lẽ cánh tay kia đã báo hỏng rồi.
– Đây là Tự bạo Ly Hoả Trùng!
Lão giả trừng lớn hai mắt, gằn từng chữ.
– Tự bạo Ly Hoả Trùng?
Những người khác đều nhìn về phía lão, vẻ mặt khó hiểu.
Trên mặt lão giả thoáng hiện vẻ hoảng sợ, nói:
– Đó là một loại hung trùng từ thời thượng cổ, hiện nay đã tuyệt tích, chỉ cần một con Tự bạo Ly Hoả Trùng phát nổ thì sẽ hấp dẫn toàn bộ đám Tự bạo Ly Hoả Trùng khác tới. Nơi này hẳn là Ly Hoả Lâm, mộ địa của cường giả! Muốn sống thì nhanh chóng rời khỏi đây đi!
– Chạy? Chạy hướng nào?
Mọi người nhìn trước nhìn sau đều là sương mù dày đặc, tiến thoái lưỡng nan. Tiến tới thì không biết sẽ đi tới đâu, lui lại thì quãng đường cũng không ngắn. Huống chi bọn họ tới đây là để tầm bảo làm sao muốn lui lại chứ! Nhưng so với tiểu mệnh của mình thì lui lại tựa hồ cũng không có gì đáng xấu hổ!
– Tiến lên!
Thần sắc Kim Vạn Song kiên nghị, dẫn đầu lao nhanh tới trước.
– Đi theo hắn!
Giờ khắc này, mọi người đều đồng tâm hiệp lực!
Bất quá, khi thấy trong màn sương mù phía trước có vô số quang điểm thì mọi người lập tức dừng bước, đưa mắt nhìn nhau.
– Bên trái, bên phải cũng có!
– Chẳng lẽ chúng muốn bức chúng ta lui lại sao?
Trong lúc mọi người còn đang nghị luận thì song sinh huynh đệ đã liên thủ phát ra một đạo phủ quang và hai đạo đao quang nhanh như thiểm điện trảm kích vào màng sương mù.
“Ầm! Ầm!…”
Âm thanh bạo nổ không ngừng vang vọng trong thiên địa, ánh lửa đem cả Ly Hoả Lâm chiếu sáng rõ ràng, sương mù trên con đường nhỏ phía trước cũng bị sóng xung kích thổi bay không còn!
Mọi người nhìn về phía trước thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Trước mặt không chỉ có phô thiên cái địa Tự bạo Ly Hoả Trùng mà còn có không ít con Tự bạo Ly Hoả Trùng có rất lớn, phải cỡ một nắm tay bình thường, phần đuôi loé ra lam sắc quang mang.
Nhưng ở phía sau, Tự bạo Ly Hoả Trùng mặc dù nhiều nhưng thưa thớt hơn phía trước nhiều, không bằng một phần trăm. Tự bạo Ly Hoả Trùng ở hai bên trái phải thì nhiều hơn phía sau một chút.
Kim Vạn Song quay đầu lại nói:
– Đây là con đường duy nhất, hoặc là tiến lên hoặc là lui về sau. Nếu lui lại thì lần thám hiểm di tích này coi như vô duyên với chúng ta, trừ khi có thể tìm được biện pháp giải quyết đám Tự bạo Ly Hoả Trùng này! Chúng ta là một đội ngũ tất nhiên phải cùng tiến cùng lui, hiện tại bắt đầu biểu quyết, ai ủng hộ tiến lên thì tiến tới một bước, ủng hộ lui lại thì lui về sau một bước!
Ly Hoả Trùng dần dần tới gần, nên thời gian cho mọi người cũng không nhiều.
– Tiến lên!
Tên thanh niên lạnh lùng là người đầu tiên lên tiếng, bước về phía trước một bước.
– Ta cũng đồng ý tiến lên.
Hoàng y nữ tử là người thứ hai.
– Đồng ý!
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đồng thời bước về phía trước.
…
Cuối cùng chỉ còn lại lão giả và trung niên phụ nhân là không tỏ thái độ, Lâm Vũ Hiên thì thoáng do dự một chút vẫn tiến tới một bước.
– Chín so với hai, chúng ta không cần nhiều lời nữa chứ?
Lão giả hít sâu một hơi, bình phục tâm thần, nói:
– Vậy thì… tiến lên!
Sắc mặt trung niên phụ nhân khổ sở, để cho một mình nàng lui về sau thì nàng làm không được, bảo vật động nhân tâm, sau khi trở về chắc chắn sẽ hối hận không thôi!
Lúc này, lão giả lại nói:
– Tự bạo Ly Hoả Trùng sẽ bị huyết khí hấp dẫn, chỉ khi nào tới gần nó thì nó mới tiến lại gần chúng ta. Chúng ta tốc độ phải nhanh, không nên mưu đồ tiêu diệt chúng!
– Mặt khác, nội liễm huyết khí, nó cũng sẽ không đến gần!
Hoàng y nữ tử bỗng nhiên nói.
Lão giả cười khổ, nói:
– Làm sao dễ dàng như vậy, nội liễm huyết khí đối với Tự bạo Ly Hoả Trùng vô dụng, chỉ cần ngươi là người sống thì nó sẽ cảm ứng được chấn động huyết khí của ngươi!
Hoàng y nữ tử cười cười không nói gì nữa.
