1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Tập 616 [Chương 3078 đến 3082]

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Tập 616 [Chương 3078 đến 3082]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3078: Thiên Đạo Tài Quyết (Hạ)

Quang mang màu đen và màu trắng từ trên cao đánh xuống, kiếm quang sáng chói vô cùng của Thiên Địa thập tự trảm từ dưới đánh lên trên. Cả hai lập tức va chạm. Mà sau lưng Sở Mộ, một ngón tay Thiên Đạo Cực điểm ra mang theo khí tức thần thánh, lại ẩn chứa ý chí hủy diệt cũng nhanh chóng tới gần. Khí tức đáng sợ khiến cho toàn thân Sở Mộ sởn hết gai ốc.

Thanh âm tối nghĩa không ngừng vang lên, đó là thanh âm kiếm quang thập tự và quang mang trắng đen va chạm sinh ra. tia lửa bắn ra, Sở Mộ cũng không dám dừng lại một chút nào. Bởi vì một chỉ sau lưng đang nhanh chóng tới gần, loại uy lực cường đại này thậm chí còn cường đại hơn quang mang trắng đen, càng nguy hiểm hơn.

– Trảm đạo.

Lúc tới gần, Sở Mộ lại lần nữa xuất kiếm, song kiếm liên tục bộc phát, từng đạo kiếm quang chặt đứt tất cả, tàn sát bừa bãi được đánh ra.

Uy lực của quang mang trắng đen cường đại, nhưng cũng không thể nào đánh nát kiếm quang của Thiên Địa thập tự trảm, chỉ có thể nghiền nát một chút. Loại tình huống này, song kiếm của Sở Mộ lại đánh ra Trảm Đạo kiếm thức, uy lực tăng phúc hai mươi mấy lần khiến cho hắn có thể phá vỡ quang mang trắng đen, xé rách ra một khe hở.

Nắm lấy khe hở vừa mới lóe lên, Sở Mộ hóa thân làm kiếm quang chui vào bên trong, chui ra khỏi quang mang trắng đen. Cùng lúc đó một chỉ màu ngà sữa cũng đánh tới, vừa vặn đánh trúng quang mang màu đen.

Kiếm quang thập tự trong nháy mắt sụp đổ, cự chỉ màu ngà sữa kia đánh trúng quang mang trắng đen. Quang mang trắng đen vốn đã bị Sở Mộ xé rách lập tức run lên, từng vết rách lan tràn ra chung quanh rồi tán loạn. Mà cự chỉ màu ngà sữa cũng run lên theo, tốc độ bị giảm một mảng lớn.

Vu Đạo Sinh đánh lén, Thiên Đạo Cực lại nắm bắt cơ hội ra tay, vốn tưởng rằng có thể lưu lại Sở Mộ, không ngờ lại bị Sở Mộ lợi dụng, tranh thủ một đường sinh cơ, thoát thân.

Hai người vừa sợ vừa giận, quang mang trắng đen bị nghiền nát. Vu Đạo Sinh lại lập tức đuổi giết Sở Mộ, cự chỉ màu ngà sữa cũng tiêu tán. Sắc mặt Thiên Đạo Cực càng thêm khó coi, có cảm giác như bị lừa gạt.

– Các hạ Thiên tộc, ta và ngươi liên thủ chém giết Sở Mộ.

Vu Đạo Sinh vừa truy kích vừa truyền âm cho Thiên Đạo Cực.

– Các hạ Hắc Bạch Viên cung, ngươi cố sức chặn đường Sở Mộ, làm tốc độ hắn chậm lại, ta lại ra tay giết chết hắn.

Thiên Đạo Cực hít sâu một hơi, bình phục tâm tình rồi nói.

– Được.

Vu Đạo Sinh đáp lại, lại lần nữa ra tay. Hai mắt hắn híp lại. Lập tức, đồng tử nhanh chóng biến hóa, một trắng một đen.

Khí tức trên người lập tức xảy ra biến hóa rõ ràng, vừa khó hiểu lại vừa phù hợp với thiên địa. Bên trái có khí tức màu trắng tràn ngập. Bên phải thì có khí tức màu đen tràn ngập.

– Hắc Bạch Vô Cực.

Ngữ khí của Vu Đạo Sinh trở nên lạnh lùng vô tình, hai tay chém ra. Một tay màu đen một tay màu trắng, giống như là ánh sáng và đêm tối. Uy năng kinh người từ trên trời giáng xuống.

Lập tức, trên không trung xuất hiện biến hóa kỳ dị, trong phương viên trăm dặm, vô số khí tức màu trắng và màu đen tràn ngập, đan vào nhau, cuối cùng hội tụ thành một quả cầu, nhìn như một cái bánh xe cực lớn, một bên màu trắng, một bên màu đen.

– Chuyển.truyện ma

Quang mang hai màu trắng đen giống như bánh xe kia sau khi Vu Đạo Sinh ra lệnh một tiếng từ từ chuyển động, tiếng ầm ầm vang vọng, giống như là vạn lôi nổ vang, lại giống như thiên quân vạn mã di chuyển.

Khí tức khủng bố vô cùng từ trên trời giáng xuống, trấn áp. Hư không phía dưới quang mang trắng đen giống như bị giam cầm, giống như bị một ngọn núi vạn trượng vô hình áp bách.

Sở Mộ đang nhanh chóng phi hành bị quang mang trắng đen trùng kích, tốc độ bỗng nhiên hạ thấp, cơ hồ dừng lại trên không trung. Lực lượng khủng bố như vậy trấn áp khiến cho toàn thân hắn khó có thể thừa nhận.

Cường đại, thực sự quá mức cường đại.

– Cơ hội tốt, ngươi chết đi.

