Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 132 [Chương 584 đến 588(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 584: Giao long hiện
Nơi Diệp Trần đặt chân là một hồ nước nằm trên sườn núi, bốn phía là bình địa cự đại rộng hơn ngàn trượng, sau lưng bình đại được vách núi che trở, hai bên trái phải là những mảng rừng nguyên thuỷ, thỉnh thoảng lại có yêu thú hung hãn ra vào, thức ăn của chúng là các loại yếu thú yếu hơn.
Đầm nước nằm sâu trong màn sương mù dày đặc nên người ta không thể nhìn rõ cụ thể lớn nhỏ, chỉ có thể loáng thoáng một số đường nét mờ mờ.
– Ừm? Hàn minh thảo, băng nhan hoa!
Đuổi hết yêu thú gần hồ, Diệp Trần nhận ra ngay hai gốc thảo dược đặc biệt mọc trong khe đá bên bờ, một gốc lá rộng màu xanh mực, lạnh lẽo vô cùng, một gốc có hoa màu hồng phấn, trên cánh hoa và lá có những vụn băng nhỏ xíu, như những viên kim cương màu trắng.
Tay chiêu nhẹ, để hai gốc thảo dược rơi lên tay, Diệp Trần cười nhạt, thu chúng vào trong linh giới trữ vật.
Hàn minh thảo và băng nhan hoa đều là thượng phẩm dược thảo, đối với võ giả tu luyện băng hệ chân nguyên mà nói, là bảo vật tăng cường chân nguyên, đối với Diệp Trần mà nói, không có tác dụng gì, nhưng hai gốc thảo được này giá trị bất phàm, bán ra ngoài, một gốc có thể đổi lấy ngàn miếng thượng phẩm linh thạch, coi như một món hời nhỏ.
Hồ nước không nhỏ, Diệp Trần đi một vòng quanh hồ mất đúng một khắc thời gian, đương nhiên, một khắc này cũng không phải uổng phí, Diệp Trần tìm được tổng cộng bảy gốc thượng phẩm dược thảo, hai mươi tư gốc trung ohaamr dược thảo, ngoài ra còn có hơn mười miếng băng linh thạch.
Tổng giá trị không dưới mười vạn miếng thượng phẩm linh thạch, từ món hời nhỏ biến thành món hời lớn, bây giờ tổng tài sản trên người Diệp Trần là khoảng bảy mươi vạn miếng hạ phẩm linh thạch.
Hái xong dược thảo, Diệp Trần dồn sự chú ý lên mặt hồ.
– Hồ nước này chính là căn nguyên của vụ khí, nước hồ lạnh thấu xương, ẩn hàm băng hệ năng lượng thuần tuý, bên trong ắt hẳn phải có thứ gì tồn tại.
Đã vào bảo sơn ai chịu tay không trở về, từ lúc biết mạc vấn mất chín vạn miếng thượng phẩm linh thạch, Diệp Trần đã hiểu, tài sản trên người vẫn chưa đủ, thực lực càng cao, linh thạch sử dụng càng nhiều, chỉ có như vậy, mới có thể đảm bảo bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị đầy đủ.
Diệp Trần thôi động linh hồn lực, xâm nhập vào trong lòng hồ.
– Ồ! Linh hồn lực bị trung hoà!
Diệp Trần nhíu mày, linh hồn lực mới xâm nhập được năm mươi trượng đã bị sức mạnh vô hình trung hoà, không phát huy được chút tác dụng nào.
Suy tư một lúc, Diệp Trần lấy ra kiếm sĩ khôi lỗi, động ý niệm, điều khiển nó nhảy xuống hồ.
Rắc rắc!
Nước hồ còn lạnh hơn Diệp Trần dự đoán, kiếm sĩ khôi lỗi vừa chạm vào nước, những chỗ tiếp xúc lập tức đóng băng, băng bắt đầu lan đi với tốc độ chóng mặt, phủ kín toàn bộ cơ thể kiếm sĩ khôi lỗi, sau vài cái chớp mắt, kiếm dĩ khôi lỗi đã bị một tầng băng mỏng trắng màu trắng nhạt bao phủ, các khớp nối cứng ngắc, động tác ì ạch, may mà băng hàn chi khí không ăn mòn bên trong kiếm sĩ khôi lỗi, nên vẫn có thể tiếp tục điều khiển.
Lúc kiếm sĩ khôi lỗi lặn sâu chừng bảy tám trượng, áp lực trong nước khiến Diệp Lãng không khỏi kinh ngạc, hắn có thể cảm nhận được, đây không phải thuỷ áp bình thường, mà là uy năng do một bảo vật nào đó tán phát, tự động ngăn không cho ngoại vật tiếp cận, nếu không thuỷ áp cũng không đáng sợ như vậy.
Con ngươi nổi ngân sáng sáng bóng, Diệp Lãng tăng lực điều khiển, cho kiếm sĩ khôi lỗi lặn thêm ba bốn trượng nữa.
– Không ổn rồi, băng hàn chi khí bắt đầu ăn mòn nguồn động lực bên trong kiếm sĩ khôi lỗi.
Thấy kiếm sĩ khôi lỗi càng lúc càng không nghe theo sự điều khiển, sắc mặt Diệp Trần vụt biến, vội vàng cho kiếm sĩ khôi lỗi nổi lên, nhảy ra ngoài.
Đông!
Kiếm sĩ khỗi lỗi với một tầng băng trắng trên người rơi xuống mép hồ, phát ra âm thanh nặng nề, khác hẳn với vẻ linh hoạt ngày thường.
Bàn tay đặt trên lưng kiếm sĩ khôi lỗi của Diệp Trần cũng bị tê rần mất một lúc, băng hàn chi khí đang chạy theo lưng kiếm sĩ khôi lỗi truyền vào bên trong cơ thể hắn, nhưng hắn vẫn là Linh Hải Cảnh đại năng, thực lực mạnh hơn kiếm sĩ khôi lỗi không chỉ mười lần, chân nguyên vừa thổ, luồng han khí đó lập tức tan biến, sau đó, chân nguyên cương đại thông qua lòng bàn tay, truyền vào nội bộ kiếm sĩ khôi lỗi.
Vô thanh vô tức, tầng băng trắng trên người kiếm sĩ khôi lỗi tan chảy, nước băng rơi xuống đất, kết lại thành băng trắng, phủ kín mặt đất.
Thu hồi kiếm sĩ khôi lỗi, sắc mặt Diệp Trần trở nên có chút ngưng trọng.
Trong quá trình thăm dò, có thể phát hiện, hồ nước này ẩn hàm băng hàn chi khí cực kì đáng sợ, càng xuống sâu, băng hàn chi khí càng nặng, sâu mười trượng, băng hàn chi khí có thể xâm nhập vào trong nội bộ kiếm sĩ khôi lỗi, thuỷ lực trong hồ cũng rất đáng sợ, cho dù không có băng hàn chi khí, cường giả Tinh Cực Cảnh cũng không thể lặn xuống quá sâu, hình như có thứ gì đang phóng uy năng ra ngoài.
– Xem ra phải đích thân xuất mã.
Diệp Trần không từ bỏ ý định, hắn dám khẳng định, dưới đáy hồ nhất định có cái gì huyền diệu, nếu bỏ qua, chắc hẳn sẽ rất hối tiếc.
Hít một hơi thật sâu, Diệp Trần nhún gối, nhảy vào trong nước.
Diệp Trần có chân nguyên cấp bậc Linh Hải Cảnh, băng hàn chi khí hoàn toàn nằm ngoài chân nguyên hộ thể, một chút rét mướt cũng không cảm nhận được.
Ào ào!
Chân nguyên vận chuyển, thân thể Diệp Trần không ngừng chìm xuống.
Năm trượng!
Mười trượng!
Hai mươi trượng!
Ba mươi trượng!
Đến độ sâu ba mươi trượng, Diệp Trần mới cảm nhận được một tia ớn lạnh, và cả áp lực phóng ra từ đáy hồ.
– Linh hồn lực vẫn chưa chạm đến độ sâu năm mươi trượng, xem ra không phải vấn đề hồ!
Nếu như là vấn đề hồ, khi Diệp Trần lặn đến độ sâu hai mươi trượng, linh hồn lực đã có thể thăm dò hơn tám mươi trượng, dù sao lúc còn ở trên bờ, hắn cũng có thể thăm dò được năm mươi trượng.
Tiếp tục lặn xuống.
Bốn mươi trượng!
Năm mươi trượng!
– Linh hồn lực không thể phúc xạ ra ngoài!
Diệp Trần cảm thấy có một sức mạnh vô hình đang khó chặt lấy mình, khiến linh hồn lực không thể phóng xuất, may mà chân nguyên không làm sao.