“Chẳng lẽ nàng có thể làm được một bước kia?”
Diệp Trần phát hiện trên mặt hoàng y nữ tử thoáng hiện lên thần sắc không cho là đúng nên thầm nghi hoặc.
– Hảo, mọi người đều đã thống nhất thì tiếp theo đừng nên có tâm tư khác nữa. Tất cả hãy đem tất cả những thứ có thể phòng ngự được toàn bộ lấy ra đi, không nên sợ lãng phí!
Kim Vạn Song kích hoạt phòng ngự bảo giáp, vũ khí cũng cất đi, chỉ cầm lấy hai tấm chắn một lớn một nhỏ.
Những người khác cũng bắt chước Kim Vạn Song tay cầm tấm chắn, kích hoạt phòng ngự bảo giáp. Một thân võ trang phòng ngự đầy đủ giống như càn binh sắp đi đánh trận vậy.
– Tiến lên!
Mười một người dùng tốc độ nhanh nhất bay vụt tới trước, bởi vì có một cổ lực lượng vô hình trong di tích quấy nhiễu nên tốc độ mọi người chỉ bằng khoảng một phần trăm so với ở trên lục địa.
Chương 917: Năm trăm triệu Thượng phẩm linh thạch (Thượng)
Tự bạo Ly Hoả Trùng là một loại hung trùng rất mẫn cảm với huyết khí. Mọi người đều vận chuyển chân nguyên nên huyết khí càng thêm dày đặc, độ hấp dẫn đối với đám hung trùng này càng lớn. Cho nên có vài con bị kích thích phóng tới, sau đó là từng bầy, rồi từng mảng lớn… phóng mắt nhìn lại chỉ thấy đầy trời đều là quang điểm bủa vây.
“Rầm rầm rầm…”
Ánh lửa bao phủ mọi người bên trong, xen lẫn còn có từng đợt âm thanh kim loại nổ vang lên, đó là âm thanh do Tự bạo Ly Hoả Trùng trùng kích lên tấm chắn tạo thành.
– Đi!
Tấm chắn Thượng phẩm trên tay báo hỏng, Diệp Trần chấn động chân nguyên, tấm chắn mang theo một mảng Tự bạo Ly Hoả Trùng bay nhanh ra xa, sau đó trong tay lại xuất hiện một tấm chắn khác, mà tấm chắn vừa bị hắn đẩy đi kia mang theo một đoàn ánh lửa nóng bỏng biến mất ở phía xa.
Tốc độ hư hỏng của tấm chắn quá nhanh, Thượng phẩm bảo khiêng cũng không kiên trì được bao lâu, chỉ có Bán Cực phẩm bảo khiêng mới có thể hơi ngăn cản được tần suất bạo tạc như thế này! Đáng tiếc, bảo khiêng vốn là một trong những bảo khí có số lượng rất ít, Bán Cực phẩm bảo khiêng trên người mỗi người cũng chỉ có một hai kiện, tối đa cũng chỉ cam lòng xuất ra một kiện mà thôi, không ai muốn đem toàn bộ Bán Cực phẩm bảo khiêng của mình ra tiêu hao với đám Tự bạo Ly Hoả Trùng này. Do đó, Thượng phẩm bảo khiêng lúc này không khác gì tiêu hao phẩm, chỉ vài chục nhịp hô hấp mà mọi người đã thay đổi mấy chục tấm chắn, nghe rợn cả người!
“Phanh!”
Đột nhiên một tiếng nổ mạnh gấp mười lần bình thường vang lên, đem trận hình của mọi người chia năm xẻ bảy.
Diệp Trần nhìn lại thì chẳng biết lúc nào mấy con Tự bạo Ly Hoả Trung lớn bằng nắm tay, phần đuôi toả ra màu lam quang mang kia cũng đã tham dự vào công kích. Uy lực tự bạo của chúng gấp mười lần những con Tự bạo Ly Hoả trùng bình thường!
Mọi người sau khi bị phân tán ra, không ai dám ý nghĩ gì khác, tốc độ chẳng những không giảm mà ngược lại dùng bí pháp thúc dục cho tốc độ bạo tăng lên. Đương nhiên, không ai ngu ngốc hướng tới gần đám Tự bạo Ly Hoả Trùng màu xanh lam kia mà đều kiệt lực tránh đi. Cho dù tránh không được thì cũng sẽ phát ra một đạo công kích đánh nó văng ra xa.
Thời gian trôi qua, mọi người càng lúc càng cảm thấy được sự đáng sợ của Tự bạo Ly Hoả Trùng.
Những công kích bình thường đối với chúng là vô dụng, bên ngoài cơ thể chúng có một lớp màng mỏng vô hình có tác dụng hoá giải kình khí, cho nên chỉ có những chiêu thức cực độ cô đọng mới có thể cách không đánh trúng khiến chúng nó nổ tung ra. Mà đám Tự bạo Ly Hoả Trùng này còn có thể xuyên qua hộ thể chân nguyên của mọi người ở một trình độ nhất định, nếu trên tay mọi người không có tấm chắn thì sớm đã bị bạo tạc thành trăm ngàn mảnh rồi.
– Hắc Ám Lực Trường!