Hai mắt Thiên Đạo Cực sáng ngời, hai tay bỗng nhiên mở ra, giống như muốn bao quát thiên địa. Khí tức thần thánh trên người ngày càng mãnh liệt, tiếp đó hóa thành một cột sáng màu trắng sáng ngời phóng lên trời, phong vân bắt đầu khởi động, vòng xoáy màu trắng giống như là cái phễu úp ngược hiển hiện, ngưng tụ.

Nguyên khí thiên địa bắt đầu điên cuồng khởi động, hóa thành Giao Long hội tụ tới, vạn long rít gào, long trời lở đất.

Khí tức của Thiên Đạo cực giống như dung hợp với không trung thành một thể, trong mắt Vu Đạo Sinh hiện lên vẻ kiêng kỵ. Dường như hắn biết rõ Thiên Đạo Cực đang chuẩn bị thi triển tuyệt chiêu gì đó vậy.

Thiên Tộc tự xưng là hậu đại Thiên thần, đại biểu cho trời xanh, thay trời hành đạo.

– Chiêu này gọi là Thiên Đạo tài quyết, nó sẽ tiễn ngươi ra đi.

Hai mắt Thiên Đạo Cực lạnh lẽo, vô tình như băng.

Giờ phút này, đủ loại lực lượng trong thiên địa đều trở nên hỗn loạn vô cùng, cuồng bạo kinh người

Nguyên khí thiên địa vô tận từ bốn phương tám hướng hội tụ tới, vô số sấm sét lóe lên, xuyên qua, gió lớn rít gào, lôi quang rực rỡ, phong lôi giao hòa.

Vòng xoáy hình cái phễu úp ngược cực lớn nhanh chóng xoay tròn, tản mát ra khí tức vô cùng kinh người.

Hai mắt Thiên Đạo Cực lạnh lẽo như băng, giống như đại biểu cho thiên đạo vậy.

Cự luân hai màu đen trắng vô cùng cuồng bạo bị hai cái phiễu ảnh hưởng, dần dần bị nghiền nát, Sở Mộ cảm thấy áp lực nhỏ hơn trước.

Vô tận thiên địa nguyên khí như đao giống như kiếm, đao kiếm cắt qua bản thân giống như muốn cắt nát chính mình, Sở Mộ cũng biến sắc.

Dưới áp lực khủng bố, Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đôi mắt tỏa sáng, sâu trong đồng tử giống như có kiếm quang lập lòe, lợi hại khôn cùng, hắn nhìn chằm chằm vào cái phiễu khổng lồ trước mặt.

Hắn có thể cảm giác được khí tức khổng lồ đang thai nghén sâu trong cái phiễu kia, nó hội tụ thật nhanh và nhắm thẳng vào hắn, Sở Mộ có cảm giác lên trời xuống đất cũng không thể tránh được, mà trực giác nói cho Sở Mộ biết đây không chỉ là cảm giác, bản thân mình đã bị khóa chặt không thể thoát thân.

Đối mặt với uy thế cường đại như vậy, e rằng Vu Đạo Sinh sẽ bị liên lụy nên sớm tránh ra xa, Hắc Bạch Vô Cực cũng do hắn buông tha nên mới biến mất, nếu không còn có thể kiên trì một thời gian, nhưng cái giá lớn chính là bản thân hắn bị trọng thương.

Sắc mặt hắn ngưng trọng, ánh mắt đạm mạc nhìn Thiên Đạo Cực nhưng ẩn chứa vài phần kiêng kị.

– Nếu không thể thoát thân, ta cũng chém vỡ ngươi ra.

Hít sâu một hơi, sâu trong mắt hắn có kiếm quang bắn ra ngoài, vĩnh hằng linh kiếm và Ngân Quang linh kiếm tỏa ra kiếm quang vô cùng chói mắt.

Chương 3079: Sinh tử

– Thiên phát sát cơ… Địa tuôn sát kiếp…

Mặc niệm một tiếng, thiên địa nguyên khí vô tận cuồng bạo xuất hiện rất mạnh, đại địa cũng bộc phát lực lượng đáng sợ, nó rót từ đỉnh đầu xuống người, dùng bản thân chịu tải, trời cùng đất giao hội, hai lực lượng va chạm với nhau, trong người xuất hiện vòng xoáy, tiếp theo Sở Mộ quán chú lực lượng trong người vào song kiếm.

– Ngươi muốn giãy dụa lần cuối cùng sao?

– Trời muốn ngươi chết, ngươi nhất định phải chết.

– Thiên Đạo Tài Quyết!

Thiên Đạo Cực giơ tay lên, vòng xoáy hình cái phiễu trên bầu trời nhiễm một tia khí tức màu xám. Khí tức màu xám này tràn ngập hủy diệt, hủy diệt thiên địa hủy diệt vạn vật, không thứ gì không diệt.

Vừa dứt lời, Thiên Đạo Cực giơ tay điểm về phía trước, hắn chỉ vào Sở Mộ, cùng lúc đó trong cái phiễu thạt lớn lại có cánh tay màu ngã sữa duỗi ra, nó óng ánh sáng long lanh giống như tác phẩm nghệ thuật, chỉ một tia khí tức màu xám trắng vờn quanh hình thành đường vân huyền diệu.

Thiên Đạo Tài Quyết!

Người Thiên Tộc có một bí pháp rất mạnh, chỉ có cường giả tuyệt thế mới có thể tu hành, Thiên Tộc khác nhau nhau thi triển Thiên Đạo Tài Quyết có hình thức khác nhau, tất cả đều có một điểm chung chính là vô cùng cường đại, vô cùng kinh người, giống như đại biểu lực lượng thiên đạo.