Sáu mươi trượng!
Tám mươi trượng!
Một trăm trượng!
Chân nguyên hộ thể bên ngoài cơ thể Diệp Trần bắt đầu kết băng, ẩn hiện có băng hàn chi khí vô hình xuyên qua chân nguyên hộ thể, xâm nhập vào trong cơ thể Diệp Trần, nhưng chân nguyên bên trong cơ thể Diệp Trần còn hùng hậu hơn, băng hàn chi khí vừa xâm nhập vào, lập tức bị mai một.
– Sâu thật đấy! Mình đã lặn được một trăm năm mươi trượng rồi.
Ở nơi sâu nhất của hồ, một khối băng tinh hình trứng đang từ từ chìm xuống, bên trong băng tinh là một nhân ảnh, thì ra độ sâu càng tăng, băng hàn chi khí hình thành nên một tầng băng dày bên ngoài bề mặt chân nguyên hộ thể, nhìn giống như một khối băng tinh.
Chương 585: Huyết chiến Giao long
Rắc!
Băng tinh vỡ tan vì không chịu nổi áp lực.
Chân nguyên hộ thể của Diệp Trần cũng nhỏ đi một chút.
– Đến đáy rồi!
Cuối cùng Diệp Trần cũng nhìn thấy được đáy hồ, phần đáy toàn bộ là nham thạch rắn chắc, có những chỗ ánh lên màu đen bạc, phóng xuất quang huy bàng bạc ra ngoài, chính quang huy bàng bạc này ngăn cản linh hồn lực của Diệp Trần.
– Là hồn thạch, cả một khối hồn thạch!
Con ngươi Diệp Trần co lại, không kìm được hít ngược một hơi lãnh khí.
Hồn thạch là một loại đá ẩn hàm sức mạnh linh hồn lực, giá trị cực cao, là thứ mà siêu cấp tông môn nào cũng thiếu, một tông môn dù lớn, thì cũng có giới hạn, đạt đến Linh Hải Cảnh tu vi, linh hồn lực có thể thăm dò một trăm dặm vuông, nếu không có những thứ cản trở linh hồn lực, cả tông môn sẽ bạo lộ dưới mắt người khác, mặc dù nói chẳng ai dám cố ý dùng linh hồn lực thăm dò tông môn người khác, nhưng một khi đại chiến phát sinh, chẳng ai nói trước được điều gì.
Nói một cách không hề khoa trương, trên thị trường, một khối hồn thạch to bằng nắm tay chí ít được bán với giá năm ngàn miếng thượng phẩm linh thạch, tảng hồn thạch dưới đáy hồ này lớn gấp một trăm lần nắm tay, cũng chính là nói nó có giá trị trên năm trăm vạn miếng thượng phẩm linh thạch, có thể khiến bất cứ Linh Hải Cảnh tông sư nào phát điên.
Nước hồ tầm nhìn rất thấp, sau khi biết được nguyên nhân linh hồn lực không thể phúc xạ, Diệp Trần bắt đầu đào hồn thạch.
Tảng đầu tiên đào lên, to bằng chậu rửa mặt.
Tagr thứ hai nhỏ hơn một chút, cũng to bằng cả cái đầu.
Tảng thứ ba lớn nhất, bằng cái chậu tắm.
Đào xong ba tảng, Diệp Trần phòng xuất linh hồn lực, lần này linh hồn lực có thể phúc xạ thoải mái mà không còn gặp trở ngại gì, hồ nước chẳng còn giữ bí mật của mình được nữa.
Diệp Trần không biết là, trong một thông đạo dưới đáy hồ, đang có một đôi mắt với con ngươi kim sắc chăm chú quan sát hắn mà linh hồn lực của hắn không hề phát hiện ra, hơn nữa hai bên cách nhau hơn trăm trượng nhưng đôi mắt kim sắc vẫn nhìn thấy Diệp Trần.
Đôi mắt kim sắc từ từ chui ra khỏi thông đao, vô thanh vô tức tiếp cận Diệp Trần.
– Nguyên nhân khiến linh hồn lực không thể phúc xạ đã rõ, nhưng áp lực trong hồ đến từ đâu, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, áp lực gia tăng, điên cuồng gia tăng.
Diệp Trần cảm thấy có điều không ổn, tóc gáy dựng đứng.
Ầm!
Đúng lúc này, một đường hắc ảnh ngoằn ngoèo không biết từ đâu đột nhiên lao về phía Diệp Trần với tốc độ cực nhanh, giống như trở lực không hề tồn tại.
– Có yêu thú!
Diệp Trần dậm mạnh chân xuống đất, bơi ngược lên trên, trên đường, thân hình của hắn lăng không chuyển ngoặt, nhìn về phía có dao động kịch liệt nhất, đến đây, hắn không khỏi nổi da gà, chỉ thấy trong thị tuyến, một con mãng xà cự đại đang bò đến, không rõ nó dài bao nhiêu, nhưng thân thể thì chẳng khác gì cái thùng đựng nước, một cái vảy trên người đã bằng chén rượu, xếp dày chi chít.
Phần bụng của nó mọc ra bốn móng vuốt, loại móng vuốt này sắc bén vô cùng, rất giống móng rồng.
Đây là một con giao long, một con giao long thuần chính.
Rống!
Giao long rống lên, áp lực cuồng bạo gia tăng, nước hồ sôi lên sùng sục, giống như dưới đáy của nó có một ngọn núi lửa đang phun trào.
Diệp Trần tăng tốc độ, nhưng hắn làm sao nhanh được bằng giao long, giao long lượn bòng thân thể màu trắng, như một u linh từ từ tiếp cận Diệp Trần, khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn ba trượng, nó đột nhiên mở to cái miệng máu, định một miếng nuốt chửng Diệp Trần.
– Lôi sư biến!
Căn bản không kịp rút kiếm, tay phải Diệp Trần năm quyền, lôi âm sư tử thành hình, một quyền đánh lên đầu giao long.
Binh một tiếng!
Cả người Diệp Trần bị đánh bay, dưới sức mạnh cuồng bạo của giao long, quyền kình của hắn thậm chí còn không thể khiến đối phương dừng lại.
Khoảng cách sức mạnh là quá lớn!
– Đây chính là sức mạnh giao long sao? Thế này khác gì châu chấu đá xe.
Diệp Trần bị sức mạnh giao long làm cho tay chân mềm nhũn, đầu váng mắt hoa, vai đập thẳng vào vách đá bên hồ, tạo thành một cái lỗ lớn, cả người rơi vào trong đó.
Bạch sắc giao long không hề dừng lại, chui vào vị trí nơi Diệp Trần vừa rơi xuống, giương nanh múa vuốt, tiếng hô như sấm.
Diệp Trần dù sao vẫn là Linh Hải Cảnh tu vi, sức mạnh cơ thể không hề thấp, bên trong cơ thể còn ẩn hàm long chi lực luyện hoá từ long huyết thảo, sau một tiếng thét lớn, hắn rút mình ra khỏi vách đá, khéo léo tránh được cú ngoạm của bạch sắc giao long, chân nguyên phun phát, Diệp Trần tiếp tục phóng mình lên trên, trong hồ, Diệp Trần không thể phát huy thực lực của mình.
Chỉ nghe thấy rắc một tiếng, vách đá bên dưới như một miếng đậu phụ, bị giao long đập cho vỡ tan, đầu nó cắm vào trong đá, đuôi thì quẫy không ngừng, định quấn lấy bụng Diệp Trần.
– Kim diệu chấn sát kiếm!
Diệp Trần sớm đã có phòng bị, hoàng kim kiếm xuất vỏ, hoá thành kim quang trảm sát chói mắt.
Keng!
Một kiếm như cưa điện siêu cực, nặng nề chém xuống đuôi giao long, hoả tinh nóng rực bất chấp nước hồ lạnh buốt, bắn ra tung toé, nhưng một kiếm này, không phá được phòng ngự của bạch sắc giao long mà chỉ để lại một vết hằn màu trắng trên lớp vẩy dày của nó.
– Là phòng ngự gì vậy, kim diệu chấn sát kiếm cũng không đột phá được, trong khi sức mạnh này chí ít phải hơn năm mươi vạn cân, có thể nói là nghịch thiên.
Diệp Trần từng nghe Từ Tĩnh nói, một vạn năm trước, có một tông môn tên Thương Mang Tông, người trong tông tu luyện thân thể, vạn cân cự lực là đệ tử tạp dịch, ba bạn cân là đệ tử ngoại môn, năm vạn cân là đệ tử nội môn, tám vạn cân là đệ tử hạch tâm, trưởng lão ngoại môn hai mươi vạn, trưởng lão nội môn ba mươi vạn, tổng chủ và các thái thượng trưởng lão xấp xỉ năm mươi vạn cân cự lực, sức mạnh nghịch thiên, có thể đồ sát Đông Hải giao long, Tây Hải thần sa.