Chỗ Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành có hơn mười con Tự bạo Ly Hoả Trùng màu xanh lam phóng tới, tốc độ phá không của bọn chúng cực nhanh, nhưng Mộ Dung Khuynh Thành cũng không kém. Lúc này, sắc mặt của nàng rất nghiêm túc, trên thân người bỗng nhiên hiện liên điện hồ màu tím đen, theo đó một luồng từ trường gấp khúc lan ra tác dụng lên đám Tự bạo Ly Hoả Trùng kia khiến bọn chúng bị bắn ra xa không cách nào tới gần hai người được.
Mộ Dung Khuynh Thành lúc vẫn còn là Bão Nguyên Cảnh thì đã nắm giữ Thiên Ma Lực Trận, mà hôm nay tất nhiên Thiên Ma Lực Trận đã không còn đủ dùng nên nàng căn cứ theo đặc tính của nó lấy Hắc Ám áo nghĩa làm cơ sở tạo nên Hắc ám Lực Trường. So với Thiên Ma Lực Trận thì Hắc Ám Lực Trường đã là hai cấp bậc không thể so sánh.
Có Hắc Ám Lực Trường thủ hộ, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành thoáng cái đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
– Không ngờ ở trong hoàn cảnh này, lực trường lại có tác dụng lớn như vậy!
Diệp Trần có chút cảm thán.
Hắc Ám Lực Trường của Mộ Dung Khuynh Thành còn chưa đạt tới cảnh giới cao thâm, nếu dùng để đối phó với Bán bộ Vương Giả thì còn có chút miễn cưỡng, hiệu quả không được bao nhiêu, nhưng nếu dùng đối phó đám côn trùng hung hăng này thì dư sức, đây cũng là một dạng như đạo lý quả quýt dày có móng tay nhọn.
Mộ Dung Khuynh Thành nói:
– Lúc trước ta còn chưa hiểu rõ đặc điểm của đám hung trùng này, nên mới thử dung Hắc Ám Lực Trường thử xem sao, không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy!
Diệp Trần cười nói:
– Có Hắc Ám Lực Trường thì nơi này đã có thể đi lại tự nhiên rồi!
Chỗ hai người bỗng nhiên an tĩnh lại, tự nhiên cũng khiến cho những người khác hoài nghi, lập tức có người dùng Linh hồn lực phóng tới dò xét.
– Ồ!
Hai mắt trung niên phụ nhân sáng ngời, lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
Trong tất cả mọi người ở đây thì nàng ta là người chật vật nhất. Liên tục bị tạc nổ như vậy đã khiến cho nàng bị thụ thương không nhẹ, nếu không nhờ có tu vi cao thâm và mấy môn bí pháp phòng thân thì thương thế của nàng đã rất nghiêm trọng hoặc là phân thân toái cốt rồi. Mặc dù vậy nhưng nàng cũng sớm đã có cảm giác tuyệt vọng, con đường nhỏ này phảng phất như không có đầu cuối vậy, mà đám hung trung kia cũng đồng dạng như vô cùng vô tận!
Nếu còn tiếp tục như vậy thì nàng sớm muộn gì cũng sẽ bị nổ banh xác mà chết mất!
Lúc này, nàng thấy Mộ Dung Khuynh Thành có thể khắc chế được đám hung trùng kia thì làm sao lại không cuồng hỉ cho được! Bất chấp đám Ly Hoả Trùng xung quanh, nàng mãnh liệt thúc dục chân nguyên, giữ chặt tấm chắn phóng tới chỗ Mộ Dung Khuynh Thành tìm hỗ trợ.
Không chỉ trung niên phụ nhân, những người còn lại cũng nhanh chóng phóng tới gần hai người Diệp Trần. Trong bọn họ tuy cũng có người tự tin có thể xông qua con đường nhỏ này nhưng chắc chắn bản thân sẽ tiêu hao không ít chân nguyên và khí lực. Lúc này đột nhiên xuất hiện một nơi có thể tránh đầu sóng ngọn gió thì ngu gì mà không chạy tới tìm hỗ trợ!
“Ông!”
Trung niên phụ nhân vừa muốn tới gần thì không ngờ bị một cổ lực trường vô hình bắn ngược lại. Nếu là lúc bình thường thì nàng tất nhiên có thể phá vỡ được cổ lực trường này nhưng hiện giờ cổ lực trường này lại chính là hi vọng sống sót của nàng a!
– Ngươi!
Vẻ mặt trung niên phụ nhân đầy biệt khuất và phẫn nộ.
– Cô nương, mọi người bây giờ là một đội, cũng nên giúp đỡ lẫn nhau chứ! Như vậy đi, ta thay bọn họ đáp ứng, chỉ cần tìm được bảo vật, chẳng những cô nương là người đầu tiên được lựa chọn mà còn được thêm một thành, như thế nào? Mọi người có đồng ý không?
Kim Vạn Song không hổ là một người có kinh nghiệm phong phú, lúc này hắn biết rõ không phải là lúc nên tranh luận hơn thua, nếu không không ai có được lợi ích gì cả, hơn nữa trước khi đến đây mọi người cũng không nghĩ tới có lúc phải tìm hỗ trợ che chở của người khác. Chung một đội ngũ thì đúng nhưng cùng với việc được ngươi khác hỗ trợ bảo vệ lại là một việc hoàn toàn khác hẳn.
Chương 918: Năm trăm triệu Thượng phẩm linh thạch (Hạ)
Dứt lời, Kim Vạn Song quay đầu nhìn mọi người, hắn tin rằng mọi người sẽ có lựa chọn chuẩn xác.
– Nhiều hơn một thành thì một thành, nhưng chỉ ở lần đầu tiên mà thôi!
Song sinh huynh đệ đồng thời gật đầu rồi đồng thời lắc lắc đầu, nói.
– Được, ta không ý kiến!
– Ta cũng vậy!
Tất cả mọi người đều đồng ý, con đường này không biết còn bao xa, bọn họ không dám lấy tính mạng của bản thân ra đặt cược a!
– Cho bọn họ vào đi!
Diệp Trần nói với Mộ Dung Khuynh Thành.
Mộ Dung Khuynh Thành khẽ gật đầu, Hắc Ám Lực Trường mở ra một lổ hổng cho mọi người tiến vào.
“Ba!”
Khi mọi người tiến vào thì đám Tự bạo Ly Hoả Trùng cũng men theo huyết khí muốn theo vào nhưng lúc này Hắc Ám Lực Trường đã bít kín lại lổ hổng đẩy bọn chúng bắn ra xa loạn thành một đoàn.
Tiếp tục duy trì Hắc Ám Lực Trường, Mộ Dung Khuynh Thành mang theo mọi người tiếp tục phi hành về phía trước.
Kỳ thật, lúc đầu nàng không cho trung niên phụ nhân tiến vào cũng không phải là ích kỉ mà do lòng tự trọng của nàng. Nếu ngươi muốn tiến vào là vào, vậy thì ngươi xem ta là cái gì? Cho nên nàng không hề nhượng bộ, muốn bảo trì lập trường của mình. Nếu không làm như vậy thì người khác lấn được một bước sẽ tiếp tục lấn thêm bước thứ hai, rồi đem chuyện này trở thành hiển nhiên. Tuy không đến mức gây ra mâu thuẫn không thể hoá giải nhưng nàng vẫn tránh trước là tốt nhất.
Diệp Trần lúc nãy không ngăn cản cũng bởi vì hắn biết rõ Mộ Dung Khuynh Thành tại sao lại làm như vậy cho nên sau khi để mọi người tỏ rõ thái độ thì hắn mới để cho Mộ Dung Khuynh Thành cho bọn họ vào.
Chiều dài của con đường nhỏ này vượt quá sự tưởng tượng của mọi người, sau khi phi hành liên tục hơn thời gian uống cạn một chung trà mà vẫn chưa thấy đầu cuối của con đường đâu. Lúc này, sự khó chịu trong lòng mọi người đã không còn lại chút gì, so với một thành bảo vật thì bọn họ đã không hề thiệt thòi gì mà ngược lại còn kiếm được nhiều hơn. Với chiều dài của con đường này thì trong lòng bọn họ đã rất rõ ràng là rất khó có thể bình yên vượt qua, ít nhiều cũng phải trả một cái giá lớn, thậm chí trả luôn cả tính mạng của bản thân. Hơn nữa, lúc này còn chưa thấy được đầu cuối thì không biết con đường này còn kéo dài bao nhiêu nữa?
Kim Vạn Song cũng đồng dạng có suy nghĩ như vậy, nên hắn mỉm cười nhìn Mộ Dung Khuynh Thành nói:
– Đa tạ!
Mộ Dung Khuynh Thành gật gật đầu không nói gì.
Lại qua thêm thời gian cỡ một chung trà, mọi người rốt cuộc đã thấy được đầu cuối của con đường, tất cả đều thở phào một hơi.
Qua hết con đường nhỏ, mọi người đồng thời hạ xuống mặt đất. Quay đầu nhìn lại thì thấy đám Tự bạo Ly Hoả Trùng kia vẫn còn đang bay loạn xạ tìm kiếm con mồi. Qua một lúc tựa hồ như thật sự không còn cảm ứng được huyết khí nên bọn chúng bắt đầu tản ra bay vào trong Ly Hoả Lâm không còn bóng dáng.
– Cuối cùng cũng thông qua!
Kim Vạn Song cười ha hả, nói.
– Lực trường này của ngươi rất đặc thù, hẳn là dùng áo nghĩa thôi động đúng không?
Hoàng y nữ tử hứng thú đánh giá Mộ Dung Khuynh Thành.
– Như nhau thôi!
Mộ Dung Khuynh Thành cũng trả lại một câu đầy ý vị.
Hoàng y nữ tử thoáng sững sờ rồi hơi chút kinh ngạc lui sang một bên, không nói gì nữa.
– Nàng ta quả thật là mạt trác a!
Diệp Trần nói.
Lúc trước hai người cũng đã chú ý, khi mọi người lọt vào công kích của đám Tự bạo Ly Hoả Trùng thì mười người bọn họ đều luống cuống tay chân nhưng chỉ có hoàng y nữ tử là quanh thân có rất ít Tự bạo Ly Hoả Trùng, liên tưởng tới lời nàng ta nói lúc trước chỉ cần nội liễm huyết khí thì sẽ không lọt vào công kích thì cũng không khó đoán ra một chút ý vị gì đó.
Đương nhiên, mọi người biết những người còn lại cũng không phải người ngu ngốc, tất nhiên cũng đã nhìn ra sự kỳ lạ của hoàng y nữ tử, chỉ là không nói ra mà thôi.
Sau khi đi ra khỏi con đường nhỏ cực kỳ nguy hiểm kia thì trước mặt mọi người là một cung điện vô cùng lộng lẫy. Đại môn của cung điện hiện đang đóng chặt tản ra khí thế vô cùng mênh mông.
– Mở ra!
Kim Vạn Song nhìn ra đại môn cung điện không có cấm chế bao phủ nên đưa tay cách không đập tới một chưởng.
“Ầm! Ầm!…”
Đại môn đã đóng im ỉm không biết bao nhiêu năm tháng kia chậm rãi cót két mở ra. Mỗi người lúc này đều ngưng khí, nhìn chằm chằm vào mặt sau đại môn đang dần mở rộng ra, sợ bỏ qua một khắc quan trọng nào đó.
Rốt cuộc đại môn cũng hoàn toàn mở ra, một luồng sáng linh khí đột nhiên từ trong đại môn phóng ra. Mọi người không ai ngờ tới sẽ gặp chuyện này nên không ai kịp phản ứng, lập tức bị luồng sáng linh khí của bao phủ. Nhưng là không ai bị thương cả, mà ngược lại tinh thần trở nên thập phần sảng khoái. Luồng linh khí này cũng không có tính công kích nên bọn họ tận tình hấp thu!
– Đây là linh khí do linh thạch phát ra!
Trung niên phụ nhân cả kinh thốt lên.
– Cần phải có bao nhiêu linh thạch mới có thể hội tụ được luồng linh khí nồng đậm như thế này chứ? Chỉ mới một thoáng mà chân nguyên của ta đã khôi phục được không ít!
Song sinh huynh đệ cũng há to miệng nói.
– Đi vào trước đã!
Kim Vạn Song hít sâu một hơi, dẫn đầu bước đi vào.
Mọi người cũng lập tức theo sau.
Cung điện này vô cùng lớn, bốn phía đều vô cùng tráng lệ, trên vách tường treo đầy các ngọn đèn bằng thuỷ tinh lóng lánh, mặt đất đều được lót bằng ngọc thạch giá trị xa xỉ. Mà ở trong cung điện khắc một cái trận pháp cực lớn hình tròn, ở trung tâm có khắc vô số hoa văn vô cùng tinh mỹ hấp dẫn ánh mắt mọi người. Nhưng thứ hấp dẫn lại không phải là trận pháp là là đống linh thạch ở bên trong trận pháp!
Một ngọn núi nhỏ bằng linh thạch a! Mà tất cả đều là Thượng phẩm linh thạch, bên cạnh ngọn núi linh thạch còn có bảy tám cái rương nhỏ đã mở ra, bên trong bày đủ lại bảo thạch đủ các thuộc tính và màu sắc, hồng lam lục hăc hoàng tím…. gì đều có cả.
– Nhiều Thượng phẩm linh thạch như vậy? Không biết là bao nhiêu nữa!
– Còn có bảy tám rương năng lượng bảo thạch!
Mọi người đều trợn mắt há mồm.
Lão giả là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần, hắng giọng nói:
– Thượng phẩm linh thạch ở đây ít nhất cũng là năm trăm triệu khối, năng lượng bảo thạch đủ bảy rương.
– Chuyến đi này không tệ a! Rất không tệ!
Đại hán mặt vàng vui cười hớn hở.
Bọn họ tuy đúng là vì bảo vật mà đến, Thượng phẩm linh thạch thật sự cũng không để trong lòng, nhưng khi số lượng Thượng phẩm linh thạch đạt đến một con số khổng lồ thì không ai lại không động tâm, bọn họ cũng không ngoại lệ.
Chương 919: Vì tài phú mà chiến! (Thượng)
Phải biết rằng, với thân gia của bọn họ thì cũng chỉ có khoảng một hai ngàn vạn Thượng phẩm linh thạch mà thôi, đó là trong tình huống không có thứ gì để tiêu, nếu như gặp phải một vật phẩm có giá trị xa xỉ nào đó thì thân gia của bọn họ lập tức sẽ xẹp xuống không ít!
Năm trăm triệu Thượng phẩm linh thạch chia đều xuống thì mỗi người ít nhất cũng có bốn năm ngàn vạn, cộng thêm số năng lượng bảo thạch thì thu hoạch ít nhất cũng được năm sáu ngàn vạn!
Năm sáu ngàn vạn là khái niệm gì? Không sai biệt lắm tương đương với thân gia của mười Bán bộ Vương Giả a. Với thân gia này mà tiến vào đại hình đấu giá hội thì cơ hồ không khác gì đại phú hào có thể áp chết quần hùng. Đương nhiên là với điều kiện không có Sinh Tử Cảnh Vương Giả tham gia! Năm sáu ngàn vạn tuy nhiều, nhưng đối với một Sinh Tử Cảnh Vương Giả mà nói thì cũng không tính là nhiều lắm. Sinh Tử Cảnh Vương Giả bọn họ chỉ cần tuỳ tiện tiến vào một số Vương giả cấm địa hoặc là tiến vào tinh không thu thập một ít bảo vật cũng có thể bán với giá thành từ ngàn vạn tới trăm triệu! Hoàn toàn không có khả năng so sánh!
Nhưng bất kể thế nào, năm sáu ngàn vạn đối với tuyệt đại bộ phân Bán bộ Vương Giả mà nói chính là một món tài phú khổng lồ, nếu gặp được tuyệt đối sẽ không buông tha.
Kim Vạn Song thở mạnh một hơi, mở miệng nói:
– Dựa theo ước định lúc trước thì lần này Mộ Dung Khuynh Thành sẽ được phân thêm một thành bảo vật. Hay nói cách khác, đống Thượng phẩm linh thạch này sẽ chia ra một phần giao trước cho nàng, phần còn lại sẽ tiếp tục chia đều cho mười một người, mọi người có ý kiến gì không?
Kim Vạn Song cũng không bị số linh thạch khổng lồ trước mặt làm cho mụ mẫm đầu óc. Uy tín chính là điều kiện cơ bản để tạo thành một đội ngũ, nếu hiện tại bởi vì số Thượng phẩm linh thạch này mà không giữ lời thì người làm sao có thể trông cậy những lần sau người khác sẽ tin tưởng ngươi? Với tư cách là đội trưởng của đội ngũ này, Kim Vạn Song có nghĩa vụ phải đảm bảo uy tín, hắn không thể bởi vì bản thân mình là làm cho đội ngũ này phân rã!
Lui một bước mà nói thì cả di tích này bọn họ còn chưa thăm dò được một phần ba, tiếp sau chắc chắn sẽ còn có bảo vật khác, không cần phải vì một nhóm bảo vật đầu tiên mà sinh ra mâu thuẫn, đây là một việc làm vô cùng ngu xuẩn!
– Một thành tức là hơn năm ngàn vạn Thượng phẩm linh thạch a!
Song sinh huynh đệ vốn là người tham tiền nên có chút không nỡ.
– Sao? Nhị vị không có ý định thủ tín à?
Sắc mặt Kim Vạn Song liền sầm xuống.
– Làm sao có thể chứ! Năm ngàn vạn tuy nhiều, nếu chia đều xuống cũng chỉ có mấy trăm vạn, huynh đệ chúng ta hai người cũng không đến nổi tham lam như vậy!
Song sinh ca ca nhếch miệng cười nói.
– Ta nghe theo ca ca ta!
Song sinh đệ đệ cũng nói.
– Những người khác thì sao?
Kim Vạn Song nhìn về những người còn lại.
– Ta không có ý kiến, lúc trước đã hứa thì làm sao có thể đổi ý? Mấy trăm vạn Thượng phẩm linh thạch còn chưa đến mức để cho ta ném đi thể diện của mình!
Trung niên phụ nhân hừ một tiếng, nói.
Mấy người khó chơi nhất đều đã đồng ý, những người khác tự nhiên cũng không có dị nghị gì.
– Tốt, hiện tại bắt đầu kiểm kê số lượng Thượng phẩm linh thạch!
Kim Vạn Song lộ ra bộ dáng tươi cười, đi tới trước.
Diệp Trần thấy thế cũng cười nhạt một tiếng! Một cái Hắc Ám Lực Trường mà kiếm được hẳn năm ngàn vạn Thượng phẩm linh thạch, đây đúng là một bút mua bán rất tốt a!
Đáng tiếc, có một số việc thường không được như ý. Đang lúc mọi người chuẩn bị kiểm kê số lượng Thượng phẩm linh thạch thì chỗ một truyền tống trận khác trong cung điện đột nhiên xuất hiện một nhóm người. Nhóm người này số lượng tuy kém bên này nhưng uy thế phát ra rõ ràng chỉ hơn chứ không kém.
Mà người cầm đầu của đám người này chính là thiếu chủ của Hoàng Kim Sư tộc Sư Thiếu Bảo. Dáng người của Sư Thiếu Bảo cực cao, chừng hai mét hai, bả vai rộng lớn, vẻ mặt cương nghị, hai con ngươi màu vàng kim tản ra kim sắc quang mang chói mắt, khí thế mạnh mẽ.
Nếu chỉ vẻn vẹn như vậy thì còn chưa đủ khiến cho Diệp Trần lo lắng, nhưng trong mấy người đứng bên cạnh bên Sư Thiếu Bảo lại có mấy người mà lúc ở trong trà lâu Diệp Trần nhìn không thấu như: tên mập mạp đầu trọc có hình xăm, tên văn sĩ tay ôm kiếm, trung niên phụ nhân có khí tức âm độc và cả lão đầu kỳ quái luôn mặt áo mưa nữa!
Ngoài những người này ra thì những người khác Diệp Trần mặc dù chưa gặp qua nhưng không một ai có thể xem thường được bởi vì không có ai là kém hơn với đám người Diệp Trần bên này mà thậm chí còn mạnh hơn.
Thấy có khách không mời đột nhiên xuất hiện, đám người Kim Vạn Song đều căng thẳng, nhìn chằm chằm vào đối phương, hào khí giương cung bạt kiếm lập tức xuất hiện trong cung điện.
– Chỉ sợ phải đại chiến một trận rồi!
Mộ Dung Khuynh Thành ngưng trọng nói.
Diệp Trần gật gật đầu, nói:
– Trừ khi tất cả mọi người có thể ngồi xuống cùng chia đều linh thạch, mà chuyện này hiển nhiên là không có khả năng, cho nên chỉ có thể đại chiến một hồi!
Những trận chiến phát sinh do tài phú và bảo vật trong cổ di tích quả thật là như cơm bữa, nếu không có chiến đấu chém giết mới đúng là kỳ quái cho nên mọi người cũng sớm đã tạo thành thói quen rồi, do đó cũng sẽ không hề oán hận câu nào và cũng không lùi bước.
– Ha ha, nhiều Thượng phẩm linh thạch như vậy! Quả nhiên là lão thiên chiếu cố Sư Thiếu Bảo ta!
Vừa từ trong truyền tống trận đi ra, Sư Thiếu Bảo đã cuồng vọng cười thật lớn, một đầu tóc vàng kim tung bay giống như một ngọn lửa kim sắc vậy!
– Hắc hắc, ta thấy có mấy con ruồi đang vo ve!
Tên mập mạp đầu trọc đứng bên cạnh Sư Thiếu Bảo không khác gì một quả cầu thịt, nhưng miệng lưỡi thì quá bất hảo, vừa lên tiếng đã hạ thấp đám người Diệp Trần, không khác gì Sư Thiếu Bảo căn bản không coi mấy người Diệp Trần ra gì.
– Cứ đập chết là xong!
Trung niên phụ nhân bên phía Sư Thiếu Bảo tuy dung mạo không được như trung niên phụ nhân bên này, dáng người cũng khá thô nhưng khí chất lại vô cùng âm độc, người bị đôi mắt ti hí của nàng ta nhìn chằm chằm vào thì không khác gì như có một con độc xà đang nhìn mình vậy.
Bên này, Kim Vạn Song cũng không nói lời nào mà nhìn về phía những người còn lại. Bởi vì lúc này không phải là trận chiến của một người mà là đội chiến cho nên cần phải hỏi ý kiến của tất cả. Nếu có mấy người không đồng ý thì trận chiến này cũng không cần phải tiến hành, bởi vì dù có đánh cũng đánh không lại!
Chương 920: Vì tài phú mà chiến! (Hạ)
– Ai cản đường, giết!
Tên thanh niên lạnh lùng vốn ít nói thì lúc này lại phun ra bốn chữ.
Kim Vạn Song khẽ gật đầu rồi tiếp tục nhìn những người còn lại.
– Người nào dám cản huynh đệ chúng ta phát tài thì đều phải chết, giết chết những người như vậy cũng là niềm vui thú của huynh đệ chúng ta a!
Song sinh huynh đệ tính tình rất nóng nảy, nếu bắt bọn họ lui bước thì so với giết bọn họ còn khó chịu hơn. Lúc này hai huynh đệ này đã nhịn không được muốn động thủ, trong ánh mắt cũng bộc phát ra dã tính tàn bạo đầu còn bộ dáng ngốc ngốc như lúc trước nữa!
Lúc Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành tiến vào trong trà lâu thì cũng đã nhận ra được tính cách của hai huynh đệ này, cho nên Diệp Trần biết rõ hai người này không thể dùng bề ngoài của họ để đối xử được.
– Cô nàng kia không tệ a!
Đại hán mặt vàng đã nếm qua thiệt thòi trên tay Diệp Trần nên trên đường đi vẫn luôn dùng ánh mắt dâm tà dò xét Mộ Dung Khuynh Thành, nhưng cũng chỉ là vụng trộm mà thôi. Lúc này bản tính dâm tà của hắn đã hoàn toàn hiển lộ qua cặp mắt háu háu đổ dồn lên người của một nữ tử trể tuổi đứng bên phải Sư Thiếu Bảo. Ánh mắt của hắn phảng phất như có thể xuyên thấu qua y phục đối phương, nhìn rõ tường tận tới chân tơ kẽ tóc vậy!
– Già rồi a, cũng không sống được bao nhiêu năm nữa a!
Lão giả duy nhất trong đội ngũ thở dài một hơi, nói ra một câu có vẻ hơi lành lạnh gáy.
– Lão phụ kia giao cho ta!
Trung niên phụ nhân rất phản cảm với trung niên phụ nhân bên đối phương bởi vì nàng ta quá xấu!
Hiện tại chỉ có hoàng y nữ tử, Lâm Vũ Hiên cùng với hai người Diệp Trần, Mộ Dung Khuynh Thành là chưa tỏ thái độ, bất quá lúc này Kim Vạn Song đã thu hồi ánh mắt không tiếp tục có tý tứ muốn hỏi nữa. Bởi vì hoàng y nữ tử hắn nhìn không thấu, mà nếu đối phương là dạng người lương thiện thì hắn có thể tự sát tại chỗ a. Còn Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành thì hắn xem sát khí trên người hai người thì biết rõ hai người này đã giết không ít người, nhất là Diệp Trần, sát khí trên người hắn so với người khác đều dày đặc hơn nhiều nên Kim Vạn Song thừa nhận bản thân đã xem thường Diệp Trần. Có lẽ tiểu tử này so với trong tưởng tượng của hắn còn đáng sợ hơn nhiều a!
Còn Lâm Vũ Hiên là loại tuổi trẻ khinh cuồng, loại người này chính xác là nghé con không sợ cọp!
“Hống!”
Cặp huynh đệ song sinh kia đột nhiên gào lên, nhấc chân giẫm mạnh một cái, sát khí cùng dã tính mạnh liệt bộc phát, chỉ hận không thể lập tức xông tới chém giết!
– Một đám kiến hôi mà cũng dám ở trước mặt ta kêu gào? Hừ, ta sẽ xé nát các ngươi thành từng mảnh nhỏ!
Sư Thiếu Bảo cao ngạo dùng âm thanh đầy lãnh ý nói.
– Sư Thiếu Bảo, ta từ lâu đã rất muốn thỉnh giáo thực lực của ngươi, hôm nay vừa lúc để ta xem thử là là ngươi mạnh hay ta mạnh, xem ai có thể là người cười cuối cùng!
Lâm Vũ Hiên bước tới, nói.
– Cuồng vọng!
Một tên thanh niên sau lưng Sư Thiếu Bảo cũng bước tới, người này so với Lâm Vũ Hiên còn trẻ tuổi hơn một chút chỉ tầm khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt trắng hồng như thao phấn, trong tay cầm một cái quạt.
– Có phải cuồng vọng hay không thì các ngươi rất nhanh sẽ biết thôi. Sư Thiếu Bảo, có dám cùng ta một trận chiến không? Nếu không dám thì hãy lập tức cút đi!
Lâm Vũ Hiên cũng lấy ra vũ khí của mình, là một cây chiến kích.
Hiện tại, đội ngũ hai bên đều tương đương, bên nào cũng có cao thủ cho nên không ai muốn nhượng bộ. Làm như vậy thì chẳng những mất hết thể diện mà lòng tự tôn cũng không cho phép, mà cường giả chú trọng nhất chính là tự tôn của bản thân, trừ khi gặp phải đối thủ quá cường hãn, bản thân tự cảm thấy không phải là đối thủ thì mời đem tự tôn của mình thu lại. Nhưng khi gặp phải đối thủ mà bọn họ cho rằng không phải là không thể thắng thì làm sao có thể nhượng bộ cho được!
Lúc này, không khí trong cung điện hết sức căng thẳng!
– Ngươi không xứng làm đối thủ của ta, Triệu Sĩ Văn, ngươi tới bồi hắn đi!
Sư Thiếu Bảo nói với tên thanh niên mặt trắng tay cầm quạt.
– Được thôi!
Tên thanh niên mặt trắng lại bước tới trước, đứng ở giữa tràng, cái đầu hơi ngẩng cao lên dùng ánh mắt cao ngạo nhìn về phía Lâm Vũ Hiên.
– Vậy thì chiến a!
Sắc mặt Lâm Vũ Hiên trắng xanh, tinh quang trong hai mắt như ngưng thành thực chất bắn thẳng tới trước giống như muốn xuyên thủng đối phương, đồng thời thân hình hắn cũng phóng tới trước.
– Tìm chết!
Tên thanh niên mặt trắng cũng tiến lên phản kích.
– Hai chúng ta chơi đùa một chút!
Hiện tại không phải là lúc khiêu chiến hay luận bàn mà đang vì tài phú mà chiến, làm sao có thể ung dung ngồi xem người khác chiến đấu được chứ. Cho nên trung niên phụ nhân của hai bên đều không hẹn mà cùng nhau chậm rãi đi về phía đối phương, khi khoảng cách giữ hai người còn lại khoảng trăm mét thì thân hình hai người đồng thời hoá thành hai luồng ảo ảnh muốn mê hoặc đối phương. Động tác này của hai người càng lộ ra sát cơ thâm trầm.
“Hống!”
Sư Thiếu Bảo cũng tung người lên, hoàng kim yêu lực từ trong thân thể hắn bạo phát ra quét ngang cả cung điện khiến mọi người đều bị chấn động huyết khí, âm thầm hoảng sợ.
Đây chính là một siêu cấp cường giả thế hệ trẻ a, đồng thời cũng là sự cao ngạo của Hoàng Kim Sư tộc. Trước giờ hắn luôn không để cho ai được phép làm trái ý hắn cho nên lúc này hắn đã muốn động thủ rồi!
– Giao hắn cho ta!
Là đội trưởng bên Kim Vạn Song cũng biết lúc nào nên làm cái gì, hắn cũng tiến lên một bước, làn da màu cổ đồng của hắn đột nhiên sáng bóng hơn một chút, khi hắn đi tới bước thứ mười thì cả người phảng phất như đã biến thành một khối kim loại hình người, tản phát ra ánh sáng bén nhọn và vô cùng trầm trọng.
– Các ngươi giết sạch bọn chúng cho ta, không lưu một ai!
Lúc Sư Thiếu Bảo phóng tới Kim Vạn Song thì cũng lớn giọng quát.
“Oanh!”
Tràng diện lập tức sôi trào, câu nói này của Sư Thiếu Bảo không khác gì mồi lửa, khiến cho mọi người đều lộ ra sát khi vô cùng hung hãn xông vào nhau.
– Giết!
Thanh niên lạnh lùng tìm tới trung niên văn sĩ ôm trường kiếm làm đối thủ, cả hai đều là cao thủ kiếm khách cho nên một khi ra tay là chỉ thấy toàn là kiếm ảnh, không thấy người đâu nữa. Những người đang chiến đấu gần đó cũng tránh xa ra một đoạn. Kiếm khách chính là cao thủ có lực công kích cực mạnh, nếu thực lực tương đồng thì kiếm khách sẽ trội hơn một phần, cho nên khi hai kiếm khách kịch chiến thì tuyệt đối là một cảnh tượng rất hùng hồn đáng sợ.