Một khi bị Thiên Đạo Tài Quyết đánh trúng, tất nhiên sẽ bị thương nặng, ngay cả linh hồn cũng bị thương hoặc toái diệt, cường giả tuyệt thế Thiên Tộc bình thường không thi triển chiêu này, bởi vì một khi thi triển cũng tạo thành gánh nặng cho bọn họ.

Nhưng hiện tại vì chém giết Sở Mộ, Thiên Đạo Cực không thể không thi triển chiêu này, hắn cũng tin tưởng chắc chắn, Sở Mộ sẽ diệt vong dưới chiêu này, thần hồn biến mất trong thiên địa, cũng không còn dấu vết tồn tại.

So với ngón tay màu ngà sữa kia, vào lúc nó hướng về phía Sở Mộ liền cho người ta cảm giác như bóp chết con kiến.

– Thiên Sát Địa Kiếp!

Đôi mắt Sở Mộ bắn ra hàn quang, hắn giơ song kiếm chém giết.

Mang theo lực lượng thiên địa, mang theo tất cả lực lượng bản thân rót vào trong song kiếm, quỹ tích song song nhất trí với nhau, lúc này điểm vào cánh tay màu ngà sữa.

Không gian bị hai đạo kiếm quang mở ra chẳng khác gì dùng dao cắt vào giấy.

Thân thể Vu Đạo Sinh run rẩy, sắc mặt biến hóa, hắn cảm thấy kinh hồn táng đảm khi đối mặt với hai đạo kiếm quang này, hai kiếm này đủ sức uy hiếp hắn, nếu hắn đối mặt, bản thân không cẩn thận có thể bị chém giết tại chỗ.

Cấp độ nhất luyện lại có thực lực chém giết nhị luyện sơ cấp, thực lực như vậy quá đáng sợ, thiên phú như vậy cũng làm người khác sợ hãi.

– Nhất định phải chết!

Vu Đạo Sinh xiết chặc nắm đấm, hôm nay đã thành thế như nước với lửa với Sở Mộ, nếu Sở Mộ không chết, Hắc Bạch Viên Cung sẽ gặp kiếp nạn.

Chỉ hi vọng Thiên Đạo Cực vận dụng Thiên Đạo Tài Quyết có thể diệt sát Sở Mộ.

Trong đầu Vu Đạo Sinh có suy nghĩ như vậy, lúc Thiên Sát Địa Kiếp kiếm thức và ngón tay của Thiên Đạo Tài Quyết va chạm, cả hai dừng lại trong hư không giống như vĩnh hằng.

– Toái!

Đôi mắt lạnh như băng của Thiên Đạo Cực nhìn chằm chằm vào hai chiêu thức va chạm.

Hai đạo kiếm quang run lên, ngón tay của Thiên Đạo Tài Quyết xuất hiện vết rách đầu tiên, sau đó là thứ hai, thứ ba, vô số vết rách trải rộng khắp nơi, ngón tay nhấn một cái hai đạo kiếm quang tan nát hóa thành vô số kiếm quang bắn ra khắp bốn phía, mỗi một đạo kiếm quang đều có thể mở hư không, hư không bị cắt nát giống như mạng nhện.

Ngón tay màu ngà sữa bị ngăn cản, tốc độ giảm xuống, mặc dù đánh nát hai đạo kiếm quang nhưng hai đạo kiếm quang cũng lưu lại dấu vết thật sâu trên ngón tay, cũng đánh tan rất nhiều khí tức màu xám trên đó, từ đó ngón tay mơ hồ rất nhiều, cũng suy yếu rất lớn.

Sở Mộ không thể thoát thân, bởi vì bị tập trung cho nên chỉ có thể đón đỡ.

Lúc này thi triển kiếm thức Thiên Sát Địa Kiếp, thân thể còn thừa nhận nổi, chưa tới cực hạn nhưng không thể thi triển lần thứ hai, cũng không có thời gian lại thi triển lần thứ hai.

Thiên Địa Thập Tự Trảm!

Thập tự kiếm quang phá không giết ra, đánh trúng ngón tay và tán loạn.

Một kích không thành, Sở Mộ liên tục bộc phát thi triển thập tự kiếm quang.

Sau khi sử dụng ba thức Thiên Địa Thập Tự Trảm công kích, toàn bộ đều đánh trúng ngón tay màu ngà sữa, lưu lại thập tự kiếm ngấn, tốc độ ngón tay bị ngăn cản, khí tức màu xám trắng suy yếu không ít, uy lực cũng giảm nhiều.

Lục Đạo kiếm thức!

Sáu vòng tròn màu đen xếp thành đường thẳng, hấp lực cường đại bộc phát. Ngón tay điểm nát vòng xoáy đầu tiên, lại đánh tan vòng xoáy thứ hai.

Sáu vòng tròn đen kịt bị nghiền nát, ngón tay điểm vào người Sở Mộ.

Song kiếm giao nhau hoành trước người, lực lượng của hắn bộc phát không giữ lại, Sở Mộ cũng vận dụng vĩnh hằng kiếm ý.

Yên diệt kiếm ý có lực phá hoại càng mạnh hơn nữa nhưng ở phương diện phòng ngự còn yếu hơn vĩnh hằng kiếm ý rất nhiều, trong tình huống này, Sở Mộ không muốn sử dụng kiếm ý.

Quả nhiên vĩnh hằng kiếm ý vừa động dụng, yên diệt kiếm ý sắp thành hình lập tức chấn động và có sụp đổ dấu hiệu, tình hình hiện tại quá nguy hiểm, Sở Mộ bất chấp nhiều như thế.

Lực lượng không cách nào hình dung rót vào song kiếm và chém ra ngoài, trong nháy mắt tất cả lực lượng chấn động bao phủ thân kiếm. Cơ hồ muốn nghiền nát tất cả, hư không chung quanh Sở Mộ sụp đổ, từng vết rách màu đen thật nhỏ xuất hiện.