Bạch sắc giao long này tương đương Thương Mang Tông thái thượng trưởng lão, nếu chỉ xét rêng sức mạnh thân thể, nó đã có thể coi thường tuyệt đại bộ phận Linh Hải Cảnh tông sư.
Rầm!
Đuôi của bạch sắc giao long mặc dù không quấn được Diệp Trần, bị Diệp Trần dùng hoàng kim kiếm chặn lại, nhưng sức mạnh thôi sơn đảo hải cũng khiến Diệp Trần bị bắn ra ngoài, miệng thổ huyết, một khắc sau, Diệp Trần mượn chính luồng sức mạnh này, lao ra khỏi hồ nước.
Bạch sắc giao long rút đầu ra một cách dễ dàng, quẫy đuôi, lập tức đuổi theo.
Oanh!
Cột nước nổ tung, bạch sắc giao long phá nước chui ra, thân thể uốn lượn bơi trong hư không, dài hơn trăm mét, nó vừa xuất hiện, bầu trời ở đây lập tức thay đổi, phong vẫn biến huyễn, phong vũ phiêu diêu, cơ thể không ngừng tản phát vân khí bạch sắc, nhìn không rõ toàn thân.
Cái đầu cự đại nhô ra, bạch sắc giao long nhìn Diệp Trần, phóng xuất một luồng áp lực vô hình, khiến mặt đất bằng phẳng cũng phải lõm sâu vài mét, thảo mộc và đá vụn bị nghiền thành bột, nằm im trên mặt đất.
Phốc!
Vừa ra khỏi nước, Diệp Trần đã phun ra một ngụm máu tươi, giao long sức mạnh nghịch thiên, hai lần giao phong ngắn ngủi đã khiến hắn nội thương không nhẹ, xương cốt cũng xuất hiện vết nứt.
– Giao long là yêu thú giống rồng nhất, như vậy, áp lực này có lẽ là long uy, may mà long uy này không phải long uy chân chính, nếu như là long uy chân chính, mình có lẽ đến chân nguyên cũng không vận chuyển được, chứ không phải áp lực đơn thuần như bây giờ.
Giao long là yêu thú ẩn hàm long chi huyết mạch nhiều nhất trong số các yêu thú, trưởng thành đến một giai đoạn nhất định, thậm chí có thể lột xác thành rồng, hành vân bộ vũ, ngao du vũ trị tinh không, rồng là loài thập phần cường đại, khí thế cường liệt, khủng bố của nó được gọi là long uy, giao long ẩn hàm sức mạnh của long chi huyết mạch, đương nhiên cũng có một chút long uy, có thể áp chế đối thủ trên phương diện khí thế.
Lấy ra một viên đơn dược bổ sung nguyên khí bỏ vào miệng, Diệp Trần thôi động bất tử chi thân, nhanh chóng hồi phục thương thế, về việc bỏ chạy, hắn tuyệt đối không nghĩ đến, không phải Diệp Trần không muốn bỏ chạy, mà vì tốc độ trong nước của đối phương hơn hẳn tốc độ trên cạn của Diệp Trần, có lẽ chỉ có Yên Phi Phi mới có thể thoát khỏi con bạch sắc giao long này.
Rống!
Thấy Diệp Trần đang trị thương, bạch sắc giao long chui ra, một vuốt tóm lấy thân thể Diệp Trần, với độ sắc bén của một vuốt này, cộng thêm sức mạnh của bạch sắc giao long, cho dù phòng ngự của Diệp Trần có tăng gấp đôi cũng bị bóp nát.
– Cút!
Lần này, trong tay Diệp Trần không còn là hàng kim kiếm nữa mà đã đổi thành lôi kiếp kiếm, lôi kiếp kiếm giống như một tia điện quang, giao phong cùng móng vuốt của bạch sắc giao long.
Binh!
Thực lực hai bên cách nhau quá lớn, cho dù có lôi kiếp kiếm phụ trợ, Diệp Trần vẫn không phải đối thủ của bạch sắc giao long, cả người bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống mảng rừng nguyên thuỷ bên cạnh hồ nước, kinh động một phiến điểu thú.
Một lần nữ ho ra máu, Diệp Trần chẳng biết làm gì,
– Sức mạnh trên năm mươi vạn cân quá đáng sợ, căn bản không thể lại gần, nếu công kích từ xa, càng không thể đột phá, hơn nữa sẽ bị đối phương đuổi kịp rất nhanh, nếu như đem phá hư chỉ tham ngộ đến sáu phần hoả hậu, thậm chí bảy phần hoả hậu, biết đâu lại có thể đột phá, đáng tiếc trước mắt uy lực của phá hư chỉ đến kim diệu chấn sát kiếm còn không bằng, dùng cũng vô dụng.
– Chỉ có một chiêu.
Thấy bạch sắc giao long lại chui ra, tay phải Diệp Trần nắm chặt lôi kiếp kiếm, tay trái giữ hoàng kim kiếm, hai kiếm giao nhau, trảm kích thật mạnh.
Một khối lôi cầu xanh đen như mực sinh ra, khuếch đại nhanh chóng, nuốt chửng bạch sắc giao long.
Tí tách!
Âm thanh lôi diện vang lên điên cuồng, Diệp Trần lùi ra sau, tránh không để bị bạch sắc giao long ngộ thương, sau đó chăm chú quan sát đối phương.
Một lúc sau, lôi diện tan hết, trên lớp vảy dày mịn của bạch sắc giao long xuất hiện dấu vết cháy xém, hơi đen, phần ngực có vết kiếm mờ mờ đan chéo, vảy bị vỡ, có chút máu rỉ ra, từng giọt rơi xuống mặt cỏ, xuỳ xuỳ, thảo mộc không chỉu nổi sức mạnh của giao long chi huyết, vỡ vụn.
– Vẫn không thể làm nó trọng thương?
Diệp Trần nhíu mày.
Bạch sắc giao long phẫn nộ, bao nhiêu năm thì có bấy nhiêu thiếu niên bị thương, không ngờ hôm nay con người nhìn có vẻ không được mạnh lắm này lại đả thương nó, mặc dù chút xước xát này chẳng đủ gọi là vết thương. nhưng nó là giao long cao quý, sao có thể sánh với yêu thú bình thường.
Hô!
Há to cái miệng máu, bạch sắc giao long phun ra một luông hàn phong trong suốt về phía Diệp Trần, hàn phong gào thét, cuồn cuộn ập đến.
Khu vực vài trăm trượng vuông bị hàn băng bao phủ trong nháy mắt.
– Không ổn!
Luồng hàn phong này quá nhanh, Diệp Trần chỉ kịp di chuyển nửa bước, đã vị hàn phòng đánh trúng, biến thành một pho tượng bằng băng.
– Diệp Trần, cố chịu đựng một lúc, ta sẽ đến ngay.
Đột nhiên, từ trong não hải Diệp Trần truyền đến giọng nói của Yên Phụng Phụng, thì ra Yên Phụng Phụng đã dùng linh hồn lực để kiểm tra tình hình Diệp Trần, và dùng bí pháp của Huyền Tông linh hồn truyền âm cho hắn, với tốc độ của Yên Phụng Phụng, cự ly một trăm dặm cùng lắm chỉ mất vài hơi thở là đến.
Diệp Trần biết, nếu như không phá băng, một khắc sau, hắn sẽ bị bạch sắc giao long đánh vỡ, thi cốt không còn.
– Phá!
Trước nguy cơ cường đại, thiên phú gặp mạnh thì mạnh của Diệp Trần lại bạo phát, năm xưa trước sự truy sát của cao thủ Ngao gia, hắn có thể nhanh chóng tha, ngộ bất tử chi thân, bây giờ đối diện với sự uy hiếp của bạch sắc giao long, tinh khí thần trong người hắn được tập trung cao độ, kiếm khí kinh nhân trực tiếp trảm kích ra ngoài, phá vỡ hàn băng.
Hàn băng vỡ tan, Diệp Trần vô thức giơ cao hai kiếm, đan chéo trước người, một khắc sau, sức mạnh ssangs sợ thuận theo thân kiếm truyền lên cánh tay Diệp Trần, sau đó lại một đợt nữa truyền đến cơ thể Diệp Trần, tiếng xương gãy vang lên không dứt, lôi kiếp kiếm và hoàng kim kiếm bay khỏi tay, bắn vào sâu trong rừng.
Phốc!
Há miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người Diệp Trần bay ngược ra ngoài.
