Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 542 [Chương 2708 đến 2712]
❮ prevnext ❯Chương 2708: Quả trứng khổng lồ (2)
Trên thực tế, Thiên Luân Thú Vương cảm thấy Sở Mộ chắc hẳn có thể thông qua Bách Thú Điện, sau cùng lấy được thứ nó muốn. Ngay ở khi Sở Mộ sử dụng Thiên Lỗi, theo nó quan sát, Thiên Hoang Thiên Lỗi nắm giữ lực lượng Thánh cấp thất tinh đỉnh phong. Ở dưới sự khống chế của Sở Mộ, càng có thể phát huy ra lực lượng vượt cấp, đạt được trình độ Thánh cấp bát tinh.
Dù thế nào Thiên Luân Thú Vương cũng thật sự không ngờ được, Sở Mộ không dự định vận dụng Thiên Lỗi này, dự định lấy thực lực của mình đi chiến đấu.
Đối mặt với con linh thú Thánh cấp thất tinh đỉnh phong này, Sở Mộ cũng không dám giữ lại. Song kiếm xuất hiện ở trong tay hắn. Ngoại trừ không có dùng bí pháp ra, hắn lấy ra thực lực triển khai chiến đấu cùng con linh thú Thánh cấp thất tinh đỉnh phong này.
Vừa chiến đấu, Sở Mộ phát hiện ra, con linh thú Thánh cấp thất tinh đỉnh phong này mang đến cho hắn áp lực không nhỏ. Đâu chỉ không nhỏ. Nó khiến cho Sở Mộ phải hết sức chăm chú, thi triển ra thế võ toàn thân mới có thể miễn cưỡng đối đầu.
Hắn với tu vi Vạn Cổ nhị trọng thiên sơ kỳ, có thể chém giết Thánh cấp lục tinh đỉnh phong. Nhưng hắn với tu vi Vạn Cổ tam trọng thiên lại không có cách nào chém giết Thánh cấp thất tinh đỉnh phong. Trong đó, chênh lệch giữa Thánh cấp lục tinh cùng Thánh cấp thất tinh là rất lớn, là vượt qua Thánh cấp trung giai đến Thánh cấp cao giai.
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, cũng có áp lực lớn, khiến cho Sở Mộ thi triển ra Tiệt Sát Chi Kiếm. Song kiếm nhất thời vây khốn linh thú này. Chỉ là Sở Mộ rất nhanh lại phát hiện ra một chỗ thiếu hụt của Tiệt Sát Chi Kiếm. Đó chính là phạm vi quá nhỏ.
Con linh thú này có hình thể cực lớn. Phạm vi Tiệt Sát Chi Kiếm chỉ có mấy thước mà thôi. Chỉ có thể bao trùm bộ phận rất nhỏ của linh thú, dĩ nhiên là không có cách nào phát huy ra được hiệu quả nên có.
Không thể tránh được, Sở Mộ lui về phía sau. Hắn nhanh chóng trang bị Thiên Lỗi, khống chế Thiên Hoang Thiên Lỗi, cùng chiến đấu với con linh thú này.
Lấy bản tôn chiến đấu với linh thú, Sở Mộ phải hết sức cẩn thận. Bởi vì thân thánh của hắn không chịu nổi công kích của linh thú Thánh cấp thất tinh đỉnh phong. Một khi bị đánh trúng, không chết cũng sẽ bị thương nặng mất đi năng lực chiến đấu. Nhưng trang bị Thiên Lỗi lên lại khác. Thiên Lỗi có lực phòng ngự kinh người, hoàn toàn có thể chống đỡ được trình độ công kích của Thánh cấp thất tinh. Cho dù là trình độ công kích của Thánh cấp bát tinh, tối đa cũng chỉ khiến cho Thiên Lỗi bị một ít tổn thương, nhưng có thể tự mình khôi phục.
Sau khi trang bị Thiên Hoang Thiên Lỗi lên, thực lực của hắn càng cường đại hơn, hoàn toàn có thể trực diện chống lại linh thú Thánh cấp thất tinh đỉnh phong. Ở dưới tình huống như vậy, hắn cũng không có vội vàng chém giết linh thú. Trái lại hắn lấy con linh thú này tới luyện kiếm, xem có thể ở dưới tình huống khống chế Thiên Lỗi, thi triển ra kiếm thức Chấn Thiên hay không.
Dù sao, tuy rằng Thiên Lỗi cường đại hơn rất nhiều so với thân thánh của mình bây giờ, nhưng chung quy không phải là thân thể của mình. Tuy rằng khống chế thành thạo, nhưng trước sau so với thân thể của mình, vẫn có chênh lệch rất lớn. Bởi vậy, rất khó có thể thi triển ra kiếm thức Chấn Thiên.
Chất liệu của Thiên Hoang Thiên Lỗi, quyết định cường độ của bản thân nó, quyết định bản thân nó có đầy đủ lực phòng ngự hết sức kinh người. Cho dù là bị con linh thú Thánh cấp thất tinh đỉnh phong này đánh trúng, nhiều lắm cũng chỉ là bị một vài tổn thương, căn bản không có cách nào hoàn toàn tạo thành uy hiếp đối với Sở Mộ ở bên trong.
Nhưng dù sao Thiên Lỗi cũng là con rối, không phải là thân thể máu thịt. Sở Mộ không có cách nào sử dụng cự lực pháp. Ở dưới tình huống như vậy, tất nhiên cũng không có cách nào thi triển ra kiếm thức Chấn Thiên.
Không có cách nào thi triển ra kiếm thức Chấn Thiên, Sở Mộ cũng có thể chém giết con linh thú Thánh cấp thất tinh đỉnh phong này.
Sau khi chiến đấu kịch liệt một hồi, cuối cùng con linh thú Thánh cấp thất tinh đỉnh phong này đã bị Sở Mộ giết chết.
