1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
  4. Tập 147 [Chương 679 đến 686(a)]

Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast

Tập 147 [Chương 679 đến 686(a)]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 679: Tuyệt vọng nhất đao

– Lấy tuyệt vọng đao ý làm lộ tuyến đao đạo!

Diệp Trần đánh giá trận chiến đấu này, như có điều suy nghĩ.

Con đường của mỗi người đều không giống nhau, cũng là kiếm đạo, có rất nhiều thanh kiếm trở thành vũ khí, kỳ thật không khác gì với võ giả, cũng có người mượn kiếm đạo, cảm ngộ áo nghĩa, có một bộ phận cực nhỏ người có được thuộc tính kiếm ý, sẽ dùng thuộc tính kiếm ý làm lộ tuyến phát triển chủ yếu, ví dụ như Song Kiếm Vương và Thiết Kiếm Vương thậm chí cả Chiến Vương đều như thế cả, chiêu thức của bọn hắn, đa số đều là dùng thuộc tính kiếm ý làm trung tâm sáng tạo ra, ví dụ như Song Kiếm Vương có rất nhiều Sát Lục Kiếm Ý, trong chiêu thức của hắn, tuy rằng không khác gì với người khác, cũng ẩn chứa áo nghĩa, nhưng chiêu thức của hắn, người khác liếc mắt liền có thể nhìn ra hương vị sát lục bên trong, thuần túy là vì giết chóc mà sáng tạo ra, ẩn chứa đặc tính của từng người, Diệp Trần kế thừa qua thuộc tính kiếm ý của bọn hắn, tự nhiên rất rõ.

Mà Diệp Trần, đều khác với mỗi người bọn họ, hắn đi chính là kiếm đạo thuần chính, cái gọi là áo nghĩa và kiếm ý, đều là để phục vụ cho kiếm trong tay hắn, đương nhiên, kiếm trong tay hắn, cũng không phải là một thanh kiếm cụ thể đặc biệt nào đó, mà là kiếm khách chi tâm của hắn chỉ cần kiếm khách chi tâm không chết̉, hắn liền không đình chỉ tiến bước, dùng kiếm trong tay, vượt mọi chông gai.

Hắn dần dần lĩnh ngộ được, kiếm ý là do kiếm diễn sinh ra, hoặc là nói cho kiếm khách chi tâm diễn sinh ra, không có kiếm, không có kiếm khách chi tâm, không có khả năng diễn sinh ra kiếm ý được, suối nguồn của kiếm ý, chính là bản thân, chính là kiếm, hắn phải đi chính là kiếm đạo thuần chính, kiếm đạo đường đường chính chính, sẽ không thay đổi.

Lực lượng phát ra trong tuyệt vọng thật sự quá lớn, dù Tiêu Sở Hà đã bộc phát ra thực lực cực hạn, thậm chí còn hơn một chút, cũng không chiếm được một tia thượng phong, một mực bị Độc Cô Tuyệt chèn ép, lui suốt 3000 m, đao pháp xuất hiện hỗn loạn.

– Đáng giận!

Tiêu Sở Hà tức sùi bọt mép, hai mắt một mảnh huyết hồng, cả người mượn lực lượng giao kích của trường đạo, nhảy lên, bay lên trời, một đao bổ nghiêng về phía Độc Cô Tuyệt đối diện.

– Ngươi đã bị tuyệt vọng bao phủ, trốn cũng không thể trốn.

Độc Cô Tuyệt thần sắc lạnh lùng, con ngươi màu xám lóe ra hào quang vô tình, thân ảnh của Tiêu Sở Hà phản chiếu lấy con ngươi, cơ hồ bị bối cảnh màu xám hoàn toàn bao phủ.

Đ-A-N-G… G!

Nâng cánh tay phải lên, bổ ra một đao, Tiêu Sở Hà lại lần nữa lùi nhanh vài trăm mét, y phục trên người đều bị đánh rách tả tơi, lộ ra áo giáp phòng ngự bên trong.

– Tuyệt vọng đao đạo quả nhiên lợi hại.

Diệp Trần mặc dù không đi theo lộ tuyến kiếm đạo dùng thuộc tính kiếm ý để phát triển, nhưng cũng không phủ nhận con đường này, lấy tuyệt vọng đao ý làm lộ tuyến phát triển có một chỗ tốt, đó chính là sơ kỳ phát triển nhanh chóng, thực lực gia tăng gấp bội, lĩnh ngộ đối với tuyệt vọng càng cao, lực lượng bạo phát ra càng lớn, hơn nữa bởi vì lây dính khí tức tuyệt vọng, cho nên đao chiêu sáng tạo ra đều ẩn chứa thuộc tính tuyệt vọng, tính cân đối rất mạnh, có thể bạo phát ra tất cả lực lượng trong tuyệt vọng, mà kiếm đạo của Diệp Trần, tính bao dung rất mạnh, công chính bình thản, Hạo Nhiên nguy nga, phát triển không nhanh cũng không chậm, nhưng thập phần ổn định, có thể khống chế 100%, sẽ không xuất hiện hiện tượng thoát ly khống chế.

Cho nên nói, hiện giờ mà bàn lộ tuyến phát triển nào tốt hơn, vẫn còn hơi sớm, bất quá có thể khẳng định chính là, Diệp Trần sẽ không đi theo lộ tuyến phát triển của Chiến Vương, cũng không đi theo Thiết Kiếm Vương, về phần lộ tuyến phát triển của Song Kiếm Vương, càng không khả năng, thứ hắn đi chính là kiếm đạo của mình.

Đương đương đương đương đương…

Hỏa tinh chói mắt nổ tung thành từng mảnh nhỏ giữa không trung, giống như khói lửa sáng chói, Độc Cô Tuyệt giết đến đâu, Tiêu Sở Hà liền lui tới đó, đến lúc này, tuyệt đại bộ phận mọi người đều nhìn ra được, Tiêu Sở Hà đã bị áp chế toàn diện, khả năng xoay người rất nhỏ.

Trong số mọi người đang xem cuôc chiến, một người lắc đầu, thở dài nói:

– Không phải Tiêu Sở Hà yếu, mà là Độc Cô Tuyệt quá mạnh mẽ, so với một năm trước, thực lực của hắn ít nhất cũng tăng lên gấp mấy lần, mà biên độ tăng lên của Tiêu Sở Hà lại không cao hơn ba thành, cho nên Tiêu Sở Hà nhất định phải thua.

– Aiz, thanh niên ngũ cự đầu, rốt cục phải đổi người rồi, Độc Cô Tuyệt không hổ là yêu nghiệt cấp thiên tài, cho dù là Tiêu Sở Hà, cũng phải nhường đường cho hắn.

– Cự đầu thành danh lâu năm gặp gỡ tân tấn yêu nghiệt, chung quy vẫn là tân tấn yêu nghiệt mạnh hơn.

Trước khi tới đây, chỉ sợ không người nào nghĩ tới Độc Cô Tuyệt sẽ đánh bại Tiêu Sở Hà, trở thành người đầu tiên thượng vị, bọn hắn chung quy vẫn cho rằng, cho dù là yêu nghiệt, cũng cần phải có thời gian tích lũy, cho rằng trong một hai năm, vẫn là thiên hạ của thanh niên ngũ cự đầu.

Đáng tiếc bọn hắn đã quên, yêu nghiệt sở dĩ là yêu nghiệt, là bởi vì không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán họ, huống chi, khi yêu nghiệt gặp được đối thủ, sẽ bộc phát ra năng lượng càng thêm cường đại, đối với Độc Cô Tuyệt mà nói, Diệp Trần không thể nghi ngờ chính là chất xúc tác của hắn.

Đương nhiên, vẫn có người coi trọng Tiêu Sở Hà như trước, một người trong đó nói:

– Chớ quên, Tiêu Sở Hà vẫn còn sát chiêu Liệt Hải Tam Đao chưa xử dụng ra, Bắc Minh Huy chính là thua dưới chiêu đó, Độc Cô Tuyệt chưa chắc có thể chống đỡ được.

– Đúng, Liệt Hải Tam Đao của Tiêu Sở Hà nói không chừng có thể đánh bại Độc Cô Tuyệt.

Người ủng hộ Độc Cô Tuyệt phản bác nói:

– Các ngươi cũng chớ quên, Độc Cô Tuyệt vẫn còn Tuyệt Vọng Nhất Đao, một năm trước, hắn còn không cách nào triệt để không chế nó, hiện giờ thì sao? Hãy chờ xem!

Rầm rầm!

Mặt hồ Cửu Long Hồ dưới sự quyết đấu của hai vị Đao tông đạt trình độ cao nhất, bị phá thành mảnh nhỏ.

– Liệt Hải Tam Đao!

Rốt cục, Tiêu Sở Hà cũng thi triển ra sát chiêu, cả người đạp lên gợn sóng, từ trên cao nhìn xuống, bổ về phía Độc Cô Tuyệt ba đao, ba đạo đao mang cự đại điệp gia cùng một chỗ, đưa tới khí trời của Cửu Long Sơn biến hóa, cuồng phong gào rít giận dữ, sóng ngầm mãnh liệt, Thiên địa một mảnh thảm đạm.

– Ngươi có tư cách để ta thi triển ra Tuyệt Vọng Nhất Đao!

Khí tức tuyệt vọng trên người Độc Cô Tuyệt lập tức nồng đậm gấp mấy lần, một tia gió âm lãnh lan ra, mà tóc của hắn, cũng lập tức biến thành màu xám trắng, ở sâu trong mắt trái, thiêu đốt lên sâm bạch hỏa diễm, người bị con mắt này nhìn chằm chăm vào, phảng phất như đi tới địa ngục, vô số oán linh ăn không nói có, trùng kích linh hồn.

Chương 680: Ta bốn,hắn sáu

XÍU… UU!!

Không gian phía trước lập tức mơ hồ, thân ảnh của Độc Cô Tuyệt thoáng cái biến mất nguyên tại chỗ.

Cờ-rắc!

Đao mang do Tiêu Sở Hà chém ra, nứt vỡ như bọt biển, chợt, một đạo bóng dáng quỷ mị xuất hiện trước mặt Tiêu Sở Hà, chém tới một đao.

Không có bất kỳ lo lắng, dưới Tuyệt Vọng Nhất Đao của Độc Cô Tuyệt, cái mà Tiêu Sở Hà gặp phải chỉ có tuyệt vọng, hộ thể Chân Nguyên ngoài cơ thể hắn so với đậu hủ cũng không cứng hơn bao nhiêu, hết thảy bị phân thành hai nửa, sau một khắc, một cổ đao kình âm lãnh theo áo giáp phòng ngự của hắn, truyền lại vào trong cơ thế, sau đó lại lộ ra từ phía sau lưng, đao áp vô hình khiến cho mặt hồ phía sau hắn lõm ra một vết đao.

PHỐC!

Đại lượng máu tươi được phun ra từ trong miệng Tiêu Sở Hà, hình thành một đạo huyết trụ

Hắn muốn trốn đi, nhưng thân thể lại không nghe theo khống chế.

Tựa hồ không cam lòng thua trên tay Độc Cô Tuyệt, Tiêu Sở Hà rõ ràng từ trong tuyệt vọng phát ra lực lượng mới, chém một đao về phía Độc Cô Tuyệt gần trong gang tấc.

Đáng tiếc, Độc Cô Tuyệt so với hắn còn nhanh hơn, lại bổ một đao lên người hắn, khiến hắn bổ nhào xuống mặt hồ, triệt để mất đi sức chiến đấu và ý chí chiến đấu.

– Hấp thu lực lượng từ trong tuyệt vọng, ngươi vĩnh viễn kém ta.

Nếu như đổi thành người khác, có thể sẽ bị Tiêu Sở Hà lật bàn, nhưng tiếc, ở trên tay Độc Cô Tuyệt, không có khả năng phát sinh loại chuyện này, bơi vì lĩnh ngộ về mặt tuyệt vọng của hắn, đã vượt qua sự tưởng tượng của người khác, cho nên cử động cuối cùng của Tiêu Sở Hà, chẳng qua là ngoan cố chống cự thôi.

– Tiêu Sở Hà thất bại, Tiêu Sở Hà thật sự thất bại.

– Không sai biệt lắm đã được năm năm nha! Sau năm năm, rốt cục cũng có một thanh niên cự đầu xuống ngựa.

Tuy rằng trước kia đã nghĩ tới Tiêu Sở Hà sẽ bại, nhưng khi lộ ra kết quả, đại bộ phận mọi người vẫn rất rung động, mạnh như Tiêu Sở Hà, cũng thua dưới đao của Độc Cô Tuyệt, có thể nghĩ, Độc Cô Tuyệt đến cùng mạnh đến trình độ nào rồi, chỉ sợ dưới bốn mươi tuổi, không có ai có thể chiến thắng Độc Cô Tuyệt, coi như là Bạch Vô Tuyết xuất mã, cũng chỉ là không biết lượng sức thôi.

– Quá mạnh mẽ!

Bắc Minh Huy có can đảm khiêu chiến Tiêu Sở Hà, nhưng hắn phát hiện, hắn tình nguyện đi khiêu chiến những người khác, cũng không muốn khiêu chiến Độc Cô Tuyệt, hấp thu lực lượng từ trong tuyệt vọng, khiến đối thủ lâm vào tuyệt vọng, có thể nói, cho dù là người có thực lực tương đương với Độc Cô Tuyệt, 99% đều phải thua.

– Biến thái!

Tư Đồ Hạo cũng hết sức kiêng kỵ Độc Cô Tuyệt, khiến đối thủ ngay cả khả năng lật bàn cũng diệt sát, ngẫm lại đã cảm thấy da đầu run lên rồi.

– Tạ huynh, ngươi quyết đấu với hắn, có mấy phần nắm chắc.

Kiếm Tông Từ Nguyên đột nhiên hỏi Tạ Bách Đình.

Tạ Bách Đình cười khổ nói:

– Đổi thành đổi thành một đao khách khác có thực lực tương đương với hắn, phân chia 5: 5, nhưng đối với hắn thì, tối đa chia 4: 6, ta bốn, hắn sáu.

– Xem ra, tiếp theo không có gì đáng xem rồi.

Từ Nguyên gật gật đầu.

Không chỉ Từ Nguyên, cơ hồ tất cả mọi người ở đây đều không coi trọng Diệp Trần, mà ngay cả ba người Lý Đạo Hiên, Nghiêm Xích Hỏa cùng với Băng Linh đến từ cùng một nơi với Diệp Trần cũng hiểu được hi vọng của Diệp Trần rất xa vời, không phải Diệp Trần yếu, mà là Độc Cô Tuyệt quá mạnh mẽ, một đao vừa rồi, đánh cho Tiêu Sở Hà thuộc một trong ngũ cự đầu đến không hề có lực hoàn thủ, loại thực lực này, đã vượt qua thanh niên ngũ cự đầu rồi, cho dù là Bạch Vô Tuyết đánh với hắn, cũng không có phần thắng quá lớn, rất có thể sẽ bại, chớ đừng nói chi là Diệp Trần.

Bạch Vô Tuyết ngưng trọng nhìn Độc Cô Tuyệt, lắc đầu, không nói gì cả.

Ngâm!

Kiếm của Lục Thiếu Du vẫn một mực rung động lắc lư, phát ra thanh âm kiếm ngân réo rắt, ngay một khắc Độc Cô Tuyệt đánh bại Tiêu Sở Hà, âm thanh kiếm ngân đạt tới trình độ kịch liệt nhất, cơ hồ như muốn xuất ra khỏi vỏ vậy.

– Aizz, chúng ta đều đánh giá thấp Độc Cô Tuyệt, ai biết được hắn trong một năm này lại phát triển đến trình độ như thế chứ, hiện giờ đừng nói là Diệp Trần, dưới bốn mươi tuổi, ngươi có thể thắng hắn cơ hồ không có.

Hải Vô Nhai nhìn nhìn Diệp Trần, thở dài một hơi.

Yến Phượng Phượng nói:

– Quyết chiến còn chưa bắt đầu, có lẽ sẽ có chuyển cơ.

– Hi vọng thế!

Hải Vô Nhai dời ánh mắt, nhìn về phía Diệp Trần.

Dưới ánh nhìn của vạn chúng, Diệp Trần đứng người lên, cuồng phong thổi qua, một thân áo lam bồng bềnh tung bay, tóc dài màu đen bay múa phía sau, phảng phất như đang vẩy mực vậy.

– Độc Cô Tuyệt, ngươi có tư cách khiêu chiến ta rồi.

Câu nói đầu tiên khi Diệp Trần đứng người lên lại nhấc lên sóng to gió lớn.

– Ta không có nghe sai chứ!

Có người hoài nghi bản thân nghe nhầm.

– Có tư cách khiêu chiến ngươi?

Độc Cô Tuyệt híp mắt lại, hắn không giống với những người khác, nếu đổi thành một người khác nói ra lời này, hắn nhất định sẽ chẳng thèm ngó tới, nhưng lời này do Diệp Trần nói ra, lại khiến hắn cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, phảng phất một bả tuyệt thế bảo kiếm, sắp ra khỏi vỏ.

– Diệp Trần này?

Lục Thiếu Du nhướng mày, Tiêu Sở Hà bại bởi Độc Cô Tuyệt, hiện giờ đã không có chuyện của hắn nữa, hắn tự nhận đối với Độc Cô Tuyệt không có nắm chắc chiến thắng, đây là chuyện không thể nào phủ nhận, bất quá hắn và Diệp Trần đều là kiếm khách, Diệp Trần nói lời này, rõ ràng là quá mức cuồng vọng.

– Diệp Trần, hôm nay là ngày ngươi quyết chiến với Độc Cô Tuyệt, bất quá ta cũng muốn hiểu rõ thoáng một phát, kiếm pháp của ngươi, đạt đến trình độ nào.

Diệp Trần gật gật đầu.

– Có thể, ba chiêu định thắng bại!

– Tốt, cứ lấy ba chiêu làm hạn định đi.

Thân ảnh thấp thoáng, Lục Thiếu Du bay lên trời, tựa như một đầu Du Long màu trắng, nhanh chóng lướt tới đỉnh núi nơi Diệp Trần đứng, người còn chưa tới, kiếm khí sắc bén đã phá không mà đến.

– Lục Thiếu Du và Diệp Trần cũng muốn đánh!

Không ít người lộ ra vẻ nghi hoặc.

– Sát Không Kiếm Pháp!

Kiếm pháp của Lục Thiếu Du, chỉ có ba chữ, nhanh, ngoan, chuẩn, mà sát chiêu lợi hại nhất trong số đó, không thể nghi ngờ chính là Sát Không Kiếm Pháp của hắn, Sát Không Kiếm Pháp vừa ra, khoảng cách không gian phảng phất như được rút nhỏ, giống như Phá Hư Chỉ của Hạ Hầu Tôn và Diệp Trần vậy, có thể bỏ qua khoảng cách, bất quá Sát Không Kiếm Pháp ẩn chứa cũng không phải là không gian áo nghĩa, mà chính là phong chi áo nghĩa, phong không chỗ nào không có, Sát Không Kiếm Pháp cũng vậy, Lục Thiếu Du chém ra một kiếm, cuồng phong khắp nơi đều hóa thành kiếm khí, bạo tập về phía Diệp Trần.

Chương 681: Thực lực chân thực của Diệp Trần

– Khó trách Tiêu Sở Hà từng thua ở tay của hắn.

Diệp Trần biến sắc, không dám lãnh đạm, trước đó lấy ba chiêu làm hạn định, hiển nhiên không phải là sinh tử quyết chiến chân chính, cho nên, thua một bậc cũng là thua.

Trường kiếm ra khỏi vỏ, Diệp Trần hít sâu một hơi, phóng ra một bước, một màn quỷ dị phát sinh, Diệp Trần phảng phất như linh hồn xuất khiếu, theo đi ra từ thể xác trước kia, một kiếm vung về phía kiếm khí đầy trời, rồi sau đó, bộ pháp biến đổi, lại Diệp Trần đi ra, cũng huy kiếm về phía không trung.

Ba cái!

Năm cái!

Bảy cái!

Trong nháy mắt này, Diệp Trần đi bảy bước, huyễn hóa ra bảy Diệp Trần, tuy rằng huy kiếm trước sau tự động, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác như là bảy Diệp Trần huy kiếm cùng một lúc vậy.

PHỐC PHỐC PHỐC!

Kiếm khí đầy trời tan hết, không gian bóp méo thoáng một phát.

– Kiếm thật nhanh!

Những người đang xem cuộc chiến bị kiếm pháp của Diệp Trần làm chấn kinh, nguyên một đám nghẹn họng nhìn trân trối.

– Nhất Kiếm Tru Không!

Lục Thiếu Du biến sắc, Chân Nguyên trong cơ thể bộc phát, đều dũng mãnh tiến vào trong trường kiếm, Chân Nguyên của kiếm khách từ trước đến nay tinh thuần, huống chi tu vị của Lục Thiếu Du đã là Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, theo đại lượng Chân Nguyên rót vào, trường kiếm lăng lệ ác liệt trong tay hắn phảng phất vặn vẹo ra, giống như một đoàn ánh sáng vặn vẹo, mà tay của hắn, thì gắt gao nắm chặt lấy phần chuôi, đâm một kiếm về phía Diệp Trần.

Ba!

Một kiếm này đâm ra, giống như đột phá một bình chướng nào đó, đỉnh núi nơi Diệp Trần đứng, vặn vẹo khắp nơi, liếc nhìn lại, ví như ở đó có một tấm gượng thì hiện giờ tấm gương tùy thời đều có thể bị nghiền nát, mà thân ở trong ‘tấm gương’, Diệp Trần tự nhiên khó may mắn tránh khỏi.

– Cách phá toái không gian đã không còn xa nữa.

Mà Kiếm Tông Từ Nguyên biết rõ sự cường đại của một kiếm này, nói như vậy, chỉ có Vương giả Sinh Tử Cảnh mới có thể phá toái không gian, đương nhiên, Vương giả Sinh Tử Cảnh quá cường đại, cho dù chỉ vung quyền bình thường, cũng có thể phá toái không gian, mà dưới Vương giả Sinh Tử Cảnh, nửa bước Vương Giả cũng có năng lực nhất định có thể phá toái không gian, bất quá muốn trốn vào hư không, vẫn còn kém xa lắm, về phần dưới nửa bước Vương Giả, vẫn chưa từng nghe nói qua có người có thể phá toái không gian, một kiếm này của Lục Thiếu Du, có thể khiến cho không gian giống như một tấm gương, không ngừng vặn vẹo, có thể nghĩ được lực công kích sẽ mạnh tới bao nhiêu.

– Lôi phệ!

Thân kiếm có tia chớp màu bạc hội tụ về phía mủi kiếm, Diệp Trần không lui nửa bước, một kiếm bổ nghiên ra, Lôi cầu hoàn mỹ vô khuyết lăng không hiển hiện.

Ầm ầm!

Không gian lắc lư, đầy trời đột nhiên biến thành sí lam sắc, Diệp Trần và Lục Thiếu Du dưới ánh sáng mãnh liệt, cứ như là hai đạo bóng dáng vặn vẹo, tùy thời cũng có thể bị xé nát.

– Tốt, ta quả thật không nghĩ tới, thực lực đã đạt đến trình độ này rồi, ta thừa nhận ta đã xem thường ngươi, toàn bộ bọn ta đều đã xem thường ngươi.

Lục Thiếu Du bị lực nổ tung của lôi cầu kia chấn đến khí huyết sôi trào, một ngụm nghịch huyết suýt nữa phun ra, một kiếm này của hắn, đến cùng chỉ chạm đến biên giới phá toái không gian, cách phá toái không gian chính thức vẫn còn rất xa, phải biết rằng không gian không phải là tấm gương, cũng không yếu ớt như vậy, nhìn như sắp sửa sụp đỏ, kỳ thật còn có thể thừa nhận lực đạo như trước thêm vài lần nữa, một bước này, khó như lên trời.

– Lại mạnh như thế sao.

Tiêu Sở Hà sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp, trong khi hắn còn đắm chìm trong tranh đấu của thanh niên ngũ cự đầu, Độc Cô Tuyệt và Diệp Trần đều đã lặng yên đuổi theo, cũng có chỗ vượt qua, việc này đả kích với hắn tương đối lớn, phủ nhận hết thảy của hắn.

– Chiêu thứ ba, đến lượt ta!

Diệp Trần bỏ qua dư âm của lực bạo tạc, thân hình nhoáng một cái, bóng dáng thoáng tiêu tan, lúc xuất hiện lần nữa, đã đến bên cạnh Lục Thiếu Du.

– Linh Tê Nhất Kiếm, Tam liên trảm!

Linh Tê Nhất Kiếm, nhanh đến mức tận cùng, chỉ còn lại hào quang lập loè.

Đinh!

Đinh!

Xùy~~!

Kiếm của Lục Thiếu Du cũng không chậm, Diệp Trần đã ngăn trở được hai kiếm trước, chỉ là kiếm thứ ba, hắn rốt cục ngăn không được, không phải là hắn không đủ nhanh, mà là hắn không nắm giữ được tiên cơ, dưới tình huống không nắm được tiên cơ, chỉ cần kiếm không nhanh bằng Diệp Trần, chỉ có một đường bại.

Cánh tay phải mát lạnh, Lục Thiếu Du bay rớt ra ngoài.

Lẳng lặng yên đứng trên không trung, sí lục sắc một bên vẫn còn chưa tiêu tán, Diệp Trần thản nhiên nói:

– Ba chiêu đã qua.

Lục Thiếu Du nhìn nhìn vết kiếm nơi cánh tay phải, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ.

– Cái này?

Mà Kiếm Tông Từ Nguyên căn bản không ngờ tới sẽ phát sinh loại chuyện này, giật mình nhìn về phía Tạ Bách Đình, hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.

Tạ Bách Đình mấy lần há miệng muốn nói gì đó, mấy lần ngậm miệng, cuối cùng mới nói:

– Aizz già rồi, mắt mờ, ngay cả sâu cạn của một người trẻ tuổi cũng nhìn không ra.

Từ Nguyên khổ sở nói:

– Không phải chúng ta mắt mờ, mà là người trẻ tuổi này quá ưu tú, bất hiện sơn bất lộ thủy (*không đụng ta thì không biết hàng), ai cũng không biết sâu cạn của hắn.

Giật mình đâu phải chỉ có mấy người này, ở đây không ai không kinh hãi cả, vốn khi Độc Cô Tuyệt đánh bại Tiêu Sở Hà, sau đó, Diệp Trần vốn không được coi trọng đánh bại Lục Thiếu Du, hai trong số thanh niên ngũ cự đầu lần lượt xuống ngựa, người phía trước còn may, ngay từ đầu đã được mọi người thừa nhận, nhưng người thứ hai căn bản không được coi trọng gì cả, chỉ cho là sau khi Độc Cô Tuyệt đánh bại Tiêu Sở Hà cũng không còn gì đáng xem nữa, theo nhận thức của tất cả bọn hắn Diệp Trần có lợi hại hơn nữa cũng chưa tiếp cận với cấp độ của thanh niên ngũ cự đầu, tối đa tiếp cận thôi.

Nhưng sự thật lại nói cho bọn hắn biết.

Độc Cô Tuyệt là yêu nghiệt.

Diệp Trần cũng là yêu nghiệt.

Trong vòng một năm, thực lực của Độc Cô Tuyệt có thể tăng lên vài lần, Diệp Trần cũng có thể tăng lên vài lần, không có chuyện gì mà hắn không làm được cả.

– Khó trách hắn nói, Độc Cô Tuyệt có tư cách khiêu chiến hắn!

Có người bừng tỉnh đại ngộ.

– Hiện giờ còn khó mà nói, phải xem hắn và Độc Cô Tuyệt quyết đấu như thế nào đã, bất quá ngược lại có chút lo lắng rồi, may là ta không có ly khai.

– Yêu nghiệt đấu yêu nghiệt, đây mới là quyết đấu đỉnh phong.

Ba chiêu hơi thắng Lục Thiếu Du một bậc, không còn ai dám coi thường Diệp Trần nữa, nguyên một đám tĩnh tâm chờ đợi quyết đấu giữa Độc Cô Tuyệt và Diệp Trần.

Chương 682: Yêu nghiệt chiến yêu nghiệt

Muốn nói người cảm xúc phập phồng nhất là ai, tự nhiên là ba người Lý Đạo Hiên, bọn hắn cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, miệng có chút giương lên.

Hào quang của Diệp Trần quá chói mắt rồi, thế nên bọn hắn mới hiểu được Diệp Trần, Diệp Trần trước kia, đã không còn là Diệp Trần trước mắt nữa.

Mà Diệp Trần trước mắt, mới là Diệp Trần thật sự.

– Ta không nhìn lầm ngươi, ngươi mới là đối thủ chân chính của ta.

Độc Cô Tuyệt thoáng chút ngạc nhiên, chợt lộ ra thần sắc hưng phấn, cái gì mà thanh niên ngũ cự đầu, cái gì mà đao đạo tông sư, đều không trọng yếu, nên vượt qua, hắn đã vượt, mà vẫn chưa vượt qua được, cũng chỉ có một người Diệp Trần.

– Chiến!

Khởi động qua đi, máu tươi của Diệp Trần dần dần sôi trào lên, một cổ kiếm ý hủy diệt bộc phát, không trung thoáng cái đen lại, tựa như đi vào trong tinh không, khắp nơi đều có dị tượng hủy diệt, ngươi có tâm chí hơi yếu, ngay cả dũng khí nhấc vũ khí chiến đấu cũng không có

Đao ý của Độc Cô Tuyệt, mang đến tuyệt vọng, mà kiếm ý của Diệp Trần, lại gắt gao áp chế đao ý của Độc Cô Tuyệt, không để cho nó có bất luận cơ hội nào để phảng kích cả, nơi Diệp Trần đúng, giống như một lĩnh vực của kiếm, vạn thiên kiếm ý, trực chỉ địa ngục.

– Tuyệt vọng tuy rằng không thể làm gì được ngươi, nhưng lại có thể cho ta lực lượng.

Độc Cô Tuyệt biết rõ, lấy ý chí đối chọi, hắn căn bản không làm gì được Diệp Trần, chỉ có khiến cho bản thân lâm vào tuyệt vọng, hấp thu lực lượng, thân hình lóe lên, Độc Cô Tuyệt hai tay cầm đao, đao ý thôi phát đến cực hạn, ẩn chứa trong trường đao, lấy lực lượng cực hạn bổ một đao về phía Diệp Trần.

Tiêu Sở Hà đắng chát phát hiện, một đao kia của Độc Cô Tuyệt, so với lúc chiến đấu với hắn thì càng mạnh hơn nữa, rất hiển nhiên, khi đấu với hắn đối phương căn bản không xuất ra lực lượng cực hạn.

Đương…!!

Hỏa tinh chói mắt bắn ra, rực sáng cả bầu trời.

Trong sát na Diệp Trần sử kiếm đánh vào chỗ bạc nhược yếu kém của trường đao bạc, bắn Độc Cô Tuyệt ra ngoài, khiến cho đối phương ngay cả tiếp chiêu sau cũng không được.

Độc Cô Tuyệt bị bắn tung ra, lập tức biết rõ không tốt, hắn căn bản không nghĩ tới lực quan sát và độ chuẩn xác của Diệp Trần đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa. Dù tốc độ vung đao của hắn cũng cực kì nhanh nhưng vẫn bị đối phương tìm được chỗ bạc nhược yếu kém của trường đao, một kích trúng mục tiêu, giống như tự mình dâng đến tận nơi vậy.

Thấy tình hình không ổn, Độc Cô Tuyệt mạnh mẽ vung trường đao, lần đầu tiên đổi công làm thủ.

Sau một khắc!

Ngàn vạn đạo hỏa tinh bắn ra quanh người Độc Cô Tuyệt, kiếm của Diệp Trần như một con độc xà đáng sợ, chỉ cần tìm được cơ hội sẽ kích một kích trí mạng, tuyệt không cho đối phương có mảy may cơ hội chống đỡ. Mọi người quan chiến thấy Độc Cô Tuyệt vừa tiến lên lại bị áp chế, gần như không thở nổi.

Không cùng Diệp Trần giao thủ, căn bản không biết đến sự lợi hại của hắn.

Độc Cô Tuyệt vốn nghĩ rằng đao của mình tốc độ rất nhanh, kình lực lại khá lớn, đủ để cùng Diệp Trần phân cao thấp, thậm chí áp chế đối phương. Nhưng hiện tại, hắn biết rõ chính mình đã sai lầm, không những tốc độ sử kiếm của hắn cực kỳ nhanh mà kình lực lại không thua gì mình. Đáng sợ nhất chính là hai bên ngang nhau về thực lực cũng như tốc độ nhưng hết lần này tới lần khác người lui đều là mình, luôn luôn có một loại cảm giác phiền muộn có lực mà không thể dùng.

Hai người một chuyển công làm thủ, một người từ phản kích chuyển thành toàn diện công kích, quá trình nhanh đến nỗi chỉ có thể dùng tốc độ ánh sáng để hình dung, mọi người chỉ có thể dõi theo những hỏa tinh lóng lánh bắn mới có thể xác định hai người đang giao thủ, bằng không còn tưởng rằng hai người căn bản không đụng vào cùng một chỗ.

Đinh đinh đinh đinh đinh đinh…

Độc Cô Tuyệt phòng thủ kín như áo trời, Diệp Trần dùng hết sức cũng không thể công phá, bất quá hắn có thể làm suy yếu phòng ngự của Độc Cô Tuyệt, mỗi một kiếm đều trảm kích chính xác những chỗ yếu kém bạc nhược của trường đao. Tuy nói rằng bị vì số lần giao kích quá nhiều, không thể quá mức chuẩn xác, nhưng trong mười lần, chút ít cũng có năm sáu lần thành công.

Phảng phất như tơ tằm lột kén, đao ảnh phòng ngự của Độc Cô Tuyệt ngày càng thưa thớt, từng tầng từng tầng lột đi. Hắn rất rõ ràng, mỗi khi Diệp Trần công kích mãnh liệt, đao của hắn dần chậm lại, nếu cứ tiếp tục thế này, đợi khi nào đao của hắn chậm hơn nửa nhịp thôi cũng là lúc phòng ngự của hắn bị phá vỡ.

– Rống!

Bỗng nhiên, khí tức tuyệt vọng trên người Độc Cô Tuyệt lại lần nữa gia tăng, sâu trong mắt trái hắn bốc lên sâm bạch sắc hỏa diễm, tóc cũng bắt đầu biến thành màu xám trắng. Đao ảnh phòng ngự của hắn vốn đang thưa thớt dần, trong chớp mắt dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên cường thịnh, vững vàng đón đỡ trảm kích trực tiếp của Diệp Trần. Không chỉ có như thế, đến khi đao ảnh phòng ngự của hắn bộc phá lên cảnh giới mới, cổ tay Độc Cô Tuyệt run lên, ánh đao phòng ngự cũng tiêu tán, hóa thành một đạo ánh đao sáng chói mang theo tất cả hướng về phía Diệp Trần, một đao kia, đúng Tuyệt Vọng Nhất Đao, Tuyệt Vọng Nhất Đao với một hình thức khác.

Diệp Trần thân kinh bách chiến, về mặt kĩ thuật, chưa bao giờ thất thủ, lần này cũng thế, phát sau mà đến trước, hai tay cầm kiếm, chém lên ánh đao, gợn sóng kim sắc lan ra ngoài.

“Đinh” một tiếng, Diệp Trần lui về phía sau mấy chục bước, trọng tâm thân thể vẫn vững vàng, chỉ bằng vào điểm này, so với Tiêu Sở Hà thực không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Nếu như nói đao kình của Độc Cô Tuyệt vô cùng cường thịnh thì kiếm pháp của Diệp Trần quỷ dị khó lường. Đây cũng là ấn tượng đầu tiên của tất cả mọi người, dù sao thì một đao lúc nãy cũng quá đột ngột, quá kinh khủng nhưng dưới tình huống đó, Diệp Trần vẫn đỡ được.

Một đao chiếm được tiên cơ, Độc Cô Tuyệt không ngừng thế công, liên tiếp chém về phía Diệp Trần, mỗi một đao bổ ra, đao mang thảm bạch sắc tựa như Bạch Hồng, tàn sát bừa bãi tất cả. Ngăn một đao không đáng sơ, nhưng muốn ngăn trở mấy chục, mấy trăm đao thì quả thực khó như lên trời, phải biết rằng ngay cả Tiêu Sở Hà cũng không đỡ nổi Tuyệt Vọng Nhất Đao chính thức, mà Tuyệt Vọng Nhất Đao bây giờ, đại khái cũng có được một phần ba lực lượng, lại cả trăm đao xuất ra, căn bản không thể phòng thủ được.

– Thực lực thật mạnh!

Diệp Trần có thể cảm nhận được, đao tốc và đao kình của Độc Cô Tuyết đều tăng lên cảnh giới mới, lực phá hoại trên phạm vi lớn gia tăng, mỗi một đao đều tương đương với sát chiêu bình thường, muốn phòng thủ xem ra cũng chỉ có thể dụng sát chiêu. Dùng sát chiêu phá sát chiêu, đây là lối thoát duy nhất của hắn.

Chương 683: Thế không thể đỡ

Ông ông ông ông ông!

Trường kiếm huy vũ, lấy Diệp Trần làm trung tâm, từng vòng gợn sóng kim sắc khuếch tán ra, đón đỡ từng đạo thảm bạch sắc đao mang.

– Cái gì? Sát chiêu liên phát?

Độc Cô Tuyệt chấn động, thế đao không khỏi chững lại một chút.

Tuyệt Vọng Nhất Đao của hắn, tuy là sát chiêu, nhưng bất đồng với sát chiêu bình thường. Tuyệt Vọng Nhất Đao này lấy bản thân làm cơ sở, đao chiêu cũng không có gì đặc thù nên có thể thi triển không ngừng, đương nhiên như thế sẽ làm cho đao kình có chỗ suy yếu, bất quá cái này cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, dù chỉ có được một phần ba uy lực, nhưng dưới tình huống số lượng đủ nhiều thì cũng hơn xa Tuyệt Vọng Nhất Đao với uy lực mười phần.

Nhưng sát chiêu của Diệp liên phát, triệt để triệt tiêu chiêu này.

– Lôi Phệ!

Kiếm thế biến đổi, thân hình Diệp Trần vọt mạnh về phía trước, huy kiếm phóng xuất ra một quả lôi cầu hoàn mỹ vô khuyết, lôi cầu kích phát ra một vòng không gian sóng vân, lập tức xuất hiện trước người Độc Cô Tuyết

– PHÁ…!

Con ngươi của Độc Cô Tuyết cháy lên sâm bạch sắc hỏa diễm, một đao bổ ra lôi cầu.

Lôi Phệ chỉ có trong trạng thái hoàn mỹ mới có thể bộc phát ra lực sát thương lớn nhất, sau khi bổ làm hai nửa, ngay cả một phần mười uy lực cũng không thể phát huy được. Một đao của Độc Cô Tuyệt kia, có thể nói đao tốc và đao kình đều phát huy ra một cách vô cùng tinh tế và chính xác, nếu không chỉ chậm một chút thôi thì lôi cầu lập tức nổ tung.

– Hai người này, rõ ràng đã mạnh đến mức này rồi.

Cao thủ trên Tông Sư Bảng đến quan chiến không có ba mươi thì cũng đến hai mươi. Thế nhưng bọn hắn bi ai phát hiện, chiến đấu đến giờ,thực lực Độc Cô Tuyệt và Diệp Phong biểu hiện ra đã vượt xa sự tưởng tượng của bọn hắn, chỉ tùy tiện một đạo đao quang kiếm ảnh là có thể chém bọn hắn thành hai khúc rồi.

– Cuộc chiến có một không hai của một đời tuổi trẻ!

Tri Mạc Vấn trưởng lão Cao Trường Thiên cũng tới, sự phát triển của Độc Cô Tuyệt và Diệp Trần quả thực vượt quá dự liệu của hắn, hai người này, một hai mươi tám một hai mươi sáu, tuổi tác không kém nhau là bao, thế nhưng thực lực đã vượt xa những người cùng lứa rồi.

– Tuyệt đại song kiêu!

Có người vô thức nói ra một câu.

– Tuyệt đại Song Kiêu, cách nói này không tồi. Người bên cạnh suy nghĩ một lát, cảm thấy rất phù hợp với Độc Cô Tuyệt và Diệp Trần

Cứ như vậy, tuyệt đại song kiêu trở thành danh từ chỉ hai người, về phần Đạm Đài Minh Nguyệt tuy rằng cũng có danh tiếng yêu nghiệt, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, cùng nam nhân tịnh xưng tuyệt đại song kiêu có chút không được tự nhiên, mà thực lực chân thật của Đạm Đài Minh Nguyệt như thế nào cũng không có mấy người biết rõ.

– Tam liên trảm!

Diệp Trần thúc dục Kiếm Bộ, thân hình như một vòng kiếm quang, phiêu hốt bất định, trường kiếm trong tay hoặc trảm, hoặc đâm, hoặc gọt, trực chỉ nhằm thẳng vào nhược điểm của Độc Cô Tuyệt.

Độc Cô Tuyệt kiêng kỵ nhất là cận chiến với Diệp Trần. Cận chiến, yêu cầu với kỹ thuật thập phần hà khắc, dù kỹ thuật hắn đáng sợ nhưng hết lần này tới lần khác Diệp Trần lại nâng cao một bước, mới rồi, Lục Thiêu Du kiếm pháp siêu quần cũng thua dưới Linh Tế Nhất Kiếm, Tam liên trảm của Diệp Trần đấy thôi.

Độc Cô Tuyệt cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, lực phản ứng của hắn phát huy đến cực hạn, liên tục đón đỡ, chỉ cần đón đỡ được đến một kiếm cuối cùng của Diệp Trần là được, chỉ là kiếm khí lăng lệ ác liệt kia, vẫn mang đi một mảnh ống tay áo của hắn.

– Tuyệt vọng chi hồ!

Độc Cô Tuyệt lui về sau ba bước, bộ tóc dài xám trăng bay múa, lăng không bổ ra một ảo ảnh yêu hồ hình dáng dữ tợn, răng nhọn tua tủa, hướng về Diệp Trần mà táp tới.

– Bạo!

Một khỏa lôi cầu chui vào miệng của ảo ảnh yêu hồ.

Phanh!

Ảo ảnh yêu hồ nổ tung, sóng điện khuếch tán trùng trùng ra bốn phía.

– Tốt rồi, dừng ở đây thôi.

Diệp Trần bỗng nhiên tăng tốc, Long chi lực tác dụng lên cánh tay, Chân Nguyên quán chú vào trong trường kiếm, chém thật nhanh về phía Độc Cô Tuyệt.

Một kiếm này, nhanh như là ảo giác.

– Thật nhanh, lẽ nào ta phải thua sao?

Độc Cô Tuyệt tuyệt vọng, bất đồng với lúc nãy, cảm giác tuyệt vọng này là Diệp Trần mang đến cho hắn, ko phải tự sinh ra. Diệp Trần vẫn xem thường lực lượng tuyệt vọng, lực lượng này có thể lập tức làm cho tiềm lực của một người bạo phát, Độc Cô Tuyệt phảng phất như lại lần nữa về tới Tà Ma Động.

Đ-A-N-G…G!

Trước ranh giới sống chết như ngàn cân treo sợi tóc, Độc Cô Tuyệt thấy được quỹ tích của chiêu kiếm, lập tức sử đao nghênh tiếp, hỏa tinh cực lớn hiện lên hình tròn khuếch tán ra, giữa hai người nhiều thêm một khỏa hỏa cầu cực lớn.

– Ân? Vậy cũng có thể đỡ được sao?!”

Cận chiến là sở trường của Diệp Trần, có thể phát huy kỹ thuật siêu việt thường nhân, lại có Long chi lực phụ trợ, có thể nói, trừ phi Độc Cô Tuyệt phòng ngự và cũng nuốt một khỏa Huyết Hoàng Đấu Linh Đan giống như Hạ Hầu Tôn, bằng không căn bản không thể đỡ được kiếm này, nhưng dù sao Độc Cô Tuyệt cũng không phải Hạ Hầu Tôn, tuyệt vọng khiến ngũ giác hắn trở nên mạnh mẽ hẳn lên, giúp hắn thấy được quỹ tích của chiêu kiếm.

– Lực lượng tuyệt vọng, là có cực hạn đấy.

Hai tay Diệp Trần được bao phủ bởi một tầng long cốt bạch sắc, cầm thật chặt chuôi kiếm chém về phía Độc Cô Tuyệt, mỗi một kiếm chém ra, không gian như thoáng vặn vẹo một cái, cả phiến không gian nơi hai người giao tranh như tấm gương, khiến thân ảnh của hai người như đứt gãy.

Lực lượng bản thân của Độc Cô Tuyệt cũng không thấp, đại khái cũng được hơn ba mươi vạn cân, trong đó hơn phân nửa là lực lượng bản thân hắn, gần nửa còn lại là thông qua luyện hóa linh thảo mà tăng trưởng thực lực, dù sao trong thiên hạ, có thể tăng trưởng khí lực không chỉ có Long huyết thảo, chỉ có điều chỉ có long huyết thảo mới có hiệu quả tốt nhất mà thôi.

Đương đương đương đương đương!

Từng đoàn từng đoàn hỏa cầu nổ tung, Độc Tuyệt bay ngược về phía sau, Diệp Trần thì không ngớt tấn công mạnh mẽ về phía hắn.

Rốt cuộc, hai tay Độc Cô Tuyệt đã tê rần, bị một kiếm của Diệp Trần đâm trúng bả vai, kiếm kình sắc bén xuyên thẳng áo giáp, tác dụng lên bả vai của hắn.

Phanh!

Độc Cô Tuyệt há mồm phun ra máu tươi, thân hình bay rớt ra ngoài, cũng bởi vì tốc độ quá nhanh nên trước người hắn tách ra từng vòng rung động.

– Độc Cô Tuyệt chiến bại, Diệp Trần quá mạnh, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

– Ngay Độc Cô Tuyệt cũng không đỡ nổi Diệp Trần, chúng ta đều đoán sai a!

– Biến thái, yêu nghiệt, Độc Cô Tuyệt đã biến thái rồi, Diệp Trần này càng biến thái hơn.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Độc Cô Tuyệt mạnh đến đáng sợ nhưng vẫn không ngăn được Diệp Trần, khiến cho mỗi người đều hít một hơi khí lạnh.

Thực lực Diệp Trần bày ra toàn diện, ai nấy đều cảm nhận được cái gị gọi là không thể chống đỡ.

Chương 684: Kiếm Tông (thượng)

– Chúng sinh tuyệt vọng!

Đúng lúc này, Độc Cô Tuyệt bay rớt ra ngoài khẽ quát một tiếng, vận lực toàn thân cùng với tiềm lực tiềm tàng chém ra một đao, một đao kia chém ra, đao mang bàng bạc đáng sợ lập tức nứt vỡ, hóa thành cột sáng màu tro đường kính vài trăm mét hướng về Diệp Trần, bên trong cột sáng tro sắc có thẻ loáng thoáng thấy vô số hư ảnh quỷ khóc thần hào..

– Quá mạnh, không thể ngăn đao này.

Chém ra một đao, Độc Cô Tuyệt như mất đi khống chế thân thể, toàn thân khí lực đều biến mất, bạch sắc hỏa diễm trong mắt cũng tan rã dần.

Trong nháy mắt, cột sáng tro sắc hướng về Diệp Trần với thế sét đánh không kịp bưng tai mà thôn phê, tránh né lúc này là điều không thể.

Mọi người quan chiến đều trợn như rách ra mắt ra nhìn, hiển nhiên không ngờ Độc Cô Tuyệt còn có sát chiêu kinh khủng như thế này, nguyên một đám há to mồm, cái gọi là đảo ngược tình thế không ngoài cái này.

Cột sáng màu xám tản mát ra uy lực cường đại khóa chặt Diệp Trần lại, khiến cho hắn như bị giam cầm tại phiến không gian ấy, đừng nói tránh né, ngay cả di chuyển cũng khó, đối đầu đao chiêu khủng bố này, chỉ có một đường chính là dùng công đối công, tuyệt không có con đường thứ hai.

Diệp Trần nói không sợ hãi là không đúng, nhưng khi kinh ngạc qua đi, vẻ bình tĩnh khôi phục lại trên mặt hắn.

Vốn hắn không có ý định bộc lộ ra sát chiêu mạnh nhất – Kim Chi Cuồng Tiêu, không phải quyết chiến sinh tử, bộc phát ra sát chiêu mạnh nhất không phải là sáng suốt, thường nói nhiều 1 phần át chủ bài liền nhiều thêm một cơ hội bảo vệ tính mạng, mà át chủ bài sau khi dùng xong thì hiệu quả liền kém đi một nửa.

Nhưng hiện tại, không sử ra cũng không được rồi.

– Kim Chi Cuồng Tiêu!

Cảm thụ được đao áp khủng bố đáng sợ trước mặt, Diệp Trần đè thấp trọng tâm, hai tay cầm kiếm giơ lên cao, sau đó dụng lực chém xuống.

Oanh!

Gợn sóng kim sắc vặn vẹo kéo dài như một cái thuyền lớn chạy qua lưu lại dấu vết trên hồ nước, mà ở phía trước gợn sóng kim sắc là một vòng tròn hoàn mỹ, vòng tròn phảng phất ở cạnh bên đao, men theo khe hở xuyên qua cột sáng màu xám.

Cột sáng xám rộng vài trăm mét, dài đến mấy ngàn thước lập tức bị xé ra, lực lượng tan rã, khiến cột sáng màu xám đã bị phân thành hai nửa phát tán ra, tràn ngập cả phiến thiên không, trên bầu trời là một vòng màu vàng, biến cả vùng bầu trời màu xám trắng phân cách thành hai nửa, như là phân cách Âm Dương vậy.

Lúc màu xám trắng tan hết mọi người mới mở mắt ra, nhìn về chiến trường ban nãy.

Từ Cửu Long hồ, một dấu vết mờ mờ chậm rãi tiêu tán, theo ánh mắt mọi người đã tìm được Độc Cô Tuyệt, lúc này Độc Cô Tuyệt trông thật thê thảm, thân thể hắn trực tiếp đâm vào ven hồ, tạo thành một cái hố to rộng mấy mét, sâu mấy chục mét, Độc Cô Tuyệt nằm ngửa trong hố, toàn thân dính đầy sình lội, tóc tai ướt sũng, áo giáp phòng ngự trước ngực lõm xuống một mảng, Bảo Quang tỏa ra ảm đạm.

Nhìn thấy bộ dáng Độc Cô Tuyệt như vậy, thanh âm trút hơi lạnh vang lên từng mảnh, tất cả đều không nghĩ tới Độc Cô Tuyệt lại thảm bại như vậy, uy thế đao chiêu cuối cùng kia, khiến một người bọn hắn đều cảm nhận được một tia tuyệt vọng, căn cứ theo khoảng cách, độ tuyệt vọng không giống nhau, nhưng không thể nghi ngờ, một đao kia của Độc Cô Tuyệt, có thể Nhất Kích Tất Sát nguyên một đám cao thủ.

Bọn hắn cho rằng Độc Cô Tuyệt sẽ chuyển bại thành thắng, thế nhưng cuối cùng lại thảm bại.

Oa!

Độc Cô Tuyệt nhổ ra một ngụm máu tươi, cả người ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.

Hắn cố gắng giương mắt nhìn về hướng bầu trời, trong tầm mắt, Diệp Trần một thân áo lam đứng trên không trung, trường kiếm đã tra vào vỏ, tóc dài màu đen bay múa theo gió.

Cùng lúc đó, ánh mắt mọi người cũng tập trung trên người Diệp Trần.

So với Độc Cô Tuyệt, Diệp Trần có thể nói là lông tóc ít bị tổn thương, cẩn thận quan sát trên người hắn thậm chí còn không thấy vết rách của quần áo, nói cách khác, trận chiến này, Diệp Trần hoàn toàn áp chế Độc Cô Tuyệt, đến khi Độc Cô Tuyệt ngã xuống cũng không để lại một tia uy hiếp nào cho hắn.

“Thật là đáng sợ, cường hãn như Độc Cô Tuyệt nhưng cũng không có lấy một cơ hội phản kích. ”

“Độc Cô Tuyệt có thể hấp thu lực lượng tuyệt vọng, nhưng Diệp Trần đã vượt qua tuyệt vọng. ”

Mọi người nhao nhao bàn tán, tuy rằng thấy không rõ ràng, tỉ mỉ nhưng tốt xấu có thể nhìn ra một ít môn đạo, Độc Cô Tuyệt bất kể ở phương diện nào đều thua hoàn toàn Diệp Trần, luận kinh nghiệm, Diệp Trần không thiếu, luận kỹ thuật chiến đấu, Diệp Trần lại toàn thắng, mỗi lần Độc Cô Tuyệt dựa vào tuyệt vọng tăng lên một thành lực lượng, khí thế như cầu vồng nhưng đều bị Diệp Trần một kiếm hóa giải, đánh trúng chỗ yếu kém bạc nhược.

Không ít người thầm than trong lòng, Độc Cô Tuyệt gặp gỡ Diệp Trần là một bi kịch, nếu đổi thành người khác lực lượng ngang ngửa với Diệp Trần, dù không thể thắng nhưng cũng không thể thảm bại như vậy được, ở trên tay Diệp Trần, Độc Cô Tuyệt từ đầu đến đuôi đều bị đè ra đánh, không hề có tiết tấu của bản thân.

– Đây là Diệp Trần?

Ba người Lý Đạo Hiên cũng đã hai năm chưa thấy qua Diệp Trần, vốn tưởng rằng thực lực Diệp Trần dù rất cao, cũng không khiến bọn hắn sợ hãi thán phục, dù sao thì bọn hắn cũng đã sớm sợ hãi qua vô số lần, nhưng bây giờ vẫn như cũ không nhịn được sợ hãi than.

Nếu như nói mấy năm trước, bọn hắn còn có thể nhìn Diệp Trần từ phía sau, hiện tại, dứt khoát ngay cả bóng người cũng nhìn không tới rồi, chỉ có thể chứng kiến những dấu vết huy hoàng lưu lại của hắn thôi.

– Thực lực tuyệt đối, có thể bỏ qua hết thảy.

Bạch Vô Tuyết nhìn thoáng qua Độc Cô Tuyệt, tự nhủ.

Có thể làm cho Bạch Vô Tuyết nói ra “thực lực tuyệt đối” cũng không phải đơn giản, mà là phi thường khó, cái gọi là thực lực tuyệt đối, cũng không phải tu vi cao thấp. Nói về thực lực tuyệt đối, Chân Linh đại lục chỉ có Hư Hoàng đủ tư cách, bởi vì hắn là đệ nhất nhân của Chân Linh đại lục, trong mắt Bạch Vô Tuyết, thực lực tuyệt đối là một tiêu chuẩn ước định cao thấp. Người bình thường chỉ tu vi áo nghĩa và ý chí là hợp cách, nhưng thực lực là chết, có thể phát huy ra toàn diện mới là trọng yếu nhất, dưới tình huống không kém nhau nhiều, tu vi, áo nghĩa và ý chí có thể bỏ qua, còn lại có thể kể đến tố chất, thiên phú chiến đấu, lý giải đối với chiến đấu, v.. v..

Từng phương diện đều mạnh mẽ, chính là thực lực tuyệt đối, đồng cấp có thể nói là vô địch.

Như một cái thùng gỗ nguyên vẹn có thể đổ đầy nước, nhưng nếu có một lỗ nhỏ nào đó sẽ không bao giờ đổ đầy được, luôn có một ít tổn thất.

Chương 685: Kiếm Tông (hạ)

Bạch Vô Tuyết rất rõ ràng, hắn có thể trở thành người đừng đầu thanh niên ngũ cự đầu, không phải vì thiên phú hay ngộ tính cao, những người khác cũng không chênh lệch với hắn lắm, nhưng về mặt thực lực tuyệt đối, thì hắn so với người khác cao hơn một bậc, dù là Độc Cô Tuyệt, hắn cũng có thể nhìn ra ít nhược điểm. Nhưng là Diệp Trần, khiến hắn lần đầu tiên nhận thức rõ ràng, thực lực tuyệt đối của Diệp Trần so với hắn chỉ cao hơn chứ không thấp.

Đương nhiên, người cũng phải tiến về phía trước, thực lực tuyệt đối hắn không thấp, cùng Diệp Trần không sai biệt lắm, nhưng luận tiềm lực hắn đã nhanh chấm dứt, đời này hy vọng tiến vào Sinh Tử Cảnh không lớn lắm, trái lại Độc Cô Tuyệt lại rất có thể tiến vào Sinh Tử Cảnh, cái này gọi là chênh lệch tiềm lực.

So với người đồng cấp, đó chính là thực lực tuyệt đối.

Cả đời, so chính là tiềm lực.

Tiềm lực càng cao, thực lực tăng tiến càng nhanh.

– Cái này quá mất mặt rồi, chúng ta đi chôi!

Địa Kiếm Tông Từ Nguyên nói với vẻ mặt xấu hổ.

Lúc trước thanh âm nói chuyện giữa hắn và Tạ Bách Đình không phải lớn nhưng cũng không có lén lút, người phụ cận luôn nghe được, hôm nay Diệp Trần thắng một cách lưu loát dứt khoát, da mặt hắn dù dày nhưng cũng có chút nóng lên.

Vèo! Vèo!

Hai lão tiền bối dẫn đầu ly khai Cửu Long sơn.

Từ Nguyên và Tạ Bách Đính ly khai cũng không khiến quá nhiều người chú ý, tất cả đều tập trung lên hai người Độc Cô Tuyệt và Diệp Trần.

Đút vào miệng một viên thuốc, vận công liền luyện hóa được một phần dược lực, Độc Cô Tuyệt gian nan đứng dậy, cả người lung lay như sắp đổ.

– Diệp Trần, ta Độc Cô Tuyệt cả đời chưa từng chiến bại, ngươi là người thứ nhất đánh bại ta.

Độc Cô Tuyệt hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói.

Nghe vậy, chúng nhân quan chiến càng khiếp sợ trong lòng..

Lúc trước bởi vì quá kích động nên không để ý đến, giờ nghe Độc Cô Tuyệt nói, nguyên một đám nhớ lại sự tích của hắn. Độc Cô Tuyệt từ nhỏ đã hiển lộ thiên phú yêu nghiệt, thân kinh qua ngàn trận chiến lớn nhỏ đều bất bại, duy có mấy lần ngang tay, đối thủ đều là yêu nghiệt Đạm Đài Minh Nghiệt, ngoại trừ Đạm Đài Minh Nguyệt, Độc Cô Tuyệt cho đến giờ vẫn là người cười đến cuối cùng..

Diệp Trần phá vỡ thành tích bất bại của hắn, cũng là người đầu tiên chính thức đánh bại hắn, quan trọng nhất là, hai người đều là yêu nghiệt, phân tranh càng khốc liệt nên khi một người ngã xuống thì người kia càng thêm huy hoàng.

Lần đầu tiên quyết đấu, người thắng là Diệp Trần.

Trên bầu trời, Diệp Trần nói:

– Trong những người cùng thời, ta chưa từng gặp được địch thủ.

Một câu vô cùng đơn giản nhưng khiến không ít người lộ vẻ kinh hãi. Nói cách khác, Diệp Trần hắn chưa bao lần thất bại một lần nào cả, dù đối thủ có là Độc Cô Tuyệt.

Trên một ngọn núi nhỏ không ngờ tới, Lý Đạo Hiên ca thán:

– Hắn bất bại, trước kia có vài phần vận khí, hiện tại hắn dựa vào thực lực chính mình, cùng thời không có người nào có thể chiến thắng hắn.

Lúc yếu nhược mà bất bại thì là dựa vào vận khí, ví dụ như lúc tu vi Diệp Trần lúc chỉ là Ngưng Chân Cảnh hoặc là Bão Nguyên Cảnh, đi vào Thiên Võ Vực hơn phân nửa sẽ gặp thất bại, nhưng theo hắn càng ngày càng lớn mạnh, thành phận vận khí dần dần tiêu trừ, không cần vận khí, cùng thời không ai có thể đánh với hắn một trận cả.

– Bất bại gặp bất bại, chắc chắn sẽ có một thất bại. nhưng đáng tiếc, ta thua.

Trên mặt Độc Cô Tuyệt lộ ra vẻ đắng chát, lần đầu tiên gặp thất bại, nói không có cảm xúc là không thể nào, bất quá lần bại này cũng giống như giúp hắn mở gông xiềng nào đó, toàn thân nhẹ nhõm hẳn đi. Từ nay về sau, hắn càng có động lực để phấn đấu, trước kia là vì bất bại, hiện tại hắn vì đánh bại Diệp Trần. Trước kia là vì mình, nay cũng vì mình nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn bất đồng.

– Ai cũng phải một lần thất bại, ngươi cứ chờ ta đi!

Thân thể đứng thẳng tắp, vẻ uể oải lập tức tan biến đi, một cỗ ý chí tràn ngập đâng lên trong lòng.

Mọi người sợ hãi thán phục, trong mắt bọn hắn, Độc Cô Tuyệt tựa hồ cường đại hơn so với trước, chẳng lẽ tiềm lực của hắn không có cực hạn sao? ”

– Tốt, tốt một Độc Cô Tuyệt, tốt một Diệp Trần.

Tri Mạc Vấn trưởng lão Cao Trường Thiên cười ha ha.

Tông Sư Bảng một năm một lần tháng sau phải chính thức đổi bảng, Cao Trường Thiên chính là phụ trách một đời thanh niên, nhưng lần náo động này cũng không phải một đời thanh niên nữa, mà là hai người một đời tuổi trẻ, đương nhiên, một đời trẻ tuổi cũng bao hàm một đời thanh niên vào trong đó, cũng là do Cao Trường Thiên phụ trách cả.

– Độc Cô Tuyệt, ngươi tuy bại trước Diệp Trần, nhưng luận thực lực, ngươi có tư cách tiến nhập Top 5, thậm chí còn cao hơn nữa.

Cao Trường Thiên nói.

– Ân? Độc Cô Tuyệt tiến vào Top 5, chẳng phải là muốn đẩy Tạ Bách Đình xuống phía dưới?

Có người lộ ra vẻ nghi hoặc.

Cao Trường Thiên nhìn vẻ nghi hoặc của mọi người, nói:

– Tông sư bảng một năm đổi một lần, Độc Cô Tuyệt trải qua lần tẩy lễ này càng mạnh hơn nữa, cho nên xếp nhập Top 5 cũng không có nhiều tranh luận lắm.

Nói xong, Cao Trường Thiên quay đầu nhìn về phía Diệp Trần, nói:

– Diệp Trần, nếu như ta đoán không sai, trong tông sư bảng lần này, ngươi là người đứng thứ hai, không phải thứ nhất”

– Cái gì?

Cao Trường Thiên nói lời này, chấn nhiếp tất cả mọi người.

Đứng thứ hai tông sư bảng còn còn được, đệ nhất chính là đại trưởng lão của Hư Không Môn đứng đầu trong thiên hạ cửu môn, được ngươi xưng là Phủ Tông, có thể dùng hai chữ làm danh xưng, thực lực nghĩ có thể biết được, dưới tình huống bình thường, có bao nhiêu người hy vọng có được danh xưng hai chữ chứ. Ví dụ như Đao Tông, Thương Tông v…v…Nhưng tiếc là có thể dùng hai chứ làm danh hiệu, rải rác không có mấy, bởi vì ý nghĩa trong đó không giống bình thường, đại biểu cho tuyệt đối đệ nhất trên một đạo, Phủ Tông, chính là người đứng đầu trong số Tông sư dùng phủ, không ai có thể siêu việt được.

– Tiểu huynh đệ, ta có một danh xưng, không biết ngươi có dám nhận hay không?

Cao Trường Thiên bỏ qua biểu lộ của những người khác, cười tủm tỉm nói.

– A, danh xưng gì?

Diệp Trần hỏi.

– Kiếm Tông.

Lời của Cao Trường Thiên không khiến người khác sợ hãi đến chết thì không thôi, hai chữ Kiếm Tông cơ hồ khiến tất cả mọi người giật nẩy mình, mà ngay cả bọn người Yến Phượng Phượng, Hải Vô Nhai cũng nhíu mày, danh xưng Kiếm Tông này cũng không phải dễ có như vậy.

– Kiếm Tông?

Diệp Trần có chút động dung.

Thiên hạ tông sư nhiều không kể xiết, có tông sư dùng vũ khí, ví dụ như đao thương kiếm kích tiên giản chùy côn búa v… v, có tông sư tay không tấc sắt, am hiểu dụng chưởng, quyền hoặc là cước, người đứng đầu mỗi lĩnh vực, thì có tư cách vấn đỉnh, ví dụ như Đao tông, Thương Tông, Phủ Tông, lại ví dụ như Chưởng Tông, Quyền Tông, Cước Tông, nhưng không thể phủ nhận chính là, trong lúc này, lấy Kiếm Tông và Đao tông là khó đạt được nhất, bởi vì người sử dụng kiếm hoặc đao là nhiều nhất, những thứ khác thì cạnh tranh ít hơn một chút, mặc dù thế, có thể dùng hai chữ làm danh hiệu, cũng không có nhiều lắm, Chân Linh đại lục cộng lại cũng chưa đủ một bàn tay, mà Kiếm Tông và Đao Tông thì đã rất nhiều năm không xuất hiện rồi.

Chương 686(a): Danh xưng Kiếm Tông

Trên thực tế, Tông sư sử dụng kiếm và Tông sư sử dụng đao, không phải là không có người đứng đầu, nếu thật sự quyết chiến sinh tử thì… đệ nhất đệ nhị nhất định có thể quyết ra, nhưng không có ai dám xưng là Kiếm Tông hoặc là Đao Tông cả, bởi vì một khi sử dụng danh xưng này, chính là đại biểu không để người khác vào mắt, sẽ gặp phải khiêu chiến liên tục, dưới tình huống chênh lệch không lớn, rất có thể sẽ ngã ngựa, trở thành chuyện chê cười, cho nên, không có ưu thế tuyệt đối, sẽ không có ai dám xưng là Kiếm Tông và Đao Tông cả.

Muốn dùng, thì cứ dùng, cứ đánh thì người khác sẽ thừa nhận danh xưng Kiếm Tông của ngươi.

Đương nhiên, cho dù người khác thừa nhận danh xưng Kiếm Tông của ngươi, cũng chỉ là tạm thời, một khi có ai tự nhận là có thể khiêu chiến ngươi, còn có thể lại lần nữa tới khiêu chiến.

Nói cách khác, Kiếm Tông, không phải chỉ là một đại vinh dự, mà cũng là một cái siêu cấp phiền toái, dù sao ngươi đè toàn bộ Tông sư dùng kiếm trong thiên hạ xuống, luôn luôn sẽ có người không phục, cũng sẽ trở thành mục tiêu số một của Tông sư dùng kiếm trong thiên hạ, thiên địch.

Diệp Trần nói:

– Kiếm Tông, quả thật là một hấp dẫn rất lớn, bất quá ngươi còn không cách nào cho ta cái danh xưng này.

Cao Trường Thiên cười nói:

– Ta tự nhiên không cách nào thay thế người trong thiên hạ, bất quá ta có quyền cho người khác một danh xưng, về phần ngươi có bảo vệ được cái danh xưng này không, không có quan hệ với ta, hơn nữa, ta cũng chỉ hỏi ngươi có dám làm hay không thôi, không dám nhận, coi như ta chưa nói gì cả.

– Lấy tính cách của Diệp Trần, chắc có lẽ không lỗ mãng như thế.

Lý Đạo Hiên đối với Diệp Trần vẫn có chút hiểu rõ, theo hắn cho rằng thì Diệp Trần sẽ không nhận củ khoai lang phỏng tay này.

Nghiêm Xích Hỏa và Băng Linh khẽ gật đầu, bọn hắn cũng không cho rằng Diệp Trần sẽ làm như vậy.

– Tốt, nếu ngươi đã hỏi ta có dám làm hay không thì… ta có gì không dám, từ hôm nay trở đi, danh xưng Kiếm Tông này thuộc về Diệp mỗ rồi.

Trong mắt Diệp Trần hiện lên vẻ lăng lệ ác liệt, nghiêm mặt nói.

– Ah!

Cao Trường Thiên cũng hơi động dụng, mặc dù danh xưng này là do bản thân hắn đề nghị, nhưng hắn cũng không nghĩ tới Diệp Trần sẽ dám tiếp danh xưng Kiếm Tông này, hơn nữa còn đương nhiên như thế, không có một tia rụt rè, tựa hồ quyết định này đối với hắn mà nói, cũng chỉ như thế thôi.

– Quá cuồng vọng rồi, tuy rằng Diệp Trần rất mạnh không sai, nhưng Kiếm Tông cũng không phải hắn muốn là được, thật sự là không coi ai ra gì, chờ xem đi, hắn có thể giữ vững được trong bao lâu.

– Danh xưng Kiếm Tông đã có mấy trăm năm không xuất hiện, có lẽ vài năm sau, Diệp Trần có tư cách trở thành Kiếm Tông, nhưng không phải là hiện tại.

– Quả thật, đạt được danh xưng Kiếm Tông không khó, muốn bảo trụ danh xưng Kiếm Tông đã khó càng thêm khó, một khi xảy ra chuyện gì, sẽ trở thành trò cười của khắp thiên hạ

Trong lúc nhất thời, tâm tình của đám đông xúc động, một ít người tương đối ủng hộ Diệp Trần, cũng không khỏi nhíu mày, ấn tượng đối với Diệp Trần đại giảm.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