Ngón tay không ngừng ấn xuống, song kiếm của Sở Mộ bị ép tới gần ngực, xương ngực sắp đứt gãy, nội tạng run động không thôi. Tinh huyết cuồng bạo, không gian sau lưng sụp đổ. Vết rách càng ngày càng nhiều và càng ngày càng thô to.

Lực lượng trên song kiếm bị đánh tan dần dần, áp lực càng lúc càng lớn, ầm, hư không sau lưng Sở Mộ sụp đổ tới mức tận cùng, nó bị nghiền nát thê thảm.

Ý niệm khẽ động, Sở Mộ kiệt lực giảm bớt lực xung kích, hư không sau lưng bị lực lượng đè ép nên tốc độ nghiền nát nhanh hơn.

Uy lực của ngón tay quá mức cường đại Sở Mộ tự biết không địch lại, hắn biết nếu lại như thế sẽ phải chết ở nơi này, đây không phải kết quả hắn muốn, bởi vậy chỉ có trốn vào không gian nghiền nát phía sau, sinh tử do tơời.

Trong âm thanh ken két, hư không sau lưng triệt để nghiền nát và hóa thành cái động nhỏ màu đen, Sở Mộ lui ra phía sau và trốn vào bên trong, ngón tay màu ngà sữa cũng bị hút vào lỗ đen, tiếp theo ngón tay rung động và xuất hiện vết rách trải rộng cả ngón tay và nghiền nát ngay sau đó.

Chương 3080: Bình an (Thượng)

Trong hắc động là không gian loạn lưu với uy lực kinh người, ngón tay bị Sở Mộ công kích nhiều lần, không ngừng suy yếu, cuối cùng lại đối kháng với Sở Mộ, lực lượng lại suy yếu lần nữa, còn muốn tiến vào vết nứt không gian cho nên đã sụp đổ.

Trong cái động nhỏ bộc phát hấp lực kinh người giống như thôn phệ tất cả, thân ảnh Sở Mộ biến mất không thấy gì nữa.

Ánh mắt Vu Đạo Sinh rung động nhìn vào cái động, không tự giác lui về phía sau một chút, dường như làm như vậy mới an toàn.

Ngón tay nghiền nát, Thiên Đạo Cực cũng thoát ly trạng thái của mình, toàn thân run lên, đôi mắt mang theo mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng tiêu hao lực lượng quá độ ảnh hưởng tới bản thân, thân thể lắc lư giống như khó có thể phi hành, tùy thời sẽ rơi xuống, hắn vội vàng móc đan dược ra phục dụng, nhanh chóng điều chỉnh mới không rơi xuống.

Hắn dùng thực lực nhị luyện sơ giai thi triển Thiên Đạo Tài Quyết, uy lực của nó rất khủng bố, cho dù là nhị luyện trung giai cũng có thể đuổi giết, uy hiếp tới nhị luyện cao giai, uy lực của nó lớn như vậy cho nên cái giá cũng không nhỏ, một thân lực lượng tiêu hao không còn, suy giảm tới bổn nguyên, không nghỉ ngơi trong nhiều năm là không thể khôi phục được.

Nhưng mọi thứ đều đáng giá, cho dù không tận mắt nhìn thấy Sở Mộ bị bóp chết, nhìn thấy hắn rơi vào trong vết nứt không gian, ngay cả Thiên Đạo Tài Quyết cũng không thể thừa nhận nổi uy lực trong đó, có thể tưởng tượng Sở Mộ tiến vào bên trong phải chết không nghi ngờ.

Có thể giết chết Sở Mộ, trừ đi đại địch trong tương lai của Thiên Tộc, đừng nói tổn thất chút bổn nguyên làm đại giá, cho dù tổn thương đa số bổn nguyên cũng đáng được, sau khi trở về, nguyên lão trong tộc sẽ không bạc đãi khác, trái lại nhất định còn có ban thưởng, không khôi phục bổn nguyên trong thời gian ngắn, còn có thể cường đại hơn lúc trước, từ đó thực lực của hắn tiến thêm một bước.

– Cường giả tuyệt thế Hắc Bạch Viên Cung, ngươi xuất thủ tương trợ, ta sẽ báo cáo nguyên lão, đến lúc đó Thiên Tộc sẽ ban thưởng cho Hắc Bạch Viên Cung, ngươi trở về chờ tin tức đi.

Thiên Đạo Cực hơi khôi phục một chút, hắn nhìn sang Vu Đạo Sinh và lên tiếng, tư thái cao cao tại thượng rất rõ ràng.

Thành Vân Trung Thiên, nó trôi nổi trên không trung mấy ngàn mét, vô số mây trắng vờn quanh như tiên cảnh.

Thiên Cơ tháp, Thiên Cơ đại trận mở ra bao phủ chung quanh, Thiên Cơ tử đứng trên đỉnh tháp, được Thiên Cơ đại trận chi lực gia trì cho nên suy tính lần nữa.

Đôi mắt Thiên Cơ tử mang theo thế giới biến thiên, ánh mắt của hắn xuất hiện vô số người, cuối cùng cố định trên người Sở Mộ, một dòng nước lũ màu đen hiện ra trong hư vô, trùng kích và bao phủ thân ảnh Sở Mộ, hắn biến mất trong hư vô.

Dòng nước lũ màu đen kia mang theo lực lượng kinh thiên động địa, đôi mắt Thiên Cơ tử rung động, tất cả cảnh tượng tán loạn, khóe miệng của hắn xuất hiện huyết dịch màu vàng cao quý chảy ra.