– Đây là sức mạnh giao long, chỉ sợ không dưới sáu mươi vạn cân, cho dù không phải Thương Mang Tông tông chủ trong truyền thuyết thì cũng xấp xỉ.
Cảnh vật hai bên hoá thành tàn ảnh mơ hồ, là mình đang bay quá nhanh, Diệp Trần căn cứ vào sức mạnh trên người, đưa ra một kết luận cụ thể.
Rống!
Bạch sắc giao long không muốn tha cho Diệp Trần, trườn thân thể khổng lổ, thoắt ẩn thoắt hiện trong vân khí, chỉ trong thời gian một phần mười cái chớp mắt, nó đã đuổi kịp Diệp Trần đang trọng thương, há miệng táp tới.
– Muốn giết ta, không dễ như vậy đâu.
Trong lúc bay giật lùi, Diệp Trần hơi lắc thân thể, như một cái bóng, xuyên vào rừng rầm, khiến người ta không thể nhìn thấy sự tồn tại của bản thể.
Bạch sắc giao long cũng không thể ngay lập tức tìm ra Diệp Trần, đành phải phun thêm một luồng hàn khí trong suốt nữa, băng phong toàn bộ mấy chục trượng rừng rậm phía trước, nó nghĩ, Diệp Trần đang ở trong khu vực đó, chỉ cần băng phong hết khu vực này, Diệp Trần sẽ không thể chạy thoát.
Chiu!
Kiếm quang quét qua cánh rừng, để lại vết kiếm sáng ngời trong hư không, hàn khí tựa như vẫn ở phía sau kiếm quang, mãi không đuổi kịp.
– Sát lực hàn khí không phải quá lớn, nhưng tốc độ lan tràn của nó thực sự quá nhanh.
Chương 586: Cây trường sinh
Cách đó vài trăm mét, Diệp Trần đang đứng lơ lửng giữa không trung, bắp chân trái bị đồng kết, thì ra hàn khí mặc dù không đuổi kịp hắn, nhưng cũng truyền được một chút, chính là một tia hàn khí, khiến một bắp chân Diệp Trần bị băng phong, hàn khí xâm nhập vào trong, may mà Diệp Trần có bất tử chi thân, nên vết thương trên người cùng bắp chân bị đóng băng không ảnh hưởng gì.
– Diệp Trần, không sao chứ!
Đúng lúc này, một đường hoả tuyến thanh sắc loé lên, tộc độ nhanh hơn bạch sắc giao long rất nhiều lần, là Yên Phụng Phụng.
Diệp Trần nói:
– Vẫn ổn, nhưng sức mạnh và phòng ngự của bạch sắc giao long thì quá đáng sợ.
Yên Phụng Phụng nhìn sang bạch sắc giao long, nhíu mày nói:
– Con giao long này cũng giống như ta, đẳng cấp đều là cửu cấp, nhưng với trạng thái nhân hình hiện tại của ta, e rằng không thể chống lại nó, chỉ có trong trạng thái chiến đấu mới có thể cùng nó phân cao thấp.
Trạng tháu chiến đấu mà Yên Phụng Phụng nói chính là thanh phụng bản thể.
Tranh thủ lúc nói chuyện, Diệp Trần đã hút lại lôi kiếp kiếm và hoàng kim kiếm, nói:
– Không cần liều mạng với nó, hai bên cùng bị thương, với ai cũng bất lợi.
Trước đó nếu như có thể chạy thoát, Diệp Trần tuyệt đối không liều mạng với giao long.
– Ừm! Ta đã muốn đi, nó cũng không đuổi kịp.
Nói đoạn, Yên Phụng Phụng tóm lấy cánh tay Diệp Trần, đưa hắn bay ra xa, tốc độ trong nháy mắt tăng lên gấp bốn lần âm tốc, đấy là còn đem theo một người.
Băng giao rống lên một tiếng giận dữ, nhưng không đuổi theo, thứ nhất, tốc độ của Yên Phụng Phụng đã vượt qua tốc độ cực hạn của nó, thứ hai, khí tức trên người Yên Phụng Phụng mang theo một chút uy hiếp, chỉ có yêu thú đồng cấp mới có thể cảm ứng được, rất rõ ràng, Yên Phụng Phụng cũng là một con yêu thú, chỉ là biến hoá thành con người mà thôi.
Một lúc sau, bọn Hải Vô Nhai cũng chạy đến.
– Diệp Trần, ngươi xui xẻo thật đấy, tự nhiên cũng có thể đụng phải một con băng giao, con băng giao này là bá chủ trong các loại yêu thú đấy.
Lúc Hải Vô Nhai dùng linh hồn lực cảm nhận được Diệp Trần đang đại chiến với băng giao, cũng giật nảy mình, bởi vì hắn biết, mình không phải đối thủ của băng giao.
– Lạ thật đấy, Diệp Trần, sao ngươi chẳng việc gì.
Lăng Thiên Hạo ngạc nhiên nhìn Diệp Trần.
– Đúng, chiến đấu kịch liệt như vậy, hơn nữa ngươi còn bị thổ huyết, tại sao chẳng hề hấn gì.
Hải Vô Nhai cảm thấy Diệp Trần có chút dị thường.
Diệp Trần cười nói:
– Có thể băng giao xem thường ta, nên không dùng toàn lực!
Hắn đương nhiên không thể nói mình tu luyện bất tử chi thân bí pháp.
– Cũng có thể!
Hải Vô Nhai liếc nhìn Diệp Trần, cảm thấy hình như đối phương đang giấu giếm điều gì, nhưng hắn cũng không khó chịu, ra ngoài, ai mà chẳng có một số bí mật, không có bí mật, sớm đã chết.
Yên Phụng Phụng lúc này nói:
– Đừng đến gần bờ hồ, chúng ta đi tìm dược thảo chỗ khác, để đề phòng bất trắc, bây giờ mọi người chỉ nên đứng cách nhau năm mươi dặm, nếu gặp nguy hiểm còn có thể lập tức đoàn kết lại, không bị lần lượt đánh phá.
Nói thật, Yên Phụng Phụng rất khâm phục Diệp Trần, mới từng ấy thời gian mà thực lực đối phương đã lại có tiến bộ, chẳng còn thua kém Hải Vô Nhai là bao nhiêu. Hơn nữa khả năng sinh tồn của đối phương cũng rất mạnh, đến băng giao cũng không thể giết chết được hắn.
– Ừm, cứ làm như vậy đi!
Chúng nhân gật đầu, sau đó lũ lượt phân khai, duy trì cự ly trong năm mươi dặm.
Ở một nơi cách đó rất xa, một đường quang trụ màu đỏ chói mắt đột nhiên vọt thẳng lên trời, quang trụ rất lớn, ẩn hàm sóng năng lượng cường đại, mãi không tan.
– Sóng năng lượng cường đại quá, có lẽ là trân bảo, chúng ta qua đó thôi.
Rất nhiều người trong Man Hoang Cổ Địa đều nhìn thấy đường quang trụ này, tất cả đều chạy đến, nâng tốc độ lên cực hạn.
– Chúng ta cũng đi thôi.
Nhóm Thái Sử Trùng đứng gần quang trụ nhất nên có thể cảm nhận được năng lượng ẩn hàm trong đó.
Sưu! Sưu! Sưu!
Nhất thời, có vài chục đường nhân ảnh bay về phía quang trụ với xu thế bát phương vân động.
Gần hồng sắc quang trụ.
– Đáng chết, chúng ta thủ ở đây gần một tháng, ai ngờ, trường sinh quả này chín lại phát ra động tĩnh lớn như vậy.
Nơi này là một tiểu đảo nằm ở giữa một hồ nước, một nhóm người đang đứng giữa một khu rừng trên đảo, trung tâm khu rừng là một mảnh bình địa, trên bình địa chẳng có thực vật gì, chỉ có một cây đại thụ, trên cây đại thụ không không biết bao nhiêu quả chín màu đỏ, hồng sắc quang trụ chính là phát ra từ cây đại thụ này.
Kì lạ là, nhóm người này không hề có ý định hái quả, hình như họ muốn chờ chúng hoàn toàn chín mới hái, thực sự khiến người ta không sao hiểu nổi.
– Trường sinh quả sắp chín rồi, chúng ta đứng gần nó nhất, tranh thủ hái nhiều một chút.
Người bên cạnh hớn hở như trúng số.
– Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi, hi vọng trường sinh quả chín thật nhanh.
Nói xong, cả nhóm lại im lặng, trừng trừng nhìn quả trên cây chuyển sang đỏ mọng, tán phát sóng năng lượng kinh nhân.
– Ha ha, vận khí của chúng ta không tệ, có mặt đầu tiên, mau đi hái quả.
Một giọng nói phá không truyền đến, rất nhiều nhân ảnh cùng bay về phía cây đại thụ, tốc độ nhanh như điện xẹt.
Nhóm người đứng trốn trong rừng cười lạnh, không có ý định ngăn họ lại.
A!
Có tiếng kêu la thảm thiết, chỉ thấy những đường hồng quang bắn ra từ cây đại thụ, nhẹ nhàng xuyên qua cơ thể, đến thi thể cùng chẳng còn.
– Chết đúng lắm, hi vọng chúng không biết đây là cây trường sinh, như vậy, bọn chúng sẽ bị cây trường sinh giết chết hết, không còn ai tranh giành trường sinh quả với chúng ta nữa.
Trong rừng, một người mừng rỡ nói.
Thỉnh thoảng lại có người từ bốn phương tám hướng bay lên tiểu đảo, hơn nữa, mỗi lần đều là một nhóm, ở Man Hoang Cổ Địa, đơn thương độc mã rất ít, gặp phải nhóm khác, dù thực lực của ngươi có cao hơn người mạnh nhất thì cũng phải chật vật, vận khí không tốt, nói không chừng còn bị giết chết.
Ban đầu, còn có người không nhận ra đây là cây trường sinh, liều lĩnh đi hái trường sinh quả, kết quả không cần nghĩ cũng biết, bị hồng quang phát ra từ cây trường sinh bắn xuyên, thi cốt không còn, cho đến khi có người nhận ra cây trường sinh, tình hình đí mới dần biến mất.
Người nhận ra cây trường sinh không phải ai khác, chính là một trong thanh niên tam đại kiếm tông Thái Sử Trùng.
Hắn cùng mấy người của mình đứng trên không địa cách cây trường sinh hơn một trăm mét, nhìn cây trường sinh nói:
– Cây trường sinh này đã có linh trí, thực lực có thể so với nửa bước yêu vương, cho dù toàn bộ chúng ta liên thủ, cũng bị cây trường sinh giết chết, cho nên chỉ có thể đợi thôi, đợi trưởng sinh quả chín, từ trên cây rơi xuống, chúng ta mới được nhặt, căn cứ với ví dụ trước đây, khi trường sinh quả rơi xuống, cây trường sinh sẽ chủ động công kích người đứng gần nó nhất, đương nhiên, cũng không thể mạo phạm nó.
Chương 587: Đến kịp
Cây trường sinh là hậu thế của cây bất tử, mặc dù không giống cây bất tử, sau khi có linh trí, trực tiếp là yêu vương cấp chiến lực, nhưng cũng tương đương Linh Hải Cảnh tông sư, tích luỹ thêm vài trăm nữa, có thể đath đến trình độ nửa bước yêu vương, thực lực nghịch thiên, dễ dàng giết chết nhân vật cấp tông sư.
– Đáng tiếc, cây trường sinh này đã trưởng thành, có linh trí, nếu như vẫn chỉ là cây non, chúng ta có thể đưa nó về, nghe nói người bình thường sống cạnh cây trường sinh, sẽ kéo dài niên thọ, sống trên hai trăm tuổi, nếu đổi thành võ giả, không những vạn độc bất xâm, tâm ma bất sinh, tốc độ tu luyện cũng không gì sánh được, là thánh vật hỗ trợ tu luyện.
Thái Sử Trùng nói với một trong hai anh em sinh đôi.
Một trong hai anh em sinh đôi nói:
– Đừng mơ tưởng nữa, cho dù không có linh trí, cũng không động được vào nó, nơi này là Man Hoang Cổ Địa, là địa bàn của cây bất tử, ngươi động vào hậu đại của nó, đảm bảo không ra được khỏi Man Hoang Cổ Địa, rễ của cây bất tử chiếm cứ non nửa Man Hoang Cổ Địa này.
Rất nhiều người không biết, đúng là có tồn tại cây bất tử trong truyền thuyết, hơn nữa nó cũng sinh tồn trong Man Hoang Cổ Địa, là một trong Man Hoang Cổ Địa chi vương.
– Hắc hắc, trường sinh quả này sẽ thuộc về lão hủ.
Một hắc y lão giả dung mạo khô cằn từ trong rừng rậm bước ra, mắt đầy vẻ tham lam.
Thái Sử Trùng liếc nhìn hắn, nói:
– Chỉ sợ ngươi không có cái mạng ấy.
– Ngươi là một trong thanh niên tam đại kiếm tông Thái Sử Trùng phải không! Thực lực thì có, nhưng vẫn thiếu một chút hoả hậu. Trở về luyện thêm mấy năm nữa, mới có hi vọng chiến thắng ta.
Hắc y lão giả không coi Thái Sử Trùng ra gì.
– Ồ! Nói vậy, ngươi có tự tin chiến thắng ta.
Thái Sử Trùng ánh mắt sắc bén, ẩn hàm sát cơ.
Hắc y lão giả hình như không muốn giao thủ với Thái Sử Trùng, đề nghị:
– Ở đây có quá nhiều người, đục nước béo cò cũng lắm, chi bằng đuổi chúng đi trước?
Nghe vậy, Thái Sử Trùng nhìn xung quanh, khu vực gần cây trường sinh, người mỗi lúc một nhiều, nhân số từ mười biến thành vài chục. Nếu như tiếp tục phát triển, hắn cũng không chắc có thể thuận lợi lấy được trường sinh quả, những lời hắc y lão giả nói khiến hắn động tâm.
– Bên này giao cho ta phụ trách.
Hắc y lão giả mặc kệ Thái Sử Trùng, trực tiếp lao vào bốn người đứng gần đó nhất, nói:
– Nếu không muốn chết thì cút hết cho ta, nếu không, giết không tha.
Mấy người quen biết hắc y lão giả, chẳng ai để tâm đến những lời hắn nói, bốn người đứng gần đó thấy hắn lao đến, tán khai trận hình, hợp lực công kích.
– Dám xuất thủ với ta, giết hắn.
– Yên Bắc tứ kiệt chúng ta cũng không phải người ăn chay!
Yên Bắc tứ kiệt là bốn huynh đệ khác họ. Yên Bắc tứ kiệt lão đại là Linh Hải Cảnh tông sư thực lực, ba người còn lại là đỉnh tiêm chân nhân cấp đại năng, bốn người nếu phân khai, sẽ chẳng còn lợi hại, nhưng mấy chục năm hợp tác, khiến thực lực liên thủ của họ đại tăng, Linh Hải Cảnh tông sư chết trong tay họ không biết bao nhiêu người.
– Yến Bắc tứ cẩu hùng hả!
Hắc y lão giả cười phì một tiếng, một trảo đâm ra, hắc sắc trảo ảnh tổ hợp thành một con hung thú cự đại, hung thú rống lên một tiếng giận dữ, chân trước quét ngang.
– Đồ khốn! Liều với hắn.
Yến Bắc tứ kiệt không ngờ hắc y lão giả lợi hại như vậy, bốn người liên thủ vẫn bị một trảo đánh lùi, bị thương chút ít.
– Kết kim cương trận!
Yến Bắc tứ kiệt giận dữ quát.
Soạt soạt!
Thân hình bốn người biến huyễn, tổ thành một lăng hình, đỉnh lăng hình là Yến Bắc tứ kiệt lão đại, chỉ thấy bốn người chân khí nhập thể, liền thành một phiến, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, tuy hai mà một, hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng biến thành một pho tượng kim sắc nộ diện.
– Hợp kích bí pháp!
Hắc y lão giả mặt hiện kinh sắc.
Hắc y lão giả có đủ niềm tin vào mình, bàn tay vung lên, hắc sắc hung thú do hắc sắc trảo ảnh tổ thành gào rít một tiếng, thân thể khổng lồ đập lên kim cương nộ diện.
– Cút!
Yến Bắc tứ kiệt lão đại giơ tay phải, cách không hư kích, nộ diện kim cương đang chụp lấy bốn người cùng hắn biến thành một thể.
Panh!
Thanh âm như sấm sét, hung thú tổ hợp từ trảo ảnh tan rã, nhưng Yến Bắc tứ kiệt cũng không khá hơn, nhất tề thổ huyết, nộ diện kim cương cũng biến mất theo.
– Tên này lợi hại quá, chúng ta lui!
Yến Bắc tứ hải cũng không phải kẻ nóng vội, thấy hợp kích bí pháp không thể làm được gì hắc y lão nhân, lần lượt chạy vào trong rừng, chỉ hai cái chớp mắt đã thấy biến mất vô ảnh vô tung.
– Rời đi sớm không phải tốt hơn sao.
Hắc y lão giả lắc lắc đầu, nhìn về phía Thái Sử Trùng.
Thái Sử Trùng thân là một trong thanh niên tam đại kiếm tông, khả năng kiếm pháp vô cùng lợi hại, chỉ thấy hắn đến bảo kiếm cũng không rút, chập hai ngón tay, liên tiếp hư điểm, kiếm chỉ điểm xuất, từng đường kiếm ảnh cự đại bắn ra.
– Thái Sử Trùng, ngươi đừng ép người quá đáng.
Đến tiểu đảo này còn có những thanh niên thiên tài khác, nhưng họ có liên thủ thì vẫn chưa phải đối thủ của Thái Sử Trùng.
Thái Sử Trùng lạnh nhạt nóiL
– Bảo vật thuộc về kẻ mạnh hơn, các ngươi không có thực lực, thì không có tư cách ở lại đây, còn không đi, ta sẽ cho các ngươi rơi đầu.
– Được, Độc Cô Minh ta ghi nhớ thù này, lúc khác, ta sẽ bảo biểu đệ Độc Cô Tuyệt của ta đến tìm ngươi.
Kẻ dẫn đầu chính là biểu ca của một trong lưỡng đại yêu nghiệt thiên phú vực Độc Cô Tuyệt.
– Độc Cô Tuyệt!
Thái Sử Trùng cười lạnh một tiếng,
– Cho dù hắn đến, cũng vô dụng, nhưng nếu ngươi đã đem Độc Cô Tuyệt ra đây doạ ta, thì ta cũng nên cho ngươi chút kí hiệu.
Độc Cô Tuyệt một năm trước mới tấn nhập Linh Hải Cảnh, Thái Sử Trùng không phải kiêng nể hắn, thiên tài cũng cần phải có thời gian, không có thời gian tích luỹ, thì cũng chỉ là thiên tài có tiềm lực mà thôi.
Xuy!
Kiếm chỉ điểm xuất, một đường kiếm khí sắc bén xẹt qua ngực Độc Cô Minh.
Độc Cô Minh sắc mặt tái nhợt, ngực toé máu tươi.
– Thái Sử Trùng, đừng huênh hoang, hãy đợi đấy!
Cố nhịn đau, Độc Cô Minh dẫn theo một nhóm thanh niên rời khỏi tiểu đảo, chỉ để lại một câu cay cú.
– Độc Cô Minh này đúng là không biết sống chết, dùng biểu đệ Độc Cô Tuyệt của hắn uy hiếp ta, chúng tưởng ta sợ à.
Hai anh em song sinh bước đến bên cạnh Thái Sử Trùng.
Thái Sử Trùng nói:
– Độc Cô Tuyệt đúng là rất đáng sợ, cho hắn thời gian, không phải không có khả năng đạt đến trình độ thanh niên ngũ cự đầu, cho nên ta mới cần phải có trường sinh quả, có trường sinh quả, ta sẽ có tám mươi phần trăm cơ hội tấn nhập Linh Hải Cảnh hậu kì, thực lực tăng lên một bậc.
Chương 588(a): Tranh đoạt trường sinh quả
Trong giới thanh niên thiên võ vực, rất ít người tu vi tấn nhập Linh Hải Cảnh hậu kì, đến thanh niên ngũ đầu không phải ai cũng là Linh Hải Cảnh hậu kì, đương nhiên, thiên tài đều có năng lực chiến đấu siêu cấp, tu vi thấp một chút, thực lực vẫn thập phần đáng sợ.
Cuối cùng, gần cây trường sinh, ngoài Thái Sử Trùng và hắc y lão giả chỉ còn lại một nhóm người, nhóm người này là nhóm xuất hiện sớm nhất, cũng là nhóm đầu tiên phát hiện ra cây trường sinh.
– Thiên Âm Tẩu, Thái Sử Trùng, hai người các ngươi đúng là có tư cách lấy được trường sinh quả, nhưng muốn chúng ra rời đi, e rằng không thể.
Nhóm người trong rừng đi ra, thủ lĩnh là một trung niên hùng tráng, tóc tai bù xù, ánh mắt sắc bén dao, tay cầm một cây thanh đồng thiết côn lớn, mấy người sau lưng hắn cũng không phải nhân vật tầm thường, khí thế hùng hồn, cơ thể to lớn, tựa hồ như hung thú hình người.
– Ngươi biết ta?
Hắc y lão giả biến sắc mặt, mấy chục năm nay hắn không hành tẩu giang hồ, người biết hắn cực ít.
– Không may, vài thập niên trước ta từng xem qua bức hoạ của ngươi, nhưng là hình truy nã, mấy chục năm qua đi, ngươi chẳng thay đổi gì.
Đến Linh Hải Cảnh, sự thay đổi bề ngoài không còn rõ ràng nữa, mấy chục năm chỉ tương đương mười mấy năm hoặc bảy tám năm, không thể thay đổi quá nhanh.
– Không ngờ trí nhớ của ngươi tốt vậy.
Thiên Âm Tẩu hắc hắc cười, mấy chục năm trước, hắn bị một ngũ phẩm tông môn truy nã, nên mới rời xa khỏi thị tuyến chúng nhân, lẩn tránh truy sát.
– Nhưng trí nhớ tốt không có nghĩa thực lực cũng tốt.
Sưu.
Thiên Âm Tẩu hai tay đan chéo, trảo mang tử hắc sắc như một tấm lưới lớn.
– Toái!
Trung niên hùng hồn không tránh mà quét ngang một côn.
Đì đùng!
Trảo mang tử hắc sắc bị phá sạch sẽ.
– Lợi hại, tiếp thêm một chiêu của ta.
Thiên Âm Tẩu lúc nãy chỉ dùng tám phần thực lực, đang định xuất thủ tiếp thì đột nhiên cảm nhận phía xa có tiếng phá không truyền đến.
– Ý! Lại có người!
Trên trời, một chiếc phi thuyền cự đại màu bạc đang bay đến, tốc độ gấp tám lần âm tốc.
– Yên Phụng Phụng!
Thái Sử Trùng nhíu mày.
Phi thuyền màu bạc rất nhanh xuất hiện trên bầu trời tiểu đảo.
– Là cây trường sinh!
Yên Phụng Phụng nhìn lướt là nhận ra ngay cây trường sinh.
– Đúng là cây trường sinh!
Diệp Trần lúc còn ở Bảo Hà Đảo đã từng nhìn thấy hồng y mỹ phụ lấy ra cây trường sinh, cây trường sinh giống như được tạo bởi bạch ngọc, nuột nà sáng bóng, không hề có một khiếm khuyết nào, cây trường sinh này cũng toàn thân trắng tuyết, chỉ có quả là màu đỏ, nhìn thập phần bắt mắt.
– Xem ra, vận khí chúng ta không tệ!
Hải Vô Nhai nói.
– Xuống thôi!
Năm người mặc dù kiêng kị Thái Sử Trùng, nhưng cũng chỉ là kiêng kị mà thôi, gặp phải bảo vật chân chính, chẳng ai có thể bắt họ lùi bước.
Độ không phi thuyền nhanh chóng đáp xuống, cách mặt đất chừng vài chục mét, năm người cùng nhau nhảy xuống, đứng cách cây trường sinh đúng một trăm mét.
Quan Cầm đang định tiến lên mấy bước thì bị Hải Vô Nhai kéo lại,
– Đừng lại gần, trước khi trường sinh quả rụng xuống, cây trường sinh sẽ chủ động công kích, trường sinh quả một khi đã kết trái, chứng tỏ nó đã tích luỹ đủ, thực lực rất khó đoán.
Cây trường sinh đúng là rất kì diệu, mỗi lần kết trái, đều phải tích luỹ đầy đủ, có đột phá cự đại, càng về sau, trường sinh quả kết ra hiệu quả càng tốt, nếu như nói khởi động linh trí là kết quả thứ nhất thì lần này là kết quả thứ hai.
Trên cây trường sinh, quả trường sinh vẫn vô thanh vô tức chuyển sang màu đỏ mọng, khi nó hoàn toàn chuyển sang màu đỏ lửa, đó sẽ là thời gian trưởng thành, nhưng bốn nhóm người đang đứng gần đó đều không nhìn trường sinh quả sắp trưởng thành, mà lại quay sang nhìn nhau, không khí căng như dây cung.
– Ở đây có bốn nhóm, ta nghĩ chia số trường sinh quả sắp rụng ra làm bốn phần, mỗi nhóm một phần, mọi người thấy thế nào?
Nếu như nói trước đây, Thiên Âm Tẩu còn muốn đuổi như đuổi nhóm trung niên hùng tráng, cùng Thái Sử Trùng chia đều trường sinh quả, nhưng bây giờ ý nghĩ ây không còn, bốn nhóm, bất kể đối phó với nhóm nào, đều bị nhóm kia phản đối, không ai biết liệu có đến phiên mình hay không, Thiên Âm Tẩy bản thân cũng lo lắng, cho nên mới nghĩ ra cách chia trường sinh quả ra làm bốn phần, không cần chiến thì không nên chiến.
Trung niên hùng tráng cười lạnh nói:
– Chia thành bốn phần, chủ ý của ngươi cũng được đấy, nhưng ngươi đừng quên, ngươi chỉ có một mình, một mình mà đòi chiếm hết một phần trường sinh quả, ngươi nghĩ chúng ta ngốc à?
– Nói đúng lắm, ngươi có một mình, không đủ tư cách chia trường sinh quả.
Hải Vô Nhai càng không khách khí, trường sinh quả là bảo vật vô giá, bớt đi một người bao giờ cũng tốt, dù sao số người ở đây quá nhiều, bản thân nhóm họ đã có năm.
Thiên Âm Tẩu sầm nét mặt,
– Xem ra mấy chục năm không ra ngoài, một vài người đã bắt đầu không coi ta ra gì, lão hủ mấy chục năm trước đã là Linh Hải Cảnh tông sư, lúc đó các ngươi vẫn là một đám trẻ ranh, thậm chí còn chưa ra đời? Nếu các ngươi nói ta không có phần, vậy thì hãy thể hiện bản lĩnh của mình đi.
Hắn cũng không nghĩ ngợi, mấy chục năm không ra ngoài, còn mấy người nhận ra hắn, cho dù nhận ra cũng chưa chắc đã sợ.
– Thể hiện bản lĩnh, ta đồng ý.
Thái Sử Trùng ngữ khí lạnh nhạt, hắn không muốn chia đều trường sinh quả với mọi người, một trái trường sinh quả có thể khiến võ giả từ Linh Hải Cảnh sơ kì đỉnh phong tấn thắng lên Linh Hải Cảnh trung kì, tỷ suất thành công chí ít cũng là tám chín phần, từ Linh Hải Cảnh trung kì đỉnh phong tấn thăng lên Linh Hải Cảnh trung kì, một trái trường sinh quả chỉ có có ba phần tỷ suất, ít nhất phải chuẩn bị hai ba trái trường sinh quả, mới đủ chắc chắn.
– Ta cũng không ý kiến.
Yên Phụng Phụng có ưu thế tốc độ, chỉ cần không có tai nạn ngoài ý muốn, người có khả năng giành được trường sinh quả nhất chính là nàng.
– Vậy thì thể hiện bản lĩnh của mình đi!
Trung niên hùng tráng biết chỉ có giải quyết đó.
Bây giờ thì mọi người đang tạm thời hướng ánh mắt sáng phía cây trường sinh, đợi trường sinh quả chín, từ trên cây rụng xuống…
Một trường sinh quả có hơn tám phần tỷ suất khiến ta từ Linh Hải Cảnh sơ kì đỉnh phong tấn thăng lên Linh Hải Cảnh trung kì, bỏ qua cơ hội này, muốn tấn thăng lên Linh Hải Cảnh trung kì, không có một hai năm khổ tu là không thể, cho nên, lần này nhất định phải đoạt được một trái trường sinh quả.
Đến Linh hải Cảnh tu vi, mỗi lần tấn thắng đều thập phần khó khăn, thiên phú trên phương diện tu luyện của Diệp Trần không phải tuyệt đỉnh, chỉ có thể nói là ưu tú, có thể nhanh chóng tấn nhập Linh Hải Cảnh, chủ yếu vẫn là dựa vào các loại cơ duyên, và linh hồn thiên phú.
Nếu như có thể giành được một viên trường sinh quả, thuận lợi tấn thăng lên Linh Hải Cảnh trung kì, Diệp Trần có thể dựa vào địa linh đan và thiên linh đan đem tu vi nâng lên một tầng cao mới đạt đến Linh Hải Cảnh trung kì đỉnh phong, như vậy, thực lực tổng hợp sẽ nâng lên không chỉ một chút một ít, tuyệt đối có thể khiến chiến lực của hắn đại tăng.
– Trương sinh quả, không thể bỏ qua.
Thở ra một hơi thật nhẹ, ánh mắt Diệp Trần dần trở nên sắc bén.
Trên cây trường sinh có khoảng vài chục trường sinh quả, một nửa trong đó vẫn còn đỏ nhạt, còn rất lâu nữa mới chín, trong một nửa còn lại có ba trái đã chuyển dang màu đỏ lửa, chỉ thiếu một bước nữa là chín triệt để, ba trái khác đã bắt đầu lúc lắc, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Chát!
Cuối cùng, cũng có trường sinh quả rơi xuống, đập lên mặt đất, lăn vài vòng.
Ngạc nhiên là, không ai động đậy, hình như rất do dự.
– Thiên Âm Tẩu, không phải ngươi muốn trường sinh quả sao? Lên nhặt đi!
Trung niên hùng tráng cười, nói với Thiên Âm Tẩu.
Thiên Âm Tẩu hừ lạnh một tiếng,
– Trường sinh quả thứ nhất cứ nhường cho ngươi đi!
– Ngươi tốt vậy sao?
– Ngươi cũng tốt vậy sao?
Bên kia, Thái Sử Trùng nhìn trường sinh quả lăn trên mặt đất, mắt loé sáng sau đó lại bình tĩnh lại.
– Xem ra không ai dám mạo hiểm!
Một trong hai anh em song sinh nói.
– Ai dám mạo hiểm? Nếu như cây trường sinh vẫn công kích những người đứng gần đó, vậy thì không phải sẽ chết vì một trường sinh quả sao, chẳng ai muốn đẩy mình vào cục diện tất chết, bây giờ chỉ thiếu mỗi bước thăm dò, chỉ cần có người đi nhặt trái trường sinh quả kia mà không bị cây trường sinh công kích nghĩa là không còn nguy hiểm.
– Nói thì nói vậy, không lẽ cứ ngồi đây đợi?
Bên Diệp Trần.
Hải Vô Nhai nhíu mày nói:
– Trái trường sinh quả thứ hai sắp chín rồi, đáng tiếc không ai muốn làm con chim mồi.
Diệp Trần nói:
– Người thứ nhất qua đó, cho dù không gặp nguy hiểm thì cũng chưa chắc đã tốt, hắn sẽ trở thành mục tiêu tấn công của chúng nhân.
– Diệp Trần nói không sai, trái trường sinh quả đầu tiên rất nguy hiểm.
Yên Phụng Phụng gật gật đầu.
Thời gian dần dần trôi qua, vẫn không có ai lên, hình như đều đang đợi.
Lệ!
Đột nhiên, từ trên thiên không truyền đến một tiếng kêu chói tai, một con diều hâu cự đại bay đến, mục tiêu của nó chính là trường sinh quả dưới gốc cây. Điêu tẩu!
Diều hâu tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã thấy xuất hiện dưới gốc cây, dùng chân quắp lấy trường sinh quả, sau đó vỗ cánh bay thẳng lên trời.
– Xuống đây!
Không hẹn mà gặp, chúng nhân liên thủ tấn công diều hâu.
Một tiếng kêu thảm thiết!
Diều hâu nổ tung, trường sinh quả từ trong không trung rơi xuống, chúng nhân đều cố ý không chế góc độ, cố gắng hạn chế dư ba, bản thân trường sinh quả cũng rất cứng rắn, ẩn hàm một luồng năng lượng cường đại, có thể ngăn cản dư ba xâm nhập.
Sưu! Sưu! Sưu!
Một lúc, có bốn người động, đó là Yên Phụng Phụng, Thái Sử Trùng, Thiên Âm Tẩu, và trung niên hùng tráng, bốn người họ là bốn người mạnh nhất trong chúng nhân, tranh đoạt trường sinh quả đầu tiên không nguy hiểm gì cho nên tận tình đại chiến.
Trong đó, Yên Phụng Phụng tốc độ nhanh nhất, chỉ thấy thanh sắc hoả tuyến vừa loé lên, Yên Phụng Phụng đã xuất hiện bên cạnh trường sinh quả, giơ tay bắt lấy nó.
– Thiên địa chi kiếm!
Thái Sử Trùng kiếm chỉ điểm xuất, một đường kiếm ảnh chặn đứng trước mặt Yên Phụng Phụng, cắt đứt lực hút, bản thân hắn thân ảnh chớp loé, cũng đến gần trường sinh quả.
– Phượng hoàng trảm!
Yên Phụng Phụng tay phải dựng thẳng, chưởng đao bổ xuống Thái Sử Trùng.
Keng một tiếng!
Thải Sử Trùng rút trường kiếm bên hông, chặn đứng hoả diễm đao kình của Yên Phụng Phụng.
– Các ngươi không cần phải tranh, trường sinh quả này chắc chắn thuộc về ta.
Thiên Âm Tẩu loáng thân hình, mấu chục đường hắc sắc huyễn ảnh xuất hiện, nhất tề lao về phía trường sinh quả.
– Cút!
Trung niên hùng tráng tốc độ chậm nhất, nhưng tốc độ chậm không có nghĩa không thể giành được trường sinh quả, dù sao bây giờ chỉ có bốn người, cầm chân lẫn nhau, hắn quát lên một tiếng giận dữ, giơ cao thanh đồng thiết côn, quét ngang một côn, phá tan huyễn ảnh của Thiên Âm Tẩu.
Trường sinh quả vẫn đang rơi xuống, tốc độ rơi rất nhanh nhưng tốc độ giao thủ của bốn người còn nhanh hơn, chỉ một cái chớp mắt, bốn người đã giao thủ được một lần.
– Nhân kiếm hợp nhất!
Thái Sử Trùng rung trường kiếm, kiếm mang cự đại quấn chặt lấy hắn bên trong, dùng tốc độ kinh nhân bay về phía trường sinh quả.
Bang bang!
Thiên Âm Tẩy và trung niên hùng tráng đâu thể trơ mắt đứng nhìn Thái Sử Trùng đoạt được trường sinh quả, thi nhau phát động công kích định phá tan kiếm cương của Thái Sử Trùng.
Tiếc là kiếm cương thập phần cứng rắn, mặc dù đã xuất hiện vết nứt nhưng mãi không thấy vỡ, trung hoà lên thủ công kích của hai người.
– Thiên phượng hoàng trảm!
Thời khắc mấu chốt, Yên Phụng Phụng lại tung thêm một chưởng đao, sau lưng nàng có thanh sắc phượng hoàng hư ảnh, đây chính là hư ảnh của bản thể nàng.
Rắc!
Kiếm cương vỡ tan, Thái Sử Trùng thập phần phẫn nộ, hắn không còn cách trường sinh quả xa nữa, dưới tác dụng của nhân kiếm hợp nhất, tốc độ và phòng ngự đều tăng lên rất nhiều, nhưng có bốn người tranh đoạt trường sinh quả, một mình hắn căn bản không thể đánh lại ba người.
– Chiến đấu kịch liệt quá.
Lăng Thiên Hạo nhìn trân trân.
Quan Cầm thấy trường sinh quả thứ hai, nói:
– Trái này cũng sắp chín rồi, ta sẽ dùng khinh công thiên hải nhất tuyến giành lấy nó.
Quan Cầm rất tự tin vào khinh công thiên hải nhất tuyến của mình.
Hải Vô Nhai cười nói:
– Thiên hải nhất tuyến của sư muội mặc dù lợi hại, nhưng họ không để yên cho muội lấy mất trường sinh quả thứ hai đâu, hơn nữa, lúc này, phe chúng ta cũng rất phải nói rõ nguyen tắc, ai lấy được trường sinh quả trước, baa người còn lại phải giúp người kia ngăn chặn công kích.
– Ừm, cái này đương nhiên.
Diệp Trần gật gật đầu.
– Trường sinh quả thứ hai sắp chín rồi, chín nhanh lên!
– Căng thẳng quá!
Người do Thái Sử Trùng mang đến và người do trung niên hùng tráng mang đến đều đang nhìn chằm chằm vào trường sinh quả thứ hai, nếu như không phải trước khi trường sinh quả rụng, cây trường sinh sẽ tấn công những người lại gần nó, họ sớm đã lao lên chứ không đứng đợi ở đây.
Trước sự theo dõi của tất cả mọi người, trường sinh quả thứ hai rụng xuống.
Sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu?…
Không ai có thể hình dung tình huống lúc đó, trường sinh quả vừa từ cành cây cách mặt đất vài chục mét rơi xuống, tất cả mọi người đều động, như vạn tiễn tề phát, kinh tâm động phách.
Chiu!
Bọc lấy cơ thể bằng năm đường kiếm quang, Diệp Trần nâng tốc độ lên cực hạn, tốc độ khởi động bây giờ đã gấp hai mươi lần âm tốc, phải biết trong điều kiện bình thường, tốc độ khởi động luôn thấp hơn tốc độ cực hạn, sở dĩ Diệp Trần khởi động được nhanh như vậy, bởi vì trước đó kiếm quang phi hành thuật của hắn có tiến triển, tốc độ cực hạn đạt đến hai mươi lăm lần âm tốc, cộng thêm hắn có năng lực điều khiển chân nguyên cực cường, sớm đã đạt đến cảnh giới chân nguyên thành tơ, cho nên tốc độ khởi động càng nhanh hơn, vượt xa người thường.
– Nhanh quá!
Ba người Hải Vô Nhai thất kinh.
Kiếm quang vừa loé, Diệp Trần đã có mặt dưới cây trường sinh.
– Tiểu tử, chết cho ta.
– Dám động vào trường sinh quả, ngươi chết không có đất chôn.
Khoảnh khắc này, người bên Thái Sử Trùng và trung niên hùng tráng đều đang tấn công Diệp Trần, nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn băm vằm hắn.
– Bảo ta bỏ trường sinh quả xuống, nằm mơ!
Mắt ánh vẻ kiên nghị, Diệp Trần dứt khoát nhặt lấy trường sinh quả, ném vào trong linh giới trữ vật, nhưng hắn cũng phải chịu bảy tám đường công kích, chôn vùi trong khí kình đáng sợ.
– Lỗ mãng quá.
Hải Vô Nhai lắc lắc đầu.
Hải Vô Nhai không phải không muốn giúp Diệp Trần chặn đứng công kích, nhưng tốc độ Diệp Trần quá nhanh, hắn bị bỏ lại phía sau, ban đầu, hắn còn tưởng muốn tranh đoạt trường sinh quả thứ hai cần phải tiến hành một trận đại chiến, trong đại chiến, nếu ai lấy được trường sinh quả, những người khác sẽ giúp người đó chặn công kích, nhưng bây giờ Diệp Trần đoạt lấy bằng tốc độ, khoảnh khắc đó, chí ít có bảy tám đường công kích rơi xuống người Diệp Trần, hắn đâu có phản ứng kịp.
Ầm ầm ầm!
Chân nguyên hộ thể của Diệp Trần vỡ tan trong nháy mắt, bảy tám đường khí kình cuồng mãnh đánh hắn bay ra xa, ép vào trong rừng, khí lưu cuồng bạo bẻ gãy toàn bộ cây cối trên một đường thẳng, ném lên trời, khiến tiểu đảo lại có thêm một phiến bình địa.
Lăng Thiên Hạo và Quan Xầm thất sắc,
– Diệp Trần, sẽ không chết chứ!
Họ nghĩ, dưới tác động của bảy tám đường công kích, chết là chắc chắn.
– Để xem vận khí của hắn thế nào, nhưng ta nghĩ hắn sẽ không chết, hắn không phải là kẻ vì bảo vật mà manh động.
Ban đầu, Hải Vô Nhai nghĩ Diệp Trần manh động, bất chấp tất cả, nhưng sau này nghĩ lại, Diệp Trần có thể từ một tiểu tông môn thiên tài trưởng thành đến bây giờ, không thể là người dễ dàng xúc động, hắn có lẽ có tính toán của riêng mình.
Trong lúc nói chuyện, Hải Vô Nhai nâng tốc độ của mình lên cực hạn, bay về phái Diệp Trần, lần này người tranh đoạt trường sinh quả là Diệp Trần, theo quy tắc trước đó, họ phải giúp đỡ hắn chống lại sự công kích của hai nhóm Thái Sử Trùng và trung niên hùng tráng.
Trên trung tâm bình địa, khói bụi tán đi, thân ảnh Diệp Trần hiện lên trong mắt Hải Vô Nhai.
Lúc này, Diệp Trần trông cực kì khổ sở, y phục bị xé rách, để lộ ra bộ kim lưu giáp sáng bóng, trên tay hắn, cầm hai tấm khiên, một tấm che kín phần đầu, một tấm che kín nửa người dưới, cộng thêm bảo giáp trên người, bảo vệ toàn bộ cơ thể.
Phụt!
Sắc mặt tái nhợt, Diệp Trần phun ra một ngụm huyết thu có lẫn những mẩu nội tạng.
– Tổng cộng có bảy đường công kích, trong đó bốn đường là cấp bậc Linh Hải Cảnh, ba đường là đỉnh tiêm chân nhân cấp, may mà có hai tấm khiên cộng thêm kim lưu giáp trên người, giúp mình chặn được phần lớn công kích, nên chỉ có ba bốn phần công lực truyền vào cơ thể, nếu không lần này mình chắc chết.