– Hẳn không có linh thú cường đại hơn nữa.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Đây đã là thực lực lớn nhất của hắn. Nếu lại xuất hiện ra một con linh thú Thánh cấp bát tinh đỉnh phong, hắn sẽ không phải là đối thủ.
Cũng may, Bách Thú Điện này có hạn chế tu vi tiến vào. Sau khi tiến vào, sẽ không bị hạn chế thực lực. Bằng không Sở Mộ sẽ bó tay không làm gì được, thậm chí chỉ có thể chết ở chỗ này.
Nghĩ đến, cho dù là tận lực áp chế tu vi của mình, cũng sẽ bị phân biệt ra, không có cách nào tiến vào. Bằng không đã không cần tới Sở Mộ.
Linh thú Thánh cấp thất tinh đỉnh phong vừa chết, một cánh cửa xuất hiện. Sở Mộ trang bị Thiên Hoang Thiên Lỗi, đi vào trong đó.
Cho dù là còn có đối thủ, dưới tình huống trang bị Thiên Lỗi, cũng tốt hơn so với mình trực tiếp sử dụng thân thể tiến vào.
Sau khi tiến vào, là tòa điện phủ thứ tám. Nó hình như không có gì khác so với bảy tòa điện phủ trước đó. Cũng có bức tranh vẽ bách thú trên tường.
Trừ cái đó ra, ở ngay chỗ chính giữa, có một thứ giống như tế đàn. Phía trên có một quả trứng khổng lồ toàn thân màu trắng. Đúng vậy, một quả trứng cực lớn màu trắng, cao khoảng chừng hai thước.
Sở Mộ có thể cảm giác được một tia khí tức ở trong trứng khổng lồ tràn ngập ra. Đó là một lực sinh cơ cường đại. Nói cách khác, quả trứng khổng lồ này vẫn còn sống. Thoạt nhìn, chắc là trứng của linh thú. Căn cứ vào khí tức phán đoán, huyết mạch của linh thú này không tầm thường.
– Nhân tộc, có lấy được hay không?
Giọng nói của Thiên Luân Thú Vương đột nhiên vang lên, khiến cho Sở Mộ bị dọa giật mình.
Nó không có cách nào tiến vào, cũng có không cách nào biết được cụ thể, chỉ có thể cảm giác được Sở Mộ tiến vào tới chỗ nào.
Lúc này, Thiên Luân Thú Vương cảm giác được Sở Mộ đã tiến vào điện phủ thứ tám, bởi vậy nó mới phát ra tiếng hỏi thăm.
– Tìm được.
Sau khi Sở Mộ đáp lại một tiếng, ý niệm thoáng động, thu quả trứng khổng lồ màu trắng vào bên trong nhẫn không gian.
Bất chợt, Sở Mộ lại xuất hiện ở phía trước một cánh cửa.
Sau khi nhảy qua cửa, Sở Mộ liền rời khỏi Bách Thú Điện, xuất hiện ở trước mặt Thiên Luân Thú Vương, lấy ra quả trứng khổng lồ màu trắng.
– Thú vương các hạ, may mắn không làm nhục sứ mệnh.
Sở Mộ nói.
– Cảm ơn tiểu hữu.truyện Kiếm Hiệp
Giọng nói Thiên Luân Thú Vương có thêm vài phần mừng rỡ. Ngay cả cách xưng hô cũng từ Nhân tộc biến thành tiểu hữu.
– Thú vương các hạ khách khí.
Sở Mộ cười nói.
Chương 2709: Quả trứng khổng lồ (3)
Tuy rằng trong lòng rất tò mò, nhưng Sở Mộ vẫn không có hỏi thăm. Thiên Luân Thú Vương cũng không có nói rõ quả trứng khổng lồ này rốt cuộc là trứng của linh thú gì.
– Dựa theo lời đã nói trước đó, ngươi có thể lại tiến vào chỗ đó tu luyện.
Thiên Luân Thú Vương nói.
– Cảm ơn thú vương các hạ.
Sở Mộ nói.
Bất chợt, Sở Mộ lại lần nữa đi tới bên trong gian phòng kia.
Lần này, Sở Mộ hoàn toàn yên tâm tu luyện.
Khí tức tinh thuần màu đỏ kim không ngừng tràn ngập ra. Sở Mộ ngồi xếp bằng xuống, toàn tâm toàn ý hấp thu. Đến bây giờ, Sở Mộ cũng không biết đây rốt cuộc là lực lượng gì. Nhưng hắn lại biết, loại khí tức này có quan hệ mật thiết cùng Thiên Luân Thú Vương. Bởi vì hắn từng cảm nhận được khí tức từ trên người Thiên Luân Thú Vương mười phần tương tự với khí tức này.
Không ngừng hấp thu, Thần Hoang Kiếm Nguyên của Sở Mộ bắt đầu một vòng tăng trưởng mới.
Ban đầu từ Vạn Cổ nhị trọng thiên sơ kỳ tăng lên tới Vạn Cổ tam trọng thiên sơ kỳ. Tuy rằng sau đó có củng cố, nhưng vẫn cần một ít thời gian mới có thể hoàn toàn nắm giữ tu vi tăng thêm.
Tiến vào Bách Thú Điện, lần lượt xuất kiếm. Nhất là chiến đấu con với linh thú cuối cùng, khiến cho Sở Mộ không ngừng quen thuộc đối với lực lượng của bản thân, cho đến nắm giữ. Hiện tại hắn trở lại tu luyện hấp thu, hoàn toàn không có chút di chứng nào.
Không ngừng tu luyện, không ngừng hấp thu. Thần Hoang Kiếm Nguyên cũng không ngừng tăng lên. Từ Vạn Cổ tam trọng thiên sơ kỳ, đạt tới Vạn Cổ tam trọng thiên trung kỳ. Dưới sự tích lũy không ngừng, hắn lại đạt tới hậu kỳ.
Tu vi trong Vạn Cổ tam trọng thiên nâng cao. Nếu so với thời điểm Vạn Cổ nhị trọng thiên rõ ràng chậm hơn. Bởi vậy, tốn thời gian cũng càng nhiều hơn một chút. Hai mươi ngày sau, tu vi của Sở Mộ từ Vạn Cổ tam trọng thiên sơ kỳ tăng lên tới Vạn Cổ tam trọng thiên đỉnh phong.
Sau đó, chính là không ngừng củng cố tu vi. Khí tức màu đỏ kim liên tục không dừng. Sở Mộ cũng không chút khách khí hấp thu.
Sau Vạn Cổ tam trọng thiên đỉnh phong, chính là trùng kích Vạn Cổ tứ trọng thiên.
Vạn Cổ tam trọng thiên thuộc về phạm vi Thánh cấp hạ giai. Vạn Cổ tứ trọng thiên lại thuộc về phạm vi Thánh cấp trung giai. Vượt qua Thánh cấp hạ giai đến Thánh cấp trung giai, độ khó không nhỏ.
Muốn đột phá Vạn Cổ tứ trọng thiên, có yêu cầu không thể thay đổi. Thứ nhất cần cảnh giới tương ứng. Nói đến cảnh giới vô cùng huyền diệu, rất khó nói rõ ràng được. Đơn giản mà nói, chính là nhận thức đối với con đường tu luyện. Cảm giác này, giống như là cách nhìn của một người đối với một việc tương tự. Thời điểm nhỏ tuổi, thời điểm thanh niên, thời điểm trung niên, thời điểm lão niên, mỗi một giai đoạn, cách nhìn đối với cùng một việc, đều sẽ phát sinh biến hóa rất lớn. Dường như càng lúc càng gần với bản chất.
Thứ hai, phải có đẳng cấp nguyên thần tương ứng. Chí ít, phải là nguyên thần nhị cấp.
Thứ ba, còn muốn có đầy đủ tích lũy. Cũng chính là tích lũy năng lượng.
Ba điều kiện, thiếu một thứ cũng không được.
Hiện tại, Sở Mộ hoàn toàn có đầy đủ cả ba điều kiện này. Cho nên, hắn bắt đầu trùng kích Vạn Cổ tứ trọng thiên.
Cảnh giới của hắn đã sớm vượt qua trình độ Vạn Cổ tứ trọng thiên. Đẳng cấp nguyên thần của hắn, cũng vượt qua trình độ Vạn Cổ tứ trọng thiên. Ở dưới tình hình như thế, lại có sung túc năng lượng không ngừng hấp thu. Đột phá cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Sở Mộ không ngừng hấp thu, dường như có cái gì đó được đánh thông. Thoáng cái, Thần Hoang Kiếm Nguyên trong cơ thể bắt đầu trào dâng.
Đây là một loại cảm giác hoàn toàn khác biệt, khiến cho Sở Mộ có chút say mê.
Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ!
Giữa Thánh cấp trung giai cùng Thánh cấp hạ giai quả nhiên không giống nhau. Không chỉ có kiếm nguyên lượng tăng lên rất nhiều, chất cũng biến thành càng tinh thuần hơn. Trừ điều đó ra, Sở Mộ còn biết, tốc độ khôi phục kiếm nguyên sau khi tiêu hao, nhận được sự nâng cao vô cùng rõ rệt. Điều này, hẳn là năng lực sau Thánh cấp trung giai. Thánh cấp hạ giai không có sẵn.
Lại là hấp thu khí tức màu đỏ kim một hồi, sau khi miễn cưỡng củng cố tu vi đột phá, khí tức màu đỏ kim biến mất không thấy nữa.
Mặc dù có chút tiếc hận, nhưng lần này Sở Mộ lại biết, là Thiên Luân Thú Vương dừng phóng ra loại khí tức này. Có thể để cho mình từ Vạn Cổ tam trọng thiên sơ kỳ tăng lên tới Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ, đã rất tốt rồi. Đổi lại thành mình tu luyện bình thường, không phải ba bốn mươi năm, căn bản là không có cách nào đột phá.
Vạn Cổ nhị trọng thiên sơ kỳ đến Vạn Cổ tam trọng thiên sơ kỳ, lại từ Vạn Cổ tam trọng thiên sơ kỳ đến Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ, vượt qua đủ hai trọng thiên. Điều này tối thiểu cần năm mươi năm thậm chí sau mươi năm mới có thể đột phá. Còn là ở dưới tình huống Sở Mộ kiên trì tu luyện mỗi ngày.
Loại tình huống này chẳng khác nào tiết kiệm cho Sở Mộ sáu mươi năm thời gian tu luyện, vượt qua rất nhiều người cùng thế hệ, dẫn đầu đạt được Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ.
Con đường tu luyện chính là như vậy. Rất lâu đều là bước trước một bước, mỗi bước sau đều bước trước.
Dĩ nhiên, bất cứ chuyện gì đều có mặt tốt, tất nhiên cũng sẽ có mặt không tốt.
Ví dụ như Bách Thú Điện trước đó, nếu tu vi của Sở Mộ là Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ, sẽ không có cách nào tiến vào. Không có cách nào tiến vào, một ít cơ duyên cũng sẽ không có cách nào thu được.
Bất kể nói thế nào, sau khi tu vi đột phá đến Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ, thực lực của Sở Mộ có sự nâng cao vô cùng rõ rệt. Đây tóm lại là chuyện tốt.
Nếu như nói trước đó, hắn chỉ có thể miễn cưỡng đối chiến với Thánh cấp thất tinh đỉnh phong bình thường. Như vậy hiện tại, hắn hoàn toàn có thể chém giết Thánh cấp thất tinh đỉnh phong bình thường. Thậm chí có thể ở trên trình độ nhất định, chống lại Thánh cấp bát tinh bình thường một chút.
Đến trình độ này, tác dụng của Thiên Hoang Thiên Lỗi đối với Sở Mộ, đã thu nhỏ lại vô hạn. Đương nhiên, Thiên Lỗi vẫn có tác dụng của nó, bản thân Sở Mộ không có cách nào thay thế được.
– Tiểu hữu, ngươi muốn đi tới Thiên Cổ Vực của Nhân tộc sao?
Thiên Luân Thú Vương hỏi.
– Đúng vậy, thú vương các hạ.
Trong lòng Sở Mộ cảm kích Thiên Luân Thú Vương. Mặc dù nói là giao dịch, nhưng quá trình mình lấy được quả trứng khổng lồ này cũng không khó khăn. Ngược lại còn ở bên trong Bách Thú Điện, có thu hoạch không nhỏ. Thiên Luân Thú Vương khiến cho Sở Mộ trước sau nhận được nâng cao hai lần tu vi cực lớn. Từ Vạn Cổ nhị trọng thiên sơ kỳ thoáng cái tăng lên tới Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ. Điều này so với từ nhất trọng thiên sơ kỳ tăng lên tới tam trọng thiên đỉnh phong lại càng có ý nghĩa hơn.
Chương 2710: Rời đi (Thượng)
Chính là bởi vì điểm này, trong lòng Sở Mộ mới cảm kích Thiên Luân Thú Vương.
Chỉ có điều Sở Mộ cũng hiểu rõ, đây là giao dịch. Mình bỏ ra, nhận được thù lao là đương nhiên. Bởi vậy trong lòng hắn cảm kích, nhưng không có cảm động đến rơi nước mắt.
– Đã như vậy, ta liền tiễn ngươi một đoạn đường.
Thiên Luân Thú Vương nói. Thời khắc hắn vừa dứt lời, Sở Mộ còn không kịp trả lời, đã cảm thấy mình bị một lực lượng bọc lại. Lực lượng không có cách nào kháng cự giống như mang theo hắn nhanh chóng xuyên qua thời không.
Bốn phía xung quanh lộ vẻ đủ mọi màu sắc sặc sỡ. Thời gian vô cùng ngắn, chỉ là một cái thoáng qua, Sở Mộ cảm giác mình dường như xuyên ra đường hầm thời không, hai chân rơi xuống đất.
Hắn nhìn thấy phía trước, có hình bóng người. Phía sau, lại là bình nguyên vô tận.
Ở đây, tất nhiên đã đến sát biên giới dải đất Vạn Thú Nguyên. Kết hợp với lời Thiên Luân Thú Vương đã nói, chắc là dải đất ranh giới giữa Thiên Cổ Vực cùng Vạn Thú Nguyên.
Sở Mộ không khỏi khiếp sợ trước lực lượng của thú vương. Nếu đổi lại thành mình, tối thiểu cần hơn mười ngày mới có khả năng xuyên qua khoảng cách này. Hiện tại thoáng cái rút ngắn thành trong một nháy mắt.
Một trăm hai mươi Thiên Thần Vệ của Thiên tộc vẫn dừng lại ở tại chỗ chờ.
Dựa theo mọi ngày, Thiên Thần Vệ tinh thông đạo suy tính kia lại bắt đầu suy tính.
Lần suy tính này, hắn lại không gặp phải ngăn cản gì. Ngược lại, rất thuận lợi.
Không bao lâu, suy tính hoàn tất. Chỉ có điều sắc mặt của hắn tại sao lại không dễ nhìn.
– Thế nào?
Phó thống lĩnh theo thông lệ hỏi.
– Không bị ngăn cản. Đã suy tính được. Nhưng đối phương đã rời xa nơi này. Đoán chừng là tiến vào bên trong Thiên Cổ Vực.
Cái này Thiên Thần Vệ nói.
Sắc mặt các Thiên Thần Vệ đều đại biến, vô cùng thâm trầm.
– Cho dù là tiến vào Thiên Cổ Vực, cũng phải đuổi theo.
Phó thống lĩnh Thiên Thần Vệ cắn răng nghiến lợi nói.
Mỗi một người tu luyện, tu vi càng cao, nhận biết đối với nguy hiểm lại càng rõ ràng. Nhưng nguy hiểm này có hạn chế về khoảng cách và thời gian.
Bị Thiên Luân Thú Vương thoáng cái truyền tống đến chỗ ranh giới giữa Vạn Thú Nguyên cùng Thiên Cổ Vực, đi về phía trước vài bước liền tiến vào bên trong Thiên Cổ Vực, đủ rút ngắn cho Sở Mộ thời gian hơn mười ngày. Thoáng cái kéo dài khoảng cách giữa hắn và đội ngũ Thiên tộc truy sát.
Chênh lệch hơn mười ngày, cho dù là người Thiên tộc tiếp tục truy sát, Sở Mộ cũng không có cách nào cảm giác được nguy hiểm. Bởi vì khoảng cách quá xa.
Bước vào Thiên Cổ Vực, Sở Mộ cũng không gây sự chú ý nào. Có rất nhiều người tu luyện từ Thiên Cổ Vực tiến vào Vạn Thú Nguyên, lại từ Vạn Thú Nguyên quay về Thiên Cổ Vực. Nhưng nếu như bọn họ biết, Sở Mộ từ Thiên Linh Vực đi qua Vạn Thú Nguyên đi tới Thiên Cổ Vực, cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.
Sở Mộ lấy ra phi hạm, cưỡi lên, bay về phía Thiên Tượng Thành, một đường thông suốt.
Tốc độ bay của phi hạm nhanh hơn so với tốc độ của các Thiên Thần Vệ Thiên tộc. Ở trên Vạn Thú Nguyên, các Thiên Thần Vệ cũng không dám khống chế phi hạm. Đó là hành động tìm chết. Ngay cả linh thú bay không đối phó với bọn họ, chỉ cần là nơi hiểm yếu có khả năng xuất hiện bất cứ lúc nào, đủ để uy hiếp được bọn họ.
Dưới tình huống như vậy, thời gian bọn họ muốn đuổi kịp Sở Mộ lại kéo dài.
…
Từ sau Thiên Cổ Thánh Điện, lại qua được mấy tháng.
Cổ Thần Kiếm Minh trong Thiên Tượng Thành giảm bớt một thành viên. Nhưng ở trong khoảng thời gian này, lại tăng lên vài người. Ngoại trừ ba người Cổ Loạn Không ra, những người khác, lúc đó chỉ cảm thấy tiếc hận, sau đó liền quên.
Mấy tháng đối với người tu luyện mà nói, nhất là người tu luyện đạt được Vạn Cổ Cảnh, thật ra rất ngắn. Nhưng đối với ba người Cổ Loạn Không lại có chút dài. Quan hệ giữa bọn họ cùng Sở Mộ rất tốt.
– Sở Mộ nhiều lần sáng tạo kỳ tích. Nói không chừng lần này, hắn cũng có thể sáng tạo kỳ tích. Từ bên trong Hắc Ám Hư Vô chạy thoát thân ra được.
Luyện Hồng Vân cười nói. Nụ cười này có chút miễn cưỡng.
Hắc Ám Hư Vô là nơi nào, sau khi bọn họ tìm hiểu liền biết rõ, đó là nơi ngay cả cường giả tuyệt thế cũng không muốn tiến vào. Thánh cấp tiến vào, mười người chết không người nào sống sót.
Mặc dù Sở Mộ là một vị yêu nghiệt, hoàn toàn có thể khiêu chiến vượt qua vài đẳng cấp. Nhưng chung quy hắn không có thực lực cường giả tuyệt thế.
Không phải là cường giả tuyệt thế, sẽ không có cách nào từ bên trong cấm địa Hắc Ám Hư Vô rời đi được. Đây là nhận thức của vô số người trong rất nhiều năm qua.
– Cố gắng tu luyện. Một ngày kia, giết Trịnh Lệ cùng U Hậu.
Dương Chiến Thiên nói.
Sở Mộ rơi vào cấm địa Hắc Ám Hư Vô, liên quan trực tiếp đến hai người Trịnh Lệ cùng U Hậu. Nếu không có bọn họ ra tay, Sở Mộ tuyệt đối có thể lao ra khỏi vòng vây của Hắc Ám Hư Vô, sống sót.
– Hai người Trịnh Lệ và U Hậu đều là cường giả tuyệt thế. Muốn giết chết bọn họ, nhất định phải có thực lực của cường giả tuyệt thế và chuẩn bị đầy đủ.
Cổ Loạn Không nói.
Ba người đều hiểu rất rõ, độ khó muốn giết một cường giả tuyệt thế lớn tới mức nào.
Cho dù đều là cường giả tuyệt thế, ở dưới tình huống thực lực có chênh lệch lớn, muốn giết chết đối phương, cũng vô cùng khó khăn. Trừ khi chênh lệch thực lực hai bên rõ ràng ngang bằng, đồng thới có chuẩn bị vô cùng đầy đủ. Bằng không khó có thể làm được.
Hiện tại ba người bọn họ mới chỉ là Thánh cấp hạ giai mà thôi. Còn chênh lệch cực lớn so với cường giả tuyệt thế. Cũng không biết tới lúc nào, bọn họ mới có thể trở thành cường giả tuyệt thế. Có lẽ, còn chưa có trở thành cường giả tuyệt thế, bọn họ đã chết.
Nhưng bất kể nói thế nào, tóm lại là có một mục tiêu rõ rệt. Động lực càng lớn hơn.
Mấy tháng tiếp theo bọn họ cố gắng tu luyện. Chỉ có điều trong thời gian ngắn, thực lực có khả năng tăng lên, cũng cực kỳ có hạn.
Lúc này, ba người bọn họ nhận được tin tức, lập tức đi tới lầu hai tập trung.
Dường như chỉ thời điểm có chuyện lớn, mới có thể triệu tập mọi người.
Rất nhanh, ba người Cổ Loạn Không đã đến trong lầu hai. Sau đó, bọn họ ngây ngẩn cả người.
Sở Mộ lại đứng ở trong lầu hai. Vừa nhìn thấy bọn họ, trên mặt hắn hiện lên một ý cười.
Không lời lẽ dư thừa, hắn vỗ nhẹ vào vai bọn họ. Trong lúc nhất thời, tất cả cảm thấy vô cùng xúc động.
– Các vị, Sở Mộ trở về. Đúng là một chuyện tốt.
Phó Minh Chủ Hình Lương cười nói. Mọi người đều biểu thị chúc mừng đối với Sở Mộ.
Chương 2711: Rời đi (Hạ)
Chỉ có điều, trong đó có bao nhiêu thật lòng, chỉ có chính bọn họ mới biết rõ ràng.
– Truyền thừa của Thánh Hoàng quả nhiên rất lợi hại. Không chỉ có sống sót rời khỏi cấm địa Hắc Ám Hư Vô, còn đang bên trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, tu luyện liên tục đột phá, đạt tới Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ.
Diêm Chính Khang bỗng nhiên mở miệng nói, khiến người ta cảm giác giọng nói kia hình như có chút khác thường.
Vốn bên trong toàn bộ Cổ Thần Kiếm Minh, lấy tu vi của Minh Chủ Trương Phàm cao nhất, Vạn Cổ tam trọng thiên sơ kỳ. Hiện tại mấy tháng trôi qua, cũng vẫn là Vạn Cổ tam trọng thiên sơ kỳ. Sở Mộ vốn là Vạn Cổ nhị trọng thiên sơ kỳ, bây giờ lại đạt tới Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ.
Thoáng cái nâng cao hai trọng thiên, còn ở trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi. Điều này không khỏi khiến mọi người cảm thấy chấn động kinh sợ.
Chấn động kinh sợ đồng thời, tất nhiên là vô cùng hâm mộ.
– Chúc mừng tu vi của Sở huynh tăng mạnh.
Minh Chủ Trương Phàm rất có phong độ cười nói:
– Cũng chúc mừng Sở huynh nhận được truyền thừa của Thánh Hoàng thiên cổ. Ta lại có một chuyện muốn nhờ.
– Minh Chủ mời nói.
Sở Mộ nói.
– Mục đích chúng ta tới đến thế giới Thâm Lam là gì, tất cả mọi người hiểu rất rõ. Hiện tại mọi người cũng biết, nhiệm vụ của chúng ta có liên quan mật thiết tới Thâm Lam Thần Châu. Trước khi tiến vào Thiên Cổ Thánh Điện, ta từng nhận được tin tức. Bên trong Thiên Cổ Thánh Điện, rất có khả năng sẽ có một viên Thâm Lam Thần Châu.
Trương Phàm không nhanh không chậm nói. Ánh mắt hắn đảo qua mọi người, cuối cùng rơi vào trên mặt Sở Mộ:
– Nếu như Sở huynh được truyền thừa của Thánh Hoàng thiên cổ, nói vậy cũng nhận được tất cả bảo vật do Thánh Hoàng thiên cổ lưu lại. Nếu có Thâm Lam Thần Châu, hẳn đã ở trong tay Sở huynh.
Tất cả mọi người nhìn về phía Sở Mộ.
– Ta cũng không có nhận được truyền thừa của Thánh Hoàng thiên cổ.
Sở Mộ dùng giọng điệu bình tĩnh nói. Lời hắn nói là một lời nói thật. Đáng tiếc, ngoại trừ ba người Cổ Loạn Không ra, những người khác đều không tin hắn.
Suy nghĩ một chút, bọn họ không tin cũng là chuyện rất bình thường. Cho nên Sở Mộ không cảm thấy có vấn đề gì. Hắn cũng sẽ không giải thích. Có chính là có. Không, chính là không có.
Về phần Thâm Lam Thần Châu, Sở Mộ cũng không có ý định nói ra. Bởi vậy, hắn không trực tiếp trả lời.
– Nói gì vậy? Nói giống như chúng ta sẽ yêu cầu ngươi phân chia bảo vật vậy.
Diêm Chính Khang lên tiếng nói, giọng điệu kỳ quái. Vừa nghe liền biết hắn đang chế giễu Sở Mộ.
Sở Mộ lại hoàn toàn không để ý đến Diêm Chính Khang.
– Ta tin tưởng Sở Mộ. Hắn nói không có, chính là không có.
Luyện Hồng Vân nghiêm mặt nói. Tuy rằng bình thường bộ dạng của hắn luôn cười hì hì, nhưng vào thời điểm này, hắn lại rất nghiêm túc.
Hai người Cổ Loạn Không cùng Dương Chiến Thiên không mở miệng. Chỉ có điều thần sắc của bọn họ lại dường như đang nói rõ, bọn họ tin tưởng lời Sở Mộ nói.
– Mấy người các ngươi vốn chính là một phe. Hắn nói cái gì các ngươi tin tưởng cái đó, là rất bình thường. Đến lúc đó, các ngươi khẳng định có thể được phân chia một ít bảo vật.
Diêm Chính Khang thấy Sở Mộ không nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ. Sau khi nghe được Luyện Hồng Vân nói xong, hắn lại mở miệng lần nữa, không ngừng châm chọc.
Một số người nhíu mày. Thái độ Diêm Chính Khang khiến cho bọn họ cảm thấy không thích. Chỉ có điều bọn họ không nói xen vào. Dù sao giữa bọn họ cùng Sở Mộ, không có giao tình gì.
– Sở huynh không cần phải lo lắng. Chúng ta quả thực sẽ không yêu cầu Sở huynh lấy bảo vật bên trong Thiên Cổ Thánh Điện ra phân phối.
Phó Minh Chủ Hình Lương cười nói:
– Chỉ có điều, nếu như Sở huynh nguyện ý, vậy tốt nhất chính là, ha ha…
Không có người nào cười cùng Hình Lương. Bầu không khí có chút nhạt nhẽo. Sau khi Hình Lương cười gượng hai tiếng, nghiêm sắc mặt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, tiếp tục mở miệng nói:
– Thâm Lam Thần Châu liên quan đến nhiệm vụ của chúng ta. Nếu như Sở huynh có nhận được Thâm Lam Thần Châu, ta cảm thấy chắc hẳn là nên lấy ra, giao cho Kiếm Minh bảo quản.
– Ta thực sự nhận có được Thâm Lam Thần Châu.
Vừa nhắc lại vấn đề này, Sở Mộ cũng không lảng tránh lần nữa. Ngược lại thẳng thắn nói ra. Hắn vừa nói dứt lời, ánh mắt của đám người Trương Phàm cùng Hình Lương nhất thời sáng lên. Sở Mộ lại giống như không nhìn thấy, tiếp tục nói:
– Giao cho Kiếm Minh bảo quản sao? Vậy sau khi giao cho Kiếm Minh xong, để ở nơi nào?
– Cổ Thần Kiếm Minh chính là do Minh Chủ triệu tập sáng lập ra. Tất nhiên là giao cho Minh Chủ bảo quản.
Hình Lương đương nhiên nói.
Thần sắc Trương Phàm không thay đổi. Thoạt nhìn, hình như hắn cũng cho là như vậy.
– Chỉ là một viên Thâm Lam Thần Châu mà thôi. Ta cũng không hiếm lạ gì.
Sở Mộ nói xong, trong tay hắn liền xuất hiện một viên trân châu màu lam đậm. Trong nháy mắt ánh mắt của mọi người bị thu hút tới. Bất chợt, Thâm Lam Thần Châu này biến mất:
– Chỉ có điều, đây là do ta ở trong Thiên Cổ Thánh Điện cửu tử nhất sinh, mới nhận được. Chỉ bởi vì một câu nói của ngươi, ta sẽ giao Thâm Lam Thần Châu này cho người khác bảo quản sao? Vì sao ta phải giao Thâm Lam Thần Châu cho ngươi tới bảo quản?
Sở Mộ nhìn Trương Phàm, hỏi ngược lại. Không đợi Trương Phàm mở miệng nói, hắn lại hỏi ngược:
– Ngươi cho rằng mình có năng lực, bảo quản Thâm Lam Thần Châu này sao?
Cuối cùng Sở Mộ đã nhìn ra được, Cổ Thần Kiếm Minh này lại chẳng khác nào một mình Trương Phàm độc đoán. Không biết hắn lấy dạng thủ đoạn nào, khiến cho đám người Hình Lương đối với hắn khăng khăng một mực.
Đã như vậy, Sở Mộ cũng sẽ không khách khí.
– Sở Mộ, giao Thâm Lam Thần Châu ra. Giao cho Minh Chủ bảo quản.
Diêm Chính Khang vỗ bàn một cái, lớn tiếng quát.
Sở Mộ quay đầu nhìn về phía Diêm Chính Khang. Hai tròng mắt sắc bén, giống như hai thanh kiếm sắc bén trực tiếp đâm vào trong hai mắt Diêm Chính Khang. Nhất thời tâm thần Diêm Chính Khang run lên. Trong nháy mắt đồng tử của hắn co lại. Hắn nhắm hai mắt lại, quay đầu sang một bên, không dám đối diện cùng Sở Mộ.
– Thâm Lam Thần Châu ở ngay trên người ta. Có gan cứ tới mà lấy.
Sở Mộ cười nói.
Ai dám?
Liên hệ một chút, ở bên trong Thiên Cổ Thánh Điện, Sở Mộ có thể cùng cường giả tuyệt thế đánh một trận, thậm chí trở thành kỹ năng chiến đấu cuối cùng của Doanh gia. Lại kết hợp với hiện tại, tu vi của hắn đã đạt tới Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ. Thực lực phát huy ra, có thể cường đại tới mức nào?
Khó có thể tưởng tượng được
Chương 2712: Giết (Thượng)
Cho dù là Trương Phàm, người lợi hại nhất trong mọi người, cũng hoàn toàn không nắm chắc sẽ đánh bại được Sở Mộ.
– Sở huynh cần gì phải làm như vậy.
Trương Phàm lại cười:
– Nếu Sở huynh không muốn giao ra Thâm Lam Thần Châu cũng được. Lấy tu vi và thực lực của Sở Mộ, tất nhiên có thể bảo quản Thâm Lam Thần Châu tốt hơn.
Không thể không nói, này Trương Phàm thật sự rất có tâm cơ. Trong lòng hắn rõ ràng hận Sở Mộ muốn chết, lại phải giả vờ không thèm để ý, còn nói như thế.
Đáng tiếc. Sở Mộ không phải là người thích đùa bỡn tâm cơ. Hắn cũng không thích ở cùng với đám người thích đùa bỡn tâm cơ. Không chừng lúc nào đó, bọn họ lại bán đứng ngươi.
– Ban đầu, ta tưởng rằng Cổ Thần Kiếm Minh sẽ là một nơi tốt để tới. Nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng không phải.
Sở Mộ nói, đứng dậy, nhìn về phía ba người Cổ Loạn Không:
– Đi không?
– Đi.
Ba người Cổ Loạn Không cũng không muốn ở lại đây lâu. Trong hoàn cảnh như vậy, căn bản không có cách nào an tâm tu luyện.
– Minh Chủ, cứ để cho bọn họ rời đi như vậy sao?
Diêm Chính Khang hỏi.
– Thâm Lam Thần Châu phải mười tám viên mới hữu dụng. Chỉ là một viên mà thôi.
Hai mắt Trương Phàm hiện lên một tia sáng mãnh liệt. Bất chợt hắn lơ đễnh nói:
– Hơn nữa, dù sao cũng là bạn đồng hành. Không nhất thiết phải rút kiếm đối phó với nhau.
Sự thực rốt cuộc như thế nào, cũng chỉ có trong lòng bản thân Trương Phàm hiểu rõ ràng. Chỉ có điều nếu hắn nói như vậy, liền có người cảm thấy không cam lòng. Nhưng bọn họ cũng không tiện làm cái gì. Hơn nữa, bọn họ căn bản cũng không có nắm chắc. Chủ yếu nhất chính là một điểm cuối cùng. Không có nắm chắc đối phó được Sở Mộ.
…
– Ta đã sớm muốn rời đi.
Luyện Hồng Vân nói:
– Đợi ở bên trong, lúc nào cũng có một loại cảm giác không hợp nhau.
Quả thực, Cổ Thần Kiếm Minh là một liên minh của các kiếm giả Cổ Thần Giới, nhưng đã có chút thay đổi. Nó là do Trương Phàm một tay sáng lập ra, biến thành lấy Trương Phàm dẫn đầu, biểu hiện ra giống như dân chủ, kì thực là tổ chức phải nghe theo hiệu lệnh của Trương Phàm.
Bên trong Cổ Thần Kiếm Minh, rất nhiều người đều ủng hộ Trương Phàm. Loại cảm giác này, khiến cho đám người Cổ Loạn Không cảm thấy rất quái dị.
Phó Minh Chủ lại chẳng khác nào con chó săn của Minh Chủ Trương Phàm. Bất cứ việc gì đều đứng ở góc độ của Trương Phàm.
Nếu không phải trong lòng bọn họ còn có một chút hy vọng, cảm thấy Sở Mộ có khả năng còn sống, ở lại bên trong Cổ Thần Kiếm Minh chờ đợi. Bọn họ đã sớm rời xa. Hiện tại là tốt rồi. Sở Mộ đã trở về. Bốn người bọn họ lại nhập bọn.
– Trước kia ta chỉ dự định, gia nhập Cổ Thần Kiếm Minh sẽ có một nơi cùng chung nơi xuất phát và tin tức tốt hơn. Còn nữa, mọi người đều là kiếm giả Cổ Thần Giới, cũng có thể đồng tâm hiệp lực. Chỉ có điều xem ra, mục đích của bọn họ không đơn thuần như vậy.
Sở Mộ cười nói.truyện Ma Tu audio
Bọn họ nói chuyện với nhau, không phải trực tiếp nói chuyện với nhau, cũng không phải là kiếm khí truyền âm.
Lấy kiếm khí truyền âm nói chuyện với nhau, người khác không nghe thấy. Nhưng có một vài phương pháp đặc biệt có thể chặn lại được. Bởi vậy, bốn người Sở Mộ lựa chọn phương thức dùng thần hồn trao đổi.
Giao lưu thần hồn, tiêu hao tất nhiên là lực thần hồn. Nói chuyện trong thời gian dài rất khó. Gần như không có cách nào làm được. Giống như vậy, với cự ly ngắn, thật ra không đáng ngại. Tiêu hao cũng sẽ không quá lớn, hoàn toàn ở bên trong phạm vi mọi người chịu đựng được. Hơn nữa so sánh với dùng kiếm khí truyền âm, phương thức thần hồn giao lưu có vẻ càng bảo hiểm hơn, càng khó bị chặn hơn.
– Thời gian mấy tháng, tu vi nâng cao lớn như vậy. Có đúng gặp được chuyện gì hay không?
Cổ Loạn Không hỏi.
– Cái này phải nói từ bên trong Thiên Cổ Thánh Điện… Lúc đầu, thiếu chút nữa rơi vào bên trong Hắc Ám Hư Vô…
Sở Mộ nói liên tục, dùng lời lẽ đơn giản, có thể hai ba câu đã nói rõ ràng.
Dù thế nào, ba người Cổ Loạn Không cũng thật sự không ngờ, thời gian mấy tháng ngắn ngủi lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.
– Xem ra ngươi quả nhiên không có nhận được truyền thừa của Thánh Hoàng thiên cổ. Đáng tiếc. Ta còn dự định đòi ngươi vài món bảo vật.
Luyện Hồng Vân lộ ra vẻ mặt tiếc hận cười nói.
– Muốn bảo vật còn không phải đơn giản sao? Chỉ cần giết chết đám người Thiên tộc kia.
Sở Mộ cười nói.
Có khoảng chừng hơn một trăm hai mươi người Thiên tộc đuổi giết hắn. Hơn nữa Sở Mộ nhìn ra được, những người Thiên tộc này đều là tinh nhuệ, không thể coi thường được. Nếu như có thể giết chết tất cả bọn họ, hẳn là sẽ có thu hoạch không tệ.
Đương nhiên, thu hoạch chỉ là thứ hai. Mục đích chủ yếu nhất, vẫn là giết chết bọn họ.
Sở Mộ không có khả năng bị người đuổi giết như vậy lại không trả thù. Không trả thù, chỉ là bởi vì thực lực còn chưa đủ để lấy chống lại đối phương, tạm thời không động mà thôi.
Trước đó, hắn đơn thương độc mã thực lực không đủ, không phải là đối thủ của đối phương, cho nên chỉ có thể chạy trốn. Nhưng bây giờ, ở dưới tình huống tập hợp ba người Cổ Loạn Không, có thể lấy thân thể Thiên Lỗi kết hợp chân bí kiếm trận Tứ Tượng, đã có đầy đủ bản lĩnh cùng đối phương đối kháng. Thậm chí, có thể giết chết đối phương.
Đã như vậy, Sở Mộ kiên quyết không có đạo lý nào lại dừng tay.
Từ Thiên Tượng Thành đi tới Vạn Thú Nguyên, dưới tình huống cưỡi phi hạm, ước chừng mất mười ngày. Như vậy tính toán qua lại, khoảng hai mươi ngày. Thời gian lưu lại ở trong Thiên Tượng Thành cũng không lâu.
Rất nhanh, Sở Mộ dẫn theo ba người Cổ Loạn Không, lại một lần nữa tiến vào Vạn Thú Nguyên, đồng thời bắt đầu tiến sâu vào Vạn Thú Nguyên.
Sở Mộ cũng không tính để cho quá nhiều người biết, cục diện bọn họ đánh với người Thiên tộc một trận.
…
Thiên Thần Vệ lại lần nữa suy tính một chút. Kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
– Làm sao có thể?
trong lúc nhất thời Thiên Thần Vệ này không nghĩ ra. Nhưng hắn vẫn báo cáo tình hình lên cho Phó thống lĩnh:
– Nhân tộc kia, sau khi tiến vào Thiên Cổ Vực, lại lần nữa tiến vào Vạn Thú Nguyên.
Điều này khiến cho bọn họ nghi ngờ. Nếu đã chạy thoát khỏi sự đuổi giết của bọn họ, rời khỏi Vạn Thú Nguyên tiến vào bên trong Thiên Cổ Vực, tất nhiên có thể thoát khỏi sự truy sát của bọn họ tốt hơn. Nhưng vì sao hắn không làm vậy, trái lại một lần nữa tiến vào Vạn Thú Nguyên?
– Ngươi thấy thế nào?
Phó thống lĩnh hỏi ngược lại.
– Thuộc hạ cũng không biết được rõ ràng. Chỉ có điều có thể khẳng định một điểm, trừ khi hắn cũng tinh thông đạo suy tính hoặc nắm giữ bí bảo liên quan. Bằng không sẽ không biết chúng ta đang truy kích hắn. Trừ khi tới gần đến một khoảng cách nhất định.