Hắn nhắm mắt kết thúc suy tính, thân thể Thiên Cơ tử lắc lư, hắn lảo đảo vài bước mới đứng vững, hắn lau máu trên khóe miệng, sắc mặt bình tĩnh.

Mặc dù vừa rồi suy tính có kết quả nhưng cũng gặp một ít cắn trả, may mắn có Thiên Cơ đại trận gia trì, nếu không cắn trả này làm hắn không chết cũng trọng thương, không biết phải nghỉ ngơi bao nhiêu năm mới có thể khôi phục.

– Đáng giá, Sở Mộ rơi vào trong không gian loạn lưu, hắn phải chết không nghi ngờ.

Thiên Cơ tử tin tưởng mười phần, tin tức này nhanh chóng truyền vào tai các nguyên lão Thiên tộc, bọn họ hết sức cao hứng, Thiên Đạo Cực cũng nhận được ban thưởng rất lớn, thương thế bổn nguyên khôi phục nhanh chóng, hơn nữa đạt được cơ hội lớn lao, thực lực của hắn tăng lên trong thời gian ngắn.

Hai đạo thân ảnh phi hành thật nhanh, mang theo tầng tầng khí lãng xé rách bầu trời bay vào trong Thiên Long vực, chính là Chiến Vô Không và Chiến Vô Ảnh được Chiến Vương phái đi đánh chết, đều là cường giả tuyệt thế nhị luyện, bọn họ còn chưa biết tin tức, Sở Mộ rơi vào không gian loạn lưu.

Trên mặt đất đầy cát vàng óng ánh ánh mặt trời chiếu xuống tỏa ra hào quang long lanh.

Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà bao phủ bầu trời, có gió thổi qua, sóng biển nhấp nhâp thật nhỏ và phát ra vô số tiếng nước róc rách.

Sóng biển nhu hòa không ngớt không dứt, sóng nước không ngừng xô vào bờ, dòng nước đẩy những thứ đang trôi nổi trên nó vào bờ biển, có đôi khi có thể nhặt được một ít thứ không tệ, thời điểm này có một bóng đen phập phồng theo sóng biển, không ngừng bị đẩy lên bờ cát.

Hiện tại là lúc thủy triều hạ xuống, thân ảnh kia nằm trên bờ cát vàng, cũng không bị dòng nước cuốn đi, có nước biển xông tới chỉ làm thân ảnh kia lắc lư.

– Nơi này có người!

– Mau xem, còn thở!

– Mang về!

Cảm giác sắp chết bỗng nhiên bừng tỉnh giống như trải qua một cơn ác mộng, toàn thân đều là mồ hôi, toàn thân đau đớn không nói thành lời, thân thể không nhúc nhích, ngay cả thế giới tinh thần giống như vỡ vụn, đau đớn không nhỏ.

Loại thống khổ này không phải ai cũng có thể chịu được, vừa mới tỉnh lại đã hôn mê lần nữa.

Không biết trôi qua bao lâu, Sở Mộ tỉnh lại lần nữa, vừa thức tỉnh liền cảm thấy đầu óc đau như búa bổ, mỗi vị trí trên thân thể đau đớn tới mức run rẩy, cảm giác đau đớn do thế giới tinh thần bị xé rách vẫn còn nhưng hắn miễn cưỡng có thể thừa nhận.

Ý chí trải qua thiên chuy bách luyện cho nên phát sinh hiệu lực, Sở Mộ đã có thể tiếp thu đau đớn.

Thiên Đạo Cực của Thiên Tộc thi triển tuyệt chiêu Thiên Đạo Tài Quyết có uy lực quá cường đại, chính mình dốc hết lực lượng toàn thân cũng không thể ngăn cản, cuối cùng không thể không mượn lực đánh nát hư không sau lưng và trốn vào trong lỗ đen tìm đường sống.

Bởi vì sắp bị giết chết nên trốn vào không gian loạn lưu là lựa chọn bất đắc dĩ, hiện tại xem ra vận khí của mình không tệ, không chết trong không gian loạn lưu nhưng tình huống không tốt chút nào, trong và ngoài thân thể đều bị thương, thương thế nặng nề, cho dù sinh cơ của thánh khu Cửu cấp đỉnh phong kết hợp mộc chi tướng bổn nguyên cũng không thể trị hết.

Trừ thương thế trên thân thể ra, ngay cả thế giới tinh thần cũng bị trọng thương.

Có thể nói đây là lần bị thương nặng nhất từ khi Sở Mộ xuất đạo đến nay, trong người có một tia lực lượng màu đen, đó là lực lượng của không gian loạn lưu, nó không ngừng phá hư thân thể Sở Mộ, thân thể Sở Mộ không ngừng khôi phục, song phương chống cự lẫn nhau, chỉ có khu trục lực lượng này ra bên ngoài, thân thể Sở Mộ mới khôi phục chân chính.

Chương 3081: Bình an (Hạ)

May mắn sau khi thoát ly không gian loạn lưu, lực lượng màu đen mất đi căn cơ, nó sẽ tiêu hao không ngừng, Sở Mộ có sinh cơ gần như vô cùng vô tận, cho nên hắn sẽ thắng trong cuộc chiến này.

Nơi này là một thôn xóm nhỏ, nhân khẩu chừng một trăm người mà thôi, nhiều thế hệ dựa vào bắt cá mà sống, bên trong thôn xóm không có tu luyện giả.

Phía trước thôn xóm là biển cả mênh mông, phái sau thôn xóm là một ngọn núi cao mấy trăm trượng, núi này hoang vu, cây cối thưa thớt, hơn nữa còn có vẻ khô héo.

Núi hoang như vậy chắc chắn không có mãnh thú sinh tồn, may mắn người trong thôn xóm nhiều thế hệ là ngu dân, cũng không cần ỷ vào núi rừng mà sống.

Một thân ảnh bước đi trên đường núi gập ghềnh, sắc mặt hắn tái nhợt, trán đổ mồ hôi, cho dù như vậy hắn vẫn mỉm cười tiến lên phía trước.

Sau khi leo lên chừng trăm trượng mới dừng lại trước một tảng đá lồi ra và ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn phía trước, đó là hướng của biển cả.

Biển cả mênh mông xanh thẩm, mênh mông bàng bạc, ngắm nhìn biển lại làm tinh thần sảng khoái.

Hít một hơi mùi biển cả trong gió thổi tới, mái tóc Sở Mộ bay lên.

Nơi này rất vắng vẻ, cũng không biết thuộc vực nào, chỉ có thể xác định còn ở trong thế giới Thâm Lam, có thể xem đây là việc đáng mừng.

– Thiên địa nguyên khí quá mức mỏng manh, xem ra khôi phục rất chậm.

Sở Mộ lẩm bẩm.

Thế giới tinh thần bị thương, hắn tạm thời không thể vận dụng thần hồn chi lực, loại tình huống này không thể mở không gian giới chỉ cần đan dược và linh dược phục dụng, chỉ có thể dựa vào sinh cơ bản thân khôi phục từ từ.

Cũng không biết thế giới tinh thần sau khi bị thương có bộ dạng thế nào?

Lúc ấy hắn bất đắc dĩ mới sử dụng vĩnh hằng kiếm ý, yên diệt kiếm ý còn chưa hình thành bị chấn động, lực lượng Thiên Đạo Tài Quyết chui vào trong thế giới tinh thần. Có thể nói thế giới tinh thần Sở Mộ hiện tại bị trọng thương đều có quan hệ với những thứ này.

Chỉ hi vọng không quá nghiêm trọng.

Thời điểm này có sốt ruột cũng vô dụng, không bằng buông lo lắng, dùng thái độ bình tĩnh hưởng thụ bình an khó có được.

– Có lẽ Thiên Tộc cảm thấy ta đã chết rồi.

Sở Mộ lại lẩm bẩm:

– Đáng tiếc, ta còn sống. Hơn nữa ta sẽ khôi phục, thời điểm ta trở nên cường đại hơn sẽ là tai nạn của các ngươi, đó là kết quả khi đối địch với ta.

Thị lực Sở Mộ hơn người, cho dù thân hình và thế giới tinh thần đều trọng thương, hắn vẫn là tu luyện giả xuất sắc, bởi hắn nhìn thấy bờ biển xa xa có thuyền đánh cá tới gần, đỗ trên bờ cát, người trong thôn xóm mang cá trở về.

Gió núi thổi tới dần dần có một tia hàn ý, hiện tại Sở Mộ bị trọng thương, thân thể chỉ tốt hơn người bình thường một chút, cho nên sẽ bị cảm lạnh.

Nhìn trường bào trên người, hắn đã lâu không có cảm thụ của người bình thường, hiện tại ôn lại cũng là dư vị.

Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà chiếu vào mặt Sở Mộ, hắn cảm thấy một tia ấm áp, hàn ý và tình cảm ấm áp cùng tồn tại, hắn cảm giác rất rõ ràng.

Đây cũng là ngộ ra, hoặc có lẽ bây giờ không biết có chỗ lợi gì, nhưng tích lũy sẽ có chuyện tốt.

– Sở đại ca, phụ thân ta đánh cá về rồi.

Giọng nói vui sướng vang lên thập phần dễ nghe, nó theo gió núi truyền vào tai Sở Mộ, Sở Mộ cúi đầu xem xét, ở chân núi có người đang vươn tay làm loa hô lớn.

Đó là một thiếu nữ, thiếu nữ ngư dân tên Trương Tiểu Hoàn, tuổi tròn mười tám, hai bím tóc dài, dung mạo thanh tú, trên mặt luôn có nụ cười giống như tinh linh nhỏ.

Ngày đó chính nàng cùng đệ đệ của nàng Trương Hiểu Âu đã mang Sở Mộ từ bờ biển trở về, hơn nữa còn chiếu cố hắn, là ân nhân cứu mạng của Sở Mộ.

Nhìn thấy thiếu nữ vui vẻ khoái hoạt trước mặt, Sở Mộ quên những suy nghĩ trong lòng, hắn biết nàng chỉ có thể chiếm một đoạn trong cuộc đời của mình, cũng không biết là bao lâu.

Đáp lại Trương Tiểu Hoàn một tiếng, Sở Mộ đứng dậy bước ra khỏi tảng đá, hắn lại đi xuống núi.

Hắn chỉ tốn chừng một phút đã vượt qua khoảng cách trăm mét đi xuống núi.

– Sở đại ca, phụ thân ta bắt được con cá lớn hơn trăm cân, con cá này sống rất lâu, khẳng định rất bổ dưỡng, cũng dễ dàng trợ giúp Sở đại ca ôn dưỡng thân thể.

Trương Tiểu Hoàn vui sướng bắt lấy cánh tay Sở Mộ, kéo Sở Mộ trở về thôn.

Trời chiều ngã về tây, hoàng hôn chiếu lên hai người, ở xa xa có hai bóng dáng đi tới, một cao một thấp cả hai mang theo cá vừa đánh về làng.

Hưởng thụ món cá tươi mới, còn thừa lại sẽ ướp gia vị lưu trữ, hoặc sẽ mang tới thôn khác đổi đồ ăn hoặc giữ lại, thời điểm không thể ra biển sẽ dùng làm đồ ăn dự bị, cam đoan bọn họ có thể sống sót, thẳng đến khi có thể ra biển bắt cá mới thôi.

Đây chính là cuộc sống của làng chài, nó thật bình dị.

– Sở đại ca, ngươi làm tỷ phu của ta chứ?

Trương Hiểu Âu tới gần Sở Mộ, thấp giọng nói ra.

– Tiểu quỷ!

Sở Mộ vỗ đầu Trương Hiểu Âu, cười nói.

– Ta đã mười lăm rồi, không nhỏ.

Trương Hiểu Âu bất mãn lắc đầu lầm bầm, chợt đôi mắt lại sang ngời:

– Ta nhìn ra được đại tỷ thích Sở đại ca.

– Đi nhanh đi, chợ phiên mỗi năm một lần sắp bắt đầu.

Sở Mộ bất đắc dĩ nói ra, hắn tin tưởng Trương Tiểu Hoàn có hảo cảm với mình, kỳ thật Sở Mộ hiểu tâm tính như thế.

Làng chài nhỏ chỉ có chừng trăm nhân khẩu, trong đó một phần ba là người trẻ tuổi, bọn họ sinh sống trong làng chài nhiều thế hệ, ra biển bắt cá mà sống, mà Sở Mộ là từ biển đưa vào làng chài, đối với bọn họ mà nói hắn là người từ bên ngoài tới, đủ làm nhiều người trẻ tuổi hiếu kỳ.

Bọn họ hiếu kỳ thế giới bên ngoài là thế nào.

Mà Sở Mộ, luận tướng mạo không tính là mỹ nam tử nhưng đẹp mắt hơn người bình thường, chủ yếu nhất là khí chất của hắn, khí chất của kiếm tu tuyệt thế, mặc dù bởi vì bị thương ảnh hưởng nhưng trong làng chài cũng như hạc giữa bầy gà, thập phần dễ làm người khác chú ý.

Thiếu nữ hoài xuân, lúc gặp một nam nhân xa lạ có khí chất phi phàm, lai lịch thần bí, tràn ngập lực hấp dẫn, huống chi nhìn từ bề ngoài tuổi tác của Sở Mộ chỉ mới hai mươi.

Mặc dù biết tâm tư của Trương Tiểu Hoàn, cho dù Trương Tiểu Hoàn xem như ân nhân cứu mạng Sở Mộ nhưng hắn không thể tiếp thu tình cảm của Trương Tiểu Hoàn, bởi vì bọn họ không phải người cùng một thế giới.

Thế giới Thâm Lam và Cổ Thần Giới, tu luyện giả và người bình thường có chênh lệch như cái rãnh trời không thể vượt qua.

Chương 3082: Ngược dòng tìm hiểu

Cho nên Sở Mộ xem như không biết, chỉ đối đãi với Trương Tiểu Hoàn như muội muội, kỳ thật tuổi của hắn đủ làm lão tổ tông của Trương Tiểu Hoàn.

Phiên chợ mỗi năm một lần tổ chức dưới chân một ngọn núi, lúc ban đầu là ở thôn xóm khác, nó là nơi các thôn xóm trao đổi đặc sản với nhau, dần dần diễn biến càng ngày càng nhiều thôn xóm gia nhập. Hình thành quy mô nhất định liền biến thành chợ phiên.

Hôm nay đã có hơn mười thôn xóm gia nhập vào phiên chợ.

Làng chài nhỏ cách phiên chợ chừng năm sáu ngày đường.

Tuy làng chài nhỏ không nhiều nhân khẩu lắm, cũng không phải tu luyện giả nhưng bọn họ nhiều thế hệ là ngu dân, ra biển bắt cá cho nên thân thể bọn họ vô cùng cường tráng, còn nữa, trong biển cả có không ít cá lớn sống không biết bao nhiêu năm, chất thịt ẩn chứa dinh dưỡng dồi dào, sau khi ăn sẽ bổ khí huyết, cường gân kiện cốt.

Bởi vậy trong các làng chài đều là người cường tráng. Lực cử động ngàn cân cũng không tính là vấn đề lớn gì, bước đi như bay, bước nhanh như ngựa phi.

Hắn ở lại làng chài vài tháng, thương thế trên người khôi phục không ít, thực lực Sở Mộ có thể nghiền ép người thường, cho dù là một ít tu luyện giả nhỏ yếu cũng không phải đối thủ của hắn.

Làm cho Sở Mộ bất đắc dĩ là, thế giới tinh thần không mở ra, không thể dùng không gian giới chỉ, nếu không thương thế trên người hắn khôi phục nhanh hơn.

Làng chài nhỏ sống ở ven biển, bắt cá là nghiệp, nhiều thế hệ truyền thừa, đối với bọn họ mà nói, bắt cá không phải là vì cái ăn nữa, càng là tín ngưỡng của bọn họ.

Sở Mộ ở chung với người bình thường, cảm nhận được bình thản cùng chân thật, khí tức của hắn dần dần bình ổn như nước giếng.

Trực giác nói cho Sở Mộ biết, này có lẽ duy trì như vậy thêm một thời gian sẽ có lợi cho mình, hắn cũng không nóng nảy, huống chi thương thế khôi phục chậm chạp, sốt ruột cũng không đến.

Lúc này hắn tình nguyện tham gia chợ phiên, đi xem một chút có thu hoạch gì hay không.

Mười một người, kể cả Sở Mộ đang kéo xe tải, trên xe tải có cá khô chất đống thành núi nhỏ, mỗi một xe nặng mấy ngàn cân.

Đừng nhìn Trương Hiểu Âu chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng một thân khí lực rất cường đại, giơ bảy tám trăm cân cũng không nói chơi, bởi vậy kéo xe nặng ngàn cân cá khô cũng không có gì.

Lúc đám người Sở Mộ đi tới chợ phiên, đã có những người thôn khác bày quầy hàng.

Sở Mộ nhìn chung quanh, người thôn xóm khác nhau sẽ có đồ khác nhau.

Có một vò một vò bình, mở ra sẽ có mùi rượu bay chung quanh, Sở Mộ liền phát hiện người làng chài nhỏ hít hít hơi rượu, bộ dạng chảy nước miếng.

Còn có quầy hàng bày thổ sản vùng núi, nhân sâm hà thủ ô các loại, còn có những đồ phơi khô khác.

Có quầy để rau quả, dù sao muốn đi tới nơi này cũng qua vài ngày, giao dịch xong cũng mất vài ngày mang về thôn, không có thủ đoạn giữ tươi thích hợp, mang về chỉ là một đám hoa quả hư thối.

Người bình thường cũng có thủ đoạn giữ tươi nhưng có tính cực hạn, bởi vậy chỉ có thể chế rau quả thành rau quả khô hoặc ướp gia vị, rau quả nấu lên sẽ có vị khác, cũng không bằng vị của rau quả tươi.

Lúc này người làng chài nhỏ bày quầy hàng, cá khô của bọn họ mang theo hương vị của biển, những người chung quanh nhìn sang.

Thôn xóm khác nhau có đặc sản khác nhau, lấy vật đổi vật, bàn tốt giá cả là trao đổi.

Sở Mộ giao quầy cho người khác quản lý, hắn đứng dậy đi chung quanh nhìn xe,

Phiên chợ không tính là lớn, dù sao chỉ có hơn mười thôn xóm hình thành, người đi chợ phiên không tới hai trăm.

Không bao lâu Sở Mộ đi dạo xong, cuối cùng dừng lại trước một quầy hàng, trái cây này không còn tươi, dường như mất đi không ít hơi nước.

Sở Mộ lại bị những quả trái cây hấp dẫn, nó khác với dưa leo, trái cây còn bảo lưu hơi nước, bộ dáng no đủ nhưng toàn thân màu xanh, nhìn nó giống như chưa chín. Vừa nhìn đã cảm thấy miệng có vị chua.

– Trái cây của ngươi trao đổi thế nào?truyện cõi âm

Sở Mộ hỏi.

– Ngươi có vật gì?

Chủ quán mặc đồ sơn nông.

– Cá khô!

– Ta có ba trăm cân trái cây như thế, đổi cho cho ngươi ba trăm cân cá khô.

Sơn nông nói ra.

– Tốt.

Sở Mộ không có cò kè mặc cả:

– Dường như trái cây này còn chưa chín.

Sở Mộ chỉ vào trái cây tươi và nó.

– Ta cũng không biết, ta hái quả này tại vách núi thánh sơn, ăn và chua xót, sau khi ăn xong lại làm người ta sảng khoái tinh thần.

Sơn nông trả lời.

– Nghe rất không tồi, quả này còn hay không?

Sở Mộ hỏi lần nữa.

– Còn có một chút nhưng đều nằm dưới vách núi rất nguy hiểm.

Sơn cười nói.

– Không biết ngươi có thể dẫn ta đi tới vách núi kia nhìn không?

Sở Mộ nói:

– Ta cho ngươi thêm một trăm cân cá khô làm thù lao.

Đôi mắt sơn nông sau khi nghe xong liền tỏa sáng, hắn cầm theo một trăm cân cá khô là có lợi nhất, lập tức đáp ứng.

– Ngươi thu thập trái cây rồi đi theo ta.

Sở Mộ nói ra, hắn cầm lấy trái cây màu xanh ném vào trong miệng nhấm nuốt.

Hơi chua xót nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là sau khi ăn trái cây tươi, nó hóa thành dòng nước rót vào thế giới tinh thần, thế giới tinh thần của hắn không lúc nào không đau đớn cũng hòa hoãn một ít.

– Quả là thế.

Nội tâm Sở Mộ vô cùng vui vẻ, thế giới tinh thần có hi vọng khôi phục.

Có lẽ sinh hoạt bình thản như vậy sẽ là một loại hưởng thụ, nhưng không thể lâu dài, có biện pháp khôi phục nhanh hơn, Sở Mộ không muốn buông tha.

Sau khi bàn giao với đám người Trương Hiểu Âu một phen, Sở Mộ cũng xuất phát với sơn nông, về phần ba trăm cân hoa quả kia đều để đám người Trương Hiểu Âu mang về làng chài nhỏ.

– Sở đại ca, ngươi còn trở lại không?

Trương Hiểu Âu hỏi.

– Sẽ!

Sở Mộ cười nói, vỗ vỗ đầu Trương Hiểu Âu.

Hắn còn trở lại một chuyến, có lẽ đó là lúc ly biệt.

Dị Thế Tà Quân Audio Podcast

Thôn xóm của sơn nông còn lớn hơn làng chài một ít, nơi đây có chừng hai trăm nhân khẩu, thôn xóm nằm ở dưới chân núi, núi này cao vài trăm trượng, xanh um tươi tốt, cây cối um tùm, sinh cơ bừng bừng, hoàn toàn khác với núi hoang mà làng chài sinh sống.

Bởi vậy thôn dân sơn thôn dựa vào núi mà sống.

Lên núi đi săn hoặc là hái trái cây, một phần lưu cho mình ăn, một bộ phận chế thành thịt khô sau đó mang tới thôn xóm khác trao đổi, hoặc là mang tới chợ phiên một năm một lần trao đổi.

Sơn nông nhanh chóng cất bốn trăm cân cá khô, sau khi cáo biệt thê tử và hài tử của mình, hắn mang theo Sở Mộ lên núi, đối với người trong sơn thôn mà nói, lên núi là chuyện rất thường xuyên, bởi vậy thê tử hài tử cũng không lo lắng, chỉ dặn dò bình an quay về.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !