Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 133 [Chương 588(b) đến 593(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 588(b): Tranh đoạt trường sinh quả
Mặc dù nói Diệp Trần đã đoán trước được cục diện, nhưng rất còn nguy hiểm rất lớn tồn tại, chỉ cần một chút không cẩn trọng hoặc xuất hiện bất ngờ ngoài ý muốn, hắn sẽ chết không có đất chôn.
– Diệp Trần, không sao chứ!
Thấy Diệp Trần vẫn có thể thổ huyết, Hải Vô Nhai thở phào nhẹ nhõm.
– Chưa chết được!
Trước khi tranh đoạt trường sinh quả, Diệp Trần đã uống hai viên đơn dược bổ sung nguyên khí, bây giờ Diệp Trần chỉ cần thôi động bất tử chi thân, hồi phục nội thương nghiêm trọng, dược lực trong đơn dược nhất thời hoá khai, bù đắp nguyên khí tiêu hao.
– Ngươi lợi hại thật đấy, là người đầu tiên đoạt được trường sinh quả.
Quan Cầm tốc độ tương đương Hải Vô Nhai, nhưng phản ứng lâm trận của nàng vẫn chưa nhanh bằng Hải Vô Nhai, cho nên giữa chừng phải dừng một lúc, bị Hải Vô Nhai bỏ lại phía sau.
Lăng Thiên Hạo là người cuối cùng chạy đến, vừa ngưỡng mộ vừa bội phục nói:
– Yến sư tỷ vẫn đang tranh đoạt trường sinh quả thứ nhất, họ chắc không thể nào tưởng tượng nổi ngươi lại giành được trường sinh quả trước họ.
Đúng vậy, ai ngờ tốc độ Diệp Trần lại vượt xa những người khác, là người đầu tiên đoạt được trường sinh quả, vốn dĩ tranh đoạt trường sinh quả thứ hai khẳng định phải trải qua một trận hỗn chiến, giống như bốn người Yến Phượng Phượng, cục diện trước mắt không ai có thể ngờ được.
Diệp Trần cười cười, nếu như không chạy lên cướp trường sinh quả, hôm nay rất có khả năng một quả hắn cũng không có, đương nhiên, đó chỉ là khả năng. Dù sao phải nhìn vận khí, so với những người khác, chiến lực của hắn không chiếm ưu thế quá lớn.
– Cái gì, tên tiểu tử đó trúng bảy tám đường công kích mà không chết, thậm chí vẫn có thể nói chuyện.
Tên công kích Diệp Trần nhíu mày, chúng đã chuẩn bị xong, chỉ cần Diệp Trần chết, sẽ lập tức chạy lên cươp linh giới trữ vật của hắn, nhưng cục diện rõ ràng không chuyển lệch theo ý chí chúng.
– Đáng ghét, đây là trường sinh quả, thứ sẽ giúp chúng ta tăng tỷ suất tấn thăng cảnh giới.
Hai anh em song sinh rất không cam tâm, đứng cách đó vài chục mét, nhìn Diệp Trần hung tợn, mắt hộ hung quang.
– Tiểu tử, trường sinh quả chỉ dành cho người có thực lực, mau giao nó ra đây thì ta tha tội chết cho.
Người nói là trung niên cao lớn đi cùng trung niên hùng tráng, mặt đầy lông đen.
– Đúng, giao trường sinh quả ra đây, thì sẽ tha chết cho ngươi, nếu không hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi.
Một người khác phụ hoạ.
Thu hồi khiên, Diệp Trần lạnh giọng nói:
– Dành cho người có thực lực, nếu các ngươi có thực lực, tại sao không lấy được trường sinh quả.
– Hừ, tốc độ của ngươi chỉ là nhanh hơn một chút, nếu như đánh thật, ngươi vẫn chưa đủ tư cách.
Chúng đều nhìn ra Diệp Trần chỉ là tu vi Linh Hải Cảnh sơ kì đỉnh phong, mặc dù có chút kiêng kị, nhưng không nghĩ thực lực Diệp Trần đủ mạnh.
– Xin lỗi, thứ đã nằm trong tay ta, đừng mơ lấy được.
Bảo Diệp Trần từ bỏ trường sinh quả, là không thể nào, mấy người này nói không sai, bảo vật chỉ giành cho người có thực lực, có trường sinh quả, thực lực của hắn mới có thể nâng lên một tầng, không, là nâng lên hai ba tầng.
– Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, nôn ra đây cho ta.
Trung niên cường tráng mặt đầy lông đen dẫm mạnh chân phải, bật tung cơ thể, từ hai mét biến thành hai mét tư, chẳng khác gì người khổng lồ, cánh tay to hơn cả thắt lưng người khác, gân xanh nổi chằng chịt như rắn, trung niên to lớn lao đến, giống như mãnh hổ về rừng, mang theo một luồng gió tanh nồng.
– Thân thể biến lớn, là man nhân.
Hải Vô Nhai kinh ngạc, hô lớn:
– Ta chưa từng giao thủ với man nhân, hôm nay với lĩnh giáo thử.
Ầm!
Hai người nhanh chóng lao vào nhau, hung mãnh giao thủ.
– Diệp Trần, chúng ta chỉ có thể chặn giúp hai người, số còn lại phải dựa vào ngươi.
Lăng Thiên Hạo và Quan Cầm chặn đứng hai người trong nhóm trung niên cường tráng.
Chương 589: Phong Lôi nhị tông
Diệp Trần nói:
– Đa tạ các vị.
Lấy được một trường sinh quả hắn đã cảm thấy rất thoả mãn, số trường sinh quả còn lại hắn không cần nữa, dành cơ hội cho bọn Hải Vô Nhai.
– Hai người các ngươi thủ ở đây, theo dõi trường sinh quả thứ ba, hắn giao cho hai huynh đệ chúng ta.
Hai anh em song sinh dã tâm rất lớn, trường sinh quả trên người Diệp Trần hắn muốn, trường sinh quả trên cây chúng cũng muốn.
Nói đoạn, hai người sóng vai tiếp cận Diệp Trần, mắt nhìn không chớp.
Diệp Trần cười lạnh một tiếng, tay phải nắm chặt chuôi Lôi kiếp kiếm.
– Sát!
Hai anh em song sinh một trái một phải, tấn công Diệp Trần.
– Tiểu tử, chúng ta là đại danh đỉnh đỉnh Phong Lôi nhị tông, biết điều thì giao trường sinh quả ra đây, không sẽ mất mạng.
Phong Lôi nhị tông rất nổi tiếng trong thiên võ vực, cả hai huynh đệ đều là Linh Hải Cảnh, ca ca tên Lý Phong, đệ đệ tên Lý Lôi, nếu tách riêng ra thực lực chưa chắc đã bằng Hải Vô Nhai, nhưng liên thủ lại, không ai đủ làm đối thủ của chúng, nguyên nhân chủ yếu là hai huynh đệ chúng có thể tâm linh tương thông, hộ trợ lẫn nhau, còn ăn ý hơn cả Yến Bắc tứ kiệt.
– Bớt nói nhảm đi, muốn có trường sinh quả thì hãy dùng thực lực của mình!
Nếu như hai huynh đệ là một người, Diệp Trần có lẽ thập phần kiêng kị, nhưng nếu đã là hai thì hắn vẫn có cơ hội, sở trường của hắn là kì xảo chiến đấu, khẳng định có cách khiến chúng không thể liên thủ, chỉ cần chờ đến thời cơ, tiêu diệt từng người một.
– Nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì đừng trách chúng ta, Liệt phong quyền!
Ca ca Lý Phong đánh ra một đòn, toàn phong trận traanh, quyền tốc nhanh đến khó tin, mãnh liệt vô cùng.
– Thần lôi thối!
Đệ đệ Lý Lôi xuất chiêu ngay sau đó, một cước nhắm vào hạ bàn Diệp Trần, một cước này không hề thua kém liệt phong quyền của Lý Phong, lực quán thiên quân, ẩn hàm lôi chi áo nghĩa.
Một quyền một cước, phối hợp kín kẽ.
– Không thể liều mạng với chúng, với một mình mình, căn bản không thể đỡ được liên thủ hai người, phải quấn lấy một trong số chúng, khiến chúng không thể liên thủ.
Nghĩ vậy, Diệp Trần lập tức tiến lên trước một bước, thân thể đột nhiên trở nên hư huyễn, giống như một đường hắc ảnh mờ mờ, tránh khỏi liệt quyền phong của Lý Phong, vẽ nên một đường vòng cung, ép sát vào Lý Lôi.
– Muốn chặt đứt liên thủ của chúng ta, nằm mơ.
Lý Phong cười lạnh một tiếng, thân thể hơi chuẩn, mang theo toàn phong mãnh liệt, cuồn cuộn lao về phía Diệp Trần, Lý Lôi công thế không ngừng, lôi điện cước ảnh tràn ra, chỉ cần Dịp Trần tiếp tục tiếp cận, đảm bảo sẽ bị nướng thành than.
Xuy!
Diệp Trần chợt dừng lại, bàn chân như dẫm lên kiếm quang, từ bỏ Lý Lôi, bay về phía Lý Phong bên cạnh, thân hình lơ lửng bất định, như một vạt kiếm quang.
– Muốn chết!
Lý Phong thoáng kinh ngạc, bây giờ hắn mới biết mục tiêu của Diệp Trần không phải Lý Lôi mà là mình, nhưng hắn không hề tỏ ra sợ hãi, quyền ảnh vẫn đánh ra từ giữa toàn phong.
– Địa bạo thiên kinh!
Diệp Trần đương nhiên biết, chút thủ đoạn này không làm gì được hai huynh đệ tâm linh tương thông, mục tiêu thực sự của hắn vẫn là Lý Lôi, chỉ thấy chân phải hắn chà lên mặt đất, một luồng tiềm kinh thuận theo lòng đất, chạy đến chân Lý Lôi, ầm một tiếng, đá vụn bay tan tác, Lý Lôi mặc dù không bị thương nhưng công thế thì vẫn phải dừng lại.
Khoảnh khắc này chính là cơ hội của Diệp Trần!
– Hoá ảnh bạo!
Binh một tiếng!
Thân thể Diệp Trần run lên, hoá thành mấy chục đường hắc ảnh, thối ảnh của Lý Lôi và quyền ảnh của Lý Phong đánh trúng đại bộ phận hắc ảnh, nhưng bản thể của Diệp Trần thì vẫn thuận theo khe hở giữ thối ảnh của Lý Lôi, lướt qua, lăng không chém ra một đường kiếm khí hình trăng lưỡi liềm.
Lý Lôi giận dữ quát lên một tiếng, lấy ra một tấm khiên bài chặn đứng kiếm khí.
– Tốc kiếm chi ngục!
Công thể của Diệp Trần như thuỷ ngân cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt, nhanh đến nỗi kiếm ảnh bắn ra gần như nuốt chửng Lý Lôi.
Đing đing đang đang!
Tiếng kim loại nổ vang lên, Lý Lôi vung khiên chặn đứng tất cả kiếm ảnh, mà vẫn không hề bị thương.
– Lui cho ta!
Tốc kiếm chi ngục qua đi là kim diệu chấn sát kiếm, kiếm mang kim hoàng sắc mãnh liệt chém lên khiên bài của Lý Lôi, đánh hắn bay xa vài chục mét, Diệp Trần tay cầm Lôi kiếp kiếm, trấn áp đối phương, giữ vững cự ly an toàn với Lý Phong.
– Đồ khốn.
Lý Lôi phản kích, Lý Phong cũng đuổi theo.
Diệp Trần cười nhạt, thân thể như ảnh, quấn lấy Lý Lôi, Lý Phong sợ ngộ thương Lý Lôi, nhất thời có chút không dám ra tay, thế liên thủ liền bị phá.
– Tiểu tạp chủng, ngươi quá đê tiện, quang minh chính đại thì ra đây chiến.
Lý Phong đánh liền mấy quyền đều là đánh trúng Lý Lôi, cước bộ của Diệp Trần quá quỷ dị, mỗi lần đều đem Lý Lôi ra làm bia đỡ, khiến Lý Phong giận đến nghiến răng kèn kẹt.
Những lời Lý Phong nói giúp Diệp Trần biết thế nào gọi là vô sỉ,
– Quang minh chính đại, ngươi cũng xứng thốt ra bốn chữ quang minh chính đại sao, lấy hai chọi một, còn chê chưa đủ ưu thế.
– Mỏ cũng nhọn đấy, đợi lát nữa ngươi sẽ biết thế nào là muốn khóc cũng không khóc được.
Lý Phong thẹn quá hoá giận.
– Đại ca, đệ đã nhìn thấu thực lực của tên tiểu tử này, một mình đệ cũng có thể đối phó được hắn, cho dù không đối phó được thì cũng tiêu hao chân nguyên và trạng thái tinh thần, đợi chiến lực của hắn yếu đi, huynh gia nhập cũng không muộn.
Lý Lôi và Diệp Trần giao phong vài chục chiêu, phát hiện Diệp Trần ngoài cước bộ và kiếm pháp lợi hại, những mặt khác đều không có ưu thế.
– Được, ta đứng bên cạnh áp trận cho đệ.
Lý Phong ngẫm cũng thấy đúng, mình và đệ đệ thực lực đều không yếu, chỉ cần không gặp phải những tông sư cao thủ như Yến Phượng Phượng, Thái Sử Trùng, đánh bừa một hai trăm chiêu không vấn đề gì, huống hồ, cho dù mình lên cũng vô dụng, chỉ khiến đối phương có thêm cơ hội gây rối.
– Tiểu tử, ngươi đợi chết đi! Bây giờ giao ra trường sinh quả cũng không tha cho ngươi.
Bỏ lại một câu, Lý Phong lui về phía sau một trăm bước.
Nghe vậy, Diệp Trần mắt loé lãnh quang quỷ dị, đúng, hắn không có nhiều ưu thế trên những phương diện khác, nhưng hắn vẫn còn một chiêu song kiếm lưu, uy lực không hề thua kém kim diệu chấn sát kiếm, nếu kết hợp với nghịch thức thiên lôi, uy lực tuyệt đối vượt xa kim diệu chấn sát kiếm, gần như tương đương một môn kiếm pháp đang ở sáu bảy phần hoả hậu, phối hợp thêm với kiếm ý cao nhân nhất đẳng, uy lực tuyệt đối vô song.
Nhưng hắn muốn đợi cơ hội, đợi lúc Lý Lôi buông lỏng, một đòn đánh trọng thương đối phương, về phần giết chết, có lẽ không có khả năng, thực lực hai bên chênh lệch không nhiều, đương nhiên, nếu như triệu hồi Thực Mộng Lang, có lẽ vẫn có thể giết chết, nhưng Thực Mộng lang là con át chủ bài của Diệp Trần, chưa phải thời khắc mấu chốt, hắn sẽ không gọi nó ra ngoài.
Chương 590: Phá Hư Chỉ, hắn cũng có
Đinh đinh đang đang!
Lý Lôi tay cầm khiên hộ thể, chân vẫn không giảm tốc, tần suất đá ra ẩn hàm áo nghĩa lôi điện thối ảnh, lôi điện thối ảnh thế đại lực trầm, tần suất công kích mặc dù không bằng liệt phong quyền của ca ca Lý Phong, nhưng uy lực rõ ràng lớn hơn, cho dù là Diệp Trần cũng không muốn nhận một cước ấy.
– Nhất chỉ phá hư!
Đối diện với lôi điện thối ảnh, Diệp Trần rút thân hình, tay trái lăng không chỉ điểm, chính là phá hư chỉ chiêu thức thứ ba nhất chỉ phá hư.
Ba!
Ngón tay thanh sắc ám niệm không gian ý cảnh, loáng thoáng chạm vào biên giới không gian áo nghĩa, chỉ là chợt loé, tạo nên một thông đạo vẫn không ngừng ăn sâu trong thối ảnh, trong quá trình ăn sâu đó, ngón tay thanh sắc hấp thu sức mạnh của lôi điện thối ảnh, quỷ dị vạn phần.
– Cái gì, đây là chỉ pháp gì vậy, không lẽ là hắc ám áo nghĩa, không đúng, khí tức của hắc ám áo nghĩa không giống vậy.
Lý Lôi kiến thức rộng, vậy mà một lúc không thể nghĩ ra Diệp Trần dùng áo nghĩa gì.
Cách đó trăm bước, Lý Phong kinh nghi bất định:
– Hình thái ngón tay, hấp thu năng lượng đối phương, không lẽ là Phá Hư Chỉ của Thần Chỉ Tông Hạ Hậu Tôn, sao hắn cũng có?
Thần Chỉ Tông Hạ Hậu Tôn là một trong thanh niên ngũ thạch đầu, chỉ pháp lợi hại nhất, được gọi là Thần Chỉ Tông, Hạ Hậu Tôn sở trường rất nhiều chỉ pháp, nhưng trong một lần đại chiến, từng bạo lộ một loại chỉ pháp vô cùng đáng sợ, loại chỉ pháp đó giống y như chỉ pháp của Diệp Trần, có thể hấp thu sức mạnh đối phương, tăng gia công kích lực của chỉ pháp, đương nhiên, do thuộc tính chân nguyên không giống nhau, cho nên màu sắc cũng khác nhau, hơn nữa, hình thái ngón tay mà Hạ Hậu Tôn thi triển cũng có chút khác biệt so với Diệp Trần, nhưng khí tức đó, giống nhau như lột.
– Nhất định là Phá hư chỉ, tuyệt đối không sai.
Lý Nguyệt ánh mắt lấp lánh.
– Không ngừng sinh sôi!
Một chỉ đánh ra một đường thông đạo, Diệp Trần bay vào trong thông đạo, Lôi kiếp kiếm như một dải điện quang co rút bất định, đột nhiên đâm vào Lý Lôi nơi cuối thông đạo.
Xích!
Kiếm tốc không ngừng tăng, đến cuối cùng, Lý Lôi đã không thể cảm nhận được sự tồn tại của Lôi kiếp kiếm.
– Cút!
Rống lên một tiếng giận dữ, Lý Lôi nghiêng thân thể, chân trái như một chiếc roi lôi điện, quất mạnh ra, khiên bài chặn trước người, nếu như không thể tránh được một kiếm của Diệp Trần vậy thì không tránh nữa, thân thể hơi nghiêng, tránh những điểm yếu hại, hơn nữa còn có độn bài bảo vệ, chân trái đá vào bụng Diệp Trần, lấy thương đổi thương, hắn tin, chỉ cần trúng một cước này, cho dù không gãy lưng thì cũng xuất hiện vết nứt, tuyệt đối bị thương nặng hơn mình.
Phụt!
Một kiếm của Diệp Trần có tốc độ nhanh hơn tốc độ di chuyển của khiên bài, chạm vào mép khiên bài, đâm xuyên qua vai trái Lý Lôi, lúc này, thân thể hắn đang di chuyển ngang, thuận thế rút ra Lôi kiếp kiếm, loé lên rồi biến mất, tránh khỏi thối kích của Lý Lôi, phải biết, trong thế giới tình thần, Diệp Trần có thể một lúc đối diện với sáu mươi tư tinh thần thể hư cấu có tu vi ý chí tương đương mà không vấn đề gì, sao lại không tránh được khỏi một kiếm của Lý Lôi, có thể nói, ý tưởng lấy thương đổi thương của Lý Lôi là nằm mơ giữa ban ngày.
– Tiểu tử, ngươi chọc giận ta, ta cho ngươi chết không có chỗ chôn.
Máu trên vai tuôn ra như suối chảy, Lý Lôi khuôn mặt vặn vẹo, toàn thân phát tán lôi điện chói mắt, lôi điện ngoằn ngoèo như rắn, nhấp nháy bất định, đánh lên mặt đất, mặt đất lập tức cháy đen một mảng, đánh vào hư không, đang, xuất hiện những đường gợn sóng lăn tăn.
– Phải xem đối phương muốn thi triển sát chiêu bí mật gì.
Diệp Trần và Lý Lôi duy trì một cự ly thích hợp, cự ly này không cách Lý Lôi quá gần, cũng không sợ bị Lý Phong đánh lén.
Ba!
Một tia chớp từ giữa đỉnh đầu Lý Lôi đánh thẳng lên trời.
Khoảnh khắc tia chớp loé lên, Lý Lôi đã hoàn toàn biến mất, gần như tia chớp đó đến mang hắn đi, nhưng Diệp Trần biết, đó chỉ là giả tượng do tốc độ di chuyển quá nhanh tạo thành, đối phương đang cố tiếp cận, cả người dung nhập vào trong tia chớp.
– Chết đi! Lôi thần giáng thế!
Bầu trời trên đầu Diệp Trần, Lý Lôi hiển hiện, lăng không bổ một cước, khoảnh khắc chân phải hắn bổ xuống, Diệp Trần dường như nhìn thấy sau lưng Lý Lôi có lôi điện hư ảnh, lôi điện hư ảnh này không giống bán yêu huyết mạch hư ảnh, cũng không giống bản thể hư ảnh của Yến Phượng Phượng, mà là một loại khí tràng hư ảnh tự phát, thể hiện đòn sức mạnh này đã đạt đến mức độ thập phần đáng sợ.
Rắc!
Một thối bổ xuống, như có thần lôi giáng thế.
– Ừm, Lý Lôi đang chiến đấu với Diệp Trần.
Bên kia, bốn người Yến Phượng Phượng đã kết thúc hỗn chiến, cuối cùng giành được trường sinh quả vẫn là người có tốc độ nhanh nhất Yến Phượng Phượng, dù sao, những lúc đông người, ưu thế tốc độ vẫn không thể thay thế, nhất là trong điều kiện cả bốn người tương đương về thực lực.
Ha!
Diệp Trần đã chuẩn bị phản kích, tay phải giơ cao Lôi kiếp kiếm, tay trái nắm chặt Hoàng kim kiếm, hai kiếm đan chéo, nghịch trảm lên trên, nơi hai kiếm giao nhau, một viên lôi cầu hoàn mỹ ra đời, bành trướng nhanh chóng, khi bán kính của nó đạt đến một mét, vừa hay đánh trúng lôi quang thối ảnh.
Ầm ầm!
Cả hai người đều thi triển lôi chi áo nghĩa, lôi chi áo nghĩa đụng với lôi chi áo nghĩa, tạo thành lực phá hoại kinh nhân, chỉ thấy bầu trời nhất thời tối sầm lại, những tia chớp khổng lồ điên cuồng múa lượn, xung quanh hai người, chính là thế giới lôi đình, những tia chớp như những con giao long du tẩu, chằng chịt khắp nơi, thậm chí đến lòng đất cũng tồn tại lôi điện, mấy ngàn trượng vuông cháy đen một màu, chỉ có một trăm mét vuông xung quanh cây trường sinh là không bị lôi điện xâm nhập, tựa hồ bị sức mạnh vô hình cách ly.
– Sao lại có thể!
Lý Lôi ngỡ ngàng phát hiện, lôi chi áo nghĩa của mình không địch nổi Diệp Trần, khí tràng cường đại hấp thụ năng lượng lôi điện, phản kích ngược về phía hắn.
– Một chiêu này của đối phương là trung giai áo nghĩa võ học, nhưng có lẽ chỉ có bảy tám phần hoả hậu, luận uy lực, lợi hại hơn song kiếm lưu của mình một chút, tu vi đối phương cũng cao hơn mình một cảnh giới, là Linh Hải Cảnh trung kì đỉnh phong, nhưng mình có kiếm ý bù lại nên chiếm không ít ưu thế.
Kiếm ý có thể khiến công kích càng thêm ngưng luyện, sức mạnh lôi điện cũng là một loại công kích, dưới tác dụng của kiếm ý, uy lực đương nhiên hơn hẳn Lý Lôi.
– Phá!
Hai tay trái phải phát lực, song kiếm trong tay Diệp Trần ma sát mạnh sinh điện, quét sang hai bên, công kích bạo phát trong nháy mắt phá vỡ phòng ngự của Lý Lôi.
Chương 591: Niết bàn chi hỏa
– Dừng tay!
Thấy Lý Lôi sắp trọng thương, Thái Sử Trùng nhíu mày, trường kiếm hơi run, một đường kiếm khí hình vòng cung bắn ra, xé rách trường không.
– Đại phượng hoàng trảm!
Yến Phượng Phượng sao có thể để Thái Sử Trùng ngăn cản Diệp Trần, một đường hoả diễm chưởng đao chặn đứng kiếm khí.
– Yến Phượng Phượng, nàng!
Thái Sử Trùng giận dữ nhìn Yến Phượng Phượng.
Xì xì!
Diệp Trần và Lý Lôi cuối cùng cũng phân thắng bại, cả người Lý Lôi bị Diệp Trần đánh bay lên trời, trên ngực vẫn còn một vết kiếm đan chéo, sâu thấu xương, kiếm khí cường liệt xâm nhập vào trong cơ thể, phá hoại mọi thứ, có thể nói, chiến lực ít nhất giảm đi bảy tám phần, đã không còn bất cứ khả năng uy hiếp nào nữa.
– Dừng tay cho ta.
Thái Sử Trùng trừng trừng nhìn Diệp Trần.
– Ngươi bảo ta dừng tay thì ta phải dừng tay sao?
Diệp Trần hít một hơi thật sâu, nhìn lại Thái Sử Trùng.
– Lý Lôi!
Chiến đấu quá kịch liệt, Lý Phong căn bản không thể can thiệp, đến lúc này hắn mới kinh hô một tiếng, bay lên trời đỡ lấy Lý Lôi đang trọng thương.
– Báo thù cho đệ.
Lý Lôi không chỉ bị Diệp Trần chém trúng, bản thân còn bị sức mạnh lôi điện phản kích, ngất ngay tại chỗ.
– Diệp Trần, ngươi dám đả thương đệ đệ ta.
Ôm lấy Lý Lôi trong tay, Lý Phong thần tình hung ác.
Diệp Trần hoàn toàn bỏ qua đối phương, mất đi một Lý Lôi, Lý Phong cũng không phải đối thủ của hắn, nếu đối phương muốn báo thù, hắn chấp nhận cho hai huynh đệ hắn nằm cạnh nhau.
– Trường sinh quả chín rồi!
Lúc này, trái trường sinh quả thứ ba cuối cùng cũng chín, từ trên cây rụng xuống.
Ba người Hải Vô Nhai, Lăng Thiên Hạo nghe thấy trường sinh quả chín, lập tức từ bỏ chiến đấu, chạy đến gốc cây trường sinh.
Hải Vô Nhai đang định hành động thì bị Yến Phượng Phượng gọi lại, nàng lắc lắc đầu, nói:
– Ba trường sinh quả, chúng ta đã có hai, trái thứ ba nếu như tiếp tục rơi vào tay chúng ta, chúng ta sẽ trở thành mục tiêu của chúng nhân, trái trường sinh quả này đừng tranh nữa, để cho họ.
– Nói cũng đúng.
Hải Vô Nhai gật gật đầu, cười cười nhìn những người khác tranh đoạt trường sinh quả.
Trận chiến tranh đoạt trái trường sinh quả thứ ba diễn ra vô cùng kịch kiệt, thậm chí có thể dùng tàn khốc để hình dung, trên cây trường sinh có ba trái trường sinh quả là chín trong thời gian ngắn nhất, trái trường sinh quả thứ nhất sau một hồi đại chiến, thuộc về Yến Phượng Phượng, trái trường sinh quả thứ hai thuộc về Diệp Trần, trái trường sinh quả thứ ba nếu như không lấy được, đợi trái trường sinh quả thứ tư chín chí ít phải đợi thêm ít nhất nửa canh giờ nữa, ai biết nửa canh giờ sau sẽ phát sinh những gì, cho nên lấy được sớm chừng nào hay chừng ấy, có một trái trường sinh quả trong tay, tâm thái cũng khác hẳn.
– Thái Sử Trùng phát điên rồi!
Hải Vô Nhai dựa vào một gốc đại thụ, thích thú nhìn.
– Hẳn là phải phát điên!
Diệp Trần lấy được một trái trường sinh quả, tâm trạng rất tốt, tiếp theo hắn chỉ phải giúp bọn Hải Vô Nhai tranh đoạt một trái, những thứ khác chẳng liên quan gì đến hắn.
Ầm!
Chiến lực của Thái Sử Trùng thập phần kinh nhân, mất đi phong lôi nhị tông phụ trợ, khiến kiếm ý của hắn càng thêm sắc bén, thanh trường kiếm trong tay như thiên địa chi kiếm, rõ ràng một kiếm không đâm trúng đối phương, nhưng kiếm ảnh nhô ra lại kích phá chân nguyên hộ thể, nếu như không phải tràng diện quá hỗn loạn, lại có những cao thủ như Thiên Âm Tẩu và trung niên hùng tráng liên thủ, hắn sớm đã giết ra một đường máu, trung niên hùng tráng đỡ một kiếm này của Thái Sử Trùng, chân đứng không vững, phải lùi về sau hơn mười bước.
– Kiếm kình dồi dào quá.
Trung niên hùng tráng sắc mặt ngưng trọng, hắn là man nhân, không chỉ tu chân nguyên, cũng tu thân thể, man lực trên người không dưới hai mươi vạn cân, chính diện đối kháng, Linh Hải Cảnh tông sư đồng cấp rất ít người có thể khiến hắn lùi bước. Thái Sử Trùng không phải cao thủ luyện thể, nhưng kiếm pháp đại khí bàng bạc, có thể lấy thiên địa làm kiếm, hoá thiên địa thành kiếm, một kiếm của hắn, chẳng khác gì thiên địa áp bách, khiến hắn không thể không lùi bước.
– Nhưng vẫn không thể khiến ta lùi bước.
Trung niên hùng tráng rống lên một tiếng giận dữ, một lần nữa lao lên, múa tít thanh đồng thiết côn trong tay, bầu trời đầy những côn ảnh.
– Sơn chi kiếm!
Biết không tung ra đòn sát thủ là không được, Thái Sử Trùng hừ lạnh một tiếng, một kiếm quét ngang.
Phanh!
Kiếm ảnh như sơn ẩn hàm thổ chi áo nghĩa nặng nề, đánh bay cả Thiên Âm Tẩu và trung niên hùng tráng.
Soạt!
Giơ tay hút, Thái Sử Trùng có được trường sinh quả thứ ba.
– Đáng ghét, bỏ trường sinh quả xuống.
Thiên Âm Tẩu sắc mặt âm trầm, dù sao hắn cũng thành danh mấy chục năm nay, trong mấy chục năm đó, chưa bao giờ hắn lơi là tu luyện, nâng thực lực lên một đẳng cấp mới, tu vi hiện tại của hắn là Linh Hải Cảnh hậu kì đỉnh phong, theo đạo lý mà nói, không cần trường sinh quả gia tăng tu vi, nhưng trường sinh quả không chỉ đơn giản là nâng cao cảnh giới, nó còn có thể khiến một người trọng thương sắp chết hồi phục như cũ, tương đương một viên bảo mệnh dược, ngoài ra, Linh Hải Cảnh hậu kì đỉnh phong đột phá lên Sinh Tử Cảnh, cũng cần phải tích luỹ một lượng lớn chân nguyên, trường sinh quả là lựa chọn hàng đầu, bất kể là tác dụng nào, đều đáng để hắn liều mạng.
– Cút về!
Thái Sử Trùng lần này không thi triển thổ chi áo nghĩa kiếm pháp mà là thuỷ chi áo nghĩa kiếm pháp, một kiếm vung ra, kiếm kình như thuỷ liên miên bất tuyệt, không ngừng trung hào công thế của Thiên Âm Tẩu, chợt, một con sóng lớn nổi lên, một lần nữa đánh bay Thiên Âm Tẩu.
Trung niên hùng tráng phía sau cũng không thể đỡ nổi thuỷ chi áo nghĩa kiếm pháp của Thái Sử Trùng, cả hai đành phải chịu thua, đợi trái trường sinh quả thứ tư chín.
– Thổ chi áo nghĩa, thuỷ chi áo nghĩa, cộng thêm trước đó hắn nhiều lần thi triển thiên địa chi kiếm, xem ra Thái Sử Trùng này chủ tu thổ chi áo nghĩa, địa diện địa trong thiên địa, về phần thiên, bao hàm quá nhiều thuộc tính áo nghĩa, cho nên bất cứ loại nào đều có thể bổ trợ cho thổ chi áo nghĩa, thổ, nuôi dưỡng vạn vật, câu nói này không phải giỡn chơi mà đúng là có địa vị đặc thù.
Nhìn Thái Sử Trùng thi triển thêm một môn thuỷ chi áo nghĩa kiếm chiêu, Diệp Trần bây giờ đã có thể đoán ra phong cách chiến đấu của hắn.
– Thái Sử Trùng, đệ đệ ta bị hắn đánh trọng thương, ngươi phải báo thù cho đệ đệ ta.
Lý Phong thấy Thái Sử Trùng thuận lợi lấy được trường sinh quả thứ ba, vội vàng nói với Thái Sử Trùng, hắn biết mình không phải đối thủ của Diệp Trần, cho nên hi vọng Thái Sử Trùng giúp đỡ.
Thái Sử Trùng liếc nhìn Diệp Trần,
– Ta sẽ, nhưng không phải bây giờ.
– Nhưng…
Lý Phong vẫn muốn nói gì đó.
Hơi nhíu mày, Thái Sử Trùng ngăn không cho hắn nói tiếp,
– Bây giờ tranh đoạt trường sinh quả quan trọng hơn, ân oán để sau.
Nếu như không có Yến Phượng Phượng, Thái Sử Trùng cũng không ngại giúp đỡ Lý Lôi báo thù, nhưng hắn biết Yến Phượng Phượng lợi hại, trên thực tế rất ít người có thể ép Yến Phượng Phượng đến cực hạn, thực lực mạnh như thanh niên ngũ cự đầu, người thường chẳng ai dám chọc giận Yến Phượng Phượng, bởi vì họ biết, Yến Phượng Phượng nếu như muốn bỏ chạy, họ căn bản không thể ngăn được, thanh niên thiên tài có chút thực lực đương nhiên cũng biết tốc độc của Yến Phượng Phượng, đâu dám lằng nhằng với nàng, cùng lắm là giao giao thủ, chứ không đến mức liều chết, thực lực yếu hơn càng không thể ép Yến Phượng Phượng xuất thực lực giới hạn, cho nên, thực lực Yến Phượng Phượng ra sao không ai có thể nói chuẩn, Thái Sử Trùng cũng vậy, trận đại chiến vừa rồi, hai người đều có bảo lưu.
– Xem ra Thái Sử Trùng không định đối phó với ngươi lúc này.
Hải Vô Nhai nhìn thấy biểu tình trong mắt Lý Phong và Thái Sử Trùng, cười nói với Diệp Trần.
Diệp Trần thản nhiên nói:
– Hắn chỉ là kiêng kị Yến sư tỷ mà thôi.
Yến Phượng Phượng thực lực rất mạnh, bên ngoài nhìn thì có vẻ tương đương Hải Vô Nhai, cùng lắm cao hơn một tuyến, nhưng Yến Phượng Phượng bây giờ đang ở trạng thái nhân hình, không phải trạng thái chiến đấu, giống như Tôn Tiểu Kim, chỉ cần hồi phục trạng thái chiến đấu, thực lực còn có thể đại trướng biên độ rộng.
Đương nhiên, Diệp Trần không kì vọng người khác bảo vệ mình, đợi hắn luyện hoá trường sinh quả, thực lực chắc chắn sẽ đột phá mãnh tiến, cũng không cần sợ Thái Sử Trùng, lúc đó hắn có thể cùng đối phương phân cao thấp.
– Xem ra không dùng con át chỉ bài cuối cùng không được.
Thiên Âm Tẩu lạnh lùng liếc nhìn Thái Sử Trùng và Yến Phượng Phượng, sau đó lại nhìn trung niên hùng tráng, cả ba người này đều không dễ hạ, không dùng đến con át chủ bài, khả năng lấy được trường sinh quả thứ tư chỉ khoảng ba phần, thậm chí thấp hơn, người chết vì tiền, điểu chết vì ăn, liều.
Khoảng hai khắc sau, trái trường sinh quả thứ tư lắc lư rơi xuống.
– Là của ta.
Thiên Âm Tẩu rống lên một tiếng lớn, ném ra ba trái âm khí bảo châu, mỗi lần ném ra một trái, tim hắn lại nhỏ máu.
Binh binh binh!
Ba trái bảo châu chưa rơi xuống đất đã nổ tung, âm phong trận trận, thu rống rung trời.
– Là âm thú!
Thái Sử Trùng, Yến Phượng Phượng và trung niên hùng tráng vội vàng dừng bước, những người khác cũng bị ép phải dừng lại, chỉ thấy trong âm phong gào thét, đột nhiên xuất hiện ba con hung thú cực kì dữ tợn, hung thú này chúng nhân đều chưa từng thấy quá, nhìn giống như nhiều liều yêu thú gộp lại, hung ác vô cùng, không có sinh khí.
– Âm thú là cái gì?
Quan Cầm hỏi sư huynh của mình.
Hải Vô Nhai giải thích:
– Âm thú không phải sinh vật sống, do một loại bí pháp tà ác luyện chế thành, đầu tiên nhốt mấy con yêu thú cấp mười bị rút hết yêu lực vào một căn phòng kín gió, để chúng tự tàn sát lẫn nhau, đợi tất cả yêu thú chết hết, dùng bí pháp thu thập yêu thú oán khí trong căn phòng, trữ tồn vào trong âm thú châu, sau đó, lại đem âm thú châu này trồng vào đầu của một con yêu thú cấp mười khác, dần dần nuốt chửng linh hồn của nó, cuối cùng, linh hồn của con yêu thú đó cũng tiến nhập vào trong âm thú chấu, tự nhiên dung hoà cùng yêu thú oán khí trong đó, khiến linh hồn càng thêm tàn bạo hung hiểm, lúc ra ngoài, nó có thể lợi dụng địa khí và âm khí ngưng tụ thành âm thú chi thân, ngang ngược hơn tiền thân của nó rất nhiều, đủ để giết chết đại bộ phận Linh Hải Cảnh tông sư, hơn nữa, bởi vì thân thể âm thú là thiên khí và âm khí ngưng tụ thành, tương đương với bất tử chi thân, đánh thế nào cũng không đả thương được nó.
– Lợi hại vậy sao!
Quan Cầm âm thầm tặc lưỡi.
Yến Phượng Phượng nhìn con âm thú trước mặt, mắt loé lãnh quang,
– Phương pháp luyện chế âm thú gần như thất truyền, không biết hắn lấy được phương pháp này từ đâu.
Mặc dù Yến Phượng Phượng đã từng giết qua không ít yêu thú, nhưng nàng cũng là yêu thú, cho nên thập phần căm ghét loại bí pháp tàn nhẫn này.
– Niết bàn chi hoả!
Nói đoạn, Yến Phượng Phượng miệng thổ ra một đoá hoả diễm trong thanh có hồng, đoá hoả diễm này như có linh tính, cử động giữa không trung, phốc một tiếng, đánh lên người mấy con âm thú đang lao đến.
Hùng!
Nếu như là hoả diễm bình thường, căn bản không thể khiến âm thú bị thương, nhưng thanh hồng hoả diễm này lại giống như liệt hoả thêm dầu, ban đầu chỉ là một đoá nhỏ, một khắc sau đã đốt cháy âm thú, biến nó thành hoả thú, những tiếng tru thảm thiết từ trong lửa truyền ra, mỗi lúc một yếu.
Hải Vô Nhai cười khổ nói:
– Niết bàn chi hoả ẩn dưỡng không dễ, giết âm thú quá lãng phí.
Hắn đương nhiên cũng biết, Yến Phượng Phượng đã động nộ.
– Hử? Sức mạnh linh hồn lực và sức mạnh hoả diễm hoàn toàn kết hợp làm một, niết bàn chi hoả này kì diệu quá.
Diệp Trần cảm thán, hắn nhìn ra được, niết bàn chi hoả không chỉ đốt cháy thực vật mà đến linh hồn cũng bị thiêu cháy, nói cách khác, loại hoả diễm này mang đến hai tầng đả kích, sát thương lực, không thể tính toán, chỉ sợ dưới Sinh Tử Cảnh, chẳng có ai dám động vào nó, động vào là chết.
Nhưng, dùng để đối phó với kẻ thù ngoài âm thú có chút khó khăn, tốc độ quá chậm, cường giả đồng cấp đều có thể tránh né, Diệp Trần nhìn ra được, niết bàn chi hoả trong người Yến Phượng Phượng không nhiều, có lẽ chỉ được một đoá, tiêu hao bao nhiêu hết bấy nhiêu, muốn hồi phục rất khó.
– Sát lục kiếm ý và huỷ diệt kiếm ý của ta đều có thể trảm sát linh hồn âm thú, khiến âm thú chi thân trở nên vô dụng, nhưng Yến Phượng Phượng đã dùng niết bàn chi hoả rồi, ta cũng không cần động thủ.
Đối phó âm thú, người khác không có cách, nhưng Diệp Trần thì rất nhẹ nhàng, âm thú chẳng khác gì lôi linh, thân thể đều là do năng lượng cấu thành, nhược điểm là linh hồn linh trí, nếu so sánh, linh hồn âm thú chỉ mạnh hơn lôi linh một chút, nếu không Diệp Trần hoàn toàn có thể miểu sát.
Sau khi thiêu chết âm thú, vòng thanh hoả diễm lại quay trở bên trong cơ thể Yến Phượng Phượng.
Bên Diệp Trần chẳng có động tĩnh gì, hai bên còn lại thì đang rơi vào khổ chiến, rõ ràng, Thái Sử Trùng và trung niên hùng tráng chưa tìm ra thủ đoạn tiêu diệt âm thú trong một thời gian ngắn, chỉ có thể giằng co với chúng.
Về phần Thiên Âm Tẩu, hắn đã lấy được trường sinh quả thứ tư, thấy Yến Phượng Phượng dễ dàng giết chết âm thú của mình, khoé miệng không khỏi co giật mấy cái.
– Âm thú này ta luyện chế không dễ, mấy chục năm công phu mà chỉ luyện được bốn con, âm thú châu chỉ cần vỡ, âm thú sẽ từ từ hao tẫn linh hồn lực, cuối cùng thì biến mất, cũng không biết là được hay mất.
Thiên Âm Tẩu có chút đau lòng.
Chương 592: Bế quan đột phá
Không phải sinh mệnh tự nhiên sinh ra, chắc chắn sẽ tồn tại hạn chế rất lớn, sức mạnh linh hồn lực dần dần suy kiệt, cuối cùng biến thành hư vô, đối thủ của âm thú là Thái Sử Trùng và trung niên hùng tráng, trước khi chết, đương nhiên không thể giết được hai người bọn họ, chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi.
Vù! Vù!
Một lúc sau, hai đại âm thú hoá thành âm phong tiêu tán.
Thái Sử Trùng và trung nên hùng tráng sắc mặt đều rất khó coi, chiến đấu với âm thú khiến chân nguyên và thể lực của họ tiêu hao không ít, đây mới là mở đầu của cuộc tranh giành trường sinh qua, điều này thật không phải không tốt chút nào…!
Trường sinh quả thứ năm và thứ sáu rụng xuống gần như cùng lúc… tranh đoạt trường sinh quả thứ năm là Yến Phượng Phượng và Thiên Âm Tẩu, tranh đoạt trường sinh quả thứ sáu là Thái Sử Trùng và trung niên hùng tráng. Bởi vì trái trường sinh quả thứ bảy cũng sắp chín nên những người còn lại đều đang đợi.
– Rụng rồi!
Trái trường sinh quả thứ lắc lư một lần rồi rụng thẳng xuống.
– Hải huynh, ta đứng một bên hỗ trợ, huynh đi tranh đoạt trường sinh quả đi.
Giữ đúng tốc độ với Hải Vô Nhai, Diệp Trần truyền âm nói.
– Được!
Trận đại chiến giữa Lý Lôi và Diệp Trần khiến Hải Vô Nhai biết thực lực Diệp Trần không hề thua kém hắn, có lẽ chỉ còn thua một tuyến, tốc độ và năng lực sinh tồn của đối phương còn đáng sợ hơn, nếu như có Diệp Trần hỗ trợ, khả năng lấy được trường sinh quả sẽ là trên năm phần.
– Đại sư huynh! Ta cũng hỗ trợ huynh.
Quan Cầm rất tự tin vào tốc độ của mình, còn thực lực thì nàng không tự tin cho lắm, nhưng chỉ cần có được trường sinh quả, nàng sẽ trở thành mục tiêu công kích của những người khác, không phải ai cũng sống sót được dưới những đòn công kích đó, dù sao trường sinh quả cũng còn rất nhiều, nếu như để đại sư huynh Hải Vô Nhai lấy được thêm một phần, nói không chừng nàng sẽ được chia cho một trái.
– Được, trái trường sinh quả này chắc chắn phải thuộc về ta, ta cũng dùng toàn bộ thực lực.
-Địa động thiên toàn.
Hải Vô Nhai thân thể lăng không xoay tròn, thuỷ nguyên khí kinh nhân hội tụ về phía hắn, xoay vòng quanh Hải Vô Nhai không theo một quy luật nào cả, chúng nhân đều biết, vật thể trong lúc vận động kịch liệt, sẽ tạo thành khí tràng cường liệt, khi thuỷ lưu điên cuồng xoay chuyển, nó sẽ khiên một trăm mét vuông quang đó trở thành một thế giới hỗn loạn, bất cứ ai bước vào thế giới này, đều sản sinh cảm giác mất cân bằng.
– Chiêu này, rất lợi hại.
Diệp Trần có thể cảm nhận được, hư không quang mình tràn ngập thuỷ nguyên khí cuồng bạo, thuỷ nguyên khí va đập, dung hợp, cải biến lực tràng của khu vực này.
– Chuyện gì vậy? Sao ta cảm thấy đất trời xoay chuyển.
Mấy người thực lực hơi yếu thất sắc, cho dù họ là Linh Hải Cảnh, có thể lên trời xuống đất, thôi sơn đảo hải, nhưng đối diện với thiên địa biến hoá, nhất thời cũng hết đường xoay xở, ví dụ lực hấp dẫn mất cân đối, họ liền không thích ứng, dù sao họ cũng đang ở trong mảng thiên địa này, chịu sự hạn chế của quy tắc thiên địa, Hải Vô Nhai khiến lực hấp dẫn của mảng thiên địa này hỗn loạn, một luồng không sao, hai luồng cũng không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng nếu số lượng nhiều, họ muốn loại bỏ hết lực hấp dẫn trong một thời gian ngắn độ khó là rất lớn.
– Trường sinh quả, đến tay!
Khi tất cả phát hiện ra sai lầm của mình thì Hải Vô Nhai đã nhẹ nhàng lấy được trường sinh quả thứ bảy.
– Đồ khốn, cho dù ngươi ảnh hưởng được cân bằng của chúng ta thì đã làm sao, ngươi có ảnh hưởng được khí kình cân bằng không? Chết đi!
Nhất thời, trừ ba người Diệp Trần, Quan Cầm, Lăng Thiên Hạo, những người khác đều nhất loạt ra tay.
– Nhất chỉ phá hư!
– Huyền thiên chuỳ!
– Vô lượng trực đảo!
Ba người Diệp Trần không thể trơ mắt đứng nhìn Hải Vô Nhai bị liên thủ công kích, tự phát tuyệt chiêu, trung hoà một bộ phận khí kình.
Bản thân Hải Vô Nhai cũng không ngồi im chờ chết, sau khi lấy được trường sinh quả, hắn liền nghiêng người một tay đánh ra một đòn chưởng kình hùng hồn.
Binh!
Khí kình nổ tung, Hải Vô Nhai sắc mặt hơi tái bay ngược ra ngoài, miệng rỉ máu.
Đám người kia vẫn muốn tiếp tục công kích, một đường hoả tuyến thanh sắc như huyễn ảnh xuyên qua giữa chúng, hai người phía trước bay ngược ra ngoài, những người còn lại phải lùi liền mấy bước.
Là Yến Phượng Phượng.
Lấy được trái trường sinh quả thứ hai, Yến Phượng Phượng lập tức chạy đến, với tốc độ nhanh gấp đôi người thường giúp Hải Vô Nhai giải quyết nguy cơ.
Bên kia, Thái Sử Trùng và trung niên hùng tráng cũng có kết quả, người lấy được trường sinh quả đương nhiên là Thái Sử Trùng, không thể không nói, trung niên hùng tráng trên phương diện tranh đoạt cũng không quá xuất sắc.
Nếu như nói bảy trái trường sinh quả đầu tiên tranh đoạt là kịch liệt thê thảm thì những trận tranh đoạt tiếp theo là điên cuồng, cây trường sinh mặc dù có vài chục trái, nhưng cây trường sinh chỉ cống hiến ra một bộ phận nhỏ, một nửa còn lại sẽ không rụng xuông, trước đây cũng vậy.
Sau khi bị thương nhẹ, trung niên hùng tráng có được trái trường sinh quả thứ tám.
Trái trường sinh quả thứ chín thuộc về Thái Sử Trùng, cộng thêm trái này hắn đã có ba trái trường sinh quả, ở trạng thái dốc toàn lực, hắn thực sự rất đáng sợ, đến Yến Phượng Phượng cũng phải tránh giao phong với hắn, nhưng hắn vẫn chưa thoả mãi mà tiếp tục tranh đoạt giúp huynh đệ Lý gia, Lý gia huynh đệ cường đại, đối với hắn cũng có lợi.
Trái trường sinh quả thứ mười thuộc về Yến Phượng Phượng.
Để tranh đoạt trường sinh quả, Yến Phượng Phượng đã hồi phục bản thể, hoá thành một con thanh phụng khổng lồ, toàn thân quấn đầy thanh sắc hoả diễm, hai cánh xoè rộng, bầu trời toàn là thanh sắc hoả diễm, khiến Thiên Âm Tẩu và trung niên hùng tráng cũng phải sợ xanh mặt, Thi Sử Trùng chỉ hơi nhíu mày, không lên tranh đoạt với nàng.
– Lăng sư đệ, đệ nên chờ thêm một năm rưỡi nữa rồi hãy luyện hoá trường sinh quả, trường sinh quả này chỉ có tám mươi phần trăm chắc chắn giúp đệ đột phá lên Linh Hải Cảnh trung kì.
Yến Phượng Phượng đã có hai trái trường sinh quả, trái trường sinh quả thứ ba nàng dành cho Lăng Thiên Hạo, dặn dò nói.
Lăng Thiên Hạo mừng rỡ nhận trường sinh quả, nói:
– Đại sư tỷ, đệ biết, đợi khi nào hoàn toàn chắc chắn, đệ mới nuốt trường sinh quả.
Nếu như lãng phí trường sinh quả, không cần Yến Phượng Phượng nói, Lăng Thiên Hạo cũng sẽ tự trách mình.
– Đại sư huynh.
Quan Cầm trông đợi nhìn Hải Vô Nhai, trong năm người, chỉ có nàng là chưa có trường sinh quả.
Hải Vô Nhai nhíu mày nói:
– Đừng vội, cơ hội vẫn còn.
Bên kia, Lăng Âm Tẩu có ý bỏ đi, hắn không cần dựa vào trường sinh quả để nâng cao tu vi cảnh giới, chỉ là dùng để gia tang chân nguyên trữ bị mà thôi, một trái trường sinh quả chí ít giúp hắn bớt được vài năm khổ luyện, đương nhiên, không ai chê trường sinh quả của mình nhiều, nhưng hắn biết, ở đây có ba người thực lực không hề thua kém hắn, Yến Phượng Phượng và Thái Sử Trùng hai hậu bối này thậm chí còn cao hơn hắn một tuyến, huống hồ họ người đông thế mạnh, tiếp tục tranh giành nói không chừng còn mất mạng.
– Ha ha, các ngươi tiếp tục tranh nhau! Ta đi trước.
Không thể không nói, Thiên Âm Tẩu có thể thoát khỏi sự truy nã ngũ phẩm tông môn mấy chục năm nay đều là có kĩ năng của hắn, nói đi là đi, không để lại một chút dấu vết, không bị cái lợi trước mắt làm mờ lý trí.
– Lão già đó chạy nhanh thật.
Yến Phượng Phượng bĩu môi.
Cách đó không xa, Thái Sử Trùng hơi nheo mắt, hắn vốn dự định chờ xong việc, giữ Thiên Âm Tẩu lại, đoạt lấy phần của hắn, nhưng Thiên Âm Tẩu nói đi là đi, ít nhiều vượt qua dự liệu của hắn, về phần Diệp Trần, hắn không có ý định động hắn bây giờ, thời gian con dài, chờ đột phá lên Linh Hải Cảnh hậu kì tìm đối phương cũng không muộn, dù sao thực lực của Yến Phượng Phượng cũng không thua gì hắn, chưa kể, sau khi Lý Lôi trọng thương, tổng hợp thực lực bên hắn vẫn thua bên Yến Phượng Phượng.
– Lão già giảo hoạt, muốn làm hắn bất lợi đúng là không dễ.
Trung niên hùng tráng sao lại không biết ý tứ của Thiên Âm Tẩu, không khỏi sản sinh một tia bội phục.
– Đợi chút nữa thi triển thỉnh thần đại pháp của Man Tộc, đoạt lấy trái trường sinh quả thứ mười một.
Trung niên hùng tráng đang rất khó chịu với bọn Thái Sử Trùng Yến Phượng Phượng. Trong chúng nhân, chỉ có hai người họ là lấy được nhiều nhất, trong khi hắn mới chỉ có một trái.
Không thể không nói, man nhân một khi liều mạng là rất đáng sợ, cũng không biết họ thi triển bí pháp gì, thực lực đại tăng, thân thể như một người khổng lồ phủ đầy những hoa văn màu đen, binh khí chém xuống sẽ bị trung hoà phần lớn.
Cho nên, trái trường sinh quả thứ mười một thuộc về trung niên hùng tráng.
Trái thứ mười hai, mười ba là của Yến Phượng Phượng và Thái Sử Trùng, Yến Phượng Phượng đưa trái trường sinh quả này cho Quan Cầm.
Ầm ầm!
Sau khi rụng trái thứ mười ba, cây trường sinh đột nhiên rút những cái rễ khổng lồ, đập lên một nửa tiểu đảo, khiến tiểu đảo chìm trong nước hồ, hồng thuỷ tràn lan.
Cây trường sinh bọc trong quang mang màu đỏ, sưu một tiếng, phá không mà đi, bay vào sâu trong Man Hoàng Cổ Địa, một lúc sau, chỉ còn lại một quang điểm màu đỏ, quang điểm loé lên mấy cái rồi biến mất hoàn toàn.
Bọn Yến Phượng Phượng không đuổi theo, họ không dám đắc tội cây trường sinh, cây trường sinh có năng lực miễu sát họ.
– Ha ha, thu hoạch lần này nhiều hơn cả hai lần trước cộng lại, tổng cộng có sáu trường sinh quả.
Hải Vô Nhải toét miệng cười,
Mười ba trái trường sinh quả, bên họ có sáu, Thái Sử Trùng có bốn, trung niên hùng tráng có hai, Thiên Âm Tẩu có một, chắc chắn, thu hoạch của họ là lớn nhất, chiếm gần một nửa, Diệp Trần nói:
– Kiểu cơ duyên này, chỉ gặp chứ không thể cầu.
– Đúng, quang trụ màu đỏ của cây trường sinh chỉ những người đứng cách đó một ngàn dặm mới có thể nhìn thấy được, ngoài một ngàn dặm, đều không biết ở đây có cây trường sinh xuất thế, nếu người tranh đoạt quá nhiều, chúng ta chưa chắc đã lấy được một nửa như bây giờ, hai ba trái đã là không tệ.
Đến Man Hoang Cổ Địa này đều là cao thủ, họ chỉ là một trong số đó, nói không chừng còn có nhân vật tông sư cấp đáng sợ hơn tồn tại.
– Yến Phượng Phượng, trận chiến hôm nay bất phân thắng bại, lần sau chiến tiếp.
Thái Sử Trùng không định lập tức tìm Diệp Trần gây sự, lạnh lùng nói.
Yến Phượng Phượng nói:
– Ta đợi ngươi.
– Đi!
Thái Sử Trùng mang theo bọn Lý Phong vẫn còn có chút không cam tâm rời đi, trước khi đi, còn liếc nhìn Diệp Trần, ánh mắt sắc như kiếm.
Bọn Thái Sử Trùng rời đi rồi, trên tiểu đảo ngập nước chỉ còn nhóm trung niên hùng tráng và bọn Yến Phượng Phượng.
– Chúng ta cũng đi.
Trung niên hùng tráng không có ân oán gì với Diệp Trần, cũng bỏ đi.
– Các vị, ta muốn tìm nơi bế quan đột phá, không biết có thể cho ta thời gian một ngày được không.
Một ngày thời gian dùng để đột phá cảnh giới là đủ, dù sao cũng không phải tham ngộ áo nghĩa, Diệp Trần nhìn bọn Yến Phượng Phượng, Hải Vô Nhai nói.
Yến Phượng Phượng nói:
– Diệp Trần, ngươi có chắc chắn không, trường sinh quả không dễ gì có được, lãng phí là hết đấy.
– Đúng vậy, Diệp Trần, chuyện này cần gì phải vội, đợi chắc chắn hãy nói.
Diệp Trần cười nói:
– Không dám nói tuyệt đối chắc chắn, nhưng chín mươi chín phần trăm thì có.
Tốc độ tu luyện của hắn không phải tuyệt đỉnh, dù sao tốc độ tu luyện và thiên phú thân thể cũng liên quan đến nhau, nhưng trên phương diện đột phá cảnh giới, chẳng mấy người bằng được hắn, thiên phú linh hồn khiến hắn đột phá cái gì cũng dễ, hắn có thể đạt đến Linh Hải Cảnh khi tuổi đời mới hai mươi tư, nguyên nhân rất lớn là đột phá cảnh giới dễ dàng, còn việc chân nguyên tích luỹ không bằng người khác, có thể dựa vào đơn dược hoặc thiên tài hoàn thành.
– Vậy được, thời gian không phải quá dài, chúng ta làm hộ pháp cho ngươi.
Nói đoạn, cả đoàn bay về hướng Đông Nam.
Đây là một toà sơn mạch hoang vu mênh mông không thấy bờ bến, trong sơn mạch hoang vu này có một ngọn núi nhỏ không mấy nổi bật, Diệp Trần đang khoanh chân ngồi tu luyện trên sườn núi.
Bên ngoài sườn núi, nhóm Yến Phượng Phượng, Hải Vô Nhai cũng ngồi xuống điều tức, hồi phục chân nguyên tiêu hao.
Không hay không biết, sắc trời tối dần. Sát khí man hoang vô hình này, chỉ cần không cẩn thận, sẽ bị nó xâm nhập, ảnh hưởng tâm thần. Yến Phượng Phượng là người đầu tiên tỉnh lại từ trong trạng thái điều tiết, lên tiếng đánh thức mọi người.
Lăng Thiên Hạo nói:
– Diệp Trần còn đang tu luyện, có cần đánh thức hắn hay không?
Hải Vô Nhai cười nói:
– Đừng coi thường Diệp Trần, kiếm ý của hắn là thứ đáng sợ nhất ta từng được thấy, chút man hoang sát khí này chẳng thể ảnh hưởng đến hắn, hơn nữa, kiếm khách rất ít người tẩu hoả nhập ma, kiếm ý của họ có thể trảm sát man hoang sát khí xâm nhập.
Trong lòng núi.
– Trường sinh quả đúng là kì diệu, không chỉ ẩn hàm một lượng lớn thiên địa năng lượng mà còn có thể tu dưỡng thân thể, cải thiện đan điền.
Đến Linh Hải Cảnh, cảnh giới đột phá cũng là đan điền đột phá, đan điền cải thiện, cảnh giới đột phá nước chảy thành sông, về phần năng lực điều khiển tâm thần, Diệp Trần chưa bao giờ thiếu, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn có thể đột phá cảnh giới, đạt đến Linh Hải Cảnh nhanh như vậy.
Dưới tâm thần cảm tri, Diệp Trần cảm nhận được đan điền đang lột xác, theo sự lột xác của đan điền, chân nguyên hải trong đó cũng lột xác, trở nên tinh thuần, một chút một ít cũng có sức mạnh xuyên thủng sơn nhạc, nếu như chân nguyên hải bạo phát, tuyệt đối có thể san bằng mọi thứ trong vòng vài chục dặm vuông.
Xuy xuy!
Theo sự lột xác của đan điền và chân nguyên, từng tia tạp chất được luyện hoá ra, thuận theo kinh mạch vận chuyển lên tay phải Diệp Trần, tay phải Diệp Trần ánh lên lam quang, bên trong lam quang xen lẫn khí mang hắc sắc, khí mang này có đặc tính ăn mòn, khiến không khí không khỏi kêu lên xuy xuy.
Chương 593(a): Di tích long huyệt
– Không ngờ trong chân nguyên của mình vẫn còn nhiều tạp chất như vậy, hơn nữa còn có thể ăn mòn.
Diệp Trần vốn tưởng, chân nguyên của mình đã đủ tinh thuần, cho dù có tạp chất cũng không nhiều, không ngờ từ trong chân nguyên tinh thuần vẫn có thể luyện hoá ra tạp chất, hơn nữa tạp chất này còn không giống như tạp chất trước, có tính ăn mòn, tạp chất trong đan điền thì nhiều hơn, đan điền là nơi dung nạp chân nguyên, mỗi lần đến lúc đột phá, chân nguyên là tinh thuần, nhưng vẫn có một số tạp chất tiềm tàng trong góc đan điền, không thể quan sát, lần này cũng bị luyện hoá ra.
Thời gian dần trôi qua, tay phải Diệp Lãng gần như bám đầy khí mang hắc sắc, thập phần đáng sợ, nếu như đối chiến với người khác, một chưởng này hoàn toàn có thể trọng thương đối phương, hoặc để lại hậu hoạn.
– Ừm, đan điền đang mở rộng, chân nguyên cũng gia tăng, cách thời điểm đột phá có lẽ không còn xa nữa.
Cảm nhận sự khác biệt trong đan điền, Diệp Trần hít một hơi thật sâu, tiếp tục vận chuyển chân nguyên với tốc độ cao, kéo dài quá trình luyện hoá trường sinh quả.
Sáng ngày thứ hai.
Ba!
Lấy đỉnh núi thấp làm trung tâm, nguyên khí kinh nhân hội tụ thành nguyên khí lưu, xuyên qua thân núi, quán nhập vào trong cơ thể Diệp Trần, thân thể Diệp Trần như một thứ dụng cụ tinh vi, không ngừng chuyển hoá nguyên khí lưu thành chân nguyên.
– Đột phá rồi sao?
Bên ngoài sườn núi, bọn Yến Phượng Phượng cảm nhận được sự biến hoá do Diệp Trần gây ra.
– Chậc chậc, không hổ là yêu nghiệt được đánh giá ngang với Độc Cô Tuyệt, Thiểm Thái Minh Nguyệt, nói đột phá là đột phá, năm xưa khi ta đột phá lên Linh Hải Cảnh trung kì, không biết phải mất bao nhiêu công sức.
Hải Vô Nhai khen ngợi.
Bên trong bụng núi, Diệp Trần từ từ mở mắt, hai đường lãnh điện bắn ra, một quyền đánh lên vách đá đối diện.
Phốc!
Vách đá như bị ăn mòn, mềm nhũn.
– Không ngờ tích trữ nhiều tạp chất ăn mòn như vậy.
Diệp Lãng giật mình.
– Nhưng may mà đột phá lên Linh Hải Cảnh trung kì, tổng lượng và chất lượng chân nguyên tăng lên gấp đôi.
Đối với Diệp Lãng mà nói, mỗi lần thăng cấp là một cơ hội bù đắp quý giá, đến Linh Hải Cảnh, thứ hắn thiếu nhất chính là thời gian tích luỹ.
– Diệp Trần, đột phá thuận lợi chứ?
Bốn người Yến Phượng Phượng đi vào.
Đứng dậy, Diệp Trần cười nói:
– May quá, không lãng phí trường sinh quả.
– Ngươi đột phá nhanh thật đấy, chỉ dùng hơn một nửa thời gian.
Chiều tối qua Diệp Trần mới bắt đầu bế quan, bây giờ là sáng ngày thứ hai, mới khoảng bảy canh giờ, bốn người còn tưởng phải đến chiều hôm nay.
– Để mọi người đợi lâu như vậy, ngại quá, bây giờ xuất phát thôi!
Man Hoang Cổ Địa một năm chỉ có một tháng man hoang sát khí thưa đi, sau một tháng đó, man hoang sát khí sẽ nặng hơn, Diệp Trần mặc dù không sợ, nhưng cũng suy nghĩ cho Quan Cầm và Lăng Thiên Hạo.
– Thì xuất phát!
Yến Phượng Phượng gật gật đầu, được nghỉ ngơi một tối, mọi người đang trong trạng thái rất tốt.
Khu vực đối ứng trên mảnh bản đồ cách đây rất xa, mất ba ngày, năm người Diệp Lãng mới đến được vùng biên giới.
– Theo bản đồ, trên ba trăm dặm này có một tiểu cấm địa, tiểu cấm địa ở Man Hoang Cổ Địa này mặc dù to nhỏ khác nhau, nhưng rất nguy hiểm, có điều nguy hiểm càng lớn, thu hoạch càng nhiều.
Yến Phượng Phượng mở bản đồ, liếc nhìn, sau đó dõi về phía trước.
– Phú quý hiểm trung cầu, đã đến đây, sao có thể bỏ qua.
Hải Vô Nhai cười nói.
– Hải sư huynh nói không sai.
Không ai chê bảo vật nhiều, trên thực tế, tài nguyên có lúc còn quan trọng hơn thiên phú, nếu không tại sao thiên tài đại tông môn lại nhiều hơn thiên tài trong số những người bình thường, Diệp Trần mặc dù không phải đệ tử đại tông môn, nhưng quãng đường đã qua, hắn có rất nhiều cơ duyên.
Ba trăm dặm đối với năm người mà nói, chỉ là mấy chục hơi thở.
Nơi này là một miệng núi lửa khổng lồ, chỗ năm người đang đứng chính lên miệng núi, nhìn xuống dưới, có thể thấy nó rộng đến kinh ngạc, những hơn ngàn mét, chỉ cần nó bạo phát, tuyệt đối là một đại nạn.
– Trong hoả sơn có nhiều khoáng vật, cũng có một số thiên tài bảo địa chí dương chí nhiệt.
Yến Phượng Phượng lần đầu vào miệng núi lửa, nàng là Thanh phượngng hậu duệ phượng hoàng, lửa đối với nàng căn bản không có gì đáng sợ, mà còn giúp nàng gia tăng chiến lực, nàng đến hoả sơn giống như được trở về nhà.
Bên trong hoả sơn là một không gian rộng lớn, riêng miệng núi lửa đã hơn một ngàn mét, chân núi càng rộng hơn.
Liếc sơ qua, chỗ nào cũng là dung nham kim sắc, trên bề mặt dung nham có rất nhiều nham thạch hắc sắc, trên số nham thạch này, sinh trưởng một số linh thảo, có mấy gốc linh thảo kim sắc thu hút sự chú ý của Diệp Trần.
– Liệt dương thảo không phải linh thảo gì trân quý, nhưng luyện chế thuốc giải vô ảnh độc, cần phải dùng đến liệt dương thảo, dược lực của liệt dương thảo có thể tiêu diệt phần lớn độc tính.
Sưu!
Bay xuống, Diệp Lãng hái mấy gốc liệt dương thảo.
Những người khác cũng lần lượt hành động.
Lượn vòng trên một tảng ngam thạch, Yến Phượng Phượng khẽ nhíu mày, bề mặt nham thạch có những mảng lõm lớn, do dược thảo bị hái để lại, vết tích của chúng vẫn còn mới, góc cạnh phân minh.
– Có người từng qua chỗ này.
Yến Phượng Phượng kết luận.
– Đúng là có người từng qua, một miếng thượng phẩm hoả vân thạch cũng không có, chỉ có một số trung phẩm hạ phẩm hoả vân thạch.
Hải Vô Nhai thất vọng thấy rõ.
Hoả vân thạch là một loại linh thạch trân quý, ẩn hàm sức mạnh hoả diễm cường đại, thông thường hình thành trong hoả sơn, nhưng hoả sơn bình thường chỉ có hạ phẩm hoả vân thạch, trung phẩm hoả vân thạch chí ít phải mấy ngàn năm mới có thể hình thành, thượng phẩm hoả vân thạch chỉ hoả sơn mấy vạn năm mới có.
– Nơi này từng diễn ra đại chiến.
Lăng Thiên Hạo phát hiện dấu vết chiến đấu trên thành núi lửa.
– Vận khí không tốt, đổi chỗ khác đi!
Yến Phượng Phượng bay ra.
Nửa ngày sau.