1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
  4. Tập 148 [Chương 686(b) đến 693]

Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast

Tập 148 [Chương 686(b) đến 693]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 686(b): Danh xưng Kiếm Tông

Đại bộ phận người đều cho rằng, Diệp Trần tuổi trẻ khinh cuồng, chịu sự hấp dẫn của Cao Trường Thiên, liền không nhịn được nữa, dù sao danh xưng Kiếm Tông đối với người sử dụng kiếm trong khắp thiên hạ cũng là một vinh dự chí cao vô thượng, không ai không muốn trở thành Kiếm Tông cả, nhưng không có thực lực, vậy chính là cuồng vọng.

Đánh bại Độc Cô Tuyệt, không có nghĩa là hắn vượt xa các Tông sư dùng kiếm trong thiên hạ.

– Ách!

Ba người Lý Đạo Hiên trợn mắt há hốc mồm, bọn hắn tự nhận là có chút hiểu rõ Diệp Trần, nhưng hiện giờ xem ra, bọn hắn xa vẫn không hiểu được Diệp Trần.

– Cái này, ta không có nghe lầm chứ!

Hải Vô Nhai thì thào lên tiếng.

Yến Phượng Phượng như có điều suy nghĩ.

– Chúng ta đều đã nhìn lầm hắn, đây mới là Diệp Trần.

– Cuối cùng vẫn không tranh khỏi hấp dẫn của danh lợi.

Trong mắt Lục Thiếu Du hiện lên ánh sáng lạnh, danh xưng của hắn là Kiếm chi tông, ở giữa cách một chứ ” chi “, không phải là Kiếm Tông chân chánh, đối với Diệp Trần dám tiếp cái danh xưng Kiếm Tông này, trong nội tâm cười lạnh một hồi.

Một bên, Bạch Vô Tuyết lắc đầu.

– Ta không cho là như vậy.

Nghe vậy, Lục Thiếu Du nhìn về phía Bạch Vô Tuyết.

Bạch Vô Tuyết chậm rãi nói:

– Người có thực lực không đủ, nói xằng Kiếm Tông, là tự đại, nhưng người đầy đủ thực lực xưng mình là Kiếm Tông, lại chính là dũng khí, không hề nghi ngờ, thực lực của Diệp Trần đã có, dù so với những lão quái vật kiếm khách vượt quá 250 tuổi, không được xếp vào Tông Sư Bảng, cũng không yếu hơn chút nào, dưới loại tình huống này xưng mình là Kiếm Tông, phải cần dũng khí người thường không thể nào có được, nếu là hắn không dám tiếp nhận danh xưng Kiếm Tông này, mới thật là khiến cho người khác thất vọng, bởi vì hắn sợ, sợ mình không giữ được danh xưng Kiếm Tông, sợ mình sẽ thất bại, sợ này sợ nọ, kiếm đạo chi tâm tự nhiên sẽ không thuần, về phần danh lợi, mỗi người đều có, không cách nào nhìn thẳng vào danh lợi, chính là không cách nào nhìn thẳng vào chính mình, Lục Thiếu Du, ta có thể nhìn ra được, kiếm đạo của người vì sự xuất hiện của Diệp Trần, đã có một tia bất ổn, làm cho kiếm đạo vững chắc lại lần nữa, ngươi mới có thể nâng cao một bước.

Lục Thiếu Du im lặng, không có ai biết, hắn từng thua ở trên tay Bạch Vô Tuyết, hắn là người duy nhất biết rõ thực lực của Bạch Vô Tuyết, lúc trước Bạch Vô Tuyết đánh một trận với Hạ Hầu Tôn, chỉ có hắn nhìn ra được, Bạch Vô Tuyết không thi triển ra hết sở học.

– Tên điên, hắn rõ ràng dám tiếp danh xưng Kiếm Tông.

Bắc Minh Huy sởn hết cả gai ốc.

– Nếu như hắn có thể bảo trụ danh xưng Kiếm Tông, từ nay về sau, không làm địch với hắn nữa.

Tư Đồ Hạo biến ảo thần sắc, thầm nghĩ trong lòng.

– Diệp Trần, danh xưng Kiếm Tông này hay là ngươi cứ thu về đi! Ngươi trước mắt vẫn không có thực lực đảm đương danh xưng này đâu.

Theo thanh âm truyền ra, ba đạo nhân ảnh lướt đi ra.

Theo thứ tự là Tông Sư Bảng bài danh thứ 29 Hỏa Kiếm Tông, thứ 33 Phá Kiếm Tông cùng với thứ 45 Ảnh Kiếm Tông, trong 72 người của Tông Sư Bảng, chỉ có hơn 10 người dùng kiếm thôi

Diệp Trần lạnh nhạt nói:

– Ta là Kiếm Tông, có gì không dám đảm đương.

Ảnh Kiếm Tông rút trường kiếm ra, nói:

– Đã như vầy, nếu dám tiếp mười chiêu của ba người chúng ta, trong mười chiêu không rơi vào thế hạ phong, ba người chúng ta thừa nhận ngươi là Kiếm Tông.

Lấy ba địch một, tự nhiên thắng cũng không vinh quang gì, cho nên Ảnh Kiếm Tông dùng mười chiêu làm hạn định, bởi như vậy, mọi người ở đây cũng sẽ không phản đối, bởi vì đây không phải là luận bàn, mà là xác minh Diệp Trần có thực lực đảm đương Kiếm Tông hay không, nếu có thực lực Kiếm Tông, mười chiêu không rơi vào thế hạ phong là chuyện rất bình thường.

Chương 687: Đường về kịch chiến,Kiếm Tông đại thế (thượng)

– Không cần phiền toái như vậy, trong vòng mười chiêu, nếu ta không thể đánh bại các ngươi, danh xưng Kiếm Tông cũng không cần nói đến nữa.

– Cuồng vọng!

Hỏa Kiếm Tông nổi giận gầm lên một tiếng, một hỏa diễm kiếm khi bổ về phía Diệp Trần.

– Phá Kiếm Tam Thập Tam Thức!

– Ảo Ảnh Kiếm Quyết!

Phá Kiếm Tông và Ảnh Kiếm Tông cũng phân biệt phát ra tuyệt chiêu.

– Kiếm Bộ!

Diệp Trần thân như kiếm quang, xuyên thẳng qua giữa kiếm khí giăng đầy trời, kiếm quang lóe lên, tất cả các công kích thất bại, ngay cả hộ thể Chân nguyên của Diệp Trần cũng không đụng vào được.

– Chiêu thứ nhất!

Mục tiêu thứ nhất của Diệp Trần là Phá Kiếm Tông ở gần hắn nhất, cánh tay rung lên, phong kiếm nhu hòa muốn ảnh hưởng đến phương hương của đối phương.

– Lùi cho ta!

Hỏa Kiếm Tông chạy tới, trường kiếm đỏ bừng hoạch xuất một đạo thập tự, chỉ cần Diệp Trần không lùi, dù đánh bại Phá Kiếm Tông, cũng phải thừa nhận một kiếm của hắn, tự nhiên sẽ rơi xuống hạ phong.

Lấy một địch ba, cũng không phải nhẹ nhàng như vậy, không rơi vào thế hạ phong, đã khó càng thêm khó, phải biết rằng ba người ra tay, tất nhiên sẽ có ba đạo công kích, chỉ cần bị trúng thoáng một phát, chính là hạ phong, cái đó và sinh tử quyết chiến không giống nhau, không có gì công bình với không công bình cả.

Bất quá rất hiển nhiên hắn đã xem thường Diệp Trần.

Trường kiếm lùi về, Diệp Trần nhảy lên một cái, người trên không trung, trên thân kiếm lóng lánh tia chớp màu bạc, tia chớp nhanh chóng tập kết thành một khỏa lôi cầu, bắn ra ngoài.

– Không tốt!

Hỏa Kiếm Tông và Phá Kiếm Tông nhanh chóng thối lui, cùng phát ra sát chiêu nghênh hướng lôi cầu.

Oanh!

Sóng xung kích cực lớn mang theo điện phóng xạ ra, Hỏa Kiếm Tông và Phá Kiếm Tông nhao nhao bay rớt ra ngoài, hộc ra từng ngụm máu tươi.

– Ảo Ảnh Vô Ảnh Kiếm!

Lúc này, Ảnh Kiếm Tông như bóng với hình đột nhiên phát động ra công kích, hơn mười đạo kiếm khí vô ảnh vô hình chém về phía Diệp Trần.

Bành bành bành bành bành bành…

Diệp Trần đã sớm phòng bị Ảnh Kiếm Tông, trong nháy mắt chém ra hơn mười kiếm, hơn mười đạo gợn sóng kim sắc khuếch tán ra, chôn vùi kiếm khí của Ảnh Kiếm Tông, bao trùm đối phương vào trong đó.

PHỐC!

Ảnh Kiếm Tông cũng bay rớt ra ngoài.

Ba kiếm, một hư hai thực, ba gã Tông sư dùng kiếm liên tiếp bị thảm bại.

Trên thực tế Diệp Trần không cần cố sức như vậy, chỉ cần vận dụng Kim Chi Cuồng Tiêu, cự ly xa cũng có thể dễ dàng chiến thắng ba người, bất quá ba người lại cách nhau một khoảng, cũng không tập trung cùng một chỗ, dùng Kim Chi Cuồng Tiêu, như trước vẫn cần ba chiêu, căn bản không có ý nghĩa.

Hơn nữa ba người này còn không có tư cách khiến hắn vận dụng Kim Chi Cuồng Tiêu.

Bay ngược vài trăm mét, Hỏa Kiếm Tông sắc mặt tái nhợt, có chút không dám tin, ba người liên thủ, rõ ràng lại không ngăn được ba kiếm của Diệp Trần, đối phương quả thật như xông vào chỗ không người vậy, cái này nếu là một đối một, dù thực lực cá nhân có tăng gấp đôi, chỉ sợ là ngoài nhất kích tất sát, vẫn là nhất kích tất sát thôi, không có một điểm hi vọng,.

– Ta thừa nhận ngươi là Kiếm Tông, bất quá cũng chỉ là ba người chúng ta thừa nhận thôi.

Hỏa Kiếm Tông hít sâu một hơi, nói ra.

Khóe miệng Ảnh Kiếm Tông mang theo tia máu tươi.

– Chúng ta thừa nhận không có nghĩa là những vị Tông sư tiền bối sử dụng kiếm kia cũng thừa nhận, ngươi phải biết rằng, Tông Sư Bảng bài danh thứ hai chính là Địa Kiếm Tông Từ Nguyên tiền bối, theo ta được biết, còn có một vị Thiên Kiếm Tông, so với Địa Kiếm Tông Từ Nguyên tiền bối càng mạnh hơn nữa, chỉ có điều đã vượt qua 250 tuổi, nên không được liệt vào Tông Sư Bảng, ngoài ra, có một ít kiếm đạo Tông Sư từng nổi như cồn ở thời đại của mình đã thật lâu không có đi ra, bên trong có Ma Kiếm Tông, Huyết Kiếm Tông, Tà Kiếm Tông.

Phá Kiếm Tông Đồ Nguyên mở miệng nói:

– Diệp Trần, danh xưng Kiếm Tông ngươi rất khó bảo toàn được, có lẽ những tiền bối kia không quan tâm đến vinh quang trên Tông Sư Bảng, nhưng danh xưng Kiếm Tông, bọn hắn không quan tâm cũng phải quan tâm, chỉ cần là người dùng kiếm, không ai không quan tâm cả.

Diệp Trần nói:

– Ta đã dám xưng là Kiếm Tông, thì đã sớm làm tốt chuẩn bị khiêu chiến rồi, bọn hắn không dám xưng là Kiếm Tông, nhưng Diệp Trần ta dám, những người mà ngươi gọi là Thiên Kiếm Tông, Ma Kiếm Tông, hoặc là Huyết Kiếm Tông, nếu như bọn hắn dám thì, ta tặng danh xưng Kiếm Tông cho bọn hắn cũng chưa hẳn là không thể.

– Hay cho câu bọn hắn không dám, ta dám.

Cao Trường Thiên ha ha nở nụ cười, thầm nghĩ: “Lần này là Kiếm Tông, lần sau là Đao Tông, hi vọng Độc Cô Tuyệt đừng làm cho ta thất vọng, nghĩ đến Lâu Chủ cũng sẽ không trách tội ta, Tông Sư Bảng chỉ được xếp người 250 tuổi trở xuống, thật sự là hoang đường, hoặc là không biên soạn Tông Sư Bảng, biên soạn rồi thì chỉ cần là người có thực lực đều được lên bảng, nhưng tiếc là chuyện này không có khả năng rồi. ”

Cao Trường Thiên vẫn một mực không đề cập đến chuyện ngoài 250 tuổi không được nhập bảng, bởi như vậy, Tông Sư Bảng đã ít đi một nửa ý nghĩa rồi, rất nhiều người cũng biết, ngoài 250 tuổi, có còn vài lão gia hỏa lợi hại, tuy nói quấy rầy bọn hắn tĩnh tu, nhưng tiếc, tĩnh tu nếu như hữu dụng, vậy thì chiến đầu còn ý nghĩa gì nữa, về phần tuổi thân thể không chịu nổi gánh nặng, quả thật là một chuyện cười, tu luyện tới Linh Hải Cảnh, đã thoát ly phạm trù của phàm nhân, chỉ cần người còn chưa chết, thể lực cũng không hạ thấp bao nhiêu cả, mà kinh nghiệm lại càng thêm phong phú, so người trẻ tuổi càng chiếm nhiều ưu thế.

Nghe được lời này của Diệp Trần, cùng với thái độ của Cao Trường Thiên, một bộ phận người bắt đầu im lặng, quả thật, danh xưng Kiếm Tông cần phải có người đến đảm đương, nếu không có ai dám đảm đương vậy thì vẫn không có Kiếm Tông, Diệp Trần tiếp được danh xưng Kiếm Tông, cũng không phải đơn giản như bọn hắn nghĩ, đương nhiên, người có thể nghĩ được chỉ có một phần nhỏ, đa số mọi người đều không ủng hộ Diệp Trần, cho rằng không cần mấy tháng, Diệp Trần sẽ trở thành trò cười cho tất cả mọi người.

– Diệp Trần, chiến đấu giữa ta và ngươi, còn chưa kết thúc, ngày khác hữu duyên tái chiến.

Độc Cô Tuyệt không định ra kỳ hạn, hiện giờ định ra kỳ hạn đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, bởi vì cạnh tranh giữa hắn và Diệp Trần không phải một sớm một chiều, cũng không phải một năm hai năm, nếu như hắn có thể đuổi theo Diệp Trần, tự nhiên sẽ có một trận chiến, nếu không thể thì hết thảy chỉ là nói suông thôi, trái lại, như tiến bộ của Diệp Trần chậm, kết quả cũng thế.

Hắn không thể tưởng được chính là, chờ đến khi hắn và Diệp Trần tái chiến lại, đã qua rất nhiều năm.

Chương 688: Đường về kịch chiến,Kiếm Tông đại thế (hạ)

Theo Độc Cô Tuyệt ly khai, người tản đi ngày càng nhiêu, trước khi rời đi, rất nhiều người bỗng nhiên nghĩ đến, Cửu Long Hồ náo nhiệt như vậy là vì Bạch Vô Tuyết và Hạ Hầu Tôn một năm trước đã từng có một trận chiến ở đây, năm nay cũng có Độc Cô Tuyệt và Diệp Trần, vậy sang năm thì sao?

– Chúng ta đi!

Bạch Vô Tuyết và Lục Thiếu Du ly khai ngay sau đó.

– Diệp Trần, hẹn gặp lại.

Hải Vô Nhai, Yến Phượng Phượng hướng Diệp Trần lên tiếng chào hỏi sau đó cũng rời khỏi.

Qua một lát, Cửu Long Hồ từ náo nhiệt trở nên im lặng, mọi sự vạn vật, vật cực tất suy, cường thịnh qua đi, chính là suy sụp, đây là không thể tránh khỏi.

Ba người Lý Đạo Hiên đi đến ngọn núi nhỏ nơi Diệp Trần đứng, Lý Đạo Hiên cười nói:

– Diệp Trần, đã lâu không gặp.

Diệp Trần mỉm cười nói:

– Quả thật đã lâu không gặp, thơi gian trôi qua thật nhanh.

– Tuế nguyệt vội vàng, dung nhan dịch lão, cũng may, chúng ta đều đã đến Linh Hải Cảnh, vài chục năm sau gặp lại cũng không có thay đổi gì cả.

Diệp Trần cười cười.

Thời gian vô tình, cũng là vô địch, chỉ có tu luyện mới có thể bảo trụ tuế nguyệt trân quý nhất, dù chỉ ngắn ngủi vài chục năm. Nhớ lại, Diệp Trần tại trận đấu Tiềm Long Bảng gặp gỡ bọn người Lý Đạo Hiên, đã là hơn tám năm trước, khi đó, bọn hắn chỉ vừa mới ra đời, nguyên một đám tài hoa xuất chúng, nhưng vẫn còn rất non nớt, nhoáng một cái tám năm qua đi, lúc này mới cảm thán thời gian qua nhanh cỡ nào, lặng yên không một tiếng động.

– Tám năm qua đi, dung nhan đổi, nhưng tâm đã đổi, bất kể như thế nào, ta vẫn rất vui khi được biết ngươi, Diệp Trần, sự xuất hiện của ngươi, đã mang đến cho chúng ta biến hoa long trời lở đất.

Nói chuyện chính là Nghiêm Xích Hỏa, tám năm trước, hắn tuyệt đối sẽ không nói như thế, bởi vì khi đó hắn tuổi trẻ khí thịnh, không cho phép thất bại, mà tám năm qua đi, tâm tình của hắn đã thay đổi, góc độ đối đãi mọi việc cũng thay đổi, sự xuất hiện của Diệp Trần, cũng không khiến bọn hắn yên lặng, ngược lại còn khiến cho bọn hắn càng bộc phát ra tiềm lực lớn hơn nữa.

– Nghiêm huynh nói không sai, bất quá ngoại trừ dung nhan, duy nhất đổi chính là, ngươi vẫn chói mắt như vậy, chúng ta nên xưng hô ngươi là Kiếm Tông rồi.

Băng Linh hiếm có cười cười, như băng hoa tách ra.

Cười khổ một tiếng, Diệp Trần hỏi:

– Các ngươi định ngốc ở đây một thời gian sao?

– Đúng vậy, vừa tới đây, có chút lạ lẫm, định lưu lạc một phen.

Lý Đạo Hiên gật gật đầu.

Diệp Trần nói:

– Bọn người Hải Vô Nhai, Yến Phượng Phượng cũng không tệ, gặp phải bọn hắn, các ngươi cứ nói là bằng hữu của ta, về phần ta, phải về trước Nam Trác Vực rồi. ”

– Tốt.

Ba người cũng không có từ chối, ra ngoài lăn lộn, bằng hữu càng nhiều càng tốt.

– Ta xin cáo từ, các ngươi cẩn thận một chút.

Giơ tay lên, phi hành khôi lỗi bị ném lên không trung, Diệp Trần xoay người ngồi lên, hóa thành một đạo lưu quang biến mất phía chân trời.

– Chúng ta tới rồi, hắn lại đi.

Lý Đạo Hiên cảm thán một tiếng, thu hồi ánh mắt.

Đối với ba người mà nói, nơi này còn rất lạ lẫm, là khởi đầu mới, đối với Diệp Trần mà nói, nơi đây đã không còn gì đang để lưu luyến nữa, nên có, hắn cũng đã có rồi.

Quay trở lại Nam Trác Vực phải đi qua Quy Bàn Sơn Mạch

Vèo!

Một đạo lưu quang phá không mà đến, tốc độ cực nhanh.

– Diệp Trần, ta chờ ngươi đã lâu.

Nhưng vào lúc này, một đạo thân ảnh lướt ra từ không trung, chặn trước phi hành khôi lỗi đang phi hành, người này thân mặc kim y, đầu đội kim quan, không phải Hạ Hầu Tôn thì ai nữa.

Phi hành khôi lỗi vỗ cánh, hóa động lực thành lực cản, chậm rãi đình trệ lại, nơi phần lưng của phi hành khôi lỗi, Diệp Trần đứng người lên, nhìn chằm chằm vào Hạ Hầu Tôn nói:

– Nếu ta đoán không sai, ngươi đã tu luyện Phá Hư Chỉ đến mười thành đại viên mãn rồi, nếu không thì ngươi cũng không dám đến khiêu chiến ta đâu.

Phá Hư Chỉ là áo nghĩa võ học cấp thấp, bởi vì ẩn chứa chính là không gian áo nghĩa, so với áo nghĩa võ học trung cấp bình thường thì cao hơn rất nhiều, trước mắt Diệp Trần cũng đã tu luyện Phá Hư Chỉ đến chín thành hỏa hầu, cách mười thành đại viên mãn bất quá chỉ một bước ngắn, đương nhiên, một bước này cũng là bước khó khăn nhất, không có lý giải bản chất đối với không gian áo nghĩa, rất khó tăng lên.

– Ngươi đoán không sai, cho nên ngươi phải bại!

Trong mắt Hạ Hầu Tôn hiện lên kim quang, khí thế mười phần.

Diệp Trần lắc đầu.

– Vốn ngươi còn chút hy vọng, nhưng hiện giờ ngay cả chút hy vọng ngươi cũng không có, bởi vì ngươi không dám khiêu chiến ta trước mặt mọi người, đây cũng là nguyên nhân vì sao ngươi lại chặn đường ta lúc này.

– Buồn cười, nói khoác không biết ngượng.

Hạ Hầu Tôn thần sắc lạnh xuống.

– Tốt rồi, nếu ngươi đã có lòng tin như vậy, thì phóng ngựa tới đi!

Diệp Trần thu hồi phi hành khôi lỗi, tay nắm lấy chuôi kiếm.

– Lưu Tinh Chỉ!

Hạ Hầu Tôn cũng không muốn nói nhảm với Diệp Trần, vừa ra tay đã là Lưu Tinh Chỉ sở trưởng nhất của mình, trải qua nửa năm bế quan, Hạ Hầu Tôn ngoài trừ có đột phá mang tính tiến triển về không gian áo nghĩa, tinh quang áo nghĩa cũng tăng lên không ít, lúc này Lưu Tinh Chỉ được hắn thi triển ra không khác thì mưa sao chổi chính thức cả, thành từng mảnh bộc phát ra, bay vụt khắp trời.

– PHÁ…!

Lôi kiếp kiếm ra khỏi vỏ, Diệp Trần hai tay cầm kiếm, một kiếm nghiêm nghị đánh xuống, kiếm thế mênh mông bao phủ lấy ngôi sao, thế không thể đỡ được.

Ầm ầm!

Một mảng lớn mưa sao chổi bị phá diệt, kiếm khí nguy nga từ trong mưa sao chổi chém ra một thông đạo màu đen, thông đạo màu đen một đường lan tràn, ảnh hướng đến Hạ Hầu Tôn.

– Kiếm thế này?

Hạ Hầu Tôn lộ ra nghi hoặc, một chỉ điểm toái kiếm khí.

– Kim Chi Liên Y!

Diệp Trần bay vút đến, quần áo tung bay, tựa như thiên ngoại phi tiên, lại là một kiếm quét ngang ra, gợn sóng màu vàng mãnh liệt nhanh chóng khuếch tán.

– Không thể nào, kiếm của hắn sao lại mạnh như thế được.

Hạ Hầu Tôn liên tiếp phát ra ba chiêu Tuệ Tinh Chỉ mới xé mở được gợn sóng màu vàng, lực lượng phá hoại cường hãn khiến hắn lui về phía sau hơn mười bước.

– Không không có gì không thể cả, ta hôm nay thân chịu danh xưng Kiếm Tông, tinh khí thần dần dần lột xác, ngưng tụ thành đại thế, mà ngươi một tên co đầu rụt cổ, đại thế tiên thiên chưa đủ, thứ hiện giờ ngươi ỷ lại cũng chỉ là Phá Hư Chỉ mười thành đại viên mãn, ngoài ra, ngươi chỉ có hai bàn tay trắng.

Tiếp nhận danh xưng Kiếm Tông, Diệp Trần trong tối tăm cảm giác được mình mạnh hơn, loại mạnh mẽ này, cũng không phải là mạnh ở bên ngoài, mà là nội tâm mạnh, nội tâm mạnh có lẽ không cách nào trực tiếp phát huy ra, nhưng có thể khiến cho nhất cử nhất động của Diệp Trần đều có được sức mạnh lớn lao to lớn, giống như là mặt trời lên rồi xuống, Hắc Bạch thay phiên, xuân đi đông đến, đã có một loại hương vị phát triển theo chiều hướng, mà Hạ Hầu Tôn chịu kiếm thế của Diệp Trần ảnh hưởng, tiên thiên liền rơi xuống hạ phong, có lẽ có thể phát huy ra mười thành lực lượng, nhưng tuyệt đối không cách nào đột phá cực hạn, phát huy ra mười một thành lực lượng.

Chương 689: Tu luyện Ngự Kiếm Thuật (1)

Cao thủ quyết đấu, chênh lệch rất nhỏ cũng được phóng đại lên vô hạn rồi, nội tâm Hạ Hầu Tôn không đủ mạnh, cho nên sự cường đại của Diệp Trần mới có thể khiến hắn thất thố.

– Danh xưng Kiếm Tông, không khỏi qua khôi hài rồi, ngươi cho rằng ngươi là ai, danh xưng Kiếm Tông ai cũng có thể đạt được sao? Ở trước mặt ta, ngươi không đáng nhắc tới.

Hạ Hầu Tôn nổi giận gầm lên một tiếng, toàn lực tách ra kim quang, phảng phất một vòng kiêu dương kim sắc từ từ bay lên, hắn từ trên cao nhìn xuống, một chỉ lăng lệ ác liệt điểm tới Diệp Trần, ở sau lưng của hắn, hiện ra một hư ảnh Hoàng giả, hư ảnh Hoàng giả uy thế vô biên, khắp thiên không lập tức cô đọng lại

– Ngươi không phải là đối thủ của ta đâu, tương lai cũng không, Lôi Phệ!

Diệp Trần vừa xông lên trời, bay đến một nơi còn cao hơn Hạ Hầu Tôn, tóc dài màu đen không gió mà bay, kiếm khí lăng lệ ác liệt lượn lờ quanh thân thể hắn, khiến khí tràng quanh thân như cứng lại, phá thành từng mảnh nhỏ, khẽ quát một tiếng, hắn phảng phất như kiếm trung chi chủ, ngàn vạn đạo Lôi Điện tập kết đến mũi Lôi Kiếp Kiếm, chém xuống một kiếm.

Cờ-rắc một tiếng, lôi cầu màu bạc tựa như thiên hàng lôi phạt, tại trong hư không lôi ra quỹ tích óng ánh màu bạc, quỹ tích cuối cùng, trực chỉ Hạ Hầu Tôn.

Rầm rầm!

Hư Hoàng Chỉ Lực bị nghiền nát, Hạ Hầu Tôn bị đánh bay ngược lên trời, hư ảnh Hoàng giả sau lưng hắn phảng phất như một vậy hư ảo lạc ấn trong gương, theo tấm gương bị nghiền nát, hư ảnh hoàng giả bị bóp méo thoáng một phát, triệt để tan vỡ, đụng một phát mà động toàn thân, Hạ Hầu Tôn bị khí cơ ảnh hướng, nhịn không được phun ra một búng máu.

– Đáng giận, Phá Hư Chỉ!

Hạ Hầu Tôn vô cùng biệt khuất, vốn ý định của hắn là sau khi tới gần Diệp Trần, lại thi triển ra Phá Hư Chỉ uy lực đại tiến, nhưng hắn hiện giờ ngay cả tới gần Diệp Trần cũng không thể làm được, kiếm khí của đối phương, mênh mông cuồn cuộn, một kiếm chém ra, hư không cũng trở nên chấn động, khiến khí huyết của hắn sôi trào.

XÍU… UU!!

Phá Hư Chỉ màu vàng bỏ qua khoảng cách không gian, trong nháy mắt đi đến trước mặt Diệp Trần, dưới chỉ lực vô kiên bất tồi, kiếm thế Diệp Trần tạo ra cũng bị tan rã, hắn không thể không thừa nhận, Phá Hư Chỉ đích thật cường đại không hợp thói thường, nếu như đổi thành một môn áo nghĩa võ học có uy lực không khác lắm với Phá Hư Chỉ, Hạ Hầu Tôn tuyệt đối sẽ không cường đại như thế được

Từng vòng gợn sóng màu vàng khuếch tán ra, Phá Hư Chỉ lực tiến vào trong gợn sóng, cũng không tiêu tán, vô cùng cô đọng, nhưng tính phát tán của gợn sóng màu vàng lại khiến cho lực cản của Phá Hư Chỉ bị gia tăng, bị dẫn tưới một bên khán, bắn sượt qua thân thể Diệp Trần.

– Linh Tê Nhất Kiếm!

Thân thể lăng không chuyển hướng, Diệp Trần phảng phất như một cọng lông vũ, bay lượn trên không trung, cổ tay run lên, một vết cắt màu bạc in hằn lên ngực Hạ Hầu Tôn

Âm vang!

Hỏa tinh văng khắp nơi, Hạ Hầu Tôn bay rớt ra ngoài.

– Rõ ràng lại tránh được, tránh né Phá Hư Chỉ của ta, bất quá không sao, ta đã đã có được một kiện bán cực phẩm phòng ngự áo giáp, ngươi không thể nào làm ta bị thương được đâu.

Hạ Hầu Tôn ngạc nhiên một chút, chợt cười lớn ra tiếng, bán cực phẩm áo giáp trên thân hắn chính là đến từ một gã Thái trưởng lão, có bán cực phẩm phòng ngự Bảo Khí, lực phòng ngự của hắn ít nhất cũng được tăng phúc lên một nữa, lại thêm áo nghĩa võ học phòng ngự Chỉ Thiên Họa Địa cường hãn đến bực này, đủ để triêt tiêu bảy tám thành kiếm khí của Diệp Trần, hai ba thành còn lại sau khi truyền vào trong, còn lại nửa thành đã coi như là không tệ rồi.

– Kim Chi Cuồng Tiêu!

Diệp Trần mặt không đổi sắc, trường kiếm tống xuất, gợn sóng màu vàng vặn vẹo kéo dài vô hạn, lần nữa trảm kích lại bán cực phẩm phòng ngự áo giáp của Hạ Hầu Tôn.

Cót kẹtzz!

Tiếng kim loại nổ tung vang lên, Hạ Hầu Tôn giống như nuốt phải một quả trứng ngỗng vậy, con mắt nhô lên, thất khiếu toác ra huyết hoa, vù vù, kình phong quét qua, thanh hình Hạ Hầu Tôn tạo thành hình chữ “Đại” bắn ra ngoài, hung hăng đâm vào một ngọn núi cao tới hơn chín nghìn mét, khiến cả ngọn núi sụp đổ trong nháy mắt

– Đây không phải là Diệp Trần và Hạ Hầu Tôn sao? Hạ Hầu Tôn bị bại thảm như vậy.

Bên trong Quy Bàn sơn mạch, một gã Đại năng Linh Hải Cảnh đi ngang qua mặt lộ vẻ vẻ kinh ngạc

– Ha ha, ta thật sự là may mắn, rõ ràng có thể thấy được một màn như vậy, rất nhiều người khẳng định không biết Hạ Hầu Tôn thua ở trên tay Diệp Trần.

Diệp Trần và Hạ Hầu Tôn đều là nhân vật phong vân, mặc kệ ai thất bại, truyền đi đều sẽ là một tin tức lớn, nếu như bán tin tức này cho Tri Mạc Vấn, ít nhất cũng có được một ngàn khối thượng phẩm linh thạch, nên biết các Đại năng Linh Hải Cảnh cũng không phải đều có tài phú như Diệp Trần, Đại năng Linh Hải Cảnh bình thường, thân gia cũng chỉ có mấy vạn khối thượng phẩm linh thạch, nếu như mua một áo nghĩa võ học đắt đỏ hoặc là thượng phẩm Bảo Khí, rất có thể chỉ còn lại mấy ngàn thậm chí mấy trăm khối thượng phẩm linh thạch, cho nên một ngàn thượng phẩm linh thạch cũng không phải là một con số nhỏ.

Cho dù ngươi có thân gia hơn mười vạn, cũng không thể làm như không thấy với một vạn khối linh thạch được.

Sợ Hạ Hầu Tôn trông thấy hắn, tìm hắn phiền toái, Đại năng Linh Hải Cảnh này phi thường dứt khoát ly khai Quy Bàn sơn mạch, cũng không quay đầu lại.

– Ta tùy thời hoan nghênh ngươi tới khiêu chiến, nếu như ngươi vẫn bền lòng với chuyện này.

Đối với Diệp Trần mà nói, một đời thanh niên, đã không còn ai khiến hắn cảm thấy uy hiếp nữa, coi như Bạch Vô Tuyết thâm tàng bất lộ cũng không mang đến cho Diệp Trần loại cảm giác này, tối đa chỉ là kỳ phùng địch thủ thôi, Hạ Hầu Tôn muốn tiếp tục khiêu chiến hắn, hắn không sợ phiền toái, hắn dám khẳng định, người kiên trì không được không phải là hắn, mà là đối phương, không có ai có thể tiếp tục khiêu chiến sau nhiều lần thất bại cả, nếu như Hạ Hầu Tôn thực có thể làm được chuyện này, vậy Diệp Trần cũng phải thay đổi rồi.

– Đáng giận, ta sẽ đánh bại ngươi.

Hạ Hầu Tôn gào thét, con mắt đỏ bừng, hắn lúc này, với Hạ Hầu Tôn đánh một trận với Bạch Vô Tuyết lúc trước, tưởng như hai người vậy.

Diệp Trần lắc đầu, xoay người ly khai, khi thuận buồm xuôi gió, mỗi người đều rộng mở quan lộ, khí thế bất phàm, nhưng đến khi thất ý, chỉ có một số ít người có thể duy trì bản tâm, kiếp trước, Diệp Trần đã đọc được không biết bao nhiêu tin vì kinh doanh thua lỗ mà nhảy lầu, những người kia lúc phong quang vô hạn, được lên TV, khiến người khác hâm mộ cỡ nào chứ, chỉ khi nào chênh lệch quá lớn, so với người bình thường còn không bằng.

Chương 690: Tu luyện Ngự Kiếm Thuật (2)

Cho nên, đối thủ lớn nhất không phải là người khác, mà là mình, cho dù là Diệp Trần, cũng không dám nói lúc thất ý, có thể sắc mặt như thường, duy trì bản tâm, khả năng lớn nhất hắn có thể làm được chính là đề cao tâm tình, không ngừng hoàn thiện chính mình, chiến thắng chính mình.

Phi hành khôi lỗi bay không biết ngày đêm, trải qua Hoành Lĩnh Vực, đi vào Nam Trác Vực.

Nam Trác Vực có tứ đại quốc, thập đại trung đẳng quốc gia.

Bay qua Bạch Huyền Quốc, Diệp Trần sắc mặt khẽ động, chỉ huy phi hành khôi lỗi xuống lao đi, nhanh như lưu quang.

– Tông môn đại chiến?

Theo độ cao giảm dần, Diệp Trần trông thấy trong sơn mạch, có hàng trăm người đang chém giết, những người này phân biệt ăn mặc bốn loại quần áo và phục sức, một loại là sau lưng thêu có thêu một con rết lớn, một loại là trên ống tay áo có thêu một con tiểu xà, một loại là trên cánh tay thêu một thanh tiểu kiếm, còn lại là trên ngực thêu một đoàn hỏa diễm đồ vân.

Nếu như Diệp Trần đoán không sai, trên quần áo thêu con rết lớn, hẳn là bát phẩm tông môn Hắc Ngô Môn, thêu tiểu xà chính là bát phẩm tông môn Lục Xà Cốc, tiểu kiếm thì đại biểu cho thất phẩm tông môn Phi Kiếm Tông, mà hỏa diễm đồ vân hẳn là Hỏa Vân Tông.

Bốn đại tông môn, Hắc Ngô Môn và Phi Kiếm Tông cùng một phe, Lục Xà Cốc và Hỏa Vân Tông môt phe, hai nhóm người điên cuồng chém giết, thỉnh thoảng có người vẫn lạc.

Đây là lần đầu tiên Diệp Trần trông thấy tông môn đại chiến chính thức, cảm thấy rất hứng thú.

– Ân, linh mạch?

Ánh mắt khẽ dời, Diệp Trần rốt cục cũng biết bốn tông môn tại sao lại đại chiến, nguyên lai là trên không của vùng núi này có nguyên khí thập phần cường đại, trong sơn mạch có một quặng mỏ lớn, nguyên khí bên ngoài quặng mỏ thậm chí tạo thành vòng xoáy nguyên khí, vòng xoáy nguyên khí đạt chừng trăm mét, tựa hồ bị lực lượng vô hình nào đó chế trụ, khiến cho nguyên khí tích góp từng li từng tí vô số năm không bị phun tiết ra ngoài.

– Nguyên lai là hạ phẩm linh mạch đạt trình độ cao nhất.

Linh mạch ngoại trừ phân hành bốn phẩm hạ trung thượng cực phẩm ra, mỗi một phẩm còn có bốn cấp bậc ở bên trong hạ phẩm linh mạch, kém nhất chính là hạ phẩm linh mạch bình thường, sau đó là hạ phẩm linh mạch trung đẳng, tiếp đến là hạ phẩm linh mạch thượng đẳng, tốt nhất tự nhiên là hạ phẩm linh mạch đạt trình độ cao nhất.

Một đầu hạ phẩm linh mạch bình thường, cũng đủ để cửu phẩm tông môn chi tiêu trong mười năm rồi, hạ phẩm linh mạch trung đẳng có thể làm cho bát phẩm tông môn duy trì hai mươi năm, hạ phẩm linh mạch thượng phẩm có thể đơn giản dẫn phát hai thất phẩm tông môn đại chiến, về phần hạ phẩm linh mạch đạt trình độ cao nhất một khi xuất thế, dưới loại tình huống này, mấy tông môn sẽ không để ý đến việc chém giết với nhau, dù là tổn thất thảm trọng cũng phải tranh đoạt được quyền sở hữu.

Lưu Vân Tông trong năm mươi năm gần đây, lần tốt nhất cũng đã phát hiện ra một đầu hạ phẩm linh mạch trung đẳng, mà Diệp gia đã từng đạt được một đầu hạ phẩm linh mạch bình thường.

Linh mạch đối với một tông phái mà nói, thật sự quá trọng yếu, có thể nói, nó là căn cơ của một tông môn, trong tông môn không thể tất cả mọi người đều giống như Diệp Trần, một mình ra ngoài lưu lạc, gặp được địch nhân thì giết, đoạt lấy tài phú của đối phương, gặp được di tích, đi vào thám hiểm một lần thì có được thu hoạch xa xỉ, nếu như vận khí không tốt thì, rất có thể bị địch nhân giết, cũng có khả năng cơ duyên gì cũng không có cả, khó khăn sống qua ngày.

Cho nên một tông môn không thể dựa vào một người chống lên được, đại đa số tông môn muốn phát triển, nhất định phải có linh mạch, có linh mạch mới có đầy đủ linh thạch, có linh thạch, mới có thể phân phát tiền lương, phải biết rằng chỉ riêng Lưu Vân Tông, một ngoại môn trưởng lão mỗi tháng cũng phải cần mấy trăm khối hạ phẩm linh thạch, nội môn trưởng lão một tháng cần hơn một ngàn khối hạ phẩm linh thạch, mấy chục khối trung phẩm linh thạch, cộng thêm một ít chấp sự, đệ tử hạch tâm, nội môn đệ tử, ngoại môn đệ tử, một tháng ít nhất phải cần hơn mười vạn khối hạ phẩm linh thạch, một năm chính là chừng một hai trăm vạn khối, Diệp Trần cho Lưu Vân Tông hạ phẩm linh thạch tính bằng mấy trăm vạn, nhưng cũng chỉ đủ để chống đỡ được chừng mấy năm thôi.

Theo Diệp Trần biết, một cái thất phẩm tông môn, một năm không có 500 vạn hạ phẩm linh thạch, 20 vạn khối trung phẩm linh thạch, căn bản không thể nào duy trì được, thất phẩm tông môn đạt trình độ cao nhất một năm cần gần bảy tám trăm vạn, về phần lục phẩm tông môn lại càng khoa trương hơn, một năm không có ba bốn ngàn vạn hạ phẩm linh thạch, mấy trăm vạn trung phẩm linh thạch, thì cứ chờ ăn không khí đi! Nếu như ngay cả linh thạch bình thường cũng không thể phát được, còn ai gia nhập tông môn của ngươi nữa, đại tài khí thô, là tiêu chí của một tông môn cường đại, cũng không thể bảo tất cả mọi người ra ngoài kiếm linh thạch được!

Hạ phẩm linh mạch thượng đẳng ước chừng có thể khai thác được 1% trung phẩm linh thạch, hạ phẩm linh mạch đạt trình độ cao nhất khai thác được chừng 5% trung phẩm linh thạch, cho nên hai đại thất phẩm tông môn, hai đại bát phẩm tông môn vì một đầu hạ phẩm linh mạch đạt trình độ cao nhất mà chém giết, tuyệt đối không có gì là lạ cả.

Bên trong sơn mạch, ánh sáng hoa mỹ lóng lánh bốn phía, thỉnh thoảng lại có người bị đánh thành bã vụn, chết thảm tại chỗ, loại tràng cảnh thảm thiết này, thập phần đồ sộ, nhìn thấy mà giật cả mình.

– Thất bát phẩm tông môn đại chiến, cũng đã thảm liệt như vậy, ngũ phẩm tông môn chém giết, chỉ sợ còn hơn gấp trăm lần.

Ngũ phẩm tông môn và thất bát phẩm tông môn bất đồng, chiến đấu chủ lực là Cường giả Tinh Cực Cảnh, tính ra hàng trăm, thậm chí số Cường giả Tinh Cực Cảnh tham gia chém giết có thể tính bằng hàng ngàn, Đại năng Linh Hải Cảnh cũng phải nhượng bộ lui bình, chỉ sơ sẩy một chút, rất có thể sẽ lập tức vẫn lạc.

Chứng kiến trận chém giết này, Diệp Trần không khỏi lo lắng cho Long Thần Thiên Cung, đối thủ của nó chính là tứ đại ngũ phẩm tông môn, dù thực lực riêng lẻ yếu hơn so với Long Thần Thiên Cung, nhưng thực lực cộng lại lại hơn hẳn Long Thần Thiên Cung, lần trước điện chủ Mạc Phong của Bạch Long Đện điện chủ và Long Bích Vân nói cho hắn biết, Long Thần Thiên Cung tổn thất hơn ba trăm tên Cường giả Tinh Cực Cảnh, hơn hai mươi tên Đại năng Linh Hải Cảnh, cũng đã khiến cho hắn một hồi hãi hùng khiếp vía rồi, số nhân mã bị tổn thất cộng lại, đủ để hủy diệt mấy cái lục phẩm tông môn rồi.

Chương 691: Tu luyện Ngự Kiếm Thuật (3)

Diệp Trần quyết định, một khi Long Thần Thiên Cung gặp nguy nan, nhất định sẽ ra hỗ trợ, tuy nói thực lực cá nhân đối với đại chiến giữa ngũ phẩm tông môn mà nói thì cũng không thể phát ra tác dụng mấu chốt gì, nhưng hỗ trợ và không hỗ trợ là hai khái niệm khác nhau, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi nếu so với dệt hoa trên gấm thì trân quý vô số lần.

– Nếu đổi là một người khác, có lẽ sẽ cướp đoạt linh mạch a!

Hạ phẩm linh mạch đạt trình độ cao nhất Diệp Trần không để vào mắt, bởi vì hắn không cần hạ phẩm linh thạch và trung phẩm linh thạch, chẳng qua nếu như sau lưng có tông môn, vậy thì không giống với lúc trước nữa, cũng may Diệp Trần cũng không làm ra loại chuyện này, kiếm đạo của hắn, đường đường chính chính, tông môn thiếu khuyết linh thạch, hắn có thể hỗ trợ tìm kiếm, sẽ không bao giờ cướp đoạt thành quả của người khác.

Lặng yên không một tiếng động, Diệp Trần ngồi lên phi hành khôi lỗi ly khai phiến khu vực này.

– Rốt cục cũng đã đi.

Diệp Trần cũng không che dấu bộ dạng của mình, Cường giả Tinh Cực Cảnh ở phía dưới về cơ bản đều thấy được Diệp Trần, bọn hắn sợ Diệp Trần sẽ chiếm lấy linh mạch, nếu quả thật muốn làm như vậy, bọn hắn cũng không thể làm gì được cả, chỉ có thể hai tay dâng tăng, cũng may, loại chuyện này không xảy ra.

– Sát!

Diệp Trần vừa ly khai, những Cường giả Tinh Cực Cảnh này buông tay buông chân, chém giết với Cường giả Tinh Cực Cảnh đối địch, huyết vũ bay tán loạn.

Ly khai Bạch Huyền Quốc, Diệp Trần cố ý đi thoáng Mộ Dung gia tộc một phát, Mộ Dung Khuynh Thành còn đang bế quan, lần trước bị thương thật sự quá nặng, cưỡng ép vận dụng ma lực tinh hoa, cơ hồ khiến ma lực của nàng bị sụp đổ, không phải chỉ một thời nửa khắc là có thể hồi phục được.

Ngây người ở Mộ Dung gia tộc một ngày, Diệp Trần phản hồi Vân Vụ Sơn Diệp gia.

Trở lại Diệp gia, Diệp Trần biết được, điện chủ Mạc Phong của Bạch Long Điện đã ly khai Nam La Tông, xu thể của đông phương thiển hải đối với Long Thần Thiên Cung thập phần không ổn, nếu như đạt đến trình độ nhất định, chỉ sợ phải triệu hồi thiết lập đại bộ phận đội ngũ ở Chân Linh đại lục mất thôi.

Diệp Trần nói với Long Bích Vân, nếu cần hắn, thì hắn có thể tùy thời đi qua.

Hôm nay, Diệp Trần đã bắt đầu tu luyện Ngự Kiếm Thuật.

Tu luyện Ngự Kiếm Thuật ngoại trừ yêu cầu đối với linh hồn tương đối hà khắc, còn cần phải có thượng phẩm bảo kiếm, bởi vì chỉ có thượng phẩm bảo kiếm mới có thể lạc ấn linh hồn ấn ký, trung phẩm bảo kiếm tuy rằng cũng có thể dùng, nhưng lực khống chế không bằng thượng phẩm bảo kiếm, uy lực giảm bớt đi rất nhiều.

Ngự Kiếm Thuật tổng cộng phân thành tam trọng.

Đệ nhất trọng, là Ngự Kiếm Thuật cơ bản nhất, có thể điều khiển phi kiếm, cách không giết địch, có thể bay thẳng tắp, linh hồn lực càng mạnh, khoảng cách càng xa.

Đệ nhị trọng, tâm động kiếm động, chính thức có thể như dùng tay sử kiếm, ở trong vòng trăm bước, giết địch bất quá chỉ trong một ý niệm, mà tốc độ phi hành so với đệ nhất trọng lại nhanh hơn.

Đệ tam trọng chính là áo nghĩa chính thức của Ngự Kiếm Thuật, có thể phân hoá ra Chân Nguyên phi kiếm, luyện đến cảnh giới cao nhất, đủ để làm được trăm kiếm giết địch.

Bên cạnh hồ nước trong nội viện của Diệp gia.

– Đi!

Tay phải giương lên kiếm chỉ, trường kiếm phỉ lục sắc bên hông Diệp Trần tự động ra khỏi vỏ, tựa như một đạo quang tuyến phỉ lục sắc, lập tức xuyên thủng hòn non bộ cách đó trăm bước, tốc độ cực nhanh, rõ ràng so với Linh Tê Nhất Kiếm càng thêm xuất sắc.

Đương nhiên, đây cũng không phải là vì Ngự Kiếm Thuật mạnh đến tình trạng này.

Chính thức khiến Ngự Kiếm Thuật cường đại, chính là linh hồn lực của Diệp Trần, linh hồn lực của hắn gấp năm lần thường nhân, ngự sử phi kiếm giết địch, còn đơn giản hơn so với ăn cơm uống nước, chỉ là cảnh giới đệ nhất trọng, là đó có thể làm được giết địch bất quá chỉ trong một ý niệm rồi.

Chỉ là công kích thẳng tắp, Diệp Trần vẫn không hài lòng, hắn thúc dục linh hồn lực, kiếm chỉ vạch một đường vòng cung trong hư không, sau đó co rụt lại.

Xoẹt!

Quang tuyến phỉ lục sắc và kiếm chỉ của Diệp Trần cũng giống nhau, sau khi vạch một đường vòng cung trong hư không, liền lần thứ hai xuyên thấu hòn non bộ, tốc độ cực nhanh, so với công kích thẳng tắp chỉ chậm hơn một bậc.

Kế tiếp, kiếm chỉ của Diệp Trần liên tiếp dẫn động, quang tuyến phỉ lục sắc theo từng góc độ xuyên thấu qua hòn non bộ, cũng không biết đến tột cùng là xuyên thấu bao nhiêu lần, hòn non bộ giống như tổ ong đã không thể chống đỡ được sức nặng cực lớn nữa, thoáng cái sụp xuống, bụi mù nổi lên bốn phía.

– Trở về!

Kiếm chỉ của Diệp Trần quay trở lại, quang tuyến phỉ lục sắc hóa thành một thanh kiếm, lại lần nữa cắm vào trong vỏ kiếm.

– Linh hồn lực của ta gấp năm lần thường nhân, chỉ tu luyện Ngự Kiếm Thuật tới đệ nhất trọng, đã có thể làm được như đệ nhị trọng rồi, mà tốc độ ngự sử phi kiếm nếu so với đệ nhị trọng của Tư Đồ Hạo còn nhanh hơn, lực công kích cũng mạnh hơn, về cơ bản giống như được sử dụng bằng tay vậy.

Nếu để cho Tư Đồ Hạo trông thấy Diệp Trần ngự sử phi kiếm, nhất định sẽ rất giật mình, đệ nhất trọng đã vượt qua đệ nhị trọng của hắn rồi, vây đệ nhị trọng chẳng phải là gấp bội sao.

– Bất quá đệ nhất trọng vẫn là đệ nhất trọng, ngự sử phi kiếm vẫn còn có chút cứng nhắc, chuyển hướng không được tự nhiên, gặp phải cao thủ đạt trình độ cao nhất, rất dễ bị phát hiện ra sơ hở.

Nghĩ nghĩ, Diệp Trần quyết định trước tiên không tu luyện đệ nhị trọng, linh hồn lực ủa hắn thập phần cường đại, về tu luyện đệ nhất trọng vẫn còn không gian để phát triển, đợi đến khi nào không cách nào tiến bộ được nữa, thì hẳn tu luyện tiếp Ngự Kiếm Thuật đệ nhị trọng, hiệu quả lúc đó có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nhoáng cái vài ngày đã trôi qua, Diệp Trần mỗi ngày đều có tiến bộ, không thể không nói, Ngự Kiếm Thuật giống như chuyên môn được sáng tạo cho hắn vậy, hắn có thiên phú linh hồn mạnh, bắt đầu tu luyện Ngự Kiếm Thuật cũng chỉ khó hơn ăn cơm uống nước một chút, đương nhiên, đây là đệ nhất trọng, đệ nhị trọng phỏng chừng cũng không đơn giản như vậy.

Hôm nay, Diệp gia có bốn nử tử trẻ tuổi đến.

Nữ tử ở bên trái nhất ước chừng 25~26 tuổi, mặc quần áo lục sắc, hông đeo trường kiếm, dung mạo thanh tú xinh đẹp tuyệt trần, mắt như hàn tinh, nhìn kỹ, thậm chí có nửa phần tương tự với Diệp Trần, có lẽ là có quan hệ huyết thống khá gần, mà lục y nữ tử không phải là ai khác mà chính là con gái tứ thúc của Diệp Trần, Diệp Huyên.

Chương 692: Tu luyện Ngự Kiếm Thuật (4)

Dung mạo phụ thân của Diệp Trần, Diệp Thiên Hào và tứ thúc Diệp Văn Hào vốn có năm sáu phần tương tự, cho nên danh tự cũng chỉ chênh lệch có một chữ, Diệp Huyên với tư cách là con gái của tứ thúc, có nửa phần tương tự với Diệp Trần cũng không có gì kỳ quái cả.

Diệp Huyên vào năm trước đã đột phá đến cảnh giới Tinh Cực Cảnh, là người thứ tư bước vào Tinh Cực Cảnh của Diệp gia, người thứ nhất là Diệp Trần, thứ hai thứ ba là cha mẹ của Diệp Trần, trước khi Diệp Trần còn chưa quật khởi, Diệp Huyên là đệ nhất thiên tài của Diệp gia, có thành tựu này cũng là chuyện đương nhiên.

Ba nữ tử sóng vai đi với Diệp Huyên đều có bộ dạng 25 tuổi, đầu tiên bên tay phải là một nữ tử áo đỏ, nàng có khuôn mặt tuyệt mỹ, dáng người nóng bỏng, trên lưng quấn một sợi roi màu đen, trên đường đi tới, chập chờn sinh tử, có chút khiến người khác chú ý

Nữ tử thứ hai bên tay phải của Diệp Huyên về mặt dung mạo so ra kém Diệp Huyên và nữ tử áo đó, nhưng tướng mạo hết sức thanh tú, lông mày cong cong, hai mắt ngập nước, mang đến cho người khác ấn tượng đầu tiên chính là muốn che chở nàng, không để cho nàng phải chịu chút ủy khuất nào cả, phảng phất như làm vậy là mắc phải thiên đại tội lỗi vậy.

Nữ tử thứ ba về mặt tướng mạo không hề thua kém Diệp Huyên, khí chất hơi lãnh đạm, trong lãnh diễm mang theo một tia cao ngạo, vóc dáng cao nhất trong bốn người, trên lưng quấn một thanh liễu kiếm, trên vỏ kiếm khảm những viên bảo thạch nhỏ, sáng chói sinh huy.

Ba người trước đều có tu vị Tinh Cực Cảnh sơ kỳ, nử tử lãnh diễm lại là Tinh Cực Cảnh trung kỳ.

– Aizzz, không biết lần này có thể trông thấy đường ca của người không nữa, ta đã đến đây rất nhiều lần rồi, chỉ cần ta có thể liếc thấy một lần đã thõa mãn lắm rồi.

Nữ tử áo đỏ lòng đầy chờ mong, trong thần sắc mang theo một tia tâm thần bất định, giống như thiếu nữ thẹn thùng phải trông thấy người trong mộng vậy, nếu để cho một ít người biết nàng thấy bộ dáng của nàng như vậy, nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm, bởi vì trong mắt người khác, hồng y thiếu nữ gần đây ngang ngược thành tánh, thập phần đanh đá.

Diệp Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, ba người này đều là bạn tốt của nàng, hơn nữa thân phận cũng không tầm thường, nữ tử áo đỏ tên là Địch Hồng Âm, là công chúa của quốc gia trung đẳng Hồng Nguyệt Quốc thuộc Nam Trác Vực, thân phận so với đại đệ tử của thất phẩm tông môn còn tôn quý hơn, nữ tử thanh tú chính là tiểu thư Lan Thúy Thúy của thất phẩm gia tộc Lục Liễu Sơn Trang ở Thiên Xà Quốc, thân phận cũng không thấp, mà thân phận cao nhất chính là nữ tử lãnh diễm Lạc Bạch Sương, nàng là môn hạ đệ tử kiệt xuất của lục phẩm tông môn Lạc Hà Môn, tu vị nếu so với các nàng cao hơn một cảnh giới nhỏ.

Trong ba người, Lan Thúy Thúy và nàng là biết nhau đầu tiên, tình bạn giữa hai người rất thuần túy, về phần Địch Hồng Âm và Lạc Bạch Sương là vì quan hệ với Diệp Trần nên mới chậm rãi kết giao với nàng, bất quá theo thời gian trôi qua, mấy lần cùng sinh cùng tử, phần tình bạn không thuần túy này cũng dần dần trở nên thuần túy, nếu không Diệp Huyên cũng sẽ không thường xuyên ở cùng một chỗ với các nàng, mang các nàng đến Diệp gia làm khách.

Đương nhiên, tình bạn thì tình bạn, ba người ở cùng một chỗ với Diệp Huyên, vẫn thường xuyên đàm luận tới Diệp Trần.

– Đường ca của ta thường xuyên đến Thiên Võ Vực, mỗi lần đi đều rất lâu, ngay cả ta cũng không thấy hắn được mấy lần.

Diệp Huyên cũng không thường xuyên ở nhà, cho nên số lần nhìn thấy Diệp Trần rất ít.

– Thiên Võ Vưc, chỗ đó chính là thánh địa của thiên tài, thiên tài bình thường căn bản không có tư cách đi tới đó, bất quá đường ca ngươi thật lợi hại, là đệ nhất nhân dưới thanh niên ngũ cự đầu, người trẻ tuôi duy nhất nhập Tông Sư Bảng ngoại trừ thanh niên ngũ cự đầu.

Địch Hồng Âm miên man bất định, mắt bốc lên hoa đào, nếu như nàng biết rõ Diệp Trần đã đánh bại Lục Thiếu Du, Hạ Hầu Tôn, gián tiếp đánh bại Tiêu Sở Hà, chỉ sợ phải phát cuồng lên rồi.

Trên mặt Lan Thúy Thúy đỏ bừng nhỏ giọng nói:

– Diệp Huyên, có thể mang bọn ta đến chỗ của đường ca ngươi nhìn một chút được không.

– Không được.

Diệp Huyên một ngụm bác bỏ, ở Diệp gia, không người nào không xem Diệp Trần như thần thoại cả, nàng đối với Diệp Trần lại vừa kính vừa sợ, căn bản không dám dẫn người tiến vào viện tử của Diệp Trần.

– Bất quá mang bọn ngươi đến Nghênh Phong Lâu, ở trên Nghênh Phong Lâu có thể xa xa chứng kiến viện tử của đường ca ta.

Diệp Huyên lại nói.

– Tốt, nhanh mang bọn ta đi.

Địch Hồng Âm không thể chờ đợi được nói.

Nghênh Phong Lâu, một trong những kiến trúc cao nhất của Diệp gia, có thể bao quát hơn phân nửa Diệp gia, viện tử của Diệp Trần là lớn nhất ở Diệp gia, cây xanh bóng rừng, chặn lại đại bộ phận kiến trúc và phòng ngủ của viện tử, nhưng hồ nước và khoảng đất trống bên cạnh lại quang đãng, liếc mắt có thể nhìn tới được.

Đạp đạp đạp…

Tiếng bước chân vang lên, bốn người Diệp Huyên đi tới tầng thứ chín của Nghênh Phong Lâu.

– Chỗ đó chính là viện tử của đường ca ta.

Diệp Huyên đi đến trước cửa sổ vô cùng rộng rãi, thò tay chỉ về phía viện tử của Diệp Trần.

Rất quỷ dị, bốn người đột nhiên yên tĩnh trở lại, hay cả hô hấp cũng không dám thở gấp.

Trong tầm mắt, bên cạnh hồ nước, một người trẻ tuổi áo lam đang tu luyện kiếm thuật đặc biệt, kiếm chỉ điểm một cái, liền có một đạo quang tuyến phỉ lục sắc bắn nhanh ra, bay mua xung quanh trên không hồ nước, hoạch xuất trăm ngàn tia lưới, xinh đẹp tuyệt mỹ, tốc độ cực nhanh.

Người trẻ tuổi này thoạt nhìn so với các nàng còn trẻ hơn, bộ dáng chỉ chừng 20, nhưng người từng nhìn qua bức họa của hắn sẽ biết, đây chính là Diệp Trần, năm nay hai mươi sáu tuổi, trẻ tuổi như vậy, là vì mười chín tuổi đã tiến nhập vào Tinh Cực Cảnh, 24 tuổi tiến vào Linh Hải Cảnh, tướng mạo đã đình trệ rất nhiều năm, phảng phất thời gian không thể làm gì được hắn cả, không thể nào để lại dấu vết tuế nguyệt trên dung mạo hắn.

– Đường ca của ngươi rõ ràng ở nhà.

Địch Hồng Âm che cái miệng nhỏ nhắn, Lan Thúy Thúy và Lạc Bạch Sương hô hấp dồn dập.

– Ân!

Diệp Huyên trì độn gật đầu.

Nói thật, Diệp Huyên và Diệp Trần cũng không tiếp xúc nhiều, hai người đều thường xuyên ở bên ngoài, có thể đụng phải ở Diệp gia, đó là vận khí, một năm cũng chỉ có hai ba lần thôi.

Xa xa mà nhìn qua Diệp Trần, trong nội tâm Diệp Huyên không biết có cảm giác gì nữa.

Lúc Diệp Trần chưa quật khởi, thái độ của nàng đối với Diệp Trần rất lãnh đạm, mặc dù không căm thù hắn như Diệp Đường Diệp Minh, nhưng cũng không quá thân mật, càng bởi vì chuyện của Cơ Tuyết Nhạn và Diệp Trần huyên náo lên rất lớn, khi đó nàng không quan tâm, bởi vì nàng là đệ nhất thiên tài của Diệp gia, không phải là người cùng một đường với Diệp Trần.

Chương 693: Tu luyện Ngự Kiếm Thuật (5)

Nhưng từ đó trở đi, Diệp Trần bắt đầu quật khởi, trong tộc hội, Diệp Trần bỗng nhiên nổi tiếng, đoạt được đệ nhất, trong yến tiệc của đại sư huynh Phỉ Thúy công tử, đại phóng quang thải, đánh bại thạch nhân Thạch Phá Thiên, rồi sau đó ở Thiên Mộng Cổ chấn kinh thiên hạ, trở thành thiên tài đệ nhất của cửu quốc, gắt gao đè lấy nguyên một đám thiên tài như đại sư huynh Phỉ Thúy công tử, Bắc Tuyết Sơn Trang Bắc Tuyết công tử, trong nhất thời lấy Diệp Trần vi Vương, không ai dám tranh phong với hắn, phong mang vô hạn.

Nếu như chuyện này đã khiến cho người khác khiếp sợ vậy thì tiếp theo, chính là truyền kỳ rồi.

Trong trận đấu Tiềm Long Bảng ba năm một lần, Diệp Trần đã trở thành một ngôi sao chói mắt, ngôi sao sáng chói này so với mặt trời còn chói mắt hơn, đánh bại phần đông thiên tài tuyệt đỉnh mà Diệp Huyên nghĩ cũng không dám nghĩ đến, giẫm lên thân thể của bọn hắn, chỉ một lần hành động liền trèo lên đỉnh, trở thành đệ nhất thiên tài của Nam Trác Vực, ngay khi mọi người cho rằng Diệp Trần sẽ dừng bước ở chỗ này, hắn lại ở Trà hội của Nam Phương Vực Quần trở thành một trong những thanh niên cự đầu, cùng nổi danh với Lý Tiêu Vân Tĩnh Ngạo Huyên Sở Trung Thiên, nhưng thế vẫn chưa xong, Vũ Đạo Trà Hội lần sau, Diệp Trần rốt cục đoạt được đệ nhất, cũng dùng sức một mình, đánh bại đám khách không mời của Đông Phương Vực Quần, từ đó trở đi, Diệp Trần ở Nam Phương Vực Quần không người nào không biết không người nào không hiểu, chính là thiên tài đứng đầu, truyền kì của toàn bộ Nam Trác Vực.

Phảng phất không hù chết người không cam lòng, phía trước đối với Diệp Trần mà nói, từa hồ vẫn chỉ là tiểu đả tiểu nháo thôi, sân khấu không đủ lớn, hắn dùng thân phận đệ nhất nhân một đời tuổi trẻ của Nam Phương Vực Quần, đi vào Thiên Võ Vực, bắt đầu hành trình mới, cũng bắt đầu một cuộc sống nhân sinh huy hoàng của mình, chỉ ngắn ngủi trong vài năm, thành tựu đệ nhất nhân dưới thanh niên ngũ cự đầu, một trong những thiên tài mạnh nhất của Chân Linh đại lục, danh khí đã không thể dùng một vực một quốc gia để hình dung nữa, mà là nguyên cả phiến đại lục, mấy chục vực, vô số quốc gia.

Lúc này, Diệp Trần không còn là truyền kỳ nữa, mà là một thần thoại.

Diệp Huyên với tư cách là người của Diệp gia, so với ai khác đều rõ hơn, hôm nay ở Nam Trác Vực, không ai không muốn nịnh bợ Diệp Trần, những lục phẩm tông môn cao cao tại thượng trong mắt những người bình thường kia, cường đại đến không thể tưởng tượng nổi, nhưng rất nhiều người đều rõ, chỉ cần Diệp Trần nguyện ý thì trong vòng một ngày một đêm liền có thể tiêu diệt toàn bộ các lục phẩm tông môn

Tất cả mọi người của Nam Trác Vực đều đang quan sát Diệp Trần, hắn chẳng những là đệ nhất nhân của một đời tuổi trẻ, lại càng là Vương giả vô hình của Nam Trác Vực, Vương giả giận dữ, bất luận kẻ nào đều phải run rẩy, kể cả tứ đại quốc, thập đại quốc gia trung đẳng, ba mươi sáu tiểu quốc, và vô số tông môn.

Bởi vì quan hệ với Diệp Trần, Diệp gia và Lưu Vân Tông ở Nam Trác Vực được hưởng địa vị siêu nhiên, rất nhiều hoàng thất đều hi vọng con gái của mình tiến vào Lưu Vân Tông, trở thành đệ tử của Lưu Vân Tông, có vài hoàng thất thậm chí còn muốn gả nữ nhi của mình đến Diệp gia, dù là gả cho một đệ tử chi thứ cũng tốt, nếu như có thể gả cho đệ tử dòng chính, đó chính là phúc phận tu luyện cả tám đời, cùng Diệp gia có chút quan hệ nhờ vả, ở Nam Trác Vực không ai dám không cho chút mặt mũi cả, lúc tranh đoạt tài nguyên, cũng sẽ chiếm cứ được phần lớn.

Diệp gia tu rằng không hy vọng tạo quan hệ với nhiều thế lực như vậy, nhưng luôn luôn vẫn có một hai ngoại lễ, ví dụ như có công chúa của một quốc gia trung đẳng được gả đến Diệp gia, mặt khác, tiểu công chúa của Thiên Phong Quốc cũng đính hôn với một gã đệ tử dòng chính của Diệp gia

Diệp Trần xuất hiện, khiến Diệp gia bớt đi phải phấn đấu trong mấy ngàn năm trên vạn năm, cho dù là thế hệ trước đối với Diệp Trần cũng vừa kính vừa sợ, đây là biến hóa do thực lực mang lại, dù có quan hệ huyết thống cũng vô dụng, bên trong Diệp gia, chỉ có nhất mạch của gia chủ Diệp Thiên Hào có quan hệ gần gũi với Diệp Trần mới không chịu quá nhiều ảnh hưởng thôi.

– Diệp Huyên, có thể giới thiệu để ta và đường ca ngươi nhận thức được không.

Lạc Bạch Sương lãnh diễm cao ngạo bỗng nhiên mở miệng nói.

Diệp Huyên phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói:

– Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, đường ca ta đã có bạn gái rồi, bạn gái hắn các ngươi cũng đều biết đấy, chính là Mộ Dung Khuynh Thành.

– Ta làm tiểu thiếp cho hắn cũng được.

Địch Hồng Âm không cam lòng.

Nhưng vào lúc này, Diệp Trần bên cạnh hồ nước kiếm chỉ nhất điểm, trường kiếm tự động trở vào bao, hắn nghiêng đầu, nhìn về phía lầu chín của Nghênh Phong Lâu.

Lập tức, hô hấp của bốn người đều dừng lại

Nếu như là do một Đại năng Linh Hải Cảnh bình thường nhìn, các nàng còn không đến mức đình chỉ hô hấp, trừ phi đối phương tận lực làm thế. Nhưng Diệp Trần chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, biểu lộ trên mặt cũng không lạnh nhạt, giống như trưởng bối nhìn tiểu bối vậy, nhưng uy áp của “trưởng bối” này cũng mạnh quá rồi, liếc bình thường cũng làm thân thể các nàng tê liệt, nếu như Diệp Trần tận lực mà làm, chỉ sợ cả đám các nàng đều phải hồn phi phách tán.

Diệp Trần tự nhiên không cố ý, hắn vừa tu luyện xong Ngự Kiếm Thuật, kiếm ý còn chưa tiêu tan, dù chỉ có một đám, nhưng cũng đủ để khiến cho bốn người cảm thấy không dễ chịu, dù sao trong thiên hạ cũng không có ai ở giai đoạn Linh Hải Cảnh đã có kiếm ý mạnh như vậy cả. Diệp Trần nhận được danh xưng Kiếm Tông, trong tối tăm cũng có một cỗ uy nghiêm của Kiếm Tông, không để xâm phạm.

– Diệp Huyên, đây là bằng hữu của ngươi sao?

Diệp Trần từ lâu đã sớm buông một vài điều không thoải mái, khi đó Diệp Huyên chỉ là một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi mà thôi, không có tâm cơ gì cả đừng nói là Diệp Huyên mà ngay cả đại bá Diệp Phách Thiên, Diệp Trần cũng đã quên sự không tốt của hắn. Đường đường là một Kiếm Tông, tối kỵ nhất chính là tính toán chi li, nhưng phải quyết đoán sát phạt, ai là địch và ai không phải địch nhân đều phải rõ ràng.

Với tư cách là đường ca của Diệp Huyên đã phát hiện ra các nàng, lại chẳng quan tâm tới các nàng, chỉ sợ sẽ khiến Diệp Huyên thương tâm nên Diệp Trần mới mở miệng ân cần thăm hỏi.

Quả nhiên, trên mặt Diệp Huyên hiện lên vẻ vui mừng, gật đầu nói:

– Đúng vậy, đường ca Diệp Trần.

– Đều tới đây đi!

Nghe vậy, bốn người lướt xuống Nghênh Phong Lâu, cẩn thận từng li từng tí đi vào viện tử của Diệp Trần. Lúc này, ngay cả Địch Hồng Âm trước nay đanh đá cũng lộ vẻ rất câu nệ, bàn tay nhỏ bé gắt gao vò lấy góc áo, trong ánh mắt trong suốt của Lạc Bạch Sương và Lan Thúy Thúy tràn đầy vẻ khẩn trương.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 17 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 1 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin